Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1020: Ông ký tên vào văn bản


Ông ký tên vào văn bản.

Điều cô ta đi tới thành phố T.

Lam Tử Mi nhẹ nhàng hít một hơi: “Chỉ vì cô ta tới đây, cho nên tôi phải nhường chỗ đúng không? Lục Khiêm, ngay cả thành phố € mà anh cũng không cho tôi ở lại, phải không?”

Giọng điệu của Lục Khiêm lạnh lùng: “Chuyện này tốt cho cả hai người!”

Ông đã hạ quyết định, cô ta không có cách nào thay đổi.

Lúc Lam Tử Mi cầm lệnh điều chuyển đi ra, thư ký Liễu đứng canh trước cửa, thấy sắc mặt của cô ta không tốt cũng hỏi thăm theo thói quen.

Lam Tử Mi cũng không thèm nhìn anh ta. Thư ký Liễu đang khó hiểu, Lục Khiêm đi ra. Phải đối phó với phụ nữ, tóm lại vẫn khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Ông không nói, thư ký Liễu cũng đoán ra bảy tám phần, cười nhẹ: “Kỹ sư Lam sẽ suy nghĩ thông suốt thôi.”

Lục Khiêm dừng bước, ông nhẹ giọng nói: “Truyền Chí, cậu biết không, điều tôi hối hận nhất chính là có quá nhiều tri kỷ trước khi gặp được Minh Châu, nếu tôi biết có một ngày tôi sẽ muốn được đầu bạc trăm năm với một cô gái, tôi nhất định sẽ sống sạch sẽ để chờ cô ấy.”

Với người như ông, thật ra nhu cầu sinh lý cũng không quan trọng như vậy.

Những hồng nhan kia cũng chỉ dùng để giết thời gian mà thôi.

Ông cũng không để bụng.

Thế nhưng ông biết, Minh Châu sẽ để ý, không có cô gái nào mà không để ý.

Thư ký Liễu an ủi vài câu.

Buổi chiều, Lam Tử Mi thu dọn đồ, sau khi rời khỏi tòa nhà sẽ phải nhanh chóng đi tới thành phố T.

Đồng nghiệp vô cùng bất ngờ nhưng cũng đoán được đây là dấu vết của ông Lục, từ đó không ai dám nhắc lại về người này.

Lục Khiêm làm việc cả ngày.

Trước khi tan tầm, ông gọi điện thoại cho Minh Châu: “Đang làm gì vậy?”

Đầu dây bên kia, Minh Châu mới bận việc xong.

Cô giúp đỡ bà cụ sơ chế một vài nguyên liệu nấu ăn, nghe nói đó đều là đồ ăn Tết, người ta đưa tới mấy cái rương đựng măng núi cô rất thích, xin bà cụ một rương gửi về thành phố B.

Lúc này cô đang đau eo đau lưng, điện thoại của Lục Khiêm lại tới.

Cô giả bộ oán giận: “Làm việc nhà mệt muốn chết!”

Lục Khiêm đoán được cô sẽ không chịu ngồi yên, đi theo bà cụ làm việc nhà, vì thế cười trêu chọc cô: “Mệt hơn tối hôm qua hả? Nhưng cũng đũng, tối hôm qua em cũng đâu có cần tốn công tốn sức gì đâu!”

Minh Châu nghe xong nóng cả mặt.

Lục Khiêm nới lỏng cúc áo sơ mịi, dịu dàng nói: “Vốn đang định gọi em ra ngoài, đi dạo phố, ăn một bữa cơm cùng chú Lục của em, rồi còn xem phim gì đó, nếu em mệt mỏi vậy đành để hôm khác.”

“Không mệt, không mệt.”

Minh Châu vội vàng la lên: “Em không mệt chút nào!”

Lục Khiêm cười nhẹ: “Tối hôm qua cũng không mệt sao?”

Rõ ràng ông đang tán tỉnh đưa đẩy cùng cô, chút đạo hạnh của Minh Châu làm gì đủ dùng?

Cô lắp bắp.

Lục Khiêm thấy chuyển biến tốt thì ngừng, giọng nói quay lại với sự dịu dàng: “Tôi phái xe riêng tới đón eml”

Minh Châu không cam lòng, trước khi cúp điện thoại còn hừ nhẹ: “Anh bắt nạt eml”

Lục Khiêm còn dịu dàng hơn ban nãy một chút.

Thậm chí còn có chút ý cười: “Đêm nay anh cũng muốn bắt nạt em tiếp, em có cho không?”

Cô không trả lời được vấn đề xấu hổ như thế này.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1021: Mặt Minh Châu càng đỏ hơn


Bà cụ dắt cháu nội đi tắm, vừa về đúng lúc nhìn thấy cô.

Bà cười tủm tỉm rồi nói: “Hẹn hò tốt đấy! Người trẻ tuổi phải đi hẹn hò! Buổi tối không về ngủ cũng không sao, nghe nói có mấy cái khách sạn mới mở ở thành phố ©, đều là đồ mới, kêu Lục Khiêm dắt cháu tới ở thử xem.”

Minh Châu: Bà cụ phóng khoáng thế sao?

Nói chuyện một hồi thì tài xế tới, cửa xe mở ra, hóa ra là thư ký Liễu tự mình tới đón.

Anh ta chào hỏi với bà cụ. Bà cụ cho anh ta một hộp măng núi.

Thư ký Liễu cũng thích ăn cái này: “Cháu sẽ nhận vậy! Buổi tối để vợ cháu xào một đĩa thịt lợn trước, nhắm rượu thì không có gì bằng!”

Bà cụ cười mắng: “Đừng làm khó vợ cháu quái” Thư ký Liễu lại nói thêm vài câu dí dỏm, mời Minh Châu lên xe.

Minh Châu cũng đã quen với anh ta nhưng dù sao lứa tuổi khác nhau, cũng không có nhiều lời.

Thế nhưng thư ký Liễu lại chủ động nói: “Tôi làm việc với ông Lục đã sắp được hai mươi năm, bà cụ xem tôi như một nửa con trai, mười mấy năm trước vợ tôi sinh bệnh nặng, vẫn nhờ bà cụ giúp tôi tìm một vị bác sĩ tốt.”

Minh Châu cảm thấy tình cảm giữa bọ họ rất tốt.

Cô cho rằng, cô sẽ trực tiếp gặp mặt Lục Khiêm ở bên ngoài, không ngờ xe lại chạy tới tòa nhà văn phòng.

Lúc này đã là 6 giờ.

Phần lớn đã tan tâm sớm nhưng vẫn còn vài người tụm năm tụm bảy cùng nhau ra ngoài, thấy người đứng bên cạnh thư ký Liễu, ai cũng đã đoán ra thân phận của cô, ắt hẳn chính là bạn gái của ông Lục.

Bọn họ cảm thấy Minh Châu còn đẹp hơn trên tạp chí.

Hơn nữa cực kỳ trẻ tuổi, làn da mịn màng trắng trẻo tuyệt vời.

Ông Lục theo đuổi được người ta kiểu gì vậy?

Nam chính trong câu chuyện này vẫn đang ở trong văn phòng xem tài liệu, trước mặt có một kỹ sư đang đứng, Lục Khiêm nhíu mày: “Tiểu Lý, phải để ý kỹ chuỗi số liệu này, chúng ta không thể có bất kỳ sai lầm nào, thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều lắm! Cậu hiểu ý của tôi chứ?”

Người được gọi là Tiểu Lý nhưng thật ra cũng đã tới tuổi bốn mươi.

Mặt già đỏ bừng: “Vâng, đêm nay tôi sẽ tăng cai”

Lục Khiêm lại đứng dậy vỗ vai anh ta: “Ngày mai rồi làm! Hôm nay không phải là sinh nhật của con nhóc sao? Tan tầm sớm một chút rồi đi mua cho con bé một cái bánh kem thật ngon để cùng đón sinh nhật, mấy năm nay cũng chưa để ý tới chuyện này đúng không?”

Kỹ sư Lý xúc động, nước mắt lấp lánh.

“Vâng! Tôi lập tức tan tâm!”

Lục Khiêm lại vỗ vai anh ta một cái, người anh em này quả thật rất vất vả. Đang nói chuyện, thư ký Liễu đưa người vào.

Anh ta thấy kỹ sư Lý, cười: “Kỹ sư Lý cũng ở đây sao?”

Kỹ sư Lý làm kỹ thuật đã lâu năm, nhìn thấy mấy đồng nghiệp lớn cũng không chú ý, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như tiên nữ, mặt già đỏ bừng.

Thư ký Liễu dường như đã nhận ra điều gì đó, ôi trời một tiếng.

“Đã quên giới thiệu! Thế nhưng cứ để ông Lục giới thiệu đi!”

Lục Khiêm nhìn Minh Châu.

Hôm nay cô thật xinh đẹp.

Ông rút hai điếu thuốc ra, ném một cái cho Tiểu Lý Tử đang sững sờ, cười cười: “Đừng nghe cậu ta giả khổ! Người này ba ngày không đánh sẽ lật nóc nhà mất! Tiểu Lý, đây là người yêu của tôi, Hoắc Minh Châu.”

Kỹ sư Lý kẹp điếu thuốc ở giữa hai ngón tay, vươn một tay ra.

Anh ta có hơi co quắp: “Chào cô!”

Mặt Minh Châu đỏ lên.

Cái gì thế, sao cô lại biến thành cô rồi? Hơn nữa đối phương nhìn còn lớn tuổi hơn cô nhiều, còn có vì sao Lục Khiêm lại gọi cô là người yêu, cô có hơi ngượng

ngùng nhưng lại rất vui mừng.

Chờ mãi không thấy cô duỗi tay, kỹ sư Lý cho rằng bản thân da dày thịt khô, tay đang dơ.

Vì thế lau tay lên người. Minh Châu vội vàng nói: “Không phải!”

Cô vươn đôi tay trắng mịn ra, lúc bị người ta cầm tay, trong lòng bàn tay đối phương toàn là mồ hôi.

Kỹ sư Lý là người thật thà, sờ đầu rồi nói: “Cô rất xinh đẹp!”

Mặt Minh Châu càng đỏ hơn.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1022: Ông nhìn cô


Giọng điệu của cô có ý làm nũng.

Lục Khiêm vừa ký tên vừa bất đắc dĩ mà nói: “Xem hết mấy cái này là xong rồi!"

Minh Châu vòng đến sau lưng ông.

Ông cho rằng Minh Châu đang định quấy rối ông nhưng cô lại nhẹ nhàng mát xa cổ cho ông, còn nhẹ nhàng hỏi: “Anh có mệt không, nếu anh mệt thì chúng ta không đi dạo phố nữa, về nhà ăn cơm.”

Lòng Lục Khiêm nhữn ra.

Ông nhìn cô.

Rõ ràng đến tận bây giờ, ông cũng không thể cho cô cái gì, còn khiến cô phải nhận biết bao là đau khổ.

Nhưng cô vẫn đối xử với ông tốt đến thế.

Ông quay ra sau giữ chặt lấy tay cô, cực kỳ dịu dàng hỏi: “Em đau lòng sao?”

Minh Châu ừ một tiếng.

