Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 731


Chương 731

Vân Thư nhét con trai vào trong lòng Tạ Mân Hành, kéo Lâm Khinh Khinh đi định nói chuyện tâm sự chị em.

Ai ngờ: “Chị dâu, chị cướp vợ em làm gì?”

Vân Thư: “Em còn cướp chị em của chị cơ, em mau thả ra, đề hai bọn chị nói chuyện.”

“Không được, chị dâu, hôm nay là đêm tân hôn, cô ây không thê đi với GDI3) Vân Thư thực sự muốn đá vào ghế của Tạ Mẫn Thận.

Nhưng điều Lâm Khinh Khinh sợ nhát chính là đêm tân hôn!

Chỉ có giấy đăng ký kết hôn, tại sao lại có đêm tân hôn?

Lâm Dực gọi anh rễ liên tục khiến Tạ Mân Thận vui như nở hoa.

Tạ Mẫn Hành một tay bề con trai, tay kia dỗ cô bé đang bất bình về nhà.

Đêm nay, ông nội Lâm ở lại nhà họ Tạ với Lâm Dực.

Tạ Mẫn Thận khăng khăng kéo Lâm Khinh Khinh trở lại: “Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, anh đi đâu, em đi đây.”

Lâm Khinh Khinh cạn lời nhìn lên trời, ai biệt Tạ Mẫn Thận khi say rượu lại như thê này.

Tính sở hữu quá mạnh.

Khi tới Đông Sơn, Tạ Mẫn Thận chỉ vào ngôi nhà do Lâm Khinh Khinh thiệt kê và nói: “Sau này đây là nhà của chúng ta.”

“Đây không phải là nhà của Tiểu Thư sao?” Lâm Khinh Khinh sững sờ.

“Đây là nhà của chúng ta, đúng là một người vợ ngu xuân.” Vừa nói, Tạ Mẫn Thận vừa kéo Lâm Khinh Khinh vào cửa: “Em xem, có thay đồi không?”

Lâm Khinh Khinh hiểu được Tạ Mẫn Thận đã nói dồi cô ấy.

Mọi thứ cô ấy làm trước đây, thật ra đêu do Tạ Mân Thận lên kế hoạch.

Vào đêm tân hôn, Tạ Mẫn Thận đè Lâm Khinh Khinh xuông dưới người mình.

“Tạ Mẫn Thận, anh dậy đi.”

Tạ Mẫn Thận không dậy, anh ấy hôn lên môi Lâm Khinh Khinh.

Lâm Khinh Khinh nói một câu, anh ấy lại hôn cô ây một lân.

Nên Lâm Khinh Khinh chỉ đành im lặng.

Tạ Mẫn Thận đè trên người Lâm Khinh Khinh ngủ cả đêm.

Đôi mắt Lâm Khinh Khinh gọn Sóng như nước, nửa đêm, cô ây nhìn bầu trời ngoài cửa số, chẳng lễ đây là sự an bài của số mệnh sao?

Tạ Mẫn Thận thích cô ấy, Lâm Khinh Khinh đã cảm nhận được điều này.

Cô ấy không ngừng chạy trồn.

Tạ Mẫn Thận không ngừng tiến về phía trước.

Cuối cùng, họ cùng nhau vào cục dân chính.

Những gì Tạ Mẫn Thận đã nói trong xe, Lâm Khinh Khinh biết đều là cái CỚ.

Tiểu Thư từng nói, đàn ông của nhà họ Tạ, cả đời chỉ có một người vợ, dù có ly hôn cũng chỉ có một người vợ.

Cô ấy sẽ là vợ tương lai của Tạ Mẫn Thận.
 
Chương 732


Chương 732

Lâm Khinh Khinh quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ trên người cô ây, góc nghiêng rât góc cạnh, là anh hùng khiên cô ây rung động ngay từ đâu.

Tạ Mẫn Thận là chỗ dựa của cô ấy, cô ấy đã biết điều này rồi phải không?

Đàn ông trên đời, chỉ cần có Tạ Mẫn Thận, cô ây mới có cảm giác an toàn.

“Tạ Mẫn Thận, em biết anh thích em.”

Lâm Khinh Khinh ngẳng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên mắt Tạ Mẫn Thận.

Lâm Khinh Khinh cho rằng Tạ Mẫn Thận say một lân là đủ.

Ai ngờ Tạ Mẫn Thận vẫn đi chén chú chén anh.

Chuyện anh ấy kết hôn, anh em của anh ây phải biết.

Nên năm anh em quây quần trong phòng ăn riêng.

Tân Ngũ hét lên: “Đại ca, anh ba, còn có Tiêu Ngũ tôi, ba người chúng ta đêu có vợ rôi, Dương lão nhị, anh và Trân Tứ định độc thân tới bao giờ?”

Tạ Mẫn Thận cũng tham gia vào đội ngũ thúc hôn: “Đúng thê.”

Tạ Mẫn Hành vẫn bình tĩnh, anh nói: “Anh còn có con trai.”

Trần Tứ và Dương lão nhị muốn bó cô anh em đã kêt hôn của họ cho đến chết.

Lại thêm một đêm Tạ Mẫn Thận say khướt.

Vừa vệ đến nhà, anh ấy đã hét lên tìm Lâm Khinh Khinh, kết quả cô ấy giỏi lãm, kết hôn ngày thứ hai đã chạy về nhà.

Tạ Mẫn Thận đánh thức tài xế: “Đưa tôi tới nhà mẹ nhị thiếu phu nhân.”

Người phụ nữ này đúng là không nghe lời.

Mới cưới được một ngày đã về nhà mẹ đẻ.

Đáng đánh!

Ong nội Lâm cũng cảm thấy không thích hợp, nhìn cháu gái đang bận rộn trong bếp nói: “Khinh Khinh, đã đên lúc cháu phải trở vê Tử Kinh Sơn rôi.”

Lâm Khinh Khinh không biết làm thế nào đê đôi mặt với Tạ Mẫn Thận.

Cô ấy về nhà cũng vì trốn tránh.

Tiếng gõ cửa khiến trái tim Lâm Khinh Khinh run lên, chăng lẽ là Tạ Mẫn Thận tới bắt cô ây vê?

Lâm Dực chạy đến mở của.

Lâm Khinh Khinh: Xong đời rồi.

“Tiểu Dực, chị em đâu?”

“Anh rễ, ở phòng bếp.”

Tạ Mẫn Thận sải bước vào bép.

Cô ấy vẫn đang thái rau, đeo chiếc tạp dê quen thuộc.

Đã kết hôn mà cô ấy vẫn còn sợ anh ây?

Anh ấy không bạo hành.

Cũng sẽ không lừa dối.

Anh ấy cũng sẽ rất cưng chiều vợ?

“Tạ Mân Thận, đợi một chút!” Lâm Khinh Khinh vươn tay ngăn anh ây tiên lên: “Ong nội và Tiêu Dực còn chưa ăn cơm, nâu xong em sẽ về với anh.”

Tạ Mẫn Thận say rượu; đến gần Lâm Khinh Khinh: “Có phải em đang trồn tránh không?”
 
Chương 733


Chương 733

Lâm Khinh Khinh lắc đầu, phủ nhận: “Không, không có.”

“Nói dối, anh qua phòng em ngủ, tối nay chúng ta ngủ ở đây.”

Giường một mét hai nằm hai người?

Lâm Khinh Khinh chưa kịp nói gì, Tạ Mân Thận đã loạng choạng bỏ đi.

Tối nay ngủ như nào?

Ông nội Lâm cũng cảm thấy xấu hỏ, cháu gái kết hôn rồi. Ông ấy ăn xong lập tức về phòng nghỉ ngơi sớm.

Thấy không có ai chơi với mình, Lâm Dực cũng rời đi.

Lâm Khinh Khinh nhìn về phía phòng ngủ, cô ấy nên làm gì đây? Anh áy lại Say rôi.

Nửa tiếng sau, Lâm Khinh Khinh bưng bát canh giải rượu gọi anh ấy đang ngủ say dậy: “Tạ Mẫn Thận dậy uông chút canh giải rượu đi.”

“Không uống, mau đi ngủ.”

Lâm Khinh Khinh nhìn vào giường, nói: “Em ngủ ở đâu?”

Chiếc giường quá nhỏ.

Tạ Mẫn Thận bối rối mở mắt ra, vỗ ngực: “Trong vòng tay của anh.”

“Anh uống canh trước, em mới ngủ.”

Lâm Khinh Khinh dỗ dành Tạ Mẫn Thận.

Tỉnh rượu thì mới giao tiếp được.

Người còn say rượu, Lâm Khinh Khinh sợ bị hât xuông.

“Được.” Tạ Mẫn Thận bưng bát lên, không cảm thây nóng, uông hết trong một ngụm.

Anh ấy tiện tay đặt bát lên tủ đầu giường, năm lây tay Lâm Khinh Khinh, ôm vào lòng.

“Này, này.” Lâm Khinh Khinh sợ hãi hét lên hai lân.

Tạ Mẫn Thận ôm cô ấy vào lòng, đôi chân dài của anh ây đè lên chân Lâm Khinh Khinh mới yên tâm.

“Em chỉ có một cái gối, nên nằm lên tay anh đi. Đi ngủ.”

Sự chênh lệch giữa sức mạnh nam nữ giờ mới thê hiện rõ.

Cô ấy không thể thoát khỏi vòng tay của Tạ Mân Thận.

Chỉ cần không làm loạn, ngủ thì ngủ.

Cuối tuần, Tạ Mẫn Tây mãi mới trốn thoát khỏi “thầy giáo”, bắt ngờ biết được anh hai đã có vợ.

Vân Thư nghiền răng nghiền lợi: “Em ây chính là bá vương.”

Tạ Mẫn Tây: “Không lẽ anh ấy đã ngủ với chị Khinh Khinh rồi.”

Vân Thư gật đầu: “Có thể.”

Nhưng cô chỉ nhờ Tạ Mẫn Thận cứu người, sao lại có thê đây Lâm Khinh Khinh vào hồ lửa?

Vân Thư bực mình nghĩ về bản thân.

Tạ Mẫn Tây cũng cảm thấy mọi chuyện quá bí ấn.

Cô ấy chưa bao giờ nghĩ anh hai lại là người như vậy.

Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều hạnh phúc.

Cuối cùng Lâm Khinh Khinh đã kết hôn với Tạ Mẫn Thận.

“Chị dâu, chị nghĩ em nên tặng chị dâu Khinh Khinh cái gì?”
 
Chương 734


Chương 734

Vân Thư cũng nghĩ: “Mẹ đã đưa tất cả đồ trang sức quý giá của mình cho Khinh Khinh, hai chúng ta tặng đồ quá phèn thì không được, quá đắt, chị lại keo kiệt không nỡ tặng, dù sao chị còn phải nuôi con.”

Tạ Mẫn Tây: Sao chị dâu cô ấy có thể nói điêu đó trước mặt cô ây vậy.

“Mẫn Tây, hai chúng ta làm đồ handmade tặng cậu ây, vừa khác người còn tồn tiên.” Vân Thư cảm thấy ý tưởng này rất hay.

Thậm chí đã nghĩ xong nên tặng gì.

Tạ Mẫn Tây xấu hồ, dù sao cô cũng là chị dâu của Khinh Khinh.

“Chị dâu, sao em lại cảm thấy sau này chị sẽ bắt nạt chị dâu Khinh Khinh vậy?”

Vân Thư: “Chị không bao giờ, nhiều nhật chỉ là chèn ép thôi.”

Đúng là nói năng hùng hồn!

Tất cả là lỗi của anh trai cô ấy, chiều chị dâu quá.

“Chị dâu, em nghĩ hay là chúng ta mua một cặp vòng tay cho chị Khinh khinh?”

Vân Thư lắc đầu: “Không, tốn tiền.”

478 Vân Thư tiếp tục nói: “Chị chỉ vẽ tranh, em làm đô handmade đi.”

Tạ Mẫn Tây: “Chị dâu, chị rất nghèo à? Theo em biệt tiên của anh đều trên người chị.”

“Ngôe, giờ bọn chị có con trai, sau này Tiêu Tài Thân tìm vợ còn phải mua nhà, mua xe, còn cân sính lễ?

Chô nào cũng cân tiên.”

Tóm lại, Vân Thư nói tới cùng chính là không chịu bỏ tiên mua.

Vừa hay, người đàn ông chiều vợ đã quay lại.

Anh bề cậu con trai mũm mĩm trên tay.

“Anh, mau tới xem chị dâu, tham tiên.”

Vân Thư nhướng mày, cho dù cô tham tiên, chông cô cũng yêu cô.

“Sao vậy?” Tạ Mẫn Hành đi tới, đặt thăng bé trên sô pha, dạy nó ngôi.

Tạ Mẫn Tây nói: “Chị dâu bị anh chiêu hư rôi.”

Tạ Mẫn Hành vuốt ve tóc Vân Thư, nói: “Chị dâu chu đáo hơn em, chị em tôt của cô ây làm em dâu cô ấy, em không biết cô ây đã vui như thê nào đâu.”

Tạ Mẫn Tây: “Vậy sao chị dâu keo kiệt thê?”

Vân Thư câm quả nho trên bàn cà phê, ném cho Tạ Mẫn Tây: “Còn nói chị keo kiệt, sau này em kết hôn, đừng mong chị cho em của hồi môn.”

Tạ Mẫn Tây chỉ: “Anh trai, mau nhìn xem, chị dâu đúng là tham tiền.”

“Ngôc, dù em có mua trang sức đắt tiên thê nào, cũng có bằng được trang sức mẹ tặng không? Em tặng tiên, có nhiêu bằng anh hai em không? Em mua quà gì, người ta lại không mua?”

Vân Thư cười gật đầu: “Quả nhiên là chông em hiều em nhất, anh yêu em, em tin rồi!”

Tạ Mẫn Tây rất tức giận; Khoe cơm chó trước mặt F.A học cấp ba, thiên lý không dung.

“Mân Tây, em nghĩ lời anh em nói đi.

Khinh Khinh gì cũng có, em tặng gì?

Còn không băng tự tay em làm đô handmade, có ý nghĩ còn đặc biệt, cũng nôi bật. Lập tức có được trái tim của chị dâu Khinh Khinh.”
 
Chương 735


Chương 735

Vân Thư tiếp tục: “Chị Khinh Khinh của em và chị chỉ thiếu mỗi nói chuyện trong bụng mẹ thôi, người như cậu ây, em tặng đồ thủ công do em làm mới đâm thẳng vào tim cậu ây. Chúng ta cũng có thể tiết kiệm tiên mà đúng không.”

Tạ Mẫn Tây vẫn cho rằng chị dâu tham tiên.

Vân Thư ném bom: “Em tặng đồ thủ công do em làm, lúc em kết hôn.

không cân lo lăng chuyện của hồi môn, có người chị dâu keo kiệt này, em sẽ có thêm một người chị Khinh Khinh phóng khoáng, cậu ấy sẽ lật hết tài sản ra làm của hồi môn cho em.”

Tạ Mẫn Tây nghi ngờ nhìn Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành: “Yên tâm đi, chị dâu em lừa mẹ, không phải em.”

Tạ Mẫn Tây không chắc chắn rời đi.

Vân Thư lập tức nằm trong lòng Tạ Mẫn Hành, dùng sức hôn lên môi anh: “Chông, em yêu anhl”

Tạ Mẫn Hành ôm đầu cô, hôn sâu hơn.

Thằng bé nằm xuống ghế sofa một lúc, ngủ thiệp đi.

Thời tiết dần trở nên nóng bức, Lâm Khinh Khinh cảm thấy trên người đồ rât nhiêu mô hôi.

Cô ấy khó chịu mở mắt ra.

Chân vẫn bị Tạ Mẫn Hành đè lên, cô ây ngơ ngác nhìn trần nhà, phải làm thế nào để đánh thức anh ấy dậy đây?

“Tạ Mẫn Thận.” Lâm Khinh Khinh đầy anh ây.

Tạ Mẫn Thận càng ôm càng chặt hơn.

“Tạ Mẫn Thận, buông ra, em đi nấu cơm.”

Tạ Mân Thận bị đánh thức, hai mắt vân còn đỏ ngâu, anh ây nhìn Lâm Khinh Khinh như đang nhìn cấp dưới của mình với vẻ mặt nghiêm túc.

Nhìn lại.

Là người phụ nữ của anh ấy.

Đôi mắt của Tạ Mẫn Thận ngay lập tức dịu ổi.

Anh ấy: “Còn sớm, ngủ thêm một lát GÌ”

Lâm Khinh Khinh: “Ông nội tập thẻ dục buôi sáng sắp về, hơn nữa, anh không tập thê dục buôồi sáng sao?”

Đêm qua Tạ Mẫn Thận say khướt, lại CÓ VỢ mới cưới trong vòng tay, hiêm khi anh ây ngủ cho đến rạng sáng mà vẫn nằm trên giường.

Tạ Mân Thận buông tay ra, Lâm Khinh Khinh mở tủ quân áo lây một, bộ quân áo mỏng vào phòng tắm, tắm rửa xong cô ây cảm thấy thoải mái hơn rât nhiêu.

Sau đó đi vào nhà bếp bận rộn.

Cô ấy thích nấu ăn, thích làm điều đó cho những người cô ấy yêu thương.

Tôi qua Tạ Mẫn Thận đã uống rất nhiêu, đi lại loạng choạng, vì vậy bữa sáng Lâm Khinh Khinh chu đáo nấu cháo cho Tạ Mẫn Thận.

Ông nội Lâm thích uống súp cay, ăn que quây.

Lâm Khinh Khinh gọi điện thoại bảo ông nội ăn đô bên ngoài, sáng nay cô ây nâu cháo ngọt.

“Không cần, ông cũng ăn như vậy.”
 
Chương 736


Chương 736

Ong nội Lâm hướng về phía mặt tròi trở vê nhà.

Tạ Mẫn Thận cũng đứng dậy, tắm rửa xong ngôi trong sân ngắm hoa do Lâm Khinh Khinh trông.

“Khinh Khinh, lúc chuyển nhà chuyển cả máy chậu cây này nữa.” Cuối cùng Tạ Mẫn Thận đã loại bỏ chữ “Lâm”

trong Lâm Khinh Khinh, gọi cô ấy là Khinh Khinh một cách trìu mến.

Thực ra trong lòng anh ấy rất muốn gọi vợ, nhưng vì chủ nghĩa đẳng nam nhi, anh ây không thê mở miệng.

“Chuyển nhà?”

Tạ Mân Thận “a” lên một tiếng, nhìn cây dương hoè trong sân nói: “Cây này chúng ta cũng sẽ nhỗ đi, khi nào hoa dương hòe nở, anh sẽ trèo lên hái hoa cho em.”

Lâm Khinh Khinh: “… Tạ Mẫn Thận, cây này không phải của em. Là của chủ nhà.”

Anh ấy muốn dời đi? Còn muốn trèo cây?

Nhìn thấy hoa dương hòe trên cây sắp nở hoa, lúc này dời đi đúng là mù.

Tạ Mẫn Thận: “Anh biết, cây này bây giò là của em.”

Lâm Khinh Khinh: “Sao lại là của em, cây này vôn của chủ nhà trồng.”

Tạ Mẫn Thận nói rõ: “Bây giờ ngôi nhà này đứng tên em, cây này cũng là của em.”

Đọợi đã, Lâm Khinh Khinh đã nghe thây gì vậy?

“Không lẽ anh mua căn nhà này rồi?”

