Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1757: Tiền của anh từ đâu ra?


Thẩm Thanh Liên nhìn Trương Sùng Quang, lại nhìn về phía Lâm Tòng. Cô ta hỏi lại lần nữa: “Tiền của anh từ đâu ra?”

Trương Sùng Quang đi tới, Lâm Tòng biết ngay, mọi chuyện không thể giấu được anh.

Hoắc Tây không thể nói ra điều này, vậy chính là người của Trương Sùng Quang giám sát bọn họ, trong lòng anh ta dâng lên một cảm xúc thê lương, anh ta buộc miệng nói: “Cậu không thể cho chúng tôi một con đường sống à?”

Anh ta chỉ Thẩm Thanh Liên: “Cô ấy đã thành ra như vậy rồi, không sống được mấy ngày nữa! Đúng, cô ấy ngu xuẩn, ngốc nghếch, bây giờ vẫn còn nằm mơ, nhưng tôi sẽ trông chừng cô ấy, không để cô ấy đi tìm cậu nữa.”

Trương Sùng Quang cười rất bình thản. Anh lấy một điếu thuốc từ trong túi ra.

Hộ sĩ ở ngoài cửa nhìn thấy, định bước vào ngăn cản, nhưng bị vệ sĩ ngăn lại ở bên ngoài.

Trương Sùng Quang châm lửa, hút một hơi sau đó vân vê ở sau lưng, anh hỏi Lâm Tòng: “Cậu đảm bảo sẽ không để cô ta tới tìm tôi, nhưng lại sao cậu lại đi tìm Hoäc Tây?”

Lâm Tòng không thể trả lời.

Trương Sùng Quang vân vê điếu thuốc giữa các khoé tay, anh đi tới đi lui trong phòng bệnh, giống như đang suy nghĩ.

Nửa phút sau, anh dừng lại: “Lâm Tòng, tôi và Thẩm Thanh Liên yêu đương nửa tháng, nhưng lúc chia tay tôi đã nói chuyện rất rõ ràng, cô ta bị gãy chân, nhưng dường như cũng không ai lấy dao ép cậu phải lấy cô ta nhỉ? Sau khi ly hôn cậu cũng có thể không cần quan tâm tới cô ta nữa, tên ngốc nhà cậu lần nào cũng quản chuyện của cô ta, quản tới mức khiến bản thân nhà tan cửa nát, cũng khiến cô ta thành ra dáng vẻ như vậy.”

Anh mắng tiếp: “Hai người đều là đồ ngốc.”

Trương Sùng Quang dập tắt điếu thuốc: “Như vậy đi, tôi đưa cậu một khoản tiền, cậu đưa Thẩm Thanh Liên rời khỏi thành phố B, rời đi thật xa! Đừng để tôi nhìn thấy hai người nữa, càng không thể để Hoắc Tây nhìn thấy.”

Nói xong, anh lấy một tờ séc từ trong túi ra.

Anh viết lên đó một dãy số, một triệu.

Khoản tiền này đủ để đưa Thẩm Thanh Liên đi, nếu Lâm Tòng muốn làm lại cuộc đời cũng sẽ có chút tiền vốn, nếu anh ta không thể vực dậy, vậy thì không thể trách người khác được.

Lâm Tòng nhận lấy chỉ phiếu, nhìn vào con số, anh ta lập tức sững sờ.

Trương Sùng Quang chỉnh lại quần áo: “Đừng để Hoắc Tây biết tôi tới đây, cũng đừng liên lạc với cô ấy nữa.”

Nói xong, anh chuẩn bị rời đi, nhưng Thẩm Thanh Liên vẫn không cam lòng, nhìn thấy tờ chỉ phiếu kia, cô ta cảm thấy Trương Sùng Quang vẫn còn chút tình cũ với mình, nếu không, sao anh nỡ bỏ ra một triệu chứ.

“Sùng Quang, Sùng Quang, anh yêu tôi có đúng không?”

“Tôi không đi với Lâm Tòng, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh.”

Cô ta giống như phát điên, không xem chồng mình ra gì. Thế nhưng Lâm Tòng vẫn rất thờ ơ.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1446: Ăn cơm!


Rõ ràng đã một đêm không ngủ.

Nhưng cậu lại ngủ không được, chỉ cần nhắm mắt lại là nhớtới những lời nói của Bạch Khởi, cậu không thể kìm được mà nhớ tới dáng vẻ của Hoắc Tây ở dưới thân thể mình..

Bọn họ thực ra xem như là đã làm được một nửa.

Cậu gần như đã sờ khắp thân thế của cô, chỗ nên sờ và không nên sờ nên sờ đều đã sờ hết.

Trương Sùng Quang vừa nghĩ đã khiến thân thế đau đớn.

Lúc ăn cơm trưa, Hoắc Tây bị Hoắc Minh gọi trở về.

Hoắc Tây ăn mặc trang phục đi làm, không nhìn ra được bộ dạng say khướt và mệt mỏi tối hôm qua chút nào, cô quăng túi công tác lên sô pha rồi dựa vào trên ghế: “Bố, con có việc ở bên ngoài mà bổ gọi điện kiểu này cho con, người khác còn tưởng rằng con là đứa con gái bám váy mẹ, sao con còn mặt mũi nào nói chuyện với khách hàng nữa chứ, con không còn chút uy nghiêm nào hết!”

Hoắc Minh nghe giọng điệu của cô thì nổi giận.

Ông chỉ vào cô rồi nói: “Lên tin tức nữa rồi kìa, chú chó nhỏ mà con nuôi chắc sẽ không cắn người chứ?”

Hết lần này đến lần khác, mỗi lần Hoắc Táy và Bạch Khởi ở cùng một chỗ là lại bị chụp được.

Hoắc Minh cũng không ngốc, đó là vì Bạch Khởi muốn một danh phận!

Hoắc Tây cầm tờ báo lên đọc rồi nở nụ cười: “Nghệ sĩ muốn gả vào gia đình quyền thế chẳng phải rất bình thường ư? Con và Bạch Khởi chỉ là thay đối giới tính cho nhau thôi mà, bố, cậu ấy rất nghe lời, hay là con lấy cậu ấy về đế ở cùng với bố mẹ? Cậu ấy hát rất hay, đế cậu ấy trong nhà sẽ rất sôi nối!”

Hoắc Minh cười khẩy: “Cậu ta có thể sinh con sao?”

Hoắc Tây cười tủm tỉm: “Vậy con cũng đâu thể lấy con gái về! Bố, không hợp tình hình trong nước, không hợp pháp đâu.”

Hoắc Minh gọi người giúp việc: “Mau lấy thuốc hạ huyết áp lại đây!”

Tức chết ông rồi, tức chết ông rồi!

Đúng lúc này, Trương Sùng Quang từ trên lầu chậm rãi đi xuống, cậu thay bộ quần áo ở nhà.

Đẹp trai rạng ngời.

Hoắc Tây không nhìn thì phí nên híp mắt thưởng thức một lát, chỉ thấy cậu đứng ở giữa cầu thang rất nghiêm túc hỏi cô: “Cậu muốn có con? Tôi có thể ở nhà trông nom.”

Hoắc Tây đương nhiên hiểu ý cậu.

Cô nhếch miệng cười rồi trả lời: “Không dám phiền Tổng Giám đốc Trương làm bảo mẫu cho tôi.”

Ánh mắt Trương Sùng Quang vẫn sáng quắc: “Chăm sóc con của mình, sao có thế tính là bảo mẫu được?”

Hoắc Tây cảm thấy không có tí sức lực nào.

Cô miễn cưỡng nói: “Muốn có con thì tìm mấy cô gái Tây kia sinh cho cậu, thời gian của tôi rất quý giá.”

“Không sinh con, chỉ kết hôn làm tình thôi cũng được!”

Khi Trương Sùng Quang nói những lời không biết xấu hổ như vậy mà khuôn mặt vẫn nghiêm trang.

Hoắc Minh ngạc nhiên.

Sùng Quang quả thực là trò giỏi hơn thầy, năm đó dù mặt ông dày đến cỡ nào cũng không dám nói mấy lời này trước mặt bổ mẹ ôn Noãn, ông tự hỏi lại mình có phải đã giáo dục mấy đứa nhỏ quá buông thả rồi hay không.

Vừa định răn dạy vài câu, con gái của ông cũng không biết xấu hổ.

“Động dục thì tìm người khác đi, đừng gây họa cho tôi!”

Hoắc Minh đứng lên, ho nhẹ một tiếng: “Ăn cơm!”

Lúc này Trương Sùng Quang mới bớt nói lại.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1447: Một đêm phong lưu


Hồi lâu sau, Trương Sùng Quang mới nói: “Tạm thời chưa có!”

Ôn Noãn gật đầu, bà nhìn về phía Hoắc Minh hơi lo lắng nói: “Anh quen biết nhiều người, trong số đối tác của anh, chắc sẽ có ai đó xứng đôi với Sùng Quang chứ!”

