Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1000: Mệt à em?


Đang định tháo trang sức đi tắm rửa thì Hoắc Minh dỗ bọn nhỏ xong trở về phòng, vừa vặn thấy dáng vẻ này của cô.

“Mệt à em?”

Anh tới đây đỡ cô ngồi xuống, giúp cô nhẹ nhàng xoa ấn cổ.

Ôn Noấãn dựa vào ghế sô pha, hưởng thụ chồng phục vụ, hừ nhẹ: “Có hơi!” Hoắc Minh ấn cho cô một lát...

Ôn Noãn nhẹ giọng nói với anh: “Đinh Tranh cắn câu rồi, bây giờ chỉ thiếu một mồi lửa thôi.”

“Hửm?”

Hoắc Minh phát ra một chút giọng mũi, ý tứ hơi lười nhác: “Bà Hoắc thử nói xem nào.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng năm lấy tay anh, giọng nói không có một chút ấm áp nào: “Ngày mai em sẽ bảo trợ lý Từ đặt cược, mua Cố Vân Phàm, hai trăm triệu!”

Như vậy, nghi ngờ của Đinh Tranh cơ bản đã tiêu tan, mới bằng lòng đi tới cùng.

Mặt mày Hoắc Minh nhảy dựng lên.

Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của vợ, khàn khàn hỏi: “Làm ăn lỗ vốn không giống tác phong của giám đốc Ôn lắm nhỉ!"

Ôn Noãn cười nhạt: “Trước khi thông đạo đóng lại, em sẽ đầu tư thêm cho Chu Mộ Ngôn một tỷ.”

Tiền Đinh Tranh đầu tư, toàn bộ đều phải bị cô cuốn trở về. Hoắc Minh đã sớm đoán được.

Nhưng nội tâm anh vẫn không nhịn được mà dao động một chút, một nửa là bị vẻ đẹp của vợ yêu hấp dẫn, một nửa là tâm chiết với trí tuệ của cô.

Anh nhịn không được mà ghé sát vào cô, cắn một cái sau chỗ thịt mềm trên tai cô.

“Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, lời này quả không sai một chút nào!”

“Người phụ nữ độc ác!”

Anh nói đến mức hơi nóng, bàn tay ấm áp không nghiêm túc vươn lên. Ôn Noấn đỏ mặt.

Cô mềm mại dán vào anh, trong giọng nói đều là mềm mại: “Minh, đang bàn công chuyện mài”

“Bàn chính sự xong rồi.” Anh nhẹ nhàng bế cô lên, đi về phía phòng ngủ: “Bộ đồ này khá đẹp!” Ôn Noãn hiểu anh.

Cô mang thai, anh cũng sẽ không làm xằng bậy, chỉ luôn tìm cơ hội chiếm chút tiện nghi mà thôi.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cho dù đã sớm quen thuộc với đối phương, nhưng vẫn không cầm lòng nổi mà rung động.

Hoắc Minh cúi đầu khẽ cắn cánh môi cô, hơi thở nóng như là ngậm một ngụm hạt nóng: “Không được nhìn anh như vậy, đã biết rõ anh không nhịn được mà.”

Ôn Noãn ôm lấy cổ anh, hôn môi với anh. Nụ hôn vô cùng sâu lắng.

Cuối cùng phòng tắm cũng không đi nữa, hai người cùng ngã vào đuôi giường.

Ôn Noãn và anh làm việc người lớn hồi lâu, ít nhiều cũng biết Hoắc Minh thích làm việc ở đuôi giường.

Rất thuận tiện, lại có cảm giác.

Ánh mắt cô dịu dàng, nhẹ nhàng cởi áo sơ mi màu xanh của anh ra, lẩm bẩm: “Gần đây giám đốc Hoắc vất vả, em cảm thấy hẳn là nên khen thưởng một chút.”

Ánh mắt Hoắc Minh thật sâu.

Anh nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa khuôn mặt non mịn của cô: “Bà Hoäc à, thu liễm chút đi.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng vén mái tóc dài màu trà lên. Cô nâng gương mặt đẹp trai của chồng, hôn anh: “Đêm nay không muốn.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1001: Đầu tư hai trăm triệu?


Thỉnh thoảng Ôn Noấn cũng nói anh ra ngoài giao tiếp, anh cũng không có vẻ hăng hái, vài lần tiếp theo, Ôn Noãn cũng không kêu nữa, nhưng cô phát hiện cô cũng giao tiếp ít đi.

Giám đốc Hoäc, thật ra cũng rất phúc hắc.

Mặt trời mùa đông sáng sớm chiếu lên giường, làm cho người ta thoải mái.

Ôn Noãn năm trong chốc lát rồi ôm lấy chăn đứng dậy, gọi điện thoại cho trợ lý Từ.

Đầu tư hai trăm triệu?

Miệng của trợ lý Từ cả nửa ngày cũng không khép lại được: Từ khi nào mà giám đốc Ôn lại không cẩn thận như vậy?

Ôn Noấn biết suy nghĩ của cô ấy, cười nhạt: “Cứ làm theo tôi nói đi!”

Trợ lý Từ gật đầu.

Cô ấy lập tức cắt hai trăm triệu đầu tư cho vào tài khoản mà Cố Vân Phàm mở ở câu lạc bộ, đương nhiên tin tức nội tình này người khác không biết, phần lớn đầu tư vẫn là từ Chu Mộ Ngôn.

Hai trăm triệu này của Ôn Noãn, làm cả giới chấn động.

Đặc biệt là Đinh Tranh, sau khi cô ta nghe ngóng, vậy mà lại là Ôn Noãn đầu †ư.

Vốn dĩ Đinh Tranh còn do dự.

Nhưng việc Ôn Noãn chốt hai trăm triệu giống như cho cô ta uống viên thuốc an thần, cô ta tìm Xa Tuyết để gặp mặt.

Tại quán cà phê.

Đinh Tranh đi thẳng vào vấn đề: “Cô biết chuyện Ôn Noãn đầu tư tiền sao?”

Xa Tuyết cởi găng tay làm từ da thật ra, hờn dỗi: “Mấy ngày nay tôi bận rộn ở cùng người ta, cũng không chú ý đến những chuyện này, như thế nào, giám đốc Ôn cô ta cũng muốn chia một chén ở câu lạc bộ nơi này sao?”

Đinh Tranh liếc mắt nhìn ả ta một cái.

Sau đó cô ta nhẹ nhàng khuấy cà phê, giọng nhỏ nhẹ nói: “Tiền này, so với làm việc kiếm tiền còn nhanh hơn nhiều, cô ta theo dõi cũng không kỳ quái! Tôi chỉ nghĩ, người cẩn thận như cô ta thoáng cái đã đầu tư hai trăm triệu, chứng tỏ †in tức này đáng tin cậy.”

Đỉnh Tranh không ngốc.

Tối hôm qua Ôn Noãn nổi bật trong yến hội.

Trong vòng tròn thượng lưu, địa vị của cô ta rất cao, đặc biệt là cô ta còn rất trẻ tuổi.

Đinh Tranh vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét.

Cô ta nhìn Xa Tuyết nói nhỏ: “Tối hôm qua cô và Cố Vân Phàm hàn huyền vài câu, tôi nghĩ cô cũng hỏi Cố Vân Phàm nội tình, cho nên, tôi cũng muốn đầu tư theo một chút!”

Xa Tuyết cười nhạt: “Chuyện này thì tính là cơ mật gì chứ!”

Ả lại nói cho Đinh Tranh một tin tức: “Ngày thi đấu đó, Chu Mộ Ngôn căn bản sẽ không xuất hiện, cô nói cậu ta có cơ hội thăng hay không? Mà những tuyển thủ khác lại bị Cố Vân Phàm bỏ xa mấy con phố.”

“Thật sao?”

“Lừa cô làm gì? Cô cho rằng mấy ngày nay tôi công dã tràng chắc?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1002: Đinh Tranh không nói gì


Đinh Tranh không nói gì.

Chờ cô ta trở về nơi ở của mình. Cô ta hút thuốc lá hơn nửa ngày, rốt cục vẫn gọi điện thoại cho nhân viên tài vụ, cô ta lấy toàn bộ bốn trăm triệu trong tài khoản của mình ra ném cho Cố Vân Phàm.

Thành công sẽ thu được gấp đôi.

Không thành công, vậy thì táng gia bại sản...

Nhưng mà Đinh Tranh nắm chắc cô ta nhất định sẽ thắng, vì cô ta nắm giữ nhiều tin tức đến vậy mài

Cô ta không thể không thắng!

Đinh Tranh đầu tư bốn trăm triệu, Ôn Noãn nhận được tin tức trước tiên, cô cầm điện thoại lặng im hồi lâu.

Kết cục của Đinh Tranh, đã quyết định rồi.

Tiền này, cô ta không lấy lại được!

Ôn Noãn nhẹ giọng nói với người ở đầu kia điện thoại: “Đã biết!” Rồi cúp điện thoại.

Cô bảo lão Triệu đưa cô đến nghĩa trang một chuyến.

Lão Triệu nghe nói nơi đến, hơi do dự nói: “Lát nữa Hoắc Minh biết sẽ không vui đâu.”

Ôn Noãn cười yếu ớt: “Lát nữa cháu lại nói với anh ấy!”

Cô bày trận lâu như vậy, rốt cuộc Đinh Tranh cũng cắn câu, trong lòng cô rất vui vẻ.

Cô muốn nói tin tức này cho Cố Trường Khanh, để hắn ta biết chuyện, cũng để hắn ta an giấc ngàn thu.

Lão Triệu còn đang tiếp tục lải nhải.

Khi ra cửa, Tiểu Hoắc Tây giống như kẹo mạch nha vậy, dính lại đây.

Ôn Noấn dứt khoát mang cả cô bé theo.

Buổi sáng, thời tiết tươi đẹp, nhưng khi tới nghĩa tranh lại tử khí trầm trầm. Ôn Noãn nắm tay Hoắc Tây.

Phía sau có mấy vệ sĩ đi theo.

Đến gần mộ của Cố Trường Khanh, mới phát hiện mẹ Cố và Cố Tinh Tinh cũng ở đó, đang hóa vàng mã cho Cố Trường Khanh.

Ôn Noãn cầm một bó hoa cúc, đi qua đó, từ từ đặt xuống. Hoắc Tây ngoan ngoãn ở bên cạnh cô. Cô bé nhận ra chú trên ảnh chụp, là người muốn cô bé gọi bố.

Hai mẹ con nhà họ Cố thấy Ôn Noãn tới đây thì đứng lên, đặc biệt là mẹ Cố vẻ mặt phức tạp: “Đang mang thai mà sao còn tới đây?”

Bà ta lại sờ đầu Hoắc Tây: “Đã lớn như vậy rồi à!” Bà ta đang cảm khái.

Nếu như năm đó Ôn Noãn và Trường Khanh ở bên nhau, thì con cái cũng lớn như vậy rồi.

Bé gái đáng yêu như vậy, nên gọi bà ta là bà nội. Chỉ là ngẫm lại thì lại càng bi thương.

Ôn Noãn cũng vuốt đầu Hoắc Tây, dịu dàng nói: “Tôi tới đây thăm anh ta. Nhân tiện nói với anh ta mấy câu.”

Cố Tinh Tinh rưng rưng: “Ôn Noãn, cũng chỉ có chị là nhớ anh cả.”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1003: Trợ lý Từ ngốc luôn


Chuyện này, các cô chưa bao giờ biết.

Ôn Noãn xoay người nhìn chăm chú vào ảnh chụp của Cố Trường Khanh, nói nhỏ: “Cả tôi, cả Hi Quang, đều có quan hệ với cô ta.”

Mẹ Gố lạnh giọng nói: “Không thể tha cho cô ta được! Ôn Noãn, cháu không thể tha cho cô ta!”

Bà ta kích động cực kỳ, quỳ gối với Ôn Noãn: “Bác gái cầu xin cháu, nhất định phải xử lý con yêu tinh hại người kia! Trường Khanh nó quá thảm rồi, khi mó rời đi thân thể cũng đã như vậy, hút cả một tiếng cũng không đi được... Nó quá đáng thương rồi!"

Cố Tinh Tinh đỡ mẹ mình, mặt cũng đẫm lệ.

Đinh Tranh thật sự quá ác độc!

Đây là một người phụ nữ thế nào?

Ôn Noãn đỡ mẹ Gố lên, cô cười nhạt: “Rất nhanh thôi! Mọi chuyện sẽ kết thúc!”

Mẹ Cố và Cố Tỉnh Tinh hơi sửng sốt.

Bọn họ thậm chí còn vương nước mắt, cứ như vậy ngơ ngác nhìn chăm chú vào Ôn Noãn.

Ôn Noãn và Cố Trường Khanh yêu nhau bốn năm, bọn họ đã quá quen thuộc với Ôn Noãn rồi, ngoan ngoãn mềm mại, chỉ là Ôn Noãn trước mặt lại hoàn toàn không giống trước đây... Mẹ Cố kinh ngạc nửa ngày, ngơ ngác phụ họa: “Đúng vậy, ngày lành của cô ta đã đến!”

Bà ta lại muốn cảm ơn Ôn Noãn.

Ôn Noãn lắc đầu.

Cô cũng không nói gì, bởi vì chuyện giữa cô và Cố Trường Khanh, không nói rõ ràng được.

Chuyện Ôn Noãn đi nghĩa trang cuối cùng Hoắc Minh vẫn biết, thật ra anh không trách cứ gì cô cả, chỉ là lo lắng chỗ đó quá nhiều hơi lạnh, ảnh hưởng đến bạn nhỏ Hoắc bé xinh tôn quý nhà anh thôi.

Ôn Noãn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nâng cốc sữa bò nóng lên uống.

Cô mỉm cười: “Làm gì kiều quý như vậy như vậy chứ? Hơn nữa, không phải tối hôm qua anh đã độ rất nhiều dương khí sao?”

Hoäc Minh vốn định tiếp tục lý luận cùng cô vài câu, nhưng vừa nghe câu này đã ngây ngẩn cả người.

Đây là lời Ôn Noãn sẽ nói sao?

Anh nhìn chăm chú vào cô, thấp giọng cười một chút, nhẹ vuốt mũi cô: “Không biết xấu hổ nha bà Hoắc.”

Ôn Noãn giương mắt nhìn anh.

Bình tĩnh thong dong, lại mang theo một chút nữ tính quyến rũ, cực kỳ hấp dẫn.

Hoắc Minh chỉ hận trẻ con trong nhà quá nhiều! Có một số việc, dù sao cũng không được tiện lắm.

Ôn Noãn chống người anh, nhỏ giọng hứa hẹn: “Chờ chuyện này xong xuôi lại làm, được không?”

Hoäc Minh cười xấu xa vô cùng.

Ngày hôm sau chính là trận thi đấu cuối cùng của F1 mùa đông.

Hoắc Minh đi cùng Ôn Noãn tới đây, đương nhiên là ở phòng bao tốt nhất.

Thật trùng hợp, đối diện chính là Đinh Tranh, cô ta đang ở cùng Xa Tuyết.

Đinh Tranh cực kỳ nắm chắc, tối hôm qua cô ta và Cố Vân Phàm đã gặp mặt, cậu ta vẫn không kiên nhẫn với cô ta nhưng cũng để lộ ra nội tình Chu Mộ Ngôn sẽ không xuất hiện.

Lúc này, cô ta đeo kính râm, đang chờ lấy tiền.

Vào lúc mười giờ, sàn giao dịch sẽ đóng cửa.

Ôn Noãn nói với trợ lý Từ bên cạnh: “Đầu tư cho Chu Mộ Ngôn một tỷ!”

Trợ lý Từ ngốc luôn.

Giọng điệu Hoắc Minh nhàn nhạt: “Giúp tôi đầu tư một tỷ cho Chu Mộ Ngôn luôn đi, tôi cũng muốn theo Giám đốc Ôn của các cô phát tài!”

Ôn Noấn vừa bực mình vừa buồn cười. Trợ lý Từ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cuối cùng vẫn đầu tư hai tỷ...



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1004: Tôi có thể tính kế cả bản thân à?


Đỉnh Tranh ngây ngẩn cả người.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Chu Mộ Ngôn, đôi mắt trang điểm kỹ càng tinh xảo kia tràn ngập tơ máu.

Sao có thể! Tại sao Chu Mộ Ngôn lại xuất hiện? Dựa theo kế hoạch, hẳn là cậu ta đã bị thương và rời khỏi cuộc thi rồi chứ.

Đinh Tranh gần như phát cuồng, nhìn về phía Xa Tuyết: “Sao lại thế này? Cô cho tôi hỏi một chút, tại sao lại thế này, vì sao Chu Mộ Ngôn lại tới đây thi đấu?”

Sắc mặt Xa Tuyết trắng xanh.

Ả run tay lấy điện thoại ra, gọi điện cho ông chủ câu lạc bộ: “Anh Đông, không phải anh nói với tôi là Chu Mộ Ngôn sẽ không thi đấu sao?... Đúng, người khác tới đây! Anh Đông, anh Đông... Cái tên khốn này!”

Xa Tuyết ném điện thoại đi.

Đinh Tranh giơ tay cho Xa Tuyết một bạt tai: “Tiện nhân! Mày tính kế tao!”

“Tôi có thể tính kế cả bản thân à?”

Khuôn mặt trắng nõn tinh tế của Xa Tuyết hiện lên dấu vết năm ngón tay.

Ả vuốt mặt, không cam lòng nói: “Chúng ta đều bị lừa! Chỉ là, bây giờ vẫn chưa kết thúc, còn chưa phải là kết quả tệ nhất, chỉ cần Cố Vân Phàm thắng thì chúng ta sẽ thắng! Giám đốc Đinh, không phải chị ngủ với cậu ta sao, chị mau gọi điện thoại cho cậu ta, nói cậu ta nghĩ cách ném Chu Mộ Ngôn ra sau đi, bất kể dùng biện pháp gì!”

Đinh Tranh nửa tin nửa ngờ.

Người đàn bà Xa Tuyết này, đã làm cô ta mất lòng tin rồi.

Nhưng điều không thể phủ nhận chính là, hiện tại Cố Vân Phàm là hy vọng duy nhất của cô ta.

Đỉnh Tranh cầm điện thoại, gọi cho Cố Vân Phàm.

Cố Vân Phàm nghe máy, giọng nói lười biếng: “Có chuyện gì?”

Giọng Đinh Tranh run rẩy: “Vì sao Chu Mộ Ngôn lại tới đây?”

“Cậu ta tới đây thi đấu không phải rất bình thường sao?”

Đinh Tranh cứng lại.

Cô ta không cố được chuyện khác, trực tiếp cầu xin: “Trận thi đấu này tôi đã đầu tư bốn trăm triệu vào, gần như là toàn bộ tài sản của tôi rồi, Cố Vân Phàm... Dựa vào tình cảm giữa chúng ta, bất kể như thế nào hôm nay cậu đều phải thắng được cuộc thi này.”

Cố Vân Phàm nhai kẹo cao su.

Cậu ta rất là không để ý: “Nhìn tình hình đãt” Còn phải nhìn tình huống nữa? Bốn trăm triệu đấy!

Đỉnh Tranh lại nói, Cố Vân Phàm lập tức có hơi không kiên nhẫn: “Tối hôm qua chơi phụ nữ bốn lần, chân mềm rồi, không nhất định chạy trốn động!”

Đinh Tranh tức giận đến mức kêu lên: “Cố Vân Phàm cái tên khốn nhà cậu!” “Không phải chị đã sớm biết rồi sao?” Cố Vân Phàm nói xong liền cúp điện thoại.

Đinh Tranh lại gọi qua thì cậu ta tắt máy, cô ta thất hồn lạc phách lẩm bẩm: “Xong rồi! Tất cả đều xong rồi!”

Xa Tuyết vẫn làm bộ làm tịch: “Cậu ta không chịu ư?”

Đinh Tranh đỏ cả mắt: “Cậu ta chính là một tên khốn đùa bỡn phụ nữ! Ôn Noãn đâu, tôi cần phải tìm cô ta, tôi mất tiền thì cô ta cũng phải mất tiền.”

Xa Tuyết cười lạnh.

Đinh Tranh ra phòng chờ đi tìm Ôn Noãn, nhưng ngoài cửa căn phòng kia có bốn vệ sĩ đứng đấy, căn bản không cho cô ta đi vào: “Giám đốc Hoäc đã dặn, ai cũng không được quấy rầy.”

Đinh Tranh nháo lớn vô cùng.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1005: Vẻ mặt Đinh Tranh cứng đờ


Nói xong thì anh chuẩn bị đi vào.

Đinh Tranh giữ chặt ống tay áo anh lại, đau khổ cầu xin: “Tôi nghe nói Ôn Noãn cũng mua Cố Vân Phàm, nhưng hiện tại Cố Vân Phàm có khả năng sẽ không thắng được, tôi muốn thương lượng với Ôn Noấn... Rốt cuộc cô ấy cũng đầu tư hai trăm triệu mà?”

Hoắc Minh đẩy tay cô ta ra.

Anh cười nhẹ: “Hai trăm triệu, chỉ là để cô ấy giết thời gian thôi, không tính là gì cả!”

Vẻ mặt Đinh Tranh cứng đờ.

Hoắc Minh đã mở cửa ra, đi vào trong.

tay đua trên đường băng đã vào vị trí. Người hâm mộ xe của Chu Mộ Ngôn, tiếng vỗ tay như sấm dậy. Lớn giọng hô tên cậu ta.

Chu Mộ Ngôn nhàn nhã vẫy tay, sau đó tặng cho bà xã Khương Sinh đang ngồi trên khán đài một nụ hôn gió.

Khương Sinh ửng đỏ cả khuôn mặt.

Một tiếng súng vang lên, từng chiếc xe thể thao lao ra như mũi tên rời cung. Trong gió tràn ngập tiếng xe gào rú, nức nở, tràn ngập khoái cảm cực hạn.

Một vòng, hai vòng, ba vòng...

Chu Mộ Ngôn vẫn luôn dẫn đầu rất xa, Cố Vân Phàm đuổi theo ngay phía sau cậu ta, khoảng chừng một trăm mét.

Đỉnh Tranh vẫn còn ôm hy vọng.

Cô ta khát vọng, trong lòng người đàn ông Cố Vân Phàm kia ít nhiều sẽ có cô †a, sẽ nguyện ý vì cô ta buông tay đánh cược một lần.

Chỉ là theo vòng số tăng lên, Cố Vân Phàm vẫn mãi duy trì vị trí thứ hai, cũng không lao lên được...

Ở vòng cuối cùng, Chu Mộ Ngôn lao về đích trước.

Cậu ta mở cửa xe ra, cởi mũ xuống, sau đó chạy tới ôm chặt Khương Sinh.

Một nụ hôn thật sâu.

Cậu ta bám vào bên tai Khương Sinh thì thầm: “Đây là trận đấu cuối cùng trong sự nghiệp! Sau này chúng ta có thể chuyên tâm tạo em bé, em cũng không cần phải lo lắng hãi hùng nữa.”

Vành mắt Khương Sinh đỏ ửng.

Trong lòng Chu Mộ Ngông cũng cảm động, cậu ta quen biết Khương Sinh đúng vào cái tuổi còn phóng đãng, cậu ta ham thích đua xe, cũng không định từ bỏ vì người phụ nữ nào, thậm chí sau khi kết hôn cùng Khương Sinh rồi, mỗi năm cậu ta vẫn còn tham gia mấy trận thi đấu.

Khương Sinh chưa bao giờ nhắc tới con cái cả.

Cô ấy luôn nói cứ chờ mấy năm nữa.

Cậu ta biết, cô ấy đang cho cậu ta thời gian, để cậu ta phóng túng, để cậu ta được tự do.

Cậu ta thích đua xe, nhưng cậu ta còn thích Khương Sinh hơn.

Bên kia có một đôi tình nhân đang ở bên nhau, thuê phòng, Đỉnh Tranh thì nằm liệt trên ghế.

Cô ta xong rồi! Bốn trăm triệu... Bù vào cả rồi!

Trong lòng Đinh Tranh phẫn hận, chỉ là cảm xúc phẫn hận này cô ta không biết phát tiết lên người ai cả, cô ta cảm thấy tất cả mọi người đều đang hại mình!

Cô ta cứ ngơ ngác ngồi đó, không ngừng nói những lời không nghe hiểu. Xa Tuyết sợ hãi chạm vào cô ta: “Giám đốc Đinh!”

Đỉnh Tranh bỗng nhiên trừng mắt nhìn ả: “Cô nói là ai làm hại tôi? Là cô, hay là Ôn Noãn, hay là Cố Vân Phàm?”

Cô ta duỗi tay véo Xa Tuyết. Xa Tuyết liều mạng chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa kêu cứu mạng.

Mấy vệ sĩ đón được ả ta, sau đó mấy người kia nói với Đinh Tranh: “Cô Đinh, giám đốc Ôn nhà chúng tôi muốn gặp cô!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1006: Vì sao?


“Vì sao?” Hai mắt cô ta đỏ ửng, lên tiếng chất vấn: “Tôi thật lòng đối tốt với cô, vậy mà cô lại tính kế tôi như vậy, cô làm như vậy có chỗ tốt gì chứ, không phải đến bản thân mình cũng bù hai trăm triệu vào sao?”

Ánh mắt Ôn Noãn vẫn dừng trên vòng cổ.

Cô vẫn chưa để ý tới lời chất vấn của Đinh Tranh, ngược lại nói: “Cái vòng này thật đẹp! Những món đồ đẹp đến lóa mắt, vẫn luôn khiến người ta phải tranh đoạt! Đinh Tranh, cô tranh đoạt mấy năm nay, có mệt không?”

Đinh Tranh không cam lòng mà ngẩng đầu: “Còn chưa tới cuối cùng đâu! Ôn Noãn, cô cứ chờ đói”

Ôn Noãn hơi mỉm cười.

Cô nhẹ nhàng bâng quơ: “Đinh Tranh, cô cho rằng cô còn có cơ hội sao?... Tôi nói cho cô biết, từ đầu tới đuôi đều là tôi sắp đặt, từ Xa Tuyết đến Cố Vân Phàm, thậm chí là chuyện ông Cố xuất hiện đều ở trong kế hoạch của tôi. Nếu cô không sỉ tâm vọng tưởng muốn gả đến nhà họ Cố, có lẽ sẽ không dễ dàng đi vào tròng như vậy.”

“À, tôi quên nói với côi”

“Tôi không chỉ đầu tư hai trăm triệu cho Cố Vân Phàm, tôi và Minh còn đầu tư hai tỷ mua Chu Mộ Ngôn nữa.”

Nói cách khác, cái sàn giao dịch này cơ bản đã bị bọn họ quét sạch. Đinh Tranh tức điên.

Ôn Noãn, cô ta quá đê tiện!

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Cố Vân Phàm đi đến.

Đinh Tranh nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn trẻ tuổi của cậu ta. Toàn thân cô ta đều đang run rẩy.

Cô ta không tin, không tin người đàn ông hoan hảo với mình này vẫn luôn tính kế mình.

Thậm chí cậu ta còn chưa bao giờ lấy lòng cô ta. Là cô ta muốn dâng tất cả đến trước mặt cậu ta.

Ôn Noấn nhẹ giọng hỏi: “Đinh Tranh, cô có cảm thấy, Cố Vân Phàm giống một người hay không?”

Toàn thân Đinh Tranh cứng đờ.

Người Ôn Noãn nói chính là... Cố Trường Khanh!

Ôn Noãn rũ mắt cười lạnh: “Càng không phản ứng lại cô thì cô càng muốn cướp tới tay! Đinh Tranh, thật ra cô bại bởi chính mình! Cô chỉ là không chấp nhận được chuyện Cố Trường Khanh chết trên tay cô mà thôi, cô không thích Cố Vân Phàm, cô chỉ là theo bản năng muốn xem cậu ta thành người thay thế Cố Trường Khanh mà thôi!”

“Tôi không phải!” Đinh Tranh không chịu nổi kích thích kêu lên.

Cô ta buột miệng thốt ra: “Tôi không hại anh ấy! Anh ấy uống thuốc kia lên rồi lại muốn đi tìm cô! Cô nói xem, tại ai chứ, có thể trách tôi sao? Anh ấy chết do tình cảm đối với cô, Ôn Noãn, người nên áy náy phải là cô mới đúng!”

Ôn Noấn cười nhạt.

Đúng lúc này, một đôi mẹ con vọt vào phòng.

Chính là mẹ và em gái của Cố Trường Khanh.

Mẹ Cố chính tai nghe thấy lời Đinh Tranh nói, gương mặt không được bảo dưỡng của bà ta tức giận đến mức tím tái, tiến lên bóp chặt cổ Đinh Tranh, muốn liều mạng với cô ta.

“Con tiện nhân này!”

“Mày cho Trường Khanh uống loại thuốc đó, nó muốn lái xe vậy mà mày không cản!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1007: Cố Vân Phàm cậu không giúp tôi sao?


Cô ta thét chói tai: “Cố Vân Phàm cậu không giúp tôi sao?”

Cố Vân Phàm lại cười lạnh: “Vì sao tôi phải giúp chị nhỉ! Chị là gì của tôi chứ?”

Đinh Tranh hoàn toàn ngây người.

Cô ta nhìn mẹ Cố, nhìn Cố Tinh Tinh, rồi lại nhìn Xa Tuyết, Ôn Noãn, trợ lý Từ... Còn có Hoäắc Minh, mỗi người đều dùng ánh mắt trơ trến nhìn cô ta, giống như cô †a là vi khuẩn gây bệnh vậy.

Đúng, cô ta chính là vi khuẩn gây bệnh!

Những thứ xinh đẹp đều có độc!

Đỉnh Tranh lơ đãng nhìn thấy khuôn mặt giống như đầu heo của mình ở trong gương, cô ta hoảng hốt, giờ khắc này cô ta giống như quên hết đau đớn trên người, nhẹ vỗ về khuôn mặt và nói: “Kết thúc rồi!”

Ôn Noãn ném vòng cổ cho cô ta.

“Đinh Tranh, đây là tài sản cuối cùng của cô!”

Đinh Tranh nhặt chiếc vòng cổ kia lên, vậy mà lại vô cùng vui vẻ đeo vào, cô ta bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa, miệng thì lẩm bẩm lầu bầu: “Các người nói đúng, tất cả đều là do tao làm! Cố Trường Khanh anh ấy không yêu tao, anh ấy đáng chết! Anh ấy bị xe đâm thành thịt nát không phải là tự tìm tới sao? Mới ngủ với tao xong đã nghĩ tới Ôn Noãn mày, mày kết hôn anh ấy còn nghĩ, chẳng lẽ anh ấy không nên chết sao?”

“Còn có, vì sao Ôn Noãn mày lại tồn tại?”

“Tao mua chuộc thợ điện, tao bảo hắn động tay động chân...”

