Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 581


Chương 582


Liên Cung từ từ dời mắt nhìn anh ta, vẻ mặt rất phức tạp, hình như hơi vui mừng, lại có chút không dám tin.



Với năng lực của Nguyễn Hạo Thần, vậy mà không nhận ra mấy thứ quan trọng nhất à?


“Nhưng mấy thứ quan trọng nhất đều có dấu vết từng chạm qua.” Hình như Minh Viễn nhìn ra sự nghi ngờ của anh nên thận trọng bổ sung thêm một câu: “Rõ ràng cuối cùng bọn họ đã nể tình mà nương tay rồi.”


Hàm ý của Minh Viễn rất rõ, thật ra Nguyễn Hạo Thần đã phát hiện ra mấy thứ quan trọng, cốt lõi nhất của bọn họ, nhưng không hề phá hỏng, chắc chắn đã nể tình mà nương tay rồi.


Mắt Liên Cung sáng lên, khóe miệng khẽ cong lên, cười hờ hững, anh thật sự không ngờ Nguyễn Hạo Thần sẽ nể tình mà nương tay.


Anh đi cầu hôn vợ Nguyễn Hạo Thần, vậy mà anh ta vẫn có thể xuống nhẹ tay, điều này đã làm anh cảm thấy hơi khó tin.




Những thứ mà Nguyễn Hạo Thần phá hủy có thể bù đắp qua thời gian, còn những thứ anh ta để lại đều là đồ quan trọng nhất, nếu phá hủy mấy thứ này, có lẽ anh sẽ không bao giờ bù đắp lại được.


Như vậy mọi thứ đều xong đời rồi.


Sự thật chứng minh, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Nguyễn Hạo Thần, muốn phá hủy hay giữ lại thứ gì đều nằm trong suy nghĩ của anh ta.


Điều này càng làm anh hận Nguyễn Hạo Thần đến nghiến răng nghiến lợi.


Nhưng anh không thể không cảm kích Nguyễn Hạo Thần, vì anh ta đã nể tình mà nương tay.


Giờ Liên Cung đã đưa ra một kết luận, Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn không phải con người!


Lần này, anh không phục cũng không được.


Mặc dù lúc đối mặt Liên Cung, vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần có ngông cuồng, hung hăng đến đâu, thì trong lòng anh vẫn rất để tâm câu nói lúc nãy của Liên Cung.


Quả thật ban đầu anh đã ép buộc Tô Khiết gả cho anh, còn ký bản thỏa thuận đáng chết kia nữa.


Nguyễn Hạo Thần nghĩ tới lần trước ở Danh Tước khi đàn anh cô gọi tới, cô đã nói rằng, một năm sau khi bản thỏa thuận hết hạn, cô sẽ rời đi.


Nguyễn Hạo Thần cảm thấy giờ anh phải nhanh chóng xử lý bản thỏa thuận kết hôn đó.


Nhưng anh biết vợ anh không phải người bình thường, cô rất thông minh, chỉ cần anh động tâm tư khi đứng trước mặt cô, cô sẽ nhận ra ngay.


Nên trong thời gian cấp bách, anh đành phải sử dụng một thủ đoạn khác thường.


Cưới một cô vợ thông minh, còn có thể hiểu thấu lòng người thế này, chắc chắn những lời ngon tiếng ngọt, mà bình thường đàn ông hay nói với phụ nữ, sẽ hoàn toàn không có tác dụng gì với cô.


Thậm chí là lời dụ dỗ dịu dàng hay ép buộc cứng rắn cũng không có tác dụng với cô.


Không chỉ có thế, vợ anh còn bị nhiều người thương nhớ, hơn nữa những người thương nhớ vợ anh đều là nhân vật không đơn giản, Liên Cung thì xem như đã được giải quyết rồi, nhưng còn hai người Đường Bách Khiêm và Đường Lăng, thì càng làm anh không thể không đề phòng.


Đường Bách Khiêm và Đường Lăng đều biết rõ, anh đã kết hôn với Tô Khiết rồi, nhưng vẫn không hết hy vọng, còn có Đường Minh Hạo mà đến giờ anh vẫn chưa biết là người hay ma nữa.


Trong tình cảnh này, tim cô vẫn chưa đặt lên người anh nữa.


Anh sống dễ lắm à? Mấy người nói xem anh lấy vợ dễ lắm à?


Nên không dễ gì anh mới cưới được vợ về, chắc chắn không để cô bay đi mất.


Nên anh nhất định phải nghĩ một kế sách vẹn toàn mới được.


Mắt cậu ba Nguyễn sáng lên, rồi mỉm cười, chợt nảy ra một chủ ý mà anh cảm thấy rất tốt.
 
Chương 582


Chương 583


Cậu ba Nguyễn quay về biệt thự với tốc độ nhanh nhất, thật ra lúc nãy anh đã giải quyết xong chuyện của Liên Cung rồi, giờ trời cũng không còn sớm nữa, anh nên về nhà thôi.



“Cậu chủ, anh về rồi à” Chị Lưu vẫn còn sợ anh, nên hơi mất tự nhiên khi nhìn thấy anh.


“Ừm, mợ chủ đâu rồi?” Nguyễn Hạo Thần giống như chỉ tùy ý hỏi một câu.


“Mợ chủ đang ở trên lầu.” Chị Lưu trả lời rất nhanh, cô không dám kéo dài câu hỏi của cậu ba Nguyễn.


Nguyễn Hạo Thần khẽ mỉm cười, ở nhà thì tốt, chỉ cần cô ở nhà, anh sẽ dễ dàng tiến hành bước kế tiếp.


Tối nay anh nhất định phải giải quyết xong chuyện này, bằng không nó sẽ thành tâm bệnh mãi mãi trong lòng anh.




Nguyễn Hạo Thần không lên lầu ngay, mà đi tới trước tủ rượu, lấy một chai rượu vang ra, cũng không dùng ly rượu, mà uống thẳng luôn.


Chị Lưu thấy thế thì ngơ ngác, chuyện, chuyện gì thế này?


Cậu chủ bị sao thế? Tại sao vừa về nhà đã uống rượu rồi? Còn uống một cách thô bạo như thế nữa.


Cậu chủ mà uống thế này, có lẽ là khi tâm trạng cậu ấy đang rất tồi tệ.


Chẳng lẽ tâm trạng cậu chủ không tốt ư? Xảy ra chuyện gì vậy?


Lúc nãy hình như cậu chủ có hỏi mợ chủ có ở nhà không? Chẳng lẽ cậu chủ cãi nhau với mợ chủ ư?


Cậu chủ cứ uống thế này, liệu lát nữa cậu ấy có đi đánh nhau với mợ chủ không?


Chị Lưu càng nghĩ càng cảm thấy có thể, trong lòng càng lo lắng, sợ hãi hơn.


Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng uống hết một chai rượu, anh ngẫm nghĩ một lát, sợ không đủ nên lấy thêm chai nữa.


Chị Lưu thấy vậy thì lòng chùng xuống, mặc dù cô rất sợ Nguyễn Hạo Thần, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng: “Cậu chủ, mợ chủ là phụ nữ, mà phụ nữ thì phải dỗ dành, thật ra trái tim phụ nữ rất mềm yếu, chỉ cần nghe mấy lời tốt đẹp sẽ ổn thỏa thôi.”


Nguyễn Hạo Thần dời mắt nhìn chị Lưu, liệu cô có giống như chị Lưu nói không?


Trái tim phụ nữ rất mềm yếu, chỉ cần nghe mấy lời tốt đẹp sẽ ổn thỏa thôi.


Tô Khiết sẽ mềm lòng, sẽ nghe anh nói mấy lời hay rồi ổn thỏa ư?


Anh cảm thấy lý luận này của chị Lưu, có thể sẽ có tác dụng với người phụ nữ bình thường, nhưng chắc chắn không có tác dụng với Tô Khiết, nên anh phải áp dụng thủ đoạn khác thường của anh mới được.


Nguyễn Hạo Thần lại cầm chai rượu lên định uống tiếp.


“Mợ chủ vốn nhỏ hơn cậu chủ, nên cậu chủ…” Chị Lưu muốn nói rằng, mợ chủ vốn nhỏ hơn cậu chủ, nên cậu chủ hãy nhượng bộ cho cô ấy.


Nhưng Nguyễn Hạo Thần nghe chị Lưu nói thế sắc mặt hơi trầm xuống.


Anh rất già à?


Hình như anh lớn hơn cô bốn năm tuổi, cũng đâu thể xem là già với cô chứ?


Chị Lưu thấy sắc mặt bỗng thay đổi của Nguyễn Hạo Thần thì sợ đến mức run lên, rồi ngậm miệng lại ngay, không dám nói tiếp nữa.


Nguyễn Hạo Thần uống hết chai thứ hai, rồi mới lên lầu, tất nhiên là đi thẳng vào phòng Tô Khiết.


Chị Lưu đứng dưới lâu đã sợ đến mức chân run lẩy bẩy, nhìn dáng vẻ của cậu chủ, quả nhiên là đi tìm mợ chủ để đánh nhau, với vóc dáng nhỏ bé của mợ chủ, chắc chắn không thể nào là đối thủ của cậu chủ được, vậy chẳng phải lát nữa mợ chủ sẽ rất thảm à?
 
Chương 583


Chương 584


Chị Lưu không dám nghĩ tới nữa.



Nhưng lúc đi qua thư phòng, Nguyễn Hạo Thần bỗng dừng bước, anh chợt nghĩ tới điều gì đó, nên ngẫm nghĩ một lát rồi tiến vào thư phòng lấy ít đồ, sau đó mới đi tới phòng Tô Khiết.


Cậu ba Nguyễn mở cửa ra, nhưng không thấy bóng dáng Tô Khiết, có điều trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, điều này chứng tỏ cô đang tắm.


Cậu ba Nguyễn giấu đồ trong tay mình vào chiếc tủ đầu giường, rồi ngồi trên giường đợi Tô Khiết, nghĩ tới kế hoạch hoàn hảo của mình, khóe miệng anh không khỏi cong lên, hiện rõ sự đắc ý.


Đợi cô ra ngoài, anh sẽ có thể…




Trong phòng tắm không ngừng vang lên tiếng nước chảy, Tô Khiết vẫn đang tắm, cậu ba Nguyễn yên lặng lắng nghe mọi tiếng động trong phòng tắm.


Chuẩn bị… thời cơ hành động!


Trước giờ Tô Khiết luôn chú trọng hiệu quả làm việc, nên tắm cũng không lâu, tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng lại rồi.


Cậu ba Nguyễn đứng dậy, lặng lẽ đi tới trước cửa phòng tắm, nhưng không hề đi vào, cũng không lên tiếng, mà cứ ngoài cửa đợi cô như thế.


Tô Khiết lau người rôi mặc váy ngủ vào, định mở cửa phòng tắm ra.


Cô còn chưa ra khỏi phòng tắm, thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ tình huống, đã bị cậu ba Nguyễn ôm vào lòng rồi.


Không đợi cô phản ứng lại, cậu ba Nguyễn đã cúi đầu hôn cô.


Anh hành động quá bất ngờ, thậm chí Tô Khiết còn không thấy rõ bóng dáng của anh, tất nhiên mới đầu cô hơi sửng sốt, nhưng cô biết ngoài anh ra, không ai có thể tiến vào phòng cô, cũng không ai làm thế với cô.


Cô đã bắt đầu quen dần với hành động này của cậu ba Nguyễn.


Mấy ngày nay, anh luôn làm như vậy, nên cô không quen cũng khó.


Nhưng một giây sau, người Tô Khiết hơi cứng đờ.


“Anh, anh uống rượu à?” Tô Khiết rất mẫn cảm với rượu, giờ anh hôn cô thế này, làm cô cảm thấy đầu mình hơi choáng váng rồi.


Anh uống rượu xong thì hôn cô? Anh muốn làm gì thế?


“Cũng không nhiều lắm, anh chỉ uống hai ly rượu vang thôi, không sao đâu.” Cậu ba Nguyễn mỉm cười, rõ ràng lúc nãy anh uống hai chai rượu vang một cách thô bạo, vậy mà giờ lại nói chỉ uống hai ly, bản lĩnh trợn mắt nói dối của anh thật sự càng ngày lợi hại hơn rồi.


“Anh uống rượu rồi thì đừng hôn em, cũng đừng tới gần em, anh tránh xa em ra đi, đầu em hơi choáng…” Tô Khiết vươn tay muốn đẩy anh ra xa.


Cảm giác choáng váng này làm cô không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ được, cũng làm cô mất đi cảm giác an toàn.


“Em đừng sợ, có anh ở đây rồi.” Giờ chắc chắn cậu ba Nguyễn không thể rời xa cô được, anh chính là muốn cô như vậy.


Tay anh ôm chặt eo cô, kéo cả người cô vào lòng anh, môi anh lại dán lên môi cô lần nữa, mặc dù Tô Khiết luôn né tránh, làm anh không thể hôn thẳng lên môi cô, nhưng hơi thở nồng nặc mùi rượu của anh không ngừng phả lên mặt cô, tất nhiên cô sẽ bị ép hít vào không ít.


Tô Khiết lườm anh ngay, vì có anh ở đây nên cô mới sợ hơn đó.


Anh chính là một con sói, tràn đầy nguy hiểm.


Cô cảm thấy anh đang cố ý làm thế, có lẽ sau chuyện lần trước, anh đã biết cô vừa chạm vào rượu sẽ say.
 
Chương 584


Chương 585


“Anh buông em ra trước đi.” Tô Khiết cảm thấy đầu mình ngày càng choáng váng, sắp không thể suy nghĩ bình thường được rồi.



“Anh không buông.” Cuối cùng cậu ba Nguyễn cũng thành công bắt được môi cô, rồi hôn sâu vào, giờ anh hận không thể đẩy hết mùi rượu còn sót lại trong miệng anh qua miệng cô.


Nếu không phải sợ cô sẽ ngất xỉu ngay, anh đã muốn cho cô uống một ngụm rượu rồi.


Tô Khiết vốn đã hơi choáng váng, giờ lại hôn thế này, người cô càng mềm nhũn hơn, hoàn toàn dựa vào lòng anh, cảm thấy toàn thân đã không còn chút sức lực, đầu cô càng choáng váng hơn, suy nghĩ cũng ngày càng trì trệ.


Cậu ba Nguyễn bế cô lên, rồi đi tới trước giường, sau đó đặt cô xuống giường rồi thuận thế đè lên người cô, môi anh vẫn cố ý hôn lên môi cô.




Tô Khiết nằm trên giường, cơ thể mềm nhũn như không có xương, vì lúc này đầu cô thật sự rất choáng váng, nên cô khẽ híp mắt lại, muốn nhìn rõ anh, nhưng hình như cô không thấy rõ gì hết.


“Khiết Khiết.” Cuối cùng cậu ba Nguyễn cũng ngừng hành động hôn cô lại, anh nhìn cô rồi khẽ gọi một tiếng.


Tô Khiết nghe anh gọi anh như vậy thì khẽ đáp một tiếng, cố gắng mở mắt ra nhìn anh trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.


Cậu ba Nguyễn thấy cô nằm trên giường, nhìn anh với ánh mắt ngà say mơ màng, lại mang theo chút mông lung không hiểu chuyện gì, nhất thời cảm thấy thời cơ đã đến rồi, anh có thể bắt đâu hành động được rồi.


“Khiết Khiết à, em để bản thỏa thuận mà chúng ta đã ký trước khi kết hôn ở đâu thế?” Giờ chuyện cậu ba Nguyễn muốn làm nhất là lừa cô lấy lại bản thỏa thuận, rồi hủy thẳng luôn.


Tất nhiên, anh càng muốn lừa cô tự tay tiêu hủy nó, chỉ có như vậy, cô mới không thể trách anh được.


Không thể không nói, sự nham hiểm và bụng dạ đen tối của cậu ba Nguyễn thật sự đã đứng đầu thế giới này.


Anh không biết cô đã giấu bản thỏa thuận đó ở đâu? Thật ra anh đã tìm khắp phòng cô rồi nhưng không thấy.


Tô Khiết vẫn nhìn anh với ánh mắt ngà say mơ màng, cũng không trả lời câu hỏi của anh, thậm chí còn không phản ứng lại.


Cậu ba Nguyễn sửng sốt, chẳng lẽ giờ đầu cô đã choáng váng tới mức ngay cả bản thỏa thuận đặt ở đâu cũng không biết nữa?


Vậy chẳng phải chuyện này tốt quá rồi hóa dở à?


“Khiết Khiết.” Cậu ba Nguyễn thử thăm dò gọi cô một tiếng, thầm nghĩ nếu đầu cô choáng váng, vậy thì kế hoạch tối nay của anh sẽ uổng công.


“Anh cần bản thỏa thuận làm gì?” Tô Khiết chớp mắt, rồi bỗng lên tiếng hỏi.


Cô bỗng lên tiếng như vậy càng làm cậu ba Nguyễn giật mình, hơn nữa thấy cô nói rõ ràng từng chữ như thế, làm gì giống như đang say chứ.


Rốt cuộc cô đã quá say hay chưa đủ say thế?


Giờ cậu ba Nguyễn thật sự không nắm chắc được.


“Anh muốn xem một lát, em lấy ra cho anh xem với.” Đã đến nước này rồi, cậu ba Nguyễn đành phải tiếp tục làm theo kế hoạch.


“Chẳng phải anh cũng có một bản à? Bản thỏa thuận của hai chúng ta đều giống hệt nhau, anh muốn xem thì xem bản của anh đi.” Tô Khiết khẽ nhíu mày, nhìn anh với ánh mắt hơi cảnh giác.
 
Chương 585


Chương 586


Cậu ba Nguyễn ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại buồn bực, quả nhiên vẫn chưa đủ say, sớm biết thế này, lúc nãy ở dưới lầu, anh nên uống hai chai rượu trắng mới đúng.



“Anh không tìm thấy bản của anh, em lấy bản của em ra cho anh xem với.” Cậu ba Nguyễn tiếp tục dụ dỗ, anh đã nói dối đến mức vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh rồi.


Tô Khiết nhìn anh, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Vâng, được rồi, anh đợi một lát, em sẽ đi lấy cho anh.”


Cậu ba Nguyễn mừng thầm, xem ra vẫn có công dụng, lại còn rất tốt nữa, nếu là bình thường, chắc chắn cô sẽ không dễ lừa gạt như vậy, tuyệt đối không thể bị lừa được.


Cậu ba Nguyễn nhìn theo Tô Khiết, muốn biết xem rốt cuộc cô giấu bản thỏa thuận ở đâu, mà anh tìm hoài chẳng thấy.




Rồi cậu ba Nguyễn thấy Tô Khiết ngồi xổm bên giường, bên mép giường có đặt một đôi dép bông mới, cô cầm lên một chiếc dép, rồi rút bản thỏa thuận kết hôn của hai người từ trong chiếc dép bông đó.


Tất nhiên đôi dép bông đó vẫn còn mới, chưa từng xỏ qua lần nào.


Khóe miệng cậu ba Nguyễn giật mạnh, nhất thời không còn lời gì để nói.


Cô thật biết cách giấu, thật ra lúc trước khi đi tìm bản thỏa thuận, anh có nhìn thấy đôi dép bông này, nhưng không hề nghĩ nhiều.


Anh đâu thể ngờ rằng, cô lại giấu bản thỏa thuận trong dép bông chứ, anh cảm thấy chuyện này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của cô.


Nhưng cô cứ lần lượt vượt ra ngoài dự đoán của anh.


Cô quý trọng bản thỏa thuận này đến cỡ nào chứ? Sợ anh phát hiện ra đến thế à?


Cũng may anh lanh trí, uống rượu rồi hôn cô, nên giờ đầu óc cô không xoay chuyển nhanh như bình thường, cũng không cân nhắc chu toàn như ngày thường, bằng không, khi đứng trước cô, anh sẽ không bao giờ lừa cô lấy bản thỏa thuận từ trong dép bông ra.


Nếu không phải do cô tự tay lấy nó ra, chỉ sợ anh có tìm một năm cũng không thể nào tìm được.


Quả nhiên, thời gian cấp bách thì cần phải có thủ đoạn khác thường.


Giờ cô đã lấy bản thỏa thuận ra rồi, hơn nữa anh cũng rất chắc chắn rằng, nụ hôn lúc nãy của anh sẽ gây ảnh hưởng rất lớn cô, giờ cô không còn tỉnh ý quan sát như ngày thường, cũng không thể nhìn thấu nội tâm người khác như mọi khi nữa.


Nên chuyện kế tiếp cũng dễ dàng thực hiện giải quyết rồi.


“Anh muốn xem điều khoản nào?” Tô Khiết không đưa bản thỏa thuận cho Nguyễn Hạo Thần, cô cảnh giác để nó trước mặt anh, để anh xem.


Mặc dù Tô Khiết vì hít vào không ít mùi rượu, mà đâu óc không còn tỉnh táo như mọi khi, nhưng cô vẫn phòng bị theo bản năng.


Là bản năng phòng bị với cậu ba Nguyễn, hoặc là bản tính nguy hiểm của anh đã ăn sâu vào tim cô.


“Anh cảm thấy bản thỏa thuận này không thích hợp cho lắm.” Tất nhiên cậu ba Nguyễn nhìn ra sự phòng bị của cô với anh, nên giờ anh cảm thấy rất buồn bực, phiền muộn.


Giờ cô đã say thế này rồi còn phòng bị anh vậy à?


“Không thích hợp ư? Không thích hợp chỗ nào thế?” Tô Khiết liếc nhìn bản thỏa thuận trong tay, rồi chớp mắt, rõ ràng đây là bản thỏa thuận do chính tay cô viết, sao có thể không thích hợp chứ?


“Anh thấy giờ chúng ta đã là vợ chông danh xứng với thực rồi, nên một số quy định trên bản thỏa thuận không còn tác dụng nữa, có giữ lại cũng vô ích, không bằng tiêu hủy cho rồi.” Cuối cùng cậu ba Nguyễn cũng nói ra mục đích của mình, tất nhiên giọng nói của anh cũng mang chút thăm dò.


“Không được, tuyệt đối không được.” Tô Khiết nghe xong, hết sức lo lắng, cuống quýt ôm bản thỏa thuận trong tay vào trong ngực mình, giữ thật chặt, sợ bị anh đoạt mất. Tất nhiên, lúc này Tô Khiết đã hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi nụ hôn lúc trước của cậu ba Nguyễn, hơn nữa còn là ảnh hưởng không nhỏ. Nếu bình thường gặp phải tình huống này, cô căn bản sẽ bơ đi, không thèm để ý, cách giải quyết lạnh lùng nhất là không thèm quan tâm.
 
Chương 586


Chương 587


Thấy cô phản ứng như vậy, cậu ba Nguyễn nhếch môi, anh đã từng nghĩ cô sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ cô lại phản ứng quyết liệt như vậy. Nhưng tất nhiên anh tự hiểu, phản ứng lúc này của cô chắc chắn dễ đối phó hơn nhiều sự tỉnh táo bình thường khiến người ta sợ hãi.



“Dù sao quy tắc đã bị vi phạm rồi nên bản thỏa thuận này đã sớm không còn ý nghĩa nữa.” Cho nên, anh quyết định tiếp tục dụ dỗ đến cùng.


“Sao lại không có ý nghĩa chứ? Dù quy tắc khác đã bị phá, nhưng ít nhất vẫn còn có một điều không thể thay đổi.’ Tô Khiết nhếch môi, cây ngay không sợ chết đứng đáp lại.


“Điều nào thế?” Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần híp lại, nhìn có vẻ trở nên nguy hiểm.




Nhưng, giờ đây Tô Khiết không phải Tô Khiết bình thường, cô cũng không nhìn mặt mà nói chuyện như bình thường, nên cũng không ý thức được sự nguy hiểm của anh vào lúc này: “Chính là thời hạn một năm chắc chắn không thể thay đổi.” Tô Khiết dứt khoát, thẳng thắn nói.


Lúc này anh chỉ có thể hận nghiến răng nghiến lợi, cô luôn nhớ mãi không quên điểm này, nên mới bất cứ lúc nào cũng nghĩ đến việc rời đi.


“Cho nên, bản thỏa thuận chắc chắn không thể hủy được.” Tô Khiết còn cực kì nghiêm túc bổ sung một câu, trong lúc nói chuyện còn hết sức cẩn thận thu bản thỏa thuận lại, định đem bản thỏa thuận giấu đi. Nhưng khi tay cô với đến dép bông thì lại ngừng lại, sau đó liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần, vẻ mặt rõ ràng có ý đề phòng.


Nhìn biểu hiện của cô thì rõ ràng là Nguyễn Hạo Thần đang ở đây nhìn nên cô không thể giấu, muốn giấu cũng phải chờ sau khi anh rời đi đã. Nếu cô mang giấu khi anh còn ở ngay trước mặt thì cũng coi như vô dụng, chẳng bằng không giấu.


Nhìn cô như vậy, anh tức đến mức sắp thổ huyết, nhưng anh không thể tức giận đối với cô: “Hay là, chúng ta ký lại một bản thỏa thuận khác nhé.”


Anh thử thay đổi cách thức, may mà anh đã chuẩn bị trước, tối nay anh nhất định phải giải quyết xong việc này.


“Hở?” Tô Khiết ngẩn người, cô nhìn anh, ánh mắt có vẻ hơi hoài nghỉ: “Ký lại bản khác hả? Tại sao phải ký lại? Em cảm thấy bản thỏa thuận này rất tốt rồi.”


Nguyễn Hạo Thần cảm thấy bực bội, tốt với cô nhưng dâu có tốt với anh chứ, rất không tốt: “Chúng ta hãy ký một bản khác tốt hơn nhé.”


Anh cố gắng nén giận. Anh biết lúc này mình không thể tức giận, chẳng những không thể tức giận mà anh còn phải mỉm cười, giọng điệu cũng hết sức dịu dàng.


“Còn có tốt hơn sao? Em không tin.” Ánh mắt Tô Khiết hơi lóe lên, dường như có vẻ không tin, nhưng lời nói lại có vẻ buông lỏng hơn.


“Tất nhiên là có rồi, chúng ta ký một bản thỏa thuận em muốn gì được đó.” Anh chớp lấy cơ hội, liên tục gật đầu.


Phải nói rằng anh dụ dỗ từ nãy đến giờ không phải để tốn công vô ích. Nếu đúng như anh nói, Tô Khiết muốn làm gì thì làm đó, vậy bản thỏa thuận này không cần thiết nữa rồi.


Nếu bình thường Tô Khiết chắc chắn sẽ không mắc mưu của anh, nhưng mà: “Thật sao? Anh sẽ không lừa em chứ?” Muốn làm gì thì làm, lời này thật có sức cám dỗ. Lúc này cô không phải Tô Khiết tỉnh táo cơ trí bình thường, dù cô chưa hoàn toàn say, nhưng rõ ràng đầu óc không còn minh mẫn như trước nữa.


“Em cảm thấy anh giống như đang lừa em sao?” Cậu ba Nguyễn nhìn cô cười khẽ, vẻ mặt dịu dàng.


Tô Khiết nhìn anh, quan sát một lúc lâu, sau đó rất nghiêm túc nói ra: “Giống.”
 
Chương 587


Chương 588



Cậu ba Nguyễn nổi đóa, cô giờ đã mơ màng rồi mà vẫn còn hoài nghi anh sao? Vậy khi cô tỉnh táo thì còn phòng bị anh thế nào? Rốt cuộc trong lòng cô anh là loại người gì nhỉ? Giờ đây, anh cảm thấy mình cũng sắp bị cô làm cho tức chết rồi. Anh mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy giấy bút mới đặt ở trong đó ra, đặt trước mặt Tô Khiết: “Anh đưa em giấy bút, em muốn viết sao thì cứ viết đi, giờ chắc em yên tâm rồi nhỉ.”


Lúc này, sở dĩ cậu ba Nguyễn hào phóng, đưa bút cho Tô Khiết để cô tùy ý viết như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân. Đây là một chiếc bút đặc biệt, nếu dùng bút này viết chữ, lâu nhất cũng chỉ có thể lưu được trong thời gian một tháng, sau một tháng tất cả những chữ đã viết đều sẽ biến mất. Cái này vốn là đồ chơi do Mộng Nhược Đình làm đặt ở phòng sách, không ngờ hôm nay lại có thể phát huy tác dụng lớn.


Tô Khiết cúi đầu nhìn chằm chằm giấy bút mà cậu ba Nguyễn đặt trước mặt mình, nhất thời không nói gì.




Cậu ba Nguyễn âm thầm nín thở, cô ấy sẽ không phát hiện có vấn đề không bình thường chứ. Nhưng bút này nhìn bề ngoài hoàn toàn bình thường, lúc Mộng Nhược Đình lấy ra, anh cũng không hề phát hiện. Giờ đây, dù sao cô cũng đã hơi say, có chút mơ hồ, nên chắc là sẽ không phát hiện được đâu nhỉ, tuy vậy anh vẫn không khỏi cảm thấy hồi hộp.


“Thật muốn viết thế nào thì viết sao?” Nhưng đúng lúc này, Tô Khiết đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh mỉm cười.


“Ừ.” Cậu ba Nguyễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô ấy không phát hiện có điều bất thường.


Cậu ba Nguyễn còn đang nghĩ ngợi thì Tô Khiết đột nhiên nhích lại gần, hôn lên mặt anh một cái, mỉm cười ngọt ngào nói: “Ông xã thật tốt.”


Thân thể cậu ba Nguyễn cứng đờ, ánh mắt hơi lóe lên, cô ấy chủ động như vậy là bình thường hay là không bình thường? Anh cảm thấy, dù cô bình thường, hay không bình thường thì cũng sẽ không chủ động, nhiệt tình với anh như vậy nhưng hiếm khi cô chủ động như vậy, cảm giác này thật không tệ.


Sau khi lấy lại tinh thần, cậu ba Nguyễn phát hiện Tô Khiết đang nỗ lực viết, anh không kìm được nghiêng người về phía trước, muốn nhìn xem cô viết cái gì. Nhưng khi anh sát lại gần, vừa nhìn được một chút, vẻ mặt lập tức trầm xuống, âm thầm nghiến răng, hận không thể cắn chết cô cho xong, cô thật đúng là dám viết.


Mà giờ đây Tô Khiết hoàn toàn không hề ý thức được người nào đó đã trở nên nguy hiểm, còn rất nghiêm túc viết, tiếp tục viết. Cô đã viết xong điều thứ nhất, điều thứ hai, giờ đang định viết điều thứ ba.


Điều thứ nhất cô viết: không thể phát sinh quan hệ vợ chồng nữa.


Điều thứ hai cô viết: trong mười ngày phải làm xong thủ tục ly hôn.


Tô Khiết còn đang suy nghĩ điều thứ ba thì mắt cậu ba Nguyễn đã dần dần nheo lại. Lúc này cả người anh tỏa ra hơi thở nguy hiểm giống như có thể ngay lập tức khiến người ta hít thở không thông, chỉ tiếc, cô đang mơ màng không hề cảm nhận được. Nên giờ đây, dù cậu ba Nguyễn tức giận cũng chỉ là tự mình phụng phịu, vì tâm tình của người phụ nữ không tim không phổi nào đó đang rất tốt đẹp, không hề để ý tới anh đang ở trong nước sôi lửa bỏng.


Tô Khiết thậm chí còn vừa viết vừa đung đưa, tâm tình dường như rất tốt.


Cậu ba Nguyễn đột nhiên giơ tay lên, vỗ một cái vào cái mông nhỏ của Tô Khiết.


“Tại sao anh đánh em?” Tô Khiết bị đánh, cảm thấy rất đau, cô quay đầu nhìn anh, đôi môi đỏ hơi nhếch lên mang theo một chút bất mãn, còn có chút hờn dõi. Cô còn đang rất nghiêm túc viết bản thỏa thuận, sao anh lại đánh cô? Lúc này nhìn cô hết sức đáng yêu.


Cậu ba Nguyễn cũng thấy cô rất đáng yêu, nhưng nghĩ đến những điều cô vừa viết, tâm trạng anh lại hết sức khó chịu. Đều nói say rượu nói ra lời chân thành, mà hiện cô đang được tính là say rượu nên chắc lời nói ra đều là lời thật lòng. Cô còn đang mơ hồ mà điều đầu tiên là nghĩ đến hai chuyện này, chỉ có một khả năng đó là bình thường bất cứ lúc nào cô cũng nghĩ đến chúng. Bất cứ lúc nào cô cũng muốn ly hôn với anh, còn nghĩ không để anh chạm vào. Nghĩ vậy, anh càng cảm thấy phiền muộn.


“Em viết toàn cái gì thế?” Cậu ba Nguyễn nhìn cô, ánh mắt rõ ràng mang theo vẻ tức giận.
 
Chương 588


Chương 589



Tô Khiết chớp chớp mắt, khẽ nhếch môi, mỉm cười: “Em còn chưa viết xong mà, hiện em mới viết được hai điều, nhưng trước tiên anh có thể nhìn xem…”


Mới chỉ viết hai điều, vậy cô còn định viết bao nhiêu nhiêu?


“Hai điều này đều không được.” Cậu ba Nguyễn giật lấy tờ giấy trong tay cô, xé phăng đi. Mục đích anh thay đổi bản thỏa thuận là cái gì? Là muốn giành thêm phúc lợi cho mình, chứ không phải tước đoạt mất phúc lợi vốn có của anh.




“Tại sao?” Tô Khiết sửng sốt, động tác của anh quá nhanh, cô không ngăn cản kịp.


“Anh nói không được thì không được.” Cậu ba Nguyễn trừng mắt nhìn cô, hừ lạnh trong lòng, cô còn dám hỏi anh tại sao à? Tại sao? Cô không biết tại sao phải không? Làm gì có vợ chồng nào lại không thể phát sinh quan hệ vợ chồng, còn định trong mười ngày phải ly hôn xong, cô thật đúng là dám nghĩ “Không phải anh nói muốn gì thì viết đó sao? Chẳng lẽ tất cả những gì anh vừa nói là lừa em sao?” Tô Khiết chớp chớp mắt, vẻ mặt rất vô tội, còn có vẻ tủi thân, tất nhiên còn có vẻ lên án rõ ràng.


“…” Cậu ba Nguyễn á khẩu không trả lời được, cảm thấy tức đến sắp thổ huyết. Anh cảm giác mình đã bê tảng đá nện vào chân mình. Bây giờ có lẽ anh đã cảm nhận được tâm tình của cậu Liên trước kia rồi.


“Nếu cái này không được, cái kia cũng không được, thì thôi bỏ đi, không thay đổi nữa.” Tô Khiết nhếch miệng, cất bản thỏa thuận ban đầu đi, định đi ngủ, cô không muốn quan tâm đến anh nữa.


Cậu ba Nguyễn hít sâu hơi, nhìn cô như vậy, anh hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì. Anh không hiểu, rõ ràng cô đã say, hiện còn đang mơ màng, sao còn khó dỗ như thế chứ? Nếu không thay đổi nữa, vậy chẳng phải tối nay anh giày vò lãng phí à.


Cậu ba Nguyễn lại hít sâu một hơi, cố hết sức đè lửa giận trong lòng xuống, tiếp tục dụ dỗ: “Chắc chắn vẫn phải thay đổi, nhưng hai điều vừa nãy không thích hợp, cần sửa chữa một chút.”


“Tại sao? Em cảm thấy rất phù hợp, rất tốt.” Tô Khiết luôn suy nghĩ về hai chuyện này nên tất nhiên cô cảm thấy rất tốt. Nhanh chóng ly hôn với anh là cô có thể mang theo hai cục cưng trở về, sau đó ngày nào cô cũng có thể ở bên cạnh hai cục cưng, có thể ngày ngày nhìn thấy hai cục cưng.


Từ đêm đó sau khi say rượu và phát sinh quan hệ vợ chồng với anh, đã nhiều ngày cô không nhìn thấy hai cục cưng rồi. Hơn nữa cứ đến trời tối cô đều bị anh giày vò đến gân chết, nên cô căm thù chuyện tiếp xúc da thịt vợ chồng đến tận xương tuỷ.


Cậu ba Nguyễn tự nhủ phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, người trước nay tự cho là bình tĩnh kiêu ngạo như anh mà giờ đối mặt với chuyện này lại hoàn toàn mất kiểm soát. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn hướng dẫn cô: “Em còn nhớ trước kia tại sao chúng ta lại kết hôn không?”


“Hả?” Nghe anh hỏi vậy, Tô Khiết hơi nhíu mày, rất nghiêm túc suy nghĩ.


Vì biết lúc này đầu óc cô hơi mơ hồ, nên cậu ba Nguyễn không hề quấy rây cô, để cô nghiêm túc suy nghĩ. Anh cảm thấy việc này không cân anh nhắc nhở cô, dù đầu óc cô đang mơ hồ, nhưng chắc chắn cô vẫn nhớ ban đầu tại sao bọn họ lại kết hôn.


Thật ra, anh không muốn dùng chuyện này thuyết phục cô, nhưng mà hiện tại cô khó đối phó như vậy, đúng là anh không tìm ra được chuyện gì khác có thể khiến cô nhượng bộ.


Tô Khiết rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó cũng rất nghiêm túc nói: “Là vì anh cảm thấy em xấu, em đần, phù hợp điều kiện của anh.”


“Khụ…’ Cậu ba Nguyễn suýt chút nữa thì bị sặc chết, cô không hề nhớ, cô không nhớ được chút ưu điểm nào của anh mà chỉ nhớ tới khuyết điểm của anh. Lúc ấy sở dĩ anh nói như vậy, không phải là vì không muốn cô sinh nghi sao, giờ thì tốt rồi, điều đó lại trở thành chứng cứ anh ghét bỏ cô. Hơn nữa cô còn từng giờ từng phút khắc ghi trong lòng, bằng không, không có khả năng vào lúc cô đang mơ màng như thế này mà ngay cả lý do chính đáng tại sao trước kia họ kết hôn cũng không nhớ, mà chỉ nhớ rõ ràng điều này.


Lúc này cậu ba Nguyễn thật muốn trực tiếp cắn chết cô Anh cũng không muốn nói chuyện với cô nữa. Anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục nói như vậy thì anh còn chưa đạt được mục đích đã bị cô làm cho tức chết rồi.
 
Chương 589


Chương 590


Cậu ba Nguyễn nhìn những đốm tàn nhang trên mặt cô, con ngươi nhanh chóng lóe lên. Thật ra, anh vẫn luôn nghi ngờ những tàn nhang trên mặt cô là giả, là ngụy trang, nhưng vẫn chưa có cơ hội chứng thực.



Lần trước nước thuốc mà anh cả cho anh không có hiệu quả, nên anh đã cho người tìm nước thuốc khác để xóa ngụy trang này của cô, chắc sẽ nhanh chóng tìm được.


“Thật ra em không hề đần, không phải sao?” Cậu ba Nguyễn cảm giác nói không chừng có thể tiện thể nhân cơ hội này để giải bí mật này.


“Ừm, em không ngu ngốc.” Tô Khiết chớp chớp mắt, sau đó vẫn nghiêm túc gật đầu, lúc này cô mơ màng trực tiếp rơi vào cái bẫy của cậu ba Nguyễn.


“Thật ra, em cũng không hề xấu.” Cậu ba Nguyễn âm thầm vui mừng, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì bất thường. Dù lúc này cô hơi mơ hồ, nhưng anh vẫn sợ bị cô nàng phát hiện bất thường.




Anh cũng không cho cô cơ hội suy nghĩ nhiều, tiếp tục dụ dỗ: “Nhưng mà những nốt tàn nhang này trên mặt em không đẹp lắm, hay chúng ta xóa những tàn nhang này đi nhé.” Khi nói lời này, đôi mắt anh nhìn chăm chằm Tô Khiết, chờ đợi phản ứng cô. Nếu cô vẫn phản ứng như vừa nãy thì bí mật rất dễ bại lộ.


Tô Khiết nhìn anh không chớp, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó.


Thấy cô không hề phản bác ngay, mà nghiêm túc suy nghĩ, cậu ba Nguyễn cảm giác có hi vọng, trong lòng càng cảm thấy chờ mong.


Lúc này cô đang mơ màng, nói không chừng sẽ để lộ bí mật bản thân, mặc dù anh không hề ghét bỏ dáng vẻ bây giờ của cô, nhưng anh muốn nhìn thấy dáng vẻ thực sự của cô.


Dưới ánh mắt ngập tràn sự chờ mong của cậu ba Nguyễn, Tô Khiết ngẩng mặt, hơi buồn bực nói: “Nhưng, dáng vẻ của em vốn dĩ đã vậy rồi, nếu anh không thích thì bây giờ chúng ta ly hôn đi.”


“…’ Giờ phút này cậu ba Nguyễn thiệt tình không muốn nói chuyện với cô nữa.


“Có thể thay đổi hợp đồng không? Nếu không thì em đi ngủ đây, bây giờ em đang rất buồn ngủ.” Tô Khiết lúc này cũng không vui vẻ gì cho cam nên cũng không muốn phối hợp với anh nữa.


Tô Khiết im lặng một chút rồi lại bôi thêm một câu: “Kỳ thật em cảm thấy cũng không cần phải sửa đâu.”


“Sửa.” Một tiếng sửa này, cậu ba Nguyễn phải nghiến răng nghiến lợi để nói vì sợ cô ấy nói cho có rồi thôi nên lần này anh trực tiếp nói rõ ràng: “Lúc trước chúng ta kết hôn là vì giúp anh lấy được cổ phần của Nguyễn Thị, cho nên nếu không lấy được cổ phần sẽ không ly hôn, không có thời hạn.’ Đây mới là mục đích chân chính của anh.


Tô Khiết lại sửng sốt, cô nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Uhm, em biết rồi.”


Cậu ba Nguyễn vui vẻ trong lòng, ai ya, đúng là hiếm thấy nha, lần này khó khăn lắm mới nhận được sự đồng ý của cô.


Nhưng cậu ba Nguyễn vui sướng chưa được bao lâu thì đã nghe Tô Khiết chậm rãi nói: “Tức ý của anh là, anh mà lấy được cổ phần của Nguyễn Thị thì chúng ta có thể lập tức ly hôn đúng không?”


Cậu ba Nguyễn chán nản, cô cũng được lắm, không nghi nào là không nghĩ đến chuyện phải làm sao để được ly hôn, không lúc nào không nghĩ đến chuyện rời đi.


Con tim của cô đúng là không hề đặt ở nơi anh.


“Vậy em sẽ viết vào nhé?” Tô Khiết không thèm để ý đến sắc mặt lạnh lùng cũng phẫn nộ của anh, đã vậy còn cười cười với anh nữa chứ, lúc này đây giọng điệu của cô nghe rất vui vẻ.


“Được.” Cậu ba Nguyễn quyết định nhịn, dù cho cô có viết gì thì một tháng sau cũng không còn tồn tại nữa.


Cho nên, anh để mặc cô, để cô được tùy ý một lần.


Nhưng anh vẫn quyết định là sẽ đi vận động ông cụ Nguyễn để ông không chuyển Nguyễn Thị cho anh.


Thật lòng mà nói thì anh cũng chẳng hiếm lạ gì Nguyễn Thị.
 
Chương 590


Chương 591


Đương nhiên, anh cũng biết với tính cách của ông cụ Nguyễn thì lúc này đây ông ấy cũng không nỡ bỏ Nguyễn Thị, không nỡ chuyển Nguyễn Thị cho anh, hơn nữa hiện tại ông cụ đang cực kỳ không hài lòng với Tô Khiết, Tô Khiết muốn giúp anh lấy được cổ phân từ tay ông cụ thì đúng là chuyện viển vông, tuyệt đối không có khả năng.



Cho nên anh không việc gì phải lo lắng về chuyện này.


Đương nhiên vì để ngừa vạn nhất, anh vẫn phải chuẩn bị thật tốt mới được.


Thấy anh đồng ý, Tô Khiết liên cực kỳ nghiêm túc viết xuống, kỳ thật giờ phút này Tô Khiết rất mơ hồ, quả nhiên cô đã quên mất chuyện hợp đồng ban đầu vốn dĩ có điều kiện này.


“Vậy nếu đến lúc lấy được cổ phần của Nguyễn Thị rồi nhưng anh lại không ở thành phố A, còn em lại không tìm được anh thì làm sao ly hôn bây giờ?” Tô Khiết đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mà cô cho rằng nó rất quan trọng.




“…” Cậu ba Nguyễn nhất thời không theo kịp suy nghĩ của cô, thậm chí không hiểu ý mà cô đang diễn đạt là gì.


Cái gì mà cô không tìm được anh chứ? Bọn họ là vợ chồng, anh và cô ấy ngày ngày đều ở chung với nhau thì sao cô có thể không tìm thấy anh được chứ?


“Hay là như vậy đi? Lúc anh không có ở đây, em sẽ đến công ty tìm thư ký Lưu, con dấu của anh nhất định là có ở công ty, em đến công ty tìm thư ký Lưu hoặc tìm thư ký khác, hoàn thành thủ tục ly hôn cũng không khó.” Tô Khiết đưa ra một đề nghị mà cô tự thấy là rất hay.


Hơn nữa cô nghĩ cậu ba Nguyễn nhất định là sẽ mất kiên nhẫn với những chuyện vụn vặn như vậy nên nếu để thư ký Lưu xử lý sẽ tốt hơn.


“…” Cậu ba Nguyễn cảm thấy trong ngực dấy lên một cơn tức giận, dựa vào đâu mà chuyện ly hôn giữa cô và anh cần phải tìm thư ký Lưu xử lý chứ.


Không, chuyện này không quan trọng, quan trọng là không thể nào có chuyện ly hôn được.


Anh tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội đó.


“Hay là như vây, không thể phát sinh quan hệ vợ chồng hoặc là lúc anh không ở đây, em sẽ đi tìm thư ký Lưu để hoàn tất thủ tục ly hôn, anh chọn một trong hai đi?” Tô Khiết tỏ vẻ mình rất dân chủ, cho nên cô bảo anh chọn một trong hai.


Cậu ba Nguyễn nheo mắt a chiều nguy hiểm, anh tỏ ý chẳng muốn chọn cái nào hết.


Tại sao anh phải chọn chứ?


Chẳng phải bây giờ cô đang say, đang mơ hồ ư? Nhưng tại sao anh lại có cảm giác cô phản ứng nhanh một cách đáng sợ vậy nhỉ?


Hiện tại anh cứ có cảm giác là mình bị cắn ngược.


Lễ nào cô đang say thật sao?


“Anh chọn không phát sinh quan hệ vợ chồng sao?” Tô Khiết nhìn anh rồi thay anh chọn một cái, giờ phút này lựa chọn của Tô Khiết cũng phản ứng suy nghĩ trong lòng cô.


“Không.” Dường như không chút chân chừ, không chút suy nghĩ, cậu ba Nguyễn liền trực tiếp từ chối. Đó là quyên hợp pháp của anh, dựa vào đâu mà bị cô cướp đoạt chứ?


“Uhm, em hiểu rồi.” Tô Khiết mặc dù có hơi thất vọng nhưng vẫn gật đầu: “Vậy tức là chọn cái sau.”


“Được.” Cậu ba Nguyễn quyết định nhẫn nhịn nhưng anh cũng đồng thời quyết định mai sẽ đuổi cổ thư ký Lưu.


Lúc này đây, thư ký Lưu đáng thương đang tăng ca tại công ty, anh chàng vô tội và đang buồn bã ấy đột nhiên hắt xì một cái.
 
Chương 591


Chương 592


Tô Khiết nhanh chóng viết xuống điều thứ hai, nếu cô giúp Nguyễn Hạo Thần lấy được cổ phần Nguyễn thị thì khi Nguyễn Hạo Thần không có ở thành phố A, cô có thể đến công ty tìm thư ký Lục giải quyết thủ tục ly hôn.



“Đã xong hai điều rồi, còn cần viết gì nữa?” Tô Khiết viết xong không vội gì viết tiếp mà nhìn cậu ba Nguyễn hỏi ý kiến của anh.


Hiển nhiên, giờ phút này, Tô Khiết đang say rượu nên không muốn động não.


“Được rồi, đủ rồi.” Cậu ba Nguyễn cảm thấy đã đủ rồi, còn để cô viết nữa thì chắc anh sẽ bị thổ huyết thật mất thôi.




“Nhiêu đây là đủ rồi sao?” Tô Khiết liếc nhìn bản hợp đồng đầu tiên rồi lại nhìn vào chỗ mình vừa mới viết, cô cứ có cảm giác sai sai.


“Bản hợp đồng mới đã viết rồi vậy cái cũ phải chăng có thể xé được rồi.” Cậu ba Nguyễn sợ cô xem lại hợp đồng cũ thì sẽ nghĩ ra gì đó, ví dụ như thêm vào mấy cái thời hạn linh tinh thì khổ tâm của anh sẽ thành công cốc.


Tuy rằng những gì đã viết sẽ biến mất sau một tháng nữa nhưng anh đã tính trước rồi, đợi mai cô hoàn toàn tỉnh táo, anh sẽ đưa nó cho cô xem.


Đợi cô tỉnh lại rồi anh sẽ để cô xem thật kỹ, vê sau cô sẽ có thể hoàn toàn chết tâm, không bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn nữa.


Anh hiểu tính cô, từ trước đến nay cô là người tuyệt đối tuân thủ lời hứa, hợp đồng cô đã đích thân ký thì cho dù có hối hận, có buồn phiền đi nữa thì cô cũng sẽ giữ lời.


Có điều không biết sau khi cô hoàn toàn tỉnh táo và xem lại bản hợp đồng mới mình đã ký thì sẽ có phản ứng như thể nào đây.


Nhất định sẽ rất thú vị.


“Uhm.” Lúc này, Tô Khiết đồng ý cực kỳ sảng khoái, hợp đồng mới đã được ký thì cái cũ có giữ lại cũng vô dụng, Tô Khiết thấy logic mà anh đưa ra hoàn toàn hợp lý, không sai chút nào cả.


Tô Khiết không chỉ đồng ý mà lúc này cô còn trực tiếp xé nát hợp đồng cũ.


Cậu ba Nguyễn thấy cô xé bỏ hợp đồng cũ một cách nhanh chóng, không chút do dự, đôi mắt đẹp liền cong lên, nở một nụ cười hạnh phúc.


Cậu ba Nguyễn thấy cô không hề do dự nhanh chóng xé toang bản thỏa thuận cũ, đôi mắt đẹp cong lên, cười hết sức vui vẻ. Giày vò nửa ngày, hành động đó của cô khiến anh hài lòng nhất, buồn bực suốt một buổi tối, rốt cuộc lúc này tâm trạng của anh đã trở lại bình thường.


“Ngoan lắm.” Cậu ba Nguyễn ôm cô, hôn mạnh lên mặt cô một cái, khóe môi không cong lên, không giấu được ý cười trên khuôn mặt. Anh vốn đang đau đầu nghĩ làm sao mới có thể khiến cô tự tay xé nát bản thỏa thuận cũ. Anh không hề nghĩ tới, lần này anh nói gì cũng vô dụng, cô lại có thể tự giác xé nát nó như thế, như vậy thật là quá tốt.


Cô tự tay viết bản thỏa thuận mới, tự tay xé bản thỏa thuận cũ, nên chuyện này hoàn toàn không thể trách anh được. Cậu ba Nguyễn cảm thấy không có gì tốt đẹp hơn chuyện này, anh ném thẳng bản thỏa thuận cô vừa xé vào thùng rác.


Tô Khiết cầm lấy bản thỏa thuận vừa mới viết, định cất đi.


“Đừng cất, cứ để đấy đã.” Cậu ba Nguyễn định để ngày mai sau khi tỉnh dậy, cô sẽ nhìn thấy bản thỏa thuận mới này, chỉ cần để cô nhìn thấy, để cô biết rõ hôn nhân của bọn họ không có kỳ hạn thì cô mới có thể từ bỏ ý định ly hôn.


Tô Khiết đảo mắt nhìn anh, định nói gì đó, nhưng anh lại tiếp tục hôn cô, anh đã đạt được mục đích, nên lần này nụ hôn của anh càng sâu hơn càng triền miên hơn.


Tô Khiết vốn mơ màng, lại bị anh hôn như vậy, càng cảm thấy choáng váng, thậm chí không còn phân biệt được phương hướng.
 
Chương 592


Chương 593



Nụ hôn qua đi, ánh mắt Tô Khiết mơ màng, nửa híp nửa mở nhìn anh, khóe môi hơi cong lên, nụ cười như có như không, lúc này nhìn cô có chút ngây ngô, hết sức đáng yêu.


Đôi mắt cậu ba Nguyễn dần dần tối lại, bàn tay dán trên da thịt của anh bắt đầu chậm rãi di động.


Kế hoạch của anh tối nay vốn chia làm hai bước, bước đầu tiên thay đổi thỏa thuận, xóa bỏ kỳ hạn ban đầu, bước thứ là phải sinh một bé yêu, anh nghĩ, có con rồi, chắc chắn cô sẽ không nghĩ đến chuyện ly hôn nữa.




Anh biết cô nhìn có vẻ kiên cường, nhưng thật ra trái tim rất yếu mềm, nếu có con rồi, cô sẽ không để đứa bé mất đi ba hoặc mẹ. Vì vậy giờ đây anh vô cùng muốn có con.


Tô Khiết đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên mặt anh, khóe môi không ngừng nhếch lên, vẻ mặt rõ ràng rất vui vẻ: “Thật đẹp trai.”


“Em còn đẹp hơn đấy, khi nào em mới xóa những vết tàn nhang trên mặt này đi.” Ánh mắt cậu ba Nguyễn lấp lánh, cảm thấy trong hoàn cảnh này chắc chắn cô sẽ không có chút cảnh giác nào mà nói thật cho anh biết. Phải nói là anh thật rất biết lợi dụng tình hình, tuyệt đối sẽ tận dụng hết mọi cơ hội.


“Nếu anh chê dáng vẻ này của bà đây thì đừng có đụng vào bà nữa, cút xa một chút.” Nhưng, Tô Khiết lập tức trở mặt, trừng mắt nhìn anh, lời nói lỗ mãng khác xa một trời một vực với dáng vẻ ngây ngốc vừa nãy.


“…” Cậu ba Nguyễn bỗng chốc cảm thấy choáng váng, giỏi lắm, sau khi say người phụ nữ này cư xử hoàn toàn không theo lẽ thường.


“Không chê.” Cậu ba Nguyễn ôm cô, kê môi vào tai cô khẽ nói: “Anh chưa từng chê em, vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ em” Đừng nói tàn nhang trên mặt cô có thể là giả, dù nó có là thật thì anh cũng không chê. Lời này cũng coi như là lời tỏ tình của anh, lần tỏ tình đầu tiên của anh.


Sau khi nói xong lời này, anh hơi ngẩng đầu, muốn nhìn phản ứng của cô một chút, nhưng lại phát hiện, cô đã ngủ mất rồi, hoặc phải nói là cô đã say xỉu rồi. Anh hơi sửng sốt một chút, sau đó thở phào một cái, thật đúng là hăng quá hoá dở.


Anh nhớ đến lần trước sau khi say rượu, cô cũng nhanh chóng tỉnh lại, nên anh chờ đợi, chờ cô tỉnh lại. Anh nhớ rõ lần điên cuồng đó của cô. Nhưng anh đợi rất lâu mà Tô Khiết vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa còn ngủ rất say.


Trong lòng anh hơi buồn bực, lúc đầu hai bước của kế hoạch đều quan trọng như nhau, nhưng mà…từ sau khi anh muốn sinh con với cô, anh phát hiện ý nghĩ này như đã mọc rễ trong lòng anh, sau đó điên cuồng nảy mầm, khiến ý nghĩ đó càng ngày càng trở nên mãnh liệt. Cô không hề tránh thai, nên anh cảm thấy chuyện này rất có hi vọng.


Nhưng anh vẫn không hiểu tại sao cô lại không hề tránh thai. Vừa nãy, khi đang mơ màng mà cô vẫn nghĩ làm sao ly hôn với anh, làm sao không cho anh chạm vào cô. Anh biết thật ra cô là một người phụ nữ rất có trách nhiệm, cô luôn nghĩ đến việc ly hôn, theo lý mà nói cô sẽ không để cho mình mang thai.


Cậu ba Nguyễn nhìn người phụ nữ đang nằm kế bên mình ngủ say sưa, ánh mắt mang theo vẻ hoài nghi, anh suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn vào trong nhóm bảy người của bọn anh: “Nếu một người phụ nữ ngủ cùng cậu mà lại không tránh thai có nghĩa là gì?”


“Anh ba, chuyện là như thế nào? Anh đã ‘chén’ được rồi sao?” Cậu năm Tào đang uống trà, nhìn thấy tin nhắn của cậu ba Nguyễn, lập tức phun ra, rồi gửi tin trả lời, nhưng sau khi bình tĩnh lại mới giật mình thấy lời này của mình không thích hợp nên lại lập tức cải chính: “Anh ba, ý em là cuối cùng anh đã thành công rồi sao?”


Trước nay, cậu ba Nguyễn là người kiêu ngạo nên tất nhiên sẽ không trả lời vấn đề như thế này, nhưng mà cậu năm Tào biết mình chắc chắn không hề đoán sai.


“Anh ba, thời điểm là đêm mà chị ba uống say phải không?” Cậu năm Tào cảm thấy đây là có khả năng nhất, nếu bình thường, với thái độ đó của chị ba thì e là anh ba không có cơ hội như vậy. Xem ra, đêm đó đúng là đã xảy ra chuyện bất ngờ rồi.
 
Chương 593


Chương 594


Tất nhiên, cậu ba Nguyễn không hề trả lời vấn đề này nhưng trong lòng mọi người đều hiểu chắc chắn không thể sai được.



“Anh ba, anh và chị ba chỉ xảy ra một lần vào đêm đó thôi sao, nếu chỉ một lần thì khả năng mang thai không lớn, hơn nữa cũng có thể sau đó chị ba đã uống thuốc tránh thai.” Cậu năm Tào suy nghĩ một chút, rồi mới dè dặt nhắn một câu như thế.


“Hàng ngày.” Rốt cuộc cậu ba Nguyễn kiêu ngạo đã hồi âm, lời lẽ đơn giản nhưng ý nghĩa lại đầy đủ rõ ràng, cũng đủ kinh ngạc.


“… Khi cậu năm Tào nhìn thấy hai chữ ‘hàng ngày’ đã sững người một lúc, sau đó khóe môi cong lên. Hàng ngày sao, anh ba thật lợi hại, xem ra anh ba đã giải quyết chị dâu rồi.




“Anh ba, sao em cảm thấy anh đây là đang khoe khoang, khoe khoang một cách trắng trợn chứ.” Lúc này, Tịch Xuyên đang nằm trên giường Hứa Dinh Dinh không ngủ được nhìn thấy tin nhắn mà cậu ba Nguyễn gửi đến cảm thấy hết sức không công bằng. Dựa vào cái gì mà tối nào anh ba cũng có thể ôm người đẹp mềm mại thơm mát vào lòng, còn anh lại cô đơn một mình khó ngủ chứ.


Từ sáng, sau khi nhìn thấy Hứa Dinh Dinh, Tịch Xuyên vẫn đi theo cô, Hứa Dinh Dinh đi đến đâu anh đi theo đến đó, anh đã đi theo Hứa Dinh Dinh tận đến nhà. Hứa Dinh Dinh muốn đuổi anh về, nhưng anh sống chết không đi, cuối cùng Hứa Dinh Dinh không biết làm sao đành để anh vào nhà mình…


Hứa Dinh Dinh muốn đuổi anh về, nhưng anh khăng khăng không chịu đi, cuối cùng Hứa Dinh Dinh đành bó tay, chỉ có thể kêu anh vào nhà mình mà thôi.


Hơn nữa Hứa Dinh Dinh còn kêu ngủ lại trong phòng của cô, lúc ấy khiến anh kích động đến nỗi suýt nữa đã nhảy dựng lên, đương nhiên anh không thể nào đụng đến cô khi vẫn chưa làm sáng tỏ mọi chuyện.


Nhưng mà nghĩ đến việc ngủ cùng một chiếc giường với cô ấy, anh đã mừng rỡ vô cùng.


Nhưng mà anh không ngờ Hứa Dinh Dinh lại qua phòng của Vũ Kỳ, ngủ chung với Vũ Kỳ, bỏ rơi anh một thân một mình ở nơi này.


Vốn dĩ anh đã buồn phiền lắm rồi, anh ba vẫn còn kích thích anh như thế, quá đáng thật.


“Anh ba, nếu như ngày nào anh cũng được ở bên cạnh chị ba, thế thì chứng tỏ rằng chị ba đã chấp nhận anh rồi, có những người phụ nữ miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, dù gì anh ba và chị ba cũng đã cưới nhau rồi còn gì, hơn nữa cũng đã cưới được một thời gian, cưới lâu đến thế thì không thể chẳng có chút tình cảm gì được, chị ba không thể hiện ra mặt, hoặc là từ chối ngoài bề mặt nhưng biết đâu chừng trong lòng đã nảy sinh tình cảm với anh ba rồi, bởi thế, em cảm thấy chắc chị ba sẽ không bài xích việc có con đâu, bởi thế mới không nghĩ đến chuyện tránh thai.” Không thể không nói rằng, cậu năm Tào phân tích rất đây đủ, rất rõ ràng, cũng đến chuẩn.


Nguyễn Hạo Thần nghe anh ta nói thế, khóe môi anh không khỏi cong lên, lời của cậu năm Tào khiến cho tâm trạng của anh trở nên vui phơi phới.


Vào lúc này, Đường Lăng cũng đã nhìn thấy tin nhắn ở trong nhóm, nhưng anh không xen vào, chỉ có khóe miệng trông như thể bình tĩnh, nhưng thực chất lại cong cong nở nụ cười đầy phức tạp.


“Lẽ nào các người không biết rằng phụ nữ có ngày an toàn sao?” Bạn Tiểu Thất bỗng nhiên nói như thế.


“Ngày an toàn là cái gì?”


“Quỷ gì thế?”


Những người đàn ông còn chưa kết hôn sững sờ ngay.


“Thời kỳ an toàn của phụ nữ ấy à, nghe nói có tầm hai mươi ngày trong một tháng là ngày an toàn của phụ nữ, trong khoảng thời gian đó phụ nữ không thể mang thai, đàn ông có cố gắng đến mức nào cũng vô ích mà thôi.” Bạn Tiểu Thất nhìn thấy phản ứng của mọi người bèn âm thầm lắc đầu, rồi mới giải thích cặn kẽ.


Ngày an toàn? Tầm hai mươi ngày trong một tháng là ngày an toàn? Trong khoảng thời gian này cho dù người đàn ông có cố gắng đến mức nào cũng vô dụng? Cậu ba Nguyễn ngây người nhìn điện thoại, nhất thời còn chưa kịp tỉnh táo lại.
 
Chương 594


Chương 595


“Một tháng có tận hai mươi ngày an toàn? Đậu, tôi chỉ muốn hỏi những người mang thai là mang thai thế nào đấy?” Cậu năm Tào cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quặc.



“Anh ba, có phải chị ba biết mình đang ở trong thời kỳ an toàn, bởi thế mới không sử dụng biện pháp an toàn không? Chị ba thông minh như thế, lại còn là phụ nữ thì chắc chắn phải biết mấy chuyện này chứ.” Tiểu Thất quá ngây thơ, cậu ta không hề thăm dò xem anh ba của mình nghĩ như thế nào mà chỉ nói lời thật lòng.


“..” Nghe Tiểu Thất nói như thế, cậu năm Tào chỉ âm thầm hít sâu một hơi, anh ta cảm thấy Tiểu Thất cố ý đả kích anh ba nên mới nói như thế, anh ta dám chắc rằng anh ba vốn không hê muốn nghe những lời nói này.


Nhất thời cậu năm Tào lại không dám nói năng gì nữa.


“Khi nào là thời kỳ an toàn?” Một lúc sau, cậu ba Nguyễn bỗng dưng cất tiếng hỏi.




Anh muốn biết có phải bây giờ là thời kỳ an toàn của Tô Khiết hay không, anh càng muốn biết có phải Tô Khiết không tránh thai là vì đang ở trong thời kỳ an toàn hay không.


“Anh ba, chuyện này anh tra google là được mà, trên google có giải thích kỹ lắm đấy.”


Rồi cậu ba Nguyễn không nói năng gì nữa mà bắt đâu tra tìm trên google.


Sáng ngày kế, Tô Khiết bị đánh thức bởi nụ hôn của Nguyễn Hạo Thần.


“Kỳ kinh nguyệt tiếp theo của em là bao giờ?” Tô Khiết vẫn còn chưa mở to mắt đã nghe cậu ba Nguyễn hỏi như thế.


Mặc dù Tô Khiết vừa mới ngủ dậy, nhưng cô vẫn rất tỉnh táo, đầu óc cũng rất nhanh nhẹn, nghe anh hỏi như thế, cô lập tức nghĩ đến rất nhiều chuyện, khóe môi co rút mạnh, cô lườm anh: “Nguyễn Hạo Thần, có phải anh đang nghĩ đến chuyện gì khác trong đầu không.”


Có điều rõ ràng chuyện mà Tô Khiết nghĩ khác hẳn với chuyện mà cậu ba Nguyễn nghĩ, Tô Khiết đã hiểu nhầm ý của anh.


Nguyễn Hạo Thần sững sờ, thấy dáng vẻ của cô là biết ngay cô hiểu lầm, anh không khỏi bật cười: “Tôi chỉ muốn hỏi kỳ kinh nguyệt của em thôi, em nghĩ đi đâu thế?”


“Khoảng ngày 15 hằng tháng.” Gương mặt Tô Khiết ửng đỏ, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi vẫn nói với anh.


Cơ thể Nguyễn Hạo Thần cứng đờ, ánh mắt bừng sáng, khóe môi không khỏi cong lên.


Ngày 15 hằng tháng? Hôm nay là ngày 2.


Khoảng thời gian này không phải là thời gian an toàn của cô mà ngược lại là thời gian nguy hiểm, theo như tư liệu mà anh tìm hiểu được, khoảng thời gian này phụ nữ sẽ dễ dàng mang thai nhất.


Bởi thế Tiểu Thất nói cô không tránh thai vì đang ở thời kỳ an toàn là không chính xác.


Nếu như bây giờ là thời gian nguy hiểm của cô ấy mà cô ấy vẫn không phòng tránh thai, chắc chắn anh phải cố gắng để cô mang thai con của anh.


Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần cong lên, anh cúi đầu hôn lên môi cô.


Anh định bù đắp lại chuyện đã bỏ lỡ hôi tối hôm qua, cố gắng tạo ra một đứa bé. Bởi thế đương nhiên bước tiếp theo sẽ rất kịch liệt…


Căn phòng lại trở nên yên tĩnh thêm một lần nữa, không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Tô Khiết trừng mắt nhìn anh, cậu ba Nguyễn chỉ cười một cách thỏa mãn.


“Đây là gì?” Tô Khiết nhìn thấy bản hiệp nghị ở trên giường, cô cầm lên, vừa nhìn thấy nội dung trong ấy đã sững sờ.


“Đây là hiệp ước mới của chúng ta.” Cậu ba Nguyễn trả lời một cách tự nhiên, rõ ràng anh để bản hiệp ước ở đây là để cho cô nhìn thấy.
 
Chương 595


Chương 596


Anh muốn xem xem cô sẽ phản ứng như thế nào.



“Hiệp ước mới? Tại sao phải ký hiệp ước? Cái cũ thì sao?” Tô Khiết nhanh chóng quay sang nhìn anh, cô không còn nhớ rõ lắm về chuyện xảy ra hồi tối hôm qua nữa, nhưng cô nhớ Nguyễn Hạo Thần uống rượu say rồi hôn cô.


“Cái cũ bị em xé mất rồi.”” Cậu ba Nguyễn nhìn cô rồi nói một cách hùng hồn, bởi vì đây là sự thật.


Tô Khiết nhìn hiệp ước trong tay, rồi lại nhìn anh, cô không nói gì mà chỉ cầm bản hiệp ước lên nhét vào trong ngăn tủ đầu giường.


Nhìn thấy phản ứng của cô, ánh mắt cậu ba Nguyễn khẽ thay đổi, cô phản ứng thế này à?




Cô bình tĩnh quá nhỉ?


Có lúc sự bình tĩnh của cô khiến cho người phải hoảng sợ, khiến cho người khác lần mò không thấu.


Lúc bấy giờ, gương mặt Tô Khiết không hề khác thường một chút nào cả, cũng không nói gì.


Cậu ba Nguyễn có thông minh hơn nữa cũng chẳng đoán nổi suy nghĩ của cô.


Thực chất Tô Khiết cho rằng hai bản hiệp ước sẽ không có gì thay đổi quá nhiều, cũng chỉ trừ đi một năm mà thôi.


Thực chất hồi tối hôm qua cô không say hẳn hoi, bởi thế vẫn còn đôi chút ấn tượng về chuyện xảy ra hồi tối ngày hôm qua, cô nhớ rằng những thứ này đều là do cô viết chứ không phải Nguyễn Hạo Thần ép cô viết.


Cô luôn cho rằng để kẻ địch nhân cơ hội làm bừa thì không thể trách người khác, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính mình mà thôi.


Bởi thế cô không trách cậu ba Nguyễn, thật đấy!


Tô Khiết chỉ nói cô mệt rồi nên muốn đi ngủ, lần này Nguyễn Hạo Thần không dày vò cô nữa, chỉ xuống lầu lấy cơm nước dì Lưu đã nấu mang lên phòng, sau khi dỗ cô ăn xong mới cho cô ngủ.


Chỉ có điều cậu ba Nguyễn nghĩ đến phản ứng của cô ban nãy, trong lòng cảm hơi không yên tâm.


Mặc dù anh đã tính toán ổn thỏa hết mọi thứ, nhưng mà phản ứng của cô lại nằm ngoài dự liệu của anh, anh cảm thấy phản ứng của cô rất khác thường, rất khác thường.


Bởi thế anh không thể không nâng cao sự cảnh giác.


Trong nhà họ Tịch.


“Tìm cách lấy tóc của hai đứa bé ấy rồi đi xét nghiệm DNA.” Sống lưng bà Tịch thẳng tắp bên dưới màn đêm tối tăm, giọng nói của bà ta lành lạnh.


“Bà muốn dùng cách này để chứng minh hai đứa trẻ không phải con của cậu chủ, để cho cậu chủ hiểu được sự thật.” Quản gia dè dặt mà đáp.


“Không những tôi phải khiến cho Tịch Xuyên hiểu, tôi còn phải tìm cho ra nhân tình nhân của Hứa Dinh Dinh, tìm ra ba của hai đứa trẻ ấy, tôi muốn cho tất cả mọi người biết được gương mặt thật của con ả đê tiện ấy.” Gương mặt của bà Tịch sầm xuống, bà ta cười lạnh rồi nói: “Đợi sau khi có kết quả xét nghiệm DNA thì tôi sẽ nhờ cục trưởng Lưu tìm cách tìm cho ra ba của hai đứa trẻ ấy.”


“Sợ là không dễ tìm đâu nhỉ?” Ánh mắt quản gia toát ra vẻ do dự.


“Không dễ tìm cũng phải tìm cho ra.” Bà Tịch cười lạnh: “Thật ra nếu như thật sự muốn điều tra thì không có gì là không điều tra được cả, có cục trưởng Lưu giúp sức thì muốn điều tra cho ra chuyện này không hề khó chút nào.”


Quản gia nhìn thấy thái độ của bà Tịch cũng không dám nói lung tung gì nữa.


“Chuyện này cứ để Thụy đi làm, cậu ta thông minh cơ trí, làm việc lại thận trọng.” Bà Tịch tiếp tục ra lệnh một cách đanh thép.


“Dạ, tôi biết rồi.” Quản gia thấp giọng đáp lời, chỉ có điều giọng nói của ông ta run rẩy.
 
Chương 596


Chương 597


Bà Tịch kêu Thụy làm chuyện gì thì đều không chừa đường lui, e là không chỉ là lấy tóc của hai đứa ấy thôi, sợ là sẽ…



Sau khi quản gia rời đi, bà Tịch cầm điện thoại lên, tìm số máy của Nguyễn Trà My rồi gọi một cuộc.


“Trà My à, bác đã nhìn thấy tấm hình cháu gửi hôm qua rồi, cháu yên tâm đi, chắc chắn bác sẽ cho cháu một câu trả lời vừa ý, bác sẽ không để cho cháu chịu bất kỳ tủi thân nào đâu.” Bây giờ giọng nói của bà Tịch trở nên hiền hòa đến lạ lùng, nhưng mà gương mặt của bà ta không hề hiền dịu một chút nào.


Thật chất bà ta cũng không vừa ý Nguyễn Trà My lắm, sở dĩ kêu Tịch Xuyên cưới cô ta là vì ưng ý thực lực của nhà họ Nguyễn.


Sản nghiệp của nhà họ Nguyễn không có ở thành phố A mà là ở thủ đô, nhà họ Nguyễn có sức ảnh hưởng không nhỏ trong thủ đô.




Bà ta muốn vực nhà họ Tịch dậy, cảm thấy nhà họ Nguyễn có thể giúp đỡ mình.


Chỉ cần Tịch Xuyên cưới Nguyễn Trà My thì nhà họ Tịch sẽ có hy vọng.


Nhưng mà ngay từ ban đầu Tịch Xuyên đã không muốn cưới Nguyễn Trà My, sau đó còn dắt Hứa Dinh Dinh về.


Lúc ấy cho dù bà ta có phản đối đến mức nào đi chăng nữa, đứa con vẫn luôn ngoan ngoãn của mình vẫn khăng khăng đòi cưới Hứa Dinh Dinh.


Bà ta đã dùng rất nhiều cách nhưng vẫn không làm lung lay ý định của Tịch Xuyên.


Lúc ấy thậm chí Tịch Xuyên còn rời khỏi nhà họ Tịch, một thân một mình ra ngoài lăn lộn.


Vốn dĩ bà ta cứ nghĩ rằng từ nhỏ đến lớn, Tịch Xuyên chưa từng phải chịu khổ, chẳng bao lâu sau sẽ quay trở về nhà thôi, bởi thế, vào thời gian đó bà ta không ngừng đổ thêm áp lực vào đầu Tịch Xuyên, cũng dùng đủ mọi cách để chèn ép anh.


Cuối cùng Tịch Xuyên vẫn vào nhà họ Nguyễn.


Bà ta không thể đắc tội nổi với nhà họ Nguyễn, nhưng bà ta luôn cho rằng Tịch Xuyên chỉ làm công cho Nguyễn Thị mà thôi, cho dù có là phó tổng giám đốc thì cũng chẳng có thực quyền gì cả, thật chất đến cả Nguyễn Hạo Thần còn chẳng có thực quyền thì huống hồ chi đến Tịch Xuyên.


Bởi thế trước giờ bà Tịch chưa từng để ý quá đến chuyện này.


Nhưng bà Tịch không ngờ rằng với cậu ba Nguyễn và Tịch Xuyên thì Nguyễn Thị chỉ là lớp vỏ ngoài bề mặt mà thôi.


Đến mười Nguyễn Thị cũng không thể bì được với tài sản thật sự của bọn họ, đương nhiên nhà họ Nguyễn chẳng là cái thá gì cả.


Nhưng bà Tịch hoàn toàn không biết đến chuyện này, bà ta luôn cho rằng mình có thể khống chế Tịch Xuyên, ví dụ như lần này cuối cùng thì Tịch Xuyên cũng đã chịu cưới Nguyễn Trà My.


Bà ta cứ ngỡ rằng lân này Tịch Xuyên chịu cưới Nguyễn Trà My thì mọi chuyện đã ổn định, nhưng bà ta không ngờ rằng Hứa Dinh Dinh lại xuất hiện vào lúc này.


Hai năm trước, bà ta không nên mềm lòng mà buông tha cho con ả đê tiện đó.


Thật ra người nên gặp chuyện bất trắc trong vụ tai nạn giao thông của hai năm trước không phải là Tịch Xuyên, mà chính là Hứa Dinh Dinh, lúc ấy người cầm lái phải là Hứa Dinh Dinh mới đúng.


Nhưng không biết vì sao mà cuối cùng người gặp nạn lại là Tịch Xuyên.


May mà lúc ấy Tịch Xuyên không bị thương nặng lắm, chẳng bị nguy hiểm đến tính mạng, cũng không để lại di chứng nào.


Thật ra lúc ấy Tịch Xuyên không bị thương ở vùng đầu, không hề bị mất đi ký ức…
 
Chương 597


Chương 598


Lúc ấy bà ta đã mời một thầy thôi miên giỏi về thôi miên Tịch Xuyên, xóa hết mọi ký ức liên quan đến Hứa Dinh Dinh trong đầu anh ta.



Đó cũng là lý do vì sao Tịch Xuyên không hề quên đi những chuyện khác mà chỉ quên mỗi mình Hứa Dinh Dinh mà thôi.


Hai năm trước, bà ta có thể đuổi Hứa Dinh Dinh đi, thế thì hai năm sau bà ta vẫn có thể làm thế.


Huống hồ chi, bây giờ cán dao của con ả đê tiện ấy đang nằm trong tay bà ta.


“Bác gái, nếu như đứa trẻ ấy thật sự là con của Xuyên, cháu sẽ không phá hoại hạnh phúc của bọn họ đâu, cháu sẽ thỏa mãn mong muốn của bọn họ.” Nguyễn Trà My giả vờ hiền lương thục đức, nhưng gương mặt cô ta chẳng có một chút hiền lương hay thục đức nào cả.




Cuộc đời như một vở kịch, tất cả đều phải dựa vào khả năng diễn xuất, chỉ có điều đóng vai người khác rồi sẽ đánh mất bản thân mà thôi.


“Cháu yên tâm đi, hai đứa trẻ ấy không phải là con của Xuyên đâu, trông hai đứa trẻ ấy cũng đã bốn, năm tuổi rồi, lúc đó Xuyên và cô ta còn chưa đến với nhau nữa.” Bà Tịch nói một cách chắc nịch.


“Bác gái, có khi nào Xuyên và Hứa Dinh Dinh đã quen nhau vào năm năm trước, đến với nhau từ năm năm trước rồi không, có khi nào hai đứa trẻ ấy thật sự là con của Xuyên không?” Giọng nói của Nguyễn Trà My nghe như muốn khóc, đương nhiên sở dĩ Nguyễn Trà My nói như thế là để thăm dò bà Tịch.


Nghe Nguyễn Trà My nói vậy, bà Tịch cũng ngẩn người, ánh mắt chợt thay đổi, nhưng rồi bà ta lập tức bình tĩnh lại mà nói với vẻ kiên quyết: “Trà My, Tịch Xuyên chỉ nhận con mà cháu sinh thôi, còn con của những người phụ nữ khác sẽ không được nhà họ Tịch thừa nhận, cháu yên tâm đi, chắc chắn bác sẽ không để cho cháu chịu thiệt đâu.”


Giọng nói của bà Tịch toát ra vẻ kiên quyết, nhưng gương mặt lại trở nên phức tạp, nếu như hai đứa trẻ ấy thật sự là con của Tịch Xuyên…


Bà ta không thể không thừa nhận rằng hai đứa trẻ ấy thật sự rất xinh đẹp, rất đáng yêu, chúng là những đứa trẻ vô cùng được lòng người khác.


Nếu như chúng thật sự là con của Tịch Xuyên, chắc chắn bà ta sẽ không để cho chúng lưu lạc đầu đường xó chợt, chắc chắn bà ta sẽ đưa chúng vê nhà họ Tịch.


Còn con đàn bà Hứa Dinh Dinh đê tiện kia chắc chắn phải chết.


Con ả đê tiện đó nên chết từ hai năm trước rồi.


“Bác gái, con thấy cả nhà họ rất vui vẻ, thật sự không nhẫn tâm…” Nguyễn Trà My tiếp tục giả trang lương thiện hiền lành, nhưng mà, lúc này là đang gọi điện thoại, cho nên cô ta chỉ giả trang giọng nói, trên mặt lại không hề giả bộ, nên nhìn có chút đáng sợ.


“Trà My, con đừng nghĩ nhiều, con và A Xuyên sắp kết hôn rồi, lúc này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Bà Tịch giọng nói càng thêm kiên định, lần này bà rất thật lòng.


Vì công ty nhà họ Tịch, bà phải bắt Tịch Xuyên nhanh chóng lấy Nguyễn Trà My vào nhà.


Công ty nhà họ Tịch đã không thể chống đỡ được nữa, nhà họ Nguyễn đã đồng ý, đợi sau khi họ kết hôn sẽ cho nhà họ Tịch mượn tiền, hơn nữa còn giúp nhà họ Tịch liên hệ một số nghiệp vụ, cho nên hôn sự tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm gì.


“Dạ.” Nguyễn Trà My khẽ đáp, cô ta đương nhiên biết bà Tịch nhìn trúng tiền và mối quan hệ của nhà họ Nguyễn, cho nên, có bà Tịch ở đây, cô ta không lo lắng hôn sự lần này.


Hai người đều có tính toán riêng cuối cùng kết thúc cuộc nói chuyện.


Trong biệt thự của Nguyễn Hạo Thần: Lúc Tô Khiết tỉnh lại lần nữa thì đã tối rồi.


Cô cầm điện thoại, nhìn đồng hồ, mặt có chút hoang mang, cô ngủ thẳng tới tối luôn sao?


Ngày này trôi qua một lời khó nói hết.
 
Chương 598


Chương 599


Nguyễn Hạo Thần không ở trong phòng, Tô Khiết nghĩ anh có thể đã ra ngoài rồi, cô mở tủ chăn gối, lấy hiệp nghị vừa ký ra, trên hiệp nghị mới viết rất rõ ràng, cô giúp Nguyễn Hạo Thần lấy được cổ phần của Nguyễn Thị rồi thì cô sẽ lập tức ly hôn với Nguyễn Hạo Thần.



Chuyện này vốn chính là lúc Nguyễn Hạo Thần lấy cô đã thương lượng xong, chỉ là khoảng thời gian này, cô dường như bận đến quên mất, bây giờ Nguyễn Hạo Thần đã ký hiệp nghị mới với cô, có lẽ là Nguyễn Hạo Thần đã không chờ đợi được nữa rồi, cho nên cô cũng nên nghĩ cách nhanh chóng giải quyết việc này.


Tô Khiết nhìn hiệp nghị, sau đó bấm điện thoại.


Điện thoại nhanh chóng được kết nối, không đợi đối phương mở miệng, Tô Khiết đã nhanh chóng nói thẳng: “Giúp em điều tra tài sản của Nguyễn Hạo Thần.”




Có vài chuyện, cô nên bắt đầu lên kế hoạch rồi, thực ra chuyện này cô sớm đã lên kế hoạch xong, chỉ là vì gần đây xảy ra quá nhiều việc, nên trễ nải.


Hơn nữa, mấy ngày nay Nguyễn Hạo Thần dường như ngày nào cũng ở cùng cô, cô không có thời gian tự do để làm chuyện của mình.


Khó được lần này Nguyễn Hạo Thần ra ngoài.


Thực ra lúc này Nguyễn Hạo Thần không ra ngoài, anh đang trong thư phòng mở hội nghị video.


Nguyễn Hạo Thần công tác không tới một ngày đã quay về, nên bên kia vẫn còn rất nhiêu việc chưa xử lý xong, thực ra rất nhiều việc quả thực cần anh tự mình đi xử ly.


Nhưng mà, anh không muốn đi, không muốn rời khỏi cô, cho nên chỉ có thể mở hội nghị video.


“Em muốn điều tra tài sản của Nguyễn Hạo Thần? Sao em lại đột ngột muốn điều tra tài sản của anh ta? Em muốn làm gì?” Mộ Dung Tri nghe thấy lời của Tô Khiết, sửng sốt giây lát, hồi thần, giọng nói có chút kinh ngạc.


Cô bỗng nhiên điều tra tài sản của Nguyễn Hạo Thần là muốn làm gì?


“Trước đừng hỏi nhiều như vậy.” Tô Khiết không giải thích với Mộ Dung Tri.


“Ý em chỉ là ở mặt ngoài, hay là tất cả?” Mộ Dung Tri nghe cô nói vậy, cũng không vội truy hỏi, nhưng mà, đối với vấn đề Tô Khiết muốn điều tra, anh cần hiểu rõ. Dù sao tài sản của Nguyễn Hạo Thần rất phức tạp, đương nhiên những chuyện liên quan tới Nguyễn Hạo Thần dường như đều rất phức tạp.


“Tất cả.” Tô Khiết ngẫm nghĩ, trả lời rất nhanh, cũng rất tự nhiên, thần sắc không có gì khác thường.


“Khiết Khiết, em cần những thứ này không phải để chuẩn bị ly hôn với Nguyễn Hạo Thần chứ?” Mộ Dung Tri không nhịn được lại đoán dụng ý của Tô Khiết.


Tô Khiết khẽ sững sờ, tên nhóc Mộ Dung Tri này lúc nào thì trở nên thông minh như vậy, cô vừa rồi rõ ràng không nói gì cả, anh lại vẫn có thể đoán được toàn bộ?


Mộ Dung Tri không nghe thấy câu trả lời của Tô Khiết, liền cảm thấy nhất định là mình đoán đúng rồi.


“Khiết Khiết, em kết hôn với Nguyễn Hạo Thần lâu như vậy, em không tìm cơ hội ngủ anh ta?” Mộ Dung Tri cảm thấy có chút không cam tâm, Khiết Khiết nhà anh muốn ly hôn, sau này lại đi đâu tìm người xuất sắc như Nguyễn Hạo Thần?


Đương nhiên, lời này của Mộ Dung Tri hoàn toàn chính là vui đùa, anh biết quá rõ khả năng tự khống chế của Khiết Khiết nhà anh mạnh biết bao, kêu Khiết Khiết nhà anh chủ động quyến rũ Nguyễn Hạo Thần là chuyện tuyệt đối không có khả năng.


Anh cũng chỉ là nghĩ vui đùa mà thôi.


Tô Khiết nghe thấy lời này của anh, đôi mắt chớp chớp, nhớ tới chuyện xảy ra sau khi uống say tối đó, cô nhất thời không lên tiếng.
 
Chương 599


Chương 600


Mộ Dung Tri không nghe thấy câu trả lời của Tô Khiết, sững sờ hai giây, sau đó sắc mặt thay đổi: “Khiết Khiết, em không phải thật sự ngủ Nguyễn Hạo Thần rồi chứ?”



Tô Khiết khóe môi giật giật, vẫn không nói chuyện, cô không giỏi nói dối, hơn nữa Mộ Dung Tri rất nhạy bén, loại chuyện này nếu cô nói dối tuyệt đối không thể lừa được Mộ Dung Tri. Cho nên lúc này cô chỉ có thể lựa chọn im lặng.


Tô Khiết lại im lặng khiến hoài nghi trong lòng Mộ Dung Tri trở nên càng thêm chắc chắn, đôi mắt anh thoáng chốc bùng lên ánh sáng dị thường, thật sự là kinh hỉ lớn, Khiết Khiết nhà anh lại thật sự ngủ cùng Nguyễn Hạo Thần rồi.


Mặc dù anh cảm thấy đó là một chuyện rất khó tin, nhưng lúc này phản ứng của Tô Khiết lại khiến anh không thể không tin sự thực này, đương nhiên anh cũng rất bằng lòng tin sự thực này.




“Khiết Khiết, anh nói em nghe, em ngủ người ta rồi, em phải chịu trách nhiệm, cho nên, em không thể ly hôn như vậy.” Lúc này, Mộ Dung Tri mặt đây hưng phấn, Khiết Khiết cũng đã ngủ người ta rồi, sao có thể ly hôn?!


Anh biết Khiết Khiết nhà anh rất giữ chữ tín, rất có trách nhiệm, cho nên, Mộ Dung Tri muốn dùng điểm này để khuyên cô.


“Em đều đã trả sạch rồi.” Tô Khiết nhắc tới chuyện này liền vô cùng buồn bực, khoảng thời gian này, Nguyễn Hạo Thần mỗi ngày đều tra tấn cô, phải nói cô sớm đã trả sạch rồi.


Mấy ngày nay cô tuyệt đối đã trả có dư luôn rồi!


Lúc này nghe thấy Mộ Dung Tri nói vì chuyện đó mà không thể ly hôn, cô lập tức gấp gáp, nhất thời không khống chế được cảm xúc của bản thân, đương nhiên, đây là vì quan hệ của cô và Mộ Dung Tri không tâm thường, cho nên cô mới thỉnh thoảng bất giác buông thả cảm xúc của mình trước mặt anh.


“Trả? Trả sạch rồi?” Mộ Dung Tri lại hoàn toàn sững sốt: “Cái gì gọi là trả sạch rồi? Chuyện này còn có thể trả sạch? Khiết Khiết, em làm sao trả?”


“Nói chính sự.” Tô Khiết ý thức được mình lỡ miệng, trong lòng càng thêm buôn bực, vội dời đề tài.


“Khiết Khiết, ý của em là em ngủ Nguyễn Hạo Thần rồi, sau đó Nguyễn Hạo Thần lại ngủ em rồi?” Mộ Dung Tri là người vô cùng nhanh nhạy, mặc dù Tô Khiết không nói, anh cũng ngay lập tức biết rõ chuyện thế nào.


Nhất thời mặt Mộ Dung Tri cười tươi như hoa, nói vậy, hai người này sớm đã ngủ cùng nhau rồi, hơn nữa còn không chỉ một lần.


Khiết Khiết vừa nói đều đã trả sạch rồi, nghĩ hẳn đã trả không chỉ một lần đi?


Khiết Khiết vừa nói đều đã trả sạch rồi, nghĩ hẳn đã trả không chỉ một lần đi? Nếu không Khiết Khiết sẽ không dùng một chữ “đều.”


Với tính cách ranh mãnh âm hiểm của Nguyễn Hạo Thần cũng quả thực không thể để mình chịu thiệt thòi.


Xem ra chuyện này có kịch hay! Có kịch hay!


Mộ Dung Tri càng nghĩ càng hưng phấn!!


“Khiết Khiết, anh nói em nghe, em ngủ Nguyễn Hạo Thần rồi, Nguyễn Hạo Thần cũng ngủ em rồi, Nguyễn Hạo Thần nhất định đã ngủ không chỉ một lần đi, cho nên bây giờ là Nguyễn Hạo Thần thiếu em, em nên đòi lại…” Mộ Dung Tri cảm thấy đây tuyệt đối là một chủ ý hay, đòi đi đòi lại như vậy, ngày tháng đương nhiên ngày càng dài, quan trọng nhất là hai người cũng thân mật khắng khít như vậy, chậm rãi nhất định sẽ có tình cảm, có tình cảm rồi tất cả đều dễ giải quyết.


“Mộ Dung Tri, anh xem em là con nít ba tuổi sao?” Tô Khiết trực tiếp cắt ngang lời của Mộ Dung Tri, cô bất giác nâng cao giọng.


Mộ Dung Tri khẽ sững sốt, Khiết Khiết nhà anh về mặt tình cảm trước giờ đều chậm chạp, không khác gì con nít ba tuổi.


Đương nhiên, Khiết Khiết nhà anh ở những mặt khác rất lợi hại, không phải dễ dàng qua mặt như vậy.
 
Chương 600


Chương 601


Nhưng mà, Mộ Dung Tri cảm thấy chuyện này anh cũng không cần quá lo lắng, mấu chốt chuyện này nằm ở Nguyễn Hạo Thần, với năng lực của Nguyễn Hạo Thần, nếu anh không muốn ly hôn, nếu anh thật sự để ý Khiết Khiết, cuộc hôn nhân này tuyệt đối không thể ly được.



“Khiết Khiết, thực ra tài sản của Nguyễn Hạo Thần anh sớm đã điều tra ra rồi, chỗ anh có bảng chi tiết cực kỳ tường tận, anh nói em nghe, nếu em ly hôn với Nguyễn Hạo Thần, cho dù chỉ được chia một phần mười tài sản của anh ta, cũng tuyệt đối có thể trở thành phú bà đệ nhất toàn cầu, sẽ có rất nhiều rất nhiều tiền, hahaha…” Cho nên Mộ Dung Tri không khuyên cô nữa, anh cảm thấy có lúc chuyện này càng khuyên ngược lại càng phản tác dụng, cho nên anh quyết định theo ý của Tô Khiết.


Về phần những phiền phức khác liền để tự Nguyễn Hạo Thần giải quyết đi.


“Anh sớm đã tra ra rồi, tại sao anh muốn điều tra tài sản của Nguyễn Hạo Thần?” Tô Khiết là người thông minh cỡ nào, thoáng chốc đã nắm được tin tức này.




“…” Mộ Dung Tri sững sờ, xem chút căn đầu lưỡi mình, im bặt.


Đầu óc Mộ Dung Tri nhanh chóng xoay chuyển, nhanh chóng sắp xếp từ ngữ: “Vì em kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, hơn nữa, hai người lại là kết hôn hiệp nghị, thật nhanh sẽ ly hôn, cho nên anh đương nhiên phải điều tra rõ ràng tất cả tài sản của anh ta, như vậy đợi lúc hai người ly hôn, em mới không chịu thiệt. ‘ Anh không thể nói cho cô biết, anh sớm đã định “bán” cô cho Nguyễn Hạo Thần rồi, cho nên anh đương nhiên phải điều tra rõ ràng ngọn nguồn của Nguyễn Hạo Thần.


“Anh nói tiếp…” Tô Khiết căn bản không tin anh, cô vừa nghe đã biết Mộ Dung Tri đang nói dối, giọng cô nhẹ nhàng nhàn nhạt lại tràn đầy uy hiếp.


Con ngươi Mộ Dung Tri bỗng nhiên lóe lên, vội vàng nói: “Chuyện này Minh Hạo cũng biết, hơn nữa có vài chuyện còn là Minh Hạo tra ra, không tin em có thể hỏi Minh Hạo.”


Lần này đầu óc Mộ Dung Tri xoay chuyển rất nhanh, biết lấy bảo bối Minh Hạo ra làm lá chắn, vì ai cũng biết, hai bảo bối chính là xương sườn của Tô Khiết.


Quả nhiên, lần này Tô Khiết không nói gì nữa.


“Khiết Khiết, em đợi chút, anh lập tức chuyển cho em…” Mộ Dung Tri âm thầm thở phào, muốn nhanh chóng chuyển đồ cho Tô Khiết, anh phải nhanh chóng trốn đi, nếu không anh sợ sẽ bại lộ nhiều hơn.


Anh quá hiểu bản lĩnh của Tô Khiết, ở trước mặt cô, trước giờ anh đều không thể che giấu được gì.


“Anh không cần chuyển cho em, không phải em muốn xem, mà là cho ông lão nhà họ Nguyễn xem.” Tô Khiết lại lân nữa cắt ngang lời anh, cô điêu tra những chuyện này không phải vì cô muốn xem, thực ra cô không hê có chút hứng thú nào muốn biết Nguyễn Hạo Thần có bao nhiêu tài sản, cô cảm thấy những thứ đó không có chút liên quan nào với cô.


“Cho ông cụ nhà họ Nguyễn xem? Tại sao?” Mộ Dung Tri sững sờ, hoàn toàn không hiểu, điều tra tài sản của Nguyễn Hạo Thần, sau đó cho ông cụ Nguyễn xem? Ý gì?


“Cũng là lúc nên để ông cụ Nguyễn có chút ý thức nguy cơ rôi, đừng cả ngày dùng sức lao động miễn phí, còn phách lối ương ngạnh.” Tô Khiết bỗng nhiên cười cười, nhớ tới dáng vẻ cuông vọng tự đại của ông cụ Nguyễn uy hiếp Nguyễn Hạo Thần, cô liền cảm thấy rất buồn cười.


“,..” Đầu bên kia điện thoại, Mộ Dung Tri trực tiếp ngây ngô, cái gì? Tình huống gì đây?


Đây là tình huống gì?


Khiết Khiết nhà anh vì cái gì mà có bộ dạng muốn đòi lại công bằng này?


Mộ Dung Tri hít sâu một hơi, sau đó cẩn thận thăm dò: “Khiết Khiết, em đang đòi lại công bằng cho Nguyễn Hạo Thần sao?”


Mộ Dung Tri nghe thấy lời vừa rồi của Tô Khiết, phản ứng đầu tiên chính là Tô Khiết muốn đòi lại công bằng cho Nguyễn Hạo Thần, hơn nữa, cảm giác này vô cùng mãnh liệt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom