Cập nhật mới

Dịch Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 820: 820: Vợ Chồng Song Ca


Vừa rồi Ninh Tuyết Lạc chỉ là yêu cầu hợp xướng một ca khúc bình thường mà thôi, Lục Đình Kiêu đều cự tuyệt, lần này sao có thể đáp ứng……
Mọi người chỉ cho là anh em nhà này đang chơi đùa mà thôi, không thể nào là thật được…
Lại nói tiếp, tình cảm hai anh em họ cũng thật tốt đi, cũng chỉ có Lục Cảnh Lễ dám cùng Lục Đình Kiêu chơi đùa kiểu này!
Mọi người đều cảm khái, chỉ thấy Lục Cảnh Lễ đã tung ta tung tăng mà chạy tới đầu kia mở bài 《 lốc xoáy 》, sau đó hưng phấn mà thúc giục Lục Đình Kiêu nói, “Mau mau mau chọn người đi! Không hát thì uống rượu! Một trong ba ly cũng không thể thiếu!”
Lúc này, đoạn nhạc dạo của bài hát đã vang lên…
Lục Đình Kiêu hơi hơi ngồi dậy, cánh tay hướng tới bàn trà với qua.

Xem ra là muốn uống rượu.

Mọi người đều có dự kiến chung như vậy, nhưng mà, giây tiếp theo, chỉ thấy ngón tay Lục Đình Kiêu tránh ly rượu trên bàn, mà là cầm lấy cái micro bên cạnh…
Ách!!! Lục Đình Kiêu chuẩn bị làm gì vậy?
Cơ hồ tất cả mọi người đều hơi thẳng người lên, sau đó, vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn xuống phía dưới, Lục Đình Kiêu “phong khinh vân đạm” đem microphone kia, đưa tới tay Ninh Tịch.


.

Ninh tịch: “……???” Hả? Ý gì đây? Đại ma vương điên rồi sao! Thật sự muốn hát à? Hơn còn chọn nàng cùng hát?
Lúc này, những người khác cũng đều sắp điên rồi!!!!!!!!!!
Ninh Tịch!!!
Lục Đình Kiêu như vậy là có ý gì?
Đây là muốn hát, hơn nữa còn có ý chọn Ninh Tịch cùng hát sao?
Mọi người cằm đều muốn rớt xuống, khúc nhạc dạo kết thúc, Lục Đình Kiêu tùy ý mà dựa vào trên sô pha, thoáng giơ micro lên, môi mỏng khẽ mở, “Nhìn em, những đường con uyển chuyển ấy, tại chỗ chuyển lại chuyển đọa tiến phong mắt nhạc viên, Vạn vật trên đời, coi em là tâm mà chuyển động, chính anh, vì em mà đứng lại…”
(Vì bài hát không tìm được, câu hát này ta để nguyên bản, có thể hơi khó hiểu)
Trong phòng, đàn violon khàn khàn trầm thấp vang lên……
“Trời ơi! Đây… đây là Lục tiên sinh đang hát sao? Lỗ tai tôi cũng muốn mang thai luôn rồi!”
“Giọng nói quá dễ nghe mà! Có phải nguyên âm hay không vậy”
“Không có không có! Thật là Lục tiên sinh hát mà! Woa, Lục tiên sinh ca hát giọng hát lại gợi cảm mê người như vậy! Nghe thêm một lát, ta muốn ngất xỉu luôn rồi!”

“A a a hát rồi! Không phải nói sẽ không biết hát sao? Thì ra lại hát tốt đến như vậy! Kỳ thật ta còn tưởng rằng Lục tiên sinh tính cách như vậy, chắc sẽ không biết hát đâu! Sự thật chứng minh, tôi quá ngây thơ rồi!”
……
Mắt thấy phía dưới chính là giọng nữ, Ninh Tịch bởi vì thất thần chậm mất nửa nhịp, cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng cầm lấy microphone tiếp lời——
“Vượt qua lý tính, vượt qua tự nhiên, giấu ở thượng đế, để anh đến bên em…… Cho dù yêu anh yêu anh đến từng mảnh nhỏ, vẫn em yêu anh, rơi xuống đất, như anh, hóa thành bột phấn, không ai có thể ngăn cản, ngăn cản em yêu anh… đến đây, đến đây hòa tan vào trong em đi!”
Cùng với giọng ca của Ninh Tịch vàng lên, trong phòng lại vang lên một trận la hét chói tai.

Giọng nữ mềm mại lưu luyến, âm cuối giống như mang theo sự quyết tâm…
Ninh Tịch nhìn thì giống như đang hát rất bình tĩnh, kỳ thật trên mặt cũng có chút nóng lên.

Mẹ nó! Cái gì mà “Đến đây hòa tan vào trong em đi”!
Hát đến câu này mặt nàng đã là đỏ bừng rồi!
Lục Cảnh Lễ đáng chết!
Đương nhiên, câu này của bài hát cũng là bình thường thuần khiết, không có gì đen tối cả, nhưng là, những người ở đây, có người nào thuần khiết sao?
Kế tiếp là hợp xướng, Lục Đình Kiêu với Ninh Tịch thanh âm cùng nhau vang lên: “Tới ôm ta, tạo thành lốc xoáy, cuốn lên kia, hôn nồng nhiệt bỏ qua vạn phong ba phía sau lưng…”
Ninh Tịch: “Yêu anh, còn nhiều hơn vũ trụ…”
Lục Đình Kiêu: “Anh yêu em, cũng là nhiều như vậy! ”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 821: 821: Cảm Giác Luyến Ái


Những ca từ của bài hát này quả thực quá ái muội, Ninh Tịch ngay từ đầu còn có chút ngại ngùng, những càng về sau, đại khái là bởi vì tác dụng của cồn, hơn nữa an tâm khi cảm thấy hơi thở quen thuộc của Lục Đình Kiêu, khiến cho nàng không tự giác mà thả lỏng, càng hát về sau càng thấy thoải mái, ánh mắt lười biếng cộng với khuôn mặt đỏ ửng, càng hát càng hăng.

Nhưng làm cho người ta khiếp sợ chính là, hai người họ phối hợp, vô cùng ăn ý!
Hai người không có bất kỳ động tác nào, chỉ đơn giản là ca hát, thậm chí ánh mắt nhìn qua nhau cũng không có, nhưng mà, thời điểm tiếp lời hát vô cùng chuẩn xác, giống như có sự liên kết vô hình giữa hai người, quả thực… Quả thực giống một đôi tình lữ đang kỳ yêu đương thắm thiết!
Họ tự nhiên mà ăn ý, ngọt ngào cùng lưu luyến, giống như hòa tan vào nhau.

Lục Đình Kiêu rõ ràng là một người kiêu ngạo, lạnh lùng như vậy, giờ phút này lại phảng phất trong nháy mắt giống từ trên trời nhiễm bụi tình của nhân gian …
Lục Đình Kiêu & Ninh Tịch: “Tới ôm ta, hôn ta, linh hồn cùng hướng chung về một phía”

Lục Đình Kiêu: “Tình yêu nằm trong tim ta”
Ninh Tịch: “Như thiên la địa võng”
Lục Đình Kiêu: “Không màng đến hậu quả hậu quả”
Ninh Tịch: “Sợ chi những sóng gió cuộc đời”
……
Rốt cuộc, hát xong bài rồi.

Mọi người lúc này mới từ trong tiếng ca hát kiều diễm ấy mới hồi phục lại tinh thần.

Lục Cảnh Lễ lập từ vỗ tay ồn ào: “Rốt cuộc em đã được nghe anh song ca hát với người khác rồi nha!”
Cho dù hắn đã biết anh trai mình có giọng hát gợi cảm mê người từ lâu, nhưng lần này vẫn thật sự bị kinh diễm rồi!
Giang Mục Dã cũng là từ khiếp sợ mới dần dần ổn định lại, hắn là lần đầu tiên được nghe Lục Đình Kiêu ca hát, càng không nghĩ tới, với cá tính của hắn, không ngờ lại dám ở tất cả mọi người mà song ca với Ninh Tịch…
Mọi người tức khắc cũng hồi phục lại, lập tức vỗ tay, sôi nổi mà khen ngợi, "Trời ạ! Lục tiên sinh! Ngài hát cũng thật tốt quá đi! Vậy mà còn nói không biết hát, quá khiêm tốn rồi!”
“Quả thực toàn năng mà! Tôi cảm thấy mình nên về quê làm ruộng thôi, sao dám ở giới giải trí nữa!”
“Ninh Tịch hát cũng thật hay nha, không nghĩ tới Ninh đại mỹ nhân không những diễn phim tốt, giọng hát cũng tốt đến như vậy!"
“Hai người phối quá ăn ý! Tôi còn tưởng họ yêu nhau thật vậy!”

“Hình như đêm nay Lục tiên sinh đặc biệt thiên vị đối với Ninh đại mỹ nữ nha!”
……
Nghe những lời khen ngợi xung quanh, từng lời từng chữ, Ninh Tuyết Lạc cảm thấy giống như một bàn tay hung hăng tát vào mặt mình vậy.

Lục Đình Kiêu không chỉ biết hát, còn hát đến tốt như vậy.

Hắn cự tuyệt cô, lại quay đầu cùng Ninh Tinh song ca nhạc tình cảm.

Quả thực không khác đem cô vất xuống mặt đất, hung hăng mà dẫm đạp!
Nhìn đến người yêu mình như bị người ta tát vào mặt, To Diễn sắc mặt tự nhiên cũng không tốt lắm, nhưng là, cũng không nề hà lắm,người ta chẳng qua là không muốn hát cùng em mà thôi, chẳng lẽ còn có thể ép người ta hát sao?
Hơn nữa, lúc này tâm tư của hắn cũng không ở trên người Ninh Tuyết Lạc, trong đầu, hoàn toàn là hình ảnh Ninh Tịch hát cùng Lục Đình Kiêu khi nãy.


Có cảm giác quan hệ giữa hai người họ rất không bình thường?
Quả thực giống một đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết, tâm tri tương thông…
Một bên Thường Lị xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng an ủi nói: “Tuyết Lạc, đừng nghĩ nhiều, giải trí Thịnh Thế là con của tập đoàn Lục Thị, mà Ninh Tịch lại là người của Thịnh Thế, trường hợp như vậy, Lục Đình Kiêu che chở cô ta cũng là chuyện bình thường! ”
Ninh Tuyết Lạc hung hăng trừng mắt nhìn Thường Lị một cái, nếu không phải cô ta muốn cô cùng hắc đào K song ca, cô lúc này sẽ phải mất mặt như vậy sao?
Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!
Ninh Tuyết Lạc lúc này đã sắp tức chết rồi, còn muốn mặt ngoài duy trì phong độ, kết quả, quay đầu liền nhìn thấy Tô Diễn đang ngẩn ngơ mà nhìn về phía Ninh Tịch, tức khắc, lòng đố kị lại dâng lên, tức giận đến nổ phổi….

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 822: 822: Không Phải Ghen Ghét Sao


Ninh Tuyết Lạc trong tay bưng một ly rượu vang đỏ, căm giận uống một hơi cạn sạch, tùy tay đem cái ly ném cho Thường Lị, sắc mặt âm u nói: “Chuyện đêm nay, cô cấp tốc đem tin này báo cho Tô Dĩ Mạt!!”
“Tôi hiểu!” Thường Lị thật cẩn thận mà nhận lấy cái ly, thử thăm dò mở miệng nói: “Kỳ thật, chỉ là một lần xã giao thôi, hoàn toàn không cần khẩn trương như vậy… Lục Đình Kiêu hẳn là muốn cho Lục Cảnh Lễ ít mặt mũi mà thôi!”
Ninh Tuyết Lạc không bình tình mà liếc mắt trợn Thường Lị một cái: “Vô nghĩa! Tôi đương nhiên biết! Nếu không chẳng lẽ Lục Đình Kiêu thực sự coi trọng Ninh Tịch sao?”
Thường Lị ngập ngừng, không dám nói lời nào.

“Cút đi! Nhìn cô liền thấy phiền lòng! Đồ vô dụng!”
Thường Lị như được ân xá mà chạy nhanh, Ninh Tuyết Lạc đêm nay ăn phải quả đắng như vậy, tính khí chẳng cần nói, cô ta cảm thấy tốt nhất nên rời khỏi đây để tránh lây vạ.

Lúc nào cũng bị mắng, làm vẫn bị mắng, trong khoảng thời gian này không biết như thế nào, mọi việc diễn ra như bị trúng tà vậy, không việc nào là thuận lợi……

Thường Lị đi rồi, Ninh Tuyết Lạc cầm lấy trai rượu, đổ tất cả số rượu còn lại vào ly rồi uống sạch, sau đó đi vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi thay một bộ đồ ngủ nội y xuyên thấu.

Làm xong những việc này, Ninh Tuyết Lạc nằm xõa lên chiếc giường giộng ở giữa căn phòng, cầm lấy di động, gọi một cuộc điện thoại.

“Alo, tuyết lạc?” Di động đầu kia truyền đến âm thanh ôn hòa của nam nhân.

“Anh Diễn…”
“Đã trễ thế này, sao còn chưa nghỉ ngơi?”
“Anh Diễn… em… em thật là khó chịu”
“Khó chịu? Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?”
“Khó chịu…… Thật là khó chịu…… Làm sao bây giờ…… Em cảm giác như sắp chết vậy…”
“Đừng nói bậy! Em đang ở đâu? Trong nhà có người sao?”
“Em ở… em ở nhà…”
“Ngoan ngoãn đợi đừng nhúc nhích, anh lập tức qua tìm em.


……

Nói chuyện điện thoại xong, Ninh Tuyết Lạc ném di động trong tay, từ ngăn kéo đầu giường lấy ra một chiếc bình thủy tinh nhỏ tinh xảo, đổ chất lỏng bên trong bình vào lòng bàn tay, từng chút từng chút xoa lên da thịt mình…
Rất nhanh, ngoài phòng vang lên âm thanh động cơ ô tô, ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập, vang lên từ xa lại gần.

“Tuyết Lạc……”
Tô Diễn vừa mới mở cửa phòng ngủ, liền bị một thân thể mềm ấm ôm lấy.

“Diễn ca ca……” Ninh Tuyết Lạc gắt gao ôm lấy vòng eo Tô Diễn, giống như ôm một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, trên mặt là biểu tình kinh hoàng giống như sắp mất hết tất cả: “Anh Diễn… Có phải anh không còn yêu em nữa đúng không?”
Tô diễn mày nhíu lại, bế lên nàng đem nàng phóng tới trên giường: “Như thế nào uống lên nhiều như vậy rượu?”
“Có phải hay không? Ngươi có phải hay không không yêu ta?” Ninh tuyết lạc ngửa đầu nhìn hắn, không thuận theo không buông tha.

Tô diễn ánh mắt gian xẹt qua một tia bất đắc dĩ: “Sao lại như vậy chứ! Anh không yêu em, còn có thể yêu ai?”
Ninh Tuyết Lạc vẻ mặt bị thương mà nhìn hắn, “Ninh Tịch…… Có phải anh còn yêu Ninh Tịch hay không?”

Tô Diễn trên mặt đột nhiên xẹt qua một tia cứng đờ, “Đừng nói bậy! Anh không phải đã cùng em nói rất rõ ràng sao? Tại sao vẫn còn miên man suy nghĩ vấn đề này?”
“Không phải…… Không phải em miên man suy nghĩ! Đêm nay, tầm mắt anh vẫn luôn ở trên người chị ấy…… Vẫn luôn ở đó……” Ninh Tuyết Lạc trên mặt đầy vẻ bi thương.

“Tuyết Lạc, em suy nghĩ nhiều quá rồi, anh chỉ là lo lắng Ninh Tịch sẽ bị hại mà thôi.

” Tô Diễn giải thích nói.

“Có hại? Có thể leo được lên người Lục Đình Kiêu, sao có thể bị hại? Chỉ sợ chị ấy còn ước được như vậy… Tô Diễn, anh nghiêm túc nhìn em, anh đối với chị ấy thật sự là chỉ có áy náy sao? Nhìn thấy chị ấy cùng người đàn ông khác hôn môi, anh chỉ là lo lắng…… Mà không phải ghen ghét sao?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 823: 823: Vẫn Là Không Trở Về Sao


Tô Diễn ánh mắt hơi lóe lên, nhưng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh liền khôi phục lại bình thường: “Chỉ là lo lắng, không phải ghen ghét, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng lo lắng! Trong lòng anh chỉ có ngươi một người, chẳng lẽ em còn chưa rõ ràng nữa sao?”
Rốt cuộc nghe được lời khẳng định này, Ninh Tuyết Lạc đáy mắt hiện lên tia vui mừng, chủ động vòng tay ôm cổ Tô Diễn, phủ lên môi hắn: “Diễn… Ôm em……”
Hơi thở nóng hổi bên của nữ nhân bên tai, bộ ng ực đầy đặn trượt trên cánh tay hắn, phía sau hơi thở kia là một giọng nỉ non ngọt lịm, khiến người ta không nhịn được mà lâm vào trầm sắc.

Tô Diễn phía dưới bụng lập tức có phản ứng.

Chỉ là, không biết vì cái gì, trong nháy mắt hình ảnh hiện lên trong đầu không phải là Ninh Tuyết Lạc, mà lại là hình ảnh Lục Đình Kiêu hôn Ninh Tịch, là không mặt đỏ ửng ngại ngùng của cô gái ấy!
Hạ th@n phản ứng càng thêm mãnh liệt, giống như ngọn lửa đang bùng cháy bị một chậu nước lạnh dập tắt.

Nhớ tới Ninh Tịch đêm nay cùng Lục Đình Kiêu ái muội, đối lập với mình lại cư xử như một người xa lạ, Tô Diễn trong lòng lạnh hơn, hoàn toàn không có cái kia tâm tư, từng chút từng chút kéo cánh tay trên ngực xuống, giúp Ninh Tuyết Lạc đắp chăn lại: “Em mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm chạy show, em quên rồi sao?”
“Không quan hệ, anh nhịn ư? Phía dưới rõ ràng đã có phản ứng……” Bàn tay nhỏ của Ninh Tuyết Lạc như con rắn trườn xuống chỗ đã cứng lên của Tô Diễn.

Tô Diễn sống lưng cứng lên chặn tay nàng lại: “Anh không có việc gì, ngủ đi.



Nói xong, hôn lên chán nàng một cái, sau đó giúp nàng tắt đèn đóng cửa, nhẹ nhàng cầm lấy âu phục rời đi.

Ngoài phòng, âm thanh động cơ ô tô lại lần nữa vang lên, Ninh Tuyết Lạc ném cái chăn trên người xuống, đứng sát cạnh cửa sổ, ánh mắt sâu kín mà nhìn bóng xe rời đi dưới lầu, giây tiếp theo, rầm một tiếng đem tất cả đồ trang điểm trên chiếc bàn bên cạnh hất xuống…
“Ninh Tịch! Con tiện nhân này!!!”
Tô Diễn vậy mà không có chạm vào cô!
Tuy rằng hắn đối chính mình thái độ vẫn là trước sau như một ôn nhu, chính là, này lại là phía trước chưa bao giờ từng có sự tình!
Đặc biệt là mới vừa rồi chính mình hôn hắn trong nháy mắt, hắn ánh mắt căn bản là không thích hợp, hắn suy nghĩ, căn bản là không phải nàng!
Ninh tịch cái kia tiện nhân, nhất định lúc riêng tư mặt mày đưa tình câu dẫn tô diễn, thậm chí khả năng ở nàng không biết thời điểm, cùng tô diễn từng có tiếp xúc.

Đáng chết! Chẳng lẽ nàng còn tưởng rằng chính mình có thể đoạt lại tô diễn sao? Quả thực nằm mơ!
Hiện giờ ninh gia cùng Tô gia bàn căn lẫn lộn, quá nhiều nghiệp vụ cùng hạng mục giao triền ở bên nhau, rút dây động rừng, tô diễn căn bản là đã không rời đi nàng!
……

Sau khi rời khỏi, Tô Diễn theo đường lớn chạy trong vô thức, bất tri bất giác, vậy mà đi đến phía dưới Châu Giang Đế Cảnh.

Điểm điếu thuốc, ở trong xe ngồi trong chốc lát, cuối cùng, chung quy vẫn là không có thể ngăn cản trụ trong lòng cỏ dại phát sinh xúc động, mở cửa xe, vào đại lâu.

Đứng ở ninh tịch chung cư trước cửa, tô diễn do dự một lát, sau đó ấn hạ chuông cửa.

Kết quả, ấn rất nhiều lần, bên trong chút nào không có động tĩnh.

Tô diễn mày tức khắc nhăn lại, là ngủ rồi, vẫn là…… Căn bản là không trở về?
……
Cùng lúc đó.

Đang ở trên đường chầm chậm chạy một chiếc màu đen Maybach, chính truyện tới nữ hài thoát cương con ngựa hoang dường như tiếng ca.

“Sông lớn hướng chảy về hướng đông a ~ bầu trời ngôi sao tham Bắc Đẩu a ~ hải hải tham Bắc Đẩu oa ~ gặp chuyện bất bình một tiếng rống a ~ nên ra tay khi liền ra tay a ~ hấp tấp sấm Cửu Châu a ~~~”
Bên cạnh đang ở lái xe lục đình kiêu: “……”
Trên ghế sau lục cảnh lễ & giang mục dã: “……”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 824: 824: Hôn Lại Lần Nữa


Ninh Tịch một bên hát một bên bất mãn nhìn Lục Đình Kiêu đang lái xe bên cạnh: “Lái xe! Mở cửa xe mở cửa xe! Không! Không phải cửa xe… tôi muốn lật cái nóc ô tô này lên! đúng thế, lật nó lên! ”
Lục Đình Đình nhéo nhéo cái trán, ấn xuống một cái nút cạnh vô lăng.

Tức khắc, biến thành một cái xe mui trần.

Một trận gió quét tới, Ninh Tịch hai tay mở ra bám vào thành xe, ngay lập tức cất tiếng hát, “Bộ mã hán tử ngươi uy vũ hùng tráng, chạy như bay tuấn mã giống gió mạnh giống nhau, mênh mông vô bờ vùng quê tùy ngươi đi lưu lạc ~~~”
Lục Cảnh Lễ: “Một linh hồn ca sĩ ra đời nha, anh Tịch, anh có nghĩ muốn tiến vào giới âm nhạc hay không…”
Giang Mục Dã thật sự là chịu không nổi, “Ninh Tịch à! Bà thật không để tam à! Chẳng may bị phóng viên họ bắt được cảnh này thì sao!”
Nghe nói như thế, Ninh Tịch đang bay bổng rốt cuộc cũng tỉnh táo một chút, vội vàng nói: “Lái xe, đóng xe lại! Mau lên!”
Lục Đình Kiêu sủng nịch mà liếc nhìn một cái, ngữ khí dung túng: “Không có việc gì, không có phóng viên.



Ninh Tịch đôi mắt đột nhiên sáng lên, lập tức lại bắt đầu thả bay: “A a a a a ~ ngàn năm chờ một hồi ~ chờ một hồi a a ~ ngàn năm chờ một hồi ~ ta không hối hận a a ~ là ai ở bên tai ~ nói ~ yêu ta vĩnh bất biến ~ chỉ vì này một câu ~ a ha ~ đoạn trường cũng không oán ~”
“……” Giang Mục Dã đầy mặt sống không còn gì luyến tiếc, vô cùng hối hận chính mình quyết định muốn hạ xe.

Lục Cảnh Lễ nhìn Giang Mục Dã, một bộ gặp qua sóng to gió lớn, còn hắn nhìn cảnh này đã thành thói quen rồi.

“Uyên ương song tê Điệp Song Phi ~ mãn viên xuân sắc chọc người say ~ lặng lẽ hỏi thánh tăng ~ nữ nhi có đẹp hay không ~ nữ nhi có đẹp hay không ~ nữ nhi có đẹp hay không ~ nữ nhi có đẹp hay không ~ có đẹp hay không ~~~”
Lục đình kiêu: “Đẹp.


“Hắc hắc……” Ninh Tịch cuối cùng cũng ngừng.

Bạc Kim Đế Cung.

Mới vừa đến nơi, chó độc thân Giang Mục Dã cùng Lục Cảnh Lễ ngay lập tức đã lăn đi không còn dấu vết.

Lục Đình Kiêu mở cửa xe, đỡ cô gái say mèm kia vào phòng, giúp cô thay đổi giày, quần áo ngoài, dùng nước ấm lau mặt cho nàng.


Thấy Ninh Tịch vẫn nằm đó ngây ngô cười, Lục Đình Kiêu tâm tình cũng bị lây nhiễm, sờ sờ gương mặt cô: “Tâm tình thực tốt?”
Ninh Tịch lập tức gật gật đầu, đôi mắt sáng lên: “BOSS đại nhân, anh thật là miệng vàng lời ngọc, em từ khi gặp anh, thật sự là may mắn hạnh phúc…”
Ông nội thân thể bình phục, phòng làm việc đi vào quỹ đạo, cô tha thiết ước mơ có một bộ phim mới, rốt cuộc nó cũng rơi xuống.

Đã không nhớ rõ chính mình bao lâu không có vui vẻ như vậy.

Nhớ lại đoạn thời gian đen tối ám ảnh kia, phảng phất giống như chuyện của kiếp trước.

Lục Đình Kiêu không chớp mắt mà nhìn con ngươi cô lay động, giây tiếp theo, cúi mình xuống, hôn lấy môi cô.

“Hả…… Làm gì?” Sao êm đẹp nói chuyện lại thành thế này?
Lục Đình Kiêu cười như không cười mà nhìn nàng, “Không phải nói quá đột nhiên, chưa kịp cảm giác sao?”
“Ách……” Ninh Tịch lúc này mới nhớ tới ở trong phòng yến tiệc nói câu nói thật lòng, có người hỏi nàng cái vấn đề kia.


Đại ma vương này trí nhớ quả thực tốt, đều lúc này vẫn còn nhớ rõ.

“Cảm giác thế nào?” Lục Đình Kiêu ánh mắt sâu thẳm mà nhìn nàng, lại lần nữa hỏi.

“À……” Ninh Tịch chớp đôi mắt, nghiêm trang mà suy tư nửa ngày, sau đó trả lời: “Vẫn là không có cảm giác rõ ràng, làm sao bây giờ?”
Lục Đình Kiêu khẽ cười một tiếng, lại lần nữa hôn xuống…
Ninh Tịch vô cùng vui vẻ vì chiếm tiện nghi đại ma vương, đột nhiên màng nhĩ nghe thấy một trận tiếng bước chân, vội vàng một phen đẩy Lục Đình Kiêu ra, sau đó bật dậy nhảy khỏi giường.

Quả nhiên, là ngốc manh Bánh Bao Nhỏ đang mơ mơ màng màng đi tới, sau khi nhìn thấy Ninh Tịch, bánh bao nhỏ đại khái cho rằng chính mình đang nằm mơ, đứng ở chỗ đó, đầu tiên là xoa xoa đôi mắt, sau đó, mặt ngây ngây nâng bàn tay nhỏ của mình lên, nhéo nhéo mặt chính mình!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 825: 825: Nhường Mama Cho Tiểu Bảo


Nhìn Tiểu Bảo đang mê mê hoặc hoặc đứng ở nơi đó, chính mình tự véo mặt, Ninh Tịch ruột gan mềm nhũn ra, lập tức lao tới ôm chầm lấy bánh bao nhỏ: “Phốc, tiểu bảo bối, sao con lại đáng yêu như vậy! Không phải nằm mơ mơ, là thật!”
Cảm nhận được sự ấm áp cùng cái ôm mềm mại này, bánh bao nhỏ cuối cùng cũng tin thật sự là cô Tiểu Tịch rồi, tay ngắn nhỏ nắm chặt lấy quần áo, dính ở trong lòng ngực cô, đồng thời, đôi mắt đem nhánh hiện lên tia cảnh giác nhìn baba ở phía sau.

Ba ba lại trộm cùng ma ma ở bên nhau không mang theo mình!
Nhìn thấy ánh mắt lên án của con trai, Lục Đình Kiêu khóe miệng nâng lên, xoa xoa đầu nhỏ của nó: “Đêm nay không cùng con đoạt.


Vì làm cô tiểu Tịch trở thành mẹ tiểu Tịch, con trai bảo bối trong khoảng thời gian này hy sinh không ít, nhịn không dính lấy Ninh Tịch nữa.

Lục Đình Kiêu đưa cho hai người cái chăn: “Em cùng Tiểu Bảo đi ngủ sớm một chút, anh còn có chút việc muốn xử lý.


Ninh Tịch nhíu nhíu mày: “Đã trễ thế này còn làm việc sao?”
Lục Đình Kiêu gật đầu: “Ừ, muốn kiếm tiền nuôi em cùng Tiểu Bảo.


Ninh Tịch: “……”

Lục Đình Kiêu khẽ cười một tiếng, đặt một nụ hôn lên chán của cô: “Ngủ đi, anh cũng sẽ ngủ nhanh thôi.


Đem dỗ bánh bao nhỏ ngủ say, Ninh Tịch đang chuẩn bị tắt đèn, di động đột nhiên sáng lên, có một cuộc điện thoại gọi đến.

Ninh Tịch trưới tiên cầm lấy điện thoại nhấn nút im lặng, rồi sau đó mới rón rén đi ra ngoài ban công.

“Alo?”
“Tiểu Tịch, em đang ở đâu? Tại sao không về nhà?” Di động đầu bên kia truyền đến âm thanh nôn nóng của Tô Diễn.

“Anh tại sao biết tôi không về nhà?” Ninh Tịch nhíu mày.

“Anh ở trước cửa chung cư em.

” Tô Diễn trả lời.

“Có việc?”
“Tiểu Tịch, en hiện tại đang ở đâu?” Tô Diễn truy vấn.


“Anh cho rằng tôi hẳn là ở nơi nào? Tiếp nam nhân ngủ sao?” Ninh Tịch gom áo khoác trên người lại, nhìn bánh bao nhỏ đang ngủ say trên giường, ánh mắt ôn nhu đến dị thường, thế cho nên nghe được giọng nói Tô Diễn như đang chất vất mình, trong lòng đều không có chút gợn sóng nào.

“Ninh Tịch!” Tô Diễn ngữ khí lập tức trở lên nghiêm khắc hơn: "Anh không phải ý này, anh chỉ là muốn nhắc nhở em, bảo vệ tốt cho mình, đặc biệt là đối với Lục Đình Kiêu, ngàn vạn đừng có tâm tư gì với hắn, lội vào đống nước đục này.

Nói vậy em cũng biết, Tô Dĩ Mạt trong công ty em luôn có quan hệ không minh bạch với hắn, hơn nữa nghe nói Lục gia đã vì hắn chọn được vị hôn thê, huống chi hắn còn có một đứa con nhỏ……”
Tô Diễn này làm bạn trai cũng thật tốt đi, vì không cho Ninh Tuyết Lạc hiểu lầm, một lòng cùng cô phủi sạch quan hệ, đêm nay lại phát bệnh thần kinh, đang yên đang lành lại đi chờ trước cửa chung cư cô, còn vô cùng lo lắng mà gọi cho cô lải nhài nhiều như vậy!
Ninh Tịch cũng lười suy nghĩ anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì, sâu kín mở miệng nói: “Tô thiếu gia, xem ra tôi cần nhắc lại cho anh một lần, chuyện của tôi, không tới lượt anh quản.

Mặt khác, về Lục Đình Kiêu, a, tôi liền tính là ngủ với anh ta một đêm.

Còn hơn là gặp phải loại người như anh đó, vậy nên đừng có lo chuyện bao đồng!”
Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Tô Diễn nhìn di động cắt đứt, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Cái gì mà ngủ cùng Lục Đình Kiêu một đem, cũng tốt hơn việc lấy phải người như hắn!
Việc này quả thực là một sự vũ nhục dành cho Tô Diễn!
Huống chi, lời này nói ra giống như hắn đang rất yêu thích Ninh Tịch vậy.

Hắn xác thật so với Lục Đình Kiêu còn kém một trời một vực, nhưng tốt xấu gì ở đất Đế Đo này hắn cũng là một nhân vật lớn, nhưng ở trong lòng Ninh Tịch hắn lại thối nát đến như vậy.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 826: 826: Làm Điên Đảo Nhiều Cô Gái


Tô Diễn hừ một tiếng, sắc mặt âm trầm, nện một quyền trên cửa xe.

Rõ ràng có một khoảng thời gian trước thái độ của cô với hắn đã mềm mỏng đi ít nhiều, vì cái gì mà thái độ hiện tại lại khôi phục vẻ lạnh lùng sắc bén?
Không, việc này làm đầu óc Tô Diễn không ngừng suy nghĩ, đầu óc đều bị chiếm bởi Ninh Tịch, không thể khống chế…
……
Buổi sáng ngày hôm sau.

Nhìn dưới lầu người giúp việc không ngừng khiêng đồ vật ra ra vào vào, Ninh Tịch có chút kỳ quái:“Đây là, mọi người đang làm gì vậy?”
“Tịch tiểu thư, đây đều là quà người ta mang tới mừng thọ.

” Viên quản gia trả lời nói.


“Mừng thọ?”
“Đúng vậy, sắp tới là ngày sinh nhật của lão gia.


“Khó trách……” Ninh Tịch lộ ra thần sắc đã hiểu.

Tiệc mừng thọ này mời khách chắn hẳn toàn là những nhân vật nổi tiếng và có địa vị cao, những người khác không đủ tư cách được mời, lại muốn nịnh bợ người Lục gia một chút, tự nhiên như ong vỡ tổ thừa dịp này mang quà tới.

“Dậy rồi, đêm qua ngủ ngon chứ?” Lục Đình Kiêu từ phòng ngủ đi ra.

Ninh Tịch gật gật đầu, thuận miệng hỏi một câu: “Ba mẹ anh sắp đến sinh nhật à?”
“Ừ.


Ninh Tịch gãi gãi tóc, mày nhíu lại nói: “Đến lúc đó có phải Tiểu Bảo cần công khai xuất hiện không?”
Lục Đình Kiêu biết cô lo lắng, trả lời nói: “Hai năm nay bởi vì tâm trạng của Tiểu Bảo không tốt, cũng không có bắt nó tham dự.

Còn việc mừng thọ năm nay, chỉ cần Tiểu Bảo đến đó xem một chút là được.



Ninh Tịch lúc này mới thoáng yên tâm: “Anh trong khoảng thời gian này chắn là rất bận, buổi sáng em vừa vặn không có việc gì, hôm nay để em đưa Tiểu Bảo đi học nha?”
Ninh Tịch vừa dứt lời, trên đùi lập tức mềm nhũn, bên dưới chân đã bị Tiểu Bảo ôm chặt lấy cọ cọ, ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ tỏa ánh sáng, hiển nhiên là đã nghe được cô tiểu Tịch muốn đưa nó đến trường học.

Còn Lục Đình Kiêu đứng ở kia, hiển nhiên so với đống rơm cũng không khác biệt lắm!
……
Cơm sáng xong, Ninh Tịch thay một cái váy dài, cặp tóc màu hồng nhạt, hóa thành một bà mẹ ôn nhu vô cùng đảm đang, vui vui vẻ vẻ mà đưa Tiểu Bảo đến trường học.

Bởi vì có cô Tiểu Tịch đi cùng, tâm trạng Tiểu Bảo vô cùng tốt, bình thường luôn là lạnh như băng, so với người máy cũng không sai biệt lắm.

Dọc theo đường đi nhìn thấy rất nhiều phụ huynh đưa con đi học khác, trên mặt Tiểu Bảo lại đang mỉm cười, vô cùng soái!
Mấy phụ huynh này nhìn đều nhịn không được cảm thán: “Tôi còn tưởng rằng Lục Kình Vũ bị tự kỷ đó, nhìn không phải vẫn tốt sao?”
“Đúng vậy, bất quá, đứa bé này giống như chỉ thân với mẹ nó thôi.


“Tiểu bánh bao lúc cười rộ lên quả thật quả thực rất mê người nha, hơn nữa lúc cười rộ lên nhìn rất giống mẹ, trưởng thành rồi chắc chắn sẽ làm điên đảo không ít cô gái đâu!”

“Lại nói… tại sao ta nhìn vị Lục phu nhân kia có chút quen quen?”
“Bị bà nói như vậy tôi mới để ý, nhìn kỹ quả thật giống một nữ minh tinh trẻ mới nổi nha!”
“Tôi biết bà nói chính là ai, có phải nữ minh tinh trong Thiên Hạ cùng Giang Mục Dã đóng vai tình lữ không? Tôi còn rất thích cô ấy đó! Bất quá, chỉ là lớn lên có vài điểm giống thôi, nhìn khí chất của cô ấy như vậy sao có thể là một người được!”
……
Sau khi đưa bánh bao nhỏ đến lớp học, Ninh Tịch ở hành lang đụng phải cô giáo của Tiểu Bảo.

“Ai, Lục thái thái!” Vương lão sư vội vàng gọi cô lại.

Ninh Tịch xoay người: “Cô giáo Vương!”
“Lục thái thái, nhìn thấy cô vừa lúc, tôi vừa vặn muốn tìm cô nói chuyện, cô hiện tại có thời gian chứ?”
“Có!” Ninh Tịch vội vàng gật đầu, trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng, không biết giáo viên của Tiểu Bảo đột nhiên tìm cô có chuyện gì, chẳng lẽ là Tiểu Bảo ở trường học xảy ra chuyện gì sao?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 827: 827: Gien Nghịch Thiên Của Bánh Bao Nhỏ


Trong văn phòng.
Cô Vương rót trà cho Ninh Tịch, sau đó uyển chuyển mở miệng: "Cô Lục, là thế này.

Trường có tổ chức làm mấy bài kiểm tra nhỏ, không biết cô đã xem thành tích của em Lục Kình Vũ chưa ạ?"
"Rồi." Ninh Tịch gật đầu.
Cô Vương thấy Ninh Tịch phản ứng bình thản như thế thì mãi sau vẫn không biết nói thế nào, đành ho khẽ một tiếng, chỉ có thể nói thẳng: "Thành tích của Lục Kình Vũ đều là 0 điểm…"
"Vâng, việc này tôi biết."
"Mà mấu chốt là, không phải em ấy làm sai mà là em ấy không hề làm gì hết, tất cả đều nộp giấy trắng.

Cho dù không hiểu thì cũng không thể như thế chứ!"
Giáo viên thở dài: "Tôi muốn hiểu rõ xem đứa trẻ này rốt cuộc nghĩ thế nào? Cô cũng biết tình hình của con cô đó, tôi làm giáo viên của em ấy nhưng lại chẳng tài nào trao đổi được với em ấy."
Ninh Tịch nghe vậy thì lại khẽ thở phào, chỉ cần không phải chuyện Tiểu Bảo bị ức hiếp ở trường là được rồi.
Ninh Tịch châm chước tìm từ, sau đó mở miệng nói: "Cô Vương, quả thật rất cảm ơn sự quan tâm của cô với con tôi, cô cũng biết tình hình con tôi đấy.


Mục đích tôi đưa nó đến trường là để nó tiếp xúc với những đứa trẻ cùng tuổi khác, để nó vui vẻ một chút.

Trừ chuyện này ra thì những vấn đề khác chúng tôi không để tâm lắm, chúng tôi cũng không yêu cầu nó phải có thành tích tốt.

Cô Vương cũng không cần lo lắng quá."
Cô Vương nghe xong thì phút chốc chẳng biết nên làm thế nào.

Truyện mới cập nhật
Đây là lần đầu tiên cô gặp được một vị phụ huynh không quan tâm đ ến thành tích đấy.
Bây giờ phụ huynh nào cũng muốn con mình phải có thành tích tốt, cho dù chỉ mới mấy tuổi mà cũng đã ép học những lớp luyện thi, chỉ sợ con mình thua kém người ta dù chỉ một chút…
Nhưng phụ huynh đã nói là không quan trọng thành tích, không tốt thì cũng chẳng trách gì giáo viên cả, thế thì cô còn nói được gì đây?
Lại thêm trường hợp của Tiểu Bảo đúng là khá đặc biệt, cô cũng không biết nói gì thêm, bèn khẽ ho một tiếng: "Vậy được… Tôi biết rồi!"
"Tôi vẫn phải đặc biệt cảm ơn cô giáo vì đã quan tâm đ ến cháu như thế! Cảm ơn cô, nếu không nhờ cô, Tiểu Bảo cũng không thích ứng được ở trường nhanh như thế!" Ninh Tịch vẫn khách khí cảm ơn lần nữa.

Nếu cô không hiểu Tiểu Bảo thì chắc chắn cũng sẽ lo lắng như cô giáo vậy.
Nhưng tốt xấu gì cô cũng đã ở chung với Tiểu Bảo lâu thế rồi, lại bị gen"nghịch thiên" của Tiểu Bảo làm cho khiếp sợ không biết bao nhiêu lần như thế.

Làm sao mà không biết chỉ số thông minh của đứa trẻ này rất cao, hơn nữa lại có thiên phú trên nhiều phương diện.
Vấn đề duy nhất chính là thằng bé có muốn làm không thôi.
Nếu như bắt Tiểu Bảo làm bài kiểm tra ở trường mẫu giáo, Ninh Tịch cảm thấy như mình đang sỉ nhục trí thông minh của nhóc vậy.
Mỗi đứa trẻ đều là một điều đặc biệt của thế giới này, thế nên cách đối xử với chúng cũng không thể giống nhau được.

Vì thế, sao phải ép buộc nhóc phải đạt được 100 điểm chỉ vì sự hư vinh của người lớn chứ?"
"Cô Lục khách khí quá, đây là việc tôi nên làm.

Tuy rằng em Lục Kình Vũ hơi hướng nội nhưng lại rất dễ khiến người ta yêu thương, tôi cũng chỉ muốn tốt cho em ấy!" Ninh Tịch khách khí như thế khiến cô Vương rất vui vẻ, bèn mỉm cười nói.
Vài ngày sau, chạng vạng tối.
Hôm nay là đại thọ sáu mươi của Lục Sùng Sơn, tiệc đã sắp bắt đầu, khắp nhà tưng bừng rộn rã.
Hôm nay Nhan Như Ý mặc một bộ sườn xám đỏ thẫm hoa lệ, vừa chỉ huy người giúp việc vừa khẩn trương nhìn ra ngoài cửa.

Lục Sùng Sơn ở bên cạnh cũng đi tới đi lui, vẻ mặt vừa lo lắng lại vừa mong chờ….

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 828: 828: Tiểu Bảo Đến Rồi


Cuối cùng chiếc Maybach màu đen cũng dừng lại trước cửa lớn, cửa xe mở ra, hai người một lớn một nhỏ cùng bước xuống.
Hai bố con mặc bộ âu phục cùng màu được đặt may thủ công.

Vì để phù hợp không khí ngày hôm nay, Lục Đình Kiêu cũng thắt cà vạt, còn bánh bao nhỏ thì đeo nơ đỏ, thoạt nhìn rất có không khí vui mừng.
Một lớn một nhỏ vừa mới xuất hiện liền lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Mấy người giúp việc vội vàng tươi cười chào hỏi.
"Chào Đại thiếu gia!"
"Chào Tiểu thiếu gia!"
.....
Nhan Như Ý thấy con trai và cháu trai bảo bối tới thì bèn khẽ thở phào, cười tươi tới đón: "Ôi, bảo bối của bà đến rồi à!"
Lục Sùng Sơn thấy Tiểu Bảo đến rồi, khuôn mặt nghiêm túc cũng như mềm ra: "Tiểu Bảo đến rồi!"

Năm nay không giống với các năm trước, dù sao năm nay cũng là đại thọ của ông, cho dù là vì hình ảnh danh dự hay tình cảm cá nhân, ông vẫn rất hi vọng cậu cháu trai duy nhất của mình có thể tới tham gia.
Dù sao thì thằng bé cũng là cháu ruột duy nhất của ông cơ mà.
Hai đứa con trai, chẳng có đứa nào khiến người ta bớt lo cả.

Một đứa theo chủ nghĩa không kết hôn, một đứa thì còn chẳng hứng thú với cả nam lẫn nữ.

Những tưởng là sắp tuyệt hậu đến nơi rồi thì Tiểu Bảo xuất hiện, giống như ánh sáng cuối con đường vậy.
Huống chi thằng bé này lại khiến người ta càng lúc càng yêu thương, lại ưu tú hơn những đứa trẻ cùng tuổi trên mọi phương diện, thậm chí còn hơn cả Lục Đình Kiêu năm đó nữa…
Từ khi có Tiểu Bảo, nhà họ Lục có người kế nghiệp, lòng Lục Sùng Sơn thoáng cái đã yên ổn, mấy năm nay cũng rất thư thái, còn chẳng buồn quản tới hai đứa con trai nữa.

Ai ngờ được trước số trời, sai một li đi một dặm, ông không ngờ sau này lại xảy ra chuyện động trời như vậy, khiến ông tự trách suốt hai năm.

Trong hai năm qua, tình hình của Tiểu Bảo lúc tốt lúc xấu, ông trơ mắt nhìn đứa trẻ vốn lanh lợi trở thành một con rối không có linh hồn.

Mây đen như bao phủ khắp nhà họ Lục, trong ngực ông lúc nào cũng có một tảng đá lớn chèn ép.
Mà hiện tại...!cuối cùng cũng thấy Tiểu Bảo dần dần có hi vọng, nhưng hi vọng này lại thành lập trên một nỗi lo khác.
Mỗi ngày ông đều sống trong nơm nớp lo sợ, không giám thả lỏng, có vui… nhưng nhiều hơn là lo sợ, lo sợ giẫm phải vết xe đổ, dẫn tới tai nạn còn nghiêm trọng hơn…
Lục Sùng Sơn nhớ lúc Tiểu Bảo còn nhỏ, thằng bé ngồi trên đầu gối ông, ngẩng đầu cười khanh khách, cất giọng non nớt gọi "ông nội".

Đôi mắt ông bỗng đỏ ửng, bèn mở miệng nói: "Đình Kiêu, con dẫn Tiểu Bảo vào phòng chơi một lát trước đi, hôm nay đông người, đừng để dọa thằng bé, đợi lát nữa khách đến gần đủ rồi thì dẫn ra chào hỏi với mọi người một chút thôi."
"Vâng ạ." Lục Đình Kiêu gật đầu, tựa như đã nhận ra cảm xúc của ba mình, anh mở miệng nói: "Tiểu Bảo có chuẩn bị quà cho ba."
Tiểu Bảo mở to hai mắt, khẽ gật đầu phụ họa.
Lục Sùng Sơn nghe xong, cảm xúc nặng nề như tan đi mấy phần, bèn cười nói: "Ồ, là thật sao? Tiểu Bảo thật hiếu thảo, ông nội chờ mong quá!"
Nhìn một lớn một nhỏ vào nhà, Nhan Như Ý thở dài: "Đợi Tiểu Bảo tốt hẳn lên, Đình Kiêu lấy Tử Dao, trái tim này của tôi mới có thể thả lỏng được."
Lục Sùng Sơn lắc đầu: "Nào có dễ dàng như vậy."
Một lớn một nhỏ này đã sắp bị người phụ nữ kia ăn hết rồi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 829: 829: Cháu Trai Duy Nhất


Hoàng hôn buông xuống, tòa nhà đã đóng cửa lâu năm nay lại mở rộng cửa lớn, đón khách quý từ khắp thành phố lẫn phương xa, các quan khách lục tục tiến vào chỗ ở xa hoa của chủ nhân nơi này.
Tất cả quan khách trước khi vào cửa đều phải bước qua máy dò kim loại, phái nữ còn phải bỏ hết trang sức ra, không được mang bất cứ đồ kim loại nào vào.
Trong tòa nhà dần dần náo nhiệt hẳn lên, những chiếc xe càng lúc càng xa hoa đỗ trước cửa.
Với tư cách nhân vật nổi tiếng nhất Đế Đô mở tiệc, các phóng viên cũng đã theo dõi từ lâu.

Nhưng nhà họ Lục xưa nay luôn khiêm tốn, yến hội lần này cũng không hoan nghênh người ngoài.

Thế nên, cũng chẳng ai dám mạo hiểm cả.
"Lục lão đệ, sinh nhật vui vẻ!" Quan Thụy tươi cười chúc mừng, bên cạnh ngoài Quan Tử Dao ra còn có một thiếu niên nữa đi cùng.

"Khách khí khách khí quá, mau vào đi! Vị này là…" Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý đều hồ nghi nhìn về cậu bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi bên cạnh Quan Thụy, tướng mạo đứng đắn nhưng có vẻ hơi kiêu ngạo.
"Đây là cháu của tôi, Quan Trí Thần!" Quan Thụy giới thiệu.
Nhan Như Ý liền ra vẻ đã hiểu: "À, thì ra là Trí Thần! Năm đó gặp cháu vẫn còn bé tí, chỉ chớp mắt đã lớn thế này rồi! Bà không nhận ra được! Bây giờ chắc đã học cấp hai rồi nhỉ?"
"Dì, thằng bé đã học cấp ba rồi ạ, có nhảy lớp ạ." Quan Tử Dao đáp lời.
"Ồ, giỏi quá, Tiểu Thần tuấn tú lịch sự như thế này lớn lên chắc chắn còn hơn cả bố nó nữa nhỉ!"
Quan Thụy nhìn cháu trai, vẻ mặt tự hào nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: "Nó vẫn còn kém cỏi lắm!"
...
Vừa vào sảnh, Quan Tử Dao đã nhìn một vòng, sau đó làm như tùy ý hỏi: "Dì Lục, sao không thấy Tiểu Bảo thế ạ?"
"À, Tiểu Bảo ấy à, thằng bé đang ở trong phòng, nhiều người sợ nó không quen, đợi lát nữa mới dẫn nó ra." Nói đến cháu trai, giọng điệu của Nhan Như Ý trở nên rất từ ái.
Quan Tử Dao nghe vậy bèn kéo tay Nhan Như Ý, ân cần nói: "Dì à, tình hình của Tiểu Bảo… con cũng biết một chút.


Lúc ở nước ngoài, ngành tay trái của con là tâm lý học, chuyên tiếp xúc với những đứa trẻ đặc biệt, chắc là con có thể giúp một chút đấy ạ?"
"Việc này…" Nhan Như Ý có hơi do dự.
"Nếu không, để lâu dài thế này cũng không phải cách! Trí Thần nhà cháu năm tuổi đã theo cháu và anh cháu tới công ty họp rồi, chẳng hề luống cuống chút nào…" Quan Tử Dao nói tiếp.
Cô ta biết rõ điểm mấu chốt của nhà họ Lục không phải Nhan Như Ý, thậm chí cũng không phải Lục Sùng Sơn mà là đứa con trai không rõ lai lịch kia của Lục Đình Kiêu, Tiểu Bảo…
Đứa con trai độc nhất của Lục Đình Kiêu, cháu trai duy nhất của Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý.
Bởi vì trước mắt Lục Sùng Sơn chỉ có một đứa cháu trai này, thế nên bọn họ xem trọng đứa trẻ này hơn ai hết.
Vì thế, lúc cô ta ở nước ngoài đã cố ý học tâm lý học một thời gian ngắn về chứng bệnh tự kỉ này.
Nhan Như Ý nghe vậy thì chẳng hiểu sao, trong lòng lại hơi có chút gì đó không thoải mái.
Chứng bệnh tử kỉ kia là chỉ những đứa bé ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, Tiểu Bảo của họ chỉ là đứa trẻ chịu k1ch thích, hướng nội hơn trẻ con bình thường thôi, nào có phải tự kỉ đâu? Ngay cả Tần Mộc Phong cũng đã nói rằng Tiểu Bảo không thuộc phạm trù bệnh tự kỉ, cùng lắm cũng chỉ là có chướng ngại sau k1ch thích mà thôi.
Huống chi từ khi cái cô Ninh Tịch kia xuất hiện, tình hình của Tiểu Bảo cũng đã tốt hơn bao nhiêu rồi, biết cười, lại còn biết làm nũng, còn...!còn...!biết mở miệng nói chuyện….

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 830: 830: Không Thấy Tiểu Bảo Đâu Nữa


Có điều bà cũng biết Quan Tử Dao chỉ là có ý tốt mà thôi, bèn khẽ vỗ tay cô ta, nói cảm ơn: "Đứa trẻ ngoan này, cảm ơn con! Có điều tình hình của Tiểu Bảo bây giờ cũng không tệ lắm, lúc nào cần, dì sẽ tìm con!"
Trước khi tình hình của Tiểu Bảo hoàn toàn ổn định, kể cả có là Quan Tử Dao thì bà cũng không dám để Tiểu Bảo tiếp xúc.
Quan Tử Dao nghe ra vẫn có khả năng, bèn không ngừng cố gắng quan tâm: "Bây giờ Tiểu Bảo đang đi học ạ?"
"Đúng thế, đang đi học ở trường." Nhan Như Ý nói xong thì vẻ mặt như được an ủi.
"Học ở trường nào thế ạ?" Quan Tử Dao lại hỏi.
"Nhà trẻ Cẩm Tú."
"Theo con biết thì trường này đúng là không tệ, nhưng hình như cũng chỉ là một nhà trẻ bình thường thôi… Tình hình của Tiểu Bảo nên đối xử đặc biệt mới đúng! Con biết một trường chuyên điều trị trẻ tự kỉ! Trước khi vào còn có một bài test nữa, con còn cố ý qua xem thử, đúng là khá lắm.

Có không ít đứa trẻ sau khi qua đó học thì có chuyển biến tốt hơn.

Con cũng có quen với hiệu trưởng trường đó, dì có muốn chuyển Tiểu Bảo qua đó xem thử không ạ?" Quan Tử Dao thăm dò.
Tuy rằng Nhan Như Ý không cho rằng Tiểu Bảo bị tự kỉ, nhưng nếu Tiểu Bảo có thể khá lên thì đương nhiên là bà cầu còn không được ấy.

Thế nên nghe Quan Tử Dao nói như thế, bà cũng hơi xiêu lòng, chần chừ nói: "Việc này, vẫn là phải thương lượng với Đình Kiêu thì mới quyết định được."
Quan Tử Dao vội vàng nói tiếp: "Đây là điều đương nhiên, mọi người cứ thương lượng kĩ, khi nào cần có thể liên hệ với con! Lát nữa con cũng sẽ nói chuyện với Đình Kiêu, để xem ý của anh ấy thế nào!"
"Được được được… Cảm ơn con, Tử Dao!" Vẻ mặt Nhan Như Ý đầy vui mừng.
Quan Tử Dao không chỉ không ngại có Tiểu Bảo mà còn biết suy nghĩ vì thằng bé, Nhan Như Ý đương nhiên là lại càng hài lòng hơn.
...
Hai người đang trò chuyện hòa hợp thì đột nhiên, một nữ giúp việc hoảng hốt chạy tới, đè thấp giọng nói bên tai Nhan Như Ý.
"Lão phu nhân, không hay rồi! Tiểu thiếu gia… Tiểu thiếu gia không thấy đâu!"
"Cô nói cái gì? Cái gì mà không thấy?" Sắc mặt Nhan Như Ý lập tức thay đổi.
Quan Tử Dao cũng ân cần hỏi han: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Một lát sau, Nhan Như Ý, Quan Tử Dao, Lục Sùng Sơn, Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ đồng loạt xuất hiện trong phòng của Tiểu Bảo.
Sắc mặt của Lục Sùng Sơn vô cùng khó coi: "Đang yên đang lành sao tự nhiên lại không thấy đâu? Cô trông trẻ con thế nào đấy hả?"
Nữ giúp việc nhìn Nhan Như Ý, lại xem sắc mặt của Quan Tử Dao.


Vẻ mặt như có vẻ khó xử nhưng vì sợ hãi Lục Sùng Sơn nên vẫn trung thực mở miệng: "Thật ra vừa rồi Tiểu thiếu gia có đi ngang qua, nghe thấy những lời Lão phu nhân và Quan tiểu thư nói với nhau.

Nghe xong Tiểu thiếu gia liền lập tức bỏ chạy, lúc đó đông người quá, tôi không đuổi kịp được.

Sau đó...!không tìm được Tiểu thiếu gia nên tôi mới hoảng..."
Nữ giúp việc vừa nói xong thì cũng đã bị dọa phát khóc rồi! Tiểu thiếu gia này là "vảy ngược" của mọi người trong nhà họ Lục đấy! Nếu cậu ấy có chuyện gì thì cô chết chắc rồi!
"Vừa rồi hai người nói cái gì?" Lục Sùng Sơn lập tức trợn mắt nhìn Nhan Như Ý và Quan Tử Dao.
Sắc mặt Nhan Như Ý trắng nhợt: "Chẳng lẽ…"
Vẻ mặt Quan Tử Dao cũng thay đổi.
"Bà nói đi!" Lục Sùng Sơn nhìn Nhan Như Ý, gấp đến nỗi không chịu được nữa rồi.
Ngay lúc Lục Sùng Sơn đang lo lắng vạn phần thì sau lưng, trong điện thoại của Lục Đình Kiêu bỗng vang lên giọng của Quan Tử Dao.
"Dì à, tình hình của Tiểu Bảo… con cũng biết một chút.

Lúc ở nước ngoài, ngành tay trái của con là tâm lý học, chuyên tiếp xúc với những đứa trẻ đặc biệt, chắc là con có thể giúp một chút đấy ạ?"
Lúc bọn họ nói chuyện, Lục Đình Kiêu đã yên lặng dùng điện thoại xâm nhập vào hệ thống giám sát của cả tòa nhà, lấy ra được đoạn camera theo dõi lúc đó….

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 831: 831: Tiểu Bảo Cố Ý Tránh Camera


Nghe xong những lời này, sắc mặt Lục Sùng Sơn rõ ràng trở nên khó coi.
Năm ấy, chuyện Tiểu Bảo bị bắt cóc rất rùm beng.

Tuy ngay sau đó đã bị nhà họ Lục phong tỏa hết mọi tin tức, không ai ở ngoài biết gì về chuyện này, nhưng những người trong giới vẫn biết được ít nhiều.
Thêm việc tròn hai năm nay Tiểu Bảo không hề xuất hiện ở bất cứ buổi gặp mặt chính thức nào, khó tránh được các thể loại đồn đại.

Thậm chí có người còn âm thầm suy đoán Tiểu Bảo bị sợ đến mức ngớ ngẩn luôn rồi, cháu trai duy nhất của nhà họ Lục đã thành phế vật.
Tiểu Bảo chỉ có chút khuynh hướng khép mình, nhưng Quan Tử Dao hết câu này tới câu khác gọi thằng bé là đứa trẻ đặc biệt, là một đứa trẻ mắc bệnh tự kỉ.

Còn lấy thằng cháu Quan Trí Thần của cô ta ra so sánh, thế này thì Lục Sùng Sơn sao có thể thấy thoải mái được.

Cùng với âm thanh truyền ra từ camera, bầu không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo...
Quan Tử Dao cau mày nói: "Con với dì cũng chẳng nói gì kích động tới đứa nhỏ, liệu có phải có nguyên nhân gì khác không?"
Lục Cảnh Lễ ở bên cạnh nghe thấy vậy liền lườm cô ta một phát, lầm bầm nói: "Thế còn chưa đủ kích động hả? Cô thử đổi vị trí mà nghĩ đi, nếu là cô, cô có vui khi bị người khác hết câu này tới câu khác bảo mình bị bệnh không, đã thế lại còn nói phải cho vào trường đặc biệt để học? Tiểu Bảo nhà tôi là một đứa trẻ bình thường, nghe thấy những lời này ắt sẽ thấy đau lòng, cũng sẽ buồn chứ!"
Lời của Lục Cảnh Lễ nói trúng tâm trạng của Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý.
Mặt Quan Tử Dao cứng đờ, tuy trong lòng không thấy mình sai nhưng cũng không thể phản bác lại được Lục Cảnh Lễ, chỉ có thể tỏ ra áy náy xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không ngờ sẽ thành ra như vậy..."
Nhan Như Ý biết cô ta không phải cố tình, liền vỗ vai cô ta, gỡ rối: "Tử Dao, không phải lỗi của con, không ai biết Tiểu Bảo lại đột nhiên tới đây rồi nghe thấy những lời này cả..."
Sắc mặt Lục Sùng Sơn trùng xuống, ông trầm ngâm nói: "Việc cấp bách lúc này là phải tìm được Tiểu Bảo."
Hôm nay, ở một nơi thế này, nếu xảy ra chuyện gì hậu quả sẽ khó mà lường được.
"Đình Kiêu, trong camera có thể thấy Tiểu Bảo đi đâu không?" Nhan Như Ý sốt sắng hỏi.
Lục Đình Kiêu: "Thằng bé cố ý tránh các góc máy quay ra rồi."
Quan Tử Dao thấy Lục Đình Kiêu nói vậy khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.

Một đứa trẻ chỉ mới hơn năm tuổi, sao biết cách tránh camera được?
Không phải Lục Đình Kiêu làm quá lên đó chứ? Chắc chỉ trùng hợp tránh được thôi...
Nhan Như Ý nghe vậy càng sốt ruột: "Vậy làm thế nào bây giờ...!Hôm nay có nhiều khách tới như vậy...!không tiện gióng trống khua chiêng tìm người đâu..."
Quan Tử Dao muốn lập công chuộc tội, nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu như là bình thường, một đứa trẻ tự kỉ...!Ý của con là, một đứa trẻ có tính cách như Tiểu Bảo, sẽ thiếu cảm giác an toàn.

Thế nên sẽ trốn ở nơi khiến nó cảm thấy an toàn nhất, nói không chừng nó đang trốn trong phòng cũng nên!"
"Cô đã tìm thử trong phòng chưa?" Quan Tử Dao hỏi cô giúp việc,
Cô giúp việc lập tức gật đầu: "Đều tìm hết rồi ạ."
"Chắc chắn chứ?" Quan Tử Dao lại hỏi: "Trong tủ, dưới gầm giường đã tìm hết cả chưa?"
Trong tủ? Dưới gầm giường?
Cô giúp việc lắc đầu, nhíu mày: "Chuyện này thì không thể đâu...!Tiểu thiếu gia nhà chúng tôi rất thích sạch sẽ, sao có thể chui vào những chỗ đó được..."
"Cứ tìm thử đi, theo kinh nghiệm của tôi, mấy chỗ đó là có khả năng nhất đấy!" Quan Tử Dao nói.
Cô giúp việc không đi ngay mà nhìn về phía Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 832: 832: Cuồng Ma Hộ Thê Lại Login


Sau khi được ra hiệu, lúc này cô mới bắt đầu chạy đi tìm, Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn cũng tìm kiếm khắp nơi.

Cuối cùng, tìm cả nửa ngày, ngay đến ngăn kéo cũng lục tung cả lên mà chẳng thu hoạch được gì.

Quan Tử Dao lại nghĩ: "Thường ngày thằng bé có thói quen tới đâu không?"
Người cô giúp việc dính toàn bụi bặm, đưa tay lau mồ hôi: "Những nơi mà Tiểu thiếu gia có thể tới tôi đều tìm hết cả rồi!"
"Đình Kiêu, giờ phải làm thế nào? Con nói gì đi chứ!" Nhan Như Ý lo lắng nhìn về phía con trai.

Lục Đình Kiêu cúi mắt nhìn điện thoại: "Con có thấy vài người ra vào, nhưng nó chưa hề rời khỏi chỗ này.

"
"Cũng tại mẹ không tốt, không chú ý nó tới! lại! lại nói những lời khiến nó đau lòng! " Nhan Như Ý tỏ ra tự trách, cứ nghĩ tới việc Tiểu Bảo giờ đang trốn đâu đó là lại đau lòng.

Lục Sùng Sơn nghe Lục Đình Kiêu nói vậy nhưng dây thần kinh không hề có lơi lỏng phần nào: "Thế có nghĩa là chắn chắn nó vẫn đang ở trong nhà? Nhưng! thế thì phải tìm thấy rồi chứ! Thằng bé đâu thể một mình mãi được?"
"Cứ để nó bình tĩnh lại đã.

" Lục Đình Kiêu thờ ơ nói.


Lục Sùng Sơn nghe vậy liền phát hỏa: "Mày nói vậy mà nghe được à? Nó mới bao nhiêu tuổi! Mày để nó tự mình bình tĩnh! Tình trạng của Tiểu Bảo vốn đã không ổn định, giờ mới tốt hơn một chút, mày muốn nó lại trở về với dáng vẻ trước đây à?"
Thấy Lục Đình Kiêu vẫn thờ ơ, Lục Sùng Sơn đen mặt, cố nén giận nói: "Được rồi, mày không cần phải chơi trò này với tao nữa, gọi người phụ nữ kia tới đây đi!"
Người phụ nữ kia! ?
Bắt được keyword, Quan Tử Dao lập tức trở nên cảnh giác.

Lục Đình Kiêu lạnh lùng nhìn Lục Sùng Sơn: "Ba nói ai?"
"Người! " Lục Sùng Sơn trừng mắt, đành sửa miệng: "Ninh Tịch!"
"Không hiểu cô ấy là người nào của Lục gia, chỉ cần một câu nói của ba thì có thể tùy tiện gọi là đến sao.

" Lục Đình Kiêu không nhanh không chậm nói.

Lục Cảnh Lễ lắc đầu, chậc chậc chậc, cuồng ma hộ thê lại login rồi!
"Giờ không phải chúng mày đang qua lại với nhau sao?" Lục Sùng Sơn bực mình nói.

"Hóa ra là ba cũng biết.

" Lục Đình Kiêu có vẻ lơ đãng nhưng đều có ý tứ sâu xa cả.


Đã biết anh có đối tượng rồi, còn tìm trăm phương ngàn kế tác hợp anh cùng người phụ nữ khác.

Không có việc gì thì gọi cô gái mà anh đang quen là "người phụ nữ kia", lúc có chuyện rồi mới nghĩ tới cô là người yêu của anh.

Bị con trai dằn mặt trước mặt người khác, gương mặt già nua của Lục Sùng Sơn rõ ràng là không thoải mái chút nào: "Đồ mất nết, có ai nói chuyện với ba mình như mày không hả?"
"Hai người cãi nhau cái gì? Cũng không nhìn xem giờ có phải là lúc cãi nhau không?" Nhan Như Ý kéo Lục Sùng Sơn ra, không ngừng ra hiệu với ông, ý bảo ông coi như vì Tiểu Bảo, tốt xấu gì cũng thu liễm tính khí lại một chút.

Sau đó Nhan Như Ý lại nhìn về phía Lục Đình Kiêu, từ từ khuyên nhủ: "Đình Kiêu, ba con có hơi nặng lời, con đừng chấp ông ấy, giờ Tiểu Bảo quan trọng hơn!"
"Anh, mặc kệ thế nào cứ gọi chị dâu tới đã rồi tính, lỡ có chuyện gì còn có chuẩn bị trước.

" Lục Cảnh Lễ giảng hòa đúng lúc, hôm nay dù gì cũng là lễ mừng thọ của ba, làm quá lên cũng không ổn.

Nhan Như Ý gật đầu lia lịa.

Lục Đình Kiêu: "Để anh hỏi xem cô ấy có rảnh không đã.

"
Cái gì gọi là có rảnh không, kể cả không rảnh thì cũng nên bỏ hết mà chạy tới đây mới đúng chứ, có gì quan trọng hơn Tiểu Bảo sao? Lục Sùng Sơn không hài lòng với thái độ của Lục Đình Kiêu, nhưng dù sao cũng đang có việc cầu người, đành phải nhịn xuống.

"Được được được, con mau gọi điện hỏi đi!" Nhan Như Ý vội vàng nói.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 833: 833: Có Phải Tiểu Bảo Xảy Ra Chuyện Gì Rồi Không


Cảnh tượng trước mắt khiến chuông báo động trong lòng Quan Tử Dao kêu vang không ngừng.
Chuyện gì thế này?
Tình huống này...!sao như thể cô gái đó có ảnh hưởng rất lớn tới Tiểu Bảo vậy nhỉ? Thậm chí còn lớn đến nỗi Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn rõ ràng không thích cô nhưng vẫn phải kiêng kị.
Chỉ là một diễn viên mới vào nghề thôi mà, sao lại có khả năng tiếp cận được với Tiểu Bảo như thế?
Dù gì cô ta cũng đã nghe ngóng qua, được biết ngay đến bác sĩ tâm lí nổi tiếng toàn quốc như Tần Mộc Phong còn phải bó tay toàn tập với Tiểu Bảo cơ mà...
Đúng lúc này, tại Studio Tắc Linh.
Ninh Tịch vừa tham dự xong một hoạt động quảng bá, tiện đường về Studio một chuyến.
Cung Thượng Trạch, Hàn Mạt Mạt và Kiều Vi Lan đều đang bận rộn.

Sau khi Ninh Tịch chào hỏi ba người xong liền gọi Cung Thượng Trạch tới văn phòng riêng.
"Sếp, chị tìm em có chuyện gì?"
"Ừm." Ninh Tịch gật đầu nhìn cậu ta: "Cậu thấy giám đốc Kiều là người thế nào, nói thử xem."
Thượng Cung Trạch có vẻ hơi chần chừ: "Nói thật ạ?"
Ninh Tịch cười bất đắc dĩ: "Tìm cậu tới tất nhiên là muốn nghe nói thật rồi!"

"Được thôi..."
Thượng Cung Trạch khẽ ho một tiếng: "Nói về con người của giám đốc Kiều trước nhé, tính tình lạnh lùng.

Mấy ngày vừa qua bọn em hoàn toàn không dám nói chuyện nhiều với cô ấy.

Nhưng năng lực nghiệp vụ lại vô cùng chuyên nghiệp, lượng công việc bọn em phải khổ sở mất mấy ngày mới xong thì cô ấy chỉ cần liếc mắt qua cũng có thể quyết định được rồi.

Thế nên mấy ngày cô ấy ở đây, hiệu suất công việc trong Studio của chúng ta nhanh hơn hẳn, trên cơ bản thì mấy đơn hàng đặt sau tuần lễ thời trang cũng đã xử lí gần xong rồi!"
Ninh Tịch nghe vậy liền thở phào.

Nhưng, ngay sau đó Thượng Cung Trạch lại chần chừ nói: "Có điều..."
"Điều gì?"
"Có điều...!nói thế nào nhỉ, em cứ cảm thấy lòng cô ấy không ở đây.


Trừ công việc trong tay ra thì chưa từng thấy cô ấy chủ động làm bất cứ chuyện gì." Thượng Cung Trạch thành thật trả lời.
Ninh Tịch nghe vậy cũng không cảm thấy ngoài dự liệu: "Cô ấy làm được như thế đã là khó có được rồi."
Dù sao cũng là người giữa đường tạt qua, đối với cô ấy mà nói, đây cũng chỉ là một nhiệm vụ được Tần Sênh Nguyệt giao cho, không cầu công lao chỉ cầu không thất bại.

Ngoài chuyện được phân ra, cô ấy sẽ không làm thêm gì cả, đến đúng thời hạn, cô ấy sẽ lập tức rời khỏi đây.
"Được rồi, đại khái thì chị biết rồi, có thế nào đi nữa thì việc Kiều Vi Lan tới đây cũng giúp đỡ được cho chúng ta rất nhiều, mấy đứa phải vui vẻ mà làm việc với nhau.

Còn về studio, chúng ta vẫn phải để tâm nhiều hơn, không thể thấy cổ tới rồi chuyện gì cũng trông mong vào cổ được." Ninh Tịch nói.
Thượng Cung Trạch: "Em biết rồi sếp."
Ninh Tịch đang nói chuyện với Thượng Cung Trạch, điện thoại bỗng vang lên, là Lục Đình Kiêu gọi tới.
Ngay tức khắc, vẻ nữ cường mạnh mẽ của Ninh Tịch lập tức trở nên dịu dàng, ngọt ngào.
Cung Thượng Trạch thấy vẻ mặt này của Ninh Tịch liền đoán ra là ai, thức thời nói: "Sếp, nếu không còn chuyện gì nữa vậy em đi làm việc đây!"
"Được, đi đi!"
Sau khi Thượng Cung Trạch ra ngoài, Ninh Tịch vội bắt máy: "Alo, Boss đại nhân~! Sao lại gọi cho em vào lúc này thế?"
"Đang làm gì thế?" Lục Đình Kiêu hỏi, nói giọng mềm như nước cũng chẳng quá.
"Em đang ở Studio, xem tình hình thế nào thôi ~"
"Nếu không bận thì tới Lục trạch một chuyến được không?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Thật thì cũng không bận...!nhưng, sao tự dưng lại bảo em tới đó thế? Hôm nay chẳng phải là tiệc mừng thọ của ba anh à?" Ninh Tịch cau mày, lập tức phát hiện ra chuyện gì đó bất thường: "Có phải Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì rồi không?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 834: 834: Công Năng Tự Động Tìm Bảo


"Đừng lo, Tiểu Bảo không sao, chỉ là bỗng không thấy nó đâu.

Anh xem hết mấy cái camera cũng không thấy thằng bé ra ngoài, chắc vẫn đang ở trong khuôn viên Lục trạch." Lục Đình Kiêu đáp.
"Gì cơ? Bỗng không thấy đâu? Đang yên đang lành sao tự dưng lại không tìm thấy? Em tới ngay! Cụ thể thế nào lát nói kĩ xem nhé!" Vừa nghe thấy chuyện liên quan tới Tiểu Bảo, Ninh Tịch không hỏi nhiều, lập tức đứng dậy.
"Đi từ từ thôi, không cần vội.

Em bắt xe tới đi, không được tự mình lái xe đâu." Lục Đình Kiêu không yên tâm dặn dò, rõ ràng là sợ cô lại chạy xe đua tới.
"Biết rồi biết rồi..."
Lục Cảnh Lễ và Nhan Như Ý ở bên cạnh thấy Lục Đình Kiêu thuận lợi gọi người tới, liền thở phào một hơi.
Quan Tử Dao cố bới ra một nụ cười, tỏ vẻ giống như chỉ tiện hỏi: "Xem ra, cô Ninh có quan hệ rất tốt với Tiểu Bảo?"

"Phải, Tiểu Bảo nhà dì...!rất thích cô gái đó, còn nghe lời cô ấy nữa." Nhan Như Ý đắn đo mãi mới đáp.
Chuyện này chắc chắn không thể giấu được, Nhan Như Ý đơn giản chỉ là tiêm mũi dự phòng trước cho Quan Tử Dao thôi.
Quan Tử Dao nghe vậy, ánh mắt hơi lóe lên.
Không ngờ cô gái đó lại còn khôn khéo hơn cả trong tưởng tượng của cô ta, đã xây dựng mối quan hệ tốt với Tiểu Bảo từ sớm rồi.
Quan Tử Dao thở dài, tỏ ra tràn đầy mong ước nói: "Vậy thì tốt quá, chỉ cần cô Ninh tới, chắc chắn sẽ tìm được Tiểu Bảo ngay thôi ạ."
Tuy cô ta cố tình nói vậy nhưng trên thực tế cũng đoán ra Ninh Tịch chưa tới Lục trạch được mấy lần, có khi còn chưa đi hết cả căn nhà này.

Lục trạch lớn và lạ lẫm như vậy, sao cô ta có thể tìm được đứa bé kia mà không kinh động tới khách mời!
Ông cha đã có câu "Hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều".
Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý ắt cũng nghĩ tới điểm này, nhưng ngoài như vậy ra, họ cũng không có cách nào tốt hơn cả.
"Tất nhiên không thể trông chờ vào một người được, tôi đã bảo người làm âm thầm đi tìm rồi.

Nếu không được nữa thì kết thúc buổi tiệc sớm thôi!" Lục Sùng Sơn nghiêm túc nói.
Trong lòng Quan Tử Dao không khỏi hoảng sợ.

Tuy sớm đã chuẩn bị mọi thứ, nhưng cô ta đã xem nhẹ tầm quan trọng của Tiểu Bảo đối với Lục Sùng Sơn rồi.
...
Tại Lục trạch.

Chờ tới khi Ninh Tịch tới, các khách khứa được mời trong buổi tiệc tối nay cũng đã tới gần đầy đủ.

Trong ngoài biệt uyển đèn đuốc sáng choang, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng diễn tấu du dương cùng âm thanh khách khứa trò chuyện náo nhiệt truyền tới.
Đêm nay, xung quanh đều bị giới nghiêm, taxi cũng chỉ có thể lái tới chân núi.
May mà Ninh Tịch vừa xuống xe đã thấy Lục Cảnh Lễ đợi cô ở bên đường.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lục Cảnh Lễ khởi động động cơ, vừa lái xe vừa giải thích cho cô ngọn nguồn: "...!Chuyện là vậy đấy! Giờ không biết Tiểu Bảo đang trốn đâu gặm nhấm vết thương nữa rồi, ôi ~ đứa bé đáng thương!"
Mắt Ninh Tịch nheo lại, con ngươi lạnh lẽo hoàn toàn không hợp với con người cô: "Thằng bé Quan Trí Thần kia giỏi lắm sao?"
"Từ nhỏ đã được gọi là thần đồng, mới mười ba tuổi mà học tới cấp ba.

Năm sau sẽ tham gia thi đại học, chuẩn bị đăng kí vào đại học Đế Đô! Hừ, thằng oắt đó còn chẳng bì được với tiểu gia tôi thì sao đọ được Tiểu Bảo nhà chúng ta!"
Lúc nói xe đã dừng trước cổng.

Lục Cảnh Lễ vòng qua mở cửa xe cho Ninh Tịch, lo lắng gãi đầu: "Tiểu Tịch Tịch, lần này có vẻ sẽ hơi vướng chân vướng tay đấy.

Trước đây Tiểu Bảo cùng lắm cũng chỉ nhốt mình lại trên gác xép thôi, nhưng lần này căn bản không thấy bóng dáng đâu nữa luôn.

Cũng không biết trốn đi đâu mất rồi, cô lại không quen địa hình ở chỗ này.

Nếu thật sự không tìm được, cô cũng đừng miễn cưỡng quá! Cùng lắm thì bảo ba tôi kết thúc bữa tiệc sớm, không có gì quan trọng hơn Tiểu Bảo cả..."
Lục Cảnh Lễ vẫn đang nghĩ cách tiêm thuốc đề phòng cho Ninh Tịch thì bên này Ninh Tịch bỗng thở nhẹ một hơi, sau đó vui mừng cúi người xuống, ôm lấy bé con đang lao ra từ bóng tối: "Tiểu Bảo? Bảo bối! Con dọa cô Tiểu Tịch sợ chết khiếp rồi này! Con vừa chạy đi đâu thế?"
"..." Lục Cảnh Lễ ngẩn ra nhìn thằng nhóc mà họ đã tìm khắp nơi cũng không thấy: "Anh Tịch, anh đúng là công năng tự động tìm "bảo"!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 835: 835: Tiểu Bảo Tìm Được Cô Rồi


Cùng lúc đó, tại nơi nào đó trong sân sau của vườn hoa.
Lục Đình Kiêu, Lục Sùng Sơn, Nhan Như Ý đều có mặt, ngoài ra còn có Quan Tử Dao, xung quanh là một đám người hầu đang nơm nớp lo sợ, quản gia đang dùng bộ đàm nói gì đó với người bên kia.
"Lão gia, vẫn...!vẫn chưa tìm được Tiểu thiếu gia!" Quản gia Hình toát mồ trả lời.
Sắc mặt Lục Sùng Sơn trùng xuống: "Tiếp tục cử thêm người đi."
"Nếu cử thêm người nữa e rằng sẽ khiến khách khứa nghi ngờ..." Quản gia hơi do dự.
Bọn họ nói với mọi người là dây chuyền của Nhan Như Ý không cẩn thận bị rơi mất, đang đi tìm.

Nhưng nếu chỉ vì một sợi dây chuyền mà phái nhiều người đi tìm thì ai mà tin được.
Huống hồ chủ nhân của Lục gia hôm nay vẫn chưa xuất hiện, mấy vị khách kia cũng không phải kẻ ngốc, chỉ sợ lúc này đã bắt đầu nghi ngờ rồi...
"Rút." Lục Đình Kiêu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nói với Hình Võ một chữ.
Một người bảo phái thêm người, một người bảo rút.

Hình Võ nhìn Lão gia lại nhìn Đại thiếu gia, bỗng ngẩn ra đó, chuyện này...!rốt cuộc là nên nghe theo ai đây...

"Tiểu Bảo vẫn chưa tìm thấy, rút cái gì mà rút?" Lục Sùng Sơn giận dữ.
"Ninh Tịch sắp đến rồi." Lục Đình Kiêu nói.
"Cô ta đến thì sao? Cô ta là thần tiên chắc? Chúng ta bao nhiêu người thế này sắp lật hết cả cỏ lên rồi còn không tìm được Tiểu Bảo, dựa vào một mình cô ta mà tìm được hả?" Lục Sùng Sơn tức giận nói.
"Đình Kiêu, an nguy của Tiểu Bảo quan trọng hơn, anh nghe lời chú cử thêm người tìm đi!" Quan Tử Dao ở bên cạnh khuyên nhủ.
"Hình Võ, cậu còn ngẩn ra đó làm gì!" Lục Sùng Sơn giục.
Hình Võ tiến thoái lưỡng nan, vô tình nhìn tới nơi cách đó không xa, ánh mắt ngây dại trố cả ra: "Tiểu...!Tiểu thiếu gia..."
"Gì cơ? Tiểu Bảo á? Ở đâu?" Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn cùng lên tiếng.
"Bên đó...!Hình như là tiểu thiếu gia..."
Tức khắc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hình Võ đang chỉ.

Sau đó, họ thấy Lục Cảnh Lễ và Ninh Tịch đang đi về phía họ, Ninh Tịch còn đang bế một đứa bé trong lòng.
Đứa bé khoác chiếc comple của Lục Cảnh Lễ trên người, ôm chặt lấy cổ Ninh Tịch, gương mặt nhỏ nhắn chôn chặt vào vai cô.

Đây là dáng vẻ của người hoàn toàn mất hết cảm giác an toàn mới có.

Phút chốc, tất cả mọi người đều vui mừng chạy tới.
"Cảnh Lễ, các con tìm thấy Tiểu Bảo ở đâu vậy?" Nhan Như Ý kích động không thôi.
"Có tìm gì đâu, chị dâu vừa xuất hiện, Tiểu Bảo đã tự mình chui ra rồi!" Lục Cảnh Lễ nhún vai.
"..."
Không ngờ lại như vậy, ai nấy cũng kinh ngạc.
Cuối cùng, không phải Ninh Tịch tìm được Tiểu Bảo...!mà là Tiểu Bảo đã tìm thấy cô…
Chẳng trách Lục Đình Kiêu chắc chắn chỉ cần Ninh Tịch tới nhất định sẽ tìm được Tiểu Bảo.
Rõ ràng Tiểu Bảo ở rất gần chỉ là thằng bé không muốn xuất hiện mà thôi.

Chỉ khi nào thấy người mình muốn gặp, có thể ỷ lại, khiến nhóc có cảm giác an toàn tới, nhóc sẽ tự mình chui ra.
Bất kể có thế nào, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này lại không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với Ninh Tịch.
Ngược lại Ninh Tịch cũng chẳng để ý tới mấy chuyện này, cô chỉ quan tâm tới bánh bao nhỏ thôi.

Cô nhẹ nhàng dỗ dành, bé con bỗng ló cái đầu nhỏ ra, run rẩy miết chặt quyển sổ trong tay, hình như muốn nói gì đó…
"Bảo bối, con sao thế?" Ninh Tịch vội cầm lấy quyển sổ.
Sau đó, khi cô thấy những lời Tiểu Bảo viết, vành mắt liền đỏ lên...
Chỉ thấy Tiểu Bảo viết trên đó: Mẹ, con muốn về nhà..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 836: 836: Nơi Nào Có Mẹ Thì Đó Chính Là Nhà


"Mẹ, con muốn về nhà."
Thấy mấy chữ này, nước mắt của Nhan Như Ý lập tức trào ra.

Đến lúc này bà mới biết những câu nói của bà Tử Dao tạo thành tổn thương cho Tiểu Bảo lớn cỡ nào.
Nếu Tiểu Bảo không đau lòng đến cực điểm thì thằng bé làm sao có thể viết được câu nói đầy bất lực như vậy.
Bọn họ ngoài miệng thì cứ thao thao bất tuyệt rằng bọn họ là người thân của Tiểu Bảo, nhưng sự thật thì ngay đến một nơi để gọi là nhà bọn họ cũng không cho Tiểu Bảo được.
Thằng bé hoàn toàn không cảm nhận được nơi đây là nơi nó thuộc về.
Rõ ràng là đang ở nhà nhưng thằng bé lại nói, nó muốn về nhà...

Mà sự chú ý của Quan Tử Dao lại tập trung vào chữ "mẹ" kia.

Cô ta vốn chỉ tưởng Ninh Tịch này với Tiểu Bảo cao lắm cũng chỉ là thân quen thôi, không ngờ Tiểu Bảo lại đồng ý cho Ninh Tịch thành mẹ của mình!
Không được, cô ta nhất định phải ra tay nhanh hơn!
Trong trường hợp như hôm nay, Ninh Tịch thật sự không muốn bén mảng đến cái vũng nước đục này.

Cô còn định dỗ dành bánh bao nhỏ xong rồi sẽ đi, nhưng hiện giờ lại hoàn toàn đổi ý.
Cô phải nhân cơ hội này khiến cho tất cả mọi người không bao giờ còn có thể coi thường bánh bao nhỏ nữa.
Kể cả cho dù trong tương lai cô với Lục Đình Kiêu sẽ không thuận buồm xuôi gió mà đến được với nhau.

Cô vẫn hi vọng rằng dẫu không có mình bên cạnh thì bánh bao nhỏ vẫn có thể sống thật tốt.
Vì vậy Ninh Tịch cố gắng áp chế cảm xúc, cực kì dịu dàng nói với bánh bao nhỏ: "Bảo bối ngoan nào, đây là nhà của con mà, chưa kể hôm nay là sinh nhật của ông nội đó! Chúng ta đã chuẩn bị quà sinh nhật bất ngờ cho ông nội còn gì, con quên rồi sao?"
Bánh bao nhỏ nghe thế cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ là bàn tay nhỏ ôm Ninh Tịch càng siết chặt hơn.
"Chờ lát nữa cô với con cùng nhau tặng quà cho ông nội có được không?" Ninh Tịch nói.
Nghe thế Tiểu Bảo mới cọ một cái cực kỳ nhẹ ở đầu vai Ninh Tịch, ý là gật đầu đồng ý.

Nhóc muốn về nhà, nơi nào có mẹ Tiểu Tịch thì đó chính là nhà.
Dỗ dành bánh bao nhỏ xong, Ninh Tịch nhìn về phía Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý, lo lắng lên tiếng: "Vừa nãy chắc Tiểu Bảo vẫn luôn đứng bên ngoài nên cả người thằng bé rất lạnh, sợ là đã bị khí lạnh vào người, giờ tốt nhất là nên nhanh chóng cho thằng bé đi tắm nước ấm..."
Nhan Như Ý nghe thế vội vàng nói: "Vậy mau vào nhà đi! Đừng đứng trong sân nữa!"
Lục Sùng Sơn cũng chuẩn bị sẵn tinh thần để Ninh Tịch với Tiểu Bảo rời đi, không nghĩ tới Tiểu Bảo sẽ đồng ý ở lại nên nhất thời cũng nhanh chóng để hai người họ vào nhà.
Chỉ cần Tiểu Bảo chịu ở lại thì cho dù người phụ nữ kia muốn nhân tiệc mừng thọ mà lộ mặt thì ông ta cũng cho phép.
Trong phòng tiệc, quan khách đợi quá lâu nên bắt đầu xì xào bàn tán, Lục Sùng Sơn thấy tình hình của Tiểu Bảo có vẻ ổn rồi thì vội vàng kéo Nhan Như Ý đi chào hỏi khách khứa.
"Xin lỗi xin lỗi, để các vị đợi lâu rồi! Cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến dự tiệc mừng thọ của kẻ hèn này..."
"Lục lão quá khách sáo rồi!"
"Được làm khách mời của ngài chính là vinh hạnh của chúng tôi đó!"
Lục Sùng Sơn khách khí hàn huyên một trận, mọi người cũng rối rít chúc thọ ông ta.


Ngoài mặt thì vẫn chẳng có điểm nào khác thường, nhưng vừa quay đầu thì cũng khó tránh khỏi tự âm thầm suy đoán.
"Chuyện đêm nay ông thấy thế nào?"
"Nói là sợi dây chuyền yêu thích của Lục phu nhân bị mất...!nhưng mà mất sợi dây chuyền thôi có cần thiết để tất cả chủ nhân của Lục gia biến mất hơn nửa buổi tối?"
"Chẳng lẽ là vì Tiểu thái tử kia của Lục gia lại đổ bệnh sao..."
"Tám phần là vậy, Lục gia cũng đủ xui xẻo, mãi mới có một thằng cháu độc đinh ấy thế mà lại là đứa đần độn!"
"Ha ha, Lục gia hôm nay to lớn như thế, kiểu gì mà chẳng làm qua chút chuyện xấu xa, sợ là bị báo ứng lên con cháu rồi..."
.....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 837: 837: Cải Thiện Quan Hệ Với Tiểu Bảo


"Lục gia này thật ức hiếp người quá đáng, Lục Đình Kiêu còn chưa kết hôn mà đã có một đứa con riêng đó! Nhà chúng ta còn chưa có ý kiến gì về chuyện này đâu.

Những lời của con cũng vì tốt cho đứa bé kia, bọn họ không cảm kích thì thôi chứ sao có thể đổ tội lên đầu con được!" Quan Thụy nghe con gái kể lại, nhất thời lửa giận cháy phừng phừng.
"Ba đừng kích động mà, chú Lục với dì Lục không trách con, hai người còn an ủi con mà! Chú dì nói không liên quan gì đến con hết! Lúc trước dì Lục cũng rất khách khí cảm ơn con mà!"" Quan Tử Dao vội vàng giải thích.
Vẻ mặt của Quan Thụy lúc này mới hơi hòa hoãn lại: "Nói vậy thì còn nghe được...!đứa con gái kia có quan hệ tốt với Tiểu Bảo đến mức ấy cơ à?"
Quan Tử Dao không vui gật đầu: "Con thấy Tiểu Bảo gọi cô ta là mẹ."
Quan Thụy trái lại không coi ra gì, ông ta nhìn con gái rồi trầm giọng nói: "Tử Dao, con cho rằng chuyện quan trọng nhất hiện giờ là gì?"
"Cải thiện quan hệ với Tiểu Bảo." Quan Tử Dao trả lời.
Quan Thụy lắc đầu: "Sai, tuy con thông minh nhưng trong chuyện này con vẫn quá hồ đồ.

Hiện giờ thằng nhỏ kia chẳng khác gì một kẻ tàn phế, con đi đánh quan hệ với một đứa vô dụng thì có ích lợi gì?"
"Chưa kể ả đàn bà kia đã nắm chặt nó trong tay rồi, con chưa nghe giọng của Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý sao? Dẫu cho cô ta có qua lại với Lục Đình Kiêu thì bọn họ vẫn không chấp nhận cô ta.


Bữa tiệc hôm nay cũng không mời cô ta nữa, cô ta phải phí hết tâm tư lợi dụng một đứa bé mới có thể xuất hiện!"
Quan Tử Dao trầm ngâm nói: "Đó là bởi vì xuất thân của cô ta quá thấp, hơn nữa con nhìn ra được chú với dì vô cùng quan tâm đ ến Tiểu Bảo! Cho nên con mới nghĩ ít nhất cũng phải để Tiểu Bảo thích con đã, như vậy thì ngay cả Lục Đình Kiêu cũng phải xem trọng con vài phần."
Quan Thụy thở dài, tiếp tục phân tích: "Dù sao Tiểu Bảo cũng là huyết mạch duy nhất của Lục gia, là máu thịt của bọn họ thì đương nhiên phải quan tâm thôi.

Chính bởi vì quan tâm nên đối với chuyện chọn mẹ cho Tiểu Bảo mới càng khắt khe, thận trọng."
"Bà chủ tương lai của Lục gia, con có biết vị trí này có ý nghĩa như thế nào không? Dẫu cho cô ta dỗ dành Tiểu Bảo vui vẻ thì thế nào.

Cao lắm thì Lục gia mời cô ta thành gia sư cho Tiểu Bảo, thậm chí làm bảo mẫu để tùy thời chăm sóc thằng bé.

Chứ để cô ta vào cửa ấy à, Lục Sùng Sơn có hồ đồ như vậy sao?"
"Cái này..." Nghe đến đây, tâm tư Quan Tử Dao rõ ràng dao động.
Quan Thụy vỗ vai con gái một cái, thành khẩn nói: "Cho nên Tử Dao à, con ngàn lần chớ lẫn lộn đầu đuôi.


Cái quan trọng nhất hiện nay là phải để Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý coi trọng con.

Dĩ nhiên, chuyện này chỉ cần con muốn thì dễ như trở bàn tay."
"Vừa nãy, con đã nói đến trọng điểm rồi, là vì xuất thân của cô ta quá thấp cho nên có nhảy nhót cỡ nào đi chăng nữa cũng tuyệt đối không thể nhảy vào cửa của nhà họ Lục."
"Con phải hào phóng một chút, đừng bởi vì chút chuyện nhỏ này mà khó chịu trong lòng, sau này có gả qua cũng phải có lòng dạ của một bà chủ.

Cái vị trí bà chủ của Lục gia chỉ có thể là của con, đã hiểu chưa?"
"Con hiểu rồi thưa ba." Nghe xong, Quan Tử Dao kiên định gật đầu một cái, nỗi bất an vừa dâng lên trong lòng cũng tan biến.
Quan Thụy nhìn viên ngọc quý của mình mà vừa vui vẻ lại an tâm: "Con hiểu là được rồi."
Thật ra thì còn có vài chuyện ông ta chưa nói, chờ sau này Tử Dao gả vào Lục gia, rồi sinh ra đứa bé của mình với Lục Đình Kiêu.

Dựa vào gen của Quan gia thì Nhan Như Ý với Lục Sùng Sơn sao có thể không thích đứa bé ấy đây?
Đến lúc đó, mọi sự quan tâm sẽ tự nhiên chuyển từ thằng nhóc vô dụng kia chuyển qua đứa bé của bọn họ...
...

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 838: 838: Hấp Dẫn Hơn Thì Làm Thế Nào


"Cốc cốc cốc"" tiếng gõ cửa vang lên.

Ninh Tịch đi tới mở cửa.

Trước cửa là một nữ giúp việc đang cẩn thận bưng một bát canh đứng đó: "Ninh tiểu thư, đây là canh gừng Lão phu nhân bảo nhà bếp chuẩn bị, có thể trừ lạnh.

"
"A, cảm ơn, làm phiền cô rồi, chờ Tiểu Bảo tắm xong tôi sẽ cho bé uống ngay.

"
"Không phiền, là việc tôi phải làm.

" Nữ giúp việc cung kính cúi mình chào rồi rời đi.

Ninh Tịch để canh gừng lên bàn, sau đó gõ cửa phòng tắm một cái: "Lục Đình Kiêu, hai người tắm xong chưa?"
"Được rồi.

" Bên trong truyền đến tiếng của Lục Đình Kiêu.

Một lát sau, Lục Đình Kiêu ôm Tiểu Bảo vừa mới được tắm nước nóng đi ra.


Bánh bao nhỏ được bọc trong một cái khăn tắm thật to, mái tóc còn hơi ướt, một cục vừa mềm mềm vừa thơm nức mũi đang được ba mình ôm trong lòng.

Ninh Tịch trông thấy, nhất thời bị sự đáng yêu đó gi3t chết không kịp ngáp: "Aaaaaa, Lục Đình Kiêu, em muốn ôm~ em muốn ôm~!"
Bánh bao nhỏ cũng lập tức chìa tay đòi mẹ Tiểu Tịch bế.

Lục Đình Kiêu dịu dàng đưa bánh bao nhỏ đặt vào lòng Ninh Tịch.

Ninh Tịch ôm được bánh bao nhỏ thì hôn một cái thật kêu lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng kia, sau đó mới bón cho nhóc uống canh gừng: "Cục cưng, canh này hơi khó uống nhưng mà có thể trừ lạnh nha, uống vào thì cơ thể sẽ khỏe lên đó!"
Bánh bao nhỏ không hề kháng cự một chút nào, "ừng ực" một hơn cạn cả đáy bát.

Ninh Tịch vui vẻ vỗ tay khen thưởng: "Bảo bối quá siêu! Canh khó uống như thế mà uống hết sạch rồi!"
Bánh bao nhỏ tắm xong, uống canh gừng thì tinh thần đã khôi phục hơn nửa.

Ninh Tịch liếc đồng hồ: "Lục Đình Kiêu, anh mang Tiểu Bảo ra chào khách trước đi!"
"Ừ.

" Lục Đình Kiêu gật đầu, đối với quyết định để Tiểu Bảo lưu lại bữa tiệc này của Ninh Tịch lúc trước hoàn toàn không có ý kiến gì.

Bánh bao nhỏ vừa nghe, trên mặt liền lộ ra vẻ hoảng hốt.


Ninh Tịch mỉm cười xoa xoa cái đầu nhỏ: "Yên tâm đi, con cứ xuống cùng ba trước đã, chờ mẹ thay quần áo xong sẽ lập tức xuống tìm con!"
Vẻ bất an trong mắt bánh bao nhỏ nhất thời yên ổn lại, ngoan ngoãn gật đầu rồi để ba Kiêu dắt bàn tay nhỏ của mình.

Ninh Tịch dỗ bánh bao nhỏ xong lại nhìn về phía Lục Đình Kiêu có hơi chút chần chừ nói: "Cái đó! Boss đại nhân, em nói trước với anh một chút, lát nữa có thể em sẽ làm vài chuyện! đắc tội với người ta! "
Lục Đình Kiêu: "Ừ, đắc tội thì cứ đắc tội đi, đã có anh rồi!"
Ninh Tịch: ""! ""
Sao Đại ma vương cứ cho cô một cảm giác như thể anh là hôn quân thế nhỉ?
Nhưng mà như thế lại càng hấp dẫn hơn rồi làm sao đây!!!
Cái cảm giác cho dù trời sập cũng có người chống cho thật hạnh phúc quá~!
!
"Ồ, sao tối nay không thấy Lục tổng đâu?"
"Hình như vẫn chưa thấy cậu ấy đâu, chắc là còn chưa đến!"
Trong phòng tiệc, mọi người mãi không thấy Lục Đình Kiêu đâu thì đã bắt đầu dò hỏi, dẫu sao đây cũng là lễ đại thọ sáu mươi tuổi của cha anh ta mà.

Chưa kể Lục Đình Kiêu lại còn là người cầm quyền hiện thời của Lục gia, nếu đến muộn thì về tình hay về lý cũng không hay lắm.

Đồng thời mọi người cũng càng thêm khẳng định suy đoán lúc trước.

Quả nhiên Tiểu thái tử đã xảy ra chuyện gì rồi!
Nghe thấy xung quanh bắt đầu có người thúc giục, sự lo âu của Lục Sùng Sơn cũng thoáng hiện lên khuôn mặt, không biết Tiểu Bảo bây giờ thế nào.

"Đình Kiêu nó! "
Lục Sùng Sơn đang muốn tùy tiện tìm một cái lí do nào đó cho qua, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã thấy hai bóng người một lớn một nhỏ quen thuộc xuất hiện.

Lập tức cũng có người nhanh mắt phát hiện, không tự chủ được hô lên: "Ồ! Lục tổng tới rồi! Ớ, đứa bé cạnh Lục tổng là! "
Trong nháy mắt, tất cả những con mắt trong đại sảnh đều đổ dồn về phía cầu thang!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 839: 839: Đồng Phục Tình Thú


Lục Đình Kiêu mặc một thân lễ phục màu đen, chỉ có duy nhất chiếc cà vạt trước ngực là có màu khác, vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng hời hợt như thường lệ.
Mà người đàn ông lạnh lùng khiến người ta lùi xa vạn dặm này lại đang dắt tay một đứa bé trai, đứa bé này lớn chừng năm sáu tuổi, trông cứ như đồng tử hầu cạnh Quan Âm trong tranh vậy.

Làn da trắng nõn, hai mắt to tròn và cũng mặc một bộ lễ phục cổ điển giống y hệt Lục Đình Kiêu, trông cứ như một quý ông nhỏ tuổi.
Quan trọng nhất là đường nét trên khuôn mặt ấy dù đáng yêu, nhưng chỉ cần vừa lướt qua đã có thể nhìn ra khuôn mặt này với khuôn mặt Lục Đình Kiêu là đúc ra từ một khuôn.
Nhất là cái biểu cảm ba phần lạnh lùng, bảy phần cao ngạo kia đúng là giống y xì đúc.

Chẳng cần phải nói, chỉ cần dựa vào khuôn mặt kia thôi cũng đủ biết thân phận của nhóc, đây chắc chắn là vị Tiểu thái tử trong truyền thuyết của Lục gia.
Đối mặt với cảnh tượng vĩ đại của yến tiệc, chưa kể còn có hàng trăm ánh mắt nóng bỏng chiếu thẳng vào mình mà vẻ mặt của nhóc vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn bình tĩnh bước đi cạnh ba mình, tuổi còn nhỏ mà phong thái đã kinh người.
Không hổ là con cháu Lục gia, chỉ trong hoàn cảnh như thế mới hun đúc được một đứa bé như vậy...!Trong lúc nhất thời, trong đầu mọi người đều suy nghĩ như vậy.

Nhưng mà...!thật kỳ lạ, chẳng phải có tin đồn nói đứa bé này là một đứa thiểu năng, cả ngày chỉ trốn trong nhà không dám gặp người sao?
Bộ dạng bây giờ thì chỗ nào giống thiểu năng chứ?
Chờ Lục Đình Kiêu dắt Tiểu Bảo xuống, mọi người cũng tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ.

Cơ hồ là mọi người đồng loạt ùa lên, nhiệt tình vây quanh hai cha con bọn họ.
"Ồ! Đây chẳng phải là Kình Vũ sao?"
"Lớn quá rồi, nhớ lần trước gặp cháu là tiệc đầy tháng của cháu đấy, thời gian trôi nhanh quá!"
"Kình Vũ à, con nhớ bác không? Lúc con ba tuổi đến nhà bác chơi, bác còn bế con đấy!"
...
Không ít các vị khách quý tầm tuổi lên chức ông bà ở đây tỏ ra vô cùng xúc động: "Vừa nãy nhìn thấy Kình Vũ mà tôi cứ tưởng thấy Đình Kiêu ấy chứ! Cái bộ dạng này giống y đúc Đình Kiêu hồi còn bé!"
"Lại còn không à!"

...
"Tiểu Tịch Tịch, quần áo cô cần đã chuẩn bị xong rồi! Tôi phí hết nửa ngày mới mượn được Tiểu Dung đó, suýt nữa còn bị coi thành bi3n thái!" Lục Cảnh Lễ cầm một bộ đồng phục người hầu trong tay, vẻ mặt ai oán cực kỳ.
Ninh Tịch vội vàng chạy tới nhận lấy quần áo, hài lòng nhìn một cái: "Quá tốt! Anh vất vả rồi, vất vả rồi!"
"Này, Tiểu Tịch Tịch, chắc cô không định mặc bộ này thật chứ? Mặc dù tôi nghĩ cô chơi đồng phục tình thú thì...!chắc anh tôi sẽ rất thích! Nhưng mà trường hợp như hôm nay...!cô không định trang điểm lộng lẫy, diễm quang b ắn ra bốn phía cho Quan Tử Dao kia tức chết à? Tôi có thể lập tức điều động trang phục và cả thợ trang điểm chuyên nghiệp cho cô đó!" Ánh mắt Lục Cảnh Lễ sáng lấp lánh nói.
Ninh Tịch liếc mắt nhìn bộ dạng kích động của Lục Cảnh Lễ: "Cám ơn, nhưng không cần đâu, thế này là đủ cho tôi phát huy rồi!"
Nói xong ánh mắt của cô lóe lên, sâu xa nói: "Tối nay...!không phải là sân khấu của tôi!"
Lục Cảnh Lễ đần mặt: "Hửm? Vậy thì của ai..."
"Chờ lát nữa ái khanh sẽ biết! Mau lui đi, bổn cung còn phải thay quần áo!"
"Dạ..." Lục Cảnh Lễ nhanh nhẹn lăn ra ngoài.
Ố chà chà, đột nhiên thấy mong đợi phản ứng của anh Hai khi thấy Ninh Tịch mặc đồ hầu gái ghê ta...
Tất cả các loại đồng phục giúp việc của Lục gia đều do chính tay Cảnh Lễ cầm dao ra thiết kế, cũng tự mình lựa chọn chất liệu.

Nhất là bộ trang phục hầu gái, bộ đó hao tốn không ít công phu của tiểu gia đây hi hi hi...

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom