Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 220


Chương 220

Giờ phút này, cậu ba Nguyễn đã cầm điện thoại lên, mắt nhanh chóng nhìn sang, nhìn thấy cái tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại di động, sắc mặt của anh rõ ràng trầm xuống, sau đó trực tiếp bỏ di động qua một bên.

Thư ký Lưu đứng ở một bên đương nhiên nhìn thấy rõ ràng, anh ta nhìn thấy đây không phải là do bà chủ gọi tới, nhưng mà cuộc gọi kia là của cậu năm Tào, ngay cả cuộc gọi của cậu năm Tào mà tổng giám đốc cũng không nhận?

Điện thoại ngừng rồi lại vang, vang rồi lại ngừng, cứ liên tục mấy lần, rốt cuộc cậu ba Nguyễn cũng nhận.

“Anh ba, anh đang ở đâu vậy, sao cả nửa ngày mới nghe điện thoại?” Điện thoại vừa mới được kết nối, âm thanh của cậu năm Tào đã truyền tới, đương nhiên cậu năm Tào không dám bất mãn, chỉ là có chút tò mò.

“Có chuyện gì?” Giọng nói của cậu ba Nguyễn lạnh lùng trâm thấp, mang theo bất mãn chưa từng che giấu.

Rất rõ ràng, lúc này cậu ba Nguyễn không muốn nhận điện thoại của người khác.

“Anh cả đã trở về rồi, có liên lạc với anh không?” Cậu năm Tào nghe ra giọng nói của anh ba không đúng, anh ta ý thức được cuộc điện thoại này gọi đến có lẽ là không đúng lúc rồi, có phải là quấy rầy anh ba cái gì rồi không?

“Gần đây anh ấy cũng siêng năng trở về quá.” Con ngươi của cậu ba Nguyễn hơi híp lại, trước kia anh cả hiếm có được một lần trở về , lần này trong một thời gian ngắn ngủi chưa đến một tháng thì lại trở vê hai lần?

“Anh cả nói lần này anh ấy trở về là cố ý đến thăm một người, có lẽ là không có thời gian liên lạc với chúng ta, em cũng là do

trùng hợp với gặp được thôi.” Trong lòng của cậu năm Tào hơi kinh ngạc ngờ vực, lời này của anh ba có nghe như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp vậy chứ?

Từ trước đến nay mối quan hệ của anh cả và anh ba là tốt nhất, ăn cả đã trở vê, không phải anh ba mới là người vui vẻ nhất hay sao?

Nhưng mà bây giờ anh ta nghe thấy giọng điệu này của anh ba, sao giống như lại cực kỳ không chào đón anh cả trở về vậy?

“Thăm người? Thăm ai vậy?” Con ngươi của cậu ba Nguyễn nhanh chóng híp lại, tay đang cầm điện thoại rõ ràng nắm lại thật

chặt, nếu như cố gắng lắng nghe thì sẽ phát hiện giờ phút này giọng nói của anh đã có chút thay đổi.

“Không biết nữa, anh cả không nói, em với anh cả gặp nhau ở trung tâm thương mại Ngân Tinh, lúc đó em với anh cả chưa nói được mấy câu thì anh cả đã đi rồi.”

“Lúc nào?” Tay cầm điện thoại di động của cậu ba Nguyễn như lại nắm chặt thêm mấy phân, dường như là đang đè nén cái gì đó.

“Có lẽ là khoảng năm giờ rưỡi.” Cậu năm Tào nghe ra âm thanh của cậu ba Nguyễn không đúng, nhưng mà anh ta không biết rốt cuộc tình huống là như thế nào, chỉ có thể nói rõ sự thật.

Một ánh sáng tối tăm lóe lên trong đôi mắt đang nheo lại của cậu ba Nguyễn, lúc nãy Tô Khiết đã gọi điện thoại cho anh nói là muốn đi mua sắm, lúc mà cô gọi điện thoại cũng là khoảng năm giờ rưỡi.

Hình như thời gian quá trùng hợp rồi!

Một giây sau, cậu ba Nguyễn trực tiếp cúp điện thoại, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng họp.
 
Chương 221


Chương 221

Mọi người trong phòng họp cả đám nhìn nhau, tổng giám đốc gấp gáp thông báo họp như vậy, mà còn chưa thảo luận cái gì cả thì tổng giám đốc đã đi rồi à?

Cũng may là thư ký Lưu biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhìn tổng giám đốc vội vàng rời đi như vậy, anh ta nói với mọi người có thể tan họp rồi.

Rời khỏi công ty, Nguyễn Hạo Thần mới ấn điện thoại gọi Tô Khiết.

Lúc Tô Khiết lấy điện thoại di động ra nhìn cái tên hiển thị trên màn hình thì sửng sốt một chút, cô nhìn hai cục cưng đang nghiêm túc làm tác phẩm thủ công, sau đó cầm điện thoại di động đi đến ban công, lúc này mới nhấn nghe, khẽ gọi một tiếng: “A lô.”

Nguyễn Hạo Thần ở đầu dây bên kia điện thoại cũng không vội vã nói chuyện.

“Em đang ở đâu?” Một lát sau âm thanh nặng nề của anh mới truyền tới, không để cô trả lời anh lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Đừng nói với tôi là em đang ở trung tâm thương mại, trong trung tâm thương mại không thể nào yên tĩnh như vậy được.”

Rất rõ ràng, lúc nãy cậu ba Nguyễn không vội vàng nói chuyện chính là vì để nghe động tĩnh phía bên này của cô.

Tô Khiết: “…

“Anh đã làm xong rồi sao? Anh về nhà rồi hả?” Lúc nãy cô đã nói cho anh biết là mình muốn đi mua sắm, cho nên nghe thấy lời này của anh nên Tô Khiết có chút chột dạ.

“Tôi hỏi em đang ở đâu?” Nghe được cô cứ nói chuyện lòng vòng mà không trả lời câu hỏi của anh, âm thanh của cậu ba Nguyễn càng nặng nề hơn mấy phần.

“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rôi ư?” Tô Khiết có lực quan sát cực kỳ nhạy bén, nghe giọng điệu của anh không tốt, cảm xúc dường như cũng không đúng.

“Em đang đi cùng với ai vậy?” Cậu ba Nguyễn cũng không trả lời vấn đề của cô, mà lại hỏi ngược lại một câu nữa.

Lúc mà Tô Khiết nghe thấy lời nói này của anh, nhịp tim đang đập của cô hãng lại một nhịp, anh, không phải là anh đã biết cái gì rồi chứ?

Mặc dù là giám định ADN đã chứng minh hai cục cưng không phải là của anh, nhưng mà chuyện liên quan đến hai cục cưng cô cũng không muốn để cho người khác biết, bao gồm cả anh.

Cô không muốn có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn!

Cô sợ sau khi công khai thân phận của hai cục cưng thì sẽ tạo thành tổn thương lớn đối với hai cục cưng, dù sao ngay cả cô cũng không biết ba của hai cục cưng là ai cả.

“Gửi vị trí của em qua cho tôi.” Cô im lặng một lúc đã khiến cho vẻ mặt của cậu ba Nguyễn nghiêm trọng, anh không biết là suy đoán ở trong lòng của anh rốt cuộc có đúng hay không.

Nếu mà giờ phút này cô thật sự ở bên cạnh anh cả, vậy thì cô chắc chắn là người phụ nữ ở cục cảnh sát ngày hôm đó, chắc chắn là người phụ nữ vào năm năm trước.

“Em lập tức về nhà ngay.” Tô Khiết giật mình nhanh chóng trả lời lại một câu, sau đó dứt khoát cúp điện thoại.

Gửi vị trí của cô cho anh? Đây chẳng phải là trực tiếp làm lộ ra tung tích của hai cục cưng hay sao?

Chuyện này tuyệt đối không thể nào được!

Nguyễn Hạo Thần nhìn điện thoại bị cúp máy, con ngươi nheo lại từng chút từng chút một, rõ ràng là cô có việc gì đó giấu giếm anh.

Còn về việc có phải là chuyện mà anh nghĩ hay không…

“Anh cả, anh đang ở đâu vậy?” Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng bấm điện thoại gọi cho Đường Lăng, điện thoại vừa mới được kết nối thì anh trực tiếp mở miệng hỏi.

“Để anh gửi vị trí cho cậu.” Đường Lăng ở đầu dây bên kia điện thoại trả lời dứt khoát mà thẳng thắn.
 
Chương 222


Chương 222

Lúc Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy Đường Lăng liên gửi vị trí qua, trong một nháy mắt thấy choáng váng.

Phong cách hành sự của anh cả luôn luôn sâu đến nỗi không lường được, trực trực tiếp gửi vị trí qua rốt cuộc là có ý gì đây?

Cậu cả Đường đã gửi vị trí tới rồi, đương nhiên cậu ba Nguyễn cũng muốn đi qua đó.

Vị trí mà cậu cả Đường gửi tới hiển thị ở một vùng ngoại ô ở ngoài thành phố, vị trí có chút xa.

Lúc cậu ba Nguyễn sắp đến ngoại ô thì lại nhận được một cuộc điện thoại: “Cậu Thần, bà chủ đã về nhà rồi, tôi đã hỏi tài xế lái xe, bà chủ lên xe ở cư xá Hâm Uyển.”

“Cư xá Hâm Uyển?” Cậu ba Nguyễn sững người lại, lông mày hơi chau lại, cư xá Hâm Uyển chính là một cư xá rất bình thường, cư xá như thế với Đường Lăng hẳn là không có quan hệ gì, mà cư xá Hâm Uyển lại ngược lại với hướng mà anh hiện tại anh đang muốn đi.

“Vâng, giám sát ở phía bên kia tôi cũng đã điều tra rồi, cũng giống như tài xế lái xe đã nói, bà chủ thật sự đã bước lên xe từ cư xá Hâm Uyển.” Người kia làm việc hiển nhiên rất cẩn thận, đã điều tra mọi chuyện rõ ràng rồi mới báo cáo với cậu ba Nguyễn.

Khóe môi của cậu ba Nguyễn hơi nhếch lên, như vậy đã nói rõ cô với Đường Lăng không ở cùng nhau.

Vậy thì cô đã đến cư xá Hâm Uyển để làm gì?

Lúc nãy anh kêu cô gửi vị trí đến cho anh, tại sao cô lại muốn từ chối, rõ ràng là cô có chuyện giấu anh!

“Điều tra một chút tại sao cô ấy lại đến chỗ đó.” Trên mặt của cậu ba Nguyễn nhiêu hơn mấy phần trầm tư.

Trước kia anh đã cho người điều tra tình huống của cô ở nước M, nhưng mà ở bên thành phố A lại không có điều tra kỹ, có lẽ là anh nên điều tra kỹ càng tình huống ở thành phố A.

Có lẽ anh hẳn nên phải điều tra kỹ càng thêm tình huống ở thành phố A, nói không chừng có thể phát hiện ra gì đó.

Cậu ba Nguyễn dựa theo vị trí của cậu cả Đường mà tìm được một nông viện, một khu phức hợp không lớn, rất yên tĩnh.

Ở ngoài sân không có người, rất yên tĩnh, Nguyễn Hạo Thần trực tiếp đi vào phòng, trong phòng khách có một người bảo vệ

đã dẫn cậu ba Nguyễn vào trong một phòng ngủ.

Ở trong phòng ngủ, Đường Lăng đang đứng trước giường, ở trên giường có một người già đang nằm.

