Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 980: Nhớ để ý sức khỏe đấy


Ôn Noãn đỏ mặt.

Cô phản bác: “Bố mẹ lo phần của bố mẹ, chúng ta là anh chị cũng không thể thiếu được.”

Ánh mắt Hoắc Minh sâu hoắm.

Anh nhìn cô chăm chú rất lâu rồi nhẹ nhàng đến gần hôn môi cô một cái, lẩm bẩm: “Ôn Noãn, cảm ơn em vì đã đối xử với Minh Châu và Thước Thước tốt như vậy.”

Cách nói chuyện của anh rất buồn nôn.

Ôn Noãn không quen, giả vờ không thèm để ý: “Thước Thước là con của cậu mà.”

Hoắc Minh ngắm nghía mái tóc dài của cô: “Anh biết, dù Thước Thước không phải con của cậu thì em vẫn sẽ đối xử tốt với Minh Châu thôi.”

Ôn Noãn rất ít nói, nhưng anh thấy được cô rất quý Minh Châu.

Có lẽ, yêu ai yêu cả đường đi lối về đi!

Hoắc Minh thấy anh có được tình cảm này là cả đời không cần thêm gì nữa rồi.

Hai người tiếp tục nói chuyện. Có tiếng gõ cửa vang lên, là Lục Khiêm.

Hoắc Minh chốt cửa nên anh đi ra mở cửa, Lục Khiêm đã mặc xong áo khoác, có vẻ như ông muốn đi ra ngoài.

Hoắc Minh bất ngờ: “Cậu muốn về lại thành phố C rồi hả?”

Lục Khiêm ừ một tiếng.

Ông nói: “Sắp tới bên kia còn có chuyện cần xử lý! Nhưng cũng sắp xong rồi, trước năm sau có thể giải quyết xong.”

Hoắc Minh gật đầu.

Lục Khiêm lại gần, Ôn Noãn đứng dậy gọi cậu.

Dù Ôn Noãn đã là vợ người ta, cũng từng sinh vài đứa con nhưng Lục Khiêm vẫn xem cô như một đứa trẻ.

Ông sờ đầu cô, dịu dàng nói: “Nếu tết mà rảnh thì đi sang thành phố € với Minh Châu đi, bà cụ đi lại không tiện nữa nhưng thật ra bà rất nhớ con rồi.”

Ôn Noãn gật đầu.

Lục Khiêm dừng một chút rồi không tự nhiên nói: “Chăm sóc Minh Châu giúp cậu.”

Ôn Noãn cười nhẹ.

Hoắc Minh nói: “Cậu yên tâm! Vừa rồi Ôn Noãn và con còn đang thảo luận về của hồi môn của Minh Châu đấy.”

Lục Khiêm không nói gì, nhưng ánh mắt ông sâu thăm thảm.

Ông biết rõ chuyện tình cảm giữa ông và Minh Châu, Ôn Noãn bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử, mà nhà họ Hoắc đồng ý dễ dàng như vậy mà không trách móc nhiều cũng vì nể mặt Ôn Noãn...

Dù lòng ông hiểu rõ nhưng ông chỉ ôm Ôn Noãn một cái.

“Nhớ để ý sức khỏe đấy.”

Ôn Noãn muốn đưa ông xuống tầng nhưng Lục Khiêm lại từ chối, nói là xe của thư ký Liễu đã đợi ở dưới tầng rồi.

Hoắc Minh tiễn người đi.

Khi anh trở về, trên người còn có vài bông tuyết, anh vừa phủi vừa nói: “Chờ thêm lúc nữa chúng ta cũng phải đi về thôi, nếu không tuyết lớn thì xe di chuyển khó lắm.”

Ôn Noãn lại gần nhẹ nhàng cởi cúc áo khoác cho anh.

Cô ôm lấy eo anh, áp mặt vào ngực anh.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 981: Hoắc Minh ôm cô


Nếu người đàn ông muốn tán tỉnh, hầu hết phụ nữ đều không thể chống lại được.

Ôn Noãn mang thai, cô cũng không muốn trêu chọc anh.

Sau khi lặng lẽ ôm nhau một lúc, cô dịu dàng nói: “Phải về nhà thôi! Hoắc Tây và Sùng Quang còn bài tập về nhà phải làm nữa!”

Hoắc Minh ôm cô.

Anh hơi không muốn buông tay.

Ôn Noãn nói khẽ: “Anh thế này làm gì chứ! Có phải về nhà rồi không cho anh ôm đâu!”

Nói xong, chính cô cũng cảm thấy ngại.

Hoắc Minh cười nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng buông tha cho cô.

Lúc chuẩn bị lên đường, anh chọn cho cô một chiếc áo. lông trắng rộng rãi, mặc lên nhìn rất xinh.

Bình thường anh dạy con rất tốt, mấy đứa trẻ nghe thấy đi về nhà đều mặc áo khoác vào.

Hoắc Tây còn đội mũ lên cho Hoắc Doãn Tư. Cô bé kéo tay Doãn Tư đi về phía xe.

Ôn Noãn ở đằng sau nhìn thấy, ánh mắt của cô còn dịu dàng hơn cả bông tuyết...

Hoắc Minh cầm tay cô.

Anh thấp giọng nói: “Bây giờ Hoắc Tây rất tốt!”

Cô gái nhỏ lúc trước hơi ít nói nhưng một hai năm nay cô bé đã bình thường trở lại rồi, đặc biệt là sau khi có Doãn

Tư và Sùng Quang, cô bé cũng chưa từng làm người lớn phải lo lắng.

Ánh mắt của Ôn Noãn càng lúc càng dịu dàng.

Cô nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay của Hoắc Minh, tay anh rất ấm.

Khi lên xe, mấy đứa trẻ đã ngồi ngay ngắn hết rồi, đặc biệt là Doãn Tây còn được Hoắc Tây ôm vào ghế trẻ em, dây an toàn đều đã được thắt cẩn thận.

Hoắc Minh nhẹ nhàng nhấn ga.

Có vợ con ngồi trên xe nên anh lái rất chậm, anh cũng cố ý để Ôn Noãn cảm nhận một chút sự lãng mạn của tuyết rơi.

Chỉ là lúc về nhà phải đi qua một con đường.

Đó là nơi mà Cố Trường Khanh đã gặp chuyện.

Nhiệt độ chênh lệch giữa bên ngoài và trong xe làm cho cửa sổ xe mơ hồ, Ôn Noãn không nhịn được vươn tay viết gì đó...

Chữ viết hơi mờ,

Hoắc Minh thỉnh thoảng lại quay sang nhìn, không tính toán với cô.

Anh thậm chí còn lái xe chậm hơn...

Lúc trở về, Ôn Noãn ngâm mình trong bồn tắm, Hoắc Minh xem mấy đứa trẻ làm bài tập.

Hoắc Tây và Sùng Quang đều rất thông minh. Về cơ bản anh chỉ cần ngồi đó là được.

Đến buổi chiều, anh về phòng ngủ, Ôn Noãn tỉnh ngủ mặc quần áo ở nhà tựa vào ghế sofa gọi điện thoại.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 982: Ôn Noãn nhẹ nhàng đi tới


Cô không muốn kết quả ấy.

Dù bây giờ Hoắc Minh làm kinh doanh, nhưng anh đã từng là một người luật sư xuất sắc, cô không thể để tay anh dính đồ không sạch sẽ, muốn đối phó Xa Tuyết thì phải dùng thủ đoạn hèn hạ giống ả mới được.

Hoắc Minh uống hết nửa cốc nước.

Anh cúi đầu nhìn cốc nước: “Ôn Noãn, em có thể đảm bảo an toàn được không? Nếu như em không chắc chắn thì anh sẽ đến đón em.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng đi tới.

Cô ôm eo anh từ phía sau, mềm mại nói: “Em đã chịu thiệt một lần rồi, không lẽ còn chịu thiệt lần nữa sao?”

Cô đã phái người đi canh chừng Đinh Tranh rồi.

Mọi hành động của Đinh Tranh đều không thể giấu được cô.

Thời gian dịu dàng trôi qua thật nhanh.

Gần đến ngày tết ông Công ông Táo, người nhà họ Lục đến nhà họ Hoắc cầu hôn.

Thành ý của Lục Khiêm rất đầy đủ, lễ nghĩa cũng chỉn chu, nhà họ Hoắc từ lớn đến bé đều rất hài lòng.

Xong chuyện, cuối cùng Ôn Noãn cũng bỏ được một nỗi lo trong lòng.

Đúng lúc trường mầm non của bọn trẻ tan học, Hoắc Minh lại có hội nghị nên Ôn Noãn lên xe tài xế đi đón con.

Đã đến giờ tan học.

Các em nhỏ xếp hàng đi ra.

Ôn Noãn thấy Hoắc Tây đi phía sau Trương Sùng Quang, cái đầu nhỏ ngẩng cao, thỉnh thoảng lại gọi Trương Sùng Quang.

Trên người Sùng Quang xách hai cái cặp sách nhỏ.

Thấy Ôn Noãn, Hoắc Tây nhào tới nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Tiểu Sùng Quang bình tĩnh để cặp sách xuống ghế ngồi phía sau, gọi một tiếng dì. Ôn Noãn sờ đầu nhỏ của cậu nhóc: “Hôm nay mẹ đưa hai đứa đi ăn đồ Tây nhé!”

Hoắc Tây hỏi ngay: “Vậy Hoắc Doãn Tư đâu?”

Ôn Noãn cười nhẹ: “Doãn Tư ở bên nhà ông nội rồi! Tối nay chỉ có ba người chúng ta thôi!”

Hoắc Tây bò lên trên xe ngay lập tức, cô bé vô cùng vui sướng.

Chỉ là một bữa cơm Tây, Ôn Noãn không nghĩ đến lại gặp được quen.

Một lúc mấy người!

Ở nhà hàng đồ Tây tốt nhất của thành phố B, giá bình quân đầu người lên đến hai ngàn.

Ôn Noãn dẫn hai đứa trẻ đi vào.

Không gian rất đẹp và ấm áp, Ôn Noãn cởi áo khoác ra, đi theo nhân viên phục vụ đến chỗ ngồi đã đặt trước.

Nhưng sau đó cô thấy hơi bất ngờ. Bàn bên cạnh có mấy người đàn ông phụ nữ.

Chu Mộ Ngôn, Khương Sinh, Cố Vân Phàm, Đinh Tranh, còn có Khương Duệ nữa...



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 983: Chỉ là cũng không có ai thưởng thức


Thấy cô nói chuyện, Đinh Tranh cũng cười nhạt một cái.

Trước đó cô ta chỉ lợi dụng Cố Vân Phàm, ngủ cùng cậu ta cũng chỉ vì nhu cầu, vì thấy cậu ta có giá trị lợi dụng mà thôi.

Nhưng cô ta không nghĩ đến bối cảnh của Cố Vân Phàm lại mạnh như vậy.

Bố của cậu ta có gia tài trăm tỷ.

Cô ta chắc chắn phải vững vàng nắm chặt cậu ta, nên lần này cô ta rất quấn quýt Cố Vân Phàm, vứt bỏ tất cả những người đàn ông khác. Cô ta cũng biết cậu ta có nhiều người phụ nữ xung quanh, nhưng cô ta tin cô ta có thể giữ được cậu ta.

Đinh Tranh phải gọi là thay da đổi thịt.

Cô ta cũng không đối đầu với Ôn Noãn mà dịu dàng như nước: “Ôn Noãn, cô có muốn ghép bàn không?”

Cô ta giả vờ giả vịt, Ôn Noãn cũng không vạch trần cô †a.

Ôn Noãn chỉ mỉm cười: “Bọn trẻ nghịch ngợm lắm, không được đâu!”

Cố Vân Phàm nghênh ngang ngồi xuống.

Cậu ta lần lượt nhìn hai đứa trẻ xinh xắn ấy và hỏi: “Đều là con của chị sao?”

Ôn Noãn không phủ nhận. Cô sờ hai cái đầu nhỏ của Sùng Quang và Hoắc Tây.

Tiểu Hoắc Tây nhìn cậu ta mặc đồ cứ như con công đực thì không thích.

Cô bé ngẩng đầu hừ nhẹ: “Chú hâm mộ đúng không Cố Vân Phàm sững sờ.

Cậu ta thấy gương mặt cô bé trắng nõn nà, còn có mãi †óc nâu xoăn, xinh đẹp đến không ngờ, nhưng tính khí cũng không hiền đâu, rất giống bố của cô bé!

Trong lòng cậu ta liền không phục.

Đôi mắt đen như quả nho của Tiểu Hoắc Tây nhìn vào. cậu ta và Đinh Tranh, sau đó mềm mại nói: “Nếu chú thích trẻ con thì bảo dì Đinh sinh cho chú đi! Tuy nhiên không đẻ được em bé nào vừa xinh đẹp vừa thông minh giống cháu và Trương Sùng Quang đâu.”

Cố Vân Phàm không để ý mấy.

Nhưng sắc mặt của Đinh Tranh lại rất khó coi.

Cô ta đã không thể sinh con được nữa, đứa con trước kia của cô ta không phải của Diêu Tử An sao, sau đó cô ta đã ném đứa bé vào trại trẻ mồ côi.

Đứa bé kia còn sống hay đã chết cô ta cũng không biết.

Cô ta cũng không muốn biết.

Lúc này cô ta nghĩ: Nếu như cô ta và Cố Vân Phàm kết hôn, vậy cô ta phải nghĩ cách đón đứa bé kia về, dù sao còn có con của mình...

Khi cô ta nghĩ ngợi, Ôn Noãn đã ngồi vào bàn bên cạnh.

Ôn Noãn rất dịu dàng chăm sóc bọn trẻ, người cô tỏa ra sự mềm mại của người phụ nữ, không hề nhìn ra nữ

Tổng Giám đốc đầy thủ đoạn của Tây Á năm đó.

Đinh Tranh nghĩ: Ôn Noãn đã bị cuộc sống nhà giàu làm cho nhu nhược rồi, không phải đối thủ của cô ta.

Cô ta tập trung tinh thần muốn được gả cho Cố Vân Phàm.

Lúc bảy giờ, cô ta chủ động ngồi đánh một đoạn dương cầm.

Đinh Tranh thật sự đã từng tập luyện, cô ta đánh khá

Chỉ là cũng không có ai thưởng thức.

Khi cô ta trở về còn cố ý nhìn Ôn Noãn với vẻ khiêu khích.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 984: Khương Duệ rất thích cô


Vợ của Khương Duệ không có ở đây, đương nhiên cậu ta ngồi bên cạnh Ôn Noãn, đối diện là hai đứa trẻ.

Tiểu Hoắc Tây đã từng gặp cậu ta.

Cô bé vừa rất nho nhã dùng bữa, vừa nhìn chằm chằm chú đẹp trai này... Chú thích mẹ!

Khương Duệ rất thích cô.

Cậu ta lại xoa đầu Sùng Quang nói với Ôn Noãn: "Đứa bé này thật đẹp trai!"

Ôn Noãn nhìn Sùng Quang, cười dịu dàng: "Đúng! Minh nói khá giống anh ấy lúc nhỏ."

Lời này khiến cho mặt nhỏ của Sùng Quang hơi đỏ lên.

Nhưng cậu bé lại có sự thích thú nói không ra lời.

Khương Duệ thu ánh mặt lại, đè thấp giọng nói: "Cố Vân Phàm và Đinh Tranh là chuyện gì? Em tác hợp bọn họ bên nhau rồi sao? Anh thấy Đinh Tranh rắp tâm muốn gả vào nhà họ Cố."

Đinh Tranh tệ thế nào, người già nhìn đều biết.

Đương nhiên Khương Duệ cũng rõ.

Cậu ta đoán tới đoán lui, cảm thấy là do Ôn Noãn làm.

Ôn Noãn cúi đầu dùng bữa, ăn xong một miếng bít tết nhỏ mới nói: "Tôi cũng chỉ sai người tiết lộ thân thế của Cố 'Vân Phàm trước mặt Đinh Tranh mà thôi."

Khương Duệ cười.

Vậy thì đúng rồi, chắc chắn Cố Vân Phàm đã đắc tội Ôn Noãn.

Khi cậu ta cười, khóe mắt có một vài nếp nhăn không dễ phát hiện, bị Ôn Noãn nhìn thấy.

Cô không khỏi cảm thán thời gian trôi qua nhanh. "Vợ cậu đâu! Sao không có đi cùng?"

Khương Duệ cười: "Ra nước ngoài giải sầu rồi! Tuần sau mới về."

Ôn Noãn gật đầu, không thích hợp nói quá nhiều.

May mà Khương Duệ chỉ ngồi một lát đã về lại vị trí bên kia, mới ngồi xuống Cố Vân Phàm đã nhìn về phía cậu ta một cái, ánh mắt có chút kỳ lạ.

Bởi vì có trẻ nhỏ, Ôn Noãn lại mang thai.

Cô rời đi khá sớm.

Đi qua mấy phật lớn cô cũng chỉ gật đầu nhẹ.

Khương Duệ lập tức đứng dậy: "Anh tiễn em."

Ôn Noãn:...

Cô vẫn chấp nhận, ở nhà hàng cao cấp đẩy qua đẩy lại quả thật là rất khó coi.

Đợi người rời đi, Đinh Tranh cầm ly rượu có chút không sảng khoái nói: “Khương Sinh, không ngờ bao năm nay anh của cô vẫn còn nhớ đến Ôn Noãn, cậu ta thật thâm tình.”

Khương Sinh đơn thuần, nói chuyện vô cùng thẳng thắn.

Cô nói: “Đó là vì chị Ôn Noãn xinh đẹp.”

Đinh Tranh khá không vui.

Nhưng cô ta rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, bây giờ cô ta không muốn tức giận với Ôn Noãn, nhiệm vụ quan trọng nhất của cô ta chính là nắm chặt Cố Vân Phàm.

Cô ta nhẹ nhàng sờ mặt cậu ta, quyến rũ như bên cạnh không có ai: "Buổi tối đến chỗ tôi?"

Nhưng Cố Vân Phàm không thích chiêu này của cô ta.

Cậu ta lấy áo khoác đứng dậy: "Không đến nữa! Tôi có hẹn!"

Đinh Tranh tức đến không chịu nổi!



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 985: Ngài Cố


Bây giờ cậu ta có qua lại nghiệp vụ với Hoắc Minh, chẳng qua chỉ để tránh Ôn Noãn mà thôi, trên thương

trường là một cái vòng dù sao hai nhà cũng có qua lại.

Hành động đó của Cố Vân Phàm khiến Khương Duệ bật cười.

Trong đêm đông, cậu ta quay đầu lại nhìn chiếc Hammer rời đi, nhẹ giọng nói: "Khá giống với anh lúc trẻ! Ôn

Noãn, đến bây giờ mị lực của em cũng không giảm."

Tay của Ôn Noãn để trong túi áo, cười nhạt: "Đừng đùa nữa Khương Duệt! Chuyện này trở về tôi sẽ nói với Minh."

Khương Duệ gật đầu.

Cậu ta giúp Ôn Noãn mở cửa xe, nhưng tay lại dừng lại.

Cả người cậu ta dừng lại ở đó, rất nhẹ nói: "Năm đó anh dũng cảm theo đuổi em, thật ra đang mang không ít phiền phức cho em, Ôn Noãn xin lỗi nhé!"

Ôn Noãn nghe xong lòng chua xót.

Thích một người có gì sai chứ?

Nhưng mà bây giờ bọn họ đều có gia đình riêng, nếu như vậy cũng không thích hợp để nói, cô chỉ mỉm cười với cậu ta: "Đều là chuyện quá khứ rồi!"

Sau đó, cô lên xe!

Xe hơi màu đen chạy đi, Khương Duệ đứng nguyên tại chỗ rất lâu...

Qua mấy năm nay tất cả mọi người đều cảm thấy cậu †a đã buông bỏ, nhưng mà chỉ có cậu ta biết thật sự thích một người sao nỡ buông xuống chứ, vợ của cậu ta dịu dàng xinh đẹp nhưng tình cảm sao có thể quyết định được bằng vẻ bề ngoài chứ.

Nhưng mà dù cho nói thích cũng không phù hợp nữa.

Cuối cùng bọn họ cũng đi vào mối quan hệ bình thường...

Vì cuộc sống mà nôn nóng kiếm sống.

Sự bồng bột, nông nổi của những năm khi còn trẻ, cuối cùng lại trở thành hồi ức của thiếu niên.

Ôn Noãn ngồi trên xe.

Cô từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy hình bóng của Khương Duệ từ từ trở nên nhỏ.

Trong lòng cô dù sao vẫn đau nhói.

Hoắc Tây dựa vào cô, đôi mắt to vô tội đáng yêu, nôn nóng nói: "Bố đẹp trai với chú Khương Duệ."

Ôn Noãn có chút bật cười.

Cô hôn vào khuôn mặt nhỏ của Hoắc Tây, lại kề sát rất dịu dàng nói: "Mẹ không thích người khác!"

Từ đầu đến cuối người cô thích là Hoắc Minh.

Trẻ nhỏ luôn dễ dỗ, Hoắc Tây vui vẻ.

Cô bé đột nhiên đỏ mặt, nói nhẹ với Trương Sùng Quang: "Cái đó, sau này cậu cũng không được thích người khác."

Trương Sùng Quang thở mạnh cũng không dám.

Bạn nhỏ lớp lá cũng không phải cái gì cũng không hiểu.

Cậu nhóc không lên tiếng, Hoắc Tay đưa ngón tay ra ngoắc với cậu nhóc.

Con dấu này đã quyết định rồi.

Bắt đầu từ bây giờ, Trương Sùng Quang chính là của cô bé rồi!

Ôn Noãn nhìn, tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều, trái lại cô có sửa chữa quá nhiều, chút nữa cô còn phải thương lượng với Hoắc Minh, sau này không thể để cho Hoắc Tây lén bế Sùng Quang đến phòng cô bé ngủ nữa.

Cô đang suy nghĩ, điện thoại vang lên.

Là tin nhắn, người nhắn là Cố Vân Phàm.

Giọng điệu của cậu ta cũng khá không khách sáo. [Từng có tình cảm với Khương Duệ? Nhìn không ra đó tổng giám đốc Ôn]

Ôn Noãn cảm thấy cậu ta nhàm chán.

Cô không sợ đắc tội Cố Vân Phàm, trên tay cô có thứ

Cố Vân Phàm muốn... Không sợ anh ta không tuân theo sự điều phối và điều khiển!

Phía bên đó, Cố Vân Phàm ngồi trong xe.

Đợi một lúc lâu, Ôn Noãn cũng không trả lời tin nhắn, cậu ta không cam tâm gọi đến.

Hay lắm, cô đã cho cậu ta vào danh sách đen!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 986: Thật kỳ lạ


Nghe thấy, Hoắc Minh cười rất nhẹ! Anh hỏi ngược lại: “Ôn Noãn thích cậu không?”

Cố Vân Phàm im lặng.

Cậu ta ăn chơi nhưng lại động lòng với một người phụ nữ đã có chồng.

Cậu ta chơi đùa tình cảm nhưng không biết giải quyết như thế nào.

Cậu ta ngồi ở trong xe, lấy một điếu thuốc ra để ở trên môi ngơ ngẩn nhìn tuyết ở ngoài trời, trong lòng khá khó chịu.

Rất lâu, Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Cố Vân Phàm, nếu như cậu cảm thấy khó khăn vậy thì chuyện của Đinh Tranh cậu đừng tham gia vào nữa!”

Cổ họng của Gố Vân Phàm động đậy.

Cậu ta khó khăn nhả ra mấy chữ: “Không cần!”

Hoắc Minh không nói gì nữa, nhẹ nhàng cúp máy... Đây là một cuộc đối thoại giữa đàn ông với nhau, anh tin Cố Vân Phàm không hèn nhát đến như thế, ngay cả chút tình cảm này cũng không xử lý tốt.

Hơn nữa loại chủ đề này không nên tồn tại.

Phía bên kia, Cố Vân Phàm buông điện thoại xuống, ngón tay hơi run rẩy đốt điếu thuốc.

Thật kỳ lạ.

Khi cậu ta gọi điện với Hoắc Minh, tâm trạng rất bình tĩnh cũng không có chút tâm trạng như ghen.

Cậu ta đố ky Khương Duệ.

Bởi vì Khương Duệ cũng không có được cô giống vậy nhưng có thể có vị trí trong lòng cô.

Cố Vân Phàm hút một điếu thuốc xong...

Cậu ta gọi một cuộc điện thoại, đối phương là một người mẫu khá nổi tiếng.

Sau khi nói mấy câu, cậu ta chạy xe đến căn hộ của đối phương, vừa mở cửa ra lảo đảo hôn nhau...

Cậu ta nghĩ đây mới là cuộc sống của cậu ta.

Ôn Noãn, không phải người cậu ta nên đụng vào, cho dù là chút hảo cảm.

Sau khi làm xong với người phụ nữ, cậu ta dựa ở đầu giường hút thuốc.

Điện thoại vang lên, là Đinh Tranh gọi đến.

Cố Vân Phàm khá phiền cô ta, cậu ta cũng biết Đinh Tranh không đơn thuần chỉ muốn chơi với cậu ta, còn muốn gả vào nhà họ Cố.

Cậu ta nhìn cuộc gọi đến cười giễu.

Cô ta cho rằng nhà họ Cố tốt bao nhiêu?

Một lúc sau, cậu ta vẫn nghe điện thoại, giọng nói của Đỉnh Trang mềm nhữn mang theo chút dỗ ngọt: "Vân Phàm cậu có ở nhà không? Tôi làm thức ăn khuya, bây giờ đang ở dưới nhà cậu, nếu tiện thì cậu xuống lấy."

Thức ăn khuya?

Cố Vân Phàm cười lạnh nhả khói ra, cậu ta rất thẳng thắn nói với cô ta: "Tôi đang ở trên giường của người khác."

Đinh Tranh đơ người.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 987: Nghĩ đến đây


Người đó chưa từng nghĩ sẽ để hai mẹ con bọn họ sống dưới ánh mặt trời.

Đứa con trai đoản mệnh của người đó mất rồi, cầu xin cậu ta thừa kế sản nghiệp, nhưng ông ta vẫn không thừa nhận mẹ của cậu ta, cho dù vợ của ông ta đã qua đời nhiều năm...

Bởi vì giới thiệu xe tuyết, cậu ta với Ôn Noãn mới có cơ hội hợp tác.

Thứ cậu ta không thể lấy được cho mẹ nhưng Ôn Noãn có thể.

Cố Vân Phàm biết rõ, hợp tác là hợp tác, sản sinh ra thứ tình cảm không cần thiết đó chính là phá hỏng quy tắc, nhưng cậu ta vẫn không tự khống chế được, có lẽ là trong thế giới hỗn độn của cậu ta chưa từng nhìn thấy người phụ nữ thuần tuý giống như Ôn Noãn.

Nghĩ đến đây, cậu ta hút thuốc xong bắt đầu mặc đồ.

Người mẫu tắm xong quấn khăn tắm đi ra, vô cùng động lòng.

Nhìn thấy bộ dạng cậu ta muốn đi, không kiềm được đến quấn lấy cậu ta, bất mãn nói: "Giờ này rồi còn muốn đi?"

Cố Vân Phàm đẩy cô ta ra.

Cậu ta xuống giường thắt dây nịt, sau đó bóp khuôn mặt của người phụ nữ, cười tà khí: "Gấp đến sân tiếp theo!"

Nói xong, cậu ta cầm chìa khoá xe rời đi.

Người phụ nữ tức giận mắng: "Cố Vân Phàm, đồ khốn nạn!"

Ở cửa Cố Vân Phàm thay giày đương nhiên nghe thấy.

Khoé môi cậu ta nở nụ cười lạnh: Cậu ta đương nhiên khốn nạn. Xuất thân của cậu ta lạnh tanh như vậy, mười lăm tuổi cậu ta đã lăn lộn ở những nơi không lành mạnh để sinh sống, cậu ta không khốn nạn thì không bình thường rồi.

Cố Vân Phàm rời khỏi nơi ở của người phụ nữ, từ từ chạy xe về nơi mình ở.

Dưới lầu, đang đậu một chiếc xe đua màu đỏ.

Đinh Tranh ngồi ở trên xe cầm điện thoại đang lướt tin.

Cố Vân Phàm chạy xe đậu ngang hàng cô ta, hạ kính xe xuống, khuỷu tay đặt ở chỗ cửa sổ xe: "Còn đang đợi tôi sao?"

Mắt của Đinh Tranh sáng lên.

Cô ta nhìn chằm chằm Cố Vân Phàm.

Khuôn mặt cậu ta lười nhác, cô ta biết đó chính là sự mệt mỏi có được sau khi làm thỏa mãn với người phụ nữ kia, trong lòng cô ta ít nhiều có chút ghen, không vui vẻ lắm:

"Sắp chuẩn bị đi!"

Cô ta khởi động xe chuẩn bị rời đi, ít nhiều cũng muốn thăm dò địa vị của bản thân ở trong lòng cậu ta.

Cố Vân Phàm thò người ra, tắt xe cho cô.

Khi ngước mắt, ánh mắt âm u nhìn cô ta: "Không vui sao? Chị cũng đâu phải ngày đầu tiên biết tôi là người gì?"

Đinh Tranh hơi ngơ người.

Khi Cố Vân Phàm nói lời này, biểu cảm rất giống Cố Trường Khanh.

Đợi cô ta hoàn hồn lại cô ta đã không tự chủ được ôm cổ người đàn ông, hôn môi với cậu ta.

Đinh Tranh bẩn, Cố Vân Phàm biết.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 988: Còn có ai?


Đinh Tranh đối với cơ thể của cậu ta không dứt được. Có lẽ, cô ta thích người đàn ông hư hỏng như vậy.

Cô ta nói với cậu ta: "Tôi không chỉ nhìn trúng bối cảnh của cậu, Vân Phàm tôi là thật lòng!"

Cô ta lại nói cô ta muốn làm cho cậu ta nổi tiếng để bố của cậu ta nhìn cậu ta bằng con mắt khác.

Cố Vân Phàm nghe xong, từ từ nhả vòng khói ra.

Cậu ta giỏi nắm bắt phụ nữ nhất, không nói được cũng không nói không được... Nếu như càng như xa như gần thì người phụ nữ càng dâng tất cả, cống hiến đến trước mặt cậu ta.

Cuối cùng, cậu ta chỉ để lại một câu.

"Xem lại đã! Điều kiện tiên quyết là phải gom được tiền tài trợi"

Đỉnh Tranh nhẹ nhàng ôm khuôn mặt tuấn tú của cậu †a, giọng nói hơi khàn: "Trong tay tôi có mấy trăm triệu, nếu như tin tức cuộc đua xe lần này chuẩn thì tôi sẽ đầu tư hơn phân nửa vào, không sợ gom không được."

Cố Vân Phàm cười nhàn nhạt.

Đinh Tranh biết, loại cậu cả này coi thường chút tiền này.

Cô cũng không nỡ dùng toàn bộ tiền lên người cậu ta, nhưng không nỡ con thì không bắt được sói, bây giờ cô ta thật sự muốn sống cùng cậu ta.

Cô ta nghĩ đến Bạch Vi, nghĩ đến Ôn Noãn.

Có lẽ, cô ta phải xây dựng mối quan hệ tốt với bọn họ như vậy cô ta mới có thể gả vào nhà họ Cố.

Phía bên kia, Hoắc Minh tắt điện thoại.

Anh yên tĩnh nhìn điện thoại mấy giây, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xe hơi, nghĩ là Ôn Noãn dẫn theo các con về rồi.

Anh nhìn người giúp việc một cái.

Người giúp việc lập tức gật đầu: "Tôi không nói với bà chủ."

Hoắc Minh cười rất nhẹ, đi ra nghênh đón vợ và các con.

Tháng Chạp lạnh giá.

Thời tiết lạnh anh chỉ mặc áo len đi ra ngoài, đợi xe dừng lại mới mở cửa sau của xe.

Ôn Noãn xuống xe, vô cùng tự nhiên hỏi: "Mặc ít như vậy!"

Ánh mắt của Hoắc Minh sâu thẳm.

Ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, ngón tay ấm áp.

Mặt của Ôn Noãn nóng, nhỏ tiếng nói: "Ở trước mặt các con chú ý chút."

Hoắc Minh lại cười, khom lưng bế Hoắc Tây từ trong xe ra, hôn vào mặt nhỏ nói: "Hoắc Tây, bố có cần chú không?”

Hoắc Tây dựa vào vai của Hoắc Minh, vô cùng thoải mái.

Cô bé ôm lấy cổ của bố, giọng nói nũng nịu: "Mẹ khá Vui mà."

Mặt của Ôn Noãn đỏ đến không chịu được.

Cô nắm tay nhỏ của Sùng Quang, đi rất nhanh, Hoắc Minh ở phía sau không quên nhắc nhở cô: "Cẩn thận con."

Ôn Noãn không quan tâm anh.

Hoắc Minh bế Tiểu Hoắc Tây chậm rãi đi theo phía sau.

Tiểu Hoắc Tây mềm nhũn nói: "Hôm nay ăn cơm gặp được chú Khương Duệ rồi!"

Hoắc Minh hơi híp mắt.

Anh không biến sắc hỏi: "Còn có ai?"

"Còn có chú Chu và chị Khương Sinh, còn có một chú không quen biết trông khá đào hoa."

Hoắc Minh không hỏi nữa.

Vào phòng khách, Ôn Noãn đã cởi áo khoác, cô gọi Hoắc Tây đi đàn dương cầm.

Hoắc Tây ít nhiều muốn lười biếng.

Ôn Noãn mềm lòng, cô không thích ép buộc con trái lại Hoắc Minh gõ nhẹ vào đầu Sùng Quang nói: "Con gái đàn dương cầm có phải vô cùng có khí chất?"



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 989: Cô khẽ ngẩng cổ


Ôn Noãn cảm thấy anh có gì đó không đúng.

Lúc bình thường, Hoắc Minh không thể nhẫn nại lâu, nào giống như bây giờ.

Cô khẽ ngẩng cổ.

Đường cong tinh tế khiến anh như nổi điên, lại thêm làn da mềm mịn, càng dễ cuốn người vào.

“Thơm thật!” Sống mũi anh cọ vào da cô, khó nhịn được mà lên tiếng.

Ôn Noãn cảm giác da anh rất nóng. Cô khẽ đẩy anh.

“Sao vậy?” Hai tay Hoắc Minh vuốt ve bụng cô: “Đứa nhỏ quậy em sao?”

Ôn Noãn ôm vai anh. Cô cúi đầu nỉ non: “Là anh đang quậy eml”

Hoäc Minh ghé sát, đầu mũi day nhẹ, thấp giọng hỏi: “Không muốn?”

Ôn Noãn làm vợ anh đã lâu, cũng không che giấu dục vọng của mình, cô cắn môi anh: “Có hơi muốn, lại có chút

không muốn.” Hoắc Minh khẽ cười, rồi cũng dừng tay, chỉ ôm lấy cô. Anh nói với cô mấy lời giữa vợ chồng với nhau. Chuyện của đứa nhỏ, chuyện kết hôn của Minh Châu...

Anh nói rất nhiều, cuối cùng Ôn Noãn không nhịn được nói: “Hoắc Minh, có phải anh muốn hỏi chuyện của Cố Vân Phàm không?”

Động tác của Hoäc Minh chợt dừng lại.

Một lúc sau, anh cười nói: “Cố Vân Phàm vẫn chưa đủ để anh kiêng dè!”

Ôn Noãn càng biết rõ anh là vì Khương Duệ.

Cô ngẫm lại, thì biết là do Tiểu Hoắc Tây báo tin.

Đứa nhỏ này dù cô có nuôi thế nào, cuối cùng cũng đều chạy về phía Hoắc Minh, người làm mẹ trong lòng cũng có chút giận dỗi mà cũng ngọt ngào, có gì tuyệt vời hơn chuyện cùng nhau sinh ra một sinh mạng nhỏ đáng yêu như vậy chứ.

Cảm giác này, thậm chí còn hơn cả tình yêu nam nữ.

Ôn Noãn đẩy nhẹ anh ra.

Cô ngồi trước bàn trang điểm, chậm rãi chải mái tóc dài màu trà, tóc cô phải tốn rất nhiều công sức chăm sóc, mới sáng bóng như vậy.

Hoắc Minh cũng bám lấy cô.

Anh lười biếng tựa vào đầu giường, nhìn cô chăm chú.

Ôn Noãn vừa chải tóc và cúi đầu nói: “Cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi, sao còn để ý như vậy chứ! Lại nói chỉ tán gẫu mấy câu cũng đều là chuyện công.”

Cô nói lại chuyện của Khương Duệ.

Hoắc Minh cười như không cười: “Là nói chuyện lúc riêng tư nhỉ!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 990: Cô đang ở phòng Minh Châu


Ôn Noãn không tham gia.

Cô đang ở phòng Minh Châu, nhìn Minh Châu thu dọn đồ đạc.

Ôn Noãn mỉm cười: “Việc nhà làm tốt hơn trước rồi! Trông cũng ra dáng r

Minh Châu ngẩng đầu liếc nhìn cô.

Dù sao cũng là người sắp kết hôn, ánh mắt cô ấy cũng xúc động, khẽ nói: “Chị dâu, chị nói chuyện càng ngày càng giống bố em rồi.”

Ôn Noãn dở khóc dở cười: “Sao lại vậy?”

Minh Châu tả lại dáng vẻ: “Chính là như vậy! Nhất là những lúc chị quản em đấy.”

Cô ấy nói như vậy, trong lòng Ôn Noãn cũng dịu dàng.

Cô đứng dậy đi qua, ôm lấy Minh Châu: “Sắp thành người kết hôn rồi, trông vẫn còn như cô gái nhỏ vậy!”

Đôi mắt Minh Châu cũng ướt át.

Cô ấy giả vờ không để tâm ồn ào nói: “Em lớn hơn chị đấy!"

Ôn Noãn cười nhạt.

Cô thấp giọng hỏi: “Cậu đối xử với em tốt không?”

Minh Châu không còn sôi nổi như trước, có chút im lặng, cô ấy khẽ nói: “Có lúc rất tốt, có lúc lại không tốt lắm! Nhưng...”

Nhưng cô ấy thích ông ấy!

Thích một người thì sẽ thỏa hiệp vô điều kiện.

Ôn Noãn không nói gì, khế xoa đầu cô ấy...

Ngay lúc đang tình cảm như vậy thì Bạch Vi gọi điện đến.

Minh Châu nói: “Chị nghe điện thoại đi, em dọn đồ tiếp.”

Ôn Noãn mỉm cười nhận điện thoại: “Bạch Vi, rảnh rỗi nhớ tớ sao?”

Bạch Vi quen thói trêu ghẹo cô mấy câu, sau đó nói: “Hôm nay mặt trời ra rồi!”

“Sao vậy?”

“Vừa nấy tiện nhân Đinh Tranh kia gọi điện cho tớ, cậu biết sao không, cô ta nói muốn mời chúng ta uống cà phê, ý là muốn làm hòa với chúng ta.”

Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt, quả trong dự liệu.

Đinh Tranh vì muốn gả vào nhà họ Cố, mà lấy bọn họ ra để dát vàng lên mặt.

Bên kia Bạch Vi vẫn mắng mỏ: “Tiện nhân kia đúng là nghĩ nhiều mà! Chúng ta thì uống cà phê gì với cô ta chứ!”

“Tớ đi!"

“Cái gì?”

Bạch Vi không dám tin vào tai mình, hỏi lại một lần: “Ôn Noãn, cậu không đùa đấy chứ! Từ sau khi Cố Trường Khanh chết, cậu còn không muốn nhìn cô ta hơn tớ.”

Ôn Noãn cười nhạt.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 991: Sắc mặt Bạch Vi trắng nhợt


Ôn Noãn đi qua giúp cô xếp quần áo, mỉm cười: “Sắp. kết hôn đến nơi rồi, còn lo lắng nhiều như vậy? Yên tâm...

Chị sẽ nói với Hoắc Minh.”

Minh Châu đơn thuần nói: “Chị đừng lừa em! Chị sẽ nói với anh trai đất!"

Ôn Noãn cười: “Mấy ngày nữa có giải đua F1, chị dẫn em đi xem.”

Cô ấy ở trước mặt Minh Châu, lấy điện thoại gọi cho Hoắc Minh.

Trong điện thoại, Hoắc Minh lại đồng ý. Anh nói: “Để Minh Châu đi với em đi!”

Vì thế, Minh Châu đi theo sau Ôn Noãn, đi đến tiệm cà phê.

Đinh Tranh và Bạch Vi đã đến trước.

Hai cô gái trái ngược nhau, hai bên đều không bằng mặt, nhất là Bạch Vi.

Ôn Noãn đến cùng Minh Châu, tâm trạng Bạch Vi mới tốt hơn một chút.

Mục tiêu của Đinh Tranh chính là Ôn Noãn.

Cô ta đính thân kéo ghế cho Ôn Noãn, thái độ rất mềm mỏng: “Mang thai rồi, cơ thể có nặng nề không?”

“Vẫn ổn!” Ôn Noãn cười nhạt. Bạc Vi rất bội phục cô.

Đinh Tranh chính là tử địch, mà Ôn Noãn đối mặt với cô †a lại có thể cười được như vậy!

Lúc này, Đinh Tranh nhìn Minh Châu không được tự nhiên lắm: “Ôn Noãn, cô vẫn không yên tâm về tôi, còn cố ý đưa người đến, sợ tôi làm gì bất lợi với cô?”

Minh Châu muốn lên tiếng.

Ôn Noãn khẽ ngăn lại, cô ấy cười ung dung: “Là ý của Hoắc Minh! Thế nào, Đinh Tranh cô từng suy nghĩ đến chuyện gây bất lợi cho tôi sao?”

Đỉnh Tranh không biết tiếp lời thế nào.

Cô ta có ý muốn lấy lòng Ôn Noãn, nhưng đối phương lại không nhận lấy.

Như vậy cũng đúng, nếu Ôn Noấn dứt khoát tỏ ý tốt với cô ta, như vậy mới kỳ lạ.

Phu nhân nhà giàu mà, dù sao cũng có chút kiêu ngạo.

Đinh Tranh gọi nhân viên phục vụ đến: “Uống cà phê gì? Vẫn uống Mandailing?”

Ôn Noãn còn chưa nói.

Minh Châu đã lên tiếng: “Nước suối đi! Chị dâu tôi mang thai rồi!”

Nhân viên phục vụ rời đi.

Đinh Tranh cười theo: “Xin lỗi, tôi quên mất! Ôn Noãn, bụng cô chắc được năm tháng rồi nhỉ!"

Ôn Noãn ừ một tiếng. Đinh Tranh thấp giọng: “Trước kia tôi cũng từng có thail Tôi cũng từng làm mẹ rồi.”

Bạch Vi không nhịn được nữa. Cô ấy đứng lên chỉ vào Đỉnh Tranh, mắng: “Cô còn có mặt mũi nói đứa nhỏ! Đinh Tranh, nếu không phải năm đó do một tay cô gây ra, thì tôi cũng không đến nỗi náo loạn với Diêu Tử An rồi!”

Đinh Tranh ý tứ liếc nhìn cô ấy: “Bây giờ cô không hạnh phúc sao?”

“Đây là hai chuyện khác nhau có được không?”

Lồng ngực Bạch Vi phập phồng: “Cô lừa Diêu Tử An, có lỗi với tất cả mọi người, kết quả thì sao, sinh ra đứa nhỏ không biết là chó hay mèo, cô xứng đáng với ai? Cò nữa, đứa nhỏ kia thì sao, cô vứt bỏ hay là bóp chết rồi?”

Sắc mặt Bạch Vi trắng nhợt.

Ôn Noãn khẽ kéo tay Bạch Vi: “Bớt nói hai câu đi.”

Bạch Vi tức giận, khế vùng tay ra.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 992: Cô ấy nhận lỗi rồi xin lỗi


Bạch Vi lên xe trước.

Minh Châu kéo Ôn Noãn lên xe, Bạch Vi chùng xuống: “Ôn Noãn, xin lỗi nhé, tớ làm hỏng kế hoạch của cậu rồi! Tớ vừa thấy tiện nhân kia đã tức không nhịn nổi rồi, đừng nói là hợp tác, chỉ nhìn cô ta thôi đã cảm thấy chán ghét rồi.”

Cô ấy nhận lỗi rồi xin lỗi.

Kéo tay Ôn Noãn giả vờ ngốc nghếch.

Mấy năm nay, Ôn Noãn sao không biết được chứ?

Ôn Noãn cười nhạt: “Trước đừng vội xin lỗi! Hôm nay cậu lập công lớn đấy!”

Hả...

Bạch Vi ngây ngốc: “Tớ lập công lớn?”

Đầu ngón tay Ôn Noãn khẽ vuốt ngực.

Nơi đó, trước kia từng bị đèn thủy tinh cọ vào, có một vết nhỏ hồng nhạt. Thi thoảng sẽ hơi đau, cũng có lúc nhắc nhở cô, Đỉnh Tranh từng gây ra những chuyện gì với cô.

Giọng điệu Ôn Noãn nhẹ nhàng hơn.

Cô nói với Bạch Vi: “Chúng ta làm hòa với cô ta ngay thì cũng không chân thực lắm.”

Bạch Vi không hiểu lắm, nhưng cô ấy tin tưởng Ôn Noãn.

Ôn Noãn nói cô ấy lập công lớn, vậy thì đúng là cô ấy lập công lớn, vì thế cũng có chút đắc ý.

Ôn Noãn mời cô ấy ăn bữa cơm thịnh soạn. Bạch Vi uống hai ly, lúc về nhà cũng choáng váng, như muốn bay lên. Cảnh Sâm đến đón cô ấy.

Anh ta diu vợ mình đã say khướt, chào hỏi với Ôn Noãn: “Xin lỗi nhé Ôn Noãn, để cô thấy chuyện xấu rồi.”

Ôn Noấn và Minh Châu đứng trước cửa nhà hàng.

Cho dù mang thai, mặc áo lông rộng vẫn không nhìn rõ lắm, trái lại còn có hương vị phụ nữ khó nói nên lời.

Ôn Noãn vuốt mái tóc dài, khế cười: “Mau đưa cậu ấy về nhà đi!”

Cảnh Sâm gật đầu với cô và Minh Châu rồi đỡ Bạch Vi lên xe.

Lên đến xe có hơi nóng, Bạch Vi lại uống rượu, có chút choáng váng.

Cô ấy cởi áo khoác ra, nâng gương mặt Cảnh Sâm lên hôn.

Vợ chồng nhiều năm, Cảnh Sâm vẫn mê say thân thể vợ mình như cũ, nhưng bây giờ đang ở trên xe mà ngoài đường người đến người đi, dù sao cũng không phải nơi phù hợp.

Anh ta vỗ về an ủi cô ấy một lúc, giọng khàn trầm: “Về nhà rồi tính tiếp.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 993: Minh Châu xuống xe


Đồng thời, Cảnh Sâm cũng có chút cảm thán.

Ôn Noãn đúng là thay đổi rồi.

Anh ta còn nhớ lúc anh ta mới quen Ôn Noãn, cô đơn thuần chỉ cần tình cảm.

Thời gian, thực sự thay đổi cô rất nhiều...

Anh ta không nói rõ được là tốt, hay là không tốt, nhưng chung quy thì Hoắc Minh vẫn thích...

Bên kia...

Hoắc Minh cũng đến đón vợ và em gái, anh đưa Minh Châu về nhà họ Hoắc trước.

Hôn lễ của Minh Châu và Lục Khiêm được sắp xếp vào năm sau, nhưng qua năm cô định đưa Thước Thước đến thành phố C, cũng xem như cả nhà đoàn viên.

Xe chạy đến nhà họ Hoắc, xe dừng lại.

Minh Châu xuống xe.

Hoắc Minh xuống xe theo, gọi cô lại.

“Anh.” Minh Châu lúng túng.

Hoắc Minh vươn tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói với cô: “Khi nào thì đi? Đến lúc đó anh trai sắp xếp máy bay đưa em đi! Còn nữa... Ở nhà chồng không bằng trong nhà, đừng tùy hứng quá, có chuyện gì thì quay về nói với anh trai chị dâu, nhé?”

Minh Châu quay đầu nhìn vào xe.

Ôn Noãn hạ cửa sổ xuống, cũng dịu dàng nhìn cô.

Mắt Minh Châu chợt nóng lên, khẽ ừ một tiếng: “Đêm ba mươi đi! Anh, em tự lo được.”

Hoắc Minh lại xoa đầu cô ấy: “Được rồi, trời lạnh mau đi vào trong đi!

Minh Châu quay người chạy vào.

Hoắc Minh lên xe, anh bảo Ôn Noãn kéo cửa kính lên, vừa khởi động xe vừa nói: “Chớp mắt mà Minh Châu đã sắp gả đi rồi, anh còn nhớ con bé còn là cô nhóc.”

Nói rồi, anh cũng bùi ngùi xúc động.

Bây giờ Hoắc Tây cũng là cô nhóc.

Trong bụng Ôn Noãn, cũng là một cô nhóc...

'Tâm trạng Hoắc Minh rất phức tạp, cảm thấy sinh con gái rất hạnh phúc, nhưng nghĩ đến khi trưởng thành lại bị người khác cướp mất...

Ôn Noãn nào biết suy nghĩ của anh. Cô còn đang nghĩ đến chuyện của Đinh Tranh.

Đúng lúc Đinh Tranh gọi điện cho cô, Ôn Noãn thuận tay nghe điện thoại, nhưng không lên tiếng.

Bên kia điện thoại, Đinh Tranh im lặng một lúc mới nói: “Bạch Vi không tha thứ cho tôi, Ôn Noãn, cô cũng không thể tha thứ cho tôi sao? Ngoài chuyện dính líu đến Cố Trường Khanh, Ôn Noãn, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô.”

Trong xe u ám.

Ôn Noãn cầm điện thoại, vẻ mặt không biểu cảm gì.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 994: Tôi từng giúp nhà họ Tư


Nhưng bây giờ cô ta cần có quan hệ tốt với Ôn Noãn.

Gương mặt cô ta co rúm, cuối cùng cắn răng nói ra mấy chữ: “Ôn Noãn, tôi sẽ để cô nhìn thấy thành ý của tôi.”

Ôn Noấn khẽ cười, trực tiếp cúp điện thoại. Hoắc Minh đoán được nội dung cuộc gọi, khẽ nắm tay cô...

Ôn Noãn lắc đầu: “Em không sao! n oán với cô ta, dù sao cũng phải giải quyết.”

Thành ý của Đinh Tranh đến rất nhanh.

Sáng sớm hôm sau, cô ta đã đích thân đến cửa, mang theo cả quà. Dây chuyền lam bảo trị giá cả lên đến chục triệu.

Ôn Noãn ở trong sảnh hoa nhỏ nhìn thấy cô ta, đương nhiên bên cạnh cô còn có vệ sĩ.

Sảnh hoa nhỏ xa hoa ấm áp, Ôn Noãn mặc váy dài len họa tiết tối mày, thoải mái dựa vào sô pha, với chiếc dây chuyền quý giá kia, cô ấy mở hộp ra nhìn qua, rồi tùy ý ném lên bàn trà.

“Rất đẹp!” Giọng điệu cũng bâng quơ.

Đinh Tranh thầm căn răng.

Cô ta tự nói với mình, thái độ ngạo mạn thế này cô ta đã quen rồi. Đợi cô ta trở thành bà Cố rồi, cô ta không cần phải chịu đựng Ôn Noãn nữa, đến lúc đó ai

trên ai còn chưa nó chắc được!

Đinh Tranh nhịn cơn tức, nói: “Tôi nhớ cô có bộ lễ phục, phối với lam bảo này rất hợp.”

Ôn Noãn khẽ cười.

Cô uống một hớp trà hoa người làm bưng đến, nói thẳng vào chủ đề: “Nói đi, tặng tôi ngọc quý như vậy, muốn tôi giúp cô cái gì?”

Đỉnh Tranh cũng không giấu: “Tôi muốn gả vào nhà họ Cố!”

Ôn Noãn như nghĩ gì đó nhìn cô ta.

Đỉnh Tranh vội nói: “Vân Phàm thích chơi đùa, nhưng anh ta có quan hệ tốt với Chu Mộ Ngôn, Ôn Noãn, chúng ta là bạn học cũ, chuyện này cô nhất định phải giúp.”

Ôn Noấn cười nói: “Chu Mộ Ngôn cũng không thể đè đầu cậu ta, bảo cậu ta kết hôn với cô được!”

Ít nhiều Đinh Tranh cũng có chút bẽ mặt.

Cô ta hạ mình: “Vậy thì, dẫn tôi vào giới của cô! Tôi biết tôi mai nhà họ Tư sẽ có tiệc tối, những nhà nổi danh của thành phố B và thành phố H đều sẽ tham gia.”

Ôn Noãn khế nhếch môi: “Cô muốn gặp ngài Cố?”

Đỉnh Tranh không phủ nhận.

Ôn Noãn hiểu rồi, Cố Vân Phàm là kẻ chơi bời không chịu kế thừa gia nghiệp, Đinh Tranh là muốn thể hiện dáng vẻ hiền lương trước mặt ngài Cố, chiếm được hảo cảm, lợi dụng ngài Cố tạo áp lực trực tiếp gả vào nhà giàu.

Đáng tiếc...

Ôn Noãn nhặt chiếc hộp nhung kia lên, mở ra.

Cô lấy dây chuyền quý kia ướm thử lên cổ, hỏi Đinh Tranh: “Đẹp không?”

Đinh Tranh thức thời đứng dậu, vòng ra sau Ôn Mạn, nhẹ nhàng đeo vào giúp cô.

“Đẹp lắm!”

Ôn Noãn khẽ nhếch môi, nói với người làm bên cạnh: “Gọi điện cho bà Tư, nói tiệc tối mai tôi sẽ dẫn theo người đến.”

Người làm gật đầu: “Vâng, tôi lập tức đi liên lạc.”

Ôn Noấn tiếp tục uống trà hoa.

Trong lòng Đinh Tranh phức tạp: Cô ta ngàn cầu vạn xin cũng không có được thiệp mời tiệc tối kia, Ôn Noãn lại bảo người làm gọi điện cho bà Tư, là quan hệ bọn họ tốt... Hay là nhà họ Tư nể mặt Ôn Noãn?

Ôn Noãn đặt ly trà xuống.

Giọng điệu cô lạnh nhạt: “Tôi từng giúp nhà họ Tư.”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 995: Là một đứa bé!


Mặc dù Ôn Noãn đồng ý hợp tác với cô ta.

Nhưng tóm lại, cô không muốn qua lại với Đinh Tranh quá nhiều, nói vài câu lập tức đuổi người đi!

Lúc Đinh Tranh rời đi trong lòng không cam tâm.

Cô ta ngồi trên xe thầm nghĩ, cho dù cô ta có thể gả đến nhà họ Cố thì cũng thiếu cái gì đó.

Là một đứa bé!

Nhưng cô ta sớm đã bị vô sinh, là tuyệt đối không thể sinh con cho Cố Vân Phàm, cho nên có được một đứa trẻ mang dòng máu của cô ta là việc rất quan trọng...

Đinh Tranh ngồi ngây ra một lúc.

Cô ta nhớ tới đứa con gái mình vứt bỏ năm đó, đúng rồi, cô ta muốn đón nó

Chiếc xe thể thao màu đỏ phóng đi.

Trong sảnh hoa nhỏ lầu hai, Ôn Noãn đứng gần cửa sổ, lặng lế quan sát. Mặt cô không chút thay đổi.

Cô chưa đến mức hận Đinh Tranh, mà đúng hơn là chán ghét.

Cô có thể không chút tình cảm nào đi tính kế Đinh Tranh, chính như cách cô

ta đã từng làm với cô, nhưng lần này người lên kế hoạch chính là Ôn Noãn cô đây, Đỉnh Tranh chỉ là người trong cuộc.

Đinh Tranh lái xe đến một nhà trẻ. Viện trưởng đã gặp cô ta.

Trong phòng làm việc nhỏ hẹp đơn giản, viện trưởng rót cho cô ta một cốc nước lọc, ngồi đối diện có chút khó xử hỏi: "Hôm nay cô Đinh tới thăm con sao?”

Đỉnh Tranh có chút gấp gáp: "Tôi muốn dẫn con bé đi!”

Viện trưởng im lặng.

Đinh Tranh cũng không cảm thấy có gì khác thường, vẫn nói: "Tôi hối hận rồi, tôi muốn đón nó trở về với sống cuộc sống mà nó đáng được hưởng, tôi sẽ nuôi nó như một công chúa! Viện trưởng Vương, cô trả nó lại cho tôi, tôi sẽ quyên góp cho viện năm mươi vạn, đủ để nuôi bọn nhỏ trong hai năm rồi.”

Môi viện trưởng khẽ run lên.

Lòng Đinh Tranh chùng xuống: "Cô đưa con tôi đi đâu rồi?”

"Có người đã nhận nuôi con bé."

"Là ai? Lập tức đòi nó lại cho tôi, nó là con của tôi, làm sao có thể giao cho người khác?"

Viện trưởng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Cô ấy đẩy cặp kính, giọng nói chậm rãi: "Lúc trước cô Đinh mang con đến, chúng tôi vốn không nên nhận, nhưng cô khăng khăng không muốn đứa bé, hơn nữa lúc đó chúng ta cũng đã ký thỏa thuận, nếu có vợ chồng thích hợp nhận nuôi, có thể cho đứa bé gia nhập gia đình mới."

Viện trưởng đã tìm ra bản thỏa thuận.

Đỉnh Tranh nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận kia...

Đúng vậy, đây quả thật là do cô ta ký.

Nhưng mà vậy thì sao, đứa trẻ là do cô ta mang thai mười tháng sinh ra, người khác không có tư cách có được nó.

Đinh Tranh xé nát thỏa thuận. Cô ta cười lạnh: "Hai trăm vạn, trả đứa bé lại cho tôi!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 996: Cúp máy


Cuộc gọi được kết nối.

Giọng điệu viện trưởng nhẹ nhàng mềm mại: "Bà Hoắc, tôi đã giải quyết theo phân phó của cô rồi... Vâng, đúng vậy, người như cô Đinh quả thật không thích hợp để nuôi dạy con cái, còn nữa tôi thay mặt bọn trẻ ở đây cảm ơn cô đã quyên góp năm trăm vạn, còn xây nhà mới cho bọn nhỏ."

Bên kia, Ôn Noãn mỉm cười.

Cô nói: "Không cần lo lắng về vụ kiện, cô cứ chăm sóc bọn nhỏ cho tốt là được rồi.”

Cúp máy.

Ôn Noãn vẫn đứng ở bên cửa sổ, người giúp việc bưng một ly sữa nóng tới, nhỏ giọng nói nhỏ: "Ông chủ gọi điện thoại về, nói bà chủ uống sữa rồi ngủ một lát.”

Ôn Noãn cười nhạt: "Ông chủ của mấy người chăm tôi như trẻ con vậy.”

Cô luôn độc lập và rất biết chăm sóc bản thân.

Nhưng Hoắc Minh dù có bận rộn, một ngày cũng gọi bảy tám cuộc điện thoại về nhà, không phải như thế này thì là như thế kia... Có lẽ có chút vụn vặt, nhưng Ôn Noãn không cảm thấy gánh nặng chút nào.

Ngược lại còn rất ngọt ngào!

Đinh Tranh dùng hết mối quan hệ, cũng không thể tìm được đứa bé.

Cô ta hồn xiêu phách lạc.

Đêm đó, cô ta đến căn hộ của Cố Vân Phàm.

Lúc cậu ta mở cửa tóc còn nhỏ nước, trên người mặc áo choàng tắm, rõ ràng là mới vừa tắm xong.

Trong phòng, còn có mùi nước hoa của phụ nữ.

Quả nhiên, một cô gái cao ráo đi ra từ phòng ngủ, quấn khăn tắm, từ phía sau ôm eo Cố Vân Phàm, đôi mắt xinh đẹp mang theo địch ý: "Vân Phàm, bà dì này là ai vậy?"

Sắc mặt Đinh Tranh trở nên khó coi.

Cô ta đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng vẫn chưa đến mức độ dì mà?

Cố Vân Phàm vỗ mông bạn gái, cũng không trách cứ, chỉ nói: "Về đi! Lần sau lại tìm cô tiếp.”

Cô gái nở nụ cười, xoay người rời đi.

Một lát sau, cô ta thay quần áo đi ra, trong tay xách một cái túi, hào phóng hôn Cố Vân Phàm một cái rồi rời đi.

Cho dù Đinh Tranh có thoáng đấng đến đâu, cũng có chút chịu không nổi.

Cô ta vào nhà, chất vấn: "Cố Vân Phàm, một ngày không có phụ nữ thì cậu sẽ chết à?”

Cố Vân Phàm không thích cô ta lắm.

Cậu ta đi tới ngồi xuống ghế sô pha, hai chân dang rộng, châm một điếu thuốc lá nhìn cô ta: "Sẽ chết đấy!... Tôi nói này, giám đốc Đinh chị đây coi trọng cái gì ở tôi vậy? Tôi chính là lãng tử, cũng sẽ không kế thừa gia tài gì cả, chết tâm đi! Cửa ở bên trái!”

Đinh Tranh tức giận không chịu được!

Cô ta vì cậu ta mà hao hết tâm tư nịnh nọt Ôn Noãn, ăn nói khép nép với Bạch Ví.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 997: Quần áo lần lượt rơi xuống đất


Đỉnh Tranh là phụ nữ, cũng có nhu cầu của phụ nữ, cô ta nhanh chóng chủ động.

Quần áo lần lượt rơi xuống đất.

Cô ta ôm người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, tùy tiện hôn, lúc ý loạn tình mê cô ta vuốt ve đường nét góc cạnh rõ ràng của cậu ta, khó nhịn nổi lẩm bẩm: "Cố Vân Phàm, cậu thật sự không phải người mài!”

Cố Vân Phàm chăm chú nhìn người phụ nữ trong lòng mình.

Trong mắt cậu ta có một tia giễu cợt không dễ phát hiện.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đấy...

Xong việc, Đinh Tranh khế vuốt mặt người đàn ông.

Cô ta lẩm bẩm: "Vân Phàm, cậu còn trẻ nên còn muốn chơi đùa, tôi có thể hiểu được.”

Cố Vân Phàm một tay đốt điếu thuốc lá, nhả khói cười lạnh: "Không phải là chị muốn kết hôn với tôi đấy chứ?"

“Không được sao?” Đinh Tranh ngước mắt: "Chúng ta kết hôn đi! Cậu muốn tự do, tôi cho cậu.” Cố Vân Phàm đẩy cô ta ra.

Cậu ta vén áo tắm lên, thu hồi dục vọng: "Nếu như nói, hôn nhân tôi muốn hướng tới là sự chung thủy thì sao?"

Giống như là... Giống như Hoắc Minh và Ôn Noãn vậy! Một đời một kiếp một đôi.

Dù có bao nhiêu cám dỗ hơn nữa, cũng chẳng lọt vào mắt, đều là yêu cầu với chính mình cũng như bạn đời.

Mà không phải phải cố gắng vượt qua.

Đinh Tranh không biết những điều này.

Cô ta cho rằng người như Cố Vân Phàm muốn được tự do trong hôn nhân. Cho nên lời cậu ta nói lúc này, cô ta chỉ nghe qua một chút mà thôi, cũng không coi là thật.

Cô ta nói với cậu ta một chuyện khác.

Cố Vân Phàm liếc cô ta một cái.

Cậu ta nói: 'Lần này đề nghị lớn, người mua Chu Mộ Ngôn rất nhiều, câu lạc bộ chuẩn bị để tôi xếp thứ nhất.”

Nói cách khác, mua cậu †a ổn định. Đinh Tranh vẫn do dự: "Ổn thật không?”

Cố Vân Phàm chậm rãi phun ra khói thuốc, cười nhạt: "Sợ mất tiền thì đừng chơi, như vậy là an toàn nhất!"

Đỉnh Tranh có chút lâm vào thế bí.

Cố Vân Phàm giơ chân đá cô ta: "Nên đi được rồi! Chỗ tôi không cho phụ nữ qua đêm.”

Đỉnh Tranh cảm thấy cậu ta thật vô tình.

Nhưng cô ta cũng biết, với quan hệ hiện tại của bọn họ, cô ta không có tư cách ở lại qua đêm... Nhưng không sao, chờ cô ta biển hiện tốt ở chỗ ông Cố, còn sợ cô ta không vào được cửa nhà họ Cố nữa sao?

Đinh Tranh rời đi.

Cố Vân Phàm đi tắm rửa, rửa sạch mùi vị trên người phụ nữ.

Cậu ta đứng bên cửa sổ sát đất uống rượu.

Những năm gần đây, cậu ta dạo chơi thế giới, thao túng tình cảm của phụ nữ mà không cần tốn nhiều sức lực. Đinh Tranh có lẽ cũng thuộc hàng cao thủ, nhưng ở trước mặt cậu ta vẫn không được xếp hạng cao.

Đàn ông và phụ nữ, ai coi trọng thì người đó thua.

Dù là tình cảm hay thể xác.

Tối hôm sau, biệt thự nhà họ Tư.

Đinh Tranh đợi trên xe nửa tiếng, mới đợi được Ôn Noãn. Chiếc RV màu đen dừng lại.

Vệ sĩ mở cửa xe, Ôn Noãn chậm rãi bước xuống.

Cô mặc một bộ trang phục bằng lông vũ màu đen rất khiêm tốn, đeo trọn bộ trang sức ngọc lục bảo, nhìn rất quý khí.

Dáng vẻ của cô rất tốt, không nhìn ra là đang mang thai.

Đinh Tranh ít nhiều có ý so sánh, cô ta chợt cảm thấy món trang sức giá ngàn vạn kia của mình có chút keo kiệt, mặc dù trong lòng không được thoải mái, vẫn khen hai câu: "Ôn Noãn, tối nay cô thật xinh đẹp.”

Ôn Noấn liếc nhìn cô ta một cái.

Sao cô lại không biết tâm tư của Đinh Tranh cơ chứ, chỉ cười yếu ớt: "Chỉ là vì thể diện của bà Tư thôi!" Nói xong, cô cùng trợ lý Từ đi vào.

Ôn Noãn và nhà họ Tư rất thân thiết, đi vào căn bản không cần thiệp mời. Đinh Tranh đi theo phía sau.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 998: Cô lên xe trước đi


Xã giao một lát, Ôn Noãn nhìn chăm chú vào hai người đàn ông phía trước, nghiêng người nói với Đinh Tranh: "Ông Cố ở thành phố H”

Đỉnh Tranh cũng nhìn thấy.

Nhưng cô ta không ngờ Cố Vân Phàm cũng tham gia bữa tiệc này.

Bình thường cậu ta lưu manh, nhưng đêm nay lại mặc đồ rất nghiêm túc, trên mặt cũng thu liễm sự không đứng đắn, rất có phong thái tinh anh khiến Đinh Tranh không khỏi động tâm.

Quả nhiên cô ta không nhìn lầm.

Ông Cố ở thành phố H và bố của Chu Mộ Ngôn làm ăn qua lại rất nhiều.

Ôn Noãn là con gái nuôi của ông Chu, nên đương nhiên là bọn họ quen biết nhau.

Ông Cố nhìn Ôn Noãn vô cùng thân thiết: "Ôn Noãấn cũng tới đây, chú nghe lão Chu nói cháu mang thai, không ngờ còn ra ngoài tham gia hoạt động, sức khỏe thế nào rồi, lão Chu rất nhớ cô con gái này!"

Ôn Noãn cười nhạt: "Khá tốt ạ!”

Ông Cố lại nói thêm vài câu khách sáo rồi xoay người nói với Cố Vân Phàm: "Đây là con gái bác Chu của con nhận nuôi, rất biết làm ăn, hơn nữa cũng có thể làm chị của con, bình thường con đi theo học hỏi nhiều một chút, không nên suốt ngày đắm mình trong đám phụ nữ, người cũng phế đi!"

Ánh mắt Cố Vân Phàm rất sâu.

Cậu ta không thèm để ý cười cười: "Tôi có lòng muốn học, nhưng chưa chắc chị Ôn Noãn đã muốn dạy đâu!"

Lời trêu chọc như vậy, làm sao Ôn Noấn lại không nghe ra chứ?

Cô rất bình tĩnh mỉm cười, nghiêng người giới thiệu Đinh Tranh với ông Cố: "Chú Cố, đây là giám đốc Đinh, bạn học thời đại học của cháu, bây giờ đang làm trong ngành điện ảnh và truyền hình, làm rất tốt!"

Đỉnh Tranh không có tiếng tăm gì.

'Thân phận của ông Cố như vậy, vốn không muốn phản ứng lại.

Nhưng ông ta nể mặt Ôn Noãn nên vẫn bắt tay với Đinh Tranh.

Ôn Noãn nói thêm một câu: "Bây giờ cô ấy là bạn gái của Vân Phàm.”

Ông Cố kinh ngạc, bởi vì giám đốc Đinh trước mặt nhìn thế nào cũng đã ngoài ba mươi, mà Vân Phàm mới hơn hai mươi tuổi... Ông ta không thích nên cười nhạt tỏ thái độ.

Đinh Tranh không khỏi thấy hơi gấp gáp.

Ôn Noấn lại cười nhạt: "Vân Phàm tuổi còn trẻ, lòng không ổn định, có không ít bạn gái, vậy nên Đinh Tranh cũng đã chịu không ít ủy khuất!"

Ông Cố vừa nghe đã yên tâm. Một trong những bạn gái, vậy là tốt rồi!

Đinh Tranh khổ nỗi không có cơ hội biểu hiện bản thân, cũng may có Ôn Noãn ở đây.

Ôn Noãn nói chuyện với ông Gố, rất thân thiết, cô nói: “Giám đốc Đinh cố ý quay một bộ phim thương mại về chủ đề đua xe, muốn Vân Phàm làm nam chính, chú Cố... Cháu rất coi trọng thị trường này, đang định đầu tư đây.”

Ông Cố mất con, rất thích người con một này.

Vân Phàm không chịu kinh doanh.

'Tạm thời hồi tâm cũng là tốt.

Vẻ mặt ông Gố dịu dàng, vỗ vỗ vai Ôn Noãn: "Ôn Noãn, cháu chịu giúp chú Cố chăm sóc Vân Phàm, chú cảm ơn cháu.”

Ôn Noãn cười nhẹ: "Đây đều là công lao của giám đốc Đinh ạ!” Đinh Tranh được cô nâng lên, mỉm cười đúng lúc.

Ông Cố cuối cùng cũng chịu nhìn cô ta, thuận miệng hỏi: "Chuẩn bị quay khi nào thết Vậy phải chú ý an toàn đấy.”

Ôn Noãn đứng trước mặt ông Cố, chỉ dăm ba câu đã nâng Đinh Tranh lên cao. Bộ phim này không quay không được. Quay xong, cô ta sẽ có cơ hội bước vào cửa lớn nhà họ Cố. Nhưng Đỉnh Tranh không nỡ tự bỏ tiền ra, vốn khởi động ít nhất là ba trăm triệu.

Lỡ như không kiếm được tiền!

Đỉnh Tranh cảm thấy, còn phải kiếm tiền từ câu lạc bộ... Cô ta nhìn ông Cố, cười nhạt đáp: "Năm sau sẽ khởi động!” “Rất tốt!”

Ông Cố rất vui vẻ khen một câu: “Giám đốc Đinh rất có tài.”

Ôn Noấn nói theo: "Giám đốc Đinh rất có thực lực, cũng thật lòng với Vân Phàm. Chú Cố, chú không thể chia rẽ uyên ương đâu đấy.”

Họ Cố cũng là nhân tinh.

Ông ta căn bản là chướng mắt Đinh Tranh, nhưng ông ta lại muốn Đinh Tranh bỏ tiền ra sức, vì vậy liền nở nụ cười: "Làm gì có, chỉ cần Vân Phàm thích là được rồi! Ôn Noãn, cháu yên tâm, chú Cố rất cởi mở.”

Ôn Noãn mỉm cười.

Đỉnh Tranh ở bên cạnh cô, thấy rất rõ.

Trong lòng cô ta biết rõ, nếu có quan hệ với Ôn Noãn thì nhà họ Cố sẽ nhìn cô †a bằng con mắt khác.

Xem ra cô ta phải điều chỉnh chiến lược rồi!

Ôn Noãn rất có giá trị lợi dụng, sau này sẽ có rất nhiều tác dụng, cô ta không thể dễ dàng đắc tội!

Đồng thời, cô ta cũng hạ quyết tâm muốn đánh cược một phen. Muốn đóng phim điện ảnh, cần phải có tài chính! Ôn Noấn rời khỏi bữa tiệc trước.

Ông Cố bảo Cố Vân Phàm đi tiễn người, đúng lúc cậu ta đang có chuyện muốn hỏi Ôn Noãn.

Trợ lý Từ vẫn đi theo.

Đến tầng một của dinh thự, chiếc xe màu đen đã dừng ở đó, tài xế đứng bên cạnh xe.

Ôn Noấn đoán ra Cố Vân Phàm có chuyện muốn nói.

Cô nói với trợ lý Từ: “Cô lên xe trước đi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 999: Ôn Noãn chậm rãi đi đến bên cạnh xe


Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt: “Kết thúc chuyện này đi thôi!”

Khi cô rũ mắt, da thịt nơi đuôi mắt trắng đến mức gần như trong suốt, còn mang theo một chút xanh nhạt.

Vô cùng hấp dẫn. Cố Vân Phàm đã nếm qua nhiều người đẹp rồi, chưa bao giờ coi trọng ai cả.

Nhưng khuôn mặt của Ôn Noãn khiến cậu ta nhịn không được mà nhìn nhiều hơn chút...

Một lát sau, chính cậu ta cũng cảm thấy ánh mắt của mình quá đột ngột, ách giọng nói: “Tôi tin chị!”

Ôn Noãn chậm rãi đi đến bên cạnh xe.

Cố Vân Phàm đi trước cô một bước, mở cửa xe ra.

Ôn Noãn thấy hơi bất ngờ, mà cậu ta giương mắt đối diện với cô, trong mắt cậu ta ít nhiều có thể nhìn ra chút tình ý, trước khi Ôn Noãn lên xe khẽ nói: “Cố Vân Phàm, có một số chuyện không thích hợp xảy ra đâu.”

Nói xong, cô liền ngồi trên xe.

Cửa xe trượt lên, chiếc xe màu đen quý giá chậm rãi rời đi.

Cố Vân Phàm đứng hút thuốc.

Ông Cố cũng chuẩn bị rời đi, xuống tầng thù thấy thấy đứng giữa gió đêm phần phật hút thuốc, ông ta bất giác nói nhiều một câu: “Vị giám đốc Đinh kia chơi thì được, nhưng đừng đưa về nhài”

Cố Vân Phàm cười nhạo.

Cậu ta thong thả ung dung vứt tàn thuốc đi, dẫm tắt: “Yên tâm, về chuyện chơi phụ nữ này, từ trước đến nay tôi vẫn luôn trò giỏi hơn thầy.”

Sắc mặt của ông Gố trở nên khó coi.

Vừa lúc xe ông ta tới đây, Cố Vân Phàm giúp ông ta kéo cửa xe ra.

Ông Cố nhìn cậu ta, cuối cùng vẫn không nói gì thêm rồi lên xe.

Trên xe, tài xế nói với ông ta: “Cậu hai nhìn rất có tinh thần nhỉ.”

Ông Cố nhàn nhạt nói: “Trong lòng đứa nhỏ này hận tôi đấy! Nếu không cũng đã chịu về nhà kế thừa gia nghiệp rồi, tâm tư của nó không phải là tôi không biết, đơn giản là cho mẹ nó một danh phận chính thức, chỉ là lão Lý à, cái danh phận này tôi có thể dễ dàng cho được sao? Nếu cho còn không phải thừa nhận năm đó tôi ngoại tình?”

Tuy vợ ông ta đã qua đời, nhưng bố vợ thì còn sống, rất có thế lực.

Sẽ bỏ qua cho ông ta sao?

Ông Cố cũng có khó xử, cho nên mấy năm nay cứ cứng rắn với Cố Vân Phàm như vậy.

Tài xế lặng im.

Một lát, ông Cố lại thấp giọng nói: “Hiện tại nó đang giao hảo với đứa bé Ôn Noãn kia, ngược lại tôi thấy yên tâm! Thường nghe lão Chu nhắc tới Ôn Noãn... Ông nhìn xem, đứa nhỏ Mộ Ngôn kia đã có thay đổi lớn đấy!"

Tài xế phụ họa vài câu.

Tâm trạng của ông Cố tốt hơn một chút.

Ôn Noãn trở về nhà.

Cô nhận được điện thoại từ ông Cố, đơn giản là nhờ cô mang Cố Vân Phàm theo.

Ông Cố nói như thế này: “Vị giám đốc Đinh kia chú chưa từng tiếp xúc bao giờ, nhưng Ôn Noãn à, chú thật sự tin tưởng cháu, cháu giúp chú chăm sóc Vân Phàm, cả đời này chú đều biết ơn cháu.”

Ôn Noãn còn chưa thay lễ phục ra.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top