Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1457: Tôi xin cậu


Hoắc Tây đấy cậu ra.

Trong phòng ngủ tràn đầy hơi thở đàn ông, cô chậm rãi đi đến cửa sổ sát đất, đấy cửa sổ này ra là sân vườn quen thuộc, cô lớn lên ở nơi này, tất cả đều quen thuộc.

Hoắc Tây nhỏ giọng nói: “Trương Sùng Quang, cậu nói đi là đi, nói về là về, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy! Đúng, tôi tin rằng cậu thật lòng quay đầu cũng thật lòng có chút thích tôi, nhưng vậy thì đã sao, đối với tôi mà nói sự theo đuổi của cậu là một gánh nặng, nói trắng ra là cậu đang quấy nhiễu cuộc sống của tôi.”

Trương Sùng Quang chậm rãi đi tới bên cạnh cô.

Cậu nghe thấy cô nói: “Trước khi cậu về, tôi sống rất yên ổn, phụ nữ cũng không nhất thiết phải kết hôn!”

Những thứ này cậu đương nhiên biết.

Cô không kết hôn, với điều kiện của cô, muốn cuộc sống như thế nào cũng có.

Cô muốn bao nhiêu chàng trai xinh đẹp thì có bấy nhiêu.

Thế nhưng, cho dù đê tiện vô sỉ, làm cho người ta cảm thấy trơ trẽn đi nữa, Trương Sùng

Quang vẫn không muốn buông cô ra.

Cậu nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô, mặt dán sát vào sau bờ vai mỏng manh của cô.

Hoắc Tây khẽ thở dài: “Tôi muốn nghỉ ngơi! Trương Sùng Quang, cậu đừng làm ầm ĩ nữa, quá khó coi.”

Vừa dứt lời.

Trương Sùng Quang bỗng nhiên bế cô lên, bế kiểu công chúa, Hoắc Tây ngây người, đánh mạnh lên vai cậu một cái: “Buông tôi ra!”

Trương Sùng Quang mở cửa.

Một cơn ớn lạnh ập đến khi cậu bước trên lối đi nhỏ, Hoắc Tây sợ lạnh trốn vào lòng cậu.

Trương Sùng Quang cúi đầu, cái mũi cao thẳng cọ nhẹ cô, cảm giác da thịt tiếp xúc nhau làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

Hoắc Tây nhìn cậu chằm chằm.

Trương Sùng Quang không thể dằn lòng mà hòn lên môi cô một cái, sau đó cả hai người đều ngây dại.

Cho dù họ đã từng xảy ra quan hệ, từng làm tất cả những chuyện thân mật của nam nữ, nhưng một nụ hôn khẽ khàng như vậy, lại gợi lên rất nhiều hồi ức.

Họ đã cùng đón sinh nhật lần thứ mười tám

của Hoắc Tây.

Mùa hè năm ấy, trong lều cắm trại, sau khi thổi xong ngọn nến trên bánh ngọt nhỏ, Trương Sùng Quang cúi đầu hôn cô một cái, lúc ấy họ vẫn chưa ở bên nhau mà chỉ là bạn từ thuở bé.

Nhưng tình cảm lúc ấy, không gì có thế sánh bằng.

ít nhất Hoắc Tây cho rằng, sau khi tốt nghiệp đại học, cô sẽ kết hôn với Trương Sùng Quang.

Cô chưa từng nghĩtới, Trương Sùng Quang sẽ rời bỏ cô.

Một nụ hôn nhẹ, gợi lên chuyện cũ thời niên thiếu.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1766: Đang bận làm dự án hợp tác


Lúc này, cái đứa làm cho người khác phải bận tâm đi từ trên lầu xuống, Hoắc Tây có hơi kinh ngạc ngước mắt nhìn anh ấy: “Doãn Tư?”

Trong Hoắc Doãn Tư có vẻ mệt mỏi.

Anh ấy chỉnh lại nút áo, nói: “Đang bận làm dự án hợp tác, tới tận sáng nay mới xong!”

Nói xong thì anh ấy lại có chút thơ thẩn.

Gần đây anh ấy đắm mình vào công việc, nhưng bản thân cũng không biết đang làm gì, thành tích của công ty có tăng cao, nhưng trong lòng thì lại trống rỗng.

Mấy cô ngôi sao cũng tới tới lui lui.

Anh ấy cũng nghĩ đến việc ổn định, nhưng lại không tìm được người thích hợp, thôi thì vùi mình vào công việc.

Tuy Hoắc Minh cũng nóng lòng muốn bồng cháu, nhưng ông cũng hiểu, nên cũng không nói gì nhiều... Vẫn là Ôn Noấn nói một câu: “Doãn Tư, mẹ thấy con căng thẳng quá rồi! Hay đi du lịch đi con, đi ra ngoài cho khuây khỏa.”

Hoắc Doãn Tư ngồi đối diện Hoắc Tây.

Anh ấy có vẻ không để tâm lắm: “Công ty đang lúc cần tăng thêm tính đoàn kết, không bằng tổ chức cùng nhau đi!”

Ôn Noãn nhẹ nhàng thở dài.

Doãn Tư không dễ động lòng, lần trước thích con bé thư ký kia, còn làm đến rung chuyển trời đất.

Không biết bao giờ mới được như vậy thêm lần nữa!

Bọn họ đang nói chuyện, thì nghe thấy tiếng xe ô tô trong sân, Hoắc Tây đoán chắc là Trương Sùng Quang tan làm rồi chạy qua đây.

Cô nhìn thời gian.

Bảy giờ, trễ nửa tiếng so với lúc nói với nhau.

Ngay sau đó, quả nhiên là Trương Sùng Quang đi vào, một tay ôm hoa hồng, một tay cầm một con gấu bông đáng yêu, Miên Miên kêu lên một tiếng chạy đến ôm chú cừu nhỏ kia, mặt vùi vào bộ lông mềm mại của nó.

Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Đừng dựa vào gần như vậy, coi chừng bị dị ứng đấy.”

Miên có hơi tiếc nuối, nhưng vẫn rất nghe lời.

Trương Sùng Quang đem bó hoa tặng cho Hoắc Tây, rất dịu dàng nói: “Tặng cho mẹ đứa nhỏ.”

Phụ nữ đều thích hoa.

Thấy dáng vẻ yêu thích của Hoắc Tây, Hoắc Minh nói với Ôn Noãn: “Sau này mỗi ngày anh sẽ tặng em một bó hoa.”

Hoắc Doãn Tư nói với vẻ thờ ơ: “Anh Sùng Quang bây giờ biết nhiều ha!”

Trương Sùng Quang phủi phủi ống quần: “Cảm ơn lời khen! Anh đây sẽ cố gắng nhiều hơn!”

Sau trận đối đáp quái gở, anh vỗ vai Doãn Tư: “Đi hút điếu không?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1458: Muốn mẹ cậu ấy!


Hai người nằm trên giường, giường còng chúa cao một mét năm, hai người trưởng thành ngủ rất chật chội.

Nhưng Trương Sùng Quang không quan tâm.

Cậu háo hức muốn lấy lại cảm giác thuở ban đầu, muốn đánh thức ký ức của Hoắc Tây.

Cậu ôm cô vào lòng, hơn nữa còn tản mái tóc dài của cô ra, từng chút từng chút chải vuốt.

Sức lực của nam nữ khác nhau, Hoắc Tây không thể ngăn cản, cô cũng không muốn làm ầm ĩ khiến người trong nhà biết, cô cổ ý chọc giận cậu: “Ngây thơ như vậy làm gì?”

Tay Trương Sùng Quang nắm gáy cô.

Cậu cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Cậu muốn sao? Nếu cậu muốn, tôi có thế thỏa mãn cậu!”

“Muốn mẹ cậu ấy!”

Hoắc Tây chửi ‘âm lên.

Trương Sùng Quang im lặng một lát rồi nói: “Bà ấy đã không còn nữa!”

Hoắc Tây quay đầu sang một bên, cũng không muốn xin lỗi cậu, trong chốc lát cô lại đá chân cậu: “Trương Sùng Quang cậu nói xem chuyện gì đang xảy ra, chúng ta chẳng là gì của nhau mà lại ngủ ở trên một chiếc giường, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm!”

“Chúng ta có thế kết hôn.”

“Kết cái mốc xì!”

Cậu cứng đầu như vậy làm Hoắc Tây tức muốn chết, cô mệt mỏi suốt một ngày thực sự đã không còn sức lực cãi với cậu nữa, dứt khoát nhắm mắt ngủ.

Cậu muốn làm ấm giường thì cô tiếp nhận.

Hoắc Tây nhắm mắt lại.

Đầu cô tựa vào cánh tay rắn chắc của cậu, ánh đèn màu hồng nhạt dịu êm chiếu lên mặt cô, lại có thể nhìn ra một ít dáng vẻ khi còn bé.

“Hoắc Tây.”

Trương Sùng Quang lẩm bấm, nhích lại gần hôn cô.

Hoắc Tây mở to mắt, còn chưa kịp lên tiếng, tay của cô đã bị tay cậu siết chặt.

Nụ hôn này vừa dịu dàng lại vừa phóng

đãng.

Hoắc Tây ngửa đầu nhìn người đàn ông phía trên, dường như đã qua mấy đời, cô và Trương Sùng Quang đang làm loại chuyện này.

Ngay căn phòng từng ngủ chung hồi nhỏ.

Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, cô không mạnh mẽ như bình thường, Trương Sùng Quang nhịn không được hôn tiếp.

Chiếc giường nhỏ hẹp không chịu nổi sự giày vò của cậu.

Cậu cũng không muốn ở một nơi như thế này muốn cô triệt đế nên cậu chỉ vuốt ve để cô thoải mái mà thôi.

Ban đêm, càng ngày càng khuya…

Hoắc Tây đấy cậu ra.

Cô đưa lưng về phía cậu, lẳng lặng nằm.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1767: Ganh ty tôi cái gì?


Doãn Tư liếc nhìn anh: “Sắp ôm đứa nhỏ, nên không dám hút?”

Trương Sùng Quang cười: “Chị cậu không chol”

Doãn Tư kẹp điếu thuốc, rít mạnh hai hơi, dùng ngón tay thon dài cầm nó, chậm rãi thở ra một làn khói mỏng, một lúc sau, anh ấy không khỏi mỉm cười: “Cái mùi nực nồng của tình yêu!”

Anh ấy ngồi xổm trên bồn hoa.

Liếc nhìn Trương Sùng Quang nói: “Anh biết không, thật ra khi còn nhỏ tôi rất ganh ty với anh đấy!”

“Ganh ty tôi cái gì?”

Hoắc Doãn Tư cười, nói: “Hồi còn nhỏ, anh nhìn thì như không có gì, nhưng thật ra cái gì anh cũng có! Được Bố coi trọng, được chị tôi chăm sóc... Trong nhà ngoại trừ Hoắc Kiều là được nuông chiều ra, thì có đứa nào mà không phải tiếp nhận sự giáo dục ưu tú, nhưng đồng thời cũng phải đáp ứng rất nhiều yêu cầu, nhưng Bố lại ngầm cho phép anh mỗi đêm được ngủ chung với chị tôi, anh biết không, hồi còn nhỏ tôi không được cho phép có búp bê, vậy mà anh từ nhỏ đã có một con.”

Trương Sùng Quang có hơi nghẹn lời.

Búp bê... Doãn Tư hồi nhỏ còn có sở thích này à?

Hoắc Doãn Tư như đang chìm đắm vào ký ức năm xưa, mãi lâu sau, anh ấy mới nói: “Tình cảm của hai người lúc ấy, làm người khác ghen ty vô cùng, cho nên sau khi anh rời khỏi chị tôi, tôi vô cùng tức giận.”

“Rõ ràng cái gì cũng đã có rồi, vậy mà anh lại không biết đủ.”

Trương Sùng Quang im lặng hồi lâu.

Đây là lần đầu tiên Doãn Tư nói mấy lời như vậy với anh, xem ra vụ việc của cô thư ký An kia đả động đến cậu ấy rất nhiều, cũng đúng, đứa con cưng của trời, khó khăn lắm mới thật tình thật ý, cũng không để ý đến sự chênh lệch về gia thế, chỉ một lòng muốn đưa nàng về dinh, mà rốt cuộc lại bị bỏ rơi.

Trương Sùng Quang vỗ vai anh ấy, không nói gì.

Hoắc Doãn Tư cười cười, hút nốt điếu thuốc: “Được rồi, sắp ăn cơm rồi, vào thôi!”

Anh ấy đi được mấy bước.

Trương Sùng Quách ở phía sau gọi anh ấy lại: “Doãn Tư:

Hoắc Doãn Tư như chìm trong bầu trời sẩm tối, xoay người lại: “Sao, còn chuyện gì?”

Trương Sùng Quang cầm điện thoại gửi một bức ảnh qua.

“Không có gì! Chỉ là hôm nay gặp một người, họ Tân, tên đầy đủ là Tân Bá Lail Hắn ta dám này kia với chị cậu, nên tôi có nhẹ nhàng dạy dỗ lại hắn ta.”

Khi anh ấy nghe thấy cái tên Tân Bá Lai, mặt Hoắc Doãn Tư hơi biến sắc.

Làm sao anh có thể biết được người này!

Đây là... bạn trai của An Nhiên!



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1459: Khoảng hai phút sau


“Hoắc Tây, tôi xin cậu, hãy cho tôi một cơ hội nữa.”

Khi nói xong, cậu gần như nín thở chờ câu trả lời của cô.

Khoảng hai phút sau, Hoắc Tây lên tiếng: “Nhưng tôi không muốn! Trương Sùng Quang, đúng là tôi đã từng rất thích cậu, nhưng bây giờ thì không, tôi cũng sẽ không vì một lần quan hệ xác thịt mà quay đầu lại!… Tôi không muốn miễn cưỡng.”

Sắc mặt Trương Sùng Quang trắng bệch.

Cô nói: ở bên cậu, là một loại miễn cưỡng!

Hoắc Tây không thể ở lại chỗ này nữa, cô đứng dậy, khi Trương Sùng Quang lại đây ôm cô, cô hất mạnh ra, nhỏ giọng nói: “Trương Sùng

Quang, giữ chút mặt mũi được không? Giữ lại chút thể diện cuối cùng cho nhau, được chứ?”

Cô nói xong lập tức đi ra ngoài.

Mặc dù không muốn quấy rầy người bên ngoài, nhưng vẫn nhịn không được sập mạnh cửa.

Dưới ánh đèn, sắc mặt Trương Sùng Quang càng tái nhợt.

Hoắc Tây đi chân trần ra ngoài, đi trên hành lang cũng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng có thứ gì đó còn lạnh hơn chân.

Sờ thử, thì ra là nước mắt.

Cô khẽ ngấng đầu lên, sao cô lại khóc vì một kẻ vô ơn như Trương Sùng Quang kia chứ, thật không đáng chút nào.

Phòng sách lầu hai đang sáng đèn.

Hoắc Minh đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn cô.

Hoắc Tây đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy ông: “Bố.”

Hoắc Minh vỗ cô: “Sao lại đi chân trần, vào phòng sách đi, bổ mở hệ thống sưởi.”

Hoắc Tây cảm thấy xấu hố, cô đã lâu rồi không khóc.

Nhưng Hoắc Minh không ngại, Hoắc Tây của ông là cô bé đầu tiên của ông, khác với Doãn Tư Hoắc Kiều, cô là do chính tay ông nuôi dưỡng,

tình cảm cũng không giống nhau.

Cho dù cô lớn lên thì vẫn giữ một vị trí quan trọng trong lòng ông.

Cô vẫn là Hoắc Tây bé nhỏ của ông.

Hoắc Minh pha cho Hoắc Tây một ly sữa nóng, khoác thảm lông cừu cho cô, Hoắc Tây tựa vào vai ông uống sữa, tựa như khi còn bé.

Hoắc Minh hỏi: “Thằng nhóc Sùng Quang bắt nạt con sao? Bố đi đánh nó.”

Khóe mắt Hoắc Tây còn vương nước mắt, cô nở nụ cười.

Muốn đánh cũng là tự cô đi đánh!

Hoắc Minh vuốt tóc cô, đồng ý: “Có cho vàng thằng nhóc kia cũng không dám đánh trả.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1768: Giữa bọn họ


Giữa bọn họ, vẫn còn khả năng.

Nhưng cô lại đem theo tấm chân tình của anh cao chạy xa bay, rồi đem nó vứt xuống bùn đất.

Những ngày tháng ngắn ngủi tiếp xúc với nhau, đối với Hoắc Doãn Tư mà nói, tựa như một giấc mộng dài, nửa đêm tỉnh giấc, anh ấy nghĩ có phải những chuyện kia chưa từng xảy ra, An Nhiên chỉ là một người do anh ấy tưởng tượng ra.

Nhưng bức ảnh Trương Sùng Quang gửi, đã nói cho anh ấy biết, không phải mơ.

Hoắc Doãn Tư cười, thủ đoạn báo thù của Trương Sùng Quang, thật sự rất thâm độc.

Việc này, chị cậu chắc chắn không biết. Hoắc Doãn Tư cũng không tính đi mách lẻo, giờ cậu đang cố gắng quên đi,

nhưng dường như không thể, đến cuối cùng cậu có chút oán giận Trương Sùng Quang.

Ăn cơm xong, Trương Sùng Quang đưa vợ con ra về.

Lên xe được khoảng năm phút, đôi mắt Miên Miên bắt đầu díu lại, gật gà gật gù.

Trương Sùng Quang nhìn gương chiếu hậu. Anh nói: “Em dỗ con ngủ đi, để tí xuống xe anh bế con lên lầu.” Hoắc Tây gật đầu.

Cô nhẹ nhàng ru Miên Miên, mí mắt Miên Miên khép lại, qua một lát thì ngủ Say sưa.

Hoắc Tây lấy khăn len, đắp lại kỹ càng cho cô bé.

Trương Sùng Quang chỉnh nhiệt độ trong xe cao lên, chuyên tâm lái xe, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Đối với anh, việc anh và Hoắc Tây chia xa trong vài năm, còn có việc Hoắc Tây và Bạch Khởi bên nhau vài năm, là cái dằm trong tim anh, nhưng vì có Miên Miên, anh nguyện buông xuống.

Anh yên lặng lái xe.

Qua khoảng mười phút, anh nhỏ giọng nói: “Hôm nay chúng ta làm ở phòng khách đi, làm chuyện đó ở phòng ngủ chính, Miên Miên ngủ không yên giấc lắm.”

Mặt Hoắc Tây có chút nóng lên.

Cô nghiêng mặt sang một bên: “Anh lo lái xe đi! Nghĩ cái gì thế?”

Trương Sùng Quang nhướng mị, tất nhiên là nghĩ đến cô rồi!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1460: Hoắc Tây gật đầu


Hoắc Minh vỗ vỗ cô: “Uống sữa xong thì qua ngủ với mẹ con, vừa rồi bà ấy nghe thấy tiếng động nên cứ lo lắng mãi.”

Hoắc Tây gật đầu.

Một lát sau, Hoắc Minh ho nhẹ một tiếng: “Mặt khác, các con quậy gì thì quậy, cũng đừng quậy ra một đứa bé, lại không có ý định ở bên nhau, đứa bé này là sao chứ?”

Da mặt Hoắc Tây dày hơn bổ cô.

Cô lấy lại tinh thần: “Không phải bố chê tụi con vô dụng sao, sinh con không phải vừa lúc à, gọi ông nội hay ông ngoại đều được.”

Hoắc Minh muốn đánh cô.

Hoắc Tây đặt ly sữa xuống, vẫy tay áo, mang dép lê của bố đi ngủ trên giường bố.

Còn bố ruột của cô thì đi chân trần đi!

Ngày hôm sau, Hoắc Tây dậy rất sớm, chủ yếu là không muốn gặp Trương Sùng Quang.

Không nghĩ tới xuống lầu, người kia đã ở phòng ăn.

Sáng sớm ăn mặc chỉnh tề, cũng không biết muốn quyến rũ ai.

Hoắc Tây không có lý do gì để sợ cậu.

Cô ngồi đối diện cậu, lặng lẽ dặn dò người giúp việc bưng bữa sáng ra, đợi người giúp việc đi lấy bữa sáng, Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Trước đây tôi không thích món Tây.”

“Ô! Bây giờ tôi không chỉ thích món Tây, tôi còn thích thức ăn nhanh.”

Hoắc Tây chưa bao giờ đấu khấu thua.

Trương Sùng Quang nhẫn nhịn, không so đo với cô, một lát sau lại đánh giá cô.

Hoắc Tây uống một ngụm cà phê, liếc nhìn cậu: “Chưa từng thấy?”

Trương Sùng Quang cười nhạt, cậu chẳng những không tức giận, còn rất dịu dàng nói: “Khi nào thì em mới có thể không mạnh miệng như vậy, rõ ràng có lúc rất ngoan ngoãn mà.”

Mới sáng sớm đã đùa giỡn lưu manh, Hoắc Tây mặc kệ cậu.

Trương Sùng Quang dường như đã quên dáng vẻ hèn mọn không chịu nổi vào tối hôm qua, hờ hững hỏi: “Chuyện lần trước tôi nói cậu thấy sao?”

“Chuyện của đội luật sư?”

Hoắc Tây nghĩ: “Cậu phái người đến văn phòng luật của tôi đi, tôi sắp xếp một chút.”

Trương Sùng Quang gật đầu.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1769: Sự rung động của Trương tổng


Nhưng ngay lúc này, anh thật sự rung động.

Sự rung động của Trương tổng, đến quá đột ngột, sợ rằng một đứa trẻ Bố tuổi cũng không ngăn lại nổi.

Chiếc xe màu đen đắt tiền, châm chậm dừng lại.

Hoắc Tây giúp anh bế Miên Miên xuống xe, Trương Sùng Quang đi phía trước, Hoäắc Tây đi theo phía sau kéo kéo chiếc khăn Dior... Bốn đêm đúng là hơi lạnh.

Bọn họ không ở nhà ăn cơm, người làm cũng được rảnh rỗi, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Lúc này vô cùng ân cần: “Bà chủ, có muốn uống gì không ạ?”

Hoắc Tây lắc đầu, đang tính nói, thì Trương Sùng Quang đã lên tiếng: “Không cần!”

Anh nói thêm: “Mười giờ chuẩn bị bữa đêm là được!” Người làm mỉm cười nói vâng. Cô ta nhìn Miên Miên, không kìm lòng nổi nói: “Cô chủ nhỏ ngủ ngoan quá.”

Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn, con bé thật sự rất thích món đồ chơi hôm nay anh mua, ngủ rồi mà vẫn cầm không buông!

Anh nhẹ tay nhẹ chân bế Miên Miên lên lầu. Chú chó đốm Tiểu Quang, không biết từ đâu xông ra, sủa gâu gâu.

Hoắc Tây ôm nó lên, nhẹ giọng vỗ về nó, Trương Sùng Quang vừa ởi lên lâu vừa nói: “Em bây giờ có vẻ rất thương con chó đó.”

Hoắc Tây nghe ra anh là có ý khác.

Nhưng cô cũng lười đi tính toán với anh, lúc đầu anh đặt tên con chó là Tiểu Quang, thì đã đủ chó rồi.

Tâm trạng của Trương Sùng Quang rõ ràng rất tốt. Anh bật đèn suốt quãng đường lên lầu, nhưng khi vào phòng ngủ thì chỉ bật mỗi đèn ngủ, đặt Miên Miên xuống, xong rồi nhẹ nhàng cởi giày nhỏ và áo khoác

cho con bé, để con bé có thể thoải mái nằm ngủ trong chăn.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, khuôn mặt nhỏ của Miên Miên trở nên vô cùng đáng yêu.

Trương Sùng Quang cúi đầu thơm cô bé, lòng anh thì yêu thương Miên Miên, còn cơ thể thì muốn làm chút chuyện với mẹ con bé.

Hoắc Tây ôm Tiểu Quang đi vào.

Tiểu Quang muốn nhảy lên giường, Hoắc Tây sờ đầu nó: “Tối nay ngủ ở ổ

nhỏ. Đôi mắt cún của Tiểu Quang, ngập tràn sự thất vọng.

Nhưng khi Hoắc Tây đem thả nó xuống cái ổ màu hường của mình, thì nó vẫn rất nghe lời, nằm yên ở đấy không động đậy.

Bộ lông của nó, vừa bóng vừa mượt.

Hoắc Tây không kìm lòng không đậu vuốt vuốt, Trương Sùng Quang đứng phía sau thấy dáng vẻ yêu thích Tiểu Quang của cô, trong lòng trở nên mềm mại, trước khi cô đứng lên, anh từ phía sau ôm lấy cô, đặt cằm vào hõm cổ cô nhỏ giọng nói: “Nó rất nghe lời của em.”

Không đợi Hoắc Tây trả lời, anh lại nhẹ giọng nói tiếp.

“Anh cũng có thể nghe lời em! Hoắc Tây, em muốn anh như nào cũng được.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1461: Cậu biết thì tốt!


Hoắc Minh mắng hết: “Mấy đứa khốn kiếp!”

Hoắc Tây lại dùng sức hôn ông một cái, sau đó cầm lấy áo khoác ngoài, đi ra ngoài.

Hoắc Minh nhìn một lúc lâu mới thôi, sau đó

ông nhìn về phía Trương Sùng Quang: “Cháu thì sao? vẫn cố chấp treo cổ trên một thân cây à? Mau tìm người kết hôn, đam hoa kết quả đi, trước kia có thể chấp nhận thì sau này cũng có thế chấp nhận.”

Trương Sùng Quang:…

Hoắc Minh lên lầu dỗ vợ.

Hoắc Doãn Tư từ từ gấp tờ báo lại, cười dối trá: “Anh Sùng Quang, thật ra bổ tôi khó chịu với anh lâu rồi!”

Trương Sùng Quang lau miệng, cũng rất kiêu ngạo nói: “Có lẽ còn cần mọi người nhịn thêm một chút!”

Nói xong, cậu cũng đi.

Hoắc Doãn Tư bưng cà phê, uống gần hết nửa cốc, ngồi cười.

Mười một giờ sáng, Hoắc Tây ra khỏi tòa án.

Cô đã thắng một vụ kiện.

Đương sự gọi điện tới chân thành cảm ơn một hồi, sau đó liền cực kỳ mặt dày muốn giảm phí luật sư xuống một chút, Hoắc Tây ném túi xách vào trong xe.

Cô ngồi lên xe, cầm di động cười khẽ.

“Tôi sẽ không nhận một xu nào từ vụ kiện

của Tổng Giám đốc chu.”

Vị Tổng Giám đốc chu kia vừa mừng vừa lo, cho rằng Hoắc Tây đang làm việc thiện, còn nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai bên đã vượt qua quá trình thử thách.

“Tưởng bở à!”

Hoắc Tây cúp điện thoại, lập tức gửi Zalo cho Tống Giám đốc Chu kia, là ảnh Tổng Giám đốc Chu vụng trộm.

Đối phương là người nối tiếng trên mạng,

Vẻ bề ngoài lẫn khí chất đều kém vợ hợp pháp, nhưng có một số đàn ông cứ thích ăn phân, thơm hay thổi đều kéo về nhà.

Hoắc Tây gửi Zalo xong thì ném điện thoại đi.

Cô lái xe trở lại văn phòng luật, vừa về đến trợ lý đã ra đón, nhỏ giọng nói: “Tống Giám đốc Trương tới, nói là muốn gặp cô.”

Trương Sùng Quang?

Hoắc Tây liếc nhìn trợ lý: “Mời cậu ấy vào phòng khách.”

Trợ lý khó xử nói: “Tổng Giám đốc Trương là người nhà cô nên tôi đã mời anh ấy đến văn phòng cô chờ.

“Lần sau không được làm vậy nữa?”

Hoắc Tây nói xong, liền mang theo túi h’ô sơ vào văn phòng, đấy cửa ra thì thấy Trương Sùng Quang đang thoải mái tham quan văn phòng của cô, trong tay của cậu có một cái khung ảnh.

Là một tấm ảnh chụp chung!

Vợ chồng Hoắc Minh, mang theo bổn đứa con chụp ảnh chung.

Năm ấy Hoắc Tây chừng mười tuổi, em gái nhỏ nhất Hoắc Kiều còn ở trong tay bổ, cô và Trương Sùng Quang đầu kề đầu, hai đứa nhỏ vô tư.

Cô ném túi xách xuống, khoanh tay trước ngực, nhìn cậu.

Trương Sùng Quang nghe thấy tiếng bước chân thì ngước mắt lên.

Một lát sau, cậu nhẹ giọng nói: “Em còn giữ.”

Hoắc Tây thong thả đi tới phía sau bàn làm việc, ngồi vào chiếc ghế da, nhẹ nhàng xoay vòng.

“Trương Sùng Quang, tôi không thích người khác can thiệp vào cuộc sổng của tôi quá nhiều, bất kể là Bạch Khởi, cậu, hay là người khác… đều giống nhau.”

“Tôi biết!”

Trương Sùng Quang gần như tự giễu nói: “Tôi không có gì đặc biệt cả!”

“Cậu biết thì tốt!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1462: Nhũng năm nay em có thích ai không?


Hoắc Tây nhận.

Thư ký nói cho cô: “Luật sư Hoắc, ông Chu đến rồi.”

Hoắc Tây nhìn về phía Trương Sùng Quang: “Cô để ông ta đợi tôi ở phòng khách đi.”

Thư ký còn muốn nói gì nữa, Hoắc Táy đã cúp điện thoại, cô lạnh nhạt nói: “Cậu xem đi, tôi rất bận! Không tiễn.”

Vừa nói xong, cửa phòng làm việc mở ra bành một tiếng.

Chính là vị Tống Giám đốc Chu kia.

Rượu, gái gú và tiền tài đã ngấm vào người Tổng Giám đốc chu, ông ta cao lớn vạm vỡ, cực kỳ có khí chất, vừa đến đã có thái độ không tốt.

“Luật sư Hoắc, cô là luật sư biện hộ của tôi, ngược lại cô lại chụp những bức hình kia của tôi, có phải quá tồi không? Uy hiếp người trong cuộc, tôi…”

Hoắc Tây dựa nhẹ vào bàn làm việc, cười lạnh.

“À, ông còn biết tôi là luật sư của ông à? Thanh toán xong phí luật sư đi, chúng ta vật quay về chủ.”

Tổng Giám đốc chu không vui vẻ mây.

Chỉ một vụ kiện ly hôn thôi mà đòi hai trăm triệu của ông ta, quá đắt rồi.

Ông ta chỉnh lại cổ áo sơ mi, đàm phán với Hoắc Tây: “Nhiều nhất là hai ngàn vạn, luật sư Hoắc đồng ý thì tôi sẽ đế phòng tài vụ chuấn bị tiền ngay.”

Hoắc Tây từ trên bàn làm việc cầm lấy một cây cơ bắn bi-a.

Cô nhẹ nhàng thưởng thức.

Giọng nói cũng cực kỳ nhẹ nhàng: “Tính tình của tôi không được tốt, tôi khuyên Tổng Giám đốc Chu, dù một hạt bụi cũng không được thiếu! Con người của tôi không có tinh thần trượng nghĩa lớn như vậy, nhưng nếu ông làm tôi nóng nảy, chuyện gì tôi cũng có thế làm được đấy.”

Tổng Giám đốc chu ngang ngược đã quen.

Dù ông ta biết con nhóc nhà họ Hoắc lợi hại, nhưng ông ta ỷ vào tuổi tác cũng không để cô vào trong mắt.

Kết quả vụ kiện đã được xác định rồi, cô còn có thể dựa vào mấy tấm hình mà lật trời hay sao.

Lại nói đến việc làm mất uy tín, chắc hẳn cô sẽ không làm.

Tổng Giám đốc chu to gan lớn mật nhẹ nhàng đến gần chạm vào cổ áo của Hoắc Tây:

“Chẳng qua nếu luật sư Hoắc đồng ý, chúng ta có thể âm thầm nói chuyện với nhau, hai trăm triệu này cũng không phải không đưa được.”

Cô nàng nóng tính này, ông ta đã muốn nếm thử từ lâu rồi.

Trương Sùng Quang đang muốn ra tay.

Hoắc Tây cúi đầu nhìn bàn tay bẩn trên cổ áo mình, cười nhẹ: “Tống Giám đốc Chu muốn chơi một trò kích thích với tôi không?”

Tổng Giám đốc Chu muốn nói vào lời cợt nhả.

Cây cơ trong tay Hoắc Tây đập vào người ông ta.

Người kia không kịp chuẩn bị, lùi về sau mấy bước, cuối cùng chật vật ngã xuống đất.

Hoắc Tây chậm rãi lại gần, giày cao gót trên mặt sàn trơn bóng phát ra âm thanh trong trẻo.

Lại đến mấy gậy nữa.

Giày cao gót đá vào mặt Tống Giám đốc chu làm đỏ hồng lên, mấy chỗ đều đã xanh tím, đau đến mức ông ta hét ‘âm lên.

Hoắc Tây ngồi xuống vỗ vào mặt ông ta: “Có đủ kích thích chưa! ông muốn kích thích thêm nữa không?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1770: Sao vậy?


Cho dù có Tiểu Quang đi cùng Miên Miên, Hoắc Tây vẫn cảm thấy có chút lo lắng.

Vậy nên cô không thể không phân tâm. Cơ thể Trương Sùng Quang ướt đẫm mồ hôi, anh liếm phần thịt mềm mại phía sau tai cô, phát ra những tiếng ậm ừ một cách bất mãn: “Sao vậy? Em vẫn còn nghĩ đến Miên Miên sao?”

Vào một thời điểm quan trọng như thế này, sau khi nói xong, anh không nhịn được mà cảm thấy xúc động một lần nữa.

Hoắc Tây hơi mất tập trung vì anh.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại và đặt tay lên vai anh.

Cô không trả lời, chỉ ngước mắt lên nhìn anh.

Có vẻ như cô đã không nhìn rõ anh kể từ khi hai người bọn họ gặp lại nhau.

Anh thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều so với trước đây, anh đang ở độ tuổi đầu ba mươi, độ tuổi đẹp nhất đối với một người đàn ông... Hoäc Tây không

khỏi tự hỏi liệu có ai ở bên cạnh anh trong suốt những năm qua hay không.

Lần trước khi tới công ty luật của cô, anh đã dẫn theo một ngôi sao trẻ, anh đã ngủ với cô ta rồi sao?

Hoắc Tây vẫn luôn để tâm đến vấn đề này.

Cô quàng tay qua cổ ôm lấy anh, giọng nói của cô vang lên đứt quãng: “Trương Sùng Quang, nếu em không quay lại thì sao!”

Trương Sùng Quang chưa bao giờ nghĩ tới điều này.

Thành phố B là cội nguồn của Hoắc Tây, cô sẽ luôn quay trở lại nơi đây, nếu cô không quay trở lại, anh nghĩ bản thân mình sẽ phát điên mất.

Ở tuổi ba mươi lăm, Hoắc Tây sẽ không bao giờ quay trở lại nơi đây nữa.

Anh buộc cô phải quay trở lại.

Anh sẽ nuốt chửng Hoắc Tây, anh sẽ đối phó với Hoắc Doãn Tư và Lục Thước, anh sẽ... khiến cô phải lộ diện, cho dù phải dùng đến biện pháp hèn hạ và vô liêm sỉ thì có làm sao, anh cũng là loại người như thế.

Nhưng cô đã quay lại rồi.

Tâm trạng anh trở nên vui vẻ, những suy nghĩ đen tối đó đã hoàn toàn biến mất.

Anh không coi trọng những gì đàn ông sẽ nói khi ở trên giường, nhưng nếu Hoắc Tây đã hỏi anh điều này, anh sẽ cố chịu đựng cảm giác bị gặm nhấm trong †âm hồn, hôn cô và nhẹ nhàng thì thầm: “Anh sẽ tìm! Anh sẽ luôn tìm thấy em.”

Hoắc Tây nhẹ nhàng mỉm cười. Lông mày và đôi mắt của cô giờ đây tràn đầy sự quyến rũ, cô hoàn toàn khác so với cô bé trong ký ức của anh. Trương SÙng Quang không nhịn được mà cắn má và yêu cô môt cách cuồng nhiệt.

Tình yêu đã đi đến bờ vực, anh không còn cảm thấy thỏa mãn nữa.

Anh dựa người vào Hoäc Tây, rên rỉ bằng một giọng khàn khàn đầy quyến rũ: “Hoắc Tây, mau nói yêu anh đi!”

Hoắc Tây nghĩ anh thật tham lam.

Lần trước muốn cô gọi là chồng, lần này lại muốn cô nói yêu anh... Cô không muốn nói ra loại lời này, cmar giác có chút không chịu nổi.

Cô tưởng rằng anh sẽ ép buộc cô như lần trước. Thật bất ngờ, anh đã không làm như thế.

Anh chỉ yêu cô, sau đó ghé sát vào tai cô và không ngừng nói những lời đó với cô.

Có lẽ tất cả mọi người phụ nữ đều thích nghe điều này.

Sau khi nghe điều đó, Hoắc Tây cảm thấy đêm nay có thể là khoảng thời gian tuyệt vời nhất kể từ khi hai người bọn họ gặp lại nhau.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1463: Trợ lý gật đầu


Trợ lý do dự: “Ngài làm gì vậy! Bây giờ người mà bà Chu hận nhất, có lẽ chính là ngài.”

“Tôi biết! Nhưng không ai chê tiền đâu, cứ đưa đi.”

Trợ lý gật đầu.

Chờ cửa đóng lại, Hoắc Tây đi đến trước sảnh, quay người bắn bi-a.

“Trương Sùng Quang, cậu còn chưa đi sao?”

Trương Sùng Quang cởi áo khoác, đi đến bên cạnh hỏi cô: “Bình thường cậu vẫn bạo lực thế sao?”

Hoắc Tây cười: “Người như Tổng Giám đốc Chu thì nên như vậy.”

Hai viên bi vào lỗ.

Cô đứng thẳng người, vổ khuôn mặt đẹp trai của cậu: “Không phải tôi vẫn dịu dàng với cậu sao?”

Trương Sùng Quang bắt được tay của cô, ép cô ấy ngồi lên bàn, chính mình lại tiến về phía trước kẹp cơ thể cô, cúi đầu khàn giọng nói: “Cậu dịu dàng với tôi lúc nào? Tôi chỉ làm cậu một chút thôi mà cậu sắp bứt hết tóc tôi ra rồi.”

Hoắc Tây cười khẽ.

“Sao vậy, Tổng Giám đốc Trương vẫn còn dư vị sao?”

“Một lần hai lần, cậu cũng không cần xem là thật! ở chỗ này của tôi không có việc gì hết, cậu đi đi, hợp đồng cậu có thể gửi cho tôi, tôi sẽ suy nghĩthêm một chút.”

Truong Sùng Quang muốn ăn bữa trưa với cô.

Hoắc Tây không cần suy nghĩ từ chối luôn: “Mấy hôm nay tôi giảm cân.”

Trương Sùng Quang không tin.

Hoắc Tây gầy, nhưng dáng người của cô cũng không phải có được nhờ ăn ít cơm, chắc hẳn cô có vận động vừa phải nên mới bảo trì được dáng người tốt như vậy. Tối hôm ấy cậu đã sờ qua, tốt đến mức nào cậu cũng biết.

Hoắc Tây không quan tâm cậu tin hay không.

Nếu cậu không đi, cô trực tiếp gọi đường điện thoại nội bộ đế thư ký đến đuối người.

Điện thoại vừa hạ xuống.

Trương Sùng Quang liền đi ra đóng cửa phòng làm việc lại, sau tiếng răng rắc, cửa đã khóa.

Hoắc Tây nhìn cậu.

Trương Sùng Quang quay lại, nói nhỏ: “Hoắc Táy, chờ công ty của tôi đã đi vào quỹ đạo, tôi sẽ đến Tây Á làm việc.”

Hoắc Tây ngước mắt nhìn cậu.

Mắt của cô hơi ướt át, nếu không nhìn cấn thận sẽ không thấy.

Nhưng lời cô nói ra vẫn khó nghe như vậy: “Mới lạ thật đấy, nhớ đến việc kế thừa sản nghiệp gia đình rồi sao! Lương tâm trỗi dậy hay sao, cũng được, nếu cậu đồng ý nhận lấy nó thì để bố tôi chuyển hết cổ phần sang cho cậu đi.”

Trương Sùng Quang chăm chú nhìn cô.

Hoắc Tây không nhường.

Một lát sau, Trương Sùng Quang thấp giọng nói: “Tôi xem như đó là của hồi môn của cậu! Không cần chuyển cổ phấn, tôi làm việc cho cậu, làm miễn phí.”

Hoắc Tây nhảy xuống bàn bi-a.

Cô xoay người tiếp tục bắn bi-a, tư thế ngắm bắn cực kỳ đẹp.

Trương Sùng Quang sát sau lưng cô, chỉ cần cậu muốn, hơi vươn tay ra là có thể ôm cô vào trong ngực.

Thỏa mãn cảm giác.

Cậu biết, Hoắc Tây cũng thích cậu chạm vào cô.

Nhưng cậu không làm vậy, cậu muốn Hoắc Tây đáp lại, không chỉ là hưởng thụ, cậu cũng muốn cô đối xử như vậy với cậu. Cậu nhớ cô ngồi trên bụng cậu, dùng ánh mắt không ai sánh được nhìn cậu, sau đó kiểm soát cậu và tất cả dục vọng của cậu.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1771: Đã rất lâu rồi


Đêm đã khuya, Hoắc Doãn Tư vẫn đang đứng trên sân thượng hút thuốc, anh ấy không thường xuyên hút thuốc.

Nhưng kể từ khi Trương Sùng Quang chỉ cho anh ấy điều đó, anh ấy luôn làm theo.

Đã rất lâu rồi, anh ấy không hẹn hò với những người phụ nữ xuất chúng một cách mù quáng, trong đó có rất nhiều người phụ nữ quyến rũ.

Anh ấy tưởng bản thân đã bỏ được điều đó. Nhưng không. Hoắc Doãn Tư cười tự chế giêu bản thân: Hoắc Doãn, vốn dĩ mày chỉ là một

người bình thường! Một khi cảm xúc của bản thân bị lay động, mày cũng không khác gì những người đàn ông khác, vừa ngu ngốc cũng vừa kiêu ngạo.

Anh ấy dụi tắt điếu thuốc bằng những ngón tay thon dài của mình.

Anh ấy thuận tay chộp lấy chiếc áo khoác bên cạnh rồi vội vàng đi xuống lầu, không ngờ ở dưới tầng lại có một người chặn anh ấy lại.

Hoắc Minh đang ngồi uống trà trong bóng tối.

Khi đèn bật sáng, Hoắc Minh khịt mũi lên tiếng: “Muộn như vậy rồi, thiếu gia đây còn muốn đi đâu vậy?”

“Sáng mai có một cuộc họp! Con muốn lên xem trước.” ”

Hoắc Minh lên tiếng chế nhạo: "Thật là một nhân viên gương mẫu

Hoắc Doãn Tư nhún vai một cái, chân vẫn tiếp tục bước đi, ở phía sau, bố anh ấy vẫn chậm rãi uống trà, tự nghĩ trong đầu:

“Xuân sắp qua rồi, tại sao còn cào xé tim gan của mình?”

Trong sân, một chiếc Cullinan màu đen chậm rãi di chuyển ra bên ngoài.

Con đường dẫn ra trước cửa được thắp sáng một cách rực rỡ.

Nhưng dù ánh sáng của đèn có rực rỡ đến đâu cũng không thể làm cho tâm trạng của Hoắc Doãn Tư vui vẻ lên được. Anh ấy giữ nguyên gương mặt vô cảm lái xe cho đến khi xe chạy vào dưới khu chung cư.

Chiếc xe dừng lại, anh ấy chỉ lặng lẽ ngồi trong xe.

Nhìn lên phía trên.

Anh ấy đã lâu không đến đây, kể từ khi biết được lai lịch của An Nhiên, anh ấy đã không đến đây.

Doãn Tư hút một điếu thuốc. Cuối cùng, anh ấy mở cửa xe và bước vào bên trong thang máy.

Một lúc sau, anh ấy mở cửa căn hộ và bước vào. Mọi thứ vẫn giống như trước đây, ngoại trừ việc anh ấy đã mất đi sự nổi tiếng.

Bát đĩa trong tủ lạnh đã được giúp việc dọn dẹp sạch sẽ.

Vốn dĩ ở đây có một số đồ vật của thư ký An, bao gồm một cục xà phòng nhỏ để rửa tay, một loại kem dưỡng da tay nhỏ và một số đồ lặt vặt khác.

Nhưng tất cả mọi thứ đã qua rồi, tất cả mọi thứ đã biến mất.

Đây là những gì anh ấy đã nói với thư ký An vào thời điểm đó, anh ấy nói: “Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì liên quan đến thư ký An nữa.”

Khả năng hành động theo mệnh lệnh của thư ký An vẫn luôn rất cao.

Ngón tay của Hoắc Doãn Tư vuốt ve lên mép bàn ăn, mặt sau ghế sô pha, những đồ vật mà An Nhiên đã chạm vào...Anh ấy lại nghĩ đến đêm hôm đó.

Anh ấy thật sự chưa từng sở hữu cô ấy.

Nhưng nói đúng ra thì bọn họ được coi là đã có mối quan hệ tình cảm.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1464: Hoắc Tây kêu lên đau đớn


Hoắc Tây kêu lên đau đớn.

Cô ngấng đầu nhìn người đàn ông phía trên, cô thấy cậu điên rồi, chính cô cũng hơi điên rồi.

Cơ thể như không phải của mình nữa.

Cô ôm cổ cậu, lắc lư, hôn cậu: “Kỹ thuật tốt như vậy, cậu từng luyện trên bao nhiêu người đó?”

Trương Sùng Quang không nói gì.

Vào lúc như thế này cậu vẫn nhịn được, kiên trì chỉ để cô thoải mái thôi.

Cậu gục bên cổ của cô, dụ cô mở miệng.

“Cậu nói đi, cậu có thích hay không?”

Hoắc Tây rất thích, cô cầm khuôn mặt tuấn tú của cậu, thấp giọng nói: “Vào phòng nghỉ đi.”

Trương Sùng Quang ôm lấy cô, vừa hôn vừa ôm cô vào phòng nghỉ, đóng cửa ‘âm một tiếng.

Có lẽ cậu muốn thể hiện tốt hơn.

Cậu rất dùng tâm, dùng sức muốn lấy lòng cô.

Hoắc Tây có thể cảm nhận được, cô không thèm để ý, ôm cố cậu hôn cậu.

Ngoài cửa, thư ký gõ cửa.

Nhưng nam nữ đang động tình không thế nghe thấy, thế giới của bọn họ chỉ còn có nhau, nhiệt tình mạnh mẽ chiếm lấy đối phương, chỉ muốn đem đối phương xé nát.

Như vậy… Sẽ không tốn thương nhau nữa.

Trời yên biển lặng.

Hoắc Tây mặc áo sơ mi, lặng lẽ tựa đầu vào giường ngơ ngấn.

Trương Sùng Quang cũng đứng lên, dựa vào cạnh cô, yên lặng rút ra một điếu thuốc lá.

Một lúc sau, cậu nghiêng đầu hỏi cô: “Cậu hối hận rồi à?”

Hoắc Tây cười nhạt: “Hối hận cái gì! Nam nữ làm tình, tôi cũng có thiệt đâu!:

Dáng vẻ không thèm quan tâm của cô,

Làm cậu rất buồn bực.

Hoắc Tây xuống giường để đi rửa mặt.

Trương Sùng Quang nắm chặt tay cô, không thả cô đi: “Cậu nghĩ sao?”

Hoắc Tây vỗ khuôn mặt đẹp trai của cậu: “Nghĩ gì? ở phía trên còn có thể nghĩ gì được nữa! Trương Sùng Quang, cậu có thế đi rồi.”

Cậu rất tức giận.

Cậu hỏi lại cô: “Cậu xem tôi như bạn tình rồi hả?”

Hoắc Tây cũng không phủ nhận: “Nếu cậu muốn thì cũng được!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1772: Bình thường


Lúc thư ký An vào báo cáo công việc, cô ta không biết sếp của mình tối hôm qua đã mất ngủ cả đêm. Cô ta đặt xấp tài liệu cần phải phê duyệt lên trên bàn, sau đó cười rồi nói: “Về vấn đề xây dựng đội ngũ mà ông Hoắc đề cập tới, bọn phận hành chính đã sắp xếp xong rồi, địa điểm được chọn là thành phố X, nơi có không khí trong lành và môi trường rất tốt, rất thích hợp cho việc xây dựng đội ngũ của công ty.”

Khi nghe rõ tên của nơi này, anh ấy vuốt trán, thản nhiên nói: “Quyết định như vậy đi, gửi thời gian và địa điểm đến cho tôi!”

“Đưuocj, anh Hoắc!” Thư ký An nói xong thì nhanh chóng rời đi.

Buổi chiều, Hoắc Doãn Tư nhận được email, thời gian được quyết định là tám giờ sáng hôm sau, tập thể công ty được xe buýt đón tới nơi đó.

Bình thường Hoắc Doãn Tư sẽ không tham gia vào những hoạt động như thế này.

Sau khi tin tức về hoạt động xây dựng đội ngũ của công ty có sự tham gia của anh Hoäắc đã lan truyền đến khắp công ty của nhà họ Hoắc, các nữ nhân viên của cả tập đoàn đều trở nên phấn khích.

Anh Hoắc vẫn còn độc thân.

Chuyện này ai mà không phấn khích cho được, trước kia thư ký An có thể được chủ tịch ưu ái, vậy thì tại sao bọn họ lại không thể?

Liên quan đến tin đồn về thư ký An, công ty đã có tới mười tám phiên bản.

Nhưng không có phiên bản nào là sự thật, không ai có thể ngờ đến rằng chính anh Hoäc mới là người bị vứt bỏ, tổn hại về cả thể xác lẫn tinh thần.

Anh ấy không mang theo bất kỳ trợ lý nào.

Nhưng thư ký An cũ đã sắp xếp một thư ký mới để giải quyết một số công việc của anh ấy.

Thật trùng hợp, cô thư ký mới này cũng có họ là An.

Cô ta cũng giống như một con thỏ trắng nhỏ bé, Hoắc Doãn Tư lại nhìn cô ta một cái, bình tĩnh đưa vali cho cô ta.

Thư ký An mới đến khẽ mỉm cười: “Anh Hoắc, anh yên tâm đi, khi nào đến nơi tôi sẽ liên lạc với anh!”

Cô ta nói một cách phóng khoáng và tràn đầy tự tin.

Thật ra điều đó khác với con thỏ nhỏ trước đây, con thỏ nhỏ đó rất nhút nhát, lúc nào cũng tỏ ra sợ hãi.

Hoắc Doãn Tư nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Hai người này khác biệt nhau ở điểm nào?

Anh ấy là người có địa vị cao quý nên ngồi phía trước và nhắm mắt lại, những người có mặt trên xe cũng ngừng nói chuyện ca hát để mua vui, dù có ồn ào đến

mức nào cũng không dám thở mạnh, uống nước cũng sợ nghẹn.

Tuy nhiên, các đồng nghiệp nữ thỉnh thoảng vẫn trang điểm lại, hy vọng anh Hoäc sẽ liếc nhìn qua.

Bốn tiếng đồng hồ sau, xe buýt đã đến thành phố X. Team Building của công ty Hoắc được chia thành các đợi khác nhau. Đợt này có Hoắc Doãn Tư đi cùng, người đã đặt khách sạn năm sao lớn nhất và tốt nhất ở

thành phố X.

Trong sảnh vào của khách sạn, những ngọn đèn pha lê phát ra ánh sáng rực rỡ.

Nhưng bọn họ cũng không thể phát sáng bằng chủ tịch Hoắc, các nhân viên nữ ở quầy lễ tân khách sạn đã biết anh ấy là ai, thậm chí còn có người lén chụp ảnh anh ấy bằng điện thoại di động.

“Anh Hoắc đẹp trai quá!”

“Tôi thật sự muốn yêu anh Hoắc.”

Ngay cả quán cà phê liền kề ở tầng một cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Tập đoàn Hoắc ở thành phố B là một công ty vô cùng lớn.

Hoắc Doãn Tư, người đàn ông giàu có nhất Châu Á, trẻ tuổi và đẹp trai. Ai lại không muốn yêu dương với một người đàn ông như thế.

Trong lúc bọn họ đang thì thầm với nhau, ánh mắt của An Nhiên đột nhiên trở nên đờ đẫn, thậm chí còn quên mất bản thân đang cầm một chiếc đĩa trên tay.

Cô ấy quay sang nhìn Hoắc Doãn Tư.

Cô ấy vốn tưởng rằng sẽ gặp lại anh ấy, nhưng lúc đó cô ấy sẽ là người trả lại số tiền đó. Có thể lúc đó anh ấy đã có một đứa con trai và một đứa con gái, sẽ có một người vợ đảm đang đi cùng.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1465: Bọn họ đã kết thúc từ lâu rồi


Hoắc Tây dựa vào tủ, cười khẽ: “Đi từ từ không tiễn!”

Trương Sùng Quang liếc nhìn cô một cái, mắt sâu thẳm.

Chờ cậu rời đi, Hoắc Tây rửa mặt ra ngoài văn phòng, hôm nay cô thật sự không có tâm trạng ăn uống.

Mỗi lần Trương Sùng Quang xuất hiện, cô đều nói với chính mình,

Bọn họ đã kết thúc từ lâu rồi.

Lý trí của cô kháng cự cậu, nhưng thân thể của cô thì không, nếu không cô cũng sẽ không làm hai lần với cậu.

Cô cũng thừa nhận, làm chuyện kia với cậu thật sự rất thoải mái, cô cũng không biết là do Trương Sùng Quang hiểu phụ nữ hay cậu hiểu rõ cô, mỗi lần đều có thể dễ dàng làm cô sung sướng.

Hoắc Tây xoa mặt. Không thể có lần sau

nữa.

Dù hương vị của cơ thể Trương Sùng Quang khá tốt, cô cũng không thế trầm mê nữa.

Tiếp tục như vậy cũng không phải giải pháp.

Đàn ông và phụ nữ chính là ngủ ra tình cảm, cô thật sự không muốn ăn xong rồi tự làm mình buồn nôn.

Đang suy nghĩ thì thư kí đi vào, trong tay cầm theo một cái hộp cơm.

Hoắc Tây tựa lưng vào ghế ngồi.

“Không phải tôi đã nói là trưa nay tôi không ăn cơm sao?”

Thư ký cấn thận rụt rè nói: “Là Tống Giám đốc Trương cho người mang đến, nói là… Nói là để luật sư Hoắc bồi bổ cơ thể.”

Bình thường Hoắc Tây cũng mặt dày.

Hôm nay cô và Trương Sùng Quang vừa ở trong phòng nghỉ đi ra, thư ký nhỏ ở ngoài chắc chắn đã đoán được.

Lúc đầu chuyện đã qua rồi.

Trương Sùng Quang còn đưa cái này tới, cố ý làm cô buồn nôn đúng không!

Cô mở ra, bên trong là hai loại rau xào, còn có một phần canh nấm tuyết.

Hợp để phụ nữ bồi bổ.

Cô chợt nhớ đến tên cầm thú Trương Sùng Quang, vừa rồi lúc làm chuyện kia với cô vẫn nói những lời không biết xấu hổ bên tai cô, mặt cô nóng lên, cơ bản là không muốn ăn.

Hoắc Tây phất tay: “Được rồi, cô đi ra đi.”

Thư ký chạy vội.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1773: Tôi sẽ cố gắng làm tốt!


Hoắc Doãn Tư vẫn giống như trước, cao quý khó tiếp cận như ánh trăng trên bầu trời, nhưng An Nhiên lại càng mắc kẹt trong vũng bùn sâu hơn lúc trước.

Sự khác biệt giữa ánh trăng và vũng bùn cũng không đủ để có thể miêu tả mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

Sắc mặt của An Nhiên đột nhiên tái nhợt.

Ngay cả đôi môi cô ấy cũng run rẩy, cô ấy muốn tiến tới nói với anh ấy lời xin lỗi hay gì đó khác, nhưng ánh mắt của Hoắc Doãn Tư đã nhanh chóng quay mặt đi.

Ánh mắt của anh ấy lạnh lùng như chưa từng quen biết cô ấy.

Giống như, anh ấy chưa bao giờ quan tâm.

An Nhiên cụp mắt xuống, trong ánh mắt nóng hổi lấp lánh một tia sáng.

Người quản lý trực ban nghe thấy tiếng động thì cũng vội vàng chạy tới, cô ta bình thường rất ngưỡng mộ An Nhiên.

Cô ấy trung thực và không quan tâm đến công việc của mình, điều này khác hoàn toàn với những cô gái nhỏ khác.

Nhưng hôm nay có một vị khách quý đến khách sạn, cô ấy lại phạm phải một sai lầm lớn như vậy, người quản lý cũng có chút không vui, trầm giọng khiển trách: “Mau nhặt chúng lên đi! Nếu có người phàn nàn với cửa hàng, cô sẽ bị đuổi việc đấy, thậm chí tôi cũng sẽ bị khiển trách!”

An Nhiên nghẹn ngào, vội vàng đáp lời: “Tôi sẽ nhanh chóng dọn dẹp ngay.”

Nói xong, cô ấy ngay lập tức ngồi xổm xuống, nhặt những mảnh vỡ bỏ vào trong thùng rác.

Mảnh vỡ đâm vào tay cô ấy, máu tươi chảy ra nhưng cô ấy không cảm nhận được cơn đau do nó gây ra.

Tất cả những gì cô ấy biết là phải hoàn thành nó càng sớm càng tốt. Cô ấy không muốn rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy, cũng không muốn bị Hoắc Doãn Tư nhìn thấy bản thân như thế này. Tuy rằng bây giờ bọn họ chẳng là

gì của nhau nhưng cô ấy đang nợ anh ấy tám mươi vạn.

Khi cô ấy cúi đầu xuống nhặt những mảnh vỡ, cô ấy không hề phát hiện ra Hoắc Doãn Tư đã quay người lại.

Anh ấy nhìn thấy máu trên những đầu ngón tay của cô ấy.

Anh ấy nhìn thấy thân hình gầy gò của cô ấy, gây hơn trước đây rất nhiều, nhìn thấy khuôn mặt gần như không còn chút hồng hào nào của cô ấy.

Đôi mắt Hoắc Doãn Tư trở nên tối sầm lại.

Đây có phải là cách mà cô ấy sống trong suốt những tháng ngày qua?

Đây liệu có phải là sự lựa chọn của cô ấy?

Nếu cô ấy có thể sống một cuộc sống tốt hơn, anh ấy nghĩ, anh ấy sẽ chẳng có gì ngoài cảm giác chán ghét đối với cô ấy. Nhưng bây giờ cô ấy đang làm gì với bộ dạng đáng thương như thế này?

Anh ấy cảm thấy vô cùng mâu thuẫn và phức tạp...

An Nhiên nhặt từng mảnh vỡ lên.

Cô ấy tìm thấy một cây lau nhà nhỏ đơn giản, cô ấy muốn lau sàn. Người quản lý nhìn thấy như vậy thì nhanh chóng bước tới nói: “Ở đây đang có khách hàng mà cô vẫn dùng cây lau nhà được sao? Quỳ xuống lấy giẻ lau sàn lau đi. Đừng để làm phiền đến khách hàng.” Sau đó nói thêm một câu nữa: “Nếu không thể làm tốt thì đừng làm nữa!”

An Nhiên nhẹ giọng đáp: “Tôi sẽ cố gắng làm tốt!”

Cô ấy lập tức thay thế nó bằng giả lau. Bỏ qua tất cả những ánh mắt kỳ lạ của người khác, cô ấy quỳ xuống đất, dùng một chiếc giẻ lau đi những vết bẩn ở trên sàn, lau cho đến khi sàn nhà sạch bong.

Sau đó cô ấy rửa tay và tiếp tục đi pha cà phê.

Cô ấy không dám nhìn Hoắc Doãn Tư thêm lần nào nữa, bởi vì người đàn ông đó không cùng một thế giới với cô. Hôm nay tình cờ gặp anh ấy, nếu anh ấy muốn đòi lại tiền, cô ấy chỉ có thể...đưa trước cho anh ấy năm vạn.

Cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn sang bên đó.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1466: Có chuyện gì vậy?


Cô ấy bị gọi là con gái ác độc của tiểu tam, sau đó con giỏi hơn mẹ cướp được Lục Thước.

Hoắc Tây lập tức gọi điện cho Lục Thước.

“Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói của Lục Thước cũng rất căng thẳng, cậu cũng đang xử lý vấn đề này, dù gốc rễ của hai nhà Hoắc Lục rất sâu nhưng những tin tức nóng hổi như này từ xưa đến nay không thiếu lời truyền miệng, cơ bản là không ép nối.

Giọng Lục Thước khàn khàn: “Chị, em sẽ nhìn chằm chằm nhà họ Tư.”

Hoắc Tây rất ăn ý: “Vậy chị sẽ đế ý bên phía truyền thông cho! Lục Thước, em quay đầu đi, đây cũng không phải chuyện của em và Lục Huân hai người, để ông cậu và bố chị ra mặt đi! Bây giờ chỉ có đế Tư An Nhiên đi ra xin lỗi, nói mọi chuyện đều do cô ấy nói linh tinh thì mọi chuyện mới có cơ hội xoay chuẩn, sự tổn thương của Tiểu Huân mới giảm về mức thấp nhất.”

Lục Thước cười khố: “Chị đoán được à!”

Hoắc Tây trực tiếp mắng người: “Em trêu chọc ai thì không trêu lại trêu yêu tinh kia của nhà họ Tư! Đấy, có trách thì trách em cũng không có dụng, em đi dỗ dành Tiểu Huân đi, có vẻ cô ấy khá yếu đuối.”

Lục Thước gật đầu.

Hoắc Tây cúp điện thoại, cô lập tức thành lập một đoàn luật sư.

Đoàn luật sư mười hai người luôn sẵn sàng khởi kiện nhà họ Tư và những bên truyền thông bẩn.

Mặt khác, cô còn gọi cho Tư An Nhiên.

Nhưng Tư An Nhiên rất cứng rắn, không muốn nhường nhịn.

Hoắc Tây hạ giọng: “An Nhiên, chuyện này là lỗi của Lục Thước. Nhưng trách nhiệm chủ yếu vẫn là do cô, hơn nữa những người có xuất thân như chúng ta cuối cùng vẫn phải lo lắng cho thể diện và tương lai của bố mẹ và gia tộc. Nếu như cô vần chưa hết giận, cô đi tát Lục Thước mấy cái đi, nhà của chúng tôi sẽ không ai quan tâm hết, nhưng cô không nên bắt nạt Tiểu Huân, cô ấy không nợ cô, cô nhắm vào cô ấy như vậy làm gì.”

Hoắc Tây cũng không ngốc.

Chuyện này ‘âm ĩ lên, người khó chịu chỉ có Lục Huân.

Nhà họ Lục và nhà họ Hoắc không bị tốn thương chút nào, nhiều lắm cũng chỉ nói là bố con nhà họ Lục phong lưu thôi!

Tư An Nhiên cũng tính toán muốn Lục Thước và Lục Huân chia tay, cưới Tư An Nhiên cô ấy, nhưng cuối cùng Tư An Nhiên vẫn không đủ

hiếu Lục Thước.

Từ trước đến nay, Lục Thước chỉ đế ý gia đình.

Người bên ngoài nghĩthế này, căn bản cậu không thèm quan tâm, làm như vậy chỉ làm cậu càng muốn bảo vệ Lục Huân hơn thôi.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1467: Vậy tôi thì sao?


Hoắc Tây cầm cặp lặng lẽ suy nghĩ, người này ở trên giường thật sự không hề biết nhịn, muốn điên thế nào thì điên thế ấy, hơn nữa không

hề chê bấn.

Cô đi qua, cầm cặp gõ lên thân xe.

“Tống Giám đốc Trương đang đợi người sao?”

Trương Sùng Quang chăm chú nhìn cô, hếch cằm lên: “Lên xe.”

Hoắc tây cười: “Tôi tự lái xe mà! về sau không cần đến, nếu thật sự cần thì chúng ta đến thẳng quán rượu không đỡ việc hơn sao, người qua lại…”

Trương Sùng Quang chỉ hận không thể chặn cái miệng của cô lại.

Cậu xuống xe, kéo cô lên xe.

Hoắc Tây ngồi bên cạnh cậu, cởi giày cao gót, cũng không nói chuyện.

Hôm nay cô rất mệt mỏi.

Buổi sáng mở phiên tòa, giữa trưa làm bậy lăn qua lăn lại suốt hai giờ, buổi chiều buổi tối lại vì chuyện của Lục Thước mà bận rộn hơn nửa ngày, đến bây giờ cô cũng chưa được ăn một miếng cơm.

Khuôn mặt Hoắc Tây hơi tái nhợt.

Trương Sùng Quang dừng lại ở chỗ đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Cậu không khỏe sao?”

Hoắc Tây có ý nhưng cơ thể cô không chịu được.

Cô ấy chỉ về phía trước: “Đi ăn cơm!”

Cậu lập tức đoán được: “Cậu không ăn cơm tôi đưa hôm nay sao?”

Hoắc Tây hừ nhẹ một tiếng: “Sau này đừng làm chuyện ngây thơ như thế nữa.”

Trương Sùng Quang cầm tay lái không nói chuyện, chờ đến lúc đèn xanh cậu đánh xe về một nhà hàng Mexico, phong cách cũng không tệ lắm.

Trời lạnh nên khách cũng không đông.

Sau khi Hoắc Tây ngồi xuống thì gọi món, may là món ăn lên rất nhanh, cô ăn đến không nói câu nào.

Sau khi ăn no năm phần, cô ấy uống gần nửa cốc nước lọc.

Cô lại ngước mắt nhìn Trương Sùng Quang không hề động đũa, cô cười nhạt: “Cậu không quen sao?”

Trương Sùng Quang lắc đầu: “Không phải!”

Chỉ là cậu muốn nhìn cô, bởi vì rất hiếm khi cô không xù gai nhọn, trừ lúc trên giường mà thôi.

Hai người yên lặng ăn, nói rất ít.

Sau một lát, cậu hỏi: “Những năm nay cậu không gặp được người nào cậu thích à? Sao vẫn

một mình vậy?”

Hoắc Tây lau miệng.

Cô lùi ra sau, chăm chú nhìn Trương Sùng Quang, trong mắt là sự cao ngạo cậu đã quen: “Cậu nghĩ là tôi giống cậu sao, không còn tuyển chọn, người nào cũng kéo về nhà được chắc?”

“Vậy tôi thì sao?”

“Có phải người cậu đã chọn, đồng ý lên giường cùng không?”

Hoắc Tây cười lạnh: “Nghĩ hay thật đấy!

Chẳng qua tôi có thế trả lời được câu hỏi này của cậu, cậu chẳng là cái thá gì hết, giữa chúng ta cũng chỉ có một hai lần thôi, đừng có đến gần tôi nữa, tôi không có sức đế đối phó với cậu.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1774: Cô ta nhớ đến lúc nãy


Ánh mắt của Hoắc Doãn Tư rất lạnh nhạt.

Toàn thân anh ấy đều lan toả mùi hương người lạ đừng đến gần, thư ký ở bên cạnh anh ấy ngơ người.

Cô ta nhớ đến lúc nãy.

Ánh mắt của tổng giám đốc Hoắc nhìn cô gái làm vỡ khay ly kia, rố ràng có sự ấm áp, mê đắm, nhớ nhưng đương nhiên còn có ý hận không nên xem nhẹ.

Cô ta quen biết cô gái đó. Có lẽ nên nói là biết

An Yên, thư ký An ở tập đoàn Hoắc Thị là một truyền thuyết, người đó không làm gì hết cũng thu hút được tổng giám đốc Hoắc.

Mà cô ta vào Hoắc thị cũng có mục đích.

Cô ta cùng họ với thư ký An, tướng mạo của cô ta cũng ngọt ngào, cô ta hiểu cách làm người hơn An Nhiên nhiều.

Vì vậy cô ta cảm thấy bản thân có cơ hội chiếm được tổng giám đốc Hoắc.

Không ngờ, tổng giám đốc Hoắc đối với cô ta không chút biểu cảm.

Nhưng cho dù không cam tâm, cô ta cũng không dám lỗ mãng rất nhanh đã đi ra khỏi thang máy, đến lễ tân lấy thêm một phòng lần nữa, những đồng nghiệp khác nhìn thấy chuyện này còn có gì không hiểu chứ.

Tổng giám đốc Hoắc xem thường đó!

Thật ra có không ít người đã nhìn thấy An Nhiên, thật sự không ngờ tới An Nhiên lại ở trong thành phố nhỏ này, làm việc này.

Ánh mắt lúc nãy của Tổng giám đốc Hoắc, là tình cũ khó quên?

Quả thật Hoắc Doãn Tư là như vậy.

Anh ấy một mình đứng trong thang máy, lặng lẽ nhìn con số đỏ ở trên tường thang máy, cho đến khi đến được phòng tổng thống ở tầng cao nhất, căn phòng

rất lớn, rất xa hoa nhưng cũng rất trống rỗng.

Anh ấy vứt hành lý xuống cũng không có tâm trạng dọn đẹp, trực tiếp vứt cơ thể mình lên sô pha, nhìn cảnh đêm im ắng của thành phố W ở bên ngoài.

Anh ấy nghĩ đến bộ dạng nhếch nhác của An Nhiên...

Không biết qua bao lâu, anh ấy từ trong hành lý lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, để thay sau khi tắm.

* An Nhiên tan làm từ quán cà phê đã là mười một giờ đêm rồi.

Thay đồ đi ra khỏi khách sạn năm sao, cơ thể gầy ốm của cô chìm trong thành phố xám xịt, lộ vẻ vô cùng không thấy được thậm chí là rách nát.

Đêm đầu hạ, vậy mà cô cảm thấy lạnh.

An Nhiên ôm lấy cổ áo, ở bên đường mua hai cái bánh bao chay, vừa đi vừa

Đi qua hai góc đường thì đã ăn xong bánh. Người đang ở cửa tiệm cơm đợi cô.

Bà chủ nhìn thấy cô trái lại khá nhiệt tình: “An Nhiên đến rồi à! Chén dĩa ở phía sau bếp đó, hôm nay có chút nhiều có thể cháu phải vất vả một chút rồi.”

“Không sao!”

An Nhiên mỉm cười: “Cháu còn nhiều sức đây mài!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top