Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1391: Không phải bạn gái của tôi!


Lục Huân muốn nói chuyện.

Lục Thước cười nói: “Không phải bạn gái của tôi!... Là vợ của tôi.”

Ông chủ tự nhiên trả lời: “Cô gái nhỏ kết hôn sớm thật đấy! Tuy nhiên cô đã chọn đúng người rồi, cô có mắt nhìn người đó, cô nhìn đi, cậu ấy là người tài đầu nghìn dặm mới có một người! Tôi ở chỗ này làm ăn đã mấy chục năm rồi chưa từng gặp được người sáng sủa như vậy!”

Lục Huân phủ nhận cũng không đúng.

Khuôn mặt nhỏ cứng đờ.

Ông chủ rất vui vẻ, chuẩn bị dụng cụ...

Lục Thước kéo Lục Huân ngồi xuống, cậu ngồi đầu gió che cho cô ấy, nắm chặt tay cô ấy.

Lục Huân rút tay về: “Anh đừng tùy tiện chạm vào em.” Cô ấy nói xong, hai người đều không nói gì thêm.

Bọn họ đều nhớ trong ba tháng ở chung, cậu đã chạm vào cô ấy bao nhiêu lần.

Lục Huân là người phụ nữ đầu tiên của cậu, người đàn ông mới được nếm vị lúc ấy dù vì lý do gì cũng muốn ôm cô ấy mỗi ngày, Lục Huân cũng là lần đầu tiên, ba tháng kia thật ra cô ấy còn chưa hoàn toàn được nếm vị, ngây ngô đáng thương, chỉ luôn đi thỏa mãn cậu mà thôi.

Nghĩ đến những chuyện đó, ánh mắt Lục Thước hơi thâm thúy.

Lỗ tay cũng đỏ lên.

Đúng lúc ông chủ mang chậu than tới, bên trong lửa mạnh, không chỉ vậy lại còn có thêm một cái vách ngăn đơn giản, trong chốc lát ấm áp hơn nhiều.

Bà chủ bưng ra hai bát thịt viên Tứ Hỉ, còn có mấy món nổi tiếng.

“Há cảo nhân rau †ề thái hình viên tròn, chúc cô cậu sang năm sinh thêm một đứa bé xinh xắn! Chắc tuổi của cô gái nhỏ vẫn còn bé, cô tốt nghiệp đại học chưa?”

Lục Huân không chịu nói.

Lục Thước làm nóng thìa đũa cho cô ấy, ở bên cạnh cười nói: “Vừa kết hôn, chúng tôi định chơi thêm hai năm nữa.”

Bà chủ xoa tay: “Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, đúng là không nỡ.” Ông chủ đụng vào bà chủ: “Anh cũng không nỡ để em sinh ba đứa con.” Khuôn mặt già của bà chủ đỏ bừng, véo tai chồng nói: “Anh cứ mơ đẹp tiếp đi!

Anh đã già rồi không dùng được nữa, còn đòi sinh ba đứa còn, anh bớt nói linh tinh ở bên ngoài để người ta chê cười đi.”

Vợ chồng cãi nhau ầm ï vào cửa hàng.

Lục Thước đưa đũa thìa đã được làm nóng đưa cho Lục Huân: “Em đi! Ăn xong sẽ thấy ấm áp.”

Lục Huân im lặng nhận lấy, đầu tiên cắn một cái bánh trôi.

Hương vị khá ổn.

Cô ấy không nhịn được lại ăn một cái nữa, ăn nhanh đến mức bị bỏng miệng, cô ấy hít sâu ngước mắt nhìn, chỉ thấy Thước Thước đang nhìn cô ấy, ánh mắt sâu hoắm, cô ấy trợn mắt nhẹ nhàng chọc bánh trôi: “Sau này ra ngoài đừng có nói linh tỉnh.”

Lục Thước ừ một tiếng.

Cậu nói: “Sau này đưa em ra ngoài, anh không nói em là vợ nữa, nói là bạn gái thôi.”

Lục Huân nhẹ nhàng nói: “Cũng không phải bạn gái! Lục Thước, ăn xong bữa này về nhà anh quên đi, chúng ta không phù hợp đâu.”

Lục Thước không nói gì. Cậu lịch sự ăn gì đó, thỉnh thoảng còn chăm sóc Lục Huân.

Cô ấy còn muốn nói gì đó, dưới bàn, bàn tay ấm áp của cậu nhẹ nhàng nắm chặt tay cô ấy...

Thật ấm áp. Lục Huân không thể từ chối được.

Cậu nghiêng đầu nói nhỏ: “Ăn xong chúng ta đi dạo một chút rồi anh đưa em về.

Lục Huân không hiểu được ý của cậu, nhưng bây giờ cô ấy không thể đi được, Lục Thước bây giờ là một cái bình xăng chờ nổ, cô ấy không muốn chỉ vì một đoạn tình cảm mà làm trong nhà ầm ï đến gà bay chó chạy.

Cô ấy cố gắng thuyết phục bản thân mình.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1392: Em có muốn anh không?


Mặt của cô chạm vào ngực của cậu.

Mùi hương trên người cậu rất dễ chịu, vẫn luôn nhẹ nhàng tươi mát, đó là sự sạch sẽ đặc trưng của người đàn ông ngồi trong phòng làm việc, nhưng Lục Thước cũng sẽ không cố tình nhấn mạnh nó, cho nên lại có mùi hoocmon mãnh liệt.

Lục Huân giật mình.

Giọng nói của Lục Thước rất thấp: “Em có thất vọng không? Cơ ngực của anh không rắn chắc như của Diệp Bạch.”

Câu này có chút mùi chua, Lục Huân không trả lời. Lục Thước giữ eo của cô ấy, trầm giọng hỏi: “Diệp Bạch đâu?”

Lục Huân không giấu giếm “Anh ấy về thành phố B rồi! Bố mẹ anh ấy về nước.”

Lục Thước im lặng mấy giây mới nói: “Em hiểu ý của anh mà! Em có cảm giác với anh ta không?”

Lục Huân không muốn trả lời.

Cô ấy dùng tay đẩy cậu ra, đi về phía trước, Lục Thước đi theo sau.

Thỉnh thoảng Lục Huân sẽ tạt vào những cửa hàng nhỏ ven đường.

Nhưng cô ấy đã quen với đồ tốt, giờ cũng không thích mấy thứ tầm thường, ngược lại lúc sau cô ấy lại nhìn trúng một cái lược bằng gỗ, cô ấy thấy dù chất liệu hay kiểu dáng đều là gu của cô ấy.

Cô ấy cầm lên nhìn một lúc rồi hỏi: “Cái này bao nhiêu vậy?”

Ông chủ thấy người bên cạnh cô ấy rất có khí chất, không khỏi nói giá cao lên, còn thuận tiện vẽ ra một đoạn câu chuyện tình yêu liên quan đến cái lược này.

“Ngài nói xem, cái lược này có đáng giá hai ngàn không?” Chuyện cũ này rất buồn cười,

Lục Huân không nhịn được bật cười, cô ấy cầm chiếc lược trong lòng bàn tay trắng nõn: “Cái này đắt thế sao!”

Nhưng người bên cạnh đã lấy ra hai ngàn cho người ta.

Lục Huân không muốn nói chuyện với cậu, cũng không nhịn được mở miệng: “Nó không đáng nhiều thết”

Lục Thước nhìn cô ấy nói: “Đã rất lâu em không cười rồi, chuyện cũ ông chủ vừa kể làm em cười được, cái này đáng giá hai ngàn.”

Cậu nói tình tứ lại buồn nôn, mặt Lục Huân hơi đỏ.

Ông chủ cũng hơi xấu hổ.

Lục Thước lạnh nhạt nói: “Lấy đi! Chúng tôi không để ý đến hai ngàn đồng này, năm ngoái buôn bán cũng không dễ dàng.”

Ông chủ còn cảm động.

Khách hàng này ra tay hào phóng, lại lớn lên đẹp trai, còn quan tâm buồn nôn như vậy.

Ông ta chỉ tiếc mình không phải con gái!

Lúc ra khỏi cửa hàng, Lục Huân vẫn rất thích cái lược kia, cô ấy nhìn dưới ánh đèn đường.

Tuyết tung bay giữa bầu trời đêm.

Cô ấy ngoài nhan sắc xinh đẹp thì sắc mặt cũng có sự dịu dàng không thể nói thành lời.

Lục Thước không thể miêu tả được sự rung động ngay lúc này, cậu chưa bao giờ yêu đương, ít nhất là chưa từng yêu đương như thế này... Trong lòng cậu tràn ngập tình yêu, sờ tóc cô ấy: “Một cái lược đã làm em vui đến vậy rồi sao?””

Lục Huân thấp giọng nói: “Chút nữa em sẽ chuyển tiền lại cho anh.”

Lục Thước không nói gì.

Cô ấy ngước mắt nhìn con ngươi thâm thúy của cậu thì không khỏi lùi lại một bước.

Lục Thước tiên lên phía trước, ép cô ấy vào góc tối không có người.

Bên cạnh cũng là cái ngõ nhỏ sáng ngời đầy người qua lại.