Suy nghĩ của bà rất đơn giản, Sùng Quang đến nhà bọn họ sinh sống.

Không thế để cậu không có con nối dõi được!

Hoắc Minh nhìn hai đứa nhỏ, cuối cùng gắp cho vợ một miếng cá ngâm giấm, dịu dàng nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta sống tốt là được, nói nhiều cũng chưa chắc được cảm kích đâu! Lỡ như không vui lại chạy ra nước ngoài nữa, đến lúc đó thằng bé thực sự tìm một cô gái Tây sinh ra một đứa con lai, anh thấy em thế nào cũng sẽ khóc cho xem.”

Ôn Noãn lo lắng nhìn Trương Sùng Quang.

Lúc này, Hoắc Tây nói: “Bố, bổ cố hủ quá, mấy cô gái Tây có gì không tốt chứ! Da trắng, từ trên xuống dưới đều rất đầy đặn.”

Hoắc Minh cũng nhìn Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang không cười, cậu chậm

rãi nói: “Tôi thích thuần phương Đông hơn.”

Cậu có ý ám chỉ, Hoắc Tây không thèm để ý tới cậu.

Trương Sùng Quang thích kiểu người gì, cô đã sớm không quan tâm.

Sau khi ăn xong, Hoắc Tây đến phòng khách nhỏ luyện đàn dương cầm trong chốc lát, thực ra sau khi đi làm cô gần như không có thời gian tập đàn, cũng không có tâm trạng đó, xế chiều hôm nay không có việc gì, ánh mặt trời cũng rất tốt.

Cô mặc một chiếc váy dài của của Issey Miyake.

Áo len màu đen, phía dưới là váy lụa trắng bồng bềnh.

Một mái tóc màu trà xõa tung sau lưng.

Cô đàn khúc “Fũr Elise”, luôn tự giải trí và không lấy lòng ai.

Trương Sùng Quang đứng ở cửa, yên lặng nghe một lát.

Đã lâu lắm rồi cậu không nghe Hoắc Tây chơi dương cầm.

Cô rất có tài năng, đàn cũng tốt, nhưng chí hướng của cô không ở đây.

Trương Sùng Quang đi vào, dựa cạnh cây đàn dương cầm, cúi đầu châm điếu thuốc.

Tiếng đàn chưa dứt, Hoắc Tây hờ hững hỏi: “Có việc gì?”

Trương Sùng Quang híp mắt nhìn cô, sau đó tùy ý nói: “Tôi chuấn bị về nước phát triển.”

“Những cô bạn gái kia của cậu sẽ buồn lắm đấy!”

Trương Sùng Quang cảm thấy bất lực, cậu hơi buồn bực, một lát sau cậu mới thầm thì: “Muốn thành lập công ty cần có một đội luật sư, tỷ trọng năm khoảng năm trăm triệu, cậu có hứng thú không?”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1758: Anh ta lẩm bẩm


Trong lòng Lâm Tòng hiểu rõ.

Anh ta lẩm bẩm: “Trương Sùng Quang, cậu điên rồi!” Nói xong, anh ta cười khổ một tiếng.

Tập đoàn Tây Á. Trương Sùng Quang đã “đi họp”, Hoắc Tây bèn đưa Miên Miên tới khu vực nghỉ ngơi chơi, thư ký cố ý tìm tới vài món đồ chơi và những đồ ăn vặt các bạn nhỏ thích ăn.

Miên Miên chơi được một lúc lại bắt đầu nhớ tới Tiểu Quang ở trong nhà.

Cô bé không ở nhà, không biết Tiểu Quang có nghe lời hay không. Nghĩ tới Tiểu Quang, cô bé lại nhớ bố.

Miên Miên ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con nhớ bố nhỏ, lúc nào chúng †a có thể gặp bố.”

Hoắc Tây mỉm cười: “Rất nhanh! Gần đây bố nhỏ của con đang chữa bệnh ở Anh, đợi bệnh của bố con ổn định sẽ có thể quay về, tuy nhiên vào ngày nữa chúng ta có thể qua thăm bố của con.”

Cô kéo cánh tay nhỏ bé của Miên Miên, đặt lên trên bụng mình.

“Ở đây vẫn chưa có bảo bảo, nhân cơ hội này, chúng ta có thể bay tới nước Anh”

Miên Miên nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu bảo bảo không thể ngồi máy bay à?”

Hoắc Tây gật đầu: “Đúng vậy, bảo bảo quá nhỏ sẽ không thể ngồi máy bay.”

Miên Miên vẫn rất kiêu ngạo: “Nghe bố nhỏ nói, trước đây, khi Miên Miên còn là một tiểu bảo bảo đã thường xuyên ngồi máy bay, bay ở trên trời! Miên Miên giỏi hơn những bạn nhỏ khác.”

Hoắc Tây xoa đầu Miên Miên, cười dịu dàng.

“Con nói gì thế?”

Cửa phòng làm việc mở ra, Trương Sùng Quang bước vào, Hoắc Tây ngước mắt lên nhìn anh ,, có hơi ngạc nhiên: “Họp xong rồi à?”

Trương Sùng Quang đi tới, ôm Miên Miên lên.

“Buổi chiều sẽ họp tiếp, trưa nay, anh muốn ăn cơm với Miên Miên của chúng ta”

Miên Miên ôm cổ anh, cô bé rất vui vẻ, có bạn nhỏ nào lại không muốn cưỡi trên vai bố mình chứ?

Trương Sùng Quang bước lên phía trước, Hoắc Tây cầm áo khoác của anh đứng ở phía sau, cô nhìn Trương Sùng Quang ở trước mặt, hình như anh rất thích nghỉ với vai trò của một người bố, hoàn toàn không cần phải học, giống như trời sinh đã biết làm bố.

Bên trong thang máy, cô khẽ hỏi.

Trương Sùng Quang khẽ ừ một tiếng: “Học từ rất lâu rồi! Trước kia đi tìm em trên khắp thế giới nên không có thời gian, nhưng sau này khi quay về thành phố B, anh có tham gia lớp học cho sản phụ sau sinh, những kiến thức sản phụ nên biết, anh đều biết hết.”

Cộng thêm lúc nhỏ anh thường chăm sóc em trai em gái, cho nên động tác rất nhanh nhẹn.

Nói xong, anh thấp giọng: “Học lâu như vậy rồi, không tự tay nuôi lớn một đứa trẻ hình như có hơi lãng phí.”

Miên Miên nghe vậy chỉ hiểu sơ sơ.

Nhưng cô bé rất vui vẻ. Miên Miên nắm tay lại, cỗ vũ cho Trương Sùng Quang: “Bố cố lên!” Trương Sùng Quang vui vẻ bật cười.

Hoắc Tây có hơi bất đắc dĩ, từ sau khi về nước, Miên Miên đã học được không ít thứ trên tivi, hơn nữa cô bé cũng không suy nghĩ gì, muốn nói gì thì nói đó.

Gen di truyền thật đáng sợ.

Trương Sùng Quang nắm tay cô: “Cũng không có gì không tốt!”

Khoảng cách từ Tây Á tới nhà hàng cũng không quá xa, chỉ chừng 1km. Trương Sùng Quang không lái xe.

Miên Miên ngồi trên vai anh , vô cùng vui vẻ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người vô cùng thoải mái.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1448: Cô đổ thẳng ly cà phê


Dáng người cô thon dài, tùy ý dựa vào cũng cực kỳ đẹp mắt.

Trương Sùng Quang trở về, cậu nhỏ giọng nói: “Không nói chuyện công việc nữa, chúng ta nói chuyện riêng đi.”

Hoắc Tây nhướng mày: “ô, chúng ta còn có việc riêng sao?”

Trương Sùng Quang đi về phía trước một bước, một cái chân dài bị kẹp giữa hai chân cô, không biết có phải Hoắc Tây ảo giác hay không , cậu thậm chí còn chen lên phía trước.

Hoắc Tây giương mắt: “Trương Sùng Quang, cậu muốn tìm phụ nữ thì tôi có thể giới thiệu cho cậu.”

Cô đổ thẳng ly cà phê lên quần của cậu.

Đế cho cậu tỉnh táo.

Màu cà phê đậm loang lố lên chiếc quần tây của cậu, may là không nóng lắm, Trương Sùng Quang cũng không quan tâm, chỉ là ánh mắt của cậu có vẻ sâu không lường được.

Hoắc Tây đặt ly sang một bên: “Tránh ra! Đừng có kiếm chuyện với tôi!”

Một giây sau, vai cô bị nắm chặt.

Trương Sùng Quang nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi:

“Tại sao lại giúp Bạch Khởi, bởi vì cậu ta giống tôi, hay là bởi vì những trải nghiệm của cậu ta giống tôi? Hoắc Tây, cậu vẫn yêu tôi phải không?”

Hoắc Tây khẽ cười rộ lên.

“Trương Sùng Quang, mấy năm nay ăn đồ ăn nhanh của nước ngoài làm đầu óc cậu hỏng rồi à? Muốn ăn cái rắm à! Tôi giúp Bạch Khởi…”

Hoắc Tây ghé sát vào cậu, cố ý nói: “Đương nhiên là bởi vì cậu ấy trẻ đẹp, thể lực tốt lại có vốn liếng… Còn muốn nghe không? Tôi không ngại kể cho cậu nghe chi tiết, chúng ta là bạn tốt mà, có thế chia sẻ với nhau.”

Trương Sùng Quang bị cái miệng của cô làm cho tức chết.

Cậu đương nhiên không tin.

Cậu ghen tuông trắng trợn, nhưng cậu vẫn có khả năng phán đoán, trong lòng Hoắc Tây có cậu.

Ngay cả khi cô không thừa nhận.

Hoắc Tây cũng không muốn nói tiếp với cậu nữa, cô đấy cậu ra, đi ra ngoài rồi chậm rãi lên lầu… Trương Sùng Quang không có ngăn cản cô.

ở nhà, cậu không muốn cãi nhau với cô.

Cậu trở về phòng ngủ thay quần, đang muốn xuống lầu thì chợt nghe thấy tiếng ô tô.

Cậu ra ban công nhìn, là Hoắc Tây lái xe ra ngoài.

Trương Sùng Quang lẳng lặng nhìn đuôi xe, một lúc sau, cậu lấy ra một điếu thuốc lá châm lên…

Cả tuần sau, Hoắc Tây không trở lại.

Hoắc Minh gọi điện thoại, cô chỉ cười ha ha rồi kiếm cớ nói bận.

Hoắc Minh cúp điện thoại, nói với vợ và Trương Sùng Quang: “Trong nhà có ma, con bé không chịu về.”

Trương Sùng Quang yên lặng xới cơm cho bọn họ.

Hoắc Minh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng ngẫm lại, vẫn quyết định không nói.

Lúc gặp lại đã là một tuần sau

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1759: Lần đầu tiên gặp


Hoắc Tây đã xem hình của người nọ, chính là người đang ở trước mặt này, anh ta tên là Tân Bá Lai.

Dáng vẻ anh ta rất đẹp trai, nghe nói năm đó anh ta cũng thi đậu một trường đại học rất tốt, sau khi khỏi bệnh thì vừa học vừa đi làm, còn về tám trăm nghìn kia thật ra vẫn còn thừa, số tiền đó đã được Tân Bá Lai đặt cọc mua một căn chung cư nhỏ.

Hoắc Tây cảm thán cho tình người.

Cô nghe nói thư ký An đã rời khỏi thành phố B, cũng đã chia tay với người đàn ông trước mặt này, ngẫm lại cuộc sống của cô ấy cũng không tốt lắm.

Thế nhưng trông người đàn ông trẻ tuổi ở trước mặt này tràn ngập hơi thở thanh xuân, không hề có dáng vẻ của một người mới bị bệnh nặng.

Càng không thể nhìn ra anh ta đã từng nhận được sự giúp đỡ của phụ nữ.

Trông anh ta rất thời thượng, niềm nở.

Có lẽ do ánh mắt của Hoắc Tây quá mức trắng trợn, hơn nữa cô vừa cao ráo lại xinh đẹp, vì thế mặc dù cô đã là vợ người khác, nhưng vẫn khiến cảm giác hư vinh đàn ông của Tân Bá Lai trỗi dậy.

Anh ta cho rằng Hoắc Tây nhìn trúng mình.

Sau đó, quản lý trưởng nhìn thấy Hoắc Tây và Trương Sùng Quang liền vội vàng cung kính nói: “Là cậu chủ và cô chủi”

Hắn nói với Tân Bá Lai: “Đây là con trai và con gái của ông chủ.” Con trai và con gái?

Hai người họ không phải vợ chồng à? Anh ta còn cho rằng hai người là vợ chồng.

Nhưng sau đó, giọng nói than thở của Miên Miên vang lên: “Bố ơi, bên ngoài nóng quá! Miên Miên muốn đi vệ sinh.”

Trương Sùng Quang lập tức đưa Miên Miên cho Hoắc Tây.

Giọng điệu của anh rất dịu dàng: “Em đưa con bé vào nhà vệ sinh đi, anh ra gọi món.”

Hoắc Tây gật đầu.

Đợi hai mẹ con rời đi, Trương Sùng Quang chọn chỗ rồi ngồi xuống, anh lơ đễnh nhìn vào thực đơn, người phụ trách gọi món vẫn là người tên Tân Bá Lai này.

Trương Sùng Quang đọc tên vài món ăn bằng tiếng Pháp, sau đó anh còn gọi một phần thức ăn trẻ con cho Miên Miên.

Gương mặt Tân Bá Lai hiện lên vẻ lúng túng: “Xin lỗi anh, tôi không biết tiếng Pháp.”

Trương Sùng Quang nhướng mày.

Sau đó, anh dùng tiếng Anh, đọc lại tên các món ăn lần nữa rất chậm, cuối cùng nói bằng tiếng Anh: “Bây giờ đã nghe rõ chưa? Làm việc ở một nhà hàng cao cấp như vậy, không thể đến cả tiếng Anh cũng không biết.”

Gương mặt người thanh niên đỏ bừng.

Trương Sùng Quang cảm thấy nói chuyện khắc nghiệt như vậy cũng đã đủ, anh thờ ơ cười nói: “Đúng rồi, người phụ nữ vừa rồi là vợ của tôi! Tôi là con nuôi của bố mẹ tôi.”

Gương mặt của Tân Bá Lai càng đỏ hơn.

Anh ta cảm thấy tất cả suy nghĩ của mình đều đã bị người đàn ông rất có thể diện này biết hết rất rõ ràng... Tuy nhiên như vậy thì sao chứ, có lẽ bọn họ cũng không yêu nhau, không phải vợ của người có tiền đều lén lút tìm người khác ở bên ngoài à?

Vừa nghĩ như vậy, anh ta lại thấy khinh bỉ chính mình.

Tại sao anh ta lại có suy nghĩ như vậy, kể cả bà chủ giàu có đó nhìn trúng anh †a đi chăng nữa, anh ta cũng không thể vì tiền mà bán đi lòng tự tôn của bản thân, trở thành đồ chơi của người có tiền giống như An Nhiên.

Trong lòng anh ta khinh thường An Nhiên.

Chờ sau này, anh ta trở nên giàu có, anh ta sẽ trả lại tám trăm nghìn kia, anh †a sẽ không mắc nợ cô ấy.

Đương nhiên phải chờ anh ta giàu có đã. Bây giờ anh ta đang cố gắng, anh ta phải học xong đã, tìm một công việc có thể diện ra sức làm việc, anh ta sẽ không phải trải qua cuộc sống nghèo khó như

vậy nữa, bởi vì tám trăm nghìn mà mất đi bạn gái của mình.

Hoắc Tây ôm Miên Miên bước ra khỏi nhà vệ sinh liền nhìn thấy biểu cảm đặc sắc của Tân Bá Lai, cô lại nhìn anh ta thêm một lần nữa.

Trương Sùng Quang giống như vô ý hỏi: “Hoắc Tây, em quen anh ta à?”

Hoắc Tây cười nhạt: “Không, không quen! Lần đầu tiên gặp.”

Mặc dù Trương Sùng Quang khắc nghiệt, nhưng anh biết người đàn ông trẻ tuổi này không lọt vào mắt của Hoắc Tây, Hoắc Tây là bảo bối trong lòng bàn tay Hoắc Minh, chỉ cần cô muốn, nam nữ xinh đẹp gì đều có cả.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1449: Hoắc Tây không ra ngoài


Trương Sùng Quang tựa vào cửa nhà cô, trên người mặc một chiếc áo bông màu đen, trên tay xách một túi giữ nhiệt, có vẻ đã đợi rất lâu.

Hoắc Tây không ra ngoài.

Cô nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm.

Cửa thang máy, mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở…

Cuối cùng, cô miễn cưỡng đi ra, lấy thẻ quẹt mở cửa lớn.

Trương Sùng Quang đi vào với cô, cô không có ngăn cản, chỉ đem túi xách ném lên ghế sô pha, cởi áo khoác ra rồi nằm nhoài lên ghế sô pha…

Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ, phía dưới là quần dài màu đen.

Rất nữ tính.

Trương Sùng Quang đặt đồ trong tay lên bàn rồi lên tiếng: ”Tôi pha trà giải rượu cho cậu, ngoài ra còn làm thêm hai món bánh ngọt, đều là món cậu thích ăn khi còn bé?”

Hoắc Tây vẫn nhìn cậu không chớp mắt.

Trong chốc lát, cô nhẹ nhàng nở nụ cười, trong giọng nói vậy mà có chút nũng nịu mà ngày thương không có: “Trương Sùng Quang, hiện tại tôi thích ăn cái gì, cậu biết không?”

Thân thể Trương Sùng Quang hơi cứng đờ.

Cậu quay lại nhìn Hoắc Tây, Hoắc Tây không né tránh ánh mắt của cậu, thậm chí còn nhẹ nhàng đá văng đôi giày cao gót của mình… và sau đó không biết nó đã bắt đầu như thế nào.

Lúc tỉnh táo lại thì cả hai đã hồn nhau.

Trương Sùng Quang ôm eo cô, gần như tham lam cắn nuốt tất cả của cô, tiếng thở dốc không thế kiềm nén quanh quấn trong nhà, âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Mười ngón tay của Hoắc Tây luồng vào mái tóc đen của cậu.

Cùng cậu điên cuồng hôn môi.

Hôn nghiêng ngả lảo đảo, ngón tay cô khẽ ấn một cái, khóa thắt lưng của cậu mở ra, vật nhỏ tinh xảo lóe lên ánh bạc tản ra hai bên, vạt áo sơ mi màu trắng của Trương Sùng Quang tuột ra.

Hoắc Tây ôm cố cậu, hôn môi cậu rồi lấm bẩm: “Tồng Giám đốc Trương, kỹ thuật hôn không tệ.”

Khuôn mặt Trương Sùng Quang ửng đỏ.

Yết hầu của cậu lăn lộn lên xuống, sau đó

liền hôn cô mãnh liệt, cậu ôm cô vào phòng ngủ chính, khắp nơi đều là mùi hương của phụ nữ…

Trương Sùng Quang nâng người cô lên, một tay chổng giường, kích động hôn môi.

Đang lúc nóng bỏng, cùng nhau kết hợp.

Hoắc Tây khẽ vuốt ve khuôn mặt đẹp của cậu, đầu ngón tay chọc vào giọt mồ hôi to như hạt đậu, cô cười khẽ.

Trương Sùng Quang cắn quai hàm, tức giận tấn công cô!

Lúc kết thúc đã là hai giờ sáng.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1760: La to?


Hoắc Tây hiểu ý của anh ta.

Cô thấp giọng nói: “Tôi biết người này, có chút quan hệ với Doãn Tư.”

Chuyện Doãn Tư và thư ký An, Trương Sùng Quang cũng có nghe thấy, nhưng cũng chỉ là nghe thấy, không biết được chỉ tiết như Hoắc Tây, nhưng cũng biết không ít.

Chủ yếu là lão Triệu nhiều chuyện!

Hoắc Tây đã nói như vậy, trong lòng anh ta hiểu rõ, không hề ăn dấm chua nữa.

Một lát sau, phục vụ đưa thức ăn tới.

Bình thường Trương Sùng Quang rất quen với Miên Miên, nhưng trong nhà hàng cao cấp, anh ấy rất kiên nhẫn dạy Miên Miên học cách dùng dao nĩa, người bố trẻ tuổi thấp giọng: “Cố gắng đừng phát ra âm thanh, như vậy không lịch sự.”

Miên Miên ngoan ngoãn ồ một tiếng.

Sau đó cô bé trẻ con nói: “Vậy sau này buổi tối bố cũng đừng la to nữa, Miên Miên phải ngủ, ba cũng không lịch sự.”

Trương Sùng Quang: La to?

Miên Miên vểnh cái miệng nhỏ nhắn: “Bố nói thoải mái muốn chết!”

Trương Sùng Quang:...

Hoắc Tây quả thực không có mặt mũi nhìn người khác, cũng may lúc này người tới ăn cơm dường như là người nước ngoài, nghe không hiểu tiếng Trung lắm, đương nhiên, ngoại trừ quản lý và phục vụ nhà hàng.

Mấy người phục vụ đều nghe thấy!

Hoắc Tây và Trương Sùng Quang xem như là ông chủ nhỏ của nhà hàng, đương nhiên không ai dám biểu hiện ra ngoài, trừ phi không muốn làm việc, cũng khó trách nam chính của sự kiện vẫn phong độ nhẹ nhàng: “Sau này bố sẽ chú ý.”

Miên Miên tỏ vẻ hài lòng.

Người nho nhỏ, chuyên tâm dùng nĩa nhỏ xiên một miếng thịt bò bít tết mềm mại.

Hương vị rất hợp khẩu vị của cô.

Giọng nói siêu cấp đời thứ tư của Nhà họ Hoắc giòn tan: “Bố, lần sau con còn muốn ăn cái này! Bố mua chỗ này đi.”

Hoắc Thiệu Đình thường nói những lời này. Chỉ cần là Miên Miên coi trọng, mual Cho dù Miên Miên muốn Hoàn Cầu Ảnh Thành, Hoắc Thiệu Đình cũng không chút do dự kêu Trương Sùng Quang và Hoắc Doãn Tư cố gắng nhiều hơn, sớm ngày mua lại, Miên Miên thích chơi mà!

Lúc này chỉ là một nhà hàng nhỏ.

Trương Sùng Quang nghe xong thì biết là do Hoắc Thiệu Đình ảnh hưởng, anh ấy liếc mắt nhìn Hoắc Tây, sau đó cười cười: “Bố quá nuông chiều Miên Miên rồi!”

Hoắc Tây mỉm cười. Cô nói với Miên Miên: “Nhà hàng này là của bà ngoại, không cần mual”

Miên Miên mở to hai mắt đen bóng: “Vậy sau này mỗi ngày Miên Miên đều có thể tới ăn sao? Miên Miên còn muốn học nấu đồ ăn ngon như vậy.”

Trương Sùng Quang và Hoắc Tây sửng sốt. Chí hướng của đứa bé này thật lớn!

Trương Sùng Quang vỗ trán nói: “Cũng không có gì không hay, con bé thích là tốt rồi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1450: Buồn cười thật!


Trương Sùng Quang xoay người đè cô lại: “Chúng ta đã như vậy rồi, chẳng lẽ cậu không cho một lời giải thích sao?”

Hoắc Tây mở to mắt: “À! Buồn cười thật! Cậu mang theo đền thờ trinh tiết tới đây à? Chẳng lẽ vừa rồi cậu không có sảng khoái, không có thoải mái ư?”

Trương Sùng Quang nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nghiêm túc muốn ở bên cậu!”

Hoắc Tây vỗ nhẹ mặt cậu: “Muốn ở bên tôi cũng được! Nhưng phải ngoan ngoãn nghe lời, ví dụ như không được tranh giành tình nhân… À, quên nói cho cậu biết, sáng mai Bạch Khởi sẽ mang bữa sáng tới đây, cậu đối xử với cậu ấy tốt một chút.”

Vẻ mặt Trương Sùng Quang cực kỳ khó chịu.

Hoắc Tây đấy cậu qua một bên, duỗi thẳng thân thể, không thèm đế ý nói: “Tôi thấy cậu vẫn luôn quấn quít lấy tôi nên mới phá lệ bố thí cậu

một lần, kỹ thuật khá đấy!”

Trương Sùng Quang cũng là người kiêu ngạo…

Hoắc Tây thực xem cậu như trai bao, khó trách vừa vào cửa cô lại chủ động như vậy, thì ra cô hoàn toàn không coi cậu ra gì, lần quan hệ xác thịt này, cô cũng không có coi ra gì.”

Cậu đứng dậy mặc quần áo.

Chỉ chốc lát sau, cửa đóng sầm lại.

Hoắc Tây trở mình, nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà, thì thào nói: “Chẳng phong độ tí nào! Chỉ có điều, một lần mà có thể giải quyết cả hai, rất tốt!”

Thân thể cũng thoải mái, phiền não cũng không còn.

Hoắc Tây không có để ý đến cảm nhận của Trương Sùng Quang, cậu làm kẻ vô ơn quen rồi, cô lợi dụng cậu một lần thì sao chứ?

Cô thả lỏng nằm trong chăn.

Cô không khỏi hồi tưởng lại thân thể của cậu, kỹ thuật của cậu, còn có thể lực của cậu, không thế không nói đều rất tuyệt vời…

Sáng sớm, cửa căn hộ được mở ra.

Bạch Khởi mang bữa sáng tới.

Buổi sáng cậu ta muốn đi nơi khác quay

phim, cho nên sáng sớm cậu ta muốn tới xem Hoắc Tây một chút.

Vừa vào cửa, cậu ta đã bị chấn động.

Vớ, áo sơ mi nữ, còn có quần lót gợi tình, rải rác ở trên sô pha, chỉ cần nhìn là có thể biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Khởi chạy vội vào phòng ngủ.

Hoắc Tây đang ngủ say.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1451: Cho tới bây giờ


Hoắc Tây cười khẩy: “Tôi qua đêm với ai thì

liên quan gì đến cậu, con nít thì đừng xía vào chuyện của người lớn!”

“Là Trương Sùng Quang phải không?”

Giọng Bạch Khởi lạnh lùng: “Chị ghê tởm anh ta! Nhưng vì để tôi hết hy vọng nên chị ngủ với anh ta! Hoắc Tây, con mẹ nó chị điên à!”

Hoắc Tây cũng không quen với cậu ta.

Cô và Bạch Khởi vốn không có khả năng, cô cho phép cậu ta ở bên cạnh, nhưng cô không cho phép cậu ta công khai mối quan hệ này trước mặt công chúng, và trước mặt bố mẹ cô.

Cô ấy không muốn chịu trách nhiệm với ai.

Từ trách nhiệm… quá nặng nề!

Thời đại này, không phải cứ trả giá bao nhiêu là có thể nhận lại bấy nhiêu.

Hoắc Tây nói thẳng: “Cậu tranh thủ tìm một người phụ nữ kết hôn đi! Đừng suốt ngày nghĩ có hay không! Tôi không giận cậu, mà chỉ là muốn tìm người qua đêm, Trương Sùng Quang rất thích hợp.”

Bạch Khởi tức giận ném chăn của cô xuống đất.

Hoắc Tây hơi nổi nóng: “Bạch Khởi cậu đừng quá đáng!”

Nhưng Bạch Khởi đột nhiên ôm lấy cô.

Cậu ta vùi đầu vào cổ cô, một lát sau vai cô trở nên ẩm ướt, cậu ta khóc.

Trong lòng Hoắc Tây cũng không dề chịu.

Cô vỗ cậu ta: “Đừng khóc! Không sao đâu Bạch Khởi, qua vài năm nữa cậu sẽ nhận ra, tôi chẳng qua chỉ là khách qua đường trong cuộc đời cậu, không ai có thế ghi lòng tạc dạ trong cuộc đời ai cả!”

Bạch Khởi nghẹn ngào: “Chị đừng ở bên anh ta, chị đừng đế anh ta chạm vào chị, chị đừng… chị đừng yêu anh ta! Tôi chịu không nối, tôi thực sự chịu không nổi!”

Từ năm hai tuổi tuổi trở đi, trong toàn bộ cuộc đời của cậu ta chỉ có Hoắc Tây.

Hoắc Tây biết.

Nhưng có ai biết rằng, từ năm cô hai mươi tuổi, cô đã vĩnh viễn mất đi Trương Sùng Quang.

Chiều ngày hôm ấy cô còn chưa kịp chuấn bị tinh thần.

Ráng mây đầy màu sắc bay khắp trời.

Người đưa thư gửi tới một bức thư, là một tấm bưu thiếp được gửi tới từ Mỹ, cô vội vàng mở ra.

Nhưng là bên trong không có ân cần thăm hỏi, không có lời ngon tiếng ngọt, chỉ có mấy câu nói hờ hững: Cậu nói Hoắc Tây, thế giới bên ngoài

rất lớn, cậu không muốn trở về, cậu muốn ở lại Mỹ. Cậu nói, các cô gái bên đó cũng rất nhiều, cậu cảm thấy bọn họ nên suy nghĩ lại, có lẽ bọn họ cũng không phải là thích hợp nhất.

Tấm bưu thiếp đó bị Hoắc Táy đốt.

Từ đó trong lòng cô có một lỗ hổng.

Cho dù tối hôm qua cô và Trương Sùng Quang lăn lộn trên giường mấy lần, hố đen trong lòng cô vẫn còn, vẫn có chút tốn thương, cũng không phải nói xin lỗi, cũng không phải nói hẹn gặp lại, càng không phải chỉ vì quan hệ thế xác một chút là có thể bù đắp.

Trương Sùng Quang không hủy diệt cuộc đời cô,

Cậu chỉ… cậu chỉ hủy hoại tình yêu của cô.

Cô thương yêu Bạch Khởi, cô không muốn Bạch Khởi trở thành như mình, không muốn cậu ta vĩnh viễn chờ đợi trong vô vọng… Cô thà rằng cậu ta hận mình, cũng tốt hơn vĩnh viễn hồ đồ.

Cho tới bây giờ, Hoắc Tây mới chịu thừa nhận.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1761: Hắn coi mình là trai bao!


Hoắc Tây thản nhiên cười, đứng dậy đi vào toilet nhà hàng.

Lúc đi ra rửa tay, trong toilet có người ngoài, khóe mắt của Hoắc Tây đảo qua nhìn thấy là một nhân viên phục vụ, cô khẽ nhíu mày: Bởi vì nhà vệ sinh của nhân viên công tác trong nhà hàng cao cấp này và của khách hàng là tách ra, để giữ phong cách nhà hàng, lúc trước Trương Sùng Quang nói hệ thống ở đây rất lỏng lẻo, cô còn không cảm thấy vậy, nhưng lúc này cô thật sự để tâm.

Cô xoay người, không hề bất ngờ, người nọ là Tân Bá Lai.

Người đàn ông trẻ tuổi kia dùng một loại ánh mắt nóng bỏng rất vi diệu nhìn cô, Hoắc Tây đã từng được vô số nam nữ theo đuổi qua, cô không xa lạ gì ánh mắt như vậy.

Cô đóng vòi nước màu vàng, nhìn chằm chằm người đàn ông trẻ tuổi trong gương: “Có việc gì?”

Tân Bá Lai có chút căng thẳng.

Anh ta nuốt nước miếng một cái, mới nói: “Nếu cô Hoắc có nhu cầu, có thể tìm tôi.” Có nhu cầu, tìm anh ta?

Hắn coi mình là trai bao!

Hoặc Tây nở nụ cười, nàng không biết là vì Doãn Tư bất bình, hay là vì tiểu thư ký đáng thương kia.

Hoắc Tây chậm rãi lau khô tay, nở nụ cười rất nhẹ.

“Có nhu cầu? Anh Tân là chỉ phương diện nào? Là nhu cầu trong nhà hàng hay là nhu cầu khác?”

Trong giọng nói của nàng mang theo một chút ngả ngớn. Khuôn mặt họ Tân kia đỏ bừng: "Hoäc tiểu thư, tôi không phải người như vậy! Hoắc Tây ném khăn giấy đi, liếc anh ta một cái, cười cười rồi rời đi.

Chờ cô rời đi, Tân Bách mới nghĩ ra, sao cô Hoắc lại biết tên anh, có phải vừa rồi cô đã hỏi thăm quản lý về anh không? Hẳn là cô có ý với anh!

Mặc dù trong lòng xấu hổ, nhưng mỗi người đàn ông đều khao khát thành công.

Anh ta biết xuất thân của nhà họ Hoắc, nặn ra một chút trong kế ngón tay, cả đời này anh cũng không cần phấn đấu.

Hơn nữa, cũng không cần đi theo cô Hoäc cả đời.

Đợi đến khi thời cơ chín muồi, anh ta rời khỏi cô, cũng có thể cưới vợ sinh con trải qua cuộc sống của người bình thường.

Tân Bá Lai không muốn bỏ qua cơ hội như vậy.

Anh ta đến hậu trường, lặng lẽ tìm được số điện thoại của Hoắc Tây, kết bạn Zalo.

Bên kia, Hoắc Tây mới trở lại chỗ ngồi, điện thoại đã vang lên một tiếng.

Cô cúi đầu nhìn, hóa ra là một người bạn mới trên Zalo, vừa nghĩ đã biết là ai. Hoắc Tây cười lạnh: “Người này thật sự là tự mình đa tình!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1452: Để tôi nói cho anh biết


Bầu không khí cứng đờ.

Trên mặt Trương Sùng Quang không có chút biếu cảm nào, cậu cứ thế mà nhìn Hoắc Tây, nhìn cô và người khác ôm nhau.

Thật lâu sau, giọng nói cậu khàn khàn: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Hoắc Tây cúi đầu, vỗ Bạch Khởi: “Đứng lên.”

Bạch Khởi không chịu buông tay.

Toàn thân cậu ta run rẩy, nghiến răng, sắc mặt tái nhợt.

Hoắc Tây ngây ngẩn một chút rồi cô lập tức móc ra một bình thuốc nhỏ từ trong túi áo của cậu ta, đố ra một viên thuốc, đút cho Bạch Khởi.

Bạch Khởi cắn chặt răng, đút không vào.

Hoắc Tây gọi Trương Sùng Quang bên cạnh: “Lại đây giúp đi!”:

Trương Sùng Quang giật mình một chút, lập tức đi qua đế Bạch Khởi nằm ngửa ra, sau đó lấy tay nhét vào hàm răng của Bạch Khởi, đế Hoắc Tây đút thuốc vào…

Tim Bạch Khởi đập liên hồi.

Cậu ta nghiêng đầu nhìn Hoắc Tây, trong ánh mắt phát ra ánh sáng yếu ớt.

Giống như là một chú chó con, đang nhìn chủ nhân của mình, Trương Sùng Quang quá quen thuộc ánh mắt như vậy, cậu đã từng nhìn Hoắc Tây như thế, xem cô là cả thế giới của mình.

Những đêm không ngủ được, Hoắc Tây ôm thân thể cậu nói: ‘Đừng sợ, Trương Sùng Quang!’

Bây giờ, vòng tay của cô thuộc về người khác.

Cho dù tối hôm qua thân thể bọn họ thân mật khắng khít, cho dù cậu nhìn thấy dáng vẻ mồ hôi đầm đìa của cô, dáng vẻ động tình không thể tự kiềm chế, nhưng… trong lòng cô, cậu không còn quan trọng nữa rồi.

Cô ôm Bạch Khởi, gọi tên Bạch Khởi.

Giống như cô đối với cậu năm đó!

Năm hai mươi tuổi, bố mẹ Bạch Khởi nhảy lầu trước mặt cậu ta, năm đó cậu ta bị bệnh tim.

Hoắc Tây khẽ vổ về khuôn mặt Bạch Khởi, giọng rất nhỏ: “Trương Sùng Quang, cậu đã sớm thoát khỏi những tháng ngày u tối đó, thế nhưng Bạch Khởi chỉ có mình tòi! Dù cho toàn thế giới vứt bỏ cậu ta thì tôi cũng sẽ không.”

Trương Sùng Quang hoảng hốt, cảm thấy trái tim lại bắt đầu nhói đau.

Rõ ràng cậu rất khỏe mạnh, nhưng Hoắc Tây lại khiến trái tim cậu đau nhức.

Hoắc Tây cúi đầu nhìn chăm chú Bạch Khởi, trong đáy mắt cô, Trương Sùng Quang nhìn thấy sự dịu dàng, đó là thứ mà cậu đã từng có được, khi đó tất cả kiên nhẫn và dịu dàng của Hoắc Tây đều dành cho một mình cậu.

Cậu nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu yêu cậu ta ư?”

Hoắc Tây cho cậu lời nói thật: “Đối với tôi, Bạch Khởi rất quan trọng!”

Trương Sùng Quang từ trên giường từ từ đứng dậy, cậu nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu và cậu ta đã lên giường với nhau chưa?”

Hoắc Tây không trả lời.

Thực ra là không có, đối với cô mà nói Bạch Khởi là một sự tồn tại đặc biệt, thay vì nói Bạch Khởi cần cô, chi bằng nói cô cũng cần Bạch Khởi.

Hoắc Tây lý trí hơn Bạch Khởi nhiều, mối quan hệ này không bình thường.

Cô muốn Bạch Khởi kết hòn, sinh con.

Hoắc Tây nhỏ giọng nói: “Cậu trở về đi!”

Trương Sùng Quang chỉ nhìn cô, lại nhìn Bạch Khởi nằm ở trên giường cô, một lúc lâu cậu mới khàn khàn lên tiếng: “Cậu cứ để cho cậu ta nằm ở trên giường của cậu sao?”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1762: Thật xin lỗi đại tiểu thư


Bản thân lão Triệu cũng có cháu trai.

Là một thằng con trai chân đất, làm gì thơm, mềm như Miên Miên, lão Triệu hấp tấp ôm Miên Miên vào trong ghế nhỏ, bởi vì trong nhà có thêm một cục cưng

như vậy, trên tất cả xe đều có ghế trẻ em. Hoắc Thiệu Đình đã dặn dò, hôm nay lái chiếc này, ngày mai lái chiếc kia. Hơn 10 chiếc xe trong nhà, đều để bảo bối ngồi liên tục.

Lão Triệu cười đến mức nếp nhăn đều nhăn lại, hiếm lạ như thứ gì đó, đợi đến khi mình lên xe mới phát hiện còn chưa mở cửa xe cho Hoắc Tây, lập tức xuống xe: “Thật xin lỗi đại tiểu thư.”

Hoắc Tây oán giận: “Chú Triệu, bây giờ chú đã không còn thương cháu nữa

rồi” Lão Triệu cười ngây ngô: “Trẻ con mới mẻ!”

Hoắc Tây muốn Trương Sùng Quang cùng lên xe, để lão Triệu thuận tiện tiễn một đoạn, nhưng Trương Sùng Quang lại xua tay: “Anh hút điếu hương rồi đi, các em về trước đi! Buổi tối anh sẽ đi đón em và Miên Miên.”

Hoắc Tây gật đầu.

Lão Triệu nhấn ga, Trương Sùng Quang châm điếu thuốc lá, sâu kín nhìn

chiếc xe biến mất trong tầm mắt. Hắn chậm rãi hút một điếu thuốc, đi trở về phòng ăn. Chọn một chỗ ngồi xuống.

Mãi cho đến khi nhóm khách cuối cùng của nhà hàng đều đi hết, Trương Sùng Quang châm điếu thuốc lá... Quản lý có mắt nhìn, biết vị này không thoải mái, vội vàng tiến lên cười: “Thiếu gia Sùng Quang, chúng ta làm không tốt chỗ

nào sao?” Trương Sùng Quang vẫn chậm rãi hút thuốc. Giọng anh trầm thấp: “Việc riêng!”

Nói xong, anh bóp thuốc lá, đi vào phòng ăn phía sau bếp, nơi đó có cái lối đi là tới phòng thay quần áo.

Quả thật, Tân Bá Lai đang thay quần áo.

Người đàn ông trẻ tuổi vừa cài áo sơ mi, vừa thỉnh thoảng nhìn điện thoại,

giống như đang chờ cái gì.

Giọng Trương Sùng Quang hời hợt: “Là chờ vợ tôi trả lời sao?”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1453: Hoắc Tây không mập mờ với cậu


Thứ cậu từng dễ dàng buông bỏ, đến lúc muốn lấy lại, còn khó hơn lên trời.

Hoắc Tây không mập mờ với cậu, cũng khinh thường đùa bỡn tình cảm của cậu, cô thực sự đã buông bỏ… Một chút dịu dàng đã qua cũng không còn sót lại.

Mối quan hệ của bọn họ đã cắt đứt sạch sẽ!

Trương Sùng Quang trở lại biệt thự.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại mở ra một căn phòng ngủ, đó là phòng Hoắc Tây khi còn bé.

Phòng công chúa màu hồng nhạt.

Trên giường lớn màu trắng, để hai cái gối, một cái của Hoắc Tây còn có một cái của Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang đi tới, chậm rãi ngồi xuống.

Cậu nhẹ nhàng vuốt ve tấm ga trải giường, nhớ lại khoảng thời gian đó.

Trước cửa xuất hiện một người, là Hoắc Doãn Tư từ nước ngoài trở về.

Hoắc Doãn Tư mới trở về, đã thấy Trương Sùng Quang mò đến đây, chuyện của Trương Sùng Quang và Hoắc Tây, Lục Thước nói cho cậu ấy biết một ít, cho nên vừa nhìn cậu ấy đã biết chuyện gì xảy ra.

Thực ra Hoắc Doãn Tư biết nhiều hơn Lục Thước.

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo cà vạt, đi vào phòng đóng cửa lại, không cho người ngoài nhìn thấy.

“Sao, hổi hận rồi à?”

Trương Sùng Quang ngước mắt lên, nhìn thấy Hoắc Doãn Tư.

Khi còn bé, Doãn Tư giống ôn Noãn, nhưng lớn lên, lại giống Hoắc Minh tám chín phần.

Hoắc Doãn Tư bắt chéo chân.

Cậu ấy đi thẳng vào vấn đề: “Biết vì sao chị tôi không chấp nhận anh không?”

Trương Sùng Quang không biết.

Hoắc Doãn Tư cúi đầu, từ từ cuộn lại cà vạt, giọng nói bâng quơ: “Anh đi rất nhẹ nhàng, nói chia tay cũng rất nhẹ nhàng, nhưng Trương Sùng Quang, trên đời này không phải chỉ có một mình anh sống không dễ dàng đâu! chị tôi bị rối loạn đông máu, lúc chị ấy sinh ra đã phải ở phòng thí nghiệm hai năm, cái mạng nhỏ của chị ấy là dùng vồ số tâm huyết mới bảo vệ được, chị ấy còn mắc chứng tự kỷ, cái nào tính ra không đắt hơn anh? Nhưng những năm anh phụ chị ấy, bố mẹ tôi nói gì anh chưa? Họ đều xem anh như con ruột nhưng còn anh thì lại phụ bạc chị của tôi.”

“Phải, tình cảm không thế miễn cưỡng.”

“Nhưng sau khi anh nói chia tay, chị tôi tự kỷ hai năm! Chị ấy không đi tìm anh, không yêu cầu anh giải thích, chị ấy chỉ lặng lẽ chữa bệnh, lặng lẽ quên anh. Từ khi anh nói chia tay, chị ấy đã không còn ở lại căn phòng này, đồ đạc cũng không ai dám đụng vào. Trương Sùng Quang, trong nhà chúng ta có ba đứa con, thoạt nhìn là Hoắc Kiều được sủng ái nhất, nhưng chúng ta đều biết,

trong lòng bố tôi chị ấy quan trọng nhất. Chị ấy là kết tinh tình yêu của bố mẹ tôi, còn tôi và Hoắc Kiều là sản phấm của hôn nhân, anh đã hiếu chưa… Anh hiếu cái rắm ấy!”

Dựa vào cái gì, công chúa nhà họ Hoắc lại bị đổi xử như thế.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1763: Chuyện này có liên quan gì đến anh ta?


Tân Bá Lai sửng sốt một chút.

Trương Sùng Quang buông anh ta ra, đụng người vào tủ quần áo.

Anh chỉnh lại quần áo, ngữ khí càng nhạt hơn một chút so với lúc trước: “Nghe nói Hoắc Doãn Tư chưa, em trai của Hoắc Tây, cũng chính là tổng giám đốc mới của Hoắc thị, người ta gọi là Tiểu Hoắc tổng?”

Tân Bách từng nghe qua, anh ta biết đó là một người đàn ông có giá trị ngàn tỷ.

Chuyện này có liên quan gì đến anh ta?

“Doãn Tư thích An Nhiên... họ Tân, ngẫm lại tiền thuốc men của anh lấy đâu ra, là phụ nữ dùng tình cảm đổi lấy? Tiền kia anh trả chưa? Sao còn mặt mũi ở chỗ này câu phú bà?”

Sắc mặt Tân Bá Lai tái nhợt.

Tay anh ta ôm ngực, gần như không dám nhìn người đàn ông trước mặt.

Khóe miệng Trương Sùng Quang nhếch lên một nụ cười lạnh, anh bỗng nhiên kéo cánh tay người họ Tân qua, viết xuống một dãy số điện thoại trên cánh tay anh ta, đầu bút nhọn gần như chạm vào da thịt, nhưng Tân Bá Lai không dám phản kháng.

Trương Sùng Quang viết xong, vặn bút vàng.

Anh nhìn xuống từ trên cao, rất kiêu ngạo, nói: “Hai giờ sau gọi tới số này!”

Tân Bá Lai không hỏi kỹ.

Anh ta biết mình không phản kháng được, người đàn ông trước mặt quá lớn mạnh, anh ta biết Trương Sùng Quang... một doanh nhân mới nổi đáng sợ.

Trương Sùng Quang không thô bạo, lúc đi ra ngoài thậm chí là phong độ nhẹ nhàng.

Quản lý và mấy nhân viên ở cửa, nhìn thấy ổn, thở phào nhẹ nhõm.

Chờ người rời đi, bọn họ mới hỏi Tân Bá Lai: “Có phải anh đắc tội với tổng giám đốc Trương không?”

Tân Bá Lai sao có thể nói mình quyến rũ vợ người ta, anh ta mơ hồ nói: “Một vài chuyện khác, tôi nợ tổng giám đốc Trương ít tiền.”

Quản lý cũng rất bất ngờ, nhưng anh ta cũng thông minh, không hỏi nhiều. Tân Bá Lai thu dọn một chút.

Anh ta rời đi, ra bên ngoài ghế công viên ngồi rất lâu, anh ta chậm rãi xắn ống †ay áo lên, trên đó có con số Trương Sùng Quang viết.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1454: Người giúp việc muốn trả tiền


Đến khi cậu đi ra ngoài, trong nhà yên lặng, chỉ có dưới lầu vang lên một ít tiếng động, Hoắc Kiều trở về từ nước ngoài, đang phát đồ cho người giúp việc trong nhà, cô bé mang theo mặt

nạ dưỡng da còn có ít mỹ phấm dưỡng da.

Người giúp việc muốn trả tiền.

Hoắc Kiều cười híp mắt xua tay: “Không cần đâu! Đều là Hoắc Doãn Tư giúp em mang về.”

Trương Sùng Quang nhìn cô bé.

Hoắc Kiều ngửa đầu nhìn cậu, cười nhạt: “Anh Sùng Quang.”

Trương Sùng Quang khẽ gật đầu, nhưng khóe mắt cậu hơi ướt át, cảm thấy vô cùng xấu hổ… Hoắc Kiều là em gái nhỏ nhất của cậu, ngây thơ đáng yêu, cô bé vẫn gọi cậu là anh Sùng Quang.

Nhưng trong lòng cậu biết, cậu không xứng!

Trương Sùng Quang bỗng nhiên xuống lầu, lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.

Hoắc Kiều gọi cậu lại: “Anh Sùng Quang, anh đi đâu vậy?”

Cổ họng Trương Sùng Quang căng thẳng, một lát sau, cậu sờ tóc cô bé: “Anh đi tìm chị em.”

Hoắc Kiều vẫn cười.

Trương Sùng Quang ngồi trên xe, hít thở sâu, sau đó khởi động xe.

Lúc Hoắc Tây mở cửa, rất bất ngờ: “Sao cậu lại tới nữa?”

Lúc này trong phòng có tiếng động, Trương

Sùng Quang nhìn thoáng qua, là bác sĩ và một trợ lý.

Hoắc Tây thì thầm: “Có việc gì thì hồm khác nói!”

Trương Sùng Quang lại không đợi được nữa, cậu nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Mấy năm đó, có phải cậu… có phải cậu đã rất vất vả không?”

Hoắc Tây đoán là Doãn Tư nói.

Cô nói một cách dửng dưng: “Đều đã trôi qua! Chuyện lâu như vậy rồi không cần phải nhắc lại, hơn nữa bây giờ tôi sống rất tốt.”

Trương Sùng Quang tiến lên hai bước, ôm cô vào lòng trước khi cô kịp phản ứng.

Môi của cậu dán sát vào cố của cô, giọng nói khàn đặc: “Hoắc Tây, tôi không dám hỏi cậu có yêu tôi hay không, tôi muốn hỏi cậu… Có hận tôi hay không?”

Cậu sợ nhất chính là cô không còn một chút tình cảm nào với cậu.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1764: Ngẫm lại


Nửa giờ sau, anh ta gõ cửa căn phòng kia, người mở cửa cũng không phải Trương Sùng Quang mà là một người phụ nữ xa lạ, bộ dạng rất tệ, cơ thể mập. mạp, quần áo là loại thổ kim

Trên tay đeo nhẫn kim cương ít nhất 8 carat.

Người phụ nữ cười, lộ ra lợi.

Cô quan sát Tân Bá Lai từ trên xuống dưới, cuối cùng vẫn rất hài lòng, nói như ban ơn: “Vào đi!”

Tân Bá Lai bối rối.

Người phụ nữ ngồi xuống sô pha, chân duỗi ra lộ ra tơ đen, cô từ một bên rút ra mấy xấp tiền vạn tệ, đập tới hướng bên này, từng xấp từng xấp, tiện tay ném một cái chính là mấy chục vạn.

Người phụ nữ căn bản không thèm để ý, thấy anh ta bất động, lại đập tiền mặt tới giống như ngọn núi nhỏ.

Dưới chân Tân Bá Lai, chất đống hơn hai triệu.

Cổ họng anh ta hơi chuyển động, khép hờ cửa lại, anh ta chậm rãi đi tới bên cạnh người phụ nữ, nghe mệnh lệnh của người phụ nữ theo cách cô ta thích để lấy lòng cô ta.

Người phụ nữ gần năm mươi tuổi, dục vọng mãnh liệt.

Cô hài lòng với vẻ ngoài của tên trai bao này, nhưng cảm thấy anh ta không đủ sức, lấy một vài viên thuốc bổ ra, đút cho anh ta, quả thật đại bổ, sắc mặt Tân Bá Lai đỏ bừng cũng không quản dưới thân là mỹ nữ hay là heo mẹ.

Hai mắt anh ta đỏ bừng, giống như điên rồi.

Phòng bên cạnh, Trương Sùng Quang ngồi trên sô pha, lẳng lặng thưởng thức hình ảnh trên màn hình.

Một ly rượu vang đỏ trong tay anh. Không uống, chỉ để ăn mừng.

Anh nhìn người đàn ông quyến rũ vợ mình, hiện tại vì hai trăm vạn, giống như là một con chó, nhẹ nhàng cười lạnh.

Tân Bá Lai bị hủy rồi.

Đối với loại người đàn ông như anh ta mà nói, chỉ cần bỏ ra một chút thể lực, là có thể đạt được phú quý to lớn, làm sao từ chối được?

Sau vài lần, con người sẽ phết

Cho dù về sau không dựa vào da thịt kiếm tiền, trong tay anh nắm thứ này, còn có thể bảo con chó này nhổ ra toàn bộ số tiền kiếm được!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1455: Hoắc Tây gật đầu


Dù là một chút ánh nhìn của cô cũng được.

Đúng lúc này, bác sĩ và trợ lý của Bạch Khởi đi đến.

Nhìn về phía bên này có chút không được tự nhiên.

Hoắc Tây đẩy Trương Sùng Quang ra, cô hỏi bác sĩ: “Cậu ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ nhẹ giọng nói: “Vấn đề không nghiêm trọng! Nhưng cậu ấy thực sự cần một môi trường sống ổn định, luật sư Hoắc, đề nghị lần trước của tôi với cô, mong cô hãy suy nghĩthêm một chút.”

Hoắc Tây gật đầu.

Trợ lý của Bạch Khởi tiễn luật sư đi, đứng ở

cửa nói vài câu.

Trương Sùng Quang nhìn Hoắc Tây: “Cậu có thể vì tâm trạng của cậu ta, vì sức khỏe của cậu ta mà kết hôn không?”

Hoắc Tây không có sức lực dây dưa với cậu.

Cô thì thầm: “Đó không phải là chuyện của cậu.”

Sắc mặt Trương Sùng Quang không tốt.

Hoắc Tây thở dài: “Cậu về trước đi! Trương Sùng Quang, người không có tư cách yêu cầu tôi nhất là cậu.”

Cô mà chịu chấp nhận thì có khi có mấy đứa con rồi.

Lúc đó thì còn liên quan gì đến cậu nữa đâu?

Trương Sùng Quang nhìn cô chăm chú, nhìn quầng thâm mắt của cô, cuối cùng vẫn rời đi.

Trợ lý quay lại, muốn hỏi gì đó.

Hoắc Tây xua tay, cô ngồi xuống sô pha, sau đó lật tạp chí: “Sau này chăm sóc cậu ấy thật tốt, đừng để cậu ấy chạy lung tung.”

Trợ lý gật đầu đồng ý.

Hoắc Tây hơi thơ than: “Thực ra Trương Sùng Quang lựa chọn không sai.”

Nói xong lòng cô nhẹ hẳn, cô nở nụ cười.

Đêm đó, Bạch Khởi rời khỏi căn hộ của cô.

Ngồi một mình trong căn hộ, Hoắc Tây mở một chai rượu vang đỏ rồi từ từ uống.

Cô châm một điếu thuốc lá.

Đặt ở trên quầy bar, nhìn nó lẳng lặng cháy hết.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1456: Cửa xe mở ra


Hoắc Tây không tham gia cuộc vui đó, cô

lẳng lặng nhìn vài giây rồi rời đi sớm.

Tài xế đã sớm chờ ở dưới lầu, thấy Hoắc Tây xuống vội vàng mở cửa xe.

Hoắc Tây lên xe.

Tài xế đang chuẩn bị đóng cửa xe thì một bàn tay mạnh mẽ giữ lại cửa xe, Hoắc Tây giương mắt nhìn lên, là Trương Sùng Quang.

Lão Triệu rất khó xử.

“Cậu Sùng Quang, cậu không lái xe đến à?”

Giọng Trương Sùng Quang rất trầm: “Chú Triệu, cháu muốn đi nhờ xe.”

Lão Triệu nhìn Hoắc Táy.

Hoắc Tây biết Trương Sùng Quang muốn dây dưa với mình, nên dứt khoát tựa vào ghế sau xe, nhỏ giọng nói: “Đế cho cậu ấy lên xe đi!”

Cô nhích vào bên trong: “Về nhà cũ.”

Lão Triệu thở dài, khi Trương Sùng Quang lên xe, cậu đóng cửa xe lại.

Bên trong xe, bầu không khí vừa kỳ lạ vừa mập mờ.

Hoắc Tây thích dùng nước hoa hương mộc, lúc này một nam một nữ ngồi ở ghế sau, tăng thêm vài phần hứng thú.

Hoắc Tây chống tay lên cửa số xe, hờ hững hỏi: “Có việc gì?”

“Tại sao không nghe điện thoại của tôi?”

Hoắc Tây nở nụ cười: “Thú vị à nha! Cậu là gì của tôi vậy Trương Sùng Quang, sao tôi phải nghe điện thoại của cậu?”

Trương Sùng Quang gằn từng chữ.

“Dựa vào đêm đó chúng ta xảy ra quan hệ, dựa vào việc cậu để cho tôi làm ba lần.”

Lão Triệu ở phía trước mất bình tĩnh, mặt già vừa đỏ vừa nóng.

Cậu Sùng Quang đang nói cái gì thế, cái gì ba lần không ba lần, hai đứa nhỏ này cũng quá… cũng quá ấy.

Da mặt Hoắc Tây có dày hơn nữa cũng không chịu được sự giày vò như vậy.

Cô cười khấy: “Chẳng lẽ cậu tổn chút sức lực, còn muốn tôi chịu trách nhiệm sao! Tổng Giám đốc Trương đâu có vẻ là người bảo thủ như vậy?”

Giọng Trương Sùng Quang trầm thấp: “Nếu tôi muốn cậu chịu trách nhiệm thì sao?”

“Vậy cậu xếp hàng đi! Nhớ lấy số nha!”

Cậu bị cái miệng này của cô làm cho tức muốn chết, dứt khoát nắm chặt cằm cô, hôn lên.

Hoắc Tây uống rượu.

Nhưng hơi say cũng không tính, cậu hôn cô,

cô cắn môi cậu, Trương Sùng Quang ngước mắt lên nhìn: “Đêm đó, cậu không lạnh nhạt như vậy.”

Hoắc Tây vỗ khuôn mặt đẹp trai của cậu: “Bây giờ tôi không có hứng thú!”

Cô lại kêu lão Triệu: “Lái xe vào đồn cảnh sát!”

Lão Triệu cảm thấy công việc này không dề làm, đều là đứa nhỏ ông nhìn lớn lên, bây giờ ở ghế sau làm xằng làm bậy!

Ông ấy đã lớn tuối và không thế chịu được sự kích thích này.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1765: Hoắc Tây thật sự cạn lời


Nhà họ Hoắc.

Hoắc Minh rất thích ăm bồng trẻ con, nên khi về nhà Hoắc Tây gần như không có cơ hội chạm vào Miên Miên.

Ngày xưa đối với Hoắc Tây bọn họ thì luôn yêu cầu độc lập, đến lượt Miên Miên thì đều dẹp hết.

Bây giờ thì Hoắc Minh lúc nào cũng nói: “Miên Miên của chúng ta còn nhỏ xíu, độc lập cái gì!”

Hoắc Tây bắt bẻ: “Lục Trầm cũng có lớn hơn bao nhiêu đâu! Bố cũng yêu cầu như vậy mà.”

Hoắc Minh hơi sững lại: “Con trai thì phải nghiêm khắc hơn!”

Hoắc Tây thật sự cạn lời.

Thật ra cô cũng thương Miên Miên, Trương Sùng Quang cũng chiều con bé, đến người lớn trong nhà cũng cưng, nhưng cô sợ con bé vì quá được bao bọc cưng chiều nên sẽ trở nên ngây ngô, không hiểu chuyện đời.

“Con cháu trong nhà chúng ta sẽ không bị chiều hư đâu!”

Hoắc Minh thì ôm Miên Miên, hỏi con bé hôm nay đi bệnh viện tiêm có sợ không, mông nhỏ còn đau không?

Còn Ôn Noãn ở bên cạnh đút táo nghiền cho cô bé. Hoắc Tây là đứa con gái đầu lòng của họ, còn Miên Miên là đứa cháu gái đầu tiên, thêm việc đây là con của cô và Trương Sùng Quang, nên lại càng thêm thân thiết.

Hoắc Minh chạm vào khuôn mặt nhỏ trắng bóc của Miên Miên, cười nói: “Bà ngoại của con bình thường không dễ gì đi hầu hạ người khác đâu.”

Ông còn chưa được như vậy bao giờ, thường ngày đều là ông đi chăm sóc Ôn Noãn.

Ôn Noấn liếc nhìn ông: “Ông toàn nói xàm! Mấy đứa Hoắc Tây bị ông dạy đến nổi tung hoành ngang dọc, bây giờ đến Miên Miên nữa rồi.”

Hoắc Minh cười nhẹ.

Dù tuổi đã lớn, nhưng Hoắc Minh vẫn rất hấp dẫn, ông dựa vào ghế sô pha, đưa tay giữ nhẹ eo của Ôn Noãn.

Ôn Noấn còn tính nói ông vài câu, nhưng quay lại nhìn thấy đôi mắt ấm áp của chồng mình.

Bà cũng thôi không nói nữa. Quay qua thì nghe giọng nói ngọt ngào của Miên Miên: “Miên Miên không sợi Mông nhỏ cũng hết đau rồi! Bố còn dẫn con với mẹ đi ăn bít tết, Miên Miên còn muốn đến thêm lần nữa.”

Ôn Noãn nghe thế liền biết, chỗ con bé bảo chính là nhà hàng Pháp của bà.

Khi còn trẻ, thỉnh thoảng bà có đến đây đàn.

Mấy năm nay thì lười đi lại, gần hai năm rồi chưa đến, không ngờ Miên Miên lại thích.

Ôn Noãn mỉm cười.

Bà nói với Hoắc Tây: “Để hôm nào mẹ đi sang tên nhà hàng đó cho con, xem như tặng quà cho Miên Miên.”

Hoắc Tây đang xem tạp chí, ngước lên: “Mẹ, Miên Miên còn nhỏ mà, với lại mấy đứa con nít có thích thứ gì quá năm lần đâu.”

Ôn Noãn đang định nói lại. Hoắc Minh hắng giọng: “Tấm lòng của mẹ thì con cứ nhận là được rồi!” Giọng nói của ông còn có chút khó chịu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top