Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 760: Nhưng ông vẫn rất nhớ cô


Ông...đến đây làm gì?

Dáng vẻ Lục Khiêm nhàn nhã, mỉm cười nhìn cô ấy, như đang nhìn một đứa cháu bình thường.

Dưới ánh đèn, sắc mặt cô ấy tái nhợt.

Người làm bố không khỏi chú ý tới, Hoắc Chấn Đông sai quản gia chuẩn bị đồ ăn, nói với con gái út: "Sao con xuống nhà mà không chào hỏi ai? Gọi chú Lục đi."

Môi cô ấy mấp máy nhưng mãi chưa nói được lời nào. Cô ấy quay người chạy lên lầu.

Hoắc Chấn Đông lắc đầu nói với Lục Khiêm: "Con bé hư quá! Cậu Lục đây đừng để trong lòng."

Lục Khiêm nhìn lên lầu, cười nói: “Cô bé vẫn là trẻ con, không sao."

Quản gia đích thân mang đồ ăn và rượu tới, Hoắc Chấn Đông và ông ấy ăn uống suốt một tiếng, nói nhảm một hồi lâu như ông vẫn không hiểu người họ Lục này đến đây làm gì...

Rạng sáng, thư ký Lục đỡ Lục Khiêm lên xe.

Lục Khiêm uống hơi nhiều. Ông tựa người vào ghế sau, vốn định sáng mai sẽ quay lại thành phố C, nhưng rõ ràng cô bé đó vẫn đang ầm ï với ông.

Ông nghĩ nên dỗ cô vui vẻ một chút.

Ông gọi vào điện thoại di động của cô bé, nhưng cô không bắt máy, sau bảy tám hồi chuông, Lục Khiêm nhẹ nhàng cúp máy.

Trong lòng ông dâng lên một cảm giác khó tả, một nỗi đau âm Ỉ.

Thực ra, người như ông không nên vướng vào tình cảm và tình yêu chứ đừng nói là với một đứa trẻ nhỏ tuổi... Cho dù ông có cố phủ nhận, cho dù ông có nói với những người xung quanh rằng cô chỉ là con cháu, nhưng ông không thể phủ nhận rằng ông đối xử với cô rất khác biệt.

Ông không thể dành tình cảm cho cô nhưng ông vẫn quan tâm đến cô...

Lục Khiêm mở cửa sổ xe cho gió thổi vào để đầu óc tỉnh táo hơn một chút, lúc lâu sau mới giả vờ bình tĩnh, trêu chọc thư ký Liễu: “Để cậu chê cười rồi!”

Có quá nhiều người thích Lục Khiêm.

Có người yêu vì gia thế, hoặc ngoại hình của ông... nhiều đến mức ông không thể nhớ tên.

Nhưng ông chỉ đặt Minh Châu trên đầu trái tim mình.

Họ chưa bao giờ có một mối quan hệ thực sự, thậm chí không làm chuyện gì động trời... Họ chỉ dùng bữa cùng nhau, cô chỉ chợp mắt trong phòng ngủ của ông, và họ chỉ hôn nhau một lần.

Và cô cũng chỉ gọi ông là chú Lục mà thôi...

Trong một khoảng thời gian dài ông không nghe được tin gì về cô.

Sau khi Ôn Noãn có thai, nhà họ Hoắc tới cầu hôn, ông luôn cho rằng cô gái nhỏ cũng sẽ tới, dù sao cô cũng thích mấy chỗ vui vẻ.

Nhưng cô không đến...

Ông có chút thất vọng, trong bầu không khí sôi động đó, ông lặng lẽ hút hết nửa bao thuốc lá.

Khi Ôn Noãn kết hôn.

Cuối cùng ông cũng nhìn thấy cô, mặc một chiếc váy màu xanh lam tuyệt đẹp, là màu xanh lam thuần khiết nhất mà ông từng thấy, cô đi cùng một người chị em, cô xa cách ông, ông chỉ có thể nhìn cô từ xa.

Lục Khiêm nghĩ, như vậy cũng được.

Sau khi gặp được cô, ông có thể nói gì đây? Ông không thể cho cô bất cứ thứ gì.

Đến cả chính bản thân ông cũng không cho được. Giữa họ có quá nhiều rào chắn, thân phận, tuổi tác...

Ông không dám nghĩ, liệu một phần tình yêu của cô bé ấy dành cho ông có thể chịu đựng được những thử thách đó hay không... Tình yêu sâu thẳm trong trái tim ông buộc phải từ bỏ trước khi ông kịp bày tỏ.

Nhưng ông vẫn rất nhớ cô.

Đã lâu rồi ông không liên lạc với những người phụ nữ được xem là tri kỉ đó...

Ông Dịch và những người khác không hiểu, họ cho rằng ông đang tu thân dưỡng tính, nhưng chỉ mình ông biết, thực ra là do ông không cẩn thận đã để mình rơi vào lưới tình với một cô bé mà thôi!

Khi đi công tác ở thành phố H, ông để trống một phần lịch trình, đích thân xếp hàng mua hai con thỏ.

Nghe mọi người nói đây là thỏ Stella Lou. Các cô gái nhỏ đều rất thích.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 761: Lục Khiêm cũng cười rộ lên


Gặp lại cô, đã là trước giao thừa Tết Nguyên Đán.

Lục Khiêm chủ trì một cuộc họp kéo dài mười hai giờ đồng hồ, cả người mệt mỏi, trên đường quay về khách sạn, ông nằm trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bên cạnh chỗ ngồi của ông đặt hai con thỏ tím.

Rất dễ thương, có chút không phù hợp với thân phận của ông.

Thư ký Liễu quay đầu lại, mỉm cười: “Ngày mai là ngài có thể gặp lại cô gái nhỏ nhà mình rồi, thời gian dài như vậy, có lẽ cô ấy cũng đã bớt giận.”

Lục Khiêm sờ sờ tai con thỏ, mạnh miệng: “Chỉ là một đứa trẻ mà thôi, cũng không phải muốn gặp tới mức đó."

Thư ký Liễu cười ha ha.

Lục Khiêm cũng cười rộ lên...

Tâm trạng của ông rất tốt, kéo cửa kính xe xuống thưởng thức ánh đèn bên ngoài, thở dài: “Lại một năm nữa

trôi qua! Tôi lại già thêm một tuổi!”

Thư ký Liễu điềm đạm nói: “Ngài vẫn đang ở độ tuổi tráng niên mài!”

Lời này của anh ta quả thật cũng không sai.

Với tuổi tác của Lục Khiêm mà đã đứng ở địa vị đó, đúng là vẫn trẻ.

Anh ta an ủi sơ sài như vậy, Lục Khiêm nghe liền phủi phủi ống quần, cười nói: “Tráng niên gì nữa? Ôn Noãn sang năm đã làm mẹ rồi, tôi cũng thăng chức thành ông cậu ngoại...”

Trong xe không có người ngoài, cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông liền trở nên trắng trợn.

Thư ký Liễu trêu chọc: “Lấy năng lực của ngài, nếu muốn có một đứa nhỏ thực sự không khó!”

Lời nói khiến tài xế cũng phải nở nụ cười.

Lục Khiêm châm một điếu thuốc lá, cười mắng: “Thằng nhóc thối nhà cậu, càng ngày càng không biết lớn nhỏ!”

Thư ký Liễu lại nói thêm mấy câu hài hước dí dỏm.

Bầu không khí trong xe rất tốt, đi thêm một đoạn đường nữa, khi dừng chờ đèn đỏ bên cạnh Fortune Plaza, tài xế cười nói: “Ông Lục, bên đó hình như đang tổ chức đón giao thừa, náo nhiệt quá.”

Lục Khiêm không nhịn được nhìn sang.

Đúng là rất náo nhiệt.

Pháo hoa không ngừng nổ rộ trên bầu trời đêm, những bông hoa lửa nhuộm lên thành phố những màu sắc sặc sỡ,

cũng giống như phủ lên màn đêm một lớp lưu ly, rất đẹp.

Trên quảng trường, một nhóm thanh niên đang đón giao thừa.

Xung quanh là những chiếc siêu xe đỗ rải rác, vừa nhìn đã thấy là một đám cậu ấm cô chiêu.

Giữa những người này, Lục Khiêm nhìn thấy Minh Châu. Cô mặc một chiếc áo khoác lông to sụ màu trắng, đội mũ len, trên tay cầm một que pháo hoa, càng có vẻ giống

một đứa trẻ chưa lớn.

Gương mặt cô ửng hồng, khi cô cười rộ lên, ngay cả pháo hoa cũng không so được một nửa của cô.

Lục Khiêm im lặng quan sát.

Hóa ra trong khi ông đang nhớ mong cô, cô lại vui vẻ thế này.

Ông nghĩ, hẳn vì cô đã đau khổ quá lâu rồi.

Thư ký Liễu nhận ra suy nghĩ của Lục Khiêm, cố ý tỏ ra kinh ngạc: “Kia không phải cô Minh Châu sao? Ài, ngài nói xem, con gái ở bên ngoài lúc đêm khuya thế này không quá an toàn, hay là mời cô ấy lên xe, chúng ta đưa cô ấy về nhà?”

Lục Khiêm tỏ vẻ đồng ý.

Ông phủi phủi chiếc quần tây, mở cửa xuống xe.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 762: Rồi lại


Một chàng trai trẻ, tay ôm hoa hồng, quỳ một chân dưới bầu trời đầy pháo hoa nở rộ.

Cậu ta tỏ tình với Minh Châu.

Lục Khiêm nhìn thấy cô gái nhỏ che miệng, có vẻ là bị dọa rồi.

Lục Khiêm thấy biểu cảm trên mặt chàng trai kia vô cùng chân thành, là thật lòng thích cô gái nhỏ...

Lục Khiêm không tiến lên. Mặc dù, ông đã sải chân ra khỏi cửa xe. Mặc dù, ông đã nghĩ xong lời đầu tiên muốn nói.

Ông vẫn chỉ đứng ở đó, lặng lế nhìn cô được người ta tỏ tình. Một lát sau, ông xoa trán bật cười...

Lục Khiêm, mày thật tự kiêu!

Lúc ấy, cô luôn quấn quýt lấy ông gọi chú Lục, nhưng ông lại quên mất, thực ra cô có rất nhiều rất nhiêu lựa chọn. Nhà họ Hoắc là nhà giàu số một phương Bắc, cô lại xinh đẹp như vậy, cô muốn kiểu đối tượng nào mà không có?

Lùi một bước, nhà họ Hoắc chỉ có hai người con.

Chị dâu Ôn Noãn của cô không khó đối phó, chỉ cần cô đồng ý, Hoắc Minh có thể bảo bọc cô cả đời.

Cô có thể, cả đời làm một cô gái nhỏ! Mà Lục Khiêm ông, có thể cho cô cái gì?

Một con thỏ bông Stella Lou phải đổ mồ hôi để xếp hàng mua, hay một tình yêu không dám nói thành lời?

Thực nực cười!

Lục Khiêm chưa bao giờ thấy chán ghét bản thân đến vậy... Minh Châu nhấc mắt lên, nhìn thấy ông, nhìn thấy chú Lục của cô mặc một bộ vest sáng màu, dáng người của ông rất đẹp, nhìn vừa nhã nhặn vừa sang trọng.

Ông còn chói mắt hơn cả bầu trời đêm nay.

Trước mặt, vẫn là chàng trai vừa tỏ tình...

Minh Châu vô thức nhẹ nhàng thì thầm: “Chú Lục!”

Lục Khiêm cũng im lặng nhìn cô.

Không biết đã qua bao lâu, ông cảm giác mắt mình hơi đau nhức, cố gắng cong môi nở một nụ cười nhàn nhạt, gật đầu với cô, sau đó liền ngồi vào chiếc RV màu đen.

Bốn bánh xe Audi màu đen chậm rãi lăn đi.

Lục Khiêm ngồi trong xe, bên cạnh còn có hai con thỏ đáng yêu.

Ông nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, thấp giọng dặn thư ký Liễu ngồi phía trước: “Sắp xếp chuyên cơ vào sáng mai.”

Thư ký Liễu muốn nói lại thôi.

Một lúc lâu sau, anh ta mới lấy hết can đảm lên tiếng: “Ngài đã vất vả xếp hàng mua chúng mà, cũng nên tự mình đưa cho cô ấy chứ ạ.”

Lục Khiêm đưa tay lên che mắt, hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn: “Cho người đưa đến chỗ Ôn Noãn, bảo là của con bé và Minh Châu, nhờ con bé chuyển cho cô ấy! Đừng nói là tôi mua.

Dù sao ông cũng có phần kiêu ngạo của mình, không muốn để cho người ngoài biết mình rung động với một đứa trẻ còn chưa lớn hết.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 763: Cô nhớ chú Lục


Ngày đầu năm mới, cô nhận được con thỏ kia.

Mặc dù Ôn Noãn không nói gì, Minh Châu vẫn đoán được con thỏ này là Lục Khiêm tặng.

Mà trước đó, ông Lục đã đến thành phố H.

Đêm khuya, cô nằm trên chiếc giường lớn màu trắng, ôm con thỏ kia trong lòng.

Cô nhớ chú Lục.

Cô nghĩ, nhận được quà, luôn cần phải cảm ơn một chút, hơn nữa, năm mới đến rồi, cô phải nói với ông một câu chúc mừng năm mới...

Cuối cùng, cô gửi cho ông một tin nhắn.

[Chúc mừng năm mới chú Lục!]

Đợi thật lâu thật lâu, ông mới trả lời lại một tin [Chúc mừng năm mới].

Bốn chữ vô cùng đơn giản lại khiến cô gái nhỏ của ông bật khóc, cô vùi mặt vào chăn khóc thầm, khóc cho tình

cảm không thể thổ lộ của mình.

Nếu cô thích bất cứ một người đàn ông nào trên thế giới này, có sẽ thể hiện tình yêu không chút kiêng dè.

Cô sẽ thẳng thắn vô tư nói một câu: Em thích anh!

Thế nhưng người nọ lại là Lục Khiêm, là ông Lục!

Ông là cậu của Ôn Noãn.

Minh Châu vì vậy mà tức giận với bản thân mình, nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà thích ông, một người bình thường không bao giờ xem tin tức như cô lại bắt đầu cố ý “tình cờ” xem TV, đọc báo, thậm chí còn nghe lén những khi bố và anh trai nói đến người kia.

Vậy nhưng cô vẫn hiểu rõ, ông không thuộc về cô!

Ban đêm, thành phố C.

Lục Khiêm mặc một bộ âu phục vừa khít người, ngồi trong phòng làm việc, nhìn điện thoại im lặng ngẩn người.

Thư ký Liễu đẩy cửa vào.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 764: Đêm khuya


Lục Khiêm bỏ điện thoại vào túi, khi đứng dậy, nét cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, lại biết thành ông Lục được muôn vàn người ngưỡng mộ kia...

Thư ký Liễu đi theo phía sau ông, khẽ thở dài.

Bên ngoài rất náo nhiệt, Lục Khiêm phát biểu xong thì ăn cơm cùng cấp dưới.

Đêm khuya, khi tiệc tàn, ông say!

Ông ngồi ở hàng ghế sau xe, vẫn cầm điện thoại nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủn mà cô gái nhỏ gửi cho mình, lải nhải với thư ký Liễu: “Cậu không biết tôi muốn buông tất cả mọi việc trong tay xuống rồi đi nghỉ ngơi một tháng liền tới mức nào đâu... Tôi muốn, trẻ ra mười tuổi!”

Như thế, có lẽ ông còn có dũng cảm đứng dưới pháo hoa.

Nhìn khuôn mặt rạng rỡ như mùa xuân của cô.

Thư ký Liễu nghe vậy thì hết hồn, sau khi xuống xe phải nói khô cả họng mới dỗ được người vào nhà.

Bà cụ Lục đau lòng con trai, tự mình tới chăm sóc.

Nửa đêm nằm mơ, Lục Khiêm chỉ cảm thấy sự dịu dàng của người bên cạnh, ông bắt lấy cổ tay người kia, khe khẽ lẩm bẩm: “Minh Châu!”

Bà cụ Lục chưa nghe rõ. Nhưng mà, hình như là tên của con gái.

Bà cụ Lục lập tức ra sức đập xuống tay thằng con nhà mình một cái, tức giận nói: “Uống rượu xong bầy giờ về mơ giấc mộng kê vàng*! Đang gọi tên hồng nhan tri kỷ nào thế hả!”

*Giấc mộng kê vàng: bắt nguồn từ truyện “Chẩm trung ký” của Trầm Ký Tế đời Đường, ý nói mộng đẹp và ngắn ngủi.

Lục Khiêm lập tức tỉnh rượu.

Đương nhiên ông nhớ rõ vừa rồi mình mơ thấy ai, nhất thời thấy hơi ngượng ngùng, khuôn mặt nhã nhặn hiện lên màu hồng nhạt.

Bà cụ Lục cảm thấy mặt mũi già nua của mình đã mất hết rồi: “Con gọi tên người ta trong mơ thì có bản lĩnh gì! Con cưới người ta về nhà họ Lục chúng ta sinh con đẻ cái, đó mới gọi là có bản lĩnh!”

Lục Khiêm ngồi dậy, rút một điếu thuốc lá. Ông lặng lẽ hút hết nửa điếu thuốc rồi mới cười nhạt: “Mẹ, không thể nào đâu!” Nói xong, ông dập thuốc, đi vào phòng tắm.

Bà cụ Lục nói thầm, vừa rồi con mình gọi cái gì nhỉ?

Hình như là gọi cái gì heo... Heo Nhỏ?

Thanh niên bây giờ đều thích gọi người yêu bằng tên thân mật như vậy sao?

Trong phòng tắm, Lục Khiêm chống tay lên vách tường mà tắm.

Dòng nước ấm áp dội từ đầu đến chân, trước mắt mờ mờ không rõ, nhưng trong lòng ông lúc này lại rõ ràng hơn bất cứ lúc nào, mình thực sự thích cô. Trong suốt hơn nửa năm này cô giận dõi ông, bên cạnh ông vô cùng sạch sẽ.

Dù người đẹp có thông minh biết điều đến đâu, ông cũng không có tâm trạng thưởng thức.

Dù hiểu rõ bản thân sẽ không thể có một kết quả cùng cô, nhưng ông lại vẫn ngây thơ mà giữ mình trong sạch... Sợ bị cô gái nhỏ bắt gặp, một cái cau mày của cô, ông cũng có thể nhớ rất lâu.

Lục Khiêm nở một nụ cười bất đắc dĩ...

Bọn họ không liên lạc với nhau, ngay cả trong khoảng thời gian ông đi công tác ở thành phố B.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 765: Cô gái nhỏ


Ông đã mất đi em gái, ông không thể tiếp tục mất cả Ôn Noãn.

Đôi mắt Lục Khiêm đỏ lên: “Hoắc Minh đâu?”

Ba người trong nhà họ Hoắc đều có mặt.

Bà Hoắc đau lòng khóc, Hoắc Minh bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng là Hoắc Minh Châu nhỏ giọng nói: “Anh ấy sang Anh Quốc xử lý vụ kiện của Kiều Anl”

Lục Khiêm lập tức bùng nổ: “Mẹ nó chứ!”

Giọng Minh Châu run run, gọi một tiếng chú Lục, một đống lời còn khó nghe hơn của Lục Khiêm nghẹn trong yết

hầu, không nói ra miệng.

Ông vào phòng sinh nhìn Ôn Noãn, khoảng mười phút sau lại đi ra.

Tình trạng của đứa trẻ rất không ổn, thực ra có thể bỏ cuộc rồi, nhưng Ôn Noãn vẫn kiên trì sinh nó ra.

Cho dù con bé đã gãy hai cái xương sườn.

Hành lang nhỏ bên ngoài phòng sinh chìm trong tĩnh lặng, Lục Khiêm dựa vào vách tưởng, ngửa đầu, hốc mắt nóng lên, dường như có gì đó sắp sửa rơi xuống...

Thời gian chờ đợi rất, rất lâu.

Ôn Noãn ở trong phòng sinh mười sáu tiếng đồng hồ, mãi đến nửa đêm mới khó khăn sinh được đứa bé ra.

Tiểu Hoắc Tây.

Hoắc Tây sinh non, tình trạng rất xấu, lập tức bị y tá đưa vào phòng ICU, thậm chí người nhà còn không kịp tới liếc mắt nhìn một cái...

Bác sĩ đi ra trình bày tình trạng của cô bé, uyển chuyển nói người nhà hãy chuẩn bị sẵn tâm lý, hơn nữa phải chú ý đến tâm trạng của sản phụ.

Giọt nước mắt nóng hổi trong mắt Lục Khiêm cuối cùng cũng rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên Minh Châu nhìn thấy ông rơi nước mắt, trong ấn tượng của cô, ông luôn mạnh mẽ, dường như không có chuyện gì có thể làm khó ông.

Quá nửa đêm, ông vẫn chưa ngủ, ở bên ngoài hút thuốc.

Sáng sớm.

Lục Khiêm vào phòng bệnh, bà Hoắc đã ra quầy lễ tân, trong phòng bệnh chỉ còn Minh Châu đang nhoài người bên giường của Ôn Noãn, hình như là không chịu đựng được nữa nên thiếp đi.

Lục Khiêm võ nhẹ lên vai cô.

Cô gái nhỏ lập tức thức giấc, mở đôi mắt hồng hồng, mơ mơ màng màng gọi một tiếng chú Lục.

“Vẫn còn nhớ tôi là chú Lục của cháu?”

Giọng ông khàn khàn, nói ra một câu không rõ ý nghĩa.

Nhưng Minh Châu cũng không có thời gian để suy nghĩ, bởi vì trong hoàn cảnh này, chút chuyện tình cảm của cô thực sự nhỏ bé không đáng kể, cô chỉ mong Ôn Noãn có thể khỏe lại, Tiểu Hoắc Tây có thể bình an.

Cô để Lục Khiêm và Ôn Noãn nói chuyện với nhau.

Còn cô đến cửa phòng ICU, nhìn vào bên trong qua một lớp kính thủy tinh, thế nhưng cô lại không nhìn thấy gì cả... Cô dựa vào cửa kính, lặng lẽ rơi nước mắt.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 766: Gió bụi dặm trường


Cho dù Lục Khiêm bề bộn nhiều việc như ông vẫn ở lại thành phố B để bầu bạn với Ôn Noãn.

Thư ký Liễu nhờ quan hệ, tìm được một gian phòng làm việc nhỏ.

Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.

Bình thường Lục Khiêm sẽ làm việc ở đây, đám vệ sĩ canh giữ bên ngoài, còn thư ký Liễu thì chạy tới chạy lui khắp nơi.

Ngày kế, Hoắc Minh bay từ Anh Quốc về!

Gió bụi dặm trường, toàn là áy náy!

Trước cửa phòng ICU, Lục Khiêm ra tay với anh, cho dù Hoắc Minh không đánh trả nhưng bàn tay ông ấy vẫn sưng đỏ...

Thư ký Liễu vừa thoa thuốc cho ông ấy vừa nói đùa vài câu.

“Ngài cũng lớn tuổi rồi, nên sửa tính tình lại đi!”

Lục Khiêm đè lửa giận xuống: “Tôi còn thấy đánh chưa đủ! Tôi phải đánh chết tên khốn này!”

Hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên âm thanh xôn xao.

Thư ký Liễu nhìn qua, người dẫn đầu bước vào là Minh Châu.

Thư ký Liễu biết điều mà bỏ ra ngoài. Minh Châu tiến lên vài bước nhưng không dám đến gần.

Lục Khiêm một tay móc điếu thuốc ra, cúi đầu châm lửa, rít một hơi rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Sao lại đến đây?”

Cô giơ tay lên giật lấy thuốc bôi: “Để cháu bôi cho chú!”

Thật ra thì Lục Khiêm bôi thuốc rồi, nhưng không ngại bôi lần nữa.

Cô ngồi bên cạnh Lục Khiêm trên chiếc sô pha chật hẹp, cầm một tay ông lên cẩn thận thoa thuốc. Ông từ tốn hút

thuốc, nhìn thẳng cô...

Gương mặt nhỏ nhắn của cô trắng bóng, cụp mắt rũ đôi mi dài.

Lục Khiêm làm như không có gì xảy ra, hỏi: “Cậu trai kia không tệ, sao không ở bên nhau?”

Cô sửng sốt một lát mới nhận ra ông hỏi gì. Cô hít nhẹ một hơi: “Không quá thích!”

Cô vừa nói vừa buông tay ông ra, giọng như một con mèo nhỏ: “Băng lại cho kỹ!”

Cô đang định bỏ đi thì bị túm lại.

Cô bị buộc ngồi lại bên cạnh ông, không biết có phải ảo giác của cô hay không nhưng cô cảm thấy mình dựa thật gần ông... Gần đến mức có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người ông.

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 767: Sau đó


Vẫn giống y như lần trước, nhẹ nhàng áp lên môi rồi dịu dàng ngậm lấy để cô thả lỏng môi, sau đó khẽ dò lưỡi vào, từ cạn đến sâu, tới tới lui lui quyện lấy mùi hương của cô.

Cô rất bất an, muốn giấy giụa. Eo thon lại bị tóm lấy, sau đó, cô bị ông ôm ngồi lên đùi.

Ông hôn cô theo cách vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, làm đầu óc cô trống rỗng, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ ông, nhưng lát sau lại không nhịn được tựa vào vai ông, lướt xuống ôm lấy lưng ông...

Cô bị ông hôn đến nhữn cả tay chân, không biết phải làm sao.

Cô cũng không hiểu tại sao ông cứ đối xử với mình như vậy.

Sau đó, cô bắt đầu né tránh ông.

Thỉnh thoảng bọn họ chạm mặt nhau trong bệnh viện, cô cũng làm bộ như không thấy, cũng không gọi chú Lục mà quay đầu chạy mất.

Lục Khiêm nhìn theo bóng lưng cô, mặt đầy trầm tư.

Thư ký Liễu cố ý nói: “Khẳng định là ngài đang bắt nạt người tail”

Lục Khiêm cắm hai tay trong túi quần, nhớ đến cái hôn hôm đó, vật nhỏ vùi vào lòng ông như mèo con vậy, chắc là giận dỗi nên còn cắn nhẹ lên ngực ông một cái.

Thế nhưng lại cắn sai chỗ làm ông không được thoải mái.

Ông biết là mình khát vọng cô, dù đang xử lý chuyện của Ôn Noãn nhưng ông vẫn không thể ngừng suy xét đến chuyện của hai người.

Ông đang nghĩ có thể hay không.

Ông lần tìm trong vô số “không thể”, muốn xem thử có thể tìm được con đường “có thể” hay không.

Lục Khiêm còn chưa tìm được đường thì Hoắc Minh đã ra một quyết định trọng đại, anh âm thầm đưa Hoắc Tây đến phòng thí nghiệm để Ôn Noãn được tự do.

Lục Khiêm tát anh hai cái.

Sau đó ông không đành lòng ra tay nữa, ông biết quyết định như thế với Hoắc Minh mà nói là vô cùng khó khăn...

Đêm Hoắc Tây bị đưa đi, Lục Khiêm uống rất nhiều rượu, thư ký Liễu không khuyên nổi. Cuối cùng anh ta đến tìm Minh Châu, năn nỉ cô khuyên một chút: “Sáng mai ngài Lục có cuộc họp quan trọng, uống nữa sẽ thất lễ mất!”

Anh ta van nài cả buổi, cuối cùng Minh Châu cũng đồng

Thư ký Liễu mở cửa ra giúp cô nhưng không vào theo, chỉ nhỏ giọng nói: “Tôi ở ngoài canh cửa!”

Trong căn phòng nho nhỏ mờ tối.

Cô phải thích ứng cả buổi mới thấy rõ được bên trong, Lục Khiêm đang dựa vào sô pha, trước mặt là mấy chai sâm panh. Chắc là nghe thấy tiếng bước chân nên ông ngước lên nhìn cô một cái, sau đó lại rót cho mình một ly.

“Đừng uống!”

Cô bước lên bắt lấy tay ông không cho đụng vào.

Lục Khiêm lẳng lặng nhìn cô, tròng mắt đầy tia máu, thật lâu sau mới lên tiếng: “Cháu ra ngoài đi!”

Minh Châu không chịu đi.

Cô quỳ xuống thảm, dọn luôn mấy chai rượu kia.

Cô làm thế trong lúc này giống như con nít đang đến thăm ông, có hơi ngây thơ.

Dù Lục Khiêm đã uống rượu nhưng cũng biết cô không phải trẻ con, chẳng những không phải trẻ con mà còn là một người phụ nữ trưởng thành...

Ông nhẹ nhàng kéo cô, ngắm thật cẩn thận.

Khoảng thời gian khó chịu này, thật ra chỉ có cô và ông cùng nhau vượt qua.

Giọng Lục Khiêm nghẹn lại: “Minh Châu, chúng ta thử nhét”

Ông mượn cơn say để thỏa hiệp, ông cũng như mọi tên đàn ông trên đời này, không chịu nổi cám dỗ, khao khát tình yêu của người phụ nữ mình thích. Thậm chí giờ phút này trong đầu ông còn nghĩ, nếu bọn họ phát sinh quan hệ, mọi thứ đã không thể thay đổi thì ông phải chịu trách nhiệm với cô, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, bọn họ cũng phải đi cùng nhau.

Minh Châu không nghe rõ ông nói gì.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 768: Cô thích đến vô cùng hèn mọn


Dịu dàng và kiềm chế.

Nhưng hai người đã rối tinh rối mù, ông uống rượu nên không biết tiết chế, cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ.

Sau đó, cô bị ông ôm đến cái giường trong phòng bên cạnh, chiếc giường được làm bằng dây thép.

Chỉ cần chút động tĩnh đã vang lên cành cạch.

Lục Khiêm “yêu” rất bạo, cả buổi tối cái giường dây thép cứ lắc lư như con thuyền trong cơn bão, hòa vào đó là tiếng rên nhẹ không thể tự kiềm chế của cô, không ngừng rung động...

Cô từng “làm chuyện ấy” nhưng không quá thành thạo.

Lục Khiêm ở trên giường lại quá bá đạo nên cũng không cần cô làm gì.

Thư ký Liễu bên ngoài tất nhiên cũng nghe thấy động tĩnh, tự hiểu rõ nên gọi vệ sĩ lùi ra xa, tự mình ở lại giữ cửa đến nửa đêm...

Sáng sớm, cô tỉnh lại trong lòng ông.

Cơ thể có hơi mỏi nhưng nhiều hơn là thoải mái, làm cô không muốn động đậy chút nào.

“Dậy rồi à?” Phía trên truyền đến giọng người đàn ông khàn khàn.

Minh Châu không dám lên tiếng.

Thật ra thì Lục Khiêm cũng không muốn dậy, ông hiếm khi nào làm đến không biết tiết chế như thế, huống chỉ còn một đống chuyện phải làm, ông cầm lấy đồng hồ đeo tay trên đầu giường xem thử.

Trong nửa tiếng nữa ông buộc phải dậy nên có vài lời muốn nói với cô.

Nhưng không đợi ông kịp lên tiếng, Minh Châu đã nói trước, giọng còn run run: “Ngài Lục yên tâm, tối qua chỉ là một đêm phong lưu mà thôi!”

Ngài Lục...

Một đêm phong lưu...

Lục Khiêm giận đến buồn cười, ông véo véo lỗ tai cô, hỏi ngược lại: “Tối qua là ai đã gọi chú Lục cả buổi, khiến tim tôi tan cả ra, giờ sướng xong thì thành ngài Lục rồi? Nếu ai cũng như thế thì ngài Lục tôi đây không phải bận bịu lắm à, sớm muộn gì cũng chết trên giường phụ nữ.”

Ông nói rất khó nghe, làm mắt cô hơi đỏ lên.

Thật ra Lục Khiêm cũng không thấy dễ chịu, ông yêu thương cô, nhưng vì chuyện của Ôn Noãn nên chung quy

vân không thể vui sướng.

Cuối cùng ông ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Nhận được thỏ chưa? Có thích không?”

Mắt Minh Châu đỏ lên, biết điều mà gật đầu: “Thích!” Lục Khiêm không nói gì thêm, chỉ ôm lấy cô. Hồi lâu sau mới dán lên lỗ tai cô: “Thích thì tốt!”

Ông ngồi dậy mặc quần áo, vừa mặc vừa nói với cô: “Em ngủ thêm một lát đi! Trưa tôi sẽ về...”

Ông đã quen nói những lời tán tỉnh như thế với phụ nữ.

Thế nhưng vào giờ phút này ông lại thấy mất tự nhiên, cô gái nhỏ nhà ông thì không giống.

Ông ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở mép giường bóp mặt cô. “Tôi phải đi rồi! Nếu không sẽ trễ họp, em xem thử cổ chú Lục của em có phải có vết cào của bé mèo hoang không?”

Hoắc Minh Châu cuộn chăn nhìn ông bằng đôi mắt ướt át.

Bọn họ lại quan hệ.

Nhưng mấu chốt là ông không chịu nói gì, làm cô cũng không dám đòi hỏi tương lai với ông, vì thời điểm này không phải lúc thích hợp...

Cô ấy rất tủi thân, không đợi ông trở lại.

Cô tránh né ông, cố gắng không gặp mặt, chỉ là đến đêm lại nhớ ông đến không ngủ nổi.

Lục Khiêm vô cùng bận rộn... Bốn ngày sau, cô nhận được điện thoại của ông, giọng nói dịu dàng xen lẫn mệt mỏi: “Ngày mai tôi phải vê thành

phố C rồi, gặp mặt được không?”

Đến khi ông nói với cô như thế thì cô mới biết, bản thân mình trông đợi biết bao nhiêu.

Thân phận của hai người họ đã định sẵn cô không thể đòi hỏi.

Cô thích đến vô cùng hèn mọn...

Cuối cùng, bọn họ hẹn nhau ở một nhà hàng, thư ký Liễu đứng ở cửa đón cô vào phòng riêng.

Cả phòng riêng lớn như thế chỉ có một mình Lục Khiêm. Áo sơ mi xanh nhạt, quần tây dài màu đen.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 769: Rõ ràng là chỉ có


Mặt Minh Châu lập tức đỏ rực. Đã mấy ngày rồi, còn đau đớn gì nữa? Lục Khiêm cười tỉnh bơ.

Đêm đó có thể do ông quá thô lỗ khiến cô cứ kêu đau mãi... Cô gái nhỏ vẫn khá yếu ớt.

Lúc này, người phục vụ đẩy cửa vào, lục tục dọn món.

Rõ ràng là chỉ có hai người nhưng lại đầy một bàn thức ăn, cô không nhịn được lên tiếng: “Không ăn hết đâu, lãng phí”

Lục Khiêm cười nửa miệng: “Biết tiết kiệm tiền cho tôi rồi?”

Ông gắp thức ăn cho cô, hời hợt nói: “Lúc nào học được cách tiết kiệm sức lực cho chú Lục thì mới thật sự là quan tâm.”

Mặt cô càng đỏ hơn, chú già thật không biết xấu hổi

Lục Khiêm nhìn vẻ mặt của cô, nhẹ nhàng bỏ qua.

Ông đặc biệt múc một bát cháo gà cho cô, dịu dàng mở miệng: “Là gà vườn đó, thích hợp bồi bổ cho phụ nữ.”

Cô yên lặng húp canh.

Tóm lại vẫn có hơi dè dặt.

Cô không biết ông sẽ sắp xếp mình thế nào...

Ăn xong bữa cơm, Lục Khiêm đút cho cô gái nhỏ nhà mình đến trơn bóng mịn màng mới chịu gật đầu hài lòng.

Ông lấy một món đồ từ trong cặp công văn ra.

Là một lá bùa bình an.

Lục Khiêm khẽ đeo vào cho cô, nhét vào trong cổ áo, ánh mắt sâu thẳm: “Lúc tôi đi cầu cho Ôn Noãn thì tiện tay xin một cái cho em, tháng này không được phép gỡ ra, nghe chưa?”

Minh Châu không nhịn được lôi ra ngoài, nhẹ nhàng sờ lên.

Lục Khiêm sờ cái đầu nhỏ của cô, nói nhỏ: “Mong em và Ôn Noãn được bình an.”

Minh Châu nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đưa cho Tiểu Hoắc Tây.

Người cần bình an nhất là Hoắc Tây.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 770: Em cảm thấy có ý gì?


Nhưng lúc ông đứng dậy, cô vẫn không nhịn được níu áo ông lại, giọng run rẩy: “Lục Khiêm!”

Ông dịu dàng nhìn cô.

Minh Châu nắm chặt thẻ đen, vẻ mặt lo lắng, lấy hết dũng khí mới nói ra: “Đây là có ý gì?”

Lục Khiêm cười. Ông hỏi ngược lại cô: “Em cảm thấy có ý gì?”

Môi cô khẽ run: “Tôi không biết! Lục Khiêm, ông nói cho rõ ràng.”

Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, kéo đầu nhỏ của cô ấy tựa vào hông mình, so với ông quả thật cô ấy quá nhỏ tuổi, ông không nhịn được xem cô ấy như con nít mà dỗ dành, hồi lâu sau mới nói: “Bạn trai cho bạn gái tiền tiêu không phải là chuyện thường tình hay sao?”

Minh Châu mím chặt môi.

Cô ấy ôm chặt lấy eo của ông, giọng xen lẫn tiếng khóc: “Thế bạn gái có thể ra yêu cầu, không cho phép anh ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, yêu cầu anh chỉ được có mình em thôi không?”

Cô không dám nghĩ đến tương lai, nhưng nếu ông đã muốn bọn họ bên nhau, vậy ít nhất phải là tình cảm thuần

túy, không có thêm ai khác.

Lục Khiêm cúi đầu nhìn cô gái nhỏ nhà mình, đúng lúc cô cũng ngẩng đầu lên.

Ông thuận thế hôn cô.

Lát nữa ông phải lên máy bay nên không có nhiều thời gian âu yếm với cô, chỉ hôn phớt một lát rồi mới dịu dàng nói: “Sau khi quen em thì đã không còn ai bên cạnh nữa rồi.”

Cô ôm lấy eo ông, mặt dần đỏ lên.

Cô nhớ tới lần ghen tuông đó.

Lục Khiêm cũng không trêu chọc cô nữa, cô gái nhỏ thích ông, sao ông nỡ trêu cô đây.

Ông sờ mặt cô, nhỏ giọng nói: “Cũng không cho em ra ngoài với người khác, anh mà lại thấy có ai tỏ tình với em thì sẽ chặt chân em.”

Cô ấy biết điều “ừ” một tiếng, nhìn ông không thôi.

Lục Khiêm cúi đầu hôn cô ấy, giọng đè nén: “Anh đi!”

Minh Châu cũng đứng dậy theo ông, sửa sang áo sơ mi cho ông, đưa cặp công văn cho ông. Lục Khiêm rất muốn bỏ cô ấy vào túi công văn mang theo.

Trước khi đi, ông trầm giọng nói: “Mấy hôm nữa anh sẽ đón Ôn Noãn về thành phố Œ, em đi theo đi.”

Cô hơi bất ngờ.

Tương lai của anh trai và Ôn Noãn còn không biết ra sao, cô đến thành phố C có ổn không?

Lục Khiêm nhớ tới chuyện của mẹ mình nói “Minh Trư” lần trước, cười cười: “Không sao, có chú Lục ở đây!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 771: Quản gia ngơ ngác


Còn có lá bùa bình an, cô ấy cẩn thận ngửi mùi, trên đó chắc chắn còn vương mùi của chú Lục, ông lấy từ trong túi quần ra mà, ấm áp.

Cô ngửi ngửi một hồi thì đỏ mặt.

Thật nhớ đến đêm hôm đó.

Thật sự không nhìn ra, ông lớn hơn cô ấy nhiều như thế, nhưng vẫn lợi hại như vậy.

Ông có hơi thô bạo, nhưng cả đêm cũng làm cô sung sướng mấy lần.

Cô lại tự véo đùi mình, nghĩ gì thế, ban ngày ban mặt sao lại nghĩ đến những chuyện này!

Không được không được, nghĩ thêm về chuyện bạn trai bạn gái thôi...

Nửa tháng sau, Ôn Noãn và Hoắc Minh ly hôn.

Lúc này, Ôn Noãn đã sinh Hoắc Tây được đầy tháng, Lục Khiêm làm xong thủ tục thì bay từ thành phố C qua đón Ôn Noãn, còn tiện tay tóm cô gái nhỏ nhà mình về.

Ôn Noãn đắm chìm trong đau khổ nên không nghĩ nhiều.

Thành phố C, nhà họ Lục, bà cụ Lục thấy Ôn Noãn thì đau lòng, ôm cháu gái ngoan vào lòng mắng Hoắc Minh một trận.

Minh Châu vô cùng xấu hổ.

Lục Khiêm nhìn cô ấy một cái rồi nói với quản gia đang đứng sau: “Cô cả vẫn ở phòng lúc trước, dọn dẹp phòng khách đối diện phía Đông cho cô Minh Châu ở.”

Quản gia ngơ ngác.

Phòng khách đối diện phía Đông không phải là phòng ngủ đối diện với ngài Lục hay sao?

Quản gia hơi do dự: “Thế có quấy rầy đến ngài không?” Lục Khiêm khẽ phất tay: “Làm theo lời tôi đi!”

Quản gia liền đi, bà cụ Lục mới thoát khỏi đau lòng, ghé vào tai ông hỏi: “Cô bé này là Minh Trư à?”

Đừng chê bà già, lần trước lúc con trai gọi bé heo nhỏ bà nghe rất rõ ràng.

Chính là Heo Nhỏ.

Lục Khiêm dở khóc dở cười, nhưng đồng thời lại xấu hổ đỏ mặt, đối với người lớn tuổi như ông mà nói thì chuyện yêu đương với cô gái nhỏ, nói ra chẳng những người ta không tin mà còn cười cho.

Bọn họ còn phải cân nhắc về thân phận và địa vị.

Lục Khiêm rất thành thạo với việc đối phó mẹ mình, tránh nặng tìm nhẹ: “Mẹ hồ đồ rồi, đây là Minh Châu - em gái Minh, không phải Minh Trư gì đâu!”

Bà cụ Lục nhìn con trai, tạm tin.

Cũng đúng, em gái Hoắc Minh tuổi xấp xỉ Ôn Noãn, sao Lục Khiêm có thể vô lương tâm mà trâu già gặm cỏ non được.

Bà thất vọng vô cùng.

Cô gái xinh đẹp, trắng nõn bóng loáng, vừa nhìn đã biết sẽ sinh con trai.

Mọi người đường xa mệt mỏi, ăn cơm xong thì đều về phòng nghỉ ngơi.

Minh Châu sẽ ở lại đây một tuần.

Cô không mang nhiều quần áo đến, tổng cộng chỉ ba bốn bộ, đang dọn dẹp định lát nữa qua xem chị dâu.

Có người lặng lẽ bước vào, khóa trái cửa.

Eo thon của cô bị ôm lấy, hơi thở trong veo của đàn ông bao quanh cổ cô, hôn đến tê dại cả người, làm cô không nhịn được gọi chú Lục.

