Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 961


CHƯƠNG 961

Tô Khiết cảm thấy cô hẳn là bị thất thần vì hai ngày nay ngủ không ngon.

Đó là lý do tại sao cô lại nghĩ đến Nguyễn Hạo Thần nữa. Tô Khiết đột nhiên cảm thấy cáu kỉnh hơn, trong lòng có chút bối rối vô cớ.

Tô Khiết theo bản năng gõ lên đầu, muốn gõ đi hết mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu.

“Khiết Khiết, cháu làm sao vậy?” Ông cụ Tô thấy cô đập mạnh vào đầu, hơi lấy làm lạ. Cô nhóc này đang làm gì vậy? Tại sao lại đánh vào đầu mình?

“Cháu không sao.” Tô Khiết hoàn hồn, hơi ngẩn ra, lúc này cô mới ý phát hiện lúc nãy bản thân hơi thất thố.

“Có lẽ là bởi vì hai ngày nay cháu nghỉ ngơi không tốt, bị váng đầu.” Để che đậy sự thất thố của mình, Tô Khiết giải thích thêm một câu.

Trong lòng cô lại tự an ủi mình. Đúng vậy, hẳn là bởi vì mấy ngày nay cô không được nghỉ ngơi tốt, hẳn là vậy nhỉ?

“Vậy cháu về nghỉ ngơi trước đi, chỗ này đã có bà nội Hinh của cháu rồi, cháu không cần lo.” Thật ra ngay từ đầu ông cụ Tô đã nhìn ra được vẻ mệt mỏi của Tô Khiết. Ông nhìn ra được hai ngày nay cô đúng là không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Cũng không biết hai ngày nay cô và Bùi Dật Duy đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô mệt mỏi như vậy.

“Không sao đâu, cháu ở đây chăm sóc ông nội…’ Tô Khiết cảm thấy hơi áy náy khi hai ngày nay cô không đến chăm sóc ông cụ.

“Ông không cần cháu chăm sóc. Bây giờ ông không sao. Không có vấn đề gì cả. Hơn nữa, buổi tối cháu ở đây ông cũng không ngủ được. Con về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, sáng mai lại đến thăm ông.”

Tô Khiết muốn nói gì đó nhưng thấy ông cụ một mực không chịu, cuối cùng cô chỉ đành nghe lời ông cụ trở về trước.

Tô Khiết đi thẳng về nhà tổ của nhà họ Tô. Trong nhà chỉ có chị Lý. Tô Trung Dung và Lưu Vũ cùng những người khác vậy mà lại không có ở nhà. Nghe nói hai ngày nay, bọn họ cũng không có đi thăm ông cụ, ngay cả Tô Trung Dung cũng không đi thăm ông.

Tô Khiết cũng không nghĩ nhiều, hai ngày nay cô quá mệt mỏi nên đi thẳng lên lầu nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, sau khi Tô Khiết tỉnh lại, cô thu dọn đơn giản xong liền muốn đi đến bệnh viện.

Ông cụ Tô đổ bệnh, hiện nay tình hình kinh tế của Tô thị không lạc quan. Sau khi Tô Trung Dung trở về đã cho mấy tài xế và người làm nghỉ việc, cho nên trong nhà rất yên tĩnh.

Lúc Tô Khiết xuống lầu, trong phòng khách vẫn chỉ có một mình chị Lý. Tô Trung Dung vẫn chưa trở về ngay cả Lưu Vũ và Tô Nghiên Nghiên cũng không có ở nhà.

Tô Khiết khẽ cau mày, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng cô chỉ nghĩ đến việc đi bệnh viện thăm ông cụ nên không suy nghĩ nhiều. Ở nhà không có tài xế nên Tô Khiết dự định tự mình lái xe đến bệnh viện.

Chỉ là khi Tô Khiết đi tới gara thì phát hiện gara trống không. Ngay cả mất chiếc xe tốt lúc đầu cũng đã biến mất.

Ánh mắt Tô Khiết hơi chìm xuống, những chiếc xe đó rất đắt tiền. Hầu hết người trong nhà không ai dám đụng tới. Những người dám lái mấy chiếc xe đó chỉ có đám người Tô Trung Dung mà thôi.

Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều có xe riêng của mình. Hơn nữa bọn họ tổng cộng chỉ có bốn người, vậy tại sao bây giờ tất cả xe ở đây đều biến mất.

Tô Khiết đột nhiên nghĩ đến một khả năng…

Chắc không phải đám người Tô Trung Dung thừa dịp ông cụ Tô nằm viện, cho nên muốn dọn sạch nhà họ Tô rồi chứ?
 
Chương 962


CHƯƠNG 962

Từ tối qua đến hôm nay cô đều không gặp bọn họ. Không biết đám người đó lại âm mưu chuyện gì nữa đây?

Tô Khiết âm thầm thở dài. Cô luôn không để ý đến những thứ vật chất bên ngoài nhưng bây giờ đám người Tô Trung Dung làm vậy đúng là quá đáng.

Thật sự là không còn một chiếc xe nào trong gara cả, tất cả đều đã bị lái đi.

Không có xe, Tô Khiết nghĩ chỉ có thể bắt taxi đi đến bệnh viện. Nhưng ở chỗ nhà tổ nhà họ Tô này không dễ bắt xe,

cần phải đi bộ một quãng đường mới được.

Chỉ là Tô Khiết vừa đi ra khỏi cửa lại nhìn thấy ngoài cửa có một chiếc xe đang đậu, đương nhiên xe không quan trọng, quan trọng là người đang đứng bên cạnh chiếc xe kia kìa.

Chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn đậu ngoài cổng của nhà tổ nhà họ Tô, đúng là rất nổi bật, rất bắt mắt.

Nếu không có người đứng bên cạnh chiếc xe thì Tô Khiết còn muốn thưởng thức chiếc xe thêm một lát nữa.

Nhưng mà bởi vì có người bên cạnh chiếc xe nên lúc này Tô Khiết hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức.

Đương nhiên, nếu cậu ba Nguyễn biết được suy nghĩ lúc này của cô, chắc chắn anh sẽ tát cho cô một tát chết tươi.

Khoảnh khắc khi Tô Khiết nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, hai chân của cô theo bản năng dừng lại, cả người cứng ngắc. Thật ra khoảnh khác đó thậm chí Tô Khiết đã muốn rút lui. Chỉ có điều dù sao cô cũng là người đã gặp qua rất nhiêu cảnh tượng hoành tráng, cho nên cuối cùng cô cũng khống chế được hành động rút lui của mình.

Nguyễn Hạo Thần hơi dựa vào cửa xe, không nhúc nhích. Đôi mắt anh rất thản nhiên nhìn cô.

Nhìn thấy cô, anh cũng không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, cứ yên lặng nhìn cô như vậy.

Anh không có động tác, cũng không có phản ứng, thậm chí trên mặt cũng không có bất kỳ cảm xúc nào. Khoảnh khắc đó,

thậm chí Tô Khiết còn tự hỏi liệu có phải anh không nhìn thấy cô không?

Cậu ba Nguyễn cũng đâu có mù?

Tô Khiết thầm thở dài, đã ba ngày không gặp, lúc này đột nhiên nhìn thấy anh ở đây, cô bỗng cảm thấy thất thần.

Không, cô không nên thất thần. Bây giờ cô nên nghĩ đến hậu quả. Buổi sáng ba ngày trước, khi cô rời đi, anh nói anh sẽ đến

bệnh viện tìm cô, nếu không tìm được người, thì cô tự gánh vác hậu quả.

Rõ ràng hôm đó anh đến bệnh viện tìm cô nhưng không thấy ai. Sau đó anh gọi điện thoại cho cô, cô lại cúp máy. Sau đó nữa bởi vì chuyện của Bùi Dật Duy mà cô lại cúp máy thêm một lân nữa.

Tuy nhiên, sau đó anh không gọi lại và không có động tĩnh gì trong mấy ngày qua, cho nên cô nghĩ rằng mọi chuyện đã qua rồi.

Nhưng sự thật chứng minh, cô quả thực rất ngây thơ.

Người này mới sáng sớm đã chặn cô ở cửa nhà họ Tô. Cô nghĩ chắc chắn không phải là tình cờ, mà rõ ràng anh là đến tìm cô tính sổ.

Tô Khiết đang băn khoăn không biết có nên chào anh không? Nếu chào anh thì cô phải nói gì?

Tô Khiết tự thấy bình thường cô cũng là người có tài ăn nói nhưng bây giờ cô cảm thấy ngay cả một câu chào hỏi đơn giản cô lại nói không ra.
 
Chương 963


CHƯƠNG 963

Nguyễn Hạo Thần vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện. Hơn nữa cơ thể anh vẫn đang dựa vào cửa xe ngay cả tư thế cũng không thay đổi. Rõ ràng cậu ba Nguyễn không có ý định nói chuyện trước.

Tô Khiết nghĩ nếu không cô cứ đi thẳng qua anh cho xong chuyện. Dù sao anh cũng không có phản ứng, cũng không nói năng gì.

Tô Khiết nghĩ vậy liền bắt đầu đi vê phía trước. Cô phát hiện ánh mắt của cậu ba Nguyễn khẽ đảo, sau đó rơi vào hai

chân cô. Mỗi khi cô cất bước, mắt anh cũng theo đó mà nhìn chằm chằm vào chân cô.

Tô Khiết đột nhiên cảm thấy hai chân mình trở nên nặng nề, nặng như đổ chì, khiến cô thật sự không thể nhúc nhích được.

Thực ra biểu hiện của anh lúc này khá bình tĩnh, ánh mắt cũng rất hờ hững nhưng Tô Khiết cảm thấy nếu cô bước thêm một bước nữa, đi thẳng qua mặt anh như vậy thì phỏng chừng anh sẽ chặt gãy hai chân của cô.

“Thật là trùng hợp.” Tô Khiết lại thở dài một hơi, cuối cùng cũng dừng lại. Rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà chủ

động chào hỏi trước.

Bởi vì Tô Khiết không nghĩ ra được phải chào hỏi thế nào cho nên chỉ nói ra được hai chữ này.

Đương nhiên Tô Khiết cũng hiểu rõ, đây không phải là tình cờ, rõ ràng anh là đến chặn đường cô.

Cô nói như vậy chỉ muốn là muốn làm dịu bầu không khí mà thôi.

Cậu ba Nguyễn ngước mắt nhìn cô. Ánh mắt kia rất hờ hững, hờ hững như lúc này anh chỉ đang nhìn không khí mà thôi hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc nào.

Dáng vẻ này của anh quả thật khiến người khác nhìn không ra cảm xúc của anh.

Tuy nhiên, giây phút Tô Khiết nhìn thấy ánh mắt kia của anh, trái tim cô bỗng run lên.

Cậu ba Nguyễn thờ ơ nhìn cô, một lúc sau khóe môi mới khẽ nhúc nhích, chậm rãi nói từng chữ: “Tô Khiết, có phải tôi đã nói nếu tôi không tìm được em thì em sẽ có hậu quả gì không?”

Khi cậu ba Nguyễn nói lời này, giọng nói của anh vẫn rất thờ ơ, nghe không ra được cảm xúc thật sự của anh.

Cơ thể Tô Khiết theo bản năng cứng ngắc. Quả nhiên anh là đến tìm cô tính sổ. Cô nhớ hôm đó anh đã nói trước. Anh nói cô tự gánh lấy hậu quả nhưng lại không nói hậu quả gì.

“Mấy ngày nay xảy ra chút chuyện, em…” Tô Khiết suy nghĩ giải thích sẽ tốt hơn, nếu không giải thích chuyện này, chắc chắn sẽ không qua được.

“Em có việc?” Chỉ là, cô vừa mở miệng giải thích, đôi mắt của cậu ba Nguyễn liền híp lại, đôi mắt vốn dĩ đang hờ hững lúc này lại trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

Cô còn dám nói với anh cô có việc?

Việc của cô chính là ở bên cạnh Bùi Dật Duy?

Việc của cô chính là vì Bùi Dật Duy mà cúp điện thoại của anh, sau đó hoàn toàn biến mất hai ngày hai đêm, khiến anh không tìm được tăm hơi.

“Vậy em nói cho tôi nghe thử xem em có việc gì? Hai ngày hai đêm này em đã ở với ai, bận bịu chuyện gì?” Cậu ba Nguyễn biết hai ngày hai đêm kia cô đều ở cạnh Bùi Dật Duy, nhưng lúc này anh vẫn hỏi.

Giờ phút này, sự lạnh lẽo trong mắt anh không hề giảm bớt nhưng giọng nói vẫn bị đè nén, vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.
 
Chương 964


CHƯƠNG 964

Tô Khiết cảm thấy hơi phiền muộn. Cô chỉ muốn giải thích với anh nhưng anh đã cắt ngang lời cô, bây giờ anh lại hỏi cô.

Người này bị làm sao vậy?

Đương nhiên, nói thì nói vậy nhưng Tô Khiết thực sự không có gan xỉa xói anh.

“Trong hai ngày hai đêm qua, em đã ở với ai?” Tô Khiết còn chưa kịp trả lời, cậu ba Nguyễn đã hỏi thêm một câu nữa. Lúc nói chuyện, giọng của cậu ba Nguyễn vẫn nhẹ nhàng nhưng cô lại có thể cảm nhận được anh đang nghiến răng nghiến lợi hỏi cô.

Ánh mắt Tô Khiết hơi lóe lên. Anh đây không phải là biết rồi mà còn hỏi sao?

Ngày đó lúc anh gọi điện thoại, không phải anh đã biết cô đang ở bên cạnh Bùi Dật Duy sao?

“Bùi Dật Duy.” Chỉ là bắt gặp ánh mắt của anh lúc này, Tô Khiết vẫn thành thật đáp lại.

Câu trả lời của Tô Khiết rất thẳng thắn, cũng rất trực tiếp.

Trực tiếp đến nỗi cậu ba Nguyễn muốn bóp chết cô ngay lập tức.

Lúc này, Tô Khiết rất thẳng thắn, cũng rất trực tiếp, ừm, trực tiếp đến mức khiến cậu ba Nguyễn muốn thẳng tay bóp

chết cô.

“Em ở cùng Bùi Dật Duy suốt hai ngày hai đêm sao?” Cậu ba Nguyễn hơi nhếch môi, mơ hô mang theo vẻ lạnh lùng.

Bọn họ cô nam quả nữ ở cùng nhau suốt hai ngày hai đêm…

Bây giờ anh muốn giết người, muốn giết chết Bùi Dật Duy.

Tô Khiết khẽ mím môi, không nói gì, cũng không hề phản bác, dù sao chuyện anh nói cũng là sự thật, đúng là hai ngày nay cô ở cùng Bùi Dật Duy.

Nhưng giờ anh cứ liên tục nhấn mạnh “hai ngày hai đêm” khiến cô cảm thấy có chút…

Không thấy cô phản bác gì, cậu ba Nguyễn đã biết đáp án. Thật ra anh đã sớm biết đáp án, nhưng giờ đây khi cô tự mình thừa nhận, anh vẫn cảm thấy mình sắp phát điên vì ghen rồi.

Anh bỗng nhiên đứng dậy, đưa tay ra kéo cô tới áp vào phía sau xe.

Cơ thể anh áp sát vào người cô, nhưng anh không hôn cô mà cứ như vậy nhìn chằm chằm hết mặt đến môi cô.

Anh đang nghĩ, suốt hai ngày hai đêm này, Bùi Dật Duy đã làm gì với cô?

Anh ta có hôn cô hay không? Có hay không…

Chỉ nghĩ thôi mà Nguyễn Hạo Thần đã cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

“Em ở cùng anh ta suốt hai ngày hai đêm, em và anh ta đã làm gì?”

Anh nâng một tay lên xoa xoa bờ môi cô, rồi anh nghe thấy được âm thanh nặng nề khàn khàn của chính mình.

Anh để ý, vô cùng để ý, điên cuồng để ý. Anh không muốn nghi ngờ, nhưng trong lòng anh biết rõ trong trái tim cô không có

anh, nên anh biết cô sẽ không hê có ý nghĩ thủ thân như ngọc vì anh.

Trái lại, Bùi Dật Duy và cô lớn lên bên nhau, người cô yêu là Bùi Dật Duy, người trong lòng cô là Bùi Dật Duy, trước kia khi đi học, cô cũng đã nói muốn gả cho Bùi Dật Duy.

Nên với cô nếu có một số việc thật sự phát sinh thì cũng là chuyện dĩ nhiên mà thôi.
 
Chương 965


CHƯƠNG 965

“Nguyễn Hạo Thần, anh cứ luôn nhấn mạnh hai ngày hai đêm là có ý gì?” Ánh mắt Tô Khiết lóe lên, Nguyễn Hạo Thần cứ nhấn mạnh hai ngày hai đêm, dù không nghĩ nhiều thì cô vẫn cảm thấy anh đang ám chỉ cái gì đó.

“Bùi Dật Duy nhập viện rồi, anh ấy bị thương rất nặng.” Tô Khiết trừng mắt liếc anh một cái, ánh mắt có vẻ tức giận. Anh tưởng mọi người đều vô lại, lưu manh như anh sao?

Dù Tô Khiết không nói cặn kẽ chuyện Bùi Dật Duy bị thương, nhưng cô đã cố ý nhấn mạnh Bùi Dật Duy bị thương rất nặng.

Bị thương rất nặng, tất nhiên sẽ không thể làm những chuyện xấu xa như Nguyễn Hạo Thần nghĩ rồi.

Nguyễn Hạo Thần giật mình, ngơ ngác một chút, sau đó mới lấy lại tinh thần, ý thức được cô đang giải thích với mình.

Cô đã nói là Dật Duy bị thương, còn bị thương rất nặng, nên những thứ anh nghe được lúc trước đều là vì Bùi Dật Duy bị thương phải không?

Nên hai ngày nay cô ở cùng Bùi Dật Duy chỉ vì Bùi Dật Duy bị thương phải không?

Nên giữa cô và Bùi Dật Duy không hê phát sinh chuyện gì khác, dù sao cô vừa nói Bùi Dật Duy bị thương rất nặng, bị thương nặng như vậy thì chắc chắn không thể làm gì rồi.

Nhưng anh lại nghĩ, dù Bùi Dật Duy có bị thương nặng hơn nữa thì nếu anh ta muốn hôn vẫn có thể hôn.

Vì vậy cậu ba Nguyễn vẫn rất để ý, vô cùng để ý.

Tất nhiên, cậu ba Nguyễn giữ kín những lời này trong lòng.

Nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, cậu ba Nguyễn cảm thấy có lẽ mình đã hiểu lầm thật rồi.

“Giờ anh có thể buông em ra chưa. Em còn phải đến bệnh viện thăm ông nội.” Tô Khiết vẫn đang bị Nguyễn Hạo Thần áp ở trên xe, cô giãy dụa nhưng không thể thoát ra, anh và cô ở trong tư thế này nhìn thật chướng tai gai mắt.

Tô Khiết nghĩ vừa nãy cô đã giải thích rõ ràng với anh, anh nên buông cô ra rồi.

“Không vội.” Nhưng Nguyễn Hạo Thần chẳng những không buông cô ra, mà còn áp sát thêm, ép chặt hơn, khóe môi anh hơi nhếch lên, chậm rãi nở nụ cười.

Nhưng vừa nhìn thấy anh cười, Tô Khiết chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Anh cười như vậy là như thế nào? Sao cô cảm thấy chuyện vẫn chưa kết thúc, hơn nữa còn cảm thấy tiếp theo mới đi vào chuyện chính, chuyện quan trọng.

“Sao không vội được, em còn phải đi bệnh viện thăm ông nội đấy.” Tô Khiết cảm thấy sợ hãi, anh trở nên như thế này khiến cô càng muốn nhanh chóng rời đi, cách anh càng xa càng tốt.

Cô biết, khi mà anh phát điên thì chuyện gì cũng có thể làm.

“Tô Khiết, giữa chúng ta còn món nợ cần tính toán kỹ càng?” Khóe môi Nguyễn Hạo Thần cong lên, nụ cười càng ngày càng sâu.

“Cái gì?” Thấy vậy, Tô Khiết càng cảm thấy sợ hãi.

Giữa cô và anh còn chuyện gì phải tính toán sao?

Tính toán cái gì, tính ly hôn phải không hay là tính toán chuyện năm năm trước.

Cô cũng đã giải thích rõ với anh về chuyện ly hôn, còn chuyện năm năm trước, dù anh biết đó là cô thì anh cũng không thể tìm ra được chứng cư.

Lúc đó, cô đã sắp xếp rất kín kẽ. Khi ấy anh còn không tìm được chứng cứ thì năm năm trôi qua anh càng không thể tìm được chứng cứ.
 
Chương 966


CHƯƠNG 966

Nên dù anh có thật nói về chuyện năm năm trước thì cô vẫn kiên quyết im lặng, chết cũng không thể thừa nhận, tuyệt đối không thể thừa nhận.

“Chuyện ở khách sạn Hoàn Vũ năm năm trước.” Quả nhiên, đúng là Nguyễn Hạo Thần nói về chuyện năm năm trước. Khi nói ra lời này, nụ cười nơi khóe môi Nguyễn Hạo Thần càng sâu hơn, nhìn có vẻ đầy ẩn ý.

“Anh có ý gì? Đó chính là lần anh bị người ta cưỡng ép phải không, nhưng mà có liên quan gì tới em chứ?” Vữa nãy, Tô Khiết đã quyết tâm dù đánh chết cũng không thể thừa nhận, nên giờ cô cố ý giả vờ hồ đồ.

Lúc này, Tô Khiết tỏ ra hoàn toàn trong sạch.

“Tôi lại muốn xem xem em còn định giấu diếm đến lúc nào?” Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn cô, ánh mắt hơi lóe lên, lông mày dần nhíu lại, người phụ nữ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

“Em không rõ anh đang nói về cái gì?” Tô Khiết tiếp tục giả vờ hồ đồ, không thừa nhận, cô vừa nói vừa giãy dụa nhưng vẫn không thoát ra được.

“Nguyễn Hạo Thần, chuyện năm năm trước anh bị người ta cưỡng ép đâu có liên quan gì đến em, sao anh cứ đổ việc này lên đầu em, vậy anh cũng phải đưa ra bằng chứng thuyết phục chứ, tại sao em lại vô duyên vô cớ bị anh oan uổng.” Tô Khiết quyết tâm không thừa nhận, nên cô tỏ ra khá kiên quyết, vì cô hiểu rõ, một khi cô thừa nhận, Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.

Cô không dám nghĩ đến hậu quả.

Nguyễn Hạo Thần nhìn chăm chằm cô một lúc, sau đó khẽ bật cười: “Tô Khiết, em được lắm, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chết cũng không thừa nhận.”

Anh đã sớm nghĩ đến việc cô sẽ không thừa nhận, nhưng giờ đây trong tay anh đã có đầy đủ chứng cứ.

Giờ đây, trong tay anh có đầy đủ chứng cứ, anh không sợ cô không thừa nhận.

“Chuyện vốn không liên quan gì tới em thì anh muốn em thừa nhận như thế nào.” Tô Khiết cố ý hơi cao giọng. Thật ra cô đang chột dạ nên mới cố ý lớn tiếng như vậy.

Nguyễn Hạo Thần chăm chú nhìn cô, đến mức dường như sắp đục được một lỗ trên mặt cô.

‘Anh nhìn gì thế? Anh có nhìn nữa thì chuyện cũng không liên quan đến em.” Bị anh nhìn như vậy, Tô Khiết càng chột dạ. Cô cảm thấy da đầu hơi tê dại, nên lại cất cao giọng nói.

Lần này, Nguyễn Hạo Thần không nói gì nữa, mà trực tiếp lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm gọi.

Ánh mắt Tô Khiết hơi lóe lên, sao anh lại gọi điện thoại vào lúc này, anh định gọi điện thoại cho ai, tình huống gì thế này?

Tô Khiết không phải người hay tò mò, nhưng giờ lại liên quan đến chuyện của cô, nên cô liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần, vểnh tai nghe.

Nguyễn Hạo Thần quay qua nhìn cô một chút, thấy dáng vẻ cô như thế, khóe môi anh chậm rãi cong lên, sau đó khẽ nói: “Lão ngũ, người còn ở chỗ cậu không?”

Nghe thấy lời của Nguyễn Hạo Thần, con ngươi Tô Khiết khẽ đảo, lão ngũ là cậu năm Tào phải không?

Người, người nào? Cậu năm Tào là cục trưởng cục cảnh sát, ý của Nguyễn Hạo Thần là nói người nào đang ở cục cảnh sát sao?

Nghe vậy, Tô Khiết cảm thấy hơi mờ mịt, nhưng trong lòng thầm kinh hãi.

Không có chuyện Nguyễn Hạo Thần vô duyên vô cớ gọi điện cho cho cậu năm Tào vào lúc này.

Nên chắc là chuyện có liên quan đến cô, nói đúng ra có lẽ liên quan đến chuyện năm năm trước.

Nhưng Tô Khiết nhất thời không nghĩ ra được ai sẽ lộ ra sơ hở, dù sao năm đó đều là người cô tin tưởng nhất, họ chắc chắn sẽ không phản bội cô.
 
Chương 967


CHƯƠNG 967

“Thế nào rồi?” Nguyễn Hạo Thần lại tiếp tục hỏi.

“Anh ba, em làm việc mà anh còn không yên tâm sao, nên dẫn tới đều dẫn tới rồi.” Giọng nói của cậu năm Tào mang theo ý

cười, chút chuyện nhỏ đó làm sao có thể gây khó dễ cho anh ta chứ?

Hai ba chiêu là khai ra hết rồi.

“Ừm, rất tốt.” Nguyễn Hạo Thần chậm rãi trả lời. Nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn, sau đó anh đưa di động tới trước mặt Tô Khiết.

“Làm gì thế?” Tô Khiết chớp chớp mắt, anh gọi điện thoại thì đưa di động cho cô làm cái gì?

Cô đã đoán được cuộc điện thoại này có liên quan đến chuyện năm năm trước của cô, nên cô rất ghét phải nhận cuộc điện thoại này.

“Bà chủ của câu lạc bộ Yêu Lan đang ở cục cảnh sát, em có muốn nói với bà ta vài câu hay không.” Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn cô, cười khẽ, tận tình giải thích với cô.

Tô Khiết kinh hãi, bà chủ của câu lạc bộ Yêu Lan ư?

Năm năm trước, vì ngụy tạo chứng cứ, cô đã cho người chỉnh sửa video của Yêu Lan, vì cần bà chủ của Yêu Lan giúp khai một số lời khai giả nên chuyện đổi video bà chủ của Yêu Lan cũng biết.

Quan hệ giữa Tô Khiết và bà chủ của Yêu Lan khá tốt, rất hợp nhau.

Bà chủ của Yêu Lan tính tình ngay thẳng, nên lúc đó không hề hỏi thêm gì đã lập tức đồng ý giúp cô.

Tô Khiết nuốt nước bọt ực một cái, chậm rãi đưa tay nhận lấy điện thoại Nguyễn Hạo Thần, từ từ đặt bên tai mình.

“Khiết Khiết, thật xin lỗi, là tôi hại cô, đêm qua tôi uống rượu, trong lúc ba hoa đã kể chuyện năm năm trước cho bạn bè nghe. Tôi không ngờ tai vách mạch rừng, chuyện lại bị người ta nghe được, hơn nữa lại xui xẻo đúng lúc bị cậu ba Nguyễn nghe được. Bọn họ bắt tôi, nói tôi lường gạt, muốn bỏ tù tôi. Khiết Khiết, cô phải cứu tôi, tôi không muốn đi tù. Khiết Khiết, cậu ba Nguyễn quá nham hiểm, nếu cô không cứu tôi, chắc chắn cậu ba Nguyễn sẽ tống tôi vào tù…”

Nghe thấy âm thanh trong điện thoại, lòng Tô Khiết nặng trĩu.

Tô Khiết hiểu rõ Nguyễn Hạo Thần, nên lời của bà chủ Yêu Lan đều là thật, anh quá nham hiểm.

Cậu ba Nguyễn đúng là chuyện gì cũng có thể làm được, đối với cậu ba Nguyễn, tống một người vào tù là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Còn muốn nói gì nữa?” Nguyễn Hạo Thần nhìn dáng vẻ của cô, hiểu chuyện cô nên biết đêu đã biết, nên anh lập tức lấy lại điện thoại của mình.

“Không còn nữa.” Tô Khiết hoảng sợ, chuyện đã đến nước này cô còn có thể giải thích gì nữa chứ.

Vừa nãy cô còn kiên quyết không thừa nhận, không ngờ mới được mấy phút, chuyện đã trở thành như thế này.

Tô Khiết tính toán kỹ lưỡng nhưng vẫn không tính ra sai lầm ngày hôm nay.

Sao chuyện lại trùng hợp như vậy? Hôm qua, đúng lúc bà chủ của Yêu Lan uống rượu ở Danh Tước, nói ra chuyện năm năm trước thì lại bị Nguyễn Hạo Thần nghe được.

Tô Khiết cảm thấy đây là trời cao cũng muốn hại cô.

“Ừm, em thử nói xem, em cảm thấy chuyện này nên tính như thế nào?” Thấy cô đã không còn kiên quyết không thừa nhận như trước, Nguyễn Hạo Thần cảm thấy hài lòng, tất nhiên, sau này anh phải tính toán cặn kẽ với cô.

Ánh mắt Tô Khiết lóe lên, anh hỏi cô tính thế nào sao, nếu anh muốn cô nói thì tốt nhất là cứ tính như vậy đi, nhưng mà có thể không?
 
Chương 968


CHƯƠNG 968

“Anh xem đi, chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi, hay là bỏ qua đi.” Tô Khiết nghĩ sao nói vậy, dù cô biết không có khả năng lắm, nhưng ngộ nhỡ đại ma đầu Nguyễn Hạo Thần này đột nhiên có lòng tốt thì sao.

Tô Khiết vừa nói vừa nhìn chằm chằm Nguyễn Hạo Thần.

Sau đó, cô thấy Nguyễn Hạo Thần từ từ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cô, cô nhìn thấy anh khẽ nghiến răng dường như muốn cắn chết cô. Cô nhìn tay anh vốn đặt bên người cô đột niên dùng sức nắm chặt, dường như còn di chuyển về phía cổ cô, có vẻ thật muốn bóp chết cô.

Giờ Tô Khiết đã biết rõ chuyện này tuyệt đối không thể tính như vậy.

Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.

Sau đó cô nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi của cậu ba Nguyễn dội thẳng vào lỗ tai cô, tràn ngập màng nhĩ của cô.

“Bỏ qua? Em đúng là to gan? Em nửa đêm leo cửa sổ vào phòng anh, cưỡng ép anh, sau đó bỏ trốn. Khi bỏ trốn em còn cầm theo quần áo, điện thoại di động của anh. Em còn bố trí lừa gạt anh, mà giờ em lại nói với anh là bỏ qua?” Nguyễn Hạo Thần híp mắt nhìn cô. Cô đúng là to gan, dám nói với anh bỏ qua chuyện này như vậy?

Chuyện mà năm đó cô gây ra cứ như vậy bỏ qua sao?

Anh liệt kê từng tội mà năm đó cô phạm phải, mỗi lần đều cố ý cất cao giọng.

Cứ mỗi lần nghe thấy một tội, Tô Khiết lại cảm thấy cả người bất giác run lên.

Đúng, năm đó cô đã làm những chuyện đó với anh.

Cũng vì những chuyện năm đó cô đã làm, cũng vì năm đó cô biết người đàn ông ấy không đơn giản, nên năm năm qua, cô cứ luôn trốn tránh, không ngờ cuối cùng lại có thể…

“Em còn để lại cho anh ba nghìn đồng để làm phí dịch vụ, anh cũng chỉ đáng giá ba nghìn đồng phải không? Hả?”

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô chằm chằm, lửa giận trong mắt không ngừng dâng lên, như muốn thiêu đốt cô ngay lập tức.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện lúc đó cô đưa cho anh 3000 đồng trả phí lao động, Nguyễn Hạo Thần cảm thấy không thể nhịn nổi.

Anh đáng giá 3000 đồng sao? Anh vất vả làm lụng giữa đêm giữa hôm vậy mà chỉ đáng có 3000 đồng sao? Người ta đi chuyển gạch còn kiếm được nhiều hơn anh nữa.

Nghe mấy lời này của anh, lại nhìn thấy bộ dáng hận đến mức hận không thể nuốt sống cô kia, khóe miệng Tô Khiết khẽ giật giật.

Lúc đó cô chỉ đưa cho anh 3000 đồng vì trên người cô chỉ mang theo có nhiêu đó, nếu có nhiều thì nhất định sẽ cho anh nhiều hơn, thật ra cô không phải là người keo kiệt như vậy.

Bây giờ anh hỏi cô rằng có phải anh chỉ đáng giá có 3000 không? Câu này cô nhất định không được trả lời, vậy nên cô ngậm

chặt miệng không nói.

“Từng câu từng chữ, em nói xem tôi vu oan em chỗ nào hả?” Cậu ba Nguyễn vốn dĩ cũng không mong đợi cô trả lời, anh biết

rằng anh không thể nghe thấy bất cứ điều gì tốt đẹp từ cô, những gì cô nói đều là để chọc giận anh cả. Vì vậy, chẳng thà cô không nói còn hơn.

Tô Khiết thở dài thườn thượt, những gì anh nói không có điều nào là vu oan cho cô cả, hơn nữa còn bỏ sót điểm nghiêm trọng nhất, đó là cô còn “trộm” mất hai đứa con của anh nữa.

Nhìn thấy lúc này anh tức giận như vậy, Tô Khiết thầm nghĩ, nếu để cho anh biết chuyện của hai đứa nhỏ, chắc anh tát cô một cái luôn quá.
 
Chương 969


CHƯƠNG 969

Không, nếu như để anh biết chuyện cô còn trộm đi hai đứa con của anh, có lẽ anh sẽ lột da rút gân cô rồi đập nát thành ngàn

mảnh luôn ấy chứ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Khiết không khỏi run lên, cũng không khỏi sợ hãi, cho nên dù thế nào cũng không thể để

anh biết chuyện này được.

“Sao hả? Không nói gì à? Còn muốn giở trò sao? Có phải em muốn tôi đưa em tới chỗ lão Ngũ không hả?” Nguyễn Hạo Thần thấy cô cứ im lặng, ánh mắt khẽ nheo lại, nhìn mắt cô đảo tới đảo lui, không biết là đang nghĩ tới chiêu trò gì nữa.

Không lẽ đã đến mức này rồi mà cô còn định chống chế nữa sao? Hay là đang nghĩ cách trốn đi?

Tô Khiết nghe anh nói sẽ đưa cô đến đồn cảnh sát, ánh mắt nhanh chóng lóe lên: “Đâu đến nỗi phải vậy mà. Chuyện… chuyện này, dù sao thì chúng ta cũng coi như là vợ chồng mà.”

Mặc dù cô đã sai trong chuyện này, nhưng cũng đâu đến mức phải đồn cảnh sát vậy chứ?

Anh chắc không ác đến vậy nhỉ?

Nếu đến đồn cảnh sát, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng, bản chất cũng thay đổi nữa.

Tô Khiết vốn tưởng rằng sau khi biết sự thật, anh sẽ không buông tha cho cô, tuy nhiên không ngờ anh lại còn muốn đưa cô đến cả đồn cảnh sát nữa.

Nếu anh biết chuyện của hai đứa trẻ, cô thật sự không dám nghĩ đến hậu quả.

“Bây giờ mới nghĩ đến vợ chồng?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô chằm chằm, khóe môi cong lên khác thường. Là vợ chồng? Lúc này cô mới nhớ ra họ là vợ chồng của nhau à.

“Có câu, một ngày là vợ chồng, trăm ngày ân tình …” Tô Khiết biết mình anh lúc này đang rất tức giận, cũng không ai biết lúc tức giận anh có thể làm ra những chuyện gì cả.

Tô Khiết nghĩ, anh đang giận như vậy, nói không chừng sẽ thật sự có thể sẽ ném cô đến đồn cảnh sát mất. Tình cảnh của gia đình họ Tô lúc này, ông nội vẫn đang nằm viện, nếu cô lại đến đồn cảnh sát nữa…

Vì vậy, Tô Khiết định thử nói vài lời dễ nghe, dịu dàng với anh.

“Trăm ngày ân tình? Chúng ta kết hôn được ba tháng, tổng cộng cũng chỉ có bao nhiêu ngày đó thôi.” Khóe môi Nguyễn Hạo Thần khẽ giật, vẻ quyến rũ lộ thêm vài phân ám muội, mang thêm chút cảm giác tà mi.

Ba tháng kết hôn, anh và cô chỉ ở bên nhau được vài ngày cuối cùng đó thôi, nếu tính kỹ thì vốn dĩ cũng chẳng được thời gian mấy ngày.

Chỉ là đêm nào anh cũng quá nỗ lực, tần suất hơi bị nhiều.

“…” Môi của Tô Khiết không khỏi giật giật khi nghe ra anh rõ ràng là có ý gì đó.

Có thể nói chuyện đàng hoàng không vậy hả?

“Cho nên, về chuyện ân tình trăm ngày này, thật sự không đáng kể gì cả, em vẫn nên nghĩ xem món nợ này nên tính trả kiểu gì đi?” Nguyễn Hạo Thần chậm rãi bổ sung, hiển nhiên anh sẽ không bao giờ dừng lại ở đó.

Tô Khiết nghe nói vậy, có hơi ngẩn ra, cũng có hơi tức giận, người ta ai cũng nói vợ chông một ngày bằng trăm ngày ân tình, vừa nãy anh cũng nói là đã được mấy ngày rồi, thế sao còn bảo cái ân trăm ngày đó không đáng đem ra tính được cơ chứ?

Có nói lý lẽ được không vậy hả?

Tô Khiết lại nhìn anh, khi nhìn thấy bộ dáng anh lúc này, những lời định nói cuối cùng cũng nhịn lại được, cậu ba Nguyễn bây giờ căn bản là không thể nói lý với cô được rồi.

“Vậy anh Nguyễn định tính thế nào?” Tô Khiết thầm thở dài rồi hỏi thẳng, cô muốn biết rốt cuộc bây giờ anh muốn thế nào?
 
Chương 970


CHƯƠNG 970

Cô biết anh đã cố gắng hết sức để ngăn cô lại là vì muốn tìm cô để tính nợ, nếu đã muốn tính nợ rồi thì nhất định phải có mục đích gì đó chứ?

Vậy mục đích cuối cùng của anh là gì? Nguyễn Hạo Thần cảm thấy đây là điêu mấu chốt nhất.

“Trước tiên đến ủy ban nhân dân nhận giấy đăng ký kết hôn.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô thật sâu, ánh mắt nhanh chóng lóe lên, đây là điêu anh muốn làm nhất bây giờ, anh cho rằng chỉ cần hai người nhận giấy kết hôn về thì những gì anh làm sau đó mới có thể danh chính ngôn thuận, hợp tình hợp lẽ được.

Tô Khiết: ”…’

Tại sao lại đề cập đến nó? Đi một vòng, tại sao lại quay trở lại vấn đề này?

Tô Khiết rõ ràng không ngờ anh lại nhắc đến chuyện này, họ vừa ly hôn chưa bao lâu lại đi kết hôn? Chuyện này là sao chứ?

Hơn nữa đã có lần trải nghiệm trước rồi, Tô Khiết cảm thấy mình sẽ không thể bị mắc bẫy của anh nữa, không thể bị anh làm cho dao động nữa, cũng không thể bị anh ép buộc phải đi cùng anh đến lấy chứng nhận nữa.

Nhưng bây giờ cậu ba Nguyễn đang nổi cơn thịnh nộ, mà cô dù gì thì cũng là nguồn gốc gây ra chuyện này, làm sao có thể nói rõ với anh chứ?

“Thực ra, kết hôn là một việc trọng đại, không nên quá vội vàng.” Tô Khiết cẩn trọng dò thăm một câu.

“Vậy thì sao?” Nguyễn Hạo Thần khẽ nhướng mày nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, thế những vẫn hơi có cảm giác ngứa đòn kia.

“Vậy nên chuyện kết hôn tuyệt đối đừng có gấp …’ Tô Khiết nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lại lên tiếng, thật ra những chuyện như kết hôn thật sự không nên vội vàng.

“Kết hôn không vội được, tới lúc ly hôn còn vội hơn đó? Đúng không?” Tuy nhiên, cô chưa nói được nửa câu thì đã bị Nguyễn Hạo Thần cắt ngang.

Rõ ràng chuyện này còn chưa giải quyết xong, anh đã lật lại món nợ ly hôn cũ.

Khóe môi Tô Khiết giật giật, ánh mắt lóe lên, nhanh chóng trả lời: “Nghe nói tỷ lệ ly hôn đối với hôn nhân vội cao tới 90%…”

Tỷ lệ ly hôn của những cuộc hôn nhân vội quả thực rất cao, có điêu 90% là chuyện vớ vẩn mà Tô Khiết bịa ra, thật sự không cao đến mức đó.

Mà anh ngay từ đầu đã muốn kết hôn chớp nhoáng, hơn nữa còn là hôn nhân vội thỏa thuận, vì vậy chuyện này nếu có trách thì cũng nên trách cô.

“Đây là lý do ly hôn của em?” Nguyễn Hạo Thần lại ngắt lời cô, lúc này giọng nói của anh phức tạp hơn một chút.

Một cuộc hôn nhân vội có nhất thiết phải dẫn đến ly hôn không, khi kết hôn anh chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, cả đời cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn!

Tô Khiết không nói nữa, bởi vì dù sao cô cũng không biết phải nói gì, hiện tại cô có nói gì thì cũng sai cả, có nói gì thì

anh cũng có thể ngắt lời cô, vặn vẹo lại cô.

Đương nhiên, Tô Khiết biết mấu chốt hôm nay vẫn là chuyện của năm năm trước, chuyện này nếu không giải quyết, cậu ba Nguyễn nhất định sẽ không từ bỏ.

Quan trọng là phải giải quyết thế nào?

Việc kết hôn mà cậu ba Nguyễn nói chắc chắn sẽ không có kết quả. Bây giờ dù có đánh chết cô thì cô cũng không thể nào qua loa lấy lệ đi nhận giấy kết hôn với anh được.
 
Chương 971


CHƯƠNG 971

“Lên xe.” Nhưng cậu ba Nguyễn hiển nhiên không định cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp ôm cô nhét vào trong xe, cô chưa kịp

phản ứng lại thì anh đã nhanh chóng lên xe lái đi rồi.

Tốc độ nhanh chóng của anh khiến Tô Khiết ngẩn người, anh có phải là người không vậy?

Cô luôn cảm thấy tốc độ của mình không hề chậm, nhưng cô phát hiện so với Nguyễn Hạo Thần, tốc độ của cô chỉ có thể bì

với một con ốc sên, thật sự quá đả kích rồi.

Không, không, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là anh muốn đưa cô đi đâu?

“Nguyễn Hạo Thần, anh đưa em đi đâu vậy?” Tô Khiết cảm thấy tốt hơn nên hỏi rõ ràng, không thể cứ bị anh lôi đi một cách hồ đồ như vậy được.

