Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 1001


CHƯƠNG 1001

Cô cũng phải ôm nổi anh mới được chứ?

“Rốt cuộc anh có xuống xe không?” Bình thường tính tình của Tô Khiết cực kỳ tốt nhưng bây giờ cô lại cực kỳ khó chịu.

“Anh vừa xuống xe nhất định em sẽ chạy đi mất.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, ánh mắt cực kỳ tủi thân.

Đúng là thừa lời! Anh xuống xe xong thì đương nhiên cô phải đi rồi. Tô Khiết nghĩ bây giờ đã quá muộn, anh ở chỗ này cũng khó bắt xe, cho nên cô muốn lái xe anh về trước.

“Anh đưa xe cho em.” Nguyễn Hạo Thần đương nhiên hiểu được suy nghĩ của cô. Anh biết xe của Tô Khiết đã bị Tô Trung Dung xử lý rồi, bây giờ cô đi đâu cũng rất bất tiện.

Ánh mắt Tô Khiết chợt lóe lên khi nghe anh nói vậy. Sao đột nhiên anh lại trở nên tốt bụng vậy chứ?

Không, anh sẽ tốt bụng như vậy, có nói thế nào thì cô cũng không tin.

“Nhưng phải có một điều kiện.” Quả nhiên Nguyễn Hạo Thần lại nói thêm một câu.

“Điều kiện gì?” Tô Khiết khẽ giật khóe môi. Cô biết ngay mà. Đây là phong cách của cậu ba Nguyễn, chắc chắn anh sẽ không chịu thiệt.

“Tiện thể cũng giao anh cho em luôn…” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô thật sâu, đôi môi gợi cảm khẽ mở, lời nói ngọt ngào kia cứ lọt vào tai Tô Khiết như vậy.

Tô Khiết: “…”

Ý của anh là tặng cô chiếc xe còn kèm theo người luôn?

Nghe có vẻ như rất có lời, nhưng mà, nhưng cô cần anh cũng đâu có tác dụng gì.

Chiếc xe còn có ích nhưng anh thì không có tác dụng gì cả.

Không, cô trốn anh không kịp nữa là.

“Ngày mai em sẽ nhờ người mang xe đến cho anh.” Sau khi Tô Khiết hoàn hồn, cô từ chối thẳng thừng lời đề nghị mua một tặng một của anh.

“Được, tối nay anh có thể để em về nhưng em phải hứa với anh một việc.” Nguyễn Hạo Thần biết với quan niệm bảo thủ kia của cô, chắc chắn tối nay cô sẽ không ở lại.

“Chuyện gì?” Tô Khiết nhìn anh, trong ánh mắt mang theo vài phần cảnh giác. Cô cảm thấy chuyện anh nói chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.

“Không được để cho Bùi Dật Duy giúp đỡ Tô thị. Chuyện của Tô thị để anh xử lý giúp em.” Nguyễn Hạo Thần nghĩ đến việc cô nhận lời giúp đỡ của Bùi Dật Duy chứ không chịu nhận sự giúp đỡ của anh thì anh lại phiền muộn.

Anh biết tình địch thật sự của anh chính là Bùi Dật Duy.

Vì vậy người anh phải thật sự đề phòng là Bùi Dật Duy.

“Nhưng em đã ký hợp đồng với Bùi Dật Duy rồi.” Ánh mắt Tô Khiết hơi lóe lên, trước đó ông nội đã bảo cô ký hợp đồng với Bùi Dật Duy.

Hợp đồng sẽ có hiệu lực sau khi được ký kết và không thể hủy bỏ.

“Ý của em là, em vẫn để cho Bùi Dật Duy giúp em và từ chối anh?” Nguyễn Hạo Thần trừng mắt nhìn cô, ý của cô là cô vẫn muốn để cho Bùi Dật Duy giúp đỡ cô và vẫn từ chối anh?

Tại sao anh lại muốn bóp chết cô thế này?

Tô Khiết nhìn anh, ánh mắt hơi lấp lóe. Lời nói lúc nãy của cô là có ý này sao?

Không phải chứ? Cô chỉ là muốn cho anh biết, cô đã ký hợp đồng với Bùi Dật Duy rồi, không thể đổi ý mà thôi.

“Chuyện của Tô thị anh sẽ xử lý.” Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Nguyễn Hạo Thần thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô nói thẳng ý định của mình, bộ dáng không cho cô từ chối.
 
Chương 1002


CHƯƠNG 1002

Bất kể cô có đồng ý hay không, anh sẽ lo chuyện này. Anh sẽ không bao giờ để cho Bùi Dật Duy can thiệp vào chuyện này, cũng sẽ không bao giờ để cho anh ta có cơ hội lấy lòng hay đến gần cô.

“Ồ.” Tô Khiết sửng sốt, sau đó nhẹ giọng đáp lại. Tối nay Nguyễn Hạo Thần đến nhà họ Tô, tin rằng chắc chắn ông nội cũng nhìn ra được mối quan hệ của cô và Nguyễn Hạo Thần.

Nguyễn Hạo Thần muốn giúp đỡ Tô thị, cho dù cô muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Không ai thay đổi được quyết định của Nguyễn Hạo Thần. Nếu anh đã muốn giúp thì để cứ để anh giúp thôi.

Nguyễn Hạo Thần muốn giúp đỡ Tô thị, cho dù cô muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được, không ai thay đổi được quyết định của Nguyễn Hạo Thần, nếu anh đã muốn giúp thì để cứ để anh giúp thôi.

Tô Khiết suy nghĩ một hồi nhưng không nói gì. Cô biết ông nội thực sự quan tâm đến nhà họ Tô. Nếu có sự giúp đỡ của Nguyễn Hạo Thần thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Nguyễn Hạo Thần hơi sững sờ khi nghe cô đồng ý. Anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn cô.

Cô đồng ý để anh giúp Tô thị. Vậy ý của cô là sẽ không bao giờ che giấu mối quan hệ của hai người trước mặt ông cụ Tô nữa sao?

“Anh có thể xuống xe được chưa?” Chỉ là Tô Khiết đột nhiên thốt ra lời này cắt luôn suy nghĩ của cậu ba Nguyễn.

Nguyễn Hạo Thần âm thầm thở dài. Người phụ nữ này sao cứ phá hư bầu không khí thế chứ?

Tuy không muốn, cũng không nỡ nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn phải xuống xe. Dù sao đêm nay nhất định cô phải về, càng kéo dài càng không tốt.

Sau khi xuống xe, Nguyễn Hạo Thần cũng không rời đi ngay mà là đứng trước cửa xe, trầm giọng nói: “Nhớ kỹ, không được cúp điện thoại của anh, không được để anh tìm không thấy em, không được…”

Không đợi anh nói xong, Tô Khiết đã nhấn ga, lái xe đi mất.

Người này quá độc đoán, cái này không được, cái kia không được, cô còn chút tự do nào không?

Không phải là năm năm trước ngủ với anh thôi sao? Anh có cần đến nỗi như vậy sao?

Bây giờ anh vẫn còn chưa biết chuyện của hai đứa bé. Nếu anh biết rồi, không biết sẽ thế nào?

Cậu ba Nguyễn đứng ngây ra tại chỗ một lúc, cuối cùng cũng định thần lại. Tại sao người phụ nữ không biết dịu dàng chút nào hết vậy?

Đáng thương cho anh, phải phòng không chiếc bóng rồi.

Lúc Tô Khiết trở lại, mọi người vẫn còn ngồi trong phòng khách. Thấy cô bước vào, bọn họ nhanh chóng ngước mắt lên nhìn cô.

Chỉ là vẻ mặt mỗi người mỗi khác mà thôi.

Có người vui, có người buồn, có người giận dữ.

Đương nhiên người vui mừng là ông cụ Tô rồi. Nhìn thấy Tô Khiết đi vào, ông cụ liền đứng lên: “Khiết Khiết, đến phòng làm việc với ông.”

Tô Khiết biết với hành động tối nay của Nguyễn Hạo Thần, chắc chắn ông cụ sẽ ép hỏi cô.

Nhưng cô cảm thấy có một số việc vẫn chưa thể nói với ông cụ.

Nếu để ông cụ biết cô đã kết hôn với Nguyễn Hạo Thần lại mới vừa ly hôn thì cô sợ ông sẽ tức đến bệnh tim tái phát mất.

“Ông nội, cháu mệt rồi, cháu đi nghỉ trước đây.” Tô Khiết chạy thẳng lên lầu, bước vào phòng mình.

Mặc dù lúc này ông nội Tô có chuyện muốn hỏi nhưng cũng không thể ép Tô Khiết. Thấy Tô Khiết đã trở về phòng, ông chỉ có thể khẽ thở dài.

Trong phòng khách Tô Nghiên Nghiên tức giận đến nỗi sắp méo miệng rồi.
 
Chương 1003


CHƯƠNG 1003

Ngày hôm sau, khi Tô Khiết xuống lầu thì Tô Nghiên Nghiên đã đứng dưới lầu, rõ ràng là đang đợi cô. Nói chính xác phải là ngăn cô lại mới đúng! Rõ ràng là cô ta muốn tìm cô tính sổ mà.

“Tô Khiết, cô đúng là không biết xấu hổ. Vậy mà cô lại dụ dỗ cậu ba Nguyễn.” Nhìn thấy Tô Khiết đi xuống, Tô Nghiên Nghiên hung hăng nhìn chằm chằm Tô Khiết, ước gì có thể xé xác Tô Khiết ra.

Vốn dĩ tối hôm qua cô ta có cơ hội rất lớn nhưng lại bị Tô Khiết làm hỏng hết rồi.

Tô Khiết liếc nhìn cô ta. Cô vốn dĩ không muốn để ý đến cô ta nhưng sau khi nghĩ cô liền dừng lại.

Tô Khiết cong khóe môi lên, mỉm cười, chậm rãi nói: “Ừm, rõ ràng là tôi thành công? Còn cô thì thất bại.”

Tối hôm qua, ý đồ muốn dụ dỗ Nguyễn Hạo Thần của Tô Nghiên Nghiên cực kỳ rõ ràng. Chỉ đáng tiếc Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn không hề để ý cô ta.

“Tô Khiết, cô đúng là không biết xấu hổ.” Vốn dĩ Tô Nghiên Nghiên đã rất tức giận, lại nghe Tô Khiết nói như vậy, cô ta lập tức phát điên, không nhịn được xông tới muốn đánh Tô Khiết.

“Tô Nghiên Nghiên, tôi khuyên cô tốt nhất đừng ra tay…” Tô Khiết nhướng mi nhìn Tô Nghiên Nghiên, giọng nói rất nhẹ nhàng, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại khiến Tô Nghiên Nghiên vô thức dừng động tác lại.

Tô Khiết không muốn ra tay với Tô Nghiên Nghiên. Cô không muốn ông nội nhìn thấy cảnh tượng này. Cô càng không muốn ông nội lo lắng.

Bọn họ không để ý đến sự sống chết của ông nội, nhưng cô lại rất quan tâm.

“Tô Khiết, cô cho rằng cậu ba Nguyễn thật sự coi trọng cô sao? Với bộ dáng này của cô, cậu ba Nguyễn sẽ xem trọng cô được à? Trừ khi anh ấy bị mù.” Đôi mắt ghen tị của Tô Nghiên Nghiên lúc này đỏ bừng. Cô ta không tin cậu ba Nguyễn sẽ thích Tô Khiết. Chuyện đó là tuyệt đối không thể.Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Ừm, anh ấy thật sự bị mù.” Tô Khiết gật đầu, trả lời rất nghiêm túc.