Cô ghé thân mình mềm mại lại sát gần bên ông, khuôn mặt dán vào bên gáy, ngửi mùi hương thanh mát thoải mái dễ chịu ấy, giọng nói cô mềm mại dịu hiền: “Em muốn anh được thoải mái một chút.”

Lục Khiêm sờ tay cô: “Minh Châu, anh không mệt.”

Lúc trước có lẽ mệt nhưng bây giờ có cô ở bên người, thật sự không còn mệt nữa.

Cửa bị mở ra, thư ký Liễu bưng một tách trà nhân sâm vào trong, thấy khung cảnh ấm áp thế này lại không biết nên vào hay nên ra, dứt khoát nở nụ cười, đóng cửa lại rồi trêu chọc: “Nhất định là cô Minh Châu đang đau lòng thay ngài. Tôi thấy ly trà này để cho ngài uống bồi bổ thân thể là thích hợp nhất rồi.”

Lục Khiêm nhấp môi cười.

Ông chỉ sang một bên, nói: “Đặt đó đi! Cậu cứ tan tầm trước!"

Thư ký Liễu tất nhiên nghe theo.

Cửa khép lại, Minh Châu vẫn chưa thể rời khỏi lưng của người đàn ông, bởi vì ông cứ túm lấy tay cô mãi. Cô đấm nhẹ vào vai ông một cái: “Thả em ra, để người khác nhìn thấy không tốt!”

Lục Khiêm lại kéo cô ngồi lên trên đùi, đưa ly trà nhân sâm cho cô.

“Bổ âm!”

Minh Châu không chịu uống, cô cũng chưa tới tuổi.

Lục Khiêm xoa môi cô, dịu dàng mà nói: “Môi đã tróc cả ra rồi! Trong cơ thể không đủ nước, ngoan, uống một chút!”

Cô gái trẻ tuổi tựa như trái đào mật tươi ngon mọng nước.

Đàn ông “yêu” nhiều đôi khi cũng sẽ mất nước. Đây là vì tốt cho cô!

Tuy rằng Minh Châu cái biết cái không nhưng cô vẫn biết đây không phải lời hay.

Cô vẫn không chịu uống, lại ăn vạ trên đùi ông, Lục Khiêm cũng chiều chuộng cô.

Cứ thế hoàn thành xong công việc, ông dùng một tay ôm cô, một tay bưng trà nhân sâm đút cho cô. Đàn ông có rất nhiều cách để đối phó với một người phụ nữ, Minh Châu sao mà chịu nổi, ngoan ngoãn uống hết nửa ly sau đó lại làm nũng bắt ông uống.

Lục Khiêm cũng không phụ lòng thư ký Liễu.

Một ngụm là hết.

Ông cầm lấy chiếc áo khoác treo trên lưng ghế: “Đi thôi! Dắt em đi ăn cơm, đi dạo phố.”

“Còn có xem phim nữal” Minh Châu nhân cơ hội ôm lấy cánh tay ông.

Lục Khiêm rũ mắt lẳng lặng nhìn cô, vẫn nũng nịu y như trước đây, chỉ khác một chỗ.

Về sau, cô sẽ lấy thân phận người vợ ở bên cạnh làm bạn với ông.

Lục Khiêm là phái hành động, rất ít khi nói lời ngon tiếng ngọt. Cũng bởi vì thế, những lúc tự nhiên động lòng cũng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của cô.

Dưới lầu, một chiếc màu đen Land Rover đang đỗ. Minh Châu nhìn ông: “Ở thành phố C anh lái xe này sao!”

Lục Khiêm mở cửa xe thay cô, cười: “Mới đổi! Không phải còn có Thước Thước sao, chiếc này rộng rãi hơn.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1023: Lục Khiêm chỉ đành cầm giúp cô


Tới gần Tết m Lịch.

Thành phố € tuy không phồn hoa bằng thành phố B nhưng cũng có khung cảnh náo nhiệt kiểu khác.

Người đến người đi khắp mọi nơi, lại tới giờ ăn cơm, mùi đồ ăn tỏa ra khắp muôn phương.

Lục Khiêm dừng xe, nghiêng đầu hỏi: “Muốn ăn gì?” Minh Châu trong giây lát thật nghĩ không ra.

Số lần cô ăn cơm ở ngoài cùng ông chỉ cần một cái bàn tay đã có thể đếm hết, phần lớn đều ăn ở quán cơm gia truyền kia.

Cô khẽ cắn môi: “Muốn ăn đồ Thái Lan!” Lục Khiêm véo nhẹ mặt cô: “Được thôi, chúng ta sẽ đi ăn đồ ăn Thái Lan.” Minh Châu vội vã muốn xuống xe, ông giữ cô lại: “Mặc thêm áo khoác vào.”

Cô không chịu, còn nói vài bước nữa là vào thang máy, tóm lại là vẫn thích xinh đẹp hơn.

Lục Khiêm chỉ đành cầm giúp cô.

Vừa xuống xe đã thấy cô đi phía trước, quảng trường treo rất nhiều đèn để tạo không khí náo nhiệt, trong màn đêm ánh đèn sáng lên giống như một dải ngân hà nhỏ

Minh Châu của ông còn lóa mắt hơn cả dải ngân hà kia.

Lục Khiêm gọi cô lại: “Minh Châu.”

Minh Châu xoay người, nhỏ giọng oán giận: “Chú Lục, anh đi chậm muốn chết!”

Lục Khiêm bước nhanh vài bước, khoác áo lên vai cô sau đó ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn cô, ông không chỉ lướt qua hôn nhẹ mà đó là một nụ hôn sâu.

Cô cảm nhận được mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Ông dụ dỗ cô hôn ông, Minh Châu có hơi ngượng ngùng, đặt tay trước ngực ông đẩy nhẹ.

Ốm ờ.

Lục Khiêm kéo áo khoác của cô cao lên, che luôn mặt cô.

Đến lúc kết thúc, trái tim Minh Châu đập thình thịch, vóc người của ông cao lớn, vừa lúc để cô ghé vào cổ ông, nhỏ giọng oán giận: “Chắc chắn có người nhìn thấy.”

Lục Khiêm cười nhẹ một tiếng.

Ông sờ mặt cô, hạ giọng nói: “Minh Châu, anh chưa bao giờ bạo dạn như vậy!”

Nơi này là thành phố C.

Người đến người đi, thậm chí còn có bạn bè thân thích hoặc là cấp dưới, lúc nào cũng có khả năng vô tình gặp được.

Nhưng khi ông nghe thấy cô gọi chú Lục, thật sự không nhịn được.

Đại khái Minh Châu cũng đoán được nguyên nhân, giọng nói của cô nhỏ nhẹ như chú mèo con: “Sau này không gọi chú là chú Lục nữa, chỉ gọi Lục Khiêm thôi.”

Lục Khiêm mặc áo khoác vào cho cô, ánh mắt trở nên thâm thúy.

Minh Châu bất mãn: “Đến nhà hàng rồi lại phải cởi ra.”

“Mặc vào cho đàng hoàng! Nếu muốn cởi quần áo như vậy thì chờ tới khi về nhà, em muốn cởi cái nào cũng được.” Lục Khiêm trầm giọng nói, quản lý cô vô cùng nghiêm khắc.

Minh Châu không lên tiếng nữa, khuôn mặt ửng đỏ.

Ông chẳng biết xấu hổ tẹo nào!

Lục Khiêm thấy cô giận dỗi đi phía trước, duỗi tay kéo cô lại, để cô ôm lấy ông.

Minh Châu vẫn muốn làm mình làm mẩy một tí nhưng lại không nỡ buông ra. Cũng may đã tới nhà hàng, ông cũng kiềm chế.

Nhưng Minh Châu cũng phát hiện ra, từ lúc Lục Khiêm ngồi xuống, toàn bộ phụ nữ bên trong nhà hàng đều đang nhìn ông.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1024: Minh Châu uống vô cùng căng đầy


Chiếc nhẫn cầu hôn duy nhất bằng kim cương mà cô cũng không nỡ đeo. Phỏng chừng định để dành tới lúc kết hôn mới dùng.

Lục Khiêm vừa bực mình vừa buồn cười, thế nào, cô cảm thấy chú Lục của cô rất nghèo sao?

Minh Châu có rất nhiều trang sức nhưng có người phụ nữ nào mà không muốn người đàn ông mình yêu tặng cho đâu. Cô cúi đầu gắp miếng cà ri tôm, không lên tiếng.

Lục Khiêm đoán được tâm tư của cô.

Ông lột vỏ tôm cho cô, bỏ vào trong chén nhỏ.

Mấy người phụ nữ phóng ánh mắt hâm mộ tới từ bốn phía.

Lục Khiêm lại múc cho cô một chén súp Tom Yum: “Uống thêm cái này đỉ! Phù hợp với phụ nữ!”

Minh Châu uống vô cùng căng đầy.

Thế nhưng cô lại trở nên hẹp hòi, kêu lên: “Lúc trước chắc tới đây ăn với cô Hồ, cô Trương không ít lần nhỉ, bằng không sao mà biết cẩn thận như vậy!”

Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên khó lường.

Một lát sau, ông thấp giọng nói: “Khó có khi chúng ta cùng nhau ăn cơm riêng, đừng khó chịu ở đây, nhé?”

Ông dỗ dành.

Minh Châu cũng thích kiểu này, ngay từ đầu cô đã rất nghe lời ông.

Cô ngoan ngoãn ừ một tiếng, không náo loạn với ông nữa.

Lục Khiêm nhìn cô rũ mắt ngoan ngoãn, dáng vẻ vô cùng dễ nuôi, trong lòng trở nên ấm áp. Cuộc sống tốt đẹp thế này, bọn họ còn có thể nắm tay nhau thêm vài thập niên.

Cơm nước xong xuôi, hai người đi dạo phố, cô dựa hết cả người vào lòng ông.

Lục Khiêm chưa bao giờ gặp ai dính người như thế này.

Nhưng ông thích.

Ông đưa cô đến cửa tiệm trang sức, Giám đốc đã chờ từ sớm, chuẩn bị xong mọi trang sức châu báu trong tiệm ra: “Ông Lục, đây là bộ sưu tập trang sức được truyền từ đời này sang đời khác! Hầu như là không trưng bày!”

Giám đốc nói xong nhìn về phía bạn gái của Lục Khiêm.

Ông ta còn nghĩ cô gái nào mà may mắn đến thế, được ông Lục yêu chiều hết mực.

Vừa nhìn thì ngẩn ra.

Phải nói như thế nào đây, dùng hỏa nhãn kim tỉnh của ông ta thì chỉ cần nhìn đã biết đây là con gái gia đình giàu có.

Vẻ mặt bình lặng theo năm tháng.

Minh Châu xem năm bộ trang sức, từ hồng ngọc cho tới ngọc bích rồi kim cương, phỉ thúy.

Mỗi một bộ không dưới năm mươi triệu. Cô chọn lựa cẩn thận, cuối cùng chọn một bộ kim cương. Lục Khiêm nhẹ giọng hỏi: “Tiết kiệm tiền cho tôi sao? Tôi biết Ôn Noãn mới tặng em một bộ hồng ngọc, vậy lấy thêm một bộ ngọc lục bảo đi, tuổi của em vẫn còn hơi trẻ để mang phỉ thúy.”

