Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 710


Chương 710

Tuy nhiên, cô ấy tự ti chứ không tự tin, cuôi cùng Lâm Khinh Khinh không bước tiếp nữa.

Vừa nãy ba cô ấy làm loạn, có lẽ cô ấy trong mắt Tạ Mẫn Thận rất tệ.

Lâm Khinh Khinh định quay người rời đi, nhưng tất nhiên Tạ Mẫn Thận sẽ không cho phép.

Nếu cô ấy không chủ động thì anh áy sẽ chủ động.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tạ Mẫn Thận đặt đôi tay khoẻ khoắn lên vai cô ấy rồi mạnh mẽ ôm cô ây vào lòng.

Cằm anh ấy đặt trên đầu Lâm Khinh Khinh, ,giọng nói của anh ây truyền từ đỉnh đầu của Lâm Khinh Khinh xuống: “Nếu ông ta quay lại, hãy gọi cho tôi.”

Lâm Khinh Khinh khẽ “ừm” trong vòng tay của Tạ Mẫn Thận.

Tạ Mẫn Thận nhìn Lâm Khinh Khinh bước vào nhà.

Anh ấy nhìn lên bầu trời.

Dương Nhiễm…

Thời tiết hiện tại ở nước Bắc rất giống với chiến tranh ở Nam Phi.

Khi đó Nam Phi đầy rẫy tiếng pháo, còn bầu trời nước Bắc lại yên tĩnh, thanh bình.

Giờ phút này, anh đột nhiên hiểu ra tại sao em lại luôn ngưỡng mộ anh ở nước Bắc.

Dương Nhiễm, bây giờ em như thế nào rồi?

Có xuyên qua bầu trời ở đó chưa?

Anh đã gặp một cô gái, hình như anh hơi thích cô ấy, nhưng cô ấy đần lắm, luôn sợ hãi anh.

Tại sao cô ấy lại sợ hãi anh?

Em nói sao cô ấy lại sợ anh nhỉ?

Anh làm mọi thứ vì muốn tốt cho cô Ấy.

Dương Nhiễm, hình như anh thích cô ây thật rồi.

Trong khoảng thời gian này, anh đã suy nghĩ thầu đáo rất nhiều điều.

Kiếp này anh có lỗi với em, nếu kiếp sau có thể gặp lại em, anh mong người chết là anh, đừng để anh mắc nợ em.

Nợ mạng người đúng là khó trả.

Anh hy vọng em gặp được một người đàn ông yêu em như sinh mệnh, cưng chiêu em tận xương tủy, bảo vệ em cả đời, sống hạnh phúc.

Tóc của Tạ Mẫn Thận như bị nhổ mắt một sợi, nhẹ nhàng nên anh không để ý.

Tạ Mẫn Thận lái xe rời đi.

Khi sinh ra thằng bé đã có bản lĩnh…

giả khóc!

Vì vậy, Tạ Mẫn Thận vừa đến nhà của Vân Thư, thấy cháu trai nhỏ trên ghế bập bênh, vui mừng bề cậu bé lên: “Ba mẹ con đâu?”

Thằng bé nhoẻn miệng cười thật dễ thương.

“Mẫn Thận đến rồi à.” Tạ Mẫn Hành đi xuống lầu.

Ting!

Thằng bé nghe thấy giọng nói của ba mình.

Vì vậy, thằng bé nhanh chóng lật mặt, mỏ miệng bất đầu khóc.

Khóc.
 
Chương 711


Chương 711

Khóc thật to.

Tạ Mẫn Thận không thể hiểu được tính khí của thằng bé: “Anh trai, lúc nãy Tiểu Tài Thân vẫn còn ngoan làm.”

Tạ Mẫn Hành ngồi ở trên sô pha, tùy ý câm tờ báo lên: “Nó giả vờ đây, lát nữa khóc mệt rôi sẽ cười thôi.”

Tạ Mẫn Thận: … Trẻ sơ sinh như vậy thực sự tốt sao?

Tạ Mẫn Thận: “Anh trai, anh đừng ghen, em tới tìm chị dâu là muôn hỏi xem cảnh đêm ở thành phó A chỗ nào đẹp.”

“Chị dâu em vừa tới gác xép phía tây tìm mẹ, bản bạc chuyện mở nhà hàng với mẹ rồi.”

Lúc này thằng bé cũng không giả bộ nữa, giả bộ quá lâu cũng mệt mỏi, cho nên vây tay, nũng nịu.

Tạ Mẫn Hành: “Em và Khinh Khinh tiên triển thuận lợi không.”

“Anh à, có lúc em rất ngưỡng mộ anh có ông nội giúp đỡ, cưới thăng vợ vào nhà, từ từ vun đắp tình cảm. Anh nói nếu hôm đó ông nội và ông Lâm cũng đính hôn từ bé, gả Khinh Khinh cho em, đề em đỡ phải theo đuổi cô ây, cô ầy còn không hiểu.” Tạ Mẫn Thận ôm thằng bé, đến gần anh trai.

Thằng bé vừa nhìn, thấy ba ở bên cạnh.

Vì vậy, hai bàn tay nhỏ xinh cứ tóm lầy Tạ Mẫn Hành.

Con trai anh thật dễ thương, trái tim Tạ Mẫn Hành mềm đi.

Cánh tay dài ôm thẳng cậu con trai vào lòng.

“Em trở về đắp chăn nằm mơ đi.”

“Hôm nay em gặp Lâm Phổ, ba của Lâm Khinh Khinh, em còn thầy tình trạng Của Tiểu Dực có chút bât thường.” Tạ Mẫn Thận nói những gì đã xảy ra hôm nay.

Theo tình hình của Lâm Dực, có vẻ thằng bé đã niêm phong trái tim mình lại, không đề ai nhìn thây.

Khi cậu bé trở lại bình thường, cậu bé hiểu được tất cả những gì bạn giải thích cho cậu bé, đi lại như một người bình thường, có lúc nói chuyện hơi trẻ con, nhưng quan sát kỹ lại trông như giả vờ.

Đây không phải là cậu bé cố ý giả bộ, dường như là vô thức ngụy trang để bảo vệ bản thân.

Thằng bé ngốc thật, nguyên nhân có lẽ là rào cản tâm lý.

“Em là bác sĩ, chỉ cần bệnh của Tiểu Dực được chữa khỏi, đừng nói kiếp này để Lâm Khinh Khinh gả cho em, dù kiếp sau, kiẾp sau nữa, Lâm Khinh Khinh cũng có thể bán bản thân cho em.”

Tạ Mẫn Hành ôm con trai, dạy nó cách ngồi.

Nhưng thẳng bé lại lười không muốn ngôi dậy.

Vân Thư đã trở lại.

Câu đầu tiên cô nói là: Chồng, Tiểu Tài Thần béo quá, bụng nhiều thịt, không ngôi được.”

Quả nhiên thằng bé lại nghiêng giống như một con lật đật.

“Chị dâu, ở thành phố A có nơi nào ngăm cảnh đêm đẹp nhất?”

Vân Thự cần thận cân nhắc: “Nếu đẹp nhất chính là Tử Kinh Son, niUnift nhà chúng ta mua hết rồi, em chuân bị làm gì?”

Tạ Mẫn Thận tất đau lòng, đột nhiên cảm thấy có tiền mua đất không phải là điều tốt.

Ví dụ, nếu anh ấy muốn xem cảnh đêm, chẳng lẽ anh ây phải nói với Lâm Khinh Khinh: “Đi, tới nhà tôi, dẫn cô đi xem cảnh đêm?”

Nếu thật sự có ngày như thé, hai người cùng nhau ngắm cảnh đêm, người nhà sau lưng sẽ nhìn thấy họ.
 
Chương 712


Chương 712

“Mẫn Thận, anh thấy em đúng là vất vả.

“Chị dâu, sao lại nói như vậy?”

Vân Thư nói: “Sau những nỗ lực của em, người trong toàn thê giới đều biết em với Khinh Khinh ở bên nhau, chỉ có Khinh Khinh không biết, Khinh Khinh không biết, em còn giả bộ lạnh lùng không nói. Em nói em hai người hiện giờ chỉ cân nói một câu, còn không chịu chủ động.”

Tạ Mẫn Thận cũng cảm thấy khó chịu.

“Chị dâu, em và Khinh Khinh thật sự chỉ cân một câu nói sao2”

Vân Thư hỏi: “Có phải em từng hôn Khinh Khinh nhà chúng ta không?”

Người đàn ông như anh ấy › xấu hồ đên mức không biết giấu giêm gì khi chị dâu hỏi chuyện riêng tư như vậy.

Chị dâu như thế thật sự không sao chứ?

““Khinh Khinh có phản kháng không?”

Tạ Mẫn Thận nói thầm: Em khoẻ, nếu cô ấy không phản kháng được có tính là phản kháng không?

“Đúng là hai khúc gỗ.”

Tạ Mẫn Thận đã bị lừa.

Vân Thư kéo cánh tay Tạ Mẫn Hành, tựa đầu vào vai anh: “Chồng, em muốn nghe mấy câu ngôn tình.”

Tạ Mẫn Hành: …

Bạn không bao giờ biết Vân Thư sẽ nói gì tiệp theo.

“Chồng, em chỉ dùng hành động chứng minh răng anh yêu em.”

“Chồng, em có một chuyện tiếc nuối, anh có thê làm thoả mãn được không?” Vân Thư giả bộ đáng yêu nháy mắt với Tạ Mẫn Hành.

Đôi mắt trong sáng giống như thằng bé trong vòng tay cô.

Tạ Mẫn Hành: “Em lại muốn cái gì?”

“Tình yêu vườn trường.”

“Bóp!”

Dù trong lòng anh có con trai ‘ cũng không ngăn anh đánh vào mông Vân Thư.

Muốn tình yêu vườn trường? Nhìn vào đôi mắt của cô, rõ ràng anh không phải là nam chính trong tình yêu vườn trường.

Vân Thư khóc: “Ông xã, em chỉ muốn dọa anh thôi. Chúng ta đều có con rồi, anh có thê đừng đánh vào mông em nữa không, thật quá xâu hồ.”

Tạ Mẫn Hành cười hỏi: “Nếu như anh đông ý, em có chịu không?”

“Chịu, anh đồng ý sao em không chịu?”

Vừa nói, Vân Thư lại bị đánh.

Cô bé này, Tạ Mẫn Hành đã quyết định lúc rảnh sẽ đưa con trai mình đi dạo trong khuôn viên trường Đại học A nhiêu hơn.

Nói với mọi người Vân Thư đã có gia đình, bây giò đã làm mẹ.

Tuy nhiên, anh vẫn chưa có thời gian đi.

Đối thủ xuất hiện.

Lại còn là tình địch khiến anh lo lắng.

Tình địch này có ba điều mà Tạ Mẫn Hành không có.
 
Chương 713


Chương 713

Một: Cùng tuổi. Cậu ta và Vân Thư có thê có nhiều chủ đề chung.

Hai: Tình yêu vườn trường. Cả hai đều là sinh viên của Đại học A, tình yêu vườn trường mà Vân Thư nói đêm đó vẫn còn thấp thoáng bên tai Tạ Mẫn Hành.

Ba: Lãng mạn. Tạ Mẫn Hành chỉ biết chiều, anh không biết lãng mạn, những cô gái nhỏ ngày nay lại thích sự lãng mạn.

Vì vậy, Tạ Mẫn Hành đã lấy điện thoại của Vân Thư nhân lúc cô đi tắm, xem WeChat của Vân Thư, tên của ghi chú là: Bạn học Nguy.

Còn là lời tỏ tình.

Tin nhắn dài như vậy mà Tạ Mẫn Hành cũng đọc xong hết.

Vân Thư kêu lên từ trong phòng tắm: “Chồng ơi, đưa khăn tắm cho em.”

Tạ Mẫn Hành mặc kệ.

Anh đã xóa tin nhắn đó.

“Chồng à?” Người Vân Thư ướt sũng, mặc đô ngủ, xuật hiện trong phòng ngủ: “Vừa rồi sao anh không trả lời em?”

Tạ Mẫn Hành đặt điện thoại của Vân Thư xuống, đi vào phòng tắm trong cơn tức giận.

“Sao vậy?” Vân Thư không biết tại sao, quyêt định đợi anh lấn xong mới hỏi.

Điện thoại lại có thêm tin nhắn.

Bạn học Ngụy: “Vân Thư, cảm on.”

Vân Thư nghĩ: đến chuyện xảy ra hai ngày trước, cô trả lời: “Đừng khách sáo. Chồng tôi chỉ có tiền, yên tâm.”

Ta Mẫn Hành ghen tuông rồi tự hờn dỗi.

Vân Thư đi tới hỏi: “Chồng, anh sao vậy?”

Sau đó, cô bị Tạ Mẫn Hành tra tấn trên giường.

Vân Thư không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ngày hôm sau, khi đến trường, một nam sinh tóc ngắn dáng người gây đi tới, giọng nói hơi nhỏ nhẹ: “Vân Thư, đưa cho cậu.’ Đó là hoa vĩnh cửu.

Sau khi do dự, Vân Thư vẫn nhận nó.

“Cảm ơn bạn học Ngụy.”

Kết quả là Tạ Mẫn Hành lại nhìn tháy.

Anh tức giận hỏi: “Ai tặng em vậy?”

“Bạn học.” Vân Thư nói xong lập tức vọt tới nhà ăn: “Ông xã, tối nay ăn món gì? Bao nhiêu bánh mì?”

“Tối nay ăn chay, không có bánh mì.”

Vận Thư không ổ ôn nữa, cô ôm mặt, bắt đầu khóc rồng: “Chồng ơi, nhà chúng ta phá sản rôi à? Không. cho ăn thịt, cũng không cho người ta ăn bánh mì”

Tạ Mẫn Hành nhìn hoa vĩnh cửu là thấy khó chịu.

Không được, ngày mai anh phải bé con đên trường.

Vân Thư ăn các món chay do Tạ Mẫn Hành làm với cảm giác “chán ăn”, vừa ăn vừa phàn nàn: “Không có thịt, cũng không có bánh mì.”

Ban đêm, Vân Thư lại bị “xoa bóp”.

Sáng sớm, Vân Thư nỗi giận: “Tạ Mẫn Hành, có phải anh định khiến em sinh đứa nữa không?”
 
Chương 714


Chương 714

Tạ Mẫn Hành lập tức hét vào mặt cô ngay sáng sớm: “Sinh thêm đứa nữa, một đứa sao đủ?”

Lúc học, Vân Thư nằm bò trên bàn ngủ.

Hôm nay Lâm Khinh Khinh xin nghỉ phép, tự dưng có sự kiện, cô ấy phải đi.

Nên bạn học Nguy ngồi phía sau cô.

Tạ Mẫn Hành ôm thằng bé đứng ở cửa, nheo mắt.

Bạn học Nguy lên lớp khá nghiêm túc.

Tới giò tan học.

Vân Thư đứng dậy khỏi bàn, vươn vai, chửi rủa: VTg Mẫn Hành. khốn nạn, tối nay ngủ trong phòng làm việc đi.”

“Vân Thư, tôi thấy cậu đi học rất mệt, đây là vở ghỉ chép tôi viết cho cậu, cậu cằm đọc đi.” Bạn học Nguy ở phía sau quan tâm nói.

Tạ Mẫn Hành tức giận, khó trách gần đây không cần anh giảng bài, hoá ra là có người đặc biệt ghi chép.

*“A, a, a, al” Thằng bé đang ở cửa run run tay, còn không ngừng đòi chú ý.

Mắt thằng bé đen láy nhìn mẹ, tại sao mẹ không nhìn nó?

“AI” Thằng bé hét lớn.

Vân Thư nhận quyền tập, nhìn lên.

“Oa, chồng, Tiểu Tài Thần.” Vân Thư bay đên.

Cô khẽ hôn lên mặt Tạ Mẫn Hành, sau đó ôm lây thằng bé trong lòng Tạ Mẫn Hành, hôn thật mạnh.

“A ya, ya Ô…” Thằng bé bị hôn mà mặt trông rất miễn cưỡng.

“Ông xã, sao anh lại ở đây?” Lời nói mêm mại của Vân Thư trực tiếp chọc vào trái tim Tạ Mẫn Hành.

Anh vốn một bụng tức, nhưng Vân Thư lại kiêng chân hôn anh, lửa giận lập tức biến mắt.

Tiểu Thư vẫn rất yêu anh, còn chạy ra khỏi lớp để hôn anh.

“Đến đón em tan học, còn máy tiết nữa?”

“Rất nhiều, chồng ạ.” Vân Thư nũng nịu nhíu mày.

Hai vợ chồng chưa kịp ở bên nhau thì chuông vào lớp đã vang lên.

Giáo sư chậm rãi đi tới cửa, nhìn thấy Vân Thư, Tạ Mẫn Hành và con trai của họ.

“Yo, đúng là một cậu bé mập mạp.”

Vân Thư chột dạ, cô biết cô cho thăng bé ăn hơi béo.

Nhưng dễ thương.

Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Chào giáo sư.”

Anh luôn dành sự kính trọng lớn cho các học giả, bất kế họ là ai.

Giáo sư dạy kinh tế, chú ý đến tài chính, kinh tê, vì vậy khi pha thấy Tạ Mẫn Hành, giáo sư giỗng như một người hâm mộ, không hê bận tâm Tạ Mẫn Hành nhỏ hơn ồng ấy hơn hai mươi tuôi. Giáo sư nói: “Giám đốc Tạ, kinh tế từ lâu, hôm nào cậu rảnh rỗi tới đón Vân Thư, tôi có chút vấn đề liên quan muốn hỏi cậu.”

Vân Thư ngạc nhiên, sao giáo sư này không hề nễ mặt người làm hiệu trưởng như cô.

Ông ấy lại ngưỡng mộ chồng mình là sao?

Tạ Mẫn Hành: “Giáo sư, không dám nhận, nhiều nhất chỉ thảo luận thôi.

Nếu chiều nay thầy không có tiết, chiều nay khi tôi đên đón Tiểu Thư về nhà chúng ta có thể giao lưu.”
 
Chương 715


Chương 715

“Không có tiết, không có tiết, tiết học này xong chưa.” Giáo sư trông rất kích động.

“A, a, a…” Thằng bé thấy nó đã được chú ý.

Tạ Mẫn Hành vuốt v e mái tóc mềm mại của Vân Thư, bề thằng bé từ.

trong lòng Vân Thư nói: “Vậy anh về công ty trước.”

Vân Thư gật đầu.

Giáo sư hẹn được Tạ Mẫn Hành, phận khích đên mức nước bọt bay khắp lớp.

Thành công của Tạ Mẫn Hành, người trong lớp ai cũng biết, nhưng giáo sư vân nói nửa tiêng.

Có bạn học giơ tay nói: “Thưa giáo Sư, trong lớp chúng em còn có vợ thần tượng của thầy, thầy không biết a?

Giáo sư nghĩ: “Đúng đúng.”

Vì vậy, sau khi tan học mọi người rời đi, giáo sư đã kéo Vân Thư lại: “Vân Thư à, gặp chông em, thây nên làm gì đây?”

“Đù?” Không phải chỉ là đi gặp Tạ Mân Hành sao, sao giỗng như là xem mắt vậy?

Buổi chiều, Vân Thư tan học, cô nói: “Đánh chết mình cũng không thi đại học nữa.”

Có cón trai ở nhà, cô không có hứng thú học hành gì cả.

Từng có lần ông Vận muốn Vân Thư học xong đại học rồi ra nước ngoài du học, hoàn thành chương trình thạc sĩ và tiên sĩ rôi quay lại kế thừa công ty.

Bây giờ Vân Thư trực tiếp bỏ cuộc.

Tạ Mẫn Hành đến từ sớm, anh giao con trai mình cho Vân Thư, rồi đi nói chuyện với người hâm mộ là giáo sư.

Không có Lâm Khinh Khinh, Vân Thư bê đứa trẻ gôi ở hành lang trong khuôn viên trường, buôn chán chỉ có thê nói chuyện với cậu bé.

Cô nói một câu, thằng bé đã mỉm Cười.

Vân Thư: “Tiểu Tài Thần, mẹ đặt cho con cái tên này là vì kỳ vọng vào con, tương lai con nhật định phải kiêm thật nhiêu tiên đề cho mẹ con phụng phí.”

Thằng nhỏ khúc khích cười.

“Vân Thư, sao còn chưa đi?” Bạn học Ngụy xuất hiện.

Vân Thư ngồi sang một bên trên băng ghê: “Ngôi đi.”

“Đây là con trai cậu sao, mũm mĩm đáng yêu như vậy.” Bạn học Ngụy chỉ chạm nhẹ vào tay của thăng bẻ.

Vân Thư: “Giáo sư đã nói đây là một cậu bé mập mạp.”

“Ha ha, giáo sư cũng thích cậu bé mà.”

Cuộc họp của Tạ Mẫn Hành với giáo sư đã kết thúc, anh ra ngoài tìm vợ con, nhưng lại bắt gặp Vân Thư đang ngôi cùng người đàn ông đó.

“Tiểu Thư.” Tạ Mẫn Hành gọi một tiếng từ xa.

Vận Thư ngửa đâu, mỉm cười nhìn Tạ Mân Hành, nói: “Bạn học Ngụy, cậu cứ làm việc của cậu đi, chồng tôi tới rôi, bọn tôi chuân bị vê nhà.”

“Ừm.”

Khi Tạ Mẫn Hành chuẩn bị đến, bạn học Ngụy đã đứng dậy rời đi.

Anh híp mắt: “Cậu ta là ai?”
 
Chương 716


Chương 716

“Bạn học đó chồng.”

“Là người tặng em hoa vĩnh cửu?”

Vân Thư không biết giắm vương đang ghen, xoa thăng bé, nói: “Đúng rồi!”

“Chồng, em không bế được nữa, tay em tê quá!” Vân Thư làm nũng.

Tạ Mẫn Hành ghen tuông cũng không quên thương vợ. Anh bề thằng bé: “Vê nhà.”

Tạ Mẫn Hành rất hay ghen, vì ghen mà Vân Thư suýt bị sét đánh chết.

Trong tòa nhà nhỏ kiêu phương Tây của anh, hoa hồng trải dài trước cửa đên phòng ngủ của họ.

Mọi nơi đều có.

Vân Thư không thể tin được: “Chồng, anh đâu tư cửa hàng hoa à?”

Tạ Mẫn Hành cảm thấy cô gái nhỏ này quá khó hiệu.

Tặng hoa hồng có ý nghĩa gì cô không biêt sao?

“Chồng, không lẽ anh tặng em?” Vân Thư rút bừa một đóa hoa hông, đưa lên mũi ngửi: “Chồng, không phải ngày lê, cũng không phải sinh nhật, sao anh lại tặng cho em hoa hồng?”

Tạ Mẫn Hành: “Anh tặng cho con trai.”

Vân Thư nhìn anh làm mình làm mẩy, cô chủ động nhào tới: “Chồng, có phải em bảo anh nói mây câu ngôn tình, anh kiên quyêt dùng hành động bày tỏ, đây chính là thứ mà anh muôn bày tỏ?”

“Cách bày tỏ này, em rất thích, chỉ là tôn tiên, nhiều hoa hông như vậy xử lý như thê nào?” Vân Thư khổ não nói.

Tạ Mẫn Hành: “Để đấy.”

Cứ đề đây sẽ héo mất, Vân Thư không nỡ, đây là lân đâu tiên cô nhận được hoa hông, lại là món quà từ người chông thân yêu nhất của cô.

“Chồng, em yêu anh rất nhiều, thơm nào.”

Đến tối, Vân Thư rút máy ảnh ra chụp những bông hông rôi đăng lên vòng bạn bè khoe cơmchó.

Sau khi kết thúc, cô lẫy sợi dây gai từ trong ngăn kéo ra buộc những bộng hông từ gôc vào những bó nhỏ rồi treo ngược chúng trên ban công trên tâng cao nhất của căn nhà.

Có rất nhiều hoa hồng, gần như che kín toàn bộ ban công, Vân Thư bận rộn đên hơn mười giờ mới nói: “Chồng à, em muốn làm thành hoa khô cất giữ, rồi cất chúng đi, đợi Tiểu Tài Thần lớn, em sẽ nói cho thẳng bé đây là câu tỏ tình mà anh tặng cho em, đề thăng bé học theo.”

Trong lòng Tạ Mẫn Hành chỉ toàn ghen tuông.

Anh sẽ không chủ động hỏi Vân Thư người đó là ai, anh tin Vân Thư.

Tuy nhiên, vẫn cần phải loại bỏ tình địch.

Vì vậy, Tạ Mẫn Hành lại xuất hiện trong khuôn viên trường Đại học A.

Buổi trưa, Lâm Khinh Khinh và Vân Thư cùng nhau đi mua sắm, nhưng lại gặp Tạ Mẫn Hành ôm đứa con trai béo ú đến.

Vân Thư: “Gần đây chồng tớ xuất hiện hơi thường xuyên.”

Lâm Khinh Khinh: “Đó không phải là bởi vì yêu cậu, tặng hoa hồng đầy nhà.”

“Chuyện này cũng đúng, chồng yêu mình quá thì phải làm sao?” Lâm Khinh Khinh muốn cắt đứt tình bạn.

Tạ Mân Hành ngôi xuông, Vân Thư đi lây cơm cho anh, Lâm Khinh Khinh và Tạ Mân Hành không nói chuyện, họ đêu im lặng.

Tạ Mẫn Hành đột nhiên hỏi: “Bạn học Ngụy là aï?”
 
Chương 717-718


Chương 717

“Hả?” Lâm Khinh Khinh nghĩ tới bàn phía sau của bọn họ: “Bàn phía sau của chúng tôi.”

Lâm Khinh Khinh vẫn đang tự hỏi sao Tạ Mẫn Hành biết bạn học Ngụy.

Cô ấy nghe Tạ Mẫn Hành hỏi: “Cậu ta đang theo đuồi Tiểu Thư2”

Lâm Khinh Khinh hóa đá.

Chuyện, chuyện gì đang xảy ra thế này?

Tạ Mẫn Hành lại hỏi: “Có phải cậu ta đang theo đuổi Tiểu Thư không? Tôi đã xem tin nhăn tỏ tình mà cậu ta gửi cho Tiêu Thư rồi.”

Lâm Khinh Khinh lắc đầu.

“Chông, anh và Khinh Khinh đang nói cái gì thế?” Vân Thư mua đồ ăn cho Tạ Mân Hành, thây hai người họ nói chuyện, tùy ý hỏi.

Lâm Khinh Khinh nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tạ Mẫn Hành, cô ấy nói: “Không có gì.”

Lâm Khinh Khinh nghi ngờ, Tạ Mẫn Hành đang ghen sao?

Sao anh lại ghen với bạn học Ngụy?

Hơn nữa, Vân Thư đã kết hôn, có cả con, ai dám theo đuôi?

Hơn nữa, chồng cô còn là Tạ Mẫn Hành, ai có gan và tự tin theo đuồi cô?

Trở lại phòng học, nhìn thầy bạn học Ngụy, Lâm Khinh Khinh chợt hiểu ra.

Do nhằm lẫn giới tính…

Bạn học Ngụy là nữ.

Để không làm tăng thêm hiểu lầm giữa chị em tốt và Tạ Mẫn Hành, Lâm Khinh Khinh nhắc nhở: “Vân Thư, chông cậu đang ghen đây.”

Vân Thư trợn trắng mắt: ‘Mở mắt dám nói nhảm.”

“Anh ấy hiểu lầm bạn học Nguy là con trai, còn tưởng bạn học Ngụy theo đuôi cậu, trưa hôm nay còn hỏi mình.”

Vân Thư không tin.

Lâm Khinh Khinh tiếp tục: “Chồng cậu nói, thây bạn học Ngụy gửi tin nhắn tỏ tình cho cậu.”

“Không thể nào. Điện thoại của tớ không có tin nhắn tỏ tình nào cả.”

Lâm Khinh Khinh nhướng mày ra hiệu bạn học Ngụy.

Vân Thư hiệu ra, đi tới: ‘Bạn học Ngụy, có thê cho tớ so sánh cuộc trò chuyện của chúng ta trên điện thoại được không?”

Bạn học Ngụy tò mò, so sánh cuộc trò chuyện?

Nhưng cô ấy vẫn đưa điện thoại: “Xem đi.”

Quả nhiên, đoạn cảm ơn dài như vậy đã biên mật.

“Xem, chồng cậu đang ghen đáy.”

Vân Thư: “… Anh ấy cái gì cũng ghen.”

Khuôn mặt của Vân Thư đỏ bừng.

Sau giờ học, thay vì vui vẻ chạy về nhà cho con bú, cô lại chạy tới tập đoàn Tạ thị.

Phòng tông giám đốc, Tạ Mẫn Hành đang răn dạy thuộc hạ làm việc không tỉ mÍ thì cô bé nào đó không chào hỏi đã xông vào: “Ông xã! Hả, anh đang mở đại hội phê bình à?”

Tạ Mẫn Hành nói với thuộc hạ: “Các người ra ngoài trước đi.”

Chương 718

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 719


Chương 719

“Đừng tưởng anh không biết trong bụng em suy nghĩ điêu xâu gì, em không thích hợp đề tóc ngắn.”

Vân Thư cũng thầm nghĩ, ngoài miệng chỉ nói vậy, nêu thật sự bảo cô cất tóc, cô tuyệt đôi sẽ không đồng ý.

Hiêu lầm được giải bỏ, Tạ Mẫn Hành cũng cảm thây mình ngốc.

“Ong xã, anh phải tin là em yêu anh nhật, tình yêu học đường không quan trọng băng sự yêu thương của chồng em.” Vân Thư ngọt ngào, tiễn lên, kiệng mũi chân hôn lên yết hầu Tạ Mân Hành.

“Chồng, người ta chỉ yêu anh thôi.”

Giọng nói của Tạ Mẫn Hành khàn khàn hỏi: “Em có biết hôn yết hầu của anh, kê tiêp em sẽ phải đôi mặt với cái gì không?”

Vân Thư nhìn thấy ánh mắt khó chịu đựng được của anh, muôn chạy ngay đi, kêt quả bị kéo đên phòng nghỉ.

Hôm nay Tạ Mẫn Thận liên tục lầy điện thoại di động ra xem.

Hàn Khải Tử cảm thấy mình cần phải hỏi thăm đôi chút.

“Thị trưởng Tạ, anh xem cái gì vậy?”

Tạ Mẫn Thận: “Cậu có biết nơi nào bán hoa hông không?” Bởi vì anh ấy thây Lâm Khinh Khinh bình luận hai chữ “Ngưỡng mộ” dưới bài đăng của chị dâu.

Lâm Khinh Khinh ngưỡng mộ?

Không được, cô ấy cũng phải có hoa tươi.

Hàn Khải Tử cảm thấy kẻ độc thân như mình làm việc dưới trướng của thị trưởng Tạ sớm muộn gì cũng thành tình thánh.

Buổi chiều tan làm, Hàn Khải Tử đưa Tạ Mẫn Thận đến trước cửa một cửa hàng hoa tươi.

“Thị trưởng Tạ, người trong văn.

phòng chúng ta theo đuôi bạn gái đều mua ở chỗ này, hơn nữa đêu đã theo đuôi được.”

Tạ Mẫn Thận vừa nghe, ngụ ý này rất hay.

Tắt cả đều theo đuổi được.

Anh ấy hỏi: “Họ đã mua những bông hoa nào?”

Hàn Khải Tử suy nghĩ một lúc rồi nói: “Loại nào cũng có.”

Vì vậy, Tạ Mẫn Thận tiến vào cửa hàng hoa: “Mỗi loại cho tôi một ít, rồi gói lại với nhau.”

Nêu như không phải mỗi ngày đều ở bên cạnh thị trưởng Tạ, chắc chắn anh ây chính là thị trưởng Tạ, Hàn Khải Tủ nhất định sẽ hoài nghi rốt cuộc có phải là Tạ Mẫn Thận hay không.

Anh ây quả thật nghiêm túc, ít nói, trong công việc anh ây cơ trí, mắt nhìn độc đáo, kỷ luật nghiêm minh, là một quan tốt làm việc vì dân, nhưng…

theo đuổi bạn gái thì hình như chỉ số thông minh của thị trưởng Tạ có chút không đủ.

Bà chủ xác nhận hỏi: “Chắc chắn muôn bó lại với nhau chứ?”

Tạ Mẫn Thận gật đầu: “Nhiều hoa hỗng chút.”

Bà chủ cũng không dám hỏi nữa.

Anh chàng đẹp trai này đang làm gì vậy?

Sau khi đóng gói xong, bà chủ đưa cho Tạ Mẫn Thận một bó hoa lón.

Tạ Mẫn Thận đưa thẻ ngân hàng của mình ra thanh toán.
 
Chương 720


Chương 720

Trước cửa ảnh thị Giang Tả.

Bạn của Lâm Khinh Khinh nhìn tháy chiệc Cayenne quen thuộc thì gọi Lâm Khinh Khinh.

“Sao anh không nói cho tôi một tiếng đã đên vậy?” Lâm Khinh Khinh tiến lên hỏi Tạ Mẫn Thận.

“Hàn Khải Tử đâu? Hôm nay anh ấy không lái xe giúp anh sao?”

Tạ Mẫn Thận mở ghê lái phụ, lây ra bó hoa hoàn toàn có thể che khuất Lâm Khinh Khinh nhét vào trong ngực Lâm Khinh Khinh: “Tặng cô.”

Lâm Khinh Khinh kinh ngạc, lại làm sao vậy?

“Cô không cân ngưỡng mộ chị dâu tôi đâu, chị ây có thì tôi cũng sẽ đề cho cô có. Không phải chỉ là hoa thôi sao, chị ây chỉ có một loại hoa, cô xem cô có hết tật cả.”

Lâm Khinh Khinh: …

Cô ấy nên nói gì đây?

“Lên xe, tôi đưa cô về nhà.”

Lâm Khinh Khinh bị Tạ Mẫn Thận đẩy lên xe, thắt dây an toàn, hoa hoàn toàn chăn được người của Lâm Khinh Khinh.

An Kỳ nhiều chuyện lập tức báo cáo tin tức cho Vân Thư: “Tiểu Thư, cô đoán xem vừa nãy tôi đã nhìn thầy gì?”

“An Kỳ lại có tin tức gì sao?”

“Người chị em Khinh Khinh của cô được chú út của cô tặng một bó hoa lớn, bây giờ hai người họ đã đi rồi. Lẽ nào bọn họ không sợ chó săn trước công công ty sao?”

Vân Thư cũng tò mò.

Hiện tại nói thê nào Lâm Khinh Khinh cũng có hơn triệu †ans, cô ây được người ta theo đuôi, ngày nào cũng đên trước cửa đón, sao lại không lên hot search được?

“Chồng, anh biết tại sao không?” Vân Thư chất vân người chỗng bách khoa toàn thư của mình.

“Dữ liệu Kim Đoan.” Tạ Mẫn Hành nói.

Vân Thư không hiểu là có ý gì.

Dữ liệu Kim Đoan là kho dữ liệu lớn giám sát không chê mỗi một nước, trên thê giới, nó không chế tin tức, bắt buộc phải có người đồng ý, nếu không sẽ không phát ra ngoài được, nó giỗng như một mạng lưới ảo, cũng giông như vật theo dõi tung tích, nếu như nói anh đặt bom hẹn giờ cũng không quá đáng, tóm tại dữ liệu Kim Đoan này là bí mật của năm anh em bọn họ, cũng là át chủ bài.

Hiện tại chỉ có thể nói, Tạ Mẫn Thận đã nhập tên của Lâm Khinh Khinh vào rôi.

Não của Vân Thư không chứa được nhiêu như vậy: “Chôỗng, dù sao thì cũng là một kho dữ liệu rât lợi hại, em cũng không nghe hiều, anh đừng giải thích nữa, ah đi giải thích cho con trai anh đi.”

Tạ Mẫn Hành buồn cười, cô mà nghe hiệu mới là lạ đó.

Tạ Mẫn Thận ăn bữa tối ở nhà Lâm Khinh Khinh, anh ây trừng mắt nhìn Lâm Khinh Khinh.

“Anh ăn xong rồi còn chưa chịu đi sao?”

“Tại sao cô không chụp ảnh đăng lên?”

Lâm Khinh Khinh: “Tôi muốn khiêm tôn.”

Tạ Mẫn Thận không vui, anh láy điện thoại di động ra: “Cô không đăng thì tôi đăng.”

“Hả, đừng.” Lâm Khinh Khinh ngăn: cản ý nghĩ đăng hình lên của Tạ Mẫn Thận.

“Tạ Mẫn Thận, anh có biết ngôn ngữ của hoa không?”

Tạ Mẫn Thận: “Hoa thì là hoa, sao còn có ngôn ngữ của hoa?”
 
Chương 721


Chương 721

“Tạ Mân Thận, môi một loại hoa đều có hàm nghĩa ân giâu của nó, hoa hông là anh yêu em dành tặng người yêu, cúc nhỏ là thâm mên chia tay tặng bạn bè, hoa bách hợp là trăm năm hảo hợp tặng người mói, hoa dành dành là hoài niệm tặng bạn bè, hoa cúc trăng là đau thương, là dâng người qua đời.”

Lâm Khinh Khinh giới thiệu từng loại hoa, hy vọng Tạ Mẫn Thận có thê nghe hiều.

Ai ngờ anh ấy hỏi: “Ngôn ngữ của hoa hồng là gì?”

“Em yêu anh.”

Lâm Khinh Khinh nói xong, mới ý thức được mình bị Tạ Mẫn Thận lừa gạt.

Tạ Mẫn Thận cười cực kỳ vui vẻ, anh ây gật đầu nặng nề đáp lại câu tỏ tình đó: “ˆƯm.”

Lâm Khinh Khinh nóng lòng giải thích: “Tôi không có ý này, ý tôi là anh tặng quá nhiêu loại hoa, cái gì cũng có, không thích hợp đề đăng lên.”

Tạ Mẫn Thận nhận được lời tỏ tình, không đăng thì không đăng, anh vui.

Về đến nhà, bà Tạ nhìn lão nhị vui vẻ thì giận dữ: “Theo đuôi được Khinh Khinh rôi à?”

Tạ Mẫn Thận cười lắc đầu: “Vẫn chưa.” : Bà Tạ lập tức mật mát, gần đây mình quan tâm chuyện của cửa hàng nhỏ, lại xem nhẹ chung thân đại sự của con trai.

“Sao con lại không có tiền đồ như vậy.

Dù sao trong lòng Tạ Mẫn Thận cũng vui vẻ, các người thích nói như thế nào thì cứ nói.

Chỉ là việc tặng hoa đúng là phải thỉnh giáo mẹ ruột mình: “Mẹ, trong lêu hoa của mẹ có hoa hồng không?”

“Con đừng hòng có chủ ý đến hoa của mẹ.”

Tạ Mẫn Thận: “Đây chẳng phải là tặng người ta sao, nhỗ giúp con mấy cành, cùng lắm thì con trả tiền cho mẹ.”

Có chuyện có chuyện.

Bà Tạ hỏi lão nhị: “Con nói cho mẹ nghe, có phải tặng cho Khinh Khinh hay không?”

“Nếu là phải thì mẹ nhỗ không?”

Hoa hồng là dùng để nhổ sao?

Bà Tạ thật sự muốn đắm chết con trai.

“Nếu là phải thì mẹ sẽ cắt cho con mây cành, gói lại giúp con.”

“Là Lâm Khinh Khinh, mẹ, ngày mai con cân.” Tạ Mân Thận nói với mẹ.

Bà Tạ vui mừng nói: “Con trai mẹ thông suốt rôi.”

Sáng sóm, Tạ Mẫn Thận nhận được hoa hông do bà Tạ tự tay đóng gói nói: “Đừng nhìn trọng lượng không đủ, Khinh Khinh tuyệt đối sẽ thích.

Đứa nhỏ này tỉnh tê, mẹ nhìn căn nhà con bé thiết kê và phong cách trang trí thì biệt ngay.”

Tạ Mẫn Thận vẫn cảm tháy ít: “Mẹ, mẹ không nhét thêm chút nữa sao?”

“Con tin mẹ đi, Khinh Khinh thật sự sẽ thích. Tình hình lân trước của con và chị dâu con không giỗng nhau, anh trai con mạnh tay tặng hoa là vì anh trai con ghen. Còn con đang theo đuôi bạn gái, hương vị không được thâp.”

Tạ Mẫn Thận bán tín bán nghỉ lái xe đên nhà Lâm Khinh Khinh.

Kết quả ông nội Lâm nói: “Khinh Khinh vừa ngôi xe Tiểu Thư đi học rôi.”

Vì thế, Tạ Mẫn Thận lại không ngừng chạy đến đại học A.
 
Chương 722


Chương 722

Còn mười phút là lên lớp.

Cuối cùng Tạ Mẫn Thận cũng tìm được phòng học của Lâm Khinh Khinh, bên cạnh cô ây còn có Vân Thư.

“Lâm Khinh Khinh.”

Vân Thư đang uống nước, nghe được giọng nói của chú út nhà mình, cô quay đầu “phụt” một tiếng, phun hêt nước ra ngoài.

Tạ Mẫn Thận theo đuồi bạn gái đến tận lớp học.

Chỉ thấy anh ấy cầm hoa hồng đứng ở cửa hét lên: “Lâm Khinh Khinh.”

Đương sự cũng nhìn thấy.

Lin Khinh Khinh muốn chui vào ngăn kéo che đi sự tôn tại của mình.

Tạ Mẫn Thận không biết xấu hồ đi vào phòng học, đứng bên cạnh Vân Thư: “Chị dâu, nhường đường đi.”

Bạn học cả lóp chắn động: Chị, chị dâu?

Vân Thư đứng dậy, đi ra phía sau lóp học câm cây lau nhà lau sạch sẽ nước vừa rồi mình phun ra, tránh cho các bạn học khác giẫm lên.

Tạ Mẫn Thận bước đến bên ¡ cạnh Lâm Khinh Khinh, ngồi ở chỗ ngồi của Vân Thư, thân thể anh ây cao ngắt, vừa ngồi xuống đã có thể cảm, giác được khí chât quân nhân, anh ấy nhét hoa vào trong tay Lâm Khinh Khinh: “Tặng cô, cô tan học hãy đợi tôi đến đón cô.”

Vân Thư cảm thấy chú út của mình quá mãnh liệt rôi.

“Mẫn Thận, có thể cho chị ké xe luôn không?” Vấn Thư có ý trêu chọc Tạ Mân Thận.

Tạ Mẫn Thận trực tiếp từ chói: “Chị dâu, chị không muôn lái xe thì bảo anh trai em tan làm qua đón.”

“Tạ Mẫn Thận! Em có muốn chị thêm gạch trên con đường theo đuôi Khinh Khinh của em không?”

Tạ Mẫn Thận? Tạ Mẫn Hành!

Trong lòng bạn học cùng lóp: Đây là một gia đình!

Tạ Mẫn Thận không để ý đến chị dâu uy hiệp người khác.

Nếu ánh ấy dám dẫn theo chị dâu, có lẽ sẽ bị anh trai lột lớp da mắt.

Tạ Mẫn Thận rời đi, anh ấy tuyên bố quyền chiếm hữu xong thì đi rôi.

Hiện tại đồng nghiệp của Lâm Khinh Khinh biết thị trưởng Tạ đang theo đuổi cô ấy.

Bạn học của Lâm Khinh Khinh biết cậu hai nhà họ Tạ đang theo đuôi cô ây.

Hiện tại Lâm Khinh Khinh giống như Vân Thư, cho dù xinh đẹp động lòng người cũng không có cậu trai nào dám tiệp cận.

Huống hồ người xem tin tức hẳn là sẽ quen thuộc với khuôn mặt của Tạ Mân Thận.

Lúc bọn họ vẫn đang náo nhiệt chuyện theo đuôi bạn gái.

Thì Lâm Phổ đã bị ép đến không còn đường đi.

“Thiến Thiến đâu? Không phải con bé cũng là ngôi sao sao, tổng giám đốc Vương cũng thích.” Lâm Phố là người tàn nhấn, chỉ cần có thể khiến bản thân vinh hoa phú quý thì vợ con gì đều có thê ném ra ngoài.

Lưu Thị nghe được con gái mình sắp gặp rạn, cô ta quyết không cho phép.

“Em vẫn chựa liên lạc được với Thiền Thiền, chỉ bằng chúng ta thử liên lạc Khinh Khinh đi, đứa nhỏ này mềm lòng, để con bé biết hoàn cảnh trước mắt của công ty nhất định sẽ giúp anh.”

Gần đây Lâm Phổ nhận được cảnh cáo từ Tạ Mẫn Thận quá nhiều nên ông ta không có lá gan quây rây Lâm Khinh Khinh.
 
Chương 723


Chương 723

Lưu Thị: “Để em đi nói.”

Lâm Phổ: “Em định nói gì? Khuyên con bé bảo Tạ Mẫn Thận mở cho chúng ta một con đường sao?”

“Em có cách đề cứu gia đình chúng ta. Chồng, anh đợi tin tức của em đi.”

Cô ta lập tức lên lầu.

Cuối tuần là lúc được nghĩ ngơi, Vân Thư ôm lấy đứa trẻ.

Cô nhận được điện thoại của Lâm Khinh Khinh.

“Tiểu Thư, nếu như một tiến sau tớ không liên lạc với cậu, cậu nhất định phải đến khách sạn Thụy Chỉ cứu tớ.”

Vân Thư: “Khinh Khinh, có chuyện gì vậy?”

“Lưu Thị nói biết nguyên nhân cái chết của mẹ tớ, bảo ớ đi tìm cô ta.

Cô ta sẽ nói với tớ nguyên nhân cái chết thật sự của mẹ tớ, nhưng tớ bắt buộc phải giúp công ty và bọn họ bước ra khỏi khó khăn.” Lâm Khinh Khinh nghĩ bên trong ắt có gì đó, cô ây không biết bản thân sắp phải đói mặt với điều gì, cô ấy bắt buộc phải tự bảo vệ bản thân.

“Tại sao lại hẹn cậu đến khách sạn, bây giờ cậu đang ở đâu? Mẫn Thận đâu?”

Lâm Khinh Khinh: “Tớ không biết, j Thư, trên người tớ có mang theo ghi âm, tớ luôn lo lắng là mẹ tớ bị Hà chết, tớ bắt buộc phải đi chứng thực, Tiểu Thư, tớ không thể bỏ qua CƠ hội này được.”

Vân Thư hiểu cách nghĩ hiện tại của Lâm Khinh Khinh, cái Íchết của dì Lâm đã ám ảnh Lâm Khinh Khinh sáu năm, cô ấy luôn nghi ngờ lại không dám nói ra.

“Để tớ nói cho Mẫn Thận, bảo em ấy đi cùng cậu.”

Lâm Khinh Khinh không muốn: “Tiểu Thư, không được nói cho anh ấy, lần ‘ này tớ biết liều lĩnh mới có thể tìm, được chứng cứ cô ta hại mẹ tớ, nếu như Mẫn Thận biết, anh ấy nhất định sẽ cản tớ lại, không để tớ mạo hiểm.”

Vân Thư hỏi: “Hiện tại cậu đang ở đâu?”

Lâm Khinh Khinh: “Dưới lầu khách sạn Thụy Chỉ.”

Cúp điện thoại, Lâm Khinh Khinh mở vị trí chia sẻ vị trí thời gian thực của cô ây với Vân Thư.

Vân Thư vừa hiểu ý đồ của Lâm Khinh Khinh, vừa lo lắng.

Đứa trẻ bên cạnh đang ngậm ngón chân, cô cũng mặc kệ.

“Quá lo lắng rồi.”

Lâm Khinh Khinh đến đại sảnh của khách sạn Thụy Chi.

Lưu Thị đã ở đây.

“Khinh Khinh, đi thôi.” Lưu Thị thoạt nhìn giỗng như một cái lưỡi độc nhẹ nhàng, cô ta cười lại khiến người ta nổi da gà.

“Mẹ tôi chết như thế nào?”

Lưu Thị: “Lên lầu rồi nói.”

Lâm Khinh Khinh: “Mẹ tôi chết như thế nào?”

Lưu Thị: “Cô lên lầu tôi tự nhiên sẽ nói cho cô.”

Lâm Khinh Khinh đi theo phía sau Lựu Thị, cô ấy tiền vào thang máy đến tầng bảy, vào một phòng riêng.

Tổng giám đốc Vương tay trái đã bị phê có mặt ở đây.

Hơn nữa còn có hai người đàn ông mặc áo đen.

Lưu Thị nói với tổng giám đốc Vương: “Tôi đã dẫn người đến cho ông.”
 
Chương 724


Chương 724

Từ sau khi tổng giám đốc Vương bị Tạ Mẫn Thận làm gãy tay trái, ông ta đã thề nhát định phải trả thù.

Kết quả là cơ hội đã đến.

Lâm Khinh Khinh biết hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Cô ấy không sợ hãi, bởi vì cô ấy có dao.

“Nói đi.”

Nụ cười trên khóe môi Lưu Thị biến mắt, cô ta thò tay vào túi Lâm Khinh Khinh lấy đi điện thoại và bút ghi âm của cô ây ra.

Lâm Khinh Khinh khiếp sợ: “Cô.”

“Khinh Khinh, chơi những thứ này, cô còn non lắm.” Lưu Thị , ngâm những thứ này trong nước, cô ta kề sát vào bên tai Lâm Khinh Khinh nói: Không phải cô luôn nghỉ ngờ cái chết của mẹ cô sao, đề tội nói cho cô biết, bà ta là bệnh mà chết.”

Càng như vậy, Lâm Khinh Khinh càng không tin.

“Nói bậy, mẹ tôi bị cô hại chết.”

“Chứng cứ đâu?” Lưu Thị đưa tay ra hỏi.

Lâm Khinh Khinh nhìn thấy tín hiệu điện thoại biến mát, điện thoại tắt máy.

Cảm giác bắt an của cô ấy lan tràn ra từ đáy lòng.

Gọi điện thoại cho Tạ Mẫn Thận.

“Mẫn Thận, mau đi cứu Khinh Khinh.”

Trên đường đi, Tạ Mẫn Thận lái xe, Vân Thư nói hết tình hình một lần ở trong điện thoại.

“Mẫn Thận, em nhất định phải hỏa tốc, cái chết của dì Lâm là tâm bệnh của Khinh Khinh mấy. năm qua, bản thân cậu ấy không giải bỏ thì cậu ây vĩnh viễn không nghĩ đến chuyện hôn nhân.

Khinh Khinh mạo hiểm, trong lòng của cậu ấy đã rất yêu ớt, em phải để cho cô ây dựa vào, an ủi cậu ấy, phải ủng hộ cậu ây, sau đó chúng ta sẽ giảng đạo lý cho cậu ây.

Vân Thư chỉ sợ Tạ Mẫn Thận đi lên rồng với Lâm Khinh Khinh nên cô dặn dò hết lần này đến lần khác.

Tạ Mẫn Thận cúp điện thoại.

Đạp chân ga đến cùng, trực tiếp chạy tới khách sạn Thụy Chỉ.

Giờ phút này, Lâm Khinh Khinh đã bị hai người mặc đồ đen giam cầm.

Khuôn mặt của tổng giám đốc Vương dầu mỡ, híp mắt, nhìn Lâm Khinh Khinh rất có khẩu VỊ.

Lưu Thị: “Tổng giám đốc Vương, ký hợp đồng trước đi.”

Tổng giám. đốc Vương nói: “Người vận chưa ăn vào miệng, cô vội cái gia.

Lưu Thị: “Sợ ông quyt, cô ta là người phụ nữ của Tạ Mẫn Thận, ông không ký tên tương đương với việc tôi đang liêu mạng với ông.

Tổng giám đốc Vương phiền lòng, câm lây hợp đồng ký tên rôi ném cho Lưu Thị: “Canh cửa, đừng để người khác làm hỏng chuyện tốt của lỗi. h Lưu Thị hài lòng cầm hợp đồng đi ra ngoài.

Hôm nay Lâm Khinh Khinh đã chắc chăn suy đoán của mình.

Cái chết của mẹ không thể thoát khỏi.

liên quan đến Lưu Thị.

Là cô ta đã hại chết mẹ.

Lâm Khinh Khinh bị giam cầm, nắm tay của cô ấy năm chặt.
 
Chương 725


Chương 725

Cô ấy hận không thể lột da Lưu Thị, rút gân của cô ta, xã máu của cô ta ra đề tế lễ cho mẹ.

Tay phải tổng giám đốc Vương lướt lên trên mặt Lâm Khinh Khinh, dùng sức hít một hơi: “Thơm, người phụ. nữ của thị trưởng Tạ quả nhiền thơm.”

Lâm Khinh Khinh nhắc chân đạp tổng giám đốc Vương, kết quả cô ấy bị hai vệ sĩ quặng lên giường.

“Tôi thích.”

Tổng giám đốc Vương túm lấy chân Lâm Khinh Khinh đang đạp đến trước mặt mình, chuân bị đè người lên.

Lâm Khinh Khinh né tránh, dùng sức đạp vào bụng ông ta.

Đau, đau ghê gớm.

Tổng giám đốc Vương chỉ vào Lâm Khinh Khinh: “Đè cô ta lại cho tôi.”

Lâm Khinh Khinh không chống lại được hai người đàn ông đó, cô ây nhanh chóng bị đặt lại trên giường.

Lâm Khinh Khinh thầm nguyện: Tạ Mẫn Thận, anh đến nhanh đi, cầu xin anh mau đến đây.

Cửa phòng “rằm” một tiếng bị đá văng ra.

Lửa giận của Tạ Mẫn Thận dường như muốn san bằng nơi này.

Lâm Khinh Khinh nghe thấy động tĩnh, cô ây ngã xuông giường, từ bỏ vùng vây.

Người đàn ông đó đến rồi.

Chỉ có anh ấy mới có thể đá văng cửa.

“Thị trưởng Ta, thị trưởng Tạ nghe tôi giải thích. AI” Mệnh căn của tổng giám đốc Vương bị Tạ Mẫn Thận đá một cước lên, phế đi.

Mặt khác, một vệ sĩ áo đen khác thấy thể, lập tức muốn đánh với Tạ Mẫn Thận.

Lửa giận của Tạ Mẫn Thận vừa hay không có chỗ phát tiết.

Bản thân dâng tới cửa, vậy thì không khách sáo nữa.

Lâm Khinh Khinh bị Tạ Mẫn Thận dùng sức kéo xuống giường.

“Cô thật to gan.” Tạ Mẫn Thận nói chuyện nghiên răng nghiền lợi.

Lâm Khinh Khinh nhìn thấy bên ngoài không có ai, cô ấy bồi rối nói: “Lưu Thị đâu?”

“Lâm Khinh Khinh, ai cho phép cô tự ra ngoài mạo hiểm? Cô còn không nói với tôi, giâu tôi.” Tạ Mẫn Thận bóp cổ Lâm Khinh Khinh, bởi vì lửa giận thiêu đốt nên đồng tử của anh ấy rất đỏ.

Mặc dù tay anh ấy đặt ở cổ Lâm Khinh Khinh nhưng lại không nỡ dùng Sức.

Lực đạo của mình không nặng không nhẹ, anh ấy gõ trán Lâm Khinh Khinh, cô ây đau một lúc, thật sợ mình dùng sức bóp chết cô ây.

“Tạ Mẫn Thận, cái chết của mẹ tôi không phải là bệnh chết, là bị người hại chết.” Tạ Mãn Thận xuất hiện, Lâm Khinh Khinh có thể lớn tiếng khóc, cô ấy có người có thể bảo vệ, cũng không quan tâm nữa: “Tạ Mẫn Thận, mẹ tôi nhất định là bị Lưu Thị hại chết, không phải. anh làm quan Sao, anh bắt cô ta về giúp tôi được không.”

Lâm Khinh Khinh khóc lên, khóc như một con rối gỗ không có sức sống, Tạ Mẫn Thận buông tay ra.

“Tạ Mẫn Thận, anh hãy tin tôi, mẹ tôi thật sự bị người ta hại chết.”

Lúc Lâm Khinh Khinh nói câu cuối cùng với Lưu Thị, Lưu Thị đã nói: “Mẹ cô là do thiếu oxy chết, không phải tôi hại chết.”
 
Chương 726


Chương 726

Bây giờ Lâm Khinh Khinh khóc lóc nói: “Cái chết của mẹ tôi chỉ có tôi và Tiểu Dực là biết thiêu oxy, ba tôi cũng không biết. Nhưng Lưu Thị lại biết, Tạ Mẫn Thận anh đi tìm hung thủ giúp tôi được không.”

Tạ Mẫn Thận đứng trước mặt Lâm Khinh Khinh, anh ấy dừng sức ôm Lâm Khinh Khinh vào lòng.

“Tôi sẽ bắt người xấu giúp cô, đừng khóc nữa.”

Trên xe, Tạ Mẫn Thận thắt dây an toàn cho Lâm Khinh Khinh.

“Khinh Khinh, chúng ta kết hôn đi.” Tạ Mẫn Thận nghiêm túc nói.

Ánh mắt của anh ấy chân thành lại nhiệt huyết.

Trái tim của Lâm Khinh Khinh chậm lại nửa nhịp, vừa nãy cô ấy đã nghe thấy gì vậy?

“Lâm Khinh Khinh. Cô gả cho tôi đi, tôi sẽ tìm hung thủ hại chết mẹ cô, tôi có thể trị bệnh của Tiêu Dực giúp cô, tôi là quân y, tôi sẽ chăm ông nội giúp cô, còn cô… tôi sẽ bảo vệ.”

Lâm Khinh Khinh quên luôn cả khóc, cô ấy trong nháy mắt nhìn Tạ Mẫn Thận: “Anh, tại sao?” Tại sao lại làm như vậy?

Tạ Mẫn Thận cúi đầu, anh ngồi về lại với tư thế của mình, nói: “Cả nhà tôi đều thích cô, cô và chị dâu tôi còn là chị em tốt, vì để gia. đình đoàn kết và hòa hợp, tôi cưới cô, cô gả cho tôi, trọn vẹn đôi đường.”

Lâm Khinh Khinh cúi đầu: “Thì ra là như vậy.”

Trong lòng Tạ Mẫn Thận luôn do dự có nên nói ra lời đó hay không.

Lâm Khinh Khinh: “Tạ Mẫn Thận, tôi không thê gả cho anh. Điều này sẽ không trở thành gánh nặng của anh, cũng không phải là sự ràng buộc của Sen tôi.

“Đù, sao cô lại là gánh nặng của tôi được? Sao tôi ràng buộc cô được?

Cô ngủ với tôi rôi phủi mông đi hay là tôi không đề cô phát triển sự nghiệp?”

Tạ Mẫn Thận giận dữ đến lồ ng ngực phập phòng, binh lính dưới trướng của anh ấy xếp hàng điểm danh anh ây còn không tức giận như vậy.

“Tôi nói cho cô biết Lâm Khinh Khinh, cô muốn tôi tìm hung thủ trả thù giúp cô, muốn tôi chữa khỏi bệnh của Tiêu Dực, cô nhất định phải gả cho tôi, cô không gả, tôi mặc kệ.”

Hiện tại Tạ Mẫn Thận rất tức giận, uy hiếp đều dùng hết.

Cô gái đờ đẫn Lâm Khinh Khinh cúi đâu.

Tạ Mẫn Thận trực tiếp khởi động xe về nhà.

Đến cửa nhà: “Lâm. Khinh Khinh, đi xuống lấy số hộ khâu của cô ra đây.”

Lâm Khinh Khinh vẫn chưa lấy lại tinh thần, cô ấy đi lấy số hộ khẩu sao?

“Không lấy, anh, anh muốn làm gì?”

Tạ Mẫn Thận không muốn nhiều lời, anh trực tiếp tiên vào sân, chui vào phòng ngủ của Lâm Khinh Khinh, lật qua lặt lại tìm số hộ khẩu.

Lâm Khinh Khinh đuổi theo phía sau.

“Tôi không kết hôn với anh.”

“Không được, hôm nay nhất định phải kết hôn.” Tạ Mẫn Thận. xuất thân bộ đội, anh muốn tìm cái gì, đều tìm được rất nhanh.

Lâm Khinh Khinh thấy chuyện không ôn, cô ây đưa tay Röbt lấy số hộ khẩu.

Tạ Mẫn Thận giơ cánh tay dài lên, cánh tay còn lại dùng sức khiêng Lâm Khinh Khinh lên xe.

“Tạ Mẫn Thận, hôm nay là thứ bảy, cục dân chính không làm việc.’ Tạ Mẫn Thận là ai? Bây giờ anh ấy là thị trưởng Tạ.
 
Chương 727


Chương 727

“Yên tâm, tôi lĩnh giầy chứng nhận kết hôn, anh ta nhất định sẽ mở.” Tạ Mẫn Thận lầy sổ hộ khẩu của mình ra khỏi xe.

Hai quyền số hộ khẩu màu đỏ tím đều lắng lặng nằm trong ngực Tạ Mẫn Thận.

Bây giờ Tạ Mẫn Thận \ thấy màu sắc của số hộ khẩu, anh ấy cảm giác đây chính là màu vui mừng.

Quả nhiên cục dân chính mở của.

Lâm Khinh Khinh lùi về phía sau.

Tạ Mẫn Thận trực tiếp khiêng thắt lưng lên.

Bước vào đại sảnh, chỉ có hai nhân viên và một cấp trên.

Tạ Mẫn Thận bề Lâm Khinh Khinh ngồi trên ghế: “Ký tên.”

Lâm Khinh Khinh đứng dậy muốn chạy.

Tạ Mẫn Thận ấn cô ấy xuống: “Phải ký tên.”

Lâm Khinh Khinh run rẫy cầm lấy bút viết tên mình dưới ánh mắt chăm chú của Tạ Mẫn Thận.

Lúc chụp ảnh, Tạ Mẫn Thận là người cười vui vẻ nhất, ‘cứ như anh ây nhận được vinh dự suốt cuộc đời vậy.

Hai quyền số đỏ đến tay.

Lâm Khinh Khinh còn cảm thấy không thể tin được.

Rốt cuộc hôm nay cô ấy đã trải qua chuyện gì vậy.

Cô ấy cảm thấy. sổ đỏ trong tay vốn là củ khoai lang nóng bỏng tay.

Tạ Mẫn Thận trực tiếp khiêng thắt lưng lên.

Bước vào đại sảnh, chỉ có hai nhân viên và một cấp trên.

Tạ Mẫn Thận bế Lâm Khinh Khinh ngồi trên ghế: “Ký tên.”

Lâm Khinh Khinh đứng dậy muốn chạy.

Tạ Mẫn Thận ấn cô ấy xuống: “Phải ký tên.”

Lâm Khinh Khinh run rẫy cầm lấy bút viết tên mình dưới ánh mắt chăm chú của Tạ Mẫn Thận.

Lúc chụp ảnh, Tạ Mẫn Thận là người cười vui vẻ nhất, ‘cứ như anh ây nhận được vinh dự suốt cuộc đời vậy.

Hai quyền số đỏ đến tay.

Lâm Khinh Khinh còn cảm thấy không thể tin được.

Rốt cuộc hôm nay cô ấy đã trải qua chuyện gì vậy.

Cô ấy cảm thấy. số đỏ trong tay vồn là củ khoai lang nóng bỏng tay.

Cô ấy tự gả đi à?

Không đúng, là cô ấy bị ép gả.

Tạ Mẫn Thận cũng giống như anh trai anh ây, trực tiêp bảo quản hai quyền giấy chứng nhận kết hôn.

Anh ấy nhét vào túi ngực như bảo bồi: “Tôi đón cô về nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc, đến Tử Kinh Sơn ở với Ai tôi.

Hôm qua nhà bọn họ đã được xây xong.

Chỉ thiếu bọn họ vào ở.

Vân Thư gọi điện thoại đến: “Mẫn Thận, Khinh Khinh thê nào rồi?”

Tạ Mẫn Thận: “Chị dâu, bọn em đang ở cục dân chính.”
 
Chương 728


Chương 728

“Cái gì?” Vân Thư bị dọa đến mức lập tức đứng lên.

Thằng nhóc cô vừa dỗ ngủ thiếp đi bị Vân Thư dọa cho tỉnh, khuôn ni! nhỏ nhắn của cậu bé nhăn lại, lần này thật sự khóc.

Những giọt nước mắt to bằng hạt đậu chảy ra từ khóe mắt.

Vân Thư hỏi: “Tạ Mẫn Thận, hai, hai người đến cục dân chính làm gì vậy?”

“Lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.”

Vân Thư không ổn nữa: “Với ai2”

“Lâm Khinh Khinh.”

Cô không dám tin: “Em chắc chứ?

Em khôi năm mơ chứ?”

Tạ Mẫn Thận: “Hiện tại Lâm Khinh Khinh đang ở bên cạnh em, bọn em vừa mới đi ra ngoài.”

Nói xong, anh ấy đưa điện thoại di động cho Lâm Khinh Khinh: “Cô nói cho chị dâu đi.”

Tay Lâm Khinh Khinh run rẫy, cô ấy lắc đầu.

Bên kia, Vân Thư không để ý đến con trai khóc, cô hỏi: “Khinh Khinh, có phải thật không?”

Lâm Khinh Khinh ám ức khóc lên: “Tiêu Thư, tớ bị ép.”

“Đậu phộng, gọi là chị dâu.”

Tạ Mẫn Thận tức giận đánh vào điện thoại Lâm Khinh Khinh đang cầm.

“Đã kết nôn rồi, anh còn hung dữ với tôi sao.”

“Được được được, tôi không hung dữ với cô, chẳng phải là do tôi không nhịn được Sao.

Vân Thư ở đầu dây bên kia như bị sét đánh.

Cô ấy đã nghe thấy gì vậy.

Cúp điện thoại, Vân Thư ôm lấy con trai, cô nhẹ nhàng võ về đứa bé: “Đừng khóc đừng khóc, mẹ dẫn con đi tìm ba.”

Tin đồn lớn, phải nói với chồng cô mới được.

Tạ Mẫn Hành có cuộc họp xuyên quốc gia vào thứ bảy nên anh đến công ty để họp.

Vân Thư đến dưới lầu tập đoàn Tạ thị, ôm thằng nhỏ vọt vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.

Thằng nhỏ bị dọa tỉnh lại, không còn buôn ngủ nữa, đôi mắt mã não đen chớp chớp nhìn tắt cả mọi thứ xung quanh.

“Chồng, chồng, chồng, có tin tức kinh thiên động địa.” Vân Thư vừa nhìn văn phòng không có ai.

Cô chạy thẳng đến phòng họp.

Chậc…

Mấy người trên màn hình là ai vậy?

Tạ Mẫn Hành buồn cười nhìn vợ của mình, lỗ m ãng lỗ m ãng.

Anh ra hiệu tạm dừng cuộc họp năm phút.

Anh ôm Vân Thư đến phòng nghỉ bên cạnh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Chồng, anh có biết Tạ Mẫn Thận cứng nhắc đến mức nào không? Em ây ép hôn, vừa rồi đã ép Lâm Khinh Khinh kết hôn với em ây.” Vân Thư ôm thằng nhỏ chạy quá nhanh nên hô hấp đều là dùng sức th ở dốc.

Thằng bé tò mò nhìn mẹ, bản thân cũng thở ra từng ngụm.
 
Chương 729


Chương 729

Thằng bé trông rất đáng yêu.

Tạ Mẫn Hành cũng ngây ra, anh thật sự không nghĩ đên điêu này.

Tình yêu có thể khiến cho người ta trở nên như vậy.

Tạ Mẫn Thận bá đạo cứng rắn.

Tạ Mẫn Hành: “Buổi tối về nhà chúng ta phải thẳm vấn Mẫn Thận. Bây giờ em có đi cùng anh đến phòng họp không?”

Vân Thư lắc đầu: “Em không muốn hot.”

Thằng nhóc dường như rất có hứng thú, cậu bé ‘ ‘Aya’ ở trước mặt Tạ Mẫn Hành để kiếm cảm giác tồn tại.

Đương nhiên Tạ Mẫn Hành rát thỏa mặn đứa con trai bảo bồi, anh ôm lấy thằng bé, nói với Vân Thư: “Anh dẫn thằng bé đến phòng họp, em đi văn m nghỉ ngơi một lúc, nửa tiếng nữa anh sẽ kết thúc.”

Vân Thư gật đầu.

Cô vốn định ném con trai cho Tạ Mẫn Hành, để anh đưa đến công ty bồi dưỡng từ nhỏ.

Quả thật cô phải từ từ.

Chẳng qua là cô muốn Tạ Mẫn Thận đi cứu Lâm Khinh Khinh, sao lại kết thúc bằng việc hai người họ đi thẳng đến cục dân chính chứ?

Ở giữa đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lễ nào Tạ Mẫn Thận đã ngủ với Lâm Khinh Khinh?

Đùi Nếu như là thật, thì Vân Thư sẽ đấm chết Tạ Mẫn Thận.

Phòng họp, lúc người đứng đầu của bọn họ xuất hiện, trong tay còn ôm một đứa bé.

Thằng nhóc không chút xa lạ, thầy người là kêu loạn, thậm chí còn nhoẻn cười với ống kính.

Thoáng cái đã khiến trái tim người phía bên kia mêm nhữn.

n giám đóc, cậu chủ nhỏ quá đáng yêu rôi.’ “Cảm ơn. Chúng ta tiếp tục họp đi.”

Bởi vì có cậu bé gia nhập nên đây là lần đầu tiên bọn họ có thể nhìn thây nụ cười chiều chuộng ở trên người anh.

Thằng bé bày tỏ: Đó là do các người chưa nhìn thây ánh mắt khi ba nhìn mẹ.

Thậm chí Tạ Mẫn Hành còn vừa họp, vừa cho thằng bé uống nước.

“Tổng giám đốc, bây giờ anh làm ông bô bỉm sữa có lẽ sẽ rât có cảm giác thành tựu đúng không?”

Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Không sai, cho nên tôi lãng phí thứ bảy cùng vợ con đề đên đây họp, hy vọng các người cho tôi một cuộc họp hài lòng.”

“Vâng, tổng giám đóc.”

Cuộc họp tiếp theo tiền hành rất thoải mái.

Thăng bé năm trong ngực của Tạ Mân Hành, huơ huơ móng vuốt nhỏ, thậm chí cậu bé còn năm lây cà vạt của Tạ Mẫn Hành nhét vào trong miệng.

Bị Tạ Mẫn Hành chặn lại còn cười ngây ngôc.

Bởi vì ông chú Tạ Mẫn Thận của .

thăng bé có vợ rôi, anh ây lái xe về nhà.

Vừa vào cửa: “Mẹ, con chuẩn bị chuyên ổi đây.”

 
 
Chương 730


Chương 730

Ông nội Tạ nheo mắt: “Quản gia, ông nói xem thăng nhóc này lại làm trò gì vậy? Đã là thị trưởng Tạ rồi, lại chẳng chút chín chắn.”

Bà Tạ và ông Tạ ngồi ở phòng khách xem điện thoại, vẫn đang chuẩn bị cho việc mở cửa tiệm mới.

“Mẹ, con chuẩn bị chuyển đến Đông Sơn đây.”

Bà Tạ: ‘Một thân một mình, thích chuyên cứ chuyền, tránh cho mẹ nhìn thây lại phiên lòng.”

Bây giờ Tạ Mẫn Thận rất tự hào, anh ây đã là người lĩnh chứng.

Vì vậy, anh ây lây ra hai quyên số đỏ từ trong túi, mạnh mẽ ném lên bàn, mặt bàn và giây đăng ký kết hôn chạm vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh.

“Xem, giấy đăng ký kết hôn.”

Bà Tạ và ông Tạ nhìn nhau, sau đó câm lây tờ giây đăng ký kết hôn lên: “Chồng, chuyện này là thật à?”

Ông Tạ: “Trông cũng khá giống.”

Ông nội Tạ ngừng phơi nắng: “Cháu trai, cháu nói cháu đăng ký kết hôn với cháu gái lão Lâm sao?”

“Hự.” Tạ Mẫn Thận trông hơi đắc ý là sao?

“Ây ya ya, quản gia, mau đi đón người.” Ông nội Tạ ra lệnh.

“Con trai, tới ngân hàng, chuẩn bị tiên.”

“Con trai, bắt đầu tìm địa điểm tổ chức hôn lễ đi.”

“Tiểu Thư và Mẫn Hành đâu?”

Tạ Mân Thận giật lây giây đăng ký kết hôn từ ba mẹ mình, nói: “Hôn lễ không cân mọi người lo, địa điểm Khinh Khinh chọn, váy cưới con sẽ đặt riêng, sính lễ con đã đưa rồi, con lên trên tâng thu dọn quân áo, chuyên nhà.”

Trong sân nhà Lâm Khinh Khinh, ông nội Lâm nhìn tâm séc trên bàn, không nói gì rât lâu.

Lâm Khinh Khinh cũng không dám nói gì.

Hôm nay, những gì cô ấy trải qua đã vượt quá sức chịu đựng tâm lý của cô ây.

“Con gả cho Mẫn Thận, ông rất yên tâm.” Cuôi cùng ông nội Lâm nói ra lời này.

Tài xê của nhà họ Tạ đã đợisẵnở ngoài cửa, vừa nhìn thầy Lâm Khinh Khinh đã lễ phép cúi đầu: “Nhị thiếu phu nhân, mời.”

Ban đêm, Tạ Mẫn Thận uống hơi nhiêu rượu.

Anh ấy nằng nặc kéo Lâm Khinh Khinh.

Lâm Khinh Khinh né tránh, anh ấy dùng sức kéo qua, năm tay Lâm Khinh Khinh trong lòng bàn tay, sau đó nở nụ cười hạnh phúc.

Sau bữa tối, ông nội Tạ và ông nội Lâm ra sân sau uôỗng trà, trò chuyện.

Bà Tạ: “Khinh Khinh, con muốn trang sức gì, mẹ sẽ cho con.”

Hôm nay Lâm Khinh Khinh thấy đủ rôi, cô ây xua tay: “Dì, cháu không cân.”

Tạ Mẫn Thận dừng một chút: “Sao lại gọi là dì, gọi mẹ.”

Vân Thư giật ống tay áo của chồng, đến dàn trầm giọng hỏi: “Mẫn Thận say rôi bá đạo như này à?”

Tạ Mẫn Hành nói: “Không hề.”

Lát nữa anh ấy sẽ bá đạo hơn nhiều.

Lâm Khinh Khinh mở miệng dưới ánh mắt của Tạ Mẫn Thận, khẽ gọi thứ mà sáu năm nay chưa gọi: “Mẹ.”

“Haizz, con dâu, cuỗi cùng mẹ cũng không cân lo lắng nữa.” Bà Tạ ước gì có thê đưa cho Lâm Khinh Khinh tát cả những thứ trên người bà ấy cho cô ây.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom