Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 2241: Tống Vận định chơi lớn một lần


Thư ký Tần ăn ngay nói thật với kiểu rất khó nghe: “Tống giám đốc Trương phải chú ý dưỡng sinh mới được. Đàn ông độ tuối anh đều đã tu thân dưỡng tính, cái trò bao nuôi giữa anh và cô Tống đã hết thời lâu rồi.”

Trương Sùng Quang không giải thích.

Anh quay mặt sang nhìn theo bóng dáng của Tống Vận, cô ta đang bước đi loạng choạng…

Thấy anh hơi ngây người, thư ký Tần không nhịn được nói: “Miễn tống giám đốc Trương không hổi hận là được rồi.”

Trương Sùng Quang thu lại vẻ mặt: “Lái xe đi!”

Bắt đầu từ hôm nay, anh trở nên xa cách với Tống Vận, không thường đi nhà cô ta nữa… Tống Vận mời ba lần bốn lượt mới mời được anh cùng ăn bữa cơm. Tống Vận không dễ dàng nhìn thấy anh nữa, thư ký Tần cứ nói là tổng giám đốc Trương đang bận.

Tống Vận cảm thấy vấn đề ở chỗ Hoắc Tây.

Hôm nay, Hoắc Tây vừa bước ra khỏi tòa án sau một vụ kiện kinh tế.

Một chiếc Maserati dừng ngoài cửa, cửa sổ xe hạ xuống, Tống Vận gỡ kính râm nhìn Hoắc Tây: “Bà Trương, có rảnh nói chuyện một lát không?”

Hoắc Tây đứng thẳng dáng người cao một mét bảy, mỉm cười nói: “Cô hãy gọi tôi là luật sư Hoắc. Tôi cho cô một phút, nếu nhiều hơn thì phải thu tiền.”

Tổng Vận xụ mặt: “Cô cần gì phải lấy thân phận đè người chứ?”

Cô ta sợ Hoắc Tây bỏ đi, vội vàng nói: “Cô định khi nào ly hôn với tổng giám đốc Trương?

Anh ấy sống rất mệt mỏi. Lần nào anh ấy tìm tôi tâm sự, tôi cũng cảm thấy anh ấy rất đau khố. Luật sư Hoắc, cô nên buông tay đi, đừng tăng thêm đau khổ cho anh ấy nữa. Cô nên cho anh ấy tự do.”

Hoắc Tây cảm thấy châm chọc, cười lạnh: “Cô nên nói những lời này với Trương Sùng Quang.”

Nói chuyện với Tống Vận chẳng khác nào tự hạ thấp thân phận.

Hoắc Tây đi sang bên kia mở cửa xe, lên xe, lái xe đi…

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Tống Vận cắn môi, đeo kính râm lên, mặt mày tràn đầy vẻ không cam lòng. Cô ta cho rằng mình chủ động đi gây chuyện, Hoắc Tây sẽ không nhịn được vung tay tát mình. Cô ta muốn làm lớn chuyện để buộc Trương Sùng Quang ly hôn, nào ngờ Hoắc Tây không hề để ý đến cô ta.

Tổng Vận có chút sốt ruột. Cô ta biết thói hư tật xấu của đàn ông. Dạo này Trương Sùng Quang hay tìm cô ta, đúng là vì chọc giận Hoắc Táy, đồng thời là vì cảm giác mới mẻ… Anh không lừa được cô ta.

Chờ khi anh hết cảm giác mới mẻ là cô ta sẽ không còn cơ hội nữa.

Tống Vận định chơi lớn một lần.

Trưa thứ bảy, Hoắc Tây ăn cơm tại đại trạch nhà họ Hoắc. Dạo này cô hơi gầy, õn Noãn tự mình đi hầm canh cho cô ăn, rồi nói bóng nói gió hỏi thăm chuyện giữa cô và Trương Sùng Quang.

Bên ngoài có rất nhiều tin đồn nhảm nhí.

Hoắc Tây trả lời qua loa cho xong.

Đúng lúc này, Hoắc Minh đi đánh golf với bạn bè đã về tới nhà. Xe vừa dừng trong sán, Hoắc Minh đã nhảy xuống xe, thân thủ nhanh nhẹn vượt qua độ tuổi.

Ông đi vào trong phòng khách, Hoắc Tây vừa mới gọi một tiếng cha thì một xấp ảnh chụp bị ném lên bàn cơm.

Hoắc Minh ôm ngực, cực kì tức giận: “Con gọi Trương Sùng Quang về nhà cho cha! Bảo nó giải thích ảnh chụp là thật hay là giả!”

Ôn Noãn thấy ông thay đổi sắc mặt thì vội vàng đi lấy thuốc cho ông.

Hoắc Minh uống một viên thuốc vào mới ổn hơn một chút, nhưng mà ông vẫn còn cực kì tức giận.

Hoắc Tây cầm một xấp ảnh chụp dày cộm, tất cả đều là ảnh chụp mập mờ, vai chính là Trương Sùng Quang và Tống Vận, có cùng nhau đi du lịch Hương cảng, có cùng nhau đi đánh golf,

có cả cùng nhau ôm hôn mãnh liệt ở cửa chung cư…

Ngón tay Hoắc Tây run lên.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2242: Trương Sùng Quang, anh khiến tôi rất ghê tởm


Hoắc Tây bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Hoắc Minh và ôn Noãn đều không yên tâm. Nhất là Ôn Noãn, bà vỗ nhẹ lên tay cô: “Đế cha mẹ giải quyết chuyện này thay con.”

Hoắc Tây lắc đầu: “Cứ đế con đi, con sợ làm bẩn mắt cha mẹ.”

òn Noãn đành phải gật đầu, sau đó đi trấn an Hoắc Minh đang tức điên người.

Lúc Hoắc Tây chạy ra khỏi nhà, một chiếc Land Rover màu đen chạy về phía cô. Hai xe đều mở cửa xe nên có thể dễ dàng nhìn thấy sắc mặt đối phương.

Trương Sùng Quang chạy chậm lại, gọi: “Hoắc Táy!”

Hai xe lướt qua nhau. Hoắc Tây không nhìn anh ta một cái nào, đầu ngón tay thon dài siết chặt tay lái đến mức trắng bệch…

Có trong khoảnh khắc, Trương Sùng Quang định không màng tất cả đuối theo cô.

Biệt thự truyền đến tiếng nói của Hoắc Minh: “Về rồi thì lăn vào cho cha!”

Hoắc Tây dẫn theo hai vệ sĩ phá cửa chung

cư. Tống Vận đang nằm trên sô pha đắp mặt nạ. Cô ta gỡ mặt nạ xuống, từ từ đứng dậy: “Luật sư Hoắc, cô đang tự ý đi vào nhà riêng của dân.”

Một tờ giấy mỏng nhẹ bay xuống.

Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Hiện giờ căn chung cư này vẫn còn là bất động sản công ty của Trương Sùng Quang. Sao hả? Anh ta không nói cho cô biết hả? Nếu cô không biết thì để tôi giải thích cho cô biết. Căn chung cư này xem như là tài sản chung của vợ chồng, nghĩa là có một nửa là của tôi. Tôi không cần được sự cho phép của cô Tống, thậm chí ngay bây giờ tôi còn có thể đuối cô Tống ra khỏi… tài sản thuộc về tôi.”

Tống Vận tức giận đến mức run rấy cả người: “Trương Sùng Quang sẽ không để cô làm vậy với tôi!”

Hoắc Tây bước tới với đôi giày cao gót.

So với ngoại hình xinh đẹp của Hoắc Tây, Tống Vận của hiện giờ có chút chật vật. Hoắc Tây cúi người ghé vào bên tai Tống Vận, cười khẽ: “Xem ra cô Tống còn chưa đủ hiểu đàn ông đây mà! Nếu anh ta thật sự yêu cô, thì sao có thể để tôi ức hiếp cô? Tôi vốn định không làm gì cô. Nhưng mà ai bảo cô gây chuyện đến chỗ cha tôi? Ông ấy già rồi, trái tim không tốt, không chịu được kích thích. Cô Tống cũng là người có cha có mẹ, cô đi phá hư gia đình người khác rồi, còn định đi hại chết người khác nữa hả? Tôi nói cho cô biết,

tôi không nhịn được nữa.”

Tống Vận mấp máy môi: “Vậy có định làm sao?”

Hoắc Tây rũ mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Cô muốn làm to chuyện lên đúng không? Tôi sẽ thành toàn cho cô.”

Dứt lời, Hoắc Tây phất tay.

Sau đó, cửa bị khóa trái, Tống Vận bị anh vệ sĩ vạm vỡ đè xuống sô pha, không thể nhúc nhích… Hoắc Tây dùng vân tay của cô ta đế mở khóa điện thoại. Cô tìm được một video theo dõi, chính là video Trương Sùng Quang và Tống Vận cùng ôm hôn mãnh liệt ngay cửa, ngoài ra còn có video Trương Sùng Quang dựa trên đùi Tống Vận, Tống Vận đút vải thiều cho anh ăn, dường như anh đang xử lý công việc, thái độ rất tự nhiên.

Còn rất nhiều video khác nữa, cộng hết khoảng hơn ba mươi phút.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2243: Chiều hôm buông xuống


Bây giờ nó nằm trong nhà người khác, có thể thấy là anh thường xuyên đến đây.

Hoắc Tây lấy một cái hộp nhung nhỏ từ trong áo khoác tây trang ra.

Trong hộp là một chiếc vòng cổ, bên trên có khắc chữ HX – Hoắc Tây.

Tổng Vận mặt mày sưng vù, khi cười lên mặt mày trở nên quỷ dị lại đáng sợ: “Lúc tôi cùng tống giám đốc Trương đi Hương cảng, anh ta bảo tôi chọn trang sức cho cô, còn cố ý khắc tên cô lên nữa, có châm chọc lắm hay không… Rõ ràng là một quà chuẩn bị cho cô, lại là tôi giúp anh ta chọn. Đêm ấy chúng tôi cùng nhau ngắm pháo

hoa, anh ta nâng mặt tôi lên, suýt nữa là hôn tôi. Tôi cảm thấy khi ấy anh ta rật động tâm. Bà Trương, hai người là mối tình đầu hả? Tôi nghĩ khi ấy anh ta đã tìm lại được cảm giác về mối tình đầu.”

Hoắc Tây cảm thấy lòng mình hơi nhói.

Dù vậy, cô vẫn không chút cảm xúc trả lời: “Mối tình đầu của anh ta đã chết rồi!”

Tống Vận sửng sốt.

Hoắc Tây bảo vệ sĩ buông cô ta ra. Cô đi đến trước mặt cô ta, nhẹ giọng nói: “Cô Tổng, thật ra thì không phải cô cũng sẽ là người khác. Đối với tôi mà nói, cô không có gì đặc biệt. Tôi cũng không hận cô.”

Tống Vận không tin: “Sao cô có thế không hận tôi chứ? Không thể nào!”

Hoắc Tây cười nhạt, không định giải thích với Tống Vận. Cô nghĩ Tống Vận dù có tốn cả đời thì cũng không hiếu hết được ân oán giữa cô và Trương Sùng Quang. Bởi vì ở trong cuộc đời của Trương Sùng Quang, Tống Vận nhiều lắm chỉ là một nhân vật trong một khoảng thời gian nhất định. Trương Sùng Quang không có hôn nhân trói buộc, thì sao sẽ tự nhốt mình trong một mối tình?

Hoắc Tây đi ra ngoài.

Lúc cô ngồi vào trong xe, vệ sĩ hỏi cô có cần

lái xe giúp cô hay không. Cô ngồi dựa vào ghế, lắc đầu: “Không cần!”

Hoắc Tây đi văn phòng luật sư.

Cô copy video ra vài phần, tự mình viết đơn khởi tổ, viết xong thì giao cho thư ký của mình: “Bảo luật sư Vương làm giúp tôi. Tôi muốn ly hôn với tốc độ nhanh nhất. Bên trong có vài chứng cứ đi kèm nữa đây.”

Thư ký liếc xem một cái rồi cắn môi gọi: “Luật sư Hoắc!”

Hoắc Tây gượng cười: “Tôi không sao, một chuyện nhỏ thế này không làm tôi gục ngã được đâu.”

Làm xong mọi chuyện, toàn thân cô như mất hết sức lực.

Cuối tuần bọn nhỏ ở đại trạch, cô một mình lái xe về biệt thự, người giúp việc chào hỏi cô cũng không nghe thấy, chỉ nhốt mình trong thư phòng…

Cô dùng máy tính bảng xem đi xem lại đoạn video của Trương Sùng Quang và Tống Vận.

Cô nhìn người đàn ông mình từng yêu sâu đậm ôm hôn người khác.

Cô nhìn mãi cho đến khi cảm thấy chán ghét, buồn nôn.

Trương Sùng Quang ra khỏi Hoắc trạch, trên mặt có thêm vài bạt tai đỏ tươi, ngay cả khóe miệng cũng chảy máu.

Dù vậy thì Hoắc Minh còn cảm thấy tát chưa đủ mạnh.

Chiều hôm buông xuống.

Trương Sùng Quang vừa lên xe ngồi thì điện thoại đổ chuông liên tục, là Tống Vận gọi tới.

Anh nhìn thoáng qua rồi tắt cuộc gọi. Tổng Vận tiếp tục gọi nữa, anh dứt khoát tắt máy.

Anh nhìn phía chân trời, lẳng lặng hút gần nửa gói thuốc lá.

Lúc anh về đến biệt thự đã là tám giờ tối. Anh vừa xuống xe, người giúp việc liền đi tới nói: “Bà chủ trở về lúc chiều, dường như là rất sốc, nhốt mình ở trong thư phòng không chịu ra ngoài, ông chủ đi xem thử đi.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2244: Ly hôn đi, tôi không yêu anh nữa


Ánh mắt Hoắc Tây trống rỗng còn hơn cả đêm đen.

Cô nhìn chằm chằm Trương Sùng Quang, cả người cứng đờ. Một lát sau, cô rũ mắt nhìn chằm chằm hình ảnh trên máy tính bảng. Những hình ảnh nam nữ ôm hôn trùng khớp với người đàn ông trước mắt.

Hoắc Tây nghĩ nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cô cũng không biết rằng anh khi ôm người phụ nữ khác, cũng có thể nhiệt tình như lửa, ánh mắt nóng bỏng đến mức có thế làm bỏng phụ nữ như thế.

Cô đã nhớ kỹ hết rồi. Nếu sau này cô có mềm lòng, thì cô sẽ nhớ đến cái cảnh ghê tởm ngày hôm nay.

Ngón tay đang buông thỏng của Trương Sùng Quang run nhè nhẹ, đến một lúc lâu sau mới có thể khống chế được không run.

Anh đi về phía cô, lấy máy tính bảng trên đầu gối cô ta, nói: “Đừng xem nữa!”

Anh xóa video, đại khái là vì dung lượng quá lớn nên cả buổi cũng chưa xóa xong. Anh mất hết kiên nhẫn, dùng sức bẻ đôi máy tính bảng.

Màn hình tối đen.

Trương Sùng Quang nhặt từng tấm ảnh đang rải rác trên thảm lên.

Tất cả đều là ảnh chụp hỏn môi của anh và Tống Vận.

Anh đã từng xem xấp ảnh này ở Hoắc trạch, góc độ chụp ảnh rất mập mờ… Hoắc Minh ném hết ảnh chụp lên mặt anh, rồi tát cho anh vài cái.

Anh đứng yên tại chỗ cho ông tát. Bởi vì anh không cãi lại được.

Bây giờ anh xem lại, vẫn cảm thấy chấn động.

Ngay cả bản thân anh cũng không biết cuộc hôn nhân giữa anh và Hoắc Tây sao lại đi đến bước đường này. Sao anh lại nỡ dùng người phụ nữ khác để gây tổn thương cho cô?

Tạch một tiếng vang lên, ánh lửa thiêu cháy tất cả ảnh chụp, đồng thời chiếu lên mặt anh, mặt mày cực kì tàn nhẫn, giọng nói đè nén cảm xúc: “Anh và cô ta… chưa từng xảy ra quan hệ.”

Anh nói xong, trong thư phòng im lặng một lúc lâu.

Mãi cho đến khi ngón tay truyền đến cảm giác nóng bỏng, Hoắc Tây mới nói với anh bằng giọng điệu cực kì bình tĩnh: “Tôi đã nhớ kỹ trong đầu, khắc sâu trong lòng, cả cuộc đời đều sẽ

không quên. Trương Sùng Quang, tôi đã khởi tố ly hòn, nhờ có chứng cứ do cô Tống cung cấp, tôi nghĩ nhiều nhất là nửa năm, cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ kết thúc. Việc phân chia tài sản vẫn như trước đây, bọn nhỏ đã quen ở căn biệt thự này rồi, nếu anh muốn lấy biệt thự là nhà cưới thì tôi sẽ nhanh chóng dẫn bọn nhỏ dọn đi.”

Giọng nói của cô cực kì bình tĩnh.

Trương Sùng Quang và cô cùng nhau lớn lên. Anh rất hiểu tính tình của cô. Anh đi lên phía trước, từ từ ngồi xốm xuống trước mặt cô. Anh muốn chạm vào cô, vuốt mái tóc cô, nhưng anh vừa chạm vào cô đã bị cô đấy ra: “Đừng chạm vào tôi!”

Hoắc Tây phản ứng rất lớn, gần như dọa sợ Trương Sùng Quang.

Anh nhìn tay mình, nở nụ cười chua xót. Anh nói: “Anh không yêu cô ta, cũng không có cảm giác rung động với cô ta!”

“Không yêu, không rung động!”

Hoắc Tây lặp lại lời nói của anh rồi cười khẽ.

“Trương Sùng Quang, anh không cảm thấy muộn khi nói như vậy sao? Hiện nay trong toàn thành phố B, có ai không biết Tống Vận là người phụ nữ mà anh bao nuôi? Anh ném hết mặt mũi của tôi và cha mẹ tôi xuống đất. Lúc anh làm vậy, anh có từng nhớ rằng cha mẹ tôi coi anh như con

trai trong nhà mà nuôi lớn? Hoắc Doãn Tư có, anh cũng có. Thậm chí Hoắc Doãn Tư không có, anh cũng có. Vì sao vậy? Vì anh đặc biệt thông minh đặc biệt ưu tú hả? Không phải! Là vì bọn họ thật lòng yêu thương anh. Chỉ là anh quay về con đường xưa của cha anh. Và lúc anh làm những chuyện ghê tởm kia với Tống Vận, anh có nghĩ đến Miên Miên và Duệ Duệ không? Anh không có!”

“Trương Sùng Quang, anh không xứng làm cha!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2245: Hoắc Tây cực kì dửng dưng


Trương Sùng Quang không đồng ý: “Anh không yên tâm, cứ đế anh trông em.”

Lúc Hoắc Tây về phòng ngủ, anh cũng đi theo vào. Anh đè cô lên cửa phòng ngủ, hôn môi cô, điên cuồng mà muốn khơi dậy sự nhiệt tình và ký ức trong cô.

Hoắc Tây cực kì dửng dưng.

Cô nói với giọng điệu lạnh băng: “Trương Sùng Quang, có phải là anh có thế muốn bất cứ lúc nào ở đâu hay không? Một Tống Vận chưa đủ đế anh thỏa mãn hả?”

Sắc mặt Trương Sùng Quang tái nhợt như từ giấy.

Anh siết nhẹ nắm tay, hỏi: “Phải làm sao thì anh mới tin rằng anh và cô ta chưa từng xảy ra quan hệ?”

Hoắc Tây coi như không nghe thấy lời nói của anh.

Lúc nãy cô uống rượu nên bây giờ chỉ muốn đi ngủ… Cô rất muốn rất muốn đi ngủ, chỉ cần ngủ một giấc thôi là sáng mai sẽ chẳng còn chuyện gì

cả, cô vẫn là một Hoắc Tây mạnh mẽ như trước đây.

Cô nằm trên giường, cuộn người lại, trùm kín chăn.

Trương Sùng Quang muốn sáp lại gần cô. Nhưng mà anh biết hiện nay cô rất phản cảm anh. Vậy nên anh nằm trên sô pha… Anh tắt đèn, nghe thấy hô hấp đều đều của cô, chắc là cô đã ngủ rồi.

Trong bóng tối, khuôn mặt anh nóng rát đau đớn, nhưng mà anh mặc kệ.

Có lẽ là vì quá mệt mỏi, Trương Sùng Quang ngủ một giấc đến sáng. Lúc anh tỉnh dậy, ánh nắng sáng sớm xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào trong phòng ngủ, mềm mại ấm áp, cực kì thoải mái. Trong phòng ngủ vẫn như trước đây, chóp mũi còn quanh quấn mùi hương sữa tắm mà Hoắc Tây hay dùng.

Tất cả làm cho Trương Sùng Quang hoảng hốt.

Anh ngồi dậy, ngơ ngác mà nhìn mọi thứ, không phân rõ đang là hiện thực hay ảo tưởng.

Trên mặt chợt truyền đến cơn đau, nhắc nhở những sự thật từng xảy ra vào hôm qua.

“Hoắc Tây!”

Anh ngồi bật dậy từ trên sô pha, bước nhanh xuống lầu, mong chờ có thế thấy cảnh Hoắc Tây

ngồi ăn sáng trước bàn… Rốt cuộc thì cô có thói quen ăn sáng trong nhà.

Có điều, phòng ăn là trống không.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2246: Một lúc lâu sau


Một lúc lâu sau, Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Tôi không thích kiểu vậy.”

Thím Ngô cảm thấy anh đúng là khó hiếu, đã không thích rồi mà còn trả giá rất nhiều để bao nuôi, thậm chí khiến cho bà chủ tức điên lên. Chẳng lẽ là anh bao nuôi con gái để tương lai chăm sóc mình bên giường bệnh, thờ cúng đốt nhang sau khi chết?

Miệng đàn ông gạt người quỷ, bà không tin đâu.

Trương Sùng Quang uống một cốc cà phê đen, lên lầu tắm rửa thay đồ, định đi công ty.

Anh đoán sau khi mở cửa, cổ phiếu công ty sẽ giảm mạnh. Hơn nữa, anh đoán rằng Hoắc Doãn Tư và Lục Thước đều sẽ bỏ đá xuống giếng, có khi Cố Ván Phàm cũng sẽ nhúng vào một chân.

Áp lực đến từ vài bên, muốn chỉnh chết anh cũng được.

Trương Sùng Quang từ từ đi xuống lầu. Tài xế và thư ký Tần đang đợi ở bên ngoài. Thư ký Tần rất chuyên nghiệp, vừa đi lên xe vừa báo cáo tình hình: “Đám cổ đông công ty đang rất lo lắng. Bọn họ muốn luật sư Hoắc và anh cùng nhau giải thích.”

Trương Sùng Quang ngồi trên ghế sau.

Trên mặt anh vẫn còn hơi sưng đỏ, dù vậy cũng không làm giảm bớt vẻ đẹp trai của anh. Anh lạnh nhạt nói: “Không có giải thích, Hoắc Tây đã khởi tố ly hôn rồi.”

Thư ký Tần hơi sửng sốt, đoán rằng Tổng Vận đã chọc tới chổ Hoắc Tây.

Cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Còn cô Tống thì sao?”

Theo lý mà nói, Tống Vận gây ra phiền phức rất lớn cho mình, Trương Sùng Quang sẽ tự mình đi xử lý cô ta. Nhưng mà hiện nay công ty bận rộn đủ điều, anh thật sự không rảnh đi. Huống chi, anh có chút phản cảm với nhà cô ta.

Anh chống cái trán, nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi không muốn nghe bất cứ tin tức nào về cô ta nữa.”

Thư ký Tân hiểu rằng anh muốn đóng băng Tống Vận.

Cô ấy gật đầu: “Tôi biết rồi!”

Tiếp theo, bọn họ nói chuyện công việc, lúc tới công ty thì trực tiếp mở họp khẩn cấp, cuộc họp kéo dài liên tục hơn mười tiếng, đến mười giờ tối mới kết thúc.

Lúc Trương Sùng Quang ra khỏi phòng họp, thư ký Tần nói: “Cô Tổng gọi hơn hai mươi cuộc, cô ta muốn gặp anh.”

Trương Sùng Quang khựng bước.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2247: Trong phòng khách Vip


Hoắc Doãn Tư thở phì phò, nghiêng đầu nhìn người đàn ông mà mình sùng bái từ lúc nhỏ, cười lạnh nói: “Từ lúc anh dẫn gái theo, tôi đã biết anh là một tên vô ơn. Trương Sùng Quang, có một vài

lời nói cha tôi và chị tôi không tiện nói, nhưng mà tôi có thể nói cho anh nghe.”

“Sau khi anh và chị tôi ly hôn, anh đừng gọi cha mẹ tôi là cha mẹ nữa, anh họ Trương, không họ Hoắc.”

“Cô Tống gì đó cũng có cha mẹ mà!”

“Đừng có đi nhận nhầm cha mẹ tôi, đàn ông có khí phách, dám bao nuôi phụ nữ, dám ngoại tình, thì cũng đừng sợ đầu sợ đuôi!”

Trương Sùng Quang khom người đứng dậy.

Hoắc Doãn Tư cố gượng tự mình đứng lên, đá vài chân lên người Trương Sùng Quang rồi mới đi về.

Một chiếc Bentley màu trắng đỗ dưới lầu, chính là cái chiếc xe có nội thất hồng phấn.

An Nhiên ngồi chờ trong xe, thấy anh đi ra thì lập tức bước lên đỡ anh: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, từng tuổi này còn đánh nhau cái gì, anh ngây thơ quá đi!”

Hoắc Doãn Tư ngồi trên xe, ngửa đầu đế cho vợ mình bôi thuốc, nói: “Chẳng lẽ cứ trơ mắt ra nhìn chị anh bị ức hiếp? Thằng nhãi Lục Thước đi công tác rồi, nếu không bọn anh có thế đánh tàn phế tên họ Trương kia luôn!”

An Nhiên rũ mắt bôi thuốc cho anh.

Một lát sau, cô nói: “Em không đau lòng anh

ta. Ý của em là anh không cần phải tự mình ra tay, anh đi tìm vài người cao to thì có phải là hiệu quả tốt hơn không?”

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau xoa bóp khuôn mặt non mềm của cô: “Không ngờ tống giám đốc An lại côn đồn như thế! Dù sao là anh không dám bao nuôi phụ nữ, nếu không thì tổng giám đốc An nhất định sẽ gọi người đánh gãy chân anh.”

An Nhiên đau lòng anh bị thương, nâng mặt anh lên hôn một cái.

Cô nghiêm túc nói: “Chỉ cần anh thoải mái hơn là được.”

Hoắc Doãn Tư không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, vuốt mái tóc dài đen thẳng của cô…

*

Trương Sùng Quang nằm tại chổ, một lúc lâu sau thư ký Tần mới mang theo hộp thuốc đi vào.

Cô ấy ngồi xổm xuống bôi thuốc cho anh.

Hầy, đánh mạnh tay ghê!

Thư ký Tân dịu dàng hỏi: “Tổng giám đốc Trương, có đau hay không hả?”

Trương Sùng Quang không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bóng đèn treo trên cao.

Thư ký Tần nhanh tay bôi thuốc cho anh, rồi chợt nói: “Chắc là nhà họ Hoắc dùng quan hệ, mới nộp đơn khởi tố vào buổi sáng mà buổi chiều tòa án đã gửi giấy mời rồi. Lúc nãy thư ký thứ hai nói cho tôi biết. Tổng giám đốc Trương, đế tôi đọc cho anh nghe.”

Trương Sùng Quang từ từ ngồi dậy, dựa nửa người trên sô pha, vươn tay ra.

Thư ký Tần đặt giấy mời vào trong tay anh.

Chỉ là một tờ giấy mỏng tăn, anh lại cảm thấy nặng nghìn cân… Anh nhìn chằm chằm tờ giây, cả buổi mới nói: “Cô đi ra ngoài trước đi. Tôi muốn yên lặng một lát.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2248: Hóa ra Hoắc Tây tùng muốn cứu vãn hôn nhân!


Trong phòng khách rộng lớn, ám thanh duy nhất là tiếng thở hắt ra của Trương Sùng Quang.

Dần dần nhịp thở của anh càng trở nên gấp gáp!

Anh nửa dựa vào ghế sofa, không ngừng nhìn quanh, không biết mình đang làm gì, muốn làm gì, chỉ cảm thấy như có một tảng đá lớn đang đè lên trái tim mình.

Nó nặng đến mức anh không thể thở được.

Anh bật dậy, đi tới đi lui trong phòng khách, cảm giác như mình đã đánh mất thứ gì đó, nhưng tìm đi tìm lại cũng không tìm thấy…

Đến tối, Trương Sùng Quang lái xe về.

Biệt thự yên tĩnh, anh xuống xe ngẩng đầu nhìn, thấy đèn không sáng.

Đi vào phòng khách, người giúp việc đi tới cầm lấy chiếc cặp từ tay anh, không dám nhìn vết thương trên mặt anh, chỉ nhẹ nhàng nói: “Phu nhân đưa cô chủ và cậu chủ về nhà mẹ ở rồi, cũng đưa cả Tiếu Quang đi rồi!.

Trương Sùng Quang đang đi lên lầu nhưng rồi lại đi xuống.

Dưới ánh đèn, giọng anh nhẹ nhàng: “Cô ấy

có nói gì không?”

Người giúp việc lắc đầu: “Phu nhân chỉ về đế mang theo con chó thôi. Cô ấy cũng không giải thích gì khác, chỉ nói rằng sắp tới cô ấy sẽ không về đây nữa. Cô ấy còn hỏi chúng tôi… hỏi chúng tôi có muốn cô ấy sắp xếp một công việc mới cho không”.

Người giúp việc vừa nói vừa như sắp khóc, cô ấy đã làm việc ở đây nhiều năm, thực sự không muốn rời đi.

Nghe xong, Trương Sùng Quang ngồi trên ghế sofa và châm một điếu thuốc.

Nhấp một ngụm, anh đứng dậy đi ra ngoài, chẳng mấy chốc bóng dáng anh đã chìm vào màn đêm trong sân, sau đó bên ngoài vang lên tiếng ô tô khởi động.

Trương Sùng Quang rất mệt mỏi nhưng không thể nghỉ ngơi.

Anh biết tính cách của Hoắc Tây, và cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hành vi của anh… Tại sao ngay từ đầu anh lại chấp nhận Tống Vận? Ngoài việc muốn trả thù Hoắc Tây và tận hưởng sự dịu dàng của phụ nữ đúng như bản chất xấu xa của một gã đàn ỏng, anh rốt cuộc là muốn làm gì?

Bản thân Trương Sùng Quang cũng không thể giải thích rõ ràng!

Anh đã ngoài ba mươi, làm kinh doanh nhiều năm, từ lâu anh đã trở thành một người giỏi tính toán. Trương Sùng Quang biết rõ cách ít đau đớn nhất là ly hôn với Hoắc Tây một cách đàng hoàng, giữ lại quyền thăm nom các con, có lẽ anh có thể kết hôn một lần nữa, như vậy anh có thể có người thừa kế khác ngoài Trương Duệ.

Cũng không đến nỗi ân đoạn nghĩa tuyệt với nhà họ Hoắc.

Nhưng Trương Sùng Quang không muốn lựa chọn con đường này, có lẽ anh đã chờ đợi thời khắc này từ lâu.

Chờ trái tim Hoắc Tây lại nóng lên,

Cho dù trái tim đó nóng lên vì căm hận!

Khi Trương Sùng Quang đến nhà họ Hoắc thì đã gần 11 giờ đêm, đèn trong nhà đã tắt.

Anh không báo cho ai biết, chỉ ngồi trong xe chờ đợi.

Từ hướng của anh, anh vừa ngấng đầu đã có thể nhìn thấy sán thượng bên ngoài phòng ngủ của Hoắc Tây. Anh vẫn còn nhớ năm xưa khi Hoắc Tây vừa về nước, họ từng cùng nhau hóng gió trên sân thượng này. Lúc đó làn gió thổi tung mái tóc dài của Hoắc Tây, cô xinh đẹp yêu kiều khiến anh điêu đứng suốt bao nhiêu năm.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2249: Trương Sùng Quang không có gì đế nói


Hoắc Minh cười lạnh một tiếng, thái độ không còn hiền hòa với anh nữa: “Tôi không chịu nổi việc giám đốc Trương gọi tôi là bố! Người ta nói, một người phụ nữ tốt sẽ không thể lấy hai chồng. Tương tự, Trương tiên sinh, cậu không thế nhận hai người bổ… Tôi đã cho người nghe ngóng rồi, cô Tống Vận đó cũng có cha mẹ, ông bà nội ngoại đều đủ cả. Không phải cậu bị thiếu hơi ấm sao, cả nhà họ sẽ giúp cậu ấm áp trở lại đấy, có khi còn hơn cả mười miếng dán giữ nhiệt ấy chứ”.

Miệng lưỡi của Hoắc Minh, Trương Sùng Quang không cách nào đáp trả.

Anh cười khố: “Bổ, con không có ý đó”.

Hoắc Minh lại cười lạnh: “ôm rồi gặm rồi mà không phải ý đó thì là ý gì? Trương Sùng Quang, khi làm ra những việc này cậu còn nhớ Hoắc Tây là vợ hợp pháp của cậu không? Miên Miên và Duệ Duệ đều sùng bái cậu không? Giờ thì tốt rồi, giờ ai cũng biết chuyện của cậu và cô Tống Vận đó rồi. Cậu nói xem bọn trẻ biết giấu mặt đi đâu?”

Trương Sùng Quang không có gì đế nói.

Anh thấp giọng cầu xin: “Bổ ơi, con muốn gặp Hoắc Tây”.

Hoắc Minh mắng cho đã miệng, nhưng khi nghe đến Hoắc Tây thì biếu cảm trên gương mặt lại có chút mơ hồ. ông nhìn về phía xa hồi lâu, sau đó thu tầm mắt lại quay sang nhìn Trương Sùng Quang, ông bình tĩnh gọi hai tiếng “Sùng Quang” lần cuối cùng: “Sùng Quang à, Hoắc Tây lớn lên không dễ dàng gì, cho nên trước nay tôi và mẹ nó mọi chuyện đều chiều theo ý kiến của nó, bao gồm cả cậu! cả nhà họ Hoắc chưa từng có ai coi cậu là người ngoài, nhưng từ hôm nay trở đi, cậu không phải bố của Miên Miên và Duệ Duệ nữa… Hai đứa nhỏ không thể theo cậu. Nếu cậu nế tình chúng ta từng như bố con thì hãy kết thúc chuyện

này êm đẹp đi!”

Hoắc Minh dừng một chút rồi nói: “Nhưng chuyện của hai đứa thì không thế được”.

Trương Sùng Quang đứng như trời trồng lắng nghe.

Hoắc Minh không nói gì nữa, chậm rãi đi về, trên đường đi đến cửa biệt thự, ông nhớ lại khi đó mình đã yêu cầu người đàn ông trong trại tạm giam viết một lá thư cắt đứt quan hệ, cũng yêu cầu người đó viết từ nay trở đi, Trương Sùng Quang là con trai của Hoắc Minh.

Mắt ông hơi cay cay.

Hoắc Minh hơi ngẩng đầu, cảm thấy buồn bã khó tả, nhưng vẫn không dừng bước.

Ông ấy nghĩ, cuối cùng thì duyên làm cha con của họ cũng ngắn ngủi.

Tình cờ, Miên Miên và Duệ Duệ lúc này cũng xuống lầu ăn sáng, hai chị em rất tự lập, đều ngoan ngoãn xách cặp đi xuống lầu. Từ hướng cầu thang hai đứa trẻ tình cờ nhìn thấy Trương Sùng Quang đang đứng trong bãi đậu xe.

Trương Duệ mím môi.

Đôi mắt to của Miên Miên rưng rưng nước mắt, cô bé im lặng đi xuống lầu, ngồi trước bàn ăn. Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé: “Cháu muốn thì đi đi!”

Miên Miên do dự một chút, Tiểu Quang đi theo phía sau.

Khi họ ra ngoài, cô bé không lao tới như trước nữa, cô bé nhìn chằm chằm vào bổ mình từ xa. Yết hầu của Trương Sùng Quang chuyển động qua lại, anh vẫy tay, cô bé từ từ đi về phía đó.

Cũng không ôm bố như mọi khi!

Cô bé ngấng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Mẹ nói, bố mẹ sắp ly hôn! Bố, không phải bố đã nói bố mẹ sẽ không ly hôn sao?”

Trương Sùng Quang không thế trả lời.

Anh quỳ xuống, đặt tay lên vai cô bé và ôm cô bé vào lòng một lúc.

Miên Miên ban đầu có chút phản kháng, cô bé đã nghe thấy bọn trẻ trong lớp nói rằng bố cô yêu một nữ minh tinh, cô bé sắp có mẹ kế và em trai em gái.

Miên Miên muốn hỏi, nhưng niềm kiêu hãnh của cô bé không cho phép.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2250: Hơn nữa


Công ty của Trương Sùng Quang bị nhiều thế lực chèn ép, nối bật nhất là Hoắc Doãn Tư và Lục Thước, bọn họ thực sự đang muốn đẩy công ty của anh vào đường cùng… Trương Sùng Quang bận đến mức không có thời gian ngủ chứ đừng nói đến cầu xin Hoắc Tây tha thứ.

Hơn nữa, anh cũng không thể gặp được cô.

Phiên tòa đầu tiên về vụ ly hôn của họ được xét xử không công khai, anh còn tưởng Hoắc Tây sẽ đến.

Trương Sùng Quang đã ở lại đó nửa ngày.

Nhưng khi anh đến tòa, Hoắc Tây lại không đến, cô giao toàn quyền cho luật sư Vương giải quyết… Tất nhiên, lần xét xử đầu tiên không dẫn đến ly hôn ngay lập tức, Trương Sùng Quang nhất quyết đòi gặp trực tiếp Hoắc Tây thì mới thương

lượng về thỏa thuận ly hôn!

Sau khi bước ra khỏi tòa án và ngồi lên xe, anh nhận được cuộc gọi từ Hoắc Táy.

Cuộc gọi đến từ điện thoại cố định của công ty luật.

Trương Sùng Quang cầm điện thoại, nhẹ giọng nói: “Cuối cùng em cũng chịu liên lạc với anh! Hoắc Tây, chúng ta gặp mặt đi!”

Hoắc Tây giọng nói không cảm xúc: “Phiên tòa đầu tiên chưa thể ly hôn, nhưng phiên tòa thứ hai nhất định sẽ có phán quyết! Trương Sùng Quang, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi không trốn tránh anh… Tôi chỉ cảm thấy nhìn thấy anh thật ghê tởm”.

Những ngón tay của Trương Sùng Quang cầm chặt điện thoại đến mức trắng bệch.

Đúng lúc Hoắc Tây đang định cúp điện thoại, anh lạnh lùng nói: “Chúng ta đã đi đến mức như ngày hôm nay, em không phải cũng có trách nhiệm sao? Em có thể phủ nhận rằng mình vẫn nhớ Bạch Khởi sao? Việc anh làm thực sự là đáng hận và không thế tha thứ sao?”

“Có! Năm xưa tôi không nên đưa anh về nhà”.

“Tôi không phủ nhận! Tôi vẫn nhớ đó”.

“Đó là một tội ác không thể tha thứ!”

Hoắc Tây tự giễu cười nói: “Trương Sùng Quang, anh vẫn không hiểu tại sao chúng ta không thể tiếp tục! Nếu không thích, không thể chung sổng với nhau, chúng ta có thể ly hôn và chia tay. Nhưng anh luôn dùng cách cực đoan nhất để nói với tôi rằng đoạn tình cảm tôi từng dành cho anh…là không đáng”.

Trương Sùng Quang còn muốn nói điều gì đó, nhưng yết hầu anh chuyển động lên xuống rồi cũng không thể nói được lời nào.

Nụ cười của Hoắc Tây càng nhạt đi: “Vậy là xong! Trương Sùng Quang, mọi chuyện đã kết thúc… giữa chúng ta!”

Cô ấy cúp máy.

Trương Sùng Quang một mình ngồi trong xe, muốn hút một điếu thuốc, lại phát hiện hộp thuốc đã trống rỗng… Điện thoại lại vang lên, là thư ký Tân gọi: “Giám đốc Trương, cuộc họp sắp bắt đầu rồi!”

“Tôi biết rồi!”

Trương Sùng Quang bình tĩnh đáp lại, cúp điện thoại và khởi động xe.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2251: Vào tối thứ Sáu


Anh bắt đầu uống rượu, một người từng khá kín tiếng giờ bắt đầu ra ngoài dự tiệc nhiều hơn.

Trong những căn phòng cao cấp đầy các cô gái trẻ xinh đẹp. Cơ thể trẻ trung của họ cọ xát vào anh, dịu dàng phục vụ, rót rượu cho anh, hay nhét những tấm danh thiếp nhỏ thơm vào túi áo vest của anh, nhưng Trương Sùng Quang lại

không hề có hứng thú.

Thỉnh thoảng khi dậy sớm, anh nghĩ lại xem đã bao lâu rồi mình khỏng làm chuyện vợ chồng.

Vào tối thứ Sáu, anh lại say khướt.

Anh loạng choạng và được tài xế Tiểu Lưu dìu lên xe, anh nhắm mắt nói: “Về nhà đi!”

Tiểu Lưu đang định khởi động xe.

Một người nào đó đột nhiên đứng trước đầu xe khiến anh ta giật mình, không khỏi chửi rủa: “Mù hay sao mà không nhìn thấy xe, đường rộng thế kia mà không đi!”

Người phụ nữ không chịu rời đi, Tiếu Lưu còn trẻ tính tình xốc nổi liền lập tức nhảy xuống xử lý.

Trương Sùng Quang kéo cà vạt và mở mắt ra.

Thì ra là Tống Vận!

Lợi dụng Tiểu Lưu không chuẩn bị, Tống Vận lao tới mở cửa xe, buồn bã gọi: “Trương Sùng Quang, em đã tìm anh rất nhiều lần, nhưng thư ký Tân không cho em gặp anh”.

Cô ta hơi sững sờ trong giây tiếp theo.

Người đàn ông trong xe sau khi uống rượu vẫn có vẻ quyến rũ nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng đến thế.

Không hề giống như trước đây.

Trước đây anh đã từng mỉm cười với cô ta, và anh cũng đã nằm trên đùi cô ta lướt điện thoại di động… Tất cả sự dịu dàng đó là giả tạo sao?

Cô ta không tin điều đó!

Trương Sùng Quang không nhìn cô, anh nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng nói: “Cô Tống, chỉ là cuộc vui ngắn ngủi mà thôi. Tôi chưa bao giờ hứa hẹn với cô điều gì! Sau này đừng đến tìm tôi nữa!”

Trong lòng anh căm ghét cô ta.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2252: Tim anh chợt rung động


Tổng Vận run rấy cầm lấy mười triệu.

Cô ta cảm thấy nhục nhã, thứ cô ta muốn là hơn mười triệu rất nhiều… Giây tiếp theo, cô ta xé tờ séc thành từng mảnh, bướng bỉnh nhìn anh: “Em biết anh coi thường em, anh sẽ thấy buồn cười khi em nói những lời này, nhưng em thực sự thích anh và muốn ở bên anh”.

Tống Vận nói xong liền rời đi không thèm ngoảnh lại.

Trương Sùng Quang nhìn bóng lưng cô ta như có điều suy nghĩ.

Tiểu Lưu lại lên xe, anh ta cũng đã nghe nói về chuyện bê bối của ông chủ, không khỏi nói: “Loại phụ nữ này, không thể tin lời cô ta nói được. Nếu giám đốc ở vị trí của tôi, cô ta đã sớm tìm cái mỏ mới từ lâu rồi chứ làm gì còn ở đây mà khóc lóc!”

Trương Sùng Quang dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Trong thâm tâm anh biết vấn đề lớn nhất giữa anh và Hoắc Tây là anh chứ không phải Tống Vận.

Chính anh là người đã cho Tống Vận một cơ hội.

Trương Sùng Quang trở lại biệt thự.

Người giúp việc muốn pha trà giải rượu cho anh, anh xua tay bảo không cần. Nhưng khi nằm trên giường, anh cảm thấy đau dạ dày đến nổi không chịu nổi nên mở tủ đầu giường ra, định lấy chút thuốc.

Anh nhớ Hoắc Tây đã để hết thuốc ở đây.

Nhưng lần tìm rất lâu, anh chỉ chạm vào một vật nhỏ hình tròn, còn trơn trượt… Đó là cái gì?

Trương Sùng Quang ngồi dậy, mở ngăn kéo lấy ra.

Đó là một quả bóng thủy tinh nhỏ, có kích thước bằng quả bóng golf, có nhiều màu sắc và rất đẹp.

ở giữa là một chiếc lá phong.

Trương Sùng Quang trợn mắt, bởi vì loại lá phong này chỉ có ở Canada, ở nhà họ Hoắc cũng có một cây do anh và Hoắc Tây trồng khi còn nhỏ.

Tim anh chợt rung động.

Anh háo hức lật nó lại và nhìn thấy dòng chữ được khắc trên đế.

Đây là món quà kỷ niệm mà Hoắc Tây muốn tặng cho anh.

Thì ra lúc đó cô cũng muốn cứu vãn cuộc

hôn nhân của mình nhưng không kịp nói ra, quà của cô cũng không được gửi đi.

Ở metruyen hot.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Anh nhớ lại đêm đó, anh cố ý mời Tống Vận, cố ý để Tống Vận xuất hiện trước mặt Hoắc Tây để kích thích cô… Anh để một người phụ nữ mình vô tình ôm hôn sau khi uống rượu xuất hiện trước mặt vợ mình.

Đêm đó, anh cũng cưỡng ép Hoắc Tây, cố tình khiến cô đau lòng.

Khi đang đau đớn dưới thân thế anh, Hoắc Tây đang nghĩ gì nhỉ?

Chẳng lẽ cô cho rằng tình yêu của mình bao nhiêu năm đều là sai sao, cô đang nghĩ… một người đàn ông đáng ghê tởm như vậy, không đáng để cô nổ lực làm hòa nữa.

Trương Sùng Quang đột nhiên đưa tay ra che mắt.

Cơn đau ở bụng lại càng khó chịu hơn.

Mồ hôi túa ra trên trán, nhưng anh không muốn uống thuốc vì anh biết… mình đã mất đi một thứ còn quan trọng hơn cơ thể.

Trương Sùng Quang điên cuồng gọi điện cho Hoắc Tây.

Nhưng anh vẫn không thế liên lạc được, anh không thể liên lạc được với điện thoại của cô…

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2253: Hoắc Tây, cho anh thêm một cơ hội nhé!


Trong phiên tòa thứ hai, Trương Sùng Quang cuối cùng cũng gặp Hoắc Tây.

Anh không còn hy vọng gì nữa, nhưng khi xe anh lái đến cống tòa án, bóng dáng quen thuộc bước ra từ chiếc BMW màu trắng đối diện chính là người vợ mà anh đã lâu không gặp.

Một thời gian không gặp, Hoắc Tây rõ ràng đã gầy đi.

Cô cũng nhìn thấy Trương Sùng Quang khi đóng cửa xe, nhưng khi anh muốn xuống xe nói chuyện với cô, cô bước vào cổng tòa án trước, chỉ đế lại một bóng lưng.

Trương Sùng Quang đuối theo cô: “Hoắc Tây!”

Cô đứng lại, bước chân của anh cũng từ từ chậm lại như sợ làm cô giật mình. Khi chỉ còn cách anh một bước, anh muốn nói chuyện với cô, muốn nói nhiều lắm nhưng lại không thốt ra được lời nào.

Anh chỉ thì thầm với cô: “Hoắc Tây”

Hoắc Tây không quay đầu lại: “Chúng ta hãy nói chuyện ở phiên tòa!”

Trương Sùng Quang trong lòng đau xót, lúc anh định nói tiếp thì Hoắc Tây đã đi mất.

Trong suốt bốn giờ ở phiên toà, anh cứ nhìn chằm chằm vào cô. Cô đã gầy đi rất nhiều… và mái tóc của cô đã trở lại màu nâu ban đầu, anh mơ hồ nhớ ra rằng anh đã nói cỏ để tóc đen là đẹp nhất, cho nên cô vẫn luôn để tóc đen.

Hiện tại cô đã nhuộm tóc lại.

Trương Sùng Quang biết điều này có ý nghĩa gì, sắc mặt không khỏi tái nhợt.

Không có phán quyết nào được đưa ra trong phiên tòa thứ hai và thấm phán cho biết sẽ định ngày đưa ra phán quyết cuối cùng. Hoắc Tây nói cô không có ý kiến gì, cô nói ngắn gọn với luật sư Vương vài câu rồi rời đi. Trương Sùng Quang đã đuổi kịp cô ở bãi đậu xe bên ngoài.

“Hoắc Tây!”

Hoắc Tây vừa mở cửa xe, quay đầu lại thì nghe thấy giọng nói của anh, sắc mặt bình tĩnh không cảm xúc, cò hỏi anh: “Những gì tôi muốn nói trong phiên tòa, luật sư đã nói rồi. Trương Sùng Quang… giữa chúng ta vẫn còn chuyện gì cần nói sao?”

“Cái này!”

Trương Sùng Quang từ trong túi móc ra quả cầu thủy tinh nhỏ, nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng nói: “Anh tìm thấy cái này trên bàn đầu giường, Hoắc Tây… chúng ta từng có cơ hội hàn gắn mối quan hệ, phải không?”

Dưới ánh mặt trời, tấm kính trở nên chói lóa.

Hoắc Tây nhớ ngón tay của mình bị phồng rộp khỉ cô làm món quà nhỏ này.

Trương Sùng Quang lại nói: “Lá phong ở đây là lá phong được hái ở nhà cũ, cây phong được trồng khi chúng ta còn nhỏ. Hoắc Tây, em vẩn không quên những thứ đó, anh cũng sẽ không để em quên! Đêm đó anh đã đến xem cái cây và nó đã lớn lên, rất cao và đẹp…”

Anh say sưa nói, Hoắc Táy lặng yên nghe.

Cô cười nhẹ nói: “Thứ này không có ý nghĩa gì cả! Nếu anh hiểu lầm rằng chúng ta vẫn còn cơ hội và tôi vẫn nhớ đoạn tình cảm cũ thì tôi sẽ quay lại chặt cái cây đó”.

Trương Sùng Quang sửng sốt, một lúc sau mới nhẹ nhàng hỏi: “Em không hề nhớ tình cảm năm xưa của chúng ta à?”

Tinh cảm năm xưa?

Hoắc Tây chỉ cảm thấy buồn cười, hết lần này đến lần khác anh ấn cô xuống bùn, tại sao những khi đó anh không nghĩ đến tình cảm năm xưa? Khi anh và Tống Vận hôn nhau trong căn hộ đó, anh liệu có nghĩ đến tình cảm năm xưa không?

Đột nhiên, Hoắc Tây liếc mắt nhìn thấy Tống

Vận.

Cô ta đứng ở góc lối vào tòa án, trỏng rất duyên dáng.

Sắc mặt Hoắc Tây càng ngày càng lạnh lùng, cô giữ cửa xe, bình tĩnh nói: “Lẽ ra tôi không nên ở bên anh khi anh từ nước ngoài trở về”.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2254: Nhưng bây giờ


Trương Sùng Quang đã uống quá nhiều, anh bám vào tường bước vào lối đi của câu lạc bộ, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, nhưng cúi đầu

châm lửa mấy lần mà không được.

Thư ký Tần đuổi theo khuyên nhủ: “Giám đốc Trương, bác sĩ nói anh nên bỏ thuốc lá và cai rượu đi”.

Trương Sùng Quang thản nhiên nói: “Chỉ là một gợi ý thôi! Đi tiếp khách thì sao có thế không hút thuốc và uống rượu”.

Thư ký Tân không nói gì.

Cô ấy mơ hồ nhớ tới thời điểm quan trọng khi mới thành lập công ty, giám đốc Trương có đi tiếp khách cũng hết sức tiết chế… Khi đó tình cảm của anh và luật sư Hoắc rất tốt nên anh cũng rất biết chăm sóc bản thân.

Nhưng bây giờ…

Thư ký Tân đang suy nghĩ thì nhìn thấy Hoắc Tây và giám đổc cảnh sóng vai đi tới, hình như vừa mới tham gia một bữa tiệc cùng nhau.

Là Cảnh Thuỵ đã nhờ Hoắc Tây làm giúp một việc, bây giờ việc đã xong, anh ta vừa đi vừa nói: “Cảm ơn chị rất nhiều, em thay mặt tám đời tổ tiên nhà em cảm ơn chị!”

“Được rồi, hình như tôi còn nhỏtuối hơn anh một chút!”

Hoắc Tây nhẹ nhàng nói, nhưng giây tiếp theo ánh mắt cô sững lại khi nhìn thấy Trương Sùng Quang đang say khướt.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nhìn rất tuấn tú, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc nhưng chưa châm lửa. Chắc chắn anh đã chú ý đến cô và đang nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt sâu đến mức khó có thế biết được anh đang nghĩ gì.

Nhìn nhau hồi lâu, Hoắc Táy nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”

Cảnh Thuỵ sau khi sững sờ một lát thì lập tức gật đầu: “Đế em đưa chị xuống lầu”.

Khi họ đi ngang qua Trương Sùng Quang, Cảnh Thuỵ chân run run gật đầu với anh như một lời chào… Trương Sùng Quang không thế ngờ rằng giây tiếp theo Trương Sùng Quang sẽ nắm lấy tay Hoắc Tây và kéo mạnh, ấn cô vào bức tường câu lạc bộ.

Hoắc Tây tỉnh táo lại: “Trương Sùng Quang, buông tôi ra!”

Cô vùng vẫy, Trương Sùng Quang dùng sức đế giữ cô lại, dưới ánh đèn pha lê, đôi mắt anh đỏ ngầu đến đáng sợ, anh nhìn chằm chằm vào cô và hỏi: “Tại sao em lại ở với cảnh Thuỵ? Em có thế nói chuyện và cười đùa với cậu ta, vậy mà không thế nhìn anh dù chỉ một lần sao?”

Hoắc Tây trốn không được, hơi ngấng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh.

Ánh mắt cô đầy khinh thường.

“Anh thực sự không thích nhìn thấy ánh mất

này!”

Trương Sùng Quang cúi xuống khàn giọng thì thầm sau tai cô, sau đó hôn lên môi cô trước khi cô kịp phản kháng. Hoắc Tây làm sao có thế đồng ý? Cô giãy giụa một cách tuyệt vọng nên anh một tay giữ tay cô lại, tay kia siết chặt cằm của cô, buộc cô phải chấp nhận mình.

“Trương Sùng Quang, anh điên rồi!”

“ừ, anh điên rồi…Ước gì anh có thế chết cùng em, Hoắc Tây…em có đau không? Giờ anh đau quá”.

Cảnh Thuỵ và thư ký Tần ở bên cạnh cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Cảnh Thuỵ mạnh dạn đi tới kéo người ra, vừa kéo vừa nói: “Anh Sùng Quang, anh hãy bình tĩnh nói chuyện đã, không thế tuỳ tiện hôn người khác như vậy! Chúng ta đang ở câu lạc bộ, lại còn giữa ban ngày ban mặt nữa!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2255: Một lúc lâu sau


Hoắc Tây lợi dụng tình thế và đẩy anh ra.

Cô rời đi không chút luyến tiếc, cảnh Thụy muốn tiễn cô nhưng Hoắc Tây từ chối, cảnh Thụy quay lại nhìn Trương Sùng Quang: “Anh Sùng Quang, để em đưa anh về! ôi, anh say quá rồi!”

Nói rồi Cảnh Thuỵ định tới dìu Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang đứng thẳng, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, anh nói: “Tôi ổn!”

Cảnh Thuỵ ở phía sau hét lên: “Này, anh Sùng Quang, anh trông chẳng ổn chút nào, thực sự không cần em tiễn anh sao?”

Người đã đi rất xa.

Thư ký Tân nhìn cảnh Th uy, bất đắc dĩ nói: “Dạo này ngày nào anh ấy cũng uống, không biết

chăm sóc bản thân chút nào”.

Cảnh Thụy lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.

Anh ta cầm điếu thuốc, nhìn về phía xa rồi nói: “Sớm muộn gì rồi cũng uống đến hư người thôi!”

Trương Sùng Quang đi xuống lầu, tài xế của anh đã đậu xe ở dưới chờ đợi. cửa xe mở ra, anh đang định bước vào.

Một bóng dáng mảnh khảnh bước ra cạnh anh.

vẫn là Tống Vận.

Trương Sùng Quang dừng một chút, lại nghe thấy Tổng Vận van nài: “Anh và cô ấy sắp ly hòn, sao anh không xem xét đến việc ở bên em?”

Trương Sùng Quang ngước nhìn ánh trăng, sau đó cụp mắt xuống nhìn người phụ nữ trước mặt.

Anh nhẹ giọng nói: “Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không, tôi sẽ khiến cô không thể ở lại thành phố B này”.

Anh lên xe, tài xế nhanh chóng lái xe đi.

Tổng Vận vỗ vào cửa xe không chịu bỏ cuộc: “Trương Sùng Quang, em thích anh!”

Tài xế nghe xong những lời này thì ngứa

răng, không nhịn được nói: “Giám đốc Trương, người phụ nữ phiền toái này sớm muộn cũng trở thành mầm họa, sao anh không xử lý cô ta đi! Đến tôi nhìn còn thấy bực mình thì phu nhân còn cảm thấy thế nào đây!”

Trương Sùng Quang không nói gì, tài xế cũng không nói gì thêm.

Trương Sùng Quang trở lại biệt thự.

Biệt thự vắng tanh, hầu hết những người giúp việc cũ đã rời đi, chỉ còn hai ba người khá già còn ở lại, có lẽ vì chưa tìm được công việc mới.

Trương Sùng Quang không có việc gì làm ngoài uống rượu, vừa uống rượu vừa nghĩ đến Hoắc Tây.

Anh lấy điện thoại di động gọi đi gọi lại cho cô.

Lúc nào cũng là tiếng máy bận.

Anh không biết mình đã uống bao nhiêu, khi tỉnh dậy trời đã sáng, nắng chói chang, đã là trưa ngày hôm sau… Thư ký Tần dùng khăn lau mặt cho anh, thấy anh tỉnh lại liền nói: “Bà Ngô gọi cho tôi, bảo tôi tới xem giám đốc có ổn không! Thế nào? Cuộc sống một mình có thoải mái không? Tôi đã nói anh sẽ hối hận mà”.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2256: Cô ngồi ở quầy bar và gọi một ly cocktail


Trương Sùng Quang ngồi dậy, sững lại.

Một lúc sau anh hỏi: “Nếu tôi đi, liệu cô ấy có không đi nữa không?”

Thư ký Tần lắc đầu: “Có lẽ là không! Luật sư Hoắc luôn phân biệt rõ ràng việc công và việc tư. Cô ấy sẽ không làm như vậy bởi vì…”

Trương Sùng Quang ngắt lời cô ấy.

Anh cay đắng nói: “Cô ấy không phải là vì công tư phân minh, cô ấy chỉ là không quan đến vậy, cũng không quan tâm đến việc có gặp tôi hay không… Ánh mắt cô ấy nhìn tôi bây giờ còn tệ hơn cả một người xa lạ”.

Thư ký Tân không thế nói quá nhiều về chuyện vợ chồng họ.

Trương Sùng Quang lái xe ra ngoài vào buổi tối.

Không ngờ, anh lại gặp con gái của cố Vân Phàm và Lý Tư Ỷ… Lý Tư Ỷ đang dắt cô bé đi dạo trong trung tâm thương mại, trên tay cô bé ôm một con vịt nhỏ màu vàng mà cô bé rõ ràng rất thích.

Cô bé tên cổ Tư Kỳ trông khá lạnh lùng và kiêu ngạo.

Nhưng cô bé rất bám Lý Tư Ỷ, luôn nhìn Lý Tư Ỷ bằng ánh mắt ngây thơ vô sổ tội, còn đòi được dắt tay, thi thoảng còn đòi ôm.

Trương Sùng Quang lặng lẽ nhìn qua tấm kính, anh nghĩ đến những đứa con của mình.

Hình như đã lâu rồi cha con họ chưa gặp nhau!

Miên Miên từng rất thân thiết với anh, hồi nhỏ cô bé cũng rất thích được anh ôm.

Lý Tư Ỷ lúc này đã nhìn thấy anh, đi vòng qua đó chào anh: “Giám đốc Trương”.

Trương Sùng Quang khẽ mỉm cười đáp: “Em cứ gọi là anh Sùng Quang giống như An Nhiên đi!”

Lý Tư Ỷ chỉ khẽ mỉm cười, không đáp lại.

Trương Sùng Quang chợt hiếu ra rằng mình sắp ly hòn với Hoắc Tây, anh không còn là anh rể Sùng Quang của Hoắc Doãn Tư, anh rể Sùng Quang của An Nhiên, anh rể Sùng Quang của Hoắc Kiều… cũng không phải là con trai của Hoắc Minh.

Trong lòng anh có một cơn đau nhói.

Nhưng anh lại khẽ mỉm cười: “Gọi giám đốc Trương cũng được rồi”.

Lý Tư Ỷ cảm thấy bầu không khí không được tự nhiên nên kiếm cớ rời đi cùng cố Tư Kỳ.

Cổ Tư Kỳ nằm trên vai cô và không ngừng quan sát Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang lặng lẽ quan sát, hồi lâu sau mới quay lại xe. Suy nghĩ một lúc, anh bấm sổ điện thoại của nhà họ Hoắc, người giúp việc trả lời, anh nói mình muốn gặp Hoắc Tây.

Người giúp việc nghe thấy giọng nói của anh thì có chút do dự.

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nói: “Tôi

muốn nói chuyện với cô ấy về Miên Miên và Duệ Duệ”.

Người giúp việc lại mềm lòng và cũng mong hai vợ chồng có thể hòa giải nên đi gọi người. Không ngờ Hoắc Tây lại nhận điện thoại của anh, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì à?”

Trương Sùng Quang trầm mặc hồi lâu, giọng nói khàn khàn: “Hoắc Tây, em có thế cho anh một cơ hội nữa được không?”

Tiếng thở ở đầu bên kia thật nhẹ nhàng.

Hoắc Tây không trả lời, nhưng cô cũng không lập tức cúp điện thoại, ước chừng nửa phút sau, cô nhẹ nhàng cúp điện thoại… Trương Sùng Quang lặng yên ngồi trong xe, một cảm giác bất lực lan ra khắp toàn thân.

Chiều tối thứ bảy, Trương Sùng Quang đến như đã hẹn. Anh mặc một bộ vest cổ điển đen trắng, trông vừa lịch lãm vừa phóng khoáng.

Trong biệt thự của nhà họ cố, một bữa tiệc cocktail theo phong cách phương Tây được tổ chức rất sang trọng.

Nhưng anh không ngờ Hoắc Tây lại đến và về sớm.

Trương Sùng Quang đi vòng quanh cũng không tìm thấy cô, trước khi rời đi, anh hỏi một

người quen mới biết là cô vừa về.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2257: Ly hôn! Đoạn kết này khó chịu hay bi thương?


Hoắc Tây không uống ly cocktail đó.

Bác sĩ Tạ yêu cầu cô ngừng uống rượu.

Bác sĩTạ là con trai của một gia đình danh giá, là chuyên gia về tâm lý học ở nước ngoài trở về và hiện đang tư vấn tại một bệnh viện ở thành phố B.

Quán bar này chính là do anh ta mở, anh ta đã mời Hoắc Tây qua để thư giãn nhưng cô không được phép uống rượu. Tạ Quân cảnh báo cô không được uống những đồ uống chứa cồn, nếu không cô sẽ dễ bị rối loạn giấc ngủ.

Cách đây một thời gian, Hoắc Tây đã hoàn thành một buổi trị liệu tâm lý tại chỗ của bác sĩ Tạ.

Gần đây cô ấy mới có thời gian rảnh đế ghé qua đây thư giãn.

Tạ Quân nói cô đang hồi phục tốt.

Hoắc Tây nhìn người đàn ông chơi ghi-ta trên sân khấu, anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen. Tạ Quân trông sáng sủa, gọn gàng nhưng cũng có chút xanh xao, kỳ thực anh ta đã ngoài 30 rồi.

Sau hai bài hát, Hoắc Tây quyết định ra về.

Trên quầy bar bằng gỗ tối màu, ly cocktail màu hồng nhạt nằm yên lặng ở chỗ của nó.

Trước cửa quán bar, một bóng người cao lớn đang đứng.

Anh mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, áo gió mỏng màu xanh nước biền nhìn rất điển trai nhưng ánh mắt lại vô cùng u ám. Người đàn ông đó không ai khác chính là Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây có chút giật mình.

Nhưng Trương Sùng Quang đã nắm lấy cổ tay cô, nghiến răng hỏi: “Anh ta là ai? Tinh yêu mới của em à? Bà Trương, đừng quên chúng ta còn chưa ly hôn. Vậy mà em ngày nào cũng đến đây tìm người đàn ông khác?”

Hoắc Tây theo bản năng muốn giằng tay mình ra: “Anh nói linh tinh gì vậy! Anh ấy là…”

Lời nói bị Trương Sùng Quang cắt ngang.

Anh kéo cô ra ngoài, không muốn chàng trai bên trong nhìn thấy cô dù chỉ một giây. Anh mở cửa chiếc Land Rover màu đen, ném Hoắc Tây vào trong rồi thắt dây an toàn cho cô.

“Em tốt nhất là đừng cử động!”

Tốc độ của Trương Sùng Quang thật đáng kinh ngạc, anh đã lên xe trước khi cô kịp xuống xe, đạp chân ga mà không thắt dây an toàn. Sau

đó anh vừa lái xe vừa thắt dây an toàn, vẻ mặt khó coi đến đáng sợ.

Xe chạy rất nhanh và cả hai đều không nói gì-

Những ánh đèn neon trong thành phố cứ nhấp nháy rồi lùi dần về phía sau… Giống như đang tua lại những kỷ niệm giữa họ.

Ước chừng mười phút sau, Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Anh đưa tôi đi đâu?”

Có tiếng “cạch”.

Chiếc Land Rover màu đen đột ngột phanh gấp, dừng lại bên đường, Hoắc Tây lao về phía trước.

Cô chưa kịp định thần lại thì cơ thế đã bị Trương Sùng Quang kéo qua.

Những nụ hôn vồ vập rơi xuống môi, mặt và cằm cô… Anh háo hức đến mức muốn nuốt chửng cô, cúc áo sơ mi của cô bị anh mở ra, lòng bàn tay to lớn của anh xâm nhập không thương tiếc.

Anh đối xử với cô như đối xử với loại phụ nữ rẻ tiền.

Hoắc Tây liều mạng giãy giụa.

Nhưng cô đã bị anh ấn chặt vào lưng ghế, làm sao cô có thể thoát ra được. Cho dù cô nắm lấy mái tóc đen của anh, kéo mạnh, anh cũng



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2258: Anh ta là người thay thế Bạch Khởi à?


Đột nhiên, anh lại nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần, hơi thở của anh và cô hòa vào nhau, anh lạnh lùng nói: “Em cho rằng anh bấn thỉu, em thì tốt hơn sao? Không phải lúc nào bên cạnh em cũng có người khác sao? Ngày xưa có Bạch Khởi, còn

người bây giờ là ai? Anh ta là người thay thế Bạch Khởi à?”

Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Anh nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì tôi nói cho anh biết người đó là…”

“Anh không quan tâm anh ta là ai! Anh không quan tâm!”

Trương Sùng Quang đột nhiên buông cô ra, ngồi thẳng dậy nhìn về phía trước, một lúc sau, từ trên kệ lấy ra một hộp thuốc lá. Hoắc Tây nhìn thấy trong đó có một lọ nước hoa tên là “Nha phiến”.

Cô nghĩ chính Tống Vận đã đế lại nó.

Cô cảm thấy buồn nôn, quay đầu sang một bên nói: “Để tôi xuống xe”.

Trương Sùng Quang cũng nhìn thấy chai nước hoa, nhưng lại thản nhiên cười, cúi đầu, châm thuốc hút một hơi, sau đó nghiêng người nhìn cô nói: “Em không cần xuống xe vội. Anh sẽ không quấy rầy em, chỉ có mấy lời muốn nói rõ với em thôi”.

Hoắc Tây thoáng nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt anh.

Cô đã đoán được anh muốn nói gì, bình tĩnh tựa lưng vào ghế, thờ ơ nhìn về phía đầu xe.

Trương Sùng Quang hút nửa điếu thuốc rồi

dập thuốc.

Vừa dập điếu thuốc, anh vừa bình tĩnh nói: “Em có thể có người khác, tại sao anh lại không thế? Hoắc Tây, em muốn ly hôn… Được rồi, chúng ta ly hôn đi!”

Bên ngoài, màn đêm kinh hoàng đến nỗi dường như xé nát lòng người.

Hoắc Tây không cảm thấy đau.

Cô nghe thấy Trương Sùng Quang tiếp tục nói với giọng rất bình tĩnh: “Chúc mừng, từ nay em được tự do! Anh cũng tự do như vậy. Từ giờ trở đi, việc anh tìm Tống Vận hay Trương Vận không liên quan đến em nữa, còn em tìm Bạch Khởi hay Chu Khởi nào đó… cũng không liên quan đến anh nữa!”

Nói xong, anh cười khẩy.

Hoắc Tây hít một hơi thật sâu và nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thế: “Đúng vậy! Anh nói đúng! Từ nay giữa chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa!”

Một âm thanh nhỏ vang lên trong xe.

Chiếc xe đã được mở khóa.

Trương Sùng Quang giọng nói lạnh lùng, không còn chút ấm áp. Anh không nhìn cô, nói: “Xuống xe ngay!”

Đó là một đêm đầu thu khá lạnh.

Hoắc Tây không mặc áo khoác, chân vẫn đi giày cao gót, nhưng lúc này người đàn ông đã trở nên nhẫn tâm, anh đuối cò ra khỏi xe… Hoắc Tây nghiến răng mở cửa xe.

Cô đứng trong làn gió lạnh, cơ thể khẽ run lên.

Trương Sùng Quang ngồi trong xe, quay đầu lại lặng lẽ nhìn cô vài giây…rồi lái xe đi.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2259: Đi thế này còn khó hơn


Hoắc Tây nhìn thấy là anh ta, nhấc giày cao gót lên nói: “Đi thế này còn khó hơn”.

Tạ Quân hỏi người trong quán bar, đoán được Trương Sùng Quang đã đưa người đi, và bọn họ lại cãi nhau.

Anh ta dắt xe đạp tới, chỉ vào ghế sau: “Lên xe đi! Anh đưa em đến bệnh viện. Hơn nữa… em phải nhập viện”.

Hoắc Tây không còn là cô gái nối loạn nữa.

Cô lặng lẽ ngồi ở yên sau xe đạp của Tạ Quân. Một lúc sau, bầu trời đêm bắt đầu đổ cơn mưa phùn, Tạ Quân bằng cách nào đó đã lấy ra một chiếc ô và đưa cho cô: “Đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!”

Những cơn mưa phùn dai dẳng, âm thầm làm ẩm vạn vật.

Tạ Quân nghe thấy tiếng thở khó nhọc ở phía sau, im lặng một lúc rồi hỏi: “Chắc hẳn em rất yêu anh ta phải không?”

Hoắc Tây nhìn lên bầu trời đêm và khẽ chớp mắt.

Cô không trả lời câu hỏi của Tạ Quân…

Đêm ấy, cô và Trương Sùng Quang hoàn

toàn chia tay, nhưng cô lại nhìn thấy tin tức về anh trên hot search, nói chính xác là tin tức về anh và Tống Vận.

Trong chiếc xe đắt tiền, người đàn ông có vẻ say khướt.

Người phụ nữ chăm sóc anh một cách dịu dàng tỉ mỉ, giúp anh cởi khuy áo sơ mi trắng, người đàn ông không từ chối… Anh nhìn người phụ nữ bằng đôi mắt trong veo, dường như có chút dịu dàng.

Cảnh này giữa Trương Sùng Quang và Tống vận đã gây xôn xao cõi mạng vào đêm hôm ấy.

Công ty của Trương Sùng Quang đã đưa ra thông cáo báo chí ngay trong đêm hôm đó.

Người quản lý bộ phận quan hệ công chúng của công ty anh thẳng thắn nói: “Giám đốc Trương và phu nhân đang làm thủ tục ly hôn… về phần cô Tống có phải là bạn gái mới của giám đốc Trương hay không, đây là việc riêng tư của anh ấy”.

“Đừng nhìn nữa!”

Tạ Quân lấy tờ báo đi, cầm hộp thuốc đến thay băng cho chân Hoắc Tây… May là vết thương nhỏ và cũng không sâu. Tối qua cô đã uống thuốc nên khoảng nửa giờ là cầm được máu, nhưng Hoắc Tây mất nhiều máu nên gương mặt xanh

xao.

Tạ Quân xử lý vết thương xong và nói thêm vài lời với cô.

Hoắc Tây xỏ giày vào: “Tôi không thế nhập viện được. Văn phòng luật có rất nhiều việc tôi phải tự mình giải quyết”.

Đang nói chuyện thì cửa văn phòng bị đấy ra.

Người đi vào là Lục u, còn có Lục Khiêm và Hoắc Minh châu… Lục u mới từ nước ngoài trở về, Lục Khiêm và Hoắc Minh châu đi đón con gái của họ. Lục u và Tạ Quân quen biết nhau nên họ vội vã tới đây trước cả bố mẹ Hoắc Tây.

Lục Khiêm và Hoắc Minh châu đều rất thương Hoắc Tây.

Hoắc Tây là con cả trong gia đình, lúc nhỏ được cưng chiều nhưng khi lớn lên lại rất yêu thương và quan tâm đến các em, cô muốn duy trì hình ảnh của chị cả nhưng lại nghẹn ngào nấc lên: “Cô chú ơi!”

Lục Khiêm cảm thấy rất đau lòng khi biết chuyện đã xảy ra.

Hoắc Minh châu ôm cháu gái vào lòng, cấn thận quan sát cô rồi nói: “Đế cô giúp cháu dạy cho tên Sùng Quang đó một bài học, cậu ta đúng là hồ đồ rồi”.

Không ai trong gia đình biết chi tiết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2260: Tôi coi thường anh!


Vợ chồng Lục Khiêm bàn bạc với nhau một lát rồi đồng ý.

Trước khi rời đi, Lục Khiêm nhẹ nhàng chạm vào tóc Hoắc Tây nói: “Có cô chú ở đây rồi!”

Hoắc Tây nhẹ nhàng cười nói: “Cháu thực sự không sao”.

Sau khi Lục Khiêm và Minh châu rời đi trước, Lục u đỡ Hoắc Tây đi về phía phòng bệnh, vừa đi vừa nhỏ giọng mắng: “Chân chị bị thương nặng như vậy, thế mà còn muốn làm việc!”

Hoắc Tây đang định nói gì đó, nhưng ánh mắt lại dừng lại.

Bên kia hành lang bệnh viện là Trương Sùng Quang, bên cạnh anh là Tống Vận.

Lời anh nói là thật lòng, từ nay về sau bọn họ không còn liên quan gì đến nhau nữa. Dù anh ở cùng Tống Vận hay Trương Vận, mọi chuyện đều không liên quan gì đến cô.

“Sao vậy?”

Giọng nói của Tạ Quân vang lên bên tai, anh ta vừa ra khỏi văn phòng, tình cờ đụng phải người đổi diện.

Không khỏi có chút choáng váng.

Trương Sùng Quang đêm qua uống rượu quá nhiều, bị viêm dạ dày cấp tính, lúc đó Tổng Vận chạy tới chăm sóc anh, anh muốn đẩy cô ta ra

nhưng lại nghĩ đến lời mình nói với Hoắc Tây. Dù là trả thù Hoắc Tây cũng được, cần ai đó ở bên cạnh cũng được, dù sao thì anh cũng không từ chối sự xuất hiện của Tống Vận.

Anh nghĩ, có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh thì có hại gì!

Cho dù cô ta thực ra chỉ quan tâm đến tiền của anh, cho dù cô ta không phải là người anh thích thì sao, ít nhất cô ta cũng ngoan ngoãn và không nghĩđến người khác…

Anh giữ Tống Vận lại, người quản lý truyền thông của anh cũng không phủ nhận Tống Vận, tất cả đều là sự đồng ý ngầm của anh.

Anh nghĩ đã đến lúc anh phải chính thức chấm dứt mọi chuyện với Hoắc Tây.

Nhưng bây giờ nhìn thấy người pha rượu trẻ tuổi tối qua đang mặc áo khoác trắng của bác sĩ, thân sắc rõ ràng khác hẳn tối qua, nhìn rất chuyên nghiệp, khẳng định không phải là hàng giả.

Anh ta… là một bác sĩ?

Tạ Quân cũng là lần đầu tiên gặp Trương Sùng Quang, anh ta bình tĩnh nói: “Tôi là bác sĩTạ của khoa Tâm lý, Tạ Quân. Giám đốc Trương, tôi đã ngưỡng mộ anh từ lâu… Nhưng tôi nghĩ tối qua anh đã hiểu lầm rồi, luật sư Hoắc là bệnh nhân của tôi”.

Trương Sùng Quang vốn dĩ trong người có bệnh, bây giờ sắc mặt càng trắng bệch hơn.

Anh ta nhìn Hoắc Tây với vẻ hoài nghi… bệnh nhân?

Hoắc Tây bị bệnh gì vậy?

Anh chưa kịp hỏi thì Lục u ở bên cạnh Hoắc Tây đã đứng ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú căng ra, mắng: “Trương Sùng Quang, anh thật sự không phải là người! Chị Hoắc Tây đã điều trị chứng trầm cảm được hai ba tháng rồi, vậy mà anh lại nghĩ chị ấy đang nuôi tình nhân trẻ sao! Hơn nữa, anh và cô Tống này mèo mả gà đồng thì cũng thôi đi, tại sao lại phải thế hiện tình cảm của mình cho toàn thế giới thấy để công kích chị tôi? Nếu anh không quan tâm ân nghĩa vợ chồng thì cũng hãy nghĩ đến con cái. Và dù sao anh cũng nên nghĩ đến ơn dưỡng dục của nhà họ Hoắc!”

Lục U nghĩ đến việc cô ấy từng gọi anh là anh Sùng Quang, mắt cô đỏ hoe: “Tôi coi thường anh!”

Tống Vận sợ con vịt vừa nấu chín sẽ bay đi.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Cô ta muốn nói gì đó, nhưng Lục u đã tát cô ta một cái: “ở đây cô có quyền lên tiếng sao? Cô thật sự cho rằng chị Hoắc Tây dễ bắt nạt, nhà họ Hoắc chúng tôi không còn ai sao? Để tôi nói cho cô biết, bất cứ ai trong sổ người nhà họ Hoắc cũng có thể đánh cho cò một trận nên thân. Vị….

nhân tình này của cô cũng không bảo vệ nổi cô đâu!”

Tổng Vận không tin, hoảng sợ nhìn Trương Sùng Quang.

Nhưng Trương Sùng Quang đã đẩy cô ta ra.

Trong mắt anh chỉ có Hoắc Tây, môi anh run lên, giọng cũng run run nói: “Hoắc Tây, em có thế…”

Anh không thế nói tiếp những lời tiếp theo.

Hoắc Tây đang khóc.

Cô cụp mắt xuống, lặng lẽ khóc. Anh rất ít khi thấy cô khóc, cô từng luôn ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, những lọn tóc bồng bềnh hơi rủ xuống gương mặt, vui vẻ gọi anh: “Trương Sùng Quang…”

Anh lại nghĩ về khoảng thời gian họ cãi nhau khi cả hai vẫn còn trẻ con.

Hoắc Tây cũng khóc.

Lúc đó anh cũng bổi rối như bây giờ, anh thậm chí không biết phải an ủi cô như thế nào, giải thích với cô ra sao… về những chuyện anh đã làm với cô đêm qua.

Anh nói với cô: em có thể có người đàn ông khác, còn anh có thế có người phụ nữ khác!

Anh còn nói với cô: Anh bẩn thỉu nhưng

chẳng phải em cũng dùng máu của anh sao?

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top