Vì thế lại cầm lấy hai bộ.

Cà thẻ đen xong, Giám đốc tự mình khóa bộ trang sức vào trong tủ sắt, phái xe chuyên dụng đưa đến nhà họ Lục.

Lục Khiêm dắt Minh Châu tiếp tục đi dạo.

Đã sắp tới Tết, Minh Châu muốn mua quần áo Tết cho bà cụ và Thước Thước, Lục Khiêm nhìn dáng vẻ chuyên chú của cô, tiến đến trước mặt cô: “Anh không có phần sao? Anh cũng muốn mua thêm hai cái áo sơ mi, dây lưng cũng nên đổi một cái khác.”

Khuôn mặt Minh Châu ửng đỏ: “Đợi lát nữa em chọn cho anh.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1025: Không mua!


Trong giây phút ánh mắt của hai người phụ nữ đụng vào nhau, cả hai đều rất bất ngờ, sau đó Lam Tử Mi liền cầm cà vạt nói với người hướng dẫn: “Lấy cái này đi! Gói lại dùm tôi.”

Ánh mắt của Minh Châu dừng lại trên tay cô ta.

Cô ta mang bao tay da màu đen.

Lam Tử Mi nhìn sang bên cạnh lại thấy Lục Khiêm ngồi đó uống trà xem tạp chí, trong lòng không khỏi đau xót.

Cô ta và ông cũng từng có thời niên thiếu ngọt ngào nhưng khi đó ông cũng không săn sóc như bây giờ.

Lam Tử Mi đi tới, nhẹ gọi một tiếng: “Lục Khiêm.” Lục Khiêm thấy cô ta thì rất bất ngờ. Ông quay sang nhìn Minh Châu theo bản năng.

Minh Châu là một người lòng dạ hẹp hòi rất dễ ghen, nhưng ở ngoài cô lại không thể thể hiện, vì vậy cô trả lại cái dây lưng vừa mới chọn xong.

Không mua! Cho ông đeo cái cũ!

Lục Khiêm nhìn dáng vẻ trẻ con của cô, vừa bực mình vừa buồn cười nhưng trước mắt còn có một người cần phải tống cổ đi.

Lục Khiêm là người có thân phận địa vị, không thể không màng mặt mũi.

Ông cười nhẹ: “Trùng hợp ghê!”

Khách sáo xa lạ như vậy cũng không phải là điều mà Lam Tử Mi muốn nhưng cô ta vẫn bình tĩnh.

Lúc này người hướng dẫn đã gói cà vạt xong, cô ta đi thanh toán tiền.

Sau đó, ngay dưới cái nhìn chằm chằm của Minh Châu, cô ta đi đến trước mặt Lục Khiêm dùng ngữ điều tràn đầy tình cảm nói: “Năm sau tôi sẽ phải tới thành phố TI Chiếc cà vạt này xem như là quà năm mới đi!”

Lục Khiêm cũng không có ý định đưa tay ra nhận.

Lam Tử Mi mỉm cười chua xót: “Ngay cả một món quà mà anh cũng không muốn nhận sao?”

Lục Khiêm không thể không tỏ thái độ.

Ông trầm giọng nói: “Kỹ sư Lam, cô cảm thấy có phù hợp không? Tôi đã có

vợ. Lam Tử Mi xoay người, nhìn con nhóc trẻ măng kia. Cô ta quay đầu lại nói với Lục Khiêm: “Ngài rất yêu cô ta sao?” Lục Khiêm nhẹ giọng ừ một tiếng.

Lam Tử Mi rũ mắt, sau đó cô ta nâng cánh tay phải lên, nhìn bàn tay đang mang bao tay ấy.

Nở nụ cười tự diễu.

Cô ta đi ra ngoài, cái cà vạt kia bị ném vào thùng rác.

Lục Khiêm định châm thuốc lá.

Ông cũng không để ý tới người phụ nữ này, thế nhưng bất kỳ ai gặp phải chuyện này cũng không thể có tâm trạng tốt thật. Cố tình bực mình lại không thể xả, bởi vì đây là viên đạn ông đã bắn ra trong quá khứt

Lại nhìn cô bé kia, đôi mắt hồng hồng, quả thật đang tức giận.

Lục Khiêm đi qua đó, than nhẹ một tiếng: “Tức giận hả?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1026: Của con và bà nội!


Minh Châu trả tiền xong, lập tức đi ra ngoài trước.

Lục Khiêm thu dọn phần còn lại, cầm đồ rồi đi theo ra ngoài.

Cô đã đứng ở trước cửa thang máy, Lục Khiêm chọc cô vài câu mà cô vẫn không chịu nói chuyện, vào trong xe rồi vẫn tiếp tục không nói gì, ông biết cô rất

để ý đành nói: “Anh đã điều cô ta tới thành phố T”

Minh Châu im lặng một lát, hỏi lại: “Mấy năm nay vì sao cô ta vẫn có thể ở lại bên cạnh chú?”

Lời này hỏi kẹt Lục Khiêm. Đúng vậy, vì sao Lam Tử Mi vẫn có thể ở lại nơi này làm việc vậy?

Một phần là vì khi đó ông cảm thấy ông và Minh Châu khó có thể dài lâu, một phần khác chính là nể tình cũ, không đành lòng khiến Lam Tử Mi cùng đường.

Ông không yêu cô ta, chỉ cho cô ta một con đường sống thôi!

Cho đến bây giờ nó lại lại thành lý do khiến ông và Minh Châu mâu thuẫn.

Lục Khiêm không mạnh miệng.

Ông sờ nhẹ mái tóc của cô, xin lỗi cô: “Là anh không tốt.”

Minh Châu có chút nghẹn ngào.

Cô biết ngay lúc đó ông lựa chọn như vậy là không sai, lúc ấy bọn họ chia tay, vốn dĩ đã cho rằng đời này sẽ không còn liên quan tới nhau nữa, ông cũng không cần tiếp tục để ý tới cảm nhận của cô cho nên giữ một người làm việc bên cạnh cũng không có gì là không ổn.

Thế nhưng bọn họ đã làm lành.

Sự tồn tại của Lam Tử Mi lại trở nên đột ngột.

Cô không thể không tức giận.

Thế nhưng cô lại là kẻ không có khí phách, quay mặt sang một bên, con mắt đỏ hồng. Cô nói: “Đêm nay em không muốn để ý tới chú đâu!”

Lục Khiêm đương nhiên sẽ không để mặc cô tức giận đến ngày. Nếu như vậy quả thật ông cũng quá thất trách.

Ông chậm rãi thắt đai an toàn, dịu dàng hỏi cô: “Sáng mai sẽ chịu để ý tới anh à?”

Cô hừ nhẹ một tiếng. Lục Khiêm lại sờ đầu cô, không nói gì thêm, lái xe về nhà họ Lục. Nhà họ Lục đã giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng ngập tràn mọi nơi.

Là thành quả của bà cụ.

Lúc này bà cụ vẫn chưa ngủ, dắt cháu nội đi dán câu đối xuân.

Minh Châu xuống xe, cô vốn định đi thằng về phòng riêng nhưng dù cô có tùy hứng tới mức nào cũng không thể lướt qua bà cụ để rời đi, vì thế đi tới, yên lặng giúp đỡ bà cụ dán câu đối xuân.

Bà cụ tinh mắt.

Bà thấy cô gái nhỏ đỏ cả mắt, còn có dáng vẻ con trai xách túi một cách xấu hổ là biết hai người vừa cãi nhau.

Bà cụ giả vờ không biết.

Bà đeo kính viễn thị lên, cười tửm tỉm rồi nói: “Để bà xem quần áo đón Tết của Thước Thước nhà chúng ta nào! Minh Châu, xách vào phòng, chúng ta cùng xem.”

Lục Khiêm nghe là biết bà cụ muốn để Minh Châu qua đêm ở bên kia.

Ông chỉ lặng lẽ cười cười: “Ngày mai rồi thử! Minh Châu không thoải mái trong người, con đưa cô ấy về phòng trước.”

Bà cụ Lục rất bất ngờ: Đây là đang tới tháng hả? Lục Khiêm mơ hồ đáp dạ.

Minh Châu xấu hổ đỏ cả mặt, căn bản cô không hề đến tháng được không, mấy lời mê sảng này mà ông cũng dám nói.

Lục Khiêm ném hai cái túi cho con trai.

“Của con và bà nội!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1027: Bốn mắt nhìn nhau


Hai người dán chặt vào nhau.

Cho dù cách một lớp áo khoác cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Người Lục Khiêm rất nóng, đặc biệt là lớp vải dưới quần tây khá mỏng, nóng đến mức chân cô mềm nhữn.

Minh Châu giương mắt nhìn ông.

Bốn mắt nhìn nhau, vành mắt cô còn có hơi đỏ hồng.

Cô đang bực mình, thế mà ông vẫn có thể... Vẫn có thể như vậy!

Vì thế Minh Châu vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

Lục Khiêm nhìn gương mặt hồng hào của cô, tự nhiên hưng phấn vô cùng.

'Tâm tính cô đơn thuần, đoán một cái là biết hết.

Vì thế ông chẳng những không lùi ra ngược lại càng dán về phía trước, hơi nóng thuần nam tính kia lại càng nung nóng cả người cô, khiến cô chân tay luống cuống, chỉ có thể mềm giọng kêu la: “Đừng... Đừng như vậy!”

Lục Khiêm duỗi tay chạm vào cổ cô.

Non nớt mềm mịn như một miếng đậu hũ, làn da cũng nóng cháy như chính bản thân ông.

“Không nóng sao?” Lục Khiêm cởi áo khoác cho cô, tiện tay ném lên sô pha.

Minh Châu quay mặt sang chỗ khác, luống cuống tay chân, không cho ông đụng chạm vào những chỗ khác: “Lục Khiêm, em vẫn còn đang tức giận đấy!”

Lục Khiêm ngừng tay. Ông nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm vô cùng.

Ông dịu dàng vuốt ve mặt cô, dù sao cô vẫn còn đang trẻ, toàn bộ đều chứa collagen.

Lục Khiêm lẩm bẩm: “Minh Châu, lúc tôi còn trẻ quả thật đã từng có một thời gian qua lại với cô ta! Tôi không phủ nhận đã từng nảy sinh tình cảm nhưng phần tình cảm này cũng không khắc sâu đến mức để chúng tôi tiến tới với nhau, đường ai nấy đi cũng là chuyện sớm muộn!”

Minh Châu run môi.

Cô biết điều ông nói là sự thật nhưng bất kỳ một người phụ nữ nào nhìn thấy thấy mối tình đầu của chồng mình tặng cà vạt làm trò ngay trước mặt mình đều sẽ không vui.

Huống chỉ, người này còn làm việc ở bên cạnh ông những bốn năm.

Minh Châu ăn nói vụng về, không nói nổi ông.

Lục Khiêm lại biết dỗ dành, nói hai ba câu đã ôm cô đi đến sô pha, ấn cô nằm xuống, nhìn từ trên cao rồi hôn lên môi cô.

Giọt lệ rơi xuống khỏi mắt cô đều bị ông hôn hết.

Lục Khiêm cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô có thể cảm nhận được sức mạnh và hơi ấm trên cánh tay ông.

Tình nồng đậm sâu.

Minh Châu ngửa đầu, đón nhận nụ hôn của ông.

Chiếc áo sơ mi in hoa xinh xắn bị lột xuống khỏi bờ vai thon. Dưới ánh đèn, da thịt ngọc ngà vô cùng hấp dẫn, Lục Khiêm đã cấm dục lâu năm, ông cũng biết đêm nay ông nên dỗ dành cô nhiều một chút, thế nhưng ông lại không nhịn được.

Ông vừa hôn cô vừa đưa tay cởi dây lưng.

Gương mặt nhã nhặn bình thường uy nghiêm như vậy mà lúc này đây lại chỉ còn lại tình dục..

Minh Châu đỏ mặt.

Cô hơi nâng người lên, cột sống tinh tế vặn thành một góc độ phù hợp, mời chào ông.

Cô vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của ông, lẩm bẩm: “Chú... Vừa nhã nhặn vừa bại

hoại Ánh mắt của người đàn ông sâu không thấy đáy. Mang theo sự chiếm hữu!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1028: Bà cụ bịt mắt


Không phải đã nói Minh Châu tới tháng sao, Lục Khiêm còn có khẩu vị nặng thể hả?

Vốn dĩ bà cụ không quan tâm cũng không hề muốn quan tâm tới chuyện giường chiếu của hai vợ chồng, người trẻ tuổi lúc nào cũng có đam mê, thế nhưng trong trường hợp này bà cụ không thể đồng ý.

“Những ngày tới tháng của phụ nữ là quan trọng nhất!"

Bà cụ bịt mắt, đặt trà gừng lên bàn trà: “Lục Khiêm, con đi xuống cho mẹt! Đừng có làm xằng làm bậy!”

Cặp đôi này cũng khiến bà quá bất ngời!

Yết hầu Lục Khiêm lăn lên lăn xuống hai cái, cúi đầu nhìn Minh Châu.

Mặt cô đã đỏ bừng như sắp xuất huyết, luống cuống tay chân kéo áo sơ mi lại, thế nhưng trong thời điểm này làm sao mà kéo lên hết được, dáng vẻ quần áo hỗn loạn càng thêm hấp dẫn.

Lục Khiêm thầm nhẩm đọc lại tài liệu một lần trong đầu.

Lúc này mới miễn cưỡng đè nén được.

Ông vỗ nhẹ lên mông của Minh Châu: “Vào nhà vệ sinh sửa soạn lại một chút!”

Minh Châu vô cùng thẹn thùng, vừa lúc mượn cơ hội chạy mất tăm. Lục Khiêm đạo hạnh thâm sâu.

Chờ người đi rồi ông mới đứng dậy, cài lại từng nút áo sơ mi, còn giả bộ tỏ ra vẻ nghiêm túc, rồi cười nói với bà cụ: “Mẹ tới cũng không đúng lúc!”

Bà cụ cười lạnh: “Con còn có mặt mũi sao!”

Bà nhìn về hướng nhà vệ sinh một cái, hạ giọng: “Có phải có được rồi sẽ không quý trọng nữa phải không! Mẹ thấy lúc trước con có bạn gái cũng không đến nỗi không biết nặng nhẹ như vậy, con gái nhà người ta đang tới tháng, sao có thể làm chuyện đó?”

Lục Khiêm vừa bực mình vừa buồn cười.

Hắn ngồi bên cạnh bà cụ: “Mẹ bực hả?”

“Có một chút!”

Lục Khiêm vỗ tay bà cụ, dịu dàng nói: “Sao con nỡ đối xử với Minh Châu như vậy được! Cô ấy là người vợ mà con ngàn cầu vạn cầu mới có được, con còn yêu thương cô ấy hơn thế nhiều! Lúc về cô ấy đang giận dỗi, con chỉ thuận miệng nói thôi.”

Lúc này bà cụ mới yên tâm.

Bà chỉ vào trà gừng: “Vậy con uống hết đi! Bằng không lát nữa lại không được tự nhiên.”

Lục Khiêm cười, uống hết trà gừng.

Bà cụ nhanh chóng rời đi thế nhưng có người vẫn trốn trong nhà vệ sinh không chịu ra.

Lục Khiêm ngồi dưới ánh đèn.

Mặc dù chuyện kia đã bị gián đoạn nhưng trong lòng ông lại không có nửa phần tức giận, chỉ còn lại yêu thương.

Ông nhẹ bước đi vào phòng tắm.

Minh Châu đang rửa mặt, trên mặt toàn là bọt biển.

Ông ôm lấy vòng eo của cô từ phía sau, dán mặt lên tấm lưng mỏng của cô, nhẹ giọng nói: “Bà cụ mới quở trách một trận! Từ khi em và Thước Thước tới nhà, trong lòng bà cụ không còn anh nữa.”

Ông nửa là oán giận, phần nhiều là yêu thương.

Minh Châu vẫn rất ngượng ngùng, cô cúi đầu nhìn bàn tay ông, cắn môi: “Anh buông em ra! Đang rửa mặt đấy!”

Ông không muốn buông. Còn động tay động chân, vỗ về chơi đùa cơ thể cô.

Tóm lại hai người bên nhau đã lâu năm, cho dù hôm nay có hơi được không thoải mái rồi lại náo loạn hiểu lầm nhưng cả hai vẫn cần nhau...



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1029: Lúc ấy hẳn là ông sẽ rất bận


Cô dựa vào trong bờ ngực thấm đẫm mồ hôi của ông, đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê ngực ông, hơn nửa ngày mới làm như vô tình hỏi: “Anh... Không muốn có thêm một đứa con sao?”

Lục Khiêm ôm cô, quay đầu nhìn thùng rác.

Ông hôn cô rồi nói: “Quá sớm! Sau khi kết hôn cứ vui chơi một thời gian đã, chờ em đã quen với cuộc sống sau khi kết hôn chúng ta lại sinh.”

Dù sao ông cũng đã chuẩn bị để Thước Thước sống ở thành phố B một thời gian.

Lúc ấy hẳn là ông sẽ rất bận.

Nếu sinh thêm một đứa, Minh Châu không thể gánh được.

Ông nói như vậy, Minh Châu cũng không nói gì thêm!

Lắng lặng nằm bò trong lòng ngực ông một hồi, Minh Châu đã muốn ngủ rồi. Lục Khiêm lại vỗ cô một cái, nói rằng ông muốn ôm cô đi vào phòng tắm để tắm rửa, cô muốn chơi xấu cũng không được, điểm mấu chốt của Lục Khiêm chính là làm xong thì phải tắm rửa.

Minh Châu bị dày vò mệt muốn chết.

Lúc ngủ cô còn nghĩ: Về sau để ông dạy con, chắc chắn sẽ dạy tốt hơn cô.

Lúc cô tỉnh lại đã là đêm 30. Lục Khiêm có việc, tài xế đã tới đón từ sáng sớm.

Minh Châu ngủ đến mười giờ mới thức dậy. Cô rửa mặt xong, đang định đi ra ngoài, di động bỗng vang lên.

Là điện thoại của Ôn Noãn. Giọng nói của Ôn Noãn vô cùng dịu dàng: “Đã quen ở chỗ cậu chưa?” Khuôn mặt Minh Châu ửng đỏ: “Cũng tạm!”

Ôn Noãn nói cho cô biết mồng hai Tết mình sẽ đến thành phố C chúc Tết, mấy đứa bé cũng đi theo.

Minh Châu rất vui.

Cô ấy vừa vui mừng là cái miệng sẽ lảm nhảm: “Cái đó... Ôn Noãn, em sẽ cho chị bao lì xì! Tiền mừng tuổi!”

Ôn Noãn ngây ngẩn cả người. Ngay sau đó cô nhẹ giọng nói: “Sau này phải nói anh trai em trị tội em.” Minh Châu cụp đuôi!

Bên thành phố B, Ôn Noấn cúp điện thoại, nói với người đàn ông ngồi trên ghế sô pha: “Minh Châu nói muốn phát bao lì xì cho em! Muốn em gọi con bé là mợ.”

Hoắc Minh lập tức gửi tin nhắn cho em gái. [Có cần anh gọi em là mợ luôn không?] Minh Châu ở phía bên kia càng cụp chặt đuôi.

Hoắc Minh cất di động, mỉm cười với vợ mình: “Con bé làm gì có lá gan đấy! Lại đây, để anh nhìn xem đứa nhóc này có giày vò em không nào!”

Ôn Noãn đang dọn đồ.

Mới sáng sớm mà bà Hoắc đã đưa tới rất nhiều quần áo em bé, mềm mềm mịn mịn.

Ôn Noãn nhìn là thích.

Cô đang bận rộn nên không thể chú ý tới chồng mình, thuận miệng nói: “Ngoại trừ anh ra thì còn ai có thể giày vò được em nữa?”

Hoắc Minh giương mắt nhìn cô.

Ôn Noãn ăn mặc một chiếc váy lông dê thoải mái, có vẻ rất mềm mại, anh duỗi tay kéo cô tới ôm vào trong ngực.

Anh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cậu cũng có chừng mực, em hà tất phải vác bụng qua đó, chờ bọn họ kết hôn hoặc là sinh con rồi tới cũng không muộn.”

Nói ra nói vào, tóm lại là vì Hoắc Minh thương cô.

Sao mà Ôn Noãn không hiểu được.

Cô cúi đầu vuốt nhẹ cái bụng nhỏ đang phồng lên, cười: “Đã nói rồi, con bé không hề giày vò em! Chẳng qua chỉ ngồi một chuyến máy bay thôi, nhìn anh lo lắng thành dáng vẻ gì kìa! Hơn nữa trên máy bay cũng có bác sĩ và y tá, sẽ không có vấn đề.”

Hoắc Minh không nói gì nữa.

Anh vuốt ve mái tóc dài màu trà của cô: “Nghỉ một lát đi! Có mấy thứ đồ nhỏ mà em đã xếp nửa ngày rồi.”

Ánh mắt Ôn Noãn vô cùng dịu dàng.

Cô thích đùa nghịch mấy đồ nhỏ bé này, cô không có kinh nghiệm chăm sóc con gái cho nên cảm thấy rất mới lạ.

Hoắc Minh hôn cô một cái: “Em nhất định sẽ là người mẹ tốt!” Ôn Noãn cười.

Đúng lúc này, người giúp việc dưới lầu đưa một tấm thiệp mời tới. Ôn Noãn nhìn.

Hóa ra là ông Cố bên thành phố H, nói rằng dịp Tết muốn đưa Cố Vân Phàm tới thành phố B chúc tết.

Ôn Noấn nhìn chăm chú vào câu từ trong tấm thiệp mời.

Cô đặt tấm thiệp mời xuống, cười nhẹ một cái: “Minh, ông ấy muốn em nhận Cố Vân Phàm là em trai đấy! Ngài Cố đây thật sự vô cùng khôn khéo! Ông ta làm gì muốn Cố Vân Phàm làm em trai của em, chẳng qua chỉ muốn nhân cơ hội bám vào nhà họ Hoắc mà thôi. Em nghe nói ông ta đang cố ý dời việc làm ăn tới thành phố B”

Hoặc Minh không ngại có thêm nhiều bạn bè.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1030: Bà cụ mời cô ta ngồi xuống


“Cô gọi điện thoại lại cho ông Cố, cứ nói tôi và cậu chủ tới thành phố C ăn Tết, sợ rằng không tiện tiếp đãi ông ta! Ngày khác lại tính!”

Người giúp việc gật đầu rời đi.

Cửa khép lại.

Hoắc Minh dựa vào trên ghế sô pha, có chút lười nhác: “Lại có ý gì đấy?” Ôn Noãn nói ra mọi chuyện.

Sau đó cô than nhẹ: “Năm đó mẹ của Cố Vân Phàm cũng bị ông ta lừa bịp!”

Từ sau khi biết ông Cố đã có vợ, mẹ của Cố Vân Phàm đã rời khỏi người đàn ông kia, một mình nuôi con, trải qua bao nhiêu năm cũng không dễ dàng.

Mấy năm nay, bà ấy chưa bao giờ gặp mặt ông Cố.

Ôn Noãn nói với Hoắc Minh: “Em thấy, đây là ý tưởng của riêng mình Cố Vân Phàm! Chưa chắc mẹ của cậu ta đã muốn gặp lại người đàn ông kia.”

Hoắc Minh nghe xong cũng cảm thấy đó là một người phụ nữ có lòng dạ sắt đá.

Anh lại cảm thấy Cố Vân Phàm rất đáng thương. Nhưng chắc chắn anh sẽ không nói lời này cho vợ nghe.

Nói xong chuyện này, Ôn Noãn chủ động báo với Hoắc Minh: “Buổi chiều em muốn tới thăm Hi Quang.”

Hoắc Minh rất rộng lượng.

Anh đồng ý tới đó cùng Ôn Noãn....

Thành phố C, trong đêm giao thừa ngày ba mươi tết, không khí năm mới tràn ngập.

Đám người giúp việc ở nhà học Lục bận đến mức chân không chạm đất, năm nay trong nhà có thêm thành viên, bữa cơm Tất Niên hôm nay càng phải tinh tế hơn so với ngày thường, đáng tiếc là cô chủ tới tận mùng hai Tết mới trở về, bằng không sẽ còn náo nhiệt hơn nữa.

Bà cụ Lục cũng giúp một tay.

Bà là người phương Nam, làm thịt viên thủ công rất ngon.

Thịt heo rừng người khác gửi tới đã được thái nhỏ, ướp thêm gia vị các kiểu. Chờ chảo dầu sôi thì bỏ thịt đã viên vào, chiên tới khi vàng giòn, nhìn là biết ăn ngon.

Bà cụ vừa mới vớt ra.

Minh Châu đã nhịn không được ăn một miếng, nào ngờ lại bị bỏng.

Bà cụ vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được đánh cô một cái, nói: “Mau gọi quản gia tìm thuốc cho mà bôi, bằng không buổi tối Lục Khiêm trở về lại chê cháu ngốc bây giờ.”

Minh Châu có hơi ngượng ngùng.

Nụ cười của bà cụ vẫn còn treo trên mặt...

Đế cửa, quản gia tiến tới rồi nói: “Bà cụ, cô Lam tới chúc tết!”

Bà cụ Lục lập tức xụ mặt.

Bà ngừng tay, nói: “Không phải đã nói không cần cô ta tới chúc Tết rồi sao? Cấp dưới của Lục Khiêm nhiều như vậy, nếu ai cũng tới nhà thì tôi còn đâu thời gian rảnh nữa?”

Quản gia cười theo, chủ yếu là cái cô kia không chịu đi.

Tết nhất, đối phương lại là mối tình đầu của con trai, bà cụ cũng không thể quá tuyệt tình.

Bà xoay người nhìn Minh Châu. Trong lòng cô bé này chẳng giấu được chuyện gì, rõ ràng đã không vui.

Bà cụ than nhẹ một tiếng: “Để bà qua xử lý! Cháu không muốn gặp cô ta thì không cần gặp!”

Bà lại nói: “Nghe nói cô ta sẽ rời khỏi thành phố C ngay thôi!”

Minh Châu không muốn bà cụ phải khó xử, dạ một tiếng, đi bôi thuốc.

Tuy bà cụ đã đồng ý gặp người nhưng bà cũng phải thể hiện quyền lực một chút, nhà họ Lục là gia tộc lớn nhất thành phố C, danh vọng của bà cụ rất cao, để gặp khách còn cố ý khoác một chiếc áo choàng vô cùng sang trọng.

Quản gia đưa người đi vào bên trong.

Lam Tử Mi nhìn chăm chú vào bà cụ Lục, khách sáo gọi một tiếng dì.

Bà cụ mời cô ta ngồi xuống.

Lam Tử Mi đưa quà tặng cho quản gia: “Là một cặp chân giò tươi, nấu cùng đậu nành là không gì sánh bằng!”

Quản gia mỉm cười. Bà cụ liếc ông ta một cái, sau đó cho lên trà.

Bà cụ khách sáo: “Tử Mil Nể vào mặt tình cảm quá khứ tôi vẫn gọi cô một tiếng cháu, dựa vào lễ nghĩa tôi cũng nên để vợ tương lai của Lục Khiêm tiếp đón cô nhưng cô cũng biết cả hai người gặp nhau sẽ không thoải mái, nên không cần gặp nữa! Còn có, cô cũng biết tặng quà đấy. Tặng thật đúng ý tôi, đâu giống như vợ của Lục Khiêm tuổi còn nhỏ, chân tay vụng về, giống như vừa rồi chỉ ăn một viên thịt viên thôi mà cũng bị bỏng, lát nữa Lục Khiêm trở về nhất định lại phải ồn ao.

“Nhưng hai vợ chồng với nhau phải ồn ào một tí mới náo nhiệt, cô nói đúng không?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1031: Ông nghĩ


Lục Khiêm thấy Lam Tử Mi.

Ông rất ngạc nhiên đồng thời cũng cảm thấy không được vui cho lắm.

Ông nghĩ, ông cũng đã nói chuyện rõ ràng với cô ta, Lam Tử Mi cũng không phải là người vụng về nhưng cô ta lại có thể chạy tới đây để chúc Tết, đó chính là cố ý muốn khiến Minh Châu cảm thấy ngột ngạt.

Một người có địa vị và thân phận Lục Khiêm tất nhiên không thể đuổi người ta đi.

Ông cởi áo khoác, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu xám và chiếc quần tây vải len sãm màu.

Nhã nhặn, anh tuấn. Người giúp việc đưa một chiếc khăn lông ấm tới, Lục Khiêm cầm lấy xoa tay.

Ông mỉm cười nói với thư ký Liễu nói: “Truyền Chí, thôi thì cậu đừng về nữa, gọi cả vợ cậu tới đây cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

Thư ký Liễu phối hợp vô cùng ăn ý với ông.

Anh ta nhận lấy chiếc khăn lông cấp trên vừa mới dùng, cười nói: “Tết nhất thế này, tôi không muốn gây thêm phiền toái cho ông Lục đâu, tôi sẽ nhanh chóng đi từ nơi nào thì chạy về chỗ đó, vợ con cũng đang ở nhà đợi tôi về ăn Tất Niên nữa!”

Lục Khiêm cũng chỉ cười nhẹ.

Ông nghiêng đầu vào trong, cất cao giọng, dùng ngữ điệu vô cùng tự nhiên gọi người: “Minh Châu, một lát nữa thư ký Liễu sẽ về nhà ăn Tết, em không ra tiễn sao, bình thường cứ gọi chú Liễu, chú Liễu rất thân thiết cơ mà”

Minh Châu ngồi ở trong phòng, hàm răng nhỏ nghiến chặt.

Ông cố ý phải không!

Rõ ràng biết cô khó chịu với Lam Tử Mi, còn bắt cô ra tiễn khách.

Nhưng người đàn ông đã lên tiếng, thứ nhất cô không thể không cho ông mặt mũi, thứ hai cô cũng không muốn bản thân có vẻ lép vế như vậy.

Minh Châu chạy ra, trong tay còn cầm theo thuốc mỡ. Ngoài miệng bôi một lớp thuốc dày. Ở trước mặt khách khửa thật sự không được nghiêm túc cho lắm.

Lam Tử Mi chỉ lẳng lặng mà nhìn, trong lòng lòng cô ta dâng lên cảm xúc khác lạ.

Cô ta hiểu rõ Lục Khiêm, ông là một người đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ.

Hoắc Minh Châu khiến ông mất mặt như thế, cô ta cảm thấy Lục Khiêm sẽ không chịu nổi, ít nhất sẽ cảm thấy không còn mặt mũi.

Quả nhiên, Lục Khiêm nhíu mày.

Ông kéo cô gái nhỏ đang nhăn mặt như diễn viên tuồng tới bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Minh Châu dựa sát vào ông.

Thậm chí cô còn có thể nhìn rõ dấu răng nhỏ do cô cắn vào tối hôm qua trên cổ ông, không khỏi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ăn thịt viên bị bỏng.”

Gô lại tìm lý do biện minh cho bản thân: “Bà cụ làm thịt viên ngon quá mài”

Lục Khiêm lại cầm lấy thuốc mỹ, tự bôi cho cô, còn không quên dạy dỗ cô: “Tham ăn còn thích tìm lý do! Thuốc cũng bôi không xong, y như con nít.”

Tuy là răn dạy nhưng hành động và ánh mắt lại vô cùng dịu dàng. Minh Châu chẳng thấy sợ chút nào.

Giờ khắc này thậm chí cô còn quên mất có người khác đang ở đây, đặt tay vào trong túi quần ông, làm nũng

Lục Khiêm cúi đầu nhìn cô: “Sờ lung tung cái gì thế! Chẳng ra sao cải”

Minh Châu phì cười.

Lam Tử Mi im lặng nhìn tựa như rơi vào trong động băng.

'Thế mà Lục Khiêm lại chiều chuộng cô ta như vậy.

Rõ ràng ngoại trừ xinh đẹp, toàn thân Hoắc Minh Châu từ trên xuống dưới không có một điểm nào phù hợp để làm bà chủ nhà họ Lục. Lục Khiêm không những là ngài Lục, ông còn còn là trụ cột của người nhà họ Lục.

Hoặc Minh Châu làm sao xứng?

Lúc này, thư ký Liễu lấy một cái bao lì xì ra khỏi túi công việc.

Bao lì xì tám ngàn.

“Lần trước cho Thước Thước, cái này cho cô!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1032: Nhưng cô chỉ biết chơi


Nhưng cô chỉ biết chơi.

Hơn nữa Lục Khiêm cũng không muốn khiến cô phiền lòng, cứ thế tự mình quản lý hết toàn bộ.

Quản gia nói đôi lời với ông.

Một lát sau, dường như ông bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người nói với Minh Châu: “Ngây ra đó làm gì, mau tiễn chú Liễu của em đi, đúng rồi, cũng thuận tiện tiễn luôn cả kỹ sư Lam nhé.”

Sắc mặt của Lam Tử Mi vô cùng khó coi.

Lục Khiêm chỉ nói dăm ba câu đã nói rõ thân phận của Hoắc Minh Châu.

Cô ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Không làm phiền cô Hoắc!”

