Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1411: Ông lớn hơn bà rất nhiều


Lục Khiêm ôm Minh Châu.

Đêm ba mươi, tiếng pháo trúc bên ngoài vang vọng bầu trời đêm, pháo hoa nhuộm thành phố bởi những màu sắc rực rỡ.

Chỉ có nơi này là yên tĩnh. Lục Khiêm ôm lấy vợ, để bà tựa vào vai mình.

Im lặng dựa vào một lúc lâu, Minh Châu nhỏ giọng nói: "Lục Khiêm, anh không cần như vậy, em không yếu ớt đến mức ấy đâu!”

Bà khẽ mỉm cười: "Đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, nếu chỉ vì chuyện đó mà ngăn cản bọn nó ở bên nhau thì không đáng!... Em cũng đã không còn ngu ngốc như lúc trước nữa!"

Nhưng Lục Khiêm lại nguyện ý muốn bà tiếp tục ngốc như thế.

Ông lớn hơn bà rất nhiều, thật sự không có nhiều thời gian dành cho bà.

Nhờ bà không bao giờ từ bỏ, bọn họ mới có thể bên nhau cả đời.

Lục Khiêm nghĩ tới trăm năm sau, Minh Châu nhất định phải được chăm sóc thật tốt, Lục Thước phải thay ông gánh vác trách nhiệm này, cũng may bọn họ nuôi dạy con trai không tệ.

Họ không nói chuyện nữa!

Đêm ba mươi, ngày cuối cùng của mỗi năm,

Qua một năm lại bớt một năm, Minh Châu quý trọng những ngày ở bên Lục Khiêm.

Lục U từ dưới lầu chạy lên.

Cô bé đi tới rúc vào vai Lục Khiêm, dịu dàng nhìn ông: "Bố, con còn muốn bắn pháo hoa nữa!"

Lục Khiêm sờ đầu nhỏ của cô nàng: "Tìm bác Phúc bắn cho con đi.”

Lục U nhếch cái miệng nhỏ nhăn: "Bác ấy nhát gan sợ lạnh nên chui vào ổ chăn rồi!”

Lục Khiêm rất thương đứa nhỏ, ông lập tức mặc thêm áo khoác, còn kéo Minh Châu đứng lên: "Xuống xem thử nào!”

Minh Châu lười động đậy.

Nhưng Lục Khiêm vẫn dẫn bà đi xuống.

Pháo hoa cháy lên, bốn phía đều là tia lửa, Tiểu Lục U vui vẻ nhảy nhót.

Lục Khiêm quay đầu nhìn Minh Châu.

Bà trông vẫn còn trẻ trung, trong mắt vẫn có thần thái động lòng người, ông dường như nhớ tới năm đó đến thành phố B làm việc, dẫn theo hai thỏ bông Stella Lou đi thăm bà, bà đón năm ở Fortune Plaza.

Cũng là như vậy, khiến người ta động tâm.

Lục Khiêm đi tới bên cạnh bà, nhẹ nhàng ôm bà vào trong ngực... Minh Châu vĩnh viễn là cô bé của ông!

Lục Thước đưa Lục Huân về.

Xe của cậu và xe của anh Liễu một trước một sau, đậu ở trong sân.

Xe dừng lại, Lục Huân nhìn người nhà mình xuống xe cũng muốn đi theo. Lục Thước đưa tay ngăn cô lại.

Cô ngước mắt lên, nhìn cậu.

Lục Thước nhỏ giọng nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút? Tiểu Huân, anh rất vui vẻ.”

Tâm trạng của Lục Huân cũng kích động.

Cô thật sự không ngờ mẹ Lục Thước lại dễ dàng chấp nhận mình như vậy, tất cả đều giống như một giấc mơ khiến cô không thể tin được, nhưng cô cũng có sự dè dặt của riêng mình, cô nhỏ giọng nói: "Đêm khuya như vậy, không tốt đâu."

Lục Thước nở nụ cười.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1412: Chú ý một chút đi!


Thư ký Liễu thoải mái ngồi xuống, nói với Lục Thước: "Đánh với chú ván cờ đi, bọn trẻ các cháu chắc phải tốn nhiều công sức lắm rồi!"

Lục Thước cởi áo khoác ngồi xuống: "Chuyện nên làm mài!” Thư ký Liễu dừng lại một chút, thản nhiên hỏi: "Bắt đầu từ khi nào vậy?” Ông hỏi gì, Lục Thước đáp nấy.

Lục Huân có chút ngồi không yên nữa, tìm lý do lên lầu, chị dâu Liễu cười nói: "Tiểu Huân, thật ngại quá!”

Lục Thước giương mắt nhìn về phía cầu thang. Thư ký Liễu vỗ tay cậu: "Chú ý một chút đi!”

Lục Thước cười cười, chuyên tâm đánh cờ... Mãi cho đến khi đồng hồ điểm mười hai giờ, thư ký Liễu mới buông tha cho cậu.

Lục Thước không có ý định về nhà. Cậu vươn vai một cái: "Chú Liễu, chúc mừng năm mới.”

Nói xong liền cầm áo khoác, chậm rãi lên lầu, giống như nơi này là nhà của cậu vậy.

Thư ký Liễu mở to hai mắt, chỉ về phía của cậu nói với vợ: "Thằng nhóc này có phải tự nhiên quá không, thật sự xem nơi này là nhà của nó rồi à?”

Bà Liễu hừ nhẹ: "Còn không phải do anh đưa về sao!”

Thư ký Liễu không đồng ý: "Rõ ràng là Tiểu Huân đưa về! Lão già như tôi đây làm sao có mị lực như vậy chứ?”

Bà Liễu cười khúc khích.

Thư ký Liễu ôm lấy vợ: "Được rồi, chuyện của người trẻ tuổi cứ để cho bọn nó tự lo, chúng ta cùng vui vẻ đón năm mới nào!"

Lục Thước đẩy cửa đi vào, Lục Huân còn chưa ngủ. Cô tắm rửa xong, mặc quần áo ở nhà ngồi trên sô pha chơi vài món quà nhỏ. 'Thoạt nhìn trông giống như một cô nhóc.

Lục Thước đặt áo khoác lên lưng ghế sô pha, ôm lấy cô từ phía sau, môi mỏng dán lên cằm cô nhẹ nhàng hôn...

Lục Huân nghiêng đầu: 'Anh còn chưa về sao?”

Lục Thước dứt khoát nói: "Đêm nay anh sẽ ở lại đây.”

Lục Huân không cho cậu ở lại, thúc giục cậu về nhà.

Nhưng cô đã đánh giá thấp trình độ vô liêm sỉ của Lục Thước, cậu không biết xấu hổ nói: "Chú Liễu giữ anh ở lại, em nói xem, anh ngủ với em hay là ngủ trên sô pha đây?"

Lục Huân nhìn cậu không giống như đang nói đùa.

Cô cắn môi: "Anh ngủ trên sô pha đi.”

Lục Huân cười khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: "Em ngủ sô pha với anh đi.”

Lục Huân nói cậu là đồ khốn.

Lục Thước cười rất vui vẻ, cậu hiếm khi thoải mái như vậy, trong trí nhớ của cậu vì để nhanh chóng tiếp nhận trọng trách của bố mà cậu phải dấn thân vào sự nghiệp quá sớm, ngoại trừ học hành ra thì chính là làm việc.

Thật sự rất hiếm khi được ôm một cô nhóc đón năm mới như thế này.

'Tướng mạo cậu vừa đẹp lại rất biết điều, Lục Huân rất nhanh đã mềm lòng, Lục Thước nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Tiểu Huân của chúng ta lại lớn thêm một tuổi rồi! Đây... Tiền lì xì!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1413: Nhát gan vậy sao!


Lần đầu tiên, cả hai đều đau. Cậu đổ mồ hôi rất nhiều... Nhưng sau này thì sao, liệu cậu có thể có người khác hay không?

Lục Huân không dám hỏi, sợ đòi hỏi không được thứ mình muốn, bản thân sẽ cảm thấy xấu hổ.

Lục Thước cọ cọ cái mũi nhỏ của cô, chê cười cô: "Nhát gan vậy sao!”

Lục Huân đỏ mặt.

Ngoài cửa sổ, anh Liễu bắt đầu bản pháo hoa, đóa sâm banh màu vàng kia bay lên thật cao, nở rộ ở chỗ cao... Lục Thước và Lục Huân hôn nhau, hôn rất lâu, mãi cho đến khi thân thể cô run rẩy cậu mới hơi buông cô ra.

Cậu liếm đôi môi đỏ mọng của cô, dỗ dành cô: "Tiểu Huân, gọi là anh.”

Lục Huân cảm thấy xấu hổ.

Cô không chịu gọi, nhưng Lục Thước có nhiều cách để cô gọi.

Đêm ba mươi, một ngày thư giãn, vốn là có đêm dài đằng đăng để làm chuyện mình thích.

Lục Huân bị cậu đè lên sô pha hôn hết lần này đến lần khác, quần áo ở nhà trên người cô tản ra, thân thể nhỏ nhắn không chịu nổi sự chinh phạt của cậu, rất nhanh đã trở nên mềm nhữn.

Lục Thước cũng có chút động lòng.

Cậu nằm trên người cô, vẫn khàn khàn dỗ dành cô: "Gọi anh là anh.”

Lục Huân nhìn cậu chăm chú, trong mắt đều là hơi nước động lòng người.

Lục Thước bỗng dưng vùi đầu vào cổ cô, tiếp tục ức hiếp cô, Lục Huân nhỏ giọng khóc, trong chốc lát cô nhịn không được mà ôm lấy đầu cậu điên cuồng hôn môi cậu...

Lục Thước không nhịn nổi nữa.

Cậu ôm cô vào lòng, cắn răng khiến cô thoải mái một hồi.

Dù sao ở nhà họ Liễu, cậu không nỡ làm khó cô.

Cuối cùng dừng ở đây.

Thật lâu sau, Lục Huân vẫn ở trong lòng cậu, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi...

Lục Thước lấy từ trong túi áo khoác ra một cái hộp, mở ra, một vật nhỏ lạnh lấo nhét vào ngón tay Lục Huân.

Cô còn có chút mờ mịt, giơ tay lên nhìn.

Là một chiếc nhẫn kim cương.

Viên kim cương 2,8 carat, đeo trên ngón tay mảnh khảnh của cô rất vừa vặn. Cô có chút mừng rỡ, nhỏ giọng hỏi: "Mua lúc nào vậy?”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1414: Người có thể cướp lại


Cô không dám động đậy nữa, nằm sấp trong lòng cậu.

Thật ra thì rất ấm áp, hơn nữa... Hơn nữa đưa tay ra là có thể chạm được viên kim cương kia, trong lòng cô cảm thấy yên bình.

Lục Huân rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Lục Thước lại không buồn ngủ, cho dù cậu đã gần hai mươi tư giờ không ngủ.

Cậu ôm lấy Lục Huân, còn có chút sợ hãi.

Lúc trước cậu bỏ Lục Huân lại, nếu Lục Huân ôm ấp Diệp Bạch, cậu thật sự không còn cách nào khác. Người có thể cướp lại, nhưng nếu cô động tâm với Diệp Bạch thì sao?

Lục Thước chỉ cần nghĩ đến khả năng này, liền hận không thể tự làm thịt mình.

Cậu muốn nhanh chóng cưới Lục Huân về nhà.

Mẹ cậu khẳng định vẫn còn chán ghét, cậu sẽ sống cùng Lục Huân ở thành

phố B, ngày lễ ngày tết sẽ đưa cô về thành phố C, qua hai năm nữa bọn họ có con, quan hệ có thể trở nên hài hòa hơn...

Trong suốt dịp Tết, Lục Thước lui tới lui lại giữa hai bên. Mùng năm, cậu đưa Lục Huân trở về Lục viên một chuyến, Minh Châu vẫn khách khí không tính là đặc biệt thân thiết, nhưng Lục Huân đã cảm thấy vừa

mừng vừa lo.

Buổi tối cơm nước xong, Lục Thước cầm chìa khóa xe, chuẩn bị đưa Lục Huân về nhà.

Minh Châu tựa vào sô pha xem TV, sâu xa nói: "Sáng mai không phải hai đứa muốn về thành phố B sao, bây giờ đưa Tiểu Huân về sáng mai còn phải đi đón, ở lại đây một đêm đi!"

Lục Thước giật mình.

Sau đó cậu cất chìa khóa xe đi, cũng không hỏi Lục Huân, chỉ cười cười: "Mẹ nói đúng!"

Cậu nhìn Lục Huân: "Trong phòng ngủ của anh có phòng cho khách, đêm nay dùng tạm một chút nhé?”

Lục Huân kỳ thật có chút xấu hổ, nhưng đề nghị Minh Châu nói ra, cô không nỡ từ chối.

Cô thì thầm rắc rối.

Minh Châu nhìn bộ dáng cô con dâu nhỏ, cố tình lạnh lùng, diễn tư thế của mẹ chồng.

Trong lòng bà còn có chút sảng khoái.

Lục Khiêm nhìn thấy cô khiêm tốn, trong lòng buồn cười, nhưng cậu cũng không ngăn cản.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1415: Thật sao?


Cô nhìn thấy quyển nào cũng giống nhau. Tiểu Lục U cũng không quấy rầy cô, cũng lật xem khắp nơi.

Đầu giường Lục Thước có một quyển sổ phác thảo, nhìn giống như xé nát rồi ghép lại.

Lục Huân ngẩn người, nhận ra đó là bức tranh mình vẽ khi còn bé, bị Lục Thước xé đi sau đó cô lại ghép lại.

Cô vẫn luôn cho rằng đã mất nó, Thì ra là ở chỗ Lục Thước!

Cô cầm lên, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh bên trên, tim đập mạnh.

Lúc Lục Thước đi vào thấy cô ngẩn người.

Cậu bế Tiểu Lục U ra ngoài, đóng cửa lại, đi tới phía sau Lục Huân thì thầm: "Đã từng có một khoảng thời gian rất dài, anh rất hận em, thậm chí là dựa vào hận thù đối với em mà liều mạng học tập! Cho nên cho dù lúc trước chúng ta ở bên nhau tốt biết bao nhiêu, anh thích em bao nhiêu, nhưng anh vẫn cho rằng, đó là sự trả thù."

Thanh âm Lục Thước có chút run rẩy.

Cậu nhẹ nhàng ôm Lục Huân vào lòng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Huân, anh xin lỗi.”

Lục Huân cúi đầu, vẫn nhìn quyển phác họa kia.

Cô nhẹ giọng nói: “Anh có từng hối hận về em không? Nếu anh không hận em, chúng ta sẽ không ở bên nhau đúng không?”

Lục Thước gõ đầu cô một cái: "Đồ ngốc!”

Cậu đặt quyển phác họa sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, than nhẹ: "Tiểu Huân, em có tin vào số mệnh không? Trước đây anh không tin, nhưng bây giờ anh nghĩ đây có lẽ chính là vận mệnh.”

Có lúc cậu muốn thoát ra, nhưng không thể thoát nổi.

Cho nên anh thuận theo trái tim của mình, lựa chọn yêu cô, một đời một kiếp.

Cậu cũng rất may mắn, có thể tìm được người yêu sớm hơn bố mình, tuổi của cậu và Tiểu Huân tương đương nhau, bọn họ có thể cùng nhau đi qua những năm tháng dài đằng đẳng.

Lục Thước thích loại cảm giác này.

Cậu thấp giọng hỏi cô, có yêu mình hay không.

Lục Huân rất bất ngờ.

Cô chưa từng nghĩ Lục Thước sẽ thích nghe điều đoa. Trước kia bọn họ ở cùng một chỗ, chưa bao giờ nói những lời này.

Lục Thước ôm lấy cô lẩm bẩm: "Trước kia là trước kia, lúc ấy chúng ta chỉ có thể xem như ở chung, nhưng bây giờ anh muốn nghiêm túc theo em cả đời! Lục Huân, em có yêu anh không?”

Cậu nghĩ bản thân rất độc đoán và khắc nghiệt.

Cậu cho đi bao nhiêu tình cảm, liền muốn đối phương cũng trả lại mình bấy nhiêu,



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1416: Em đau lòng?


Lời nói không biết xấu hổ như vậy, Lục Huân không muốn để ý tới.

Cô nghiêng người, nằm trên gối trắng như tuyết, sau lưng là thân thể nóng bỏng của Lục Thước.

Cô biết anh muốn, nhưng là cô cũng không to gan đến mức làm loại chuyện này ở trong nhà anh, chỉ là ban đêm thân thể của anh lại càng nóng hơn, vừa chạm đã bỏng tay.

Lục Huân nằm đối mặt với anh.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh có muốn đi toilet một chút không?”

“Em đau lòng?”

Anh kéo cơ thể nhỏ nhắn của cô qua, nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó duỗi tay che lại hai mắt cô: “Ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”

Lục Huân không nghĩ nhiều, cô gối lên vai anh, qua hồi lâu mới ngủ.

Trời còn chưa sáng Lục Thước đã thức cô dậy.

“Làm sao thế?” Lục Huân xoa hai mắt: “Còn sớm mài”

Lục Thước xuống giường mặc quần áo.

Tối hôm qua anh tắm rửa xong thì để trần thân trên rồi ngủ, lúc này anh đang đứng dưới giường mặc quần dài áo sơ mi, dáng người thon dài rắn chắc đến mức Lục Huân không dám nhìn thẳng.

Lục Thước kéo khóa quần, đi tới bên giường rồi khom lưng, hai tay chống bên giường.

Anh nhéo cái mũi cô, thân mật nói: “Hôm nay là ngày giỗ của bà cụ, cả nhà đều phải dậy sớm đi thắp hương! Theo thường lệ thì bữa sáng là bố anh làm, lúc này hẳn là Lục U cũng đã dậy rồi.”

Lục Huân căn bản là không biết.

Cô khẩn trương đến mức luống cuống tay chân, lại nhỏ giọng hỏi anh: “Em ở đây có thuận tiện không?”

Lục Thước cười khẽ: “Đều đã ngủ trên giường anh rồi, còn hỏi có thuận tiện hay không?”

Khuôn mặt Lục Huân ửng đỏ yên lặng mặc quần áo, sau khi mặc áo len vào, sợi tóc đen nhánh cuộn trong áo len, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, Lục Thước nhìn động tâm, bất giác đi lên hôn một cái, dịu dàng nói: “Anh đi ra ngoài hỗ trợ trước! Em rửa mặt xong thì ra ngoài sau nhé.”

Lục Huân gật đầu.

Lục Thước lại cười cười với cô rồi đi ra ngoài.

Sau khi anh rời đi , Lục Huân lập tức đi rửa mặt, tuy rằng cô vô cùng khẩn trương và luống cuống tay chân, nhưng trong lòng cô thỏa mãn không nói nên lời... Có cái gì quan trọng hơn so với ở cùng một chỗ với người mình thích chứ?

Lục Huân rửa mặt xong thì đi ra ngoài.

Phía chân trời đã sáng trưng, nhà họ Lục lặng lẽ thức tỉnh, toả sáng sức sống mới.

Trong phòng bếp rất náo nhiệt.

Lục Khiêm tự mình làm bữa sáng, Tiểu Lục U đang giúp đỡ, cô bé cũng làm không được chuyện gì, chỉ là cô bé thích vây quanh bố thôi, dáng vẻ như cô bé dính mẹ vậy.

Lục Thước cũng sẽ làm việc, anh cũng hỗ trợ.

Lục Huân gọi người.

Lục Khiêm nâng mắt nhìn cô, biểu tình vô cùng ôn hòa: “Tiểu Huân rời giường rồi?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1417: Ông đau lòng không thôi


Những hành động này vừa lúc bị Lục Khiêm trông thấy.

Lục Khiêm tức đến méo mũi: “Sao có thể dùng nước nóng tưới hoa được chứi”

Ông đau lòng không thôi, ôm cái hoa kia kém chút nữa đã rơi lệ: “Đây là hoa mà bà cụ để lại hoa, hôm nay là ngày của bà ấy, con còn muốn tiền hoa của bà ấy đi luôn hả.”

Tiểu Lục U chớp chớp mắt nhìn Lục Khiêm. Lục Huân cũng nhìn bọn họ.

Trong chốc lát, Lục Khiêm dời chậu hoa đi chỗ khác, rất đáng tiếc nói: “Cũng không biết còn sống được nữa không!... Lục U, nếu sống không nữa, bố không thể không tét mông con rồi.”

Tiểu Lục U liền qua đi ôm lấy cánh tay ông, chớp chớp mà nhìn ông: “Bố à, con cũng là bông hoa nhỏ mà bà nội để lại mà, chẳng lẽ so ra con còn không bằng mấy bồn hoa ư? Nếu bà nội biết bố đánh con, nhất định bà sẽ đau lòng, bố không nghe lời bà nói thì chính là bố bất hiếu!”

Lục Khiêm tức đến bật cười: “Đâu ra lắm lời ngụy biện vậy? Ngày thường con học tập không nghiêm túc, suốt ngày học mấy cái thứ linh tỉnh này à.”

Tiểu Lục U mặc kệ.

Cô bé thân thiết với Lục Khiêm, cái đầu nhỏ cọ cọ vào lòng bố.

Lục Khiêm ôm con rồi thở dài.

Trong nhà một đứa lớn, một đứa nhỏ, đứa nào cũng làm ông phải đau đầu.

Lục Huân nhìn mà hâm mộ vô cùng.

Lục Khiêm vừa nhấc mắt đã thấy ánh mắt của cô gái nhỏ, cũng hơi giống như khi còn nhỏ vậy, con bé cũng dùng ánh mắt khao khát này để nhìn ông, con bé khát vọng có được tình thương của cha từ mình.

Khi còn nhỏ còn được, nhưng lúc này con bé đã lớn như vậy.

Lại còn là vợ của con trai, ông phải kiêng dè.

Lục Khiêm cười nhạt một chút.

Lục Huân có hơi ngượng ngùng.

Lục Thước đã giúp đỡ chuẩn bị bữa sáng xong, đi tới nhìn xem, sau đó thì nhìn Lục Huân: “Làm sao vậy?”

Lục Huân lắc đầu: “Không có gì!”

Lục Thước duỗi tay xoa xoa mái tóc cô, nhẹ giọng nói: “Bái tế bà cụ, ăn bữa sáng xong chúng ta sẽ xuất phát.”

Lục Huân gật đầu.

Lúc này Minh Châu cũng xuống tầng, bà ấy là người rời giường cuối cùng trong nhà, ngày thường cũng không cảm thấy gì lắm, nhưng lúc này thấy Lục Huân còn thức dậy sớm hơn mình, Minh Châu thấy hơi ngượng ngùng mỉm cười một chút.

Khi bái tế bà cụ, Lục Huân đứng ở bên cạnh Lục Thước.

Lục Khiêm nói vài lời với bà cụ, Tiểu Lục U cảm thấy buồn nôn, liền trộm cười.

Lục Khiêm không có cách nào khác với con bé, nhanh chóng nói xong lời, nhanh chóng đi ăn cơm, nhanh chóng muốn đóng gói mấy đứa nhỏ này đưa đến thành phố B.

Tiểu Lục U lại càng không muốn.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1418: Cháu có thể hiểu được


Lục Khiêm ngồi sau bàn làm việc, nhìn thật kỹ cô gái nhỏ của mình, hơn nửa ngày mới thở dài: “Hai vợ chồng Truyền Chí chăm sóc cho cháu rất tốt!”

Lục Huân ừm một tiếng.

Trong chốc lát cô lại nói thêm một câu: “Năm đó... Cháu có thể hiểu được.”

Lục Khiêm chỉ cười khổ, ông lấy ra một điếu thuốc lá, châm lên nhưng lại không hút, biểu tình nhàn nhạt như đang hồi ức chuyện gì đó, chờ tới khi lấy lại tinh thần thì thuốc lá đã cháy nửa cây.

Ông ấy thấp giọng nói: “Đi tới đi lui, chúng ta vẫn là người một nhà.”

Ông nhìn Lục Huân và nói: “Lục Thước, thằng bé nó rất thích con! Tính tình nó thật ra giống chú, rất cố chấp, nếu không phải thật tình thích thì thằng bé sẽ không đưa cháu về nhà, cũng không thuyết phục nổi chính bản thân nó.”

Lục Huân lẳng lặng nghe.

Lục Khiêm mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra vài thứ, đóng gói rất chỉnh t, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị tốt từ trước.

Hai tấm giấy chứng nhận bất động sản, còn có một hộp trang sức và sổ tiết kiệm.

Lục Khiêm nói nhỏ: “Hai căn nhà ở phân biệt ở thành phố B và thành phố C, đều là ở đoạn đường Đại Bình Tầng rất tốt, ngoài ra còn có hai trăm triệu tiền mặt, này xem như lễ gặp mặt chú cho cháu! Còn về cái này...”

Ông ấy mở tráp trang sức ra.

Bên trong là một bộ trang sức hồng ngọc, giọt máu bồ câu đỏ tươi, vừa nhìn đã biết rất quý hiếm.

Lục Khiêm nói nhỏ: “Bộ trang sức này là Ôn Noãn tặng cho dì Minh Châu của cháu, dì cháu bình thường dì ấy không nỡ đeo, ngày đó sau khi Lục Thước mang con về, dì con liền lấy ra, nói nó rất thích hợp cho cô gái trẻ mang.”

Lục Huân nhẹ nhàng hít mũi.

Lục Khiêm biết trong lòng không quá tốt, vì thế đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vào Vai cô.

Giọng nói của ông ôn hòa đến dị thường: “Da mặt dì cháu mỏng, ngại tự mình tặng cháu, có chỗ nào không chu toàn được thì mong cháu thông cảm cho bà ấy chút.”

Lục Huân dạ một tiếng.

Cô lẩm bẩm: “Cảm ơn chú Lục, và cả dì nữa ạ”

Lục Khiêm nhịn không được mà vuốt tóc cô, thở dài: “Đã lớn như vậy rồi!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1419: Làm sao vậy?


Minh Châu nghe thấy tiếng bước chân đã biết là Lục Huân, bà ấy âm thầm mắng thằng con trai của mình.

Sau đó bà nhanh chóng bày ra một khuôn mặt lãnh đạm. Cửa mở ra, Lục Huân ở cửa nhẹ nhàng gõ cửa: “Dì ạ.”

Minh Châu như mới phát hiện cô tới, giương mắt rất nhạt mà ừ một tiếng: “Chuẩn bị đi rồi?”

Lục Huân gật đầu.

Minh Châu lại cúi đầu lật xem cuốn sách trong tay, ngữ khí càng nhạt hơn một chút: “Bảo Lục Thước lái xe chậm một chút, ngày thường chăm sóc bản thân cho tốt, bên này dì đang vội vàng đây, chuyện của cả gia đình, còn có chú Lục cũng cần dì chăm sóc... Nên không rảnh lo cho bọn cháu đâu, các con tự sống cho thật tốt đi thôi.”

Lục Huân gật đầu.

Cô có hơi muốn khóc, lại có hơi... Muốn cười.

Minh Châu vẫy vẫy tay: “Được rồi, đã nói nhiều như vậy, mau đi xuống đi.”

Lục Huân bất động, Minh Châu nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Lục Huân bỗng nhiên liền chạy tới, cô không nói gì, chỉ là ôm lấy Minh Châu.

Vốn dĩ Minh Châu chính là một người dễ mềm lòng, một cái ôm này đã làm mũi bà ấy hơi cay, ngay cả giả vờ cũng không giả nổi nữa, vỗ vỗ đứa nhỏ trong lồng ngực, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn rất nhiều: “Được rồi, điều nên nói chú Lục của cháu đã nói hết! Sống cùng Lục Thước cho tốt, dì và mẹ cháu bên kia sẽ chọn ngày lành, làm xong xuôi chuyện này.”

Lục Huân không lên tiếng.

Cô khóc, ôm Minh Châu yên lặng mà rơi lệ.

Cô biết chuyện năm đó dì Minh Châu để ý biết bao nhiêu, chỉ là dì ấy vì Lục Thước mà đã tiếp nhận mình rất dễ dàng, hơn nữa không hề gây khó xử, ngay cả dáng vẻ giả vờ của dì ấy cũng đáng yêu như vậy.

Lục Huân không nỡ rời đi.

Sau khi Minh Châu trầm mặc một lúc lâu thì bà ấy nhẹ giọng nói: “Nếu như cháu cảm thấy có lỗi với dì, thì phải sống với Lục Thước thật tốt vào, đời này cũng đừng rời xa nó.”

Con trai của bà bà hiểu rõ nhất, đã thích thì sẽ không thay đổi.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1310: Rửa sạch toàn bộ


Lục Khiêm trầm giọng nói: “Về nhà thôi, quả thật mùi này khiến người ta chịu không nổi.”

Ông dập điếu thuốc.

Minh Châu cúi đầu nhìn vào lễ phục của mình, thật sự rất đẹp, lại còn là hàng cao cấp theo mùa nữa.

Hỏng hết rồi.

Cô lẩm bẩm: "Lục Khiêm, nhưng hôm nay em rất vui."

Lục Khiêm hôn vào môi cô: “Vui cũng phải về nhà trước rồi tắm rửa cho con.” Còn cả xe và những thứ khác nữa.

Rửa sạch toàn bộ

Minh Châu bật cười, cô làm nũng ôm Lục Khiêm: "Em không muốn tắm, bộ đồ này rất đẹp, đơn giản là em không nỡ cởi nó ra."

Lục Khiêm nhéo vào mũi cô: "Bà Lục không mặc càng đẹp hơn."

Một nhà bốn người quay về căn hộ cũng đã mười một giờ đêm rồi. Bàn ăn nguội lạnh.

Lục Khiêm gọi người làm trong biệt thự làm đồ ăn đưa đến, tự ông tắm rửa sạch sẽ cho hai đứa trẻ, và tự mình cũng tắm rửa mấy lần.

Minh Châu thay một chiếc váy dài và thu lại bộ lễ phục đó chuẩn bị mang đi giặt.

Cô muốn giữ lại nó.

Ngồi trước bàn ăn, thức ăn nóng hầm hập và bốc khói.

Còn có một bát mì.

Là bà cụ đích thân làm mì trường thọ để chúc thọ.

Minh Châu không ăn hành, chú Lục tốt tính giúp cô vớt ra từng chút một, khi tiếng chuông nửa đêm mười hai giờ được điểm, ông nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng sinh nhật Minh Châu."

Minh Châu ăn một miếng mì.

Lục Khiêm dịu dàng nhìn cô rồi chia mì ra cho hai bạn nhỏ.

Tiểu Lục U ăn rất ngon miệng, ăn xong thì được anh trai đưa vào phòng trẻ em để ngủ, sau khi anh trai quyết định tự mình chăm Tiểu Lục U, trước khi cô bé được tám tuổi đều phải ngủ cùng với cậu bé.

"Em bé tám tuổi đều phải ngủ một mình rồi."



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1311: Minh Châu có vẻ hơi sợ


Khuôn mặt Minh Châu ửng đỏ

Cơ thể căng cứng dán vào bức tường, cô khế cắn vào môi, giọng nói có chút vụn vỡ: "Đừng làm ở đây."

Lục Khiêm cắn vào đôi môi đỏ của cô. Ông có chút mất kiên nhẫn hỏi: 'Muốn ở đâu?"

Ông cứ thẳng thắn như thế này khiến cô không chống lại nổi, chỉ có thể bám vào chiếc cổ mềm mại của ông mà nhõng nhẽo: "Đến phòng đi."

Lục Khiêm bế xốc cô lên, vừa đi vừa không nhịn được hôn vào môi cô.

Cuối cùng dây thần kinh kéo căng suốt một đêm đã được thả lỏng, đến bây giờ bọn họ đã có thể được tận hưởng một đêm lãng mạn vốn dĩ nên có...

Cửa mở ra rồi đóng lại.

Cô bị ném lên chiếc giường mềm mại.

Cơ thể mảnh khảnh bị lột sạch, trắng mịn tinh tế còn tươi đẹp hơn cả những đóa hồng đó, Lục Khiêm hưởng thụ cảm giác mà cơ thể cô mang đến, và càng muốn tình nguyện dành thời gian đi dỗ dành làm cô vui vẻ...

"Lục Khiêm."

Đang lúc tình nồng thì cô bám vào vai ông mà bật khóc.

Lục Khiêm hôn cô.

Gương mặt cô phớt đỏ, khóe mắt còn vương lại giọt lệ óng ánh, cô thở dốc: "Em yêu anh."

Lục Khiêm luồn tay vào mái tóc đen của cô và hôn một cách nồng nhiệt. Vẻ mặt của ông gần như mãnh liệt, từng làn hơi thở của ông đều được đánh

dấu trên cơ thể của Minh Châu, và tuyên bố quyền độc chiếm của mình, đến cuối cùng hai người đều có chút mơ màng...

Sáng sớm tinh mơ. Minh Châu tỉnh lại trong vòng tay của Lục Khiêm.

Rõ ràng cơ thể có chút đau nhói, nhưng trong lòng lại đong đầy, cô cứ kề sát vào lòng ông.

Trên thân thể ông có chút mùi vị tươi mát. Lục Khiêm tỉnh dậy đưa tay ra tóm lấy và chuyển mình hôn môi cô. Minh Châu không sẵn sàng.

Lục Khiêm cao hứng khác thường, đang định dỗ dành cô nhượng bộ thì điện thoại bên gối vang lên.

Là Hoắc Chấn Đông gọi. Lục Khiêm hôn cô gái trong lòng và bắt điện thoại.

Giọng nói của Hoắc Chấn Đông đinh tai nhức óc: "Hai người lập tức đến đây cho tôi, liệt nằm trên giường vậy thì cò bò cũng bò đến đây ngay."

Lục Khiêm chợt nhớ đến Hoắc Chấn Đông biết chuyện tối qua. Hoắc Chấn Đông thương Tiểu Lục U.

Đây là muốn dạy dỗ bọn họ một trận đây.

Lục Khiêm gác máy nhìn Minh Châu, Minh Châu cũng nhìn ông.

Lục Khiêm lật mình khỏi người cô nằm thẳng xuống giường một lúc rồi ngồi dậy: "Mặc áo quần vào rồi về nhà."

Minh Châu có vẻ hơi sợ.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1312: Ánh nhìn bị ga giường thu hút


Minh Châu thức dậy, đi rửa mặt.

Lục Khiêm cũng thức dậy, phủi ga giường chuẩn bị trải ga.

Ánh nhìn bị ga giường thu hút.

Ông nhìn mảng màu đậm tan ra đó, khuôn mặt tuấn tú cũng có chút nóng lên. Ông kéo ga giường xuống, từ trong tủ quần áo lấy một bộ mới trải lên.

Mới thay xong, cửa phòng bị đẩy ra.

Là một nhóc xon trắng nõn đi vào, cái gì cũng không nói chỉ là ôm chân của

Lục Khiêm cúi đầu nhìn. Là Tiểu Lục U.

Nhóc con mềm nhữn dựa vào ông cũng không nói chuyện, khuôn mặt trắng nõn nhăn giống như cái bánh bao vậy, trong mắt càng là ướt đẫm.

Trái tim của Lục Khiêm mềm ngay lập tức.

Ông khom lưng một tay bế cô bé lên, ngồi mép giường, dỗ dành cô bé.

Tiểu Lục U còn nhớ chuyện hôm qua.

Uống đăng đến mức bảo bối phải đi nặng, thối thối!

Tiểu Lục U lo lắng bố không thích đứa trẻ thối vì vậy cứ ở trong lòng của Lục Khiêm, làm sao cũng dỗ không được, Minh Châu rửa mặt xong qua đây vừa nhìn, cười: 'Làm sao vậy, bảo bổi?"

Đầu của Tiểu Lục U vừa vào trong lòng của Lục Khiêm.

Lục Khiêm nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, cười nói: "E là có chút ngại ngùng!"

Minh Châu qua, hôn cô bé.

"Bảo bối thơm mài"

Đầu của Tiểu Lục U vùi càng sâu, chỉ đưa cặp mắt đen láy nhìn mẹ.

Minh Châu nhẹ nhàng hỏi cô bé có đau không.

Tiểu Lục U lắc đầu.

Minh Châu ngước mắt vừa hay nhìn trúng mắt của Lục Khiêm.

Mắt của anh hơi tối, lóe lên ánh sáng không biết tên, cô nhất thời cũng có chút cầm cự.

Cho dù tối hôm qua là buổi tối dung hoà ướt át, khi mồ hôi đầm đìa cũng không động lòng bằng bây giờ.

Buổi sáng yên tĩnh.

Kết tinh của bọn họ nằm trong lòng bố. Mà ông với cô còn có thể ôm nhau, còn có thể yêu nhau.

Không biết nhìn nhau bao lâu, Tiểu Lục U nhăn khuôn mặt trắng nõn, nhẹ nhàng hứ một tiếng: "Bảo bối lại muốn đi nặng rồi!"

Lục Khiêm không kiềm được cười lên. Ông cúi đầu hôn cô bé: "Bố dắt con đi!" Tiểu Lục U miễn cưỡng tha thứ ông.

Đợi đến khi nhóc con rửa mông xong thì Lục Khiêm thay một đầm bông nhỏ cho cô bé, còn mang một đôi tất dài và dày, mang thêm cả đôi giày da dê mềm.

Ông vỗ mông của cô bé: "Đi tìm anh đi." Tiểu Lục U loạng choạng đi. Một lúc sau, bên ngoài truyên đến tiếng động Lục Thước pha sữa.

Lục Khiêm bận xong, sau lưng ra một lớp mồ hôi, ông cởi áo sơ mi ra muốn chuẩn bị đi tắm.

Minh Châu đã thay đồ xong. Cô ngồi ở trước bàn trang điểm, lựa chọn trang sức đeo trong hôm nay. Trong gương, xuất hiện một người đàn ông đẳng cấp.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1313: Sợ có bệnh gì đó


Một tiếng sau, một chiếc land rover màu đen dừng ở nhà họ Hoắc.

Xe mới dừng, Hoắc Chấn Đông đã đen mặt mở cửa xe ra, bế Tiểu Lục U từ trong đó ra.

Bế cháu gái nhỏ trắng nõn, Hoắc Chấn Đông kiểm tra bên đây, xem thử bên kia.

Sợ có bệnh gì đó.

Sau khi xác định không có gì thì khuôn mặt ủ rũ của ông bắt đầu không tự tại: "Hai đứa chỉ biết vui sưởng cho bản thân, cũng không chăm con! Sinh nhật muốn lãng mạn có thể ra ngoài đặt khách sạn, biệt thự gì đó hoặc là đi nước ngoài, nói chung hai đứa muốn lãng mạn thế nào thì như vậy, chỉ là đừng không xem con cái không ra gì, làm phiền các con thì đưa đứa nhỏ về đây!"

Lục Khiêm xuống xe.

Ông phong độ ngời ngời, cơ thể thon dài, tướng mạo lại tốt.

Ông cố gắng hạ thấp mình: "Bố dạy dỗ đúng! Là con lơ là rồi!"

Nói xong, đưa một điếu thuốc cho Hoắc Chấn Đông.

Hoäc Chấn Đông trừng ông: "Bố đang bế cháu, sao mà hút thuốc!"

Lục Khiêm chỉ cười trừ.

Hoắc Chấn Đông lại nhỏ tiếng lầm bầm: "Một chút quan sát cũng không có! Thật sự không biết sao làm bố người ta! Bảo bối ngoan, bố không thương còn có ông ngoại! Ông ngoại thương cháu!"

Nói xong thì bế Tiểu Lục U đi.

Minh Châu cùng Lục Thước xuống xe.

Minh Châu bật cười: "Đừng nói anh nữa, ngay cả em bây giờ cũng phải đứng sát mép, trong mắt bố chỉ còn có mấy đứa nhỏ, ai ai cũng thương vô cùng!"

Lục Khiêm cười. Sao ông lại để ý chứ?

Nếu như Hoắc Chấn Đông không xem ông là người của mình thì hôm nay căn bản không gọi bọn họ đến đây.

Đang suy nghĩ, Lục Thước nhìn ông chậm rãi nói: “Bố, ông ngoại có chút chê bốt”

Lục Khiêm: ... Tiểu Lục Thước nói xong thì chạy đi. Lục Khiêm nắm tay của Minh Châu, đi theo ở phía sau.

Trong nhà người đến kẻ đi, Minh Châu có chút ngại ngùng nhẹ giọng nói: “Người giúp việc sẽ nhìn thấy đó!”

Lục Khiêm: “Nắm tay cũng khó khăn sao?”

Minh Châu không nói gì nữa, ngón tay mảnh khảnh bị ông nắm trong tay, bàn †ay ông vô cùng thô ráp.

Đến phòng khách.

Hoäc Chấn Đông đang bế Tiểu Lục U, phía trước để một hộp trang sức rất lớn. Kim cương hồng, kim cương xanh, aquamarine...

Toàn là trứng bồ câu!

Tiểu Lục U cầm xem như bi mà chơi.

Minh Châu nhịn không được nói: “Bố, Lục U còn nhỏ như vậy, bố cho con bé cầm những thứ này làm gì?”

Mặt của Hoắc Chấn Đông trầm lại.

Ông ấy cười lạnh: “Xem thử có ảnh hưởng gì, hai đứa còn không phải cho con bé ăn sao! May mà mua cái nhỏ nếu không thì cào vào thành ruột mỏng manh của bảo bối của bố thì phải làm sao? Ruột của Tiểu Lục U chúng ta còn yếu ớt hơn những đứa trẻ khác.”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1314: Dỗ nửa ngày trời


Minh Châu đỏ mắt. Cô thấp giọng nói xin lỗi.

Hoắc phu nhân liếc chồng một cái: “Ông nói bậy gì đó! Tôi thấy hai đứa nhỏ khá tốt, rõ ràng thái tối qua khá tốt sao đến hôm nay lại trở nên kì lạ rồi!”

Hoắc Chấn Đông vẫn tối sâm mặt: “Tối hôm qua tôi cũng biết chút nó không chăm Tiểu Lục U tốt rồi! Xem thử bảo bối của chúng ta đi ra hết mười hai gam thức ăn phải tốn bao nhiêu sức chứ! Bố nói cho hai đứa biết Tiểu Lục U của chúng ta từ khi sinh ra chưa bao giờ chịu khổ đến như vậy!”

Lục Khiêm cũng có mắt nhìn. Ông lau nước mắt cho Minh Châu, kéo cô ra sau lưng.

Ông vô cùng tốt tính xin lỗi Hoắc Chấn Đông nguyên nhân chính là không chăm sóc tốt cháu gái bảo bối của ông ấy.

Dỗ nửa ngày trời.

Cuối cùng Hoắc Chấn Đông cũng có sắc mặt tốt, ngại ngùng nói: “Chuẩn bị khi nào làm?”

Vốn dĩ Lục Khiêm và Minh Châu dự định năm sau.

Nhưng gần đầy tình cảm của bọn họ thăng hạng quả thật không đợi được nữa.

Lục Khiêm suy nghĩ: “Tháng mười hai như thế nào?”

Hoäc Chấn Đông nghiêm túc lại kêu Hoắc phu nhân xem lịch chọn ngày, cuối cùng định vào ngày hai mươi tám tháng mười âm lịch.

Thương lượng xong ông ấy nhìn Minh Châu mắt hơi đỏ.

Kêu cô đi qua.

Minh Châu qua đó, Hoắc Chấn Đông sờ tóc dài của cô bất lực nói: “Lớn như vậy rồi còn tính tình trẻ con! Lúc trước ở nhà có bố mẹ chiều con, anh trai chị dâu thương con, kết hôn rồi phải thấu hiểu lẫn nhau.”

Môi của Minh Châu hơi run rẩy.

“Bố, con biết rồi!"

Minh Châu ôm Hoắc Chấn Đông, hơi làm nũng.

Hoäc Chấn Đông lau nước mắt, lại trêu chọc: “Kết hôn thì kết hôn, các con phải thường xuyên về ăn cơm!”

“Chúng ta sẽ như vậy!” Lục Khiêm đáp.

Nhưng bọn họ đều biết Lục Khiêm là nòng cốt của nhà họ Lục, ông cũng phải về thành phố C.

Tông tộc của Lục Thị ở thành phố C chờ ông về chủ trì.

Đợi thêm một hai năm nữa sự nghiệp bên đây ổn định, ông sẽ dắt theo vợ con về thành phố C định cư, lúc đó Hoắc Chấn Đông muốn gặp Minh Châu, muốn gặp Tiểu Thước Thước và Tiểu Lục U của ông ấy còn phải ngồi một chuyến máy bay nữa.

Nghĩ thôi đã đau lòng!

Hoắc Chấn Đông chịu không nổi, đứng dậy phủi tay: “Lên cơn nghiện thuốc rồi! Bố đi hút một điếu đã!”

Hoäc phu nhân cũng biết ôm muốn khóc rồi.

Lục Khiêm nhìn thấu nhưng không nói ra. Chỉ có Minh Châu gào lên: “Bố không phải bố lén khóc đó chứ!”

Hoắc Chấn Đông rút một điếu thuốc ra, chỉ vào Minh Châu, nói với Lục Khiêm: “Nhanh chóng rước đi! Mắc công để ở bên cạnh bố phiền lòng!”

Lục Khiêm ôm nhẹ Minh Châu.

Ông biết Minh Châu cố ý, cô lớn như vậy rồi sao ngay cả chút biểu hiện đó cũng không biết.

Chẳng qua là dỗ Hoắc Chấn Đông mà thôi.

Ông không vạch trần là bởi vì những chuyện nhỏ này chỉ có mình ông biết điều này khiến cho lòng ông mềm xuống. Mọi người đều cho rằng cô chưa lớn nhưng trong lòng ông từ sớm cô đã là người phụ nữ trưởng thành.

Buổi chiều Hoäc Minh có về một chuyến.

Ôn Noấn trái lại không có về.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1315: Cô đỏ mặt!


Lục Thước lại nói thêm lần nữa.

Minh Châu mỉm cười sờ đầu cậu bé: “Về con nói với bố, anh ấy đồng ý thì mẹ cũng không ý kiến!”

Lục Thước gật đầu!

Cậu bé là một đứa trẻ trưởng thành sớm có suy nghĩ của bản thân, Minh Châu không phản đối.

Chị dâu đã từng nói trong những đứa trẻ này người giống anh trai (Hoắc Minh) nhất là Lục Thước, giống Lục Khiêm nhất kỳ lạ lại là Sùng Quang, còn về

Doãn Tư tính cách dịu dàng giống Ôn Noãn hơn chút.

Lục U và Tiểu Hoắc Kiều lại tương đối giống Minh Châu.

Minh Châu suy nghĩ có chút xuất thần, Lục Khiêm và Hoắc Minh đã đi ra.

Ánh nắng chiều chiếu lên người bọn họ, cùng xuất sắc đẹp như vậy, Minh Châu đứng dậy.

Lục Khiêm sờ đầu cô, ánh mắt rất dịu dàng. Hoäc Minh gọi cô ra riêng một phía, trao đổi vài câu thì chuẩn bị rời đi. Minh Châu gọi anh lại: “Chị dâu đâu?”

Hoắc Minh đốt một điếu thuốc, sau khi hút một hơi sâu anh như cười như không: “Chăm con rồi!”

Chỉ là đứa trẻ này không giống như đứa trẻ thường. Là con trai của ông Cố ở thành phố H, Cố Vân Phàm.

Tính cách của Cố Vân Phàm phóng khoáng , bố của cậu ta cũng không quản được cũng chỉ nghe lời Ôn Noãn.

Hai năm nay, Cố Vân Phàm đi theo bên cạnh Ôn Noãn huấn luyện!

May mà ngày tháng cực khổ sắp kết thúc!

Họ Cố đó sắp về Cố thị ở thành phố H nhậm chức rồi, Hoắc Minh quả thật muốn đốt pháo ăn mừng, lại sợ động tĩnh lớn quá khiến Ôn Noãn không thoải mái, người làm chồng như anh thật sự uất ức.

Chỉ là những thứ này, anh không chuẩn bị nói cho đứa em gái ngốc này.

Quả nhiên tế bào não đơn bào như Minh Châu không có suy nghĩ nhiều, cô còn gật đầu tán đồng: “Anh, hai người sinh nhiều cộng thêm Sùng Quang nữa là bốn đứa trẻ, chị dâu không dễ dàng gì!”

Hoắc Minh phà ra một hơi khói.

Anh cười rất nhẹ vẫy tay đi về phía xe của mình.

Chiếc xe Maybach màu đen rất nhanh rời đi.

Minh Châu còn đang ngơ người, Lục Khiêm đi qua ôm vai cô, thấp giọng dịu dàng hỏi cô: “Nghĩ gì đó?”

Minh Châu nói: “Anh trai rất kỳ lại”

Lục Khiêm cười cười.

Hoặc Minh xem cơn ghen như bữa ăn thường, trên thương trường không ai không biết anh rất ít khi đi ăn cơm dù cho dùng bữa với người khác vừa đến tám giờ sẽ chủ động về nhà không cần vợ gọi điện.

Người khác chỉ cảm thấy anh rất biết giữ mình.

Thật ra anh trông Ôn Noãn rất chặt!

Lục Khiêm ngưỡng mộ, ông nhìn Minh Châu: “Bình thường em rất yên tâm anh? Không ghen chút nào.”

Ánh mắt của Minh Châu có ẩn ý khác.

Cô ho nhẹ một tiếng: “Em cảm thấy tổng giám đốc Lục nên chơi đều đã chơi từ sớm rồi, quyết tâm chắc chắn hơn người khác một chút.”

Lục Khiêm nhéo mặt của cô: “Buổi tối anh sẽ cho em biết sự quyết tâm của anh như thế nào!”

Minh Châu lẩm bẩm: “Anh không phải không khỏe sao?” Cô có chút uất ức: “Đừng quấn lấy em hoài.”

Trong vườn xung quanh không có người, Lục Khiêm ôm cô vào trong lòng nhẹ nhàng sờ mặt cô: “Người khác muốn cũng không được.”

Cô đỏ mặt!

Muốn phản bác nhưng lại không phản bác được!

Cô thích Lục Khiêm.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1316: Vô cùng đẹp!


Tiểu Lục Thước tức giận nói: “Bố đang hôn mẹ!” Nhưng Tiểu Lục U cũng muốn hôn. Nhóc con trắng trẻo không muốn đi nữa.

Trong vườn hoa nhỏ, nhóc con vểnh môi đỏ lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh trai.

“Thật sự hết cách với em!” Lục Thước ghé qua hôn vào mặt nhỏ của cô bé. “Anh trai hôn anhl”

Tiểu Lục U chớp mắt, cặp mi dài đó ở dưới ánh nắng mang theo chút trong sáng.

Vô cùng đẹp!

Lục Thước lại hôn cô bé, giọng điệu dịu dàng hơn trước rất nhiều: “Ngoan, em nghe lời!”

Tiểu Lục U ôm anh trail

Khi hai mươi tám tháng mười âm lịch.

Lục Khiêm cưới Minh Châu.

Thời tiết mùa thu mặc áo cưới có chút lạnh, nhưng trong lòng lại ấm áp.

Trong nhà thờ nhỏ.

Chỉ là người thân thiết của nhà họ Lục và nhà họ Hoắc, tổng cộng không tới một trăm người tham gia buổi hôn lễ ấm áp long trọng này, Ôn Noãn và Hoắc Minh ngồi ở hàng thứ nhất.

Ôn Noãn mặc một đầm dài màu gạo.

Hoắc Minh thì một bộ vest màu đen kinh điển được may thủ công.

Bốn đứa con của bọn họ cũng ngồi kế bọn họ, ai cũng vô cùng đẹp...

Trên sân khấu cha sứ đang nói lời thề.

Hoắc Minh nắm nhẹ tay của Ôn Noãn, thấp giọng nói: “Ôn Noãn, anh sẽ vĩnh viễn yêu em! Không rời không bỏ.”

Ôn Noãn nghiêng đầu qua.

Ánh sáng mặt trời nhàn nhạt chiếu lên người cô, đẹp đến rung động lòng người.

Hoắc Minh rất tự nhiên mà hôn cô.

Rất nhẹ nhàng, rất tốt đẹp!

Ôn Noãn chăm chú nhìn cặp đôi ở trên sân khấu, thu lại ánh mắt đôi chút, cô ôm nhẹ khuôn mặt của Hoắc Minh thấp giọng nói: “Hoắc Minh, em cũng yêu anh!”

Anh nắm lấy tay cô, đan tay vào nhau. Rời khỏi nhà thờ nhỏ.

Mấy đứa trẻ được Hoắc Chấn Đông dẫn về nhà lớn, Hoắc Minh dắt Ôn Noãn đi dạo xung quanh.

Mùa thu lá bạch quả vàng rồi.

Trên mặt đất trải đây lớp màu vàng, giống thịnh thế nhưng lại giống tình yêu viên mãn hơn.

Hoắc Minh cởi áo vest ra, khoác lên vai của Ôn Noãn.

Anh năm tay cô, đi chậm trên con đường dài giống như có thời gian cả đời cũng đi hết.

“Cuối cùng cậu và Minh Châu cũng hạnh phúc rồi.”

Ôn Noãn không kiềm được dựa đầu vào vai anh.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1317: Hoắc Minh cũng vậy


Ước mơ tuổi hai mươi của coi tuyệt đối không phải là Hoắc Minh anh mà là Cố Trường Khanh!

Hoäc Minh không phá vỡ bầu không khí, sờ mũi tự nhận. Ôn Noãn nhìn ra cảm xúc của anh, cô cười mỉm: “Sao còn ghen vậy chứ! Hoắc Minh... Quá trình không quan trọng, quan trọng là cuối cùng hai chúng ta

bên nhau, chúng ta cùng nhau sinh mấy đứa con!”

Sùng Quang, Hoắc Tây, Doãn Tư còn có Tiểu Hoắc Kiều.

Còn có tình cảm của cô với Hoắc Minh. Bao nhiêu hai mươi tuổi cũng không bằng những thứ này...

Hoắc Minh có chút rung động, cúi đâu muốn hôn cô, bên tai truyền đến một giọng nói.

“Ôn Noãn!” Ôn Noãn ở trong lòng Hoắc Minh ngẩng đầu lên. Cô nhìn thấy Cố Vân Phàm!

Hai năm huấn luyện, Cố Vân Phàm không giống như quá khứ, không chỉ trưởng thành mà khí chất cũng hoàn toàn không giống.

Cậu ta mặc áo thương vụ chỉnh tề, bên ngoài khoác áo khoác mỏng. Kế bên có một cái va li.

Hơn hai tiếng đồng hồ nữa, cậu ta sẽ bay về thành phố H chính thức tiếp nhận công ty Cố thị.

Đồng thời cũng nghĩa là cậu ta sẽ rời khỏi Ôn Noãn.

Cậu ta theo cô học hai năm, cậu ta thích cô hai năm, ai biết Cố Vân Phàm lại thích Ôn Noãn nhưng cũng chưa có ai để ý qua, bởi vì ai cũng biết cô sẽ không nhìn trúng cậu ta.

Cậu ta có chút buồn bã cũng có chút không cam lòng.

Vì vậy khi rời đi cậu ta muốn hỏi cô một câu.

“Tổng giám đốc Hoắc, tôi muốn nói chuyện riêng với Ôn Noãn một chút.”

Ánh nắng mùa thu xuyên qua lá cây, chiếu lên người của Hoắc Minh, khiến trông anh có thêm chút dịu dàng.

Anh chăm chú nhìn người trẻ tuổi ở trước mắt. Cố Vân Phàm nhỏ hơn anh mười tuổi!

Nói thật là độ tuổi tương đối tốt của đàn ông, gia thế của cậu ta lại tốt lại rất đẹp trai.

Từ trước đến nay Hoäắc Minh rất để ý và ghen nhưng cơn ghen này không phải là lo lắng mà là thêm chút tình thú, anh khi bắt đầu không hiểu sau này anh mới biết tình yêu của Ôn Noãn mang sức mạnh cho anh.

Lúc này Hoắc Minh làm một động tác, phong độ ngời ngời.

Giọng nói đầy đủ!

Ôn Noãn không nhịn được nói: “Minh!”

Hoắc Minh giúp cô chỉnh lại áo khoác, thấp giọng nói: “Tạm biệt đàng hoàng đi!”

Ôn Noãn cảm thấy anh thật sự tốt!

Hoắc Minh cười, đi đến nơi cách mười mét lấy một điếu thuốc ra để mở trên môi.

Cúi đầu châm lửa!

Khi thở ra một hơi khói dài, có sự thoải mái nói không nên lời.

Lợi ích có vợ con những người độc thân không hiểu, nhất định phải thích vợ của anh cũng được... Cứ xem như anh nhận thêm một đứa con trai đi! Cứ xem như có thêm một Cố Hy Quang!

Ôn Noấn biết những suy nghĩ đó của anh.

Cô nhìn chằm chằm Cố Vân Phàm, cười mỉm: “Chúc mừng cậu!”

Cố Vân Phàm híp mắt nhìn cô.

Mặt trời quá chói mắt, vậy mà cậu ta không nhìn ra biểu cảm của cô, cậu ta có chút buồn phiền thốt ra: “Ôn Noãn, mấy năm nay đối với chị không là gì cả sao? Tôi thích chị như vậy, chị không có chút động lòng? Tôi đẹp trai như vậy!”

Ôn Noấn lén thở dài.

Cô biết ngay không thể thoát được.

Cô do dự chút nhẹ nhàng lên tiếng: “Cố Vân Phàm nếu như người khác nói với tôi những thứ này tôi có thể quan tâm cũng có thể không quan tâm, bởi vì những người đó không hề liên quan đến tôi! Nhưng bố mẹ cậu giao cậu vào tay tôi, vì vậy tôi muốn nói điều kiện trước khi cậu thích tôi đã biết tôi có chồng và con cùng với tôi chưa từng đồng ý cậu, vì vậy khi cậu thích đồng thời cũng nên đo lường được mất."

Giọng nói của Cố Vân Phàm hơi lạnh lùng: “Trước khi chị làm việc đều đo lường được mất sao?”

Ôn Noãn mỉm cười.

“Đúng, nếu như lùi mười nghìn bước mà nói cho dù tình cảm của tôi và Hoắc Minh không tốt thích người khác thì tôi cũng không dễ dàng bước vào nguy hiểm! Cố Vân Phàm, tôi không biết cậu, những gì tôi trải qua đã từ lâu không có sự kích động của tuổi trẻ rồi!”

Cô đã từng nhiệt huyết đi thích một người.

Không tính toán được mất, hậu quả.

Nhưng cuối cùng tình cảm của cô lại cho Hoäc Minh.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1318: Yên tĩnh nhẹ nhàng!


Tiệc tối tân hôn của Lục Khiêm và Minh Châu được tổ chức ở một khách sạn cực kỳ nổi tiếng ở thành phố B.

Vị trí của khách sạn trước kia từng là Vương phủ. Được giữ gìn rất tốt.

Tiệc cưới làm tám bàn, đều là người thân gần gũi hai bên gia đình, cũng không ầm Tnáo loạn gì.

Yên tĩnh nhẹ nhàng!

Đêm tân hôn của bọn họ trải qua ở phòng khách sạn này, khắp phòng đều là hoa hồng đỏ, ở giữa để đầy quà tân hôn.

Minh Châu mặc áo cưới đỏ, cởi giày ra, để lộ đôi chân trắng mịn. Cô ngồi trên thảm bóc quà ra xem. Lục Khiêm xã giao xong, quay về phòng ngủ thì thấy một đôi chân non mịn.

Ánh mắt anh nóng rực, im lặng nâng tay cởi hai nút áo, đi đến sau lưng cô cúi xuống bên tai: “Có quà gì trúng ý em không?”

Minh Châu dựa vào vai ông, giọng dịu dàng: “Anh làm anh giật mình đấy!” Lục Khiêm khẽ cười.

Ông ngồi xuống, lấy đồ trong tay cô qua nhìn, là của một khách hàng tặng. Rất quý giá!

Nhưng thứ đồ quý giá thì Minh Châu thấy cũng đã nhiều, cũng không thích chú gì, chẳng mấy chốc cô đã bỏ qua những thứ này rồi nhìn chú Lục của cô.

Áo sơ mi trắng phẳng phiu.

Ông dựa kề sát, trên người có mùi bọt cạo râu thoang thoảng.

Cả làn da còn rất ấm nóng.

Minh Châu nhìn ông chằm chằm một lúc, Lục Khiêm sao không biết được, ông ôm lấy cô, đặt chân cô lên chân ông, nhẹ nhàng giúp cô vuốt ve, giọng điệu nhẹ nhàng: “Có mệt không?”

“Cũng được!”

Minh Châu nhìn ông, ánh mắt sâu thẳm.

Cô cảm thấy ông rất đẹp trai.

Trước đây đẹp, bây giờ cũng vậy!

Lục Khiêm nhìn xung quanh, khẽ hỏi: “Anh đi mở nước nóng, tắm bồn, nhé?”

Minh Châu mềm mại dựa vào vai ông.

Lục Khiêm xoa đầu cô, ôm đầu cô vào lòng mình, ông không nhắc đến chuyện tắm bồn nữa mà cứ ôm cô như vậy, chia sẻ sự ấm áp đêm tân hôn thuộc về bọn họ với cô.

Minh Châu khẽ ôm lấy eo ông.

Cô nhỏ giọng nói: “Đã nhiều năm rồi đấy chú Lục!”

Lục Khiêm cúi đầu nhìn cô, yết hầu khẽ động: “Sắp mười năm rồi!”

Trong buổi đêm yên tĩnh như vậy, ông bỗng muốn hỏi cô một câu.

“Minh Châu, em có hối hận không?”

Minh Châu cẩn thận suy nghĩ, gật đầu: “Từng hối hận! Nhưng không buông bỏ được.”

Lục Khiêm cười nhạt, ông gỡ lỏng mái tóc dài đang cột của cô, trầm giọng nói: “Đi ngâm bồn thôi bà Lục!”

Cô làm nũng muốn ông ôm.

Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm cô lên, vừa hôn vừa nỉ non: “Nhân lúc chú Lục còn ôm lên được, anh sẽ phục vụ eml”

Đêm tân hôn.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1319: Khóe mắt ẩm ướt


Cô nhìn Lục Khiêm chăm chú, người cô yêu, khẽ nói: “Đầu tiên là cám ơn nhân viên công tác của đoàn phim, cám ơn ban giám khảo, cũng cám ơn các khán giả yêu mến tôi! Dự tính tiếp theo... Có có thể là chuyển nhà, đổi nơi sinh sống, sau đó thì làm bà Lục!”

Ánh mắt cô chứa đầy niềm vui.

Cả người cô càng sáng chói hơn cả ánh đèn trên sân khấu.

Bởi vì trong mắt cô có người cô yêu.

Người dẫn chương trình ngây người một lúc, sau đó nhiệt tình mời Lục Khiêm lên sân khấu.

Lục Khiêm đứng dậy bước lên sân khấu.

Ông khẽ ôm lấy Minh Châu, sau đó nói: “Chúc mừng bà Lục của chúng ta!” Minh Châu cũng rất kích động.

Khóe mắt ẩm ướt.

Lục Khiên xoa đầu cô: “Là chuyện vui, không được khóc!”

“Em mới không khóc đâu!”

Cô nhỏ giọng cãi lại, căn bản không rời mắt, chỉ nhìn chằm chằm chú Lục của

Mọi người ngồi dưới khán đài đều không nói gì, cả lễ đường đều yên lặng.

Rất nhiều người đều ngưỡng mộ Minh Châu.

Ngưỡng mộ cô có thể được ông Lục cưng chiều.

Nhưng bọn họ không hề biết, Minh Châu đã trải qua bao nhiêu kiên trì và nỗ lực bám lấy, tình yêu của cô dành cho Lục Khiêm nhớ mãi không quên đến nhường nào mới có thể đợi được đến ngày hôm nay.

Những năm tháng không chắc chắn kia.

Cô cũng từng thử quen người khác, nhưng thực sự khi gặp được người động lòng thì người khác đều không là gì cả.

Hàng cuối cùng trong lễ đường. Cậu hai nhà họ Tư đang ngồi, bên cạnh anh ta là vợ mới cưới của mình.

Sau nhiều lần xem mắt, cuối cùng anh ta cũng kết hôn rồi, gia thế vợ mới cưới rất tốt, vẻ ngoài cũng rất xinh đẹp.

Tính tình dịu dàng, rất hiểu chuyện. Tính cách không giống như Minh Châu.

Cậu hai nhà họ Tư yên lặng nhìn người trên sân khấu, nhìn dáng vẻ cô rực rỡ chói lóa như vậy.

Thực ra anh ta thích cô cũng bốn năm năm rồi.

Chuyện xem mắt năm đó của anh ta và Minh Châu cũng không phải ngẫu nhiêu.

Anh ta từng rất muốn cưới cô, nhưng anh là người nhà họ Tư, anh ta cũng rất tỉnh táo... Một khi phát hiện một người phụ nữ vĩnh viễn không có khả năng yêu mình, trong lòng cô ấy luôn chứa đựng một người khác.

Rút lui, là chuyện đứng đắn nhất nên làm.

Cậu hai nhà họ Tư khẽ cười, nụ cười có chút thất thần và tiếc nuối.

Vợ anh ta ở bên cạnh nghiêng qua, khẽ nói: “Văn Lễ, lát nữa chúng ta đi ăn lẩu đi!”

Cậu hai nhà họ Tư định thần lại.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1320: Bà Tư đương nhiên đồng ý


Bà Tư gật đầu, không hỏi gì thêm, cậu hai nhà họ Tư dịu dàng nói: “Không phải muốn ăn lẩu sao? Bây giờ chúng ta đi, nếu không đợi lát nữa phải xếp hàng.”

Bà Tư đương nhiên đồng ý. Tại bãi đậu xe, hai chiếc xe RV màu đen đang đậu, cốp sau xe để hành lý.

Đúng vậy, sau lễ trao giải, Lục Khiêm muốn đưa Minh Châu quay về thành phố

Trước đó, Hoắc Minh và Lục Khiêm đã nói chuyện một lần.

Tài nguyên về các phương diện thành phố B đều vượt trội hơn thành phố C, cuối cùng Lục Khiêm đồng ý để lại Lục Thước ở nhà họ Hoắc, nghỉ đông và nghỉ hè thì quay về thành phố C, bình thường mỗi tháng sẽ đến hai ngày.

Minh Châu có chút không nỡ, nhưng cô tôn trọng lựa chọn của đứa nhỏ.

Lần này, Lục Thước về thành phố C với bọn họ trước.

Hai chiếc xe RV đen một trước một sau rời khỏi, một tiếng sau đã đến san bay, ngồi chuyên cơ quay về Lục viên thành phố C.

Xe dừng lại, Minh Châu xuống xe.

Cô đi đến dưới tán tử đằng, hít sâu một hơi: “Không khí ở đây ẩm ướt hơn thành phố B nhiều.”

Lục Khiêm tranh thủ ngắm nhìn cô.

Sau đó chỉ dẫn người làm lấy hành lý, còn ôm theo cô con gái nhỏ đáng yếu, dạo này Tiểu Lục U cứ bị nhiễm bệnh lạ.

Mất chân rồi thì phải!

Đi đâu cũng phải có bố ôm!

Bình thường Lục Khiêm đối xử với con trai cũng rất nghiêm túc, nhưng ông đối xử với con gái nhỏ lại vô cùng cưng chiều, quả thực giống hệt cách nuôi dưỡng Minh Châu lúc nhỏ, Minh Châu thực sự là chiều hư mất.

Lục Khiêm nói: “Con gái anh sẽ không bị chiều hư!”

Phòng trẻ em của Tiểu Lục U nằm sát bên phòng vợ chồng Lục Khiêm, trang trí giống hệt như phòng công chúa.

Lục Khiêm vẫn cảm thấy chưa đủ.

Ông tách một khu vực khác trong phòng ngủ của mình, đặt một chiếc sô pha nhỏ màu hồng và một chiếc giường nhỏ màu hồng.

Chỗ này, còn trải thảm lông dê màu trắng.

Càng khiến người ta thấy là nữa là trong phòng làm việc của mình, ông còn làm một cái phòng nhỏ màu hồng cho Tiểu Lục U.

Một ngày bận rộn trôi qua. Đêm khuya, Tiểu Lục U không chịu quay về phòng trẻ em. Cô bé ngủ trên chiếc giường nhỏ màu hồng, thơm tho ngọt ngào.

Minh Châu tắm xong, thơm lên gương mặt nhỏ trắng mịn của cô bé, quay về địa bàn của mình, Lục Khiêm đang xem báo cáo trông có vẻ còn bận.

“Vẫn đang bận sao?” Minh Châu ôm lấy ông từ phía sau, có chút làm nũng.

Lục Khiêm nắm tay cô: “Tổng công ty dời về thành phố C, dù sao cũng phải bận rộn một hồi! Năm trước anh phải vất vả chăm sóc cho Tiểu Lục U rồi!”

Minh Châu tựa vào sau lưng ông, có chút đau lòng nói: “Con bé rất ngoan.”

Ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Sao anh lại để cái giường nhỏ trong phòng ngủ vậy, nhỡ đâu con bé tỉnh lại nhìn thấy...”

Lục Khiêm khẽ cười thành tiếng: “Em muốn làm?” Minh Châu đỏ mặt, lắp bắp phản bác: “Em không có ý này!”

Lục Khiêm đặt giấy tờ trong tay xuống.

Ông kéo cô ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa mặt cô rồi hôn lên chóp mũi: “Đợt này bận rộn khiến em thấy trống vắng rồi!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top