Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại

Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại
Chương 36: Cắt đứt quan hệ


Lý Tú Nga suýt bị Kỳ Nhất Bạch làm cho tức chết. Bà ta thực sự không đấu lại được Kỳ Nhất Bạch. Mặt bà ta đen như đáy nồi:

"Bạch ca nhi, coi như là tao sợ mày rồi có được không. Mày nói xem, rốt cuộc là mày muốn gì?"

Kỳ Nhất Bạch căn bản không thèm để ý Kỳ Hoa Kiều hay Kỳ Hữu Tài ngủ như lợn. Cậu đang cảm thấy chơi đùa, chọc tức Lý Tú Nga còn thú vị hơn nhiều.

Cậu ngoài cười nhưng trong không cười nói với Lý Tú Nga:

"Đây cũng là điều tôi đang muốn hỏi bà đấy. Bà đã hủy hoại hết danh tiếng của tôi ở trong thôn này rồi. Tự nhiên tôi cảm thấy chẳng còn thiết tha sống nữa, không bằng giết bà trước để giải nỗi oán hận này. Đến lúc bước xuống âm phủ, mẹ tôi cũng không trách tôi khờ dại, bị mấy người chèn ép hai mươi ba năm cũng không biết đường mà phản kháng. Danh tiếng của tôi nếu càng ngày càng tệ, vậy tôi cũng càng không muốn sống nữa. Mà không sống được thì đương nhiên tôi phải kéo bà đi theo cùng tôi rồi. Lý Tú Nga, bà nghĩ thử xem tôi nên chọn thời điểm nào để lấy mạng chó của bà là tốt nhất đây?"

Chó, mạng chó?

Kỳ Nhất Bạch nói mạng của bà ta là mạng chó?

Nếu là ngày xưa, Lý Tú Nga đã lao lên xé rách cái mồm mất dạy của Kỳ Nhất Bạch rồi.

Nhưng ở thời điểm này, Kỳ Nhất Bạch lúc nào cũng có thể giơ cung lên bắn bà ta, bà ta nào dám manh động với cậu.

Thu Nguyệt cũng sợ Kỳ Nhất Bạch đột nhiên phát rồ rồi giết người, cô ta vội hỏi:

"Anh, anh cả. Nếu sau này, mẹ không bao giờ làm hủy hoại danh tiếng của anh nữa. Không đúng, em và mẹ ở trong thôn sẽ nói thật tốt về anh. Cả nhà sẽ nói trước kia chỉ là hiểu lầm thôi. Anh tuyệt đối đừng suy nghĩ tiêu cực nữa. Mẹ, mẹ mau nói gì đi!"

Thu Nguyệt lo lắng thúc giục Lý Tú Nga.

Lý Tú Nga cũng nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu nói:

"Tao, tao giúp mày làm sáng tỏ còn không được sao?!"

Kỳ Nhất Bạch cũng không thèm vui mừng, ngược lại còn lườm nguýt bọn họ một cái:

"Tôi nghĩ vậy chưa đủ đâu. Có khi tôi vừa quay lưng đi, mấy người lại tung tin đồn nhảm thì tôi phải làm sao bây giờ? Các người không phải chưa lật lọng như vậy bao giờ. Ngày trước thì tỉ tê mượn tiền cưới của mẹ tôi để xây nhà. Kết quả thì sao, xây nhà xong liền không nhận nợ nữa. Các người nghĩ tôi còn ngây thơ như vậy để cho các người lừa tôi tiếp sao."

Trong lòng Lý Tú Nga không ngừng chửi bới Kỳ Nhất Bạch, trên mặt lại tỏ ra tủi thân hỏi:

"Vậy mày muốn thế nào!"

Kỳ Nhất Bạch bày dáng vẻ suy tư:

"Vì không để cho mấy người lại có cơ hội đi bôi nhọ danh dự của tôi, tôi quyết định ngồi xem mấy người có chuộc Đại Bảo Nhị Bảo về không. Dù sao bọn chúng là do tôi bán đi, nếu Đại Bảo Nhị Bảo không về được, mấy người sẽ có lý do để đi rao lời đồn đãi. Em dâu à, em thấy như vậy có đúng không?"

Thu Nguyệt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Kỳ Nhất Bạch. Trước kia, cô ta rất hận Kỳ Nhất Bạch vì đã bán hai đứa con của cô ta. Mà lúc này Kỳ Nhất Bạch lại đang giúp cô ta!

Nếu không chuộc con về, cô ta biết Lý Tú Nga sẽ nhân cơ hội này lấy vợ bé cho Kỳ Hữu Học với lý do cô ta không thể mang thai. Vậy thì đời này cô ta sẽ không còn chỗ đứng nào ở nhà họ Kỳ này nữa.

Cô ta bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ vì lúc trước đã bày mưu cho Lý Tú Nga đem bán Kỳ Nhất Bạch.

Thu Nguyệt đang muốn gật đầu thì Lý Tú Nga lên giọng:

"Mày sẽ trả tiền à? Mày đem Đại Bảo Nhị Bảo bán đi, vậy mày phải là người bỏ 150 lượng bạc ra để chuộc chúng nó!"

Thu Nguyệt lo lắng, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Kỳ Nhất Bạch. Cô ta hiện tại không biết nên dựa vào ai nữa. Giờ cô ta đã hiểu vì sao Lý Tú Nga giục Kỳ Hữu Học đến học viện. Chính là để cho cô ta không có người mà cầu cứu. Lúc này, Kỳ Nhất Bạch chính là cái phao cứu mạng cuối cùng của cô ta.

Kỳ Nhất Bạch cười lạnh:

"Tôi cũng không hi vọng bà sẽ đưa tiền."

Kỳ Nhất Bạch nói vậy, không chỉ Thu Nguyệt, ngay cả Lý Tú Nga cũng kinh ngạc đến ngây người.

Chuyện gì vậy, Kỳ Nhất Bạch đột nhiên đổi tính?

Kinh hỉ tới quá đột nhiên, bọn họ còn chưa kịp cao hứng, Kỳ Nhất Bạch liền nhẹ nhàng nói ra:

"Ngược lại căn nhà này, còn có mười mấy mảnh ruộng đều là dùng tiền cưới của mẹ tôi để mua. Tôi sẽ làm chủ tự quyết định đem khế ước mua bán nhà để đi chuộc Đại Bảo Nhị Bảo. Dù sao tôi cũng là bác của chúng nó, nghĩ kĩ lại tôi cũng có chút hổ thẹn khi bán chúng nó đi."

Kỳ Nhất Bạch nói vậy nhưng trên mặt chẳng có chút nào hổ thẹn hết.

Lý Tú Nga thấy Kỳ Nhất Bạch muốn bán nhà cùng đất ruộng liền nhảy dựng lên:

"Không được, tao nhất định không để mày bán nhà với đất của tao."

Kỳ Nhất Bạch lạnh lùng nhìn về phía Lý Tú Nga, thay đổi ngữ khí:

"Lý Tú Nga, bà tốt nhất nên tự hiểu rõ, tôi không phải đang hỏi ý kiến của bà. Có bán hay không, không phải do bà quyết định!"

Kỳ Nhất Bạch đột nhiên tiến đến, đứng thẳng nhìn từ trên cao xuống Lý Tú Nga.

Lý Tú Nga không dám nhảy dựng nữa, bà ta lúc này chỉ cảm nhận được không khí ngột ngạt xung quanh Kỳ Nhất Bạch.

Bà ta lúc này phải thừa nhận, Kỳ Nhất Bạch không còn là đứa con riêng để tùy ý bà ta ức hiếp nữa rồi!

Với áp lực mà Kỳ Nhất Bạch mang tới, bà ta hoàn toàn mất hết sức chiến đấu. Bà ta không dám thốt lên một lời nào nữa.

Kỳ Nhất Bạch cười lạnh một tiếng, nói với Thu Nguyệt:

"Thu Nguyệt, cô không phải luôn mồm nói muốn chuộc Đại Bảo Nhị Bảo sao. Bây giờ tôi cho cô lựa chọn, tới phòng của Lý Tú Nga lấy khế đất rồi mang lên trấn trên gặp mẹ mìn, chuộc lại 2 đứa trẻ. Đương nhiên, cô có thể chọn cách không làm như vậy. Nhưng lúc đó cô nên nhớ rõ, chính cô là người từ bỏ hai đứa chúng nó. Không liên quan gì tới tôi hết."

Thu Nguyệt cảm thấy áp lực rất lớn. Nếu như là bình thường, cô ta không bao giờ dám tùy tiện vào phòng Lý Tú Nga. Hơn nữa còn muốn lấy khế ước mua bán nhà? Lý Tú Nga sẽ đánh chết cô ta.

Nhưng nếu không làm, không chỉ con cô ta không về được, mà ngay cả địa vị vợ của tú tài, cô ta cũng không giữ được.

Lý Tú Nga không hề nghĩ tới Kỳ Nhất Bạch sẽ có ý tưởng như vậy. Bà ta lập tức trừng mắt với Thu Nguyệt, tức giận uy hiếp:

"Cô dám! Cô mà dám động vào khế ước mua bán nhà, tôi nhất định sẽ kêu Kỳ Hữu Học li hôn với cô!"

Kỳ thực Thu Nguyệt không dám đối nghịch cùng với Lý Tú Nga. Nhưng mà, giờ phút này, cô ta liếc về phía Kỳ Nhất Bạch đang nhìn cô ta với ánh mắt trào phúng, ánh mắt cười mà như không cười. Cô ta lại nghĩ đến hai đứa con trai của mình chưa được chuộc về. Tình thế này, cô ta li hôn hay không li hôn thì có gì khác nhau chứ. Cô ta gật đầu nói:

"Tôi thực sự muốn chuộc Đại Bảo và Nhị Bảo!"

Nói xong, cô ta ngay lập tức vọt vào phòng Lý Tú Nga. Cô ta biết Lý Tú Nga luôn để đồ quan trọng ở ngăn bên phải trong tủ đầu giường!

Lý Tú Nga thấy Thu Nguyệt thật sự dám đi lấy bảo bối của mình, lập tức hô to:

"Hoa Kiều, Hữu Tài, mau ngăn con đàn bà trộm cướp kia lại. Cô ta đang muốn đem khế ước của nhà chúng ta mang đi bán đây này!!"

Lý Tú Nga hận không thể tự mình đứng lên, nhưng chân bà ta đang bị thương. Cái gậy trước đây bà ta dùng đã bị rơi ở sân nhà Kỳ Nhất Bạch. Kỳ Phú Quý đang giúp bà ta đến nhà Triệu Tam Hộ làm một cái gậy mới. Bà ta căn bản là không có ai giúp đỡ.

Kỳ Hoa Kiều nghe thấy vậy rồi nhưng lại không chịu đi ra. Còn Kỳ Hữu Tài thì luôn mồm mắng:

"Kỳ Hoa Kiều, mau đi ra ngăn chị dâu lại!"

Nhưng mà, chờ Thu Nguyệt ôm một cái hộp có khóa lao ra, Kỳ Hoa Kiều mới chậm rãi đi tới cửa.

Làm gì có chuyện Thu Nguyệt để cho Kỳ Hoa Kiều có cơ hội ngăn cô ta lại. Cô ta ôm hộp gỗ nhỏ ngay lập tức chạy ra khỏi nhà họ Kỳ.

Lý Tú Nga không quan tâm đến vết thương ở chân nữa, vừa đứng dậy vừa la to:

"Quay lại, mau quay lại cho tao. Con đĩ ti tiện kia, mày quay lại... A!"

Lý Tú Nga nhảy lò cò muốn đuổi theo, mới nhảy được hai bước, bà ta liền mất thăng bằng ngã xuống đất.

Kỳ Hoa Kiều lúc này mới vội vã chạy đến đỡ bà ta:


"Mẹ, người không sao chứ?"

Lý Tú Nga chật vật, một bên đẩy Kỳ Hoa Kiều một bên thúc giục:

"Con còn không mau chạy đi đoạt lại đồ từ con đĩ ti tiện kia! Nó muốn lật trời rồi, nó dám lấy khế ước mua bán nhà đất. Ở trong hộp đó còn có tiền của mẹ nữa!!"

Lý Tú Nga thật hận không thể bò để đuổi theo Thu Nguyệt.

Kỳ Hoa Kiều vừa nghe còn có tiền ở trong hộp. Nghĩ đến mẹ còn hứa cho cô ta tiền để mua đồ cưới, đều ở trong đó hết. Cô ta lập tức trở nên tích cực:

"Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ lấy lại đồ từ cô ta!"

Kỳ Hoa Kiều cũng không thèm đỡ Lý Tú Nga nữa. Cô ta bật dậy muốn đuổi thay. Nhưng ngay lập tức có một chiếc cung nỏ xuất hiện trước mặt cô ta.

Nhìn thấy cung nỏ Kỳ Hoa Kiều liền sợ hãi:

"A! Anh cả, anh, anh muốn làm gì?"

Kỳ Nhất Bạch lạnh lùng nhìn cả nhà này với ánh mắt chế giễu. Mỗi một người trong nhà này đều vì lợi ích của bản thân. Từ trong ký ức của nguyên chủ cậu đã sớm nhận ra rồi. Cậu lạnh lùng nói với Kỳ Hoa Kiều:

"Chân nào của cô dám bước ra khỏi ngôi nhà này, tôi liền phế luôn cái chân đó."

Kỳ Hữu Tài vừa nhảy tới cửa, nghe vậy liền rụt chân lại. Ở trong phòng cái gì cũng chưa nghe thấy.

Kỳ Hoa Kiều nghĩ, đến cả mẹ mà Kỳ Nhất Bạch còn đả thương được, vậy thì chắc chắn là anh ta không phải dọa suông. Cô ta liền chôn chân xuống đất, tiến không được, mà lùi cũng không xong:

"Mẹ, anh cả thật sự muốn lấy cái chân của con..."

Lý Tú Nga tức giận đến mức cả thế giới trước mắt chuyển thành màu đen. Bà ta dữ tợn nói với Kỳ Nhất Bạch:

"Quỷ đòi ăn, mày đúng là đồ không còn lương tâm. Mày sẽ không được chết tử tế đâu. Mày nhất định sẽ không được chết tử tế!!"

Giờ phút này, bà ta vô cùng tuyệt vọng. Kỳ Phú Quý thì chưa trở về, Kỳ Hoa Kiều không đánh lại Kỳ Nhất Bạch. Khế ước mua bán nhà của bà ta, đất đai của bà ta, tiền của bà ta, không còn gì nữa cả, toàn bộ đều mất hết rồi!

Bà ta hận không thể xé xác Kỳ Nhất Bạch thành từng mảnh!

Kỳ Nhất Bạch làm sao không nhìn ra ý muốn ăn tươi nuốt sống cậu của Lý Tú Nga. Nhưng mà cái cậu muốn chính là như vậy. Nếu không tàn nhẫn với Lý Tú Nga, bà ta vĩnh viễn sẽ không nhớ được cậu đã dạy bảo bà ta cái gì đâu.

Kỳ Nhất Bạch nghe Lý Tú Nga mắng, không những không giận mà còn cười nói:

"Lý Tú Nga, có phải là trí nhớ của bà không quá tốt không. Những gì tôi đang làm cũng chưa bằng một phần mười những gì bà đã làm cho tôi đâu. Nếu nói không chết tử tế được, thì phải nói đến bà trước chứ. Trước đây, tôi còn nghĩ, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, lấy chồng, nên tôi nhịn. Nhưng bà càng ngày càng quá đáng rồi. Tôi đã bị hủy hôn rồi, bà lại còn muốn hại tôi phải chết. Bà nên biết, tôi đã muốn giết bà lâu lắm rồi."

Kỳ Nhất Bạch đang nói thay cho nguyên chủ. Lúc trước khi nguyên chủ biết mình phải gả cho lão già giết vợ, cậu ta cũng đã quyết định phải cùng Lý Tú Nga và Kỳ Phú Quý đồng quy vu tận rồi.

Lý Tú Nga cảm nhận được hận ý thấu xương trong mắt Kỳ Nhất Bạch, lập tức những lời muốn nói đều bị nghẹn ở cuống họng. Bà ta mắng không ra mà nuốt cũng không trôi.

Lúc này Kỳ Hoa Kiều cũng càng ngày càng sợ Kỳ Nhất Bạch. Cô ta luôn cảm thấy anh ta thực sự điên rồi.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong sân nhà họ Kỳ vô cùng quỷ dị.

"Bạch ca nhi, mấy người đang làm gì thế?"

Lúc này, ở cửa đột nhiên truyền đến giọng nói nghi vấn.

Ba người bọn họ quay đầu lại thì thấy Kỳ Phú Quý đang cầm trong tay một cái gậy.

Lý Tú Nga cùng Kỳ Hoa Kiều nhìn thấy Kỳ Phú Quý trở về, dường như thấy được vị cứu tinh:

"Lão già, mau đuổi theo Thu Nguyệt, con đĩ ti tiện kia. Nó mang khế ước mua bán nhà đất của chúng ta đi rồi!"

"Cha, anh cả điên thật rồi. Anh ta nói muốn giết mẹ đây này!!"

Hai mẹ con Lý Tú Nga trăm miệng một lời hô to. Kỳ Phú Quý bị hai mẹ con làm cho bối rối.

Con dâu thứ hai cướp khế ước mua bán nhà đất á?

Con cả muốn giết mẹ mình á?!

Kỳ Phú Quý nghe quá nhiều tin tức, chân tay liền luống cuống, hoàn toàn không nghĩ ra được gì. Ông ta trước tiên phải làm gì bây giờ?

Cứu vợ mình, hay là đi tìm con dâu?

Kỳ Nhất Bạch như là nhìn thấu suy nghĩ của Kỳ Phú Quý, nói thẳng:

"Ông tới thật đúng lúc, Kỳ Phú Quý. Ông tuy là cha của tôi, nhưng từ trước tới nay, ông trơ mắt nhìn Lý Tú Nga ức hiếp tôi, vấy bẩn danh tiếng của tôi. Thậm chí còn muốn cho tôi đi chịu chết. Như vậy, cha à, Kỳ Nhất Bạch tôi đây không cần một người cha như vậy. Tôi tới đây để báo cho ông biết, tôi muốn cắt đứt quan hệ cha con với ông."

Những lời này của Kỳ Nhất Bạch như sấm sét giữa trời quang, làm cho tất cả mọi người đều ngẩn người tại chỗ.

Ngay cả Kỳ Hữu Tài cũng vội vã nhảy ra cửa, không dám tin nhìn về phía Kỳ Nhất Bạch.

 
Chương 37: Vẫn còn cười được?


Cắt đứt quan hệ cha con?!Kỳ Nhất Bạch có biết cắt đứt quan hệ cha con là như thế nào không? Nó có nghĩa là sau này, cậu ta sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Kỳ nữa. Không có người lớn trong nhà làm chỗ dựa cho cậu ta. Cũng không có anh chị em giúp đỡ. Kỳ Nhất Bạch điên thật rồi, không thì làm gì có chuyện cậu ta dám nói những lời này.Trong lòng đám người Lý Tú Nga chỉ có những suy nghĩ như vậy. Còn Kỳ Phú Quý thì lại có chút mờ mịt. Con cả nhà mình muốn cắt đứt quan hệ với mình, sao có thể được?Kỳ Phú Quý lắc lắc đầu nói:"Bạch ca nhi, con không làm như thế được. Trong thôn chưa có ai làm vậy bao giờ cả. Nhà họ Kỳ chúng ta chính là dân ngoại lai. Nếu truyền ra ngoài, nhà họ Kỳ sẽ mất hết mặt mũi, con làm sao lấy chồng được nữa. Không thể cắt đứt quan hệ được, không thể."Kỳ Phú Quý vẫn luôn lắc đầu.Kỳ Nhất Bạch thực sự coi thường bộ dáng nhu nhược này của Kỳ Phú Quý. Nếu không phải trước đây mẹ nguyên thân coi trọng sự trung hậu, thành thật của Kỳ Phú Quý, mà lúc đó nhà ngoại nguyên chủ lại bị khám xét nhà, mẹ nguyên chủ nóng vội đi lấy chồng để trốn kiếp nạn trong nhà, thì làm sao có chuyện bà coi trọng một kẻ nhu nhược như Kỳ Phú Quý được.Kỳ Nhất Bạch cứng rắn:"Tôi không cần sự đồng ý của ông. Tôi chỉ báo cho ông biết, để ông cùng tôi đến nhà trưởng thôn làm chứng từ. Xong xuôi, ông không còn là cha của tôi nữa, tôi và ông cũng chẳng còn bất cứ quan hệ nào nữa. Từ lúc ông để Lý Tú Nga tùy ý đem tôi gả cho lão già chuyên giết vợ, ông cũng đã không còn xứng làm cha tôi nữa rồi. Tôi cũng sẽ không để cho các người có cơ hội đến bôi nhọ danh tiếng của tôi nữa đâu."Lúc đầu, Lý Tú Nga và Kỳ Hoa Kiều đều không hiểu vì sao Kỳ Nhất Bạch lại chủ động đoạn tuyệt quan hệ như vậy. Nhưng giờ, bà ta đã hiểu, là do bà ta làm náo loạn mọi thứ nên giờ Kỳ Nhất Bạch mới muốn cắt đứt tất cả.Trong lòng bà ta đã muốn cắt đứt với Kỳ Nhất Bạch từ lâu rồi, đây không phải là chính điều bà ta mong muốn đã lâu sao?Nếu là trước đây, Kỳ Nhất Bạch nói như vậy, bà ta nhất định không chút nào do dự mà đồng ý ngay. Nhưng mà vừa rồi Kỳ Nhất Bạch mới giựt giây Thu Nguyệt cướp khế ước của bà ta để đi chuộc người, bà ta nuốt không trôi cơn giận này. Lý Tú Nga đang muốn từ chối, Kỳ Nhất Bạch lại lên tiếng:"Đương nhiên, mấy người cũng có thể không đồng ý. Vậy tôi liền đi kiện các người, tôi sẽ nói Kỳ Hữu Học vì tiền, xúi cha mẹ bán anh trai của mình. Thuận tiện tôi cũng sẽ đến học viện nháo một hồi. Để xem Kỳ Hữu Học còn có tư cách đi thi cử nhân nữa hay không."Kỳ Nhất Bạch cao tay hơn, còn muốn đến học viện để gây sự? Nếu thật sự làm như vậy, danh tiếng của Kỳ Hữu Học ở học viện sẽ bị tiêu tùng hết!Đừng nói công danh tú tài có thể sẽ bị hủy hay không, có khi cả đời này cũng không thể đi thi thêm một lần nào nữa!Nghe đến đây, Lý Tú Nga liền không chút do dự:"Đồng ý, cha của mày cũng đồng ý. Thế nhưng đoạn tuyệt quan hệ rồi thì đồng nghĩa với việc mày không còn chút quan hệ nào với nhà họ Kỳ nữa. Tất cả nhà cửa, đất đai, mày không được mang theo bất cứ cái gì đi hết!!"Lúc này, Lý Tú Nga không hề biết Kỳ Nhất Bạch bán xe đạp và cung nỏ được rất nhiều tiền. Bà ta chỉ muốn không bao giờ phải nhìn thấy tên ôn thần đáng ghét Kỳ Nhất Bạch này nữa thôi. Bà ta coi như đã hiểu, bây giờ bà ta không thể chiếm được lợi lộc gì từ Kỳ Nhất Bạch nữa. Nên nếu tiếp tục giữ nó lại, thì không biết bà ta sẽ phải tổn thất thêm bao nhiêu thứ nữa. Cứ nghĩ đến hòm báu vật của bà ta bị Thu Nguyệt ôm đi, bà ta liền hận không thể đuổi thật nhanh Kỳ Nhất Bạch đi. Để bà ta kêu Kỳ Hoa Kiều đi tóm Thu Nguyệt lại.Kỳ Nhất Bạch cũng không thèm nhà ở gì đó của Kỳ Phú Quý. Tuy rằng hơi nằm ngoài kế hoạch của cậu, nhưng cậu vẫn đồng ý:"Được."Ngược lại cậu thấy đồ cưới của nguyên chủ hiện tại cũng không còn trong tay Lý Tú Nga nữa, nên cậu thấy cũng không cần mất thời gian, sức lực đi tính toán chi li làm gì nữa. Kỳ Phú Quý thấy Kỳ Nhất Bạch đồng ý nhanh như vậy, há mồm muốn nói gì đó, lại bị Lý Tú Nga lườm một cái, làm cho ông ta cái gì cũng không dám nói. Ông ta chỉ có thể xấu hổ nhìn về phía Kỳ Nhất Bạch.Kỳ Nhất Bạch lại làm như không thấy ánh mắt của Kỳ Phú Quý, cậu mở miệng dứt khoát nói:"Vậy chúng ta mau đến nhà trưởng thôn để viết giấy cắt đứt quan hệ. Để cho trưởng thôn làm chứng."Một nhà Kỳ Phú Quý năm đó là chạy nạn đến thôn Khê Bắc thôn. Nên ở đây không có từ đường của nhà họ Kỳ. Vì vậy muốn cắt đứt quan hệ thì phải để cho trưởng thôn làm chứng và viết giấy. Rồi sau đó đi lên quan phủ để làm hồ sơ, lập hộ gia đình mới cho Kỳ Nhất Bạch.Kỳ Phú Quý không muốn đi, Lý Tú Nga lại thúc giục Kỳ Phú Quý:"Ông mau đi nhanh lên, nếu không cắt đứt quan hệ với nó, ông cũng đừng mong trở lại."Lý Tú Nga nếu không phải do đi đứng bất tiện, bà ta đã sớm lôi Kỳ Phú Quý đi rồi. Chỉ cần Kỳ Nhất Bạch rời đi, bà ta có thể lập tức gọi Kỳ Hoa Kiều đuổi theo Thu Nguyệt. Hiện tại vẫn còn kịp, nếu còn kéo dài thêm nữa thì sợ là muộn mất.Kỳ Nhất Bạch cũng không muốn kéo dài lâu, nhấc xe đạp liền đi ra ngoài.Kỳ Phú Quý không còn cách nào khác, đắn đo một lúc cũng cùng Kỳ Nhất Bạch đi ra ngoài. Ông ta vốn muốn nói gì đó với Kỳ Nhất Bạch, nhưng Kỳ Nhất Bạch lại cưỡi lên xe đạp, nói với ông ta trước:"Mau lên xe, tôi đèo ông cho nhanh."Kỳ Phú Quý do dự:"Bạch ca nhi, con đừng kích động, cha không muốn cùng con đoạn tuyệt..."Kỳ Nhất Bạch thấy ông ta như vậy, lại xuống xe nói:"Ông không muốn nhưng tôi muốn. Nếu ông thật sự đối với Kỳ Nhất Bạch còn có một chút tình cảm cha con, vậy thì mau chóng đoạn tuyệt mọi thứ đi. Ông biết rõ, nhiều năm như vậy, Kỳ Nhất Bạch vẫn luôn bị Lý Tú Nga ức hiếp như thế nào. Thân là song nhi, nhưng lại phải làm việc như trâu, như bò. Mỗi ngày vừa mệt, vừa ăn không đủ no. Làm gì có chuyện ông không thấy được những điều đó. Nhiều lúc tôi còn tự hỏi, có phải ông muốn Kỳ Nhất Bạch phải chết thì mới vừa lòng ông không?!"Kỳ Nhất Bạch đương nhiên không có oán giận nhiều như vậy, cậu chỉ đang thay nguyên chủ chất vấn Kỳ Phú Quý mà thôi.Kỳ Phú Quý bị nói cho mặt đỏ tới mang tai, chỉ biết lắc đầu:"Cha không có..."Ông ta muốn cãi lại, nhưng lại chỉ nói được ba chữ này. Ông ta nhận ra mình cái gì cũng không nói ra được.Sự thật là ông ta đã trơ mắt nhìn Lý Tú Nga ức hiếp Bạch ca nhi. Nhưng ông ta chỉ nghĩ, đợi Bạch ca nhi được gả đi là tốt hơn rồi. Nhưng ông ta cũng không nghĩ tới Triệu Tề Nho thi đậu tú tài liền hủy hôn.Kỳ Phú Quý bị Kỳ Nhất Bạch dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn mình. Ông ta không còn gì để nói, ông ta biết mình có nói gì thì cũng không thực hiện được.Nhà của trưởng thôn ở ngay giữa thôn, cách nhà Triệu Tam Hộ không xa. Từ xa có thể nhìn thấy một ngôi nhà ngói xanh nho nhỏ. Kỳ Nhất Bạch gõ cửa, liền thấy một người phụ nữ tầm 30, 40 tuổi ra mở cửa. Đây chính là vợ của trưởng thôn, Vương Quế Hoa.Khi bà nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch và Kỳ Phú Quý thì có hơi ngạc nhiên:"Bạch ca nhi, hai người tới có việc gì à?"Kỳ Nhất Bạch khách khí hỏi thăm:"Dì Quế, trưởng thôn có ở nhà không ạ? Cháu có việc muốn nhờ chú ấy giúp."..."Đoạn tuyệt quan hệ? Cha con mấy người muốn cắt đứt quan hệ? Đây không phải việc đùa được đâu, hai người nghĩ kỹ chưa?"Vị trưởng thôn hiền lành không nén được kinh ngạc. Ông không bao giờ nghĩ tới việc Kỳ Phú Quý và Kỳ Nhất Bạch muốn cắt đứt quan hệ cha con.Hủy bỏ quan hệ cha con không phải chuyện nhỏ, trong tình huống bình thường thì phải vào từ đường để làm thủ tục hủy bỏ quan hệ. Nhưng do thời kì chiến tranh loạn lạc, trấn Khê Thủy có rất nhiều người từ khắp nơi chạy nạn đến. Vì vậy, rất nhiều nghi lễ phiền phức đều được lược bỏ dần. Năm đó Kỳ Phú Quý chạy nạn tới đây cũng chỉ có một mình, nên việc cắt đứt quan hệ này cũng chỉ cần trưởng thôn chứng kiến, sau đó ông ta sẽ đi tới nha môn làm hồ sơ, rồi về thôn báo cho mọi người là được.Kỳ Nhất Bạch gật đầu nói:"Làm phiền trưởng thôn giúp cháu viết giấy cắt đứt quan hệ cha con. Cháu, Kỳ Nhất Bạch sẽ không cần bất cứ đồ vật gì của nhà họ Kỳ. Từ nay về sau, nhà họ Kỳ cùng cháu cũng không còn bất cứ quan hệ gì nữa."Kỳ Nhất Bạch nói một cách kiên quyết, Kỳ Phú Quý chỉ biết bất đắc dĩ nhìn cậu.Trưởng thôn Triệu Hồng Hưng và Vương Quế Hoa đều không hiểu vì sao Kỳ Nhất Bạch có thể nói chuyện không còn tình nghĩa gì như vậy, mà Kỳ Phú Quý cũng không phủ nhận."Phú Quý, anh thật sự muốn cắt đứt quan hệ với Bạch ca nhi sao? Cậu ấy là con trai ruột của anh đấy."Kỳ Phú Quý chẹp chẹp miệng, không biết nên nói gì. Kỳ Nhất Bạch cười lạnh một tiếng mở miệng nói:"Trưởng thôn, cha cháu đồng ý. Kể cả Lý Tú Nga cũng đồng ý. Làm phiền trưởng thôn, chú cũng biết tính tình của cha cháu mà, có hỏi ông ý cũng như không."Triệu Hồng Hưng khuyên vài câu, nhưng Kỳ Nhất Bạch rất quyết tâm, Kỳ Phú Quý cũng không nói cặn kẽ. Trưởng thôn không còn cách nào khác đành thở dài giúp bọn họ viết giấy chứng nhận cắt đứt quan hệ

Vương Quế Hoa giúp trưởng thôn lấy hộp mực đỏ để họ lăn vân tay.Đến lúc lăn dấu vân tay, Kỳ Phú Quý có chút do dự, lại bị Kỳ Nhất Bạch cầm tay không chút nào do dự mà ấn xuống.Triệu Hồng Hưng cùng Vương Quế Hoa càng lúc càng kinh ngạc nhìn hành động của Bạch ca nhi. Từ trước đến nay chưa thấy ai làm chuyện cắt đứt quan hệ mà dứt khoát như vậy.Mà Bạch ca nhi là song nhi, chưa kết hôn nên không thể tự lập hộ. Trừ phi sau này không bao giờ lấy chồng.Nhưng nghĩ lại những điều mà Bạch ca nhi phải trải qua những năm gần đây, Vương Quế Hoa cũng không muốn khuyên giải. Dù sao ai cũng nhìn ra được, Bạch ca nhi đúng là có cha cũng như không có.Chỉ là danh tiếng của Bạch ca nhi hiện tại vô cùng kém, sợ rằng sau này không ai dám lấy cậu nữa. Chẳng lẽ phải thật sự gả cậu cho thợ săn Vệ sao?Kỳ Nhất Bạch cũng không biết Vương Quế Hoa đang nghĩ gì, giấy chứng nhận cắt đứt quan hệ được viết thành ba bản. Kỳ Nhất Bạch, Triệu Hồng Hưng và Kỳ Phú Quý mỗi người giữ một bản.Khi Kỳ Nhất Bạch cầm giấy chứng nhận trên tay, cậu liền cảm giác cả người nhẹ bẫng như bệnh nghiêm trọng lâu năm bỗng dưng biến mất. Trong đầu có tiếng nói cảm ơn vang lên, âm thanh quá nhỏ và nhẹ, giống như là ảo giác vậy. Kỳ Nhất Bạch rùng mình theo bản năng, hơi ngạc nhiên. Chẳng lẽ trước đó nguyên chủ vẫn luôn còn ở đây?Cậu liền gọi hệ thống:"Hệ thống tiên sinh, vừa có chuyện gì xảy ra vậy?!""Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn: nguyện vọng của Kỳ Nhất Bạch, nhận được 1000 đồng Tiền Hệ Thống, 10 điểm HP, số lần vòng quay may mắn: 1."Kỳ Nhất Bạch suýt nữa thì hô ra miệng, cái hệ thống này còn có nhiệm vụ ẩn giấu?Nếu không phải hôm nay tâm tình của cậu không tốt, nên dứt khoát muốn cắt đứt quan hệ với cha cậu, có phải cậu liền cứ thể bỏ qua nhiệm vụ ẩn này không?Không đúng, cậu vội vàng hỏi:"Nguyên chủ, cũng chính là linh hồn của thân thể này, vẫn còn ở đây à?"Hệ thống trả lời máy móc:"Không, nhiệm vụ ẩn đã hoàn thành, thân thể này đã hoàn toàn thuộc về kí chủ."Kỳ Nhất Bạch lúc này mới thở phào một cái.Đám người Triệu Hồng Hưng không hiểu sao tự nhiên Kỳ Nhất Bạch lại ngẩn người, chẳng lẽ là đau lòng quá?"Bạch ca nhi? Cháu không sao chứ, nếu cháu nghĩ lại không muốn cắt đứt..."Còn chưa nói hết, Kỳ Nhất Bạch liền vội vàng nói:"Trưởng thôn, người hiểu lầm rồi, cháu không sao."Triệu Hồng Hưng thấy vậy, ông đành nói sẽ nhanh chóng cầm hồ sơ lên trên quan phủ. Lúc đó mới thông báo cho người trong thôn được. Kỳ Phú Quý vốn định thuận theo để không phải cắt đứt quan hệ nữa. Ai ngờ Kỳ Nhất Bạch lại quyết tâm đến vậy.Ông ta không thể làm gì nữa, chỉ có thể ngượng ngùng mà rời đi.Kỳ Nhất Bạch chờ Kỳ Phú Quý rời đi, sau đó mới nói chuyện với trưởng thôn:"Trưởng thôn, cháu muốn hỏi một chút, trong thôn còn khu đất nào trống có thể dựng nhà không. Cháu muốn mua một mảnh để xây nhà. Hiện tại cháu không có nhà để ở nên cần mua đất gấp ạ."Triệu Hồng Hưng và Vương Quế Hoa nghe vậy thì kinh ngạc nhìn về phía Kỳ Nhất Bạch.Kỳ Nhất Bạch muốn xây nhà. Một cái nhà mới phải tốn ít nhất mười lượng bạc, nếu tốt hơn một chút thì phải hai mươi, thậm chí là ba mươi lượng bạc. Như nhà bọn họ, phải mất hơn chín mươi lượng bạc mới xây được một căn nhà đơn giản có sân vườn. Mà đó là cực kỳ đơn giản rồi, không có hành lang cũng không có hòn non bộ phong thủy gì hết.Hơn nữa một miếng đất cũng phải năm, sáu lượng bạc. Trước đấy, bọn họ nghe nói Kỳ Nhất Bạch đem xe đạp gì đó bán cho Khâu thiếu gia, hình như được ba mươi lượng bạc, chẳng lẽ là sự thật?Triệu Hồng Hưng do dự nói:"Có thì có, chính là căn nhà của dì Vương cạnh nhà họ Hà, không phải hai năm trước nhà họ chuyển lên trấn trên sao? Nhà bọn họ cũng cũ rồi, không bán được. Họ định xây lại rồi mới bán. Nếu cháu muốn mua thì để chú hỏi giá một chút. Chắc giá cả cũng ổn thôi. Khoảng bốn lượng là có thể mua được. Tuy rằng nằm ở cuối thôn hơi vắng vẻ, nhưng đi lại vẫn thuận tiện. Cháu có muốn mua hay không?"Kỳ thực ông muốn hỏi là liệu Kỳ Nhất Bạch có mua nổi hay không, dù sao ông cũng không biết Kỳ Nhất Bạch có bao nhiêu tiền. Nhưng hỏi trực tiếp quá thì không ổn lắm, nên ông đành dùng cách uyển chuyển hơn.Kỳ Nhất Bạch không nghe ra lời thăm dò của Triệu Hồng Hưng. Cậu cảm thấy xây nhà ở nơi ít người sống sẽ kín đáo hơn. Dù sao trên người cậu có quá nhiều bí mật, sống ở nơi nhiều người quá lại dễ bị lộ. Cậu không chút do dự mà đồng ý luôn:"Được ạ, vậy cháu làm phiền chú nhé, trưởng thôn. Tốn nhiều tiền hơn một chút cũng không sao. Miễn là cháu có thể có nhà càng sớm càng tốt ạ."Kỳ Nhất Bạch cảm thấy vô cùng thoả mãn. Cậu nói cám ơn xong liền đạp xe rời đi.Ngược lại Triệu Hồng Hưng và Vương Quế Hoa nghe giọng điệu của Kỳ Nhất Bạch thì không giống thiếu tiền, chẳng lẽ cậu thật sự có ba mươi lượng?Vợ chồng trưởng thôn cảm thán, Kỳ Nhất Bạch hiện tại là song nhi đáng thương nhất thôn, danh tiếng quá kém. Vậy mà bọn họ thực sự không nghĩ ra tại sao Kỳ Nhất Bạch vẫn còn có thể cười được.Kỳ Nhất Bạch cũng không biết suy nghĩ của bọn họ. Cậu rời khỏi nhà trưởng thôn với tâm trạng vui vẻ. Không những bất ngờ hoàn thành nhiệm vụ ẩn mà còn thuận lợi cắt đứt hẳn quan hệ với đám người Kỳ Phú Quý kia. Đã thế lại còn tìm được mảnh đất để xây nhà cho riêng mình nữa.Nghĩ đến đó, cậu liền thỏa mãn. Ở cuối thôn yên tĩnh, chỉ có một hai nhà khác, hơn nữa các nhà cũng cách nhau khá xa...Kỳ Nhất Bạch nghĩ đến ngôi nhà đó bỗng nhớ ra, căn nhà mà trưởng thôn nói, không phải là căn nhà cạnh nhà Vệ Khanh sao?!Cách nhà Vệ Khanh chắc chỉ khoảng 8 – 10m. Ngày trước nhà họ Hà gia chuyển lên trên trấn còn có một nguyên nhân khác, đó chính là họ không dám làm hàng xóm của Vệ Khanh. Họ sợ trong lúc đang say giấc nồng thì bị Vệ Khanh làm thịt!Đây là ký ức của nguyên chủ, Kỳ Nhất Bạch vốn không quá để ý, nhưng lúc này lại đột nhiên có chút lúng túng. Hy vọng lúc đó Vệ Khanh không có suy nghĩ nhiều.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top