Lâm Khinh Khinh không chắc chắn hỏi.

Tạ Mẫn Thận gật đầu: “Anh đã mua nó rôi.”

Anh ấy không thể nói chính xác khi nào, nhưng có vẻ như anh ấy đã mua nó vào ngày có mây hồng.

Lâm Khinh Khinh không cần hỏi cũng biết là vì cô ây.

Ông nội Lâm mở cửa bước vào: “Mẫn Thận tỉnh rôi.”

“Ừm, ông nội, bọn cháu đi thu dọn đồ đạc, chiêu nay chuyên đi.”

Ông nội Lâm sống xa bọn họ, tại sao ông ây cũng phải chuyền đi vậy?

“Ông nội, ông và Tiểu Dực ở đây, Khinh Khinh cũng không yên tâm, cháu cũng không yên tâm, mà vừa hay nhà bọn cháu lớn, ông và Tiêu Dực cũng tới Tử Kinh Sơn ở đi.”

Lâm Khinh Khinh nói thật, cô ấy cũng nghĩ vê điêu đó, nhưng cô ây không tiếp tục suy nghĩ vì xấu hồ.

Bây giờ, Tạ Mẫn Thận đã nói ra.

Trái tim cô ấy ấm áp.

Ông nội Lâm mỉm cười từ chối.

Cháu gái lấy chồng, ông và cháu trai đi theo còn ra thê thông gì?

Thây thái độ kiên quyết của ông nội Lâm, Tạ Mẫn Thận lúc này cũng không hệ mời chào nông nhiệt, anh ây nói: “Ong nội, căn nhà này cháu mua rôi, nêu ông không muôn đến chỗ của bọn cháu, vậy thì ông cứ yên tâm sông ở đây.”

Ông nội Lâm không từ chối lòng tốt của Mẫn Thận.

Nhưng ngược lại Lâm Khinh Khinh, cô ây thực sự sẽ chuyên đến sống cùng Tạ Mân Thận sao?

Trong bếp, Tạ Mẫn Thận chen vào: “Hãy cho anh thời gian, anh sẽ đón ông và Tiêu Dực đến sống cùng.”

Lâm Khinh Khinh bình tĩnh gật đầu, cô ây càng quan tâm hỏi: “Em tới đó anh có đánh em không?”

“… Anh không có khuynh hướng bạo lực.”
 
Chương 737


Chương 737

Lâm Khinh Khinh cảm thấy anh ấy có, còn rât nhiêu.

Vì ông nội Lâm và Tiểu Dực vẫn còn ở đó nên Lâm Khinh Khinh chỉ mang theo quân áo của mình.

Tạ Mẫn Thận nói: “Em không cần mang đô mặc, anh sẽ mua cho em đồ mới.”

Lâm Khinh Khinh nghĩ nêu cô ấy không sông ở Tử Kinh Sơn, cô ấy sẽ khó giải thích với bà Tạ.

Dù sao thì bây giờ cô ấy đã là vợ của người ta.

Lâm Dực làm loạn muốn đi cùng Lâm Khinh Khinh, nhưng bị ông nội Lâm ân xuông: “Chị cháu kết hôn rồi, cháu qua đó làm gì.”

“Vậy cháu cũng kết hôn, đi với chị.”

Tiêu Dực ngôc nghêch, ngây thơ nói.

Lâm Khinh Khinh cười em trai ngốc nghêch.

Tạ Mẫn Thận nhìn ra ý của ông nội Lâm, nên anh ây nói: “Anh và chị ở đó hai ngày sẽ về, em ở nhà với ông nội.”

Lâm Dực: “Mấy ngày?”

Tạ Mẫn Thận: “Hai ngày.”

Lâm Khinh Khinh ngồi lên xe của Tạ Mân Thận, chậm rãi tiên vào nhà họ Tạ.

Bên cạnh cổng sắt là chữ “Tạ trạch”

dát vàng, Lâm Khinh Khinh liễc nhìn.

Tạ Mẫn Thận: “Từ nay về sau nơi này sẽ là nhà của em.”

Tạ Mẫn Thận đưa Lâm Khinh Khinh trở vê nhà của họ.

“Chúng ta không cần người phục vụ, Sau này em phụ trách nấu ăn, anh phụ trách chăm lo nhà cửa, nếu em không muôn làm ca sĩ hay đi làm thì ở nhà, anh nuôi em.”

Nói xong, Tạ Mẫn Thận đi lên phòng làm việc, lây ra tât cả thẻ ngân hàng, tiền gửi, thỏa thuận cổ phần công ty, chât thành một chông dày.

“Đây, đây là đồ đạc của nhà chúng ta, đáng giá không ít tiên.”

Lâm Khinh Khinh không bao giờ ngờ cô ây vừa kết hôn, giờ đã quản đồ trong nhà.

Tạ Mẫn Thận nhìn Lâm Khinh Khinh nhận lây, nụ cười trên môi anh ây càng rạng rỡ hơn.

“Buổi tối tới nhà cũ ăn cơm đi.” Tạ Mân Thận nói.

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây nghe nói Lâm Khinh Khinh đã chuyên đến.

Tạ Mẫn Tây hỏi: “Chị dâu, quà của chị đâu?”

Vân Thư đảo mắt: “Của em đâu?”

Tạ Mẫn Tây lầy ra một cuốn sách hoa, trên đó cô ây dán những bông hoa khô mà cô ấy đã làm theo Internet.

Đây là số hoa dùng để kỷ niệm.

Vân Thư nhét tên béo vào trong lòng em dâu, cô lên tâng lây một sợi dây thừng, rôi lây nghiên mực và một tờ giây Á4 rôi đi xuông lâu.

Tạ Mẫn Tây bề cháu trai nhỏ không nỡ bỏ xuống, lại nhìn chị dâu, cô định làm gì đây?

Vân Thư nhướng mày: “Internet dạy cho chị rât nhiêu điêu mới lạ.”

“Ví dụ như?” Tạ Mẫn Tây hỏi.
 
Chương 738


Chương 738

Vân Thư: “Hãy nhìn đi.”

Buổi tối, mọi người trong nhà họ Tạ đều tới đủ, bọn họ tụ tập ở nhà cũ đề ăn tôi.

Ông nội Tạ vui mừng, ngồi bên cạnh ông là đứa chất “lật đật”.

Vợ của thằng hai bị lôi vào nhà rồi.

“Tối nay mở một chai rượu.”

Ông nội Tạ rất vui.

Quản gia lập tức đi đến hầm rượu lầy.

ra chai rượu đặc biệt nhất trên kệ rồi mang ra.

Lâm Khinh Khinh rất bức bói, Tạ Mẫn Tây cảm nhận được điều đó.

“Chị Khinh Khinh, đây là quà của em.”

Vừa nói, cô ấy vừa trao quà.

Cái đó do cô ấy làm thủ công rất cần thận.

Quả nhiên Lâm Khinh Khinh rất thích: “Mân Tây, chỗ này đều do em làm?

Tay nghề của em đúng là giỏi, cảm ơn em.”

Tạ Mẫn Thận cũng cảm tháy anh áy không thân thiệt với em gái ruột một cách vô ích.

“Mẫn Tây, lớn rồi nên hiểu chuyện rôi.”

Vân Thư không chút xấu hồ lây món quà của mình ra.

“Có tâm là được rồi.” Vân Thư đưa bài báo của mình cho Lâm Khinh Khinh.

Lâm Khinh Khinh cầm lấy xem.

Cô ây đồ mô hôi.

Tạ Mẫn Tây cũng cảm tháy xấu hổ thay cho chị dâu của mình.

“Tiểu Thư, có phải cái này làm từ giáy trăng, dây thừng còn có nghiên mực không?”

Vân Thư: “Haizz, cậu cũng tháy video trên mạng à?”

Tô mực đen vào sợi chỉ, đặt hình chữ S lên tờ giây A4, kéo một đầu rồi kéo xung.

Sau đó, thành tranh.

“Cậu đừng quên, tớ học vẽ, thiết kế phải vẽ tranh.”

Lâm Khinh Khinh không nói nên lời với cô bạn từ thuở thơ âu là Tiểu Thư.

Quà của cô có tắm lòng không?

Đúng là lười thành một tầm cao mới.

Tạ Mẫn Hành đứng bên cạnh Vân Thư, nói: “Anh thây khá đẹp.”

Tóm lại, vợ anh làm gì cũng được.

Thằng bé ây ya ya vẫn đang nghiêng ngả.

Vân Thư hỏi một chuyện mà cô ấy nghĩ là rất quan trọng.

“Con trai tớ nên gọi Tạ Mẫn Thận là chú hay dượng đây?”

Tạ Mân Thận trực tiệp hét lên: “Đương nhiên là gọi chú, lẽ nào sau này con trai em gọi anh trai em là dượng?”

Vân Thư nghĩ đi nghĩ lại, đúng là có lý này.

Nhưng Lâm Khinh Khinh kết hôn với Tạ Mân Thận rôi, rôt cuộc cô ây có quyên lên tiêng ở nhà không?
 
Chương 739


Chương 739

Đúng là làm khó Vân Thư.

Sau bữa ăn, thăng bé ngã vào lòng ba mình, Vân Thư dẫn Lâm Khinh Khinh và Tạ Mân Tây đên sân sau ngửi hương hoa, ngôi trên xích đu.

“Khoan đã, có phải Tạ Mẫn Thận đã làm điêu gì có lỗi với cậu không?”

Vân Thư hỏi.

Tạ Mẫn Tây cũng nghĩ như Vân Thư: “Chị Khinh Khinh, có phải anh trai ngủ với chị rồi không?”

Lâm Khinh Khinh đỏ mặt: “Này, hai người nghĩ gì thê?”

Đâu với đâu vậy.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Vân Thư thật Sự sợ chính cô đây Lâm Khinh Khinh vào hồ lửa.

Đột nhiên Vân Thư nhớ ra: “Khinh Khinh, chuyện cậu kết hôn, quản lý của cậu đã biết chưa?”

Chậc… cô ấy quên đề cập đến.

Tạ Mẫn Tây hỏi: “Anh Giang Quý có biệt không?”

“Toang rồi!”

“Toang rồi!”

Hai người vừa trở thành chị em dâu đông thời nói.

Hai người họ đã quên mắt Giang Quý.

Có phải bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn không?

Duyệt Lai Hoa Niên.

Giang Quý mặc quần áo bình thường, nhìn hai cô gái giỏi làm người khác tức giận ngôi trước mặt mình.

“Giỏi lắm.” Giang Quý cười gượng gạo.

Vân Thư và Lâm Khinh Khinh vẫn luôn cúi đâu.

Thái độ của hại người họ khi thừa nhận lôi lâm rất quan trọng.

“Giỏi lắm, giỏi lắm.” Giang Quý lại nói.

Lâm Khinh Khinh đây Vân Thư bằng khuỷu tay, ra hiệu: “Cậu nói đi.”

Vân Thư thu tay lại: “Không.”

Giang Quý: “Hai người các em giỏi lãm.”

Bọn họ có thể làm gì được đây?

Cúi đầu nhận sai.

“Anh Giang Quý, bọn em sai rồi.” Là Lâm Khinh Khinh kêt hôn, vì vậy cô ây sẽ ra mặt.

Giang Quý cười nói: “Hai em không sai.”

Vân Thư: “Sai rồi, sai rồi.”

Giang Quý nhảy dựng lên với một tiêng “bụp”, anh ây cô gắng chịu đựng, rôi không kìm được mà nồi cơn thịnh nộ.

“Sai? Các em đã lấy giấy chứng nhận kêt hôn rồi, giờ mới tới nhận sai? Sao hai em không sinh con hãng nói cho anh?” Giang Quý tức chết, lúc đầu anh ây đã cảnh cáo Lâm Khinh Khinh không được gả cho lão hai nhà họ Tạ.

Lúc đó cô ấy nói như thế nào? Mới bạo lâu, đã lây cả giây chứng nhận kết hôn.

Anh ấy vì muốn ngăn người đàn ông lạ mặt theo đuôi Khinh Khinh, còn lắp camera trước cửa nhà cô ây.
 
Chương 740


Chương 740

Gần đây do anh ấy sơ suất, đã lâu không xem camera giám sát.

Nhưng sao Tạ Mẫn Thận lại lao vào đúng lúc chết tiệt này, mẹ nó, anh ấy tuôi ruôi à2?

“Đi, lập tức đi, anh dân em về làm thủ tục ly hôn. Nêu em chưa có con thì hãy đi, lập tức rời đi, anh đưa em xuât ngoại.”

Nếu không phải Giang Quý yêu n thương hai cô em gái, anh ấy có thê sẽ lao tới đánh Lâm Khinh Khinh một trận.

“Em trở về lập tức ly hôn.”

Nói hai câu đều nhắc đến ly hôn, không cân nghĩ cũng biệt Giang Quý giận như thế nào.

Vân Thư thở phào, cô chậm rãi đến gần Lâm Khinh Khinh nói: “Xem ra sinh con rôi đúng là có lợi, cậu xem anh Giang Quý không giám giục tớ ly hôn nữa, cậu và Mẫn Thận có gắng sang năm bê một đứa.”

Giang Quý ngứa răng: “Vân Thư, em lớn tiêng như vậy, cho rằng anh điếc sao?”

Vân Thư rụt cổ: “Anh, em có con rồi, anh không thê hại vợ chồng bọn em.”

“Tạ Mẫn Hành cũng không vượt qua được bài đánh giá em rễ của anh.”

Giang Quý nói xong mới phát hiện mình đã bị Vân Thự đánh lạc hướng: “Món nợ của Tạ Mẫn Hành sau này tính, nói chuyện Tạ Mẫn Thận trước.

Lâm Khinh Khinh, giờ em về nhà thu dọn đồ đạc, sông đôi diện anh. Anh không tin ngày ngày trông chừng em, còn bị Tạ Mẫn Thận lợi dụng sơ hỏ, bà nó.”

Vân Thư: “Anh, người ta yêu thương nhau thật lòng, trời đất chứng giám, anh đừng hại nhân duyên người khác.”

“Rắm, anh trai em không nhìn ra sao?

Khinh Khinh hoàn toàn không thích Tạ Mẫn Thận, nhưng con cóc đó muôn cưới thiên nga của anh, ha ha, anh vợ cho cậu ta thể diện.” Giang Quý lây chìa khóa xe: “Đi nào.”

Lâm Khinh Khinh không dám rời đi, nêu cô ây thực sự đi, Tạ Mẫn Thận sẽ đánh cho cô ây một trận.

“Tạ Mân Thận, cây gậy này, cả ngày mặt mũi tôi sâm, cho răng mình là quan chính trực nhưng lại là một tên khôn kiếp, rác rưởi, ranh con cũng dám cưới em tôi, con rùa già, tên khôn kiệp, nhân lúc không có hai : người, lợi dụng sơ hở hại chết em, đề bọn em ly hôn. Hai anh em nhà họ Tạ không phải là người tột. Tạ Mẫn Thận không phải là người tốt, lợi dụng sơ hở, lân này dựng tường đồng vách sát cho cậu chui, chui một lân, tôi đánh một lân.” Giang Quý lèm bèm, có rất nhiêu từ Vân Thư và Lâm Khinh Khinh chưa bao giờ nghe thấy.

Lâm Khinh Khinh cũng cảm thấy chuyện này hơi quá đáng, Giang Quý rât tức giận, cô ây nên im lặng.

Vân Thư: “Cậu mau nghĩ cho kỹ nên nhận sai như thê nào đi, tớ không cứu được cậu đâu, tình hình của cậu và tớ không giông nhau.”

Lâm Khinh Khinh: “Anh, nghỉ ngơi chút đi, uông chút nước rồi mắng.”

Giang Quý đá vào bàn cà phê, bàn cà phê xê dịch một đoạn trên mặt đắt, phát ra âm thanh định tai nhức óc.

“Bây giờ anh tới nhà họ Tạ.”

Vân Thư: “Anh, anh, anh, đừng kích động, nhất định đừng kích động.

Khinh Khinh không thê ly hôn, anh đừng làm khó Khinh Khinh, chúng ta có gì từ từ nói.”

Giang Quý: “Từ từ nói? Được, bảo Tạ Mân Thận một mình tới gặp anh, anh từ từ nói với cậu ta.”

Giang Quý mặc đồ thẻ thao giản dị, đi ra ngoài trước.

Lâm Khinh Khinh hỏi Vân Thư từ phía sau: “Tiểu Thư, kết quả ti tệ nhát là gì?”

Ai cũng đều biết Giang Quý đi PK với Tạ Mân Thận.
 
Chương 741


Chương 741

Vân Thư: “Còn xem lúc hai người họ đánh nhau, cậu bảo vệ ai, bảo vệ chông mới cưới, anh Giang Quý sẽ một thân một mình đau lòng, thật vọng về nhà, bảo vệ anh Giang Quý thì cậu sẽ nói tạm biệt với Tạ Mẫn Thận.”

Lâm Khinh Khinh: “Có kết thúc nào có hậu không?”

“Có, trừ khi thần tiên hạ phàm.”

Nói như không.

Vân Thự cảm thấy dường như cô đã quên điêu gì đó.

Đột nhiên, Vân Thư hét to: “Ây ya ya, em dâu còn ở dưới, anh Giang Quý sẽ không nhịn được mà đánh em dâu đâu đúng không?”

Bây giờ, Tạ Mẫn Tây cũng là em dâu của Lâm Khinh Khinh.

Ở dưới lầu, Giang Quý tức giận xuất hiện, chỉ thây Tạ Mân Tây đang nhàn nhã chờ đợi.

Anh ấy lập tức dừng lại: “Mẫn Tây, sao em không lên trên?”

“A, anh Giang Quý, hai chị dâu nói họ lên nhận lỗi, em đi theo không tiện nên em chờ bọn họ ở dưới.”

Giang Quý nhìn Tạ Mẫn Tây: “Vẫn là em ngoan.”

“Hả?” Có ý gì?

Vân Thư và Lâm Khinh Khinh vội vàng chạy xuông lâu, nhìn thấy hai người nói chuyện, lập tức điên Cung chạy tới: “Anh, đừng kích đọng, Mẫn Tây vẫn là học sinh.” Vân Thư nói.

Lâm Khinh Khinh cũng bảo vệ Tạ Mân Tây: “Chị dâu, chị Khinh Khinh có chuyện gì vậy?”

Giang Quý tức giận: “Anh có thể phân biệt đúng sai, anh là anh, em là em.”

Chỉ sau khi lên xe, Tạ Mẫn Tây mới nhận ra Giang Quý đi tìm anh hai tính SỐ.

“Anh Giang Quý, anh thật tốt với chị dâu và chị Khinh Khinh.”

“Ừm, em chính là em gái của hai người chị hay sốt ruột.”

Tạ Mẫn Tây cảm thầy tuy anh Giang Quý tìm anh hai tính số, cô ấy vẫn ngưỡng mộ, ghen tị.

“Không biết ngày em đột nhiên kết hôn, anh lớn và anh hai có cáu kỉnh như vậy không.”

Giang Quý: “…”

Vân Thư: “Anh em đâu chỉ cáu kỉnh, có lẽ còn muốn huỷ hoại người đàn ông đó.”

Lâm Khinh Khinh: “Anh hai em có lẽ sẽ trực tiệp ra tay, có lẽ sẽ đánh người ta què, cửa còn có thể đá tung băng một cú, đừng nói là người.”

Giang Quý: “…” Hay là anh áy tha cho Tạ Mân Thận?

Anh ấy nhìn khuôn mặt của Tạ Mẫn Tây qua kính chiêu hậu.

Sao anh ấy lại phân vân nhỉ, nhưng trước mắt anh ây đang thiệt.

Nhà họ Tạ lấy mất hai cô em gái của anh ây, sau này anh ây cưới Tạ Mẫn Tây, hai đôi một có lẽ vẫn được.

Tạ Mẫn Tây cũng nói về tương lai: “Em nghĩ anh lớn sẽ thâm chơi chết người đàn ông đó, anh hai khá lỗi lạc, có thê đánh tàn phê còn sẽ hại chết.”

I0 Giang Quý: Rôt cuộc có nên tìm người ta tính số không? Không được, Tạ Mẫn Thận cưới em gái anh ây nâng niu, món nợ này phải tính.

Chuyện đánh tàn phê là chuyện sau này, chuyện Lâm Khinh Khinh nhất định phải bảo bọn họ ly hôn.

Nghĩ như vậy, Giang Quý lái xe như bay tói nhà họ Tạ.

Vì mọi người đã từng gặp cho nên không cân giới thiệu.
 
Chương 742


Chương 742

Tạ Mẫn Thận thấy Giang Quý khí thé hung hãng, rôi thây Lâm Khinh Khinh đang trồn bên cạnh anh ấy, trong lòng đoán được tám chín phần.

Tạ Mẫn Hành vỗ vai anh em: “Nếu muôn ồn định hôn nhân, con cái rất quan trọng.” Lời gợi ý từ một người từng trải.

Nếu không, Giang Quý gây chuyện không phải tâm thường.

May mắn thay anh có một đứa con để làm lá chẵn.

Vân Thư hiện đang cầu xin sự bảo vệ của chông, cô muôn vệ nhà, không muôn ở bên Giang Quý.

Cô sợ sẽ ảnh hưởng tới cô.

“Anh, em và chồng về nhà chăm con.”

Vân Thư đang định lẻn đi.

“Quay lại cho anh!” Giang Quý gọi Vân Thư lại: “Em ở nhà còn phải chăm con? Trong nhà có thuê bảo mâu cho em không?”

Vân Thư muốn khóc lại không có nước mặt: “Anh, em muốn cho con bú.”

“Nhìn em chỉ như này, đợi Tiểu Tài Thân đi nhà trẻ, em và Khinh Khinh tôt nghiệp đại học, anh sẽ đưa hai đứa ra nước ngoài học tiên sĩ hoặc cao học.”

“Anh, em không đi.”

“Anh Giang Quý, em cũng không đi.”

Giang Quý giận đên cực điểm: “Hai đứa em gả sớm có vui không? Còn gả cho nhà họ Tạ, mau nói cho anh biệt Tạ Mẫn Hành và Tạ Mẫn Thận có điềm gì tốt.”

Vân Thư có lý, cô giơ bàn tay nhỏ nhãn lên nói: “Ông xã em yêu em, cưng chiêu em, em nói một, anh ây không nói hai, nâu đô ăn ngon cho em, cùng em tìm trò vui, kiêm tiền cho em tiêu, còn ngày ngày dọn dẹp đồng bừa bộn của em, quan trọng còn đẹp trai, còn có tiên.”

Tạ Mẫn Hành nghĩ thầm, người vợ này thực sự có lương tâm.

Giang Quý chết lăng, Giang Quý biết chính xác tính khí của em gái mình.

Thành thật mà nói, có thể gặp được Tạ Mẫn Hành, họ đã kiếm đủ rồi, sau khi nghe, anh ây thầy Tạ Mẫn Hành không có địa vị, anh ây càng yên tâm.

“Còn em thì sao, Lâm Khinh Khinh?

Chông em cũng cưng chiều em chứ?

Cũng nâu cơm cho em sao?”

Lâm Khinh Khinh là em gái nhỏ của, Giang Quý, sau này sẽ toả sáng khắp thê giới, bây giờ chưa tốt nghiệp đã kết hôn?

Anh ấy sắp tức chết rồi.

Nếu Vân Thư là lợn cưới ngựa, thì cô là người được hòi.

Nhưng Lâm Khinh Khinh là một đóa hoa, sao lại bị căm vào bãi phân trâu?

Lâm Khinh Khinh chầm chậm nói: “Tạ Mân Thận đã đưa tất cả tài sản của anh ây cho em.”

“Không được.” Giang Quý nói.

“Tạ Mẫn Thận điều tra vụ án cho mẹ ` em, giúp em bắt hung thủ.” Lâm Khinh Khinh nói.

Giang Quý vẫn không vui.

Để điều tra vụ án, người làm anh là anh ây cũng có thê.

Lâm Khinh Khinh lại nói: “Tạ Mẫn ú Thận có thể chữa khỏi bệnh cho Tiêu Dực.”

Giang Quý: “Tạ Mẫn Thận giỏi vậy, còn biệt chữa bệnh sao2”
 
Chương 743


Chương 743

“Uh, anh, chú em trước đây là quân y trong đội.” Vân Thư nói thay người chị em Khinh Khinh.

Lúc này, Giang Quý thực sự cảm thấy hai cô em gái ngôc nghếch kiếm được món hời lớn.

“Khinh Khinh, đây là hôn nhân, hôn nhân! Em và Tạ Mẫn Thận đạt được thỏa thuận, em gả cho cậu ấy, cậu ấy hoàn thành tâm nguyện cho em. Em có biệt ý nghĩa thực sự của hôn nhân không?” Người đàn ông Giang Quý đang tận tình khuyên bảo Lâm Khinh Khinh.

Sinh viên Vân Thư lại giơ tay lên trả lời: “Anh ơi, em biết rôi, tình yêu.”

“Đúng vậy, chính là yêu.”

Vân Thư đắc ý.

Phía sau là hai anh em Tạ Mẫn Hành và Tạ Mẫn Thận đang nhìn Giang Quý dạy Vân Thư và Lâm Khinh Khinh.

Đối với Vân Thư, Tạ Mẫn Hành yêu cô từ tận đáy lòng, anh chỉ muốn dành tật cả cho Vân Thư, mỗi ngày nhìn thây nụ cười của cô và con trai, Tạ Mãn Hành không ăn không uống cũng thây vui.

Tạ Mẫn Thận với Lâm Khinh Khinh chỉ có bá đạo, vẻ bá đạo kiêu ngạo.

Lâm Khinh Khinh nói: “Chỉ cần Tạ Mân Thận không nói ly hôn, cả đời này em sẽ không ly hỗn với anh ấy.”

Vân Thư sửng sốt, đây là lời tỏ tình của Khinh Khinh sao?

Một người từng nói sẽ không bao giờ kêt hôn, sau khi kết hôn lại nói cả đời sẽ không ly hôn.

Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Thận, tương tự, trong mất anh ây cũng có kinh ngạc.

Mặc dù Giang Quý không liên lạc với hai cô em gái chuyên gây rắc rồi mây năm trời, nhưng tính cách của họ, từ nhỏ đã được Giang Quý uốn nắn.

Những gì Lâm Khinh Khinh nói, chính là lời tỏ tình biên tướng.

Tại sao cô ấy lại yêu Tạ Mẫn Thận một cách mù quáng như vậy?

Không được, không thể ở lại lâu hơn nữa.

Giang Quý tức giận: “Mẫn Tây, mau mang cặp, đi học với anh.”

Tạ Mẫn Tây đang xem trò cười, sao anh Giang Quý lại gọi cô ấy?

“Em đã học mười hai rồi, học tập là chính, không thê nghỉ học, mau mang cặp lên, hôm nay đi học.”

Đề thoát khỏi sự tra tắn bằng lời nói của Giang Quý, Vân Thư không ngần ngại đây em dâu ra làm lá chắn.

Lâm Khinh Khinh cảm tháy: Tiểu Thư, không ôn đâu?

Vân Thư xua tay: “Nói cậu cũng không hiệu, Mân Tây không ghi thù, cô gái này rât đơn thuận.”

Vân Thư chạy đên phòng ngủ của Tạ Mân Tây lây cặp sách ra, ngoan ngoãn đề vào tay Giang Quý: “Anh, đì đường lái xe cần thận, bye bye.”

Tạ Mẫn Tây rất ngạc nhiên khi bị đẩy lên xe anh Giang Quý.

Tháng năm, gió hơi mát.

Vân Thư kéo cánh tay của Tạ Mẫn Hành, dựa vào cánh tay của anh, Tạ Mẫn Hành bề đứa con trai béo của họ trong vòng tay.

“Ông xã, em vô cùng yêu anh và con.” Vân Thư cũng cảm thấy mình là một con lọn gặm phải củ cải ngon.

Tạ Mẫn Hành có hàng lông mày rõ ràng, đôi mắt chứa đây tình ý, Vân Thư là kho báu lớn nhất của anh.

Cùng một đêm, ở Đông Sơn.

Tạ Mẫn Thận vẫn đắm chìm trong những lời cô ây nói, cả đời không ly hôn.
 
Chương 744


Chương 744

“Lâm Khinh Khinh, em thích anh sao?” Tạ Mân Thận thẳng thắn hỏi.

Lâm Khinh Khinh đỏ mặt, cô ây xấu hồ nói: “Không phải, em thấy cảm kích anh. Không phải là tình yêu, đừng nghĩ linh tỉnh.”

Tạ Mẫn Thận rơi từ thiên đường xung địa ngục ngay lập tức.

Chỉ là lòng cảm kích?

Đó cũng là cảm xúc.

Anh ấy không quan tâm.

“Lâm Khinh Khinh, nhắm mắt lại.”

Lâm Khinh Khinh nghi ngờ, nhưng cô ây vẫn ngoan ngoãn nhằm mắt lại.

“Anh muốn làm gì?”

Khóe môi Tạ Mẫn Thận cong lên, anh ây ôm chặt eo Lâm Khinh Khinh, ôm cô ây vào lòng, hôn lên.

Đôi môi có cảm giác mềm mêm, mát mát, lúc này Tạ Mẫn Thận giống như một ngọn lửa nhận được cơn mựa giải khát, anh ấy muốn uống nhiều hơn.

Anh ấy hôn Lâm Khinh Khinh một cách thoả thích.

Tay còn lại không hệ rảnh rỗi, anh ấy năm lây tay Lâm Khinh Khinh, mang chiêc nhân mà anh ây đã chuẩn bị sản vào.

“Nhẫn đã đeo, em là người phụ nữ của anh, không được cỏi ra.”

Lâm Khinh Khinh sững sờ nhìn chiếc nhân trên ngón áp út của mình, hũ mật ong trong lòng như bị lật tung.

“Anh không ép em làm chuyện vợ chông với anh, nhưng mỗi tối em phải ngủ chung giường với anh, vun đắp tình cảm. Chúng ta phải sống với nhau cả đời, phải hiểu rõ về nhau.”

Tạ Mân Thận nói.

Lâm Khinh Khinh: Nói trực tiếp về chủ đê riêng tư như chuyện giữa vợ.

chông như thê này có thực sự tốt không?

Sau khi Tạ Mẫn Thận nói xong, anh ây vênh váo kéo Lâm Khinh Khinh trở lại phòng đề vun đấp tình cảm.

Vân Thư cũng bị Tạ Mẫn Hành kéo trở về phòng ngủ, vun đắp tình cảm hệ vợ chông. Chiệc nhãn được Lâm Khinh Khinh cất đi, cô ây muốn mang Vào ngày thật sự gả cho Tạ Mẫn Thận.

Chuyện Lâm Khinh Khinh kết hôn, quản lý của cô ây đã chọn công khai sau khi cân nhắc toàn diện, cũng vì hướng phát triển trong tương lai của cô ây.

Lâm Khinh Khinh hỏi Tạ Mẫn Thận: “Công khai có ảnh hưởng đến anh không?”

Tạ Mẫn Thận: “Không có.” Anh ấy còn rất nóng lòng muốn công khai.

Vô số lời chúc phúc, lượt chia sẻ từ các ngôi sao, hôn lễ của Lâm Khinh Khinh và Tạ Mẫn Thận đã được xác nhận.

Một mặt Lâm Phổ vui vẻ, một mặt lại buồn.

Lâm Phổ biết rõ những gì Lưu Thị đã làm trước đây, ông ta chọn không nói vì bọn họ có một đứa con gái, nêu Tạ Mẫn Thận không thích Lâm Khinh Khinh thì vừa hay có thể để Lâm Thiến bổ sung.

Nhưng bây giờ Lâm Khinh Khinh đã thành công gả vào nhà họ Tạ.

Ông ta cũng là họ hàng với nhà họ Tạ, nhưng Lâm Phổ lại lo Tạ Mẫn Thận sẽ trả thù cho những chuyện đã xảy ra với Lâm Khinh Khinh.

Lưu Thị nhìn con rối hai mươi năm là Lâm Phổ, trong lòng cô ta biết rõ hiện giò Lâm Phỏ đang nghĩ gì: “Chồng à, chuyện xảy ra với Khinh Khinh lần trước là lôi của em, nếu nhà họ Tạ điều tra, cứ đẩy em ra, anh không thể xảy ra chuyện gì.
 
Chương 745


Chương 745

Một mặt Lâm Phổ sợ chết, nhưng mặt khác, ông ta lại muôn an ủi người vợ dịu dàng của mình.

“Yên tâm, giờ anh là ba vợ của Tạ Mẫn Thận, cậu ta sẽ không dám làm gì anh, không phải để Khinh Khinh ăn một bữa cơm với chủ tịch Vương thôi Sao, thêm nữa cũng không có Biyện gì xảy ra.”

Khóe môi Lưu Thị là nụ cười đắc thăng.

Lâm Phổ muốn dựa vào thân phận của Lâm Khinh Khinh để chen ngang, kết quả Tạ Mẫn Thận lại đóng băng vốn lưu động của công ty Lâm Phổ, bước tiệp theo là điều tral Tra thuê.

Có tiền của chủ tịch Vương thì sao, ông ta vẫn không kiếm được đồng nào. Mà chủ tịch Vương thành phố A không thể chấp Tiến ông ta nữa.

Ông ta đã hoảng sợ chạy trốn.

Cuộc sống của Lâm Phổ rát khó khăn, ông ta đặt sự chú ý vào cô con gái khác, Lâm Thiên.

Lưu Thị lập tức ngăn lại: “Chồng, Thiến Thiên còn nhỏ, con bé không biết xã giao giúp anh ký hợp đông, còn có thê đặc tội đối phương, thực ra là muốn thoát khỏi khó khăn, không bị điều tra, thì có một người có thể giúp anh trực tiếp nhát, cũng dễ nhờ nhất.”

“Aj2”

“Ba anh.” Lưu Thị lừa gạt Lâm Phổ: “Đón ba tới đây, em ở nhà chăm sóc ông ấy, còn có đứa con trai ngôc nghéch của anh, hỗ đói không ăn thịt con, ba thầy anh giờ khổ như vậy nhất định sẽ giúp H5ẾT, Khinh Khinh nghe lời ba nhất, anh thấy con rễ còn dám ép anh không tha nữa hay không?”

Sau khi Lưu Thị nói xong, cô ta tiếp tục: “Nếu ba không giúp, chẳng phải còn có Tiểu Dực à? Chúng giả giò dùng cậu ta uy hiếp Lâm Khinh Khinh nhưng Tiểu Dực lại đang ăn ngon mặc đẹp ở nhà chúng ta, bảo bọn họ kết thúc khủng hoảng trong công ty, chúng ta sẽ đến nhận lỗi, nhà họ Tạ sẽ không nễể mặt mà từ chối chúng ta ở ngoài. Theo logic, anh có thê có được chỗ đứng vững chắc ở thành phố A, công ty sẽ được thăng lên cấp cao hơn. Anh không ngưỡng mộ tập đoàn Vân thị à? Chúng ta như nhau, đều là nhà vợ với nhà họ Tạ, bây giờ chúng ta bình đẳng như nhau.”

Lưu Thị kiểm soát Lâm Phổ trong lòng bàn tay, đôi mắt như bọ cạp của cô ta loé lên vẻ gian xảo.

Lâm Thiền, cô ta sẽ không để con gái cô ta thành kẻ thứ ba, cướp Tạ Mẫn Thận.

Cô ta chính là kẻ thứ ba, cho dù cô ta kiểm soát Lâm Phổ trong lòng bàn tay nhưng rất ít người nói cô ta là kẻ thứ bạ, từ đầu tới cuối cô ta đều mang tiếng, cô ta quyết không cho phép con gái cô ta mang tiêng.

Nếu Lâm Khinh Khinh và Tạ Mẫn Thận không kết hôn, cô ta nhất định sẽ đề Lâm Thiền đi giành lầy Tạ Mẫn Thận, nhưng sau khi họ kết hôn. Lưu Thị chỉ hy vọng con gái cô ta có thân phận chính thức.

Không gả cho nhà họ Tạ danh môn thì cô ta muôn con gái cô ta gả cho Đàm Nhạc.

Gả đi một cách quanh minh chính đại.

Thời khắc quan trọng, không thể làm tổn hại thanh danh của con gái cô ta.

Bây giờ Lưu Thị ngày càng thầy Lâm Phô vô dụng, nhưng cô ta phải tiếp tục duy trì cho tới khi ông ta không còn tác dụng hãng bỏ rơi.

Lâm Phổ đột nhiên được khai sáng bởi những gì cô ta nói, ông ta thấy cô ta nói đúng.

“Vợ, ý này thật tuyệt.”

Chiều thứ Tư, Tạ Mẫn Thận rời khỏi nơi làm việc, đến Thương Kiều đề đón ông nội Lâm rời đi.

Đẳng Sau có em gái Bìh ấy, nhưng anh ây không nhìn thấy.

Tạ Mẫn Tây: Cưới được chị Khinh Khinh, trong mắt toàn là người nhà chị ây, còn coi đứa này là em gái không?

Câu trả lời là không.

“Con à, ông nhận tâm ý của hai đứa, ông vẫn trả lời như cũ. Cháu và Khinh Khinh đã kết hôn, hai đứa ở với nhau, nhân lúc hai đứa còn trẻ phải vun đắp tình cảm nhiều hơn, còn rảnh thì cùng nhau đi leo núi, đi du lịch… Đừng tiệp tục chăm sóc ông già như ô ông nữa.
 
Chương 746


Chương 746

Tạ Mẫn Thận im lặng một lúc, nói: “Ống ơi, hay là lần này nghỉ lễ, chúng ta cùng nhau đi du xuân?”

Ông nội Lâm: “Cháu và Khinh Khinh đi đi, ông muốn đi chợ Hoa Điều xem chim.”

Tạ Mẫn Thận im lặng, còn nói nữa ông nội Lâm cũng sẽ từ chối.

Xe chạy đến Đại học A.

Bây giờ chuyện hạnh phúc nhất của Vân Thư là mỗi ngày lái xe tới Đông Sơn đón Lâm Khinh Khinh, rồi cả hai cùng nhau về nhà sau giờ học.

“Tiểu Thư, cậu mang sách vở: cho tó, tối nay tớ không về nhà với cậu. ” Lâm Khinh Khinh nói.

“Vì sao?” Sao lại không đi chung một đường với cô nhanh như vậy?

Lâm Khinh Khinh giải thích: “Mẫn Thận lái xe tới đón tớ, chúng tớ cùng tới bệnh viện để kiểm tra sức khỏe cho ông.”

Vân Thư nghe vậy, hoá ra là vì sức khỏe của ông, nên hào phóng vây tay: „Vậy cậu đi đi, tớ vê chơi với con.

Lâm Khinh Khinh bước nhanh đến cổng trường, khi thầy một chiếc xe quen thuộc, cô ấy đi thẳng đến, thát dây an toàn.

Trong bệnh viện, bác sĩ Nghiêm Minh lại gặp Lâm Khinh Khinh.

Nghiêm Minh đã biết cuộc hôn. nhân của cô ây. Trong lòng anh tạ vẫn thấy bắt bình, anh ta chưa bắt đầu theo đuổi đã không còn cơ hội.

“Khinh Khinh, em tới rồi, cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?”

Lâm Khinh Khinh: “Là ông, tôi dẫn ông tới kiểm tra sức khỏe.”

“Ông đâu?” Nghiêm Minh hỏi.

Ông nội Lâm và Tạ Mẫn Thận xuắt hiện ở phía sau Lâm Khinh Khinh.

“Ông đang ở với chồng.”

Lâm Khinh Khinh đợi họ đi tới, Lâm Khinh Khinh năm lấy cánh tay của Tạ Mẫn Thận, nói: “Bác sĩ Nghiềm, đây là chồng tôi, Tạ Mẫn Thận.”

Sau đó, cô ấy lại giới thiệu với Tạ Mẫn Thận: “Mẫn Thận, đây là bác sĩ Nghiêm Minh, một bác sĩ khoa mắt, lúc trước anh từng gặp.”

“Xin chào.” Tạ Mẫn Thận chủ động đưa tay ra.

Nghiêm Minh bắt tay: “Xin chào.”

Xét về chiều cao, Nghiêm Minh đã thua rôi.

Lâm Khinh chủ động giới thiệu cũng là vì Nghiêm Minh từng có ý với cô ây.

Kẻ ngốc như Vân Thư có thể nhìn ra, đừng nói đến người nhạy cảm như Lâm Khinh Khinh.

Tạ Mẫn Thận dang g rộng cánh tay, ôm Lâm Khinh Khinh vào lòng: “Bác sĩ Nghiêm cứ bận đi, tôi và vọ: dẫn ông đi kiểm tra sức khỏe.”

Ông nội Lâm nhìn người trẻ tuổi ôm ấp nhau trước mặt, ông nội Lâm cũng xấu hồ, chỉ muốn giấu khuôn mặt già nua của mình đi.

Nghiêm Minh rời đi.

Nhìn thấy áp lực trời sinh trên người Tạ Mân Thận, Nghiêm Minh nhìn thôi đã rợn người, sau khi rời đi anh ta mới nhận ra vừa nãy anh ta rất sợ Tạ Mẫn Thận.

Sợ anh ấy làm gì? Đều là người cả mà.

Lúc Nghiêm Minh trở lại văn phòng, càng nghĩ càng cảm thây vừa rồi bản thân quá hèn nhát, nhật định phải nói cho Lâm Khinh Khinh và Tạ Mẫn Thận biết anh ta rất mạnh.

Lòng hiếu thắng kỳ lạ xuất hiện, anh ta bâm gọi cho Lâm Khinh Khinh.
 
Chương 747


Chương 747

“Xin chào, bác sĩ Nghiêm.”

Tạ Mẫn Thận ở bên cạnh có thính giác nhạy cảm, Lâm Khinh Khinh đang được anh ấy ôm trong lòng nên có thê nghe thấy giọng nói của Nghiêm Minh.

Nghiêm Minh: “Khinh Khinh, cơ thể của ông anh rõ hơn người khác, lát nữa, em mang báo cáo của ông tới đây đề anh xem.”

Không biết tại sao, Lâm Khinh Khinh cảm thầy khi Tạ Mẫn Thận trở nên bá đạo, cô ấy không thầy chán ghét, mà khi Nghiêm Minh ra lệnh cho cô ây, Lâm Khinh Khinh lại thấy rất phản cảm.

“Không cần đâu bác sĩ Nghiêm, chồng tôi là bác sĩ quân y, chúng tôi đều tin tưởng y thuật của anh ây.

Cảm ơn lòng tốt của anh.”

Lâm Khinh Khinh cúp điện thoại, lúc này mới nhận ra cô ấy vẫn đang ở trong vòng tay của Tạ Mẫn Thận.

“Anh mau bỏ tay xuống.” Lâm Khinh Khinh nói với Tạ Mẫn Thận.

Tạ Mẫn Thận: “Không.”

Tâm trạng anh ấy giờ khá tốt, anh ấy muốn ôm Lâm Khinh Khinh.

Tạ Mẫn Thận cầm kết quả của ông nội Lâm trực tiếp xem tại bệnh viện C, sau khi xác định không có gì nghiêm trọng, anh ấy lái xe ra hiệu thuộc bên ngoài mua ít thuốc cho ông nội Lâm uông.

Dù sao cũng đã Jớn tuổi, các chức năng cơ thê bị tổn hại phần nào, thêm cả bệnh tiểu đường không thể chữa khỏi. ˆ “Chúng ta về nhà ăn hay ăn ở ngoài?”

Tạ Mẫn Thận hỏi Lâm Khinh Khinh.

Hai người họ giao tiếp trông không giỗng một cặp vợ chồng mới cưới.

Lâm Khinh Khinh đã quen với việc sống cần thận, có thể không ăn ở ngoài cô ây sẽ ăn ở nhà. Vụ vậy, cô ấy nói: “Về nhà đi, để em náu.”

Tạ Mẫn Thận lái xe về nhà.

Gần đây Lâm Dực ở trường, trong nhà chỉ có ông nội Lâm nên Lâm Khinh Khinh không đành lòng.

“Khinh Khinh, tối nay chúng ta ở đây, anh trèo lên cây hái hoa cho em, em nấu đi.” Tạ Mẫn Thận không cho Lâm Khinh Khinh cơ hội phản ứng, anh ây trèo lên cây dương hoè cao lớn.

“Anh cần thận.” Lâm Khinh Khinh đứng dưới hô to.

Đó là một ngày yên tĩnh, đẹp trời giữa tháng năm.

Trong khoảng sân nhỏ có một cây dương hoè rât lớn, trên đó nở những bông hoa dương hoè trắng muốt.

Động tác của Tạ Mẫn Thận nhanh nhẹn, anh ấy hái từng bông hoa xung, Ông nội Lâm cũng đứng dưới nhìn; “Không lẽ thằng bé này đi lính để học trèo cây à.

Tạ Mẫn Thận: … Cháu học cách bắn đại bác, ông có tin không?

Lâm Khinh Khinh từng hái hoa cùng hàng xóm ở quê, sau đó tay cô ấy rất nóng và đau.

Lâm Khinh Khinh vào trong, bắt đầu đun nước, khi Tạ Mẫn Thận xuỗng, cô ấy pha chút nước lạnh thành nước âm cho anh ây ngâm tay.

Khi Tạ Mẫn Thận nhảy xuống, anh ấy đã hái được ba túi hoa lớn.

Lâm Khinh Khinh đứng bên cạnh anh.

ây, nói: “Chúng ta ăn một túi, mang vê nhà một túi, cho nhà Tiểu Thư một túi.”

Tạ Mẫn Thận: “Em sắp đi.”

“Mau xoa tay, lát nữa thoa kem dưỡng da của em.”

Tạ Mẫn Thận: “Anh là đàn ông…được được được, thoa; anh thoa.”
 
Chương 748


Chương 748

Sau đó, anh ấy đã đổi ý, chỉ là vì.

chỉ vì Lâm Khinh Khinh nhìn anh ấy một cách không vui.

“Anh đừng có chủ nghĩa đàn ông nữa, da của đàn ông cũng là da.”

Lâm Khinh Khinh nói với Tạ Mẫn Thận khi ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ trong sân.

“Được, lát nữa em thoa cho anh.”

Ông nội Lâm nhìn sự thân mật thể hiện những lúc vô tình, ông ây nghĩ thầm: Xử lý đứa trẻ Tạ Mẫn Thận này phải cân Khinh Khinh ra tay.

Sau khi ngâm tay một lúc lâu, Lâm Khinh Khinh lau tay. cho Tạ Mẫn Thận bằng chiếc khăn màu xanh lam của mình, sau đó tự tay thoa kem cho anh ấy.

Tay của Tạ Mẫn, Thận đày vết chai, da cũng rất săn chắc, ở gốc ngón tay mơ hồ có thể nhìn thầy một ít lông vã bên trên còn có vết trầy xước.

“Tạ Mẫn Thận, anh mau nói thật đi, có phải anh là cái cuốc trong quân đội không?” Lâm Khinh Khinh hỏi, trên tay Tạ Mẫn Thận có nhiều vết chai hỏi SO Với hàng xóm đang làm công việc đồng áng ở quê nhà.

Tạ Mẫn Thận: “Anh bắn pháo.”

Bắn pháo có nhiều vết chai như vậy sao? Anh lừa ai thê.

Tạ Mẫn Thận tiếp tục: “Anh đến Nam Phi để duy trì hòa bình.”

“Vậy anh còn là anh hùng à.’ ,Lâm Khinh Khinh lau tay cho anh áy: “Em đi nâu cơm, hôm nay sẽ hơi muộn, anh nói chuyện với ông ở trong sân đi.”

Tạ Mẫn Thận di chuyện chiếc ghế.

đầu, ngoan ngoãn ngôi bên cạnh ông nội Lâm: “Ông ơi, hãy đến sóng với chúng cháu ở Tử Kinh Sơn.”

“Không.”

Sau một lúc, Tạ Mẫn Thận lại nói: “Đừng. đi làm nữa, cháu sẽ kiếm tiền nuôi cả nhà, cháu có thề nuôi được.”

“Không đi đâu cả.”

Trời đã rât muộn, cặp vợ chông đã nói trước là không đi bị ông nội Lậm đuổi ra ngoài: “Cháu đã kết hôn ròi, ba ngày đêu chạy vệ nhà mẹ đẻ, còn tưởng là không sao. Cháu mau về với Mẫn Thận đi.”

Lâm Khinh Khinh: “Ông, cháu lo lắng cho ông.”

“Lo cái gì?”

Lâm Khinh Khinh không nói được.

Tạ Mẫn Thận đi ra xe lấy toàn bộ số tiền mặt trong ví ra, sau đó anh ây quay lại, nhét vào túi ông nội Lâm: “Mau đi thôi, tiền ông phải giữ, Khinh Khinh không ở nhà nâu cơm cho ông, ông phải mua thức ăn ngon về.”

Ông nội Lâm nghĩ, số tiền này không nhiêu, vì vậy ông ây đã nhận: “Đi đi, đi đi.”

Sau khi đóng cửa, ông nội Lâm cát hết chỗ tiền đi mới phát hiện Tạ Mẫn Thận đã cho ông ấy năm ngàn tệ.

“Khó trách lúc nãy thằng bé nhét vào túi không cho mình nhìn.”

Trong xe, Lâm Khinh Khinh không tỏ ra buôn bã cho lắm, cô ây. không muốn để Tạ Mẫn Thận thấy vẻ mặt uễ cải của cô ấy.

“Khó chịu cứ nói, chúng ta phải sống cả đời, lẽ nào ngày nào em cũng nhịn mắy cảm xúc đỏ? Khinh Khinh, chúng ta là vợ chồng, nhất định phải đối xử thành thật với nhau.” Tạ Mẫn Thận dạy dỗ Lâm Khinh Khinh.

Lúc này, trên mặt Lâm Khinh Khinh lộ ra vẻ buồn bã: “Em lo ông sông một mình sẽ cô đơn.”
 
Chương 749


Chương 749

“Anh cũng lo, chuyện này không có gì phải che giâu.” Tạ Mẫn Thận nỏi: “Anh đã hứa sẽ đón ông tói, tin anh.”

*Ừm.” Hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Lâm Khinh Khinh biết nương tựa là gì.

Khi cô ấy còn nhỏ, mẹ cô ấy có nói với cô ấy là con gái phải tự lập, mới càng quyên rũ.

Lâm Khinh Khinh đã làm theo.

Nhưng con gái cũng có lúc yếu đuối, cũng cân phải nương tựa.

Lâm Khinh Khinh không có tự tin bẩm sinh như Vân Thư, Vận Thư cũng không thờ ơ như cô ây.

Ngay khi suy nghĩ của Lâm Khinh Khinh đang ùa ra, Tạ Mẫn Thận thích ra lệnh cho Lâm Khinh Khinh: “Mau cho anh một ngụm nước khoáng trong tay em.”

Lâm Khinh Khinh thở dài, cô ấy vặn mở nắp chai đưa cho Tạ Mẫn Thận: “Đây.”

“Em điúp anh, anh đang lái xe.”

Sao Lâm Khinh Khinh lại thấy cô ấy b anh ây lừa nhỉ?

“Mau lên, miệng anh khô quá.” Tạ Mẫn Thận sốt ruột thúc giục, uống nước mà còn lề mè.

Lâm Khinh Khinh rũ bỏ những nghi ngờ trong đầu, duỗi tay ra, đút Tạ Mẫn Thận uống nước.

Cuối cùng, Tạ Mẫn Thận giơ một tay ra búng vào trán Lâm Khinh Khinh: “Ngoan.”

“Tạ Mẫn Thận, anh có thể lái xe bằng một tay?”

“Anh không nói không thể lái xe.”

“Vậy sao lúc nấy anh bảo em cho anh uông? Anh tự uông không phải tốt nhất à.” Lâm Khinh Khinh thật sự đã bị lừa.

Tạ Mẫn Thận: “Em hiểu cái gì, anh muốn nước do em cho anh uông.”

Lâm Khinh Khinh nhạy cảm thì sao, vẫn ngốc nghéch thôi.

Nhìn dáng vẻ tức giận của Lâm Khinh Khinh trông rất giỗng một chú cá heo nhỏ.

“Được rồi, lần sau anh giúp em.”

Lâm Khinh Khinh thầm nghĩ: Cô ấy tức giận vì chuyện này?

Trời đã tối, Lâm Khinh Khinh về đến nhà, nhìn hai túi hoa rôi nói: “Hay là để chúng ở nhà mình trước, mai anh dậy chạy rôi mang cho bọn họ?”

Cuối cùng, Tạ Mẫn Thận giơ một tay ra búng vào trán Lâm Khinh Khinh: “Ngoan.”

“Tạ Mẫn Thận, anh có thể lái xe bằng một tay?”

“Anh không nói không thể lái xe.”

“Vậy sao lúc nấy anh bảo em cho anh uông? Anh tự uông không phải tốt nhất à.” Lâm Khinh Khinh thật sự đã bị lừa.

Tạ Mẫn Thận: “Em hiểu cái gì, anh muốn nước do em cho anh uông.”“

Lâm Khinh Khinh nhạy cảm thì sao, vẫn ngốc nghéch thôi.

Nhìn dáng vẻ tức giận của Lâm Khinh Khinh trông rất giỗng một chú cá heo nhỏ.

“Được rồi, lần sau anh giúp em.”

Lâm Khinh Khinh thầm nghĩ: Cô ấy tức giận vì chuyện này?

Trời đã tối, Lâm Khinh Khinh về đến nhà, nhìn hai túi hoa rôi nói: “Hay là để chúng ở nhà mình trước, mai anh dậy chạy rôi mang cho bọn họ?”
 
Chương 750


Chương 750

“Không, bọn em đi dạo tới nhà anh tiện vào thăm. Cháu trai em đâu?”

“Tiểu Thư đang dỗ thằng bé ngủ, nhưng hình như không thành công.”

Vì đã muộn, Vân Thư đã thay đồ ngủ nên không tiện xuống lầu.

Lâm Khinh Khinh quan tâm nói: “Anh và Tiểu Thư nghỉ đi, em và Mẫn Thận sẽ đến nhà cũ.”

“Ừm.”

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Vân Thư ôm đứa con trai còn chưa ngủ đi xuống lầu: “Con trai của anh dỗ không chịu ngủ?”

Tạ Mẫn Hành cắt túi hoa vào bép.

Anh đỡ lấy thằng bé mập mạp, cười nói: “Buôi tôi con đúng là vui.”

“Còn hơn thế nữa, ban ngày nó cũng vui.

“Lên lầu đi, anh dỗ nó ngủ.” Hai tay, Tạ Mẫn Hành ôm eo Vân Thư trở về phòng ngủ.

Lâm Phổ nghe theo lời khuyên của Lưu Thị, hồm sau lập tức lái xe đến nhà ông nội Lâm để đón ông ấy.

Nhưng thật tình cò, ông nội Lâm đang thu dọn quần áo, chuẩn bị đi làm ở trường trung học Thương Kiều, kết quả gặp phải Lâm Phổ và Lưu Thị âm hồn bắt tán đang lảng vảng.

“Ba, ba, ba đi đâu vậy?” Lâm Phố tiến lên một bước, dáng vẻ là một đứa con hiệu thảo: “Ba, ba xuất viện lâu như vậy, cũng không đi khám sức khỏe, con dẫn ba đi, chúng ta đi khám.”

Ông nội Lâm: “Yo, Khinh Khinh không giối Mẫn Thận, cũng không thây mày dẫn tao đi khám sức khỏe.”

Cho dù lý do của Lâm Phổ có miễn cưỡng như thế nào ông ta cũng nói được: “Là vì lúc trước không có cơ hội, ba xem Khinh Khinh quản lý nghiêm như vậy, con tới lần nào bị măng lần đấy, hôm nay con dẫn ba đi.”

“Cút.” Ông nội Lâm khó chịu.

Thực sự không biết làm thế nào lại sinh ra đứa con trai này.

“Ba, con là con của ba, con muốn nuôi ba lúc già. Khinh Khinh đã lập gia đình, một mình ở đây với một tên ngồc, ba sông sao đây? Mau về, một ngày ba bữa có người hàu, thiếu gì mua đó, vợ con đã sắp xếp cả rôi, Khinh Khinh cũng không cân phải lo lắng cho ba.”

Ông nội Lâm: Mày chắn đường đi làm của tao rồi.

“Ba, ba tuổi này rồi đừng bướng bỉnh nữa.”

“Nếu không tránh ra, tao sẽ gọi điện thoại cho Mẫn Thận, bảo nó tới.” Nói xong, ông nội Lâm đầy Lâm Phổ ra, một mình đi về phía đường cái.

Ông nội Lâm hiếm khi đi taxi: “Tới trường trung học Thương Kiêu.”

Lưu Thị từ phía sau xe đi tới chỗ Lâm Phổ, nhẹ: giọng an ủi: “Chồng à, thất bại một lần cũng là chuyện bình thường, đừng nản lòng, cùng lắm thì chúng ta có thê đến đầy thêm vài lần nữa.

Lậm Phỏ: “Lão già này thật cứng đầu.”

Bọn họ sẽ không bỏ cuộc đâu như vậy, sau khi lên xe Lâm Phổ nói: “Từ nay vê sau đừng đi cùng anh nữa, anh tự tới.”

Lưu Thị đồng ý nhẹ nhàng.

Dường như trong mắt, cô ta chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé tuân theo mệnh lệnh của chồng.

Buổi tối, Lâm Phổ lại xuất hiện.

Ông nội Lâm chỉ vào camera giám sát ỏ cửa: “Khinh Khinh, Mẫn Thận còn có thằng bé nhà họ Giang đều thấy, Lâm Phổ, còn không mau cút?”

“Ba, ba ở một mình như vậy con thật sự không yên tâm, ba đi với con đi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom