Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 920: Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường?


Cô từ từ tiến lại gần, vừa nằm vào chăn cô đã bị người ta đặt lên giường... Làn da trắng và cơ thể dang rộng của Ôn Noãn trên chiếc giường màu đen đẹp đến làm người kinh ngạc.

Cô sợ hãi, giọng nói run rẩy.

“Hoắc Minh, anh đã nói là chờ đến khi em hai tư tuổi mà!”

Cả người cô đều non nớt, dù Hoắc Minh có thể đảm bảo anh sẽ không thật sự đụng vào cô, nhưng những hành động hôn rồi vuốt ve của người yêu thì không thể thiếu.

Hơn nữa, anh muốn thấy cô được sung sướng.

Mười ngón tay của Hoắc Minh và cô đan chặt vào nhau, anh dịu dàng hôn lên khóe miệng cô, bảo cô đừng sợ.

Nhưng sao cô có thể không sợ được!

Toàn bộ quá trình Ôn Noãn đều khóc thút thít, dù cô gái hai mươi tuổi đã biết những chuyện này rồi!

Cuối cùng, cô bị đánh bại. Gô động tình đến mức hoàn toàn hỗn loạn, cả người không còn hình nữa.

Hoắc Minh kiên nhẫn đi cùng cô, ôm cả người cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô.

Cả người cô đầy mồ hôi tựa vào ngực anh, cô thấy hơi xấu hổ.

Đồng thời cô cũng thấy rất lạ, sao anh lại nhịn được vậy, không phải đàn ông còn muốn làm hơn cả phụ nữ sao?

Hoắc Minh chạm vào tai của cô, hỏi: “Em đau lòng sao?” Ôn Noãn không chịu nói.

Đêm dài, tâm trạng của Hoắc Minh cũng trầm xuống, anh chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ của cô mà dặn dò: “Mấy ngày đừng chạy lung tung biết chưa?”

Ôn Noãn rất nghe lời, gật đầu. Hoắc Minh hôn cô, thấy cô rất ngoan.

Anh nghĩ, nếu như... Nếu như là thật thì tốt biết mấy, anh quen Ôn Noãn từ khi cô mới hai mươi tuổi, nếu vậy anh sẽ đưa hết tất cả những gì tối đẹp nhất cho cô.

Bóng đêm tràn xuống. Suy nghĩ của cô rất đơn thuần, cô ngủ rất say.

Nhưng Hoắc Minh lại nhớ người vợ ở thực tại của mình, dù anh đang ôm người trẻ tuổi hơn trong lồng ngực.

Trời hơi sáng lên.

Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Bạch Vi đúng ở cửa phóng khoáng nói: “Tớ nghĩ thông rồi! Không phải chỉ là thất tình thôi sao, sau đêm nay, tớ vẫn là trang hảo hán.”

Hoắc Minh đang ôm người ngủ thấy rất tức giận.

Anh trực tiếp gọi điện thoại cho Cảnh Sâm: “Cậu đến đưa Bạch Vi đi ngay đi.”

Bạch Vi lắp bắp: “Vì cái gì lại để anh ta đến đón tôi chứ!”

Hoắc Minh vén chăn đứng dậy, anh không mặc quần áo, dưới bụng còn có mấy dấu răng đáng yêu... Làm Bạch Vi trợn mắt há mồm nhìn.

Hoắc Minh đã ngủ Ôn Noấn rồi! Hơn nữa... Người này dáng người đẹp thật đấy!

Bạch Vi không cẩn thận chảy máu mũi, Hoắc Minh càng chê hơn nữa, không mặc quần áo đã xách người ném vào nhà vệ sinh phòng khách...

Bạch Vi vừa rửa mũi vừa la hét.

“Hoắc Minh đồ tồi này! Ôn Noãn còn chưa năm tay ai đã bị anh ăn rồi!”

Hoắc Minh ôm ngực cười lạnh.

A!

Anh đã ăn từ lâu rồi, bọn họ còn có ba đứa con đấy!

Một lúc sau, Cảnh Sâm đã đến.

Anh ta thích Bạch Vi, muốn theo đuổi cô nên trực tiếp cảm ơn Hoắc Minh.

Bạch Vi nằm trên bàn ăn cơm.

Cô ấy không có sức nói: “Họ Cảnh kia! Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cuối tuần này anh đi với tôi đi. Đầu tiên phải nói trước, tôi chưa đồng ý làm bạn gái của anh đâu, chỉ là lấy lại danh dự thôi.”

Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường?

Hoặc Minh hơi nheo mắt lại.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 921: Nỗi buồn!


Trong phòng sách không bật đèn.

Ánh sáng máy tính và bóng tối đan xen nhau chiếu lên mặt Hoắc Minh nhìn rất mờ ám.

Anh sờ soạng châm một điếu thuốc. Yên lặng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Vài ngày trước đây anh thấy rất lo lắng, nhưng bây giờ khi đã gần đến thời điểm mấu chốt, tâm trạng anh lại rất khác.

Nỗi buồn!

Anh không nỡ xa Ôn Noãn hai mươi tuổi, cũng không phải anh thích tuổi trẻ đến mức nào nhưng tóm lại anh vẫn có tình cảm với cô, dù có là giấc mơ thì cần nhớ đến anh vẫn muốn giữ cô lại ở đó.

Anh rất khó chịu.

Hoắc Minh lại rút thêm hai điếu thuốc, anh định đi về phòng ngủ.

Ôn Noấn đi đến.

Cô mặc sơ mi của anh, xoa mắt mơ hồ hỏi: “Bạch Vi đâu rồi?”

“Cảnh Sâm đón đi rồi!”

Hoắc Minh ngoắc tay gọi cô đến.

Ôn Noãn hơi ngại, nhưng cô thật sự thích anh, hơn nữa anh đã nhiều lần có thể ngừng lại nên trong lòng cô rất tin tưởng anh, thế là cô ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh.

Cô áp vào ngực anh, cô yếu đuối hỏi: “Sao Cảnh Sâm lại đón cô ấy?”

Hoắc Minh dịu dàng chải tóc cho cô.

Mái tóc dài màu nâu kia đã bao lần trải dài trên gối của anh.

Anh cười: “Vì trong tương lai Cảnh Sâm sẽ là chồng của cô ấy.”

Chồng tương lai?

Ngón trỏ thon dài của Ôn Noãn vân vê cúc áo ngủ của anh, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện sau này, sao anh biết được chứ?”

Hoặc Minh nắm được tay cô.

Ôn Noãn ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của anh đang nhìn cô chăm chằm.

Cô hơi đỏ mặt. Cô muốn rút tay về nhưng người kia không cho. Ôn Noấn trực tiếp ghé đầu vào vai anh, hai cánh tay dài nhỏ ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Minh, vì sao em lại có cảm giác anh đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên rời đi vậy?”

Nhất thời, Hoắc Minh thấy cực kỳ khó chịu.

Anh thậm chí còn muốn mang Ôn Noãn hai mươi tuổi về, sau đó anh sẽ có hai Ôn Noãn rồi.

Một người trưởng thành quyến rũ. Một người trẻ tuổi ngây ngô!

Hoäc Minh thấy anh không thể nghĩ nữa, anh cúi đầu hôn lên trán vật nhỏ, lẩm bẩm: “Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại nhau! Ôn Noãn, tin anh đi!”

Ôn Noãn ngẩng đầu khỏi ngực anh.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 922: Sau đó bắt đầu sinh con


Nhưng khi cô bước vào căn hộ này lần đầu tiên, loại cảm giác quen thuộc kia làm cô hoàn toàn đầu hàng, cô cảm thấy từ nơi xa nào đó có người đưa Hoắc Minh đến bên cô.

Nếu không ngày đó ở sân trường sao anh lại không chạm vào người khác?

Từ trước đến nay Ôn Noãn luôn nghe theo tiếng lòng của mình.

Cô muốn ở bên cạnh Hoắc Minh, cô muốn ở cùng một chỗ với anh, thậm chí cô đã quên sự khác biệt về thân phận giữa hai người, cũng chưa từng nghĩ đến việc bố mẹ anh không đồng ý thì sao.

Cô cứ như vậy, qua loa đại khái yêu đương với anh.

Khuôn mặt của cô yếu ớt bất lực, lại mang theo chút tủi thân.

Hoặc Minh thật sự muốn ăn cô vào bụng, đưa cô về hiện thực.

Anh không nói chuyện khác với cô.

Anh chỉ ôm lấy cô, nói với cô dự định của mình, ví dụ như đợi cô tốt nghiệp xong sẽ mở một phòng nhạc cho cô ở khu vực tốt nhất của thành phố B, lại ví dụ như bọn họ sẽ kết hôn vào năm cô hai mươi tư tuổi.

Sau đó bắt đầu sinh con.

Hoắc Minh nói rất nhiều, người trong ngực tựa vào gáy của anh chậm rãi ngủ thiếp đi, anh cúi đầu nhìn, khóe mắt Ôn Noãn còn lóe lên một tia sáng.

Đồ ngốc này! Còn khóc nữa!

Hoắc Minh trân quý hôn lên đôi môi của cô rồi ôm cô về phòng ngủ.

Cách lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chỉ còn một tuần.

Hoắc Minh bảo vệ Ôn Noãn rất nghiêm ngặt, anh thậm chí còn lên tận nhà xin Ôn Bá Ngôn cho Ôn Noãn tạm thời ở lại chỗ anh, anh sẽ đưa đón cô đi học.

Ôn Bá Ngôn vốn không đồng ý.

Nhưng Hoắc Minh ở lại nhà họ Ôn chơi cờ một đêm với ông ấy. Lúc hừng đông, cuối cùng Ôn Bá Ngôn cũng nhả ra.

Sau đó, dì Nguyễn sắp xếp chuẩn bị, giao Ôn Noãn cho Hoắc Minh. Hoắc Minh xách hành lý xuống tầng.

Cô gái nhỏ của anh ngồi trong xe, không vui vẻ mấy.

Anh bỏ hành lý vào rương phía sau, sau đó ngồi vào ghế lái, lúc thắt dây an toàn anh hỏi vu vơ: “Em không muốn ở cùng với anh sao?”

Ôn Noấn không được tự do.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhìn sang hướng khác, nửa ngày sau cô mới nói nhỏ: “Hoắc Minh, em chắc chắn em thích anh! Nhưng em cảm thấy anh bị anh giữ lại quá nhanh rồi!”

Khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Em không muốn ở chung với người khác.”

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thăm thẳm.

Anh đẹp trai như vậy, dù cô có rung động nhưng điều nên nói cô vẫn phải nói.

“Hoắc Minh, dù anh đã nói đến chuyện tương lai, nhưng chuyện tương lai ai có thể nói trước đâu! Em không muốn sau khi đi cùng anh có ngày bị anh ghét, hoặc anh cảm thấy có người con gái khác phù hợp hơn em, đến lúc đó anh bắt em dọn ra ngoài... Em không chịu nổi!”

Nói xong, khóe mắt cô hơi ươn ướt.

Trừ bỏ tủi thân, cô thật sự đã rất thích anh rồi.

Hoắc Minh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt non mịn của cô. Sau đó, anh lấy từ trong tủ xe phía trước ra một phần giấy tờ và đặt vào tay của Ôn Noãn.

Cô nghỉ ngờ cúi đầu nhìn. Đó là một phần hợp đồng chuyển nhượng.

Căn hộ kia đã được chuyển đến tên cô, bao gồm cả bộ đàn dương cầm kia cũng là của cô rồi.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 923: Ôn Noấãn cố chấp ngước mắt nhìn anh


Nói xong, anh không nhịn được chống vào trán của cô, nói nhẹ: “Thân thể của luật sư Hoắc là bất động sản, nhưng vào tay em, có khả năng sẽ biến thành động sản! Nhưng mặt hàng này không đáp ứng được tính lưu thông của thị trường, chỉ Ôn Noãn em có thể sử dụng mà thôi!”

Ôn Noãn vừa thẹn thùng vừa xấu hổ.

Anh biết nói chuyện thật đấy, nói ra những lời này mà không thấy xấu hổ.

Hoäc Minh kéo tay cô để cô ký vào giấy tờ.

Ôn Noấãn cố chấp ngước mắt nhìn anh.

Hoắc Minh dịu dàng sờ đầu nhỏ của cô nói: “ Không phải em nói anh biết trước tương lai sao? Ôn Noãn, anh đưa tất cả của anh cho vợ tương lai thì có gì sai đâu chứ?”

Lời này, hình như cũng đúng.

Ôn Noãn hai mươi tuổi đã ký hợp đồng từ sớm bán mình cho Hoắc Minh.

Sinh hoạt chung đối với cô vừa mới mẻ vừa kích thích.

Đối với Hoắc Minh cũng vậy.

Ban đêm, nam nữ trẻ tuổi nằm trên cùng một cái giường, tóm lại không thể thiếu được hôn hít vuốt ve.. Ôn Noãn không hiểu gì hết, nhưng dưới sự dẫn dắt của anh đã được trải nghiệm qua một lần.

Sau đó, Ôn Noãn trốn trong nhà vệ sinh rửa tay mất nửa ngày.

Hoắc Minh đã thay xong quần áo đợi cô ra ngoài.

Ôn Noãn rất bất ngờ: “Đã muộn thế rồi anh còn ra ngoài sao?”

Hoắc Minh thắt lưng quần, bóp cằm cô một cái: “Ừ, có chút chuyện phải ra ngoài một chút, em ngủ trước đi! Em muốn ăn gì không, anh mua về cho em.”

“Em không ăn, em phải giữ dáng.”

Cô nói xong, Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen như cười như không.

Tính đàn ông tỏa ra mười phần.

Ôn Noấãn đỏ mặt: Cô có vì anh đâu!

Đêm khuya. Hoắc Minh một mình lái xe đi một chỗ. Nhà hát thành phố B.

Dưới sự sắp xếp của thư ký Trương, cửa lớn của nhà hát mở ra, Hoắc Minh tùy ý đi vào.

Bên trong đen kịt, anh bật đèn lên. Ánh sáng cứ như ban ngày.

Hội trường to như vậy không có ai hết, tiếng giày da giãm lên sàn vang lên tiếng kẹt kẹt.

Hoắc Minh chậm rãi đi đến hàng ghế phía trước, chỗ ngồi quen thuộc kia, chính là ở chỗ này, anh trơ mắt nhìn Ôn Noãn bị đèn treo bể nát rơi vào...

Bây giờ cô vẫn còn đang hôn mê.

Hoắc Minh nhẹ nhàng nhắm mắt, anh chắp tay trước ngực.

Anh lại mở to mắt, đôi mắt đã trở lại trấn tĩnh, lại nhiều thêm một tia tàn nhẫn. Anh ngồi từ đêm đến sáng.

Lúc hừng đông, anh gọi một cuộc điện thoại, đối phương là hiệu trưởng của Học viện m nhạc: “Hiệu trưởng Lâm, tôi là Hoắc Minh.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 924: Cả đêm anh chưa về


Lúc này, Hiệu trưởng Lâm không còn chần chừ gì nữa.

Ông ta nhanh nhẹn nói: “Không phải chỉ là một tiết mục thôi sao! Nói đến tiền nong lại làm tổn thương tình cảm của Minh rồi!”

Hoắc Minh cười nhạt: “Chọn đàn dương cầm đi! Đến lúc đó tất cả trang trí sân khấu đầu do bên tôi sắp xếp.”

Hiệu trưởng Lâm cũng rất thoải mái.

Không phải chỉ là trang trí thôi sao! Dù Hoắc Minh muốn treo tên Ôn Noãn lên cả hội trường cũng được! Chuyện này không chỉ vì hai mươi triệu mà còn vì nhà họ Hoắc nữa.

Hoắc Minh cúp điện thoại.

Anh lặng lẽ đi ra ngoài, nắng sớm kéo dài hình bóng anh rất dài, rất dài...

Cả đêm anh chưa về.

Anh cứ tưởng là Ôn Noãn sẽ không vui, tính tình của cô gái nhỏ cũng không tốt lắm.

Nhưng khi anh đẩy cửa căn hộ ra. Trong nhà đầy ắp mùi thức ăn, đó là món xíu mại phỉ thúy mà anh thích nhất.

Mà Ôn Noãn đang mặc một chiếc áo phông rộng, khoác thêm một chiếc tạp đề màu trắng nhạt bận rộn trong phòng bếp.

Nhìn cô rất giống một cô vợ nhỏ.

Tâm trạng buồn phiền của Hoắc Minh cuối cùng cũng hơi bình tĩnh trở lại, anh không nhịn được ôm cô từ phía sau lẩm bẩm: “Không thấy anh quay về cũng không biết gọi điện sao? Người đàn ông lêu lổng như vậy cũng không tốt! Ôn

Noãn, chuyện đầu tiên em học khi là bà Hoắc là coi chừng anh... Nhé?”

Khuôn mặt nhỏ của Ôn Noãn đỏ lên: “Làm gì có ai đi xin được coi chừng thế chứ?”

Hoäc Minh hôn lên chiếc cổ mịn màng của cô, úp úp mở mở nói: “Có anh đây!"

Trong lòng anh có tâm sự nên hôn rất mạnh mẽ.

Dù Ôn Noãn không quá biết nhưng cô sẽ ôm vai anh, phối hợp với anh... Hồi lâu sau cuối cùng anh cũng thỏa mãn, khàn giọng nói: “Chờ chút nữa anh đưa em đi đến trường.”

Ôn Noãn nói nhỏ từ chối: “Em ngồi xe buýt hoặc bắt xe cũng được.”

Ánh mắt Hoắc Minh tối lại, một lúc sau anh vỗ mông cô: “Đau lòng sao?”

Ôn Noãn không chịu thừa nhận, nhưng cô cũng không phủ nhận.

Cô tiếp tục gói xíu mại phỉ thúy của cô, Hoắc Minh thì đi vào nhà vệ sinh, soi gương cạo râu... Anh cạo đi một chút râu kia.

'Trong gương, nhan sắc tuấn tú vẫn như cũ. Đột nhiên, Hoắc Minh ngừng tay lại. Anh nhận ra một vấn đề anh chưa từng để ý đến: Nếu như anh không thể giúp

Ôn Noãn tránh khỏi nỗi đau kia vậy có khả năng anh sẽ vĩnh viễn ngủ lại bên trong giấc mơ này, không thể trở về hiện thực được nữa.

Lưng anh ứa mồ hôi lạnh.

Bàn tay hơi nghiêng một chút, cằm anh bị dao cạo râu làm xước, ứa ra một ít

máu.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 925: Cô ta đến tìm Hiệu trưởng Lâm


Dĩ nhiên không phải, vì bốn năm này anh không thể ở bên cạnh cô, anh chỉ có

thể đợi cô ở tương lai... Chỉ là khi ấy Ôn Noãn đã là Ôn Noãn trưởng thành, là mẹ của ba đứa con.

Ôn Noãn những biết những điều ấy, được ở với anh cô thấy rất hạnh phúc. Hoắc Minh rất đẹp trai, gia cảnh cũng tốt.

Quan trọng nhất là anh rất hiểu cô, cô ở với anh thấy rất thoải mái.

Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Minh đưa Ôn Noãn đến trường học.

Xe của anh rất gây chú ý.

Đến cửa trường học, Ôn Noãn không chịu để anh đưa đi nữa, nhưng dù vậy vẫn có rất nhiều người chú ý xe.

Ôn Noấn cắn môi: “Đều tại anh!” Hoắc Minh thương cô, hôn cô một cái: “Ngày mai để anh đổi xe khác.”

Ôn Noãn rất rung động, cô cũng hôn anh một cái ở cằm rồi mở cửa đi xuống

Nhìn bóng lưng của cô, cuối cùng Hoắc Minh cũng biết Hoắc Tây giống ai rồi. Con bé giống anh. Nhưng càng giống Ôn Noãn lúc còn trẻ.

Hoäc Minh gọi điện thoại: “Đưa ra tin tức nói là cơ hội đậu tấu đàn dương cầm kia vốn thuộc về Đinh Tranh, nhưng vì bối cảnh nên cuối cùng nhà trường lại chọn Ôn Noãn! Hơn nữa, bảo vệ Ôn Noãn trong hai mươi tư giờ tới.”

Buổi chiều, Ôn Noãn nhìn thấy Đinh Tranh.

Tin tức đậu tấu đàn dương cầm kia đã truyền khắp Học viện m nhạc.

Tất cả mọi người đều đang nhìn Đinh Tranh xem trò vui.

Đinh Tranh hận đến ngứa răng.

Ôn Noãn đã có được nhiều thứ vậy, vì cái gì còn muốn cướp đi đồ thuộc về cô ta. Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường này mời rất nhiều người nổi tiếng của thành phố B, là cơ hội xuất hiện quan trọng đến mức nào?

Cô ta không cam lòng từ bỏ như vậy.

Đinh Tranh nhìn thấy khuôn mặt không quan tâm danh lợi của Ôn Noãn, hừ lạnh: “Chuyện này còn chưa biết kết quả, cô đừng vui mừng quá sớm.”

Ôn Noãn cũng không thèm để ý chuyện xuất hiện này.

Đỉnh Tranh muốn leo lên người nổi tiếng, cô lại không cần. Nhưng nếu nhà trường đã chỉ định thì cô cũng sẽ không rộng lượng tặng cho người khác.

Ôn Noấn chỉ nở nụ cười nhạt nhẽo. Nụ cười này làm trái tim Đinh Tranh cay đắng.

Gô ta lạnh giọng hỏi: “Nhất định là cô thấy tức giận vì Bạch Vi đúng không! Ôn Noãn, chuyện này không thể trách tôi, đó là vì chính Bạch Vi không có năng lực.”

Ôn Noấn nhẹ nhàng lắc đầu.

Đến bây giờ Đinh Tranh vẫn không hiểu: Bạch Vi đã chia tay với Diêu Tử An rồi thì cô ấy còn có thể vui vẻ nói chuyện yêu đương, còn có thể tìm thấy người đàn ông ưu tú. Còn Đinh Tranh cô ta lại đắm mình trong trụy lạc, không thuốc nào có thể cứu được nữa!

Ôn Noãn càng lạnh nhạt thì Đinh Tranh càng hận.

Cô ta đến tìm Hiệu trưởng Lâm.

Người kia đã ngoài năm mươi, dù dáng người cũng không tệ nhưng dù sao cũng là một nửa lão già rồi.

Đinh Tranh thấy rất thoải mái. Cô ta cảm thấy chỉ cần cô ta ngủ với ông ta mà lấy được cơ hội tốt này thì cũng không thiệt. Hơn nữa cô đã nghe được về người này từ lâu rồi, sinh hoạt cá nhân của ông ta cũng không sạch sẽ.

Cô ta chắc chắn ông ta sẽ khuất phục cô ta.

Nhưng khi cô ta cởi quần áo ra, Hiệu trưởng Lâm lại rất từ ái kéo quần áo lại cho cô ta, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt: “Bạn học Tiểu Đinh! Chúng ta thường nói hiến thân vì nghệ thuật, nhưng cũng không phải hiến thân vì nghệ thuật như cô! Nó là một loại tinh thần chứ không phải là thân thể quần áo này cởi ra thì dễ nhưng mặc lại thì khó lắm.”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 926: Cô tiếp tục đọc sách


Ôn Noãn ngồi trong thư viện.

Ngoài nhan sắc hoàn mỹ ra còn có vẻ năm tháng tĩnh lặng.

Đinh Tranh đã từng có đàn ông.

Gô ta tinh tế nhận ra được Ôn Noấn không giống nhau!

Trước kia, dù Ôn Noãn xinh đẹp nhưng chỉ là một con bé ngây thơ thôi, nhưng bây giờ nét mặt của cô lại có thêm sự quyến rũ của người phụ nữ... Là bởi vì Hoắc Minh sao?

Nghĩ đến người đàn ông anh tuấn sang trọng kia, cả người Đinh Tranh nóng lên.

Cô ta ghen đến đỏ mắt. Đúng lúc này, Ôn Noãn ngước mắt lên nhìn cô ta.

Vì chuyện của Bạch Vi, hai người đã hoàn toàn đối lập, Ôn Noãn cũng không để ý đến cô ta.

Cô tiếp tục đọc sách.

Đỉnh Tranh muốn tiến lên phía trước, nhưng bốn vệ sĩ đứng dậy ngăn cô ta ngay lập tức.

Ánh mắt xung quanh nhìn vào.

Đinh Tranh khó chịu đến cùng cực, nghiến răng nghiến lợi: “Ôn Noãn, cô đúng là giỏi thật đấy!” Nói xong cô ta quay đầu rời đi.

Ôn Noấn nhìn bóng lưng của cô ta rồi tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Sau khi Đinh Tranh rời đi thì cô ta gọi điện thoại cho Diêu Tử An: “Anh đang ở đâu?”

Bởi vì cô nên Diêu Tử An đã chia tay với Bạch Vĩ, vì tức giận nên ngữ điệu chắc chắn cũng không tốt: “Ông đây đang ở đâu thì liên quan gì đến cô! Đinh Tranh, tôi đã nói rõ ràng với cô rồi.”

Đinh Trang cụp mắt cười nhạt: “Gặp nhau một lần đi!”

Diêu Tử An do dự.

Cuối cùng, hắn vẫn gặp Đinh Tranh, địa điểm là ở một khách sạn năm sao.

Sau hai lần làm, Diêu Tử An đi tắm rửa rồi mặc áo tắm dựa vào ghế sofa hút thuốc, sắc mặt rất khó coi.

Đinh Tranh cười lạnh.

Cô ta hiểu rõ suy nghĩ của hắn, hắn vẫn chưa hết hy vọng với Bạch Vi nhưng lại nhịn không được sự quyến rũ của cơ thể.

Sâu trong lòng, cô ta thấy khinh thường hắn!

Nhưng cô ta đang có chuyện muốn nhờ Diêu Tử An nên quấn khăn tắm dựa vào vai hắn, hơi thở như hoa lan.

“Cơ hội biểu diễn độc tấu ở lễ kỷ niệm ngày thành lập trường là một dịp xuất hiện rất hiếm có.”

Diêu Tử An im lặng hút thuốc.

Thật ra Đinh Tranh cũng không rõ liệu hắn có làm xong bỏ đấy hay không, nhưng cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm đến hẳn.

Thật lâu sau đó, Diêu Tử An bóp rơi điếu thuốc.

Hắn cười nhạt: “Hôm nay cô cố gắng như vậy, tôi cũng nên giúp cô! Nhưng Đỉnh Tranh, cô không biết giới thượng lưu của thành phố B. Dù nói là mọi người đều quen biết nhau, nhưng thật ra thân phận không giống nhau! Ví dụ như nhà họ Hoắc thật ra là gia đình có chống đỡ, cô chưa từng thấy cảnh tượng nhà họ Hoắc à, người muốn xin được giúp đỡ xếp thành hàng dài... Bây giờ cô còn muốn tôi cướp đồ từ tay Hoắc Minh, cô thấy tôi sống thoải mái quá rồi hay sao?”

Đinh Tranh không tin lắm.

Diêu Tử An đứng dậy cởi áo tắm, bắt đầu mặc quần áo.

Hắn đứng bên cạnh không để ý nói: “Nói thế này đi, trong đám người vai dưới, chưa ai dám gây sự với Hoắc Minh cả.”

Hơn nữa...

Diêu Tử An cân nhắc: Hắn luôn cảm thấy Hoắc Minh gần đây không giống như lúc trước lắm.

Hắn vỗ khuôn mặt của Đinh Tranh rồi để lại một xấp tiền mặt.

Đỉnh Tranh tức giận đến mức ném lên người hắn.

Cô ta không cam tâm!



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 927: Tôi chắc chắn


Lúc này, một người thợ điện mặc quần áo lao động đi tới, trèo lên kiểm tra hệ thống đèn.

Đèn thủy tinh lúc sáng lúc tối.

Tâm lý của Đinh Tranh điên cuồng lên, nếu như... Nếu như chiếc đèn này rơi xuống vừa đúng lúc rơi vào người Ôn noấn, như vậy sẽ không có ai có thể tranh vị trí chuyên nghiệp số một với cô ta nữa!

Ôn Noãn cũng không thể cười nổi nữa.

Khi chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Đinh Tranh đã tốn rất nhiều công sức.

Cô ta theo dõi người thợ điện kia.

Người kia hơn hai mươi tuổi, sống một mình ở nhà trọ đi thuê, bình thường cũng không có giao tiếp xã hội.

Đinh Tranh rất biết lợi dụng ưu điểm của bản thân.

Cô ta đến gõ cửa, người đàn ông trẻ tuổi tưởng rằng có người giao đồ ăn nên cứ vậy mở cửa. Nhưng người đứng ngoài cửa là một cô gái rất xinh đẹp.

Khóe mắt làn mi đều tỏa ra sự khôn khéo. Người thợ điện trẻ tuổi hơi bất ngờ, thấp giọng nói: “Tôi không gọi phục vụ.” Đinh Tranh hơi bực mình.

Nhưng cô ta vẫn cười tươi như hoa, dịu dàng nói: “Tôi là sinh viên của Học viện m nhạc, không phải người buôn bán.”

Người đàn ông trẻ tuổi tranh thủ thời gian cầm quần dài mặc lên. Đỉnh Tranh đi vào, đóng cửa lại.

Ánh mắt cô ta đảo xung quanh, cuối cùng rơi vào ngực của người đàn ông, kiêu ngạo nói: “Tôi muốn làm mua bán với anh.”

Người đàn ông trẻ tuổi xoay người đi tìm thuốc lá: “Tôi nói rồi, tôi không gọi phục vụ.”

Đỉnh Tranh lấy từ trong túi ra mười vạn đồng để lên bàn. “Tôi cho anh, anh giúp tôi làm một việc.”

Sau khi cô nói ra, người đàn ông trẻ tuổi không làm, cầm tiền đẩy Đinh Tranh ra ngoài cửa: “Chuyện không có tính người như vậy, tôi không làm.”

Nhưng Đinh Tranh không muốn từ bỏ: “Cũng không phí sức mà.”

Người đàn ông gãi đầu, vẫn không muốn làm.

Đinh Tranh cắn môi, cuối cùng để lại số điện thoại của mình cho anh ta: “Nếu nghĩ thông thì gọi điện thoại cho tôi! Cơ hội kiếm tiền như thế này không có nhiều đâu.”

Chờ sau khi cô ta rời đi, người đàn ông trẻ tuổi ngồi hút thuốc bên cạnh chiếc giường đơn sơ.

Anh ta nhìn điện thoại lại muốn gọi lên.

Trong đầu anh ta nhớ đến người con gái trẻ tuổi diễn tập hôm nay, thật là xinh đẹp.

Da rất trắng, dáng người cũng tỉnh tế. Dáng vẻ ngồi đánh đàn dương cầm của cô cực kỳ đẹp.

Lúc này, cửa lại bị gõ, anh cứ tưởng là Đinh Tranh, vừa mở cửa đã hét to: “Tôi nói tôi không làm chuyện không có tính người như thế mài”

Vừa nói xong anh ta đã ngây người. Người đứng ở cửa là một người đàn ông xa lạ.

'Trên người mặc một bộ quần áo công sở, bên ngoài mặc thêm một cái áo khoác,.

Nói như thế nào nhỉ, anh sang trọng đến mức từng sợi tóc đều không giống người bên ngoài, lúc này người đàn ông chậm rãi hút thuốc, nhìn anh ta với đôi mắt đen sâu thẳm.

Người đàn ông trẻ tuổi thậm chí còn không dám mời anh vào.

Vì so với người đàn ông trước mặt, phòng của anh ta cũng quá nhỏ bé rồi.

Nhưng người đàn ông sang trọng lại bước vào phòng.

Hoắc Minh liếc nhìn tờ giấy kia một chút, ở bên trên có số điện thoại của Đinh Trang, anh nhẹ nhàng cầm lên và nhạt nhẽo nói: “Vừa rồi có người đến tìm anh sao? Đưa tiền để anh làm việc sao?”

Anh mỉm cười: “Anh không đồng ý sao?”

Người trẻ tuổi không dám lên tiếng.

Hoắc Minh lấy ra một tấm séc mệnh giá tám trăm vạn: “Số tiền này đủ cho anh mua một nhà trọ ổn áp ở thành phố BI Yêu cầu của tôi là cậu gọi điện thoại đồng ý cô tai”

Người trẻ tuổi giật nảy mình.

Tám trăm vạn có sức quyến rũ rất lớn, nhưng anh ta không thể trái lòng mình.

Hoắc Minh mỉm cười: “Tôi không muốn để anh hại người! Người đánh đàn dương cầm ấy chính là bạn gái của tôi, tôi rất yêu cô ấy!... Đến lúc đó cô ấy sẽ không xuất hiện trên sân khấu.”

Người trẻ tuổi cực kỳ nghi ngờ.

Nhưng khi nhắc đến cô gái, đôi mắt của người đàn ông trước mắt chất chứa tình yêu.

Rất đáng tin.

Anh ta do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn nhận lấy, lại không chắc chắn hỏi: “Thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Tôi chắc chắn.”

......

Người đàn ông trẻ tuổi gọi điện thoại cho Đỉnh Tranh.

Anh ta lắp bắp nói: “Chuyện cô đã nói, tôi sẽ làm! Cô thật sự đồng ý cho tôi 10 vạn sao?”

Ở bên kia điện thoại, Đinh Tranh cười lạnh.

Cô ta biết ngay, một người đàn ông nghèo kiết xác như vậy sao có thể chống lại được sự dụ hoặc của đồng tiền?



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 928: Hoäc Minh nhíu chặt mày


Hoắc Minh chạy xe về căn hộ nhưng Ôn Noãn lại không ở đó. Anh mở tất cả các cửa để tìm cô: "Ôn Noãn!" Nhưng đều trống rỗng.

Hoắc Minh đang muốn xuống lầu tìm thì ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, tiếp đến là Ôn Noãn đi vào.

Trong đêm mùa thu, cô mặc một chiếc áo khoác ở bên ngoài.

Rộng thùng thình là áo bóng chày anh mặc khi đại học, lúc này mặc trên người Ôn Noãn vô cùng đẹp, đặc biệt là lộ ra độ chân dài đó.

Hoäc Minh nhíu chặt mày.

Còn hai ngày nữa, tinh thần của anh vô cùng căng thẳng, anh sợ Ôn Noấn xảy ra chuyện.

Giọng điệu của anh không khỏi nghiêm nghị: "Đi đâu đó?" Ôn Noãn ngơ người ra.

Một lúc sau, cô mới nhẹ giọng nói: "Buổi tối em nấu rất nhiều món, anh không về ăn cơm nên em lấy đi cho chó con ở dưới lầu ăn rồi?"

Sắc mặt của Hoắc Minh không có chuyển biến tốt.

Anh nhìn cô, giọng nói có chút khàn: "Hai ngày nay đừng chạy lung tung!"

Nói xong, anh đi vào phòng sách.

Anh buộc phải bình tĩnh lại, cảm xúc của anh quá căng thẳng rồi, anh cũng muốn bình tĩnh nhưng thật sự rất khó, rất khó... Thành công hay không chính là vào hai ngày sau.

Trong phòng sách không có mở đèn.

Hoắc Minh ngồi ở đó im lặng hút thuốc, anh nghĩ anh vào mộng nhiều ngày còn trong thực tế lại qua bao lâu?

Anh lo lắng cho Ôn Noãn. Anh cũng lo lắng cho đứa con thứ ba của bọn họ.

Đó là một bé gái, anh đặt tên là Hoắc Kiều chính là muốn cô bé vừa sinh ra đã yêu kiều.

Trong lòng Hoắc Minh phiền loạn, trong gạt tàn thuốc ở trên bàn đã chất đây đầu thuốc.

Cửa két một tiếng mở ra. Ôn Noấn rón rén bước vào, trong ánh sáng u tối mò được đến ngồi trong lòng anh, lại rất dụ ngọt dựa vào lòng anh, ôm eo của anh nhẹ nhàng hỏi: "Hoắc Minh, anh làm sao vậy?”

Cô gái trẻ tuổi bị lạnh nhạt, bị la mắng dù sao cũng uất ức.

"Em đâu có làm sai việc gì!"

Vốn dĩ Hoắc Minh không có tâm trạng, nhưng bởi vì một vật nhỏ mềm mại nhào vào trong lòng anh, bàn tay ấm áp của anh sờ, sớ đến cầu vai mảnh khảnh.

Vật nhỏ này, vậy mà thật sự mặc áo ngủ ren hai dây.

"Cố ý sao?" Hoắc Minh nhẹ nhàng cởi cái dây áo mỏng manh, giọng nói khàn giống như ngậm ở ngụm cát nóng, nghe có chút động tình.

Cô ngẩng đầu hôn cằm anh.

Hôn có cái này không có cái kia, giọng có chút thở hổn hển: "Vậy anh còn giận không?"

Bàn tay của Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của cô.

Toàn thân của anh đều căng cứng, ngoại trừ khát vọng còn có những áp lực khác sắp được bộc phát.

Cách tốt nhất để đàn ông giải phóng chính là làm với phụ nữ.

Hơn nữa trong lòng lại là cô vợ nhỏ của anh.

Hoắc Minh cúi đầu tìm môi của cô, Ôn Noãn còn có chút ngơ người môi đỏ hơi mở, anh nhân cơ hội thăm dò sâu vào trong hôn cô thật sâu, đến khi tình nồng thì càng ôm chặt eo của cô đè lên người anh.

“Hoắc Minhl”

Giọng nói của cô giống như con thú nhỏ vậy.

Người đàn ông không thể nhịn được nữa, bế cô đến sô pha cùng hôn nhau tận tình.

Đấn lúc quan trọng, Hoắc Minh ngừng tay.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 929: Chính là anh yêu em!


Anh bế thân thể nhỏ nhắn của Ôn Noãn đi vào trong phòng ngủ, chiếc giường đó là nơi lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ còn ở trong giấc mộng anh đã ngủ Ôn Noãn trước đó bốn năm.

Sau mấy lần phóng túng.

Cơ thể gầy gò của Ôn Noãn chịu không nổi dày vò, vô cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Còn Hoäc Minh lại không ngủ được.

Anh ở trong căn hộ này đi đi lại lại, cứ muốn để lại chút gì đó... Để cho cô gái nhỏ có thể sống tốt hơn trong bốn năm tới!

Tối khuya, Hoắc Minh gọi mấy cuộc điện thoại. Anh sắp xếp người xử lý việc sau đó.

Anh đặt kim cương tốt nhất của thành phố B, đưa đến trong đêm, là một viên kim cương hình lê vô cùng hoàn mỹ.

Bốn giờ sáng. Hoắc Minh vén chăn nằm lên giường.

Anh mới nằm xuống Ôn Noãn đã nửa mơ nửa tỉnh quay đầu lại ôm cổ anh nũng nịu: “Đi đâu vậy?”

“Xử lý chút việc!” Giọng nói của anh hơi khàn. Đầu của Ôn Noãn vùi vào lòng anh, nhẹ nhàng ma sát. Một lúc sau cô dán chặt vào lòng anh, nhỏ tiếng nói: “Có chút đau.”

Trong lòng Hoắc Minh mềm nhữn sờ đầu của cô, dỗ dành: “Sau này sẽ không đau nữa!”

Yêu cầu của vật nhỏ cũng khá nhiều.

Cô kéo tay của anh, cẩn thận lại mềm yếu yêu cầu anh cả đời này chỉ được ngủ với cô... Giọng điệu nói chuyện của cô rất giống Hoắc Tây.

Hoắc Minh không lên tiếng. Cô dù sao cũng không yên tâm, ngẩng đầu nhìn anh.

Ngay vào lúc này, Hoắc Minh đeo một nhẫn kim cương lạnh giá vào ngón áp út của cô, kích thước vừa đúng.

Ôn Noãn ngơ người.

Cô chầm chậm đưa tay lên, vô cùng thích nhưng lại giả vờ không quan tâm: “Tặng em sao?”

Hoắc Minh nhẹ nhàng kéo tay cô. Anh và cô hai tay đan vào nhau.

Anh vùi đầu vào trong cổ cô, giọng thấp: “Ôn Noãn làm vợ anh, anh đã yêu em rất lâu rồi!”

Bảy năm...

Họ đã dây dưa ròng rã bảy năm. Ôn Noãn năm hai mươi tuổi không hiểu cái này, cô chỉ là thích.

Hoắc Minh nhìn ánh sáng trong mắt cô, trong lòng vừa chua xót lại đắng cay, đồ ngốc này!

Chỉ còn lại thời gian một ngày!

Hoắc Minh lại sắp xếp rất nhiều việc, tuy chỉ là một giấc mơ nhưng anh lại không có cách nào không lưu luyến mà rời đi... Ôn Noãn nhạy cảm cảm nhận được.

Một đêm trước đó, cô cứ quấn lấy anh, muốn anh ôm.

Sau khi làm chuyện đó, Hoắc Minh cầm đôi chân thon của cô, xoa vào nơi tương lai cô sẽ bị thương.

Anh thấp giọng nói: “Ôn Noấn, anh đã từng làm rất nhiều chuyện hối hận chỉ có một chuyện không hối hận.”

Chính là anh yêu em!

Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn anh.

Cô biết không đúng nhưng cô tin anh vô điều kiện... Phải rời đi rồi!

Đêm nay, Hoắc Minh ôm cô cả đêm khi cho Ôn Noãn nếm thử cái gì gọi là một cách sống động!

Bốn giờ chiều, đoàn đội tạo hình đến.

Hoắc Minh lựa chọn cho cô một chiếc đầm dài màu hồng phối với thạch lục bảo của bà nội.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 930: Hắn dẫn theo


Nhà hát thành phố b.

Trong lễ đường, buổi lễ kỷ niệm của trường học viện âm nhạc đang được tổ chức náo nhiệt.

Trên sân khấu để một chiếc dương cầm morningdew.

Nghe nói đây là chiếc đó Louis II đã từng đàn, bây giờ Hoắc Minh lại mua tặng cho giai nhân, tất cả mọi người đều đang chờ đợi biểu diễn chút nữa của Ôn Noãn.

Dưới sân khấu có khá nhiều người quen ngồi.

Cảnh Sâm, Bạch Vi, Diêu Tử An, Đinh Tranh... Còn có Cố Trường Khanh.

Sau khi Cố Thị nhận được tài trợ của Hoắc Minh, kinh doanh đã có chút xoay chuyển, dù sao Cố Trường Khanh cũng là người đàn ông đặt sự nghiệp trên hết, đến hôm nay hắn đã không còn lo lắng.

Hắn dẫn theo Cố Hi Quang đến, xem Ôn Noãn đàn dương cầm.

Đinh Tranh ngồi không xa, nhịn không được nghiêng đầu sang nhìn hắn, bất kể cô ta đê tiện như thế nào nhưng từ đầu đến cuối trong lòng cô ta yêu là Cố Trường Khanh.

Nhưng Cố Trường Khanh không quan tâm cô ta.

Đinh Tranh căn răng cười lạnh.

Hắn có thích Ôn Noãn thì sao chứ, chút nữa khi Ôn Noãn biểu diễn... Tất cả mọi thứ đều kết thúc.

Đỉnh Tranh hơi giương cằm lên, im lặng chờ đợi.

Ánh đèn từ từ tắt đi, một bóng hình màu trắng bước đến trước đàn dương cầm, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Tiếng vỗ tay vang lên. Đinh Tranh cũng không ngoại lệ, thậm chí cô ta mỉm cười chút nữa người mặc bộ lễ phục màu trắng này sẽ nhuộm đầy máu tươi... Không ai ngờ tới là cô ta làm.

Trên sân khấu vang lên tiếng đàn dương cầm, đàn không phải ca khúc Ôn Noãn định sẵn.

Mà là “người yêu ánh trăng”.

Ánh đèn từ từ sáng lên, đợi nhìn rõ người trên sân khấu mọi người đều kinh ngạc.

Không phải là Ôn Noãn mà là Hoắc Minh.

Lúc này anh đang mặt bộ lễ phục màu trắng, ngồi dưới ánh đèn đàn dương cầm, cao quý nho nhã.

Chưa từng có ai biết, Hoắc Minh đại đàn dương cầm hay như vật.

Tất cả mọi người mê như điếu đổ, cũng không so đo chuyện thay đổi người. Sắc mặt của Đinh Tranh tái nhợt. Làm sao có thể, sao lại là Hoắc Minh.

Cô ngẩng đầu lên nhìn dây thép cột đèn treo thuỷ tinh kéo căng đã hơi loạng choảng, sắp đứt rồi.

Cô ta muốn lên tiếng nhưng lại không nói không ra lời nào.

Cô ta vô cùng sợ hãi.

Nếu như người xảy ra chuyện là Hoắc Minh thì nhà họ Hoắc chắc chắn sẽ dùng hết mọi cách để điều tra ra, nhưng vậy Đinh Tranh cô ta sẽ chết không có chỗ chôn!

Đỉnh Tranh đứng phắt dậy.

Ngay lúc này, đèn thuỷ tinh bắt đầu dao động...

Rõ ràng Hoắc Minh có thể tránh ra nhưng anh vẫn ngồi ở đó, đàn dương cầm giống như không có chuyện gì.

Dường như dưới tay anh chính là người yêu ánh trăng của anh.

Cuối cùng, dây thép đứt rồi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 931: Bỗng dưng


Tất cả mọi người, tất cả âm thanh đều biến mất hết...

Chỉ có cô và Hoắc Minh!

Ôn Noấn cố gắng chạy về phía anh, nhưng bất kể cô nỗ lực như thế nào cũng không có cách nào tiếp cận anh, cô cứ như vậy nhìn anh ngồi ở đó, toàn thân đều là máu, đàn "người yêu ánh trăng".

Dương cầm morningdew...

Căn hộ, cô đút Tiểu Bạch...

Trong lòng Ôn Noãn đau xót!

Hoäc Minh, vì sao anh đột nhiên xuất hiện, lại vì sao không thể em tiếp cận?

Bỗng dưng...

Cơ thể của người đàn ông mặc áo vest màu trắng đang dần trở nên trong suốt, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào vậy, anh dừng tay lại nghiêng đầu chăm chú nhìn cô.

Tiếng dương cầm vẫn đang tiếp tục.

Cuối cùng Ôn Noãn có thể đến gần anh.

Tay gần như trong suốt của Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ khuôn mặt cô, dịu dàng nói: "Sao lại đến đây rồi?"

Cô bật khóc: "Hoắc Minh!" Cô đột nhiên cảm thấy là giấc mơ, nhưng trong giấc mơ cũng biết đau mà... "Đừng khóc."

Anh an ủi cô gái nhỏ của anh: "Anh không đau! Ôn Noãn, quan trọng nhất chúng ta vẫn còn ở bên nhau... Tin anh!"

Môi cô run rẩy, một hồi lâu mới nhấc lên được. Cô đưa anh xem nhẫn ở ngón tay: "Hoắc Minh, em tin anh!"

Hoắc Minh cười rất nhẹ cho dù nụ cười ấy đã mờ ảo, anh muốn chạm vào cô nhưng không còn cách nào chạm vào cơ thể cô nữa.

Anh biến mất ở trên sân khấu. Cánh hoa hồng ở xung quanh cũng từ từ dâng lên...

“Hoắc Minh!" Ôn Noãn ở tuổi hai mươi khóc đến thấu ruột thấu gan, từ từ quỳ xuống.

Hoắc Minh, anh đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất như vậy, Hoắc Minh anh kêu em phải làm sao?

Thật sự là một giấc mơ sao?

Anh có còn quay về không?

“Hoắc Minh!”

“Hoắc Minh, đừng, đừng làm như vậy!”

Bệnh viện tốt nhất thành phố B, Ôn Noãn hôn mê bảy ngày không ngừng nói mớ, đột nhiên cô mở mắt ra.

Bởi vì cơ thể không vận động thời gian dài nên căng cứng. Hơi động đậy, thần kinh cũng kéo đến đau vô cùng.

Nhìn thấy cô tỉnh lại, bà Hoắc mừng đến chảy nước mắt. “Ôn Noãn, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”

Ôn Noãn nhìn trong phòng bệnh một vòng, không nhìn thấy Hoắc Minh, cô khó khăn hỏi: “Mẹ... Hoắc Minh đâu rồi?”

Sắc mặt của bà Hoắc khó coi. Ôn Noãn hối thúc hỏi thêm lần nữa.

bà Hoắc dịu dàng đắp chăn lại cho cô, nói sự thật với cô: “Hoắc Minh vào trong núi gặp thầy Thanh Thuỷ rồi.”

Vào núi?

Ôn Noãn kinh ngạc.

Cô nhìn ra bên ngoài, trời đất đều trắng xóa, đang rơi tuyết rất dày. Sao anh lên núi được?

Trong mắt Ôn Noãn gấp gáp, bà Hoắc lau nước mắt: “Mẹ lập tức gọi điện thoại báo cho nó biết tin tốt này, con đừng gấp chăm sóc cho bản thân trước!”

Nói xong, lập tức gọi điện thoại.

Điện thoại vang rất lâu mới bắt máy, là giọng nói quen thuộc nhưng yếu ớt của Hoắc Minh: “Mẹt”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 932: Vậy thì gọi là Hoắc Kiều đi!


Sao anh có thể miêu tả hời hợt như vậy, rõ ràng cuối cùng anh rất đau nhưng anh lại nói rất tốt đẹp.

"Đừng khóc! Ôn Noãn đừng khóc." Anh dỗ dành cô.

Từ trước đến nay Ôn Noấn hướng nội, cô rất ít khi thể hiện tình cảm trước mắt người khác với Hoắc minh, nhưng bây giờ cô rất muốn gặp anh, muốn chạm vào anh, muốn biết anh còn ổn không.

"Hoắc Minh... Em muốn gặp anh."

Hoắc Minh cũng muốn gặp cô.

Nhưng bây giờ anh không đi được, không chỉ là đường núi bị tuyết phủ kín mà còn bì chân của anh bị phỏng lạnh rồi, anh đã quỳ cả đêm, bây giờ một bước cũng đi không nổi.

Nhà chùa đơn giản.

Anh trải qua đau đớn vạn tiễn xuyên tim ở trong giấc mơ, khi tỉnh lại dỗ dành vợ của anh.

"Tuyết dừng rồi, anh sẽ ngồi trực thăng đến có được không?” Ôn Noãn nằm nghiêng người, nước mắt đầy mặt.

Là giấc mơ nhưng cô lại nhớ rõ như thế, cô cũng không khó đoán được anh phải trả giá như thế nào.

Rất có thể anh không ra được.

Ngón tay của Ôn Noãn nhẹ nhàng chạm vào điện thoại, nhẹ nhàng nói: "Em đợi anh..."

Em đợi anh...

Câu nói này giống như đã đợi bốn năm.

Phía bên đó, Hoắc Minh hơi giương cằm lên, nhẹ nhàng ừm một tiếng. Anh nói: "Ôn Noãn, tuyết dừng rồi anh sẽ về."

Cúp điện thoại, anh khẽ vuốt lòng ngực mình.

Đập mãnh liệt đến như thết

Ôn Noãn tỉnh lại.

Không khí nhà họ Hoäc vô cùng vui vẻ, Hoắc Chấn Đông bôn ba nhiều ngày cũng xem như yên tâm.

Ông gọi điện cho con trai biểu dương.

Sau đó lại dẫn theo mấy đứa cháu bảo bối đến thăm Ôn Noãn.

Cửa vừa mở ra, ba đứa trẻ chạy vào còn có một Doãn Tư được ông bế ở trong lòng, Tiểu Doãn Tư đã hơn một tuổi rồi đang biết u ơ gọi: "Mẹ."

Ôn Noấn từ từ hồi phục được chút, dựa vào đầu giường đưa tay ra.

Hoắc Chấn Đông lại không cho Doãn Tư qua đó: "Mẹ không khoẻ, trong bụng còn có em bé, ông nội bế bảo bối Doãn Tư của chúng nhé."

Tiểu Doãn Tư cái hiểu cái không.

Cậu bé thích ông nội, cái tay mập mạp trắng ngần nâng mặt của Hoắc Chấn Đông, hôn một miếng.

Hoắc Chấn Đông nhìn Ôn Noãn, không tự chủ được rơi lệ.

Ông nói một hơi: "Tỉnh dậy là tốt, tỉnh dậy là tốt! Đứa trẻ này con không tỉnh dậy nữa thì Minh sắp điên mất rồi."

Ôn Noãn mỉm cười. Tiểu Hoắc Tây cùng Sùng Quang đi qua, cùng dựa vào bên cạnh cô.

Ôn Noãn dịu dàng sờ đầu bọn trẻ, đặc biệt là Tiểu Hoắc Tây đáng thương nhìn mẹ.

Ôn Noãn mềm lòng, gọi cô bé vào trong chăn.

Tiểu Hoắc Tây lập tức tháo giày da nhỏ xuống, chui vào trong chăn cẩn thận sờ bụng của mẹ.

Ôn Noấãn cũng nhẹ nhàng sờ bụng.

Cô nhớ trong mơ Minh nói đứa trẻ này tên Hoắc Kiều.

Vậy thì gọi là Hoắc Kiều đi!

Trương Sùng Quang ở bên cạnh đưa tay sờ tóc của Tiểu Hoắc Tây, cảm thấy cô bé rất thích làm nững. Cô bé đã lớn như vậy rồi còn suốt ngày chui vào trong mẹ.

Cậu nhóc nghĩ: Hoắc Tây lớn rồi chắc chắn rất quấn người.

Ôn Noãn cũng sờ đầu cậu nhóc.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 933: Chẳng phải đã nói là chiều đến sao?


Ôn Noãn có phần không chịu nổi nữa.

Cô hắng giọng, khẽ hỏi: “Chẳng phải đã nói là chiều đến sao?”

Hoäc Minh đi đến giường bệnh.

Bà Hoắc nhường một bên để anh ngồi xuống, anh nhẹ nhàng xoa mặt cô, thẳng thắn không vòng vo: “Không đợi được nữa, để bác sĩ tiêm một mũi kiềm lại rồi qua đây! Ôn Noãn..”

Anh vươn tay xoa mặt cô, lòng bàn tay ấm nóng.

Ôn Noãn nhìn anh.

Bọn họ cùng trải qua mộng cảnh kia, gặp lại nhau cảm giác khác biệt, có rất nhiều lời muốn nói nhưng người nhiều không tiện, lại nói trong chăn còn có Hoắc Tây đang mở lớn mắt nhìn.

Hoặc Minh không quan tâm nhiều.

Bố mẹ, con cái đều có mặt, vậy thì sao chứ?

Anh muốn hôn cô.

Anh cúi người, dịu dàng hôn vợ, cô có chút kinh ngạc sau đó lại theo bản năng chống cự.

Hoắc Minh nhẹ nhàng giữ lấy tay cô, sau đó lại hôn sâu hơn. Hoắc Chấn Đông không còn bình tĩnh nữa. Người trẻ tuổi đều trực tiếp như vậy sao?

Gương mặt già của ông đỏ ửng lên gọi vợ, đưa mấy đứa nhỏ đi, kể cả Tiểu Hoắc Tây đang vùi trong chăn kia... Phòng bệnh lập tức đã trống vắng hơn nhiều.

Hôn một lúc lâu, Hoắc Minh vùi mặt vào cổ cô.

Anh thấp giọng nói: “Bác sĩ đã đến thăm khám chưa? Đứa nhỏ vẫn ổn chứ?”

“Đứa nhỏ không sao.”

Ôn Noãn khẽ vuốt ve cánh tay anh, cơ bắp đã giảm đi một chút, sau đó lại xoa cổ anh rồi đến ngực... Hoắc Minh nắm tay cô, khàn giọng nói: “Cho dù có muốn thì anh cũng không có.”

Ngón tay mảnh khảnh của Ôn Noãn khẽ điểm vào môi anh.

Người này, rõ ràng yêu cô nhưng lúc nào cũng không đứng đắn.

Hai mắt nhìn nhau.

Cuối cùng Hoắc Minh vẫn nói: “Ôn Noãn, anh rất nhớ eml”

Bày ngày cô hôn mê, đối với anh mà nói như ngồi trên đống lửa vậy.

Sao Ôn Noãn không biết được chứ?

Anh gầy đi rất nhiều, cô rất đau lòng, nhưng những lời tình cảm thì cô không nói thành lời được, cô nhớ là người đàn ông này kéo cô ra khỏi vực sâu, dùng bản thân anh để trả giá.

Ôn Noãn khẽ kéo anh lên giường.

Cô nghẹn ngào: “Hoắc Minh, chăm sóc cơ thể cho tốt, đợi khỏe rồi chúng ta lại đến khu nhà xem xem.”

Anh nói được.

Lập tức tựa vào đầu cô, cùng nằm đó.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 934: Anh vuốt ve


Ôn Noãn nói xong, nhìn chăm chằm lại anh.

Trong phòng bệnh không có ai khác, Hoắc Minh cũng lớn gan hơn, khẽ kéo Ôn Noãn lên đùi mình, anh vươn tay vào bên trong đồ bệnh nhân, vuốt ve phần bụng của cô, chậm rãi thong thả nói: “Chuyện của năm tháng nào rồi, vẫn còn ghen sao bà Hoắc.”

Anh lại gần bên tai cô, không đứng đắn nói: “Mạng của anh đã giao cho em rồi, còn muốn bày tỏ lòng trung thành gì nữa?”

Hoäc Kiều...

Ôn Noãn là người yêu kiều của anh, liên quan gì đến người khác?

Anh vuốt ve, lại càng không đứng đắn.

Đương nhiên Ôn Noãn có thể cảm nhận được.

Cô không kìm được nghĩ đến cảnh trong mộng, bản thân cô năm hai mươi tuổi chủ động làm với anh rồi, cảm giác đó e rằng từ trong mộng cho đến hiện tại vẫn đang khắc ghi trong cơ thể cô...

Ôn Noấãn đỏ mặt, giữ tay anh: “Anh kiềm chế chút đi.”

Hoắc Minh thật sự rất muốn.

Thân thể Ôn Noãn không tiện, chân anh không tiện, nhưng những cái khác thì vẫn có thể làm.

Anh dỗ cô cởi đồ bệnh nhân ra...

Bụng nhỏ cô khẽ nhô lên, không những không khó nhìn, mà trái lại cũng có chút hương vị phụ nữ.

Ôn Noãn không cho anh chạm vào, ôm cổ anh thấp giọng nói: “Vẫn là cô gái nhỏ hai mươi tuổi xinh hơn, có phải không?”

Mọi thứ đều ổn...

Hoắc Minh ít nhiều cũng có chút tâm tư tán tỉnh.

Lại nói, mấy lần hoan hảo trong mơ đó, anh cũng có chút dư vị.

Hoắc Minh dán sát bên tai, nồng nhiệt nói:” Nha đầu hai mươi tuổi nào có thể so với tổng giám đốc Ôn được, tiểu nha đầu chỉ là ngây ngô mà thôi, nào có thể như chúng ta phối hợp nước sữa tốt như vậy chứ.”

Anh không cần mặt mũi, Ôn Noấn sớm đã biết rõ.

Cô cũng mặc kệ quần áo mình, chỉ dán sát vào lòng anh, vuốt ve thân thể anh từng chút một. Thực sự gầy đi nhiều rồi, Ôn Noãn cũng đau lòng cho anh.

Cuối cùng, cô đỏ mặt, nhẹ nhàng cởi bỏ lưng quần anh. “Ôn Noấn!” Hoắc Minh hơi khàn giọng.

Ôn Noãn dán sát bên tai anh, thì thầm nói: “Đừng nói chuyện, Hoắc Minh, em muốn đối xử tốt với anh.”

Bọn họ là vợ chồng.

Anh ham muốn dục vọng, anh thích chuyện này, vậy cô sẽ phối hợp với anh. Chỉ cần anh thích thì cô đều nguyện ý.

Trong phòng bệnh, một mảng xuân sắc mập mờ.

Sau khi kết thúc, đã là chuyện của một tiếng sau, Ôn Noãn không tránh khỏi oán hận anh tham lam muốn quá nhiều.

Trong phòng vệ sinh. Hoắc Minh từ phía sau ôm eo cô, dịu dàng hỏi: “Đứa nhỏ không sao chứ?” Ôn Noãn đỏ mặt.

Bọn họ cũng không làm thật, nhưng cô cũng được thoải mái, đứa nhó dù sao cũng có chút cảm giác chứ!

Cô không nói, Hoắc Minh cũng hiểu. Bàn tay anh vòng qua bụng cô, khẽ cười: “Cũng khá mỏng manh nhỉ.”

Ôn Noãn không cho anh nói tiếp, bảo anh ngồi lên xe lăn: “Bác sĩ nói anh tốt nhất phải ngồi xe lăn mới có thể mau khỏi được.”

Hoắc Minh cũng không xem là chuyện lớn gì.

Hai giờ rưỡi chiều, Hoắc Minh ngủ trưa cùng Ôn Mạn.

Vệ sĩ đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc Hoäc, có mấy người bên đoàn phim muốn gặp tổng giám đốc Ôn.”

Hoắc Minh vốn muốn từ chối, nhưng lúc này Ôn Đình đã tỉnh, cô ngồi dậy khế cười: “Để bọn họ vào đi!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 935: Sống chết có số


Cô Hồ, Xa Tuyết, còn có cả đạo diễn và mấy diễn viên mới đi theo.

Ôn Noãn thấy kỳ lạ: Cố Hi Quang đâu?

Chỉ là nhiều người, cô cũng không tiện hỏi.

Cô Hồ là gần gũi với cô nhất, đương nhiên so với những người bên cạnh thì gần gũi hơn chút, tặng trái cây tươi xong ngồi dên giường nắm tay cô: “Xem như là may rồi! Hy Quang..."

Ôn Noãn khẽ nhíu mày: “Cố Hi Quang làm sao?”

Đầu cô bị đập một cái, bị chấn động nhẹ, tình hình lúc đó gần như đã quên rồi.

Chỉ biết, Hoắc Minh vẫn luôn gọi cô.

Hoäắc Minh liếc nhìn cô Hồ.

Cô Hồ căng thẳng trong lòng, biết mình lỡ miệng, chuyện này rõ ràng Hoắc Minh không muốn cho Ôn Noấn biết.

Vì thế, cô ta lại ấp úng.

Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh, trong lòng sáng tỏ như gương, cô cũng không hỏi nhiều.

Thân thể cô còn yếu, mọi người cũng không ở lại lâu. Trong phòng yên tĩnh lại.

Ôn Noãn đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh bên ngoài, khẽ hỏi: “Cố Hi Quang là thế nào?”

Lúc này, thư ký Trương đang đẩy cửa vào.

Hoắc Minh đóng laptop lại, ý bảo anh ta đợi bên ngoài một lát.

Cửa khép lại, anh đứng dậy ôm eo Ôn Noãn từ phía sau, thấp giọng nói: “Anh †a vì cứu em mà mặt bị huy dung, anh đã mời chuyên gia nước ngoài tốt nhất, đã làm xong phẫu thuật giai đoạn đầu tiên.”

Cố Hi Quang bị thương nặng, ít nhất cũng phải làm phẫu thuật năm sáu lần.

Nhưng vẫn không đảm bảo có thể giống như lúc trước.

Ôn Noấn yên lặng nghe, trong lòng cũng khó chịu.

Một lúc lâu sau, cô thấp giọng nói: “Khóa bình an mà Cố Trường Khanh đưa cũng vỡ rồi đúng chứ!”

Khóa bình an, Cố Hi Quang...

Ôn Noấãn nhớ đến người đã qua đời, trong lòng rất khó chịu, trong mộng Cố Trường Khanh đã buông bã, đi bước trên con đường cuộc đời khác, nhưng giờ đã tỉnh mộng, anh ta thực sự không còn nữa.

Ôn Noãn không vội gặp Cố Trường Khanh.

Chàng trai trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, dù sao cũng có tự tôn của mình, bộ dạng mặt mũi quấn đầy băng gạc như vậy sẽ không muốn để người khác nhìn thấy.

Thế nhưng, Ôn Noãn lại muốn đi thăm Cố Trường Khanh. Trước khi xuất viện một ngày.

Hoắc Minh không có ở đây, Ôn Noãn nhờ vệ sĩ sắp xếp xe, nói muốn ra ngoài một chuyến.

Vệ sĩ do dự: “Chuyện này vẫn nên báo với tổng giám đốc Hoắc.” Ôn Noãn cũng không ngăn anh ta.

Vệ sĩ gọi điện xong, khẽ nói: “Tổng giám đốc Hoắc đã dặn, mong cô đừng đi quá xa, nói là buổi chiều sẽ có tuyết rơi.”

Ôn Noãn cười nhạt một tiếng.

Gô bảo trợ lý mua một bó cúc họa mị, rồi mặc đồ đen.

Đây là lần đầu cô đến mộ Cố Trường Khanh.

Bước xuống xe, sắc trời đã u ám, trông có vẻ sắp có tuyết rơi. Ôn Mặc mặc áo lông rộng, không nhìn ra được là mang thai.

Cô chậm rãi bước về phía mộ Cố Trường Khanh, nơi đó lại có một bóng dáng gầy ốm đang đứng, lại gần nhìn thì thấy là Đinh Tranh.

Ai hại mình, Ôn Noấn đều biết. Nhưng đến bây giờ Hoắc Minh vẫn chưa phát tác, không có chứng cứ.

Còn cách khoảng mấy bước, Ôn Noãn đứng lại, bình tĩnh nhìn chằm chăm Đỉnh Tranh.

Đi cùng Ôn Noãn là bốn vệ sĩ và một trợ lý, đương nhiên Đinh Tranh cảm nhận được, cô ta nói đầy sắc bén: “Bà Hoäc ra ngoài, đúng là chuẩn bị trận địa lớn thật!”

Ôn Noãn lạnh nhạt khế cười.

Bốn vệ sĩ tiến lên, kéo Đinh Tranh qua một bên.

Ôn Noãn đi đến trước mộ, nhìn chăm chú bức ảnh Cố Trường Khanh trẻ trung.

Bức ảnh là do cô chụp cho anh ta năm đó.

Nghĩ lại, là mong muốn cuối cùng của anh ta.

Trời đất u ám, Ôn Noãn trong lòng khó chịu, cô khom người khế chạm vào gương mặt trẻ tuổi kia, thì thầm: “Tại sao phải nói những lời đó với Hi Quang! Cố Trường Khanh, chuyện của chúng ta đã qua rồi, tại sao còn không buông bỏ!”

Nếu anh ta buông bỏ, thì sẽ không rời đi sớm như vậy.

Sống chết có số, Ôn Noãn không tự trách đến vậy, cô chỉ cảm thấy khó chịu.

Cố Trường Khanh có xuất thân tốt, cần bề ngoài có bề ngoài, cần năng lực cũng có năng lực, anh ta vốn nên sống một đời thoải mái thư thả... Nhưng anh ta lại không có kết quả tốt.

“Cố Trường Khanh, tôi không phân rõ được nữa, là anh hại tôi hay tôi đã hại



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 936: Cô chỉ yêu bản thân mình mà thôi!


Ôn Noãn nhìn chằm chằm Đinh Tranh.

Vẻ mặt Đinh Tranh đã bán đứng cô ta.

Không có chứng cứ, Ôn Noãn cũng không phí lời thêm, cô chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Đinh Tranh, thực ra từ đầu tới cuối, cô cũng chưa từng yêu anh ấy! Cô chỉ yêu bản thân mình mà thôi!”

Đối với Đinh Tranh mà nói, Cố Trường Khanh giống như món đồ chơi không có được mà thôi.

Phần tình cảm này vốn đã biến thái rồi. Ôn Noãn nói xong, quay đầu rời đi.

Cô đi rất chậm, trợ lý Từ bên cạnh khẽ đỡ cô, bóng lưng cô vẫn thong dong bình tĩnh như vậy.

Đinh Tranh ghen ty đến mức mặt mũi thay đổi. Ôn Noãn có quá nhiều! Quyền thế, tài phú, còn có nhiều người đàn ông yêu cô như vậy.

Hôm đó, nếu không phải Cố Hi Quang chắc chắn Ôn Noấn sẽ không sống nổi, cô không còn thì Đinh Tranh này sẽ thoải mái hơn hẳn!

Tại tập đoàn Tây Á.

Hoắc Minh ký giấy tờ còn tồn động xong, đứng trước cửa sổ sát đất, tay cầm một ly cà phê.

Anh nhìn chăm chú bên ngoài. Sắc trời trắng muốt, dấu hiệu như sắp có tuyết rơi.

Thư ký Trương đứng sau lưng, thấp giọng nói: “Ôn Noãn đi đến nghĩa trang, nhưng hiện tại đã quay về bệnh viện rồi.”

Hoắc Minh siết chặt ly trong tay. Anh không nói gì. Bên ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi.

Mấy hôm nữa là đến lễ giáng sinh rồi, gia đình đoàn tụ, nhưng trải qua nhiều chuyện lại thêm giấc mộng kia, anh nghĩ, tâm trạng Ôn Noấn cũng phức tạp.

Hoäc Minh có thể hiểu được tâm trạng phức tạp này của cô. Nhưng anh nghĩ, luôn có tin tốt chỉ là cô không biết.

Ví dụ như, anh đã khôi phục ký ức trước đây.

Hôm sau, Ôn Noãn xuất viện.

Vốn dĩ nhà họ Hoắc muốn làm tiệc rượu, nhưng nghĩ đến chuyện Ôn Noãn mang thai nên hủy bỏ, chỉ vui vẻ trong nhà thôi.

Dưới lầu, lẩu dê đã làm xong, mùi thơm ngào ngạt khiến mấy đứa nhỏ ghé mắt trông ngóng, Hoắc Minh để bọn nhỏ ngồi ngay ngắn, còn mình lên lầu gọi Ôn Noãn ăn cơm.

Phòng khách trên lầu hai, hệ thống sưởi vừa đủ.

Ôn Noãn thoải mái tựa vào sô pha, đang xem sách dưỡng thai.

Hoắc Minh đứng trước cửa, yên lặng nhìn chăm chú.

Cô mặc chiếc áo lông rộng màu hồng nhạt, phía dưới là váy hoa nhí, không nhìn rõ đang mang thai, trái lại càng có hương vị phụ nữ.

Tuy nói lần này ở bệnh viện, bọn họ cũng từng gần gũi nhau. Nhưng dù sao cũng không bằng trong nhà.

Hoắc Minh đi đế, không nhịn được cúi người hôn vào sau tai mềm mại của cô, thấp giọng năn nỉ: “Đã sinh hai đứa rồi mà sao vẫn xinh đẹp vậy!”

Ôn Noãn đương nhiên cứ để cho anh hôn.

Hôn một lúc lâu, cô dịu dàng thì thầm: “Em là muốn để bố đứa nhỏ cũng nhìn thấy, không thể để một mình em cực khổ được.”

Hoặc Minh nhớ lại chuyện xưa.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 937: Chính là khóa bình an


Trong lòng bàn tay là khóa bình an đã được khâu lại.

Chính là khóa bình an mà Cố Trường Khanh tặng.

Nếu không có cái này, lúc đó có lẽ cô đã không còn mạng rồi...

Ôn Noấn nhẹ nhàng vuốt ve: “Luật sư Hoắc của chúng ta từ khi nào lại trở nên rộng lượng vậy rồi?”

Cô gọi anh là luật sư Hoắc, chứng tỏ cô cũng không quên giấc mộng kia.

Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, khẽ cười: “Em nói xem, có lúc nào anh không rộng lượng?”

Ôn Noãn khẽ cười. Hoắc Minh nhìn dáng vẻ bình thản của cô, bỗng giác rung động.

Anh chắc chắn bản thân mình yêu cô, nhưng sau khi khôi phục ký ức, cảm giác lại khác đi.

Những ngày tháng tươi đẹp của anh và Ôn Noãn, có rất nhiều chuyện mà người bên cạnh không biết, đến nhật ký cũng không có.

Những chuyện bí mật đó, chỉ có hai người bọn họ biết.

Hoắc Minh tựa cằm lên vai Ôn Noấn, khẽ nói: “Lễ giáng sinh chúng ta đi ra ngoài, có được không?”

Ôn Noãn cầm chiếc hộp, cất món đồ đi.

Cô tùy ý hỏi: “Anh chuẩn bị đi đâu?”

“Căn hộ.”

Anh nói xong, gương mặt Ôn Noãn khế ửng đỏ, dù sao trong giấc mộng kia, bọn họ đã triền miên vô số lần ở căn hộ, hiện tại anh nhắc đến, chắc chắn là không tốt lành gì.

Ôn Noãn cầm chiếc hộp.

Cô nghiêng đầu hôn anh, rồi lại vuốt ve gương mặt anh tuấn của anh, ừ một tiếng.

Hoắc Minh vui vẻ không thôi, nhưng ít nhiều cũng có ý so sánh, anh kéo Ôn Noãn vào lòng nhẹ giọng hỏi: “Ôn Noãn, trong lòng em, anh có thắng nổi Cố Trường Khanh không?”

Rõ ràng, bọn họ đã có ba đứa con rồi.

Nhưng anh vẫn lo được lo mất.

Đàn ông để ý đến mình, phụ nữ có thể cảm nhận được, Ôn Noãn cũng hưởng thụ cảm giác này.

Lúc xuống lầu ăn cơm, cô không an tâm hỏi anh: “Chân anh không sao chứ?”

Hoắc Thiệu trực tiếp ôm cô lên: “Ôm em xuống lầu, chắc chắn là không vấn đề”

Ôn Noãn đẩy anh: “Thả em xuống, bố mẹ đang ở đây!”

“Không thả! Chúng ta là vợ chồng hợp pháp!”

Hoäc Minh thì thâm, sau đó hôn môi cô một cái, ánh mắt sáng rực. Dưới lầu, vợ chồng nhà họ Hoắc cũng không nói gì, nhìn chán rồi!

Nhưng trong nhiều lại có thêm một người...

Không phải ai khác, chính là Lục Khiêm.

Lục Khiêm mới đến, trên người vẫn còn vướng bông tuyết, vừa vào đã thấy cảnh tượng kích thích như vậy, ông cười lạnh: “Ha ha, Hoắc Minh tuổi trẻ còn dài, so với lúc trước còn biết làm mấy trò lãng mạn rồi!”

Hoắc Minh khôi phục ký ức, người khác vẫn chưa biết.

Năng lượng anh lại tràn trề, ôm Ôn Noãn lên ghế, mỉm cười điềm tĩnh: “Cậu à, cháu mới ba mươi lăm thôi!”

Lục Khiêm lạnh nhạt, không tự nhiên lắm.

Hoắc Minh nhìn Lục Thước ngồi trên bàn ngoan ngoãn, vẫn chưa dám gọi bố. Hoắc Minh xoa đầu cậu bé: “Ông cậu đến rồi, sao không chào vậy?”

Tiểu Thước Thước mập mạp mềm mịn, gọi một tiếng ông cậu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 938: Ông vẫn không để cô đi


Mấy tháng trước, ông đã chuẩn bị nhà cho bọn họ, lúc đó cô cảm thấy khổ tận cam lai, thực sự có cảm giác xúc động muốn chấp nhận lời cầu hôn của ông, nhưng ông lúc nào cũng có việc bận làm không xong.

Còn cô, cứ chờ đợi mòn mỏi, cũng dần mất niềm tin.

Lục Khiêm hiểu rõ trong lòng.

Chỉ là đông người, ông không tiện nói gì!

Cả nhà ăn uống trò chuyện, lúc Hoắc Minh dịu dàng chăm sóc gắp thức ăn cho Ôn Noấn thì Lục Khiêm rất hâm mộ, hâm mộ bọn họ có một gia đình trọn vẹn, cho dù phải trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng bọn họ vẫn ở cùng nhau.

Còn ông ấy, lại tuyệt vọng bao nhiêu!

Lục Khiêm im lặng.

Tiểu Thước Thước gắp đồ ăn cho ông ấy: “Bố ăn cơm đi.”

Trong lòng Lục Khiêm mềm nhũn, xoa đầu con trai, rồi lại nhìn sang mẹ của đứa nhỏ.

Minh Châu giả vờ như không biết.

Ăn cơm xong cô còn phải quay quảng cáo nữa, trợ lý đã đợi cô trong xe rồi... Trong phòng rửa tay, Lục Khiêm chặn cô ở bên trong.

Ông nhìn gương mặt yêu kiều trong gương, khàn giọng nói: “Không thể dời lại sao? Hiếm có cơ hội gặp mặt một lần.”

Minh Châu dặm lại son, quay người khẽ đẩy ông: “Em sắp trễ rồi!”

Lục Khiêm không tránh.

Ông vòng một tay qua eo cô, khóa trái cửa phòng vệ sinh.

Minh Châu không đẩy ông ra được.

Cô dứt khoát dựa vào tường, hơi ngẩng đầu, vẻ mặt cũng có chút thất thần.

Cô nói nhẹ nhàng: “Lục Khiêm, anh lúc nào cũng có việc bận không hết, có lẽ đến cả sinh nhật con trai anh cũng không nhớ là ngày nào đâu! Em biết trong mắt anh, công việc của em không có gì quan trọng, cho nên em nên phối hợp với anh vô điều kiện, anh đến rồi thì em phải đẩy lùi công việc, vậy anh biết em lùi lại nửa ngày cần phải chào hỏi với bao nhiêu người không, rồi phải nợ nhân tình biết bao nhiêu người?”

“Lục Khiêm, anh căn bản sẽ không nghĩ đến!”

“Tâm trạng của em, anh căn bản không quan tâm đến.”

Có lẽ là quá thất vọng, nên cô đơn giản chỉ nói ra.

Thật ra cô đã hiểu ra, thay vì chờ đợi Lục Khiêm, chỉ bằng tự đầu tự vào bản thân đi.

Tiểu Thước, cũng cần cô làm gương.

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm.

Ông không thể phản bác lại cho chính mình, ông cũng có thể cảm nhận được bằng trực giác, cô gái nhỏ luôn quấn lấy mình gọi chú Lục thực sự đã trưởng thành rồi.

Nhưng ông thà rằng cô vĩnh viễn đơn thuần.

Minh Châu có chút khó chịu, cô không muốn cãi nhau với ông.

Cô cúi đầu thấp giọng nói: “Em phải đi rồi! Mấy giờ anh đi... Nếu có thời gian thì chơi cùng Thước Thước đi! Tuổi này của thằng bé sớm đã đi nhà trẻ rồi, anh không biết thằng bé hâm mộ Hoặc Tây và Sùng Quang thế nào đâu.”

Lục Khiêm nghe vậy, trong lòng chợt khó chịu.

Ông vẫn không để cô đi, một tay giữ lấy bờ vai gầy gò của cô, tay kia lấy điếu thuốc ra châm.

Ông chỉ hút được một nửa rồi ngừng, sau đó quay qua hôn cô.

Lục Khiêm hôn triền miên, nhưng không làm gì khác, chỉ hung hăng chiếm lấy bờ môi cô, khiến cả người cô lấp đầy bởi mùi hương của ông...

Minh Châu dần dần không chịu nổi, sau đó cả người mềm nhữn ra. Chỉ là đôi mắt cô ấy ngấn nước.

Lục Khiêm buông cô ra, vẫn tựa vào trán cô, dịu dàng chỉnh lại quần áo cho.

Là ông phụ bạc cô, khiến cô phải chịu khổ.

Dự án kia chắc chắn phải hoàn thành trước cuối năm, nhưng Lục Khiêm không có dũng khí hứa với cô điều gì được, chỉ sợ cô lại thất vọng.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 939: Ông hơi do dự


Lục Khiêm hỏi, Hoắc Minh cũng không giấu giếm.

Anh chỉ cười nhạt.

Nhất thời, Lục Khiêm hơi hâm mộ, nhấp một ngụm trà để che giấu.

Hoắc Minh giở tạp chí liên tục, hời hợt nói: “Nếu cậu có lòng, cũng tình nguyện từ bỏ tất cả vì Minh Châu, dự án đã gần xong rồi, không có chuyện gì ngoài ý muốn nữa đâu.”

Lời này, Lục Khiêm nghe lọt.

Đúng lúc Tiểu Thước Thước từ trên lầu đi xuống, thấy Lục Khiêm vẫn còn ở đó thì đỏ mặt nhào vào lòng ông gọi bố.

Lục Khiêm sờ đầu con trai.

Trong đôi mắt đen lay láy của Tiểu Thước Thước tràn đầy mong đợi: “Đợi tuyết rơi lớn hơn, bố làm người tuyết với con được không?”

Lục Khiêm không nói gì. Ông bế con trai đặt lên đùi, lấy một viên kẹo trong túi áo ra cho cậu bé. Tiểu Thước Thước ngậm kẹo trong miệng, nhìn ông đầy chờ mong.

Lục Khiêm rất muốn ở lại, để con trai vui vẻ, nhưng mà ông phải đi, ở căn cứ còn có rất nhiều chuyện chờ ông giải quyết nữa.

Ông hơi do dự.

Hoắc Minh nhìn thấy thì ôm lấy Tiểu Thước Thước, vỗ vai cậu bé: “Em lên lầu chơi với anh Sùng Quang đi, anh nói chuyện với bố em đã.”

Nhất thời, gương mặt trắng nõn đó tràn đầy vẻ tủi thân. Nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn đi lên lầu. Trong lòng Lục Khiêm rất khó chịu.

Năm nay Lục Thước đã mười tuổi rồi, ông làm bố lại không ở bên cậu bé được mấy ngày cả, quả thực là không làm tròn bổn phận.

Ngay cả việc đắp người tuyết, ông cũng không thể nào đồng ý được. Hoắc Minh nhìn mặt ông ấy, biết tâm trạng của ông ấy không tốt.

Tình cảm của Lục Khiêm và Minh Châu, anh không thể nào xen vào quá nhiều, dù sao hai người đó cũng yêu nhau.

Trong lòng anh luôn hy vọng Minh Châu có thể khổ tận cam lai, nên anh đã rót trà cho Lục Khiêm, cân nhắc hỏi: “Sau khi dự án này kết thúc, cậu có tính toán gì không?”

Lục Khiêm bưng ly trà, nhìn tuyết rơi bên ngoài.

Ông hiểu ý Hoắc Minh.

Ông nhỏ giọng nói: “Chuyện làm ăn của nhà họ Lục, đám con cháu xử lý không tốt, cậu muốn gây dựng lại, có lẽ có thể làm ra chút thành quả.”

Hoắc Minh không nói gì nữa... Lục Khiêm sẽ bay lúc bốn giờ chiều.hưng ông rời đi lúc hai giờ. Hoắc Minh hiểu rõ.

Lục Khiêm ôm con trai rồi rời đi trong tuyết. Khi ông ngồi lên xe, thư kí Liễu không nhịn được mà nói: “Còn chưa tới giờ, sao ngài ra rồi ạ?”

Lục Khiêm cởi bao tay, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn về phía trước. “Đi đến studio đi.”

“Đúng rồi, trên đường dừng một tiệm trà sữa, tôi muốn mua một ly.” Thư kí Liễu cười tửm tỉm, ông Lục định đi gặp cô Minh Châu đây mà. Vì vậy, anh ta trêu đùa: “Lát nữa cô ấy thấy ngài, chắc chắn sẽ rất vui.” Lòng Lục Khiêm hơi ê ẩm.

Một lát sau, ông ấy đè giọng nói: “Tôi nợ mẹ con họ quá nhiều.”

Thư kí Liễu định an ủi mấy câu, cuối cùng vẫn từ bỏ, khẽ thở dài.

Trời đổ tuyết nhỏ.

Rất lạnh.

Trong studio không có lò sưởi, Minh Châu lại quay quảng cáo dầu gội đầu, mặc váy mùa hè. Sau khi quay xong, trợ lý lập tức lấy chăn ra trùm cho cô.

Cô lạnh đến run rẩy, còn đi xem video, vẻ mặt rất nghiêm túc. Lục Khiêm đứng ở cửa nhìn cô.

€ô nói, cho dù công việc của cô nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng cô chỉ muốn sống yên phận nên dù ông đau lòng thì cũng không qua quấy rầy cô.

Nhưng Minh Châu đã nhìn thấy ông.

Người xung quanh đều nhìn người đàn ông lịch sự nhã nhặn, khí chất nho nhã đó.

Đạo diễn nhận ra Lục Khiêm.

Anh ta không vạch trần, nhỏ giọng hỏi Minh Châu: “Tìm cô à?”

Minh Châu nhìn chằm chằm Lục khiêm.

Thư kí Liễu rất thông minh, lập tức mang trà sữa vào phát cho mọi người, cũng cười nói: “Ông Lục đi ngang qua, thuận đường tới thăm cô Hoắc. Trời đang lạnh, mọi người uống chút trà nóng đi.”

Anh ta đưa ly trà sữa nóng nhất cho Hoắc Minh Châu.

Minh Châu cầm ly trà sữa, đi tới trước mặt Lục Khiêm. Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm.

Ông cởi áo choàng ra, khoác lên vai cô, nhẹ nhàng kéo kín lại: “Còn không biết mặc nhiều quần áo nữa, đã lớn vậy rồi.”

Tuy trách cứ, nhưng giọng rất dịu dàng. Tim Minh Châu đập loạn nhịp, cô hỏi nhỏ: “Anh cố ý qua thăm em à?”

Lục Khiêm nhìn xung quanh, sau đó hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh cố ý mang trà sữa đến cho mấy tên đực rựa này sao?”

Minh Châu không lên tiếng. Cô cúi đầu xuống uống một ngụm, rất nóng, trong lòng cũng ấm áp. “Em nói chuyện với anh như vậy, anh không giận em à?”

Đôi mắt đen của Lục Khiêm nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau mới cười nói: “Em nhỏ hơn anh nhiều như thế, anh giận em cái gì chứ?”

Rốt cuộc ông vẫn sờ đầu cô.

Tay ông còn khẽ vuốt ve, như người chồng sắp đi xa.

Minh Châu được đối xử dịu dàng nên không muốn phá hỏng bầu không khí.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top