Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 921


Chương 921

“Tổng giám đốc, Mợ chủ nói sẽ đến ngay.” Thư ký Lưu cúp máy, nhìn tổng giám đốc nhà mình, lặng lẽ thở hắt ra.

“Ừm, tiếp theo cứ làm theo lời tôi nói.” Nguyễn Hạo Thần khẽ nhếch môi, chỉ cần cô tới là được.

Anh biết hiện giờ cô đang đề phòng anh như phòng giặc cướp, nếu anh bảo cô tới, cô nhất định sẽ không đi.

Anh càng hiểu rõ, với sự cảnh giác của cô, anh cũng tuyệt đối không có cơ hội để làm gì cô, cho nên anh mới để thư ký Lưu làm vậy.

“Được.” Da đầu thư ký Lưu hơi tê tê, nhưng tổng giám đốc nói vậy, anh ta không dám không nghe.

Nguyễn Hạo Thần ra khỏi phòng, cũng không lâu sau, Tô Khiết đã đến.

Cô bước vào phòng, không thấy Nguyễn Hạo Thần, con ngươi hơi lóe lên, Nguyễn Hạo Thần không ở đây khiến cô có chút bất ngờ.

Cô lẳng lặng quan sát từng góc phòng, cũng không hề phát hiện camera, cô thoáng thở hắt ra một hơi.

“Mợ chủ, cô xem đi.” Thư ký Lưu đưa bản thỏa thuận kia cho Tô Khiết.

Cô tỉ mỉ kiểm tra một lượt, phát hiện đây đúng là bản thỏa thuận lúc trước cô đã viết.

Nhưng trên đó đã mất rất nhiều chữ, chỉ còn lại vài dòng và chữ ký của cô.

Bản thỏa thuận vốn do cô viết, mấy dòng sót lại cũng là chữ của cô.

Tuy lúc trước Tô Khiết đã nhìn qua ảnh, nhưng hiện giờ xem lại vẫn khiến cô kinh hãi.

Cô suy nghĩ, tại sao lại thành ra thế này?

Cô biết có một loại bút, chữ viết ra sau một thời gian ngắn sẽ biến mất, nhưng vì sao vẫn còn sót lại vài dòng, hơn nữa lại còn là mấy dòng này?

Thư ký Lưu nhìn Tô Khiết, nói với cô lời tổng giám đốc trước đó đã nói với anh ta: “Tổng giám đốc nói làm việc theo quy tắc.”

Tô Khiết khẽ sửng sốt, cô vừa hỏi câu này, vốn cũng là muốn thăm dò thư ký Lưu, cô muốn biết chuyện này có phải Nguyễn Hạo Thần sắp đặt không.

Làm theo quy tắc? Đã làm theo quy tắc, sao còn kêu thư lý Lưu tới tìm cô nói chuyện?

Nói ra như vậy là ý của Nguyễn Hạo Thần.

Thực ra cô sớm đã biết đây nhất định là ý của anh, nhưng tình huống bây giờ cô vẫn không thể hiểu nổi.

Dù sao chuyện này quả thực rất nghiêm trọng.

“Anh ta đâu?” Đã là ý của Nguyễn Hạo Thần, hơn nữa chuyện này vốn là trò quỷ Nguyễn Hạo Thần làm, cho nên, bây giờ cô phải gặp anh.

Cô muốn hỏi rõ đây rốt cuộc là chuyện gì?

Cô muốn biết Nguyễn Hạo Thần rốt cuộc muốn làm gì?

“Mợ chủ muốn gặp tổng giám đốc sao? Nếu Mợ chủ muốn gặp, tôi sẽ liên lạc với tổng giám đốc, xem anh ấy có thời gian không…” Thư ký Lưu vội tiếp lời cô.

Tô Khiết không nói chuyện, chỉ nhìn thư ký Lưu một cái, thân thể anh ta có chút cứng ngắc, nghẹn lại lời phía sau, vội lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Hạo Thần.

“Tổng giám đốc, Mợ chủ muốn gặp anh.” Điện thoại kết nối, thư ký Lưu bèn trực tiếp nói.

Tô Khiết không nghe thấy Nguyễn Hạo Thần bên đầu kia điện thoại nói gì, thư ký Lưu đã nhanh chóng cúp máy.

“Mợ chủ, tổng giám đốc nói sẽ tới ngay, kêu Mợ chủ đợi một chút.” Thư ký Lưu cúp điện thoại, nhìn Tô Khiết, thái độ càng thêm khách sáo.
 
Chương 922


Chương 922

“Thư ký Lưu, anh phối hợp với tổng giám đốc nhà anh diễn ra vở kịch này có mệt không?” Tô Khiết khẽ cười, nếu cô không nhìn ra những chuyện này đều là do Nguyễn Hạo Thần sắp xếp, cô sẽ không phải Tô Khiết.

Thư ký Lưu không phủ nhận, mặt có chút không tự nhiên.

Khóe môi Tô Khiết mơ hồ cong lên nụ cười lạnh, cô muốn xem xem Nguyễn Hạo Thần rốt cuộc muốn làm gì?

Có lẽ là để che giấu xấu hổ, thư ký Lưu cầm ly nước đưa tới trước mặt Tô Khiết: “Mợ chủ, cô uống chút nước.”

Tô Khiết hơi khát, cô cầm ly nước, xem thử, không phát hiện có gì bất thường mới uống vài ngụm.

Ly nước không lớn, cô uống vài ngụm, nước trong ly đã không còn bao nhiêu.

Thư ký Lưu thấy cô sắp uống hết, vội nói: “Tôi lấy thêm nước cho Mợ chủ, bây giờ trời lạnh, tôi giúp Mợ chủ lấy nước nóng đi.”

“Ừ.” Tô Khiết gật đầu, cô cũng biết, chuyện này không thể trách thư ký Lưu, anh ta chỉ là nghe lệnh làm việc.

Tô Khiết làm việc trước nay sẽ không giận cá chém thớt người khác.

Thư ký Lưu cầm bình thủy ở một bên, giúp Tô Khiết rót đầy ly, anh ta giúp cô thêm nước sôi.

“Mợ chủ, cẩn thận nóng.” Thư ký Lưu thêm đầy nước, sau đó đặt ly trước mặt Tô Khiết.

“Thư ký Lưu, tôi thấy tổng giám đốc nhà anh đã ly hôn rồi, cho nên, xưng hô Mợ chủ vẫn là để lại cho vợ sau của tổng giám đốc nhà anh đi.” Tô Khiết lúc này nghe thư ký Lưu gọi cô là Mợ chủ, bỗng nhiên cảm thấy có chút chói tai.

Thư ky Lưu cười cười, không nói gì.

Tiếp đó, anh ta không nói gì nữa, Tô Khiết đương nhiên cũng không chủ động mở miệng, trong phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Thời gian chậm chạp trôi đi, Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa xuất hiện.

Tô Khiết trước nay luôn bình tĩnh, cho nên cô đợi, yên lặng chờ đợi.

Chỉ là, chính vào lúc này, điện thoại của thư ký Lưu bỗng vang lên.

Anh ta lướt nhìn, vội nhận: “Dạ, dạ, tôi biết rồi.”

Thư ký Lưu liên tục đáp, cúp điện thoại xong, nhìn Tô Khiết: “Mợ chủ, tổng giám đốc nói có chút chuyện trễ nãi, xin Mợ chủ đợi thêm một lát.”

Tô Khiết mím môi không nói chuyện, trước giờ cô luôn bình tĩnh, lúc này trong lòng lại cảm thấy có chút nôn nóng, cô mơ hồ cảm giác miệng hơi khô, Tô Khiết bưng ly nước trước mặt lên, uống hai ngụm.

Trước đó lúc cô uống nước đã kiểm tra, không có bất kỳ vấn đề gì, sau đó thư ký Lưu thêm nước nóng cho cô, lúc này vừa khéo nước đã ấm.

Nhưng Tô Khiết uống hai ngụm xong mới bỗng nhiên phát hiện không đúng, vừa nãy trong lòng cô nghĩ chuyện của Nguyễn Hạo Thần, lúc uống nước không chú ý, uống rồi mới cảm thấy mùi vị không đúng.

Rõ ràng là nước, nhưng lại mơ hồ có chút vị rượu. (truyện hay) Rất rõ ràng, vị rượu rất nhạt, nhạt tới mức lúc nãy cô uống cũng không ngửi thấy.

Nhưng dù có nhạt thì đó cũng là rượu, điểm này Tô Khiết rất chắc chắn.

Mắt Tô Khiết mở to, nhanh chóng nhìn thư ký Lưu: “Trong nước có rượu.”
 
Chương 923


Chương 923

Câu này của cô không phải câu nghi vấn, mà là giọng điệu hoàn toàn khẳng định.

Nếu là người thường, chút rượu này đương nhiên sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng cô không giống vậy, cô mẫn cảm với rượu, chút rượu này đã có thể khiến cô choáng váng.

Nguyễn Hạo Thần biết cô hễ uống rượu là váng vất, cho nên, Tô Khiết biết nhất định là do Nguyễn Hạo Thần sắp đặt.

Nguyễn Hạo Thần thật là phí hết tâm cơ.

“Mợ chủ, tôi…” Thư ký Lưu đối diện với ánh mắt cô, có chút sợ hãi, ánh mắt Mợ chủ dường như còn đáng sợ hơn cả tổng giám đốc.

Cô khẽ trâm mặt, nhanh chóng đứng dậy muốn rời đi, cô muốn tranh thủ lúc mình còn chưa choáng váng vội vàng rời đi.

Nhưng mà, Tô Khiết vừa đứng dậy đã cảm thấy đầu bắt đầu mơ hồ, cô tăng nhanh bước chân đi ra ngoài cửa, chỉ là lúc cô mở cửa, lại trực tiếp đụng vào một bờ ngực.

Tô Khiết ngước mắt, lúc nhìn rõ người trước mặt, hận đến cắn răng nghiến lợi.

Quả nhiên là anh, quả nhiên là anh thiết kế.

Tô Khiết vội lùi về phía sau một bước, lùi khỏi ngực anh, nhưng lại cảm thấy đầu càng váng vất, cô cảm thấy mình đứng không vững nữa.

“Nguyễn Hạo Thần, anh có ý gì?” Lúc này, đầu cô choáng váng, nhưng vẫn còn chút ý thức, cô nhìn anh, trong mắt tràn đầy lửa giận không hề che giấu.

Lúc Tô Khiết nói câu này, thân thể lảo đảo, xém chút ngã xuống.

“Cẩn thận chút.” Nguyễn Hạo Thần cả kinh, vội bước tới đỡ cô.

“Nguyễn Hạo Thần, anh khốn khiếp.” Cô cắn răng nghiến lợi mắng, sau đó bèn hôn mê, ngã vào lòng anh, cô thật sự không có chút sức đề kháng nào đối với rượu.

Nguyễn Hạo Thần biết rõ điểm này, cho nên anh âm hiểm lợi dụng nó.

Nguyễn Hạo Thần vươn tay, ôm cô vào lòng, mắt lóe lên, nếu anh không làm vậy, cô có thể tới gặp anh sao?

Nếu anh không làm vậy, anh có thể có cơ hội nói chuyện năm năm trước đàng hoàng với cô sao?

Anh quá hiểu cô, cô chính là không thấy quan tài không đổ lệ, cho nên, chuyện năm năm trước cần khôi phục nguyên trạng, chỉ có như vậy cô mới có thể nhận.

“Tổng giám đốc, hình như Mợ chủ tức giận rồi, Mợ chủ tỉnh lại có giết tôi không.” Thư ký Lưu nghĩ tới ánh mắt cuối cùng Tô Khiết nhìn anh ta liên không nhịn được sợ hãi.

Anh ta bây giờ đã biết thân phận khác của cô, Mợ chủ là chuyên gia tâm lý học tội phạm.

Hơn nữa Mợ chủ còn trải qua huấn luyện đặc biệt, nghe nói thân thủ cũng rất lợi hại.

Cho nên, thư ký Lưu cảm thấy cái mạng nhỏ này có thể thật sự không giữ được.

Nguyễn Hạo Thần nhìn anh ta một cái: “Vậy thì đỡ tôi phải ra tay rồi.”

Chuyện thư ký Lưu làm thủ tục ly hôn cho anh lúc anh công tác, món nợ này anh còn chưa tính với anh ta đâu.

Thư ký Lưu sững sờ, tổng giám đốc vậy là muốn qua cầu rút ván? Tổng giám đốc sao có thể như vậy?

“Nhưng mà, tôi cảm thấy Mợ chủ là người rất hiểu lý lẽ, Mợ chủ nhất định biết đạo lý oan có đầu nợ có chủ, cho nên đợi Mợ chủ tỉnh lại, nếu muốn giết nhất định cũng sẽ không giết tôi trước.” thư ký Lưu cực kỳ u oán bổ sung một câu, lúc nói câu này, anh ta nghĩ dù sao cũng chết, anh ta còn sợ gì, còn gì không dám nói.

Nguyễn Hạo Thần cúi đầu nhìn Tô Khiết trong ngực mình, anh hiểu tính tình cô, cho nên, câu đó của thư ký Lưu không sai, nếu cô tỉnh lại, muốn tính sổ cũng sẽ tìm anh tính.
 
Chương 924


Chương 924

Nhưng anh bằng lòng, cô muốn tính sổ với anh thế nào anh cũng bằng lòng.

Anh bằng lòng cô vĩnh viễn tính món nợ này với anh, như vậy họ sẽ có thể quấn lấy nhau cả đời.

Anh chỉ là không muốn để cô tránh anh, càng không cho phép cô rời khỏi anh.

Anh biết trong lòng cô không có anh, cho nên anh liền nghĩ cách thiết kế để trong lòng cô chỉ có thể có anh, cho dù không phải yêu, là thứ khác cũng được, chỉ cần người cô nhớ tới là anh là được rồi.

Đương nhiên, anh bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Nguyễn Hạo Thần dẫn Tô Khiết tới phòng chuyên dụng của anh ở khách sạn Hoàn Vũ, cũng là căn phòng năm năm trước cô xông vào cưỡng ép anh.

Chuyện năm năm trước cũng nên vạch rõ chân tướng rồi.

Nguyễn Hạo Thần đặt cô lên giường, động tác rất nhẹ nhàng, môi anh khẽ hôn lên mặt cô.

Lúc này cô nhắm nghiên hai mắt, rất yên tĩnh, mặc dù cô không giả trang thành bộ dạng trước đây nữa, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại cảm thấy vẫn rất đẹp, anh không nhịn được lại hôn vài cái lên môi cô.

Nhưng mà, anh không dám làm chuyện khác.

Anh nhớ tới sự điên cuồng sau khi sau rượu lần trước của cô, khóe môi không nhịn được cong lên.

Lần này, cô lại rất an tĩnh, ngủ suốt cả đường tới giờ cũng không tỉnh.

Nhưng tiếp đó không biết có kinh hỉ như lần trước không!!

Nguyễn Hạo Thần đang suy nghĩ, Tô Khiết trên giường lại bỗng nhiên mở mắt, lúc này anh đang ở rất gần nhìn cô, cô đột nhiên mở mắt như vậy khiến Nguyễn Hạo Thần giật nảy.

Anh phát hiện, mắt cô cực kỳ tỉnh táo, không giống như say rượu.

Nguyễn Hạo Thần sửng sốt, tình huống gì đây, thế này là say rồi? Hay là không say.

Mắt Tô Khiết khẽ xoay chuyển, nhìn Nguyễn Hạo Thần, sau đó đột nhiên cười.

Thấy nụ cười trên mặt cô, Nguyễn Hạo Thần bỗng có cảm giác rợn người.

Anh thật sự không biết cô thế này là sao, giống như say, lại giống như tỉnh táo.

Nguyễn Hạo Thần đang suy nghĩ, Tô Khiết lại nhảy bật lên, sau đó trực tiếp ngồi lên người anh, nắm đấm của cô nhanh chóng rơi lên người anh: “Nguyễn Hạo Thần, anh khốn khiếp, tôi đánh chết anh.”

Sức lực của cô không nhỏ, hơn nữa toàn đánh vào chỗ hiểm, không chút lưu tình, từng cú đấm rơi xuống, Nguyễn Hạo Thần đau đến xuýt xoa.

Nhưng mà, anh không phản kháng, đương nhiên càng không thể nào đánh trả, chỉ vươn tay ôm chặt hông cô, áp chặt thân thể cô hơn một chút, như vậy cô không thể sử dụng hết toàn bộ sức lực, cú đấm cũng không quá nặng nề nữa.

“Nhẹ chút, đừng đánh đau mình.” Nguyễn Hạo Thần không để ý đau đớn trên người mình, anh đau lòng cô, tay cô nhất định sẽ đau.

Tô Khiết vừa mở mắt đã đánh anh như vậy, Nguyễn Hạo Thần cho rằng cô lúc này nhất định là tỉnh táo.

Cô nhất định là giận chuyện anh làm trước đó, cho nên mới đánh anh.

Những chuyện anh làm trước đó với cô, cô tức giận cũng là đương nhiên, anh sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Tô Khiết nghe thấy lời của anh liền dừng lại, cô dường như suy nghĩ thật nghiêm túc, sau đó thật nghiêm túc nói: “Ừa, anh nói rất đúng, tay tôi thật sự hơi đau rồi.”

Nguyễn Hạo Thần khẽ sửng sốt, rõ ràng không nghĩ tới cô sẽ nghe lời như vậy, càng cảm thấy lời này của cô nghe có chút kỳ quái.
 
Chương 925


Chương 925

Dáng vẻ cô bây giờ không giống như đang tỉnh táo, hẳn là phản ứng sau khi say rượu, chỉ là lần này sao lại hoàn toàn không giống với lần trước? Lần trước, lúc cô tỉnh lại, vô cùng mềm mại mê người, lần đó cô phong tình vạn chủng mê hoặc anh.

Sao lần này tỉnh lại đã trực tiếp ra tay đánh người?

Nguyễn Hạo Thần đang suy nghĩ, Tô Khiết bỗng nhiên cúi đầu, dựa lại gần cổ anh, môi cô dán lên làn da anh.

Thân thể Nguyễn Hạo Thần khẽ cứng đờ, cô muốn làm gì?

Muốn hôn anh sao?

Lại là kinh hỉ như lần trước sao?

Cô bây giờ là trạng thái sau khi say rượu, cho nên Nguyễn Hạo Thần cảm thấy cô muốn hôn anh cũng rất có khả năng, giống như lần trước vậy…

Nhưng một khắc sau, trên cổ Nguyễn Hạo Thần bỗng truyền tới đau đớn.

Anh vội hồi thần, sau đó phát hiện, Tô Khiết không phải hôn anh, mà là cắn anh, cô cắn thật sự hung ác, đau đến mức cơ thể anh bất giác căng thẳng.

Anh nghĩ, có thể cũng sắp cắn chảy máu rồi.

“Tôi không dùng tay đánh anh, tôi cắn anh, như vậy tay tôi sẽ không đau nữa.” Mà chính vào lúc này, Tô Khiết ngẩng đầu nhìn anh, vui vẻ nói một câu như vậy.

Nguyễn Hạo Thần kinh ngạc, đột nhiên có cảm giác bị sét đánh trúng, anh thế này là sao, tự anh đang đào hố cho mình sao?

“Khiết Khiết, chúng ta có thể không cần cắn không?” Nguyễn Hạo Thần muốn thử khuyên cô lân nữa, cô cắn anh như vậy, đau đớn thì anh có thể chịu đựng, nhưng cô cắn anh như vậy, thân thể anh sẽ có phản ứng, đặc biệt là lúc môi cô dán lên da thịt anh…

“Không, tôi cứ cắn.” Nhưng Tô Khiết lúc này đang ở trạng thái say rượu, cô đặc biệt tùy hứng, chuyện bạn không cho cô làm cô càng muốn làm.

Tô Khiết nói, lại cúi đầu, cắn mạnh lên người Nguyễn Hạo Thần, lần này, cô cắn vai anh.

Lập tức cô lại ngẩng đầu, khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn quần áo trên người anh, hình như suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó bỗng vươn tay bắt đầu cởi quần áo anh.

Nguyễn Hạo Thần thấy động tác của cô, thân thể bất giác căng thẳng, cô là muốn…

Nguyễn Hạo Thần kéo áo sơ mi anh, kéo một chút, không mở, sau đó cô bỗng dùng sức giật mạnh, đó tiếp giật tung toàn bộ cúc áo trên áo sơ mi anh.

Nguyễn Hạo Thần kinh ngạc không nhúc nhích.

Lần trước, cô cũng cởi quần áo anh, nhưng lần đó cô rất dịu dàng, lần này lại thô lỗ cực kỳ.

Cô cứ vậy giật rách quần áo anh sao?

Tình huống thế này không phải chỉ có ở đàn ông đối với phụ nữ sao? Sao đến chỗ anh lại hoàn toàn ngược lại chứ?

Tô Khiết xé rách quần áo của anh, sau đó cúi đầu dùng sức cắn ở ngực anh một cái.

Khóe môi Nguyễn Hạo Thần giật giật, vừa đau vừa khiếp sợ, anh còn suy nghĩ vì sao cô lại xé quần áo của mình? Thì ra để cô tiện cắn anh dễ hơn, cô thật là!

Lúc này Nguyễn Hạo Thần không tìm thấy một từ nào miêu tả tâm trạng của mình.

Cũng say rượu nhưng vì sao lần này hoàn toàn không giống như lần trước chứ?

Lần trước cô đáng yêu hơn nhiều!!

Lần này vì sao lại biến thành như vậy?

Nguyễn Hạo Thần đang nghĩ ngợi một lúc thì Tô Khiết liên tục cắn mấy cái trước ngực anh.
 
Chương 926


Chương 926

Đau, thật sự rất đau, bởi vì Tô Khiết đang trong trạng thái say rượu nên không biết khống chế sức lực, cô hoàn toàn cắn thật, hơn nữa không không chế được sức lực cho nên thật sự rất đau.

Nhưng mỗi lần cô cắn anh thì môi cô dán lên da thịt anh, cảm giác đó làm cho Nguyễn Hạo Thần càng phát điên.

Môi Tô Khiết lại rơi xuống da thịt của anh, lần này lại ở vị trí nhạy cảm nhất của cậu ba Nguyễn.

“Tô Khiết.” Cả người Nguyễn Hạo Thần cứng đờ, khi môi cô môi rơi xuống chỗ đó thì giống như có dòng điện chạy qua, nhanh chóng truyền khắp cả người, anh không nhịn được mở miệng gọi cô, giọng nói rõ ràng mang theo nghẹn ngào. Anh muốn ngăn cản cô, lúc trước anh luôn không ngăn cản cô, mặc kệ cho cô cắn, nhưng hiện tại…

Nhưng cuối cùng anh vẫn không đành lòng dùng sức đẩy cô ra, lúc anh thoáng do dự thì Tô Khiết đã cắn tiếp. Thật ra Tô Khiết cắn nửa ngày nên đã mệt mỏi, cũng không dùng sức như trước, cho nên lần này cũng không quá đau, nhưng cô cắn làm cho Nguyễn Hạo Thần suýt nữa mất khống chế.

Anh vốn chỉ cần đụng vào cô thì sẽ không nhịn được mất khống chế, huống chỉ hiện tại cô cắn anh như vậy, còn cắn ở vị trí nhạy cảm nhất của anh.

Nhưng Tô Khiết không hề phát hiện, lúc này cô cũng không ngẩng đầu, môi lướt qua da thịt của anh, lại đổi chỗ khác cắn tiếp.

Lúc này Tô Khiết cắn đến mệt mỏi, cho nên lúc này sức lực càng nhẹ nên không thể coi như là cắn, ngược lại giống như một loại khiêu khích.

Hơn nữa hiện tại cô cũng không ngẩng đầu, môi lướt qua da thịt anh hết lần này đến lần khác làm cho Nguyễn Hạo Thần cảm giác mình sắp chết mất.

Cậu ba Nguyễn đột nhiên nghĩ tới một câu đó chính là tự làm bậy thì không thể sống.

Anh muốn cô chịu tội, hiện tại người chịu tội, chịu tra tấn lại là anh!!

Hiện tại trong lòng anh chỉ có có suy nghĩ, điên cuồng muốn cô.

Nhưng Tô Khiết đang say, cho nên cô không biết bây giờ chuyện gì đang xảy ra?

“Tô Khiết, chúng ta đổi cách khác nhé, nếu em sợ đau tay thì lấy đồ đánh anh, đừng cắn được không?” Nguyễn Hạo Thần cảm thấy nếu tiếp tục như vậy thì anh sẽ nổi điên, sẽ hỏng mất, cho nên anh thử thương lượng với Tô Khiết.

“Không cần, em muốn cắn.” Nhưng Tô Khiết không nghe anh nói, người say rượu rất tùy hứng, hơn nữa không thể nói lý, tùy hứng không có lý do.

Tô Khiết nói xong lại cúi đầu cắn tiếp.

Nguyễn Hạo Thần thở ra một hơi.

Lúc này cơ thể Nguyễn Hạo Thần đã nhẫn nhịn đến cực hạn, anh muốn cô, điên cuồng muốn cô, mà lúc này cô lại không ngừng cắn anh, kích thích đến từng dây thần kinh trên người anh, kích thích anh điên cuồng.

Nhưng Nguyễn Hạo Thần biết mình không thể muốn cô vào lúc này được, nếu hiện tại anh thật sự muốn cô thì chờ ngày mai cô tỉnh lại, không chừng có thể giết anh. Cho nên dù Nguyễn Hạo Thần khó chịu thế nào cũng chỉ có thể chịu đựng, cố gắng chịu đựng.

Anh muốn đẩy cô ra đi tắm nước lạnh, nhưng anh lại không đành lòng đẩy cô ra.

Hơn nữa anh ta biết hiện tại cô là trạng thái say rượu, anh sợ cô như vậy đẩy cô, cô lại chỉnh ra khác đa dạng tới.

Bây giờ anh thật sự rất sợ.

Anh muốn nhẫn nhịn, nhìn dáng vẻ của cô thì sẽ nhanh chóng mệt mỏi, có lẽ cũng không lăn lộn được bao lâu.

Đúng vậy, lúc này Tô Khiết không còn sức, cho nên cô cắn ngày càng nhẹ, nhưng vị trí cô cắn ngày càng thấp xuống.
 
Chương 927


Chương 927

Từ trước mặt anh từ từ di chuyển xuống, đến bụng anh, tay nhỏ dừng ở bụng anh, trên thắt lưng của cô.

Nếu cô chỉ đè thì thôi, cô còn sờ tới sờ lui.

Nếu anh không phải biết cô không thể uống rượu, uống rượu sẽ say thì Nguyễn Hạo Thần thật sự nghi ngờ cô đang giả vờ.

Đương nhiên nếu cô không say thì tuyệt đối không làm như vậy với anh.

Môi cô lại dừng trên da thịt anh, đúng lúc trên bụng anh, cô há miệng cắn một cái, hình như cô cảm thấy không đủ nên sau đó lại cắn tiếp.

Nguyễn Hạo Thần hít một hơi.

Lúc này Nguyễn Hạo Thần thật sự hối hận đã lừa cô uống rượu, hối hận chuốc say cô.

Nguyễn Hạo Thần cảm giác được cả người giống như có hàng chục nghìn con côn trùng gặm cắn, ngứa ngáy từ trong ra ngoài, ngày càng khó chịu.

Thật ra muốn giải quyết vấn đề này rất đơn giản, bởi vì thuốc giải: ở ngay bên cạnh anh, nhưng anh lại không thể làm gì, chỉ có thể chịu đựng, nhẫn nhịn, không làm gì cả.

Nguyễn Hạo Thần nghĩ nếu cô tiếp tục thì có khi nào anh sẽ nghẹn hỏng luôn không? Có thể tàn phế luôn không?

Nếu cô thật sự làm cho nghẹn hỏng rồi thì sau này cô không còn ‘hạnh phúc’.

Cũng may Tô Khiết không làm lâu lắm, vừa rồi cô dùng sức cắn như vậy nên cũng gần hết sức, từ từ dừng động tác, nằm lên người anh, cuối cùng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Lúc này Nguyễn Hạo Thần mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh nhẹ nhàng đỡ cô qua một bên đặt cô nằm xuống.

Sau đó anh vào phòng tắm nước lạnh.

Trong phòng tắm, Nguyễn Hạo Thần cúi đầu nhìn mấy chỗ bầm tím trên người mình, còn có vô số dấu răng, anh hít một hơi, đột nhiên cảm thấy nước chưa đủ lạnh.

Nguyễn Hạo Thần tắm thật lâu mới cảm giác được mình không còn khó chịu như vậy, lúc này anh mới dừng lại, nhìn dáng vẻ ‘thảm không nỡ nhìn của mình. Nguyễn Hạo Thần đột nhiên có cảm giác khóc không ra nước mắt, đúng là tự làm bậy thì không thể sống.

Không biết ngày mai cô hoàn toàn tỉnh táo lại thì sẽ có suy nghĩ thế nào.

Nguyễn Hạo Thần quay lại giường, lúc này Tô Khiết ngủ rất say, không tỉnh lại, Nguyễn Hạo Thần nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, ôm cô cũng chỉ ôm cô mà thôi.

Tô Khiết tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau, cô mở mắt nhìn căn phòng xa lạ lại hơi quen thuộc thì sững sờ một chút.

Đây là đâu? Sao cô lại ở chỗ này?

Sau đó cô nhớ tới ký ức ngày hôm qua, hôm qua thư ký Lưu gọi cô đến nhà hàng, rót rượu cho cô.

Cô biết chắc chắn Nguyễn Hạo Thần đã sắp xếp, nếu không thư ký Lưu tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Cô nhớ lúc mình muốn rời đi thì Nguyễn Hạo Thần xuất hiện.

Cô nhớ trước khi mình ngất xỉu còn mắng Nguyễn Hạo Thần.

Trong lòng Tô Khiết hoảng sợ, bản năng kiểm tra quần áo trên người, cô vẫn mặc đồ giống như ngày hôm qua, cơ thể cũng không có gì khác thường.

Cho nên đêm qua cũng không xảy ra chuyện gì.

Có thể nói đêm qua Nguyễn Hạo Thần rất nghiêm túc, ngay cả quần áo của cô cũng không đụng vào, hơn nữa trên người cô không có bất cứ dấu vết mờ ám nào.

Tô Khiết cảm thấy đây không phải là phong cách của Nguyễn Hạo Thần, nhưng cô vẫn thầm thở phào, nếu đêm qua Nguyễn Hạo Thần nhân lúc cô say rượu rồi đụng vào cô thì cô tuyệt đối sẽ giết anh.
 
Chương 928


Chương 928

Không, cô tuyệt đối sẽ phế bỏ anh.

Cho nên cậu ba Nguyễn không cần đoán cũng biết khả năng này, cậu ba Nguyễn tính toán rất chuẩn.

Đương nhiên cho dù đêm qua anh không chạm vào cô thì chuyện này cũng không dễ dàng kết thúc, Tô Khiết còn nhớ rõ bản thỏa thuận kia có vấn đề, hơn nữa Nguyễn Hạo Thần còn đổi nước thành rượu cho cô.

Tô Khiết xoay người ngồi dậy nhìn phía về Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần nằm bên cạnh cô, đang trợn tròn mắt nhìn cô.

“Nguyễn Hạo Thần, anh có ý gì?” Tô Khiết nhìn anh ta thì không nhịn được tức giận, lúc này không thể nào giữ được bình tĩnh.

“Có ý gì là sao?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, lông mày nhếch lên, vẻ mặt rất vô tội.

Lúc này anh không làm gì, chỉ nằm ngang nhìn cô như vậy, đôi mắt giống như ngôi sao chứa ý cười, môi như ngọc nhuộm hồng, gợi cảm mê người.

Tô Khiết hơi ngẩn người, không biết bởi vì anh nói hay là vì ‘sắc đẹp mê người.

Không biết vì sao Tô Khiết đột nhiên cảm giác dường như trái tim mình đập nhanh hơn một chút.

“Bản thỏa thuận hôm qua là sao?” Sau đó Tô Khiết lấy lại tinh thần, ý thức được anh đang chơi xấu không thừa nhận, nếu anh không thừa nhận, vậy cô sẽ hỏi thẳng.

“Bản thỏa thuận gì chứ.” Nhưng vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần vẫn vô tội, mí mắt còn chớp chớp, hoàn toàn giống như dáng vẻ không biết gì.

“…” Tô Khiết sửng sốt, người này có ý gì? Chuyện hôm qua rõ ràng do anh sắp xếp, hơn nữa anh nhân lúc cô mơ màng ký tên vào bản thỏa thuận, chắc chắn anh đã giở trò quỷ, hiện tại anh lại giả vờ không biết gì sao?

Không, anh không muốn thừa nhận.

“Ngày hôm qua anh nói thư ký Lưu cầm bản thỏa thuận tới tìm tôi, còn nói muốn kiện tôi. Sao vậy? Mới qua một đêm đã quên rồi?” Trong lòng Tô Khiết rất tức giận, sao người này có thể vô lại như thế chứ? Từ lúc nào anh lại biến thành như vậy?

“Tôi không hiểu em đang nói cái gì, vốn không có bản thỏa thuận gì cả, hơn nữa sao tôi có thể kiện em chứ? Sao tôi nỡ được?” Nguyễn Hạo Thần quyết định vô lại đến cùng.

Anh làm bản thỏa thuận kia cũng chỉ về muốn dụ cô xuất hiện, muốn đưa cô đến chỗ này, hiện tại mục đích đã đạt tới, anh đương nhiên sẽ không thừa nhận chuyện về bản thỏa thuận.

Đêm qua anh đã tự tay tiêu hủy tất cả chứng cứ.

Anh không ngốc, còn giữ mấy thứ đó chờ cô đến tính sổ với mình sao?

Tô Khiết nhìn anh thì rất tức giận, vô cùng tức giận, cô không nhịn được nắm chặt tay lại, cô thật sự muốn đánh anh một trận.

Hôm qua anh lừa cô tới, còn chuốc say cô, hiện tại lại không thừa nhận sao?

Ngày hôm qua cô tận mắt nhìn thấy bản thỏa thuận kia, nhưng bởi vì cô thấy được nội dung bản thỏa thuận cho nên cô mới đồng ý gặp mặt thư ký Lưu.

Cho nên chuyện này không thể không làm rõ ràng, cô có thể không so đo với anh những chuyện khác, nhưng cô cần phải biết rõ rốt cuộc bản thỏa thuận kia là thế nào.

“Rốt cuộc bản thỏa thuận kia là sao?” Tô Khiết nén giận, hỏi lại lân nữa, lúc này giọng cô trâm xuống, nhưng bởi vì lửa giận trong lòng nên hơi lên giọng.

“Tôi bảo đảm thật sự không có bản thỏa thuận gì cả, đừng suy nghĩ lung tung.” Nguyễn Hạo Thần có đánh chết cũng sẽ không thừa nhận chuyện về bản thỏa thuận.
 
Chương 929


Chương 929

“Nguyễn Hạo Thần, anh, anh…” Tô Khiết cảm thấy mình sắp nổ tung, cô nói nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

“Em yêu, đừng nóng giận.” Nguyễn Hạo Thần giống như không nhìn nổi nên ngồi dậy muốn an ủi cô.

Anh vốn nằm thẳng, chăn che người lại, lúc này anh đột nhiên ngồi dậy, chăn trên người rơi xuống, anh không mặc quần áo nên nửa thân người lộ ra người.

Sau đó Tô Khiết thấy được những dấu vết ‘thảm không nỡ nhìn trên người anh.

“Trên người anh sao vậy?” Tô Khiết đang nổi nóng, đột nhiên nhìn thấy những dấu vết thảm không nỡ nhìn trên người anh thì phản xạ không điêu kiện buột miệng thốt ra.

Tô Khiết nói xong thì nghĩ đến một khả năng nào đó, cô cảm thấy mình không nên hỏi câu này, thật sự không nên hỏi, hỏi sẽ…

Nhưng cô phản ứng lại đây thì đã muộn rồi.

“Em cắn đấy.” Nguyễn Hạo Thần vốn cố ý chọn thời điểm này đột nhiên ngồi dậy, anh cố ý để cô nhìn thấy, cho nên cô hỏi thì anh lập tức trả lời, thậm chí vô cùng nhanh chóng.

Tô Khiết ngây người, cô cắn, cô cắn lúc nào?

Đúng rồi, đêm qua cô say, sau khi cô say sẽ rất điên cuồng, có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Cho nên sau khi cô say đã cắn anh sao?

“Chỗ này, em đánh, chỗ kia, em cắn.” Tay Nguyễn Hạo Thần chỉ dấu vết trên người mình, vẻ mặt nhìn cô vô cùng tủi thân.

Tô Khiết nhìn vết thương trên người anh thì đôi mắt chớp chớp, lại chớp chớp, sau đó bản năng nuốt nước miếng một cái: “Đêm qua em say, không, là anh chuốc say em.”

Khi Tô Khiết nói lời này thì không hê cảm thấy áy náy, hơn nữa còn mang theo một chút vui vẻ: “Cho nên anh đáng đời.” Tô Khiết nhìn ‘vết thương’ trên người anh thì trong lòng đột nhiên thoải mái hơn một chút, cảm thấy trong lòng được cân bằng, không còn tức giận như vậy, cô nghĩ trong tình huống bình thường, Nguyễn Hạo Thần đối xử với cô như vậy thì cô cũng không dám làm gì Nguyễn Hạo Thần.

Cô đã từng muốn đánh anh vô số lần, nhưng cũng chưa dám ra tay.

Bởi vì cô không phải là đối thủ của Nguyễn Hạo Thần.

Không nghĩ tới sau khi cô say lại thật sự đánh anh, còn có ra tay tàn nhẫn như thế.

Cảm giác này thật là sảng khoái.

Nguyễn Hạo Thần liếc cô một cái, tửu lượng của cô còn cần phải chuốc say sao?

Nhưng đêm qua anh thật sự hối hận đã chuốc say cô, có ai biết đêm qua anh đã làm bậy?

Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy trong ánh mắt cô sắp không nhịn được, sắp tràn ý cười ra ngoài thì anh biết cô không còn tức giận nữa, cũng biết anh đã thành công thay đổi lực chú ý của cô.

Hôm nay anh còn có rất chuyện quan trọng muốn nói!!

Tô Khiết cũng không biết suy nghĩ của anh bây giờ, trong lòng cô rất vui vẻ, nụ cười trên khóe môi vẫn chưa hạ xuống, mà còn cong lên.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô cười thì trong lòng nhộn nhạo, lúc cô cười lên thì thật sự rất đẹp, tuy rằng lúc này cô còn ngụy trang.

Nguyễn Hạo Thần nhớ tới lần trước anh nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cô ở nước M thì con ngươi lóe lên, bàn tay bản năng giơ về phía cô.

Tô Khiết cho rằng anh muốn đánh mình, cho rằng anh muốn trả thù nên giật mình, nhanh chóng lăn một vòng né tránh.

Nguyễn Hạo Thần hơi giật mình, vừa tức giận lại có chút buồn cười, rốt cuộc trong đầu cô suy nghĩ cái gì vậy.
 
Chương 930


Chương 930

Cô cho rằng anh sẽ đánh cô sao? Sao anh có thể đánh cô chứ? Sao anh nỡ đánh cô được?

Nếu anh thật sự đánh cô thì đêm qua sẽ không dung túng cô muốn làm gì thì làm trên người mình, biến anh trở thành dáng vẻ như vậy.

Tô Khiết thấy Nguyễn Hạo Thần không ra tay với mình thì ý thức được mình hiểu lâm, lúc này cô lăn qua giường bên kia, lúc dời mắt vẫn có thể nhìn rõ ‘vết thương: trên người anh.

Tô Khiết cảm giác mình không nên nhẫn tâm nhìn, cho nên cô áp mặt xuống giường.

Lúc cô áp mặt xuống giường thì khóe môi lại không nhịn được nở nụ cười.

Được rồi, cô thừa nhận mình áp mặt xuống giường là vì lén cười, cô vừa thấy những ‘vết thương’ của Nguyễn Hạo Thần thì lại muốn cười.

Mặc dù Nguyễn Hạo Thần không thấy cô cười nhưng cũng có thể đoán được, được rồi, để cô cười thêm một lúc, tiếp theo anh xem cô còn có thể cười được hay không?

“Đây là đâu?” Tô Khiết hết giận, cười xong thì cũng khôi phục lý trí.

Hiện tại Nguyễn Hạo Thần đánh chết cũng không thừa nhận bản thỏa thuận ngày hôm qua, chứng minh bản thỏa thuận không phải là chuyện chính, Nguyễn Hạo Thần chỉ dùng bản thỏa thuận để lừa cô đến.

Nguyễn Hạo Thần tốn nhiều công sức lừa cô xuất hiện, chuốc say cô, sau đó lại đưa cô đến đây, rốt cuộc là vì sao?

Tô Khiết cảm giác đây mới là chuyện chính.

“Đây là phòng tổng thống 2201 của khách sạn Hoàn Vũ.” Nguyễn Hạo Thần nhìn lưng cô thì chậm rãi mở miệng, anh cố ý dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua bất cứ phản ứng nào của cô.

Lúc này cô áp mặt xuống giường, Nguyễn Hạo Thần nhìn không thấy sự thay đổi sắc mặt, Nguyễn Hạo Thần vốn không hy vọng xa vời có thể nhìn ra được sự khác thường từ trên mặt cô, bởi vì anh biết cô che giấu quá tốt.

Anh cảm giác có lẽ có thể nhìn ra được gì đó thì phản ứng cơ thể của cô.

Cho nên anh mới để cô nằm sấp như thế.

Tô Khiết nằm sấp trên giường nghe anh nói thì trong lòng giật mình, phòng tổng thống 2201 của khách sạn Hoàn Vũ?

Khó trách cô thấy quen thuộc như thế, căn phòng đen tối năm năm trước, cô cũng không nhìn thấy rõ, nhưng lần trước sau khi cô say rượu thì Nguyễn Hạo Thần cũng đưa cô đến đây, lân đó cô nhìn thấy rõ.

Sao lại là chỗ này? Lần trước ở đây, lần này lại ở đây, lần trước Nguyễn Hạo Thần nói đúng lúc gần chỗ này nên mới đưa cô đến, còn lần này thì sao?

Trùng hợp sao?

Nhưng Tô Khiết không động đậy cũng không có bất cứ phản ứng nào: “Sao lại là khách sạn? Lần nào anh cũng thích đưa phụ nữ tới khách sạn sao?”

“Đây là phòng đặc biệt dành riêng cho tôi, không mở cho bất cứ ai, chỉ có tôi mới có thể ở đây.” Nguyễn Hạo Thần nhìn lưng cô, khóe môi cong lên, rõ ràng ý riêng.

Anh dừng một chút, lại chậm rãi nói: “Vẫn luôn như vậy, từ khi khách sạn này khai trương tới nay, ngoại trừ tôi thì không có ai từng sử dụng căn phòng này.”

Nguyễn Hạo Thần hoãn hoãn, lại cố ý cường điệu một câu: “Cũng không từng có người đàn ông khác sử dụng.”

Anh nói rất rõ ràng, với sự thông minh của cô thì chắc chắn có thể hiểu.
 
Chương 931


Chương 931

Anh muốn nhìn cô giả vờ tới khi nào?

Tô Khiết nằm sấp trên giường, mí mắt đột giật giật, đầu quả tim cũng run rẩy.

Anh nói căn phòng tổng thống này đặc biệt dành riêng cho anh, chỉ có anh mới có thể sử dụng?

Vẫn luôn như vậy, không có ai từng sử dụng căn phòng này.

Vậy năm năm trước?!!

Tô Khiết cảm giác trái tim đột nhiên đập nhanh, không, không thể nào, không thể nào là anh. Dụ Vỹ Phàm rõ ràng nói với cô người kia là Mặc Diêm.

Nhưng anh ta nói ngoại trừ anh thì không có ai từng sử dụng căn phòng này, hơn nữa cũng không từng có người đàn ông khác sử dụng, anh nói như vậy là cố ý nói cho cô nghe.

Chẳng lẽ người đàn ông năm năm trước là anh sao? Thật sao? Thật như vậy sao?

Lúc này trong lòng Tô Khiết sợ hãi, nhưng cô nói với chính mình không thể hoảng sợ, không thể hoảng loạn, cũng có thể không phải như vậy.

Hoặc là cô suy nghĩ nhiều, anh cũng không nói thẳng chuyện gì!

Tô Khiết nghĩ cô nên thử thăm dò xem sao.

“Đặc biệt dành riêng để gặp tình nhân sao?” Tô Khiết vẫn nằm sấp không động đậy, tư thế không thay đổi, tiếng cười thỉnh thoảng truyền tới.

Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại, tay dừng lại sau lưng cô, từ từ di chuyển lên phía trên, anh phát hiện đúng là không dễ dàng lấy được lời nói thật từ miệng của người phụ nữ này.

Cơ thể Tô Khiết run rẩy, bởi vì tay anh chạm vào lưng cô, cũng bởi vì trong lòng sợ hãi.

Tô Khiết cảm giác được tay anh ngày càng tùy ý, cả người cô không khống chế được căng thẳng.

Lúc này cô sợ sự đụng chạm của anh, có chút khó chịu cũng có chút hoảng sợ, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong con ngươi mang theo ý cười cố ý hỏi: “Anh nói xem, anh từng hẹn hò với bao nhiêu tình nhân ở đây? Chắc có cô Mộng đúng không?”

“Không có, chỉ có một mình em, nhưng năm năm trước, một người phụ nữ đã từng nhảy cửa sổ vào phòng tôi, cưỡng ép tôi, sau đó chạy thoát.” Đôi mắt anh khóa chặt lấy cô, lời nói vô cùng rõ ràng.

Ý tứ cũng đã biểu đạt lại rõ ràng bất quá.

Trong lòng Tô Khiết sợ hãi, may là cô đã sớm có chuẩn bị tâm lý, không đến mức làm cho mình lộ ra quá nhiều sự khác thường.

Xem ra năm năm trước người đàn ông kia thật sự là anh, không cần nghi ngờ chuyện này, lời này của anh đã đủ rõ ràng.

Mà trong lời anh nói, anh cũng đã biết người phụ nữ nhảy vào phòng anh vào năm năm trước là cô.

Nhưng anh biết là cô từ lúc nào?

Lúc này đầu óc Tô Khiết nhanh chóng hoạt động.

Chắc chắn trước kia anh không biết, nếu không anh đã sớm tính sổ với cô, không thể nào chờ tới bây giờ.

Lần trước ở bệnh viện cô thấy anh không hề nhắc đến chuyện này, cho nên khi đó có lẽ anh vẫn chưa biết.

Nhưng vì sao anh lại đột nhiên biết chứ?

Tô Khiết đột nhiên nhớ tới mình đã trói anh trên xe, khi cô rời đi thì đưa lưng về phía anh làm một động tác.

Lúc ấy cô có chút đắc ý, cho nên…
 
Chương 932


Chương 932

Cô đột nhiên nhớ lại năm năm trước, khi cô rời khỏi phòng cũng đưa lưng làm động tác như vậy với người đàn ông kia.

Cho nên cô đã gậy ông đập lưng ông sao?

Với sự khôn khéo của Nguyễn Hạo Thần thì rất có thể phát hiện được điều gì đó qua động tác đó.

Cô nhớ lúc ấy mình chỉ dùng áo sơ mi trói chặt anh, nhưng sau đó anh không đuổi theo, khi ấy cô còn khó hiểu, hiện tại rốt cuộc cô đã hiểu, bởi vì động tác kia của cô nên Nguyễn Hạo Thần xác định cô chính là người phụ nữ năm năm trước, vì vậy anh không vội đuổi theo cô.

Sau đó anh lùi một bước tiến hai bước ở đây chờ cô.

Cho nên cô đã gậy ông đập lưng ông?

Khóe môi Tô Khiết giật giật, Tô Khiết, mày là heo sao?

Nhưng hiện tại Nguyễn Hạo Thần chỉ xác định là cô thông qua động tác kia, không có điều gì chứng minh.

Cho nên Nguyễn Hạo Thần mới nghĩ cách lừa cô tới chỗ này là vì muốn thử cô, xác nhận bước cuối cùng, hoặc là muốn cô tự thừa nhận.

Tô Khiết nhớ tới những chuyện mình đã làm với anh vào năm năm trước, nếu cô thừa nhận, Nguyễn Hạo Thần có bóp chết cô hay không?

Cho nên cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể thừa nhận.

Đánh chết cô, cô đều tuyệt đối không thể thừa nhận.

“Phụt!!” Tô Khiết nhìn anh, đè xuống sự sợ hãi trong lòng, cười nói: “Không nghĩ tới Ngài Nguyễn còn trải qua chuyện như vậy, người phụ nữ kia đúng là lợi hại, đúng rồi, người phụ nữ kia là ai? Anh giới thiệu em làm quen đi, sự dũng cảm này đúng là không thể so sánh với người khác.”

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô cười thì khóe môi nhếch lên, không nói nữa, không biết đang nghĩ đến cái gì.

Bây giờ anh im lặng như vậy làm cho trong lòng Tô Khiết không nắm chắc được, lúc này cô không nhìn ra được anh đang suy nghĩ cái gì.

“Em phải đi rồi, ông nội còn ở bệnh viện, em phải đến chăm sóc ông nội.” Anh không nói lời nào nên Tô Khiết muốn rời đi, hiện tại trong lòng cô đang run rẩy.

Thật ra cô vốn có chút sợ anh, hiện tại cô đã biết người đàn ông năm năm trước là anh thì trong lòng càng sợ.

Hiện tại cô muốn trốn anh, trốn càng xa càng tốt.

Nguyễn Hạo Thần không nói chuyện, cũng không ngăn cản cô, đôi mắt vẫn luôn nhìn cô, cô đi đến đâu thì anh nhìn đến chỗ đó.

Tô Khiết bị anh nhìn như vậy thì cảm giác không được tự nhiên, cô không nói gì nữa, cầm lấy áo khoác của mình mặc lên người, sau đó nhanh chóng đi tới mở cửa phòng.

Lúc cô mở cửa thì khuôn mặt của thư ký Ngô đã sớm đứng đợi ngoài cửa đột nhiên phóng to trước mặt, lúc Tô Khiết nhìn thấy thư ký Ngô thì Tô Khiết hoảng sợ đến trái tim sắp nhảy ra ngoài.

Thư ký Ngô đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô như vậy thì phản ứng đầu tiên theo bản năng là hoảng sợ, thậm chí lùi lại phía sau một bước.

Nếu bình thường, cô bình tĩnh như vậy, không sợ nguy hiểm, không sợ gì cả, không bị dọa sợ, cũng sẽ không phản ứng như thế. Nhưng hiện tại trong lòng cô vốn không yên, cho nên cô biết phản ứng này của mình hoàn toàn khác xa với ngày thường.

Hơn nữa người này còn là thư ký Ngô, năm năm trước, thư ký Ngô đã cản cô ở cửa khách sạn, mặc dù thư ký Ngô không nhìn thấy rõ cô nhưng cô nhận ra thư ký Ngô.
 
Chương 933


Chương 933

Cho nên lần này Tô Khiết thật sự giật mình không nhỏ.

Cô biết chắc chắn Nguyễn Hạo Thần cố ý sắp xếp, mà cô cũng biết phản ứng của mình vừa rồi đã lọt vào mắt Nguyễn Hạo Thần.

Khó trách cô nói rời đi thì Nguyễn Hạo Thần không ngăn cản cô, thì ra anh đã sắp xếp nước cờ khác.

Anh có thể nham hiểm hơn được không?

“Sao vậy? Dọa sợ?” Nguyễn Hạo Thần đi đến sau lưng cô, khóe môi khẽ nhếch lên, trên mặt rõ ràng mang theo ý cười: “Em trở nên nhát gan như vậy từ lúc nào? Chuyện này có thể dọa sợ em sao? Hay là trong lòng em chột dạ…”

“Nhàm chán.” Tô Khiết trừng mắt nhìn anh một cái, cắt ngang lời anh nói, hiện tại cô không muốn tiếp tục ở đây, không muốn tiếp tục ở bên cạnh anh.

Cô sợ mình sẽ bại lộ càng nhiều.

Tô Khiết cất bước đi ra ngoài.

“Đi đâu?” Nguyễn Hạo Thần không ngăn cản cô, nhưng hỏi một câu.

“Đến bệnh viện, ông nội đang nằm bệnh viện.” Tô Khiết thầm thở phào, tuy rằng Nguyễn Hạo Thần không đưa tay ngăn cản cô nhưng cô biết nếu mình không trả lời câu hỏi của anh thì chắc chắn anh sẽ không cho cô đi.

Đối với câu trả lời của cô thì Nguyễn Hạo Thần vẫn hài lòng, anh cũng biết hiện tại ông cụ Tô đang nằm bệnh viện, cô chắc chắn muốn đến chăm sóc, cho nên anh sẽ không ngăn cản cô, anh đến gân tai cô, chậm rãi nói từng chữ một: “Buổi tối, tôi đến bệnh viện đón em, đừng để tôi tìm không thấy em, nếu không thì em tự gánh lấy hậu quả.”

Giọng anh rất nhẹ, nhưng sự uy hiếp lại vô cùng rõ ràng.

“Ngài Nguyễn, em không nợ anh, chúng ta đã ly hôn, chúng ta không còn quan hệ gì cả.” Tô Khiết nghe ra được sự uy hiếp trong giọng nói của anh, cô cũng biết anh nói được sẽ làm được. Cho nên trong lòng cô hỗn loạn, trước đó cô hoàn toàn không để ý tới anh, nhưng cô nghĩ đến chuyện năm năm trước thì trong lòng có chút chột dạ.

“Buổi tối tôi đi đón em, đừng để tôi tìm không thấy em.” Nguyễn Hạo Thần cũng không cãi nhau với cô, chỉ lặp lại lời của mình, thái độ của anh cực kỳ rõ ràng!

“Nguyễn Hạo Thần, anh hãy giơ cao đánh khẽ, buông tha cho em được không?” Trong lòng Tô Khiết càng chột dạ, càng lo lắng, mà thái độ của Nguyễn Hạo Thần càng làm cho cô sợ hãi.

Hiện tại cô chỉ muốn trốn anh, trốn càng xa càng tốt.

“Sao vậy? Không muốn đi sao? Nếu em không muốn đi thì chúng ta đi vào làm chuyện khác.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, cơ thể cố ý đến gân cô, ánh mắt mập mờ, lời nói mờ ám, nhưng ý đồ quá rõ ràng.

Tô Khiết trừng mắt nhìn anh một cái, nhanh chóng lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách nhất định với anh. Tô Khiết nói với bản thân không được tức giận, không được tức giận, cô phải bình tĩnh, không thể tức giận bởi vì anh được.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, khóe môi lại cười khẽ.

Tô Khiết tức giận, cười cái gì mà cười, có gì buồn cười chứ?

“Không phải chỉ từng kết hôn thôi sao? Ngài Nguyễn đến mức như thế sao? Anh có tin ngày mai tôi có thể tái hôn một lần nữa không.” Tô Khiết cố ý nhấn mạnh bọn họ đã kết hôn và ly hôn, cố tình bỏ qua chuyện buổi tối năm năm trước.

Cho nên lúc này cô tức giận chỉ là giả mà thôi.

“Được, ngày mai chúng ta đến Ủy ban.” Nguyễn Hạo Thần lại đồng ý, cũng nhanh chóng đồng ý, hơn nữa ý cười trên mặt anh càng rõ ràng.

“…” Tô Khiết hoàn toàn hết chỗ nói, cô phát hiện mình không thể nói chuyện bình thường với anh được.

Người đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng trước kia đấy sao?
 
Chương 934


Chương 934

Sao cô cảm giác hiện tại anh giống như một đứa trẻ có thể chơi xấu bất cứ lúc nào.

“Cho dù em tái hôn cũng không tái hôn với anh, kết hôn hai lần cùng một người làm gì, em muốn kết hôn với một người mới…” Lúc này Tô Khiết cũng bị anh dồn ép nên buột miệng nói rai!

Nguyễn Hạo Thần nghe thấy lời này của cô, đôi mắt lập tức híp lại, chỉ là khóe môi khẽ cong lên lộ ra ý cười, nụ cười vừa nhìn đã khiến người khác dựng tóc gáy.

“Em có thể thử.” Khóe môi của anh khẽ động, từng chữ từng chữ truyền ra, giọng nói rất nhạt, nhưng từng chữ đều có thể chạm đến đáy lòng của người khác.

“Anh nghĩ em không dám sao?” Trong lòng Tô Khiết lúc này rất bực tức, tức lúc này anh bá đạo không nói đạo lý, tức anh từng bước ép sát, đương nhiên, cô vẫn chột dạ trong lòng.

Cô đương nhiên không thể thật sự làm như thế, cô chỉ là nói thế mà thôi.

“Tôi tin em dám, có điều, em một giây trước kết hôn, tôi một giây sau sẽ khiến người đàn ông đó biến mất trên thế giới này, mặc kệ người đàn ông đó là ai, em có thể thử.” Trên mặt của Nguyễn Hạo Thần vẫn là nụ cười đó, nhưng lại khiến người ta không thể nghi ngờ lời anh nói.

Khi anh nói lời này, anh đột nhiên nghĩ đến Bùi Dật Duy, cho nên, đôi mắt của anh lúc này trở nên âm lãnh.

Tô Khiết: “…”

Cô không biết lời này của anh có phải để dọa cô hay không, nhưng cô biết Nguyễn Hạo Thần tuyệt đối có năng lực như thế.

Tô Khiết cảm thấy, cô bây giờ tốt nhất mau chóng rời khỏi, hoặc, điều cô bây giờ có thể làm cũng chỉ có thể mau chóng rời khỏi.

Tô Khiết không có nói tiếp nữa, nhanh chóng cất bước rời khỏi.

“Buổi tối nhớ đợi tôi.” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần lại truyền đến, dịu dàng nhưng vẫn ám muội dị thường.

Anh sớm đã nghĩ tới chuyện cô sẽ không dễ dàng thừa nhận như thế, anh đã sắp xếp tất cả chuyện này, là để thăm dò phản ứng của cô.

Nhưng mục đích quan trọng của anh là muốn khiến cô biết, khiến cô biết người đàn ông 5 năm trước cô cưỡng bức chính là anh.

Rất hiển nhiên cô bây giờ đã biết rồi, mục đích của anh đã đạt được rồi.

Cùng cô làm vợ chồng ba tháng, anh phát hiện được một đặc điểm của cô.

Anh biết cô khi làm sai chuyện gì thì sẽ chột dạ, sẽ đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời, cũng sẽ rất dễ mềm lòng.

Cho nên, để cô biết người đàn ông 5 năm bước cô cưỡng bức là anh, cô sẽ không tiếp tục giống như trước đây mà trốn tránh anh nữa.

Anh biết, cô lúc này mặc dù biểu hiện rất cứng rắn, nói chuyện cũng hơi gay gắt.

Nhưng cô buổi tối chắc chắn sẽ đợi anh.

Đây chính là hiệu quả mà anh muốn.

Thật ra, cô bây giờ càng gay gắt, anh càng hài lòng, điều này nói rõ, ảnh hưởng của anh đối với cô vẫn rất lớn, người bình thường tuyệt đối không thể khiến cô mất khống chế như này được.

Anh nghĩ, bắt đầu từ bây giờ, trong lòng người mà cô chắc chắn thời thời khắc khắc nghĩ tới đều là anh…

Bước chân của Tô Khiết khựng lại, nhưng không có dừng, tiếp tục rảo bước rời khỏi.
 
Chương 935


Chương 935

Thấy bóng dáng rời đi của cô, ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần nhiêu thêm vài phần ý cười thâm sâu.

Tô Khiết sau khi rời khỏi khách sạn, tâm trạng vẫn không thể bình ổn lại được, cô không hiểu, tại sao người đàn ông 5 năm trước đột nhiên lại trở thành Nguyễn Hạo Thần rồi?

Thế nào lại là Nguyễn Hạo Thần chứ?

Là ai không được, tại sao phải là Nguyễn Hạo Thần chứ?

Dụ Vỹ Phàm rõ ràng nói với cô người tối hôm đó là Mặc Diêm, cô đối với Dụ Vỹ Phàm vẫn hiểu, không có tin Dụ Vũ Phàm sẽ không linh tinh.

Nhưng, vừa rồi khi ở trong phòng, Nguyễn Hạo Thần lại nói rõ ràng như thế, kể cả chỉ tiết khi đó Nguyễn Hạo Thần đều nói rất rõ ràng.

Nếu như người đàn ông 5 năm trước không phải là Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần không thể biết rõ như thế được, người biết chuyện 5 năm trước của cô không nhiều, và chỉ tiết lúc đó cô càng không có nói với bất kỳ ai, kể cả Hứa Dinh Dinh.

Nhưng Nguyễn Hạo Thần lại biết, hơn nữa biết rất rõ.

Cho nên, chuyện này chắc sẽ không sai, chỉ là không biết Mặc Diêm đó là thế nào? Dụ Vũ Phàm tại sao tưởng lầm người đàn ông 5 năm trước là Mặc Diêm?

Trong lòng của Tô Khiết mặc dù còn có một số nghi hoặc, nhưng cô biết, người đàn ông 5 năm trước rất có thể thật sự là Nguyễn Hạo Thần.

Nếu như người đàn ông 5 năm trước thật sự là Nguyễn Hạo Thần, lấy tính cách tác phong của Nguyễn Hạo Thần, sẽ tha cho cô sao?

Tô Khiết biết, tuyệt đối không thể, nếu không, Nguyễn Hạo Thần sẽ không tốn hết tâm cơ sắp xếp tất cả chuyện này để thăm dò!

Cứ như thế, Nguyễn Hạo Thần sẽ đối với cô thế nào? Sẽ làm gì với cô?

Tô Khiết còn nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn, vấn đề của hai đứa trẻ, nếu người đàn ông 5 năm trước là Nguyễn Hạo Thần, vậy thì Nguyễn Hạo Thần chẳng phải chính là ba ruột của hai đứa trẻ…

Lúc này cơ thể của Tô Khiết lập tức cứng nhắc, cô thậm chí trực tiếp dừng bước chân, đứng ở đó, không thể nhúc nhích được.

Khoảnh khắc này, Tô Khiết cảm thấy, chân của cô không thể cất bước, cứng nhắc, không có sức.

Tô Khiết một lúc sau mới hoàn hồn lại, vào lúc này, một chiếc taxi dừng trước mặt cô, mắt của Tô Khiết lóe lên, nhanh chóng lên xe.

Bây giờ ông nội còn ở trong bệnh viện, cô cả đêm hôm qua cũng không có trở về, ngay cả điện thoại cũng không có gọi một cuộc, ông nội chắc chắn rất lo lắng, cho nên cô bây giờ muốn đến bệnh viện trước.

Chỉ là, lúc này Tô Khiết rõ ràng có chút tâm sự nằng nề, cho nên, không có phát hiện, đằng sau cô, một đôi mắt đang nhìn cô.

Khi Tô Khiết chạy đến bệnh viện, ông cụ Tô đã tỉnh rồi, khi cô bước vào phòng bệnh, Hinh Tú Bình đang bón đồ ăn sáng cho ông cụ Tô, từ sau khi ông cụ Tô sinh bệnh, Hinh Tú Bình luôn túc trực ở phòng bệnh, gần như không có rời khỏi.

Lúc này, sắc mặt của Hinh Tú Bình rất dịu dàng, khóe môi còn mang theo nụ cười ôn hòa, động tác nhẹ nhàng lại cẩn thận, nhìn ra được, bà ta đối với ông cụ Tô thật sự rất tốt.

Tô Khiết nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi cảm động, trong nghịch cảnh có thể thấy chân tình, lời này thật sự một chút cũng không sai.

Tô Khiết sau khi bước vào phòng thì khế thở dài, nghĩ nếu như ông nội hỏi cô tối qua đi đâu, cô nên giải thích thế nào.

“Khiết Khiết đến rồi.” Hinh Tú Bình nhìn thấy cô, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi.
 
Chương 936


Chương 936

Ông cụ Tô không có hỏi Tô Khiết tối qua đi đâu, chỉ ngẩng đầu, gương mặt từ ái nhìn cô, khẽ mỉm cười nói: “Khiết Khiết, cháu đã ăn sáng chưa?”

“Dạ chưa có ăn.” Tô Khiết hơi sững ra, âm thầm thở phào, trong lòng cũng cảm kích, nhiều năm như thế, ông nội trước nay sẽ không hỏi nhiều chuyện của cô, trừ chuyện 6 năm trước đính hôn với Dụ Vỹ Luân, ông nội trước nay chưa từng miễn cường cô làm bất cứ chuyện gì.

Thật ra cô hiểu, ông nội 6 năm trước bắt cô đính hôn với Dụ Vỹ Luân, chính là vì để cắt đứt liên hệ giữa cô và Bùi Dật Duy.

Lúc đó ông nội chắc chắn là sợ Bùi Dật Duy tổn thương cô.

Lúc đó, ở tình cảnh đó, ai cũng sẽ nhận định Bùi Dật Duy tiếp cận cô là để lợi dụng cô.

Mà sự thật quả thật đúng là như thế!

Tô Khiết đang suy nghĩ, một hồi nhạc chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Tô Khiết vô thức sờ điện thoại của mình, nhưng lại phát hiện không phải tiếng của điện thoại của cô, mà là của ông cụ Tô.

Bởi vì ông cụ Tô không quá thuận tiện, Tô Khiết bèn giúp ông cụ cầm điện thoại qua.

Tô Khiết khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình điện thoại của ông cụ, hai mắt lập tức lóe lên.

Số điện thoại này, cô nhận ra, cũng nhớ rất rõ, đây là số điện thoại của Bùi Dật Duy.

Bùi Dật Duy tại sao lại gọi điện cho ông nội?

Hôm nay Bùi Dật Duy đã nói, sẽ không tiếp tục đối phó với nhà họ Tô, sẽ không tổn hại đến ông cụ.

Lời Bùi Dật Duy nói, cô tin.

Chỉ là, cô không ngờ Bùi Dật Duy lại gọi điện cho ông cụ.

Tô Khiết lo lắng Bùi Dật Duy sẽ nói với ông cụ chuyện liên quan đến việc anh ta thu mua cổ phần của Tô thị, mặc dù tình hình bây giờ của Tô thị rất tệ, nhưng nếu như để ông cụ Tô biết Tô Trung Dung bán cổ phần trong tay bọn họ cho Bùi Dật Duy, ông cụ Tô còn không phải tức chết sao.

“Khiết Khiết, điện thoại của ai?” Ông cụ Tô thấy Tô Khiết nhìn chằm chằm vào điện thoại mà ngây ra, không nhịn được hỏi một câu.

Tô Khiết hoàn hồn, nghĩ rồi vẫn đưa đến trước mặt ông cụ Tô, cô biết nếu ông cụ Tô đã hỏi, chắc chắn cũng không giấu được.

Cô mặc dù lo lắng, có điều không có nói gì nhiều, cô nghĩ thời gian dài như vậy Bùi Dật Duy không có nói chuyện cổ phần cho ông cụ, hôm qua Bùi Dật Duy cũng đáp ứng cô không đụng vào Tô thị, sẽ không tổn hại ông cụ, Bùi Dật Duy bây giờ chắc sẽ không nói chuyện cổ phần với ông cụ đâu.

Có điều, ánh mắt của cô vẫn dừng trên số điện thoại hiển thị trên màn hình điện thoại của ông cụ.

Ông cụ Tô nhìn thấy dãy số đó, lại nhìn phản ứng của Tô Khiết, ánh mắt lóe lên, nhanh chóng nghe máy.

“Alo, ai vậy?” Ngữ khí của ông cụ Tô rất khách khí.

“Chào ông, tôi là Bùi Dật Duy.” Giọng nói của Bùi Dật Duy đối với ông cụ càng khách khí, thậm chí trực tiếp dùng kính ngữ.

“Có chuyện gì không?” Khi ông cụ Tô hỏi câu này thì liếc nhìn Tô Khiết, ông cụ rất rõ, lúc này Bùi Dật Duy gọi điện cho ông ta, còn dùng giọng điệu khách khí như thế, chắc chắn là vì Khiết Khiết.

“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không tiếp tục đối với Tô thị, tôi sẽ trả lại một số mối làm ăn của Tô thị cho Tô thị, tôi có thể trả tất cả của Tô thị về cho Tô thị, ông có thể cho người qua đây bàn bạc không?” Giọng nói của Bùi Dật Duy vẫn khách khí, anh ta biết lúc này ông cụ ở bệnh viện, không thể đích thân đến bàn chuyện này với anh ta được.

“Tôi muốn bàn bạc với người của nhà họ Tô, có thể đại diện Tô thị nói chuyện, nhưng Tô Trung Dung không được, người bên phía Tô Trung Dung cũng không được” Bùi Dật Duy lại tiếp tục bổ sung một câu, anh ta chỉ thiếu chút nữa chỉ thẳng tên Tô Khiết đến bàn chuyện mà thôi.

Bùi Dật Duy hiểu Tô Khiết, anh ta biết, anh ta nếu như trực tiếp hẹn Tô Khiết gặp mặt, Tô Khiết tuyệt đối sẽ không đồng ý, từ thái độ của Tô Khiết ngày hôm qua thì anh ta đã hiểu điểm này.

Cho nên, anh mới nghĩ đến ra tay từ phía ông cụ Tô.
 
Chương 937


Chương 937

Bùi Dật Duy biết Tô Khiết gặp anh ta chỉ là vì ông cụ Tô, Tô Khiết rất để tâm đối với ông cụ Tô.

Cho nên Bùi Dật Duy mới nghĩ ra cách như thế này, tất cả những chuyện anh ta làm, đều là vì muốn gặp Tô Khiết, vì Tô Khiết, anh ta có thể không đối phó với nhà họ Tô, thậm chí có thể giúp đỡ Tô thị.

Ông cụ Tô có hơi bất ngờ, nhưng cũng vui mừng, ông cụ đương nhiên hiểu dụng ý của Bùi Dật Duy, biết Bùi Dật Duy làm như vậy đều là vì Khiết Khiết.

Điều này cũng đủ chứng minh Bùi Dật Duy thật sự rất yêu Khiết Khiết.

Như thế thì ông ta yên tâm rồi, nếu hiểu dụng ý của Bùi Dật Duy, ông cụ Tô tự nhiên nguyện ý phối hợp.

“Được, tôi kêu Khiết Khiết đến bàn bạc với cậu.” Lời này của ông cụ nói tương đối rõ rồi.

Tô Khiết biết cuộc gọi là của Bùi Dật Duy, cô luôn lắng tai nghe, khi nghe thấy ông cụ nói để cô qua đó bàn bạc, cô rõ ràng đã sững người.

Tình huống gì thế? Có chuyện gì mà kêu cô qua đó bàn bạc?

Tại sao muốn cô qua đó với Bùi Dật Duy?

“Được, tôi sẽ gửi địa chỉ cho ông, ông bảo cô ấy trực tiếp đến tìm tôi.” Bên phía Bùi Dật Duy rõ ràng đã thở phào, trên mặt cũng nhiều hơn vài phần vui vẻ, lúc này sự vui mừng trong giọng nói cũng có hơi không khống chế được.

“Được.” Ông cụ Tô đáp ứng rất sảng khoái.

Tô Khiết nghe ra Bùi Dật Duy không có nói với ông cụ chuyện cổ phần, cô đã âm thầm thở phào.

“Khiết Khiết, vừa rồi Bùi Dật Duy gọi điện cho ông, cậu ta nói cậu ta sẽ không tiếp tục đối phó Tô thị nữa, còn nói muốn trả lại tất cả mọi thứ của Tô thị cho Tô thị, cháu qua đó bàn bạc với cậu ta đi.” Sau khi ông cụ cúp máy, bèn trực tiếp nhìn sang Tô Khiết, ông cụ Tô mặc dù hiểu rõ tâm tư của Bùi Dật Duy, nhưng ông ta không có nói toẹt ra, hơn nữa hoàn toàn là dáng vẻ làm việc công.

“Ông nội, cháu không hiểu chuyện kinh doanh.” Mặc dù giọng điệu của ông cụ nghiêm túc làm chuyện công, nhưng Tô Khiết vẫn muốn từ chối.

Cô không muốn gặp Bùi Dật Duy nữa, chuyện 6 năm trước đã kết thúc rồi, kết thúc rồi chính là kết thúc rồi, cô không muốn tiếp tục dây dưa gì nữa.

Bùi Dật Duy nếu thật sự muốn trả lại mọi thứ của Tô thị lại, không cần thiết cứ phải cô đi mới được.

“Không sao, bên phía Bùi Dật Duy chắc chắn đều đã sắp xếp xong rồi, cháu qua đó ký tên là được, cháu cũng biết, ông đã lập di chúc, giao Tô thị cho cháu, hơn nữa cháu bây giờ còn là tổng giám đốc của Tô thị, cho nên bây giờ chỉ có cháu có tư cách đi bàn bạc chuyện này.” Ý tứ này của ông cụ Tô chính là không có ai có thể thay thế Tô Khiết đi cả.

Khóe môi của Tô Khiết hơi mím lại, không lên tiếng, không có từ chối, nhưng cũng không có đáp ứng.

Nói thật, cô thật sự không muốn Tô thị, cũng không phải thứ gì của nhà họ Tô.

“Khiết Khiết, cháu cũng biết, vì Tô thị mà ông nội đã bỏ ra tâm huyết cả đời, ông nội thật sự không muốn Tô thị bị hủy hoại trong tay của ông nội.” Ông cụ Tô nhìn ra sự do dự của Tô Khiết, ông cụ khẽ thở dài, trên mặt rõ ràng nhiều thêm vài phần nặng nề.

Ông cụ Tô lúc này nói như vậy là vì khiến Tô Khiết đồng ý, nhưng cũng lại là lời thật lòng của ông cụ, Tô thị bị hủy trong tay ông, trong lòng ông chắc chắn cũng không dễ chịu.

 

“Được rồi, cháu đi.” Tô Khiết nhìn thấy bộ dạng lúc này của ông cụ Tô, suy cho cùng không nhẫn tâm từ chối nữa, huống chi cô biết sức khỏe của ông cụ không tốt, cô cũng sợ ông cụ lại phát bệnh.

Liên quan đến chuyện cổ phần cô luôn giấu ông cụ, nhưng Tô Khiết biết đó cuối cùng là khối u nhọt lớn nhất, cô thật sợ ông cụ biết sẽ không chịu nổi.

Đó không chỉ là chuyện liên quan đến công ty, quan trọng hơn là hành vi quá đáng của Tô Trung Dung, chắc chắn sẽ khiến ông cụ càng tức giận.

Bùi Dật Duy vừa gọi điện cho ông cụ, nói muốn trả lại mọi thứ của Tô thị, nếu như chuyện cổ phần có thể giải quyết, khối u nhọt này cũng biến mất rồi.

“Được, được, đây là địa chỉ, vừa rồi Bùi Dật Duy gửi đến.” Thấy Tô Khiết cuối cùng cũng đồng ý, ông cụ Tô rõ ràng thở phào, vội vàng đưa địa chỉ mà Bùi Dật Duy vừa gửi qua cho Tô Khiết xem.

Tô Khiết liếc nhìn, phát hiện địa chỉ này không phải công ty của Bùi Dật Duy, địa chỉ này vừa nhìn chính là địa chỉ nhà riêng, chắc là nhà của Bùi Dật Duy.

Nghĩ đến phải đến nhà của Bùi Dật Duy, lông mày của Tô Khiết hơi nhíu lại, có điều trước mặt ông cụ cô không có nói gì nhiều nữa.
 
Chương 938


CHƯƠNG 938

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tô Khiết nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra, nhập số điện thoại của Bùi Dật Duy rồi gọi đi.

Điện thoại mới reo chuông, Bùi Dật Duy đã lập tức nghe máy, giọng nói của anh cũng truyền đến ngay: “Khiết Khiết.”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, ấm áp, bởi vì kích động mà có chút run rẩy.

“Ông nội bảo tôi qua bàn chuyện công ty với anh, bàn chuyện công ty không phải nên ở công ty sao?” Lúc này, giọng điệu của Tô Khiết chỉ là đang bàn công việc, dù sao bây giờ đang nói chuyện công chứ không phải chuyện tư.

“Em cũng biết chị cả đang ở công ty, vì vậy đến công ty không được tiện lắm, mà anh cảm thấy không thể nào hẹn ở khách sạn mãi được, nên anh cảm thấy bàn bạc ở nhà vẫn tiện hơn, đương nhiên nếu em muốn đổi nơi khác, chúng ta đổi là được. Hay là em chọn một nơi đi, thật ra anh cảm thấy ở nơi nào cũng vậy thôi, thế nào? Chẳng lẽ em còn sợ anh làm gì em à?” Bùi Dật Duy giải thích liền một hơi, nhưng mà, rõ ràng câu cuối cùng mới là trọng điểm.

Tô Khiết khẽ nhíu mày lại, thật ra, cô biết cô không cần phòng bị Bùi Dật Duy điều gì cả, con người của Bùi Dật Duy cô cũng biết rõ.

Cô và Bùi Dật Duy yêu đương gần hai năm, Bùi Dật Duy mới hôn cô có hai lần, hơn nữa còn là hôn vào trán cô.

Từ trước đến nay Bùi Dật Duy vẫn rất quy củ, không làm gì cô cả, không giống như tên vô lại Nguyễn Hạo Thần kia.

Ánh mắt Tô Khiết khẽ sáng lên, không có chuyện gì cô nhớ đến Nguyễn Hạo Thần làm gì chứ?

Vừa nghĩ đến Nguyễn Hạo Thần, tâm trạng của Tô Khiết lại có chút gợn sóng, không thể nào duy trì trạng thái bình tĩnh thường ngày.

“Hẹn ở nhà hàng đi.” Vốn Tô Khiết cảm thấy không cần thiết phải đổi địa điểm, nhưng không biết tại sao, lúc này cô lại đột nhiên thốt ra một câu như vậy.

Tô Khiết nhớ đến lời ban sáng Nguyễn Hạo Thần nói, cô nghĩ, nếu Nguyễn Hạo Thần đến nhà một người đàn ông gặp thì…

Ánh mắt của Tô Khiết lại nhanh chóng lóe lên, sao cô lại nghĩ đến Nguyễn Hạo Thần rồi, hơn nữa, cô đi đâu, gặp mặt ai thì liên quan gì đến Nguyễn Hạo Thần chứ?

Sao cô phải sợ Nguyễn Hạo Thần biết được?

Có phải là cô trúng độc của Nguyễn Hạo Thần rồi hay không?

Tô Khiết muốn thay đổi ý, định nói không cần đổi địa điểm nữa, nhưng lời nói vừa đến bên miệng, cuối cùng cô vẫn

không thể nói ra thành lời.

Đâu bên kia điện thoại, cơ thể Bùi Dật Duy trở nên cứng nhắc, anh vốn tưởng rằng anh đã nói rõ ràng như vậy rồi, Tô Khiết sẽ không đổi địa điểm nữa, không ngờ cô vẫn kiên trì muốn đổi, hơn nữa còn là đổi đến nhà hàng, bây giờ cô lại phòng bị anh đến mức này sao?

“Được, gần chỗ anh có một nhà hàng khá ổn, anh gửi địa chỉ cho em.” Nhưng mà, Bùi Dật Duy không nói thêm gì nữa, lập tức đồng ý với suy nghĩ đổi địa điểm của cô.

“Được.” Tô Khiết thầm thở phào một hơi, thấp giọng đồng ý, sau đó lập tức cúp máy.

Sau đó, Bùi Dật Duy gửi địa chỉ của nhà hàng cho cô.

Lúc Tô Khiết đến, Bùi Dật Duy đã đặt xong phòng, đang ngồi trong đó đợi cô.

Tô Khiết mở cửa, lập tức nhìn thấy Bùi Dật Duy đang đứng trước cửa sổ hút thuốc, trong phòng có mùi thuốc rất nồng.
 
Chương 939


CHƯƠNG 939

Tô Khiết nhìn thấy có vài đầu mẩu thuốc trong gạt tàn.

Lúc cô quen biết Bùi Dật Duy, anh đã hút thuốc rồi, hơn nữa còn là nghiện, nhưng cô không thích mùi thuốc, sau đó Bùi Dật Duy đã cai thuốc.

Ngửi thấy mùi thuốc, Tô Khiết cảm thấy cổ họng có chút không thoải mái, nhưng cô không nói gì, chỉ là lúc bước vào cô không đóng cửa.

Bùi Dật Duy quay người lại, nhìn thấy cô, dập tắt điếu thuốc trong tay, sau đó mở cửa sổ trước mặt ra.

Qua một lúc sau, mùi thuốc tản đi gần hết, Bùi Dật Duy mới đóng cửa phòng lại, sau đó lấy văn kiện đã chuẩn bị từ trước ra.

“Đây là hợp đồng mà anh đã chuẩn bị trước, em xem một lát đi.” Bùi Dật Duy đưa hợp đồng đến trước mặt Tô Khiết.

“Tôi kí tên là được phải không?” Tô Khiết không hiểu về việc làm ăn, cô cũng không xem kĩ càng, chỉ cầm bút lên, chuẩn bị kí tên, vậy là xong chuyện rồi.

“Em chẳng thèm xem qua vậy, không sợ bị lừa sao?” Bùi Dật Duy nghe thấy lời cô nói, khẽ cong khóe môi, bật cười nhẹ.

Điều này ít nhất cũng chứng tỏ là cô tin tưởng anh nhỉ?

“Tô thị đã như vậy rồi, cũng chẳng thể tệ hơn được nữa, tôi còn gì để mà lo lắng nữa.” Tô Khiết cúi đầu, tìm được nơi cần phải kí tên, cầm bút lên, lập tức kí tên mình xuống.

Tô thị lúc này có thể phá sản bất cứ lúc nào, số cổ phần của Tô thị trong tay Bùi Dật Duy vốn chẳng đáng mấy đồng tiền.

Bùi Dật Duy hơi ngơ ra, ý cười trên gương mặt dần dần lụi tàn, trong lòng có chút lạnh lẽo.

“Như vậy là được rồi sao?” Sau khi Tô Khiết kí tên xong, cô lại đưa hợp đồng đến trước mặt anh.

Bùi Dật Duy nhận lấy, sau đó chậm rãi mở ra, sau khi lật hết một lượt bản hợp đồng, anh đột nhiên ngẩng đâu lên, khẽ nói:

“Khiết Khiết, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Tô Khiết khẽ nhíu mày lại, hiển nhiên là cô không ngờ đột nhiên Bùi Dật Duy lại nhắc đến điều này, cô hơi mím môi lại: “Hôm nay tôi thay ông nội đến đây để bàn chuyện của công ty, nếu như không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây.”

Chuyện giữa cô và anh đã kết thúc từ sáu năm trước rồi.

Nếu như đã kết thúc, vậy thì không cần phải nhớ lại nữa.

“Lúc đó, em mới mười sáu tuổi, em ôm một cái bình thủy tinh, chạy đến nhà bà nội của anh, nói là muốn anh bắt dế cùng em, rồi kì nghỉ hè đó, anh bị em kéo đi bắt dế cả một mùa hè.” Bùi Dật Duy nói, rồi lấy một chiếc bình từ dưới ngăn bàn ra.

Tô Khiết vừa nhìn lập tức nhận ra ngay, đó là cái bình mà hồi nhỏ cô ôm đi bắt dế, chỉ là sau kì nghỉ hè năm đó, cái bình này đột nhiên biến mất, không ngờ, hóa ra là bị Bùi Dật Duy lấy đi.

“Một năm sau đó, lúc anh được nghỉ trở về nhà bà nội, em nói với anh, em không chơi dế nữa, em nói em là một cô gái, em nói một cô gái bắt dế thì không thục nữ, rồi kì nghỉ hè đó, anh bị em kéo đi bắt ếch cả một kì nghỉ, rồi em đặt con ếch trong phòng anh, nói là để bọn chúng bắt muỗi cho anh.” Nói đến đây, Bùi Dật Duy khẽ cong khóe môi, gương mặt trở nên tươi tắn hơn một chút.

Anh còn nhớ kết cục cuối cùng là, khắp nơi trong phòng anh đều là ếch.

Lúc đó cô vô cùng nghịch ngợm, không giống con gái một chút nào cả.

Lúc đó cô không xinh đẹp, nhưng lại dễ dàng thu hút được sự chú ý của anh.

Sau đó, Bùi Dật Duy lấy ra một bức tranh dưới ngăn bản, đó là bức tranh đầu tiên mà cô vẽ, là do anh dạy cô, phía trên toàn bộ đều là ếch, một tờ giấy chỉ toàn là hình ếch.

Ánh mắt Tô Khiết khẽ sáng lên, cô không ngờ, Bùi Dật Duy vẫn luôn giữ bức tranh này, cô cứ tưởng anh đã vất nó đi từ lâu rồi.
 
Chương 940


CHƯƠNG 940

“Tổng cộng anh trở về nhà bà nội hai kì nghỉ hè, trong hai kì nghỉ đó, trừ những lúc anh ngủ, thời gian còn lại đều bị em chiếm dụng rồi.” Bùi Dật Duy nhìn cô, ánh mắt chan chứa ý cười.

Tất nhiên Tô Khiết nhớ rõ mấy chuyện đó, lúc đó cô và mẹ sống trong một ngôi làng nhỏ, Bùi Dật Duy chỉ quay về vào những dịp nghỉ hè, lúc đó…

Mấy bạn bè khác đều chê cô xấu xí, không muốn chơi với cô, nhưng Bùi Dật Duy thì khác, anh luôn chơi đùa cùng cô.

Rồi ngày nào cô cũng bám theo anh, thật ra Bùi Dật Duy lớn hơn cô sáu tuổi, hồi đó anh đã mười hai tuổi rồi, theo lý mà nói thì bọn họ không thể chơi với nhau, nhưng Bùi Dật Duy lại luôn chơi đùa cùng cô.

Lúc đó cô vẫn chưa quay về nhà họ Tô, cũng không có ai biết cô là cô cả nhà họ Tô.

Lúc đó, nhà họ Bùi vẫn chưa xảy ra chuyện, công ty nhà họ Bùi chưa bị Tô Trung Dương chiếm đoạt.

“Khiết Khiết, có mấy chuyện, có lẽ giờ anh nói em cũng không tin, nhưng anh vẫn muốn nói, thật ra lúc trước anh đi dạy thay ở trường em, anh không hề biết em đang học ở đó, cũng không biết em đã quay về nhà họ Tô, lúc đó, anh vừa bước vào lớp đã nhìn thấy em, cũng nhận ra em ngay…” Bùi Dật Duy nhớ lại cảnh tượng hôm đó, cảm thấy duyên phận thật kỳ diệu, lúc đó cô vẫn nghịch ngợm như thế, không chịu lên lớp, cũng không chịu nghe giảng.

Thành tích học tập thì cực kỳ yếu kém.

Tô Khiết cũng không nghi ngờ gì về điều này, quả thật tàn nhang trên mặt cô rất dễ nhận ra, nhưng lúc đó cô vẫn chưa nhận ra Bùi Dật Duy, vì qua mười hai năm, anh đã thay đổi quá nhiều.

Khi đó cô mười tám, còn Bùi Dật Duy hai mươi tư tuổi, anh đã tốt nghiệp đại học, rồi đến trường cô dạy thế, sau khi anh gặp riêng cô để nói chuyện, thì cô mới biết anh là Bùi Dật Duy.

Lúc đó Bùi Dật Duy nói muốn dạy bù cho mình cô, giúp cô nâng cao thành tích học tập.

Cô vốn cố ý giả ngốc, nên không muốn học bù, nhưng ngày nào Bùi Dật Duy cũng ép cô học thêm.

Ngày nào tan học cô cũng bị Bùi Dật Duy giữ lại để học thêm, thật ra cô biết hết, nhưng lúc kiểm tra cô đều cố ý làm sai.

Cô nhớ sau hai tháng Bùi Dật Duy dạy kèm cho cô, khi nhìn thấy bảng thành tích của cô, mặt anh thâm trầm đến mức như đám mây u ám sắp đổ mưa.

Lúc đó cô rất muốn cười, nghĩ rằng chắc chắn Bùi Dật Duy sẽ bỏ cuộc, không muốn dạy kèm cho cô nữa, nhưng không ngờ, sau đó anh càng khắt khe hơn, ép kín thời gian của cô, tiếp tục dạy kèm cho cô.

Tất nhiên, sau đó Bùi Dật Duy đã biết cô cố ý làm sai và giả dốt.

Nhưng sau khi biết cô cố ý giả dốt, Bùi Dật Duy vẫn kiên trì tiếp tục dạy kèm cho cô, sau đó không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã dần quen với việc tiếp xúc với anh.

Mãi đến một ngày, Bùi Dật Duy nói anh thích cô, hỏi cô có muốn làm bạn gái anh không?

Cô cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nên đồng ý rất thoải mái.

Bởi vì hồi nhỏ, Bùi Dật Duy chưa từng chê cô xấu xí, cũng không chê cô ngốc nghếch, nên lúc anh nói anh thích cô, cô không hề nghi ngờ gì, thậm chí cũng không suy nghĩ nhiều.

Cô cũng biết, cô đã bất giác thích Bùi Dật Duy rồi.

Lúc đó, cô mới mười tám tuổi, đang trong giai đoạn tuổi trẻ khờ khạo, nhưng tình cảm lúc đó lại đơn thuần, trong sáng nhất.

Cô biết, lúc đó cô đã đặt hết tâm trí vào phần tình cảm này, cô còn nghĩ, đợi cô tốt nghiệp rồi, cô sẽ gả cho Bùi Dật Duy. Đến lúc đó, cô sẽ gỡ bỏ lớp hóa trang trên mặt mình, để anh nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mình.

Nhưng cô không ngờ, chưa đợi đến khi cô tốt nghiệp, mọi chuyện đã thay đổi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top