Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 240


Chương 240

Thư ký Lưu dẫn mọi người tiến vào phòng hội nghị ở tâng 27, sau đó Nguyễn Hạo Thần bền xuất hiện ở phòng họp dành cho khách.

“Cho mọi người thời gian 2 tiếng, ở ngay tại đây thiết kế một tác phẩm.” Nguyễn Hạo Thần trực tiếp ngồi tại ghế chủ tọa trong phòng họp, đôi mắt sâu thắm nhanh chóng quét qua tất cả mọi người, nói rõ ràng từng từ một.

Ý của Nguyễn Hạo Thần rất rõ ràng, thái độ càng rõ ràng, anh muốn xem các nhà thiết kế đích thân thiết kế tác phẩm ở đây. Mọi người rõ ràng đều không có ngờ Nguyễn Hạo Thần sẽ làm như thế, trong lúc nhất thời có chút bối rối.

Hơn nữa trong phòng họp chỉ chuẩn bị giấy bút, ngay cả máy tính cũng không có, sáng tạo trong hoàn cảnh này đặc biệt khó, điều kiện như thế này càng khó hơn.

Có điều, may quyết định này của Nguyễn Hạo Thần đối với tất cả mọi người đều công bằng, cho nên đa số mọi người sau khi ngây người thì đều vui mừng chấp nhận.

Đương nhiên, có hai người là ngoại lệ.

Một là Sở Bách Hà, người còn lại chính là Kiều Thiên Lý.

Kiều Thiên Lý triệt để ngây ra, cô ta thế nào cũng không ngờ Nguyễn Hạo Thần sẽ làm như thế, vốn dĩ Nguyễn thị lần này yêu

cầu giao 5 tác phẩm, mà bản thảo thiết kế của cô ta chỉ dùng được 3 bản, hai bản còn lại cô trong mấy ngày đều không thiết kế ra được.

Cuối cùng thật sự không còn cách nào, cô ta chỉ có thể để nhà thiết kế khác của công ty thiết kế hai bản.

Kiều Thiên Lý đưa lý do cho bộ phận thiết kế của công ty là, nhiều thêm một bản phong cách có thể giành được thắng lợi của lần hợp tác này sẽ càng lớn hơn.

Nhưng bây giờ Nguyễn Hạo Thần muốn mọi người thiết kế ngay tại đây thì cô ta phải làm sao?

Sở Bách Hà vừa nghe thấy thế, trước tiên là hơi sững sờ, sau đó thì thấy vui, quyết định này của Nguyễn Hạo Thần thật sự hợp ý cô ta, thời khắc đó, cô ta thiếu chút nữa không nhịn được hoan hô.

Sở Bách Hà vui vẻ như vậy, là vì loại tình huống này, cô ta đầu tiên nghĩ đến không phải tình hình về sau mà cô ta phải đối mặt, mà là nghĩ đến Kiều Thiên Lý.

Sở Bách Hà nhìn Kiều Thiên Lý, xem thấy mặt mày Kiều Thiên Lý nhăn lại, rõ ràng có dáng vẻ hoảng hốt trở tay không kịp, trong lòng Sở Thiên Lý rất vui vẻ, rất khoái hoạt.

4 năm trước vì rất nhiều nguyên nhân đặc biệt, chuyện đó không có tính toán với Kiều Thiên Lý.

4 năm nay Kiều Thiên Lý thật sự không biết xấu hổ là gì phát huy đến cực điểm, tất cả cuộc thi đều dùng bản thiết kế của Tô Khiết, mấy năm nay Kiều Thị cho ra tác phẩm mới đều là dùng bản thảo thiết kế của Tô Khiết.

4 năm nay, Kiều Thiên Lý lợi dụng các bản thiết kế của Tô Khiết, coi như nổi tiếng khắp nơi.

Trong mắt của Sở Bách Hà không chứa nổi một hạt cát, nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của Kiều Thiên Lý khi ăn cắp thiết kế của Tô Khiết, trong lòng cô ta đều muốn phát hỏa, luôn muốn tìm cơ hội vạch mặt của Kiều Thiên Lý.

Sở Bách Hà không ngờ cơ hội này đột nhiên lại đến như vậy!!

Đương nhiên ở hiền gặp lành ác giả ác báo, không phải không báo mà là chưa đến lúc, ông trời có tha cho ai?

Lần này, cô ta ngược lại muốn xem Kiều Thiên Lý đối phó thế nào, trong loại tình cảnh này, Kiều Thiên Lý muốn không bại lộ cũng khó…

Sở Bách Hà nhìn Kiều Thiên Lý, trên mặt không có che giấu sự vui mừng khi người khác gặp họa.
 
Chương 241


Chương 241

Kiều Thiên Lý lúc này đã rất hoảng loạn, 4 năm nay, cô ta luôn mượn các bản vẽ của bản phác thảo thiết kế đó, theo thời gian

cô ta không thể thiết kế ra một tác phẩm tử tế.

Cô ta ở trong nhà mấy ngày đều không có thiết kế ra một tác phẩm nào tốt, chứ huống chi bây giờ rơi vào loại tình huống này?

Kiều Thiên Lý rất rõ, loại tình huống này cô ta nếu không thiết kế ra được tác phẩm tốt, nếu như cô ta đến lúc đó không giao ra được tác phẩm tốt, vậy tất cả mọi thứ của cô ta trước đây đều sẽ bị người khác nghi ngờ.

Cô ta tuyệt đối không có phép chuyện như thể xảy ra.

Kiều Thiên Lý đầu óc xoay chuyển, mắt lóe sáng, cơ thể bèn ngả về một bên, muốn giờ vờ ngất đi.

Sở Bách Hà luôn quan sát cô ta, nhìn thấy động tác của Kiều Thiên Lý, Sở Bách Hà nhanh chân xông đến bên cạnh Kiều Thiên

Lý, đỡ lấy Kiều Thiên Lý, hơn nữa còn dùng sức nhéo vào eo của Kiều Thiên Lý một cái.

Kiều Thiên Lý vốn muốn giả vờ ngất trực tiếp vì đau mà kêu lên, không thể không mở mắt ra.

“Kiều tiện… cô Kiều, cô không sao chứ?” Sở Bách Hà bèn thay đổi cách xưng hô của mình, miễn cưỡng quan tâm mà ngay cả chính bản thân cô ta cũng thấy giả tạo.

“Tôi không sao, cảm ơn cô.” Kiều Thiên Lý lúc này hận thấu xương Sở Bách Hà, nhưng lại không thể không mỉm cười nói lời cảm ơn với cô ta.

“Nếu cô Kiêu đã không sao, vậy thì bắt đầu thiết kế đi.” Sở Bách Hà rất tận tình cầm giấy bút qua cho Kiêu Thiên Lý, sau đó ép Kiều Thiên Lý ngồi trên ghế.

Muốn giả vờ ngất để qua ải, có Sở Bách Hà cô ở đây, Kiều Thiên Lý cô ta đừng mơ.

Hôm nay, kịch hay như thế, đâu thể kết thúc một cách qua loa như vậy.

Thư ký Lưu nhìn đến ngây người, vừa rồi ở ngoài cửa công ty, thái độ của Sở Bách Hà với Kiều Thiên Lý muốn tệ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Khi đó Sở Bách Hà còn nói muốn đánh Kiều Thiên Lý, bây giờ cô ta sao đột nhiên quan tâm Kiều Thiên Lý như vậy chứ?

Điều này bình thường sao? Điều này hợp lẽ thường?

Sở Bách Hà sau khi ấn Kiều Thiên Lý lên ghế, không có rời khỏi, cô ta đứng bên cạnh Kiêu Thiên Lý nhìn.

Người không biết còn tưởng cô ta là giám khảo.

Thư ký Lưu nhìn Sở Bách Hà, mặt mày nhăn lại, người này lại làm sao thế? Cô ta đứng ở đó là có chuyện gì?

Thư ký Lưu muốn nhắc nhở Sở Bách Hà, hai tiếng sai cô ta cũng phải giao tác phẩm, cô ta chính là đại diện cho Tô thị.

Nhưng Nguyễn Hạo Thần lại ra hiệu mắt với thư ký Lưu, ý bảo thư ký Lưu yên tĩnh quan sát diễn biến.

Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hơi nhếch lên, nhà thiết kế đại diện cho Tô thị lại không vội đi thiết kế phần của mình, mà lại quản chuyện của người khác, chuyện này thật sự càng lúc càng thú vị!!

Người khác khi nhìn Sở Bách Hà, cũng đều ngây ra, nhưng người của Nguyễn thị không có quản, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không nói được gì.

Sở Bách Hà lúc này không làm, bọn họ ít đi một đối thủ, đối với bọn họ mà nói chính là chuyện tốt.

“Anh Hạo Thần, em đột nhiên cảm thấy cơ thể không thoải mái, rất chóng mặt.” Kiêu Thiên Lý vốn không thiết kế ra được, lúc này bị Sở Bách Hà nhìn chăm chăm như vậy, cô ta lại càng không hạ bút được.
 
Chương 242


Chương 242

Kiều Thiên Lý biết lúc này cô ta nhất định phải tìm một lý do rời khỏi đây, dù sợ mất đi cơ hội hợp tác lần này với Nguyễn thị, nhưng cô ta cũng buộc phải bảo vệ danh tiếng của cô ta, bảo vệ sự hư vinh của cô ta.

“Chóng mặt? Nào, tôi giúp cô mát xa, tôi nói cho cô biết tay nghề của tôi được truyền lại từ các đời trước, bảo đảm tay đến đâu cơn đau hết đến đó.” Nhưng mà, Kiều Thiên Lý vừa dứt lời, Sở Bách Hà đứng bên cạnh cô ta trực tiếp đưa tay ra, ấn vào huyệt thái dương của cô ta.

Hành động ân cần không ai bằng.

Sở Bách Hà nhìn Kiều Thiên Lý, cười rất vui vẻ, ở trước Sở Bách Hà cô ta muốn tìm lý do trốn, không có cửa đó đâu!

Mọi người đều kinh ngạc ngây người, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy, nhà thiết kế của Tô thị này rốt cuộc đến để làm gì?

“Tôi từ nhỏ cơ thể đã không tốt, có bệnh tim, Bách Hà, cô đừng đụng loạn vào tôi, tôi sợ tôi đột nhiên bị nặng, sợ liên lụy đến cô.” Kiều Thiên Lý lúc này cũng thật sự sắp bị Sở Bách Hà làm cho phát điên, cô ta chẳng qua muốn rời khỏi, cô ta từ bỏ đối với Tô thị cũng là có lợi, Sở Bách Hà sao cứ muốn ngăn cản cô?

Lẽ nào Mộ Dung Tri đã nói gì với Sở Bách Hà? Lẽ nào Sở Bách Hà biết chuyện đó rồi?

Kiều Thiên Lý càng nghĩ càng kinh sửng sốt, trong lúc nhất thời bị dọa sắp thật sự ngất rồi.

Sở Bách Hà nghe thấy lời nói của Kiều Thiên Lý, nụ cười cực kỳ rạng rỡ, dọa cô ta? Sở Bách Hà cô ta sẽ sợ hãi sao?

Thật sự nực cười!

“Không sao, nếu cô chết tôi đi theo cô, tôi nguyện ý.” Sở Bách Hà hào khí vỗ vỗ lưng của Kiêu Thiên Lý, một cái vỗ này của Sở Bách Hà, muốn vỗ Kiều Thiên Lý muốn ói máu.

Ra tay thật nặng!

Mọi người nghe thấy lời này của Sở Bách Hà, có một loại cảm giác nhốn nháo, đây đều là cái gì với cái gì? Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều quên mất việc chính, đều nhìn Sở Bách Hà với Kiêu Thiên Lý xem náo nhiệt.

“Cô Kiều, còn chóng mặt không?” Giọng nói dịu dàng quan tâm của Sở Bách Hà vang lên, tay để trên thái dương của Kiều Thiên Lý mà âm thầm dùng lực.

“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn cô.” Kiều Thiên Lý nhất thời rất đau, mặt mày đều có chút vặn vẹo, cô ta lúc này thật sự hận không thể lột da rút gân của Sở Bách Hà, nhưng cô ta biết cô ta bắt buộc phải nhịn.

Sở Bách Hà rất hài lòng gật đầu, lúc này mới dừng động tác mát xa lại, sau đó lại đứng vê chỗ cũ, đương nhiên, cô ta vẫn như cũ đứng bên cạnh Kiêu Thiên Lý, không có ý muốn rời khỏi.

Lúc sau, Kiều Thiên Lý đột nhiên nằm bò ra bàn, thân thể co giật, sùi bọt mép.

Sở Bách Hà nhìn Kiều Thiên Lý, mắt chớp chớp, rồi lại chớp chớp.

Con mẹ nó!

Cái này cũng được à? Giả vờ giống thật đấy!!

Người này không đi làm diễn viên thật sự là con bà nó đáng tiếc!!

Lần này Kiều Thiên Lý hành động nhanh, hơn nữa tình huống này nhìn quá dọa người, Sở Bách Hà đang nghĩ dùng cách gì

khiến Kiều Thiên Lý hiện nguyên hình.

“Mau, mau đưa cô Kiều đến bệnh viện.” Thư ký Lưu lại rất nhanh xông đến, trực tiếp đỡ Kiều Thiên Ký ra ngoài, sau đó gọi người đưa Kiều Thiên Lý đến bệnh viện.
 
Chương 243


Chương 243

Gương mặt nhỏ của Sở Bách Hà rõ ràng đen lại, trong lòng rất bực bội, không ngờ lại để Kiều Thiên Lý thoát được, thật sự quá tức mà!

“Cô Sở, cô đừng ngây ra nữa, mau bắt đầu vẽ bản thiết kế đi, lát nữa phải giao đó.” Thư ký Lưu sau đi quay lại, nhìn thấy gương mặt đau khổ của Sở Bách Hà, anh ta hơi ngây ra, sau đó có lòng tốt nhắc nhở một câu.

“Hả?” Sở Bách Hà lúc này mới ý thức được, hôm nay cô ta không phải khán giả, mà là người thi đấu, lúc này, có chuyện cô ta cũng cần đối mặt!!

Cô ta nhất định phải trong 2 tiếng cho ra được một bản thiết kết!

Thật sự muốn lấy mạng già của cô ta mà!

Cách này của Nguyễn Hạo Thần thật sự hành người!

Bây giờ ai có thể cứu cô ta đây?

Sở Bách Hà càng phiền muộn, đầu hơi cúi xuống đi vê một chỗ ngồi trống ,ngồi xuống  nhìn giấy và bút ở trước mặt, đầu của cô ta bắt đầu đau rồi, không phải là giả vờ, mà là đau thật.

Từ nhỏ, cô ta cứ nhìn thấy sách là đau đầu!!

Lần này nên phải làm sao đây? Khiết Khiết sợ là cũng không ngờ Nguyễn Hạo Thần lại có chiêu này, xem ra lân này Khiết Khiết nhà cô ta tính sai rồi.

Đợi đã

Khi trên đường đến Nguyễn thị, Khiết Khiết nhà cô ta trừ đưa cho cô 5 bản thiết kế ra, còn chưa cô ta xem một bản khác, lúc đó Khiết Khiết nói vì để đề phòng vạn nhất, cần thì dùng!

Cô ta nói mà, Khiết Khiết nhà cô ta sao có thể tính sai được chứ?

Khiết Khiết nhà cô ta mặc kệ làm chuyện gì, đều luôn chuẩn bị hai kế hoạch!

Cô ta vốn không cho là đúng, có điều để hợp tác với một công ty, còn phải bày ra nhiều trò như thế, vì thế lúc đó cô ta không xem quá nghiêm túc.

Nhưng thiết kế đó của Khiết Khiết thật sự rất xuất sắc, vừa nhìn thì có thể khiến người ta kinh diễm, cho nên cô ta vẫn nhớ.

Cô ta mặc dù không biết thiết kế, nhưng tốt xấu gì vẽ tranh vẫn được, cô ta vẽ mô phỏng lại thiết kế của Khiết Khiết thì không có vấn đề gì.

Nguyễn Hạo Thần luôn chú ý đến Sở Bách Hà, nhìn thấy cô ta vài phút trước mặt mày còn ủ rũ, đau khổ chán chường, nhưng vài phút sau đột nhiên vui vẻ ra mặt, kinh hỷ như phát cuồng vậy?!

Lông mày của Nguyễn Hạo Thần hơi nhíu mày, đôi mắt cũng dần dần nheo lại.

Sở Bách Hà vốn dĩ chính là mô phỏng bản phác thảo thiết kế của Tô Khiết, cho nên hạ bút như có thần, vẽ rất nhanh, chỉ dùng không đến nửa tiếng đồng hồ thì cô ta đã vẽ xong rồi, sau đó cô ta trực tiếp giao bản vẽ thiết kế đã vẽ xong cho thư ký Lưu.

Thư ký Lưu đần người, tốc độ này thật quá nhanh, cảm thấy giống như chơi vậy, thái độ của cô ta như vậy thì không thể nghiêm túc một chút, tốc độ nhanh như vậy thì có thể vẽ ra được bản thiết kế như nào?

Tuy nói Tô thị là nhà của phu nhân, tổng giám đốc cuối cùng chắc chắn sẽ chọn Tô thị, nhưng nhà thiết kế này cũng không thể qua loa như thế, ít nhất cũng phải giả vờ cho tốt, đến lúc đó cũng sẽ không quá làm khó tổng giám đốc nhà anh ta.

Thư ký Lưu đối với bản thiết kế mà Sở Bách Hà nhanh như vậy đã giao rõ ràng nhận định sẽ không đẹp, chỉ là sau khi anh sau khi cúi đầu liếc mắt nhìn thì hoàn toàn sững sờ.

Bản thiết kế này chỉ vừa nhìn đã khiến người ta phải thoảng thốt, cái này còn xuất sắc hơn 5 bản mà Tô thị đã giao trước đó.
 
Chương 244


Chương 244

Thư ký Lưu ngây ra ở đó, nửa ngày không có động tĩnh, mãi đến khi Nguyễn Hạo Thần họ nhẹ một tiếng, thư ký lưu mới phản ứng lại, vội vàng đưa bản thiết kế cho Nguyễn Hạo Thần.

Nguyễn Hạo Thần khi nhìn bản thiết kế, ánh mắt hơi lóe sáng, trên mặt cũng ẩn chứa vài phần kinh ngạc.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn Sở Bách Hà, trong mắt ẩn chứa vài phần khó nắm bắt: “Trong thời gian nhanh như vậy có thể thiết kế ra tác phẩm như thế này sao? Bản lĩnh như thế này đặt ở trong những thiên tài thiết kế sợ cũng cũng không có mấy người có thể làm được.”

“Tôi chính là thiên tài!” Sở Bách Hà lúc này nở nụ cười đặc biệt dịu dàng, người hiểu Sở Bách Hà đều biết, Sở Bách Hà khi càng lo lắng thì sẽ mỉm cười càng dịu dàng.

Cô ta có chút buồn bực, cô ta vừa rồi không nên nhanh như vậy sẽ xong bản thiết kế, cô ta nên từ từ vẽ, chỉ cần trong 2 tiếng vẽ xong là được rồi, haizz, lại tính sai rồi!

Có điều, cô ta sao cảm thấy Nguyễn Hạo Thần có chút múc địch không đơn giản lắm? Là cô ta nghĩ nhiều sao?

Các nhà thiết kế khác còn đang cố gắng sáng tạo thì ai ai cũng thâm thấy kinh ngạc, nhà thiết kế của Tô thị này vừa rồi láo nháo mất nửa ngày, sau đó nhanh như vậy giao ra bản thảo, hình như ngay cả Nguyễn Hạo Thần cũng đều thấy kinh ngạc.

“Bản thiết kế tôi đã giao, tôi có phải có thể rời khỏi không?” Sở Bách Hà cảm thấy cô ta nên ra ngoài báo tình hình cho Tô Khiết biết, để Tô Khiết phân tích một chút, cô ta cứ cảm thấy có chỗ nào lạ lạ.

Lời này của Sở Bách Hà mặc dù nghe ra là ngữ khí nghi vấn, nhưng cô ta đã trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

“Cô Sở, cô còn chưa thể rời khỏi đây.” Thư ký Lưu nhanh chóng chạy ra ngăn cản cô ta lại.

“Tại sao? Tôi tại sao không thể rời khỏi đây?” Sở Bách Hà có chút muốn bùng nổ, cô vốn đang gấp, có loại tâm trạng lo lắng.

Huống chi, trong lòng cô ta lo lắng, sợ lộ tẩy cho nên càng gấp gáp.

“Cần đợi kết quả đánh giá cuối cùng.” Thư ký Lưu hơi ngây người, rõ ràng không ngờ cô ta lại kích động” như thế này, có điều, thái độ của thư ký Lưu rất khách khí, rất lịch sự.

“Các người đánh giá là chuyện của mấy người, có liên quan gì đến tôi.” Sở Bách Hà mặc dù không thể suy nghĩ sâu xa như Tô Khiết, nhưng cô ta cũng ý thức được tình huống không đúng, rất không đúng.

Nói xong, Sở Bách Hà trực tiếp đụng vào thư lý Lưu đang đứng chắn trước mặt của cô ta, sau đó đi ra ngoài.

Mọi người trong phòng nhìn xong mà muốn rớt con mắt, nhà thiết kế của Tô thị này quả thực đến giúp Tô thị lấy hợp đồng? Cô ta nhìn thế nào cũng thấy giống như đang phá chuyện làm ăn của Tô thị.”

Thư ký Lưu vốn muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình đã đi tới, vội vàng đứng sang một bên.

“Cô Sở, mời.” Chỉ với mấy bước chân của Nguyễn Hạo Thần đã đứng trước mặt của Sở Bách Hà, giọng điệu rất khách khí, nhưng thái độ rất cứng rắn.

Cậu ba Nguyễn nhìn ra được Sở Bách Hà thẳng thắn, dễ xúc động, anh cũng nhìn ra quan hệ của Sở Bách Hà với Tô Khiết tuyệt đối không phải bình thường, cho nên, anh cảm thấy có thể từ trên người của Sở Bách Hà đạt được những thông

tin anh muốn biết.

“Sao thế, nhìn trúng tôi rồi?” Sở Bách Hà ngước mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần, mỉm cười duyên dáng, cơ thể đột nhiên áp sát

anh, còn cố ý ưỡn bộ ngực cô ta lấy làm kiêu ngạo ra.

Hành động của cô ta quá đột ngột, động tác lại nhanh, mắt nhìn thấy thân thể của cô ta muốn dán vào Nguyễn Hạo Thần rồi, đương nhiên Sở Bách Hà không thể khả năng dán vào, vào thời khắc mấu chốt cô ta tự nhiên sẽ dừng lại.
 
Chương 245


Chương 245

Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần khẽ biến sắc, ánh mắt tối lại, mau chóng lùi bước, tránh ra.

Sở Bách Hà thấy phản ứng của Nguyễn Hạo Thần, hơi sững người, đây chính là cậu ba Nguyễn đối với núi đao biển lửa cũng

không hề dao động, luôn bình tĩnh trong truyền thuyết đây sao?

Cô ta chỉ áp sát anh thì anh đã bị dọa thành bộ dạng này rồi?

Cô ta cảm thấy cô ta giống như đột nhiên phát hiện một bí mật lớn vậy!!

“Được rồi, đi thôi.” Nụ cười của Sở Bách Hà không dứt, trong mắt rõ ràng nhiều hơn vài phân vui vẻ, lần này không cần người

ta mời cô ta tự vào văn phòng trước.

Nguyễn Hạo Thần đương nhiên cũng nhìn ra cô ta cố tình, chỉ là mặt của anh vẫn có chút đen lại, anh không có bước vào văn phòng mà liếc nhìn thư ký Lưu.

Thư ký Lưu sững người, bèn hiểu ý, sau đó đi trước một bước vào văn phòng.

Nguyễn Hạo Thần lúc này mới bước vào văn phòng, anh không muốn vợ của anh hiểu lầm.

“Mời cô Kiều vẽ tiếp một bản thiết kế nữa” Bước vào văn phòng, thư ký Lưu cầm giấy với bút đưa đến trước mặt của Sở Bách Hà.

“Dựa vào cái gì còn muốn tôi vẽ?” Sở Bách Hà suýt chút nữa nhảy dựng lên, vẽ tiếp, Khiết Khiết chỉ chuẩn bị nhiều nhất một bản vẽ dự phòng, vừa rồi cô ta đã vẽ cho bọn họ rồi, bây giờ còn kêu cô ta vẽ nữa?

Với cái trình độ đó của cô ta có thể vẽ ra được bản thiết kế gì chứ?

Cô ta vẽ hình tròn cho bọn họ chắc?

“Nguyễn thị của các anh là có ý gì đây? Không phải treo đầu dê bán thịt chó muốn dùng cách như thế này để lừa lấy bản thiết kế đấy chứ?” Sở Bách Hà biết bản thiết kế cô ta tuyệt đối vẽ không ra, nhưng cũng không thể lộ tẩy như vậy được.

Cho nên, cô ta nhất định phải bá khí, đi trước một nước.

Sở trường giỏi nhất của Sở Bách Hà chính là ‘càn quấy’ trong lúc loạn mà dành chiến thắng.

“Phô trương thanh thế, giấu đầu hở đuôi, cô muốn che đậy điều gì?” Nhưng, một ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần nhìn thấu tâm tư của cô ta, một câu nói trúng tim đen.

Sở Bách Hà hơi sững sờ, vậy mà bị một ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần nhìn thấu rồi, mẹ nó, có cần độc vậy không?

“Tôi có gì mà phải che giấu, rõ ràng là Nguyễn thị các anh che giấu mục đích.” Sở Bách Hà mặc dù lo lắng, nhưng lại biết lúc này tuyệt đối không thể lộ tẩy được.

Điểm này, Khiết Khiết nhà cô ta đã từng dạy cho cô a.

“Ai biết Nguyễn thị của các anh có âm mưu gì, tôi không chơi với các anh nữa” Chỉ trả lời thế, Sở Bách Hà bèn ý thức đến Nguyễn Hạo Thần quá gian xảo, cô ta sợ không phải đối thủ của Nguyễn Hạo Thần, cho nên, 36 kế, chạy là thượng sách.

“Cô hôm nay đại diện cho Tô thị, tổng giám đốc nhà cô chắc đã nói với cô tình hình hiện nay của Tô thị rồi, nếu như

Nguyễn thị vì cô mà không đầu tư… Nguyễn Hạo Thần không có cản cô ta, trong đôi mắt đang híp lại ẩn chứa một tia ám mạng.

“Chết tiệt, anh không đầu tư tự nhiên sẽ có người đầu tư!” Sở Bách Hà bình thường ghét nhất bị người ta uy hiếp, nghe thấy lời nói đó của Nguyễn Hạo Thần thì muốn bạo phát, cô ta dừng bước, nhanh chóng quay người lại nhìn Nguyễn Hạo Thần:
 
Chương 246


Chương 246

“Mộ Dung Tri sắp về nhà thừa kế sản nghiệp của gia tộc, bộ tưởng chỉ có anh là hàng hiếm à, với cả dựa vào sức quyến rũ

của Khiết Khiết nhà tôi, chỉ cần em ấy muốn…”

Lời của Sở Bách Hà nói được một nửa thì đột nhiên ý thức được cô ta lại kích động nói sai rồi.

Sở Bách Hà hơi đơ người.

Con mẹ nói

Cô ta đây là bị Nguyễn Hạo Thần dụ sao? Suýt chút nữa nói ra hết.

Cô ta bình thường bị Tô Khiết dụ thì thôi đi, dù sao Tô Khiết chính là chuyên gia tâm lý học, cô ta nhịn.

Nhưng, bây giờ cô ta lại bị Nguyễn Hạo Thần dụ rồi?

Tục ngữ nói rất hay, không phải người một nhà không vào một cửa, đôi vợ chồng này thật sự người này còn thâm hơn người kia.

Trong ánh mắt thâm sâu ẩn chứa ý cười của Nguyễn Hạo Thần, mặc dù Sở Bách Hà nói chưa hết, nhưng hiệu quả này anh đã rất hài lòng rồi.

“Cô Kiều, xem ra cô có quan hệ rất tốt với tổng giám đốc công ty cô nhỉ.” Thư ký Lưu luôn hiểu tâm tư của tổng giám đốc nhà

mình, thư ký Lưu muốn tiếp tục giúp tổng giám đốc nghe ngóng thêm vài chuyện của phu nhân nữa.

Chuyện vừa rồi khiến thư ký Lưu cảm thấy lừa Sở Bách Hà nói ra là một chuyện rất dễ dàng.

Sở Bách Hà đang buồn bực về sự xúc động của mình, nghe thấy lời này của thư ký Lưu, ánh mắt hơi lóe lên, trực tiếp mỉm cười:

“Tôi đương nhiên có quan hệ tốt với đàn em rồi, hai chúng tôi ngày ngày chơi cùng nhau, ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, hơn

nữa còn ngủ chung giường, tôi tối nào cũng ôm em ấy, thân hình của đàn em thật sự rất đẹp, ôm đàn em ngủ cảm thấy rất sảng khoái?”

Mất đi lớp lót, cô ta ít nhất phải lấy lại chút mặt mũi chứ, Nguyễn Hạo Thần dụ cô ta, cô ta đương nhiên phải trả lại cho Nguyễn Hạo Thần một phần .

Cho nên, lời này Sở Bách Hà chính là cố tình nói cho cậu ba Nguyễn nghe, khi nói đến đó, Sở Bách Hà còn khiêu khích nhướng  mày với Nguyễn Hạo Thần.

Thư ký Lưu lập tức dại ra, đột nhiên có một loại cảm giác cuông phong đảo loạn, Sở Bách Hà này thật sự dám nói, lời này cũng quá quá quá …

Đó chính là phu nhân của tổng giám đốc của anh ta, mặc dù cô Sở này là nữa, cảm giác này cũng không tốt.

Mặt mày của Nguyễn Hạo Thần lập tức đen xì, vợ của anh anh cũng không thể ôm ngủ mỗi ngày! Dựa vào đâu cô gái này có thể ôm trước chứ?

Thư ký Lưu nhìn tổng giám đốc nhà mình, nhìn thấy gương mặt rõ ràng đang âm trâm của tổng giám đốc, thư ký Lưu thầm hít một ngụm khí lạnh.

Thư ký Lưu lúc này thật sự hối hận vừa rồi nhiều chuyện.

“Tôi mỉm cười đắc ý, lại mỉm cười đắc ý, ôm lấy mỹ nữ đi ngủ, vợ ai cũng không quan trọng.” Sở Bách Hà nhìn mặt mày đen xì của Nguyễn Hạo Thần, ngay lập tức xung huyết tràn đây sự sống, trực tiếp ngồi trên ghế hát, đó gọi là xuân phong đắc ý.

Dù sao vừa rồi Nguyễn Hạo Thần cũng suýt chút nữa nhìn thấu, cô ta cũng không dùng kiêng ky, giả vờ nữa.
 
Chương 247


Chương 247

Rất khoái hoạt, tất cả phiền não sẽ do Khiết Khiết nhà cô ta đến giải quyết.

Thư ký Lưu âm thầm hít thở, âm thầm nuốt nước bọt, cô gái này thật sự đủ ác!

Anh ta có thể trốn đi sao? Anh ta cảm thấy tổng giám đốc nhà anh sắp muốn giết người rồi.

Sở Bách Hà này lớn lên thanh tú, thông minh lanh lợi, thế nào cả người đều là khí thế của dân ăn cướp vậy?

Đương nhiên, thư ký Lưu sao cũng không ngờ, một cô gái thanh tú, lanh lợi như vậy lại là một chuyên gia gỡ bom, đương nhiên chế tạo ra bom Sở Bách Hà cũng làm rất được.

Ông nội của Sở Bách Hà là một chuyên gia gỡ bom rất lợi hại, có điều hậu bối của nhà họ Sở lại không có hứng thú với việc gỡ bom này, ba và mẹ của Sở Bách Hà đều là nghệ sĩ, chỉ có Sở Bách Hà từ bé si mê, trừ phương diện bom mìn ra thì không có hứng thú với cái gì khác.

Ông nội nhà họ Sở hết cách, chỉ có thể chiều theo ý của cô ta

“Tổng giám đốc, tôi đi xem thử các nhà thiết kế khác hoàn thành đến đâu rồi.” Thư ký Lưu cuối cùng cũng tìm được một lý do hợp tình hợp lý có thể rời khỏi, anh ta cảm thấy cứ tiếp tục chờ thế này, cho dù không bọ tổng giám đốc nhà mình giết chết, cũng sẽ bị khí thế đè thấp của tổng giám đốc lúc này làm cho nghẹn chết.

“Cậu Thần, tôi tiếp tục hát cho anh nghe, tôi hát đây.” Sở Bách Hà mỉm cười rạng rỡ và vô cùng tươi sáng: “Đàn em thích nhất tôi hát.”

Cơ thể của thư ký Lưu cứng đờ, sau đó chuồn lẹ khỏi văn phòng.

Cô Sở hát được vài phút thật sự muốn đòi mạng, anh còn muốn sống thêm vài năm nữa.

Mục đích của Nguyễn Hạo Thần đã đạt được, đương nhiên không thể tiếp tục ở lại đây nghe Sở Bách Hà hát được, anh cũng sải bước, đi ra bên ngoài.

“Cậu Thần, cứ thế mà đi à? Tôi còn chưa hát xong mà.” Sở Bách Hà mỉm cười đắc ý, còn không nhịn được mà huýt sáo.

Thư ký Lưu thở phào, bước chân càng nhanh hơn.

Mặt mày của Nguyễn Hạo Thần trở lại vẻ lạnh lùng như lúc bình thường, không có nhìn ra nửa điểm khác thường.

Sở Bách Hà nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần không có bất cứ phản ứng nào, lông mày hơi nhướng mày, giả vờ, giả vờ tiếp đi.

Phản ứng vừa rồi của anh, rõ ràng là để ý, hơn nữa rất để ý.

Cậu ba Nguyễn rõ ràng rất để ý chuyện cô ôm Khiết Khiết ngủ.

Ha ha ha, xem ra chuyện này càng lúc càng vui rồi.

“Tổng giám đốc, nhà thiết kế của Thanh Duy đã hoàn thành.” Sau khi thư ký Lưu vào phòng họp, rất nhanh lại trở lại, trong tay cầm một bản thiết kế, đưa đến trước mặt của Nguyễn Hạo Thần.

Thư ký Lưu lúc đi đến bên cạnh của Nguyễn Hạo Thần, giọng nói đè thấp: “Tổng giám đốc, tôi vừa nhận được tin tức, Thanh

Duy vốn dĩ được phân đến nhóm 1, cùng một nhóm với Tô thị, nhưng Thanh Duy đã tự ý đổi nhóm với người khác, không biết Thanh Duy này có ý gì?”

Mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi nheo lại, có ý gì? Anh cũng rất muốn biết Thanh Duy có ý gì?

Tin chắc rất nhanh sẽ biết thôi, ban đầu anh chia hai nhóm vốn dĩ chính là có dụng ý khác.

Vì trước đó phân hai nhóm, nhà thiết kế của Thanh Duy và Tô thị giao tác phẩm ra, cho nên thư ký Lưu tạm thời công bố xác định hai nhà Thanh Duy và Tô thị.

Nguyễn Hạo Thần dặn thư ký Lưu dẫn nhà thiết kế của Tô thị và Thanh Duy xuống tầng.
 
Chương 248


Chương 248

Thư Ký Lưu nghĩ đến Sở Bách Hà, da đầu bắt đầu tê rân, người phụ nữ kia giống như một quả bom vậy, có thể nổ bất cứ lúc nào bất cứ đâu, anh ta thực sự sợ hãi bị văng miếng.

Cũng may là Sở Bách Hà lần này rất phối hợp, còn theo sau thư ký Lưu, cô phối hợp như vậy khiến thư ký Lưu không ngờ được, thư ký Lưu đã lo lắng đề phòng cả một đường đi.

“Vòng cuối là so tài, tác phẩm của Tô thị và Thanh Duy nộp lên đều vô cùng xuất sắc…” Thư ký Lưu quay lại phòng họp, dẫn theo Sở Bách Hà và nhà thiết kế của Thanh Duy, đi thẳng lên bục, muốn công bố kết quả.

“Tập đoàn Thanh Duy chúng tôi rút lui.” Chỉ là thư ký Lưu còn chưa nói xong, Bùi Dật Duy đã đột nhiên mở miệng.

Trong lúc nhất thời mọi người đều kinh hãi!

Thanh Duy có ý gì, đến cuối rồi còn chủ động rút lui?

Tuy tác phẩm lần này Tô thị nộp lên quả thực xuất sắc, nhưng Thanh Duy cũng không tệ, thư ký Lưu còn chưa nói xong, Bùi Dật Duy vội cái gì cơ chứ?

Thư ký Lưu chỉ nói có tác phẩm của Thanh Duy và Tô thị rất xuất sắc, vì vậy Thanh Duy rất có hi vọng, trước đó Thanh Duy vẫn luôn nghiêm túc, giờ đến cuối lại đột nhiên rút lui?

Cảm giác giống như hộ tống Tô thị vậy!

Tô Khiết cũng không ngờ được, cô theo bản năng nhìn về phía Bùi Dật Duy, Bùi Dật Duy giờ phút này cũng đang nhìn về phía cô, nhất thời bốn mắt nhìn nhau…

Có điều sau đó Tô Khiết lại rất tự nhiên mà thu mắt lại.

Nguyễn Hạo Thần vừa đúng lúc bước vào, ánh mắt tối sầm lại ngay lập tức, sân nhà của Nguyễn Hạo Thần anh, sao đến lượt người khác ra vẻ với vợ anh chứ? Lại còn liếc mắt đưa tình?!

Coi Nguyễn Hạo Thần anh chết rồi à?

Đôi mắt Sở Bách Hà trợn tròn ngay lập tức, tầm mắt của cô ta chuyển đến chỗ Tô Khiết và Bùi Dật Duy rất nhanh, dường như là có chuyện gì?

Sở Bách Hà thấy ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần lúc này lạnh đến mức có thể đóng băng chết người, trên mặt cô hiện lên vài phần hưng phấn, xem ra sắp có trò hay để xem rồi.

Sở Bách Hà vốn vì ở trước mặt Nguyễn Hạo Thần nói sai, có chút sợ phải đối mặt với Tô Khiết, cho nên vẫn luôn không dám quay về bên cạnh Tô Khiết.

Lúc này thấy trò hay để xem, đã sớm vứt chuyện lúc trước lên chín tầng mây, lập tức vè bên cạnh Tô Khiết, kéo ghế ngồi xuống, lấy hoa quả và ly nước lại.

Chuẩn bị tốt mọi thứ sau đó có thể thoải mái ngồi xem kịch vui rồi.

Tô Khiết liếc mắt cô một cái, khóe môi giật giật, có điều cũng không nói gì cả.

“Tin tức của tổng giám đốc Bùi thực nhanh, xem ra đã sớm biết quyết định của Nguyễn thị chúng tôi rồi, cho nên mới vội vàng rút lui, cứ thế thì tổng giám đốc Bùi không thua được rồi.” Nguyễn Hạo Thần đi đến chính giữa, hơi chuyển mắt, thản nhiên nhìn Bùi Dật Duy một cái, cái nhìn kia không che giấu sự coi thường cùng trào phúng chút nào.

Cậu ba Nguyễn vừa nói một câu liên bóp méo ý của Bùi Dật Duy, hơn nữa còn đẩy hết vết nhơ cho Bùi Dật Duy.

Một là không thua được.

Hai là xem trộm chuyện cơ mật của Nguyễn thị.

Điều thứ nhất liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của người đàn ông, điều thứ hai liên quan đến vấn đề nhân phẩm và đạo đức.

Một câu của cậu ba Nguyễn bèn chê Bùi Dật Duy không bằng bã đậu, hơn nữa còn nói trước mặt nhiều người như vậy.
 
Chương 249


Chương 249

“Mồm miệng người đàn ông nhà em thực độc ác mà !” Sở Bách Hà hơi giật mình, sau đó theo bản năng lạnh run, giờ cô mới

hiểu được Nguyễn Hạo Thần còn hạ thủ lưu tình với cô.

Đôi mắt Tô Khiết lóe lên, có ư? Cô cảm thấy vẫn tốt mà !

Khóe môi thư ký Lưu không khỏi co rút, Bùi Dật Duy làm thế nào biết được quyết định của Nguyễn thị chứ? Trước đó tổng giám đốc vốn chưa công bố kết quả thế nào, công ty một người cũng không biết, nếu anh ta không phải tâm tư của tổng giám đốc thì anh cũng sẽ không biết,

Bùi Dật Duy cho dù có khả năng phi thường cũng không thể biết được một chuyện vốn chưa có quyết định.

Từ trước đến này anh không biết tài nói dối không chớp mắt của tổng giám đốc lại lợi hại như vậy đó?

Đương nhiên, tất cả đều là vì bà chủ!

“Cậu chủ Nguyễn, tôi… Bùi Dật Duy hiện nhiên không đoán ra được Nguyễn Hạo Thần sẽ nói thế trước mặt mọi người, anh ta đứng dậy, sắc mặt có chút thâm trầm.

“Nếu Thanh Duy đã rút khỏi, xin mời rời đi, chuyện khác Nguyễn thị tạm thời không truy cứu.” Chỉ là Nguyễn Hạo Thần lại trực tiếp đánh gãy lời nói của anh ta, vốn không cho anh ta cơ hội nói chuyện, mà mở miệng đuổi người.

Lúc Bùi Dật Duy nhìn vợ anh, Anh liền biết Bùi Dật Duy có ý đồ không trong sạch với vợ mình.

Bùi Dật Duy chủ động chuyển nhóm, thời khắc quan trọng cuối cùng lại chủ động rút khỏi.

Kể từ đó, mọi chuyện đều đã rõ.

Một người đàn ông mơ ước vợ của anh, một giây anh cũng không chấp nhận được.

Nguyễn Hạo Thần nói là mời, nhưng giơ tay ra hiệu bảo vệ, rõ ràng là muốn bảo vệ đuổi người.

Bùi Dật Duy không nghĩ ra được vì sao Nguyễn Hạo Thần phải làm như vậy, tuy anh ta rất bất mãn nhưng cũng không muốn ở lại Nguyễn thị âm ĩ với Nguyễn Hạo Thần, cho nên chỉ đành dẫn theo người của Thanh Duy rời đi.

“Khiết Khiết, người đàn ông nhà em thực đáng sợ, Bùi Dật Duy cứ như vậy bị người đàn ông nhà em đè bẹp, đến cả giẫy dụa cũng chưa giẫy dụa được chút nào.” Sở Bách Hà thấy hơi mất hứng, cô trang trọng muốn xem một màn lớn, ai ngờ được chỉ có một hiệp Bùi Dật Duy đã bị người ta đuổi thẳng cổ ra cửa rồi.

Trình độ kém xa quá rồi!

Bước chân bỏ rời đi của Bùi Dật Duy hơi ngừng lại, sau đó lách đến bên cạnh người Tô Khiết, hơi nghiêng người, hạ giọng khẽ nói: “Tôi đợi cô ở ngoài.”

Anh ta nói xong, không đợi Tô Khiết đáp lại bèn nhanh chóng bỏ đi.

Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần trong nháy mắt lạnh đến cực hạn.

Thư ký Lưu đứng một bên theo bản năng lui hai bước, anh cảm giác cái mạng nhỏ này của anh ta có thể mất bất cứ lúc nào.

“Nói vậy là Tô thị chúng tôi thắng, Nguyễn thị sẽ đầu tư vào Tô thị chúng ta ư?” Giám đốc Lý cũng không phát hiện ra cuộc chiến ngầm kia, ông ta chỉ chú ý đến một chuyện, đó là Nguyễn thị có khả năng sẽ đầu tư vào Tô thị.

Tốt quá rồi, lần này Tô thị được cứu rồi.

“Có vẻ như chỉ còn lại Tô thị.” Lông mày của Sở Bách Hà hơi nhướng lên, quan hệ giữa Khiết Khiết và Nguyễn Hạo Thần. Nguyễn Hạo Thần có thể không chọn Tô thị ư? Huống hồ tác phẩm nhà Khiết Khiết cũng không ai có thể sánh được.

“Tốt quá rồi, tốt quá rồi.” Giám đốc Lý vui mừng, quá kích động, đột nhiên nắm lấy tay Sở Bách Hà: “Nhà thiết kế Sở, cảm ơn cô, thực sự cảm ơn cô.”
 
Chương 250


Chương 250

Tô Khiết giờ phút này hình như lại không quá vui mừng, vẻ mặt hơi kỳ quái.

“Tổng giám đốc, Bùi Dật Duy chưa đi, đang đợi ở ngoài công ty.” Thư ký Lưu sau khi nhận điện thoại, đến gân bên cạnh Nguyễn Hạo Thần, thấp giọng báo lại một câu.

Lúc thư ký Lưu báo cáo, nhìn sắc mặt giám đốc nhà mình, hai chân cũng có chút run rẩy.

Anh ta trước đó còn nói cho giám đốc biết, cái tên Thanh Duy không có quan hệ gì với bà chủ, bà chủ không có quan hệ gì với Bùi Dật Duy, không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện thế này.

Với biểu hiện vừa rồi của Bùi Dật Duy, anh ta cho dù mắt mù cũng có thể nhìn ra, giữa Bùi Dật Duy và bà chủ tuyệt đối có quan hệ.

Mà Bùi Dật Duy bây giờ không rời đi, rõ ràng là đang đợi bà chủ.

Nguyễn Hạo Thần khẽ chuyển mắt nhìn thư ký Lưu một cái, ánh mắt đó khiến thư ký Lưu sợ tới mức tim cũng ngừng đập.

Nguyễn Hạo Thần đột nhiên đứng dậy, đi về phía Tô Khiết.

Tô Khiết nhìn anh, mắt khẽ lóe lên, thấy biểu cảm của anh, trong lòng cô thầm kinh ngạc, trên mặt có vài phần cảnh

giác, anh muốn làm gì?

Trong tình huống này, anh tuyệt đối đừng nói lung tung!!

Nguyễn Hạo Thần thấy sự cảnh giác trên mặt Tô Khiết, trong lòng khẽ ngây ra, trước đó từ lời nói của Sở Bách Hà

anh đã biết được vài tin tức, cho nên, anh biết tuyệt đối không thể quá gấp gáp đối với cô.

Nếu ép cô gấp rồi, cô rất có khả năng sẽ lại chạy.

“Giám đốc Tô, tối cùng ăn bữa cơm, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.” Bước chân của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng chậm lại, đi tới trước mặt Tô Khiết rất phong độ đưa ra lời mời.

Anh đã cưới cô về rồi, cho nên anh không gấp, không gấp! Không gấp!

Mắt Tô Khiết chớp chớp, sao cô cảm thấy trước đó anh không định nói chuyện này?

“Được, được, giám đốc Nguyễn chịu cho mặt mũi, chúng tôi vô cùng vinh hạnh, vô cùng vinh hạnh.” Quản lý Lý thấy Tô Khiết  khẽ ngây ra, không phản ứng, bèn vội đáp ứng.

Tô Khiết đương nhiên cũng không thể từ chối.

Hàng người xuống lầu, ra khỏi tập đoàn Nguyễn thị.

Ngoài cổng chính công ty, Bùi Dật Duy đứng bên xe, vừa nhìn đã biết đang đợi ai đó.

Lúc Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy Bùi Dật Duy, mắt khẽ híp lại.

Tô Khiết không nhìn sang, không biết có phải không nhìn thấy không.

Thực ra Tô Khiết nhìn thấy, nhưng cô không cảm thấy có liên quan gì tới cô, giữa cô và Bùi Dật Duy sớm đã kết thúc rồi, cho dù anh ta làm gì cũng không liên quan tới cô.

Sở Bách Hà thấy tình hình này, mắt lóe tên tia sáng, sau đó cô ta đột nhiên đẩy Tô Khiết về phía Nguyễn Hạo Thần.

Động tác của Sở Bách Hà quá đột ngột, Tô Khiết nhất thời không đề phòng, bèn trực tiếp cứ như vậy ngã về phía Nguyễn Hạo Thần.

Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng vươn tay, nhanh chóng lại tự nhiên khoác eo Tô Khiết, trực tiếp kéo cô vào lòng.

“Vừa rồi lúc trên lầu, tôi chủ động sà vào lòng, cậu Thần tránh còn không kịp, nhìn tôi như ôn dịch, bây giờ lại rất thương hoa tiếc ngọc với đàn em của tôi, cậu Thần phân biệt đối xử như vậy khiến người ta thật đau lòng!” Sở Bách Hà rất là ‘đau lòng’ cười như mèo trộm tanh.
 
Chương 251


Chương 251

Lúc cô ta nói những lời này cố ý nâng cao âm điệu, Bùi Dật Duy đứng không xa hoàn toàn có thể nghe thấy rõ ràng.

Đương nhiên, lời này của Sở Bách Hà cũng là cố ý nói để Tô Khiết nghe.

Nguyễn Hạo Thần nghe thấy lời của Sở Bách Hà có chút ngoài ý muốn, đương nhiên, lời nói thế này cậu ba Nguyễn vẫn xem

như hài lòng, tay anh vẫn ôm Tô Khiết, không buông ra.

Cậu ba Nguyễn nhìn Tô Khiết, chờ đợi phản ứng của cô!!

“Em có đau lòng không?” Tuy nhiên, rất rõ ràng Tô Khiết đối với tình cảm trì độn không rõ dụng tâm lương khổ của Sở Bách Hà, điểm chú ý của cô hoàn toàn chệch hướng, sai quy luật.

Sở Bách Hà trực tiếp hỗn loạn.

Đậu xanh rau muống!!

Cô ta biết Khiết Khiết nhà cô ta là một người rất trì độn về mặt tình cảm, nhưng cô ta không nghĩ tới Khiết Khiết nhà cô ta sẽ trì độn tới mức này.

Điều cô ta muốn biểu đạt là cậu ba Nguyễn chỉ ôm Tô Khiết, mà đối với những phụ nữ khác thì tránh như ôn dịch, cho dù Khiết Khiết không thể hiểu rõ cô ta muốn biểu đạt ý này, vậy thì Khiết Khiết nghe thấy cô ta sà vào lòng Nguyễn Hạo Thần ít nhất cũng nên ghen tuông chút chứ?

Bây giờ dù sao Nguyễn Hạo Thần cũng là chồng của Khiết Khiết?

Kết quả, Tô Khiết tình cảm trì độn đã thành công tránh né hai điểm này, xin hỏi Khiết Khiết nhà cô ta rốt cuộc làm sao làm được vậy?

Nguyễn Hạo Thần trừng mắt Tô Khiết, sau đó âm thầm hít vào một hơi.

Bên này Tô Khiết thả dụng tâm của Sở Bách Hà trôi theo dòng nước, nhưng mà, bên phía Bùi Dật Duy rõ ràng đã có tác dụng, hơn nữa hiệu quả đặc biệt rõ ràng, Bùi Dật Duy đã dời bước, đi về phía họ.

Tay Nguyễn Hạo Thần vẫn khoác trên eo Tô Khiết, Tô Khiết khẽ dùng sức muốn tránh ra, trường hợp thế này

Nguyễn Hạo Thần cứ luôn ôm cô thật sự không thích hợp.

Nguyễn Hạo Thần nhìn Bùi Dật Duy đang đi tới, đôi mắt khẽ nheo lại lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, tay ôm eo cô đột nhiên siết chặt, khiến thân thể cô dựa sát vào anh hơn.

Sở Bách Hà nhìn Bùi Dật Duy, lại nhìn Nguyễn Hạo Thần, con người xoay một vòng, sau đó đột nhiên cất cao giọng kinh ngạc nói: “A, đàn em, chân em bị trẹo rồi? Cậu Thần, chỉ có thể phiền cậu thôi.”

Cậu ba Nguyễn là người thông minh thế nào, lời của Sở Bách Hà còn chưa nói xong, anh đã trực tiếp ôm Tô Khiết lên, ôm công chúa hẳn hoi.

Những người khác đi theo phía sau cũng đều ngây ra, đây là cậu ba Nguyễn không gần nữ sắc, lạnh lùng vô tình trong truyền thuyết sao?

Vì động tác của cậu ba Nguyễn quá nhanh, quá đột ngột, Tô Khiết giật nảy mình, phản ứng đầu tiên chính là ôm chặt cổ anh theo bản năng.

Mặc dù Tô Khiết là phản ứng bản năng, nhưng động tác đó nhìn lại cực kỳ tự nhiên, cực kỳ hài hòa, dù sao Nguyễn Hạo Thần bây giờ là chồng danh chính ngôn thuận của cô, cho nên trong tiềm thức cô không có cảm giác phòng bị và kháng cự nên có.

Bước chân Bùi Dật Duy khựng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm đôi tay ôm cổ Nguyễn Hạo Thần của Tô Khiết, sắc mặt rất phức tạp.

Từ góc độ của Tô Khiết nhìn không thấy Bùi Dật Duy, nhưng cậu ba Nguyễn lại thấy phản ứng của Bùi Dật Duy rất rõ ràng.

Khóe môi cậu ba Nguyễn khẽ cong lên nụ cười lạnh, dám có ý đồ với vợ anh, tìm chết!
 
Chương 252


Chương 252

Nhưng mà, nhìn phản ứng của Bùi Dật Duy rõ ràng quen biết cô, hơn nữa, quan hệ hẳn không tâm thường, họ rốt cuộc có quan hệ gì?

Cậu ba Nguyễn ôm Tô Khiết đi thẳng tới cạnh xe anh, ôm Tô Khiết lên xe, anh giúp Tô Khiết đóng cửa xe, sau đó bèn vòng sang một bên khác.

Anh vừa muốn mở cửa lên xe, thì chính vào lúc này, điện thoại anh đột nhiên vang lên.

Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy là số của cậu năm Tần, nghĩ nghĩ, vẫn là nhận.

“Anh ba, chuyện gì vậy, vừa rồi thư ký Lưu gọi điện thoại cho em, nói Bùi Dật Duy hôm nay làm loạn một trận ở Nguyễn thị, những chuyện đó giữa anh ta và Tô Khiết sớm đã qua mấy trăm năm rồi, hơn nữa…” Điện thoại vừa kết nối, giọng cậu năm Tần đã truyền tới.

“Cậu biết chuyện của họ?” Mắt Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng híp lại, giọng khẽ đè thấp lúc này nghe đặc biệt trầm thấp,trầm thấp tới mức khiến người ta có chút không thở nổi.

Nguyễn Hạo Thần bất giác nhìn Tô Khiết đang ngồi trong xe, lúc này cửa sổ xe đang đóng, anh vừa rồi đè thấp giọng, cô không nghe thấy lời vừa rồi của anh.

Giữa cô và Bùi Dật Duy?

Giữa cô và Bùi Dật Duy rốt cuộc là có mối quan hệ thế nào?

“Anh ba, em chưa nói với anh sao?” Cậu năm Tào ở đầu dây bên kia có chút mông lung, chuyện này anh ta chưa nói với anh ba sao?

Chuyện quan trọng như vậy mà anh ta vẫn chưa nói cho anh ba?!

“Anh ba, năm năm trước không phải anh bảo em điều tra Tô Khiết sao? Lúc ấy em không phải đã nói qua cho anh là hồi còn học cấp ba Tô Khiết có một người bạn trai sao? Người kia chính là Bùi Dật Duy, vì vậy, Bùi Dật Duy chính là bạn trai cũ của Tô Khiết.” Cậu năm Tào cũng không đợi cậu ba Nguyễn hỏi lại, liền giải thích ngay.

Bạn trai cũ? Bàn tay cầm điện thoại di động của Nguyễn Hạo Thần âm thầm siết chặt, đôi mắt cũng hơi nheo lại.

“Năm đó Bùi Dật Duy đến trường học của Tô Khiết để dạy thay, khi đó thành tích của Tô Khiết quá kém, Bùi Dật Duy liền chủ động cho Tô Khiết học bù, càng ngày mối quan hệ của hai người càng tốt lên, hằng ngày ở bên nhau, lúc ấy thậm chí Tô Khiết còn quyết định sau khi tốt nghiệp trung học sẽ kết hôn với Bùi Dật Duy, sinh con cho Bùi Dật Duy, tuy nhiên, từ sau khi chuyện Bùi Dật Duy tiếp cận Tô Khiết rõ ràng là có mục đích khác, nhưng tình cảm của Tô Khiết đối với Bùi Dật Duy chắc chắn là thật, hơn nữa còn rất sâu đậm, năm đó sau khi Tô Khiết và Bùi Dật Duy chia tay, Tô Khiết nghỉ học hai tháng, có lẽ là do tổn thương quá sâu, trong lúc nhất thời không chịu đựng được sự đả kích.” Cậu năm Tào biết lúc trước Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết kết hôn là có ý khác, anh ta vẫn cho là bọn họ sẽ ly hôn, nên những lời này cậu năm Tào không hề kiêng nể gì cả, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần lại âm trầm tới cực điểm, nhìn vô cùng dọa người, mấy người theo tới từ đằng sau đều dừng bước, trong lúc nhất thời không dám đi về phía trước.

Thư ký Lưu cũng âm thầm kinh hãi, tổng giám đốc đang nhận điện thoại của ai mà lại lập tức trở thành đáng sợ như vậy? Một giây sau, đôi mắt thư ký Lưu nhanh chóng lóe lên, lập tức hiểu cuộc điện thoại này có lẽ là của cậu năm Tào gọi tới. Anh ta nhớ năm năm trước tổng giám đốc từng để cậu năm Tào điều tra chuyện của mợ chủ, nên vừa rồi anh mới gọi điện thoại cho cậu năm Tào để hỏi tình hình.

Anh ta không ngờ rằng động tác của cậu năm Tào lại nhanh như vậy, anh ta càng không rõ trong điện thoại cậu năm Tào và tổng giám đốc nói gì mà tổng giám đốc lại thành như vậy.

Lúc này, Tô Khiết đang ngồi trong xe, cũng nhìn thấy sự thay đổi của anh, cô cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng không nghĩ tới việc cú điện thoại này có liên quan đến cô và Bùi Dật Duy.
 
Chương 253


Chương 253

Sau khi Nguyễn Hạo Thần cúp điện thoại, nhanh chóng mở cửa xe và đi lên, ngồi cùng hàng ghế sau với Tô Khiết. Nguyễn Hạo Thần vốn muốn mượn việc Tô Khiết bị “trật chân” để đưa Tô Khiết rời đi trước, nhưng bây giờ anh lại thay đổi ý định.

Vừa rồi trong điện thoại, Tào Du nói năm đó Bùi Dật Duy lợi dụng cô, vậy bây giờ Bùi Dật Duy là đang muốn làm gì?

Anh muốn xem xem rốt cuộc Bùi Dật Duy là có ý gì? Nhìn xem rốt cuộc Bùi Dật Duy muốn làm gì?

Thư ký Lưu nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình lên xe, hơn nữa còn ngồi ở hàng ghế sau, anh ta vội vàng chạy tới.

“Tổng giám đốc Tô cứ như vậy ở trên xe tổng giám đốc Nguyễn có được không?” Thư ký Lưu thấy rất lo lắng, luôn cảm thấy không ổn.

“Có cái gì không tốt?” Sở Bách Hà lại vô cùng hài lòng, người ta là vợ chồng, ngồi chung xe thì sao? Người ta còn ngủ chung một giường đấy!

“Tôi lo là…” Lúc này nhũng chuyện thư ký Lưu lo lắng rất nhiều, rất nhiều, lo Tô Khiết chọc phải cậu ba Nguyễn, cũng sợ cậu ba Nguyễn tâm tình bất định sẽ dọa đến Tô Khiết.

“Là cậu Thần tự mình ôm đàn em lên xe, nếu không thì anh đi cướp đàn em trở về đi.” Sở Bách Hà đảo mắt, có chút buồn cười nhìn anh ta.

Một chữ cướp này khiến thư ký Lưu lập tức ngậm miệng lại.

Sau khi lên xe sắc mặt Nguyễn Hạo Thần vẫn có chút nặng nề, nhưng đã khá hơn nhiều so với lúc trước.

Nhưng anh cũng không nói lời nào, cũng không hỏi Tô Khiết bất cứ chuyện gì.

Tô Khiết nhận ra rằng tâm trạng của anh không tốt, anh không nói lời nào, Tô Khiết cũng không mở miệng, trong lúc nhất thời trên xe cực kỳ yên tĩnh.

Khi Tô Khiết hơi liếc mắt sang bên cạnh, trong gương chiếu hậu cô thấy một chiếc xe đang theo dõi ở đằng sau. Tính cảnh giác của Tô Khiết từ trước đến nay cực kỳ cao, khả năng quan sát vô cùng mạnh mẽ, cô nhìn một chút liền thấy không ổn.

“A, tôi nhớ ra rồi, đàn em từ trước đến nay vẫn luôn mơ hồ, chỗ này lớn như vậy, đàn em có phải lạc đường rồi không?” Sở Bách Hà thấy sắc mặt Nguyễn Hạo Thần đột nhiên thay đổi, mặc dù cô ta không biết Nguyễn Hạo Thần nhận được tin nhắn gì, nhưng Sở Bách Hà biết lúc này chắc chắn là Nguyễn Hạo Thần không thể ngồi yên.

Vì vậy cô ta sẽ làm người tốt đến cùng, cho cậu ba Nguyễn có một cái cớ để có thể rời đi.

Ở các phương diện khác Tô Khiết đều vô cùng xuất sắc, nhưng riêng về phương diện tình cảm thì phản ứng lạ trì độn, mà Sở Bách Hà thì hoàn toàn ngược lại, ngoại trừ phương diện kiến thức về bom, nhưng cái khác cô đều học không vào, nhưng riêng về phương diện cảm xúc thì vô cùng mẫn cảm, phải ứng rất nhanh.

“Vậy tôi ra ngoài tìm xem…”Thư ký Lưu muốn đứng lên đi tìm người.

Sở Bách Hà trực tiếp đá anh ta một cước, ông chú này tại sao lại không có mắt nhìn như vậy? Có chuyện gì với anh ta vậy Nguyễn Hạo Thần đã đứng dậy, đi ra ngoài.

“Người ta nói răng Tổng giám đốc Nguyễn lạnh lùng vô tình, hôm nay lại có vẻ thật sự nhiệt tình.” Sau khi quản lý Lý nhìn Nguyễn Hạo Thần rời đi, hơi ngơ ngác sững sờ nói một câu.

Sở Bách Hà có chút ngạc nhiên nhìn vê phía quản lý Lý, sự trì độn của ông chú này có thể so sánh với Khiết Khiết.

Sự nhiệt tình của cậu ba Nguyễn phụ thuộc vào từng cá nhân, nếu là người khác chỉ sợ là có chết ở bên đường thì cậu ba Nguyễn cũng sẽ không thèm nhìn một cái.

Khóe miệng thư ký Lưu khóe khẽ giật giật, đó là bà xã của tổng giám đốc, tổng giám đốc có thể không nóng lòng sao? Sau khi Nguyễn Hạo Thần ra khỏi phòng, đôi mắt liền híp lại và chìm xuống rõ ràng.

Vừa rồi anh nhận được tin nhắn nói là Bùi Dật Duy đã vào khách sạn và đi lên lầu.
 
Chương 254


Chương 254

Cô từ phòng đi ra, đúng lúc này Bùi Dật Duy lại đi lên lầu.

Nguyễn Hạo Thần ra khỏi phòng, cũng không nhìn thấy Tô Khiết, anh liền lấy điện thoại di động ra tìm một dãy số và

gọi điện nhưng điện thoại cũng không được kết nối, phía bên kia có thông báo tắt máy.

Nguyễn Hạo Thần giật mình, đột nhiên nghĩ đến việc cô không dùng số mà anh cho cô, mà là làm một số mới.

Cô không dùng số của anh thì thôi, cô đổi số mới vậy mà không nói cho anh?

Người phụ nữ này…

Nguyễn Hạo Thần âm thầm thở dài một hơi.

Không có số điện thoại di động của cô, tạm thời Nguyễn Hạo Thần không thể liên lạc được với cô, đôi mắt anh đã chìm hơn vài phân.

Nguyễn Hạo Thần vừa định gọi điện thoại để cho người kiểm tra một chút, nhưng khi anh đi đến chỗ rẽ lại thấy cô đang đứng ở chỗ cửa sổ, đứng một mình ở chỗ cửa sổ.

Bước chân Nguyễn Hạo Thần dừng lại, khuôn mặt vốn đang âm trầm lạnh lẽo dần dịu đi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, anh cảm thấy sự lo lắng trong lòng mình cũng lập tức rơi xuống.

Nguyễn Hạo Thần bước đi về phía cô.

“Kết thúc rồi à? Có thể đi rồi sao?” Tô Khiết quay người, thấy người tới là anh, trên mặt lập tức lộ ra cười, là loại nụ cười mừng rỡ rất rõ ràng.

“Đi thôi.” Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, lập tức cười khẽ, có vẻ như cô không thích ở trong phòng xã giao nên đơn giản là trốn ra ngoài.

Xem ra vợ anh không phải dân kinh doanh, nên đối với việc để cô đi bàn chuyện làm ăn như vậy, cũng bàn chẳng ra hồn. Nhưng có anh ở đây, cô cũng không cần quan tâm những thứ này.

Nếu vợ anh muốn trở về, đương nhiên là muốn cùng vợ anh trở về, còn việc trong phòng khách, có thư ký Lưu ở đó tất nhiên sẽ không có vấn đề.

Nguyễn Hạo Thần không còn để ý đến việc của Bùi Dật Duy nữa, Bùi Dật Duy muốn làm gì không quan trọng, quan trọng là thái độ của vợ anh.

Từ Nguyễn thị đến khách sạn, Bùi Dật Duy làm những chuyện kia, cô đều biết, nhưng cô lại vẫn luôn biểu hiện không thèm quan tâm chút nào.

Nếu như chuyện không thèm quan tâm này là cô giả vờ, và có thể giả vờ đến trình độ này, anh cũng tin.

Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết đi đến cửa thang máy, cửa thang máy mở ra, trong thang máy đúng lúc có người.

Ba người gần như đồng thời ngước mắt lên, sau đó đều ngẩn người.

Sắc mặt Bùi Dật Duy thay đổi rõ ràng, Tô Khiết lại vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, không có chút khác thường  nào.

Khóe môi Nguyễn Hạo Thần hơi giật giật, tay của anh rất tự nhiên đặt trên người Tô Khiết, sau đó ôm lấy Tô Khiết vào thang máy.

Bùi Dật Duy rất rõ ràng là muốn tới lâu bảy, nhưng giờ phút này anh ta lại đứng trong tháng máy không hề di chuyển, đôi mắt anh ta nhìn chăm chằm vào Tô Khiết, trong phút chốc sắc mặt thay đối mấy lần.

Tô Khiết cũng không có nhìn anh ta, giờ phút này tuy là Nguyễn Hạo Thần ở ngay trước Bùi Dật Duy ôm lấy cô, cô cũng không có bất cứ sự khác thường nào, giống như Bùi Dật Duy cũng chỉ là một người xa lạ không hề quen biết.

Nguyễn Hạo Thần vô cùng hài lòng đối với phản ứng của cô lúc này.
 
Chương 255


Chương 255

Hơi thở của Bùi Dật Duy ngưng lại, cô và Nguyễn Hạo Thần là có chuyện gì?

Thang máy khép lại, không gian thang máy vốn rất rộng rãi giờ phút này chỉ có ba người bọn họ, lại giống như có loại cảm giác chật chội.

Nguyễn Hạo Thần ôm lấy Tô Khiết, hơi cúi đầu tới gần bên tai cô khẽ nói: “Tối hôm qua anh làm bẩn ga giường, sáng nay quên giặt, sau khi xuống lầu chúng ta đi tới trung tâm thương mại mua cái mới trước nhé!”

Lúc này lời nói của cậu ba Nguyễn mặc dù là nói khẽ, nhưng âm lượng lại đủ để cho Bùi Dật Duy ở trong thang máy có thể nghe được.

Tô Khiết nhanh chóng đảo mắt, nhìn về phía anh, đôi trợn to nhìn chằm chằm thẳng vào anh.

Cô thông minh như vậy đương nhiên biết lời này của Nguyễn Hạo Thần là cố ý nói cho Bùi Dật Duy nghe, Bùi Dật Duy làm rõ

ràng như vậy, sao anh có thể không nhận ra, cô nghĩ anh đều biết, chỉ là anh không hỏi nên cô cũng chưa từng nói.

