Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 561


Chương 562


Lúc này cô cảm giác như anh đang nghiến răng nghiến lợi mà nói, ánh mắt vô cùng tức giận.



Tuy ban nãy cô không thừa nhận, nhưng cô cũng không giải thích với ông cụ Tô, điều này khiến anh cảm thấy rất không thoải mái.


Tô Khiết biết anh lại tức giận, chuyện ngày hôm qua vẫn chưa xong, ban nãy lời của ông cụ lại kích thích anh thêm lần nữa, vì vậy, cô biết lúc này tốt nhất là không nên chọc vào anh.


“Hay là, chúng ta đi ăn cơm đi.” Tô Khiết nhìn anh, nở nụ cười nịnh bợ.


Cô là một người có thể tùy cơ ứng biến, cô cảm thấy như từ khi đi theo anh, khả năng thích ứng của cô ngày càng mạnh mẽ rồi.




Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, thấy nụ cười nịnh bợ trên gương mặt cô, ánh mắt hơi sáng lên, cô đúng là thông minh, những lúc như này biết cách nghe lời, cũng biết cách làm thế nào có thể dập tắt được cơn giận trong lòng anh.


Chỉ là, những chuyện mà cô làm ban nãy, cô tưởng rằng chỉ dựa vào một nụ cười đó là xong chuyện sao?


Đương nhiên, lần này, anh không muốn bỏ qua cho cô như vậy.


“Hôm qua em nói chuyện với Liên Cung rất vui vẻ?” Nguyễn Hạo Thần nhớ lại lời ông cụ Tô vừa nói, giọng nói lạnh đi: “Nói thử xem nào, hai người đã nói những gì thế?”


Hiển nhiên, lúc này Nguyễn Hạo Thần muốn gom cả nợ cũ nợ mới tính một thể!


“Nếu em nói là không nói gì, anh tin không?” Tô Khiết khẽ nhếch miệng, hôm qua cô thật sự không nói gì với Liên Cung, cũng không biết ông cụ Tô nhìn kiểu gì mà cảm thấy hai người họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ.


Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, mím môi, im lặng, nếu phải nói thì anh tin lời cô, nhưng cứ nghĩ đến chuyện hôm qua Liên Cung đi cầu hôn, còn có một xe chất đầy hoa hồng, anh lại không thể không để ý đến.


Hơn nữa, anh cảm thấy ông cụ Tô nói hai người họ nói chuyện rất vui vẻ, không thể nào là nói bừa được, còn có tấm ảnh kia…


Nhưng mà, nếu cô đã nói như vậy, anh vẫn tin, không biết tại sao, anh cảm thấy cô sẽ không lừa mình.


Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần dịu đi một chút.


“Chồng à, em đói rồi, chúng ta đi ăn có được không?” Tô Khiết giỏi nhất là biết quan sát sắc mặt, thấy tâm trạng của anh đã thay đổi, mới nhân cơ hội này làm nũng.


Nói thật, chuyện làm nũng với một người đàn ông như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời cô làm, cô không giỏi lắm, nhưng vì muốn an ủi còn người kiêu ngạo trước mặt, cô không thể không làm vậy.


Cô biết rõ, không thể chọc vào người này được.


Cách làm nũng này của cô cũng là học được từ cục cưng Vũ Kỳ nhà cô, giọng nói mềm mại, ngọt ngào, nũng nịu này khiến người khác không thể chống cự lại, dù sao thì cô chưa bao giờ có thể chống cự lại mỗi khi cục cưng Vũ Kỳ nhà cô làm nũng cả.


Nguyễn Hạo Thần cũng không thể nào chống cự lại cái kiểu làm nũng này, nhưng mà, Tô Khiết đã quên mất một điều.


Quên mất Nguyễn Hạo Thần là một người đàn ông, một người vốn cứ nhìn thấy cô là đã khó khống chế, không, là một người đàn ông chỉ cần gặp cô đã không thể khống chế được rồi.


Giờ này phút này, dưới tình cảnh như vậy, thế thì…


Nguyễn Hạo Thần hơi ngơ ra, đôi mắt híp lại, đôi tay đang ôm eo cô đột nhiên hướng lên phía trên, rồi dùng lực ấn xuống, cơ thể của cô dính sát vào người anh: “Bây giờ tôi muốn ăn… em.”


Anh vừa dứt lời đã mạnh mẽ hôn cô.


Tô Khiết ngơ ra, đây không phải kết quả mà cô mong muốn.
 
Chương 562


Chương 563


Đúng lúc này, trong phòng lại có tiếng chuông điện thoại vang lên, lần này là điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại không muốn để ý đến nó, anh vẫn hôn cô ngấu nghiến như trước.



“Điện thoại của anh, điện thoại của anh kêu kìa.” Tô Khiết dùng sức đẩy anh ra.


Nhưng Nguyễn Hạo Thần không thèm để ý đến, động tác càng thêm mãnh liệt hơn.


Tô Khiết vùng vẫy giơ tay ra, cầm lấy điện thoại đưa đến trước mặt anh: “Điện thoại của anh, nghe máy đi.”


Đương nhiên, lúc này Tô Khiết hoàn toàn không biết đó là một cuộc điện thoại như thể nào.




Lúc này, Tô Khiết vẫn ở phía trên như trước, vì vậy, cô mới có thể lấy được điện thoại của anh.


“Xem ra, là anh cố gắng chưa đủ… Nguyễn Hạo Thần không thèm nhìn đến cái điện thoại, chỉ nhìn vào cô, gian tà cười một tiếng, lúc này, cô vẫn còn tâm trạng nghe điện thoại, xem ra, đúng là anh cố gắng chưa đủ rồi.


Vì vậy, anh không để ý, càng cố gắng hơn nữa.


Nghe thấy lời của anh, đôi môi của Tô Khiết khẽ co giật, anh còn chưa cố gắng đủ?


Bây giờ toàn thân cô đau nhức, anh còn muốn thế nào nữa? Lúc này, Tô Khiết cảm thấy, anh không phải người, chính xác hơn thì anh là một con cầm thú đội lốt người.


Điện thoại của anh vẫn đang reo, hiển nhiên người gọi đến rất cố chấp, không có ý định sẽ ngừng lại.


“Điện thoại của anh, anh nghe máy đi đã, nói không chừng có việc gấp.” Tô Khiết dùng sức vỗ vào cánh tay đang di chuyển lung tung trên người cô của anh, nhét điện thoại vào trong tay anh.


Tô Khiết muốn nhân cơ hội này chạy đi, cô không muốn cùng anh ở trên giường tiếp nữa, như vậy rất nguy hiểm, rất nguy hiểm.


Nhưng mà, cô vừa động đậy, Nguyễn Hạo Thần đã dang tay ra, kéo cô vào lòng một lần nữa.


Tô Khiết đột nhiên có cảm giác khóc không thành tiếng, cô cảm thấy thân thủ của mình càng ngày càng kém rồi, như vậy mà cũng không thể chạy được, đúng là mất mặt mà, những huấn luyện trước kia đều phí phạm rồi.


Nguyễn Hạo Thần nhìn vào dãy số trên điện thoại, là một số lạ, anh cảm thấy không nhất thiết phải nghe máy.


Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại cũng dừng lại.


Nguyễn Hạo Thần nhếch môi, rồi sau đó trực tiếp ném điện thoại ra ngoài.


Chiếc điện thoại lượn một vòng thật đẹp trong không khí, sau đó rơi xuống thảm nhà.


Nhìn thấy anh ném điện thoại xuống, Tô Khiết lập tức có một dự cảm không tốt, mà ngay sau đó, dự cảm không tốt của cô đã trở thành sự thật.


Lúc anh hôn cô một lần nữa, Tô Khiết không nhịn được hét lên: “Nguyễn Hạo Thần, anh có còn là người hay không.”


“Ngoan, bây giờ không phải lúc để thảo luận vấn đề này.” Nguyễn Hạo Thần khẽ cười, anh rất thích dáng vẻ mạnh mẽ lúc này của cô, chân thực mà đáng yêu, cũng vô cùng quyến rũ.


“Nguyễn Hạo Thần, anh không sợ cạn kiệt mà chết à.” Tô Khiết tức đến mức hận không thể cắn chết anh.


“Yên tâm, sẽ không có ngày đó đâu.” Đối với điều này, cậu ba Nguyễn vô cùng tự tin, giọng nói của anh còn kèm theo ý cười.


Nghe thấy lời của cô, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nhớ đến một chuyện, hình như cô không tránh thai, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, cô không hề tránh thai.
 
Chương 563


Chương 564


Cô không tránh thai, anh lại cố gắng như vậy, chắc rất dễ để có thai đúng không?



Trong lòng Nguyễn Hạo Thần đột nhiên có chút vui vẻ, nếu như thật sự có thể mang thai một đứa bé thì không tệ, nếu đã như vậy, cậu ba Nguyễn cân phải cố gắng hơn nữa mới được.


“Không nghe máy.” Trong tòa nhà Nguyễn Thị, cô gái ở quầy lễ tân thở dài một hơi, ánh mắt tỏ ý xin lỗi nhìn vào hai đứa trẻ.


Không ai nghe máy, cô cũng không còn cách nào khác.


Gương mặt của Đường Vũ Kỳ hơi trầm xuống, rõ ràng là có chút không vui, có điều, ngay sau đó, mắt của cô bé sáng lên, đột nhiên nói ra lời khiến người khác kinh ngạc: “Anh à, có phải bây giờ ba đang ở cùng với mẹ, làm cái chuyện ngại ngùng gì đó, nên mới không có thời gian nghe máy hay không?”




Không thể không nói bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ này nói một câu rất đúng với thực tết Lúc bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nói câu này, ánh mắt rất ngây thơ, không biết cô bé hiểu biết được bao nhiêu với “chuyện ngại ngùng” này.


“Khu khụ khụ…” Nghe được lời Đường Vũ Kỳ nói, cô gái ở quầy lễ tân cảm thấy hơi sốc, nên bị sặc nước miếng.


Đến cả Đường Minh Hạo vẫn luôn duy trì vẻ lạnh lùng, trâm tĩnh khi nghe thấy em gái mình nói lời này, sắc mặt cũng hơi ngơ ra.


Cậu chắc chắn rằng Mộ Dung Tri đã nói năng lung tung gì với cô bé rồi.


“Khụ, chắc là tổng giám đốc đang họp, không tiện nghe máy.” Thư ký Nguyễn không kìm được ho một tiếng, có điều, cô vội vàng phủ nhận lời nói của Đường Vũ Kỳ.


Bây giờ đang là buổi trưa, tổng giám đốc của bọn họ đang làm chuyện ngại ngùng? Sao có thể chứ? Tổng giám đốc của bọn họ là một người cuông công việc, làm việc rất chăm chỉ, chắc chăn là anh ấy đang họp, vì vậy mới không nghe máy.


“Ý của cô là ba cháu không nghe máy không phải vì đang ở cùng mẹ cháu mà là vì đang họp?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn cô, đôi lông mày lá liễu hơi nhíu lại.


“Ừm, đúng vậy, chắc chắn vậy.” Thư ký Nguyễn vội gật đầu nói.


“Không thể tha thứ được.” Sắc mặt Đường Vũ Kỳ trâm xuống, tức giận “hừ” một tiếng.


Ý của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là, nếu như ở cùng mẹ mà không nghe máy thì cô bé có thể tha thứ, nhưng nếu như vì bận họp mà không nghe máy, cô bé không thể nào tha thứ được.


Thư ký Nguyễn: “…”


Cô gái ở quây lễ tân: “…”


Đường Minh Hạo cười, gật đầu đồng ý.


“Anh à, hay là, anh dùng điện thoại của anh gọi cho ba một cuộc nữa xem, nếu mà ba còn không nghe, chúng ta sẽ rời đi, không tìm ba nữa.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ tỏ vẻ cô bé đã tức giận rồi, cô bé mà tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng.


Đường Minh Hạo nhìn cô bé có chút bất lực, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nỡ từ chối, cậu lấy điện thoại ra, ấn số Nguyễn Hạo Thần rồi gọi đi.


Trong phòng Tô Khiết, điện thoại của Nguyễn Hạo Thần lại vang lên một lần nữa.


“Điện thoại của anh lại kêu kìa, chắc chắn là có việc gấp.” Tô Khiết bị anh hôn đến mức hơi thở cũng loạn nhịp, nghe thấy chuông điện thoại anh kêu lên, cô dùng sức đẩy anh ra.


Nguyễn Hạo Thần không để ý đến, anh đã ném điện thoại đi rồi, bây giờ sao còn có thể quan tâm đến nó được chứ.


Anh không cảm thấy có chuyện gì còn gấp hơn chuyện anh đang làm lúc này cả.
 
Chương 564


Chương 565


Tô Khiết hít sâu một hơi, người này đúng là hết thuốc chữa rồi.



Chuông điện thoại vẫn không ngừng reo lên.


Thật ra điện thoại của Nguyễn Hạo Thần không vất ở chỗ quá xa, Tô Khiết nhìn qua đó, có thể nhìn thấy được điện thoại của anh.


Trên màn hình điện thoại vẫn hiện một dãy số.


Chỉ là, lúc nhìn thấy dãy số đó Tô Khiết vô cùng kinh ngạc, cơ thể không kìm được hơi cứng lại.




Số điện thoại đó? Đó không phải là số của Đường Minh Hạo sao? Sao Minh Hạo lại gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần chứ?


Nguyễn Hạo Thần cảm nhận được phản ứng của cô, anh hơi ngơ ra, ngừng lại động tác hôn cô: “Sao vậy? Làm đau em à.”


Anh tưởng rằng anh hôn cô quá mạnh, khiến cô cảm thấy đau.


Nhưng mà, ngay sau đó, anh nhận ra tầm mắt của cô hướng vê phía điện thoại anh, ánh mắt có chút kinh ngạc, lại có chút sợ hãi.


Anh hiểu cô, cô ấy luôn bình tĩnh khi gặp chuyện, hiếm có chuyện gì có thể khiến cô như lúc này.


Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần nhìn qua phía đó, rồi nhìn thấy một dãy số hiển thị trên màn hình.


Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, từ trước đến nay anh luôn nhớ những thứ mà anh đã từng nhìn thấy, buổi tối hôm đó, lúc tìm được cái tên Đường Minh Hạo trong máy của cô anh đã cố tình xem qua, vì vậy anh ngay lập tức nhận ra dãy số này.


Thêm cả phản ứng khác thường của cô, anh càng chắc chắn mình không nhầm.


Ngay sau đó, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên ngồi dậy, đi xuống giường, nhặt điện thoại dưới đất lên.


Tô Khiết đứng dậy theo bản năng, muốn ngăn anh lại, nhưng cô nhận ra được hành động của mình như vậy quá đột ngột, nhất định sẽ khiến anh nghi ngờ, vì vậy Tô Khiết bèn ngừng động tác của mình lại.


Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười lạnh, nhấn nút nghe máy, anh muốn xem xem tên Đường Minh Hạo này gọi điện cho anh để làm gì?


Thấy Nguyễn Hạo Thần nghe máy, giây phút đó, Tô Khiết cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi, cô không biết sao Minh Hạo lại gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần, nhưng cô biết lúc này Nguyễn Hạo Thần đã nghe máy thì chuyện của Minh Hạo và Vũ Kỳ không thể che giấu được nữa.


Ban nãy bởi vì quá kinh ngạc, khi Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, cô không kịp che giấu cảm xúc của mình.


Cô biết một người thông minh như anh, nhất định sẽ vì biểu cảm của cô mà nảy sinh nghi ngờ, vì vậy nên anh mới đứng dậy đi nghe máy.


Giờ phút này, Tô Khiết có chút tức giận vì sai lầm của mình ban nãy.


Giờ phút này, cô lại hi vọng anh sẽ tiếp tục làm chuyện ban nãy.


Đương nhiên, Tô Khiết vốn không biết, sở dĩ Nguyễn Hạo Thần dứt khoát nghe máy như vậy, không chỉ bởi sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt cô, mà còn bởi vì anh nhận ra dãy số đó.


Tô Khiết càng không biết, Nguyễn Hạo Thần từng nhân lúc cô ngủ mà dùng máy của cô gọi điện cho Đường Minh Hạo.


Bàn tay của Tô Khiết dưới lớp chăn mỏng khẽ siết chặt lại, cô nhìn Nguyễn Hạo Thần, cho dù bình thường cô có bình tĩnh như thế nào, thì lúc này cô vẫn rất căng thẳng, bởi vì căng thẳng, cơ thể cô có chút co cứng lại.


Nguyễn Hạo Thần thấy phản ứng của cô thì khẽ híp mắt, xem ra tên Đường Minh Hạo này rất quan trọng đối với cô.
 
Chương 565


Chương 566


Buổi tối hôm đó, lúc anh gọi được cho Đường Minh Hạo, anh đoán đối phương là Đường Bách Khiêm, đối phương cũng không phủ nhận, vậy thì bây giờ…



“Alo.” Lúc Nguyễn Hạo Thần nghe máy, giọng anh có chút khàn khàn, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự nguy hiểm và sát ý trong lời nói của mình.


“..” Đường Minh Hạo đầu bên kia hơi ngơ ra, tuy là cách một cái điện thoại, cậu vẫn cảm nhận được một sự nguy hiểm sắc như dao, thậm chí còn có cả một chút sát ý.


Lá gan của Đường Minh Hạo có lớn đi chăng nữa, thì cũng chỉ là một đứa trẻ chưa tới năm tuổi, lúc này bị giọng điệu của Nguyễn Hạo Thần dọa cho một phen, nhất thời quên mất phải nói gì.


Ánh mắt Tô Khiết hơi sáng lên, anh nghe máy thì nghe đi, sao phải dụng giọng điệu dọa người như vậy chứ?




Anh như vậy lỡ dọa đến cục cưng Minh Hạo nhà cô thì sao?


Tô Khiết trừng mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần, ánh mắt có chút không hài lòng.


Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn nhìn về phía cô, thấy sự bất mãn trên gương mặt cô, ánh mắt của anh càng nguy hiểm hơn trước.


“Sao vậy? Dám gọi điện mà không dám nói chuyện à?” Cậu ba Nguyễn lúc này không thể tức giận với vợ mình, vì vậy dồn hết mọi cảm xúc không vui cho “người đàn ông” kia.


Đầu bên kia ngập ngừng, Đường Minh Hạo tức giận rồi, nói cậu không dám nói chuyện sao?


Đường Minh Hạo cậu sợ ai chứ?


Bạn nhỏ Đường Minh Hạo đang định trả lời lại.


Chỉ là lúc này, đột nhiên điện thoại của cậu bị giữ lấy, ngay sau đó, cũng bị cúp máy ngay lập tức.


Đường Minh Hạo ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy gương mặt tức giận của Hứa Dinh Dinh, cơ thể nhỏ bé của cậu khẽ co lại, lập tức không còn cơn tức ban nãy nữa.


“Hai đứa không đi học, đến đây làm gì? Cô giáo gọi điện thoại cho mẹ, nói hai đứa không ở trường học, không thấy đâu nữa, hai đứa có biết mẹ sốt ruột thế nào, lo lắng thế nào không?” Gương mặt Hứa Dinh Dinh lúc này rất tức giận, nhưng cũng không che giấu được vẻ lo lắng.


Lúc cô ấy nhận được điện thoại của giáo viên mầm non, cô ấy đã sợ hãi đến mức tim ngừng đập, may mà nghe giáo viên nói là cô ta từng nghe thấy Đường Vũ Kỳ nói muốn đi tìm ba.


Nhà trẻ cách Nguyễn Thị không xa, vì vậy cô ấy bèn chạy vội đến Nguyễn Thị, lúc nhìn thấy hai đứa bình yên vô sự, cô mới thở phào một hơi, mới có thể yên tâm.


Nhưng cô nhìn thấy Minh Hạo đang gọi điện thoại, đoán được là cậu có thể đang gọi cho Nguyễn Hạo Thần, cô chợt thấy hoảng sợ, vội vã chạy đến, cúp máy của cậu.


Mấy ngày trước Thanh nói với cô, người đàn ông năm năm trước có thể là Mặc Diêm, Mặc Diêm, tên giống như người, lời nói ra còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương.


Nếu như người đàn ông năm năm trước thật sự là Mặc Diêm, nếu thân phận hai đứa trẻ này bị lộ, không ai biết được sẽ có hậu quả như thế nào!


“Mẹ, đừng trách anh trai, là con muốn anh trai đưa con đi.” Đường Vũ Kỳ chủ động nhận sai về mình.


Thư ký Nguyễn và cô gái ở quầy lễ tân nhìn Hứa Dinh Dinh, hóa ra đây là mẹ của hai đứa trẻ!


Nhưng mà, hai người họ chưa từng nhìn thấy bên cạnh tổng giám đốc có người phụ nữ như vậy.


“Đi thôi, chúng ta về.” Hứa Dinh Dinh khẽ thở phào một hơi, hai cục cưng không sao là tốt rồi.


Có điều thân phận của hai cục cưng không thể để lộ, vì vậy, cô ấy muốn mau chóng đưa hai cục cưng rồi đi, nhưng cô ấy cảm thấy hôm nay ở Nguyễn Thị xảy ra chuyện như vậy, e là rất nhanh sẽ truyền đi, nếu để lọt vào tai Nguyễn Hạo Thần, sợ là không thể giấu được.
 
Chương 566


Chương 567


“Mẹ, con muốn tìm ba.” Nhưng mà, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn không muốn rời đi, cô bé kéo góc áo của Hứa Dinh Dinh, không cho cô đi.



Nghe thấy lời của Đường Vũ Kỳ, Hứa Dinh Dinh hít sâu một hơi, tìm ba? Ban nãy hai cục cưng nói thẳng ra là đến tìm ba sao?


Nếu như vậy, e là mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn so với những gì cô nghĩ.


Ban nãy cô vội vã chạy đến đây, vẫn chưa kịp gọi điện thoại cho Thanh, chuyện này chắc chắn Thanh vẫn chưa biết.


Lúc này cô ấy gọi điện thoại cho Thanh liệu có thích hợp không?




“Hai”


, mấy người sao lại ở đây?” Đúng lúc này, Tịch Xuyên vừa xuống tầng, nhìn thấy bọn họ, bèn đến đây.


“Phó tổng giám đốc Tịch, bọn họ đến tìm tổng giám đốc.” Cô gái ở quầy lễ tân vội đáp.


Đường Vũ Kỳ nhìn Tịch Xuyên, đôi mắt to tròn chớp chớp, cô bé bước đến trước mặt anh, gương mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào mà nhiệt tình, chú này cô bé biết, lúc ở sân bay đã từng giúp đỡ bọn họ, hóa ra chú làm cùng công ty với ba cô bé, vậy liệu chú có thể giúp cô bé tìm ba không?


Đôi mắt nhiệt tình đó rất dễ khiến người khác hiểu nhầm.


Tịch Xuyên ngơ ra, rồi anh lập tức cười: “Mọi người đến tìm chú sao?”


“Ừm, chú có thể..” Đường Vũ Kỳ muốn nói, chú có thể giúp bọn cháu tìm ba không?


Thư ký Nguyễn và cô gái ở quầy lễ tân hoàn toàn ngơ ra, hóa ra hai cục cưng này đến tìm phó tổng giám đốc Tịch sao?


Tổng giám đốc mà hai cục cưng nói là phó tổng giám đốc Tịch?


“Vũ Kỳ, chúng ta đi thôi.” Chỉ là, Hứa Dinh Dinh đột nhiên bế Đường Vũ Kỳ lên, muốn nhanh chóng rời đi.


Ngày đó gặp nhau ở sân bay, Tịch Xuyên không nhận ra cô ấy, chuyện giữa anh và cô ấy đã hoàn toàn kết thúc rồi, nếu đã như vậy, không cân có bất cứ liên hệ nào nữa.


Tịch Xuyên nhìn ánh mắt dứt khoát của Hứa Dinh Dinh, không biết tại sao, tim anh như bị thứ gì đó đâm phải, có chút đau, anh còn cảm thấy không nỡ một cách kì lạ, hơn nữa đầu của anh lúc này đột nhiên trở nên đau đớn.


Bởi vì đau đầu, anh không kịp suy nghĩ, giữ tay Hứa Dinh Dinh lại theo tiềm thức, sau đó nói ra hai chữ một cách không nỡ: “Đừng đi.”


Cơ thể Hứa Dinh Dinh cứng ngắc, quay lại nhìn anh, thấy sắc mặt mê man của anh, cô khẽ ngơ ra, ánh mắt hơi sáng lên: “Anh làm gì vậy?”


“Đừng đi.” Tịch Xuyên nhắc lại hai chữ một lân nữa, anh cảm thấy đầu mình càng đau hơn, đau đến không thể suy nghĩ được gì, nhưng mà, anh không muốn để cô rời đi.


Hứa Dinh Dinh nhìn ra được anh có vẻ không thoải mái, cuối cùng không nhẫn tâm hất tay anh ra.


“Xuyên, hóa ra anh ở đây.” Chỉ là, đúng lúc này, một giọng nói quyến rũ vang lên, ngay sau đó một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp bước đến.


Ánh mắt người phụ nữ cao ngạo và có chút khinh thường, như không để ý nhìn về phía Hứa Dinh Dinh, chỉ là khi cô ta nhìn rõ dáng vẻ của Hứa Dinh Dinh, cơ thể cô ta khẽ cứng đờ lại, ánh mắt lướt qua vẻ kinh ngạc, ẩn sâu trong đó còn có sự sợ hãi.


Có điều, rất nhanh cô ta đã che giấu được điều đó, khẽ nở nụ cười, tự nhiên là quàng lấy cánh tay Tịch Xuyên, dịu dàng nói: “Xuyên, đây là bạn anh sao?”
 
Chương 567


Chương 568


Hứa Dinh Dinh nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, trong lòng cười lạnh, Nguyễn Trà My giả vờ không nhận ra cô ấy?



Những chuyện ác độc mà Nguyễn Trà My làm đối với cô ấy, đếm mãi cũng không thể hết được, vậy mà lúc này còn dám giả vờ không nhận ra cô ấy?


Có điều, Hứa Dinh Dinh cũng biết Nguyễn Trà My là cô vợ mà bà Tịch chọn cho Tịch Xuyên.


Nghĩ đến những điều này, tâm trạng Hứa Dinh Dinh trầm xuống, cô ấy dùng sức giãy khỏi tay Tịch Xuyên, muốn nhanh chóng rời đi.


Nhưng mà, rõ ràng Nguyễn Trà My không muốn bỏ qua cho cô ấy.




“Xuyên, nếu đã là bạn của anh, vậy thì mời cô ấy đến tham gia hôn lễ của chúng ta vào tuần sau đi.”


Hứa Dinh Dinh giấy tay ra, Tịch Xuyên nhìn vào bàn tay trống rỗng của mình, khẽ đơ ra, anh ngơ ngác, không biết có nghe rõ lời Nguyễn Trà My nói hay không.


Lúc này, Tịch Xuyên không nói gì.


Sắc mặt Hứa Dinh Dinh lập tức thay đổi, cô ấy tự nhủ mọi chuyện đều đã trôi qua rồi, không cần phải để ý đến nữa, cũng không thể để ý nữa, nhưng cô ấy không thể khống chế được nội tâm của mình, lúc này nghe thấy tin tuần sau là hôn lễ hai người, tim cô ấy rất đau, thật sự rất đau.


Cơ thể Hứa Dinh Dinh khẽ run rẩy, bàn tay đang nắm lấy tay Đường Minh Hạo hơi siết lại, cậu cảm thấy đau đớn, hơi nhíu mày lại nhưng không nói gì.


Bây giờ không cần thiết phải nói gì nữa.


“Xuyên, bộ lễ phục mà anh đặt cho em, em vừa đi xem rồi, thật sự rất đẹp, còn có chiếc nhẫn mà anh đích thân thiết kế cho em, thật sự rất rất đẹp, em rất thích, đương nhiên điêu khiến em cảm động nhất vẫn là tình yêu của anh dành cho em.” Nguyễn Trà My nhìn sắc mặt Hứa Dinh Dinh thay đổi, trong lòng đắc ý, càng muốn kích thích Hứa Dinh Dinh thêm.


Cô ta hiểu Hứa Dinh Dinh, vì vậy cô ta biết cách làm thế nào để kích thích, đả kích cô.


Bàn tay của Hứa Dinh Dinh lại vô thức siết chặt lại, chặt đến mức Đường Minh Hạo cảm thấy đau đến mức muốn kêu lên, nhưng cậu lại cảm nhận được sự run rẩy của Hứa Dinh Dinh, sự run rẩy không thể nào khống chế được.


Điều này có thể chứng tỏ, lúc này Hứa Dinh Dinh đang cực kỳ khó chịu.


Ánh mắt Đường Minh Hạo hơi sáng lên, nhìn Tịch Xuyên, đột nhiên nói: “Ba, bà dì vừa xấu vừa già, mặt vừa đây mụn này là ai vậy?”


Trước nay Đường Minh Hạo vẫn luôn nhạy cảm, khả năng quan sát cũng tốt, cậu nhìn ra được, người phụ nữ ác độc này cố ý muốn kích thích Hứa Dinh Dinh, cố ý chọc tức cô ấy.


Bạn nhỏ Đường Minh Hạo vẫn luôn là người biết cách bảo vệ, cậu tuyệt đối không cho phép người khác ức hiếp người thân của mình, mà mẹ Dinh Dinh lại là người thân quan trọng nhất sau mẹ ruột của cậu.


Vì vậy, muốn ức hiếp mẹ Dinh Dinh, phải xem cậu có đồng ý hay không đã.


Đường Minh Hạo cảm thấy tiếng gọi ba này của cậu cũng không xem như thái quá, bởi vì cậu nhìn ra được chú này thích mẹ Dinh Dinh, mẹ Dinh Dinh cũng thích chú, không, nên nói là mẹ Dinh Dinh rất yêu, rất yêu chú này, nếu đã như vậy, cậu cảm thấy có thể để chú này làm ba nuôi của bọn họ.


Vì vậy, cậu gọi trước một tiếng ba cũng rất bình thường.


Lực sát thương trong câu nói này của Đường Minh Hạo, có thể so với bom nguyên tử, giết Nguyễn Trà My đến mảnh giáp cũng không còn.


Một tiếng ba này đủ để dọa Nguyễn Trà My hồn bay phách lạc.


Hơn nữa còn có câu vừa già vừa xấu, mặt vừa đầy mụn!!
 
Chương 568


Chương 569


Trên mặt Nguyễn Trà My có rất nhiều mụn, cho dù cô ta trát lên một lớp phấn rất dày cũng không thể che giấu hết được.



Hơn nữa Nguyễn Trà My vốn lớn hơn Tịch Xuyên một tuổi, cũng không xinh bằng Hứa Dinh Dinh.


Câu nói của Đường Minh Hạo đã đâm thẳng vào nỗi đau của cô ta, điều này có thể thấy cậu bé gần như trò giỏi hơn thầy, vừa ra tay đã đánh ngay vào điểm yếu của người khác.


Mặt Nguyễn Trà My tái mét, còn chuyển sang tím tái, môi cô ta mấp máy mấy lần, nhưng không thể nói ra được một chữ.


Thư ký Nguyễn và cô gái ở quầy lễ tân đã hoàn toàn nhìn đến phát ngốc, tình, tình huống gì thế này?




Hóa ra hai bé con này thật sự là con của phó tổng giám đốc Tịch à, nhưng anh ấy sắp kết hôn với cô Nguyễn rôồi, tình huống này đúng là phức tạp mà.


Phó tổng giám đốc Tịch đã có hai đứa con với người phụ nữ khác, hơn nữa hai đứa bé còn đáng yêu như vậy, liệu anh ấy có vì hai đứa bé này mà hủy hôn với cô Nguyễn không?


Tịch Xuyên hơi ngơ ngác, nhưng khi nghe Đường Minh Hạo kêu anh là ba, anh bỗng kinh sợ, rồi mặt anh từ từ mỉm cười ngay, anh nhận ra mình không hề bài xích chuyện đứa bé này kêu mình là ba.


Hứa Dinh Dinh cũng bị câu nói của Đường Minh Hạo làm cho kinh sợ, nhưng lúc nhìn thấy ý cười trên mặt cậu bé, cô hiểu ý cậu bé ngay.


Hứa Dinh Dinh ngẫm nghĩ một lát rồi im lặng, không có lý do gì mà lân nào cô cũng phải để mặc cho Nguyễn Trà My bắt nạt.


Hơn nữa giờ cô không giải thích, có lẽ sẽ làm đảo lộn chân tướng, nhưng chưa đến nỗi bị Nguyễn Hạo Thần phát hiện ra nhanh như thế.


Tịch Xuyên thấy Hứa Dinh Dinh không hề đính chính thì ánh mắt hiện rõ sự phức tạp, hai năm trước, anh bị tai nạn xe, bác sĩ anh đã mất đi một phần ký ức.


Anh cảm thấy, có thể sẽ cô trong phần ký ức mà anh đã đánh mất, bằng không anh sẽ không luyến tiếc cô, cũng không đau lòng khi nhìn thấy cô.


Chẳng lẽ cô từng là người yêu anh ư?


Nếu đúng là thế, vậy thì có thể hai bé con này thật sự là con anh!


Nghĩ đến khả năng này, Tịch Xuyên không khỏi hưng phấn, anh có con trai, con gái rồi!


“Chúng ta đi thôi.” Hứa Dinh Dinh không muốn ở đây lâu, nên dắt Đường Minh Hạo xoay người đi ra ngoài.


Tịch Xuyên gỡ tay Nguyễn Trà My ra, thản nhiên đi theo sau.


“Xuyên à, anh định đi đâu thế?” Nguyễn Trà My sửng sốt, sắc mặt càng trở nên khó coi.


Nhưng Tịch Xuyên hoàn toàn phớt lờ cô ta, vẫn đi theo sau Hứa Dinh Dinh.


“Xuyên à, tuân sau chúng ta phải kết hôn rồi.” Nguyễn Trà My gấp gáp, bất chấp hình tượng mà rống to.


Lân này, Tịch Xuyên đã dừng bước, rồi quay đầu nhìn cô ta: “Tôi đã có con trai con gái rồi, sao phải kết hôn cùng cô chứ?”


Anh vốn không hề tình nguyện với cuộc hôn nhân này, đây đều là ý của mẹ anh, vì anh cảm thấy mình cũng không quá yêu thích cô gái nào, nên thuận theo ý mẹ anh luôn.


Nhưng giờ tình huống đã khác rồi, anh đã có con, mẹ của bọn trẻ còn đứng trước mặt anh, sao anh có thể cưới người phụ nữ khác chứ?


Tịch Xuyên nói xong thì xoay người rời đi, cũng không quan tâm đến Nguyễn Trà My.


Tịch Xuyên nhanh chóng đuổi kịp Hứa Dinh Dinh, rồi bế Đường Vũ Kỳ đưa cho cô, nhìn cô với vẻ mặt mong đợi: “Bọn trẻ thật sự là con anh à? Anh thật sự là ba bọn trẻ ư?”
 
Chương 569


Chương 570


Mắt Hứa Dinh Dinh hơi lóe lên, đang định giải thích với anh.



“Ba phải cưới mẹ thì mới làm ba chúng con được.” Nhưng Hứa Dinh Dinh chưa kịp mở miệng, thì Đường Minh Hạo đã giành trả lời trước rồi.


“Ừm, ừm, cưới chứ, tất nhiên ba phải cưới mẹ rồi.” Giờ Tịch Xuyên thật sự rất vui, rất hưng phấn, trên mặt tràn đầy ý cười không hề che giấu, anh và cô đã có con với nhau rồi, sao có thể không cưới chứ.


Tịch Xuyên cảm thấy chuyện này hưng phấn như vậy, không thể để mình anh vui vẻ được, nên định thông báo cho mọi người, để mọi người vui vẻ cùng anh.




Tịch Xuyên lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Hạo Thần trước, vì anh và anh ấy là ở bên nhau nhiều nhất, nên người đầu tiên mà anh muốn chia sẻ niềm vui này chính là anh ba nhà anh.


“Anh ba, em làm ba rồi, em có con trai và con gái rồi.” Điện thoại vừa kết nối, Tịch Xuyên đã vui vẻ hét lên, giọng nói không chỉ có sự hưng phấn, mà còn tràn đầy khoe khoang nữa.


Hứa Dinh Dinh sửng sốt, cô thật sự không ngờ rằng, Tịch Xuyên lại gọi cho Nguyễn Hạo Thần nhanh như thế.


Nguyễn Hạo Thần sẽ không suy nghĩ lung tung chứ? Liệu anh ta có nghi ngờ không? Đến lúc đó cô có bị anh ta phát hiện ra không…


Trong lòng Hứa Dinh Dinh lo lắng, nhưng giờ Tịch Xuyên lại rất vui vẻ: “Anh ba, em thật sự không ngờ rằng, may mắn lại tới đột ngột như vậy, giờ em thật sự rất phấn khích, rất vui vẻ.”


Đầu bên kia, cậu ba Nguyễn sửng sốt, rồi câm điện thoại để trước mặt nhìn thử, xác nhận rằng là Tịch Xuyên gọi tới, anh mới khẽ nhíu mày: “Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ à?”


Ý nói cậu đang mơ à?


“Anh ba, em không nằm mơ đâu, em nói thật đó, em thật sự làm ba rồi, em có một cặp bé con rất đáng yêu, xinh xắn, ngoan ngoãn, lại thông minh nữa, anh ba à, anh không biết tụi trẻ làm người khác yêu thích thế nào đâu, dáng vẻ mềm mại trắng trẻo đó có thể làm tim người khác tan chảy đó.” Giờ giọng nói của Tịch Xuyên đã hưng phấn đến mức sắp bay lên rồi.


“Anh ba, em nói cho anh biết, bọn trẻ là thai long phượng, anh ba à, anh nói xem sao số em lại tốt thế chứ, ha ha ha… Em cảm thấy ông trời thật sự quá ưu đãi cho em rồi.” Tịch Xuyên không khỏi cười lớn nói.


Hứa Dinh Dinh thấy Tịch Xuyên đắc ý khoe khoang với cậu ba Nguyễn, thì khóe miệng không khỏi co giật, nếu nói tới thì cậu ba Nguyễn cũng được xem là ba trên danh nghĩa của hai bé con, còn Tịch Xuyên thì thật sự chẳng có thứ gì cả.


Cô thật sự không biết, anh lấy đâu ra mặt mũi để khoe khoang với cậu ba Nguyễn như thế?


Nhưng giờ Tịch Xuyên đang gọi cho cậu ba Nguyễn, tất nhiên Hứa Dinh Dinh sẽ không tiện ngắt lời anh.


Đầu bên kia, mắt Nguyễn Hạo Thần hơi lóe lên, rồi mím môi, không biết tại sao khi nghe Tịch Xuyên khoe khoang với anh như vậy, trong lòng anh bỗng thấy hơi buồn bực, rất khó chịu.


“Trước đây cậu bị tai nạn xe, mất đi một phần ký ức, cậu chắc chắn cậu không bị người khác lợi dụng sơ hở chứ?” Trước giờ Nguyễn Hạo Thần luôn làm việc chu toàn, dù gì chuyện này cũng tới quá đột ngột, và kỳ lạ, nên không loại trừ khả năng nào cả.


“Anh ba à, chuyện này sẽ không như vậy đâu, em tin cô ấy mà, cảm giác này thật sự rất đặc biệt, em tin cô ấy sẽ không lừa em” Giờ giọng nói của Tịch Xuyên đã tràn đầy dịu dàng, ngọt ngào đến mức làm người khác phát ngấy.


Hứa Dinh Dinh nghe Tịch Xuyên nói thế thì sửng sốt, trong lòng hơi xúc động, lần trước ở sân bay, anh không hề nhận ra cô, cô biết đến giờ anh vẫn chưa nhận ra cô luôn.


Phải nói là anh không nhớ ra cô, nhưng anh lại tin cô!


Anh ngừng lại một lát, liếc nhìn Hứa Dinh Dinh rồi chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Cho dù đây là trò đùa, em cũng rất vui.”
 
Chương 570


Chương 571


Cho dù cô lừa anh, anh cũng tình nguyện bị cô lừa, dù biết là thuốc độc, nhưng anh vẫn uống.



Tim Hứa Dinh Dinh khẽ run lên, ánh mắt không khỏi nhìn về phía anh, vẻ mặt bỗng trở nên phức tạp.


“Ừm, trong lòng cậu hiểu rõ là được.” Nguyễn Hạo Thần cũng không còn gì để nói, Tịch Xuyên đã nói đến thế rồi, anh còn có thể nói gì được?


Tất nhiên cậu ba Nguyễn sẽ không thừa nhận, thật ra giờ trong lòng anh rất hâm mộ và đố ky.


Tịch Xuyên đúng là chó ngáp phải ruồi, vậy mà được làm ba rồi? Còn một lúc hai đứa trẻ nữa.




Nhưng không phải chỉ có con thôi sao? Anh cũng có thể có mà.


Giờ anh đã là người có vợ rồi, hơn nữa ngày nào cũng cố gắng như thế, bọn họ lại không dùng biện pháp tránh thai, anh tin rằng không bao lâu nữa, anh cũng có thể làm ba rồi.


Nhưng anh rất bất ngờ, cũng hơi khó hiểu về chuyện Tô Khiết không hề dùng biện pháp tránh thai.


Trước khi hai người kết hôn đã ký một bản thỏa thuận, anh biết cô luôn nhớ rõ bản thỏa thuận này, hơn nữa cô cũng định rời đi vào cuối năm nay.


Nếu đã vậy, sao cô lại không dùng biện pháp tránh thai chứ?


Nhưng giờ cậu ba Nguyễn sẽ không nói gì hết, anh sợ vì cô không có kiến thức vê phương diện này, nên không nghĩ tới việc tránh thai, nếu anh cứ nói ra như thế, ngược lại sẽ nhắc nhở cô, đến lúc đó cô dùng biện pháp tránh thai rồi, anh còn có thể làm ba được à?


Nhưng cậu ba Nguyễn cảm thấy khả năng này không lớn lắm, trong lòng anh càng nghi ngờ hơn.


Cuối cùng Tịch Xuyên cũng cúp máy, Hứa Dinh Dinh cảm thấy mình cần phải giải thích rõ với anh, không thể để anh hiểu lầm thêm nữa: “Thật ra hai đứa trẻ này không phải con anh.”


Cũng không phải con cô, mà là con Tô Khiết và cậu ba Nguyễn, giờ chí ít anh ấy vẫn được xem là ba ghẻ, còn Tịch Xuyên thì không là gì cả.


Tịch Xuyên sửng sốt, nhìn cô ngẫm nghĩ một lát rồi từ từ lên tiếng: “Anh muốn nói với em một truyện, hai năm trước, anh bị tai nạn xe, bác sĩ nói anh đã mất đi một phần ký ức, nên anh không nhớ ra em, nhưng anh nghĩ chắc chắn trước đây chúng ta có quen biết nhau, hơn nữa em nhất định là người rất quan trọng trong cuộc đời anh, bởi vì mỗi lần nhìn em rời đi, tim anh rất đau, cũng rất luyến tiếc.”


Hứa Dinh Dinh sửng sốt, hai năm trước anh bị tai nạn xe ư? Anh không nhớ ra cô là vì anh đã mất đi một phần ký ức sao?


Vậy những chuyện xảy ra vào hai năm trước không phải là chủ ý của anh à? Hoặc là anh hoàn toàn không hề biết gì.


Có lẽ đó đều quỷ kế do Nguyễn Trà My sắp đặt, tất nhiên cũng có phần bà Tịch nữa…


Nên cô thật sự hiểu lầm anh rồi.


“Chúng ta có quen biết nhau đúng không? Chúng ta từng có quan hệ yêu đương đúng không?” Mặc dù hiện tại Tịch Xuyên vẫn chưa nhớ lại những chuyện liên quan đến bọn họ lúc trước, nhưng giờ anh cảm thấy anh sẽ không đoán sai, chắc chắn sẽ không sai.


Hứa Dinh Dinh vì quá ngạc nhiên, cũng vì sự hối hận dưới đáy lòng, mà nhất thời không trả lời anh, tất nhiên cô cũng phản bác lại câu nói của anh.


Tịch Xuyên thấy cô không phản bác lại thì mỉm cười, xem ra anh đoán không hê sai, chắc chăn lúc trước bọn họ từng là người yêu của nhau.


Nhưng anh lại không nhận ra cô, nghĩ đến điêu này, trong lòng Tịch Xuyên không khỏi phiên muộn, cũng không nhịn được đau lòng, ánh mắt anh nhìn cô đã trở nên sâu thẳm: “Em có thể tha thứ cho anh vì không nhận ra em không?”
 
Chương 571


Chương 572


Tịch Xuyên nói tới đây thì hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: “Nếu em không thể tha thứ cho anh, vậy em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp không? Anh bảo đảm sau này sẽ bảo vệ em thật tốt, dù tương lai anh có quên chính mình, cũng sẽ không bao giờ quên em nữa.”



Tịch Xuyên liên tục nói ra những câu cảm động lòng người, e là bất kỳ người phụ nữ nào nghe thấy điều này cũng bị cảm động.


Huống hồ cô là người phụ nữ luôn yêu anh sâu đậm.


Mắt Hứa Dinh Dinh đã ngấn lệ, nhưng trên mặt lại mang ý cười, nếu đây là sự thật hai năm trước, vậy thì anh không còn lỗi lầm nào nữa, mà ngược lại cô đã hiểu lầm anh, đây đều là lỗi của cô.


Tịch Xuyên thấy cô như vậy thì càng chắc chắn hơn, anh vươn tay, lau nước mắt trên khóe mắt cô, rồi nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.




Anh thấy hai bé con đang mở to mắt nhìn mình thì không khỏi cười nói: “Hai đứa bé này là con anh à?”


Anh tưởng lúc nãy cô phủ nhận là vì cô giận anh, nên cố ý lừa anh, nếu giờ hiểu lâm đã được giải thích rõ ràng rồi, vậy thì chắc chắn cô sẽ không phủ nhận nữa đâu.


“Không phải đâu.” Hứa Dinh Dinh sửng sốt rồi chậm rãi lắc đầu.


Tịch Xuyên sửng sốt, nhìn cô hơi khó tin, cô đang nói đùa với anh đúng không?


Nhưng anh thấy ánh mắt của cô rất nghiêm túc, chứ không phải đang nói đùa, có lẽ cô đang nói thật với anh.


“Bọn trẻ thật sự không phải con anh à? Em đang lừa anh đúng không?” Tịch Xuyên không thể chấp nhận đòn đả kích tàn nhẫn đó, cũng không thể chấp nhận việc hai đứa con vừa mới tới tay đã bay đi mất.


“Em không lừa anh đâu, bọn trẻ thật sự không phải con anh, cũng không phải con em sinh ra, em chỉ là mẹ nuôi của tụi trẻ thôi.” Hứa Dinh Dinh thấy anh như vậy thì không khỏi bật cười.


Tất nhiên cô giải thích như vậy đã đủ rồi, nhưng Tịch Xuyên vẫn không tin.


Bọn trẻ đều không phải con do người phụ nữ của anh sinh ra, vậy thì tụi trẻ có thể là con anh à?


Tịch Xuyên nhất thời sửng sốt, lúc nãy anh đắc ý khoe khoang với anh ba như vậy, không ngờ cuối cùng lại là kết quả này.


Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?


“Nếu em là mẹ nuôi, vậy thì anh là ba nuôi.” Nhưng Tịch Xuyên nhanh chóng định thần lại, rồi bổ sung một câu.


“Phì, anh đúng là biết chiếm tiện nghi mà.” Hứa Dinh Dinh khế mắng anh một câu, trên mặt cũng hơi đỏ ửng.


“Lúc nãy bé con đã gọi anh là ba rồi, nên anh chính là ba bọn trẻ.” Mặt Tịch Xuyên càng đắc ý hơn.


“Sau này anh đừng nhắc chuyện của hai bé con trước mặt người ngoài nhé, nhà bọn trẻ không hy vọng chuyện hai đứa bị bại lộ, sợ bọn trẻ sẽ bị tổn thương.” Hứa Dinh Dinh nghĩ tới tình huống đặc biệt của Tô Khiết và hai bé con, sợ Tịch Xuyên sẽ nói lung tung rồi gây nên những rác rối không đáng có.


“Ba mẹ ruột của bọn trẻ là ai thế?” Tịch Xuyên hơi sửng sốt, ánh mắt cũng mang theo vẻ nghi ngờ, rốt cuộc họ đang ở tình cảnh nào mà sợ chuyện bọn trẻ bị bại lộ chứ?


Giờ anh rất tò mò muốn biết ba mẹ ruột của bọn trẻ là ai?


Ba mẹ là người như thế nào mà sinh ra hai đứa con vừa đáng yêu xinh xắn, lại thông minh thế này chứ?


“Chuyện này tạm thời không thể nói cho anh biết được.” Hứa Dinh Dinh nghĩ tới mối quan hệ giữa Tịch Xuyên và Nguyễn Hạo Thần, nên càng không thể nói nhiều với anh.


“Ngay cả anh cũng phải giữ bí mật à? Anh là ba nuôi tụi trẻ đó.” Tịch Xuyên không vui, chủ yếu là vì anh không ngờ cô lại có chuyện giấu anh.
 
Chương 572


Chương 573


Anh vốn đã mất đi một phần ký ức, quên đi chuyện lúc trước của hai người, cảm giác này rất tệ, rất khó chịu.



“Anh hỏi nhiều như thế làm gì? Em có nói anh cũng có biết họ đâu.” Hứa Dinh Dinh đành phải tìm một lý do để lừa anh.


Đường Minh Hạo khế nhướng mày, cũng không phản bác lại lời Hứa Dinh Dinh.


Còn Đường Vũ Kỳ thì dứt khoát bĩu môi, mẹ Dinh Dinh nói dối, chú và ba làm cùng công ty, hơn nữa lúc nãy bé nghe người khác gọi chú là phó tổng giám đốc, nếu chú là lãnh đạo công ty, sao có thể không quen ba bé chứ.




Nhưng mẹ Dinh Dinh vốn không đồng ý cho bé đi tìm ba, nên giờ bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không nói gì nữa, bé quyết định đợi đến lúc mẹ Dinh Dinh không có ở đây, bé sẽ lén hỏi chú.


Chắc chắn chú quen với ba bé, nhất định có thể giúp bé tìm được ba, đến lúc đó bé có thể giấu mẹ Dinh Dinh để lén đi tìm ba.


Giờ Hứa Dinh Dinh không chú ý đến vẻ mặt của Đường Vũ Kỳ, nên không hề hay biết dự định của bé.


—– Quên mất mấy nay không giới thiệu siêu phẩm tới mn. Rành cho những ai thích truyện vừa hay vừa hơi H++ mà tình tiết giống phim Nhật Bổn. Truyện Cô Dâu bị chiếm đoạt Thông tin: Vì cứu người nhà cô bất đắc dĩ gả cho một kẻ ngốc nghếch. Nhưng đêm đến lại bị em trai chồng đặt dưới thân ăn sạch sành sanh.


Tưởng chừng như tất cả mọi chuyện kết thúc, cô cho rằng có thể dứt áo ra đi. Nào ngờ, ông em trai chồng chưa từng muốn buông tay cô ra!


“Mặc Diệu Dương! Anh đừng quên là giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc rồi!” Đêm khuya cô ngăn anh ngoài cửa, căn răng nghiến lợi nói.


“An Đình Đình! Giao dịch đúng là kết thúc, nhưng em làm trái quy định ước hẹn!”


….


” Em dám có gan mang con của tôi đi! Cho nên…giao dịch của chúng ta còn phải tiếp tục!”


“Chú ơi, chú có thể ôm cháu không?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy nếu bé có yêu cầu với chú, thì nên có quan hệ tốt với chú trước.


“Được thôi, nhưng sau này bé con phải gọi ba giống anh trai nhé, không được gọi là chú.” Tất nhiên Tịch Xuyên rất vui vẻ, bế thẳng Đường Vũ Kỳ ra khỏi vòng tay Hứa Dinh Dinh, rồi nghiêm túc chỉnh sửa lại vấn đề xưng hô.


Đường Vũ Kỳ chớp đôi mắt to tròn, bỗng nhận ra bé có rất nhiều ba, một là chồng hiện tại của mẹ này, hai là ba ruột của bé này, giờ lại có thêm một ba nữa, không biết sau này liệu bé sẽ có thêm người ba nào nữa không?


“Ba ơi.” Nhưng bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi một tiếng ba ơi.


Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy chuyện này cũng không có gì xấu, bé gọi anh là ba, để đến lúc anh giúp đỡ bé thì càng không thể từ chối.


Không thể không nói bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ tính toán rất tốt.


“Bé con ngoan quá.” Tịch Xuyên mãn nguyện, trên mặt không ngừng tươi cười, anh thật sự rất vui, rất hưng phấn.


Nguyễn Trà My ra khỏi đại sảnh, nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ này thì đố ky đến đỏ mắt.


Chuyện này sao có thể chứ? Sao bọn họ có thể có con với nhau chứ?
 
Chương 573


Chương 574


Không đúng, hai năm trước lúc Hứa Dinh Dinh rời đi, cô ta không hề mang thai, hơn nữa nếu lúc đó cô ta mang thai, cũng không thể sinh ra đứa bé lớn thế này được, hai đứa trẻ này trông cũng bốn năm tuổi rồi.



Nên hai đứa trẻ này không thể là con Tịch Xuyên được, chắc chắn không phải con anh.


Nếu hai đứa trẻ này không phải con Tịch Xuyên, vậy thì chắc chắn Hứa Dinh Dinh đã sinh con cho người đàn ông khác, rồi dùng hai đứa trẻ này để lừa anh.


Nguyễn Trà My càng nghĩ càng cảm thấy có thể, trên mặt cô càng hiện lên vẻ tàn nhẫn và đắc ý, nếu đúng là thế, vậy thì Hứa Dinh Dinh chết chắc rồi.


Nguyễn Trà My lấy điện thoại ra, chụp lại một tấm ảnh Tịch Xuyên cùng Hứa Dinh Dinh và hai đứa trẻ, rồi gửi cho bà Tịch.




“Bác gái, cháu không thể kết hôn cùng Xuyên được, con của Xuyên và Hứa Dinh Dinh đã lớn thế này rồi, cháu không thể phá hoại hạnh phúc cả nhà bọn họ được.” Rồi cô soạn một tin nhắn mà cô cho là hoàn hảo nhất để gửi cho bà Tịch.


Nguyễn Trà My không ngốc, cô không thể tố cáo thẳng với bà Tịch, càng không thể cố tình gây xích mích chia rẽ một cách rõ ràng được.


Có những chuyện vốn không cần cô nói rõ, chuyện cô có thể nghĩ ra thì chắc chắn bà Tịch cũng thế, hơn nữa bà Tịch càng hiểu rõ chuyện của Tịch Xuyên và Hứa Dinh Dinh, tất nhiên có thể nghĩ ra hai đứa trẻ này không thể nào là con anh, mà đây chỉ là cái cớ để Hứa Dinh Dinh lừa anh thôi.


Đến lúc đó không cần cô nói ra, tự nhiên bà Tịch sẽ không buông tha cho Hứa Dinh Dinh.


Cùng lúc đó, cậu ba Nguyễn đang rất buồn bực.


Cuộc gọi kết nối nhưng không lên tiếng của tên Đường Minh Hạo kia, rôi vẻ mặt phức tạp của vợ anh, vốn đã làm anh rất buồn bực rồi.


Giờ Tịch Xuyên còn cố ý gọi tới khoe khoang với anh, cậu ta được làm ba rồi?!


Ban nãy nhân lúc anh đi nghe điện thoại, Tô Khiết đã chạy vào phòng tắm rồi, anh nhìn cánh cửa phòng tắm, rồi âm thầm thề rằng, anh nhất định phải cố gắng tranh thủ sớm ngày làm ba.


Trước đây anh không thích trẻ nhỏ cho lắm, nhưng giờ anh cực kỳ mong đợi một đứa con của anh và cô.


Chắc chắn đứa con của anh và cô sẽ rất đáng yêu, xinh xắn, ngoan ngoãn, lại thông minh nữa!


Giống hệt nhà Tịch Xuyên.


Không, phải đáng yêu, xinh xắn, ngoan ngoãn, thông minh hơn nhà Tịch Xuyên.


Trong lúc cậu ba Nguyễn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Tô Khiết, là chuông tin nhắn.


Điện thoại Tô Khiết đang đặt trên đầu giường, mặc dù có điện thoại bị khóa, nhưng lúc nhận được tin nhắn, vẫn có thể đọc được trên màn hình khóa, nên cậu ba Nguyễn đọc được rất rõ nội dung tin nhắn – Khiết Khiết, tôi là Liên Cung, tối nay cùng đi ăn nhé.


Sau đó anh ta lại gửi tới một tin nhắn, viết thời gian và địa chỉ gặp mặt.


Cậu ba Nguyễn nhanh chóng híp mắt lại, khóe miệng nở nụ cười khẩy, Liên Cung này đúng là bám dai như đỉa.


Dám ngang nhiên dụ dỗ vợ anh như vậy, đúng là muốn chết mà.


Mặc dù điện thoại bị khóa, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc xóa tin nhắn, cậu ba Nguyễn không hề do dự xóa ngay hai tin nhắn do Liên Cung gửi tới.


Cậu ba Nguyễn sợ Liên Cung lại gửi tin nhắn tới, nên cầm điện thoại Tô Khiết chờ đợi, đợi anh ta vừa gửi tin nhắn tới, anh sẽ xoa ngay lập tức.
 
Chương 574


Chương 575


Nhưng Liên Cung không gửi tin nhắn nào tới nữa, mà ngược lại điện thoại cậu ba Nguyễn bỗng đổ chuông.



Cậu ba Nguyễn nhìn tên người gọi trên màn hình, ánh mắt khẽ híp lại, rồi liếc nhìn cửa phòng tắm, bên trong vang lên tiếng nước chảy, sau khi xác nhận Tô Khiết vẫn đang tắm, anh mới cầm điện thoại lên nghe.


“Đại ca, em đã điều tra ra rồi.” Điện thoại vừa kết nối, đối phương đã lên tiếng ngay, hình như giọng nói còn mang theo chút khác thường nhàn nhạt.


“Cậu nói thử xem.” Nguyễn Hạo Thần khẽ híp mắt lại, ánh mắt ẩn chứa một tia sáng, câu nói đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhưng lại quả quyết dứt khoát.


Anh không ngờ rằng sẽ điều tra ra nhanh như vậy.




“Chuyện Liên Cung làm hơi phức tạp, cũng có chút…” Cố Ngũ hơi ngập ngừng, rõ ràng hơi kiêng kỵ nên nói: “Đại ca, em đã gửi tài liệu qua email anh rồi, hay là anh xem qua trước đi.”


“Không cần đâu.” Nhưng Nguyễn Hạo Thần từ chối ngay, giờ sự ngông cuồng, ngang ngược của anh đã đạt đến cực hạn, làm người khác nhìn mà phát khiếp.


Mặc kệ Liên Cung đã làm ra chuyện gì, cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của anh.


Anh đã cảnh cáo Liên Cung rồi, nhưng nếu anh ta không nghe thì đừng trách anh.


Trước giờ anh chưa từng chừa lại một con đường cho kẻ địch, lúc nào cũng đánh một đòn mất mạng, huống hồ lần này còn là tình địch, nếu anh nương tay chẳng phải đi ngược với ý trời à.


“Vậy chúng ta còn xuống tay với anh ta nữa không ạ?” Cố Ngũ thầm nuốt nước miếng, hình như giọng nói cũng thận trọng hơn, anh nhận ra gần đây đại ca ngày càng điên cuồng hơn rồi.


Đại ca không thèm xem xét, không cần biết tình huống gì đã…


“Cậu nói thử xem?” Nguyễn Hạo Thần híp mắt, hình như trong mắt ẩn chứa một ý cười, nhưng nụ cười đó lại lạnh lẽo, ngông cuồng đến vô hạn.


Nếu lúc nãy Liên Cung không gửi tin nhắn cho Tô Khiết, có lẽ anh sẽ chừa lại chút tình cảm, nhưng giờ…


“Em hiểu rồi.” Cố Ngũ thâm hít sâu một hơi, mặc dù lúc trước anh hơi kiêng kỵ, nhưng nếu đại ca đã quyết định, đương nhiên anh phải kiên quyết làm theo rồi.


“Tôi sẽ qua đó ngay.” Nguyễn Hạo Thần lại liếc nhìn phòng tắm, Tô Khiết vẫn chưa ra ngoài, anh cảm thấy anh đích thân xử lý chuyện này sẽ đạt hiệu quả tốt hơn.


“…” Cố Ngũ sửng sốt, đại ca muốn đích thân tới đây ư? Lần này đại ca thật sự coi trọng chuyện này rồi.


Haizz, Liên Cung này chọc ai không chọc, cứ phải chọc vào đại ca nhà anh, hơn nữa còn ngang nhiên cầu hôn vợ đại ca như thế, chẳng phải muốn chết à?


Người ta đều nói gặp mặt tình địch sẽ tức đỏ mắt, đến lúc hai người gặp mặt, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa? Chắc chắn sẽ rất kịch liệt đó.


Anh vừa nghĩ đến đã thấy kích động rồi.


“Anh đi ra ngoài một lát nhé.” Nguyễn Hạo Thần đi tới trước cửa phòng tắm, rồi gõ cửa nói.


Tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng lại, Tô Khiết im lặng một lúc mới lên tiếng đáp: “Vâng.”


Nghe giọng của cô hơi kéo dài, như thể đang nghĩ điều gì đó đến thất thần.


Nguyễn Hạo Thần khẽ mỉm cười, bỗng luyến tiếc không muốn đi nữa, trước đây, anh không hề biết rằng, sẽ có lúc mình lại không nỡ rời đi thế này.


Anh đã thay đổi rất nhiều chuyện với cô rồi.


Tô Khiết không nghe thấy tiếng bước chân rời đi của anh, nên khẽ nhíu mày, cô đợi một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Chẳng phải anh định đi ra ngoài à?”
 
Chương 575


Chương 576


Giờ trong phòng tắm, tâm trạng Tô Khiết rất phức tạp, cô không biết rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì? Không hiểu tại sao Đường Minh Hạo lại gọi cho Nguyễn Hạo Thần? Càng không biết tại sao điện thoại đã kết nối rồi nhưng cậu bé lại không nói gì?



Cô tính gọi lại hỏi, nhưng lại bất tiện khi gọi trước mặt Nguyễn Hạo Thần.


Không dễ gì Nguyễn Hạo Thần mới nói định đi ra ngoài, nhưng anh chỉ nói chứ không nhúc nhích, làm Tô Khiết không khỏi gấp gáp.


“Giờ anh không muốn đi nữa, em tắm xong chưa? Nếu tắm xong rồi thì ra ngoài đi, anh đang đợi em này.” Giọng nói của cậu ba Nguyễn hơi mang theo ý cười, nụ cười tràn đầy dịu dàng đó luôn pha chút xấu xa nồng đậm.


Tô Khiết: “.. “




“Nếu em không ra ngoài thì anh đi vào nhé, chúng ta cùng nhau tắm.” Cậu ba Nguyễn không nghe thấy câu trả lời của cô, thì khóe miệng không ngừng cong lên, nụ cười trên mặt cũng không lan rộng không hề che giấu.


Giờ rảnh rỗi trêu ghẹo cô cũng là một thú vui, anh nhận ra, cô rất xấu hổ trong chuyện nam nữ.


Người Tô Khiết hơi cứng đờ, liên tục lau nước trên người rồi vội vàng mặc đồ vào.


Cô biết, anh là người nói được làm được, cô bị điên mới tắm cùng với anh, nếu cô làm thế, không biết phải tắm tới khi nào nữa?


Nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, cậu ba Nguyễn cười thẳng ra tiếng, quả nhiên cô lại bị dọa cho sợ rồi.


Thật ra, có lúc lá gan của cô rất nhỏ, chỉ một câu nói của anh đã có thể hù được cô rồi, ví dụ như bây giờ.


Tô Khiết ra khỏi phòng tắm, anh nhanh chóng áp sát cô, rồi đè thẳng cô lên bức tường phía sau, khẽ hôn cô: “Chúng ta cùng nhau tắm.”


“Không cần đâu, thật sự không cần đâu.” Tô Khiết dựa lưng vào tường, vì không còn chỗ nào né tránh nên hơi quyết tâm uy hiếp anh: “Nguyễn Hạo Thần, anh đừng làm loạn nữa, bằng không em…”


“Bằng không em thế nào?” Nguyễn Hạo Thần khẽ nhướng mày, ngừng việc hôn cô lại, nhìn cô với ánh mắt hàm chứa ý cười.


Dáng vẻ này của cô rất hoạt bát chân thực, càng làm anh yêu thích cô hơn.


Anh đặt bàn tay lên eo cô rồi khẽ vuốt ve từng chút, ánh mắt hàm chứa ý cười khi nhìn cô cũng dần trở nên u ám.


“Ông xã à, em mệt rồi, cũng rất đói bụng.” Tô Khiết quá quen thuộc với ánh mắt này của anh, mỗi lần anh nhìn cô với ánh mắt này, cô đều bị anh dằn vặt.


Giờ cô mà lấy đá chọi đá với anh, chắc chắn người chịu thiệt là cô thôi, nên Tô Khiết lại chủ động xuống nước, cô cảm thấy đôi khi cô xuống nước trước mặt Nguyễn Hạo Thần, cũng rất có hiệu quả.


Nguyễn Hạo Thần thấy dáng vẻ này của cô thì ý cười trong mắt như có thể tỏa ra, cuối cùng cũng không đành lòng trêu cô nữa: “Em đi lấy đồ giúp anh đi.”


“Hả?” Tô Khiết sửng sốt, nhất thời chưa phản ứng kịp.


“Sao thế? Em không muốn đi à, vậy chúng ta làm chuyện khác trước đi…” Nguyễn Hạo Thần cố ý tiếp tục áp sát cơ thể đã hơi dãn ra về phía cô.


Nhưng Nguyễn Hạo Thần còn chưa nói xong, Tô Khiết đã đẩy anh ra, rồi chạy nhanh như một làn khói.


Nhìn dáng vẻ chạy trốn của cô, ánh mắt mang theo ý cười Nguyễn Hạo Thần chứa đầy sự dung túng, anh nhận ra cô ngày càng đáng yêu hơn, cũng ngày càng hoạt bát vui tươi hơn.


Đồ của Nguyễn Hạo Thần đều ở trong phòng ngủ chính, mấy ngày nay, anh luôn ngủ trong phòng cô, nên Tô Khiết đi vào phòng anh, rồi mở tủ quần áo ra, nhưng nhận ra bên trong không chỉ có đồ của anh, mà còn có mấy bộ đồ nữ, tất cả đều là đồ mới, ngay cả mác cũng chưa cắt.
 
Chương 576


Chương 577


Bàn tay đang cầm quần áo của Tô Khiết bỗng cứng đờ, vậy mà trong tủ quần áo của anh lại có cả đô nữ? Là đồ của Mộng Nhược Đình à?



Cuối cùng Tô Khiết vẫn nảy sinh tò mò, không khỏi lấy ra xem, cô nhận ra số đo mấy bộ này đều cùng kích cỡ với quần áo cô hay mặc.


Mộng Nhược Đình là người mẫu, nên cao hơn cô một chút, do đó mấy bộ đồ này không thể là của Mộng Nhược Đình được.


Không phải là đồ của Mộng Nhược Đình à? Vậy thì của ai chứ? Chẳng lẽ đây là đồ anh mua cô sao?


Nếu anh mua cho cô, vậy anh mua từ khi nào thế?




Sao trước giờ anh không nói với cô?


Nhưng với tính cách của anh, chắc chắn sẽ không chủ động nhắc đến chuyện này, giờ Tô Khiết mới nhận ra, phong cách mấy bộ đồ đều là kiểu cô thích.


Chẳng lẽ mấy bộ đồ này đều do anh đích thân đi mua cho cô à?


Nguyễn Hạo Thần đi mua đồ nữ, một người đàn ông mạnh mẽ như anh mà đi mua đồ nữ à? Cô thật sự không dám nghĩ đến hình ảnh đó.


Nhưng giờ cậu ba Nguyễn đã sớm không còn là cậu ba Nguyễn ngày trước nữa.


Tô Khiết không động vào mấy bộ đồ nữ này, ngộ nhỡ cô hiểu lầm, mấy bộ đồ không phải mua cho cô, vậy chẳng phải cô sẽ rất lúng túng à, cô chọn một bộ đồ của Nguyễn Hạo Thần, rồi cầm qua phòng cô.


Nguyễn Hạo Thần đã tắm xong rồi, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, đúng lúc vừa bước ra khỏi phòng tắm.


Không thể không thừa nhận, vóc người của anh rất tốt, tỷ lệ phân chia cực kỳ hoàn hảo, trên làn da để trần còn đọng lại mấy giọt nước, vừa tà mị lại gợi cảm.


Tô Khiết vừa liếc nhìn anh đã đỏ mặt, rồi nhanh chóng dời mắt đi.


“Em mang đồ tới đây mặc giúp anh đi.” Nguyễn Hạo Thần thấy phản ứng của cô thì không khỏi nhướng mày, rồi cố ý trêu chọc.


Khóe miệng Tô Khiết co giật, anh không tay à? Mặc đồ mà cũng cần cô giúp ư?


Tô Khiết lườm anh, rồi ném thẳng đồ tới trước mặt anh.


Nguyễn Hạo Thần biết cô xấu hổ nên không ép buộc cô, nhưng mặc đồ xong thì đưa cà vạt cho cô.


Tô Khiết sửng sốt rồi nhận lấy, nhưng trước giờ cô chưa từng thắt cà vạt giúp đàn ông, nên động tác hơi vụng về, thắt mấy lần vẫn chưa xong.


Nguyễn Hạo Thần thấy động tác không hề thành thạo của cô tâm trạng cực kỳ tốt, không thành thạo chứng tỏ trước đây cô chưa từng làm chuyện này, chưa từng giúp người đàn ông nào thắt cà vạt, kể cả Đường Bách Khiêm và Đường Minh Hạo kia.


Điều này đã làm tâm trạng anh cực kỳ vui vẻ.


Nhưng sự chậm trễ này đã vô thức mất đi rất nhiều thời gian, Nguyễn Hạo Thần cũng không gấp gáp rời đi, mà ở nhà ăn bữa trưa cùng cô, rồi mới luyến tiếc ra khỏi nhà.


Vừa ra khỏi cửa, vẻ dịu dàng trên mặt anh đã biến mất nhanh chóng, trở lại vẻ mặt lạnh lùng của cậu ba Nguyễn ngày thường.


“Đại ca, giờ những chuyện Liên Cung làm hơi phức tạp, cũng gây ảnh hưởng khá lớn, thậm chí còn có nhạy cảm.” Lúc Cố Ngũ nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần thì nhắc nhở một câu, vì chuyện này thật sự hơi đặc biệt.


“Ừm.” Nguyễn Hạo Thần chỉ khẽ đáp một tiếng chứ không có phản ứng gì, giọng điệu đó cực kỳ bình tĩnh, thậm chí là thờ ơ không để ý đến.
 
Chương 577


Chương 578


Khóe miệng Cố Ngũ co giật, được rồi, xem như lúc nãy anh chưa nói gì đi.



“Liên Cung đã làm chuyện này năm năm rồi, đại ca, chúng ta phải hành động thế nào đây?” Cố Ngũ biết chuyện này đã chắc chắn rồi, không thể nào cứu vãn được nữa.


Nên anh muốn biết đại ca định làm đến mức nào.


Chuyện Liên Cung làm rất bí mật, người bình thường rất khó điều tra ra, tất nhiên càng khó phá hỏng hơn, nhưng những điều này không hề gây khó dễ với cậu ba Nguyễn.


Trước giờ không có chuyện nào mà cậu ba Nguyễn không làm được cả!




Nên anh muốn xuống tay với Liên Cung ra sao, rồi xuống tới mức độ nào, chẳng qua chỉ là một câu nói của cậu ba Nguyễn thôi.


Nguyễn Hạo Thần vừa ra khỏi nhà, Tô Khiết đã gọi cho Hứa Dinh Dinh, nhưng cô ấy ngắt cuộc gọi, rôi gửi cho cô một tin nhắn, nói cô ấy không tiện nghe điện thoại, vì Tịch Xuyên đang ở bên cô ấy.


Tô Khiết sửng sốt, sao Tịch Xuyên lại đi cùng Hứa Dinh Dinh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?


Tô Khiết biết phần tình cảm lúc trước của Hứa Dinh Dinh, nhưng cô không hề biết người đàn ông đó Tịch Xuyên, lúc đó cô ấy không nói cho cô biết tên người đàn ông đó.


Giờ Tịch Xuyên đang ở bên Hứa Dinh Dinh, tất nhiên Tô Khiết không thể đi qua đó, đành phải đợi tin tức của cô ấy.


Lúc trời sẩm tối, khi Liên Cung đang đợi Tô Khiết trong một nhà hàng nào đó, thì điện thoại anh bỗng đổ chuông.


“Đại ca, xảy ra chuyện rồi.” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói căng thẳng mang theo vẻ sợ hãi của đối phương đã vang lên.


“Xảy ra chuyện gì thế?” Sắc mặt Liên Cung nhanh chóng thay đổi, Minh Viễn bỗng gọi điện cho anh, còn căng thẳng như vậy, trong lòng anh nhất thời có dự cảm không lành.


“Xảy ra chuyện lớn rồi đại ca, anh vẫn nên tới đây xem thử đi.” Minh Viễn không nói rõ, không phải anh không muốn, mà là vì anh hoàn toàn không biết phải nói thế nào, hơn nữa giờ anh cũng không hiểu rõ, rốt cuộc chuyện của bọn họ đã bị phá hỏng đến mức nào rồi.


Nhưng nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng, cũng rất đáng sợ, vừa nhìn đã đạt đến mức chấn động lòng người rồi.


“Được, tôi sẽ qua đó ngay.” Liên Cung nghe anh ta nói vậy thì vẻ mặt trở nên ngưng trọng ngay, chuyện anh làm rất đặc biệt, cũng rất quan trọng, không thể xảy ra chút sai sót nào được.


Giờ Minh Viễn nói xảy ra chuyện lớn, vậy thì chứng tỏ chuyện này rất nghiêm trọng, nên anh không thể không lo lắng được.


Liên Cung nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, nghĩ tới anh đã hẹn với Tô Khiết rồi, ngộ nhỡ cô tới đây không tìm thấy anh, vậy thì không ổn cho lắm.


Lần đầu tiên hẹn hò mà anh đã nhỡ hẹn, thậm chí không có một lời giải thích.


Liên Cung cảm thấy gửi tin nhắn cho cô thì quá chậm, nên gọi thẳng cho Tô Khiết luôn.


“Khiết Khiết, tạm thời anh có chút chuyện, nên cuộc hẹn tối nay đành phải hủy bỏ, thật sự xin lỗi em.” Điện thoại vừa kết nối, anh đã vội vàng giải thích với cô.


“…” Vẻ mặt Tô Khiết ngơ ngác, cuộc hẹn gì thế? Cô hẹn với anh ta khi nào vậy? Sao cô không biết gì hết thế?


“Khiết Khiết, thật sự xin lỗi em, chúng ta hẹn gặp lần sau nhé.” Liên Cung không nghe thấy cô nói gì, thì xin lỗi lần nữa.


Đến tận bây giờ, Liên Cung vẫn chưa hiểu rõ tình hình, vẫn còn trêu chọc vợ cậu ba Nguyễn, còn muốn hẹn gặp với vợ anh ấy nữa, thảo nào anh ấy lại muốn đối phó với anh.
 
Chương 578


Chương 579


Tô Khiết hoàn toàn không biết gì hết, nên không hề đáp lại, Liên Cung vì quá gấp gáp nên nhanh chóng cúp máy.



Sau khi Liên Cung cúp máy, Tô Khiết nhìn điện thoại, mắt cô hơi lóe lên, anh ta có hẹn với cô ư? Anh ta hẹn khi nào thế?


Sao cô không biết gì hết vậy?


Cô nghĩ Liên Cung không thể nói dối được, vậy thì chỉ có một khả năng, đó là cậu ba Nguyễn đã giở trò quỷ, chắc chắn anh ta đã gửi tin nhắn hẹn gặp cô, rồi bị anh xóa đi mất.


Khóe miệng Tô Khiết không khỏi co giật, giờ cậu ba Nguyễn đúng là ngày càng nham hiểm và vô sỉ.




Vô sỉ đến mức cô cũng không còn sức để mắng nữa.


“Chuyện gì thế này?” Lúc Liên Cung đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh bỗng ngẩn người, tim anh không khỏi chảy máu trước cảnh tượng này.


“Đại ca, cuối cùng anh cũng tới rồi, giờ em cũng không biết rõ tình huống cụ thể, hơn nữa tụi em vẫn đang thống kê xem rốt cuộc mức độ tổn thất là bao nhiêu, nên tạm thời vẫn chưa biết rõ lắm.” Minh Viễn thấy anh tới thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ lo lắng và căng thẳng trên mặt vẫn chưa hề suy giảm, điều này chứng tỏ tình huống hiện tại rất nghiêm trọng.


“Cậu có biết là ai làm không?” Giờ ánh mắt Liên Cung vô cùng lạnh lùng, làm người khác cảm thấy sợ hãi khi nhìn vào đó.


“Tạm thời em vẫn chưa biết là ai làm, đại ca à, liệu có phải là đối thủ một mất một còn với chúng ta không?” Minh Viễn suy đoán, vì anh thật sự không nghĩ ra người nào cả.


“Anh ta mà có bản lĩnh này à? Cậu đánh giá anh ta quá cao rồi đó.” Nhưng Liên Cung lại bác bỏ lời Minh Viễn ngay, anh là người biết rõ nhất, đối thủ một mất một còn với bọn anh có bao nhiêu năng lực.


Đừng nói là đối thủ một mất một còn với anh, cho dù là tổ chức tinh vi hơn chăng nữa cũng khó mà điều tra chuyện của anh, chứ đừng nói là xâm nhập, rồi phá thành thế này.


Vậy rốt cuộc là ai cơ chứ? Người nào lại có bản lĩnh lớn như vậy, không những điều tra ra chuyện của anh, mà còn…


Mắt Liên Cung sáng lên, bỗng nghĩ tới một khả năng, rồi nghĩ ra một người.


Sau đó anh nhìn thấy một người đàn ông đang chậm rãi đi tới trước mặt anh, như một vị thần giáng thế.


Liên Cung nhìn người đàn ông trước mặt, rồi chớp mắt, nhất thời cho rằng mình nảy sinh ảo giác vì lúc nãy mới tưởng tượng ra.


Lúc nãy anh chợt nghĩ tới Nguyễn Hạo Thần, thế là nhìn thấy anh ta ngay!


“Nguyễn Hạo Thần, quả nhiên là anh?” Liên Cung hoàn hồn rồi hít sâu một hơi, anh biết đây không phải ảo giác của anh, mà là hiện thực tàn khốc.


Quả nhiên là do Nguyễn Hạo Thần làm, vì anh đi câu hôn Tô Khiết, nên anh ta tới phá hủy sự nghiệp của anh à?


Nguyễn Hạo Thần đã gây ra chuyện rồi, còn dám xuất hiện trước mặt anh nữa? Anh ta tới đây để khoe khoang với anh à?


Phá hủy sự nghiệp của anh rồi, còn chạy tới trước mặt anh khoe khoang? Nguyễn Hạo Thần còn có thể tàn nhẫn hơn không?


“Nếu không thì sao?” Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng không hê có chút gợn sóng, bình tĩnh như thể đây chỉ một chuyện nhỏ nhặt thôi.


Sự ngông cuồng này càng làm Kiên Nhung hận đến nghiến răng nghiến lợi.


Hai tay Liên Cung siết thành nắm đấm, giờ anh rất muốn đấm mạnh vào mặt Nguyễn Hạo Thần, nhưng anh vẫn nhẫn nhịn được.
 
Chương 579


Chương 580


“Nguyễn Hạo Thần, anh thật tàn nhẫn.” Giờ Liên Cung đã hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh đã tốn năm năm, không dễ gì mới có được thành như hiện tại, không ngờ lại bị Nguyễn Hạo Thần phá hủy.



“Anh cướp người phụ nữ của tôi thì đừng trách tôi độc ác.” Trước giờ Nguyễn Hạo Thần luôn làm mọi chuyện một cách công khai, chưa từng chơi ngầm, nên câu nói này của anh cũng rất rõ ràng.


“Có ai quy định cô ấy là người phụ nữ của anh chứ, yểu điệu thục nữ quân tử hảo câu, tôi và Khiết Khiết là nam chưa vợ gái chưa chồng, anh có thể quản được chuyện tôi muốn cưới cô ấy à?” Đến nước này rồi mà Liên Cung vẫn chưa hiểu rõ tình huống, hơn nữa còn chưa chịu từ bỏ ý định.


“Nguyễn Hạo Thần, anh có bản lĩnh thì giết tôi đi, bằng không tôi nhất định sẽ cưới Tô Khiết.” Liên Cung bỗng cười lên, trong ý cười không hề che giấu vẻ kiên định và khiêu khích không hề khuất phục, cho dù Nguyễn Hạo Thần phá hủy sự nghiệp của anh, anh cũng không bao giờ chịu khuất phục, không bao giờ từ bỏ Tô Khiết như thế.




Cho dù Nguyễn Hạo Thần có tàn nhẫn, lợi hại đến đâu, cũng không dám giết anh, nên anh nhất định sẽ cưới được Tô Khiết.


“Anh cảm thấy anh vẫn còn cơ hội đó à?” Nguyễn Hạo Thần nhướng mày, trong ánh mắt đó có chút cười khẩy.


“Tất nhiên rôi, Nguyễn Hạo Thần, anh đừng đề cao bản thân quá, Khiết Khiết rất thích bó hoa mà tối qua tôi tặng cho cô ấy, chúng tôi còn trò chuyện rất vui vẻ nữa, nếu cạnh tranh công bằng, để chính Khiết Khiết lựa chọn, chưa chắc cô ấy đã chọn anh, có thể cô ấy sẽ chọn tôi, nên người không có cơ hội không phải là tôi, mà là anh đó.” Dù ở trong tình huống này, Liên Cung vẫn không thể chịu thua trước mặt Nguyễn Hạo Thần được.


Hơn nữa anh cảm thấy Nguyễn Hạo Thần quá ngông cuồng, ngang ngược, chỉ biết cưỡng ép Tô Khiết, cùng lắm cô chỉ sợ anh ta thôi, chứ không thể nào thích anh ta được.


Lần này, Nguyễn Hạo Thần không nói gì hết, chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua anh ta, rồi lấy ra một cuốn sổ màu đỏ, ném tới trước mặt anh ta.


“Thứ gì thế?” Liên Cung vốn không vừa ý, nên chỉ dùng khóe mắt nhìn lướt qua đó.


Nhưng vừa nhìn lướt qua đó, anh đã hoàn toàn sửng sốt, rồi vội vàng nhìn lại, anh nhìn chằm chằm cuốn sổ màu đỏ này nửa ngày, rồi mới vươn tay cầm lên, mở nó ra.


Liên Cung vừa mở cuốn sổ màu đỏ này ra, đã nhìn thấy tấm ảnh và hai cái tên nằm trên đó, khóe miệng anh giật giật, khóe mắt cũng co giật mấy lần, nhưng không nói ra được một chữ.


Sau đó anh đóng cuốn sổ này lại, nhìn chằm chằm năm chữ trên cuốn sổ màu đỏ này nửa ngày, như thể không nhận ra ba chữ này.


Năm chữ này rất bình thường nhưng lại không bình thường – Giấy chứng nhận kết hôn.


Giờ Liên Cung đã hoàn toàn sửng sốt, đầu óc nhất thời trống rỗng, anh thật sự không ngờ rằng, Tô Khiết đã kết hôn với Nguyễn Hạo Thần rồi.


Hôm qua, Tô Khiết đã nói cho anh, cô đã kết hôn với Nguyễn Hạo Thần rồi, nhưng anh không hề tin, giờ giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ đang đặt trước mặt anh, anh không thể không tin được.


Mẹ kiếp, Nguyễn Hạo Thần thế mà có giấy chứng nhận kết hôn rồi, anh ta cầm tới ném thẳng vào mặt anh cho anh xem không được à, cần gì phải tàn nhẫn phá hết sự nghiệp của anh chứ.


Nhưng giờ Liên Cung không thể nói ra những lời này, nếu không anh sẽ mất mặt.


Liên Cung rất muốn nói với Nguyễn Hạo Thần một câu, anh có giấy chứng nhận kết hôn thì ghê gớm lắm sao? Nhưng trong lòng anh lại hiểu rõ, có giấy chứng nhận này thật sự rất ghê gớm.


Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết là vợ chồng hợp pháp, được luật pháp bảo vệ, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa cũng không thích hợp.


Giờ Liên Cung cảm thấy trong lòng khó chịu bức rức, anh kiềm nén nửa ngày, cuối cùng mới thốt ra một câu: “Nguyễn Hạo Thần, anh bị bệnh à? Đi ra ngoài còn cầm theo giấy chứng nhận kết hôn.”
 
Chương 580


Chương 581


“Tôi chính là muốn mang theo đó, anh có nó không?” Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn anh ta rồi nhẹ nhàng đáp lại một câu.



Liên Cung: ”…”


Giờ Liên Cung đã bị cậu ba Nguyễn làm cho nghẹn họng, cảm thấy mình sắp ói ra máu rồi.


“Chắc chắn Khiết Khiết không tự nguyện gả cho anh, nhất định là do anh ép cô ấy gả cho anh.” Liên Cung nghĩ tới tình huống tối qua, rõ ràng Tô Khiết rất sợ Nguyễn Hạo Thần, nên chắc chắn cô bị anh ta ép buộc, bằng không cô sẽ không bao giờ đăng ký kết hôn với anh ta.


Câu nói này của Liên Cung là sự thật, nhưng trên mặt Nguyễn Hạo Thần không hề hiện ra vẻ khác thường nào, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như trước: “Vậy anh cũng đi ép buộc cô ấy thử xem.”




Lần này Liên Cung rất muốn mắng người, mẹ kiếp, Nguyễn Hạo Thần đã ép buộc Tô Khiết đăng ký kết hôn rồi, anh làm sao ép được nữa chứ?


Nguyễn Hạo Thần là đang cố ý khoe khoang, khoe khoang một cách trắng trợn!


“Nguyễn Hạo Thần, anh chính là tên cướp, anh tưởng ai cũng là tên cướp giống anh à?” Liên Cung ngẫm nghĩ một lát rồi đổi cách nói khác, giờ anh rất tức giận, nên nghĩ dù thế nào cũng phải đè ép sự kiêu ngạo của Nguyễn Hạo Thần xuống.


“Tên cướp ư? Ừm, có tác dụng là được, chỉ cần người phụ nữ của tôi thích thôi.” Nguyễn Hạo Thần mỉm cười, một nụ cười tự đắc, ấm áp như gió xuân.


Nếu anh không làm tên cướp, anh có thể cưới được vợ à? Có thể tối nào cũng được ôm vợ ngủ à?


Nên anh rất vui vẻ khi làm một tên cướp!


“…” Liên Cung lại bị nghẹn họng lần nữa.


Giờ nhìn thấy nụ cười của Nguyễn Hạo Thần, Liên Cung hận đến nghiến răng, muốn cắn nát nó đi, anh thật sự rất muốn hung hăng cắn xé nụ cười trên mặt anh ta.


Nguyễn Hạo Thần thật tàn nhẫn mà. Không những làm chuyện tàn nhẫn, mà lời nói cũng tàn nhẫn, miệng cực kỳ độc.


Có tác dụng là được!! Mặc dù Liên Cung đang hận Nguyễn Hạo Thần đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể không thừa nhận, anh ta nói rất đúng, chuyện giữa nam và nữ vốn không có ranh giới đúng sai rõ ràng.


Chỉ cần mọi chuyện bạn làm có tác dụng là được, miễn là bạn có thể cưới về người bạn thích là được.


Cuối cùng anh cũng chậm hơn Nguyễn Hạo Thần một bước.


“Nguyễn Hạo Thần, anh có thể cút được rồi, còn chuyện hôm nay, tôi tự nhận là do mình xui xẻo vậy.” Liên Cung cảm thấy, nếu anh còn oán giận Nguyễn Hạo Thần nữa, có lẽ sẽ bị anh ta chọc cho tức chết, vậy không bằng bảo anh ta mau cút đi.


Về chuyện này, anh vốn đã thua rồi, hơn nữa còn thua thảm hại, anh từng nghĩ, mặc kệ Nguyễn Hạo Thần hung hăng ngang ngược đến đâu, anh cũng sẽ không từ bỏ quyết định muốn cưới Tô Khiết.


Nhưng mọi chuyện không thể chống lại muốn cuốn sổ màu đỏ.


Nguyễn Hạo Thần đã đạt được mục đích rồi, nên tâm trạng cực kỳ vui vẻ, không hề để tâm đến thái độ lúc này của Liên Cung.


Vì anh biết từ nay về sau, Liên Cung đã hết hy vọng rồi, sẽ không còn chủ ý với vợ anh nữa.


Cậu ba Nguyễn mãn nguyện rời đi.


“Đại ca, theo thống kê cơ bản, những thứ quan trọng nhất, cốt lõi nhất đều còn nguyên vẹn, không bị phá hỏng.” Nguyễn Hạo Thần vừa rời đi, Minh Viên đã đứng sau Liên Cung một hồi lâu, mới đi tới báo cáo tình huống.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top