Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1321: Em không thấy thú vị sao?


“Em không thấy thú vị sao?”

Vẻ mặt Lục Khiêm tiếc nuối, bắt đầu cởi nút áo, dáng vẻ như muốn đi tắm.

Minh Châu không chịu đứng dậy từ trong lòng ông.

Cô ngẩng đầu lại gần, khẽ hôn môi dưới ông, nói khẽ: “Thú vị! Em thích anh ôm eml”

Lục Khiêm bèn dùng tư thế này, nhẹ nhàng đè cô xuống. Đồng thời, cũng tắt đèn phòng ngủ.

Đêm khuya tối mờ yên tĩnh, thân thể dán sát nhau, còn có tiếng thở dốc không kiềm chế nổi...

Động tình mê người! Lục Khiêm hôn người phụ nữ trong lòng mình.

Minh Châu cũng đáp lại ông, quần áo rơi lung tung dưới giường, chuẩn bị sẵn sàng!

Bên giường nhỏ chợt có tiếng động nhỏ.

Tiểu Lục U lạ chỗ nằm mơ, lúc này giật mình tỉnh dậy đòi bố, bàn chân nhỏ của cô bé bò lê giường lớn, ôm Lục Khiêm khóc lóc thương tâm.

Ngọn lửa trong người Lục Khiêm có hừng hực đến đâu cũng tắt rồi! Ông xoay người, ôm cô bé vào lòng, dịu dàng dỗ dành.

Ông cũng không mở đèn.

Dỗ cô bé xong, mãi đến khi cô bé ngủ rồi ông mới nghiêng đầu nhìn Minh Châu, Minh Châu cuộn người vào trong chăn, cắn môi tức giận nói: “Vừa nãy đã nói rồi! Như vậy không tốt cho đứa nhỏ!”

Lục Khiêm ôm con gái đặt vào trong chăn.

Đêm khuya tối mờ, đôi mắt ông sáng rõ, ông cắn chóp mũi Minh Châu thì thầm: “Tối nay chắc chắn không thể để con bé ngủ một mình rồi, chúng ta đến phòng tắm, anh bảo đảm em có thể ăn được thịt.”

Minh Chân đá anh một cái: “Không muốn làm nữa!”

Lục Khiêm tiến vào trong chăn, hôn cô.

Một lúc sau, cô không kiềm được ôm cổ ông, khế nói: “Đến phòng quần áo đi!”

Ở đó có sô pha rất mềm.

Lục Khiêm ôm cô lên, đi vào phòng quần áo, cửa chỉ dám khép hở sợ Tiểu Lục U tỉnh dậy sợ hãi. Chuyện sau đó, đối với Minh Châu mà nói vừa ngọt ngào vừa giày vòi!

Cô cắn nhẹ vai người đàn ông.

Lục Khiêm cúi đầu, kề sát tai cô: “Nhịn một lúc nữa nhé!”

Minh Châu hôn môi ông.

Ánh trăng dịu dàng.

Thân thể mềm mại của người phụ nữ triền miên cũng người đàn ông, in bóng trên tường... Căn phòng nhỏ bé này đã chứng kiến cố số lần ân ái hạnh phúc của bọn họ.

Thời thơ ấu của Tiểu Lục U, gần như đều trải qua bên cạnh bố.

Minh Châu có chút nhàn rỗi!

Thân thể bà cụ so với trước kia cũng khỏe hơn, vì vậy thi thoảng Minh Châu cũng có thể nhận công việc.

Công việc đa phần ở thành phố B, cô có thể đến thăm con trai, đêm khuya cô không ở thành phố C, Lục Khiêm rất nhớ cô, nhưng chỉ giả vờ phàn nàn, Minh Châu cũng chỉ cười.

Thật ra cảm giác xa cách sẽ khiến tình cảm của bọn họ càng tốt hơn.

Khi con người bị nỗi nhớ nhung giày vò, một cuộc điện thoại, hai ba câu đường mật cũng đủ khiến người ta vấn vương cả nửa ngày rồi.

Cô biết, Lục Khiêm cũng thích. Thời gian trôi đi nhanh chóng. Mấy năm trôi qua, Lục Thước học lớp mười được nghỉ hè quay về Lục viên.

Lục Thước mười sáu tuổi đã cao đến một mét tám hai, không những cao ráo đẹp trai, mà còn là nhân vật nổi danh ở trường.

Từ nhỏ đến lớn, Lục Thước nhận được thư tình nhiều đến nỗi nhét đầy cả kệ sách.

Nhưng Lục Thước không có ý đó.

Thi thoảng Minh Châu nghe thấy Lục Khiêm nhắc đến, nhà họ Tư có ý liên hôn với nhà họ Hoắc, Sùng Quang khác họ không thích hợp, Doãn Tư tuổi nhỏ hơn mấy tuổi so với nhà gái, chọn tới chọn lui cuối cùng lại nhìn trúng Lục Thước.

Cô bé kia Minh Châu từng gặp rồi, rất xuất sắc.

Nhưng Lục Thước còn nhỏ như vậy, có phải là sớm quá không.

Gô đi hỏi Lục Khiêm, Lục Khiêm nói cho cô, ông đã nói chuyện với Lục Thước rồi, con trai cũng không có ý kiến gì.

Chuyện này gần như đã quyết định.

Nhưng đây chỉ là liên hôn.

Lục Thước và cô bé nhà họ Tư kia cũng không qua lại với nhau, mọi chuyện phải đợi bọn nhỏ trưởng thành lại tính, lần này Lục Thước quay về Lục viên chính là để thương lượng với bố mẹ, cậu muốn đi du học nước ngoài.

“Con muốn du học?”

Trong phòng làm việc, Lục Khiêm ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ tối màu, nhíu mày hỏi.

Năm tháng vẫn rất tử tế với ông, không hề để lại nhiều dấu vết tuổi tác, trái lại trông càng nhã nhặn.

Lục Thước gật đầu: “Vâng! Con và Trương Sùng Quang đều đi!”

Lục Thước nheo mắt: “Sùng Quang cũng đi? Cậu con sẽ đồng ý soa? Còn Hoắc Tây thì sao, cũng đi theo? Đám nhỏ các con đúng là muốn làm phản mài!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1322: Sao ông lại không tin đây?


Nghe vậy, Lục Khiêm khẽ cười.

Không hứng thú với chuyện tình cảm?

Sao ông lại không tin đây?

Đợi lông tóc mọc đủ rồi, nào có đàn ông nào không thích cô gái xinh đẹp chứ!

Lục Khiêm nhớ đến đứa nhỏ nhà họ Tư, muốn trêu chọc vài câu nhưng nhớ ra hai đứa nhỏ chưa chính thức gặp mặt, chuyện này bát tự còn chưa đặt bút, ngẫm nghĩ lại thôi.

Ông cúi đầu lật xem giấy tờ.

Một lúc sau, ông dịu dàng nói: “Con vẫn chưa nói mẹ con đúng không! Đợi lát nữa mẹ đón em con về, con nói chuyện với mẹ, chỉ là, Lục Thước, nói về lòng riêng thì bố cũng không muốn con đi du học sớm như vậy.”

Trưởng thành thời ấu thơ đã thiếu thốn mấy năm.

Mấy năm nay cậu gần như đều lớn lên ở thành phố B, Lục Khiêm và Minh Châu đều không nỡ.

Nhưng cho dù có không nỡ thì đứa nhỏ cũng có suy nghĩ riêng. Chuyện tốt!

Lục Thước cẩn thận gật đầu, đang định nói gì đó thì bên ngoài có tiếng xe hơi vang lên.

Lục Khiêm nhẹ nhàng vẫy tay.

Lục Thước thẳng người đi ra ngoài, người làm bố nhìn bóng lưng đĩnh đạc của con trai, ánh mắt có chút sâu xa.

Trong đình viện, một chiếc Cullinan màu hồng đang đậu.

Vừa mới dừng hẳn, Lục Thước đã kéo cửa ghế sau, bên trong là cô bé rất xinh đẹp đang ngồi.

Bảy tám tuổi, mặc đồng phục kiểu u xinh đẹp. Nhìn thấy anh trai, Tiểu Lục U vui vẻ gọi một tiếng: “Anh trai!” Lục Thước khom người ôm lấy cô bé.

Thiếu niên một mét tám, ôm em gái dễ dàng nhẹ nhàng, Tiểu Lục U ôm lấy cổ cậu, dùng sức hôn một cái.

Lục Thước xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: “Cao thêm rồi này!”

Tiểu Lục Thước vui vẻ nhìn cậu.

Anh em thân thiết một lúc lâu, Tiểu Lục U mới từ trên người anh trai tuột xuống, Lục Thước nhìn Minh Châu gọi một tiếng, sau đó giúp cô cầm một bó hoa lớn trong tay.

Nửa tháng không gặp, Minh Châu cũng rất nhớ cậu.

Ba mẹ con vừa đi và nói, thong thả nhẹ nhàng. Lục Thước giúp mẹ đặt đồ xuống xong hết thì thấp giọng nói đến chuyện du học, Minh Châu đang cắt tỉa cành hoa, nghe thấy cậu nói thì động tạc cũng chậm dần...

Lục Thước khẽ nói: “Mỗi năm đều có thể quay về hai lần! Chỉ đi sáu bảy năm thôi.”

Minh Châu im lặng cắm hoa vào bình.

Qua một lúc cô mới thấp giọng nói: “Năm đó con muốn ở lại thành phố B, mẹ gần như không suy nghĩ gì đã đồng ý, bởi vì thành phố B không xa lại có ông ngoại, cậu con chăm sóc, bố mẹ cũng có thể đến thăm con bất cứ lúc nào! Nhưng đi nước ngoài... Sáu bảy năm, Lục Thước, bố con cũng không còn trẻ nữa, bà cụ cũng lớn tuổi rồi.”

Cô không nói nữa lại vân vê bình hoa.

Những thứ này, Lục Thước đều biết.

Chính vì tuổi tác của bố cậu Lục Khiêm, nên cậu mới muốn mau mau trưởng thành, cậu là con trai lớn nhà họ Lục, trước khi cậu trưởng thành thành tài, trách nhiệm của cả gia tộc nhà họ Lục đều nằm trên người bố.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1323: Em muốn nói thế


Lục Thước khom người: “Em muốn nói thế nào thì cứ nói như thế!”

Tiểu Lục U hôn mẹ rồi chạy đi.

Một lúc sau, váy hoa nhỏ bay vào phòng.

Vừa mới vào cửa cô bé đã ngây người rồi, hình như bố cũng đang lặng lẽ lau nước mắt thì phải, Tiểu Lục U trước giờ vô ưu vô lo, nhưng lúc này trong lòng cô bé lần đầu tiên cảm nhận được... Chia ly.

Cô bé không dám đi vào, chỉ đứng ngoài cửa phòng làm việc.

Lục Khiêm nhìn thấy cô bé, bình tĩnh lại cảm xúc rồi gọi cô bé vào.

Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Lục Thước tựa vào ông, bàn tay nhỏ lau cho ông, thì thầm nói: “Mẹ khóc rồi! Mẹ không nỡ để anh đi, bố... Bố cũng không nỡ để anh đi sao?”

Lục Khiêm khẽ cười.

Ông ôm con gái, bỗng chốc cũng không biết nên giải thích với cô bé thế nào.

Ông hy vọng Tiểu Lục U vô ưu vô lo.

Tiểu Lục U thấy ông không nói, lại mềm mại ôm lấy ông.

“Bảo bảo cũng không nỡ để anh đi.”

Lục Khiêm thở dài...

Đúng vậy! Không nỡt

Lục Thước đi đến sáu bảy năm, đời người có mấy lần sáu bảy năm, ông và bà cụ còn có bao nhiêu lần sáu bảy năm này?

Nhưng sinh mệnh cho dù có ngắn ngủi.

Ông cũng không thể ngăn cản con trai bay đi, cố chấp bẻ gấy đôi cánh của cậu để thành toàn bản thân!

Trong lòng Lục Khiêm đã có quyết định.

Ông hôn cô gái nhỏ trong lòng, khẽ nói: “Chúng ta còn có Tiểu Lục U ở bên cạnh mà.”

Tiểu Lục U dùng sức gật đầu.

Tuy cô bé không biết anh trai muốn đi làm gì, nhưng cô bé nhìn ra được anh trai rất muốn đi, chuyện anh trai muốn làm, Tiểu Lục U đều ủng hộ, bố mẹ và bà nội, và cả Tiểu Lục U đều ở bên cạnh.

Cô bé quyết định rồi.

Thứ hai, tư, sáu, cô bé sẽ tên là Lục U.

Thứ ba, năm, bảy, cô bé sẽ tên là Lục Thước.

Chủ nhật... Cô bé muốn nghỉ ngơi!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1324: Bà cụ dạy đúng ạ!


Cả nhà năm người, vẻ mặt khác nhau.

Lục Thước dù sau cũng còn nhỏ, mấy lần không nhịn được muốn lên tiếng nhưng đều bị Lục Khiêm ngăn lại.

Ông gắp miếng cá cho cậu: “Lần này quay về trông gầy hơn rồi, kỳ nghỉ này phải ở nhà bồi bổ cho tốt, con không ở bên cạnh bố mẹ, bình thường mẹ con đều lo lắng chuyện ăn uống của con.”

Lục Thước nhìn Lục Khiêm chăm chú.

Lục Khiêm chỉ vào thịt cá: “Mau ăn đi!”

Lục Thước nói một tiếng cám ơn bố, rồi lại nhìn Minh Châu, Minh Châu không nói gì chỉ là đôi mắt ngấn nước... Bà cụ tự mình gắp rau cho cô, sau đó lại chất vấn con trai mình: “Con đa có tuổi rồi mà còn không thương vợ, chỉ gắp cho con trai thôi mà quên mất vợ mình! Con trai rồi cũng trưởng thành rời xa mình thôi, nhưng vợ mới là người ở bên cạnh mình cả đời.”

Lục Khiêm chẳng những không giận mà còn cười theo.

“Bà cụ dạy đúng ạ!”

Ông tỉ mỉ chọn một miếng cá ngon nhất cho Minh Châu, còn lọc cả xương bỏ vào chén cô, dịu dàng nói: “Sao vậy? Một bữa cơm cũng không thấy em nói được mấy câu, hôm nay con trai về em đã không vui rồi, thằng nhóc này hay nghĩ nhiều, bình thường nó đối xử với em gần gũi thế nào em cũng không phải không biết.”

Minh Châu nhìn ông, rồi nhìn bà cụ.

Rõ ràng bọn họ đang kẻ hát người xứng mà!

Nhưng cô cũng không buồn nổi, bởi vì bà cụ cũng phối hợp với Lục Khiêm dỗ

Minh Châu thuận theo.

“Thân thể không thoải mái!”

Giọng Tiểu Lục U lanh lảnh: “Lát nữa con đấm bóp cho mẹ.” Lục Khiêm bật cười.

Lục Thước rõ ràng cũng nhẹ nhàng hơn...

Buổi đêm.

Lục Khiêm nói chuyện với con trai xong, quay về phòng ngủ chính, Minh Châu đã tắm xong đang tựa vào sô pha xem sách khoa học phổ thông.

Lục Khiêm ngồi bên cạnh cô, lấy sách cô cầm xem xem. Rồi trả lại cho cô! Minh Châu nhìn canh chằm chằm.

Lục Khiêm cười dịu dàng: “Lâu rồi không thấy em như vậy, không nỡ để con trai đi sao?”

Minh Châu vẫn nhìn ông như vậy, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Em đúng là không nỡ, nhưng phần nhiều là em lo nghĩ cho anh và bà cụ.”

“Lại nói tuổi anh lớn có phải không?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1325: Ông không nói gì


Ông nói thẳng thừng, Minh Châu không chịu nổi.

Cô đẩy ông, nhưng một lúc sau thái độ lại nềm mỏng: “Đừng làm bậy, anh đi xem bà cụ đi! Bà ấy ngoài miệng thoải mái, nhưng em thấy người không nỡ nhất là bà ấy đấy.”

Lục Khiêm cúi đầu hôn cô một lúc.

Ông không nói gì, chỉ ôm lấy cô...

Bọn họ mất mười năm mới thực sự được ở cạnh nhau.

'Từ lúc kết hôn đến nay tám năm, cuộc hôn nhân này vô cùng tốt đẹp, Lục Khiêm rất thỏa mãn.

Một lúc lâu sau, ông thấp giọng nói: “Được! Vậy anh đi xem bà cụ, nói mấy câu rồi về! Về rồi đem dưa ướp lạnh cho em, thứ giải khát tốt nhất lấy ra từ trong giếng trong viện!”

Minh Châu khẽ ừ một tiếng.

Đêm mùa hè, Lục Khiêm ra ngoài, đi qua mấy góc hàng lang đến khu phòng bà cụ.

Bà cụ đang bận rộn.

Lại gần thì thấy, quả nhiên là đang giúp Lục Thước thu dọn hành lý, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Lục Khiêm nhận lấy đồ trong tay bà ấy.

Bà cụ hỏi: “Dỗ vợ con xong chưa đấy?”

Vẻ mặt Lục Khiêm dịu dàng: “Tính tình cô ấy mềm mỏng! Dỗ mấy câu là được rồi! Chủ yếu là không nỡ thôi, Lục Thước là do cô ấy nuôi từ nhỏ đến lớn, tình cảm sâu nặng.”

Bà cụ chậm rãi ngồi xuống.

Bà ấy cầm chén trà uống một ngụm, khẽ nói: “Năm đó cực khổ cho con bé! Cũng may bây giờ thân thể con khôi phục tốt rồi, nếu không thì lấy gì mà bồi thường cho người tai”

Bà cụ nói, Lục Khiêm ngồi nghe.

Tuy nói hai năm nay bà cụ xương cốt vẫn tốt, nhưng cũng đã gần chín mươi rồi, cũng không đến mấy năm nữa có lẽ nói mất thì mất thôi!

Vì vậy Minh Châu mới lo lắng như vậy.

Bà cụ cũng biết, bà ấy vỗ nhẹ tay Lục Khiêm: “Chỉ vì chút chuyện nhỏ này không đáng! Thước Thước thông minh hiếu học, giống cậu nó vậy, sau này chuyện kinh doanh không biết làm lớn được thế nào, không thể làm lỡ đứa nhỏ.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1326: Cô gái trẻ


Bà cụ nằm trên giường, yên tĩnh lặng lẽ.

Đời này bà ấy mất đi tình cảm, lại mất con gái, nhưng ông trời đã bù đắp cho bà ấy rất nhiều.

Tuy Minh Châu là vợ của Lục Khiêm.

Nhưng cô không phải là con gái do ông trời cho bà ấy hay sao!

Lục Khiêm ban đầu cũng không có hy vọng con nối dõi, cả đời không cưới vợ, bây giờ lại có Lục Thước thay ông chống đỡ nhà họ Lục, còn có Tiểu Lục U đáng yêu như vậy, bù đắp thiếu thốn vì không có Ôn Noấn bên cạnh.

Cũng đã đủ rồi!

Mùa thu tháng mười.

Tại sân bay quốc tế thành phố B, chuyến bay đến Mỹ cất cánh, ánh mặt trời chiếu lên đôi cánh xám bạc của máy bay.

Vô cùng chói mắt.

Lục Khiêm và Minh Châu, Hoắc Minh và Ôn Noãn, đứng sóng vai nhìn máy bay biến mất nơi đường chân trời.

Minh Châu nước mắt đầm đìa.

Lục Khiêm kiên nhẫn dỗ cô ấy: “Lúc xuất phát đã nói không khóc rồi, sao giờ lại không nhịn được rồi.”

Minh Châu cúi đầu.

Hoắc Minh nghiêng đầu, liếc nhìn em gái không có khí thế gì.

Một người thích khóc, một người biết dỗ phụ nữ.

Đúng là xứng đôi!

Anh muốn châm chọc mấy câu, nhưng Ôn Noãn lại trừng nhìn anh thì lại dịu dàng nói: “Yên tâm đi, anh và Sùng Quang đã thương lượng, sẽ không có chuyện gì, lại nói anh trai em cứ cách hai tháng sẽ đến đó công tác mà.”

Minh Châu ôm giận Lục Khiên không có công ty ở Mỹ.

Lục Khiêm thở dài: “Vậy chúng ta rời sự nghiệp đến đó!”

Minh Châu ngẫm nghĩ thôi vậy...

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã mười năm.

Sáng sớm tại thành phố N.

Trên tầng cao nhất của khu căn hộ cao cấp, trong phòng ngủ yên tĩnh, điện thoại bên gối vang lên không ngừng.

Người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn không kiên nhẫn ngồi dậy.

Dưới nắng sớm, cơ bắp, làn da với cả bờ vai rộng, đường cong căng phồng dưới eo lưng tràn đầy sức lực và mê người, khiến người ta cũng phải loạn nhịp khi nhìn thấy.

Cậu nhìn điện thoại gọi đến, vẻ mặt kiềm chế: “Bố!”

Bên kia là Lục Khiêm, sáng sớm ông đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trong phòng tổng giám đốc, dặn dò con trai: “Thứ năm tuần này bố và mẹ con sẽ đến thành phố B, còn chuẩn bị một chút rồi gặp mặt cô bé nhà họ Tư đi.”

Lục Thước nhíu mày.

Hôn sự này được đề cập đến lúc cậu mười sáu tuổi, lúc đó cậu không phản đối, nhưng mấy năm qua cậu gần như đã quên mất, bị nhắc lại cậu cũng có chút không vui, vì thế nhíu mày: “Bố, đã là thời đại nào rồi! Còn có kiểu nghe theo bố mẹ sao?”

Lục Khiêm cũng có chút không vui.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1327: Cô ấy vẫn chưa dậy


Lục Thước nghe thấy tiếng động ở phía sau thì quay lại nhìn người ở trên giường.

Cô ấy vẫn chưa dậy.

Mái tóc đen dài che đi một nửa khuôn mặt, hàng lông mi dài phủ trên khuôn mặt trắng sứ, bên dưới một cái bóng nhỏ bé vô cùng mềm mại, nhưng chút này đều không bằng một phần vạn tối qua.

Bên kia điện thoại, Lục Khiêm cau mày.

"Lục Thước, con có nghe bố nói hay không vậy?”

Lục Thước hơi cau môi: "Con nghe rồi, bố, thứ bảy gặp."

Nói xong cậu ấy gác điện thoại và bước đến của phòng tắm, mới muốn lao vào tắm thì chuông cửa vang lên.

Lục Thước đi mở cửa. Bên ngoài là thư ký của cậu ấy mang tập tài liệu quan trọng đến đưa cho cậu ấy ký, trên người Lục Thước chỉ quấn một cái khăn tắm, hào phóng khoe ra sự quyến rũ.

Thư ký không dám nhìn phần bụng tám múi và còn có thắt lưng săn chắc của cậu ấy nữa.

Đặc biệt là hai đường cơ bụng đó nghiêng nghiêng chen vào trong khăn tắm. Khiến cho huyết mạch người ta phấn khích

Lục Thước ký giấy tờ xong thì Thư ký Phương nói khế: "Tổng giám đốc Lục, vụ thu mua Tập đoàn Lâm thị vào mười giờ sáng."

Cô ta đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Bây giờ đã chín giờ rồi."

Lục Thước ném tài liệu đi và đến phòng ngủ tắm rửa thay áo quần.

Cậu ấy thu xếp thỏa đáng trong hai mươi phút.

Đang định rời đi thì trong phòng ngủ có tiếng động, một bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp bước ra, cô ấy định nói với Lục Thước thì bỗng ngơ ngác khi nhìn thấy Thư ký Phương.

Thư ký Phương biết đây là tình nhân của Tổng giám đốc Lục.

Lục Huân.

Là một nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng khắp nước Mỹ, đã dành được giải thưởng quốc tế, nhưng người thì rất kín tiếng và hiếm khi có tin tức về cô ấy,

không ngờ lại có dính dáng đến sếp của mình.

Thư ký Phương khẽ cười: "Chào cô Lục, tôi là thư ký của Downey, tôi họ Phương."

Downey là tên tiếng Anh của Tổng giám đốc Lục.

Với tư cách là thư ký riêng, cô ta được yêu cầu khi nhìn thấy Lục Huân thì phải gọi cậu ấy là Downey.

Mặc dù cô ta cũng không biết là vì sao.

Nhưng Lục Huân thực sự xinh đẹp, không phải đẹp chói lóa tỏa sáng xung quanh, mà là vẻ đẹp mềm mại dịu dàng, đặc biệt là trên người cô ấy mặc chiếc áo sơ mi nam màu đen, và đôi chân thon dài thẳng tắp.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1328: Cô ấy sống ở đây


Bọn họ qua lại một năm.

Vào đêm Thất tịch ba tháng trước, cậu ấy đã đưa cô ấy đến căn hộ này.

Cô ấy sống ở đây.

“Downey' lại giúp cô ấy đem phòng làm việc đến đây, hầu như một ngày hai bốn giờ cô ấy đều ở đây, không phải tối nào cậu ấy cũng đến, có khi cậu ấy tăng ca không ngủ ở đây.

Lục Huân rất thích cậu ấy, ánh mắt nhìn cậu ấy có một chút dựa dẫm.

Vốn dĩ Lục Thước phải đi.

Nhưng cậu ấy vẫn phải bế cô đến chiếc ghế cao khi nhìn vào ánh mắt đó, vừa hôn vừa nói mang theo làn hơi nóng: "Phải nhớ ăn cơm, tối về anh nấu đồ mới cho em.

Khuôn mặt của Lục Huân áp vào vùng bụng của cậu ấy ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Thước cúi đầu nhìn cô. Trên thực tế thì Lục Huân lớn hơn cậu ấy một tuổi, nhưng vợ chồng Thư ký

Liễu nuôi dưỡng cô ấy rất tốt, cô ấy không biết làm việc nhà, chỉ làm một số việc đơn giản và cũng không thích xã giao.

Cậu ấy chưa bao giờ thấy người nào ngốc nghếch như vậy. Rất giống một người!

Nhưng nhất thời Lục Thước không nhớ ra ai cả.

Lục Thước mặc nguyên bộ đồ vest rời nhà trước.

Xuống lầu bước lên xe, Thư ký Phương ngồi phía trước quay lưng lại nhìn, rõ ràng đầu tóc của sếp có chút rối.

Là hôn kịch liệt đấy nhỉ.

Cô ta không nhịn được mà nhiều chuyện: "Cô Lục rất xinh đẹp, không giống như tôi tưởng tượng."

Lục Thước cầm lấy tập tài liệu thu mua đọc.

Có vẻ như cậu ấy không quan tâm hỏi: "Trong tưởng tượng của cô thì như thế nào?"

Thư ký Phương mỉm cười: "Thiết kế của cô Lục rất phức tạp và truyền thống, tôi nghĩ rằng đó sẽ là cô gái tương đối thời thượng và tiên tiến, không ngờ lại dịu dàng như thế, nhìn giống như... giống như con vật nhỏ nào đó, có vẻ khiến người †a yêu mến."

Lục Thước chỉ khẽ hừ một tiếng.

Tỏ ý rằng thư ký của mình nhiều chuyện quá.

Thư ký Phương cũng rất biết điều, cô ta gác chủ đề này sang một bên và bắt đầu bàn về công việc.

Mười một giờ sáng.

Vụ thu mua Lâm thị kết thúc hoàn mỹ, Lục Thước hai sáu tuổi trở thành cổ đông lớn nhất của Lâm thị, hai năm tiếp theo cậu ấy sẽ tiến hành tái cơ cấu lại vốn, lập kế hoạch lên lại sàn giao dịch.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1329: Đúng là rất mệt


Lục Thước nói qua loa: "Chỉ là mới bắt đầu thôi."

Cúp máy xong, Thư ký Phương đi đến trước mặt báo cáo: "Tổng giám đốc Lục, nên xã giao đều đã đi xã giao hết rồi, anh bận rộn cả ngày cũng nên về nhà nghỉ ngơi một chút."

Quả thật Lục Thước đã mệt mỏi rã rời.

Cậu ấy đưa cái ly rượu vang cho Thư ký Phương, luồn ngón tay vào trong nút thắt cà vạt kéo giãn ra.

"Đúng là rất mệt."

"Thông báo với lãnh đạo cũ của Lâm thị chín giờ sáng mai họp."

Lục Thước vừa đi vừa dặn dò.

Một chiếc xe Rolls Royce màu đen đậu bên dưới khách sạn, tài xế Tiểu Triệu đã đợi sẵn bên trong xe.

Anh ấy cung kính mở cửa xe khi nhìn thấy Lục Thước đi đến. Lục Thước ngồi vào bên trong xe.

Thư ký Phương khom người nói lời tạm biệt với cậu ấy: "Tổng giám đốc Lục, ngủ ngon."

Lục Thước gật đầu.

Cậu ấy đột nhiên nhớ đến một chuyện, sáng sớm nay cậu ấy đã hứa với Lục Huân sẽ về làm cơm tối cho cô ấy, nhưng bây giờ đã mười giờ rồi...

Cậu ấy ngửi mùi nước hoa trên người mình.

Thế nên cậu ấy cởi chiếc áo vest bên ngoài ra và ném cho Thư ký Phương: "Giúp tôi đem đi giặt sạch đi."

Thư ký Phương khá sửng sốt.

Tài xe đã đóng cửa xe, chiếc RV màu đen chầm chậm rời khỏi cổng khách sạn.

Tiểu Triệu lái đi một lúc thì nghe sếp mình ngồi sau dặn dò: 'Dừng lại giao lộ ở phía trước một lúc, đi mua một bát hoành thánh ở cửa tiệm cháo họ Ngô."

Tiểu Triệu là người bên cạnh của cậu ấy, biết sự tồn tại của Lục Huân. Anh ấy cười: 'Chắc chắn đây là món mà cô Lục thích ăn.” Lục Thước không trả lời.

Bên trong chiếc xe sang trọng tối tăm, cậu ấy lặng lễ ngồi đấy suy nghĩ về mối quan hệ giữa Lục Huân và mình.

Bọn họ tình cờ gặp nhau ở nước ngoài. Nhưng sau đó là cậu ấy nghĩ đủ cách để tấn công.

Cậu ấy biết tất cả về Lục Huân, thêm vào đó là cậu ấy có bề ngoài cùng với bản lĩnh của mình nên đã có được cô gái dễ như trở bàn tay

Nhưng dường như cậu ấy đầu tư vào quá nhiều.

Ngọn đèn hoa mờ ảo.

Lục Thước không khỏi nhớ đến cuộc điện thoại kia của bố mình, liên quan đến chuyện hôn sự của cậu ấy với con gái nhà họ Tư, thứ bảy này phải gặp mặt, có lẽ là một đối tượng có thể hợp tác.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1330: Cô ấy rất thích cậu ấy


Tiểu Triệu bỗng không dám lên tiếng.

Lục Thước bước thẳng vào bên trong thang máy, số thứ tự trong thang máy sáng lên từng tầng, cậu ấy vuốt trán suy nghĩ, làm sao có thể để cô ấy ở trong biệt thự được, đó là căn nhà mà bố mẹ cậu ấy từng ở, sao cậu ấy để cho Lục Huân ở đây.

Bọn họ không thể lâu dài, cũng không có tương lai.

Cánh cửa mở ra, trong nhà tối om.

Lục Thước bật đèn đặt đồ xuống, rồi đi thẳng vào phòng làm việc phía bắc.

Quả nhiên, Lục Huân đang ở đó...

Căn phòng nhỏ bé chỉ mở một ngọn đèn bàn.

Cô ấy đang ngồi vẽ thiết kế.

Trên người vẫn mặc chiếc áo đó của cậu ấy, chỉ mặc thêm một chiếc váy ngắn.

Lục Thước đi vào nhưng cô ấy vẫn không hay biết.

Lục Thước tiến lại gần khẽ sờ vào chân cô ấy cau mày: 'Lạnh như thế này sao không mặc thêm vào?"

Lục Huân giật mình.

Bản nháp trên tay bị rung lệch một bên, cô ấy nhìn chằm vào cậu ấy hồi lâu mới lẩm bẩm: "Đều tại anh."

"Tại anh?" Lục Thước ôm cô ấy từ phía sau, và cứ như vậy bế cô ấy đi thẳng ra bên ngoài.

Vừa đi vừa xoa vào bụng cô ấy. Bằng phẳng rất nuột.

"Bữa sáng bữa trưa gì đều cũng không ăn phải không? Em có phải đồ ngốc không vậy?" Cậu ấy hơi giận

Lục Huân sợ cậu ấy giận thật. Nên cô vội vàng ôm lấy cổ của cậu ấy khế nói: "Em ăn sáng rồi." Lục Thước không vui nhìn cô ấy.

Cậu ấy không phải là một người đàn ông có tính khí tốt, nhưng hai người sống với nhau thì cô ấy cũng xem như là được quan tâm

Cậu ấy đặt cô ngồi xuống ghế sofa, rồi mang thảm len đến.

Lục Huân nhìn cậu ấy: "Áo khoác của anh đâu?"

Lục Thước: "..."

Nhưng cậu ấy không hề lúng túng, với tài ăn nói giỏi ứng biến của mình, đối phó với cô gái có chút tự kỷ này dễ như bỡn, quả nhiên chỉ vài câu thôi đã xong xuôi rồi.

Cậu ấy vào bếp nấu hoành thánh cho cô ấy.

Thật ra Lục Huân muốn chuồn đi để quay lại tiếp tục vẽ bản thảo của mình, nhưng cô ấy cũng nhìn ra được rằng cậu ấy hơi giận, vậy nên cô ấy quấn lấy chăn len nhón bước đi vào bếp.

Lục Thước đang nấu hoành thánh.

Chỉ là bóng lưng cậu ấy mặc áo sơ mi khá dễ nhìn, cộng thêm khí chất trời sinh, rất dễ khiến phụ nữ rung động

Lục Huân khẽ ôm vào eo của cậu ấy.

Hiếm khi cô ấy cả gan đi sờ vào bụng cậu ấy, Lục Huân dịu dàng nói: "Anh đã ăn chưa?”

Giọng điệu của Lục Thước không vui lắm: 'Ăn rồi."

Đằng sau im lặng một lúc mới nói khẽ: "Anh nói anh sẽ về sớm mà.”

Lục Thước tắt lửa. Cậu ấy ngừng một lúc rồi quay lưng nhìn cô ấy.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt trẻ tuổi anh hào của cậu ấy rất đẹp, nhưng có thứ gì đó mà cô ấy không thể nhìn thấu được.

Cô ấy rất thích cậu ấy, cực kỳ thích cậu ấy.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1331: Một phương trời đất


'Tấm thảm lông dê bị người ta lột ra.

Cô gái chỉ mặc áo sơ mi nam màu đen, cả người đều mềm mại.

Lục Thước ôm lấy cô, hôn mạnh xuống!

Một phương trời đất, hai thân thể trẻ tuổi, điên đảo không biết đêm nay khi nào.

Tất cả kết thúc, người đã ở trong phòng ngủ. Sâu kín âm thầm.

Thật ra Lục Huân rất sợ những nơi toàn bóng tối, đặc biệt là không gian kín, vì nó sẽ làm cô cảm thấy không thoải mái.

Khi còn nhỏ, bảo mẫu ngại cô làm gánh nặng nên đã nhốt cô trong phòng chứa đồ, còn mình thì đi đánh bài.

Chờ khi bà ta trở lại thì đã quên mất Lục Huân rồi.

Lục Huân ở nơi tối tăm ẩm ướt, chịu đựng bốn mươi tám tiếng đồng hồ.

Khi được phát hiện, gần như cô đã bị mất nước.

Cô sợ tối, chỉ là bây giờ cô ở bên cạnh cậu nên không cần sợ hãi nữa.

Làm xong chuyện đó, cô có cảm giác trên người không thoải mái, muốn đi tắm rửa một cái, nhưng người đàn ông hai mươi sáu tuổi huyết khí phương cương nhu cầu tràn đầy, cô động một chút đã bị cậu đè ở dưới thân mình...

Lục Huân khẽ nhắm mắt lại.

Cô không nhìn rõ cậu, vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của cậu, khàn giọng gọi tên cậu.

Lục Thước nghe xong thì hoảng hốt một trận.

Trong nháy mắt kia cậu rất muốn cúi đầu hôn cô, nói cô gọi cậu là Lục Thước, cậu tên là Lục Thước. Có điều cậu không làm vậy, chỉ xâm chiếm người phụ nữ trong lồng ngực càng sâu hơn, phát tiết hết tất cả cảm xúc không nói nên lời kia vào trong chuyện này.

Cạch một tiếng, đèn sáng!

Lục Thước vào phòng tắm tắm rửa, khi trở ra đã nhẹ nhàng khoan khoái cả người, cậu từ cuối giường nhặt lên quần dài lúc trước cởi ra, lấy từ bên trong ra một cái hộp nhung tơ, cầm cọ cọ chóp mũi nhỏ của Lục Huân.

“Cho em sao?”

Lục Huân quấn khăn trải giường quỳ gối trên giường, khuôn mặt mang theo một chút hồng nhuận sau khi tình sự qua đi, rất vui vẻ hỏi.

Tim cô đập thình thịch.

Hôm qua là sinh nhật cô ấy. Có thể là nhẫn hay không? Lục Thước cười cười, âm thanh nghẹn ngào ôn nhu: “Mở ra nhìn xem.”

Vốn là nên tặng tối hôm qua, nhưng là tối hôm qua bọn họ làm gấp quá, cả một buổi tối vậy mà lại không hề lấy ra.

Hôm nay đưa, dù sao tâm tình cũng có hơi không giống nhau! Lục Huân nhìn cậu, sau đó thì cúi đầu, gần như là thành kính mở hộp ra. Bên trong là một sợi dây chuyền.

Viên kim cương màu hồng hai carat, những viên kim cương vỡ xung quanh được thiết kế theo hình cánh.

Cảm giác rất thiếu nữ!

Lục Huân có chút kinh hỉ, nhưng đồng thời lại loáng thoáng cảm thấy hơi mất mát, có điều cô là một cô gái dễ thỏa mãn, rất nhanh đã khoa tay múa chân trên người, hỏi cậu: “Có đẹp không anh?”

Xương quai xanh của cô tinh tế, làn da trắng nõn.

Đôi mắt Lục Thước nhìn chăm chằm nhìn một hồi lâu, âm thanh còn khàn hơn cả vừa nãy.

“Đẹp!” Lục Huân để cậu đeo lên giúp mình, bỗng nhiên Lục Thước thấy hơi phiền muộn, cậu cầm một hộp thuốc lá từ trên tủ đầu giường, rút ra một điếu châm lên, lại đeo dây chuyền cho cô cô lại không vui: “Em sợ anh làm em bỏng!”

Lục Thước dùng sức hít một hơi.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1332: Nếu cậu ở đây


Bụng nhỏ xẹp lép, mỗi lần cậu vuốt đều nói chỗ đó của cô quá mỏng.

Mặt Lục Huân đỏ bừng cả lên.

Cô lấy nước lạnh vỗ vỗ mặt rồi đi ra ăn cơm, mặc dù động cơ của Lục Thước không thuần khiết nhưng bình thường đối xử với cô rất tốt, cô không biết chăm sóc bản thân, sau khi đến đây cũng gần như cưng chiều cô.

Nếu cậu ở đây, đều là cậu nấu cơm.

Cậu không ở đây, cũng sẽ làm nhiều hơn chút rồi đặt trong tủ lạnh, cô đói bụng thì hâm nóng một chút là có thể ăn được.

Cho dù như vậy, cô vẫn gầy không đến bốn mươi lăm cân, cậu ôm mà vừa nhẹ lại vừa mềm.

Lục Huân ngồi ở phòng ăn, cái miệng nhỏ ăn cơm.

Lục Thước đứng trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng hút thuốc, rõ ràng có nhiều văn kiện cần cậu xem như vậy, nhưng cậu lại không gợi lên nổi một chút hứng thú nào.

Cứ lơ đãng nhìn về phía Lục Huân.

Ánh mắt Lục Thước thâm sâu, hắn cúi đầu phủi tàn thuốc, trong lòng càng phiền muộn.

Cách thứ bảy chỉ còn ba ngày nữa!

Trong vòng ba ngày này, cậu cần chia tay với Lục Huân.

Chia tay, thật ra bọn họ không gọi chia tay, hẳn là cậu... Đơn phương vứt bỏ đi!

Tính kế cô, làm cho cô yêu mình, làm cô ỷ lại mình.

Sau đó hung hăng vứt bỏ!

Đây là kế hoạch hoàn mỹ của cậu, cậu thực hiện dễ như trở bàn tay vậy, chỉ là khi sắp kết thúc cậu lại không nhấm nháp được bất kì niềm vui sướng nào, cũng không có khoái cảm trả thù.

Có bước nào sai lầm sao?

Bởi vì cô ngoan, hoặc là cùng cô phát sinh quan hệ, cảm giác quả thật không tồi?

Lục Thước thấy hơi mờ mịt.

Nhưng cậu trời sinh tính tình kiêu ngạo, cậu không muốn suy nghĩ sâu xa, chỉ làm việc theo kế hoạch của mình thôi.

Nếu chuyện tách ra là kế hoạch đã định ra từ trước, vậy vì sao lại không chấp hành chứ?

Lục Thước muốn mở miệng, nhưng vừa định lên tiếng nói chuyện thì thấy cô ngốc kia đang ôm bát, cười vô cùng thỏa mãn: “Anh nấu mì ăn ngon thật đó! Đã rất lâu em không được ăn mì sinh nhật rồi.”

Trong lòng Lục Thước hơi gấp gáp.

Lục Huân ôm chén đi vào phòng bếp, một lát đã truyền đến âm thanh rửa chén.

Lục Thước nghĩ, chờ cô ấy rửa bát xong rồi nói tiếp. Bỗng tiếng bát vỡ vụn và tiếng xuýt xoa vang lên! Cậu dập tắt thuốc lá, bước nhanh đi vào phòng bếp thì thấy cô đang đứng ở

chỗ đó, dưới chân là mảnh chén nhỏ, trên bắp chân trắng nõn của cô đã chảy xuống dòng máu đỏ thẫm. ,ụ

Lục Thước thấp giọng mắng: “Em ngốc à, không biết tránh đi

Tuy ngoài miệng anh hung dữ, nhưng lại rất dịu dàng bế cô gái nhỏ lên, phóng tới ghế sô pha trong phòng khách.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1333: Được cậu mua lại


Lúc Lục Thước vào phòng bếp thu dọn, Lục Huân lại chạy đến phòng làm việc nhỏ, cô còn có chút đồ chưa vẽ xong.

Lục Thước thu dọn xong, cậu không thấy cô trong phòng ngủ.

Vậy nên cậu đi đến cửa phòng làm việc.

Lục Huân đang chuyên chú vẽ, ánh đèn bàn chiếu góc nghiêng của cô vô cùng hoàn mỹ, đặc biệt là cái mũi cao thẳng của cô, còn mang theo một chút bướu lạc đà, càng lộ ra khuôn mặt tinh xảo hài hòa.

Lục Thước lẳng lặng ngắm nhìn cô.

Thật ra nếu vứt bỏ tật xấu không thể tự gánh vác cuộc sống của cô thì cô là một cô gái rất ưu tú, ở phương diện thiết kế cô cực kỳ có thiên phú, tác phẩm đoạt giải năm đó ra đời đã làm cả thế giới phải thán phục.

Được cậu mua lại.

Ba năm trước, cậu dùng ba triệu để mua tác phẩm đầu tay của cô.

Đương nhiên, đêm đầu tiên của Lục Huân cũng là của cậu.

Lục Thước đi vào phòng, nhìn cô trải bản thiết kế trên giấy ra, tùy ý hỏi: “Khách hàng vội lắm à?”

Lục Huân không ngẩng đầu. Cô chỉ nhẹ giọng nói: “Thật ra cũng không phải! Em nghe anh Tiếu nói vị khách này còn chưa đính hôn, nhưng cô ấy muốn chuẩn bị trước!... Ữm, còn nghe nói cô ấy là danh viện nổi tiếng trong thành phố, anh ở trên thương trường hẳn là biết cô ấy, tên là Tư An Nhiên.”

Tư An Nhiên, cô cả nhà họ Tư?

Lục Thước không hiểu vì sao lúc đó máu của mình gần như đông cứng.

Cậu và Tư An Nhiên chưa bao giờ gặp mặt.

Nhưng trên các tạp chí và báo chí dù sao cũng từng thấy ảnh chụp, cậu cũng không xa lạ gì với vị nữ cường nhân kia.

Chỉ là cô ta lại đặt váy cưới ở chỗ Lục Huân! Lục Huân cũng không biết.

Cô giống như rất nhiều lần trước đây, im lặng vẽ đồ họa váy cưới, dùng trái tim gần như thành kính.

Lục Thước bỗng nhiên không chịu nổi nữa. Cậu bỗng dưng đi ra khỏi phòng làm việc, đến trước cửa sổ sát đất bên ngoài. Bầu trời đây sao.

Dưới chân là ánh đèn neon của thành thị, cậu đang ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ nhất.

Chỉ là cậu biết rằng, mình và Lục Huân không có tương lai. Nếu như cuộc điện thoại của bố cậu đến muộn hơn một chút, cậu nghĩ có lẽ cậu sẽ tiếp tục tham luyến loại cảm giác này, sẽ lại hưởng thụ thêm một quấng thời gian nữa.

Nhưng hiện tại, bọn họ cần phải kết thúc rồi.

Lúc Lục Huân ra khỏi phòng làm việc đã qua một giờ sáng.

Khi cô làm việc chính là như vậy, thường sẽ quên cả giờ giấc!

Ánh sáng trong phòng khách mờ ảo, nhưng cô vẫn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy người đang trên sô pha, cô có hơi chột dạ: “Anh còn chưa ngủ à?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1334: Tôi biết!


Lục Huân đến gần, cũng rốt cuộc nhìn thấy rõ, cô khom lưng nhặt lên lẳng lặng xem, sau đó đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước, cô nói rất nhẹ: “Hôm nay không phải ngày cá tháng tư, hôm nay là sinh nhật em.”

“Tôi biết!”

Lục Thước tận lực bình tĩnh nói.

Anh đã thay đổi quần áo, áo sơ mi phẳng phiu, quần tây là thẳng thớm.

Khuỷu tay cậu chống trên đầu gối, chất vải được cắt may khéo léo phác họa dáng người vô cùng đẹp của anh, cậu hoàn mỹ giống như nam thần từ trong truyện tranh vậy.

Lục Huân ngơ ngác nhìn lại cậu.

Cô không biết mình đã làm sai điều gì, rõ ràng trước đó cậu đã ôm cô nhiều lần... Là bởi vì cô vụng về đánh vỡ một cái bát, hay là bởi vì cô không ở cùng cậu, tự mình đi làm việc?

Lục Thước đoán ra cô đang suy nghĩ điều gì.

Giọng nói cậu nhàn nhạt: “Dễ tụ dễ tán đi! Cái này là cho em!”

Nói xong, cậu có ý muốn rời đi.

Lục Huân không chịu.

Tính cách của cô nhát gan như vậy, thế mà vẫn ôm lấy cậu từ phía sau, cô dán khuôn mặt nhỏ vào sau lưng cậu, lấy hết dũng khí nhẹ giọng nói: “Em không muốn tách ra với anh, em muốn ở bên anhl”

Trái tim của Lục Thước chợt rung động một chút.

Cậu cúi đầu nhìn tay cô, nó ôm lấy cậu chặt như vậy.

Ngón tay trắng mịn, dùng sức xoắn cùng một chỗ, đỏ một mảnh.

Một lúc lâu sau, cậu mới khàn giọng nói: “Được rồi, buông ra! Tôi muốn kết thúc!”

Nói xong cậu nhẫn tâm kéo ngón tay cô ra.

Cửa mở ra, lại rầm một tiếng đóng lại.

Khi một mình đứng trong thang máy, trên khuôn mặt nhã nhặn anh tuấn của Lục Thước không có một chút biểu tình, cậu nghĩ mục đích của mình đã đạt được, cậu chỉ tốn một chút thời gian và tiền tài đã hoàn toàn đùa bỡn một cô gái nhỏ.

Hắn là cô sẽ khóc!

Giống như mẹ cậu năm đó, giống như cậu bị vứt bỏ năm đó vậy.

Cậu nên vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1335: Như mọi lần


Anh ta mở cửa xe ra, nhìn Lục Thước thấp người ngồi vào trong xe.

Đang muốn đóng cửa lại thì ở sảnh lớn ở tầng một của tòa chung cư bỗng có một bóng người mảnh khảnh chạy ra, người đó thậm chí còn không kịp mang giày, cứ như vậy nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.

Cô ấy đang khóc, cả mặt đều là nước mắt.

Cô chưa từng nói chuyện tình cảm, lúc Lục Thước nói với cô cô vẫn mơ hồ, đợi đến khi cậu rời khỏi cô mới biết cậu thật sự không cần cô nữa, sau này anh sẽ không trở về nữa.

Sẽ không ôm cô.

Sẽ không nấu cơm cho cô ăn nữa!

Lại càng không, đột nhiên lấy ra một cái hộp nhung, khi mở ra là nhẫn cầu hôn mà cô chờ đợi!

Lục Huân rơi lệ, nhưng cô lại không khóc thành tiếng, cô không muốn ở trước mặt cậu biểu hiện giống như một đứa trẻ khóc lóc om sòm, cô nhìn cậu, chỉ thì thào nói: “Đừng đi!”

Gió đêm, lạnh như nước.

Đèn đường chiếu vào nửa bên sườn mặt của Lục Thước, nhưng lại không nhìn

Cậu lẳng lặng nhìn chăm chú Lục Huân. Lần đầu tiên, cô để chân trần đi đường mà cậu không đau lòng bế cô lên, lúc.

này thậm chí chân cô lại chảy máu, là vì chạy nhiều nên miệng vết thương lại nứt ra. ụ

Tiểu Triệu có hơi không biết phải làm sao, kêu lên một tiếng: “Cô Lục'

Lục Huân cứ như không nghe thấy, cô vẫn nhìn cố chấp nhìn chằm chằm Lục Thước.

Cô mơ hồ đoán được, cậu chưa bao giờ muốn lâu dài với mình, bởi vì những đồ vật thuộc về cậu ở trong chung cư thật sự rất ít rất ít, chỉ có mấy bộ quần áo theo mùa, ngoài ra không có đồ gì quan trọng cả.

Căn chung cư này hẳn là cậu mua để nuôi cô đi!

Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ sống lâu dài với cô, cũng không nghĩ tới có tương lai gì với cô cả.

Cậu chỉ là thích cơ thể của cô mà thôi. Hiện tại đại khái là chán rồi.

Cái gì cô cũng đoán được, chỉ là cô không muốn tin tưởng, cô muốn nghe chính miệng cậu nói... Như vậy cô mới nguyện ý hết hy vọng.

Lục Thước nhìn cô, cổ họng căng thẳng.

Rốt cuộc cậu cũng bước xuống xe.

Cơ thể Lục Huân run nhè nhẹ.

Lục Thước rất cao, cậu cao 1m86, mà Lục Huân chỉ có 1m60.

Mỗi một lần khi cậu ôm cô, giống như đang ôm một đứa nhỏ vậy, trong nhà bọn họ người nào nhỏ xinh như cô, đến cả Lục U cũng cao tới 1m64.

Lục Thước quan sát cô, lúc lâu sau mới lạnh giọng nói: “Trở về đi!” Lục Huân không động đậy.

Bỗng nhiên cậu đề cao giọng, gần như là thô bạo: “Đi đi! Tôi chưa bao giờ thích cô cải!”

Cô như bị dọa rồi.

Nước mắt giống như dây chuyền b đứt vậy, từng giọt từng giọt rơi xuống, nhưng trước sau gì cô cũng không phát ra âm thanh, giống như là trước đó bị người ta ngược đãi nhiều lần vậy, chỉ có nhẫn nại.

Trong hai hàng nước mắt mơ hồ.

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cho dù trong cơn thịnh nộ cũng chói mắt vô cùng.

Lục Huân hoảng hốt nở nụ cười. Đúng vậy, cậu tốt như vậy, làm sao có thể thích cô chứ?

Từ trước tới nay không có ai cần cô cả, ngoại trừ bố Liễu và mẹ Liễu muốn cô ra, không còn ai cần cô nữa!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1336: Lục Thước ngồi ở ghế sau


Bên trong một chiếc Rolls Royce màu đen.

Tài xế Triệu im lặng lái xe, không dám nói một lời, mặc dù cảm thấy cô Lục trông thật đáng thương.

Lục Thước ngồi ở ghế sau.

Ánh sáng trong xe khá mờ, chỉ có ánh đèn neon từ bên ngoài thỉnh thoảng chiếu qua cửa sổ xe, loáng thoáng nhìn thấy bên trong xe.

Vẻ mặt Lục Thước hơi khó coi.

Từ đầu đến cuối, cậu đều có thể nhìn thấy bóng dáng Lục Huân qua gương chiếu hậu.

Hình bóng nhỏ dần,

Bị cậu bỏ lại tại chỗ!

Cô đứng chân trần trong đêm tối, trông nhỏ bé và cô độc, nếu trước đây chỉ vì cô không nghe lời mà khiến bản thân bị lạnh thì cậu sẽ rất đau lòng, nhưng giờ đây cậu đã hoàn toàn nhẫn tâm bỏ rơi cô.

Chắc cô đang khóc...

Có lẽ cô vẫn đang tự hỏi mình đã làm gì sai, có phải cô khiến cậu tức giận nên cậu mới không cần cô nữa không.

Lục Thước rũ mắt xuống, mỉm cười tự giễu.

Từ đầu đến cuối, cậu chưa từng có ý định muốn cô.

Chưa bao giờ cóI

Một giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn phát ra từ tay nắm của cửa sổ xe chống đạn, khiến tài xế Triệu ở phía trước giật mình, cậu ta vội dừng xe lại, mở cửa ra thì choáng váng.

Nắm tay của giám đốc Lục dính đầy máu và có vết bầm tím lớn.

Có vẻ như ngài ấy đang có tâm trạng không tốt.

Tài xế Triệu run rẩy nói: “Hay là chúng ta lái xe về trước đi, trong căn hộ bên kia chắc cậu có thuốc!”

Lục Thước ngẩng đầu nhìn cậu ta, hỏi một câu khó hiểu.

"Sau này cô ấy sẽ kết hôn với người như thế nào?"

Tài xế Triệu không biết, cũng không dám nói, cậu ta yên lặng dùng một cái băng cá nhân đơn giản băng bó vết thương cho ông chủ trước, sau đó muốn đưa cậu đi bệnh viện.

Nhưng Lục Thước lại bình tĩnh nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần đâu! Đưa tôi về biệt thự!"

Tài xế Triệu do dự một lúc, im lặng lên xe. Nửa giờ sau, xe dừng lại trước một biệt thự lớn.

Lục Thước xuống xe, trong bóng tối dáng người mảnh khảnh của cậu trông rất cao lớn, đặc biệt là bờ vai rộng, vòng eo hẹp, nhìn vào là thấy thích mắt.

Những người hầu trong nhà hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu. Tại sao cậu chủ nhỏ lại về vào lúc này?

Người hầu muốn hỏi xem cậu có muốn ăn bữa khuya không, nhưng Lục Thước xua tay tỏ ý không muốn nói chuyện.

Cậu một mình đi lên lầu, thả mình xuống chiếc giường êm ái.

Cậu không xử lý vết thương, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng khi nhắm mắt lại, cậu nhìn thấy cảnh tượng cô bé ngốc nghếch kia bị bỏ lại phía sau, vẻ mặt khóc nức nở.

Cậu lấy bàn tay không bị thương của mình che mắt lại.

Cười buồn bã.

Đêm khuya, Lục Thước mơ màng ngủ quên, khi tỉnh lại, bên ngoài đã truyền đến tiếng mưa nhỏ.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1337: Năm phút sau


Trong phòng tắm đầy hơi nước, ẩm ướt và ấm áp, lướt qua cơ thể cậu nhưng không làm dịu đi sự nôn nóng trong lòng cậu Lục Thước đột nhiên rút một chiếc khăn tắm quấn qua eo, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Năm phút sau, cậu ngồi lên một chiếc xe thể thao.

Ba giờ sáng, chiếc xe thể thao màu đen đuổi theo chân trời trắng sáng, phóng nhanh về phía đông.

Chưa đầy mười lăm phút sau, chiếc xe rít lên một tiếng rồi dừng lại.

Lục Thước không xuống xe ngay.

Cậu ngồi trong xe, nhìn qua kính chắn gió phía trước xe thấy một thân hình mảnh khảnh đang ngồi xổm bên đường, cô vẫn ngồi ở chỗ cũ nhưng chỉ ngồi xổm xuống, dùng hai tay ôm lấy thân thể, vùi đầu vào tay mình.

Lục Thước từng học tâm lý học, đây là bản năng tự bảo vệ mình của con người.

Cơ thể cô ướt đẫm, cô run lên vì lạnh.

Lục Thước lấy từ trong tủ ra một điếu thuốc, bàn tay run rẩy châm lửa rồi lặng lẽ hút thuốc.

Một đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô.

Giống như một cuộc giằng co thầm lặng, cậu nghĩ cô sẽ không chịu đựng được lâu, cô sẽ nhanh chóng quay về thôi.

Đến điếu thuốc thứ năm, Lục Thước bóp nát điếu thuốc.

Cậu mở cửa xuống xe.

Giày da cao cấp của Ý đạp lên nước mưa phát ra những tiếng vang trầm đục. Lục Huân ngước mắt lên.

Tóc cô ướt đẫm, ôm sát vào những đường cong cơ thể, quần áo của cô còn ướt hơn nữa.

Lông mi dài dính đây nước mưa,

Cô trông giống như một chú chó con tội nghiệp ngâm mình trong mưa.

Khi cô nhìn thấy Lục Thước, trong mắt cô lóe lên một ánh sáng, nhưng sau đó ánh sáng lại tối đi, cô run rẩy nhìn chằm chằm vào cậu, muốn nói nhưng lại không thể nói nên lời.

Lục Thước nhìn từ trên cao xuống.

Cậu không ôm cô, cũng không nói chuyện nhẹ nhàng với cô, nếu cậu muốn tách khỏi cô thì cậu hoàn toàn có thể làm được, ướt át bẩn thỉu chưa bao giờ là phong cách của cậu.

Cậu bảo cô quay lại, nhưng Lục Huân không di chuyển.

Lục Thước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, hầu kết lăn lộn, giọng nói trở nên nghiêm khắc: “Cho dù cô có ngồi xổm ở đây ba ngày ba đêm, tôi cũng không thể ở lại! Nói đi, cô còn muốn bao nhiêu nữa, miễn là nó hợp lý thì tôi có thể đưa cho cô."

Cậu lấy tờ séc ra.

Lục Huân lẩm bẩm: "Tôi không muốn tiền của cậu!"

"Thật là cứng đầu! Thế thì đứng lên, đứng lên và rời xa tôi. Sau này nếu gặp tôi thì hãy đi đường vòng, nếu không lại bị đàn ông giở trò. Đừng trách tôi không cảnh báo trước cho!"

Nói xong, trái tim Lục Thước đau nhói.

Cậu nhẹ nhàng che nó lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây. Lục Huân ngẩng đầu nhìn cậu.

Nhưng cậu không hề mềm lòng chút nào, chỉ lạnh lùng nhìn cô. Không biết qua bao lâu...



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1338: Mặc quần jean


Cửa xe mở ra, một đôi chân dài bước xuống.

Mặc quần jean, chỉ cần nhìn là có thể đoán được người này cao hơn 1m8. Lục Thước nhận ra khuôn mặt đó.

Người đại diện của Lục Huân, Diệp Bạch.

Một người ưu tú trong ngành, 30 tuổi, tính tình không tốt lắm.

Diệp Bạch nhận ra cậu, đá mạnh vào cửa xe, trừng mắt nhìn Lục Thước, nhưng cuối cùng vẫn đi lên lầu.

Lục Thước đoán là Diệp Bạch tới gặp Lục Huân. Lúc này trong lòng cậu rất phức tạp, giống như nhà mình bị người khác lục lọi. Cậu cười tự giễu.

Cậu và Lục Huân đã chia tay, sau này cô có cưới ai cũng không liên quan đến cậu?

Trời đân sáng, mưa đã tạnh từ lâu.

Ở cửa có động tĩnh, Lục Huân được người đàn ông nửa đỡ nửa ôm, toàn thân bọc trong chiếc áo khoác cao bồi của Diệp Bạch, có vẻ rất rộng.

Trong tay Diệp Bạch cầm một túi hành lý nhỏ.

Ba người nhìn nhau, cảnh tượng thật kì diệu.

Lục Huân im lặng nhìn Lục Thước, Diệp Bạch mở cửa xe đỡ cô lên xe. Cô ngoan ngoãn ngồi lên đó.

Diệp Bạch đóng cửa xe lại đi về phía Lục Thước, anh là một người đàn ông rất đẹp trai, toàn thân toát ra khí chất hoang dã, không dễ chọc vào.

Lục Thước đối mặt trực diện với anh.

Diệp Bạch cười nói: "Cậu Lục, nghe tên đã lâu! Lục Huân không biết cậu là ai, nhưng tôi thì biết. Năm nay thực sự có lỗi với cậu vì để cậu hẹn hò bí mật với Lục Huân, được rồi, đều đã là người lớn, không ai để ý mấy điều này... Vì cậu Lục đã đề nghị chia tay nên chúng ta hãy chia tay một cách dứt khoát, tôi sẽ đưa Lục Huân đi, mọi thứ trong căn hộ của cậu vẫn còn nguyên vẹn, không thiếu thứ gì, có thiếu cũng chỉ thiếu Lục Huân. Tôi nghĩ không thiếu những tài năng trẻ như cậu Lục sế không thiếu phụ nữ, chắc cậu Lục sẽ không nhai lại cỏ! Ôi, tôi quên nói cậu bạn biết, tôi khá thô lỗ và rất bảo vệ người của mình, nếu sau này cậu thay đổi ý định vẫn tiếp tục dây dưa với cô ấy, tôi nhất định sẽ đánh cậu răng rụng đầy đất, đến lúc đó tôi sẽ không quan tâm cậu có phải cậu chủ nhà họ Lục quý giá hay không!"

Giọng nói Lục Thước cứng ngắc: "Yên tâm!"

"Không thể tốt hơn đâu!"

Diệp Bạch gật đầu, lại trừng mắt nhìn cậu, lắc đầu rời đi.

Cửa xe mở ra rồi đóng sầm lại.

Chiếc Land Rover màu đen rất nhanh đã rời đi, nhanh đến nói Lục Thước không thể liếc mắt nhìn Lục Huân lần cuối.

