Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 960: Đó là Xa Tuyết!


Nói xong cô ta quay người rời đi.

Đi được khoảng mười bước, Xa Tuyết do dự, từ phía sau gọi cô ta: “Giám đốc Định.”

Đinh Tranh khá tự cao.

Xa Tuyết lau mặt cho sạch sẽ, nhìn chằm chằm vào mặt Đinh Tranh nói: “Tôi là người đã phản bội Giám đốc Đinh. Nếu muốn quay lại, tôi phải lập công cho Giám đốc Đinh và trở về trong vinh quang. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho những người khác bị tâm phục khẩu phục."

Đỉnh Tranh khá bất ngờ.

“Tôi biết Giám đốc Đinh muốn đầu tư vào một bộ phim, nhưng thiếu vốn đầu tưi"

Đinh Tranh bắt đầu có hứng thú: “Ý cô là, cô có thể thu hút đầu tư cho tôi không?”

Xa Tuyết lắc đầu.

Thấy Đinh Tranh thất vọng, ả vội vàng nói: “Tôi có cách làm giàu!”

Nói xong, ả lấy trong túi xách ra một tấm vé khán đài VỊP trường đua xe F1, hạ giọng: “Những cuộc thi này đều có chuyện bên trong, ông chủ đằng sai muốn ai thắng thì thắng, chỉ cần có mối quan hệ là có thể kiếm nhiều tiền."

Đinh Tranh nghỉ ngờ: “Cô biết người này sao?”

Xa Tuyết mỉm cười. Ẳ trang điểm trước gương, trông thật xinh đẹp.

Đinh Tranh chợt nhận ra Xa Tuyết vừa đẹp vừa là ngôi sao nổi tiếng, một người đàn ông giàu có sẵn sàng lấy lòng ả là chuyện bình thường.

Ngày diễn ra cuộc đua F1.

Ôn Noãn và Hoắc Minh cũng tới đó, ngồi ở vị trí tốt nhất.

Là một phòng riêng.

Xa Tuyết cùng Đinh Tranh đứng cạnh nhau, Đinh Tranh trong tay cầm ốm nhòm nhìn về phương xa, thấp giọng hỏi: “Lần này tôi cược số 5, có xảy ra chuyện gì không? Tin tức của cô có đáng tin không?"

Số 5 không ai khác chính là Chu Mộ Ngôn.

Qua ống nhòm, anh ta mặc bộ đồ đi xe máy và đội mũ bảo hiểm, nhưng vẫn không ngăn được vẻ đẹp trai.

Đinh Tranh lẩm bẩm: “Rất trẻ tuổi.”

Xa Tuyết nhắc nhở cô ta: “Là con trai duy nhất của nhà họ Chu ở phía Nam, nhưng hiện giờ đã kết hôn!”

Đỉnh Tranh có chút tiếc nuối, nhưng sau đó lại nghĩ, có việc gì đâu?

Người đàn ông nào mà không ra ngoài ăn vụng?

Đoán được suy nghĩ của cô ta, Xa Tuyết thấp giọng nói: “Anh ta không chơi đùa với phụ nữ! Trong đội của anh ta có vài người hợp mắt với Giám đốc Đinh. Tôi nghe nói số 8 rất trêu hoa ghẹo nguyệt, biết rất rõ vê phụ nữ. Sau này tôi sẽ giới

thiệu cậu ta với Giám đốc Đinh được chứ?"

Đinh Tranh đã qua lại với nhiều người đàn ông, cô ta đang ở độ tuổi có nhu cầu rất lớn.

Cô ta không quá kén chọn. Cô ta mỉm cười xem như đồng ý.

Cuộc thi chính thức bắt đầu và khá căng thẳng, kết quả đúng như Xa Tuyết đã nói, số 5 Chu Mộ Ngôn xếp đầu tiên.

Đồng đội số 8 của anh xếp thứ hai.

Đinh Tranh nhìn thân hình mảnh khảnh và đôi chân khỏe khoắn của người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Trận đấu này tôi thắng mười triệu! Xa Tuyết... cô thật sự khiến tôi ấn tượng."

Ngoài tiền ra còn có những chàng trai trẻ khỏe.

Điều này quá hấp dẫn đối với Đinh Tranh!

Xa Tuyết mặc áo khoác trắng, đeo kính râm, nghịch nghịch móng tay đẹp đẽ, thản nhiên nói: "Lần này vẫn là mâm nhỏ, chưa tính là gì!"

Đỉnh Tranh nhìn ả với ánh mắt coi trọng hơn một chút. Sau trận đấu là tiệc rượu.

Ngoài các tuyển thủ còn có chủ câu lạc bộ và những người nổi tiếng đến từ thành phố B.

Ôn Noãn và Hoắc Minh đương nhiên cũng được mời, không những vậy còn là khách quý.

Đỉnh Tranh và cô là đối thủ không đội trời chung.

“Ôn Noấn!” Đinh Tranh cầm ly rượu cười nói: “Không ngờ lại gặp được cô ở đây! Sao vậy... cô cũng có hứng thú với đua xe?”

Sắc mặt Ôn Noãn bình tĩnh.

Cô cười nhạt: “Tôi chỉ ra ngoài cho khuây khỏa thôi! Không nhờ Giám đốc Đỉnh cũng có mặt ở đây, nghe nói Giám đốc Đinh mấy ngày trước bị triệu tập vì liên quan đến một vụ án giết người, không ngờ Giám đốc Đinh dù đang vướng vào một vụ kiện vẫn hứng thú đi xem thi đấu."

Sắc mặt Đinh Tranh hơi thay đổi.

Nhưng cô ta lại giả vờ bình tĩnh: “Cây ngay không sợ chết đứng!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 961: Giám đốc Đinh nói đúng!


Ôn Noãn lạnh mặt, trông rất có khí thế.

Xa Tuyết có hơi bẽ mặt.

Đinh Tranh khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng: “Ôn Noãn, cô từng nói tôi không giữ được người, bây giờ tôi trả lại câu này cho cô! Mặc dù Xa Tuyết đã ký hợp đồng với cô nhưng cô ấy vẫn có quyền kết bạn mà nhỉ?"

"Giám đốc Đinh nói đúng!"

Ôn Noãn cười nhạt: “Nhiều ngày không gặp, công phu mồm mép của Giám đốc Đinh tăng lên rồi! Nhưng mà tôi nghe nói các dự án của Giám đốc Đinh luôn trì trệ, hy vọng sự nghiệp của Giám đốc Đinh có thể lưu loát như mồm mép vậy!"

Cô kích thích một hồi, thấy tốt thì ngừng.

Đinh Tranh nhìn Ôn Noãn, cô được Hoắc Minh bảo vệ rất chặt chẽ.

Đinh Tranh không dám ra tay lần nữa.

Tiếp tục chơi nữa thì cô ta xong đời mất.

Cô ta cực kỳ ghen tị, cười lạnh nói với Xa Tuyết: "Cứ chờ xeml"

Xa Tuyết do dự một chút, nói: "Thứ Giám đốc Đinh thiếu nhất bây giờ chính là kinh phí. Có kinh phí rồi thì có dự án nào mà không thể khởi động được? Đến lúc đó đâu còn chỗ cho cô ta đắc ý!"

Lời nói của ả đã đâm trúng tim đen của Đinh Tranh.

Đinh Tranh như có điều suy nghĩ.

Đúng lúc này, Chu Mộ Ngôn ôm Khương Sinh tới, bên cạnh là tay đua số 8 tên Cố Vân Phàm.

Xa Tuyết lập tức giới thiệu, đặc biệt nhắc tới Đinh Tranh.

“Đây là sếp cũ của tôi, Giám đốc Đinh, đang nắm trong tay mấy dự án lớn.

Nhà họ Chu làm ăn lớn, Chu Mộ Ngôn tự nhiên không thèm để vào mắt.

Cố Vân Phàm lại có vẻ ân cần hơn nhiều.

Người đàn ông này cao khoảng 186 cm, đôi mắt hoa đào, sau vài lần trao đổi ánh mắt với Đinh Tranh thì xác định tâm ý của đối phương... lập tức ăn nhịp với nhau.

Nửa giờ sau, phòng khách sạn.

Đối nam nữ liên tục quấn quýt lấy nhau, hận không thể nhào nát cơ thể đối phương.

Mồ hôi tuôn như mưa, trong không khí dường như có thứ gì đó mập mờ lửng lơ...

Cuối cùng thì mọi thứ cũng lắng xuống.

Thân hình cường tráng của chàng trai dựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi nhả khói.

Đinh Tranh dựa đầu vào vai cậu ta, cảm thấy vô cùng thỏa mãn về cả thể chất lẫn tinh thần, nhưng trong lòng cô ta cũng biết rất rõ Cố Vân Phàm là một tay chơi, chỉ thích hợp giao lưu thân thể với cậu ta.

Hai người ôm nhau một lúc, Cố Vân Phàm lại có thêm sức lực.

Thế là lại không tránh khỏi một trận kịch liệt!

Đỉnh Tranh không cưỡng lại được sự đòi hỏi của cậu ta, bèn tranh thủ nằm trên giường nghỉ ngơi trong khi cậu ta đi tắm.

Người đàn ông quấn khăn tắm bước ra, cũng không tránh né cô ta mà trực tiếp thay quần áo.

Đinh Tranh cười khẩy: Đúng là trực tiếp. Cô ta cũng không để ý lắm, ngẩng đầu hỏi cậu ta: “Còn có lần sau không?”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 962: Sao thế


Cậu ta kéo tay cô ta ra, nhàn nhạt nói: “Cô ấy là người của chủ câu lạc bộ.”

Đinh Tranh yên tâm: Xem ra lời Xa Tuyết nói là sự thật.

Cố Vân Phàm đeo thắt lưng vào: "Sao thế, ghen à?"

Đinh Tranh ngồi ở cuối giường, sóng mắt trêu ngươi: “Tôi có một dự án điện ảnh, nhân vật chính là một tay đua, nam chính vẫn chưa quyết định.”

Cố Vân Phàm dựa vào tủ TV nhìn cô ta.

Đinh Tranh không chơi đoán đố với cậu ta, đi thẳng vào vấn đề: “Nhưng dự án đang thiếu vốn! Xa Tuyết nói chỗ các anh có thể nhanh chóng kiếm tiền, tôi không tin cô ta cho lắm! Nhưng nếu tôi để anh làm nam chính thì chúng ta chính là người cùng thuyền, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không lừa tôi."

Cố Vân Phàm không đồng ý ngay.

Cậu ta nói cậu ta không có kinh nghiệm diễn xuất.

Đinh Tranh đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt cậu ta, nhẹ giọng nói: “Có giáo viên diễn xuất đi theo, anh sợ cái gì? Vân Phàm, anh có điều kiện tốt như vậy, nếu diễn bộ phim này, tôi có thể cam đoan anh sẽ trở nên nổi tiếng."

Cố Vân Phàm châm một điếu thuốc, thong dong nói: “Tôi còn muốn suy nghĩ một chút.”

Đinh Tranh mỉm cười buông cậu ta ra.

Cố Vân Phàm rời khỏi phòng.

Bữa tiệc vẫn còn đang diễn ra...

Xa Tuyết đi ngang qua cậu ta, nhưng chỉ cười không nói.

Cuối cùng, ánh mắt cậu ta dừng lại ở một góc phòng tiệc, Chu Mộ Ngôn và Khương Sinh đang nói chuyện với một người phụ nữ rất xinh đẹp. Là bạn thân nhiều năm của Chu Mộ Ngôn, cậu ta biết người phụ nữ đó tên là Ôn Noãn.

Rất đẹp, cũng rất có hương vị phụ nữ.

Cố Vân Phàm đi tới, gọi một tiếng: "Mộ Ngôn, Khương Sinh... Tổng Giám đốc Ôn!"

Chu Mộ Ngôn ôm vợ.

Ngước mắt lên nhìn thấy cậu ta thì lên tiếng mời cậu ta ngồi xuống, lại chính thức giới thiệu.

Cố Vân Phàm móc hộp thuốc lá từ trong túi ra, ném lên bàn trà nhỏ, cười nhạt: "Đại danh Tổng Giám đốc Ôn như sấm bên tai!"

Chu Mộ Ngôn nghe ra sự xem thường. Cậu ta ho khẽ: "Cậu đủ rồi! Khương Sinh còn ở đây!"

Khương Sinh cười híp mắt: "Em không ngại! Năm đó khi anh trai em theo đuổi cô giáo Ôn còn chật vật hơn."

Chu Mộ Ngôn bị chọc tức, làm bộ muốn bóp cổ cô ấy.

"Có vợ của ai hào phóng như em không!... Khương Sinh, rốt cuộc em yêu anh hay yêu cô giáo Ôn của em?"

Khương Sinh cười làm lành.

Chu Mộ Ngôn nhéo mặt cô ấy: “Chỉ biết giả ngu!”

Vừa lúc đó có người gọi cậu ta nên cậu ta bèn đưa Khương Sinh đi xã giao. Trong góc chỉ có Ôn Noãn và Cố Vân Phàm.

Ánh mắt Cố Vân Phàm có hơi càn rỡ, không đứng đắn nói: "Tôi hy sinh cho Tổng Giám đốc Ôn nhiều như vậy, tổng Giám đốc Ôn cảm ơn tôi như thế nào?"

Ôn Noấn nhìn cậu ta.

Một lúc sau, cô lấy từ trong ví ra một tờ chỉ phiếu, đặt trước mặt Cố Vân Phàm.

"Phí cực khổ của cậu Cố!"

"Một nửa còn lại sẽ chuyển hết cho cậu sau khi chuyện thành công."

Cố Vân Phàm nhìn chỉ phiếu: Hai mươi triệu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 963: Xe chạy về nhà


Thật đặc biệt.

Cố Vân Phàm ma xui quỷ khiến đi theo.

Trước cửa khách sạn năm sao, một chiếc RV màu đen đang chờ sẵn, Ôn Noãn cùng trợ lý của cô bước ra khỏi cửa.

Cửa xe mở ra. Hoắc Minh xuống xe đi tới ôm vợ, dịu dàng nói: “Mau lên xe!” Ôn Noãn nhẹ nhàng cười với anh.

Kể từ khi biết anh đã khôi phục trí nhớ, ánh mắt cô trở nên dịu dàng hơn mấy phần.

Hoắc Minh vừa vui vẻ vừa hài lòng.

Anh đóng cửa xe cho cô, đang định đi vòng sang phía bên kia thì khóe mắt nhìn thấy ai đó đang đứng ở huyền quan.

Hoäc Minh nhận ra người này.

Cố Vân Phàm, con trai riêng của một nhà tài phiệt nào đó ở thành phố H, sống đời phóng túng.

Con trai ruột của một ông lớn chết trong một vụ tai nạn xe cộ.

Rõ ràng cậu ta là người thừa kế duy nhất nhưng vẫn không chịu kế thừa gia nghiệp mà cứ lang thang bên ngoài.

Ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau. Cố Vân Phàm nở nụ cười rất khẽ, lấy tấm chỉ phiếu ra, hôn một cái.

Hoắc Minh: Ha ha!

Xe chạy về nhà.

Ôn Noãn không hề bị ảnh hưởng, ngược lại tâm trạng cô rất tốt vì mọi việc đã có chút tiến triển.

Trên đường đi, Hoắc Minh không ít lần nhìn cô.

Số lần nhiều đến mức Ôn Noãn không sao làm lơ nổi, cô không nhịn được mà hỏi: “Sao luôn nhìn em thế?”

"Em đẹp!" Phía trước đúng lúc có một ngã tư, đèn đỏ, Hoäc Minh dừng xe lại. Anh nghiêng người chăm chú nhìn cô.

Quen Ôn Noãn sắp tám năm rồi, anh cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều cả về sinh lý lẫn tâm lý nhưng vợ anh lại hấp dẫn hơn trước.

Còn đang mang thai nữa chứ! Thế mà vẫn có đàn ông nhìn nóng mắt! Hơn nữa, Ôn Noãn chọc phải hang ổ họ Cố rồi cũng nên!

Ôn Noãn đoán được anh đang nghĩ gì, giả vờ chỉnh lại khăn choàng: "Em không có ý đó! Hơn nữa... Hoắc Minh anh nghĩ em ăn quàng như vậy sao?”

Hoắc Minh đương nhiên biết.

Bằng không, bao năm qua cô đã có rất nhiều cơ hội, nhưng cuối cùng cô vẫn là của anh.

Anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô, thấp giọng nói: "Anh ghen! Thực sự muốn nhốt em lại, bà Hoắc à."

Một người đàn ông thể hiện cảm xúc một cách thẳng thắn như vậy, phụ nữ đều thích.

Ôn Noãn cũng không ngoại lệ.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 964: Hoắc Minh có chút đau lòng


Xe phía sau điên cuồng bấm còi, Ôn Noãn tỉnh táo lại, đỏ mặt đẩy anh ra.

Ngón tay thon dài của Hoắc Minh vuốt ve môi cô, anh khàn giọng nói: 'Bọn họ ghen tị với anh!"

Ôn Noãn: ...

Hoắc Minh mỉm cười khởi động xe.

Về đến nhà thì trời đã khuya, Ôn Noãn đến thăm bọn trẻ trước.

Hoắc Minh pha trà gừng cho cô.

Sau khi làm xong, cô đã ngồi trong phòng sách, bật máy tính xem tài liệu.

Hoắc Minh đặt trà gừng xuống, hôn lên khóe miệng cô: “Mấy đứa nhỏ ngủ rồi à?”

Nghĩ đến mấy đứa bé mềm mại kia, trái tim Ôn Noãn cũng mềm đi. Cô ừ một tiếng, vừa uống trà gừng vừa tiếp tục xem tài liệu.

Hoắc Minh có chút đau lòng.

Anh cúi xuống ôm cô từ phía sau, gặm phần thịt mềm mại sau tai cô: “Vậy Tổng Giám đốc Ôn cũng để đứa trong bụng nghỉ ngơi nhé?”

Anh gọi cô là Tổng Giám đốc Ôn luôn mang theo ý nghĩa kỳ lạ. Trong lòng Ôn Noãn biết anh vẫn còn băn khoăn về Cố Vân Phàm!

Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Thực sự để ý như vậy sao? Vậy em sẽ không liên lạc với cậu ta nữa."

Hoắc Minh tin tưởng cô, cũng không muốn tỏ ra rụt rè. Anh thưởng thức đôi †ai trắng nõn của cô, giả vờ không thèm để tâm: “Chỉ là một thằng nhóc thôi, anh không để vào mắt!”

Lời này nghe kiểu gì cũng thấy chua chua.

Ôn Noãn cười nhạt không nói, uống trà gừng rồi chuẩn tiếp tục xem tài liệu.

Hoắc Minh luôn muốn chứng tỏ mình hấp dẫn hơn đàn ông trẻ tuổi nên một tay bế cô đi vào phòng ngủ, Ôn Noấn nhanh chóng vòng tay qua cổ anh: “Em có chính sự mà.”

Hoắc Minh hôn cô: "Bà Hoäc, việc của anh cũng là chính sự!"

Ôn Noãn không thể làm gì được anh.

Cô dứt khoát ngoan ngoãn phục tùng. Gả cho anh đã lâu, cô biết rõ anh thích nhất điều gì... cho nên bầu không khí rất tốt.

Hoắc Minh chỉ để lại một chiếc đèn ngủ. Anh rất dịu dàng, không nóng nảy, Ôn Noãn phải thừa nhận cô rất hưởng thụ.

Chuyện vợ chồng là thế đó, thoả mãn thị giác, thoả mãn cảm giác thì mọi thứ đều được thoả mãn.

Làm xong, Ôn Noấn tựa vào trong ngực anh, nhỏ giọng nói: “Em không dậy nổi để làm chính sự rồi đây này.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 965: Hoa được đưa đến


Điện thoại di động trên bàn reo lên, nhìn tên thì là của Cố Vân Phàm. Ôn Noãn nhấc máy: “Có chuyện gì?”

Giọng nói Cố Vân Phàm mang vẻ bất cần đời: "Tháng sau có một trận thi đấu, tỷ lệ cược khá lớn! Mọi người đều đặt cược Chu Mộ Ngôn sẽ thắng."

Ôn Noãn im lặng nghe. Cố Vân Phàm ngồi trên sô pha trong khách sạn, liếc nhìn Chu Mộ Ngôn rồi

nói: “Thật ra từ khi lấy vợ thì chân cậu ta đã yếu đi rồi, nếu tôi không nhường cậu †a thì cậu ta có cái rắm mà được hạng nhất."

Ôn Noãn: "Nói điểm chính!"

Cố Vân Phàm cười: "Cuộc tranh tài này, tôi có thể móc sạch túi tiền của Giám đốc Đinh kia! Tổng Giám đốc Ôn cảm ơn tôi như thế nào?"

Ôn Noãn nhàn nhạt nói: 'Không phải cậu thu được cả người lẫn tiền hay sao? Còn muốn cảm ơn thế nào?"

Ý cô là thay đổi người khác!

Cố Vân Phàm ngăn cô lại: "Được rồi được rồi, đùa chút thôi! Nể mặt Mộ Ngôn tôi cũng sẽ giúp côi!"

Ôn Noãn lặng lẽ trợn mắt.

Đó là do cậu cũng không kén chọn đấy thôi!

Cúp điện thoại, Cố Vân Phàm xoa khóe môi, khẽ cười.

Chu Mộ Ngôn đang gửi tin nhắn cho vợ, thờ ơ nói: “Tôi cảnh cáo cậu, Ôn Noãn đã có chồng, Hoắc Minh càng khó chọc! Cậu bớt trêu chọc cô ấy cho tôi, nếu không Khương Sinh biết rồi đêm nào cũng khóc với tôi thì tôi không chịu nổi đâu.”

Cố Vân Phàm tựa người vào ghế sô pha.

Đôi chân dài bắt chéo, cậu ta nở nụ cười như có như không: “Nếu không có cậu, tôi thật sự muốn chinh phục cô ấy!”

Cậu ta nghĩ, chơi trò tình cảm với một người phụ nữ như vậy nhất định rất kích thích.

Chu Mộ Ngôn đứng dậy, dùng điện thoại di động gõ cậu ta một cái: "Đừng nghĩ lung tung! Cô ấy không phải bạn chơi của cậu!"

Cố Vân Phàm không tin.

Chu Mộ Ngôn biết rất rõ Vân Phàm nửa thật nửa giả, ít nhiều gì cũng đã động lòng.

Cậu ta bước đến bên cửa sổ, cười nhạt: “Vân Phàm, lúc đó tôi nửa chơi nửa nghiêm túc! Nhưng anh trai Khương Sinh là Khương Duệ hãm rất sâu. Anh ta thích Ôn Noãn nhiều năm nhưng không có kết quả gì! Tình cảm là như vậy, thứ tự trước sau, anh đến tôi đi... thiếu một phút một giây, dù chỉ một chút xíu thôi cũng không được!"

Nếu bàn về điều cấm ky ở thành phố B.

Tình cảm của Khương Duệ dành cho Ôn Noãn chính là một trong những điều không thể nói.

Hoắc Minh chắc vẫn luôn để ý!

Vì vậy trong nhiều năm qua, hai người tổng cộng không gặp nhau quá ba lần.

Chu Mộ Ngôn nói xong, hơi quay đầu lại: “Tôi cũng thích Ôn Noãn, nhưng tôi chắc chắn tình cảm của tôi đối với cô ấy bây giờ là tình thân! Ôn Noãn giống như chị gái tôi vậy. Vân Phàm, cậu có thể chơi đùa bất cứ ai nhưng đừng trêu chọc Ôn Noãn! Dù tin hay không thì cuối cùng người bị thương vẫn là chính cậu!”

Cố Vân Phàm nhún vai: "Tôi biết rồi!"

Cậu ta kéo người muốn đi tập lái xe, Chu Mộ Ngôn lại nói: "Tôi và Khương Sinh phải về thành phố H rồi. Hẹn gặp lại ở cuộc đua tháng sau nhé!"

Chu Mộ Ngôn rời đi. Cố Vân Phàm ngồi một mình một lúc. Cậu ta nhớ lại những lời của Chu Mộ Ngôn, nhưng rất phản đối.

Cậu ta ta đặt mua một bó hoa hồng, bảo người ta giao đến biệt thự của Ôn Noãn trong giờ ăn tối...

Khi đó, Minh Châu tình cờ đi cùng Ôn Noãn.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 966: Anh Hai lãng mạn ghê!


Ôn Noãn nói xong thì cúp điện thoại.

Cô tiếp tục nói chuyện phiếm với Minh Châu, Minh Châu muốn hỏi nhưng không dám.

Kỳ lạ, rõ ràng Ôn Noấn nhỏ hơn cô ấy hai tuổi, hơn nữa cô ấy và Lục Khiêm... theo một góc độ nào đó thì cô ấy cũng là mợ của Ôn Noãn, sao lại không dám hỏi thêm một câu nhỉ?

Minh Châu hận mình nhát gan.

Cô ấy đi theo sau Ôn Noãn đến vườn hoa nhỏ phía sau biệt thự, trong nhà kính trồng đầy hoa hồng trắng, chắc chắn là do anh Hai của cô trồng cho Ôn Noãn.

Anh Hai lãng mạn ghê!

Ôn Noãn lấy kéo cắt vài nhánh hoa hồng, lại thêm vài chiếc lá, chăm chú cắm vài bó hoa.

Rất đẹp.

Gô thản nhiên nói: “Mấy loại hoa anh trai em trồng đã đủ để chị chăm sóc rồi.” Minh Châu hơi ngốc, hồi lâu sau mới hiểu ý cô.

Ôn Noãn thích hoa hồng, nhưng cô chỉ cần loại anh Hai tặng.

Thấy thế, Cố Minh Châu có chút ngưỡng mộ...

Ôn Noãn ngước mắt, nhìn thấy dáng vẻ sửng sốt của cô ấy thì không khỏi mỉm cười: “Nhớ đến cậu à?”

Khuôn mặt Minh Châu ửng đỏ.

Ôn Noấn suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Chị nghe nói, cậu muốn dẫn em và Thước Thước về thành phố C ăn Tết, em nghĩ thế nào?”

Bình thường Minh Châu rất tin tưởng cô.

Cho dù Lục Khiêm là chú của Ôn Noãn, nhưng Minh Châu vẫn nói cho cô nghe mọi chuyện.

Cô ấy có chút ỷ lại, tựa vào vai Ôn Noãn như một cô bé, vẻ mặt ít nhiều có chút mờ mịt: “Chị dâu, em vẫn chưa nghĩ thông! Em muốn đi, nhưng cũng sợ một mình liều lĩnh mà lại bị phụ lòng!” “

Ôn Noãn dịu dàng vỗ về cô ấy.

Minh Châu không nói gì nữa, chỉ dựa vào người cô...

Hoắc Minh đón mấy đứa nhỏ về nhà tình cờ nhìn thấy cảnh này, anh để Hoắc Tây và Sùng Quang tự chơi với nhau, còn mình thì rảo bước tới bên này, vì đang ở ngoài trời nên anh lấy một điếu thuốc ra châm lửa, sau khi rít một hơi thì cười cười: “Thế này là sao đây, lại còn làm nũng với chị dâu của em nữa!”

Mắt Minh Châu đỏ lên, ngượng ngùng quay đầu đi.

Ôn Noấn nhìn Hoắc Minh một cái.

Ánh mắt trách móc.

Nhưng bên trong lại mang theo thứ tình cảm mà chỉ có vợ chồng mới có thể hiểu được.

Hoắc Minh chậm rãi hút thuốc, hai má hóp vào, nhìn rất nam tính.

Anh khẽ mỉm cười, không hề né tránh sự có mặt của em gái mà véo nhẹ khuôn mặt mịn màng của Ôn Noãn một cái, đây là hành động trước đây anh thường làm, Ôn Noãn hơi rung động.

Cô cúi đầu nghịch nghịch bình hoa, mi mắt ngoan hiền.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 967: Chẳng phải còn có cậu sao?


Ngay sau đó, cô xoay người lại, ôm lấy vai anh, dịu dàng nói: “Anh đừng so đo! Cố Vân Phàm hiện tại rất hữu dụng.”

Hoắc Minh biết cô phải đối phó với Đinh Tranh. Anh nghĩ ngợi rồi nói: “Có phải là phiền lắm không?”

Vẻ mặt anh có chút tức giận, Ôn Noãn khẽ vuốt lông mày anh, hạ giọng nói: “Em biết anh đang nghĩ gì! Nhưng mà Hoắc Minh, chúng ta không giống bọn họi”

Hoắc Minh bật cười: “Bà Hoắc à, anh lại cảm thấy phương pháp của em thất đức quát”

Nói xong, anh có chút giật mình. Anh nhớ đến thầy Thanh Thủy.

Anh nghĩ, nếu Đinh Tranh không làm chuyện ác thì Ôn Noãn đã không xảy ra chuyện, thầy Thanh Thủy cũng sẽ không gặp phải kiếp nạn nào.

Kết cục của Đinh Tranh rất thảm. Ôn Noãn ngẩng đầu, dịu dàng nói: “Khi con người cảm thấy suy sụp, đó là lúc họ dễ dàng bị nhìn thấu nội tâm nhất! Mà cái em chờ đợi chính là khoảnh khắc

Đinh Tranh suy sụp kia, lúc đó...”

Đó sẽ là lúc cô dốc sức ra tay.

Hoắc Minh nhìn chăm chú vào mi mắt dịu dàng của cô, vui mừng vì cô yêu mình sâu đậm.

Chỉ có hai vợ chồng, anh cũng không muốn tiếp tục nói về những kẻ làm mất vui, thế là thay đổi đề tài: “Sắp đến sinh nhật Thước Thước rồi, em nói xem nên tặng quà gì thì được đây?”

Ôn Noãn biết anh thương Thước Thước, cũng thương Minh Châu hơn cả.

Quà sinh nhật chỉ là ngụy trang, đó chính là cơ hội để tặng gì đó cho Minh Châu.

Ôn Noãn theo anh đi vào phòng ngủ chính trên tầng hai.

Trong phòng thay đồ có một cánh cửa bí mật, khi mở ra sẽ nhìn thấy một dãy két sắt, bên trong toàn là những bộ trang sức, đều là đồ quý hiếm.

Ôn Noấn lựa chọn tỉ mỉ, thỉnh thoảng sẽ hỏi ý Hoắc Minh. “Bộ ngọc phỉ thúy cao cấp này thế nào?” “Hay là thêm viên hồng ngọc này.”

“Hoắc Minh... anh có nghiêm túc lắng nghe không?”

Ôn Noấn quay đầu lại, có chút bất mãn nói.

Hoäc Minh dựa vào cái tủ phía đối diện đang thong thả duỗi thân thể cao dài, nghe vậy thì lười biếng cười cười: “Không phải là sinh nhật của Thước Thước à, sao em lại chọn trang sức cho Minh Châu thế, em đừng chiều hư con bé.”

Hoắc Minh tình cảm nói.

Anh không nhịn được bước tới ôm eo bà xã mình, hôn cô.

Sau khi Ôn Noãn có thai, mỗi lần thân mật, Hoắc Minh đều rất chú ý, cho dù chỉ là một nụ hôn thì anh cũng sẽ cẩn thận để không ép vào bụng cô.

Ôn Noấn bị anh ôm tựa vào tủ.

Cô ngẩng đầu hôn anh, cũng cảm thấy rung động.

Cuối cùng, anh áp vào môi cô, thì thầm: “Ôn Noãn, em giỏi chiều con nít quá.” Ôn Noãn nghịch cài thắt lưng của anh.

“Đó là bởi vì em biết anh đang nghĩ gì!”

Hoắc Minh nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

Ôn Noãn cười khẽ: “Thật ra thì em cũng có lòng riêng! Hoắc Minh, anh đã từng nói, sau này tập đoàn Tây Á sẽ giao cho Hoắc Tây, nhà họ Hoắc sẽ do Doãn

Tư thừa kế, vậy còn Thước Thước thì sao?”

Hoắc Minh tự nhiên nói: “Chẳng phải còn có cậu sao?”

Vẻ mặt Ôn Noãn càng thêm dịu dàng: “Cho nên, những thứ em tặng cho Minh Châu bây giờ xem như là của nhà mẹ đẻ, không chỉ đồ trang sức mà em còn muốn đưa biệt thự lớn cho Thước Thước, cho thằng bé sau này lấy vợi”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 968: Là Lục Khiêm!


Minh Chấu trốn đến sảnh lớn, ngồi trên ghế salon chơi game. Đang lúc nhập tâm thì điện thoại bị một bàn tay giật lấy.

Cô ấy ngẩng đầu lên, sau đó khẽ chớp mắt, không thể tin được mà nhìn người trước mặt.

Là Lục Khiêm!

Chẳng phải ông đang bộn bề nhiều việc sao, không phải nói đến Tết vẫn không có thời gian à, sao lại đến đây rồi?

Cô vốn hơi ngốc, thế là hỏi thẳng. Lục Khiêm đã dành chút thời gian để đến thành phố B.

Trước hết đi chùa, sau là sinh nhật của Thước Thước. Vốn thật sự không có thời gian, thế là tranh thủ suốt mấy ngày đêm, cuối cùng cũng đến được đây.

Nhìn thấy cô, mới biết rằng mình nhớ thương muốn chết. Nhưng dù sao nơi này cũng không phải chỗ của mình, dù có khó nhịn thì ông cũng chỉ có thể sờ đầu cô, nói với giọng cưng chiều: “Đừng có chơi game suốt

ngày, hư mắt đấy.”

Minh Châu rất không muốn bị ông quản, nhưng cô lại không đành lòng phản bác.

Cô đặt điện thoại xuống: “Đến mừng sinh nhật Thước Thước à?” Lục Khiêm mỉm cười.

Ông nói: “Vẫn chưa mua quà sinh nhật cho con trai! Em là mẹ, hay là đi với tôi đi, em biết con thích gì mài”

Mặt Minh Châu hơi nóng lên.

Lục Khiêm nói gì vậy...

Con, người làm mẹ, nghe như cô và ông thân thiết lắm vậy.

Cô và ông đã xa nhau mấy năm, sau khi gặp lại việc thân mật nhất cùng lắm cũng chỉ làm một hai lần, gần đây lại còn lơ nhau đi, ít nhiều cũng có chút không thoải mái.

Cô cầm điện thoại lên, giả bộ tiếp tục chơi game.

Lục Khiêm tịch thu của cô.

Minh Châu nhìn bàn tay trống không của mình, cắn môi dưới: “Chú làm gì vậy!”

Lục Thiển kéo cô dậy: “Đi mua sắm với tôi!”

Cho đến lúc ngồi lên xe thì cô vẫn phản đối: “Sắp dọn cơm rồi, đồ ăn tối nay ngon lắm!”

Lục Khiêm bảo tài xế lái xe.

Người tài xế là người thân cận của Lục Khiêm, nghe thấy vế sau thì cười.

Ngài Lục tìm đến cô Minh Châu cũng tốt, những cô gái trẻ luôn mang lại sức sống, nhìn giống như đôi tình nhân trẻ vậy.

Minh Châu tìm điện thoại di động trong túi áo Lục Khiêm.

Tìm nửa ngày cũng không thấy.

Thì ra ông đã bỏ điện thoại di động vào túi quần, cô mò đến, Lục Khiêm đẩy †ay cô ra, giọng điệu thì trách móc nhưng âm thanh lại khàn khàn: “Đàng hoàng chút đi!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 969: Chỉ cần em không chê tôi già!


Một lúc sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Lục Khiêm, chẳng phải là chú không muốn công khai mối quan hệ của chúng ta hay sao?”

Lục Khiêm vuốt tóc cô. Ngốc nghếch! Bị thiệt thòi mà còn nói cho ông nghe.

Trong xe tối tăm, ông nhẹ giọng nói: “Sau này không như thế nữa! Minh Châu, chúng ta quang minh chính đại ở bên nhau.”

Ông nghĩ thầm: Chỉ cần em không chê tôi già!

Rõ ràng là giọng điệu của ông rất dịu dàng, nhưng mũi của Minh Châu lại hơi chua xót.

Đúng lúc này Hoắc Minh gọi tới hỏi cô đang ở đâu, nói sắp đến giờ cơm rồi. Minh Châu không biết nói thế nào.

Lục Khiêm cầm lấy điện thoại, rất bình tĩnh nói: “Hoắc Minh, là tôi!... Ừ, tôi đưa cô ấy ra ngoài ăn, sau đó sẽ đưa thẳng về căn hộ, không đến chỗ cậu!”

Sau khi nói ngắn gọn mấy câu, ông cúp điện thoại, nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ đang nhìn trộm mình.

Chốc lát sau, ông hỏi với giọng vô cùng dịu dàng: “Còn giận tôi à? Chú Lục nhận lỗi với em có được không?”

Chú Lục...

Môi Minh Châu hơi run lên, cuối cùng vẫn không phát ra tiếng nào.

Lục Khiêm cũng hơi mất mát trong lòng, ông biết mình đã phụ lòng cô quá nhiều lần, cô đã thật sự không còn dám tùy tiện đón nhận hạnh phúc nữa.

Ông cũng không biện bạch gì thêm, chỉ nắm lấy tay cô.

Minh Châu giấy giụa mấy cái rồi cũng không giấy nữa, đây là một sự thỏa hiệp vô cùng bất đắc dĩ của cô.

Không phải vì Thước Thước.

Mà là vì cô đã quá yêu người đàn ông này!

Quà sinh nhật đã chuẩn bị xong từ lâu.

Chủ yếu là Lục Khiêm muốn đưa cô đi ăn một bữa cơm, địa điểm là nơi lần trước họ đã đến, vẫn nhà hàng đó, vẫn căn phòng đó.

Cũng là do thư ký Liễu sắp xếp, đã đợi sẵn. Đôi mắt Minh Châu ửng đỏ.

Lục Khiêm lau sạch nước mắt cho cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đã lớn vậy rồi mà động chút là khóc nhè, sao làm gương cho con trai của chúng ta được đây!”

“Biến đi!” Minh Châu đá ông một cái. Thư ký Liễu bật cười nói: “Minh Châu, ngồi bên này.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 970: Họ phải bình đẳng


Ánh mắt Minh Châu ươn ướt.

Cô cố ý nói: “Vì chú ấy lớn tuổi!”

Lục Khiêm đang ung dung gắp thức ăn cho cô, nghe vậy hơi khựng lại.

Lớn tuổi...

Ông nở nụ cười lịch sự tao nhã, thong thả hạ giọng, nói với âm lượng chỉ hai người nghe thấy: “Xem ra tôi đã phục vụ em không tốt rồi! Là lỗi của tôi! Tối nay chú Lục sẽ bồi thường cho em.”

Minh Châu: Không biết xấu hổi

Quan hệ của họ bây giờ coi như là đã công khai, không cần giấu giếm nữa, thư ký Liễu cũng bông đùa vài câu trên bàn ăn.

Minh Châu không đáp lại. Nhưng Lục Khiêm nhìn ra được cô không khó chịu.

Lục Khiêm không phải là một người đàn ông vô tâm thô lỗ, cô càng mềm mại dễ nói chuyện thì ông càng thấy thương cô hơn.

Ông nợ cô quá nhiều.

Ăn được một lúc, ông lấy ra một lá bùa bình an, bỏ vào ví giúp cô. Nhưng bên trong ví...

Vẫn còn một lá bùa cũ, là cái mà ông đã tặng cho cô nhiều năm trước. Lục Khiêm vô thức vuốt ve: “Em còn giữ à?”

Minh Châu không nói gì, nhưng đôi mắt cô lại vô cùng ẩm ướt, cô nghĩ mình đồng ý ra ngoài với ông cũng chỉ để nhận được một câu trả lời hợp lý.

Thư ký Liễu thấy đã đến lúc nên cũng thức thời rời đi.

Trong phòng ăn, Minh Châu cúi đầu hỏi: “Ý chú là gì?”

Giọng của Lục Khiêm vẫn dịu dàng như đang nói chuyện với người con người cháu mình yêu quý: “Em nói xem tôi có ý gì?”

Nhưng Minh Châu cảm thấy thế này vẫn chưa đủ.

Cô ngước mắt lên, dũng cảm nhìn ông chăm chăm, lại hỏi một lần nữa: “Tôi không biết! Lục Khiêm, chú nói rõ ra cho tôi, mấy năm nay trong lòng chú có tôi hay không, tình cảm chú dành cho tôi là gì? Giữa chúng ta là một mình tôi đơn phương hay chú cũng yêu tôi như thế?”

Lúc hỏi, giọng cô run rẩy.

Nhưng cô vẫn nói ra hết điều mình muốn nói.

Sau đó, chờ đợi số phận tuyên án.

Cô nghĩ, chỉ cần Lục Khiêm yêu cô thì cô sẽ sẵn sàng buông bỏ bất cứ điều gì...

Lục Khiêm nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái. Giống như nhiều năm trước vậy.

Minh Châu bướng bỉnh nhìn ông.

Minh Châu bướng bỉnh nhìn ông.

Cô đang cần tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ đến từ phía ông, không phải là thứ trách nhiệm chết bằm kia, cũng không phải sự bất cẩn lau súng cướp cò như năm đó, thứ cô cần là tình yêu nam nữ.

Cuối cùng, Lục Khiêm cũng nhẹ giọng lên tiếng: “Minh Châu, trước em tôi chưa từng yêu ail Tôi thừa nhận mình yêu thích phụ nữ xinh đẹp, nhưng tôi chưa bao giờ dừng lại vì bất kỳ người nào, thậm chí tôi còn có ý định độc thân đến già, nhưng với em thì không giống vậy, tôi đã thay đổi kế hoạch cuộc đời mình vì em.”

“Minh Châu, tôi không biết mình yêu em được bao nhiêu!”

“Nhưng nếu yêu có mười phần, thì ắt hẳn tôi yêu em cả mười phần!” Cô nức nở.

Kể từ lần ông đã chạy đến trường quay đưa trà sữa cho cô. Cô đã có suy nghĩ, ông đừng hòng lừa cô như trước nữa.

Họ phải bình đẳng.

Lục Khiêm nói xong thì nhẹ giọng thở dài: “Em thì sao, em còn cần chú Lục của em nữa hay không?”

Minh Châu nhìn thẳng vào ông. Ông vẫn đẹp trai như thế.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 971: Anh cầu hôn thì liên quan gì đến em?


Lục Khiêm nói cầu hôn!

Trong lòng Minh Châu rất vui vẻ, nhưng cô cũng đã lớn, đã có sự dè dặt của một người phụ nữ.

Vì vậy âm ờ nói: “Anh cầu hôn thì liên quan gì đến em?”

Nói xong cô cũng cảm thấy mình đang làm bộ làm tịch, có chút ngượng ngùng, thế là cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại di động.

Lục Khiêm im lặng nhìn cô.

Hồi lâu sau, ông mới nhỏ giọng nói: “Em là đứa con gái duy nhất trong nhà, em nói xem, anh cầu hôn thì có liên quan gì đến em?”

Ngón tay Minh Châu khựng lại.

Gô nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: “Lục Khiêm, đây là mơ sao?”

“Không phải mơ! Minh Châu, sau này chúng ta đã có thể quang minh chính đại!”

“Em có thể nói với bất cứ ai rằng em là bà xã của anh.”

“Thước Thước đến nhà trẻ, anh cũng có thể đưa đón thằng bé với em.”

Lúc nói những lời này, ông rất nhẹ nhàng, nhưng cũng lộ vẻ đau xót.

Những công việc này là hoạt động thường của những người bình thường, nhưng lại vô cùng khó khăn đối với ông.

Ông nắm lấy tay Minh Châu, nói nhỏ: “Sau khi dự án kết thúc, anh sẽ không còn là ngài Lục nữa, sẽ chỉ là chú Lục của em.”

Anh ôm cô vào lòng.

Mặt cô áp vào bụng ông, đã ở độ tuổi này mà vóc dáng của ông được gìn giữ rất tốt.

Bằng phẳng rắn chắc, không hề có chút gì là sự phát tướng của đàn ông trung niên.

Minh Châu nhắm mắt lại.

Ôm ấp hồi lâu, cô mới thì thầm: “Cho dù... cho dù có kết hôn thì em vẫn muốn đi làm.”

Ông đồng ý. Ông nợ cô quá nhiều, sẽ không giam cầm cô ở nhà. Gô bé của ông đã cao lớn trưởng thành, ông sẽ không để cô trở lại như xưa.

Minh Châu rất thỏa mãn.

Cô lặng lẽ duỗi ngón tay ra nhìn chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp trên đó.

Cô nhẹ giọng nói: “Anh đó, tuổi đã cao rồi, sính lễ đưa không nhiều cũng không sao! Anh trai và chị dâu đưa cho em rất nhiều thứ, em và Thước Thước không cần anh nuôi."

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 972: Cô nói ông đã lớn tuổi


Cảm giác này rất mới mẻ.

Không phải Lục Khiêm không chịu đi cùng cô mà do ông thích ở một mình hơn.

Vả lại, vừa rồi ông đã thực sự bị cô kích động.

Cô nói ông đã lớn tuổi.

Rời khỏi nhà hàng, Lục Khiêm tự mình lái xe.

Minh Châu đã không còn là một cô bé nữa, đàn ông muốn chở mình đến căn hộ, cô ít nhiều cũng đoán được dụng ý của ông, nhưng ông đã không nói trắng ra thì cô cũng sẽ không tự làm xấu mặt mà chủ động mở miệng.

Xe thể thao màu đen đi qua Fortune Plaza.

Lục Khiêm nhớ đến Nguyên Đán năm đó, rõ ràng là thích cô nhưng ông lại quan tâm đến tuổi tác và thân phận của họ.

Nhiều năm sau, họ vẫn ở bên nhau.

Minh Châu ngồi bên cạnh phát hiện ra cảm xúc của ông.

Cô nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Lục Khiêm cười nhẹ một cái, nắm tay cô không nói gì.

Rất nhanh xe đã đến căn hộ nhỏ trên đường Quảng Nguyên.

Xuống xe đi lên lầu, cửa mở ra, bên trong không mở lò sưởi nên hơi lạnh.

Có lẽ là vì đã quá lâu không ở cùng nhau, những chuyện trai gái đối với cả hai đều có chút lạnh nhạt, hay nói thẳng ra là ngượng ngùng.

Lục Khiêm mở đèn, cởi áo khoác lông ea: “Mở lò sưởi đi em, ấm lên rồi thì em hằng cởi áo.”

Minh Châu làm ổ trên ghế sa lon, tiếp tục chơi game.

Giọng cô nhẹ nhàng êm ái: “Ai muốn cởi chứ?” Lục Khiêm lặng lẽ mỉm cười.

Ông cũng không lo cho cô nữa, chỉ nói: “Có người mẹ nào suốt ngày ôm điện thoại di động như em không?”

Minh Châu sợ ông lấy mất.

Cô hỏi ngược lại: “Có người mẹ nào một mình vất vả nuôi con giống như em không?”

Lục Khiêm: ...

Ông sờ mũi một cái, mở lò sưởi rồi đun nước, tiếp đó còn gọi đặt hàng một ít rau củ, trái cây, rau, đồ ăn vặt, thịt thà các loại, rõ ràng đến nơi này vào tối nay được quyết định vào phút chót.

Một lúc sau, người giao hàng giao đồ tới.

Người đàn ông bận bịu trong bếp.

Minh Châu len lén nhìn ông, ông rất cao, dáng người thon dài, nhìn từ phía sau thật sự rất trẻ.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 973: Thật sự có côn trùng à?


Lục Khiêm nấu xong, để lên mâm, bưng tới phòng ăn nhỏ.

Minh Châu ngửi thấy mùi thơm thì đi tới, thấy chỉ có một bát bèn hỏi: “Sao anh không ăn?”

Lục Khiêm ngồi bên cạnh cô, rút ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa. Ông cười khẽ: “Trước giờ anh không quá ham muốn với chuyện ăn uống.” Minh Châu nghĩ lại, dường như Lục Khiêm rất ít ăn khuya, khẩu phần bữa chính của ông cũng được kiểm soát rất tốt, rất quan tâm đến việc chăm sóc bản thân, cô hừ nhẹ một tiếng: “Ham đẹp thế làm gì, dụ dỗ mấy cô bé nhỏ à?”

Lục Khiêm cũng không giận cô. Ông liếc nhìn cô: “Không phải dụ được em rồi sao?”

Khuôn mặt Minh Châu đỏ bừng, cô không khỏi nhớ tới năm đó khi lần đầu tiên gặp ông ở nhà họ Hoäc.

Giống như nhìn thấy thần tiên vậy! Ngay cả bây giờ, ông vẫn rất có vốn liếng.

Tao nhã lịch sự, nhưng sao có thể ngờ rằng ở trên giường lại hung hãn như vậy!

Cô nghĩ tới chuyện không đứng đắn, không dám nói gì thêm nữa. Lục Khiêm hiểu cô nhất, ông nhìn cô một lúc rồi nhẹ nhàng bật cười.

Ánh mắt ông mang tính xâm lược, nhưng ông lại không có bất kỳ hành động gì, giống như dùng dao cùn giết người vậy.

Minh Châu không chịu nổi. Cô chậm rãi ăn xong, nhìn cái bát không rồi lại ngước lên nhìn ông. Lục Khiêm vẫn bất động.

Những ngón tay thon dài nghịch điếu thuốc trắng như tuyết, chậm rãi vân vê làm cho khuôn mặt cô đỏ bừng...

Tay cầm điếu thuốc của Lục Khiêm khẽ vuốt qua khuôn mặt mịn màng của cô, từ từ hướng xuống dưới, nhẹ nhàng gãi vào cổ cô, khiến trái tim cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Giọng nói của Minh Châu hơi nức nở: “Anh không được làm như vậy.”

Rõ ràng là đang đùa cợt.

Lục Khiêm ngẩng đầu lên, đặt điếu thuốc trên môi rồi châm lửa.

Ông rít một hơi, cười khế: “Không thích à?”

Không phải không thích, mà là không chịu nổi, đạo hạnh của cô so với ông thì kém xa, ông làm vậy khiến cô cảm thấy bị ăn hiếp...

Minh Châu gần như không dám nhìn ông. Lục Khiêm đứng dậy bế cô lên...

Minh Châu sợ hết hồn, lại có chút ngại ngùng, tay cô giơ lên giữa lưng chừng hồi lâu mới thả xuống, cô níu lấy tay áo sơ mi của ông: “Thả em xuống.”

Lục Khiêm vẫn không dừng bước.

Ông cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn nói: “Em ăn no rồi, có phải nên đến lượt của anh hay không?”

Cái gì mà... ăn no...

Cô đỏ mặt, tay chân không biết phải làm sao. Đã quá lâu rồi, quá lâu chưa từng...

Nhưng dù cô có căng thẳng đến đâu thì vẫn bị Lục Khiêm đặt xuống cuối

giường, thân thể bị vùi lấp vào chiếc giường êm ái, chóp mũi toàn là mùi bụi bặm nhàn nhạt, dù sao thì nơi đây cũng đã rất lâu không có người ở.

Lục Khiêm giữ nguyên tư thế, nhẹ nhàng hôn cô một lúc.

Ông nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, lần đầu tiên thốt ra những lời âu yếm:

“Minh Châu, em đẹp quá.”

Tuy là lời âu yếm, nhưng cũng là lời thật lòng. Anh em nhà họ Hoắc, ai nấy đều xinh đẹp rạng ngời.

Lúc này, mái tóc đen dài như rong biển của cô xõa trên ga giường trắng như

tuyết, cộng với khuôn mặt đẹp như đóa phù dung khiến lòng ông rung động vô cùng.

Tuổi của cô nhỏ hơn ông rất nhiều, Lục Khiêm rất thương cô.

Ông hôn khắp nơi dọc theo khuôn mặt cô, sau đó mới đứng dậy.

Ông cởi chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt của mình ra rồi lót nó lên ga giường. Sau đó, cô được ông bế lên, nhẹ nhàng đặt lên chiếc áo màu xanh nhạt kia. “Đã lâu không có người ngủ, sợ trên giường có côn trùng.” Ông giải thích. Mặt Minh Châu càng đỏ hơn.

Lục Khiêm khuyu gối, từ từ áp sát, bắt đầu yêu thương cô.

'Từng mảnh quần áo rơi xuống sàn...



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 974: Mặc như thế nào nữa?


Xong xuôi, Lục Khiêm mới chịu thay ga giường mới.

Chiếc áo sơ mi xanh nhạt nằm dưới sàn nhà.

Nhăn nheo và đẫm mồ hôi đến nỗi không nỡ nhìn.

Minh Châu co ro trên giường, khóe mắt vẫn đỏ ửng, rõ ràng cô đã khóc.

Lục Khiêm xử lý việc tiếp theo.

Ông cho ga giường và quần nhỏ của cô vào máy giặt rồi sấy khô, cả áo sơ mi cũng được bỏ vào. Cô tưởng ông sẽ vứt vào thùng rác, nhưng chú Lục lại là người rất tiết kiệm, ông nói giặt xong là có thể mặc.

Mặc như thế nào nữa?

Minh Châu ghét ông!

Trong phòng giặt, khuôn mặt Lục Khiêm dịu dàng...

Ông đã bận rộn mấy ngày rồi, cũng có phần mệt mỏi, nhưng có thể ở chung với cô như thế này, có thể ôm cô thật chặt thì dường như mọi mỏi mệt trong cơ thể đều tan biến.

Còn lại là sự thỏa mãn.

Làm xong những việc đó, ông đưa quần nhỏ cho cô.

Thực ra cô cũng có quần nhỏ ở đây, nhưng mấy năm không mặc, cô xấu hổ không chịu chạm vào mà nói có bọ!

Lục Khiêm mắng thầm trong lòng nhưng không nói ra.

Ông đưa tới, Minh Châu nhận lấy, thò tay vào chăn và mặc vào.

Đêm đã khuya, Lục Khiêm xoa đầu cô: “Muốn nói chuyện một lát hay đi ngủ?” Cô không chịu nói chuyện, trở mình ngủ.

Lục Khiêm mỉm cười.

Ông ghé vào tai cô, dịu dàng nói: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc, khi về sẽ ngủ cùng em.”

Minh Châu phớt lờ ông. Ông cũng không tức giận, đang định đứng dậy đi ra thì cánh tay ông bị giữ lại. Cô gái nhỏ ông thích nhẹ giọng nói: “Không cho đi.”

Lục Khiêm nhìn cánh tay trắng nõn thon dài, cô chỉ mặc áo sơ mi của ông, chiếc áo rộng đến mức cô giơ tay lên thì nó đã cuộn lại, lộ ra một mảng da thịt.

Ông đã lâu không buông thả, chỉ hai lần thôi chưa đủ.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 975: Cô chỉ muốn một gia đình


Cô chỉ muốn một gia đình.

Lục Khiêm làm bữa sáng rồi quay lại phòng ngủ, Minh Châu vẫn đang say giấc nồng.

Rõ ràng đã là một người mẹ nhưng khi ngủ cô phải ôm thứ gì đó, buổi tối ôm Lục Khiêm, sáng ông thức dậy nhét cái gối vào lòng cô...

Lục Khiêm lại gần hôn cô. Cô tỉnh lại, chớp mắt nhìn ông.

Ký ức đêm qua ùa về khiến mặt cô hơi đỏ lên, họ rất điên cuồng... Cô cũng rất chủ động.

Lục Khiêm vuốt nhẹ mặt cô, dịu dàng nói: “Ăn sáng rồi đi đón Thước Thước, anh chọn nhà trẻ cho thằng bé.”

Minh Châu tỉnh táo hẳn.

Cô ngồi dậy, gãi đầu hỏi: “Anh có chắc là để Thước Thước học ở thành phố B không?”

Lục Khiêm bình tĩnh: “Em muốn dẫn thằng bé về thành phố ©?”

Đương nhiên Minh Châu cũng không thận trọng như vậy nữa.

Lục Khiêm vuốt tóc cô, cười nhạt: “Trước cứ ở lại thành phố B đã! Dù sao trong nhà có mấy đứa nhóc, như vậy sẽ tốt hơn cho sự phát triển của thằng bé, khi nào thằng bé lớn hơn một chút thì học tiểu học ở thành phố C.”

Ông suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Minh Châu, thành phố C không tốt bằng thành phố B, ở đó không phát triển, cũng không có nhiều cơ hội việc làm như thành phố B, em đồng ý sao?”

Tối qua họ chỉ lo làm chuyện đó nên không bàn tới mấy chuyện này.

Bây giờ ông mới nhắc tới.

Minh Châu cũng muốn cẩn thận suy nghĩ, nhưng tới giờ cô vẫn luôn không chống lại được ông.

Cô nhẹ nhàng nắm tay ông, nói nhỏ nhẹ: “Chị dâu có thể từ bỏ sự nghiệp vì anh trai em, em nghĩ em cũng có thể! Với cả cũng không phải là em không làm việc nữa, em có thể mở một cửa hàng cho riêng mình, hoặc nếu có việc làm thì em sẽ chạy sang thành phố B vài ba hôm.”

Trong thâm tâm cô biết rằng, thành phố C là cội nguồn của Lục Khiêm.

Nơi đó có nhà họ Lục, ông không thể bỏ xuống được.

Nếu họ kết hôn, chắc chắn cô phải đến thành phố C.

Sau khi cô nói xong, Lục Khiêm không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng và áp trán mình lên trán cô.

Ông nghĩ, có lẽ người khác không thể hiểu được lựa chọn của ông.

Bao nhiêu người xinh đẹp tài năng, lại biết điều ngoan ngoãn, Lục Khiêm ông đều không để tâm.

Ông lựa chọn cô bé mỏng manh này đây.

Nhưng người ngoài có biết cô tốt đến nhường nào đâu chứt Chỉ mỗi ông mới biết điểm tốt đẹp của cô.

Có lẽ vì quan hệ đã rõ, còn ở chung nên tất thảy liền khác biệt. Nhưng đây mới là lần bọn họ chính thức làm hòa.

Cả mặt tâm lý lẫn thể chất đều rất mới mẻ, ông có phần ham muốn, trước khi Minh Châu đứng dậy, ông đã đè cô vào chăn, hôn rất lâu...

Cô nhẹ nhàng gọi ông là chú Lục.

“Nói không chừng Thước Thước đã ra ngoài với bố mẹ em rồi đấy?” Bấy giờ Lục Khiêm mới buông cô ra, nhưng ánh mắt sâu thẳm. Minh Châu cảm thấy hình như ông đang trong thời kỳ động dục.

Ăn sáng xong, Lục Khiêm đưa cô đến nhà họ Hoắc, bọn họ hiếm khi quang minh chính đại vào ban ngày thế này, Minh Châu ngồi trên xe, hơi xúc động...

Đúng lúc là cuối tuần. Vợ chồng Hoắc Chấn Đông muốn đưa đứa cháu trai yêu quý đi đánh golf. Lục Khiêm chở Minh Châu về.

Khi cửa xe mở ra, Hoắc Chấn Đông nhìn Lục Khiêm và con gái, có phần giật mình.

Thước Thước vui vẻ chạy đến.

Cậu bé theo bản năng gọi ông cậu, Lục Khiêm vỗ vào mông cậu bé: “Gọi bố! Từ nay về sau, dù ở trong nhà hay ở ngoài, con không được gọi là ông cậu.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 976: Minh Châu hơi khó chịu


Một nhà ba người hiếm khi có thời gian ấm áp như vậy. Mắt Minh Châu hơi nóng lên.

Cô đã từng yêu Lục Khiêm hết mình, cũng từng hận ông sâu sắc.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể lừa dối bản thân được nữa.

Những năm qua cô vẫn luôn chờ đợi ông. Cô đang đợi Lục Khiêm, chờ ông cho cô một ngôi nhà...

Từ xưa đến giờ Minh Châu chưa bao giờ biết giấu cảm xúc, vui vẻ thì vui vẻ, lúc bưồn cũng thể hiện ra mặt luôn.

Tiểu Thước Thước đi đến kéo tay cô, ngẩng đầu mềm mại hỏi: “Sao mẹ lại khóc?”

Minh Châu hơi khó chịu.

Giọng nói của cô dính lên mũi: “Mẹ không khóc!”

Tiểu Thước Thước còn định nói thêm gì, Lục Khiêm quay người ôm cậu bé lên, hôn một cái: “Bố đưa Thước Thước nhà chúng ta đi đến trường mầm non nhé!”

Khuôn mặt Tiểu Thước Thước ửng đỏ.

Lục Khiêm lại nghiêng đầu nói với Minh Châu: “Đỏ hết cả mắt rồi, em đi rửa mặt chỉnh trang lại đi, cô gái nhỏ đi ra ngoài phải thật xinh đẹp chứ.”

Cô gái nhỏ...

Hoắc Chấn Đông trợn tròn mắt: Tên Lục Khiêm không biết xấu hổ này!

Minh Châu cũng hơn ba mươi tuổi rồi.

Nhưng bà Hoắc lại không khỏi cảm động, lặng lẽ lau nước mắt.

Dù trong nhà không thiếu một phòng cho Minh Châu và Thước Thước nhưng bà vô cùng hy vọng Minh Châu và Thước Thước có thể có được hạnh phúc, bây giờ cuối cùng Lục Khiêm cũng có thể buông bỏ tất cả, sao bà có thể không vui được?

Bà Hoắc mỉm cười: “Sau khi học xong thì về ăn cơm đi, mẹ sẽ xuống bếp nấu vài món.”

Lục Khiêm cực kỳ tự nhiên nói: “Cảm ơn mẹ.” Vợ chồng Hoắc Chấn Đông rất hài lòng.

Minh Châu thì hơi xấu hổ, liếc đôi mắt đỏ nhìn ông một cái, nói khẽ: “Đã già rôi còn không đứng đắn.”

Lục Khiêm nhẹ nhàng nở nụ cười.

Ông nhẹ nhàng vỗ đùi cô, nói: “Đi lên chuẩn bị nhanh lên.

Có bố mẹ ở đây nên Minh Châu không dám làm loạn, đành phải lên tầng chuẩn bị.

Lục Khiêm muốn ôm Thước Thước lên xe, nhưng dường như nhóc con cứ dính lên người ông, ôm cổ ông không chịu thả: “Bố, về sau con có thể gọi bố là bố sao?”

Lục Khiêm hôn lên đầu mũi nhọn của cậu bé, gật đầu.

Khuôn mặt của Thước Thước như đúc ra từ khuôn của nhà họ Lục, nhìn cậu bé rất giống ông.

Lúc này ông đang ôm đứa con trai mềm mại của mình mà thấy như đang nằm mơ.

Niềm vui to lớn tràn ngập trong ông.

Cảm giác này không hề thua kém cảm giác khi ông và Minh Châu thân mật tối qua.

Rất nhanh sau đó, Minh Châu đã xuống tầng.

Lục Khiêm thả con trai xuống, mở cửa xe cho cô để cô ngồi cạnh mình.

Cô luôn có ảo giác rằng ánh mắt của Lục Khiêm cực kỳ dịu dàng.

“Em thắt chặt dây an toàn vào.” Ông nhắc nhở.

Minh Châu vội vàng thắt lại, không dám nhìn ông.

Lục Khiêm nhẹ nhàng nhấn ga, chở vợ con sang trường mầm non. Tiểu Thước Thước rất hào hứng, nhưng tâm

trạng của người lớn thì rất phức tạp.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 977: Cô thả Thước Thước xuống


Lục Khiêm nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng cười một tiếng nhìn rất đáng ghét.

Tiểu Thước Thước hơi ngớ ngẩn, lại nói một mình: “Hoáắc Tây nói bác gái luôn rất mệt, đều tại bác trai luôn bắt nạt bác ấy, làm bác khóc.”

Mặt Minh Châu nóng đến hoảng hốt.

Lục Khiêm nắm lấy tay lái, vui vẻ nói: “Hoắc Tây biết nhiều thật đấy, nhưng bé con đó rất ranh ma tinh quái. Con trai của chúng ta hơi ngốc giống em, mấy chuyện này vẫn phải để người bố như anh dạy.”

Con người này được tiện nghi còn khoe mẽ, Minh Châu rất tức giận.

Cô không chịu trả lời.

Chiếc xe màu đen di chuyển ổn định, nửa tiếng sau xe đã đến trước cổng một trường mầm non cao cấp.

Xe dừng lại.

Lục Khiêm xuống xe, mở cửa phía sau ôm nhóc con xuống, Thước Thước được ông ôm mặt đỏ lên: “Ngày mai con có thể đến trường mầm non không?”

Lục Khiêm mỉm cười.

Ông ôm con trai và tự nhiên dắt tay Minh Châu.

Trường mầm non này là một trường tư thục đắt đỏ.

Thư ký Liễu đã liên hệ rồi. Nhưng dù với thân phận của Lục Khiêm vẫn phải đưa con trai đến phỏng vấn, bố mẹ cũng phải phỏng vấn nữa.

Cuối tuần, chỉ có mấy thầy cô ở trong trường.

Tiểu Thước Thước được phát một tờ giấy thi.

Còn Lục Khiêm và Minh Châu được đưa đến phòng hiệu trưởng.

Nữ hiệu trưởng đã gần sáu mươi tuổi nghiêm túc nhìn kỹ đôi nam nữ trước mặt, rồi lại nhìn sổ hộ khẩu của Lục Thước.

Bố: Lục Khiêm

Mẹ: Hoắc Minh Châu Cột thân phận của hai bên đều là chưa lập gia đình.

Hiệu trưởng ngước đôi mắt lão nhìn hai người bọn họ, sau đó hỏi: “Ông là ông Lục làm ngành hàng không vũ trụ của thành phố € sao?”

Lục Khiêm cười nhạt: “Đúng vậy:

Hiệu trưởng không để ý đến ông, chỉ lật tài liệu đọc tiếp, sau khi xem hết bà ấy mới hỏi một câu không thể giải thích được: “Sao hai người lại không kết hôn vậy?”

Lục Khiêm nhìn Minh Châu. Đó, lại khóc rồi.

Ông nhẹ nhàng ôm vai cô, nói: “Năm sau chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới!”

Hiệu trưởng chỉ ngồi im không nói.

Lục Khiêm đứng đó mãi cho đến khi Tiểu Thước Thước cầm một tờ giấy thi chạy đến, đưa cho hiệu trưởng: “Bà ơi, cháu làm xong rồi!”

Lục Khiêm muốn chỉnh lại cậu bé.

Nhưng nữ hiệu trưởng lại cười híp mắt, một tay ôm cậu nhóc lên đầu gối, từ ái nói: “Để bà xem xem bảo bối của chúng ta làm có tốt không nào.”

Tiểu Thước Thước được người khác đối xử dịu dàng như vậy, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.

Lục Khiêm bỗng nhiên bình tĩnh lại, đúng vậy, ông lo lắng gì chứ!

Đã trải qua bao nhiêu sóng gió như vậy, sao ông lại lo lắng vì chuyện trẻ con đi học này. Thước Thước đẹp như vậy, lại được người khác yêu thích, cần gì phải sợ không có chỗ học?

Bên kia, Tiểu Thước Thước ở trong ngực hiệu trưởng.

Bài thi cậu bé làm cũng không quá xuất sắc nhưng cậu bé rất ngoan, rất nghe lời.

Hiệu trưởng nói xong thì cậu bé cũng hiểu rõ. Còn mơ mơ hồ hồ hôn người ta.

Khuôn mặt hiệu trưởng rất dịu dàng, cũng hôn cậu nhóc trắng trẻo.

Lục Khiêm nhìn Minh Châu.

Khi người mẹ đã cực kỳ căng thẳng, muốn nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, Lục Khiêm lặng lẽ nắm chặt tay cô, dịu dàng nói: “Sợ gì chứ, con trai do chúng ta sinh ra sẽ không kém đâu.”

Minh Châu không nói gì, đôi mắt long lanh.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 978: Đồ Ôn Noãn thích ăn


Ở nhà họ Hoắc.

Từ lâu đã thoang thoảng mùi hương thức ăn, bà Hoắc tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn ngon.

Món Hoáắc Tây thích ăn.

Đồ Ôn Noãn thích ăn.

Món Tiểu Thước Thước và Minh Châu thích. Còn cả món Sùng Quang thích nữa.

Nhưng mấy người đàn ông thì không được đối xử tốt như vậy.

Hoäắc Minh đã cởi áo khoác ngồi trước bàn tròn lớn, trên người mặc một chiếc áo lông cừu màu xám.

Một tay anh khoác trên vai Ôn Noấn, giả vờ phàn nàn: “Mẹ, sao mẹ bất công vậy!”

Bà Hoắc ngồi xuống, lần lượt nhìn hai người con của mình.

Đều đã có người tốt đồng hành.

Bà rất vui mừng, dịu dàng nói với con trai: “Khi con và Minh Châu còn bé, mẹ cũng chăm sóc các con rất nhiều rồi! Giờ làm sao, bây giờ mẹ chỉ mới làm vài món ăn cho mấy đứa nhỏ con đã ghen tị rồi ư? Cái máu ghen này của con chắc chắn bình thường Ôn Noãn cũng khinh bỉ nhiều.”

Hoắc Minh lấy thức ăn cho vợ, cười nói: “Con làm sao dám làm cô ấy tức giận chứ.”

“Tổng Giám đốc Ôn đang nắm trong tay hạnh phúc nửa đời sau của con! Con còn phải hầu hạ cô ấy thật tốt! Nếu mẹ không tin thì mẹ hỏi Ôn Noãn đi, xem bình thường con chăm sóc cô ấy như thế nào!”

Anh càng nói càng kỳ cục, mặt Ôn Noãn đỏ lên.

Cô gắp một miếng thịt cho anh.

Hoäc Minh biết cô xấu hổ nên cười không nói nữa.

Trong bữa tiệc, Lục Khiêm nói về việc cầu hôn.

Hoắc Chấn Đông mặt đỏ lừ lừ, vung tay nói: “Chuyện này đợi ăn xong thì bố con chúng ta đi vào phòng sách thảo luận, dù sao cũng là chuyện lớn, không thể qua loa được.”

Dù đã có con trai nhưng Minh Châu vẫn rất ngại ngùng, cô ấy yên lặng ăn cơm.

Lục Khiêm gặp thức ăn cho cô, nói khẽ: “Không phải em thích ăn cái này nhất sao? Sao em chỉ ăn cơm mà không gắp thức ăn vậy?”

Tiểu Hoắc Tây trong trẻo nói: “Cô kết hôn với chú, cô ngại rồi!”

Cô bé lại nói to: “Cô đỏ mặt kìa!”

Bầu không khí rất kì lạ. Ôn Noãn cười nhận lỗi.

Hoắc Minh ôm Tiểu Hoắc Tây lên đùi, vỗ nhẹ vào mông cô bé: “Cái gì con cũng tốt, chỉ là lắm miệng quá thôi!”

Hoắc Tây ôm hôn anh.

Sau đó, cô bé không chịu xuống, muốn ngồi trên đùi Hoắc Minh ăn cơm.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 979: Anh nhìn bóng lưng


Hoắc Minh đẩy cửa đi vào.

Nhiệt độ trong phòng rất vừa phải, rất dễ chịu.

Anh nhìn bóng lưng của Ôn Noãn.

Nhìn từ sau lưng hoàn toàn không nhận ra cô đang mang thai, càng không thấy được cô đã từng sinh hai đứa bé.

Đặc biệt là mông và eo, cực kỳ quyến rũ.

Hoắc Minh không kìm lòng được mà đến gần, ôm cô từ phía sau, ghé vào tóc cô ngửi một cái: “Em không ngủ được sao?”

Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô.

Ôn Noãn dừng động tác, tựa đầu vào vai anh, mềm mại hỏi anh: “Không phải bình thường anh không cho em cho Hoắc Tây ăn sao, sao hôm nay tự anh lại phá lệ vậy?”

Hoắc Minh ghé cằm lên vai cô.

Anh vẫn vuốt ve bụng của cô, cô hỏi một đằng anh lại trả lời một nẻo: “Mấy tháng nữa thôi thì đứa bé này sẽ ra đời rồi!”

Ôn Noãn có ý muốn nói chuyện với anh.

Cô nói nhỏ: “Hoắc Minh, em đang nói chuyện của Hoắc Tây với anh mà!”

Bình thường cô chiều con, nhưng cô cũng rất ít khi bón cơm cho Hoắc Tây, bé con đã cuối cấp rồi, cái gì cần tự làm vẫn phải tự làm được.

Hoắc Minh hiểu nỗi lòng của cô.

Anh ghé vào lỗ tai cô nói: “Ôn Noãn, em không nhận ra sao? Hoäc Tây chưa bao giờ ghen tị với Doãn Tư, không chỉ vì con bé xem Doãn Tư như một món đồ chơi nhỏ mà còn vì Doãn Tư là bé trai, con bé không thấy bị chiếm chỗ! Nhưng đứa bé trong bụng em lại khác, con bé cũng là một cô gái nhỏ giống Hoắc Tây, em nghĩ sau khi em sinh con thì Hoắc Tây có ghen tị không?”

Một vật nhỏ so với cô bé còn nhỏ hơn, mảnh mai hơn.

Là gái nhỏ thì đều ghen tị hết.

Nếu như hỏi Hoắc Minh, trong mấy đứa trẻ anh yêu ai nhất, cơ bản anh không cần nghĩ để khẳng định là Hoắc Tây.

Hoắc Tây là do Ôn Noãn dùng mạng mình đổi lấy.

Hơn nữa, con bé còn phải nằm trong phòng thí nghiệm suốt hai năm.

Bố mẹ đối xử với con cái cũng không hoàn toàn giống nhau, dù gì cũng có sự thiên vị.

Anh thiên vị Hoắc Tây.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top