“Thật đáng tiếc! Ôn Noãn mạng lớn! Cái thứ đồ rách nát của Cố Trường Khanh đeo trên người mày giúp mày nhặt được cái mạng, còn có tên đần Cố Hi Quang kia vậy mà cũng cũng ái mộ mày, Cố Trường Khanh... Dù anh ấy đã chết còn giúp mày! Vậy thì sao tao có thể không hận chứ?”

Trong phòng, vô cùng yên tĩnh.

Đỉnh Tranh nở nụ cười quỷ dị: “Chỉ là lần này tao thật sự muốn đối tốt với mày! Ôn Noãn, vì sao lại không cho tao một cơ hội chứ!”

Ôn Noãn đặt bút ghi âm ở trên bàn trà. Trên mặt cô không có biểu tình gì. Cô nói: “Kết thúc rồi Đinh Tranh, cô không còn có cơ hội nữa!”

Đinh Tranh nhìn chằm chằm cái bút ghi âm kia nhưng lại rất bình tĩnh, sống hay chết tại khoảnh khắc này dường như cũng không quan trọng như vậy nữa.

Bởi vì cô ta thua rồi.

Cô ta không xu dính túi, cô ta phải cúi đầu trước người khác, cô ta sẽ khổ sở hơn cả đi chết.

Đỉnh Tranh cười rộ lên, cười đến mức còn khó coi hơn cả khóc. Cô ta lặp đi lặp lại một câu: “Người tôi yêu nhất chính là Cố Trường Khanh.” Ngoài cửa có mấy người đàn ông mặc đồng phục bước vào.

Bọn họ mang Đinh Tranh đi, còn có cây bút ghi âm kia nữa, Đinh Tranh sẽ bị khởi tố tội danh mưu sát, đếm tội cùng một lúc đại khái là tử hình.

Đinh Tranh lảo đảo đi ra ngoài.

Tới cửa, cô ta bỗng nhiên quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1008: Ôn Noãn hơi mỉm cười


Phòng bao không có Đinh Tranh, vô cùng yên tĩnh.

Hai mẹ con nhà họ Cố nói lời cảm ơn rồi đỡ nhau rời đi.

Bọn vệ sĩ thức thời đi ra ngoài.

Tất cả mọi người đều đi ra ngoài.

Ôn Noãn lại cảm thấy quá mỏi mệt, cô dựa vào vai Hoắc Minh, thấp giọng mà nói: “Minh à, hóa ra báo thù cũng sẽ không làm em quá vui vẻ, ngược lại trong lòng lại cảm thấy trầm trọng không nói nên lời.”

Hoắc Minh để cô dựa vào.

Anh duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, vô cùng dịu dàng.

“Kể cả có trầm trọng nhưng đó cũng là chuyện mà chúng ta cần phải làm, không phải sao? Bà Hoắc à, em quá thông minh quá dũng cảm... Ông Hoắc rất thích.”

Ôn Noãn cảm thấy ấm áp.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, lẩm bẩm nói: “So ra vẫn không dũng cảm bằng Tuyết Đỉnh Hàm Thúy của anh đâu!”

Cô nói rồi dựa đầu vào trong lồng ngực anh, cọ nhẹ.

“Minh, em chưa bao giờ nói, chỉ là anh không biết em biết ơn anh đến nhường nào!”

Biết ơn anh dũng cảm.

Biết ơn anh đi trong giấc mơ tìm lại quá khứ, cũng tìm về ký ức bị mất đi. Biết ơn anh, để chúng ta còn có cơ hội yêu nhau.

Hoắc Minh hôn lên trán cô, không tiếng động trấn an cô.

Vào đúng khoảnh khắc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, một người lỗ mãng hấp. tấp chạy từ bên ngoài vào.

Bạch Vi.

Bạch Vi nhìn bọn họ ôm nhau, sửng sốt, sau đó thì la hét: “Con tiện nhân Đinh Tranh kia thật sự bị bắt rồi ư?”

Ôn Noấãn nhẹ nhàng đẩy Hoắc Minh ra.

Cho dù là vợ chồng nhưng ít nhiều cô vẫn thấy ngượng ngùng.

Hoäc Minh liếc mắt nhìn Cảnh Sâm đi theo vào sau một cái, cầm cốc lên uống nước: “Cảnh Sâm, cậu quản lại vợ mình đi, nếu như vừa rồi tôi và Ôn Noãn đang làm chút chuyện gì đó, vậy không phải bị vợ cậu xem hết rồi sao?”

Cảnh Sâm sờ mũi.

Ở phòng khách quý của trận đấu F1, làm chút chuyện...

Khẩu vị của Hoắc Minh thật là nặng.

Bạch Vi vội muốn chết: “Mau nói đi kìa, có phải tiện nhân kia bị bắt rồi không?”

Ôn Noãn hơi mỉm cười.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1009: Ông Cố vẫn thấy lo


Ôn Noãn trả lời.

Sau khi biết tin, ông Cố vội vàng gọi đến: “Chuyện của Giám đốc Đinh sẽ không ảnh hướng đến Vân Phàm phải không?”

“Không đâu!”

Ôn Noãn cười nhẹ: “Chuyện của Giám đốc Đinh không liên quan đến Vân Phàm, chú Cố đừng lo lắng.”

Ông Cố vẫn thấy lo.

Ông ta thở dài: “Ôn Noãn, chú Cố chỉ còn một đứa con trai.”

Ôn Noãn cũng không vui.

Nhưng cô đã hứa với Cố Vân Phàm nên cô cố gắng vực dậy tinh thần để đối

phó với ông Cố, cô nói: “Nếu cậu ta quý giá thì đáng ra chú Cố nên trân trọng mới phải.”

Trong lời nói của cô có ẩn ý, sao người như ông Cố lại không hiểu được? Cô nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy. Lúc này Bạch Vi mới tỉnh lại.

Cô ấy chợt nhận ra con quỷ độc ác Đinh Tranh đã thật sự xong đời, sau này cô ấy và Ôn Noãn sẽ không bao giờ gặp cô ta nữa.

Bạch Vi nghiến răng: “Cuối cùng cô ta đã bị báo ứng!” Có lẽ vì quá kích động, Bạch Vi ôm chầm lấy Ôn Noãn.

Cô ấy vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Ôn Noấn, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu đã giết chết con quỷ độc ác đó.”

Ôn Noấn hiểu rõ cô ấy nhất.

Cô dịu dàng vỗ vai Bạch Vĩ và lau nước mắt cho cô ấy.

“Đồ ngốc, cậu cảm ơn làm gì!”

Bạch Vi vẫn rưng rưng nước mắt.

Mà bên kia, Hoắc Minh và Cảnh Sâm nhìn nhau, sau đó cùng bước ra ngoài.

Cảnh Sâm lấy hộp thuốc ra, rút một điếu đưa cho Hoắc Minh: “Để cậu chê cười rồi.”

Hoắc Minh lấy thuốc, châm lửa. Anh mỉm cười. Nói đến đây, anh đã quen biết Bạch Vi đã nhiều năm.

Người bên cạnh Ôn Noãn đến rồi đi, nhưng bạn thân nhất của cô vẫn là Bạch Vi, đương nhiên chỉ tính phụ nữ.

Bạn khác giới còn có Khương Duệ!

Anh hụt hãng nhớ lại, Cảnh Sâm vỗ vai anh, hỏi: “Đứa thứ ba sắp chào đời, cậu còn tính làm thêm đứa thứ tư không?”

Hoắc Minh liếc anh ta một cái: “Sinh xong đứa này thì tính đến thế giới của hai người!”

Cảnh Sâm rất hâm mộ.

Anh ta và Bạch Vi luôn muốn có một bé gái, nhưng lại không thể mang thai. Hoắc Minh vỗ vai anh ta: “Chúng ta cùng đi ăn cơm!”

Nói là ăn cơm nhưng thực chất là ăn mừng.

Bởi vì Ôn Noãn đang mang thai nên cuối cùng họ ăn bữa lẩu để bồi bổ cơ thể, ăn lúc còn nóng rất dễ chịu.

Sau khi ăn xong, Hoắc Minh đưa Ôn Noãn về biệt thự. Ôn Noãn đã quen ngủ trưa.

Anh ở bên cô cho đến khi cô ngủ say rồi mới lặng lẽ đứng dậy vào phòng sách giải quyết công việc.

Hoäc Chấn Đông đã già, thích chăm sóc cháu.

Hiện giờ Hoắc Minh không chỉ quản lý tập đoàn Tây Á mà còn quản lý một phần công việc kinh doanh của tập đoàn Hoäc Thị, Hoắc Minh bận đến mức chân không chạm đất, anh ước mình có thêm mấy đứa con trai.

Đúng, chính là con trai.

Theo anh, con gái sinh ra để được yêu thương.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1010: Giống Ôn Noãn quá!


Tiểu Hoắc Tây rón rén đi vào, ra hiệu giữ im lặng rồi chui xuống gầm bàn làm việc của Hoäc Minh, người bố duỗi thẳng chân, cô bé cũng tự nhiên ngồi lên đôi chân dài của anh.

Còn dang tay trắng nõn ôm lấy.

Giống như Harry Potter cưỡi chổi!

Tiểu Hoäc Tây nhẹ nhàng nói: “Con đang chơi trốn tìm với Trương Sùng Quang và Hoắc Doãn Tư, bố đừng nói con ở đây!”

Cô bé trắng trẻo mềm mại, thật sự xinh đẹp.

Giống Ôn Noãn quá!

Chỉ nhìn cô bé thôi, Hoắc Minh cũng cảm thấy hạnh phúc. Anh xoa mái tóc màu trà, dịu dàng nói: “Bố không nói đâu.” Tiểu Hoắc Tây ôm trọn lấy bố.

Dáng vẻ rất ỷ lại và yêu thích.

Nếu anh không làm việc, nếu cô bé không chơi trốn tìm thì Hoắc Minh đã bế cô bé lên mà yêu thương, nhưng hiện giờ anh chỉ có thể kiềm chế.

Anh tiếp tục làm việc, Tiểu Hoäc Tây vẫn bất động.

Có lẽ vì chân bố quá ấm nên Hoắc Tây từ từ nhắm mắt lại rồi thiếp đi.

Ngoài cửa có tiếng bước chân nhỏ nhẹ đi qua đi lại.

Đó là Sùng Quang.

Và cả tiếng Doãn Tư gọi chị gái.

Hoắc Minh cúi xuống nhìn bé con đang ngủ say.

Anh với tay lấy chăn, đắp lên cô bé.

Lúc này, Hoắc Doãn Tư chập chững đi đến cánh cửa, chỉ vào bên trong: “Chị!” Trương Sùng Quang nắm lấy bàn tay mũm mĩm của cậu bé.

Cậu biết chú Hoắc đang làm việc nên không dám quấy rầy.

Hoặc Minh ngước mắt lên nhìn cậu nhóc mà anh khen ngợi và đứa con trai ngốc nghếch của anh.

Anh mỉm cười dịu dàng. “Sùng Quang, bế Doãn Tư vào đi.”

Trương Sùng Quang a một tiếng, nhưng vẫn bế Doãn Tư vào và đặt cậu bé lên sô pha.

Hoắc Minh nhờ cậu nhóc tìm một cuốn sách tranh cho Doãn Tư đọc. Sùng Quang rất căng thẳng, cậu thích chú Hoắc, nhưng vẫn hơi sợ chú. Hoắc Minh chỉ vào chiếc ghế, nhẹ nhàng nói: “Ngồi đây.”

Sùng Quang “vâng” rồi ngồi thẳng lưng.

Hoắc Minh ném một tập tài liệu qua, đó là khoản đầu tư gần đây của Tây Á, số tiền không quá bốn mươi triệu.

Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Việc này giao cho cháu.”

Tiểu Sùng Quang bối rối. Cậu đếm từng con số không, có tổng cộng bảy số.

Hoắc Minh tiếp tục mở tài liệu, giọng điệu nhàn nhạt: “Doãn Tư đến tuổi này cũng phải xem những thứ này!”

Dù sao Tiểu Sùng Quang vẫn là một đứa nhóc.

Cậu đọc không hiểu, đôi mắt rưng rưng nhưng không dám khóc, liền ra sức tìm thông tin.

Trong thời gian ngắn, cậu đã học được cách dùng Google, các thông tin khác nhau... Dù không thể kinh doanh nhưng cậu tiếp nhận nhiều hơn những đứa trẻ cùng tuổi.

Trong lúc đó, bạn nhỏ Hoắc Doãn Tư đang đọc sách tranh.

Còn Tiểu Hoắc Tây nằm trên đùi bố ngủ ngon lành.

Đến khi Tiểu Hoắc Tây tỉnh lại.

Cô bé thấy Trương Sùng Quang đang cố gắng đọc tài liệu, tấm lưng thẳng tắp, còn bố thì rất nghiêm khắc.

Hoäc Tây dụi mắt rồi dựa vào lòng bố.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1011: Con gọi bố vào phòng ngủ đi


Bỗng nhiên trong chăn có một vật nhỏ mềm mại, lông xù cọ nhẹ lên cổ cô. Cô tỉnh lại thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.

“Mẹ ơi.”

Hoắc Tây ôm cổ cô rồi khẽ hôn cô.

Ôn Noấn nhẹ nhàng chạm vào cơ thể nhỏ bé đó, mỗi lần Hoắc Tây không thấy thoải mái, cô bé sẽ rúc vào lòng mẹ làm bộ nũng nịu, sau đó thì mách lẻo.

Trương Sùng Quang thành đầy tớ rồi!

Ôn Noãn ngạc nhiên, vừa tức giận vừa buồn cười.

Cô biết Hoắc Minh yêu thương các con, nhưng anh cũng có yêu cầu rất cao với chúng. Nhưng không ngờ Sùng Quang còn nhỏ như vậy mà đã phải học khóa đào tạo kinh doanh tinh hoa của anh, còn phải thực chiến.

Ôn Noãn hôn Tiểu Hoắc Tây.

“Con gọi bố vào phòng ngủ đi, bảo mẹ tìm bố.”

Tiểu Hoắc Tây nhận lệnh thì vô cùng vui mừng, nhưng cô bé sợ mẹ lạnh khi cô bé xốc chăn lên.

Thân hình nhỏ bé chui ra từ cuối giường.

Cô bé chạy đến trước cửa phòng sách, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, lớn tiếng: “Bố, mẹ đang gọi bố.”

Hoắc Minh đóng tài liệu lại. Anh nhìn Hoäc Tây chăm chú, trong lòng hiểu rõ cô bé đã mách lẻo anh. Anh nhìn Sùng Quang rồi mỉm cười.

Khi đi qua Hoắc Tây, anh xoa đầu nhỏ của cô bé và nói: “Dãn Sùng Quang xuống lầu ăn gì đi, nhưng hai tiếng nữa không được lên lầu.”

Hoắc Tây chớp mắt rồi kéo Trương Sùng Quang chạy xuống lâu. Hoắc Minh lắc đầu cười.

Anh bước về phòng ngủ chính, gõ cửa rất lịch sự, hỏi: “Bà Hoắc, anh vào được không?”

Anh mặc đồ lịch sự trông rất có sức hút.

Ôn Noãn đã dậy rồi.

Cô thay một chiếc váy lông dê thoải mái, dựa vào ghế sô pha trong phòng khách và đọc sách nuôi dạy con, nghe thấy giọng nói anh thì ngước mắt lên, sau đó bật cười: “Anh lễ phép như vậy từ khi nào thế?”

Đã vào rồi mà còn phải hỏi.

Hoắc Minh nở một nụ cười quyến rũ trên môi, anh đến sau ghế sô pha, nhẹ nhàng vòng qua bờ vai gầy của vợ, cố ý thổi hơi thở nóng vào sau tai cô: “Lúc nào anh vào mà không báo cáo với bà Hoắc chứ?”

Anh chơi chữ không kiêng dè chay hay mặn.

Ôn Noãn ở bên anh bao lâu cũng không nhịn được sự trêu chọc như vậy của anh.

Khuôn mặt cô hơi đỏ lên.

Nhưng cô không muốn tỏ ra rụt rè, ho nhẹ và giả vờ không quan tâm: “Em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh!”

Hoắc Minh cười khẽ.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1012: Ôn Noãn hơi giật mình


Ôn Noãn không dám nhìn tiếp, ánh mắt rơi xuống cuốn sách nuôi dạy con. “Sùng Quang rất nhạy cảm! Đừng quá khắt khe với thằng bé.”

“Về chuyện kinh doanh, ít nhất đến năm mười sáu tuổi hãng tiếp xúc được chứ?”

Khi cô nói, Hoắc Minh vẫn luôn nhìn cô.

Ôn Noãn không chịu được ánh mặt như vậy, cô ném sách xuống, nói nhỏ: “Em đang nói chuyện với anh, ánh mắt của anh là sao vậy!”

Hoặc Minh cũng đặt ly nước xuống.

Anh dựa lưng vào ghế số pha đối diện, cười khế: “Anh không được nhìn bà chủ nghiêm chỉnh của mình à?... Em cho rằng anh nghiêm khắc với Sùng Quang sao?”

Ôn Noãn ừ một tiếng.

Hoắc Minh lại tiến tới ôm cô từ đằng sau, lần ôm này có phần cứng cỏi.

Đôi môi mỏng đẹp đế áp lên cổ cô, anh nói chuyện mà giống như hôn cô hơn, anh thì thầm: “Ôn Noãn, em coi Sùng Quang như con ruột à?”

Ôn Noãn hơi giật mình.

Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Bằng không sao em chiều thằng bé như vậy!”

Ôn Noãn vô thức muốn phản bác, nhưng ngón tay thon dài của Hoắc Minh đã nhẹ nhàng đặt lên môi cô, anh nói tiếp: “Nếu Doãn Tư ở tuổi này, em chắc chắn sẽ không phản đối nếu anh đào tạo và để thằng bé tiếp xúc với những việc liên quan tới giới kinh doanh! Chỉ vì Sùng Quang không phải con ruột của anh nên em sợ thằng bé khó chịu phải không?”

Ôn Noãn cảm thấy anh nói đúng.

Nhưng hình như có gì đó không đúng...

Tóm lại, Hoắc Minh rất giỏi ăn nói, cô không thể phản bác được nữa.

Phản bác có nghĩa là không coi Sùng Quang là con ruột!

Ôn Noãn mất một hồi lâu mới tìm lại giọng nói của mình.

“Anh muốn Sùng Quang tiếp quản Tây Á?”

Hoắc Minh gật đầu, tuy đang ôm cô, nhưng lại rất nghiêm túc.

Anh nói: “Anh không muốn Hoắc Tây bước chân vào giới kinh doanh, đứa nhỏ này thông minh lanh lợi... Ôn Noãn, trong số các con, đứa anh đau lòng nhất chính là Hoắc Tây, anh muốn con bé không bị gò bó mà tự do tự tại sống hết một đời.”

Nói cách khác, chính là làm bất cứ thứ gì con bé muốn.

Đây là chức trách của một người bố!

Ôn Noãn không ngốc, cô sớm biết Hoắc Minh thiên vị Hoắc Tây, nhưng cô không ngờ lại đạt đến mức này.

Hoắc Minh biết cô nghĩ nhiều.

Anh nói nhỏ: “Đứa bé trong bụng cũng vậy! Con bé thật may mắn vì là con gái."

Anh sẽ nuôi dạy con bé như một nàng công chúa!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1013: Cảm ơn cậu


Hoắc Minh tăng nhiệt độ máy sưởi, vén váy cô lên, hôn cô với giọng hàm hồ: “Hai tiếng nữa chúng sẽ không lên lầu đâu.”

Ôn Noãn nửa tin nửa ngờ.

Cô chỉ cảm thấy anh tràn đầy tinh lực, mặc dù có lúc kiềm chế không làm đến cuối nhưng anh cũng muốn yêu thương cô.

Một tiếng sau... Ôn Noãn năm trong lòng anh, cắn môi: “Hoắc Minh, đồ khốn!”

Anh đã thỏa mãn.

Anh nắm lấy tay cô và dịu dàng xoa nhẹ: “Bụng em hiện giờ chưa to lắm, sau này lớn rồi thì sẽ bất tiện.”

Ôn Noãn không thật sự tức giận.

Cô yêu Hoäc Minh sâu sắc, hơn nữa anh đang ở độ tuổi sung mãn nhất của cuộc đời.

Cô cũng muốn anh được thoải mái.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, cô nhỏ giọng nói: “Vậy lát nữa em giải thích thế nào với Hoắc Tây?”

Hoắc Minh hôn cô: “Để anh nói! Ôn Noãn của chúng ta phải làm một người mẹ tốt.”

Lời trêu chọc của anh khiến Ôn Noãn đỏ mặt.

Làm gì có đàn ông ngày nào cũng lẳng lơ như anh.

Nhưng cô lại thích.

Ôn Noãn không biết Hoắc Minh lừa gạt Hoắc Tây như nào, dù sao sau đó Sùng Quang đều phải dành hai tiếng mỗi ngày làm việc với Hoắc Minh trong phòng sách.

Chưa kể Hoắc Tây, ngay cả Ôn Noãn cũng thấy rất khổ sở!

Buổi tối, Ôn Noãn dạy Hoắc Tây chơi dương cầm.

Có một vị khách đến nhà, đó là Lục Khiêm từ thành phố C, cậu của Ôn Noấn.

Ôn Noãn khá bất ngờ.

Hoắc Tây đang ngồi trước đàn đã nhảy lên, chạy vào vòng tay của Lục Khiêm, hôn ông ấy một cái thật mạnh: “Cậu ngoại!”

Lục Khiêm hôn lại cô bé.

Ông ấy sờ nắn người Hoắc Tây, mỉm cười nói với Ôn Noãn: “Chăm sóc tốt

lắm. Ôn Noãn rót trà cho ông ấy: “Sao đột nhiên cậu đến thành phố B?”

Khuôn mặt hiền lành của Lục Khiêm nở một nụ cười dịu dàng: “Cậu đến đón Minh Châu và Thước Thước sang ăn Tết ở thành phố C.”

Ban đầu Ôn Noãn dự định đưa họ qua bằng máy bay riêng của nhà họ Hoắc.

Không ngờ Lục Khiêm lại đến tận nơi đón.

Cô nhớ đến nỗi đau của Minh Châu phải nếm trải, còn có những khó khăn của Lục Khiêm thì lệ đong đầy khóe mắt: “Tốt quá, cùng nhau đón năm mới! Phải rồi, Minh Châu đâu?”

Lục Khiêm cười nhạt: “Cậu qua thăm con trước rồi mới đón hai mẹ con cô ấy sang bên kia.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1014: Ánh mắt Ôn Noãn long lanh


Lục Khiêm giương mắt, cười nhẹ: “Sáng mai còn có một buổi họp!” Bằng không ông cũng không nỡ rời xa Minh Châu và Thước Thước.

Hoắc Minh gật đầu, thân là đàn ông, anh vẫn có thể thông cảm với Lục Khiêm.

Anh lại nhìn Ôn Noãn, biểu cảm miễn cưỡng.

Anh biết, Ôn Noãn đối xử với Minh Châu rất tốt, yêu thương Thước Thước như con trai ruột thịt, vì thế đành dịu dàng nói: “Lên lầu thay bộ đồ dày hơn đi, chúng ta đi tiễn.”

Ánh mắt Ôn Noãn long lanh.

Cô yêu Hoắc Minh đậm sâu, dù anh tốt hay không cô vẫn sẽ thích.

Nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày anh sẽ trở nên săn sóc như vậy.

Cô ừ nhẹ một tiếng, đi lên lầu.

Hoắc Minh vỗ nhẹ mông nhỏ của Hoắc Tây: “Lên lầu với mẹ đi, không được để mẹ khóc.”

Hoäc Tây nhanh như chớp chạy theo sau.

Cái đầu nhỏ với máu tóc xoăn màu trà lấp la lấp lánh dưới ánh đèn pha lê.

Lục Khiêm rất thích, cũng rất hâm mộ.

Ông hâm mộ Hoắc Minh vẫn trẻ trung cường tráng ngay cả khi đã có bốn đứa con, vẫn có thể đem đến cho Ôn Noấn rất nhiều niềm hạnh phúc. Nhưng còn ông, bận rộn cả một đời đến cuối cùng mới thích một cô gái nhưng lại không thể cho cô nhiều thứ.

Hoắc Minh thu hồi ánh mắt, thấy vẻ mặt của Lục Khiêm.

Anh cười nhẹ: “Cậu đâu phải là người nhạy cảm như vậy!”

Lục Khiêm cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Ôn Noãn khoác áo vào rồi đi xuống lầu, lúc đi tới cầu thang, Hoắc Minh liền bước tới đỡ lấy cô.

Xuống dưới nhà, anh lại đeo khăn quàng cổ cho cô.

Tuần trước anh mới mua cho cô một chiếc khăn mẫu mới ra của LV, màu sắc nhẹ nhàng, chất liệu mềm mại, anh cảm thấy rất hợp với Ôn Noấn.

Ôn Noãn duỗi tay đè lại. “Được rồi, kéo nữa thì chặt quá.”

Hoắc Minh mỉm cười với Lục Khiêm: “Khó hầu hạ lắm!”

Để tiễn Minh Châu và Thước Thước, người được chiều chuộng nhất nhà là Hoắc Tây cũng bị đưa đi, đêm khuya, mấy chiếc xe RV sang trọng chạy băng băng trên đường, Hoäc Minh sợ vợ mệt, để cô dựa đầu lên vai mình.

Tiểu Hoắc Tây ngồi ở bên cạnh, trong mắt tràn ngập trông mong.

Có mẹ ở đây, Hoắc Tây sẽ không còn là em bé được chiều chuộng nhất nữa.

Ôn Noãn dựa vào đầu vai Hoắc Minh, cô nhẹ giọng mở miệng: “Minh, rõ ràng Minh Châu còn lớn hơn em cả một tuổi, sao em lại có cảm giác như em gả con gái đi vậy!”

Hoäc Minh vuốt nhẹ mặt cô: “Đừng ngại! Em mới bao nhiêu tuổi chứ!”

Ôn Noấn bỗng dưng đỏ mặt.

Lúc vợ chồng bọn họ làm việc, thỉnh thoảng Hoắc Minh nổi hứng sẽ nằm ghé bên cổ cô, gọi cô là bé cưng.

Ôn Noãn cảm thấy rất thẹn thùng.

Dường như Hoắc Minh cũng nghĩ tới chỗ đó, cặp môi đẹp mím nhẹ, cuối cùng vẫn phải kiêng dè vì có trẻ con trên xe

Nửa giờ sau, xe dừng lại. Đã muộn nhưng đèn đuốc trong nhà họ Hoắc vẫn sáng trưng.

Minh Châu dắt Thước Thước đứng ở chỗ ra vào trước cửa, ánh đèn vàng ấm phía trên chiếu xuống người tạo cảm giác dịu dàng.

Lúc Lục Khiêm xuống xe, ông bỗng khựng lại. Ông nhìn chăm chú vào cô gái ông yêu. Minh Châu cũng vậy.

Vào giờ khắc này, những khó khăn đau khổ cô ấy đã từng trải qua dường như đã phai nhạt, chỉ còn lại niềm hy vọng vào tương lai.

Có người khác ở đây, Lục Khiêm lại là người có địa vị, tất nhiên cần phải kiềm

chế. Thư ký Liễu nhận thấy không khí như cô đọng lại.

Anh ta lập tức tiến lên cho Tiểu Thước Thước một bao lì xì để phá tan bầu không khí ấy.

Phong bì dày cộm. Minh Châu nhẹ giọng nói: “Mau cảm ơn bác đi con.” Tiểu Thước Thước mềm mụp mà nói: “Cảm ơn bác Liễu.”

Thư ký Liễu xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, mỉm cười: “Bố cháu còn có cái lớn hơn cơ!”

Số lần Thước Thước được gặp Lục Khiêm không nhiều lắm, cậu bé có hơi thẹn thùng.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1015: Hoắc Minh ừ một tiếng


Minh Châu có hơi thẹn thùng.

Bà Hoäc nói năng nhỏ nhẹ, dặn dò vài câu.

Tuy nói vẫn chưa kết hôn chính thức nhưng tóm lại sẽ có một ngày Minh Châu sẽ phải tới định cư ở thành phố C.

Bà Hoắc có hơi đau lòng. Ôn Noãn an ủi vài câu.

Hoắc Minh đã đi tới, anh tháo bao tay da ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của em gái.

“Anh!” Tình cảm giữa Minh Châu và anh rất thân thiết, nhịn không được gọi anh một tiếng.

Hoắc Minh ừ một tiếng.

Anh giả bộ ra vẻ không để tâm quá nhiều, nói: “Cuối cùng cũng cuốn gói đi rồi! Ở bên kia chung sống với người ta cho tốt, đừng động một chút lại chạy về nhà mẹ khóc nhè.”

Minh Châu uể oải cúi đầu, nhìn vô cùng đáng thương.

Ôn Noãn liếc mắt nhìn chồng một cái, giọng nói mềm mại: “Có ai làm anh trai như anh không?”

Hoắc Minh không nói gì nữa, chỉ nhìn em gái.

Minh Châu nức nở một tiếng, bước đi vài bước chậm rãi nhưng rồi nhịn không được lại quay đầu gọi một tiếng anh. Giờ khắc này dường như quay về lúc còn nhỏ, cô ấy gây họa luôn có anh trai che chở, mặc kệ đó là sinh nhật hay là ngày lễ, anh trai lúc nào cũng yêu thương cô ấy.

Hoắc Minh sao mà không hiểu cô ấy cho được?

Anh đi tới xoa đầu cô ấy rồi nói: “Năm sau anh và chị dâu sẽ tới thăm em.” Lúc này Minh Châu mới cảm thấy khá hơn một chút. Dưới bậc thang, Lục Khiêm ôm Thước Thước đang đứng đợi cô ấy.

Hai bố con trông giống nhau, cả hai đều dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô ấy, Bước chân của cô ấy bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn một chút.

Cuối cùng, cô ấy bước tới trước mặt ông: “Đi thôi!”

Mấy chiếc Audi màu đen từ từ chạy ra khỏi nhà họ Hoắc.

Người nhà họ Hoắc nhìn, hồi lâu sau Hoắc Chấn Đông mới lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: “Năm nay ăn Tết thiếu đi hai người, sẽ quạnh quế hơn một chút, phải nói mẹ con chuẩn bị nhiều hơn, nhất định phải ăn Tết vô cùng náo nhiệt mới được.”

Hoắc Minh ôm lấy Ôn Noãn.

Anh nói: “Bố quên rồi hả, năm nay chúng ta cũng có thêm hai người!”

Sùng Quang, còn có đứa bé trong bụng Ôn Noãn!

Hoắc Chấn Đông khựng lại, sau đó ông đã hiểu.

Ông cười nói: “Cũng đúng, có thêm hai người sẽ càng náo nhiệt rộn ràng hơn! Minh, Tết m Lịch bố con mình phải uống thêm hai ly!”

Ông duỗi người: “Sau ngần ấy năm, cuối cùng cũng khổ tận cam lai*”

*Khổ tận cam lai: Trích từ câu thơ “Hay là khổ tận tới ngày cam lai” từ “Truyện Kiều” của Nguyễn Du, có nghĩa là hết khổ rồi đến vui sướng.

Dứt lời, ông và vợ nhìn nhau cười.

Hoắc Minh vẫn ôm lấy vợ mình, đứng trong màn đêm, vẻ mặt anh dịu dàng hơn cả.

Lúc một nhà Lục Khiêm trở về thành phố C đã là rạng sáng.

Vốn nghĩ bà cụ đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi, không ngờ ô tô vừa tiến vào sân, bà cụ đã ra đón.

Gió lạnh thổi phần phật.

Bà cụ Lục đứng dưới đèn, nhìn cửa xe mở ra, một bé trai nhảy xuống.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1016: Thư ký Liễu rời đi


Cô ấy đi tới ôm lấy bà cụ, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cháu không mệt!”

Bà cụ vỗ nhẹ tay cô, xoay người nói với con trai: “Đưa Minh Châu đi nhà ăn nhỏ ăn, mẹ hấp để trong nồi. Bây giờ mẹ phải dắt Thước Thước nhà chúng ta đi ăn món ngon.”

Lục Khiêm mỉm cười: “Mẹ đã nói thì con nào dám không nghe!”

Ông bảo thư ký Liễu đi về trước.

Thư ký Liễu vốn thích chọc ghẹo, thuận miệng nói đôi câu hài hước: “Vốn đang định ở lại ké một ly rượu mừng, xem ra không được uống rồi. Tôi vẫn nên thành thật quay về đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”

Lục Khiêm cười mắng: “Thằng nhóc này!”

Thư ký Liễu rời đi.

Bà cụ dắt cháu nội về phòng riêng, có lẽ sẽ ngủ ở đó.

Trước mắt, chỉ còn lại Lục Khiêm và Minh Châu.

Ông vẫn khỏe mạnh cường tráng mà cô lại càng trẻ tuổi xinh đẹp.

Vào đông, cây tử đằng phía trên tuy đã khô héo nhưng nhìn vẫn nên thơ vô cùng, Lục Khiêm nắm tay cô ấy bước đi rất chậm... Quay lại nơi này một lần nữa, tâm trạng của cả hai đều biến đổi không ngừng.

Minh Châu không được thoải mái cho lắm.

Lục Khiêm bỗng nhiên dừng lại, ông ôm cô vào lòng, ép lên gốc cây cổ thụ.

“Làm sao vậy?”

“Con trai đã lớn vậy rồi mà còn thẹn thùng thế này, thế chẳng phải đã phụ lòng tốt của bà cụ để chúng ta ở riêng hay sao?”

Giọng nói của Lục Khiêm vô cùng dịu dàng, khiến người ta rung động trong lòng.

Minh Châu mất tự nhiên, quay mặt đi.

Cô ấy thích ông, cũng đã chịu nhiều tổn thương. Nhưng giờ đây hạnh phúc tới quá nhanh, cô ấy bỗng có cảm giác chịu không nổi.

Một giọt lệ trào ra khỏi khóe mắt.

“Đừng khóc!” Lục Khiêm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên giọt lệ kia.

Ông nói: “Minh Châu, sau này anh sẽ không làm em khóc nữa! Chú Lục đã về rồi, sẽ không bao giờ rời đi nữa, sẽ ở cạnh em và con trai của chúng ta. Anh sẽ làm một người bố, người chồng tốt, chỉ cần em không chê anh già là được.”

Đôi môi của Minh Châu run rẩy: “Chú không được nói như vậy!”

Ông không già, không già một chút nào.

Vẫn là chú Lục đẹp đến mức lóa mắt đấy.

Trong lòng Lục Khiêm ướt át, ông nhẹ nhàng dựa lại gần, chôn mặt vào bên cổ cô rồi nói nhỏ: “Minh Châu, lúc ấy anh đuổi em đi, bà cụ rất giận anh! Thâm khóc rất nhiều lần.”

Ông vừa nói vừa nhịn không được hôn lên môi cô ấy.

Dưới cây cổ thụ thơm ngát, có một cặp tình nhân hôn nhau quyến luyến, trước hoa dưới trăng.

Đến khi nụ hôn kết thúc.

Minh Châu khóc: “Lục Khiêm, anh thật xấu, anh cố ý nói những lời này.”

Ông ừ một tiếng rồi nói: “Đúng vậy! Minh Châu, là anh cố ý, anh chỉ muốn nói cho em biết rằng bà cụ nhớ em, anh cũng nhớ em... Cuối cùng chúng ta cũng ở bên nhau.”

Đầu mũi cô đỏ bừng, xoay mặt qua hướng khác: “Vừa ăn cướp vừa la làng!”

Lục Khiêm nhìn biểu cảm của cô.

Minh Châu vốn đã hợp gu ông, thế nhưng dáng vẻ của cô lúc này càng khiến ông rung động.

Bề ngoài của ông trông nhã nhặn nghiêm túc nhưng ông lại chẳng phải người đứng đắn bao giờ.

Bàn tay to rộng nắm lấy cổ cô, ép cô hôn ông, nụ hôn thật sự rất sâu.

Chạm tới tận sâu trong cơ thể và linh hồn.

Cô run rẩy dưới bàn tay ông, lại sợ bị người giúp việc đi ngang qua nhìn thấy, vì thế chỉ có thể ôm chặt lấy bờ vai của người đàn ông, nhỏ giọng nức nở kháng nghị...

Lục Khiêm hôn một hồi lâu, cuối cùng mới chịu buông tha cho Minh Châu.

Chỉ hôn nhẹ một cái lên đôi môi đỏ mọng của cô, giọng nói dịu dàng: “Ăn thêm một chút đi!”

Minh Châu cũng nhớ nhung tay nghề của bà cụ. Cô gật đầu, đang định đi cùng ông.

Lục Khiêm đứng ở phía trước cô, hơi khom lưng xuống. Cô ngây ngẩn cả người, Lục Khiêm quay đầu: “Chú Lục cõng em.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1017: Minh Châu che mặt lại


Cô ăn thỏa mãn rồi lại thấy lo lắng.

Minh Châu nhặt rau thơm trong bát lên: “Sau này em có cần học nấu cơm không? Cũng không thể để bà nấu cơm cho em mãi được, nói ra anh trai em lại mắng em nữa!”

Nghe vậy, Lục Khiêm bật cười.

Ông niết mặt cô, nhẹ giọng nói: “Bà cụ nấu cho em ăn là vì bà cụ thương em! Làm việc nhà cũng không tới lượt em, có biết bao nhiêu là người giúp việc ở trong nhà đấy thôi!”

Minh Châu vui vẻ tiếp tục ngồi ăn.

Cô còn thầm nói xấu chú Lục của cô: “Trong nhà chỉ có mấy người, thế mà có hơn mười người giúp việc, chú Lục thật biết hưởng thụ.”

Lục Khiêm thấy Minh Châu đã sắp ăn xong. Ông duỗi tay cởi nút thắt áo khoác của Minh Châu, sờ cái bụng nhỏ của cô.

Đàn ông lâu lâu cũng thích nói mấy lời bậy bạ, Lục Khiêm tuy là người có địa vị nhưng cũng không ngoại lệ.

“Cái chú Lục biết hưởng thụ nhất chính là em!”

Minh Châu bị ông sờ soạng, mặt cô đỏ như máu, cong người lại theo bản năng lắp bắp: “Chú làm gì thế? Em vẫn chưa ăn xong đâu!”

Ánh mắt của Lục Khiêm sâu thăm thẳm.

Tay ông không ngừng lại, nói: “Bà cụ nói để em ở trong căn phòng trước kia! Để anh đưa em lên!”

Ông nói xong thì chặn ngang bế cô lên, đi thẳng ra phòng riêng phía sau. Cô ấy biết rõ ông muốn làm gì.

Minh Châu không còn mặt mũi gặp người khác.

Cô ấy ôm chặt lấy ông, khuôn mặt chôn trong lòng ngực ông, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng mà... Sẽ có người thấy mất!”

Lục Khiêm cúi đầu, dịu dàng hôn cô.

Vừa mở miệng, giọng nói nghẹn lại khó thành lời: “Chúng ta là vợ chồng, dù người giúp việc có thấy thì cũng sẽ biết điều.”

Dù sao Minh Châu vẫn còn trẻ tuổi, da mặt không dày như ông. Cô thúc giục ông: “Chú nhanh lên đi!”

Lục Khiêm cười một tiếng, bước chân nhanh hơn, mau chóng đi tới phòng riêng của ông.

Vào phòng. Cô ấy bị ông đè trước ván cửa, vừa hôn vừa xoa.

Dù sao tối nay cũng rất đặc biệt, là lần đầu tiên bọn họ làm sau khi xác định rõ ràng mối quan hệ của hai người, lại còn ở trong phòng ngủ của ông.

Tất nhiên còn kích thích hơn tất cả những lần trong quá khứ nhiều.

Thậm chí, ông không đợi được tới khi lên giường, đã chiếm lấy cô.

Minh Châu đã có nhiều lần cùng ông nhưng chưa bao giờ thấy ông vội vàng khó kìm nén như vậy, Lục Khiêm lạc vào biển tình cũng như những người đàn ông bình thường khác, khiến cô cảm giác chỉ cần giơ tay là có thể với tới.

Thậm chí cô càng yêu ông hơn.

Cả người Minh Châu run rẩy, nhịn không được vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của ông, giọng nói của cô vô cùng mềm mại, quyến rũ: “Lục Khiêm.”

Lục Khiêm loạn nhịp.

Ông cúi đầu, tìm kiếm cặp môi đỏ của cô, nụ hôn lúc sâu lúc cạn.

Những lúc thế này, ông thích được nghe cô gọi như vậy.

“Lại gọi thêm một lần nữa đi.”

Minh Châu cắn nhẹ bờ vai ông, không chịu kêu nữa, ông đáng ghét quá đi.

Lục Khiêm cũng không ép cô.

Đôi mắt ông sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn nhìn thật kỹ lớp da thịt phiếm hồng xinh đẹp này, tốt nhất nhất là khắc vào trong xương cốt của mình, cả đời không thể quên!

Đối với bọn họ mà nói, đêm nay thật sự khắc sâu vào trong tim.

Chìm xuống nổi lên liên tục, ông không muốn dừng tay...

Minh Châu bị ông phá tan, giọng nói của cô run rẩy: “Thư ký Liễu nói, chú... Sáng mai vẫn phải đi làm.”

Lục Khiêm dùng một tay nắm lấy cằm Minh Châu.

Ông cắn vào cánh môi cô, đau đến mức cô lại nấc lên lần nữa.

Ông dán sát vào cô ấy lẩm bẩm: “Lúc này mà em còn có thể nghĩ được chuyện đó sao?”

Minh Châu từ từ mở mắt ra, ánh mắt long lanh, là cảnh sắc mùa xuân đẹp nhất ông từng thấy.

Lục Khiêm chìm đắm trong đêm nay.

Sáng sớm hôm sau, lúc Minh Châu tỉnh lại đã là bảy giờ sáng.

Lục Khiêm đã không còn ở bên cạnh.

Cô xoay người nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, khế vuốt trán: Đã nên dậy chưa nhỉ!

Đúng lúc này, cửa kêu kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra

Một dáng người cao lớn tiến vào, còn thuận tay đóng cửa.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1018: Minh Châu rất vui


Minh Châu rất vui.

Tuy nói nhà họ Lục tôi tớ như mây, cô ở đây cũng có thể hưởng thụ sự chăm sóc tốt nhất.

Thế nhưng cô đã thương nhớ bánh rán hành buổi sáng của cửa hàng này rất nhiều năm.

Đặc biệt là khi cô đang mang thai Lục Thước, thèm phát điên.

Lúc ấy, xường xuyên vừa ngồi ăn bánh bao, bên cạnh là một ly nước sôi để nguội, vừa lau nước mắt nhớ Lục Khiêm lại hận ông vô tình.

Trong mắt Minh Châu tràn đầy vui mừng, lại có vẻ rất cẩn thận.

Cô vươn tay ra khỏi ổ chăn, nhỏ giọng hỏi: “Anh mua lúc chạy bộ hả?” Lục Khiêm ừ một tiếng.

Sau đó xoa nhẹ đầu cô một chút: “Ít nhất cũng đi rửa mặt rồi hãng ăn!” Ông cũng có thói ở sạch.

Bình thường Minh Châu đã quen tùy tiện nhưng không muốn bị ông xem thường, đang định rời giường.

Lúc vừa mới vươn một chân ra, cô đã hối hận

Giọng nói của cô mềm mại ngọt ngào: “Lục Khiêm, anh lấy cho em một bộ quần áo đi!"

Lục Khiêm chưa cử động, ánh mắt mang theo cảm giác tình sâu. Cô không khỏi đỏ mặt, thúc giục: “Mau lên đi!”

Lục Khiêm cúi người hôn cô một cái, giọng nói hơi khàn: “Mặc áo sơ mi của tôi nhé.”

Nói xong, ông đi vào phòng để quần áo lấy một chiếc áo sơ mi trắng cho cô. Minh Châu nhận lấy, phía trên còn vương mùi hương thơm ngát của bột giặt, cô nhẹ nhàng khoác vào người, thuận tay vuốt mái tóc dài ra khỏi cổ áo.

Giương mắt lên lại va chạm với ánh mắt của Lục Khiêm.

Mặt cô nóng lên, chui vào phòng vệ sinh.

Lúc đi ra, Lục Khiêm đã đặt bữa sáng lên bàn ăn ở trong phòng sinh hoạt riêng, người giúp việc còn đưa một phần bữa sáng kiểu Tây tới, nghĩ lại chắc là ông thích ăn.

Minh Châu cắn bánh rán hành.

Căn một miếng, hương vị của đồ ăn thỏa mãn vị giác.

Đại khái là vị chuyện tối hôm qua, cả người cô lộ ra cảm giác lười biếng thoải mái.

Ăn xong nửa miếng bánh, cô giương mắt nhìn người đàn ông.

Lục Khiêm đang uống cà phê, vừa lật xem báo buổi sáng.

Minh Châu vừa uống sữa đậu nành vừa duyên dáng nói thầm: “Ở độ tuổi như anh không phải nên giữ gìn sức khỏe à? Sao lại thích uống cà phê vào sáng sớm giống như anh trai của em vậy?”

Lục Khiêm đặt tờ báo xuống, ánh mắt lưu luyến trên người cô một lát.

Sau đó cười khẽ: “Anh ở độ tuổi nào?”

Minh Châu nhìn ra ông không có ý tốt, không dám trêu chọc ông nữa, ngoan ngoãn ngồi uống sữa đậu nành.

Lục Khiêm ăn xong.

Ông dịu dàng nói: “Muốn ngủ thì cứ ngủ thêm một lát! Thước Thước có bà cụ chăm sóc, lúc này chắc là đã đưa đi siêu thị mua đồ ăn rồi, bà cụ đã có cháu nội, nên phải thể hiện cho bằng được.”

Minh Châu lo lắng: “Dù sao cũng không tốt lắm!”

“Có gì mà không tốt!”

Lục Khiêm cười: “Anh muốn chiều!”

Dường như lại nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, lúc ông đứng dậy lại không kìm lòng nổi phải hôn cô một cái, cuối cùng mới lẩm bẩm: “Giữa trưa tôi sẽ về ăn cơm cùng eml”

Đương nhiên Minh Châu muốn ăn cùng ông.

Thế nhưng cô cũng không quên ông bận rộn đến mức nào, vì thế cô ôm cổ ông, nhẹ giọng nói: “Có bà cụ nữa mà, giữa trưa anh cứ nghỉ ngơi ở văn phòng, buổi tối ăn bữa tối cùng nhau.”

“Cũng đúng!” Lục Khiêm ôm lấy vòng eo thon của cô.

Khó lắm cuối cùng mới được ở bên nhau, vừa chạm đã cháy, ông dùng cái mũi cao thẳng cọ nhẹ cô, hơi khó nhịn: “Thật sự rất muốn nghỉ ngơi mấy ngày, vui chơi thoải mái mấy ngày.”

Minh Châu mặt đỏ tim đập.

Một tay vân vê cúc áo sơmi của ông, nhỏ giọng nói: “Ăn Tết không phải ngày nghỉ sao? Không đủ cho anh...”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1019: Đám nhãi ranh mấy người


Quả thật ông rất sung sướng, cả hai mặt sinh lý lẫn tâm lý.

Tới văn phòng, cấp dưới đã biết ông đón bạn gái và con trai về nhà từ sớm, bây giờ lại thấy tâm trạng của ông Lục tốt như thế lại bắt đầu ồn ào đòi ông mời ăn cơm, ăn kẹo mừng.

Thư ký Liễu cười mắng: “Đám nhãi ranh mấy người, lá gan to ra rồi đúng không, còn dám đùa với cả ông Lục?”

Lục Khiêm lại xua tay không thèm để ý.

Ông nói với cấp dưới: “Chăm chỉ làm việc đi! Tan tầm bảo thư ký Liễu phê duyệt kinh phí cho mọi người chỉ tiêu, còn phần kẹo mừng, các cậu còn sợ thiếu hả?”

Cấp dưới dẻo miệng nói thêm nhiều lời hay.

Lục Khiêm đưa thư ký Liễu vào văn phòng.

Những kỹ sư trẻ tuổi và đám công nhân viên chức tụm lại với nhau, cười vui thảo luận.

[Nghe nói bạn gái ông Lục là một người mẫu.]

[Ông Lục mà lại tìm người mẫu hả?]

[Cậu không biết rồi! Người ta là con gái nhà giàu bên thành phố B, tiến vào giới giải trí chẳng qua cũng chỉ để chơi bời thôi... Đến tuổi này mà ông Lục mới xác

định quan hệ, nếu không phải vô cùng xinh đẹp ưu tú, cậu cảm thấy ông ấy có cần không?]

Một đám người thảo luận vô cùng nhiệt tình, bỗng nhiên yên tĩnh lại. Có người yếu ớt mở miệng: “Kỹ sư Lam!”

Người tới chính là Lam Tử Mi, cô ta có tình cảm khác biệt với Lục Khiêm, tất cả mọi người đều biết bọn họ là mối tình đầu.

Lúc này họ lại lo lắng để kỹ sư Lam nghe thấy. Dù sao kỹ sư Lam đã bị mất một bàn tay, hẳn là bây giờ cô ta vô cùng tự tỉ. Quả thật Lam Tử Mi đã nghe thấy.

Nhưng cô ta lại giả bộ như không biết gì, vẫn mỉm cười: “Sao lại tụ tập ở đây? Để ngài Lục thấy lại rầy mấy người.”

Tóm lại cô ta vẫn lấy Lục Khiêm ra để nói.

Rất có khí thế của bà chủ.

Những người khác tốp năm tốp ba tản ra, nụ cười trên mặt Lam Tử Mi lập tức

biến mất.

Cô ta giơ tay phải của mình lên. Cho dù đã đeo ngón tay giả nhưng cô ta vẫn không sử dụng được dễ dàng.

Đại khái Lục Khiêm nể tình cũ, ông không đuổi tận giết tuyệt, giữ cô ta lại làm

việc nhân sự. Chỉ là cuối cùng cô ta đã không thể tiếp xúc với những tài liệu mật, cũng đã mất giá trị.

Lam Tử Mi đứng đó một lúc lâu.

Cô ta từ từ đi vào thang máy, đi tới tầng tám, văn phòng của Lục Khiêm. Lục Khiêm đang chuẩn bị mở họp.

Thấy cô ta tiến vào thì lạnh lùng hỏi: “Kỹ sư Lam, có việc gì vậy?”

Hôm nay Lam Tử Mi ăn mặc rất trang nhã.

Áo sơ mi tơ lụa và áo khoác, kết hợp với một đôi boots da dê.

Vòng cổ trân châu trắng Dior cổ điển, rất đẹp.

Lục Khiêm không thèm thưởng thức.

Lam Tử Mi nở nụ cười miễn cưỡng: “Ở dưới tôi nghe bọn họ nói, cô Hoắc đến

thành phố C ăn Tết, chắc hẳn anh rất vuil”

Mấy năm nay, Lục Khiêm xem cô ta như không khí. Cũng chỉ có lúc nhắc tới Minh Châu, ông mới có một chút phản ứng.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top