Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 941


CHƯƠNG 941

Tô Khiết nghĩ tới chuyện lúc trước, Bùi Dật Duy cũng đang nhớ lại chuyện quá khứ, anh lấy từng món quà cô tặng cho anh lúc hai người đang quen nhau ra, rồi đặt hết lên bàn.

Phần lớn những món quà này đều là mấy món đồ nhỏ, không có giá trị bao nhiêu, nhưng có nhiều thứ là do cô tự tay

làm ra, được anh bảo quản rất kỹ.

Còn mấy món quà anh tặng cho cô, cô đã cất hết trong hộp rồi khóa lại từ sáu năm trước, đến giờ vẫn chưa chạm vào đó.

Tô Khiết nhìn mấy món đồ trên bàn đến ngẩn người, rôi bỗng nghe thấy giọng nói của Bùi Dật Duy: “Khiết Khiết, anh luôn thật lòng với em, có lẽ bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi.”

Tô Khiết định thần lại, nghe anh nói vậy thì mắt cô hơi cay cay.

Nếu là sáu năm trước, anh nói với cô những lời này, cô sẽ mặc kệ mọi khó khăn mà ở bên anh, cho dù ông cụ phản đối thế nào, cũng không thể chia cắt bọn họ được.

Lúc đó, chỉ cần anh nói với cô, anh thật lòng yêu cô, cho dù cô biết anh sẽ tiếp tục đối phó Tô thị, cô cũng sẽ ở bên anh.

Nhưng anh không hề nói, tối hôm đó, cô tới tìm anh, thì nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và chị cả của anh, rồi cô biết được mục đích anh tiếp cận cô, là vì cô là cô cả nhà họ Tô, anh muốn đối phó nhà họ Tô để báo thù cho nhà mình. Anh muốn lợi dụng cô để báo thù!

Lúc đó, cô đã xông vào phòng để chất vấn anh, nhưng anh không hề nói một câu.

Hôm sau, cô vẫn không nhịn được nhắn tin cho anh, cô hỏi anh, anh có thật lòng thích cô không, cô nghĩ, chỉ cần anh thật lòng thích cô, cô sẽ mặc kệ tất cả vì anh.

Nhưng lúc đó, anh không hề trả lời câu hỏi của cô.

Rồi cô gọi cho anh mấy cuộc, cuối cùng anh cũng nghe máy, nhưng anh chỉ nói một câu – “Em hãy quên anh đi”.

Quên anh đi, câu nói này qua loa hời hợt đến nhường nào.

Có lẽ, đối với anh chuyện này cũng qua loa hời hợt như vậy.

Mấy ngày sau, anh không đến trường cô dạy nữa, cũng không tới tìm cô, hay liên lạc lại với cô.

Sau đó, ông cụ quyết định ép cô cưới Dụ Vỹ Luân, tin tức cô đính hôn bắt đầu lan truyền ra bên ngoài, nếu ông cụ đã biết chân tướng chuyện năm đó, chắc chắn sẽ truyền tin tức cô đính hôn đến tai Bùi Dật Duy.

Nhưng từ ngày lan truyền tin tức cô đính hôn ra bên ngoài đến nửa năm sau, anh không hề xuất hiện, cũng không làm bất cứ điều gì.

Lúc đó, anh không hề giải thích với cô một câu.

Hồi đó, tình yêu của cô trong sáng, chân thành, sâu đậm như vậy, nên cô không thể chấp nhận chuyện anh chỉ lợi dụng cô, chứ chưa từng thật lòng với cô.

Cô nghĩ, không phải cô không hiểu tình yêu, mà là vì lần đầu tiên yêu đã chịu tổn thương, cộng thêm vết thương quá sâu, nên từ đó, cô quyết định đóng cửa trái tim mình, để thứ được gọi là tình yêu không thể bước vào trái tim cô nữa.

Sau khi có hai bé con, tim cô càng đóng chặt hơn.

Tim cô đã đóng cửa sáu năm nay rồi, nên mấy tình yêu khác không thể bước vào được, kể cả lời tỏ tình của Bùi Dật Duy vào hôm nay.

“Khiết Khiết, chúng ta làm lại từ đầu được không?” Bùi Dật Duy bỗng đi tới trước mặt cô, rồi nắm lấy cổ tay cô.

Tô Khiết thu hồi tầm mắt đang nhìn phía bàn sang nhìn anh, chậm rãi lắc đầu.

Sáu năm trước, anh không hề giải thích với cô một câu, giờ anh đối phó với nhà họ Tô xong rồi, lại nói làm lại từ đầu với cô.
 
Chương 942


CHƯƠNG 942

Chuyện này không thể nào!

Giờ đã khác sáu năm trước rồi, có rất nhiều chuyện đã thay đổi không thể quay lại được nữa, chuyện giữa anh và cô cũng không thể làm lại từ đầu được.

Tô Khiết dùng sức thoát khỏi tay anh, rồi xoay người, đi ra bên ngoài.

Nhưng cô vừa đi tới cửa thì bỗng nghe thấy một tiếng động lạ…

Cô còn chưa kịp hiểu rõ đó là tiếng động gì, đã nghe thấy giọng nói Bùi Dật Duy vang lên ở phía sau: “Khiết Khiết, nếu em không tin, anh sẽ móc tim mình ra cho em xem.”

Trong lòng Tô Khiết cả kinh, vội xoay người lại, thì thấy Bùi Dật Duy đang cầm dao trái cây đâm vào ngực trái của mình.

Anh đâm rất sâu, dao trái cây đã đâm vào một khúc khá dài, ngực anh chảy rất nhiều máu, nhưng anh vẫn nhìn cô mỉm cười.

Giây phút đó, Tô Khiết thật sự sợ đến ngây người.

“Anh điên rồi!” Tô Khiết hoàn hồn, vội chạy tới cầm máu giúp anh.

Nhưng giờ dao trái cây vẫn đang cắm vào ngực trái của anh, không cách nào cầm máu được.

Cô nhận ra vị trí con dao trái cây đó đâm thẳng vào tim anh, cô không biết nó có tổn thương đến tim anh không, nhưng nhìn vị trí hiện tại, chỉ sợ tim đã bị tổn thương rồi.

Cô biết, trong trường hợp này, cô không được chạm vào con dao trái cây.

Thậm chí cô còn không dám chạm vào Bùi Dật Duy.

Tô Khiết nhanh chóng lấy điện thoại ra, rồi gọi cấp cứu, tay cô cũng dính đầy máu, lúc gọi điện thoại, tay cô luôn run rẩy.

Điện thoại vừa kết nối, Tô Khiết đã vội báo địa chỉ, giờ giọng nói của cô cũng trở nên run rẩy.

Bởi vì tim anh đang bị thương, nói không chừng một giây sau anh sẽ mất mạng.

Cô không thể ngờ rằng Bùi Dật Duy lại làm như vậy.

Anh thật sự điên rồi.

Nhưng giờ cô không thể nói gì được, cô biết lúc này chuyện quan trọng nhất là phải nghĩ cách cứu anh.

“Khiết Khiết, em đừng lo, cũng đừng sợ.” Bùi Dật Duy vẫn nở nụ cười, nhưng rõ ràng sắc mặt đã trở nên trắng xám, thậm chí khóe miệng cũng bắt đầu trở nên thâm tím.

“Anh đừng nói nữa.” Tô Khiết thấy anh càng nói chuyện thì ngực anh càng chảy nhiều máu hơn.

“Không, anh phải nói, đã sáu năm rồi, mấy năm qua, anh luôn nhớ tới em.” Giờ Bùi Dật Duy hoàn toàn không nghe theo lời khuyên của cô, có lẽ anh cũng sợ mình chết rồi, sẽ không còn cơ hội nào để nói nữa.

Cô biết sự cố chấp của Bùi Dật Duy, nếu anh muốn nói thì cô không thể nào khuyên nhủ được.

Tô Khiết thấy máu trên ngực anh càng chảy nhanh hơn, hơn nữa dao trái cây vẫn đang cắm trên đó, làm cô không dám chạm lung tung, cô hoàn toàn không cách nào câm máu được, giờ cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh không ngừng chảy máu.

Bùi Dật Duy nhìn mặt cô, rồi mỉm cười lần nữa, bỗng mở miệng nói: “Khiết Khiết, nếu anh chết rồi, em hãy quên anh đi.”

Cả người Tô Khiết khẽ cứng đờ, sáu năm trước, anh cũng nói lời này với cô, lúc đó, anh bảo cô hãy quên anh đi.

Giờ anh lại nói câu này với cô, Tô Khiết bỗng cảm thấy tim mình hơi khó chịu, nhưng không nói rõ được đây là cảm giác gì.
 
Chương 943


CHƯƠNG 943

“Nếu anh chưa chết, có thể sống tiếp được, em hãy gả cho anh.” Nhưng Bùi Dật Duy lại chậm rãi bổ sung thêm một câu ngay.

Tô Khiết thoáng qua sự kinh ngạc, bàn tay vốn đang nắm chặt của cô càng vô thức siết chặt hơn, cô mím môi, không nói gì.

“Khiết Khiết, em hãy đồng ý với anh, nếu anh có thể sống lại, em hãy gả cho anh, bằng không, anh tình nguyện chết đi.” Bùi Dật Duy nhìn Tô Khiết, cố chấp muốn nghe câu trả lời của cô.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, bác sĩ vội vàng xông vào trong.

Nhưng Bùi Dật Duy vẫn nắm chặt tay Tô Khiết, không hề buông ra.

“Hai người mau lên, đừng chậm trễ nữa, nếu còn chậm trễ cậu ấy sẽ mất mạng ngay.” Bác sĩ nóng lòng thúc giục.

“Chúng ta đến bệnh viện trước đã.” Tô Khiết cũng không nhịn được giục anh.

“Vậy em phải đi cùng anh.” Bùi Dật Duy cũng không ép cô trả lời, nhưng anh vẫn nắm chặt tay cô không chịu buông.

“Được, em sẽ đi cùng anh.” Lần này Tô Khiết trả lời rất nhanh, với tình trạng hiện tại của anh, tất nhiên cô phải đi tới bệnh viện cùng anh rồi. Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Nhà hàng là do Bùi Dật Duy đặt, anh đã căn dặn bên nhà hàng ngăn chặn toàn bộ tin tức, cũng sai người đi phong tỏa tin tức bên bệnh viện.

Xe cấp cứu vừa tới bệnh viện, bác sĩ liền nói anh phải tiến hành phẫu thuật ngay, nhưng Bùi Dật Duy vẫn nắm chặt tay Tô Khiết không chịu buông ra.

“Bùi Dật Duy, anh buông tay em ra đi, anh phải đi phẫu thuật trước đã.” Tô Khiết thấy mặt anh đã trắng bệch tới mức không còn chút máu, môi cũng trở nên thâm tím, cảm thấy anh gân như có thể chết bất cứ lúc nào.

Bùi Dật Duy nhìn cô, rồi khẽ mỉm cười, rõ ràng anh rất muốn cười, nhưng vì cơ thể không được thoải mái, nên cuối cùng anh vẫn không thể nở nụ cười được.

“Em đừng đi, hãy đợi anh.” Bùi Dật Duy nắm chặt tay cô, bày tỏ hàm ý rất rõ ràng, nếu cô không đợi anh, có đánh chết anh cũng không buông tay.

“Được, em sẽ đợi anh.” Trong tình huống này, tất nhiên Tô Khiết sẽ thuận theo anh, vì nếu anh không mau chóng phẫu thuật, có thể anh sẽ mất mạng.

Cuối cùng khóe miệng Bùi Dật Duy cũng nở nụ cười hài lòng: “Em phải nhớ câu trả lời của em, nếu anh có thể sống sót, em phải gả cho anh…”

Tô Khiết hơi ngẩn người, cô nhớ lúc nãy cô chưa trả lời anh, nhưng giờ cô cũng không thể nói gì được.

Giờ cô không thể nói với anh rằng, cô không muốn gả cho anh, bằng không với tính cách của anh, chỉ sợ sẽ nhất quyết không tiến vào phòng phẫu thuật.

Cũng may, bác sĩ cũng sốt ruột, Bùi Dật Duy còn chưa nói xong, bác sĩ đã dùng sức tách tay anh ra, rồi đẩy vào phòng phẫu thuật.

Cuộc phẫu thuật kéo dài trong năm tiếng, bác sĩ nói vết đâm thật sự tổn thương đến tim, nhưng cũng may vết thương ở tim không nghiêm trọng lắm, hơn nữa cũng được cấp cứu kịp thời.

Phẫu thuật xong, bác sĩ nói anh vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch, lúc đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, anh vẫn còn hôn mê, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm gọi tên cô, vẻ mặt rất bất an.

Sau khi đẩy vào phòng bệnh, lúc bác sĩ đang tiến hành kiểm tra Bùi Dật Duy, anh bỗng giơ tay lên, vẻ mặt vừa bất an, vừa lo

lãng vung tay nói: “Khiết Khiết, em đừng đi, đừng đi…”

“Cô qua đây, giờ tâm trạng cậu ấy không thể kích động được, cô mau tới đây để cậu ấy cảm nhận được cô đang ở bên cậu ấy.” Bác sĩ nhìn thấy tình huống này thì sợ hết hồn, liên tục bảo Tô Khiết tới đây!
 
Chương 944


CHƯƠNG 944

Tô Khiết vội bước tới, cô vừa đi tới trước giường, đúng lúc Bùi Dật Duy vung tay lên chạm vào cánh tay cô, một giây sau, anh đã nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, rồi trở nên yên tĩnh.

Như thể cô là nhánh cỏ cứu mạng anh.

“Xem ra cậu ấy rất yêu cô, cũng rất lo lắng cho cô, cô cứ ở bên cậu ấy đi, với tình trạng hiện tại, tốt nhất là cô nên ở bên cậu ấy, đừng bao giờ để cậu ấy bị bất kỳ kích thích gì, giờ một chút kích thích cũng có thể làm cậu ấy nguy hiểm đến tính mạng.” Bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng này thì nhìn Tô Khiết, rồi cẩn thận căn dặn mấy câu.

“Được.” Trước mắt, Tô Khiết chỉ có thể gật đầu đồng ý, cho dù là người xa lạ, cô cũng không thể mặc kệ sống chết của anh được.

Bùi Dật Duy vẫn chưa tỉnh, nhưng anh luôn nắm chặt tay cô, không chịu buông ra.

Tô Khiết cứ ngồi như vậy mấy tiếng đồng hô.

Trong lúc đó, Tô Khiết có gọi cho ông cụ Tô, cô không nói chuyện Bùi Dật Duy bị thương, chỉ nói mình xảy ra chút

chuyện, nên tạm thời không thể quay về phòng bệnh ông cụ được.

Ông cụ cho rằng cô và Bùi Dật Duy lâu ngày không gặp, sẽ có nhiều chuyện muốn nói, nên ông cũng không hỏi gì nhiều.

Buổi tối, Nguyễn Hạo Thần tới thẳng bệnh viện, sáng sớm lúc cô rời đi, anh đã nói buổi tối sẽ tới bệnh viện đón cô, nên bảo cô đợi anh ở đó.

Anh nghĩ, chắc chắn giờ cô đang ở trong bệnh viện.

Dù gì giờ ông cụ Tô cũng đang ở trong bệnh viện, hơn nữa anh cảm thấy sau khi cô biết anh là người đàn ông đã cưỡng hiếp cô năm năm trước, chắc chắn trong lòng sẽ chột dạ, sẽ nghe lời hơn.

Lúc Nguyễn Hạo Thần đi vào bệnh viện, khóe miệng không khỏi cong lên.

Nguyễn Hạo Thần tới thẳng phòng bệnh ông cụ Tô, nhìn xuyên qua ô cửa kính trên cửa, rồi nhận ra trong phòng bệnh không hề có bóng dáng của cô.

Nguyễn Hạo Thần nghĩ, có lẽ cô có việc phải đi ra ngoài, anh cũng không vội, nên ngồi trên hành lang đợi cô một lát.

Anh biết, cô không muốn để ông cụ Tô biết chuyện của bọn họ, nên tạm thời Nguyễn Hạo Thần sẽ không lộ diện trước mặt ông cụ.

Anh không muốn ép cô quá, nhiêu lúc mọi thứ cần phải bình tĩnh, từ từ.

Chuyện này không giống chuyện năm năm trước.

“Ông cụ Tô, người nhà ông đâu? Tôi có chút chuyện muốn dặn dò người nhà của ông một lát.” Trong phòng bệnh, y tá đang kiểm tra sức khỏe cho ông cụ Tô.

“Vợ tôi ra ngoài mua đồ giúp tôi rồi.” Lúc nhắc đến vợ mình, vẻ mặt ông cụ Tô chan chứa vẻ dịu dàng.

“Cháu gái ông đâu? Chẳng phải hai ngày nay, cô cả Tô luôn tới đây chăm sóc ông ư? Sao cả ngày hôm nay không thấy cô ấy đâu vậy?” Trong phòng bệnh, y tá lại hỏi ông cụ thêm một câu.

Nghe y tá nói vậy, rõ ràng sắc mặt Nguyễn Hạo Thần hơi trầm xuống, cả ngày hôm nay không thấy cô?

Là sao? Chẳng lẽ cả ngày hôm nay cô không tới bệnh viện?

“Sáng nay Khiết Khiết có tới đây, nhưng có chuyện phải ra ngoài rồi.” Ông cụ Tô không muốn người khác hiểu lầm bất cứ điều gì về Tô Khiết, nên mở miệng giải thích ngay.

Nghe ông cụ Tô nói vậy, sắc mặt Nguyễn Hạo Thần càng trở nên thâm trầm hơn, buổi sáng cô có tới, rồi có chuyện phải ra ngoài? Sau đó không quay lại đây nữa?
 
Chương 945


CHƯƠNG 945

Rõ ràng sáng nay cô nói với anh là tới bệnh viện chăm sóc ông cụ, nhưng buổi sáng cô có tới bệnh viện, rồi biến mất tăm.

Vậy thì cả ngày hôm nay cô đã đi đâu?

Chết tiệt, anh đã nói với cô đừng chơi trò mất tích với anh, thế mà người phụ nữ này vẫn dám mất tích.

Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng lấy điện thoại ra, rồi bấm gọi cô.

Ở bên này, trong phòng bệnh Bùi Dật Duy, điện thoại Tô Khiết bỗng reo lên, dọa cô giật mình, vì tay phải cô đang bị Bùi Dật Duy nắm chặt, đành phải dùng tay trái để lấy điện thoại ra, nên khá bất tiện, tất nhiên hành động cũng hơi chậm chạp.

Không dễ gì mới lấy được điện thoại ra ngoài, lúc nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, cô sợ đến mức tim như ngừng đập mấy giây.

Tô Khiết nhớ tới chuyện hồi sáng, lúc cô rời đi, Nguyễn Hạo Thần đã nói buổi tối sẽ tới bệnh viện đón cô, nếu anh không tìm thấy cô, cô phải tự gánh lấy hậu quả…

Mắt Tô Khiết nhanh chóng lóe lên, cô vừa nghĩ tới người đàn ông năm năm trước chính là anh, trong lòng cô lại chột dạ, trước giờ cô chưa từng chột dạ thế này.

Cô đã lớn chừng này, nhưng chưa từng chột dạ như vậy.

Vì trong lòng cô đang chột dạ, căng thẳng, cộng thêm việc tay phải cô đang bị Bùi Dật Duy nắm chặt, chỉ có thể ấn bằng tay trái, nên bất cẩn cúp điện thoại.

Tô Khiết hơi ngẩn người, lúc nãy cô đã cúp điện thoại Nguyễn Hạo Thần ư? Thật ra cô vốn định nghe máy, nhưng lại bất cẩn ấn nhầm nút.

Thật đó, cô thật sự bất cẩn ấn nhầm nút!!

Nhìn cuộc gọi bị mình bất cẩn ấn tắt mất, mắt Tô Khiết lại lóe lên, trong lòng càng chột dạ hơn.

Nguyễn Hạo Thần thấy cuộc gọi bị từ chối thì mặt mày trở nên u ám ngay, người phụ nữ này chơi trò mất tích với anh thì thôi đi, giờ còn dám ngắt điện thoại của anh nữa!

Cô đúng là ngày càng to gan mà!

Nguyễn Hạo Thần không hề do dự, gọi lại lần nữa.

Lúc nhìn thấy điện thoại lại đổ chuông, Tô Khiết bỗng cảm thấy tê cả da đầu, trước giờ cô là người không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ cô thật sự hơi sợ anh.

Giờ cô nên nghe máy? Hay không nghe máy?

Nếu cô nghe máy thì thế nào? Còn không nghe thì sao?

Hay là cô nghe đi, rồi nói rõ với anh, nhưng nghĩ tới cuộc trò chuyện giữa cô và anh hồi sáng, cô cảm thấy mình khó mà nói rõ với anh trong điện thoại.

Qua một hồi đấu tranh tư tưởng, Tô Khiết vẫn ấn nghe máy.

Lúc điện thoại vừa kết nối, Tô Khiết cảm thấy nhịp tim mình bỗng tăng vọt.

Cô cảm thấy, giờ mình nghe điện thoại Nguyễn Hạo Thần còn nguy hiểm bất cứ chuyện gì khác.

Cô không hiểu tại sao trước giờ cô luôn là người bình tĩnh, lại trở nên sợ hãi trước cuộc gọi của Nguyễn Hạo Thần?

“Tô Khiết, em được lắm, dám chơi trò mất tích với tôi, còn dám cúp điện thoại của tôi nữa.” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói Nguyễn Hạo Thần đã nhanh chóng vang lên, qua điện thoại, Tô Khiết cũng có thể cảm nhận được lửa giận muốn thiêu cháy người khác của anh.

Cô có thể nghe ra, anh rất tức giận, phải nói là cực kỳ cực kỳ tức giận!!
 
Chương 946


CHƯƠNG 946

“…” Tô Khiết đã sớm đoán ra tình huống này, khóe miệng co giật mấy lần, định giải thích theo bản năng: “Lúc nãy em…”

Tô Khiết định nói lúc nãy cô không cố ý cúp điện thoại anh, cô thật sự chỉ bất cẩn thôi, nhưng cô biết chắc anh sẽ không tin.

Tô Khiết thầm thở dài, vì hiểu lầm chuyện ly hôn, mà anh hủy hoại cô như vậy, giờ anh lại biết chuyện năm năm trước, chỉ sợ mạng nhỏ của cô khó mà giữ được.

Cô muốn rời xa anh, rời xa anh, rời xa anh, nhất định phải rời xa anh.

Tốt nhất là mãi mãi cắt đứt quan hệ với anh, đừng bao giờ gặp mặt nhau nữa.

Nhưng Tô Khiết biết, giờ cô muốn thoát khỏi anh thật sự rất khó.

Nguyễn Hạo Thần đã muốn làm chuyện gì, thì không ai có thể ngăn cản được, huống hồ cô càng là người không có năng lực đó.

Giờ Tô Khiết thật sự hơi hối hận về chuyện lúc trước, sớm biết thế này, có đánh chết cô cũng không đồng ý chuyện thỏa thuận kết hôn với Nguyễn Hạo Thần.

“Em đang ở đâu?” Giọng nói Nguyễn Hạo Thần lại vang lên, rõ ràng còn mang thêm chút hung ác như hận không thể cắn chết cô.

Tô Khiết nghe vậy thì tay vô thức run lên.

“Khiết Khiết.” Tô Khiết còn chưa đáp lại Nguyễn Hạo Thần, Bùi Dật Duy bỗng mở mắt ra, nhìn về phía cô rồi gọi cô.

Mặc dù giọng nói Bùi Dật Duy không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ.

Mà lúc này, tay Tô Khiết vẫn bị Bùi Dật Duy nắm chặt, nên cô đang ngồi trước giường anh, khoảng cách giữa hai người vốn rất gần nhau, anh lại đột ngột lên tiếng như vậy, chắc chắn Nguyễn Hạo Thần ở đầu bên kia cũng nghe thấy rất rõ.

Tô Khiết giật mình!

Lúc này, Nguyễn Hạo Thần đang nổi cơn thịnh nộ thì nghe thấy tiếng đàn ông trong điện thoại, anh nhất thời sửng sốt, rồi nhanh chóng híp mắt lại.

Anh nghe thấy rất rõ, người đàn ông kia gọi cô là Khiết Khiết.

“Ừm…” Bùi Dật Duy cử động cơ thể, rồi khẽ rên lên, một tay anh gần như vô thức ôm ngực ngay.

“Anh tỉnh rồi à, em…” Nghĩ tới lời căn dặn lúc trước của bác sĩ, rôi nhìn vẻ mặt hơi nhăn nhó vì đau đớn của Bùi Dật Duy, Tô Khiết không dám lơ là một chút nào, định đứng dậy đi gọi bác sĩ.

Bác sĩ đã căn dặn, sau khi Bùi Dật Duy tỉnh lại, phải báo cho họ ngay.

“Khiết Khiết, giờ anh không còn sức để xuống giường, em rót cho anh một ly nước được không, anh hơi khát.” Nhưng Bùi Dật Duy lại nắm chặt tay cô, không cho cô đi, hơn nữa anh lại mở miệng cắt ngang lời cô.

“À, được, vậy để em đi…” Tô Khiết nghĩ, mặc kệ là chuyện gì, cô cũng phải đi hỏi bác sĩ trước, bảo bác sĩ tới đây kiểm tra cho anh một lát.

“Hay em gọt táo cho anh đi, anh muốn ăn táo.” Nhưng Bùi Dật Duy lại cắt ngang lời cô lân nữa.

Bùi Dật Duy mới tỉnh lại, nên giọng nói hơi yếu ớt, nhưng nghe vào lại giống như người lười nhác vừa mới ngủ dậy.

Lúc nãy Tô Khiết nghe điện thoại Nguyễn Hạo Thần vốn đã hơi hốt hoảng, cộng thêm chuyện Bùi Dật Duy đột ngột lên tiếng, dọa cô giật mình.

Giờ cô lại nóng lòng muốn đi mời bác sĩ, hơn nữa Bùi Dật Duy cứ liên tục cắt ngang lời cô.

Nên cô đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
 
Chương 947


CHƯƠNG 947

Tô Khiết cho rằng lúc nãy cô đã cúp điện thoại Nguyễn Hạo Thần rồi, nhưng rõ ràng là chưa, ban nãy cô chỉ nóng lòng ấn vào màn hình, nhưng chưa ngắt máy, mà Nguyễn Hạo Thần cũng không chịu cúp.

Nên điện thoại vẫn đang kết nối.

Do đó ở đầu bên kia, Nguyễn Hạo Thần nghe thấy rất rõ cuộc đối thoại giữa cô và Bùi Dật Duy lúc nãy.

“Tô Khiết, em đang ở cùng ai?” Giọng nói lạnh lẽo của Nguyễn Hạo Thần truyền vào điện thoại, giọng anh thật sự rất rất lạnh, lạnh đến mức thấu tận tim gan.

Tô Khiết nghe thấy giọng nói vang lên trong điện thoại, thì bàn tay đang cầm điện thoại bỗng run lên, người cũng vô thức trở nên cứng ngắc.

Tại sao trong điện thoại vẫn vang lên giọng nói Nguyễn Hạo Thần?

Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa cúp máy ư?

“Em đang ở bên Bùi Dật Duy đúng không?” Đầu bên kia, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần không ngừng thâm trầm, rồi đóng thành băng, anh từng nghe thấy giọng nói Bùi Dật Duy rồi, nên nhận ra tiếng anh ta ngay.

Lần trước, lúc cô nghe điện thoại ở trên xe, Bùi Dật Duy cũng gọi cô như thế.

Khiết Khiết? Lần trước cũng là xưng hô thân mật chết tiệt này.

Nên giờ cô đang ở bên Bùi Dật Duy, cả ngày nay cô không tới bệnh viện thăm ông cụ, là vì cô đang ở bên anh ta!!

Vậy thì lúc nãy cô cúp điện thoại của anh cũng là vì Bùi Dật Duy!!

Hồi sáng cô không tới bệnh viện, mà luôn ở bên Bùi Dật Duy đến tận bây giờ.

Nguyễn Hạo Thần nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối rồi, cô ở bên Bùi Dật Duy lâu như thế sao?

Nghe giọng nói Bùi Dật Duy giống như mới ngủ dậy.

Bùi Dật Duy bảo cô đi rót nước? Bảo cô gọt táo cho anh ta, anh ở bên cô ba tháng, nhưng chưa từng thấy cô gọt táo cho anh.

Lúc nãy Bùi Dật Duy nói anh ta không còn sức để xuống giường? Nói vậy thì, giờ anh ta đang ở trên giường? Nghe giọng anh ta có vẻ như mới ngủ dậy, chẳng lẽ anh ta mới ngủ dậy ư?

Vậy cô thì sao?

Trong lúc Bùi Dật Duy đang ngủ thì cô làm gì?

Bùi Dật Duy nói anh ta không còn sức để xuống giường? Câu nói này nghe thật chói tai.

Có những chuyện, anh thật sự không thể nghĩ tới vào lúc này.

“Em…” Tô Khiết nghe thấy tiếng quát của Nguyễn Hạo Thần thì sửng sốt, đang định trả lời anh.

Nhưng Bùi Dật Duy đang nằm trên giường bỗng ngồi dậy, anh ta vừa cử động đã chạm vào vết thương, một giây sau, anh ta nhíu mày ngay, sắc mặt vốn đang trắng bệch càng trở nên khó coi, dáng vẻ đau như sắp ngất xỉu.

“Anh đừng lộn xộn…” Tô Khiết thấy anh ta như vậy thì sợ hết hồn.

Bác sĩ đã căn dặn, với tình trạng hiện tại của anh ta thì không được cử động, nếu anh ta lộn xộn như vậy, rồi lỡ làm rách vết thương thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, đến lúc đó nói không chừng sẽ phải tiến hành phẫu thuật lần hai.

Bùi Dật Duy nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên như muốn cười, nhưng không thể cười được, trán anh ta rịn ra một tầng mồ hôi, dường như hô hấp cũng trở nên khó khăn, giờ anh ta đang há miệng thở hổn hển, như sắp không thở được vậy.

Tô Khiết bị bộ dạng của Bùi Dật Duy dọa cho khiếp sợ.
 
Chương 948


CHƯƠNG 948

“Em cúp máy trước đây.” Tô Khiết sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên không kịp nói gì nữa, đã cúp máy ngay.

Cô cúp điện thoại Nguyễn Hạo Thần!!

Nguyễn Hạo Thần thấy cô lại cúp điện thoại của mình lần nữa, thì mặt anh thâm trầm u ám đáng sợ.

Cô lại cúp điện thoại của anh! Hơn nữa còn vì Bùi Dật Duy.

Nghĩ tới câu nói sau cùng của cô “Anh đừng lộn xôn”, trong lòng Nguyễn Hạo Thần bỗng dấy lên một ngọn lửa.

Đừng lộn xôn, trong tình huống nào mà cô lại nói Bùi Dật Duy đừng lộn xộn.

Trước đây, lúc anh và cô còn là vợ chồng, tối nào anh cũng dây dưa muốn hôn cô, lần nào hôn cô, cô cũng trừng mắt với anh, rồi bảo anh đừng lộn xôn.

Lúc đó, lần nào giọng nói của cô cũng mang theo sự tức giận, nhưng trong đó còn ẩn chứa sự hờn dỗi mà bản thân cô chưa từng phát hiện ra, lần nào trêu cô trong lòng anh cũng ngứa ngáy khó chịu.

Lúc nãy khi cô nói với Bùi Dật Duy, anh có thể nghe ra sự hoảng hốt, và lo lắng trong giọng nói của cô.

Cô hoảng hốt cái gì? Bị anh dọa cho hoảng hốt à?

Còn lo lắng? Cô sợ bị anh phát hiện ra nên lo lắng ư?

Ban nãy, anh có nghe thấy hơi thở Bùi Dật Duy hơi rối loạn, gấp gáp, thậm chí còn thở dốc…

Có những chuyện, anh không thể nghĩ tới, thật sự không thể nghĩ tới… Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Nguyễn Hạo Thần không ngừng bóp chặt điện thoại, điện thoại đã bị bóp đến mức sắp biến dạng rồi.

Còn bên bệnh viện, Tô Khiết cúp điện thoại xong thì vội vàng đi gọi bác sĩ, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì sắc mặt hơi khó coi, rồi nhìn Tô Khiết tức giận nói: “Chẳng phải tôi đã dặn cô phải trông chừng cậu ấy, không được để cậu ấy cử động ư? Sao cô còn để cậu ấy ngồi dậy?”

Tô Khiết khẽ mím môi, không nói gì, lúc nãy quả thật là do cô sơ suất.

“Bác sĩ, không phải lỗi của cô ấy.” Bùi Dật Duy khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi bất mãn.

“Giờ tình huống của bệnh nhân vẫn chưa ổn định, cân phải có người nhà chăm sóc, cô làm vợ cậu ấy thì phải chăm sóc tốt cho cậu ấy.” Sắc mặt bác sĩ hơi dịu lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tô Khiết nghe bác sĩ nói câu, cô làm vợ cậu ấy thì sửng sốt, định giải thích theo bản năng.

“Giờ tình huống của bệnh nhân vốn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cô có biết lúc nãy cậu ấy cử động đã xé rách vết thương rồi không, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì cực kỳ nguy hiểm, cũng rất phiên phức, nên sau này cô phải chú ý và cẩn thận hơn mới được.” Nhưng Tô Khiết chưa kịp mở miệng, bác sĩ lại nói tiếp.

“Được, tôi biết rồi.” Tô Khiết khẽ đáp lại, cũng không nói gì nhiều, cô không thể tranh cãi với bác sĩ, hơn nữa cô cảm thấy mình đâu cần phải giải thích với bác sĩ làm gì.

Mắt Bùi Dật Duy lóe lên, đáy mắt thoáng hiện lên ý cười.

Bác sĩ lại kiểm tra một lát, sau đó căn dặn mấy câu, rồi mới rời đi.

Chẳng mấy chốc, Bùi Dật Duy lại nhắm mắt lại lần nữa, có lẽ đã ngủ rồi.

Tô Khiết không dám lơ là, vẫn ngồi canh chừng ở bên cạnh, đến nửa đêm, Bùi Dật Duy bắt đầu phát sốt.

Lúc bác sĩ rời đi đã nói, sợ nhất là bệnh nhân phát sốt, nên Tô Khiết không dám chậm trễ, vội vàng đi gọi bác sĩ.

Cũng may bác sĩ nói tình huống không quá nghiêm trọng, cũng không chuyển biến xấu, nhưng vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch.
 
Chương 949


CHƯƠNG 949

Tô Khiết sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa cô rất hiểu tính cách Bùi Dật Duy, nếu anh tỉnh lại không nhìn thấy cô, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nên cô không dám rời đi một bước, ngay cả cơm cũng gọi ở bên ngoài.

Trong khoảng thời gian đó, Bùi Dật Duy cũng có tỉnh lại, nhưng đầu óc mê man, mơ mơ hồ hồ, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Đến ngày thứ ba, cuối cùng Bùi Dật Duy mới thật sự tỉnh lại, sau khi bác sĩ kiểm tra nói tình huống đã ổn định, đã qua khỏi cơn nguy kịch.

Tô Khiết đã canh chừng trong phòng bệnh hai ngày hai đêm, chưa từng rời khỏi một bước.

Nguyễn thị, trong văn phòng Nguyễn Hạo Thần.

“Tổng giám đốc, phu nhân vẫn không tới bệnh viện, cũng không trở về nhà họ Tô. Chúng tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu?” Lúc nói câu này, hai chân thư ký Lưu run run mềm nhũn.

Anh thật sự rất sợ, hai ngày nay tổng giám đốc cực kỳ đáng sợ.

Thư ký Lưu biết, chắc chắn tổng giám đốc nghe thấy tin tức này sẽ càng đáng sợ hơn, nhưng anh không thể không báo cáo.

Thư ký Lưu thầm thở dài, rồi cắn răng nói tiếp: “Hai ngày nay Bùi Dật Duy cũng không đến công ty, ngay cả thư ký của anh ta cũng không biết anh ta đã đi đâu.”

Lúc nói câu này, thư ký Lưu cảm thấy hai chân mình đang run lên.

Nếu kết nối hàm ý trong hai câu nói của thư ký Lưu, thì hàm ý được thể hiện rất rõ, bất kỳ ai cũng có thể hiểu được.

Sao Nguyễn Hạo Thần lại không hiểu chứ?

Thật ra, anh có thể sai người đi điều tra xem cô đang ở đâu, nhưng anh không làm vậy.

Nguyễn Hạo Thần luôn nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn, đây là tài liệu ghi chép lại tất cả mọi chuyện liên quan đến Tô Khiết và Bùi Dật Duy mà anh đã sai người đi điều tra.

Bao gồm cả chuyện lúc nhỏ, tất nhiên trọng tâm vẫn là chuyện Tô Khiết ở bên Bùi Dật Duy hồi học cấp ba.

Rất nhiều chuyện liên quan đến hai người.

Bao gồm việc Bùi Dật Duy dạy bù giúp cô, rồi tỏ tình với cô, kể cả những chuyện lãng mạn mà Bùi Dật Duy đã tạo ra cho cô nữa.

Tất nhiên, cô cũng làm rất nhiều cho Bùi Dật Duy.

Cô không cố tình rụt rè như mấy cô gái đang yêu khác, nên lúc đó cô cũng làm rất nhiều chuyện kinh thiên động địa cho Bùi Dật Duy.

Ví dụ như cô muốn tổ chức sinh nhật cho Bùi Dật Duy, sẽ đích thân làm 99 tấm thiệp, rồi tự tay viết những lời nhắn nhủ của người khác.

Chẳng hạn như vào lễ tình nhân, cô sẽ thu gom bật lửa khắp nơi rồi tặng cho Bùi Dật Duy, vì anh ta thích sưu tầm bật lửa.

Nhìn thấy những chuyện cô từng làm vì Bùi Dật Duy, Nguyễn Hạo Thần thật sự đố ky đến đỏ mắt.

Ai nói cô không biết yêu? Ai nói cô sẽ không yêu đương chứ?

Cô biết yêu hơn ai hết, lúc yêu, cô còn làm nhiều hơn bất kỳ cô gái nào khác, tình yêu của cô còn mãnh liệt hơn các cô gái khác.

Nhưng mọi chuyện cô làm đều vì Bùi Dật Duy.

Còn đối với người đàn ông khác, cô lại đóng cửa trái tim mình, giả vờ không biết gì hết, có lẽ phải nói rằng cô không dùng trái tim mình nên không hiểu.
 
Chương 950


CHƯƠNG 950

Nguyễn Hạo Thần cảm thấy đọc những chuyện liên quan đến cô và Bùi Dật Duy là một cực hình, nhưng anh vẫn không nhịn được, tiếp tục đọc.

Lúc đó, thành tích của Tô Khiết cực kỳ yếu kém, thầy giáo đã tìm cô nói chuyện, hỏi cô giờ không chịu cố gắng thì tương lai phải làm thế nào?

Nhưng Tô Khiết lại thẳng thắn trả lời, tốt nghiệp xong, cô sẽ gả cho Bùi Dật Duy.

Hồi đó, chuyện này đã lan ra khắp trường.

Lúc đó cô định tốt nghiệp xong sẽ gả cho Bùi Dật Duy, nên trong kế hoạch cuộc đời cô chỉ có mình anh ta.

Vì Bùi Dật Duy, cô có thể từ bỏ tất cả.

Nếu lúc đó không xảy ra chuyện bất ngờ kia, chắc chắn cô đã sớm gả cho Bùi Dật Duy rồi.

Giờ chuyện đã trôi qua sáu năm rồi, Bùi Dật Duy lại nói, muốn làm lại từ đầu với cô.

Nếu cô thật sự quyết tâm muốn ở bên Bùi Dật Duy, anh còn có thể làm gì được?

Cuối cùng ba tháng vợ chồng giữa anh và cô, cũng không bằng thanh mai trúc mã Bùi Dật Duy của cô.

Cô và Bùi Dật Duy là thanh mai trúc mã là sự thật, tình cảm từ nhỏ đến lớn là tình yêu chân thành.

Còn ba tháng vợ chồng giữa cô và anh là giả, chỉ là bản thỏa thuận kết hôn.

Nếu hai người chưa ly hôn, anh còn có thể danh chính ngôn thuận đi cướp cô về, nhưng giờ hai người đã ly hôn rồi.

Còn chuyện năm năm trước, cho dù anh đã xác nhận, nhưng không hề có chứng cứ gì, mà chỉ thông qua thăm dò lúc trước, thậm chí anh còn không nhìn ra chỗ sơ hở để chứng minh sự thật.

Nếu cô không thừa nhận, anh còn có thể làm gì được?

Anh không thể giành cô về, rồi ép cô ở bên mình, cho dù anh có thể cướp được người vê, nhưng còn trái tim cô?

Hôm đó, cô cúp điện thoại anh, anh luôn nhẫn nhịn, không gọi cho cô nữa, rồi cô cũng không không còn tin tức gì.

Anh nghĩ rằng, chí ít cô sẽ gọi cho anh, nhưng cô chưa từng gọi.

Hai ngày nay, cô và Bùi Dật Duy cũng mất tích, sự thật đã quá rõ ràng rồi.

Nhưng anh thật sự phải buông tay như thế ư? Anh phải tác thành cho hai người ư?

Tác thành cho hai người? Dựa vào cái gì? Đó là người phụ nữ của anh, cô là vợ anh, dựa vào cái gì mà bảo anh tác thành cô cho người đàn ông khác.

Đúng, cô và Bùi Dật Duy từng có quá khứ như vậy, cô từng nói sẽ gả anh ta, nhưng cuối cùng chẳng phải cô vẫn không gả đấy thôi?

Cô không gả cho Bùi Dật Duy, nhưng cô đã gả cho anh!

Hơn nữa năm năm trước, lần đầu tiên của cô đã trao cho anh, thì sau này cô cũng phải gả cho anh.

Nên dựa vào điều gì mà bảo anh tác thành cô cho người đàn ông khác.

Do đó dù phải cướp, anh cũng phải cướp cô vê.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không lấy ra được chứng cứ chuyện năm năm trước, nên giờ anh vẫn thiếu một lý do chính đáng.

“Cậu nói thử xem, nếu giờ tôi phá hủy công ty Bùi Dật Duy thì mọi chuyện sẽ thế nào?” Nguyễn Hạo Thần bỗng ngẩng đầu nhìn thư ký Lưu.
 
Chương 951


CHƯƠNG 951

“Nếu tổng giám đốc làm vậy, với tính cách của phu nhân, chắc chắn sẽ không tới cầu xin tổng giám đốc, mà cô ấy sẽ đồng cam cộng khổ cùng Bùi Dật Duy.” Thư ký Lưu ngẫm nghĩ một lát, rồi nghiêm túc đưa ra đáp án.

“Cậu có thể cút được rồi.” Nguyễn Hạo Thần nhìn thư ký Lưu với ánh mắt sắc bén, những lời anh ta nói thật khó nghe, nhưng trong lòng anh cũng hiểu rõ, thư ký Lưu đang nói sự thật.

Với tính cách của cô, chắc chắn sẽ làm theo đáp án đó.

Thư ký Lưu thấy ấm ức vô cùng, chính chủ tịch đã hỏi đấy thôi, chẳng qua anh chỉ trả lời theo đúng sự thực thôi mà, anh sai chỗ nào chứ?

Tối đó Nguyễn Hạo Thần tới Danh Tước, dĩ nhiên anh không đi một mình mà còn rủ thêm vài người nữa.

“Anh ba à, có chuyện gì vậy? Chẳng phải là chị ba đã quay về rồi sao? Anh không ở bên chị ấy à, còn có thời gian tới uống rượu với bọn này nữa chứ.” Tịch Xuyên biết rõ tình trạng của anh lúc này, và cũng hiểu kha khá vê chuyện của Tô Khiết.

Lúc trước anh ba như phát điên lên mà tìm chị dâu khắp nơi, bây giờ chị ấy đã quay về thành phố A rồi, nhẽ ra anh nên dính chặt lấy chị mọi lúc mọi nơi mới phải chứ

Sao lại có thì giờ ngồi uống rượu với bọn họ như thế này? Đúng là chuyện lạ mà.

Nguyễn Hạo Thần ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua anh ta, ánh mắt anh lạnh tanh.