Cô đã rời đi như vậy đấy.

Đi cùng một người đàn ông khác.

Là đàn ông, Lục Thước nhạy bén cảm giác được Diệp Bạch thích Lục Huân.

Cũng tốt, cô có người chăm sóc nên cậu yên tâm!

Lục Thước hơi ngẩng đầu, suy nghĩ một chút rồi đi lên lầu.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1339: Lục Thước từ từ ngồi xuống


Thực ra cô rất ngoan ngoãn và dễ chăm sóc.

Một món quà nhỏ có thể khiến cô vui suốt nửa tháng.

Cô gần như chưa bao giờ đòi hỏi cậu bất cứ điều gì, cũng chưa bao giờ hỏi cậu về thu nhập của cậu, chỉ phí ở đây phần lớn là do cô chỉ trả... Cô... Cô coi nơi này như nhà của mình!

Lục Thước từ từ ngồi xuống.

Cậu lấy tay che mặt, không rõ ba tháng chung sống này có ý nghĩa như thế nào đối với cậu.

Điện thoại reo trong túi cậu.

Cậu cho rằng là Lục Huân, lúc này ngoài cô ra không còn ai khác gọi cho cậu.

Nhưng người gọi lại là bố cậu.

Lục Khiêm chắc là vừa mới tỉnh dậy, giọng nói hơi khàn khàn: “Lục Thước, mẹ con phải đến thành phố B sớm hơn dự tính một ngày, bà ấy còn phải đến bệnh viện lấy thuốc, con đi với mẹ! Dạo này em gái con bận thi nên không thể đi cùng được! Ài, mẹ con ở tuổi này vẫn như một cô bé, không có ai đi cùng thì không chịu đi một mình.”

Lục Thước ngơ ngác nói: "Con biết rồi, bố, gửi cho con số hiệu chuyến bay, con tới đón mẹ."

Lục Thước không muốn ở lại nữa.

Chẳng bao lâu sau, cậu đã chuẩn bị rời đi, trước khi rời đi cậu đã gọi điện cho thư ký Phương.

Nhờ cô ta trông coi căn hộ.

Cúp điện thoại xong, cậu định rời đi thì ánh mắt lại rơi xuống chiếc tủ đầu giường, ở đó có một chiếc hộp nhung nhỏ.

Lục Thước bước tới, nhặt nó lên và mở ra. Một viên kim cương nằm bên trong, rực rỡ chói mắt. Đó là quà sinh nhật cậu tặng Lục Huân, nhưng cô không cầm đi.

Lục Thước im lặng nhìn hồi lâu, đột nhiên gọi điện cho thư ký Phương: “Cứ để căn hộ như thế này đãi”

Nói xong cậu đặt chiếc hộp nhung xuống.

Bước ra khỏi căn hộ thật nhanh.

Khi cậu lên xe thì trời đã sáng rõ, mắt cậu cay xè.

Cậu nghĩ có lẽ cậu đã quen với việc có người bên cạnh, bây giờ đột nhiên không có nữa thì không quen, theo thời gian, triệu chứng buồn cười này sẽ biến mất.

Hai tay cậu nắm chặt vô lăng bằng, đạp nhẹ chân ga.

Hai giờ chiều, cậu đón được Hoắc Minh Châu ở sân bay.

Thư ký Phương đi cùng cậu, cô ta biết nói ngọt, Minh Châu khá thích cô ta.

Ngồi trong xe, Minh Châu nhìn con trai mình.

"Trông con gầy đi! Sao thế, dạo này con bận công việc quá à?”

“Mẹ nghe bố con nói là con làm rất tốt.”

Lục Thước miễn cưỡng cười: “Có lẽ do_ quá bận rộn!”

Minh Châu do dự, nói đến hôn sự của nhà họ Tư, thực ra bà ấy cũng không mấy ủng hộ.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1340: Nhưng Diệp Bạch vẫn là đàn ông!


Sau khi nhận đơn thuốc, hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, Minh Châu mới nhận ra tay con trai mình bị thương.

ở chỗ khớp xương rõ ràng đã bị thương.

Bà đang muốn hỏi, Lục Thước lại nhìn về lối đi nhỏ phía trước...

Thời tiết giao mùa, đêm qua trời lại mưa.

Phòng truyền dịch của bệnh viện cực kỳ đông đúc, bên trong không có chỗ cho người ngồi, rất nhiều bệnh nhân đang ngồi ở hành lang truyền dịch, Lục Thước nhìn thấy Lục Huân.

Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô tái nhợt như tờ giấy.

Cô khoác một chiếc áo khoác dày, ngồi bên cạnh cô là Diệp Bạch.

Lục Huân ngủ say, đầu tựa vào Diệp Bạch vai.

Diệp Bạch một tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi đầu dịu dàng nhìn cô.

Lục Thước lặng lế nắm chặt tay.

Nhưng cậu không dừng lại mà lập tức đi qua.

Diệp Bạch nhìn thấy cậu.

Nhưng anh không nói lời nào, giống như đang nhìn thấy một kẻ tầm thường.

Đi ra ngoài hơn mười mét, qua hết lối đi nhỏ, nắm đấm của Lục Thước mới thả lỏng.

Cả hai mẹ con đều không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Minh Châu mới nói: “Hình như vừa rồi mẹ nhìn thấy đứa trẻ đó!” Bởi vì khúc mắc trong lòng nên bà ấy rất ít khi nhắc đến tên Lục Huân, thay vào đó luôn gọi cô là đứa trẻ đó.

Lục Thước đút hai tay vào túi.

Một lúc sau, cậu mới bình tĩnh cười: "Thật sao? Con không để ý!"

Uống thuốc xong, Minh Châu vẫn đang nói về Lục Huân: “Mẹ nghe bà Liễu nói, đứa bé kia trở thành nhà thiết kế, đạt được giải thưởng lớn.”

Bà chợt cảm thấy có chút xúc động: “Tốt lắm!” Lục Thước không nói gì, đưa mẹ ra xe, nhờ thư ký Phương đưa bà về.

Thư ký Phương có chút kinh ngạc: "Ngài Lục, ngài không về sao?"

Lục Thước bình tĩnh nói: “Công ty còn có một số việc phải làm, lát nữa con sẽ cùng mẹ ăn tối.” Nói xong, cậu cúi người hôn lên mặt Minh Châu.

Minh Châu trong lòng vui vẻ.

Nhưng bà vẫn không khỏi nói: “Nếu con có thể dùng tình cảm này đối xử với bạn gái thì tốt rồi. Con đã hai mươi sáu tuổi, chưa từng hẹn hò tử tế với một cô gái nào, không bằng bố con.”

Lục Thước hừ một tiếng: "Con còn kém xa bố!"

Minh Châu nhẹ nhàng sờ lên mặt cậu: "Chuyện ngày xưa con vẫn để ý sao? Bố con nghe được lời này sẽ không vuil"

Lục Thước cười nhẹ, đóng cửa xe lại cho bà. Chiếc nhà xe màu đen từ từ rời đỉ, Nụ cười trên mặt cậu tắt hẳn.

Cậu không thể giải thích được tâm trạng chán nản như vậy, cũng không giải thích được tại sao cậu lại không vui khi nhìn thấy Diệp Bạch ở bên cạnh cô.

Cậu và Lục Huân đã chia tay, việc thân mật với người khác chỉ là chuyện sớm muộn.

Thật vô nghĩa khi cậu để ý mấy việc này.

Lục Thước khẽ cau mày, nhìn về phía khu ngoại trú của bệnh viện, kiềm chế để mình không đi qua đó, trực tiếp lên một chiếc xe khác: "Tới công ty!"

Khi cậu làm xong công việc thì đã là 8 giờ tối. Mẹ cậu gọi điện thoại tới hai lần nhưng cậu không muốn về nhà. Cậu cần ở một mình.

Trên đường phố vào ban đêm, Lục Thước lái xe đi lang thang không mục đích thật lâu.

Sau một giờ, xe của cậu đậu trước một căn biệt thự nhỏ, đây là nơi ở của Diệp Bạch. Với địa vị và quyền lực của Lục Thước, có thể dễ dàng có được địa chỉ của một người.

Trong căn biệt thự nhỏ truyền ra ánh đèn màu cam.

Trông rất ấm áp.

Có một khoảng sân nhỏ với lan can màu trắng, bãi cỏ xanh được cắt tỉa cẩn thận và một chuồng chó màu hồng xinh đẹp trước cửa biệt thự, trong đó có một chú chó Labrador sống.

Lục Thước ngồi trong xe quan sát từ xa.

Cậu biết Lục Huân đang tạm thời sống ở đây với một người đàn ông, cho dù người đàn ông đó là người đại diện của cô, mặc dù họ đã quen nhau gần tám năm!

Nhưng Diệp Bạch vẫn là đàn ông!

Cánh cửa biệt thự cọt kẹt mở ra.

Lục Huân ôm con chó đi ra ngoài, cô vẫn mặc áo khoác của Diệp Bạch, nhưng bên dưới chỉ mặc một chiếc quần lửng, khiến cô trông đặc biệt thon thả.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top