Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 260


Chương 260

Hôm nay là thứ bảy, Tô Khiết không phải đến công ty, mà Nguyễn Hạo Thần lại không có ở nhà, khiến cô càng muốn đi gặp hai bé con.

Nhưng bé Hạo nhà cô lại nói với cô, ở nhà trẻ có hoạt động gì đó, thằng nhóc phải tham gia hoạt động của nhà trẻ, không cần cô đi cùng.

Tô Khiết cũng không nghĩ nhiều, khó mà có được một ngày nghỉ ngơi ở nhà mà.

Chiều tối, Tô Khiết đang nấu ăn, đột nhiên nghe thấy tiếng động mở cổng, cô nghĩ là Nguyễn Hạo Thần về rồi, liên bước ra ngoài xem.

Chỉ là, khi nhìn thấy người đi từ ngoài cổng vào, Tô Khiết lập tức sững người.

Ai có thể cho cô biết đây là chuyện gì không?

Tô Khiết nhìn người nào đó đi vào một cách hoàn toàn tự nhiên.

Hiển nhiên không phải là lần đầu tiên tới đây!

Cũng đúng, trong căn biệt thự này có căn phòng riêng dành cho Mộng Nhược Đình, cho nên tất nhiên là cô ta thường xuyên đến đây.

Tô Khiết cứ nhìn theo cô ta như thế, không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.

Mộng Nhược Đình thấy nhìn thấy Tô Khiết thì cũng bất ngờ, chớp chớp mắt, trên nét mặt hiện rõ vài phân hoài nghi: “Cô là người giúp việc mới à?”

Tô Khiết hơi ngạc nhiên, cô không trả lời, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Dù gì mối quan hệ giữa cô và Nguyễn Hạo Thần cũng hơi phức tạp, những lời này, cô thực sự không biết có nên nói hay không.

“Vừa hay, cô chuyển giúp tôi đồ bên ngoài vào đây đi.” Tô Khiết không phủ nhận, Mộng Nhược Đình liền cho rằng cô thực sự là người giúp việc.

Tô Khiết liếc qua thấy chiếc vali hành lý mà Mộng Nhược Đình đẩy vào đã đủ to rồi, cô ta mang theo bao nhiêu đồ theo vậy?

Mộng Nhược Đình đã tất tả đi ra ngoài cổng rồi, Tô Khiết liền đi theo ra.

Chỉ là, lúc Tô Khiết ra khỏi cửa, không cẩn thận kéo theo cửa nhà khiến nó đóng sập vào.

Bên ngoài, còn có hai chiếc vali và một chiếc túi, Mộng Nhược Đình tự mình nhấc túi và đẩy một cái vali đi, Tô Khiết bèn giúp cô ta đẩy nốt chiếc vali còn lại.

Động tác của Mộng Nhược Đình rất nhanh nhẹn, đi phía trước cô, bước ra bên ngoài cửa.

Vừa nãy Mộng Nhược Đình tự mở cửa đi vào, Tô Khiết nghĩ chắc cô ta biết được mật khẩu, chỉ là, Mộng Nhược Đình không hề nhập mật khẩu, mà trực tiếp dùng vân tay để mở khóa.

Mắt Tô Khiết lóe lên tia sáng rồi biến mất, cô là vợ hợp pháp của Nguyễn Hạo Thần, nhưng đến tận bây giờ, cô cũng chỉ biết mật khẩu cửa nhà anh ta, chứ không có vân tay để mở cửa.

Nhưng Mộng Nhược Đình lại dùng vân tay mở được.

Xem ra, Nguyễn Hạo Thần và cô Mộng này thực sự có gian tình, nếu đã như vậy, thì cô cũng không cân lo lắng giữa cô và Nguyễn Hạo Thần có vướng mắc nào khác nữa, khi đến lúc, dựa trên thỏa thuận, Nguyễn Hạo Thần có được cổ phần của Nguyễn thị, cô và Nguyễn Hạo Thần có thể ly hôn, như vậy cô có thể rời khỏi đây rồi.

Tô Khiết lúc này cuối cùng cũng yên tâm rồi.

“Cô, cô nhìn tôi như thế làm gì?” Mộng Nhược Đình thấy Tô Khiết nhìn mình chằm chằm thì tự nhiên có cảm giác hoảng sợ trong lòng: “Tôi, tôi nói cho cô biết, tôi thích đàn ông, không thích phụ nữ đâu.”

Mộng Nhược Đình hiểu nhầm ánh mắt của Tô Khiết mất rồi.

Tô Khiết ngơ ngác, thầm cười, chẳng nhẽ cô thể hiện ra quá rõ ràng sao?
 
Chương 261


Chương 261

“Chà, có đồ ăn ngon sao, tôi sắp chết đói rồi đây này, tôi có thể ăn với cô không?” Mộng Nhược Đình bước vào nhà, nhìn thấy bàn bày đây thức ăn thì mắt sáng rỡ.

“Được.” Vốn dĩ cô làm cũng khá nhiều món, hơn nữa nhìn vẻ mặt của Mộng Nhược Đình, cô cũng không nhẫn tâm mà từ chối được.

“Tốt quá.” Mộng Nhược Đình liền hoan hô, không hề che đậy niềm vui sướng của mình.

Tô Khiết không nhịn được cười theo, dáng vẻ của Mộng Nhược Đình vừa nãy, làm cô nhớ đến bé Kỳ nhà cô, Vũ Kỳ mỗi lần nhìn thấy đồ ăn ngon cũng sẽ có phản ứng giống như vậy. Thậm chí Tô Khiết cảm thấy vẻ mặt này dường như có chút tương đồng. Tô Khiết phát hiện mình không hê bài xích Mộng Nhược Đình. Khi ăn được nửa bữa cơm, cửa nhà lại một lần nữa mở ra, lần này người bước vào là Nguyễn Hạo Thần. Đôi mắt Tô Khiết sáng lên, cô không ngờ Nguyễn Hạo Thần lại về sớm như vậy.

Nhưng cô liền nghĩ đến việc Mộng Nhược Đình đến đây, anh ta chắc chắn phải về sớm chứ.

Bây giờ anh ta về rồi, còn cô thì sao??

“Anh về rồi, người giúp việc anh mới thuê về nấu cơm ngon lắm đấy.” Mộng Nhược Đình ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Hạo Thần một cái, động tác ăn cơm không hề chậm lại, mà còn nhanh hơn, như sợ có ai tranh với cô ta vậy.

“Cô là người giúp việc mới đến à?” Nguyễn Hạo Thần chuyển ánh nhìn sang Tô Khiết, giọng nói lạnh lùng mang theo sự nguy hiểm khiến người ta khiếp đảm.

Người giúp việc? Cô giới thiệu bản thân với Nhược Đình như vậy sao?

“Sao thế? Có gì không đúng à?” Mộng Nhược Đình hơi khựng lại, nhìn hai người kia, khi thấy sắc mặt u ám của Nguyễn Hạo Thần, cô ta ý thức được có điều gì không đúng.

Nguyễn Hạo Thần không nói gì, chỉ có đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tô Khiết, dường như đang chờ đợi câu trả lời của Tô Khiết.

“Chuyện đó… tôi không quấy rầy hai người nữa nhé, tôi về phòng đây.” Tô Khiết cảm thấy lúc này là lúc cô nên biết điều một chút mà tự động rời khỏi đây, cô không nên ở lại làm bóng đèn được.

Tô Khiết vừa dứt lời, không đợi Nguyễn Hạo Thần lên tiếng, liền chạy vội lên tầng, về thẳng phòng mình.

Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần lập tức trở nên âm u đến tột cùng.

“Cô ấy không phải người giúp việc à? Thế cô ấy là ai?” Chỉ nhìn sắc mặt tối tăm giống như bị ai đào mả tổ tiên lên của anh, Mộng Nhược Đình đã biết mình hiểu nhầm thân phận của người phụ nữ vừa nãy mất rồi, rất rõ ràng, người phụ nữ đó tuyệt đối không phải là giúp việc.

“Người giúp việc” ban đầu là do cô tự đưa ra, người phụ nữ vừa nãy cũng không thừa nhận.

“Bạn anh à?”

“Tình nhân?”

“Bạn gái?”

Không đợi Nguyễn Hạo Thần trả lời, cô ta liên bắt đầu tự suy đoán, thực ra cô ta không mong đợi câu trả lời từ Nguyễn Hạo Thần, vì với tính cách của anh, những câu hỏi như thế này trước giờ anh luôn im lặng.

“Anh kết hôn rồi.” Nguyễn Hạo Thần như không muốn để cô ta đoán bừa thêm nữa, quan trọng là cô ta đã đoán rất lâu rồi, mà tất cả đều không đúng.

“Anh… anh kết hôn rồi?” Mộng Nhược Đình kinh ngạc, khuôn mặt lộ vẻ khó tin, chắc hẳn cô ta không nghĩ tới kết quả này.

Mộng Nhược Đình nuốt một ngụm nước bọt, chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu ra: “Vậy nên, cô ấy là cô vợ nhỏ của anh à?

Nguyễn Hạo Thần không trả lời, chỉ có sắc mặt dường như đã tối đi vài phần.
 
Chương 262


Chương 262

Cái gì là cô vợ nhỏ của anh chứ, anh già lắm rồi sao? Anh cũng chỉ lớn hơn cô ấy có bốn tuổi thôi mà.

Đương nhiên anh không phủ nhận, Mộng Nhược Đình biết mình đã đoán đúng rồi, lập tức nở một nụ cười có phần kỳ dị: “Sao em cảm thấy cô vợ nhỏ này của anh chẳng quan tâm gì đến anh thế nhỉ? Em thấy, hình như cô ấy còn có ý tác hợp cho hai chúng ta nữa đấy.”

“Em nói nhiều quá rồi đấy.” Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng quét ánh mắt qua cô ta, mang theo ý cảnh cáo rõ ràng, giọng nói ấy lạnh đến thấu xương.

Về chuyện này, người phụ nữ đáng chết kia đã làm đủ rõ ràng rồi, anh có mắt anh nhìn ra được, vậy nên, không cần phải nhắc nhở anh.

Lúc này anh có một cảm giác kích động đến mức muốn bóp chết người phụ nữ đáng ghét kia.

Nhìn thấy Mộng Nhược Đình đã dọn sạch sẽ tất cả đồ ăn trên bàn rồi, trong lòng anh lại càng buồn bực hơn.

Đồ ăn vợ anh làm, anh còn chưa được ăn, vậy mà lại để cho một người ngoài hưởng hết.

“Ái chà, anh tức giận rồi sao? Em chỉ nói vậy thôi, mà khiến anh tức giận sao? Anh ngày trước chưa từng bị cảm xúc hóa thế này.” Ánh mắt Mộng Nhược Đình phấn khích như vừa phát hiện ra một châu lục mới vậy.

Anh trước nay không phải là người dễ tức giận như thế.

Nhưng lần này, rõ ràng là đang bực tức, mà lại chẳng có chuyện gì to tát.

“Anh nói xem, liệu có khả năng nào khác không?” Mộng Nhược Đình ăn uống no say rồi, tính hiếu kỳ lại dâng lên.

Nguyễn Hạo Thần liếc sang, ánh mắt lạnh băng, mày hơi cau lại, rõ ràng anh chưa hiểu sao cô ta đột nhiên đưa ra câu hỏi này.

“Có lẽ nào cô ấy giả vờ là không quan tâm, nhưng thực chất đang ghen không? Sau đó một mình trốn trong phòng đau khổ buồn bã?” Mộng Nhược Đình cảm thấy khả năng này là rất lớn, dù gì anh cũng ưu tú như thế, dường như không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được sức hút của anh.

Nguyễn Hạo Thần hơi ngỡ ngàng, nhìn Mộng Nhược Đình một cái, sau đó đột ngột đứng dậy, đi thẳng lên trên tầng.

Mộng Nhược Đình khẽ giật mình, ánh mắt lấp lánh, cô chẳng qua chỉ là tùy tiện đoán mà thôi, mà hình như anh đã tưởng là thật, hơn nữa phản ứng này của anh hơi vội vàng.

Xem ra rất là để ý đấy!

Nếu nói như vậy, cuộc hôn nhân của anh là thật lòng, chứ không phải chỉ là để cho ông cụ Nguyễn xem.

Thế này thì cô yên tâm rồi, mẹ cũng có thể yên tâm.

Chỉ là không biết người nào đó lúc này ở một mình trong phòng rốt cuộc là đang làm gì? Có phải thực sự đang buồn bã đau khổ như cô đoán không?

Nếu đúng là vậy, thì tốt, mà nếu không thì sao?

Nguyễn Hạo Thần đi lên tầng, đi thẳng tới bên ngoài cửa phòng Tô Khiết, còn chưa mở cửa, anh đã nghe thấy tiếng cười của Tô Khiết từ bên trong truyền ra.

Con ngươi của Nguyễn Hạo Thần tối sâm lại, anh không gõ cửa, mà trực tiếp đẩy cửa phòng vào.

“Được, đi đi” Ở trong phòng, Tô Khiết đang đeo tai nghe, nằm sấp trên giường, hai chân co lên, không biết đang gọi video với ai, cười nói vui vẻ, trông rất thoải mái.

Buồn bã đau khổ? Buồn bã đau khổ cái khỉ khô!!

Hiện tại cô đang quá tập trung gọi video với người khác, lại đeo thêm tai nghe, nên khi anh đi vào, cô không hề phát hiện ra.
 
Chương 263


Chương 263

Tô Khiết lúc này đang gọi video với con gái cưng, cho nên không quá chú ý đến những chuyện khác.

Đương nhiên, chủ yếu là vì cô nghĩ thời gian này Nguyễn Hạo Thần và Mộng Nhược Đình đang anh anh em em tình cảm với nhau, sẽ chẳng có ai đến quấy rầy cô đâu.

Tô Khiết đột nhiên cảm thấy trước mặt mình hơi tối đi, cô theo bản năng đưa mắt lên nhìn, liên nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đang đứng trước giường của cô.

Vào khoảnh khắc đó, Tô Khiết cảm giác như khắp người đang đổ mồ hôi lạnh.

Anh ta vào lúc nào vậy? Sao cô không biết?

Quả thật là quá sơ suất, nhưng may mà vừa nãy Vũ Kỳ nói muốn đi lấy đồ chơi mới cho cô xem, cho nên không xuất hiện trên màn hình, chắc anh ta chưa nhìn thấy đâu.

Tô Khiết lặng lẽ tắt cuộc gọi video.

Cô luôn luôn không muốn bị người khác phát hiện ra chuyện của cô với Vũ Kỳ và Minh Hạo, cô không muốn hai bé con của cô gặp phải bất cứ tổn thương gì, cũng không muốn tạo ra rắc rối không cần thiết.

Nguyễn Hạo Thần đương nhiên đã nhìn thấy động tác tắt video của cô, mắt khẽ híp lại, cảm giác nguy hiểm toát ra tăng thêm vài phân.

Cô đang gọi video nói chuyện với ai? Vừa thấy anh là tắt ngay, cô sợ anh nhìn thấy sao?

“Anh vào đây làm gì?” Tô Khiết khẽ thở ra, cố hết sức giữ bình tĩnh.

“Sao? Tôi không được vào à?” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần bây giờ lạnh như băng, khiến người ta nghe liên có cảm giác sởn tóc gáy.

“Cô Mộng đâu? Anh không ở cùng cô ấy à?” Tô Khiết thấy lạ, anh ta bị làm sao thế? Cô Mộng đến đây, chẳng phải anh ta nên vui sao?

Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần lập tức đen sì, sao anh lại muốn xé xác cô ra thế không biết!

Nhìn thấy anh đột nhiên trở nên đáng sợ, Tô Khiết mím chặt môi, không nói thêm lời nào nữa.

Bây giờ rõ ràng anh đang không vui, cô không ngu mà tự đưa mình vào họng súng.

“Vừa gọi video với ai đấy?” Nguyễn Hạo Thần nghĩ đến bộ dạng vui vẻ của cô khi anh vừa bước vào, trong lòng liền cảm thấy buồn bực.

Cô vứt anh lại ở phòng khách, còn mình chạy lên phòng gọi video với người khác, lại còn vui vẻ như thế nữa chứ !

Tô Khiết mắt lóe sáng, nghĩ xem nên giải thích với anh thế nào, cô không muốn để lộ chuyện của hai bé con.

Một khi chuyện này lộ ra, cô chưa kết hôn đã có con, không rõ ba bọn trẻ là ai, những điều này sẽ trở thành thứ vũ khí sắc bén làm tổn thương hai bé con của cô, cô quá hiểu cái vòng luẩn quẩn này rồi.

Nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa biết ba ruột của con mình là ai, muốn cho con nhận ba cũng không biết đi đâu mà nhận.

Chỉ là, ngay lúc này, điện thoại của cô đột nhiên rung lên, là tiếng có cuộc gọi video, là Vũ Kỳ gọi tới.

Lúc Tô Khiết nhìn thấy yêu cầu gọi video, mắt cô lóe lên, trái tim cũng khẽ run rẩy theo.

“Nghe đi” Nguyễn Hạo Thần bây giờ đang đứng cạnh giường cô, điện thoại của cô lại đặt trên giường, lúc mấy chữ kia hiện lên trên màn hình điện thoại của cô, anh đã thấy vô cùng rõ ràng.

Cục cưng yêu dấu!

Cái tên này được lắm đấy!!

Anh lại muốn xem xem cục cưng yêu dấu này của cô là ai?

Nếu như anh không đoán nhầm, mấy lần cô gọi điện thoại cười toe toét ấy, chắc hẳn cũng là người này.
 
Chương 264


Chương 264

Tô Khiết thực sự không muốn nghe, bây giờ cô càng muốn tắt ngay đi, sau đó tắt máy luôn nhưng bây giờ dưới ánh nhìn như có thể giết người bất cứ lúc nào của Nguyễn Hạo Thần, ngón tay cô rõ ràng đã ở gần như thế, nhưng thực sự không dám ấn xuống.

“Tô Khiết, cô thử tắt xem?” Nguyễn Hạo Thần dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, bất ngờ thấp giọng gầm gừ.

Tay Tô Khiết vừa hay chạm vào điện thoại, bị anh quát như thế, tay cô run rẩy, sau đó lại thực sự tắt mất yêu cầu cuộc gọi của Vũ Kỳ.

Cô… thực sự không cố ý mà!

Nhưng, có lẽ anh không tin đâu.

Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại, trong hơi thở lạnh lẽo cuốn theo một cơn giông bão đầy nguy hiểm.

Giỏi, giỏi lắm, cô to gan lắm rồi! Dám tắt thật cơ mà !

Tô Khiết ngẩng đầu nhìn anh, lúc chạm mắt với anh, lại khẽ khàng thở ra một hơi lạnh.

Trước nay cô luôn bình tĩnh, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng cô lại cảm thấy run sợ.

“Tay run, không cẩn thận ấn nhầm thôi.” Tô Khiết nghĩ không cân biết anh có tin hay không, cô vẫn cần phải giải thích một chút đã.

“Nói câu này bản thân cô có tin được không?” Nguyễn Hạo Thần đã lại híp mắt một lân nữa, anh nhìn chằm chằm vào cô, hơi thở nguy hiểm như đang rất muốn nuốt trọn lấy cô.

Lời này của cô có lừa quỷ, quỷ cũng không tin.

“Tin” Tô Khiết ngây người, sau đó nghiêm túc gật đầu, lời cô nói đương nhiên cô phải tin chứ, hơn nữa cô đang nói thật mà.

“Không cẩn thận ấn nhầm sao? Hửm?” Nguyễn Hạo Thần nhìn khuôn mặt vô tội của cô, bỗng nhiên nở nụ cười, ắt hẳn anh bị cô chọc tức rồi, tức giận đến mức bật cười.

Anh không cần phải phí lời với cô nữa.

“Ừm” Tô Khiết gật đầu. Cứ thế ngẩng đầu lên nhìn anh, cô cảm thấy cổ rất mỏi, nhưng cô vẫn tiếp tục kiên trì, không cử động.

Thấy cô gật đầu, khóe miệng Nguyễn Hạo Thần cong lên, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Được, cho cô một cơ hội, bây giờ gọi lại đi”

Nếu cô đã nói là ấn nhầm, vậy thì anh sẽ cho cô một cơ hội sửa sai.

Hôm nay anh phải xem xem ‘cục cưng yêu dấu’ kia rốt cuộc là ai?

Là ai có thể khiến cho cô mong nhớ như thế, lúc nào cũng phải gọi điện, còn gọi cả video nữa, lại còn nói chuyện vui vẻ như thế.

Tô Khiết kinh ngạc, vốn dĩ cô tưởng với tính cách của anh, chuyện này coi như cho qua, không ngờ anh lại bắt cô phải gọi lại!

Nhìn vào mắt của anh, Tô Khiết tuyệt đối tin rằng, nếu như bây giờ cô không gọi lại, giây tiếp theo anh có thể giết chết cô ngay.

Tô Khiết biết, bây giờ nếu như cô không làm theo lời anh nói, thì chuyện này chắc chắn không xong được đâu.

Tô Khiết nghĩ đến bọn họ là kết hôn theo thỏa thuận, anh và Mộng Nhược Đình lại yêu thương nhau thế, thì việc cô có con hay không chắc không có ảnh hưởng gì đối với anh đâu.

Với tính cách và tác phong của anh, cho dù biết được chuyện của hai bé con, chắc chắn sẽ giúp cô giữ bí mật nhỉ? Anh chắc cũng sẽ không làm chuyện gây tổn thương đến trẻ con đâu.
 
Chương 265


Chương 265

Sau khi nghĩ thông những điều này, Tô Khiết khẽ thở hắt ra một hơi, sau đó cầm điện thoại lên, bấm vào tên facebook của Vũ Kỹ, gửi yêu cầu gọi video.

Ánh mắt tối sầm của Nguyễn Hạo Thần khẽ lóe lên, xem ra anh không ngờ cô lại nghe lời như vậy, bảo thế mà lại gọi lại thật.

Thấy hành động đó của cô, sắc mặt anh rõ ràng dịu lại một chút.

Có điều đầu dây bên kia thế mà lại chẳng có phản ứng gì, không đáp lời, mà cũng chẳng cúp máy.

Mắt Tô Khiết lóe sáng, thế này nghĩa là không nghe thấy chuông sao?

Tô Khiết biết, bình thường thì Vũ Kỳ giờ này lẽ ra đang ôm điện thoại chờ cuộc gọi từ cô mới phải. Vậy nên không có nhiều khả năng là bé không nghe thấy tiếng điện thoại.

Vậy thì chỉ còn một khả năng thôi, điện thoại bị tắt nguồn rồi. Vũ Kỳ chắc chắn không thể tự khóa máy được. Tình hình này, người khóa máy chỉ có thể là Minh Hạo.

“Anh, tại sao anh lại tắt máy vậy? Em còn muốn nói chuyện với mẹ mà.” Bạn nhỏ Vũ Kỳ ngồi một bên với vẻ mặt bất mãn, mẹ tắt video của bé rồi, thế mà anh còn khóa cả điện thoại bé nữa.

“Lúc nãy mẹ cúp máy ngang như vậy chắc chắn là có chuyện gì xảy ra rồi, em gọi lại thì mẹ không bắt máy, chứng tỏ mẹ đang không tiện nói chuyện video với em. Chỉ sợ đang có người khác ở đó, đề phòng, anh cứ khóa máy cho an toàn.” Đường Minh Hạo kiên nhẫn giải thích cho cô em gái đang sắp khóc bên cạnh.

“Ai đang ở đó? Đề phòng cái gì ạ?” Đường Vũ Kỳ ngẩn ra, hiểu mà như không hiểu.

“Chồng của mẹ.” Đường Minh Hạo cau mày, không biết đang nghĩ cái gì.

“Ông ấy là chồng của mẹ, vậy thì cũng là ba của mình rồi, tại sao phải đề phòng ông ấy nữa?” Đường Vũ Kỳ càng thấy khó hiểu.

Đường Minh Hạo lúc này không biết nên giải thích thế nào với em gái.

“Không lẽ sau này mẹ chỉ cần chồng, mẹ không cần chúng ta nữa hả anh? Bây giờ mẹ không tới ở với em, chỉ ở với chồng mẹ thôi kìa.”

Đường Vũ Kỳ càng nói càng cảm thấy tủi thân, cái miệng nhỏ dấu ra như sắp khóc tới nơi rồi.

Bé vốn tưởng khi mẹ có chồng, bé sẽ có thêm một người ba nữa. Vậy mà không ngờ mẹ lại bị người ta bắt đi mất.

Đường Minh Hạo thấy em gái sắp khóc thì càng thêm sốt ruột: “Em đừng khóc, tụi mình tìm cơ hội dò la ông ấy đã, xem xem ông ấy có thể làm ba mình không nha.”

“Dò la như thế nào ạ?” Đường Vũ Kỳ đang định khóc nghe vậy thì mắt sáng lên.

Đường Minh Hạo ngôi sát lại, thì thâm vào tai bé. Đường Vũ Kỳ gật đầu lia lịa, ánh mắt càng lúc càng sáng, khuôn mặt nhỏ xinh cuối cùng cũng nở nụ cười, tươi như hoa rồi.

Đâu dây bên kia không có phản ứng gì, Tô Khiết cuối cùng cũng đành tự cúp máy.

“Không ai bắt máy cả.” Tô Khiết xòe tay, nhún vai vẻ vô tội, chuyện này không thể trách cô được.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, im lặng, không biết anh đang nghĩ gì.

“Còn cần gọi nữa không?” Tô Khiết thấy anh không phản ứng gì bèn dò hỏi.

Dĩ nhiên cô thừa biết, có gọi lại thì kết quả vẫn thế.

“Gọi lại thì sẽ có người bắt máy à?” Anh liếc mắt nhìn cô, cười như không cười. Anh cảm thấy người bên kia chắc đã phát giác được gì đó nên mới khóa máy, vậy nên giờ có gọi lại thì cũng không khác gì.

Cô rõ ràng biết kết quả, lại còn cố ý hỏi anh! Anh âm thầm cắn chặt răng.

Lúc này cô vẫn đang ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, quyến rũ mê người. Nguyễn Hạo Thần hai mắt lim dim, đột nhiên cúi người đè lên người cô.
 
Chương 266


Chương 266

Tô Khiết giật mình, cơ thể phản ứng ngay tức khắc, nhanh chóng lăn người né tránh.

Phản ứng bản năng đã được huấn luyện bao năm nay, phản ứng nhanh, tốc độ nhanh, vừa nãy Tô Khiết cứ tưởng anh sắp đánh cô.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, ánh mắt càng thêm thâm sâu. Tốc độ của cô cũng thật nhanh đó, những cô gái bình thường khác chắc chắn thân thủ không thể bì được, vậy nên…

Tô Khiết cũng ý thức được phản ứng của mình vừa nãy không hợp tình, lòng thầm hoảng sợ.

Vừa may lúc này, chuông điện thoại Nguyễn Hạo Thần reo lên, đây là tiếng chuông báo tin nhắn anh cài đặt riêng.

Nguyễn Hạo Thần rút điện thoại, ánh mắt khẽ lóe lên khi nhìn thấy tin nhắn trên màn hình.

Nội dung tin nhắn rất đơn giản – Đường lão đại quay về thành phố rồi.

Đại ca về rồi?

Trước giờ công việc của đại ca bận rộn, bình thường nếu không có việc gì thì sẽ không thường xuyên đến thành phố A.

Vậy mà mới rời thành phố A hai ngày trước, hôm nay nhanh vậy đã quay về rồi sao?

Lần trước là vì chuyện của ông Bình.

Còn lần này là về gì chuyện gì đây?

Đại ca lần này thậm chí còn không thông báo với bọn họ, đến Tào Du cũng còn không được biết.

Anh cảm thấy, mình nên tìm đại ca nói chuyện mới được.

Nguyễn Hạo Thần nhìn Tô Khiết với ánh mắt sâu xa, rồi quay người rời đi.

Tô Khiết thầm thở hắt ra một hơi, lúc nãy là anh định đánh cô sao? Là vậy sao?

Cô nhìn ra được lúc nãy anh rất tức giận.

Tô Khiết nghe tiếng anh xuống lầu, sau đấy ra ngoài rồi.

Trong lòng Tô Khiết tràn đầy nghi vấn, sao tự nhiên anh lại bỏ đi? Cô Mộng đâu? Cô ta ra ngoài chung với anh ư?

Tô Khiết đang nghĩ ngợi thì điện thoại bất ngờ đổ chuông, Tô Khiết nhìn điện thoại, nghĩ lại việc cô không hề phát hiện ra lúc Nguyễn Hạo Thần tiến vào phòng mình lúc nãy thì bước xuống giường, ra đóng cửa lại. Nghĩ nghĩ một lúc lại cấn thận khóa chốt, sau đó mới bắt máy.

“Lão đại về nước rồi, đã đến tìm em chưa hả?” Vừa bắt máy đã nghe tiếng Mộ Dung Tri truyền đến.

“Chưa, anh ấy về nước có chuyện gì à?” Tô Khiết sững sờ, mấy năm nay đàn anh rất ít khi vê nước, không lẽ là có nhiệm vụ gì?

“Không phải, lão đại chắc sẽ đến tìm em đó ” Bên kia đầu dây, Mộ Dung Tri thầm thở dài.

“Đàn anh về cùng với chị Hồng Linh đúng không?” Tô Khiết hoàn toàn không ý thức được chuyện gì, cười nhẹ.

“.” Mộ Dung Tri lại khẽ thở dài, ai cũng biết lão đại thích cô, chỉ có mỗi cô tưởng rằng người lão đại thích là chị Hồng Linh.

“Em và Nguyễn Hạo Thần dạo này sao rồi?” Mộ Dung Tri không nói nhiều với cô nữa, anh cũng là đang tôn trọng sự lựa chọn của cô. Dù sao cô cũng đã kết hôn với Nguyễn Hạo Thần rồi, vậy thì anh tuyệt đối sẽ không xáo trộn tình cảm giữa cô và lão đại lên nữa.

“Chuyện cổ phần vẫn chưa có tiến triển gì cả, ông cụ Nguyễn không dễ đối phó.” Tô Khiết nhớ lại tình hình lần trước đến nhà họ Nguyễn, cô biết nếu muốn giúp Nguyễn Hạo Thần lấy được cổ phàn, nhất định phải tính kế lâu dài mới được.
 
Chương 267


Chương 267

“Không phải anh hỏi chuyện này, em nói xem em với Nguyễn Hạo Thần ấy, Nguyễn Hạo Thần đẹp trai vậy, tướng tá cũng không tôi, bộ em không nghĩ tới chuyện nhân cơ hội này ngủ với anh ta à? Hai người cũng đi đăng ký kết hôn rồi còn gì, không ngủ với nhau phí thế …”

Tô Khiết nghe mấy câu nhảm nhí này, cúp máy luôn.

Cô ngủ với Nguyễn Hạo Thần? Điên rồi chắc?

Tô Khiết cúp máy xong, chắc chắn Nguyễn Hạo Thần đã ra ngoài rồi thì mới gọi điện lại cho Vũ Kỳ, quả nhiên điện thoại của Vũ Kỳ đã bị khóa rồi.

Cô lại điện cho Minh Hạo, thế nhưng điện thoại của Minh Hạo cũng bị khóa luôn.

Tô Khiết chớp mắt, điện thoại của Vũ Kỳ khóa máy thì cô sớm đã đoán được rồi. Nhưng còn điện thoại của Minh Hạo tại sao cũng khóa luôn? Minh Hạo bình thường vốn sẽ không khóa máy.

Hai bảo bối nhỏ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?

Tô Khiết trong lòng lo lăng, liên vội vàng gọi cho Hứa Dinh Dinh. Điện thoại Hứa Dinh Dinh kết nối được, thế nhưng mãi không có người bắt máy.

Tim Tô Khiết đập mạnh, tiếp tục gọi điện, thế nhưng vẫn vậy không có người nghe máy.

Tô Khiết bắt đầu sợ hãi, vội vàng đứng dậy, tùy tiện vơ vội áo khoác, vừa mặc vừa chạy ra ngoài.

Lúc cô định mở cửa thì bỗng có chuông điện thoại, Tô Khiết nhìn thấy tên hiển thị là Hứa Dinh Dinh gọi tới, không chút do dự liên bắt máy.

“Dinh Dinh, cậu có đang ở cùng với hai bảo bối không?” Không đợi Hứa Dinh Dinh mở miệng, Tô Khiết đã vội vàng hỏi.

Tô Khiết xưa giờ gặp chuyện gì vẫn luôn bình tĩnh, thế nhưng chuyện liên quan đến hai con thì cô hoàn toàn bấn loạn.

“Ở cùng đây, sao thế? Hai đứa nhỏ đang xem tivi, tớ mới vừa xuống dưới đổ rác nên không bắt máy được, xảy ra chuyện gì à?” Hứa Dinh Dinh xem ra có chút nghi hoặc.

“Không có gì là tốt rồi, vừa nãy tớ gọi nhưng điện thoại của cả hai đứa đều khóa cả, gọi cậu thì không nghe máy nên đang lo không biết xảy ra chuyện gì.” Tô Khiết như trút được gánh nặng, người mềm nhũn tựa vào cửa.

“Là Minh Hạo khóa máy cả hai cái điện thoại, nó bảo cảm thấy hình như bên cậu có chuyện bất thường, lúc nãy xảy ra chuyện gì hả?”

“Ừ, lúc nãy đang gọi video với Vũ Kỳ thì bị Nguyễn Hạo Thần phát hiện.” Tô Khiết nhớ lại chuyện vừa nãy, vẫn còn chút sợ hãi. Cô vẫn không muốn chuyện hai đứa nhỏ bị lộ ra.

“Anh ta biết chuyện của Vũ Kỳ rồi à?” Hứa Dinh Dinh kiêm không được kinh ngạc.

“Chưa, anh ta chưa kịp nhìn thấy Vũ Kỳ, sau đấy thì điện thoại video không kết nối được.”

“Thằng bé Minh Hạo thật quá giỏi luôn rồi.” Hứa Dinh Dinh sững người, lúc nãy cô còn không nghĩ là nó nói đúng, thế mà không ngờ Minh Hạo đã đoán trúng rồi.

Tô Khiết vốn muốn sang gặp hai đứa nhỏ, nhưng lại nghe có tiếng Mộng Nhược Đình. Mộng Nhược Đình chắc đang gọi điện cho ai đấy, nói chuyện rất lớn tiếng.

Tô Khiết nhớ ra là Mộng Nhược Đình ở nhà, vậy thì Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ sớm quay về thôi, thế nên đành nhịn không đi nữa.

Ngày mai vậy, ngày mai cô sẽ đi gặp hai con.

Lúc Nguyễn Hạo Thần quay về thì đã 1 giờ sáng rồi, sắc mặc lộ rõ u ám, ánh mát sắc lạnh khiến người ta run sợ.

Anh bước lên lầu, dừng lại trước cửa phòng Tô Khiết, xoay nắm cửa thì phát hiện đã bị Tô Khiết khóa rồi.
 
Chương 268


Chương 268

Nguyễn Hạo Thần nhướng mày, sao cô dám khóa trái cửa?

Sáng ngày hôm sau.

Mộng Nhược Đình bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.

“Mẹ.” Ngay khoảnh khắc bắt máy, Mộng Nhược Đình nở một nụ cười rạng rỡ.

“Con lại đến thành phố A rồi à? Không phải mẹ đã nói với con là đừng có đến thành phố A rồi sao, đừng có đi tìm…” Giọng nói đối phương lộ rõ sự lo âu, là một sự lo lắng rất nặng nề.

“Mẹ à, con nói mẹ nghe nè, anh hai đã kết hôn rồi đó.” Mộng Nhược Đình ngược lại lại rất vui vẻ, nét mặt đầy hưng phấn.

Cô biết, chuyện này nhất định có thể chuyển hướng sự chú ý của mẹ mình.

“..” Giọng người bên kia đột ngột dừng lại, qua một lúc sau bà mới hoàn hồn lại: “Con nói gì? Anh con kết hôn rồi?”

Mặc dù bà đã rời khỏi thành phố A đã hai mươi mấy năm rồi, thế nhưng chuyện của con trai mình, bà làm sao mà không biết được chứ.

Suốt bao nhiêu năm nay, con bà đến bạn gái còn không có, nó làm sao có thể đột ngột kết hôn vậy được.

Không lẽ là bị ông cụ Nguyễn bắt ép?

“Dạ, dạ, anh hai kết hôn rồi mẹ. Chị dâu rất vui tính, rất đáng yêu luôn, con rất thích chị ấy.” Mộng Nhược Đình tuôn một lần ba chữ “rất”, không hề giấu giếm sự hài lòng và yêu thích của mình đối với Tô Khiết.

Nghe những lời con gái nói, Mộng Thu Quỳnh lại lần nữa trầm mặc. Bà hiểu rõ tính con gái mình nhất, đây là lần đầu bà nghe con mình khen một người như thế.

“Anh con với cô ấy?” Mộng Thu Quỳnh trong lòng có thêm một chút hi vọng, hay là người con trai mình thích, bây giờ con mình làm gì, ngay cả ông cụ Nguyễn cũng không thể khống chế được rồi.

“Con thấy anh hai rất là quan tâm chị dâu đó.” Mộng Nhược Đình hiểu rất rõ mẹ mình đang lo lắng điều gì: “Mẹ biết tính anh hai rất ít khi nổi giận, thế mà tối hôm qua vì chị dâu mà suýt tức điên lên luôn đó.”

Mộng Nhược Đình cảm thấy lời này của mình không hê nói quá chút nào. Bởi vì lúc anh cô từ trong phòng của chị dâu đi ra, sắc mặt thật sự khiến người khác hoảng sợ.

“Hai đứa nó cãi nhau à?” Mộng Thu Quỳnh nghe Mộng Nhược Đình nói thế liền hỏi lại, có điều trong giọng nói không hề lo lắng gì nhiêu.

Chuyện vợ chồng cãi nhau cũng là bình thường mà.

Lúc không tranh không cãi gì mới đáng sợ.

Hạo Thần tức giận chứng tỏ là nó có yêu người ta thật.

Nếu mà như thế, bà cũng yên tâm được rồi.

“Mẹ, hay là giờ con đưa điện thoại cho anh, mẹ tự hỏi anh nhé.” Thật ra Mộng Nhược Đình cũng rất muốn biết anh hai và chị dâu rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ là cô biết dù cô có hỏi đi nữa thì anh hai cũng sẽ không chịu nói.

Thế nhưng mẹ thì lại khác, mẹ mà hỏi thì anh hai nhất định sẽ kể thôi.

Nói cho cùng, cô chẳng qua chỉ là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình thôi.

“Cái con bé này, nói cái gì điên vậy hả. Giờ này anh hai con và chị dâu còn chưa ngủ dậy đâu. Giờ này con qua phòng sẽ làm phiền hai đứa nó đó.” Mộng Thu Quỳnh nghe con gái nói thì vội vàng ngăn cản.
 
Chương 269


Chương 269

“Mẹ yên tâm đi, không làm phiền hai người được đâu. Vì anh con với chị dâu không có ngủ chung phòng mà.” Mộng Nhược Đình không nghĩ nhiêu, bột miệng nói luôn ra.

“Không ngủ cùng phòng? Ý con là hai đứa nó ngủ riêng hả?” Mộng Thu Quỳnh ngẩn người, kết hôn rồi lại ngủ riêng phòng, thế này thì chắc chắn có vấn đề rồi.

Ngay lúc này, Mộng Nhược Đình đã gõ cửa phòng Nguyễn Hạo Thần. Nguyễn Hạo Thần có thói quen thức dậy sớm, lúc này đã xếp gọn chăn gối cả rồi. Mộng Nhược Đình bèn bước luôn vào phòng, nhớ ra là anh chuẩn bị nói chuyện điện thoại với mẹ, thế là đóng luôn cửa phòng lại.

“Điện thoại của mẹ này.” Mộng Nhược Đình đưa điện thoại đến trước mặt Nguyễn Hạo Thần.

“Mẹ.” Nguyễn Hạo Thần bắt máy, trầm giọng, vẻ mặt không có bất cứ điều gì bất thường, giọng nói vẫn như mọi khi.

“Mẹ nghe Nhược Đình nói con kết hôn rồi?” Nhược Đình đã đưa điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần rồi, Mộng Thu Quỳnh chỉ còn cách thuận theo ý Mộng Nhược Đình mà hỏi thôi. Đương nhiên bà cũng có quan tâm nữa.

“Vâng.” Nguyễn Hạo Thần cũng không bất ngờ, làm sao anh có thể không nhận ra được chút ý tứ đó của Mộng Nhược Đình được.

“Đình Đình nói đó là một cô gái rất tốt” Mộng Thu Quỳnh nghe câu trả lời đơn giản đến không thể đơn giản hơn của con trai, thật tình không nghe ra được thông tin gì cả.

“Dạ.” Nguyễn Hạo Thần vẫn cứ kiểu trả lời đơn giản đến không thể đơn giản hơn đó.

“Kết hôn rồi thì đừng cứ kiểu lạnh lùng ngày trước nữa, đừng có dọa con người ta sợ.” Có điêu lần này, Mộng Thu Quỳnh bỗng nhiên bật cười, vẫn là bà hiểu con trai mình. Nếu như thẳng thắn thừa nhận một người con gái tốt như vậy thì đây chắc chắn là lần đầu tiên trong đời luôn rồi.

Nguyễn Hạo Thần thâm hừ một tiếng lạnh nhạt, dọa cô sợ ư? Cô là kẻ nhát gan vậy sao chứ?

“Lần sau con về thì sẽ dắt cô ấy về cho mẹ gặp nhé.” Nguyễn Hạo Thần hiểu rõ mẹ mình lo lắng điều gì. Mà anh cũng biết dù có nói thêm bao nhiêu lời nữa thì cũng không bằng một hành động trực tiếp.

Mộng Nhược Đình thấy bất ngờ khi nghe được lời này của anh trai, đôi mắt đột nhiên mở to, vẻ mặt khó tin nhìn Nguyễn Hạo Thần.

Cô, vừa nãy cô không nghe nhầm đấy chứ?

Anh hai bảo sẽ đưa chị dâu về gặp mẹ?

Sao có thể thế được? Sao thế được chứ?

Mộng Thu Quỳnh cũng bất ngờ, bàn tay đang câm điện thoại cũng không kìm được run rẩy. Lời này của con trai khiến bà vừa mừng vừa lo.

“.” Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó có tiếng thở dài: “Thôi quên đi, chuyện năm đó, nhà họ Nguyễn không cho phép bất bất cứ ai đến, sợ là sợ vợ của con thôi, nhưng con bé biết được thì với con cũng là một chuyện tốt, con đừng nói cho nó biết chuyện của mẹ, sau này cũng đừng bảo Đình Đình đến chỗ của con nữa, tránh để xảy ra hiểu lầm không cần thiết.”

Trong giọng nói của Mộng Thu Quỳnh lộ rõ sự chờ mong nhưng lại không thể không từ bỏ.

Bà hiểu rất rõ rằng, người nhà họ Nguyễn không muốn để cho bất cứ ai biết được chuyện năm xưa, nếu không nhà họ Nguyễn cũng sẽ không tuyên bố với bên ngoài rằng bà đã chết, thậm chí còn làm tang lễ cho bà nữa.

Bà đã rời khởi thành phố A hai mươi năm trời và chưa một lần trở lại, không phải là bà không muốn mà là không dám, bà đã nằm lòng thế lực nhà họ Nguyễn cũng như tác phong của ông cụ Nguyễn.

Năm đó, bà nhớ con đến phát rồ phát dại, nhớ đến mức cả trong mơ cũng khóc.
 
Chương 270


Chương 270

Bà điên cuồng muốn gặp mặt con trai nhưng bà biết, kể từ giây phút nhà họ Nguyễn tuyên bố bà qua đời thì việc bà muốn gặp con trai chỉ là hy vọng xa vời mà thôi, sợ rằng cả đời này cũng không thể gặp được nữa.

Có điều, bà thật sự không ngờ, tám năm trước, con trai của bà lại xuất hiện ở trước mặt mình, khoảnh khắc ấy, bả cảm thấy tất cả chỉ là một giấc mộng.

Đương nhiên, chuyện này không thể gạt được ông cụ Nguyễn, sau lần đó, ông cụ Nguyễn đã sai người đến cảnh cáo bà.

Ông cụ Nguyễn đương nhiên cũng đã gây áp lực rất lớn cho Nguyễn Hạo Thần, nhưng anh vẫn làm theo ý mình, vẫn đến gặp bà ấy như trước. Khi ấy, bà đã biết con trai mình trưởng thành rồi.

Nếu con trai bà đã không sợ thì tại sao bại có thể thỏa hiệp thêm lần nữa chứ, bà không thể để cho con trai mình đau lòng được, không thể khiến con trai mình thất vọng.

Chuyện năm xưa vốn đĩ không phải là lỗi của bà.

Từ đó về sau, con trai luôn dành thời gian đến thăm bà, thậm chí còn giúp đỡ Nhược Đình khắp nơi.

Hôm nay con trai bà đã kết hôn, bà hy vọng nó có thể hạnh phúc.

Nguyễn Hạo Thần không nói gì, anh vốn dĩ không phải là người nhiều lời, bình thường anh rất ít khi dùng lời nói mà chỉ trực tiếp hành động.

“Anh, anh thật sự sẽ đưa chị dâu đến gặp mẹ sao?” Nguyễn Hạo Thần cúp điện thoại, Mộng Nhược Đình dường như vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thân.

“Ừ”” Lúc này đây, Nguyễn Hạo Thần không biết phải trả lời cô thế nào.

“Anh không sợ chị dâu sẽ biết chuyện năm xưa sao?” Mộng Nhược Đình lại càng khiếp sợ, cô hiểu rõ anh, anh chưa bao giờ nói suông, những lời anh nói ra tuyệt đối sẽ làm được.

“Anh không có chuyện gì phải gạt cô ấy hết.” Nguyễn Hạo Thần hơi nhếch môi, anh đã cưới cô thì anh và cô chính là vợ chồng, nên hiển nhiên là anh sẽ không giấu giếm cô những chuyện của anh.

Nhưng hiện tại chưa phải lúc, như mẹ đã nói, hiện tại nếu để cô ấy biết được chuyện năm xưa thì đối với cô ấy mà nói không phải là chuyện tốt.

Sau này, tất cả mọi chuyện của anh đều sẽ từ từ kể cho cô hay.

“Tốt quá rồi.” Mộng Nhược Đình hoan hô, muốn ôm Nguyễn Hạo Thần.

Có điều Nguyễn Hạo Thần trừng mắt, cứng rắn ngăn động tác của cô lại.

“Biết rồi, biết rồi, sau này chỉ có chị dâu là được ôm anh thôi.” Mộng Nhược Đình nghịch ngợm thè lưỡi, cười một cách lém lỉnh.

“Anh, chị dâu có từng nhiệt tình ôm anh như em lần nào chưa?” Mộng Nhược Đình chớp chớp mắt, cố ý bôi thêm một câu, thấy sắc mặt Nguyễn Hạo Thần hơi sa sâm, nụ cười của cô lại càng nghịch ngợm nhưng cô là người thông minh nên đương những lúc như này phải nhanh chóng lỉnh đi: “Em về phòng trước đây.”

Mộng Nhược Đình mở cửa phòng vừa định đi ra thì đúng lúc này, cửa phòng của Tô Khiết cũng vừa hay mở ra.

Mộng Nhược Đình hơi khựng lại rồi nhanh chóng ngó sang còn Tô Khiết cũng vừa khéo nhìn sang.

Bốn mắt nhìn nhau!

Tô Khiết quan sát Mộng Nhược Đình, lúc này cô ấy chỉ mặc một chiếc áo ngủ, đầu tóc lộn xộn.

Mới sáng sớm mà cô ấy đã bước ra từ phòng Nguyễn Hạo Thần với bộ dạng như vậy thì chỉ có một khả năng.
 
Chương 271


Chương 271

Ánh mắt Tô Khiết chợt lóe, quả nhiên có gian tình.

Đã vậy thì cô hoàn toàn không cần phải lo lắng về chuyện Nguyễn Hạo Thần sẽ có ý kiến gì đó với cô, thật sự là quá tốt rồi!!

Mộng Nhược Đình sợ cô hiểu lầm, muốn giải thích, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của Tô Khiết, lại sững sờ lần nữa, lúc này chắc chắn là chị dâu đã hiểu lầm, nhưng phản ứng sau khi hiểu lầm của chị dâu thật sự là….

Nguyễn Hạo Thần cũng nhìn thấy Tô Khiết, thấy cô đúng lúc đụng phải Mộng Nhược Đình đang từ phòng của anh đi ra thì cũng sợ cô hiểu lầm nhưng ngay lập tức, anh nhìn thấy sự khác lạ trong mắt cô, thậm chí còn có vẻ hưng phấn nữa.

Anh bỗng dưng thấy tức ngực, tiến thoái lưỡng nan.

Mới sáng sớm, bắt gặp người con gái khác từ trong phòng anh đi ra nhưng cô không tức giận mà lại hưng phấn ư?

Cô hưng phấn như vậy rốt cuộc là có gì thú vị chứ? Xin hỏi, rốt cuộc cô có ý gì khi tỏ vẻ hưng phấn như vậy?

Nguyễn Hạo Thần lúc này thật sự muốn kéo cô sang, đánh một trận thật đau.

Nguyễn Hạo Thần bước ra, nhìn thẳng vào mắt cô, trong ánh mắt lạnh lùng của anh dường như còn mang theo sự nguy hiểm như thể muốn nuốt chứng lấy cô vậy.

Anh biết tình huống này rất dễ khiến người ta hiểu lầm, anh cũng biết cô đã hiểu lầm anh rồi.

Rõ ràng là cô đã hiểu lầm nhưng lại không hề tức giận chút nào, trái lại còn tỏ vẻ hưng phấn điều đó khiến Nguyễn Hạo Thần tức muốn giết người.

“Em không thấy gì cả, không thấy gì cả.” Bắt gặp ánh mắt khiến người ta rùng mình của anh, Tô Khiết liền ngẩn người, sau đó giải thích theo bản năng.

Đương nhiên, cái này cũng chưa tính là giải thích, mà đúng hơn là cho thấy thái độ của cô, cho thấy cô đang giả vờ là mình chẳng thấy gì cả.

Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, chỉ trong chốc lát, sắc mặt của anh liền sa sầm hơn và nghiến răng trèo trẹo, chỉ hận không thể trực tiếp cắn đứt cổ của cô.

“Rõ ràng chị thấy hết tại sao lại nói dối chứ?” Mộng Nhược Đình khóe môi vi phiết, cố ý ra vẻ thểu não thế nhưng trong lòng đang cực lực nín cười.

Người chị dâu này đúng là rất đáng yêu.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy anh trai bị người ta làm cho tức đến mức như vậy, chi dâu lợi hại quá đi.

Ánh mắt của Tô Khiết chợt lóe, bọn họ tỏ thái độ như vậy là vì lo lắng cô sẽ nói ra sao?

“Hai người yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không nói lung tung, tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.” Tô Khiết liên tục giải thích, và đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “bất luận kẻ nào.”

Cô biết là ông cụ Nguyễn không cho phép Nguyễn Hạo Thần lui tới với Mộng Nhược Đình nên cô cam đoan là sẽ không nói cho ông cụ biết chuyện này.

Tô Khiết nói những lời này là để cho Nguyễn Hạo Thần nghe cho nên lúc này cô mới nhìn anh khi đang nói chuyện, không những thế còn nhìn anh bằng ánh mắt khiến anh an tâm.

“Vậy sao?” Nguyễn Hạo Thần tức thiếu chút nữa thổ huyết, nghiến răng gằn từng chữ một.

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, trong ánh mắt khiến cho người ta phải nổi da gà ấy thậm chí còn mang theo vài phân sát ý.

Ngay lúc này đây, anh đã bị cô chọc tức muốn giết người.

“Uhm, tôi cam đoan…” Tô Khiết nhanh chóng gật đầu, rất sợ anh không tin.

Đối diện với ánh mắt ngập tràn sát ý của anh, cô hít sâu một hơi, cô đã cam đoan đến vậy rồi anh còn muốn thế nào nữa?
 
Chương 272


Chương 272

Anh muốn giết cô diệt khẩu sao?

Thấy cô nhanh chóng gật đầu, Nguyễn Hạo Thần lại càng vô cùng tức giận, lúc này anh không muốn nghe cô nói nữa, anh đột nhiên cất bước, đi về phía cô, cánh tay cũng nhanh chóng giơ về phía cô, rõ ràng là muốn túm lấy cô. Anh phải bắt cô lại, đánh một trận nên thân.

Tô Khiết sợ hãi, nhanh chóng lui vê phía sau, nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

“Trời má, tốc độ này cũng quá nhanh rồi đó, tuyệt đối là đã từng được huấn luyện qua rồi.” Mộng Nhược Đình trợn tròn hai mắt, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa sùng bái, chỉ dâu đúng là quá lợi hại.

Nhưng chị dâu làm sao luyện được tốc độ như vậy nhỉ?

Nguyễn Hạo Thần đã từng được mục sở thị tốc độ phản ứng của cô cho nên hiện tại cũng không bất ngờ gì cho lắm, có điều khi thấy cửa phòng bị đóng chặt, anh chỉ lạnh lùng nheo mắt và nói: “Mở cửa.”

“Không mở, tôi đã nói là sẽ giữ bí mật mà, anh còn muốn giết người diệt khẩu sao?” Tô Khiết giữ chặt cửa phòng, lúc này kiên quyết không thể mở.

Nguyễn Hạo Thần sững sờ, anh giết cô diệt khẩu sao?

Con mắt nào của cô thấy anh muốn giết cô diệt khẩu chứ?

Anh tức giận vì không thể bóp chết cô nhưng điều đó thì liên quan gì đến giết người diệt khẩu chứ?

Cô chẳng phải là chuyên gia tâm lý học tội phạm sao? Chẳng phải chỉ cần liếc mắt là cô có thể nhìn thấy mọi chuyện sao? Tại sao hết lần này tới lần khác cô cứ không nhận ra anh đang tức giận chứ?

Đúng, Tô Khiết là chuyện gia tâm lý học tội phạm, cô chưa từng mắc sai lầm trong những vụ án mà cô tiếp nhận, nhưng trong chuyện tình cảm thì cô lại đặc biệt ngây ngô, Mộ Dung Tri vẫn thường gọi cô là đô gà mờ trong chuyện tình cảm. Có lẽ thực sự ứng với câu câu không ai là toàn diện cả, nếu quá mức xuất sắc ở một phương diện nào đó thì sẽ khiếm khuyết ở một phương diện khác.

“Phụt…’ Mộng Nhược Đình nghe được câu giết người diệt khẩu liên mất kiềm chế phụt cười có điều lúc này Tô Khiết đang trốn ở trong phòng nên không nhìn thấy, cũng không có nghe được.

“Mở cửa ra đã.” Nguyễn Hạo Thần khẽ hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng của mình được bình tĩnh nhưng nó vẫn đáng sợ, lạnh lùng như trước.

Trong phòng, Tô Khiết không nói gì, cũng không mở cửa.

Vừa rồi anh vẫn còn bộ dạng hận không thế giết người thì họa có điên cô mới mở cửa.

“Cô tự mở hay để tôi đi lấy chìa khóa hả?” Nguyễn Hạo Thần cực lực kiêm nén cơn tức giận đang bốc hỏa của mình nhưng giọng điệu của anh vẫn khiến người ta giật mình.

Trong phòng, Tô Khiết nghe được giọng nói của anh, tim lại càng đập dữ hơn, Nguyễn Hạo Thần có chìa khóa nên cô có khóa cửa phòng cũng vô ích.

Tô Khiết liếc nhìn cửa sổ, sau đó đi tới.

Lúc này Nguyễn Hạo Thần đang nổi nóng, cho dù không đến mức giết cô diệt khẩu đi nữa thì cũng sợ là…

Hay là cô cứ tránh mặt trước đã, hơn nữa cô rời đi thì cũng sẽ không quấy rầy hai người họ nữa.

Vừa khéo cô cũng có thể nhân cơ hội này đi thăm hai cục cưng.

Những chuyện khác thì cứ chờ anh hết giận, bình tĩnh lại rồi nói chuyện tiếp.

Nguyễn Hạo Thần đợi ngoài cửa một lúc lâu vẫn không có một chút động tĩnh nào, anh trừng mắt, vội vàng lấy chìa khóa mở cửa, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Tô Khiết trong phòng.

Trong phòng ngoại trừ cửa chính thì nơi có thể ra ngoài duy nhất chính là cửa sổ nên rõ ràng là cô đã leo cửa sổ ra ngoài.
 
Chương 273


Chương 273

Nguyễn Hạo Thần híp đôi mắt ngập tràn lửa giận của mình lại, nhanh chóng gọi điện thoại cho cô nhưng không ai bắt máy.

Tô Khiết đã leo cửa sổ trốn thì nhất định lúc này sẽ không bắt điện thoại của anh.

Được, được lắm, anh cũng muốn xem xem cô có thể bỏ trốn đi đâu? Trốn được nhất thời thôi chứ làm sao trốn được cả đời chứ !

Đây là nhà của cô, cô nhất định phải trở về, anh sẽ chờ cô quay về.

“Chị dâu bị anh dọa nên leo cửa sổ trốn sao?” Mộng Nhược Đình lúc này đã bị chấn động, chị dâu đúng là khiến người ta bất ngờ.

“Anh, bộ dạng vừa rồi của anh đúng là quá dọa người rồi, đổi lại là ai đi nữa cũng đều sẽ sợ.” Chuyện này cũng không thể trách chị dâu được, vừa rồi bộ dạng của anh đúng là quá dọa người, quá dọa người rồi.

“Lấy đồ của mình rồi về đi” Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng liếc cô em rồi trực tiếp đuổi người.

Mộng Nhược Đình cảm thấy trước khi đi cô nên gọi điện thoại cho Tô Khiết, đương nhiên, bởi vì chuyện năm đó, nên nhất định không thể nói ra thân phận của cô được, thế nhưng chí ít cô có thể giải thích một chút.

“Chào chị, em là Mộng Nhược Đình.” Điện thoại vừa được bắt máy, Mộng Nhược Đình liền tự giới thiệu.

“Cô Mộng có việc gì không?” Tô Khiết hơi bất ngờ, hiển nhiên là cô không ngờ Mộng Nhược Đình sẽ gọi điện thoại cho mình.

“Có một chuyện mà em muốn giải thích với chị, kỳ thực quan hệ giữa em và Nguyễn Hạo Thần không phải như chị nghĩ đâu, chị hiểu lầm rồi.” Mộng Nhược Đình trực tiếp nói rõ suy nghĩ của mình.

Tô Khiết hơi sững sờ, hai mắt liên tục chớp chớp, cô đã tận mắt chứng kiến mà còn có thể giả được sao?

Mộng Nhược Đình cố ý gọi điện thoại đến giải thích với cô có lẽ là vẫn còn sợ cô sẽ kể lung tung cho nên cô liên phụ họa theo Mộng Nhược Đình: “Ừ, được, tôi biết rồi.”

Mộng Nhược Đình nhận ra cô chỉ nói lấy lệ nhưng cô ấy cũng chỉ có thể nói bấy nhiêu mà thôi.

“Tôi sắp đi rồi, chị nhanh quay về nhé.” Mục đích mà Mộng Nhược Đình gọi điện thoại chủ yếu vẫn là bảo cô nhanh chóng quay về, bằng không, không biết anh trai sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.

“Cô sắp đi ư?” Tô Khiết đột nhiên hơi cao giọng.

Cô đột nhiên phản ứng như vậy khiến cho Mộng Nhược Đình ngây ngẩn cả người, cô ấy sắp đi mà chị dâu lại kích động như vậy ư? Là muốn cô ấy đi hay muốn cô ấy không đi?

“Cô Mộng, hiện tại tâm trạng của cậu Thần không được tốt cho lắm, nếu cô đi như vậy thì biết làm thế nào bây giờ?” Tô Khiết ý thức được mình vừa thất thố, nên nhanh chóng hạ giọng.

“Chị có thể quay về bên cạnh anh ấy mà…” Mắt Mộng Nhược Đình chợt lóe, bảo cô đi là thế nào, chuyện này hết cách rồi sao?

“Tôi về cũng vô dụng, cô cũng đã thấy chuyện hồi sáng rồi đó, tôi về chỉ càng là lửa đổ thêm dầu mà thôi, chỉ có cô mới có thế khiến anh ấy bình tĩnh lại.” Tô Khiết nhớ lại bộ dạng lúc sáng của Nguyễn Hạo Thần vẫn còn thấy hơi sợ.

Nếu lúc này Mộng Nhược Đình đi còn cô quay về thì Nguyễn Hạo Thần nhất định sẽ nghĩ rằng cô ép Mộng Nhược Đình rời đi. Cô thật sự không dám nghĩ đến hậu quả ấy.

Mộng Nhược Đình méo xệch cả miệng, những lời chị dâu nói thật sự khiến cô không thể chịu nổi mà, người có thể khiến anh trai bình tĩnh lại chỉ có chị dâu mà thôi.

Nhưng hiển nhiên là chị dâu hoàn toàn không ý thức được điều này.

“Vậy chị nói làm sao bây giờ?” Mộng Nhược Đình rất muốn nghe xem rốt cuộc người chị dâu này muốn cô làm gì?
 
Chương 274


Chương 274

“Cô đừng đi vội như vậy, mấy ngày tới đây vừa hay là tôi có chút việc, không thể quay về nên cứ như vậy đi, ta còn có việc, cúp máy trước đây.” Tô Khiết nói xong liền không đợi Mộng Nhược Đình cự tuyệt đã trực tiếp cúp điện thoại.

Mộng Nhược Đình nhìn điện thoại của mình bị cúp máy mãi một lúc lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại, chuyện này là sao đây? Cô ấy đi hay không đi đây?

Cô ấy cảm thấy nếu mình cứ như vậy mà bỏ đi thì chị dâu sẽ hiểu lầm chắc luôn, vậy thì liệu anh trai của cô còn có ngày thấy được ánh sáng của hy vọng không đây?

Cho nên cuối cùng Mộng Nhược Đình vẫn quyết định ở lại để giúp anh mình, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là có thể xem được kịch hay.

Buổi tối, Nguyễn Hạo Thần quay về biệt thự, vốn tưởng rằng Tô Khiết đã về rồi, nhưng anh lại không thấy bóng dáng cô đâu.

Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, đang định gọi cho cô thì cửa phòng bỗng mở ra.

Mắt Nguyễn Hạo Thần hơi sáng lên, khóe miệng từ từ cong lên, rất tốt, cô còn biết đường về à.

Nguyễn Hạo Thần thấy người bước vào là Mộng Nhược Đình, chứ không phải Tô Khiết thì ánh mắt lại trở nên ảm đạm:

“Sao em lại quay lại đây? Chẳng phải anh bảo em đi về rồi à?”

“Là chị dâu nhỏ bảo em tới đây.” Mộng Nhược Đình không chút sợ hãi đáp, cô là phụng chỉ tới đây đó.

“2” Nguyễn Hạo Thần nhíu mày, hai mắt khẽ híp lại, Tô Khiết bảo cô quay lại đây ư?

“Chị dâu nhỏ nói, tâm trạng anh không tốt, nên bảo em tới đây ở cùng anh, xem ra, chị dâu nhỏ vẫn quan tâm anh lắm.” Mộng Nhược Đình nghiêm túc giải thích.

Nguyễn Hạo Thần tức đến bật cười, tất nhiên nụ cười này làm người khác sởn tóc gáy, quan tâm anh à? Quả thật cô rất quan tâm anh, quan tâm đến mức bảo người phụ nữ khác đến ở cùng anh!

Anh nói rồi mà, sao trễ thế này mà cô vẫn chưa về nhà, cũng không nói với anh một tiếng, hóa ra là thế này.

Bảo người phụ nữ khác tới ở cùng anh, còn bản thân cô thì chơi trò mất tích.

Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng lấy điện thoại ra, dứt khoát bấm một dãy số, lần này cuộc gọi đã kết nối rồi.

“Cô đang ở đâu?” Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi của anh đã vang lên ngay.

“Tôi sao?” Nghe thấy giọng nói không đúng lắm của anh, Tô Khiết hơi ngẩn người, cô vốn tưởng rằng đã tới giờ này rồi, chắc chắn cô Mộng đó đang bên Nguyễn Hạo Thần, cơn tức của anh cũng tiêu tan gân hết rồi, nên cô mới nghe máy.

Nhưng nghe giọng điệu anh có vẻ, cơn giận của anh vẫn chưa tiêu tan, hình như càng đáng sợ hơn trước nữa.

Cô đã tự giác né tránh, còn tạo không gian riêng cho anh và cô Mộng nữa, sao anh vẫn tức giận thế?

Chẳng lẽ cô Mộng chưa quay lại à?

“Tôi không quan tâm cô ở đâu, trong vòng một tiếng nữa, cô phải về đây cho tôi.” Nguyễn Hạo Thần không đợi cô nói xong đã dứt khoát ra lệnh cho cô, giờ anh không muốn nghe cô nói gì cả, lời nói của cô càng làm anh tức hơn thôi.

Tô Khiết liếc nhìn điện thoại đã bị anh cắt đứt, rồi nhìn bạn nhỏ Vũ Kỳ đang ôm chặt đến mức, hận không thể dính lên người cô.

“Mẹ ơi, tối nay mẹ đã đồng ý ở cùng con rồi.” Bạn nhỏ Vũ Kỳ đã nhạy bén cảm nhận được, người kia muốn cướp mẹ bé đi, nên đôi tay nhỏ ôm chặt mẹ, sợ mẹ lại rời đi nữa.
 
Chương 275


Chương 275

Mắt Tô Khiết khẽ lóe lên, chẳng lẽ cô Mộng đi thật rồi sao? Nên anh mới tức giận như vậy?

Nếu Mộng Nhược Đình đi thật rồi, vậy giờ cô quay về đấy, chẳng phải tự tìm đường chết à? Hơn nữa, giờ Vũ Kỳ bám cô thế này, cô cũng không rời đi được.

Cô đã đồng ý ở cùng bé Vũ Kỳ tối nay rồi, nếu cô rời đi, chăn chắn bé sẽ đau lòng.

Tô Khiết ngẫm nghĩ một lát, vẫn cảm thấy nên gọi cho Mộng Nhược Đình để xác nhận trước đã.

“Bé con à, mẹ đi gọi điện trước đã. Tô Khiết dịu dàng thương lượng với bé Vũ Kỳ.

“Mẹ ơi, mẹ không được đi, mẹ đã đồng ý ở cùng con tối nay rồi.” Tay Đường Vũ Kỳ càng ôm chặt hơn, miệng mếu máo sắp

khóc rồi.

“Mẹ không đi mà, mẹ chỉ đi gọi điện thoại thôi.” Tô Khiết cực kỳ đau lòng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.

“Vâng ạ.” Cuối cùng bạn nhỏ Vũ Kỳ cũng ngoan ngoãn thả tay ra.

Tô Khiết cầm điện thoại ra ngoài ban công, rồi mới bấm số của Mộng Nhược Đình.

Mộng Nhược Đình thấy Tô Khiết gọi tới, thì hai mắt sắp cười đến mức híp thành đường thẳng, cô không vội nghe máy mà hỏi Nguyễn Hạo Thần: “Chị dâu nhỏ gọi cho em này, anh nói xem chị dâu nhỏ sẽ nói gì đây?”

Mắt Nguyễn Hạo Thần bỗng hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, vẻ mặt trầm xuống trong nháy mắt, trông rất đáng sợ.

Anh đã gọi cho người phụ nữ kia, bảo cô quay về đây, kết quả cô lại gọi cho Nhược Đình, rốt cuộc cô muốn làm gì thế?

Mộng Nhược Đình thấy vẻ mặt thâm trầm sắp chảy ra nước của anh trai mình, thì nụ cười càng xán lạn hơn, cô nhấn nút nghe

máy, còn cố ý mở loa ngoài nữa.

“Cô Mộng, cô đang ở đâu thế? Sao cô không quay lại biệt thự Di Cảnh vậy?” Điện thoại vừa kết nối, Tô Khiết đã hỏi

thẳng ngay, không hề vòng vo.

“Em đang ở đây mà.” Mộng Nhược Đình liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần đang đứng bên cạnh, khóe miệng không khỏi cong lên.

“Vậy tại sao khi nãy cậu Thần gọi cho tôi vẫn tức giận như vậy?” Tô Khiết hơi sửng sốt, nếu cô Mộng đang ở biệt thự chưa rời đi, vậy Nguyễn Hạo Thần phát điên chuyện gì chứ?

Cậu Thần? Nghe thấy xưng hô này của Tô Khiết, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần càng thâm trâm hơn.

Cậu Thần? Tối qua cô còn gọi anh là chồng, thế mà hôm nay gọi cho Nhược Đình, đã đổi thành cậu Thần rồi?

Rốt cuộc cô nôn nóng muốn rũ sạch quan hệ với anh đến mức nào?

“Vì em không hạ được hỏa của anh ấy.” Mộng Nhược Đình nói lời hàm ý mờ ám.

“Sao có thể chứ? Nếu cô không hạ được thì ai có thể hạ được, cô chắc chắn làm được mà.” Tô Khiết sửng sốt, dường như không hiểu hàm ý trong câu nói của Mộng Nhược Đình, không thể không nói, về phương diện tình cảm, cô thật sự khá chậm chạp.

“Em đã rất cố gắng rồi, chị nói xem em còn phải cố gắng thế nào nữa?” Mộng Nhược Đình lại liếc nhìn anh trai nhà mình, rồi cố ý nói.

“Chỉ cần cô ở đó thì sẽ không sao cả.” Tô Khiết cảm thấy câu hỏi của Mộng Nhược Đình hơi lộ liễu, nên không đáp lại, dù gì đây cũng là chuyện của người khác, cô không thể xen vào được.

Hôm nay cô không quay về, là vì muốn tránh khỏi việc xảy ra lúng túng như sáng nay.
 
Chương 276


Chương 276

Dù gì sự tồn tại của cô cũng thật sự không thích hợp, trong tình huống như vậy.

Cô không hiểu, cô đã hiểu chuyện như thế rồi, rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần còn phát điên chuyện gì nữa?

Nguyễn Hạo Thần đứng bên cạnh nghe vậy thì mặt tái mét, nếu giờ Tô Khiết đứng trước mặt anh, chắc chắn anh sẽ

không chút do dự bóp chết cô.

Mộng Nhược Đình chớp mắt, sao cô lại thấy chị dâu nhỏ này đáng yêu thế chứ, cô ngày càng thích chị dâu nhỏ này rồi.

Tô Khiết dứt khoát cúp máy, cô cảm thấy nếu Mộng Nhược Đình đang ở biệt thự, có lẽ sẽ không có chuyện gì lớn, vậy thì cô không cần quay về, cũng không thể về đó được nữa.

Hơn nữa bé Vũ Kỳ nhà cô đang ngồi trên giường, nhìn cô với ánh mắt mong chờ. Cô còn phải ngủ cùng bé con nhà cô nữa.

“Ha ha ha…” Thấy cuộc gọi bị Tô Khiết dứt khoát cúp máy lần nữa, Mộng Nhược Đình không khỏi bật cười thành tiếng.

Mà lúc này, sắc mặt người nào đó đã hoàn toàn u ám, không thể tìm được một chút khe hở nào để ánh nắng mặt trời xuyên

qua.

Người phụ nữ kia thế mà ném anh cho người phụ nữ khác? Cô không hề nhận ra rằng, cô mới là vợ anh, là người vợ hợp pháp của anh!

“Anh, anh tức giận như vậy thì phải tìm chị dâu nhỏ hạ hỏa thôi.” Mộng Nhược Đình thấy Nguyễn Hạo Thần trâm mặt thì khẽ

cười, cố ý trêu chọc anh.

Sở dĩ cô không đi là muốn chọc anh tức hơn, hai người đã kết hôn lâu như vậy còn chia phòng ngủ, nếu anh không mạnh mẽ quyết đoán hơn, để chị dâu nhỏ tỉnh ngộ, vậy thì không biết anh phải nhịn đến khi nào nữa.

Nguyễn Hạo Thần liếc mắt, lạnh lùng nhìn thoáng qua cô.

Mộng Nhược Đình lè lưỡi, nhanh chóng về phòng của mình.

“Mẹ đi tắm trước rồi ngủ cùng bé con nhé.” Một bên khác, Tô Khiết thở phào nhẹ nhõm, rồi dùng sức ôm hôn Đường Vũ Kỳ, cuối cùng cô cũng có thể ngủ cùng bé con rồi.

“Vâng ạ.” Cuối cùng Đường Vũ Kỳ cũng yên tâm, nên gật đầu liên tục.

Tô Khiết cảm thấy, có lẽ lần này sẽ không xảy ra vấn đề gì, nên cúp máy xong, cô đi vào phòng tắm, tắm rửa.

Thế nhưng, Tô Khiết vừa vào phòng tắm, điện thoại cô lại vang lên.

Lúc nãy Tô Khiết đang dỗ Vũ Kỳ ngủ, nên giảm âm lượng điện thoại xuống, giờ cô lại ở trong phòng tắm, cộng thêm

tiếng nước chảy, nên không nghe thấy chuông điện thoại.

Đường Vũ Kỳ chớp mắt nhìn về phía phòng tắm, rồi nhấn nút nghe máy.

“Tô Khiết, em giỏi lắm.” Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói như hận không thể giết người của Nguyễn Hạo Thần truyền tới rất rõ ràng.

Đường Vũ Kỳ nghe thấy giọng nói như hận không thể giết người của Nguyễn Hạo Thần, thì chớp mắt, rồi lại chớp mắtmiệng mếu máo, người này thật hung dữ. Bé biết, người này là chồng mẹ.
 
Chương 277


Chương 277

“Tô Khiết, một tiếng sau, nếu tôi không nhìn thấy bóng dáng cô trong nhà, vậy thì cô tự gánh chịu hậu quả đi.” Dương

Tàm Chiêu không nghe thấy tiếng cô đáp, mà giờ anh cũng không muốn nghe thấy cô nói gì cả, nên dứt khoát lên tiếng uy hiếp. Miệng bạn nhỏ Vũ Kỳ lại mếu máo, định cướp mẹ bé đi nữa sao, thật quá đáng, còn hung dữ như thế, hừ.

Đường Vũ Kỳ dứt khoát cúp máy, bé ngẫm nghĩ một lát, rồi xóa lịch sử cuộc gọi lúc nãy, sau đó tắt nguồn điện thoại của Tô Khiết.

Ai bảo chú hung dữ, ai bảo chú muốn cướp mẹ cháu.

Bé tắt nguồn điện thoại của mẹ rồi đó, để xem chú tìm mẹ thế nào.

Nguyễn Hạo Thần thấy cuộc gọi đã bị ngắt thì sửng sốt hai giây, rồi ánh mắt bùng lên lửa giận, Tô Khiết thế mà cúp điện thoại anh?

Anh thầm hít sâu một hơi, rồi gọi tới lần nữa.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Giờ Nguyễn Hạo Thần thật sự có một kích động muốn giết người, cô không chỉ cúp điện thoại của anh, mà còn tắt nguồn nữa.

Được, rất tốt.

Mà lúc này, khi cúp máy xong, bé con nào đó chuyên bẫy mẹ, ngẫm nghĩ một lát, rồi vội vàng chạy tới phòng anh trai mình.

“Anh ơi, lúc nãy có người gọi cho mẹ, còn rất hung dữ nữa.” Đường Vũ Kỳ bĩu môi, rất bất mãn đi tố cáo anh trai nhà mình.

“Là ai thế?” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo tuyệt đối không cho phép người khác hung dữ với mẹ.

“Hình như là chồng mẹ đó.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không hề giấu giếm vấn đề này, vì bé hiểu rõ anh mình à.

Mắt Đường Minh Hạo lóe lên, chồng mẹ hung dữ với mẹ ư?

“Vậy chú ấy nói những gì?” Lúc hỏi câu này, giọng nói bạn nhỏ Đường Minh Hạo hơi lạnh lẽo.

“Em không nghe rõ chú ấy nói gì, nhưng chú ấy rất hung dữ, rất dọa người, còn dám hung dữ, uy hiếp với mẹ như thế, thật quá đáng mà.” Vẻ mặt bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ hiện lên sự tức giận rất rõ.

“Ừm, rất quá đáng.” Đường Minh Hạo gật đầu, đã hung dữ còn uy hiếp mẹ, thật quá đáng.

“Nên em cúp máy luôn.” Đường Vũ Kỳ chớp mắt, vẻ mặt rất đắc ý.

“Ừm, em cúp máy là đúng.” Đường Minh Hạo cũng không nghĩ nhiều, dứt khoát gật đầu, khen ngợi hành động của em gái.

Dám hung dữ với mẹ, cúp điện thoại của chú là nhẹ đấy.

“Anh à, chú ấy hung dữ như vậy, ngộ nhỡ chú ấy lại gọi tới làm mẹ khóc thì sao ạ?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhíu mày, dường như hơi lo lắng và phiền não.

Đường Minh Hạo sửng sốt, rồi nhìn cô bé, ánh mắt hơi lóe lên: “Cho nên?”

Cậu bé luôn cảm thấy em gái mình vẫn chưa nói hết câu này, có lẽ vẫn còn vế sau nữa.

“Nên em tắt nguồn điện thoại của mẹ luôn, anh à, anh nói xem em làm có đúng không?” Đường Vũ Kỳ nhìn cậu bé, dáng vẻ

giống hệt một em bé ngoan ngoãn đang đợi khen thưởng.

“Ừm, đúng.” Đường Minh Hạo gật đầu, dám hung dữ với mẹ, còn uy hiếp mẹ nữa, quả thật không thể tha thứ được.

“Dạ, nếu anh đã nói đúng, vậy thì không còn vấn đề gì nữa.” Đường Vũ Kỳ mỉm cười ngọt ngào.
 
Chương 278


Chương 278

Đường Minh Hạo sửng sốt nhìn em gái mình, con bé này vòng vo nhiêu như vậy, hóa ra đây mới là trọng điểm đúng không, rõ ràng nó đã tắt nguồn điện thoại của mẹ rồi, còn hỏi mình có làm đúng không, chẳng phải là muốn kéo cậu xuống nước à.

Ngộ nhỡ mẹ tức giận, nó sẽ kéo cậu chịu tội thay nó. Xem ra, cậu thật sự xem thường cô em gái này rồi.

“Anh ơi, vậy em về phòng trước đây.” Đường Vũ Kỳ đã đạt được mục đích rồi, nên rất hài lòng, nhảy nhót quay vê phòng.

Đường Minh Hạo nhìn bóng lưng của em gái, khóe miệng khẽ cong lên, vậy mà mình lại bị cô em gái luôn cho là ngây thơ ngốc nghếch này tính kế!

Có điều, cậu không bảo vệ em gái mình thì ai bảo vệ đây.

Một bên khác, Nguyễn Hạo Thần không gọi được cho Tô Khiết, sắc mặt ngày càng u ám, lạnh lẽo hơn, nhưng điện thoại không liên lạc được, anh lại không biết đi đâu để tìm cô.

Nguyễn Hạo Thần ngẫm nghĩ, cô không về đây, có khi nào cô về nhà họ Tô không?

Anh tìm số điện thoại của nhà họ Tô, rồi gọi thẳng qua đó.

“A lô, xin hỏi anh muốn tìm ai?” Là người giúp việc nghe điện thoại.

Nguyễn Hạo Thần chưa kịp mở miệng hỏi, đã nghe thấy một giọng nói vang lên ở đầu bên kia.

“Ba à, là Khiết Khiết khiếu cáo Nghiên Nghiên, cảnh sát nói rồi, nếu Khiết Khiết không rút đơn kiện, bọn họ sẽ không thả Nghiên Nghiên ra, ba có thể bảo Khiết Khiết về đây, để con bé nói với cảnh sát, thả Nghiên Nghiên ra được không?” Ngày đó Tô Nghiên Nghiên vu cáo Tô Khiết, là bị cậu năm Tần đưa thẳng đi, nên Tô Trung Dung có nhờ vả nhiều mối quan hệ, cũng không có cách nào cứu cô ta ra được.

“Ba à, Tô Khiết là con gái, mà suốt ngày không về nhà như thế thì hư hỏng hết sức mà.” Tô Trung Dung lại bổ sung thêm một câu, câu nói hơi có ý bôi nhọ Tô Khiết.

“Nếu Nghiên Nghiên không hại Khiết Khiết, con bé sẽ tố cáo nó à? Đây là do nó gieo gió gặt bão thôi, Khiết Khiết không về nhà, đương nhiên là có lý do khiến nó không muốn về đây, Khiết Khiết đã lớn như thế rồi, làm chuyện gì cũng tự có chừng mực, ba cần gì phải lo lắng chứ.” Nhưng ông cụ Tô là người thông minh cỡ nào, sao có thể không hiểu rõ tâm tư Tô Trung Dung chứ.

Nguyễn Hạo Thần khẽ híp mắt, xem ra anh không cân hỏi nữa, Tô Khiết không về nhà lớn nhà họ Tô rồi.

Nguyễn Hạo Thần dứt khoát cúp máy. Nhưng cô không vê nhà họ Tô thì đi đâu chứ?

Mặc dù hai người đã đăng ký kết hôn rồi, nhưng trước giờ anh chưa từng hạn chế sự tự do của cô.

Có phải anh quá dung túng cô rồi không? Anh có nên đặt thiết bị theo dõi lên người cô không, cho dù cô đi đến đâu, anh cũng có thể tìm thấy cô. Nhưng giờ anh biết đi đâu tìm cô đây?

“Cậu điều tra xem Tô Khiết có căn nhà nào khác ở thành phố A này không?” Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng gọi tới một dãy số.

Vì trước giờ anh chưa từng có ý định hạn chế sự tự do của cô, cô không nói, anh cũng không hỏi, giờ anh mới nhận ra, anh thật sự biết rất ít chuyện liên quan đến cô.

Tô Khiết vừa ra khỏi phòng tắm, đã bị bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ ôm chầm lấy, dựa vào lòng cô nũng nịu, không cho cô phân tâm đến mấy chuyện khác, bé không thể để mẹ phát hiện ra bí mật nhỏ của mình được.

Thật ra lúc này Tô Khiết cũng không suy nghĩ chuyện gì khác, cô cho rằng bên Nguyễn Hạo Thần đã có Mộng Nhược Đình ở đó rồi, chắc chắn mọi chuyện sẽ OK, giờ cô chỉ muốn ôm bé con của mình đi ngủ thôi.

Tất nhiên, vì Đường Vũ Kỳ luôn ôm cô, nên cô không hề có cơ hội liếc nhìn điện thoại.

Vì Đường Vũ Kỳ luôn ôm Tô Khiết, nên cô đành phải năm xuống cùng bé, lúc bé ngủ thiếp đi, cô cũng ngủ luôn.
 
Chương 279


Chương 279

“Cô Tô không có căn nhà nào ở thành phố A cả.” Một tiếng sau, đối phương gọi lại cho Nguyễn Hạo Thần.

“Vậy cậu kiểm tra tất cả khách sạn, nhà nghỉ, xem thử có ghi chép đăng ký nào của cô ấy không.” Nguyễn Hạo Thần lại trầm giọng căn dặn lần nữa.

Cô không về đây, cũng không ở nhà họ Tô, lại không có căn nhà nào khác, vậy thì cô chỉ có thể đi tới khách sạn.

Tất nhiên, anh cũng nghĩ tới người ở trong video cùng cô tối qua, nhưng anh không muốn nghĩ tới phương diện này.

“Tôi đã điều tra tất cả khách sạn, nhà nghỉ, thậm chí bao gồm mấy nhà nghỉ loại nhỏ, nhưng không thấy ghi chép đăng ký của cô Tô cả.” Hơn ba giờ sáng, Nguyễn Hạo Thần lại nhận được điện thoại.

Trong phòng, dưới ánh đèn mờ ảo trong đêm tối, hơi thở lạnh lùng của anh cực kỳ dọa người.

Cô không về đây, cũng không về nhà họ Tô, lại không ở khách sạn, vậy thì cô đi đâu chứ?

Buổi sáng khi Tô Khiết tỉnh dậy, cô mới tìm điện thoại, phát hiện ra nó đã tắt nguồn, cô vốn tưởng rằng điện thoại hết pin, nhưng khi ấn mở nguồn, điện thoại vẫn sáng lên, hơn nữa pin vẫn còn 50%.

Có điều, Tô Khiết cũng không suy nghĩ nhiều, đúng lúc Đường Vũ Kỳ cũng thức dậy, sáp tới muốn ôm cô, nên cô tiện tay để điện thoại qua một bên.

Số điện thoại của Tô Khiết mới lập mấy ngày trước, cô cũng mới sử dụng, nên không có tin nhắn nhắc nhở, vì thế tối

qua, sau khi Đường Vũ Kỳ tắt nguồn điện thoại của cô, mấy cuộc gọi tới của Nguyễn Hạo Thần đều không có tin nhắn nhắc nhở, nên cô không hề hay biết.

Tất nhiên, cô cũng không biết cuộc gọi đã bị Đường Vũ Kỳ cắt đứt kia. Cô tưởng rằng mọi chuyện đã ổn thỏa rồi.

Hai bé con mới từ nước M trở về, không mang theo nhiều đô, nên có rất nhiêu thứ cần phải mua.

Cô định nhân cơ hội này dẫn hai bé con đi mua chút đồ.

Nhưng hôm qua cô trèo cửa sổ ra ngoài, vì đi quá gấp gáp, chỉ cầm theo được điện thoại, ngay cả ví tiên cũng không cầm theo.

Nguyễn Hạo Thần thường đi làm vào lúc tám giờ, Tô Khiết nghĩ, đợi anh đi làm rồi, cô sẽ quay về lấy ví tiền, để tránh

khỏi việc vê sớm sẽ gặp phải chuyện lúng túng như sáng hôm qua nữa.

Mười giờ, Tô Khiết bắt taxi trở về biệt thự, cô biết chắc chắn giờ này Nguyễn Hạo Thần sẽ không có ở nhà.

Tô Khiết mở cửa biệt thự, đi thẳng lên lầu, chỉ là lúc đi qua phòng Nguyễn Hạo Thần, cửa phòng anh bỗng mở ra.

Tô Khiết chưa kịp phản ứng lại, đã bị anh kéo vào trong, dứt khoát đè cô vào tường.

Tô Khiết kinh ngạc, cô tưởng giờ này chắc chắn Nguyễn Hạo Thần đã đi làm rồi, có làm thế nào cô cũng không ngờ

rằng, anh vẫn còn ở nhà? Hơn nữa, anh đột ngột kéo cô vào đây để làm gì? Anh định tiếp tục tính sổ chuyện hôm qua à?

Nhưng chẳng phải tối qua Mộng Nhược Đình đã quay lại rồi ư? Đáng lý tối qua hai người đã ở bên nhau mới phải.

Tô Khiết ngước mắt lên nhìn anh, giờ trên mặt anh không biểu hiện quá nhiêu cảm xúc, vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng cô lại cảm thấy anh rất khác ngày thường.

Nhưng từ nét mặt lúc này của anh, cô không nhìn ra quá nhiêu cảm xúc, cũng không còn vẻ tức giận, lạnh lùng ngày hôm qua nữa, mà bình tính một cách khác thường.

“Anh không đi làm à?” Tô Khiết thâm hít sâu một hơi, anh lúc này càng làm cô cảm thấy khiếp sợ hơn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top