Minh Châu ôm cánh tay Lục Khiêm, với lấy chiếc áo khoác vắt trên sô pha bên cạnh, đó là áo của Lục Khiêm.

Cô khoác lên rồi siết chặt: “Để tôi tiễn thư ký Liễu!”

Thư ký Liễu mỉm cười: “Thời tiết này quá đẹp, có thể đi một đoạn cùng người đẹp như cô Minh Châu, nghĩ lại mới thấy đây là một chuyện vô cùng tuyệt vời!”

Anh ta kẹp túi công việc vào tay.

Minh Châu đi theo anh ta ra ngoài mà Lam Tử Mi cũng không còn lý do ở lại.

Cô ta nhìn chăm chú vào Lục Khiêm, khổ sở không nói thành lời.

Lục Khiêm có không ít tri kỷ, cô ta cũng là một trong số đó.

Cô ta không cần danh phận ở lại bên cạnh ông chẳng qua cũng chỉ nghĩ rằng có một ngày cuối cùng ông sẽ quyết định sống yên ổn, dù sao người thích hợp ở bên cạnh ông nhất chính là Lam Tử Mi cô ta.

'Trăm triệu lần cũng không ngờ tới, ông ấy sẽ thích một con nhóc trước.

'Thậm chí còn vì con nhóc kia, phải rời xa việc mà ông yêu nhất.

Đôi môi của Lam Tử Mi run rẩy: “Tôi nghe nói, anh phải rời khỏi tổ chức, chuyển sang kinh doanh?”

Lục Khiêm đã giao việc xong.

Ông đuổi quản gia đi, nhìn về phía bà cụ đang ngồi một bên y như Phật Tổ, bất đắc dĩ rút một điếu thuốc ra châm lửa, hút một ngụm: “Sao cô biết?”

Lam Tử Mi đè nén cảm xúc: “Đương nhiên là tôi có cách! Có người thấy thư xin từ chức của anh.”

Chờ sau khi nhiệm vụ kết thúc, Lục Khiêm sẽ xin từ hết tất cả mọi chức vụ. Việc này khiến cô ta vừa khiếp sợ lại vừa phẫn nộ. Sao ông lại có thể... Sao lại có thể yêu Hoắc Minh Châu đến mức đó, chỉ vì được ở cạnh cô, chỉ vì được kết hôn cùng cô, không tiếc chặt đứt toàn bộ sự nghiệp của mình.

“Lục Khiêm! Anh phù hợp với vị trí hiện tại.”

“Anh chỉ vì một đứa con gái còn chưa trưởng thành mà chuyển sang kinh doanh, không sợ đã quá trễ rồi sao?”

“Anh làm buôn bán có thể so sánh được với nhà họ Hoắc sao?”

“Mất đi ánh sáng của ngài Lục, dựa vào cái gì mà cô ta vẫn đồng ý đi theo anh chứi”

Lục Khiêm châm thuốc lá, ông nhẹ giọng nói: “Những cái đó không liên quan tới cô! Tử Mi, buông tha cho tôi cũng như buông tha cho chính bản thân cô đi! Minh Châu còn trẻ không có nghĩa là cô ấy không hiểu chuyện, so với tất cả những người khác, cô ấy là người sẽ luôn kiên định lựa chọn đứng về phía tôi!”

Mà ông cũng lựa chọn cô.

Lam Tử Mi còn định nói gì thêm, Minh Châu đã trở lại.

Lục Khiêm kéo tay cô, xem vết thương trên khóe miệng của cô, nói với bà cụ: “Mẹ giúp con tiên khách nhé, con đưa Minh Châu đi thay một bộ quần áo khác!”

Bà cụ gật đầu. Minh Châu đi sát bên người ông: “Không sợ làm phiền khách của anh sao?” Lục Khiêm đã không gặp cô một ngày, ông rất nhớ cô.

Ông ấn cô vào vách tường trong lối đi nhỏ, vuốt ve vết thương của cô, dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”

“Không đau!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1033: Trời đã sắp tối


Lục Khiêm nhìn vẻ mặt dịu dàng của mẹ mình, trong lòng cũng không khỏi mềm nhũn, ông bế con trai lên: “Bố đưa con đi ra sân bắn pháo hoa.”

Thật ra Minh Châu cũng muốn đi. Bản tính của cô vốn ham vui, thế nhưng thân phận hiện tại của cô... “Em làm cơm Tất Niên với bà cụt”

Bà cụ đẩy cô, oán trách: “Tuổi còn trẻ, đi theo bà già như bà ở phòng bếp làm cái gì! Đi chơi đi!”

Được cho đi, Minh Châu nhanh chóng chạy trốn.

Bà cụ chê cười Lục Khiêm: “Cưới được một bé gái! Thế nhưng cũng được, ở bên cạnh cũng náo nhiệt!”

Hơn nữa trông lại rất xinh đẹp. Lục Khiêm cười.

Ông dắt Thước Thước đi ra kho hàng, lấy mười mấy cái pháo hoa ra, lớn bé đủ loại.

Trời đã sắp tối.

Chỉ còn nơi cuối chân trời nhuốm màu trắng sáng, còn có ánh đèn lấp lánh bên trong sân.

Lục Khiêm mặc quần dài màu đen, phía trên là chiếc áo len cashmere màu xanh đậm, dáng người thon dài.

Ánh sáng lờ mờ chiếu lên sườn mặt của ông.

Diện mạo của ông không góc cạnh sắc sảo giống như Hoäắc Minh, thậm chí nhìn ông còn hài hòa hơn.

Tuấn tú khó nói thành lời! Pháo hoa vụt lên không trung, nổ tung giữa màn trời đêm.

Đây là lần đầu tiên Thước Thước ăn Tết cùng với bố, lại được phóng pháo hoa vô cùng vui vẻ, nhảy lên vỗ tay.

Minh Châu cũng vậy

Cô ngửa đầu nhìn pháo hoa, lẳng lặng nhìn vài giây rồi rũ mắt xuống nhìn người đàn ông mà cô yêu sâu đậm.

Không ngờ Lục Khiêm cũng đang nhìn cô.

Ánh mắt của ông nhìn cô chăm chú không nói nên lời, còn rất ôn nhu. Minh Châu chỉ cảm thấy cả gương mặt nóng lên.

Nhưng cô lại không nỡ dời tâm mắt...

Lục Khiêm cười nhẹ một chút, kẹp điếu thuốc hít một ngụm rồi lại đi phóng mấy cái pháo hoa khác.

Pháo hoa đầy trời đều là ông châm ngòi vì cô.

Cuối cùng ông đi tới bên cạnh cô, bế Thước Thước lên.

Một tay kia ôm lấy cô vợ nhỏ của mình.

Minh Châu nương theo lực tay ông, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai ông, cô nghĩ tất cả những đêm Tất Niên cô từng trải qua trong ba mươi năm trước đều không náo nhiệt không thỏa mãn bằng đêm hôm nay...

Trái tim cô tràn ngập cảm xúc, muốn nói đôi lời.

Lục Khiêm lại nhẹ lẩm bẩm ở cô bên tai: “Chỉ mong dẫu tháng đổi năm dời, chúng ta vẫn luôn mãi bên nhau.”

Ông vẫn chưa nói lời yêu, nhưng ông nói mãi bên nhau. Minh Châu cảm thấy rất ngọt ngào.

Cô lặng lẽ đưa tay ôm lấy vòng eo của ông, vô cùng động lòng.

Đêm 30, nhà họ Lục vô cùng náo nhiệt.

Mùng một, Lục Khiêm cũng không nghỉ ngơi.

Ông bận rộn làm việc, cũng có không ít người tới nhà chúc Tết, bình thường bà cụ cũng sẽ đón tiếp nhưng năm nay lại có thái độ khác thường, ai đến cũng uyển chuyển từ chối.

Minh Châu cảm thấy có chút kỳ quái.

Bà cụ Lục nói: “Có khả năng năm sau Lục Khiêm sẽ không giữ chức vụ này nữa.”

Những người này đơn giản chỉ tới để xin xỏ công việc. Cũng không cần phải gặp!

Minh Châu đã nghe ông nói, lúc này lại nghe bà cụ nhẹ nhàng nói ra, trong lòng cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Cô cảm thấy bởi vì cô nên Lục Khiêm mới từ chức.

Suy nghĩ trong lòng cô chẳng giấu được ai.

Bà cụ Lục mặc đồ mới, uống canh hạt sen, cười nói: “Bà còn ước nó lui ra phía sau đấy! Suốt ngày không thấy mặt mũi đâu, bà thấy chính nó cũng đã lười nhác không muốn làm nữa, không liên quan gì tới chuyện riêng của hai đứa!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1034: Tết nhất rồi


Ông Cố từ đâu ra vậy?

Còn đưa cả con trai theo!

Bà cụ Lục cảm thấy đau đầu, xoa đầu rồi nói: “Nhà họ Lục chúng ta không có con gái, chỉ có một đứa con dâu, người này dắt con trai tới đây làm gì? Tôi cũng đâu thiếu việc để làm.”

Quản gia cười: “Nhìn có vẻ rất sang trọng!”

Ông ta ghé tới sát gần rồi nhỏ giọng nói: “Doanh nhân giàu có ở thành phố H chỉ đứng sau Chu Truyền Hùng. Tôi đã hỏi thăm sơ sơ, có chút quan hệ với cô chủ nhà chúng ta.”

Chuyện bên ngoài, bà cụ không biết rõ lắm.

Nhưng Minh Châu lại bỗng nhiên nghĩ tới.

Cô la hét: “Người này là Cố Vân Phàm, cậu ta còn tặng hoa hồng cho chị dâu nữa... Nhưng mà chị dâu đã ném đi rồi, cậu ta vẫn còn tự mình đa tình!”

Bà cụ nghe xong thấy rất buồn cười.

Bây giờ bà đã viết vì sao thằng con trai mắt cao hơn đầu của bà lại yêu Minh Châu sâu đậm.

Minh Châu... Quả thật rất khác biệt!

Bà cụ thu lại cảm xúc, nói với quản gia: “Mời vào đây đi!”

Quản gia rời đi.

Bà lại nói với cô con dâu nhỏ: “Lát nữa người ta tới thì đừng vội đắc tội nhé.” Minh Châu cũng không tức giận.

Thừa dịp người ta còn chưa tới tới, cô cọ bên người bà cụ làm nững: “Cháu biết mà.”

Tuy bà cụ phải ứng phó với người ta nhưng lúc này trong lòng cũng ngọt ngào. đến mức nở hoa.

Vợ của Lục Khiêm còn nhỏ tuổi, tâm tư đơn thuần, tựa như dắt về một cô con gái nhỏ, bà rất vui mừng.

Lúc hai người nói chuyện, ông Cố đã dắt Cố Vân Phàm đi vào.

Đám cấp dưới cầm theo quà tặng lẫn hành lý, một đống to một đống nhỏ trông như tới thăm người thân. Vừa tiến vào, ông Cố đã tháo khăn quàng cổ xuống, làm như rất quen thuộc, tỏ vẻ thân mật: “Bà cụ, con tới chúc Tết bà đây!”

Nói xong còn gọi Cố Vân Phàm: “Mau gọi bà ngoại! Bà ngoại của chị Ôn Noãn cũng chính là bà ngoại ruột của con đấy!”

Ít nhiều Cố Vân Phàm cũng thấy ngại. Bà cụ Lục cũng là diễn viên chuyên nghiệp. Bà gọi Cố Vân Phàm tới, sờ tay cậu ta: “Trông rất đẹp trai!”

Sau đó bà nghiêm túc hỏi một câu: “Bá Ngôn (bố Ôn Noãn) còn có đứa con khác sao? Tôi chưa từng nghe thấy Tiểu Noãn kể nhé!”

Ông Cố ngây ra.

Bà cụ này cũng khó đối phó, còn giả vờ không biết nữa!

Lúc này, bà cụ lại chỉ vào đống hành lý rồi nói: “Nếu là con của Bá Ngôn, vậy thì mau chóng thu dọn phòng cho khách đi, con cái trong nhà không thể ở khách sạn được.”

Bà kêu Minh Châu đi chuẩn bị.

Vào lúc này Minh Châu cũng rất thông minh, dựa theo câu chuyện rồi nói: “Cậu ta họ Cố, Cố Vân Phàm, không phải con của chú Ôn đâu.”

Người giúp việc bưng trà lên.

Bà cụ mời trà, sau đó cũng nhấp một ngụm, cười cười: “Là do tôi hồ đồ, vừa nấy nghe nói là em trai của Ôn Noấn nên cứ tưởng đó là con trai của Bá Ngôn! Nếu không phải, vậy thì vẫn nên gọi điện thoại cho Ôn Noãn đi, để xem con bé nói thế nào.”

Da mặt ông Cố thật sự rất dày.

Ông ta nhẹ nhàng xoa bóp tay cho bà cụ, lại nhận lấy quà từ trong tay cấp dưới.

Một bộ bắp cải ngọc phỉ thúy.

Vô cùng quý báu.

Trên mặt ông ta treo nụ cười: “Bà cụ không cần phải phiền toái như vậy! Con và Vân Phàm tới đây trước để làm quen với đường xá, chắc chắn phải ở khách sạn rồi!”

Bà cụ gật đầu: “ỒI Hóa ra là vậy! Tôi nhìn đống hành lý này còn tưởng rằng ông muốn ở lại nhà họ Lục.”

'Trên mặt ông Cố viết mấy chữ không được tự nhiên.

Một ván này vẫn không thể đánh bại được bà cụ.

Bà cụ Lục không giữ người ở lại nhưng vẫn độ lượng rộng rãi mời người ta ăn một bữa cơm nhà, sai người chuẩn bị đồ nhắm rượu rồi lại gọi Lục Khiêm trở về sớm để tiếp khách.

Còn món quà quý báu kia vẫn nên chờ Ôn Noãn trở về rồi lại nói.

Lúc này cũng mới chỉ ba giờ chiều.

Sân vườn của nhà họ Lục rất nổi tiếng ở thành phố C, bố con nhà họ Cố đi dạo tham quan trong vườn, Minh Châu cũng nhàm chán đi theo.

Ở đăng trước, bà cụ và ông Cố kẻ tung người hứng.

Phía sau, Minh Châu trừng mắt nhìn Cố Vân Phàm.

Cô hừ lạnh: “Tết nhất rồi, anh chạy đây làm cái gì? Đừng cho là tôi không biết tính toán của anh, anh trai và chị dâu của tôi đang ân ái lắm, người thứ ba như anh không có chỗ chen chân!”

Cố Vân Phàm đã biết cô từ lâu.

Cậu ta thích Ôn Noãn, cũng thích trêu chọc cô, thế nhưng thật sự không làm nổi người thứ ba...



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1035: Như thế nào


Minh Châu sà tới, ôm lấy cánh tay anh.

Ở nơi đất khách nhà chồng thấy được anh trai ruột của mình, tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết.

Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, nhìn về phía Cố Vân Phàm, cười lạnh: “Cậu muốn làm nhân tình của ai cơ?”

Cố Vân Phàm nhìn chằm chằm vào Hoắc Minh.

Mặc dù cậu ta vốn hay tùy hứng làm bậy nhưng thật sự mà nói cậu ta cũng không thể không thừa nhận Hoắc Minh quá loá mắt.

Người đàn ông kia sinh ra dường như đã được ông trời ưu ái.

Cậu ta hụt hãng hỏi lại: “Như thế nào... Sợ?”

Hoặc Minh đưa một tay lấy hộp thuốc ra, châm một điếu, rít một hơi dài.

Cặp mắt hẹp dài xinh đẹp híp lại, nhìn chăm chú vào Cố Vân Phàm, cười khẽ: “Sao tôi lại phải sợ cậu! Tôi chỉ sợ Ôn Noãn nghe thấy thì không vui, bản thân cô ấy điểm gì cũng tốt chỉ có điều lại có thói ở sạch.”

Cố Vân Phàm cũng không bỏ qua cho anh.

“Nghe nói Tổng Giám đốc Hoắc đã từng làm luật sư, mồm mép như thế này chắc còn già dặn hơn cả độ tuổi của anh rồi đấy!”

“Cũng thường thôi!”

“Ôn Noãn thích người đàn ông trưởng thành, mấy đứa trẻ trâu như cậu cần phải rèn luyện nhiều!”

Hai người đàn ông độc miệng không thèm thu chiêu. Minh Châu nhìn mà trợn mắt há mồm.

Đúng lúc Lục Khiêm trở về, bên cạnh còn có Ôn Noãn và mấy đứa nhỏ đi cùng, ông đang bế Hoắc Tây trên tay.

Tiểu Hoắc Tây được chiều chuộng vô cùng.

Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại dán sát vào người Lục Khiêm, thân mật gọi ông là ông cậu.

Lục Khiêm năm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, truyền hơi ấm cho cô bé. Ông nhìn cảnh tượng này, cười: “Hôm nay náo nhiệt ghê!”

Cố Vân Phàm thấy ông thì không dám lỗ mãng nữa, cung kính gọi một tiếng: “Ngài Lục.”

Lục Khiêm liếc mắt nhìn Minh Châu một cái, Minh Châu lập tức dịch tới, đứng ở bên cạnh ông.

Bà cụ và ông Cố cũng đi dạo xong, quay trở về.

Lục Khiêm lấy phong thái của chủ nhà, mời ông Cố và Hoắc Minh tới phòng trà tán gẫu, còn Cố Vân Phàm đến cả ngồi cũng chưa đủ tư cách, chỉ có thể đứng ở một bên để nghe.

Minh Châu nhìn theo hướng bọn họ rồi đi.

Cô ấy lặng lẽ nói nhỏ với Ôn Noãn: “Nhìn cậu của chị với anh trai một cái là biết hai người không đồng trang lứa. ”

Ôn Noãn đang có thai.

Cô đứng trong khu vườn cổ của nhà họ Lục, vuốt nhẹ cái bụng nhỏ rồi mỉm cười: “Sao nào, chê cậu già rồi sao, chị thấy mấy năm nay em rất thích mà!”

Căn bản Minh Châu nói không lại cô, hơn nữa cũng không dám.

Dì Nguyễn cũng đi theo, cầm áo choàng lông dê phủ thêm cho Ôn Noãn: “Các con cứ trò chuyện, mẹ đi với bà cụ.”

Ôn Noãn dạ một tiếng.

Mặt mày cô trông rất dịu dàng, vô cùng đẹp.

Minh Châu có hơi hâm mộ, duỗi tay sờ bụng cô, thầm nghĩ, có phải người phụ nữ nào mang thai cũng sẽ xinh đẹp vậy không, đáng tiếc năm đó khi mình có thai Thước Thước sống quá chật vật, đừng nói tới xinh đẹp, không có mùi đã là không tồi!

Ôn Noãn cho bọn nhỏ đi chơi.

Sùng Quang là bạn giúp việc nhỏ của cô, dắt các em trai em gái đi chơi.

Ôn Noãn và Minh Châu đi vào phòng riêng.

Phòng ngủ của Ôn Noãn ở phía Nam, thiết kế phù hợp, vào đông rất là ấm áp.

Minh Châu đỡ cô ngồi xuống, lại giúp cô cởi áo khoác.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1036: Minh Châu nhận lấy


Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu. Ôn Noãn lấy một bao lì xì ra: “Tiền mừng tuổi!”

Minh Châu nhận lấy, gào lên một tiếng.

Vừa mở ra nhìn thì thấy đó là một đôi bông tai trân châu vô cùng xinh đẹp, nhìn tỉ lệ là biết là sản phẩm hàng đầu của Nam Dương.

Cô ấy đeo lên, vô cùng phù hợp với bộ váy lông dê đang mặc trên người.

Sặc sỡ loá mắt.

Cô ấy rất là thích, vuốt lỗ tai: “Ôn Noãn, chị đúng thật là có mắt nhìn.”

Ôn Noãn lại thuật lại lời vợ chồng Hoắc Chấn Đông dặn dò một lần, lời nói biểu cảm có sự uy nghiêm của người làm chị dâu. Minh Châu hoàn toàn bị huyết thống đè nén, cũng không dám đòi làm mợ nhỏ nữa.

Ôn Noãn đã đạt được mục đích, thấy có chuyển biến tốt thì dừng lại.

Gô dịu dàng hỏi: “Đã quen chưa?”

Minh Châu biết cô thật lòng đối xử tốt với mình, bỗng dưng vô cùng cảm động, nhẹ giọng nói: “Bà cụ đối với em rất tốt, Lục Khiêm cũng rất tốt.”

Ôn Noãn đã yên tâm.

Minh Châu nhớ tới Cố Vân Phàm kia, không yên tâm hỏi: “Anh ta ăn vạ ở đây, có ảnh hưởng tới tình cảm giữa chị và anh trai em không?”

Ôn Noãn chọc nhẹ đầu cô ấy, vẫn không trả lời.

Chỉ là vào bữa tiệc tối, cô không tham dự, nói rằng thân mình không thoải mái.

Trong sảnh lớn của nhà họ Lục bày một bàn ăn phong phú, nghe nói Ôn Noãn không tới, trong mắt bố con nhà họ Cố đều tỏ ra mất mát.

Bà cụ cười cười.

Bà nói: “Phụ nữ mang thai không muốn ăn uống là chuyện thường ngày. Minh, cháu đi xem con bé đi.”

Hoắc Minh gật đầu. Anh dập điếu thuốc, bưng cho cô một ít đồ ăn ngon.

Đẩy cửa đi vào phòng ngủ, Ôn Noãn đang ngồi dựa vào cái nệm một bên cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách.

Yên tĩnh điềm đạm.

Từ trước đến nay lúc nào Hoắc Minh cũng cảm thấy cô đẹp, không khỏi nhìn thêm vài lần rồi mới đi tới, đặt đồ xuống rồi ngồi phía sau đỡ lấy bờ vai mỏng manh của cô, dịu dàng hỏi: “Không thoải mái ở đâu vậy?”

Ôn Noãn nhìn cái khay.

Một phần thịt viên nướng Toàn Gia Phúc, hai đĩa xào rau và một bát canh xương sụn.

Vừa nhìn đã thấy thèm ăn.

Cô buông sách xuống, cười nhẹ: “Không nghĩ tới lại đưa con át chủ bài ra nhanh như vậy.”

Hoắc Minh biết là vì ông Cố. Anh cười, đỡ cô đến ngồi xuống bên bàn ăn nhỏ.

Ôn Noãn gắp một miếng thịt viên lên, đưa tới bên miệng Hoắc Minh: “Vừa nhìn là biết do bà ngoại làm, anh nếm một chút.”

Hoắc Minh ăn xong cũng cảm thấy không tồi.

Anh lại tò mò: “Em sống ở nhà họ Lục cũng không nhiều, sao mà nhìn ra được?”

Ôn Noãn yên lặng ăn một cục thịt viên.

Cô giương mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Sau khi sinh Hoắc Tây, em ở chỗ này hai tháng.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1037: Sảnh lớn đang rất náo nhiệt


Lảm nhảm xong, cô thúc giục anh: “Anh ra tiếp khách đi! Em không sao!” Hoắc Minh sờ mặt cô, đi ra ngoài.

Sảnh lớn đang rất náo nhiệt.

Ông Cố quyết tâm kết bạn, Lục Khiêm mạnh vì gạo bạo vì tiền, cả hai nhanh chóng làm quen với nhau.

Hoắc Minh biết việc làm ăn của ông Cố khá tốt.

Trên tay ông ta có một dự án nguồn năng lượng mới rất phù hợp với Lục Khiêm.

Vì thế lại gia nhập vào bàn rượu.

Bà cụ và dì Nguyễn đã ăn xong, dắt bọn nhỏ đi sang một bên, chỉ dư lại mấy người đàn ông ngồi uống rượu thuận tay nói chuyện làm ăn.

Ông Cố nhắc mãi về Ôn Noãn, muốn cô dìu dắt Cố Vân Phàm.

Đề tài của Hoắc Minh chỉ vây quanh vấn đề về dự án nguồn năng lượng mới kia.

Sao Lục Khiêm có thể không biết?

Một bữa cơm, ăn ra đủ loại tâm tình, chỉ có Cố Vân Phàm nhàm chán đến mức muốn quay mòng mòng.

Đêm khuya, cuối cùng tiệc rượu cũng kết thúc.

Lục Khiêm tiên khách, Hoắc Minh thừa dịp rượu chưa ngấm, trở lại phòng ngủ.

Ôn Noãn vẫn chưa ngủ, anh rất ngạc nhiên.

Giày da cũng chưa cởi đã bò lên trên giường nằm ở bên cạnh cô, ôm chầm lấy người cô, chôn mặt vào trong bụng nhỏ của cô, rồi lại cảm thấy không đủ, duỗi †ay sờ soạng vào bên trong ổ chăn.

Ôn Noãn mềm giọng nói: “Anh đừng có sờ lung tung! Tay lạnh.”

Hoắc Minh cười nhẹ ra tiếng.

“Chỗ nào lạnh! Rõ ràng rất nóng mài”

Ôn Noấn kéo anh lên, nằm đối diện với anh, cánh tay thon thả vươn ra khỏi ổ chăn ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng thương lượng với anh: “Đêm nay em ngủ với bà ngoại!”

Hoắc Minh chống lên trán cô.

Anh lẩm bẩm: “Đã nằm trong chăn rồi, trời lại lạnh.”

Ôn Noãn biết anh không đồng ý, khó có khi làm nũng với anh, cuối cùng phải đáp ứng với điều kiện không được xem là công bằng cho lắm.

Đó tất nhiên là chuyện mà người đàn ông nào cũng thích. Hoắc Minh uống rượu xong làm sao mà nghe được những lời này.

Cả người anh nóng bừng bừng nhưng vẫn đòi làm trước một hồi, Ôn Noãn đỏ mặt đỡ lấy đầu vai anh: “Anh uống nhiều rồi, sẽ làm con bị thương!”

Tóm lại đêm nay cô không chịu cho anh làm.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1038: Cửa khép lại


Kiểu đùa giốn ngọt ngào như thế cũng khiến Ôn Noãn cảm thấy vui.

Nếu không phải thực sự có việc, cô thật lòng cũng muốn được anh ôm như thế, yên tĩnh nói đôi lời

Nhưng, tương lai còn dài. Hoắc Minh dẫn Ôn Noấn sang chỗ bà cụ.

Bà cụ vẫn chưa ngủ, thấy Ôn Noãn tới thì rất vui mừng, lập tức kéo người vào trong, kêu Hoắc Minh trở về phòng nghỉ ngơi.

Cửa khép lại, bà cháu hai người đã có thể bắt đầu nói chuyện

Bà cụ nhìn xem sắc mặt của cháu gái, cảm thấy rất tốt.

Bà nói: “Bà thấy tình cảm giữa cháu và Hoắc Minh dạo này rất thắm thiết.” Ôn Noãn gật đầu: “Cũng không tồi!"

Bà cụ trầm tư, chợt nhớ tới quá khứ nhưng lại mau chóng vứt những thứ đó ra sau đầu.

Nói một hồi lâu, Ôn Noãn suýt nữa không nói được mục đích của chuyến đi này. Thế nhưng cũng may bà cụ mắt sáng như sao, cười nói: “Con nhóc này, bây giờ càng ngày cháu càng nghiêm túc! Giống như cậu của cháu vậy!”

Nhìn như đang oán giận thật ra lại rất yêu thương, còn có thưởng thức.

Tính tình của Ôn Noãn cũng giống Lục Khiêm.

Cũng đúng, bởi vì tính cách này mới khiến Hoắc Minh nguyện ý sống yên ổn.

Ôn Noãn cũng cười: “Sớm biết không thể gạt được bà ngoại!”

Cô nói hết mọi chuyện

Bà cụ Lục đánh vào tay cô một cái, cười mắng: “Cái này có gì mà khó xử! Chẳng qua chỉ là chuyện liên quan tới việc có công khai hay không mà thôi, hơn nữa buổi tối trong lúc ăn cơm bà cũng nhìn ra được, Hoắc Minh cũng đang tranh thủ dành vài thứ cho cậu của conl”

Trao đổi lợi ích chỉ cũng chỉ là sự nỗ lực bên ngoài mà thôi

Ôn Noãn yên lòng, cô cố ý chọc bà cụ vui: “Bà còn nói cháu giống cậu nữa chứ, cháu lại cảm thấy cháu giống bà ngoại, bà ngoại thông minh mới sinh được cháu!”

Tất nhiên lời nói này dỗ bà cụ vô cùng vui vẻ.

Bà cụ lại nói: “Trong mấy đứa, Hoắc Tây là đứa thông minh nhất! Sùng Quang là đứa ổn định nhất.”

Ôn Noấn suy tư một chút.

Cô nói nhỏ: “Minh cố ý để hai đứa nhỏ... Nhưng tóm lại cháu vẫn lo lắng, hai đứa đều quá mạnh mẽ, sau khi lớn lên chưa chắc đã thành đôi.”

Bà cụ bảo cô bớt sầu, nói rằng con cái có phúc của con gái. Ôn Noãn nói phải. Chuyện này bàn xong, bà cụ cũng không giữ cô ở lại qua đêm.

Bà duỗi chân rồi nói: “Bà đây tay già chân yếu không linh hoạt, vẫn để Minh chăm sóc cháu ban đêm đi.”

Ôn Noãn nghĩ tới Hoắc Minh mới uống rượu xong. Cực kỳ động tình!

Cô chơi xấu làm nũng, ngủ ở phòng bà cụ một đêm.

Sáng sớm, Ôn Noãn tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1039: Ôn Noãn cầm kéo


Ôn Noãn lắc đầu. Cô đang có thai, lười vận động.

Đúng lúc này quản gia gõ cửa: “Cậu chủ, cô chủ, ông Cố và cậu Cố tới đây, muốn gặp.”

Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh.

Hoắc Minh niết mặt cô: “Đều do em đưa tới! Cậu không ở nhà, để anh đi đón tiếp.

Anh vội vàng rời đi.

Ôn Noãn lại đứng dậy, cô ngồi dậy, đưa tay chải chuốt mái tóc dài màu trà, suy nghĩ.

Cô đã gạt ông Cô sang một bên cũng được một thời gian, đã đến lúc nên gặp mặt.

Cô đứng dậy rửa mặt, thay một bộ quần áo, đi vào phòng khách.

Trên mặt Ông cố tràn đầy tươi cười: “Cháu gái, thân thể thế nào? Đã sắp sáu tháng rồi đúng không?”

Ôn Noãn hơi mỉm cười.

Người hầu bưng tổ yến lên, cô ăn uống không quá ngon miệng, chỉ uống nửa chén.

Hoắc Minh tự mình làm bữa sáng cho cô.

Cô mới ăn thoải mái hơn một ít.

Cố Vân Phàm vẫn ở bên cạnh nhìn, cậu ta rất kinh ngạc, bởi vì trong tưởng tượng của câu ta, Ôn Noấn và Hoắc Minh ở bên nhau cũng không khác gì những cuộc sống trong giới nhà giàu khác, há mồm chờ cơm, duỗi tay chờ đồ, đeo đủ

loại trang sức châu báu quý giá.

Cậu ta không thể ngờ được, ngay cả một phần bữa sáng mà Hoäc Minh cũng phải tự tay làm cho cô.

Cậu ta tự nhận mình không làm được! Nhận thức được điều này tóm lại vẫn khiến người ta không được thoải mái.

Tình cảm mà Cố Vân Phàm dành cho Ôn Noãn bỗng trở nên không được tự nhiên, cùng đi kèm với cảm giác biết rõ mình không xứng có được.

Mấy thứ tình cảm này nọ của cậu ta, Ôn Noãn cũng không để ý.

Cô bàn bạc cụ thể với ông Cố, đơn giản là muốn có dự án kia.

Cao thủ so chiêu, én bay không dấu.

Ôn Noấn im lặng không nhắc tới chuyện dìu dắt Cố Vân Phàm, cô mỉm cười: “Thật sự là vì tôi đang mang thai, chuyện thương trường tôi cũng không còn để ý nhiều như trước.”

Ông Cố không khỏi mất mát.

Nhưng vẫn ở lại ăn cơm trưa.

Sau khi ăn xong, Hoắc Minh và ông Cố có việc làm ăn muốn bàn, Ôn Noãn tản bộ dưới ánh nắng, ở đây có một vườn hoa rất lớn, trồng đầy hoa hồng.

Ôn Noãn cầm kéo, cắt một bó hoa hồng màu sâm panh. Cô giao cho người giúp việc.

Vừa định quay đầu lại bỗng có chút kinh ngạc: “Cố Vân Phàm, sao lại là cậu?”

Không biết từ khi nào, người giúp việc biến thành Cố Vân Phàm.

Sắc mặt của Cố Vân Phàm không được đẹp cho lắm.

Cậu ta đặt hoa hồng đặt sang một bên bàn, chất vấn cô: “Chuyện của cô tôi đã làm cho cô rồi, ông đây ngủ với người phụ nữ kia tới mức muốn ói rồi, chuyện cô đã đồng ý với tôi, bao giờ làm?”

Ôn Noãn liếc nhìn cậu ta một cái.

Cô tiếp tục cắt hoa hồng, chuẩn bị cắt thêm một bó cho Minh Châu, đặt ở trong phòng tạo cảm giác ý thơ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top