Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 541


Chương 542


Liên Cung nhìn Tô Khiết, nụ cười đầy vẻ nuông chiều.



“Hai cái đứa này…” Ông cụ Tô và ông cụ Liên nhìn bộ dáng hai người, mỉm cười đầy ẩn ý.


Ông Cụ Tô cũng không hỏi gì thêm.


Tô Khiết khẽ thở một hơn rồi thả tay xuống.


“Sao? Không bịa nữa à?” Liên Cung căn trái táo trong miệng, nhai kĩ, cảm giác ngon ngọt lạ thường.




Tô Khiết trừng mắt nhìn anh ta, không nói gì nữa.


Tô Khiết nhìn hai ông cụ đang ngồi trong phòng khách, ông cụ Liên cứ luôn tránh nói vào vấn đề chính, thậm chí còn cố ý giả ngốc nữa. Cứ thế này thì cũng không phải là cách, thế nên cô bắt buộc phải chủ động ra tay rồi.


Tô Khiết bước vào phòng khách, ngồi ngay trước mặt ông cụ Liên.


Liên Cung nhìn thấy hành động của cô, hơi sửng sốt. Cô đang định làm gì hả?


Ông cụ Liên hơi nhướng mày, cái con bé này đúng thật là không biết kiềm chế. Có điều, thanh niên như cô mà có thể nhịn được đến giờ cũng là giỏi lắm rồi.


“Ông Liên, nghe nói ông thích chơi cờ. Hay là cháu chơi với ông một ván nhé?” Tô Khiết sao có thể không đoán được ý của ông cụ Liên chứ, ông ta đích thực là một con cáo già. Có điêu tự cô có cách đối phó với loại cáo già này.


Trên đường tới nhà họ Tô, cô đã tìm hiểu một vài chuyện liên quan đến ông cụ Liên nên biết ông ta thích chơi cờ nhất.


Nghe cô nói thế, ông cụ Liên hơi giật mình, ánh mắt rõ ràng có phần ngoài dự liệu. Con bé này sao lại không tuân thủ luật chơi vậy chứ? Đây là lúc nói chuyện chơi cờ sao hả?


Ông cụ Liên khôi phục tinh thần, ân cần cười hỏi: “Khiết Khiết cũng biết chơi cờ à?”


“Dạ, có biết một chút ạ. Có điều chắc chắn là không bì được với ông Liên rồi. Vậy nên ông nhẹ tay chút nha.” Tô Khiết lè lưỡi tinh nghịch.


“Em muốn làm gì vậy?” Liên Cung bỗng cảnh giác hơn một chút, anh ta cảm thấy cô nhất định không phải đơn giản chỉ muốn cùng ông cụ chơi cờ. Tuy vậy nhất thời anh ta cũng không đoán ra ý đồ của cô.


“Tôi chơi cờ với ông nội, anh sốt ruột như thế làm gì?” Tô Khiết đảo mắt nhìn anh, trên mặt mang theo ý cười, nhẹ như cơn gió thoảng qua nhưng lại khiến đáy lòng Liên Cung sinh ra sợ hãi.


Trong tình huống này Liên Cung chắc chăn sẽ không chịu thua, anh ta cũng mỉm cười sau đó đột nhiên tiến lại gân Tô Khiết, khẽ nói: “Tôi rất sốt ruột, sốt ruột cho em.”


Bản lĩnh tán tỉnh của Liên Cung có thể nói là đã đạt tới đỉnh cao.


Lý Nhị đang giúp đỡ trong nhà bếp thấy cảnh tượng này liên lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp lại hình ảnh này.


Trong hình, Tô Khiết ngồi trên ghế sô pha còn cậu Liên thì khom người xuống, gương mặt của anh ta kê sát mặt Tô Khiết.


Tô Khiết hơi nghiêng mặt nhìn Liên Cung. Mặt của hai người cách nhau rất gần. Bởi vì vấn đề góc độ cho nên thoạt nhìn có vẻ hơi giống Liên Cung đang hôn lên mặt cô.


Trong hình lại chỉ chụp nửa sườn mặt của Tô Khiết cho nên không nhìn thấy tàn nhang trên mặt cô. Từ góc độ này thoạt nhìn cô đẹp đến nỗi khiến người ta không dời nổi tầm mắt.


Trong hình, Tô Khiết đang cười, nụ cười cực kỳ xinh đẹp, Liên Cung cũng đang cười, cười phơi phới như gió xuân.


Tô Khiết không ngờ Liên Cung lại đột nhiên sáp tới, lúc Liên Cung tiến tới cô liên nhanh chóng né ra.


Trên thực tế cô tránh ra rất nhanh, khi Liên Cung ở gần cô nhất, cũng là cách cô một khoảng.
 
Chương 542


Chương 543


Nhưng tấm hình kia từ thời gian đến góc độ đều chụp “rất khéo!”



Lý Nhị càng nhìn bức ảnh càng cảm thấy hài lòng, sau đó cô ta nhịn không được chia sẻ lên nhật ký, tựa đề là “Đây mới là trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi!”


Việc này cũng thực sự là trùng hợp. Lý Nhị trùng hợp lại là bạn học cùng lớp với em gái của Tịch Xuyên hơn nữa còn là bạn rất thân.


Sau khi em gái của Tịch Xuyên nhìn thấy bức ảnh trên liền chuyển tiếp, hơn nữa cũng không thay đổi tựa đề.


Đương nhiên, Tô Khiết hoàn toàn không biết những thứ này, cô đang nhìn ông cụ Liên, chờ đợi thái độ của ông.




“Được, vậy chúng ta liền chơi hai ván.” Có thể nói ông cụ Liên rất mê đánh cờ, lúc này ông lại muốn thăm dò Tô Khiết cho nên tự nhiên sẽ không từ chối.


“Vậy chúng ta vào phòng sách đi.” Tô Khiết cười khẽ, mọi chuyện đúng như dự đoán của cô.


Đương nhiên ông cụ Liên không từ chối.


Chỉ có điều những người khác muốn đi theo vào phòng sách để hóng chuyện đều bị Tô Khiết ngăn ở bên ngoài, trong đó có ông cụ Tô và Liên Cung.


Kế hoạch của cô chính là không thể để cho Liên Cung ở bên cạnh quấy rối.


“Ông cụ Liên, không bằng chúng ta thêm phần đánh cược vào nhé?” Trong thư phòng, Tô Khiết cũng không vội chơi cờ mà ra điều kiện trước.


“Cháu muốn đặt cược gì?” Ông cụ Liên cười khẽ, ông đã biết trước cô gái này có mục đích khác.


Là ai nói cô gái này ngốc? Rõ ràng cô bé này lanh như sóc ấy, thông minh cơ trí khiến người ta không thích không được.


“Nếu cháu thắng thì ngài đừng nhắc lại chuyện cầu hôn nữa, chuyện của bọn trẻ chúng cháu hãy để chúng cháu tự mình giải quyết.” Tô Khiết nói rất thẳng thắn nhưng vẫn để lại đường lùi cho ông cụ Liên.


Chỉ cần có thể khiến cho ông cụ Liên hủy bỏ chuyện cầu hôn thì ngược lại phía bên Liên Cung cũng dễ đối phó.


“Vậy nếu ông thắng thì sao?” Ông cụ Liên nhìn cô, cười đầy ẩn ý.


“Nếu là ông thắng cháu sẽ chấp nhận lời cầu hôn, cho dù ngày mai bảo cháu kết hôn luôn cũng được.” Tô Khiết hiểu rất rõ tâm tư của ông cụ Liên, vì thế về mặt này cô rất khắt khe, không chừa đường lùi.


Cô biết đây là kết quả mà ông cụ Liên muốn nhất, cô cũng biết ông cụ Liên rất tự tin với tài đánh cờ của ông ấy.


Vì thế chắc chắn ông cụ Liên sẽ đồng ý lần cá cược này.


Nếu muốn để ông cụ Liên đồng ý, cô phải dốc hết vốn liếng mới được.


“Nhóc con, cháu đúng là rất kiêu ngạo.” Ông cụ Liên sững sờ, ánh mắt trở nên phức tạp hơn. Cô nhóc này cũng ngông cuồng như ông thời trẻ.


Người trẻ tuổi có tính tình như thế không nhiều, ông phát hiện cô gái này càng lúc càng hợp tính ông.


“Nhóc con, cháu biết ông thích chơi cờ, vậy cháu cũng biết ông chưa từng thua chứ?” Ông cụ Liên cảm thấy ông không thể bắt nạt con cháu được, cho nên vẫn nên nhắc nhở cô một tiếng.


“Dạ biết.” Tô Khiết mỉm cười, biểu hiện tự nhiên, hoàn toàn nhìn không ra khác thường nào.


Ông cụ Liên lại ngây ra lần nữa. Nhóc con này đúng là quá ngông cuồng mà. Ngược lại ông cũng muốn xem rốt cuộc cô có bao nhiêu bản lĩnh: “Được, cứ làm theo lời cháu đi.”
 
Chương 543


Chương 544


“Vậy liền bắt đầu đi.” Tô Khiết vẫn nở một nụ cười thản nhiên Ông cụ Liên thấy cô như vậy thì không dám xem thường, hơn nữa chuyện này có liên quan đến hôn sự của cháu trai ông cho nên ông tuyệt đối không thể thua.



Lúc Tịch Xuyên nhìn thấy nhật ký do em gái đăng lên thì chuyện đã diễn ra được một lúc rồi, anh ta vốn dĩ cũng không chú ý nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ trong tấm hình thì sững người.


Tuy chỉ là nửa khuôn mặt, tuy giờ phút này Tô Khiết đẹp một cách lạ thường nhưng Tịch Xuyên vẫn nhận ra, anh ta nhìn thấy giống Tô Khiết.


Tịch Xuyên suy nghĩ một hồi, sau đó chuyển tiếp tấm hình mà em gái đăng lên nhật ký cho Nguyễn Hạo Thần, cũng vẫn giữ nguyên tựa đề.


“Anh ba, người này là chị ba sao? Em thấy hơi giống.” Tịch Xuyên cũng không chắc chắn lắm, anh ta chỉ là muốn thông qua Nguyễn Hạo Thần xác định lại mà thôi.




“Chỉ là người đàn ông đang cười đắc ý như gió xuân bên cạnh chị dâu có phải là Liên Cung không nhỉ? Liên Cung chắc không thể nào ở chung với chị dâu đâu, đúng không? Chắc là em nhận nhầm người rồi.” Tịch Xuyên cảm thấy không có khả năng như vậy cho nên lập tức nhắn một tin cho Nguyễn Hạo Thần.


Thế nhưng khoảnh khắc khi Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy bức ảnh đó, trong mắt anh như phủ lên một tầng sương giá, vẻ mặt âm u đến đáng sợ.


Lúc nhìn thấy tựa đề nữa thì ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần dường như lại lóe lên ý cười, là giận quá hóa cười, trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi?


Anh mới là chồng thật sự của cô, chuyện trai tài gái sắc này đến lượt Liên Cung sao?


“Đi đến nhà họ Tô.” Lúc này Nguyễn Hạo Thần đã đến thành phố A, vừa xuống máy bay, lên xe xong, giọng nói của anh lạnh đến nỗi khiến người ta run rẩy.


Thư ký Lưu hít sâu một hơi, ai ôi, ai ôi, dáng vẻ này của tổng giám đốc quá dọa người rồi, với bộ dạng này mà tổng giám đốc đi đến nhà họ Tô, không biết có xảy ra án mạng không đây?


Trên xe, Nguyễn Hạo Thần nhìn tấm hình trên điện thoại di động, hai mắt từ từ híp lại, anh biết anh đã hiểu lầm việc rửa táo nhưng còn bức ảnh này thì sao?


Trong bức ảnh, rõ ràng cô ấy đang cười, cô ấy đang mỉm cười nhìn Liên Cung hơn nữa chết tiệt ở chỗ nụ cười kia quá đẹp.


Cô chưa từng cười đẹp như vậy trước mặt anh, Liên Cung là đến cầu hôn, cô lại cười như vậy với Liên Cung, cô có ý gì đây?


Liên Cung đi cầu hôn cô cho nên cô rất vui sao?


Gương mặt cô sắp dán sát mặt Liên Cung rồi kìa, Liên Cung sắp hôn cô rồi kìa. Cô là người phụ nữ đã có gia đình vậy mà cũng không biết tránh những chuyện thị phi sao?


Người phụ nữ đáng chết, sáng nay anh vừa mới đi công tác, cô liên…


Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần càng nheo càng nguy hiểm.


Thư ký Lưu đang lái xe lại cảm nhận rất rõ bầu không khí ngột ngạt trong xe, nhất thời anh ta sợ đến nỗi không dám thở mạnh.


Máy bay chắc chắn không thể đậu được trong thành phố, nên bọn họ sẽ mất một khoảng thời gian để đến thành phố và nhà họ Tô.


Giờ lúc này Nguyễn Hạo Thần muốn bay tới thật nhanh, ánh mắt của anh lần nữa nhìn xuống tấm hình, phải thừa nhận từ góc độ này trên tấm hình, cô thật sự rất đẹp.


Anh đột nhiên nhớ tới lời nói của người tài xế năm năm trước, thật ra cô ấy rất đẹp.


Anh đột nhiên nhớ tới lời nói của người tài xế năm năm trước, thật ra cô ấy rất đẹp.


Lần trước, anh đã thử dùng thuốc nước của Đường Lăng đưa cho nhưng không có tác dụng, lúc đó anh tuyệt đối tin tưởng Đường Lăng nhưng những chuyện xảy ra sau đó khiến anh bắt đầu nghi ngờ…
 
Chương 544


Chương 545


Lần trước, thuốc Đường Lăng cho anh có phải là giả không? Cho nên mới không tẩy được tàn nhang trên mặt cô, không thể gỡ được lớp ngụy trang của cô.



Nguyễn Hạo Thần càng nghĩ càng thấy có khả năng, anh phải thử lại một lần nữa mới được.


“Lái nhanh một chút.” Nguyễn Hạo Thần đột nhiên mở miệng, lúc này anh càng thêm nôn nóng.


“Tổng giám đốc, tôi đã lái rất nhanh rồi, nếu nhanh hơn nữa sẽ bị cảnh sát đuổi theo.” Thư ký Lưu thở hắt ra, anh ta biết tổng giám đốc rất gấp, cho nên anh ta đã lái hết tốc độ rồi.


“Nhanh hơn chút nữa.” Rất rõ ràng lúc này cậu ba Nguyễn đang vội, còn về việc có bị cảnh sát đuổi theo hay không đã không còn nằm trong phạm vi cân nhắc của anh nữa rồi.




Thư ký Lưu ngẩn ra, sau đó chỉ có thể cắn răng tăng tốc.


Cùng lúc đó trong phòng sách của nhà họ Tô.


Ba ván cờ đã đánh xong, ông cụ Liên mang theo vẻ mặt khó tin nhìn Tô Khiết.


Ông thích chơi cờ, từ nhỏ đã học và nghiên cứu cách chơi, bắt đầu từ năm mười tám tuổi ông chưa từng thua, thậm chí có thể nói là chưa từng thua một ván cờ nào.


Nhưng ngày hôm nay ông lại thua trong tay một cô nhóc, hơn nữa lại còn thua liên tiếp ba ván.


Mà ba ván này chỉ thua một bước, cũng chính vì như vậy mới khiến người ta ngạc nhiên. Cô nhóc này dường như có thể đoán chính xác được suy nghĩ của ông, biết được mỗi bước cờ của ông, sau đó mỗi lần đều thắng ông một bước.


Muốn thắng ông vốn dĩ đã khó, thế mà cô còn có thể thắng một cách khéo léo như vậy. Tâm tư tỉ mỉ như vậy sao có thể khiến ông không ngạc nhiên, không chấn động được chứ?


Chẳng trách vừa rồi cô kiêu ngạo như vậy, hóa ra cô có đủ tư cách để kiêu ngạo, cô gái này quả thực không đơn giản.


“Ông cụ Liên, cháu thắng rồi.” Tô Khiết nhìn ông cụ Liên, mỉm cười rạng rỡ, hoàn toàn không có chút khiêm nhường nào, thật ra Tô Khiết cũng có nghiên cứu sâu về việc chơi cờ, cộng với khả năng kiểm soát tâm lý của mình cho nên cô mới có thể thắng được ông cụ Liên.


Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Tô Khiết, ông cụ Liên ngẩn ra, sau đó mỉm cười.


Tính tình của cô nhóc này càng lúc càng hợp với ông, không giả vờ, không dối trá, càng không a dua nịnh hót, cực kỳ ngông cuồng. Ông thật lòng thích cô nhóc này.


Haiz, đáng tiếc ông không may mắn như vậy, cháu dâu tốt thế này lại là của người khác.


Hơn nữa lúc nãy ông đã thua cho nên phải hủy bỏ việc cầu hôn. Ông đã thua chuyện hôn nhân đại sự của cháu trai rồi.


Trước đó, ông tuyệt đối có lòng tin mình sẽ thắng. Ông cho rằng ông đã nắm chắc cửa hôn sự này trong tay. Cô nhóc nói nếu thua ngày mai kết hôn cũng được, ông còn chuẩn bị đợi cô thua rồi sẽ bảo hai đứa trẻ ngày mai liền đi nhận giấy kết hôn Để phòng ngừa chuyện không may.


Ai ngờ, ông lại thua.


Có điều, lúc trước cô nhóc đã nói, chuyện của người trẻ tuổi hãy để bọn chúng tự giải quyết, vậy mọi chuyện sau này chỉ có thể dựa vào Liên Cung thôi, mong là Liên Cung có thể hăng hái cạnh tranh để cưới cô nhóc này về nhà họ Liên.


Nếu Liên Cung lấy được cô nhóc này, đó không chỉ là may mắn của Liên Cung mà còn là may mắn của nhà họ Liên.


Vậy thì phải xem Liên Cung có được bản lĩnh đó không đã.
 
Chương 545


Chương 546


“Ông thua rồi, thua tâm phục khẩu phục, lần đầu tiên trong đời ông thua tâm phục khẩu phục như thế.” Tính tình của ông cụ Liên từ trước tới giờ chưa từng chịu thua, nhưng lần này ông thật lòng chịu thua.



“Thắng thua không quan trọng, quan trọng là quá trình.” Tô Khiết nghĩ trong hoàn cảnh này vẫn nên an ủi ông cụ Liên vài câu mới thích hợp.


“Cháu nói nhẹ nhàng làm sao! Sao không quan trọng được chứ? Nếu ông thắng ông dự định ngày mai sẽ bảo cháu và Liên Cung đi nhận giấy kết hôn đấy. Bây giờ còn nói gì được nữa đâu.” Ông cụ Liên nghĩ tới chuyện này thì khó chịu, ông phát hiện ông đã mắc bẫy cô nhóc này, nếu biết trước thì ông đã không cược với cô rồi.


Nếu không cược thì hôm nay cho dù có mang tiếng không biết xấu hổ ông cũng phải giải quyết cho xong chuyện hôn sự này.




Tô Khiết ngạc nhiên, cô đúng là không nghĩ tới ông cụ Liên còn có ý nghĩ thế này, may mà cô đã thắng.


“Nhóc con à, thật ra Liên Cung nhà ông không tệ đâu, cháu hãy suy nghĩ kỹ lại đi. Còn nữa nhà họ Liên chúng ta tuyệt đối dân chủ, cháu gả vào nhà họ Liên của ông chắc chắn sẽ không bị bắt nạt đâu.” Lúc này ông cụ Liên đang cố hết sức để cứu vấn tình hình, hơn nữa cô nhóc này lại rất hợp với tính ông, nếu có gả thì chỉ có thể gả cho nhà họ Liên.


“Thật sao? Nhưng cháu cảm thấy bà Liên rất sợ ông.” Tô Khiết bĩu môi, tỏ vẻ không tin lời ông. Cô cảm thấy nói chuyện với ông cụ Liên rất vui, cho nên cô cũng thoải mái hơn một chút.


“Cô ta sợ ông là bởi vì tính tình của cô ta quá yếu đuối chứ không phải nhà họ Liên chúng ta bắt nạt cô ta. Nếu cháu gả đến nhà họ Liên của ông, cháu sẽ sợ ông sao?” Ông cụ Liên hơi cau mày nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.


Nghe những lời này ngược lại Tô Khiết cũng không phản bác, cô quả thật sẽ không sợ ông. Ông cụ Liên thoạt nhìn có vẻ nghiêm khắc nhưng thật ra con người ông rất tốt.


“Ông cụ Liên, con có chút việc cần làm cho nên phải rời khỏi đây, không thể ở lại ăn cơm tối với ông được rồi.” Tô Khiết nghĩ hiếm lắm Nguyễn Hạo Thần mới đi công tác, cô phải thừa dịp này ở bên cạnh hai cục cưng mới được.


Bây giờ thời gian đã không còn sớm nữa, nếu cứ rề rà ở chỗ này hai cục cưng của cô sẽ ngủ mất.


“Nhóc con này, cháu đúng là hẹp hòi mà!” Ông cụ Liên hơi khó chịu trừng mắt với cô, nhưng ông nhìn ra được hình như Tô Khiết quả thật có chuyện gấp cho nên ông cũng không muốn miễn cưỡng cô.


“Bây giờ cháu đi cũng được, có điều cháu còn phải đánh cờ với ông một lần nữa. Thời gian do cháu quyết định. Mấy người trẻ tuổi các cháu bận rộn, nhưng ông già như ông đây thì có rất nhiều thời gian.” Ông cụ Liên thật lòng thích Tô Khiết cho nên ông rất mong có cơ hội gặp lại cô, đồng thời cũng muốn tạo thêm nhiều cơ hội cho cháu trai của ông.


“Dạ được.” Tô Khiết thật sự không thể từ chối yêu câu này của ông cụ Liên.


“Ông nội à, tình hình thế thế nào rồi?” Liên Cung đã ở bên ngoài đợi cả buổi vì thế sau khi thấy hai người bước ra anh ta liền vội vàng bước tới, trên mặt mang theo mấy phần sốt sắng.


“Đi thôi, về nhà.” Ông cụ Liên nhìn anh ta, âm thầm lắc đầu.


“Hả? Về nhà? Ông ơi, tình hình thế nào rồi?” Liên Cung hơi nghệt mặt ra. Lúc ông nội tới đây “Khí thế hùng hổ”, sao mà vừa đánh cờ xong lại ủ rũ ra về chứ?


“Chuyện của bọn trẻ các con thì các con tự giải quyết đi, ông già như ông sẽ không nhúng tay vào làm gì.” Đương nhiên ông cụ Liên sẽ không nói cho Liên Cung biết bởi vì ông đánh cờ thua Tô Khiết cho nên mới không thể giúp anh ta cầu hôn được.


“Ông nội, thái độ của ông thay đổi quá nhanh thì phải. Đã xảy ra chuyện gì sao? Không phải ông bị mắc bẫy của cô ấy đấy chứ?” Liên Cung hiểu Tô Khiết, cũng hiểu ông cụ cho nên liên đoán ra được tình hình đại khái.


“Thằng nhóc thối tha, cháu nói chuyện kiểu gì thế? Sao con lại dám nói ông mắc bẫy của con bé chứ? Tô Khiết là một cô bé hiểu chuyện như vậy lẽ nào con bé có thể lừa phỉnh ông sao? Ông chỉ cảm thấy con cháu có phúc của con cháu, có một số chuyện ông già như ông cũng không tiện can thiệp quá nhiều.” Ông cụ Liên trừng mắt liếc nhìn Liên Cung.
 
Chương 546


Chương 547


Thật ra, ông nói lời này cũng là cố tình châm chọc Tô Khiết một chút.



Không phải ông đã mắc bẫy của nha đầu này sao?


Haiz, cũng là do ông quá tự tin, quá bất cẩn, nếu biết cô nhóc này lợi hại như vậy thì ngay từ lúc đầu ông đã từ chối thẳng thừng rồi.


“Ông cụ, thì ra là hôm nay ông mới biết có câu nói con cháu có phúc của con cháu sao?” Liên Cung hừ lạnh, tỏ ý không tin.


“Nói chung, sau này ông sẽ không quản chuyện của con nữa. Con muốn cưới được con bé Thanh thì phải dựa vào chính mình rồi.” Ông cụ Liên không để ý đến anh ta nữa, xoay người rời đi.




Liên Cung hoàn toàn khiếp sợ, ông cụ đây là thật sự mặc kệ anh ta sao?


Từ trước tới giờ ông cụ là người không chịu thua, bây giờ đột nhiên không quản chuyện này nữa, chỉ có một kiểu giải thích đó chính là ông cụ đúng là đã mắc bẫy của Tô Khiết cho nên không thể quản nữa, cũng không cách nào quản được nữa.


Ông cụ là người thế nào? Nhớ năm xưa ông cụ đúng là một nhân vật hô mưa gọi gió.


Hơn nữa, ông cụ không phải là một quân nhân bình thường, từ trước tới giờ ông làm việc không chú ý đến những chuyện vặt vãnh, có rất nhiều chuyện dám liều cũng dám làm.


Cũng vì như thế từ trước tới nay chưa có chuyện gì làm khó được ông.


Nhưng hôm nay rõ ràng chuyện này đã gây khó xử cho ông.


“Ông cụ Liên, bữa tối đã chuẩn bị xong, ngài ở lại dùng cơm xong hãy đi.” Lưu Vũ thấy hình như việc này đã hết hy vọng cho nên cũng mừng thầm, muốn thừa dịp này lấy lòng ông cụ Liên, hy vọng ông sẽ nhìn thấy mặt tốt của Nghiên Nghiên, để Nghiên Nghiên có thể gả đến nhà họ Liên.


“Vừa nãy Nghiên Nghiên đặc biệt làm thêm mấy món ăn, tài nấu ăn của Nghiên Nghiên cũng không tệ đâu.” Lúc này Lưu Vũ ước gì có thể khen Tô Nghiên Nghiên thành một đóa hoa.


“Hôm nay không được rồi, Thanh nói con bé còn có việc, nếu tôi ăn vạ chỗ này không đi thì sẽ chọc người khác chán ghét đấy.” Lúc ông cụ Liên nói ra những lời nà gương mặt của ông không có bất kỳ vẻ khó chịu nào, ngược lại lúc nhìn về phía Tô Khiết trên mặt còn mang theo ý cười.


Ông cụ Liên vừa nói xong vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.


Ý của ông cụ Liên chính là Tô Khiết đã có ý đuổi khách, nhưng vấn đề mấu chốt là ông cụ Liên lại không tức giận, dường như còn rất vui vẻ thì phải.


Đây là tình huống thế nào?


Vẻ mặt của ông cụ Tô cũng ngạc nhiên không kém.


Lưu Vũ thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, còn Tô Nghiên Nghiên lại ghen ty đến mức muốn giết người.


Trong khi đó khóe môi của Liên Cung thì hơi giật giật. Móa, ông nội của anh ta sao lại trở nên thân thiện dễ gần thế này. Tốt tính đến mức bị người ta đuổi khỏi nhà mà còn cười được nữa.


Đây có phải là ông nội của anh ta không?


Anh ta đảo mắt nhìn Tô Khiết, trong mắt nhiều thêm vài phân phức tạp. Rốt cuộc cô đã làm gì với ông cụ mà khiến cho một người luôn kiêu ngạo và độc đoán như ông lại vâng lời răm rắp với cô vậy chứ?


Xem ra, vẫn là anh ta đã đánh giá thấp năng lực của cô rồi.


“Thanh à, không phải con có chuyện gấp cần phải đi xử lý sao? Vậy cứ để Liên Cung đưa con đi đi.” Ông cụ Liên thật sự thích Tô Khiết, cho nên hết sức tích cực tác hợp cho cô và Liên Cung, nghĩ mọi cách tạo cơ hội cho Liên Cung.
 
Chương 547


Chương 548


“Không cần làm phiền cậu Liên đâu ạ. Trong nhà cháu có tài xế.” Tô Khiết mỉm cười lễ phép. Cô đi gặp hai cục cưng cho nên không muốn người nào biết.



Ông cụ Liên là người thông minh, nghe cô nói vậy cũng không muốn nói thêm gì nữa mà chỉ gọi Liên Cung cùng về với mình.


Sau khi người nhà họ Liên rời đi, Tô Khiết cũng không để cho tài xế nhà họ Tô đưa đi. Rời khỏi nhà họ Tô, lội bộ thêm một quãng đường ngắn nữa là có thể đón xe được.


“Ông nội, ông đã đánh cược với Tô Khiết sau đó thua cô ấy cho nên chỉ đành gác lại chuyện cầu hôn đúng không?” Liên Cung quá hiểu tính tình của ông cụ nhà mình, cho nên đoán trúng phóc.




“Thằng nhóc thối, con chất vấn ông thì có lợi gì? Con bé Thanh chắc chắn sẽ không để cho tài xế của nhà họ Tô đưa nó đi đâu, lẽ nào con không biết nắm lấy cơ hội này sao?” Ông cụ Liên quả thật là gừng càng già càng cay, có rất nhiều chuyện ông chỉ cần nhìn đã hiểu rõ.


Liên Cung ngẩn ra, sau đó rất phối hợp “đuổi” ông cụ Liên xuống xe.


Lúc Liên Cung quay đầu xe trở về thì nhìn thấy Tô Khiết đang đứng bên đường chờ xe.


“Lên xe, tôi đưa cô đi.” Liên Cung đậu xe bên cạnh cô, hạ cửa sổ xe xuống nhìn cô, trên mặt mang theo ý cười, ôn hòa nói.


“Không cần!” Tô Khiết thấy anh ta đã đi còn quay lại thì chau mày. Cô không muốn dây dưa với Liên Cung.


Nhưng Liên Cung không tỏ ra khó chịu, ngược lại cười càng ôn hòa hơn, tiếp theo anh ta mở cửa xe, xuống xe đứng bên cạnh cô: “Vậy tôi đợi xe với cô, tối như vậy rồi một mình cô chờ xe tôi không yên tâm.”


Tô Khiết cũng không để ý đến anh ta, cô nghĩ chỉ cần đón được xe thì cô có thể đi rồi, Liên Cung cũng không có cớ nữa.


Cậu ba Nguyễn “đua xe” suốt cả chặng đường mà tới, lúc thư ký Lưu sắp quẹo cua để vào nhà họ Tô thì đột nhiên nhìn thấy hai người đứng bên đường. Anh ta âm thầm nuốt nước bọt, dè dặt nói: “Tổng giám đốc, là mợ chủ còn có cậu Liên nữa.”


Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần rơi vào hai người đang đứng sóng vai bên đường, sự lạnh lẽo từ đôi mắt đang nheo lại của ánh tỏa ra xung quanh.


Thư ký Lưu không khỏi rùng mình, sau đó dừng xe trước mặt Tô Khiết và Liên Cung.


Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Nguyễn Hạo Thần nhìn Tô Khiết, chỉ nhìn cô như vậy, không nói lời nào. Dĩ nhiên Liên Cung đang đứng bên cạnh Tô Khiết đã bị anh trực tiếp ngó lơ.


Khi nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần thì Tô Khiết nghệt mặt ra. Không phải anh đi công tác sao? Sao anh lại xuất hiện ở chỗ này chứ?


Haiz, xem ra hôm nay cô không thể đến thăm hai cục cưng được rồi.


Bởi vì quá mức ngạc nhiên nên trong nhất thời cô không kịp phản ứng, lại vì nghĩ tới việc không được đi thăm hai cục cưng nên vẻ mặt cô có hơi thất vọng.


Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy hết mọi biểu cảm của cô, sau đó nhìn thấy cô đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.


Sao thế? Cô đây là lưu luyến Liên Cung, nhìn thấy anh xuất hiện đã làm phiên bọn họ cho nên cảm thấy hụt hẫng sao?


Khi Tô Khiết bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo đủ để đóng băng người khác của Nguyễn Hạo Thần thì cô mới sực tỉnh, sau đó bước nhanh đến trước xe của anh, mở cửa định lên xe.


Liên Cung muốn cản cô lại, chẳng qua Tô Khiết là tự mình muốn lên xe của Nguyễn Hạo Thần, anh ta hoàn toàn không có lập trường ngăn cản cô nhưng anh ta chướng mắt thái độ ngông cuồng tự đại của Nguyễn Hạo Thần cho nên cố ý bày ra vẻ mặt thâm tình hô lên: “Thanh, nhớ lời hẹn của chúng ta, anh đợi em.”
 
Chương 548


Chương 549


Khoảnh khắc đó, ánh mắt lạnh như băng của Nguyễn Hạo Thần liền trở nên đáng sợ như bão táp gió rên.



Trong lòng Tô Khiết thầm mắng Liên Cung chết tiệt, anh ta muốn chết thì chết một mình đi, sao phải lôi cô theo chứ?


“Xuống xe.” Tô Khiết lên xe, vừa ngồi xuống xong thì giọng nói rét lạnh thấu xương của Nguyễn Hạo Thần bỗng vang lên.


Tô Khiết sửng sốt. Anh đậu xe ở đây không phải là bảo cô lên xe anh sao?


Cô vừa lên xe anh liền đuổi cô xuống.




Có điều nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ đáng sợ của anh lúc này Tô Khiết cũng rất muốn xuống xe, cho nên cô lập tức nhổm người định bước xuống.


Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, đột nhiên anh giơ tay ra nắm chặt tay cô, đè cô ngồi ngay tại chỗ.


Thư ký Lưu ở phía trước đã tháo dây an toàn sau đó xuống xe.


Lúc này Tô Khiết mới hiểu ra, ý của anh là bảo thư ký Lưu xuống xe chứ không phải bảo cô xuống xe.


Tuy nhiên lúc này dáng vẻ của anh cực kỳ đáng sợ, đã vậy anh còn đuổi thư ký Lưu xuống xe nữa. Anh muốn làm gì đây?


Lúc này Tô Khiết thật sự rất muốn xuống xe nhưng Nguyễn Hạo Thần lại đang nắm tay cô rất chặt, hơn nữa dáng vẻ bây giờ của anh đúng là dọa người. Tô Khiết biết lúc này không nên trêu chọc anh nữa.


Mà hiện giờ Liên Cung vẫn còn ở bên ngoài.


Liên Cung nhìn thấy Tô Khiết lên xe nhưng thư ký Lưu lại xuống xe, sau đó tất cửa sổ xe đều được kéo lên, loại kính cửa sổ xe đặc chế này đã chặn hết tầm nhìn, không có cách nào nhìn thấy bên trong xe.


Liên Cung bước tới, đập mạnh vào cửa sổ xe, nhưng chất lượng kính cửa xe của Nguyễn Hạo Thần quá tốt cho dù Liên Cung có đập mạnh đến đâu thì anh ta cũng không thể nào đập vỡ bằng tay được.


“Nguyễn Hạo Thần, anh làm gì vậy? Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, anh gây khó dễ cho một người phụ nữ thì có đáng mặt đàn ông không?” Giờ phút này, Liên Cung thật sự lo lắng cho Tô Khiết. Anh ta hiểu rõ Nguyễn Hạo Thần. Nguyễn Hạo Thần bình thường nhìn có vẻ lạnh lùng hờ hững, nhưng khi có chuyện thì lại cực kỳ tàn nhẫn.


Người khác tàn nhẫn cùng lắm là giết người, còn Nguyễn Hạo Thần tàn nhẫn lại là khiến người ta sống không bằng chết.


Anh ta hơi hối hận vì mấy câu nói mập mờ với Tô Khiết lúc nãy. Anh ta biết rõ trong tình huống này những lời nói đó sẽ kích thích người đàn ông đến mức nào.


Anh ta kích thích Nguyễn Hạo Thần nhưng người gặp phải xui xẻo chính là Tô Khiết.


Anh ta thật sự hối hận, bởi vì lo lắng cho nên hối hận.


Anh ta thừa nhận anh ta không chỉ là vì chướng mắt thái độ phách lối ngông cuồng của Nguyễn Hạo Thần mà thật ra còn bởi vì anh ta ghen.


Nguyễn Hạo Thần chỉ dừng xe trước mặt bọn họ, cũng không nói gì thế nhưng Tô Khiết lại tự giác đi lên xe của anh, cho nên lúc đó anh ta cực kỳ ghen ty.


“Xem ra, anh ta thật sự lo lắng cho em nhỉ?” Trên xe, khóe môi Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, nụ cười như có như không, thoạt nhìn khiến người ta sởn tóc gáy.


Đương nhiên những lời này là Nguyễn Hạo Thần nói cho Tô Khiết nghe nhưng lúc này ánh mắt anh lại không nhìn Tô Khiết, cũng không nhìn đến Liên Cung đang đứng ngoài cửa sổ xe.
 
Chương 549


Chương 550


Thậm chí Tô Khiết cũng không biết rốt cuộc lúc này anh đang nhìn gì?



Ánh mắt Tô Khiết lóe lên nhưng không trả lời, bởi vì cho dù cô trả lời những lời này của Nguyễn Hạo Thần thế nào đi nữa cũng chỉ tổ chọc anh giận thêm mà thôi.


Nguyễn Hạo Thần không nghe thấy cô trả lời, khóe môi anh hơi nhếch, nụ cười hờ hững lại lần nữa khiến người ta run sợ.


Từ trước tới giờ Tô Khiết là người rất nhạy cảm, đương nhiên cô cũng nhận ra được sự khác lạ của anh. Lúc này cho dù ai thấy Nguyễn Hạo Thần cũng đều sợ hãi.


Tô Khiết từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất nhưng khoảnh khắc này cô cũng hơi kinh hãi. Hai người kết hôn lâu như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyễn Hạo Thần.




Tô Khiết ngồi đó, không nhúc nhích, cũng không nói gì.


Liên Cung ở ngoài xe không nhận được câu trả lời, anh ta càng cuống hơn, lại đập mạnh vào cửa sổ xe lần nữa: “Nguyễn Hạo Thần, anh ra đây, chúng ta đấu tay đôi.”


Nguyễn Hạo Thần cười khinh khỉnh, đấu tay đối với anh ta? Chỉ dựa vào một mình Liên Cung ư? Anh ta không có tư cách đó.


Biểu hiện này của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng là khinh thường Liên Cung, dường như đối với anh mà nói Liên Cung hoàn toàn không có chút uy hiếp nào cả.


Nhưng anh đậu xe ở đây rõ ràng là cố ý cho Liên Cung nhìn thấy.


Haiz, đàn ông ấy à, có đôi khi khá mâu thuẫn và ngây thơ, đương nhiên Tô Khiết không thể nói ra điều này vào lúc này.


Tô Khiết đang suy nghĩ thì Nguyễn Hạo Thần đột nhiên đảo mắt nhìn cô sau đó chậm rãi mở miệng: “Hôm nay Liên Cung đã đến nhà họ Tô cầu hôn?”


“Ừm.” Tô Khiết khẽ lên tiếng, trong lòng âm thầm suy đoán dụng ý của anh lúc này, không phải anh đều biết hết rồi à? Sao còn hỏi cô nữa chứ?


Lúc này giọng nói của Nguyễn Hạo Thần nghe có vẻ trầm thấp, chậm rãi khiến Tô Khiết cảm thấy khó thở, lồng ngực thắt lại, cô biết anh càng như vậy thì càng chứng tỏ anh đang tức giận và đương nhiên sẽ càng đáng sợ hơn.


Nói thật, lúc này câu hỏi của anh đúng là khiến cô cảm thấy thấp thỏm không yên.


“Hai người trò chuyện với nhau vui nhỉ?” Ánh mắt của anh vẫn nhìn cô, khóe miệng hình như hơi cong lên, giọng nói vẫn trầm thấp, chậm rãi. Anh ngồi ở đó cơ thể không nhúc nhích cũng không có ý muốn tới gần Tô Khiết chút nào.


Chỉ là bầu không khí ngột ngạt ấy khiến người ta khó thở, như thể sẽ chết ngạt trong giây lát vậy.


‘A?” Thông minh như cô mà giờ phút này vẫn không hiểu được ý của anh.


Nói chuyện vui vẻ nghĩa là gì? Ai nói chuyện vui vẻ với ai?


Nói thật, cô chỉ nói với Liên Cung có vài câu, hơn nữa mỗi lần đều là mang theo ý đối chọi gay gắt, thực sự không thể nói là trò chuyện vui vẻ với nhau được.


Ngược lại cô lại trò chuyện với ông cụ Liên rất vui, nhưng chuyện này lúc nãy ngay cả người nhà họ Tô cũng không biết nữa là, sao Nguyễn Hạo Thần có thể biết được chứ?


Chẳng lẽ anh có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ sao?


“Liên Cung tặng em một xe tải hoa hồng?” Tô Khiết chưa nghĩ ra thì giọng nói của Nguyễn Hạo Thần lại vang lên lần nữa, lần này là nói luôn đến chuyển một xe tải hoa hồng.


Tô Khiết mím môi. Cô đã sớm nghĩ tới Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn biết hết thảy mọi việc, trước đó lúc anh gọi điện thoại hẳn là đã biết rồi.
 
Chương 550


Chương 551


Chỉ là lúc đó anh không nhắc tới cho nên cô còn tưởng rằng anh không để ý, cô còn tưởng rằng anh không phải là người kiêu ngạo, bá đạo, độc đoán như thế, nhưng bây giờ xem ra đều là do cô tự tưởng tượng về anh quá “tốt đẹp” rồi. .



“Em thích không?” Lúc này trong con ngươi hơi nheo lại của Nguyễn Hạo Thần không chỉ toát lên sự lạnh lẽo, mà còn cả điên cuồng giống như gió giật mây vần, nhưng giọng nói vẫn trầm thấp, chậm rãi ấy lại khiến người ta hoàn toàn không nhận ra được lửa giận trong đó.


Anh như vậy lại càng khiến người ta lạnh toát từ đầu đến chân.


Cũng may lúc này là Tô Khiết, nếu đổi là người khác thì sợ rằng đã bị anh dọa chết khiếp rồi.




“Em…” Tô Khiết muốn nói, cô không hề nhận hoa của Liên Cung.


“Vì thế, buổi tối còn lưu luyến không rời, sự xuất hiện của anh đã quấy rầy hai người rồi?” Nhưng Nguyễn Hạo Thần cũng không cho cơ hội giải thích, từng câu từng chữ trong giọng nói chậm rãi cất lên như búa bổ.


Tô Khiết nhíu mày, cái quái gì vậy trời?


Buổi tối lưu luyến không rời là có ý gì? Ai lưu luyến không muốn rời khỏi ai? Cô và Liên Cung sao?


Con mắt nào của anh nhìn thấy cô lưu luyến không rời Liên Cung chứ?


Anh tới làm phiền họ là ý gì? Nói như thể cô và Liên Cung thật đã làm ra chuyện gì đáng xấu hổ không bằng.


Trong đầu anh toàn nghĩ chuyện nhảm nhí thế à?


Không, Tô Khiết cảm thấy bây giờ anh đã hoàn toàn mất hết khả năng phán đoán rồi, đương nhiên Tô Khiết không thể để cho anh tiếp tục hiểu lầm nữa, cô phải giải thích rõ ràng mới được, nếu không cô thật sự không biết Nguyễn Hạo Thần sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo nữa.


“Em thật sự không biết trước việc Liên Cung đến nhà họ Tô cầu hôn em…”


“Nhưng em đã trở về.” Nguyễn Hạo Thần lại cắt ngang cô lần nữa, lúc này Nguyễn Hạo Thần đã hoàn toàn không nói lý lẽ nữa rồi.


“Em trở về là bởi vì ông cụ Liên đến nhà họ Tô, ông cụ Liên nói nếu em không trở về ông ấy sẽ không rời đi…” Ý của Tô Khiết rất rõ ràng, cô trở về không phải vì Liên Cung, mà là vì ông cụ Liên “ăn vạ” ở nhà họ Tô.


“Đây chính là lý do em trở về? Ông ta có đi hay không thì liên quan gì đến em? Đó là chuyện của nhà họ Liên, có liên quan tới em à?” Một khi cậu ba Nguyễn đã càn quấy thì không ai có thể sánh bằng.


Tô Khiết nhìn anh rồi đột nhiên cười, nhìn có vẻ như cô bị anh chọc tức đến mức phải bật cười, hai mắt long lanh, cười nói: “Sao lại không sao được, quan trọng nữa là khác, Liên Cung đi hỏi cưới, mà đối tượng là em, em đương nhiên phải đi về rồi…” Tô Khiết biết rõ rằng giây phút này đây, cô có giải thích thế nào đi nữa thì Nguyễn Hạo Thần cũng không nghe lọt tai, thậm chí anh còn không cho cô cơ hội để lên tiếng.


Lần nào cũng vậy, khi cô vừa nói được một nửa thì đã bị anh cắt ngang, cô cảm giác như cậu ba Nguyễn của lúc này đây không khác gì cậu bé ba tuổi, không nói lý lẽ, chỉ biết giận lẫy, cô nói gì anh cũng bỏ ngoài tai, hơn nữa anh còn cố tình hiểu lời cô nói theo ý của mình.


Vì vậy bây giờ cô chỉ là gậy ông đập lưng ông với anh mà thôi.


Quả thật lần này, Nguyễn Hạo Thần không cắt ngang lời cô nói nữa, chỉ có điều bàn tay anh đang nắm tay cô càng siết chặt hơn, đôi mắt anh nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô.


Tô Khiết thầm nghĩ trong đầu, nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ lúc này cô đã hóa thành tro bụi dưới cái nhìn của anh rồi.
 
Chương 551


Chương 552


Cô nghĩ nếu như lúc này đây, người ở trước mặt anh không phải là cô mà là một người khác thì chắc chắn người đó sẽ sợ đến chết khiếp.



Cũng may là cô thuộc tuýp người to gan lớn mật.


Ngay đúng vào giây phút cơn tức của Nguyễn Hạo Thần sắp đạt đến đỉnh điểm, Tô Khiết nhìn anh, rồi đột nhiên cô cười, mà lần này cô cười tươi tắn hơn: “Nhưng, chắc chắn em sẽ không đồng ý, Liên Cung không trẻ như anh, không đẹp trai như anh, không giàu như anh, cũng không lợi hại như anh, hà cớ gì em phải đồng ý lấy anh ta, anh coi em nói đúng không hả ông xã.”


Nguyễn Hạo Thần có chút sửng sốt, ánh mắt vốn dĩ nhìn cô đằng đằng sát khí giờ đây chớp chớp trông vừa đáng yêu vừa ngu ngơ.


Sau đó là gương mặt có phần khó coi của cậu ba Nguyễn lập tức dịu xuống, cuồng phong bão táp trong ánh mắt anh đã tan biến và khôi phục lại trạng thái bình thường.




“Hừ”” Tuy cậu ba Nguyễn vẫn kiêu ngạo khịt mũi một cái nhưng hình như anh cũng đang nhếch miệng cười, có thể nói cô khá tinh mắt.


Khả năng quan sát của Tô Khiết có thể nói là khá nhạy, nên chỉ nhìn thôi cô đã hiểu ngay được tâm trạng cậu ba Nguyễn của lúc này đây đã thoải mái hơn.


Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.


Tô Khiết thông minh ở chỗ cô sẽ không bao giờ cương, cô biết tùy cơ ứng biến, và cũng biết cách kịp thời kiềm chế.


Chuyện này nếu đổi lại là người khác thì không biết sẽ rắc rối đến mức độ nào, nhưng với Tô Khiết thì chỉ một câu nói đã nhanh chóng hóa giải được tính ngang ngược, càn quấy của cậu ba Nguyễn.


“Ông xã, chúng ta dừng ở đây bao lâu rồi?” Tô Khiết cảm giác xe cứ dừng ở đây cũng không hay lắm, chỗ này gần với nhà họ Tô, hơn nữa Liên Cung vẫn còn đang ở bên ngoài.


Nhưng Tô Khiết rất khéo, cô không nói thẳng ra là muốn rời đi.


Tâm trạng của cậu ba Nguyễn lúc này đã được Tô Khiết trấn an làm cho dịu đi khá nhiều, chỉ có điều anh bất chợt nhớ đến câu nói của Liên Cung khi Tô Khiết lên xe, sắc mặt của anh lại bắt đầu trở nên khó chịu hơn chút: “Em và Liên Cung đã hứa hẹn gì?”


Tô Khiết khẽ thở dài, con người này có chịu thôi không vậy?


Cô thì có thể có hứa hẹn gì với Liên Cung, cô tránh anh ta còn không kịp nữa là.


Đầu óc thông minh sắc bén ngày thường của Nguyễn Hạo Thần đâu mất rồi? Sao anh lại không nhìn ra được câu nói đó của Liên Cung là cố tình muốn nói cho anh nghe? Chẳng lẻ hôm nay anh để quên não của mình ở nhà rồi sao?!


Vì vậy nên cô mới nói cậu ba Nguyễn của ngày hôm nay thật không khác gì đứa trẻ ba tuổi.


Tô Khiết nghĩ, đối phó với đứa trẻ ba tuổi không thể nào quá mềm yếu, cần phải kết hợp mềm nắn rắn buông.


Tô Khiết cố ý tỏ thái độ, trên mặt cô hiện lên sự tức giận: “Nguyễn Hạo Thần, Liên Cung là bà xã anh hay em là bà xã của anh”


“Em.” Ánh mắt anh khẽ lóa lên, vợ của anh đương nhiên là cô, câu hỏi này của cô đúng là biến thái, còn người tên Liên Cung kia, anh chỉ muốn lập tức trừ khử đi để tránh hiểm họa về sau.


Nhưng mà, cậu ba Nguyễn cũng đã nhận ra được vợ anh đã giận rồi.


Thấy cô giận, cậu ba Nguyễn cũng không nói thêm gì nữa, dáng vẻ khó chịu trên gương mặt anh cũng dần biến mất.


“Vậy anh tin lời nói của người ngoài như anh ta, hay là tin em?” Tô Khiết nhìn điệu bộ của anh mà cười thâm trong bụng, nhưng cô vẫn tỏ thái độ và cố gắng kiêm chế không để mình không cười.
 
Chương 552


Chương 553


“Tin em chứ, đương nhiên là tin bà xã anh rồi.” Lúc này, nghe ra được câu trả lời của cậu ba Nguyễn rất ngoan ngoãn, đúng, không sai, chính là ngoan ngoãn! Sự ngoan ngoãn của riêng cậu ba!!



“Vậy thì được.” Cuối cùng thì cô cũng thở dài nhẹ nhõm, chuyện này chắc đã đến hồi kết rồi.


Úi da mẹ ơi, sao cô lại có cảm giác cậu ba Nguyễn này còn khó dụ hơn bé Kỳ của nhà cô! Còn so với bé Hạo thì cậu ba Nguyễn càng không bằng.


Chỉ có điều cậu ba Nguyễn ngoan ngoãn chưa được ba giây, giây tiếp theo anh liên kéo mạnh cô vào người mình và thô bạo hôn lên môi cô.


Lúc này đây, nụ hôn của anh có phần thô bạo, tay anh xoa mạnh vào làn da của cô khiến cho cô cảm thấy hơi chút đau.




Tô Khiết giật mình, vừa nãy không phải vẫn bình thường sao? Sao đột nhiên lại lên cơn điên rồi?


Thực tế cho thấy lúc nãy cô chỉ trấn an được tinh thần của anh, chứ không bao gồm những cái khác.


Nhưng có điều Nguyễn Hạo Thần lúc này vẫn còn có chút lý trí, anh biết giờ anh đang trên xe, Liên Cung và thư ký Lưu vẫn còn đang bên ngoài, cho nên anh không thể nào làm gì cô trên xe được.


Được lúc sau, anh chủ động buông cô ra, cố gắng đè nén cảm xúc của mình, sau đó anh lấy điện thoại và gọi coi thư ký Lưu: “Cậu lên và lái xe đi.”


Thư ký Lưu nghe lệnh liền lập tức mở cửa xe và bước lên xe.


Ngay khi cửa xe vừa được mở ra, Liên Cung đưa mắt nhìn Tô Khiết thông qua khe cửa, anh thấy cô không có chút gì khác thường, quần áo chỉnh tề, thần thái tự nhiên, giống như vừa rồi trên xe không hề xảy ra chuyện gì.


Liên Cung hơi bân thần, nhất thời ánh mắt của anh có phần khó hiểu, rốt cuộc thì vừa nãy trên xe, Nguyễn Hạo Thần có làm gì cô không?


Nhưng mà những câu hỏi này của anh sẽ không có ai trả lời anh được, và lúc này thư ký Lưu cũng đã lên xe và đóng cửa xe lại.


“Tổng giám đốc, giờ mình về phải không?” Thư ký Lưu lên tiếng thăm dò hỏi.


“Đến nhà họ Tô.” Nguyễn Hạo Thần liền trả lời, rõ ràng anh đã suy nghĩ từ trước chứ không phải đột xuất quyết định.


Liên Cung cũng đã đến nhà họ Tô hỏi cưới rồi, nếu anh còn không Tôh động thì rất có khả năng vợ anh sẽ bị người khác cướp đi.


“Đến nhà họ Tô? Sao? Sao lại đi đến nhà họ Tô?” Tô Khiết giật mình khi vừa nghe được câu nói của anh, vì sao lại đến nhà họ Tô? Anh ấy đến nhà họ Tô vào giờ này để làm gì?


“Em thử đoán xem?” Nguyễn Hạo Thần liếc thoáng qua cô và trả lời, nhìn dáng vẻ cô có vẻ như có chút gì đó không vừa ý lắm.


“Ông xã à, cũng không còn sớm nữa, chúng ta về nhà trước đi.” Tô Khiết đưa người dựa vào lòng anh và làm nũng.


Bản thân cô biết rất rõ anh đến nhà họ Tô và gặp ông nội thì sẽ như thế nào, cô không thể để anh đến nhà họ Tô được.


“Không sao, đến nhà họ Tô cũng không mất bao nhiêu thời gian.” Cậu ba Nguyễn đưa tay ôm cô vào lòng, tận hưởng cảm giác làm nũng và chủ động của cô, nhưng cũng không có ý định thay đổi quyết định.


“Không vội, tới nhà họ Tô không mất nhiều thời gian.” Cậu ba Nguyễn với tay kéo cô vào lòng, tận hưởng cái ôm và sự dịu dàng của cô vào lúc này, hoàn toàn không định thay đổi chủ ý.


Cậu ba Nguyễn cũng quá là đen tối đi, thật không biết xấu hổ!!
 
Chương 553


Chương 554


Tô Khiết giận nghiến răng, nhưng mà lúc này cô không được hành động hấp tấp, tâm trạng Nguyễn Hạo Thần chỉ mới vừa lắng xuống, hiện giờ tốt nhất là không nên chọc tức anh.



“Chủ tịch, tôi vừa mới thấy ông cụ Tô đi ra rồi.” Vừa lúc đó, thư ký Lưu kinh ngạc nói thêm.


Tô Khiết nghe thấy thế liền mừng rỡ, còn Nguyễn Hạo Thần mặt biến sắc ngay tức khắc.


Nếu ông cụ Tô đã ra ngoài rồi, thế thì không cần đến nhà họ Tô nữa. Quay về nhà thôi. Có điều trên đường về, Nguyễn Hạo Thần chẳng nói chẳng rằng gì cả, sắc mặt cũng kém hẳn.


Về đến biệt thự, vừa bước vào nhà, Nguyễn Hạo Thần liền cuồng nhiệt hôn cô. Rõ ràng anh không đợi nổi lên lầu nữa.




Hàn Nhã Thánh sớm đã biết rằng tối nay anh sẽ không tha cho cô rồi. Nhưng cô vẫn không ngờ anh lại điên cuồng đến vậy, loại cuồng nhiệt này.. loại này..


Hôm nay nhất định sẽ lại mà một đêm không ngủ rồi.


Ngày hôm sau, tập đoàn nhà họ Nguyễn, hai bé con đã vào đến trước tiền sảnh.


“Bạn nhỏ này, tới đây làm gì vậy?” Nữ nhân viên lễ tân nhìn thấy hai đứa bé dễ thương kháu khỉnh liền tươi cười ân cần hỏi.


“Tụi tôi đến tìm người.” Đường Minh Hạo lạnh nhạt trả lời.


“Tìm người nào?” Nữ lễ tân sững lại. Đứa bé này ngầu thật.


Bé Kỳ cười cười rồi ngọt ngào nói: “Tụi cháu đến tìm ba ạ.”


“Ba của cháu là ai vậy?” Nữ lễ tân đột nhiên rạng rỡ, hai đứa bé đáng yêu này là con của nhân viên công ty mình. Rốt cuộc là con nhà ai vậy nhỉ, sao lại dễ thương vậy chứ.


“Ba tụi cháu là chủ tịch của các cô đó.” Bé Kỳ càng cười ngọt hơn, lúc nói chuyện, trong mắt có chút đắc ý.


Anh hai đã nói rồi, chồng mới của mẹ cũng là ba mới của bé, chính là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Nguyễn, siêu siêu lợi hại luôn!


Vậy nên lúc này bé rất tự hào.


Nữ lễ tân nghe Đường Vũ Kỳ nói thế liền sửng người, đôi mắt mở to, nhìn chòng chọc vào Đường Vũ Kỳ. Rồi cô cứ ngây ngốc như vậy, nhất thời quên mất mọi phản ứng.


Đứa bé này vừa nói cái gì?


Nó bảo ba nó là chủ tịch?


Hai đứa bé dễ thương này là con của chủ tịch ư?


Nhưng rõ ràng là chủ tịch bọn họ chưa hề kết hôn mà? Đến bạn gái còn không có, hai đứa bé này đâu ra chứ hả?


Vừa lúc đó thư ký Nguyễn phía văn phòng chủ tịch xuống tiền sảnh lấy đồ cũng nghe thấy lời Đường Vũ Kỳ nói, cô dừng bước, cũng nhìn chằm chằm Đường Vũ Kỳ với vẻ mặt khó tin.


Dù gì thì cô cũng là thư ký phía văn phòng chủ tịch, chuyện của chủ tịch cô biết cũng nhiều. Theo như cô biết, mấy năm nay bên cạnh chủ tịch không hề có lấy một cô gái nào cả, làm sao đột nhiên lại lòi ra hai đứa trẻ này được chứ.


“Bé à, bé nói ba bé là ai hả?” Thư ký Nguyễn thầm thở một hơi, bước đến trước mặt Đường Vũ Kỳ và dịu dàng hỏi, cô cảm thấy hình như vừa nãy mình nghe lầm rồi.


“Là chủ tịch của các cô đó.” Đường Vũ Kỳ trả lời như điều đó là lẽ đương nhiên, lúc nói còn ngẩng đầu tự hào.


Thư ký Nguyễn sửng sốt khi nghe Đường Vũ Kỳ trả lời rành mạch như vậy, xem ra vừa nãy không hề nghe lầm, cô nhìn chằm chằm Đường Vũ Kỳ một lúc rồi quay sang Đường Minh Hạo. Cô muốn xem xem hai đứa bé này có giống chủ tịch không.
 
Chương 554


Chương 555


Khuôn mặt Nguyễn Hạo Thần góc cạnh, còn Đường Minh Hạo thì mặt mày có da có thịt, mũm mĩm vẻ trẻ con, nhìn thế này, thật sự trông không giống lắm.



Nếu mà nói giống thì điểm giống nhất của Nguyễn Hạo Thần và Đường Minh Hạo chính là đôi mắt nhưng mà hôm nay Đường Minh Hạo lại đeo một cặp kính rất ngầu, vừa vặn che đi đôi mắt.


Đường Minh Hạo dù gì cũng còn nhỏ, dù có hiểu chuyện đến đâu thì cũng vẫn còn sự đơn thuần và non nớt. Đặc biệt là bình thường lúc ở trước mặt Tô Khiết, Đường Minh Hạo luôn giữ hình tượng đứa bé ngoan ngoãn. Còn mắt Nguyễn Hạo Thần thì lúc nào cũng quá lạnh lùng, quá sắc bén, quá thâm sâu. Thế nên dù bề ngoài mắt có tương đồng đi nữa thì vẫn khiến người ta cảm thấy khác biệt, hơn nữa còn khác biệt rất lớn.


“Bé à, có khi bé nhầm rồi đó.” Thư ký Nguyễn nhìn cả buổi xong vẫn cảm thấy hai đứa bé này chẳng giống chủ tịch họ chút nào cả, có khi nào nhầm lẫn gì rồi không, dù sao thì hai đứa cũng chỉ khoảng tầm 4, 5 tuổi mà thôi.




Trẻ con 4,5 tuổi vẫn còn chưa rõ nhiều chuyện.


“Đúng rồi, có khi nào lộn rồi không?” Nữ lễ tân cũng cảm thấy rất có khả năng này, chủ tịch họ còn chưa kết hôn mà.


“Anh hai cháu nói thì sao sai được chứ.” Đường Vũ Kỳ cảm thấy không vui, miệng nhỏ mếu máo. Lời anh hai bé nói tuyệt đối không bao giờ sai, mấy người này sao lại có thể nghi ngờ anh hai được chứ.


Thư ký Nguyễn và nữ lễ tân nghe ngẩn người khi nghe Đường Vũ Kỳ nói thế. Nhưng mà lúc này cả hai đều có cùng một suy nghĩ, thì ra chuyện này là do bé trai nói, vậy thì lại càng có khả năng sai hơn.


“Vậy mẹ cháu đâu? Mẹ cháu là ai thế?” Thư ký Nguyễn càng cảm thấy chuyện này có hơi kỳ lạ. Tại sao chỉ có hai đứa nhỏ ở đây mà không có người lớn?


Hai đứa bé này cứ khẳng định rằng chủ tịch là ba mình, vậy thì mẹ tụi nó là ai chứ?


Cô thật sự chưa từng nghe thấy bên cạnh chủ tịch có người phụ nữ nào cả, chỉ trừ..


Chỉ trừ cô Mộng Nhược Đình… Nhưng mà cô Mộng Nhược Đình năm nay mới có 20 tuổi, còn hai đứa trẻ này trông cũng phải 4,5 tuổi gì rồi. Không thể nào là con cô ấy được.


Vậy nên thư ký Nguyễn rất muốn biết mẹ của hai đứa nhỏ này là ai. Biết mẹ chúng là ai rồi thì chuyện này chắc sẽ rõ cả thôi.


“Mẹ của cháu đương nhiên là vợ của chủ tịch các cô rồi. Chuyện này còn cần phải hỏi sao?” Đường Vũ Kỳ nhìn cô ta, đôi mắt to tròn như muốn nói “sao cô có thể ngốc vậy được hả?”


Đường Minh Hạo vẫn ở bên cạnh không nói gì. Chỉ đứng yên ngầu ngầu bên cạnh. Hôm nay cậu đi cùng với em gái tới đây thôi, em gái muốn làm gì thì làm, cậu chỉ có trách nhiệm bảo vệ em.


Khóe môi thư ký Nguyễn giật giật, lớn thế này rồi mà cô còn bị một đứa trẻ 4,5 tuổi coi thường, thế nhưng cô chợt nhận ra rằng mình đã yên lặng một lúc không nói được gì.


“Hay là đi hỏi chủ tịch nhỉ?” Nữ lễ tân làm việc rất kỹ lưỡng, cô nghĩ lỡ như mà đây đúng là con của chủ tịch thì sao?


“Chủ tịch không đến công ty, hôm qua chủ tịch đã đi công tác rồi.” Thư ký Nguyễn dù gì cũng là thư ký văn phòng chủ tịch, cô nắm rất rõ lịch trình của anh.


Chỉ là hôm qua Nguyễn Hạo Thần quay về quá đột ngột, chuyện này chưa ai ở công ty biết cả.


“Hay là mình gọi cho chủ tịch thử xem.” Nữ lễ tân nhìn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo rồi lại đưa ra ý kiến. Hai đứa nhỏ này thật sự quá đáng yêu, cô không nỡ thấy hai đứa thất vọng.


Hơn nữa, nếu lỡ đúng thật là con chủ tịch thì sao.


“Không vội, tới nhà họ Tô không mất nhiều thời gian.” Cậu ba Nguyễn với tay kéo cô vào lòng, tận hưởng cái ôm và sự dịu dàng của cô vào lúc này, hoàn toàn không định thay đổi chủ ý.
 
Chương 555


Chương 556


Cậu ba Nguyễn cũng quá là đen tối đi, thật không biết xấu hổ!!



Tô Khiết giận nghiến răng, nhưng mà lúc này cô không được hành động hấp tấp, tâm trạng Nguyễn Hạo Thần chỉ mới vừa lắng xuống, hiện giờ tốt nhất là không nên chọc tức anh.


“Chủ tịch, tôi vừa mới thấy ông cụ Tô đi ra rồi.” Vừa lúc đó, thư ký Lưu kinh ngạc nói thêm.


Tô Khiết nghe thấy thế liền mừng rỡ, còn Nguyễn Hạo Thần mặt biến sắc ngay tức khắc.


Nếu ông cụ Tô đã ra ngoài rồi, thế thì không cần đến nhà họ Tô nữa. Quay về nhà thôi. Có điều trên đường về, Nguyễn Hạo Thần chẳng nói chẳng rằng gì cả, sắc mặt cũng kém hẳn.




Về đến biệt thự, vừa bước vào nhà, Nguyễn Hạo Thần liền cuồng nhiệt hôn cô. Rõ ràng anh không đợi nổi lên lầu nữa.


Hàn Nhã Thánh sớm đã biết rằng tối nay anh sẽ không tha cho cô rồi. Nhưng cô vẫn không ngờ anh lại điên cuồng đến vậy, loại cuồng nhiệt này.. loại này..


Hôm nay nhất định sẽ lại mà một đêm không ngủ rồi.


Ngày hôm sau, tập đoàn nhà họ Nguyễn, hai bé con đã vào đến trước tiền sảnh.


“Bạn nhỏ này, tới đây là gì vậy?” Nữ nhân viên lễ tân nhìn thấy hai đứa bé dễ thương kháu khỉnh liền tươi cười ân cần hỏi.


“Tụi tôi đến tìm người.” Đường Minh Hạo lạnh nhạt trả lời.


“Tìm người nào?” Nữ lễ tân sửng lại. Đứa bé này ngầu thật.


Bé Kỳ cười cười rồi ngọt ngào nói: “Tụi cháu đến tìm ba ạ.”


“Ba của cháu là ai vậy?” Nữ lễ tân đột nhiên rạng rỡ, hai đứa bé đáng yêu này là con của nhân viên công ty mình. Rốt cuộc là con nhà ai vậy nhỉ, sao lại dễ thương vậy chứ.


“Ba tụi cháu là chủ tịch của các cô đó.” Bé Kỳ càng cười ngọt hơn, lúc nói chuyện, trong mắt có chút đắc ý.


Anh hai đã nói rồi, chồng mới của mẹ cũng là ba mới của bé, chính là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Nguyễn, siêu siêu lợi hại luôn!


Vậy nên lúc này bé rất tự hào.


Nữ lễ tân nghe Đường Vũ Kỳ nói thế liền sửng người, đôi mắt mở to, nhìm chòng chọc vào Đường Vũ Kỳ. Rồi cô cứ ngây ngốc như vậy, nhất thời quên mất mọi phản ứng.


Đứa bé này vừa nói cái gì?


Nó bảo ba nó là chủ tịch?


Hai đứa bé dễ thương này là con của chủ tịch ư?


Nhưng rõ ràng là chủ tịch bọn họ chưa hề kết hôn mà? Đến bạn gái còn không có, hai đứa bé này đâu ra chứ hả?


Vừa lúc đó thư ký Nguyễn phía văn phòng chủ tịch xuống tiền sảnh lấy đồ cũng nghe thấy lời Đường Vũ Kỳ nói, cô dừng bước, cũng nhìn chằm chằm Đường Vũ Kỳ với vẻ mặt khó tin.


Dù gì thì cô cũng là thư ký phía văn phòng chủ tịch, chuyện của chủ tịch cô biết cũng nhiều. Theo như cô biết, mấy năm nay bên cạnh chủ tịch không hề có lấy một cô gái nào cả, làm sao đột nhiên lại lòi ra hai đứa trẻ này được chứ.


“Bé à, bé nói ba bé là ai hả?” Thư ký Nguyễn thầm thở một hơi, bước đến trước mặt Đường Vũ Kỳ và dịu dàng hỏi, cô cảm thấy hình như vừa nãy mình nghe lầm rồi.


“Là chủ tịch của các cô đó.” Đường Vũ Kỳ trả lời như điều đó là lẽ đương nhiên, lúc nói còn ngẩng đầu tự hào.
 
Chương 556


Chương 557


Thư ký Nguyễn sửng sốt khi ghe Đường Vũ Kỳ trả lời rành mạch như vậy, xem ra vừa nãy không hề nghe lầm, cô nhìn chằm chằm Đường Vũ Kỳ một lúc rồi quay sang Đường Minh Hạo. Cô muốn xem xem hai đứa bé này có giống chủ tịch không.



Khuôn mặt Nguyễn Hạo Thần góc cạnh, còn Đường Minh Hạo thì mặt mày có da có thịt, mũm mỉm vẻ trẻ con, nhìn thế này, thật sự trông không giống lắm.


Nếu mà nói giống thì điểm giống nhất của Nguyễn Hạo Thần và Đường Minh Hạo chính là đôi mắt nhưng mà hôm nay Đường Minh Hạo lại đeo một cặp kính rất ngầu, vừa vẹn che đi đôi mắt.


Đường Minh Hạo dù gì cũng còn nhỏ, dù có hiểu chuyện đến đâu thì cũng vẫn còn sự đơn thuần và non nớt. Đặc biệt là bình thường lúc ở trước mặt Tô Khiết, Đường Minh Hạo luôn giữ hình tượng đứa bé ngoan ngoãn. Còn mắt Nguyễn Hạo Thần thì lúc nào cũng quá lạnh lùng, quá sắc bén, quá thâm sâu. Thế nên dù bề ngoài mắt có tương đồng đi nữa thì vẫn khiến người ta cảm thấy khác biệt, hơn nữa còn khác biệt rất lớn.




“Bé à, có khi bé nhầm rồi đó.” Thư ký Nguyễn nhìn cả buổi xong vẫn cảm thấy hai đứa bé này chẳng giống chủ tịch họ chút nào cả, có khi nào nhầm lẫn gì rồi không, dù sao thì hai đứa cũng chỉ khoảng tầm 4, 5 tuổi mà thôi.


Trẻ con 4,5 tuổi vẫn còn chưa rõ nhiều chuyện.


“Đúng rồi, có khi nào lộn rồi không?” Nữ lễ tân cũng cảm thấy rất có khả năng này, chủ tịch họ còn chưa kết hôn mà.


“Anh hai cháu nói thì sao sai được chứ.” Đường Vũ Kỳ cảm thấy không vui, miệng nhỏ mếu máo. Lời anh hai bé nói tuyệt đối không bao giờ sai, mấy người này sao lại có thể nghi ngờ anh hai được chứ.


Thư ký Nguyễn và nữ lễ tân nghe ngẩn người khi nghe Đường Vũ Kỳ nói thế. Nhưng mà lúc này cả hai đều có cùng một suy nghĩ, thì ra chuyện này là do bé trai nói, vậy thì lại càng có khả năng sai hơn.


“Vậy mẹ cháu đâu? Mẹ cháu là ai thế?” Thư ký Nguyễn càng cảm thấy chuyện này có hơi kỳ lạ. Tại sao chỉ có hai đứa nhỏ ở đây mà không có người lớn?


Hai đứa bé này cứ khẳng định rằng chủ tịch là ba mình, vậy thì mẹ tụi nó là ai chứ?


Cô thật sự chưa từng nghe thấy bên cạnh chủ tịch có người phụ nữ nào cả, chỉ trừ..


Chỉ trừ cô Mộng Nhược Đình… Nhưng mà cô Mộng Nhược Đình năm nay mới có 20 tuổi, còn hai đứa trẻ này trông cũng phải 4,5 tuổi gì rồi. Không thể nào là con cô ấy được.


Vậy nên thư ký Nguyễn rất muốn biết mẹ của hai đứa nhỏ này là ai. Biết mẹ chúng là ai rồi thì chuyện này chắc sẽ rõ cả thôi.


“Mẹ của cháu đương nhiên là vợ của chủ tịch các cô rồi. Chuyện này còn cần phải hỏi sao?” Đường Vũ Kỳ nhìn cô ta, đôi mắt to tròn như muốn nói “sao cô có thể ngốc vậy được hả?”


Đường Minh Hạo vẫn ở bên cạnh không nói gì. Chỉ đứng yên ngầu ngầu bên cạnh. Hôm nay cậu đi cùng với em gái tới đây thôi, em gái muốn làm gì thì làm, cậu chỉ có trách nhiệm bảo vệ em.


Khóe môi thư ký Nguyễn giật giật, lớn thế này rồi mà cô còn bị một đứa trẻ 4,5 tuổi coi thường, thế nhưng cô chợt nhận ra rằng mình đã yên lặng một lúc không nói được gì.


“Hay là đi hỏi chủ tịch nhỉ?” Nữ lễ tân làm việc rất kỹ lưỡng, cô nghĩ lỡ như mà đây đúng là con của chủ tịch thì sao?


“Chủ tịch không đến công ty, hôm qua chủ tịch đã đi công tác rồi.” Thư ký Nguyễn dù gì cũng là thư ký văn phòng chủ tịch, cô nắm rất rõ lịch trình của anh.


Chỉ là hôm qua Nguyễn Hạo Thần quay về quá đột ngột, chuyện này chưa ai ở công ty biết cả.
 
Chương 557


Chương 558


“Hay là mình gọi cho chủ tịch thử xem.” Nữ lễ tân nhìn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo rồi lại đưa ra ý kiến. Hai đứa nhỏ này thật sự quá đáng yêu, cô không nỡ thấy hai đứa thất vọng.



Hơn nữa, nếu lỡ đúng thật là con chủ tịch thì sao. “Lúc này, e là tổng giám đốc đang họp, làm phiền anh ấy có ổn không?” Thư ký Nguyễn khá cẩn thận, sợ làm phiền tổng giám đốc, anh sẽ tức giận.


“Vậy hai đứa trẻ này phải làm sao?” Cô gái ở quầy lễ tân thở dài một hơi, dù sao cũng không nỡ để hai đứa trẻ đáng yêu này rời đi, cô nhìn thư ký Nguyễn, thương lượng: “Tôi không có số điện thoại của tổng giám đốc, hay là, anh nói số điện thoại của tổng giám đốc cho tôi, tôi gọi cho anh ấy.”


“Anh trai cháu có số điện thoại của tổng giám đốc mấy cô, có thể nói cho cô.” Không đợi thư ký Nguyễn trả lời, Đường Vũ Kỳ đã nhanh chóng lấy điện thoại của Đường Minh Hạo, mở ra, tìm số điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, rồi đưa cho cô gái ở quầy lễ tân.


Thư ký Nguyễn và cô gái ở quầy lễ tân nhìn nhau một lúc, sau đó nhìn về số điện thoại trong chiếc điện thoại trên tay Đường Vũ Kỳ. Thư ký Nguyễn cẩn thận nhìn qua một lượt, hơi nhíu mày lại: “Đây không phải số điện thoại tổng giám đốc thường dùng.”




Nhưng số này cô ta đã từng nhìn thấy, chính xác hơn là đã từng thấy thư ký Lưu gọi qua, lúc đó thư ký Lưu muốn tìm tổng giám đốc nhưng không tìm thấy, nên anh ta đã gọi vào số này, trí nhớ của cô ta rất tốt, nhất là về phương diện con số, có thể nói là nhìn qua rồi thì sẽ không quên.


Vì vậy cô ta có thể chắc chắn là số này.


Lúc đó, thái độ của thư ký Lưu rất cung kính, gọi điện thoại xong, mọi chuyện rất nhanh được quyết định.


Vì vậy, cô ta cảm thấy rất có khả năng số điện thoại này là số riêng của tổng giám đốc.


Số điện thoại riêng của tổng giám đốc người thường chắc chắn không thể biết được, sao hai đứa trẻ này lại có?


Lẽ nào, hai đứa trẻ này thật sự có quen biết với tổng giám đốc?


Thư ký Nguyễn nhìn Đường Minh Hạo, cẩn thận nhìn một hồi, cô đột nhiên nhận ra, nhìn kĩ thì, bé trai này khá giống với tổng giám đốc.


Vậy nên, đừng nói hai đứa trẻ này thật sự là con của tổng giám đốc chứ?


Lúc này đã là mười một giờ trưa, cậu ba Nguyễn đáng ra nên mở cuộc họp thì lúc này đang ôm vợ của mình ngủ một giấc thật ngon, anh không đi làm cũng chẳng đi công tác.


Bị giày vò cả một đêm, Tô Khiết chưa ngủ được bao lâu thì đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.


Nguyễn Hạo Thần nhíu mày, chuông điện thoại của ai vậy?


Tô Khiết khẽ động đậy cơ thể, vừa động là toàn thân liền đau nhức, còn đau hơn cả tối qua.


Nguyễn Hạo Thần chết tiệt không phải người mà, Tô Khiết thầm mắng một câu trong lòng, sau đó đưa tay ra với lấy chiếc điện thoại không ngừng reo.


Thật ra cô cách điện thoại không xa, nhưng cô thực sự rất mệt, cơ thể lại đau nhức, vậy nên giơ tay ra mấy lần cũng không thể lấy về.


Cầm điện thoại lên, lúc Tô Khiết nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, cô lập tức tỉnh táo hoàn toàn.


Cô hít sâu một hơi, cẩn thận quay sang nhìn Nguyễn Hạo Thần bên cạnh mình.


Lúc này Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa tỉnh dậy, anh thật sự mệt quá rồi, đêm hôm trước cũng cả đêm không ngủ, sáng hôm sau chưa đến sáu giờ đã phải lên máy bay, mà hôm qua anh nghe nói Liên Cung đến nhà họ Tô cầu hôn, anh lại không nghỉ ngơi được chút nào mà trở về ngay lập tức, đêm qua lại là một đêm chiến đấu quyết liệt.


Lúc này cậu ba Nguyễn không mệt mới lạ, vì vậy đến tiếng chuông điện thoại cũng không thể làm anh tỉnh giấc.
 
Chương 558


Chương 559


Tô Khiết thấy anh ngủ cũng khá say, khẽ mím môi lại, sau đó cẩn thận kéo cánh tay đang đặt trên eo cô của anh ra, rồi đi xuống giường.



Cô muốn ra ban công nghe điện thoại.


Chỉ là, ngay sau đó, eo của cô lại bị ôm lấy, rồi cô bị anh kéo vê, lại một lần nữa nằm trong lòng anh.


“Đi đâu?” Nguyễn Hạo Thần mở mắt ra, nhìn cô, giọng nói có hơi khàn khàn.


Điện thoại của Tô Khiết lúc nãy đã bị ngắt, nhưng lúc này chuông lại vang lên một lần nữa.




“Em đi nghe điện thoại.” Tô Khiết cầm điện thoại trong tay, cơ thể khẽ nhúc nhích, muốn đi xuống.


“Ở đây nghe luôn.” Nguyễn Hạo Thần nhíu mày lại, giọng nói có chút không hài lòng, cánh tay ôm cô chặt hơn vài phần.


Nghe một cuộc điện thoại thôi có cần phải tránh mặt anh không? Ai mà cần phải tránh mặt chứ?


Tô Khiết hít sâu một hơi, người này thật sự là càng ngày càng bá đạo rồi, cô nghe điện thoại thôi mà anh cũng phải quản.


Quan trọng đây là điện thoại của ông nội, tối qua Nguyễn Hạo Thần đến nhà họ Tô, bởi vì ông nội đã ra ngoài, nên cuối cùng anh không đi nữa, nếu như lúc này cô ở đây nghe máy của ông, cô sợ đến lúc đó Nguyễn Hạo Thần sẽ nói ra những lời rất dọa người.


Lỡ như để ông nội biết được quan hệ của cô và Nguyễn Hạo Thần, hậu quả cô không dám nghĩ đến.


“Anh thả em ra trước đã, anh như vậy sao em nghe máy được?” Tô Khiết vẫn muốn tránh anh ra, tìm một nơi yên tĩnh để nghe máy.


“Không muốn nghe máy thì thôi, chúng ta làm chuyện khác.” Nguyễn Hạo Thần lật người lại, vùi mặt vào cổ cô, hôn từng chút một lên da thịt cô.


Chuông điện thoại của Tô Khiết lại bị ngắt một lần nữa, cô khẽ thở phào một hơi, chỉ là, ngay sau đó, chuông lại vang lên, vẫn là ông cụ Tô gọi đến.


Tô Khiết nắm chặt điện thoại trong tay, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, anh nhìn lướt qua, sau đó nhìn thấy hai chữ “ông nội” hiển thị trên màn hình.


Ông nội! Đây rõ ràng là ông cụ Tô.


Điện thoại của ông cụ Tô mà cô phải tránh anh để nghe?


Một người thông minh như anh, đương nhiên hiểu được suy nghĩ của cô, chẳng phải là cô sợ ông cụ Tô sẽ biết được quan hệ giữa cô và anh sao.


Nghĩ đến điều này, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần hơi trầm xuống, anh có chỗ nào không thể gặp mặt người khác sao?


Cô sợ ông cụ Tô biết được quan hệ giữa hai người đến vậy cơ à?


“Sao vậy? Có phải mệt quá rồi không, không còn sức để nghe máy thì để anh nghe hộ em?” Nguyễn Hạo Thần chống tay xuống, mắt hơi híp lại nhìn cô, lời nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại có ý uy hiếp trong đó.


Ý của anh đã đủ rõ ràng, cô không nghe, vậy anh giúp cô nghe!!


Tô Khiết biết những chuyện như vậy anh nói được sẽ làm được.


Mà lúc này ông nội không ngừng gọi điện thoại đến, cô không nghe chắc chắn ông sẽ không chịu thôi, Tô Khiết nghĩ chắc ông nội có chuyện gì gấp, nếu cô không nghe, có thể ông sẽ lo lắng.


Tô Khiết cũng biết rõ, lúc này Nguyễn Hạo Thần sẽ không thả cô ra, Nguyễn Hạo Thần muốn cô nghe máy, hơn nữa còn phải nghe ở đây.


Nếu cô không nghe, e rằng Nguyễn Hạo Thần cũng không chịu bỏ qua.
 
Chương 559


Chương 560


Mấy người này ai cũng khiến cô đau đầu!



Tô Khiết đành phải miễn cưỡng nghe máy.


Nửa người trên của Nguyễn Hạo Thần vẫn đè lên người cô, thấy cô nghe máy, anh bèn ghé sát lại.


Cơ thể Tô Khiết khẽ cứng đờ lại, kêu lên một tiếng, may mà Nguyễn Hạo Thần không làm gì khác.


“Thanh, sao lúc này cháu mới nghe máy, không sao chứ?” Cô vừa nghe máy, giọng nói lo lắng của ông cụ Tô đã truyền đến.




“Ông nội, cháu không sao.” Tô Khiết cố gắng hết sức để giọng nói của cô không bị khác lạ, nhưng lúc này Nguyễn Hạo Thần đang đè lên người cô, ngón tay còn cố ý vuốt ve trên da thịt cô, khiến cô toàn thân đều cảm thấy không thoải mái.


“Ừm, không sao thì tốt, ông nội gọi điện là muốn nói cho cháu, ông nội có chút việc gấp, đã ra ngoài rồi, có thể khoảng thời gian này sẽ không ở thành phố A, cháu phải chăm sóc tốt cho bản thân.”


Ông cụ Tô nói khoảng thời gian này không ở thành phố A, nghe ý của ông có vẻ khoảng thời gian này sẽ không ngắn!


Nguyễn Hạo Thần hơi nhíu mày lại, anh vốn dĩ còn muốn đến nhà họ Tô, tìm ông cụ Tô để nói chuyện đàng hoàng, nếu khoảng thời gian này ông cụ Tô không ở thành phố A, vậy thì có chút phiền phức rồi.


“Đưa điện thoại đây, để anh nói chuyện với ông…” Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần hơi sáng lên, rồi đột nhiên mở miệng, lúc anh nói chuyện, thật ra cũng đang cách chiếc điện thoại của Tô Khiết rất gần, hơn nữa giọng của anh cũng không nhỏ, đương nhiên, là anh cố ý.


Tô Khiết sợ hãi, thật ra cô vẫn luôn phòng bị Nguyễn Hạo Thần, nhưng không ngờ là lại không thể phòng được anh, Tô Khiết nhanh chóng che miệng anh lại, bởi vì Nguyễn Hạo Thần ở trên, cô ở dưới, tư thể này của bọn họ khiến cô không thể nào có thể che được miệng anh lại.


Ngay sau đó, Tô Khiết đột nhiên lật người, ép anh xuống dưới, sau đó dùng một tay ra sức che miệng anh lại.


Nguyễn Hạo Thần cũng không giãy ra, phải nói cô chủ động như này đúng là khiến anh cảm thấy bất ngờ, nhưng chỉ cần nghĩ đến mục đích của cô…


Đôi mắt anh hiện lên vẻ nguy hiểm, cô sợ ông cụ Tô biết chuyện của hai người họ đến vậy ư.


Cô định giấu ông cụ cả đời sao?


Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nhớ đến lời cô nói ở Danh Tước hôm qua, cô nói một năm sau cô sẽ rời đi, đôi mắt cậu ba Nguyễn híp lại.


“Thanh, cháu đang ở cạnh ai vậy, bên cạnh cháu có đàn ông à?” Giọng nói của ông cụ Tô lộ rõ sự hoang mang.


“Ông nội, ông nghe nhầm rồi.” Tô Khiết dùng một tay bịt chặt miệng Nguyễn Hạo Thần lại, chỉ sợ anh sẽ nói linh tinh gì đó nữa.


Nguyễn Hạo Thần khẽ nhếch miệng lên, nghe nhầm à, cô nói dối mà mặt vẫn không đỏ, tim không loạn.


“Con bé này, ức hiếp ông điếc hả?” Hiển nhiên là ông cụ Tô không dễ lừa như vậy.


Tô Khiết mím môi, đang định mở miệng.


“Có phải Liên Cung không? Cháu ở cùng Liên Cung hả?” Giọng nói của ông cụ Tô lại truyền đến.


Hôm qua Liên Cung đến nhà họ Tô cầu hôn, tuy mọi chuyện vẫn chưa ấn định, nhưng nói không chừng Liên Cung lại hẹn Thanh rồi thì sao?


Lúc này, Tô Khiết đang bịt chặt miệng Nguyễn Hạo Thần lại, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, cô để điện thoại bên tai, cũng rất gần với Nguyễn Hạo Thần.


Vậy nên, lời nói của ông cụ Tô Nguyễn Hạo Thần có thể nghe thấy rõ từng chữ một.


Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, đôi mắt hơi híp lại, anh muốn xem xem, cô sẽ trả lời như thế nào!
 
Chương 560


Chương 561


Tô Khiết đương nhiên cảm nhận được cảm xúc lúc này của anh đã thay đổi, cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm được tỏa ra từ anh.



Cô biết, anh lại tức giận rồi, hai”


, người đàn ông nhỏ mọn này!


Ông nội nhắc đến ai không nhắc, cứ phải nhắc Liên Cung, tối qua không dễ gì mới bỏ qua được chuyện của Liên Cung Ông nội lại tưởng giọng của tên Nguyễn Hạo Thần ngông cuồng, bá đạo này là giọng của Liên Cung, người nhỏ nhen như anh không tức giận mới lạ.


Tô Khiết không nói gì, chỉ bịt chặt miệng Nguyễn Hạo Thần lại, sợ anh lại nói linh tinh gì nữa.




Đáy mắt Nguyễn Hạo Thần hiện lên vẻ tức giận, cô thà rằng ông cụ Tô hiểu nhầm cô đang ở bên cạnh Liên Cung cũng không muốn để ông cụ biết chuyện giữa hai người họ sao?


“Thật ra thì Liên Cung cũng rất tốt, ông nội cảm thấy cháu có thể suy nghĩ nghiêm túc xem sao, ông thấy ông cụ Liên cũng rất thích cháu, nếu cháu gả vào nhà họ Liên, chắc chắn sẽ không phải chịu ấm ức, Liên Cung cũng là một người biết yêu thương, hôm qua còn rất dịu dàng chu đáo với cháu, ông thấy hôm qua cháu nói chuyện với cậu ấy không tệ, hai đứa ở cạnh nhau cũng khá tốt, khá vui vẻ đấy chứ…” Ông cụ Tô không biết tình huống bên này, thấy Tô Khiết không trả lời, tưởng rằng cô thật sự ở bên Liên Cung, chứng tỏ ông cụ Tô rất hài lòng với anh ta.


Nghe thấy lời của ông cụ Tô, sắc mặt Nguyễn Hạo Thần càng lúc càng lạnh, lúc này Tô Khiết nằm ở trên người anh, còn bịt miệng anh lại.


Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nhấc chân lên, mạnh mẽ đẩy cô một cái.


“A..” Tô Khiết không nghĩ đến anh sẽ như vậy, vì quá đột ngột, nhất thời cô không có chút phòng bị nào, kêu lên thành tiếng.


“Thanh, sao vậy?” Ông cụ Tô hơi ngập ngừng, một lúc sau mới truyền đến giọng nói có vài phần nghi hoặc.


“Ông nội, cháu không sao.” Tô Khiết trừng mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần, người này điên rồi à, cô đang gọi điện thoại với ông nội đấy, anh rõ ràng là cố ý mà.


Nguyễn Hạo Thần híp mắt nhìn cô, hơi nhếch miệng, nụ cười vừa gian tà vừa mập mờ.


“Thanh, hai đứa đang ở đâu?” Ông cụ Tô từng tuổi này rồi, là người đã trải qua mọi sóng gió, chắc chắn nghe ra được điều gì đó.


“Cháu đang ở ngoài, ăn cơm.” Tô Khiết nghe ra được sự nghi ngờ trong lòng ông cụ, cô cảm thấy có chút sợ hãi, chỉ có thể bịa ra một lí do.


“Cháu và Liên Cung ở ngoài ăn cơm?” Ông cụ Tô hơi ngơ ra, giọng nói vẫn có chút nghi ngờ như trước.


Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần trở nên lạnh lùng, anh hơi mở miệng ra, đột nhiên cắn một cái lên tay cô.


“Không phải, cháu không ở cùng Liên Cung, cháu còn có việc, cúp máy trước đây ạ.” Tô Khiết hít sâu một hơi, vội vàng cúp máy của ông cụ.


Nếu mà còn không cúp máy, cô thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!


May mà lúc này là buổi trưa, không phải là sáng hay tối, nếu không khó mà giải thích rõ ràng rồi.


Cúp máy của ông cụ xong, Tô Khiết lập tức thả lỏng cánh tay đang bịt miệng Nguyễn Hạo Thần, đồng thời cũng rời khỏi người anh.


Nhưng mà, ngay sau đó, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên đưa tay ra kéo cô lại, khiến cô không cách nào rời khỏi, thậm chí còn không thể cử động được.


“Ăn cơm ở bên ngoài cùng Liên Cung? Hửm”” Rất rõ ràng, người đàn ông nhỏ mọn nào đó không thể bỏ qua cho cô như vậy được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top