Nhưng bọn họ lại đi vào một vùng đất nhỏ u ám, chỉ cần không làm chuyện gì lớn, sẽ không có ai biết bọn họ đang làm cái gì... Ý nghĩ này làm không khí bốn phía nóng rực lên.

Lục Thước biết đây không phải một cơ hội tốt,

Cậu cũng không chắc Lục Huân sẽ đồng ý hay không, nhưng bây giờ cậu ấy rất muốn cô ấy, cậu không thể chờ để chứng minh người trước mặt là của cậu.

Cậu ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng hôn môi cô, kèm theo một chút khó nhịn: “Trong ví da còn hơn một ngàn đồng.”

Cách mấy bước có một nhà trọ qua đêm đặc sắc.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1393: Sao lại không muốn cậu?


Sao lại không muốn.

Sao lại không muốn cậu?

Khi bọn họ tốt nhất, ở trong những đêm đó, nồng nhiệt ôm đối phương như Vậy.

Cậu ấy quen thuộc cơ thể của cô, cô cũng hiểu tất cả của cậu. Bọn họ đã từng chỉ có nhau.

Trong đêm Đông, cơ thể trẻ tuổi dán chặt vào trong gần như bốc lửa, đặc biệt là Lục Thước động dục rất mạnh.

Cậu tháo nút áo khoác ra, hoàn toàn ôm người vào trong lòng.

Khoảng cách ngoài một mét chính là dòng người qua lại.

Bọn họ lại ở trong góc tối điên cuồng hôn nhau. Bàn tay ấm nóng của Lục Thước đặt lên eo nhỏ của cô, giống như muốn làm cô tan chảy vậy, Lục Huân nhịn không được kêu lên một tiếng: "Lục Thước!"

Cơ thể của Lục Thước hơi cứng lại.

Cậu dừng hôn, cúi đầu, chăm chú nhìn cô.

Lục Huân không dám động đậy, cô tì vào lòng cậu, cảm giác ở đó đập rất lợi hại.

Cô cũng không dám nhìn cậu. Lục Thước lại lần nữa cúi đầu, rất dịu dàng ngậm lấy môi cô, mút nhẹ.

Hơi nóng cậu phả ra giống như thuốc kích dục loại tốt, khiến cô không thể chạy trốn, giọng nói càng khàn đi: "Rõ ràng là muốn, là không dám sao?"

Lục Huân tỉnh táo lại chút.

Cô vùng vẫy cậu ra, chỉ có thể dựa đầu vào vai cậu, giọng nói vỡ nát: "Lục Thước, chúng ta không nên làm chuyện như vậy."

Lục Thước im lặng, cậu ôm cô trong lòng. Tuyết rơi lớn.

Tuyết bay xuống nhuộm trắng áo khoác màu đen của cậu, tóc của thiếu niên cũng trắng không ít.

Lục Huân vừa khó coi, vừa buồn bã.

Nhưng cũng chỉ có đêm tuyết như vậy, cô mới dám đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của cậu.

Lục Thước chăm chú nhìn cô nhẹ nhàng nói: “Chuyện đó chúng ta đã làm ít nhất tám trăm lần, anh không tin em quên hết, anh còn nhớ..."

Lục Huân không cho cậu nói chuyện.

Cô ở trong lòng cậu run rẩy, không biết bởi vì lạnh hay là bởi vì cái khác mà dòng người trên đường vội vã rời đi, trời đất bao la chỉ có bọn họ ôm nhau.

Đến trong xe, cậu khởi động xe mấy lần cũng không lên được.

Cậu nghiêng đầu: “Xe không khởi động được rồi!Đoán chừng cũng gọi xe không được, ở lại đây một đêm được không? Anh đặt hai chiếc giường.”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1394: Ngại vậy sao?


Tuy cậu cảm thấy đàn ông không dựa vào diện mạo để ăn cơm nhưng cậu đối với diện mạo của bản thân vẫn rất có tự tin, Lục Huân thích, lúc đó còn có nhiều lúc có chút mê đắm nữa.

Tuyết càng rơi càng nhiều, mặc kệ như thế nào bọn họ vẫn qua đó rồi.

Khi Lục Thước lấy phòng, Lục Huân cảm thấy mất mặt.

Cô dựa vào sau lưng cậu, mặt nhỏ dán sát vào áo khoác của cậu, không có người khác nhìn thấy.

Lục Thước ra sau vỗ vỗ cô, nói chuyện với cô gái ở lễ tân.

"Anh, chỉ còn một phòng giường lớn thôi, những phòng khác đều bị đặt hết rồi.

Lục Thước nhíu mày.

Cậu nhìn Lục Huân ở sau lưng.

Lễ tân chỉ cho rằng bọn họ là cặp đôi thông thường, nghĩ cũng không nghĩ nói: "Căn phòng này không tệ, thiết bị là tốt nhất ở nhà nghỉ chúng tôi, hơn nữa còn có ban công lớn để thưởng thức cảnh tuyết."

Lục Thước lấy bóp da ra, đặt một đêm.

Lấy được thẻ phòng, cậu nắm tay của Lục Huân thấp giọng: "Ngại vậy sao?"

Lục Huân lặng lẽ đi theo cậu.

Đến được sân sau tìm phòng, mở cửa ra bên trong quả thật không tồi, bất ngờ chính là ban công gần hồ đó có cần tám mươi mét vuông.

Lục Thước cởi áo khoác ra, đặt ở bên cạnh phơi khô.

Cậu chỉ mặc áo sơ mi màu trắng, đi nấu nước.

"Em tuỳ tiện xe, đợi nước sôi rồi thì uống chút để giữ ấm cơ thể."

Lục Huân nhìn dáng vẻ rất tự tại của cậu, không khỏi cảm thấy bản thân ích kỷ, cô cầm điện thoại không biết nói sao với bố mẹ, trùng hợp thay bà Liễu gọi đến.

Giọng nói của Lục Huân thấp thấp, còn chưa nói mấy chữ thì bà Liễu đã nắm được tình hình.

Ha ha, xe bị hư!

Rolls Royce dễ hư như vậy sao?

Nhưng mà bà Liễu cũng không nói gì nhiều, nếu không Lục Huân khó xử, bà chỉ dặn dò cô về sớm một chút, lại nói may mà thư ký Liễu uống say rồi nếu không tối nay lại quậy một trận lớn.

Lục Huân ừm một tiếng nhỏ.

Tắt điện thoại ngước mắt đã nhìn thấy Lục Thước yên lặng nhìn cô.

Cô không nói chuyện quỳ bên cửa sổ ngắm cảnh tuyết ở bên ngoài.

Lục Thước rót một ly nước lọc, đưa cho cô: "Làm ấm cơ thể! Anh tắm trước, chút nữa em cũng tắm rồi thay đồ đi, như thế sẽ không cảm nữa."

Lục Huân ở riêng một phòng với cậu, không muốn tắm. Lục Thước không vui: "Chỗ nào của em anh chưa từng thấy? Nghe lời!"

Lục Huân từ từ uống nước, cô nhìn chiếc giường lớn đó, hỏi cậu: "Anh ngủ sô pha?"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1395: Gọi anh là Lục Thước!


Lục Thước đi qua, cầm lấy cái ly trong tay cô.

Thấp giọng: "Có bồn tắm, anh đã giúp em rửa qua đi ngâm mình chút đi?"

Cô ôm bản thân ngẩng đầu nên nhìn cậu, trong mắt có chút hơi nước.

Lục Thước đột nhiên cười, cậu ghé sát vành tai của cô thấp giọng nói: "Anh là đàn ông, chuyện đó không phải bình thường sao?”

Cậu quả thật dựa rất gần. Lục Huân muốn đẩy cậu nhưng đẩy không nổi.

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Thước hơi đỏ, đột nhiên hỏi cô: "Sau khi chia tay với anh, em có không?”

"Không có!"

Cả người Lục Huân đều nóng lên, cô đứng dậy muốn chạy nhưng bị người đè vào lòng... Cơ thể nhỏ nhắn không thể trốn được.

Lục Thước mới tắm xong, trên người nóng hổi.

Bởi vì độ chênh lệch cơ thể quả thật lớn, Lục Huân ở trong lòng cậu cứ giống như một con thỏ nằm trong lòng sư tử vậy.

Nhớ lần đầu tiên, cậu cũng không dám làm sợ em làm cô đau.

Lúc này cô nằm trong lòng cậu, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại không dám động đậy với đôi mắt còn đỏ đỏ,

Lục Thước sờ nhẹ khuôn mặt của cô, rất dịu dàng hỏi: "Vậy em một chút cũng không muốn sao?"

Chủ đề này, không có cách nào nói tiếp,

Lục Huân đẩy Lục Thước: "Anh buông em ra, em đi tắm."

Lục Thước rất muốn thân mật với cô nhưng lại sợ cô phản cảm, suy nghĩ chút vẫn là buông cô ra, chỉ thấp giọng: "Lục Huân, anh chỉ có em! Không có người khác."

Khoé mắt của Lục Huân đột nhiên đó.

Cô im lặng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Khi cánh cửa đóng lại, cô dựa vào cửa yên lặng suy nghĩ, sở dĩ cô ngại ngùng không muốn giao cơ thể cho cậu, lẽ nào thật sự chỉ bởi vì gia đình sao?

Không, còn có chút liên quan đến Tư An Nhiên.

Bọn họ chia tay, Lục Thước và Tư An Nhiên duy trì mối quan hệ bạn trai bạn gái được mấy tháng.

Cô tin, bọn họ không phát sinh quan hệ.

Nhưng nụ hôn bình thường, đặt biệt ở trước mặt trưởng bối ra vẻ cũng sẽ có. Cô để ý.

Nhưng sự để ý này lại khó có thể lên tiếng.

Lục Huân hơi ngẩng đầu, đầu mũi chua xót khó mà tự khỏi, cô nhịn khóc để không khiến cho bản thân khó coi.

Chỉ là đi ra ngoài, đầu mũi khó tránh hơi đỏ. Giống như một củ cải đỏ vậy!

Lục Thước mặc áo tắm, dựa vào đầu giường cầm điện thoại xử lý công việc, có lẽ là gọi điện thoại về nhà.

Cậu là đàn ông, sẽ không có ai hỏi đến.

Nhìn thấy Lục Huân đi ra, thấy bộ dạng của cô cậu đã biết cô khóc.

"Sao lại khóc?"

Lục Thước võ vị trí bên cạnh, rất dịu dàng nói: "Qua đây, anh giúp em sấy tóc?"

Lục Huân đứng ở trước cửa phòng tắm.

Cô nhẹ giọng nói: "Lục Thước, chúng ta không trở lại được nữa rồi!"

Cậu yên lặng nhìn cô chằm chằm, những điều cô nghĩ cậu đều biết hết nhưng những vấn đề đó không thích hợp bộc phát trong đêm nay, cảnh đêm gió tuyết như vậy cậu nghĩ bọn họ nên ôm nhau.

Cho dù cái gì cũng không làm, chỉ cảm nhận hơi ấm của đối phương.

Lục Huân không phải người biết tức giận lắm.

Cô nói đi nói lại chỉ là mấy câu này, Lục Thước vài lần đã nắm bắt được cô: "Anh biết! Qua đây sấy tóc!"

Lục Huân bật khóc.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1396: Cô là của cậu


Lục Thước gần như phát điên.

Cậu chưa từng nghĩ có ngày này, bản thân sẽ vì phụ nữ làm chuyện này.

Cho dù chỉ có một mình cô thoải mái, nhưng nhìn biểu cảm mê đắm cô của vì bản thân, trong lòng cậu với sinh lý đều có sự hưng phấn nói không nên lời, dường như bản thân đã nắm chắc người này trong tay.

Cô là của cậu.

Lục Huân là của cậu, toàn bộ của cô đều là của cậu.

Cuối cùng Lục Huân dừng giấy dụa lại, cô nghiêng người trên gói trắng tuyết, thút thít nhẹ.

Lục Thước biết cô bị dọa sợ rồi.

Cậu ngước mắt, ánh mắt thâm sâu nhìn cô chằm chằm, thưởng thức cộng với chiếm hữu.

Đợi cậu thưởng thức đủ rồi, cậu mới đi qua hôn vào môi cô, Lục Huân kháng cự hừ nhẹ một tiếng đẩy cậu, chê bai cậu không chú trọng...

Nhưng sao cô lại đấu lại Lục Thước được?

Cuối cùng hoàn toàn dây dưa với nhau, hôn rất lâu cho đến khi trong miệng đều là hương vị của đối phương... Lục Thước chưa rời khỏi ở trong bóng tối quan sát cô.

Lục Huân run nhẹ, mặt nhỏ không tự tại nghiêng sang một bên.

Lục Thước cười rất nhẹ, cậu hôn cằm của cô nghĩ vẫn nên nói với cô: “Mối quan hệ của chúng ta, ngoại trừ mẹ anh thì người trong nhà đều biết.”

Cánh mũi thon của Lục Huân khẽ động.

Lục Thước cúi người xuống ôm cô vào trong lòng, mặt của cậu vùi vào trong tóc của cô lẩm bẩm: “Qua năm mới, chúng ta sẽ công khai hửm?”

Cậu có thể nghĩ tới khó khăn lúc đó, mẹ của cậu chắc chăn sẽ đau lòng khi bắt đầu sẽ không đồng ý nhưng bất kể khó khăn ra sao thì Lục Thước vẫn muốn cho Lục Huân một tương lai.

Cậu đâu phải chưa từng chùn bước.

Thực tế cậu đã từng làm tổn thương Lục Huân, tương tự bản thân cậu cũng không quên được cô.

Bây giờ cuối cùng cậu có thể thành thật thừa nhận với chính mình, cậu thích

Đã sống hai mươi sáu năm, cậu đã thích cô.

Lục Huân lặng lẽ rúc trong lòng cậu, đôi vai mảnh khảnh khiến cho người ta thương xót, rất lâu cô mới nhẹ giọng lên tiếng: “Lục Thước, em còn chưa nghĩ xong...”

Ban nãy là không quay lại được, bây giờ lại trở thành chưa suy nghĩ xong.

Cô có chút khó xử.

Rõ ràng Lục Thước rất thích đào bới, người ta đặc biệt là ở trên giường, cậu chặn môi cô hôn rất lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Vừa nãy, có phải phục vụ em thoải mái rồi không?”

Lục Huân càng khó xử.

Cô đẩy cậu: “Thả em ra, em muốn đi tắm.”

Lục Thước vẫn đè cô, không chịu buông.

Lục Huân tức đến căn môi: “Tiếp tục như vậy thì bây giờ em sẽ về nhà ngay!”

Lúc này Lục Thước mới buông lỏng cô ra một chút, khi cô ngồi dậy cậu ôm lại eo nhỏ của cô không nhịn được nói: “ hồi nãy rõ ràng rất đẹp! Tiểu Huân, anh chưa từng thấy em như vậy.”

Lục Huân lặng lẽ đẩy cậu ra, đi vào trong nhà tắm.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1397: Thằng nhóc này con hay rồi!


Cậu thầm nghĩ: Rõ ràng không mãn nguyện, nhưng vì sao trong lòng lại mãn nguyện như thế.

Buổi sáng Lục Thước nhận một cuộc gọi, là Lục Khiêm gọi.

Lục Thước nhìn cô gái trong lòng, nhẹ tay nhẹ chân thức dậy đi vào trong nhà vệ sinh nghe điện thoại.

Lục Khiêm đè thấp giọng nói, rõ rành là lén Minh Châu gọi.

“Thằng nhóc này con hay rồi!”

“Bố chỉ buông lỏng một chút trái lại còn nữa giận con gái nhà người ta ra ngoài qua đêm tối, hôm qua còn là sinh nhật chú Liễu của con ông ấy uống say rồi, nếu không say bố thấy xém chút nữa đấm bể đầu của con.”

Lục Khiêm nổi trận linh đình: “Nhanh chóng quay về, đưa người về trước con không còn mặt mũi nhưng con gái nhà người ta còn cần mặt mũi!”

Lục Thước nhíu mày: “Bố, Tiểu Huân còn chưa dậy đừng làm ồn cô ấy!.

Nửa câu nói còn lại, Lục Khiêm nuốt xuống.

Còn chưa dậy!

Ông đè thấp giọng: “ Nói chung thức rồi thì đưa người ta về nhà! Dẹp bộ dạng lưu manh của con đi muốn hẹn hò thì phải đàng hoàng, cảm thấy gần ổn rồi thì đến nhà người ta cầu hôn.”

Ông không nhắc đến Minh Châu, nói chung là muốn giải quyết giúp Lục Thước.

Lục Thước im lặng đôi chút: “Bố, cảm ơn bố.”

Lục Khiêm hừ nhẹ một tiếng, tắt điện thoại.

Trong lòng Lục Thước mềm nhũn, cậu đi về lại phòng ngủ, Lục Huân tỉnh rồi. Cô ngồi ở mép giường ngơ ngẩn nhìn bên ngoài.

Trên người là áo sơ mi hôm qua cậu mặc, bây giờ lại được chồng lên rộng rãi trên người cô, trông vô cùng nhỏ nhắn.

Lục Thước nhẹ nhàng ôm vai cô, khá dịu dàng hỏi: “Đang suy nghĩ gì đó?” Chuyện trong đêm Lục Huân còn đang giận. Cô không chịu quan tâm cậu lắm.

Lục Thước cười: “ chẳng phải anh cũng đợi em thoải mái rồi sao hơn nữa anh cũng đâu có kêu em dùng...”

Lục Huân không cho cậu nói nữa. Tôi thật sự không biết xấu hổ.

Lúc trước khi bên nhau cô không phát hiện mặt của anh lại dày như thế, Nếu như biết... cô chắc chắn phải suy nghĩ kỹ.

Lục Thước nhìn biểu cảm của cô cảm thấy nên nói chuyện đàng hoàng.

Nhưng không đợi cậu nói, Lục Huân đã lên tiếng trước, cô thấp giọng: “Lục Thước, giữa chúng ta có quá nhiều vấn đề anh để cho em suy nghĩ.”

Chút thời gian này, Lục Thước đồng ý cho cô. Cậu gật đầu: “Ừ, anh cho em suy nghĩ! Nhưng bắt buộc phải có hẹn hò.”

Lục Huân nhẹ giọng hỏi: “Đây là đạo lý gì?”

Lục Thước dùng mũi cao nhẹ nhàng cọ xát cô, Lục Huân nghiêng mặt đi, cậu cười nhẹ.

Cô thích cậu, cậu vẫn luôn biết.

Lục Huân cắn môi, tìm chủ đề khác: “ Tuyết bên ngoài dừng rồi. Em muốn về nhà”

Lục Thước hôn cô: “Được! Ăn bữa sáng cùng anh, anh sẽ đưa em về.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1398: Lục Thước nhìn cô


Nghĩ những điều này cô lại có chút lúng túng.

Lục Thước nhìn cô, ánh mắt khó hiểu. Những khó xử của cô, sao cậu lại không biết chứ.

Cậu nghĩ năm mới rồi thì cho cái Tết yên ổn, sau đó cậu công khai chuyện này, cậu với Lục Huân đều là độ tuổi thích hợp kết hôn cậu muốn sớm chăm sóc cho cô.

Lục Thước đưa Lục Huân về nhà.

Chiếc xe nổi tiếng từ từ chạy vào cửa chính chỗ hoa màu đen của biệt thự nhà họ Liễu, anh bảo vệ nhìn thấy, nghiêm túc chào: Cậu Lục thật gan!

Đợi xe dừng lại, Lục Huân muốn xuống xe. Lục Thước nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Anh đi vào cùng em.”

Lục Huân muốn từ chối nhưng Lục Thước đã tháo dây an toàn phong độ ngời ngời xuống xe.

Tối hôm qua thư ký Liễu say rượu.

Nhưng định lại trong đêm đi đến phòng con gái bảo bối nhìn thì trống rỗng.

Nửa đêm trải qua sinh nhật, thư ký Liễu đã hỏi han tổ tổng Lục Thước, sáng sớm năm giờ đang ngồi ở trong phòng khách đợi tên khốn đó đưa con gái về.

Ha ha, sắp chín giờ rồi cuối cùng cũng về! Mắt của thư ký Liễu sắp trừng ra ngoài rồi, bà Liễu ở bên cạnh không vui. “Tối qua là ai một hơi uống hết rượu vậy?

“Ha! Bây giờ biết quan tâm con gái rồi, anh đi đâu từ sớm?”

Thư ký Liễu khác với bình thường, ông trừng mắt nhìn vợ mình: “em nói thằng nhóc Lục Khiêm có phải cố ý không, cứ trút rượu anh, Cô ấy có phải tạo cơ hội cho con trai một bối của mình? Anh đã nói từ nhỏ Lục Thước đã thông minh nhưng cái nết xấu đó hoàn toàn di truyền từ chai ruột của thằng bé! Bên ngoài có nhiều cô gái cậu ấy không thích sao lại cứ thích trong nhà chúng ta chứ?”

Bà Liễu mắng ông: “Còn không phải là anh ngốc?”

Thư ký Liễu trừng mắt lên.

Lúc này Lục Thước và Lục Huân đi vào, Lục Huân ít nhiều có chúy bối rối.

Thư ký Liễu thiên vị.

Rõ ràng hai người ra ngoài qua đêm nhưng ông chỉ mắng Lục Thước, chống eo mắng cả nửa ngày trời.

Chẳng qua chính là cách làm lưu manh gì đó mà thôi. Bà Liễu nghe đến trợn mắt.

Lục Thước vỗ nhẹ Lục Huân, nhẹ gióng nói: “ Em đi lên trước, anh giải thích với chú Liễu.”

Lục Huân không dám lắm.

Bà Liễu dịu dàng nói: “Mẹ phải bàn chút chuyện với Lục Thước, Tiểu Huân con lên lầu đi.”

Vừa trùng hợp, chị dâu xuống lầu. Bà Liễu kêu cô ấy dẫn Lục Huân lên lầu.

Lục Tự trước khi đi còn nhìn Lục Thước, cậu cười nhàn nhạt với cô, thư ký Liễu nhìn không được nữa cười lạnh: “Cháu còn dụ dỗ con bé!”

Lục Thước không kiềm được: “Chú Liễu, bọn họ là hai người yêu nhau.” Thư ký Liễu hừ nhẹ một tiếng.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1399: Lục Thước rời đi


Lục Thước gật đầu.

Thư ký Liễu lại không cam lòng, ông cứ tha cho thằng nhóc này vậy sao?

Nhưng đứa nhỏ này cũng làm bản thân nhìn thấy lớn, cũng chịu rất nhiều khổ, cậu với Tiểu Huẩn cũng trai tài gái sắc, cho dù quan hệ kỳ diệu nhưng sao ông lại nhẫn tâm chia cắt?

Lục Thước rời đi.

Bà Liễu cầm tinh dầu, ân cần xoa bóp cho chồng.

Thư ký Liễu nắm lấy tay của bà: “Được rồi được rồi, càng xoa càng đau! Em xem thử xem, em đã biết chuyện này từ sớm sao cũng không lên nói tiếng nào vậy?"

Bà Liễu rũ mi: “Chuyện này ông Lục sớm đã biết, sao có phần em làm chủ?”

Bà thở dài nhẹ: “Chủ yếu là Tiểu Huân thích.”

Thư ký Liễu không nói chuyện nữ, ngơ ngẩn xuất thần.

Lục Thước về lại Lục viện, Tiểu Lục U đang ở trong sân đợi cậu, cậu mới xuống xe thì cô bé đã chạy đến ôm tay cậu, nhỏ tiếng nói: “Tối hôm qua bố rất tức giận! Anh, anh thật to gan.”

Lục Thước xoa đầu cô bé, từ trong túi lấy một túi kẹo tứ giác ra.

Tối hôm qua mua ở thành phố cổ.

Tiểu Lục U nhìn thích thú, ngắt một miếng ăn.

Lục Thước đi vào nhà, quản gia nhìn thấy cậu thấp giọng nói: “Ông chủ kêu cậu lên phòng sách kiếm ông ấy."

Lục Thước gật đầu, rẽ qua đi vào phòng sách. Lục Khiêm đang hút thuốc.

Nhìn thấy Lục Thước vào, ông ấy dật tắt thuốc trực tiếp hỏi: “Đưa người về chưa?”

Lục Thước ừm một tiếng.

Lục Khiêm cũng không nổi nóng, rất bình tĩnh hỏi: “Con dự định như thế nào?”

Lục Thước thấp giọng: “Qua Tết mới nói! Con với cô ấy xa nhau khá lâu cũng phải cho cô ấy chút thời gian suy nghĩ, nếu như Tiểu Huân đồng ý thì đến lúc đó hai nhà cùng ăn cơm, con nói với mẹ.”

Lục Khiêm cười lạnh.

“Tiến bộ rồi! Từng bước đều tính toán xong!”

“Bố thấy mẹ con đã buông lỏng, trong lòng nghĩ năm mới dắt Tiểu Huân đến, lấy hảo cảm... Từng bước chỉnh phục mẹ con được không? Giỏi nha cậu Lục, không chỉ lừa được con gái người ta lợi hại còn khá biết dỗ ngọt mẹ mình, chỉ là

Lục U cũng là gián điệp của con phải không!”

Bình thường, Lục Thước chắc chắn sẽ nói mấy câu nhưng bây giờ cậu một câu cũng không nói.

Cậu biện hộ với bố ruột của mình.

Điều khác mẹ cậu không nói, chỉ là nghe lời bố ruột cậu nhất, còn về dỗ thì cậu kém xa bố ruột.

Lục Khiêm chê cười thì chê cười nhưng không thể không thừa nhận thằng bé này thông minh.

Lúc này quả thật không thích hợp công khai, Hai đứa nhỏ cũng phải hẹn hò, ai có thể nhất định thành chứ?

Lục Khiêm xua tay: “Khiến người ta ghét! Thử mẹ con, cô ấy còn tưởng tối hôm qua con đi phóng đãng rồi, cứ nói con hư không nghiêm chỉnh.”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1400: Đồ khốn nạn!


Lục Thước không chiều cô ấy trực tiếp tắt điện thoại. Cậu nghĩ cô ấy thấy không hứng thú sẽ tự động biến mất.

Buổi tối thì ăn cơm người giúp việc trong nhà đi qua ghé sát vào tay cậu nói mấy câu.

Sắc mặt của Lục Thước cũng thay đổi.

Người giúp việc nói Tư An Nhiên đã đứng ở trước cửa Lục viên cả ngày, quần áo trên người mỏng manh vừa hỏi mới biết giấy tờ gì cũng không có tiền cũng không có, đây chính là cuối tuần muốn dựa vào Lục viên.

Lục Thước lạnh nhạt lên tiếng: “ Tôi đi xem thử!”

Nói xong cậu đứng dậy, Minh Châu và Tiểu Lục U còn đang ăn cơm rất ngon miệng, Lục Khiêm nhìn thấy con trai kỳ lạ thì hỏi: “Có phải nợ phong lưu gì đó,

người ta bế con đến tìm không?”

Lục Thước vỗ ống quần, không quan tâm: “Bố yên tâm, con rất thuần khiết, tuyệt đối không có chuyện đó với người phụ nữ khác.”

Lục Khiêm: Đồ khốn nạn!

Lục Thước trước cửa Lục Viện, đưa cho người giúp việc tiền ngậm miệng không cho anh ta nói với Minh Châu.

Mà sau đó cậu nhìn thấy Tư An Nhiên. Trời lạnh cống Chị mập một chiếc đầm len, còn đi chân trần.

Lúc nào cũng sờ mặt, lạnh đến đỏ lên trong thực là khá khiến người ta thương tiếc.

Nhưng Lục Thước lại là lòng dạ sắt đá.

Cậu nhíu mày: “Tư An Nhiên, cô dày vò như vậy có ý nghĩa sao? Ban Đầu Cô nói hợp tác nhưng sau này cô biểu hiện ra hoàn toàn không giống, trách ai chứ!”

Giọng nói của Tư An Nhiên run: “ ban đầu anh cũng không nói, anh sẽ quay lại với Lục Huân!”

Trong bóng tối, Lục Thước châm một điếu thuốc.

“Chuyện của chúng tôi không liên quan đến cô!”

Bỗng nhiên Tư An Nhiên đi lên, trong lúc Lục Thước chưa phản ứng kịp ôm lấy eo của cậu.

Cả cơ thể của cô ấy mềm mại dính chặt vào cậu.

Cô ngẩng đầu lẩm bẩm lên tiếng: “Tối hôm qua hai người ra bên ngoài qua đêm phải không? Lục Thước, điều cô ta có thể cho anh, em cũng có thể hơn nữa em chỉ tốt hơn cô tal”

Cô ấy gấp gáp Ngứa đầu muốn hôn cậu.

Lục Thước đấy cô ấy ra.

Từ trước đến đây cậu không nể tình phụ nữ cũng không ngoại lệ: “Tư An Nhiên, cô có cần cởi áo ở đây? Cô không cảm thấy cô như vậy rất khó coi sao?”

Cô ấy hét lớn với cậu: “Em đương nhiên biết là khó coi! Nhưng Lục Thước, em thích anh tám năm, ròng rã tám năm, anh cho rằng chúng ta vì sao lại xem mắt, anh cho rằng vì sao em lại khoan dung với anh như vậy rõ ràng biết anh với Lục Huân đã xảy ra quan hệ, em vẫn đồng ý gả cho anh, bởi vì em thích anh.”

Cô mặc kệ mặt mũi như vậy, Lục Thước cũng không quan trọng.

Nhưng cô ở Lục Viện nói lung tung đề cập đến Lục Huân khiến cho Lục Thước không thể không quản.

Cậu đè thấp giọng: “Cô điên rồi sao? Tôi từng nói thích cô sao, tôi phát sinh quan hệ với ai, thì có liên quan gì đến cô? Ít thêm đất diễn cho bản thân đi.”

Tư An Nhiên run môi: “ Đúng! Là em không tự trọng, là em thích anh trước anh! Lục Thước, không thể nhìn thử em sao, anh không thể suy nghĩ đến em sao?”

“Không thể”

Lục Thước lấy bóp da ra rút hai nghìn ra.

“Tự mình tìm ra ở kêu người nhà cô đến với cô.”

Nói xong thì anh trở về không muốn quan tâm đến bà điên này.

Cậu không kìm suy nghĩ Lục Huân đáng yêu hơn cô ấy nhiều chỉ biết nhỏ tiếng khóc, sao giống như người đàn bà chua ngoa vậy.

Sao Tư An Nhiên cam lòng?

Cô nhẹ giọng lên tiếng: “ Tôi không mang theo giấy tời”

Lục Thước quay lại, cười lạnh: “Cô muốn dựa vào tôi đúng không?”

Trái lại Tư An Nhiên không phản đối.

Đang lôi kéo thì điện thoại của Lục Thước vang lên là Lục Huân gọi đến.

Một cái bông tai của cô không thấy nghỉ ngờ là cậu lấy đi, loại vật riêng tư của con gái như vậy, cô không muốn ở chỗ cậu nếu như bị người khác nhìn thấy...

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1401: Điện thoại vang lên


Điện thoại vang lên tiếng tít tít.

Lục Thước thấp giọng măng thành tiếng.

Cậu quay người nhìn Tư An Nhiên, lúc này ngoài trời lại có tuyết rơi, thân thể cô ấy run rẩy trong gió lạnh.

Nhưng Lục Thước cũng không có gì là thương hoa tiếc ngọc. Cậu nói với người làm bên cạnh: “Cô ta mà không đi thì báo cảnh sát.”

Tư An Nhin nhìn cậu quay đầu bước đi, tức giận gào lên: “Lục Thước, đồ khốn nạn!"

Lục Thước bỗng quay đầu lại: “Tôi khốn nạn mà cô còn thích như vậy làm gì? Tư An Nhiên, đừng làm mấy chuyện mất mặt này nữa, tôi với cô không có khả năng.”

Tư An Nhiên còn muốn nói thêm, nhưng Lục Thước đã nhanh chân rời đi.

Cậu quay về lấy áo khoác ngoài và chìa khóa xe: “Bố mẹ, con đi ra ngoài một chuyến.”

Lục Khiêm có phần không vui: “Hiếm khi về nhà một chuyến, lại chạy ra ngoài.”

Tiểu Lục U ê a nói: “Anh trai đã chừng này tuổi rồi, cũng phải có cuộc sống riêng của mình chứ!”

Lục Thước xoa đầu cô bé, tâm trạng vui hơn chút, thấp giọng nói: “Em đi ra với anh.

Lục U: Này, cơm em còn chưa ăn xong đây!

Nhưng Lục Thước đã kéo em gái lên, thuận tay khoác áo ngoài cho cô bé, còn đội thêm cái mũ rất đáng yêu rồi kéo đi.

Tiểu Lục U tủi thân.

Ngồi trong xe, cô bé hít hít mũi rồi mới định nói chuyện, thì thấy anh trai nghe điện thoại, bên kia không biết là người nào mà giọng điệu Lục Thước khá căng thẳng: “Chú Tư, An Nhiên ở thành phố C, cử người đến đón cô ấy về đi! Cháu không dám bảo đảm nếu cứ để cô ấy làm loạn nữa thì cô ấy sẽ gây ra chuyện gì tổn hại mình hại người đâu.”

Người bên kia nói gì đó.

Lục Thước đè thấp giọng: “Xin lỗi, cháu không thể miễn cưỡng.”

Nói xong, cậu trực tiếp cúp điện thoại, khởi động xe.

Chiếc xe chạy ra khỏi cổng lớn Lục viên, Tư An Nhiên đang bị mấy người hầu cản bên ngoài, Tiểu Lục U áp vào cửa sổ nhìn khẽ hỏi: “Đó có phải là Tư An Nhiên không?”

Lục Thước nghiêng đầu nhìn em gái, có chút bất ngờ.

Cũng khá thông minh đấy.

Lục U quay đầu lại, khẽ thở dài: “Chị Lục Huân giận rồi, anh vội vàng đến dỗ chị ấy đúng chứ? Anh à, anh dỗ chị ấy dẫn theo em đi làm gì vậy?”

Lục Thước nhìn chằm chằm đường xá phía trước.

Một lúc sau, cậu thấp giọng nói: “Em đi theo nói chuyện với chú Liễu.” Tiểu Lục U ồ một tiếng, rất nghe lời.

Lục Thước chạy xe gần một trăm cây số trên giờ, Lục U vỗ vỗ cậu: “Anhl”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1402: Ông Liễu à


Thư ký Liễu ngồi trong phòng khách xem tivi, bà Liễu ngồi bên cạnh đan áo len, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Thước dẫn theo Lục U đến, thư ký Liễu khế cười, châm chọc nói: “Chà! Từ sớm đến tôi cứ đến nhà chúng tôi, làm gì đây! Lục

Thước, chú nói cho cháu biết, đến chúc năm mới thì còn sớm đấy!”

Lục Thước nghiêng đầu nói với Lục U: “Em ngồi với chú Liễu nói chuyện một lát”

Lục U gật đầu.

Lục Thước trực tiếp lên lầu, ngựa quen đường cũ muốn đi vào phòng Lục Huân, thư ký Liễu tức giận lớn tiếng mắng: “Thằng nhóc kia đừng có quá đáng đấy, hai đứa còn chưa chính thức đâu, cháu đây...”

Lục U ôm lấy cánh ta ông ấy.

Khẽ chớp mắt: “Ông Liễu à, cháu còn chưa ăn no nữa.”

Thư ký Liễu nhìn cô bé, lại thấy đau lòng, vừa mắng Lục Thước vừa tự minh chuẩn bị đồ ăn cho Lục U: “Đều do anh trai không đứng đắn của cháu cả, Tiểu Lục U của chúng ta còn chưa ăn no đã chạy đến rồi! Sau này, cháu đừng học theo nó!”

Lục U vây quanh ông ấy, khá vui vẻ.

Thư ký Liễu cau mày, làm một món đặc sắc.

Bà Liễu thì tiếp tục đan áo len.

Nha, nhà họ Liễu bọn họ bốn cặp mắt cộng lại cũng không đấu được Lục Thước!

Trên lầu, Lục Thước không gõ cửa mà trực tiếp đi vào phòng ngủ Lục Huân.

Cô ấy mới tắm xong, tóc vẫn còn nước.

Trên người là váy ngủ tơ lụa màu nhạt, trông có chút mỏng manh, trông mê người, nhưng lúc này Lục Thước cũng không có tâm tư đó cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lục Huân nhìn cậu: Sao anh lại đến?”

Lục Thước dựa lưng vào cửa, khàn giọng nói: “Sợ em hiểu lầm nên chạy đến!”

Lục Huân khoác áo choàng ngủ, che đi cảnh xuân, sau đó bắt đầu cầm khăn lông lau tóc, lau hai cái cô ấy lại rũ mắt: “Em không hiểu lầm!”

Lục Thước im lặng lại gần.

Cậu nhận khăn lông từ tay cô ấy, lau tóc cho cô ấy, hai người đều im lặng.

Một lúc lâu sau, Lục Huân lên tiếng: “Chúng ta dừng lại đi!”

Tay Lục Thước khựng lại, sau đó cậu tiếp tục sấy tóc cho cô ấy, âm thanh vù vù vang lên từng hồi, giọng của Lục Huân cũng không rõ ràng, nhưng thể nói lại một lần rồi thôi.

Lục Thước đặt máy sấy xuống.

Cậu quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn cô ấy chăm chú, cô ấy muốn tránh đi thì cậu lại nắm chặt tay cô ấy.

Lục Huân cảm thấy khổ sở.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1403: Những chuyện đó không phải lỗi của em


Lục viên cũng đủ để đánh bay tất cả dũng khí của em! Lục Thước, anh bỏ qua cho em một lần đi, lần này xem như là em không đùng.”

Cô một lời nói hết, có lẽ như đã nghĩ rất lâu rồi.

Lục Thước nắm tay cô ấy: “Những chuyện đó không phải lỗi của em.”

“Nhưng, là lỗi của mẹ em.”

“Vốn dĩ bà ấy cũng nên có cuộc sống tốt, nhưng bà ấy không chọn như vậy! Lục Thước, ở cùng anh, bất kỳ lúc nào em cũng có thể bị người khác vạch trần vết thương, em không muốn như vậy! Em thừa nhận em mềm yếu ích kỷ, vì em muốn bảo vệ cuộc sống hiện tại, bố mẹ, anh trai chị dâu... Em đã nói rồi, cuộc đời của em không chỉ có một mình anh.”

Những lời cô nói, Lục Thước đều đã nghĩ đến.

Nhà họ Lục, nhà họ Hoắc, đều có kẻ thù.

Cậu ở cùng Lục Huân, chắc chắn sẽ có người tính kế, rất có khả năng chính là nhà họ Tư.

Lục Thước không ép cô ấy nữa.

Nhưng cậu cũng không từ bỏ, cậu nữa quỳ, dựa đầu vào đùi cô ấy, khẽ nói: “Cứ đón tết vui vẻ đã, chuyện của chúng ta về sau lại nói, được không?”

Lục Huân bật khóc; “Lục Thước, hà tất phải như vậy!”

Lục Thước không nói gì.

Hà tất phải như vậy... Đúng vậy, hà tất phải như vậy!

Đương nhiên là vì không buông được! Nếu có thể uống được, ai lại lựa chọn con đường khổ sở thế này, nhưng đến hại tại cậu cũng không hối hận, cũng chưa

từng nghĩ đến chuyện từ bỏ.

Cậu bảo cô ấy ăn cơm, có những chuyện, cần phải do bản thân cậu giải quyết.

Lục Thước xuống lầu, bà Liễu đâu cũng không ngẩng.

Bà ấy chỉ khẽ hừ một tiếng: “Gặp chuyện rồi sao? Tôi nói rồi mà, mông còn chưa lau sạch, thì đừng có đến kiếm chuyện với Tiểu Huân nhà tôi! Con bé còn nhỏ nên mới trúng chiêu của cậu, nếu gặp phải người sõi đời, mấy thứ công phu mèo quào của cậu căn bản không dùng được.”

Lục Thước không phản bác.

Cậu ngồi đối diện bà Liễu, vòng lên cho bà ấy.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1404: Đêm tối như mực


Lục U muốn xem xem là ai. Là anh Lục? Cô bé ngồi xổm trên bờ hồ, giọng lanh lảnh: “Anh Liễu, anh không lạnh à?”

Con trai của thư ký Liễu, đã bốn mươi rồi, có thể làm bố của Tiểu Lục U được rồi.

Lúc về nước, cũng rất thích đem đồ cho cô bé.

Tiểu Lục U vui vẻ thích thú đợi, đợi người lên bờ, nhất định sẽ đưa đồ ăn ngon cho cô bé.

Đêm tối như mực.

Trong nước bỗng nhiên có một người vươn lên, da thịt trắng mịn dính đầy nước sáng bóng khỏe đẹp, trượt xuống theo từng cơ bắp săn chắc, có chút ửng đỏ, vô cùng gợi cảm!

Hơn nữa da thịt trắng mịn kia còn ở ngay trước mặt.

Tiểu Lục U chỉ cần há miệng là có thể cắn trúng rồi!

Thật kích thích!

Lục U đỏ ửng mặt, nhìn chằm chằm vào khối thịt trước mắt, cả một lúc lâu mới định thần lắp bắp nói: “Cậu là nam hay là nữ vậy?”

Diệp Bạch vuốt gương mặt anh tuấn ấy.

Vừa vung tay, nước lập tức bắn tung tóe lên mặt Tiểu Lục U.

Diệp Bạch cười xấu xa: “Có muốn kiểm tra thử không?”

Lục U nhìn xuống, sau đó che mắt lại: “Sao anh không mặc quần?”

“Quần bơi cũng là quần!”

Diệp Bạch quay về thành phố B, dẫn theo bố mẹ đến thành phố € đón năm mới, bố mẹ anh ấy ở khách sạn, anh ấy thì thích mỗi ngày bơi mấy vòng nên ở nhà họ Liễu.

Anh ấy cầm khăn lau người, vừa đánh giá Lục U.

Cô gái nhỏ trắng mũm mĩm, trông khá xinh xắn, có mấy phần giống với Lục Thước, không cần hỏi cũng biết được thân phận.

Lục U vụng trộm nhìn qua kẽ tay.

Cô bé nhỏ giọng hỏi: “Anh là thật hay là giả vậy? Sao có thể luyện được to như vậy?”

Diệp Bạch tiện tay ném khăn lông đi, nằm lên ghế nghỉ ngơi, lấy khăn tắm che người lại rồi vỗ vào vị trí bên cạnh: “Có muốn đến sờ xem không?”

Lục U giả vờ làm mặt quỷ: “Tôi mới không thèm! Tôi sớm đã cai sữa rồi!”

Diệp Bạch bật cười, hàm răng trắng vô cùng nổi bật trong đêm tối.

Anh ấy liếc nhìn cô bé: “Đến với anh trai em sao? Anh ta lại nghĩ ra trò xấu gì vậy?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1405: Lục Thước đi đón rồi!


Lục Thước dẫn Lục U rời đi, Diệp Bạch khẽ chớp mắt.

Tiểu Lục U thực sự không nhịn được nữa, chạy lại sờ hai cái trên người anh ấy, cảm giác tay trên cơ bắp kia tốt thật đấy, giống như tơ nhung bọc lấy sắt thép vậy!

Lục Thước tức giận: “Lục Thước!”

Tiểu Lục U sờ xong, vung bàn tay nhỏ, kéo cánh tay anh trai chạy đi.

Diệp Bạch lắc đầu.

Anh ấy đứng dậy giãn người rồi lại nhảy vào hồ...

Lục Thước quay về Lục viên.

Lục Khiêm gọi cậu vào phòng làm việc, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Buổi tối đến đây, có phải là Tư An Nhiên không?”

Lục Thước không phủ nhận.

Lục Khiêm liếc nhìn cậu, cũng không trách cứ gì, mà suy nghĩ cặn kẽ một lúc mới bình thản nói: “Lục Thước, quá khứ bố cũng làm chuyện giống như con, không chừa lại đường lui, nhưng bây giờ bố già rồi, có nhiều chuyện ngoài mặt cho qua là được! Chuyện của Tư An Nhiên này, bố không thể nói là con sai, chỉ có thể nói là con có trách nhiệm! Nếu con nhìn ra tình cảm đối với Lục Huân sớm một chút, con và Tư An Nhiên sẽ không xem mắt, tất cả những chuyện này ít nhiều con cũng phải nể mặt mũi nhà họ Tư, kết thúc mọi chuyện đi!”

Ông ấy vốn nghĩ con trai còn trẻ, sẽ không nghe theo.

Nào ngờ Lục Thước rất tán thành: “Bố, con cũng nghĩ như vậy!”

Còn ba ngày nữa là đến năm mới, cậu chuẩn bị về thành phố B một chuyến, đến nhà họ Tư giải quyết mọi chuyện.

Thương nhân mà, đều xuất phát từ lợi ích. Cho nhà họ Tư lợi ích, chuyện này xem như sẽ qua thôi.

Lục Khiêm gật đầu, hai cha con lại thương lượng, cho lợi ích đến mức độ nào, những chuyện này đều phải nghiên cứu!

Hôm sau, Lục Thước đã bay đến thành phố B.

Đương nhiên, Tư An Nhiên cũng quay về rồi.

Lục Thước gặp mặt với hai ông bà nhà họ Tư, ông bà Tư cũng mang theo tư duy của một thương nhân, đôi bên thảo luận một hồi, cuối cùng Lục Thước cho họ một dự án năng lượng mới thì mới xe như giải quyết chuyện này ổn thỏa.

Lợi nhuận ròng của dự án này ít nhất là chục tỷ.

Cũng xem như đã đền bù ổn.

Bố mẹ Tư An Nhiên rất hài lòng, hôm sau công bố hai bên đã giải trừ hôn ước, Lục Thước quay về thành phố C vào buổi tối, hôm quay về đã là ba mươi!

Hai nhà Lục và Liễu qua lại thân thiết.

Mấy năm nay bà Liễu và con gái thường hay ở nước ngoài, thư ký Liễu đến Lục viên ăn cơm, năm nay cũng không ngoại lệ.

Ông ấy dẫn theo vợ và con trai, con dâu đến.

Minh Châu đón người, nhìn kỹ một lượt rồi hỏi: “Sao Tiểu Huân không đến?”

Thư ký Lục có chút mất tự nhiên.

Minh Châu bèn nói: “Mọi người để con bé ở lại không tốt đâu!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1406: Có lẽ thời gian đã lâu rồi


Lục Khiêm nói như vậy, Minh Châu cũng không nghĩ nhiều. Thậm chí bà ấy còn gật đầu: “Cũng đúng!”

Bà ấy nhẹ nhàng nói với Lục Khiêm: “Đứa nhỏ đó có lễ có chút sợ em đấy! Em đưa bao lì xì dày một chút, có lẽ cô bé sẽ không lo lắng.”

Có lẽ thời gian đã lâu rồi.

Hoặc có lẽ con cái đều đã lớn, nên những chuyện quá khẽ bà ấy cũng không còn để ý đến vậy.

Minh Châu lên lầu chuẩn bị bao lì xì.

Lục Khiêm ngẩng đầu nhìn bà ấy, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.

Thư ký Lục khẽ huých ông ấy: “Mọi người còn chưa nói chuyện đó à?” Lục Khiêm hạ thấp gióng: “Xem theo ý của bọn nhỏ thôi!”

Nửa tiếng sau Lục Thước đã đến nhà họ Liễu.

Trong biệt thự rộng lớn, ngoài người làm cũng chỉ có Lục Huân ở nhà, cô ấy đang ở phòng khách đọc sách.

Lò sưởi trong tượng rực cháy, cô ấy mới gội đầu, dựa vào sưởi ấm.

Lục Thước đi đến, người làm trong nhà ít nhiều cũng đoán được quan hệ giữa bọn họ, vì vậy cũng gần gũi hơn: “Cậu Lục đến rồi!”

Lục Huân nâng mắt nhìn thì thấy Lục Thước. Cậu trông có vẻ phong trần mệt mỏi, áo khoác đen móng có dính chút tuyết. Cô ấy khẽ nhíu mày: Anh đến làm gì?

Lục Thước ngồi xổm, giúp cô vuốt mái tóc ẩm ướt: “Sấy tóc đi, đi ăn cơm giao thừa với anh.”

Tim Lục Huân đập nhanh hơn.

Cô ấy nhìn cậu, qua một lúc vẫn không có động tĩnh gì, Lục Thước lại nói một lần nữa: “Nghe lời!”

Cậu dặn dò người làm đem máy sấy xuống, thái độ giống như chủ nhân vậy.

Người làm cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, vui vẻ lên lầu.

Lục Huân cắn môi: “Em không muốn đi! Em đi sao mà được chứt”

Lại nói, Tư An Nhiên đã đến thành phố C rồi, hơn nữa còn chạy đến Lục viên.

Tư An Nhiên thẳng thắn theo đuổi Lục Thước nồng nhiệt như vậy, Lục Huân càng cảm thấy thân phận mình hèn mọn... Cô ấy nào có dũng khí cùng cậu ăn bữa cơm giao thừa.

Người làm cầm máy sấy đến.

Lục Thước ngồi trên sô pha, sấy tóc cho Lục Huân.

Cô ấy muốn trốn, cậu khẽ giữ cô ấy lại, dịu dàng thấp giọng nói: “Em mới chạy về từ thành phố BI Cũng coi như hơn hai mươi tiếng rồi chưa chợp mắt! Đừng quậy nữa nhé?”

Lục Huân rũ mắt: “Lục Thước! Em đã nói chúng ta...”

“Anh không chấp nhận!”

Lục Thước thì thầm: “Chúng ta thích nhau, tại sao không ở cạnh nhau?”

Nếu dễ dàng tìm được người thay thế, thì đó không phải là tình yêu rồi!

Lục Thước trước giờ đều biết bản thân mình muốn gì, một khi đã quyết thì sẽ không hối hận.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1407: Sao vậy


Lục Huân mặc một chiếc váy dài màu hồng cánh sen, bên ngoài khoác một áo lông dáng dài màu trắng, trông rất xinh đẹp thanh thuần.

Cô ấy xuống lầu, nhỏ nhẹ bảo người làm chuẩn bị quà cho cô ấy. Lục Thước không ngăn cản, chỉ yên lặng đợi cô ấy.

Một lúc sau, người làm đưa giỏ trái cây vận chuyển bằng đường hàng không đến, Lục Thước đưa tay nhận lấy.

Cậu ở nhà họ Liễu căn bản không cần phải e dè, trực tiếp ôm lấy Lục Huân đi, cô ấy nhỏ giọng nói như vậy không ổn.

Lục Thước chuyển sang năm tay cô ấy.

Lục Huân không làm được gì cậu, cũng không nói gì, chỉ là lúc lên xe Lục Huân nhẹ giọng nói: “Để em lái xe cho.”

Lục Thước đặt giỏ trái cây sau cốp xe, lúc đóng lại thì khẽ cười tựa như không.

“Sao vậy, đau lòng à?” Lục Huân không lên tiếng, cô ấy chỉ ngồi vào ghế lái.

Lục Thước đỡ cửa xe nói nhỏ: “Vẫn chưa đến mức thiếu ngủ! Xuống xe đi, để anh lái.”

Lục Huân không chịu.

Lục Thước nhìn cô ấy chằm chằm một lúc, bỗng nhiên cười nói: “Em như vậy, đúng là rất giống vợ.”

Lục Huân đỏ mặt: “Em lo lắng cho anh, anh không nên trêu chọc em vậy.”

Tính cách cô ấy rất tốt, cho dù trách cứ cũng chỉ nhỏ giọng, khiến Lục Thước cảm giác rất đáng yêu. Cậu chỉ muốn hôm nay không phải giao thừa, cậu sẽ đưa cô ấy đến nơi không người rồi tận sức bắt nạt cô ấy!

Thế nhưng cậu cũng muốn cùng cô đón năm mới!

Lục Thước ngồi vào ghế phụ, nhì Lục Huân lái xe thuần thục, cậu khẽ hỏi: “Học lúc nào vậy? Anh chưa từng thấy em lái xe.”

Lục Huân mím môi: “Mười tám tuổi đã học rồi, không thích lái lắm.” Lục Thước gật đầu.

Một lát đã đến ngã tư phía trước, là đèn đỏ, cậu không nhịn được nắm tay cô

Lục Huân khẽ rút tay ra: “Đang lái xe đấy!” Lục Thước trực tiếp nắm nhẹ cằm cô ấy nghiêng qua hôn cô ấy... Lục Huân yên lặng không động đậy.

Gương mặt bọn họ tựa sát nhau, làn da cậu rất nóng, hôn vào môi cô lại càng nóng hơn, cứ vậy trêu chọc cô...

Lục Huân bị buộc phải ngậm miệng lại. Lục Thước khẽ cười, bỗng hiên hôn sâu vào trong.

Lục Huân ngây ngô, nào phải đối thủ của cậu, khẽ đập vào vào vai anh, ê a vài tiếng.

Lục Thước buông cô ra. Môi cô đỏ nhuận mê người, cậu lại không nhịn được ngậm mút một lát.

Thời điểm này đêm ba mươi, mọi người đều ăn cơm rồi.

Trên đường không có xe, cậu và cô cứ ở ngã tư đường, hôn nhau cũng đến mười phút.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1408: Ai bảo anh nói bậy đấy


Chiếc xe chầm chậm chạy đến Lục viên, Lục Huân rõ ràng càng căng thẳng hơn.

Lục Thước nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Sao vậy, con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng, căng thẳng sao?”

Két...

Lục Huân đạp thắng, nhưng vẫn đụng phải cột đá phía trước.

Rầm một tiếng.

Chiếc Roll Royce quý giá, mặt trước bị đụng mất một mảng, logo xe rơi xuống. Lục Huân nhìn nói: “Ai bảo anh nói bậy đấy.”

Lục Thước cũng không giận, cậu dựa vào ghế cười.

Quản gia chạy đến, tay cầm đèn điện chiều vào, lớn tiếng gọi: “Cậu chủ đụng xe rồi! Mọi người mau đến xem xem1”

Hét to như vậy, hay lắm, người trong phòng khách cũng chạy ra ngoài.

Lục Khiêm và Minh Châu đi trước, vừa nhìn đã thấy Lục Huân ngồi ở ghế lái, còn con trai bọn họ thì lại thoải mái ngồi ở bên cạnh.

Lục Khiêm tức giận đang định mắng con trai. Minh Châu tiến lên trước mở cửa xe: “Tiểu Huân không sao chứ?”

Bà ấy lại nói Lục Thước: “Sao con lại để Tiểu Huân lái xe chứ!”

Mặt Lục Thước dày, cậu ngồi đó khẽ cười: “Cô ấy lái xe rất tốt! Chỉ là vừa nãy con nói đùa với cô ấy mấy câu, cô ấy không lái nổi nữa, nên mới đụng xe.”

Minh Châu kỳ quái hỏi: “Con nói gì với con bé?”

Lục Thước ra vẻ đang định nói...

Lục Huân gấp gáp: “Anh không được nói.”

Lục Thước nhìn cô ấy, chỉ cười, có chút lường biếng. Minh Châu cũng không phải ngốc.

Con trai biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu bà ấy còn không có cảm giác gì thì chẳng phải bà ấy sống vô ích mấy năm nay rồi sao?

Đón năm mới, bà ấy cũng không nói gì.

Nhóm người vào nhà, Lục Huân rõ ràng không tự nhiên lắm, Lục Thước cũng không gần gũi với cô ấy,

Cậu nhìn Tiểu Lục U, khẽ hất cằm.

Tiểu Lục U cầm máy tính bảng, chạy đêm ôm lấy cánh tay Lục Huân: “Chị Lục Huân, giúp em qua cửa này với.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1409: Cô ấy vươn tay nhận lấy


Lục Khiêm cũng đưa bao lì xì qua, cười nói: “Ngốc rồi sao! Dì cháu cho cháu lì xì, còn không mau nhận đi.”

Lục Huân khẽ run môi.

Thật ra chỉ có bản thân cô ấy mới biết, cô ấy đến đây rất mất tự nhiên, cô ấy không biết bản thân có thực sự được chào đón hay không, cô nghĩ dì Minh Châu đã nhận thấy được gì đó rồi, nhưng giờ dì ấy vẫn nguyện ý cho mình bao lì xì.

Cô ấy vươn tay nhận lấy.

Một bạn tay còn nhanh hơn cả cô ấy, nhận lấy.

Là Lục Thước. Cậu tự nhiên nói: “Tiểu Huân không có túi, con cầm giúp cô ấy.” Bầu không khí bỗng cứng nhắc.

Như vậy không khác gì công khai, là kiểu nói rồi nhưng lại giống hư chưa nói vậy.

Tất cả mọi người đều nhìn Minh Châu.

Lục Thước biết bản thân khá liều lĩnh, cậu đang đợi mẹ cậu tỏ thái độ, đương nhiên bà ấy không đồng ý thì cậu cũng phải ở cùng Lục Huân, dẫn con gái về nhà thì không lý gì lại rút lui.

Minh Châu khẽ nhếch miệng.

Đương nhiên sẽ không thờ ơI

Con trai bà ấy, cùng với con gái người mà bà ấy hận nhất, lại quen nhau.

Lục Thước muốn bà ấy đồng ý.

Minh Châu nghĩ, cho dù bà ấy có đồng ý hay không thì bà ấy cũng sẽ không phản đối.

Cuộc đời là của bản thân Lục Thước, bà ấy không thể vì mình không thích mà đi ngăn cản hai bọn họ... Như vậy không phải bà ngăn cản Lục Huân gả vào nhà họ Lục mà là đẩy Lục Thước đi xa.

Trong lòng bà ấy phức tạp, không rõ là cảm xúc gì.

Một lúc lâu sau, bà ấy tháo vòng phỉ thúy đeo trên tay xuống, cung đưa cho Lục Thước: “Con giúp con bé đeo lên đi!”

Lục Thước ngồi đó.

Cậu nhìn mẹ mình chăm chú, đầu mũi chua xót, một lúc lâu sau vẫn không nói được gì.

Minh Châu cũng vậy.

Bà ấy thương Lục Thước, tình cảm này người khác không thể hiểu được, bà ấy từng mang theo Lục Thước lưu lạc bên ngoài hai ba năm, bởi vì bà ấy tuổi trẻ xúc động, khiến Tiểu Lục Thước phải chịu khổ nhiều.

Bà ấy vẫn luôn muốn bù đắp.

Lục Huân là con gái của Lam Tử Mi, nếu giao cô ấy cho Lục Thước có thể khiến cậu vui vẻ thì Minh Châu cũng nguyện ý.

Chỉ là để bà ấy có thể đối mặt bình thường thì vẫn cần thêm thời gian. Cuối cùng Lục Thước đưa chiếc vòng tay kia qua.

Cậu muốn đeo cho Lục Huân, bàn tay thon dài được cậu nắm trong tay, bỗng có chút luống cuống.

Lục Huân như muốn khóc.

Cô ấy thấp giọng nói: “Cám ơn dì.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1410: Bọn nhỏ tùy hứng thôi!


Mấy người trẻ tuổi không ngồi nổi nữa, được một lát Tiểu Lục U đã kéo Lục Huân đi ra xem pháo hoa, còn quấn lấy quản gia lấy ra một ít, tự mình bắn pháo hoa.

Pháo hoa băn lên trời, bờ vai Lục Huân được người ôm lấy.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn, là Lục Thước.

Cậu uống một ít rượu, gương mặt nho nhã ửng đỏ, trông rất thu hút.

Lục Huân nhỏ giọng nói: “Anh ra đây sao không mặc thêm áo khoác?”

Lục Thước cười nói: “Không lạnh!”

Cậu rút một điếu thuốc tư trong túi, cúi đầu châm thuốc, sau đó tiến lên châm một hàng pháo hoa... Tia lửa bắn khắp nơi, cách rất gần.

Tiểu Huân nhát gan, cô ấy tránh về phía sau.

Lục Thước ôm cô ấy trong lòng, gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy lộ ra ngoài, có chút lưu luyến nhìn chăm chú vào pháo hóa.

Tiểu Lục U cầm pháo hoa lớn, chạy quanh bọn họ.

Một lát sau, Lục Thước cũng ôm cô bé đến, ôm cả hai cô gái. Tiểu Lục U không hề ghen ty chút nào.

Cô bé đòi bao lì xì với Lục Huân.

Lục Huân không chuẩn bị, Lục Thước bèo bảo cô ấy lấy trong túi mình, Lục Huân đi lấy ra... Sau đó cô ấy ngẩng đầu nhìn cậu, Lục Thước khế cười.

Cậu vuốt tóc cô, hôn cô.

Mặt Lục Huân ửng đỏ...

Tiểu Lục U thích chơi đùa, không đứng yên được, chẳng mấy chốc đã chạy đi chơi chỗ khác rồi.

Lục Thước đưa Lục Huân đến dưới gốc tử đằng, cậu đè hôn cô ấy một lúc lâu mới tựa vào cô ấy thở dốc.

Lục Huân vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Nhưng cô ấy không thể phớt lờ thân thể cậu nên không dám động đậy. Lục Thước kề sát tai cô ấy: “Tìm chỗ khác?”

Lục Huân cảm thấy không tốt, lần đầu tiên cô ấy chính thức đến nhà gặp mặt, cô ấy không thể tùy tiện xảy ra quan hệ với cậu như vậy được.

Lục Thước cũng không phải không nhịn được.

Cậu nhìn ra được lo lắng của cô ấy, không nói gì, chỉ ôm cô ấy vào lòng hôn. Ít nhiều cũng để cô ấy chạm vào.

Lục Huân nhát gan, giống như chú thỏ vậy, Lục Thước khẽ cười.

Cuối cùng ôm lấy nhau, cậu giả vợ giận dỗi nói: “Đã lâu không làm rồi, quên mất mùi vị ra sao rồi."

Tính đi tính lại, hình như bọn họ cũng gần nửa năm chưa làm rồi!

Cậu là đàn ông bình thường, đương nhiên muốn rồi!

Lục Huân chôn mặt trước ngực cậu, nhỏ giọng nói: “Về thành phố BI Rồi lại...” Lục Thước thấp giọng nói: “Về rồi chúng ta sẽ dọn về lại, được không?”

Lục Huân không lên tiếng, cô ấy cảm thấy quá nhanh... Lục Thước lại hôn cô ấy, thì thầm nói: “Vậy anh chuyển về, cuối tuần đón em qua.”

Lần này cô không phản đối.

Lục Thước đã xác định là con rể nhà họ Liễu, đêm khuya, cậu cũng đưa người về nhà.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top