Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện
Tác giả: Khuyết Danh
Tình trạng: Đang cập nhật




Bạn đang đọc truyện Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện của tác giả Khuyết Danh. Lúc này trong phòng họp của tập đoàn Tạ Thị thành phó G nước Nam đang trải qua một cuộc họp gay gắt. Trong phòng họp màu xanh tối, mấy. cấp trên của tập đoàn Tạ Thị đều ngôi chật kín. Mà thanh niên ngôi ở hàng ghê đâu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, toàn thân mặc bộ vest đen, cúc áo tùy ý mở ra, cả người dựa lưng vào ghê, cánh tay dài vươn ra, một tay gõ lên bàn họp, tạo thành những nhịp điệu nhịp nhàng. Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trong con ngươi nhìn chằm về nơi nào đó trong phòng họp, dường như đang đợi gì đó, ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng người ta lại. Lúc này mây cấp trên của công ty có mặt tại đây đều cúi đầu, không dám thở mạnh. Ai mà không biết ngày mai chính là ngày vui của cậu chủ lớn này chứ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chương 1


Lúc này trong phòng họp của tập đoàn Tạ Thị thành phó G nước Nam đang trải qua một cuộc họp gay gắt.
Trong phòng họp màu xanh tối, mấy.
cấp trên của tập đoàn Tạ Thị đều ngôi chật kín.
Mà thanh niên ngôi ở hàng ghê đâu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuôi, toàn thân mặc bộ vest đen, cúc áo tùy ý mở ra, cả người dựa lưng vào ghê, cánh tay dài vươn ra, một tay gõ lên bàn họp, tạo thành những nhịp điệu nhịp nhàng.
Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trong con ngươi nhìn chằm về nơi nào đó trong phòng họp, dường như đang đợi gì đó, ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng người ta lại.
Lúc này mây cấp trên của công ty có mặt tại đây đều cúi đầu, không dám thở mạnh.

Ai mà không biết ngày mai chính là ngày vui của cậu chủ lớn này chứ.
Sự việc xảy ra bất ngờ, bọn họ vừa nhận được thông báo ‹ đã lập tức được nhân viên của tổng giám ‹ đốc cho mời vào phòng họp, đã ngồi ở nơi này bốn tiếng đồng hò, thậm chí vệ sinh cũng chẳng dám đi.

“Ngày mai, tôi không hy vọng gặp mây người, hiểu không?” Cánh môi gợi cảm của thanh niên cuồi cùng cũng mở ra sau bốn tiếng im bặt.
Không phải thắc mắc, mà là bày tỏ!
Cấp trên ngồi gần anh nhất cố gắng điêu chỉnh âm thanh của mình, nhưng vần nghe ra được trong âm thanh của ông ta run rẫy.

Ông ta trả lời: “Vâng, tổng.

giám độc.

Ngày mai vợ tôi sinh con.
Lúc nói ra lời đó khiến bầu không khí bị kìm nén trong phòng họp dịu đi một chút, các cấp cao khác đêu là người tinh tế, sau khi hiểu được ý của ông ta thì đều lần lượt phụ họa ngày mai bản thân còn có việc.

Đôi mắt phượng của Tạ Mẫn Hành tà mị nhìn mây cập cao của công ty, khóe miệng nhệch lên nụ cười không rõ ý vị: “Rất tốt.”
Nói xong, anh đứng dậy bước ra khỏi phòng họp.
Anh vừa rời đi, máy cấp cao trong phòng họp ở phía sau đua nhau thở: phào nhẹ nhi tra tấn kéo dài suốt bốn tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc.
Mỗi lần họp với tổng giám đốc trẻ tuổi này đều là một loại tra tân, căng thăng hơn cả họp với chủ tịch.
Khí tràng của anh quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta không nhận thức được mà muốn thu nhỏ bản thân của mình lại.
Tạ Mẫn Hành bước vào văn phòng của mình, trợ lý phía sau gõ cửa tiên vào: “Tổng giám độc, máy bay đã đến lúc cất cánh rôi.”
Tạ Mẫn Hành cởi áo khoác ra tiện tay ném trên ghế sô pha bằng da thật, ngước mất nhìn trợ lý của mình, giọng điệu không nghe ra được cảm xúc: “Tôi bảo đặt vé máy bay cho tôi từ lúc nào vậy?”
Trợ lý được hỏi lập tức ngây ra: “Là chủ tịch đặt cho anh.”
Tạ Mẫn Hành xua tay đuổi trợ lý đi, khóa cửa văn phòng bằng điều khiển từ xa, bản thân đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay căm vào túi quân rồi nhìn cảnh phôn hoa phía dưới chân, chìm vào suy nghĩ.

Chẳng bao lâu sau, anh lái xe rời khỏi công ty.
Cùng lúc này, trong biệt thự Vân Đoan ở thành phố A nước Bắc, Vân Thư vừa ngủ dậy, cô vừa vươn chiếc eo lười Biêng ra đã lăn đùng Xuông giường, miệng hét lớn: “Mẹ, mấy giờ rồi?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Chương 2


Bà Vân ở dưới lầu nghe được tiếng động, buồn bã, lắc đầu không ngót, nhận đĩa trái cây từ trong tay người giúp việc đặt trên bàn trà ở phòng khách, ngôi cạnh ông Vân đang đọc báo.

Bà ây không khỏi thác mặc: “Tiểu Thư của chúng †a như vậy, gả qua đó thật sự ồn sao? Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, con nhỏ nghịch ngợm, chúng ta có nên nghe nó không?”
Ông Vân đang đọc báo nghe vậy cũng không có tâm trạng đọc tiệp nữa, liếc nhìn mấy cái, nhưng lại nhìn thấy tin tức: Tập đoàn Vân Thị là mất hay còn!
Vân Thành của tập đoàn Vân Thị đã bỏ nhà chạy ra nước ngoài!
Tập đoàn Vân Thị khủng hoảng tài chính, giáo sư Trương nhà kinh tê học… đợi đã, tất cả những gì báo chí đưa tin đều là làm xấu công ty mình, ông ây thân là chủ tịch, lúc này không đi xử lý khủng hoảng của công ty, mà lại lo Jãng vẫn đê con gái mới đổi mươi sắp đi lấy chồng.

Bà Vân lại không kìm được mà nói, giọng điệu vội vàng: “Nếu không được thì chúng ta xin phá sản đi, không thê lây hạnh phúc cả đời của Tiêu Thư ra để đặt cược được.


Âm thanh ông Vân trầm ngâm vang lên, trong giọng nói vô cùng bắt đắc dĩ: “Sao tôi nỡ lấy hạnh phúc của con gái mình đi đặt cược chứ, ông Tạ đã đích thân đến đây, Tiểu Thư còn đích thân đồng ý chuyện hôn sự, cho dù chúng ta làm đơn xin phá sản, hôn lễ ngày mai thì sao? Chúng ta có thể làm xâu mặt nhà họ Tạ trước mặt mọi người sao?”
Bà Vân thở dài, cũng không biết phải làm thế nào: “Tôi thây ý của Tạ phu nhân rõ ràng là không thích Tiểu Thư nhà chúng a, tôi sợ Tiểu Thư gả qua đó, chịu âm ức thì ít, một người không biết nhịn phá nhà họ Tạ thì chuyện này hơi lớn đó.



Không đợi ông Vân nói gì, đầu đội Ô gà.

Cô gái trẻ mặc bộ đô ngủ màu hông phân xuất hiện ở chân câu thang: “Mẹ, mẹ nói gì thế, con ngoan như vậy, sao có thể chứ.


Hôm sau, hiện trường hôn lễ, Vân Thư đang ở căn phòng bên trái, mười mấy người đang vây quanh Sô.

Nhưng trong một căn phòng khác, mặt Tạ Mẫn Hành tối sầm khiến người giúp trang điểm không dám bước đền.

Lập tức, một lão giả trông rất có tinh thân, dưới sự dẫn dắt của người giúp đỡ, chống gậy xuất hiện trong phòng thay đồ của chú rễ.

“Mẫn Hành, lớn như vậy rồi còn muốn quậy saó?” Giọng nói của ông ấy tràn đây uy nghiêm, bởi vì cháu trai trưởng không nghe lời, nên ông Tạ chồng gậy gõ gõ trên mặt đất, khiến nền gạch phát ra âm thanh giòn tan.

Mỗi một cú gõ mạnh đều khiến trái tim của những người có mặt ở đây nhảy dựng theo.


Ông ây chính là tướng quân Tạ trong miệng của người nhà họ Tạ, Tạ Chân Hưng một trong những đại tướng khai quốc.

Tạ Mẫn Hành không giống với mọi người, anh không chỉ ngõ nghịch với ông nội một lần nên sẽ không vì vậy mà sợ hãi, anh trước sau vần thả lỏng nhữ Vậy, ‘ chân vắt lên ngồi trên ghê sô pha: “Ông nội, con không kết hôn thì ông sẽ trói con lại sao?”
Cả đời tướng quân Tạ uy nghiêm, ông ấy đã quen với việc làm tướng quân nên không cho phép bắt cứ người nào thách thức quyên uy của mình, mà hiện tại Tạ Mẫn Hành chính là đang thách thức ông ấy.

“Đứng thẳng, nghiêm.

”.

Từ nhỏ Tạ Mẫn Hành luôn được quản lý rất nghiêm ngặt, nghe được mệnh lệnh của sĩ quan, ngay lập tức đứng trên ghế sofa, tư thê quân sự chuẩn xác được thực hiện một cách nhanh chóng, tạo ra tư thê hoàn hảo.

Tay tướng quân Tạ đang chống gậy đưa lên chỉ vào lòng Tạ Mẫn Hành rồi nói: “Hôn lễ hôm nay, con cưới cũng phải cưới, không cưới cũng phải cưới.

Ông c có thê trói con một lân thì cũng có thê trói lần hai, đừng quên thứ con muôn vẫn đang còn năm trong tay ông, ngày nào ông chưa chêt „mì ngày đó con phải nghe lời ông.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chương 3


Nói Xong, dưới sự giúp đỡ của quản gia, ông ây bước đi rời khỏi phòng.
Lúc âm nhạc của hôn lễ vang lên, khoảnh khắc cánh công lón được mở ra, Vân Thư thở sâu, nôn nóng, lần đầu kết hôn nên cô rất căng thẳng, điều cô làm tốt nhất chính là tự an ủi mình: Quân.

đến tướng chặn, nước đến đất cản.”
Lúc bước bước đi đầu tiên, nội tâm hoảng loạn của Vân Thư bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Vân Thư ôm cánh tay của ba bước từng bước trên thảm đỏ, lúc cô nhìn thấy Tạ Mẫn Hành cách tắm lụa che mặt, khơảnh khắc Tạ Mẫn Hành quay đầu lại giống như cảnh quay chậm trong phim điện ảnh, hiển hiện trong tâm trí Vân Thư, đuôi mãi không đi.
Đó là người mà cô sẽ gải Lúc này trong ánh mắt Vân Thư chỉ có duy nhất một người, là Tạ Mẫn Hành dưới tắm khăn che mặt, chỉ một ánh nhìn đã chìm sâu vào.

Vận Tú không chớp mắt, tim cũng bắt đầu đập loạn không nghe lời, cô căn chặt môi, bàn tay đang cầm bó hoa liên tục đỗ mò hôi, thắm vào găng tay trắng, gò má khế nóng rực.
Tầm mắt của Tạ Mẫn Hành lướt qua ông nội đang, ngồi phía dưới cười ha hả, không mây phản ứng, thậm chí anh còn không thèm nhìn lầy Vân Thư, bỏ lỡ ánh mắt sáng như tỉnh hà của cô.