“Đến, đến đây xem ông cụ Bình đi, lúc còn bé thì cậu thường đến nhà của ông cụ Bình chơi.” Đường Lăng ngẩng đầu lên nhìn anh một chút, giọng nói rõ ràng có chút kìm nén, loại kìm nén kia lại mang theo đau xót.

Lúc này Nguyễn Hạo Thần mới thấy rõ ông già ở trên giường, ông già tóc bạc trắng, gầy trơ cả xương, nhưng mà sắc mặt thì rất sáng sủa.

“Ông Bình, Tiểu Chiêu Tử đã đến thăm ông rồi đây.” Đường Lăng đi đến phía trước gần ông cụ, cất cao giọng gọi một tiếng.

“Ông Bình.” Nguyễn Hạo Thần trầm thấp gọi một tiếng, anh nhớ ông cụ Bình, khi còn bé thì anh thường xuyên đến nhà của ông cụ Bình chơi.

Ông lão không có con cái, chỉ cô độc một mình, nhưng mà lúc ấy uy nghiệm lại cực kỳ cao.

Nguyễn Hạo Thần còn nhớ rõ chuyện năm đó của mẹ mình, ông cụ Bình đã từng ra mặt.
 
Chương 223


Chương 223

Năm đó anh mới chỉ có bảy tuổi, anh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà anh biết năm đó ông cụ Nguyễn tàn nhẫn đến nỗi muốn giết chết mẹ. Sau đó Kiều Thiên Lý dẫn ông cụ Bình tới, sau đó ông cụ Bình đã nói chuyện với ông cụ Nguyễn ở trong phòng thật lâu, thật lâu, lần đó ông cụ Nguyễn mới buông tha cho mẹ.

Nhưng mà sau đó mẹ vẫn đi khỏi, ngày mà mẹ rời đi chính là ngày mùa đông rất lạnh, rất lạnh, một mình anh đứng ở trong đất tuyết, toàn thân đều lạnh lẽo, anh đứng đó suốt cả một đêm. Buổi tối hôm đó không biết tại sao anh lại đến hồ, hồ băng mỏng cũng không thể gánh chịu được trọng lượng của anh, nếu như không phải lúc đó Kiều Thiên Lý phát hiện ra anh thì có lẽ anh đã chết đuối rồi.

Ông cụ Nguyễn không hề đề cập đến chuyện năm đó, sau khi mẹ rời khỏi thì ba đều tránh né không gặp tất cả mọi người, bao gồm cả anh.

Anh không hiểu lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến cho bọn họ phải đối xử với mẹ của anh như vậy, sau đó anh đi tìm ông cụ Bình muốn hỏi được một chút tình huống, nhưng mà lúc đó ông cụ Bình đã ra nước ngoài rồi.

Sau đó thì cuối cùng anh cũng chưa từng gặp ông cụ Bình nữa.

Ông già chậm rãi mở mắt ra, rõ ràng chỉ là một động tác mở mắt mà giờ phút này nhìn thấy lại cảm giác rất khó khăn.

Trong nháy mắt mà ông già mở mắt ra, ánh mắt rất ảm đạm, có vẻ không có ánh sáng không có hồn, chỉ là tròng mắt của ông ta chuyển động nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần đi tới đứng ở trước giường của mình thì con ngươi đột nhiên lại sáng ngời.

Nhưng mà tia sáng kia chỉ vụt qua trong một cái chớp mắt, sau đó lại mất đi, đôi mắt của ông già lại ảm đạm một lần nữa.

Cảm giác như ông lão vừa mới dùng hết tất cả sức lực để có chút ánh sáng kia, bệnh đã nguy kịch hẳn cũng không có sức để chống đỡ quá lâu.

Đôi môi của ông lão giật giật, dường như là đang muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng cũng không nói ra được một chữ gì, giờ phút này ông lão mở to mắt ra cũng rất tốn sức, càng không có sức để nói chuyện.

Ông lão lại chậm rãi nhắm mắt lại một lần nữa.

Nguyễn Hạo Thần cũng nhìn ra tình huống của ông cụ Bình, trái tim của anh hơi chùng xuống, tuy là muốn hỏi một số chuyện, nhưng giờ phút này cũng hỏi không ra.

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài rồi lại nói.” Trong đôi mắt của Đường Lăng lướt qua vẻ nặng nề, bác sĩ nói ông cụ Bình cũng chỉ còn lại thời gian một hai ngày.

Vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thần cũng nặng nề nhiều thêm mấy phần, nhìn ông cụ Bình một lần nữa rồi sau đó đi ra khỏi phòng với Đường Lăng.

“Cậu vội vàng chạy đến tìm tôi là có chuyện gì quan trọng à?”” Đi ra khỏi phòng, Đường Lăng chuyển ánh mắt qua nhìn cậu ba Nguyễn một chút, lời nói nghe giống như rất lạnh nhạt, nhưng dường như chúng lại có hàng ngàn tâng ý nghĩa bí ẩn.

Chỉ một câu nói này, Nguyễn Hạo Thần liên hiểu Đường Lăng đã biết hết tất cả.

Đúng, chưa từng có chuyện gì có thể giấu được Đường Lăng anh cả.

Vẫn là một câu nói kia, cậu ba Nguyễn cũng biết rõ anh không thể hỏi ra đáp án mà anh mong muốn từ trong miệng của Đường Lăng như cũ.

Cho nên giờ phút này Nguyễn Hạo Thần cũng không hỏi cái gì cả, bởi vì anh biết có hỏi còn không bằng như không hỏi.

“Tình huống của ông Bình là như thế nào vậy?” Nguyễn Hạo Thần nhớ đến tình huống của ông cụ Bình, xem ra có vẻ như không tốt cho lắm.

Lông mày của Đường Lăng hơi nhướng lên, điều này cũng không quá bất ngờ, chỉ là lúc nhắc đến ông cụ Bình thì vẻ mặt của

Đường Lăng lại ảm đạm: “Thời gian không còn nhiều lắm, có khả năng qua không nổi buổi tối hôm nay.”
 
Chương 224


Chương 224

Nguyễn Hạo Thần đã nghĩ tình huống của ông cụ Bình có lẽ không ổn, nhưng cũng không ngờ là lại nghiêm trọng như vậy, trong lúc nhất thời cũng không nói gì thêm.

Nguyễn Hạo Thần cũng không vội vã rời đi, mặc dù là hiện giờ ông cụ Bình đã không thể nói chuyện được, thậm chí có khả năng không thể mở mắt ra, nhưng mà anh vẫn muốn ở lại bên cạnh ông lão.

Khi Nguyễn Hạo Thần về đến nhà thì đã hơn ba giờ sáng.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cửa phòng của Tô Khiết một chút, anh biết là cô đã sớm về nhà rồi, anh cũng biết rằng bây giờ chắc chắn cô đã ngủ rồi, chuyện ngày hôm nay khiến tâm trạng của anh có chút uể oải, anh trực tiếp trở vê phòng của mình.

Ngày hôm sau, từ lúc sáng sớm thì Tô Khiết đã thức dậy rồi, bởi vì cô đã hẹn đến công ty với ông cụ Tô, lúc cô đi ra

khỏi phòng thì nhìn thấy cửa phòng của Nguyễn Hạo Thần đóng chặt lại, trong phòng của anh rất yên tĩnh, không có chút động tĩnh gì, hiển nhiên vẫn chưa thức dậy.

Tối ngày hôm qua lúc anh về nhà thì thật ra Tô Khiết cũng đã biết, cô vốn muốn nói một tiếng với Nguyễn Hạo Thần, nhưng mà nghĩ lại tối ngày hôm qua anh về nhà muộn như vậy chắc chắn là chưa nghỉ ngơi tốt, cô sợ quấy rây đến anh.

Cho nên, cô để lại cho anh một tờ giấy rồi đi đến Tô thị.

Tình huống hiện tại của Tô thị so với trong tưởng tượng thì càng thê thảm hơn, Thanh Duy không những đào mất nhà thiết kế của Tô thị mà còn cướp đi khách hàng hợp tác với Tô thị, thậm chí còn thu mua không ít cổ phần của Tô thị.

Ông cụ Tô vẫn luôn biết chuyện Thanh Duy thu mua cổ phần của Tô thị, nhưng mà dựa vào tình huống hiện tại của Tô thị thì ông ấy căn bản cũng không thể ngăn cản được.

Cho nên trước đó ông mới nóng lòng muốn bán Tô thị, nhưng mà ông tuyệt đối sẽ không bán Tô thị cho Thanh Duy.

Trong tay của ông cụ Tô có 35% cổ phân của Tô thị, trong tay của Tô Trung Dung có 12%, trong tay của Tô Nghiên Nghiên có 5%, tổng cộng lại có 52%.

Cho nên, liên quan đến chuyện xử lý Tô thị thì người nhà họ Tô vẫn có quyên quyết định.

Nhưng mà ông cụ Tô không biết được Tô Trung Dung vì muốn cứu Lưu Vũ và Tô Nghiên Nghiên cho nên đã bán 12% cổ phần trong tay của ông ta và 5% cổ phần ở trong tay của Tô Nghiên Nghiên cho tập đoàn Thanh Duy.

Mấy ngày nay Tô Trung Dung vẫn luôn không có ở nhà, cho nên ông cụ Tô vẫn chưa hề biết được chuyện này.

Lúc mà Tô Khiết đến Tô thị thì ông cụ Tô đã đến rồi, đang đứng ở dưới lâu của tập đoàn Tô thị chờ cô.

Tối ngày hôm qua Tô Khiết không có vê nhà, nhưng mà cô đã gọi điện thoại cho ông cụ Tô, cô nói với ông cụ Tô rằng cô ở nhà của Hứa Dinh Dinh, cuộc điện thoại là do Tô Khiết gọi ở nhà của Hứa Dinh Dinh, lúc ấy Hứa Dinh Dinh cũng đã nói chuyện với ông cụ Tô, cho nên ông cụ Tô cũng không hỏi thêm gì.

Trước đó ông cụ Tô đã thông báo với quản lý cấp cao của Tô thị tổ chức cuộc họp, cho nên ông dẫn theo Tô Khiết trực tiếp đi vào phòng họp.

Tất cả quản lý cấp cao của công ty đều đã có mặt trong phòng họp, ông cụ Tô dẫn Tô Khiết đi vào phòng họp, lúc mà mọi người nhìn thấy Tô Khiết thì đều đồng thời sửng sốt.
 
Chương 225


Chương 225

Lúc trước ông cụ Tô đã biểu hiện rõ ràng muốn chuyển nhượng Tô thị cho Tô Khiết, nhưng mà những quản lý cấp cao này đều hiểu rõ ràng tình huống hiện tại của công ty, ngay cả ông cụ Tô cũng không đủ sức để xoay chuyển tình huốnghiện tại của công ty.

Hiện tại để cô cả nhà họ Tô đến đây.

Đây là ngại công ty bị hủy hoại không đủ nhanh hay sao?

“Kể từ ngày hôm nay trở đi, Tô Khiết chính là tổng giám đốc của công ty, phụ trách tất cả các chuyện lớn nhỏ của công ty.” Đám người bọn họ đang âm thầm tò mò, ông cụ Tô lại trực tiếp tuyên bố quyết định của ông ấy.

Lời nói này của ông cụ Tô vừa dứt, trong phòng họp lập tức sôi trào.

“Hàn tổng, ngài cũng đã biết tình huống hiện tại của công ty, lúc này lại giao công ty cho cô cả, ngài đây là muốn trực tiếp hủy đi công ty hay sao? Tôi biết là bệnh của cô cả đã tốt rồi, nhưng mà dù sao cô cả cũng không hề hiểu chuyện mấy chuyện kinh doanh thế này.”

“Đúng, giám đốc Lý nói rất đúng, hiện tại công ty đang trong tình huống như thế này, cần ngài đến chủ trì đại cục mới đúng.”

“Hàn tổng, ngài biết rõ ràng là hiện tại công ty đang gặp phải khó khăn, sao lúc này ngài có thể đưa ra quyết định như vậy được?”

Mấy vị lãnh đạo của công ty đều đã theo ông cụ Tô rất nhiều năm rồi, đều hết lòng trung thành với công ty, giờ phút này cũng cũng đưa ra ý kiến.

Đương nhiên, thái độ của bọn họ đã biểu đạt rõ ràng một chuyện, không tin tưởng Tô Khiết, hoàn toàn không tin tưởng.

“Việc này tôi đã quyết định rồi, từ bây giờ trở đi Tô Khiết chính là tổng giám đốc của công ty, mọi chuyện các người đều phải nghe theo con bé.” Mặc dù ông cụ Tô cũng mang theo thái độ nghi ngờ đối với Tô Khiết, nhưng mà việc này cũng đã quyết định rồi, vậy ông cũng nên buông tay để cho cô làm.

Uy tín và danh tiếng của ông cụ Tô ở công ty cực kỳ cao, ông ấy vừa mới nói lời này, tất cả mọi người cũng không dám lên tiếng nữa.

“Khiết Khiết, con đến đây nói hai câu đi.” Ông cụ Tô nghĩ đến ở tình huống như thế này thì Tô Khiết chắc chắn cũng phải phát biểu cái gì đó, phát biểu tốt thì có thể dẫn đến tác dụng lập uy nhất định.

“Tan họp.” Nhưng mà Tô Khiết cũng không nói gì cả, có một số việc không phải dựa vào lời nói mà là dựa vào hành động, nói đến long trời lở đất cũng không thể dùng được, từ trước đến nay cô chỉ nhìn kết quả.

Người ở trong phòng họp cả đám nhìn nhau, sau đó cũng không nhịn được mà lắc đầu thở dài một tiếng, xem ra lần này công ty đã xong đời rồi.

Ông cụ Tô cũng âm thầm thở dài một hơi, ông ấy cứ đem công ty giao cho Khiết Khiết như vậy, có phải là quá tùy tiện rồi hay không?

Ông ấy biết rõ Khiết Khiết cũng không hiểu những chuyện này.

Chỉ là lúc nãy ông ấy đã tuyên bố rồi, cũng không thể nào thu hồi lại được, mà tình huống hiện tại của công ty đã thê thảm, còn có thể thê thảm đến mức nào nữa chứ?

“Khiết Khiết, tiếp theo con dự định làm cái gì đây?” Ông cụ Tô dẫn Tô Khiết đến phòng làm việc, vẫn là không nhịn được mà hỏi một câu.

“Thông báo tuyển dụng nhà thiết kế.” Tô Khiết không nhanh không chậm trả lời một câu, ánh mắt của cô bình tĩnh mà lạnh lùng.

Ông cụ Tô: “…”

Tìm nhà thiết kế? Nhà thiết kế dễ tìm như vậy sao? Dưới tình huống như thế này, Thanh Duy sẽ cho phép Tô thị thông báo tuyển dụng nhà thiết kế ư?
 
Chương 226


Chương 226

Hơn nữa bên phía Nguyễn thị đưa ra thời gian đăng ký là ba ngày, sau ba ngày thì trực tiếp bắt đâu lựa chọn tác phẩm, bây giờ thời gian còn có hai ngày, thời gian căn bản là không kịp rồi.

Đứa nhỏ Khiết Khiết này thật sự nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

“Lợi dụng tất cả các con đường của công ty truyền ra tin tức công ty tuyển dụng nhà thiết kế gấp, bất kỳ điều kiện gì cũng có thể thương lượng được.” Ông cụ Tô đang suy nghĩ thì Tô Khiết đã dặn dò thư ký đi sắp xếp.

Tô Khiết đương nhiên cũng hiểu rõ dưới sự cố gắng chèn ép của Thanh Duy, trong khoảng thời gian ngắn ngủi có hai ngày này căn bản cũng không thể nào thông báo tuyển dụng được nhà thiết kế hạng nhất.

Cho nên Tô Khiết chỉ làm những điều này để cho người khác nhìn cô để có thể sắp xếp tốt hết tất cả mọi chuyện.

Ông cụ Tô choáng váng, sau đó không nói tiếng nào mà thở dài một hơi, xem ra ông ấy thật sự quá tùy hứng rồi.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Tô Khiết thì cuối cùng ông cụ Tô cũng không nói gì nữa.

Quản lý cấp cao của công ty sau khi tan họp rồi vẫn còn đang chờ đợi, mặc dù là bọn họ không tin Tô Khiết sẽ đưa ra

quyết định gì có tác dụng, nhưng mà ít nhiều gì bọn họ cũng có chút hi vọng.

Thẳng cho đến sau khi biết được Tô Khiết chỉ đưa ra một yêu cầu là thông báo tuyển dụng nhà thiết kế, những chuyện khác cũng không làm gì cả, cả đám bọn họ đều thở dài.

Từ mấy năm trước, Thanh Duy đã ra một cái giá cao để đào nhà thiết kế của Tô thị, cho nên từ mấy năm trước thông báo tuyển dụng nhà thiết kế của Tô thị bọn họ cũng chưa từng dừng lại. Thời gian thông báo tuyển dụng dài như vậy nhưng ngay cả một nhà thiết kế cũng không thể tuyển được, mà giá thiết kế của Tô thị bọn họ càng ngày càng ít, càng ngày càng ít.

Hiện tại cô cả nhà họ Tô này lại đưa ra một thông báo tuyển dụng thì cũng có làm được cái gì?

Thật ra thì mấy năm nay Tô thị bị Thanh Duy đào đi không chỉ có nhà thiết kế mà còn có một số quản lý cấp cao của công ty, hiện tại ở lại công ty đều là những người già và lâu năm, đối với công ty có cảm tình, một lòng trung thành với công ty.

Bây giờ nhìn thấy tình huống này của công ty, mấy người bọn họ đều cảm thấy đau lòng nhức óc.

Quản lý cấp cao của công ty lại muốn đi tìm ông cụ Tô để thương lượng, nhưng mà ông cụ Tô đã rời khỏi công ty rồi. Mấy người lãnh đạo cấp cao đến phòng làm việc tìm Tô Khiết nói quan điểm và biện pháp của bọn họ một chút, cho dù là bọn họ nói cái gì thì Tô Khiết đều gật đầu nói tất cả tốt hết, kể từ đó càng khiến cho đám người này cảm thấy Tô Khiết không hề có chủ kiến tí nào, người nào cũng thấy thất vọng hơn.

“Tổng giám đốc, hôm nay bà chủ đã đến Tô thị, trở thành tổng giám đốc của Tô thị, sau đó đưa ra thông báo tuyển dụng nhà thiết kế, tiếp theo thì bên phía Tô thị cũng không có bất cứ động tĩnh gì nữa.” Nguyễn Hạo Thần vừa mới lên lầu, còn chưa đi vào phòng làm việc thì thư ký Lưu đã nhanh chóng báo cáo tình huống này cho anh, cũng không dám bỏ sót một chút nào.

Nguyễn Hạo Thần dừng bước chân lại, chuyện Tô Khiết đến Tô thị thì anh đã biết, Tô Khiết đã để lại cho anh tờ giấy, viết rất rõ ràng.

Nhưng mà cô đưa ra thông báo tuyển dụng nhà thiết kế?

Ai cũng biết dưới tình huống như thế này thì Tô thị rất khó có thể tuyển được nhà thiết kế, mà thời gian lại quá ngắn.

Cô thật sự muốn thông báo tuyển dụng nhà thiết kế, hay là còn có mục đích gì khác?

Nguyễn Hạo Thần cảm giác rằng việc này e là không đơn giản như vậy.
 
Chương 227


Chương 227

Lúc đầu, anh muốn thông qua chuyện này mà thăm dò cô một chút.

“Ừ, biết rồi.” Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hơi giật giật, cho dù là cô muốn làm gì thì cô nhất định cũng sẽ đến tham gia hoạt động của Nguyễn thị, đến lúc đó tất cả đều đã rõ ràng rồi.

Cho nên bây giờ anh cũng không vội.

Thư ký Lưu nhìn dáng vẻ của tổng giám đốc nhà mình, mắt của anh ta nhanh chóng chớp chớp, sao anh ta lại cảm giác được tổng giám đốc nhà mình như đang tính kế cái gì đó nhỉ?

Tổng giám đốc đang âm mưu cái gì? Đang tính kế bà chủ à?

“Kêu cậu đi điều tra chuyện của cái tên Thanh Duy cậu đã điều tra rõ chưa?” Thư ký Lưu đang suy nghĩ, Nguyễn Hạo Thần lại đột nhiên hỏi một câu.

Khóe môi của thư ký Lưu hơi giật giật, đó là chuyện cái tên hả?

Tổng giám đốc rõ ràng muốn biết giữa bà chủ và tổng giám đốc Bùi Dật Duy của tập đoàn Thanh Duy rốt cuộc là có quan hệ gì hay không.

Đương nhiên là những lời này thư ký Lưu cũng chỉ suy nghĩ trong lòng thôi, chắc chắn không dám nói ra, lúc đầu anh ta cũng đang định báo cáo chuyện này với tổng giám đốc: “Liên quan đến chuyện này thì tôi đã điều tra rõ ràng rồi.”

Lúc đầu anh ta cũng đang định báo cáo chuyện này với tổng giám đốc: “Liên quan đến chuyện này thì tôi đã điều tra rõ ràng rồi.”

Biểu cảm của Nguyễn Hạo Thần có vẻ vẫn chưa thay đổi, nhưng trong đôi mắt lại có nhiều thêm mấy phần ánh sáng không hiểu rõ.

“Chữ Thanh trong tập đoàn Thanh Duy cùng với chữ Thanh trong tên của bà chủ mặc dù là cùng một chữ, nhưng mà giữa hai bên lại không có bất kỳ quan hệ gì, chỉ là trùng hợp mà thôi.”

“Cậu chắc chắn?” Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi híp lại, không có bất kỳ quan hệ gì ư?

“Chắc chắn.” thư ký Lưu trả lời chắc nịch, bởi vì trong thông tin mà anh ta đã tra được thì Bùi Dật Duy với bà chủ cũng không có bất kỳ quan hệ gì.

Khóe miệng của Nguyễn Hạo Thần nhẹ nhàng mấp máy rồi cũng không nói gì nữa, nếu như không có quan hệ thì đó chính là chuyện tốt nhất, tiếp theo đây anh sẽ đợi động tĩnh của Tô thị, chờ động tĩnh của cô.

Vào lúc xế chiều ngày hôm đó, Tô thị đã truyền ra tin tức nói là đã tuyển dụng được nhà thiết kế, nghe nói là học sinh giỏi của học viện R.

Chiều ngày hôm sau, trước một giây mà hoạt động của Nguyễn thị sắp kết thúc thì Tô thị đã đăng ký.

“Tổng giám đốc, Tô thị đã đăng ký tham gia hoạt động lần này.” Ở bên phía Tô thị vừa có động tĩnh thì thư ký Lưu đã nhanh chóng đến báo cáo cho tổng giám đốc nhà mình.

“Ừm.” Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hơi câu lên, rất tốt, con cá đã cắn câu rồi.

“Tổng giám đốc, ngày mai không phải là trực tiếp tuyển Tô thị chứ?” Trên mặt của thư ký Lưu mang theo nụ cười có chút thâm sâu, sao anh ta không hiểu tâm tư của tổng giám đốc được chứ.

“Cứ nhìn tác phẩm.” Nguyễn Hạo Thần ngẩng đầu lên nhìn anh ta một chút, trả lời thẳng thắn lại nghiêm túc.

Khóe môi của thư ký Lưu hung hăng kéo ra, nhìn tác phẩm à? Có quỷ mới tin.

Anh ta dám lấy đầu của anh ra làm bảo đảm, cho dù tác phẩm Tô thị đưa ra là tác phẩm kém cỏi nhất, cho dù gần như không thể lọt vào bắt được thì lần này người thắng tuyệt đối là Tô thị.

Ai bảo tổng giám đốc của Tô thị là bà chủ nhà anh ta chứ!

Có điêu anh ta cũng rất muốn biết dưới tình huống mà Tô thị miễn cưỡng lắm mới có thể mời được một nhà thiết kế thì có thể đưa ra tác phẩm như thế nào.
 
Chương 228


Chương 228

Hay là bà chủ cũng muốn lợi dụng mối quan hệ này với tổng giám đốc? Nhưng mà hình như tổng giám đốc còn có dự định khác nữa.

Thư ký Lưu cảm thấy nói không chừng ngày mai sẽ có trò hay để xem.

Thư ký Lưu đang suy nghĩ đột nhiên lại nghe được một âm thanh tin nhắn vang lên, thư ký Lưu vô thức lấy điện thoại di động của mình ra, lại phát hiện không phải là của anh ta mà là của tổng giám đốc.

Thư ký Lưu ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy tổng giám đốc nhà mạng đang mở tin nhắn ra xem: “Tối hôm nay tăng ca, có lẽ là khuya lắm mới có thể về nhà.”

Cái tin nhắn này, không cần đoán cũng biết là bà chủ gửi tới.

Nhìn tin nhắn này của bà chủ, anh ta cảm giác buổi tối ngày hôm nay tổng giám đốc có lẽ phải phòng không gối chiếc rồi.

Sau khi cậu ba Nguyễn đọc xong tin nhắn, trong nháy mắt gương mặt của anh âm trầm, tối ngày hôm qua mười hai giờ đêm cô mới về nhà, tối hôm nay vậy mà còn muốn về muộn nữa, hơn nữa cô chỉ gửi một cái tin nhắn ngắn như vậy cho anh?

Một giây sau, cậu ba Nguyễn trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.

Con ngươi của thư ký Lưu chợt lóe lên, tổng giám đốc gấp gáp như vậy là muốn đi làm gì đây, bây giờ vẫn còn chưa tan làm đâu mà.

Bộ dạng của tổng giám đốc nhìn như có cảm giác muốn đi “bắt gian”, ừm, chắc chắn là đi bắt gian rồi.

Bốn mươi phút sau, xe của cậu ba Nguyễn đã dừng ở cửa chính của tập đoàn Tô thị.

“Tôi cho em năm phút, xuống đây nhanh.” Sau khi cậu ba Nguyễn gọi điện thoại cho Tô Khiết, trong giọng nói lạnh lùng không hê mang theo chỗ trống để thương lượng.

Tô Khiết ngẩn người: “Anh, anh đang ở đâu vậy?”

Giống như là cô đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cô nhanh chóng đi tới cửa sổ, tuy là lúc này đang ở lầu hai mươi hai, nhưng mà

Tô Khiết vẫn có thể nhìn ra được xe đang dừng ở cổng.

Tô Khiết âm thầm hít vào một hơi, có làm như thế nào cô cũng không ngờ được anh sẽ đến đón cô

Xe của anh lại dừng ở dưới cổng chính của Tô thị như vậy, kêu cô làm sao đi xuống dưới đây?

Bây giờ cách thời gian tan làm không bao lâu, đây là thời gian cao nhất mà nhân viên rời khỏi công ty.

“Năm phút sau tôi mà còn chưa thấy được em, hậu quả em tự gánh vác.” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần lại truyền đến một lần nữa, ý tứ uy hiếp kia lại rõ ràng hơn.

“Anh dừng xe ở cửa chính quá rêu rao, nếu không thì anh chuyển xe đến nơi khác đi, đổi thành gara dưới tầng hầm có được không?” Tô Khiết thử thương lượng với anh, ở cổng chính của công ty thì thật sự quá huênh hoang rồi.

“Em vẫn còn bốn phút.” Nhưng mà thái độ của cậu ba Nguyễn rất rõ ràng, không thể thương lượng được.

Mẹ kiếp!

Giờ phút này Tô Khiết cảm thấy phát điên, hôm nay người này nổi điên làm gì vậy chứ?

Nhưng mà cô biết là anh nói được thì làm được, nếu như cô không xuống dưới trong thời gian đã hẹn thì thật sự không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.

Một giây sau, Tô Khiết dọn đồ đơn giản một chút rồi sau đó nhanh chóng xông ra khỏi phòng làm việc, may mắn là có thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc nên cô không cần phải chờ thang máy.
 
Chương 229


Chương 229

Thang máy dừng ở lầu một, cô ra khỏi thang máy với tốc độ như vọt đi 100 mét, không, so với 100 m thì tốc độ bắn ra ngoài còn nhanh hơn nữa, xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, tốc độ không hề giảm chút nào. Cô vọt thẳng đến trước xe của Nguyễn Hạo Thần, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà mở cửa xe ra rồi leo lên.

Từ thang máy đến lên xe thì Tô Khiết chỉ cân có hai mươi giây.

Cậu ba Nguyễn hết hồn, hơi sửng sốt nhìn về phía cô, tốc độ này của cô bình thường à?

“Lái xe nhanh lên đi.” Tô Khiết vừa mới bước lên xe liên liên tục lên tiếng thúc giục, xe của anh dừng ở chỗ này thật sự quá nguy hiểm, cô cũng không muốn phải lên đâu đề trang báo.

Nếu như lúc đó bị ông nội thấy được thì chắc chắn cô gánh vác không nổi mất.

Cậu ba Nguyễn hiểu rất rõ ràng, cô cũng không phải là đang vội, bởi vì cách thời gian của anh quy định của còn gần hai phút, lúc nãy cô nhanh như vậy hiển nhiên là vì không muốn để cho người ta nhận ra cô.

Không muốn để cho người ta nhận ra cô bước lên xe của anh.

Cô mang kính râm, còn có quân áo đang che trên đầu của cô đã đủ chứng minh điểm này.

Sao vậy? Anh không đáng để gặp người ta hay sao?

Cậu ba Nguyễn híp mắt lại nhìn cô, cũng không lái xe đi.

“Lúc nãy có phải là có người đã chạy lên phía trước chiếc xe kia hay không?” Mấy nhân viên đang ở cửa đều dừng lại.

“Đúng rồi đó, tôi cũng nhìn thấy nữa. Tốc độ đó quá trời nhanh, tôi còn tưởng rằng là mình hoa mắt đó.”

“Chiếc xe kia là xe Rolls-royce phiên bản số lượng giới hạn, trên toàn thế giới này chỉ có hai mươi lăm chiếc, ở thành phố A có duy nhất một chiếc thuộc vê cậu ba Nguyễn.” Có người đã nhận ra xe của cậu ba Nguyễn.

“Ý của cô chiếc xe này là của cậu ba Nguyễn? Tại sao xe của cậu ba Nguyễn lại dừng ở đây chứ?”

“Tôi cảm thấy cái này còn chưa phải là chỗ quan trọng, chỗ quan trọng nhất là lúc nãy ai đã bước lên chiếc xe kia.”

“Đúng đó, người lúc nãy là ai vậy nhỉ?”

“Tốc độ quá nhanh, mà trên đầu còn có đồ che lại, cũng không nhìn thấy rõ ràng, nhưng mà nhìn thấy bóng dáng thì hẳn là một người phụ nữ.”

“Sao tôi nhìn thấy có chút giống với tổng giám đốc vừa mới nhậm chức của chúng ta vậy.”

Đám người kia im lặng một lúc, sau đó gần như là đồng thời cười to lên.

“Vị tổng giám đốc tân nhiệm của chúng ta có thể lên được xe của cậu ba Nguyễn? Cô nghĩ cái gì vậy chứ?”

“Nghĩ như thế nào thì chuyện này cũng tuyệt đối không xảy ra được, vị tổng giám đốc kia của chúng ta nếu như có thể leo lên được xe của cậu ba Nguyễn, đoán chừng trời cũng có thể trút cơn Hồng Vũ.”

Đám người lại không hẹn mà cùng nhau bật cười một lần nữa.

“Có thể là tôi nhìn lầm rồi.” Nghe thấy đám người không hẹn mà cùng nhau cười to một tiếng, trên mặt của người vừa mới nói chuyện lại nhiêu thêm mấy phân xấu hổ.

“Cái người lúc nãy là ai vậy chứ?”

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở chiếc xe Rolls Royce phiên bản số lượng có hạn không hề nhúc nhích y như cũ.

“Tôi không biết người phụ nữ kia rốt cuộc là ai, nhưng mà có một điểm tôi hoàn toàn có thể xác định được tuyệt đối không thể nào là vị tổng giám đốc mới của chúng ta.” Có người nhịn không được mà phun ra một câu.

“Các người cứ nhìn đi, xe cứ dừng ở đó mà không chịu đi.”
 
Chương 230


Chương 230

“Đúng đó, tại sao cứ dừng ở đó mà không chịu đi chứ?” Mọi người nhìn thấy xe Rolls-royce phiên bản giới hạn cũng chưa đi khỏi , cả đám đều càng nghi ngờ hơn.

“Các người nói cậu ba Nguyễn có trên xe không?” Có người nhịn không được mà hỏi một câu.

“Nếu không thì chúng ta qua đó xem thử một chút đi.”

“Đó chính là xe của cậu ba Nguyễn, nếu như cậu ba Nguyễn ở trên xe thì sao đây? Cô dám đi nhanh không?”

“Chúng ta làm bộ như đi lướt qua từ đằng trước xe, đi từ phía trước hẳn là có thể nhìn thấy được chút tình hình gì đó.”

“Cậu ba Nguyễn mà có ngồi ở trên xe đi nữa cũng chắc chăn là ngồi ở phía sau, mà chiếc xe này lại có một độ bảo mật đặc biệt, tuyệt đối không thể nào nhìn thấy cậu ba Nguyễn được.”

“Nhưng mà người lúc nãy vừa mới lên xe ngôi ở trên ghế trước, chúng ta xem xem người phụ nữ mà lúc nãy mới vừa lên xe rốt cuộc là thần thánh phương nào.”

Giờ phút này ở cửa công ty đã có không ít nam nữ đang tụ tập, bây giờ nhiêu chuyện cũng không phân biệt nam nữ nữa. Mỗi người đều ăn gì với nhau, nói làm là làm ngay, một đoàn người đi về phía xa Rolls Royce giả vờ như đi lướt qua, trong tay của mỗi người đều có cầm điện thoại, thậm chí còn đang mở ra giao diện quay video.