Tô Khiết phản ứng như vậy lại khiến người ta suy nghĩ khác, có lẽ cậu ba Nguyễn thật sự thích cô.

Dù sao thì cô và Nguyễn Hạo Thần cũng là vợ chồng ba năm. Trong khoảng thời gian này, mỗi đêm Nguyễn Hạo Thần đều giày vò cô, ít nhất Nguyễn Hạo Thần là thích cơ thể của cô.

“Tô Khiết, cô, cô…” Tô Nghiên Nghiên tức giận đến nỗi nói không ra lời.

Lúc này Lưu Vũ đi từ trên lầu xuống.

Đương nhiên, Lưu Vũ cũng nghe thấy lời của Tô Khiết. Trong mắt bà ta đột nhiên lóe lên vẻ độc ác. Bà ta nháy mắt với Tô Nghiên Nghiên sau đó đụng vào Tô Khiết, định đẩy Tô Khiết ngã xuống lầu.

Lúc này Tô Khiết đang đứng ở bậc thang thứ sáu, lần này Lưu Vũ dùng hết sức lực, nếu Tô Khiết bị bà ta đụng trúng nhất định sẽ bị thương.

Tô Khiết không quay lại, cũng không nhúc nhích, dường như cô không phát hiện ra, nhưng khóe môi của cô mơ hồ lạnh hơn mấy phần.

Ngay lúc Lưu Vũ chuẩn bị đâm vào Tô Khiết thì đột nhiên cô nhích sang trái một bước, tốc độ của Tô Khiết rất nhanh, nhanh đến mức ngay cả Tô Nghiên Nghiên đang nhìn chằm chằm cô cũng không nhìn thấy Tô Khiết di chuyển như thế nào.

Lưu Vũ gần như dùng hết sức đâm vào Tô Khiết, lúc này đột nhiên bà ta đâm hụt, sau đó liền ngã thẳng xuống lầu.

Ngã thẳng xuống như chó ăn ***…

“Mẹ, mẹ có sao không?” Sau khi Tô Nghiên Nghiên lấy lại tinh thần thì cô ta nhanh chóng chạy về phía trước nâng Lưu Vũ đứng lên.

Lần này Lưu Vũ té không nhẹ, hơn nữa mặt bà ta lại đụng vào nền nhà, cho nên bà ta đau muốn tắt thở.

“Máu, mẹ, mẹ chảy máu rồi.” Tô Nghiên Nghiên nhìn thấy máu trên mặt Lưu Vũ, cô ta sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch.

Hai mắt Lưu Vũ bỗng lóe lên, tuy đau kinh khủng nhưng bà ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
 
Chương 1004


CHƯƠNG 1004

“Khiết Khiết, con, sao con lại làm như vậy? Sao con có thể đẩy thím xuống lầu chứ?” Lưu Vũ vừa ăn cướp vừa la làng đột nhiên há to miệng gào lên.

“Tô Khiết, cô thật độc ác, cô muốn giết mẹ tôi sao?” Tô Nghiên Nghiên phản ứng nhanh chóng, cùng gào lên với Lưu Vũ.

Hai mẹ con phối hợp thật ăn ý.

Đúng lúc này, những người làm còn lại của nhà họ Tô nghe thấy tiếng gào thì chạy lại, dù sao tiếng ồn này đúng là cực kỳ lớn.

“Khiết Khiết, sao con có thể độc ác như vậy, con muốn mạng của thím sao? Thím có thù oán gì với con chứ? Con có thù oán gì mà muốn hại thím thế này?” Lưu Vũ thấy mọi người vây quanh lại thì càng khóc lớn hơn.

Đây chính là hiệu quả mà Lưu Vũ mong muốn.

“Tô Khiết, nói thế nào mẹ tôi cũng là bề trên của cô, bình thường cô không tôn trọng bà ấy thì thôi đi, bây giờ lại còn muốn hại chết bà ấy…” Tô Nghiên Nghiên vốn vô cùng căm hận Tô Khiết, nên tất nhiên muốn nhân cơ hội này mà vu oan cho Tô Khiết.

Tô Khiết nhìn bọn họ, nụ cười nơi khóe môi trở nên lạnh lùng, vở kịch của hai người họ thật khiến người ta buồn nôn.

“Tôi nói này, hai người diễn kịch cho ai xem đấy, cho ông nội xem à, nếu muốn ông nội xem thì hai người có thể bỏ bớt đi rồi, bởi vì…” Tô Khiết hơi ngừng lời, sau đó giơ tay lên chỉ chỗ chiếu nghỉ cầu thang, khẽ cười nói: “Bởi vì, ông nội đã nhìn thấy hết rồi.”

Lưu Vũ vội ngước mắt, khi nhìn thấy ông cụ Tô đang đứng ở chỗ chiếu nghỉ cầu thang, vẻ mặt lập tức liên tục thay đổi, lập tức ngừng kêu la.

“Nghiên Nghiên, con mau đưa mẹ đi bệnh viện, mẹ đau chết mất.” Lưu Vũ vẫn hơi sợ ông cụ Tô, nếu ông cụ đã nhìn thấy thì bà ta chắc chắn phải nhanh chóng rời đi.

“Dạ, vâng, vâng.” Tô Nghiên Nghiên phản ứng rất nhanh, vội đỡ Lưu Vũ dậy, rời đi.

Khóe môi Tô Khiết khẽ nhếch lên, nở nụ cười.

Thật ra, ông cụ vừa đi xuống đến nơi, căn bản chưa hề nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, nhưng vì chột dạ, nên Lưu Vũ tưởng ông cụ thật đã nhìn thấy.

Ông cụ Tô từ từ đi xuống nhà dưới, ánh mắt nhìn Tô Khiết có vẻ hơi đau lòng. Ông biết nếu Khiết Khiết ở trong nhà này, những người kia chắc chắn sẽ tính kế hại Khiết Khiết, nên nhiều năm như vậy ông cụ chưa từng ép Tô Khiết trở về.

“Khiết Khiết, ông nội đã xuất viện rồi, không phải cháu nói còn có việc ở Mỹ sao? Nếu cháu muốn trở về thì cứ trở về đi. Cháu cũng không cần lo lắng chuyện của công ty, ông nội sẽ xử lý.” Dù muốn Tô Khiết bầu bạn bên cạnh mình, nhưng ông cụ Tô cũng không muốn Tô Khiết phải chịu uất ức.

Giờ ông đã ngã bệnh, e là có rất nhiều chuyện không lo hết được, ông sợ Khiết Khiết sẽ gặp nguy hiểm.

Tối qua Nguyễn Hạo Thần đã nói anh sẽ giải quyết chuyện của Tô thị, nên Tô Khiết không hề lo lắng chuyện của công ty. Nếu ngay cả những chuyện này Nguyễn Hạo Thần cũng không giải quyết được thì anh cũng không phải là Nguyễn Hạo Thần.

Về chuyện nước Mỹ?

Nói thật, hai cục cưng đang ở Mỹ, tất nhiên cô muốn trở về gặp chúng, nhưng mấu chốt là Nguyễn Hạo Thần sẽ để cô rời đi sao?

Nghĩ đến những thứ không thể mà Nguyễn Hạo Thần nói hôm qua, Tô Khiết bất giác hít sâu một hơi. Với tình hình trước mắt, Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ không để cô rời đi.
 
Chương 1005


CHƯƠNG 1005

Nói không chừng, cô còn chưa rời khỏi thành phố A thì đã bị anh chặn lại như lần trước rồi.

Hơn nữa, dù cô có rời khỏi thành phố A, quay về Mỹ, thì với năng lực của Nguyễn Hạo Thần nếu anh muốn tìm cô chắc chắn có thể tìm được, đến lúc đó nói không chừng sẽ khiến hai cục cưng bị bại lộ.

“Khiết Khiết, hay là ông nội đặt vé máy bay cho cháu nhé?” Thấy Tô Khiết không trả lời, ông cụ Tô thử hỏi dò.

“Ông nội không cần đâu, cháu cũng không vội trở về.” Tô Khiết không muốn để ông cụ lo lắng, nên tiếp tục nói: “Ông nội yên tâm, cháu sẽ không bị bắt nạt đâu.”

Ông cụ Tô ngẩn người, sau đó mỉm cười, thật ra ông cũng không nỡ để Tô Khiết rời đi nhanh như vậy.

Chuyện vừa nãy, ông cũng đã nhìn thấy đại khái rồi, nên ông cũng tin tưởng Khiết Khiết sẽ không dễ dàng bị bắt nạt như vậy.

“À, ông nội muốn đi đến công ty, cháu cũng đi xem một chút đi.” Ông cụ Tô nghĩ nếu Tô Khiết không trở về Mỹ thì ông có thể đưa Khiết Khiết cùng đến công ty: “Cháu đi cùng ông nội đi.”

“Vâng.” Tô Khiết nghĩ đến sức khỏe ông cụ không tốt, hơn nữa cô cũng tò mò Nguyễn Hạo Thần sẽ làm thế nào, nên đồng ý với ông.

Trong ga-ra nhà họ Tô không có chiếc xe nào, hôm qua mấy người Tô Trung Dung lái xe về, hôm nay lại lái hết đi ra ngoài rồi.

Nhưng, hôm qua Tô Khiết lái xe của Nguyễn Hạo Thần trở về, nên cô lập tức lái xe của Nguyễn Hạo Thần đi đến công ty.

“Đây là xe của Nguyễn Hạo Thần à, nghe nói đây là chiếc xe Nguyễn Hạo Thần thích nhất, thế mà nó lại để cho cháu lái về sao?” Ông cụ Tô ngồi trên xe, cười híp mắt nhìn Tô Khiết.

Hôm qua ông đã nhìn ra quan hệ giữa Nguyễn Hạo Thần và Khiết Khiết không tầm thường, xem ra đúng là có ẩn tình bên trong.

“Anh ấy thích nhất chiếc xe này sao?” Tô Khiết ngẩn người, nhớ ra bình thường đúng là Nguyễn Hạo Thần hay lái chiếc xe này nhất.

“Cháu hỏi ông nội làm gì, nó thích gì chắc chắn cháu phải rõ hơn ông nội chứ?” Nghe thấy Tô Khiết buột miệng trả lời, ông cụ Tô lập tức bật cười.

Tô Khiết liếc nhìn ông cụ, không nói gì nữa nhưng trong lòng thầm ảo não, cô phát hiện gần đây đầu óc cô hình như không minh mẫn lắm, thường xuyên làm sai, thường xuyên nói nhầm.

Tất nhiên, lần nào cũng liên quan đến Nguyễn Hạo Thần.

Cô cảm thấy, có phải bản thân đã trúng độc của Nguyễn Hạo Thần hay không?

“Cháu và Nguyễn Hạo Thần quen biết bao lâu rồi? Có phải hai đứa đang hẹn hò hay không?” Lúc này, ông cụ Tô thật không kìm được tò mò, ông muốn biết lắm rồi.

“Ông nội, bây giờ không phải ông nên suy nghĩ kỹ càng chuyện của công ty sao?” Tô Khiết lập tức dời chủ đề.

Cô sợ mình lại nói sai lời gì.

“Giờ ông nội lại không lo lắng chuyện của công ty.” Ông cụ Tô nhướng mày, mỉm cười như hồ ly.

Khóe môi Tô Khiết hơi giãn ra, đúng là gừng càng già càng cay.

Tô Khiết và ông cụ nhanh chóng đến công ty của Tô thị. Sau khi dừng xe, Tô Khiết dìu ông cụ Tô cùng đi vào công ty.

Trước đó, Tô Trung Dung đã dẫn theo Tô Chí Long tới công ty, hiện ông ta đang trong công ty, gấp gáp kích động lãnh đạo và nhân viên lâu năm của công ty. Ông ta cho rằng lần này ông ta chắc chắn thắng.
 
Chương 1006


CHƯƠNG 1006

Dù bây giờ kinh tế của Tô thị đang sa sút, nhưng vẫn có thể bán được không ít tiền, cổ phần Tô thị đang rất được giá, chủ yếu là cao ốc của Tô thị có giá trị, đương nhiên tiền đề là ông ta phải nắm được Tô thị trong tay.

Cùng lúc đó, trong công ty nhà họ Đường.

Sau mọi chuyện, Đường Lăng trở về công ty, dù kết quả giải quyết không tệ, nhưng sắc mặt Đường Lăng lại hết sức u ám.

Rõ ràng chuyện lần này là do có người muốn gài bẫy anh ta, hơn nữa còn muốn mượn cơ hội này trừ bỏ anh ta.

Chuyện lần này vốn cũng không quá nguy hiểm, nhưng anh ta lại bị thương ngoài ý muốn, với năng lực hiện tại của anh ta, có thể làm cho anh ta bị thương…

Có thể thấy được lần này nhà họ Cố đã hao phí hết tâm sức rồi, nhưng anh ta vẫn sống sót trở về.

Nếu anh ta đã sống sót trở về thì sau này anh ta sẽ từ từ tính toán tất cả.

Còn có Khiết Khiết nhà anh ta cũng quay về rồi, nên lần này nhất định phải dạy dỗ nhà họ Cố cẩn thận.

Đường Lăng khẽ nở nụ cười lạnh, người nhà họ Cố đúng là càng ngày càng càn rỡ, càng ngày càng quá đáng.

“Đại ca, hay là trước tiên anh đi phòng y tế xử lý vết thương một chút đi.” Nhìn thấy vết thương trên cánh tay Đường Lăng, Tiểu Hổ rất lo lắng.

“Chờ một chút.” Đường Lăng thẳng thừng từ chối. Chút thương tích đó không hề hấn gì với anh ta, bây giờ anh ta còn có một số chuyện cần làm.

“Tình hình ba tôi thế nào rồi?” Đường Lăng hỏi, khi hỏi sắc mặt Đường Lăng trở nên lạnh lùng hơn.

“Không hề có chút tiến triển nào, còn cách thời gian tông trưởng Cung đã cho mấy ngày nữa, nếu tổng giám đốc Đường còn chưa phá được án, e là…” Tiểu Hổ còn chưa nói hết, nhưng ý tứ đã rõ ràng.

Đường Lăng hơi nheo mắt lại, thật ra anh ta đã sớm nghĩ đến kết quả sẽ như vậy.

Đây vốn là một vụ án rất khó phá, hơn nữa còn bị nhà họ Cố quấy rối, cản trở khắp nơi, trong thời gian ngắn chắc chắn ba không phá được.

Lần trước, anh ta đã nghĩ cách để Khiết Khiết về thành phố A, nhưng Khiết Khiết còn chưa về anh ta đã đi chấp hành nhiệm vụ, nên đến bây giờ anh ta vẫn chưa liên lạc với Khiết Khiết.

Đường Lăng đi vào văn phòng, mở ngăn kéo ra định lấy đồ vật, nhưng khi tìm kiếm tài liệu anh ta chợt phát hiện một tờ giấy, đó là bản giám định DNA lần trước anh ta cho người đổi.

Lần đó, anh ta đã xem qua nhưng chỉ cảm thấy hơi quen thuộc, sau đó Cố Nam đột nhiên tới, anh lập tức cất đi nên chưa xem kỹ.

Trước kia anh ta đã định lấy ra xem lại, nhưng vì chuyện lần này xảy ra quá đột ngột nên anh ta chưa xem được.

Giờ đây nhìn thấy, Đường Lăng lập tức rút ra, lần này anh đã nhìn rõ số liệu phía trên.

Mắt anh ta đột nhiên mở lớn, anh ta đã biết tại sao lại cảm thấy quen thuộc.

Bởi vì trong bản báo cáo DNA này có số liệu rất giống của anh ta.

Không chỉ một nhóm, mà có mấy nhóm tương tự nhau.

Đây là tình huống gì?

Độ tương tự cao như thế, trừ phi có quan hệ máu mủ.

Bản giám định này là của một đứa bé khoảng năm tuổi.

Ánh mắt Đường Lăng chợt lóe lên, sau đó mở két sắt, lấy bản giám định DNA của Tô Khiết ra.
 
Chương 1007


CHƯƠNG 1007

Đường Lăng đặt hai bản báo cáo này cạnh nhau, anh ta lập tức cứng người…

Đường Lăng nhìn chòng chọc vào bản giám định DNA trước mặt, hai bản báo cáo vốn không hề liên quan đến nhau, kết quả lại…

Đường Lăng hít mạnh một hơi, ánh mắt lần nữa dừng lại trên bản báo cáo, bàn tay anh ta cầm bản báo cáo của Tô Khiết rõ ràng run rẩy.

“Đại ca, có phải vết thương của anh đau hay không? Tay anh đang run lên.” Tiểu Hổ đang đứng đối diện với anh ta, nhìn thấy tay anh ta run cầm cập, tưởng vết thương của anh ta lại đau.

Nhưng Đường Lăng dường như không hề nghe thấy lời Tiểu Hổ, anh ta không hề trả lời, nhưng khóe môi hơi giật giật, cười như không cười, trong miệng chợt phát ra âm thanh nghe có chút kỳ quái.

“Đại ca, anh làm sao thế?” Thấy anh ta như vậy, Tiểu Hổ bị dọa sợ, nhìn đại ca như là trúng tà vậy.

Lúc này, dường như Đường Lăng mới lấy lại tinh thần, từ từ ngước mắt lên nhìn Tiểu Hổ một chút nhưng vẫn không nói gì, ánh mắt mang theo cảm xúc kỳ lạ.

Hai bản giám định DNA giống nhau đến 99,9%, chỉ có một khả năng, đó là đứa bé này có quan hệ với Tô Khiết.

Con của Tô Khiết ư?

Sao lại là con của Tô Khiết?

Lúc trước rõ ràng Tịch Xuyên nói đứa bé đó là con của bạn bạn gái anh ta?

Nhưng rõ ràng Tịch Xuyên cũng không biết ba mẹ đứa bé là ai.

Cho nên, bạn của bạn gái Tịch Xuyên rất có thể chính là Tô Khiết.

Việc này chẳng cần điều tra, hai bản báo cáo giám định này đã chứng minh tất cả.

Đây là chứng cứ chắc chắn.

Đứa bé đó chắc chắn là của Tô Khiết.

Nếu mẹ đứa bé là Tô Khiết, vậy ba của đứa bé là ai?

Khiết Khiết cũng chưa kết hôn, không, cô đã kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, nhưng gần đây mới kết hôn, còn đứa bé đó đã lớn như vậy.

Ánh mắt Đường Lăng chợt lóe lên, anh ta đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

Anh ta biết chuyện tại khách sạn Hoàn Vũ năm năm trước, Nguyễn Hạo Thần nói Khiết Khiết chính là người phụ nữ năm năm trước, cho nên…

Đường Lăng nhìn Tiểu Hổ, đột nhiên hỏi: “Trước đó, khi cậu lấy bản báo cáo giám định này thì đứa bé đó bao nhiêu tuổi?”

Lúc trước, Đường Lăng cũng không quan tâm lắm nên cũng không hỏi nhiều, càng không xem kỹ, nhưng tình hình bây giờ đã khác, anh ta nhất định phải xác định.

“Đó là một đứa bé hơn năm tuổi.” Tiểu Hổ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của đại ca nhà mình, đặc biệt nhấn mạnh một chút: “Tuổi mụ.”

Tay Đường Lăng lại tiếp tục run lên, tuổi mụ năm tuổi, tức là thực tế hơn bốn tuổi, thời gian trùng khớp.

Vậy đứa bé này là của Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần phải không?

Lúc trước, vì để bà Tịch không gây phiền phức, Tịch Xuyên mới bảo anh ta đổi bản báo cáo giám định này thành của Nguyễn Hạo Thần, không nghĩ tới, đứa bé vốn là của Nguyễn Hạo Thần.

Nguyễn Hạo Thần làm ba rồi?

Nguyễn Hạo Thần đã gặp vận may gì mà cứ như vậy làm ba rồi.
 
Chương 1008


CHƯƠNG 1008

“Cậu có lưu bản báo cáo giám định của cậu ba Nguyễn không?” Dù đã đoán được chân tướng sự việc, nhưng để cho an toàn Đường Lăng vẫn muốn xác định một chút.

Hiện đã có sẵn báo cáo giám định, nhìn cái là biết.

“Có, tôi đi lấy ngay đây.” Dù Tiểu Hổ không biết đại ca nhà mình muốn làm gì, nhưng lại không dám chần chừ.

“Cậu hãy liên lạc với bác sĩ, bảo anh ta gửi ngay cho tôi một bản.” Nhưng rõ ràng Đường Lăng không chờ được nữa, anh ta muốn biết đáp án ngay lập tức.

“Vâng.” Tiểu Hổ sợ hãi, đây là lần đầu tiên anh ta thấy đại ca gấp gáp như vậy.

Sau khi Tiểu Hổ rời đi, tâm trạng Đường Lăng mãi vẫn chưa thể bình phục. Anh ta biết, dù đứa bé có phải của Nguyễn Hạo Thần hay không thì giờ đây có một việc hoàn toàn có thể xác định.

[Truyện Hay]. Đó là đứa bé chính là của Tô Khiết, là của nhà họ Đường bọn họ.

Không nghĩ tới tìm được Khiết Khiết về rồi, lại còn có một cục cưng.

Nếu hai người già trong nhà biết được chuyện này, không biết sẽ vui đến mức nào.

Hơn nữa hai người già vẫn muốn ôm cháu trai, lần này rốt cục đã thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ rồi.

Đường Lăng cầm điện thoại lên, nhanh chóng gọi ra ngoài.

Điện thoại vang lên hai tiếng, đối phương nhận điện thoại: “Đại ca, tìm tôi có việc gì sao?”

Khi hỏi như vậy, âm thanh Tịch Xuyên hơi nặng nề, anh ta tưởng nhà họ Đường đã xảy ra chuyện gì.

“Đứa bé giám định DNA lần trước đâu?” Đường Lăng muốn gặp ngay đứa bé đó, đây chính là người của nhà họ Đường bọn họ, là cháu ngoại ruột của anh ta, anh ta là bác rồi.

“Đứa bé? Đại ca, anh đang nói đến Đường Minh Hạo sao?” Sự đường đột này khiến Tịch Xuyên chưa hoàn hồn ngay được.

“Đường Minh Hạo? Cậu nói đứa bé đó họ Đường sao?” Đường Lăng trợn trừng mắt, khóe môi không kìm được giương lên, đứa bé đó lại họ Đường?

Lúc đó, chắc không biết ba ruột của đứa bé là ai, nên Khiết Khiết đã để đứa bé theo họ mẹ của Khiết Khiết là họ Đường, theo họ nhà họ Đường bọn họ.Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nếu để cho ông cụ nhà anh ta biết, e là sẽ vui đến mức ba ngày ba đêm ngủ không yên.

“Đúng vậy, họ Đường, hơn nữa Minh Hạo còn có một em gái song sinh, tên Đường Vũ Kỳ. Đại ca, em nói anh biết, hai cục cưng thật là quá đáng yêu, thật xinh đẹp, khiến người ta vô cùng yêu thích, vừa đáng yêu, vừa thông minh…” Khi nhắc đến hai đứa bé, rõ ràng khuôn mặt Tịch Xuyên trở nên rạng rỡ hơn.

Tay cầm di động của Đường Lăng lại khẽ run lên, song sinh sao?

Mẹ kiếp, đời trước Nguyễn Hạo Thần cứu vớt hệ ngân hà hay sao mà anh ta lại có thể có được cặp song sinh nam nữ như vậy chứ.

Nghe Tịch Xuyên khen hai cục cưng như thế, anh ta hận không có cánh để bay luôn qua đó, nhìn hai cục cưng một chút.

“Đại ca, sao anh bỗng dưng lại hỏi chuyện đứa bé?” Tịch Xuyên nghĩ đại ca là người bận rộn như thế mà lại đột nhiên gọi điện thoại đến hỏi chuyện đứa bé, việc này có chút kỳ quái.

“Hiện đứa bé đang ở đâu? Còn ở chỗ bạn gái cậu không?” Đường Lăng không kìm được kích động trong lòng.

“Không còn, nó đã sớm đi rồi.” Dù Tịch Xuyên cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn thành thật trả lời.
 
Chương 1009


CHƯƠNG 1009

“Đi rồi? Đi đâu?” Đường Lăng sửng sốt, làm sao lại đi rồi chứ?

“Đi từ một tháng trước rồi, về bên cạnh ba mẹ nó, hình như ba mẹ nó đang ở Mỹ, khi tôi xem bạn gái tôi gọi điện thì là số điện thoại của Mỹ.” Vì Hứa Dinh Dinh từng nói, không cho anh ta hỏi nhiều về hai đứa bé, nên Tịch Xuyên cũng không biết nhiều.

Đường Lăng chau mày, ánh mắt hơi lóe lên, việc này hoàn toàn trùng khớp rồi.

Nhưng vừa nãy anh ta sốt ruột đến hồ đồ rồi, sau khi ly hôn với Nguyễn Hạo Thần, Khiết Khiết lập tức trở về Mỹ, nên chắc chắn đứa bé đã theo Khiết Khiết trở về Mỹ rồi.

Không, không đúng, anh ta dám khẳng định, Nguyễn Hạo Thần còn chưa biết chuyện đứa bé, bằng không Nguyễn Hạo Thần đã sớm đắc chí trước mặt anh ta rồi.

Tất nhiên, nếu Nguyễn Hạo Thần đã sớm biết chuyện đứa bé thì chắc chắn sẽ sẽ không để cho Tô Khiết mang hai đứa bé đến nước Mỹ.

Nếu đứa bé cùng Khiết Khiết về Mỹ, Nguyễn Hạo Thần không thể phát hiện được chuyện đứa bé. Lúc ấy Khiết Khiết đi máy bay bình thường rời khỏi thành phố A, Nguyễn Hạo Thần chắc chắn đã điều tra, nếu lúc ấy Khiết Khiết mang theo hai đứa bé thì Nguyễn Hạo Thần sẽ tra ra ngay.

Nên chắc chắn đứa bé không đi cùng Khiết Khiết về Mỹ.

Nhất định lại là Đường Bách Khiêm giở trò quỷ.

Chắc là Đường Bách Khiêm mang đứa bé rời đi trước, nên Nguyễn Hạo Thần mới không phát hiện ra.

Vẻ mặt Đường Lăng trở nên lạnh lùng hơn, nên chính Đường Bách Khiêm đã sắp xếp để giấu diếm chuyện hai đứa bé.

Tất nhiên, trong lòng Đường Lăng hiểu rõ, sở dĩ Đường Bách Khiêm có thể qua mặt Nguyễn Hạo Thần là vì Nguyễn Hạo Thần không hề ngờ Khiết Khiết lại có con. Mà tất cả tâm tư của Nguyễn Hạo Thần đều dồn vào Tô Khiết nên không để ý những chuyện khác nữa.

“Đại ca, anh có chuyện gì không?” Thấy Đường Lăng im lặng lúc lâu, Tịch Xuyên sốt ruột hỏi.

“Có ảnh chụp đứa bé không, gửi tôi một bức.” Đường Lăng hoàn hồn, đột ngột hỏi, dù không gặp được đứa bé thì xem ảnh chụp cũng được.

“Đại ca, anh không sao chứ? Tại sao anh lại đột ngột quan tâm chuyện hai đứa bé đó như vậy?” Tịch Xuyên cảm thấy chuyện này có chút khác thường.

Anh ta hiểu tính cách của đại ca nhất, đại ca chắc chắn không quan tâm những chuyện không liên quan, huống hồ giờ nhà họ Đường đang nhiều chuyện như vậy, nhưng đại ca lại cố ý gọi điện thoại đến hỏi chuyện đứa bé, hơn nữa còn nói muốn xem ảnh của nó.

Ánh mắt Tịch Xuyên lóe lên, anh ta bỗng nghĩ đến một khả năng, đứa bé họ Đường, đại ca cũng họ Đường.

“Đại ca, đó không phải là con anh chứ?” Tịch Xuyên không kìm được kêu lên, giờ Tịch Xuyên chỉ nghĩ được khả năng này, bằng không tại sao đại ca lại quan tâm chuyện đứa bé như vậy?

Nếu là con của đại ca, tại sao đến bây giờ đại ca mới quan tâm?

Là vì bây giờ đại ca mới biết sao?

Nghe Tịch Xuyên nói vậy, khóe môi Đường Lăng giãn mạnh ra, Tịch Xuyên đúng là giỏi tưởng tượng.

“Cậu sẽ nhanh chóng biết thôi.” Đường Lăng không trả lời thẳng vào vấn đề, vì dù sao đây cũng là chuyện của Khiết Khiết, Khiết Khiết còn chưa nói, anh ta không thể nói lung tung.

“Đại ca, anh có ý gì, không phải tôi đoán trúng rồi chứ?” Thấy Đường Lăng không hề phản bác, lại còn nói nước đôi, Tịch Xuyên rất kinh sợ.

Không, không phải là thật chứ, hai cục cưng đó thật là con của đại ca ư?

“Tạm thời cậu hãy giữ bí mật chuyện này.” Đường Lăng lại dặn dò, chuyện này, anh ta phải hỏi ý của Khiết Khiết trước mới được.
 
Chương 1010


CHƯƠNG 1010

“Đại ca, anh được lắm, không ngờ hai cục cưng đó lại là con của anh. Đại ca, anh không biết hai cục cưng đó đáng yêu, thông minh cỡ nào đâu, đặc biệt là Minh Hạo, nó là một đứa trẻ xuất sắc, sự thông minh của nó khiến tôi cũng phải bội phục. Hiện rốt cuộc tôi đã biết tại sao Minh Hạo lại tài giỏi như vậy, chắc chắn là di truyền của đại ca rồi.” Tịch Xuyên càng nói càng hưng phấn, trước đó anh ta từng hiểu lầm hai cục cưng đó là con của mình, kết quả không vui một trận.

Nhưng nếu là con của đại ca, vậy cũng không tệ.

Nghe vậy, khóe môi Đường Lăng không ngừng giương lên, nói di truyền từ anh ta cũng không sai, dù sao anh ta là bác ruột hai đứa bé, gen nhà họ Đường bọn họ luôn tốt.[Truyện Hay]

Anh ta làm việc luôn quả quyết dứt khoát, thời gian của anh ta cũng luôn quý giá, nhưng lần này nghe Tịch Xuyên nói chuyện hai cục cưng, anh ta lại không hề tắt điện thoại.

“Đại ca, báo cáo anh muốn đã được gửi đến.” Đến khi Tiểu Hổ cầm bản fax đi đến, Đường Lăng mới cúp điện thoại.

Cúp điện thoại rồi mà anh ta vẫn cảm giác có chút không nỡ, anh thật muốn nghe nhiều chuyện hơn về hai cục cưng.

Không được, anh ta phải đi đón hai cục cưng trở về. Dựa vào cái gì mà Đường Bách Khiêm có thể giữ người của nhà họ Đường bọn họ chứ?

Anh ta hiểu rõ Đường Bách Khiêm nhất, nên việc này có lẽ sẽ không khó khăn lắm.

Đường Lăng cầm lấy bản báo cáo, vừa nhìn một cái khóe môi đã giật giật, anh ta thu bản báo cáo lại để cùng báo cáo của Đường Minh Hạo.

Thật ra trong lòng Đường Lăng đã sớm biết kết quả, chẳng qua anh ta muốn chắc chắn, xác nhận kết quả rất rõ ràng, đứa bé là của Nguyễn Hạo Thần.

Nhưng rõ ràng, Nguyễn Hạo Thần còn chưa biết việc này.

Đường Lăng cầm điện thoại di động lên, nghĩ xem có cần gọi điện cho Nguyễn Hạo Thần hay không.

Trước nay anh ta luôn quả quyết dứt khoát, thế mà lúc này lại có chút do dự, có nên gọi cuộc điện thoại này hay không đây?

Cuối cùng, Đường Lăng vẫn gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần.

Điện thoại kêu lên mấy tiếng, khi sắp tự động cúp máy, Nguyễn Hạo Thần mới nghe máy, sau đó anh cất giọng trầm khàn: “Có chuyện gì?”

“Tôi nghe nói Khiết Khiết đã trở về.” Nghe giọng điệu kia, Đường Lăng không nhịn được cười, Nguyễn Hạo Thần giống như đang ăn phải thuốc nổ vậy, được lắm.

“Ừ.” Nghe Đường Lăng nói vậy, giọng Nguyễn Hạo Thần trở nên nặng nề hơn, nhưng vẫn lên tiếng.

Sau đó, Nguyễn Hạo Thần nghe thấy tiếng cười của Đường Lăng, dù rất nhẹ, nhưng anh vẫn nghe rất rõ ràng.

“Có chuyện gì?” Trong lòng cậu ba Nguyễn càng khó chịu: “Có chuyện gì thì nói đi, không có chuyện thì tôi cúp máy.”

Giọng điệu cậu ba Nguyễn này rõ ràng không tốt lắm.

“Lần trước tôi còn chưa nói xong anh đã cúp điện thoại, Khiết Khiết là của tôi…” Đường Lăng nghe giọng điệu này của Nguyễn Hạo Thần, khóe môi không ngừng giương lên, anh ta nói câu này rất chậm, chậm đến mức khiến người nghe dễ hiểu lầm, đương nhiên là Đường Lăng cố ý.

Nguyễn Hạo Thần lập tức cúp điện thoại.

Đường Lăng nhìn điện thoại đã bị cúp, đảo mắt, sao anh ta không biết mỗi lần ghen Nguyễn Hạo Thần lại như thế này chứ.

Đừng nói không còn tỉnh táo như bình thường, mà ngay cả lý trí tối thiểu nhất cũng không có, còn không để người khác nói hết câu.
 
Chương 1011


CHƯƠNG 1011

Dù vừa nãy anh ta cố ý nói rất chậm, nhưng Nguyễn Hạo Thần cũng quá sốt ruột rồi?

Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần sầm xuống, anh vốn tưởng nhà họ Đường gặp phiền phức gì cần anh giúp đỡ, nhưng không nghĩ tới Đường Lăng vừa mở mồm đã hỏi Khiết Khiết, còn nói Khiết Khiết là của Đường Lăng.

Mẹ kiếp, Đường Lăng coi Nguyễn Hạo Thần chết rồi sao?

Đường Lăng này đúng là mặt dày.

Người nhớ thương vợ anh thì đều là kẻ địch, dù có là anh em anh cũng không thể chịu đựng được

Đường Lăng thật quá đáng.

Nguyễn Hạo Thần suy nghĩ một chút, lập tức gọi điện cho Tô Khiết. Cậu ba Nguyễn cảm thấy anh nhất định phải đề phòng khi chuyện còn chưa xảy ra, tuyệt đối không thể để Đường Lăng có thể nhân cơ hội…

Lúc này, Tô Khiết đang ở công ty. Cô đang chuẩn bị đi đến phòng họp thì nhìn thấy điện thoại của anh gọi tới, cô ngẩn người một chút, nghĩ đến lời anh tối qua thì vẫn nghe điện thoại của anh: “Alo, anh…”

“Đường Lăng gọi điện thoại cho em chưa?” Nhưng Tô Khiết còn chưa nói xong, đã bị cậu ba Nguyễn ngắt lời.

Tô Khiết sững sờ, người này trở nên nóng nảy như vậy từ khi nào thế?

“Chưa.” Lần trước, sau khi chia tay với cô ở thôn Tinh Hồ, Đường Lăng vẫn chưa liên lạc với cô, nói thật cô cũng cảm thấy hơi thất vọng, cô vốn định tìm đến người nhà vì mẹ nữa đấy.

“Hãy nhớ, nếu anh ta có gọi điện cho em thì đừng có nhận, đừng quan tâm đến anh ta.” Nguyễn Hạo Thần dặn dò.

“Hả?” Tô Khiết cảm thấy hơi choáng váng, anh nói vậy là có ý gì?

“Hả cái gì mà hả? Em nghe thấy anh nói chưa?” Giờ đây, Nguyễn Hạo Thần thật sợ Đường Lăng sẽ đi tìm Tô Khiết.

Cậu ba Nguyễn đang cảm thấy rất ghen, ghen đến đầu óc mụ mị, nên hành động của anh cũng có chút ngây thơ.

Tô Khiết: “…”

Sao cô cảm thấy có chút không thích hợp.

“Nghe thấy rồi.” Tô Khiết lấy lại tinh thần, trả lời.

Nhưng đúng lúc này, Tô Khiết nghe thấy trong văn phòng truyền đến tiếng rống giận dữ của ông cụ, trong lòng giật mình: “Em bận một chút, em tắt máy trước, lát nữa sẽ gọi lại cho anh.”

Vừa nãy khi cô nhận điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, ông cụ vào văn phòng trước, xem ra đã phát sinh tranh chấp.

“Đồ nghịch tử này, bây giờ ngay cả tao mày cũng chống đối sao?” Ông cụ Tô nhìn Tô Trung Dung, tức giận đến mặt mày tái mét.

“Ba, con cũng vì nghĩ cho ba thôi, ba cũng từng này tuổi rồi, sức khỏe lại không tốt, con muốn ba ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.” Tô Trung Dung nhẹ nhàng nói ra những lời êm tai, nhưng dù có êm tai hơn nữa cũng không che giấu được mục đích của ông ta.

Tô Khiết đẩy cửa ra đi vào, nhanh chóng đi tới bên cạnh ông cụ, đỡ lấy ông: “Ông nội, ông đừng vội, đừng nóng giận.”

Bác sĩ đã dặn dò, tuyệt đối không thể khiến ông cụ bị kích thích.

“Ba, ba xem sức khỏe ba này, nói một câu cũng phải tốn sức như thế, làm sao con có thể nhẫn tâm để ba tiếp tục quan tâm chuyện của công ty nữa.” Trước mặt người ngoài, Tô Trung Dung diễn kịch khá đạt.

“Các người đều có ý chọn nó là tổng giám đốc công ty sao?” Ông cụ không để ý đến Tô Trung Dung, mà nhìn về phía mấy quản lý khác trong phòng họp.
 
Chương 1012


CHƯƠNG 1012

Ông cụ Tô biết nếu hôm nay ông muốn để Khiết Khiết làm tổng giám đốc công ty thì những người khác chắc chắn sẽ không đồng ý, nên ông suy nghĩ một chút rồi quyết định tự mình sẽ quản lý công ty, không nghĩ tới, Tô Trung Dung lại dám chống đối ông.

“Thưa ông, chúng tôi cũng nghĩ cho sức khỏe của ông mà thôi.” Rõ ràng những người khác đã thương lượng xong với Tô Trung Dung.

Có mấy người còn nhận được lợi ích từ Tô Trung Dung, nên lúc này đều đứng ra nói giúp cho ông ta.

Ông cụ Tô tức giận, ngực bắt đầu thấy đau: “Được, được, các người giỏi lắm, tôi còn chưa chết, mà các người đã, đã…”

Nhìn thấy dáng vẻ của ông cụ Tô, Tô Khiết cảm thấy giật mình, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng. Cô không hiểu chuyện làm ăn nhưng xử lý chuyện như vậy, tuyệt đối không có vấn đề.

Cô không lên tiếng là vì lúc trước không muốn quản, hơn nữa, Nguyễn Hạo Thần đã từng nói sẽ giải quyết, cô cho rằng Nguyễn Hạo Thần sẽ có sắp xếp.

Nhưng hiện tại…

Tô Khiết hơi nhếch môi, vừa định mở miệng, nhưng vào lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

Tô Khiết lấy điện thoại di động ra, thấy một tin nhắn do Nguyễn Hạo Thần gửi tới.

Rõ ràng vừa nãy khi Nguyễn Hạo Thần gọi điện đến, nghe thấy âm thanh nên đã đoán được cô đang ở công ty.

Chẳng biết tại sao, nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Hạo Thần, cô không hề suy nghĩ nhiều, cứ vậy nghe theo sắp xếp của anh.

“Ông nội, chúng ta đi trước đã.” Tô Khiết dìu ông cụ định rời đi: “Để cháu đưa ông đi bệnh viện khám trước đã.”

Tô Khiết không biết Nguyễn Hạo Thần sắp xếp như thế nào, nên nhất thời cũng không giải thích với ông cụ.

“Khiết Khiết, nếu cứ đi như thế thì công ty coi như xong rồi?” Dọc đường, ông cụ Tô đã nghĩ quan hệ giữa Nguyễn Hạo Thần và Khiết Khiết không bình thường lắm, có lẽ Nguyễn Hạo Thần sẽ giúp Khiết Khiết, cho nên lúc đó trong lòng ông ôm hi vọng rất lớn.

Bây giờ nhìn cục diện này, thấy Nguyễn Hạo Thần không hề làm gì, ông cụ cảm thấy có chút thất vọng.

Có lẽ quan hệ giữa Nguyễn Hạo Thần và Khiết Khiết không giống như ông nghĩ, có lẽ hai người họ chẳng qua chỉ có quan hệ quen biết, hoặc chỉ quen biết do Nguyễn thị đầu tư vào Tô thị mà thôi.

Dù sao Nguyễn Hạo Thần vốn cao đến mức bọn họ không thể với tới.

“Ông nội, đó đều không phải thứ cháu muốn, cháu chỉ cần ông nội khỏe mạnh là được, chúng ta đi trước đi.” Tô Khiết nhìn ông cụ, nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười rất khẽ nhưng lại có khả năng khiến người ta cảm thấy an tâm ngay lập tức.

Ông cụ Tô hơi ngẩn người, rồi lập tức gật đầu.

Ông cụ Tô và Tô Khiết cùng rời đi.

Tô Trung Dung thấy ông cụ cứ như vậy rời đi, trong lòng vô cùng đắc ý, rốt cuộc Tô thị cũng là của ông ta rồi.

Ông ta đã là tổng giám đốc của Tô thị rồi.

Nhưng rõ ràng có đôi khi, đắc ý đến mức quên đi sự thật thì sẽ dễ thành vui quá hóa buồn.

Tô Khiết lo lắng sức khỏe ông cụ Tô, vốn định đưa ông cụ đi bệnh viện kiểm tra một chút, nhưng ông cụ không chịu, nên Tô Khiết đành đưa thẳng ông cụ về nhà.
 
Chương 1013


CHƯƠNG 1013

Vừa về đến nhà, Tô Khiết đã nhận được điện thoại của Đường Lăng.

Nhìn thấy điện thoại của Đường Lăng, Tô Khiết hơi sững sờ, lâu như vậy rồi Đường Lăng mới gọi điện thoại cho cô là có ý gì?

Trước đó, Nguyễn Hạo Thần còn cố ý gọi điện thoại cho cô, bào cô đừng nhận điện thoại của Đường Lăng.

Tô Khiết hơi nhếch môi, nhận điện thoại: “Alo, cậu chủ Đường có chuyện gì không?”

“Khiết Khiết, em đến đây một chút, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.” Nghe thấy Tô Khiết nói vậy, Đường Lăng không kìm được bật cười, con bé này đang trách anh ta lâu như vậy không liên lạc với mình đây mà.

Tô Khiết ngẩn người, Đường Lăng nói nửa úp nửa mở, nghe hình như không phải vì chuyện của mẹ.[Đọc truyện hay]

“Được, cho tôi địa chỉ đi.” Nhưng vì muốn biết rõ chuyện của mẹ, nên cô vẫn đồng ý.

Sau đó, Đường Lăng gửi một địa chỉ tới, Tô Khiết cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lái xe ra cửa.

Lúc này, trong bệnh viện tư nhân của Trác Hiểu Lam.

Trác Hiểu Lam nhìn tài liệu trước mặt, sắc mặt càng ngày càng nặng nề, sao cô ta cũng không nghĩ tới chuyện sẽ như thế này.

Tô Khiết? Tô Khiết!

Năm đó Tô Khiết là một bệnh nhân của cô ta, được phẫu thuật vì khi sinh con xuất huyết nhiều.

Cũng chính vì chuyện lần đó mà sau này Tô Khiết không thể mang thai nữa.

Tô Khiết không thể mang thai nữa là tin dữ với Nguyễn Hạo Thần, nhưng Tô Khiết đã từng sinh hai đứa bé, một nam một nữ.

Cô ta nhất định phải nói chuyện này cho Nguyễn Hạo Thần biết.

Nhưng cầm điện thoại lên, Trác Hiểu Lam lại do dự, cô ta phải nói chuyện đó với Nguyễn Hạo Thần như thế nào?

Nguyễn Hạo Thần mới kết hôn với Tô Khiết được mấy tháng, nên hai đứa bé đó chắc chắn không phải của Nguyễn Hạo Thần. Rõ ràng, Nguyễn Hạo Thần còn chưa biết chuyện này, nên Tô Khiết đã giấu diếm Nguyễn Hạo Thần.

Trác Hiểu Lam hít sâu một hơi, sau đó cầm điện thoại lên, đi vào chỗ sâu nhất của gian phòng, gọi điện cho cậu hai Trác, trước tiên cô ta muốn biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng cậu hai Trác không nhận điện thoại, anh ta còn đang làm phẫu thuật.

Trác Hiểu Lam nghĩ một chút, rồi lại tiếp tục gọi điện thoại, lần này là cậu năm Tào. Cô ta biết cậu năm Tào luôn thạo tin nhất, nên chắc chắn biết rõ chuyện của Nguyễn Hạo Thần.

“Chị, có chuyện gì không?” Nhận được điện thoại của Trác Hiểu Lam, cậu năm Tào hơi bất ngờ, vì đây là lần đầu tiên Trác Hiểu Lam gọi điện thoại cho anh ta.

Trác Hiểu Lam tính cách hơi lạnh lùng, bình thường cũng chỉ gọi điện thoại cho anh Ba.

“Gần đây Hạo Thần vẫn ổn chứ? Anh ấy và Tô Khiết vẫn ổn chứ?” Trác Hiểu Lam nghĩ một chút, quyết định hỏi thẳng.

“Anh ba và Tô Khiết đã ly hôn rồi, chị không biết sao?” Cậu năm Tào biết Trác Hiểu Lam vẫn luôn quan tâm anh ba, nên cũng không nghĩ nhiều.

“Cậu nói bọn họ đã ly hôn rồi?” Trác Hiểu Lam hơi ngẩn người, rồi lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cô ta cảm thấy mừng rỡ.

Thì ra Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết đã ly hôn, vậy chuyện này chẳng có gì to tát nữa, dù sao Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần đã không có quan hệ gì nữa.
 
Chương 1014


CHƯƠNG 1014

“Đúng vậy, đã chia tay hơn một tháng trước rồi, bọn họ vốn kết hôn theo hợp đồng, nên cũng thỏa thuận ly hôn.” Cậu năm Tào nghe thấy âm thanh của Trác Hiểu Lam có chút khác thường, nhưng cũng không hỏi nhiều, anh ta biết có hỏi thì Trác Hiểu Lam cũng sẽ không nói.

“Được, tôi biết rồi, tôi cúp máy trước nhé.” Trác Hiểu Lam cúp điện thoại, vẻ mặt có vẻ nghi hoặc.

Nếu bọn họ kết hôn theo hợp đồng thì trước sau gì cũng phải ly hôn, vậy tại sao trước đó Hạo Thần còn cố ý hỏi bệnh tình của Tô Khiết?

Hơn nữa, trước đó cô ta có thể cảm nhận được sự quan tâm của Nguyễn Hạo Thần đối với Tô Khiết, thậm chí còn có chút tình cảm…

Tay cầm di động của Trác Hiểu Lam bất giác nắm thật chặt, cô ta cảm thấy chuyện này có vẻ không hề đơn giản như vẻ ngoài.

“Ông cụ Nguyễn, bà cụ Nguyễn, hai người đã tới.” Nhưng vào lúc này, cô ta nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh của trợ lý.

Trác Hiểu Lam lập tức đoán được là ai đến.

Cô ta đứng dậy, định đi ra ngoài, nhưng tay đột nhiên đụng phải góc bàn, khiến điện thoại trong tay rơi xuống.

Trác Hiểu Lam ngồi xổm xuống nhặt điện thoại, sau đó cô ta nhìn thấy một bức ảnh không biết tại sao vừa rơi một cái đã nhảy ra.

Bức ảnh đó chụp Nguyễn Hạo Thần. Trác Hiểu Lam ngồi xổm, nhìn có chút hoảng hốt, nhất thời không đứng dậy.

“Ồ, Hiểu Lam không có ở đây sao?” Sau đó, Trác Hiểu Lam nghe thấy âm thanh của bà cụ Nguyễn truyền tới.

Tay cầm di động của Trác Hiểu Lam nắm chặt, cơ thể giật giật, cô ta định đứng lên, nhưng cuối cùng lại dừng lại.

Lúc này, vẻ mặt cô có chút phức tạp.

“Bác sĩ Trác vừa ở đây, có thể là đi toilet, hai cụ hãy đợi ở đây một lát.” Không nhìn thấy Trác Hiểu Lam, trợ lý cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Được, cháu cứ làm việc của mình đi, chúng ta ở đây đợi một lát.”

“Vâng ạ.” Sau đó trợ lý liền đóng cửa, rời đi.

Trác Hiểu Lam vẫn ngồi xổm trên mặt đất không hề động đậy.

Lúc này, ông cụ Nguyễn đi tới trước bàn làm việc của Trác Hiểu Lam, ông vốn định ngồi ở ghế bên cạnh, nhưng khi đi tới, ông liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên bàn Trác Hiểu Lam có một bản tài liệu.

Lúc đầu ông cụ Nguyễn cũng không hề để ý, nhưng khi nhìn thấy tên phía trên, ông không khỏi sửng sốt: “Đây là cái gì? Sao lại có tên Tô Khiết.”

Trong phòng phía trong, cơ thể Trác Hiểu Lam cứng đờ, bất động.

Nghe ông cụ Nguyễn nói vậy, bà cụ Nguyễn cũng nhích lại gần, nhìn qua.

“Nhìn có vẻ là ca bệnh, nhưng lại không giống lắm, xem viết cái gì?” Bà cụ Nguyễn đã lớn tuổi, mắt đã mờ, nên nhất thời không nhìn rõ chữ phía trên.

Ông cụ Nguyễn lấy kính mắt ra đeo lên, sau đó mới xem kỹ lại nội dung phía trên.

“Không thể mang thai, không thể chữa trị, đây, đây là có ý gì? Đây là của Tô Khiết ư?” Sau khi nhìn rõ nội dung phía trên, ông cụ Nguyễn rất kinh hãi.

“Đây ý là Tô Khiết không thể mang thai, hơn nữa còn không thể chữa trị phải không?”
 
Chương 1015


CHƯƠNG 1015

Ông cụ Nguyễn ngẩng đầu nhìn bà cụ Nguyễn, âm thanh cũng có chút thay đổi.

“Không thể nào, tôi thấy sức khỏe của nó cũng không tệ, sao có thể không thể mang thai chứ?” Đầu tiên bà cụ Nguyễn cũng không tin, buột miệng nói. Dù bà không thích Tô Khiết lắm, dù bây giờ Nguyễn Hạo Thần đã ly hôn với cùng Tô Khiết, nhưng bà biết những chuyện Nguyễn Hạo Thần đã làm trong thời gian này để theo đuổi Tô Khiết, bà cũng biết chắc chắn Nguyễn Hạo Thần đã hết hi vọng với Tô Khiết, bà cũng biết chuyện mà Nguyễn Hạo Thần đã quyết thì những người khác rất khó có thể thay đổi.

Nên khi nghe được tin này, phản ứng đầu tiên của bà cụ Nguyễn chính là phản bác.

“Nhưng trên này viết rõ ràng, hơn nữa thứ này lại trên mặt bàn Hiểu Lam, chứng minh Hiểu Lam đã kiểm tra, chữ này cũng là chữ của Hiểu Lam, không thể sai được.” Rõ ràng, ông cụ Nguyễn tin tưởng sự thật mình chính mắt nhìn thấy hơn.

Khóe môi bà cụ Nguyễn giật giật, nhất thời không phản bác được.

“Ngay cả Hiểu Lam cũng đã kết luận không thể chữa trị được, vậy chắc chắn không thể trị khỏi được.” Ông cụ Nguyễn hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên nặng nề.

“Dù bây giờ Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần đã ly hôn, nhưng rõ ràng Hạo Thần vẫn chưa từ bỏ ý định với con bé đó. Lúc đầu tôi còn nghĩ, dù con bé đó xấu xí một chút, nhưng bản thân Hạo Thần thích thì tôi cũng không có ý định ngăn cản, nhưng hiện tại…” Ông cụ Nguyễn phẩy phẩy tờ giấy trong tay, ý của ông đã rất rõ ràng.

Vì chuyện lần trước, trong lòng ông cụ Nguyễn đã định miễn cưỡng tiếp nhận Tô Khiết, dù sao ông đã nhìn ra Nguyễn Hạo Thần rất coi trọng Tô Khiết, hơn nữa ông cũng hiểu, Nguyễn Hạo Thần có thể tiếp tục quản lý hay không mấu chốt đều ở trên người Tô Khiết.

Nhưng tình hình hiện tại khiến ông không thể không cân nhắc lại.

“Tôi cảm thấy chuyện này, phải hỏi lại Hiểu Lam cho rõ ràng rồi hãy nói.” Vẻ mặt bà cụ Nguyễn cũng có vẻ phức tạp.

Chuyện này cũng không phải việc nhỏ, nếu Tô Khiết thật không thể sinh con, vậy chắc chắn chuyện Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết không cần bàn nữa.

“Còn phải hỏi gì nữa, không phải chuyện đã rõ như ban ngày rồi sao?” Ông cụ Nguyễn trực tiếp kết luận.

“Không biết Hạo Thần có biết chuyện này hay không.” Bà cụ Nguyễn lại nghĩ đến một vấn đề khác, bà biết đây mới là mấu chốt nhất.

“Nếu Hạo Thần chưa biết chuyện này, mà chúng ta nói cho Hạo Thần biết thì chuyện này sẽ khá đơn giản, nhưng nếu Hạo Thần đã biết thì e là chuyện này sẽ rất phiền phức. Tính tình của Hạo Thần ông cũng biết rồi đấy.”

“Hừ, những chuyện khác, tôi có thể để mặc nó, nhưng chuyện này tôi tuyệt đối không thể theo ý nó, cưới một người phụ nữ không thể sinh con, nó là muốn nhà họ Nguyễn chúng ta tuyệt tự sao? Dù có chết tôi cũng không thể chấp nhận chuyện này, nếu nó dám cưới người phụ nữ đó nữa, tôi sẽ chết cho nó xem.” Rõ ràng, lần này ông cụ Nguyễn đã quyết tâm, thậm chí nghĩ đến dùng cái chết uy hiếp Nguyễn Hạo Thần.

“Ngay từ đầu tôi đã không thích cô ta, vừa xấu, vừa đần, giờ nhà họ Tô cũng đã phá sản, phải sớm để Hạo Thần chấm dứt với cô ta, chấm dứt hoàn toàn.” Ông cụ Nguyễn nhìn sổ khám bệnh, rất có thành kiến với Tô Khiết.

“Giờ tôi sẽ gọi ngay điện thoại cho Hạo Thần, bảo nó đừng dây dưa với người phụ nữ đó nữa, còn nữa, bà hãy mau chọn người thích hợp cho Hạo Thần, mau chóng để Hạo Thần kết hôn.” Chỉ trong thời gian ngắn mà ông cụ Nguyễn đã sắp xếp xong xuôi tất cả.

Trong phòng, Trác Hiểu Lam nghe thấy lời ông cụ thì tay hơi run rẩy, không biết là vì lo lắng, hay vì căng thẳng, hay còn vì gì khác…

“Bây giờ mà ông gọi điện thoại cho Hạo Thần có phải là quá vội vàng hay không, không bằng chúng ta hãy thăm dò ý của Hạo Thần trước rồi hãy nói.” Bà cụ Nguyễn có chút do dự, rõ ràng bà nghĩ sâu xa hơn ông cụ Nguyễn.
 
Chương 1016


CHƯƠNG 1016

“Còn thăm dò cái chết tiệt gì, tôi nói cho bà biết, Hạo Thần chắc chắn đã biết việc này, chắc chắn là Hạo Thần tìm Hiểu Lam, nếu không tại sao sổ khám bệnh của Tô Khiết lại ở chỗ này của Hiểu Lam chứ?” Ông cụ Nguyễn cực kỳ tỉnh táo, phân tích chính xác.

Bà cụ Nguyễn không nói gì thêm, thật ra bà đã từng nghĩ đến điểm này, nếu như vậy, e là chuyện sẽ phiền phức hơn.

“Nhưng, chắc Hạo Thần muốn để Hiểu Lam nhìn xem tình hình của Tô Khiết còn có thể chữa trị hay không. Sổ khám bệnh này lại ở trên mặt bàn của Hiểu Lam vào lúc này, chứng tỏ Hiểu Lam cũng mới vừa biết kết quả, chắc Hạo Thần còn chưa biết kết quả cuối cùng.”

“Nếu Hạo Thần còn chưa biết kết quả cuối cùng thì giờ tôi sẽ gọi điện thoại nói cho nó biết, để nó chết tâm.” Ông cụ Nguyễn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, nhưng lại ngừng lại.

“Bà hãy gọi cho nó đi, chưa chắc nó sẽ tin lời tôi nói. Bà hãy nói cho nó biết bệnh của Tô Khiết không thể chữa trị được, nếu nó không chấm dứt hoàn toàn với người phụ nữ đó, nếu nó không kết hôn theo sự sắp xếp của chúng ta thì hãy đợi lo hậu sự của hai người già chúng ta đi.” Ông cụ Nguyễn đưa điện thoại tới trước mặt bà cụ Nguyễn, vẻ mặt có vẻ ác độc.

Có thể thấy, lần này ông cụ chắc chắn không hề nói suông. (Cô vợ thần bí muốn chạy đâu)

Bà cụ Nguyễn nhận điện thoại từ ông cụ, tay khẽ run: “Ông muốn nó mau chóng kết hôn, nhưng chúng ta làm sao có thể tìm ngay được người thích hợp chứ?”

Trước kia bà khá hài lòng với Kiều Thiên Lý, nhưng sau chuyện lần trước, bà đã hoàn toàn gạt bỏ Kiều Thiên Lý rồi.

Bà cụ Nguyễn cũng không muốn ép Nguyễn Hạo Thần quá, bà hiểu tính cách Nguyễn Hạo Thần, bà sợ đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện trái ngược.

“Dù sao người phụ nữ nào cũng hơn Tô Khiết, với điều kiện nhà họ Nguyễn, với điều kiện của Hạo Thần, ai mà không muốn gả cho nó chứ. Bà suy nghĩ một chút xem con cái nhà ai dịu dàng ngoan ngoãn, nghe lời một chút là được, chọn lấy một người, để nó kết hôn trước rồi nói.”Bây giờ đối với ông cụ Nguyễn chuyện quan trọng nhất là phải khiến Nguyễn Hạo Thần chấm dứt hoàn toàn với Tô Khiết, còn Nguyễn Hạo Thần cưới ai cũng không quan trọng..[Đọc truyện hay]

Trong phòng, cơ thể Trác Hiểu Lam có chút giật giật, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.

“Đứa bé Hiểu Lam này sao vẫn chưa trở lại, hay là chúng ta đi về trước đi, sau khi trở về hãy gọi điện cho Hạo Thần.” Bà cụ Nguyễn vẫn nghĩ nên từ từ trước, việc này nếu giải quyết quá vội vàng chắc chắn sẽ không mang lại kết quả tốt.

“Bà đang muốn kéo dài thời gian sao, tôi nghe nói nó định quản chuyện của Tô thị, nếu nó nhúng tay vào chuyện Tô thị, e là tương lai sẽ không bỏ được người phụ nữ xấu xí kia, bà hãy mau gọi điện thoại cho nó đi.” Làm gì có chuyện ông cụ Nguyễn không nhìn ra tâm tư của bà cụ, ông không muốn việc này dây dưa thêm nữa, càng kéo dài càng không tốt.

Rốt cuộc bà cụ Nguyễn vẫn không lay chuyển được ông cụ, bà nghĩ một chút, rồi lấy điện thoại di động của mình ra gọi cho Nguyễn Hạo Thần.

Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng nhận điện thoại: “Bà nội, có chuyện gì ạ?”

“Hạo Thần, bà và ông nội cháu đang ở chỗ Hiểu Lam.” Bà cụ Nguyễn hơi do dự, nên nói rất chậm.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần hơi tối lại, tưởng hai người già có bệnh nặng gì.

“Bà nhìn thấy trên bàn làm viêc của Hiểu Lam có một quyển sổ khám bệnh.”

“Của ai?” Nguyễn Hạo Thần hỏi. Lúc này Nguyễn Hạo Thần chỉ tưởng là của ông cụ hay bà cụ, căn bản không nghĩ về ai khác.

“Là của Tô Khiết.” Bà cụ Nguyễn hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là nói ra.

Nguyễn Hạo Thần hơi sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra.
 
Chương 1017


CHƯƠNG 1017

“Cho nên?” Đã hiểu nên tất nhiên Nguyễn Hạo Thần cũng hiểu bà cụ gọi điện thoại cho mình là có ý gì, âm thanh của anh hơi khàn đi.

“Trong sổ khám bệnh của Hiểu Lam viết, Tô Khiết không thể sinh con, hơn nữa không thể chữa trị được.” Bà cụ Nguyễn nói nội dung trong sổ khám bệnh ra.

“Cho nên?” Đầu điện thoại kia, Nguyễn Hạo Thần khẽ nheo mắt, tay cầm điện thoại hơi siết lại.

Nghe thấy giọng điệu này của anh, bà cụ Nguyễn chợt không biết nói tiếp thế nào.

“Thằng nhóc xấu xa, cháu hãy mau chấm dứt tất cả quan hệ với người phụ nữ đó đi, mau trở về, lập tức kết hôn cho ông.” Ông cụ Nguyễn giật điện thoại từ trong tay bà cụ Nguyễn, trực tiếp hét lên,

“Kết hôn ư, với ai?” Nguyễn Hạo Thần nở nụ cười lạnh, thong thả hỏi.

“Bà cháu sẽ chọn cho cháu một người thích hợp, cháu chuẩn bị một chút, mau về nhà kết hôn là được.”

“Nếu cháu không đồng ý thì sao?” Nghe ông cụ nói vậy, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần trở nên u ám hơn, lạnh lùng hơn.

“Nếu cháu không đáp ứng thì hãy chuẩn bị hậu sự cho ông đi.” Ông cụ Nguyễn hét lên, rõ ràng có ý uy hiếp.

“Được, ông yên tâm, cháu nhất định khiến ông nở mày nở mặt.” Đầu điện thoại kia, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên bật cười, nhưng tiếng cười rõ ràng hơi lạnh lùng, khiến cho người ta rùng mình.

Sau đó Nguyễn Hạo Thần cúp luôn điện thoại.

“Thằng nhóc xấu xa này, nó muốn tôi tức chết đây mà, nó, nó…” Ông cụ Nguyễn tức đến mức không thở được.

“Ông à, hay là việc này cứ từ từ đã, hiện Hạo Thần cũng chưa hề nói sẽ tái hôn với Tô Khiết, trước tiên chúng ta đừng ép nó kết hôn.” Bà cụ Nguyễn vừa đứng gần, nên cũng nghe thấy lời Nguyễn Hạo Thần nói.

Bà cụ Nguyễn biết việc phiền phức hơn bà tưởng, dù sao cũng là cháu trai ruột của bà, bà sẽ đau lòng.

“Đợi đến khi bọn họ muốn tái hôn thì đã muộn rồi, việc này nhất định phải nhanh chóng giải quyết. Hừ, nó tưởng tôi dọa nó sao, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ tuyệt thực, nếu nó không chịu kết hôn, tôi sẽ nhảy lầu cho nó xem. Còn nữa, gọi Bạc Vệ trở về, xem nó có nghe lời của Bạc Vệ hay không? Xem nó có quan tâm đến sống chết của Bạc Vệ hay không?” Khi nói những lời này, vẻ mặt của ông cụ Nguyễn có chút doạ người, nhìn đúng là không giống như nói bừa.

Trong phòng, Trác Hiểu Lam nghe thấy ông cụ nói vậy, ánh mắt hơi trầm xuống. năm đó, ông cụ có thể ép mẹ của Nguyễn Hạo Thần không thể không rời đi, không thể không tách khỏi Nguyễn Hạo Thần, thủ đoạn đó chắc chắn không phải ác độc bình thường.

Nếu giờ đây ông cụ lại ép bức Nguyễn Hạo Thần như vậy, thì Nguyễn Hạo Thần có thể hay không?

Nghĩ xong, Trác Hiểu Lam vội đứng lên, định đi ra ngoài.

Nhưng mà cô ta đã ngồi xổm quá lâu, đứng lên lại quá mạnh, nên đầu óc vô cùng choáng váng, hơn nữa chân tê rần, lập tức ngã ngồi trên mặt đất.

“Hiểu Lam vẫn chưa về, sức khỏe của ông cũng không có vấn đề gì, không bằng chúng ta đi về trước đi, việc này trở về rồi hãy nói.” Bà cụ Nguyễn biết nếu việc này vỡ lở ra, e là trong nhà lại khó được yên tĩnh rồi.

“Ừ, sau khi trở về tôi lập tức sai người đón Bạc Vệ trở về, bà cũng mau tính toán chuyện kết hôn của Hạo Thần đi.” Ông cụ Nguyễn trong lòng đã quyết, rõ ràng không hề có ý định thương lượng.

Lúc đầu, bà cụ Nguyễn cũng không thích Tô Khiết, nhưng nghĩ đến bà không thể thay đổi quyết định của Nguyễn Hạo Thần, lại vì biểu hiện của Tô Khiết ở nhà họ Cố, bà biết Tô Khiết cũng không hề ngu ngốc, nên bà còn định mắt nhắm mắt mở tha thứ cho chuyện này.

Nhưng Tô Khiết lại không thể sinh con, nếu Hạo Thần cưới cô thì đời này lại không thể có con, không thể làm cha, nhà họ Nguyễn bọn họ sẽ phải tuyệt tự.
 
Chương 1018


CHƯƠNG 1018

Vì vậy, lần này, bà cụ Nguyễn cũng không hề phản đối cách làm của ông cụ Nguyễn.

Sau khi hai người rời đi, Trác Hiểu Lam mới đứng dậy, từ từ đi ra, ánh mắt cô ta dừng lại trên sổ khám bệnh nằm trên bàn, âm thầm thở dài một hơi.

Tại phòng làm việc của tổng giám đốc Nguyễn thị.

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Nguyễn Hạo Thần trở nên hết sức u ám, thậm chí có chút kinh khủng.

Lúc trước, anh nhờ Trác Hiểu Lam xem tình hình của Tô Khiết còn có cách gì hay không, chắc vừa có kết quả thì đúng lúc bị ông cụ nhìn thấy.

Chỉ là, Trác Hiểu Lam luôn làm việc cẩn thận, tại sao lại sơ suất như vậy được?

Giờ ông cụ đã biết tình hình của Tô Khiết rồi, không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.

Ông cụ thế nhưng chuyện gì cũng có thể làm ra, độc ác, vô lại, chỉ cần có tác dụng, ông cụ đều sẽ dùng.

Thử hỏi, thiên hạ có người mẹ nào sẵn lòng tách khỏi con mình, nhưng năm đó mẹ đã bị ông cụ kiên quyết ép đi.

Có thể thấy được thủ đoạn của ông cụ độc ác cỡ nào.

Năm đó, nếu mẹ còn có một chút biện pháp thì đã không rời khỏi thành phố A, sẽ không rời khỏi anh.

Năm đó thậm chí mẹ đã đồng ý với ông cụ Nguyễn không gặp mặt con trai ruột mình nữa, rất khó đoán ra năm đó rốt cuộc ông cụ Nguyễn đã làm gì mới khiến mẹ đồng ý điều kiện như vậy.

Năm đó anh mới chín tuổi, nên có một số việc không biết hết được, nhưng chỉ cần anh có thể nhìn thấy ông cụ Nguyễn làm những chuyện đó, cũng đủ khiến lòng anh nguội lạnh.

Hôm nay, ông cụ Nguyễn đã biết chuyện Tô Khiết không thể sinh con, vì ép anh chia tay với Tô Khiết, sợ là sẽ gây ra chuyện ác hơn năm đó.

Nếu ông cụ Nguyễn quang minh chính đại thì anh lại không sợ, anh chỉ sợ ông cụ dùng những thủ đoạn vô lại đó, lấy cái chết ép bức thực ra là nhẹ, chỉ sợ…

Mà dù thế nào, anh vẫn là người nhà họ Nguyễn.

Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần trở nên u ám hơn, nhưng ánh mắt vẫn hết sức kiên định, không hề dao động, anh không phải ba mẹ năm đó, mặc kệ ông cụ Nguyễn làm gì, anh vẫn sẽ cưới Tô Khiết.

Nhưng sau đây, anh không thể không đề phòng ông cụ.

Lúc này, Tô Khiết đang đi đến chỗ Đường Lăng, địa chỉ Đường Lăng cho hơi xa, nằm ở ngoại ô, Tô Khiết tự mình lái xe hơn hai giờ mới đến nơi. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đường Lăng đã đến trước, đang đứng trong sân chờ cô.

Nhìn thấy Tô Khiết, Đường Lăng nhìn lướt qua xe cô đi: “Đây là xe của Nguyễn Hạo Thần, sao hai người đã hàn gắn quan hệ rồi à?”

“Cậu chủ Đường hãy đi thẳng vào việc chính đi.” Tất nhiên, Tô Khiết không muốn đề cập đến đề tài này, một cái xe thôi mà, hôm nay cô đã bị truy vấn hai lần rồi, đầu tiên là ông cụ Tô, giờ lại là Đường Lăng, còn chưa hết sao.

“Được, em cùng vào đi.” Đường Lăng không hỏi tiếp nữa, vì anh ta còn có chuyện quan trọng hơn..[truyen hay]

Tô Khiết đi theo anh ta vào phòng.

Vừa vào phòng, Đường Lăng đưa hai bản giám định DNA trên bàn đến trước mặt Tô Khiết: “Em xem một chút đi.”

Tô Khiết nhanh chóng nhận lấy, khi nhìn thấy kết quả phía trên, cô hít sâu một hơi, kết quả giám định là quan hệ thân thuộc, nói cách khác mẹ cô chính là con gái mất tích năm đó của nhà họ Đường.
 
Chương 1019


CHƯƠNG 1019

Nếu mẹ cô là người nhà họ Đường thì sao đến giờ Đường Lăng mới liên hệ với cô?

“Thật ra ngày hôm sau đã có kết quả rồi, vừa có kết quả anh đã điện thoại ngay cho em.” Đường Lăng nhìn ra nghi ngờ của cô, anh ta cảm giác có một số việc anh ta nên để Tô Khiết biết.

Tô Khiết sửng sốt, nhanh chóng nhìn về phía anh ta: “Tôi không nhận được điện thoại của anh.”

Bởi vì chuyện liên quan đến mẹ, mấy ngày nay cô vẫn luôn chờ điện thoại của Đường Lăng.

“Anh biết, bởi vì điện thoại di động của em bị làm nhiễu sóng, nên không nhận được điện thoại của người ngoài.” Lời này của Đường Lăng rất rõ ràng.

Ánh mắt Tô Khiết nhanh chóng lóe lên, sắc mặt có vẻ hơi u ám, điện thoại di động của cô bị nhiễu sóng?

Lúc đó cô đang ở Mỹ, ở cùng đàn anh, nên có thể làm nhiễu sóng của cô chỉ có thể là đàn anh.

Tô Khiết không hề hoài nghi Đường Lăng, vì cô biết Đường Lăng không có lý do lừa cô, cô cũng nhìn ra Đường Lăng không hề nói dối.

“Tại sao anh ta phải làm như vậy?” Tô Khiết khẽ mấp máy môi, âm thanh khàn khàn, cô không rõ tại sao đàn anh phải làm như vậy.

Đường Lăng sững sờ, lập tức mỉm cười, cô bé này quả nhiên thông minh, vừa nói đã hiểu, mà điều khiến anh ta vui mừng là cô tin tưởng anh ta.

“Anh ta không muốn em trở về nhà họ Đường.” Nếu Tô Khiết đã tin tưởng anh ta, thì Đường Lăng không còn gì lo lắng nữa, anh ta nói thẳng luôn.

Mắt Tô Khiết hơi nheo lại: “Tôi trở về nhà họ Đường sẽ nguy hại cho anh ta sao?”

Tô Khiết càng không hiểu điều này, chẳng lẽ giữa Đường Lăng và đàn anh có xung đột gì sao?

“Anh ta muốn em cả đời này ở lại bên cạnh anh ta.” Ánh mắt Đường Lăng trầm xuống, Đường Bách Khiêm làm những chuyện đó đúng thật là quá đáng.

Cơ thể Tô Khiết cứng đờ, vì muốn giữ cô ở bên cạnh mình cả đời, nên anh ta đã không tiếc lừa cô, giấu diếm cô, thậm chí làm nhiễu sóng điện thoại của cô ư?

“Em biết, tại sao Đường Bách Khiêm lại từ bỏ tất cả ở nước Mỹ mà chạy đến nước O không?” Đường Lăng quyết định để Tô Khiết biết chuyện Nguyễn Hạo Thần điên cuồng tìm kiếm cô, cũng là vì để Tô Khiết hiểu rõ hơn tất cả hành động của Đường Bách Khiêm.

Tất nhiên, anh ta còn vì lòng riêng của mình.

“Tại sao?” Tô Khiết giật mình, nhanh chóng ngước mắt nhìn Đường Lăng. Thật ra, cô đã từng hoài nghi chuyện đó, nhưng đàn anh không nói nhiều nên cô cũng không hỏi, giờ nghe lời của Đường Lăng thì là do có ẩn tình khác.

“Sau khi em và Nguyễn Hạo Thần ly hôn, Nguyễn Hạo Thần đã điên cuồng tìm em khắp thế giới, mà tất cả những gì Đường Bách Khiêm làm đều là để tránh khỏi Nguyễn Hạo Thần, không cho Nguyễn Hạo Thần tìm được em.” Đó chính là sự thật, Đường Lăng không hề nói ngoa.

Cơ thể Tô Khiết lại lần nữa cứng đờ, cô đã nghi ngờ có nguyên nhân khác, nhưng cô không hề ngờ tới là vì Nguyễn Hạo Thần.

“Không thể không nói, vì em Đường Bách Khiêm đã bỏ hết cả vốn liếng, vì em, anh ta gần như đã từ bỏ tất cả trước kia của bản thân, Nguyễn Hạo Thần tìm tới nước Mỹ, hủy tất cả những thứ anh ta có ở Mỹ.” Đường Lăng nhìn Tô Khiết, chậm rãi nói.

Mấu chốt lời nói của Đường Lăng không ở phía trước, mà ở phía sau, anh ta muốn nói cho Tô Khiết biết, vì tìm được cô mà Nguyễn Hạo Thần đã điên cuồng đến mức nào.

Sao một người thông minh như Tô Khiết lại không rõ ý tứ của Đường Lăng chứ.

“Tại sao Nguyễn Hạo Thần lại tìm tôi?” Tô Khiết hít sâu một hơi, ngơ ngác hỏi.

Cô chớp mắt một cái, sau đó tiếp tục nói: “Tôi và anh ấy đã thỏa thuận ly hôn, nhưng hình như anh ấy có chút hiểu lầm, hiểu lầm tôi vì ly hôn mà gài bẫy anh ấy.”
 
Chương 1020


CHƯƠNG 1020

Nhưng chẳng biết tại sao, khi nói đến câu sau cùng, âm thanh của Tô Khiết rõ ràng khàn đi.

“Phụt…” Đường Lăng hơi sững sờ, sau đó bật cười ha hả, xem ra, con bé này phản ứng hơi chậm với chuyện tình cảm.

“Tại sao anh ta tìm em à, điều này em phải đi hỏi anh ta mới được, nhưng anh nghĩ, nếu một người đàn ông điên cuồng tìm em, mà không vì tính sổ với em…” Đường Lăng cảm giác, anh ta cần nhắc nhở cô em gái này của mình một chút, bằng không, không biết Nguyễn Hạo Thần còn phải đuổi tới lúc nào.

Tô Khiết hơi nhếch môi, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt có vẻ phức tạp.

Cô vẫn tưởng Nguyễn Hạo Thần dây dưa với cô là là vì muốn tìm cô tính sổ.

Nhưng như Đường Lăng vừa nói, dù cô có thật gài bẫy Nguyễn Hạo Thần thì kết quả vẫn không thay đổi, dù sao hai người bọn họ đã sớm thỏa thuận xong kết quả cuối cùng, nên có lẽ là kết quả tốt nhất.

Với tính cách của Nguyễn Hạo Thần thì đúng là không nên vì sự tính toán của cô mà cứ dây dưa không rõ với cô.

Hơn nữa, vì tìm cô thậm chí Nguyễn Hạo Thần đã hủy tất cả của Đường Bách Khiêm.

Tô Khiết mím chặt môi, trong lòng mơ hồ cảm thấy khác thường.

“Đúng rồi, người năm năm trước ở cùng Nguyễn Hạo Thần tại khách sạn Hoàn Vũ là em nhỉ?” Đường Lăng nhìn cô, ánh mắt lóe lên, chợt hỏi.

“Hả?” Tô Khiết đang nghĩ đến xuất thần, đột nhiên nghe thấy Đường Lăng hỏi như vậy, nhất thời chưa lấy lại tinh thần.

Nhưng cô nghĩ Nguyễn Hạo Thần đã biết chuyện đó, cậu năm Tào cũng đã biết, bởi vì cậu năm Tào đã bắt bà chủ của Yêu Lan vào cục cảnh sát rồi.

Nên Đường Lăng biết cũng không có gì kỳ lạ, cô cũng không cần thiết phải giấu diếm nữa.

“Ừ.” Tô Khiết lên tiếng, xem như thừa nhận, cũng không suy nghĩ nhiều.

“Vì vậy đứa bé là của Nguyễn Hạo Thần phải không?” Nhưng Đường Lăng lại tiếp tục hỏi.

Tô Khiết hoảng sợ, cô cảm thấy rất sợ hãi nhưng vẫn cố giả vờ tỏ ra bình tĩnh: “Đứa bé nào, tôi không hiểu anh đang nói gì?”

Nguyễn Hạo Thần đã biết chuyện năm năm trước, nên dù cô muốn giấu cũng không giấu được, nhưng chuyện hai cục cưng…

Câu hỏi này của Đường Lăng rất khéo léo, anh ta nói thẳng đứa bé là của Nguyễn Hạo Thần, ý tứ trong lời nói rất sâu xa.

Thông minh như Tô Khiết tất nhiên hiểu rõ, Đường Lăng không hề hỏi bừa mà là có chứng cứ chính xác mới hỏi.

“Đây là bản báo cáo giám định DNA của Minh Hạo và Nguyễn Hạo Thần.” Quả nhiên, ngay sau đó Đường Lăng lấy trong túi văn kiện ra hai bản báo cáo đặt trước mặt Tô Khiết.

Đường Lăng biết rõ dùng sự thực sẽ dễ nói chuyện hơn, nên anh ta đi thẳng vào vấn đề.

Nhìn thấy hai bản báo cáo, sắc mặt Tô Khiết lập tức biến đổi, nhất thời không phản bác được câu nào.

“Trước kia, mẹ Tịch Xuyên cho người làm giám định DNA của Minh Hạo, Tịch Xuyên bảo anh giúp đổi thành của Nguyễn Hạo Thần, không nghĩ tới, thật đúng là con của Nguyễn Hạo Thần.” Đường Lăng chậm rãi giải thích.

Tô Khiết đã biết chuyện mẹ Tịch Xuyên sai người làm giám định DNA cho Đường Minh Hạo, lúc ấy Đường Bách Khiêm đã từng nói với cô.

Nhưng cô không biết Tịch Xuyên lại cho người ta đổi thành của Nguyễn Hạo Thần, Đường Bách Khiêm không hề nói với cô điều này. Cô nghĩ với năng lực của Đường Bách Khiêm, không có chuyện không biết điều này, rõ ràng Đường Bách Khiêm cố ý che giấu cô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top