“Anh ba? Sao thế?” Tịch Xuyên thấy thế thì sợ đến nỗi thiếu điều làm đổ luôn rượu trong ly, ánh mắt lúc nãy của anh ba thật là đáng sợ mà.

Nhìn qua là biết ngay anh đang thèm khát thiếu thốn lắm, chắc là chị dâu không thỏa mãn được anh ấy đây mà.

“Anh ba, bộ anh không được thỏa mãn chuyện kia à?” Tịch Xuyên uống một ngụm rượu rồi đánh liều hỏi tiếp: “Chẳng lẽ là chị dâu không thể thỏa mãn được anh sao?”

Câu nói này của anh ta chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

“Tịch Xuyên, cậu câm mồm được rồi đó.” Khuôn mặt của Nguyễn Hạo Thần lúc này tối sầm đi trông vô cùng đáng sợ, giọng điệu anh cũng lạnh tanh đến ghê người.

Thỏa mãn anh? Bây giờ anh muốn gặp cô thôi cũng khó, nói gì tới thỏa mãn chứ?

“Anh ba và chị dâu đã li hôn rồi mà. Nếu đã li hôn thì chị ấy đâu thể ngủ với anh ba nữa, vậy thì làm sao mà thỏa mãn anh ấy được?” Tiểu Thất nhỏ tuổi nhất, vẻ ngoài cũng trông ngây thơ nhất, nhưng có đôi lúc cậu ta lại không hề ngây thơ chút nào.

Tiểu Thất nói câu này đúng là không sai chữ nào!

“Phụt!” Tịch Xuyên nghe cậu ta nói vậy thì liền phì cười, nói: “Ừ, Tiểu Thất nói có lý lắm, li hôn rồi thì không thể ngủ với nhau được, anh ba cứ phải “Trăng khuya nương gối bơ phờ tóc mai’ riết rồi thành ra bị thiếu thốn tình cảm, vậy nên tới đây uống rượu với chúng ta.

“Sau tự nhiên anh ba lại li hôn với chị dâu vậy?” Vì Nguyễn Hạo Thần không cho phép nói chuyện này với người khác nên cậu năm Tào vẫn chưa biết rõ lắm.

Cho nên tất cả mọi người trừ Tịch Xuyên và Đường Lăng ra chỉ biết chuyện Nguyễn Hạo Thần đã li hôn với Tô Khiết thôi, còn cụ thể ra sao thì không hề nắm rõ.

“Chuyện này nói ra thì dài lắm, nhưng tóm gọn lại thì là do anh ba không trông chị dâu cho kỹ vào.” Tịch Xuyên cũng không nói rõ, nhưng chuyện này anh ta chính là người biết rõ nhất, anh cho rằng chị dâu có thể li hôn được là vì anh ba đã đặt ra điều kiện như vậy với chị ấy.

Ai bảo anh ba rảnh hơi rồi tự nhiên đòi làm cái hợp đồng gì đó làm chi? Mà còn đặt ra các điều kiện như là khi anh ba không có ở thành phố A thì có thể tìm thư ký Lưu để làm thủ tục li hôn, làm vậy chẳng khác nào cố tình tạo điều kiện cho chị ấy.

Thật ra thì Tịch Xuyên cũng biết là anh ba không hế có ý muốn li hôn, chắc chắn chính chị dâu là người yêu cầu, nhưng dù chị ấy có muốn thì anh ba cũng có thể ngăn không cho chị viết và không ký vào đơn mà.
 
Chương 952


CHƯƠNG 952

Tịch Xuyên không hê biết rằng chữ trên tờ giấy thỏa thuận kia sẽ biến mất sau một tháng, cũng bởi vậy nên Nguyễn Hạo Thần mới chịu để cho Tô Khiết viết như thế.

Nhưng ngờ đâu người tính không bằng trời tính, cuối cùng cậu ba Nguyễn vẫn tính nhầm một bước!

Lúc này thư ký Lưu đang đứng sau lưng Nguyễn Hạo Thần không dám hó hé tiếng nào, anh ta chỉ mong sao chuyện này qua nhanh nhanh, mong chủ tịch hãy quên chuyện này thật nhanh.

Nhưng thư ký Lưu cũng biết rõ, chừng nào bà chủ còn chưa quay về thì chủ tịch sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ? Sao mà phức tạp thế không biết nữa! Nghe nói là chị dâu trốn ra nước ngoài, anh ba tìm suốt một tháng mà vẫn chưa tìm chị ấy về được, cuối cùng là do nghe tin ông cụ Tô bị bệnh nên chị ấy mới về, đúng chứ?” Tính cậu năm Tào trước nay vốn hay hiếu kỳ, nhưng anh ta hỏi Tịch Xuyên thì Tịch Xuyên lại không chịu nói, mà anh lại không dám hỏi thẳng Nguyễn Hạo Thần.

Bây giờ được gặp mặt, cậu năm Tào cảm thấy mình có thể nhân lúc này hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện.

“Với năng lực của anh ba mà tìm suốt một tháng vẫn không tìm được chị ấy sao? Chị dâu đã trốn ở đâu vậy chứ? Ở sao Hỏa hay gì?” Đây cũng là điêu khiến cậu năm Tào thấy thắc mắc nhất, anh ta biết rất rõ vê năng lực của Nguyễn Hạo Thần, nếu Nguyễn Hạo Thần muốn tìm người thì chắc chắn sẽ tìm thấy.

“Cho dù chị dâu có trốn ở hành tình khác, anh ba cũng có thể tìm lại được về.” Tiểu Thất nhanh chóng tiếp một câu, cậu ta tuyệt đối tin tưởng vào năng lực của anh ba.

“Nhưng anh ba chưa tìm lại được chị ba về.” Cậu năm Tào nhìn Tiểu Thất rồi cười nói.

“Vậy chỉ có một lý do thôi.” Tiểu Thất nhìn thoáng qua Nguyễn Hạo Thần rồi làm giọng bí ẩn nói.

“Lý do gì?” Cậu năm Tào nhướn mày, anh ta cũng rất muốn nghe thử xem Tiểu Thất có thể nói được điêu gì hay ho.

Tịch Xuyên cũng thấy có chút tò mò, anh ta cũng muốn biết lý do duy nhất mà Tiểu Thất sắp nói là gì. Đến cả Nguyễn Hạo Thần cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, tất nhiên ánh mắt anh không còn quá lạnh lùng như khi nhìn Tịch Xuyên nữa.

Tiểu Thất ngồi thẳng lưng, đoạn cậu ta hắng giọng rồi nghiêm túc cắn rõ từng chữ: “Đó là do chị dâu không muốn về với anh ba.”

Câu này của Tiểu Thất lại một lần nữa đúng y không trượt phát nào!

Tịch Xuyên ngơ ra giây lát, thằng bé Tiểu Thất này đúng là hiểu biết ghê thật, câu nói này đã đi thẳng vào cốt lõi của vấn đề, đúng thật mọi chuyện đều là do chị dâu không muốn quay về với anh ba

Nếu chị ấy bằng lòng quay về với anh ba thì đã không sinh ra đủ thứ dây mơ rễ má như vây.

Nguyễn Hạo Thần híp mắt nhìn vê phía Tiểu Thất, thằng nhóc ngang ngược này càng ngày càng khó ưa mà.

Mặt thư ký Lưu vô thức giật giật, Tiểu Thất có biết thì biết trong lòng thôi, việc gì phải nói thẳng ra chứ?

Làm vậy có khác nào muốn giết người đâu?

Tiểu Thất đúng là không hiểu chuyện mà, trong tình huống này mà nói thế thì chẳng khác gì đang kích thích chủ tịch. Chủ tịch đây giờ thật sự không thể chịu đựng thêm một cú sốc nào nữa.

“Ai da, khó hiểu thật đấy, tại sao chị dâu lại phải li hôn với anh ba chứ? Tại sao lại phải trốn đi như vậy? Tại sao anh ba đi tìm chị ấy mà chị ấy lại không chịu quay về với anh ba?” Trong đầu cậu năm Tào lúc này đang chứa một vạn câu hỏi vì sao.

Dĩ nhiên là cậu năm Tào không tài nào nghĩ ra câu trả lời.

Lúc đầu khi Nguyễn Hạo Thần cưới Tô Khiết thì anh ta cảm thấy Tô Khiết không xứng với anh ba của mình.

Nhưng rồi sau đó khi nhận ra sự khác biệt của cô lúc ở Danh Tước thì anh ta lại cảm thấy Tô Khiết cũng rất ổn.
 
Chương 953


CHƯƠNG 953

Nhưng theo như anh thì Tô Khiết cũng chỉ là rất ổn mà thôi, so với anh ba thì vẫn thua xa.

Vậy nên anh không tài nào hiểu được tại sao Tô Khiết lại li hôn với anh ba. Cũng không thể hiểu nổi tại sao cô ấy lại trốn đi.

Và anh cũng không thể hiểu được tại sao anh ba đã đi tìm Tô Khiết như vậy mà cô vẫn không chịu quay về với anh?

Rốt cuộc thì Tô Khiết đang nghĩ gì vậy chứ?

Đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt sao? Nếu là vậy thì cô cũng hơi bị quá tay rồi.

Tịch Xuyên nghe anh ta nói thế thì liên ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Hạo Thần một cái, không nói thêm gì.

Nếu anh ba đã không nói thì dĩ nhiên anh cũng sẽ không lắm mồm.

“Em nghe nói chị ba không thích anh ba. Em cũng nghe nói chị ba đã có bạn trai từ trước rồi.” Bạn học Tiểu Thất lại chậm rãi nói thêm một câu. Lúc bạn học Tiểu Thất nói câu này, còn cố ý hạ thấp giọng một chút.

Đương nhiên, chỉ là thấp hơn một chút, cho nên mọi người ở trong phòng đều nghe rõ ràng lời này của Tiểu Thất.

Bao gồm cả Nguyễn Hạo Thần.

Cậu năm Tào ngây ra. Đây là tình huống gì? Tô Khiết sao lại không thích anh ba? Làm sao có chuyện này được chứ?

Với điều kiện của anh ba, có người phụ nữ nào mà không thích? Tô Khiết cũng đâu phải là người phụ nữ xuất sắc, vậy mà lại kén chọn như vậy?

Hơn nữa Tô Khiết đã có bạn trai rồi, chuyện này là từ khi nào?

Là trước khi cô ly hôn hay sau khi ly hôn với anh ba?

“Cậu nghe ai nói?” Lúc này Nguyễn Hạo Thần đang phiền muộn vì chuyện này đấy. Nghe thấy Tiểu Thất nói vậy, anh nhìn thẳng vào cậu ta, trong giọng nói rõ ràng là lạnh hơn mấy phân, có lẽ nên nói là tàn nhẫn hơn mới đúng.

Anh biết Tô Khiết không thích anh. Anh cũng biết chuyện của Tô Khiết và Bùi Dật Duy nhưng còn Tiểu Thất thì sao? Sao cậu ta lại biết chuyện này?

Tiểu Thất sợ ngây người trước ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần. Thật ra, mấy lời lúc nãy là do Tiểu Thất tự mình phân tích ra.

Lúc nãy cậu ta cố ý nói như vậy là muốn thử xem phân tích của mình có đúng hay không?

Bạn học Tiểu Thất không ngờ anh ba của mình lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Chỉ có điều lúc này Tiểu Thất đã hiểu rõ, phân tích của cậu ta chắc chắn là đúng rồi.

“Em nghe anh cả nói.” Tiểu Thất lặng lẽ thở dài, tim đập thình thịch. Trong lúc nguy hiểm thế này, Tiểu Thất quyết định lấy anh cả ra làm bia đỡ đạn, bởi vì chỉ có anh cả là không sợ anh ba.

Nguyễn Hạo Thần hơi chau mày, Đường Lăng nói sao?

Nói thật, anh trở vê đã mấy này nhưng cũng không nhìn thấy Đường Lăng. Nghe nói Đường Lăng có chuyện ra nước ngoài rồi.

Nguyễn Hạo Thần biết Đường Lăng không phải là người nhiều chuyện nhưng nghĩ tới Đường Lăng đối xử với Tô Khiết hơi đặc biệt…

Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần hơi tối lại.

“Tiểu Thất, cậu đừng nói lung tung. Khoảng thời gian này anh cả rất bận. Tôi cũng lâu rồi không được gặp anh cả, cậu gặp anh cả lúc nào vậy?” Tịch Xuyên hiểu được suy nghĩ của Tiểu Thất nhưng anh ba vốn dĩ đã có ý kiến vê chuyện này với anh cả rồi, Tịch Xuyên không muốn khiến cho nó trở nên phức tạp hơn nữa.
 
Chương 954


CHƯƠNG 954

“Gần đây hình như anh cả gặp phải rắc rối gì đó. Không chỉ có anh cả mà chú Đường cũng gặp rắc rối, hơn nữa rắc rối lần này cũng không nhỏ. Nghe nói chú Đường không hoàn thành vụ án mà tám gia tộc lớn trấn áp. Tông trưởng Cung lại cho bác Đường thời gian nửa tháng, nếu không phá án được nữa thì vị trí tông trưởng lần này sợ là sẽ rơi vào tay nhà họ Cố rồi.” Khi cậu năm Tào nói tới việc này, vẻ mặt càng thêm nghiêm nghị.

“Lần này nhà họ Đường sợ là sẽ xảy ra phiền phức lớn. Nếu vụ án này không được giải quyết, nhà họ Đường có thể…”

Cậu năm Tào chưa nói hết lời nhưng mọi người đều biết ý của anh ta.

Nhất thời, tất cả mọi người đều không nói thêm câu nào, bâu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.

Nguyễn Hạo Thần để ly rượu trong tay xuống, đứng bật dậy đi ra ngoài.

Đương nhiên thư ky Lưu cũng theo sát không rời.

“Anh ba, anh muốn đi à? Không uống nữa sao?” Cậu năm Tào thấy Nguyễn Hạo Thần muốn đi, nhịn không được hỏi.

Nhưng Nguyễn Hạo Thần không trả lời mà đi ra khỏi phòng.

“Có thể thấy tâm trạng của anh ba không tốt lắm. Đúng là không biết Tô Khiết suy nghĩ thế nào nữa? Đang yên đang lành sao lại ly hôn với anh ba? Hơn nữa tại sao cô ấy không thích anh ba chứ?” Theo ý của Cậu năm Tào, chuyện Tô Khiết không thích Nguyễn Hạo Thần là một chuyện vô cùng khó hiểu.

Đương nhiên, Cậu năm Tào nói những lời này là sau khi Nguyễn Hạo Thần đã ra khỏi phòng, cho nên anh không nghe được.

Nguyễn Hạo Thần không nghe được nhưng Tịch Xuyên nghe được, anh ta mỉm cười nói: “Chuyện tình cảm khó nói lắm.”

Tô Khiết không thích anh ba là tự do cá nhân của người ta, không tồn tại vấn đề có thể hay không thể?

“Nghe nói nhà họ Tô sắp phá sản, tình hình nhà họ Tô bây giờ rất tệ.” Cậu năm Tào đột nhiên nói một câu như vậy.

Tịch Xuyên nhìn Cậu năm Tào nhưng không nói gì? Tô thị phá sản sao? Có anh ba ở đây, sao Tô thị có thể phá sản được?

Chỉ cần chị ba nói một câu, không, cho dù chị ba không nói anh ba nhất định cũng sẽ cứu Tô thị.

Có lúc tình cảm sẽ khiến người ta làm việc nghĩa mà không chùn bước.

“Tôi cũng đi đây.” Vốn dĩ Tịch Xuyên là bị Nguyễn Hạo Thần gọi tới. Bây giờ nếu Nguyễn Hạo Thần đã đi rồi thì anh ta cũng không dự định ở lại nữa. Anh ta muốn trở về ở bên cạnh người phụ nữ của mình.

Cố gắng ở bên cạnh người phụ nữ của anh ta.

Anh ta cũng không muốn người phụ nữ của mình chạy mất giống anh ba được.

Mọi chuyện của anh ta đều rất suôn sẻ, không bao lâu nữa anh sẽ có thể cưới cô về nhà rồi.

Nghĩ đến đây, nét cười trên mặt Tịch Xuyên tươi thêm vài phân. Đó là nụ cười của sự hạnh phúc và thỏa mãn. Tuy đã trì hoãn hai năm nhưng bây giờ anh ta đã tìm vê được hạnh phúc của mình rồi.

Lần này, anh ta sẽ không bao giờ để mất cô nữa. Hơn nữa nhìn thấy chuyện của anh ba, anh ta cảm thấy mình nên kết hôn

càng sớm càng tốt.

“Các người đều đi rồi để lại một mình tôi uống rượu với Tiểu Thất sao? Các người đúng là chẳng ra sao cả.” Sắc mặt Cậu năm Tào lộ vẻ không vui: “Nếu muốn đi thì đi thôi Tiểu Thất. Chúng ta cùng đi.”

“Được rồi.” Tiểu Thất vội vàng đứng lên, dù sao anh ta cũng không uống rượu, hôm nay anh ta chỉ đến xem trò vui mà thôi.
 
Chương 955


CHƯƠNG 955

Sau khi Nguyễn Hạo Thần đi khỏi phòng VIP liền bước nhanh ra ngoài.

“Cái này vừa nhìn đã biết là photoshop rồi. Giả lắm. Đúng là tay nghề chẳng ra sao cả.”

“Tay nghề của cô giỏi thì cô thử photoshop một cái xem chơi.”

Đúng lúc này, trong một phòng VỊP khác có mấy người đang tranh cãi chuyện gì đó. Giọng nói hơi lớn, cửa lại không đóng chặt, khi đi trên hành lang bên ngoài đều có thể nghe rõ.

“Thế nào, các người bắt nạt bà đây không biết làm sao? Đừng nói là một bức ảnh, cho dù là video camera bà đây cũng có thể photoshop được.” Một người phụ nữ nói giọng hơi thô tục nhưng phần nhiều là toát lên vẻ không phục.

“Xí, chỉ bằng cô sao? Cô nên làm chuyện cần làm đi. Hơn nữa, video cũng đâu phải ảnh chụp, làm sao có thể photoshop được chứ?”

Lập tức có người phản bác, rõ ràng là không tin lời của cô ta, trong giọng nói của người đó còn mang theo vẻ mỉa mai.

“Ai nói không thể. Anh không làm được là do anh vô dụng. Năm năm trước, video trong cửa hàng của tôi chính là đã được photoshop qua, tuyệt đối nhìn không ra sơ hở nào, đủ để gạt tất cả mọi người.” Người phụ nữ kia lập tức trả lời một câu, rõ ràng giọng nói kia tăng cao thêm mấy đề-xi-ben.

Chỉ có điều, người phụ nữ kia hẳn là đã uống khá nhiều rượu, lúc nói chuyện hơi ngọng.

“Còn lừa gạt được tất cả mọi người. Tôi thấy có gạt thì cũng chỉ gạt một người mù như cô mà thôi.” Lập tức có người chế giễu cười ra tiếng, những người khác cũng học theo cười rộ lên.

Người phụ nữ kia tức giận, đạp thẳng chân lên ghế, chỉ tay về những người trong phòng nói: “Các người phải tin tôi, tôi nói cho các người biết lúc đó ngay cả cậu ba Nguyễn cũng bị gạt đấy.”

Khi người phụ nữ nói điều này, rõ ràng trong giọng nói của cô ta lộ ra vẻ khỏe khoang và đắc ý.

“Phụt, cô đang nằm mơ đấy hả? Còn lừa được cậu ba Nguyễn? Đừng nói là gạt được cậu ba, dựa vào cô thì làm gì có được mối quan hệ với cậu ba Nguyễn?” Rất rõ ràng không ai tin tưởng lời cô ta nói.

“Thực sự, những gì tôi nói là đều sự thật. Tôi không nói dối các người đâu. Lúc đó, video không phải do tôi photoshop. Nó là do một cao thủ khác chỉnh sửa. Lúc đó thuộc hạ của cậu ba Nguyễn đến cửa hàng của chúng tôi, hoàn toàn không phát hiện được sơ hở nào cả.” Giọng của người phụ nữ cao hơn một chút, vì sợ người khác không tin, cô ta phất tay vỗ bàn: “Các người nói đi, nói đi, ở thành phố A này có bao nhiêu người thông minh, giỏi giang hơn cậu ba Nguyễn chứ? Nhưng lúc đó đã video được chỉnh sửa qua, lại có thể lừa được người của cậu ba Nguyễn…”

Lúc này, giọng nói của cô ta rất lớn, cửa phòng lại không đóng chặt cho nên bên ngoài đã nghe thấy rõ ràng lời nói của cô ta.

Vừa vặn Nguyễn Hạo Thần đi đến bên ngoài cửa phòng nên nghe được rất rõ lời của cô ta nói.

Người phụ nữ trong phòng không biết cậu ba Nguyễn, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại chắc chắn một điều là người bị gạt trong

miệng cô ta chính là anh.

Năm năm trước? Video camera?

Những tin tức này khiến Nguyễn Hạo Thần nghĩ tới một khả năng.

Đột nhiên bước chân của cậu ba Nguyễn dừng lại.

Vừa vặn thư ký Ngô đến tìm Nguyễn Hạo Thần cũng nghe được. Khác với cậu ba Nguyễn, chuyện video camera lúc đó là do anh ta đi điều tra. Anh ta biết người phụ nữ kia, cho nên ngay lập tức thư ký Ngô đoán được người phụ nữ kia nói cái gì.

Ngay lập tức thư ký Ngô ngây ra, sợ hãi đến trợn mắt há miệng.
 
Chương 956


CHƯƠNG 956

Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nheo mắt liếc nhìn Thư ký Ngô: “Nếu tôi đoán không lầm, người phụ nữ này hẳn là bà chủ của Yêu Lan. Đoạn video mà cô ta nói năm năm trước là là đoạn video do anh kiểm tra?”

“Chủ tịch, tôi sẽ đi điều tra ngay lập tức.” Thư ký Ngô chỉ cảm thấy trên trán toát đây mồ hôi lạnh.

“Không cần điều tra đâu.” Khóe môi Nguyễn Hạo Thần hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Anh đang lo lắng không có bằng chứng cho vụ việc năm năm trước, không ngờ chứng cứ lại được chuyển đến tay anh nhanh như vậy.

Đây đúng là trời cao đang giúp anh.

Nguyễn Hạo Thần nói không cân kiểm tra bởi vì anh biết đã năm năm trôi qua kể từ khi vụ việc kia xảy ra. Bây giờ muốn điều tra cũng không điều tra được gì.

Vì thế không cần điều tra.

Chỉ cần có bà chủ Yêu Lan này là đủ rồi.

“Anh ba, sao anh lại đứng ở đây?” Đám người Tịch Xuyên vừa đi tới, liền có chút kỳ lạ nhìn Nguyễn Hạo Thần đứng ở hành lang.

Nguyễn Hạo Thần đưa mắt nhìn cậu năm Tào, khóe môi cong lên nụ cười kỳ lạ khiến người ta sợ hãi.

Không lâu sau, một vài nhân viên cảnh sát đã xông thẳng vào phòng VỊP bắt bà chủ Yêu Lan lại.

“Các anh làm gì vậy? Làm gì vậy? Sao lại bắt tôi? Tôi đây đã phạm tội gì chứ?” Tuy bà chủ Yêu Lan hơi say nhưng vẫn còn chút lý trí, cô ta biết cách phản kháng và tự vệ khi thấy cảnh sát bắt mình.

“Đúng vậy, vừa rồi chúng tôi cũng không có làm gì, sao các anh lại bắt chúng tôi?” Những người khác cũng hoàn toàn sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Đúng, đúng, chúng tôi không làm gì cả. Chúng tôi chỉ uống rượu chứ có làm gì đâu? Các anh có nhầm lẫn gì không?” Bà chủ Diêu Lan gật đầu phụ họa.

Một nhân viên cảnh sát liếc nhìn cô ta, sau đó nghiêm mặt nói: “Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án lừa đảo năm năm trước, chúng tôi muốn đưa cô về đồn để điều tra.”

Nhất thời bà chủ Yêu Lan hoàn toàn bị dọa sợ đến tỉnh rượu, đương nhiên cuối cùng cô ta cũng bị đưa đến đồn cảnh sát.

Tất nhiên, đây không phải là vấn đề quan trọng, mà vấn đề quan trọng là chuyện tiếp theo.

Quan trọng là, tiếp theo, chuyện mà cậu ba Nguyễn muốn làm…

Bùi Dật Duy tỉnh lại, rốt cuộc cũng qua cơn nguy hiểm, lúc này Tô Khiết mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Bác sĩ nói tình trạng của anh đã ổn định rồi, em về trước đây.” Tô Khiết nghĩ tới mấy ngày nay cô đều ở trong phòng

bệnh của Bùi Dật Duy, không có đi thăm ông nội. Cũng không biết tình hình của ông nội lúc này sao rồi?

May mà còn có bà nội Hinh chăm sóc cho ông, nếu không cô thật sự không yên tâm.

Mặc dù ngày nào Tô Khiết cũng gọi điện cho ông cụ Tô để hỏi thăm nhưng cô biết từ trước tới nay nội Tô đều chỉ nói những chuyện tốt cho cô nghe chứ không bao giờ nhắc đến những chuyện không vui.

“Em định về à?” Vẻ mặt của Bùi Dật Duy khẽ thay đổi, rõ ràng là hơi căng thẳng, anh ta vừa nói chuyện vừa ngồi dậy.

“Anh đừng lộn xộn nữa.” Tô Khiết nhăn mày, trầm giọng ngăn cản anh ta.

Bùi Dật Duy thấy dáng vẻ không vui của cô nên ngoan ngoãn nằm xuống.

“Khiết Khiết, em đi rồi sẽ không có ai chăm sóc cho anh nữa. Em đành lòng bỏ anh một mình sao?” Bùi Dật Duy nằm trên giường tỏ vẻ đáng thương nhìn Tô Khiết.
 
Chương 957


CHƯƠNG 957

“Em phải đi chăm sóc ông nội. Anh gọi điện thoại cho người tới đây chăm sóc anh đi.” Trước đó khi Bùi Dật Duy vẫn luôn hôn mê, cô không liên lạc được với người nhà của anh ta trong khi ấy tình trạng của anh ta rất nguy hiểm cho nên cô chỉ đành ở đây.

Bây giờ Bùi Dật Duy đã tỉnh lại rồi, cũng đã qua khỏi cơn nguy hiểm, cho nên anh ta hoàn toàn có thể liên hệ với người khác đến đây để chăm sóc cho anh ta.

Bùi Dật Duy còn có một người chị cả. Cô ta có thể đến chăm sóc cho anh ta, hơn nữa anh ta cũng có thể liên hệ với người của công ty để qua đây chăm sóc cho anh.

“Khiết Khiết, ý của anh là bây giờ anh đã tỉnh lại rồi, em liên không quan tâm đến anh nữa, sau này sẽ mặc kệ anh sao?” Bùi Dật Duy nghe được lời cô nói, sắc mặt thay đổi liên tục. Anh ta nghe hiểu được ý của cô. Nhưng anh ta không tin, không tin cô sẽ đối xử với anh ta như vậy.

Tô Khiết hơi mím môi nhưng không nói gì. Nói thật, cô dự định sau khi rời đi sẽ không quay trở lại nữa.

“Khiết Khiết, là em đã hứa với anh mà. Em hứa nếu anh sống sót em sẽ gả cho anh.” Bùi Dật Duy nghĩ tới chuyện trước khi vào phòng mổ, lúc đó cô không hề từ chối, cho nên anh ta liền nghĩ cô đã đồng ý rồi.

Đương nhiên, anh ta cũng biết lúc đó anh ta lợi dụng thương thế của mình để ép cô là không tử tế, nhưng chuyện tình cảm nếu bạn quá để ý đến nguyên tắc thì có thể sẽ mất đi mãi mãi.

Vì thế anh ta không cảm thấy trước đó mình đã làm sai.

“Bùi Dật Duy, em không thể gả cho anh. Mối quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc từ sáu năm trước rồi, cho nên hai chúng ta là không thể nào đâu.”

Tô Khiết biết có thể cô nói những lời này vào lúc này là rất tàn nhãn nhưng cô không thể để cho Bùi Dật Duy hiểu lầm.

Ngày hôm nay của sáu năm sau có rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Cô đã từng kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, còn có hai đứa con. Hơn nữa hai đứa con đều là con của Nguyễn Hạo Thần. Tô Khiết vừa nghĩ tới hai đứa bé là con của Nguyễn Hạo Thần thì cô luôn cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Giờ đây, những chuyện của Nguyễn Hạo Thần đã đủ khiến cô tổn thương. Cô cảm thấy mình không còn đủ tinh thần và sức lực để giải quyết những chuyện khác nữa. tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

Lúc cậu ba Nguyễn điên cuồng lên anh đúng là sẽ liều mạng. Có lúc cô cảm thấy cách làm của cậu ba Nguyễn có hơi “phát rồ.”

Đương nhiên, Tô Khiết không biết cậu ba Dường “phát rồ” trong lòng cô lại đang lên kế hoạch cho một việc quan trọng, một việc quan trọng để đối phó với cô.

“Khiết Khiết, rõ ràng em biết anh thực sự yêu em, mà em rõ ràng vẫn còn yêu anh…” Bùi Dật Duy nhìn cô, dáng vẻ căng thẳng, cũng có vẻ không tin. Anh biết cô vẫn còn yêu anh, trước đó lúc anh bị thương rõ ràng là cô đã rất lo lắng cho anh.

Anh nằm viện, cô đã ở bên cạnh anh hai ngày hai đêm. Trong hai ngày hai đêm này, cô đều không nghỉ ngơi thậm chí còn

không rời khỏi anh nửa bước, ngay cả ăn cơm cũng là gọi ở bên ngoài mang đến.

Nếu cô không yêu anh thì sao có thể làm như vậy?

Hơn nữa, anh rất hiểu cô. Những chuyện mà cô đã quyết định chắc chắn sẽ không thay đổi. Anh biết trước đây cô từng yêu anh rất sâu đậm.

Anh cảm thấy nếu lúc đầu cô đã xác định là anh thì nhất định sẽ không thay đổi, chắc chắn cô vẫn còn yêu anh.

Tuy đã xa cách sáu năm nhưng anh vẫn tin cô còn yêu mình.

“Không, em không còn yêu anh nữa.” Đôi mắt Tô Khiết lóe lên, vội ngắt lời của anh.
 
Chương 958


CHƯƠNG 958

Sáu năm trước, sau khi biết sự thật, thậm chí không cân một lời giải thích từ anh cô đã quyết định buông tay. Giây phút buông tay cô cũng đã quyết định buông bỏ tình yêu của mình dành cho anh ta.

Vì vậy, cô không thể bắt đầu lại với Bùi Dật Duy, cho dù Bùi Dật Duy không hoàn toàn lợi dụng cô vào sáu năm trước thì giữa cô và Bùi Dật Duy cũng không thể nào.

Nếu đã không thể thì cô không nên cho Bùi Dật Duy bất kỳ hy vọng nào, và cô cũng không nên khiến Bùi Dật Duy sinh ra những hiểu lầm không đáng có.

Có lẽ thời gian sáu năm, cô vẫn chưa hoàn toàn quên được anh nhưng cũng không thể bắt đầu lại từ đâu, cho nên cô mới

muốn dứt khoát cắt đứt hết thảy nhớ nhung của anh ta.

Khi yêu, cô sẽ hết lòng hết dạ, sau khi chia tay cô cũng sẽ không dây dưa dài dòng.

Không hiểu vì sao trong lúc nói câu này, cô lại đột nhiên nghĩ đến Nguyễn Hạo Thần. Dường như Nguyễn Hạo Thần hiện lên trong đâu cô quá đột ngột, đột ngột đến nỗi cô không kịp trở tay.

Cô cho rằng có lẽ là do cô biết người đàn ông năm năm trước là Nguyễn Hạo Thần, biết được ba ruột của hai đứa bé là Nguyễn Hạo Thần cho nên cô mới thấp thỏm không yên mãi.

Vì vậy, trong khoảng thời gian này cô thường nghĩ đến Nguyễn Hạo Thần.

Thực ra, cô không muốn nghĩ đến cái người đê tiện, quỷ quyệt và vô liêm sỉ kia!

“Anh đừng làm những chuyện tổn thương đến bản thân nữa. Anh hẳn hiểu rõ em. Những việc mà em đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Nếu anh tự làm tổn thương mình nữa, em có thể lo cho anh nhưng không phải vì yêu mà chỉ vì em không thể cứ trơ mắt nhìn một mạng người biến mất trước mặt em như vậy.” Tô Khiết không muốn anh ta tự làm tổn thương bản thân nữa cho nên lúc này cô phải nói cho rõ ràng.

Con người cô chính là như vậy. Bất kể cô làm chuyện gì, cô cũng đều muốn rõ ràng và dứt khoát.

Sau khi Tô Khiết nói xong những lời này thì xoay người rời đi.

Cô không biết Bùi Dật Duy có từ bỏ hay không.

Thế nhưng cô bắt buộc phải làm như vậy. Về chuyện tình cảm nếu bạn không thể dành cho đối phương tình yêu bình đẳng thì bạn không thể cho đối phương bất kỳ hy vọng nào.

Đó không phải là sự tàn nhẫn, mà là lòng nhân từ lớn nhất.

Bùi Dật Duy không nằm chung bệnh viện với ông nội Tô. Sau khi Tô Khiết rời đi, cô liền đi thẳng đến bệnh viện của ông nội Tô.

Ông cụ Tô khôi phục rất tốt, tinh thần cũng rất thoải mái. Khi nhìn thấy Tô Khiết đi vào, ông cụ sửng sốt, trên mặt nở nụ cười đây ẩn ý: “Xem ra cháu và Bùi Dật Duy nói chuyện rất tốt.”

Ông cụ cảm thấy cô ở bên đó lâu như vậy mới trở về, chắc chắn là hai người nói chuyện rất ổn.

Dù sao cũng đều là những người trẻ tuổi, mà đã là người trẻ tuổi thì cảm xúc sẽ rất mãnh liệt, cho nên có xảy ra chuyện gì cũng là bình thường.

“Cháu đã ký hợp đồng rồi nhưng cháu không hiểu cách làm cụ thể thế nào. Cho nên vẫn phải chờ sau khi ông nội xuất viện tự mình xem xét thì tốt hơn. Nhìn tinh thần của ông nội chắc hẳn sẽ được xuất viện sớm thôi.” Tô Khiết giả vờ không hiểu ý của ông nội, hơn nữa vốn đĩ mọi chuyện cũng không như ông nghĩ.

“Các cháu chỉ thương lượng chuyện hợp đông thôi sao? Nếu chỉ có bàn bạc hợp đồng thì tại sao lại lâu như vậy mới về?” Rõ ràng ông nội Tô không tin. Ông cảm thấy cô đi lâu như vậy, chắc chắn là còn nói đến những chuyện khác nữa, nói không chừng hai người đã giảng hòa rồi cũng nên.

Bây giờ ông không đòi hỏi gì khác, chỉ cần Khiết Khiết của ông có thể hạnh phúc là ông mãn nguyện rồi.
 
Chương 959


CHƯƠNG 959

Vì vậy, ông không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, miễn là Bùi Dật Duy thật lòng với Khiết Khiết là được.

“Chẳng lẽ mục đích của ông nội không phải là muốn cháu đi bàn chuyện hợp đồng sao?” Tô Khiết hiểu được suy nghĩ của ông cụ. Cô không muốn ông cụ hỏi thăm tiếp nữa cho nên muốn chặn lại những lời nói tiếp theo của ông.

Tô Khiết không có nói chuyện Bùi Dật Duy tự làm mình bị thương cho ông cụ nghe. Dù sao cũng không phải là chuyện hay ho gì, hơn nữa lúc đó Bùi Dật Duy đã cho người phong tỏa tin tức, đương nhiên cô cũng không tiện nói gì thêm.

Ông cụ Tô: “…”

Khóe môi ông cụ Tô khẽ giật. Sao mà muốn moi được tin từ con bé này lại khó đến thế? Không phải ông đây là đang lo lắng chuyện cả đời của cô sao? Tại sao cô nhóc này lại không theo lẽ thường vậy?

Không thể thỏa mãn tính tò mò của ông già này một chút nào sao?

Tô Khiết càng không nói gì, trong lòng ông cụ Tô càng tò mò hơn. Dù sao Khiết Khiết cũng đã đi hai ngày hai đêm mà không về nhà.

Trong hai ngày hai đêm này, chắc chắn Khiết Khiết là ở bên cạnh Bùi Dật Duy.

Nếu nói không có chuyện gì xảy ra, có đánh chết ông, ông cũng không tin.

Nhưng Tô Khiết lại im như thóc, xem ra đúng là không có gì để nói, cho nên ông cụ Tô chỉ đành âm thâm thở dài.

“Khiết Khiết à, thật ra cháu không cần vội quay lại chăm sóc cho ông. Ông đã khỏe rồi. Bác sĩ nói ông có thể xuất viện. Hay là, cháu đi làm chuyện của cháu đi.” Ông cụ Tô vẫn không cam lòng nên thay đổi cách nói, muốn lân nữa moi tin từ Tô Khiết.

Ông cụ Tô đã lớn tuổi, cơ thể cũng có nhiều bệnh cũ. Lần này không làm phẫu thuật, vẫn giữ cách trị liệu cũ. Trong khoảng thời gian này, cơ thể của ông cụ Tô khôi phục rất tốt, đúng là có thể xuất viện về nhà rồi.

Dù sao cũng là dưỡng bệnh, vê nhà dưỡng bệnh sẽ tốt hơn ở bệnh viện nhiều.

“Nếu ông muốn xuất viện, cháu sẽ giúp ông xử lý. Vừa vặn cháu còn có việc chưa làm xong ở nước M. Sau khi ông xuất viện cháu có thể quay về bên đó rồi.” Tô Khiết liếc nhìn ông cụ, rất tự nhiên tiếp lời ông.

Tô Khiết quá hiểu rõ suy nghĩ của ông cụ Tô, cho nên lúc này cô cố ý nói như vậy.

Ông cụ Tô lập tức im lặng không dám nói lung tung nữa. Mấy năm nay Khiết Khiết đều ở nước M. Mặc dù ông không xen vào chuyện của cô, nhưng vì ở xa nên có nhiều khi ông cũng rất nhớ cô.

Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội Khiết Khiết ở bên cạnh ông già như ông. Ông quả thật không muốn cô trở về bên kia nhanh như vậy.

Huống chi, ông còn đang lên kế hoạch cho chuyện chung thân đại sự của cô và Bùi Dật Duy nữa. Nếu cô trở về nước M sớm như vậy thì chẳng phải chuyện này sẽ thất bại sao?

Vì thế ông tuyệt đối không để cho Khiết Khiết trở vê nước M sớm như vậy.

Hơn nữa, ở nước của M có gì tốt. Khiết Khiết đã ở bên đó lâu như vậy mà ngay cả một người bạn trai cô cũng không tìm

được.

“Nếu không, ngày mai cháu làm thủ tục xuất viện cho ông nhé?” Lúc Tô Khiết đến đây cô đã hỏi bác sĩ về tình hình bệnh của ông cụ. Bác sĩ nói với tình hình bây giờ của ông cụ Tô, nếu về nhà dưỡng bệnh sẽ tốt hơn.

Nếu ông cụ đã đồng ý, thì xuất viện cũng tốt.

“Không được, ông không xuất viện đâu.” Chỉ là ông cụ Tô lại mở miệng từ chối. Ông sợ rằng nếu ông xuất viện thì Tô Khiết sẽ thật sự trở về nước M. Vì vậy, cho dù là ăn vạ, ông cũng muốn ăn vạ ở bệnh viện thêm mấy ngày nữa.
 
Chương 960


CHƯƠNG 960

Làm sao Tô Khiết không nhìn ra được suy nghĩ của ông cụ Tô. Bây giờ ông cụ Tô đang bị như vậy, cô cũng không yên tâm trở về nước M. Tô Khiết vốn dự định ở thêm mấy ngày nữa, chỉ có điều cô không nói rõ mà thôi.

“Ông cảm thấy vẫn còn hơi khó chịu. Cho nên muốn ở lại đây quan sát thêm vài ngày nữa.” Có thể ông cụ Tô cũng phát hiện lúc nãy mình nói quá gấp, quá rõ cho nên muốn vớt vát lại.

“Đúng rồi, mấy ngày nay cháu cố gắng lo liệu chuyện của công ty cho tốt. Tô thị bây giờ đang rất nguy cấp, nếu không có

người trông coi, e rằng sẽ không xong.” Ông cụ Tô thật sự muốn đem mọi chuyện của nhà họ Tô giao cho Tô Khiết.

Đương nhiên, điều quan trọng hơn chính là ông cụ Tô cảm thấy với thái độ bây giờ của Bùi Dật Duy đối với Tô thị. Nếu Tô Khiết quản lý công ty, nhất định sẽ có chút liên hệ với Bùi Dật Duy. Nếu hai người qua lại thường xuyên hơn Khiết Khiết nhất định sẽ có thể giảng hòa với Bùi Dật Duy, cả hai sẽ trở lại tốt đẹp như ban đầu.

Bây giờ ông muốn Khiết Khiết nhanh chóng kết hôn, cũng muốn nhìn thấy Khiết Khiết hạnh phúc, để ông có thể yên tâm rời đi.

“Cháu thực sự không hiểu chuyện của công ty, cũng không muốn quản lý công ty. Nếu không ông tìm một người đến quản lý

trước đi?” Tô Khiết biết được ý định lúc này của ông cụ Tô, cho nên cô biết nếu cô tiếp quản chuyện của công ty nữa chắc chắn sẽ không tránh khỏi phải tiếp xúc với Bùi Dật Duy.

Nhưng mà cô không muốn gặp Bùi Dật Duy và cũng không muốn dính líu gì đến anh ta nữa.

Bây giờ, cô chỉ muốn làm hết sức mình để giải quyết vấn đề của Nguyễn Hạo Thần.

Ánh mắt Tô Khiết hơi lóe lên, sao tự nhiên cô lại nghĩ tới cái người vô lại, mặt dày kia chứ?

Tô Khiết đột nhiên cảm thấy hơi bực bội. Cô có nên quay về nước M càng sớm càng tốt, tránh thật xa Nguyễn Hạo Thần, sau đó biến mất tăm không?

“Nào có chuyện dễ dàng thuê người như vậy? Người chuyên nghiệp không chỉ đắt mà còn khó thuê, có tiền cũng chưa chắc

thuê được. Hơn nữa thuê người ngoài, bọn họ cũng không thể nào hết lòng hết dạ lo cho công ty của chúng ta được, mà ông cũng không yên tâm. Nếu có thể dễ dàng thuê người thích hợp thì ông cũng không cần cực khổ như vậy rồi.” Ông Tô khẽ thở dài, nhiều năm qua ông rất vất vả vì công ty. Con ông không nên người, cháu trai ông cũng chẳng ra sao. Ông hoàn toàn đã hết hy vọng với bọn họ rồi.

Năm đó, nếu Trung Phương không gặp tai nạn, chắc chắn nó sẽ quản lý công ty này thật tốt.

Muốn thuê người, hơn nữa còn là thuê một người bên ngoài, việc này không đơn giản như vậy.

“Trừ khi cháu có ứng cử viên phù hợp?” Ông cụ Tô đột nhiên nhìn về phía Tô Khiết, ánh mắt hơi lóe lên.

Nếu Bùi Dật Duy quản lý Tô thị, có lẽ Tô thị sẽ sống lại hoặc có thể phát triển trở lại.

Bùi Dật Duy rất thích Khiết Khiết, vì Khiết Khiết mà anh ta đã từ bỏ việc trả thù cho nên chuyện này rất có khả năng.

Chỉ cần Bùi Dật Duy kết hôn với Khiết Khiết, vậy thì anh ta không tính là người ngoài…

Trong mắt ông cụ Tô hiện lên một chút hy vọng.

“Cháu không có.” Chỉ là Tô Khiết đã thẳng thừng dập tắt hy vọng của ông cụ. Cô chỉ là buột miệng nói như vậy, chứ cô biết đi đâu tìm ứng cử viên thích hợp cho ông cụ đây?

Cô không hiểu chuyện kinh doanh, và cô ấy cũng không biết bất cứ ai làm kinh doanh, ngoại trừ Nguyễn Hạo Thần…

Cô, tại sao cô lại nhớ tới cái gã vô lại kia nữa rồi?

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top