Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1748: Điểm ấy lại giống ông chủ


Người giúp việc để bữa trưa lên giường, mỉm cười nói: “Cô chủ nhỏ thương cô thật đấy, cô bé nói cô thấy trong người không thoải mái nên mang thức ăn lên phòng cho cô! Điểm ấy lại giống ông chủ.”

Người giúp việc là người từng trải, cô ta đoán được nguyên nhân Hoắc Tây thấy không thoải mái.

Chỉ là trước mặt trẻ con không thể nói thẳng được. Hoắc Tây tự thấy cô không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Người giúp việc rất biết ý, nói thêm vài câu rồi ra ngoài trước, Hoắc Tây nhìn Miên Miên.

Cô bé nằm ngoài trên giường với Tiểu Quang, ngẩng cái đầu nhỏ như muốn được khen.

Hoắc Tây không nhịn được cười. Cô đưa tay sờ đầu cô bé nói: “Mẹ không sao hết, cảm ơn con nhé!”

Bạn nhỏ tự nhiên lại hơi ngại.

Cô bé chạy sang phòng khách chơi xếp gỗ, Tiểu Quang chơi với cô bé. Ánh nắng chiếu vào thân hình nhỏ bé ấy, Hoắc Tây nhìn mà thấy lòng mình như nhữn ra, lại thêm mùi hoa hồng thoang thoảng nơi đầu mũi, tâm trạng cô thật sự không tệ.

Vì không phụ ý tốt của bạn nhỏ, cô vẫn ngồi trên giường ăn cơm, lúc đầu không thấy gì nhưng cô chỉ ăn một miếng đã thấy rất đói!

Cô thật sự vừa mệt vừa đói.

Nhớ đến yêu cầu sáng nay của Trương Sùng Quang, Hoắc Tây hơi buồn bực. Đúng lúc này, điện thoại cạnh giường reo lên.

Cô nhìn, là điện thoại của Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây suy nghĩ rồi vẫn nghe, chắc máy bay của Trương Sùng Quang bên kia đã hạ cánh rồi, anh khàn giọng: “Em dậy rồi à?”

Hoắc Tây không hỏi sao anh lại biết, người giúp việc ở đây đều là con mắt của anh.

Cô thấp giọng ừ một tiếng. Cố ý để lộ sự lạnh nhạt.

Sao Trương Sùng Quang lại không hiểu cô, anh cười nhẹ: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi, mấy hôm nữa anh về rồi!”

Hoắc Tây cúp điện thoại. Cô cúp điện thoại mà thấy dưới chân nóng hầm hập, cô vội vàng đứng lên. Ga giường đỏ hết lên.

Vừa đúng lúc ấy bụng dưới cũng đau đớn, Hoắc Tây ôm bụng, thậm chí cô còn muốn làm thịt Trương Sùng Quang.

Có lẽ vì anh làm quá mạnh, mấy ngày tiếp theo Hoắc Tây không hề thấy đỡ, vì muốn có thai nên cô không dám uống thuốc, cứ trực tiếp chịu đựng như vậy.

Cô nhịn không được đưa Miên Miên về nhà họ Hoắc ở mấy ngày. Ôn Noãn chăm sóc Hoắc Tây.

Hoắc Minh chơi với Miên Miên, sức khỏe Miên Miên không tốt, không thích hợp chơi ngoài sân.

Hoắc Tây vì làm bé con vui nên vung tay bao xung quanh thành phố B một tuần tới cho cục cưng Miên Miên của ông chơi.

Khi Hoắc Tây còn nhỏ cũng không được khỏe nên Hoắc Minh rất có kinh nghiệm chăm sóc Miên Miên.

Hoắc Tây cũng yên tâm.

Vào ngày thứ tư, Hoắc Tây khỏe hơn nhiều, Ôn Noãn chuẩn bị trà chiều hẹn cô uống ở viên phía sau.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1435: Nhưng ánh sáng quá rực rỡ


Là giọng của Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây ném giày xuống đất, mang vào lại

rồi nhìn về phía ghế sa lon.

Trương Sùng Quang đang ngồi ở đó, dù không bật đèn nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ tiều tụy, trước mặt cậu có mấy chai rượu, dưới đất còn thêm mấy chai không nghiêng ngã.

Hoắc Tây khoanh tay trước ngực nói: “Chà, thức sớm vậy!”

Vẻ mặt Trương Sùng Quang lạnh lùng: “Không thể so với luật sư Hoắc được! Sao vậy, chơi bời suốt đêm với tiếu thịt tươi mà vẫn có thế dậy được à? Là vì cậu ta không được hay vì luật sư Hoắc có năng khiếu trời ban?”

Cậu đã nổi giận thật sự, đến cả luật sư Hoắc mà cũng gọi ra miệng.

Hoắc Tây thấy cậu như vậy cũng không chịu thua, cô tự rót cho mình một ly nước nóng, vừa uống vừa châm chọc cậu.

“Tôi quen thuộc với thành phố B! Không giống như Tống giám đốc Trương, muốn uống rượu hoa cũng không tìm được chỗ!”

“Mới sáng sớm, hay là đem một con chó Hybrid về đi, không cần phải khó chịu với người khác nữa!”

Trương Sùng Quang lạnh lùng nhìn cô.

Hoắc Tây thoải mái ngồi đối diện cậu, hai

chân không mang tất gác lên bàn trà nhỏ.

Thắng thế mà, ai lại không khoái trá.

Trương Sùng Quang nhìn chân cô: “Sao thế, dữ dội đến nỗi tất chân cũng rách à!”

“Đúng đó!”

“Cậu gần ba mươi rồi, không thể hiếu được thế lực của tiểu thịt tươi 24 tuối đâu!”

Trương Sùng Quang bẻ bẻ tay: “Cậu ta giỏi vậy sao?”

Hoắc Tây chớp chớp mắt: “Thử một lần mới biết được!”

Trương Sùng Quang tức tới nỗi không muốn đế ý tới cô, thế là đứng dậy đi lên lầu, nhưng mới đi được nửa đường đã bị Lục Thước chặn lại, đêm qua Lục Thước không đi, cố tình ở lại xem trò vui.

Quả nhiên, mới sáng sớm đã cực kỳ đặc sắc.

Cậu biết, muốn trị được Trương Sùng Quang thì phải có chị của mình!

Lục Thước cùng một giuộc với Hoắc Tây, giả vờ như không biết, cười tủm tỉm: “Sao ai cũng dậy sớm thế?”

Trương Sùng Quang huých vai cậu ra đi lên lầu.

Lục Thước mặc áo choàng tắm dày màu trắng chậm rãi xuống lầu, Hoắc Tây duỗi chân

qua: “Xoa bóp cho chị đi! Bận cả đêm chị mệt chết đi được!”

Trước giờ Lục Thước vẫn luôn thân thiết với cô, cậu xoa bóp, suy nghĩ một chút rồi lại hỏi.

“Tính thế nào?”

Cậu hất cằm chỉ vào vị trí trên lầu: “Người đã về, chị đang muốn chọc giận anh ấy à?”

Hoắc Tây đánh cậu một cái.

Cô cười nhạt: “Em nghĩ nhiều rồi! Trên đời này làm gì nhiều chuyện gương vỡ lại lành đến thế.”

Lục Thước cũng cười khẽ, không nói gì.

Trương Sùng Quang đứng trên lầu hai.

Những ngón tay thon dài nắm lấy tay vịn, nắm chặt đến nỗi các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch, cậu nghe Hoắc Tây nói, cô nói làm gì có nhiều chuyện gương vỡ lại lành đến thế.

Khi cô nói những lời này, trông có vẻ khá nguội lạnh.

Trương Sùng Quang không thể nào diễn tả được cảm giác trong lòng mình, trở về phòng ngủ, cậu tựa đầu vào khung cửa, nghĩ đến chuyện sau tết mình phải lập tức quay về Mỹ, vậy thì họ sẽ vần có thể giống như trước đây.

Vui vẻ làm người một nhà của nhau.

Khi đối phương gặp khó khăn, vẫn có thế giúp đỡ lẫn nhau, nhưng sẽ không thể trở thành người yêu.

Ai nấy đều thoải mái.

Hoắc Tây đã làm được, sau khi cậu nói chia tay, cô chưa từng đòi quay lại với cậu.

Cậu biết đã có một khoảng thời gian Hoắc Tây vẩn chờ đợi cậu, chờ cậu hối hận, chờ cậu quay đầu, bởi vì nhà của cậu ở đây, cô luôn cho rằng cậu sẽ quay về.

Nhưng cậu đã không làm vậy, mấy năm nay, cậu chưa từng quay về.

Cô vứt bỏ cậu cũng là chuyện thường tình.

Bây giờ cậu có tư cách gì mà khó chịu?

Xốc lại tinh thần, quay về Mỹ mới là lựa chọn chính xác.

Nhưng khi Trương Sùng Quang thu dọn hộ chiếu, trong lòng cậu khó chịu vô cùng, từ nhỏ cậu đã trải qua mọi đau khố, nhìn thấy mẹ nhảy lầu trước mắt mình, sợ hãi đến thế nhưng cậu vẫn đè nén trong lòng.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1749: Cô muốn nói chuyện


Nhưng thật ra trong lòng cô hơi hốt hoảng.

Hiện tại cô vẫn rất sợ anh, sợ một ngày thú tính của anh bùng nổ.

Cô muốn nói chuyện với anh một lát sau khi mang thai.

Ôn Noãn nhìn vẻ mặt của cô, bà đoán cô đang nghĩ đến chuyện của Sùng Quang, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ hỏi con, tình cảm giữa hai đứa sao rồi?”

Ý của bà là, ở chung với nhau là vì Miên Miên, hay vẫn còn tình cảm. Hoắc Tây hiểu ý của bà.

Cô suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói: “Đầu có! Quan trọng là con không chơi đùa nổi nữa rồi."

Cô nuôi lớn Miên Miên ở nước Anh cũng không sung sướng, Hoäc Tây hiện tại đã khác với Hoắc Tây ở nước Anh, cô đã từng yêu Trương Sùng Quang sâu sắc đến vậy, cũng đã chịu đủ khổ.

Một người cũng là sống, thêm một người, thật ra vẫn là sống.

“Có thêm một người yêu thương Miên Miên cũng không có gì không tốt!” Hoắc Tây thờ ơ nói.

Trong lòng Ôn Noãn hiểu rõ.

Bà hơi xúc động nhưng lại không thể nói nhiều, hai đứa nhỏ đã lớn rồi.

Hoắc Tây nhạt nhẽo uống trà, lúc cô ngước mắt lên thì thấy một bóng người. Là Trương Sùng Quang.

Anh mặc một chiếc áo khoác cực kỳ tinh tế, kéo theo hành lý, nhìn dáng vẻ mệt mỏi đầy bụi bặm của anh, có lẽ anh vừa xuống máy bay.

Hoắc Tây hơi ngẩn ra.

Anh về lúc này thế, anh có nghe được hai người nói chuyện không? Tuy nhiên vẻ mặt Trương Sùng Quang vẫn như thường. Anh đặt hành lý xuống, nhẹ nhàng ôm Ôn Noãn: “Mẹ!

Ôn Noãn vỗ nhẹ mu bàn tay của anh: “Con và Hoắc Tây nói chuyện một lát đi!”

Trương Sùng Quang ngẩng đầu, ngước mắt nhìn bà rời đi, mãi cho đến khi không thấy Ôn Noãn nữa anh mới thu hồi ánh mắt thấp giọng hỏi em thấy đỡ hơn chưa Hoắc Tây: “Em thấy đỡ hơn chưa?”

Hoắc Tây giấu diếm uống một ngụm hồng trà: “Gần khỏi hẳn rồi!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1436: Một người máu lạnh


Trương Sùng Quang đi ra mở cửa, người đứng trước cửa là Hoắc Minh.

“Chú Hoắc.”

Hoắc Minh nhìn cậu một hồi rồi từ từ đi vào, đi đến sô pha khom lưng nhặt hộ chiếu lên, ông ngước mắt hỏi: “Mới về vài ngày mà lại phải đi nữa à?”

Trương Sùng Quang gật đầu: “Cháu đang định thế!”

Hoắc Minh lật xem hộ chiếu, rất tùy ý hỏi: “Là bởi vì Hoắc Tây sao?”

Trương Sùng Quang không trả lời được vấn đề này.

Một hồi lâu sau, cậu mới khẽ nói: “Chú Hoắc, là vấn đề của riêng cháu thôi.”

“Đương nhiên là vấn đề của cháu!”

Hoắc Minh đi đóng cửa lại rồi xoay người đi lại nhìn Trương Sùng Quang: “Lúc cháu còn quá trẻ đã quyết định mục tiêu cuộc sống, tại sao không đi trải nghiệm thêm một chút chứ? Giờ thì hay rồi… dây dưa đến từng tuổi này, đường lui cũng bị thằng nhóc như cháu tự cắt đứt luôn rồi!”

Dù sao thì loại chuyện này đối với người làm

bố cũng không dễ chịu.

Huống chi Trương Sùng Quang cũng là thằng nhóc ông nuôi từ nhỏ đến lớn.

Hoắc Minh châm điếu thuốc lá, sau khi hút nửa điếu, ông nói: “Lúc đầu chú giúp nhà họ Trương, lý do chính mà chú nuôi nấng cháu đúng là bởi vì nhóm máu của cháu. Thế nhưng Sùng Quang bản thân cháu tự sờ lương tâm mình hỏi một chút là những năm đó chú không có xem cháu như con trai sao, hay là dì ôn Noãn của cháu không có yêu thương cháu như con ruột, cô ấy thậm chí còn muốn thương cháu nhiều hơn nữa nhưng bị chú ngăn cản, bởi vì chú cảm thấy bốn đứa nhỏ trong nhà thì nên giống nhau, cũng không thế quá thiên vị cháu.”

“Hơn nữa, cháu lớn nhất, đáng lý ra nên chăm sóc em trai, em gái.”

“Sùng Quang, chú nói có đúng không?”

Trương Sùng Quang gật đầu.

Trái tim cậu càng đau châm chích.

Hoắc Minh tức giận nhìn cậu: “Cháu ra nước ngoài thấy được việc đời, cháu không muốn quản lý Tây Á cũng không có sao cả! Sự nghiệp của cháu thuận lợi thì chú sẽ thấy vui cho cháu! Nhưng nếu cháu muốn vậy thì điều kiện tiên

quyết là cháu không thích Hoắc Tây, cháu không muốn ở bên con bé! Nhưng cháu rõ ràng vẫn thương nhớ trong lòng, rồi lại muốn thoát khỏi cuộc sống như vậy. Sùng Quang, chú hiểu tính cách của Hoắc Tây nhất, con bé chắc chắn sẽ không dề dàng quay đầu lại! Chuyện đã đến nước này, hai đứa nhỏ chú nuôi lớn lại tốn thương nhau, cháu nói thử xem chú có vui nổi không?”

Cuối cùng ông vẫn không nhịn được mắng: “Đồ khốn kiếp, năm mới cũng không đế yên nữa.”

Trương Sùng Quang ở bên ngoài rất uy phong.

Mỗi người đều gọi Tống Giám đốc Trương, nhưng ởtrước mặt Hoắc Minh, dù bị mắng cũng im lặng chịu đựng.

Mũi cậu thậm chí còn cay xè.

Hoắc Minh lại cầm quyến hộ chiếu lên, ước lượng: “Cháu còn trẻ, có chân có tay, cháu có thế đi khắp nơi, dù sao chú và dì òn Noãn cũng không quản nổi cháu nữa, đến khi chú và dì nhắm mắt xuôi tay, cháu trở về đưa bó hoa cúc là được, sau đó trời cao biển rộng, cháu có thể tự do bay nhảy khắp nơi!”

“Chú Hoắc!” Trương Sùng Quang gọi một tiếng.

Cậu có chút xấu hổ!

Hoắc Minh lại trừng cậu một cái: “Đồ khốn kiếp!”

Sau khi nói xong ông lập tức đi ra ngoài, ngoài cửa vang lên giọng ôn Noãn: “Sùng Quang nói sao?”

Hoắc Minh: “Thằng bé dám đi, anh sẽ đánh gãy chân nó!”

Trương Sùng Quang chỉ ngồi đó, cậu cầm hộ chiếu xem, một lát sau cậu gọi một cuộc điện thoại.

“Amy, để kế toán giúp tôi giải quyết tài sản ở Mỹ!

“Đúng, tôi muốn về nước phát triển!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1750: Thấy rất hối hận


Anh đoán ra hôm đó sáng sớm phải đi vội.

Thấy rất hối hận.

Nhưng tình hình ngay lúc đó, là đàn ông thì đều không chịu được.

Hoắc Tây coi như không nghe thấy những lời này, cô muốn đẩy anh ra, nhưng Trương Sùng Quang đã nhẹ nhàng giữ chặt cằm cô, nghiêng đầu hôn cô, dịu dàng hôn.

Dần dần, cô run rẩy trong ngực anh.

Ngay khi tình ái đang lên, Hoắc Minh lại đưa Miên Miên trở về. Cô gái nhỏ đã mấy ngày không gặp bố, nhìn thấy xe liền đòi tìm đến.

Trương Sùng Quang đang lúc quan trọng.

Anh cúi đầu nhìn mình, rồi lại nhìn Hoắc Tây, cô cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Gương mặt mỏng đỏ lên, bờ môi ướt át không tưởng.

Trương Sùng Quang dừng lại một lát, khàn giọng nói: “Anh đi xem một lúc, em ngồi đây đi!”

Nói xong, anh lại hôn cô một cái rồi đi ra phòng khách. Một lúc sau đã vang lên tiếng cười vui vẻ của Miên Miên. Hoắc Tây nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, che mặt, cô chỉ thấy nóng.

Bên kia, Miên Miên chơi ở bên ngoài cả buổi sáng, nũng nịu với bố một lúc đã buồn ngủ rồi.

Cô bé tựa vào vai bố mắt nhắm mắt mở. Cô bé không nỡ ngủ.

Cuối cùng vẫn là Trương Sùng Quang võ lưng cô bé, dỗ cô bé đi ngủ, bé con mới chịu nằm ngủ.

Trương Sùng Quang chỉnh nhiệt độ trong phòng về hai mươi sáu độ.

Anh ôm Miên Miên đi qua đi lại gần mười phút rồi mới để cô bé vào trong chăn, khuôn mặt nhỏ của Miên Miên đỏ bừng, so trước trước đó nhìn khỏe mạnh hơn một chút.

Trương Sùng Quang hôn nhẹ lên trán cô bé.

Anh cẩn thận nhìn đứa con này, gương mặt gần như giống hệt anh, cũng có thể nhìn ra dáng vẻ của Hoắc Tây.

Đây là máu mủ của hai người họ. Nên Hoắc Tây chấp nhận hy sinh vì con bé, cùng chung sống với anh.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1437: Sao lại không được?


Lục Thước khe khẽ thở dài: “Cả người đầy mùi rượu! Hai người ở bên ngoài chắc chắn đã cãi nhau!”

Cậu nói xong lại nhìn cô bé trong lòng mình, tuy cậu rất thưởng thức tính cách đấy của chị, nhưng thưởng thức thì thưởng thức, nếu như là bạn gái thì cậu chịu không nối.

Bản thân Lục Thước là một người đàn ông rất mạnh mẽ.

Mà Trương Sùng Quang, từ nhỏ đã rất nhường nhịn Hoắc Tây.

Cậu hơi thừ người ra, Lục Huân lén lút ngủ tiếp, nhưng trong chốc lát đã bị Lục Thước bắt được, muốn làm chuyện đó với cô ấy, Lục Huân sao cũng không chịu, ánh mắt của cô ấy vô cùng trong trẻo: “Đang ở nhà cậu của anh đó! Để sau được không?”

Sao lại không được?

Lục Thước cũng muốn trêu chọc cô ấy.

Cậu nằm cùng một chỗ với cô ấy, nói đến chuyện kết hôn, Lục Huân bằng lòng nhưng cô ấy muốn tự mình thiết kế áo cưới, Lục Thước đồng ý, nhưng cậu lại không nỡ để cô ấy vất vả.

Lục Huân không thấy vất vả.

Cả đời chỉ kết hôn được một lần như vậy thôi!

Hoắc Tây ngủ cả một buổi sáng, buổi trưa thức dậy ăn cơm.

Thằng nhóc Lục Thước đã mang Lục Huân đi rồi, Hoắc Tây rất bất mãn.

Hiếm khi Tiểu Huân mới tới đây, cũng không ở lại chơi vài ngày!

Mặt già của Hoắc Minh tối sầm lại: “Chỉ biết chơi! Tối hôm qua cái tên nghệ sĩ nhỏ gọi là Bạch Khởi lại leo lên đầu bảng hot search, còn đưa tin cậu ta với một người đàn ông ở bên nhau! Hoắc Tây, con nhìn con xem, bố và mẹ cho con dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn như thế này, mà con suốt ngày cứ biến mình thành bộ dạng nam không ra nam nữ không ra nữ… Người ta còn tưởng rằng con là nam kia kìa!”

Hoắc Tây chẳng thèm để ý: “Trời tối, không thấy rõ thôi mà bố!”

Hoắc Minh hết cách với cô.

Ông cười khẩy: “Khi nào Doãn Tư và Tiếu Hoắc Kiều trở về, đế bọn họ trị con!”

Hoắc Tây giơ tay đầu hàng: “Đừng đừng đừng, con sợ nhất hai chúng nó, một người giả

đứng đắn một người thì mè nheo bám người! Bố à, bổ đế chúng chơi bên ngoài đi, không cần nhớ đến con làm gì, con rất tốt!”

Cô mới nói xong, một ly trà giải rượu đưa tới trước mặt.

Hoắc Tây vừa nhìn thì thấy là Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây nở nụ cười: “Lạ à nha! Tổng Giám đổc Trương của chúng ta cũng biết hầu hạ người khác ư? Là bản lĩnh học được ở Mỹ à?

Ngoài miệng cô nói mát, Trương Sùng Quang cũng không so đo với cô.

Giọng cậu rất nhẹ nhàng: “Tối hôm qua không ăn gì, lại còn uống rượu, có cô bé nào giống em không?”

Hoắc Tây:…

Lúc này Hoắc Minh mới lên tiếng: “Bố và mẹ cũng không phản đối con qua lại với nghệ sĩ nhỏ kia, vấn đề là con xem cậu ta là gì? Cứ lén lén lút lút kiểu này là sao?”

Bàn tay dưới bàn của Trương Sùng Quang siết chặt.

Hoắc Tây uống một ngụm trà giải rượu rồi nở nụ cười: “Quá trẻ, gặm quá non, con sẽ không gieo họa cho người ta đâu!”

Hoắc Minh chỉ vào cô hỏi ôn Noãn.

“Em nói xem con bé giống ai?”

Ôn Noãn nhẹ nhàng vén mái tóc dài, từ tốn nói: “Dù sao thì mọi người đều nói giống anh!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1438: Hoắc Tây nói xong liền rời đi


Hoắc Minh nghe mấy lời bậy bạ này rất khó chịu, ông ngẫm nghĩ, lúc còn trẻ tuy rằng thỉnh thoảng ông cũng muốn tìm kích thích, nhưng chỉ cần Ôn Noãn tức giận thôi là ông lập tức tỉnh lại.

Bây giờ Sùng Quang còn ngồi ở một bên, Hoắc Tây lại trắng trợn thành như vậy.

Chẳng lẽ cô thật sự không còn chút hứng thú nào với Sùng Quang hay sao?

Hoắc Minh cũng lười quan tâm đến chúng!

Sau khi ăn xong, Hoắc Tây còn đau đầu nên ở nhà nghỉ ngơi.

Cô nằm sõng soài trên sô pha, chân vắt ngang trên lưng ghế, còn tay thì chơi trò chơi.

Trương Sùng Quang thay quần áo đi xuống.

Cậu muốn ra cửa đi công chuyện, thấy Hoắc Tây như vậy, cậu dừng bước: “Cậu không đi văn phòng luật à?”

Hoắc Tây cũng không nhìn cậu.

“Không đi! Mong rằng nó nhanh đóng cửa, tôi có thể yên tâm ở nhà ăn bám, như Hoắc Kiều vậy, cậu không biết tôi hâm mộ con bé đến mức nào đâu.”

Trương Sùng Quang mím môi: “Cậu không làm việc, thực ra cũng không sao!”

Thứ nhà họ Hoắc không thiếu nhất chính là tiền.

Hoắc Tây liếc nhìn cậu rồi cười, không nói gì!

Người Trương Sùng Quang hẹn gặp là một ông trùm thị trường bất động sản, ông ta muốn về nước làm tài chính, đầu tiên phải mua một tòa nhà để giữthể diện, lúc bàn chuyện làm ăn cũng có thể hù dọa người khác.

ông ta thực ra đã nhìn trúng một tòa nhà nên buổi tối sắp xếp ăn cơm chung.

Trương Sùng Quang mới về nước, có nhiều tiền nhưng nền móng lại không sâu, người bên ngoài cũng không biết cậu xuất thân từ nhà họ Hoắc.

Trong bữa tiệc, cậu uống rất nhiều.

Nhưng cậu còn trẻ, tửu lượng khá tốt, đi nhà vệ sinh một chuyến lại giống như không có việc gì-

Khi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu dừng bước.

Hoắc Tây?

Không phải cô đang ở nhà sao? Sao lại ở chỗ này xã giao?

Tuy rằng vẫn mặc trang phục đi làm, nhưng rõ ràng trau chuốt hơn bình thường một chút, trên chiếc cố thon dài còn đeo một sợi dây chuyền kim cương, trông rất đẹp mắt.

Trương Sùng Quang vô thức nhìn chằm chằm cô một hồi lâu.

Hoắc Tây dựa vào vách tường đế giảm bớt cơn say, vừa ngước mắt lên liền thấy cậu, cô liếc nhìn cậu, mặt mày ấn chứa sự quyến rũ mà cậu chưa từng thấy: “Tổng Giám đốc Trương!”

Trương Sùng Quang không thích cô như vậy.

Cậu đi qua, từ trên cao nhìn xuống: “Không phải đang ở nhà sao, làm luật sư còn ra ngoài xã giao, còn bị người ta chuốc say như vậy?”

Hoắc Tây uống rất nhiều.

Tuy không có say đến loại trình độ này, nhưng lại nói nhiều hơn so với bình thường.

Cô phất tay: “Không liên quan đến cậu!”

Trương Sùng Quang sầm mặt: “Vậy thì liên quan gì đến ai, tên bám váy tối hôm qua à, sao tên đó không đến che chở cho cậu?”

Đôi mắt hẹp dài đẹp mắt của Hoắc Tây khẽ hé.

Cô cười khẽ: “Tại sao tôi cần cậu ấy che chở chứ? Tôi phải là người che chở cho cậu ấy mới đúng!”

Cô đứng thẳng người, phất tay về phía Trương Sùng Quang: “Dù nói thì cậu cũng không hiếu đâu! Tình cảm của tôi với Bạch Khởi, cậu không hiểu! Người máu lạnh như cậu, sao có thể hiểu được!”

Sắc mặt Trương Sùng Quang tái mét.

Thực ra cậu rất muốn nói chuyện đàng hoàng với Hoắc Tây, ít nhất là phải hòa bình ở chung, dù sao thì ngoài làm người yêu ra thì họ vẫn là người nhà.

Nhưng Hoắc Tây rõ ràng là không thích cậu.

Cô không thích cậu quan tâm đến chuyện của cô.

Trương Sùng Quang nghiêm mặt, đang muốn rời đi thì phía trước có một người nói chuyện thân thiết với Hoắc Tây: “Tổng Giám đốc Hoắc, cuối cùng cũng tìm được cô rồi! Đến đây nào, chúng ta lại uống thêm hai ly nữa… Hai vị bên trong rất muốn làm quen với cô, vừa rồi mọi người đều đang nói chuyện, uống rất vui vẻ, hợp đồng trị giá hai mươi tỷ này sẽ giao luôn cho Tây Á, không cho người khác.”

Hoắc Tây vừa rồi còn giống con mèo say xỉn, lúc này lại nói năng tỉnh táo, nhẹ nhàng.

“Tống Giám đốc Vương nói thật chứ?”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1751: Bạch Khởi đi nước Anh


Anh đứng trên sân thượng, từ từ hút hết một điếu thuốc.

Sau khi ăn cơm lúc chiều tối, Trương Sùng Quang đưa hai mẹ con về biệt thự.

Lúc xuống xe, anh kéo theo hành lý của hai người, cười: “Anh đi công tác mà đồ còn không nhiều bằng hai người đó.”

Lúc lên tầng, anh cũng không để Hoäc Tây động tay, tự mình sắp xếp đồ đạc.

Anh mở vali, tất cả đều là đồ của Miên Miên.

Truyện cổ tích, đồ chơi, đủ loại của con trai.

Trương Sùng Quang nhìn rất lâu, lại nhìn con gái yêu của mình, anh chắc chắn cô bé không được di truyền gen của anh và Hoắc Tây, tính Miên Miên lại giống Hoắc Kiều và Lục U hơn.

Có lễ là được di truyền gián tiếp qua Hoắc Minh Châu.

Nhưng như vậy cũng tốt.

Con gái của Trương Sùng Quang anh không cần cực khổ như vậy.

Bây giờ trong lòng Trương Sùng Quang chỉ muốn sinh một đứa con trai để kế thừa sự nghiệp gia đình, lỡ như Miên Miên không đi làm hoặc không gả được, ít nhất còn có em trai nuôi cô bé.

Người giúp việc ở dưới tầng lên gõ cửa: “Ông chủ, bà chủ gọi ông ăn cơml”

Trương Sùng Quang gật đầu: “Tôi sắp xếp xong chút này rồi xuống!”

Bên ngoài không có tiếng.

Trương Sùng Quang sắp xếp đồ đạc, rửa tay rồi chậm rãi xuống tầng.

Hoắc Tây và Miên Miên đã ngồi trên bàn ăn, chỉ chờ mỗi anh. Miên Miên mềm mại xin: “Bố ơi, ngày mai chúng ta không đi bệnh viện có được không! Lần nào cũng phải bị đâm kim, mông đau lắm.”

Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn Hoắc Tây.

Hoắc Tây cũng rất bất lực, thật ra bình thường đều là Bạch Khởi dỗ, cô chưa từng dỗ được.

Nói đến Bạch Khởi, cô chợt nhớ ra đã một thời gian cô chưa gặp cậu ta rồi.

Bạch Khởi đi nước Anh.

Cô nghĩ, trước khi có thai, có phải cô nên đi thăm cậu ta một chút không.

Đương nhiên cô cũng biết Trương Sùng Quang không thích, anh nghĩ là giữa cô và Bạch Khởi có quan hệ kia, lúc trước cô không giải thích là vì không cần thiết, cũng vì muốn cắt đứt suy nghĩ của anh, nhưng bây giờ muốn sinh hoạt lâu dài thì cần giải thích chuyện này một chút.

Vậy, đợi mấy ngày nữa rồi nói với anh?



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1439: Hoắc Tây, cậu coi tôi là cái gì?


Khi Hoắc Tây xã giao xong cũng đã gần rạng sáng.

Trên bầu trời, sao thưa trăng sáng.

Chỉ là gió đêm luôn rất lạnh, trợ lý khoác thêm áo khoác cho cô, nhỏ giọng nói: “Tổng Giám đốc Hoắc, ông Tống Giám đốc Hoắc biết cô ra ngoài xã giao uống rượu sẽ xót lắm.”

Hoắc Tây khép quần áo lại.

Cô lẩm bấm: “Gan cậu ấy không tốt lắm, tôi có thể thấy cậu ấy đi ra không?”

Xe của cô đậu trước cửa câu lạc bộ, nhưng Hoắc Tây thấy đau đầu nên cô muốn hóng gió một lát, vì thế cô tựa vào tường châm điếu thuốc lá, nhìn điếu thuốc cháy ở giữa ngón tay.

Nhà bọn họ giàu có.

Nhưng trách nhiệm cũng lớn, Hoắc Thị cộng thêm Tây Á tổng cộng có hơn chục nghìn nhân viên, Doãn Tư còn trẻ, Hoắc Thị giao cho cậu bé thực ra đã khó rồi, mà Tây Á bình thường là do bổ cô quản lý, nhưng tuổi tác ông ấy đã cao, dù sao thì cơ thế cũng không gánh nối.

Cô là chị cả trong nhà, có thể mặc kệ sao?

Huống chi, Tây Á vốn là trách nhiệm của cô.

Còn về Hoắc Kiều, cô và Doãn Tư đều sẵn lòng cưng chiều cô bé, dù sao thì trong nhà cũng phải có người sống tự do chứ?

Hoắc Tây cúi nhìn tàn thuốc màu đỏ tươi.

Mái tóc dài màu trà hơi xoăn che khuất nửa bên mặt, chỉ to hơn bàn tay một chút, tỏa sáng óng ánh.

Trợ lý đi cùng cô.

Khi điếu thuốc cháy hết, Hoắc Tây đứng thẳng người: “Đi thôi, chở tồi đến căn hộ bên kia, bổ tôi thấy tôi uổng rượu lại cằn nhằn nữa!”

Cô bỗng nhiên cười: “Tôi thà rằng bố nghĩtòi chơi bời lêu lổng còn hơn!”

Trợ lý do dự một chút rồi khẽ nói: “Thực ra cô hoàn toàn có thể tìm một chàng trai tài giỏi thích hợp để giúp cô san sẻ, huống chi bây giờ nếu trước khi kết hôn làm công chứng đầy đủ thì sẽ không có quá nhiều rắc rối.”

Hoắc Tây cười: “Hôn nhân chính là một rắc rối.

Nói vài ba câu, đã đến trước xe.

Tài xế mở cửa xe cho Hoắc Tây, Hoắc Tây lên xe vẫy tay với trợ lý, sau đó liền ngã vào trên ghế không dậy nổi.

Lão Triệu là tài xế làm việc lâu năm trong nhà nên không khỏi lắm miệng.

Hoắc Tây nhắm mắt lại làm nũng: “ôi chao, cháu đâu phải cố ý uổng say, chú không được nói cho bổ cháu biết đấy!”

Lão Triệu bó tay với cô.

Xe từ từ lăn bánh, phía sau có một người chậm rãi đi ra.

Trương Sùng Quang.

Cậu nhìn chăm chú phương hướng chiếc xe màu đen biến mất, lẳng lặng nhìn hồi lâu… Cậu nghĩ, mỗi lần Hoắc Tây uống rượu có ấm ức hay không, uống rượu xong có rơi lệ hay không, có hận cậu hay không.

Lúc cậu hưởng thụ tự do ở nước ngoài.

Hoắc Tây lại phải gánh vác nhiều như vậy, nhưng cô chưa bao giờ nói với cậu.

Cô luôn giống như đang dạo chơi nhân gian, luôn không thèm đế ý.

Khi khuất bóng người, cô tròng như thế nào?

Hoắc Tây quay lại căn hộ.

Căn hộ rất lớn, nhiều ngày không có người ở nên vừa trống trải lại quạnh quẽ.

Cô mở hệ thống sưởi dưới sàn, nằm trên sô pha đế bình tĩnh lại.

Hệ thống sưởi làm căn hộ dần ấm áp nhưng

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1752: Có hơi mệt!


Trước khi ngủ, Hoắc Tây cứ nghĩ, tối nay sẽ không chạy thoát được.

Bình thường cô khó tính nhưng cô cũng muốn có thai sớm một chút, vì vậy sau khi Miên Miên đi ngủ, cô chủ động dịch qua khẽ ôm lấy Trương Sùng Quang từ phía sau.

“A???”

Ánh mắt Trương Sùng Quang vẫn còn đang nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con gái, nhưng tay thì lại không nghiêm túc.

Hoắc Tây im lặng thừa nhận, cũng không cự tuyệt. Cô chỉ hy vọng tối nay không phải dài dòng như vậy.

Nhưng Trương Sùng Quang sờ một lúc, lại rút tay về, Hoắc Tay vùi mặt vào lưng anh, thấp giọng nói: “Sao vậy, mệt sao?”

Trương Sùng Quang ừ một tiếng: “Có hơi mệt!”

Hoắc Tây im lặng muốn dời về bên kia giường, nhưng mới chuyển động đã bị anh kéo lại.

Trương Sùng Quang khàn giọng nói: “Đi đâu?”

“Ngủ! Ngày mai còn phải dậy sớm đến bệnh viện.”