Nhưng lời vừa rồi của anh thật sự quá…

Câu nói này của anh lượng tin tức thật sự quá lớn.

Cái gì mà đem ga giường làm bẩn, hơn nữa anh còn cố ý bỏ thêm một từ đêm qua, anh còn có thể nói thêm gì nữa không?

Xin hỏi cậu ba Nguyễn từ trước đến nay luôn mặt lạnh cấm dục rốt cuộc làm thế nào để nói ra những lời như vậy?

Hơn nữa tối hôm qua anh rõ ràng không hề về nhà ngủ.

Rất rõ ràng, anh đang cố ý kích thích Bùi Dật Duy.

Xin hỏi anh còn có thể nham hiểm thêm một chút nữa không?!

Bùi Dật Duy sợ ngây người, vẻ mặt khó tin nhìn chằm chăm vào Tô Khiết, anh ta không tin, không tin lời nói của Nguyễn Hạo Thần.

Cô không phải người như vậy, hơn nữa sao cô có thể ở bên Nguyễn Hạo Thần?

“Sao lại nhìn anh như vậy, đang hỏi em đấy, xuống lầu đi đến trung tâm thương mại trước có được không?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, giọng nói rất dịu dàng.

“Được.” Tô Khiết âm thầm cười khẽ trong lòng, nếu Nguyễn Hạo Thần muốn diễn kịch, cô đương nhiên muốn phối hợp, dù sao bây giờ cô cũng là vợ của anh.

Hơn nữa nếu như vậy có thể khiến Bùi Dật Duy hết hi vọng, không còn dây dưa với cô nữa, cũng coi như một mũi tên trúng hai đích.

Nhưng sao cô lại có cảm giác cậu ba Nguyễn ngây thơ như vậy, cô cảm giác cậu ba Nguyễn sắp biến thành Nguyễn ba tuổi  rồi.

“Thật ngoan.” Khóe môi Nguyễn Hạo Thần cong nhẹ, anh cười, cười rất hài lòng, cũng rất đắc ý, cô có thể ở trước mặt Bùi Dật Duy thản nhiên đồng ý với anh như vậy đã nói lên rằng cô đối với Bùi Dật Duy thật sự không có suy nghĩ khác.

Trong thang máy, thân thể Bùi Dật Duy lung lay, giống như suýt chút nữa ngã sấp xuống, sắc mặt của anh ta trong lúc nhất thời cũng trở nên vô cùng khó coi.

Cô trả lời như vậy là thật sự cùng Nguyễn Hạo Thần sống cùng nhau sao?

Làm sao có thế? Chuyện này sao có thể?

Cô và Nguyễn Hạo Thần tại sao lại dính líu đến nhau?

Anh ta không tin cô sẽ yêu Nguyễn Hạo Thần, người cô yêu rõ ràng là anh ta, cô rõ ràng yêu anh ta như vậy…

Hơn nữa anh ta biết, đối với chuyện tình cảm cô rất một lòng, một khi yêu không có khả năng thay đổi đơn giản như vậy.
 
Chương 256


Chương 256

Vì vậy anh ta tuyệt đối không tin cô sẽ yêu Nguyễn Hạo Thần, nghĩ tới đây, sắc mặt Bùi Dật Duy rõ ràng đã dịu lại, anh ta ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, trong đôi mắt rõ ràng mang theo vài phân đắc ý.

Nhìn thấy đôi mắt đắc ý của Bùi Dật Duy, Nguyễn Hạo Thần liền giật mình, loại tình huống này Bùi Dật Duy có gì để đắc ý?

Nhưng vào lúc này, cửa thang máy mở ra, Tô Khiết bước ra ngoài trước, Nguyễn Hạo Thần liền cùng cô ra khỏi thang máy.

Bùi Dật Duy nhìn qua bóng dáng hai người rời đi, đôi mắt hơi nheo lại.

Lên xe, Nguyễn Hạo Thần không nói gì thêm, sắc mặt mang theo vài phân phức tạp, không biết anh đang suy nghĩ điều gì.

“Giữa chúng ta mặc dù là kết hôn theo thỏa thuận và không nói tình cảm, nhưng trong cuộc hôn nhân của chúng ta, em chắc chắn sẽ nghiêm túc kiêm chế bản thân, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ điều gì vi phạm đến cuộc hôn nhân.” Chuyện lúc trước, Nguyễn Hạo Thần biểu hiện quá rõ ràng, Tô Khiết cảm thấy cô cần phải cho thấy một chút thái độ của mình.

Cô cảm thấy anh có thể là sợ cô và Bùi Dật Duy dây dưa không rõ, sẽ gây ảnh hưởng không tốt với anh.

Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng đảo mắt nhìn về phía cô, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía cô, không nói tình cảm sao?

Vậy nên, ở mọi lúc mọi nơi cô đều ghi nhớ quy định của bản thỏa thuận, sẽ không động lòng với anh, càng không có tình cảm với anh?

Tại sao anh lại cưới cô, một người phụ nữ không tim không phổi như vậy?

“Sao vậy? Em nói sai gì sao?” Tô Khiết hơi sửng sốt khi nhìn thấy vẻ mặt hung ác giống như không thể cắn chết cô của anh, vừa rồi cô nói gì sai sao?

Cô cảm giác vừa rồi lời nói của mình có lẽ không có gì sai.

Nguyễn Hạo Thần thấy vẻ mặt vô tội của cô thì âm thầm thở dài một hơi, cuối cùng lại không thể nói gì.

Sau khi Nguyễn Hạo Thần đưa Tô Khiết trở về biệt thự, anh lại rời đi. Ông Bình không có con cái, bây giờ ông Bình qua đời, mấy ngày nay buổi tối anh đều phải gác đêm cho ông.

Tô Khiết cũng không hỏi nhiều, đừng nói bọn họ chỉ là kết hôn theo thỏa thuận, ngay cả khi là vợ chồng thật sự cũng cần có sự riêng tư.

Vì hai ngày trước buổi tối Tô Khiết vẫn luôn vẽ bản thiết kế nên không được nghỉ ngơi tốt, nên cô ngủ một giấc khá sâu, ngày hôm sau thức dậy đã hơi muộn một chút.

Lúc Tô Khiết thức dậy, thím Lưu đang dọn dẹp nhà cửa.

“Chào buổi sáng mợ chủ!” Thím Lưu đang dọn dẹp ở một căn phòng bên cạnh Tô Khiết, lúc nhìn thấy Tô Khiết, liền cười chào hỏi.

“Chào buổi sáng.” Tô Khiết nhìn vê phía thím Lưu, nhẹ giọng đáp lại, nhưng khi cô nhìn thấy thím Lưu đang cầm và lau chùi tấm ảnh trên tay, cô hơi sửng sốt.

Đó là tấm ảnh chụp một người phụ nữ, người phụ nữ đó cô biết, chính là người mẫu mà lúc trước Hứa Dinh Dinh nói với cô, người phụ nữ đó cô biết, người phụ nữ duy nhất có scandal với Nguyễn Hạo Thần, hình như tên là Mộng Nhược Đình.

Đôi mắt Tô Khiết hơi chuyển động, nhìn qua tất cả mọi thứ trong căn phòng.

Trong cả căn phòng có không ít ảnh chụp, to to nhỏ nhỏ, treo trên tường, bày trên bàn, đủ loại đều có, tất cả đêu chụp một người phụ nữ.

Đồ đạc trang trí trong phòng trông có vẻ như là gian phòng của phụ nữ, Tô Khiết còn nhìn thấy trong phòng có một phòng chứa quân áo rất lớn, bên trong đều là quần áo phụ nữ.
 
Chương 257


Chương 257

Vậy nên, gian phòng này rõ ràng là của Mộng Nhược Đình.

Lúc trước Hứa Dinh Dinh nói scandal của Mộng Nhược Đình và Nguyễn Hạo Thần, cô vẫn có chút nghi ngờ, nhưng lúc này

trong biệt thự của Nguyễn Hạo Thần lại có một căn phòng riêng cho Mộng Nhược Đình, như vậy mối quan hệ của Nguyễn Hạo Thần và Mộng Nhược Đình chắc chắn là vô cùng vô cùng không đơn giản.

Nếu đã như vậy, lúc trước khi ông cụ Nguyễn bức hôn, tại sao Nguyễn Hạo Thần lại không trực tiếp cưới Mộng Nhược Đình?

Vì sao nhất định phải chọn cô?

Liên quan tới vấn đề Nguyễn Hạo Thần vì sao nhất định cưới cô, Tô Khiết vẫn luôn không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.

Nhưng dù sao giữa cô và Nguyễn Hạo Thần chỉ là thỏa thuận, nhiều nhất một năm cô sẽ có thể rời đi.

Tô Khiết cũng không tiếp tục để ý thêm tình hình trong phòng, mà đi thẳng xuống dưới lầu đến công ty.

Mặc dù với chuyện kinh doanh cô không cảm thấy hứng thú chút nào, nhưng cô đã đồng ý muốn giúp ông nội, vậy cũng phải cố gắng hết sức để quan lý tốt công ty.

Lúc Tô Khiết đến công ty, thư ký Lưu đã đợi ở đó.

“Tổng giám đốc Tô, hợp đồng hợp tác giữa Nguyễn thị và Tô thị tổng giám đốc của chúng tôi đã ký tên, chỉ cần tổng giám đốc Tô ký tên là được, tất cả các quỹ đầu tư đều đã chuẩn bị sẵn sàng.” Lúc thư ký Lưu nhìn thấy Tô Khiết, vẻ mặt tươi cười, vô cùng niềm nở, so với lúc ở trước mặt cậu ba Nguyễn lại càng thêm ân cần.

“Được.” Tô Khiết cũng không nhìn và trực tiếp ký tên, nếu Nguyễn Hạo Thần ký tên, như vậy hợp đồng chắc chắn không có vấn đề, về điểm này cô hoàn toàn tin tưởng vào Nguyễn Hạo Thần.

Đôi mắt thư ký Lưu lóe lên, mợ chủ đối với tổng giám đốc có vẻ như rất tin tưởng! Anh ta cảm thấy việc này trở về có thể nói cho tổng giám đốc.

Chuyện hợp tác, Nguyễn Hạo Thần lại ra mặt, hơn nữa mấy ngày nay buổi tối Nguyễn Hạo Thần cũng chưa về nhà.

Tô Khiết mấy ngày liên tục không nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, nhưng mỗi lúc trời tối Nguyễn Hạo Thần đều gửi tin nhắn cho cô.

Tô Khiết tiếp quản Tô thị, sau khi bắt đầu cùng Nguyễn thị, công việc thật sự không ít, nên mỗi ngày Tô Khiết đều phải đến công ty, xử lý công việc của công ty.

Buổi chiều Tô Khiết đang ở trong văn phòng xem tài liệu, điện thoại đột nhiên có chuông nhắc nhở, cô mở ra, lúc nhận được ảnh chụp, đôi mắt cô lóe lên

Đây là…

Tô Khiết đang nhìn ảnh chụp thì điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Tô Khiết nhanh chóng kết nối.

“Khiết Khiết, Khiết Khiết, tin tức lớn , nhanh lên, mau nhìn ảnh chụp tớ gửi cho cậu.” Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói cao vút rõ ràng của Hứa Dinh Dinh truyền tới.

“Thấy rồi.” Tô Khiết hơi buồn cười, Hứa Dinh Dinh luôn cá tính như vậy, luôn tràn đầy sức sống bắn ra bốn phía, vĩnh viễn dùng không hết sức sống.

“Lại là cô người mẫu kia, lại tìm đến nhà ông xã của cậu, bức ảnh này bị người ta chụp đúng lúc hai người cùng nhau đi đến tập đoàn Nguyễn thị cách đây không lâu, nhưng không được truyền lên mạng, tớ phát hiện được ở trên một tài khoản zalo nhỏ, nhưng chỉ một phút sau tấm hình này liền bị xóa, nếu không phải chị đây nhanh tay, căn bản là không thể cắt được ảnh.” Lời này của Hứa Dinh Dinh lượng tin tức lớn đến bao nhiêu.

Tô Khiết nhìn ảnh chụp, vì hai người đúng lúc từ công ty đi ra nên tập ảnh này chụp chính diện, vẻ mặt Mộng Nhược Đình mỉm cười.
 
Chương 258


Chương 258

Trên mặt Nguyễn Hạo Thần cũng không lạnh lẽo và cứng rắn như thường lệ, so sánh với lúc bình thường rõ ràng là nhẹ nhàng hơn vài phần.

Đúng vậy, chỉ cần có mắt thì đều nhận ra, mối quan hệ của hai người này không tâm thường.

Vì Tô Khiết đã sớm nhìn thấy gian phòng của Mộng Nhược Đình trong biệt thự, nên cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.

Chỉ có điều cô nghĩ mãi không ra, nếu Nguyễn Hạo Thần thật sự có quan hệ tình nhân với Mộng Nhược Đình, tại sao khi ông cụ Nguyễn bức hôn, Nguyễn Hạo Thần không trực tiếp kết hôn với Mộng Nhược Đình, lại bỏ gần tìm xa tìm tới cô?

Là một người mẫu, Mộng Nhược Đình so sánh với bộ dạng hiện tại của cô, cô cảm giác chỉ cần là một người đàn ông có mắt nhìn thì đều sẽ chọn Mộng Nhược Đình.

“Xem ảnh xong, chẳng nhẽ cậu không có gì muốn nói à?” Hứa Dinh Dinh ở đâu dây bên kia không nghe thấy giọng cô, rõ ràng đã có chút sốt ruột.

“Ảnh chụp cũng được đấy” Tô Khiết xem tấm ảnh, đưa ra đánh giá rất đúng trọng tâm, trong bức ảnh, người nữ thì xinh, người nam thì đẹp trai, đúng là không tôi.

Kỳ thực Tô Khiết còn thực sự hy vọng hai người này là tình nhân, nếu như vậy, cô có thể bớt đi rất nhiều phiền phức rồi.

Tô Khiết cứ nhìn chăm chăm vào bức ảnh, mắt cô sáng lên, cô thực sự cảm thấy Mộng Nhược Đình nhìn rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.

Lẽ ra trí nhớ của cô rất tốt, những người đã từng gặp thì thường sẽ không quên, nhưng ngay lúc nào cô lại nhất thời không nhớ ra nổi đã gặp Mộng Nhược Đình ở đâu.

Về cái tên Mộng Nhược Đình này, cô cũng chưa từng nghe qua.

“Mẹ nó, chồng cậu lén gặp người phụ nữ khác mà cậu phản ứng như thế à?” Hứa Dinh Dinh nổi nóng ngay tức khắc, nếu bây giờ có mặt tại đó, sợ là đã động tay rồi.

“Không thì thế nào? Chẳng nhẽ đi bắt gian tại trận à?” Tô Khiết hồi thần lại, khẽ mỉm cười, câu nói này của cô hoàn toàn chỉ là câu đùa phối hợp với điều Hứa Dinh Dinh vừa nói.

“Được, ý kiến hay đấy.” Chỉ là, Hứa Dinh Dinh lại tưởng là thật, trong giọng nói không giấu nổi sự hưng phấn: “Bạn yêu, hay là chúng ta đi đánh ghen đi, mang thêm hai bé cưng nữa, đến lúc đó chắc hẳn sẽ rất bùng nổ, vốn tớ và Minh Hạo định…”

Tô Khiết nghe Hứa Dinh Dinh nói vốn dĩ chỉ thấy buồn cười, chỉ là khi nghe đến câu cuối cùng, đôi mắt nhanh chóng nheo lại: “Cậu và Minh Hạo định làm gì cơ?”

“Không có gì, không có gì hết.” Hứa Dinh Dinh trước giờ đều nghĩ sao nói vậy, không giấu được gì, vừa rồi hưng phấn quá, nói hớ, nhưng cô biết chuyện này tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không Minh Hạo sẽ khinh thường cô mất.

Trước đó Minh Hạo đã năm lần bảy lượt nhắc nhở cô, tuyệt đối không thể để Khiết Khiết biết trước kế hoạch của bọn họ.

“Khiết Khiết, cậu nói xem cậu muốn làm thế nào, cậu nói một câu rõ ràng đi, tớ sẽ đi làm cho cậu.” Hứa Dinh Dinh liên tục lái câu chuyện sang hướng khác: “Bây giờ cậu là vợ hợp pháp của Nguyễn Hạo Thần, cậu mới là danh chính ngôn thuận, chúng ta không cân sợ cô ta”

“Tớ với Nguyễn Hạo Thần chỉ là thỏa thuận kết hôn với nhau thôi, cho nên, cậu đừng kích động như thế, được rồi, tớ bận lắm, cúp đã nhé.” Cúp máy xong, Tô Khiết khẽ lắc đầu, cô đi bắt gian Nguyễn Hạo Thần sao? May mà Hứa Dinh Dinh nghĩ ra được.

Buổi tối, Tô Khiết về đến nhà, vừa bước vào cửa, từ trong phòng khách liên nghe thấy tiếng quát tức giận của ông cụ Nguyễn: “Rốt cuộc cháu nghĩ cái gì thế hả? Rốt cuộc cháu muốn làm gì? Bây giờ ông không quản được cháu nữa đúng không? Cháu không nghe bất cứ lời nào của ông hết, việc gì khiến ông tức giận thì cháu sẽ làm đúng không?”
 
Chương 259


Chương 259

Tô Khiết không cố ý nghe lén, mà là do giọng của ông cụ Nguyễn quá lớn, cô bị buộc phải nghe thấy thôi.

“Ông đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, đừng có qua lại với người phụ nữ đó nữa, tại sao chiều hôm nay cô ta lại xuất hiện ở công ty, cháu còn cùng cô ta ra khỏi công ty, còn bị người ta chụp trộm nữa, cháu, cháu muốn làm ông tức chết đúng không?

Nghe được câu này, Tô Khiết mắt sáng lên, ông cụ Nguyễn đang nói đến chuyện của Mộng Nhược Đình sao?

“Cô gái mà cháu lấy có biết chuyện này không?” Ông cụ Nguyễn lại tiếp tục hỏi, lần này giọng nói rõ ràng đã trầm xuống một chút.

Nhưng, Tô Khiết không nghe thấy tiếng Nguyễn Hạo Thần trả lời.

“Ông nói cho cháu biết, tốt nhất là cháu đừng để cô ta biết được, nếu không thì cháu tự nhận lấy hậu quả đấy.” Giọng ông cụ Nguyễn lại lên cao lần nữa, khẩu khí dọa dẫm cũng rõ rành rành: “Ông cảnh cáo cháu, từ nay về sau, đừng có bất cứ quan hệ nào với người phụ nữ đó nữa, nếu không cháu đừng mong có được đồng nào từ Tập đoàn Nguyễn thị.”

Nguyễn Hạo Thần hơi ngớ ra, ông cụ Nguyễn sợ cô ta biết được chuyện của Mộng Nhược Đình sao? Tại sao vậy? Sợ cô ta ghen? Sợ cô ta tức giận? Ông cụ Nguyễn tốt với cô ta như vậy sao?

Dẫu sao thì ông cụ không hài lòng với cô ta ở bất cứ điểm nào mà.

Nhưng, có một chuyện bây giờ đã quá rõ ràng rồi, đó là ông cụ Nguyễn không đồng ý cho Nguyễn Hạo Thần và Mộng Nhược Đình qua lại với nhau? Hơn nữa thái độ phản đối cũng rất kiên quyết.

Nguyễn Hạo Thần và Mộng Nhược Đình quen nhau thì đừng mong lấy được một đồng nào của tập đoàn Nguyễn thị, chứ đừng nói đến việc lấy Mộng Nhược Đình về.

Thế nên Nguyễn Hạo Thần mới lấy cô?

Tô Khiết cảm thấy việc Nguyễn Hạo Thần cưới cô, có thể là do hai nguyên nhân, thứ nhất đương nhiên là vì cổ phần của Nguyễn thị, dù gì thì ông cụ Nguyễn cũng đã nói rồi, nếu như Nguyễn Hạo Thần không kết hôn, ông sẽ giao tập đoàn Nguyễn thị cho người khác, mà ông cụ lại không cho phép Nguyễn Hạo Thần kết hôn với Mộng Nhược Đình, cho nên cô mới xui xẻo bị Nguyễn Hạo Thần chọn phải.

Nguyên nhân thứ hai, đương nhiên là do Nguyễn Hạo Thần cố ý chọc tức ông cụ Nguyễn, dù sao thì điều kiện của cô khiến ông cụ nhìn thế nào cũng thấy không hài lòng, lần đầu tiên cô về nhà họ Nguyễn, ông cụ đã tức giận vô cùng.

Nhưng điều kiện của Mộng Nhược Đình lại không tệ, tại sao ông cụ Nguyễn lại phản đối như thế chứ?

Từ đầu đến cuối, Tô Khiết chỉ nghe thấy giọng nói của một mình ông cụ Nguyễn, cô không hề nghe thấy câu đáp nào từ Nguyễn Hạo Thần.

Tô Khiết có thể tưởng tượng ra khung cảnh trong phòng sách lúc bấy giờ, ông cụ Nguyễn nổi trận lôi đình, Nguyễn Hạo Thần lại ung dung bình thản, chẳng quan tâm chút nào.

Tô Khiết khẽ cong môi nở nụ cười, cô phát hiện Nguyễn Hạo Thần nhìn có vẻ cao ngạo lạnh lùng thực chất lại rất nham hiểm, hơn nữa lại chính là loại làm tức chết người không đền mạng.

Tô Khiết nghĩ mình nghe lén như thế này cũng không hay, nếu để ông cụ Nguyễn phát hiện sợ là sẽ rất khó xử, nên cô liền nhẹ nhàng trở về phòng mình.

Sau khi Tô Khiết về phòng, cô còn nghe loáng thoáng tiếng quát của ông cụ Nguyễn từ trong phòng sách vọng ra, có điều vì cách nhau vài cánh cửa, nên nghe không được rõ ràng.

Tiếp đó, Tô Khiết nghe thấy tiếng sập cửa, nghe thấy có người đi xuống dưới tâng, nghe tiếng bước chân từ tâng dưới, chắc không phải chỉ có một người, chắc là Nguyễn Hạo Thần và ông cụ Nguyễn đã cùng nhau ra ngoài rồi.

Sau đó bên trong căn biệt thự càng trở nên yên tĩnh.

Tô Khiết mở cửa phòng, thấy cửa phòng sách đang mở, Nguyễn Hạo Thần lại không ở trong đó, đúng là đã cùng ông cụ Nguyễn ra ngoài thật rồi.

Vừa rồi nghe tiếng bước chân xuống tầng của hai người có vẻ vội vã, có thể là do có việc gì cấp bách.

Ngày thứ hai, Tô Khiết tỉnh dậy, không thấy Nguyễn Hạo Thần đâu, hiển nhiên là Nguyễn Hạo Thần đã đi cả đêm không về.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top