Lục Khiêm sờ lên eo thon của cô.

Cứ hôn rồi sờ hồi lâu mới bế cô lên giường.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 772: Ngủ thêm lát đi


Đến khi tỉnh lại thì trời đã chạng vạng tối.

Ánh hoàng hôn mùa thu xuyên qua cửa sổ sát đất, rắc một lớp màu vàng nhạt lên người nằm trên giường.

Lục Khiêm tỉnh dậy từ lâu, thấy cô mở mắt ra thì dịu dàng hôn cô một cái rồi nói: “Ngủ thêm lát đi, đến giờ cơm tối anh gọi em dậy!”

Vừa nói vừa ngồi dậy mặc quần áo. Ông còn có cả đống việc, thư ký Liễu đã đến phòng sách chờ ông lúc lâu nhưng ông không nỡ bỏ cô lại, sợ lúc cô tỉnh sẽ thấy khó chịu.

Ông trân trọng cô gái nhỏ nhà mình, cho dù không thể lúc nào cũng bên cạnh nhưng vẫn cố gắng hết sức.

Minh Châu hơi xấu hổ. Cô kéo chăn, ngước lên nhìn ông.

Lục Khiêm đã mặc quần áo tử tế, cúi người hôn cô, sau đó cười khẽ.

Ông đi rồi nhưng cô không dám ngủ tiếp.

Cô đi xem Ôn Noãn, sau đó lại đến trò chuyện với bà cụ Lục, bà cụ Lục tuy già nhưng vẫn sáng suốt, không hề giận cá chém thớt lên cô, cộng thêm nhà họ Lục ít con gái nên còn rất thích.

Buổi chiều, Lục Khiêm làm xong việc quay lại thì thấy cô gái nhỏ nhà mình đang theo mẹ mình đi hái đậu đũa.

Bà cụ Lục cứ luôn miệng nói: “Đây là tự trông đó, không có thuốc trừ sâu.”

Ông gạt dây leo trên đỉnh đầu sang bên, bước đến trêu ghẹo: “Bà cụ có ý thức bảo vệ môi trường lắm nhé, mọi ngày trân trọng mấy món này lắm đấy, không có tùy tiện cho người ngoài ăn đâu.”

Bà cụ Lục cười nhạt.

Bà nói với cô gái nhỏ: “Đừng có nghe chú Lục của con nói bậy! Nếu mà nó nghiêm túc một chút, dẫn 'Heo Nhỏ' về nhà thì thứ gì bà cũng moi ra hết.”

“Heo Nhỏ?” Hoắc Minh Châu ngơ ngác.

Vì thế bà cụ Lục kể sơ lại chuyện ông say rượu nói nhảm.

Minh Châu nghe hiểu, mặt đỏ lên.

Lục Khiêm lẳng lặng nhìn cô cười nửa miệng, càng chọc cô mất tự nhiên. Nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào, thì ra chú Lục uống say sẽ gọi tên cô.

Sắc trời dần tối.

Bà cụ Lục đích thân xuống bếp, cô gái nhỏ cũng lẽo đếo theo sau, Lục Khiêm ngày thường tay không dính nước mùa xuân cũng ở lại nhà bếp...

Cơm nước xong thì bọn họ về thẳng phòng mình.

Ở cửa, Lục Khiêm thuận thế kéo cô vào phòng mình.

Phòng ngủ của Lục Khiêm rất lớn, bước vào còn ngửi được mùi cát tường, liên thông là phòng sách cổ kính, cạnh cửa sổ là nơi thưởng trà.

Minh Châu hơi choáng váng.

Lục Khiêm khẽ nhéo mũi cô: “Nhìn ngơ ra rồi?”

Cô hơi ngại ngùng, nói: “Trước giờ em không nghĩ tới, phòng của bạn trai em sẽ là thế này...”

Cô nói rất uyển chuyển. Thật ra là nói ông lớn tuổi, bảo thủ.

Sao Lục Khiêm lại không hiểu chứ, ông cười cười, ông bước qua pha một bình trà rồi săn sóc rót cho cô một ly.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 773: Ông bận bịu


Ông làm việc trong phòng sách, cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ông...

Thỉnh thoảng Lục Khiêm sẽ ngẩng đầu lên sai bảo cô lấy này lấy nọ, cô gái nhỏ sẽ vui vẻ chạy tới chạy lui.

Ông bận bịu đến mười một giờ đêm.

Cuối cùng đã có thời gian đè cô gái nhỏ lên giường, trêu chọc bắt nạt.

Minh Châu cảm thấy ông cầm thú, đã nói là không làm rồi...

Ngay lúc cả hai bên đều đã động tình thì vang lên tiếng gõ cửa, giọng bà cụ Lục truyền đến: “Lục Khiêm, chưa ngủ đúng không, mẹ làm bữa khuya cho con này!”

Tiếng xoay tay nắm cửa đã vang lên.

Cơ thể người trên giường cứng đờ.

Minh Châu mở to mắt, nhỏ giọng: “Làm sao bây giờ?”

Lục Khiêm nhanh chóng nhét cô vào chăn rồi đá dép cô vào gầm giường, còn ông thì ngồi ngay ngắn trên giường vờ như sắp đi ngủ.

Bà cụ Lục bước vào, vừa thấy dáng vẻ con trai đã hỏi: “Định đi ngủ à?”

Lục Khiêm cười nhạt: “Vâng! Hôm nay bận quái”

Bà cụ Lục đặt mông ngồi xuống.

Tối nay bà vô cùng rảnh rỗi muốn đến tâm sự với con trai, chỉ khổ cho Minh Châu nằm trong chăn ngộp muốn điên, vừa động đậy đã bị Lục Khiêm lấy chân kẹp đầu lại, ông còn vói tay vào trong chăn sờ đầu cô như đang trộm chó.

Cuối cùng bà cụ Lục cũng chịu đi.

Cửa vừa khép lại là Minh Châu đã bò ra khỏi chăn ngay, mắt ngấn lệ.

“Chú Lục, em không thở được!”

Lục Khiêm nhẹ nhàng kéo cô ra ngoài ôm vào lòng mình, ngắm nghía hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Thích ở đây không?”

Minh Châu đỏ mặt.

Cái gì mà thích hay không!

Lục Khiêm không hỏi tiếp, ông lấy bữa khuya mẹ mang đến cùng ăn với cô.

Cô ăn xong một bát vẫn thấy chưa đủ, đòi ăn thêm.

Lục Khiêm bóp mặt cô: “Vậy để anh kêu bà cụ lại làm cho vợ nhỏ thêm một phần nhé?”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 774: Còn về tương lai


Bà cụ Lục nào chịu cho con trai làm.

Bà vừa lấy hoành thánh trong tủ lạnh ra vừa quở trách con trai: “Tuổi không còn nhỏ nữa, hạn chế ăn khuya thôi, nên giữ dáng đi, nếu không sao mà tìm con dâu cho mẹ được?”

Lục Khiêm: ...

Nước sôi, bà cụ thả hoành thánh vào, còn cẩn thận thêm rau mùi vào.

Nghe nói con gái bây giờ đều thích ăn cái này!

Lục Khiêm bưng hoành thánh đi, nửa đường thì bật cười.

Ông không ăn rau mùi nhưng bà cụ vẫn cho vào, xem ra mắt bà cụ vẫn tinh lắm...

Cuộc sống yêu đương ngọt như đường mật. Quan hệ bọn họ còn chưa công khai nên Lục Khiêm định để cô lại đây ăn Trung Thu xong thì đưa cô về thành phố B.

Còn về tương lai thì phải lên kế hoạch từ từ.

Minh Châu ở trong nhà họ Lục hai ba ngày thì muốn ra ngoài đi dạo, mua quà Trung Thu cho Ôn Noãn và bà cụ, cô nghe nói bánh trung thu ở thành phố C rất nổi tiếng.

Thân phận Lục Khiêm đặc biệt nên lúc cô đi mua đồ chỉ có thư ký Liễu đi theo, còn ông thì ngồi trong xe đọc tài liệu.

Chỉ là không ngờ rằng sẽ đụng mặt người quen ngoài đường.

Hạ Mai.

Đồng nghiệp cũ của Lục Khiêm, địa vị không thấp, bà ấy vừa dùng bữa xong bước ra thì thấy xe của Lục Khiêm đậu ven đường, Hạ Mai biết rằng tương lai Lục Khiêm nhất định sẽ đi xa hơn mình nên rất để ý đến giao tình với người này.

Bà ấy lững thững bước đến gõ cửa xe.

Lục Khiêm tự nhiên bước xuống xe.

Hạ Mai cười nói: “Nhìn xa nghĩ là xe anh, không ngờ là thật!”

Lục Khiêm đang định trả lời thì cô gái nhỏ nhà ông tay xách nách mang chạy tới, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn gọi ông là chú Lục.

Hạ Mai không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Cô gái nhỏ rất xinh đẹp, vừa hay bà ấy cũng có con trai nên hắng giọng: “Lục Khiêm, đây là...”

Lục Khiêm không muốn đồng nghiệp biết chuyện riêng nên cười tủm tỉm: “Cháu trong nhà.”

Cháu à... Không biết tại sao nhưng Minh Châu có hơi khó chịu trong lòng. Thì ra trong lòng ông, cô chỉ là người bạn gái không tiện giới thiệu sao?

Tâm tư của cô bày hết lên mặt.

Lúc lên xe, Lục Khiêm dỗ dành cô vài câu, nhưng trong lòng đang âm thầm tính toán có nên đưa cô về thành phố B trước hay không, dù sao với thân phận của ông không thể công khai quan hệ với cô rầm rộ được, nếu có biến cố gì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Minh Châu.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 775: Bà rất thích cô gái nhỏ


Lục Khiêm mềm lòng.

Ông cúi đầu lần tìm môi cô, hôn lên.

Ngón tay thon dài mò vào chăn nhẹ kéo quần áo của cô ra, cảm giác mềm mịn tinh tế lập tức thiêu đốt ham muốn của đàn ông... Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà tối nay ông hơi thô bạo.

Sau khi kết thúc, cô mềm oặt dán chặt vào ông.

Mồ hôi dần dần nguội đi...

Lục Khiêm vỗ nhẹ người cô, dịu dàng như đang dỗ trẻ con.

Bọn họ đều không nỡ đi ngủ.

Cô giơ tay lên sờ soạng khuôn mặt ông, đè giọng thật thấp: “Chú Lục, sao đến giờ vẫn chưa kết hôn vậy?”

Lục Khiêm cười khẽ: “Em cảm thấy tại sao?”

Nói xong, ông kéo cô vào lòng...

Cô dán vào ngực ông, tim đập nhanh, mặt dày nói: “Em cảm thấy là anh đang đợi em lớn lên! Chờ em trưởng thành là anh sẽ có đối tượng kết hôn!”

Cô nhắc đến kết hôn, xem ra là rất muốn.

Bỗng nhiên Lục Khiêm thấy hứng thú, ông đưa tay vào chăn vừa bắt nạt vừa khàn giọng: “Tôi xem thử đã trưởng thành chưa nào, đừng gạt chú Lục nhai”

Lúc ông nổi lên hứng thú chắc chắn là xấu xa nhất.

Minh Châu bị ôm lên người ông, ông thong thả dạy cô

rất lâu, cô khóc lóc quậy phá ông vẫn không chịu tha, còn đổi cách lừa gạt, bắt nạt cô làm theo.

Tiểu Hoắc Tây sống chết chưa rõ, quan hệ của bọn họ chung quy vẫn phải lén lút.

Qua Trung Thu, Minh Châu phải về. Đêm trước khi đi, mắt cô ngấn lệ.

Lục Khiêm sờ đầu cô một cái: “Trẻ con thì đừng đau lòng mấy chuyện này!”

Thế nhưng chính ông cũng hơi buồn bã, làm sao ông không nghĩ đến chuyện giữ cô lại bên cạnh chứ.

Có cô ở đây, trong nhà vui vẻ hơn hẳn.

Trước đây bà cụ cứ rầm rì lẩm bẩm, bây giờ mỗi ngày đều xách giỏ thức ăn vào phụ người giúp việc, làm món cô gái nhỏ thích ăn, Lục Khiêm biết mẹ đã nhận ra, chỉ là không vạch trần mà thôi.

Đêm đó, ông ngồi trong phòng sách rất lâu.

Ông nghĩ về tương lai, nghĩ về cô gái nhỏ hứa cho mình cả cuộc đời.

Bà cụ bưng trà tới ngồi xuống, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, bà tin là cô gái nhỏ được con trai mang về nhà là nó đã xác định rồi.

Bà rất thích cô gái nhỏ.

Heo Nhỏ, không phải là Minh Châu sao!



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 776: Minh Châu trở về thành phố


Minh Châu trở về thành phố B.

Cô cứ nghĩ là sẽ rất lâu không gặp lại, thế nhưng mới về được một tuần thì Lục Khiêm đã đến.

Khi đó là vào ban đêm, cô nhận được điện thoại của ông: “Ra ngoài cửa đi!”

Hả!

Tim cô đập thật nhanh, ông đến thành phố B?

Cô cầm điện thoại vẫn chưa ngắt máy, nhanh chóng thay bộ váy khác rồi xuống lầu. Dưới lầu, Hoắc Chấn Đông vẫn còn chưa ngủ, đang ngồi đọc báo, thấy dáng vẻ của con gái nhỏ thì thuận miệng nói: “Trễ thế này rồi còn đi đâu?”

“Lâm Lăng gọi đi ăn khuya.” Cô nói xong thì chạy vụt ra ngoài.

Hoắc Chấn Đông lắc đầu, con bé này!

Một chiếc Lotus màu đen đang đậu trước cửa nhà họ Hoắc.

Lục Khiêm mặc bộ đồ màu đen đứng tựa vào cửa xe hút thuốc, cơ thể như hòa lẫn với màn đêm, thấy Minh Châu chạy ra thì nhẹ nhàng mở hai tay, cô tự nhiên nhào vào, tựa

đầu lên vai ông, chóp mũi là mùi hương dễ chịu của ông.

Hồi lâu sau, cô nũững nịu: “Suýt nữa là anh làm em bỏng rồi!”

Lục Khiêm cười cười vứt thuốc lá, cúi đầu hôn lên môi

Cô hơi sợ hãi, dù sao đang trước cửa nhà mình.

Rõ ràng Lục Khiêm cũng e dè, chỉ hôn một cái đã nhét cô vào trong xe.

Minh Châu chậm rãi kéo dây an toàn, mắt sáng lên: “Chúng ta đi đâu?”

Thật ra cô định hỏi có phải là đến khách sạn hay không, nhưng hỏi như thế thì chủ động quá, cứ như cô không kịp chờ nổi muốn “làm” vậy.

Lục Khiêm quay sang nhìn cô.

Một tuần không gặp, ông nhớ cô da diết nên hôm nay mới cố rút ra chút thời gian.

Ông cầm tay cô, giọng khàn khàn: “Đến thì biết!”

Minh Châu ngoan ngoãn “ồ” một tiếng.

Xe thể thao màu đen vụt nhanh trên đường, ước chừng một tiếng sau thì dừng trước một căn hộ cao cấp trên đường Quảng Nguyên.

Nơi đây nổi tiếng với giá nhà đắt đỏ, bảo mật riêng tư rất tốt.

Nghe nói chỉ có ông trùm trên thương trường và minh tỉnh mới mua được.

Lục Khiêm dẫn cô lên lầu.

Đẩy cửa ra, là một căn hộ chừng một trăm hai mươi mét vuông được trang hoàng xa hoa, lúc này trong phòng đang chiếu một bộ phim đen trắng, điệu hát của người da đen rất khác lạ.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 777: Đây là nhà chú Lục cho cô


Cô lắc đầu, hiếm khi cứng rắn đòi ông một câu trả lời hợp lý.

Lục Khiêm sờ tay cô, giọng đè nén: “Minh Châu, tạm thời anh không thể cho em một cuộc hôn nhân đúng nghĩa, thậm chí không thể công khai nắm tay trên đường lớn, nhưng dù sao chúng ta cũng không thể cứ gặp nhau ở khách sạn, vậy bôi nhọ em quá. Anh biết em xem nơi này là gì, nhưng Minh Châu này, anh chưa từng nghĩ như thế... Em cứ xem nơi này là nhà, anh là chồng em, ở đây anh chỉ là chú Lục của một mình em.”

Đây là chuyện tốt nhất ông có thể làm trong lúc này.

Một nơi bí mật, ông sẽ cố dành thời gian đến bên cạnh

Đến khi tình trạng Tiểu Hoắc Tây ổn định hơn thì bọn họ mới có thể công khai.

Ông nói xong, Minh Châu hơi xấu hổ.

Tâm trạng cô khác hẳn, vừa ngại ngùng vừa vui mừng.

Đây là nhà chú Lục cho cô.

Lục Khiêm biết đã dỗ được cô gái nhỏ rồi, dịu dàng nói:

“Anh có đặt hai con thỏ trong phòng ngủ, là thư ký Liễu nhờ người ta xếp hàng mua đấy, có thích không?”

Cô vừa dựa vào ông vừa bày tỏ: “Em thích anh hơnỊ”

Lục Khiêm kéo cô từ đằng sau ra ôm vào lòng, hôn một lát thì cô giãy giụa đòi ăn khuya, ông võ nhẹ vào mông cô: “Ăn được quá nhỉ, mà sao không thấy tí thịt nào.”

Thật ra cô sinh hoạt rất lành mạnh, eo thon, nhưng chỗ cần thịt thì cũng không thiếu.

Lục Khiêm rất thích. Ông cam tâm tình nguyện làm bữa khuya cho cô, cô thì cứ lượn quanh người ông, cuối cùng hỏi sao không thấy thư ký Liễu ở đây.

“Em muốn anh ta cứ ở đây?”

Lục Khiêm vừa nói vừa cười: “Thế lúc chúng ta làm chuyện kia cũng cho anh ta xem?”

Minh Châu tức phát khóc. Ông thật không biết xấu hổ, ỷ lớn tuổi bắt nạt người ta.

Quậy phá một hồi thì Lục Khiêm ôm cô gái nhỏ ngồi lên quầy bếp nhìn mình nấu hoành thánh cho cô.

Người đàn ông từ nhỏ tay không dính nước xuân nay lại cảm thấy ở cạnh cô làm những chuyện thế này cũng vô cùng hạnh phúc, còn thú vị hơn đi chơi suốt đêm ở câu lạc bộ hay nghe cô Hồ hát.

Ông nhớ lần trước Minh Châu hỏi tại sao ông không kết hôn.

Ông nghĩ, không phải là vì bận rộn hay vì thân phận, mà là vì trước khi gặp cô, ông chưa tìm được người khiến mình thật sự muốn yên ổn.

Trước giờ Lục Khiêm cứ cho là dù mình có lập gia đình thì cũng sẽ chọn người vợ khôn khéo linh hoạt, nhưng duyên phận đến, người nọ lại hậu đậu hơn thế nhiều, thậm chí còn không biết làm gì.

Chỉ biết quấn lấy ông gọi chú Lục.

Chỉ biết nũng nịu, không vui là không có lý lẽ gì!

Nhưng cô như thế lại khiến ông cảm thấy vui vẻ, không hề có lý do gì!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 778: Thư ký Liễu chỉ cười


Đêm khuya, cô gọi điện xong thì về phòng ngủ.

Lục Khiêm đã tắm xong, mặc áo tắm nằm trên giường, dường như đã ngủ.

Minh Châu nhìn thấy ông mệt mỏi hơi đau lòng, không muốn đánh thức ông nên len lén nằm xuống bên cạnh, nhưng vừa nằm xuống thì ông đã tỉnh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Lục Khiêm nhẹ nhàng sờ eo thon của cô: “Gọi điện xong chưa?”

Cô “ừ” một tiếng.

Lục Khiêm lại ôm cô chặt hơn, sau đó cúi đầu xuống sát mặt cô, quanh bọn họ đều là nhịp thở hổn hển nóng hổi làm người ta động lòng.

Giọng ông khàn khàn: “Làm một lần được không?”

Ông vừa nói vừa với tay mở tủ đầu giường, lấy một cái hộp nhỏ đặt lên gối.

Giây sau cô đã bị ông đè lên gối hôn lấy. Minh Châu thương xót ông, không phải cô không muốn, chỉ là cô nhìn ra được ông rất mệt mỏi... cô không nỡ để ông lao lực nên ôm lấy eo ông, nói: “Cái kia của em tới!”

Lục Khiêm ngơ ngác.

Sau đó sóng mũi cao vút của ông nhẹ nhàng cạ lên mặt cô, cười lên.

Không có mùi vị gì cả.

Minh Châu đỏ bừng mặt kéo tóc ông, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ôm nhau trò chuyện thôi! Cũng không nhất định phải làm chuyện đó.”

Lục Khiêm không miễn cưỡng.

Ông lại ôm lấy cô, giả vờ than thở: “Sau này không được kéo tóc anh nữa, kéo đứt thì chú Lục sẽ xấu đi đấy!”

Nói tới nói lui, ông vẫn để ý tuổi tác.

Minh Châu cười nhạt, ôm eo ông mềm nhữn hỏi: “Có thể ở lại bao lâu?”

Lục Khiêm sờ đầu cô: “Chiều mai phải đi!” Sáng mai có cuộc họp.

Bọn họ cũng chỉ có đêm nay để âu yếm nhau nên ông vô cùng quý trọng.

Cô rất thất vọng.

Nhưng cô quan tâm ông, có thể cảm nhận được Lục Khiêm trân trọng mình, đã làm tất cả mọi thứ có thể cho cô rồi, cô biết thời gian rảnh của ông đều dành cho mình.

Cô mơ mơ màng màng vùi đầu vào cổ ông ngủ mất.

Chú Lục, thật sự đã thành chồng rồi...

Trời còn chưa sáng thì Lục Khiêm đã dậy, ông đánh thức cô dậy làm hai lần.

Làm xong, Minh Châu mệt mỏi ngủ mất.

Lục Khiêm tinh thần sảng khoái tắm vội một cái, lại làm bữa sáng cho cô, tiện tay làm luôn cả bữa trưa, cô chỉ cần hâm lại là được.

Ông làm xong hết thảy thì vào phòng ngủ ngồi ở mép giường.

Cô vẫn đang ngủ.

Lục Khiêm bóp mặt cô, giọng trầm thấp và dịu dàng: “Tối sẽ về ăn cơm với em rồi mới về thành phố C, em khoan hãy về nhà.”

Cô nửa tỉnh nửa mê “ừm” một tiếng.

Lục Khiêm lại hôn cô một cái thật khẽ rồi mới đi.

Lúc lên xe, thư ký Liễu cố ý chọc: “Nấu cơm giặt giũ cho cô gái nhỏ mà ngài còn vui vẻ như thế?”

Lục Khiêm vuốt phẳng quần tây, bày ra vẻ không quan tâm: “Cô gái nhỏ giận dỗi, phải dỗ dành chút thôi, có gì đáng mừng đâu.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 779: Trái cây đều được rửa sạch


Minh Châu tỉnh dậy đã gần trưa.

Cô từ từ mở mắt, là nhà chú Lục cho cô.

Cô nhẹ nhàng chớp mắt, ôm con thỏ trên gối vào lòng rồi lăn mấy vòng, cô rất thích chú Lục.

Khi thức dậy là bữa sáng ông đã chuẩn bị sẵn.

Trái cây đều được rửa sạch.

Ông nuông chiều cô như một đứa trẻ, cưng chiều cô đến tận trời xanh, với thân phận này của Lục Khiêm, nếu đổi thành người phụ nữ nào cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào.

Minh Châu muốn làm bữa tối cho ông nhưng lại không biết, loay hoay nửa ngày cơm cũng cháy khét, chỉ có thể đổ đi.

Cuối cùng cô đặt đồ ăn ngoài.

Bốn giờ chiều, Lục Khiêm họp trở về.

Ông nhìn bàn ăn, cởi áo khoác tùy ý ném lên sô pha, cười nhạo cô: “Yêu chú Lục của em như vậy sao, gọi cả một bàn tiệc từ bên ngoài cho anh!”

Cô gái của ông đưa tay ra, ngón tay hơi bị rách da vì thái rau.

Đôi mắt cô ngấn lệ.

Trong lòng Lục Khiêm tức khắc mềm nhữn, mắng cô một câu: “Cô bé ngốc!”

Ông băng bó cho cô rồi cùng nhau ăn tối. Ăn xong, ông ngồi trên sô pha lặng lẽ hút thuốc, hơi cô độc, hơn nữa còn nhã nhặn đẹp trai, ngồi đó giống như một bức tranh sơn dầu.

Ông có tâm tư.

Buổi họp hôm nay, ông đã từ chối một chỉ định.

Việc nghiên cứu và phát triển một loại kim loại mới, có thể được sử dụng trong ngành hàng không vũ trụ và rộng hơn là các loại máy bay tàng hình khác nhau, nếu thành công, có thể đẩy nhanh công nghệ nội địa này trong ba mươi năm.

Đủ tiền vốn, tiếng nói mạnh mẽ, bao nhiêu người chạy theo như vịt.

Bốn năm nghiên cứu phát triển, sau thành công, tiền đồ của ông rộng mở!

Lục Khiêm từ chối và ông tiến cử một người dưới trướng mình.

Ông không hối hận, tuy rằng ông đã sống nửa cuộc đời vì điều này, nhưng bây giờ thì khác rồi, ông có Minh Châu, ông muốn cho cô một gia đình...

Minh Châu nép mình bên cạnh ông.

Lục Khiêm dập tắt điếu thuốc, nhìn cô hỏi: “Lần sau còn định nấu cơm không?”

Cô khom người, chui vào lòng ông, thì thầm rằng cô muốn học nấu ăn cho chú Lục.

Lục Khiêm nhẹ nhàng mỉm cười.

Lúc này rõ ràng ông có hơi u sầu nhưng ông lại càng sẵn lòng lắng nghe cô nói chuyện gia đình.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top