Tuy nhiên, Nguyễn Hạo Thần không trả lời cô, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô nữa, anh tiếp tục lái xe của mình. Tô Khiết hiển nhiên cảm thấy tốc độ lái lại tăng lên, hơn nữa rõ ràng là đang chạy quá tốc độ.

Ánh mắt Tô Khiết chợt lóe, anh chắc sẽ không vì quá sốt ruột mà cứ như vậy trực tiếp, trực tiếp xử lý luôn cô chứ?

Nhìn bộ dáng anh lúc này như vậy, đúng là rất có khả năng này!!

Với năng lực của anh, nếu anh muốn ‘xử’ cô một cách âm thầm thì quả thật không khó.

Có điều Tô Khiết lập tức phát hiện ra rằng anh đang lái xe về phía thành phố.

Tô Khiết khẽ liếc anh, thấy anh đang lái xe rất nghiêm túc, anh vẫn luôn không nhìn cô từ lúc lên xe tới giờ, cũng không hề nói một lời nào với cô cả.

Tô Khiết không còn cách nào khác, chỉ có thể thầm thở dài, yên lặng ngồi đó, đợi đến nơi rồi chắc sẽ biết anh định làm gì thôi.

Thế nhưng một tiếng sau, xe của anh lại dừng lại trước cửa ủy ban nhân dân.

Đối với nơi này, Tô Khiết vẫn khá là quen thuộc, bởi vì ba tháng trước anh đã từng đưa cô đến đây để làm giấy đăng ký kết hôn.

Bây giờ, anh lại đưa cô đến đây.

Tô Khiết nhớ đến chuyện anh vừa nói tới ủy ban nhân dân để lấy giấy chứng nhận kết hôn, vốn dĩ cô còn tưởng rằng anh chỉ nói suông vậy thôi, thế mà không ngờ rằng anh lại một lân nữa trực tiếp dẫn cô tới cửa ủy ban nhân dân thật.

Đã đến tận đây rồi, rõ ràng là anh ấy đang rất nghiêm túc.

“Xuống xe.” Nguyễn Hạo Thần dừng xe, nhìn cô, ý tứ không thể rõ ràng hơn, xuống xe, sau đó đi làm giấy kết hôn.

Khóe môi lại giật dữ dội, ba tháng trước anh ép cô đi với anh nhận giấy kết hôn là vì cổ phần của Nguyễn thị, bây giờ anh lại vì chuyện của năm năm trước mà một lân nữa ép cô tới đây.

Trả nợ thì trả nợ, động một tý là lại lôi đi nhận giấy kết hôn là cái lý gì vậy chứ?

“Thực ra còn có cách khác để giải quyết chuyện này mà?” Tô Khiết nghĩ, đổi sang cách khác, chỉ cần không phải đi nhận giấy kết hôn thì cách nào cũng được cả.

“Hả?” Nguyễn Hạo Thần hơi nhướng mày, có chút nghi ngờ nhìn cô, trong đầu cô lại đang nghĩ cái gì vậy?

“Ví dụ như tiền bồi thường …” Tô Khiết suy nghĩ một chút, thận trọng nói, đương nhiên cô biết cậu ba Nguyễn không thiếu tiền, nhưng có đôi khi tiền quả thực là giải pháp giải quyết vấn đề.

“Tô Khiết, có phải là em đang nhắc lại tôi chuyện em đã đưa 3000 đồng tiền công lao động cho tôi lúc trước?” Nguyễn Hạo Thần sững ra một chút rồi nhanh chóng nheo mắt lại, người phụ nữ này còn dám đề cập đến tiền với anh sao?
 
Chương 972


CHƯƠNG 972

Lại còn là tiền bồi thường?

Tô Khiết: ”…’

Tô Khiết lặng lẽ thở dài, suýt chút nữa tự cắn lưỡi mình, tại sao cô lại quên chuyện này chứ.

“Nếu thật sự không được, có thể dùng vũ lực giải quyết.” Tô Khiết dừng một chút, cứng đầu nói.

Tô Khiết nghĩ nếu thật sự là không được nữa thì cứ để anh đánh một trận trút giận, tuy rằng cô không thể đánh lại anh, nhưng cô cũng đã được huấn luyện đặc biệt, cũng có thể chống đỡ được.

Nguyễn Hạo Thần tức nghẹn, tay cầm vô lăng có vẻ hơi run lên – bị cô chọc cho điên tiết.

Giải quyết bằng vũ lực? Không hổ là thứ cô có thể nghĩ ra được, như vậy nghĩa là cô thà sẵn sàng bị đập còn hơn là phải kết

hôn với anh !

Sao anh lại muốn bóp chết cô thế cơ chứ!

Tô Khiết thấy sắc mặt anh đột ngột thay đổi, liền biết ngay là anh không hài lòng với phương pháp cô vừa nói, Tô Khiết thở mạnh, do dự tranh đấu một chút, sau đó vẻ mặt muốn buông tay nói: “Hay là, lấy răng trả răng đi?”

“Hả?” Nguyễn Hạo Thần khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút bối rối, anh thật sự chưa hiểu cô muốn nói gì.

Cái gì mà răng trả răng, hơn nữa bộ dạng như thể chuẩn bị lên đoạn đầu đài này của cô nghĩa là gì chứ hả?

“Năm xưa em đối xử với anh như thế nào thì giờ anh đối xử lại với em y như vậy đi, xong thì hai ta hết nợ.” Tô Khiết thấy anh có vẻ vẫn chưa hiểu liên thấp giọng giúp anh giải thích.

Như vậy, họ có thể coi là hòa nhau rồi!

Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cảm thấy lông ngực ngột ngạt hít không được mà thở cũng không xong, xém chút mà tức ói máu.

Nguyễn Hạo Thần trừng mắt nhìn cô, không nói thêm nữa rồi xuống xe, đi vòng qua chỗ cô đang ngồi, mở cửa: “Xuống xe.”

Tô Khiết ngồi yên không nhúc nhích, nhìn anh cứ chằm chằm vào cô, vội vàng lắc đầu, cô không muốn xuống xe, không muốn lại cùng anh đi lấy giấy đăng ký kết hôn.

“Em tự mình xuống đi, hay là để tôi bế em xuống.” Anh cảm thấy mình không muốn phí lời với cô thêm nữa.

Tốt nhất là nên trực tiếp như lần trước ở bệnh viện!

Vậy nên Nguyễn Hạo Thần định nếu cô không xuống xe, anh sẽ trực tiếp ôm cô xuống như lân trước ở bệnh viện, sau đó bế luôn cô đến ủy ban nhân dân để lấy giấy chứng nhận.

Tô Khiết thầm thở ra, hít vào rồi lại thở ra, cố gắng trấn tĩnh lại, cô biết anh đã quyết tâm đưa cô đi lấy chứng nhận, cô cũng biết mình ở thế yếu, hiện tại cô không thể đấu lại được anh.

Ngày trước đã khó đối phó với con người lạnh lùng này rồi, bây giờ con người vô lại của anh lại còn khó đối phó hơn gấp bội.

Đôi mắt Tô Khiết lóe lên, anh đã vô lại như thế thì cô không thèm nói lý với anh làm gì nữa.

Người ta nói rằng phụ nữ một là khóc, hai là làm loạn, ba là đòi tự tử. Mấy chiêu này đều rất có sức uy hiếp cả.

Nếu đấu trí đấu dũng không có kết quả, vậy thì cô thử đổi cách khác xem sao.

“Không xuống, em không xuống đấy, em không muốn cưới anh.” Tô Khiết đột nhiên quay người lại, ôm chặt lưng ghế  ngồi, hoàn cảnh trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi.
 
Chương 973


CHƯƠNG 973

Thấy cô đột ngột thay đổi, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần lóe lên, nhất thời hình như không kịp phản ứng lại.

Đây là tình huống gì? Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng cô như thế này.

Cô ấy bình thường vẫn luôn bình tĩnh, gặp chuyện không bất ngờ, nếu thật sự gặp phải tình huống bất lợi cho mình thì sẽ mềm mỏng một cách hợp lý.

Nhưng bây giờ tình huống này…

Nguyễn Hạo Thần lúc này thực sự sững sờ.

Cứ cho rằng phản ứng của phụ nữ như thế này là bình thường, nhưng mà anh chỉ cảm thấy những phản ứng đó mà xuất hiện ở cô thì tất có gì đó không bình thường, đặc biệt không bình thường.

Tô Khiết thực sự có chút không thoải mái, đây là lần đầu tiên trong đời cô giở mấy chiêu ăn vạ kiểu vậy, nhưng vì đã

chọn con đường này, cô phải cắn răng chịu đựng mà đi tiếp.

“Nguyễn Hạo Thần, dựa vào cái gì mà anh nói cưới là cưới hả? Lần trước, lần đầu tiên gặp mặt, anh trực tiếp bắt em đến ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn rồi. Lần này lại y như vậy, Nguyễn Hạo Thần, ở đâu ra kiểu kết hôn này vậy chứ? Hôn nhân cần phải có quá trình, ít nhất thì cũng phải tặng hoa, hẹn hò, xem phim, đợi hai người có tình cảm với nhau rồi mới ngỏ lời cầu hôn chứ. Ai mà giống anh vậy? Cứ như kẻ cướp ấy, trói người ta bắt đi nhận giấy với anh? “Không đợi anh bình tĩnh lại, Tô Khiết đã nhanh chóng nói ra cả một tràng câu chữ, đem hết tinh hoa đanh đá ra mà diễn giải hết sức sâu sắc vấn đề.

Nguyễn Hạo Thần sững sờ đứng đó, không đáp lại, không biết có phải là đã bị bộ dạng lúc này của cô dọa cho sợ rồi không?

“Nguyễn Hạo Thần, anh chưa từng tặng hoa cho em, anh chưa xem phim cùng em, cũng chưa cùng em dạo phố một lần, tại sao em phải lấy anh chứ?” Tô Khiết thực ra cũng chẳng quan tâm gì mấy chuyện này, nhưng mà hình tượng con gái cô chọn diễn lúc này lại cần phải quan tâm đến mấy thứ đó một chút, vì vậy cô nhất định phải nói như vậy.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, môi anh khẽ nhếch lên, sau đó anh đóng cửa xe cho cô rồi lại lên xe: “Đi thôi.”

“Đi? Đi đâu?” Lần này lại đến lượt Tô Khiết sững sờ, cứ vậy mà đi sao?

Không, không đúng? Đây là muốn đi đâu nữa hả?

“Tặng hoa cho em, xem phim với em, cùng em đi mua sắm.” Độ cong khóe môi của Nguyễn Hạo Thần càng lộ rõ, không phải vừa nãy cô trách anh không làm chuyện này đó sao?

Vậy thì anh sẽ làm ngay, làm lúc này cũng chưa muộn.

Tô Khiết nhìn anh, chớp mắt rồi lại chớp mắt, sau đó xác định hành vi của cô vừa rồi có hiệu quả, anh thật sự đã không còn ép buộc cô đi vào đăng ký kết hôn nữa rồi.

