Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 2261: Cô ghét anh đến thế ư?


Trương Sùng Quang sửng sốt.

Bây giờ… Hoắc Tây nói ly hôn ngay lập tức, chẳng lẽ cô không thế chờ thêm giây nào nữa à?

Cô ghét anh đến thế ư?

Thấy anh vẫn đấu tranh, Lục u không nhịn được nữa: “Lúc mập mờ công khai với người phụ nữ đó, sao anh không sợ? Giờ lại giả vờ chung tình, chính anh không thấy nực cười à?”

Trương Sùng Quang liếc cô ấy.

Thường ngày, Tiểu Lục u vẫn rất tôn trọng anh. Dù sao Trương Sùng Quang cũng là người lớn tuổi nhất trong đám thanh niên, nhưng giờ lửa giận của Lục u đang hừng hực, cô ấy không sợ chút nào.

Trương Sùng Quang nhìn mặt Hoắc Tây, nhưng cô lại nói bằng giọng kiên quyết: “Ngay bây giờ!”

Hoắc Tây nói rồi đi tới chỗ thang máy trước, Lục u vội theo sau.

Chỉ còn Trương Sùng Quang đứng đó, Tống Vận bên cạnh sợ anh không đồng ý ly hôn nên thận trọng nói: “Thật ra hai người đã hết tình cảm rồi, thà rằng…”

Trương Sùng Quang ngước lên, mắt anh đỏ ngầu.

Tống Vận không dám nói gì nữa.

Nửa tiếng sau, trong văn phòng của cục Dân chính, Hoắc Tây và Trương Sùng Quang ngồi cạnh nhau.

Người hòa giải định khuyên thêm.

Hoắc Tây bình tĩnh nói: “Chúng tôi đã bàn điều kiện xong rồi, chuyển sang bước ký tên xác nhận đi!”

Người hòa giải nhìn Trương Sùng Quang, anh ta nhận ra Tống giám đốc Trương. Anh không chỉ là người có máu mặt ở thành phổ B, mà còn trăng hoa thật, khiến vợ phải bỏ đi vì một ngôi sao nhỏ tầm thường…

Anh ta lắc đầu: Đàn ông giàu đổ đổn thật!

Trương Sùng Quang nhìn Hoắc Tây, anh tự biết mình đã mắc phải lỗi lầm không thể tha thứ. Anh đã nói quá nhiều lời tốn thương cô, làm những việc khiến cô đau lòng. Nhưng vào lúc này, anh vẫn mong cô nghĩ tới tình xưa nghĩa cũ, nghĩ tới con cái đế suy xét thêm về cuộc hôn nhân giữa họ.

Trước mặt bao người, Trương Sùng Quang chật vật nói: “Hoắc Tây, để anh đưa em đi du lịch

nhé! Chẳng phải em muốn du lịch quanh thế giới à? Chúng ta ra ngoài cho khuây khoả!”

Hoắc Tây im lặng một lúc ròi cụp mắt: “Anh nghĩ việc đó vẫn có thể xảy ra à?”

Cô cầm bút, chuấn bị ký tên.

Ngòi bút rung khẽ, chữ trên đơn ly hôn cũng nhoè đi.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2262: Kế từ tối qua


Mắt Trương Sùng Quang nóng lên, anh cúi đầu ký tên.

Sau khi ký xong, họ nhanh chóng nhận được hai tờ giấy chứng nhận ly hôn, họ không còn là vợ chồng nữa…

Hoắc Tây rời đi, không nói thêm gì.

“Hoắc Tây!”

Trương Sùng Quang vô thức muốn nắm tay cô, nhưng anh lập tức nhớ ra họ không còn là vợ chồng nữa. Cô cũng thấy chán ghét anh lắm rồi. Anh hạ tay xuống một cách gượng gạo, nhìn bóng lưng cô, khẽ nói: “Bất kế em tin không, anh không hề yêu người khác, trong tim anh vẫn chỉ có em.”

Hoắc Tây không trả lời anh.

Kế từ tối qua, sau khi anh thốt những câu đó, cô đã thấy nói nhiều với anh cũng chỉ phí công.

Trương Sùng Quang vô cùng hụt hẫng, Lục u chế giễu: “Ly hôn là hời cho anh rồi còn gì! Tôi nghĩ đúng ra phải cho thứ đó của anh nát bét, cùng bốc mùi với người phụ nữ ngoài kia.”

Hoắc Tây vừa ra ngoài đã bị phóng viên ngăn cản, các thiết bị phỏng vấn lũ lượt giơ về phía cô.

[Luật sư Hoắc, xin hỏi cô và Tống giám đốc Trương đã ly hôn rồi à?]

[Hai người kết thúc cuộc hôn nhân này vì Tổng Vận à?]

[Có phải Tổng giám đốc Trương sẽ nhanh chóng tái hôn không?]

Mặt Hoắc Tây tái nhợt.

Cô vẫn im lặng, còn Trương Sùng Quang thì hùng hổ hất những thiết bị phỏng vấn kia ra. Phóng viên chớp thời cơ, hỏi về tai tiếng giữa anh và Tống Vận: “Tổng giám đốc Trương, anh và cô Tống Vận có thân không?”

Trương Sùng Quang lạnh lùng nói: “Đó chỉ là hiếu lầm, tôi và cô Tống chỉ hợp tác trong công việc… Còn sau này sẽ không bao giờ hợp tác nữa.”

Xung quanh xôn xao…

Ai cũng nhận ra Tổng giám đốc Trương đang thế hiện sự chung thuỷ với vợ cũ, nhưng ly hôn xong mới thể hiện, có phải quá muộn rồi không?

Trong góc, mặt Tống Vận tái mét.

Cô ta đã gọi phóng viên đến đế dồn ép họ nói, nhưng cô ta không ngờ Trương Sùng Quang chẳng hề nể mặt chút nào. Anh chối bỏ hẳn sự tồn tại của cô ta, còn vạch rõ ranh giới với cô ta

nữa.

Cô ta không hiểu nổi, rõ ràng Hoắc Tây đã bỏ anh rồi cơ mà!

Nghe thấy Trương Sùng Quang nói thế, Hoắc Tây cảm thấy nực cười. Cô mặc kệ anh, bước lên chiếc xe mà nhà họ Hoắc chuấn bị cho cô, Lục u cũng vào…

Xe nổ máy, lướt qua Trương Sùng Quang.

Một người ở trong xe, một người ở ngoài xe, điều khác biệt là lần này Trương Sùng Quang ở ngoài… Hơn nữa khi đi ngang qua, Hoắc Tây không buồn nhìn anh một cái.

Cuộc hôn nhân giữa họ đã chấm dứt theo cách này.

Giữa họ không có nối câu tạm biệt hay giữ gìn sức khoẻ, chỉ còn sự căm hận và khinh thường của cô đối với anh… Trương Sùng Quang ôm ngực, lùi hai bước.

Thư ký Tần chạy tới.

Khi biết cấp trên đã ly hôn, cô ấy chỉ có thế thở dài, rõ ràng họ là thanh mai trúc mã.

Cô ấy dìu Trương Sùng Quang, nói nhỏ: “Tống giám đổc Trương, anh phải về bệnh viện rồi!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2263: à Tổng giám đốc Trương


Trương Sùng Quang im lặng nhìn cô ta.

Tống Vận nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của anh, vô cùng rung động.

Cô ta không nhịn được mà lại gần, cúi người hôn anh… Không ngờTrương Sùng Quang lại tóm lấy mái tóc đen dài của cô ta, kéo mạnh cô ta

sang bên cạnh. Vâng trán trắng nõn của Tống Vận lập tức đập vào tủ đầu giường, góc nhọn khiến cô ta bị rách da, máu lập tức chảy xuống.

Cô ta quên cả đau, bàng hoàng nhìn anh.

Cô ta không dám tin, người đàn ông dịu dàng với cô ta trước kia lại nỡ đối xử với mình như thế.

Trương Sùng Quang bóp cằm cô ta, giọng lạnh tanh: “Tôi đã nói đừng trêu vào Hoắc Tây rồi! Rõ ràng cô đã nghe nói cô ấy bị bệnh tâm lý, nhưng cô vẫn gọi phóng viên đến cửa cục Dân chính đế kích thích cô ấy…”

Sau cơn sửng sốt, Tống Vận lấm bấm.

“Em không cố ý!”

“Trương Sùng Quang, rõ ràng anh đã chấp nhận em rồi! Anh đã ly hôn với cô ta rồi, tại sao anh không thử làm lại với em, không thử thì sao anh biết là anh sẽ không yêu em chứ?”

Trương Sùng Quang đẩy cô ta ra.

Anh cầm chiếc quần dài bên cạnh lên, lấy một điếu thuốc ra, cúi đầu châm lửa.

Làn khói màu xám bốc lên…

Anh cười khẩy: “Trên đời này lấy đâu ra lắm tình yêu thế?”

Mặt Tống Vận xám ngoét.

Cuối cùng cô ta cũng khẳng định, người đàn ông trước mặt chưa từng yêu, cũng không bao giờ định yêu cô ta… Cho dù một chút thôi cũng không, anh chỉ ở bên cô ta để chọc tức vợ mình, chứ không còn gì khác.

Phát hiện này khiến Tống Vận tái mặt, nhưng cô ta bổng mỉm cười.

Cô ta khẽ hỏi: “Em đã kích thích cô ta à? Trương Sùng Quang, Tổng giám đốc Trương… Chẳng lẽ không phải anh chắc? Ai đã uống say rồi về nhà với em, biết rõ là sai nhưng vẫn cho em đến gần, ai đã cho phép em bầu bạn sau khi cãi nhau với vợ. Anh bảo em sang nhà anh, anh qua đêm ở chỗ em, anh dẫn em đi đánh golf, đến Hong Kong đế du lịch. Anh nhớ không, anh còn hòn em lúc tỉnh táo, còn mơn trớn cơ thế em…”

Nụ cười của Tống Vận trông hơi điên cuồng.

“Hoắc Tây đã xem hết những bức ảnh và video đó!”

“Anh nói xem khi nhìn những thứ đó, cô ta thấy thế nào? Liệu có thấy tởm đến mức buồn nôn không?”

“Một người đàn ông ngoại tình lại giả vờ chung thuỷ trước mặt cô ta, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy lợm giọng rồi!”

Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Trong khoảnh khắc đó, Tống Vận đã sợ, cô ta biết sự tàn nhẫn của người đàn ông này nhưng cô ta hết sợ ngay, cô ta mất trắng rồi thì còn sợ gì chứ!

Cô ta cười khẩy: “Thật ra em suýt có được anh rồi, phải không?”

Sau khi ra viện, Trương Sùng Quang về biệt thự.

Vẩn là nơi đó nhưng không có sự náo nhiệt lúc bình thường, ban ngày không có mùi thơm của thức ăn, tối đến cũng không có tiếng trẻ con… Căn biệt thự này trống trải một cách đáng sợ.

Sấm tối, Trương Sùng Quang ngồi trên sân thượng.

Người hầu lên gọi anh ăn cơm, sau hai câu gọi, Trương Sùng Quang dập điếu thuốc trên tay, bình tĩnh hỏi: “Mấy hôm ròi mợ không về à?”

Người hầu sửng sốt mấy giây rồi mới đáp: “Không về ạ! Tôi gọi để hỏi thì mợ bảo không về nữa!”

Trương Sùng Quang ngấn người.

Người hầu lại mời anh xuống tầng ăn cơm, anh hờ hững nói: “Tôi không đói, cứ để đó đi!”

Người hầu có vẻ ngập ngừng.

Đám người rời đi, Trương Sùng Quang tiếp tục nhìn ráng mây ở chân trời. Hồi trước, Hoắc Tây thích ngắm hoàng hôn ở đây nhất nên anh đã đặt một chiếc sofa ở đây… Anh nhớ có lần lên ngắm muộn, trời đã tối đen. Anh ôm cô, cảm xúc bỗng dâng trào muốn làm chuyện đó với cô ở đây.

Đêm đó gió mát, mây thưa thớt, mọi thứ nhẹ nhàng đến lạ thường.

Hoắc Tây ngồi trong lòng anh, ôm cổ anh, gọi tên Trương Sùng Quang cả đêm.

Chuyện cũ như mới xảy ra ngày hôm qua, Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn nhẫn cưới trên tay, mắt bổng đỏ hoe.

Hôm sau, tại công ty Luật Anh Kiệt.

Hoắc Tây vừa về đang định ra gian ngoài, trợ lý của cô lại đứng dậy, ngập ngừng nói: “Luật sư Hoắc, cô có khách này!”

Hoắc Tây thản nhiên hỏi: “Ai thế? Khách hàng mới à?”

Trợ lý cắn môi dưới: “Là Tổng giám đốc Trương.”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2264: Sau khi mất đi Hoắc Tây, anh chẳng còn gì cả!


Trương Sùng Quang tham lam nhìn cô.

Cô trông rất tốt, tốt hơn nhiều so với trước đây, trong ánh mắt của cô gần như không tìm thấy một chút buồn bã nào của trước đây, như thể việc một người đàn ông tên Trương Sùng Quang từng tổn thương cô chưa từng tồn tại.

Trương Sùng Quang không khỏi vuổt ve chiếc nhẫn cưới.

Hoắc Tây đi thẳng vào phòng, tự vào phòng đồ uống pha cà phê cho mình. Cô không hỏi anh có muốn uống không, vì giữa họ không còn cần đến sự lịch sự này nữa.

Giữa tiếng máy pha cà phê quay, giọng nói khàn khàn của Trương Sùng Quang vang lên.

“Lúc ly hôn em không muốn thứ gì cả!”

“ở đây có bản thỏa thuận, ngoài việc chuyển nhượng 20% cố phần công ty của anh sang tên em… Em và các con có thể chuyển về căn biệt thự đó, bọn trẻ đã quen sống ở đó rồi”

Anh vừa dứt lời thì máy pha cà phê dừng lại.

Hoắc Tây nhấp một ngụm cà phê rồi chậm rãi bước đến ngồi đối diện anh. Đây có lẽ là lần đầu tiên sau nhiều tháng họ có thể ngồi bình tĩnh mặt đối mặt nói chuyện.

Hoắc Tây nhìn Trương Sùng Quang.

Cô không phải là một cô bé ngây thơ, cô biết rõ Trương Sùng Quang đang quan tâm cô.

Hai mươi phần trăm cổ phần trị giá hàng trăm tỷ đồng, nói cho là cho.

Dễ cầm thế à?

Điều anh muốn không gì khác hơn là con người cô, chỉ đơn giản là muốn cô hồi tâm chuyển ý, nhưng… gương vỡ khó lành.

Hoắc Tây khẽ cười, thẳng thừng từ chối: “Trong thỏa thuận ly hôn có ghi rõ, của ai người đó dùng, không ai lợi dụng ai, cũng không ai nợ ai cái gì… Về phần căn biệt thự đó, tôi không muốn, anh tiếp tục ở hay bán là tùy anh, nhưng tôi có vài món ở đó, khi nào có thời gian tôi sẽ đi lấy.”

Trương Sùng Quang hiểu rằng cô không muốn gặp anh.

Anh thấp giọng nói: “Trước tám giờ tối, anh không ở nhà.”

Hoắc Tây gật đầu: “Được, tôi sẽ dành chút thời gian đế lây.”

Nói xong, cô chuấn bị tiễn khách, nhưng Trương Sùng Quang lại không nỡ rời đi. Khó khăn lắm anh mới nhìn thấy cô, hiếm khi cô bằng lòng nói thêm vài câu với anh, mặc dù những lời này không phải ý của anh.

Hoắc Tây đứng dậy, thấy anh không có ý định rời đi.

Cô từ tổn nói: “Đã đến lúc tháo nhẫn cưới trên ngón áp út của Tống giám đốc Trương rồi, đế người ta hiểu lầm không tốt đâu.”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2265: Hoắc Tây cũng đã rời đi


Hoắc Tây không nấn ná, dứt khoát đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ chính, nơi đây vẫn như cũ, ngay cả ảnh cưới của cô và Trương Sùng Quang vẫn còn treo trên đầu giường.

Cô không muốn nhìn thêm nữa, nhanh chóng bước vào phòng thay đồ.

Cô không mang theo đồ trang sức hay quần áo gì mà chỉ lấy giấy tờ chứng minh của mình và các con trong tủ bảo hiểm, đặc biệt là hộ chiếu rồi cho vào túi xách.

Hoắc Tây cầm đồ rời đi, nhưng khi đi ngang qua chiếc giường lớn, cô nhìn thấy ngọc lưu ly trên tủ đầu giường.

Cô dừng bước.

Ngầm nghĩ một chút, cô bước tới cầm nó lên, dùng ngón tay mảnh dẻ trắng nõn nhẹ nhàng xoay vài vòng, rồi mỉm cười tự giễu.

Lúc đó, cô để tâm nhưng bây giờ lại cảm thấy thật mỉa mai.

Hoắc Tây đặt ngọc lưu ly về chỗ cũ, xoay người rời đi, nhưng cô chưa kịp quay người thì đã bị đôi tay khỏe mạnh ôm chặt…

Cô cứng người, cố gắng đẩy ra.

Nhưng Trương Sùng Quang ôm rất chặt, anh ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng tựa mặt vào tấm lưng gầy gò của cô, thì thầm: “Hoắc Tây, thành thật xin lỗi! Thành thật xin lỗi!”

Hoắc Tây cười khấy: “Trương Sùng Quang, anh thấy thú vị không?”

Trương Sùng Quang nhịn không được sờ lên

mặt cô, anh biết mình hèn hạ, lừa cô quay lại.

Anh thực sự nhớ cô, rất muốn ôm cô.

Anh khẽ nói: “Em vẫn quan tâm đến anh, nếu không em sẽ không cầm ngọc lưu ly lên, Hoắc Tây… Cho anh một cơ hội, anh sẽ không làm em thất vọng nữa, chúng ta bắt đầu lại, được không?”

“Trương Sùng Quang, anh suy nghĩ nhiều rồi!”

Hoắc Tây không nhịn được đấy anh ra, cầm ngọc lưu ly quay đầu nhìn anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Nếu thứ này còn làm cho anh hiểu lầm, tôi cũng không ngại nói cho anh biết, người như anh đụng vào khiến tôi cực kỳ buồn nôn. Mỗi một giây phút tôi tiếp xúc với anh cũng đều do tôi cố gắng nhẫn nhịn.”

Trương Sùng Quang quên cả thở.

Dưới ánh mắt đau lòng của anh, Hoắc Tây nâng chiếc ngọc lưu do chính mình làm lên…

Cô thả tay ra.

Những làn sóng ngũ sắc đó vỡtung khắp mặt đất.

Trương Sùng Quang hoảng hốt nhìn, nhưng Hoắc Tây đã lùi lại một bước, đi về phía cửa phòng ngủ.

Đợi đến khi anh hoàn hồn, anh lập tức đuổi theo xuống lầu.

Trong phòng khách, anh đuổi kịp cô, nắm lấy tay cô, dáng vẻ khiêm nhường: “Hoắc Tây, đừng đi!”

Hoắc Tây giãy khỏi tay anh, rất bình tĩnh nói: “Trương Sùng Quang, những gì cần nói cũng đã nói hết, giấy chứng nhận cũng nhận rồi… Ngoài việc có hai đứa con chung, chúng ta không có gì khác! Mấy việc đó… Tôi sẽ quên hết, anh cũng nên quên đi!”

Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ là một người thích dây dưa.

Nhưng đổi với Trương Sùng Quang, cô đã phá bỏ nguyên tắc của mình, liên tục nhượng bộ, đế rồi hôm nay rơi vào kết cục như thế này. Cô sẽ không nghe thêm lời nào từ anh, cũng sẽ không còn bị anh lay động nữa.

Lúc trước, cô đã xem hình ảnh anh và Tống Vận hôn nhau không biết bao nhiêu lần.

Cô đã quyết định cắt đứt quan hệ với Trương Sùng Quang, không liên quan gì đến anh nữa.

Hoắc Tây cũng đã rời đi.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2266: Trương Sùng Quang, anh khỏi quan tâm tôi hẹn hò với ai!


Đêm khuya.

Chị Ngô lo lắng lấy cớ gọi bữa tói gõ cửa: “Ông chủ, hay là tôi đặt đồ ăn…”

Chưa kịp nói xong thì chị ấy chợt sững người rồi chạy nhanh tới.

“Ôi trời, chảy nhiều máu quá!”

“Mau ra ngoài, tôi mang hộp y tế cho ông chủ.”

Trương Sùng Quang im lặng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Khi chị Ngô đi lấy hộp thuốc, theo thói quen, anh móc một điếu thuốc, vừa định châm lửa thì chị Ngô giựt lại, bẻ nó làm đôi..

“Không muốn sống nữa mà! Vừa từ bệnh viện về đấy.” Chị Ngô hét lên.

Trương Sùng Quang tựa lưng lên ghế sofa, chị Ngô vừa thoa thuốc vừa nhỏ thuốc nhỏ mắt cho anh: “Cậu nói xem, bên người cậu mà không có phụ nữ thì sao mà được? Mợ xuất thân từ một gia đình danh giá, mọi mặt đều kén chọn, phụ nữ bên ngoài dù có tươi trẻ đến đâu cũng không bằng mợ!”

Trương Sùng Quang lặng lẽ nói: “Tôi không cảm thấy người bên ngoài tốt.”

Chị Ngô liếc nhìn anh rồi cúi đầu: “Vậy sao còn thèm phân bên ngoài?”

Trương Sùng Quang lại muốn hút thuốc.

Đúng lúc đó, điện thoại reo lên, hóa ra là Cảnh Thụy gọi điện tới, gọi anh đi uống rượu.

Trương Sùng Quang từ chối: “Không có tâm trạng.”

Cảnh Thụy không ngờ anh sẽ từ chổi, đầu lưỡi run rẩy một lúc, sau đó mới ngượng ngùng nói: “Anh còn buồn thế à? Chúng ta ra ngoài thư giãn đi, nếu muốn đưa người quay về, chúng ta phải bàn bạc kỹ! Tục ngữ có câu, liệt nữ sợ triền lang… Anh à, hãy tin nhé, anh thấy đây, lão cố nhà bên từng mắc sai lầm lớn, từng kết hôn sinh con với người ta. Hiện giờ ấy hả, mặc dù Lý Tư Ỷ không nói thẳng đã tha thứ cho ông ta nhưng đang trông con cho ông ta, có khi vài ba năm nữa lại lén kết hôn gì đó, cái đó chắc đã lắm!

Trương Sùng Quang thực sự không có tâm trạng nghe những lời vô nghĩa của anh ta nên dứt khoát cúp điện thoại.

Cảnh Thụy bị tự kỷ ở đầu kia điện thoại.

Giọng Cảnh Thụy rất lớn, chị Ngô ở bên cạnh cũng nghe thấy, chị ấy không khỏi nói: “Uống rượu

hỏng việc!”

Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn chị ấy, khẽ nói: “Cho tôi một bát mì! Hai quả trứng và mấy cọng cải thìa”

Chị Ngô biết anh nhớ vợ.

Đôi mắt chị ấy đỏ hoe, thở dài một tiếng, dọn dẹp phòng ngủ rồi đi xuống lầu.

Trong phòng khách im lặng.

Trương Sùng Quang giơ tay nhìn băng gạc quấn trên đó. Anh nhớ lại, hồi đó Hoẳc Tây ngày nào cũng sống ở đây, nhưng do anh và cô giận dỗi nên không thèm về nhà. Hiện tại nơi này vắng tanh nhưng đêm nào anh cũng muốn quay về.

Năm phút sau, chị Ngô gọi anh xuống lầu.

Có lẽ Trương Sùng Quang đói nên ăn rất vội, vừa ăn xong đã lấy chìa khóa xe, nói muốn ra ngoài một lát.

Vốn dĩ anh chỉ định tùy tiện lái xe đi loanh quanh, nhưng ai ngờ xe lại chạy tới trước cửa nhà Hoắc.

Cả thành phổ B đều biết chuyện anh ly hòn với Hoắc Tây, chứ đừng nói đến người giúp việc của nhà họ Hoắc.

Người giúp việc không cho anh vào.

Trương Sùng Quang cũng không vùng vằng,



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2267: Hoắc Doãn Tư nhanh chóng đổ xe


Hoắc Doãn Tư nhanh chóng đổ xe.

Ban đêm, sân nhà họ Hoắc yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran.

Hoắc Doãn Tư một tay cởi dây an toàn, một

tay véo má vợ: “Nếu không phải chị anh nói, anh đã đánh anh ta rụng răng đầy đất rồi, anh có hẹn với Lục Thước rồi.”

An Nhiên khẽ thở dài: “Hai người các anh đều ngây thơ như nhau!”

Hoắc Doãn Tư nghiêng người, giơ tay tắt đèn nóc ô tô, trong bóng tối sờ soạng người cô chiếm hời, giọng anh ấy có chút khàn khàn: “Thử nói anh ngây thơ nữa xem! Còn nói hả, bây giờ anh sẽ lái xe về nhà, rồi cho Tống giám đốc An biết cái gì mới gọi là ngây thơ!”

An Nhiên:…

Trong biệt thự, Lục Khiêm và Minh châu, còn có vợ chồng Hoắc Minh đang nói chuyện.

Lục Khiêm nhìn trên lầu, hỏi Hoắc Minh: “Quyết định rồi à, Hoắc Tây thật sự tính dẫn bọn nhỏ ra nước ngoài à?”

Hoắc Minh gật đầu: “Váng, định ra nước ngoài vài năm! Mẹ con bé lo nên sẽ đi theo, cháu ở đây chăm sóc mấy đứa Hoắc Doãn Tư… Hơn nữa, bây giờ bố cháu phải có người trông.”

Lục Khiêm nghe xong, không nói gì, chỉ im lặng nhấp một nửa ly trà.

Lúc này, Hoắc Doãn Tư và An Nhiên đi vào.

“Ông cậu, cô!”

Lục Khiêm cùng Minh châu thấy vợ chồng hai người thì vui lắm: “Đã nói rồi, cháu không cần phải tới đây tiễn đâu, cô còn tay chân mà!”

Hoắc Doãn Tư đút tay vào túi, đố vấy cho vợ: “Đó là vì An Nhiên rất quan tâm đến chú đã cao tuổi!”

Lục Khiêm còn chưa mở miệng, Hoắc Minh đã nói đỡ: “Doãn Tư, cũng chỉ có An Nhiên là không chê cái miệng của con, ngày nào con cũng thích ăn hiếp con bé.”

Hoắc Doãn Tư mỉm cười: “Bố, cô ấy lại rất thích!”

Hoắc Minh xua tay ý bảo anh ấy mau đi đi.

Mặc dù Hoắc Doãn Tư nói nhiều nhưng vẫn rất ân cần đưa Lục Khiêm và Minh Châu về nhà. Sau khi lên xe, Lục Khiêm nói phiền phức quá, ông ấy có thế lái được, Hoắc Doãn Tư thắt dây an toàn, cười nói: “Lục Thước không đi được. Tiểu Huân đang trông con, nên nhờ cháu tới tiễn.”

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lục Khiêm vốn đang vui vẻ nghe, nhưng trước khi rời đi, ông ấy lại nhớ đến cuộc hôn nhân của Hoắc Tây.

Ông ấy im lặng một lúc rồi nói: “Đáng lẽ Sùng Quang đừng làm thế!”

Hoắc Doãn Tư không nói gì, anh ấy khởi động xe, chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen

chậm rãi lái dọc lối đi trong sân ra đến cống biệt thự.

Ngoài cửa, Trương Sùng Quang vẫn đang hút thuốc bên xe.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2268: Anh nghĩ ngoại trừ


Bờ môi Trương Sùng Quang run run: “Cô.”

Hoắc Minh châu không muốn nhiều lời, nhưng không nhịn được mà nói: “Hai đứa lớn lên cùng nhau, cháu hiểu rõ tính cách của con bé nhất, hẳn là đã đoán trước được hậu quả khi làm việc này. Sùng Quang… Tương lai tự chăm sóc bản thân cho tốt!”

Nói xong, bà ấy quay người đi về phía xe của Hoắc Doãn Tư.

Trương Sùng Quang đứng dưới ánh trăng.

Anh nghĩ ngoại trừ Hoắc Doãn Tư mặt nặng mày nhẹ thì không ai trách anh, họ chỉ nói với rằng anh và Hoắc Tây sẽ không còn cơ hội nữa…

Trương Sùng Quang đứng trước cửa Hoắc trạch một đêm.

Sau này, anh có thói quen ghé qua khi rảnh rỗi, có điều anh chưa bao giờ nhìn thấy Hoắc Tây, cũng như hai đứa trẻ. Thay vào đó anh chỉ nhìn thấy cây phong mà họ cùng trồng khi còn nhỏ, người làm vườn đã khiêng nó ra khỏi sân ném vào góc tường ngoài sân.

Trương Sùng Quang xuống xe đi tới: ‘Vi sao lại bỏ cái cây này?”

Người làm vườn vừa nhìn thấy anh đã không chút do dự nói: “Cô cả ra lệnh chặt bỏ rồi trồng cáy mới… Anh Trương à, chủ nhà nói sao thì

chúng tôi làm thê?’

Nói xong, anh ta hoảng hốt: “Anh Trương, anh muốn làm gì cái cây này vậy?”

Trương Sùng Quang khiêng cây lên xe, xoay người lấy từ trong xe ra hai chồng tờ 10000 nhân dân tệ đưa cho người làm vườn, còn có hai hộp thuốc lá. gười làm vườn nhận tiền và thuốc lá, rồi nhanh chóng lấy cho anh một sợi dây thừng để buộc chặt cây lại.

Vì vậy, cái cây phong Canada kia đã được chuyển đến biệt thự mà Trương Sùng Quang sống.

Cái cây bị thương chết dở sống dở, nên anh cố tình mời chuyên gia chăm sóc hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng nuôi sống lại được…

Vào dịp Trung thu, Trương Sùng Quang gọi điện cho nhà họ Hoắc từ sớm, nói rằng anh muốn đón hai đứa nhỏ đi chơi Trung thu.

Hoắc Minh nghe điện thoại.

Ông đắn đo nói: “Đi đi! Nhưng tối nay trong nhà ăn bữa cơm đoàn viên, nhớ đưa chúng về trước cơm tối.”

Trương Sùng Quang gật đầu: “Dạ, bố.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, Hoắc Minh khẽ nói: “Sau này, tốt nhất đừng gọi tôi như

_ ~ _ .99 vậy.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2269: Tiểu Quang sủa một tiếng


Trong lúc xấu hố này, Miên Miên và Duệ Duệ cùng xuống lầu.

Một đứa lề mề, một đứa vùng vằng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của viết hai chữ không muốn.

Trương Sùng Quang mới nhớ ra đã gần nửa năm anh không ở gần bọn nhỏ nên khó trách hai đứa trẻ không chịu gần anh.

Miên Miên là người đầu tiên đi xuống lầu, cô bé chớp đôi mắt, ôm Tiếu Quang.

Trương Sùng Quang ngồi xốm xuống, xoa đầu nhỏ cô bé, hiền hòa nói: “Con không vui khi gặp bố hả!”

Tiểu Quang sủa một tiếng.

Miên Miên cúi đầu, gượng gạo nói: “Vui ạ.”

Trương Sùng Quang lại xoa đầu con trai, Tiểu Trương Duệ cũng không nể mặt mũi anh, khuôn mặt nhăn nhó quay đi, rõ ràng là đang giận anh… Hoắc Minh ngồi trên ghế sofa giả vờ đọc báo.

Trương Sùng Quang cung kính nói: “Cháu sẽ đưa bọn trẻ về trước bữa tối.”

Hoắc Minh ừ một tiếng, nhắc nhở: “Đem quà đi đi, tốn kém rồi.”

Nụ cười của Trương Sùng Quang sượng trân, anh đem quà cất vào cổp xe, sau khi con trai con gái đã yên vị, anh lên xe, anh vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Con muốn đi đâu?”

Miên Miên ôm Tiểu Quang, nhỏ giọng nói: “Con muốn về nhà.”

Trương Sùng Quang cảm thấy ruột gan đau đớn.

Một lúc lâu sau, anh mới thấp giọng nói: “Được, bố sẽ đưa tụi con về, nấu món Ý cho hai đứa.”

Trở lại biệt thự, hai đứa trẻ đều không vui vẻ chút nào.

Đồ Ý dù có ngon và tinh tế đến đâu thì bọn trẻ cũng chỉ ăn một chút thôi… Buổi chiều, Miên Miên nói muốn ăn bánh trung thu nên Trương Sùng Quang lái xe ra ngoài mua nguyên liệu, anh lên mạng xem công thức của một số vị, bánh trung thu anh làm còn ngon và thơm lừng hơn bánh bán bên ngoài nữa.

Rốt cuộc, Miên Miên cũng thấy hơi vui vui.

Trương Sùng Quang cắt từng vị, bày ra đĩa cho hai đứa ăn, anh còn mở bộ phim hoạt hình mà Duệ Duệ thích nhất… Bầu không khí trở nên tốt lên đòi hơn, điện thoại của Trương Sùng Quang reo lên, là bên Hoắc trạch đang gọi.

Anh nghe điện thoại, quản gia Hoắc trạch bên kia nhắc anh nên đưa cô chủ nhỏ và cậu chủ nhỏ về, nửa tiếng nữa là nhà lớn sẽ dọn bữa tối.

Trương Sùng Quang cúp điện thoại, anh nhìn Miên Miên và Duệ Duệ.

Miên Miên đặt chiếc bánh trung thu trong tay xuống: “Bố, bố có ăn với chúng con không?”

Trương Sùng Quang đưa tay xoa đầu cô bé, khẽ nói: “Bố không đi.”

Miên Miên mím chặt môi, Duệ Duệ nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Bố và mẹ ngươi vĩnh viễn xa nhau sao?”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2270: Đúng thế thì sao?


Trương Sùng Quang vội vàng xuống xe, nhưng anh không kịp ngăn bọn trẻ lại… Anh đứng trong sân vào buổi hoàng hôn, xung quanh nồng nàn sắc thu.

Cửa lớn biệt thự chậm rãi mở ra, một chiếc ò tô màu trắng từ từ đi vào, nhưng không phải xe của nhà họ Hoắc.

Xe dừng lại, cửa xe mở ra, hóa ra lại là bác sĩ Tạ.

Tạ Quân trông thấy Trương Sùng Quang thì khẽ gật đầu, anh ta đi vòng ra cốp xe, lấy ra hai hộp quà rồi tự nhiên bước vào biệt thự, những người giúp việc đang bưng đồ ăn trong nhà khi nhìn thấy anh ta đều mỉm cười, gọi: “Bác sĩ Tạ đến ròi! Để tôi xách quà cho anh nhé, ỏng chủ mà thấy chắc chắn sẽ thích, đây là loại rượu vang đỏ ông ấy thích nhất.”

Sau đó, Tạ Quân đi theo vào.

Hoắc Tây đón khách, ở ngay huyền quan, cô nhìn thấy Trương Sùng Quang.

Anh đứng trong bóng chiều, vẻ mặt trông rất bình tĩnh đang nhìn cô chăm chằm, Hoắc Tây nhìn anh hai giây rồi dời tầm mắt sang nơi khác…

Biệt thự vô cùng nhộn nhịp.

Đêm đó, Trương Sùng Quang uống rượu đến nỗi nhập viện, cảnh Thụy ở bên giường bệnh trông cả đêm.

Trời vừa sáng, cảnh Thụy mở mắt ra, trên giường bệnh không có ai.

Cảnh Thụy lo gần chết, anh ta vừa bấm sổ của Trương Sùng Quang vừa hét lên: “Người này bình thường trông đâu giống một kẻ sống dở chết dở vì tình, tại sao mới một Tạ Quân mà lại nghĩ không thông như vậy? Anh ta chỉ là một người thân thiết bên gia đình Hoắc mà thôi, đâu nhất thiết phải là tình cảm nam nữ! Thế mà đã khiến anh ấy lo sốt vó rồi.”

Nhưng điện thoại không liên lạc được, Trương Sùng Quang đã tắt máy.

Lúc này, anh đang ở trong phòng ngủ của Hoắc Tây ở nhà họ Hoắc… Anh lớn lên ở đây, đương nhiên biết rõ điểm mù của camera giám sát, thế là anh trèo tường từ sân sau.

Sáng sớm, sương còn chưa khô.

Miên Miên và Hoắc Tây ngủ cùng nhau, cô bé nằm thành hình chữ đại trên giường lớn, hít lấy hít đế.

Trương Sùng Quang liếc nhìn con gái mình.

Sau đó, anh dùng tay che đôi môi Hoắc Tây,

áp cả người mình lên người cô, hỏi khẽ: “Chúng ta vào nhà tắm nói chuyện nhé?”

Hoắc Tây lạnh lùng trừng anh.

Trương Sùng Quang thì thầm vào tai cô: “Anh biết em muốn kêu lên, nhưng nếu em muốn Miên Miên bắt gặp bố mẹ con bé trong tình trạng này thì cứ kêu…”

Vừa nói, anh vừa kéo bộ đồ ngủ bằng lụa của cô lên tận eo…

Trước đây, họ đã ân ái vô số lần, cũng từng bí mật làm chuyện đó khi bọn trẻ đang ngủ.

Nhưng chưa bao giờ khó chịu như bây giờ!

Họ đã ly hôn nhưng anh vẫn đối xử với cô như một nàng dâu.

Hoắc Tây nhắm mắt lại, lúc này cô ước gì có thể giết chết anh.

Trương Sùng Quang biết cô sẽ không hét nữa nên nhẹ tay nhẹ chân bế cô vào nhà tắm, khóa cửa lại… Vừa quay người lại ăn ngay một cái tát từ Hoắc Tây.

“Trương Sùng Quang, anh còn muốn gì nữa? Vì chuyện tình cảm của anh với Tống Vận, ngày nào ở bên ngoài tôi cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Tôi phải nhập viện liên tục vì anh, tôi còn nợ anh cái gì nữa, anh muốn dây dưa sỉ nhục tôi như vậy à?”

Trương Sùng Quang bị cô tát, nhưng anh không quan tâm.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2271: Trương Sùng Quang, bây giờ anh hối hận, muộn rồi!


Trương Sùng Quang nhìn khóe mắt cô ướt nhòe, trái tim đau đớn không ngơi.

Anh giơ tay lên định lau nước mắt cho cô, nhưng Hoắc Tây phản ứng rất lớn, cô hất tay anh ra luôn, cô thì thào: “Đừng chạm vào tôi… Trương Sùng Quang, đừng chạm vào tôi!”

Bởi vì quá ghê tởm!

Ánh đèn phòng vệ sinh sáng trưng, hai bên nhìn nhau.

Trong mắt Trương Sùng Quang vẫn có quyến luyến, nhưng Hoắc Tây đã quyết định buông hết tất cả… sau một lúc dài im lặng cô thấp giọng nói: “Đúng, tôi muốn đưa Miên Miên và Duệ Duệ ra nước ngoài, nhưng không phải là đi cùng Tạ Quân. Trương Sùng Quang, nếu anh để ý điếm này thì tôi đã nói cho anh biết rồi đấy, bây giờ… anh biến khỏi tầm mắt tôi được rồi chứ?”

Cô nói xong, nhẹ nhàng kéo chiếc váy ngủ tơ tằm lên.

Thật sự không thể chịu nối.

Phòng tắm im ắng, trên chiếc giường rộng ngoài phòng ngủ là đứa con chung của họ đang ngủ, đáng lẽ ra bầu không khí phải thân thiết khăng khít, nhưng giữa họ chỉ còn lại sự xa lạ.

Trương Sùng Quang lùi về sau, chống tay lên bệ rửa tay.

Anh rất muốn hút một điếu thuốc, nhưng bàn tay đã sờ vào túi quần rồi lại thả ra. Anh nhìn người vợ năm xưa, rồi lần đầu tiên bộc bạch chuyện giữa anh và Tống Vận: “Ban đầu anh chỉ muốn chọc tức em, hoặc là thăm dò em, nhưng về sau… chắc là vì hôn nhân quá trầm lặng, quan hệ của anh và cô ta giống như một con tàu không thế lái trở lại, kéo không về, nhưng Hoắc Tây, anh chưa từng thích cô ta.”

Anh nói rất chân thành, nhưng Hoắc Tây lại không muốn nghe.

Cô quay người, ngón tay trắng nõn cầm vào tay nắm cửa rồi nói nhỏ: “Chuyện ghê tởm như vậy, anh cứ giữ lại mà từ từ thưởng thức đi!”

Trương Sùng Quang không cho cô đi.

Anh nắm lấy cố tay cô, cầu xin cô: “Đừng ra nước ngoài, được không?”

Câu trả lời của Hoắc Tây là hất tay anh ra…

Sáng sớm, lớn bé nhà họ Hoắc có mặt đầy đủ.

Hoắc Minh vẫn như trước đây, uống tách cà phê đen mà ông yêu thích và ăn hai lát bánh mỳ, Ôn Noãn săn sóc rót cho ông cốc sữa bò nóng: “Đã một bó tuổi rồi thì đừng cố làm ra vẻ nữa,

sáng sớm uống cà phê không sợ hại bao tử à.”

Hoắc Minh không nghĩ vậy, ông kiên trì uổng hết tách cà phê.

Sau đó ông gấp tờ báo lại nói với ôn Noãn: “Phải rồi, dạo này trong nhà có chuột, lát nữa bà bảo người giúp việc mua mấy cái bẫy chuột nhá, tôi thấy cái lỗ chó ở sân sau là dễ có lắm, bà bỏ mấy cái vào đây.”

Ôn Noãn không rõ nguyên do: “Hả, nhà có chuột á? Sao tôi chưa nghe người giúp việc nói nhỉ.”

Hoắc Minh khẽ hừ: “Không những có, còn không nhỏ nữa cơ!”

Hoắc Tây vẫn im lặng ăn sáng, sau khi nghe xong cô đặt cốc xuống rồi nói: “Con ăn xong rồi, bố mẹ, con đưa Miên Miên và Duệ Duệ đi học đây.”

Hoắc Minh gọi cô lại: “Bố với mẹ đưa đi cho! Bây giờ con sống ở nhà rồi, cần gì phải vất vả thế.”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2272: Hoắc Tây muốn đi


Trương Sùng Quang họp xong về văn phòng, anh ngồi sau bàn làm việc lật xem một văn kiện, đó là tài liệu về một công ty mới đăng ký ở nước ngoài.

Đúng, anh cũng chuẩn bị ra nước ngoài.

Hoắc Tây muốn đi, anh không lay chuyển được cô, vậy thì anh sẽ cùng cô ra nước ngoài.

Trương Sùng Quang đang xem, điện thoại trên bàn làm việc reo lên, thấy sổ lạ anh suy nghĩ xong bắt máy, đầu dây bên kia im lặng một lúc mới nói: “Trương Sùng Quang, chúng ta gặp mặt đi!”

Là Tống Vận.

Trương Sùng Quang nhíu mày, anh khó chịu nói: “Tôi sẽ không gặp cô! Sau này đừng gọi điện cho tôi nữa, đoạn kia của chúng ta coi như là quá khứ đi.”

Tổng Vận trở nên kích động: “Trương Sùng Quang, dựa vào đâu mà anh bảo qua là qua, thế tôi thì sao… Tinh cảm mà tôi bỏ ra là cái gì? Người nhà tôi đều biết tôi có bạn trai, và sẽ kết hôn.”

Trương Sùng Quang châm một điếu thuốc lá.

Giọng anh lạnh băng: “Tôi chưa bao giờ nói muốn kết hôn với cô.”

Tống Vận im lặng rất lâu, sau đó quái gở nói: “Đúng rồi tôi quên mất, bà Trương trong lòng anh mãi mãi chỉ có Hoắc Tây đúng không, nhưng cô ta không cần anh nữa.”

Cô ta nói xong cúp máy luôn.

Trương Sùng Quang chặn số này luôn, ngón tay thon dài chơi điện thoại một lúc, sau đó anh gọi điện tới văn phòng luật sư Anh Kiệt, rồi được chuyến máy tới Hoắc Tây.

Dạo này anh không làm phiền nên khi anh yêu cầu muốn gặp con, Hoắc Tây cũng không từ chối.

“Chuyện gì?”

Trong điện thoại truyền ra giọng nói của

Hoắc Tây, trong giọng nói chín chắn có một chút khàn khàn, rất gợi cảm… ít nhất là Trương Sùng Quang nghe thấy vậy.

Anh biết dạo này cô qua lại khá mật thiết với Tạ Quân.

Thỉnh thoảng cô còn đến quán bar kia, nghe Tạ Quân đàn ghi ta hát tình ca, không phải anh không ghen, nhưng anh không dám nhắc nửa chữ trước mặt Hoắc Tây, sợ cô phản cảm.

Trương Sùng Quang dịu dàng nói: “Chiều mai anh muốn đón Miên Miên và Duệ Duệ qua, mang cả tiểu Quang về nữa, anh còn tắm cho nó.”

Chuyện này bình thường, anh hoàn toàn không cần phải bảo cô.

Hoắc Tây biết ý của anh, chẳng qua anh muốn nói chuyện với cô thôi, cô không vạch trần chỉ thản nhiên trả lời: “Tôi sẽ nói với bố tôi, anh cứ sang là được.”

Một thời gian rồi Trương Sùng Quang chưa gặp cô, không tránh khỏi muốn gặp cô.

Anh không kìm được thấp giọng hỏi cô: “Sao thế, em không có nhà à? Em lại hẹn chơi bóng hoặc cưỡi ngựa với bác sĩ Tạ kia à?”

Hoắc Tây nghĩ đến bản tin trên báo, cô cười nhẹ: “Không phải việc của tổng giám đốc Trương!”

Nói xong cô cúp máy.

ứng phó với Trương Sùng Quang xong, cô thu dọn đồ đạc rồi chuấn bị tan làm sớm… hôm nay Lục u có buổi ký tặng, cô nàng mời cô qua xem, Hoắc Tây rất thương em nên không muốn làm cô nàng thất vọng.

Vừa mới thu dọn xong, trợ lý của cô gõ cửa đi vào.

“Luật sư Hoắc, có cô Tống muốn gặp ngài!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2273: Tại sao?


Hoắc Tây ngắt lời cô ta: “Tôi không muốn nghe câu chuyện của cô và anh ta, tòi gặp cô chỉ để nói cho cô biết, nếu cô nghĩ Trương Sùng Quang phụ bạc cô, vậy cô nên đi tìm anh ta chứ không phải chạy đến chổ tôi ồn ào… tôi và anh ta đã ly hôn rồi!”

So với sự bình tĩnh của cô, Tổng Vận kích động hơn nhiều.

Tống Vận bật cười: “Ly hôn ư? Đúng… hai người đã ly hôn, nhưng anh ấy cứ suốt ngày chạy đến chỗ cô, mỗi tuần anh ấy đều vin vào con cái để tiếp cận cô, luật sư Hoắc, cô sẽ không phủ nhận điểm này chứ?”

Hoắc Tây ngòi tựa lưng trên chiếc ghế da thật.

Cô xem xét vẻ mặt của Tống Vận, lát sau cô lạnh nhạt nói: “Các người nói chuyện với nhau đi! Chuyện giữa các người, một người ngoài như tôi không tiện nhúng tay vào.”

Cô tỏ thái độ thờ hững không muốn nói chuyện, Tống Vận đã hoàn toàn mất bình tĩnh.

Tại sao? Tại sao!

Rõ ràng gia đình của người phụ nữ trước mặt đã bị cô ta chia rẽ, nhưng cô vẫn ung dung bình

tĩnh, vẫn không để mình vào mắt… Tống Vận lạnh giọng nói: “Anh ấy không chịu gặp tôi! Cho nên tôi đành phải tìm cô!”

Hoắc Tây cảm thấy Tống Vận thật nực cười.

Cô không đáp ứng Tống Vận, khi cô gọi trợ lý mời Tống Vận ra ngoài, Tổng Vận không tình nguyện.

Nhưng hôm sau khi Trương Sùng Quang sang đón các con, Hoắc Tây ở nhà, lúc anh tới trời nắng đẹp, Hoắc Tây mặc một chiếc váy dài họa tiết hoa, ngồi trên sô pha đọc một quyển tạp chí về pháp luật.

Cô đọc rất chuyên tâm, Trương Sùng Quang đi vào cô cũng không biết.

Trong nhà không có người khác, các con vẫn đang ở trên lầu, Trương Sùng Quang không kìm được ngồi xuống chỗ đối diện cô, anh hỏi rất dịu dàng: “Sao em chưa ra ngoài? Em không hẹn chơi bóng với bác sĩ Tạ à?”

Lời này ít nhiều cũng có vị chua.

Hoắc Tây bỏ quyển tạp chí xuống, ngấng mặt lên nhìn anh, sau đó cô nói: “Tôi cố ý đợi anh đây.”

Cố ý đợi anh sao?

Trong lòng Trương Sùng Quang dâng lên niềm hy vọng…

Hoắc Tây thản nhiên cười một cái, tiếp đó nói: “Hôm qua Tống Vận tới văn phòng luật sư của tôi, cô ta bảo anh không gặp cô ta, nên cô ta tới tìm tôi! Trương Sùng Quang, chuyện giữa anh và cô ta tôi không muốn quản và cũng không quản được, nhưng cảm xúc của Tổng Vận rất nguy hiểm, anh là người chọc vào cô ta, anh phải giải quyết cho ổn thỏa đi… tôi không muốn để cô ta ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi và các con.”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2274: Tống Vận chậm rãi đóng cửa lại


Trương Sùng Quang tránh được.

Anh đấy cô ta ra rồi đi vào ngồi xuống sô pha, hai tay chống lên đầu gối, đòi mắt đen nhánh nhìn cô ta chằm chằm.

Tống Vận chậm rãi đóng cửa lại.

Cò ta đưa tay ra vuốt ve cái váy trên người, miễn cưỡng mỉm cười: “Cuối cùng anh đã chịu tới! Hoắc Tây nói với anh à?”

Trương Sùng Quang lấy trong túi ra một bao thuốc, lúc sắp châm lửa thì ánh mắt anh lại liếc thấy một cái áo khoác nam tính ở bên cạnh, tròng rất quen mắt, rõ ràng là cái áo anh để lại đây.

Tống Vận nhìn theo ánh mắt anh, sau đó cô ta cười.

Cô ta đùa cợt: “Em biết anh nghĩ gì, chẳng qua anh muốn đá em triệt đế rồi theo đuối lại cô ta, anh muốn hòa thuận với cô ta! Nhưng Trương Sùng Quang, anh đã tới chỗ em bao nhiêu lần, chúng ta đã cùng ra ngoài chơi bao nhiêu lần, em nghĩ trong lòng cô ta rõ rành rành, hai tháng trời… những chuyện mà đàn ông và phụ nữ nên làm và không nên làm, có phải đều làm hết rồi không? Anh tưởng anh giữ được điểm mấu chốt cuối

cùng thì anh trong sạch sao? Anh đừng nằm mơ nữa, trong lòng cô ta anh đã bẩn từ lâu rồi!”

Tống Vận nói đến mức thoải mái, trong lòng lại không hề sảng khoái.

Cô ta châm một điếu thuốc, cúi đầu hút được non nửa điếu xong tự giễu cười một cái: “Bây giờ em chẳng còn gì nữa rồi, sự nghiệp tan tành, người thân bạn bè đều coi thường em, nhưng chẳng sao cả, có tống giám đốc Trương bồi em mà… bây giờ tổng giám đốc Trương cũng bị chúng bạn xa lánh nhỉ, em nghĩtrong lòng anh còn thấy đau khổ hơn em gấp trăm lần, dù sao anh cũng từng có được tất cả mọi thứ.”

Cô ta nói những điều này, Trương Sùng Quang lạnh lùng nhìn cô ta.

Ánh nhìn không có một chút tình cảm nào.

Lúc này bọn họ giống như hai kẻ thù lạnh lùng, chỉ mong sao xiên chết đối phương… nhưng đàn ông chung quy vần tuyệt tình hơn phụ nữ nhiều, Trương Sùng Quang tới đây một chuyến chắc chắn là muốn giải quyết sạch chuyện này.

Anh ngửa đầu phun một làn khói.

Trong làn khói xám đó, anh hờ hững nói: “Rời khỏi thành phố B rồi về quê của cô đi, tôi sẽ sắp xếp một người kết hôn với cô, Tống Vận… đây là sự khoan dung lớn nhất mà tôi dành cho cô.”

Tống Vận ngẩn ra: “Anh bảo tôi kết hôn với người khác?”

Trương Sùng Quang dập mấu thuốc, rồi đứng dậy: “Tôi sang đây một chuyến đã là tận tình tận nghĩa rồi, Tống Vận, đừng thách thức nhẫn nại của tôi! Thư ký Tân sẽ đặt vé xe giúp cô.”

Nói xong anh đi luôn, không thèm ngoảnh đầu lại.

Lúc mở cửa, Tống Vận ở sau anh cuồng loạn nói: “Trương Sùng Quang, anh không thích tôi, vậy tại sao lúc đầu anh còn tiếp nhận tôi?”

Anh dừng một lát rồi cười nhạt nói: “Chỉ có thể chứng tỏ cô không hiểu đàn ông!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2275: Điệp thoại bỗng cúp ngang!


“Tôi không tới đâu! Tống Vận… cô muốn tôi cho người áp tải cô rời khỏi đây sao?”

Tống Vận bỗng bật cười, giọng cô ta the thé, đợi cô ta cười đủ cô ta nói tiếp: “Tôi biết ngay là anh sẽ không gặp tôi! Nhưng Trương Sùng Quang, tôi đưa tâm can bảo bối nhỏ quan trọng nhất của anh đi, e là anh buộc phải tới gặp tôi một lần nhỉ!… Nào, cục cưng, mau gọi bố đi… Trương Sùng Quang anh nghe thấy rồi chứ, đây là đứa con gái cưng mà Hoắc Tây sinh cho anh, nếu lát nữa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại này mà bị lửa đốt rồi cô bé bị đốt thành một cục than đen xì thì sao đây, anh bảo liệu Hoắc Tây có điên luôn không?”

Lòng Trương Sùng Quang trầm xuống: “Tống Vận, cô đừng có mà làm chuyện điên rồ!”

Tống Vận im lặng, sau đó cô ta cười duyên nói: “Sao thế… anh sợ hãi anh hối hận rồi à? Tôi nói cho anh biết… muộn rồi! Trương Sùng Quang anh chọc điên tôi rồi, trước kia anh cũng từng đối xử với tôi như trân bảo, rõ ràng chúng ta đã vui vẻ như thế, nhưng anh bảo không cần là vứt tôi luôn,

tôi không vui thì đương nhiên cũng phải làm anh không vui, không thể chỉ có một mình tôi đau khổ được, đúng không nào?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mệt mỏi của Miên Miên, con bé liên tục gọi ba ba.

Trái tim Trương Sùng Quang đập điên cuồng.

Anh hạ giọng: “Tống Vận, điều kiện gì tôi cũng có thể đồng ý với cô!”

Tống Vận cười ra nước mắt: “Điều kiện gì cũng có thể đồng ý ư? Trương Sùng Quang… tôi cảm động quá tôi vui quá mà, cuối cùng anh cũng đế ý đến tôi, nhưng tôi không tin đâu! Bây giờ anh đồng ý, sau đó chắc chắn anh sẽ tống tôi vào tù hoặc bệnh viện tâm thần…”

Điệp thoại bỗng cúp ngang! Tút tút tút…

Lồng ngực Trương Sùng Quang phập phồng, lúc này thư ký Tần chạy vào, mặt cô ấy trắng bệch: “Chỗ căn hộ cháy rồi, không chỉ có Miên Miên ở đó, Hoắc Tây cũng đang ở đó…”

Trương Sùng Quang suýt không đứng vững.

Lúc này điện thoại anh có một tin nhắn gửi tới: [Hoắc Tây đồng ý dùng mạng mình đối lấy mạng đứa con, tiếc là… tôi sẽ không cho cô ta cơ hội!]

Điệp thoại rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Bên ngoài vang lên tiếng xe cứu hỏa, bí bô bí bô… Trương Sùng Quang không biết mình lái xe qua đó như thế nào, đợi khi anh đến dưới lầu khu nhà, ánh lửa bốc lên tận trời, ngọn lửa màu đỏ xông thẳng lên cao vút.

Dưới lầu giăng đầy giải phân cách, không ít hộ gia đình đang đi xuống lầu, mặt họ đều bị khói hun đen.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Trương Sùng Quang xuống xe liền chạy vào trong, nhưng bị cảnh sát phòng cháy ngăn lại: “Anh ơi, anh không được vào, lửa bên trong chưa có dập, rất nguy hiếm!”

Vừa nói xong, một tiếng nổ đoàng vang lên.

Cửa số ở căn hộ tầng trên cùng nố tung, vô số hoa lửa nổ tung, giống như trên trời thả xuống một quả pháo hoa cực lớn…

Hoắc Tây…

Miên Miên…

Trương Sùng Quang liều mạng xông vào, giọng anh khàn đến mức gần như nói không ra lời:”Vợ và con tôi đang ở bên trong, buông tôi ra cho tôi vào…”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2276: Con yêu cô ấy!


Trong phòng bệnh trắng xóa.

Hoắc Tây nằm yên lặng, toàn thân cô đầy những vết thương nhỏ, rất đau rất đau… đã 24 giờ rồi cô vẫn chưa tỉnh, bác sĩ kiểm tra cho cô xong nói rằng không có gì đáng ngại.

Hoắc Tây mơ một giấc mơ.

Cô mơ thấy trong thư phòng, bé Hoắc Tây đang ngồi trong vòng tay bố, Hoắc Minh đang xem sơ đồ kết cấu của một tòa nhà, bé Hoắc Tây hiếu kỳ hỏi cái này cái kia.

Sau này cô biết đó là khu phức hợp tòa nhà thương mại do tập đoàn Tây Á phát triển, ở đó còn xây dựng thêm 4 tòa dân cư liền kề.

[Đây là trụ nước cứu hỏa]

[Hoắc Tây, tòa nhà này khác với các tòa khác, tầng cao nhất có thêm một hầm an toàn…]

Hoắc Tây bé không hiểu hỏi: “Vì sao vậy ba ba?”

Hoắc Minh trẻ trung đưa tay ra xoa đầu cô bé.

[Bởi vì bố muốn tặng mấy tòa nhà này cho Hoắc Tây làm của hồi môn, Hoắc Tây sống ở đây chắc chắn sẽ giống công chúa, khi gặp phải nguy

hiểm thì có thể trốn trong cái hầm này, các vật liệu xung quanh có khả năng chống cháy, chổng thấm nước và chống đạn.]

Bé Hoắc Táy hiếu rồi: “Con biết rồi bố ạ, trốn giống như con mèo, trốn vào trong là an toàn.”

Hoắc Minh mỉm cười: “Hoắc Tây nhà ta thật thông minh.”

Tập đoàn Tây Á, của hồi môn bố tặng, hầm an toàn có thể trốn vào trong… Trương Sùng Quang dùng làm nơi bao gái.

“Bố…”

“Con trốn vào rồi! Bố ơi…”

Bố ơi, người sống ở trong này không phải công chúa,

Nơi đó đã trở thành nơi Trương Sùng Quang bao gái rồi!

Trán Hoắc Tây toàn là mồ hôi, cô không muốn tỉnh lại, nhưng ở nơi xa cứ có một giọng nói nho nhỏ gọi cô: “Mẹ ơi… mẹ ơi…”

Là Miên Miên…

Miên Miên!

Hoắc Tây mở mắt ra, ngồi bật dậy.

Thấy cô tỉnh lại ôn Noãn lập tức tiến lên, khóe mắt bà vẫn còn nước mắt: “Hoắc Tây, cuối

cùng con cũng tỉnh lại rồi, mẹ và bố con lo gần chết!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2277: Hoắc Minh biết không giấu được cò


Lúc đó cô đưa Miên Miên trốn trong hầm an

toàn, Miên Miên được cô ôm chặt, chắc là không sao.

Cô hỏi xong, Hoắc Minh và ôn Noãn đều im lặng một lúc.

Trái tim Hoắc Tây trầm xuống, cô túm lấy cánh tay Hoắc Minh rồi vội vàng hỏi: “Bố, Miên Miên đâu ạ!”

Hoắc Minh biết không giấu được cò.

Ông khẽ nói, vẻ mặt ông ở giây phút đó khiến ông trông già đi mười tuối, ông nói: “Miên Miên đang nằm ở phòng bệnh bên cạnh, nhưng lúc đó tiếng nố lớn… thính lực ở một tai của Miên Miên chịu tốn thương, có khả năng không thể phục hồi lại như cũ.”

Hoắc Tây ngây người.

Một tai của Miên Miên không nghe được nữa… sao lại như vậy?

Cô xốc chăn lên xuống giường, giày cũng không kịp xỏ đã chạy ra ngoài, trên người có vết thương cộng với thời gian dài bắp thịt chưa hoạt động, vừa xuống giường cô suýt thì ngã, đi đường liêu xiêu lảo đảo.

Hoắc Tây đấy cửa phòng bệnh VIP bên cạnh ra.

Cô trông thấy, cô trông thấy Miên Miên ngồi trên giường bệnh với vẻ mặt ngơ ngác, cô bé mặc

bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vẫn còn sót lại tro tàn của đám cháy, trong đôi mắt to của cô bé còn có nét hoảng sợ.

Cô nghe thấy, Miên Miên hỏi Trương Sùng Quang ở bên cạnh bằng giọng run run: “Bố, tai này của con mãi mãi không nghe thấy nữa đúng không!”

Cô trông thấy, Trương Sùng Quang ôm lấy cô bé, thân mình run rẩy.

Người Hoắc Tây cũng đang run rấy.

Vì sao, vì sao rõ ràng người phạm phải sai lầm là Trương Sùng Quang, cuối cùng người chịu tổn thương lại là Miên Miên… Miên Miên mới 10 tuổi, con bé có thiên phú đàn dương cầm cao như thế, cô bé nói sau này cô bé muốn làm nghệ sĩ dương cầm sổ một thế giới, cô bé muốn trở thành niềm tự hào của người Hoa.

Bây giờ một tai của Miên Miên không nghe được nữa.

Hoắc Tây đang nắm tay nắm cửa, cô nhẹ nhàng buông ra, cánh cửa dao động một tiếng.

Trương Sùng Quang ngẩng mặt lên đối diện với tầm mắt cô, Hoắc Tây không nhìn anh, trong mắt cô chỉ có Miên Miên của cô… Miên Miên cũng đã nhìn thấy cô, cô bé ngân ngấn nước mắt giống một con mèo con rồi gọi một tiếng: “Mẹ ơi!”

Hoắc Tây run run môi, chậm rãi đi qua.

Miên Miên nhào vào lòng cô.

Cô bé run lẩy bấy trong lòng cô, cô bé sợ lắm, cô bé sợ chết và càng sợ không nghe được.

Hoắc Tây ôm chặt cô bé, cô kìm nén lại rồi khẽ nói: “Không sao rồi Miên Miên, mẹ đây! Mẹ đây con.”

Miên Miên khóc to.

Cũng chỉ có bản thân họ biết, lúc đó nguy hiểm và tuyệt vọng cỡ nào, nếu không phải sau cùng Hoắc Tây mở song cửa đó ra rồi ôm Miên Miên trốn vào cái hầm đó, có lẽ bọn họ đã chẳng còn lại gì nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2278: Mẹ ơi!


Hoắc Tây ôm chặt Miên Miên, cô muốn đưa Miên Miên đi, nhưng cơ thể cô quá yếu… cô ngã quỵ luôn.

“Hoắc Tây… Hoắc Tây…”

“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”

Trong phòng bệnh, Hoắc Tây hôn mê suốt, bác sĩ nói rằng tinh thần và thế xác cô gần như kiệt quệ.

Tiếu Trương Duệ vẫn luôn ngồi bên cạnh trông mẹ, cậu bé ghé vào bên giường, khuôn mặt nhỏ xinh xắn nhăn lại. Từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, cậu chưa nói với Trương Sùng Quang một câu nào.

Miên Miên tựa trong lòng ôn Noãn.

Trương Sùng Quang đã rút 500 đơn vị máu cho Hoắc Tây, lúc này anh tái nhợt mặt đứng trong phòng bệnh.

Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, anh nguyện bỏ ra cả mạng sống đế bù đắp cho Hoắc Tây.

Nhưng trên đời này không có nếu như.

Hoắc Minh gọi Trương Sùng Quang ra ngoài, đã 36 giờ trôi qua kế từ khi sự việc xảy ra, đây là lần đầu tiên ông nói chuyện với Trương Sùng Quang, trong gian hút thuốc nhỏ hẹp ở bệnh viện, Hoắc Minh vào thẳng vấn đề: “Người phụ nữ kia đâu?”

Sau khi Tống Vận phóng hỏa, vẫn chưa bắt được cô ta về quy án.

Hoắc Minh hiểu rõ, đây là bút tích của Trương Sùng Quang, ông đã kìm chế rất lâu lúc này cuối cùng đã bùng nổ, ông ghìm giọng hỏi: “Đến giờ cậu vẫn còn bảo vệ cô ta sao? Trương Sùng Quang, tôi lớn tuổi nhưng không có nghĩa là tôi nhẫn nại hơn! Tôi cho cậu thời gian, trong vòng hai tiếng đồng hồ cậu phải giao cô ta cho tôi, nếu không cậu cũng đừng trách tòi trở mặt vô tình!”

Trương Sùng Quang nắm chặt ngón tay, anh thấp giọng nói: “Bố, con muốn tự tay xử lý cô ta!”

Hoắc Minh cười lạnh: “Tòi không dám làm

cái chức bố này!”

“Cậu định xử lý cô ta như thế nào? Cho cô ta về quê, rồi tìm cho cô ta một mối tốt… Trương Sùng Quang, nếu cậu hỏi tôi chuyện mà tôi hối hận nhất là gì, vậy thì đó là cho Hoắc Tây lấy cậu!”

Nói xong ông kìm chế rồi lại kìm chế, mới nói tiếp: “Khoảng thời gian này tôi không ngăn cậu tiếp cận Miên Miên, nhưng đợi con bé và Hoắc Tây khỏe lên một chút, tôi sẽ đưa chúng ra nước ngoài, tôi phải chữa khỏi tai cho Miên Miên! Trương Sùng Quang, nếu tai của Miên Miên không chữa khỏi được, thì cậu có mặt mũi gì mà xuất hiện trước mặt mẹ con nó hả?”

Trương Sùng Quang không lên tiếng.

Anh chậm rãi quỳ trước mặt Hoắc Minh, giọng nói rất khẽ: “Bố, con không muốn buông Hoắc Tây, con yêu cô ấy!”

Hoắc Minh cười thê lương.

Sau khi ông đi, một mình Trương Sùng Quang ở đó hút hai điếu thuốc, sau đó anh gọi một cuộc điện thoại: “Người đang ở đâu?… Trông kỹ vào, tôi tới ngay!”

Trên hành lang tối tăm, bóng lưng của Trương Sùng Quang cũng có vẻ dài và u ám, anh đi đôi giày da dẫm lên mặt sàn ẩm ướt và lạnh lẽo,

phát ra những tiếng vang trong trẻo lại bức người.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2279: Đôi mắt Miên Miên ngập nước


Trương Sùng Quang lạnh nhạt nói: “Tôi có phải đàn ông hay không, không cần cô lo, cô nên lo cho chính cô!”

Tống Vận cười khẩy: “Có giỏi thì anh tống tôi vào tù đi!”

“Thế thì hời cho cô quá!”

Trương Sùng Quang hút một hơi thuốc, đánh giá xung quanh: “Cô có biết chỗ này ban đầu là nơi nào không? Trước khi bỏ hoang, nó là một bệnh viện tâm thần, chuyên nhốt loại người tinh thần không bình thường, theo như tôi được biết những người bị nhốt ở đây đều không sống quá 35 tuổi, chấc là vì thời gian dài không được ăn no, hoặc là ăn bậy thuốc nên chết, tóm lại trước khi chết đều rất thảm.”

Sắc mặt Tống Vận tái nhợt.

Cơ thế trắng như tuyết của cô ta run rẩy: “Trương Sùng Quang, anh không thể đối xử với tôi như vậy.”

“Không thể ư? Tại sao không thể?”

Trương Sùng Quang hời hợt nói, sau đó hút hết điếu thuốc kia anh liền ấn nó trên cánh tay cô ta, một mùi thịt cháy bay ra, Tống Vận hét thảm một tiếng.

Còn Trương Sùng Quang, vẻ mặt anh không có tí dao động nào.

Giọng nói của anh rất dịu dàng rất khe khẽ: “Là ai bảo cô có thể làm tổn thương con gái tôi, là ai bảo cô, có thể đối xử với Hoắc Tây như thế? Tôi cho cô đi, cô lại cứ đòi đi làm hại bọn họ… tôi sẽ không cho cô đi tù, tôi sẽ để cô ở lại nơi không người biết này, để cô thối rữa từng chút từng chút đến chết, từng chút từng chút nhìn da thịt mình biến đen, trở nên nát, thậm chí là thối rữa!”

Tống Vận liều mạng giãy dụa, cô ta chửi Trương Sùng Quang, cô ta chửi anh không được chết tử tế.

Trương Sùng Quang lạnh lùng nhìn chất lỏng tiêm vào cơ thể cô ta, Tống Vận sẽ mất đi năng lực cử động, nửa thân dưới của cô ta sẽ mất đi tri giác, mỗi ngày cô ta sẽ chỉ có thể nằm ở nơi bẩn thỉu lạnh lẽo, ăn cơm cũng phải hèn mọn giống chó, anh nói: “Tôi sẽ không cho cô chết nhanh thế đâu!”

Tống Vận co quắp trên mặt đất, cơ thể không ngừng co giật.

Trương Sùng Quang lẳng lặng nhìn nửa tiếng đồng hồ, sau đó anh đứng dậy, quay người rời đi.

Bên ngoài ánh mặt trời ấm áp, mà khi anh đi ra ngoài trên người anh lại có mùi mục rữa, ánh mặt trời không cứu được nội tâm mục rữa của anh, trước đây anh cũng từng hãm sâu vào vũng bùn, là Hoắc Tây kéo anh đến dưới ánh mặt trời.

Nhưng anh đã làm cô tốn thương.

Một chiếc lá phong xanh tươi treo ở cửa kính xe Trương Sùng Quang, anh vươn tay ra định hất ra nhưng ngẫm nghĩ anh lại ngắt thêm hai chiếc lá xuống, anh mang lá phong về bệnh viện, anh muốn cho Hoắc Tây xem.

Cô đã chặt cây phong mà họ cùng nhau trồng.

Nhưng sau này, bọn họ vẩn có thế cùng nhau trồng cây khác.

Hoắc Tây vẫn chưa tỉnh, cô nằm ở đó mấy ngày đã gầy đi nhiều, Trương Sùng Quang điên cuồng rút máu cho cô, anh gọi tên cô hết lần này đến lần khác, gọi cô tỉnh lại.

Thỉnh thoảng Tạ Quân sẽ qua thăm Hoắc Tây, Trương Sùng Quang cũng không ngăn, anh yên lặng ở bên cạnh nhìn Tạ Quân kiếm tra, truyền thuốc cho Hoắc Tây.

Buối tối, Trương Sùng Quang lau mặt cho Hoắc Tây.

Vốn dĩ, Hoắc Minh không đồng ý cho anh chăm sóc, Trương Sùng Quang liền quỳ trước mặt ông suốt một đêm, cuối cùng Hoắc Minh đã thỏa hiệp, nhưng đợi Hoắc Tây tỉnh lại, thì sẽ do Hoắc Tây quyết định.

Miên Miên ôm gối chạy sang, cô bé im lặng

leo lên giường, ôm lấy mẹ.

Trong lòng Trương Sùng Quang chua sót.

Anh cúi người đắp chăn cho con gái, rồi dịu dàng hỏi: “Con không ngủ được à? Không ngủ được, vậy bố kể chuyện cho con nghe nhé?”

Miên Miên lắc đầu.

Cô bé vùi mặt vào lòng mẹ, nhỏ giọng nói: “Tai không nghe rõ!”

Trương Sùng Quang nghe mà đau lòng, anh nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, sát lại gần nói: “Xin lỗi Miên Miên, bố có lỗi với con!”

Đôi mắt Miên Miên ngập nước.

Cô bé chỉ là một cô bé mười tuổi thôi, một tai không nghe được cô bé sợ lắm, nhưng cô bé nhìn bố thì cũng thấy bố rất đáng thương, ông ngoại đánh bổ mắng bố, bà ngoại cũng chẳng nói chuyện với bố… mẹ thì càng không để ý đến bố.

Tai Miên Miên không nghe được nữa, nhưng cô bé vẫn còn rất nhiều người yêu thương cô bé.

Nhưng hình như không ai cần bố nữa rồi.

Khóe mắt Miên Miên rơi nước mắt, cô bé nói khẽ: “Bố ơi con sợ lắm, nhưng nếu bố có thể quay lại, một tai của Miên Miên không nghe được cũng không sao, Miên Miên vẫn còn một tai, Miên Miên cũng không nhất thiết phải làm nghệ sĩ dương cầm. Miên Miên muốn bố mẹ ở bên nhau hơn!”

Trái tim Trương Sùng Quang sắp tan vỡ rồi.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2280: Sẽ không xuất hiện


Dưới ánh đèn, cốc nước lọc kia hơi sánh lên.

Trương Sùng Quang ngồi đối diện cô, anh nhìn gương mặt tái nhợt của Hoắc Tây, một lát sau anh mới thấp giọng nói: “Anh đã xử lý cô ta rồi, em yên tâm, sau này cô ta sẽ không còn xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta, và cũng sẽ không làm hại đến…”

“Sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta.”

“Sẽ không làm hại đến Miên Miên nữa, đúng không?”

Hoắc Tây cũng đang ghìm giọng xuống thấp: “Trương Sùng Quang, sao lúc sớm anh không làm, đợi đến khi Miên Miên chịu thương tổn, anh mới bảo là anh xử lý cô ta rồi, tôi hỏi anh bây giờ anh xử lý cô ta rồi, thính lực của Miên Miên có khôi phục được không?”

Cô nói kìm chế đến cực điếm.

Cô căm hận Tống Vận, đồng thời cô cũng cực hận người đàn ông trước mặt.

Nếu không phải anh cho Tống Vận cơ hội, thì sao Tống Vận lại đi vào cuộc sống của họ, sao cô ta có cơ hội làm thương tốn đến Miên Miên cơ

chứ?

Hoắc Tây hơi ngấng đầu lên: “Giao cô ta cho tôi!”

Trương Sùng Quang đứng dậy, quỳ một chân trước mặt cô, anh muốn chạm vào cô nhưng lại sợ cô không thích nên nhịn lại, anh ngẩng đầu lên nhìn cô rồi bảo đảm: “Hoắc Tây, cô ta sẽ không làm ảnh hưởng đến chúng ta nữa đáu.”

Anh không muốn cho Hoắc Tây trông thấy bộ dạng của Tống Vận.

Anh chỉ mong Hoắc Tây vĩnh viễn không biết đến mặt tối tăm của anh.

Hoắc Tây cụp mắt xuống rồi cười nhạt: “Sao vậy, tiếc cô ta à! Sợ tôi làm cô ta tổn thương à!”

Trong lòng Trương Sùng Quang đau đớn, cuối cùng anh vẫn không kìm được vươn tay ra, nhẹ nhàng vén lọn tóc xòa xuống trán cho Hoắc Tây, anh nói rất dịu dàng: “Không phải! Anh sợ em trông thấy cô ta, về nhà sẽ mơ thấy ác mộng.”

Hoắc Tây không tin.

Nhưng cô cũng biết, Trương Sùng Quang sẽ không chịu giao Tổng Vận ra một cách dễ dàng.

Cô từ chối sự động chạm của anh, từ chổi sự chăm sóc của anh.

Cô không chịu nói chuyện với anh nữa, cô chỉ cuộn người trên giường ôm Miên Miên vào

lòng một cách cẩn thận… Tắt đèn đi và chỉ để mỗi đèn ở đầu giường, Trương Sùng Quang đứng bên giường phát hiện tư thế mà Hoắc Tây ôm Miên Miên giống hệt tư thế cô ôm cô bé trong hầm an toàn ở tầng chót.

Nhất thời, cảm giác hít thở không thông ập đến.

Trái tim anh đau đến tột cùng.

Trong u tối, truyền tới giọng nói lãnh đạm đến cực điểm của Hoắc Tây: “Anh có thế đi ra ngoài rồi!”

Trương Sùng Quang không đi, anh nằm tạm trên sô pha.

Trong căn phòng bệnh yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của nhau, bên này bên kia cũng đều biết đối phương chưa ngủ… nhưng giữa họ chỉ còn lại căm hận cùng hối hận.

Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại…

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top