Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 2301: Không ai ở tầng hai trả lời


Từ khi mang thai, Hoắc Tây ăn rất ít.

Cô không bị ốm nghén, chỉ là không muốn ăn, nhưng Trương Sùng Quang luôn tìm mọi cách để cô ăn một ít.

Nói xong, anh đứng dậy muốn kéo cô dậy, nhưng tay anh đột nhiên bị cô giữ lại. Anh không thể tin được sự đụng chạm mềm mại đó, cơ thể Trương Sùng Quang hơi cứng đờ, một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi quay lại nhìn cô ấy.

Lúc anh mở miệng, giọng nói đã khàn khàn:

“Hoắc Tây?”

Đã rất lâu rồi cô chưa chạm vào anh, lúc đó khóe mắt Trương Sùng Quang ươn ướt.

Hoắc Tây không buông anh ra.

Cô thậm chí còn siết chặt tay hơn, sự tiếp xúc giữa da thịt khiến người ta cảm thấy như bị thôi miên, như thế quay ngược thời gian vậy… Tiếng sủa của Tiểu Quang ở tầng dưới khiến hai người trở lại hiện thực.

Hoắc Tây ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, anh có thể sử dụng con cái đế giữ chân tôi một hai năm, nhưng sao có thế nhốt tôi cả đời? Trong lòng anh biết rõ tôi sẽ luôn tìm cách rời xa anh phải không?”

Trương Sùng Quang nghe những lời này mà cảm giác như giữa hai người họ cách nhau cả một thế giới.

Đúng, anh luôn biết mình không thế giữ chân được Hoắc Tây, một ngày nào đó cô sẽ rời đi.

Nhưng

Trương Sùng Quang cười buồn, anh lùi lại vài bước, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, Hoắc Tây cũng không tránh né. cảnh tượng này có lẽ là khoảnh khắc ấm lòng nhất giữa họ trong năm nay.

Giọng anh khàn khàn: “Nếu giữ được một

năm anh sẽ giữ một năm, giữ được hai năm anh sẽ giữ hai năm. Hoắc Tây… có lẽ anh đã quen rồi. Anh không thế tưởng tượng được cuộc sổng thiếu em. Em nói xem, nếu năm đó em đừng đưa anh về nhà, có lẽ cuộc sống của em sẽ không bất hạnh như vậy, cũng sẽ thoải mái hơn. Nhưng Hoắc Tây à, phải làm sao đây, em đã đưa anh về nhà. Kề cả khi anh là người tốt hay khi anh là một gã tồi., .thì anh cũng không muốn đế em đi!

Trương Sùng Quang nói xong, khóe mắt hiện lên một tia sáng.

Không để Hoắc Tây nhìn rõ, anh đột nhiên xoay người đi ra ngoài.

Hoắc Tây biết anh đang khóc…

*

Vì đứa con này mà Trương Sùng Quang không động tới Hoắc Tây nữa. Cô không muốn sinh đứa trẻ này ra, cũng từ chối hợp tác. Cô ăn uống ngày càng kém và ngày càng gầy đi. Cô luôn ngồi trước ô cửa sổ lớn và nhìn ra xa.

Cô vẫn từ chối nói chuyện với Trương Sùng Quang sau ngày hôm đó.

Miên Miên nói rằng mẹ rất nhớ nhà…

Thời tiết ở Melbourne tháng 12 vẫn mát mẻ dễ chịu.

Hôm đó Trương Sùng Quang dẫn Miên Miên

ra ngoại ô hái lá phong, ở đây không có lá phong, anh muốn làm một cuốn tập nhỏ cho Hoắc Tây…

Lúc 3h30 chiều, chiếc RV đen trở về biệt thự, Miên Miên xách một chiếc túi nhỏ đựng đầy lá phong đỏ. Cô bé nôn nóng muốn lên lầu khoe với mẹ, cô bé còn bắt được hai con bướm cho mẹ..

Trong biệt thự thật yên tĩnh.

Người giúp việc chắc đang lười biếng, xung quanh không có ai. Trong không gian rộng lớn chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của Miên Miên. Còn chưa lên lầu, cô bé đã gọi: “Mẹ…Mẹ…”

Không ai ở tầng hai trả lời.

Miên Miên chỉ nghĩ rằng mẹ chắc lại đang thẫn thờ ngồi trước ô cửa sổ kính lớn như thường lệ. Cô bé đi đến cửa phòng ngủ chính, cẩn thận mở cửa ra, định sẽ lặng lẽ chạy ra phía sau lén ôm mẹ.

Miên Miên bước nhẹ và lẻn vào.

Đi vào tới phòng ngủ, cô bé dừng lại, cúi đầu nhìn đôi giày da nhỏ dưới chân. Đế giày còn lấm lem một chút bùn đất từ ngoại ô, nhưng lúc này, nó còn dính một ít máu đỏ tươi.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2302: Anh sẽ để em đi!


Trong phòng bệnh màu trắng, máu đỏ tươi theo ống truyền không ngừng chảy vào cơ thể Hoắc Tây.

Sau khi truyền hai túi máu, sắc mặt cô vẫn tái nhợt.

Cửa phòng bệnh mở ra, Trương Sùng Quang bước vào, Miên Miên nằm bên giường quay người lại, thấp giọng gọi bố, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sợ hãi.

Trương Sùng Quang ôm lấy con gái, giọng khàn đặc: “Mẹ sẽ không sao đáu”.

Có sự bảo đảm của bố Miên Miên mới yên tâm hơn một chút, quay đầu tiếp tục nhìn Hoắc Tây chăm chú, như thế sợ bỏ lỡ điều gì.

Trương Sùng Quang trong lòng đau đớn, anh hỏi bác sĩ bên cạnh: “Vợ tôi bao lâu nữa mới tỉnh lại?”

Bác sĩ do dự một lát rồi nói: “Còn tùy vào ý chí của bệnh nhân và việc người đó có chịu tỉnh lại hay không. Ngoài ra, Trương tiên sinh, nếu tình hình không ổn, chúng tôi sẽ phải cân nhắc thực hiện việc phá thai, vì vậy anh nên chuấn bị tinh thần”.

Trương Sùng Quang như không còn nhìn rõ

mặt đất dưới chân mình nữa, cơ thể anh lảo đảo.

Có vẻ như anh không thế chịu được sự đả kích như vậy.

Bác sĩ nhận ra nỗi buồn của anh, dùng giọng nhẹ nhàng an ủi, đồng thời lấy trong túi ra hai viên kẹo đưa cho Miên Miên. Miên Miên nắm chặt viên kẹo trong lòng bàn tay và nhẹ nhàng mở ra sau khi bác sĩ rời đi.

Cô bé đưa một cái cho bố.

Trong lòng Trương Sùng Quang trăm mối ngốn ngang đâu còn tâm trạng ăn kẹo, nhưng anh không nỡ từ chối cô con gái nhỏ của mình. Anh bóc vỏ kẹo cho vào miệng, kẹo ngọt ngào quá..

Miên Miên ngẩng đầu lên, thận trọng nói: “Mẹ tỉnh rồi, bố có thể cho mẹ về nhà được không?”

Một giọt nước mắt nóng hối ngân ngấn trong mắt anh.

Lúc đó Trương Sùng Quang khó có thể đứng vững.

Miên Miên trong tay còn có một viên kẹo, cô bé không muốn ăn liền đặt vào lòng bàn tay của mẹ, nhẹ nhàng bọc lại. Một lúc lâu sau, cô bé mới nhỏ giọng nói: “Bố một cái, mẹ một cái. Trương Duệ đi theo mẹ còn Miên Miên sẽ đi theo bố”.

Trương Sùng Quang hơi nhắm mắt lại.

Trên đời này, nếu có ai có thế ở cùng vị trí với Hoắc Tây trong lòng Trương Sùng Quang thì đó chính là Miên Miên… Anh không muốn buông tay Hoắc Tây, anh cố tình giữ cô ở bên cạnh, nhưng khi Miên Miên cầu xin anh như thế, anh thấy mình không thế từ chối được.

Trong phòng yên tĩnh đến nổi ngay cả tiếng thở của Trương Sùng Quang cũng có thế nghe rõ ràng.

Anh từ từ ngồi xốm xuống

Bàn tay nhỏ bé của Miên Miên nắm lấy tay anh, và cô bé nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ.

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng ôm con gái, cố gắng kiềm chế nỗi buồn trong lòng rồi nói: “Miên Miên của chúng ta cũng đi theo mẹ nhé”.

Miên Miên nằm trên vai anh khóc hu hu.

Hoắc Tây được truyền 10OOml máu đến sáng hôm sau mới tỉnh lại. Khi cô ấy tỉnh dậy, Miên Miên đã được bố bế vào căn phòng nhỏ bên cạnh để ngủ, đến giờ vẫn chưa dậy.

Trương Sùng Quang mất rất nhiều máu, cơ thể anh gần như bị rút cạn nhưng vẫn ở lại qua đêm.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2303: Tên khốn kiếp


Cô không nói, nhưng một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.

Trương Sùng Quang múc cháo, đặt bát lên đầu giường, ôm cô ngồi dậy ăn. Nhưng khi chạm vào cơ thể cô, anh lại không nhịn được ôm cô thật chặt, vùi mặt vào hõm cổ cô. Anh thì thầm: “Hoắc Táy, em thà chết cũng không muốn ở lại với anh phải không?”

Anh đau đớn nhắm mắt lại: “Anh sợ em rời đi, anh càng sợ mất em”.

Hoắc Tây vẫn đang rơi nước mắt.

Cô biết anh đã thỏa hiệp, nhưng trong lòng cô không có niềm vui nào cả, chỉ có nổi buồn vô tận.

Trương Sùng Quang nghẹn ngào nói: “Đứa trẻ này em có thể giữ lại được không? Em có thể sinh nó ra được không… anh đảm bảo sẽ không làm phiền cuộc sống của em”.

Từ đầu đến cuối, Hoắc Tây không hề đáp lại anh.

Trương Sùng Quang không hỏi thêm nữa, đút cho cô nửa bát cháo, sau đó nhẹ nhàng đặt một chiếc điện thoại di động lên bàn đầu giường, là điện thoại di động của Hoắc Tây mà trước đó anh giữ lại.

Hoắc Tây rất yếu, cô nhẹ nhàng cầm chiếc điện thoại rồi bật lên.

Gần như ngay lập tức, điện thoại reo lên, đầu bên kia là giọng của Hoắc Minh: “Hoắc Tây! Hiện tại con đang ở đâu?”

Môi Hoắc Tây run lên, phải một lúc lâu sau cô mới nói bằng giọng khàn khàn: “Con đang ở Melbourne”.

Ba ngày sau, một chiếc máy bay đặc biệt từ Melbourne bay về thành phố B. Đó là chiếc chuyên cơ của nhà họ Hoắc.

Trương Sùng Quang ngồi trên một chiếc chuyên cơ khác.

Lần lượt quay lại thành phố B.

Hoắc Minh biết Hoắc Tây rất yếu, ông cũng biết cô đã cắt cố tay mình, nhưng khi bác sĩ nói với ông rằng Hoắc Tây đang có thai, Hoắc Minh chính thức bùng nố!

Bác sĩ cho biết: “Cơ thế cô Hoắc không thích hợp để phá thai. Cách thích hợp nhất là giữ lại cái thai và sinh con”.

Hoắc Minh lại bùng nổ lần hai.

Ông lạnh lùng nói với Hoắc Doãn Tư: “Gọi tên khổn Trương Sùng Quang này tới. Bố có chuyện muốn hỏi cậu ta”.

Hoắc Doãn Tư nghiêm mặt lại, đang định đi ra ngoài thì Trương Sùng Quang đã đi tới.

Người giúp việc đứng ngoài phòng đọc sách, rất thận trọng thông báo:“Chồng cũ của cô chủ tới”.

Hoắc Doãn Tư hiếm khi kích động như vậy: “Tên khốn đó cuối cùng cũng tới rồi! Bố, con sẽ đi gọi hắn tới!”

Hoắc Doãn Tư vừa dứt lời thì Trương Sùng

Quang đã xuất hiện ngay trước cửa phòng đọc sách.

Dù sao Hoắc Minh so với con trai Hoắc Doãn Tư thì trưởng thành và vững vàng hơn rất nhiều, ông nhìn chằm chằm Trương Sùng Quang hồi lâu, sau đó quay sang nói với con trai mình: “Doãn Tư… con đi xem tình hình Hoắc Tây đi, tiện thế dổ dành Miên Miên. Ra ngoài thì đóng cửa lại”.

Hoắc Doãn Tư đồng ý, nhưng khi vừa bước tới cửa, anh lại không nhịn được mà đấm Trương Sùng Quang một cái.

“Tên khốn kiếp, chị tôi nợ anh cái gì sao?”

Trương Sùng Quang không hề trốn tránh, anh đã chuấn bị sẵn sàng đế chịu đựng tất cả những điều này. Có thể anh sẽ bị đánh chết, hoặc sự nghiệp của anh sẽ sụp đổ hoàn toàn, không còn gì hết.

Nhưng anh thực sự không quan tâm nhiều đến thế.

Hoắc Doãn Tư thực sự khó chịu, trong mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm Trương Sùng Quang: “Nếu lúc đó chị tôi không đưa anh về nhà, Trương Sùng Quang, anh nghĩ rằng chỉ dựa vào anh cũng có thế làm tốn thương chị ấy sao?”

Trương Sùng Quang mỉm cười buồn bã.

Anh nói: “Tôi biết mình nợ cô ấy cả cuộc đời”.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Anh yêu Hoắc Tây, yêu sâu đậm. Nhưng tình yêu này trở nên rạn nứt từ khi nào? Có lẽ là khi cô rời bỏ anh và cùng Bạch Khởi đến một đất nước khác, hoặc có thể là khi cô về nước và anh phát hiện ra rằng nếu không có anh, Bạch Khởi có thể là người đàn ông bước vào cuộc đời cô.

Kể từ giây phút đó, anh nối cơn ghen tuông.

Sai lầm hết bước này đến bước khác, cho đến bây giờ, họ đã đi đến bước đường không thế cứu chữa.

Hoắc Doãn Tư nghiêm nghị nói: “Đương nhiên là anh nợ chị ấy. Trương Sùng Quang, anh sẽ sống trong hối hận cả đời! Cho dù đứa bé kia sinh ra, anh định sẽ đối mặt với nó như thế nào?”

Nghĩtới đây, Hoắc Doãn Tư lại muốn nối điên!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2304: Con có thể không cần gì cả!


Hai người đàn ông nhìn nhau chăm chú.

Trương Sùng Quang nhìn người đàn ông có ơn nặng như núi với mình. Anh vẫn nhớ rõ khi còn bé, Hoắc Minh vẫn còn trẻ tuối đẹp trai, bây giờ cũng sẽ vì con gái mà lòng như lửa đốt.

Anh không tài nào nói ra tình huống của Hoắc Tây.

Anh nghĩ Hoắc Minh cũng biết chuyện, chỉ là muốn anh bày tỏ lập trường, chẳng hạn như nói từ nay về sau anh sẽ không còn quan hệ gì với nhà họ Hoắc nữa, kết quả như vậy là quá nhẹ đối với anh. Trương Sùng Quang chỉ mới nhớ lại lúc Hoắc Tây nằm trong vũng máu, ngay cả bản thân anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở.

Thật lâu sau, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Hoắc Minh. Trong lòng anh biết ngay cả tư cách quỳ gối ở nơi này cũng không có, Hoắc Tây là hòn ngọc quý trên tay Hoắc Minh, nhưng lại bị anh giày vò đến mức tự sát.

Vào lúc này, anh quên cả hô hấp, tim quên đập.

Giây phút này, anh thật sự đã thỏa hiệp.

Trương Sùng Quang đè giọng thật thấp: “Bố,

con sẽ cho Hoắc Tây và con của con công ty, tất cả tài sản của con. Con không cần gì cả, con cái cũng sẽ đế lại bên cạnh Hoắc Tây.”

“Hoắc Tây cần tiền à?”

“Gia đình đã thế này rồi, cần nhiều tiền như vậy làm gì? Sùng Quang… Đứa bé đó vừa chào đời sẽ không có một gia đình hoàn chỉnh, cậu nói xem người ngoài làm sao giải thích với con bé đây! Vì sao nó vừa sinh ra đã không có bổ, tại sao…”

Hoắc Minh cực kỳ kiềm chế.

Bây giờ ông rất ít hút thuốc, vì ôn Noãn không cho, nhưng lúc này ông rất muốn hút một điếu.

Ông lấy một điếu thuốc lá ra khỏi hộp, đế trên môi cúi đầu, ông quay lưng lại từ từ hút đế ốn định cảm xúc…

Một lúc lâu sau, ông thấp giọng nói: “Sùng Quang, cậu và Hoắc Tây không còn là vợ chồng từ lâu rồi, theo lý thì hành động của cậu phải bị ngồi tù mấy năm, nhưng nể mặt Miên Miên và Duệ Duệ, tôi giao lại quyền quyết định cho Hoắc Tây… Nhưng…”

Chỉ một đoạn văn mà mất một lúc lâu ông mới nói xong, có thể thấy ông đã phải cân nhắc kỹ

từng lời.

Một lúc lâu sau, Hoắc Minh mới nói tiếp: “Chỉ là sau này đừng tới nữa, đừng xuất hiện trước mặt Hoắc Tây, đừng tới nhà… Nếu cậu muốn thấy Miên Miên và Duệ Duệ có thể liên lạc với quản gia trong nhà, tôi sẽ sắp xếp. Sùng Quang, tôi lớn tuối rồi, không chịu nổi nỗi đau mất đi con gái… Một lần là đủ rồi!”

Trương Sùng Quang nghe vậy hoảng hốt.

Anh nắm chặt mấy ngón tay đang run rẩy, vì anh nghe hiếu ý của Hoắc Minh.

Đến tuổi này, ông mất đi con gái.

Là do Trương Sùng Quang anh!

Nỗi đau ập đến như thủy triều, cả người Trương Sùng Quang cứng đờ, lúc anh mở miệng nói chuyện thậm chí răng còn run cầm cập nhưng anh vẫn kiên trì nói. Anh nói được, sau này anh sẽ không xuất hiện trước mặt Hoắc Tây, không quấy fây cô và con. Anh ký thỏa thuận vĩnh viễn từ bỏ quyền nuôi con và giao cho nhà họ Hoắc.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2305: Hoắc Tây đâu?


Trương Sùng Quang lại quỳ thật lâu, lâu đến mức đầu gối tê fân… Đến lúc chạng vạng tối, quản gia trong biệt thự đi tới tỏ vẻ khó xử: “Anh Trương, anh về đi!”

Trương Sùng Quang hỏi ông ấy: “Hoắc Tây đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.”

Quản gia ngừng một chút, nhẹ giọng nói: “Anh vẫn nên về đi!”

Lúc Trương Sùng Quang bước ra khỏi nhà họ Hoắc, bên ngoài trời đã chạng vạng, trông thật thê lương.

Vốn dĩ anh đã đến bên cạnh xe là phải rời đi ngay, nhưng anh vẫn không nhịn được đi đến nơi lúc trước anh và Hoắc Tây trồng cây phong. Cái cây đó đã bị dời đi, bây giờ trên mảnh đất kia đã trồng một vườn uất kim hương.

Vào đông, lá cây đều khô.

Không biết quản gia xuất hiện từ chỗ nào,

nói nhỏ: “Là ý của bà chủ, bây giờ cũng do bà ấy tự tay quản lý.”

Cánh mũi Trương Sùng Quang cảm thấy chua xót.

Anh hỏi: “Dì ôn vẫn khỏe chứ?”

Quản gia nhỏ giọng thở dài: “Sao có thể tốt được, hơn nữa năm nay thật sự xé nát tim gan… Ôi, anh Trương, tôi nói chuyện này với anh làm gì chứ!”

Quản gia lắc đầu rời đi.

Giữa trời chiều, chỉ còn lại một mình Trương Sùng Quang đứng ở nơi đó. Anh chậm rãi ngồi xuống chạm vào lá cây khô héo kia… Anh nghĩ, năm sau nơi đây sẽ lại hoa tươi trải khắp mặt đất.

Nhưng cuối cùng anh không thể đến nhìn ngắm.

Trương Sùng Quang rời đi, lúc đến vội vàng, ngay cả áo khoác cũng không mang… Đế lộ bóng dáng đơn độc cô đơn. Lúc bàn tay nắm lấy cửa xe, gió lạnh rót vào miệng khiến anh không nhịn được ho khan vài tiếng.

Tiếu Trương Duệ đứng phía xa chăm chú nhìn anh.

Bên cạnh cậu bé là Tiếu Quang.

Cũng lâu rồi Trương Sùng Quang không gặp cậu bé, anh rất muốn ôm con, nhưng anh không

biết Duệ Duệ có bằng lòng để anh ôm không. Bố con nhìn nhau một lúc lâu, Duệ Duệ chạy ra, một lát sau Trương Sùng Quang nghe thấy tiếng khóc oa oa của con nít phát ra từ bụi cỏ.

Trương Sùng Quang buông tay nắm cửa xe ra.

Anh chậm rãi đi đến, bước chân rất nhẹ nhưng vẫn khiến Duệ Duệ nhận ra.

Nhóc con kiêu ngạo lập tức lau khô nước mắt, liếc anh một cái rồi dẫn Tiếu Quang đi.

Trương Sùng Quang đứng sau lưng, nhỏ giọng gọi cậu bé.

“Duệ Duệ!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2306: Nắm càng chặt


Duệ Duệ giãy giụa ởtrong lòng anh.

Nắm tay nhỏ của cậu bé đánh vào vai, vào người Trương Sùng Quang, đánh đến khi mệt mỏi, cậu bé dựa vào vai Trương Sùng Quang khóc lớn. Cậu bé nhỏ tuối không hiếu chuyện người lớn, cậu không hiếu rõ ràng lúc trước bố rất yêu mẹ, tại sao gia đình họ lại thành ra thế này…

Lúc Trương Sùng Quang rời đi, anh ngồi trong xe, yên lặng thất thần một lúc lâu.

Anh biết nơi này không chào đón anh.

Anh nên nhanh chóng rời khỏi.

Nhưng, nhưng bây giờ rời khỏi nơi này, từ nay về sau anh cũng không còn cách nào bước đến đây nữa, thậm chí muốn gặp mặt con cũng cần hẹn trước với người hầu. Nói cách khác cuối cùng anh và Hoắc Tây cũng đi đến hồi kết.

Tinh cảm của anh dành cho Hoắc Tây giống như cát mịn trong lòng bàn tay.

Nắm càng chặt, cát chảy càng nhanh.

Cô đã nói với anh, anh không giữ được cô, cho dù có thể thì giữ được bao lâu…

Một năm hay hai năm. Lúc ấy anh nói có thề giữ được bao lâu thì giữ bấy lâu, nhưng anh không ngờ có thế nhanh như vậy. Hoắc Tây sẽ dùng cách bi thảm như vậy đế nói cho anh biết cô chán ghét anh bao nhiêu, không bằng lòng ở lại bên cạnh anh.

Cuối cùng tất cả đã kết thúc.

Mặt Trương Sùng Quang đầy nước mắt, anh nhớ dáng vẻ Hoắc Tây khi còn bé. Năm đó cô mang cặp nhỏ được bố mẹ đưa đến trường, anh mang cặp cho cô, cô vui vẻ nhảy nhót.

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp đến không tin nổi.

Mái tóc xoăn màu trà cũng vui vẻ nhảy tung tăng.

Rõ ràng anh chứng kiến mỗi giai đoạn trưởng thành của cô, rõ ràng anh yêu cô như thế, rõ ràng… họ từng hạnh phúc như thế.

Trương Sùng Quang nhìn về phía căn nhà lớn một lần cuối, phòng của Hoắc Tây sáng đèn.

Rốt cuộc anh không đi vào.

Ngày hôm sau, Trương Sùng Quang đưa đến một phần thỏa thuận, nội dung là từ bỏ quyền nuôi dưỡng ba đứa con.

Văn kiện này do thư ký Tần tự mình đưa tới, giao đến tay Hoắc Táy.

Thư ký Tần nhẹ nhàng đặt văn kiện xuống bàn trà nhỏ, cô ấy nhìn Hoắc Tây đứng trước cửa số sát đất. Cô ấy không nhịn được nhíu mày khi cảm thấy cô rất gầy, nghe nói mang thai nhưng sao lại gầy như thế này?

Thư ký Tân cân nhắc mở miệng: “Về phần tài sản, Tổng giám đốc Trương cũng đã có sắp xếp, sẽ không đế ba đứa bé…”

Hoắc Tây thờ ơ mở miệng: “Có phần thỏa thuận này là được rồi! Thư ký Tần, cảm ơn cô đi chuyến này.”

Mũi thư ký Tần chua xót, cô ấy kìm nén lắm mới không nghẹn ngào, nói: “Nên làm thôi! Vậy tôi đi trước… Luật sư Hoắc, giữ gìn sức khỏe.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2307: Rảnh thì đi đón con


Hoắc Doãn Tư không nhìn nữa, hỏi: “Nói gì thế?”

An Nhiên kéo nhẹ cánh tay anh ấy, nói nhỏ: “Chính là hỏi chuyện của đứa nhỏ, em nghĩ có lẽ Sùng… Trương Sùng Quang muốn hỏi. Em không nói gì khiến thư ký Tần hơi thất vọng.”

Hoắc Doãn Tư ôm vai vợ, vừa đi về vừa nghe cô nói.

Anh ấy vẫn giữ im lặng.

An Nhiên dừng chân, sửa cổ áo giúp chồng, nói: “Sao anh không nói chuyện, còn muốn cùng Lục Thước đánh cậu ta một trận sao?”

Hoắc Doãn Tư nắm được tay cô, nắm trong

lòng bàn tay.

Một lúc lâu sau anh ấy mới khàn giọng nói: “Đánh cậu ta một trận thì có ích lợi gì! Lúc trước còn có chút tình cảm anh em, còn có thể đánh một trận, bây giờ không còn gì nữa. An Nhiên, tim người làm bằng máu thịt, việc đến bước này không ai dễ chịu. Sau này không qua lại nữa, ngoài Hoắc Tây là người khó chịu nhất, còn có bố của anh, em rảnh hãy dành thời gian cho bố nhiều hơn. Ông ấy thích trà em pha.”

An Nhiên nhẹ nhàng ôm eo anh ấy, khuôn mặt nhỏ khẽ tựa vào đầu vai anh.

Cò nói: “Em đột nhiên cảm thấy Tổng giám đốc Hoắc nhỏ bé của chúng ta đã trưởng thành, khác hẳn lúc trước.”

Hoắc Doãn Tư vỗ mông cô, cất giọng khàn khàn: “Anh nhỏ lúc nào hả?”

Mặt An Nhiên đỏ ửng, con người này thật là…

Buổi chiều, Hoắc Minh liền đuổi hai vợ chồng đi: “Các con người nên đi làm thì đi làm, nên chăm con thì chăm con. Hoắc Tây ở đây có bố và mẹ của con rồi, đừng ở nhà mất hồn mãi thê?’

Hoắc Doãn Tư cũng cảm thấy cả nhà vây quanh Hoắc Tây chưa chắc là chuyện tốt.

Như thế càng không thoát ra được.

Anh ấy suy nghĩ rồi nói: “Được thôi bố, trước

mắt con dẫn An Nhiên đi, hai ngày nữa sẽ về, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho con hoặc An Nhiên.”

Hoắc Minh nhìn họ thương yêu nhau mà tâm trạng thật sự được an ủi một chút.

Đứa trẻ Hoắc Doãn Tư này dù kiêu ngạo một chút nhưng anh ấy luôn cam chịu phần thiệt hơn, anh ấy thích gì thì sẽ luôn nhượng bộ. Từ nhỏ đứa trẻ này đã biết mình muốn gì, nên về mặt tình cảm cũng không vòng vèo quanh co, dùng hai đứa nhỏ chinh phục được An Nhiên, so ra còn mạnh hơn ông năm đó.

Tiễn vợ chồng Hoắc Doãn Tư xong.

Hoắc Minh đi đến lầu hai, gõ cửa phòng ngủ Hoắc Tây, đi vào.

Ôn Noãn đang nói chuyện cùng cô, nhìn thấy Hoắc Minh vào thì nói: “Hoắc Tây nói muốn đi làm. Minh à, anh khuyên con, sức khỏe nó suy yếu như vậy cần phải tĩnh dưỡng.”

Hoắc Minh chậm rãi đóng cửa lại, ánh mắt rơi xuống đơn thỏa thuận trên bàn trà nhỏ, không hỏi cũng đoán được đó là cái gì, ông lập tức mỉm cười với vợ: “Con của chúng ta mà em không hiểu nữa sao, sức khỏe suy yếu thì trước mắt không nhận bản án, còn giải quyết công việc ở văn phòng thì… Người bận rộn mới không suy nghĩ những chuyện khác. Hoắc Tây, bổ ủng hộ con.”

ôn Noãn bó tay với hai bố con họ.

Sắc môi Hoắc Tây nhợt nhạt: “Cảm on bố!”

Hoắc Minh xoa đôi bàn tay, nói: “Đi làm cũng rất tốt! Vợ chồng Doãn Tư cũng mới cũng bị bố đuổi đi, nhưng lề Giáng Sinh phải nghỉ ngơi, cả nhà quây quần náo nhiệt một chút… Nói đến mới nhớ, hai ba năm nay nhà chúng ta chưa từng đón Giáng Sinh, mẹ con bảo bổ già rồi không lãng mạn.”

Ông lại mỉm cười: “Bố vẫn chơi được mấy trò của người trẻ tuổi các con đấy.”

Ôn Noãn vừa bực mình vừa buồn cười.

Họ trở về phòng ngủ, Hoắc Minh không còn tâm trạng đùa nữa, ông nhẹ nhàng kéo vợ vào lòng… Ông thấp giọng nói: “Mấy ngày này em mệt mỏi rồi. õn Noãn, anh biết em chắc chắn trách anh không thương con gái, nhưng từ nhỏ tính cách của đứa trẻ Hoắc Tây này đã mạnh mẽ, nếu em thật sự nhốt nó trong nhà, phục vụ nó giống như bệnh nhân thì mới là hủy hoại nó. Có chúng ta ở đây… Không có chuyện gì đâu! Qua một tuần nữa đế nó đi làm sinh hoạt bình thường, ôn Noãn, có những tổn thương chỉ có thời gian mới có thể chữa lành.”

Ồn Noãn khẽ tựa vào đầu vai ông, không nói gì-

Một tuần sau, Hoắc Tây đã trở lại cuộc sống bình thường, sức khỏe cô yếu nên đi làm có tài xế đưa đón.

Cũng không mệt mỏi, một ngày làm việc đúng sáu tiếng.

Rảnh thì đi đón con.

Đêm trước Giáng Sinh, Hoắc Tây hẹn gặp khách bàn một vụ án tại một nhà hàng Ý. Cô mặc một bộ váy vào đêm đông, bên ngoài khoác áo khoác kiểu u màu nâu nhạt, tóc dài tới eo, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã thấy rất đẹp.

Sau khi ăn một bữa cơm, việc hợp tác đã được quyết định.

Hoắc Tây đứng dậy mặc áo khoác vào, chào tạm biệt người ta, lúc đi ra ngoài gió lạnh thấy xương, may mà xe đậu ngay cửa nhà hàng. Lái xe thấy cô đi ra lập tức xuống xe mở cửa.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2308: Mở cửa xe đi!


Trương Sùng Quang nhìn Hoắc Tây chăm chú.

Cô vẫn gầy, nhưng thần thái đã tươi tắn hẳn. Cô trang điếm nhẹ, cách ăn mặc cũng trưởng thành và nhã nhặn hơn, nếu không biết thì không ai nghĩ rằng cách đây không lâu, cô còn định từ bỏ cuộc sống.

Anh ngấn ngơ nghĩ, có lẽ buông tay là đúng rồi.

Tuy biết là không nên, anh cũng đã hứa sẽ không gặp cô nữa, nhưng khi tình cờ chạm mặt, anh vần không nhịn được mà gọi cô lại, vẫn buột miệng hỏi: “Dạo này em thế nào? Đêm còn mất ngủ không? Con…”

Anh bỗng khựng lại, không nói gì nữa.

Thật ra ánh mắt Hoắc Táy không lạnh lùng, thậm chí còn bình thản hơn trước. Dưới ánh đèn lờ mờ, anh nhìn thấy mí mắt cô hơi chùng xuống, đó là dấu hiệu cho thấy lượng collagen của phụ nữ đang giảm nhẹ. Tuy nó không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, nhưng nó nhắc anh rằng Hoắc Tây không còn trẻ nữa.

Hoắc Tây bình thản nhìn anh mấy giây…

Anh tưởng cô sẽ không nói cho anh biết, nhưng bất ngờ là cô nhẹ nhàng đáp: “Cũng được! Con vẫn ổn.”

Trương Sùng Quang được yêu mà sợ.

Hy vọng bổng dâng trào trong lòng anh. Anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Tây, cân nhắc kỹ càng rồi mới nói nhỏ: “Nếu anh học cách tôn trọng em, không ép em nữa, Hoắc Tây… Chúng ta có còn…”

Hoắc Tây rời mắt.

Cô quay sang, nói với tài xế: “Mở cửa xe đi!”

Tài xế lại mở cửa xe. Trương Sùng Quang khẽ nuốt nước bọt, vẫn muốn nói gì đó, nhưng Hoắc Tây đã quay người lên xe, không cho anh cơ hội.

Ngay sau đó, tài xế đóng cửa lại.

Những lời chưa nói của Trương Sùng Quang đọng lại giữa môi, bay theo gió.

Đương nhiên tài xế nhận ra anh. Anh ta mỉm cười áy náy, đi vòng lên phía trước rồi nhanh chóng lái xe đi.

Chỉ còn Trương Sùng Quang đứng trong gió lạnh, khi gió thổi qua, anh không nhịn được mà ho khan một lúc.

Một người đàn ông bảnh bao bước ra từ club bên cạnh, thấy Trương Sùng Quang thì nhiệt tình khoác vai anh: “Tiếu Hạ nói cậu tới, nhưng mãi

vẫn không thấy cậu đâu nên tôi xuống đây tìm, sao thế… Người đẹp nào đã giữ chân Tổng giám đốc Trương vậy?”

Trương Sùng Quang cười khẽ: “Làm gì có chuyện đó! Tôi gặp người quen thôi.”

Người kia hỏi một cách tự nhiên: “Ai đã khiến Tổng giám đốc Trương lưu luyến quên lối về thế?”

Trương Sùng Quang nói khẽ: “Vợ cũ.”

Bầu không khí trở nên kỳ lạ. Một lúc lâu sau, người kia mới hoàn hồn ròi cười gượng: “Thì ra là luật sư Hoắc à, cô ấy ăn cơm ở chỗ bên cạnh đúng không? Công nhận nhà hàng Ý đó khá ngon… Ha ha ha…”

Nụ cười mờ nhạt nở trên đôi môi mỏng của Trương Sùng Quang.

Cuộc hôn nhân của anh đã thất bại, tuy anh bàn chuyện làm ăn ở club, nhưng không có ai dám sắp xếp phụ nữ cho anh nữa.

Cả thành phố B đều biết Tổng giám đốc Trương đang đau lòng!

Trương Sùng Quang chỉ ngồi một tiếng rồi đi luôn, anh tự lái xe. Khi ngồi trong xe, nghĩ đến cuộc gặp với Hoắc Tây tối nay, anh không nhịn được mà lái xe tới nhà họ Hoắc.

Buổi tối, nhà họ Hoắc sáng đèn.

Trương Sùng Quang ngồi trong chiếc xe

ngoài cống, mở cửa xe, lặng lẽ hút thuốc, thỉnh thoảng lại ho khan…

Họ sống cùng thành phố theo cách này.

Rõ ràng họ biết nhau từ nhỏ, rõ ràng họ là thanh mai trúc mã, nhưng giờ lại trở nên rất xa lạ…

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2309: Lục u vừa đi nước ngoài về


Đêm Giáng Sinh, người nhà họ Hoắc tụ họp, vợ chồng Lục Thước và Lục u cũng đến.

Lục u vừa đi nước ngoài về, giờ đang làm ở một công ty truyện tranh.

Xem như cô ấy đã định cư ở thành phố B.

Khi uổng rượu, đám thanh niên nói chuyện với nhau. Lục u thuận miệng hỏi An Nhiên: “Chị An Nhiên, chẳng phải chị nói Lý Tư Ỷ cũng tới à? Sao không thấy chị ấy?”

Cô ấy giơ ngón cái với An Nhiên: ‘Tinh địch cũ đấy, chị An Nhiên rộng lượng thật!”

Hoắc Doãn Tư đá cô ấy: “Còn nói linh tinh nữa! Coi chừng anh ném em ra ngoài.”

Lục u trốn phía sau An Nhiên, còn lâu cô ấy mới sợ.

An Nhiên cười, nắm cánh tay Lục U, kéo cô ấy ra rồi mỉm cười: “Cô ấy bận mất rồi. cố Tư Kỳ gọi Lý Tư Ỷ đến làm bánh ngọt, nói là Tổng giám đốc Cố đi vắng, nên cô ấy phải đón Giáng Sinh cùng con bé.”

Lục u chun mũi: “Nói thế mà chị ấy cũng tin à? Nếu bổ con họ cố chung tay bán chị ấy, có khi chị ấy còn kiếm thêm tiền giúp người ta!”

An Nhiên cụp mắt, mỉm cười nhưng không đáp lời.

Đúng là Tổng giám đốc cố vắng nhà, nhưng cô không biết liệu ông ta có đi cả đêm không.

Lục u không hứng thú với chủ đề này nữa. Cô ấy nghĩ đến chuyện khác, bèn nói nhỏ: “Hồi nãy khi tới đây, em thây…”

Hoắc Doãn Tư liếc cô ấy rồi ném một quả quýt sang, chặn miệng cô ấy lại.

Còn cần phải nói à?

Gần như cứ hai ngày một lần, Trương Sùng Quang lại đứng bên ngoài như thần giữ cửa.

Không ai mù cả! Làm gì có chuyện không thấy chứ?

Lục u nhận ra mình lỡ lời nên vội im lặng rồi lén nhìn Hoắc Tây… Cô vẫn bình tĩnh đọc tạp chí thời trang, Miên Miên ngồi cạnh cô, đang làm mấy đồ thủ công nhỏ, gần đây thính giác của cậu bé đã hồi phục rồi.

Mắt Lục u nóng lên: May ghê!

Hoắc Doãn Tư ném thêm một quả quýt khác cho cô ấy, sau đó chọn quả to, bóc vỏ rồi đế vào tay An Nhiên. Thật ra An Nhiên không thích ăn quýt lắm, nhưng Hoắc Doãn Tư lại nhìn chằm chằm vào mòi cô, nói: “Môi em tróc da rồi, ăn mấy miếng đi.”

Trước mặt mọi người, An Nhiên vần nể mặt anh ấy, dù cô thấy anh ấy trẻ con.

Cô con gái nhỏ Hoắc An An của họ đang bám vào ghế sofa, chập chững bước tới trước mặt bố, cười toe toét, đế lộ phần lợi trống, trông rất đáng yêu.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2310: Bố lại trêu mẹ rồi


Tiếng cười khẽ đó khiến mặt An Nhiên ửng hồng, làm gì có chuyện cô không hiểu ý Hoắc Doãn Tư?

Hoắc An An cầm quả táo, ngồi ở ghế trẻ em:

“Bố lại trêu mẹ rồi.”

Không ngờ bố cô bé còn ừ một tiếng.

An Nhiên tựa vào ghế, liếc nhìn chồng, nhẹ nhàng buông câu: “Không trông chờ được gì cả.”

Ngay sau đó, Hoắc Doãn Tư đã nắm lấy tay cô.

Anh ấy vẫn nhìn về phía trước, nói nghe rất đàng hoàng: “Sao lại không trông chờ được gì? Anh không phục vụ Tổng giám đốc An chu đáo, không khiến Tổng giám đốc An thoải mái về cả thế xác lẫn tinh thần à?”

Da mặt An Nhiên mỏng, đành phải nhận thua: “Hoắc Doãn Tư, con vẫn đang ởtrên xe đấy!”

Hoắc Doãn Tư nắm tay cô ấy thêm một lát rồi mới buông ra.

Chiếc Rolls-Royce màu đen lặng lẽ chạy trong đêm, An Nhiên cảm thấy rất an toàn và thoải mái.

Cô tựa vào ghế, quay ra nhìn bóng tối ngoài cửa số xe, không khỏi nghĩ đến Lý Tư Ỷ, chắc giờ TưỶ cũng đang đón Giáng Sinh đúng không…

ở nhà họ Cố, đèn sáng rực rỡ.

Trong bếp sáng nhất, người lớn và trẻ nhỏ

đang tất bật, vì bạn nhỏ cổ Tư Kỳ muốn làm bánh ngọt cho đêm Giáng Sinh, còn muốn vẽ cả pháo đài và ông bố cố Vân Phàm trên đó.

Lý Tư Ỷ bận rộn một lúc lâu, cuối cùng cũng nướng phôi bánh xong.

Khi tạo hình bánh, cô ấy gặp khó khăn, pháo đài còn làm được, nhưng vẽ ông bố cố Vân Phàm kiếu gì bây giờ?

Bạn nhỏ cố Tư Kỳ ngấng đầu, háo hức nhìn cô ấy, cố vũ: “Cứ vẽ bố trong mắt chị là được, em thấy chị cũng hay nhìn chằm chằm vào bố em, chẳng phải bố em rất đẹp trai à?”

Lý Tư Ỷ muốn khâu miệng cô bé lại.

Cô ấy không biết tính cách của cô Vương đã qua đời kia như thế nào, nhưng cố Tư Kỳ được cố Vân Phàm nuôi dạy, bất kể họ có cùng huyết thống hay không, tính cách cô bé vẫn được thừa hưởng từ ông ta.

Cố Tư Kỳ biết cô ấy ngượng nên vươn vai: “Em ra ngoài ngắm tuyết đây, chị cứ thong thả ạ. Khi nào xong thì chúng ta sẽ cùng ăn nó nhé.”

Lý Tư Ỷ rất cạn lời. Sau khi cố Tư Kỳ chạy đi, cô ấy tập trung làm một lát, rồi không nhịn được mà nhìn ra ngoài qua kính.

Tuyết ngày càng dày.

Có lẽ tối nay cô ấy không về được, nhưng cô

ấy cũng không lo lắm. Vì nửa năm qua, cố Vân Phàm thường xuyên đi công tác rồi giao cố Tư Kỳ cho cô ấy chăm sóc, nên cô ấy cũng từng ngủ lại đây rồi.

Nghĩ đến đáy, má cô ấy nóng lên.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2311: Chẳng phải anh không thích đò ngọt à?


Nhưng ngay khi cô ấy chạm vào mu bàn tay ông ta, người đàn ông đã nắm lấy tay cô ấy rồi giữ

nó trong lòng bàn tay to của mình, ông ta tựa cằm vào vai Lý Tư Ỷ, nhẹ nhàng thở ra: “Em đang làm bánh à?”

Lý Tư Ỷ không đẩy ông ta ra được, giọng cô ấy rung lên: “Anh bỏ em ra đã!”

Cố Vân Phàm ôm chặt cô ấy, cắn nhẹ vào phần gáy trắng nõn.

Lúc này ông ta mới buông cô ấy ra.

Ông ta tựa vào quầy bếp bên cạnh, thấy hơi buồn ngủ vì lái xe lâu, định rút thuốc ra châm nhưng lại ngại Lý Tư Ỷ, nên chỉ lấy bao thuốc và bật lửa trong túi quần ra rồi đế đó.

Ông ta thấy cô ấy đang cúi đầu làm bánh, còn vẽ một người tí hon, có lẽ là ông ta.

Giọng ông ta càng dịu dàng hơn, ông ta giải thích: “Đúng ra tôi sẽ về muộn hơn, nhưng thấy tuyết rơi nên muốn về sớm với hai người.”

Lý Tư Ỷ lấm bấm: “Về với Tư Kỳ là được, chứ đừng nói là về với em.”

Cố Vân Phàm không nói gì, chỉ nhìn cô ấy dưới ánh đèn, nhìn mãi vẫn chưa chán.

Trong sáu tháng qua, để không làm cô ấy thấy phản cảm, ông ta rất kiềm chế. Trừ lần phục vụ Lý Tư Ỷ ra, ông ta không chạm vào cô ấy lần nào, đúng chuẩn quý ông đàng hoàng, nên cô ấy cũng bớt cảnh giác hơn.

Thỉnh thoảng ông ta bận, cô ấy còn đưa Tư Kỳ về mấy ngày.

Kể cũng lạ, Tư Kỳ lại thích tính khí thất thường của cô ấy.

Cố Vân Phàm quay người, chậm rãi rửa sạch tay.

Ông ta đã lái xe bốn tiếng, vẫn chưa ăn tối nên tự tìm nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, làm vài món đơn giản rồi ăn với cơm, không cầu kỳ chút nào.

Lý Tư Ỷ không nhịn được mà nói: “Tối nay em nấu tám món, nhưng bị nhà hàng thu mất rồi!”

Cổ Vân Phàm bước tới sau lưng Lý Tư Ỷ, nghiêng người hôn lên khóe môi cô ấy: “Tôi muốn ở đây với em! Nhưng giờ tôi phải lên tầng đế tắm rửa thay đồ, nếu không, mai chú cố của em sẽ bị cảm mất.”

Bình thường, ông ta sẽ không làm thế.

Nhưng tối nay ông ta lại mạnh dạn khác thường, còn kéo cô ấy lại đế âu yếm rồi mới rời đi.

Lý Tư Ỷ cảm thấy mình sắp bị ông ta tán đổ ròi.

Cô ấy ôm mặt: Chẳng lẽ cô ấy sa ngã rồi, nên cũng mong chờ sự sung sướng mà người đàn ông giàu kinh nghiệm này mang lại hay sao? Lý Tư Ỷ ơi Lý Tư Ỷ, phải giữ giá chứ!

Giữa lúc mặt cô ấy nóng ran, cố Tư Kỳ đã chạy về.

Người cô bé lạnh toát, cô bé ôm cô ấy từ phía sau, còn vô tư nói: “Người chị ấm thật!”

Ở metruyen hot.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Hai bố con này thay phiên nhau hành Lý Tư Ỷ. Cô ấy bất lực thở dài rồi quay người, vào phòng tắm, lấy khăn sạch để lau tay và mặt cho cô bé, sau đó rót nước ấm, nhìn cô bé uống hết rồi mới làm nổt bánh ngọt.

Khi họ ăn bánh, cố Vân Phàm xuống tâng.

Ông ta chọn đồ thoải mái, mặc quần suông tối màu, bên trong là áo sơ mi màu thẩm, kèm thêm áo len mỏng cùng màu. ông ta đi dép lê trong nhà, thản nhiên tựa vào ghế sofa, đọc báo tài chính và kinh tế.

Lý Tư Ỷ cắt bánh ngọt.

Cố Tư Kỳ lấy phần cô bé rồi bưng lên lâu đài nhỏ trên tầng, còn không cho người lớn đi theo, vì đó là căn cứ bí mật của cô bé.

Cô bé có rất nhiều suy nghĩ kỳ lạ, cố Vân Phàm cũng không can thiệp bao giờ.

Thấy con gái đã lên tầng, cố Vân Phàm nghiêng người, dịu dàng nói với Lý Tư Ỷ: “Mang một miếng qua đây đi, tôi cũng nếm thử xem.”

“Chẳng phải anh không thích đò ngọt à?”

“Gần đây tôi thích! Thỉnh thoảng tỏi cũng muốn đổi vị.”

Lý Tư Ỷ đành cắt một miếng nhỏ cho ông ta, bày gọn vào đĩa rồi bưng tới.

Nhưng vừa đến gần, cánh tay nhỏ nhắn của cô ấy đã bị tóm lấy, sau đó cô ấy bị ông ta đè ra ghế sofa. Khi ở dưới ông ta, cô ấy cảm nhận rõ cơ thế ông ta đang rạo rực.

Người ông ta vừa nóng vừa rắn rỏi, tràn ngập sức mạnh nam tính.

Bánh ngọt đã rơi xuống thảm.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2312: Cô ấy thường hay dè dặt


Lý Tư Ỷ từ từ mở mắt ra.

Cô ấy nhìn ông ta, một bàn tay nhẹ nhàng đè lại tay của ông ta, không cho ông ta làm bậy. cố Vân Phàm ngậm lấy môi của cô ấy nhẹ nhàng hôn, khẽ hỏi: “Em không bằng lòng sao?”

Cô ấy không từ chối, nhưng cũng không nói đồng ý.

Cô ấy thường hay dè dặt.

Lý Tư Ỷ bị ông ta hôn, môi đỏ hé mở, giọng nói run rẩy rung động có chút gợi cảm và quyến rũ: “Sẽ có người tới đấy!… Lạnh!”

Đôi mắt đen nhánh của cố Vân Phàm nhìn cô ấy chằm chằm một lúc.

Bổng nhiên ông ta bế Lý Tư Ỷ lên, đi thẳng lên lầu. Cô ấy nghĩ chắc ông ta điên rồi, nên đưa tay ra đấm ông ta: “Nếu Tư Kỳ xuống mà không tìm thấy ai thì phải làm sao?”

Cố Vân Phàm cúi đầu nhìn cô ấy, giọng nói ra rất nhẹ: “Vậy tôi làm sao đây? Đã như thế này rồi… Em không đau lòng cho tôi ư?”

Ông ta không hề xấu hổ khi nói ra mấy lời này, còn muốn cô ấy nhìn…

Cô ấy cảm thấy xấu hố, dứt khoát nhắm mắt.

Mắt ngọc mày ngài, tóc dài xõa giữa hai

cánh tay ông ta, mang đến một chút cảm giác quyến rũ ở người phụ nữ.

Cổ Vân Phàm cúi đầu nhìn, lại ngước mắt nhìn cửa sổ nơi góc cầu thang. Trong đêm tối tuyết mịn như kim bạc thổi qua, nó vừa mỏng vừa dày đặc, đâm vào tim ông ta, khiến ông ta ngứa ngáy không chịu nổi.

Cuối cùng ông ta vẫn ôm cô ấy đến phòng ngủ chính, màn cửa cũng kéo lại.

Trong phòng tối đen.

Lúc ông ta bế cô ấy lên giường, vừa nhẹ nhàng đè cô ấy vừa hôn môi, bàn tay ấm áp cũng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lý Tư Ỷ: “Muốn nhìn tuyết không, tôi kéo màn cửa sổ ra nhé?”

“Không muốn!”

Giọng nói của Lý Tư Ỷ tan thành từng mảnh nhỏ, cô ấy nắm chặt cánh tay của ông ta. Chẳng biết từ lúc nào tay ông ta đã cởi hết quần áo, áo len cũng không cánh mà bay. Cô ấy chạm vào làn da ấm áp, hơi nóng truyền đến tận đáy lòng.

Lý Tư Ỷ thở hốn hến nói: “Tư Kỳ xuống lầu không tìm thấy ai.”

Cô ấy biết ông ta đang có hứng, thật sự sợ Cố Vân Phàm không chịu dừng lại nên dứt khoát ôm cố ông ta, cả khuôn mặt nhỏ vùi vào cổ ông ta…

Lâu rồi họ chưa từng ôm nhau thân mật như

vậy.

Cô ấy cũng biết việc này có nghĩa là gì.

Vốn dĩ Cố Vân Phàm còn hơi dè dặt, lúc này Lý Tư Ỷ lại giống như một con mèo nhỏ cầu xin ông ta, sao ông ta không mềm lòng cho được?

ỏng ta học theo đối phương, ôm cả người Lý Tư Ỷ vào lòng, đổi vị trí đế cô ấy nằm sấp trên người ông ta.

Cổ Vân Phàm không làm gì cả, chỉ vuổt nhẹ dọc theo lưng cô ấy.

Thật giống như đang an ủi.

Sau một lúc lâu, ông ta tựa sát vào tai cô ấy, khẽ hỏi: “Tư Ỷ, em không muốn sao? Lâu rồi chưa có…”

Trong bóng đêm, mặt của cô ấy đỏ bừng.

Sao lại không muốn chứ! Cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, trước đây còn luôn ở bên ông ta.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2313: Lý Tư Ỷ nức nở một tiếng


Ông ta lại ôm Lý Tư Ỷ một lát, đè cô ấy dưới người và hôn…

“Bố, bố ơi…” ở cầu thang vang lên tiếng của Cố Tư Kỳ.

Lý Tư Ỷ nắm chặt tóc đen của ông ta, không cho ông ta hôn nữa.

Đầu tiên, Cố Vân Phàm nằm trên cần cổ cô ấy, cười trầm thấp hai tiếng, sau đó ông ta xoay người sang bên kia bình tĩnh lại một lát rồi cất

giọng rất đỗi dịu dàng: “Em đừng đi xuống, tôi dổ dành con bé xong sẽ tới.”

Lý Tư Ỷ cảm thấy không ổn, nhưng khi cô ấy đến nhà vệ sinh chải chuốt lại mới phát hiện bản thân thật sự rất xộc xệch nên chỉ có thể từ bỏ.

Đêm giáng sinh, tuyết mịn tiếp tục nhẹ nhàng rơi xuống.

Cổ Vân Phàm xuống lầu.

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân vô cùng điềm tĩnh của ông ta. ông ta không hề đối phó đơn giản qua loa với con gái, mà là ở bên cạnh làm bạn với cô bé gần hai giờ, sau khi dỗ cô bé ngủ mới trở về phòng ngủ chính.

Lý Tư Ỷ đang gọi điện thoại cho mẹ.

“Dạ… Không về, con biết rồi.”

Cổ Vân Phàm ôm cô ấy từ phía sau, cằm đặt trên vai gầy của cô ấy, yên lặng lắng nghe người yêu nói chuyện… còn có thế nghe thấy giọng mẹ Lý trong điện thoại.

Lý Tư Ỷ nghiêng đầu liếc thoáng qua ông ta, vội nói mấy câu xong cúp điện thoại.

Cố Vân Phàm nắm chặt cánh tay, khẽ hỏi: “Mẹ em cho rồi à?”

Từ trước đến nay ông ta luôn nói chuyện không cần mặt mũi, da mặt cô ấy mỏng mà ông ta cứ thích đâm vào chỗ đó hết lần này đến lần

khác. Lý Tư Ỷ không muốn để ý đến ông ta, nhưng Cố Vân Phàm không buông cô ấy ra. ông ta ôm cô ấy đến trước cửa số sát đất rồi đè trên cửa sổ hôn.

Hôn đến lúc lảo đảo, ý loạn tình mê.

Đột nhiên màn cửa bị kéo ra, bên ngoài có mấy ánh đèn neon, còn có bông tuyết mỏng manh giống như muốn bay vào lòng Lý Tư Ỷ. cố Vân Phàm áp lên môi cô, thấp giọng nói: “Tư Ỷ, sau này đêm giáng sinh hàng năm chúng ta đều ở bên nhau, được không?”

Cơ thề mềm mại của cô ấy dựa trên cửa sổ.

Thật sự không chịu nổi.

Nào có ai như ông ta chứ?

Nhưng cố Vân Phàm móc từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn kim cương, rất lớn và lấp lánh… Ông ta cầm nhẫn kim cương nhưng không cầu hôn cô ấy, mà quỳ một gối xuống đất, nắm chặt bàn tay trắng trẻo của cô ấy, giúp cô ấy đeo nhẫn vào ngón áp út.

Kích thước vừa vặn.

Cô ấy đeo vào trông thật sặc sỡ và lóa mắt.

Cố Vân Phàm nghiêng người hôn cô ấy, ông ta không đứng dậy ngay mà vẫn giữ tư thế như vậy một lúc lâu, không nói gì nhưng lại giống như đã nói lên tất cả.

Trong bóng tối, nơi khóe mắt Lý Tư Ỷ lướt qua một tia sáng.

Đó là lời thỏa hiệp, cũng là sự ấm ức của quá khứ.

“Đừng khóc! Tư Ỷ… Đừng khóc.”

Ông ta ôm cô ấy rất dịu dàng, vừa hôn vừa liếm nước mắt nơi khóe mắt giúp cô ấy, dỗ dành đối phương như đang dỗ dành cố Tư Kỳ: “Sau này tôi sẽ không làm em đau lòng nữa.”

Cánh tay mảnh khảnh của cô ấy vòng qua cố ông ta, có lẽ trong nửa năm dài dằng dặc này cô ấy mới thật sự buông bỏ được khúc mắc trong lòng.

Cố Vân Phàm là người nóng tính.

Ông ta cũng ham thú vui, nhiều thủ đoạn. Nhưng lúc này ông ta chỉ muốn dùng cách truyền thống nhất đổi xử với cô. ông ta ôm cô ấy trở về chiếc giường mềm mại, đối xử dịu dàng… Trong những phút giây vui vẻ này, ông ta chăm chú nhìn từng thay đối trên nét mặt cô ấy, ông ta mang đến cho cô ấy còn nhiều cảm xúc hơn trước kia.

Vào lúc gian nan nhất, ông ta bám vào bên tai cô ấy lấm bấm: “Tư Ỷ, chúng ta kết hôn đi!”

Cơ thể Lý Tư Ỷ khẽ run.

Thật lâu sau, cô ấy mới tỉnh táo lại, đôi mắt mông lung mở ra. Cô ấy nhìn sang người đàn ông

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2314: Ông ta đón mẹ Lý đến


Sau giáng sinh, cố Vân Phàm dẫn Lý Tư Ỷ đi ra ngoài một chuyến.

Ông ta đón mẹ Lý đến chăm sóc cố Tư Kỳ.

Ban đầu mẹ Lý không muốn lắm nhưng khi Cố Tư Kỳ ngọt ngào gọi bà ơi, bà ta đã từng này tuổi giờ lại sống một mình, hơn nữa đứa nhỏ này cũng không phải con của cố Vân Phàm nên bà ta không bài xích lắm.

Cố Tư Kỳ rất biết cách lấy lòng mẹ Lý.

Con bé cũng không tranh giành tình cảm với Lý Tư Ỷ, có vẻ cô bé sinh ra đã biết ông bố nhà mình vui thì cô bé mới có một gia (Tinh hoàn chỉnh.

Đến tết nguyên đán, cố Vân Phàm đưa Lý Tư Ỷ đi du lịch trở về.

Cả nhà thu dọn đồ đạc.

Cố Vân Phàm mang về rất nhiều quà nhưng quà cho mẹ Lý là quý giá và có lòng nhất.

Trước kia mẹ Lý cũng từng được sống khá giả, do dự nhìn món quà kia, sau đó lén lút nói với con gái: “Món quà đó phải hơn triệu ấy, Tư Ỷ à… Có vẻ không thích hợp cho lắm.”

Lý Tư Ỷ đang dọn vali cho cố Vân Phàm, sau

khi trở về ông ta có việc gấp phải đến công ty, chuyện trong nhà do cô ấy xử lý. Cô ấy mở vali ra phân loại quần áo của cố Vân Phàm, có cái treo lên là được, cái thì cho vào túi chuấn bị lát nữa gửi đi giặt ủi.

Cô ấy nghe vậy đứng dậy, trong tay còn cầm áo sơ mi của cố Vân Phàm.

Lý Tư Ỷ suy nghĩ rồi nói: “Mẹ cứ nhận đi!”

Mẹ Lý vẫn không yên tâm: “Quá quý giá rồi, hoàn cảnh của chúng ta bây giờ không trả được ân tình này.”

Lý Tư Ỷ muốn nói lại thôi, cuối cùng mím môi.

Không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ Lý nhìn vẻ mặt con gái đã đoán được cô đang nghĩ gì, bà ta thử hỏi: “Hai đứa chuẩn bị kết hôn à? Anh ta nói thế nào, còn con nghĩthế nào?”

Lý Tư Ỷ chậm rãi bỏ áo sơ-mi vào túi giặt.

Ban đầu cô ấy còn hơi do dự, sau đó dường như nghĩ thông suốt, trầm giọng nói: “Mẹ, con sợ mẹ sẽ thất vọng về con. Con cũng biết anh ấy đã từng làm những việc hồ đồ, đừng nói mẹ, ngay cả con cũng rất tức giận, tình cảm của cô gái nào mà không quý giá, nhưng mà con thật sự thích anh ây… Bây giờ anh ấy cũng đối xử với con thật lòng, con không muốn bị quá khứ trói buộc nữa, con muốn cùng anh ấy bắt đầu lại từ đầu.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 2315: Tay mẹ Lý run lên


Cố Vân Phàm rất vui, đang định hút một điếu thuốc thì nghĩ lại hạnh phúc này không dễ có được, bèn cất hộp thuốc trở về, đứng dậy giúp một tay, nói: “Mẹ à, mẹ ngồi đi. Đế con làm là được rồi.”

Tay mẹ Lý run lên.

Bà ta còn nhớ lần trước cổ Vân Phàm gọi mình là dì còn bị bà ta tức giận, mới bao lâu đã gọi là mẹ rồi. Ngặt nỗi vì Tư Ỷ bà ta không thể làm gì khác, nếu không sẽ khiến con gái khó xử.

Mẹ Lý trả lời cũng không được, im lặng cũng không xong.

Cũng may bạn nhỏ cố Tư Kỳ chạy tới, kéo tay bà ta: “Bà ngồi cùng cháu nhé.”

Lúc này mẹ Lý mới tự nhiên hơn.

Lý Tư Ỷ ở bên cạnh đang cắm hoa cũng nghe thấy, má nóng bừng, cố Vân Phàm đúng là không biết xấu hố, thật sự không biết xấu hố mà!

Không thể ngờ được là sau đó Tuỳ Vân cũng đến.

Tuy rằng cổ Vân Phàm đã tự lập từ lâu nhưng chuyện hôn nhân vẫn để mẹ mình ra mặt, đủ thấy ông ta xem trọng Lý Tư Ỷ đến mức nào. Mẹ Lý khá ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng không khỏi cảm động. Bà ta vốn không trông mong đám cưới của con gái có thể tố chức lớn cỡ nào, không ngờTuỳ Vân và thư ký Trương nói rất nhiều chuyện toàn là tố chức theo đám cưới đầu, cái gì nên có thì Tư Ỷ sẽ không thiếu.

Mẹ Lý lo lắng bên chỗ thành phố H, Tuỳ Vân lạnh nhạt nói không quan trọng.

Lúc này, mẹ Lý mới hoàn toàn yên tâm.

Sau khi ăn xong, ở phòng ngủ chính trên lầu hai.

Lý Tư Ỷ đang dọn dẹp phòng, quay đầu lại thì thấy Cổ Vân Phàm ngồi trên sofa xem báo cáo tài chính. Sắp đến cuối năm, ông ta thật sự rất bận.

Cô ấy đi qua, dịu dàng ôm cổ cố Ván Phàm từ đằng sau.

“Em phải đi rồi. Ngày mai lại qua đây.”

Cố Vân Phàm kéo tay Lý Tư Ỷ thuận miệng trả lời, chỉ là trong chốc vẫn chưa hoàn hồn: “Sao lại đi? ở lại đây đi.”

Lý Tư Ỷ dán lên mặt người kia, nhẹ giọng nói: “Mẹ em phải về, em ở lại đây rất kỳ cục. Ngày mai lại đến, nhé?”

Cổ Vân Phàm ngẫm nghĩ giây lát, cũng không ép đối phương.

Ông ta buông báo cáo xuống kéo Lý Tư Ỷ vào lòng, hôn một lúc lâu rồi mới trâm giọng nói: “Thư ký Trương đã liệt kê danh sách rồi, em và mẹ xem còn thiếu thứ gì thì báo để tôi bổ sung, chớ tiếc tiền.”

Lý Tư Ỷ đồng ý.

Đêm nay, đám cưới của hai người đã được

quyết định chính thức, bọn họ sẽ kết hôn vào lễ Tinh Nhân năm sau.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2316: Cũng sợ cô khiến anh khó xử


Kết thúc bữa tiệc xã giao, Trương Sùng Quang về biệt thự, vẫn là căn nhà anh sống cùng

Hoắc Tây trước kia.

Trên bàn trà trong phòng khách có đặt một tấm thiệp mời, là thiệp mời của cổ Vân Phàm mà anh nhận được vào ban ngày.

Có thể thấy hạnh phúc đến nhường nào!

Trương Sùng Quang dựa người ra sau, tay nhẹ nhàng che mặt, anh sống một mình, đi làm hay ăn cơm, đi ngủ cũng một mình… thực ra rất cô đơn. Xung quanh có rất nhiều người đều khuyên anh, cần gì phải cố chấp như vậy, tranh thủ tìm một người khi còn trẻ, hoặc là tìm ai đó ở bên mình cũng được.

Nếu là trước đây có lẽ anh còn có thế.

Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất là chuyện ở biệt thự Melbourne, anh nhìn thấy Hoắc Tây nằm trên giường toàn là máu tươi… Anh biết rằng, anh rất hối hận.

Sau này anh chẳng cần ai nữa!

Đêm đông lạnh giá, anh không bật máy sưởi, ho khan vài tiếng.

Hôm sau anh vẫn bị ổm, lúc cuộc họp buổi sáng kết thúc, thư ký Tần đưa anh tới bệnh viện, còn có các nhân viên đang tham dự bữa tiệc chính thức vào buổi trưa.

Trong phòng nghỉ VIP của bệnh viện.

Trương Sùng Quang nhắm mắt dưỡng thần,

anh đã kiểm tra xong, chuyện sau đó đều do thư ký Tần xử lý.

Dưới ánh đèn trắng, đường nét khuôn mặt của anh rất điển trai.

Bên ngoài áo len cao cố sẫm màu là một chiếc áo khoác màu xám nhạt, tôn lên vóc dáng đẹp đẽ của anh.

“Tống giám đốc Trương, gần đây anh gầy đi nhiều quá.”

Giọng cô gái rất dịu dàng, phủ áo khoác của mình lên người anh, quan tâm cấp trên một chút, nhưng sự quan tâm này vốn đã vượt quá giới hạn rồi.

Trương Sùng Quang chợt mở trừng mắt, anh nhíu mày lại.

Trước mặt là quản lý quan hệ công chúng anh mới tuyến vào, nghe nói là một vũ công giỏi, rất phóng khoáng trên bàn nhậu, nhưng Trương Sùng Quang chưa từng nghĩ cô ta sẽ dùng mấy trò đó với mình.

Anh hất áo khoác ra, đang định trách móc vài câu, lại thấy Hoắc Tây đi vào.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều ngạc nhiên bất ngờ, nhất là Hoắc Tây… Cô nhìn Trương Sùng Quang và quản lý quan hệ công chúng xinh đẹp dịu dàng, sau đó cười nhạt.

Người kia cũng thức thời.

Cô ta nhận ra Tổng giám đốc Trương không có ý gì với mình, lúc này vợ cũ người ta lại ở đây, cô ta ở lại chỉ khiến mình thêm nhục, thế là gật đầu rồi đi ra ngoài.

Đợi cô ta đi rồi, Trương Sùng Quang giải thích ngay.

“Đó là một quản lý của công ty, anh không có gì với cô ta cả, bởi vì buổi trưa có một bữa tiệc nên…

Hoắc Tây không tập trung nghe anh giải thích.

Cô nói rất ôn hòa: “Anh không cần giải thích đâu, với tình hình bây giờ của chúng ta, dù anh có bạn gái cũng là chuyện bình thường… Trương Sùng Quang, chúng ta buông bỏ quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới đi!”

Nếu cứ dây dưa mãi thì ly hôn có ý nghĩa gì cơ chứ?

Trương Sùng Quang như thề hiếu lời cô nói, anh không cố chấp muốn giải thích nữa mà chỉ nhìn cô, một lúc lâu sau mới khẽ hỏi: “Em sẽ tìm người yêu mới, phải không?”

Hoắc Tây không trả lời thẳng, cô chỉ khẽ vuốt mái tóc dài.

Trương Sùng Quang hơi mất mát.

Đúng lúc này, trợ lý của Hoắc Tây đi vào, thấy Trương Sùng Quang thì hơi bất ngờ, nhưng sau đó vẫn nói với Hoắc Tây rất nhanh: “Đến lượt chúng ta rồi! Luật sư Hoắc, giờ là có thế đi siêu âm.”

Hoắc Tây đứng dậy: “Được.”

Nhưng cô vừa đi được một bước, cố tay đã bị túm lấy, cỏ quay người nhìn Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang vừa nắm đã buông ra ngay.

Anh nhìn chằm chằm Hoắc Tây, yết hầu lăn lộn, khẽ nói: “Em đi khám thai à? Anh có thể… xem chút không?”

Lúc anh hỏi, giọng nói cũng run rẩy, sợ cô không đồng ý.

Cũng sợ cô khiến anh khó xử.

Hoắc Tây cân nhắc rồi nói: “Kiểm tra xong tôi sẽ bảo trợ lý mang tới cho anh xem! Sau này nếu anh muốn xem, có thể liên lạc với trợ lý của tôi.”

Cô nói rất đàng hoàng lại dịu dàng, như chia tay hòa bình với anh vậy.

Ngón tay của Trương Sùng Quang lại run rẩy, rụt trong túi áo khoác, khẽ cuộn lại… Một lúc lâu sau anh mới nghe thấy mình nói: “Được! Vậy anh đợi ở đây.”

Hoắc Tây gật đầu rồi đi ra ngoài.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2317: Tôi không sao


Trương Sùng Quang biết cô ấy lo lắng điều gì, anh lãnh đạm nói: “Tôi không sao.”

Giọng thư ký Tần dịu đi: “Nếu hai ngày nữa mà vẫn thấy khó chịu, dù thế nào anh cũng phải nghe lời bác sĩ đấy.”

Lần này, Trương Sùng Quang không khăng khăng nữa, ừ một tiếng.

Lẽ ra anh phải đi truyền dịch, nhưng anh sợ Hoắc Tây kiếm tra xong không thấy anh, vì thế anh vẫn ở đây đợi… thư ký Tần biết tâm bệnh của anh nên cũng thuận theo ngồi đợi cùng anh.

Thỉnh thoảng Trương Sùng Quang sẽ ho khan vài tiếng.

Thư ký Tần rót cho anh cốc nước ấm, rồi lại đưa anh thuốc tiêu viêm: “Uống cái này cho dịu bớt trước đã, chịu đựng mãi cũng không tốt.”

Trương Sùng Quang cầm lấy, bóc ra uống.

Thư ký Tần yên tâm một chút, cô ấy thấp giọng nói một số chuyện công việc, cô ấy làm việc chuyên nghiệp và chắc chắn, Trương Sùng Quang rất tín nhiệm cô ây.

Bên ngoài, vị quản lý bộ phận quan hệ công chúng xinh đẹp kia đã đợi lâu lắm rồi, cô ta thấy Trương Sùng Quang vẫn đang ngồi trong phòng nghỉVIP.

Thế là cô ta sốt ruột.

Bữa tiệc trưa nay là lần đầu tiên cô ta ra mắt mọi người sau khi mới nhậm chức, cô ta rất coi trọng, và cũng rất muốn vớt vát hình tượng chuyên nghiệp của mình trước mặt Trương Sùng Quang, vì thế cô ta đi vào rồi khẽ nói: “Tống giám đốc Trương, hay là chúng ta đi truyền dịch trước, bữa tiệc buổi trưa rất quan trọng, bên luật sư Hoắc thì về mình lại liên hệ tiếp.”

Cô ta nói xong, yên lặng đợi chỉ thị của Trương Sùng Quang.

Cô ta nghĩ tổng giám đốc Trương sẽ có chừng mực, sẽ biết cái nào nặng cái nào nhẹ, vợ cũ và sự nghiệp đàn ông đều biết phải chọn như nào.

Nào ngờ, Trương Sùng Quang vẫn thong thả uống trà.

Thư ký Tân hiếu rõ tâm tư anh, cô ấy biết ngay vị nữ quản lý bừng bừng dã tâm này không giữ được nữa rồi, quả nhiên, khi Trương Sùng Quang đặt cốc xuống, anh nhẹ nhàng nói: “Quản lý Hứa, cô về công ty trước đi!”

Quản lý quan hệ công chúng sửng sốt: “Tống giám đốc Trương, tiệc trưa…”

Trương Sùng Quang không lên tiếng, anh chỉ quay sang nhìn thư ký Tần.

Thư ký Tần hiểu ý anh, cô ấy cũng nói luôn: “Cô về công ty trước đi! Rất tiếc cho cô Hứa, kỳ thực tập của cô chưa đạt tiêu chuẩn.”

Vị kia vẫn không cam tâm.

Cô ta nghĩ cách gọi thư ký Tần ra, nhún nhường nói: “Thư ký Tần, tòi đã làm không đúng chỗ nào à? Tôi tự thấy năng lực làm việc của tôi có thế đảm nhiệm công việc này, tống giám đốc Trương vô tình quá.”

Vừa nãy thư ký Tần không ở đây.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2318: Luật sư Hoắc đã rời bệnh viện rồi


Thư ký Tân hiếu anh, cô ấy dịu dàng nói: “Vậy chúng ta xem trước vậy.”

Hai người im lặng ngồi đó, khoảng 20 phút sau, trợ lý của Hoắc Tây tới đưa một bản sao kết quả siêu âm B: “Tổng giám đốc Trương, luật sư Hoắc bảo tôi đưa cái này qua.”

Cô ấy bỏ tờ kết quả siêu âm B xuống rồi đi luôn, Trương Sùng Quang gọi cô ấy lại: “Hoắc Tây đâu?”

Trợ lý cười nhạt: “Luật sư Hoắc đã rời bệnh viện rồi.”

Trương Sùng Quang cảm thấy mất mát.

Anh cúi đầu nhìn tấm siêu âm B, đứa bé quá nhỏ, siêu âm B có màu cũng không soi ra cái gì, nhưng chỗ kết luật viết đứa trẻ rất khỏe, nó được gần 10 tuần tuổi rồi.

Hai chữ ngắn ngủi trên tờ đơn, anh đã nhìn không dưới mười lần.

Đợi anh hồi thần, trợ lý của Hoắc Tây đã đi

rồi, thư ký Tần khẽ nói: “Đứa bé rất khỏe! Tống giám đốc Trương, chúng ta đi chuyền dịch thôi!”

Trương Sùng Quang cẩn thận gấp tờ đơn lại, cấn thận bỏ túi áo.

Chuyền dịch xong thì đã gần trưa, anh qua bữa tiệc luôn.

Bữa xã giao này khá quan trọng, dù Trương Sùng Quang đang ốm, anh vẫn cố uống gần nửa chai rượu… ăn một bữa cơm mà uống đến mức mặt trắng bệch, anh chống tay lên bồn rửa tay trong nhà vệ sinh một lúc vẫn chưa tỉnh táo lại.

Thư ký Tần rất lo lắng: “Ngài cần gì phải khố như vậy, ngài đâu thiếu một dự án như này.”

Mãi một lúc sau Trương Sùng Quang mới đỡ hơn, anh mở vòi nước rửa mặt với nước lạnh, sau đó cầm khăn giấy lau tay, anh khẽ nói: “Tôi kiếm ít tiền lại cũng không sao, nhưng bộ phận phát triển đã bận rộn với nó hai năm trời, nói bỏ là bỏ, sau này tôi phục chúng kiểu gì?”

Thư ký Tân đưa thuốc giải rượu cho anh.

Trương Sùng Quang khoát tay, nói: “Không cần! Tôi vẫn chổng đỡ được, ngày mai cô hẹn tổng giám đốc Vương cho tôi, tóm chặt thời cơ ký hợp đồng luôn, tôi sợ đêm dài lắm mộng.”

Thư ký Tần gật đầu.

Cô ấy nửa đỡ Trương Sùng Quang ra khỏi

khách sạn thương mại, không ngờ lại gặp Hoắc Tây ở tầng một, Hoắc Tây đang ngồi trong quán phê tầng một nói chuyện với người khác, trông thấy Trương Sùng Quang cô cũng sửng sốt.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có hơi vi diệu.

Hoắc Tây quay mặt đi trước, sau đó tiếp tục nói chuyện với người kia, nhưng người kia còn mất tập trung hơn cô, người đó hỏi: “Luật sư Hoắc, hay là chúng ta kết thúc cuộc nói chuyện hôm nay đi, cô cứ giải quyết việc riêng đi.”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2319: Anh đi trước


Anh đi trước, thư ký Tần theo sau.

Hoắc Tây đứng dưới ánh đèn thủy tinh trong sảnh khách sạn, một lúc sau cô đưa tay nhẹ nhàng xoa cái bụng bằng phẳng của mình.

Trong này là con của Trương Sùng Quang.

Đứa trẻ này đã đổi lại tự do cho cô, và cũng làm bọn họ cắt đứt hoàn toàn.

Thoáng cái, tết đã về, nhà họ Hoắc vô cùng náo nhiệt.

Người trong nhà tệ tựu đông đủ.

Cũng không biết có phải là người giúp việc sơ ý hay không, họ lại bày thừa một bộ bát đũa, Hoắc Minh mắt sắc phát hiện ra trước, ông thản nhiên bảo người giúp việc cất đi, người giúp việc kia không biết lại còn nói ra: “Đây là chỗ của cậu Trương Sùng Quang mà!”

Người giúp việc vừa nói vậy, bầu không khí tết cũng nhạt đi một chút.

Người nhà họ Hoắc sợ Hoắc Tây nghĩ luấn quấn, bọn họ còn chưa kịp khuyên giải, Hoắc Tây

đã lạnh nhạt nói: “Năm nay anh ấy không về ăn cơm tất niên, cất đi đi! Năm sau em bé ra đời, mới cần bày thêm bộ nữa.”

Cô nghĩthoáng được như vậy, Hoắc Minh cũng thấy yên tâm hơn.

Ngay sau đó, mọi người nói sang chuyện khác, bầu không khí lại trở nên sôi nổi.

Ăn xong bữa cơm đoàn viên, Hoắc Táy trò chuyện với An Nhiên và mấy người nữa một lúc, rồi đi lên lầu trước.

Miên Miên rất bám cô, cô bé lặng lẽ cầm hai quả táo đi lên lầu… cấn than mở cửa phòng ngủ ra, cô bé trông thấy mẹ đang nằm trên một cái ghế rất thoải mái.

Miên Miên bước nhẹ đi qua, đặt quả táo sang một bên rồi ghé vào bụng mẹ lắng nghe.

Hoắc Tây không nói gì, cô sờ nhẹ vào tai Miên Miên.

Miên Miên nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, em bé là em trai và hay em gái, mẹ… thích có thích em ấy không?”

Hoắc Tây biết cô bé lo lắng điều gì, thực ra cô bé 10 tuổi khá mẫn cảm, vì thế cô lại đặt tay Miên Miên lên bụng mình, cô mỉm cười dịu dàng: “Mẹ sinh ra thì phải thích chứ.”

Miên Miên yên tâm, cô bé thở phào.

Cô bé yêu thương ôm lấy mẹ, từ sau khi trở về từ Melbourne, cô bé thường xuyên đòi ngủ cùng Hoắc Tây, thỉnh thoảng nửa đêm Hoắc Tây tỉnh dậy, phát hiện Miên Miên đang mở to mắt nhìn cô.

Hoắc Tây nghĩ, mình hồi phục nhanh như này, có lẽ là vì Miên Miên.

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời ngoài cửa số, chiếu sáng màn đêm.

Ngay cả đêm đông, cũng không lạnh giá đến vậy nữa!

Trưởng bối trong nhà bắt đầu phát lì xì, Miên Miên cầm một quả táo đi xuống lầu, trong túi của cô bé đựng một xấp lì xì dày cộp, phình phình.

Hoắc Tây không vào góp vui, cô ngồi dậy đứng trước cửa sổ, yên lặng ngắm pháo hoa bên ngoài.

Ký ức hồi nhỏ ùa về.

[Trương Sùng Quang, cái này đẹp, thả cái này trước.]



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 2320: Bác sĩ bảo cậu bé bị nhiễm lạnh


Hoắc Tây nhìn mấy giây rồi xóa tin nhắn đó đi, khi đi ra trước cửa sổ lần nữa cô trông thấy Trương Sùng Quang, anh đứng trên khoảng đất bên ngoài sân, mặc bộ đồ màu đen, chỉ có điếm đỏ ở điếu thuốc anh đang cầm là dễ thấy.

Anh khom người đốt pháo hoa.

Đó là loại pháo hoa hồi nhỏ Hoắc Tây thích nhất, trong ánh lửa đó, anh quay đầu im lặng nhìn cô chăm chú.

Bọn họ chỉ cách nhau mấy chục mét.

Và một cái cửa sổ thủy tinh.

Không ai nói chuyện, im lặng nhìn đối phương… nếu bắt đầu lại từ đầu, giữa bọn họ tuyệt đối sẽ không là kết cục như thế này.

Pháo hoa chiếu sáng đêm tối, khói xám bay

mịt mù.

Cô trông thấy Trương Sùng Quang cử động môi, anh nói với cô bổn chữ [Năm mới vui vẻ].

Khóe mắt Hoắc Tây ươn ướt, cô không thể xem tiếp được nữa, cô bổng quay người… kéo rèm cửa số lại.

Phút sau điện thoại cô lại nhận được tin nhắn mới, vần là số kia gửi tới, vẩn chỉ có mấy từ đơn [Đừng khóc!]

Hoắc Tây bình ổn lại cảm xúc, cô nghĩ xong lại nhắn lại [Sau này đừng tới nữa]

Năm chữ, Trương Sùng Quang xem rất lâu.

Anh hiếu, Hoắc Tây không thế quên đi quá khứ của bọn họ, nhưng cô không muốn nhớ lại những ký ức đó… và cô cũng không cần anh nữa rồi.

Anh không quấy fây cô nữa, anh lẳng lặng đứng trong đêm đen hồi lâu mới đi về.

Mùng một tết.

Sáng sớm, Hoắc Tây đánh răng rửa mặt xong đi xuống lầu, Miên Miên và Trương Duệ không có nhà.

Hoắc Minh tự rót một ly sâm banh, mỉm cười: “Bố chúng qua đón đi ăn rồi, nói là chiều đưa

về.

Hoắc Tây không nói gì, cô gật đầu.

Hoắc Minh cũng cố gắng không nhắc đến người kia, ông chuyến đề tài: “Ăn cơm xong mẹ con định đi lên núi thắp hương, con cũng đi thắp hai nén đi, đi cho khuây khỏa.”

Trước kia, Hoắc Tây không thích đi những hoạt động này, nhưng chán quá, nên cô đồng ý.

Nhưng còn chưa xuất phát, nhà họ Hoắc đã nhận được cuộc gọi của Trương Sùng Quang, anh nói rằng tiểu Trương Duệ bị sốt, sốt khá nghiêm trọng, hiện giờ đang ở bệnh viện.

Hoắc Minh lập tức mặc áo vào: “Bố với mẹ con qua xem xem thế nào.”

Hoắc Tây túm ống tay áo ông, vội vàng nói: “Con cũng đi.”

Hoắc Minh nhìn cô mấy giây rồi gật đầu: “Vậy đi cùng đi.”

Đến bệnh viện, tình hình còn gay hơn họ tưởng, Trương Duệ sốt đến 40 độ rưỡi hôn mê không nói… cậu bé còn đang không ngừng nói mê sảng, mọi người cũng không nghe rõ cậu bé đang nói cái gì.

Trương Sùng Quang tự tay chăm sóc, Miên Miên cũng ở bên cạnh hỗ trợ.

Hoắc Tây ngồi bên giường bệnh, đau lòng

nhìn khuôn mặt nhỏ của Duệ Duệ đỏ bừng, trước giờ Duệ Duệ rất khỏe, sao tự nhiên lại sốt?

“Bác sĩ bảo cậu bé bị nhiễm lạnh.”

Trương Sùng Quang chỉnh dây chuyền dịch cho chậm lại, anh nhìn con trai chăm chú, lúc này không ai còn tâm tư đi nghĩ mấy chuyện nam nam nữ nữ kia nữa, người làm bố mẹ luôn thương con mình nhất.

Nghe anh nói, Hoắc Tây nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Duệ Duê, dừng một chút.

Cô nhớ đến pháo hoa hôm qua, không kìm được hỏi nhỏ: “Tối qua mấy giờ anh đi?”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top