Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 740: Lâm Lăng giơ ngón giữa!


Hoắc Minh Châu không ngờ cô sẽ gặp được Lục Khiêm nhanh như vậy.

Lại còn trong một trường hợp không hề bình thường.

Ngày tiếp theo, Hoắc Minh Châu đi uống cà phê cùng bạn.

Quán cà phê nằm trên lầu một của một khách sạn năm sao nọ, khung cảnh rất đẹp.

Đối diện là bạn từ thuở bé của cô, Lâm Lăng đang đau lòng hỏi: “Hiện tại cậu không sao chứ? Nói cậu đấy, không phải chỉ là một thằng khốn thôi sao, có cần phải nuốt tận ba viên thuốc ngủ vì hắn ta hay không!”

Giọng nói của Hoắc Minh Châu như chú mèo con: “Tớ không ngờ được hắn ta đã từng yêu đương với chị dâu tớ, lại còn là một thằng khốn từ đầu tới đuôi, nghĩ đến việc hắn ta lừa gạt tình cảm mấy năm của chị dâu, tớ hận không thể chọc chết hắn ta!”

Cô khit mũi: “Cũng may, chị dâu của tớ không bị lừa sắc!"

Lâm Lăng tức đến mức bật cười.

Đứa nhỏ này, ngốc quá đi thôi!

Hai cô gái bắt đầu tụm vào nhau nói chuyện phiếm, không phát hiện cách đó hai bàn có một nhóm người cả nam cả nữ trông rất quyền thế, đó đúng là Lục Khiêm và thư ký Liễu còn có thêm hai ba nhân viên đi cùng.

Thư ký Liễu phát hiện ra trước.

Anh ta hạ giọng: “Ông Lục, là cô chủ nhà họ Hoắc”

Dù bận nhưng Lục Khiêm vẫn ung dung uống cà phê.

Ông đã phát hiện ra từ sớm, cũng đã nghe thấy hai cô gái nhỏ nói chuyện... , đúng là một bé ngốc!

Lục Khiêm rất bận, bên cạnh ông cũng không thiếu phụ nữ.

Ông không hề có ý định giao tiếp với cô gái nhỏ nhà họ Hoắc, giả bộ đứng dậy, cấp dưới ở bên cạnh ông cũng đứng bật dậy theo bản năng ...

“Minh Châu!”

Một chàng trai nhìn có vẻ tuấn tú đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng giữ lấy tay của Hoắc Minh Châu.

Đúng là Cố Trường Khanh.

Sau khi chuyện hắn có tình nhân bị lộ ra ngoài, Minh Châu không nghe điện thoại của hắn nữa, không chịu nghe hắn giải thích.

Cô uống thuốc.

Đến tận bây giờ hắn mới được nhìn thấy cô...

Hoắc Minh Châu hất tay hắn ra, khuôn mặt thanh tú nhăn lại: “Anh làm tôi đau đấy!”

Cố Trường Khanh muốn quay lại.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 741: Lục Khiêm bật cười


Vốn dĩ Lục Khiêm định rời đi nhưng ông lại ngồi xuống, rất hứng thú hóng chuyện. Ông nói với thư ký Liễu: “Cậu xem người trẻ tuổi thời bây giờ đi”

Thư ký Liễu là người rất biết cách chọc ông vui.

Anh ta giả vờ giận dôi: “Ngài cũng mới chỉ đầu bốn mươi, còn trẻ lắm!”

Lục Khiêm bật cười.

Đúng lúc này, ước chừng bên kia nói chuyện không hợp ý, có chút xung đột tay chân.

Hoắc Minh Châu không xảy ra việc gì nhưng chiếc túi cô đặt trên ghế đã rơi xuống đất, đồ vật bên trong rơi ra tán loạn.

Bảy tám cái son môi,

Một vài đồ trang sức đáng yêu, đặc biệt có một chú dê con vô cùng dễ thương.

Mấu chốt là còn có một bình sữa rất nhỏ.

Trong lúc nhất thời, không khí trở nên vô cùng vi diệu.

Lục Khiêm rất ngạc nhiên.

Ông biết Hoắc Minh Châu còn lớn hơn Ôn Noãn tận hai tuổi, nhưng sao mà... Cô còn mang cả bình sữa lẫn búp bê theo cùng vậy.

Cô vẫn chưa cai sữa à?

Vì thế, thư ký Liễu lại thấy ông Lục, người đã nhiều năm chưa hề cười, nay lại cong môi nở một nụ cười nhẹ, chưa nói tới việc sung sướng biết bao nhưng nhìn ra được ông đang rất vui.

Đôi mắt Hoắc Minh Châu bị hơi nước che phủ.

Cô cảm thấy rất mất mặt, cắn môi: “Cố Trường Khanh, chúng ta hủy bỏ hôn ước!”

Cố Trường Khanh đang định nói chuyện... Lục Khiêm mở miệng: “Giúp cô ấy nhặt đồ lên đi!”

Bình sữa của cô gái nhỏ cũng không thể để người khác nhìn một cách tùy tiện được.

Thư ký Liễu mỉm cười nói vâng, sau đó cực kỳ tốt bụng giúp cô nhặt lên, còn tri kỷ kéo khóa lại, đặt về chỗ ban đầu...

Hoắc Minh Châu ngơ ngác nhìn Lục Khiêm. Cô bạn Lâm Lăng cũng hóa ngây dại, đây là ai thế, nhìn kiểu gì cũng thấy quá khí phách, hơn nữa người đàn ông này

có khí chất hoàn toàn khác với những người còn lại.

Rõ ràng làn da rất trắng, lịch sự thanh cao nhưng lại mang tới cho người khác cảm giác kính sợ.

Thật lâu sau, Hoắc Minh Châu mới nói khẽ mấy chữ: “Chú Lục!”

Lục Khiêm ngồi giữa đám người...



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 742: Lâm Lăng ngây dại


Cô bạn Lâm Lăng sắp chết ngất đến nơi, người đàn ông quá đỗi đẹp trai phong độ nhưng, Minh Châu à, cậu có thể tém lại một chút, rụt rè một tẹo hay không...

Nhưng Lục Khiêm cũng không quá để ý.

Đã lâu rồi ông không được nhìn thấy ánh mắt trong sáng như vậy, giống như chú thỏ con.

Cơ thể của cô cũng thế. Rất cao, những chỗ cần mềm lại có vẻ rất mềm.

Ngay vào lúc bốn mắt chạm nhau, Cố Trường Khanh nhịn không được nữa, hắn cảm nhận được áp lực đến từ phía người đàn ông đang ở trước mặt. Hắn chất vấn Hoắc Minh Châu: “Ông ta là ai? Người yêu mới của em hả? Hoắc Minh Châu, không phải em uống thuốc tự sát vì anh sao?”

Lời này cũng bày tỏ được sự không cam lòng của người đàn ông.

Cố Trường Khanh rất kiêu ngạo, trong chuyện tình cảm của hắn và Hoắc Minh Châu, hắn vẫn luôn chiếm quyền chủ động tuyệt đối, hắn biết Hoắc Minh Châu cực kỳ yêu mình, chuyện gì cũng nghe theo, cho nên sau khi chuyện hắn có tình nhân bị lộ ra ngoài, hắn chẳng cảm đó là chuyện to tát gì.

Chia tay với cô tình nhân rồi quay về dỗ dành cô một tí là được.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Hoắc Minh Châu cũng sẽ nhìn người khác bằng ánh mắt say mê đó.

Đúng vậy, say mêt Căn bản Lục Khiêm không thèm để ý tới Cố Trường Khanh, ở trong mắt ông, Cố Trường Khanh cũng chỉ là loại người đứng chung mâm với Kiều Cảnh Niên!

Ông nhẹ nhàng nâng tay lên, bình tĩnh nói: “Mời vị này ra ngoài!”

Cố Trường Khanh ngẩn ngơ.

Trong nháy mắt, tám vệ sĩ mặc đồ đen cao to vạm vỡ xuất hiện, mỗi người đều mang một tai nghe không dây, nhìn có vẻ vô cùng chuyên nghiệp, người đứng đầu cúi chào trước rồi nói: “Ông Lục mời anh ra ngoài!”

Ông Lục...

Trong một lúc Cố Trường Khanh vẫn chưa nắm bắt được lai lịch của Lục Khiêm, nhưng hắn nhìn Lục Khiêm cứ

luôn cảm thấy khá quen mắt.

Hắn cũng rất thực tế, vỗ phẳng áo vest, nói với Hoắc Minh Châu: “Ngày khác chúng ta lại bàn!”

Hoắc Minh Châu quay mặt đi.

Cô sẽ không bao giờ nói chuyện với hắn nữa, có gì mà nói chứ, cô đã quyết định buông tay.

Thế nhưng khóe mắt cô vẫn đỏ hoe. Tóm lại, cô cũng đã từng thích...

Lục Khiêm nhìn khóe mắt đỏ bừng của cô gái nhỏ, cười nhẹ, chuẩn bị rời đi.

Ống tay áo bị người ta kéo lại.

Hoắc Minh Châu nhìn ông với cặp mắt rưng rưng, giọng nói y như chú mèo con: “Chú Lục, cháu có chuyện muốn nói với chú, cháu mời chú ăn cơm được không?”

Lục Khiêm khế nhíu mày.

Thật ra ông cũng không có thời gian, một lát nữa ông còn phải gặp vài người.

Nhưng chắc hẳn vì cô đơn quá lâu, bị một cô bé mềm mại đáng yêu thế này năn nỉ, thế mà ông lại không từ chối, nói với cô: “Đi thôi!”

Ông nói xong thì ra khỏi quán cà phê.

Một đám cấp dưới mười mấy người cộng thêm vệ sĩ lần lượt đi theo ông, mà người nọ lại chỉ mặc một bộ đồ thoải mái, nhìn có vẻ cực kỳ điềm tĩnh, thậm chí làn da của ông còn rất trắng, ngũ quan tao nhã quý phái, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra đây là ông chủ lớn.

Hoắc Minh Châu cầm túi đi theo.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 743: Cô cố gắng nhích


Trong thang máy, mấy người vệ sĩ bao vây quanh Lục Khiêm.

Hoắc Minh Châu bị ép vào một bên góc thang máy, dáng người cô vốn mảnh khảnh, còn vừa mới đi súc ruột do uống ba viên thuốc ngủ, nay nhìn lại càng thêm phần mảnh mai.

Cô cố gắng nhích về phía Lục Khiêm đứng.

Mấy người vệ sĩ ai ai cũng hung hăng dọa người, ngăn cản cô, cô gái nhỏ vô cùng uất ức.

Thư ký Liễu nhìn thấy cũng phải nở nụ cười. Lục Khiêm mở miệng: “Để cô ấy tới đây!”

Phía trước nhường ra một con đường, Hoắc Minh Châu chen đến bên cạnh Lục Khiêm, cô quay về phía mấy người vệ sĩ kia làm mặt quỷ, dáng vẻ vô cùng đáng yêu...

Lục Khiêm không khỏi nghĩ tới bình sữa của cô bên trong túi xách.

Ông cười nhẹ một cái.

Vốn dĩ cả người đang mỏi mệt nay đã thoải mái hơn rất nhiều, ông nghĩ chẳng lẽ đây là sức mạnh của cô nhóc này sao? Có thể giúp ông thả lỏng tinh thần!

Lục Khiêm có một phòng xép ở khách sạn, cực kỳ lớn, diện tích lên tới ba trắm mét vuông.

Thậm chí bên trong còn có cả một phòng gym nhỏ.

Ông rất bận rộn, sau khi vào phòng liền gọi đồ ăn, thư ký Liễu lập tức đi sắp xếp.

Không đến nửa tiếng, một bàn đầy món ăn Hồ Nam vô cùng phong phú được chủ bếp đẩy vào, Lục Khiêm không thèm ngẩng đầu lên, tập trung đọc tài liệu, chỉ lạnh lùng nói: “Mấy cô gái trẻ bây giờ đều thích ăn cay, không có ý kiến chứ?”

Hoắc Minh Châu vội vàng lắc đầu: “Không có, không cói”

Cô đâu dám có...

Ba người cùng nhau ăn cơm, rõ ràng thư ký Liễu chính là trợ thủ đắc lực của Lục Khiêm, lúc ăn cơm cũng biết điều chỉnh bầu không khí, thỉnh thoảng sẽ nói đôi ba câu dí dỏm.

Hoắc Minh Châu không biết ăn cay.

Cô ăn được mấy đũa đã cay rát họng, đôi mắt càng ngày càng đỏ.

Cuối cùng cô gái nhỏ nhịn không được, chọc chọc vào miếng cá hầm ớt, nhỏ giọng phàn nàn: “Vì sao phải ăn trong phòng khách sạn chứ! Cái vị cay này còn lâu mới bay bớt!”

Hừ, cái gì mà cô gái trẻ thích ăn chứ.

Rõ ràng là chính Lục Khiêm ông thích ăn cay!

Lục Khiêm đã phát hiện từ sớm nhưng vẫn luôn im lặng, nhìn dáng vẻ cô bé ngốc đỏ bừng cả mặt này khá hay ho.

Ông liếc mắt nhìn thư ký Liễu một cái. Thư ký Liễu ngầm hiểu, mỉm cười nói: “Bởi vì thân phận của ông Lục không tiện tới nhà ăn! Thoạt nhìn cô có vẻ

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 744: Lại còn là gà rán


Thật ra thư ký Liễu cảm thấy rất kinh ngạc: Từ trước tới giờ ông Lục đâu phải là người tốt tính đến vậy đâu, đều là người khác nhường nhịn ông, làm gì có chuyện dỗ dành một cô gái nhỏ như bây giờ?

Lại còn là gà rán, trà sữa...

Nhưng mặc kệ thế nào, gà rán và trà sữa đều có cả.

Hoắc Minh Châu ngồi trên chiếc ghế sô pha đặt trước cửa sổ sát đất, ăn uống vô cùng thỏa mãn... Trừ trước đến nay lượng cơm Lục Khiêm ăn vốn không nhiều lắm, cho nên mặc dù đã vào nghề gần hai mươi năm, ông vẫn có thể giữ gìn khí chất và dáng người như hiện tại.

Ông chỉ ngồi ở đằng kia, nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp.

Cô được nhà họ Hoắc nuôi nấng khá tốt.

Hôm qua vừa mới nuốt thuốc, mới nãy còn lôi lôi kéo kéo trước mặt chồng chưa cưới, lúc này đã vui vẻ ăn gà rán, thật sự quá vô tư.

Thế mà Lục Khiêm lại có chút ghen ghét.

Bàn cơm đã dọn xong hết từ lâu, thư ký Liễu ghé vào bên tai ông nói nhỏ: “Ông Lục, người đã tới, bây giờ có cần gặp luôn không?”

Lục Khiêm gật đầu.

Thư ký Liễu ít nhiều cũng đề phòng: “Vậy thì tới phòng sách?”

Lục Khiêm nghĩ ngợi: “Cứ ở đây đi, cũng không phải chuyện gì quá quan trọng!”

Hoắc Minh Châu nghe thấy bọn họ nói chuyện, cô lắc hai cái chân, cười tủm tỉm: “Chú Lục, chú cứ làm việc đi, chờ chú bận xong rồi hãy bàn việc giữa chúng ta.”

Thư ký Liễu không nhịn được phải nở nụ cười.

Con nhóc này, cô thì có thể nói chuyện gì với ông Lục chứ...

Lục Khiêm cũng không nói gì.

Sau đó, ông liên tục gặp mặt vài ba người, đều trong độ tuổi từ ba tới bốn mươi.

Nhìn rất có khí thết Chẳng qua trong đó có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, quyến rũ trưởng thành, lúc rời đi còn nhìn Hoắc Minh

Châu rồi hỏi một câu: “Ông Lục, vị này chính là...”

Lục Khiêm không thích người khác nhìn trộm, lạnh lùng nói: “Con cháu trong nhài”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 745: Lục Khiêm cúi đầu


Lục Khiêm đã đổi một bộ quần áo khác, bộ vest màu đen nhìn chững chạc hẳn.

Ông cầm ly rượu vang đỏ, nhìn chăm chú cô gái năm trên sô pha, ánh đèn từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong, ánh màu ngũ sắc như phủ lên người cô một lớp thủy tinh, thật sự vô cùng xinh đẹp.

Ông nghĩ, sao lại có một cô bé ngủ thế này cơ chứ.

Ngây thơ khờ khạo, không có chút phòng bị nào!

Dường như ánh mắt của ông quá nóng bỏng, Hoắc Minh Châu tỉnh giấc. Cô xoa đôi mắt, quỳ ngồi trên sô pha.

Thân mình cô tỉnh tế. Một bộ váy dài màu trắng, mái tóc dài đen như mực. Đẹp đến mức không hề giống một đứa con nít.

Cô thấy rõ người đàn ông trước mặt, kêu như mèo nhỏ: “Chú Lục!”

“Dậy rồi hả?”

Lục Khiêm buông chén rượu xuống, chỉ cười nhẹ: “Ngủ trong phòng của một người đàn ông xa lạ, không sợ sao?”

Bởi vì Hoắc Minh Châu đã ngủ quá lâu, khuôn mặt hồng hào.

Cô nhẹ nhàng gãi tóc, trả lời một cách hiển nhiên: “Không sợ, chú là cậu ruột của chị dâu... Cháu gọi chú là chú Lục mài”

Lục Khiêm tiến về phía trước một bước.

Ông chỉ cần duỗi tay là có thể chạm đến mái tóc dài như mây của cô.

Nhưng ông chỉ đứng đó.

Minh Châu quỳ gối trên sô pha, kéo thẳng mái tóc rối, giọng nói mềm mại: “Chú Lục, chú bao nhiêu tuổi rồi?”

Lục Khiêm nhìn dáng vẻ lúc cô quỳ gối, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh.

Ông chỉ cười nhẹ một chút...

Minh Châu nhìn ngây người: Chú Lục cười rộ lên quá đẹp trai! Thật ra bên cạnh cô cũng không thiếu đàn ông đẹp trai, diện mạo của anh trai cô cũng là ngàn dặm mới tìm được một người, thế nhưng lúc chú Lục cười rộ lại khác, rất đẹp trai, rất có hương vị đàn ông.

Trái tim cô đập nhanh dần.

Không thể nào, Hoắc Minh Châu, cô sẽ không thích cậu của Ôn Noãn chứ?

Dũng cảm lên nào!

Hoắc Minh Châu bị hiện thực có khả năng xảy ra này đạp đổ, vốn dĩ còn định tới để cầu xin, nay tất cả đã bị ném ra sau đầu.

Lục Khiêm nhẹ nhàng tháo nút tay áo: “Không còn sớm nữa, tôi đưa cháu về!”

Cô không có mặt mũi nói chuyện khác, ngoan ngoãn đi theo phía sau ông.

Lục Khiêm đi tới thang máy chuyên dụng, xuống tầng ngầm khách sạn, ông mở cửa một chiếc xe thể thao Lotus màu đen, rồi ý bảo cô ngồi vào.

Hoắc Minh Châu ngồi xuống bên cạnh ông, nhỏ giọng hỏi: “Chú Lục, thư ký của chú đâu rồi? Không phải có rất nhiều vệ sĩ đi theo chú sao?”

Lục Khiêm cúi đầu châm thuốc.

Làn da của ông vô cùng trắng, lúc hút thuốc khóe mắt có hơi hồng lên, cảm giác vừa tao nhã lại vừa hư hỏng.

Ông thở ra một ngụm khói, cười nhẹ: “Hành trình tư nhân, tôi không đưa bọn họ theo!”

Tư nhân, hành trình tư nhân... Đưa cô về là hành trình tư nhân sao sao?

Hoắc Minh Châu cũng không biết cố gắng, ngay cả đôi tay đang đặt ở trên đầu gối cũng không biết nên để đâu.

Chiếc xe thể thao màu đen bay nhanh trên đường lớn.

Ước chừng khoảng 9 giờ thì đã tới rồi cổng lớn nhà họ Hoắc.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 746: Em gái của ông


Trong tình huống hài hước đó, Hoắc Minh Châu chạy trối chết.

Lục Khiêm không rời đi ngay.

Ông ngồi trong xe, chậm rãi hút thuốc lá, nhìn bóng hình xinh xắn kia biến mất phía sau cánh cổng lớn khắc hoa văn đen, hòa vào màn đêm.

Ông không khỏi nhớ tới một người.

Em gái của ông, Lục Tiểu Noãn.

Tiểu Noãn ra đi lúc còn trẻ, trước khi chết cũng không được gặp lại người thân một lần, đây cũng là cái gai trong lòng Lục Khiêm.

Ông đã từng thấy ảnh chụp của Ôn Noãn.

Ôn Noãn sinh ra rất giống người nhà họ Lục, da trắng, mái tóc dài màu trà.

Nhưng xét về tính cách, Lục Khiêm lại thấy bóng hình của Lục Tiểu Noãn trên người Hoắc Minh Châu.

Không, hình như cô còn ngốc hơn Tiểu Noãn một chút.

Lục Khiêm đưa ngón tay thon dài kẹp thuốc lá rồi lại quên hút, mãi cho đến tàn thuốc rơi xuống quần tây, ông mới lặng lẽ mỉm cười.

Hôm nay ông làm sao vậy, chẳng qua chỉ gặp phải một đứa con nít mà thôi.

Sao mà lại, sao mà lại thương cảm đến thế...

Ông lại ngồi một hồi lâu mới khởi động xe quay về khách sạn, vừa về phòng xép, thư ký Liễu lại đang như kiến bò trên chảo nóng, đi đi lại lại khắp nơi, thấy ông trở về vội vàng ra đón, giả vờ trách cứ: “Sao ngài lại ra ngoài một mình, lỡ như xảy ra chuyện gì...”

Lục Khiêm ngồi vào sô pha.

Cho dù vào thời điểm đang vô cùng mỏi mệt, ông vẫn thể hiện tư thế anh minh lỗi lạc, không hề có dấu hiệu chùn bước.

Thuận tay vớt một cái gối ôm tới, sau đó lại định bỏ xuống nhưng rồi ông bỗng nhiên cầm lấy hít nhẹ.

Trên gối ôm có một mùi hương thoang thoảng.

Không phải mùi nước hoa, chỉ đơn thuần là mùi thơm trên người thiếu nữ.

Ngọt ngào như mùi quả cam...

Lục Khiêm hơi nhướng mày, khẽ cười: “Xảy ra chuyện gì được chứ, chẳng qua ra ngoài giải khuây tí thôi! Cậu cũng không biết tôi mệt thế nào đâu, ngày nào cũng phải gặp một

đống người, phiền quá đi mất!”

Thư ký Liễu rót cho ông một ly trà, thoải mái nghe ông oán giận.

Anh ta biết, chỉ khi ở trước mặt anh ta, ông Lục mới có thể nói mấy lời này.

Ở trước mặt người ngoài, ông Lục là người không có điểm nào để chê.

Lục Khiêm nói vài câu, chuẩn bị tắm rửa.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 747: Nhà họ Hoắc


Lục Khiêm xoay người, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc: “Là cô ta bảo cậu làm cầu nối sao? Điểm gì cô ta cũng được, chỉ là có hơi tham lam! Đẹp thì đẹp nhưng lúc tôi bên cạnh cô ta hệt như khi công tác vậy, rất mệt!”

Thư ký Liễu không nói gì nữa.

Quả thật nữ diễn viên kia cũng xinh đẹp nổi tiếng, chất giọng dịu dàng cũng biết cách nói chuyện, tuy anh ta cảm thấy cô ta không tồi nhưng cũng phải xem ông Lục có ưng hay không. Rõ ràng hiện giờ ông Lục không coi trọng cô ta cho lắm.

Tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm...

Thư ký Liễu thức thời lui xuống, ôi, đàn ông tuổi đầu bốn mươi luôn có vài việc riêng phải tự mình giải quyết.

Lục Khiêm đúng thật là vậy.

Sau khi cơn sóng tình hạ xuống, ông chống một tay lên gạch men sứ trong phòng tắm, cúi đầu rửa sạch toàn bộ cơ thể.

Rõ ràng thân thể vẫn có ham muốn, cũng có phụ nữ đẹp đang chờ ông yêu thương, thế nhưng ông lại không có tâm trạng... Vừa rồi trong lúc xúc động, thế nhưng trong đầu ông lại hiện ra dáng vẻ Hoắc Minh Châu quỳ gối trên sô pha.

Cô thật sự quá trong sáng, không hề hiểu gì về đàn ông!

Nhà họ Hoắc.

Hoắc Minh Châu ngủ nướng.

Lúc tỉnh lại, anh trai Hoắc Minh của cô ấy đã ngồi nơi mép giường.

Cô ấy dịch qua một chút, tựa đầu lên đùi anh trai, kêu to như một con mèo con: “Anh trai, anh và chị dâu thế nào rồi?”

Hoắc Minh niết mặt cô ấy: “Không phải em vẫn gọi là chị dâu đó sao?”

Thật ra khi mối quan hệ giữa Ôn Noãn và Cố Trường Khanh bị lộ, ban đầu bố anh không đồng ý, dù sao mối quan hệ này cũng quá tế nhị, làm một người bố, bất công với đứa nào cũng không ổn.

Dứt khoát chia cả đôi!

Thế nhưng cậu ruột của Ôn Noãn là Lục Khiêm lại tới nhà làm ầm một trận, kích thích cái tính bướng bỉnh của Hoắc Chấn Đông, ha hả, chỉ có nhà họ Lục là lớn nhất sáng nhất ở cái hành tinh này đúng không?

Nhà họ Hoắc chúng tôi nhất định phải cưới Ôn Noãn cho bằng được!

Trong lòng Hoắc Minh nhớ mong Ôn Noãn, không muốn để cô và Chu Mộ Ngôn làm chung, còn có Khương Duệ cũng ở thành phố H.

Thế nhưng Minh Châu cũng rất quan trọng với anh.

Anh vuốt mái tóc dài của cô ấy, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự đã hạ quyết tâm rồi sao?”

Hoắc Minh Châu ngoan ngoãn dán vào anh, nhẹ nhàng ừ một tiếng...

Hoắc Minh còn định nói thêm nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, Lâm Lăng đã gọi điện thoại cho anh, chuyển xảy ra vào ngày hôm qua anh cũng đã biết. Anh nghĩ, lấy thân phận và địa vị của Lục Khiêm, chắc cũng chỉ xem Minh Châu như tụi nít ranh chưa đủ lông đủ cánh.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 748: Tôi có nói sao?


Hoắc Minh Châu ngẩn ra, khuôn mặt có hơi nóng.

Tối hôm qua người ta còn nói là cô gái nhỏ không phù hợp với chú ấy! Chậc, ai thèm hợp với chú, cô chỉ nể cái thân phận cậu ruột của Ôn Noãn mà thôi...

Chẳng qua ông ấy trông cũng hơi đẹp mắt một xíu.

Đúng lúc này, một chiếc Audi màu đen từ từ chạy ra, biển số xe XX8888.

Là xe của Lục Khiêm.

Hoắc Minh Châu nhẹ nhàng chớp mắt, sau đó cô cứ thế chạy theo sau...

Bên trong xe Audi.

Thư ký Liễu ngồi ở phía trước, anh ta liếc nhìn kính chiếu hậu, nhẹ giọng nói: “Là xe của cô Hoắc.”

Lục Khiêm đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe vậy thì nhẹ nhàng hé mắt ra: “Không cần xen vào cô ấy!”

Ước chừng một giờ, xe chạy đến một khu nghĩa trang công cộng.

Hai ngày trước, ông đã đã tới đây một lần. Nhưng hôm nay là ngày giỗ của Ôn Bá Ngôn, nên ông định tới thắp hương. Tận sâu trong lòng Lục Khiêm vô cùng cảm kích Ôn Bá Ngôn, ông không chỉ đơn giản chấp nhận Tiểu Noãn, chăm sóc cho Tiểu Noãn tỉ mỉ cẩn thận, còn xem Ôn Noãn như con gái ruột.

Lục Khiêm rót cho Ôn Bá Ngôn một chén rượu, mang theo một bó hoa bách hợp cho Lục Tiểu Noãn.

Thời tiết nóng bức.

Ông lẳng lặng đứng thẳng, dù cho chiếc áo sơ mi trắng trên người đã ướt đẫm, ông vẫn không cử động dù chỉ một chút.

Thư ký Liễu bung dù cho ông, yên lặng ở bên làm bạn.

Hoắc Minh Châu cũng chạy theo tới để xem náo nhiệt, ban đầu cô chỉ đứng nhìn lén, sau đó vì mang giày cao gót có hơi mệt mỏi, cô dứt khoát ngồi xổm, tựa như một chú cún con.

Cô chưa từng thấy một người đàn ông nào đau lòng đến mức như vậy.

Vẫn chưa rơi lệ nhưng bầu không khí thương cảm ấy lại khiến người ta tan nát cõi lòng.

Thật lâu sau, Lục Khiêm bỗng nhiên mở miệng: “Sao lại trốn ở đó? Lại đây!”

Đang gọi cô hả?

Hoắc Minh Châu rất ngốc, cô đứng dậy từ từ dịch qua, nhỏ giọng gọi một tiếng chú Lục, sau đó cánh tay của cô đã bị một cánh tay chắc khỏe nắm lấy, kéo nhẹ tới bên người ông.

Đứng gần như vậy, cô mới phát hiện Lục Khiêm rất cao.

Cô không đi giày cao gót chỉ cao 168cm nhưng lúc đứng ở bên cạnh ông lại chỉ cao tới phần tai, ông cũng phải cao hơn 185cm.

Lục Khiêm khẽ vuốt tấm hình trên bia mộ.

Trên ảnh chụp là Lục Tiểu Noãn lúc tuổi trẻ còn ngây ngô, nụ cười vô lo vô nghĩ.

Lục Khiêm cười dịu dàng: “Bá Ngôn, Tiểu Mạn, đây là nhóc con nhà họ Hoắc, em gái của Hoắc Minh, nếu hai người vẫn còn ở đây, hẳn là có thể thấy thông gia của Ôn Noãn! Yên tâm, tôi sẽ trấn giữ cửa ải thay Ôn Noãn!”

Nói xong ông đứng dậy, đè nhẹ đầu của Hoắc Minh Châu: “Chào hỏi nào!”

Hoắc Minh Châu ngây ra, một lúc lâu sau cô mới lắp bắp nói: “Chào chú chào dì, cháu không cố ý quấy rầy... Cái đó, anh trai cháu sẽ đối xử với chị dâu thật tốt, nếu không tốt bố cháu sẽ đánh anh ấy.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 749: Tối hôm qua


Lục Khiêm cúi đầu, nhìn đôi tay trắng nõn ấy.

Cô lại không có chút cảm giác nào, cứ ôm ấp như thế, đi thẳng một đường ra khỏi nghĩa trang.

Thư ký Liễu cầm ô đi ở phía sau có vẻ suy tư.

Tối hôm qua, ông Lục nói cô Hồ Chí Nhân không thú vị, có lẽ cũng không phải là vì cô Hồ Chí Nhân không thú vị, chẳng qua là vì đã tìm thấy thứ tốt hơn, những thứ khác cũng trở nên vô nghĩa.

Lúc trở về, Lục Khiêm cho tài xế lái xe thay Hoắc Minh Châu.

Hoắc Minh Châu ngồi bên cạnh Lục Khiêm, cô nói rất nhiều, cũng không hề luống cuống vì chuyện tối hôm qua.

Thư ký Liễu lái xe, mỉm cười: Khó có khi ông Lục không chê phiền.

Trên đường Lục Khiêm nhận một cuộc gọi riêng tư, là một người bạn đại học của ông ở thành phố B, buổi chiều có một bữa tụ họp.

Sau khi nói vài câu, Lục Khiêm bỗng nhiên liếc mắt nhìn Hoắc Minh Châu một cái.

Ông cười khẽ: “Các cậu cố ý đúng không! Biết rõ tôi là người cô đơn, nói kiểu gì cũng bắt tôi đưa bạn gái tới, không phải đang cố tình làm khó tôi sao?”

Không biết bên kia đã nói cái gì...

Lục Khiêm nâng cánh tay lên nhẹ nhàng vuốt ve thành ghế: “Được thôi! Mấy đứa nhãi ranh các cậu.”

Ông cúp điện thoại.

Nếu đây là ngày thường, thư ký Liễu nhất định sẽ giúp ông sắp xếp một bạn nữ, bảo đảm ngoan ngoãn hiểu chuyện không gây chuyện phiền toái cho ông Lục, còn có thể dắt ra ngoài, nhưng hiện tại trên xe lại có thêm một cô gái, trong phút chốc thư ký Liễu cũng không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Lục Khiêm nên không lắm miệng.

Quả nhiên, Lục Khiêm cất điện thoại, nhìn Hoắc Minh Châu.

“Đi ăn một bữa với tôi nhé!”

Hoắc Minh Châu có hơi do dự, có phải bạn của chú Lục là đều là mấy ông chú già không nhỉ!

Lục Khiêm nhẹ nhàng nói: “Qua đó có phát bao lì xì Hoắc Minh Châu không biết cố gắng đã bị dụ dỗ... Trở về khách sạn, Lục Khiêm thay một bộ quần áo.

Vẫn là sơ mi trắng cùng quần tây màu đen, chỉ cởi hai cúc áo trên cùng, tay áo xắn tới khuỷu tay, phô bày đường cong cánh tay nam tính khỏe mạnh.

Dáng người của ông là dáng người mà mọi phụ nữ phương Đông sẽ yêu thích.

Ông lái chiếc xe thể thao Lotus đen ra, dắt cô đi tới một câu lạc bộ cao cấp nhưng rất kín đáo, có thẻ hội viên, người bình thường đừng nói tới việc đi vào, có khi còn chẳng biết có một nơi như vậy đang tồn tại.

Nhà họ Hoắc cũng rất giàu có nhưng không chung một vòng quan hệ nên Hoắc Minh Châu chưa từng tới đây.

Giám đốc không dám nhìn Lục Khiêm nhiều, chỉ dẫn bọn họ vào phòng riêng rồi nói một câu: “Chúc ông Lục chơi vui vẻ!”

Lục Khiêm nhẹ nhàng gật đầu.

Cách cổng trang trí hoa văn đúc đồng lộng lẫy từ từ khép lại, Lục Khiêm tựa vào bên cạnh cửa, châm thuốc.

Nhìn dáng vẻ của ông có vẻ cũng thường tới chơi.

Phòng riêng này rất lớn, ít nhất phải đến tám trăm mét vuông, nhà ăn cùng khu giải trí cách xa nhau, lúc này mười mấy người cả nam cả nữ ngồi trước bàn ăn, chỉ chờ Lục Khiêm.

Lục Khiêm vừa hút xong một ngụm thuốc...

Có một người đàn ông nhìn rất cao quý bưng ly rượu vang đỏ bước tới: “Lục Khiêm, cậu cũng khó mời đấy!”

Ngoại hình người nọ cũng không tồi, chỉ là khóe mắt mang vẻ phong lưu, lại nhìn Hoắc Minh Châu rồi cười: “Tìm

được cô bé này ở đâu thế? Quá trong sáng!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 750: Lục Khiêm mang cô tới đây làm gì?


Em gái của Diêm vương sống ngành luật đấy ư?

Lục Khiêm mang cô tới đây làm gì?

Lục Khiêm tự nhận là chú Lục, duỗi tay sờ đầu Hoắc Minh Châu: “Cô bé này muốn tới đây mở rộng tâm mắt, tôi đưa cô ấy tới đây học hỏi thêm, các ông đừng nói bừa.”

Ông bảo Hoắc Minh Châu chào hỏi: “Đây là chú Dịch.”

Lúc này có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đi tới, tuổi còn rất nhỏ, có lẽ còn chẳng lớn hơn Hoắc Minh Châu.

Cô ta cùng người họ Dịch vô cùng thân mật.

Hoắc Minh Châu đâu biết những bí mật ẩn sâu đó, ngọt ngào chào hỏi: “Chào chú Dịch, chào thím Dịch.”

Người phụ nữ kia nở nụ cười. Mọi người ngồi trong phòng đều nở nụ cười.

Người đàn ông cười hỏi Lục Khiêm đào được kho báu ở đâu vậy, người phụ nữ kia ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại vô cùng xúc động, có được mấy ai có thể sống đơn giản như Hoắc Minh Châu đây?

Không khí bữa tiệc vô cùng thoải mái.

So với việc gọi đây là một bữa tiệc thì không bằng cứ nói đây là lúc một đám người duy trì mối quan hệ xã giao, phần lớn là người có máu mặt, giữ gìn được mối quan hệ tốt tóm lại chỉ có lợi chứ không có hại.

Mà ở trong đó, địa vị của Lục Khiêm là tối cao nhất.

Trong tay ông nắm giữ nguồn tài nguyên năng lượng mới, chỉ cần để lọt một kẽ hở cũng đủ để đám người bọn họ không lo cả đời.

Đương nhiên, bọn họ cũng có chỗ hữu dụng đối với Lục Khiêm.

Có người muốn leo lên nhà họ Hoắc và Hoắc Minh, đi tới kính rượu nhưng đều bị Lục Khiêm cản lại, ông nói thẳng: “Cô ấy không hiểu những cái đó.”

Vì thế không còn ai dám tới bắt chuyện nữa.

Lục Khiêm đi vệ sinh, Hoắc Minh Châu như cái đuôi nhỏ đi theo chú Lục của cô, thật ra người ngồi trong căn phòng này cũng đã nhìn ra được chút mập mờ nhưng Lục Khiêm đã nói là con cháu, vậy nhất định là con cháu.

Lục Khiêm rửa tay.

Hoắc Minh Châu ghé vào bên cạnh ông, nhỏ giọng nói: “Chú Lục, hình như bọn họ có hơi sợ chú!”

Lục Khiêm đóng vòi nước bằng vàng lại.

Ông uống hơi nhiều, từ từ rít một điếu thuốc lá.

Khói chậm rãi loang ra...

Ông nghĩ tới lời Hoắc Minh Châu nói, đúng vậy, tuy rằng

đây đều là bạn học cũ của ông, qua lại với nhau cũng đã lâu,

nhưng không nghi ngờ gì, bọn họ đều muốn dựa vào hơi ông để bay lên.

Đứng trên cao hứng gió lạnh mà...

Hôm nay người khác có thể sợ ông, kính trọng gọi hai tiếng ông Lục nhưng nếu ngày nào đó ông vấp ngã, chỉ sợ không chỉ bị người ta đạp vào đất không bò dậy nổi, cuối cùng rơi xuống tan xương nát thịt!

Chỉ có đứa ngốc này mới đơn giản như vậy, đơn thuần như một con cún con.

Thậm chí ông có hơi hối hận vì đã mang cô tới...

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 751: Sợ sao?


Cô nghĩ lại về tuổi tác của mấy người phụ nữ ngồi trong phòng...

Cô gái nhỏ vô cùng uất ức.

Mấy người đàn ông kia toàn mang người tình tới, Lục Khiêm lại dắt cô theo.

Đôi mắt cô đỏ lên, trừng mắt nhìn Lục Khiêm.

Lục Khiêm còn đang chậm rãi hút thuốc, trên khuôn mặt từ trước đến nay luôn tỏ vẻ tao nhã nay lại nhiều thêm cảm giác sâu không lường trước của đàn ông trưởng thành...

Hoắc Minh Châu tức giận đến mức đá ông một cái.

Ban đầu cô còn nghĩ rằng chú Lục là một người vô cùng chính trực ấy chứ!

Lục Khiêm kẹp thuốc lá, một tay nhẹ nhàng đưa ra nắm lấy cổ tay của cô, hạ giọng: “Đã nghe trộm rồi còn trút giận lên tôi là thế nào?”

Cô vẫn là trừng ông: Rõ ràng chú biết.

Thế nhưng.. Thế nhưng lúc cô bị ông cầm tay, những chỗ ấy lại dần dần trở nên tê dại.

Lục Khiêm dập thuốc, chuẩn bị đưa cô rời đi.

Đúng lúc này cặp đôi bên trong đã xong xuôi, tốc độ kéo quần nhanh đến mức đáng sợ, chỉ trong chốc lát đã bước ra ngoài, còn nhỏ giọng nói chuyện với nhau: “Chờ bữa tiệc kết thúc thì tới khách sạn đi! Chỉ chốc lát sao mà đủi”

Hoắc Minh Châu hoảng hồn...

Vài giây sau bọn họ đi tới là sẽ biết hai người đang nghe trộm.

Ánh mắt Lục Khiêm trở nên thâm trầm.

Bỗng dưng ông ôm lấy vòng eo của cô, kéo cô vào trong nhà vệ sinh nữ.

Cánh cửa đóng sầm một tiếng...

Trái tim của Minh Châu đập thình thịch, sau đó nhìn quanh bốn phía, cắn môi: “Đi ra ngoài lỡ bị người thấy thì làm sao bây giờ?”

Lục Khiêm ấn cô lên ván cửa.

Đứa ngốc ngày căn bản không hề nhận ra được nguy hiểm...

Lục Khiêm cúi đầu, gương mặt trắng trẻo thon gầy cọ phía sau tai cô, nghẹn giọng hỏi: “Cháu sợ người khác hiểu lầm?”

Cô ngây thơ gật đầu. Lục Khiêm cười nhẹ, thật ra dù bị người khác nhìn thấy cũng chẳng sao cả, chuyện xảy ra trong căn phòng này

cũng không khiến người nào bất ngờ.

Ông mới uống rượu xong, cảm thấy vật nhỏ ông đang ôm trong lòng cực kỳ mềm mại.

Thân thể cọ xát vào nhau, Hoắc Minh Châu hô hấp cực kỳ dồn dập.

Cô không dám lộn xộn, chỉ cần phập phồng ngực một chút là sẽ dán sát vào người ông hơn, hơn nữa khi dựa sát vào như vậy cô mới phát hiện ông cũng không thon gầy như trong tưởng tượng của cô. Ông không cường tráng nhưng toàn bộ cơ thể lại là cơ bắp dẻo dai.

Ấm áp, dính chặt vào người cô.

Lục Khiêm cũng không phải trai tơ không hiểu phụ nữ, ông cảm nhận được sự bất an của cô, nhẹ nhàng sờ đầu nhỏ của cô.

“Sợ sao?”

Hoắc Minh Châu nức nở một tiếng.

Lục Khiêm đưa tay nâng mặt cô lên, thấp giọng nói: “Gọi tôi một tiếng chú Lục thì chúng ta sẽ lập tức ra ngoài.”

“Chú... Chú Lục.”

Lúc cô nói hai chữ này, giọng nói như tan thành từng mảnh nhỏ, bờ môi run run, hai chân cũng sắp đứng không nổi nữa.

Cô không biết mình bị làm sao.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 752: Bên tai vang lên tiếng ong ong


Ông rất biết hôn môi.

Môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, ông ân cần ôm cô vào lòng, để cả người cô tựa vào ngực ông.

Dù Hoắc Minh Châu đã từng yêu đương,

Cô vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ ngay lúc này.

Lúc Lục Khiêm buông cô ra, hai chân cô mềm nhữn, nếu không nhờ ông ôm cô, cô đã sớm ngã xuống đất, cô chỉ có thể ôm lấy vai ông, nhẹ nhàng dựa vào, nhất thời không biết phải làm sao.

Cô vừa hôn cậu của Ôn Noãn...

Bên tai vang lên tiếng ong ong.

Lúc thì là âm thanh ồn ào của tiếng nhạc trong hộp đêm, lúc lại là tiếng tim Lục Khiêm đang đập.

Lục Khiêm tỉnh rượu hơn một chút.

Trước khi đưa cô đến đây, ông thực sự khá khó xử.

Giờ đây, trong căn phòng khép kín như vậy, cô cùng ông hôn môi đến run người, ngây ngô như loại trái cây chua chua ngọt ngọt.

Nó đẹp, nhưng nó không phù hợp với thế giới của ông.

Lục Khiêm sờ đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Minh Châu, tôi đã nói với cháu rồi, tuổi của tôi không thích hợp với những cô gái nhỏ! Cháu thấy đấy, đến đây toàn là mấy cặp tình nhân,

nào có được một giây phút thư giãn?”

Giọng nói của ông đột nhiên trở nên khàn khàn: “Đừng thích tôi.”

Vốn là khoảnh khắc dịu dàng nhưng ông lại nói lời từ chối khiến người khác tổn thương.

Hoắc Minh Châu cũng muốn giữ thể diện, nước mắt cô lưng tròng, cậy mạnh nói: “Tôi không thích chú!”

Chỉ là một nụ hôn thôi! Cô không quan tâm chút nào.

Nghe vậy, Lục Khiêm có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút thất vọng, nhưng là người dày dặn kinh nghiệm nên che dấu rất nhanh...

Sau đó, ông nói lời tạm biệt với nhóm bạn học cũ.

Ông Dịch ngạc nhiên nói: "Bây giờ cậu đi à? Tôi còn đang đợi cậu chơi mạt chược, ở đây rất náo nhiệt rồi."

Lục Khiêm dễ dàng từ chối, mang theo Hoắc Minh Châu rời đi.

Khi lên xe, cả hai đều cảm thấy khó chịu.

Im lặng hồi lâu, ông châm một điếu thuốc để giải tỏa tâm trạng không tốt.

Minh Châu nhẹ giọng nói: "Để tôi lái xe! Tôi đưa chú về khách sạn."

Lục Khiêm rất kinh ngạc.

Không phải ông chưa thân thiết với phụ nữ bao giờ, đặc biệt là phụ nữ có gia thế tốt, điều kiện tốt, phần lớn họ đều có tính tình nóng nảy, đương nhiên không phải loại phụ nữ đanh đá, la lối khóc lóc om sòm nhưng luôn biết cách lợi dụng hoàn cảnh để yêu cầu một cái gì đó từ người đàn ông.

Hoặc xin lỗi, hoặc cảm xúc.

Minh Châu ngây thơ đơn thuần thế này, đối với ông là một báu vật quý giá.

Hai người đổi vị trí.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 753: Hắn có quyền gì mà tra hỏi cô ấy?


Ba người không nói chuyện gì trong thang máy. Thư ký Liễu thấy bầu không khí có vẻ kỳ lạ.

Anh ta thầm nghĩ chắc bữa ăn hôm nay không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?

Đúng lúc anh ta đang suy nghĩ thì thang máy dừng lại ở tầng một.

Cố Trường Khanh đứng ở bên ngoài, hắn cũng rất kinh ngạc.

Hắn không nhịn được mỉa mai: “Ồ, hóa ra không trả lời điện thoại của tôi, cũng không nghe lời giải thích của tôi vì đã kiếm được tình yêu mới. Hoắc Minh Châu, ông ta bao nhiêu tuổi? Chắc cũng phải 35 tuổi rồi đúng không? .... Một lão già như vậy có thể thỏa mãn được em sao?"

Hoắc Minh Châu tức giận đến bật khóc.

Cô thực sự rất thích Cố Trường Khanh, chia tay cũng vì hắn nuôi tình nhân bên ngoài.

Hắn có quyền gì mà tra hỏi cô ấy?

Nhưng cô miệng cô chậm chạp, một lúc lâu cũng không tìm được lời nào để phản bác...

Cố Trường Khanh còn muốn nói thêm mấy câu khó nghe.

Lục Khiêm chạm nhẹ hoa văn trên chiếc bật lửa cao cấp, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, ở sau lưng hắn thản nhiên nói: “Dù tôi bao nhiêu tuổi nhưng người phụ nữ nào đi theo tôi cũng sẽ được thỏa mãn! Nhưng Tổng Giám đốc Cố thì chưa chắc, ăn vụng bên ngoài, vê nhà chắc đã thành tôm chân mềm rồi?”

Cố Trường Khanh muốn lên cơn.

Lục Khiêm vuốt thẳng áo sơ mi, hừ nhẹ: "Cố Trường Khanh đúng không? Tôi là cậu của Ôn Noãn, Lục Khiêm!"

Cố Trường Khanh sửng sốt.

Lục Khiêm?

Hóa ra cậu của Ôn Noãn là Lục Khiêm!

Trong chớp mắt, hắn nghĩ lại việc mình đã lừa gạt tình cảm của Ôn Noãn trong bốn năm liền, lợi dụng cô để từng bước đưa Ôn Bá Ngôn vào tù, rồi móc nối với nhà họ Hoắc.

Không ngờ Lục Khiêm ở thành phố C lại là cậu của Ôn Noãn.

Nếu đúng thế thì bốn năm qua hắn đã làm gì vậy chứ? Cố Trường Khanh suy sụp...

Lục Khiêm lo lắng cho Hoắc Minh Châu nên bảo cô theo ông vào phòng.

Vừa vào phòng, Lục Khiêm lập tức nói với thư ký Liễu: "Đi điều tra Cố Thị! Nếu có sơ hở, ngày mai để tổ điều tra đến đó tra xét!"

Thư ký Liễu đã làm việc cùng ông rất lâu, có thể nhìn mặt đoán ý.

Anh ta có thể nhìn ra tâm trạng ngài Lục không tốt, đây tuyệt đối không chỉ tại một người là Cố Trường Khanh, phần nhiều có liên quan đến cô bé này, anh ta cười nói: "Chỉ cần điều tra cẩn thận thì không lo không tìm được gì!"

Lúc này Lục Khiêm mới bình tĩnh lại.

Ông cởi một cúc áo sơ mi, như sực nhớ ra, hờ hững nói: “Cậu tự mình sắp xếp tài xế đưa cô ấy về nhà.”

Bây giờ thư ký Liễu chắc chắn ông đang giận dỗi.

Anh ta nhận thấy điều gì đó bất thường, cử chỉ và lời nói của ngài Lục đối với Hoắc Minh Châu rất chu đáo.

Minh Châu bị Lục Khiêm bắt nạt nhưng ông cũng giúp đỡ cô. Cô không phải là loại con gái lì lợm thích đeo bám người khác, hơn nữa, tình cảm của cô dành cho Lục Khiêm cũng ngây thơ, không rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 754: Cứ như vậy đi


Lục Thiển buông áo choàng tắm xuống, từ từ ngồi lên sô pha.

Vừa rồi ông hơi không nỡ từ bỏ.

Nhưng rõ ràng ông vốn thích những người đẹp có kiến thức, hiểu biết, dù có chút kiêu ngạo nhưng cũng không khiến người khác phiền chán, cũng biết nhìn sắc mặt người khác để làm việc.

Có lẽ vì đã lâu rồi ông không có phụ nữ...

Đúng lúc ông đang có nhiều suy nghĩ thì điện thoại di động vang lên, là mẹ ông đang ở thành phố C xa xôi gọi tới.

Bà cụ Lục lo lắng.

Đã tìm được Ôn Noãn rồi, sao Lục Khiêm vẫn chưa đưa cô về nhà?

Lục Khiêm an ủi bà vài câu, sau đó cười nói: “Ôn Noãn đang đi công tác ở thành phố H. Sau khi xong việc sẽ đến thành phố € ở cùng mẹ luôn.”

Bà cụ Lục lại nhắc đến chuyện hôn nhân của con trai.

Lục Khiêm cười lạnh: “Mẹ, hôn nhân là do duyên phận, mẹ muốn con ngẫu nhiên cưới một cô gái về nhà sao, để cô

ấy mỗi ngày trừng mắt với mẹ khiến mẹ không vui?"

Bà cụ Lục hừ lạnh: “Đừng lừa gạt cho qua chuyện! Mẹ còn không hiểu con sao?"

Nói được mấy câu, thư ký Liễu đã quay lại, cũng nghe được lời bà cụ Lục nói.

Bà cụ Lục cúp điện thoại: “Đã đưa người về chưa?”

Thư ký Liễu gật đầu, sau khi cân nhắc một lúc mới nói: “Thật ra nếu ngài thích thì cũng có thể... Khoảng cách tuổi tác không quá lớn, người cũng xinh đẹp, đơn thuần.”

Lục Khiêm hơi ngẩn người.

Ông nghĩ về nụ hôn trong phòng vệ sinh của câu lạc bộ, cảm giác rất tốt.

Sau một lúc phục hồi tinh thần, ông cười khổ: "Không thích hợp! Sau này không tránh được quan hệ thông gia giữa hai bên. Hơn nữa, cô ấy đơn thuần như vậy, tốt nhất đừng dây vào tôi!"

Nói xong, Lục Khiêm cầm áo choàng tắm đi tắm.

Ngày hôm sau, Hoắc Minh Châu từ từ xuống lầu.

Trong phòng khách vang lên tiếng nói chuyện, hình như bố và anh đang nói gì đó.

Hoắc Chấn Đông uống trà, rất ranh mãnh nói: “Nghe nói thằng khốn Cố Trường Khanh lại bị cục thuế nhắm tới, cả đội điều tra sáng sớm đã đến uống trà, nhìn tình hình bên đó, chắc là muốn lột thêm một lớp da của nó!"

Vừa nói vừa ho nhẹ: "Hoắc Minh, là con làm sao?"

Hoắc Minh trong lòng hiểu rõ chuyện này không phải mình, rất dè dặt nói: "Chắc là do thế lực khác! Chắc hắn ta đã đắc tội ai đó!"

Hoắc Chấn Đông gật đầu.

Ông cũng đoán được là ai, ngoại trừ người kia, còn ai có năng lực như vậy, lại còn không vừa mắt Cố Trường Khanh!

Trong lúc nói chuyện, họ không phát hiện trái tim Hoắc Minh Châu đang đập như trống.

Là chú Lục phải không?

Bởi vì Cố Trường Khanh nói những lời khó nghe đó nên ông ra tay xử lý rồi sao?

Đột nhiên cô rất muốn gặp ông. Cô còn không ăn sáng mà lái xe đến khách sạn nơi Lục

Khiêm đang ở, thực ra cô còn chưa quyết định sẽ nói gì với ông khi gặp nhau... Nhưng cô vẫn muốn gặp ông.

Khi lên đến tầng cao nhất của khách sạn, cô bấm chuông.

Một lúc lâu vẫn không có người ra mở cửa.

Người quản lý tình cờ đi ngang qua, nhận ra Minh Châu, biết cô là khách của ngài Lục.

Người quản lý nói với cô: "Ngài Lục đã trả phòng rồi!"

Ông đã đi rồi......

Hoắc Minh Châu sửng sốt.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 755: Mấy ngày nay


Gặp lại Lục Khiêm đã chuyện của hai tháng sau. Bà Hoắc là một người thích xem hí kịch.

Nữ diễn viên yêu thích của bà là cô Hồ Chí Nhân, có buổi diễn trong tháng này.

Nhưng không may bà Hoắc lại bị ốm nên đã đưa tấm vé của mình cho Hoắc Minh Châu, nhờ cô ấy thay mặt bà gửi tặng một bó hoa, còn muốn cô ấy chụp cho bà mấy bức ảnh sân khấu lúc biểu diễn.

Hoắc Minh Châu đúng lúc đang nhàm chán. Buổi chiều, cô ấy năn nỉ Ôn Noãn cùng cô ấy đi cổ vũ.

Mấy ngày nay, mối quan hệ giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh đã dịu đi rất nhiều, hơn nữa bình thường Ôn Noãn cũng rất thích Minh Châu, nên rủ cả Bạch Vi cùng đi xem kịch luôn.

Nhà hát Sướng Thính là nhà hát kinh kịch tốt nhất ở phía Bắc.

Hôm nay, cô Hồ đóng vai Bạch Xà. Dáng người và giọng hát của cô ta đều xuất sắc, khiến khán giả vỗ tay không ngớt.

Hoắc Minh Châu ngáp một cái.

Nếu không phải mẹ cô ấy muốn xin chữ ký, cô ấy đã không thể chịu đựng được từ lâu rồi, cô ấy không rõ nhìn xem khuôn mặt được trang điểm như quỷ thắt cổ, còn có chiếc khăn trùm đầu kéo căng, đôi mắt được kéo lên như một con hổ mặt trắng...

Họ không khó chịu sao? Kết thúc vở kịch, cô Hồ rời sân khấu. Khi vào hậu trường, sắc mặt cô ta như đã thay đổi, cô ta tháo khuyên tai ra và nói với trợ lý: Hôm nay tôi không gặp người hâm mộ, bảo họ hôm khác quay lại đi!"

Cô Hồ xuất thân từ một gia đình kinh kịch ở Bắc Kinh, tính cách có phần kiêu ngạo, những người hâm mộ trẻ tuổi bình thường không dễ nhìn thấy mặt cô ta, hơn nữa nghe nói hôm nay người đó cũng đến xem kịch.

Trợ lý có hơi khó xử.

Trợ lý nhẹ nhàng nói: “Những cái khác không quan trọng, chỉ có một người chắc chắn phải gặp.”

Cô Hồ cởi áo khoác và váy ra, có chút tò mò: “Ai vậy, người nào khiến tôi nhất định phải gặp?”

"Là cô Hoắc! Bà Hoắc bị ốm nên không thể tới, nhưng vẫn muốn xin chữ ký."

Cô Hồ khựng lại.

Giây tiếp theo, nụ cười của cô ta rạng rỡ như hoa: “Là cô Hoắc của nhà họ Hoắc! Muốn gặp tôi sao... Bình thường lúc tôi diễn, bà Hoắc sẽ đến cho tôi thể diện. Mời cô ấy vào hậu trường đi, tôi tới ký cho cô ấy."

Nói xong, cô ta vén rèm đi vào.

Bên trong, một giọng nam trong trẻo và tao nhã vang lên...

Bên này mấy người Hoắc Minh Châu được trợ lý dẫn vào hậu trường.

Cô Hồ thực sự rất nổi tiếng.

Một lối đi nhỏ chất đầy những lăng hoa, có đến hàng trăm lãng hoa. Trong số đó, ngài Lục nào đó tặng nhiều quà nhất, tổng cộng là 32 món.

Ngài Lục...

Tim Hoắc Minh Châu đập thình thịch.

Có phải là ngài Lục mà cô ấy nghĩ đến không?

Người trợ lý nhìn theo ánh mắt của cô ấy, cười nói: “Ngài Lục này là bạn cũ của cô Hồ, nếu ngài ấy ở thành phố B nhất định sẽ đến ủng hộ. Tôi nghe nói ngài Lục có địa vị cao, bình thường không cổ vũ người khác, chỉ có cô Hồ mới được đối xử như vậy."

Hoắc Minh Châu im lặng nghe, đột nhiên muốn rời đi.

Nhưng bọn họ đã tới cửa phòng thay đồ, trợ lý mỉm cười mở cửa: “Cô Hoắc đến rồi."

Cửa mở ra, cảnh tượng bên trong hiện lên trước mắt mọi người.

Hoắc Minh Châu ngây ngẩn cả người.

Bên trong, Hồ Chí m mặc một bộ sườn xám ôm sát người, mái tóc đen được búi cao, đôi mắt đẹp như tranh vẽ, không ngoa khi nói cô ta rất quyến rũ.

Cô ta đang tựa vào một người đàn ông.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng vẻ lịch lãm, đẹp trai, trong tay cầm một chiếc trâm phượng vàng, từ từ cài lên tóc cô Hồ...



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 756: Môi cô ấy hơi run run


Mặc dù Ôn Noãn cũng ở đó, ông vẫn để chiếc trâm phượng hoàng vàng trong tay xuống, gọi một tiếng: “Minh Châu!”

Hoắc Minh Châu không nói gì.

Môi cô ấy hơi run run, không muốn trả lời ông.

Ôn Noãn kỳ quái nhìn Lục Khiêm, sau đó nhìn Minh Châu, theo cô biết, hình như bọn họ không có nhiều liên lạc với nhau, nhưng giọng điệu quen thuộc khi cậu cô gọi tên Minh Châu vừa rồi...

Ngay lúc mọi người đang sững sờ, thư ký Liêu đi tới.

Nhìn thấy tình huống này, thư ký Liễu cũng sửng sốt!

Nhưng dù sao anh ta cũng là người bên cạnh Lục Khiêm đã lâu, rất giỏi xoa dịu bầu không khí, nhờ Ôn Noãn nói chuyện: “Vậy ra cô cả cũng ở đây! Ngài Lục nhớ cô, còn định đến gặp cô rồi đó!"

Ôn Noãn không quậy phá, ngoan ngoãn gọi cậu.

Bạch Vi cũng nhìn ra được gì đó, cười nói: "Thật trùng hợp!"

Lúc này, Hồ Chí Nhân cười nói: “Thì ra là cháu trong nhà của ngài Lục, để tôi làm chủ mời mọi người đến Quảng Phúc

Lâu ở đối diện ăn một bữa, đồ ăn ở đó không tồi!"

Vừa nói, cô ta vừa mở cây quạt, phả ra một luồng gió thơm.

Cô ta vừa nói xong, Hoắc Minh Châu nói: "Tôi hơi đau đầu, không đi!"

Bầu không khí bỗng chốc trở nên vi diệu.

Thư ký Liễu vội vàng nói: “Tôi đi mua thuốc cho cô Minh Châu!”

Anh ta nói vậy lập tức thu hút ánh mắt của cô Hồ, giọng điệu cô ta nũng nịu: "Thư ký Liễu, tôi thường xuyên bị đau đầu bị sốt nhưng chưa thấy cậu quan tâm như thết"

Mặc dù đang nói chuyện với thư ký Liễu nhưng ý tứ của cô ta là oán trách Lục Khiêm không đủ quan tâm.

Lục Khiêm cười nhạt: “Người bên cạnh em không đủ mua thuốc cho em sao?”

Cô Hồ ôm cánh tay ông, nhẹ giọng nói: “Nếu em nhức đầu, anh đến là sẽ ổn thôi...”

Sắc mặt Hoắc Minh Châu trắng bệch.

Thư ký Liễu lại phải hòa hoãn không khí, cuối cùng mọi người quyết định đến quán ăn, chọn phòng riêng.

Cô Hồ muốn gả vào nhà họ Lục nên đặc biệt quan tâm đến Ôn Noãn.

Nhưng Ôn Noãn vẫn lạnh nhạt.

Sau một lúc cô Hồ muốn xuống tay từ chỗ Hoắc Minh Châu nên nhẹ nhàng ân cần gắp một miếng sườn hấp vào bát của Hoắc Minh Châu, không ngờ đúng lúc Lục Khiêm cũng gắp một miếng.

Hoắc Minh Châu chán ghét nhìn hai miếng sườn.

Lục Khiêm nhìn ra tích cách trẻ con của cô, lập tức nói: "Ăn nhiều thịt cho khỏe mạnh!"

Cô Hồ dựa sát vào ông, ánh mắt dịu dàng trìu mến: "Đúng vậy! Trẻ con ăn nhiều thịt một chút mới nhanh lớn!"

Cô Hồ vẫn chưa nhìn ra điều gì bất thường.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 757: Cánh cửa mở ra


Cô ghét nhất Lục Khiêm.

Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra rồi nhẹ nhàng khóa trái lại.

Cô vẫn khóc, mặt trắng bệch, mũi đỏ bừng.

Phải mất một lúc cô mới nhận ra Lục Khiêm đã đi vào, đóng cửa lại, cô vừa khóc đến ngốc nghếch vừa nhìn ông †rong gương...

Giọng nói của Lục Khiêm lại dịu dàng yêu thương: “Cháu đang giận à?”

Hoắc Minh Châu nhìn chằm chằm ông.

Cô ấy không bao giờ có thể quên được vẻ lãng mạn trong khóe mắt đuôi mày của ông khi ở bên cô Hồ, tuy lúc đó ông chưa làm gì quá mức, nhưng rõ ràng ông rất thích cô Hồ.

Ông chỉ là một lão già háo sắc mà thôi!

Cô đột nhiên quay người lại, khóe mắt đỏ bừng.

“Tôi không có quan hệ gì với ngài Lục, sao tôi lại tức giận? Đúng vậy, tôi trẻ con như vậy đấy, chắc chắn không vừa mắt ngài Lục, ngài nên đi tìm chỗ mà phát dục đi!"

Toàn là những lời trẻ con.

Tuy Lục Khiêm không có ý định thân thiết với cô, nhưng ông vẫn muốn dỗ dành cô bé.

Hơn nữa, ông cũng không muốn cô biết về sinh hoạt cá nhân của mình.

Vì vậy, ông mỉm cười nói: “Tôi và cô ta chỉ là bạn bè thôi!”

Trong lòng Minh Châu biết ông đang dỗ dành cô, chỉ vì nhà bọn họ có quan hệ thông gia, không muốn khiến mọi chuyện trở nên quá căng thẳng, cô bình tĩnh lại một chút, cụp mắt xuống: “Ngài ra ngoài trước đi! Tôi rửa mặt đãt"

Lục Khiêm cũng cảm thấy khó chịu.

Cô chỉ là một cô bé, ông đã hạ quyết tâm sẽ không dây dưa với cô nữa.

Nhưng đã gặp rồi.

Ông xoa đầu cô: “Nghe lời, chuẩn bị xong thì ra ngoài ăn cơm nhé!”

Ông im lặng đi ra, không làm phiền ai, Minh Châu sửa soạn bản thân cho tốt rồi cũng ra theo, nhưng tâm trạng cô ấy không tốt, cũng không thèm ăn.

Ôn Noãn thấy có điểm bất thường.

Cô nhìn Minh Châu, rồi nhìn cậu mình, suy tư...

Sau bữa ăn, bọn họ tạm biệt nhau.

Lục Khiêm vẫn đứng cùng cô Hồ, nhìn rất đẹp đôi.

Hoắc Minh Châu lên xe.

Cô ấy cầm vô lăng, từ từ cúi đầu, từ ngày chia tay Cố Trường Khanh, cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ lại vì một người đàn ông mà đau khổ.

Cô ấy có thể cảm nhận được Lục Khiêm có chút tình cảm với mình.

Nhưng ông đối xử với cô ấy như một đứa trẻ, thà kết giao với những người phụ nữ như cô Hồ còn hơn.

Có phải vì những người phụ nữ đó dịu dàng và hiểu ông hơn?

Đúng lúc này, cửa chiếc xe Audi phía trước mở ra, thư ký Liễu một mình lên xe rồi rời đi.

Nhịp tim của Hoắc Minh Châu đập hơi nhanh.

Cô ấy đoán Lục Khiêm còn có việc khác, có thể là ở câu lạc bộ độc quyền cao cấp đó. Liệu ông có đưa cô Hồ đi cùng không, liệu ông có ôm cô Hồ và hôn cô ta trong phòng vệ sinh hay không, thậm chí còn làm chuyện nam nữ...

Cô ấy cảm thấy sau khi nhìn thấy thì chắc cô sẽ không đau khổ như vậy nữa.

Một tiếng sau, cô dừng xe.

Những người trong câu lạc bộ nhận ra cô, biết ngài Lục từng đưa cô đến đây chơi, hơn nữa cô còn lái một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn nên họ trực tiếp cho cô vào.

Người phục vụ mở cửa cho cô, cười nói: "Ngài Lục cũng vừa tới!"

Cánh cửa mở ra.

Quả nhiên Lục Khiêm ở đây, đang chơi mạt chược cùng một nhóm người.

Dù bên trong phù phiếm như thế nhưng ông vẫn tao nhã lịch sự.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 758: Hoắc Minh Châu nhìn ông


Trong phòng bao, bầu không khí rất vi diệu. Ngón tay xinh đẹp của Lục Khiêm vuốt ve những quân mạt chược bằng ngọc, sắc mặt có chút âm trầm, không ai

có thể đoán được ông đang suy nghĩ gì.

Còn cô gái nhỏ của ông thì bướng bỉnh đứng trước cửa, nước mắt lưng tròng.

Thật đáng thương, giống như một con chó con vậy.

Lục Khiêm từ từ đứng dậy, đi về phía cửa. Cô Hồ như đã nhận ra điều gì đó, lỡ lời gọi ông một tiếng: 'Lục Khiêm!"

Lục Khiêm làm như không nghe thấy, đi thẳng ra cửa, giọng điệu dịu dàng yêu thương: “Sao lại đi theo tôi?”

Hoắc Minh Châu nhìn ông.

Trong phòng bao còn có những người khác, còn có cô Hồ.

Một lúc lâu sau, cô mới nói: "Tôi quên xin chữ ký!" Rõ ràng là cô đang nói dối.

Mọi người trong phòng riêng đều có thể nhận ra điều ấy, nhưng không ai dám nói bậy bạ.

Bởi vì Lục Khiêm đối xử với cô bé này không bình thường.

Lục Khiêm cười rất nhạt, sau đó quay người nói: "Cô Hồ, đây là lỗi của em! Mau tới ký tên để con bé còn về nhà báo cáo kết quả công tác."

Cô Hồ vốn rất biết điều.

Cô ta lập tức mở túi xách, lấy ra một bức ảnh thơm ngát rồi ký tên, sau đó uổn eo đi tới, đưa cho Hoắc Minh Châu, cô ta nói đùa: "Chú Lục em nói đúng, là lỗi của tôi!"

Hoắc Minh Châu nhẹ nhàng cảm ơn cô ta.

Cô không nhìn Lục Khiêm nữa, nhưng Lục Khiêm lại đang nhìn chằm chằm vào cô...

Khi cô rời đi, Lục Khiêm đã nhờ người tiễn cô.

"Không cần đâu!" Cô tùy tiện lắc đầu: "Tôi lái xe tới đây."

Lục Khiêm không nói gì, ông đưa tay ra như muốn chạm vào tóc cô, nhưng cuối cùng vẫn hạ tay xuống, mỉm cười nhẹ: “Lái xe chậm thôi.”

Cô ừ một tiếng rồi quay người rời đi.

Từ đầu đến cuối, giữa họ không hề có một lời thắc mắc hay oán giận nào. Bởi vì những chuyện đó là chuyện giữa

hai người yêu nhau, còn cô và Lục Khiêm chẳng là gì cả.

Ngay cả việc cô thích ông cũng không được ông cho phép!

Cánh cửa màu đồng sang trọng từ từ đóng lại.

Ông ở bên trong, được bao quanh bởi vàng son và người đẹp.

Còn cô chỉ có một mình, bóng của cô trải dài dưới ánh đèn pha lê trên lối đi.

Phòng riêng lại trở nên sống động.

Cô Hồ vẫn bám lấy Lục Khiêm, vẫn phục vụ ông một cách dịu dàng trìu mến, ông Dịch và những người khác vẫn nói đùa: “Đáng lẽ tôi nên giữ cô bé vừa nấy lại, Lục Khiêm, đó là cái đuôi nhỏ độc quyền của cậu, cậu buông bỏ được sao?"

Lục Khiêm thản nhiên bông đùa vài câu.

Nhưng rồi chính ông lại cảm thấy khó chịu.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 759: Ông sao cũng được!


Lục Khiêm không muốn làm ai xấu hổ.

Ông sao cũng được!

Nhà riêng của cô Hồ rất trang nhã, người hầu đặc biệt thắp một chiếc đèn lồng cung điện trong phòng ngủ để đón Lục Khiêm đến thăm.

Lục Khiêm từng thích nhất giai điệu này.

Ông tựa người vào ghế sofa, nhắm mắt lại và tận hưởng sự chăm sóc của người đẹp.

Cô Hồ dựa vào bên cạnh ông, giọng nhẹ nhàng hát một đoạn, vòng eo thon gọn bị sườn xám siết chặt, bên trên bộ ngực mềm mại, quyến rũ khó tả.

Lục Khiêm nghe một lúc, nhưng càng nghe càng buồn bực, nhẹ nhàng mở mắt ra.

Cô Hồ nằm cạnh chân ông, nhẹ nhàng cầu xin: “Đêm nay ở lại được không?”

Không người đàn ông nào có thể cưỡng lại người đẹp †rong vòng tay.

Nhưng trong đầu Lục Khiêm lại tràn ngập hình ảnh một cô bé nào đó, dù sắp khóc nhưng lại giả vờ không quan tâm.

Ông nhẹ nhàng đẩy cô Hồ ra, bắt đầu đi giày vào, vẫn nói với giọng điệu trịnh trọng: “Sáng mai sẽ có rất nhiều việc phải làm! Hơi quá sức với tôi!"

Cô Hồ không vui.

Rõ ràng là ông đang tìm lý do...

Lục Khiêm nhéo mặt cô, dỗ dành: "Tôi thật sự rất bận!"

Cô Hồ tức giận đến dậm chân nhưng lại không dám phát tác.

Lục Khiêm đi ra khỏi nhà riêng, thư ký Liêu đã đợi sẵn trên xe, thấy ông ra thì rất ngạc nhiên, hỏi: "Ngài không làm bạn với cô Hồ nữa à?"

Lục Khiêm lên xe, không trả lời.

Một lúc sau, ông đột nhiên hỏi: “Cậu nghĩ vật nhỏ đó có giận tôi không?”

Thư ký Liễu ngẩn người.

Sau đó anh ta mới biết Lục Khiêm đang nói tới ai, liền cười nói: "Vẫn là một đứa trẻ, mấy ngày nữa sẽ quên."

Lục Khiêm nhẹ nhàng mỉm cười.

Phải, một cô bé với bình sữa trong túi, chút say mê này liệu kéo dài được bao lâu?

Ông nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Tới nhà họ Hoắc.”

Đêm khuya.

Hoắc Chấn Đông mới nằm xuống, người hầu đã lên lầu gõ cửa, nói xe của Lục Khiêm ở bên ngoài.

Nói những hai lần thì Hoắc Chấn Đông mới ngồi dậy.

Bà Hoắc cũng mặc quần áo vào nhưng bị chồng ngăn cản, Hoắc Chấn Đông nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên nhóc già họ Lục kia chắc chắn sống không tốt nên nửa đêm mới tới đây tìm xui xẻo!”

Nhưng ông vẫn phải đương đầu.

Cuộc hôn nhân của Hoắc Minh và Ôn Noãn vẫn chưa có kết quả, ông vẫn phải nhường nhịn thằng nhóc già đầu này.

Hoắc Chấn Đông mặc quần áo, đi xuống cầu thang đã thay đổi sắc mặt, trìu mến nói: “Thì ra là cậu bên thông gia, cậu không báo trước cho tôi biết là cậu sẽ đến thành phố B, nếu không tôi làm một bàn chiêu đãi, chào mừng cậu rồi."

Lục Khiêm đứng trong phòng lớn, tao nhã khiêm tốn.

Ông ấy khế mỉm cười: “Bây giờ cũng chưa muộn đâu!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top