Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1351: Lục Huân đi rất kiên quyết


Thực ra, cô ra nước ngoài là để chữa bệnh.

Bác sĩ nói cô cần phải rời khỏi nơi này, buông bỏ hoàn toàn khúc mắc này.

Lục Thước không chịu buông tay.

Lục Huân bỗng nhiên nhấc mắt, cô nhìn cậu, giọng rất nhẹ: “Cần gì phải thế này chứ? Lục Thước, ngoài tấm séc này ra anh có thể cho tôi cái gì? Anh có bạn gái rồi, chẳng nhẽ anh muốn tiêu những tấm séc này cho tôi, để tôi làm tình nhân của anh sao? Không phải anh hận hạng người như mẹ tôi nhất à, chẳng lẽ anh cũng muốn biến tôi trở thành người như vậy?”

Dứt lời, trong mắt cô đã lấp lánh ánh lệ.

Lục Huân đi rất kiên quyết, không hề quay đầu lại.

Đời này của cô chỉ từng thích một người đàn ông, đó là Lục Thước.

Thế nhưng trong sinh mệnh của cô, có một thứ còn quan trọng hơn cả tình yêu.

Đó là sự kiên trì! Khó khăn lắm cô mới đi được đến ngày hôm nay, cô được vợ chồng nhà họ Liễu nhận nuôi, họ đối xử với cô tốt vô cùng... Cô có gia đình, cô tuyệt đối không

thể hủy hoại tất cả những gì hiện tại mình đang có chỉ vì Lục Thước.

Về phần ân oán giữa bọn họ, cô đã dùng tình cảm và cơ thể mình để trả hết nợ rồi!

Lục Huân xuống tầng, ngồi vào xe.

Vẻ mặt của bà Liễu rất lo lắng, sợ giữa hai đứa trẻ lại xảy ra chuyện gì nữa, vậy quá nghiệt ngã rồi.

Lục Huân ngồi xuống.

Cô nhẹ nhàng dựa lên vai bà Liễu, thì thầm nói: “Mẹ, con muốn đổi giờ bay lên sớm hơn.”

Bà Liễu cũng có ý định giống cô.

Bà hỏi: “Chúng ta hỏi Diệp Bạch một chút! Con muốn đổi đến giờ nào?” Lục Huân nhẹ nhàng hít mũi, nhẹ giọng nói: “Ngày mail”

Bà Liễu ngẩn người.

Nhưng bà vẫn nghe theo ý của Lục Huân, sau khi nói chuyện với Diệp Bạch, Diệp Bạch thoải mái đồng ý.

Buổi chiều, thư ký Liễu từ thành phố C vội vàng tới đây.

Bây giờ đã qua nhiều năm, ông đã già đi không ít.

Mái tóc cũng đã điểm hoa râm.

Ông không biết chuyện giữa Lục Huân và Lục Thước, chỉ cho rằng tâm trạng của Lục Huân không tốt, cũng không thấy có gì kì lạ. Từ nhỏ suy nghĩ của đứa trẻ này đã nặng nề, có chút bệnh lông gà vỏ tỏi cũng là chuyện thường thấy.

Bà Liễu đang nấu cơm trong bếp.

Thư ký Liễu xem TV cùng con gái.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1352: Cậu ta có ý gì vậy?


Thư ký Liễu nào biết trong lòng bà đang nghĩ gì, thuận miệng tuôn một tràng: “Cái này cũng không thể nói? Thật ra anh cảm thấy mấy năm gần đây, bình thường đến sinh nhật Tiểu Huân, Minh Châu cũng vẫn chuẩn bị chút quà hay gì đó cho con bé! Cô nhóc đó chỉ là ngoài miệng luôn tỏ ra khó chịu thôi, trong lòng đã dịu đi từ lâu rồi, em nói xem, quan hệ giữa chúng ta và nhà họ Lục cũng đâu thể để Tiểu Huân trốn tránh không gặp bọn họ cả đời được. Chúng ta nuôi con gái chứ đâu phải nuôi con chó con mèo đâu, đến tội phạm còn có ngày được ra tù cơ mà? Hơn nữa Tiểu Huân nhà chúng ta người gặp người yêu.”

Trong lòng bà Liễu âm thầm trợn trắng mắt. Ha! Cái gì mà đã qua, thù càng ngày càng lớn thì có!

Thư ký Liễu càng cảm thấy nhận định của mình là hoàn toàn chính xác, đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Ông đi ra mở cửa.

Nhìn qua mắt mèo, ha, là thằng nhóc Lục Thước này!

Ông vừa mở cửa vừa nói với con gái: “Nhìn đi, biết bố đến thành phố B, thăng nhóc Lục Thước này còn đến đây gặp bố này! Hôm nay không thể bỏ qua cho cậu ta được, trên thương trường thì ra hình ra dạng lắm, giỏi giả vờ y như bố cậu ta vậy, hôm nay bố nhất định phải chuốc cậu ta đến lăn lê bò toài luôn!”

Lục Huân và bà Liễu muốn ngăn cản thì đã không còn kịp rồi.

Thư ký Liễu đã mở cửa.

Ngoài cửa, Lục Thước quần áo gọn gàng, ngoại hình hơn người.

Thư ký Liễu vỗ vai cậu, cười nói: “Thằng nhóc nhà cháu được đấy, biết chú tới thành phố B vậy mà còn mò được tới chỗ này! Vào đi vào đi, hôm nay chúng ta phải vui vẻ uống mấy chén! Đúng lúc trời đang lạnh, uống vào cho ấm người, sau đó chú bảo lái xe đưa cháu về nhà.”

Bà Liễu lên tiếng.

“Người ta chỉ là đến nhìn một cái mà thôi, anh cho là ai cũng rảnh phát rồ như anh hả? Lại còn ăn cơm? Em thấy bình thường Lục Thước xã giao nhiều, không hẳn đã có thời gian ở lại đây ăn cơm đâu. Lục Thước cậu nói xem có đúng không?”

Lục Thước nhìn về phía Lục Huân.

Cô vẫn đang xem Tom and .Jerry, chậm rãi đưa một lát khoai lên miệng.

Lục Thước nở nụ cười, nói: “Đồ ăn dì Liễu nấu thơm quá, đã lâu lắm rồi cháu chưa được ăn!”

Bà Liễu âm thầm trợn mắt khinh bỉ. Da mặt cũng đủ dày!

Thư ký Liễu bên kia đã ôm chặt vai người ta, thân thiết nhiệt tình nói: “Đừng nghe dì của cháu càm ràm linh tinh! Hôm nay hai chúng ta vui vẻ uống một chén, nói trước là cháu không được nhường chú đâu đấy nhé!”

Lục Thước cười nhẹ: “Chắc chắn rồi!”

Khi đi qua Lục Huân, bước chân của cậu hơi khựng lại, giọng hơi khàn đi: “Tiểu Huân?”

Vẻ mặt bà Liễu lo lắng, sợ con mình sẽ lộ ra dấu vết gì.

Đến lúc đó chồng bà phát hiện ra, chuyện này chắc chắn sẽ ầm ï lớn. Không phải bà không muốn đòi công bằng cho con mình, thế nhưng danh dự của con bé vẫn là quan trọng nhất, bà không muốn chuyện hai đứa nó đã từng sống chung bị tất cả mọi người biết được. Tiểu Huân chỉ đeo trên lưng một thân phận là con gái của Lam Tử Mi đã rất khó khăn rồi, nếu để người ngoài biết được con bé và Lục Thước còn từng dây dưa với nhau, sau này làm sao con bé dám ngẩng đầu lên nữa?

Cũng may, Lục Huân chỉ bình tĩnh gật đầu.

Thư ký Liễu cười: “Lẽ ra Lục Thước cháu còn phải gọi Tiểu Huân một tiếng chị đó, con bé lớn hơn cháu một tuổi!”

Ánh mắt Lục Thước sâu không nhìn thấy đáy.

Cậu nói nhỏ: “Nhưng nhìn có vẻ nhỏ hơn cháu ba bốn tuổi.”

Nói đến đây, thư ký Liễu có vẻ không vui lắm.

“Cao đúng đến một mét sáu mươi là dừng lại không lớn nữa, dì của cháu ngày nào cũng hầm canh bổ cho con bé cũng không có tác dụng gì. Nhưng mà con gái nhỏ nhắn xinh xắn một chút cũng tốt, nhìn có vẻ nhỏ bé.”

Lục Thước mỉm cười.

Bà Liễu hung ác trừng mắt liếc chồng mình một cái: “Anh thì cũng có cao hơn ail"

Thư ký Liễu liền oán giận: “Nhìn đi, hổ mẹ lại xuống núi

Ông mời Lục Thước ngồi xuống, còn tìm trong tủ rượu nhỏ của Lục Huân một bình rượu Hoa Điêu tốt nhất, lấy ra uống cùng Lục Thước, còn nhờ vợ mình làm một nồi lẩu nhỏ để vừa đun vừa uống rượu trò chuyện.

Bà Liễu không ngừng xoa tay, xoa tới mức tay đỏ bừng lên.

Chuẩn bị xong nồi lẩu, Lục Thước quay đầu nhìn Lục Huân, cô vẫn đang xem phim hoạt hình.

Lục Thước lên tiếng: “Sao không ra ăn cơm?”

Lục Huân cũng không muốn ăn cùng cậu.

Cô cầm tờ giấy lau tay, hời hợt nói: “No rồi! Mọi người cứ ăn đi!”

Thư ký Liễu vừa định lên tiếng thì bà Liễu bưng rau xào ra, nói đỡ cho Lục Huân: “Mấy cô gái trẻ đều thích ăn vặt, không thích ăn cơm! Hơn nữa con bé lại không có hứng thú với mấy chuyện các anh hay nói với nhau, các anh cứ ăn uống trò chuyện đi, bọn em qua loa chút được rồi.”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1353: Bà xoa tay


Lục Huân đặt tập truyện tranh trong tay xuống.

Cô ngẩn người một lát rồi nhẹ giọng nói: “Con không biết! Nhưng con nghĩ chờ tới khi cậu ấy đính hôn, tóm lại bọn con sẽ không dây dưa nữa! Cậu ấy là người có thân phận, cũng không thể bỏ hết mặt mũi được.”

Bà Liễu cảm thấy cô rất tủi thân.

Đúng vậy, hai nhà cũng có qua lại với nhau nhưng Lục Thước cũng đã trả thù Lục Huân rồi, cậu còn dây dưa làm gì nữa?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ bắt Lục Huân làm vợ lẽ của cậu? Bà tuyệt đối không đồng ý. Truyền Chí cũng sẽ không đồng ý!

Bà Liễu sờ đầu con gái, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Mặc kệ như thế nào, mẹ luôn ủng hộ con!”

Thật ra bà còn hy vọng Lục Huân có thể tìm được một người biết nóng biết lạnh hơn, vì như vậy, hai bên mới cân bằng.

Chắn hẳn Lục Thước cũng không còn gì để dây dưa nữa.

Bà Liễu rời đi, lúc đóng cửa lại bà còn than nhẹ một tiếng.

Dù sao bà cũng hiểu Lục Thước, đứa nhỏ Lục Thước này rất ưu tú.

Nhưng cậu cũng là đàn ông.

Là đàn ông thì sẽ có thói hư tật xấu thông thường như mọi người đàn ông khác, ví dụ như dục vọng chiếm hữu, lại ví dụ những thứ không chiếm được luôn là đồ tốt. Nhìn đi, cậu vốn nền hẹn hò nóng bỏng cùng với cô chủ nhà họ Tư, thời tiết lạnh lẽo như thế này cứ ôm cô chủ nhà họ Tư thơm thơm hôn hôn không vui sao, chạy tới đây uống rượu với bà già như bà làm gì?

Bà Liễu biết rõ trong lòng nhưng không thể vạch trần.

Bà xoa tay, đi tới, nhiệt tình rót rượu, mời rượu.

Uống chết đi!

Chuốc say ngay lập tức sau đó thông báo cho Lục Khiêm phái người tới đón thằng con trai trong bụng toàn ý xấu này đi, đừng ở đây khiến người ta mất mặt xấu hổ nữa.

Tửu lượng của bà Liễu khá tốt, đặc biệt là bà có thể uống rượu trắng.

Thư ký Liễu cũng không bằng bà.

Nhìn dáng vẻ ân cần của vợ, thư ký Liễu cũng sợ ngây người, sờ đầu vợ mình: “Em không bị bệnh gì chứ?

Bà Liễu rót đầy ba ly nhỏ.

Trong lời nói có ý đâm chọc: “Lục Thước, một ly này tôi mừng thay cậu, bố mẹ cậu chắc chẳn cũng sẽ rất vui khi nhìn thấy cậu có cuộc sống ổn định như thế này! Sau này nhớ phải dắt cô Tư về nhà ăn cơm, tôi cũng chẳng có gì khác, làm dăm bữa cơm nhà cũng không thành vấn đề!”

Lục Thước uống một hơi cạn sạch.

Bà Liễu cũng uống cùng.

Hai người, mỗi người một ly, uống đến độ phải gọi là vừa nhanh vừa mạnh, thư ký Liễu ngồi nhìn một bên cũng phải ngây người.

Bên ngoài, mưa phùn rơi tí tách.

Thư ký Liễu dò xét: “Trời mưa thế này, lát nữa Lục Thước trở về cũng phiền phức đấy!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1354: Lục Huân muốn chạy


Lục Thước đứng ở bên cửa sổ nhìn nửa ngày. Trong phòng ngủ có tiếng động. Lục Huân đi ra mới thấy bố mẹ mình đều đã uống say.

Một người bị đỡ vào phòng ngủ, một người đang nằm vật trên sô pha ngủ khò khò, má mồm thở hồng hộc.

Dù cô có ngốc cũng đã nhận ra Lục Thước cố ý. Chỉ đơn giản là cậu muốn ở riêng một chỗ cùng cô. Thật đê tiện!

Cô nhìn cậu, cậu quay lại nhìn vào mắt cô, giọng nói của Lục Thước nghẹn lại: “Trời mưa! Chú Liễu để tôi ở lại dừng chân!”

Bây giờ không có người khác, Lục Huân cũng không cần khách sáo với cậu.

Cô đè nén cảm xúc: “Cút đi!”

Lục Thước không cử động, cậu chỉ nhìn cô bằng cặp mắt đen láy kia. Cô không nhìn ra được suy nghĩ trong đầu cậu. Thật ra chính bản thân Lục Thước cũng không hiểu chính mình, cậu chỉ biết cậu muốn gặp cô.

Lục Huân muốn chạy về phòng ngủ.

Nhưng cô vừa mới chạy được hai bước, cả người đã bị người đứng phía sau bắt lấy.

Cô bị đè nhẹ lên ván cửa, sau lưng là thân thể cường tráng của người đàn ông trẻ tuổi, biết bao nhiêu lần trong căn chung cư ấy, mỗi lần cậu đi công tác về cũng từng vội vã nhiệt liệt, cũng từng yêu đương nồng cháy như vậy, thế nhưng hiện tại Lục Huân lại không cảm giác được điều gì khác ngoại trừ sự khó chịu.

Cô liều mạng giấy giụa nhưng vẫn không khiến cậu thả lỏng.

“Buông tôi ra!” Cô lẩm bẩm: “Cậu Lục, tôi không muốn liên quan gì tới cậu nữa, hiện tại cậu muốn ép buộc tôi sao?”

Lục Thước ôm chặt lấy cô từ sau lưng.

Thân người cô nho nhỏ, vô cùng mềm mại, ôm vào lòng tựa như đang ôm một chú thỏ mềm mại.

Lúc này đôi mắt cô lại còn hồng hồng.

Dù sao Lục Thước cũng đã uống nhiều, nếu như đang bình thường, với quan hệ giữa bọn họ, cậu sẽ không ngang ngược như vậy.

Cậu ôm cô, cầm lòng không đậu mà dán mặt vào sau tai cô. “Tôi cũng chỉ ôm một chút! Lục Huân, để tôi ôm một chút.”

Lục Huân khó chịu đến mức rơi cả nước mắt, dùng sức giấy giụa, nhưng lại không thể thoát ra.

Cô cũng không thể kêu to.

Gương mặt tuấn tú của Lục Thước hiện lên sự đau khổ, mặt cậu nóng bừng bừng, dán sát vào cổ cô lẩm bẩm đôi lời, cô không nghe rõ cũng không muốn nghe rõ, chỉ biết sau đó cậu lại mở then cửa phòng ngủ của cô rồi kéo cô vào.

Cô bị đè lên trước ván cửa.

Mà người đàn ông đang cố gắng đè nén chịu đựng kia lại nâng mặt cô lên, bờ môi nóng bỏng dán sát vào cô.

Hai mắt Lục Huân mở to. Nước mắt rơi xuống từ trên khóe mắt...



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1355: Cậu chỉ ngồi lẳng lặng


Thậm chí còn triền miên, nóng bỏng hơn tất cả những lần bọn họ hôn nhau trong quá khứ.

Một bạt tai dáng mạnh lên mặt cậu. “Đủ chưa? Đủ rồi thì cút!”

Lục Thước lại đem cô kéo vào trong lòng ngực, lúc này đây cậu không hôn cô, cũng chỉ dùng sức ôm chặt cô.

Cậu lại nói một câu rất xin lỗi.

Không phải bởi vì cậu đùa bỡn cô.

Mà vì ít nhiều gì cậu vẫn biết bản thân thật sự động lòng, cậu thích cô, thế nhưng giống như lời Lục Huân nói, mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã định sẵn cậu không cho cô tương lai.

Ngoại trừ nụ hôn này, cậu không cho cô được gì nữa cả.

Lục Thước rời đi.

Bên ngoài tiếng sấm ầm ầm tựa như con quái vật đang gầm lên kêu gào, trong đêm tối thỉnh thoảng có tia chớp sáng lên... Lục Huân từ từ ngồi xổm xuống, dùng sức ôm lấy cả người, toàn thân cô không kiềm chế được mà run rẩy.

Lục Thước...

Lục Thước ngồi trong xe đỗ dưới tòa nhà.

Mưa rơi ào ào, cần gạt nước không ngừng lau qua lau lại, gương mặt của cậu vẫn cứ mơ hồ.

Cậu chỉ ngồi lẳng lặng.

Đã uống rất nhiều rượu, không thể lái xe thế mà cậu cũng không muốn để bất kỳ người nào tới đón, cậu cũng chỉ muốn ngồi ở đây, ngồi ở nơi gần với Lục Huân nhất.

Lý trí nói cho cậu biết không nên tiếp tục như vậy.

Hiện tại chỉ có Diệp Bạch và bà Liễu biết.

Nếu tiếp tục dây dưa, có khả năng sẽ có thêm rất nhiều người biết chuyện, trường hợp đó rất khó giải quyết, cậu sẽ khiến mẹ cậu đau lòng.

Lục Thước, cứ như vậy đi! Thích thì sao?

Tình cảm của ai mà không phải là tình yêu, cũng có khi sau nửa năm nữa, cậu sẽ cảm thấy bản thân trơ trến vì hôm nay đã do dự, yếu đuối.

Cái này thật sự không giống với Lục Thước cậu. Lục Thước dựa người vào ghế gia, nhẹ nhàng xoa đầu... Đầu rất đau.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1356: Cô sẽ đồng ý sao?


Thư ký Liễu bị chuốc say mèm, lúc này vẫn chưa tỉnh, đang nằm mơ đẹp, tất nhiên bỏ lỡ trò hay này.

Đi tới lối ra vào.

Lục Huân thấy xe của Lục Thước. Cô khép mắt làm bộ không có thấy, bà Liễu vỗ tay cô.

Diệp Bạch đặt hành lý vào trong cốp xe, sau đó qua đi ôm lấy bả vai Lục Huân: “Cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Lục Huân!”

Bà Liễu cũng yên tâm.

Bà thể hiện sự cảm ơn sâu sắc đến Diệp Bạch, Diệp Bạch cũng không quá khách sáo.

“Cháu nên làm."

“Gô ơi, chúng cháu đi đây!”

Anh đỡ Lục Huân lên xe, bản thân vòng sang bên kia.

Lục Huân ngồi ở ghế điều khiển phụ, không thể tránh né nữa, cô nhìn thấy Lục Thước, cậu nhìn có hơi suy sụp, hai mắt đỏ bừng, lúc này đang nhìn chằm chằm vào bên phía cô.

Diệp Bạch ngồi vào xe, liếc nhìn cô một cái.

“Muốn chào tạm biệt không?”

Lục Huân lắc đầu: “Không cần đâu.”

Diệp Bạch cười, dâm nhẹ chân ga, lái xe chạy về hướng sân bay.

Lục Thước nắm chặt lấy tay lái.

Năm mạnh đến mức khớp xương gần như chuyển sang trắng bệch.

Cậu không ngờ rằng Lục Huân sẽ rời đi nhanh như vậy, dường như cậu vẫn nên nói với cô điều gì đó nhưng rồi lại không tìm thấy lời gì để nói...

Cô cứ thế rời đi!

Thậm chí cậu còn không biết cô sẽ đi bao lâu, cô và Diệp Bạch có thể có tương lai hay không?

Diệp Bạch sẽ theo đuổi cô sao?

 

Bà Liễu đi đến trước xe cậu, gõ cửa sổ xe.

Lục Thước xuống xe, giọng nói nghẹn ngào: “Dì Liễu.”

Bà Liễu yêu thương cậu từ nhỏ nhưng cũng đã tát cậu một bạt tai, lúc này đã trở nên bình lặng.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1357: Con gái bị người ta lừa gạt


Nhìn dáng vẻ của Lục Thước, bà Liễu cũng không chịu nổi.

Đều là những đứa trẻ bà yêu thương, nay lại đã xảy ra chuyện như vậy, thế nhưng tóm lại bà vẫn đau lòng cho Lục Huân nhiều hơn một chút.

Con gái bị người ta lừa gạt.

Còn phải đi nước ngoài chữa bệnh.

Lục Thước nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Cô ấy đi bao lâu?”

Bà Liễu nói không biết, một lúc lâu sau bà lại nói: “Lục Thước, từ nhỏ cháu đã ưu tú, chuyện gì cũng có thể hiểu nhanh, dì nghĩ chuyện này cháu cũng có thể cân nhắc về các mối quan hệ giữa lợi và hại! Nếu tiếp tục, đối với cháu, đối với Tiểu Huân, đối với bố mẹ cháu đều sẽ tổn thương.”

Bà Liễu nói xong, than nhẹ một tiếng rồi lên lầu.

Bà vừa mới trở lại chung cư, thư ký Liễu bò ra khỏi ổ chăn, hỏi Bà Liễu: “Tiểu Huân đi rồi hả? Ôi, sao em lại không gọi anh dậy?”

Bà Liễu vẫn đang giận ông.

Bà dọn dẹp nhà cửa, có hơi oán giận mà nói: “Ngủ như con heo! Gọi thế nào được?”

Thư ký Liễu gãi đầu. Ông nghiêm túc xin lỗi vợ, rồi lại hỏi tình hình của Lục Huân.

Bà Liễu bưng chén bàn đi vào phòng bếp cọ rửa, ông lại cuốn tay áo lên dành làm, vẻ mặt tươi cười khiến người ta hết cách với ông.

Bà Liễu liếc nhìn ông một cái.

Sau một hồi trầm tư, bà vẫn nhịn không được mở miệng: “Anh không nên uống rượu với Lục Thước.”

Thư ký Liễu không nghĩ nhiều như vậy, sảng khoái nói: “Nhìn thằng nhóc này có tiền đồ, anh rất vuil”

Ông quay đầu lại nhéo mặt vợ mình: “Em không biết đâu, cậu ấy thu mua một công ty lớn, cái dáng vẻ tự phụ lúc lên TV kia cũng không hề kém ngài Lục năm đó.”

Bà Liễu hừ nhẹ một tiếng.

Thư ký Liễu thò lại gần, nhẹ nhàng nói: “Con cháu giỏi giang, em cũng không thấy vui hả?”

Bà Liễu dùng sức nhéo một cái lên eo ông. “Làm như đó là con trai ruột của anh ấy!”

Thư ký Liễu vẫn cười hì hì, cũng không tức giận: “Con trai của Lục Khiêm, anh cũng xem như con trai anh thì có sao đâu?”

Bà Liễu pha một ly trà, đi ra ngoài ngồi vào sô pha uống.

Uống được mấy ngụm, bà chèn ép chồng: “Anh cẩn thận bị nó ăn sạch!”

Thư ký Liễu vô cùng tự tin: “Ha ha! Tuy nói thằng bé ở bên ngoài hô mưa gọi gió nhưng lúc về nhà còn không phải là nhãi con chúng ta nhìn từ nhỏ sao? Mông cậu ấy vừa nhếch lên là anh biết cậu ấy muốn bay hướng nào!”

Bà Liễu thật sự không nghe nổi nữa.

Thật vô tâm!

Lục Thước đứng dưới lầu hút hai điếu thuốc lá.

Thư ký Liễu xuống lầu ném rác, nhìn thấy cậu, ông có hơi bất ngờ: “Tiểu Thước, cháu vẫn ở đây sao?”

Lục Thước rất bình tĩnh trả lời: “Nghe nói hôm nay Tiểu Huân có chuyến bay, muốn tiễn chị ấy.”

Thư ký Liễu quăng rác.

Sau đó, hai người đàn ông đứng chung một chỗ hút thuốc.

Thư ký Liễu tùy tiện nói: “Tối hôm qua chuốc say cháu, dì của cháu oán trách chú, nói chú không nên cùng uống rượu với cháu! Nhưng mà Tiểu Thước, hiện tại tình cảm giữa cháu và Tiểu Huân cũng không tồi đấy, có phải đã gặp nhau ở thành phố B không? Chú đã nói mà, con cháu một nhà nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1358: Qua năm phút


Thư ký Liễu vội vàng dập thuốc lá. “Được! Cháu mau đi đi, đừng làm chậm trễ việc chính!” Lục Thước mở cửa xe, ngồi vào xe, nhanh chóng khởi động xe.

Qua năm phút, cậu phát hiện xe đang chạy tới sân bay.

Giọng của điều dẫn vẫn rất ngọt ngào, Trong lòng cậu lại vạn phần nôn nóng.

Nhưng cậu không quay đầu lại, chạy xe thẳng đến sân bay, tới sảnh lớn sân bay rồi lại tìm tới lối vào, cậu thấy Lục Huân cùng Diệp Bạch.

Diệp Bạch đang gửi hành lý ký gửi.

Lục Huân đứng ở bên cạnh anh, dáng người nho nhỏ, dựa dẫm theo sát Diệp Bạch.

Lúc lấy vé, Diệp Bạch vỗ vai cô, ý bảo cô vào cửa kiểm tra an ninh. Hai bóng hình từ từ biến mất.

Lục Thước đứng lối vào sảnh lớn, lẳng lặng nhìn cô đi vào bên trong, cậu không gọi cô lại...

Cậu nghĩ. Cậu tới đây chỉ vì muốn nhìn cô một chút mà thôi.

Lục Thước ngồi lại bên trong xe, là điện thoại của thư ký Phương, cậu nói mà không chút nghĩ ngợi: “Dời hết toàn bộ hành trình hôm nay đi.”

Thư ký Phương rất ngạc nhiên. Tổng Giám đốc Lục chưa bao giờ làm việc tiêu cực như vậy. Nhưng cô ta vẫn gật đầu: “Vâng!”

Lục Thước định cúp điện thoại, thư ký Phương vội vàng nói: “Đúng rồi Tổng Giám đốc Lục, cô Tư gọi điện thoại tới tìm ngài, nói rằng cả buổi tối không liên lạc được với ngài!”

Lục Thước nhíu mày.

Tư An Nhiên?

Cậu gần như đã quên mất người này.

Cúp máy, cậu gọi điện thoại cho Tư An Nhiên.

Mặc dù Tư An Nhiên là một cô gái mạnh mẽ nhưng ở trước mặt cậu vẫn nói chuyện bằng một giọng điệu rất nghịch ngợm: “Tổng Giám đốc Lục, muốn gặp

ngài một lần thật là khó.”

Mấy kiểu tán tỉnh giữa đàn ông và phụ nữ như thế này, Lục Thước cũng không lạ.

Ở trên thương trường, có rất nhiều phụ nữ muốn tiếp cận cậu, dùng đủ chiêu trò khiến cậu chú ý.

Cậu cũng chẳng xem nổi.

Tư An Nhiên sử dụng nó, cậu không chán ghét nhưng cũng không có cảm giác gì.

Cậu đắn đo rồi nói: “Chúng ta gặp nhau đi!”

Tư An Nhiên cũng không quá vui, gặp nhau trong thời gian làm việc nhất định không phải chuyện tốt.

Nhưng cô ấy vẫn đồng ý.

Một giờ sau, hai người ngồi xuống ở một tiệm cà phê trong trung tâm thành phố.

Lục Thước đi thẳng vào vấn đề: “An Nhiên, chúng ta không thích hợp, dừng ở đây đi!"

Tư An Nhiên nhẹ nhàng chớp mắt.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1359: Lục Thước đứng dậy


“Em nghĩ nếu không phải vì bố mẹ, hẳn là anh sẽ cưới cô ấy...

Lục Thước đứng dậy, không có kiên nhẫn nghe cô ấy nói tiếp.

Tư An Nhiên kịp thời dừng miệng, cô ấy nhẹ giọng nói: “Lục Thước, chúng ta hợp tác đi! Em muốn nắm được quyền khống chế gia tộc mà anh cũng cân một người vợ lúc nào cũng nhắc nhở bản thân người nào không thể dây vào! Đương nhiên, nếu anh có bản lĩnh thuyết phục Lục Huân làm tình nhân của anh... Em cũng sẽ coi như không biết.”

Lục Thước nhìn chằm chằm cô ấy, lạnh lùng nói: “Cô ấy sẽ không đồng ý!”

Cậu cũng sẽ không để cô chịu uất ức.

Tư An Nhiên cười, chỉ là nụ cười kia có niềm vui chỉ mình cô ấy biết.

Cô ấy cho rằng, Lục Thước sẽ từ chối cô.

Nhưng là không thể ngờ được Lục Thước lại đồng ý.

Cậu nói đơn giản: “Ở cạnh nhau một năm thử xem sao, nếu thích hợp thì đính hôn!"

Cặp môi đỏ của Tư An Nhiên cong lên: “Tổng Giám đốc Lục, hợp tác vui vẻ!”

Lục Thước không rảnh rỗi như vậy, cậu bước nhanh đi ra ngoài. Lúc ngồi vào trong xe cậu lẳng lặng ngẩn người một lát.

Thật lâu sau, cậu mở điện thoại ra. Bên trong có một bức ảnh. Là Lục Huân.

Đó là Thất Tịch, cô một hai cứ đòi làm bánh kem để chúc mừng một chút, cô lại không rành lắm, khiến cả khuôn mặt nhỏ lấm lem đầy bơ, nhìn rất đáng yêu.

Trong khoảnh khắc đó, nhìn khuôn mặt cô tươi cười rạng rỡ. Cậu đã vô tình chụp được này bức ảnh. Lục Thước nhìn thật lâu, thiết lập môn album mã hóa, bỏ riêng vào trong đó.

Tư An Nhiên nói đúng, cậu cần một người vợ luôn nhắc nhở chính mình không được phạm sai lầm.

Tới Lễ Giáng Sinh.

Tư An Nhiên gọi điện thoại mời cậu ăn tết cùng nhau, Lục Thước đang ở công ty.

Cậu cầm di động chỉ nói: “Giáng Sinh vui vẻ! Nhưng mà tôi rất bận, lần sau bù địt”

Tư An Nhiên than nhẹ một tiếng. “Được thôi! Người bận rộn!” Lục Thước cúp điện thoại, tiếp tục xem tài liệu.

Thư ký Phương đứng ở bên ngoài gõ cửa: “Tổng Giám đốc Lục, ngài cần phải về thôi!”

Lục Thước không ngẩng đầu, thuận miệng nói: “Xem xong tài liệu này! Hôm nay là Giáng Sinh đúng không! Vậy cô tan tầm trước đi!”

Thư ký Phương tươi cười thân thiết: “Tổng Giám đốc Lục, chúc ngài Giáng Sinh vui vẻ!”

Thư ký Phương nói xong, bay đi tựa như con bướm hoa.

Lục Thước lơ đãng nhìn qua, phát hiện hôm nay cô ta mặc một chiếc váy rất xinh đẹp, nhìn rất long trọng.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1360: Lục Huân!


Cậu ấn nghe, là điện thoại của bố mẹ cậu.

Cậu thờ ơ vừa lắng nghe vừa đáp lời, ánh mắt rơi xuống một nơi cách đó không xa.

Lục Huân!

Cô mặc áo lông vũ màu trắng, đội mũ len đỏ trên đầu, đang chơi ném tuyết với mấy em nhỏ, đôi giày giữ ấm bị thấm chút nước.

Nhưng cô không thèm để ý. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, chơi điên cuồng.

Lục Thước nhìn ngẩn người, bố mẹ vẫn nói chuyện trong điện thoại, xe phía sau cũng ấn còi điên cuồng...

Bíp bíp bíp...

Lúc này cậu mới luống cuống tay chân lái xe rời đi.

Nhưng cậu lại lập tức chạy xe đến bãi đỗ xe gần nhất, xuống xe, lại đi xem.

Bên cạnh Lục Huân xuất hiện người khác.

Diệp Bạch.

Diệp Bạch dễ dàng đánh mấy đứa nít ranh chạy tán loạn, dường như Lục Huân rất vui, cầm lòng không đậu ôm lấy cánh tay anh, Diệp Bạch xoa tóc cô, một tay ôm cô ra khỏi đống tuyết.

Sau đó, bọn họ bước lên chiếc xe Hummer màu đen.

Xe rời đi, đúng lúc đi ngang qua Lục Thước.

Lục Huân ngồi ở ghế phụ, cô thấy cậu, trong nháy mắt đó, cô chỉ mím môi không nói gì.

Cái cột điện lớn như thế, đương nhiên Diệp Bạch cũng thấy. Anh lái xe, ho nhẹ một tiếng: “Đều đã qua! Đừng để ý!”

Lục Huân gật đầu.

Lục Thước nhìn chiếc xe biến mất, hồi lâu sau cậu mới trở lại trong xe, giày da cùng quần tây đã ướt hết... Nhưng cậu cũng không thèm để ý, hiện tại cậu cũng không muốn ăn cơm.

Trong đầu cậu chỉ có một câu hỏi.

Lục Huân và Diệp Bạch đã yêu nhau?

Lúc này, điện thoại lại vang lên, là Lục Khiêm gọi tới.

“Lục Thước, An Nhiên tới ăn Tết cùng nhà ta, bao giờ thì con trở về?”

Lục Thước nhíu mày.

Tư An Nhiên tới nhà cậu?

Trong lòng cậu cảm thấy không thoải mái cho lắm, tính cách cậu mạnh mẽ, không thích bị phụ nữ không chế. Đặc biệt là Tư An Nhiên đã nói cả hai đang trong mối quan hệ hợp tác nhưng bây giờ cô ta đang làm cái gì?

Lục Thước lạnh lùng mở miệng: “Công ty nhiều việc, bận!”

Lục Khiêm chửi ầm lên: “Mày bận cái rắm! Bố nghe thấy tiếng xe rồi, mày mau về đây cho bố, cơm cũng đã dọn xong rồi, chỉ chờ mày về ăn cơm thôi!”

Lục Thước cúp điện thoại. Cậu châm thuốc lá, khẽ tựa vào lưng ghế thượng hút mấy ngụm rồi nhả khói.

Cậu tự giễu, thật ra nếu Lục Huân không yêu Diệp Bạch thì có ảnh hưởng gì tới cậu sao sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1361: Vậy thì tốt!


Minh Châu liếc ông một cái, ông tức khắc im lặng, ở bên ngoài ông vẫn phải cho vợ mặt mũi.

Người hầu cầm giày cho Lục Thước thay.

Tư An Nhiên cười nhạt: “Chú Liễu dì Liễu cũng tới, sao lại không gọi cả Tiểu Huân? Cháu nghe nói cô là một nhà thiết kế rất tài hoa.”

Thư ký Liễu đáp lời: “Con nhóc kia bận lắm!”

Dù sao bà Liễu cũng tinh ý hơn, bà cười nhẹ nhàng: “Con bé cũng có cuộc sống riêng! Tôi và chú Lục lại đây xem náo nhiệt, nhìn cháu và Lục Thước ân ái, cũng không thể dắt cả con bé tới đây được. Người biết thì nói mối quan hệ của hai nhà chúng ta khăng khít, người không biết lại nói chúng tôi tới ăn ké!”

Bà nói xong vẫn mỉm cười tự nhiên.

Tư An Nhiên cười nhẹ.

Thư ký Liễu thấy rất kỳ quái: “Bình thường, lúc ở bên ngoài em ngại ngùng không đánh nổi một cái rắm, sao tự nhiên hôm nay lại miệng lưỡi sắc bén vậy, chẳng giống em tẹo nào!”

Bà Liễu: “Cái dáng vẻ ngu xuẩn này của anh cũng không giống ngày thường!”

Thư ký Liễu cười, đối Lục Khiêm phu thê nói: “Quen rồi!”

Bà Liễu mời Lục Thước ngồi xuống.

Bà còn cất áo khoác cho cậu, cực kỳ dịu dàng: “Cháu nhìn đi, tuyết rơi đẹp như thế sao? Quần áo quần ướt hết! Lớn như vậy rồi mà còn không biết chừng

mực. Bà vừa gõ một cái, Lục Thước hiểu rõ trong lòng.

Tư An Nhiên nhìn cả nhà bọn họ, luôn cảm thấy mình không thể hòa nhập được.

Lúc bà Liễu đi vào phòng bếp, Lục Thước cũng đi theo.

Trong phòng bếp không có người khác, mặt mày bà Liễu lãnh lùng hẳn, nhẹ giọng nói: “Cháu muốn hỏi cái gì thì hỏi đi!”

Lục Thước nhẹ giọng nói: “Lục Huân đã quay về đúng không?” “Đúng!”

“Cơ thể cô ấy thế nào?”

“Cũng được!”

“Cô ấy và Diệp Bạch... Thế nào?”

“Cũng ổn!”

Bà Liễu dọn cơm ra, cố sức kiềm xuống, bưng cho Lục Thước.

“Chén cơm này là cho cháu! Cũng đủ cho cháu no tới chết!”

“Cháu cũng đừng thương nhớ cơm trong chén người khác nữa, Tiểu Huân và cháu không phải là người đi trên cùng một con đường! Lục Thước, chén cơm của cháu đang ngồi ở bên ngoài đó, cũng ghê gớm lắm, trong tối ngoài sáng còn chèn ép Tiểu Huân, gì thấy chắc chắn cô ta phải biết gì đó! Dì có thể quản lý được Tiểu Huân, còn cháu, cháu có thể quản lý được người phụ nữ của cháu không, đừng nói chuyện kiểu cầm dao cầm kiếm như vậy, dù Tiểu Huân có nợ cháu thì cũng đã trả hết rồi!”

Bà Liễu rất tức giận. Lục Thước đã từng qua lại với Tiểu Huân thì thôi.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1362: Hợp tác mà


Rõ ràng hôm nay là Giáng Sinh, rõ ràng trong nhà có nhiều người như vậy nhưng bầu không khí lại vô cùng kỳ lại.

Tư An Nhiên cũng thấy không thú vị! Lúc cô ấy rời đi, Lục Thước đưa cô ấy tới bãi đỗ xe.

Đêm đã muộn nhưng tuyết trắng lại khiến lại soi sáng trời đất, cho nên cả hai đều có thể thấy rõ mặt đối phương.

Lục Thước không mặc áo khoác.

Áo sơ mi trắng kết hợp với áo len cashmere màu xanh dương đậm trong rất tuấn tú.

Tư An Nhiên đỡ cửa xe, cười nhẹ: “Lục Thước, anh không tiễn em sao?”

Lục Thước móc một bao thuốc lá ra từ trong túi áo, châm lửa, tàn thuốc màu đỏ tươi vô cùng bắt mắt trong đêm tối, cậu không tỏ thái độ tất nhiên Tư An Nhiên sẽ không tiếp tục tìm chán!

Hợp tác mà, chính là như vậy!

Thế nhưng cô ấy thật sự không ngờ tới Lục Thước sẽ có ý chí sắt đá như vậy.

Cô ấy không khỏi có chút u oán: “Dù cho đây chỉ là hợp tác, nhưng thái độ của Tổng Giám đốc Lục đây cũng quá lạnh lùng rồi đó!”

Lục Thước từ từ nhả một ngụm khói. Cậu lạnh lùng nói: “Chắc vì tôi là bên A, cô là bên B.”

Tư An Nhiên có một chút không cam lòng: “Em không đủ xinh đẹp sao? Hay là không đủ ưu tú? Ở trong lòng anh, em kém cô ta ở chỗ nào?”

“Xinh đẹp! Ưu tú! Không cần so sánh với người khác!”

Cuối cùng Tư An Nhiên có hơi bực.

“Lục Thước, ngay cả so sánh với cô ta mà anh cũng tiếc sao? Dỗ dành em một chút mà anh cũng không chịu hả?”

Lục Thước dập tắt tàn thuốc, cười nhẹ: “Chúng ta là đồng bọn hợp tác! Tôi không muốn lừa gạt tình cảm của cô! Còn hôn ước giữa chúng ta, cô cũng có thể suy xét thêm một lần nữa.”

Tư An Nhiên cắn răng bước lên xe.

Xe chạy như bay giữa màn đêm, lúc tới trước cổng còn trượt một cái!

Lục Thước đứng một lát rồi trở lại đại sảnh.

Người giúp việc trong nhà đã dọn dẹp chén đũa, thư ký Liễu và bà Liễu cũng chuẩn bị rời đi, đã mặc áo khoác.

Lục Thước cầm áo khoác: “Cháu tiễn chú dì!”

Bà Liễu đâu muốn cậu tiên, mối họa này khó lắm mới tiễn đi được cũng không thể dính vào nữa, bà cười tủm tỉm rồi nói: “Tôi sẽ bảo chú Liễu của cháu lái xe chậm một chút! Lục Thước này, không phải dì nói cháu đâu nhưng cháu nên đối xử với bạn gái cho tốt, trời mua tuyết thế này mà cháu còn để con gái người ta lái xe về một mình! Không sợ sau này ba cháu lột da cháu sao?”

Bà lại gõ một cái, tất nhiên Lục Thước cũng hiểu.

Minh Châu không biết cái gì, bà ấy cũng oán trách theo vài câu.

Chỉ có Lục Khiêm tập trung nhìn chằm chằm vào con trai với ánh mắt thâm sâu.

Một lát sau, ông đứng dậy đưa vợ chồng thư ký Liễu ra đến bên ngoài, sau khi nói mấy câu thì quay lại, chỉ vào con trai rồi nói: “Con lên lầu với bối”

Lục Thước bỏ hai tay vào trong túi áo.

Minh Châu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của chồng, không khỏi nói một câu: “Anh đừng nghiêm khắc như vậy!”

Hiếm khi Lục Khiêm không để ý tới bà ấy.

Ông chậm rãi đi lên lầu, Lục Thước đi theo phía sau, ống tay áo bị giữ chặt. Minh Châu thấp giọng nói: “Bố con nổi nóng, đừng chống lại ông ấy!”

Lục Thước vỗ tay mẹ, bước theo sau.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1363: Bà ấy ngoan ngoãn rời đi


Giọng nói Lục Khiêm khàn khàn: “Không có việc gì! Em nghỉ ngơi đi.” Chuyện lớn, Minh Châu có hơi sợ ông, còn có chút nghe lời.

Bà ấy ngoan ngoãn rời đi.

Ánh mắt Lục Khiêm dời đi khỏi cửa, nhìn chằm chằm vào con trai mình, Lục

Thước đang dọn dẹp mảnh vỡ trên mặt đất, có vẻ rất bình tĩnh, không nhanh không chậm, ông bố càng nhìn càng bực.

Lục Khiêm bực đến mức bật cười: “Có có mau nói không! Không phải bình thường mồm mép nhanh nhạy lắm à, sao bây giờ lại giống như người không có miệng thế?”

Lục Thước tránh nặng tìm nhẹ: “Con và An Nhiên không có tình cảm!”

“Ha ha! Đối tác đúng không?”

“Tổng Giám đốc Lục cũng được đấy!”

“Vậy chuyện của chú Liễu dì Liễu thì giải thích như thế nào? Bình thường con cũng đâu phải người ân cần như thết”

Lục Khiêm run tay, lại châm thêm một điếu thuốc lá.

Lục Thước dọn dẹp xong mảnh vỡ, lại lấy khăn giấy lau tay, chỉ nói: “Chú Liễu lớn tuổi rồi, con không yên tâm!”

Lục Khiêm híp mắt lại, cười lạnh.

“Mấy chuyện ma quỷ này con nói lừa mẹ con thì nghe còn được! Muốn gạt bố, thằng nhóc con vẫn còn non lắm!”

Ông hung hăng hút hai điếu thuốc, cuối cùng cũng nói tới vấn đề chính, hơn nữa giọng nói đè nén rất thấp.

“Con nói đi! Con và Lục Huân làm sao?”

Cả người Lục Thước hơi cứng lại.

Cậu không trả lời nhưng cũng không phủ nhận.

Lục Khiêm tức giận trong lòng, ông còn muốn ném đồ nhưng lại phát hiện trong tầm tay không có gì nữa, ông chỉ đành chỉ thẳng vào con trai, tức giận đến mức nói không ra lời.

Lục Thước yên lặng đưa nước trà cho ông.

Lục Khiêm thật sự rất muốn nện vào mặt cậu nhưng ngẫm lại sẽ làm ảnh hưởng đến Minh Châu, phải kiềm chế.

Ông hạ giọng: “Nói xem có chuyện gì!” Lục Thước hơi rũ mắt.

Cậu im lặng hồi lâu, thấp giọng mở miệng: “Cũng có đôi chuyện, bây giờ đã tách ral”

Lục Khiêm không đáp lời. Ông hút nhẹ từng hơi mãi cho tới khi điếu thuốc chỉ còn lại đầu lọc, lúc này cậu mới hung hăng dập tắt tàn thuốc, lại chỉ vào con trai, cố gắng đè nén, kiềm chế lắm mới thốt thành lời: “Thằng khốn!”

Ông là người thông minh, không cần nói cả quá trình cũng có thể đoán được đại khái!

Lục Thước trầm giọng nói xin lỗi!

Lục Khiêm không nói gì, ông đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ra tới cửa thì dừng một chút: “Mày... Không cho phép ra ngoài!”

Minh Châu lại chạy tới.

Lục Khiêm xuống lầu khoác áo khoác, tỏ vẻ mình phải đi ra ngoài một chuyến, hơn nữa ông định tự lái xe.

Minh Châu không yên tâm: “Để Tiểu Triệu lái xe đưa anh đi?”

Con trai làm ra một chuyện mất mặt như thế, Lục Khiêm không muốn để người khác biết.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1364: Ông đứng ở ngoài cửa


Thỉnh thoảng thư ký Liễu sẽ nói với ông về sở thích của Lục Huân, ông vẫn nhớ kỹ.

Ông đứng ở ngoài cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.

Lục Huân nhìn thấy ông qua mắt mèo, thật sự rất ngạc nhiên, sau đó lại rất khẩn trương, cô nhẹ nhàng mở cửa.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều im lặng.

Cuối cùng vẫn là Lục Khiêm nói trước: “Sao vậy, không quen chú Lục sao, không mời chú đi vào ngồi chơi hả?”

Lục Huân mặc đồ ở nhà màu hồng nhạt, phía trên in hình một con gấu nhỏ. Cô vốn nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn cũng như mới chỉ đôi mươi.

Vành mắt cô ửng đỏ, mở cửa mời Lục Khiêm tiến vào, sau khi Lục Khiêm tiến vào, cởi áo khoác, nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Trang trí rất khá, dọn dẹp sạch sẽ.

Trong phòng mở máy sưởi ấm, rất ấm áp, vô cùng thoải mái.

Lục Huân rót cho ông một ly cà phê, có hơi ngượng ngùng mà nói ở đây chỉ có cái này, cô cũng không biết nấu cơm, Lục Khiêm nhận lấy rồi nói ẩn ý: “Dì của con cũng không biết!”

Lục Huân nhìn ông, đáy mắt ửng đỏ.

Lục Khiêm không nhắc lại, ông mở hộp điểm tâm ra, kêu cô ăn.

Là loại cô thích ăn.

Đôi môi Lục Huân run rẩy.

Tuy rằng Lục Khiêm không nói nhưng cô biết rõ trong lòng, đây là vì ông đã đoán được mối quan hệ giữa mình và Lục Thước, sau khi ăn một miếng điểm tâm, cô nhẹ giọng mở miệng: “Chú Lục, hiện tại cháu và anh ấy đã không còn quan hệ gì nữa! Cháu cũng sẽ không phá hư chuyện gì? Cháu cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh ấy, chú yên tâm!”

Trong lòng Lục Khiêm rất khổ sở.

Ông thấy có lỗi với cô bé này, lúc trước ông đã đồng ý sẽ chăm sóc tốt cho cô, nhưng ông lại không làm được.

Cô vui vẻ trưởng thành bên cạnh Truyền Chí.

Cô trổ mã vừa xinh đẹp, lại còn ưu tú đến vậy.

Bỗng nhiên cứ thế bị Lục Thước ủi mất.

Lúc này, cô còn bảo đảm với ông, cô sẽ không phá hư chuyện gì! Lục Khiêm không trả lời.

Ông đưa cho cô một khối bánh quy nhỏ, dịu dàng nói: “Không liên quan gì đến những chuyện đó, chú Lục chỉ muốn tới thăm cháu thôi.”

Lục Huân nhận lấy rồi cắn một ngụm.

Sau đó cô khóc.

Không ai có thể hiểu được cảm nhận của cô, không có ai.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1365: Ông chỉ tới để làm bạn với cô


Cô trông rất xinh đẹp, dáng người nho nhỏ, không thể tưởng tượng được thằng nhóc khốn nạn nhà ông lại thích kiểu này, khó trách không xuất hiện được xung điện với Tư An Nhiên.

Khẩu vị của Lục Thước di truyền từ ông.

Ngoài trời tuyết bay tán loạn, trong nhà lại ấm áp.

Sau đó lại không có ai nhắc lại chuyện này, Lục Khiêm cũng không nói gì tới chuyện bồi thường, đó mới là bôi nhọ cô.

Ông chỉ tới để làm bạn với cô.

Cho cô thứ cô luôn khát vọng từ nhỏ đến lớn.

Lúc Lục Khiêm rời đi đã là rạng sáng.

Lục Huân tiễn ông xuống lầu, lúc Lục Khiêm lại nhịn không được xoay người, ông nhìn cô gái nhỏ, nhẹ giọng nói: “Sau này đưa bạn trai của cháu tới để chú Lục nhìn xem, nếu xác định rồi thì chú Lục của sẽ chuẩn bị của hồi môn cho.”

Lục Huân nhỏ giọng dạ vâng.

Bên ngoài lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ của cô trăng trắng, cái mũi lại đỏ hồng.

Lục Khiêm kêu cô mau đi lên nhà.

Lục Huân lại kiên trì nhìn xe ông rời đi, lúc này mới lên lầu. Cô về tới nhà lại tự pha một ly cà phê, sau đó ăn hết phần điểm tâm Lục Khiêm mang đến.

Cô ăn hơi no, dứt khoát không ngủ nữa. Ngồi ở trên sô pha xem TV. Trong phòng ấm áp, thế nhưng đối diện lại là cái ly Lục Khiêm đã uống.

Lục Huân bỗng nhiên cảm thấy, tất cả mọi chuyện cũng không tệ đến mức đó, cô muốn tìm một người bạn trai...

Lục Khiêm lái xe về nhà giữa trời tuyết.

Tuyết rơi nặng hạt.

Lúc đi tới lối vào biệt thự, trên tóc, trên áo khoác đều là bông tuyết, Lục Thước đứng chờ ở cửa, thấy ông trở về lập tức chạy ra đón, thấp giọng hỏi: “Bố gặp cô ấy sao?”

Lục Khiêm cười lạnh: “Con còn có mặt mũi nói!”

“Nói cái gì vậy?”

Lục Khiêm cởi áo khoác ra, đi vào sảnh lớn, tiện tay ném lên sô pha.

Ông xoa lưng rồi cười lạnh: “Người ta nói đã có bạn trai! Về sau con bớt xuất hiện trước mặt con bé đi! Nếu chia tay rồi thì đừng dây dưa nữa, nếu như bị mẹ con biết, bố đánh gãy chân của conl”

Lục Thước không lên tiếng.

Lục Khiêm đề cao giọng nói: “Bố nói con đã nghe thấy chưa?”

Lục Thước cười nhẹ: “Không phải bố đã nói cô ấy có bạn trai rồi sao? Con lại xuất hiện nữa làm gì?”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1366: Thay tôi từ chối!


Cậu biết cô đã đổ số nhưng tìm ra cái mới cũng không khó, châm chước một hồi, cậu chỉ nhắn một tin: [Giáng Sinh vui vẻ!]

Biết rõ sẽ không ai trả lời.

Lục Thước vẫn lảng lặng nhìn di động thật lâu...

Ngày tiếp theo, cậu đi công ty, vừa mới đi vào văn phòng.

Thư ký Phương ôm một đống văn bản tới chờ cậu phê duyệt, cuối cùng lấy một tấm thiệp mời ra: “Tổng Giám đốc Lục, đây là thiệp mời do cô Tư phái người đưa tới, thứ ba tuần sau có một hội đấu giá từ thiện, cô ấy muốn mời ngài cùng tham gia.”

Lục Thước lật xem văn kiện, giọng điệu lạnh lùng.

“Thay tôi từ chối!”

Thư ký Phương im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Tôi có xem sản phẩm đấu giá, bên trong có hai bộ trang sức do cô Lục thiết kế, một chiếc kim cài áo và một mặt dây chuyền, có lẽ cô Lục cũng sẽ tới!”

Lục Thước ngẩng đầu: “Đưa thiệp mời cho tôi nhìn xem.”

Thư ký Phương lập tức trình lên. Lục Thước lật xem một cái, ánh mắt rơi vào hai trang sức kia.

Một chiếc kim cài áo ngọc trai hoa sơn trà, còn có một mặt mặt dây chuyền làm từ ốc biển, đều rất tinh xảo, xinh đẹp.

Cậu khép lại rồi lạnh lùng nói: “Nói với cô Tư, tôi sẽ tham gia đúng giờ.” Thư ký Phương gật đầu: “Vâng!” Cô ta đẩy cửa đi ra ngoài, dựa vào cạnh cửa cười một cái: “Tôi biết ngay!”

Trong văn phòng, Lục Thước hơi ngẩn người...

Đảo mắt đã đến thứ ba tuần sau.

Sau khi tan tầm, Lục Thước trở về thay một bộ quần áo, bộ vest ba mảnh làm bằng thủ công.

'Trông cậu vốn đẹp trai, trang nhã, làn da lại trắng sáng.

Thanh niên trẻ tuổi tài tuấn, đi đến đâu cũng nổi tiếng, cho dù nghe đồn cậu và cô chủ nhà họ Tư sắp có chuyện vui nhưng không phải vẫn chưa đính hôn sao?

Một đống nữ nhân nhào lên bất kỳ lúc nào.

Tư An Nhiên ngồi bên cạnh Lục Thước, hôm nay cô ấy cũng ăn mặc vô cùng lộng lẫy, một bộ váy dạ hội màu trắng nhìn rất trang nhã, hào phóng.

Cô ấy treo nụ cười bên môi: “Muốn gặp anh một lần cũng thật khó.”

Lục Thước lật xem tấm thiệp mời trong tay, lạnh lùng hỏi lại: “Tư An Nhiên, cô có mệt không?”

Nụ cười của Tư An Nhiên đông cứng trên mặt.

Một hồi lâu sau, cô ấy mới mỉm cười miễn cưỡng: “Em không hiểu ý của anh!”

Lục Thước nói thẳng với cô ấy: “Lúc trước cô đề nghị hợp tác, tôi đồng ý! Cho nên tôi hy vọng thấy được một đối tác ưu tú chứ không phải là một cái người phụ nữ oán giận chỗ nào cũng thích kêu ca với tôi, giữa chúng ta không nên liên quan gì tới tình cảm, hiểu không?”

“Vậy lên giường thì sao? Anh không có nhu cầu hả?”

Tư An Nhiên nói xong, chính cô ta cũng cảm thấy nóng mặt.

Lục Thước rất bình tĩnh: “Tạm thời tôi không có nhu cầu! Nếu cô thật sự muốn có thể tìm những người khác giải quyết, chỉ cần đừng mang thai!”

“Lục Thước, đồ khốn!”

Lục Thước ghé sát vào cô ấy, nhìn như rất thân mật thật ra lại rất vô tình: “Thật ra hiểu rõ tôi sớm một chút cũng là chuyện tốt!”

Tư An Nhiên tức giận đến mức muốn chết. Nhưng cô ấy chợt liếc mắt nhìn thấy Lục Huân và Diệp Bạch đi tới.

Vì thế cô ấy dứt khoát ôm lấy cổ Lục Thước cổ, nhanh chóng in một nụ hôn lên má cậu. Cô ấy vốn định hôn môi nhưng lại sợ Lục Thước hoàn toàn xù lông.

Lục Thước nhíu mày, vừa định nói gì đó lại nhìn thấy Lục Huân.

Cô mặc một chiếc váy màu xám tro.

Phía trên là cổ vuông mở rộng, lộ ra cần cổ tinh tế, chỗ đó cũng được che kín giống như một chút chim bồ câu, cái eo nhỏ chỉ cần dùng một bàn tay là có thể ôm lấy.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1367: Không cần làm vậy!


Diệp Bạch cười, ôm Lục Huân ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Diệp Bạch buông lỏng tay ra nhưng thân thể lại nghiêng tới, đầu kề đầu với Lục Huân.

Lục Huân nỗ lực không nhìn Lục Thước.

Cho dù việc này rất khó khăn.

Bởi vì Lục Thước dựa vào thật sự rất gần, cậu và cô cũng chỉ cách mỗi một Diệp Bạch, thậm chí cô có thể ngửi mùi nước hoa Cologne quen thuộc được trên người cậu.

Diệp Bạch phát hiện cô ngẩn người, cúi đầu nhìn cô.

Đêm nay Lục Huân có trang điểm.

Khuôn mặt trong sáng, cặp lông mi đen dày rung rinh trên mí mắt, khiến người †a trìu mến.

Diệp Bạch đưa tay ra nắm lấy tay cô, nói nhỏ: “Không muốn ở lại đây thì chúng ta sẽ rời đi.”

Lục Huân lắc đầu.

Không cần làm vậy!

Cô và Lục Thước từng có quá khứ nhưng nó đã kết thúc, thành phố B nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ lúc nào cũng có thể gặp lại nhau, chẳng lẽ lần nào cô cũng phải trốn tránh cậu sao?

Diệp Bạch cũng không miễn cưỡng.

Anh quay đầu lại, chỉ là vẫn luôn nắm lấy tay cô, bởi vì tay cô vô cùng lạnh lẽo.

Anh dứt khoát cởi áo khoác, khoác lên trên vai cô.

Lục Huân cười nhẹ với anh, vừa lúc đối diện với ánh mắt Lục Thước, cậu nhìn cô chằm chằm.

Hai giây sau, Lục Thước xoay đầu đi.

Tư An Nhiên thò lại gần nói nói đôi lời với cậu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em thấy sản phẩm trưng bày dưới đó không †ồi.”

Lục Thước nhìn, đó là mặt dây chuyền ốc biển do Lục Huân thiết kế. Rất thanh tú, vô cùng xinh đẹp.

Tư An Nhiên cười nhạt: “Là tác phẩm của Tiểu Huân đấy! Lục Thước, nói gì đi nữa anh cũng là em trai của cô ấy, dù sao cũng nên giúp đỡ một chút.”

Lục Thước không thích cô ấy nói như vậy. Cậu vỗ ống quần, nói: “Tác phẩm của cô ấy từ trước đến nay luôn có người

theo đuổi! Không phải nửa năm trước cô cũng tìm cô ấy đặt váy cưới sao? Sao mà... quên nhanh thế?”

Tư An Nhiên không xuống được sân khấu. Lục Thước lại nói: “Dù có gọi, cô ấy cũng chỉ có thể gọi tôi là anh!” Tư An Nhiên nắm chặt ngón tay, không muốn tự rước lấy nhục.

Lúc này người chủ trì đứng trên sân khấu giới thiệu về mặt dây chuyền, giá quy định là một triệu hai

Ốc biển mà, đắt lắm.

Hơn nữa được khảm hơn mười viên kim cương, nhìn rất chói mắt. Ở giữa ốc biển có màu hồng pha tím sáng.

Tạo nên vẻ đẹp yêu mị.

Có người ra giá một triệu ba, Lục Thước ra một triệu năm, người nọ nhìn Lục Thước lại ra giá một triệu tám, có vẻ như vợ của ông ta rất thích.

Nếu trong bình thường, chắc chắn Lục Thước sẽ giúp người ta có được mong muốn.

Nhưng thứ này, cậu sẽ không cho ai cả, vì thế trực tiếp ra giá ba triệu.

Người chủ trì trên sân khấu rất hưng phấn, sản phẩm của các nhà thiết kế hầu như rất được săn đón nhưng tác phẩm này của Lục Huân nhiều nhất cũng chỉ tới hai triệu, bây giờ đã lên tới tận ba triệu.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1368: Là Hoắc Tây!


Mọi người nhìn về hướng giọng nói vang lên, muốn nhìn xem ai là đại gia mà không biết xấu hổ như vậy.

Nhưng sau khi nhìn thấy, không ai lên tiếng. Là Hoắc Tây!

Nhân tài mới giới luật xuất hiện, thanh danh cũng ngang tầm với bố cô ấy là Hoắc Minh.

Dường như Hoắc Tây dành thời gian tới đây, còn mặc đồ đi làm nữa. Cô đứng lên từ từ đi đến hàng phía trước, tiếng giày cao gót gõ lên sàn nhà, côp cộp cộp cộp.

Lục Thước giương mắt xem cô: “Chị.”

Hoắc Tây cười tửm tỉm: “Tổng giám đốc Lục đi cùng bạn gái sao! Tôi lại cực kỳ thích tác phẩm này, cậu sẽ không dành với tôi chứ!”

Lục Thước đã quá hiểu cô. Cậu tức giận mà nói: “Đương nhiên sẽ không!”

Hoắc Tây vẫn cười tửm tỉm, lại hỏi Tư An Nhiên: “An Nhiên, hẳn là cô cũng không phản đối đúng không?”

Mặc dù Tư An Nhiên là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt Hoắc Tây, cô ấy cũng không dám lỗ mãng.

Trong bụng luật sư Hoắc toàn là ý xấu.

Toàn thành phố B có ai không biết, cô ấy không nghĩ đắc tội với cô!

Hoắc Tây có được thứ mình muốn, cô đi thẳng lên sân khấu lấy cái vòng cổ kia, đi xuống tới bên cạnh Lục Huân, cô cúi đeo vào cho Lục Huân, lại ngẩn người cười khẽ: “Đeo ở trên người Tiểu Huân mới xứng!”

Nói xong, cô nháy mắt với Lục Thước.

Lục Thước tặng cho cô một ánh mắt xem thường.

Hoắc Tây đứng thẳng người, duỗi tay ra: “Thư ký Lâm, chỉ phiếu.”

Thư ký Lâm lập tức đi tới đưa chỉ phiếu cho cô.

Hoắc Tây viết chỉ phiếu, để lại, sau đó rời đi luôn.

Lục Thước đuổi theo ra ngoài.

Trong lối đi nhỏ không người, cậu túm chặt Hoắc Tây: “Hoắc Tiểu Tây!”

Hoắc Tây dựa vào trên vách tường, đôi chân thon duỗi dài ra.

Cô mở bàn tay trắng nõn ra: “Chỉ phiếu!”

Lục Thước nhướn mày, giả vờ không hiểu.

Hoắc Tây hừ nhẹ: “Hai triệu, bớt giả ngu! Em cảm thấy em mua thì Tiểu Huân sẽ nhận sao?”

Lục Thước không giả ngu nữa, cậu xé một tấm chỉ phiếu đưa cho cô, để cô tự điền.

Hoắc Tây búng tay.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1369: Đi đây!


Làm sao mà Lục Thước không biết, nhưng là đàn ông cũng chẳng quan tâm nhiều đến thứ đó.

Hoắc Tây tặng cậu một cái hôn gió: “Đi đây!”

Lục Thước nhìn bóng dáng của cô, đột nhiên hỏi một câu: “Chị! Chị hận Trương Sùng Quang không?”

Hoắc Tây dừng bước.

Ước chừng vài giây, cô xoay người, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nếu thương chị, cứ tìm cho chị một người trông đẹp trai lại có thân thể khỏe mạnh một tí.”

Lục Thước không nói gì. Thật lâu sau, cậu từ từ bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Hoắc Tây. “Chị, em xin lỗi!”

Nếu năm đó cậu không ra nước ngoài cùng Trương Sùng Quang, có phải bây giờ bọn họ vẫn có thể sống hạnh phúc bên nhau không.

Hoắc Tây vỗ về cậu.

Cô nói nhỏ: “Có đôi người muốn giữ cũng không giữ được! Bây giờ chị khá tốt.”

Lục Thước không nhắc nữa, cậu đưa Hoắc Tây xuống lầu.

Hoắc Tây lái một chiếc Bentley, cô ngồi trên xe nhìn lên trên lầu: “Đi lên đi! Dù sao Tư An Nhiên cũng là đối tượng kết hôn của em, cũng đừng làm quá mất mặt.”

Lục Thước gật đầu: “Em biết!” Hoắc Tây lái xe rời đi. Lục Thước không lên lầu, cậu đứng trong gió đêm hút thuốc.

Bên ngoài rất lạnh nhưng cậu cần phải tỉnh táo một chút.

Không biết qua bao lâu, Diệp Bạch dẫn Lục Huân đi xuống dưới.

Trong đêm tối, tầm mắt của Lục Huân đối diện với Lục Thước, trong mắt cả hai đều chứa đầy vẻ khó xử, cuối cùng Lục Huân cúi đầu lên xe.

Lục Thước kẹp thuốc lá giữa hai ngón tay, chậm rãi hút một ngụm. Diệp Bạch đi theo lên xe, nhanh chóng lái xe đi.

Lục Thước nhìn bọn họ thành đôi, nhớ tới lời bố cậu nói, nói rằng Lục Huân đã có bạn trai... cô thật sự đã yêu Diệp Bạch rồi sao?

Bọn họ đã ngủ với nhau hay chưa... Tư An Nhiên đi xuống, nhìn thấy Lục Thước đứng trong gió đêm. Cậu nhìn về một hướng.

Cô ấy cũng nhìn thật lâu, mãi cho đến khi người lạnh đến mức run rẩy, mới gọi một tiếng: “Lục Thước!”

Lục Thước thu lại tâm mắt, lúc nhìn cô ấy có hơi lạnh lùng.

Tư An Nhiên đi tới, chịu không nổi đành hỏi lại: “Anh tới đây là vì cô ấy sao?”

Lục Thước lạnh nhạt: “Chẳng lẽ không phải cô đã biết từ sớm sao?”

“Lục Thước, anh là đồ khốn!”

Lục Thước nhíu mày, cậu lạnh lùng nói: “An Nhiên, nếu cô có thể giữ được vài phần lý trí, tôi nghĩ chúng ta có thể tiếp tục chung sống hoà bình! Nhưng rõ ràng cô không làm được..."

“Em làm được!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1370: Khó bảo đảm


Lục Thước không để ý tới cô ấy, cậu vừa lái xe vừa nghĩ: Có lẽ Tư An Nhiên cũng không phải người vợ cậu cần! Cô ấy đã không còn lý trí từ lâu, hơn nữa cậu cũng không ngốc, chắc hẳn cô ấy đã xem trọng cậu rồi! Rõ ràng biết cậu và Lục Huân ở bên nhau, cô ấy còn đồng ý xem mắt kết hôn với cậu, cậu cũng không hiếm lạ cái kiểu thích ấy!

Nhưng chỉ là trước mắt mà thôi, cậu vẫn chưa hoàn toàn cảm thấy cô ấy phiền chán.

Hoặc là nói, cậu cần cô ấy... Làm lá chắn! Cậu khát vọng được nhìn thấy Lục Huân mà Tư An Nhiên vì được cậu, gãi đúng chỗ ngứa hết lần này tới lần khác. Cậu và Tư An Nhiên chẳng qua cũng chỉ giống như quỷ hút máu, những kẻ đáng thương mà thôi!

Lục Huân ngồi bên cạnh Diệp Bạch.

Chiếc vòng cổ kia đã bị cô gỡ xuống, chuẩn bị tự mình tới trả cho Hoäc Tây.

Thật ra cô cũng không thân với Hoắc Tây ...

Đang nghĩ ngợi, Diệp Bạch lại mở miệng: “Em nói xem tên Lục có biết xấu hổ hay không, chị của cậu ta lại càng làm như thân quen lắm, anh thấy dáng vẻ vung tiền như rác của cô ta dùng để lừa mấy cô gái nhỏ cũng không thành vấn đề.”

Vóc dáng lại cao, cũng phải mét bảy rồi chứ!

Nhìn là biết đó là kiểu mà mấy cô gái nhỏ thích, vừa đẹp vừa ngầu.

Khó bảo đảm Lục Huân không động lòng.

Lục Huân dịu dàng nói: “Em từng nghe mẹ nói, luật sư Hoắc thích một vị thanh mai trúc mã, nhưng năm đó người ta xuất ngoại cùng với Lục Thước sau đó không quay về nữa, chuyện của bọn họ... Thôi quên đi.”

Chuyện này cũng là chuyện của hai năm trước, chỉ là lúc ấy cô cũng không biết bản thân sẽ gặp được Lục Thước!

Nhớ tới Lục Thước, cô lại không muốn nói chuyện cho lắm. Diệp Bạch liếc nhìn cô một cái nhưng rồi cũng không hỏi lại.

Đưa cô đến dưới lầu, Lục Huân xuống xe tạm biệt anh, đang định đi vào trong, Diệp Bạch bỗng nhiên nói: “Lục Huân!”

Lục Huân quay đầu nhìn anh. Diệp Bạch ngồi ở trong xe. Gió đêm thổi rối mái tóc anh, khiến anh càng thêm phần gợi cảm.

Diệp Bạch nhẹ giọng nói: “Sang năm có khi anh phải quay về Bắc Mỹ, em có muốn qua đó cùng anh không?”

Bắc Mỹ?

Lục Huân biết gia đình Diệp Bạch làm ăn buôn bán ở Bắc Mỹ, cũng khá dư giả.

Mà anh chỉ là người đại diện của cô, anh đưa cô qua đó cũng không khác gì ra mắt.

Lục Huân biết rõ, nếu cô ở bên Diệp Bạch, anh sẽ đối xử với cô tốt.

Thế nhưng đã lâu như vậy rồi mà cô vẫn không nảy sinh tình yêu nam nữ với anh, nếu cô vì ham cảm giác anh đối xử tốt nên mới ở bên anh, như vậy là không công bằng với Diệp Bạch.

Lục Huân không nói gì.

Diệp Bạch cười, anh vẫy tay với cô: “Nói không chừng mấy ngày nữa em sẽ đổi ý!"

Lục Huân ừ một tiếng, có hơi khờ khao.

Cô nhìn chăm chú vào lúc anh lái xe đi, sau đó mới đi vào thang máy về nhà.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top