Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 800: Cô ấy nhắm mắt ừ một tiếng


Ông ấy đều sẽ cười nói: “Trẻ nhỏ mà, thườn chỉ phấn chấn ba phần, lúc này có khi đã đi xem cực quang với bạn trai rồi, nào còn nhớ đến chú Lục tôi đây!”

Mấy người bạn phụ họa theo.

Lục Khiêm mỉm cười nghiêm túc, cũng bình tĩnh hơn.

Sau đó, cũng chỉ có bản thân ông ấy biết, thế nào gọi là đau đến tê tâm liệt phế.

Xuân đi thu đến.

Cô Hồ sắp làm tiệc cưới, người hâm mộ của cô ấy tổ chức một buổi triển lãm cho cô ấy.

Lục Khiêm đến ủng hộ cô ấy. Cô Hồ cùng vị hôn phu đến nói chuyện với ông ấy, vừa đi vừa nói chuyện, chỉ là cô ấy cảm thấy ông Lục có vẻ không tập trung.

Co Hồ cười nhạt đang định hỏi thì ánh mắt nhìn một người ở phía xa.

Dáng người khá cao, từ sau lưng trông có vẻ giống với một người.

Cô ấy vội gọi ông Lục: “Ông Lục, anh xe, kia có phải Minh Châu không?”

Minh Châu...

Lục Khiêm xúc động trong lòng.

Ông ấy nhìn theo hướng cô Hồ chỉ qua, nhìn thấy người phụ nữ kia, trông bóng lưng có vẻ giống, nhưng cô gái kia mặc quần áo đơn giản, bụng lại mang thai trông như đã sáu tháng, nào giống với Minh Châu của ông ấy?

Lúc này, cô gái kia đang chuyển một đống tài liệu lớn.

Trông khoảng chừng hai mươi cân, gắng sức lên lầu hai, Lục Khiêm bèn hỏi thư ký Liêu: “Ở đây không cho dùng thang máy sao?”

Thư ký Liễu khẽ nói: “Thang máy dùng cho khác, nhân viên vận chuyển bình thường phải tránh đi.”

Lục Khiêm gật đầu.

Nhưng ông ấy nhìn qua người vừa nấy, không khỏi lại nhớ đến cô gái nhỏ của mình, cũng không biết cô ấy chơi ở đâu rồi... Ông ấy không nhịn được lại gọi điện cho cô ấy.

Trên lầu hai nhà hát.

Điện thoại khẽ vang lên, người kia đang chuyển đồ, đồ đạc trên tay bỗng rơi xuống đất.

Người thầu mắng chửi dữ dội.

Minh Châu nhỏ giọng nói xin lỗi, cô ấy trốn vào nhà vệ sinh nhấn nghe điện thoại, cô ấy nghe thấy chú Lục của mình hỏi cô ấy: “Chơi có vui không?”

Cô ấy cố sức che miệng lại, chầm chậm trượt người xuống, dùng sức gật đầu: “Ừ, vui!”

Lục Khiêm im lặng một lúc lâu mới khẽ nói: “Vậy thì tốt! Nếu như vậy, chúng ta chia tay cũng là chuyện tốt.”

Cô ấy nhắm mắt ừ một tiếng.

Lục Khiêm chậm rã cúp điện thoại, điện thoại trong tay cô rơi xuống đất, một mình cô ấy ở trong nhà vệ sinh khóc. rất lâu... Còn Lục Khiêm, đến phòng rửa tay kế bên, yên lặng rửa tay.

Bọn họ chỉ cách nhau một bức tường...

Chuyện cũ giống như kim châm, đâm vào khiến người †a đau lòng.

Mặc dù cô ấy đã về nhà họ Hoắc, nhưng những khổ cực trước đó, thi thoảng vẫn xuất hiện trong giấc mơ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 801: Quay lại biệt thự


Minh Châu lao vào ngực Hoắc Minh khóc rất đau lòng.

Ôn Noãn cũng đoán được, cô nhẹ nhàng vuốt tóc của cô ấy, sau đó nhìn Hoắc Minh một cái.

Cô đi đến bên cạnh Hoắc Chấn Đông, cười nhẹ thay lời cảm ơn đến mấy cô nhân viên may mặc.

Hoắc Chấn Đông cũng mơ hồ hiểu ý, đưa người rời đi.

Thật vất vả trong nhà mới bình tĩnh lại, chỉ có Minh Châu vẫn kìm nén khóc thút thít, Tiểu Thước Thước cũng không biết phải làm sao. Ôn Noãn đến ôm cậu bé lên, dịu dàng nói: “Mẹ đang không khỏe, cô đưa cháu đi chơi có được không?”

Tiểu Thước Thước cúi khuôn mặt nhỏ nói: “Bố nói phải gọi chị là chị.”

Ôn Noãn:....

Cô nhìn Hoắc Minh một cái.

Hoắc Minh ôm lấy Tiểu Thước Thước, nhẹ nhàng nói với cô: “Anh đưa Thước Thước đến công ty, em ngồi với Minh Châu đi. Con gái các em ở nhà nói chuyện sẽ thoải mái hơn một chút.”

Ôn Noãn ừ một tiếng.

Cô lại tự tay chuẩn bị một ít đồ chơi và đồ ăn cho Thước Thước, hôn cậu bé một cái rồi mới đóng cửa xe.

Quay lại biệt thự.

Hoắc Chấn Đông ngồi trên ghế sofa hút thuốc, ông vỗ vào chỗ bên cạnh để ra hiệu cho Ôn Noãn đến ngồi, ông nói: “Mẹ con đi với con bé trước rồi, Mạn Mạn, đến nói chuyện với bố đi.”

Ôn Noãn đi đến ngồi xuống.

Hoắc Chấn Đông rất thương cô, lúc nói chuyện với cô cũng không hề xa cách, nhẹ giọng nói: “Thật ra bố rất đồng ý chuyện Minh Châu và cậu của con, tuy nhiên hình như Lục Khiêm đang có chỗ khó.”

Ông nói, Ôn Noãn im lặng ngồi nghe.

Lúc lâu sau, ông mới nói nhỏ: “Nếu như Lục Khiêm không thể cho con bé hạnh phúc thì người khác cũng không thể.”

Nói xong thì ông cũng đi ra.

Ôn Noãn ngồi một mình ở đằng kia, uống trà lài do người giúp việc pha, suy đi nghĩ lại lời vừa rồi hơn nửa ngày

mới hiểu rõ ý của Hoắc Chấn Đông, cô cười nhẹ.

Thật ra, Hoắc Chấn Đông là một người bố rất tốt, rất tiến bộ.

Cô đi lên tầng xem Minh Châu.

Cô ngồi nói chuyện với Minh Châu đến trưa, sau đó, Minh Châu cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Ôn Noãn nhẹ nhàng đắp chăn cho cô ấy.

Lúc xuống tầng, lòng cô cứ rưng rưng, đã hơn một năm rồi mà cô vẫn chưa thể quên được cảnh Minh Châu và Thước Thước xếp hàng mua trà sữa, chen lẫn nửa ngày cũng chỉ dám mua một cốc.

Cô gọi điện cho Lục Khiêm.

Giọng nói của Lục Khiêm rất uể oải nhưng vẫn dịu dàng: “Cô ấy sao rồi?”

“Vẫn ổn, chỉ là có chút đau lòng thôi.” Ôn Noãn đắn đo nửa ngày rồi vẫn hỏi điều cô muốn hỏi: “Cậu, những gì báo chí viết là thật sao? Cậu thật sự muốn đính hôn với cô Lam sao?”

Lục Khiêm yên lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Con chăm sóc cô ấy giúp cậu trong nửa năm đi.”

Nửa năm, chỉ cần nửa năm...

Ôn Noãn biết đây là chuyện bí mật nên không hỏi nữa, cô lại nói chuyện phiếm một lúc về Thước Thước. Vốn với tuổi của Thước Thước thì phải đi nhà trẻ rồi, nhưng Lục Khiêm kiên quyết phản đối nên Thước Thước mới chơi ở nhà thêm một năm.

Bốn giờ chiều, Ôn Noãn đón Hoắc Tây về nhà. Hoắc Minh đã về từ lâu, còn dẫn theo Tiểu Thước Thước về cùng. Hai đứa bé trèo lên trên chiếc đàn dương

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 802: Giữa đêm khuya


Hoắc Minh đến sau lưng Ôn Noãn, nhẹ nhàng ôm cô, không đàng hoàng hôn vào sau tai cô: “Em có nhớ anh không?”

Ôn Noãn đang bày thức ăn, kêu ngứa, nói anh đừng có nghịch ngợm nữa.

“Em có người giúp việc mà.”

Ánh mắt Hoắc Minh thâm sâu chăm chú nhìn vợ của mình.

Ôn Noãn là một người vợ rất hoàn hảo. Quan hệ của cô với cha mẹ và em gái của anh đều rất hòa thuận, cô cũng chăm sóc mấy đứa bé rất tốc, ngay cả thân hình và làn da của cô cũng vẫn giữ được giống y như trước kia. Từ trước đến nay anh cũng chưa bao giờ thấy sinh hoạt vợ chồng giữa hai người họ nhàm chán, không thú vị.

Dù vậy, anh vẫn không vừa lòng.

Hoắc Minh không biết, lời nguyền năm thứ bảy của bọn họ đã đến rồi. Hay là vì anh chưa lấy lại được trí nhớ nên Ôn Noãn không có được cảm giác thuở xưa?

Điều ấy làm anh cứ lo lắng được mất.

Sau khi ăn tối xong, anh vẫn như mọi ngày chăm sóc Doãn Tư, Ôn Noãn thì dỗ dành Hoắc Tây và cho Tiểu Thước Thước đi ngủ. Hai đứa bé đều được di truyền gen của nhà họ Lục, ngủ cùng một chỗ rất đáng yêu.

Hoắc Minh mang một ít việc về nhà làm.

Anh ngồi làm việc trong phòng sách đến 11 giờ, khi đi ra thấy hơi nhức mỏi. Đến lúc về đến phòng ngủ, hình như Ôn Noãn đang nói chuyện điện thoại với bạn học của cô, anh có thể loáng thoáng nghe thấy tên của Cố Trường Khanh từ miệng Bạch Vi.

Thấy Hoắc Minh đi đến, Ôn Noãn liền cúp điện thoại. Cô nhìn anh hỏi: “Anh có mệt không, tắm rửa đi ngủ đi!”

Cô vẫn giống như thường ngày, đến phòng để đồ lấy quần áo cho anh, mỗi bộ quần áo ở đó đều đã được cô cẩn thận là nóng, ngay cả mùi hương của nước giặt cũng là mùi anh đã quen.

Một người vợ dịu dàng hiền thục như vậy vốn phải làm người đàn ông yên tâm vui lòng mới đúng.

Nhưng bây giờ Hoắc Minh lại không vui, cô quá quy củ rồi. Ôn Noãn cung chỉ đang giả làm một người vợ hoàn hảo để chăm sóc anh, chăm sóc mấy đứa trẻ, lại cùng anh làm những chuyện vợ chồng mà thôi.

Yêu hay không yêu, hình như cô chưa từng để ý.

Phần ký ức mà anh mất đi, dường như cô cũng chưa từng hỏi đến.

Loại cảm giác mất mát khi không được quan tâm, không được yêu này càng ngày càng lớn lên làm anh thậm chí còn cảm thấy anh có bệnh về mặt tâm lý, anh còn từng

một mình đi gặp bác sĩ tâm lý khám qua.

Bác sĩ nói anh không bị bệnh, có khả năng là đời sống vợ chồng chưa được hòa thuận lắm.

Ban đêm, khi anh đang đè lên người cô cũng không khỏi miên man suy nghĩ, với người đàn ông ở tuổi anh một tuần hai lần là không đủ sao?

Ôn Noãn úp mặt vào gối.

Anh không quan tâm, tất nhiên cô cũng vậy.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh đến gần hôn cô.

Ôn Noãn nhẹ ôm cổ anh và nói: “Em đang nghĩ xem mai bữa sáng ngày mai phải làm gì cho Hoắc Tây và Thước Thước...”

Hoắc Minh im lặng nhìn cô một lúc, sau đó anh nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Một trận này cũng như vậy mà chấm dứt.

Anh đứng dậy đi tắm gội, Ôn Noãn nằm trên giường đơn, trán đầy mồ hôi.

Thấy trong phòng tắm truyên đến âm thanh khàn khàn, cô rất kinh ngạc. Hoắc Minh đang... Cái kia sao?

Vừa rồi anh còn chưa thỏa mãn sao?

Lúc này, là một người vợ, cô không nên nhìn trộm chuyện riêng tư của chồng, giữ thể diện cho anh. Hơn nữa, cô cũng đã bận rộn cả một ngày nên cũng rất mệt mỏi, cô đóng cúc áo ngủ lại, đắp chăn rồi chìm vào giấc ngủ luôn.

Nửa giờ sau, Hoắc Minh đi ra khỏi phòng tắm, cả người đều mát rượi.

Anh nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ trên giường mà thấy rất phức tạp, anh khát vọng cô, nhưng sự nhiệt tình của anh lại không được đáp lại.

Hơn nửa năm nay, không phải bọn họ sống không tốt.

Nhưng tóm lại, vẫn thiếu một chút gì!

Anh không muốn Ôn Noãn ngửi khói thuốc thụ động nên trực tiếp đi sang phòng sách, chậm rãi rút điếu thuốc ra.

Sau đó, anh tự nói với bản thân, cuộc sống này rất tốt rồi, anh nên thấy thỏa mãn đi.

Nhưng sự dao động trong lòng anh lại càng ngày càng lớn...

Giữa đêm khuya, cửa bị đẩy ra.

Tiểu Hoắc Tây mặc váy trắng ôm gối đi vào, vừa bước đến liền leo lên lòng bố, thoải mái nép vào lòng.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 803: Bộ dạng lấy cớ như vậy


Ngày tiếp theo, lúc anh tỉnh lại thì thấy mắt của Ôn Noãn.

Cô ngồi xổm bên cạnh ghế sofa đắp kín bàn chân nhỏ của Hoắc Tây.

Có lẽ vì hôm qua cô đã phát hiện được bí mật của anh nên không khí giữa hai vợ chồng cũng hơi khác lạ, nhưng Ôn Noãn vẫn dịu dàng quan tâm: “Sao anh lại ngủ ở phòng sách với Hoắc Tây vậy?”

Ánh mắt Hoắc Minh rất đứng đắn, nửa ngày sau mới nói với giọng khàn khàn: “Anh sợ làm em tỉnh.”

Bộ dạng lấy cớ như vậy cả hai đều hiểu rõ.

Ôn Noãn cũng không hỏi nhiều, chỉ sờ đầu của Hoắc Tây nói: “Em đi làm bánh đây.”

Cô đứng dậy muốn rời đi nhưng cánh tay lại bị anh giữ lại, Hoắc Minh nói rất nhỏ: “Ôn Non, anh cũng muốn ăn đồ em làm.”

Ôn Noãn sững người, sau đó liền cười nói được.

Cô rời đi, bóng lưng cô tinh tế tao nhã cứ như cô hiểu anh đang muốn thể hiện điều gì.

Nhưng anh không nói, cô sẽ không cho.

Nhưng, nếu anh nói, cô sẽ cho sao?

Khi Ôn Noãn làm bánh , Hoắc Minh cũng đi đến. Anh mặc quần áo phẳng phiu, gọn gàng mát mẻ, khi đến gần cũng mang theo mùi nước cạo râu nhàn nhạt.

Anh lại gần Ôn Noãn để đòi nụ hôn chào buổi sáng.

Anh nhẹ nhàng hôn lên đằng sau tai của cô, nói với giọng mơ hồ khàn đặc: “Tối qua em đã nghe thấy đúng không?”

Cái gì...

Trong nhất thời, Ôn Noãn vẫn chưa hiểu được.

Cô muốn đẩy anh ra nhưng Hoắc Minh chỉ dùng một tay đã giữ chặt được eo của cô.

Cơ thể của hai người dính chặt nhau đến mức cô mơ hồ cảm nhận được sự hứng tình của anh. Cô không khỏi suy nghĩ, không phải hôm qua anh ấy đã tự mình làm chuyện đó rồi sao, vẫn còn chưa đủ ư?

“Một lúc nữa còn phải đưa Hoắc Tây đến trường, anh cũng nên đến công ty rồi.”

Anh vẫn không chịu thả cô ra, lẩm bẩm: “Em lại kiếm cới Ôn Noấn, bây giờ em cứ thích dùng những lí do này để làm qua loa lấy lệ với chồng của em đúng không? Tất cả mọi thứ về anh em đều không thèm để ý thật sao? Bao gồm việc mặc kệ Sở Liên, bao gồm cả cơ thể của anh, hơn nữa lúc anh đi xã giao em cũng chưa từng gọi điện thoại...”

Cuối cùng anh hỏi: “Ôn Noãn, em vẫn còn yêu anh sao?”

Ôn Noãn nhất thời ngẩn người.

Từ sau khi bọn họ hòa thuận, anh luôn đối xử rất tốt với cô, anh cũng chưa từng yêu cầu cô bất cứ điều gì.

Bây giờ, anh lại đòi hỏi tình yêu...

Trên đời này, rất nhiều chuyện chỉ cần cố gắng là có thể có được, nhưng với những người ở độ tuổi của bọn họ, tình yêu lại là một món hàng xa xỉ. Cô còn nhớ rõ cô cũng từng khát khao tình yêu của anh như vậy.

Bây giờ, ngược lại đến anh thấy không hài lòng.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 804: Hoắc Minh chỉ im lặng nhìn cô


“Nhưng Hoắc Tây vẫn phải đi học, khóa học đàn dương cầm của con bé cũng không thể dừng được, Doãn Tư cũng

còn quá nhỏ, còn có..."

Cô nói rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không có câu trả lời quyết đoán.

Ánh mắt Hoắc Minh trầm xuống.

Thật ra, cô không hề nghĩ đến việc muốn đi du lịch với anh đi. Thật ra ngoại trừ cuộc sống bình thường, cô không hề có một chút mong chờ nào đối với anh hết!

Cô... không yêu anh!

Hoắc Minh chỉ im lặng nhìn cô.

Thật lâu sau, anh nói: “Ôn Noãn, chúng ta đi gặp bác sĩ tâm lý đi!"

Anh cảm thấy không phải anh bị bệnh, chính cô mới là người gặp chướng ngại về tâm lý.

Ôn Noãn từ chối, cô quay người tiếp tục làm bánh , nhẹ nhàng nói: “Minh, chúng ta bây giờ không ổn sao? Rất nhiều vợ chồng... Đều sống như thế này mà.”

Hoắc Minh cũng không ôm cô nữa.

Anh đứng sau lưng cô, nói với giọng khàn khàn: “Người khác là người khác, chúng ta là chúng ta.”

Anh đã được thấy sự nhiệt tình của Ôn Noãn đối với “Minh”, còn đối với anh, cô cứ giống như một cặp vợ chồng mới cưới tôn trọng lần nhau như khách, hoàn hảo mà công thức.

Qua đi hơn nửa năm, cuối cùng Hoắc Minh cũng thừa nhận, anh chưa hề hoàn toàn có được cô.

Vì sự kiên trì của anh, trong cuộc sống sau này, Ôn Noãn vẫn luôn dịu dàng quan tâm ấm áp như mặt trời, đóng vai một người vợ tốt, người mẹ tốt. Đương nhiên, khi ở trên giường cô cũng sẽ cố hết sức để thỏa mãn anh...

Nhưng Hoắc Minh nhận ra, Ôn Noãn không có cảm giác. Bình thường cảm xúc của anh tăng vọt, mà cô thì lại

không hề động tình, cô chỉ phối hợp với anh mà thôi...

Đối với một người đàn ông thì đây là thất bại cực kỳ lớn.

Anh đã không thể đem đến cho cô sự sung sướng.

Anh không dám cưỡng ép cô, cũng không dám lại yêu cầu cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Vốn là một tuần sinh hoạt vợ chồng hai lần cũng chậm rãi trở thành thỉnh thoảng một tháng một lần mà thôi.

Cuộc sống tẻ nhạt mà không thú vị, cũng may mấy đứa nhỏ rất khỏe mạnh.

Hoắc Minh biết rõ, Ôn Noãn có bệnh về tâm lý, nhưng cô không muốn đi điều trị.

Anh phải đối xử với cô tốt hơn gấp đôi mới được.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 805: Ôn Noãn lặng lẽ nhìn anh


Hai người đi dạo mệt mỏi thì ngồi uống cà phê. Thật sự không đúng lúc, Bạch Vi cũng đang ở chỗ này, đúng là làm người ta ngạc nhiên mừng rỡ.

Bạch Vi nhìn Ôn Noãn từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng bóp mặt cô: “Cậu nói xem cậu đã ăn cái gì mà sao không thấy cậu già đi chút nào vậy, làn da còn càng ngày càng đẹp, có phải do Hoắc Minh chăm sóc đặc biệt tốt không?”

Chuyện vợ chồng, bây giờ Ôn Noãn cũng không đi rêu rao.

Cô chỉ cười.

Bạch Vi nhắc đến bạn học rồi than nhẹ: “Lần trước gặp hình như cũng đã nhiều năm lắm rồi, Ôn Noãn, gặp lại mọi người lần nữa không biết sẽ như thế nào nhỉ!”

Bạch Vi nói vài chuyện mà cô ấy biết.

“Cậu còn nhớ Đinh Tranh không? Mấy năm nay cô ta vẫn luôn lêu lổng với một ông chủ than đá, thật vất vả mới đợi được bà vợ chết để phù chính, bây giờ cô ta đang rất vui sướng đấy.

“Cố Trường Khanh vẫn còn độc thân!”

Ôn Noãn chỉ ngồi im nghe. Minh Châu cũng giữ im lặng.

Người tên Cố Trường Khanh này dường như cũng đã xa lạ giống như chưa từng quen biết.

Uống cà phê xong, Minh Châu có việc rời đi trước, Bạch Vi cũng phải đi đón con trai.

Trường mầm non của Hoắc Tây có sự kiện nên Ôn Noãn quyết định một mình đi dạo thêm một vòng nữa. Cô rất ấn tượng với buổi họp lớp lần này, cô và Hoắc Minh cũng đã xảy ra quan hệ vào tối họp lớp hôm đó.

Người con gái luôn luôn nhớ rõ lần đầu tiên của mình.

Nhớ lại chuyện xưa, đột nhiên cô muốn né tránh.

Cô gọi điện cho Hoắc Minh để nhờ anh qua đón Hoắc Tây, cô nói cô có vài việc cần giải quyết.

Trong điện thoại, Hoắc Minh im lặng một lúc.

Cuối cùng, anh vẫn đồng ý!”

Ôn Noãn không để tài xế đèo đi mà cứ chậm rãi đi bộ dọc con đường. Cô nhớ rõ đi qua hai con phố nữa cũng là căn hộ mà trước kia hai người họ từng ở chung...

Trời tối dần.

Dưới làn nắng chiều, cô nhìn thấy vòng đu quay, thì ra nó vẫn còn ở đó.

Cô đứng lặng người, mắt đã ướt át.

Buổi tối, cô mở cửa căn hộ.

Tất cả mọi thứ ở nơi này vẫn giống như lúc trước, trừ bộ đàn Morning Dew đã được dọn đi thì nó vẫn giữ nguyên diện mạo trước đó. Ôn Noãn lặng lẽ ngồi trong phòng, đến khi đêm khuya vắng lặng cô mới dám tự hỏi mình.

Thật sao? Cô không yêu Hoắc Minh sao?

Dù anh đối xử rất tốt với cô, cô vẫn luôn cố chấp đeo chiếc nhãn cưới trong quá khứ, cô cũng không đồng ý tháo nó xuống.

Cũng không đồng ý, bắt đầu lại từ đầu với anh!

Trong tim cô vẫn đầy hình ảnh quá khứ, cô bài xích Hoắc Minh của hiện tại. Cô không xem anh là chồng mà chỉ là một công cụ chắp vá để hoàn thiện... Thật sao?

Cô thật sự như vậy phải không?

Đêm khuya, cô vẫn ngồi im trong căn hộ mà không hề nhúc nhích.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, cô cần nghỉ ngơi. Ở nơi này, cô không cần đóng vai một người vợ tốt, cô chỉ cần thoải mái giải phóng cảm xúc, chỉ cần vui vẻ nhớ nhung quá khứ là được rồi...

Trong bóng tối, Ôn Mạn khóc không thành tiếng.

Cánh cửa khế mở ra, một tia sáng lọt vào phòng.

Cô nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhìn thấy chồng của cô đang đứng cạnh cửa, trên tay cầm theo một cái túi nhựa. Dù không biết đó là gì nhưng cô ngửi được mùi thơm của đồ ăn.

Giọng Hoäc Minh dịu dàng bình tĩnh: “Anh đã dỗ mấy đứa nhỏ đi ngủ hết rồi, Hoắc Tây sẽ để ý Doãn Tư, trong nhà còn có người giúp việc nữa, tối nay chúng ta ngủ ở chỗ này đi.”

Ôn Noãn lặng lẽ nhìn anh.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 806: Nhưng cô lại cực kỳ khổ sở


Dưới ánh đèn mờ, Ôn Noãn tựa vào lòng anh.

Mặt của cô tựa vào giữa eo của anh, thật ra đây là một cái ôm rất thân mật.

Nhưng cô lại cực kỳ khổ sở.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã quên đi cảm giác yêu anh, cô đắm chìm trong thế của mình, cô coi như khi cô là một người vợ, người mẹ tốt thì bọn họ sẽ quay trở lại như xưa.

Thì ra, cô vẫn chưa thoát ra được...

Hoắc Minh vẫn ôm lấy cô, dịu dàng võ về.

Sau đó bọn họ ăn cơm, Ôn Noãn không yên tâm mấy đứa nhỏ muốn về nhà nhưng Hoắc Minh lại tắt đèn, ôm cô trên ghế sofa. Cơ thể của hai người sát lại với nhau, gần đến mức cô có thể ngửi được thoang thoảng mùi thuốc lá trên người anh.

Giọng anh khàn khàn: “Ôn Noãn, em nói anh nghe chuyện lúc trước đi.”

Căn hộ này đã gánh chịu rất nhiều chuyện cũ của bọn họ.

Chuyện dù tốt hay xấu, anh đều muốn nghe.

Ôn Noãn úp mặt vào ngực anh, lẩm bẩm: “Không phải anh đã xem qua quyển nhật ký kia vô số lần sao, anh đều biết hết rồi!”

Hoắc Minh nở nụ cười nhẹ.

Anh cúi đầu nhìn cô, sống mũi cao chạm vào cô.

“Em biết tại sao anh thích em không?”

Ôn Noãn nhẹ lắc đầu. Cô thật sự không biết!

Hoäắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mịn của cô, giọng nói lại càng khàn hơn: “Lúc ấy anh đi kiện tụng ở nước Mỹ, trước khi về anh đã biết mình có một người vợ. Anh đã xem qua tài liệu về em, cũng biết khái quát chúng ta đã quen biết nhau như thế nào, nhưng anh vẫn không nghĩ anh có thể chấp nhận anh có một người vợ... Mấy ngày ấy anh luôn nghĩ xem anh phải đuổi em đi như thế nào, nhưng khi anh về nước và nhìn thấy em ở sân bay.”

“Anh cũng không cố gắng nhớ đến khuôn mặt của em, nhưng khi ở sân bay, anh chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra em rồi.”

Ôn Noãn hỏi anh lý do vì sao.

Anh bỗng nhiên nở nụ cười, hôn lấy đôi môi của cô rồi chậm rãi mở miệng: “Bởi vì em xinh đẹp! Người như anh không dễ rung động, nhưng khi anh nhìn thấy em đang mang thai, anh đã biết nếu anh có vợ, vậy chắc chắn sẽ mang khuôn mặt như vậy.”

Ôn Noãn vẫn luôn là gu thẩm mỹ của anh. Dù là trước hay sau khi mất trí nhớ.

Anh thừa nhận anh nhìn thấy sắc đẹp mà nổi lòng tham với cô, nếu không làm sao lại có thể trở thành vợ chồng dễ dàng như vậy. Nhưng tình cảm nam nữ đầu tiên là vì thị giác, nhưng sau đó là vì khả năng giao tiếp.

Anh không né tránh Ôn Noãn.

Anh nói anh thật sự thích cô từ sau khi cô ký tên ly hôn, là khi anh nhìn thấy quyển nhật ký và chạy đến nghĩa trang, là vì cảnh tượng Ôn Noãn đeo nhẫn cưới kia đã ảnh hưởng quá lớn đến anh...

Từ đó, anh sợ sẽ mất đi cô.

Anh nói rất nhiều về diễn biến tâm lý, cũng không biết Ôn Noãn có nghe thấy không. Tóm lại, khi anh cúi đầu thì cô đã ngủ yên trong lòng anh, nhan sắc không quan tâm danh lợi kia cũng yên ắng lại.

Hoäc Minh hôn cô một cái rồi lẩm bẩm: “Ngủ ngon.”

Sáng hôm sau.

Anh đưa cô trở về biệt thự và chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ trước khi mấy đứa trẻ ra khỏi giường. Mọi thứ đều không khác gì so với thường ngày.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 807: Vậy có cách nào không?


Trương Sùng Quang đang xếp hàng. Cậu nhóc rất đẹp trai, mấy cô bé trong trường mầm non đều mong muốn được đứng trước sau cậu bé, Tiểu

Hoắc Tây vừa chạy đến đã hùng hồn xen ngang.

Trương Sùng Quang nắm lấy cánh tay nhỏ của cô bé để giúp cô bé đứng vững.

Cậu nhóc đi xuống cuối hàng.

Nhưng lúc đi cậu nhóc cũng cầm theo cặp sách để mấy quả cà chua nhỏ của cô bé.

Tiểu Hoắc Tây lúc đầu rất đau lòng, bây giờ lại vui vẻ trở lại, đi dường thẳng người ngay ngắn, đến mái tóc nâu cũng hăng hái năng động...

Chẳng mấy khi Ôn Noãn cười tươi.

Cô tựa vào người Hoắc Minh, nhẹ giọng nói: “Hoắc Tây giống anh quát”

Hoắc Minh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.

Sau khi lên xe, anh thắt dây an toàn và nghiêng đầu nhìn cô.

Ôn Noãn cười nhạt: “Đã nói rồi, em sẽ không quyt nợ đâu”

Hoắc Minh vuốt ve mái tóc nâu dài của cô, anh kéo cô lại gần tựa vào đầu cô nói nhỏ: “Ôn Noãn, anh không phải vì chuyện kia.”

Ôn Noãn hậm hực không vui, cô cần một tâm lý khỏe mạnh.

Anh sợ cô hiểu lầm.

Ôn Noãn nhẹ nhàng đẩy anh ra, ngồi thẳng người, mặt hơi đỏ lên: “Em biết mà.”

Hoắc Minh nhìn cô thật sâu. Qua mấy ngày nay, anh luôn lo được lo mất. Anh thật sự nghi ngờ bác sĩ đã khám nhầm rồi, người thật sự bị bệnh chính là anh mà không phải Ôn Mạn.

Khi đến phòng khám cũng đúng lúc đến giờ hẹn.

Hoắc Minh dẫn Ôn Noãn đi vào, bác sĩ hỏi vợ chồng bọn họ một số việc vặt thường ngày, sau đó bác sĩ mời Hoắc Minh ra ngoài trước, cô ấy muốn nói chuyện riêng với Ôn Noãn.

Bác sĩ rất dịu dàng, cô ấy không hỏi về việc riêng của Ôn Noãn, cô chỉ để Ôn Noãn tự mình giãi bày tất cả.

Về nội dung cuộc trò chuyện, nếu cô không đồng ý, Hoắc Minh cũng sẽ không biết.

Dưới ánh đèn mờ và chiếc ghế nằm dễ chịu, Ôn Noãn cũng từ từ bình tĩnh lại. Cô nói nhỏ với bác sĩ những suy nghĩ của mình và cả những tình cảm của cô dành cho Hoắc Minh.

“Chồng của tôi đã quên mất ký ức năm năm của chúng tôi

“Tôi biết anh ấy thích tôi! Nhưng có lẽ vì tôi đã thất vọng quá nhiều lần nên tôi không dám tùy tiện chấp nhận sự chăm sóc của anh ấy nứa. Tôi luôn cảm thấy nếu như tôi lại buông xuống phòng ngự trong tim mà yêu anh ấy lần nữa, sự bất hạnh và phản bội sẽ lại lần nữa rơi xuống người tôi.

“Anh ấy giúp một người phụ nữ mà tôi rất không thích, tôi đã rộng lượng tha thứ, thậm chí tôi còn chủ động gánh vác trách nhiệm này... Tôi cũng nghĩ là mình đã làm rất tốt, †ôi sẽ không quan tâm đến những chuyện đã qua. Nhưng khi chúng tôi quan hệ, trong đầu tôi luôn nghĩ đến khuôn mặt của Kiều An và Sở Liên. Tôi cứ suy nghĩ, dù gì đi nữa tôi cũng không phải lựa chọn đầu tiên của anh ấy. Nếu như Kiều An và Sở Liên là những người con gái tốt, hôn nhân của chúng tôi có còn tiếp tục được hay không?”

“Bác sĩ, tôi không tin là anh ấy yêu tôi.”

“Cuộc sống vợ chồng của chúng tôi đều có vấn đề. Dù tôi đã ý thức được những chuyện này nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận anh quá nhiều. Khi anh ấy đến gần tôi, thân thể của tôi cũng bài xích anh ấy...”

Bác sĩ nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ một tháng hai người sinh hoạt vợ chồng mấy lần?”

Ôn Noãn không lưu loát trả lời: “Thỉnh thoảng một lần thôi."

Bác sĩ im lặng. Ôn Noãn ngẩng đầu mà nước mắt tuôn rơi, cảm xúc của cô hơi mất bình tĩnh: “Thậm chí bây giờ tôi không biết mình nên trách ai nữa.”

Bác sĩ nhẹ nhàng vỗ về cô, dịu dàng động viên: “Bà Hoắc, mọi chuyện đều đã qua rồi.”

Dưới sự an ủi của cô ấy, Ôn Noãn từ từ bình tĩnh trở lại. Bác sĩ để cô ngủ một lát.

Hoắc Minh đứng ở cửa ra vào, mặt không có biểu cảm, nhưng khi thấy bác sĩ đi ra thì vội vàng đến hỏi: “Vợ của tôi đâu!”

Bác sĩ không nói ra chuyện riêng tư của Ôn Noãn.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 808: Hoắc Minh thu tay lại


Ôn Noãn tỉnh dậy đã nhìn thấy Hoắc Minh ở bên cạnh.

Anh ngồi ở bên cạnh cô, một tay nhẹ nhàng sờ mái tóc dài màu trà của cô, cử chỉ này thực sự thân mật, cô có chút không được tự nhiên ngồi dậy: "Em đã ngủ bao lâu rồi?"

Hoắc Minh thu tay lại.

Anh nhìn chằm chằm cô, hồi lâu mới cười một cái: "Hơn một tiếng đồng hồ."

Ôn Noãn ngồi dậy mang giày: "Có làm lỡ việc của anh không?"

Tay của cô bị anh kéo lại. Ôn Noãn nhìn anh: "Làm sao vậy?"

Hoắc Minh nhấc tay, nhẹ nhàng nhéo mũi cô một cái: "Vì vợ anh, lỡ chút việc cũng không sao cả!"

Ôn Noãn cười nhẹ.

Cô mới ngủ dậy vô cùng dịu dàng, còn anh đã rất lâu không hôn cô rồi, cho dù không phải nơi không thích hợp vẫn là không kìm lòng nổi nghiêng người hôn cô.

"Hoắc Minh..."

Cô đẩy vai anh, nhắc nhở anh.

Nhưng anh nhịn không nổi nữa, nhẹ nhàng đẩy cô ra, thăm dò vào trong hôn cô thật sâu.

Một lúc lâu cuối cùng anh cũng thoả mãn...

Ôn Noãn không còn sức lực dựa vào vai anh, bởi vì hôn nên khuôn mặt rất đỏ.

Hoắc Minh ôm lấy eo nhỏ của cô, ít nhiều cũng muốn nhưng anh cũng không dám tùy tiện đụng vào cô, sợ cô sẽ phản cảm, Ôn Noãn cảm thấy động tình của anh, thấp giọng nói: "Buổi tối làm một lần đi!"

Độ tuổi này của anh cứ nhịn mãi cũng không tốt.

Hơn nữa, cô cũng không có ý định ly hôn cũng không phải không có chút tình cảm với anh.

Hoäắc Minh miễn cưỡng vỗ cô một cái.

Xuống lầu ngồi vào trong xe, Hoắc Minh muốn đi cùng cô, nghiêng đầu dịu dàng nói: "Đến công ty được không? Buổi trưa anh ngủ trưa cùng em, buổi chiều tan làm trước đi rước Hoắc Tây."

Ôn Noãn suy nghĩ, từ chối anh: "Doãn Tư còn cần phải chăm sóc nữa!"

Hoắc Minh có chút thất vọng, nhưng vẫn lái xe đưa cô về nhà, Bentley màu vàng kim từ từ rời khỏi phòng khám...

Bãi đậu xe của phòng khám, cửa xe một chiếc xe Mercedes Benz mở ra, một người bước xuống.

Toàn thân đều màu vàng lấp lánh, một bộ dạng phong cách giàu sang.

Không phải người khác mà là Đinh Tranh.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 809: Cúp điện thoại


Những điều này khiến cho Đinh Tranh nằm mơ cũng phải cười tỉnh.

Nhìn bộ dạng cô ta cười, cô y tá có chút sợ hãi, Đinh Tranh nói vài ba câu đã đuổi cô ấy đi. Đợi người đi rồi cô ta ngồi trên xe gọi một số điện thoại: "Là báo XX phải không? Tôi có chút đồ khiến cho các anh cảm thấy hứng thú!"

Cúp điện thoại.

Cô ta nghiền ngẫm cười, một cuộc hôn nhân đã có vết thương thì còn cần tồn tại sao?

Người đàn ông như Hoắc Minh, còn giữ một người vợ có bệnh tâm lý sao? Người đàn ông như anh muốn phụ nữ gì mà không có?

Đang độ tuổi khỏe mạnh, nhiều phụ nữ đồng ý sinh con cho anh!

Đinh Tranh chỉ nghĩ thôi đã sảng khoái, cô ta đợi xem trò cười của Ôn Noãn, đợi nhìn con tiện nhân Bạch Vi đau lòng, chỉ có hai người bọn họ đau lòng thì cô ta mới xem như thật sự vừa ý được.

* Buổi chiều hôm đó, tờ báo XX đã đưa tin tức này.

Bọn họ đưa ra ảnh có sức thuyết phục, còn có một đoạn ghi âm của Ôn Noãn.

Phía trên đó quả thật là ghi chép thăm khám của phòng khám nào đó, đầy những từ bí mật như trầm cảm sau sinh, Kiều An Sở Liên, còn có sinh hoạt vợ chồng...

[Hôn nhân hào môn tan võ]

[Hào môn không tin tưởng tình yêu]

[Bí mật tình cảm của tổng giám đốc tập đoàn Tây Á]

Tiêu đề chấn động, lập tức xông lên hot search, lại thêm đoạn ghi âm nên chứng cứ rõ ràng.

Bí mật của vợ chồng Hoắc Minh bị lộ ra sạch sẽ. Thành phố B lập tức gió tanh mưa máu.

Tất cả mọi người đều đang đợi Hoäc Minh trả lời, bởi vì câu trả lời của anh có thể ảnh hưởng trực tiếp đến cổ phiếu của Hoắc Thị và Tây Á... Thư ký Trương đẩy cửa phòng làm việc tổng giám đốc ra, Hoắc Minh đang gọi điện thoại.

Phía bên kia điện thoại là Ôn Noãn.

Thân là người trong cuộc, bọn họ không thể nào không biết tin tức này.

Nhưng Hoäc Minh không có trực tiếp nói, anh chỉ là dịu dàng nói với cô: "Buổi chiều anh đi đón Hoắc Tây, em ở trong nhà đi, đúng rồi ăn dặm của Doãn Tư có phải ăn gần hết rồi không, anh đoán Hoắc Tây xong thuận tiện mua về, em còn muốn mua gì không?”

Phía bên kia, Ôn Noãn ngồi ở phía trên chiếc Morningdew.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 810: Hoắc Minh mềm lòng


Hoắc Minh dựa vào ghế da thật, nhẹ nhàng xoay ngước. mắt: "Tìm ra tổng biên tập phụ trách, kêu bộ phận an ninh mời anh ta ăn bữa cơm, cạy chứng cứ từ miệng anh ta ra cho tốt.... Nếu anh ta không nói thì tiếp tục cho anh ta ở lại ăn cơm."

Thư ký Trương hiểu anh nhất.

Cô ấy biết Hoắc Minh thật sự tức giận rồi, người giở chiêu trò ở phía sau chắc chắn sẽ rất thảm.

Hoắc Minh lại nói: "Chuẩn bị buổi họp phóng viên."

Thư ký Trương lập tức đi làm.

Đợi người rời đi, Hoắc Minh đang muốn gọi điện thoại cho Minh Châu, kêu cô ấy đi ở cùng với Ôn Noấn, nhưng lại nhận được điện thoại của bố anh trước.

Hoắc Chấn Đông vô cùng tức giận.

Mắng Hoắc Minh một trận trước, mắng anh vô dụng không bảo vệ được vợ.

Lát sau, giọng của ông mới hoà hoãn lại: "Mẹ con đã qua đó rồi!"

Hoắc Minh mềm lòng.

Hoắc Chấn Đông lại thương lượng với anh nên ứng phó thế nào, cuối cùng ông khá không vui hỏi: "Minh, con nói thật với bố, mũi tiêm năm đó có phải ảnh hưởng đến phía dưới của con không, nếu không cũng không đến nỗi không có ích như thế chứ!"

Một tháng thỉnh thoảng một lần... Là phụ nữ cũng phải chạy thôi!

Hoắc Minh vừa tức vừa bưồn cười: "Trái lại con có sinh lực, nhưng bố kêu con diễn độc tấu sao?"

Chuyện vợ chồng coi trọng sự tình nguyện vậy thì mới có ý nghĩa.

Chỉ có mình anh động tình, Ôn Noãn không nhận được mãn nguyện anh lại không nỡ như vậy.

Chẳng qua Hoắc Chấn Đông thăm dò con trai, lúc này nhận được đáp án cũng yên tâm: tục ngữ nói nơi nào có sự sống nơi đó có hy vọng, chỉ cần cơ thể không có bệnh còn có thể níu lại.

Ông lại quan tâm con trai: “Sau này con chăm sóc vợ con nhiều chút, chuyện trong nhà làm nhiều hơn một chút, để con bé có thể có thời gian rảnh rỗi đi uống cà phê, xem phim ... Quả thật không được thì bố với mẹ con chăm sóc Doãn Tư, con tiếp nhận Hoắc Thị là được rồi.”

Hoắc Chấn Đông trực tiếp cúp điện thoại.

Anh rất muốn gọi thêm cuộc điện thoại cho Ôn Noãn nhưng mẹ anh đã qua đó nên anh rất yên tâm.

Nửa tiếng sau, thư ký Trương vào: “Tổng giám đốc Hoäc, buổi họp mặt phóng viên đã sắp bắt đầu, truyền thông chủ yếu của thành phố b đều đến hết, anh yên tâm tôi đã dặn dò xong rồi, bọn họ không dám viết lung tung đâu.”

Hoắc Minh đứng dậy, chỉnh lại áo vest. Sảnh hội nghị số một Tây Á. Hơn trăm phóng viên, máy quay giống như đại bác hướng thẳng vào bàn chủ trì, người ở phía dưới đều đang bàn luận.

Quả thật tin tức quá giật gân rồi!

Bọn họ đều đang đoán, Hoắc Minh sẽ trực tiếp công bố ly hôn hay là kéo theo bà Hoắc thể hiện tình cảm, giả vờ sự không có chuyện đó tồn tại?

Cửa chính phòng hội nghị từ từ mở ra.

Hoäc Minh bước vào, vẻ mặt kiêu ngạo không giống như bộ dạng người đàn ông ly hôn.

Không đợi phóng viên hỏi, anh đã nói vào micro mấy câu.

[Đầu tiên đối với chuyện làm lộ chuyện riêng của vợ tôi, tôi giữ nguyên quyền truy cứu.]

[Tiếp đến, tôi sẽ không ly hôn với bà Hoäc.]

[Thứ ba...]



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 811: Cổ phiếu của Hoắc Thị


Trận sóng gió này được dẹp loạn với việc Hoắc Minh làm kẻ bám đuôi.

Ý của anh rất rõ ràng cho dù Ôn Noãn có bệnh tâm lý, cho dù tình cảm của bọn họ xảy ra vấn đề nhưng anh vẫn nguyện luôn ở bên cạnh cô.

Hướng gió thay đổi rồi, Hoắc Minh trở thành người đàn ông tốt trên đời rồi.

Cổ phiếu của Hoắc Thị và Tây Á không ngừng tăng lên.

Hoắc Minh chẳng hề vui, sau buổi họp mặt phóng viên kết thúc, anh nhốt bản thân ở trong phòng làm việc nghe lần này đến lần khác lời nói một mình của Ôn Noãn, cô nói...

[Chồng của tôi mất đi ký ức năm năm của chúng tôi.] [Tôi biết anh ấy thích tôi! Nhưng có lẽ bởi vì thất vọng quá nhiều lần rồi, tôi không dám dễ dàng chấp nhận cái tốt

của anh, tôi luôn cảm thấy khi tôi lần nữa buông bỏ để yêu anh, bất hạnh và phản bội sẽ lần nữa rơi lên người tôi.]

[Anh đã giúp một người phụ nữ tôi rất không thích, tôi đã rộng lượng tha thứ...]

Hoäắc Minh nghe đi nghe lại rất nhiều lần.

Anh nhớ buổi tối hôm đó anh đã giúp Sở Liên, anh đã từng gặp Kiều An lần cuối.

Anh theo qua đó tạm biệt.

Anh cho rằng từ nay về sau sẽ không còn xa lạ với Ôn Noãn nữa.

Nhưng anh lại không viết, sự rộng lượng của Hoäc Minh chỉ là một loại thoả hiệp, loại thỏa hiệp này dày vò bản thân cô, sau này hai người họ sống chung với nhau, cô chưa từng vui vẻ.

Hoắc Minh nhắm nhẹ mắt, khoé mắt đã có chút ướt.

Vào lúc này điện thoại trên bàn làm việc vang lên, anh xem thử.

Là phòng khám gọi đến.

Anh nghe máy, viện trưởng phía bên đó đích thân xin lỗi với anh: "Anh Hoắc xin lỗi, bởi vì nguyên nhân nội bộ của chúng tôi khiến cho việc riêng tư của bà Hoắc bị lộ ra, nhân

viên đó chúng tôi đã đuổi việc rồi..."

Giọng điệu của Hoắc Minh nhẹ nhàng: "Tôi sẽ khởi kiện cô ta."

Cúp điện thoại, anh nhấc tay xem thời gian sắp đến giờ Hoắc Tây tan học rồi.

Anh đích thân lái xe đi đón Hoắc Tây.

Trước cửa trường mầm non, Tiểu Hoắc Tây không nỡ vẫy tay với Trương Sùng Quang, được bố bế vào trong chiếc Bentley màu vàng kim.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 812: Cô bé rất rõ sở thích


Tiểu Hoắc Tây nhìn ra bố không vui nên không hỏi nữa, ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế sau.

Hoắc Minh đã hứa sẽ mua thức ăn dặm cho Doãn Tư, vì thế đã chạy xe đến một tiệm mẹ và bé có tiếng trong trung tâm thương mại, dẫn Hoắc Tây xuống xe nghiêm túc lựa chọn món thích hợp nhất với Doãn Tư.

Tiểu Hoắc Tây đang mặc một cái đầm xoè xinh đẹp, ra dáng vẻ đi theo.

Cô bé rất rõ sở thích của Doãn Tư, nên rất cho ý kiến được.

Hoắc Minh nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô bé, đột nhiên khom lưng bế Hoắc Tây lên hôn một cái.

Người ra người vào khiến cho Hoắc Tây có chút ngại ngùng, ôm lấy cổ của anh: "Bố, bố làm gì đó?"

Hoäc Minh giả bộ tiếp tục lựa, vừa lựa vừa như không có chuyện gì hỏi: 'Hoäc Tây, bố có từng nói rất thích con không?”

Tiểu Hoắc Tây gật đầu: "Đã từng nghe rất nhiều lần!"

Nghe sắp phiền rồi, một chút cũng không mới mẻ!

Cô bé suy nghĩ lại nói: "Người bố thích nhất vẫn là mẹ!"

Sau đó mới là cô bé rồi đến Doãn Tưt

Tiểu Hoắc Tây ở trong lòng bố, có chút cậy sủng mà kiêu, cô bé ôm chặt cổ của bố, nhanh chóng yêu cầu: "Buổi tối bố tắm cho con, con nhìn thấy bố tắm cho mẹ rồi.

Hoắc Minh lựa đồ xong, vỗ mông cô bé một cái.

"Đợi con lớn rồi, kêu chồng con tắm chol"

Tiểu Hoắc Tây siết chặt năm đấm: "Vậy Hoắc Doãn Tư: cũng phải tự tắm, nếu không đợi em ấy lớn rồi kêu vợ của em ấy tắm cho."

Mọi người xung quanh nghe thấy đều phì cười.

Hoắc Minh ít nhiều cũng có sự tự hào khi làm bố, anh để hai hộp thức ăn lên quầy thu ngân,

Không ít người mẹ trẻ tuổi nhận ra Hoắc Minh, lại thêm tin tức mới nổi hôm nay, những phụ nữ đều có chút đỏ mặt không dám nhìn anh lắm...

Tiểu Hoắc Tây: Bố có vẻ rất nổi tiếng!

Trước buổi tối, Hoắc Minh chở theo Hoắc Tây về nhà.

Trong đại sảnh, Minh Châu bế Doãn Tư, Tiểu Thước Thước nằm bên cạnh hiếu kỳ nhìn.

Mẹ của anh đang cùng với Ôn Noãn ở trong nhà bếp nấu bữa tối, dưới ánh đèn vàng góc nghiêng của Ôn Noãn vô cùng dịu dàng, còn có chiếc váy dài màu tím nhạt trên người cô khiến cho eo càng nhỏ hơn.

Hoắc Minh đi qua đó, ôm eo cô tặng hoa.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 813: Hoắc Minh lấy ra camera


Ôn Noãn bật cười, cô tiếp tục xử lý thức ăn, nhẹ giọng nói: "Doãn Tư không thích cà rốt nhưng Hoắc Tây thường dạy thằng bé không được kén ăn, nhưng cũng không biết Doãn Tư có nghe hiểu không."

Hoắc phu nhân cũng cười.

Hoắc Minh chỉ nhẹ nhàng nhìn Ôn Noãn, một lúc lâu giọng nói của anh có chút khàn: "Ngày mai anh mua thêm hai hộp."

Ôn Noãn ừm một tiếng.

Ăn xong cơm, Tiểu Hoắc Tây lại lấy sách cổ tích ra bắt đầu làm cô giáo nhỏ.

Trước mắt, Hoắc Doãn Tư và Lục Thước ngồi ngay ngắn...

Rất ra dáng.

Ôn Noãn và Minh Châu cùng với Hoắc phu nhân học một số nữ công, không khí một cùng ấm áp dường như hôm nay không xảy ra gì cả.

Nhưng Hoắc Minh lại biết Ôn Noãn rất để ý.

Chỉ là cô không nói mà thôi.

Khi tám giờ rưỡi, trong sân truyền đến tiếng xe hơi, chốc lát có hai người đi vào.

Là Lục Khiêm và thư ký Liễu.

Ông ấy đi vào, ánh mắt rơi vào trên mặt Minh Châu.

Thư ký Liễu cười: "Chuyện hôm nay nghe nói rồi, ông Lục vô cùng tức giận qua đây xem thử có cần giúp đỡ gì không."

Khoé môi Minh Châu hơi run, một lúc lâu cũng không nói ra một chữ."

Lúc này, Hoắc Minh lên tiếng: "Anh mời cậu đến đó, có chút chuyện có thể vẫn phải cậu giúp đỡ."

Lục Khiêm gật đầu.

Ông ấy cởi áo khoác ra, đi qua đến trước mặt Thước Thước: "Sao không gọi bố?"

Tiểu Thước Thuớc nhút nhát.

Gần nửa ngày, cậu bé mới ôm lấy Lục Khiêm nhỏ tiếng nói: "Mẹ nói ở ngoài phải gọi là ông cậu."

Lục Khiêm ngước mắt nhìn Minh Châu một cái, ánh mắt có chút không hiểu.

Khi nói chuyện lại với con trai, lời nói nhỏ nhẹ: "Đây không phải bên ngoài."

Tiểu Thước Thước rụt rè gọi tiếng bố.

Lục Khiêm từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo, chia cho mấy đứa trẻ ăn, kẹo đó là của Thuy Sĩ, lúc trước Minh Châu thích ăn nhất nên ông đã có thói quen mang theo bên mình vài viên.

Mấy người đàn ông lên lầu nói chuyện. Trong phòng sách, người giúp việc đưa trà xong rất tự giác xuống lầu.

Lục Khiêm uống ngụm trà, nhíu mà: "Chuyện như thế nào, sao đang yên ổn lại có người gây khó dễ với Ôn Noãn?"

Hoắc Minh lấy ra camera.

Xem xong, anh từ từ lên tiếng: "Đinh Tranh, là bạn học đại học của Ôn Noấn! Quá khứ đã từng cho dây dưa không rõ với chồng của Bạch Vi, bây giờ đang theo ông chủ nào đó! Là cô ta mua chuộc y tá đó."

Nghe xong lời này, trong lòng Lục Khiêm đã có tính toán, ông ấy cười nhạt: "Cậu không giải quyết được ông chủ nào đó vì vậy mới tìm đến tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 814: Đại sảnh lầu một


Đại sảnh lầu một.

Người làm đang thu dọn đồ đạc, bà Hoắc và Minh Châu với cả Thước Thước đều không có ở đây, Lục Khiêm có chút thất vọng, nhanh chân đi ra gặp người kia, ông ấy bất giác khẽ kêu: “Minh Châu.”

Trời chiều tối, bà Hoắc đã lên xe.

Tiểu Thước Thước ngồi trên đầu gối bà ấy, Minh Châu đang định lên xe.

Lục Khiêm tiến lên, giữ cửa xe, xoa đầu Tiểu Thước Thước trước, nhẹ nhàng nói: “Phải nghe lời mẹ nhé.”

Lục Thước ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu bé trông rất giống người nhà họ Lục, nhưng tính cách thì nhỏ nhẹ, giống Minh Châu.

Lục Khiêm lại nói với câu với bà Hoắc.

Bà Hoắc nói với con gái: “Con đi nói chuyện với cậu ấy đi"

Bà ấy nhìn thoáng hơn, cũng là vì Hoắc Chán Đông thổi gió bên gối mấy lời hay ho, cũng đại khái hiểu được tâm ý của con gái, không buồn quản bọn họ nữa.

Cứ như vậy, Minh Châu bị Lục Khiêm kéo lên xe.

Ông ấy tự lái xe mình, lái một lúc, Minh Châu không nhịn được lại châm chọc ông ấy: “Ông Lục, chú còn tìm tôi làm gì? Không phải chú coi trọng sự nghiệp của mình nhất sao? Không phải chú vì sự nghiệp mà ngay cả thân thể cũng nguyện ý dâng hiến sao?”

Tuy biết ông ấy không yêu cô Lam.

Nhưng cô ấy vẫn ghen.

Ông ấy nói, ông ấy tán thưởng sự độc lập của cô Lam.

Lục Khiêm nghe ra được chút ghen tuông, cười nhạt: “Ghen rồi sao?”

Minh Châu không chịu nói gì thêm, cô ấy dựa vào ghế, yên lặng nhìn từng áng mây hồng ngoài cửa xe.

Cô ấy không muốn có liên quan gì đến ông ấy, nhưng bọn họ đã có con.

Lúc xe dừng lại, ánh mắt cô ây có chút chua xót, đưa mắt nhìn qua, thì ra ông ấy đưa cô đến bên bờ sông, bèn thấp giọng nói: “Lục Khiêm, rốt cuộc chú muốn làm gì?”

Lục Khiêm nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Ông ấy nhìn cô gái nhỏ của mình, thật ra cô ấy cũng không còn trẻ nữa, tuy xinh đẹp nhưng chắc chắn không còn nơn nớt, khóe mắt ít nhiều cũng có thể nhìn ra dấu vết năm tháng.

Nhưng ông ấy lại yêu thương cô ấy.

Ông ấy học theo cô ấy dựa vào ghế, tay tim kiếm tay cô ấy, khẽ vuốt ve.

Ông ấy nói: “Ôn Noãn gọi điện thoại cho tôi, cô ấy nói một vài chuyện em đã trải qua mấy năm nay.”

Có vài lời, ông ấy khó mà nói thành lời.

Minh Châu sinh ra trong gia đình giàu có, nếu không phải thích chú Lục ông ấy đây thì cả đời này có thể cô ấy cũng không cần phải chịu khổ, có thể nói toàn bộ những đau khổ của cô ấy đều xuất phát từ ông ấy.

Minh Châu muốn rút tay về, nhưng ông ấy không cho.

Ông ấy khẽ xoa nước mắt nơi khóe mắt cô ấy, thấp giọng nói: “Tôi không đính hôn, hủy rồi, sợ em không vui.”

Trong lòng cô ấy khẽ run, nhưng vẫn không nói gì.

Lục Khiêm không giải thích quá nhiều, ông ấy chỉ là nhân cơ hội hiếm có này, khế ôm lấy vai cô ấy.

Con trai của ông ấy và cô ấy cũng đã mấy tuổi rồi, nhưng bọn họ thực sự ở bên nhau cũng chưa đến nửa năm, lại còn ở riêng hai nơi.

Ông ấy cảm thấy có lỗi với cô ấy, dường như là hối hận.

Nhưng ngẫm lại, ông ấy lại không có lựa chọn nào. khác...

Đêm khuya, Hoắc Minh dỗ Tiếu Hoắc Tây xong.

Quay về phòng ngủ, Ôn Noãn đang tắm rửa, cả người thoải mái nhẹ nhàng, cô ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da, anh không kìm lòng được đi qua ôm eo cô từ phía sau, khẽ nói: “Cuối cùng cũng có thể ở riêng với em rồi”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 815: Ôn Noãn khẽ mở mắt


Ôn Noãn biết anh rất muốn. Nhưng anh không chủ động, thực sự cô cũng không có mặt mũi tiếp tục, chỉ dựa vào lòng anh nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó nghe thấy anh nhắc đến cái tên Đinh Tranh.

Đinh Tranh, cái tên đã khá lâu rồi mới nghe lại!

Lục Khiêm không giải thích quá nhiều, ông ấy chỉ là nhân cơ hội hiếm có này, khế ôm lấy vai cô ấy.

Con trai của ông ấy và cô ấy cũng đã mấy tuổi rồi, nhưng bọn họ thực sự ở bên nhau cũng chưa đến nửa năm, lại còn ở riêng hai nơi.

Ông ấy cảm thấy có lỗi với cô ấy, dường như là hối hận.

Nhưng ngẫm lại, ông ấy lại không có lựa chọn nào. khác...

Đêm khuya, Hoắc Minh dỗ Tiếu Hoắc Tây xong.

Quay về phòng ngủ, Ôn Noãn đang tắm rửa, cả người thoải mái nhẹ nhàng, cô ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da, anh không kìm lòng được đi qua ôm eo cô từ phía sau, khẽ nói: “Cuối cùng cũng có thể ở riêng với em rồi”

Ôn Noãn dựa vào vai anh, nhìn anh trong gương.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hoắc Minh nghiêng người qua, khẽ hôn cô...

Ôn Noãn có chút bất ngờ, nhưng cô vẫn thả lỏng người hôn anh, anh dường như có chút động tình, cô cũng thuận theo tự nhiên ngồi lên đùi anh, hôn cằm anh.

Hoắc Minh ngừng lại.

Chỉ là bàn tay vẫn lưu luyến vuốt ve eo cô, ánh mắt sâu thẳm: “Ôn Noãn, chúng ta nói chuyện đi.”

Ôn Noãn biết anh rất muốn. Nhưng anh không chủ động, thực sự cô cũng không có mặt mũi tiếp tục, chỉ dựa vào lòng anh nhẹ nhàng ừ một

tiếng, sau đó nghe thấy anh nhắc đến cái tên Đinh Tranh.

Đinh Tranh, cái tên đã khá lâu rồi mới nghe lại!

Hoắc Minh khẽ xoa tóc cô, thấp giọng nói: “Buổi họp lớp với bạn học không muốn đi thì đừng đi, tránh lại không Vui.

Đêm khuya nha vậy, vợ chồng nói chuyện, cũng có chút gần gũi. Ôn Noãn bèn bám lên vai anh.

Cô thấp giọng lên tiếng: “Người làm sai là cô ta, chẳng lẽ em còn phải trốn ở nhà hay sao?”

Sau khi chuyện xảy ra, cô vẫn rất bình tĩnh.

Cô cũng muốn chạy trốn, bởi vì bất kỳ người phụ nữ nào bị người bên cạnh biết chút chuyện trên giường kia, cũng có chút mất mặt, nhưng Ôn Noãn không chỉ là bản thân mình, mà còn là một người mẹ.

Cô có thể trốn tránh, nhưng Hoắc Tây vẫn phải đi học, sau này Doãn Tư cũng vậy.

Vì vậy cho dù có khó nữa, cô cũng phải đối mặt.

Giọng điệu cô mềm mại: “Vả lại, không phải còn có anh sao?”

Hoắc Minh kích động trong lòng, anh không nhịn nổi hôn vào má cô, rồi lại tiến về phía môi, giọng điệu mơ hồ: “Ôn Noãn, em vẫn bằng lòng tin tưởng anh có đúng không? Quan hệ của chúng ta vốn không kém đến mức như vậy, có phải không?”

Từng câu từng chữ của anh đều khát vọng yêu thương.

Sao Ôn Noấn không nghe ra được chứ, cô để mặc anh hôn.

Cô nghĩ, cô và Hoắc Minh, dù sao cũng phải có tâm lý vững vàng.

Cô ngẩng mặt, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Cô mặc đồ ngủ vải lụa màu champagne, anh trước giờ rất thích cơ thể cô, tối nay cô mềm mại như vậy sao anh chống cự nổi, lại nói anh cũng đã hơn một tháng không chạm vào cô rồi...

Hoắc Minh ôm Ôn Noãn, đứng dậy đi về phía giường.

Thân thể cô hãm sâu trên chiếc giường mềm mại, anh từ trên cao nhìn cô, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, chúng ta thử đi.”

Ôn Noãn khẽ nhắm mắt lại.

Khác với bình thường, anh không quan tâm đến bản thân, mà để cô thoải mái.

Ôn Noãn rất khó tập trung, nhưng anh cứ giữ lấy gương mặt cô, cứ thấp giọng hỏi cô thấy thế nào... Anh quan tâm săn sóc khiến Ôn Noãn có phần muốn khóc, cuối cùng cô ôm vai anh, khế nỉ non: “Minh, em ổn rồi!”

Cô hy vọng anh thoải mái mà làm xong.

Hoắc Minh hôn trán cô, rồi lại liếm mút nước mắt nơi khóe mắt, anh là người đàn ông của cô sao lại không cảm nhận được chứ, anh an ủi cô một lúc lâu, mãi đến khi Ôn Noãn sắp chìm vào giấc ngủ, thì anh mới nhẹ nhàng xuống giường.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 816: Sao em không ngủ?


Hoắc Minh quay lại giường.

Anh nhận ra hô hấp của Ôn Noãn ổn định quá mức thì biết ngay cô vẫn tỉnh.

“Sao em không ngủ?” Anh đi đến hôn cô.

Ôn Noãn tựa người vào lòng anh, dưới ánh đèn mờ tay cô sờ chiếc gối trắng, cô nói nhỏ: “Thật ra anh không cần

chịu đựng như vậy, em cũng không lạnh đến thế.

Cô cũng có chút cảm giác.

Hoắc Minh ôm chặt eo cô, không nói gì. Anh biết Ôn Noãn cũng có chút cảm giác nhưng như vậy là chưa đủ, không giống như những người yêu nhau khác, đã đủ còn muốn nhiều hơn.

Anh chỉ hận không thể ôm cô cả đêm.

Cơ thể của anh rất mát mẻ, dựa vào rất thoải mái.

Anh kề sát tai cô dịu dàng nói: “Ôn Noãn, có chuyện gì em cứ nói với anh đi được không, anh là chồng của em, cái gì em cũng có thể nói với anh được... Sau này anh sẽ nghe. em hết, chuyện gì em không thích anh cũng sẽ không làm.”

Ôn Noãn im lặng.

Anh đã nghe được những điều cô đã nói với bác sĩ tâm lý.

Hoäc Minh hơi căng thẳng.

Anh sợ nhắc đến chuyện này sẽ kích động đến cô, nhưng một lúc sau, Ôn Noãn đồng ý: “Minh, anh giúp em tìm bác sĩ tâm lý đi, sau này em sẽ tự mình đi khám.”

Bọn họ có hai đứa con, cũng không có ý định ly hôn.

Có bệnh vẫn phải trị.

Dù vậy, là một người con gái, Ôn Noãn vẫn không muốn chồng của mình biết những chuyện kia của cô, có một vài vết thương cần được tự mình chậm rãi liếm láp để chữa lành.

Hoắc Minh đồng ý.

Lúc gần đi ngủ, anh dịu dàng nói vào tai cô: “Sáng mai anh sẽ dẫn Hoắc Tây đi chạy bộ ở phía tây.”

'Vết thương của Ôn Noãn bị xé toạc ra không chút kiêng nể gì.

Cô cũng không trốn tránh. Hoắc Minh lại lần nữa đi tìm bác sĩ tâm lý để hỏi, dù đã có tiến triển tốt nhưng hiệu quả vẫn quá mức bé nhỏ. Có lẽ đúng như bác sĩ đã nói, bọn họ cần sinh thêm một đứa con nữa, hoặc là cần thêm thời gian.

Bạch Vi rất lo cho cô nên đã hẹn cô đi uống trà.

Ở một cửa hàng đồ ngọt trong khách sạn năm sao, Bạch Vi không ngừng cười đẩy một đĩa bánh ngọt sang cho cô: “Đây là món ăn nổi tiếng của nhà này, cậu ăn thử xem, nếu ngon thì đóng gói mang về cho Hoắc Tây một phần.”

Ôn Noãn ăn thử một miếng.

Cô cười nói: “Thật sự không tệ, vị matcha rất nguyên chất”

Bạch Vi ngay lập tức vẫy tay lấy thêm hai phần nữa để nhân viên cửa hàng đóng gói.

Lúc cô ấy làm những chuyện này cực kỳ lưu loát, Ôn Noãn thấy vậy thì nhìn cô ấy chằm chằm. Bạch Vi quay đầu lại thấy ánh mắt của Ôn Noãn thì đưa tay sờ mặt mình: “Sao cậu lại nhìn tớ như vậy, quá dọa người rồi.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng khuấy cà phê, cười nhẹ: “Bạch Vi, chúng ta quen nhau đã mười hai năm rồi.”

Bạch Vi giật mình rõ. Mười hai năm...

Cô ấy tỉ mỉ sờ mặt mình, cuối cùng cũng hiểu cảm xúc. vừa rồi của Ôn Noãn là vì sao... Có thể nói lúc đại học, Bạch Vi là đóa hoa diễm lệ nhất trong các cô.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 817: Dựa vào cái gì!


Đó là Đinh Tranh!

Đinh Tranh cũng rất bất ngờ, cô không nghĩ đến Ôn Noãn còn dám đi đến đây.

Mấy chuyện xấu kia bay khắp trời rồi, cô ta còn không sợ bị người ta chỉ trỏ sao?

Cô ta tự thấy chuyện đó cô ta làm rất kín kẽ không hề có lỗ hổng. Hơn nữa, dù Ôn Noãn biết chuyện đó là do cô ta làm thì sao, cô ta có thể làm gì được? Ông Chu nhà cô ta là nhà khai thác than ở Tây Nam, nhà họ Hoắc tay có dài nữa cũng không thể với được đến tận đó chứ.

Đinh Tranh đến gần, rõ ràng đang là thời tiết đầu thu nhưng cô ta lại khoác một chiếc áo lông thú đắt tiền.

Cô ta ngồi xuống đối diện Ôn Noãn. Trên tay cô ta có thêm một cây thuốc lá dài nhỏ.

Người phục vụ đến nhắc nhở: “Thưa cô, trong tiệm của chúng tôi không cho phép hút thuốc.”

Đinh Tranh cười nói: “Thật không thoải mái

Chờ sau khi người đi, cô ta nhìn Ôn Noãn và Bạch Vi cười tự tin: “Đúng là trùng hợp đó bạn học cũ ơi! Bạch Vi, cô mới kết hôn có mấy năm mà đã béo lên nhiều vậy, chắc cũng phải 110 cân rồi chứ? Người chồng thứ hai của cô không chê sao? Còn Ôn Noãn... Hoắc Minh đã độ tuổi trung niên rồi, cô cảm thấy anh ta vẫn còn sẵn lòng ở bên cạnh cô sao? Anh ta sẽ không ăn vụng ở bên ngoài chứ?”

Cân nặng của Bạch Vi thay đổi nhưng tính tình vẫn không hề khác đi.

Cô ấy thật sự muốn cho con hèn hạ kia một cái tát!

Ôn Noãn ngăn cô ấy lại, cô cười nhẹ với Đinh Tranh: “Chuyện này không cần cô Đinh phải quan tâm! Bây giờ cô Đỉnh đã đạt được điều mình muốn rồi, sao không ở nhà canh trừng chồng mình đi, sao lại đi quan tâm chồng của người khác vậy? Có phải dù đã kết hôn rồi cô vẫn chưa bỏ được tật cũ không?”

Đinh Tranh tức muốn chết, cái miệng của Ôn Noãn!

Trong lúc khó thở, cô ta còn muốn nói thêm những lời khó nghe hơn nữa nhưng cánh tay cô ta đột nhiên bị giữ chặt.

Cô ta nhìn lại, thì ra là Cố Trường Khanh.

Cố Trường Khanh mặc một bộ quần áo tây cho thương lượng buôn bán, rõ ràng hắn cũng đến để nói chuyện, ánh mắt bây giờ của hắn rất phức tạp.

Đinh Tranh đã lâu không gặp hắn, lẩm bẩm một tiếng: “Cố Trường Khanh!”

Cố Trường Khanh kéo cô ta ra khỏi cửa hàng bánh ngọt.

Dáng vẻ thô bạo này làm Bạch Vi hơi bất ngờ, cô lặng lẽ nói với Ôn Noấn: “Cậu nhìn đi, đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Thật sự muốn Cố Trường Khanh ngủ với cô ta rồi lại để người chồng khai thác than đó của cô ta đến bắt gian tại trận.”

Ôn Noãn liếc cô ấy một cái...

Bạch Vi nhỏ giọng lầu bầu: “Ai bảo cô ta bắt nạt cậu, cậu không nói tớ cũng biết, chuyện kia chính là do cô ta làm. Dưới gầm trời này không có mấy người tồi tệ hơn được cô ta.”

Ôn Noãn cười nhẹ, cô chậm rãi uống hết nửa ly cà phê.

Ở lối thoát hiểm của quán rượu.

Cố Trường Khanh đè Đinh Tranh ở trên vách tường, tàn nhẫn nhìn cô ta chằm chằm. Đỉnh Tranh cũng nhìn hắn chằm chằm.

Bọn họ cũng coi như người yêu cũ.

Bây giờ gặp nhau lại không mấy vui vẻ.

Thật lâu sau đó, Đinh Tranh cười lạnh thành tiếng: “Cố Trường Khanh, anh chung tình thật đấy, sao anh vẫn chưa thể quên được cô ta vậy? Có phải vì anh biết giữa cô ta và Hoắc Minh có khoảng cách nên trái tim của anh lại rục rịch rung động không? Tôi nói cho anh biết, dù cho Hoắc Minh

không dùng đến thì cũng không đến lượt anh đâu!”

Dáng vẻ thánh thiện không hiểu rõ sự đời vừa rồi của Ôn Noãn đã kích thích cô ta.

Dựa vào cái gì!

Dựa vào cái gì Ôn Noãn không thể cho đàn ông niềm vui mà cô ta vẫn có thể giữ được trái tim của Hoắc Minh, còn có thể để một người đàn ông kiêu ngạo như vậy cúi đầu vì cô ta, bằng lòng lấy lòng cô ta như vậy!

Cô ta không tin! Cô ta không tin Hoắc Minh. Đàn ông có mấy người có thể chịu được chứ?

Cố Trường Khanh, Diêu Tử An, có ai không lên giường với cô ta chỉ sau mấy lần cô ta quyến rũ.

Cô ta muốn thấy gia đình của Ôn Noấn tan vỡ.

Cô Trường Khanh bỗng thả Đinh Tranh ra, mặt hắn có đôi chút chật vật vì Đinh Tranh đã nói rất đúng. Khi anh ta nghe thấy lời Ôn Noãn nói trong bản ghi âm, cô ấy không hề †in tưởng tình yêu của Hoắc Minh, cô ấy nói vợ chồng bọn họ có vấn đề, lúc cô ấy nói một tháng bọn họ chỉ làm một lần... Hắn lại thấy mừng thầm!

Hắn biết suy nghĩ như vậy vừa buồn cười vừa biến thái.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 818: Rời khỏi phòng khám


Rời khỏi phòng khám, ngồi vào trong xe.

Đầu Hoắc Minh vẫn còn hơi đau, anh dựa vào ghế sau, vỗ nhẹ cái trán.

Thư ký Trương cầm lọ dầu nóng Vạn Kim liên tục xoa cho anh, vô cùng đau lòng: “Tổng Giám đốc Hoắc, chúng ta tìm một bác sĩ khoa thần kinh đi! Xem ra người nước ngoài này không đáng tin cậy.”

Nghe vậy, Hoắc Minh ngẩn ra một lát.

Anh nói nhỏ: “Lúc ấy trong đầu tôi thật sự đã nhớ lại rất nhiều chuyện, thế nhưng nó lại chỉ như trí nhớ ngắn hạn sau khi uống quá chén vậy, đến lúc tỉnh dậy lại quên hết mọi thứ!”

Đây không phải là vấn đề của bác sĩ thôi miên, đó là vì dây thần kinh của anh bị tổn thương.

Hoắc Minh nhẹ nhàng chặn tay của thư ký Trương lại, khuôn mặt tuấn tú mang theo chút thất vọng.

Anh sẽ nuối tiếc nhưng anh hy vọng Ôn Noãn thật sự vui vẻ.

Đúng lúc này, di động của anh vang lên.

Anh nhìn, là Ôn Noãn gọi tới, giọng nói của Ôn Noãn vô cùng dịu dàng: “Minh, anh vẫn đang ở bên ngoài sao?”

Cơn đau đầu của Hoắc Minh lập tức biến mất.

Anh ngồi thẳng dậy, giọng nói hơi khàn, giọng điệu như đang nói chuyện với người yêu: “Làm sao vậy?”

Ôn Noãn chỉ cười nhẹ. Cô nói: “Bỗng nhiên em muốn làm xíu mại phỉ thúy, anh có muốn ăn không? Nếu anh muốn ăn, giữa trưa em đưa tới công ty nhé?”

Hoắc Minh cảm thấy mũi cay cay.

Anh phải kìm nén hồi lâu mới khiến giọng mình trở lại bình thường: “Vậy giữa trưa anh sẽ chờ em.”

Lúc cúp điện thoại, anh nghĩ, có lẽ cuộc hôn nhân của bọn họ không được như ý cho lắm.

Thế nhưng cũng không tệ đến mức đó.

Trong lòng anh có cô mà Ôn Noấn cũng muốn được tới gần bên anh. Ở trong lòng cô, anh là người cô muốn quý trọng... Chẳng lẽ điều này còn chưa đủ hay sao?

Đã tốt hơn nhiều người rồi.

Lúc giữa trưa, Tổng Giám đốc Hoắc được ôm vợ ngủ trưa như mong muốn.

Trong căn phòng nghỉ chỉ vỏn vẹn hai mươi mét vuông, anh ôm cô, khiến đầu mũi cô bị mùi hương nam tính của người đàn ông bủa vây, lặng lẽ xâm chiếm tất cả trong cuộc sống của cô.

Ôn Noãn vẫn chưa ngủ, cô thấp giọng hỏi anh: “Anh cảm thấy em nên quyên góp bao nhiêu tiền trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường?”

Cứ mỗi khi tới dịp lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, đây là hoạt động không thể nào thiếu được.

Trước sau có bao nhiêu người là có bấy nhiêu đôi mắt đang nhìn. Ôn Noãn không thích sự nổi bật, cô cảm thấy năm triệu là một con số nằm giữa, có thể vừa túi tiền lại không quá phô trương.

Cô nói với Hoắc Minh.

Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoa nắn vòng eo của cô: “Cũng được!”

Ôn Noãn xoay người dán vào trong lòng anh.

Trong nháy mắt, hai trường đại học kết hợp làm lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.

Còn được lên cả hot search. Vì vậy có mức độ quan tâm rất cao ở thành phố B.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 819: Thành phố B


Chiếc đồng hồ này là loại đặt riêng của một nhãn hiệu quốc tế cao cấp hàng đầu, hơn hai mươi triệu, là cùng một cặp với cái trên cổ tay Hoắc Minh, chẳng qua cái của anh nhìn có vẻ đơn giản hơn một chút.

Ôn Noãn nói: “Cái này rất khiêm tốn rồi! Em dám khẳng định, hôm nay có người sẽ mặc áo lông.”

Hoắc Minh không tin lắm. Không phải dự báo hôm nay 26 độ sao?

Mặc áo lông, lỡ như bị cảm nắng còn phải gọi xe cứu thương nữa?

Sau khi tới trường âm nhạc, anh mới biết được Ôn Noãn nói đúng, thật sự có người mặc áo lông.

Thành viên mới trong giới nhà giàu thành phố B, Đinh Tranh.

Một bộ váy hai dây màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo lông màu xanh lục, hơn nữa còn treo nguyên một bộ trang sức, vừa nhìn đã thấy khí chất được nâng lên vài phần.

Đinh Tranh thấy Hoắc Minh, cặp mắt quyến rũ kia mang theo chút lả lơi.

“Luật sư Hoắc, đã lâu không gặp!”

Đinh Tranh gả cho một ông chủ quặng than, tài sản cũng tới chục tỷ nhưng người đàn ông kia đã hơn năm mươi tuổi, ở ngoài lại tiêu xài hoang phí muốn chết, căn bản không thỏa mãn được cô ta, cô ta nhìn Hoäc Minh trưởng thành tuấn tú lại nhớ tới đoạn ghi âm kia của Ôn Noãn.

Cô ta không tin, Hoắc Minh đang ở độ tuổi sức mạnh tràn trề mà có thể chịu được.

Cho nên cô ta to gan chạy tới quyến rũ anh, cũng không thèm tránh mặt Ôn Noãn,.

Hoắc Minh nhìn bộ áo lông trên người cô ta, cười nhẹ, gật đầu qua loa.

Vốn dĩ Đinh Tranh ít nhiều cũng lo lắng anh sẽ điều tra ra mình, thấy dáng vẻ của anh dường như cũng không biết chuyện đó nên càng mạnh dạn hơn, lấy một ly sâm panh từ trong tay người phục vụ, nhẹ nhàng lắc hai cái, giọng nói càng thêm phần lả lơi: “Tổng Giám đốc Hoắc, lần này tôi đến thành phố B, ngoại trừ để báo đáp công ơn dạy dỗ của trường học cũ thì còn có một mục đích. Đó chính là muốn tìm mấy diễn viên quay vài bộ phim điện ảnh, về phương diện này chồng tôi hoàn toàn giao cho tôi quyết định.”

Hoắc Minh có nghe nói ông chủ quặng than đá cũng thích đóng phim điện ảnh.

Hơn nữa thường chọn mấy nữ diễn viên xinh đẹp.

Mặt anh không cảm xúc, quay qua nhìn Ôn Noãn, sau đó nói: “Về phương diện này thật ra tôi chưa tìm hiểu nhiều, nhưng nói thật thì tôi cũng quen biết một vài diễn viên, để hôm nào giới thiệu cho cô Đỉnh làm quen.”

Đinh Tranh hơi cong môi. Cô ta nhìn Ôn Noãn, lộ ra nụ cười thẳng lợi.

Phong thuỷ luân chuyển, năm đó cô ta bị Ôn Noãn đạp dưới lòng bàn chân, hiện tại cô ta đã trở về đầy vinh quang, ngay cả người đàn ông như Hoắc Minh cũng phải lau mắt mà nhìn cô ta, có lẽ một ngày nào đó còn có thể trở thành đối tượng mới của cô ta.

Trước sự khiêu khích của cô ta, Ôn Noãn không để bụng.

Đinh Tranh như vậy, nói thật lòng là trừ khi mắt Hoắc Minh bị mù.

Đúng lúc này Bạch Vĩ tới.

Nhiều năm trôi qua, nữ thần Bạch Vi năm đó có hơi mập ra, người chồng thứ hai Cảnh Sâm của cô ấy rất phong độ, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo cô ấy, nhìn hai vợ chồng rất hạnh phúc.

Diêu Tử An ngồi trong một góc sô pha, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Hắn cho rằng, bọn họ sống không tốt.

Cảnh Sâm là kẻ rất ham chơi, tính tình của Bạch Vi cũng chẳng hiền!

Thế nhưng Cảnh Sâm lại quay đầu là bờ, sau khi kết hôn đã không còn truyền ra bất kỳ tai tiếng nào. Cho dù hiện tại Bạch Vi không còn như lúc trước, anh ta cũng không chơi ngoài luồng...

Vành mắt của Diêu Tử An đỏ lên.

Ánh mắt của Bạch Vi đối diện với ánh mắt của hắn, hai người đối diện với nhau cách một đám người vài giây, sau đó Bạch Vi tránh đi.

Lúc cô ấy nhìn về phía Cảnh Sâm, hoàn toàn ỷ lại vào. anh ta.

Cảnh Sâm có một dự án muốn bàn bạc với Hoắc Minh, anh ta vỗ tay vợ: “Em tới nói chuyện với Ôn Noãn một lát nhé, anh và Minh bàn chút chuyện.”

Bạch Vi không hỏi nhiều.

Sự nghiệp của Cảnh Sâm mấy năm nay không được như ý, nhưng cô ấy chưa bao giờ tới cầu xin Ôn Noãn. Một phần cô ấy cũng không muốn phá hư tình cảm bạn bè, một phần khác vì cô ấy cảm thấy như vậy là đủ.

Đúng lúc Bạch Vi có việc muốn nói với Ôn Noãn.

Cô ấy kéo Ôn Noãn tới nhà vệ sinh, nói nhỏ với cô.

“Ôn Noãn, cậu cẩn thận đấy!”

“Vừa rồi đứng từ xa vẫn thấy Đinh Tranh đứng nói chuyện với Hoắc Minh, tớ đã cảm thấy không ổn rồi. Con đàn bà này đang định qua lại với anh ấy đấy... Mặc dù tới bây giờ tớ đã chẳng có ý gì với Diêu Tử An nữa, nhưng thật sự không thể xem thường năng lực phá hoại của con đàn bà này được đâu."

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top