Ánh mắt anh luôn có định nhìn về phía cửa, như đang thê thốt gì đó.
“Tôi đồng ý”, Tạ Mãn Hành cúi gặm mặt, nhìn cô dâu thuộc về mình ở trước mặt, cô gái trẻ hơn anh cả chục tuổi.
Bởi vì ép buộc, nên trong mắt anh tự động bỏ qua vẻ đẹp mỏng manh của Vân: Thư.
Vân Thư rất đẹp, như một miệng ngọc bích không tì vết, đôi mắt hay cười tạo nên một vòng cung nhỏ, hàng lông mi cong vút, con ngươi trong mặt như hập thu cảnh đẹp của trời đất, ánh mắt trong veo giản dị, đây chính là lý do tại sao ông Vân bà Vân bảo vệ cô rất kỹ.
Vẻ đẹp của cô không mang tính công kích, nhìn thấy cô, có thể cảm nhận được cảm giác thân thiết.

Lúc cô cười có hai chiếc răng hồ, đáng yêu lại không kém phần xinh xắn.

Còn có gương mặt sáng sủa, Vân Thư thích hợp được yêu thương như một báu vật trong tay.
Sau khi Tạ Mẫn Hành nhìn lướt qua, thì lập tức dời ánh mắt đi.
Vân Thư chưa từng yêu đương, nên không biết cảm giác rung động là như thế nào, nói chính xác là cô chưa bao giờ rung động, nhưng lần này lại có chút khác biệt, cụ thể khác biệt ở đâu thì cô lại không rõ.

Tim đập đến muốn nhảy ra ngoài.
Nhìn thấy anh lại muốn lại gần anh, muôn cười với anh.
Trong hôn lễ này có lẽ người vui vẻ nhật chính là tướng quân Tạ, người năm xưa đề nghị ra hôn lễ từ bé này.
Nhìn cháu gái của đồng đội gả cho cháu trai trưởng của mình, hai người họ đứng cạnh nhau sao lại xứng đôi như vậy chứ, tướng quân Tạ cảm giác bản thân mình ưu tú quá rôi.
Ông Vân bà Vân gả con gái, trong lông lúc nào cũng không nỡ, bà Vân còn lén đỏ hốc mắt máy lần.
Ông Tạ và Tạ phu nhân cũng chẳng vui vẻ máy, nói thật Vân Thư gả cho nhà bọn họ quả thật.

là quá hời rồi, phải biết rằng Tạ Mẫn Hành là người đã từng từ chói công chúa, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một Vân Thư làm khó, đều cảm thấy đáng tiếc, đáng tiếc thay cho con trai mình.

Luôn không để ý đến, nhưng Tạ phụ nhân cũng phải nho nhã diễn cho tròn vai mẹ chông của mình trước mặt mọi người.
Mọi thứ trong hôn lễ đều rất đơn giản, không có tiệc tối, hai người họ sớm trở về nhà họ Tạ, cả đường đều im lặng, thậm chí bạn bè của Vân Thư còn không biết cô kết hôn, mà Tạ Mẫn Hành cũng không hề.

thông báo, đây cũng được xem là sự ăn ý đầu tiên giữa hai vợ chồng họ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Chương 4


Trong phòng tân hôn, Vân Thư thay quân áo, lúc bước ra khỏi phòng thay đô nhìn thấy bóng lưng của Tạ Mẫn Hành, trên mặt lại đỏ bừng.

Vân Thư vỗ vỗ hai gò má của mình đề nhiệt độ giảm xuống, đồng thời thầm nghĩ: “Cược đúng rôi.”
Lúc đầu đồng ý với hôn lễ này, cô chưa xem ảnh đã trực tiếp đồng ý, đến nỗi Tạ phu nhận đã trực tiếp két luận là Vân Thư đề ý đến tiền tài và thế lực nhà bà ấy, Vân Thư cảm thấy: Quả thật là tôi đề ý đến tiền tài và thế lực nhà bà.

Nhưng Vân Thư còn đồng ý thêm một điêu nữa, quả thật giá trị nhan sắc của ông Tạ với Tạ nha nhân rất cao, quan hệ gen trong sinh học, con cái có thể kém đến đầu chứ? Cho nên mới lập tức đồng ý hôn ước từ bé này.
Vân Thư đi qua nhìn thấy táo, đậu phông, quả óc chó, hạt dưa kẹo trên giường, ánh mắt bay bồng, bàu không khí im lặng lúc nào cũng lúng túng, cô quyết định mở lời trước: “Anh đói không?”
Vân Thư đói bụng rồi, cả ngày không ăn uông gì nhiêu.

Những Tạ Mẫn Hành lại quay người nhìn cô, cô hơi, chậc… không ngại mà trực tiếp ăn.
Vân Thư suy nghĩ có thể anh chưa biết mình tên là gì, nên chủ động giơ tay ra tự giới thiệu: “Xin chào, em tên là Vân Thư, năm nay hai mươi tuôi, đang học đại học năm hai, chuyên ngành kinh tế.”

Lần này Tạ Mẫn Hành không nhìn cô nữa, cũng không đáp lại cái bắt tay của cô.
Vân Thư: “…” Lễ nào tôi giới thiệu không đủ chỉ tiết sao? Suy nghĩ như vậy, Vân Thư còn giới thiệu cả nhóm máu của mình: “Em thuộc nhóm máu O, là con gái duy nhất, em chưa từng yêu đương, cao một mét sáu mươi củ nặng năm mươi ký, còn có, còn hết rồi.” Vân Thư ngửa đầu, nghĩ kỹ xem còn chỗ nào mình chưa giới thiệu.
Tạ Mẫn Hành phót lờ Vân Thư, đôi chân thọn dài của anh lướt qua Vân Thư ngồi trên ghế sô pha, thản nhiên mở miệng hỏi: “Tại sao cô lạiđồng ý hôn lễ này?”
Vân Thư đối diện với tầm mắt của anh, không hiều tại sao lại chột dạ, quay lưng không nhìn anh mà trả lời: “Bởi vì ông nội nói đây là định mệnh.”
Lúc không nhìn Tạ Mẫn Hành, trong lòng Vân Xi thầm vui vẻ: Phát tài rôi, người không những đẹp trai, mà giọng nói còn dễ nghe, còn tràn ngập hương vị quyền rũ nữa.
Thậm chí Vân Thư còn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng sau này âm thanh tràn ngập quyên rũ của anh nhẹ nhàng gọi cô là Tiểu Thư.
Tạ Mẫn Hành đâu biết một câu nói của anh lại khiến Vân Thư tưởng.
tượng nhiều như vậy, nhưng rõ ràng là anh không tin lời của Vân Thư, Tạ Mẫn Hành nheo mắt đánh giá Vấn Thư, giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng lại cho người nghe áp lực vô hình: “Tôi muôn nghe lời thật lòng.”
“tời thật lòng chính là anh có tiền, còn có quyên.

Anh có thể cứu công ty của ba em, nên em mới gả đi.” Vân Thư vừa phục hồi lại vẻ si mê của mình, cảm giác bản thân mất mặt quá rồi, sau này còn sông với nhau nữa đó, không thê mắt mặt như vậy được, phải lộ mặt chân thật nhất của mình ra ngoài, hơn nữa mẹ đã nói điều quan trọng nhất giữa vợ chồng chính là chân thành, Vân Thư rất tán thành điều này cho nên đã hào phóng nói ra nguyên do.

Tạ Mẫn Hành đối diện với ánh mắt sáng như sao của cô, lời muốn nói ra miệng bỗng dưng lại chẳng nói được gì nữa.

Chung quy cô vẫn nhỏ hơn mình rất nhiều, còn là sinh viên: “Cô chân thành đó.”
Vân Thư thấy sự chân thành của mình được anh chồng đẹp trai tán thưởng, bồng.

nhiên khiên cô trở nên nói rât nhiêu: “Mẹ em đã nói với em giữa vợ chồng phải chân thành.

Em cũng cảm thầy điêu này đúng.

Mặc dù chúng ta mới gặp nhau lân đâu đã kết hôn, nghe có vẻ hoang đường…
Miệng của Vân Thư không ngừng nói về chuyện hôn nhân, Tạ Mân Hành chỉ cảm thấy phiền não, hoài nghi bản thân đã cưới một chú chim công thích lèm bèm.
Vân Thư nhìn ra Tạ Mẫn Hành không thích, nên cô thử hỏi: “Có phải anh không thích hôn lễ này không?”
Tạ Mẫn Hành hỏi ngược lại: “Cô thích sao?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chương 5


“Tạm ổn.” Mặc dù rất thích, nhưng nghe giọng điệu Tạ Mẫn Hành hỏi ngược lại cô, rõ ràng là anh không hài lòng.

Anh không hài lòng thì đương nhiễn tôi cũng không thê nói là hài lòng được.

Mọi người đều như nhau mà.

Vân Thư cảm giác cô suy nghĩ rất chu đáo.
Vân Thư ngồi ở một bên giường, hai người họ đã mở miệng nói chuyện, bầu không l khí không còn ngại ngùng như vừa nãy nữa, Vân Thư cầm đậu phộng lên bóc vỏ ăn, tiện thê hỏi anh: “Anh ăn không?”
Tạ Mẫn Hành nhìn đậu phộng đã được bóc vỏ trong tay cô, không có cảm giác nên lập tức lắc đầu.
Vân Thư xua tay: “Anh không ăn thì em ăn.”
Năng lực nghe của Tạ Mẫn Hành đã được huấn luyện đặc biệt, lập tức anh cảm nhận được ngoài cửa có người đang nghe lén, không cần dùng não suy nghĩ cũng biết được đó là ai.

Ba mẹ sẽ không nhàm chán đến mức đến nghe đêm hôn lễ của anh trải qua như thê nào, ông nội tò mò nhưng cũng sẽ không kéo khuôn mặt giả nua đi thăm dò cháu trai như vậy.


Người duy nhất có thể làm điều này chính là quản gia, trong nhà quản gia chỉ nghe lời ông nội, nhật định là ông nội đã hạ mệnh lệnh bảo quản gia đên nghe lén hai người họ có tình hình gì, sau đó quay vê báo cáo.
Tạ Mẫn Hành bát đắc dĩ lắc đầu, hay là nói già rồi già rồi, đầu óc không đủ dùng nữa.

Anh nhìn về.

phía Vân Thư đang ngôi ăn đậu phộng ở bên giường, lại nhìn về phía cửa, nụ cười trên khóe miệng ngày càng rõ ràng.
Đêm tân hôn, hai người họ cùng nhau trải qua, một người sô pha một người trên giường.
Đêm khuya, Vân Thư nằm trên giường, ở chung với người đàn ông xa lạ nhưng lại là chồng của cô khiên Vân Thư không ngủ được, cô luôn không hiểu rung động có cảm giác gì, lúc cô nhìn thây anh trên hôn lễ cứ giống như rung động, nhưng đợi đến lúc cô phản ứng lại, lại không còn rung động nữa.

Vân Thư tự lầm bằm trong ‹ chăn: Hôm nay mình gả đi như vậy, rốt cuộc có phải là đang năm mơ hay không.
Lúc này Tạ Mân Hành lại ngôi trên sô pha, trong lòng phát lạnh, lời của hôm qua vận còn thoang thoảng bên tai, nêu hôm nay cô không xuât hiện.

Thì bọn họ kết thúc rồi.

Vân Thư chìm sâu vào giấc ngủ, bởi vì tự thế ngủ không nho nhã nên khiến Tạ Mẫn Hành chán ghét! Đây là do Vân Thư nghĩ vậy.
Được nhà họ Tạ rót vốn vào, Vân Thị đã thành công chuyền mình, công ty lại lần nữa hoạt động trở lại.

Những người luôn đợi đề cười Vân Thị, lúc này ánh mắt tập trụng trên mình tập đoàn Tạ Thị vừa về nước.
Nhà họ Tạ luôn bảo thủ, mặc dù ở nước ngoài nhiều năm nhưng vẫn giữ nét phong tục quê nhà.
Ví dụ, dâng trà.
Sáng sớm, Vân Thư đã bị gọi dậy đi dâng trà, Vân Thư chỉnh lý lại bản thân, đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ.
Tạ Mẫn Hành thì sớm đã biến mắt, trong một sân nhỏ ở viện lớn biệt thự nhà họ Tạ đều có thể lái xe.

Vân Thư không tìm thấy đường, lúc này cũng chẳng tìm thây người giúp việc, nên chỉ đành mò đường ở hoa viên, nhưng lại ngây ngôc không tìm thấy đường đến đại sảnh.
Đại sảnh, một phòng người đang đợi một mình Vân Thư, một tiêng đồng hồ trôi qua, lúc này ông nội Tạ cũng ngồi không yên, nên nói với Tạ Mẫn Hành: “Mân Hành, con đi xem vợ con đi.”
Tạ Mẫn Hành ngồi ở bên cạnh, bưng chén trà lên kề sát vào mũi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại hưởng thụ hương thơm trà mang đên cho anh: “Cô ấy có thể tự mò đường.” Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại biệt, trà sáng nay không uống được rồi, thật sự đẳng tiếc cho bộ trà ngon.
Dù Tạ Mẫn Hành thật sự đang ngửi trà nhưng trong lòng lại tràn đây tính toán.

Nêu ông nội thích Vân Thư như vậy, vậy thì đề Vân Thư chủ động chọc giận ông nội vài lần, đến lúc đó Vân Thư không dễ chịu, tự nhiên sẽ rời đi.

Còn ông nội cũng sẽ tự nhận mình mắt mờ, sau này áy náy với anh rồi sẽ trả lại giây thông hành trả tự do cho anh..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Chương 6


Trong lòng Tạ Mẫn Hành cổ vũ Vân Thư: Cô phải đến trễ đó.
Tạ phu nhân không biết con trai giỏ trò quỷ, lúc này càng thêm bất mãn với Vân Thư, dâng trà mà cũng có thể đến trễ, không hiểu quy củ.

Thê nhưng ông nội Tạ lại không nói gì, hàm dưỡng của ông ây nói cho ông ấy biết phải nhẫn nhịn..
Một tiếng sau, Vân Thư xuắt hiện, cô nhìn ra được ô ông nội Tạ cũng có chút giận dữ: “Không hiểu quy củ.

Đâu có con dâu nào đi dâng trà mà cũng có thể trễ hai tiếng đồng hồ chứ.”
Vân Thư ấm ức đứng ở giữa, dáng người nho nhỏ rụt bả vai nhận sai: “Xin lỗi ông nội.

Con bị lạc đường.”
Nghe vậy tính tình Tạ phu nhân nổi lên, giận dữ nhìn Vân Thư đứng ở trung tâm: “Hoa viên lớn như vậy, con còn có thể lạc đường sao? Người giúp việc có ở khắp nơi, con không biệt mở miệng đi hỏi sao?” Giọng điệu Tạ phu nhân khẽ cao, đều có thể nghe ra âm thanh chỉ trích Vân Thư.
Vân Thư cảm thấy càng ấm ức, hoa viên vốn không có người, sao lại nhằm vào cô chứ.


Vân Thư biết mình vừa mới làm vợ, ngày đầu tiên xuất hiện chuyện không hay như vậy cô cũng rất áy náy, nên nhẫn nhịn không lên tiếng.

Xem như là bị mắng vài câu.
Tạ phu nhân nhìn dáng vẻ Vân Thư không nói lời nào, cho rằng nhà mình Xui xẻo cưới một người đầu gỗ chỉ biết hư vinh, ham quyên thế nhà bà ây.

Lúc này cơn thịnh nộ của bà ây càng lớn hơn: “Hỏi con đó, có biết hỏi đường hay không.”
Vân Thư không phải là người luôn có tính tình tốt, luôn nhân nhịn, cô cãi lại: “Con biết hỏi đường, nhưng con không tìm thấy người giúp việc.”
Vân Thư nói đều là sự thật nhưng mọi người lại không tin.

Tạ Mẫn Hành tin, nhưng anh sẽ không nói ra.

Tạ Mẫn Hành bưng chén trà lên thành công che khóe môi anh đạng.


nhéch lên, tầm mắt mọi người đều ở trên người Vân Thư, nên cũng không đề ý đến anh.
Tạ phu nhân với Vân Thư lý luận: “Lúc tôi đến đây còn bảo bọn họ đi ra hoa viên tưới nước, nhưng con lại không thấy sao? Vân Thư, nơi này không phải là nhà họ Vân, xin con thành thật một chút.”
Vân Thư trăm miệng không thê biện minh, nhưng cô lại khăng khăng: “Con không thấy ai cả, không tin có thể xem camera giám sát.”
Mẹ chồng nàng dâu lần đầu tiên, chính diện giao phong, tranh chấp không dừng.
Ngay từ đầu Tạ phu nhân đã chướng mặt Vân Thư, bà ấy luôn cho răng cô là con dâu nhà mình bỏ tiền mua, hoàn toàn không xứng với con trai mình.
Lần này bà ấy khiển trách Vân Thư ở trước mặt ông nội Tạ, trên cơ bản là thể hiện lập trường của bà ấy ở trước mặt Vân Thư.
Ông nội Tạ đen mặt lên tiếng: “Đi gọi người giúp việc ở hoa viên sáng nay tới đây cho tôi.”
Chỉ chốc lát sau toàn bộ người giúp việc đều đến, dị khẩu nói: “Tướng.
quân, chúng tôi đều ở trong hoa viên, còn thây thiêu phu nhân đang đi dạo.”
Vân Thư không ngờ người giúp việc lại nói nhưử vậy, cô bât ngờ ‹ chỉ vào người giúp việc ở đây hỏi: “…Máy người thây tôi sao?”
Người giúp việc gật đầu: “Thấy.”
Vân Thư lắc đầu không thể tin được, giò phút này đã không muôn ở lại nhà họ Tạ nữa, đây đều là người kiểu gì vậy.

Cô cười nhạo mình “ ngu xuẩn”, sau đó không đầu miệng với Tạ phu nhân nữa, cũng không nói chuyện với bất kỳ ai, chỉ đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Bầu không khí cứ cứng đơ như vậy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Chương 7


Nụ cười của Tạ Mẫn Hành càng lớn, anh che chén trà bên miệng, thôi sóng gợn bề mặt, khẽ nhấp một ngụm: Không tồi, rất thơm, nhưng nguội rôi thì không dễ uống đâu.”
Giờ phút này, ông nội Tạ hơi bất mãn với đứa cháu dâu này: “Tiểu Thư, con không thấy sao?”
Vân Thư nhìn thẳng vào mắt ông nội Tạ, trong giọng nói lộ ra vẻ trâm ôn: “Ống nội, con không thầy.

Nhưng mấy người lại không tin.”
Tạ phu nhân thầy thái độ này của Vân Thư, cũng không muốn uống chén trà này của con dâu nữa, đứng dậy lập tức rời đi.
Ông Tạ nhìn Tạ Mẫn Hành thật sâu rôi cũng đi theo.
Vân Thư thấy mọi người đều không tin cô, cho nên cô càng ra sức giải thích: “Chẳng phải hoa viên có camera sao, có thê xem camera.”
Không ai đề ý đến cô, ông nội Tạ cũng được quản gia đỡ vào phòng của mình.
Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành, vẫn muốn giải thích: “Em…” Đột nhiên Vân Thư câm miệng, cô nhìnxung quanh, chỉ còn lại Tạ Mẫn Hành, chắc tiên anh cũng không tin mình.


Vân Thư phát hiện giờ phút này đã không cân phải giải thích gì nữa, mọi người đều đã đi rồi, cô nhìn chỗ trông trước mắt, mọi người đều không tin cô, đều đang trách cô, Vân Thư chậm rãi lùi về phía sau, cô trừng mắt nhìn đám người giúp việc đang cúi đầu, trong mặt không có tiền đỏ, tích tụ nước mắt, không đối mặt với họ mà xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Vân Thư rời đi, trong lòng Tạ Mẫn Hành hiện lên tia không đành lòng, cô gả vào nhà họ Tạ cô độc không nơi nương tựa, mình không phải.

quân tử nhưng chưa từng làm chuyện tiêu nhân, hôm nay… CÓ lẽ anh là người thân nhất của.

Vân Thư ở nhà họ Tạ, nghĩ vậy, nỗi khổ trong lòng Tạ Mẫn Hành lan tràn đến ngực.
Không thể thương hại cô, Tạ Mẫn Hành chỉ mêm lòng một chút, anh nghĩ đến mục đích của mình, ánh mắt nhìn chỗ ông Tạ vừa ngôi, nội tâm mềm mại của anh lần nữa cường ngạnh.
Vân Thư đã đi mất bóng, Tạ Mẫn Hành bình tĩnh lại khác thường, xem xong một vở kịch hay, một ngụm uống trà xanh: “Trà ngon như Vậy, cũng không thể lãng phí được.” Tâm trạng anh rất tốt, đi thăng đến phòng camera giám sát dặn dò: “Xóa video giám sát từ sáu giờ sáng nay đến giờ Giả Mới sáng sớm Vân Thư đã gặp phải chuyện như vậy, nhưng cô rất bướng bỉnh không chịu cúi đâu.
Sáng sớm, mọi người vẫn chưa ăn.

Cho đến giờ ăn trưa, mọi người im lặng không.

nói gì trên bàn ăn, Tạ phu nhân thây ông nội Tạ có mặt, nên nhẫn nhịn xuất hiện trên bàn ăn.
Mọi người đều biết sự tức giận của Tạ phu nhân.

Ông nội Tạ ra lệnh cho Vân Thư: “Vân Thư, xin lỗi mẹ con GÌ”
Vân Thư bật mưu quyết không cúi đầu: “Ông nội, con không sai.

Người giúp việc đã nói dối.”
Ông nội Tạ nghe thấy Vân Thư ngỗ nghi mình, sắc mặt không nhịn được, ông ấy càng thêm cường ngạnh ra lệnh cho Vân Thư: “Vân Thư, nhất định phải xin lỗi mẹ con.”
Vân Thư cứng đầu: “Không xin lỗi.”
Đã máy chục năm không có ai phản bác ông nội Tạ như vậy, trước giờ ông ây nói gì thì là vậy, chưa có ai ngõ nghịch ông ây, hôm nay Vân Thư lại hết lần này đến lần khác khiêu khích ông ây, lập tức khiến ông ấy ho sặc sụa, ho đến mặt đỏ bừng.
Vân Thư thấy vậy, đứng dậy muốn đi xem ông nội làm sao, ông Tạ và quản gia đồng thời tiễn lên giúp ông nội Tạ thuận khí, Vân Thư thây vậy lập tức đứng tại chỗ cần thận hỏi: “Ông nội, ông sao vậy?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Chương 8


Ông nội Tạ chậm rãi bình phục lại, vẫn là câu nói đó: “Xin lỗi mẹ con.


Tạ phu nhân cười giễu: “Không cần nó gọi là mẹ đâu, con không thèm.


Nói xong, ông Tạ và Tạ phu nhân đều đỡ tướng quân Tạ trở về phòng.

Trong phòng ăn chỉ còn lại hai vợ chông họ, lần này Tạ Mẫn Hành mới chính thức nhìn cô vợ mình mới cưới vào cửa, hỏi cô: “Cô là người đầu tiên ngõ nghịch với ông nội như vậy, ha.


Vân Thư dùng bàn tay che mặt, dùng tóc mái che ni đề không ai nhìn thây ánh mắt của cô, lúc này nước mắt đều không kìm được mà chảy ra ngoài.

Rất ấm ức, ngày thứ hai mới cưới đã bị ép xin lôi.

Tạ Mẫn Hành không đề ý đến sự khác thường của Vẫn Thư, anh rút khăn giây lau khóe miệng, ngón tay thon dài tùy ý gõ trên mặt bàn khiến người ta không thể dời mắt, nhưng lúc này Vân Thư lại không có tâm trang thưởng thức: “Vân Thư, chúc cô sông vui vẻ trong cái nhà này.



Rõ ràng là câu chúc mừng, nhưng Vân Thư lại nghe ra được có ý khác.

Vân Thư lập tức tỉnh ngộ, thậm chí còn quên lau nước mắt, nhìn về phía Tạ Mân Hành: “Là anh đuổi người giúp việc đi.


Tạ Mẫn Hành nhìn thấy nước mắt của cô, chột dạ quay đâu về phía khác, không đôi mặt với cô, nhưng khóe miệng lại không buông tha: “Ngu xuân.


Bởi vì Vân Thư, mà hôm nay nhà họ Tạ đã bỏ lỡ hai bữa cơm.

Vân Thư biết thủ phạm là ai nhưng không nói ra, nói ra Tạ phu nhân sẽ cảm thấy là cô đang hắt nước bản lên người con trai bà ây, sẽ khiến ông Tạ với ông nội Tạ phản cảm.

Vân Thư không ngóc! Chỉ là âm ức.

Hốc mắt cô bị xoá đỏ bừng, mí mắt sưng lên tự xuống lầu lấy it đá chườm mắt.


Bữa tối, nhà họ Tạ thông minh tách ra ăn, lo lãng sẽ không ăn được ba bữa hôm nay.

Tạ Mẫn Hành cũng ở nhà, thiện cảm đôi với anh trước đó qua một ngày đã không còn gì, vào giây phút cô biết anh là tiểu nhân hèn hạ.

“Anh không đi làm sao? Cả ngày rảnh rồi ở nhà? Là con sâu lười biêng à?”
Vân Thư nhìn thấy Tạ Mẫn Hành đi qua trước mắt cô, lập tức nhớ đến chuyện bị oan uông, cảm thấy Tạ Mẫn Hành rất phiền, đẹp trai thì có lợi gì chứ, lòng đen tôi thì không cứu được.

Tạ Mẫn Hành nhướng mày: “Nhờ phúc cô ban!” Anh bị ông nội cầm túc ở nhà ba ngày không được ra ngoài, nói để vợ chồng mới cưới hiểu nhau sâu sắc hơn.

“Tiểu nhân đê tiện.

” Vân Thư không vui liếc Tạ Mẫn Hành một cái: Điện thoại của Tạ Mẫn Hành cũng bị tịch thu, đột nhiên Vân Thư phát hiện: “Điện thoại của tôi đâu?”
Tạ Mẫn Hành lười trả lời, điện thoại của anh đã bị tịch thu, cô nghĩ có thể may mắn thoát khỏi sao? Vân Thư tìm kiếm xung quanh, mở ngăn kéo ra cũng không tìm thấy, sô pha, trong góc giường đều lật một lân nhưng vẫn không tìm được.

Vân Thư lật đi lật lại khiến Tạ Mẫn Hành nhìn đến đau đầu, đồ đạc được bày biện chỉnh tề vậy mà lại bị Vân Thư lật đến lộn xộn không chịu nỗi.

Anh có sở thích sạch sẽ nên không thể nhìn phòng ngủ lộn xộn, Tạ Mẫn Hành mặt không thấy tâm không phiền, tiện tay cầm khăn tắm đi tắm rửa.

Vân Thư thấy anh muốn đi tắm rửa, túm lây khăn tắm không buông tay, ngăn cản anh: “Có phải anh lây không?”
Tạ Mẫn Hành liếc mắt nhìn khăn tắm, nếu cô đã muốn, vậy Tạ Mẫn Hành sẽ trực tiếp buông tay cho cô là được, rồi xoay người đi vào phòng tắm.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Chương 9


Cô buông tay ra, khăn tắm rơi trên mặt đật, đưa tay, muốn nắm lấy, cổ tay Tạ Mẫn Hành, kết quả không cần thận, tay cô nhét vào lòng bàn tay Tạ Mẫn Hành, lòng bàn tay Tạ Mẫn Hành nóng hồi không giông với tứ chỉ Vân Thư lạnh lẽo, cô tử nhỏ thân thể đã lạnh lẽo, lúc đụng phải bàn tay âm áp của Tạ Mẫn Hành, thoáng chốc, cảm giác nóng bỏng từ bàn tay truyền khắp tứ chỉ.

Vân Thư bị hành động của Tình dọa đến ngây ngồc.

Tạ Mẫn Hành cảm nhận được sự mềm mại trong tay lộ ra chút lạnh lẽo, trong nháy mất kinh ngạc.
Giống như đêm hè nóng bức nghênh đón một làn gió mát mẻ thoải mái, cô họng anh ừng ực lên xuông: “Muốn tăm uyên ương với tôi sao ?” Tiếng cười hí hí của Tạ Mẫn Hành xoay quanh trên đầu Vân Thư.
Vân Thư “soạt” một cái thu tay về, tròng mắt đảo quanh, để che giầu tâm trạng khẩn trương xúc động vừa rồi của mình: “Lưu manh, tôi chỉ muốn hỏi anh có lầy điện thoại của tôi hay không.”
“Tôi rảnh sao?”
“Rảnh hay không thì tôi không biết, nhưng miệng rất tiện.” Vân Thư vừa dứt lời, chỉ ‘thấy vẻ mặt Tạ phu nhân đen sâm xông vào: “Cô gái kia, miệng sạch sẽ chút cho tôi.”

Vân Thư nghẹn họng, cúi đầu thành khẩn xin lỗi: “Con xin lỗi mẹ.”
Tạ phu nhân liếc mắt nhìn con trai, tầm mắt lại rơi Vào trên người Vân Thư: “Nếu có lần sau, thì hãy đi quỳ từ đường!” Lúc này giọng điệu bà ây không cường ngạnh như vừa rồi nữa, những ý tứ cảnh cáo lại rất lớn.
Vân Thư gật đầu như gà con: “Vâng, con sai rồi.”
Tính cách của cô từ nhỏ đã như thế, mình sai thì nhận sai, cô sẽ xin lỗi.
Nhưng không ai có thê đỗ lỗi cho cô được.
Tạ phu nhân bất ngờ thái độ nhận sai lần này của Vân Thư không chỉ nhanh mà còn thành khẩn, là trưởng bối, Tạ phu nhân có ý rời đi, bọn nhỏ cũng lớn rôi, bà ây không thê luôn ở trong phòng ngủ của bọn nhỏ được.
Tạ Mẫn Hành kinh ngạc với tính cách của Vân Thư, hơi mêm lòng với cô, dù sao thì cô cũng vô tội, hơn nữa còn là một sinh viên chưa tốt nghiệp, nhưng nghĩ đến ông nội Tạ với ông Tạ, ánh mắt Tạ Mẫn Hành lạiphát ác, giống như đao nhọn sắc bén, nhìn Vân Thư, tay đặt trên đỉnh đầu cô “cổ VŨ” cô: “Thấy Tạ thiếu phu nhân không dễ N Rời đi sớm mới là sự lựa chọn đúng đắn.”
Vân Thư lại ban thưởng cho Tạ Mẫn Hành một cái liếc mắt: “Anh phiền tôi như vậy sao?”
Tạ Mẫn Hành ý bảo Vân Thư tiếp tục nói.
Vân Thư: “Nếu anh phiền tôi, chắc chắn sẽ không muốn cưới tôi.”

Đột nhiên Tạ Mẫn Hành nghĩ đến gì đó: “Cô không nói tôi còn không nghĩ đến đó?”
Tạ Vân Thư cười tủm tỉm gật đầu, mười ngón tay khép lại, Xoay quanh Tạ Mãn Hành rồi nói ra yêu cầu của mình: “Ba điểm.

Thứ nhất: Lúc trở về, xin anh với tôi phải có dáng vẻ như vợ chồng bình thường, giả vờ yêu tôi trước mặt ba mẹ tôi.

Không được khiến ba mẹ tôi nghỉ ngờ, khiên bọn họ lo lắng cho tôi.

Thứ hai: Nói sự thật sáng nay với ông nội, ba, mẹ.
Thứ ba: hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không ai được phép chơi ai, chúng ta hãy chung sống hòa bình một thời gian để thử.

Nêu không, tôi sẽ lập tức đi nói với ông nội chúng ta sẽ không đăng ký kết hôn! Tư tưởng ông nội cô hũ, chắc chắn sẽ không đồng ý hai chúng ta không danh không phận như vậy.”
Yêu cầu không tính là quá đáng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Chương 10


Tay Tạ Mẫn Hành nâng cằm Vân Thư lên, nhìn trái nhìn phải: “Rất thông minh.”
“Nếu anh đồng ý, thì chúng ta hãy bắt tay?” Vân Thư vươn bàn tay nhỏ bé thân thiện của cô ra, quả thật cô cũng không muốn duỗi ra cho lắm.
Tạ Mẫn Hành nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, không đáp lại: “Thông mịnh có thông minh, nhưng quá ngây thơ.”
Tạ Vân Thư cười tủm tỉm gật đầu, mười ngón tay khép lại, Xoay quanh Tạ Mẫn Hành rồi nói ra yêu câu của mình: “Ba điểm.

Thứ nhất: Lúc trở về, xin anh với tôi phải có dáng vẻ như vợ chồng bình thường, giả vờ yêu tôi trước mặt ba mẹ tôi.

Không được khiến ba mẹ tôi nghỉ ngờ, khiện bọn họ lo lắng cho tôi.

Thứ hai: Nói sự thật sáng nay với ông nội, ba, mẹ.
Thứ ba: hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không ai được phép chơi ai, chúng ta hãy chung sống hòa bình một thời gian để thử.


Nêu không, tôi sẽ lập tức đi nói với ông nội chúng ta sẽ không đăng ký kết hôn! Tư tưởng ông nội cô hũ, chắc chắn sẽ không đồng ý hai chúng ta không danh không phận như vậy.”
Yêu cầu không tính là quá đáng.
Tay Tạ Mẫn Hành nâng cằm Vân Thư lên, nhìn trái nhìn phải: “Rất thông minh.”
“Nếu anh đồng ý, thì chúng ta hãy bắt tay?” Vân Thư vươn bàn tay nhỏ bé thân thiện của cô ra, quả thật cô cũng không muốn duỗi ra cho lắm.
Tạ Mẫn Hành nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, không đáp lại: “Thông minh có thông minh, nhưng quá ngây thơ.”
Người ngây thơ, Tạ Mẫn Hành cho, rằng sẽ rất dễ lừa gạt, bởi vì cô ngốc, nhưng sau này Tạ Mẫn Hành sẽ dùng cả đời để chứng minh suy nghĩ ngu xuân này của mình.

Anh sẽ cưng chiều Vấn Thự đến thấu xương, yêu cô vượt qua tất cả.
Nhưng giờ phút này Tạ Mẫn Hành vân chưa ý thức được gì cả, dù sao thì anh cũng không có năng lực tiên tri.
“Anh có ý gì?” Vân Thư không rõ.


Đi theo Tạ Mẫn Hành đến cửa phòng tăm.
Lúc Tạ Mẫn Hành sửa sang lại đô vệ sinh cá nhân ở trong phòng tắm, quyết định đại phát thiện tâm giải thích cho Vân Thư: “Ông nội thông minh như vậy, ông ấy sẽ nghĩ tới chuyện giây kết hôn sao? Chỉ với lời nói của tôi, cô nghĩ họ sẽ tin sáng nay do tôi đụng tay dụng chân sao? Bọn họ chỉ cảm thây tôi đang đội nôi cho cô thôi.” Nói đên câu cuôi cùng, thân thể Tạ Mẫn Hành hơi nghiêng về phía trước, phóng đại khuôn mặt của mình trước mặt Vân Thư, tiếng cười tà mị khiến cho mặt Vân Thứ nóng Ï lên, khoảng cách hai người quá gân, Vân Thư cảm giác mô hôi đêu đô đây người.
Tạ Mẫn Hành như hoa anh túc, còn Vân Thư chính là kẻ buôn người, nhìn thấy anh tâm không tự chủ được mà chìm sâu vào, muôn đi về phía anh..
“Không được, bây giờ không phải là lúc mê trai, loại người này không xứng đề mình sỉ mê.” Cô không nhìn Tạ Mãn Hành nữa, đầu óc Vân Thư nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Cô nghĩ kỹ, Tạ Mẫn Hành nói cũng không phải là không có khả năng, nếu thật sự như vậy, thì chẳng phải Tạ phu nhân sẽ hận chết cô sao.

Nhưng bắt buộc phải uy hiếp Tạ Mẫn Hành, không thê đề bản thân ở thế bị động.
“Nếu như tôi muốn lĩnh giấy két hôn, đến lúc đó dù anh có ghét tôi thì anh cũng sẽ chung hộ khẩu với tôi, ông nội cũng có thê nhất thời chưa nhớ đến.

Hơn nữa, lúc chúng ta ly hôn, tôi còn có thể chia cho anh một phần tài sản.

Anh hãy nghĩ cho kỹ đi.”
Vân Thư cho rằng hôm nay Tạ Mẫn Hành có thể đào hồ cho cô nhảy vào, ngày mai Tạ Mẫn Hành sẽ tính kế đào cái hồ khác cho cô lấp, cho nên bắt buộc phải ra điều kiện trước..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Chương 11


Tay Tạ Mẫn Hành đỡ ở cửa phòng lầm, cần thận thăm dò vợ của mình, không ngờ không chỉ nói nhiều mà còn lanh len như chú mèo con.

“Tôi đồng ý với cô, đến nhà cô sẽ diễn vai vợ chông với cô.”
Vân Thư đồng ý.

Dù sao nếu thật sự để Tạ Mẫn Hành tự khai ra, thì bản thân sẽ khiến nhiều người ghét hơn mà thôi, mặc dù đã có rât nhiêu người ghét cô rôi.
“Còn chung sống hòa bình thì sao?”
Vân Thư hỏi.
Tạ Mẫn Hành: “Tôi rảnh lắm sao?”
“Vậy thì ok.” Vân Thư nhận được đáp án hài lòng, tâm trạng cực tốt muốn đăng lên bảng tin, nhưng điện thoại không ở bên mình, nên quyết định lát nữa sẽ tìm tiệp.
Lại trôi qua hai ngày, tất cả đều rất bình lặng.
Ngày thứ ba trở về nhà, dù Tạ phu nhân không thích Vân Thư thì quà nên có vẫn sẽ có, Tạ phu nhận đã chuẩn bị hết cho hai người họ, mới để Tạ Mẫn Hành lái xe về nhà họ Vân.

Nhà họ Vân ở trong biệt thự Vân Đoan ngoại thành Ä, đó là tiểu khu do nhà họ Vân tự phát.

triển, cũng là quân thể biệt thự đầu tiên do tập đoàn Vân Thị bọn họ xây dựng, biệt thự Vân Đoan ở phía Bắc, mà nhà họ Tạ ở núi Tử Kinh ở cực Nam, hai nơi cách nhau vừa hay trải dài khắp nội thành.

Phải mắt lên hai tiếng đồng hồ lái xe.
Trên đường đi, Vân Thư ngồi ở ghế phụ ôm lây điện thoại vừa bị mật, vui vẻ chơi trò chơi, hỏi: “Anh có kiêng ky hay không thích ăn gì không?”
Tạ Mẫn Hành lái xe lúc nào cũng chú ý tình hình giao thông, nghe Vân Thư hỏi vậy, anh lập tức trả lời: “Cà rốt, cà chua, quả trân châu.”
Hai người họ thông qua hai ngày sống chung hòa bình, có những lời tự nhiên cũng nói rất rõ ràng, Vân Thư động ý với Tạ Mẫn Hành sẽ chủ động đê nghị chia tay với ông nội Tạ, điêu kiện là Tạ Mẫn Hành dám chọc cô một lần, cô sẽ mặt dày mày dạn ở nhà họ Tạ không đi đâu cả.
Đêm hôm trước Vân Thư tìm được Tạ Mẫn Hành, quyết định nói rõ một số chuyện đề sau này dễ sống chung, cô đối mặt với Tạ Mẫn Hành hỏi: “Anh chính là không muôn cưới tôi, chán ghét tôi mà, dù sao tôi cũng không thích anh, cũng ủng hộ ly hôn, cho nên hiện tại hai chúng ta được xem như ở chung một trận doanh.

Nếu chúng ta đều muốn ly hôn, vậy anh hãy cho tôi chút thời gian, tôi giúp anh xử lý ô ông nội, đến lúc đó hai chúng ta ly hôn một cách hòa bình, tóm lại là tốt hơn so với việc cả hai đều có kết cục thê thảm khiến người ta chê Cười.
Tạ Mân Hành buông tờ báo xuống nhìn cô gái tỉnh quái lanh lẹn đang nói chuyện với mình, buồn cười hỏi: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

Vân Thư không rõ nguyên nhân, không phải ngày đầu tiên cô đã giới thiệu sao, quên nhanh như vậy à.
Nhưng cô vẫn trả lời: “Hai mươi.”
Trên mặt Tạ Mẫn Hành hiện ra ý cười, hiểm khi anh hứng thú: “Trước mắt, cô là người nhỏ tuôi nhất trong đàm phán với tôi.

Nói cho tôi biệt cô sẽ thuyệt phục ông nội như thế nào, thì tôi sẽ đông ý với cô.”
“Chậc, người rừng tự có diệu kế.

Nếu anh không chọc tôi, tôi sẽ giải thoát anh sớm hơn một chút.

Dù sao anh cũng nói tôi còn trẻ.

Trì hoãn hai ba năm, tôi cũng không sợ, dù sao sau khi tôi ly hôn cũng mới hơn hai mươi tuổi, còn nhiều thanh xuân để tôi tiêu xài.

Nhưng anh thì lại khác, ông chú hơn ba mươi tuổi ai còn cần chứ.”
Vân Thư nói xong, Tạ Mẫn Hành đến phòng sách, rôi không còn thấy anh xuât hiện nữa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chương 12


Trên xe, Vân Thư ghét bỏ Tạ Mẫn Hành kén ăn: “Lớn như Vậy.

rồi còn không ăn cà chua, cà rốt, vậy sao lại cao như vậy.

” Sau đó lại tự lâm bẩm: “Tôi ăn hết.

Ỷ Tạ Mẫn Hành lái xe, nhìn ra ngoài cửa số: “…: Đêm đó, Tạ Mẫn Hành cho răng mình không thể nói chuyện nhiều với Vân Thư, bởi vì tức chết người rôi, anh ‘không muốn tức chết Vì cái miệng của Vân Thư.
Anh không cảm thấy mình lớn tuổi, mãi đến khi Vân Thư nói ra miệng, Tạ Mẫn Hành trở về phòng sách tự suy nghĩ về vấn đề tuôi tác, hình như bản thân quả thật đã già.
Sáng sớm, ông bà Vân đã đứng đợi ở của, bọn họ.

rất hài lòng với chàng rẻ này, nhất biểu nhân tài, trong người long phượng, đặc biệt là bề ngoài xuât sắc, không có scandal.

Ông Vân có kinh nghiệm thương trường nên có thể tán gấu rất nhiều đề tài với Tạ Mẫn Hành, có máy quan điểm tương đối nhất trí, ‘điều này khiến cho ông Vận càng.

thêm hài lòng với chàng rẻ này.

Tầm nhìn độc đáo, tầm nhìn dài hạn.

Đến giờ, MịỔ Mẫn Hành là doanh nhân xuất sắc nhất mà ông Vân thừa nhận.
Vân Thư vào phòng bếp hỗ trợ, nhà họ Vân chỉ là biệt thự nhỏ hai tẳng, rộng khoảng ba trăm mét vuông, không thê so sánh với nhà họ Tạ, nhà họ Tạ chiếm diện tích có thể dùng mẫu đề tính, mặc dù nhà họ Vân ha nhưng có hạnh phúc là đã đủ rồi.
Dù sao Tạ Mẫn Hành cũng là người.
cầm lái của một công ty, diễn xuất gì đó làm rất đúng chô, Vân Thư nhớ đến mình chịu âm ức ngày đầu tiên ở nhà họ Tạ: “Tạ Mãn Hành, bậy giờ đến tôi rồi.


Hừ, không ngờ đến đúng không.”
Cho nên, cô đặc biệt “cảm ơn” Tạ Mẫn Hành, dặn dò phòng bếp: bị Mẫn Hành: thích ăn cà rốt, cà chua, còn có quả trân châu, lúc nấu ăn thêm một chút.”
Kết quả lúc mang thức ăn lên, giây phút Tạ Mẫn Hành nhìn thấy đồ ăn, khóe miệng khẽ co giật, bàn tay to túm lây, ôm Vân Thư vào trong ngực, cười nhự không cười nói: “Bà xã, đi ăn cơm.”
Tay Tạ Mẫn Hành dừng lại ở trên eo Vân Thư, dùng sức nhéo một cái.
Vân Thư đau đến suýt chút nữa xù lông, nhưng không dám biểu hiện quá nhiêu ở trước mặt ba mẹ, chỉ có thê âm thầm bẻ tay Tạ Mẫn Hành.
Trên bàn ăn, Vân Thư chống mặt nhướng mày với Tạ Mân Hành, truyền ý tứ “Ai bảo anh chọc tôi”.
Cùng lúc đó, Vân Thư ‘ chuyên chọn.
cà chua, cà rốt, quả trân châu để gắp cho anh.
Tạ Mẫn Hành cười cười nói với Vân Thư: “Bà xã, em tốt với anh thật.”
Hai tay Vân Thư che mặt, làm bộ thẹn thùng: “Không tốt với anh thì tốt với ai.

Ông xã ăn nhanh đi.” Dưới ánh mắt chăm chú của ông bà Vân, Tạ Mẫn Hành gắp cà rốt trong đĩa nệm thử một ngụm, sắc mặt khó có thể che dấu, trên bàn cơm bà Vân nhìn ra có gì đó không đúng, lại liên tưởng đến tính tình con gái, cho nên dặn đò phòng bếp nhanh xào lại mây món ăn, không đề những nguyên liệu vừa rồi Vân Thư nói vào trong thức ăn.
Chỉ chốc lát sau toàn bộ đồ ăn trên bàn đã được thay đồi, Tạ Mẫn Hành cảm kích nhìn mẹ vợ, Vân Thư bĩu môi không vui làm nũng với bà Vân: “Không phải mẹ nói không được kén ăn sao? Tại sao lại thiên vị? Có con rễ thì quên mắt con gái.’ Bà Vân túm lấy bím tóc của Vân Thư nói: “Con nhóc này, chỉ biết giở trò.”
Vân Thư bĩu môi, kéo lại bím tóc của mình: “Mẹ, buổi sáng không dễ gì mới nghĩ ra được, mẹ làm loạn của con rồi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chương 13


Lúc ăn cơm, lân đâu tiên Tạ Mân Hành cảm nhận được sự âm áp của nhà họ Vân, phòng ốc không lớn, ba mẹ vợ ấm áp, ăn cơm có thê nói chuyện trên trời nói chuyện bát quái, Vân Thư không tiếp cận được thức ăn ở phía bên kia bàn, trực tiếp đứng lên gắp thức ăn, lần đầu tiên Tạ Mân Hành trải qua bữa cơm như vậy, hơn hai mươi năm qua lần đầu tiên lại có chút ao ước.

Từ nhỏ anh đã bị lập ra các loại quy củ, bởi vì là lão đại trong nhà, ăn không nói chuyện là quy tắc cơ bản, còn có các loại lễ nghi phải học, hơn hai mươi năm qua Tạ Mẫn Hành luôn như thế, hôm nay đột nhiên thay đồi.

Đồng thời anh càng chắc chắn Vân Thư không chịu nổi cuộc sông của nhà họ Tạ, nhà họ Tạ trói buộc quá nhiều, cô ở nhà họ Tạ ging như lông vũ bị trói buộc, đè nén bản tính của cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ tự rời đi.

Mà Vân Thư lại nghĩ như thế nào chứ?
Nhất định phải giữ lại người chồng đẹp trai này, ít nhất nhìn cũng vui mắt?
Giờ phút này Vân Thư chỉ nghĩ: Cái này ngon, cái kia ngon, cái này hợp khâu vị của mình, cái kia thoạt nhìn rất ngon, vẫn là nhà mình tốt…
Vân Thư ăn đến mắt hình tượng, nhưng Tạ Mẫn Hành lại nhìn rất vui vẻ.

Hoàng hôn trên bầu trời có nghĩa sắp kêt thúc một ngày, mặc dù Vân Thư đang làm nũng khóc lóc ầm ï, nhưng hóc mắt đỏ bừng thì không thể giâu được, cô bước một bước lại quay đầu rồi ngôi lên xe quay trỏ về nhà họ Tạ, ông bà Vân cũng không nỡ, nhưng có thể làm gì được chứ.


Lên đến trên xe, Vân Thư im lăng xoa hốc mắt.

Tạ Mẫn Hành thấy vậy ném cho cô một gói khăn giấy: “Đừng khóc nữa, âm thanh khó nghe chệt đi được.


Vân Thư nghe vậy lập tức khóc òa lên, khiến Tạ Mẫn Hành cảm thấy bản thân nhứ là kẻ ác phá hoại gia đình người ta.

Vân Thư rút khăn giấy ra, hít hít mũi: “ÒI”
Tạ Mẫn Hành không ngờ Vân Thư lại nghe lời như vậy, hơi bật ngờ, lại nhìn cô đang làm gì, anh chỉ cảm ¡ thấy vân là nên thu lại lòng từ thiện của mình.

Qua một lúc sau, ánh mắt anh nhìn về phía Vân Thư, khuôn mặt nhỏ dưới ánh hoàng hôn rất đẹp, mỗi một động tác đều rất đáng yêu lại ngoan ngoãn, Tạ Mẫn Hành không nhịn được cong khóe môi lên, bản thân không nhận thức được, lúc này tâm trai của anh rất tối.


Cách tốt nhất đề phân tâm sự chú ý chính là chơi điện thoại, Vân Thư: lây điện thoại ra lướt lướt, nhìn thây hot search trên mạng: Đêm khuya Cao Duy Duy ra ngoài mua rượu, nghỉ vấn thất tình!
Vân Thư mở miệng nói: “Cao Duy Duy đâu có bạn trai, còn thất tình mua rượu nữa chứ.


Lúc này bỗng nhiên xe phanh gấp khiến Vân Thư không thắt đai an toàn ngồi trên ghề lái phụ nhào người về phía trước, đầu đập nặng nề lên xe, lập tức sưng lên, Vân Thư ngắng đầu lên nhìn xung quanh, thấy không giông như có động vật hay là vật gì xông qua đường, cân phanh xe gâp làm gì chứ, cho nên hỏi anh: “Sao vậy? Sao bỗng nhiên anh phanh gấp vậy?”
Tạ Mẫn Hành hỏi: “Cô nhìn thấy ở đâu vậy?”
“Hả? Nhìn thấy cái gì?” Vân Thư mơ màng.

Tạ Mẫn Hành thấy vừa nãy điện thoại của Vân Thư rơi xuống đát, lập tức nhặt lên, hot search hiên thị trên màn hình điện thoại vẫn còn, còn hiền thị hình ảnh Cao.

Duy Duy mua rượu, thời gian là hai ngày trước.

Hai ngày trước, điện thoại của họ bị tịch thu.

Tay Tạ Mẫn Hành nắm tay vô lăng siết chặt, anh lãnh khốc ném điện thoại lại cho Vân Thư: “Xuống xe!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chương 14


Vân Thư đang đau trán: “Làm gì?”
“Xuống xe!” Tạ Mẫn Hành không muốn nói nhảm.

Vân Thư ấm ỨC kéo chặt dây an toàn: “Không xuông.

” Dựa vào cái gì mà bảo tôi xuống, biệt thự Vân Đoan ở ngoại ô đó có biết không, trước không có cây sau không có nhà, xuông xe rồi thì tôi trở về thế nào?
Tạ Mẫn Hành cởi dây an toàn ra, xuống xe đi qua không chút nhã nhặn kéo Vân Thư từ trong xe ra: “Tự đón xe trở vê đi.


Vân Thư bị kéo xuống xe, vẫn đang dùng sức kéo cửa xe thì phát hiện bên trong lại bị khóa trái, sâ chạy về phía xa xa.

Vân Thư thấy vậy măng lớn: “Tạ Mẫn Hành, anh có còn là đàn ông không!”
May mà thỉnh thoảng nơi này cũng có xe qua lại, nên Vân Thư đã đón xe trở vê nhà họ Tạ.

Chưa vào cửa đã nghe thấy một giọng nữ tỉnh tế: “Cái gì? Anh trai con kết hôn sao? Sao con không biết?
Mẹ, sao mẹ không cho con nghỉ phép? Cô ta là ai?”

Vân Thư nghe được âm thanh lập tức biết người nói chuyện là ai, Bi là em chông của cô… Tạ Mẫn Tây, năm nay học lớp mười một, mười bảy tuổi.

Trán Vân Thư mơ hồ đau đớn, không trở về với Tạ Mẫn Hành, cô tính sẽ đi về thẳng phòng ngủ, kết quả đi ngang qua một nơi lại nghe được hai mẹ con bọn họ nói chuyện.

Tạ phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, trong giọng nói tràn đây khinh miệt: “Chị dâu cái gì chứ, còn ghê tỏm hơn cả người đó nữa, chỉ để ý đến tiền của nhà họ Tạ chúng ta, mới gả qua đây, sau này không được gọi nó là chị dâu, nghe chưa.


Vẻ mặt Tạ Mẫn Tây kinh ngạc hỏi: “Mẹ, thật sự không chịu nổi như vậy sao?”
“Ha, đâu chỉ không chịu nồi.

” Tạ phu nhân nói nhanh: “Mua bằng năm mươi triệu đó, con cảm thầy tốt nỗi không.


Con gái luôn cùng trận doanh với mẹ, Tạ Mẫn Tây nghe Tạ phu nhân nói rõ nguyên nhân sự việc, cũng bắt bình thay cho Tạ Mẫn Hành: “Không phải, tại sao phải gả cho anh trai con chứ, nhà chúng ta chỉ tiền cứu nhà bọn họ là đã rất tôt với bọn họ rồi, sao nhà cô ta lại không biết xấu hồ, được một tác tiền một thước như vậy chứ.



Vân Thư đứng ngơ ngác ở cửa, rật lâu sau, trong phòng không còn tiêng động, Vân Thư mới tự giều cười: “Thì ra là năm mươi triệu.

Cũng đáng giá đó.

” Câu nói người ngoài không bằng người trong lòng, khiên đôi mắt sáng ngời lại hàm chứa nước mắt.

Bị người ta sỉ nhục nhà mình, cô lại không có lời phản bác, tùy ý để cho bọn họ âm thâm nói xâu.

Nủa đường bị người vứt xuống xe, bản thân còn lén Ìút trở về, gặp được chủ nhân nhà họ Tạ lại là một trận trách vấn…
Cả đường tâm trạng Vân Thư chán nản trỏ về phòng, đơn giản xử lý vết thương trên đâu, rôi năm ngủ trên giường.

Hôm sau, Vân Thư tỉnh lại mới cảm thấy đói bụng, cô cầm lấy điện thoại nhìn mới biết thì ra đã hơn mười giờ, sao chẳng có ai gọi cô dậy dùng bữa vậy? Nhà họ Tạ một ngày ba bữa luôn đúng giờ mà, nhưng Vân Thư lại chẳng đề ý nhiều đến chuyện này, xoay người tiếp tục ngủ trên giường: “Nhịn thêm lát nữa, sắp đến giờ ăn trưa rồi.


Lúc này xuống lầu tìm đồ ăn, trừ khi trong lòng cô đủ mạnh mẽ, nêu không sẽ bị người nhà họ Tạ nhằm vào.

Vắt vả mới chịu đựng được đến giữa trưa, lúc Vân Thư xuống lầu, nhìn thấy em chồng trong truyền thuyết, Tạ Mân Tây giỗng như trong tưởng tượng của cô, kinh diễm giống như đóa hoa, cao quý, xinh đẹp.

Cô gái xinh đẹp như vậy lại có tướng mạo giống mẹ, gen nhà họ Tạ đúng là không thê bắt bẻ được.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Chương 15


Vẻ mặt Tạ Mẫn Tây kiêu ngạo, đứng trên bậc thang, chặn đường Vân Thư.
Giờ phút này, cả người Vân Thư lại yếu đuối bất lực, khác biệt rất lớn với Tạ Mẫn Tây.

Tạ Mẫn Tây đánh giá Vân Thư từ trên xuống.

dưới.

Ha, năm mươi triệu, ngoại trừ có chút da mặt thì thật sự không biết có chỗ nào đáng giá như vậy.
“Chị chính là cô gái anh trai tôi vừa mới cưới vào cửa sao?”
Vân Thư gật đầu, âm thanh trả lời tức giận như tơ: “Đúng vậy.”

Dáng vẻ bệnh trạng này khiến Tạ Mẫn Tây thật sự chướng mắt, đang yên đang lành lại cưới một Lâm Đại Ngọc, thân thể kém như vậy.
“Biết tôi là ai không?”
“Tiểu công chúa nhà họ Tạ, Tạ Mẫn Tây.” Vân Thư thành thật nói.
Tạ Mẫn Tây cười giễu, thời đại nào rồi mà còn công chúa, xem nhiêu phim hoạt hình rôi à: “Nhà chúng tôi bỏ ra năm mươi triệu mua được hàng như cô đúng là… không có giá trị.”
Nói xong cô ta xoay người vào nhà bếp dùng bữa, cô ta không dám nói trước mặt ông nội, khinh thường Vân Thư chính là xem thường mắt nhìn của ông nội, cho nên trước khi dùng bữa đã đến đây sỉ nhục Vân Thư.
Trán Vân Thư vẫn còn sưng lên, nhưng không ai phát hiện, bởi vì có tóc mái dài che lại, nên giờ phút này, cô nhìn cầu thang đều mang theo bóng dáng.
Tạ Mẫn Hành qua đêm với Cao Duy Duy ở chung cư của cô ta, cô ta say rượu, bên cạnh lại chẳng có ai chăm SÓC, trong lúc mê man Cao Duy Duy vân luôn miệng lầm bầm: “Tại sao anh không cưới em? Tại sao?”
Tạ Mẫn Hành không muốn nghe lời như vậy nữa, nên đợi cô ta tỉnh lại ở sô pha phòng khách.
“Mẫn Hành, sao anh lại đến đậy?”
Cao Duy Duy tỉnh ngủ nhìn thây người ngôi trên sô pha, tay chân luông cuồng, cô ta thây cả người mình hôi thôi vì mùi rượu, quân áo nhăn nhúm không còn hình tượng nữ thần quốc tê.

Không được, Tạ Mẫn Hành sẽ chê cô ta.
Cao Duy Duy nắm lấy tóc mình: “Mẫn Hành, anh đợi em một lát, em đi rửa mặt, rất nhanh thôi.
“Không cần đâu, nói xong anh sẽ đi.” Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Thậm chí Tạ Mẫn Hành còn không xoay người nhìn Cao Duy Duy ở phía sau.
Cao Duy Duy lắc đầu: “Em không nghe, Mẫn Hành, xin anh đừng nói.”
Tạ Mẫn Hành không để ý Cao Duy Duy từ chối, tự nói: “Ngày cưới, em đã nhận được tin nhắn rồi sao.”
Cao Duy Duy điên cuồng lắc đầu: “Em tưởng anh đang đùa em, em ởi thử vai.

Mân Hành, là em sai rồi, chúng ta làm lại lần nữa được không, cho em một CƠ hội, em không cần công việc nữa.” ‘ Cao Duy Duy yêu đuối quỳ trên mặt đất, nhìn phía sau Tạ Mân Hành, khóc lóc cầu khân: “Em sai rồi, em thực sự sai rồi.
Tạ Mân Hành đứng dậy từ trên sô pha, xoay người từng bước đi vê phía Cao Duy Duy, anh cao lớn đứng trước mặt Cao Duy Duy, dừng lại hỏi: “Anh từng đùa giỡn sao? Em có thể không cân công việc sao?”
Cao Duy Duy bị hỏi đến ngây ra, công việc và Tạ Mẫn Hành đối với cô ta đều rất quan trọng.

Cô ta không đồng ý cả đời đêu dựa vào đàn ông, ước mợ của cô ta là găng kiên trì mười mấy năm, đồi lấy Tạ Mẫn Hành khiến Cao Duy Duy do dự..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Chương 16


Tạ Mẫn Hành biết đáp án, anh vốn không thất vọng nhiều, đều nằm trong dự liệu, nên lập tức xoay người đi vê phía cửa.
Cao Duy Duy khó khăn bò dậy từ trên mặt đất, ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau, dán mặt vào lưng l khóc lóc đau khổ: “Xin anh đó, đừng đi.

Em sẽ không cho anh trở về đâu.”
Tạ Mẫn Hành nghe vậy hít thở sâu, trong đầu anh hiện lên đoạn phim cuộc sông của ba mẹ anh, anh phiền lòng nhắm chặt hai mắt.

Lần này trong đầu không còn hình ảnh gia đình mình nữa, mà khuôn mặt Vân Thư ngày càng rõ ràng, dáng vẻ ấm ức của Vân Thư, Tạ Mẫn Hành bị dọa cho giật mình mở to hai mắt: “Sao mình lại nhớ đến cô ấy chứ?”
Tay ở thắt lưng vẫn còn đang dùng sức, Tạ Mẫn Hành hắt cánh tay của Cao Duy Duy ra, nhẹ nhàng kéo lấy tay cô: “Anh đã kết hôn rồi.”
“Nhưng anh không yêu cô ta.”
Tạ Mẫn Hành nói ra lời tàn nhẫn: “Bây giờ không yêu, không có nghĩa là sau này không yêu.”

Cao Duy Duy khóc đến thảm thiết lắc đầu: “Đừng, anh đừng yêu cô ta.”
“Em biết anh hận nhất là người nào mà, Duy Duy, chúng ta kết thúc đi.”
Tạ Mẫn Hành nói ra dường như khiến Cao Duy Duy sụp đồ.

Anh nhìn thấy cô ta tổn thương, nhưng lại chẳng có ng ứng gì.

Thân là người cũ, rât tàn nhân với anh và Cao Duy Duy.
Nhưng thân làm chồng, anh tuyệt đối phải trung thành với Vân Thư.

Cho dù không yêu thì đó cũng là trách nhiệm.

Ngoại tình là chuyện anh cảm thầy ghê tởm và ghét nhất.
Tạ Mẫn Hành hoàn toàn rời đi, lúc này Cao Duy Duy biết giữa cô ta và anh đã hoàn toàn chấm dứt.

Giữa bọn họ cứ như hai đường thẳng cắt nhau trong toán học, cả một đời chỉ giao nhau một lần, sau đó sẽ càng ngày càng xa, không gặp lại nữa.
Một mình Tạ Mẫn Hành lái xe đến bên bờ hồ, châm một điều thuốc, không hút mà lại để nó cháy mãi như Vậy.
Lúc Tạ Mẫn Hành về đến nhà thì mọi người đều đang dùng bữa, chỉ thiệu môi Vân Thư, lúc này anh mới nhớ đến chuyện bản thân đã bỏ lại cô ở bên đường: “Mẹ, Vân Thư đâu?”
Tạ Mẫn Tây không muốn nhắc đến cô trên bàn ăn, dù sao cô ta cũng vừa chậm chọc Vân Thư: “Anh, anh mau ngôi xuống ăn cơm đi, chị ta không ăn, em có đi gọi rôi.’ Tạ Mẫn Hành lo lắng, anh nhớ rõ lúc đó trán Vân Thư đập mạnh lên xe, hình như rất nghiêm trọng, không biết đã đi khám hay chưa, Tạ Mẫn Hành cũng không dùng cơm, mà sải bước đi vào phòng ngủ của hai người họ.
Vân Thư mơ màng nằm sắp trên giường, bóng dáng trước mắt càng thêm nghiêm trọng, cho đến khi một mảng, đen kịt, không nhìn thấy gì nữa, mí mắt nặng nê, Vân Thư mới ý thức được mình không bình thường, giờ phút này ý thức được lại muộn rồi, cô dân dần mắt đi tri giác, bên tai không có âm thanh, thế giới tối tăm, cô hoàn toàn hôn mê.
Tạ Mẫn Hành trở lại phòng nhìn thấy người nằm sắp trên giường, chỉ cảm thây là cô đang buồn ngủ, nhẹ chân đi qua, nhìn thây dáng vẻ Vân Thư đang ngủ, nhẹ nữa ni yên tĩnh giông nhi! một bảo bôi hiệu chuyện, không biết thê sự, đơn thuần tốt đẹp.
Tạ Mẫn Hành ngồi ở bên giường xốc góc chăn cho cô, trước đó đã nói phải sống chung hòa bình.
Vân Thư luôn hôn mê, đến tối, người giúp việc bày xong bát đĩa, nói đi gọi Vân Thư xuông lầu ăn cơm, kết quả không ai đáp lại, tự chủ trương xuông lầu: “Thiếu phu nhân nói không ăn, không đói.”
Lúc này mặt Tạ phu nhân đen kịt: “Dặn dò phòng bêp đừng cho nó ăn đêm.” Làm cha mẹ, giờ phút này Tạ phu nhân cũng chỉ muôn chữa bệnh xâu không chịu ăn cơm của Vân Thư mà thôi, lớn như thế nào rồi, mà ngay cả ăn cơm cũng không đúng giờ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Chương 17


Sau ba ngày, Tạ Mẫn Hành được giải phóng, đềm đó đã hẹn mấy người bạn đi ra ngoài uống rượu, không về nhà.

Hẹn nhau ở quán bar Mê Ly, Tần Ngũ ngồi xuống vô vai Tạ Mẫn Hành: “Tạ lão đại, sao mây ngày nay không liên lạc được với anh vậy?”
“Kết hôn, ông nội nhốt ba ngày.

” Tạ Mẫn Hành nỗi.

Sau khi chàng trai đó nghe thầy thì kinh ngạc khiên cằm như muôn rơi xuống đất, đồng thanh hỏi: “Kết hôn cái gì chứ?”
Tạ Mân Hành không giải thích lại rót rượu cho mình.

Xung quanh có không ít cô gái đang nhìn về nơi này, trong bốn người đàn ông bọn họ, tủy tiện quen một người, đời sau đã có thê hưởng vinh hoa phú quý.

Rất nhiều người đều có suy nghĩ như vậy, nhưng lại không dám tiếp xúc hai trong bốn người họ, vì một người trời sinh mặt hung sát, người kia… các cô gái nhìn thầy Tạ Mẫn Hành, đều theo bản năng muôn che giâu bản thân, ánh mặt của anh như hàn băng ngàn năm sắc bén lạnh lẽo đáng sợ.

Ba người anh em tốt ngôi với nhau cũng cảm nhận được sự khác thường, Tần Ngũ can đảm hỏi: “Tạ lão đại, nhà anh tán thành Cao Duy Duy rồi sao?”
Tạ Mẫn Hành: “Không phải cô ấy, cưới người khác.



“Đù…” Tần Ngũ nói tục.

Dương lão nhị trầm ồn nhất cũng tò mò: “Đại ca, xảy ra chuyện gì sao?”
Tạ Mẫn Hành vừa rót rượu cho mình, vừa nói: “Hôn ước từ bé, là lúc ông nội còn trẻ định ra.


Tần Ngũ: “Anh, nhà nào đó? Có phải ông nội lo lắng anh đã hai mươi tám tuôi mà vẫn chưa cưới vợ, nên tùy tiện nhét cho anh đúng không?”
Tạ Mẫn Hành nâng ly rượu lên lắc lư rồi đưa đến bên miệng: “Nhà họ Vận.


Nói xong, uống một hơi cạn sạch.

Trần Tứ nhớ đến báo cáo thời gian trước: “Nhà họ Vân mà thời gian trước nhà các anh tài trợ sao?”
Tạ Mẫn Hành gật đầu, Tần Ngũ: “Mẹ kiếp.

Trần Tứ, sao cậu biết nhà Tạ lão đại tài trợ cho ai vậy? Lễ nào cậu và Tạ lão đại, hai người…” Nói xong, ánh mắt không CÓ ý tốt xoay qua đảo lại giữa hai người họ.


Điều này cũng không trách anh Ấy được, là vì mỗi ngày mây cô gái bên cạnh anh ấy đều nhắc đến “Trần Hồn”, còn điên cuông yêu thích, còn thấy cô gái đó giâu sách trì hoãn mỹ tục, cho nên lúc anh ấy đối mặt với hai người đàn ông đẹp trai này, không nhịn được mà nghĩ đến thị phi.

Tạ Mẫn Hành: “… Tôi nghĩ cậu không muốn sống nữa.

” Vừa hay tôi không có chỗ trút giận.

Nhưng Tạ Mẫn Hành không nói ra những lời này, nói ra, Tạ Mẫn Hành còn phải đuổi để bắt Tàn Ngũ lại.

Tần Ngũ lập tức trốn sau lưng Dương Duyệt: `4 áo nhị, hai người họ không phải là thật chứ?”
Lão nhị bắt đắc dĩ lắc đầu: “… Cậu thật sự sông đủ rôi đó.

” Cũng không biết Triệu Kiều Nhi để ý cậu cái gì nữa.

Tạ Mẫn Hành uống đến khuya với bọn họ, nhưng lại chẳng Say mây, ánh mắt vẫn rất trong trẻo.

Trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Vân Thư vẫn nằm sắp trên giường, Tạ Mẫn Hành nghĩ thầm: Xem ra vẫn chưa ăn cơm tối.

Tạ Mẫn Hành ngồi ở bên giường, đưa tay đây Vân Thư, kết quả phát hiện có gì đó không ôn, Tạ Mân Hành đứng dậy đi đến bên kia, ôm lấy cô, lay động thân thể cô: “Vân Thư, tỉnh lại, Vân Thư.

”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chương 18


Lay động vẫn không đánh thức được Vân Thư, ngược lại mái tóc trước trán tản ra, lộ ra cái trán trơn bóng, nhìn thấy khối u bên trên mà giật mình.

Tạ Mẫn Hành bắt chấp kiểm tra trán Vân Thư, lập tức ôm ngang Vân Thư, xuông lâu, đi vào gara.
Tạ phu nhân vừa hay đi ra có việc, nhìn thầy bóng lưng Tạ Mẫn Hành: “Mẫn Hành, con đi đâu vậy?”
Tạ Mẫn Hành xoay người, Tạ phu nhân mới nhìn thầy Vân Thư hôn mê trong ngực anh, đương nhiên còn có khối u trên trán, Tạ phu nhân khiếp sợ: “Đây là sao vậy?”
Tạ Mẫn Hành lo lắng: “Mẹ, ngày mai giải thích cho mẹ, con dẫn cô ấy đến bệnh viện trước, đã hôn mê từ trưa.
Gần mười hai tiếng rồi.”
Tạ phu nhân cũng bị dọa sợ khi thấy Vân Thư hôn mê, bà ấy buông đồ trong tay xuông, thúc giục: “Con đi trước đi, mẹ sẽ đến sau.”
Tạ phụ nhân lên lầu hoảng hốt thay quân áo, sai người đánh thức tài xê,.

hành động này đã đánh thức ông Tạ: “Sao vậy?”
“Vân Thư hôn mê đã mười hai tiếng đồng hồ, Mẫn Hành vừa đưa con bé đên bệnh viện, tôi thay quân áo.


rồi đi qua đó.” Tạ phu nhân mở tủ quần áo, vừa thay quân áo vừa nói với ông Tạ.
Ban đêm, cả nhà họ Tạ đều tập trung ở bệnh viện, canh giữ phòng bệnh.
Mặt ông nội Tạ âm trầm hỏi: “Tiêu Thư xảy ra chuyện gì vậy?” Mặc dù chuyện lúc trước của Vân Thư đã chọc giận ông ây, nhưng chung quy ông ây vận rất thích nha đầu Vân Thư này, sự thông minh đó giông như ông nội của Vân Thư.

Ông ây tin bản chât của Vân Thư không xấu, máy lần trước mạo phạm xem như là còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.
Tạ Mẫn Tây cũng đi theo xuất hiện ở bệnh viên, thây bác sĩ vội vàng ra ngài, áy náy trong lòng Tạ Mãn Tây dâng lên, cô ta cho răng lời nói buôi trưa của mình đã kích thích cô, thấy không có ai nói chuyện, Tạ Mẫn Tây mở miệng: “Buổi trưa con có nói với chị ta mây câu khó nghe, nhưng con không ngờ sức chịu đựng của chị ta lại kém như vậy, suy nghĩ không thông mà đi đụng tường.”
Ông nội Tạ trừng mắt nhìn cháu gái hỏi: “Con nói cái gì?”
Tạ Mẫn Tây thành thật trả lời, không thêm dầu thêm muối.
Sau khi ông nội ‘Tạ nghe xong, vẻ mặt tái mét, tầm mắt chuyên.

qua trên người hai mẹ con Tạ Mẫn Tây, giận đến chống gậy dùng sức gõ trên nên gạch bệnh viện: “Phản rôi, đó là chị dâu con.


Con nhớ lấy cho ông, cả đời này nó đều là chị dâu con.

Trở về quỳ từ đường cho ông.”
Tạ phu nhân đã từng quỳ từ đường nên biệt được nơi đó khiệp người bao nhiêu, lập tức mở miệng: “Ba, không phải Mẫn Tây sai, đây là do con làm mẹ không tôt.

Là con bảo Mẫn Tây nói như vậy.”
‘Hừ, đừng nghĩ tôi không biết trong lòng các người đang nghĩ gì, các người nhớ lây cho tôi, không có ông nội của Vân Thư thì sẽ không có các người tồn tại như ngày hôm nay.
Không phải Vân Thư nợ chúng ta, mà là nhà họ Tạ chúng ta nợ nhà con bé.” Ông nội Tạ nói một lúc rất nhiều, giận đên muốn trào ngược, sau đó lại tiệp tục nói: “Ông.

nội Vân Thư đã từng cứu mạng tôi, chiến hữu của tôi vì tôi bị thương mà bị ép đến giải ngũ, nếu như không phải Vân Đệ, thì đâu có các người? Đâu có tôi của hôm nay.”
Lần đầu tiên ông nội Tạ nói ra chuyện lúc bản thân còn trẻ, mục đích chính: là đề sau này mọi người có thể đối tốt với Vân Thư hơn.
Mọi người đang còn kinh ngạc, thì ông nội Tạ thở dài: “Mẫn Tây đã sai thì phải chịu trừng phạt, bắt buộc phải quỳ từ đường.”
Giờ phút này, Tạ phu nhân nhìn ra thái độ của ông nội Tạ rất cường ngạnh, bà ấy đau lòng cho con gái bao nhiêu thì lại chán ghét Vân Thư bấy nhiêu: “Đều là vì cô.” Tạ phu nai không đề ý đạo lý, nội tâm đang ghi hận Vân Thư.

Lời của ông nội Tạ chỉ vạng vọng trong đầu Tạ phu nhân một lân, có được chút cảm kích đối với Vân Thư rồi thôi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,242
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Chương 19


Tạ Mẫn Hành không biết ông nội còn có chuyện cũ như vậy, khiên anh áy.
náy với Vân Thư cảng sâu: “Ông nội, không phải lỗi của Mẫn Tây, là hôm qua vệ cùng cô ây, con „phanh gấp dẫn đến cô ấy bị dập đầu.”
“Con có thể lái xe không vững như vậy sao? Bớt giải thoát cho em gái con đi.” Ông nội Tạ vuôt râu.
Tạ Mẫn Hành nói rõ ràng hơn: “Ông nội, thật sự là con, hôm qua con bỏ cô ấy giữa đường rồi đi tìm Duy Duy, có lẽ cô ây bị cảm lạnh, hơn nữa còn có vết thương trên đầu nên mới dẫn đến hôn mê.”
“Khốn kiếp!” Ông nội Tạ nghe vậy thì tức giận hơn nghe: Mẫn Tây nói, chống nạnh trực tiếp chào hỏi Tạ Mẫn Hành: “Con bé là vợ của con đó.”
Ông nội Tạ thật sự rất tức giận: “Vậy mà con lại làm vợ mình bị thương, còn bỏ lại con bé nửa đường VÌ người phụ nữ khác, hai mươi tám năm nay con sông vô ích rồi.
Tạ Mẫn Hành chịu đựng một gậy của ông nội Tạ, trên trán xuât hiện mò hôi, Tạ phu nhân thương xót con cái, hận không thê đích thân nhận gậy này, rồi bản thân đi quỳ từ đường.
Thân làm cha mẹ, còn có ông Tạ vẫn rất đau lòng: “Ba, Mẫn Hành lớn như vậy nhưng chưa bao giờ làm chuyện khác thường, lần này nhất định là bên đó có chuyện, ba đừng tức giận.”
Ông nội Tạ lập tức hét về phía ông Tạ: “Con câm miệng cho ông! Con có tư cách nói chuyện sao.”
Tạ Mẫn Tây bị dọa, từ nhỏ người nhà luôn nuông.

chiều cô ta, đây là lân đầu tiên ông nội tức giận đến vậy, khiến Tạ Mẫn Tây sợ tới mức run rầy: “Ông nội.”
Ông nội Tạ nhìn Tạ Mẫn Hành: “Con nh kỹ cho ông, Vân Thư phải xếp trước Cao Duy Duy.”

Tạ phu nhân cười chua xót, vẫn là câu nói này.

Trong nháy mắt, bà ây nhìn về phía phòng cấp cứu, đáy mắt toát ra thương hại Vân Thư.

Cũng lộ ra thất vọng nồng đậm với Tạ Mãn Hành.
Lúc này, bác sĩ bước ra khỏi phòng cập cứu.
Bác sĩ: “Xin chào tướng quân Tạ, thiếu phu nhân bị chấn động não nhẹ, lại thêm cảm lạnh, còn có đói quá lâu nên dẫn đến hôn mê, hiện tại vẫn chưa tỉnh.

Chúng tôi đã truyền dịch dinh dưỡng cho cô ấy, bệnh nhân cần phải theo dõi tại bệnh viện mấy ngày mới được.”
Ông nội Tạ gật đầu, bác sĩ thấy.

vậy lập tức rời đi.


Bị đói quá lâu, nói ra khiến mặt mũi nhà họ Tạ ông ấy thật không dễ nhìn: “Hôm nay hãy: thanh toán lương cho người giúp việc phụ trách hâu hạ Vân Thư đi.”
Tạ Mẫn Hành bị khiển trách, anh tự biết đuối lý.

Cũng quan tâm đến sức khỏe của người nhà, nên lập tức nói: “Mấy người trở về trước đi, con sẽ ở lại canh giữ.”
Ông nội Tạ già rồi, quả thật không chịu nồi sự giày vò vào đêm khuya, trước khi đi còn cảnh cáo: “Nêu còn có lần sau, ông quyết sẽ không tha cho con.”
Tạ Mẫn Hành tiễn bọn họ đi, đồng thời tay vuốt ve sau đầu.

Tạ Mẫn Tây nói: “Mân Tây, đừng sợ.”
Tạ Mẫn Tây đỏ mắt: “Anh cả, em sợ.”
Đã trải nghiệm mẹ và anh trai quỳ từ đường, cô ta vẫn còn nhớ rõ, năm đó sau khi mẹ đi ra ngoài thì một mình ở trong phòng bị khóa ba ngày, anh trai đi ra thì trực tiễp được đưa đên bệnh viện.
Tạ phu nhân cũng đỏ hốc mắt, ôm Tạ Mẫn Tây: “Mãn Tây, mẹ sẽ ở ngoài cửa với con.” Chuyện quỳ từ đường là nỗi đau cả đời của Tạ phu nhân.
Tạ Mẫn Hành cũng từng quỳ qua, lúc ây anh và Cao Duy Duy yêu đương, ông nội cô hũ, luôn giữ quan điểm diễn viên là con hát nên không đồng ý, mẹ thì càng hận ngôi sao, em gái thì đứng chung một chiến tuyến với mẹ, ba cũng cho rằng: “Hãy cưới một người có thê giúp con, còn cô ta, con có thê nuôi ở bên ngoài.’ Tạ Mẫn Hành và quan.

điểm của bọn họ không nhất quán nên bị trừng phạt quỳ từ đường.

Mùa đông, tháng Chạp khắc nghiệt, Tạ Mẫn hành cảm nhận được cảm giác đó là như thế: nào, rét lạnh, cả đời cũng không thể quên..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom