Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mang Không Gian Diệu Kỳ

Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mang Không Gian Diệu Kỳ
Chương 20


Bên ngoài đồn rằng Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ đã lén lút qua lại, bị bắt quả tang tại trận, nhưng anh ta không tin. Trì Tuệ không phải kiểu người đó.

Hai người quen biết bao nhiêu năm, lần gần gũi nhất chỉ là khi Trì Tuệ bị Trì Bảo Châu bắt nạt đến khóc sưng cả mắt, anh ta ôm cô vào lòng an ủi. Một cô gái thuần khiết và nhút nhát như thế, sao có thể làm chuyện đó với người đàn ông khác?

Nhưng nhiều người đã nhìn thấy, chắc không phải giả được.

“Con đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, chuyện đã xảy ra rồi thì còn làm gì được? Hơn nữa, dì Vương của con cũng đã nói, con bé Trì Tuệ đó không thể sinh con. Đã 18 tuổi rồi mà vẫn chưa có kinh, chắc chắn là có vấn đề. Ngược lại, con bé Trì Bảo Châu trông khỏe mạnh, có thể sinh nở. Nghe mẹ, cưới Trì Bảo Châu đi.”

“Dù sao nó cưới về...”

Mẹ Chu không nói hết câu, nhưng Chu Khải hiểu.

Lấy vợ là để sau này có con nối dõi. Bố Chu vẫn còn khỏe, không nhanh chóng tìm người có thể sinh cho anh một đứa con, thì giữ mãi hình bóng của Trì Tuệ cũng chẳng để làm gì.

Trì Bảo Châu...

Nghĩ đến ánh mắt đầy mưu mô của Trì Bảo Châu, Chu Khải khẽ cười lạnh: “Được thôi, cưới cô ta vậy.”

Nói chuyện này không liên quan đến Trì Bảo Châu, anh ta không tin. Đã muốn lấy anh ta đến vậy, thì cứ lấy. Còn anh ta, sẽ “chăm sóc tốt” cho cô ta.

...

“Gì cơ? Anh Chu Khải đồng ý cưới con rồi sao?”

Nghe tin từ Vương Thái Phượng, Trì Bảo Châu mừng rỡ nhảy cẫng lên. Cô ta ôm chầm lấy cánh tay mẹ, liên tục xác nhận:

“Mẹ, mẹ nói thật chứ? Con thực sự có thể gả cho anh Chu Khải sao?”

“Thật chứ, mẹ lừa con làm gì. Chờ Trì Tuệ làm xong tiệc cưới, sẽ bắt đầu lo liệu chuyện của hai đứa con.”

Vương Thái Phượng cười, nhưng nụ cười có phần gượng gạo. Dù là người mẹ nào, nhìn thấy con gái mình gả cho một “người đàn ông không hoàn hảo”, thì cũng không thể cười nổi. Nhưng bà không còn lựa chọn nào khác, cả con trai và con gái đều là ruột thịt. Cuối cùng, bà chọn con trai mình.

“Bảo Châu, con vẫn luôn thích cái ngọc hồ lô đó phải không? Lần này cưới, mẹ sẽ cho con làm của hồi môn.”

“Thật sao?”

“Ừ, mẹ lừa con làm gì.”

Vương Thái Phượng cười, khẽ gõ trán cô ta một cái: “Nhưng cái ngọc hồ lô đó, con phải cất kỹ, đừng để Trì Tuệ nhìn thấy, biết chưa?”

“Con biết mà, mẹ yên tâm đi.”

Bên ngoài, Trì Tuệ vốn định dậy đi vệ sinh, bất ngờ nghe được cuộc trò chuyện của hai mẹ con, đôi lông mày cô nhíu chặt. Tại sao lại không để cô biết? Chẳng lẽ, đó là thứ mà bố mẹ ruột của cô để lại cho cô?

Cô cúi đầu, khẽ chạm vào vết bớt trên người mình.

Cái ngọc hồ lô đó, cô nhất định phải lấy lại.

...

Hôm sau, sau khi ăn sáng xong, mọi người lần lượt ra đồng làm việc. Trong nhà chỉ còn lại Trì Tuệ và chị dâu Hà Thúy Văn.

Hà Thúy Văn cũng không ở lại lâu, bế theo chậu quần áo đi ra sông giặt. Nhà giờ chỉ còn mỗi Trì Tuệ.

Xác nhận không còn ai ở nhà, Trì Tuệ nhanh chóng bước vào gian chính. Dựa vào ký ức của thân xác này, cô tìm đến chiếc rương mà Vương Thái Phượng thường cất những món đồ quý.

Mở chiếc rương, Trì Tuệ lật hết đồ đạc đến tận đáy, rồi cô tìm thấy một chiếc túi vải màu xanh nhạt.

Trì Tuệ mím chặt môi, nhanh chóng mở túi ra.

Quả nhiên!

Trước mắt cô là chiếc ngọc hồ lô quen thuộc, đôi mắt Trì Tuệ bắt đầu nóng lên. Khi nhìn thấy dòng chữ nhỏ "Tuệ" khắc trên đế ngọc, cô chắc chắn rằng đây chính là chiếc ngọc hồ lô mà cô đã đeo từ khi còn bé.
 
Chương 21


Hít sâu một hơi, Trì Tuệ đưa ngón trỏ ra, chậm rãi chạm vào nó.

Ngay lập tức, ý thức của cô bị hút vào một không gian khác.

Trong không gian đó không chỉ có ruộng vườn, ao cá mà còn có một ngôi nhà nhỏ.

Nhìn khung cảnh quen thuộc, khóe môi cô không kìm được mà cong lên. Những cây táo và cây đào mà cô đã trồng bằng cách vứt hạt sau khi ăn trái cây giờ đã lớn lên. Cả con gà mái và vịt béo mà cô mua về vì trông dễ thương giờ cũng đã mập mạp.

Trong ao có cá, ngoài vườn trồng đủ loại rau củ. Đôi mắt cô càng lúc càng sáng.

Đặc biệt là khi nhìn thấy ngôi nhà nhỏ với tủ lạnh lớn và chiếc giường rộng bên trong, cô bật cười thành tiếng.

Hóa ra, không gian này đã cùng cô xuyên không đến đây.

May mà trước đây cô thường xem những bộ phim về ngày tận thế như 2012, Chuyến Tàu Sinh Tử hay Noah"s Ark, nên đã tích trữ không ít thức ăn và quần áo trong không gian này.

Chỉ tiếc quần áo ở đây giờ không thể mặc được nữa.

Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là thức ăn. Chỉ cần còn thức ăn, mọi thứ khác không quan trọng.

Sợ chị dâu đột ngột quay về, Trì Tuệ không ở lại lâu mà nhanh chóng ra ngoài.

Vừa dọn dẹp căn nhà chính xong, cô cầm giỏ chuẩn bị ra đồng thì chị dâu Hà Thúy Văn đẩy cửa bước vào.

Thấy Trì Tuệ vẫn ở nhà, Thúy Văn ngạc nhiên hỏi: “Tuệ Tuệ, sao em vẫn chưa ra đồng?”

Trì Tuệ giơ chiếc giỏ trong tay lên: “Em vừa đi được nửa đường thì phát hiện quên mang giỏ, nên phải quay lại lấy.”

“Ồ, vậy mau đi đi, kẻo mẹ lại càu nhàu vì đi trễ đó.”

“Vâng, em đi ngay đây chị dâu.” Trì Tuệ cười với chị rồi đeo giỏ bước ra ngoài.

Sau khi Trì Tuệ rời đi, Hà Thúy Văn gãi đầu, tự nhủ: “Sao tự dưng con bé này trông xinh ra thế nhỉ? Lúc ăn sáng đâu có thấy như vậy, mà mới chỉ một chút thời gian thôi mà lại đẹp lên nhiều thế này?”

Không chỉ Thúy Văn, mà nhiều người khác trong đội sản xuất cũng có cảm giác tương tự.

Đặc biệt là cô Lưu Bàn Đệ, người ngày thường đối xử tốt nhất với Trì Tuệ, còn vui vẻ trêu chọc: “Tuệ à, cháu sắp lấy chồng rồi, đúng là khác hẳn, nhìn cả người cứ rạng ngời lên!”
 
Chương 22


Trì Tuệ mặt đỏ bừng: “Cô Lưu lại trêu cháu rồi.”

“Hahaha.”

Cô Lưu cười khúc khích, kéo Trì Tuệ sang một bên, nói nhỏ: “Cái cậu Nguyên Sơ đó nhìn là biết lợi hại rồi, cháu yếu ớt, đừng để cậu ấy làm quá mà hại sức nha.”

!!!

Gì cơ!!!

Tại sao cô Lưu còn thẳng thắn hơn cả một người sống ở thời đại Internet như cô chứ?!

“Đừng xấu hổ, cô đang nói chuyện nghiêm túc đấy. Khi còn trẻ mà không giữ gìn sức khỏe, đến lúc già cháu sẽ thấy khổ đấy!”

“Còn nữa, bây giờ sức khỏe cháu vẫn chưa hồi phục, đừng vội vàng sinh con. Đợi khi nào cơ thể khỏe mạnh hơn rồi tính, biết chưa?”

Trì Tuệ gật đầu cứng đờ, mặt đỏ bừng: “Cảm ơn cô Lưu, cháu biết rồi.”

Cô Lưu hài lòng cười: “Biết là tốt, thôi mau đi làm đi.”

Ngày xưa, chính cô Lưu đã tìm thấy Trì Tuệ bị bỏ rơi ngoài tuyết. Nhưng nhà cô Lưu khi ấy đã có ba cô con gái, chẳng đứa nào sống được, cô không thể nuôi thêm Trì Tuệ nữa. Sau đó, gia đình Trì Quốc Cường đã nhận nuôi Trì Tuệ.

Khi mới đưa về, nhà họ Trì còn cố gắng cho Trì Tuệ uống chút nước cơm. Nhưng sau đó gặp phải nạn đói, bà Vương lại sinh thêm một cô con gái nữa, khiến cuộc sống của Trì Tuệ ngày càng khó khăn hơn.

Nhưng cuối cùng, cô bé này cũng lớn lên bình an và giờ sắp sửa lấy chồng.

Họ định tổ chức hôn lễ sau ba ngày nữa.

Hôm đó, Trì Tuệ mặc chiếc áo sơ mi đỏ vừa mua, cùng với quần đen, tóc búi thấp, cài thêm vài bông hoa đỏ. Trông cô trắng trẻo, rạng rỡ, xinh đẹp vô cùng.

Quý Nguyên Sơ thì diện bộ quân phục.

Ở thời đại này, mọi người rất tự hào khi trở thành quân nhân. Không chỉ ngày thường thích mặc, mà trong những dịp quan trọng như đám cưới, quân phục cũng là lựa chọn ưu tiên.

Quý Nguyên Sơ dáng người cao lớn, khi mặc quân phục lại càng thêm mạnh mẽ.

Khi hai người gặp nhau, họ đều ngạc nhiên nhìn đối phương.

“Em...”

Quý Nguyên Sơ chưa kịp nói hết câu thì phía sau có người gọi anh.

Anh mím môi, nói nhỏ: “Hôm nay em đẹp lắm.”

Rồi anh quay người bước đi, để lại Trì Tuệ đứng ngẩn ngơ, đôi má thoáng ửng hồng.

Nhà cửa mọi người đều khó khăn, tiệc cưới cũng tổ chức đơn giản.

Chỉ bày hai bàn, mỗi bàn có năm món chay, một món mặn.
 
Chương 23


Mọi người ăn theo kiểu tiệc cưới luân phiên, bàn này ăn xong thì đi, bàn khác vào ăn tiếp.

Tiền mừng cũng không nhiều. Chủ yếu là hai xu, năm xu, những ai thân thiết thì mừng một hào, hai hào.

Còn những người ít thân hoặc gia cảnh nghèo khó, đến mừng đám cưới chỉ là vài quả trứng.

Sau khi tiễn hết khách, bố Quý Nguyên Sơ cũng về nghỉ ngơi, chỉ còn lại Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ ngồi trong phòng.

Cô thỉnh thoảng liếc nhìn anh.

Anh cũng không tự chủ mà quay sang nhìn cô.

!!

Bất ngờ, ánh mắt hai người chạm nhau.

Phòng tân hôn được bài trí rất đơn giản.

Đó chính là căn phòng trước đây Quý Nguyên Sơ vẫn ở. Anh chỉ thay toàn bộ chăn, ga, gối thành màu đỏ, trên tường dán một chữ “Hỷ” lớn, còn trên tủ có hai ngọn nến đỏ.

Ban ngày Trì Tuệ nhìn không thấy gì lạ, nhưng đến tối, đầu óc cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Cô đột nhiên ho khan vài tiếng. Quý Nguyên Sơ đứng dậy, hỏi:

“Mệt rồi à? Anh đi đun nước nóng cho em.”

Trì Tuệ che mặt gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Quý Nguyên Sơ. Cái tính hay tưởng tượng của cô thật sự khiến bản thân khổ sở trong tình huống này.

Chẳng mấy chốc, Quý Nguyên Sơ quay lại, nói rằng nước nóng đã sẵn sàng, mời cô đi tắm. Trì Tuệ đáp một tiếng, rồi ôm đồ bước vào phòng tắm nhỏ mà anh đã chuẩn bị sẵn cho cô.

Nói là phòng tắm, thực ra đó chỉ là một căn phòng chật hẹp với một chiếc ghế nhỏ và một chậu nước.

Trời đã sang thu, nhưng cả ngày bận rộn nên cô cũng đổ ít mồ hôi. Chỉ lau người thôi thì không ổn, nhưng điều kiện ở đây không cho phép cô tắm kỹ càng.

Trì Tuệ nhẹ nhàng cài chốt cửa, tay chạm vào vết bớt đã nhạt màu đi nhiều kể từ khi lấy lại được ngọc hồ lô. Trong chớp mắt, cô đã ở trong không gian sạch sẽ và sáng sủa với đầy đủ tiện nghi.

Sợ Quý Nguyên Sơ nghi ngờ, Trì Tuệ không dám dùng sữa tắm mà chỉ dùng xà phòng anh mua cho. Sau khi tắm nhanh, cô thay quần áo sạch và quay lại phòng.
 
Chương 24


Cô đẩy cửa, đôi mắt cong lên đầy vui vẻ:“Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi.”

“Ừ.”

Quý Nguyên Sơ đứng dậy, nhìn Trì Tuệ mà khựng lại. Cô gái vừa tắm xong, từ mái tóc đến ngón chân đều ướt át, hồng hào. Thường ngày cô luôn mặc áo dài tay và quần dài, nhưng có lẽ vì mới tắm xong, cô xắn tay áo và ống quần lên, để lộ cánh tay và đôi chân trắng nõn nà.

Trì Tuệ hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác thoải mái sau khi tắm, không để ý đến biểu hiện lạ của Quý Nguyên Sơ. Cô đi đến bên giường, cởi giày, khẽ vung chân.

Ngay khoảnh khắc đó, Quý Nguyên Sơ cảm thấy như mình ngừng thở. Chân của phụ nữ sao lại khác biệt đến vậy? Ngay cả bàn chân cũng hồng hào!

“Tuệ Tuệ.”

“Sao vậy?”

Trì Tuệ lấy lọ kem dưỡng da từ trên tủ, dùng ngón tay lấy một ít rồi nhẹ nhàng bôi lên mặt và cổ. Khi thoa lên cổ, cô hơi ngửa đầu, để lộ chiếc cổ trắng mịn.

Quý Nguyên Sơ không biết phải dùng từ gì để mô tả. Nhưng anh cảm thấy, ngay cả những lời ca ngợi “cổ thiên nga” cũng chẳng so sánh được với cổ của Trì Tuệ.

“Em có muốn ngâm chân không?”

Giọng anh trầm thấp, như đang kiềm nén điều gì đó.

“Ngâm chân?” Trì Tuệ ngập ngừng, hỏi: “Nhà mình còn chậu thừa không?”

“Dùng chậu của anh.”

Dùng chậu của anh để ngâm chân sao?! Trì Tuệ ngạc nhiên ngẩng đầu, rồi bất chợt bắt gặp ánh mắt đen láy của Quý Nguyên Sơ. Cô nhận ra, ánh mắt anh nhìn mình... hình như rất sâu xa.

Cô mỉm cười, hai lúm đồng tiền thoáng hiện: “Thôi, anh đi tắm đi.”

“Được.”

Khi Quý Nguyên Sơ rời đi, Trì Tuệ thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông này có khí chất quá mạnh mẽ. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô lại dừng ở hai cây nến đỏ trên tủ, khiến cô bắt đầu căng thẳng trở lại.

Lúc Quý Nguyên Sơ tắm xong và mang chậu nước nóng vào, anh thấy Trì Tuệ đang ôm gối ngồi trên giường, khuôn mặt thay đổi cảm xúc liên tục. Anh ho nhẹ, đặt chậu gỗ cạnh giường:

“Tuệ Tuệ, ngâm chân đi.”
 
Chương 25


Cả ngày mệt mỏi, ngoài việc tắm rửa, ngâm chân là cách giải tỏa căng thẳng hiệu quả nhất. Hơn nữa, anh đã mang nước tới, từ chối thì hơi bất tiện. Nhưng đây lại là chậu của Quý Nguyên Sơ...

Trì Tuệ suy nghĩ một lúc, rồi vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình: “Anh ngồi xuống đây, ngâm chung với em. Chậu này to lắm, hai người ngâm vừa đấy.”

“Được.”

Quý Nguyên Sơ ngồi xuống bên cạnh, xắn quần lên, đặt chân vào chậu.

“Nước có nóng quá không?”

“Không, vừa đủ ấm.” Quý Nguyên Sơ ngồi thẳng, không dám nhìn xung quanh.

Trì Tuệ nhấc chân lên, từ từ thả vào chậu. Nước đúng là vừa ấm thật, nhưng khi cô đặt cả hai chân vào, vẫn hơi nóng một chút. Cô liếc nhìn đôi chân to lớn của Quý Nguyên Sơ, nghĩ đến những lần mẹ cô hay bảo cô đặt chân lên chân bà khi nước quá nóng.

“Anh Quý?”

“Sao vậy, còn nóng à?”

“Một chút thôi.” Trì Tuệ cười ngại ngùng: “Em có thể để chân lên chân anh không? Như vậy sẽ đỡ nóng hơn.”

Chân cô đặt trên chân anh.

Bàn tay anh đang đặt bên cạnh nắm chặt lại, các mạch m.á.u nổi lên rõ rệt.

“... Được.”

“Anh Quý thật tốt!”

Ngay khi anh đồng ý, Trì Tuệ liền đặt chân mình lên chân anh.

“Ôi, thoải mái quá!”

Chân của Quý Nguyên Sơ không chỉ to mà còn có xương mu bàn chân nổi rõ. Lòng bàn chân của cô chạm vào chân anh, cọ qua cọ lại, tạo cảm giác như được mát-xa.

Thật thoải mái.

Trì Tuệ thậm chí còn cong ngón chân lại, hai chân nhỏ cọ nhẹ nhàng trên chân Quý Nguyên Sơ, cứ như đang tự mát-xa cho bàn chân mình.

Ở bên cạnh, toàn thân Quý Nguyên Sơ căng cứng, cơ bắp như sắp nổ tung, hô hấp dần nặng nề, bàn tay gần như siết thành nắm đấm.

Khi Trì Tuệ bắt đầu cử động nhiều hơn, anh cuối cùng không thể chịu nổi nữa, bèn nắm lấy cổ chân cô:

“Tuệ Tuệ, đừng động nữa!”

Đang thấy thoải mái, bỗng bị giữ chặt chân, Trì Tuệ ngẩn ra:

“Sao thế? Có phải em làm anh nhột không?”

Nhột? Đúng là nhột. Nhưng không phải nhột ở chân. Mà là... nơi khác.

Nhìn vào ánh mắt áy náy của Trì Tuệ, Quý Nguyên Sơ hít sâu, giọng khàn khàn:

“Không, anh chỉ vừa nhớ ra... bếp vẫn còn đang đun nước.”

“À.” Nghe vậy, Trì Tuệ lập tức rút chân lại, cầm khăn lên lau vội vàng:

“Anh cũng lau chân đi rồi nhanh ra xem thế nào.”

“Ừ.”

Khi Quý Nguyên Sơ lau chân, ánh mắt anh dừng lại ở đôi chân nhỏ của cô, vốn đã ửng đỏ vì ngâm quá lâu, cảm giác trong lòng như có một con thú dữ gầm thét.
 
Chương 26


Nhưng Trì Tuệ còn quá nhỏ...

Không được, không thể nghĩ thêm nữa.

Quý Nguyên Sơ nhanh chóng đứng dậy, bưng chậu nước ra khỏi phòng.

Dù chỉ mang dép vải và cầm chậu nước, anh vẫn đi với vẻ tự tin của một người lính.

Tại nhà bếp, nhìn bếp lò đã nguội lạnh, Quý Nguyên Sơ rơi vào trầm tư.

Giờ đây, người ta không còn nhiều cách giải trí, ngoài công việc ra, chỉ còn lại một hoạt động duy nhất.

Kể từ khi anh và Trì Tuệ đính hôn, đám đàn ông trong đội sản xuất thường đến “truyền đạt kinh nghiệm”.

“Phụ nữ lần đầu đều kêu đau, cậu cứ để họ như vậy, mạnh tay một chút là được.”

“Lão Chu trước đây cưng vợ quá, không làm gì cả, kết quả là hôm sau vợ anh ta đến tháng, thế là tiêu đời luôn, haha!”

Ai cũng bảo phụ nữ kêu đau là chuyện bình thường. Càng kêu đau, càng chứng tỏ sức mạnh.

Nhưng Trì Tuệ còn quá nhỏ...

Nếu cô kêu đau, chắc chắn anh sẽ dừng lại.

Sau khi tự chuẩn bị tinh thần, Quý Nguyên Sơ chỉnh trang lại quần áo và quay về phòng.

Khoảng cách từ cửa phòng đến giường chỉ có hai mét, nhưng hôm nay anh cảm thấy thật dài.

Cuối cùng, khi tới bên giường, anh ngẩng lên và thấy Trì Tuệ đã ôm chăn ngủ say từ lúc nào.

Quý Nguyên Sơ: “...”

Sáng hôm sau, Trì Tuệ bị đánh thức bởi tiếng “bốp bốp” của việc chẻ củi ngoài sân.

Cô mơ màng ngồi dậy, mặc quần áo, xỏ dép rồi bước ra khỏi phòng.

Sáng sớm đầu thu vẫn còn chút se lạnh, nhưng ngoài sân, Quý Nguyên Sơ chỉ mặc một chiếc quần vải, để trần nửa thân trên và đang chẻ củi. Mồ hôi chảy từ cổ xuống, lướt qua bờ vai rộng và cơ bụng rắn chắc, cuối cùng biến mất dọc theo đường cong quyến rũ.

Vừa mới tỉnh dậy đã thấy cảnh tượng kích thích như vậy, Trì Tuệ ngẩn ngơ một lúc, rồi khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng.
 
Chương 27


Quý Nguyên Sơ nhận ra Trì Tuệ đã ra ngoài, liền lấy chiếc áo khoác trên ghế lau mặt:

“Em dậy rồi à? Trong bếp có đồ ăn đấy.”

Nói xong, anh bước lại gần, hơi thở dồn dập, lồng n.g.ự.c nhấp nhô theo nhịp thở.

Trì Tuệ nuốt nước bọt: “...Em, em đi rửa mặt đã.”

“Ừ, đi đi.”

Giọng anh rất điềm tĩnh. Chỉ đến khi Trì Tuệ rời đi, khóe miệng Quý Nguyên Sơ mới khẽ cong lên.

Bữa sáng là cháo khoai lang và bánh nướng. Mặc dù khoai vẫn là chính, nhưng ít nhất cũng có chút gạo.

Khi Trì Tuệ dọn dẹp xong xuôi, bố của Quý Nguyên Sơ, ông Quý Như Lâm, mới thong thả bước vào.

Hôm qua bận rộn quá, Trì Tuệ chưa có cơ hội trò chuyện nhiều với ông. Giờ ở gần, cô mới nhận ra tình trạng sức khỏe của ông thật sự không được như mọi người đã nói.

Ngũ quan sắc nét, khí chất nho nhã, ông trông như một quý ông phong độ, nhưng làn da tái nhợt và đôi môi không chút sắc màu khiến ông trông thiếu sức sống.

Thấy Trì Tuệ, ông nở nụ cười hiền từ: “Tuệ Tuệ dậy rồi à, tối qua ngủ có ngon không?”

“Cảm ơn bố đã quan tâm, con ngủ rất ngon ạ.”

“Ừ, vậy là tốt. Ăn đi, nhà mình không câu nệ gì đâu.”

Trì Tuệ mỉm cười đáp lại. Chờ ông gắp đồ ăn xong, cô mới cầm lấy chiếc bánh nướng.

Vừa cắn một miếng, Trì Tuệ bỗng khựng lại. Đêm qua cô có quên điều gì không nhỉ?

Quý Nguyên Sơ đi kiểm tra nước trong bếp, còn cô thì tựa đầu vào giường chờ anh. Sau khi ngâm chân, cả người cô cảm thấy buồn ngủ, định chỉ chợp mắt một chút, nhưng khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Trì Tuệ: "..."

Hơn nữa, sáng nay khi thức dậy, cô không mặc quần áo, chắc chắn là sau khi ngủ cô đã vô thức tự cởi ra. Giờ cô mới hiểu tại sao mắt Quý Nguyên Sơ lại thâm quầng như vậy.
 
Chương 28


"Khụ khụ khụ."

Trì Tuệ lại tự dọa mình bằng những suy nghĩ lung tung.

“Cẩn thận.”

Quý Nguyên Sơ nhanh chóng đưa bát cháo lên miệng cô. Trì Tuệ uống liền mấy ngụm cháo ấm mới ngừng ho được.

Mặt cô đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào Quý Nguyên Sơ, giọng nhỏ nhẹ: “Em ổn rồi, cảm ơn anh.”

“Ừ.”

Quý Nguyên Sơ đặt bát xuống: “Bánh có khô quá không? Nếu vậy thì đừng ăn bánh nữa, trong nồi vẫn còn cháo đấy.”

“Không, không phải đâu. Em chỉ vô tình bị sặc thôi.”

Trì Tuệ nói, vô tình liếc nhìn quầng thâm dưới mắt anh, khiến mí mắt cô giật giật. Cô nhanh chóng dời mắt đi. Không được nhìn nữa, không được nghĩ nữa.

Bên cạnh, Quý Nguyên Sơ thấy động tác của cô thì mặt bỗng tối sầm lại.

Ở thôn Đại Hà, chẳng ai có khái niệm nghỉ phép khi cưới xin. Nhiều gia đình thiếu nhân lực, thậm chí phụ nữ mới sinh còn phải đi làm đồng ngay ngày hôm sau.

Ăn sáng xong, bố Quý ở nhà đan giỏ, Trì Tuệ xách giỏ tre và lưỡi hái, theo Quý Nguyên Sơ ra đồng làm việc.

Bây giờ đang vào mùa thu hoạch lạc (đậu phộng), mọi người đều phải cố gắng thu hoạch xong trước khi trời trở lạnh. Cả nam lẫn nữ, già trẻ đều ra đồng thu hoạch.

Quý Nguyên Sơ có đôi tay to, làm việc rất nhanh. Anh cầm một bó lạc đã phơi khô, dùng lực quật mạnh xuống đất. Những hạt lạc trên đó rơi xuống gần hết, anh liền tiếp tục quật bó lạc thứ hai.

Ở bên kia, Trì Tuệ và những phụ nữ trong làng nhặt những hạt lạc còn sót lại. Đây là lần đầu cô làm công việc này, động tác chậm hơn mọi người nhiều.

Hầu hết mọi người chẳng ngại bẩn, cứ cầm cả bó lạc, rồi dùng tay giật mạnh vài cái là lạc rơi hết. Ngay cả khi nhặt phải sâu bọ, họ cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ tiện tay quăng chúng xuống đất rồi giẫm nát.

Chẳng mấy chốc, tay họ đầy bùn đất, cả kẽ móng tay cũng lấm lem.

Trì Tuệ thì nhìn thấy sâu là nổi da gà, cô nhặt từng hạt lạc một. Đến khi giỏ của những người khác đã đầy, giỏ của cô mới chỉ được một nửa.

“Vợ Quý Nguyên Sơ ơi, chồng cô làm việc nhanh thế mà sao cô chậm chạp quá vậy?”

“Cô chưa làm xong thì mọi người biết bao giờ mới được ăn trưa đây?”

Người nói là Hà Quyên, ngay từ lúc Trì Tuệ bắt đầu làm việc, cô ta đã không vừa mắt. Trưa sắp đến, mọi người đã làm xong, chỉ còn lại phần của Trì Tuệ còn quá nhiều việc.

Bình thường, nếu ai đó làm chậm, những người có mối quan hệ tốt sẽ giúp đỡ nhau, rồi cùng nhau nghỉ ngơi. Nhưng công việc của Trì Tuệ còn quá nhiều, giúp cô xong thì điểm công sẽ tính thế nào?
 
Chương 29


Trì Tuệ nặn ra một nụ cười: “Xin lỗi, mọi người cứ ăn trước đi, không cần chờ tôi.”

Đúng lúc này, Trì Bảo Châu mang cơm trưa đến cho mẹ – bà Vương và hai anh em Trì Đại Bảo, Trì Nhị Bảo. Thấy Trì Tuệ đang mặc bộ quần áo lấm lem, cúi người nhặt lạc, cô ta cười thầm.

Kiếp trước, vào thời điểm này, Trì Tuệ đã lấy Chu Khải. Nhà họ Chu không thiếu phụ nữ làm việc để tích điểm công, nên cô chỉ cần ở nhà nấu cơm. Trong khi đó, lần nào đi làm đồng, Trì Bảo Châu cũng mệt mỏi đến mức đau nhức cả người, còn Trì Tuệ thì lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng.

Hừ.

Trì Bảo Châu cảm thấy vô cùng hả dạ. Cô ta đi đến bên cạnh bà Vương, ngọt ngào nói:

“Chị ba vẫn làm chưa xong ạ? Sao mà chậm vậy, mọi người đang chờ ăn trưa kìa.”

Trì Tuệ chỉ liếc Trì Bảo Châu một cái, rồi lạnh nhạt đáp:

“Không sao, mọi người cứ ăn trước đi, tôi sắp xong rồi.”

“Người nông thôn gì mà còn không nhanh bằng chúng tôi – đám thanh niên trí thức từ thành phố xuống.”

“Nhìn da dẻ mịn màng, chắc ở nhà chẳng phải làm việc gì nặng nhọc đâu nhỉ, nhà ông Trì đúng là cưng chiều con gái thật.”

“Hừ, nhà chỉ có hai cô con gái, không cưng chiều thì cưng ai.”

Ngay lúc mọi người đang trò chuyện sôi nổi, một giọng nam trầm thấp bất chợt vang lên: “Tuệ Tuệ.”

Quý Nguyên Sơ bước đến trước mặt Trì Tuệ, cúi xuống nói: “Em về lấy cơm trưa đi, chỗ này để anh làm cho.”

Trong lúc bị mọi người trách móc, trong lòng Trì Tuệ chỉ có cảm giác áy náy. Cô biết mình làm chậm, đã kéo lùi công việc của cả nhóm. Nhưng khi nhìn thấy Quý Nguyên Sơ, cảm giác tội lỗi trong cô lại xen lẫn với chút tủi thân.

Quý Nguyên Sơ thấy ánh mắt cô long lanh như sắp khóc, ánh mắt anh tối lại, giọng nói cũng dịu dàng hẳn:

“Về đi, sáng nay anh làm thêm mấy chiếc bánh, mang ra đây mình cùng ăn.”

“Vâng.”

Trì Tuệ nhắm chặt mắt, nuốt nước mắt vào trong, giọng nói nghẹn ngào:

“Em sẽ quay lại ngay, anh chờ em nhé.”

“Ừ, đi đi.”

Trì Tuệ đứng dậy, liếc nhìn Quý Nguyên Sơ đang ngồi xổm, giúp cô nhặt lạc, rồi mím môi, vội vã chạy về nhà.
 
Chương 30


“Sao thế, Tuệ Tuệ?”

Trì Tuệ chạy được nửa đường thì gặp bố của Quý Nguyên Sơ đang cầm giỏ đồ ăn. Thấy cô quay lại, ông ngạc nhiên hỏi:

“Sao con về rồi? Có chuyện gì xảy ra à?”

Trì Tuệ mỉm cười, lắc đầu: “Bố ơi, con về lấy cơm trưa.”

“Không phải bố đã nói là bố sẽ mang cơm cho hai đứa sao? Có phải hôm nay bố ra trễ, hai đứa đói rồi phải không?”

Hả? Bố có nói sẽ mang cơm trưa sao? Trì Tuệ không nhớ điều đó, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cô mỉm cười đáp: “Đúng là hơi đói ạ, để con mang cơm qua cho.”

“Được rồi, cẩn thận nhé.”

Bố của Quý Nguyên Sơ đưa giỏ đồ cho cô rồi quay người về nhà.

Trên đường trở lại, mắt Trì Tuệ hơi cay cay. Bề ngoài ông Quý có vẻ là một người nông dân thô kệch, nhưng sự tinh tế và chu đáo của ông còn hơn cả nhiều người đàn ông khác. Cô tự nhủ mình phải cố gắng hơn nữa, đối xử tốt hơn với ông và gia đình này.

Trì Tuệ nhanh chóng bước đi. Khi cô đến nơi, Quý Nguyên Sơ đã làm xong phần việc của cô rồi. Thấy cô đến, anh vỗ tay phủi bụi: “Đi thôi, tìm chỗ ngồi nghỉ ăn cơm.”

“Vâng.”

Họ tìm một gốc cây lớn, tựa vào để ngồi xuống ăn cơm, giống như mọi người khác.

Bữa trưa cũng giống bữa sáng, vẫn là bánh bột mì với dưa muối. Sau một buổi sáng làm việc mệt nhọc, Trì Tuệ đói bụng nên dù bình thường không thích loại bánh này, cô cũng ăn hết một cái rưỡi với dưa muối.

“Em ăn thế đã no rồi sao?”

“Vâng, no lắm rồi ạ.” Trì Tuệ xoa bụng, đôi mắt cong lên cười: “Em no rồi.”

Quý Nguyên Sơ nhìn đôi cổ tay mảnh mai của cô, cau mày: “Ăn thêm chút nữa đi, chiều còn phải làm việc tiếp.”

“Em thật sự no rồi, ăn thêm chắc bụng em sẽ nổ mất.”

Thấy anh không tin, Trì Tuệ liền kéo tay trái anh, đặt lên bụng mình: “Anh xem, bụng em căng lắm rồi, đúng không?”

Quý Nguyên Sơ: “...”

Bụng cô gái đúng như anh nghĩ, không có nhiều thịt nhưng lại mềm mại. Hơi thở của Quý Nguyên Sơ trở nên nặng nề hơn khi anh nhớ lại chuyện tối hôm trước.

“Ừm, bánh khô quá, tối về ăn cháo nhé.” Anh rút tay lại, nói cứng nhắc.
 
Chương 31


“Được ạ.”

Trì Tuệ vừa đồng ý, vừa nghĩ đến việc nhà đã hết dầu ăn, nhưng trong không gian của cô vẫn còn mấy bình dầu. Quý Nguyên Sơ làm việc vất vả, ăn bánh khô như vậy mãi thì không ổn.

“Anh Quý, sau này để em nấu cơm nhé.”

Quý Nguyên Sơ nhìn đôi bàn tay trắng nõn của cô, lắc đầu nói: “Không cần đâu, mọi việc trong nhà anh vẫn lo được.”

Cô gái trước mắt anh mỏng manh, dịu dàng, đến cả những thanh niên trí thức ở thành phố còn không sánh được. Một cô gái như thế này mà gả cho anh, một nông dân, đã là thiệt thòi lớn. Làm sao anh có thể để cô làm hết việc nhà sau khi đã làm việc đồng áng vất vả?

Mùa thu hoạch khiến mọi người dù mệt mỏi vẫn cố gắng. Sau khi ăn xong, họ tựa vào gốc cây hoặc đống lạc để chợp mắt một lát. Khi tiếng còi vang lên, mọi người lại đứng dậy làm việc.

Trì Tuệ buổi chiều cố gắng học cách nhặt lạc từ những người xung quanh, nhưng vì chưa từng làm công việc nặng nhọc, cánh tay cô nhanh chóng mỏi nhừ. Cô lại chậm hơn so với mọi người.

Lần này, Quý Nguyên Sơ không để ai có cơ hội trách móc cô. Sau khi làm xong việc của mình, anh nhanh chóng đến giúp cô.

Cảnh tượng này khiến mọi người không khỏi chú ý. Mọi người vừa trêu chọc việc một người đàn ông lại đi giúp phụ nữ làm việc, vừa âm thầm ghen tỵ.

Tối về nhà, những người phụ nữ không khỏi nổi cáu khi nhìn thấy chồng mình ngồi không như địa chủ, miệng thì chỉ biết sai khiến.

“Chỉ biết nói mồm, giỏi thì vào làm thử xem!”

“Đàn ông gì mà chẳng giúp vợ làm việc, có giống đàn ông không hả?”

“Nhìn mà xem, Quý Nguyên Sơ còn giúp vợ đấy. Anh có giỏi bằng Quý Nguyên Sơ không?”

“Mụ đàn bà thì biết gì, tôi chẳng thèm đôi co với cô.”

Nghe vợ nói đến Quý Nguyên Sơ, mặt Tiết Đản, chồng Hà Quyên, tối sầm lại, lườm cô ta một cái rồi quay về phòng nằm tiếp.

...

Phải mất hai ngày liền, họ mới thu hoạch xong lạc. Sau đó chỉ còn lại công đoạn phơi khô, rồi mang đi nộp thuế nông sản.
 
Chương 32


Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 33


Sau khi công việc hoàn thành, Trì Tuệ cảm giác chân tay mình như không còn là của mình nữa, còn Quý Nguyên Sơ cũng đã gầy đi một chút. Không có gì lạ khi người dân nông thôn thời trước thường chọn đi làm công nhân nhà máy, thay vì ở lại làm nông.

Ngày cuối cùng, khi Trì Tuệ về lấy cơm trưa, cô không nhịn được mà lén lấy một ít dầu ăn từ không gian của mình, đổ vào chảo đang còn nóng và hâm nóng lại bánh.

Không biết có phải do cảm giác tội lỗi hay không, nhưng dù chỉ cho một chút dầu, bánh lại thơm phức và mềm hẳn ra.

Chỉ khi thấy Quý Nguyên Sơ ăn hết bánh mà không có phản ứng gì khác lạ, Trì Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm.

Dù Quý Nguyên Sơ không cho cô nấu cơm, cô vẫn có thể lén bỏ thêm dầu vào món ăn! Nghĩ đến đây, Trì Tuệ mỉm cười.

Việc giao nộp thuế nông sản thường do đàn ông trong làng đảm nhận, và Quý Nguyên Sơ cũng đi cùng họ đến hợp tác xã.

Chiều hôm đó, khi Trì Tuệ còn đang ngủ say, cô chợt nghe thấy những tiếng ríu rít ngoài sân. Cô mơ màng tỉnh dậy, bước ra cửa thì thấy trong sân có hai chú gà con, khiến cô ngạc nhiên đến mức phải bụm miệng lại: “Gà con này từ đâu ra vậy anh?”

Quý Nguyên Sơ cởi chiếc áo dính đầy bụi bặm, lau mặt rồi đáp: “Trên đường về anh đổi được đấy.”

Đổi? Thực ra là mua. Giờ đã là năm 1976, việc quản lý đã không còn quá nghiêm ngặt như mấy năm trước, và nhiều nhà trong làng đã lén nuôi một hai con gà. Khi gà đẻ trứng, họ có thể bán trứng để kiếm thêm tiền. Đây là một trong số ít nguồn thu nhập của mọi người.

Trì Tuệ ngồi xổm xuống, ôm lấy một chú gà con, vui vẻ nói: “Vậy là nhà mình cũng có gà rồi!”

Đợi gà lớn, cô có thể lén lấy trứng từ không gian, bỏ vào ổ gà. Ồ, trứng gà hấp thơm ngon!

“Ừ.”

Quý Nguyên Sơ rửa sạch mặt, rồi đưa cho Trì Tuệ một bọc đồ.

“Gì đây anh?”
 
Chương 34


“Mở ra rồi sẽ biết.” 

Trì Tuệ do dự một lúc, rồi từ từ mở gói đồ ra. Bên trong là một đôi dép nhựa kiểu cũ.

Cô sững sờ. Vào thời điểm này, việc mua giày dép đều cần tem phiếu. Một đôi dép nhựa như thế này có giá chỉ vài đồng bạc, nhưng lại cần một tấm phiếu mua giày...

“Giờ mang thì hơi lạnh, em tắm xong rồi đi trong nhà cho đỡ trơn.” 

Sau mùa thu hoạch, mọi người sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Quý Nguyên Sơ nghĩ rằng nếu không quá bận rộn, anh sẽ tranh thủ làm thêm vài việc để kiếm tiền, mua cho Trì Tuệ một chiếc bồn tắm lớn.

Đang suy nghĩ, đột nhiên một thân hình mềm mại ôm chặt lấy anh.

Trì Tuệ vòng tay ôm eo anh, dụi đầu vào n.g.ự.c anh, lí nhí nói: “Anh Quý, anh tốt quá.”

Quý Nguyên Sơ hơi sững người, bàn tay to lớn của anh chậm rãi đưa lên, cuối cùng cũng làm điều mà anh đã muốn làm từ lâu nhưng chưa dám. Anh nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô.

Ừ, tóc cô mềm và mượt, đúng như anh tưởng tượng.

Tối đó, Quý Nguyên Sơ ngồi thư giãn, thả lỏng cơ thể. Thấy vậy, Trì Tuệ bỗng nhớ đến những phương pháp thư giãn mà giáo viên dạy múa từng chỉ cho cô.

Cô hăng hái chạy lại gần anh, đôi mắt sáng lên: “Anh Quý, anh nằm lên giường đi, để em giúp anh thư giãn nhé!”

“???”

Vài phút sau.

Quý Nguyên Sơ nằm úp trên giường, vẻ mặt có chút khó hiểu. Trì Tuệ đứng bên cạnh, nhìn anh với ánh mắt đầy nhiệt huyết.
 
Chương 35


Trì Tuệ đi chân trần, bước qua bước lại trên lưng Quý Nguyên Sơ.

"Thế nào, anh có thấy thoải mái không?" cô hỏi, giọng đầy hứng khởi.

Mặc dù đôi chân cô nhỏ nhắn và thon gọn, lòng bàn chân lại mềm mại, nhưng khi cô bước lên bắp chân và đùi của Quý Nguyên Sơ, không chút ngại ngần, anh cảm thấy các gân xanh trên trán mình bắt đầu căng lên.

Trì Tuệ thì không hề nhận ra điều đó. Cô chỉ thắc mắc tại sao cơ bắp của anh lại càng lúc càng căng cứng.

Những ngày gần đây, Quý Nguyên Sơ không chỉ giúp cô làm việc mà còn tặng quà. Không chỉ có cô Lưu khen cô may mắn lấy được một người chồng tốt, mà ngay cả những cô, dì trước kia chê cô làm việc chậm cũng bắt đầu khen cô có phúc.

Cô cũng lo lắng không biết nên đáp lại sự tốt bụng của Quý Nguyên Sơ như thế nào. Giờ đã tìm được cách báo đáp, cô quyết định sẽ cố gắng hết sức.

Vì vậy, Trì Tuệ càng thêm hăng hái bước qua bước lại trên lưng anh, mỗi khi cô bước qua một khối cơ, cô còn cố nhấn mạnh chân để giúp anh thư giãn hơn.

“Tuệ Tuệ, đủ rồi.” Giọng Quý Nguyên Sơ trở nên khàn đặc.

Trì Tuệ vẫn không dừng lại, cô dậm mạnh vài lần lên đùi anh rồi lắc đầu: “Vẫn chưa xong mà! Cơ bắp anh cứng quá, sáng mai sẽ khó chịu cho xem.”

Cô nói xong còn gật đầu như để tự xác nhận điều mình vừa nói, rồi tiếp tục bước lên bắp chân anh, tiến dần lên phía trên.

Khi cô chuẩn bị đặt chân lên phần cơ trên cùng của anh, cơ thể Quý Nguyên Sơ bỗng căng thẳng.

Trì Tuệ không kịp phản ứng, trượt chân ngã.

“Cẩn thận!” Quý Nguyên Sơ nhanh chóng xoay người, ôm chặt lấy cô.

"Rầm!" Cả hai ngã xuống giường, chiếc giường vốn đã không vững chắc phát ra một tiếng “rắc” rõ to.

"Ai da, đau quá..." Trì Tuệ đau đớn kêu lên.

Bên ngoài, bố của Quý Nguyên Sơ đang đi qua phòng khách để lấy nước, nghe thấy tiếng động liền dừng lại, mặt ông lộ rõ vẻ khó xử.

Mấy ngày trước, ông đã thấy con dâu mình vui vẻ hoạt bát suốt ngày nhưng lại chẳng mấy thân thiết với con trai. Ông còn lo lắng về sự hòa hợp giữa hai người.

Xem ra, ông đã lo lắng quá.

Bên trong phòng, Trì Tuệ ôm miệng, nằm gọn trong vòng tay của Quý Nguyên Sơ. Mặc dù anh đã ôm cô rất chặt khi cả hai ngã xuống, nhưng môi cô vẫn vô tình va vào vai anh, và vai anh thì cứng như thép. Cảm nhận được sự đau nhói, Trì Tuệ không nhịn được, nước mắt bắt đầu rơi.
 
Chương 36


"Đừng che nữa, để anh xem." Giọng Quý Nguyên Sơ đầy lo lắng và gấp gáp, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Trì Tuệ.

Trì Tuệ mắt đỏ hoe, rên rỉ nhưng vẫn không chịu bỏ tay ra, cô vùi mặt vào gối, quay lưng lại với anh, lắc đầu: “Không được, không cho anh xem.”

"Được rồi, anh sẽ không xem." Quý Nguyên Sơ dịu dàng xoa đầu cô, trong lòng thầm nghĩ: *Giờ thì giấu, nhưng đến tối, cô ấy cũng sẽ tự động lăn vào vòng tay mình thôi.*

Khoảng hai mươi phút sau, hơi thở của Trì Tuệ dần trở nên đều đặn.

Quý Nguyên Sơ nhìn chăm chú vào mái tóc của cô, khẽ đếm ngược trong đầu:  

“Mười chín, mười tám... mười bảy, mười sáu...”

“Ưm.” 

Khi đến số năm, Trì Tuệ bĩu môi, xoay người, quay mặt về phía anh, rồi vô thức rúc vào gần hơn.

Quý Nguyên Sơ bật cười khẽ, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, kéo cô vào vòng tay ấm áp của mình.

Trong vòng tay anh, Trì Tuệ dần tìm được tư thế thoải mái nhất, gương mặt cô giãn ra, cơ thể thả lỏng, ngủ say hơn.

Lúc này, Quý Nguyên Sơ cúi xuống, nhờ ánh sáng mờ ảo của trăng, anh lặng lẽ quan sát khuôn mặt cô. Môi cô đỏ hồng, hơi thở nhẹ nhàng, khuôn mặt bình yên như thể không có điều gì làm phiền đến giấc ngủ của cô. 

Anh không thể không cảm thấy trái tim mình mềm lại trước hình ảnh này.
 
Chương 37


Môi trên của Trì Tuệ hồng hào hơn bình thường, nhưng không bị sưng, Quý Nguyên Sơ thở phào nhẹ nhõm.

Đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhẹ của cô vang lên bên tai anh. Mùi hương thoang thoảng từ cơ thể cô nhẹ nhàng len lỏi vào mũi, khiến cổ họng anh trở nên khô khốc. Ánh mắt anh di chuyển từ trán cô xuống lông mi, rồi đến chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi mềm mại, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh lộ ra ngoài chăn...

Anh nín thở, cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi cô, cảm nhận làn da ấm áp dưới môi mình. Cánh tay anh vòng qua eo cô, siết chặt hơn, và môi anh không thể không muốn tiến gần hơn nữa. 

Nhưng cuối cùng, lý trí đã chiến thắng khao khát. Anh thở ra một hơi thật dài, tự trách hành động của mình và khinh bỉ những suy nghĩ tầm thường trong đầu.

- --

Sáng hôm sau, khi đang ăn sáng, Trì Tuệ nhận thấy ánh mắt của bố Quý có vẻ hơi kỳ lạ. Trong suốt bữa ăn, ông liên tục nhìn cô và Quý Nguyên Sơ, ánh mắt vừa hài lòng, vừa chứa đựng sự lo lắng.

Khi ra ngoài đi làm, Trì Tuệ không nhịn được, liền hỏi Quý Nguyên Sơ:

"Anh Quý, sao bố anh lại nhìn tụi mình như vậy?"

Anh nhớ lại những lời bố đã nói với anh sáng nay và im lặng một lúc.

"Con để ý con dâu chút, con bé còn nhỏ, đừng để con bé mệt quá."

Anh có thể nói với cô rằng đến giờ, ngay cả hôn môi anh cũng chưa làm được không?

Trì Tuệ đợi mãi mà không thấy anh đáp lại, liền kéo nhẹ tay áo anh: "Anh Quý?"

"Không có gì đâu."

Quý Nguyên Sơ khẽ vén vài sợi tóc lòa xòa trên trán cô, rồi nói: "Đi thôi."

"Thật sự không có gì chứ?" Trì Tuệ vẫn chưa hết thắc mắc.

"Thật mà, yên tâm."

Khi họ đi ngang qua vườn nhà hàng xóm, Trì Tuệ nhìn thấy những luống rau xanh mướt, ánh mắt cô sáng lên.

Trời ơi, đã bao lâu rồi cô chưa được ăn rau tươi!

Trong không gian của cô có rất nhiều rau quả, đều được tưới bằng nước linh tuyền, tươi ngon vô cùng. Nhưng vì sợ Quý Nguyên Sơ nghi ngờ, cô không dám lấy ra ăn.

Nhìn những quả dưa chuột và cà chua mọng nước, Trì Tuệ không kìm được, liền hỏi anh: "Anh Quý, sao nhà mình không trồng rau nhỉ?"

"Phiền lắm."

Trì Tuệ: "..." 

Cũng đúng, trước khi cô gả đến, trong nhà thậm chí còn không có nổi một con gà, chẳng hiểu sao anh lại cao lớn được như vậy.

Thấy cô nhìn vườn nhà người ta với ánh mắt đầy thèm thuồng, Quý Nguyên Sơ nhếch môi:

"Mấy hôm nay rảnh rỗi, anh sẽ dành thời gian làm đất, đổi ít hạt giống về trồng. Em muốn ăn gì?"

"Thật hả?" Trì Tuệ vui mừng nhảy ra trước mặt anh, ôm chặt cánh tay anh.

"Em thích ăn củ cải, dưa chuột, cà chua và cả cải thảo nữa!"

Quý Nguyên Sơ cười thầm trong lòng với sự gần gũi của cô, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu: "Được, anh biết rồi."

"Anh Quý, anh tốt nhất luôn!" Trì Tuệ mỉm cười, rồi lại vội vàng nhìn xuống đất.

"Ừ, nhìn đường đi kìa," Quý Nguyên Sơ nhắc nhở, đôi mắt ấm áp nhưng vẫn đầy lo lắng.

Trì Tuệ cười khẽ, và cả hai tiếp tục bước đi, trong lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp khi nghĩ đến những luống rau tươi sắp được trồng, và sự quan tâm của Quý Nguyên Sơ dành cho cô.
 
Chương 38


Trì Tuệ vui mừng đến mức nhảy chân sáo, bước đi thoăn thoắt bên cạnh Quý Nguyên Sơ. Anh lẳng lặng đi bên cô, một tay nhẹ nhàng bảo vệ bờ vai cô, khóe miệng anh khẽ cong lên, cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong lòng.

Chiều hôm đó, sau bữa trưa, Quý Nguyên Sơ thực sự mượn cuốc từ kho nông cụ rồi xới đất ở phía sau nhà. Trì Tuệ ngồi xổm bên cạnh, thỉnh thoảng lại cười tít mắt hỏi anh có mệt không, có cần uống nước không, rồi đưa khăn cho anh lau mồ hôi. 

Khi anh xới xong, gieo hạt và tưới nước xong, rồi đi rửa tay, Trì Tuệ vội vàng lấy từ trong không gian ra một cốc nước linh tuyền, nhanh chóng tưới lên đất. Cô phủi tay, cố gắng giả vờ như mình chưa làm gì cả, nhưng trong lòng lại rất vui vì thấy mọi thứ đang tiến triển thuận lợi.

Hai ngày tiếp theo, Trì Tuệ cứ tranh thủ thời gian rảnh là lại lén lút tưới nước linh tuyền cho mảnh vườn nhỏ của mình. Cô nhìn những cây rau ngày càng xanh tươi lên, lòng càng thêm phấn khởi. Ngay cả bố của Quý Nguyên Sơ cũng trêu đùa khi nhìn thấy sự chăm sóc của cô:

“Tuệ Tuệ, rau không mọc nhanh thế đâu con.”

Trì Tuệ ngượng ngùng gãi đầu, cười: “Con chỉ thấy việc này thú vị thôi ạ.”

“Thú vị thì thú vị, nhưng nếu con nhìn mỗi ngày, sẽ thấy chúng lớn chậm hơn. Thỉnh thoảng nhìn thôi, có khi một ngày nào đó, con sẽ thấy chúng đã nảy mầm rồi!”

“Ha ha ha, con biết rồi, cảm ơn bố.”

Nhưng đêm đó, khi Trì Tuệ đi ra vườn, cô bất ngờ phát hiện những hạt giống củ cải và cải thảo mà cô gieo chỉ mới hai ngày trước đã bắt đầu nảy mầm! 

Trì Tuệ ngẩn người, khó có thể tin vào mắt mình. Thông thường, việc hạt giống nảy mầm phải mất từ ba đến bảy ngày, nhất là củ cải, nhưng giờ đây, chỉ mới hai ngày mà chúng đã vươn lên khỏi mặt đất. Liệu có phải nhờ vào nước linh tuyền mà chúng phát triển nhanh như vậy? Cô nhớ rõ mình không ngâm hạt giống trước khi gieo, vậy sao chúng lại nhanh như vậy?

Cảm giác lo lắng bỗng dâng lên trong lòng cô, cô không dám quay đầu lại nhìn Quý Nguyên Sơ. Nếu anh phát hiện ra điều gì bất thường, liệu anh có thắc mắc?

Đúng lúc đó, Quý Nguyên Sơ bước đến bên cạnh cô, ánh mắt anh nhìn những cây rau non mới nhú lên mặt đất. Anh ngồi xổm xuống, lông mày khẽ nhíu lại, và trong một giây, một chút nghi ngờ thoáng qua trong đầu anh. 

"Sao nảy mầm chậm thế này?" Anh lẩm bẩm, mắt vẫn dán chặt vào đất. "Lão Lữ còn bảo hạt giống của ông ấy tốt lắm, nhưng có khác gì hạt giống thường đâu?"

Trì Tuệ có chút thở phào nhẹ nhõm vì anh không tỏ ra quá nghi ngờ. Nhưng trong lòng cô vẫn không yên tâm. Quý Nguyên Sơ không biết rằng những hạt giống này không phải là hạt giống bình thường, và nước linh tuyền đã giúp chúng phát triển nhanh hơn rất nhiều. Cô chỉ có thể cười khẽ, giả vờ ngây thơ.

"Chắc là hạt giống tốt, đúng không?" Cô nói, cười gượng.

Quý Nguyên Sơ nhìn cô, cảm giác như có điều gì đó không ổn, nhưng anh không nói thêm gì, chỉ gật đầu: "Ừ, chắc là vậy."

Trì Tuệ thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám nói thêm gì. Cô chỉ mong rằng những cây rau sẽ tiếp tục lớn lên thật nhanh và không gây ra nghi ngờ gì. 

Dù sao, mảnh vườn nhỏ của cô giờ đây đã bắt đầu trổ ra thành quả, và cô không thể không vui mừng. Cô chỉ mong rằng mình có thể giữ bí mật này thật tốt, ít nhất là cho đến khi Quý Nguyên Sơ không còn thắc mắc gì nữa.
 
Chương 39


Trì Tuệ ngớ người, từ từ quay sang nhìn anh: “Thế này là bình thường à?”

“Ừm.” Quý Nguyên Sơ khẽ gật đầu: “Hạt giống được ngâm sẽ nảy mầm nhanh hơn.”

“Những hạt giống này được ngâm rồi à?”

“Ừm.”

Trì Tuệ mơ hồ gật đầu. Thì ra là vậy. Cô theo Quý Nguyên Sơ trở về nhà, nhưng trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về việc liệu sự phát triển nhanh chóng của cây cối trong không gian có phải là nhờ vào không gian đặc biệt đó hay là nhờ vào nước linh tuyền cô đã tưới lên chúng.

- --

Ngày tháng trôi qua, những mầm cây trong vườn dần lớn lên, và đàn gà con trong sân cũng đã trưởng thành hơn nhiều. Cuộc sống của Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ cứ thế êm đềm trôi qua. Trì Tuệ cảm thấy cuộc sống hiện tại thật quá tốt đẹp, không còn lo lắng, không còn vội vã, chỉ có những ngày bình yên trôi qua.

Chiều hôm đó, trời bỗng đổ mưa, khiến mọi người không phải ra đồng làm việc. Trì Tuệ cùng Quý Nguyên Sơ ở nhà sắp xếp lại đồ đạc, tận hưởng những giây phút bình yên trong ngôi nhà nhỏ.

“Chị?”

Giọng gọi đột ngột làm Trì Tuệ giật mình. Cô nhíu mày, quay lại nhìn Quý Nguyên Sơ rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Đứng trước cửa nhà là Trì Bảo Châu, người chị dâu của cô.

Trì Tuệ cảm thấy khó chịu. Trì Bảo Châu lại đến đây làm gì? Cô không thể quên được lần trước, khi Trì Bảo Châu suýt chút nữa đã khiến cô và Quý Nguyên Sơ gặp rắc rối nghiêm trọng. Nếu không nhờ vào phản ứng nhanh nhạy của Quý Nguyên Sơ, có lẽ bây giờ cả hai đã phải vào trại cải tạo rồi.

Cảm giác bực bội không thể kiềm chế, Trì Tuệ nhíu mày, quay lại nhìn Quý Nguyên Sơ, như để tìm sự an ủi.

Quý Nguyên Sơ cũng không tỏ ra hào hứng với sự xuất hiện của Trì Bảo Châu. Anh thở dài rồi nói, giọng bình thản: “Nếu không muốn gặp, cứ giả vờ như không nghe thấy.”

Anh chẳng thích người phụ nữ toan tính và tham vọng như Trì Bảo Châu. Nhưng Trì Tuệ vẫn chưa quên được những mưu mô của cô ta.

“Ừm, ừm.” Trì Tuệ gật đầu, có vẻ đồng ý với Quý Nguyên Sơ, rồi tiếp tục xếp những mảnh vải mà hai người đã mua từ thành phố về.

“Trì Tuệ, tôi biết chị ở nhà, mau mở cửa!” Trì Bảo Châu gọi lớn từ ngoài, giọng điệu không thể nhẫn nhịn được nữa.

Trì Tuệ không trả lời ngay. Cô nhìn về phía Quý Nguyên Sơ, cảm thấy không muốn để Trì Bảo Châu bước vào nhà. Nhưng cuối cùng, cô thở dài một hơi rồi đi ra mở cửa. Mặc dù không muốn, nhưng cô cũng biết Trì Bảo Châu không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, nếu không đối mặt sớm thì sẽ phải chịu đựng những phiền phức sau này.

Cửa vừa mở, Trì Bảo Châu lập tức bước vào, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng đầy kiêu ngạo. Trì Tuệ nhìn cô ta, trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội. Nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, chờ xem cô ta đến đây có mục đích gì.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top