Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 2221: Ông chủ về nhà rất sớm


Cô ta đã làm chuyện quá đáng thế này, mà Trương Sùng Quang cũng không phong sát và cũng gây khó dễ cô ta...

Đủ để chứng minh tâm tư của anh đã dao động. Cô ta lăn lộn trong giới cũng được một thời gian rất dài, vẫn nắm rõ mồn một tâm lý của hạng đàn ông này. Trừ khi anh đang không tìm thấy sự ấm áp bên vợ mình, nhưng do ngại với thân phận lại không muốn ly hôn.

Kiểu người đàn ông này cần người phụ nữ dịu dàng, chu đáo và không có tham vọng.

Tính toán cho anh, tôn trọng vợ chính. Tống Vận nhẹ nhàng vén mái tóc dài của mình, quay mặt soi gương... Người trong gương có mái tóc đen dài đến thắt lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng người cao gầy, cô ta thật sự rất giống ai đó.

Thứ mà người kia không muốn cho, cô ta sẵn lòng cho đi.

Một tháng tiếp theo, tình cảm của Trương Sùng Quang và Hoắc Tây vẫn không mặn không nhạt như cũ.

Trước giờ cô không chủ động.

Trương Sùng Quang nhịn đã lâu sẽ tìm cơ hội đè cô xuống, vui vẻ làm vài lần... Sau đó cô cứ phải bôi ít thuốc, có lúc cô cũng nghĩ anh đã từng tuổi này rồi, có phải hưng phấn thái quá hay không.

Thời tiết nóng nhất vào cuối tháng tám.

Trương Sùng Quang đang ngồi trong văn phòng, cúi đầu xem báo cáo tài chính.

Thư ký gõ cửa và đưa một tập tài liệu vào: “Tổng giám đốc Trương, đây là danh sách hoạt động cho cuộc họp thường niên của công ty vào tuần tới. Anh

xem qua còn chỉnh sửa gì không?”

Trước giờ mấy chuyện này đều do bộ phận PR làm, Trương Sùng Quang tuỳ tiện lật xem qua.

Ánh mắt anh khựng lại, nhìn vào hạng mục MG, chỉ thấy cái tên viết trên đó rất quen thuộc: Tống Vận.

Trương Sùng Quang ngước mắt hỏi thư ký: “Là Tống Vận bên đài truyền hình thành phố B à?”

Thư ký nhìn sắc mặt của anh rồi gật đầu: “Phải.

Trương Sùng Quang đặt tài liệu xuống, cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, rút một điếu ra châm rồi nói nhỏ: “Nói với bộ phận PR đổi người đi.”

Thư ký tỏ ra thoải mái và mỉm cười: “Dạ được, Tổng giám đốc Trương.”

Cô ấy ôm tài liệu và đi ra ngoài, nhưng phía sau lại truyền đến giọng nói của Trương Sùng Quang: “Hay là thôi khỏi, cứ dùng cô ta đi”

Thư ký rất ngạc nhiên, cô ấy quay người nhìn anh: “Nhưng Tổng giám đốc Trương...”

Ánh mắt của Trương Sùng Quang u ám: “Cứ làm theo lời tôi nói.”

Thư ký là thư ký của anh, cho dù là nói lại với Hoắc Tây cũng sẽ không nói ra tin đồn thất thiệt mập mờ của Tống Vận cho cô biết. Cô ấy chỉ đứng một vài giây. rồi đi ra ngoài. Lúc rời đi, tóm lại cô ấy cảm thấy không đáng cho Hoắc Tây.

Đêm đó, Hoắc Tây về nhà khá muộn.

Cô mệt mỏi sau một ngày dài, vứt cặp táp lên ghế sô pha, ngồi xuống uống một ly nước.

Trên lầu vang lên tiếng nói chuyện của Trương Sùng Quang và bọn trẻ, Hoắc Tây hỏi người giúp việc: “Anh nhà tôi về lúc mấy giờ thế?”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2222: Nhưng thành phẩm khá đẹp


Mảnh thuỷ tỉnh này là cô cố tình đến thăm nghệ sĩ nổi tiếng ông Kaede. Matsumoto, học nhiều ngày mới làm ra được như vậy, thậm chí lúc đó cô còn bị phồng rộp ở ngón tay.

Nhưng thành phẩm khá đẹp.

Hoắc Tây nhìn một lúc rồi cất nó lại vào cặp táp.

Cô chuẩn bị lên lầu thì thấy tấm thiệp mời có in ảnh MC... MC đó tên là Tống Vận, khá là trẻ trung xinh xắn, nhưng điều thu hút Hoắc Tây là số màu son của cô ta.

Một lúc sau cô lên lầu, Trương Sùng Quang và bọn trẻ đang ở trong phòng sách.

Cô đứng ngoài cửa nhìn một lúc rồi quay về phòng.

Hoäc Tây tắm rửa xong, bôi kem dưỡng ẩm lên miệng, nhưng không khỏi nhớ đến lời mẹ nói trong lúc uống trà hôm nay. Ôn Noãn nhắc lại mối quan hệ trong hôn nhân, ám chỉ cô quá lạnh nhạt với Trương Sùng Quang.

Ôn Noãn nói: “Hoắc Tây, nếu con muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, con và 'Trương Sùng Quang đều phải thay đổi. Con không cần nói, Sùng Quang là đứa nhỏ mẹ thấy từ nhỏ tới lớn, mẹ hiểu rõ tính của thằng bé. Đàn ông mà, có lúc yêu con, lúc mất lý trí thì cũng sẽ phạm sai lầm, trong mắt con thì lại không chứa nổi một hạt cát.”

Nghĩ đến đây, Hoắc Tây cụp mắt xuống.

Cô đặt kem dưỡng da trong tay lên bàn trang điểm, yên lặng ngồi ngây người ra đó. Một lúc sau, cô lại lấy ly thuỷ tinh trong cặp táp trên ghế sô pha ra ngắm.

Trong tấm kính màu, lá phong đỏ như lửa. Chứa đựng thanh xuân giữa cô và Trương Sùng Quang.

Trong lúc Hoắc Tây đang ngẩn ngơ, cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra, Trương Sùng Quang đi vào và tiện hỏi: “Em đang xem gì đấy?”

Hoắc Tây cất đồ đi: “Xem tài liệu.”

Trương Sùng Quang trở tay đóng cửa phòng ngủ lại, ánh mắt sâu thẳm: “Tuần sau là lễ kỈ niệm của công ty, em và thư ký Tần trao đổi và chuẩn bị lễ phục đi.”

Hoắc Tây gật đầu: “Ừm, lúc nấy em có thấy tấm thiệp ở dưới lầu.”

Ánh mắt của Trương Sùng Quang càng sâu hơn, anh đi tới nghịch mấy chai kem dưỡng da cô cầm khi nấy: “Em xem xong, cảm thấy thế nào, luật sư Hoắc có ý kiến chỉ bảo gì không?”

Hoắc Tây cúi mắt và cười nhẹ: “MC khá là xinh đẹp.”

Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên đi ra sau lưng, thoải mái ôm cô từ phía sau. Đồng thời, anh nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên cơ thể cô. Người phụ nữ mới tắm, trên người lúc nào cũng có mùi dễ chịu.

Giọng anh khàn khàn: “Có đẹp đi nữa cũng không đẹp bằng em.” Ngón tay anh không an phận, Hoắc Tây muốn ngăn nhưng dường như anh nhất quyết muốn quan hệ. Trương Sùng Quang bế thốc cô lên, đi thẳng đến chiếc giường lớn mềm mại, cong một chân đỡ trên giường, giơ tay cởi cúc áo.

Hoäc Tây không thích tư thế này, huống chỉ cô không quen bọn trẻ còn ở đây. “Miên Miên và Duệ Duệ có thể sẽ qua đấy đó.”

Trương Sùng Quang đã cởi cúc áo, ôm mặt vợ rồi hôn lên, giọng càng khàn hơn và nói những câu không biết xấu hổ: “Bọn trẻ còn nhỏ, sẽ không tuỳ tiện vào phòng của bố mẹ... Hai năm trước, Duệ Duệ còn hỏi tại sao nửa đêm mẹ lại khóc, có phải bố ức hiếp mẹ không? Hoắc Tây, em nói xem anh nên trả lời câu hỏi này thế nào?”

Hoắc Tây ghét nhất là lúc anh nói những lời này.

Cô vừa xấu hổ vừa khó xử.

Tuổi tác dân càng cao nhưng trong chuyện vợ chồng, Trương Sùng Quang còn muốn mạnh mẽ hơn thời trẻ nhiều. Có lúc Hoắc Tây thật sự nghi ngờ liệu có

phải anh uống thuốc không?



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2223: MC họ Tống?


Hoäc Tây là nữ chủ nhân nên đã đẩy công việc trước ba ngày rồi tới tham dự buổi lễ cùng anh.

9 giờ sáng, thư ký Tần đi cùng cô tới salon tạo hình một chuyến, thay bộ lễ phục đã đặt sẵn và làm tạo hình. Làm xong, thợ tạo hình không nhịn được khen ngợi: “Cô mặc bộ lễ phục này lên người đúng là cao quý! Hoàn toàn khác hẳn phong cách của MC họ Tống kia.”

MC họ Tống?

Hoắc Tây khẽ cau mày, cô nhìn sang thư ký của Trương Sùng Quang: “Cô tra một chút có phải là Tống Vận không?

Thư ký Tân thầm kêu khổ trong lòng.

Cô ấy không cần tra cũng nghĩ ra, chắc chắn là Tống Vận rồi.

Lúc trước, cô ấy biết Tống Vận có tham vọng muốn cưa đổ Tổng giám đốc Trương. Nhưng cô ấy không ngờ trong buổi lễ như hôm nay, người phụ nữ này còn cách thượng vị 10 cây số nữa lại muốn khiêu khích vợ cả.

Tổng giám đốc Trương và luật sư Hoắc không chỉ là vợ chồng, mà còn là người thân thiết như xương cốt gắn liền. Hơn nữa... với gia thế của luật sư Hoäc, ai khiêu khích nổi chứ?

Thư ký Tần thầm mảng Tống Vận 18 lần, hỏi thăm cả mẹ cô ta.

Đồ ngu!

Nhưng ngoài mặt, thư ký Tân vẫn giả bộ ngạc nhiên: “Không phải chứ? Cô ta là MC tuyến 18 chắc không có được tài nguyên kiểu này đâu, để tôi đi tra một chút.”

Kết quả thật sự là Tống Vận.

Thư ký Tần vội nói: “Nếu cô để ý thì tôi lập tức thay cô ta, nếu thật sự không được... Cô muốn thay người này cũng được.”

Hoắc Tư nhìn thư ký Tân chằm chặp một lúc lâu, sau đó cô thoáng mỉm cười: “Không cần!”

Cô lại nói: “Chẳng qua cô Tống này có phẩm vị giống tôi mà thôi.”

Trong lòng thư ký Tần như đánh trống, cô ấy nghi ngờ Hoắc Tây đã biết chuyện gì đó. Nhưng chuyện này cô ấy cũng không tiện hỏi... mà cũng chẳng dám hỏi.

May là đúng lúc này, di động của Hoắc Tây vang lên.

Cô nhìn qua, là Trương Sùng Quang gọi tới.

Ánh mắt Hoắc Tây hơi lạnh lùng. Nếu cho cô chọn, bây giờ cô chẳng muốn nhận điện thoại của anh một chút nào.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2224: Thế cũng chưa chắc!


Cô cụp mắt cười nhạt: “Thế cũng chưa chắc!”

Cô phất tay bảo mọi người rời đi hết, chỉ muốn yên tĩnh một mình... Thư ký 'Tân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn dẫn người đi ra ngoài.

Hoäc Tây ngồi một mình trong phòng trang điểm rộng lớn. Trong túi cô có thuốc lá.

Khi nào buồn bực về công việc thì cô sẽ châm một điếu, cũng không hút mà để nó lặng lẽ cháy.

Nhưng bây giờ cô lại muốn hút một điếu.

Làn khói xám từ từ dâng lên, hun cay cả mắt... Cô nghĩ Trương Sùng Quang để mặc một người phụ nữ khác dây dưa không rõ, còn xuất hiện trong cuộc sống và công việc của anh, đủ để chứng minh anh đã đưa ra sự lựa chọn.

Cuối cùng họ, cô và Trương Sùng Quang đã đi đến điểm cuối.

Cô nghĩ có lẽ mình nên thành toàn cho anh.

Khi Hoắc Tây tới tiệc rượu thì đã 11 giờ.

Đại sảnh xa hoa, ánh đèn giao hòa, khách quý vui vẻ cười nói vô cùng náo. nhiệt.

Trương Sùng Quang là nhân vật chính, dĩ nhiên được mọi người vây xung quanh. Tống Vận tìm cơ hội nói chuyện một mình với anh, trong lời nói toàn là chuyện công việc đầy khách khí: “Cảm ơn Tổng giám đốc Trương đã cho em cơ hội. Em còn tưởng sẽ bị anh phủ nhận cơ.”

Trương Sùng Quang thờ ơ nói: “Cô nghĩ nhiều rồi.”

'Tống Vận còn muốn nói gì đó, bên tai lại vang lên một giọng nói mềm mại: “Bố ơi!”

Tống Vận cũng nhìn theo Trương Sùng Quang qua đó thì thấy con trai con gái của anh và Hoắc tây. Vì được di truyền nhan sắc của bố mẹ nên hai đứa bé cực kỳ xinh đẹp.

Hoắc Miên Miên đã là một cô bé xinh đẹp.

Nhưng Hoắc Sùng Quang vẫn bế cô bé lên. Miên Miên ôm cổ anh rồi hôn hít. Tiểu Trương Duệ còn nhỏ tuổi nhưng đã rất ổn trọng, cậu bé cũng rất yêu chị gái.

'Trương Sùng Quang dẫn theo hai con tới khu buffet.

Anh chọn kem Miên Miên thích nhất cho cô bé.

'Tống Vận thấy dáng vẻ dịu dàng này của anh, trong lòng tóm lại cũng có chút rung động của phái nữ. Cô ta tưởng tượng nếu mình cũng sinh con đẻ cái cho

người đàn ông như vậy, cuộc sống chắc tốt đẹp biết bao.

Lúc Hoắc Tây đi vào, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tống Vận, đó là ánh mắt người phụ nữ ngắm nhìn người đàn ông.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2225: Hình như cô rất trung thành với màu cam nhỉ!


Hoắc Tây chỉ im lặng, cười thờ ơ.

'Tống Vận vội vàng giải thích: “Xin lỗi, Tổng giám đốc Trương, em không cố ý. Em tìm tạm một bộ lễ phục để thay thôi!” Nói xong mắt cô ta đỏ hoe, dáng vẻ ấm ức, hốt hoảng muốn chạy vào phòng nghỉ.

Một tiếng hô vang lên, rượu vang đỏ sẫm hắt lên váy cô ta.

Nhân viên phục vụ sững sờ, rõ ràng mình đã rất cẩn thận, sao lại hắt lên người thê?

Anh ta vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi!”

Trong mắt Tống Vận ngấn ngấn nước, cô ta khẽ nói: “Tôi biết, không liên quan đến anh...” Cô ta ngước nhìn Hoắc Tây rồi nói đầy ẩn ý.

Thư ký Tân tức điên: Hoa sen trắng!

Hoäc tây chẳng buồn giải thích, nếu cô muốn làm gì thì sẽ hắt thẳng tay chứ cần gì phải nhờ người bên cạnh ra tay?

Trương Sùng Quang nhìn sang thư ký Tần: “Dẫn cô ta tới phòng nghỉ rồi tìm một bộ lễ phục cho cô ta thay.”

Tống Vận cắn môi: “Cảm ơn Tổng giám đốc Trương.”

Cô ta lại gật đầu với Hoắc Tây tỏ vẻ rất hiểu chuyện. Hoäc Tây đã thấy nhiều loại phụ nữ muốn bò lên trên như cô ta rồi nên chẳng thèm để vào mắt. Cô cười hờ hững: “Tổng giám đốc Trương thương hoa tiếc ngọc thật đấy!”

Trương Sùng Quang hơi không vui: “Nói bậy gì thế?”

Anh muốn nói rõ nhưng lãnh đạo công ty bên kia đã đi tới gọi anh, kéo người

đi rồi... Khi hiện trường chỉ còn lại ba người phụ nữ, Hoắc Tây đi tới trước mấy bước. Cô khế nghiêng người thì thầm bên tai Tống Vận.

“Nước hoa mà cô Tống dùng là “Opium” nhỉ? Tôi từng ngửi thấy trên người chồng tôi, còn cả loại son môi màu đỏ của cô nữa... Hình như cô rất trung thành với màu cam nhỉ!”

Trong lòng Tống Vẫn giật thót. Hoắc Tây đã phát hiện ra bí mật nhỏ của cô ta rồi. Nếu lúc này, Hoắc Tây kêu cô ta cút thì cô ta chẳng thể nào trở mình, cũng không có cách nào ở lại bên cạnh Trương Sùng Quang nữa...

Trong tiệc rượu, Trương Sùng Quang bị rót khá nhiều rượu, khi về đến nhà, bước chân anh đã không vững.

Hoắc Tây đỡ anh lên lầu.

Có lế vì tâm trạng vui vẻ nên khi cô đặt anh xuống giường, định cởi giày cho. anh, người đàn ông lại đè cô dưới người muốn sinh hoạt vợ chồng với cô.

Hoắc Tây duỗi tay chống lên vai anh, giọng nhẹ tênh: “Anh uống nhiều rồi!”

Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thắm, lúc này trông anh nào có nửa phần say chứ?

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Anh nhìn cô chăm chú hồi lâu rồi ngồi dậy dựa vào đầu giường, hừ cười: “Phản ứng lớn như vậy? Bây giờ không chịu cho anh chạm vào hả? Trái lại anh quên mất, hôm nay là lễ kỷ niệm của công ty anh, ngày mai là giỗ của cậu ta. Dĩ nhiên cậu ta quan trọng hơn anh một chút rồi. Ngày như vậy chắc em sẽ không chịu cho anh chạm vào đâu nhi? Anh nói đúng không hả mợ Trương?”

Hoäc Tây hỏi thẳng: “Hoäc Tây là có chuyện gì?”

Trương Sùng Quang không hề né tránh, lạnh nhạt mở miệng: “Chỉ tiếp xúc mấy lần trong công việc, anh không có gì với cô ta cả! Sao thế... em ghen rồi à?”

Hoắc Tây cúp mắt rồi khẽ nói: “Hương nước hoa và kiểu son giống hệt nhau, cùng một bộ lễ phục... Trương Sùng Quang, buổi tối vào một tháng trước là cô ta đúng không?”

Ánh mắt Trương Sùng Quang trở nên lạnh lẽo.

Đột nhiên, anh khẽ niết cằm cô, giọng nói vừa nhanh vừa vội thậm chí hơi nghiêm khắc: “Mợ Trương, chẳng qua anh uống say nhận nhầm người, hơn nữa anh và cô ta không xảy ra bất cứ quan hệ thực chất nào. Em đã không chịu nổi rồi? Thế ngày nào anh cũng phải đối mặt với cô vợ đồng sàng dị mông, mỗi giây mỗi phút cô ấy đều đang nhung nhớ người đàn ông khác. Em cho rằng anh chịu nổi không? Em nghĩ anh có khó chịu không?”

Hoắc Tây đẩy mạnh anh ra: “Trương Sùng Quang, chuyện này giống nhau hả?”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2226: Anh cũng không có gì với cô ta


Ánh đèn sáng rực lại có vẻ bất lực dưới bầu không khí trầm lặng này.

Không biết đã qua bao lâu, mắt Hoắc Tây cũng đau rồi, cô mới thấp giọng rì rầm: "Em và cậu ấy chưa từng phát sinh quan hệt! Trương Sùng Quang, mặc kệ anh có tin hay không, em nói chỉ một lần duy nhất!"

Không phải là giải thích, mà là phải nói rõ khoản này.

Trương Sùng Quang siết chặt nắm tay, anh nói từng chữ một: "Anh cũng không có gì với cô ta."

Hoắc Tây bật cười.

Đôi mắt cô dâng lên nước mắt, cô nhìn Trương Sùng Quang rồi hỏi anh: "Anh với cô ta? Trương Sùng Quang... cô ta là cái thá gì? Bạch Khởi là người ở bên em khi em sinh Miên Miên, cậu ấy giống như em trai ruột của em vậy, còn người phụ nữ tên Tống Vận kia cô ta là ai chứ, cô ta chỉ là một người phụ nữ một lòng muốn bò lên giường anh mà thôi!"

Ánh mắt Trương Sùng Quang lạnh lếo: "Dù là thế, em có để ý không?"

Anh đi tới ép sát, rồi lại một lần nữa vây cô trên giường, hai tay giữ chặt lấy người cô, anh tra hỏi vợ anh: "Em hoàn toàn thờ ơ, thậm chí em còn đợi anh ngoại tình, để em tiện đề nghị ly hôn rồi danh chính ngôn thuận rời khỏi anh! Bây giờ em kích động, chẳng qua là vì anh nhắc đến tiểu tâm can của em... nhưng Hoäc Tây này, ba năm rồi, cậu ta đã chết ba năm rồi, có phải cậu ta nên biến mất khỏi cuộc sống của chúng ta rồi không?”

Hoắc Tây bị anh ghì chặt.

Cổ tay trắng nõn hiện lên một mảng xanh tím, cô muốn giấy ra nhưng đổi lại là sự khống chế mạnh hơn, Trương Sùng Quang của lúc này thật sự có thể nói là thô bạo, anh bắt đầu hôn cô, hôn người người phụ nữ dưới thân bằng sự đau khổ phẫn nộ vì yêu mà không có được.

"Hoắc Tây, nhớ kỹ em là của anh!"

"Em mãi mãi là bà Trương, trong mắt em trong lòng em chỉ được có anh, biết chưa?”

Hoắc Tây không vùng ra được, cô tức giận quay mặt đi: "

m mãi mãi là chính

em! Trương Sùng Quang, em không thuộc về bất kỳ ai, và sẽ càng không thuộc về anh"

"Vậy sao?"

Anh chống người dậy, nhìn cô với ánh mắt giễu cợt, Hoắc Tây nhìn lại anh với nét mặt không chịu khuất phục.

Bọn họ không ai nhường ai.

Dưới ánh nhìn của Hoắc Tây, Trương Sùng Quang dùng một tay kéo khóa váy cô, Hoắc Tây dùng sức tránh đi: "Trương Sùng Quang, anh có biết mình đang làm cái gì không?”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2227: Cô khóc rồi?


Đêm khuya, ánh đèn có vẻ càng vắng lặng, trong phòng ngủ xa hoa vang lên tiếng động của người đàn ông và người đàn ông... mãi lâu sau vẫn chưa chịu dừng.

Đến khi hết thảy chấm dứt, đã gần bốn giờ sáng.

Trương Sùng Quang lật người nằm sang bên cạnh, anh đưa tay che mắt thở gấp.

Một lát sau, anh quay mặt sang muốn nói chuyện với Hoắc Tây. Trên cổ tay Hoắc Tây toàn là vết xanh tím, trên cổ trên lưng và trên đùi trắng nõn cũng có, cô không muốn nói chuyện với anh, vì thế dưới ánh nhìn của anh cô

kéo chăn qua rồi đắp lên người.

Giờ phút này, cô không muốn nói chuyện, không muốn tắm, cô chẳng muốn làm gì hết.

Cô còn muốn Trương Sùng Quang biến mất khỏi tầm mắt cô.

Trương Sùng Quang đã hoàn toàn tỉnh táo sau cơn say, anh mặc quần dài vào rồi nghiêng người ôm lấy Hoắc Tây, chôn mặt ở gáy cô... nơi đó ươn ướt.

Cô khóc rồi?

Trương Sùng Quang đau khổ khàn giọng nói: "Hoắc Tây, anh xin lỗi!"

Câu trả lời của Hoắc Tây là quay lưng về phía anh, Trương Sùng Quang ngây người nhìn bóng lưng cô một lúc, sau đó anh ngồi dựa vào đầu giường im lặng

châm một điếu thuốc.

Khói thuốc lượn lờ, anh gian nan hỏi: "Ngày mai, em không đi bái tế cậu ta được không?”

Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Cô không trả lời anh, chính vào vừa nãy Trương Sùng Quang đã đánh nát bức màn bảo vệ cuối cùng trong cuộc hôn nhân của bọn họ, trước đây tuy anh cũng

từng cưỡng ép cô, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay.

Cường bạo trong hôn nhân.

Sáng hôm sau, khi Trương Sùng Quang thức dậy mí mắt khô khốc.

Chắc là do tối qua quá phóng túng, uống rượu cộng với làm chuyện vợ chồng, cơ thể anh mệt nhị rên giường chỉ còn lại một mình anh, người bên cạnh chắc. hẳn đã dậy lâu rồi, bởi vì góc bên cạnh đã không còn độ ấm.

Trương Sùng Quang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên ngọn cây lá cây ẩm ướt, trời mưa rồi.

Lúc này, cửa phòng ngủ được đẩy ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Hoắc Miên Miên.

Cô bé chạy tới trèo lên giường, ôm lấy Trương Sùng Quang gọi bố, Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn cô bé... anh cảm thấy mình như đang nhìn Hoắc Tây. phiên bản nhỏ.

Anh vươn tay ra xoa đầu cô bé, dịu dàng hỏi: "Mẹ đâu?”

Hoäc Miên Miên nói: "Mẹ đi thăm bố nhỏ Bạch rồi!"

Cô bé nói xong lại thấy buồn, cô bé ghé vào vai bố rì rầm hỏi: "Mẹ cũng không dẫn con đi, nhưng con cũng nhớ bố nhỏ... bố, bố nhỏ thật sự không còn trên đời nữa sao? Sau này bố nhỏ sẽ không quay về nữa sao?"

Trái tim Trương Sùng Quang đau đớn đến mức sắp tê liệt.

Anh cố nặn ra một nụ cười nhẹ: "Ừ, cậu ấy đã đến một thế giới khác."

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2228: Tài xế nhìn trời


Xe dừng lại, tài xế muốn bật ô cho Trương Sùng Quang, Trương Sùng Quang khế giơ tay lên bảo: "Ở trên xe đợi tôi!"

Tài xế nhìn trời, muốn nói lại thôi.

Còn Trương Sùng Quang thì đã đi sâu vào nghĩa trang,

Mặt đường ẩm ướt, cỏ non hai bên đường dính giọt mưa, chẳng mấy chốc. quần áo trên người Trương Sùng Quang đã bị ướt, nhưng anh không quan tâm, anh đi đôi giày da màu đen của Ý dẫm xuống mặt đường làm bắn lên những bọt nước.

Lát sau, anh đã trông thấy mộ của Bạch Khởi, và người đang đứng trước mộ.

Hoäc Tây mặc cả bộ màu đen, áo sơ mi màu đen quần dài màu đen mà vẫn không che được vết thương trên người cô.

Cô cầm ô, im lặng nhìn bức ảnh trên bia mộ.

Đó là Bạch Khởi của năm 20 tuổi, trẻ trung rạng rỡ.

Đã qua nhiều năm, Hoắc Tây vẫn có thể nhớ được dáng vẻ của Bạch Khởi lúc mới gặp, ánh mắt tuyệt vọng nhìn cô, còn trên mặt đất chỗ nào cũng là máu, đó là

bố mẹ ruột của cậu ta.

Lúc đó, Hoắc Tây nghĩ, cậu ta mất đi bố mẹ còn cô thì mất Trương Sùng Quang, vì thế cô đã đưa tay ra với Bạch Khởi...

Cô đã trở thành người cứu vớt Bạch Khởi!

Những năm đó Trương Sùng Quang không ở đây, có thể nói rằng chính tay cô đã nuôi lớn Bạch Khởi, bọn họ giống như người thân nhưng chưa đủ để thành người yêu, mãi đến khi Trương Sùng Quang quay về.

Giờ phút này, người thanh niên Bạch Khởi đã an giấc ngàn thu.

Hoắc Tây nhẹ nhàng ngắt một bông hoa nhỏ màu trắng ở đằng trước đặt ở trước bia, ngón tay tinh tế vuốt nhẹ lên gương mặt trẻ trung đẹp trai kia, cô khàn giọng nói: "Lâu rồi tôi chưa tới thăm cậu."

Không ai đáp lời cô ấy, chỉ có tiếng thở gấp ở sau lưng.

Hoắc Tây biết đó là Trương Sùng Quang, cô không có quay người lại, cô cứ lẳng lặng ngồi với Bạch Khởi một lúc rồi đứng lên... đối diện với anh, hai người im lặng nhìn nhau trong mưa.

Một người cầm ô, một người dầm mưa trong mưa.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

'Trương Sùng Quang bỗng nghĩ đến, thời niên thiếu tan học trên đường về nhà bọn họ cũng gặp mưa, hôm đó Hoắc Tây không mang ô, anh đã cởi chiếc áo đồng phục của mình ra chùm lên đầu cô, sau đó ôm cô đi.

Xung quanh toàn là người, bọn họ đều nhìn anh và cô.

Hoáắc Tây vừa xấu hổ vừa giận, lại thương anh đâm mưa, liền lấy áo xuống trả cho anh.

Đến ngày hôm nay, cô lại không muốn cùng chung ô với anh nữa rồi.

Hai bên nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Hoắc Tây n chúng ta ly hôn đi!"

'Trương Sùng Quang,

Trương Sùng Quang mấp máy môi, trong khoảnh khắc đó ngoại trừ tiếng mưa anh không nghe thấy gì hết... anh muốn cất lời nhưng không nói ra được một chữ nào.

Còn Hoäc Tây đã quay người đi ra phía cửa nghĩa trang, cô đi qua anh.

Hạt mưa rơi lên chiếc ô rồi lại bắn tung tóe, đánh lên mặt Trương Sùng Quang, mặt anh lạnh buốt.

Anh bỗng tỉnh táo lại, chạy nhanh bắt lấy tay cô.

"Hoắc Tây, chúng ta không ly hôn đâu!"

Hoắc Tây dừng bước, cô cúi đầu nhìn cổ tay mà anh đang cầm, trên đó vẫn còn vết xanh tím sau cuộc quan hệ hung bạo tối qua anh làm... còn anh lại quên, lại không nhớ một tí nào về việc anh đã đối xử với cô như thế nào.

Còn có Tống Vận, người phụ nữ mập mờ không rõ với anh.

Trương Sùng Quang nhìn theo ánh mắt cô, giọng anh vừa vội vừa khàn: "Sau này sẽ không như vậy nữa! Tối qua anh uống say."

Hoắc Tây cụp mắt cười nhạt.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2229: Hoắc Tây chưa về nhà luôn


Nói xong, Trương Sùng Quang giận dữ rời đi.

Anh đi đến xe mình, tài xế cầm khăn muốn lau người cho anh, bị anh hất ra.

Tài xế hết cách, đành phải đi vòng ra trước xe lên xe.

Chiếc xe màu đen chậm rãi lăn bánh rồi đi qua xe Hoắc Tây, Hoắc Tây yên lặng gấp ô lại rồi lên xe, lúc ngồi vào trong xe cô chợt nghĩ: Thực ra không chỉ Trương Sùng Quang không giống ngày trước, cô cũng khác rồi.

Cả hai giày vò lần nhau, tại sao không dứt khoát luôn đi?

Cô chưa nói chuyện muốn ly hôn cho bố mẹ, cô đang đợi Trương Sùng Quang nghĩ thông suốt, có lẽ đợi anh hết giận anh sẽ nhận ra, sau khi buông bỏ chấp niệm, anh sẽ vui vẻ hơn.

Hoắc Tây chưa về nhà luôn.

Cô lái xe vào nội thành, chọn một nhà hàng Ý rồi một mình dùng bữa.

Ăn xong cô về nhà, Trương Sùng Quang không có nhà.

Miên Miên nói với cô: "Bố về xong lấy một cái va ly, chọn mấy bộ quần áo rồi ra ngoài rồi, bố bảo là phải ra nước ngoài công tác, ít nhất phải một tuần."

Ánh mắt cô bé tràn ngập lưu luyến.

Hoắc Tây nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: "Chắc bố con có việc gấp, đợi bố về bố sẽ chơi với Miên Miên."

Miên Miên cắn môi: "Thật ạ?" Hoắc Tây không nói gì, cô vẫn dịu dàng xoa đầu cô bé, trong mắt cô bé ngập.

hơi nước... thực ra sống trong một nhà, làm gì có chuyện cô bé không cảm nhận được?

Một tuần sau, Trương Sùng Quang trở lại thành phố B, anh chưa về nhà mà đến thẳng công ty.

Vừa mới đi vào, thư ký Tân đã mang một chồng văn kiện vào đặt lên bàn làm việc: "Tổng giám đốc Trương, đây là những văn kiện gấp cần ký."

Cô ấy nói xong, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Trương Sùng Quang. Cô ấy phát hiện, tổng giám đốc Trương đã gầy đi rất nhiều, người cũng đen đi.

Trương Sùng Quang tựa lưng vào chiếc ghế da thật, im lặng nhìn những văn kiện đó, một lúc sau anh mới khàn giọng hỏi: "Hoắc Tây có gọi điện đến không?"

'Thư ký Tần hơi ngạc nhiên.

Lát sau cô ấy nghĩ ra một chuyện, cô ấy nói: "Gọi điện thì không có, nhưng hình như có một bức thư gửi cho ngài, bức thư đó được gửi tới từ văn phòng luật sư của... luật sư Hoắc."

Chắc là cô ấy cũng nghĩ ra gì đó, tiếng nói càng ngày càng nhỏ. Luật sư Hoắc sẽ không muốn ly hôn đấy chứ!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2230: Là Tống Vận!


Toàn bộ bất động sản mà họ mua sau khi kết hôn, cô đều không cần, cô chỉ cần căn nhà bọn họ đang ở hiện giờ... và hai đứa con.

Trương Sùng Quang châm điếu thuốc, nhìn kết cục của bọn họ trong làn khói mỏng manh.

Không, là kết cục mà Hoắc Tây muốn. Anh sẽ không đồng ý.

Trương Sùng Quang lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Tây, cô bắt máy luôn, giọng nói rất bình thản: "Anh đi công tác về rồi à?"

'Thế mà anh còn nghe ra một tia dịu dàng trong giọng nói đó, thật là châm chọc.

Trương Sùng Quang vào thẳng vấn đề: "Anh sẽ không đồng ý ly hôn!"

Hoắc Tây im lặng, sau đó cô ấy hỏi: "Anh muốn điều kiện gì?”

"Hai đứa trẻ thuộc về anh! Thì anh sẽ ký, còn không thì miễn bàn."

Anh biết rõ cô không thể từ bỏ con mình, anh lại còn đưa ra điều kiện này, rõ ràng là anh không buông tay! Hoắc Tây thấp giọng nói: "Trương Sùng Quang, anh có thể đưa ra điều kiện khả thi hơn không!"

Trương Sùng Quang cười nhạt: "Cái gì gọi là điều kiện khả thi hả? Hoắc Tây em nói với anh đi? Em để anh rời đi với một con chó... đây chính là điều kiện mà em gọi là khả thi sao? Trong lòng em, anh không khác gì con chó nuôi trong nhà đúng không?"

Hoäc Tây cảm thấy anh đang không bình tĩnh.

Cô nói: "Đợi anh bình tĩnh lại, chúng ta nói tiếp!"

Trước khi cô cúp máy, Trương Sùng Quang dập mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn.

Nhưng sau đó anh lại châm một điếu nữa.

Lúc này, điện thoại reo lên, anh tưởng là Hoắc Tây gọi nên ấn nghe luôn: "Anh nói cho em biết, anh sẽ không ly hôn! Trừ phi hai con đi theo anh! Bà Trương... em từ bỏ đi!"

Giọng nói trong dự đoán chưa hề vang lên.

Trái lại là một giọng nói nhu nhược có một tia dè dặt vang lên: "Xin lỗi tổng giám đốc Trương, là tôi!"

Trương Sùng Quang nhìn điện thoại.

Là Tống Vận!

Giọng anh lạnh xuống: "Sao cô Tống lại có số điện thoại của tôi?"

Tống Vận nói thật: "Tôi bỏ tiền ra mua! ... Tổng giám đốc Trương, tôi không có ý đó.. tôi... có phải tôi đã làm ảnh hưởng đến gia đình ngài đúng không? Tôi thật sự không cố ý, nếu vì tôi mà làm bà Trương hiểu lầm, vậy tôi bằng lòng cùng ngài đi giải thích với bà Trương."

Trà ngôn trà ngữ như thế này, làm gì có chuyện Trương Sùng Quang không nghe ra.

Anh nói thẳng với cô ta: "Cô Tống, giữa tôi và cô sẽ không có cái gì hết! Quá khứ không có, hiện tại không có, sau này cũng sẽ không có! Mời cô sau này đừng gọi vào số này nữa, nếu không cô không chỉ không lăn lộn được ở trong cái giới này, mà cả ở thành phố B cô cũng sẽ không lăn lộn được nữa đâu, tôi nói được làm được."

Nói xong anh cúp máy. 'Tống Vận ở đầu dây bên kia run lẩy bẩy, cô ta không ngờ Trương Sùng Quang

lại đối xử với cô ta như vậy... rõ ràng tối đó anh uống say xong cũng động tình với cô ta mà, không phải sao?

Trương Sùng Quang ở công ty đến tận khuya, mới lái xe về nhà.

Lúc xuống lầu lấy xe, anh trông thấy Tống Vận, ban đêm cô ta đang mặc cái áo mỏng chờ chực, Trương Sùng Quang coi như không nhìn thấy, anh mở cửa xe ngồi vào xe luôn.

'Tống Vận mấp máy môi, khế gọi: "Tổng giám đốc Trương."

Nhưng chiếc xe vẫn lăn bánh.

'Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ còn lại Tống Vận với ánh mắt không cam lòng...

Khi Trương Sùng Quang về đến biệt thự, người giúp việc trong nhà vẫn chưa ngủ, thấy anh về họ lập tức tiến lên xách hành lý rồi cung kính nói: "Bà chủ về từ

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2231: Anh nói


Trương Sùng Quang dặn dò xong, người giúp việc đang định đi vào bếp, Hoắc Tây lạnh nhạt nói: "Không cần! Chuẩn bị cho ông chủ là được rồi."

Ánh đèn thanh lãnh, Trương Sùng Quang nhìn vợ chằm chằm.

Lát sau anh rút từ trong túi ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa, hít một hơi dài rồi nói: "Anh đi một tuần, em chỉ nói với anh mỗi vậy thôi à?" Hoắc Tây cười nhạt một cái: "Những điều em muốn nói với anh đều ở trên bản thỏa thuận hết rồi."

Ngón tay Trương Sùng Quang cầm điếu thuốc khẽ run run, sau đó anh ra sức hít một hơi, hai má hóp sâu lại, có một kiểu mị lực riêng mà đàn ông tuổi này mới có.

Anh kiêu ngạo nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng.

Anh nói: này."

Nếu em muốn bàn chuyện này thì càng phải ăn cùng anh bữa cơm

Nét mặt Hoắc Tây điềm tĩnh, cô nghiêng người nói với người giúp việc: "Làm hai bát mỳ theo lời ông chủ."

Vừa nãy người giúp việc không dám thở mạnh.

Ông bà chủ cãi nhau, người làm như bọn họ rất khó xử, giờ bà chủ dịu xuống, trái tim người giúp việc cũng lập tức được thả lỏng, người giúp việc vội vàng nói: "Tôi đi làm ngay đây."

Trương Sùng Quang lạnh nhạt nói: "Thả hai quả trứng gà, thêm ít rau xanh."

Người giúp việc vâng một tiếng rồi rời đi.

'Trong căn phòng khách rộng rãi chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ, rất trầm mặc, Trương Sùng Quang kẹp đầu thuốc đi vào phòng ăn rồi ngồi xuống, dưới ngọn đèn pha lê, sợi tóc trên trán rủ xuống làm anh trông hơi sa sút.

Anh kéo cái ghế bên cạnh rồi nói: "Ngồi đi!"

Hoắc Tây thật sự không muốn cãi nhau với anh, cũng không muốn kinh động

đến các con, cô đi qua ngồi xuống, cô vốn định lấy điện thoại ra lướt một tí, nhưng Trương Sùng Quang lại nói: 'Miên Miên và Duệ Duệ đâu?"

"Đang làm bài tập, để em gọi chúng xuống." "Ăn mỳ trước đã." Trương Sùng Quang dập điếu thuốc rồi nhìn thẳng vào mặt Hoắc Tây, anh nhẹ

nhàng nói: "Mai cuối tuần, đưa các con sang nhà bố mẹ ăn bữa cơm nhé, lâu rồi chúng ta chưa đi."

Hoắc Tây khẽ nhíu mày, cô đang định nói gì đó thì người giúp việc bê mỳ vào.

Người giúp việc cũng tinh ý, phát giác thấy bầu không khí không ổn, liền cố tình nói chuyện cho bầu không khí vui lên: "Trứng hôm nay vừa trắng vừa mềm, rau xanh cũng xanh mơn mởn, ông bà chủ mau ăn đi!"

€ó người giúp việc đang ở đây, hai vợ chồng tạm dừng.

Hoắc Tây cười nhẹ.

Trương Sùng Quang tựa lưng vào ghế, anh cầm đũa lên gảy hai quả trứng ốp lết, sau đó nhẹ nhàng cười: "Có một quả trứng thôi mà còn có thể thêm nhiều từ như vậy, thím Lâm học được ở đâu vậy?”

Mặt thím Lâm đỏ lên.

Bà ấy chà chà cái tạp đề rồi nói: "Ông bà chủ cứ từ từ ăn."

Trương Sùng Quang nhìn bà ấy đi ra ngoài, đợi người đi rồi anh nói với Hoắc "Ăn thôi!... em ăn được bao nhiêu thì ăn, còn thừa anh ăn cho em."

Hoắc Tây nghe mà ngẩn người. Hồi niên thiếu, Trương Sùng Quang đang tuổi phát triển, anh ăn nhiều, hễ món gì mà Hoắc Tây không muốn ăn hoặc ăn không hết, thì đều có thể gói lại đưa anh,



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2232: Sinh nhật của anh


Sinh nhật của anh...

Trương Sùng Quang nhìn biểu cảm của cô, anh tự giễu cười một cái: "Đúng là em quên rồi! Trong lòng em, chắc chỉ có ngày giỗ của cậu ta thôi."

Hoắc Tây mím môi: "Hôm nay là sinh nhật anh mà, đừng nhắc đến cái này."

Trương Sùng Quang nhìn cô ấy: "Em vẫn còn quan tâm anh à?"

Hoäc Tây không trả lời, cô cúi đầu gắp một cọng rau xanh rồi chậm rãi ăn, sau đó là trứng gà, mỳ cô chỉ ăn một nửa, chỗ còn lại Trương Sùng Quang cầm lấy ăn hết.

Ăn xong, cô đang định nói thì Trương Sùng Quang đứng lên: "Anh đi xem các con"

Hoắc Tây gọi anh lại: "Trương Sùng Quang, chúng ta bàn chuyện thỏa thuận bi

Anh đã đi lên cầu thang, nghe vậy anh quay người lại nhìn Hoắc Tây một cách rất chuyên chú: "Hôm nay anh sinh nhật, em nhất định phải nhắc đến ly hôn à?”

Hoắc Tây bất lực: "Được! Hôm khác chúng ta bàn tiếp."

Trương Sùng Quang lên lầu, đi thẳng vào thư phòng. Hai bạn nhỏ đều đang tập trung làm bài tập, điểm này Hoäc Tây dạy rất tốt, hai đứa nhỏ biết bố đã về nhưng chúng đều không chạy xuống lầu, mà ngoan ngoãn làm tập tập trước đã.

Trương Sùng Quang đẩy cửa ra đi vào, Hoắc Miên Miên phấn khởi gọi một tiếng rồi bổ nhào tới: "Bố!"

Đến cả tiểu Trương Duệ trước giờ luôn bình tĩnh cũng hơi hơi cong môi, rõ ràng là cậu bé rất vui mừng.

Trương Sùng Quang cúi người bế Miên Miên lên.

Hoắc Miên Miên là một cô bé rụt rè, cô bé chỉ cho bố bế một lát là ngượng ngùng nói: "Con phải làm bài tập tiếp!"

Trương Sùng Quang xoa đầu cô bé, thả cô bé xuống.

Sau đó anh lại đi tới sau lưng con trai, xem bài học của con trai, thành tích của Trương Duệ tốt hơn Miên Miên nhiều, Trương Sùng Quang không quan tâm lắm, dù sao thì con trai mà, phải gánh vác gia nghiệp, con gái thì có thể dùng tiền chiều chuộng nuôi nấng thương yêu.

Chắc là biết bố đang ở sau lưng, tiểu Trương Duệ làm bài rất cẩn thận.

Trương Sùng Quang cảm thấy con trai giống mình, nhưng cũng không giống mình, xuất thân của con trai tốt hơn mình rất nhiều rất nhiều... cậu bé họ Trương, nhưng đồng thời cũng là con cháu của nhà họ Hoắc.

Hoắc Miên Miên làm xong bài tập trước.

Trương Sùng Quang nhìn ra cô bé vẫn còn bài đọc thuộc lòng chưa hoàn thành, nhưng người ba chỉ nhắm một mắt mở một mắt xem sách ngoại khóa với con gái một lúc...

Dưới ngọn đèn bên cạnh, tiểu Trương Duệ cực kỳ nghiêm túc làm bài tập.

Hoắc Miên Miên dựa vào người bố, đôi mắt to ngập nước nhìn vào bố mình, một lát sau cô bé bỗng hỏi: "Bố và mẹ sắp ly hôn đúng không? Có phải con và Trương Duệ sẽ tách ra, giống bạn học trong lớp con, một người đi theo bố, một người đi theo mẹ đúng không?”

Trương Sùng Quang ngẩn người, sau đó anh nhìn sang Trương Duệ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Duệ căng thẳng, rõ ràng là cậu bé cũng biết chuyện này.

Trương Sùng Quang giữ vai con gái, nghiêm mặt hỏi: 'Ai nói mấy lời này với con?"

Ban đầu Hoắc Miên Miên không chịu nói, khuôn mặt nhỏ mềm mại sắp khóc rồi, một lúc sau cô bé mới nói nhỏ: "Con nghe thấy người giúp việc trong nhà lén nói với nhau. Bọn họ bảo bố mẹ đang chiến tranh lạnh, có khi lúc nào đó sẽ giải tán, bọn họ lo mất việc, nên đã nghĩ xem sẽ tìm nhà nào tiếp theo rồi."

Miên Miên cắn môi hỏi: "Bố, nhà tiếp là sao ạ?"

Trương Sùng Quang nghe mà đau lòng.

Anh vuốt nhẹ mái tóc đen của con gái, cân nhắc một chút rồi nói: "Bố mẹ sẽ không ly hôn! Bố mẹ phải cùng nhìn Miên Miên và Duệ Duệ trưởng thành chứ." Miên Miên yên tâm rồi, bố chưa bao giờ lừa cô bé.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2233: Hoắc Tây không nói tiếng nào


Hai mắt Hoắc Tây ươn ướt. Trương Sùng Quang vội vàng đẩy cửa đi vào, Hoắc Tây còn chưa kịp thu lại ánh mắt thương cảm, nhưng khi Trương Sùng Quang bật đèn lên, cô đã cất lưu ly đi rồi.

Ánh đèn sáng rõ, hai vợ chồng yên lặng nhìn nhau rất lâu.

Hoắc Tây bình tĩnh nói: "Có việc gì không?”

Trương Sùng Quang quay lưng lại đóng cửa, sau đó anh nhìn Hoắc Tây rồi chậm rãi nói: "Người giúp việc để hành lý của anh ở phòng cho khách, đấy là ý của emà?"

Hoáắc Tây không phủ nhận, cô khẽ nói: "Chúng ta đang thỏa thuận ly hôn, không thích hợp ở chung phòng nữa!"

Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm.

Một lát sau anh cười giễu một cái: "Hoắc Tây, chúng ta vẫn là vợ chồng! Nếu tối nay anh muốn sung sướng một chút, em có thể không cho chắc?"

Nghe thấy vậy, trái tim Hoắc Tây đau đớn.

Lát sau cô chậm rãi nói: "Trương Sùng Quang anh còn muốn cưỡng ép tôi lần nữa sao? Anh luôn miệng nói không muốn ly hôn, chẳng lẽ trong cuộc hôn nhân này, tôi chỉ là kỹ nữ chuyên để anh phát tiết ham muốn tình dục sao?”

Đồng tử Trương Sùng Quang co lại: "Em nghĩ như vậy sao?” Hoắc Tây cười lạnh: "Không thì sao?”

Bọn họ giằng co với nhau, không ai chịu nhường ai, cuối cùng Trương Sùng Quang chậm rãi đi về phía cô, anh hơi cúi người đặt tay lên tay vịn ở hai bên ghế sofa cô ngồi, anh sát lại gần cô, gần đến mức hô hấp của cả hai đan vào nhau, gần đến mức chiếc mũi cao thẳng của anh chạm vào mũi cô, mang lại cảm giác dục vọng da thịt.

Giọng anh hơi lạnh: "Vừa nấy Miên Miên hỏi anh, bố mẹ sẽ ly hôn phải không? Con bé bảo người giúp việc trong nhà đều đang thảo luận về cuộc hôn nhân của chúng ta, bọn họ lo công việc ở đây không giữ được bao lâu nữa. Hoắc Tây... người giúp việc còn như vậy, em bảo các con sẽ nghĩ như thế nào, chúng biết bố mẹ sắp ly hôn rồi, chúng sẽ buồn cỡ nào đây?”

Anh lôi con trai con gái ra, chẳng qua là muốn để cô từ bỏ. Sao Hoắc Tây lại không biết?

Cô nhìn vào mắt anh rồi hỏi ngược lại: "Vậy tổng giám đốc Trương, Trương tiên sinh, anh nói cho em biết, một người phụ nữ có dây dưa với anh, anh đưa cô †a tới cuộc họp thường niên của công ty, anh để cho con trai con gái anh nhìn người phụ nữ khác ngấp nghé bố chúng, anh bảo chúng sẽ nghĩ thế nào? Anh muốn kích thích em, hay muốn chứng minh sức hút của mình? Trương Sùng Quang, em nói cho anh biết, bất kể là loại nào, em cũng không thể chấp nhận được!"

Cô nói tiếp: "Nếu anh thật sự muốn tốt cho các con, anh nên phối hợp với em, giảm thương tổn đến mức thấp nhất!... Sau này anh muốn tìm Tống Vận hay Vương Vận, thì đó cũng là tự do của anh, anh cũng danh chính ngôn thuận, em sẽ... em sẽ giải thích với các con cho anh."

"Gô ta không phải vấn đề giữa chúng ta!"

"Anh không có ý gì với cô ta, tối đó chỉ là sự cố, anh cũng chưa phát sinh quan hệ với cô ta, lúc mấu chốt anh tỉnh rượu rồi, anh về nhà rồi."

Trương Sùng Quang nói thẳng ra, anh hỏi cô: "Tại sao em cứ bắt lấy chuyện này không thả vậy? Tại sao em không nghĩ xem trong lòng em cứ có mãi một tên Bạch Khởi, anh có khó chịu không hả? Hoắc Tây, anh chỉ muốn khiến em cũng trải nghiệm cái cảm giác đó một chút! Đau không... Đau thì đúng rồi, ba năm nay mỗi giờ mỗi khắc anh đều đau đớn, lúc nào anh cũng nghĩ, khi nào em mới quên được Bạch Khởi, sau đó bắt đầu lại với anh."

Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Cô ấy thấy trái tim mình co rút đau đớn, cô ấy cảm thấy đau đớn đến mức như sắp bị ăn mòn... cô vẫn luôn muốn rút lui một cách đẹp mắt, nhưng Trương Sùng Quang lại muốn trả thù cô, tại sao cuộc hôn nhân của họ lại đi đến bước. đường như ngày hôm nay cơ chứ?

Dưới sự bức hỏi của anh, cô thẳng thắn nói cho anh biết: "Rất đau! Tổng giám đốc Trương đã hài lòng chưa? Nếu hài lòng rồi thì buông em ra! Bây giờ em muốn đi ngủ."

Cô đã thất vọng về anh đến mức không thèm nói ra hai chữ ly hôn nữa.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Trương Sùng Quang nhìn chăm chằm vào khuôn mặt của cô, bỗng nhiên anh ngậm môi cô rồi hung hăng hôn cô... anh ép cô hôn môi với anh, cô không chịu anh liền dùng sức cắn lên môi cô, anh như phát điên muốn gợi lên sự nhiệt tình của cô.

Nhưng đau như vậy, sao mà thoải mái được?

Hoắc Tây không phản kháng, cô chỉ lạnh lùng nhìn anh...

Ánh mắt đó làm cơ thể Trương Sùng Quang lạnh đi, anh chôn mặt vào cổ cô nỉ non: "Hoắc Tây, anh không muốn ly hôn với em! Đừng ép anh... được không?”

Hoắc Tây không nói tiếng nào.

Cơ thể cô nửa tựa lên sô pha, cúc áo bị anh cởi hơn nửa, trên làn da lộ ra ngoài đã có thêm những vết tích mới, nhìn mà kinh.

Cô yên lặng nghe anh nói, yên lặng để anh mặc áo vào cho cô.

Trương Sùng Quang hít sâu một hơi: "Sau này anh sẽ không làm vậy nữa! Anh sẽ không ép buộc em nữa."

Anh chậm rãi rời khỏi cơ thể cô, chậm rãi đứng dậy... không biết đèn đã tắt từ lúc nào, bọn họ nhìn nhau trong bóng đêm và trở nên xa lạ trong bóng đêm.

Cuối cùng anh nói: "Anh có thể chuyển ra phòng cho khách, nhưng anh sẽ không ly hôn!"

Anh nói tiếp: "Hoắc Tây, em sẽ là bà Trương suốt đời này."

Mãi đến khi anh đi ra ngoài, Hoắc Tây cũng chưa lên tiếng, cô chỉ yên lặng nằm đó... lúc cánh cửa phòng ngủ đóng lại, nước mắt cô mới rơi xuống.

Thực ra Trương Sùng Quang không còn yêu cô nữa.

Anh không chịu ly hôn, là chấp niệm của anh, bởi vì anh cảm thấy mình bị vứt bỏ.

Nhưng rõ ràng người vẫn luôn bị anh vứt bỏ là Hoắc Tây cô.

Quan hệ của họ rơi vào kỳ chiến tranh lạnh, lâm vào cục diện bế tắc.

Trương Sùng Quang rất ít khi về nhà, một tuần anh chỉ về hai ba lần, nhưng anh về nhà thì sẽ chơi với các con, anh vẫn là dáng vẻ người bố tốt, đối xử với Hoắc Tây cũng dịu dàng.

Nhưng sau lưng, quan hệ giữa họ lạnh lùng xa cách, lời nói khách sáo cũng bớt luôn.

Lâu dần người bên cạnh đều biết, cuộc hôn nhân của họ xảy ra vấn đề, Hoắc Minh gọi Trương Sùng Quang tới nói chuyện, lúc Trương Sùng Quang đi ra, vẻ mặt anh rất bình thản.

€ó vẻ anh đã tính xong rồi, anh không ly hôn, nhưng anh cũng sẽ không cầu xin Hoắc Tây hồi tâm chuyển ý nữa.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2234: Cô ta biết rất rõ điểm này


Bên trong chiếc xe đắt tiền, người đàn ông trông rất đẹp trai khi hút thuốc, mặc dù anh đối xử lạnh như băng với cô ta.

Tống Vận đối với Trương Sùng Quang, không chỉ đơn giản là theo đuổi quyền thế, mà còn có sự ngưỡng mộ của phụ nữ giành cho đàn ông.

Cô ta biết rất rõ điểm này.

Khói thuốc màu xám dần lan tràn, làm mơ hồ khoảng cách đôi bên, Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn chằm chăm Tống Vận... Cô ta chật vật thật sự, chiếc váy ướt đẫm dán sát vóc dáng lả lướt. Trương Sùng Quang là mộ trưởng thành, tất nhiên có thể nhìn thấu được tâm tư của cô ta.

Trong tầm mắt của anh, Tống Vận hơi run rẩy cả người.

Cô ta nói bằng giọng nghẹn ngào: “Tổng giám đốc Trương, em muốn xin anh một đều, có thể là vì vợ anh đã biết sự tồn tại của em, nên hiện giờ tình cảnh của em rất khó khăn, đài truyền hình đã cho dừng mọi công việc của em. Em xuất thân nông thôn, cha mẹ em không hề dễ dàng khi nuôi em đến tốt nghiệp đại học. Em cầu xin anh... cậu xin bà Trương nương tay với em.”

Một đoạn lời nói nghẹn ngào đáng thương, khiến người ta thương tiếc.

Trương Sùng Quang ánh mắt sâu thảm vẫn cứ ung dung hút thuốc lá.

Cái ánh mắt ấy khiến Tống Vận cảm thấy rung động.

Một lúc lâu sau, Trương Sùng Quang cười khế: “Cô cảm thấy là bà Trương đối phó cô, vậy sao cô không đi tìm cô ấy mà đi tìm tôi?”

Tống Vận nghẹn họng.

Thật ra thì mấy cái chiêu trò của phụ nữ, đối với đàn ông mà nói là giống như một lớp giấy mỏng, đa số đàn ông sẽ không đâm thủng. Còn Trương Sùng Quang, cô ta không ngờ rằng anh lại không nể mặt đến như thế.

Cô ta xấu hổ đến mức đỏ mặt, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Có điều, bất ngờ là Trương Sùng Quang lại cúi người mở cửa xe bên kia ra, nói với giọng lạnh nhạt: “Lên xe đi!”

Tống Vận sửng sốt.

Cô ta không thể tin được mình vừa nghe thấy gì, cũng không thể tin được là Trương Sùng Quang không bài xích sự tiếp cận của cô ta. Cô ta chắc chắn rằng št ý đồ của cô ta, nhưng mà anh vẫn bảo cô ta lên xe... Có phải là anh đã chấp nhận sự theo đuổi của cô ta hay không?

Tống Vận gần như là run rẩy bước lên xe.

Ngồi trong chiếc xe sang trọng, ngồi bên cạnh người đàn ông mình ngưỡng mộ, cô ta nhìn tấm thảm trắng tinh, ngửi mùi da dễ chịu và mùi kem cạo râu thoang thoảng đến từ người đàn ông bên cạnh... lại thêm điểm cộng là tài và quyền lợi, tất cả gom lại thành một loại thuốc gây nghiện mạnh nhất trên đời.

Cô ta khao khát người đàn ông này và muốn có được anh. “Tổng giám đốc Trương?” Tống Vận run rẩy hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

Trương Sùng Quang mặc kệ cô ta, cầm điện thoại gọi đi, lạnh nhạt nói một câu với bên kia: “Xuống lầu đi.”

Dứt lời anh liền tắt máy, vẫn cứ làm lơ Tống Vận. Anh nghiêng người, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá, trông cực kì đẹp trai.

'Tống Vận không dám làm phiền anh, cứ mê muội mà nhìn anh.

Cô ta không hiểu tại sao bà Trương lại hờ hững với loại đàn ông như tổng giám đốc Trương.

Bà Trương chỉ biết dựa vào gia thế của mình thôi.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2235: Cô ấy không biết nên nói cái gì


Cô ấy không biết nên nói cái gì.

Bên ngoài tiếp tục đổ mưa, bên trong xe tràn đầy lặng im... Tống Vận vẫn cứ run rẩy, càng lúc càng thấy lạnh, lạnh đến mức không chịu nổi nữa. Cô ta muốn tìm kiếm một chút ấm áp, vậy nên nhích người lại gần Trương Sùng Quang.

Anh nghiêng đầu liếc cô ta một cái.

Ánh mắt anh sâu thẳm, không thấy chút cảm xúc nào. Tống Vận không dám lỗ mãng nữa.

Thời gian dần trôi, khoảng nửa tiếng sau thì đến dưới lâu nhà Tống Vận. Tài xế cất giọng oang oang: “Đến rồi!”

Bên trong xe u ám chứa đầy không khí là lạ.

'Tống Vận là một cô gái thông minh. Cô ta biết ưu điểm của mình chính là trẻ tuổi xinh đẹp và có cảm giác mới mẻ. Cô ta lấy hết can đảm nói ra lời mời: “Tổng giám đốc Trương, anh muốn đi lên nhà tôi ngồi chơi một lát không?”

Từ đầu đến cuối, Trương Sùng Quang đều mang dáng vẻ đứng đắn.

Có điều, bỏ qua công việc, đưa một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi về nhà, vốn dĩ không phải là một chuyện đứng đắn. Anh cúi đầu, lạnh nhạt vỗ vỗ ống quần, nói: “Không đi!”

Tống Vận ít nhiều gì cũng có chút thất vọng.

Cô ta cho rằng Trương Sùng Quang không chiếm được ấm áp trong gia đình, hôm nay trở nên hòa nhã với cô ta, là muốn xảy ra quan hệ với cô ta. Với loại đàn ông như anh, cơ bản là không cần phải suy xét cái giá phải trả khi ngoại tình, đúng không?

Lúc cô ta đang cảm thấy xấu hổ thì Trương Sùng Quang nghiêng người nhìn cô ta, hỏi: “Biết tiếng Pháp không?”

Tống Vận vội vàng trả lời: “Có thể đối thoại cơ bản.”

Trương Sùng Quang lẳng lặng nhìn chằm chằm cô ta vài giây. Sau đó, anh cúi người châm điếu thuốc lá. Thật ra thì khói thuốc lá lượn lờ bên trong xe rất khó chịu, nhưng không ai dám lên tiếng, vì sợ chọc anh không vui.

Trương Sùng Quang hút được nửa điếu thuốc thì lạnh nhạt nói: “Tối mai tôi có một buổi xã giao, là khách hàng nước Pháp, cô chuẩn bị tối mai đi cùng tôi... Thư ký Tần, cô hãy giúp cô Tống chuẩn bị lễ phục và trang sức phù hợp.”

Tống Vận mừng rỡ như điên: “Cảm ơn tổng giám đốc Trương đã cho tôi cơ hội.”

'Thư ký Tần ngồi ở ghế trước nghe cấp trên phân phó thì giật nảy mình. Cô ấy đi theo Trương Sùng Quang vài năm rồi nên rất hiểu tính tình của Trương Sùng Quang... Anh không hề để ý cô Tống kia, thậm chí lười đi ngoại tình về thân thể. Nhưng mà hiện giờ, rõ ràng là anh đang nâng đỡ Tống Vận.

Một khi cô ta xuất hiện bên cạnh tổng giám đốc Trương, thì những người chèn ép cô ta sẽ biết rằng cô ta là người của tổng giám đốc Trương.

Tống Vận sẽ trở nên nổi bật.

Vậy luật sư Hoắc thì sao? Tổng giám đốc Trương có từng suy xét đến cảm nhận của Hoắc Tây hay chưa? Hay là anh chỉ đơn giản là muốn chọc tức Hoắc Tây... Không phải, thư ký Tần cảm thấy anh không chỉ đơn giản là muốn chọc tức Hoắc Tây, mà là anh bắt đầu mệt mỏi trong cuộc hôn nhân của bọn họ, muốn đi tìm chút việc vui, và Tống Vận chính là việc vui của anh, bởi vì Tống Vận là người mà Hoäc Tây rất để ý.

Thư ký Tân im lặng một lát rồi đáp: “Tổng giám đốc Trương, tôi rất khó xử.” Trương Sùng Quang hạ cửa sổ xe xuống, phất tàn thuốc lá. Anh lạnh nhạt nói: “Nếu Hoắc Tây hỏi cô thì cô cứ trả lời thật là được.”

Thư ký Tần cười bưồn bã: “Được rồi, tôi có thể làm theo lời tổng giám đốc Trương, chỉ mong tổng giám đốc Trương đừng hối hận.”

'Thư ký Tần không chỉ là thư ký, mà còn là bạn bè và cấp dưới cũ của anh, nên vẫn có quyền lợi cãi lại lời anh... Tống Vận vốn dĩ định nói móc cô ấy vài câu, lúc này cũng không dám nói câu nào.

Cô ta có thể thấy được Trương Sùng Quang coi trọng vị thư ký họ Tần kia.

Thư ký Tân tầm ba mươi tuổi, trẻ trung xinh đẹp.

'Tống Vận coi cô ấy như là kẻ địch của mình.

Được Trương Sùng Quang dìu dắt, sự nghiệp của Tống Vận bắt đầu phát triển lên.

Chỉ mới hơn một tháng mà cô ta đã được hai cơ hội dẫn chương trình bữa tiệc với quy mô lớn, còn ký thêm hai hợp đồng quảng cáo... Giá trị con người của cô ta tăng vọt. Trước đây cô ta ở trong một căn chung cư rộng mấy chục mét vuông. Bây giờ cô ta dọn đến một căn biệt thự cao cấp giá hai mươi triệu tệ.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2236: Hoäc Tây mở to mắt ra nhìn


Ban đêm, cô tắm rửa xong, mặc đồ tắm màu trắng đứng trên sân thượng.

Trời cuối hạ đầu thu mát mẻ, gió đêm thổi bay mái tóc đen của cô.

Trương Sùng Quang vừa lúc trở về. Anh đi xuống chiếc xe màu đen, ngước mắt lên là thấy Hoắc Tây... Cô đứng trong gió đêm, còn đẹp hơn cả ánh trăng, đại khái là vì có chút xuất thần nên có loại cảm giác rách nát quanh quẩn.

Trương Sùng Quang đặt một chân ngoài xe, chống cửa xe bằng một tay.

Anh gần như tham lam mà nhìn cô, hầu kết không nhịn được nhô lên hạ xuống. Trong đầu anh chợt hiện ra hình ảnh đêm ấy anh chiếm đoạt cô, cô rơi nước mắt đầy mặt nằm dưới người anh, cuối cùng nghẹn ngào cầu xin anh dừng lại...

Trương Sùng Quang siết chặt nắm tay chống cửa xe.

Hoäc Tây mở to mắt ra nhìn.

Cô và Trương Sùng Quang bốn mắt nhìn nhau... Tính ra thì ít nhất là nửa tháng rồi bọn họ không gặp nhau. Hoắc Tây mấp máy môi, lại thấy có một người xuống xe.

Là Tống Vận.

Trương Sùng Quang mặc bộ đồ tây màu đen, còn Tống Vận thì mặc bộ đồ trắng, trông rất là xứng đôi.

Hoắc Tây yên tĩnh nhìn bọn họ.

Trương Sùng Quang vẫn cứ nhìn cô. Tống Vận ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh. Không biết qua bao lâu, Trương Sùng Quang nghiêng người nói vài câu với cô ta rồi đi vào trong nhà.

Tống Vận cười với Hoắc Tây, cười rất khéo léo, mang dáng vẻ người thắng cuộc.

Hoắc Tây lẳng lặng nhìn cô ta vài giây rồi quay người đi ra khỏi sân thượng.

Cô và Trương Sùng Quang gặp nhau ở cầu thang. Dưới ánh đèn thủy tinh, cô nhìn anh từ trên cao xuống, lạnh nhạt nói: “Miên Miên và Duệ Duệ ngủ rồi. Nếu lần sau anh định trở về thăm bọn nhỏ, thì tốt nhất là đừng dẫn phụ nữ bên ngoài về.”

Trương Sùng Quang nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, cười nhạo: “Nói bậy cái gì vậy? Cô Tống chỉ là bạn nữ xã giao mà anh mời thôi.”

Rõ ràng là anh không muốn nói chuyện với cô. Anh đi lên lầu xem bọn nhỏ, rồi đi lấy một phần văn kiện, sau đó vội vàng ra khỏi nhà... Lúc anh đi, Hoäc Tây không có ở cầu thang, cũng không có ở phòng khách.

Trương Sùng Quang bước nhanh xuống lầu, rồi khựng lại ở bậc thang cuối cùng.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2237: Bước vào cửa


Thấy đêm nay tổng giám đốc Trương uống rượu, tâm trạng không vui một chút nào, cô ta bèn liên tục tấn công bằng các đòn dịu dàng: “Anh uống nhiều rồi, khách sạn không có ai chăm sóc anh cả, anh đến nhà em, em pha cho anh một cốc trà tỉnh rượu nhé? Em sẽ xoa bóp vai cho anh nữa, anh thích em xoa bóp vai cho anh lắm mà, anh nói là rất thoải mái.”

Cô ta vốn tưởng rằng Trương Sùng Quang sẽ từ chối, không thể ngờ rằng anh lại đồng ý.

Bước vào cửa, dưới ánh đèn dây tóc, nam nữ trưởng thành giống như là ngọn lửa cháy lâu ngày, nghiêng ngả lảo đảo mà ôm hôn, thậm chí không kịp chờ tới chỗ ghế sô pha, cứ thế mà hôn nhau ngay cửa.

Tống Vận ôm cổ người đàn ông, điên cuồng hôn môi với anh.

Ngón tay thon dài của cô ta kéo thắt lưng người đàn ông, đang định tiến thêm một bước thì... Mu bàn tay bị người đè lại. Cô ta ngước mắt thì thấy một đôi mắt tỉnh táo, bên trong có vẻ hững hờ khiến cô ta ngạc nhiên.

Trương Sùng Quang lạnh nhạt nói: “Thôi đi!”

Thấy anh mở cửa định đi, Tống Vận vội vàng ôm sau lưng anh, lẩm bẩm: “Là em không đủ tuổi trẻ xinh đẹp hay là vóc dáng không quyến rữ? Trương Sùng Quang, anh ôm em được không? Em muốn anh ôm eml”

Ba chữ “Trương Sùng Quang” khiến đôi mắt anh đỏ lên.

Anh quay người nhìn cô ta.

'Tống Vận đỏ mắt nói: “Em biết anh yêu cô ấy. Nhưng mà... em thật sự không

cần danh phận, em cũng sẽ không phá hư gia đình anh. Em chỉ muốn có một đêm vui sướng thôi.”

'Trương Sùng Quang đương nhiên là không tin. Có điều, khi đàn ông không được như ý, tóm lại là thích loại phụ nữ ngoan ngoãn. Anh không thích Tống Vận, nhưng anh thích cô ta săn sóc mình... Vậy nên

anh lạnh nhạt nói: “Nấu cốc trà tỉnh rượu cho tôi, rồi đi xoa bóp vai.”

Tống Vận có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến chuyện anh còn ở lại, cô ta không phải không có cơ hội.

Đêm dài, Trương Sùng Quang lười đi khách sạn, đành phải ngủ một đêm trên sô pha. Sáng hôm sau, công ty có chuyện gấp, lúc anh đi bỏ quên áo khoác trong

nhà Tống Vận.

Lên xe, anh mở điện thoại ra xem, muốn nhìn xem có tin nhắn của Hoắc Tây hay không.

Tối qua mới xảy ra loại chuyện kia, chắc thế nào cô cũng sẽ có phản ứng thôi.

Nhưng mà không có, trên khung chat Zalo của anh và Hoắc Tây không có gì cả... Hoắc Tây đừng nói phản ứng, ngay cả một ánh mắt cô cũng không cho anh.

Trương Sùng Quang xem rất lâu rồi cười tự giều.

Văn phòng luật sư Anh Kiệt.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2238: Hoắc Tây cười hững hờ


Lúc Hoắc Tây đến, An Nhiên đã đến trước rồi. An Nhiên kéo ghế cho cô ngồi: “Chị Hoắc Tây, chị muốn uống gì?”

Hoắc Tây vén mái tóc dài: “Một ly rượu Cocktail đi!”

An Nhiên gọi nước giúp cô, còn gọi thêm một phần bánh ngọt. Đến lúc quay đầu, An Nhiên sửng sốt khi thấy Hoäc Tây đang châm một điếu thuốc giành cho phụ nữ.

Hoắc Tây bình thường không hút thuốc lá. Nhưng mà bây giờ cô muốn hút một điếu.

Cô hít vào một hơi, ngửa đầu ra sau, đôi môi đỏ nhẹ nhàng nhả sương khói, ánh mắt có loại quyến rũ khó tả thành lời.

An Nhiên cảm thấy Trương Sùng Quang bị mù rồi. Hoắc Tây đẹp hơn Tống Vận ít nhất năm lần.

Đại khái là biết An Nhiên đang suy nghĩ gì, Hoắc Tây cười nói: “Bọn chị nói chuyện ly hôn từ trước rồi.”

Vì cô nói thẳng ra nên An Nhiên cũng nói thẳng theo: “Doãn Tư nghe một số tin đồn, vốn định tự mình đi tìm anh Sùng Quang, nhưng mà em nghĩ bọn đàn ông xúc động dễ dàng đánh nhau, nên em định đi hỏi chị... Anh Sùng Quang có người phụ nữ khác rồi hả?”

Ngón tay thon dài của Hoắc Tây hơi run lên. Một lát sau, cô rũ mắt, hít mạnh vào mấy hơi, mới nói: “Chắc là vậy... Có lẽ là vì để buộc chị theo ý anh ấy, cũng có lế là vì anh ấy thật sự tìm được việc vui, ai biết đâu.”

Cô nói tiếp: “Chỉ là An Nhiên, dù anh ấy mang tâm thái gì thì chị cũng không thể chịu đựng được.”

Bởi vì rất ghê tởm!

An Nhiên im lặng, cùng cô uống rượu: “Em đã bảo Doãn Tư đi đón chúng ta, có say rượu cũng không sao cả.”

Hoäc Tây mỉm cười.

Đến cùng cô vẫn không uống say. Trong cuộc hôn nhân của cô và Trương Sùng Quang, đã có một người không tỉnh táo rồi, thật sự không cần phải thêm một người không tỉnh táo nữa. Cô chỉ uống một cốc rượu, khi về thì gọi tài xế lái thay.

Lên xe, cô gọi điện thoại cho thư ký của Trương Sùng Quang.

“Thư ký Tân, có tiện gửi lịch trình hai tháng gần đây nhất của tổng giám đốc Trương cho tôi không? Nếu không tiện thì thôi!”

“Tiện lắm!”

Bên kia, thư ký Tân dường như đã chờ cô gọi điện thoại lâu rồi nên vừa nghe là đồng ý ngay.

Một lát sau, lịch trình của Trương Sùng Quang được gửi tới mail của Hoắc 'Tây. Cô mở ra xem, lịch trình sáu mươi ngày, có ít nhất một nửa là đi xã giao, cùng đi với anh là Tống Vận.

Ngày 3 tháng 7, là Tống Vận.

Ngày 5 tháng 7, là Tống Vận.

Ngày 8 tháng 7, cũng là Tống Vận.

Tống Vận, Tống Vận, đều là Tống Vận.

Hoäc Tây buông điện thoại xuống, ngồi trên xe lẳng lặng ngây người.

Tài xế lái thay cũng nghe thấy cuộc gọi vừa rồi, nhiệt tình mà nói: “Đàn ông ngày nay đúng là không đánh không ngoan, rượu vô người là quên mất mình là ai... Phụ nữ phải đánh chết khiếp đàn ông mắc sai lầm mới được, không bị đánh chết khiếp xem như đàn ông mạng lớn.”

Hoắc Tây cười hững hờ.

Cô về nhà, ngoài dự đoán là bọn nhỏ đã bị vợ chồng Hoắc Minh và Ôn Noãn đón đi rồi. Người giúp việc nói: “Là ý của ông chủ, mới đi chưa đến mười phút.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2239: Mày lập tức lăn về nhà cho cha!


Trương Sùng Quang đứng ngay cửa, yên lặng ngắm nhìn cô.

Trong phòng ăn rộng lớn, chỉ có một mình Hoắc Tây đang ngồi. Cô đang mặc trang phục công sở, màu đen hòa vào ánh sáng mờ ảo, trông có vẻ cô đơn hơn nữa.

Ánh nến chiếu lên khuôn mặt cô, không nhìn thấu chút cảm xúc nào.

Trương Sùng Quang cúi đầu thay giày, nhẹ giọng nói: “Hôm nay vui lắm sao mà ăn tối dưới ánh nến vậy?”

Anh thay dép lên, rất tự nhiên mà đi lên muốn hôn môi cô, lại bị cô né tránh, lạnh nhạt nói: “Chỉ là cảm thấy ánh đèn chói mắt thôi.”

Dứt lời, cô gật đầu với phía đối diện.

Trương Sùng Quang mỉm cười ngồi xuống đổi diện với cô, lấy một cái ly ra, tự mình rót cho mình một ly rượu vang… Dù vậy, hai người đều không uống rượu, cứ bình tĩnh mà đánh giá lẫn nhau.

Một lúc lâu sau, Hoắc Tây rốt cuộc hỏi: “Anh suy xét thế nào rồi?”

Trương Sùng Quang nâng ly nhấp một ngụm rượu vang, cười nói: “Anh nói rồi, hai đứa nhỏ đều

phải theo anh, nếu không thì không cần bàn nữa.”

Hoắc Tây nhìn chằm chằm anh, một lát sau thì cười nhạt: “Anh cần gì phải như thế. Trương Sùng Quang, tôi nghĩ sẽ có nhiều cô gái trẻ muốn sinh con cho anh.”

Trương Sùng Quang giật nảy mình.

Anh nhìn chằm chằm vào Hoắc Tây, rất sợ bỏ qua mỗi một sự thay đổi về cảm xúc của cô… Lời nói của Hoắc Tây khiến anh nhớ đến nụ hòn không mong muốn vào hôm qua.

Có lẽ là vì trả thù, cũng có lẽ là vì áp lực trong hôn nhân, anh đúng là muốn phóng túng một lần.

Nhưng đến giây phút mấu chốt, anh vẫn dừng lại.

Khi ấy trong lòng có chút chán nản, không muốn tiếp tục làm. Vậy thì hiện giờ Hoắc Tây có đế ý đến sự tồn tại của Tổng Vận hay không?

Anh cười nhạo: “Em thật sự nỡ nhường danh phận bà Trương cho người khác hả?”

Hoắc Tây nhìn khuôn mặt ghê tởm của anh, cười khẽ: “Trương Sùng Quang, từ khi tôi sinh ra, liền không hề có loại khả năng tôi gả cho ai vì danh phận, ngược lại là rất nhiều người muốn có danh phận từ chỗ tôi.”

Chuyện đã đến nước này, cô cũng không

thèm để ý đến chuyện chọc vào chỗ đau của anh.

Con ngươi Trương Sùng Quang co rút lại. Anh siết chặt ly rượu đến mức ngón tay trắng bệch, gằn từng chữ: “Bà Trương, em đừng mãi nhấn mạnh rằng anh từng bị nhà họ Hoắc lựa chọn như thế nào.”

Anh chợt khựng lại, nói tiếp: “Anh biết em lấy lịch trình làm việc của anh chỗ thư ký Tân, cũng biết em điều tra xuất xứ căn biệt thự của Tống Vận, nhưng mà chẳng chứng minh được gì cả. Anh và cô ta đều công khai qua lại, căn biệt thự kia cũng là thù lao mà công ty chi trả cho cô ta.”

Hoắc Tây nghe hiếu anh đang cổ ý ghê tởm mình.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2240: Thật buồn cười!


Thật buồn cười!

Cô không biết là mình cười Trương Sùng Quang, hay là cười mình trước đây bị ma quỷ ám ảnh.

Hoắc Tây lên lầu.

Trương Sùng Quang không bỏ đi ngay. Anh ngồi lại bàn ăn. Giá cắm nến bằng bạc còn chập chờn ánh nến. Hoắc Tây không hề động đến món Tây mà người giúp việc nấu. Cô chỉ nhấp một ngụm rượu vang thôi.

Trương Sùng Quang cầm ly rượu kia lên uống.

Thím Ngô lặng lẽ đi lại nói: “Bà chủ còn chưa ăn tối nữa. Từ cái lần ông chủ dẫn… cô kia về nhà, bà chủ không còn cười nữa. ông chủ đứng trách tôi nhiều chuyện.”

Trương Sùng Quang ngắm nghía ly rượu trong tay, không đáp lại lời nào.

Thím Ngô không dám nói gì nữa đi ra chỗ khác.

Trương Sùng Quang ngồi đến cửa đêm, ngọn nến đã cháy tàn rồi, phòng khách trở nên tối tăm… Anh ngửa đầu nhìn lên lầu, mãi cho đến khi đôi mắt cay cay mới nhẹ nhàng đứng dậy.

Đêm khuya, chiếc Land Rover màu đen chạy vào một tiếu khu xa hoa.

Tống Vận mở cửa, vui sướng nhào vào trong lòng anh.

Cho dù đêm nay anh vẫn không xảy ra quan hệ với cô ta, thì cô ta cũng cảm thấy vui vẻ. Cô ta biết đối mặt với sự dịu dàng của phụ nữ, đàn ông thế nào cũng sẽ có lúc mềm lòng. Anh không cảm thấy ấm áp khi ở trong nhà, nhưng có thể tìm thấy mọi thứ ở chỗ cô ta.

Sáng hôm sau, trong một căn hộ trang hoàng lộng lẫy, người đàn ỏng ngủ say trên ghế sô pha.

Điện thoại đổ chuông, người gọi là bà Trương.

Trương Sùng Quang không tỉnh dậy.

Tống Vận ra khỏi phòng bếp, khi thấy tên người gọi đến, cô ta cắn nhẹ môi, cầm điện thoại đi vào trong phòng ngủ nghe máy: “A lô, đây là điện thoại của tổng giám đốc Trương, có việc gì

thì cứ nói với tôi là được.”

Bên kia, Hoắc Tây vì cần phải bàn bạc với Trương Sùng Quang về một dự án của tập đoàn Tây Á nên mới gọi điện thoại vào sáng sớm, không ngờ người nghe máy lại là Tống Vận.

Có điều, cô cũng không ngoài ý muốn.

Hoắc Tây rất bình tĩnh nói: “Tôi sẽ gọi lại sau.” Dứt lời, cô liền tắt máy.

Tổng Vận tắt máy, đang suy nghĩ xem lát nữa phải nói như thế nào thì thấy một người đang đứng ở cửa phòng ngủ. Sắc mặt Trương Sùng Quang cực kì âm trầm: “Ai bảo cô nghe điện thoại của tôi?”

Tống Vận chưa kịp xóa bỏ lịch sử cuộc gọi.

Cô ta mặt mày tái nhợt trả điện thoại lại cho anh, dè dặt mà giải thích: “Em thấy anh không dậy nên mới nghe máy. Em không đế ý là ai gọi điện thoại nữa.”

Trương Sùng Quang mở lịch sử cuộc gọi ra xem, thấy kết nối chỉ có mười giây thì sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút, lạnh nhạt hỏi: “Nói cái gì rồi?”

“Chưa nói gì cả. Bà Trương bảo lát nữa sẽ gọi lại.”

Trương Sùng Quang cất điện thoại, quay người đi. Tống Vận đi theo sau anh, thấy anh đi



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top