Tô Khiết nhìn thây nhân viên của công ty đi đến với khí thế kia thì lập tức hoảng hốt, cái này rõ ràng là muốn kiếm chuyện!

Mà Nguyễn Hạo Thần vẫn cứ không có ý định lái xe đi khỏi.

Tô Khiết âm thầm hít vào một hơi, bây giờ cô với Nguyễn Hạo Thần đều đang ngôi ở trên ghế trước, thông qua lớp kính thủy tinh ở phía trước thì có thể nhìn thấy được bọn họ, sớm biết như vậy thì lúc nãy cô nên ngồi ở đăng sau mới đúng.

Nhưng mà bây giờ dĩ nhiên đã không kịp nữa rồi.

Tô Khiết nhìn ra được Nguyễn Hạo Thần cố ý không chịu lái xe, cho nên cô biết bây giờ cô có thúc giục anh lái xe đi nữa cũng không có tác dụng.

Tô Khiết nhặt quần áo mà lúc nãy cô đi xuống lầu đã dùng nó để che đầu, dự định tiếp tục che bản thân mình lại, chỉ cần không để cho nhân viên của Tô thị nhìn thấy cô là được rồi.

Nhưng mà một giây sau cậu ba Nguyễn lại kéo quần áo ở trong tay cô qua, trực tiếp ném quần áo của cô ra ghế ngồi ở phía sau.

Cậu ba Nguyễn chính là không thể nhìn được cô cứ trốn trốn tránh tránh như vậy.

Tô Khiết trợn tròn mắt, người này hôm nay bị thần kinh à? Rốt cuộc là anh muốn làm gì đây chứ?

Mắt nhìn thấy đám nhân viên kia đã sắp đi tới, lập tức sắp đi đến trước xe rồi, trái tim của Tô Khiết run rẩy vì sợ hãi. Giây tiếp theo cô nhanh chóng vươn tay ra ôm lấy cổ của cậu ba Nguyễn, sau đó kéo anh vê phía trước mặt của cô, làm như vậy thì cậu ba Nguyễn đúng lúc có thể che cô lại.

Cậu ba Nguyễn đương nhiên là nhìn ra được dụng ý này của cô, khóe môi của anh hơi câu lên, sau đó nhẹ nhàng nghiêng về

phía trước trực tiếp hôn cô, cơ hội tốt như vậy nếu như anh không biết nắm chắc thì anh cũng không phải là một người đàn ông bình thường.

Tô Khiết vốn cũng chỉ là đơn thuần dùng cậu ba Nguyễn để làm vật che chắn mình lại, cũng chỉ làm dáng một chút mà thôi, cô tuyệt đối không ngờ rằng anh sẽ thật sự hôn cô.

Tô Khiết ngỡ ngàng trong ngay lập tức, cậu ba Nguyễn trực tiếp xâm nhập sâu vào, cảm xúc nồng nàn thăng cấp trong nháy mắt.

Ở phía trước xe lập tức vang lên âm thanh hít khí.
 
Chương 231


Chương 231

“Cái này cũng quá táo bạo rồi đó chứ?”

“Người này nhìn có vẻ hình như thật sự là cậu ba Nguyễn.”

Cậu ba Nguyễn ở thành phố A chính là một nhân vật nổi tiếng, bình thường trên các tạp chí lớn có đưa tin liên quan đến cậu ba Nguyễn cũng không ít, đặc biệt có rất nhiều phóng viên đã chụp lén bóng lưng của cậu ba Nguyễn, cho nên dựa vào góc độ vào lúc này thì rất nhanh liên có người nhận ra cậu ba Nguyễn.

“Cậu ba Nguyễn điên cuồng như vậy à?”

“Rốt cuộc thì người phụ nữ này là ai đây?”

“Đi thôi đi thôi, bị cậu ba Nguyễn phát hiện thì chắc chắn sẽ chết mất.” Đám người kia nhận ra cậu ba Nguyễn rồi đương nhiên

cũng không dám ở lại nữa.

Có điều ảnh nên chụp thì đã chụp, video nên quay lại cũng đã quay lại, đương nhiên cũng có không ít.

Tất cả mọi người đã đi khỏi rồi nhưng mà cậu ba Nguyễn hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Tô Khiết bị anh hôn, cảm giác như tất cả hơi thở trong cơ thể của cô đều bị anh rút khô, cô có loại cảm giác sắp hít thở không thông rồi.

Tô Khiết hơi dùng sức đẩy anh ra liều mạng hít thở, lúc nhìn thấy tất cả mọi người đã đi hết rồi thì cô âm thầm thở phào một hơi: “Được rồi được rồi, người cũng đã đi rồi, không cần phải diễn nữa.”

Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần vốn dịu dàng lại có vẻ say đắm nhanh chóng nheo lại, cô cho rằng lúc nãy anh diễn à? Hôn chính là diễn kịch?

Rốt cuộc là trong đầu của người phụ nữ này chứa cái gì vậy?

Sao anh lại muốn bóp chết cô vậy chứ!

Nhưng mà vào lúc này, điện thoại của Tô Khiết đột nhiên vang lên.

Tô Khiết lấy điện thoại di động ra, lúc nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động đang biểu hiện một dãy số, ánh mắt của cô hơi dừng lại. Số điện thoại này cô đã sớm xóa đi rồi, mấy năm nay cô cũng chưa từng gọi một lần, nhưng mà cô vẫn là nhìn một chút thì liên nhận ra số này.

Là số điện thoại của Bùi Dật Duy!

Mấy năm nay số điện thoại của cô không chỉ đổi có một lần, đương nhiên hiện tại cô là vợ của tổng giám đốc của cậu ba Nguyễn, Bùi Dật Duy có được số điện thoại của cô cũng không phải là chuyện khó gì.

Giữa cô với anh ta đã sớm kết thúc rồi, nếu như đã kết thúc rồi thì không cần phải liên lạc với nhau nữa, không cần phải có quan hệ gì với nhau.

Cắt đứt thì cắt đứt sạch sẽ.

Đối với cô mà nói thì tuyệt đối không tôn tại chuyện vươn vấn không dứt được.

Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi rồi sau đó trực tiếp cúp điện thoại, sự khác thường trong nháy mắt đó nếu như không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra.

Nhưng mà giờ phút này cậu ba Nguyễn cách cô rất gần rất gần, nhưng mà từ trước đến nay cậu ba Nguyễn là người quan sát rất kỹ càng, đôi mắt sắc bén của anh bắt được khoảnh khắc lúc nãy tay của cô tắt điện có chút run rẩy.

Hơn nữa, cô cúp điện thoại như thế thì chắc chắn bản thân có vấn đề.

Anh vừa mới liếc qua nhìn thấy một dãy số, nhưng mà dĩ nhiên cô rất quen thuộc với dãy số này, chỉ nhìn một chút là cô đã nhận ra là số điện thoại của ai.

Đôi mắt của cậu ba Nguyễn hơi híp lại nhìn cô, trong lúc nhất thời không nói gì cả, Tô Khiết cũng nhắm mắt lại mà không nói gì.

Vào giờ phút này trong xe yên tĩnh lạ thường, chỉ là ba giây sau tiếng chuông điện thoại của Tô Khiết lại vang lên một lần nữa.
 
Chương 232


Chương 232

Tay đang cầm điện thoại di động của Tô Khiết hơi siết chặt lại, lần này cô không hài lật điện thoại qua, không thèm nhìn mà trực tiếp cúp máy ngay.

Đôi mắt của cậu ba Nguyễn hơi trầm xuống: “Sao vậy? Sao không nhận điện thoại?”

“Người không có liên quan, không cần phải nhận.” Tô Khiết ngước mắt lên nhìn về phía anh, đôi mắt của cô trong trẻo, rất bình thản.

Ở trong lòng của cô quả thật là nghĩ như vậy, kể từ lúc mà cô biết được sự thật, từ một giây mà bọn họ đã kết thúc mối quan hệ trở đi thì anh ta với cô đã trở thành người không có liên quan gì đến nhau.

Nghe được một câu người không có liên quan, cậu ba Nguyễn ngẩn người rồi lập tức cười khẽ, không biết vì lý do gì đó mà anh luôn luôn tin lời của cô nói một cách vô điều kiện.

Anh cảm giác là cô không nói thì thôi, chỉ cần cô nói thì đều là sự thật.

“Đi thôi.” Nguyễn Hạo Thần ngồi thẳng người dậy lái xe đi khỏi, anh cũng không thể cứ dừng xe ở cửa chính của Tô thị mãi

được..

Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, rốt cuộc anh cũng chịu đi rồi, mặc dù là đám người lúc nãy đã đi rồi, nhưng mà trong công ty vẫn có người lục đục đi ra.

Cô thật sự sợ bị người ta phát hiện, nếu như chuyện cô kết hôn với Nguyễn Hạo Thần bị ông nội biết được thì cô cũng không

dám suy nghĩ đến hậu quả kia.

Xe vừa mới chạy không bao lâu thì điện thoại của Tô Khiết lại vang lên lân nữa, giờ phút này điện thoại đang ở trong tay của cô, xoay điện thoại nhìn thoáng qua, vẫn là dãy số lúc nãy…

Tô Khiết lông mày cau lại, còn chưa xong sao?

Nguyễn Hạo Thần hơi đảo mắt, liếc nhìn, khi nhìn thấy dãy số đó, mắt của anh vô thức nheo lại.

Số điện thoại này liên tiếp gọi 3 lần, rõ ràng không có ý định từ bỏ, cô định cứ tắt máy hết lần này đến lần khác như vậy sao?

Cô tắt máy, người đó còn tiếp tục gọi, cứ như thế, còn xong được sao?

Cậu ba Nguyễn rất không thích loại tình huống này!

Cậu ba Nguyễn đang nghĩ, sau đó Tô Khiết mở cửa sổ xe, giơ tay một tay, trực tiếp ném điện thoại ra ngoài, động tác đó gọn gàng dứt khoát!!

Giống như phong cách làm việc của cô, lúc quyết thì phải quyết, tuyệt đối không lôi thôi.

Thật ra cô có thể tắt nguồn, nhưng cô không có làm như vậy, có vài chuyện khi cần quả quyết, cô trước nay sẽ không phân vân lưỡng lự.

Đây là thái độ của cô, thái độ trong quan hệ giữa cô và Bùi Dật Duy thì phải quả quyết như vậy!!

Hơn nữa, cô nhìn thấy ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần vừa nhìn qua, nếu như cô không tắt máy, ngược lại sẽ nghĩ nhiều, anh

lại sẽ nghi ngờ.

Lúc này thành phố đang náo nhiệt, sau khi điện thoại của cô vứt ra ngoài, xe đằng sau bèn trực tiếp cán vỡ điện thoại.

Khóe môi của cậu ba Nguyễn không kìm được mà cong lên, động tác vừa rồi của vợ anh thật ngầu!!

“Ông xã, điện thoại của em vỡ hỏng rồi, anh phải bồi thường cho em cái mới” Tô Khiết cảm thấy cô vừa rồi trực tiếp ném điện thoại đi, có một phần nguyên nhân là vì cậu ba Nguyễn, cho nên, cô cảm thấy ‘bắt đền cậu ba Nguyễn một chiếc điện thoại.

Ừm, điều này rất hợp tình hợp lý!
 
Chương 233


Chương 233

Thật ra, điện thoại cô vừa ném đi thật ra đã dùng được mấy năm rồi, số điện thoại cũng là tạm thời làm, cô lần này trở lại, căn bản không có định ở lâu.

Cậu ba Nguyễn hơi ngây người, cô vừa rồi vứt điện thoại đi có liên quan gì đến anh sao? Tại sao phải anh bồi thường, hơn nữa cô còn dùng ngữ khí rất chính đáng như vậy!!

Anh trước nay không biết, vợ của anh lại có thể không nói đạo lý như vậy, nhưng tại sao anh lại thích như thế?

Cô nếu đã muốn anh đền điện thoại cho cô, anh tự nhiên sẽ đền, chỉ là không thể tùy tiện đền được!!

Khi về đến biệt thự, Tô Khiết vào phòng trước, cậu ba Nguyễn đỗ xe xong, lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi đi: “Điện thoại của tôi có bản tình nhân không?”

“Tổng giám đốc, điện thoại của anh là đặc biệt làm riêng, là cái có một không hai, sao có thể có bản tình nhân được?” Thư ký Lưu trực tiếp đờ người, cảm thấy tổng giám đốc đại nhân hỏi vấn đề này rất kỳ quái.

“Vậy thì làm riêng một bản cho nữ” Điều này đối với cậu ba Nguyễn mà nói hoàn toàn không phải là vấn đề, có chuyện gì mà cậu ba Nguyễn anh muốn làm mà không làm được chứ?

“Dạ, tôi hiểu rồi.” Thư ký Lưu sững người mất hai giây, sau đó đột nhiên hiểu ra, tổng giám đốc chắc chắn là làm cho phu nhân, anh ta thật sự không có ngờ tổng giám đốc lại là người kiểm soát’ như vậy, vậy mà điện thoại cũng muốn dùng bản tình nhân với phu nhân.

“Tổng giám đốc, khi nào cần.” Thư ký Lưu sau đó lại hỏi một câu.

“Ngày mai.” Cậu ba Nguyễn trả lời với một tốc độ rất nhanh, lại cảm thấy rất tự nhiên.

Thư ký Lưu: ”…”

Anh ta có thể thu hồi câu hỏi này lại không?

Đây là điện thoại đặt làm riêng, không phải tùy tiện đi mua một cái bên ngoài thị trường, tổng giám đốc muốn ngày mai có, còn không bằng trực tiếp giết anh ta đi.

Nhưng, cậu ba Nguyễn đã tắt máy, thư ký Lưu ngay cả lời kháng nghị cũng không thể nói ra.

“Đây là điện thoại trước đây của tôi, em dùng tạm trước.” Sau khi cậu ba Nguyễn vào phòng, trực tiếp đi vào phòng sách, lấy ra một chiếc điện thoại đưa cho Tô Khiết.

Cậu ba Nguyễn biết điện thoại đặt làm riêng không có nhanh như thế, nhanh nhất cũng cần vài ngày.

Anh vốn dĩ có thể mua cho cô một chiếc điện thoại dùng tạm trước, nhưng nếu là như thế, điện thoại đặt làm riêng về đến, anh lại cần tìm lý do để cô đổi, ngộ nhỡ đến khi đó cô không đồng ý đổi, điện thoại mà anh đặt không phải uổng phí rồi sao.

Thật ra anh bây giờ cho cô chiếc điện thoại này không phải đã dùng qua trước đây, mà là đang dùng, chỉ có điều điện thoại này của anh chỉ liên lạc với một người, số điện thoại này của anh trừ anh ra, trừ người mà anh liên lạc đó ra, không có người thứ ba biết được.

Nhưng bây giờ anh lại đưa chiếc điện thoại này ngay cả số điện thoại đó cũng lấy ra cho cô dùng.

“Cảm ơn.” Tô Khiết không có biết, cô cũng không để ý là anh đã dùng lâu hay chưa, dù sao điện thoại đối với cô mà nói có thể gọi điện là được, chỉ là dùng khi ở thành phố A.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, ánh mắt hơi lóe lên, khóe môi khẽ động, vừa muốn nói cái gì đó, chỉ là, vào lúc này, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.

“Ông Bình đi rồi, cậu có muốn qua đây một chuyến?” Người điện thoại đến là Đường Lăng, giọng nói của Đường Lăng trầm thấp khiến người ta cảm thấy áp lực.

“Được.” Nguyễn Hạo Thần, giọng nói của anh trong nháy mắt cũng trở nên trầm thấp.

Một đêm này, Nguyễn Hạo Thần không có trở về.

Ngày hôm sau cậu ba Nguyễn đã lên các loại đầu báo, lên top tìm kiếm, bức ảnh cùng video cậu ba Nguyễn hôn kịch liệt trong xe được các phương tiện truyền thông lũ lượt đăng tải.
 
Chương 234


Chương 234

Tất cả mọi người đều đang suy đoán cô gái đó đó là ai?

Tất cả video và hình ảnh đều không nhìn rõ dáng vẻ của cô gái đó, thậm chí ngay cả góc nghiêng mặt cũng không nhìn thấy, có thể nói cô gái đó được cậu ba Nguyễn che chắn kĩ như thế nào.

Duy nhất có thể nhìn thấy chính là cô gái đó đang vòng tay qua cổ của cậu ba Nguyễn, đối tay dài mảnh khảnh, trắng mịn, rất đẹp, nhưng trên mười ngón tay lại không có vật gì, trang sức cũng không có.

Cho nên, trên đôi tay tuyệt đẹp đó không tìm ra được một chút manh mối nào.

Sau khi Tô Khiết sau khi tìm xem tất cả các bức ảnh và video, âm thầm thở phào một hơi.

Cho dù không có một chút manh mối nào, các phương tiện truyền thông cùng quần chúng phát huy trí tưởng tượng suy đoán cô gái hôn cuồng nhiệt với cậu ba Nguyễn trong xe là ai?

Cuối cùng, kết quả suy đoán có hai loại, thứ nhất, cô gái đó là người mẫu suy nhất có tin đồn truyền ra với cậu ba Nguyễn -Mộng Nhược Đình.

Thứ hai, cô gái đó chính là Kiều Thiên Lý, bởi vì cậu ba Nguyễn đối với Kiều Thiên Lý coi như đặc biệt, ở rất nhiều bữa tiệc, cô

gái có thể đứng bên cạnh cậu Thần chỉ có một mình Kiều Thiên Lý.

Hơn nữa có người còn nói chiều hôm qua nhìn thấy Kiều Thiên Lý bước vào Tô thị.

Tô Khiết nhìn tin tức người dưới cùng đó nói, lông mày của cô hơi nhíu lại, Kiều Thiên Lý chiều hôm qua đã đến Tô thị?

Thật hay giả?

“Anh giúp tôi tra camera hôm qua ở Tô thị, xem thử chiêu hôm qua Kiều Thiên Lý có phải đã đến Tô thị không.” Tô Khiết trực tiếp gọi điện cho Mộ Dung Tri, đây là sở trường của Mộ Dung Tri, người khác cô không tin, hơn nữa người khác cũng chưa chắc tra ra được.

“Phải, chiều hôm qua cô ta quả thực có đến Tô thị, nhưng cô ta tránh né camera giám sát, không biết đến để làm gì”

Chẳng mấy chốc Mộ Dung Tri đã trở lời cô, giọng nói của Mộ Dung Tri rất lạnh: “Mặc kệ cô ta muốn làm gì, hôm nay đừng tha cho cô ta.”

“Ừm, tôi biết rồi” Khóe môi của Tô Khiết hơi nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh, xem ra Kiều Thiên Lý thật sự không dừng lại một chút nào, xem ra, hôm nay chắc chắn sẽ có kịch hay rồi đây.

Cô ngược lại muốn xem thử Kiều Thiên Lý rốt cuộc muốn làm cái gì?

Hoạt động của Nguyễn thị bắt đầu từ chiều, thời gian vẫn còn sớm.

Tối qua Nguyễn Hạo Thần đi cả đêm không vê, Tô Khiết cũng cả đêm không ngủ, ngày hôm qua Nguyễn Hạo Thần đột nhiên đến công ty đón cô, bản thiết kế của cô còn chưa vẽ xong, tối hôm qua sau khi về mới vội làm nốt.

Tô Khiết đi làm một chiếc sim mới trước, cô lần lượt gọi điện thoại cho ông cụ Tô và Hứa Dinh Dinh, nói cho họ chuyện cô đổi số điện thoại.

Sau đó Tô Khiết lại dùng số điện thoại mới gọi một cuộc cho Nguyễn Hạo Thần, nhưng Nguyễn Hạo Thần không có nghe máy.

Tô Khiết bèn theo kế hoạch ban đầu, đi đến sân bay đón Sở Bách Hà.

“Khiết Khiết, em vớ lung tung bắt chị đi cứu nguy thật sự thích hợp sao?” Sở Bách Hà lên xe, hơi nhíu mày nhìn Tô Khiết: “Phải, chị học thiết kế 4 năm ở đại học R, nhưng em biết rõ nhất, đó chỉ là cái mã thôi, chị không phải em, không có thiên phú trong phiên diện thiết kế, cho nên trong 4 năm đó chị không có học được một chút kiến thức về lĩnh vực thiết kế, em bây giờ bảo chị làm nhà thiết kế chủ chốt của Tô thị, điều này không phải muốn lấy mạng của chị sao?”

Thân phận chân chính của bọn họ không thể công khai, cho nên cần một thân phận khác che đậy, tư liệu dùng để che đậy thân phận nhất định phải hoàn chỉnh.
 
Chương 235


Chương 235

Sở Bách Hà ban đầu chọn học thiết kế ở đại học R cũng là vì khi đó Mộ Dung Tri dạy ở đại học R, nếu không, cô ta dứt khoát sẽ không tốt nghiệp được, Sở Bách Hà trừ sở trường của cô ta ra, cái khác đều học không vào.

Đương nhiên, Tô Khiết đã không tốt nghiệp là vì để phù hợp với hình tượng trước đây của cô, điêu này đối với Tô Khiết mà nói là một loại che đậy tốt nhất.

“Được rồi, em biết, em chỉ cần chị giúp em đến đó, bản thiết kế em đều đã làm xong hết rồi, chị xem đi, nhớ…” Tô Khiết đưa bản thảo thiết kế mà cô vội làm ra đưa đến trước mặt Sở Bách Hà.

Cô không tiện ra mặt, cho nên mới mời Sở Bách Hà đến đây, Sở Bách Hà dù sao cũng học thiết kế ở đại học R 4 năm.

Đương nhiên quan trọng là Sở Bách Hà có thể phối hợp với thiết kế của cô, sẽ vì cô mà giữ bí mật chuyện này.

“Khiết Khiết, em tha cho chị đi mà, chị vừa nhìn mấy cái này là đầu lại ong lên, dù sao vừa rồi em cũng nói chị chỉ cần đến đó, vậy chị không xem nữa?” Gương mặt nhỏ của Sở Bách Hà lập tức tối lại, cô ta ghét nhất xem mấy thứ này.

“Không được, đến lúc đó nếu như người bên Nguyễn thị hỏi, chị không thể không trả lời được, tất cả các câu có khả năng được hỏi em đều đã chuẩn bị xong rồi, chị nghiêm túc xem một chút đi.” Tô Khiết rất rõ chuyện hôm nay sẽ không quá thuận lợi, cho nên tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.

“Không xem, đánh chết chị cũng không xem.” Sở Bách Hà ghét nhất chính là đọc thuộc sách, đọc thuộc tài liệu.

“Xong việc thì chị có thể đi thăm hai bảo bối rồi.” Tô Khiết liếc nhìn cô ta, rất điềm nhiên bổ sung một câu.

“Có ý gì? Ý này của chị là nếu như làm không tốt thì chị không thể gặp hai bảo bối?” Hai mắt của Sở Bách Hà ngay lập tức trợn lên, mặt mày không tin nhìn chằm chằm Tô Khiết.

Tô Khiết nhìn cô ta, cười khẽ không nói, Sở Bách Hà khi làm chuyện gì cần một chút động lực, cho nên…

“Tô Khiết, chết tiệt, em đủ độc, vậy mà dùng hai bảo bối đến ép chị, em rõ ràng biết người ta yêu nhất hai bảo bối.”

Sở Bách Hà nhìn cô, hung hăng lườm cô.

Nhưng mà, nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của Tô Khiết, Sở Bách Hà lại hừ nhẹ: “Chị nói cho em biết, chị nếu không phải vì hai bảo bối, chị sẽ không đồng ý với em.”

Sở Bách Hà lại lườm Tô Khiết, sau đó nhận mệnh cầm lãy bản thiết kế bắt đầu xem.

Khóe môi Tô Khiết khẽ cong lên lộ ra ý cười, Sở Bách Hà thẳng thắn, lại lớn lên cùng với cô, quan hệ của hai người các cô đều luôn tốt nhất.

Tô Khiết lái xe không nhanh, để Sở Bách Hà có thể nhớ ghi đều những gì cân thiết.

Tô Khiết dẫn Sở Bách Hà trực tiếp đến Tô thị, dẫn cô ta đến văn phòng đã được chuẩn bị sẵn, dù sao có vài thủ tục bên ngoài vẫn phải đi.

Buổi chiều Tô Khiết cùng Sở Bách Hà cùng đến Tô thị.

Tô Khiết cùng Sở Bách Hà xuống xe, bèn nhìn thấy Kiêu Thiên Lý đang đi qua, trong lòng Tô Khiết cười lạnh, điều này rõ ràng không phải trùng hợp, mà là Kiều Thiên Lý đặc biệt đợi cô.

“Sở Bách Hà, là cô?” Khi Kiều Thiên Lý nhìn thấy Sở Bách Hà thì ngây người.

Kiều Thiên Lý rõ ràng không cùng khóa với Sở Bách Hà, nhưng lúc Sở Bách Hà là nhân vật phong vân trong trường, có thể nói không ai không biết, không ai không nghe, đương nhiên không phải vì học lực, mà là vì Sở Bách Hà đánh nhau quá lợi hại.

Lúc đó, Sở Bách Hà chính là nữ bá vương của trường!!

“Ừm, là tôi” Sở Bách Hà nhìn Kiều Thiên Lý, trên mặt treo nụ cười, đó là nụ cười rất vui vẻ.
 
Chương 236


Chương 236

“Bách Hà, lâu rôi không gặp, không ngờ lại gặp nhau ở đây, thật sự quá vui mừng.” Kiêu Thiên Lý nhìn thấy nụ cười của Sở Thiên Lý, trên mặt cô ta lập tức cũng mỉm cười, năm đó vì mối quan hệ với Mộ Dung Tri, Kiêu Thiên Lý đã gặp Sở Bách Hà vài lân.

Sở Bách Hà nhìn Kiều Thiên Lý, nụ cười trên mặt không dứt mà cực kỳ rạng rỡ, rất đẹp, điểm trên gương mặt nụ cười như hoa, khóe miệng của Sở Bách Hà khứ giãn ra, giọng nói như chim vàng anh truyền ra: “Tiện nhân chính là đồ đạo đức giả.” Nhưng ai cũng không ngờ, nụ cười rạng rỡ của Sở Bách Hà lại nhả ra một câu như vậy.

Thái độ thay đổi quá nhanh, trong lúc nhất thời mọi người đều có chút không hoàn hồn được.

“Sáng nay ra ngoài quen xem lịch, vậy mà đụng phải thứ xui xẻo như thế.” Sở Bách Hà thu lại nụ cười, mặt mày ghét bỏ tránh ra mấy bước, sau đó bình phẩm về Kiêu Thiên Lý, mặc dù không có nhổ nước bọt, nhưng ý nhục mạ lại rất rõ ràng. Mặt mày của Kiều Thiên Lý lập tức đen kịt, từ bé đến lớn cô ta còn chưa từng bị sỉ nhục như thế này.

“Cô làm gì đấy hả? Cô sao có thể mắng phó tổng giám đốc của chúng tôi.” Một người đàn ông đi cùng Kiều Thiên Lý sau khi hoàn hồn trực tiếp xông ra chỉ trích Sở Bách Hà.

“Tôi mắng cô ta đấy thì làm sao? Không phục? Không phục thì đến đánh tôi đi!” Sở Bách Hà khẽ liếc mắt cực kỳ coi thường người đàn ông đó, thái độ hung hăng khiến người ta phải nghiến răng.

“Con người cô sao không nói đạo lý, con người của cô có tố chất gì vậy? Tập đoàn Tô thị vậy mà mời loại người tầm thường như này đến làm nhà thiết kế chứ? Người như thế này sao có thể để cô ta vào tập đoàn Nguyễn thị.” Người đàn ông đó thẹn quá hóa giận, gắn lên muốn đuổi người.

Tô Khiết hơi nhướn mày, nhưng chỉ mỉm cười không nói.

“Có thể vào được hay không anh nói là được sao? Có bản lĩnh anh kêu người của Nguyễn thị đuổi tôi ra ngoài, đuổi tổng giám đốc của nhà tôi ra ngoài?” Sở Bách Hà khóe môi nhếch lên, ánh mắt càng kinh thường, nói toạc ra mà không hề kiêng ky.

Vốn dĩ đủ hung hăng ngang ngược. Bây giờ càng cứng hơn, Khiết Khiết nhà cô ta chính là phu nhân của tổng giám đốc Nguyễn thị, ai dám đuổi bọn họ chứ?

Thử xem…

“Kiều tiện nhân, hay là chúng ta cược thử, xem Nguyễn thị đuổi là cô, hay là chúng tôi?” Sở Bách Hà lúc này chính là ‘ý thế hiếp người” hơn nữa còn dùng cái khí thế rất chính đáng mà khi dễ, ăn hiếp người ta công khai.

Chuyện 4 năm trước Sở Bách Hà sau này mới biết, khi cô ta biết thì Kiều Thiên Lý đã vê nước rồi, nếu không, cô chắc chắn sẽ đánh Kiều Thiên Lý thành đầu heo.

Lần này khi cô ta đến Mộ Dung Tri đã nói rồi, Kiều tiện nhân nếu như gây sự, tuyệt đối không thể tha.

Cô ta vừa đến, Kiều Thiên Lý lại đụng ngay họng súng của cô ta, trách cô ta được sao?

Cô ta thuận chân lương thiện như thế, ôn nhu khả ái như thế, thấu tình đạt lý như thế, dung mạo như hoa như thế, sao có thể trách được cô ta chứ? Trách cô ta thật là không có thiên lý rồi!

Cho nên, đương nhiên không thể trách cô ta, có trách thì phải trách Kiều Thiên Lý.

Kiều Thiên Lý lúc này vẻ mặt đặc biệt khó coi, trong lòng càng tức muốn ói máu, nhưng cô ta biết bây giờ cô ta phải nhẫn nhịn.

Chuyện Tô Khiết kết hôn với Nguyễn Hạo Thần cô ta biết, hôm đó ở nhà cũ nhà họ Nguyễn thái độ của Nguyễn Hạo Thần đối với Tô Khiết cô ta cũng tận mắt nhìn thấy, cho nên, cô ta không dám cược.

Kiều Thiên Lý cắn răng nhẫn nhịn, sau đó nhìn sang Tô Khiết: “Nghe nói hôm nay ông cụ Nguyễn cũng sẽ đến”

“Như thế càng tốt.” Tô Khiết tự nhiên hiểu hàm ý của Kiều Thiên Lý, ý của Kiều Thiên Lý là ông cụ Nguyễn đến thì Nguyễn Hạo Thần không thể cho cô đi cửa sau.

Chỉ là, Tô Khiết cô làm việc trước nay không cần bất kỳ ai cho cô đi cửa sau cả.
 
Chương 237


Chương 237

Nên lo lắng không phải cô, mà là Kiều Thiên Lý!

Nhìn thấy vẻ điềm nhiên tự tin trên mặt của Tô Khiết, Kiều Thiên Lý hơi sững người, trong lòng cô thầm thấy kinh ngạc, Tô Khiết tại sao không có một chút lo lắng?

Có điều, cho dù Tô Khiết có chuẩn bị, hôm nay, Tô Khiết tuyệt đối cũng không thể thắng cô ta được!!

“Kiều tiện nhân, tôi khuyên cô thành thật một chút, nếu không…” Kiêu Thiên Lý đang nghĩ, tay của Sở Bách Hà đột nhiên giơ

đến trước mặt của Kiêu Thiên Lý, 5 ngón tay của Sở Bách Hà dần co lại thành nắm đấm, hung hăng lắc lắc trước mặt Kiều Thiên Lý: “Cô biết, Sở Bách Hà tôi chỉ luôn dùng thực lực để nói chuyện.”

“Sở Bách Hà, hôm nay là so tài thiết kế, không phải nắm đấm, thực lực này của cô vô dụng.” Kiều Thiên Lý ngước mắt nhìn Sở Bách Hà, ánh mắt cũng theo vài phần coi thường.

Kiều Thiên Lý biết Sở Bách Hà đánh nhau rất giỏi, nhưng hôm nay không phải so tài đánh nhau, hơn nữa cô ta nhận định Sở Bách Hà cũng sẽ không dám ra tay ở đây.

“Đàn em à, em nói thực lực của chị không có tác dụng?” Mắt của Sở Bách Hà chớp chớp mắt, sau đó vẫn chớp, biểu cảm rất đáng yêu.

“Đương nhiên có tác dụng.” Tô Khiết khẽ mỉm cười, thực lực của Sở Bách Hà nói ra có thể trực tiếp dọa chết đám người này!!

Dựa vào Kiều Thiên Lý cũng dám coi thường Sở Bách Hà, thật sự tìm chết!!

“Đàn em à, làm xong việc chính, chị phải đi chơi một phen.” Sở Bách Hà đảo mắt, trên mặt đột nhiên nhiều thêm vài phân vui mừng dị thường.

“Trời khô vật hanh, cẩn thận củi lửa, chú ý an toàn.” Tô Khiết đương nhiên hiểu ý của Sở Linh Như, lời này của cô, cũng chỉ có Sở Bách Hà nghe hiểu.

Hai người không có tiếp tục để tâm đến Kiều Thiên Lý, trực tiếp đi về phía tập đoàn Nguyễn thị.

Đi vào đại sảnh, Tô Khiết bèn nhìn thấy Bùi Dật Duy, bởi vì Bùi dật Duy đang đứng gần cửa ra vào.

Ánh mắt của Tô Khiết quét qua anh ta, không có dừng lại, biểu cảm của cô cũng không có thay đổi, một ánh mắt đó chỉ là vô thức quét qua, dường như chỉ là lướt qua một người bình thường.

Bước chân của Tô Khiết cũng không có dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, cứ thế đi ngang qua người của anh ta.

Bùi Dật Duy nhìn bóng dáng của cô, mắt hơi tối lại, 6 năm rồi, 6 năm không gặp, hôm nay gặp lại, cô đối với anh ta lại như người qua đường xa lạ?

“Tổng giám đốc, vừa rồi phu nhân dẫn một người đến đã va chạm với cô Kiều.” Văn phòng tổng giám đốc, thư ký Lưu mặt mày bỏng bảy hiểu nhất tâm tư của tổng giám đốc nhà mình, cho nên phàm là chuyện có liên quan đến phu nhân, thư ký Lưu đều sẽ nhanh chóng báo lại.

“Tại sao?” Hai mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi nheo lại, ai chọc vợ của anh rồi ?

“Không biết, tự nhiên va chạm, có điều phu nhân toàn thắng.”

“Tổng giám đốc, anh không biết thôi, vừa rồi người của Kiều Thị nói cao giọng nói muốn người của Nguyễn thị đuổi phu nhân ra ngoài, phu nhân nói có dám đánh cược không, xem thử Nguyễn thị đuổi ai ra ngoài? Đó thật sự quá bá khí.”

“Cô ấy nói sao!” Lông mày của Nguyễn Hạo Thần hơi nhướn lên, vợ của anh cuối cùng cũng biết ‘lợi dụng” anh rồi.

“Hả? Không phải phu nhân nói, là nhà thiết kế mà phu nhân dẫn đến nói.” Thư ký Lưu phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt hiểu ý của tổng giám đốc nhà mình, thư ký Thư nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Nhà thiết kế mà phu nhân mời đến giống như xã hội đen vậy, nhe răng múa vuốt, không hề kiêng ky.”

Cô Sở Bách Hà xã hội đen nào đó lúc này đang lên kế hoạch cho hành động lớn của cô ta !
 
Chương 238


Chương 238

“Tất cả tiến hành theo kế hoạch.” Mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi lóe lên, chuyện tiếp theo anh càng lúc càng mong đợi rồi.

“Được, tôi hiểu rồi.” Thư ký Lưu vội vàng rời khỏi văn phòng, đi sắp xếp.

Khi đến thời gian quy định hoạt động chính thức bắt đầu, có thể là vì người tham gia hôm nay quá đông, cho nên Nguyễn thị chia tất cả các công chia thành hai nhóm.

Các công ty rút thăm chia nhóm, đơn giản nhất, trực tiếp nhất, cũng công bằng nhất.

Thanh Duy vốn được chia đến một nhóm cùng với Tô thị, nhưng Bùi Dật Duy lại cùng một công ty đổi nhóm, đổi đến nhóm 2.

Thực lực của các công ty ở nhóm 2 đều mạnh, hơn nữa Kiều Thị cũng ở nhóm hai, cho nên người phụ trách của công ty đó nghe nói Thanh Duy muốn đổi nhóm với bọn họ, tự nhiên vui mừng, lập tức đồng ý, chỉ sợ Thanh Duy sẽ hối hận.

Bởi vì đổi nhóm rất thuận lợi, các công ty có thực lực tham gia quá nhiêu, cho nên không ai chú đến hành động ăn gian này.

Sau đó, các công ty theo yêu câu đều đưa ra tác phẩm thiết kế của công ty mình, mỗi công ty đều phải giao 5 bản thảo thiết kế của tác phẩm, điều này Nguyễn thị đã nói rõ từ trước.

Tô Khiết vì làm vội bản thiết kế, hai ngày nay đều không có nghỉ ngơi tốt.

Tô Trung Dung và giám đốc Lý cũng chạy đến.

Khi Tô Khiết lấy ra bản thiết kế, giám đốc Lý sững người: “Cô Tô… tổng giám đốc Tô, bản thiết kế đều vẽ xong rồi sao?”

“Ừm, đều làm xong rồi.” Tô Khiết biết giám đốc Lý đi theo ông cụ Tô nhiều năm, rất trung thành với công ty, cho nên đối với giám đốc Lý cô rất yên tâm.

“Khiết Khiết, ba có thể xem thử trước bản thiết kế không? Tránh đến lúc xảy ra vấn đề gì” Mắt của Tô Trung Dung hơi lóe lên, trực tiếp đưa tay muốn cầm bản thiết kế.

“Không cần đâu, xảy ra chuyện gì, con sẽ chịu trách nhiệm.” Chỉ là, tay của Tô Khiết lại trực tiếp tránh ra, cô đối với Tô Trung Dung thật sự không yên tâm.

Hôm qua Kiêu Thiên Lý đến Tô thị, Tô Khiết nghi ngờ có liên quan đến Tô Trung Dung.

Tô Khiết kêu Sở Bách Hà trực tiếp giao bản thiết kế lên trên.

Sau khi giao bản thiết kế của Tô thị, thư ký Lưu bèn cầm lấy đầu tiên, thư ký Lưu rốt cuộc không nhịn được, mở ra liếc nhìn, chỉ một ánh mắt thì thư ký Lưu đã ngây người vì kinh ngạc.

Sau đó anh ta mau chóng để bản thiết kế lại, mau chóng đi đến văn phòng của tổng giám đốc.

“Tổng giám đốc, đây là bản thiết kế của Tô thị.” Bước vào văn phòng, thư ký Lưu nhanh chóng đưa bản thiết kế đến trước mặt Nguyễn Hạo Thần.

Nguyễn Hạo Thần hơi sững người, sau đó nhanh chóng đưa tay cầm lấy, sau khi xem xong tất cả các bản thiết kế, khóe môi của Nguyễn Hạo Thần khẽ nhếch lên, không có nói chuyện, biểu cảm nhìn trông có chút thâm sâu khó lường.

“Không ngờ nhà thiết kế đó mà phu nhân mời đến lại lợi hại như thế.” Thư ký Lưu đứng ở một bên không dừng kinh thán, anh ta thật sự không ngờ cô gái nhe răng múa vuốt, không có đạo lý, hoàn toàn chính là nhà thiết kế đi làm chị đại xã hội đen, vậy mà có thể làm tốt cả hai.

Nguyễn Hạo Thần ngước lên, liếc anh ta, một ánh mắt đó thật sự vị ý thâm trường.

Thư ký Lưu hơi ngây người, anh ta thể nào cảm thấy ánh mắt của tổng giám đốc nhìn anh ta có chút lạ, lẽ nào anh ta nói gì sai sao?

“Tổng giám đốc, tiếp theo anh có phải có thể trực tiếp tuyên bố kết quả rồi không.” Thư ký Lưu hiểu rõ tâm tư của tổng giám đốc nhà mình, dù tác phẩm thiết kế mà Tô thị giao có xấu, lần hợp tác này của Nguyễn thị cũng sẽ chị Tô thị, càng huống chi Tô thị lại giao ra tác phẩm thiết kế đẹp như vậy.
 
Chương 239


Chương 239

“Sở Bách Hà” Nguyễn Hạo Thần nhìn tên trên bản thiết kế, trong ánh mắt ẩn chứa ám mang.

“Sở Bách Hà cũng học thiết kế ở đại học R, hai năm trước đã tốt nghiệp rồi, có điều sau khi Sở Bách Hà tốt nghiệp ở lĩnh vực

thiết kế không có thành tựu gì, lần này phu nhân có thể không còn cách nào mới mời cô ta, ngược lại coi như kinh hỷ bất ngờ.” Không thể không nói thư ký Lưu quả thật là nhiều chuyện, thời gian ngắn ngủi như thế anh ta đã nắm được không ít chuyện của Sở Bách Hà.

“Anh chắc chắn những thiết kế này đều được làm ra từ tay của Sở Bách Hà?” Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hơi nhếch lên, đôi mặt thâm sâu giống như đang ẩn giấu ý cười.

“Tổng giám đốc, anh đang nghi ngờ cái gì sao?” Thư ký Lưu sững người, lời này của tổng giám đốc là có ý gì? Tổng giám đốc đang nghi ngờ cái gì?

“Có chuyện này anh đi sắp xếp giúp tôi một chút.” Nguyễn Hạo Thần lại nhìn một lượt bản thiết kế trong tay, sau đó ngẩng đầu lên phân phó vài câu với thư ký Lưu.

“… Vâng.” Thư ký Lưu nghe theo phân phó của tổng giám đốc nhà mình, đó là một bụng nghi vấn, nhưng anh ta không có hỏi nhiều.

Tổng giám đốc làm như thế chắc chắn có nguyên nhân.

Khi thư ký Lưu quay lại đại sảnh, người phụ trách của Nguyễn thị còn đang làm lựa chọn.

Bản thiết kế của Tô thị, thư ký Lưu không giao cho người phụ trách, chỉ nói với giám đốc phụ trách tổng giám đốc cầm một bản.

Một tiếng sau, kết quả sơ tuyển bước đầu đã có.

“Vượt qua yêu cầu của chúng tôi, có 10 công ty vào vòng tiếp theo, kết quả cuối cùng sẽ do địch tổng giám đốc của chúng ta tự mình quyết định.” Thư ký Lưu trực tiếp tuyên bố công ty tiến vào vòng trong, bởi vì có hai nhóm, mỗi nhóm chọn ra năm công ty.

Tô thị chắc chắn nhất định phải nó, Kiều Thị và Thanh Duy cũng tiến vào.

“Sau đây mời các nhà thiết kế của các công ty lên sân khấu.” Thư ký Lưu sau khi tuyên bố kết quả, trực tiếp mời các nhà thiết kế lên.

Theo lý mà nói, tình huống này nên mời người phụ trách của các công ty, có điều hoạt động lần này của Nguyễn thị bắt đầu làm mạnh tay chỉ nhìn vào tác dụng, cho nên mời nhà thiết kế lên sân khấu cũng dễ hiểu.

“Mời các nhà thiết kế đi theo tôi lên tầng gặp mặt tổng giám đốc” Đợi khi tất cả các nhà thiết kế đều đã lên sân khấu, thư ký Lưu làm một động tác mời lịch sự với mọi người.

Hành động này của thư ký Lý ngay lập tức thu hút không ít tiền xì xào, Nguyễn thị lần này chọn công ty hợp tác, chứ không phải chọn nhà thiết kế, sắp xếp như thế này quả thật có chút kỳ lạ.

“Tổng giám đốc căn dặn chỉ cần nhà thiết kế lên tầng, còn lại đều mời ở đây một lúc.” Thư ký Lưu khẽ mỉm cười với mọi người, một câu bèn ngăn chặn mọi lời xì xào.

Tổng giám đốc đích thân phân phó, ai dám có dị nghị?

Đã như thể, Tô Khiết ngay cả một câu dặn dò cũng không thể nói với Sở Bách Hà, chứ đừng nói là dặn những điều khác.

Nguyễn Hạo Thần nhìn Sở Bách Hà đi theo thư ký Lưu rời khỏi, trong lòng có chút bất án, thậm chí dí mắt còn không nhịn được mà giật giật hai cái.

Nguyễn Hạo Thần muốn làm cái gì?

Cô ẩn ẩn cảm thấy cách làm này của Nguyễn Hạo Thần có tính nhằm vào rất mạnh, hình như chính là nhằm vào cô.

Hy vọng Sở Bách Hà đừng làm lộ điêu gì!!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top