Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 720


720

Anh mỉm cười rất nhàn nhạt, nụ cười mang vẻ bất lực và cay đắng: “Cậu, cháu luôn bảo Ôn Noãn đừng buông tay con, phải nhớ đi tìm con! Nhưng mà cậu à, ai có thể nói chắc được những chuyện trong tương lai? Chúa…Chỉ vì muốn cô ấy ôm niềm hy vọng để tiếp tục sống, nếu con người không còn hy vọng thì sẽ đau khổ biết bao!”

Hơn nữa, Ôn Noãn đã từng mắc chứng trầm cảm sau sinh.

Bây giờ, cô ấy lại có thai.

Hoắc Minh chỉ có thể cố gắng hết sức để sắp xếp ổn thỏa cho vợ con trong khi anh vẫn còn có nhớ.

Lục Khiêm nghe xong lại càng buồn hơn.

Ông ấy im lặng hút hết điếu thuốc trong tay, vỗ nhẹ lên vai Hoắc Minh: “Hoắc Minh, tôi hứa với cậu!”

Giọng nói của ông ấy có chút nghẹn ngào: “Cậu đừng rời xa quá lâu, nhớ phải trở về sớm! Ôn Noãn và tụi nhỏ đang đợi cậu, và chúng tôi… Cũng đang đợi cậu!”

Hoắc Minh cười đến ngơ ngác.

Lục Khiêm ngồi một lúc rồi bước ra ngoài, không ngờ lại bắt gặp Hoắc Minh Châu ở cầu thang.

Hoắc Minh Châu đang bưng cơm canh.

Nhìn thoáng qua, nấu cũng không tệ.

Lục Khiêm dừng bước, nhìn cô ấy chằm chằm, sau đó lấy ra một điếu thuốc từ trong túi: “Biết nấu ăn rồi à?”

Hoắc Minh Châu gật đầu: “Chỉ là mùi vị không được ngon lắm!”

Lục Khiêm nhẹ nhàng mỉm cười.

Trong đôi mắt ông như vẫn còn đọng nước mắt, Hoắc Minh Châu nhìn thấy, trong lòng cô cũng đau đớn, cô tạm thời quên đi mối tình mê muội dây dưa không rõ ràng kia, thật lòng chân thành nói: “Cảm ơn ông đã đến gặp anh Hai.”

Nụ cười của Lục Khiêm càng nhạt hơn…

Ông nhìn cô gái nhỏ nhắn mà mình từng yêu, lòng tràn ngập cảm xúc.

Vốn dĩ ông cho rằng mình đã đủ khổ sở rồi, nhưng so với Hoắc Minh thì có vẻ… Vẫn còn tốt!

Lục Khiêm bận công việc nên phải rời đi.

Ông đặt điếu thuốc lên môi, khẽ chạm vào tóc cô: “Tôi đi đây! Có chuyện gì thì gọi cho tôi!”

Hoắc Minh Châu khẽ dạ.

Lục Khiêm nhìn cô một lúc rồi rút tay lại, từ từ đi xuống lầu.

Đi xuống dưới lầu, không biết vì sao, ông đột nhiên xoay người lại hỏi cô: “Người đó… Cảm thấy hợp chứ?”

Hoắc Minh Châu trầm mặc một lát.

Cô chua xót nói: “Không hợp, chia tay rồi!” Nói xong cô đi lên lầu.

Lục Khiêm nhìn bóng lưng cô đến khi biến mất.

Lẽ ra ông nên thấy mừng vì buổi xem mắt của cô không suôn sẻ, nhưng trong lòng ông lại không thể vui lên được. Bởi vì ông ấy biết rõ ràng, nếu không có sự xuất hiện của ông ấy và sự tồn tại của Thước Thước, cô muốn tìm một người đàn ông tốt để kết hôn là một việc vô cùng dễ dàng.

Đến cuối cùng, chính ông là người đã làm lỡ chuyện đời cô!



Lúc Ôn Noãn trở về thì đêm đã khuya.
 
Chương 721: Sáng sớm


Sáng sớm, Ôn Noãn tỉnh lại.

Cô hoảng hốt không thôi, tưởng như mình đang chìm trong một giấc mơ.

Trong cơ mơ, Hoắc Minh khôi phục trí nhớ, anh dịu dàng nói: "Ôn Noãn, anh về rồi đây!"

Ôn Noãn ngồi dậy. Vươn tay lần mò, khóe mắt trào ra dòng lệ lạnh buốt.

Trước cửa phòng ngủ, Hoắc Minh bưng bữa sáng, thấy cô khóc thì khàn giọng nói: "Sao lại khóc rồi?"

Anh bước tới đặt bữa sáng lên đầu giường, sờ trán cô kiểm tra: "Hết sốt rồi!"

Ôn Noãn nhìn thẳng vào anh.

Mũi cô hơi phiếm hồng, trông đáng thương cực kỳ, khiến người đàn ông xót xa không thôi, Hoắc Minh cúi đầu nói: "Đừng nhìn anh như vậy, anh sợ mình không nhịn được mất."

Cánh môi Ôn Noãn run run, cuối cùng cũng không có can đảm hỏi thẳng.

Một lát sau, cô mới bình tĩnh lại một chút: "Sao anh lại ở đây?"

Hoắc Minh dựng một cái gối sau lưng cô, bưng cháo. cho cô ăn, nhưng Ôn Noãn lại không chịu động đến, nuốt được mấy miếng bỗng nhớ ra bản thân chưa đánh răng...

Biểu cảm trên mặt cô có chút đáng yêu.

Hoắc Minh không nhịn được mà vươn tay ra, nhéo nhéo má cô: "Tình huống đặc biệt nên anh mới tha cho em đấy!"

Ôn Noãn lắc đầu: "Không có khẩu vị."

Cô vẫn muốn hỏi tại sao anh lại ở đây...

Hoắc Minh nghiêng người về phía cô, gương mặt anh tuấn sát lại rất gần cô, gần đến mức hô hấp giao hòa rối loạn, con ngươi màu đen của anh nhìn cô chăm chú, giọng điệu dịu dàng đến lạ thường: "Ly hôn à? Ốm thành thế này mà còn muốn chịu một mình!"

Ôn Noãn muốn tránh đi, lại bị anh giữ từ phía sau, một bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy eo cô.

Chậm rãi vuốt ve.

Không phải ham muốn tình dục, chỉ là muốn chiếm hữu cô.

Anh vừa đẹp trai, lại trêu chọc dịu dàng như thế, nói thật Ôn Noãn cũng không cưỡng lại nổi, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Tôi có thể để người khác chăm sóc mình."

"Hạ Như Lâm? Hay là tên ... họ Bạch kia?... Ôn Noãn, trong lòng em có bọn họ không, nếu có tại sao em lại từ chối bọn họ?”

Ôn Noãn bị anh giữ riết, bắt đầu thấy hơi khó thở.

Cảm giác buồn nôn quen thuộc lại ập đến...



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 722: Hạ Như Lâm gật đầu


Một lúc lâu sau, anh mới đứng dậy đi ra cửa, Ôn Noãn gọi anh: "Anh đừng mở cửa..."

Hoäc Minh hừ nhẹ: "Không được để người khác thấy anh sao?" Anh nói xong bèn đẩy cửa ra.

Bên ngoài quả thật là Hạ Như Lâm, anh ta còn đang cầm một phần ăn sáng trong tay.

Khi đối diện với Hoắc Minh, bầu không khí khó nói nên lời, nhưng Hạ Như Lâm lập tức cười nhạt: "Tổng Giám đốc Ôn thấy khỏe hơn chưa?"

"Hạ sốt rồi, nhưng tinh thần vẫn chưa ổn lắm."

Hoắc Minh bước lùi mấy bước, để anh ta vào phòng.

Hạ Như Lâm gật đầu, đặt bữa sáng xuống.

Đương nhiên anh ta cũng thấy bữa sáng được đặt trên đầu giường, ánh mắt hơi buồn buồn.

Từ đầu đến cuối, anh ta biết mình không có cơ hội nào, không chỉ là Ôn Noấn âm thầm từ chối, mà còn là lúc trước Hoắc Minh từng nhận ra năng lực của anh ta, cho anh ta một cơ hội, có thể nói nếu không có Hoắc Minh, sẽ không có Hạ Như Lâm của ngày hôm nay...

Hạ Như Lâm không thể nào làm ra chuyện bội bạc như Vậy.

Sau đó, anh ta và Hoắc Minh cùng nhau thảo luận về miếng đất kia.

Ôn Noãn nằm trên giường, yếu ớt nghe...

Sau đó cô ngủ thiếp đi, nhưng trước khi mất ý thức, cô thấy như bản thân đã tìm về được cảm giác thoải mái khi có người để nương tựa. Giống như lúc cô được ăn cả ngã về không mà lao xe thẳng về phía Kiều An, không phải là cô không sợ, nhưng đã có một đôi tay ấm áp ôm lấy cô, nói với cô: "Ôn Noãn, đừng sợ."

Loại cảm giác an toàn này, trước giờ chỉ có Hoắc Minh mới có thể cho cô.

Khiến cho Ôn Noãn chỉ muốn hãm sâu vào trong đó...

Ôn Noãn ngủ ở khách sạn cả một ngày. Khi màn đêm buông xuống, chân trời đã nổi lên ráng đỏ, áng mây như nhuốm lửa, rực rỡ và đồ sộ trôi trên nền trời.

Cô tắm rửa, cảm thấy nhẹ nhõm khoan khoái hơn rất nhiều.

Cửa vừa mở ra, Hoắc Minh mang hai hộp cơm vào, thấy cô quay lưng về phía mình thì cực kỳ săn sóc nói: "Em thấy đỡ hơn chưa?"

Ôn Noãn quay lại, lặng lẽ nhìn anh.

Từ khi anh mất trí nhớ, cô đã ở bên anh hơn nửa năm.

Cô từng nghĩ bản thân hiểu thấu anh, nhưng giờ cô lại không rõ... giờ đây Hoắc Minh đang nghĩ gì, anh xun xoe nịnh nọt cô là vì muốn kết hôn lại với cô sao?

Hơn nữa...

Chuyện tối hôm qua, có phải là mơ hay không?

Hoắc Minh nhìn ra vẻ mâu thuẫn trên mặt cô, cười nhẹ:



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 723: Cô ò một tiếng


Cuối cùng, anh ngẫm nghĩ nói: "Nhưng đối phương vẫn còn tiếng xấu chưa dứt, cho nên anh nghĩ nếu miếng đất

này vượt quá bốn triệu thì không đáng lấy nữa."

Con số này cũng không khác mấy so với số chốt của Ôn Noãn.

Cô ò một tiếng.

Hoắc Minh thấy cô mặc áo tắm, đôi mắt tối lại, không kiềm được mà xoa xoa mái tóc màu trà của cô: "Phía dưới cũng ngoan lắm, như mẹ bọn nhỏ vậy."

Cơ thể Ôn Noãn cứng đờ...

Cô ngước mắt nhìn anh, nhưng Hoắc Minh vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh thong dong như cũ.

Như thể, chưa có chuyện gì xảy ra cả. Cơm nước xong, anh cũng không dây dưa thêm, thậm chí còn thuê một phòng đối diện phòng cô. Ôn Noãn biết buổi tối Hạ Như Lâm còn phải sang phòng anh tăng ca...

Đêm khuya, Ôn Noãn ném mình trên chiếc giường lớn mềm mại.

Cô nghĩ mình điên mất rồi...

Ngày hôm sau, cô không nhịn được mà gõ cửa phòng Hoắc Minh, cô định hỏi anh...

Cánh cửa mở ra,

Hoắc Minh đứng trước cửa, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc, trên người chẳng có bao nhiêu quần áo.

Phía trên trần trụi, phần thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Từng giọt nước trên ngọn tóc từ từ nhỏ xuống, trượt dọc theo những đường cong góc cạnh trên khuôn mặt anh, rồi lăn tiếp xuống dưới chiếc khăn tắm... sau đó bị bốc hơi bởi nhiệt độ nóng bỏng nơi đó.

Cổ họng trắng nõn của Ôn Noãn khẽ giật giật.

Hoắc Minh lấy khăn mặt lau tóc, thản nhiên hỏi: "Không phải em có bữa tiệc sao, sao giờ còn chưa chuẩn bị?

Tuy nói vậy, nhưng anh vẫn tránh ra, nhường đường cho cô vào.

Ôn Noãn tựa người vào cửa. Hoắc Minh cầm hộp thuốc ở cuối giường lên, lấy một điếu ra châm lên. Sương khói mập mờ, anh lạnh nhạt hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Ôn Noãn do dự mãi, cuối cùng cũng nhẹ giọng hỏi: "Anh chưa nhớ lại đúng không?”

Hoắc Minh siết chặt đầu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi ừ một tiếng: "Nhớ được một ít."

Trái tim Ôn Noãn phập phồng liên hồi.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 724: Hoắc Minh say rồi


Hoắc Minh nhẹ tay xoa nắn môi cô: "Anh muốn em, muốn đến toàn thân đau nhói, nhưng anh biết em rất bài xích anh! Anh chỉ có thể cố gắng đối tốt với em, lần này chúng ta từ từ về bên nhau nhé, được không em?”

Ôn Noãn ngẩng đầu, khóe mắt ướt át...

Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Anh dán sát vào tóc cô, dịu dàng lặp đi lặp lại nói: "Anh xin lỗi, Ôn Noãn! Xin lỗi em! Anh không nên quên em!"

Cô dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, từ đầu đến cuối không hề đẩy anh ra!

Cả đời này, cô xem như đã rơi vào tay anh mất rồi...

Đến cuối, bọn họ cũng không hề có bất cứ hành động thân mật nào, chỉ ôm nhau một lát, hồi lâu sau, âm thanh của Ôn Noãn vang lên, mang theo giọng mũi: "Em về phòng thay quần áo!"

Hoắc Minh mở cửa cho cô.

Nhưng đúng lúc cô vừa ra ngoài, anh lại bắt lấy cổ tay cô: "Ôn Noãn!"

Mắt cô rưng rưng đẫm lệ.

Tay Hoắc Minh trượt xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve ngón chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út kia của cô, chiếc nhãn 5.2 carat kia là chiếc anh đã đeo cho cô ở thành phố C...

Hoắc Minh thầm thì: "Ôn Noãn, sau này đừng tránh anh nữa nhé!"

Ôn Noãn chạy trối chết về phòng...

Hoắc Minh lảng lặng đứng đó, anh rất muốn giữ cô lại, nhưng ngoài việc muốn giữ lại cuộc hôn nhân này, ngoài ham muốn thể xác và sự chiếm hữu không thể giải thích được với cơ thể cô, thật ra anh còn có lý do khác.

Ví dụ như, chiếc nhẫn kim cương mà anh vừa vuốt ve kia,

Hay là vành tai hơi nhọn của Ôn Noấn đỏ lên vì anh...

Sự ngượng ngùng vô tình đó khiến anh động lòng, cũng. khiến anh ghen ty.

Nửa tiếng sau, bọn họ ra khỏi khách sạn.

Ôn chủ công ty đối phương rất hiếu khách, ông ta không biết mối quan hệ giữa Hoắc Minh và Ôn Noãn, nên săn sóc sắp xếp cho Hạ Như Lâm và Hoắc Minh hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Nghe nói là sinh viên trường nghệ thuật, như nước hồ trong vắt.

Hạ Như Lâm nhập gia tùy tục, cũng khó từ chối được, cứ để cô gái ngồi bên cạnh mình.

Hoắc Minh vòng tay qua vai Ôn Noãn, kiêu ngạo nói: "Tổng Giám đốc Trương, không phải tôi không muốn thả lỏng, có điều người nhà quản chặt lắm, tôi đi công tác cũng không rời!"

Tổng Giám đốc Trương sửng sốt.

Sau đó liền tự phạt ba chén, nhận tội với Ôn Noấn.

Ôn Noãn không nói nên lời, chỉ cười nhạt...

Đêm đó, Hoắc Minh uống rất nhiều, cũng may đã bàn xong hợp đồng trên bàn rượu, Ôn Noấn rất bất ngờ, cô vẫn luôn tưởng Hoắc Minh chỉ thích hợp ngồi trên bàn đàm phán.

Không ngờ răng khả năng của anh trên bàn rượu cũng rất đỉnh.

Hạ Như Lâm cũng uống không ít rượu, tửu lượng của anh ta không tốt lắm, được nửa buổi thì phải gọi người giúp đỡ về khách sạn trước.

Bữa ăn kết thúc, Hoắc Minh cũng uống không ít hơn là mấy.

Lái xe đỡ anh lên xe, Ôn Noãấn ngồi cạnh anh, trong lòng có chút không thoải mái.

Hoắc Minh say rồi.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 725: Đúng thật là không biết xấu hổ


Anh nói, dịu dàng mà tình tứ.

Mặt Ôn Noãn hơi nóng lên: "Đừng nói lung tung, em không phải vợ anh!"

Bên trong xe, mùi rượu thoang thoảng quyện cùng hương hoocmon nam tính của người đàn ông tản ra khắp nơi.

Hoắc Minh tựa lưng vào ghế, nâng tay nhẹ nắm lấy tay cô, tìm kiếm chiếc nhẫn kim cương giữa ngón tay cô, nhỏ giọng thầm thì: 'Nhân vẫn còn ở đây, em nói xem, nếu em không phải vợ anh thì là vợ ai?"

Ôn Noãn không tìm được từ nào để phản bác.

Hoắc Minh nghiêng đầu, ánh mắt ôn hòa như nước...

Khi cô trở nên ngoan ngoãn, thật sự rất mềm mại.

Giọng anh khàn không chịu nổi: "Bây giờ anh cũng xem như là một nửa Minh của em rồi, có phải không?"

Cái gì mà một nửa Minh cơ chứ...

Đúng thật là không biết xấu hổ!

Ôn Noãn nóng mặt, nhưng anh lại sáp người tới, sức nặng toàn bộ cơ thể đều đè trên vai cô: "Ôn Noãn, anh không tin em không có chút rung động nào."

Đúng vậy, Ôn Noãn thật sự rung động.

Nhưng cô luôn cảm thấy, có điều gì đó không ổn.

Bỗng dưng anh nhớ ra nhiều chuyện như vậy, khiến cô có chút không quen.

Hoắc Minh giữ một lọn tóc dài màu nâu trà của cô, nhẹ nhàng nhướn cổ rồi hôn cô, người anh nóng như phát sốt, môi răng đều tràn ngập vị vang đỏ êm dịu, hòa hợp với mùi hương nam tính đặc trưng từ anh.

Tiếng thở dốc ngâm trong dục vọng, Tiếng hôn môi nho nhỏ đầy mập mờ,

Tài xe ở phía trước thậm chí không dám phát ra một tiếng động nào.

Hoắc Minh hôn cô một lát rồi mới buông ra, tựa trán và trán cô, anh dịu dàng nhìn cô, hưởng thụ sự ngoan ngoãn dịu hiền của cô...

Ôn Noãn run rẩy không ngừng.

Cô dán vào ngực anh, một lát sau ngực anh truyền đến cảm giác ấm nóng mà ẩm ướt, không thoải mái lắm.

Cô khóc... Hoắc Minh, anh đã về thật sao? Anh có biết em nhớ anh lắm không!

Hoắc Minh dịu dàng thấp giọng: "Đừng khóc! Ôn Noãn, đừng khóc! Anh sẽ từ từ nhớ lại hết thôi!"

Cô bất ngờ nâng tay, đấm mấy cái vào ngực anh.

Cho dù trong lòng bất an, nhưng cô không thể từ chối Hoắc Minh của bây giờ được...

Đã đến khách sạn.

Anh đưa cô về phòng, có lẽ là lâu rồi chưa sinh hoạt vợ chồng, hai người đều gấp gáp lên phòng.

Khi Ôn Noãn quẹt thẻ mở cửa, cơ thể bị ôm trọn từ phía sau.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 726: Ôn Noãn chạy rồi!


Ôn Noãn không lên tiếng.

Bọn họ chia tay rồi quay lại nhiều lần, đã có với nhau hai đứa con rồi, thật ra có làm hôn lễ hay không cũng không quan trọng mấy, quan trọng là... người này... thật sự đã về rồi sao?"

Ôn Noãn xoay người trong lòng ngực anh: "Khi nào về, em và anh cùng đi gặp bác sĩ nhé."

Ý cười của Hoắc Minh nhạt đi.

Nhưng chỉ lát sau, anh lại nhẹ nhàng sờ soạng eo cô: "Được!"

Đáng lẽ họ nên về phòng ngủ bên trong, nhưng cô không nhịn được mà ôm lấy eo anh, yêu kiều tựa vào lòng anh.

Cái ôm này, Ôn Noãn đã chờ rất lâu rồi!

Hoắc Minh cúi đầu, nhìn người phụ nữ trong ngực mình.

Ánh mắt anh phức tạp mơ hồ.

Giờ phút này Ôn Noãn thùy mị như vậy, hết lòng yêu thương anh, đây đều là điều anh hằng nhớ mong... Rõ ràng bây giờ anh đã có được cơ thể của cô, chỉ cần anh đồng ý, tối nay anh có thể hưởng thụ cơ thể cô.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ...

Thứ anh muốn không còn chỉ là cơ thể của cô.

Anh muốn toàn bộ con người cô!

Cuối cùng, anh vẫn bước vào phòng cô, bọn họ hôn nhau đắm đuối trong căn phòng tối tăm, không khí thoang

thoảng hoocmon động tình của hai người...

Khi dục vọng bùng nổ, dáng vẻ anh chẳng còn ra thể thống gì nữa.

Cuối cùng, hai người nghiêng ngã lảo đảo ném mình xuống giường...

Vào thời điểm quan trọng mà đàn ông uống quá nhiều, cũng chỉ đành lực bất tòng tâm.

Bầu không khí có hơi quái dị.

Ôn Noãn xoay người sang một bên, khuôn mặt hơi ửng đỏ.

Hoắc Minh cũng bối rối không kém gì, anh ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ giọng dỗ dành: "Uống hơi nhiều, lần sau sẽ cho em thoải mái, nhé?"

Ôn Noãn kéo chăn đắp kín người.

Hoắc Minh nằm ngửa, nhìn trắng nhà trắng ngần trên đầu, nhẹ nhàng thở dốc.

Tuy là vì uống nhiều mới thành ra như vậy, nhưng đối với đàn ông thì chẳng khác gì một nhát chí mạng!

Ôn Noãn năm nay ba mươi tuổi, là tuổi xung sức nhất của phụ nữ!

Nếu cô thất vọng với anh, không chịu quay lại với anh, vậy chẳng phải công sức mấy ngày nay của anh đều là vô ích sao?

Anh nghĩ, đến sáng mail

Sáng mai, nhất định anh sẽ để cô cảm nhận được thế nào là niềm vui của phụ nữ!

Sáng sớm, Hoắc Minh cuối cùng cũng bớt say mà tỉnh lại.

Anh vươn tay chụp tới bên cạnh, giọng khàn khàn: "Ôn Noãn, chúng ta..."

Nhưng tay anh lại bắt trúng khoảng không.

Giường to như vậy, sao lại không có người?

Ôn Noãn chạy rồi!

Để anh lại một mình trên giường khách sạn.

Hoắc Minh ngồi dậy, cào cào tóc, miễn cưỡng nghĩ có phải là vì tối qua cô không hài lòng nên mới sớm vậy đã chạy ra ngoài hay không, anh lập tức bắt lấy di động gọi cho cô...

Tắt máy!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 727: Hoắc Minh cười nhạt


Sáu giờ tối là giờ tan tầm cao điểm của tập đoàn Tây Á.

Hoắc Minh thờ ơ đứng giữa đại sảnh, thản nhiên khoanh tay đứng đó, cả người toát ra vẻ kiêu ngạo khiến cho nhân viên nữ nào ra vào cũng đỏ mặt, theo thói quen gọi một tiếng: "Tổng Giám đốc Hoắc!"

Hoắc Minh cười nhạt.

Lúc này, Ôn Noãn mới ra khỏi thang máy, bên cạnh là trợ lý Từ.

Thấy Hoắc Minh, Ôn Noãn hơi giật mình, nhưng cô không muốn bị người ngoài chê cười, bèn chậm rãi đi sang, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Hoắc Minh nhìn cô rất chăm chú.

Một lát sau, anh mới nhẹ giọng trả lời: 'Hôm nay là sinh nhật Hoắc Tây, em quên rồi sao?"

Anh vừa nói xong liền cầm lấy áo khoác trong tay trợ lý Từ, chủ động giành quyền thống trị trên mảnh đất Ôn Noãn rồi đến bãi đỗ xe, hôm nay anh vẫn lái chiếc Cullinan kia.

Ôn Noãn ngồi vào ghế phó lái, suy nghĩ rồi nói: 'Mời ba mẹ và Minh Châu cùng ăn một bữa cơm đi!"

Hoắc Minh chậm rãi thắt dây an toàn.

"Hôm khác đi! Hôm nay anh đã hứa sẽ làm bánh sinh nhật với Hoắc Tây rồi!"

Ôn Noãn không nói thêm gì nữa, nghiêng người nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài màu nâu trà của mình, da cô bình thường đã rất trắng rồi, hôm nay lại mặc một chiếc váy rất tôn da, trông cực kỳ xinh đẹp.

Hoắc Minh không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Xe khởi động, bởi vì đang giờ cao điểm tan tầm nên xe chạy rất chậm.

Anh nhìn con đường phía trước xe, thản nhiên hỏi: "Sao hôm đó em lại đi trước vậy?"

"Có chút việc!" Ôn Noãn có chút giấu diếm. Hoắc Minh trâm giọng cười.

Qua một lúc lâu, anh mới vô liêm sỉ mà nói: "Sáng dậy anh đã định bù đắp cho em, thế mà em đã bỏ đi mất rồi. Anh nằm trên giường như vậy rất lâu, thật sự khó chịu lắm đấy,

Đề tài này, Ôn Noãn xấu hổ không tiếp lời nổi.

Khuôn mặt non mịn của cô dần ửng hồng, nếu có ai khác nhìn thấy đều sẽ phải mê đắm.

Hoắc Minh thỉnh thoảng lại nhìn cô trong lúc đèn đỏ, anh nghĩ người phụ nữ như Ôn Noãn, sẽ có rất nhiều đàn ông muốn cưới cô về nhà...

Biệt thự.

Dì Nguyễn đến sớm, đang ở phòng bếp nấu mì với Hoắc Tây, Tiểu Hoắc Tây tài cao mà gan cũng lớn, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng phải biến thành vai hề.

Ôn Noãn rất vui vẻ, bước tới ôm dì Nguyễn một chút: "Mẹ!"

Dì Nguyễn liếc mắt nhìn Hoắc Minh một cái, mỉm cười nói: "Hoắc Minh nhờ người đón mẹ đến đây! Hôm nay chúng ta làm tiệc sinh nhật cho Tiểu Hoắc Tây, người một nhà phải cùng trải qua sinh nhật chứ."

Ôn Noãn nghe hiểu ý bà ấy.

Cô ừm một tiếng, sau đó liền lên lầu thay quần áo, xuống lầu làm bánh ngọt cho Hoắc Tây.

Cô khá am hiểu việc này, nhanh chóng làm khuôn bỏ vào lò nướng. Chờ phôi đã được nướng xong, Tiểu Hoắc Tây bắt đầu nháo nhào đòi muốn tự mình bóp túi bơ.

Tiểu Hoắc Tây vẽ ra hai người lớn và ba đứa nhóc.

Ôn Noãn cố ý hỏi: "Sao lại nhiều ra thêm một bé rồi?"

Hoắc Tây hơi nhăn mặt.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 728: Ôn Noãn hơi khựng lại


Anh đi sang phòng bếp xem thử, trong phòng chỉ còn lại mỗi Ôn Noãn.

Hoắc Minh bước vào phòng bếp, thuận tay đóng cửa: "Mẹ đâu?"

Ôn Noãn đang chiên bít tết, đơn giản nói: "Em làm thêm một cái bánh ngọt, bà ấy đem cho đứa bé nhà bên cạnh rồi."

Hoắc Minh thấy lúc này cô thật sự dịu hiền.

Nói thật thì trước đây anh không thích kiểu này, nhưng sau khi anh biết tính tình của Ôn Noãn, thì lại thích dáng vẻ nghe lời của cô hơn, hơn nữa mấy hôm trước ít nhiều cũng có chút dục cầu bất mãn, vì thế anh vươn tay ôm lấy vòng eo thon gọn của anh, gấp gáp thầm thì: "Em luôn lo lắng không biết người khác ăn gì, còn anh muốn ăn gì, sao em không để ý chút nào vậy?"

Ôn Noãn hơi khựng lại.

Một lát sau, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, nói nhỏ: "Anh nói lung tung gì đó."

Hoắc Minh nhẹ nhàng ngậm lấy phần thịt mềm mại trên cổ cô, dùng răng ma sát một vùng nho nhỏ, bất mãn nói:

"Tổng Giám đốc Ôn, em đứng đắn quá nhỉ!"

Kể từ khi đó, lớp giấy mỏng manh ngăn cách giữa hai người bọn họ đã bị đâm thủng.

Ôn Noãn không cản nổi anh.

Nhưng cô vẫn luôn thấy có điều gì đó không ổn, cho nên sau khi hai người suýt lau súng cướp cò đêm đó, cô đã bỏ chạy.

Đang định nói gì đó, cửa phòng bếp bỗng bị mở ra.

Dì Nguyễn đứng trước cửa, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc, một lát sau mới tìm được giọng mình: "Noãn Noãn, bít tết cháy rồi!"

Mặt Ôn Noãn đỏ đến mức rỉ ra máu...

Hoắc Minh biết da mặt cô mỏng, bèn nhận lấy nồi, nhanh chóng rửa sạch.

Anh lấy thêm hai miếng thịt bò wagyu từ trong tủ lạnh ra, giao cho Ôn Noãn, còn nhẹ nhàng nói: "Anh xem em làm!

Sau này anh sẽ làm cho em và con ăn!"

Ôn Noãn không nói nên lời, im lặng xử lý nguyên liệu.

Dì Nguyễn lại đi ra ngoài.

Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm gác lên vai cô. Anh không đùa quá trớn để làm cô xấu hổ thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cô, động tác trìu mến mang theo vài phần quý trọng.

Một lúc lâu sau, anh mới nói nhỏ: "Ôn Noãn, anh sẽ đối xử tốt với eml"

Anh không thể nhớ lại chuyện cũ, nhưng anh thích Ôn Noãn, cũng yêu quý hai đứa con của mình.

Anh muốn tâm trung hàn gắn mối quan hệ này, từ từ bồi đắp tình cảm của cô.

Cho nên, anh muốn yêu đương với cô!

Ôn Noãn xoay người trong lòng anh, cô nhìn lại anh, giọng vừa nhẹ vừa mềm: "Hoắc Minh, anh thật sự nhớ ra rồi sao?"

Hoắc Minh không trả lời, chỉ nghiêng người hôn cô.

Dù sao trong nhà cũng có người lớn, còn hai đứa nhỏ nữa, chỉ có thể lén lút mà thôi, nhưng nụ hôn vô cùng hưng

phấn này lại khiến người ta sinh ra mấy phần rung động.

Đã lâu lắm rồi, Ôn Noãn chưa được trải qua cảm giác này.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 729: Hoắc Doãn Tư


Hoắc Minh cúi đầu nhìn mình, sau đó tựa vào cửa sổ phòng bếp rít xong một điếu thuốc, rồi mới nói: "Anh qua xem bọn nhỏ!"

Ôn Noãn sắp xếp bàn ăn ngay ngắn. Hoắc Minh ôm Doãn Tư, cho cậu bé bú sữa.

"Bác sĩ nói thằng bé cần phải giảm cân." Hoắc Minh ôm con, ánh mắt đong đầy yêu thương: "Vài hôm nữa mang thằng bé đi kiểm tra sức khỏe nhé."

Ôn Noãn ừ một tiếng.

Hoắc Minh cho con bú sữa xong thì đặt cậu bé vào nôi rồi nhanh chóng thay tã cho cậu bé.

Tiểu Hoắc Tây nhận lấy chiếc tã nặng trịch, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó hết cả lên.

"Hoắc Doãn Tư, em tiểu cũng nhiều quá hai"

Ôn Noãn cười rộ lên, lơ đãng ngước mắt, chỉ thấy Hoắc Minh đang nhìn cô, trong đôi mắt đen láy nhiễm một chút trong trẻo chín muồi của người đàn ông trưởng thành.

Cơm nước xong, hai người thu xếp ổn thỏa cho hai đứa nhỏ.

Ôn Noãn tiễn Hoắc Minh rời đi.

Đêm khuya, hai người sóng vai nhau đi dạo trên con đường nhỏ trong biệt thự, tăng thêm bầu không khí lãng mạn.

Hoắc Minh nắm tay Ôn Noãn, nhẹ giọng nói: "Trước kia Hoắc Tây tự mình tắm rửa, sao gần đây lại để cô giúp việc thế? Ôn Noãn, trẻ con phải học cách tự lập chứ?"

Tuy rằng anh đang thương lượng với cô, nhưng trong giọng nói không hề có ý trách móc nào, chỉ có thể nhận ra sự trìu mến ẩn chứa.

Như thể tất cả các người chồng trên thế giới đều đối xử với vợ mình như vậy.

Ôn Noãn cũng sẵn sàng thảo luận chuyện này với anh, hai người đứng dưới tàng cây anh đào, cô thấp giọng nói: "Gần đây con bé có hơi dính người."

Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.

Bốn phía tối tăm thăm thẳm, hai người đứng cạnh nhau nhưng thật ra cũng không thấy quá rõ mặt nhau.

Chỉ là trong đáy mắt Ôn Noãn, có ánh sáng.

Hoắc Minh tiến lên một bước, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô: "Ôn Noãn, là tại anh sao? Bởi vì thiếu sót của anh...

Một người phụ nữ một mình nuôi hai con, lại còn phải quản lý cả một tập đoàn.

Cô đương nhiên không thể nào sống tự do thoải mái được rồi.

Cánh môi Ôn Noãn hơi run run, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, quay mặt sang bên: "Anh về đi! Lái xe cẩn thận nhé!"



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 730: Sau đó


Đêm nay thật oi bức.

Hoắc Minh chậm rãi lái xe rời đi, trở vê nhà họ Hoắc, lẳng lặng ngồi trong phòng khách ngẩn người.

Anh nhớ lại dáng vẻ của Ôn Noãn. Trong đầu chỉ toàn hình bóng của cô...

Sau đó, hầu như đêm nào anh cũng đến chỗ Ôn Noãn, chủ yếu là để làm bạn với các con.

Thỉnh thoảng, anh và cô cũng sẽ cùng chia sẻ một nụ hôn.

Nhưng anh chưa bao giờ ở lại qua đêm, Ôn Noãn cũng chưa bao giờ nhắc đến, anh trông cũng chẳng quá gấp gáp ở lại, chỉ dịu dàng bầu bạn với cô, thế mà anh lại thích cảm giác này...

Hoắc Minh hưởng thụ quãng thời gian yêu đương đó, nhưng vẫn luôn tiếc nuối vì bản thân không thể khôi phục trí nhớ.

Anh vẫn nợ Ôn Noãn chuyện này.

Đang lúc suy nghĩ hỗn loạn, Lục Khiêm lại gọi đến cho anh.

Hoắc Minh nhấc máy: "Chú!"

Giọng nói Lục Khiêm trầm thấp trong đêm: "Hoắc Minh, chúng ta đã bước đầu nắm được căn cứ chính xác của Hoàng Duy Đức, người đã vào trại tạm giam rồi, có điều với thân phận của gã, gã sẽ sớm nộp tiền bảo lãnh thôi, nhưng bên này cũng sẽ sớm truy tố gã."

Hoắc Minh mím môi.

Hoàng Duy Đức, đã trục lợi từ thuốc thử bất hợp pháp. đó để điên cuồng vơ vét hết của cải của người khác.

Hoắc Minh anh chính là một trong những người bị hại, có điều người đó cũng chỉ vì trả thù anh mới làm vậy.

Giọng nói của Lục Khiêm càng lúc càng âm trầm: '"Hoắc Minh, cậu yên tâm, lần này gã ta không thoát nổi đâu!"

Hoắc Minh ừm một tiếng.

Sau khi cúp điện thoại, anh đạp nhẹ chân ga, rời khỏi biệt thự của Ôn Noãn.

Xe vừa mới ra khỏi cổng biệt thự đã rẽ vào bên góc đường, một bóng người gầy gò xuất hiện ở trước mắt.

Chiếc xe thể thao màu đen rít lên một tiếng rồi dừng lại.

Sau lưng Hoắc Minh đổ mồ hôi lạnh, anh ngước mắt, nhìn thấy khuôn mặt nho nhỏ trắng bệch như tuyết phản chiếu bởi ánh đèn xe.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 731: Nếu có kiếp trước kiếp sau


Sở Liên từ từ quỳ xuống...

Hoắc Minh cúi đâu châm một điếu thuốc, sương khói mịt mờ rồi lại tán loạn giữa bầu trời đêm.

Giọng điệu của anh thật lạnh nhạt: "Lúc trước chúng ta đã thương lượng xong rồi, hai mươi triệu, cô tìm chứng cứ giúp tôi!"

"Tôi biết!"

Sở Liên đưa tay kéo ống quần của anh, van nài: "Nhưng tôi thật sự không ngờ được gã ta có thể nộp tiền bảo lãnh để ra ngoài, chắc chắn gã sẽ tìm ra tôi sớm thôi... Luật sư Hoắc, tôi cầu xin anh, xin anh hãy giúp tôi một lần cuối cùng này thôi, tôi cam đoan sau khi xong chuyện sẽ tránh xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt bà Hoắc nữa!"

Cô ta ôm bụng mình: "Tôi chỉ muốn giữ lại đứa bé này thôi!"

Một lúc lâu sau, Hoắc Minh thản nhiên hỏi: "Đứa nhỏ là con ai?"

Sở Liên giật mình, thật lâu sau mới thì thào nói: "Tôi không biết!"

Khoảng thời gian này, đàn ông bên cô ta nhiều vô số kể, cô ta thật sự không biết đây là con ai.

Hoắc Minh nhìn dáng vẻ mờ mịt của cô ta.

Khuôn mặt kia thật sự rất giống Kiều An, nhưng Kiều An luôn xinh đẹp rạng ngời, còn Sở Liên chỉ có thể sống trong bóng tối âm u... Mới chỉ ngoài hai mươi tuổi mà đã thành ra dạng này!

Sau khi Hoắc Minh hút xong một điếu thuốc, anh mới mở miệng: "Đi thành phố H đi! Sẽ có người lo liệu mọi thứ cho cô! Nhà trọ, bệnh viện, sinh nở,... đều có cả. Tôi chỉ có một điều kiện, cô mãi mãi không được trở về thành phố BI Mãi mãi không được xuất hiện trước mặt Ôn Noãn!"

Hoắc Minh đưa tay vào trong xe, đưa cho cô ta một tấm danh thiếp.

Là trợ lý đặc biệt, rất tín nhiệm của anh.

Thanh âm Sở Liên run run: "Tôi biết rồi! Tôi cam đoan sẽ không xuất hiện thêm lần nào nữa!"

Hoắc Minh lại ngồi lên xe lần nữa, chậm rãi lái xe rời đi.

Sau lưng, Sở Liên nắm chặt tấm danh thiếp kia, như đang nắm chặt cọng rơm cứu mạng của mình.

Hoắc Minh không về nhà, anh chạy xe đến Bát Bảo Sơn trong thành phố B, những bình tro cốt được đặt ở đây đều không có người nhận hoặc không có người nhà thân thích.

Hũ tro cốt của Kiều An, hiện đang ở đây.

Đêm khuya, vốn không được vào nữa, nhưng Hoắc Minh đã đưa cho người gác cổng hai bao thuốc lá.

Đây không phải là lần đầu tiên anh đến, nên anh nhanh chóng tìm được hũ tro cốt của Kiều An.

Trong ánh sáng mờ ảo u buồn, cô gái xinh đẹp rực rỡ kia biến thành một cái hộp nhỏ.

Hoắc Minh thả một nhành hoa cúc lên đó, lặng im hồi lâu, cuối cùng anh nói: "Anh đến đây cũng chỉ để báo em một tiếng, anh thích Ôn Noãn!"

Cùng một người, anh thích đến hai lần.

Nếu có kiếp trước kiếp sau, anh hy vọng Kiều An có thể buông bỏ.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 732: Hoắc Minh cũng nghĩ vậy


Trong bóng tối, Hoắc Minh nhìn cô chăm chú từ trên cao xuống.

Ôn Noãn muốn di chuyển.

Nhưng anh nhanh chóng nắm lấy tay cô, đan ngón tay với cô...

Bầu không khí kiều diễm, thích hợp làm chuyện vợ chồng.

Hoắc Minh cũng nghĩ vậy.

Anh vùi mặt vào cổ cô, yết hầu lăn nhẹ, thì thâm: “Ôn Noãn, anh có chuyện muốn nói với eml”

Ôn Noãn ừ một tiếng. mì thanh có hơi run rẩy...

Hoắc Minh xoay người, nằm nghiêng ôm lấy cô, để cô dựa vào lòng mình.

Họ đã trải qua rất nhiều chuyện, anh biết anh chỉ cần giấu giếm cô là có thể dễ dàng chiếm được trái tim và cơ thể cô.

Nhưng anh lại sợ, sợ mất cô.

Anh trầm giọng thẳng thắn với cô: “Vừa rồi anh đã gặp Sở Liên."

Sở Liên...

Ôn Noãn cau mày.

Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mày của cô, giọng nói trầm thấp dỗ dành: “Cô ta mang thai, anh cho người sắp xếp đưa cô ta tới thành phố H, anh biết em sẽ không vuil Nhưng anh muốn cho cô ta một cơ hội, Ôn Noãn, được không?”

Anh kể chuyện của Hoàng Duy Đức.

Ôn Noãn nhẹ nhàng tựa vào lòng anh, hồi lâu không nói gì.

Hoắc Minh cho rằng cô không muốn, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, đang định nói gì đó thì Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Được!”

Anh không ngờ cô lại dễ nói chuyện như vậy.

Ôn Noãn năm thẳng người, cô nói rất nhẹ nhàng: “Cô ta muốn giữ lại đứa bé, chứng tỏ trong lòng cô ta yêu đứa bé

này nhất... Việc gì em phải từ chối.”

Hoắc Minh nhìn dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của cô, không khỏi động lòng, muốn làm chuyện đó với cô.

Kể từ khi giả vờ khôi phục trí nhớ, anh còn không dám chạm vào cô vì sợ cô chán ghét.

Lúc này nói thẳng, thói quen cũ của anh lộ ra.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn cô...

Cô rất ngoan, chủ động vòng tay qua cổ anh, triền miên ân ái với anh. Cả người Hoắc Minh như bị thiêu đốt, anh cảm thấy nếu anh không làm, anh sẽ không còn là đàn ông nữa...

Khi định lau súng cướp cò, đột nhiên Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, anh vẫn chưa khôi phục trí nhớ phải không?”

Tất cả chợt dừng lại!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 733: Nói xong cô cúp điện thoại


Ôn Noãn lại mở tủ đầu giường, lấy ra một cuốn sổ tay từ bên trong, mở ra thì trong đó đầy những ghi chú được đánh dấu bằng bút đỏ, giống như bản sao ở nhà họ Hoắc.

“Hoắc Minh, anh thật không biết xấu hổi”

Hoắc Minh hơi ngượng ngùng, cũng không xuống đài được.

Anh cứ thế bị vợ vạch trần ngay trên giường.

Hơn nữa, anh còn không nhìn ra được suy nghĩ thật của Ôn Noãn!

Mặt Ôn Noãn đỏ bừng, cô cố gắng bình tĩnh nói: “Em đồng ý chuyện của Sở Liên là thật, nhưng cô ta sinh con cần tìm bác sĩ, em sẽ sắp xếp!”

Đương nhiên cô sẽ không ra mặt.

Vì vẫn chán ghét!

Hoắc Minh nằm thẳng lại, đưa tay sờ nhẹ chân cô, hôn: “Tất cả đều nghe ý vợ.”

Ôn Noãn dùng chân đạp lên mặt Hoắc Minh.

Hoắc Minh bắt được, thấp giọng uy hiếp: “Ôn Noãn, đủ rồi! Em muốn trèo lên đầu anh ngồi sao?”

Cô lại dùng chân đạp anh.

Hoắc Minh cũng không cáu kỉnh: “Chân vợ cũng thơm quái”

Đêm đã khuya.

Chuyện tình không tiếp tục nữa, một đêm như vậy thích hợp để nói chuyện nhất, Ôn Noãn dựa vào vai anh, thấp giọng nói: “Vốn dĩ em không định nói cho anh biết, nhưng tối nay anh thẳng thắn như vậy! Hoắc Minh, sau này chúng ta đừng giấu giếm nhau được không? Khôi phục trí nhớ cũng được, quên cũng không sao, miễn là chúng ta ở bên nhau, miễn là chúng ta vẫn yêu nhau thì những chuyện đó có liên quan gì? Sau này, chúng ta sẽ có nhiều ký ức hơn.”

Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ môi cô.

Anh cúi đầu, khàn giọng nói: “Nhưng anh vẫn muốn hỏi một câu.”

“Hả?”

Hoắc Minh hoàn toàn ôm cô vào lòng, giọng khàn khàn gợi cảm: “Trước đây, anh “làm” em thế nào?”

Ôn Noãn:... Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!

Đêm nay, họ nói chuyện với nhau rất muộn, cuối cùng Ôn Noãn cũng không biết mình thiếp đi khi nào.

Sáng sớm.

Cô tỉnh dậy, một bông hồng tươi đọng sương sớm được đặt bên gối.

Ôn Noãn mỉm cười. Cô nhẹ nhàng cầm lên, khẽ ngửi.

Dưới tầng truyền tới tiếng động khe khẽ và mùi thức ăn, chắc Hoắc Minh đang làm bữa sáng.

Ôn Noãn đứng dậy cầm lấy cuốn sổ tay. Thật ra cô đã sớm phát hiện anh vẫn chưa khôi phục trí nhớ, nhưng cô không cưỡng lại được Hoắc Minh, hơn nữa Hoắc Tây và Doãn Tư cũng cần một người bố...

Điện thoại reo lên, là số lạ.

Nhưng Ôn Noãn nhận ra là của Sở Liên, cô nhẹ nhàng nghe máy, bình tĩnh nói: “Anh ấy đã nói hết với cô?”

Bên kia, Sở Liên ừ một tiếng.

Im lặng hồi lâu, Sở Liên thấp giọng nói: “Bà Hoắc, thật ra tôi có tình cảm với luật sư Hoắc, nhưng người đàn ông như anh ấy sẽ không thuộc về tôi! Cảm ơn bà đã bằng lòng giúp tôi!”

Thật sự Ôn Noãn không thể nào buông bỏ.

Nhưng nếu Sở Liên nhất định phải để lại dấu vết trong cuộc đời Hoắc Minh thì cô mong rằng điều đó sẽ nhẹ nhàng.

Cuối cùng cô thấp giọng nói: “Ở đó sẽ có người sắp xếp!"

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 734: Điện thoại của Sở Liên


Ôn Noãn cúp điện thoại thì nhìn thấy Hoắc Minh đang tựa vào cửa.

Ánh mắt của anh rất dịu dàng.

Ôn Noãn lắc nhẹ điện thoại: “Điện thoại của Sở Liên, cô †a đã tới thành phố H.”

Hoắc Minh đi tới, cúi người hôn lên chóp mũi cô. “Anh vừa mới cho Doãn Tư uống sữa! Thằng nhóc này có thể uống được 240ml, bác sĩ nói có thể ăn thêm ít thức ăn bổ sung.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh: “Hoắc Tây đâu?”

“Đang ăn sáng dưới tầng!” Hoắc Minh nói xong liền cúi người hôn cô. Nụ hôn kéo dài hồi lâu, anh khẽ cầm ngón tay cô: “Em muốn đám cưới như thế nào?”

Ôn Noãn cười: “Vợ chồng già rồi! Anh còn muốn đám cưới gì nữa?”

Khi Ôn Noãn đi tắm, Hoắc Minh ngồi cuối giường châm điếu thuốc, anh lặng lẽ nhìn điếu thuốc cháy hết.

Không phải anh không cảm nhận được. Ôn Noãn vẫn còn rào cản đối với anh.

Cô thỏa hiệp làm lành với anh, phần lớn là vì Hoắc Tây và Doãn Tư, chuyện này cũng có thể hiểu được.

Nhưng Hoắc Minh lại không thỏa mãn.

Anh muốn Ôn Noãn yêu anh, muốn cô dựa dẫm vào anh...

Ôn Noãn tắm rửa xong đi ra thì thấy Hoắc Minh đang hút thuốc.

Cô hơi ngạc nhiên.

Đôi mắt đen láy của Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, một lúc sau mới đưa tay về phía cô: “Tới đây!”

Ôn Noãn đi tới. Anh ôm chặt lấy cô, giọng trầm thấp: “Tối nay chúng ta hẹn hò nhé, Ôn Noãn, anh muốn cho em biết đàn ông ba mươi bốn tuổi khỏe tới mức nào!”

Ôn Noãn tựa vào lòng anh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh.

Xem ra chuyện lần trước đã đả kích anh rất lớn! Cô đồng ý, tối nay họ sẽ hẹn hò!

Hoắc Minh thì thầm vào tai cô: “Đêm nay anh muốn khiến em khóc!”

Ôn Noãn đỏ mặt, tách khỏi anh, rời khỏi phòng ngủ.

Dưới tầng, Tiểu Hoắc Tây đang ăn cơm thì thấy bố mẹ xuống tầng.

Tuy là người trước người sau nhưng cảm giác lại khác nhaul

Tiểu Hoắc Tây ôm chân bố: “Bố, sau này bố sẽ sống ở đây sao?”

Hoắc Minh bế cô bé lên, hôn nhẹ rồi ừ một tiếng.

Tiểu Hoắc Tây ôm chặt lấy cổ anh.

Ôn Noãn nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Hoắc Tây, mỉm cười ấm áp, dịu dàng ôm lấy Doãn Tư, cô nghĩ: Có lẽ đây chính là ý nghĩa của gia đình.

Hoắc Minh rất tốt với cô, cũng tận tâm chăm sóc gia đình!

Anh đã giảm số cổ phần công ty mà anh nắm giữ. Anh rất ít xã giao, dành thời gian rảnh rỗi cho cô và các con, anh đưa vợ con đi du lịch, Hoắc Tây và Doãn Tư đều lớn lên rất tốt.

Hoắc Minh là người chồng hoàn hảo trong mắt người ngoài.

Nửa năm sau, Ôn Noãn trả lại quyền điều hành Tây Á cho anh.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 735: Sao có thể!


Cô nắm giữ bốn mươi lắm phần trăm cổ phần của Tây Á, Hoắc Doãn Tư là người thừa kế Hoắc Thị.

Không ai có cuộc sống tốt hơn Ôn Noãn.

Nhưng chỉ có Bạch Vi dám hỏi: “Ôn Noãn, cậu vì Hoắc Tây và Doãn Tư nên làm lành với Hoắc Minh phải không?”

Ôn Noãn cười nhạt: “Sao có thể! Bây giờ chúng tớ sống rất tốt!”

Vừa nói xong, cô nhẹ nhàng khuấy cà phê, có hơi trâm ngâm.

Đúng vậy...

Theo thời gian, cô đã quen với sự đồng hành của Hoắc Minh.

Gần như cô quên mất anh đã mất đi một phần trí nhớ. Tình cảm của họ luôn thiếu đi phần quan trọng nhất... Nhưng Ôn Noãn cảm thấy điều này không ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của họ.

Hoắc Minh từng nói với cô rằng anh muốn có thêm một đứa con.

Cô không chịu.

Cô biết thật ra anh rất thất vọng nhưng lại không nói gì!

Không thể nói ra vấn đề giữa họ nhưng rõ ràng cô cảm thấy cuộc sống vợ chồng hai người kém hơn trước, hoặc là anh bận công việc, hoặc là cô ở với con, thậm chí có khi cô còn ngủ với Hoắc Tây.

Ôn Noãn trầm ngâm suy nghĩ...

Bạch Vi nhẹ nhàng nắm tay cô, nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, cậu còn yêu anh ta không?”

Yêu? Tất nhiên là yêu...

Ôn Noãn có chút ngẩn người, lúc này điện thoại trong tay vang lên, là Hoắc Minh gọi tới.

Chắc là anh đang trên đường đi làm về, Ôn Noãn có thể nghe thấy tiếng xe cộ, giọng nói anh vẫn dịu dàng như cũ: “Anh vừa nhận được điện thoại của bố, bố nói đã đón Hoắc Tây và Doãn Tư đi rồi, em đang ở đâu vậy, chúng ta đi nghe hòa nhạc?”

Giọng nói của Ôn Noãn ấm áp và nhẹ nhàng:

“Em đang uống cà phê với Bạch Vi.”

Hoắc Minh trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng cười nói: “Xem ra em không có thời gian dành cho anh! Bà Hoắc, anh cảm thấy mình có chút đáng thương!”

Bạch Vi vội vàng bĩu môi nói: “Tớ không liên quan!”

Ôn Noãn lại cảm thấy các cô đã lâu không gặp mặt rồi...

Ôn Noãn trở về biệt thự.

Đèn trong sảnh lớn sáng rực, trên bàn ăn bày bữa tối tinh xảo, trông giống tay nghề của Hoắc Minh.

Lúc này anh đang ngồi trên sô pha đọc báo cáo tài chính.

Anh không ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng bước chân.

Ôn Noãn cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh không vui à?”

Hoắc Minh đặt báo cáo tài chính xuống, kéo cô vào lòng, vừa hôn cô vừa luồn tay vào váy cô, giọng anh trầm khàn: “Muộn thế này mới về nhà! Bà Hoắc, em lạnh nhạt với anhl”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 736: Nhắm mát lại


Hoắc Minh ba mươi lăm tuổi, là độ tuổi rất tốt của đàn ông, đương nhiên một lần là không đủ.

Sau đó anh bế cô lên phòng ngủ trên lầu, lại làm liên tục nhiều lần, mãi tới rạng sáng mới coi như buông tha cô...

Đêm đã khuya. Ôn Noãn mệt mỏi thiếp đi.

Hoắc Minh tiêu tốn nhiều sức lực, lẽ ra phải kiệt sức nhưng anh lại hơi mất ngủ.

Nhắm mát lại, là đoạn video năm đó của Ôn Noãn.

Không phải anh có ham muốn nặng nề, nhất định muốn vợ làm như vậy, anh chỉ là... Đã lâu rồi, anh vẫn có thể nhận ra tình cảm của Ôn Noãn dành cho anh là dè dặt.

Lúc trước, cô dễ dàng tha thứ cho anh.

Họ tái hôn mà không tổ chức lại đám cưới, cứ sống hòa thuận như vậy.

Đúng, hòa thuận.

Cuộc sống thế này không thể nói là tệ, ít nhất anh biết trên thế giới này có chín mươi phần trăm cặp vợ chồng đều như vậy, cùng nhau nuôi con, sau giờ làm việc làm một lần với vợ hoặc chồng để tiêu hao năng lượng dư thừa trong cơ thể.

Nhưng càng hòa thuận như vậy, Hoắc Minh càng cảm thấy trống rỗng!

Anh không rõ Ôn Noãn còn yêu anh hay không!

Anh không phải là đàn ông mỗi ngày đều nói chuyện yêu, sinh nhật cô, lễ tình nhân, còn có sinh nhật của con... Anh đều tặng quà, cũng nói với Ôn Noãn rằng anh yêu cô.

Nhưng cô rất hiếm khi nói ra, rất hiếm khi...

Hoắc Minh hơi muốn hút thuốc nhưng anh biết Ôn Noãn không thích ngửi mùi thuốc lá nên đành chịu đựng.

Anh nằm phía sau cô, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô.

Một lúc sau, ngọn lửa lại bùng lên, dứt khoát làm thêm lần nữa.

Ôn Noãn không tỉnh lại... Sáng sớm, Ôn Noãn dậy rất sớm.

Quần áo nam nữ vứt bừa bãi trên sô pha, cô đã thu dọn xong.

Dù sao cô cũng cần mặt mũi, không muốn để người giúp việc bàn tán chuyện riêng tư.

Hoắc Minh thắt cà vạt xuống lầu, nhìn ghế sô pha sạch sẽ mỉm cười: “Người giúp việc nhìn thấy cũng sẽ không nói gì nhiều! Đã ba mươi rồi, sao còn ngượng ngùng như thiếu nữ vậy?”

Ôn Noãn dọn bữa sáng cho anh.

Cách cô nhíu mày, nheo mắt vừa ấm áp vừa dịu dàng...

Hoắc Minh ôm cô hôn nhẹ, sau đó trầm giọng nói: “Trên bàn trà có một bưu phẩm chuyển phát nhanh cho em.”

Nói xong, anh bình tĩnh ngồi uống cà phê. Ôn Noãn liếc nhìn bưu phẩm chuyển phát nhanh.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 737: Hoắc Minh giật mình


[Thực sự tạm biệt! Trân trọng, chúc hai người hạnh phúc]]

Ôn Noãn đọc đi đọc lại vài lần.

Trong lòng cô nặng trĩu, tối qua Hoắc Minh ra sức mấy lần cũng không đủ để tiêu tan phần nặng nề này.

Cô nhẹ nhàng đặt tấm ảnh xuống. Hoắc Minh đoán ra: “Là cô ta gửi?” Ôn Noãn ừ một tiếng.

Cô đặt tấm ảnh vào lại phong bì và cẩn thận cất nó đi.

Một lúc sau cô mới nói: “Sở Liên kết hôn rồi.”

Hoắc Minh rất bất ngờ, anh không liên lạc với Sở Liên, cho nên cũng không biết. Nhưng anh nhìn thấy hai mắt Ôn Noãn đỏ hoe, anh cố ý chọc cô cười: “Cho nên anh nói khuôn mặt phụ nữ vẫn rất hữu dụng, em xem cô ta bụng lớn cũng có thể tìm được đàn ông!”

Ôn Noãn liếc mắt nhìn anh.

Tâm trạng của cô vẫn hơi u ám, dù sao nhớ tới Sở Liên, cô không khỏi nghĩ tới Kiều An.

Đều là những người để lại dấu ấn nặng nề trong cuộc đời cô.

Ôn Noãn cho rằng Sở Liên khác với Kiều An, nguyên nhân chính khiến cô buông bỏ chính là ngoại trừ lần cô ta cố nịnh nọt Hoắc Minh và dọa Hoắc Tây, Sở Liên chưa bao giờ thực sự tổn thương cô.

Ôn Noãn thấp giọng nói: “Nhưng em vẫn không thể thích cô ấy!”

Hoắc Minh đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Anh cũng không nhắc tới Sở Liên nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, rất dịu dàng hỏi: “Vậy anh thì sao, Ôn Noãn, em còn thích anh không?”

Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy eo anh...

Cô thở dài: “Thích!”

Hoắc Minh đưa tay vuốt mái tóc màu trà của cô: “Được rồi, mẹ bọn trẻ đừng khóc nữa! Ăn sáng xong chúng ta đón Hoắc Tây đi học nhé!”

Trên đường đi đón Hoắc Tây, đột nhiên Ôn Noãn nói: “Tuần sau là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường tụi nhóc, anh có thời gian không?”

Hoắc Minh lái xe bằng một tay.

Anh nhẹ nhàng nắm tay cô: “Bất cứ lúc nào, bà Hoắc!” Cuộc đời này, thời gian của anh thuộc về Ôn Noãn.

Anh sẽ luôn chờ cô nói lời yêu anh lần nữa!

Chiếc Bentley vàng kim từ từ đỗ vào nhà họ Hoắc, mới xuống xe đã cảm thấy bầu không khí không ổn.

Hoắc Minh đóng cửa xe, bước vào phòng khách.

Trong phòng khách, vài người mặc đồng phục đang định đặt câu hỏi.

“Bố, có chuyện gì vậy?” Hoắc Minh cau mày.

Hoắc Chấn Đông chán nản ngồi trên sô pha, thấp giọng nói: “Minh Châu bị bắt cóc!”

Hoắc Minh giật mình.

Trong đầu anh hiện lên vô số khả năng, cuối cùng anh khẽ mỉm cười, nói: “Có lẽ con bé uống chút rượu, chơi ở đâu đó, bố nói xem con bé ngốc như vậy, người ta bắt cóc con bé thì có ích gì?”

Bà Hoắc ôm mặt khóc.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 738: Cô xinh đẹp rạng rỡ


Trong phòng ngủ xa hoa, ánh đèn mờ nhạt.

Hoắc Minh Châu nằm trên chiếc giường mềm mại, không thể nhúc nhích.

Bên gối là hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái của nước cạo râu, chính là nhấn hiệu mà người kia hay dùng.

Đây đã là lần thứ ba cô bị bắt cóc trong tháng này.

Lần nào người đàn ông cũng trói cô lại, bịt kín mắt cô, cà vạt của ông nhẹ nhàng trói quanh cổ tay cô, để cô phải ngoan ngoãn ngủ với ông...

Thế nhưng, ông không hề chạm vào cô!

Chỉ là ban đêm, ông sẽ ôm cô vào lòng, lúc tâm trạng hăng hái mới sờ mó một chút.

Ngoài cửa phòng vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó khoảng giường bên cạnh cô lún sâu xuống... Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.

Cô xinh đẹp rạng rỡ, mỗi một bộ phận đều xinh đẹp hơn người.

Cuối cùng, bàn tay người đàn ông dừng lại, nhìn cô đầy ham muốn...

Hoắc Minh Châu không giãy dụa, chiếc cà vạt đang bịt mắt cô dần dần bị thấm ướt, cô lặng lẽ khóc: “Lục Khiêm, không phải ông muốn lấy vợ sao? Tại sao còn năm lần bảy lượt bắt tôi đến đây làm gì?”

“Để tôi làm nhân tình của ông sao?” Người đàn ông hơi giật mình, cô biết đó là ông! Hoắc Minh Châu cúi đầu bật khóc, sao cô có thể không biết đó là ông, cho dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra mùi hương trên người ông!

Có lẽ là do ông không nỡ trói chặt, cô vừa giấy dụa một chút, vậy mà có thể mở được dây trói.

Ánh sáng lại xuất hiện, cô đối diện với ông...

Lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Hoắc Minh Châu chăm chú nhìn người đàn ông mình đã yêu rất nhiều năm, đôi môi nhẹ nhàng run rẩy: “Ông Lục, đúng là tôi không đủ thông minh, thế nhưng ông không thể chơi đùa tôi như vậy! Dù tôi có vô dụng thế nào cũng sẽ không đi làm tình nhân của chồng người ta!”

Hơn nửa năm trước, cô uống rượu.

Đêm đó là một đêm điên cuồng của hai người họ...

Sau này khi ông đến thành phố B, thỉnh thoảng bọn họ cũng qua đêm với nhau, dù sao bên cạnh ông cũng không có người phụ nữ nào, dù sao họ cũng từng có một đứa con

với nhau, dù sao ông cũng đã nói cô hãy đợi ông hai năm.

Trong lòng cô tràn ngập niềm vui khi nghĩ đến cuối cùng họ sẽ kết hôn với nhau.

Thế nhưng ông phải kết hôn, tin tức về cuộc hôn nhân của ông Lục trên báo chí thực sự rất khoa trương, và cô dâu không phải cô.

Ngay cả như vậy, ông vẫn còn muốn ngủ với cô...

Lục Khiêm nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô, rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra, bực bội châm lửa.

Ông rất muốn nói với cô, đợi thêm nửa năm nữa thôi.

Ông muốn nói, tin tức kết hôn của ông chỉ là giả. Nhưng một người phụ nữ có được bao cái hai năm, thanh xuân cô có được mấy lần nửa năm...

Hầu kết của Lục Khiêm lăn lộn một lúc lâu.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 739: Hình như


Nói xong, ông ra khỏi phòng ngủ.

Ông đi rất nhanh, như thể sợ có thứ gì đó đuổi theo mình, như thể sợ giây tiếp theo mình sẽ hối hận.

Lục Khiêm ra khỏi phòng ngủ, đứng trên hành lang.

Ông hung hăng nện một quyền lên vách tường, máu tươi nhuốm đỏ bức tường màu trắng.

Cuộc đời ông có quá nhiều ràng buộc.

Không thể ở bên người phụ nữ mình yêu, ông là loại đàn ông gì chứt

Ông cũng từng nghĩ mình có thể buông tay, vậy nên mấy năm trước ông mới chia tay với Minh Châu. Mãi đến khi gặp lại ông mới giật mình phát hiện mình lại có một đứa con trai, ông cứ tưởng chỉ cần hai năm, qua hai năm ông sẽ có thể buông xuống tất cả để chăm sóc hai mẹ con họ.

Vậy nhưng ông đã nuốt lời...

Trong nhà vệ sinh của phòng ngủ, Hoắc Minh Châu ngồi xổm bên cạnh bồn cầu, lặng lẽ khóc.

Cô biết như vậy là không có tiến đồ.

Nhưng cô không thể kiềm chế được bản thân, cô chỉ có thể khóc như thế này, bởi vì khi trở về nhà, cô sẽ phải giả vờ như mình không thèm quan tâm.

Cô còn phải làm một cô con gái tốt,

Cô còn phải làm người mẹ tốt nhất của Thước Thước.

Mà ra ngoài, cô vẫn là người mẫu tuyến một rực rỡ chói mắt....

Hoắc Minh Châu... Ra khỏi căn phòng này, mày không được khóc nữa.

Trong lúc ngẩn ngơ, cô tìm thấy một bao thuốc lá, có lẽ bình thường Lục Khiêm hay hút thuốc ở đây, cô nhẹ nhàng châm một điếu, hồi tưởng lại lần đầu gặp mặt của mình và Lục Khiêm.

Khi đó, cô vẫn là Hoắc Minh Châu trẻ người non dạ. Mà ông, đã là ông Lục muôn người kính trọng. Cô vĩnh viên nhớ rõ hoàng hôn ngày đó, tám chiếc Audi mang biển số rất ngầu đột nhiên xuất hiện trong nhà, hơn mười vệ sĩ toàn thân mặc đồ đen vây quanh người đàn ông

thanh cao sang trọng kia, bước vào thế giới của cô.

Ông đứng trong phòng khách nhà họ Hoắc, mang theo khí chất tao nhã.

Ngày đó, Hoắc Minh Châu nghe người ta nói, ông chính là Lục Khiêm, là ông Lục của thành phố G.

Cũng là cậu của Ôn Noãn.

Cô từ từ bước xuống cầu thang, bố cô bảo cô chào người ta, cô nhìn khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của ông, nghĩ thầm trong lòng: Nhìn ông cùng lắm cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, tại sao cô lại phải gọi ông một tiếng chú Lục?

Thế nhưng hình như bố và anh trai cô rất sợ ông.

Cô nghĩ, cô khôn khéo một chút, nghe lời một chút, có lế ông sẽ không gây rắc rối cho anh trai, sẽ đồng ý cho Ôn Noãn và anh trai ở bên nhaul

Ngày đó, cô mặc một chiếc váy màu trắng.

Hình như, là váy ngủ...

Cứ như vậy, cô đứng từ trên cao nhìn xuống, gọi một tiếng như mèo con: “Chú Lục!”

Lúc ấy, ông có quay đầu lại.

Khi nhìn thẳng mặt ông, cô phải thừa nhận, tim cô đập hơi nhanh. Cô chưa bao giờ nghĩ Ôn Noãn lại có một người cậu đẹp trai như vậy, hơn nữa còn quyền cao chức trọng,

ông thờ ơ đáp lại cô rồi quay sang nói chuyện với bố cô.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top