Khỉ thật, hóa ra sức uy hiếp của việc khóc lóc, gây rắc rối và treo cổ tự tử lại mạnh đến vậy, nếu biết chiêu này hữu dụng đến vậy thì mắc mớ gì cô lại phải tốn công tốn sức đấu trí với anh vậy chứ.

Không cần biết như nào, ít nhất thì giờ cũng không cần phải đăng ký kết hôn nữa rồi.

Rốt cuộc cũng được tự do, cô không muốn lại bị anh lôi về lại chuyện này nứa, cô cảm thấy nếu lần này cô lại đi đăng ký với anh thì e rằng rất khó mà ly hôn lại.

Nguyễn Hạo Thần coi như đã thay đổi quyết định, Tô Khiết cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có điều Nguyễn Hạo Thần đột nhiên đề nghị kết hôn, rồi lại đột nhiên thay đổi quyết định, điều này khiến Tô Khiết có

chút tò mò về ý định của anh.

“Nguyễn Hạo Thần, tại sao cứ phải đăng ký kết hôn với em?” Tô Khiết suy nghĩ một chút, nhưng rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi, bởi vì câu hỏi này đã canh cánh trong lòng cô mấy ngày nay rồi. Kể từ lúc Nguyễn Hạo Thần nói muốn kết hôn với cô ở chỗ bệnh viện lần trước, cô đã bắt đầu bối rối, không hiểu rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần muốn làm gì.
 
Chương 974


CHƯƠNG 974

Nguyễn Hạo Thần nghe cô hỏi vậy, ánh mắt lập tức lóe lên, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn cô: “Nếu như tôi nói tôi thích em thì em có tin không?”

“Không tin.” Gần như không chút do dự, Tô Khiết trả lời vô cùng thẳng thừng, anh thích cô ư, làm sao có khả năng chứ?

Từ đầu giữa họ đã là hôn nhân thỏa thuận, nói rõ là không có tình cảm gì ở đây cả. Với tính cách lạnh lùng kiêu ngạo của anh thì anh tuyệt đối không thể nào thích cô được.

Cô cảm thấy có thể là do cô ly hôn nhân lúc anh đi văng, vì lòng kiểu ngạo của mình nên anh không chấp nhận những chuyện như vậy, thế nên cố tình trả thù cô.

Bây giờ cộng thêm cả chuyện của năm năm trước, anh càng không thể nhịn được nữa, vậy nên …

Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần hơi chìm xuống, khóe môi mím nhẹ, không nói gì nữa, anh biết cô sẽ không tin.

Anh nói rồi, cô cũng sẽ không tin.

Trong cuộc hôn nhân đó, cô chưa từng rung động với anh nên cô tin rằng anh cũng sẽ không bị rung động.

Vì vậy, bây giờ không phải là lúc để bày tỏ tình cảm.

Chỉ là ngay sau đó Tô Khiết thực sự có chút hối hận vì những gì mình đã nói. Suốt cả một ngày, Nguyễn Hạo Thần đều ở bên cạnh cô, mua hoa cho cô, xem phim cùng cô, đương nhiên bữa tối anh cũng không quên ăn cùng cô.

“Nguyễn Hạo Thần, anh không phải rất bận sao?” Tô Khiết không hiểu, người như anh lẽ ra là phải rất bận, rất bận chứ? Không phải là bận đến mức không có thời gian ăn cơm sao?

Tại sao anh lại nhàn rỗi như vậy chứ?

Cô cảm thấy lúc trước kết hôn với anh, trạng thái bận rộn đó là vô cùng bình thường mà nhỉ.

“Tôi không bận, không có chuyện gì quan trọng hơn em cả.” Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn cô rất nghiêm túc khi nói ra câu này.

Tô Khiết: “…”

Không có gì quan trọng hơn cô? Ý là gì hả?

Ý nói là cô rất quan trọng đối với anh à? Hay là nói việc thanh toán nợ nần với cô lúc này mới là vô cùng quan trọng?

Tô Khiết thầm nghĩ, chắc là vế sau mới đúng?

Thành thật mà nói thì cả ngày hôm nay cô đã phàn nàn vô cớ đủ điều rồi.

Tô Khiết nghĩ, cũng cả một ngày rồi, dường như anh vẫn không hề có ý định kết thúc.

Cô ấy cảm thấy rằng anh có thể sẽ tiếp tục mua hoa cho cô, tiếp tục xem phim với cô, và sau đó đói rồi thì lại tiếp tục đi ăn với cô nữa.

Chỉ nói đến chuyện tặng hoa thôi, lâu lâu một lần thì còn thấy bất ngờ, ai như anh một ngày tặng không biết mấy lần, muốn hốt hoảng giùm luôn.

Còn xem phim vốn dĩ là một chuyện vô cùng lãng mạn, vậy mà anh lại dẫn cô đi xem phim cả ngày, xem hết tất cả các phim chiếu hôm nay, có phim còn xem đến hai lần. Cô ngồi đến đau hết cả lưng, xem hết đau hết cả mắt luôn rồi.

Cậu ba Nguyễn, anh có chắc là anh bết cách tán gái, biết cách yêu đượng thật không đó?

“Thật ra thì những chuyện như tặng hoa, hẹn hò, xem phim này đều là những chuyện giữa bạn trai, bạn gái với nhau.” Tô Khiết thấy anh lại định mua vé xem phim, nhanh chóng tóm lấy anh.

“Vậy thì sao?” Nguyễn Hạo Thần dừng lại, nghiêm túc nhìn cô.
 
Chương 975


CHƯƠNG 975

Tô Khiết ngây ra, có chút sững sờ? Những gì cô vừa nói bộ chưa đủ rõ ràng sao?

Ý của cô là họ không phải là bạn trai bạn gái của nhau, vì vậy họ không nên làm những chuyện này.

Anh thực sự không hiểu? Hay anh đang giả vờ không hiểu?

“Thật ra, em cảm thấy quan hệ giữa chúng ta có thể coi là quan hệ bạn trai bạn gái.” Tô Khiết nghĩ nếu như anh không hiểu, vậy cô sẽ nói rõ hơn.

“Vậy thì em hãy nói cho tôi biết chúng ta hiện tại là quan hệ gì?” Nguyễn Hạo Thần dừng lại, đứng thẳng người, rõ ràng đang muốn nói chuyện với cô về vấn đề này.

“…” Tô Khiết cứng họng, nói thật ra, quan hệ giữa bọn họ có chút phức tạp, lúc này thật sự rất khó tả.

Thật ra cô muốn nói bây giờ giữa bọn họ không có quan hệ gì với nhau cả, nhưng khóe môi cứ mấp máy rồi lại không dám nói ra.

“Vậy em nói thử xem, giữa người yêu với nhau thì phải có tình huống gì?” Lúc này, cậu ba Nguyễn gần như rất dễ nói chuyện, cũng không truy hỏi tới cùng, mà tự chuyển đề tài.

“Thật ra cho dù là người yêu, cũng không nhất định phải bám lấy nhau suốt ngày, mà phải có khoảng cách để tình cảm trở nên tốt đẹp hơn.” Mỗi cặp tình nhân đều có cách tiếp xúc khác nhau, nên Tô Khiết không tiện trả lời vấn đề này, nhưng cô cảm thấy mình có thể lợi dụng đề tài này, để cậu ba Nguyễn hiểu rõ đạo lý phải có khoảng cách để tình cảm trở nên tốt đẹp hơn.

Ừm, phải có khoảng cách thì tình cảm mới tốt đẹp hơn, giờ cô và cậu ba Nguyễn thật sự gặp nhau quá thường xuyên!

“Phải có khoảng cách để tình cảm trở nên tốt đẹp hơn? Từ lúc chúng ta ly hôn đến nay đã hơn một tháng, nhưng thời gian gặp mặt gộp lại còn chưa tới một ngày, thế vẫn chưa đủ xa cách à?” Nhưng câu nói của cậu ba Nguyễn đã chặn đứng mọi lời nói của Tô Khiết.

Khóe môi Tô Khiết co giật, không còn gì để nói.

“Ông nội vẫn đang ở trong bệnh viện, em phải đi thăm ông nội đây.” Tô Khiết nghĩ, cả ngày nay cô đã không đi thăm ông nội rồi, mặc dù giờ ông nội đã hôi phục rất tốt, nhưng người làm cháu như cô cũng không được làm thế.

“Ừm, để tôi đưa em đi.” Lần này, Nguyễn Hạo Thần cũng không phản bác.

Tô Khiết thầm thở dài, rốt cuộc ngày hôm nay đã kết thúc chưa?

Nguyễn Hạo Thần dừng xe trước cổng bệnh viện.

Tô Khiết xuống xe, Nguyễn Hạo Thần cũng xuống theo, cô đi vào bệnh viện, anh cũng đi theo sau.

“Anh đưa em tới đây là được rồi, em sẽ tự đi vào.” Tô Khiết hiểu rất rõ, giờ quyết tâm gả cô đi trong lòng ông cụ đã

mãnh liệt hơn trước cả trăm lần.

Nếu lúc này để ông cụ nhìn thấy cô và Nguyễn Hạo Thần đang ở bên nhau, cô thật sự không dám bảo đảm ông cụ sẽ làm ra

chuyện gì.

Tất nhiên Nguyễn Hạo Thần hiểu rõ hàm ý của cô, cô không muốn cho ông cụ nhìn thấy bọn họ đang ở bên nhau, anh khẽ híp mắt lại, rồi nhìn chằm chằm cô: “Tô Khiết, em không muốn tôi lộ diện đến thế à?”

Tô Khiết sửng sốt, cậu ba Nguyễn nói vậy là sao? Người có điều kiện như anh sao có thể mất mặt được?

Không phải cô sợ mất mặt, mà cô sợ ông cụ vừa thấy anh đã không chấp nhận nổi.

Nên cô mới không dám dẫn anh đi gặp ông nội.

“Giờ chúng ta đã ly hôn rồi, nếu em dẫn anh đi gặp ông nội cũng khó giải thích được, đúng không?” Tô Khiết nghĩ nếu cô và Nguyễn Hạo Thần cùng đi gặp ông nội, nói không chừng sẽ làm ông cụ giật mình.
 
Chương 976


CHƯƠNG 976

Mà ông cụ đang bị bệnh tim, nên không được giật mình.

Nguyễn Hạo Thần lườm cô, vẻ mặt càng hiện rõ sự không vui: “Trước đây lúc tôi danh chính ngôn thuận, em cũng đâu dẫn tôi về nhà.”

Tô Khiết: ”…”

Chẳng phải lúc trước anh nói phải kết hôn bí mật à? Nhưng rõ ràng người đàn ông này đã sớm quên chuyện này rồi.

Giờ anh còn bày ra vẻ mặt tủi thân nữa?

Người đàn ông này đúng là rất giỏi trong việc thay đổi sắc mặt.

Đúng lúc này, Tô Khiết bỗng nhận ra quản gia đang dẫn ông cụ đi xuống lầu, Hinh Tú Bình thì đi bên cạnh ông cụ.

Nhìn dáng vẻ ông cụ không giống như đi xuống lầu đi dạo, mà giống đi xuất viện hơn.

Tô Khiết sửng sốt, rồi nhanh chân chạy tới hỏi: “Ông nội, ông định làm gì thế?”

“Cô cả, cô tới thì tốt rồi, ông cụ nói muốn xuất viện.” Rõ ràng lúc nhìn thấy Tô Khiết, quản gia đã thở phào nhẹ nhõm.

“Sao lại đột ngột muốn xuất viện chứ?” Tô Khiết hơi ngẩn người, hôm qua ông cụ còn nói muốn ở lại đây thêm hai ngày nữa, sao giờ lại đột ngột xuất viện chứ?

“Cô cả, là do…” Quản gia thấy Tô Khiết hỏi thì định mở miệng giải thích.

“Không có gì, do ở trong bệnh viện không được thoải mái, nên ông muốn về nhà thôi, hôm nay trong nhà đã chuẩn bị tiệc tối,

chỉ đợi ông xuất viện thôi.” Quản gia đang định nói thì ông cụ bỗng lên tiếng, cắt ngang lời quản gia.

Tô Khiết khẽ nhíu mày, đã chuẩn bị tiệc tối? Chỉ đợi ông cụ thôi?

Sao cô lại không biết?

Ai chuẩn bị tiệc tối thế?

“Ban đầu ông không muốn nói chuyện này với cháu, nhưng giờ nếu cháu đã quay về rồi, vậy thì đúng lúc cùng về với ông nội đi.” Ông cụ Tô biết nếu Tô Khiết đã quay về rồi, thì không thể giấu cô chuyện này được.

Nhưng cô quay về rồi cũng tốt, để Khiết Khiết giải quyết chuyện này sẽ dễ dàng hơn.

“Ông nội, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không ạ?” Tất nhiên Tô Khiết có thể nhìn ra điểm khác thường, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Chúng ta cứ về trước rồi nói sau.” Ông cụ Tô cũng không giải thích, vì nơi này không tiện để nói rõ mọi chuyện.

Tô Khiết cũng không hỏi nhiều, mà dìu ông cụ đi ra ngoài.

Tô Khiết vừa xoay người, đã nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần không những không rời đi, mà không biết từ khi nào anh đã đi tới sau lưng cô rồi.

Tô Khiết sửng sốt, rồi liếc mắt ra hiệu với anh, tỏ ý anh hãy đi trước đi.

Tất nhiên Nguyễn Hạo Thần hiểu rõ hàm ý của cô, nên trong lòng hơi tức giận, cô không dám nói chuyện với anh trước mặt

ông cụ à?

Cô bảo anh rời đi, nhưng anh không đi đấy.
 
Chương 977


CHƯƠNG 977

“Ông cụ Tô định xuất viện sao?” Nguyễn Hạo Thần mỉm cười, rồi đi tới chào hỏi ông cụ Tô ngay.

Ông cụ Tô vốn đang có tâm sự trong lòng, nên không chú ý tới Nguyễn Hạo Thần, giờ anh bỗng lên tiếng chào hỏi ông, ông mới phản ứng lại nhìn về phía anh.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh, ông cụ Tô cảm thấy cậu thanh niên này thật sự không tệ, rất đẹp trai, cũng có khí chất, ngoại hình thì mạnh mẽ, là một nhân tài, đúng là con nhà người ta nhìn thật vừa mắt, làm người khác yêu thích.

Ông cụ Tô nhìn kỹ hơn thì cảm thấy anh rất quen, như đã gặp qua ở đâu rồi, chẳng qua không thân quen lắm, nhưng người ta đã chào hỏi ông, chắc hẳn là có quen biết?

Rồi ông cụ Tô bỗng trợn tròn mắt, ông nhớ ra cậu thanh niên này rồi, đây chẳng phải là Nguyễn Hạo Thần à?

Ông đã nói rồi mà sao lại nhìn quen thế chứ, hóa ra là tổng giám đốc Nguyễn thị.

Tổng giám đốc Nguyễn thị đúng là tuổi trẻ tài cao, tài hoa hơn người!!

Nhưng ông cụ Tô nghĩ, trước đây ông cũng gặp Nguyễn Hạo Thần rồi, nhưng hình như hai người chưa từng nói chuyện với nhau, vậy anh chủ động chào hỏi ông làm gì?

Mặc dù lúc trước Nguyễn thị có đầu tư vào việc kinh doanh của Tô thị, nhưng lúc đó mọi công việc đều do Tô Khiết xử lý, ông cụ Tô cũng không quản chuyện công ty nữa, huống hồ, cho dù Nguyễn thị đầu tư vào Tô thị, thì với thân phận của Nguyễn Hạo Thần cũng không thể nào đi tới Tô thị được.

“Hóa ra là tổng giám đốc Nguyễn, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Mặc dù trong lòng ông cụ Tô nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn rất tự nhiên chào hỏi.

Nguyễn Hạo Thần khẽ mỉm cười, liếc nhìn Tô Khiết rồi bỗng nói: “Thật ra tôi vốn tới đây cùng…”

“Khu…” Tô Khiết nghe anh nói vậy thì trong lòng cả kinh, nhưng không tiện ngăn cản anh, đành phải dùng sức ho một tiếng.

“Khiết Khiết, sao thế? Cháu không thoải mái à? Có phải bị cảm lạnh rồi không?” Ông cụ Tô nghe thấy tiếng ho của Tô Khiết, thì trên mặt hiện rõ sự lo lắng. tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

Nguyễn Hạo Thần cũng dừng lại, nhìn về phía cô, hình như nụ cười trên mặt càng sâu thêm.

“Ông nội, cháu không sao, tổng giám đốc Nguyễn là người bận rộn, chắc còn chuyện quan trọng nữa, thôi, chúng ta đừng làm phiền tổng giám đốc Nguyễn nữa.” Tô Khiết không ngừng giải thích, đồng thời vừa nói, cô vừa kéo ông cụ Tô như muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Anh không bận, anh rảnh.” Nhưng bất ngờ Nguyễn Hạo Thần đột nhiên lên tiếng, ngay lúc này đây, anh đang đứng trước mặt họ, có vẻ như anh không có ý định tránh đường cho họ đi.

Ông cụ Tô dù sao thì cũng là người có kinh nghiệm dày dặn trên thương trường, vừa thoạt nghe ông đã nghe ra được có gì đó không ổn, người như Nguyễn Hạo Thần không bao giờ vô duyên vô cớ nói mình không bận, nói mình rảnh.

“Cháu mới nghe nói ông Tô mới xuất viện, ở nhà có làm buổi tiệc chúc mừng, vậy cháu cũng xin chúc ông sức khỏe dồi dào.” Nguyễn Hạo Thần nhìn ông cụ Tô, cách nói chuyện của anh cực kỳ tự nhiên.

“À? Đúng rồi, nếu tổng giám đốc Nguyễn không chê thì có thể đến…” Ông cụ Tô lên tiếng nói với giọng khách sáo, trong lòng ông không hề hy vọng Nguyễn Hạo Thần sẽ đồng ý.

Dù sao thì ông và Nguyễn Hạo Thần vốn không có tiếp xúc nhiều, Nguyễn Hạo Thần là người nổi tiếng, tập đoàn Nguyễn thị là tập đoàn xưng bá ở thành phố A, tập đoàn Tô thị của họ không thể nào so sánh được.

Trước đây không so được thì bây giờ càng không cần nói đến.

Tô Khiết cũng thấy bất ngờ khi ông cụ Tô lên tiếng mời Nguyễn Hạo Thần trong tình huống như vậy, vì vậy nên cô khẽ lắc đầu ra hiệu cho Nguyễn Hạo Thần đừng nhận lời.
 
Chương 978


CHƯƠNG 978

Nhưng, Nguyễn Hạo Thần thoáng liếc nhìn cô rồi quay đi, có vẻ như anh cố tình giả vờ không nhiều thấy cô ra hiệu.

“Dạ vâng, vậy cháu cám ơn ông ạ.” Cái mà Nguyễn Hạo Thần chờ chính là câu nói này của ông, vì vậy nên anh nhận lời rất nhanh.

Ông cụ Tô: “…”

Thật sự thì giây phút này đây, ông cụ Tô có chút giật mình, ông không ngờ mình chỉ thuận miệng hỏi theo phép lịch sự thôi, không hề có chút thành ý nào trong lời mời của ông, vậy mà Nguyễn Hạo Thần lại đồng ý.

Còn về chuyện bữa tiệc, nói thì nói dễ nghe là tiệc chúc mừng, nhưng thực chất là hồng môn yến, nên không thích hợp cho người ngoài tham gia, huống chi người có thân phận như Nguyễn Hạo Thần.

Tô Khiết thầm nghiến răng, cô biết Nguyễn Hạo Thần như vậy là cố tình.

Nhưng vì Ông cụ Tô đang ở đây, nên Tô Khiết không thể nói hay làm gì được.

“Thưa ông, tôi đi gọi xe đến.” Quản gia thấy tình huống vậy, bèn định đi gọi xe trước.

Ánh mắt Tô Khiết hơi trầm xuống, buổi sáng lúc cô tính lái xe đi ra ngoài, trong nhà xe không còn một chiếc nào hết, giờ quản gia đến đón ông nội xuất viện mà trong nhà cũng không còn xe.

Tô Trung Dung thật sự rất quá đáng.

Tô Khiết nghĩ đến bữa tiệc tối mà ông nội vừa nhắc đến? Tiệc tối? Tiệc nhà?

Nguyễn Hạo Thần cũng khẽ bàng hoàng, rõ ràng anh không nghĩ đến tình huống này.

“Xe của cháu để bên ngoài, nếu ông Tô không chê thì ngồi xe cháu về.” Cậu ba Nguyễn rất biết nắm lấy cơ hội.

Nghe vậy ông cụ Tô lại sửng sốt lần nữa, người ngoài đều nói Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng, kiêu ngạo, trước khi đến đây ông vẫn tin những điều đó là thật.

Nhưng sau cuộc gặp mặt hôm nay thì ông cảm thấy anh là người rất nhiệt tình, khác hẳn với ông cụ Nguyễn.

“Như vậy không làm ảnh hưởng đến thời gian của tổng giám đốc Nguyễn chứ?” Ông cụ Tô vẫn cảm thấy không yên tâm, dù sao thì trước khi đến đây, hình ảnh của Nguyễn Hạo Thần trong mắt ông là người cao xa, khó mà chạm đến được.

“Không đâu, vừa đúng hôm nay cháu không có việc gì, vốn dĩ thời gian hôm nay của cháu là để…” Nguyễn Hạo Thần khẽ cười, dáng vẻ khách sáo dịu dàng trên gương mặt anh khiến cho ông cụ Tô có chút bất ngờ.

“Được rồi, được rồi, đi thôi.” Tô Khiết nghe được lời anh nói thầm giật mình, liền nhanh chóng cắt ngang lời của anh, rồi dìu ông cụ Tô đi ra ngoài.

Nguyễn Hạo Thần cũng không nói gì thêm nữa, anh nhìn bóng dáng cô vội vàng rời đi, anh khẽ cười, đồng thời anh cũng phát hiện cô rất quan tâm đến ông cụ Tô.

Cho nên, chỉ cần xử lý tốt cửa ải của ông cụ Tô, đến lúc đó thì không chừng sự việc sẽ thuận lợi hơn.

Xe của Nguyễn Hạo Thần dừng cách cửa không xa, Tô Khiết bèn dìu ông cụ Tô đi thẳng ra xe.

“Ủa? Khiết Khiết, sao cháu biết xe của tổng giám đốc Nguyễn đỗ ở đây?” Ông cụ Tô nhìn Tô Khiết đột nhiên hỏi.

Tô Khiết thoáng giật mình, vì ban nãy cô bực trong lòng nên cũng không để ý, dìu thẳng ông cụ đến chỗ xe mà không nhớ đến vấn đề này.

“Đúng rồi, anh cũng thắc mắc là vì sao em biết?” Nguyễn Hạo Thần cố ý đi theo sau nãy giờ nhìn cô và lên tiếng, trông anh có vẻ như khá vui.
 
Chương 979


CHƯƠNG 979

Tô Khiết nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, trong lòng càng bực hơn, anh rõ ràng là cố ý mà.

Tô Khiết thấy ông cụ nhìn cô với vẻ mặt tò mò.

“Em không biết xe của tổng giám đốc Nguyễn dừng ở đây, em vốn định dìu ông nội qua đây đứng đợi thôi.” Tô Khiết thoáng liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần, câu giải thích của cô không khớp với hành động vừa rồi của cô cho lắm, nghe có vẻ miễn cưỡng.

“Đợi ở đây? Em cảm thấy ở đây thích hợp để đứng đợi xe sao?” Nguyễn Hạo Thần nhìn xung quanh và cố tình nói thêm.

“Em muốn đợi ở đây, không được sao?” Tô Khiết có chút giận, cô trả lời thẳng mà không nghĩ ngợi gì.

Sau khi buột miệng nói xong, cô mới bắt đầu cảm thấy hối hận về lời nói của mình, nhìn vẻ mặt bất ngờ của ông cụ Tô, cô càng hối hận hơn.

Trước giờ vốn dĩ cô rất bình tĩnh, không hiểu hôm nay sao lại như vậy? Cứ mắc lỗi?

“Được, em muốn đợi ở đâu cũng được.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô cười có chút bí hiểm, trông giống như con hồ ly đang đắc ý.

Ông cụ Tô nhìn đứa cháu, rồi lại nhìn Nguyễn Hạo Thần, ông khẽ chau mày, ông cảm nhận được giữa hai người này có cái gì đó kỳ lạ, nhưng vì thân phận đặc biệt của Nguyễn Hạo Thần, xa quá mức có thể với đến, vì vậy nên ông cụ Tô không nghĩ về phương diện đó, hoặc nói đúng hơn là không dám nghĩ.

Sau khi lên xe, ông cụ Tô nhận được cuộc điện thoại, vẻ mặt ông có vẻ nặng nề.

“Khiết Khiết, có chuyện này ông phải nói cho cháu biết.” Ông cụ Tô suy nghĩ lúc rồi mới lên tiếng nói.

Lúc nói, ông cụ Tô cũng thoáng liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần, vì chuyện của ông nói là chuyện của công ty, dù sao thì Nguyễn Hạo Thần là người ngoài, nên có một số chuyện không tiện nói trước mặt anh.

Nhưng vì ông cụ Tô nghĩ đến tình hình hiện tại của Tô thị, hầu như là ai cũng biết, nên cũng không có gì đáng để che giấu.

Hơn nữa là với thân phận của Nguyễn Hạo Thần thì ông cũng không cần phải che giấu hay lo sợ bí mật bị lộ hay gì gì.

Tô thị bây giờ đối với Nguyễn Hạo Thần mà nói thì cơ bản không là gì.

“Chuyện gì ạ?” Lúc mới lên xe, quản gia với ông cụ Tô ngồi phía sau, nên Tô Khiết không còn sự lựa chọn, đành ngồi phía trước, lúc này khi vừa nghe ông cụ Tô lên tiếng, cô liền xoay đầu xuống nhìn ông.

“Chú hai của cháu nhân lúc ông đang nằm viện đã mua chuộc không ít những cấp cao lâu năm của công ty, muốn giành vị trí tổng giám đốc của cháu, chú hai của cháu muốn vị trí tổng giám đốc…” Lúc này, giọng ông cụ Tô khá nặng nề, lúc nói chuyện, ông vẫn vô thức không quên liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần.

“Ông nội, cháu không sao, tổng giám đốc Nguyễn là người bận rộn, chắc còn chuyện quan trọng nữa, thôi, chúng ta đừng làm phiền tổng giám đốc Nguyễn nữa.” Tô Khiết không ngừng giải thích, đồng thời vừa nói, cô vừa kéo ông cụ Tô như muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Anh không bận, anh rảnh.” Nhưng bất ngờ Nguyễn Hạo Thần đột nhiên lên tiếng, ngay lúc này đây, anh đang đứng trước mặt họ, có vẻ như anh không có ý định tránh đường cho họ đi.

Ông cụ Tô dù sao thì cũng là người có kinh nghiệm dày dặn trên thương trường, vừa thoạt nghe ông đã nghe ra được có gì đó không ổn, người như Nguyễn Hạo Thần không bao giờ vô duyên vô cớ nói mình không bận, nói mình rảnh.

“Cháu mới nghe nói ông Tô mới xuất viện, ở nhà có làm buổi tiệc chúc mừng, vậy cháu cũng xin chúc ông sức khỏe dồi dào.” Nguyễn Hạo Thần nhìn ông cụ Tô, cách nói chuyện của anh cực kỳ tự nhiên.

“À? Đúng rồi, nếu tổng giám đốc Nguyễn không chê thì có thể đến…” Ông cụ Tô lên tiếng nói với giọng khách sáo, trong lòng ông không hề hy vọng Nguyễn Hạo Thần sẽ đồng ý.

Dù sao thì ông và Nguyễn Hạo Thần vốn không có tiếp xúc nhiều, Nguyễn Hạo Thần là người nổi tiếng, tập đoàn Nguyễn thị là tập đoàn xưng bá ở thành phố A, tập đoàn Tô thị của họ không thể nào so sánh được.
 
Chương 980


CHƯƠNG 980

Trước đây không so được thì bây giờ càng không cần nói đến.

Tô Khiết cũng thấy bất ngờ khi ông cụ Tô lên tiếng mời Nguyễn Hạo Thần trong tình huống như vậy, vì vậy nên cô khẽ lắc đầu ra hiệu cho Nguyễn Hạo Thần đừng nhận lời.

Nhưng, Nguyễn Hạo Thần thoáng liếc nhìn cô rồi quay đi, có vẻ như anh cố tình giả vờ không nhiêu thấy cô ra hiệu.

“Dạ vâng, vậy cháu cám ơn ông ạ.” Cái mà Nguyễn Hạo Thần chờ chính là câu nói này của ông, vì vậy nên anh nhận lời rất nhanh.

Ông cụ Tô: “…”

Thật sự thì giây phút này đây, ông cụ Tô có chút giật mình, ông không ngờ mình chỉ thuận miệng hỏi theo phép lịch sự thôi,

không hề có chút thành ý nào trong lời mời của ông, vậy mà Nguyễn Hạo Thần lại đồng ý.

Còn về chuyện bữa tiệc, nói thì nói dễ nghe là tiệc chúc mừng, nhưng thực chất là hông môn yến, nên không thích hợp chongười ngoài tham gia, huống chỉ người có thân phận như Nguyễn Hạo Thần.

Tô Khiết thầm nghiến răng, cô biết Nguyễn Hạo Thần như vậy là cố tình.

Nhưng vì Ông cụ Tô đang ở đây, nên Tô Khiết không thể nói hay làm gì được.

“Thưa ông, tôi đi gọi xe đến.” Quản gia thấy tình huống vậy, bèn định đi gọi xe trước.

Ánh mắt Tô Khiết hơi trâm xuống, buổi sáng lúc cô tính lái xe đi ra ngoài, trong nhà xe không còn một chiếc nào hết, giờ quản gia đến đón ông nội xuất viện mà trong nhà cũng không còn xe.

Tô Trung Dung thật sự rất quá đáng.

Tô Khiết nghĩ đến bữa tiệc tối mà ông nội vừa nhắc đến? Tiệc tối? Tiệc nhà?

Nguyễn Hạo Thần cũng khẽ bàng hoàng, rõ ràng anh không nghĩ đến tình huống này.

“Xe của cháu để bên ngoài, nếu ông Tô không chê thì ngồi xe cháu về.” Cậu ba Nguyễn rất biết nắm lấy cơ hội.

Nghe vậy ông cụ Tô lại sửng sốt lần nữa, người ngoài đều nói Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng, kiêu ngạo, trước khi đến đây ông vẫn tin những điều đó là thật.

Nhưng sau cuộc gặp mặt hôm nay thì ông cảm thấy anh là người rất nhiệt tình, khác hẳn với ông cụ Nguyễn.

“Như vậy không làm ảnh hưởng đến thời gian của tổng giám đốc Nguyễn chứ?” Ông cụ Tô vẫn cảm thấy không yên tâm, dù sao thì trước khi đến đây, hình ảnh của Nguyễn Hạo Thần trong mắt ông là người cao xa, khó mà chạm đến được.

“Không đâu, vừa đúng hôm nay cháu không có việc gì, vốn dĩ thời gian hôm nay của cháu là để… Nguyễn Hạo Thần khẽ cười, dáng vẻ khách sáo dịu dàng trên gương mặt anh khiến cho ông cụ Tô có chút bất ngờ.

“Được rồi, được rồi, đi thôi.” Tô Khiết nghe được lời anh nói thầm giật mình, liền nhanh chóng cắt ngang lời của anh, rồi dìu ông cụ Tô đi ra ngoài. Nguyễn Hạo Thần cũng không nói gì thêm nữa, anh nhìn bóng dáng cô vội vàng rời đi, anh khẽ cười, đồng thời anh cũng phát hiện cô rất quan tâm đến ông cụ Tô.

Cho nên, chỉ cần xử lý tốt cửa ải của ông cụ Tô, đến lúc đó thì không chừng sự việc sẽ thuận lợi hơn.

Xe của Nguyễn Hạo Thần dừng cách cửa không xa, Tô Khiết bèn dìu ông cụ Tô đi thẳng ra xe.

“Ủa? Khiết Khiết, sao cháu biết xe của tổng giám đốc Nguyễn đỗ ở đây?” Ông cụ Tô nhìn Tô Khiết đột nhiên hỏi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom