Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 2281: Sau khi Tạ Quân đi


Sau khi Tạ Quân đi, người giúp việc của nhà họ Hoắc mang bữa sáng tới, họ bảo sáng nay Hoắc Minh và ôn Noãn có chút việc, chiều họ mới tới, dặn Hoắc Tây chú ý nghỉ ngơi.

Hoắc Tây dẫn Miên Miên ra ăn sáng.

Trên thực tế cô cũng là người sống sót sau tai nạn, nghĩ lại cô cũng thấy sợ, nhưng cô là một người mẹ… Miên Miên còn sợ hơn, cô phải trấn an cảm xúc của Miên Miên, để con bé phối hợp trị liệu.

Miên Miên được bác sĩ đưa đi, Hoắc Tây không đi theo.

Cò đóng cửa lại, trông thấy Trương Sùng

Quang đang thu dọn bữa sáng mà bọn họ ăn còn thừa… Thậm chí anh nhịn cả đêm đến giờ vẫn chưa ăn sáng, anh cũng mệt nhọc chứ?

Hoắc Tây nhẹ giọng nói: “Anh đi đi! Sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Trương Sùng Quang nhíu mày: “Nhưng Miên Miên cần anh, Hoắc Tây, anh biết em hận anh, nhưng tình huống hiện giờ…”

“Anh giao Tống Vận cho tôi, tôi cho anh ở lại.” Giọng Hoắc Tây lạnh băng.

Trương Sùng Quang trầm mặc.

Đúng lúc này, y tá đi vào, cô ấy cầm một túi máu trong tay rồi mỉm cười nói: “Bà Trương phải truyền máu rồi, số máu gấu trúc quý giá này đều là anh Trương rút ra đấy, mấy hôm nay anh Trương đã rút mấy bịch máu rồi, anh ấy thật sự rất yêu cô.”

Máu gấu trúc quý giá…

Bà Trương…

Rất yêu cô…

Hoắc Tây cúi đầu cười nhạt, nhưng cô lại không ngăn y tá, trái lại còn nghe lời chìa cánh tay trắng nõn ra cho y tá châm kim, sau khi ống tiêm nho nhỏ chui vào, máu tươi đỏ sẩm chuyến vào huyết quản của cô.

Y tá làm xong thì đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh khôi phục lại sự yên tĩnh, Hoắc Tây đứng lên khỏi giường bệnh, cô nhìn Trương Sùng Quang rồi nói: “Anh còn nhớ những lời anh nói với tôi vào tối đó không? Anh nói, máu của anh bẩn chẳng phải tôi cũng dùng rồi đấy sao? Trương Sùng Quang, chẳng phải anh canh cánh trong lòng nhất việc bố tôi đưa anh về nhà là có ý đồ dùng anh sao? Bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi không cần nữa, người của anh kể cả máu của anh, tôi đều không cần!”

Sắc mặt Trương Sùng Quang tái nhợt.

Hoắc Tây nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó nhẹ nhàng rút kim truyền máu ra, khoảnh khắc cô rút ống kim ra máu tươi bắn tung tóe, phủ thành một tầng bụi máu mong mỏng, và cũng bao phủ lên tầm mắt của cả hai nữa.

Bịch máu rơi xuống sàn nhà, cánh tay Hoắc Tây, từng giọt máu thi nhau rơi xuống.

Cô khẽ nói: “Trương Sùng Quang, chúng ta không còn liên hệ gì nữa!”

Cô từ chối giao tiếp với anh, cô gọi điện thoại, nhà họ Hoắc lập tức phái vệ sĩtới… Hoắc Doãn Tư xuất hiện ở trong bệnh viện, Trương Sùng Quang bị cô vứt bỏ ngoài cuộc sống của cô.

Cuối cùng, Hoắc Tây nói: “Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh!”

Còn tai của Miên Miên, chuyên gia trong

nước đã xem một lần, bọn họ đều bó tay.

Hoắc Tây dự tính đưa cô bé ra nước ngoài trị liệu.

Ba ngày sau, bọn họ xuất viện về nhà họ Hoắc.

Trong sân nhà họ Hoắc, chỗ của cây phong kia đã được thay bằng loại cây khác, Hoắc Tây yên lặng đứng đó, bên cạnh cô là trợ lý của cô, trợ lý đang báo cáo tình hình công việc cho cô.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2282: Quá ghê tởm!


Hoắc Tây đã gầy đi rất nhiều, trời đang mùa thu, cảnh vật trông càng có vẻ tiêu điều.

Cô ngấng đầu lên nhìn ráng chiều phía chân trời, khép chặt chiếc áo gió màu xanh thẩm đang mặc rồi cất bước đi vào.

Cô tưởng cô sẽ trông thấy một người phụ nữ đầu bù tóc rối.

Cô nghĩ, chắc hẳn Trương Sùng Quang sẽ nhốt cô ta lại làm cô ta phát điên.

Nhưng khi Hoắc Tây trông thấy Tống Vận co quắp trên mặt đất như người tàn tật, cái hình ảnh đập vào thị giác đó ghê tởm đến mức cô phải che miệng ngay lập tức, cô còn không có can đảm nhìn lần hai cơ.

Quá ghê tởm!

Thực sự… quá ghê tởm!

Hoắc Tây bịt miệng chạy ra ngoài, cô ngồi xốm ở góc tường nôn, cô cảm giác mình sắp ói ra mật luôn rồi… cảnh tượng buồn nôn trong căn nhà kho kia cứ hiện lên trong đầu cô.

Người phụ nữ điên thê thảm vặn vẹo, còn có người đàn ông quát tháo nữa.

Hoắc Tây không kìm được lại nôn.

Một bóng người cao gầy xuất hiện sau lưng

cô, bóng dáng anh được ánh tà dương cuối ngày kéo đi, che khuất ánh sáng của cô.

Hoắc Tây chậm rãi quay đầu lại, cô trông thấy Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang nói: “Anh đã bảo rồi, cô ta sẽ không thể làm ảnh hưởng đến chúng ta nữa.”

Hoắc Tây lau qua miệng, cô yếu đến mức đứng cũng không đứng thẳng được, hai mắt cô ươn ướt… cô không phải thánh mẫu, cô nghĩ dù kết cục của Tống Vận có thảm đến mức nào thì cũng không đủ, vốn dĩ cô cũng muốn trả đũa lại cô ta.

Nhưng mà, tôi tuyệt đối không ngờ sẽ là một cảnh buồn nôn như thế.

Hoắc Tây không nói gì.

Cô chỉ nhìn anh chằm chằm trong ánh trời chiều còn sót lại… lần đầu tiên cô thật sự nhận biết Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang biết cô đang nghĩ gì.

Anh tiến lên một bước, giọng nói rất khẽ rất khẽ: “Hoắc Tây, có phải em đang sợ anh đúng không? Có phải em đang nghĩ sao anh có thể làm ra chuyện ghê tởm như thế đúng không, em nghĩ rõ ràng chúng ta lớn lên cùng nhau, rõ ràng anh cũng tiếp nhận nền giáo dục giống em và đám



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2283: Anh điên rồi!


Cho dù cô bị anh làm tổn thương đến mức thâm tím khắp người, dù cô đã hận anh thấu xương… anh vẫn muốn cô, không có lý do không

có nguyên nhân, bởi vì anh chính là người đê tiện như vậy.

Hoắc Tây nhận ra điểm khác thường trong ánh mắt anh.

Cuối cùng cô cũng lùi một bước: “Trương Sùng Quang, anh muốn làm gì?”

Trương Sùng Quang vươn tay ra, rất dịu dàng vuốt mái tóc dài cho cô, anh nói: “Đương nhiên là đưa em và Miên Miên ra nước ngoài, anh đã liên hệ xong rồi, đoàn chuyên gia cũng lập xong rồi, chỉ đợi chúng ta qua đó thôi.”

Hoắc Tây bỗng hiếu ra điều gì đó, cô không dám tin hỏi: “Trương Sùng Quang, anh điên rồi!”

Trương Sùng Quang cười u ám: “Đúng! Anh điên rồi!”

“Bởi vì anh biết, bất luận anh có cầu xin em như nào, cầu xin bố mẹ ra sao, chúng ta cũng không thể gương vỡ lại lành được nữa… từ nhỏ bố đã dạy anh, cái gì không có được thì đi cướp!”

Bàn tay anh vuốt ve mái tóc của Hoắc Tây, sau đó nhẹ nhàng ôm vai cô.

Anh ôm cơ thể cứng ngắc của cô vào lòng, cánh môi áp vào sau tai cô nỉ non: “Là bố dạy anh! Hoắc Tây, đến bây giờ, anh rất cảm ơn sự giáo dục của ông ây.”

Hoắc Tây muốn tát anh, nhưng bị anh bắt

được.

“Cái tật xấu này em phải thay đối đi, nhưng nếu em thật sự thích tát, vậy để lại lên giường rồi tát.”

Hoắc Tây dựa lưng vào vách tường.

Cô cảm thấy Trương Sùng Quang điên rồi, anh điên thật rồi, nhưng dựa vào đâu… dựa vào đâu chứ…

Cô biết mình không đi được.

Xung quanh toàn là người của Trương Sùng Quang.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2284: Anh biết anh khốn kiếp


Mà lúc này cà vạt trên cổ tay cô đã biến mất từ lâu, cô ôm Miên Miên… tâm trạng phức tạp đến mức khó mà bình ổn.

Trương Sùng Quang đứng ở bên cạnh, yên lặng nhìn họ.

Lát sau, anh nói: “Nếu Duệ Duệ mà không phải đi học, anh sẽ đưa thằng bé sang đây cùng.”

Hoắc Tây nhắm mắt lại: “Trương Sùng Quang, rốt cuộc anh muốn làm cái gì!”

Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, anh không nói ngay mà ôm họ đi xuống chuyên cơ, ngồi vào một chiếc xe được chuẩn bị sẵn… hai tiếng sau, Hoắc Tây mới biết họ đã tới Geneva.

Chiếc xe màu đen chạy vào một ngôi biệt thự siêu to, diện tích tòa nhà ít nhất cũng phải 2000 mét vuông.

Có ít nhất 20 người giúp việc và vệ sĩ đang đứng ở cửa.

Hoắc Tây biết, những người này đều là

những người mà Trương Sùng Quang đích thân tuyển chọn, chỉ trung thành với anh.

ở nước ngoài, cô không có điện thoại không có tiền, cũng không có một người quen nào cả, nghĩ là biết cô mà muốn đưa Miên Miên đi, khó như lên trời…

Miên Miên hoàn toàn không biết gì.

Cô bé chỉ biết bố mẹ đưa cô bé sang đây chữa bệnh, cô bé trông thấy bãi cỏ rộng, trên mặt cỏ… tiểu Quang nằm ở đó ra vẻ rất buồn chán, Miên Miên vui mừng hô một tiếng: “Tiếu Quang!”

Lâu lắm rồi cô bé không vui như này.

Hoắc Tây đứng ở cửa biệt thự im lặng nhìn Miên Miên, lát sau cô nhìn sang Trương Sùng Quang: “Bây giờ anh có thế nói rồi đấy, rốt cuộc anh muốn làm cái gì!”

Trương Sùng Quang chỉ dùng một ánh mắt, người giúp việc hiểu ý ngay, bọn họ lập tức đi sang chơi với Miên Miên.

Trương Sùng Quang nhìn Miên Miên một lúc.

Anh thu lại tầm mắt, sau đó anh chợt ôm lấy Hoắc Tây, đi thẳng vào trong biệt thự. Ngôi biệt thự rất rộng, trang trí siêu lộng lẫy, cầu thang bên trong cũng là kiểu xoay tròn, trên vách tường thì treo bức họa nổi tiếng thế giới có giá trên trăm

tiệu, xa xỉ đến cực điểm.

Sự giãy dụa của Hoắc Tây không ảnh hưởng đến anh.

Trương Sùng Quang ôm cô chậm rãi đi lên lầu, đi qua hành lang dài mà hoa lệ, đi vào phòng ngủ phía đông… Đạp cửa ra, bên trong là một phòng ngủ chính rộng ít nhất 100 mét vuông.

Chiếc giường lớn màu trắng nằm ở chính giữa, có thế cho ít nhất 4 người ngủ trên đó, to đến thái quá.

Hoắc Tây bị anh ném vào giữa giường.

Cô còn chưa kịp đứng dậy, Trương Sùng Quang đã đố người xuống, cơ thể nam tính cường tráng của anh đè lên cô, khi cô muốn vung tay thì anh bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô giơ lên đỉnh đầu, anh khẽ ngửi tư vị non mịn của cô, anh khẽ nỉ non: “Chúng ta ở đây, sinh một đứa con.”

Hoắc Tây ngây người.

Trương Sùng Quang nói, bọn họ sinh con ư?

Cô bắt đầu giãy dụa kịch liệt, bắt đầu mắng anh là đồ điên, thậm chí cô còn mắng ra câu từ bất nhã thăm hỏi anh… nhưng Trương Sùng Quang mặc kệ, anh nằm sát xuống bên gáy cô rồi thấp giọng nói: “Hoắc Tây, anh muốn bắt đầu lại với em! Chúng ta sinh thêm đứa nữa, Miên Miên và Duệ Duệ đều sẽ rất vui… Em đừng sợ, anh sẽ

chuẩn bị thật tốt, sẽ không có nguy hiểm.”

Hoắc Tây biết anh đang nghiêm túc, cô khóc rồi: “Trương Sùng Quang, anh khổn kiếp.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2285: Trương Sùng Quang, anh điên rồi, anh buông tôi ra!


Bầu không khí đông lại.

Trong không gian to rộng, chỉ có tiếng thở dốc của bọn họ, vì không động tình nên có vẻ áp lực lại nặng nề.

Không biết từ khi nào, anh làm chuyện vợ chồng với cô, không phải là vì động tình, mà là vì muốn chứng minh cô vẫn còn thuộc về anh, muốn chứng minh bọn họ vẫn còn ở bên nhau, muốn chứng minh bọn họ vẫn có tương lai.

Lời nói của Hoắc Tây giống như nước đá dội anh từ đầu đến chân.

Tất cả sự nhiệt tình mới vừa rồi hoàn toàn tan mất. Nhưng mà anh vẫn không cam lòng… Anh vội vàng hôn cô, chiếm hữu cô, muốn gợi lên sự nhiệt tình ngày xưa của cô.

“Hoắc Tây, anh chưa từng xảy ra quan hệ với cô ta.”

Anh nâng cả người cô, vùi mặt bên gáy cô, giọng nói quyến rũ khàn khàn: “Hoắc Tây, em còn nhớ hay không, trước đây chúng ta cũng rất sung sướng!”

Hoắc Tây không thoát khỏi tay anh được.

Cô tay mảnh khảnh của cô bị anh kéo chặt lên trên đầu, thân thể cũng bị anh đè chặt xuống

giường.

Cô cảm thấy chán ghét, khuôn mặt trắng nõn quay sang một bên, vùi vào trong gối mềm mại màu trắng.

Một lát sau, trong sự giày vò cố tình của anh, cô trả lời đứt quãng: “Tôi… không nhớ!”

“Anh sẽ làm em nhớ lại!”

“Hoắc Tây… anh sẽ không để em quên mất!”

Trương Sùng Quang nói xong rồi không tiếp tục nữa. Anh ôm lấy cô, cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim của nhau.

Trong phòng ngủ trở nên yên tĩnh, Hoắc Tây không nhúc nhích chút nào, cứ nằm yên mà đón nhận từ anh.

Cô thế mà lại xảy ra quan hệ với Trương Sùng Quang.

Làn gió mát mẻ thổi qua cửa sổ rộng mở, bên ngoài truyền đến tiếng chơi đùa trên sân cỏ của Miên Miên. Từ khi xảy ra chuyện, Miên Miên chưa từng chơi đùa vui vẻ như vậy. Giờ phút này, Miên Miên cười rất vui vẻ, còn có cả tiếng gâu gâu của Tiểu Quang.

Hoắc Tây rơi nước mắt, chỉ cảm thấy vớ vấn.

“Sao lại khóc rồi?”

Trương Sùng Quang hôn khô nước mắt của cô, dịu dàng nói: “Em thấy Miên Miên cười vui vẻ chưa kìa? Hoắc Tây, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không? Sau này sẽ không có Tống Vận Trương Vận, cũng sẽ không có bất cứ người phụ nữ nào khác nữa. Anh biết anh có lỗi với em và Miên Miên. Anh sẵn lòng dùng cả quãng đời còn lại đế đền bù… Anh sẽ đổi xử tốt với em và Miên Miên. Hoắc Tây, đừng lạnh lùng với anh nữa.”

Hoắc Tây không nói gì, nước mắt vừa mới bị hòn khô lại nhẹ nhàng trượt xuống.

Trương Sùng Quang đút cho cô một viên thuốc ngủ.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2286: Giống như trước đây?


Trương Sùng Quang vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Hoắc Tây, anh đã nói với Miên Miên là cha mẹ làm hòa rồi, sau này sẽ sinh sổng bên nhau. Em cũng không muốn để cho Miên Miên biết chân tướng mà, đúng không?”

Hoắc Tây nói với vẻ mặt lạnh băng: “Anh đúng là đê tiện!”

Trương Sùng Quang không chút để ý cười cười, chỉ là ý cười lại mang vẻ cô đơn: “Đúng vậy, anh là đồ đê tiện. Có điều Hoắc Tây… từ đầu đến cuối anh đều yêu em. Chỉ cần em cho anh cơ hội là chúng ta sẽ giống như trước đây vậy.”

Hoắc Tây rũ mắt cười nhạt.

Giống như trước đây? Bọn họ có thế giống như trước đây được sao?

Cô bị lệch múi giờ, không muốn ăn cơm. Trương Sùng Quang cũng không ép cô… Chờ đến khi Miên Miên chơi mệt mỏi, anh ôm cô bé lên lầu, đổ nước tắm và đi lấy quân áo cho cô bé, có thế thấy được là cô bé rất vui vẻ.

Dù sao trẻ con đều sẽ không biết gì về chuyện giữa người lớn với nhau.

Miên Miên tắm rửa xong, Trương Sùng Quang ôm cô bé thơm ngào ngạt đặt vào trong lòng Hoắc Tây. Sau đó, anh khom lưng nhìn vào mắt cô, nói: “Mấy hôm nay con bé chưa quen, đợi thêm vài ngày nữa rồi cho con bé ngủ riêng.”

Hoắc Tây mặc kệ anh, chỉ lo vổ về cô bé trong lòng ngực mình.

Miên Miên chơi mệt mỏi, rất nhanh thì ngủ say.

Chờ con ngủ rồi, dưới ánh đèn mờ nhạt, cô mới ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào ánh mắt

dịu dàng của Trương Sùng Quang, nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, bây giờ anh mới làm mấy điều này thì có lợi ích gì chứ?”

Trương Sùng Quang cũng không biết nữa.

Anh chỉ biết rằng anh không muốn buông cô, anh chỉ cần vừa thả lỏng tay thôi là cô sẽ bay đi mất, không bao giờ quay về nữa.

Có lẽ cô sẽ gặp được người mình thích.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Vậy thì Trương Sùng Quang anh, ở trong cuộc đời của cô, đại khái chỉ là một quá khứ khó xem, cũng là người mà cô không muốn nhớ tới.

Anh không thích loại kết cục này. Vậy nên cho dù cô có hận anh, thì anh cũng sẽ làm vậy thôi.

Sáng sớm, lúc Hoắc Tây ngủ dậy, Trương Sùng Quang và Miên Miên đều không ở trên giường.

Nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên người, rất ấm áp, rất thoải mái.

Hoắc Tây xổc chăn đứng dậy, đi chân trần trên thảm lông dê trắng tinh, mở cửa sổ sát đất ra…

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2287: Rốt cuộc anh muốn làm gì?


Trương Sùng Quang mỉm cười. Anh biết là mình khiến cô cảm thấy ghê tởm.

Hoắc Tây bình tĩnh lại.

Cò nhìn ra một rừng phong ở bên ngoài, nhỏ

giọng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Trương Sùng Quang không nhịn được nữa, kề sát đôi môi lên cổ non mịn của cô, giọng nói trầm thấp: “Anh nói rồi mà, chúng ta sinh thêm một đứa.”

Hoắc Tây cảm thấy mệt mỏi.

ở một quốc gia xa lạ, cô không có điện thoại, không có thẻ ngân hàng, không có cái gì cả.

Cô gần như là sống trong sự theo dõi 24/24 của Trương Sùng Quang.

Thính lực của Miên Miên vẫn như cũ, các chuyên gia nước ngoài tạm thời không có phương pháp điều trị thích hợp.

Mọi thứ đều phải chờ đợi.

Những lúc có mặt Miên Miên, Hoắc Tây cũng có đáp lại Trương Sùng Quang. Còn những lúc không có Miên Miên, Hoắc Tây đều từ chối đối thoại với Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang không miễn cưỡng cô. Anh tin rằng phải tốn một thời gian mới có thể khiến cho phụ nữ thay đối ý định.

Cò cứ thường hững hờ với anh.

Đến Geneve được nửa tháng, Trương Sùng Quang nếm hết mọi lạnh nhạt của cô. Lúc ngủ,

anh muốn ôm cô, cô không cho anh chạm vào cô dù chỉ là một chút, cô cứ căng cứng người ra… Có lần nửa đêm anh không nhịn được ôm hôn cô từ phía sau. Anh biết cô đang giả vờ ngủ, cô đang đợi anh cảm thấy mất hứng rồi buông tay.

Đúng là như vậy, sau khi phát hiện cô không hề động tình, anh mất mát mà dừng động tác.

Anh bình tĩnh khoảng chừng hai phút, vén chăn ra đi phòng tắm, đại khái là tự mình giải quyết.

Thấy cô cứ lạnh nhạt với mình, Trương Sùng Quang liền muốn lấy lòng cô.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2288: Trước đây em rất ít ăn mặc thế này


Dứt lời, anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.

Hoắc Tây biết anh muốn cái gì, cũng đang đợi cái gì. Cô cố nén cảm giác chán ghét, ôm cổ anh, hôn lên môi anh: “Tôi đi thay đồ ra ngoài.”

Trương Sùng Quang vẫn cứ nhìn chằm chằm cô.

Hoắc Tây nhích người: “Tôi đi thay đồ…”

Cô còn chưa nói xong đã bị anh hôn môi, một nụ hôn tràn đầy tình dục… ít nhất thì lâu lắm rồi Trương Sùng Quang chưa hôn cô kiểu như vậy, nhiệt tình phóng khoáng đến mức như muốn nuốt cô, mà trên người anh cũng cực kì nóng bỏng.

Hoắc Tây muốn đẩy anh ra, nhưng cuối cùng vần hơi hé môi đế anh đi nhanh vào.

Nụ hôn kéo dài rất lâu, sau đó cô bị anh ôm lên trên lưng ghế sô pha, bừa bãi mà hôn cô,

dường như đang thử điểm mấu chốt của cô… Váy dài bị kéo xuống bên hông, anh thích thú mà tận hưởng sự kích thích về giác quan do thân thể cô mang đến.

Nhưng anh không có chiếm hữu cô.

Cuối cùng, anh ôm cô, ngắm nhìn cô, giọng nói mang vẻ trêu chọc độc đáo của người đàn ông trưởng thành: “Kết hôn vài năm rồi mà dáng người của em vẫn không thay đổi, vẫn quyến rũ như ngày nào.”

Hoắc Tây dựa lên vai anh. Bọn họ không thấy vẻ mặt của nhau.

Cô sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu lại rất mềm mại: “Không phải muốn ra ngoài sao? Tôi đi thay đồ.”

Trương Sùng Quang cười khẽ.

Anh buông cô ra, đánh giá cảm xúc trong mắt cô. Lúc này, mặt mày Hoắc Tây đã trở nên bình thường… không nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt.

Anh không nhịn được cho rằng cô đã mềm lòng hơn một chút.

Trương Sùng Quang rất dịu dàng mà chỉnh sửa váy áo cho cô: “Anh chờ em dưới l’âu.“

Hoắc Tây mỉm cười.

Cò nhìn Trương Sùng Quang đi ra ngoài, cửa

gỗ ngà voi nhẹ nhàng đóng lại, ánh sáng trở nên lờ mờ.

Cô từ từ đứng dậy đi vào trong phòng quần áo.

Trương Sùng Quang chắc là đã chuẩn bị từ lâu. ở đây có rất nhiều quần áo của cô, có đủ bốn mùa trong năm… thậm chí còn có cả trang sức, xem ra là rất có tâm.

Hoắc Tây lướt ngón tay qua vài thứ kia, cười nhạt.

Cô chọn một bộ đồ mỏng, tất chân màu đen, giày cao gót, tóc búi cao, trông rất quý phái và thanh lịch.

Trong đống trang sức, cô chọn một bộ ngọc trai, khuyên tai và nhẫn.

Lúc nhìn gương trang điếm, cô nghĩ đêm nay cô có thế dẫn Miên Miên ra khỏi nơi này.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2289: Hoắc Tây cảm thấy chói mắt


Trương Sùng Quang nói xong liền buông cô ra, lùi ra sau một bước, khoảng cách đủ để đánh giá lẩn nhau trong gương.

Rõ ràng là mới vừa thân mật dữ dội, nhưng lúc này bọn họ lại không thấy một chút động tình còn sót lại nào, mà chỉ có đánh giá lẫn nhau.

Trương Sùng Quang đột nhiên cười khẽ, đặt tay lên vai cô, nói: “Đi thôi, bà Trương!”

Bọn họ ly hôn lâu rồi, tất nhiên là anh cũng lâu rồi chưa gọi cô như vậy.

Lần này anh gọi có chút đột ngột.

Hoắc Tây từ từ đứng dậy, bàn tay trên vai trượt xuống, ngay sau đó anh đưa tay về phía cô… Ánh hoàng hôn xuyên qua tấm kính chiếu lên người bọn họ, xinh đẹp giống như một vầng sáng lưu li.

Hoắc Tây cảm thấy chói mắt.

Cô rũ mắt, nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay anh. Trương Sùng Quang nắm chặt tay cô.

Ngày 11 tháng 11 ở nước ngoài có rất nhiều người ra ngoài chơi, không giống như ngày hội mua sắm ở trong nước.

Một chiếc Lincoln màu đen đang đỗ trong

sân biệt thự. Hoắc Tây biết đây là xe định chế chống đạn, không nhịn được chế giễu: “Anh sợ chết từ khi nào vậy? Do làm nhiều chuyện trái với lương tâm hả?”

Vệ sĩ đồ đen mở cửa xe.

Trương Sùng Quang nắm tay Miên Miên, bảo cô bé lên xe, nói với giọng rất dịu dàng: “Cấn thận đừng để trúng đầu.”

Miên Miên cũng bị nhốt lâu ròi, biết có thể đi ra ngoài liền rất vui vẻ.

Chờ Miên Miên lên xe xong, Trương Sùng Quang quay người nhìn Hoắc Tây, nói: “Không phải là anh sợ chết, mà là chúng ta có hai đứa nhỏ, huống chi em cò, chưa tha thứ cho anh.”

Dưới ánh mắt của anh, cô không có cách nào trả lời được.

Lúc cô khom lưng lên xe, Trương Sùng Quang đặt tay lên eo cô để đỡ cô, cơ thế cô lập tức căng chặt, nhưng cô không nói gì, chỉ bình tĩnh ngồi vào trong xe.

Sau khi Trương Sùng Quang lên xe, vệ sĩ đóng cửa xe lại.

Chiếc xe kiểu dáng dài rất rộng rãi và thoải mái, Miên Miên tâm trạng tốt hơn nhiều, chịu nói chuyện suốt cả đường đi.

Hoắc Tây có chuyện riêng trong lòng.

Cô nhẹ nhàng xoa đầu con gái. Miên Miên không biết sóng ngầm mãnh liệt giữa người lớn với nhau. Cô bé vịn cửa số nhìn ra bên ngoài… cảnh sắc Geneve rốt cuộc cũng khác với thành phố B.

Trương Sùng Quang cũng nhìn Miên miên.

Một lát sau, anh dời ánh mắt lên người Hoắc Tây, dịu dàng nói: “Miên Miên rất vui vẻ. Hoắc Tây… em cũng hi vọng Miên Miên có thể luôn luôn vui vẻ như vậy mà, đúng không?”

Hoắc Tây giật mình, ngước lên nhìn vào mắt anh, anh lại không nói thêm gì nữa.

Trương Sùng Quang dẫn hai mẹ con đi tham dự bữa tiệc của nhân vật nối tiếng ở địa phương. Tiêu chuẩn buổi tiệc rất cao, cũng có sự tham dự của trẻ nhỏ.

Anh vừa đến liền có người giúp việc dẫn bọn họ đi vào, nói chuyện với Trương Sùng Quang bằng thái độ rất cung kính: “Tiên sinh chờ ngài láu rồi.

Trương Sùng Quang mỉm cười.

Hoắc Tây giật mình. Cô biết vài năm qua Trương Sùng Quang làm ăn rất lớn. Nhưng mà tòa nhà trước mắt này là… tòa nhà của một trong năm người giàu nhất thế giới. Trương Sùng Quang

quen biết người ta khi nào vậy?



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2290: Hoắc Tây không đi ngay


Cô biết Trương Sùng Quang chắc chắn là đi nói chuyện làm ăn, với dự án quan trọng thì bình thường phải nói ít nhất nửa tiếng… Nửa tiếng cũng đủ để cô dẫn Miên Miên đi ròi.

Hoắc Tây không đi ngay.

Cô cầm một ly champagne, tầm mắt đảo quanh bốn phía, thấy xe của bọn họ vẩn còn đổ trên sân cỏ, tài xế đang ngồi trong xe ngủ gà ngủ gật.

Hoắc Tây lấy một cặp khuy măng sét kim cương từ túi xách của mình ra.

Là của Trương Sùng Quang.

Lúc thay đ’ô trong phòng quần áo, cô đã lấy nó từ trong quầy trang sức của Trương Sùng Quang. Lúc này, cô siết chặt ngón tay… vật nhỏ cứng rắn cộm đau lòng bàn tay cô.

Miên Miên đang mê mấn nhìn đèn ngôi sao.

Hoắc Tây ngồi xốm xuống nói: “Miên Miên, lát nữa mẹ dẫn con về nhà, con cứ đi theo mẹ, dù là khi nào cũng không được nói chuyện, được không?”

Miên Miên chớp chớp mắt, cái hiểu cái không.

Một lúc lâu sau, cô bé nhỏ giọng hỏi: “Là quay về thành phố B ạ? Là phải rời khỏi cha, đúng không?”

Hoắc Tây không lừa cô bé được nữa, bởi vì cô thế nào cũng phải dẫn cô bé đi, thế nào cũng phải cho cô bé biết rằng… cha mẹ sẽ không sống bên nhau.

Cô không lên tiếng, chỉ dịu dàng mà vuốt ve

Miên Miên.

Miên Miên hơi sửng sốt. Một lát sau, cô bé rũ đầu kề sát Hoắc Tây: “Con đi theo mẹ.”

Ngay khoảnh khắc ấy, Hoắc Tây cực kì khó chịu.

Nhưng mà cô cần phải đi, cần phải rời khỏi Trương Sùng Quang trong vòng nửa tiếng, sau đó liên lạc với cha… Cô dẫn Miên Miên đi về phía sân cỏ, nhân lúc tài xế không chú ý bảo Miên Miên tránh ở góc khuất thị giác bên cạnh xe.

Tài xế thấy Hoắc Tây lại đây thì lập tức xuống xe: “Bà chủ.”

Hoắc Tây sửa sang quần áo, rất tự nhiên mà mở cửa xe, nói: “ông chủ làm rơi một đôi khuy măng sét trên xe, bảo tôi đi tìm thử xem.”

Cửa xe ghế sau mở ra, cô quay người lại tìm.

Tài xế suy nghĩ nhiều, cho rằng lúc Trương Sùng Quang và Hoắc Tây ở bên nhau làm rơi trên xe.

Chuyện này không phải chuyện lạ trong giới thượng lưu.

Một lát sau, Hoắc Tây nắm một đôi khuy măng sét, cười nói: “Tìm được rồi.”

Tài xế thở phào, định tiếp tục chui vào trong xe ngủ cho qua thời gian thì nghe Hoắc Tây nói: “Làm phiền anh giúp tôi đưa đến đại sảnh bữa

tiệc… Miên Miên đi toilet rồi, tôi phải đi xem con bé.”

Tài xế do dự.

Anh ta biết bà chủ bị cấm ra ngoài.

Có điều, anh ta không thấy đứa nhỏ kia đâu, chắc là bà chủ sẽ không bỏ đi một mình. Hơn nữa, chỉ là đưa đồ vật thôi, sẽ không xảy ra sơ suất gì được. Vì vậy, anh ta đồng ý.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2291: Hoắc Tây phanh gấp lại


Cô bé thích cha. Cô bé cũng thích cha mẹ ở bên nhau, chăm sóc Miên Miên Duệ Duệ. Có điều,

nếu mẹ không vui thì cô bé cũng không vui.

Hoắc Tây đạp ga, tăng nhanh tốc độ.

Tài xế ở phía sau phát hiện mình mắc mưu, vừa chạy theo vừa gào to bằng ngôn ngữ gì đó. Nhưng mà xe của Hoắc Tây đã sắp ra khỏi cửa biệt thự rồi.

Đúng lúc này, cửa chính khắc hoa thế mà lại từ từ đóng lại.

Vô số ngọn đèn sợi đốt thắp sáng bầu trời, chiếu sáng màn đêm như ban ngày.

Hoắc Tây phanh gấp lại.

Cô ngồi yên bên trong xe, bình tĩnh nhìn ra phía trước. Cô biết mình không đi được nữa… Hóa ra từ đầu đến cuối, Trương Sùng Quang chưa từng tin tưởng cô, anh vẩn luôn đề phòng cô.

Miên Miên bất an hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta không đi được hả?”

Hoắc Tây nhắm hờ mắt…

Cô nói với giọng điệu hơi nhẹ nhàng: “Đúng vậy, tạm thời không đi được, có lẽ chúng ta phải tiếp tục ở đây một thời gian nữa.”

Miên Miên mím môi, không lên tiếng. Dù cô bé có nhỏ tuổi đi nữa, cô bé cũng hiểu được một vài phần.

Khoảng hai phút sau, cửa xe bị mở ra.

Hoắc Tây ngước mắt lên nhìn Trương Sùng Quang. Anh mặc bộ đồ tây xa xỉ đứng ở bên ngoài, nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt dịu dàng lưu luyến… Nhưng cô lại nổi da gà toàn thân. Cô không biết anh sẽ đối xử thế nào với cô.

Hoắc Tây nhẹ giọng nói: “Căn biệt thự này là của anh? Trương Sùng Quang, anh đang chơi The Truman Show đấy hả?”

Bị cô nhìn thấu, Trương Sùng Quang không hề xấu hố chút nào.

Anh đút tay vào trong túi áo, nhìn trang viên to rộng, nhẹ giọng nói: “Anh vốn định dỗ cho em và Miên Miên vui vẻ, nhưng mà hiện giờ… anh nghĩ em hoàn toàn không đế ý đến niềm vui bất ngờ mà anh cho em.”

Hoắc Tây nặng nề hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào mắt cô, rồi chợt khom lưng ôm cô ra khỏi xe, sau đó mở cửa xe ghế sau… đế cô ngồi vào bên trong, thong thả ung dung nói: “Bà Trương, em có chắc là mình muốn nói về đề tài không nên nhắc tới với trẻ em ngay trước mặt con không?”

Hoắc Tây biết đêm nay anh sẽ không bỏ qua cho cô.

Cô không muốn rụt rè, ngồi vào ghế sau xe, nhẹ nhàng xoa đầu Miên Miên, kéo Miên Miên nước mắt lưng tròng dựa vào trong lòng ngực

mình.

Trương Sùng Quang nhìn hai mẹ con một lát rồi đóng cửa xe sau lại.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2292: Hoắc Tây liếc anh


Dưới ánh trăng, Trương Sùng Quang cười nhạt.

Anh nói: “Anh vốn định cho em thời gian đế thích ứng. Nhưng bây giờ anh nghĩ là không cần thiết… Hoắc Tây, từ hôm nay trở đi, chúng ta khôi phục quan hệ vợ chồng.

Khôi phục quan hệ vợ chồng?

Thấy ánh mắt của cô, Trương Sùng Quang lại cười. Anh khom lưng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, nói trắng ra lại lộ liễu: “Khôi phục quan hệ vợ chồng chính là bắt đầu từ đêm nay, chúng ta sẽ ngủ chung và chia sẻ thân thể của đổi phương, nói thẳng ra chính là làm tình.”

Hoắc Tây lạnh giọng nói: “Tiếc là tôi không muốn.”

Con ngươi Trương Sùng Quang co rút lại. Sau đó, anh không chút để ý mà nói: “Anh muốn là được.”

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng miết khuôn mặt non mịn của cô.

Anh nói ra những lời cực kì khó nghe: “Em không biết nhiều đêm qua, mỗi khi em ngủ bên cạnh anh, anh muốn cởi đồ của em ra, thỏa thích chiếm hữu em thế nào đâu. Có điều cứ nghĩ đến em sẽ phản cảm thì anh lại nhịn… Bây giờ không cần phải nhịn nữa. Bởi vì anh có làm bao nhiêu thì em cũng sẽ không cảm động, cũng sẽ không tha cho cho anh.”

Dứt lời, anh liền kéo Hoắc Tây ra bên ngoài.

Cô có muốn phản kháng cũng không được, bởi vì ở đây đều là người của anh. Miên Miên còn đang ở biệt thự. Cô không thể làm Miên Miên nghe thấy cảnh tượng cha cưỡng hiếp mẹ.

Hoắc Tây nhấp nháy nước mắt, lấm bấm: “Trương Sùng Quang, anh đừng ép tôi hận anh.”

Trương Sùng Quang không thèm để ý.

Trong bóng đêm, anh bế cô lên, đi qua cửa, qua đại sảnh, lên thẳng lầu hai… Lúc tới phòng ngủ chính, anh buông cô xuống, Hoắc Tây vừa đứng dậy đã bị anh đè lại, anh dường như rất thích dùng cà vạt cột lấy cô.

Thân hình mảnh khảnh xinh đẹp của Hoắc Tây lõm sâu xuống giường lớn.

Cô không nhúc nhích…

Cô thấy Trương Sùng Quang đi từng bước một về phía cô. Anh đứng bên mép giường, cởi nút áo sơ mi… con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.

Rốt cuộc thì không phải là hai bên đều muốn nên ai cũng không thoải mái.

Trương Sùng Quang nắm cằm cô, buộc cô nhìn mình, cất giọng khàn khàn: “Hoắc Tây, trước đây em không phải như thế, trước đây em thích anh ôm em.”

Hoắc Tây không có một chút cảm giác nào.

Cô cực kì chán ghét anh.

Cô vùi mặt vào trong gối, giọng nói truyền ra run nhè nhẹ: “Anh cũng biết là trước đây hả! Trương Sùng Quang, anh đã quên video anh ôm hôn Tống Vận rồi hả? Mỗi lần nhìn thấy anh, tôi đều sẽ nhớ, sẽ ghê tởm… cần gì phải như thế chứ? Cần gì phải giữ một người phụ nữ không có cảm giác với anh chứ? Bên ngoài có nhiều phụ nữ lắm, anh không phải thích ăn bên ngoài lắm sao?”

Nghe cô nói vậy, Trương Sùng Quang cười khẽ.

Anh dán mặt bên cổ cô, bởi vì cười cho nên phả ra hơi thở nóng bỏng lên làn da cô, dẫn đến cơn run nhè nhẹ, không phải vì động tình, mà là vì chán ghét.

“Không có cảm giác với anh hả?”

Trương Sùng Quang ngồi dậy, nhẹ nhàng miết mặt cô: “Làm sao bây giờ? Thứ mà anh muốn có thì anh nhất định phải có được. Hoắc Tây, em nói là em không có cảm giác với anh… Dù sao thì anh cũng phải nghĩ cách để em có cảm giác, đúng không?”

Con ngươi Hoắc Tây co rút lại.

Trương Sùng Quang cười khẽ, lấy một cái lọ nhỏ trên tủ đầu giường ra, nhẹ nhàng hôn cô, nỉ

non: “Yên tâm đi, là hàng tự nhiên, sẽ không gây bất cứ tác dụng phụ nào cho cơ thể, sẽ chỉ làm em cảm thấy tốt đẹp, muốn dựa sát vào anh thôi…”

Hoắc Tây cực kì tức giận đấm vào vai anh.

“Trương Sùng Quang, anh điên rồi, anh có còn là người không hả!”

Anh nhìn chằm chằm cô với ánh mắt sâu thẳm, rồi chợt khàn giọng nói: “Hoắc Tây, em nói em yêu anh, chúng ta liền không làm… Anh sẽ tiếp tục chờ em thay đổi tâm ý.”

Hoắc Tây liếc anh, cười lạnh.

Trương Sùng Quang không được cô đáp lại thì cũng không thất vọng. Anh ngậm một viên thuốc đút cho cô, tay đan bàn tay với cô, không cho cô giãy giụa.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2293: Chẳng phải em cũng rất hưởng thụ


Ánh đèn mờ nhạt.

Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn chằm chằm cô gái trong lòng ngực mình. Nếu là ngày thường, cô chắc chắn sẽ mang vẻ lạnh băng.

Nhưng lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn đầy vẻ say đắm.

Anh biết mình khốn kiếp, cũng biết xong chuyện Hoắc Tây sẽ hận anh. Đành chịu thôi… chỉ cần bọn họ khôi phục lại cuộc sống trước đây, Hoắc Tây dần sẽ mềm lòng, sẽ yêu anh lần nữa, sẽ sinh thêm một đứa nhỏ.

Hoắc Tây là một người yêu trẻ con cơ mà.

Trương Sùng Quang nắm tay cô, đan ngón tay vào bàn tay cô. Anh không cố ý trêu ghẹo cô nữa, mà làm theo ý trong lòng mình, hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng với cô…

Lúc kết thúc đã gần mười giờ khuya.

Trong phòng ngủ tối tăm, không một tia sáng, đen nhánh đáng sợ, không khí tràn đầy hơi thở mờ ám sau cuộc vui của nam nữ, chỉ ngửi mùi thôi cũng khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Trên tấm ga trải giường lụa đen, Hoắc Tây

nằm đưa lưng về phía Trương Sùng Quang, trên eo phủ chăn mỏng.

Mồ hôi trở nên lạnh lẽo từ lâu, lý trí cũng hoàn toàn khôi phục.

Cô cực kì chán ghét, cực kì phản cảm.

Sau lưng, Trương Sùng Quang một tay chống đầu, một tay vuốt mái tóc dài của cô, rất dịu dàng hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”

Hoắc Tây hơi cứng người.

Một lát sau, cô xốc chăn lên, đứng dậy đi phòng tắm, đóng cửa kính lại.

Cô mở vòi hoa sen ra, ngửa đầu lên, đế mặc cho nước ấm vô tình xả xuống người.

Trong dòng nước ấm, những ký ức mới vừa rồi điên cuồng hiện lên, khiến cô cảm thấy cực kì khó coi.

“Hoắc Tây, đã lâu rồi em chưa từng như vậy!”

“Nhìn anh đi, trước đây chúng ta đều rất sung sướng!”

Những ham muốn đan xen và những thú vui thế xác ban nãy, lúc này lại khiến cô ghê tởm đến cực điểm.

Dòng nước chảy xuôi, Hoắc Tây nhắm mắt lại, không muốn nhớ lại nữa.

Bởi vì mỗi một phần sung sướng trong ký ức, gần như là lăng trì đối với cô.

Một đôi cánh tay ôm cô từ phía sau lưng.

Trương Sùng Quang lấy sữa tắm đổ ra một ít, tựa đầu lên vai cô, lẩm bấm: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”

“Đừng chạm vào tôi!”

Hoắc Tây phản ứng rất lớn, đấy mạnh anh ra ngoài, đứng đối mặt với anh.

Bọn họ mới vừa làm chuyện vợ chồng, tắm chung vốn dĩ là một chuyện thân mật, nhưng mà cô lại cực kì lạnh nhạt, thậm chí không hề che giấu chán ghét.

Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm cô.

Một lát sau, anh giơ tay có chứa sữa tắm đặt dưới vòi hoa sen, thong thả ung dung rửa sạch.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2294: Tôi tưởng mới vừa rồi


Hoắc Tây cười lạnh: “Tôi tưởng mới vừa rồi, bất cứ người đàn ông nào ở đây, hiệu quả cũng giống nhau cả thòi.”

Lời này của cô chọc giận anh.

Anh bóp cằm cô, muốn hôn môi với cô, cô lại không chịu.

Cô đẩy mạnh anh ra, cười lạnh nói: “Trương Sùng Quang, cho tới tận bây giờ rồi, anh còn cho rằng tôi sẽ gương vỡ lại lành với anh hả?”

Anh nói đúng vậy. Anh nói rằng anh nghĩ như vậy.

Anh nói: “Chúng ta từng có quá khứ tốt đẹp,

đương nhiên là phải ở bên nhau rồi. Tống Vận đã không còn tồn tại, sau này sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta nữa. Hoắc Tây, anh sẽ nghĩ cách chữa khỏi lỗ tai cho Miên Miên.”

Hoắc Tây hoảng hốt hỏi ngược lại: “Lỗ tai có thế chữa khỏi, còn trái tim thì sao? Trương Sùng Quang, anh nói cho tôi biết có thể chữa khỏi trái tim đã chết không?”

Dứt lời, cô liền quay người đi, không muốn nói chuyện với anh nữa.

Cô yên lặng tắm xong.

Lúc đi ra ngoài, Trương Sùng Quang lấy khăn tắm choàng lên người cô, lao khô người cho cô, rồi mặc áo tắm vào cho cô: “Em mệt thì cũng đừng xuống lầu, để anh bảo người giúp việc mang cơm lên. Em ăn trước, anh đi xem Miên Miên.”

Hoắc Tây không trả lời anh.

Cô đẩy tay anh ra, tự mình buộc dây lưng áo tắm.

Trương Sùng Quang mặc kệ sự lạnh nhạt của cô, mặc bộ đồ ở nhà xong liền đi ra ngài.

Chờ anh đi rồi, Hoắc Tây vịn bồn rửa tay, hai chân mềm nhũn.

Đêm nay Trương Sùng Quang không dùng biện pháp tránh thai. Rất có khả năng là cô sẽ mang thai. Huống chi anh còn cố tình làm cô

mang thai… Cô không thế có con của anh được.

Trương Sùng Quang xuống lầu, gọi người giúp việc đưa cơm cho Hoắc Tây, sau đó đi lên phòng chơi trẻ em trên lầu hai.

Trong phòng chơi trẻ em màu hồng nhạt, Miên Miên khóc khóc rồi ngủ rồi. Cô bé nằm trên chiếc giường công chúa màu hồng hoa anh đào.

Người giúp việc thấy Trương Sùng Quang đi vào thì vội vàng đứng dậy từ mép giường, nói chuyện bằng tiếng Anh: “ông chủ, cô chủ khóc lóc dữ dội lắm!”

Cô ta lo lắng nói: “Cô chủ cứ che một bên lỗ tai lại mãi!”

Trương Sùng Quang cảm thấy nhói lòng, mặt ngoài lại không tỏ vẻ gì, lạnh nhạt đáp: “Cô đi ra ngoài trước đi!”

Người giúp việc vội vàng đi ra ngoài, còn biết điều mà đóng cửa phòng ngủ lại.

Trương Sùng Quang ngồi xuống mép giường, sửa chăn lại cho Miên Miên, thuận tay chạm nhẹ lên khuôn mặt cô bé… khuôn mặt khi ngủ ấm áp, bàn tay nhỏ gầy đúng là đang che một lỗ tai.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2295: Vậy vì sao cha muốn ở bên người khác chứ?


Miên Miên lắc đầu: “Không đau, nhưng mà cứ nằm mơ mãi thôi!”

Miên Miên nước mắt lưng tròng: “Con mơ thấy mẹ ôm con, mơ thấy mẹ cầu xin dì kia thả con, mẹ nói mẹ sẵn lòng ở lại… Cha ơi, có phải là cha thích dì kia mới không cần mẹ hay không?”

Trương Sùng Quang nhìn cô con gái nhỏ của mình.

Miên Miên càng lớn càng giống Hoắc Tây, cực kì giống Hoắc Tây.

Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Không phải, cha không thích dì kia, cha chỉ thích mẹ thôi.”

Miên Miên khóc: “Vậy vì sao cha muốn ở bên người khác chứ?”

Trương Sùng Quang không biết phải trả lời thế nào.

Anh dỗ Miên Miên ngủ rồi mới trở về phòng ngủ chính.

Trong phòng, Hoắc Tây ăn không vô, chỉ ăn một ít rồi thôi.

Lúc người giúp việc lên lầu dọn dẹp, Hoắc Tây gọi cô ta lại, đặt một chiếc đồng hồ đính kim cương vào trong tay người giúp việc, nhẹ giọng nói: “Mua cho tôi một hộp thuốc, thứ này sẽ là của cô, tôi sẽ không nói cho ông chủ biết.”

Người giúp việc rất do dự.

Cô ta làm việc ở đây được trả lương khá cao. Hơn nữa, cô ta nghe nói ông chủ ở đây rất nghiêm khắc, tài xế đêm nay đã bị sa thải, nếu ông chủ biết cô ta giúp bà chủ thì chắc chắn cô ta sẽ không thế tiếp tục làm việc được nữa.

Chỉ là chiếc đồng hồ này trị giá ít nhất một trăm nghìn đô la.

Hoắc Tây nhìn chằm chằm cô ta. Cô chắc rằng cô ta sẽ đồng ý. Quả nhiên, cô ta chỉ do dự một lát rồi cắn răng đồng ý. Cô ta nói sáng mai đưa bữa sáng sẽ xen lẫn thuốc vào. Cô ta cầu xin Hoắc Táy tuyệt đối đừng nói ra là cô ta làm.

Hoắc Tây bảo cô ta cứ yên tâm.

Người giúp việc vội vàng cất đồng hồ vào trong túi tạp dề màu trắng, dọn dẹp khay ăn rồi đi ra ngoài.

Lối đi bên ngoài dài và sáng tỏ.

Trương Sùng Quang đứng ở cuổi cầu thang, dựa người lên thang cuốn, lẳng lặng mà hút thuốc, dường như là đang đợi ai đó.

Người giúp việc cúi đầu gọi một tiếng ông chủ rồi định đi xuống lầu.

Trương Sùng Quang gọi cô ta lại.

Người giúp việc hoảng hốt, làm rơi đồ vật trong tay xuống đất. Cô ta vội vàng ngồi xổm xuống nhặt… chiếc đồng hồ kia cứ thế mà rơi xuống mặt đất. Cô ta muốn giấu, nhưng mà Trương Sùng Quang đã khom lưng nhặt đồng hồ lên rồi.

Anh nhặt lên lau vài cái, ung dung nói: “Đây là đồng hồ của bà chủ, đúng không? Cô trộm đồng hồ của bà chủ, bây giờ tôi có nên báo cảnh sát đưa cô đến cục cảnh sát, thẩm vấn xem có

còn trộm đồ khác trong biệt thự nữa hay không, có khi còn phải ngồi tù mười năm tám năm?”

Người giúp việc sắc mặt tái nhợt, nói liên tục: “Là bà chủ cho tôi.”

“Bà chủ cho cô?”

Trương Sùng Quang cười nhạt: “Sao tự nhiên bà chủ lại cho cô đồng h’ô? Rõ ràng là cô đang ngụy biện. Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại…”

Người giúp việc sợ đến mức suýt khóc.

Cô ta mặc kệ phát tài hay không, mặc kệ có bán đứng bà chủ hay không, nói thẳng: “Bà chủ nhờ tôi mua một loại thuốc, là thuốc ngừa thai.”

Cô ta dè dặt nói xong rồi đi xem sắc mặt Trương Sùng Quang.

Cô ta sợ Trương Sùng Quang đánh bà chủ.

Bởi vì những người ở đây đều biết ông chủ bà chủ không phải là vợ chồng bình thường, bà chủ bị ông chủ nhốt ở đáy…

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2296: Không thể!


Trương Sùng Quang đuổi người giúp việc đi, còn mình thì quay về phòng ngủ. Anh cho rằng Hoắc Tây sẽ bình tĩnh giống như trước đây, mặc áo tắm ngồi trong phòng ngủ, yên tĩnh đọc sách.

Trên thực tế, những lúc anh không ép buộc cô, cô đều rất yên tĩnh.

Cô sẽ không làm ầm ĩ lên.

Cô cực kì thông minh. Cô biết rằng mình làm trái ý anh, sẽ chỉ chọc giận anh.

Trương Sùng Quang đóng cửa lại, đi qua ngồi đối diện với cô, nói: “Anh mới vừa thấy người giúp việc xuống lầu, đồ ăn vẫn còn nhiều, em không ăn bao nhiêu cả. Hoắc Tây, cơ thể gầy yếu rất khó mang thai, mà dù có mang thai cũng không giữ được.”

Hoắc Tây tùy tiện lật sách, lạnh nhạt nói: “Tôi không muốn có con với anh. Trương Sùng Quang, tôi đã nói rồi, anh muốn có con, sẽ có rất nhiều phụ nữ sinh con cho anh. Anh muốn trắng muốn đen… muốn hoa cũng được.”

Trương Sùng Quang lấy hộp thuốc lá trên bàn trà xuống, nhưng mà anh nghĩ nghĩ rồi buông.

Anh chuẩn bị cai thuốc lá.

Cuối cùng, anh ngước mắt lên nhìn Hoắc Tây, cười khẽ: “Trắng, đen… hoa, em tìm heo mẹ cho anh đấy hả?”

“Cầm thú phối với súc sinh, đúng là tuyệt phối!”

“Ăn nói sắc bén, vừa rồi anh không nên tha cho em, nên làm chết em mới đúng.”

Hoắc Tây lười đi nói lời tán tỉnh với anh. Cô rũ mắt xem sách. Thật ra là cô muốn đi xem Miên Miên, nhưng mà lý trí nói với cô là đừng nên đi.

Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hào của cô.

Có lẽ là vì cái chuyện nhiệt tình mãnh liệt lúc chiều, nên sắc mặt Hoắc Tây rất tốt. Anh nhìn mà muốn nữa.

“Hoắc Tây!”

Anh gọi tên cô, không nhịn được cúi người xuống hôn môi cô, nhẹ giọng nỉ non: “Chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không? Em đừng chọc giận anh nữa. Anh sẽ đối xử rất tốt với em.”

Hoắc Tây quay mặt sang chỗ khác: “Tổng giám đốc Trương lại phát tình hả? Ngại quá, tôi không muốn! Chẳng lẽ lần nào anh cũng đút tôi ăn cái thứ kia vào?”

Trương Sùng Quang mỉm cười, tha cho cô.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đêm nay anh không chạm vào cô. Nhưng mà khi ngủ, cơ thế Hoắc Tây vẫn cứng đờ… Anh dứt khoát ôm cô, nói nhỏ: “Đêm nay anh không làm.”

“Đêm mai thì sao? Anh có thể bảo đảm không?”

“Không thể!”

“Trương Sùng Quang, anh là một tên khốn kiếp!”

Anh biết anh khốn kiếp. Nhưng anh không đáp lời, chỉ là ôm chặt cô hơn nữa…

Sáng sớm, Trương Sùng Quang tỉnh dậy. Hôm nay anh có một buổi họp qua video.

Hoắc Tây ăn không ngồi rồi. Cô không muốn thức dậy, nhưng anh cứ muốn chọc cho cô tỉnh, đè cô hôn môi cả buối… Dù cô không có phản ứng, thì anh cũng rất nhiệt tình.

Hôn xong, anh tựa mặt lên cố cô, nói nhỏ: “Cha và Hoắc Doãn Tư sắp tìm tới đây rồi. Lợi hại thật đấy, xung quanh căn biệt thự này được lắp rất nhiều công nghệ cao phản radar.”

Hoắc Tây quay mặt đi, tỏ vẻ không có hứng thú.

Trương Sùng Quang đương nhiên là biết tâm tư của cô. Anh xoa eo nhỏ của cô, nói: “Dậy đi, chúng ta cùng nhau ăn sáng.”

Hoắc Tây nghĩ đến người giúp việc tối qua, nhịp tim đập nhanh hơn.

Cô tìm cớ: “Tôi đang mệt, muốn ăn ở trong phòng.”

Trương Sùng Quang cười khẽ: “Anh cho rằng em sẽ nói là em không muốn ăn. Không tệ lắm khi em còn có cảm giác muốn ăn.”

Nói xong, anh dứt khoát đứng dậy đi vào trong phòng tắm.

Một lát sau, trong phòng tắm có tiếng gì đó truyền ra, Hoắc Tây biết là anh đang tự giải quyết. Cô rũ mắt, cười lạnh lẽo.

Trương Sùng Quang tắm xong, thay một bộ đồ khác, trông có vẻ tươi trẻ khỏe khoắn.

Anh gài nút tay áo, đi xuống lầu nói chuyện bữa sáng với người giúp việc. Sau đó, anh một mình ăn sáng rồi trở về thư phòng… Lúc người

giúp việc đến lấy thuốc, anh bình tĩnh ngước mắt lên nhìn.

Người giúp việc giật mình, cầm thuốc đi ra ngoài.

Trương Sùng Quang nhìn theo người giúp việc đi ra ngoài rồi gọi điện thoại hẹn bác sĩ: “ừ, hôm nay lại đây rút 500ml máu đế trong kho máu của tôi.”

Hoắc Tây không cần máu của anh.

Bọn họ đã từng vì máu mà cãi nhau ầm ĩ.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2297: Cô từ từ ngồi xuống ghế sofa


Hoắc Tây nuốt viên thuốc, trong cổ họng cảm giác có dị vật khỏ khốc, rất khó chịu.

Cô từ từ ngồi xuống ghế sofa.

Những ngón tay mảnh khảnh của cô chậm rãi nắm chặt lọ thuốc… Trong lòng cô chợt có cảm giác bi thương, hôm nay cô và Trương Sùng Quang đã đi đến giới hạn này.

Hoắc Tây cất thuốc đi, cô ăn sáng rồi đi xuống lầu gặp Miên Miên.

Khi bước đến cầu thang, tình cờ gặp một người đàn ông trông như bác sĩ đang đi lên lầu dưới sự hướng dẫn của người giúp việc, có lẽ anh ta tới tìm Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây khựng lại, Trương Sùng Quang bị bệnh?

Tất nhiên là cô ấy không quan tâm chuyện gì xảy ra với anh.

Cô chỉ nghĩ, đêm qua anh còn có khí lực bắt nạt cô như vậy, thế mà hôm nay đã đổ bệnh rồi?

Bác sĩ nhìn thấy cô, đoán được danh tính của cô nên khẽ gật đầu chào hỏi. Hoắc Tây khẽ xoay người cho bác sĩ lên lầu… Người giúp việc ở tầng dưới đang cho Miên Miên ăn sáng, khi nghe thấy tiếng bước chân, Miên Miên nhẹ nhàng gọi mẹ,

giọng cô bé có chút… bất an.

Hoắc Tây đi xuống chỗ cô bé, thấy Miên Miên ăn không nhiều như trước nên nhẹ nhàng nói: “Con đang lớn, cố gắng ăn nhiều một chút nhé!”

Chiếc nĩa nhỏ trong tay Miên Miên đang cắm vào quả trứng luộc, cô bé đang gặm quả trứng từng chút một.

Cô bé nhìn Hoắc Tây một lúc, thấp giọng hỏi: “Mẹ sẽ có em bé ạ?”

Hoắc Tây sửng sốt.

Miên Miên cúi đầu nói: “Bổ nói mẹ sắp có em bé, bổ nói khi mẹ có em bé sẽ đưa chúng ta về”.

Hoắc Tây hơi chớp mắt.

Đến bây giờ cô mới hiểu, Trương Sùng Quang không phải muốn đưa cô ấy và Miên Miên trốn đi thật lâu, mục đích của anh là làm cho cô có thai. Anh cảm thấy nếu như có thêm một đứa con nữa thì Hoắc Tây sẽ không rời xa anh được, và sớm hay muộn cô ấy sẽ hồi tâm chuyến ý.

Hoắc Tây khẽ nhắm mắt lại…

Khi họ đang nói chuyện, trên tầng hai có động tĩnh, Trương Sùng Quang đích thân đưa bác sĩ xuống tâng dưới.

Sáng nay trông mặt anh hơi nhợt nhạt.

Bác sĩ xách vali, Trương Trùng Quang tiễn anh ta ra cửa, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng xe nữa mới quay lại… Miên Miên nhìn thấy bố thì có chút đề phòng.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2298: Anh muốn cô sinh con ở đây?


Sau khi Miên Miên ăn sáng xong, cô đưa con gái lên lầu và đích thân dạy cô bé làm bài tập về nhà.

Trương Sùng Quang gọi cô lại: “Hoắc Tây, chúng ta nói chuyện đi”.

Anh ra hiệu cho Miên Miên lên lầu trước, cô bé nhìn anh với vẻ mặt bất đắc dĩ. Thấy vậy, nét mặt anh cũng trở nên dịu dàng hơn: “Nghe lời đi, bố có chuyện muốn bàn với mẹ”.

Miên Miên do dự một lúc trước khi từ từ di chuyển lên lầu.

Khi Miên Miên đã lên lầu, Trương Sùng Quang nhìn Hoắc Tây và nói: ‘Vi sức khỏe thể chất và tinh thần của Miên Miên, Hoắc Tây, anh nghĩ chúng ta cũng nên chung sống hòa bình”.

Hoắc Tây cảm thấy nực cười: “Giờ anh nói lời này có phải đã muộn rồi không? Từ khi anh chọn bao nuôi Tống Vận, anh đã không quan tâm đến sức khoẻ thể chất và tinh thần của bọn trẻ ròi. Anh có biết Miên Miên khi bị Tống Vận trói lại đã sợ hãi đến thế nào không? Anh có biết rằng con bé thường xuyên gặp ác mộng không? Nếu anh thực sự quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của Miên Miên, anh nên đế chúng tôi quay về, thay vì giữ chúng tôi ở đây để thỏa mãn những ham muốn vô tận của anh”.

Trương Sùng Quang cụp mắt xuống,

Anh nhìn chằm chằm vào lỗ kim trên mu bàn tay, nhẹ giọng nói: “Khi em mang thai và sinh con, anh sẽ để em quay về”.

Một cảm giác ngột ngạt bóp nghẹt trái tim Hoắc Tây.

Anh muốn cô sinh con ở đây?

Dường như biết cô đang nghĩ gì, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nói: “Chúng ta một tháng nữa sẽ chuyến đi. Đợi bổ và Doãn Tư tìm được chúng ta, anh nghĩ đứa con thứ ba của chúng ta đã ra đời rồi… Hoắc Tây, anh cảm thấy đó nên là một cô công chúa, dễ thương như Miên Miên!”

Khi nói chuyện, anh như thế đang cố lấy lòng cô.

Anh nói: “Đứa trẻ này họ Hoắc, gọi là Hoắc Tâm thì sao?”

Hoắc Tâm, Hoắc Tây là người mà Trương Sùng Quang yêu nhất. Anh đã nghĩ đến cái tên này rất lâu, cảm thấy nó rất hay.

Hoắc Tây nhìn anh mà cảm thấy bất lực, Trương Sùng Quang lẽ nào bị điên ròi hay sao?

Cô không trả lời anh mà đi lên lầu.

Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm bóng lưng cô, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng tái nhợt hơn, người giúp việc thấy sắc mặt anh không tốt liền bước tới hỏi: “Tiên sinh có muốn ăn sáng không?”

Trương Sùng Quang đặt tay lên lưng ghế,

nhiệt độ cơ thể Hoắc Tây vẫn còn đó.

Anh nấn ná và vuốt ve.

Dù đêm qua anh vẫn ôm cô vui vẻ nhưng anh không hề cảm nhận được hơi ấm của cô, Hoắc Tây… không còn lưu luyến gì anh nữa sao?

Dù anh có làm gì, dù anh có làm bao nhiêu việc, liệu anh có thể nhận được gì ngoài sự ghê tởm không?

Kể từ ngày đó, mối quan hệ của họ rơi vào một vòng luẩn quấn kỳ lạ.

Hoắc Tây thờ ơ với anh, không hề muốn quan hệ với anh, hầu như lần nào anh cũng cho cô ăn thứ kẹo ngọt đó. Nhưng sau mỗi lần khoái cảm, cơ thề anh cảm thấy trống rỗng, và vẻ mặt giễu cợt của Hoắc Tây sau đó cũng như chế nhạo một người đàn ông không thể làm được việc đó!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2299: Hoắc Tây nhìn anh vẻ trịch thượng


Trương Sùng Quang không nói gì.

Anh ôm eo cô từ phía sau và đặt bàn tay ấm áp của mình lên bụng dưới của Hoắc Tây.

Nó vẫn mềm mại và phẳng, nhưng có lẽ một đứa trẻ khác đã được thụ thai… Anh biết Hoắc Tây đang uống thuốc hàng ngày nhưng thuốc mà cô uống chỉ là vitamin B9.

Giọng anh trầm thấp: “Đã lâu như vậy, Hoắc Tây, em không có chút mềm lòng nào sao? Em thấy đây, dạo này chúng ta rất thân thiết, nhất định có thể quay về như trước”.

Câu trả lời của Hoắc Tây là vén chăn lên, đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm.

Trương Sùng Quang nhìn bóng lưng cô bằng ánh mắt sâu thẳm. Anh nằm xuống một lúc rồi

đứng dậy đi tới phòng khách tắm rửa, sau đó đến dạy Miên Miên làm bài tập. Dạo này Hoắc Tây rất thích ngủ, hầu hết đều là anh kèm Miên Miên học bài. Nhưng cô con gái ngày càng phớt lờ anh …

Thời gian trôi nhanh.

Nửa tháng sau, một buổi sáng, Hoắc Tây đang ngồi trên bồn cầu trong phòng tắm, cô ngơ ngác.

Kinh nguyệt của cô ấy đã trễ ba ngày và vẫn chưa đến.

Trực giác và sinh lý thay đổi của người phụ nữ khiến cô cảm thấy bất an, cô ngồi im lặng một lúc lâu mới đứng dậy mặc quần áo, giả vờ không thoải mái, nói muốn ăn sáng trên lầu và nhờ người giúp việc mang lên cho cô.

Mười phút sau, người giúp việc bưng khay lên lầu.

Khi người giúp việc bày bữa sáng lên chiếc bàn ăn nhỏ, Hoắc Tây bước đến cửa phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô quay lại nhìn người giúp việc, nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh đã cho cô lợi ích gì?”

Vốn dĩ cô chỉ muốn thử lòng người giúp việc này.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người giúp việc đã thực sự làm việc gì trái lương tâm. Vậy mà

người giúp việc lại không khỏi sợ hãi, lúc này mới bộc lộ hết sự hoảng loạn, dùng tay xoa xoa tạp dề, giọng run run nói: “Ngày hôm đó tiên sinh đã phát hiện ra chuyện đó. Thuốc là do tiên sinh đưa cho tôi. Tôi nghĩ tiên sinh yêu phu nhân như vậy, chắc chắn cũng không làm hại cô….cho nên…”

Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt lại và cô hiểu ra mọi chuyện.

Thuốc cô ấy uống là giả.

Cô bị Trương Sùng Quang lừa gạt, khó trách anh chắc chắn mình sẽ có con như vậy, bởi vì mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, cô cúi đầu nhẹ nhàng sờ bụng mình…

ở đây chắc hẳn đã có một đứa trẻ rồi.

Đứa trẻ này là do Trương Sùng Quang ép buộc và tính toán tạo thành. Hoắc Tây không biết phải đối mặt với chính mình như thế nào, cũng không biết phải đối xử với đứa trẻ này như thế nào. Hay là, cô đi phá thai?

Lúc này, lòng căm thù của cô đối với Trương Sùng Quang đã lên đến đỉnh điểm.

Nhìn vẻ mặt cò, người giúp việc có vẻ đã đoán ra điều gì đó, toàn thân run rấy. Có điều, Hoắc Tây biết trút giận cũng vô ích, người giúp việc này cũng chỉ giống như cô bị Trương Sùng Quang điều khiển. Cô chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, nhẹ giọng nói.: “Đi ra ngoài! Đóng cửa lại”.

Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, cô ta muốn an ủi Hoắc Tây nhưng nhìn vẻ mặt của cô thì lại bỏ cuộc.

Cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng.

Hoắc Tây nhìn lọ thuốc trên bàn, lặng lẽ đi ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ mở ra, một bóng người cao gầy bước vào.

Không cần nhìn cô cũng biết là Trương Sùng Quang, người giúp việc chắc chắn đã nói cho anh biết. Hoắc Tây ngước mắt lên, giễu cợt nói: “Trương Sùng Quang, anh đến đây đế kiếm tra kết quả à? Tôi có nên chúc mừng anh không?”

Trương Sùng Quang chậm rãi bước đến chỗ cô và ngồi xổm xuống.

Ngón tay anh vuốt ve bụng cô rất nhẹ nhàng, anh dịu dàng nói: “Chúng ta lại có con rồi phải không?”

Hoắc Tây nhìn anh vẻ trịch thượng.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2300: Kế từ ngày đó


Kế từ ngày đó, Hoắc Tây không nói nửa lời với anh.

Ban ngày cô gần như chỉ ở cùng Miên Miên, ban đêm cô không thế tránh khỏi phải đối diện với Trương Sùng Quang… Anh biết cô đang tức giận, sợ cô chán ghét, sợ cô phản cảm nên không ép buộc cô. Nhưng thỉnh thoảng anh lại muốn ôm cô, nhưng mỗi lần như vậy cô đều phản ứng rất mạnh, cô hoàn toàn cự tuyệt sự thân mật của anh.

Không có chút ấm áp nào trong ánh mắt khi cô nhìn anh.

Ánh mắt đó khiến Trương Sùng Quang cảm thấy mình sai. Nhưng khi ở một mình, anh lại cảm thấy mình không sai, nếu không thì làm sao Hoắc Tây có thế còn ở bên cạnh anh.

Anh rất mong chờ sự ra đời của đứa trẻ này.

Anh cho rằng sinh ra một sinh mệnh nhỏ bé sẽ luôn khiến người phụ nữ vui vẻ.

Tháng sau họ chuyển đi, anh đưa Hoắc Tây và Miên Miên đến Melbourne. Nơi đây vẩn là một biệt thự sang trọng và hoành tráng, được trang bị nhân viên an ninh và bác sĩ chuyên nghiệp.

Trương Sùng Quang dường như dự định để

Hoắc Tây chờ sinh ở đây.

Buối chiều tà, ánh hoàng hôn tràn ngập bầu trời, từng đàn chim màu đen bay về phương Nam.

Hoắc Tây đứng một mình trước cửa sổ kính lớn, gió chiều thối thổi tung chiếc váy dài của cô, cảnh tượng này thật đẹp. Bộ quần áo trên người cô, tất cả đồ ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày đều do Trương Sùng Quang sắp xếp, của Miên Miên cũng vậy… Nơi này giống như một cái lồng vàng mà anh cấn thận xây dựng, đầy đủ vật chất nhưng lại ngột ngạt.

Hoắc Tây thường nhớ về ngày xưa.

Thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ đến Trương Sùng Quang, nhưng cô thà nghĩ đến những điều tốt đẹp đó hơn là những chuyện xảy ra sau này… Đôi khi cô tự hỏi liệu năm đó anh kết hôn với Thấm Thanh Liên, chẳng phải những chuyện sau này đều sẽ không xảy ra nữa sao? Nếu vậy thì hẳn cô cũng sẽ sống tốt và vần là Hoắc Tây của ngày xưa.

Có tiếng ô tỏ ở bên ngoài.

Là Trương Sùng Quang đưa Miên Miên trở về từ bệnh viện. Anh lo lắng cho sức khỏe của Hoắc Tây nên không cho cô đi theo, anh thật ân cần dịu dàng khiến người ta cảm động.

Hoắc Tây nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang, một lúc sau Miên Miên đi tới.

Cô bé ào vào vòng tay của cô.

Chỉ sau nửa ngày, cô bé đã nhớ mẹ rồi.

Hoắc Tây ngồi xốm xuống, tuy tâm trạng không tốt nhưng vẫn ở lại cùng Miên Miên nói chuyện một lúc lâu. Miên Miên cũng rất nhạy cảm, cô bé đoán được trong bụng mẹ mình có một đứa bé. Mặc dù cô bé không còn háo hức như trước đó nhưng cũng rất lo lắng cho sức khỏe của mẹ. Cho nên Miên Miên chỉ nói chuyện với mẹ một lúc rồi về phòng làm bài tập.

Cánh cửa đóng lại, một lát sau lại mở ra, Trương Sùng Quang từ bên ngoài bước vào.

Anh đi đến trước ghế sofa, nửa cúi người trước mặt cô, đưa tay chạm vào bụng cô.

Hoắc Tây né tránh.

Nhưng Trương Sùng Quang không để tâm, thấp giọng nói: “Miên Miên hôm nay đi khám bệnh, bác sĩ nơi này nói có hy vọng chữa khỏi, em cứ yên tâm!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top