Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sau Khi Sống Lại, Tôi Khiến Năm Anh Trai Hối Hận

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Sau Khi Sống Lại, Tôi Khiến Năm Anh Trai Hối Hận
Chương 127: Có lẽ em đã cản trở chuyện gì đó của bọn họ


Túc đại sư thấy Cố Diệp Quân gấp gáp như vậy, những gì ông định nói cũng bị buộc phải nuốt vào trong.

Có vẻ như vị nhị thiếu gia của nhà họ Cố đã biết ai là người gây ra chuyện này, chỉ là không mấy quan tâm mà thôi.

Ông ta chỉ vào chiếc la bàn, “Hãy nhỏ vài giọt m.á.u của các cô cậu vào đây, tôi sẽ giúp các cô cậu hóa giải.”

Nghe vậy, ba Cố nghi ngờ, “Phải nhỏ m.á.u sao?”

Ông tin vào phong thủy, dĩ nhiên cũng biết rằng m.á.u và tóc không nên tùy tiện cho thầy phong thủy.

Túc đại sư nói: “Tình huống của họ khá đặc biệt, vì vậy chỉ có thể nhỏ máu. Tôi sẽ dùng để theo dõi kẻ đã làm hại mọi người đồng thời phá phép.”

Ba Cố suy nghĩ một chút, “Nhỏ m.á.u thì không ổn lắm đâu.”

Ai mà biết được việc nhỏ m.á.u có thể phá được hay không, và sau đó m.á.u ấy sẽ bị dùng vào mục đích gì khác.

Túc sư phụ tỏ ra bất đắc dĩ, “Nếu không nhỏ máu, thì chúng tôi cũng không có cách nào để giải quyết.”

Ông ta nhấn mạnh lần nữa, “Bây giờ âm sát đã biến mất, chỉ còn cách đi theo m.á.u để tìm ra kẻ đã làm hại, không còn phương pháp hóa giải nào khác.”

Kiều Dụ hỏi: “Nếu không giải được, chúng tôi sẽ đau trong bao lâu? Chắc chắn không thể đau mãi như vậy được.”

Túc đại sư trả lời: “Sẽ đau khoảng mười ngày đến nửa tháng.”

Kiều Dụ nói: “Vậy thì tôi không giải quyết nữa.”

Hắn ta tuyệt đối không muốn cho thầy phong thủy m.á.u của mình. Mười ngày nửa tháng, hắn ta có thể chịu đựng.

Cố Diệp Du ban đầu cũng không để ý đến chuyện này, nhưng thấy Kiều Dụ như vậy, cô ta cũng không quyết định ngay lập tức.

Cố Diệp Du nhìn về phía Túc đại sư và nói: “Quá đau rồi, tôi không chịu nổi, tôi muốn nhỏ m.á.u để giải quyết.”

Rồi cô ta khuyên Cố Diệp Quân: “Hai ca, anh cũng thử đi, đau đớn mười ngày nửa tháng, làm sao có thể chịu đựng được?”

“Hơn nữa, vị đại sư này là sư huynh của Cổ đại sư, mà Cổ đại sư lại là thầy phong thủy cho tập đoàn Cố Thị, không phải những kẻ lừa đảo.”

Cố Diệp Quân ngẩng đầu lên, thấy Kiều Dụ nhẹ nhàng lắc đầu với mình.

Vì vậy hắn ta nói: “Em thử trước đi, để anh suy nghĩ thêm.”

Cố Diệp Du cũng quyết định nhanh chóng, cầm con d.a.o trái cây trên bàn, cắt một vết nhỏ trên ngón tay mình.

Rồi cô ta nhỏ vài giọt m.á.u vào giữa chiếc la bàn.

Túc sư phụ lấy ra một lá bùa, dán lên chiếc la bàn có máu, miệng lẩm nhẩm một đoạn chú ngữ.

Một bàn tay không ngừng bấm véo.

Ở bên kia, trong một phòng làm việc.

Nhan Hạ đang xem kịch bản đột nhiên ngẩng đầu nhìn về một hướng.

Cô lấy ra ba đồng tiền Ngũ Đế từ trong túi, xoay đi xoay lại trên tay vài lần.

Sau đó, môi đỏ khẻ hé mở “Phá!”

Lập tức, chiếc cốc thủy tinh trên bàn bỗng nổ tung.

Qúy Nguyệt vừa lúc đang ở trong văn phòng, đang tiếp nhận tài liệu mà thám tử gửi đến.

Cô ấy ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”

Nhan Hạ đáp: “Có người muốn phá hỏng pháp thuật của em.”

“Chắc hẳn là thầy phong thủy mà Cố Diệp Quân bọn họ mời.”

Qúy Nguyệt lo lắng hỏi: “Vậy em có sao không?”

Người bên kia có thể tìm đến đây, chắc chắn không phải là người yếu.

Nhan Hạ lắc đầu, “Em không sao, họ vẫn chưa làm gì được em.”

“Người đó chắc đã dùng m.á.u của Cố Diệp Du để tìm ra em.”

“Mặc dù âm sát mà em đã hạ xuống đã tan biến, nhưng có một loại phép huyết chú có thể giải.”

“Chỉ có thể theo dòng m.á.u mà tìm ra em, mới có thể phá giải.”

Qúy Nguyệt hỏi: “Họ không thể làm hại em chứ?”

Nhan Hạ đáp: “Trình độ của họ trong giới phong thủy cũng tính là cao, nhưng chưa thể tổn thương được em.”

Thầy phong thủy được chia thành ba cảnh giới: Hậu Thiên, Tiên Thiên và cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Cô ở kiếp trước là Hậu Thiên, nhưng khi trở lại, cô đã vượt qua được trở ngại, bước vào Tiên Thiên.

Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.

Người kia chắc vừa mới bước vào Tiên Thiên.

Sau khi trở lại, cô vẫn không ngừng nâng cao sức mạnh của bản thân.

Ngoài ra, còn có pháp khí phong thủy bảo vệ mà sư phụ để lại, nên thực lực của cô mạnh hơn đối phương.

Qúy Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.”

Tại tập đoàn Cố Thị.

Lá bùa trên chiếc la bàn của Túc đại sư bỗng tự bùng cháy thành tro.

Sắc mặt Túc đại sư có chút thay đổi, “Thực lực của đối phương không yếu, một người nhỏ m.á.u vẫn chưa đủ.”

Ông ta vừa dứt lời, nhìn về phía ba người Cố Diệp Quân, ý tứ rất rõ ràng.

Kiều Dụ không động, Cố Diệp Quân cũng không động.

Trầm Linh Xảo đã đau đến mức không thể chịu nổi, cô ta tiến lên nói: “Vậy tôi sẽ thử.”

Giống như Cố Diệp Du, cô ta nhỏ m.á.u lên chiếc la bàn.

Túc đại sư lại lấy ra một lá bùa mới.

Miệng vẫn tiếp tục niệm chú.

Quay lại phía bên kia.

Nhan Hạ nhanh chóng nhận ra sức mạnh đang đến gần mình mạnh hơn một chút so với trước đây.

Cô vẫn dễ dàng hóa giải.

Cô đoán đây là m.á.u của Trầm Xảo Linh đã được hiến.

Nhìn tính cách của Kiều Dụ, không giống như người sẽ chủ động như vậy.

Nếu là m.á.u của Cố Diệp Quân, thì sức mạnh tấn công cô sẽ còn mạnh hơn nhiều, bởi vì họ có quan hệ huyết thống.

Cô nhướng mày, “Có vẻ như người kia không chỉ muốn giúp đám người Cố Diệp Quân hóa giải, mà còn muốn làm hại em.”

Cô cảm nhận được rõ ràng, ma chú của đối phương mang theo sát khí liên tục tấn công, muốn dùng m.á.u phản phệ làm hại cô.

Qúy Nguyệt nói: “Không biết có phải là đám Cố Diệp Quân kia yêu cầu không, hay là người kia muốn xử lý em.”

Nhan Hạ cũng không chắc chắn, không biết liệu bốn người kia có yêu cầu như vậy hay không.

Nhưng rõ ràng người kia muốn đối phó với cô, cô cảm thấy đối phương có ý g.i.ế.c người rất mạnh.

“Có thể em đã cản trở họ điều gì đó.”

Cô không khỏi nhớ lại kiếp trước, cô vô tình phát hiện cái c.h.ế.t của sư phụ không đơn giản.

Sau đó bắt đầu điều tra.

Không lâu sau, cô bị tấn công bởi trận pháp phong thủy trong bãi đậu xe tầng ngầm.

Khi đó, cô chỉ là Hậu Thiên, nên bị thương ngất đi.

Khi tỉnh dậy, cô thấy mình bị trói tay và bị nhốt cùng với Cố Diệp Du.

Bị lựa chọn bỏ rơi, khi cô gọi âm khí để cắt đứt dây trói, chuẩn bị phản công thoát thân thì kẻ bắt cóc đã lạnh lùng b.ắ.n cô một phát chí mạng.

Cô có cảm giác, cái c.h.ế.t của mình ở kiếp trước chắc chắn liên quan đến Cố Diệp Du.

Mà sau lưng Cố Diệp Du, có thể là đại sư phong thủy.

Cô không biết người xuất hiện bây giờ là một vai nhỏ hay là kẻ phản diện đứng phía sau.

Qúy Nguyệt không khỏi lo lắng, “Vậy họ sẽ hại em sao?”

Cô ấy nghe nói có những thầy phong thủy chuyên lập kế hãm hại mạng sống của người khác, rất tà ác và tàn nhẫn.

Nhan Hạ cho cô ấ một nụ cười an ủi, “Không sao đâu.”

Cô lại nói với vẻ thú vị: “Đúng lúc xem thử, đám Cố Diệp Quân có chịu hiến m.á.u của mình, để cho đối phương lợi dụng huyết thống mà hại em hay không.”

“Giờ thì em không sợ, nhưng nếu họ thật sự ngu ngốc như vậy.”

Cô bổ sung: “Khi m.á.u đến tay thầy phong thủy, họ sẽ gặp rắc rối lớn.”

Đối phương nếu có m.á.u của nhà họ Cố, thật sự sẽ ảnh hưởng đến cô.

Cô chỉ sợ sau này những người mạnh hơn sẽ dùng m.á.u của họ để đối phó với cô.

Nhưng cũng không phải không thể hóa giải, chỉ cần bỏ ra một cái giá.

Chỉ là đám Cố Diệp Quân sẽ phải trả một cái giá lớn hơn.

Qúy Nguyệt nói: “Nếu hắn còn tàn nhẫn muốn đối phó với em, thật sự có thể sẽ phạm điều ngu ngốc.”

“Chúng ta cứ chờ xem thử.”

Cô ấy lại tức giận nói: “Nếu hắn thực sự đưa m.á.u cho người kia, sau này em cứ nhằm vào anh ta mà trừng trị tới cùng đi.”

Nhan Hạ gật đầu, “Điều đó là chắc chắn.”

Sau đó, cô lấy ra một lá bùa, nắm lấy năng lượng đang tấn công mình.

Miệng niệm một đoạn chú ngữ, xoay tròn lá bùa.

Lá bùa lập tức bốc cháy, không hóa thành tro đen mà là một làn khói xanh biến mất.

Cô nhìn vẻ tò mò và lo lắng của Qúy Nguyệt, “Nếu muốn biết, thì chúng ta cũng có thể xem thử.”

Cô mở máy tính, hack vào camera văn phòng của ba Cố.

Trong văn phòng của ba Cố có một camera, đã tránh xa bàn làm việc của ông.

Không thể nhìn thấy nội dung trên máy tính của ông, hay tài liệu ông đang xem, nhưng vẫn có thể thấy toàn bộ tình hình trong văn phòng.

Qúy Nguyệt thấy vậy, lập tức tiến lại xem.

(Sâm)
 
Chương 128: Trước đây, ông thật sự đã nhìn lầm rồi


Tập đoàn Cố Thị.

Lá bùa trên la bàn đột nhiên bốc cháy và nổ tung.

Mắt của Túc Đại Sư co lại, lão muốn ném la bàn đi nhưng đã chậm một bước, một luồng sức mạnh phản phệ ập tới.

Suýt nữa khiến lão phun ra một ngụm máu.

Nhưng lão đã cố kìm lại và nuốt m.á.u xuống, không để cho những người có mặt phát hiện.

Trong lòng lão thầm kinh hãi, thực lực của Nhan Hạ đã mạnh đến mức này rồi sao?

Chuyện này làm sao có thể!

Mặc dù Túc Đại Sư không phun m.á.u ra ngoài, nhưng Kiều Dụ và ba Cố nhạy bén phát hiện khi là bùa bốc cháy và nổ tung, tay của Túc Đại Sư đã run lên, n.g.ự.c lão còn liên tục phập phồng.

Hiện tại, sắc mặt lão cũng bắt đầu tái nhợt đi nhiều.

Ba Cố thử thăm dò, hỏi: "Túc Đại Sư, lần này lại thất bại nữa à?"

Lúc này, lục phủ ngũ tạng của Túc Đại Sư như bị lửa thiêu đốt, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra ung dung, "Máu vẫn chưa đủ, nên lại thất bại."

Lão nhìn về phía Cố Diệp Quân và nói: "Anh bạn, muốn hóa giải cơn đau trên người các cậu, cần thêm m.á.u của cậu."

Ngay sau đó, mọi người trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía Cố Diệp Quân.

Không biết tại sao, trong lòng Cố Diệp Quân lại sinh ra sự phản kháng khi phải cho máu.

Cố Diệp Châu lên tiếng: "Anh hai, chuyện này có gì mà phải do dự?"

"Để mọi người không còn đau nữa, mau cho m.á.u đi!"

Cố Diệp Hạo cũng nói: "Đúng vậy, Du Du và anh đau đến mức nào rồi, anh mau cho m.á.u đi."

Ba Cố: "..." Sao ông lại sinh ra hai đứa con n.g.u như vậy chứ.

Ông không ngăn cản ngay lập tức mà muốn xem thằng hai sẽ quyết định thế nào.

Kiều Dụ luôn chú ý đến Túc Đại Sư, và nhận ra vài dấu hiệu bất thường.

Hắn đột nhiên hỏi: "Túc Đại Sư, nguyên lý dùng máu, có phải là cần phải làm tổn thương kẻ đã hạ âm sát lên chúng tôi, thì mới hóa giải được không?"

"Nếu thất bại, ông cũng sẽ bị một chút tổn thương đúng không?"

Câu hỏi này khiến bốn ba con nhà họ Cố đều ngây ra.

Túc Đại Sư cũng ngẩn người, không ngờ Kiều Dụ lại biết điều này.

Vẻ mặt lão không thay đổi, gật đầu: "Nguyên lý thực sự là như vậy."

Lão chỉ đành nói thật, vì không thể nào lừa họ được.

Nếu Kiều Dụ hoặc tổng giám đốc Cố đi tìm một phong thủy đại sư giỏi để hỏi, họ sẽ biết đáp án này.

Thà rằng lão thẳng thắn thừa nhận còn hơn.

Cố Diệp Quân nhíu mày: "Ý là dùng m.á.u của tôi có thể làm tổn thương kẻ đã hạ âm sát lên chúng tôi?"

Túc Đại Sư gật đầu: "Đúng, chỉ có như vậy mới hóa giải được."

Sau đó, lão bổ sung: "Đối phương cũng không bị thương nặng đâu, chỉ là đau đớn trên người các cậu sẽ phản phệ lại lên người kia thôi."

"Cứ coi như là gậy ông đập lưng ông thôi."

Ý của lão là, phản đòn lại cũng không có gì sai.

Nếu không có ba ở đây, và biết người ra tay là Nhan Hạ, Cố Diệp Du đã không nhịn được mà khuyên tên anh hai cặn bã rồi.

Nhưng với tính cách cay nghiệt và thù dai của tên anh hai cặn bã, chắc chắn sẽ không tha cho Nhan Hạ.

Thế nhưng Cố Diệp Quân lại do dự.

Nếu phản đòn, thì mối thù giữa hắn và Nhan Hạ sẽ không phải càng sâu thêm sao?

Trước đây, hắn đối xử với Nhan Hạ như vậy chỉ là về mặt danh tiếng, chỉ muốn Nhan Hạ cúi đầu quay lại xin lỗi.

Dù sao thì việc từ bỏ sự nghiệp làm minh tinh và trở về nhà họ Cố làm tiểu thư cũng không phải là tổn thất gì lớn.

Quan trọng là hắn không biết lão già này có ác ý gì không.

Liệu có phải chỉ phản phệ lại để Nhan Hạ cảm nhận được cơn đau của bọn họ hay không, hay là còn gây tổn hại lớn hơn đến cơ thể, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng?

Hắn từng nghe nói về những cuộc đấu phép giữa các phong thủy đại sư, bên thua sẽ bị tổn thương rất nặng.

Sau khi do dự, Cố Diệp Quân nói: "Thôi bỏ đi, tôi không hóa giải nữa."

"Đại sư, ngài cứ đưa cho tôi một pháp khí phong thủy giống như của Cổ đại sư, giúp áp chế cơn đau là được, tôi sẽ trả công."

Mặc dù hắn giận Nhan Hạ, nhưng cũng không tàn nhẫn đến mức muốn đẩy em gái ruột vào chỗ chết.

Chủ yếu là không biết lão già này có gài bẫy hay không.

Nếu không phải vậy, hắn vẫn muốn để Nhan Hạ tự cảm nhận cơn đau này.

Sau này đừng có mà ra tay độc ác như thế với hắn nữa.

Nghe được lựa chọn của thằng hai, ba Cố thở phào nhẹ nhõm.

May mà đứa con này chưa tàn nhẫn đến mức không màng đến hậu quả.

Lựa chọn này khiến Cố Diệp Du không thể hiểu nổi.

Tên anh hai cặn bã từ khi nào lại thánh thiện như vậy?

Không phải nên phản đòn gấp đôi sao?

Chẳng lẽ chỉ vì Nhan Hạ là em gái ruột của hắn ta?

Suy đoán này khiến ả rất khó chấp nhận.

Trước mặt ba Cố, ả không dám nổi nóng.

Nhưng khi không ai chú ý, ả lén kéo áo của Cố Diệp Châu.

Nhưng Cố Diệp Châu lại có chút do dự, phản phệ lại lên em gái ruột, liệu có ổn không?

Nếu xảy ra chuyện hoặc biến cố thì sao?

Không thì cứ để Nhan Hạ tự mình trải nghiệm xem sao, sau này cô sẽ không dám ra tay ác độc như vậy nữa.

Thấy Cố Diệp Châu không nói gì, Cố Diệp Du lại lén nhéo sau lưng Cố Diệp Hạo.

Cố Diệp Hạo và Cố Diệp Châu có cùng suy nghĩ, cả hai đều đang lưỡng lự.

Cố Diệp Du thấy hai người không chịu giúp đỡ ngay, ả ta tức điên lên.

Ý gì đây?

Chỉ cần liên quan đến Nhan Hạ thì bọn họ đều im như thóc sao?

Chẳng lẽ ả phải chịu đau vô ích?

Hơn nữa, ả không muốn phải chịu đựng thêm mười ngày nửa tháng đau đớn nữa.

Ả tỏ vẻ tội nghiệp và đáng thương: "Tuần sau em phải lên show truyền hình, em cầm chuỗi hạt Phật rồi nhưng mà vẫn còn đau lắm."

Hôm nay, dù thế nào cũng không thể tha cho Nhan Hạ.

Phải giúp vị đại sư này lấy được m.á.u của tên anh hai cặn bã.

Nghe Cố Diệp Du nói vậy, Cố Diệp Hạo có chút đau lòng.

Hắn ta liền hỏi Túc Đại Sư: "Đại sư, phản phệ lại chỉ đơn giản là để đối phương trải nghiệm cơn đau này thôi, không có tổn thương gì khác chứ?"

Túc Đại Sư gật đầu: "Không có đâu, yên tâm."

Lần này thực sự sẽ không có tổn hại gì nghiêm trọng, nhưng về sau thì chưa chắc.

Cố Diệp Hạo thở phào, quay sang nói với Cố Diệp Quân: "Nếu không có tổn thương gì khác, anh hai đừng do dự nữa, nhỏ m.á.u đi."

"Anh cũng sẽ không phải chịu đựng cơn đau nữa."

Cố Diệp Quân nhìn hắn ta và hỏi: "Em là không muốn anh phải chịu đau, hay là không muốn Du Du chịu đau?"

Cố Diệp Hạo dõng dạc nói: "Tất nhiên là không muốn cả hai người phải chịu nữa."

"Anh hai, đừng nói là anh không thể xuống tay, anh đâu phải loại người như vậy."

Trong năm anh em, tên anh hai cặn bã là người có tâm địa đen tối và tàn nhẫn nhất.

Cố Diệp Quân tức giận vô cùng, ý là nói hắn là người tàn độc sao?

Hắn cười lạnh: "Anh chỉ có thể cầu nguyện rằng sau này em đừng rơi vào tay Nhan Hạ, nếu không thì em sẽ khổ đấy."

Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.

Hôm nay nếu hắn nhỏ máu, với sự thông minh của Nhan Hạ, cô chắc chắn sẽ đoán ra.

Mối hận thù này sẽ càng thêm sâu đậm.

Đừng nói đến chuyện làm lành, gặp nhau có khi chỉ còn là kẻ thù.

Với tính cách hiện tại của Nhan Hạ, về sau cô chắc chắn sẽ tìm cách hành hạ hắn đến chết.

Cố Diệp Hạo bĩu môi: "Em mà phải sợ em ấy à?"

"Với lại, anh cũng chỉ là trả lại cho em ấy những gì em ấy đã làm trước, ai bảo em ấy ra tay ác trước cơ chứ."

"Anh hai, sao anh lại nhân từ dữ vậy?"

Bị em trai coi thường, sắc mặt Cố Diệp Quân trở nên rất khó coi.

Hắn vừa định nói gì đó thì giọng nói đầy tức giận của Ba vang lên: "Đủ rồi."

"Chuyện này kết thúc tại đây."

Nếu không phải vì có người ngoài ở đây, ông đã cho thằng tư một cái tát rồi.

Cố Diệp Du cứ tỏ ra đáng thương là con trai ông lại đ.â.m đầu làm mà chẳng suy nghĩ gì, thật là ngu xuẩn.

Đứa con nuôi này quả thật không phải người tốt, cố tình khiêu khích để các con ông trở nên đối đầu với nhau.

Trước đây, ông thật sự đã nhìn lầm rồi.
 
Chương 129: Đáng lẽ không phải vậy


Cha Cố tất nhiên không muốn con trai mình cho m.á.u để đối phó với con gái ruột của mình.

Vì vậy, ông quay sang Túc đại sư: "Đại sư, có thể bán cho chúng tôi hai món pháp khí phong thủy không?"

Túc đại sư không ngờ lại có kết cục như vậy.

Vậy thì công sức nãy giờ chẳng phải đổ sông đổ biển sao?

Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.

Hơn nữa, mục đích chính của lão ta hôm nay là lấy được m.á.u của anh em nhà họ Cố để đối phó với Nhan Hạ.

Lão thở dài: "Pháp khí này là sư phụ tôi truyền cho sư đệ, trong tay tôi không có món nào."

"Hơn nữa, môn phái có quy định, những vật truyền thừa như vậy không được cho mượn, huống hồ là bán."

"Xin Cố tổng thứ lỗi!"

Cha Cố không ép buộc: "Do tôi suy nghĩ không thấu đáo, phiền đại sư rồi."

Sau này ông sẽ đi hỏi các đại sư phong thủy khác xem có thể mượn hoặc mua một món cho thằng hai dùng hay không.

Túc đại sư thấy ông ấy vẫn không bị thuyết phục, liền gợi ý: "Muốn hóa giải cơn đau cho bọn họ, tốt nhất vẫn là nhỏ m.á.u để phá giải thuật."

"Yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không làm tổn thương người lúc trước ra tay."

Lão ta còn bổ sung thêm: "Cơn đau do âm sát phản phệ lại sẽ yếu đi, vài ngày sau đối phương sẽ hồi phục bình thường."

"Sẽ không gây tổn hại đến cơ thể đâu."

Cha Cố nắm được trọng điểm: "Vậy nghĩa là, con trai tôi chỉ bị âm sát gây đau đớn, nhưng không tổn hại cơ thể?"

Túc đại sư không ngờ ông ấy lại hỏi như vậy.

Nếu không nói thật, lão sợ cha Cố lo lắng Nhan Hạ sẽ bị tổn thương, thì lại không muốn hóa giải nữa.

Nghĩ ngợi một chút, lão ta quyết định nói thật: "Đúng vậy, đây chỉ là một loại âm sát kiểu trừng phạt, gây ra đau đớn nhưng không làm tổn thương cơ thể."

"Thực ra cơn đau này không phải là từ cơ quan trong cơ thể, mà là một dạng đau ảo."

Lão ta nhấn mạnh: "Vì vậy, khi phản phệ lại, cũng sẽ không gây tổn hại đến cơ thể."

Tất nhiên, câu này chỉ đúng một phần.

Thông thường, phản phệ lại sẽ chỉ gây đau đớn mà không tổn hại cơ thể.

Nhưng lão ta vẫn có thể dùng m.á.u của anh hai cặn bã để làm phép, khiến Nhan Hạ bị trúng chú, rồi dùng m.á.u để nuôi chú, đến khi thời cơ chín muồi thì có thể gây tổn thương lớn cho cô.

Cha Cố nhận ra Túc đại sư đang nói thật, âm sát trên người con trai ông chỉ gây đau đớn nhưng không tổn thương cơ thể.

Ông nghĩ thầm, con gái ruột của mình sẽ không ác độc đến mức muốn hủy hoại cơ thể của anh trai mình.

Vì vậy, ông hoàn toàn yên tâm: "Chỉ cần không tổn hại cơ thể là được, vậy thì để bọn chúng chịu đau vài ngày cũng chẳng sao."

Ông vốn có chút nghi ngờ về hai vị đại sư này, chắc chắn sẽ không để con trai mình nhỏ máu.

Họ nói rằng sẽ không gây tổn hại cho con gái, ai mà biết có đúng hay không.

Dù cho bây giờ không có gì, nhưng sau này liệu họ có dùng m.á.u của con trai ông để làm chuyện gì hay không?

Túc đại sư và Cổ đại sư: "..." Đáng lẽ sau khi nghe nói không gây tổn hại cơ thể thì ông phải kêu bọn họ hóa giải chứ?

Cố Diệp Quân không ngạc nhiên với lựa chọn của cha hắn.

Dù gia đình có xích mích thế nào, cuối cùng họ vẫn là một gia đình.

Người ngoài không có quyền can thiệp vào chuyện của nhà họ.

Từ nhỏ đến lớn, cha hắn bận rộn với công việc, để mặc anh em họ tự do mà không can thiệp vào cuộc sống riêng tư.

Nhưng trong những việc lớn, ông sẽ không để họ tùy tiện hành động.

Cố Diệp Du không ngờ cha nuôi lại thiên vị đến vậy.

Để Nhan Hạ không bị phản phệ, ông thậm chí không quan tâm đến con trai ruột của mình.

Hơn nữa, ả đã ở trong nhà họ Cố hơn mười năm, dù không phải cha con ruột, nhưng cũng có chút tình cảm chứ.

Vậy mà ông lại thờ ơ không quan tâm.

Hồi đó giờ có quan tâm tới bọn họ đâu, giờ xuất hiện làm gì chứ?

Cô ả bắt đầu hối hận vì hôm nay đã theo anh hai cặn bã đến tập đoàn Cố thị.

Đáng ra ả nên xúi giục anh hai cặn bã, để hai vị đại sư này đến nhà họ Cố mà xem xét.

Như vậy cha Cố không có mặt, sẽ không can thiệp vào chuyện này.

Túc đại sư không từ bỏ, lão nhìn cha Cố và nói: "Nhưng tôi và sư đệ không còn pháp khí nào để giúp họ giảm đau nữa."

Trong lòng lão ta thầm mắng sư đệ mình ngu ngốc, dám cho mượn pháp khí phong thủy để giúp người khác giảm đau.

Cha Cố mỉm cười ôn hòa: "Không sao, cứ xem như để tụi nhỏ trải nghiệm để rút bài học cho mình đi."

"Hôm nay đã làm phiền hai vị đại sư rồi."

Ông lịch sự đối đáp với hai người, rồi rút hai tấm séc ra đưa cho họ, coi như là thù lao cho chuyến viếng thăm hôm nay.

Ba người đứng đó nói chuyện.

Cố Diệp Du không cam tâm, thấy cha Cố quay lưng về phía họ.

Ả lại kéo tay Cố Diệp Hạo.

Kiều Dụ thấy động tác này, liền huých Cố Diệp Quân và ra hiệu cho hắn.

Cố Diệp Quân nhìn sang.

Hắn thấy Cố Diệp Hạo quay đầu lại, còn Cố Diệp Du với đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt tái nhợt, ra dấu miệng: "Anh tư, em đau quá."

Cố Diệp Hạo xót xa, đưa tay xoa đầu ả.

Sau đó, hắn quay người đi đến bên cạnh cha mình, khẽ nói: "Cha, nếu đã có cách hóa giải, tại sao lại từ bỏ?"

"Anh hai và Du Du vẫn đang đau, thế này làm sao họ làm việc được?"

"Pháp khí phong thủy thì không đủ, mà trong mười ngày nửa tháng tới, họ không thể chịu đựng nổi đâu!"

Cha Cố vừa mới giải quyết xong với hai vị đại sư, nghe thằng tư nói như vậy, nụ cười trên mặt ông sắp không giữ nổi nữa.

Ông nhìn thằng tư với ánh mắt cảnh cáo: "Con im miệng."

Cố Diệp Hạo không phục: "Cha, trước đây cha không quản chúng con, giờ tại sao lại quản?"

"Nhan Hạ là con gái của cha, nhưng anh hai với Du Du chẳng lẽ không phải con của cha sao?"

Cố Diệp Hạo tiếp tục cố chấp: “Cô ta bây giờ nhẫn tâm tới mức ra tay với anh hai và Du Du như vậy, sau này không chừng còn có thể ra tay với cha và mẹ nữa.”

“Con nghĩ, phản phệ lại để cô ta rút ra bài học mới đúng.”

“Dù sao cũng đâu làm tổn thương cơ thể, cha có làm người tốt Nhan Hạ cũng chẳng biết, càng không cảm kích cha đâu.”

Cha Cố: "..."

Ông đột nhiên cảm thấy, những năm qua, mình thật sự đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha.

Bất kể là con trai hay con gái, ông đều không quan tâm nhiều.

Lúc trước là vì bận công việc, sau này thì nghĩ rằng chúng đều đã trưởng thành, có cuộc sống riêng.

Nhưng bây giờ ông mới nhận ra mình đã sai.

Con trai ông lại bị dắt mũi đến mức này.

Cha Cố tức giận không chịu nổi: “Cố Diệp Du là em gái con, chẳng lẽ Nhan Hạ thì không phải?”

Trước đây ông về nhà rất ít, thật không ngờ các con trai ông lại vì cô con gái nuôi mà có thể hành xử như thế này.

Cố Diệp Hạo đáp: “Cô ta cũng là em gái con, nhưng chuyện này vốn là lỗi của cô ta.”

“Người nào sai thì phải chịu hậu quả, con nghĩ như vậy không sai mà!”

Nếu Nhan Hạ không ra tay với anh hai và Du Du, thì mọi chuyện đã không đến mức này.

Nếu đã là lỗi của Nhan Hạ, vậy thì để cô ta tự gánh lấy hậu quả.

Dù sao cũng không tổn thương cơ thể, chỉ là đau đớn thôi, sao cha lại cố chấp như vậy.

Cha Cố nhận ra không thể nói lý với thằng tư, ông nói: “Anh hai con còn không gấp, con gấp cái gì?”

Cố Diệp Quân cũng lên tiếng: “Anh và Kiều Dụ đều không muốn hóa giải, em tư, em cứ cuống cuồng lên như vậy y chang một thằng hề.”

Nếu không phải Kiều Dụ nhắc hắn nhìn, hắn còn chưa phát hiện ra cô em gái nuôi này lại có nhiều chiêu trò và mưu mô như vậy.

Nếu muốn hóa giải thì tự mình đứng ra nói đi!

Sợ bố không vui nên mới để thằng tư ngu ngốc ra mặt, đúng là rất giỏi.

Đồng thời hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhìn thằng tư như vậy, hắn không khỏi nhớ lại bản thân mình trước kia.

Cũng đã từng bị cô em gái nuôi này lợi dụng, ra mặt kiếm chuyện không biết bao nhiêu lần.

Thật đáng xấu hổ, nghĩ lại mới thấy thật mất mặt.

Túc đại sư cực kỳ khó chịu, hôm nay đến đây không chỉ không đạt được mục đích, mà còn bị phản phệ làm tổn thương cơ thể.

Lão ta nhìn Cố Diệp Quân và Kiều Dụ hỏi: “Các cậu chắc chắn không muốn hóa giải?”

“Ngày mai tôi phải rời khỏi kinh thành một chuyến, nếu các cậu muốn hóa giải, tôi cũng không còn cách nào đâu.”

Cố Diệp Quân và Kiều Dụ liếc nhìn nhau: “Cảm ơn đại sư, chúng tôi không hóa giải nữa.”

Bên cạnh, Cổ đại sư đột nhiên nói: “Pháp khí phong thủy của tôi là do sư phụ ban tặng, không thể để các cậu mang về nhà, vậy nên xin hãy trả lại.”

Ý của lão ta rõ ràng là đang ép họ phải lựa chọn hóa giải.

Ở một nơi khác, trong phòng làm việc -

Quý Nguyệt nói với Nhan Hạ: “Hạ Hạ, chị thấy hai lão già đó hình như sai sai.”

“Như thể họ muốn ép mấy người kia hóa giải, thật là nhiều chuyện!”

Nhan Hạ gật đầu: “Chắc chắn là họ nhắm vào em.”

Cô híp mắt lại rồi nói: “Nếu đã như vậy, em sẽ để họ tự đưa ra lựa chọn.”

“Chúng ta xem xem chỉ có Cố Diệp Du và Trầm Linh Xảo bị đau, liệu họ có dám đem pháp khí về hay không.”

(Thanh Trúc)
 
Chương 130: Nhất định là Nhan Hạ cố ý


Lựa chọn của Cố Diệp Quân và Kiều Dụ quả thực nằm ngoài dự đoán của Nhan Hạ.

Đối với người anh ruột Cố Diệp Quân, cô chưa từng có ý định muốn dồn hắn ta đến chết.

Hắn ta đã từng dùng cách nào để đối phó với cô, cô sẽ dùng đúng cách đó để trả lại hắn.

Hắn muốn cô bị bôi nhọ trên toàn mạng, thì cô sẽ làm ngược lại, để bọn họ bị toàn cõi mạng bôi nhọ. Trước đây, thứ cô sử dụng là âm sát, chỉ là một loại thủ đoạn nhỏ để chỉnh bọn họ.

Giống như Túc đại sư từng nói, sẽ không gây tổn hại đến cơ thể. Âm sát đã biến mất từ lâu, ảnh hưởng chỉ là phóng đại cảm giác đau đớn trong tiềm thức của bốn người ở nơi bị thương.

Thực tế giống như cảm giác đau ảo. Vì vậy, pháp khí phong thủy mới có thể giúp giảm bớt và kiểm soát đau đớn.

Hơn nữa, càng đau, càng có lợi cho việc tỉnh táo đầu óc. Đầu của anh hai cặn bã luôn úng nước, có thể tiện thể "đổ bớt" để trở nên tỉnh táo và bình thường hơn.

Tất nhiên, quá khứ trước đây đã xảy ra, là điều không thể xóa bỏ. Cho dù tên anh hai cặn bã kia có trở nên bình thường, sau này trở nên quan tâm đến cô em gái là cô, cô cũng sẽ không tha thứ hay hòa giải.

Chỉ cần họ không có ý đồ xấu với cô, hoặc chủ động ra tay, cô cũng sẽ không chủ động làm hại bọn họ. Ngược lại cũng vậy.

Về phần ba Cố, ông là một chủ tịch có năng lực trong sự nghiệp nhưng lại không phải một người ba tốt. Ông không chỉ không quan tâm nhiều đến cô mà còn đối xử tương tự với mấy người con trai của ông.

Ông ấy chỉ yêu cầu nghiêm khắc hơn với tên anh cả cặn bã, vì đó là người thừa kế tương lai.

Những người con trai khác thì ông ấy nuôi thả. Chỉ cần không dính vào các tệ nạn như cờ bạc, ma túy, thì dù chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, ông cũng có thể chấp nhận.

Đó là truyền thống của nhà Cố, ngoại trừ đào tạo cho người thừa kế, mấy đứa con còn lại đều được nuôi dưỡng một cách tùy tiện.

Bề ngoài, mọi người đều cho rằng đây là sự phóng khoáng của những người lớn nhà họ Cố. Nhan Hạ đoán rằng có lẽ bọn họ không muốn các anh chị em giỏi giang quá, vì tranh giành gia sản, ảnh hưởng đến sự phát triển của nhà họ Cố.

Điều họ cần là người thừa kế có năng lực vượt trội. Những người khác, nếu có khả năng, cũng sẽ được coi trọng nhưng không thể vượt qua người thừa kế. Nếu không có năng lực quản lý, thì họ chỉ cần giữ cổ phần và nhận cổ tức mỗi năm, muốn làm gì thì làm.

Chính vì vậy, ngoài anh cả cặn bã là bá tổng ra, những tên cặn bã khác, Cố Diệp Du và cô đều bước vào làng giải trí, ba Cố cũng không phản đối hay ngăn cản, thậm chí còn ủng hộ.

Tâm tư của ba Cố trước đây đều dồn vào tập đoàn và công việc. Thêm vào đó, Cố Diệp Du giấu giếm rất giỏi, nên ông không nhận ra rằng những đứa con trai đã bị người con gái nuôi ảnh hưởng âm thầm dẫn đến lệch lạc.

Giờ đây khi phát hiện ra, mọi thứ đã quá muộn. Đối với cô con gái ruột này, ba Cố không phải là không quan tâm, nhưng cũng không quản lý nhiều.

Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.

Trong toàn bộ nhà họ Cố, cha Cố có lẽ là người tương đối bình thường. Trong mối quan hệ giữa Cố Diệp Du và cô, ông chưa từng cố ý thiên vị Cố Diệp Du để chống đối lại cô.

Kiếp trước, khi cô và Cố Diệp Du bị bắt cóc, ba Cố vẫn đang đi công tác nước ngoài chưa về, nên không có mặt tại hiện trường. Do đó, cô không biết ông sẽ lựa chọn thế nào. Nhưng dù sao thì lựa chọn cũng không còn quan trọng nữa.

Sự thờ ơ trước đây của ông đã khiến cô không còn hy vọng hay tình cảm gì với ông. Bây giờ, ông phát hiện ra vấn đề và muốn bù đắp, nhưng đối với cô mà nói thì đã quá muộn.

Dù nhà họ Cố có thay đổi thế nào, đời này cô cũng sẽ không bước chân vào cửa nhà họ Cố thêm lần nào nữa. Càng không thể tiếp tục là người một nhà với họ.

Trong sổ hộ khẩu của cô chỉ có mình cô, và sẽ chỉ có kết quả như vậy. Ai muốn nói cô tuyệt tình hay lạnh lùng, thì cứ nói, cô không để tâm.

Qúy Nguyệt quay đầu hỏi: “Hạ Hạ, em muốn giải bỏ cơn đau trên người  gã anh hai cặn bã và Kiều Dụ sao?”

Nhan Hạ gật đầu: “Ừ, ban đầu chỉ muốn cho họ một bài học nhỏ.”

“Hai vị đại sư và Cố Diệp Du cứ muốn nhảy ra, vậy thì cứ để họ diễn tiếp màn này đi.”

Với sự tinh ý của cha Cố, có lẽ ông sẽ nhìn thấy sơ hở. Cô nói xong, giơ tay lên trong không trung phác vài đường. Sau đó, cô chỉ vào hai tên anh hai cặn bã và Kiều Dụ trong video giám sát, nói: "Giải!"

Ở phía bên kia, Kiều Dụ nghe lời Thầy Cổ nói, không do dự hay luyến tiếc gì, đưa ngọc trong tay cho ông, nói: “Cảm ơn đại sư!”

Cơn đau này có là gì, mười ngày nửa tháng hắn ta chịu được. Nhưng Nhan Hạ thực sự tàn nhẫn, sau này gặp cô, có lẽ hắn ta sẽ muốn tránh xa.

Cổ đại sư không ngờ Kiều Dụ lại có thể chịu đựng như vậy. Ông ta mỉm cười nhận lại ngọc, nhưng trong lòng lại không thoải mái. Cố Diệp Du thì không muốn trả lại chuỗi hạt Phật, cô ta không động đậy.

"Tôi đau không chịu nổi, đại sư có thể để tôi đeo thêm vài ngày không? Khỏi rồi tôi nhất định sẽ trả lại ông."

Cô biết Cổ đại sư muốn lấy pháp khí về, chỉ để ép anh Hai và Kiều Dụ lựa chọn. Cô nói vậy là để kích thích hai người anh tiếp tục giúp mình, để họ nhảy ra, khiến anh hai phải nhỏ m.á.u hóa giải.

Cổ đại sư hiểu ý, mỉm cười xin lỗi và lắc đầu: "Sư môn chúng tôi có quy định, pháp khí này không thể cho mượn hay bán."

"Lúc nãy cho các người mượn, cũng vì tôi quay lại nhanh chóng, các người cũng không mang ra ngoài, nên không coi là ngoại lệ."

Ba Cố thấy Cố Diệp Du như vậy, không khỏi cau mày. Cô con nuôi này và hai vị đại sư có chút không đúng. Giống như họ đang dùng mọi lý do để ép thằng hai phải nhỏ m.á.u hóa giải vậy.

Ông nhìn Cố Diệp Du không vui nói: "Diệp Du, đừng làm chuyện ép buộc người khác."

Con nuôi không những nhỏ nhen, mà còn thiếu khí phách. Người ta không cho mượn, mà lại cứ đeo bám, mất mặt. Trong lòng ông tự hỏi, liệu cô ta thật sự vì đau đớn mà làm vậy sao?

Cố Diệp Du trong lòng oán trách ba Cố là quản nhiều chuyện, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng!"

Sau đó đưa chuỗi hạt Phật cho Cổ đại sư.

Sau khi Cổ đại sư nhận lại, cả người Cố Diệp Du đột nhiên giống như bị cơn đau dữ dội ập tới, ngồi xổm xuống ôm lấy chính mình run rẩy.

Cố Diệp Hạo thấy vậy, không khỏi nói: "Ba, ba bây giờ cũng là ép buộc đó. Không để cho đại sư hóa giải, mà lại không có chuỗi hạt, anh Hai và Diệp Du đau thành thế này."

Ba Cố nhìn Cố Diệp Hạo giận dữ: "Mày không nói thì không ai bảo mày là kẻ câm đâu."

Cố Diệp Hạo cứng cổ đáp: "Con không có."

Ngay lúc này, Cố Diệp Quân và Kiều Dụ đều phát hiện rằng cảm giác đau ở chỗ bị thương dần biến mất. Hai người kinh ngạc nhìn nhau, hỏi: "Cậu còn đau không?"

Cả hai cùng lắc đầu: "Đột nhiên không còn đau nữa."

Kiều Dụ nói với vẻ sâu xa: "Vậy pháp khí này chúng ta càng không cần nữa."

Hắn ta đoán rằng chắc chắn là do Nhan Hạ làm. Cố Diệp Quân gật đầu, sau đó nói với ba Cố: "Ba, chúng con không còn đau nữa. Có lẽ là do Nhan Hạ ở bên kia hóa giải."

Nhìn vẻ mặt của hai vị đại sư kia, không giống như họ đã giúp hóa giải. Vậy chỉ có thể là do Nhan Hạ làm.

Cố Diệp Du bỗng ngẩng đầu lên, "Anh Hai, vì không muốn hóa giải, anh lại nói dối."

Bây giờ cô ta vẫn đau không chịu nổi.

Cố Diệp Quân nhướng mày: "Anh không đến mức phải nói dối vì chuyện này, anh thực sự hết đau rồi."

Nói xong còn cố ý nhảy vài cái để chứng minh. Kiều Dụ cũng nói: "Tôi cũng không còn đau." Trầm Linh Chi nãy giờ không lên tiếng, giờ ôm mặt nói: "Nhưng tôi vẫn rất đau."

Cố Diệp Quân nhún vai: "Thế thì không biết tại sao."

Kiều Dụ bổ sung: "Có phải vì các người nhỏ m.á.u hóa giải, cuối cùng lại dẫn đến không thể hóa giải không?"

Trong lòng hắn nghĩ, chắc chắn là Nhan Hạ cố ý. Hắn ta hơi thắc mắc, liệu Nhan Hạ có biết những gì đang diễn ra ở đây không? Nếu không, sao cô lại chỉ giải cho hai người họ mà để lại cho Cố Diệp Du và Trầm Xảo Linh?

Cố Diệp Quân cũng đoán rằng Nhan Hạ cố ý. Trong lòng hắn cảm thấy có chút rùng mình. Em gái ruột của hắn lại có thể tài giỏi đến mức biết cả những gì đang xảy ra ở đây sao?

Sau này hắn ta không bao giờ dám chủ động chọc vào cô nữa, thật đáng sợ!

(Sâm)
 
Chương 131: Thật là như vậy sao


Cố Diệp Quân và Kiều Dụ bỗng chốc không còn đau nữa.

Đều khiến những người có mặt ở đó có chút mơ hồ không hiểu vì sao.

Cố Diệp Du và Trầm Linh Xảo nghe được lời của Kiều Dụ nói thì nhìn về phía Túc  đại sư theo bản năng.

Thật sự là như vậy sao? Vậy thì bọn họ há chẳng phải trộm gà không thành lại bị mất nắm thóc.

Đừng nói là bọn họ, ngay cả Túc đại sư cũng ngạc nhiên không thôi. Ông ta có thể nhìn ra được hai người họ thực sự được giải rồi nên không còn đau nữa. Loại sắc mặt đau khổ đã biến mất trên khuôn mặt của hai người bọn họ, nói chuyện cũng không thở gấp như trước đó mà còn có vài phần trung khí. (Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể)

Hiện tại thì ông ta có thể chắc chắn là Nhan Hạ cố ý làm như vậy. Chỉ là tất cả cùng bị hạ âm sát, không phải nên được giải cùng một lúc sao? Sao lại chỉ giả cho hai người Cố Diệp Quân?

Nếu đổi lại là ông ta thì ông ta chỉ có thể giải cho tất cả một lần không thể nào chỉ giải cho hai người.

Chẳng lẽ lúc nãy là bọn họ thực sự đã chữa lợn lành thành lơn què rồi? Cũng không đúng nha.

Ngay lúc này đây Túc đại sư có thêm vài phần sợ hãi đối với Nhan Hạ.

Ông ta mở miệng nói: “Không thể nào, phương pháp này của tôi vốn là cách giải quyết, không thể nào có ảnh hưởng được.”

“Chắc là người hạ âm sát cố ý chỉ giải cho hai người, giữ lại hai người.”

Mặc kệ nguyên nhân có phải do ông ta hay không, tóm lại hiện tại đều là do lỗi của Nhan Hạ.

Ba Cố vốn dĩ đã hoài nghi đưa con gái nuôi này có chút vấn đề, giờ con trai ông không còn đau nữa vì vậy mà ông ấy càng không quan tâm.

Ông ấy suy nghĩ một chút bèn thở dài nói:“ Vậy phải làm sao bây giờ?”

Cố Diệp Hạo nghe những lời bọn họ nói, cảm thấy cô em gái ruột của anh ta thật quá đáng.

Thế mà lại có thể để cho Du Du tiếp tục chịu đau.

“Vậy thì hóa giải đi, anh hai không đau thì có thể nhỏ m.á.u giúp đỡ.”

Lần này Cố Diệp Quân muốn đánh c.h.ế.t đứa em trai ngu xuẩn này.

“Anh thấy não chú chính là bị ngấm nước, không thể dùng được nữa.”

“ Anh đã tự giải xong rồi nên m.á.u của anh không còn công dụng nữa.”

Hắn đùn đẩy, “Cái này vẫn nên mời Túc đại sư và Cổ đại sư nghĩ biện pháp.”

Lúc hắn đau mà hắn còn nhịn không hóa giải, hiện tại đã không đau nữa, có điên mới đi nhỏ máu.

Đợi sau khi trở về, hắn nhất định phải dạy dỗ lão tứ, không chỉ là đồng đội heo, còn quả thật là chuyên gia báo anh em.

Túc đại sư cảm thấy cực kỳ khó chịu, “Mặc dù cậu không còn đau nữa, nhưng bởi vì trước đó từng trung âm sát, vì vậy mà hai người bọn họ muốn hóa giải thì phải cần đến m.á.u của các cậu.”

Ông ta cũng muốn nhân cơ hội này lấy m.á.u của Kiều Dụ luôn.

Chỉ tiếc là thằng nhóc này lanh lợi như khỉ, không những không mắc bẫy mà còn kéo theo Cố Diệp Quân.

Cố Diệp Quân lập tức lắc đầu: “ Vậy thì tôi không còn cách nào rồi.”

Hắn ta nhanh trí nghĩ ra, quay đầu hỏi Kiều Dụ: "Cậu không phải nói có việc muốn tìm Qúy Lăng sao?"

Hiện tại không chuồn thì còn chờ đến khi nào nữa.

Kiều dụ giơ tay nhìn đồng hồ rồi cười nói: “ Cậu không nói thì suýt chút nữa tôi đã quên, sắp đến giờ tôi hẹn với cậu ta rồi.”

“Bây giờ chúng ta nhanh qua đó đi.”

Cố Diệp Quân gật đầu, “Được, nếu đến muộn thì tên nhóc đó nhất định sẽ không vui đâu.”

Tiếp theo hắn nói với ba Cố: “ Ba, con và Kiều Dụ đi gặp Qúy Lăng có việc, nên tụi con đi trước đây.”

Ba Cố phát hiện ra rằng, đứa con trai thứ hai của mình cuối cùng cũng đã thông minh trở lại rồi. Ông mỉm cười xua tay nói: “Vậy con mau đi đi, đừng để Quý Lăng đợi lâu.”

Sau đó, hai vị đại sư,Cố Diệp Du, Trầm Linh Xảo dương mắt nhìn hai người rời đi.  Cố Diệp Du tức giận đến mức không chịu nổi, anh hai thực sự không thèm quan tâm mình, đáng ghét.

Còn cả Kiều Dụ này cũng không phải là người tốt. Nếu không phải là hắn bên cạnh thêm dầu vào lửa, anh hai chắc chắn sẽ không như thế này.

Cố Diệp Hạo và Cố Diệp Châu không ngờ rằng, anh hai vậy mà không thèm quan tâm Du Du mà bỏ đi như thế.  Thế này cũng quá đáng lắm rồi.

Hai người định lên tiếng, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng cảnh báo của ba Cố liếc qua, khiến họ im bặt. Những lời định nói ra đành phải kìm lại.

Anh hai đã bỏ đi rồi, bây giờ bọn họ muốn nói cũng muộn rồi. Cả hai thầm chửi trong lòng, bỏ mặc hai cô gái không quan tâm, anh hai và Kiều Dụ thật là không ra gì.

“Á!” mặt của Cố Diệp Du lại càng đau thêm dữ dội, không kìm được mà kêu lên thành tiếng.

Trầm Linh Xảo cũng không khác gì, ôm mặt khóc rên to: “đau, đau quá.”

Cố Diệp Hạo vội vàng tiến đến ôm lấy Cố Diệp Du, “Du Du, em làm sao thế?”

Cố Diệp Du theo thói quen dựa vào lòng anh, “Anh tư, mặt em đau quá, đau gấp đôi so với lúc nãy.”

Cố Diệp Hạo ôm lấy mặt cô, đau lòng an ủi: “đừng khóc nữa, chúng ta sẽ nghĩ được cách thôi.”

Ba Cố thấy hai người như vậy, tức giận đến mức không chịu được.

“Thằng Tư, mày buông ra ngay, coi bộ dạng của bọn mày bây giờ kiểu gì vậy?”

Bộ dạng của hai người bây giờ giống như một cặp tình nhân, thật không thể chấp nhận được.

Cố Diệp Du bỗng sực nhớ ra là ba Cố cũng đang có mặt ở đây. Cô ta vội vàng buông tay Cố Diệp Hạo ra, tự ôm lấy mình mà khóc. Trông cô ta thật yếu đuối, đáng thương và bơ vơ.

Cố Diệp Châu không đành lòng, nói với ba Cố,:” Ba, Du Du đau đến như thế này, chúng ta cũng không thể không quan tâm chứ?”

Ba cố liếc nhìn anh ta một cái, “Anh hai mày và Kiều Dụ đều đã đi rồi, quản như thế nào?”

Hai người đi rồi, thật tốt.

Cố Diệp Châu nghẹn lời, nhưng trong lòng lại thầm chửi hai người.

Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói với Đại Sư: “Đại Sư, xin ngài hãy giúp đỡ một chút, xin hãy cho em gái tôi mượn chiếc pháp khí đó dùng một chút. Chúng tôi nhất định sẽ trả công cho ngài.” Cố đại sư cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mọi chuyện không chỉ khác xa những gì ông ấy nghĩ, mà còn giống như một con ngựa hoang hoàn toàn bị mất kiểm soát.

“Chuyện này!” Nhìn thấy Cố Diệp Du đau đến mức toàn thân run rẩy, ông ta cũng có chút do dự. Nhưng vừa nãy đã nói không thể cho mượn, bây giờ nếu cho mượn, không phải là mâu thuẫn sao?

Túc đại sư nhìn ra sư đệ đang do dự, thầm mắng ông ta thật “ngu ngốc”.

Nếu như cho mượn cái này, chẳng phải đang chứng minh bọn họ có vấn đề sao?

Ông lập tức đứng ra nói: “Thật sự xin lỗi tiểu hữu, đây là quy định của môn phái chúng tôi, không thể làm trái được.

Cố đại sư nghe ông ta nói như vậy, cũng thể hiện đồng tình, “đúng đúng, thật xin lỗi, tôi không thể cho mượn được.”

Nhưng bởi vì sự do dự lúc nãy của ông, đã làm sự hoài nghi trong lòng ba Cố tăng thêm vài phần. Nếu như không phải vì Túc đại sư ra mặt, nhìn vẻ mặt của Cố đại sư, ông ta có lẽ cũng định cho hai cô gái mượn pháp khí rồi.

Xem ra vẫn phải tiếp tục điều tra xem giữa con gái nuôi với hai vị đại sư này, rốt cuộc có mối quan hệ gì không.

Lúc trước thư kí đã điều tra Cố đại sư, lần này phải đổi thành điều tra Túc đại sư xem xem.

Cố Diệp Du đau đến mức muốn gục ngã, “vậy tôi phải làm sao? Tôi không chịu nổi nữa, thực sự không chịu nổi nữa rồi. “

Nhan Hạ con đàn bà này chắc chắn là cố tình, thật đáng ghét!”

Cô ta nhất định sẽ không tha cho Nhan Hạ.

Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.

Tâm trạng của Túc đại sư rất tồi tệ, kế hoạch hôm nay của ông ta đã hoàn toàn thất bại.

Nhưng thực sự không thể để hai người Cố Diệp Du tiếp tục chịu đau đớn như vậy.

Ông ta nghĩ một chút rồi đề nghị, “Những pháp khí khách chỉ cần là pháp khí phong thủy thì đều có thể giúp đỡ cho hai vị tiểu hữu

Ông ta lại bổ sung trọng điểm, “ Mọi người có thể hỏi người quen một chút, đặc biệt là người thích sưu tầm đồ cổ.”

”Mượn pháp khí phong thủy từ đối phương, đeo mười ngày nữa tháng là được rồi.”

“Nếu gặp được pháp khí phong thủy sinh khí cát thịn vượng thì hiệu quả còn tốt hơn so với hạt tràng của sư đệ tôi.”

“Không những làm dịu cơn đau, sau khi đeo vào còn có thể không đau như vậy nữa.”

Lời này của Túc đại sư đã nhắc nhở Cố Diệp Du, “ Mẹ Qúy thích sưu tầm đồ cổ, tôi đi hỏi bà ấy xem.”

Cô ta cũng nghe ra được rằng hai vị đại sư sẽ không cho cô ta mượn pháp khí.

Đồng thời thầm nguyền rủa người kia tìm đến hai vị đại sư không đáng tin cậy.

Hôm nay không những không thể giúp đỡ gì, mà còn khiến cô ta càng đau hơn nữa.

Cuối cùng còn cần đến cô ta tự mình đi mượn pháp khí phong thủy đến áp chế, quá vô dụng rồi. Hơn nữa ngay đên Nhan Hạ còn đối phó không nổi, còn nói gì mà đại sư phong thủy kỳ cựu lợi hại.

Cô ta chê, rõ ràng là hai kẻ vô dụng.  

((Sâm đã trở lại))
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top