Trương Sùng Quang không để cô đi, anh cầm tay cô, để cô ôm lấy eo mình, chất giọng khàn khàn của anh trong đêm khuya vô cùng dịu dàng: “Nói chuyện với anh một lúc.”

“Muộn như vậy còn nói gì?”

Trương Sùng Quang lật người lại, ánh mắt sáng rực, anh nhìn cô.

Giữa bọn họ hiếm khi hòa bình.

Không cãi nhau, cũng không có chuyện phiền lòng, thậm chí còn có bảo bối đáng yêu nằm bên cạnh, là đứa con của hai bọn họ.

Trương Sùng Quang khế chạm mặt cô, tùy ý nói chuyện với cô: “Nghe nói dạo này em dưỡng bệnh quen rồi, thích ôm Tiểu Quang lên giường ngủ.”

Hoắc Tây ngụy biện: “Là tự nó lên.”

Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm mấy giây, sau đó khẽ cười, nói theo: “Đúng! Là nó tự mình lên, muốn ngủ với eml”

Vừa nói, lại lật người đè cô. Cũng không phải thực sự muốn thế nào, chí là hôn rồi vuốt ve, gần gũi với cô.

Hoắc Tây để mặc anh hôn, qua một lúc, cô thấp giọng nói: “Không phải nói mệt sao?”

Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm.

Thân thể anh ở trên người cô, cúi đầu hôn môi cô: “Hoắc Tây, anh không nỡ!”

Bọn họ đều muốn mau chóng có đứa nhỏ.

Nhưng, thân thể cô không thoải mái, Trương Sùng Quang muốn để cô nghỉ ngơi.

Huống chỉ, chuyện vợ chồng, anh cũng không muốn một mình mình vui vẻ, còn Hoäc Tây lại không được thoải mái.

Nghĩ đến đây, anh bất giác lại bận lòng. Anh thấp giọng hỏi: “Thật ra, chỉ một chút thôi cũng không thoải mái sao?”

Hoäc Tây ngây người chốc lát mới hiểu ý anh, gương mặt cô ửng hồng, sau đó ôm lấy cổ anh khẽ cắn môi anh: “Đây là hai chuyện khác nhau.”

Trương Sùng Quang biết, cô cũng thoải mái.

Có lẽ nói mấy chuyện gần gũi quá lâu, nhưng lại lo lắng cho cô, không dám làm gì thật, chỉ hôn rồi vuốt ve cũng đủ rồi.

Bọn họ đã đăng ký kết hôn được mấy ngày rồi, nhưng tối nay dường như mới chậm rãi phá băng, Hoắc Tây cũng nguyện ý nói chuyện với anh, tâm trạng Trương Sùng Quang rất tốt, tốt đến mức cảm giác không thỏa mãn về mặt sinh lý kia gần như có thể bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1440: Cô lặng lẽ ngồi vào bàn ăn


Châm lửa rồi ra mở cửa.

Ngoài cửa lại là Trương Sùng Quang, thấy cô lại hút thuốc nên sắc mặt cậu hơi u ám, cậu lấy điếu thuốc đi: “Giỏi quá nhỉ, tôi nhớ khi còn bé cậu cũng khồng có mấy sở thích này! Hút thuốc, uống rượu, đùa giỡn mấy anh chàng nhỏ tuổi… Hoắc Tây, cậu còn có bao nhiêu trò hay mà tôi chưa biết?”

Hoắc Tây uống nhiều quá nên phản ứng

chậm nửa nhịp.

Cô ngượng ngùng nhìn cậu ném điếu thuốc lá, cảm thấy hơi đáng tiếc.

Cô quay trở vào, lập tức ngã nhoài trên sô pha: “Tôi còn tưởng Bạch Khởi!”

Trương Sùng Quang mặc áo măng tô, từ trên cao nhìn xuống cô.

Hoắc Tây mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, loại cổ áo buộc dây, bên dưới mặc một chiếc váy đuôi cá dệt kim màu xanh đen, lúc này cô nằm vắt ngang trên sô pha, lộ ra một đôi chân thon dài.

Trương Sùng Quang rất hiếm thấy đôi chân nào đẹp như vậy.

Nhưng hiện giờ cậu không có tâm trạng thưởng thức, ngược lại nhịn không được mỉa mai nói: “Cậu thích được cậu ta hầu hạ đến thế sao?”

Cậu vừa dứt lời liền lập tức ngồi xổm xuống, vén mái tóc dài của cô lên, muốn nhìn vẻ mặt của cô.

Hoắc Tây đau đầu.

Cô quả thực không muốn đấu võ mồm với Trương Sùng Quang, cò trở mình, vỗ nhẹ khuôn mặt của cậu hai cái: “Cậu ấy hầu hạ tôi rất tốt! Cậu muốn tôi kể chi tiết không? Mười nghìn chữ hay chục nghìn chữ cũng được!”

Trương Sùng Quang nghiến răng: “Không biết xấu hố!”

Hoắc Tây lập tức cười, ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của cậu, nói thỏ thẻ: “Vậy mấy cô gái Tây mà cậu mang về đâu, sao tôi không thấy cậu cưới người ta! Nếu mỗi lần đều cưới, vậy thì cậu phải cưới tận mấy lần lận à?”

Cô làm luật sư nên nói năng rất hay.

Trương Sùng Quang nói không lại cô, thế là quyết định cúi người hôn cô.

Hoắc Tây đau đầu nhưng thân thể lại nhẹ nhàng bay bổng, cô lười phản kháng.

Lúc hôn môi, bàn tay kia của Trương Sùng Quang mơn trớn trên người cô, cô ngửa đầu nhìn cậu, một ngón tay vuốt ve môi cậu: “Rafael năm 98!”

Trương Sùng Quang kéo vớ của cô xuống.

Ngón tay thon dài của cậu rất linh hoạt sờ tới sờ lui khiến cô thoải mái.

Hoắc Tây bỗng ôm lấy đầu cậu, nhẹ nhàng cắn vai cậu, không muốn phát ra âm thanh.

Trương Sùng Quang tìm được môi cô, ngậm mút, khiến toàn thân cô như nhũn ra, cậu lẩm bấm: “Cậu ta hầu hạ tốt, hay là tôi hầu hạ tốt hơn.”

Hoắc Tây bám lấy cổ cậu, hôn cậu: “Mỗi

người một vẻ thôi!”

Cái miệng này của cô thật đáng giận.

Trương Sùng Quang kịp thời rút lui, mặc cô phơi thây ở đó, Hoắc Táy cũng rất khó chịu, cô hé đôi môi đỏ mọng, giọng nói khàn khàn: “Sao vậy?”

Trương Sùng Quang nắm cằm cô, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Táy, cậu coi tôi là cái gì?”

Cậu làm như vậy, cô cũng không phản kháng.

Cậu cũng sẽ không cảm thấy rằng tình cảm của cô đối với cậu lại bùng cháy, chỉ có một loại khả năng là cô thấy sao cũng được, sẵn lòng chơi vài ván với cậu!

Cậu với Bạch Khởi, Hắc Khởi gì đó thực ra không khác gì nhau.

Không, có khác!

Trong lòng cô có tên cỏ non kia, còn Trương Sùng Quang trong mắt cô là một kẻ vô ơn.

Trương Sùng Quang đứng dậy, cởi áo khoác.

Cậu lại nhìn Hoắc Tây, thấy dáng vẻ khó chịu của cô, trong lòng rất sảng khoái.

“Tôi pha trà giải rượu cho cậu! Muốn ăn gì không?”

Hoắc Tây tỉnh táo hơn một chút, cô gác tay lên mắt, chặn ánh sáng.

Sáng quá, chói mắt!

Sau một lúc lâu, cô thốt ra một câu: “Tùy!”

Trương Sùng Quang vào phòng bếp, đồ đạc bên trong rất nhiều, nhưng đa phần đều hỏng rồi.

Cậu bất đầu bận rộn, giống như Lục Thước cậu biết nấu cơm, không đến nửa tiếng đã chuẩn bị xong một bữa cơm gia đình còn có trà giải rượu…



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1753: Vậy thì vẫn là bố


Sáng sớm, Hoắc Tây dậy sớm. Nhưng Trương Sùng Quang còn dậy sớm hơn cô, anh đã dẫn Miên Miên xuống lầy, Miên Miên lấy máu phải để bụng rỗng, anh làm bố cũng phải để bụng rỗng với cô nhóc.

Tiểu Quang ăn thức ăn cho chó, thi thoảng nhìn bọn họ.

Hoắc Tây biết được, cô khẽ nói: “Đến bệnh viện rồi cùng ăn đi!”

Trương Sùng Quang không chịu, anh lấy một bình sữa và một cái sandwich cho cô, bảo cô lên xe ăn.

Miên Miên trông ngóng nhìn.

Trương Sùng Quang ôm con gái, hôn một cái: “Có bố để bụng đói với con còn không được sao, mẹ không giống vậy mẹ mà đói thì nhà chúng ta sẽ không có thêm bé nhóc đâu.”

Miên Miên muốn có em trai hoặc em gái.

Lục Trầm thường hay khoe khoang, nói cậu nhóc sắp có em gái rồi.

Miên Miên nhìn bụng Hoắc Tây, nhỏ giọng nói với Trương Sùng Quang: “Vậy bố à, bố có thể nhanh một chút không, con muốn có em trai em gái trước Lục Trầm!”

Trương Sùng Quang: “...”

Theo anh biết thì Lục Huân đã mang thai rồi.

Dù anh có lợi hại thế nào thì cũng không thể thành công ngay, lại nói, đây là chuyện mà anh nhanh một chút là được hay sao?

Nhìn vẻ mặt anh, Miên Miên bĩu môi: “Vậy thì vẫn là bố của Lục Trầm lợi hại hơn chút.”

Lòng tự tôn của tổng giám đốc Trương bị tổn thương nghiêm trọng.

Anh để Miên Miên ngồi ghế sau, sau đó nhìn mẹ đứa nhỏ, ho khan một tiếng: “Tối nay chúng ta bắt đầu cố gắng, tranh thủ không để thua kém Lục Thước quá

xa: Hoắc Tây cảm thấy anh vẫn còn rất trẻ con. Cái này cũng muốn so đo?

Trương Sùng Quang khế cười, tâm trạng không tệ, anh ngồi trên ghế lái khởi động xe.

Nửa tiếng sau, chiếc xe đi vào bệnh viện, bác sĩ đã đặt hẹn từ trước.

Miên Miên được tiêm và lấy máu.

Co nhóc ngồi trong lòng bố, làm nũng, vùi đầu vào lòng bố không chịu ra.

Lúc tiêm vào mông lại càng khóc lóc đau đớn.

Y tá bật cười: “Bạn nhỏ trông giống với bố thật.”

Trương Sùng Quang cũng cười theo, gương mặt y tá đỏ bừng, cô ấy biết anh, là người trẻ tuổi giàu có bậc nhất ở thành phố B, mới kết hôn gần đây, không ngờ đứa nhỏ đã đi mua nước tương được rồi.

Đợi có kết quả xét nghiệm, Trương Sùng Quang đã Miên Miên đi ăn sáng.

Hoắc Tây không đi theo.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1441: Màn đêm u tối


Màn đêm u tối.

Trong căn hộ lớn và ấm áp như thế mà hai người lại giằng co với nhau, rõ ràng là cả hai đã từng là hai đứa trẻ vô tư.

Rõ ràng khi còn bé, bọn họ làm ổ trong một cái chăn.

Rõ ràng lúc ây, cô bảo với cậu rằng Trương Sùng Quang, đừng sợ.

Nhưng hiện tại… giữa bọn họ, không còn sót lại gì cả, có lẽ tất cả sự bình tĩnh trước đó đều là để tích lũy cho lần bùng nổ này.

Tám năm rồi, Hoắc Tây không quên.

Trương Sùng Quang cũng không thế quên, nếu như có thể quên thì giờ đây cũng sẽ không khó chịu như vậy.

Bọn họ đều tự dạo chơi nhân gian, nhưng đối tượng của họ không thể là lẫn nhau, hoặc là loại tình cảm trong sáng như vậy không thích hợp để chơi đùa, ai cũng có thế, nhưng không thế là Trương Sùng Quang và Hoắc Tây.

“Cậu đi đi!”

Hoắc Tây tỉnh táo lại, cô đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, dáng vẻ tùy ý tựa vào trước

cửa sổ sát đất.

Giọng cô nhẹ nhàng: “Thật mất hứng!”

Trương Sùng Quang vẫn ngồi đó, ngấng đầu lên nhìn Hoắc Táy.

Hồi lâu sau, cậu nhỏ giọng hỏi: “Cậu còn tình cảm với tôi không?”

Cậu thậm chí còn không dám hỏi đó là loại tình cảm gì, vì cậu sợ Hoắc Tây sẽ lập tức phủ nhận, sẽ lập tức từ chối cậu.

Hoắc Tây tựa đầu vào tấm kính trong suốt.

Cô cười nhẹ: “Trương Sùng Quang, cậu muốn nghe đáp án nào?”

Trương Sùng Quang sửng sốt.

Hoắc Tây khó đoán hơn bất kỳ cô gái nào cậu từng gặp, không thế đoán được cô đang nghĩ gì, tính tình cô kiêu ngạo, cô không quan tâm đến những thứ của cậu: vẻ bề ngoài, tài sản, cách hầu hạ cô… Trong mắt cô toàn bộ đều không đáng nhắc tới.

Nhưng cậu phải thừa nhận rằng Hoắc Tây như vậy lại có sức hấp dẫn trí mạng.

Cậu có thể hiểu được, vì sao tiểu thịt tươi gọi là Bạch Khởi kia sẽ theo đuổi Hoắc Táy không buông.

Cô có sức hấp dẫn này!

Trương Sùng Quang là một người đàn ông kiêu ngạo, nhưng Hoắc Tây còn kiêu ngạo hơn.

Mỗi lần cô liếc mắt nhìn cậu, ba phần hờ hững, bảy tám phần mỉa mai đó khiến cậu rất muốn… rất muốn đè cô lên tấm kính này rồi hung hăng giày vò.

Một lúc lâu sau, Hoắc Tây lại nói một cáu: “Cậu đi đi! Sau này đừng tới nữa!”

Trương Sùng Quang cực kỳ khó xử.

Cậu không đi liền, mà dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, lại pha trà giải rượu cho cô một lần nữa.

Làm xong, cậu cầm áo khoác: “Tôi đi đây!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1754: Có thể mượn cô ít tiền không?


Anh ta lên tiếng: “Có thể mượn cô ít tiền không?”

Hoáắc Tây khá bất ngờ, không phải bất ngờ vì Lâm Tòng khó khăn, mà bất ngờ vì anh ta lại nói với mình.

Lâm Tòng nhận ra ánh mắt cô, tự giễu nói: “Cô là người bạn giàu nhất mà tôi tiếp xúc! Hoắc Tây, nói thật, là Thẩm Thanh Liên mắc bệnh, bệnh không chữa

được! Khám không được, nhưng có tiền thì có thể để cô ấy đi thoải mái hơn chút, bây giờ cách gì tôi cũng không có, chỉ hy vọng tiễn cô ấy đi yên ổn!”

Anh ta bỗng cúi đầu: “Tôi có lỗi với tất cả mọi người, nếu có thể đối xử tử tế được với một người, cũng xem như là làm chuyện tốt vậy!”

Hoắc Tây không dám đồng ý bậy bạ với anh ta.

Lâm Tòng cười nhạt: “Có cho mượn hay không đây? Tôi đã từng mượn Trương Sùng Quang, ngay cả mặt mũi anh ta cũng không gặp được, hay nói là đến cả thư ký của anh ta cũng không gặp được! Bây giờ anh ta làm ăn phát đạt rồi, cô quay về bên cạnh anh ta cũng không có gì kỳ lạt”

Hoắc Tây không muốn giải thích.

Nhưng chuyện mượn này này, thì cô cũng đồng ý.

Không phải cô là thánh mẫu, mà là vì nhà họ Lâm bị Trương Sùng Quang hạ bệ, Hoắc Tây không thích đồn người khác đến đường cùng, cô ngẫm nghĩ rồi đồng ý.

“Trên người tôi không có nhiều tiền mặt, đến ngân hàng đối diện đi!”

Lâm Tòng khẽ ngây người.

Anh ta không ngờ, Hoắc Tây sẽ thoải mái như vậy.

Hoắc Tây không nói gì, cô đi đến máy rút tiền đối diện bệnh viện, rút ra hai trăm nghìn tệ trong thẻ đưa cho Lâm Tòng, còn về chuyện cám ơn hay không thì cô không quan tâm.

Tiền của nhà họ Hoắc, có mười đời cũng dùng không hết, hai trăm nghìn cũng không tính là gì.

Lâm Tòng nhìn xấp tiền kia.

Anh ta có chút cảm khái, anh ta nghĩ, Hoắc Tây không phải đồng tình anh ta mà là xem thường anh ta.

Anh ta cũng từng xem như là công tử nhà giàu, nhưng vì Thẩm Thanh Liên mà đem cả gia tộc của bố mẹ làm mất sạch, đến cuối cùng anh ta còn muốn từ bỏ tôn nghiêm, đi mượn tiền người ta.

“Hoắc Tây, có phải tôi vô dụng không?”

Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Anh không vô dụng! Anh chỉ là tai mềm, bị chủ nghĩa đàn ông che mờ, nhưng chỉ cần anh bớt tính anh hùng lại, tôi nghĩ nhà họ Lâm cũng không đến nỗi sụp đổ như vậy.”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1442: Hoắc Tây đẩy cậu ra


Cậu cứ như vậy ôm cô, dán sát người cô, cảm nhận tiếng khóc than rền rĩ đang đánh sâu vào trái tim mình.

Nỗi đau của Trương Sùng Quang đến từ năm hai mươi tuối cậu lựa chọn từ bỏ Hoắc Tây, nhưng quanh đi quấn lại mấy năm nay cậu phát hiện người cậu muốn nhất vẫn là Hoắc Tây.

Cậu không biết làm thế nào để giành lại cô.

Cậu thậm chí còn không biết liệu họ còn có hy vọng nào hay chăng, và cậu chỉ biết rằng trong giờ phút này cậu muốn ôm lấy cô, như thể… như thế họ chưa từng xa nhau, như thể Hoắc Tây vẫn là người sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với cậu.

Cô bằng lòng chia một nửa bên giường với cậu.

Cô bằng lòng chia một nửa bố mẹ cho cậu, cô luôn thích thay tã cho Hoắc Doãn Tư, luôn thích dẫn Hoắc Doãn Tư tới tìm cậu, cô còn thích lôi kéo cậu nhìn Tiểu Hoắc Kiều.

Rõ ràng mọi thứ đều tốt đẹp như vậy.

Rõ ràng, Hoắc Tây là toàn bộ thời thanh xuân của cậu, rõ ràng cuộc sống trong biệt thự đã bù

đắp tất cả đau xót của cậu, có đoạn thời gian đó mới có Trương Sùng Quang hăng hái của ngày hôm nay.

Nhưng cậu lại ném nó đi dễ như trở bàn tay.

Trương Sùng Quang khóc, nước mắt nóng hổi, nóng đến mức trái tim hai người đều bỏng rát.

Hoắc Tây đẩy cậu ra.

Cô khép lại áo tắm, nói nhỏ: “Cậu không trở về, bố mẹ, Doãn Tư, Hoắc Kiều đều có thể chấp nhận cậu, đó là bởi vì người họ mong đợi là con trai, là anh trai, nhưng tôi thì khác, Trương Sùng Quang, tôi có mấy lần tám năm có thế chờ đợi nữa đây!”

“Chúng ta làm người thân đi!”

Không có gì đế tha thứ hay không tha thứ, Hoắc Tây nghĩ.

Nói quá nhiều sẽ thành ra già mồm!

Cô bình tĩnh như vậy, nhưng Trương Sùng Quang lại đau đến gần như mất hết cảm giác.

Cậu rời đi và đóng cửa lại, cô dựa vào cửa, ngửa đầu hơi nhắm mắt.

Hồi lâu sau, cậu xuống lầu ngồi lên xe.

Tài xế đã sớm rời đi, Trương Sùng Quang ngồi ở trên xe, cũng không mở hệ thống sưởi.

Khuỷu tay cậu chống bên cửa sổ xe, ngón

tay thon dài kẹp điếu thuốc, cứ thế mà hút thuốc.

Cậu không biết phải làm gì ngoài việc hút thuốc.

Khoảng chừng hai tiếng sau, một chiếc xe thể thao chạy tới, người trên xe bước xuống khiến mắt Trương Sùng Quang đỏ lên.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1443: Hai mươi tuổi nhảy lầu


Trương Sùng Quang bóp tắt điếu thuốc: “Hoắc Tây ngủ rồi!”

“Thật sao!”

Bạch Khởi cười mỉa: “Vậy rất đúng lúc! Cô ấy sợ lạnh, tôi có thế ủ ấm giường cho cô ấy!”

Nói xong, Bạch Khởi chuẩn bị lên lầu.

Khi đi qua lối vào thang máy, cậu ta thành thạo nhập mật mã.

Hai mắt Trương Sùng Quang đỏ lên.

Bạch Khởi mới chuẩn bị đi vào thì người phía sau chạy tới, tung một cú đấm.

Bạch Khởi bị đánh lui về phía sau vài bước, lưng dựa vào tường.

Cậu ta lau vết máu ở khóe miệng, sau đó cười khẩy: “Không phải anh không cần cô ấy sao? Không phải là anh đã từ bỏ rồi sao? Bây giờ nhìn thấy người đàn ông khác ở bên cạnh cô ấy nên trong lòng anh thấy khó chịu à?

Trương Sùng Quang thở hốn hển: “Cho dù như vậy, cô ấy cũng không phải của cậu!”

“Vậy sao?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Khởi lộ ra vẻ giễu cợt, nhưng cậu ta không nói gì cả, bất ngờ đấm Trương Sùng Quang một đấm.

Trương Sùng Quang bị lời nói của cậu ta kích thích, nhất thời không chú ý nên chịu một cú đấm của cậu ta.

Sau đó hai người đàn ông giống như là hai giống đực man rợ, xông vào đánh nhau.

Mỗi một cú đấm đều muốn đưa đối phương vào chỗ chết.

Nửa tiếng sau, xe cảnh sát tới đưa họ đi.

Bạch Khởi lập tức đội mũ lên, che mặt thật kỹ, Trương Sùng Quang lập tức châm chọc cậu ta: “Sao thế, xấu hố không dám để người khác biết à!”

Bạch Khởi cười khẩy: “Anh mới phải xấu hố! Lúc nào cũng xum xoe trước mặt Hoắc Tây, cô ấy có từng để ý anh không?”

Sắc mặt Trương Sùng Quang khó coi.

Bạch Khởi lại tiếp tục kích thích cậu: “Tôi đưa thuốc cho cô ấy, sau khi uổng rượu cô ấy luôn đau đầu. Cô ấy sẵn lòng đế tôi qua đêm ở đó, còn anh, ngay cả tư cách ở nhà cô ấy cũng không có, còn không biết xấu hổ tỏ vẻ mình là bạn trai chính quy của cô ấy.”

Nói xong, Bạch Khởi hơi khó chịu nói: “Cô ấy sẽ không kết hôn, hết hy vọng đi!”

Thái độ của Trương Sùng Quang rất khác thường, không cãi lại.

Toàn thân cậu đều có vết thương, chật vật ngồi trong xe.

Cậu nhớ lại lời nói của Bạch Khởi: Hoắc Tây

sẽ không kết hôn!

Trương Sùng Quang đưa tay che mặt, Bạch Khởi lại mở miệng: “Anh cho rằng tôi và cô ấy chỉ đơn giản là tình yêu nam nữ thôi sao? Trương Sùng Quang, tôi quen biết cô ấy bổn năm! Năm hai mươi tuổi bố tôi thiếu nợ cờ bạc, mang theo mẹ tôi cùng nhảy lầu, là Hoắc Tây giúp tôi trả hết nợ, cô ấy dùng chút quan hệ đưa tôi tiến vào giới giải trí.”

Hai mươi tuổi nhảy lầu…

Trương Sùng Quang hoảng hốt lắng nghe.

Tại sao, tại sao Bạch Khởi lại có cùng cảnh ngộ với cậu như vậy?

Vậy là Hoắc Tây đã đem Bạch Khởi về, nên Bạch Khởi là một Trương Sùng Quang khác, nên mấy năm nay Bạch Khởi đã thay thế vị trí của Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang hơi ngẩng đầu, hốc mắt hơi nóng lên.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1755: Anh không ngờ


Lầu hai bệnh viện, Trương Sùng Quang đứng trước cửa sổ, yên lặng nhìn cảnh tượng đó.

Lâm Tầm tìm Hoắc Tây mượn tiền, tiền đó dùng làm gì đương nhiên anh biết, anh nghĩ, Lâm Tòng có thể rất ngại nói cho Hoäc Tây, vợ chồng bọn họ gần như không có gì riêng tư, người của Trương Sùng Quang cử đi luôn luôn quan sát bọn họ.

Anh không ngờ, Hoäc Tây lại cho mượn.

Trong lòng cô, Lâm Tòng cũng xem như là bạn sao?

Anh đối phó với bạn cô, trong lòng cô có phải sẽ trách anh không?

Cô và Lâm Tòng, sẽ còn tiếp xúc với nhau không?

Ống quần bị kéo nhẹ, anh cúi đầu, nhìn Miên Miên.

Miên Miên muốn anh ôm, cũng muốn nhìn mây bên ngoài, nói mây rất đẹp.

Trương Sùng Quang nhìn gương mặt nhỏ ngây thơ của con gái, gương mặt u ám mới dần nhạt bớt, đợi đến lúc Hoắc Tây quay về, anh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, thành thục dịu dàng.

Anh đưa giấy tờ của Miên Miên: “Tình hình vẫn tốt!”

Hoắc Tây cầm lấy xem kỹ càng, cô nhìn một lúc lâu, nhẹ nhàng ôm Miên Miên khẽ hôn.

Miên Miên cũng hôn cô.

Trương Sùng Quang lát nữa phải họp ở Tây Á, lúc ngồi trên xe, anh thắt dây an toàn nói: “Em với Miên Miên đến công ty đi! Buổi trưa họp xong, anh đưa hai người đi ăn cơm.”

Miên Miên vỗ tay: “Bố muốn hẹn hò với mẹ.”

Hoäc Tây không nhịn được bật cười: “Học ở đâu ra vậy?”

Ánh mắt Trương Sùng Quang nhìn cô sâu thẳm: “Vậy em có đi không? Chúng †a đi ăn đồ Pháp, nhà hàng đó cũng có thức ăn cho trẻ em không tệ! Đúng... Chính là nhà hàng mà mẹ em mở, em không muốn đánh đàn piano sao?”

Hoắc Tây nhớ lại chuyện cũ, lạnh nhạt nói: “Không muốn đàn!”

Trương Sùng Quang khởi động xe, đánh lái rời khỏi bệnh viện, anh lại cười: “Chuyện cũ năm nào rồi, vẫn còn nhắc nữa! Thật ra cô ấy đàn không hay bằng eml”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1444: Tôi có thể cho cậu một đứa con!


Cậu ta vừa nói vậy, tất cả mọi người đều bị sặc.

Vị đồng chí kia cởi mũ Bạch Khởi ra, cảm thấy vui vẻ: ‘Đây không phải là tiểu thịt tươi nổi tiếng nhất hiện nay sao!’

‘ô, tình cảm còn rất mãnh liệt nữa!’

Lại nhìn một vị khác, đó là một người ưu tú trong giới kinh doanh, lớn hơn vài tuổi.

Người nọ cũng lười quan tâm mấy chuyện này nên điền vào tờ đơn.

“Khi trời sáng, gọi người tới đây nộp tiền bảo lãnh là có thể đi!”

“Nhìn bề ngoài cũng ra dáng ra hình đấy mà đi tranh giành tình nhân làm gì?

Bạch Khởi và Trương Sùng Quang ở trong đồn cảnh sát một buổi tối.

Trời sáng, Bạch Khởi gọi điện thoại, Trương Sùng Quang cũng gọi trợ lý của mình đang ở thành phố B.

Trợ lý của cậu tới trước, rất nhanh đã làm xong thủ tục.

Trương Sùng Quang khoác thêm áo khoác,

cả đại đội ở đây nhiệt tình tiễn khách: “Tổng Giám đổc Trương, lần sau lại đến nhé!”

Trương Sùng Quang mím môi.

Mới đi tới cửa đã thấy một chiếc xe thể thao màu trắng ngừng lại, cửa xe mở ra, điều đầu tiên đập vào mắt là một đôi chân dài, không phải ai khác mà là Hoắc Tây.

Hoắc Tây cũng nhìn thấy Trương Sùng Quang.

Tầm mắt của cô và cậu giao nhau trong chốc lát, sau đó cô đóng sầm cửa xe lại rồi đi về phía bên này, lúc đi qua Trương Sùng Quang, cậu theo bản năng nắm tay cô.

Khi nắm được, cô ngước mắt nhìn cậu.

Giọng Trương Sùng Quang rất thấp: “Cậu chưa nói cho tôi biết, tại sao lại ở cùng một chỗ với cậu ta.”

“Hoắc Tây, có phải vì tôi không?”

Hoắc Tây nhìn cậu vài giây, sau đó nhẹ nhàng hất tay cậu ra, chuyến sang cười nhếch môi, bất cần đời nói: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi! Đừng tự tiện suy diễn vậy chứ Tổng Giám đốc Trương.”

Trương Sùng Quang vẫn cứ nhìn cô.

Hoắc Tây mất kiên nhẫn, nhẹ nhàng hất tóc rồi đi vào.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1756: Vậy lát nữa ăn cơm


Một lát sau, Trương Sùng Quang bỗng nhiên hỏi cô: “Vừa nấy ở bệnh viện không thấy em, đi đâu sao?”

Hoắc Tây gượng cười: “Bụng không thoải mái lắm nên đi vệ sinh"

Vẻ mặt Trương Sùng Quang không đổi. Anh rất dịu dàng nói: “Vậy lát nữa ăn cơm, đừng chọn đồ cay!”

Hoắc Tây ừ một tiếng.

Tại khoa nội trú bệnh viện.

Lâm Tòng cầm hai trăm nghìn tệ về, Thẩm Thanh Liên vui mừng không thôi, khoản tiền này đối với bọn họ hiện tại mà nói chắc chắn là một khoản lớn.

Vốn dĩ cô ta đang đợi chết, nhưng bây giờ cô ta lại có hy vọng sống rồi. Có hai trăm nghìn tệ, cô ta lại thử xem, có thể trị được bệnh mình không.

Vì thế cô ta kéo Lâm Tòng cầu xin: “Lâm Tòng, em cầu xin anh, chúng ta thử lại lần cuối đi! Làm thêm một đợt trị liệu nữa được không?”

Vẻ mặt Lâm Tòng khó khăn.

Một lát sau, anh ta đi đến trước cửa sổ sát đất, yên lặng chơi đùa điếu thuốc trong tay.

Bệnh của Thẩm Thanh Liên, không trị được.

Dù có chữa trị nữa thì cũng chỉ là thêm đau đớn mà thôi, lời đến bên miệng, nah ta vẫn không nói ra thành lời.

Thật ra trong lòng anh ta rất hận cô ta.

Nhưng bây giờ, bọn họ lại như hai kẻ đáng thương, sống nương tựa nhau vậy.

Thậm chí anh ta còn cảm thấy, nếu Thẩm Thanh Liên chết rồi, anh ta cũng không còn suy nghĩ muốn sống nữa, anh ta không yêu cô ta nhưng tình cảm vốn vặn vẹo đáng sợ như vậy.

Thẩm Thanh Liên nhận ra sự im lặng của anh ta, cô ta xuống giường ôm lấy eo anh ta: “Lâm Tòng, em cầu xin anh, em không muốn chết!”

Lâm Tòng biết, cô ta vẫn chưa từ bỏ Trương Sùng Quang.

Cô ta cứ cho rằng, Trương Sùng Quang không đợi được Hoắc Tây sẽ hồi tâm chuyển ý, thì sẽ cần cô ta.

Nhưng cô ta không nghĩ xem, bây giờ Trương Sùng Quang có thân phận gì, chỉ cần anh muốn, trai gái xinh đẹp gì mà không có được chứ?

Anh sẽ muốn một cô gái đã cắt bỏ tử cung không thể sinh con, còn bị ung tra tấn đến mức xấu xí hay sao?



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1445: Chú Hoắc!


Cậu không chịu, mà về thẳng biệt thự, nào ngờ vừa mới đi vào đã thấy Hoắc Minh ngồi trên sô pha, đang uống trà, dường như đang chờ cậu.

“Chú Hoắc!”

Trương Sùng Quang cúi đầu nói, sau đó lập tức che mặt, muốn lên lầu.

Hoắc Minh gọi cậu lại: “Hơn nửa đêm rồi, cháu chơi bời ở đâu? Hoắc Tây đi ra ngoài lêu lống

không trở lại, cháu cũng lêu lổng không trở lại, ha ha, cái nhà này càng ngày càng không giống nhà, sao thế, trong nhà có ma nên các người không ai thèm về, đúng không?”

Trương Sùng Quang đành phải ngồi xuống sô pha.

Hoắc Minh liếc mắt nhìn, người giúp việc lập tức cầm hòm thuốc tới bôi thuốc cho Trương Sùng Quang.

Người giúp việc trông cậu từ nhỏ đến lớn nên thấy rất đau lòng: “Người nào đánh cậu Sùng Quang mạnh như vậy?”

ở trước mặt Hoắc Minh, Trương Sùng Quang đâu có mặt mũi nói.

Cậu cố gắng che giấu.

Nhưng Hoắc Minh đâu phải dễ bị lừa gạt như vậy? Ánh mắt sắc bén của ông nhìn trong chốc lát rồi nở nụ cười: “Tống Giám đốc Trương của nhà ta ở bên ngoài kêu mưa gọi gió, ai dám đánh cháu chứ, nếu như đánh nhau thì cũng là vì tranh giành tình nhân!”

Trương Sùng Quang sờ mũi.

Tâm trạng Hoắc Minh rất tốt, châm điếu thuốc rồi kích động hỏi: “Bạch Khởi nhỏ hơn cháu mấy tuổi?”

Trương Sùng Quang sững sờ.

Hoắc Minh lại cười: “Chú Hoắc đây, cái khác không có, nhưng có một chút kinh nghiệm có thể chỉ dạy cho cháu!”

Ông dừng một chút: “Lúc dì ôn Noãn của cháu còn trẻ được rất nhiều người yêu thích, chú buồn phiền lắm! Làm sao bây giờ đáy, đâu thể ngày nào vợ chồng cũng cãi nhau, vì vậy chúng ta phải nghĩ cách biến tình địch thành người một nhà! Ví dụ như thằng nhóc họ cố kia, chẳng phải chú đã nhận nó làm con nuôi rồi sao, thấy cậu ta gọi Ôn Noãn là mẹ nuôi, chú vui phải biết!”

Vẻ mặt Trương Sùng Quang hiện giờ không thể diễn tả bằng lời.

Cậu không chữa trị vết thương nữa mà đứng dậy: “Chú Hoắc, cháu đi ngủ trước một lát!”

Hoắc Minh gọi cậu: “ơ kìa, chú còn chưa nói xong mà!”

Trương Sùng Quang đã đi lên lầu, dáng vẻ rụt rè quý phái, giọng nói cậu vang lên: “Cháu vẫn chưa muốn có đứa con trai lớn như vậy! Nếu muốn có con, cháu sẽ tự sinh!”

Hoắc Minh khịt mũi: “Cháu tưởng cháu là gái mái đẻ trứng à, cháu có giỏi thì sinh cho chú một đứa đi, chú và dì ôn của cháu đang mong ngóng được ôm cháu lâu rồi. Cháu nói nè, mấy người các cháu không ai bằng Lục Thước hết, âm thầm lặng lẽ làm hết mọi việc, mâu thuẫn trong nhà

cũng được giải quyết tốt!”

Ông càng ngẫm thì thấy càng tức giận: “Sao chú lại nuôi mấy tên vô dụng như các người chứ!”

Trương Sùng Quang đứng lại.

Cậu vô cùng can đảm nói: “Cháu cũng đang suy nghĩ đây, chú Hoắc có muốn đế cho Hoắc Tây sinh con với cháu không?”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top