Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 200


Chương 200

Kiều Thiên Lý không biết từ lúc nào đã lặng lẽ lùi về phía sau. Từ đầu đến cuối cô ta không nói gì nhiều, và không bình luận gì về chuyện của Tô Khiết. Cô ta tách ra rất sạch sẽ, hoàn toàn là dáng vẻ không quan tâm.

Tuy nhiên, so sánh này trước sau đều bộc lộ tài năng của cô ta ra và làm nổi bật sự “không có gì tốt” của Tô Khiết. Không thể không nói rằng tâm tư của Kiều Thiên Lý khá lợi hại.

“Đúng rồi, lần này nhà họ Tô sẽ tham gia vào sự kiện của nhà họ Nguyễn chứ?” Một phóng viên đột nhiên hỏi một câu như vậy.

“Nhà họ Tô tham gia? Bảo cô cả nhà họ Tô thiết kế sao? Vậy thì thật sự khiến người ta cười rớt cả răng mất”

“Cô cả nhà họ Tô đối chọi với cô Kiều mới là trò cười lớn nhất trên đời phải không? Đoán chừng chỉ một giây đã bị cô Kiều nghiền nát thành cặn bã.”

“Cô ta vốn dĩ chính là cặn bã.”

Thông qua máy tính, Tô Khiết lắng nghe những lời chế giễu của mọi người tại hiện trường, khóe môi cô nhếch lên với độ cong dường như sâu hơn vài phần.

Nếu như vậy thật sự là tốt phải không?

Đúng lúc này, điện thoại của cô đột nhiên reo lên, Tô Khiết khẽ nhíu mày khi nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên đó.

“Khiết Khiết, cô đã xem tin tức mới chưa?” Giọng nói của Mộ Dung Tri truyền tới ngay khi điện thoại được kết nối.

“Tôi đang xem.” Tô Khiết xem chương trình phát sóng trực tiếp, nghe mấy lời đó rất bình tĩnh thong thả. Dường như người mà người ta đang nghị luận chế giễu không phải là cô.

“Cô không định làm gì à?” Mộ Dung Tri ở đầu bên kia của điện thoại im lặng một lúc, giọng anh ta khẽ trầm xuống.

Chuyện xảy ra năm đó là sai lầm của anh ta. Lúc đó, Khiết Khiết vừa mới sinh em bé được chưa lâu, lại là thời kỳ nhạy cảm nhất, vì vậy lúc đó họ đã không truy cứu chuyện đó.

Bốn năm vừa qua, Kiều Thiên Lý đã lợi dụng thiết kế của Khiết Khiết để liên tục tung ra các sản phẩm mới cho nhà họ Kiều, còn không ngừng tham gia các cuộc thi. Trong khoảng thời gian bốn năm, Kiêu Thiên Lý đã lợi dụng tâm huyết của Khiết Khiết để nổi tiếng khắp thế giới.

Vậy mà bây giờ, Kiều Thiên Lý lại còn nói xấu Khiết Khiết như thế?

Ngày này bốn năm sau, ngay cả Khiết Khiết không muốn truy cứu, anh ta cũng sẽ tuyệt đối không ngồi yên không quan tâm.

“Làm cái gì cơ?” Đôi môi của Tô Khiết khẽ nhếch lên, những lời nói đó thậm chí còn bình tĩnh thong dong hơn.

“…” Mộ Dung Tri sững sờ, khóe môi khẽ nhếch lên: “Khiết Khiết, có phải cô đã có kế hoạch gì rồi phải không?”

Anh ta đã quen biết cô từ nhỏ vì vậy nên vẫn khá hiểu cô. Nghe giọng điệu của cô, rõ ràng là cô đã có kế hoạch.

“Không có, anh có kế hoạch gì không? Nói cho tôi biết đi.” Tô Khiết khẽ mỉm cười, lời nói nghe có vẻ rất ngây thơ.

“Thôi nào, cô sẽ không có cách gì sao? Chỉ cần cô cả nhà họ Tô ra tay, thì lần đó đối thủ sẽ bị giết chết đến không còn một mảnh áo giáp, vĩnh viễn không thể hồi sinh!” Mộ Dung Tri quá rõ khả năng của cô, phương châm sống của anh ta là trêu chọc đến ai thì trêu chọc chứ không thể trêu chọc vào Tô Khiết.
 
Chương 201


Chương 201

“Tôi đã luôn tự hỏi tại sao Nguyễn Hạo Thần lại muốn cưới tôi?” Tô Khiết khẽ cau mày. Thực sự đối phó với một Kiều Thiên Lý là một chuyện khá dễ dàng. Tuy nhiên, hiện tại cô rất thận trọng với Nguyễn Hạo Thần, có rất nhiều chuyện đều không dám làm.

“Vì vậy, cô luôn đề phòng Nguyễn Hạo Thần mọi lúc sao? Để ngăn chặn Nguyễn Hạo Thần, cô cứ để cho người phụ nữ không có liêm sỉ đó tiếp tục vênh váo đắc ý, tiếp tục bôi nhọ cô à?” Giọng điệu của Mộ Dung Tri dường như cao thêm vài phần.

Tô Khiết không biết mình đang nghĩ gì, một lúc lâu mà vẫn chưa nói gì.

“Khiết Khiết, nhà họ Tô nhà cô sẽ tham gia vào sự kiện lần này của nhà họ Nguyễn chứ?” Mộ Dung Tri ở đầu bên kia của điện thoại không nhịn được hỏi một câu.

“Tôi không biết, anh biết là tôi từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm đến chuyện nhà họ Tô mà.” Đôi môi của Tô Khiết hơi mím lại. Mặc dù cô đã quay về nhà họ Tô, cô chưa bao giờ có một chút tâm tư nào với tài sản của nhà họ Tô. Cô cũng không có định quan tâm đến vấn đề này.

“Tôi biết, cô không tham lam tiền của nhà họ Tô, nhưng theo tôi biết, tình hình trong nhà họ Tô gần đây rất không tốt. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi này, Thanh Duy đã lấy đi rất nhiều nhà thiết kế của nhà họ Tô. Hiện tại nhà họ Tô hầu như không có mấy nhà thiết kế có tác dụng. Hơn nữa, trong tuần này, Thanh Duy đã chặt đứt một số thương vụ hợp tác quan trọng của nhà họ Tô. Tình hình hiện tại của nhà họ Tô có thể nói là khó khăn chồng chất, chỉ một sơ suất nhỏ là thể bị hủy hoại hoàn toàn.” Là người thừa kế duy nhất của Ngụy Khang, Mộ Dung Tri vẫn hiểu biết chuyện kinh doanh, chưa kể đó lại là chuyện của Tô Khiết.

Tay Tô Khiết đang cầm điện thoại hơi cứng lại, đôi mắt cô khẽ trầm xuống.

Cô biết rằng anh ta sẽ trả thù nhà họ Tô, nhưng cô thật không ngờ anh ta sẽ tuyệt tình như vậy, lôi kéo các nhà thiết kế của nhà họ Tô, ngăn chặn các đối tác của nhà họ Tô, anh ta làm như vậy là đang cố gắng diệt sạch cả nhà họ Tô sao?

Năm đó, cô và anh ta đã từng…

“Khiết Khiết, cô đang nghĩ gì vậy? Tại sao không nói gì?” Ở đầu bên kia điện thoại, Mộ Dung Tri không nghe thấy giọng nói của cô, hơi lo lắng.

“Không có gì.” Tô Khiết lấy lại tinh thần, nhưng biểu cảm trong ánh mắt cô lại phức tạp hơn một chút.

“Tôi nghe nói rằng tình hình sức khỏe gần đây của ông cụ Tô không được tốt lắm, Khiết Khiết, nếu bây giờ cô không quan tâm đến tình hình của nhà họ Tô, chỉ sợ nhà họ Tô sẽ không chống đỡ được bao lâu.” Lúc Mộ Dung Tri nói những lời này, trong giọng nói mang theo một chút âm u.

Lúc Tô Khiết nghe thấy sức khỏe ông cụ Tô không được tốt, đôi mắt cô nhanh chóng lóe lên: “Anh nói sức khỏe ông nội tôi không tốt sao? Ông nội làm sao thế?”

“Tôi biết chuyện này cô chắc chắn sẽ không biết. Tôi đoán là ông cụ Tô nhất định sẽ giấu cô. Một thời gian trước đây, ông cụ Tô đã đến bệnh viện Bắc Thành để kiểm tra. Bệnh viện đó vừa hay lại là của nhà tôi. Bệnh tim của ông rất không tốt.

Không thể lại chịu thêm kích thích nữa.”

Khuôn mặt của Tô Khiết trở nên nghiêm túc hơn, Mộ Dung Tri nói như vậy thì tình hình của ông có lẽ rất không lạc quan.

“Cũng chính là trong khoảng thời gian ông cụ Tô rời Thành phố A, Thanh Duy không ngừng liên tục ra tay hành động khiến tình hình của ông cụ Tô trở nên tồi tệ hơn.” Mộ Dung Tri hiển nhiên hiểu rất rõ chuyện này.

Tuy nhiên, Mộ Dung Tri không thể lý giải được cách làm của Thanh Duy: “Cô nói xem Bùi Dật Duy có ý gì? Tại sao anh ta lại nhắm vào nhà họ Tô, anh ta làm như vậy rõ ràng là đối đầu gay gắt, đối với nhà họ Tô hay đối với mấy người anh ta đều không có được lợi ích gì, rốt cuộc anh ta vì sao phải làm như vậy…

Mộ Dung Tri đột nhiên dừng lời, anh âm thầm thở dài, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Khiết Khiết, tên công ty Bùi Dật Duy là Thanh Duy. Thanh này là Thanh nào, cô có quan hệ như thế nào với Bùi Dật Duy?”

Mắt của Tô Khiết sáng lên, rõ ràng tay nắm điện thoại rất chặt, cô vân cũng không trả lời.
 
Chương 202


Chương 202

“Khiết Khiết, hai người quen nhau à? Anh đối xử với Tô thị như vậy là vì tôi? Chuyện gì vậy…” Mộ Dung Tri không nghe câu trả lời của Tô Khiết. Anh biết chắc mình đã đoán đúng, Khiết Khiết quen Bùi Dật Duy.

Hơn nữa không chỉ là quen biết, e rằng…

“Chuyện này, tôi không muốn nhắc tới nữa” Tô Khiết lên tiếng, ngắt lời Mộ Dung Tri.

Chuyện giữa cô và Bùi Dật Duy không có nhiều người biết. Chuyện đã xảy ra sáu năm trước, quá khứ đã là quá khứ, cô không muốn nhắc lại.

Đương nhiên, Bùi Dật Duy đối xử với Tô thị như vậy không phải vì cô. Điều này Tô Khiết cũng chưa giải thích với Mộ Dung Tri.

Có một số chuyện một câu hai câu nói cũng không thể giải thích rõ ràng.

Trên điện thoại Mộ Dung Tri hít một hơi, anh phát hiện một bí mật kinh thiên động địa như thế? Khiết Khiết nhà anh và Bùi Dật Duy suy cho cùng có quan hệ như thế nào?

Anh đột nhiên cảm thấy chuyện này trở nên thật phức tạp. Đầu óc anh lúc này trở nên không đủ nhanh nhạy để phân tích.

“Tô thị kia bây giờ có quản chuyện này hay không? Em có biết lần này là một cơ hội cho Tô thị không. Có Nguyễn thị đầu tư cho Tô thị, Thanh Duy còn muốn đối phó với Tô thị thì phải cân nhắc kĩ một chút. Khiết Khiết, em lựa chọn thế nào?” Lúc Mộ Dung Tri nói những lời này, giọng nói có chút gì đó hưng phấn. Anh vốn chỉ muốn ép Kiêu Thiên Lý vì Tô Khiết, muốn cho Kiều Thiên Lý một trận.

Bây giờ xem ra, khả năng sẽ còn có một vở kịch lớn khác!!

Anh cảm thấy, bất kể thế nào, anh nhất định phải làm cho nhà Khiết Khiết nhà anh quản việc này. Chỉ có như vậy, vở kịch này mới có thể càng trở nên đặc sắc. Đến lúc đó cũng có thể nhìn ra Nguyễn Hạo Thần có thái độ như thế nào với Khiết Khiết nhà anh?

“Tô thị bây giờ không có nhà thiết kế, anh đến Tô thị làm nhà thiết kế sao?” Tô Khiết dù không thể nghe ra sự hưng phấn trong giọng nói của anh nhưng cô tự biết anh nghĩ thế nào.

Nhưng là giờ ông đang bị bệnh, Tô thị lại như vậy, sao cô có thể mặc kệ được?

Chỉ là nếu muốn quản, cô phải quản như thế nào?

“Anh làm không được, anh phải về công ty rồi. Về công ty anh là Tổng Giám đốc Ngụy Khang . Anh làm nhà thiết kế Tô thị.

Điều này không hợp lí. Khiết Khiết, em làm gì phải bỏ gần tìm xa vậy. Bây giờ trình độ thiết kế của em hơn anh, tự em thiết kế là tốt nhất. Đến lúc đó nếu Nguyễn Hạo Thần vẫn không thấy đẹp, anh sẽ thay em xử hắn.” Mộ Dung Tri chính là muốn để cô phát triển hơn. Nên anh muốn cô thể hiện tài năng, vì vậy anh khẳng định sẽ không nhận việc này.

“Khiết Khiết, việc này anh khuyên em nên suy nghĩ thật kỹ. Với tính hình hiện tại của Tô thị thì cũng chèo chống không được bao lâu nữa. Em cũng biết Tô thị là tâm huyết cả đời của ông Tô, nếu Tô thị sụp đổ thì đây là một đòn đả kích lớn với ông Tô. Với tình trạng cơ thể hiện nay của ông Tô, em nghĩ ông ấy có thể chịu nổi sao?” Mộ Dung Tri hiểu rõ Tô Khiết, anh biết cô rất quan tâm đến ông Tô. Anh cũng biết cô rất hay mềm lòng với những gì mình quan tâm, để ý.

Vậy nên Mộ Dung Tri cố ý nói như vậy.

“Được rồi, anh còn có việc, anh cúp máy trước. Mộ Dung Tri nói xong, không đợi Tô Khiết trả lời, cúp điện thoại. Mộ Dung Tri vội vã cúp điện thoại như vậy, chính là vì không muốn cô nghĩ đến đẩy việc đó cho anh.

Nhiều năm như vậy, Khiết Khiết nhà anh bị chửi quá nhiều. Lần này, anh muốn Khiết Khiết nhà anh mở mày mở mặt……

Tô Khiết bị cúp máy như vậy, khóe môi có chút giật giật, Mộ Dung Tri được lắm!!
 
Chương 203


Chương 203

Tô Khiết vừa định cất điện thoại, thì lúc này, một cuộc điện thoại khác lại đến. Tô Khiết thấy là điện thoại nhà họ Tô, cô dường như không chút do dự, nhanh chóng nhấc máy.

“Khiết Khiết à, ông về rồi, cháu có thể về nhà một chuyến không? Ông có một số việc muốn nói.” Điện thoại là của ông cụ Tô, giọng nói của ông dịu dàng, từ bi, không nghe ra một chút gì bất thường.

“Vâng.” Tô Khiết nghĩ đến lúc trước Mộ Dung Tri nói đến tình trạng sức khoẻ của ông Tô, trả lời. Tô Khiết cúp điện thoại chuẩn bị đến nhà họ Tô.

Cùng lúc đó, màn phỏng vấn trực tiếp Kiêu Thiên Lý cũng đã kết thúc. Nhưng video phỏng vấn lại nhanh chóng được các

tạp chí lớn lan truyên.

“Tổng giám đốc, có một video, anh xem một chút.” Thư kí Lưu đến văn phòng Tổng giám đốc, câm điện thoại, kinh hãi run run đưa ra trước mặt tổng giám đốc.

Những phóng viên ca ngợi cô Kiêu này không sao, nhưng bọn họ sao lại phải chửi bới trào phúng phu nhân nhà anh?

Đúng là tìm đường chết mài!

“Cái gì?” Nguyễn Hạo Thần ngước mắt, nhìn vê phía anh ta, cũng không xem video. Đối với những video vớ vẩn trên mạng, anh từ trước đến nay đều không hứng thú gì.

“Là liên quan tới mợ chủ.” Thư kí Lưu biết nhà thói quen của Tổng Giám đốc của mình. Nếu là các video khác, anh ta cũng không dám lấy ra cho Tổng Giám đốc xem. Thế nhưng là đây là video có liên quan đến phu nhân.

Nguyễn Hạo Thần sững sờ một chút, mắt hơi nheo nheo, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại của thư kí Lưu, nhanh chóng ấn mở video…

Tốc độ kia nhanh đến mức khiến thư kí Lưu kinh ngạc. Anh ta theo Tổng Giám đốc nhiêu năm như vậy, đây là lân đầu tiên thấyTổng Giám đốc gấp gáp làm một chuyện gì đó.

Nguyễn Hạo Thần ấn mở video, xem thấy các phóng viên chửi bới Tô Khiết, khi thấy đủ các thể loại trào phúng, đôi mắt anh trong nháy mắt lạnh như băng.

Thư kí Lưu đứng xa hơn hai mét, mà còn có cảm giác lạnh đến rùng mình.

“Tìm hiểu một chút mấy phóng viên là này là của bên nào. Ngày mai, tôi không muốn thấy mấy nhà truyền thông này nữa.” Nguyễn Hạo Thần ngước mắt một chút, găn từng chữ từng lời nói như băng lạnh đến thấu xương.

“Vâng, tôi biết rôi” Thư kí Lưu bí thở một hơi dài. Anh ta biết những người kia đúng là tìm đường chết, dám chửi bới phu nhân nhà anh ta. Đúng là không muốn sống.

“Tô thị báo danh tham gia hoạt động lân này sao?” Thư kí Lưu vừa lúc muốn lúc rời đi, Nguyễn Hạo Thần lại đột nhiên hỏi.

“Vẫn chưa.” Thư kí Lưu dừng bước, cung kính quay vê phía tổng giám đốc: “Tôi nghe nói, nhà thiết kế của phu nhân đều bị các công ty khác đào đi, bây giờ nhà họ Tô căn bản không có nhà thiết kế để dùng. Không có nhà thiết kế thì chắc chắn không thể giao nộp một tác phẩm nào. Vậy nên……”

“Thanh Duy ” Nguyễn Hạo Thần nheo nheo mắt, đột nhiên lạnh lùng nói ra hai chữ.

“Đúng, là Thanh Duy . Mấy năm này Thanh Duy đối phó với Tô thị. Gần đây nhất lại liên tiếp ra ta. Tô thị gân đây không được khả quan lắm” Thư kí Lưu nhanh chóng phản ứng, tiếp lời càng nhanh.

“Nguyên nhân?” Nguyễn Hạo Thần toát ra hai chữ đơn giản không thể đơn giản hơn. Người bình thường rất khó hiểu.

Thư kí Lưu thật sự là một thư kí tài giỏi, thoáng cái đã hiểu được ý của Tổng Giám đốc nhà mình, hơn nữa anh ta cũng đã sớm có sự chuẩn bị đối với chuyện này.
 
Chương 204


Chương 204

“Tôi đã điều tra rồi, ba của Bùi Dật Duy và Tô Trung Dung có ân oán cá nhân, năm đó ba của Bùi Dật Duy mất là bởi vì Tô Trung Dung, nên Bùi Dật Duy là vì trả thù.” Giám đốc vừa hỏi, thư kí Lưu đã nhanh chóng trả lời.

Ở bên cạnh tổng giám đốc, mấy chuyện này phải thật khôn khéo!

“Báo thù?” Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần khẽ nheo lại, báo thù, nói thế này thì ngược lại đã thông suốt mọi chuyện, nhưng anh lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

“Thanh Duy, tên này từ đâu có?” Lúc Nguyễn Hạo Thần nói câu này, đôi mắt híp lại hiện lên vài tia cảm xúc khác thường.

Ở nhà họ Nguyễn hôm đó, lúc cô nghe thấy lời của ông cụ thì bàn tay đang nắm lấy cánh tay của anh bỗng siết chặt, khi đó ông cụ vừa đúng lúc nghe được tập đoàn Thanh Duy …

Thanh Duy? Thanh? Là chữ Thanh này sao?

“Tên?” Thư kí Lưu sửng sốt, chẳng qua chỉ ngạc nhiên một giây, sau đó anh ta lập tức hiểu rõ ý của Tổng Giám đốc nhà mình: “Chữ Thanh trong Thanh Duy giống với chữ Thanh trong tên của bà chủ, nhưng việc này cũng chỉ là trùng hợp.”

Chuyện này Tổng Giám đốc không nói, anh ta cũng thật sự không nghĩ đến, cho nên anh ta vẫn chưa điều tra chuyện này, nhưng anh ta cảm thấy đây chỉ là trùng hợp.

Nhà họ Tô là kẻ thù của nhà họ Bùi, tên công ty của Bùi Dật Duy dùng tên của cô hai nhà họ Tô? Đây hoàn toàn không có khả năng.

“Chỉ là trùng hợp?” Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên chuyển hướng về phía thư kí Lưu, sự lạnh lẽo trong đôi mắt đó bắn thẳng về phía của thư kí Lưu.

“Tôi lập tức đi điều tra ngay.” Tim của Thư kí Lưu đập thình thịch như muốn ngừng thở, tuy anh ta cảm thấy không có khả năng, nhưng Tổng Giám đốc lại nghi ngờ, cho nên chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng.

“Tổng giám đốc, Tô thị hiện giờ ngay cả một nhà thiết kế cũng không có, hoạt động lần này,  có khả năng sẽ không tham gia” Thư kí Lưu nghĩ một chút, vẫn nhịn không được mà muốn nói thêm một câu. Thái độ này của tổng giám đốc, nếu như Tô thị không tham gia, vậy thì hoạt động lần này có lẽ cũng không cần phải tổ chức nữa.

Cho nên, thư kí Lưu cảm thấy, chuyện này cần phải hỏi rõ.

“Đợi xem xem.” Nguyễn Hạo Thần khẽ nhíu mày, anh ngược lại không ngờ tình hình hiện tại của Tô thị lại gay go như vậy,

anh muốn thông qua chuyện này để thử dò xét Tô Khiết, những thành tích của Tô Khiết ở trường, anh cũng đã sớm biết, hơn nữa bốn năm nay, cô cũng không có bất kì một tác phẩm thiết kế nào.

Vốn dĩ anh đã nghi ngờ, cô học thiết kế chỉ là để ngụy trang.

Cho nên, anh thật sự không xác định được rốt cuộc cô có hiểu thiết kế hay không.

Nếu như anh quá ép buộc thì sẽ hoàn toàn ngược lại?

“Phải.” Thư kí Lưu càng thêm hiểu rõ ý của giám đốc, đợi xem xem? Đợi cái gì? Đương nhiên là đợi nhà họ Tô, nếu như đợi được nhà họ Tô tham gia thì hoạt động lần này sẽ tiếp tục tổ chức, nếu như Tô thị không tham gia, vậy hoạt động lân này sẽ…

Nói đến đây, Tổng Giám đốc chính là vì bà chủ.

Lúc này, ông cụ Nguyễn và vợ của ông cũng đã thấy được video phỏng vấn liên quan đến Kiêu Thiên Lý.

“Ông xem này, Tô Khiết này thật sự là quá mất thể diện.” Bà cụ Nguyễn vốn dĩ rất bất mãn với Tô Khiết nên khi nhìn thấy tin tức như vậy đương nhiên càng ghét Tô Khiết hơn.
 
Chương 205


Chương 205

“Ông nói xem tại sao Hạo Thần lại cưới cô ta chứ? Nếu việc này để cho người ta biết được thì mặt mũi nhà họ Nguyễnchúng ta cũng mất hết luôn.” Bà cụ Nguyễn hiện giờ rất lo lắng việc Nguyễn Hạo Thần cưới Tô Khiết bị người ngoài biết được.

Ông cụ Nguyễn đang xem video, sắc mặt rõ ràng trầm xuống, nhưng ông cụ lại không nói gì.

“Chúng ta nhất định phải tìm cách để Hạo Thần mau chóng ly hôn với con ngốc đó đi, sau đó để cho Hạo Thần cưới Thiên Lý, đứa trẻ Thiên Lý này dịu dàng hiền lành, lại khéo hiểu lòng người, hơn nữa vừa thông minh, vừa tài giỏi, chỉ có cô gái như vậy mới xứng với Hạo Thần, mới xứng được gả vào nhà họ Nguyễn chúng ta.” Bà cụ Nguyễn luôn có dự định như vậy, lúc này lại càng muốn mau chóng thực hiện kế hoạch này.

“Nhưng quan hệ của cô ta và Ngụy Khang ..” Ông cụ Nguyễn cũng vô cùng bất mãn với Tô Khiết, nhưng ông nghĩ đến

quan hệ của Tô Khiết và Ngụy Khang, vẫn hơi do dự.

“Quan hệ của cô ta và Ngụy Khang có gì không được chứ, ông xem hiện giờ Tô thị sắp xong rồi, Ngụy Khang quản được sao? Nếu như quan hệ của cô ta và Ngụy Khang thật sự tốt như vậy, sao Ngụy Khang có thể nhắm mắt để cho Tô thị phá sản được chứ? Bên Mộ Dung Uyển đó chả có gì, chỉ là nói suông mà thôi, ông nói xem bộ dạng vừa ngốc vừa xấu đó của Tô Khiết, Mộ Dung Uyển làm sao có thể sẽ thật sự thích cô ta?” Bà cụ Nguyễn ngược lại không cho là đúng mà phản bác.

Ông cụ Nguyễn ngước mắt, nhìn bà ta, mày khẽ nhíu lại, hiển nhiên là đang suy xét đến quan hệ lợi và hại trong đó.

“Hôm đó, lúc Mộ Dung Uyển gọi điện thoại đến, Tô Khiết đã đem chuyện cô ta kết hôn với Nguyễn Hạo Thần nói cho Mộ Dung Uyển rồi, nhưng nhà chúng ta lại không có ý định tổ chức hôn lễ cho hai đứa, chuyện này Mộ Dung Uyển cũng không có hỏi, qua chuyện này thì có thể đoán được quan hệ của cô ta và Mộ Dung Uyển là giả.” Bà cụ Nguyễn hiển nhiên suy nghĩ rất chu toàn.

“Bà nói cũng rất có lý.” Đôi mắt của ông cụ Nguyễn lóe lên, khẽ gật đầu, sự do dự trước đó nhất thời biến mất không còn dấu vết.

Nếu như Mộ Dung Uyển thật sự quan tâm đến Tô Khiết, mà Tô Khiết gả đến nhà họ Nguyễn, nhà họ Nguyễn thậm chí còn không tổ chức hôn lễ thì chuyện này, Mộ Dung Uyển không thể không quan tâm được.

“Vậy giờ chúng ta phải nghĩ cách để Hạo Thần ly hôn với cô ta, sau đó làm cho Hạo Thần cưới Thiên Lý, tôi chỉ chấp nhận một đứa cháu dâu là Thiên Lý thôi.” Bà cụ Nguyễn nhìn thấy phản ứng của ông cụ Nguyễn thì cuối cùng cũng thở phào:

“Chuyện này càng nhanh càng tốt.”

“Chuyện này, tôi sẽ cố nghĩ cách.” Trong đôi mắt của ông cụ Nguyễn hiện lên vài phần quyết đoán, vì mặt mũi của nhà họ Nguyễn, Tô Khiết nhất định phải tự cút đi.

Nhà họ Nguyễn bọn họ đuổi không nổi người như vậy.

Tô Khiết nhanh chóng trở về nhà họ Tô.

Lúc Tô Khiết đi vào nhà, thì trong phòng khách chỉ có một mình ông cụ Tô.

“Khiết Khiết, cháu về rồi.” Ông cụ Tô nhìn thấy cô, trên gương mặt lập tức nở nụ cười, đứng dậy nói: “Nào, cháu vào phòng làm việc với ông nội, ông nội có chút chuyện muốn nói.”

Tô Khiết không nói nhiều, cùng ông cụ Tô đi lên lầu.

Sau khi vào phòng làm việc, ông cụ Tô đem tài liệu sớm đã chuẩn bị đưa đến trước mặt Tô Khiết: “Khiết Khiết, cháu kí phần tài liệu này đi, ông sai người đi làm thủ tục.”

Tô Khiết khẽ ngạc nhiên, theo bản năng cúi đầu, lật xem tài liệu trong tay, cô phát hiện những tài liệu này đều là một phần hợp đồng chuyển nhượng tài sản, đều là tài sản dưới tên của ông cụ Tô, đều chuyển hết cho cô.

Đôi mắt của Tô Khiết khẽ lóe lên, trái tim khẽ run!

Ông cụ Tô nhìn thấy Tô Khiết không nói chuyện, tiếp tục chậm rãi nói: “Ông nội vốn dĩ muốn đem công ty giao cho cháu…”

Ông cụ Tô ngừng nói, đè nén cảm xúc của mình lại: “Ông nội biết cháu không thích quản chuyện của công ty, nói thật việc quản lý công ty rất mệt, ông nội cũng không muốn nhìn thấy cháu chịu khổ, nên ông nội quyết định bán công ty đi, số tiền bán được đến lúc đó ông nội sẽ chuyển tiếp cho cháu…”
 
Chương 206


Chương 206

“Ông nội muốn bán công ty?” Tô Khiết chợt ngẩng đầu, nhìn về phía ông cụ Tô, bởi vì quá kinh ngạc nên giọng nói của cô cao lên vài phần.

Cô biết tình hình hiện tại của Tô thị rất không ổn, nhưng cô lại không ngờ ông nội muốn bán công ty đi. Tô Khiết nghĩ đến lời của Mộ Dung Tri, cũng hiểu rõ cách nghĩ của ông nội.

Hiện giờ ông nội có bệnh tim, hiển nhiên đã không còn sức lực để quản lý công ty, nếu cứ theo đà này thì Tô thị sớm muộn cũng phá sản.

Ông nội chắc chắn nghĩ đến việc công ty chưa bị phá sản thì nhanh chóng bán công ty đi, như vậy thì cũng có thể bán được nhiều tiền, để lại cho cô cũng nhiều tiền hơn.

Cô biết Tô thị là tâm huyết cả đời của ông nội, ông nội đưa ra quyết định như vậy, trong lòng hắn rất khó chịu.

“Đúng vậy, ông nội cũng lớn tuổi rồi, việc công ty, ông nội cũng không quản được bao lâu nữa, ông nội muốn nghỉ ngơi thật tốt, ông nội cũng không muốn để cháu chịu khổ, cho nên bán đi cũng tốt.” Lúc ông cụ Tô nói câu này, trên mặt mang theo nụ cười từ ái, ông cụ Tô che giấu cảm xúc rất tốt, nhìn không ra có gì khác thường, cũng nhìn không ra được có chỗ nào là không nỡ.

Nhưng Tô Khiết là chuyên gia tâm lí học, làm sao có thể không nhìn ra được suy nghĩ của ông nội, cô biết lúc ông nội nói những lời này, chắc chắn trái tim đau như cắt.

Tô Khiết biết, tất cả quyết định mà ông nội đưa ra đều vì cô, không muốn để cô lo lắng, còn muốn để lại cho cô thật nhiều tiền.

Trước đây, cô chưa từng hỏi thăm chuyện của công ty, nhưng hiện giờ cô ngược lại không thể không quan tâm.

“Ông nội, ông đã nói sẽ đưa công ty giao cho cháu, sao lại nói bán là bán như vậy được?” Tô Khiết nhìn về phía ông cụ Tô, trên gương mặt cố ý mang theo vài phần bất mãn.

“Khiết Khiết? Cháu có ý gì?” Ông cụ Tô sửng sốt, hơi nghi ngờ nhìn về phía cô, trước kia ông đã từng nhắc đến chuyện công ty với Tô Khiết, nhưng cô đều cự tuyệt, cho nên ông cụ cảm thấy việc ông đem công ty bán đi thì cô sẽ không phản đối.

“Ông nội hãy nghỉ ngơi thật tốt, chuyện công ty tạm thời cứ giao cho cháu.” Tô Khiết tuy không có hứng thú với chuyện ở công ty, nhưng với tình hình hiện giờ, cô thật sự không thể buông tay ngồi không được.

“Khiết Khiết, quản lý công ty rất cực khổ.” Ông cụ Tô hiển nhiên không ngờ Tô Khiết đột nhiên sẽ đưa ra quyết định như vậy, trong lòng của ông nhất thời trở nên phức tạp.

Vốn dĩ ông không có ý định đem tình hình của công ty nói cho Khiết Khiết.

“Ông nội yên tâm, cháu sẽ quản lý tốt công ty.” Tô Khiết đã quyết định rồi, chắc chắn sẽ không thay đổi.

“Khiết Khiết, thật ra tình hình hiện tại của công ty chúng ta không tốt, cho nên…” Ông cụ Tô thấy thái độ của Tô Khiết như vậy, biết cũng không thể tiếp tục lừa gạt được nữa.

“Cháu biết.” Tô Khiết khẽ ngắt lời của ông nội.

“Cháu biết?” Ông cụ Tô ngạc nhiên, khuôn mặt sững sờ nhìn về phía Tô Khiết.

“Cháu biết nhà thiết kế của Tô thị chúng ta bị Thanh Duy trả giá cao mà đoạt đi rồi, cháu cũng biết nhiều đối tác của chúng ta cũng đều bị Thanh Duy trả giá cao mà ngăn chặn không cho hợp tác, Cháu rất rõ tình hình hiện giờ của công ty.” Tô Khiết đã quyết định chuyện quản lý công ty thì đương nhiên ở trước mặt ông nội không thể che giấu gì nữa.

“Khiết Khiết, Cháu đã biết hết sao?” Trên gương mặt của ông cụ Tô mang theo vài tia kinh ngạc: “Cháu đã biết tình hình của công ty như vậy mà vẫn muốn tiếp tục quản lý công ty sao?”

Đôi mắt của ông cụ Tô lóe lên, gương mặt khẽ biến: “Khiết Khiết, Cháu định đi cầu xin Bùi Dật Duy phải không?”

“Ông nội biết Cháu và cậu ta đã từng…” Ông cụ Tô khẽ thở dài một cái, vẻ mặt đột nhiên cương quyết hơn: “Nhưng ông nội không cho phép cháu vì Tô thị mà đi cầu xin cậu ta”
 
Chương 207


Chương 207

Một câu không cho phép của ông cụ đủ để biểu thị thái độ của ông.

Tô Khiết đương nhiên hiểu suy nghĩ của ông nội, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, ông nội thật sự quan tâm đến cô, thật sự thương yêu cô.

“Ông nội yên tâm, cháu sẽ không đi cầu xin anh ta.” Lúc Tô Khiết nói câu này thì vẻ mặt rất cương quyết, cầu xin Bùi

Dật Duy? Cô chưa từng nghĩ đến cách này.

“Vậy cháu định làm thế nào?” Ông cụ Tô nhìn thấy thái độ đó của cô, khẽ thở ra, nhưng vẻ mặt lại càng hoài nghi hơn.

“Ông nội biết chuyện công ty Nguyễn thị muốn đầu tư châu báu không? Con cảm thấy Tô thị chúng ta cũng có thể tham gia.” Trong lòng của Tô Khiết đã có quyết định, chuyện này đương nhiên cũng không thể giấu diếm ông nội.

“Ông nội đương nhiên biết, nhưng hiện giờ Tô thị căn bản không có nhà thiết kế nào tử tế cả, cũng không có tác phẩm nào, Nguyễn Hạo Thần đó, ông nội cũng biết cậu ta, cậu ta không phải là người dễ lừa gạt.” Ông cụ Tô nhìn về phía Tô Khiết, nhất thời lộ ra vẻ mặt phức tạp.

“Chúng ta không lừa đảo, chúng ta dựa vào thực lực.” Tô Khiết nhìn thấy ông cụ như vậy, nhịn không được mà nở nụ cười, cô cảm thấy ông nội thỉnh thoảng cũng rất đáng yêu, cô đương nhiên biết Nguyễn Hạo Thần cũng không phải là người dễ lừa gạt.

Vốn dĩ, Tô Khiết không định tham gia chuyện này, bởi vì thời gian thỏa thuận kết hôn của cô và Nguyễn Hạo Thần chỉ có một năm, cô sợ hiện giờ nếu hai công ty giao thiệp với nhau thì cô và Nguyễn Hạo Thần sau khi ly hôn sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng, nếu như Tô thị dựa vào sức lực để lấy được sự hợp tác lần này thì cho dù cô và Nguyễn Hạo Thần sau khi ly hôn một năm rồi thì sự hợp tác giữa Tô thị và Nguyễn thị cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Cùng lắm thì, sau này mỗi năm cung cấp một vài tác phẩm thiết kế, chuyện này đối với cô mà nói không có gì khó.

“Thực lực? Lần này, Nguyễn thị đặc biệt tuyên bố rằng chỉ xem tác phẩm thiết kế, hơn nữa còn do Nguyễn Hạo Thần định đoạt, Tô thị chúng ta hiện giờ ngay cả một nhà thiết kế cũng không có, còn nói đến chuyện thực lực? Cho dù chúng ta ra giá cao, trong một thời gian ngắn cũng không tuyển được một nhà thiết kế giỏi.” Ông cụ Tô lắc đầu, khẽ thở dài.

“Ông nội yên tâm, cháu đã có cách” Tô Khiết nhìn thấy bộ dạng thất vọng của ông nội, thì lỗ mũi có chút chua xót. Tô thị là tâm huyết cả đời của ông nội, giờ đây lại trở thành như vậy, ông nội chắc chắn rất buồn.

“Cháu có thể tìm được cách gì, cháu đừng an ủi ông nội nữa.” Nhưng, ông cụ Tô hiển nhiên không tin tưởng, chỉ có rằng cô đang an ủi mình: “Khiết Khiết, chuyện công ty không đơn giản như vậy.”

“Ông nội, dù sao hiện giờ Tô thị đã đi đến nước này rồi, thì ông buông tay để cho cháu thử xem sao, chỉ sợ ngựa chết thành ngựa sống.” Tô Khiết biết ông nội rất lo lắng, cô cố ý thờ ơ nói.

“Được, cháu đã nói như vậy, thì ông nội đồng ý với con, ngày mai, ông nội đi cùng cháu đến công ty, mở hội nghị, tuyên bố chuyện này với mọi người” Ông cụ Tô nghe thấy cô nói như vậy, lo lắng trong lòng vốn dĩ cũng vơi bớt.

Nếu cô đã muốn làm, vậy ông cụ cứ mặc cho cô làm thôi, thành hay không thành đều không quan trọng.

Kết quả xấu nhất cũng chỉ là đến lúc đó bán công ty được ít tiền hơn chút, chỗ tài sản ông cụ để lại cho Khiết Khiết cũng đủ để cô dùng cả đời rồi.

Đương nhiên, rõ ràng ông cụ Tô cũng không ôm hi vọng gì với Tô Khiết, mặc dù năm đó ông cụ Tô cho Tô Khiết đi học thiết kế, nhưng ông cụ cũng biết rõ ràng tình hình học tập của Tô Khiết trong trường mấy năm nay.

Mặc dù ông cụ thật sự rất yêu thương cháu gái mình, nhưng ông cụ vẫn phải chấp nhận một vài sự thật, ví dụ như về mặt thiết kế, quả thật Khiết Khiết nhà ông cụ chỉ gọi là tạm được mà thôi.

Tất nhiên Tô Khiết có thể nhìn ra suy nghĩ của ông cụ Tô, nhưng cô cũng không giải thích gì.

Có một số việc không thể giải thích rõ ràng trong chốc lát.

“Trước tiên cháu ký tên lên những tài liệu này đi” Ông cụ Tô thấy Tô Khiết vẫn chưa ký tên lên tài liệu, lại giục lần nữa.
 
Chương 208


Chương 208

Bây giờ tình hình của công ty đã thế này, còn tiếp tục giày vò thêm, ông cụ thật sự không biết tình hình sẽ trở thành thế nào nữa? Vì vậy cứ phải chuyển những thứ này cho Khiết Khiết trước đã.

Tô Khiết đã xem tài liệu rồi, chỗ tài sản này cũng không phải số lượng nhỏ, Tô Khiết không muốn tiếp nhận, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của ông cụ Tô, cô biết mình nói gì cũng vô dụng, nên cũng chiều theo ý ông cụ mà ký tên.

Tô Khiết vừa ký xong thì điện thoại vang lên, cô lấy điện thoại ra, thoáng nhìn rồi lập tức nhận cuộc gọi, đồng thời cũng rất tự nhiên mà bước ra ngoài.

Vốn dĩ ông cụ Tô đứng ở bên cạnh Tô Khiết, nhưng tốc độ của cô quá nhanh, ông cụ cũng không nhìn thấy rõ tên hiển thị trên màn hình điện thoại di động.

“Đang ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói trầm thấp của Nguyễn Hạo Thần truyền đến.

“Ở nhà” Khóe môi Tô Khiết khẽ mấp máy, hạ giọng nói, nghe vào lại càng cảm thấy dịu dàng: “Ở nhà họ Tô, ông nội về rồi.”

Ông cụ Tô vốn đang tò mò giương mắt nhìn cô, vừa nghe thấy lời này, đôi mắt đột nhiên lóe sáng.

Đang ở nhà thì ở nhà thôi? Vì sao còn phải đặc biệt giới thiệu là ở nhà họ Tô? Ở thành phố A, ngoại trừ nhà họ Tô, cô còn có nhà khác nữa sao?

Có vấn đề!!! Có vấn đề lớn!!!

Hơn nữa Khiết Khiết còn đặc biệt nhắc đến chuyện ông trở vê rồi nữa? Khiết Khiết là đang báo cáo chuyện của ông cho người bên kia điện thoại sao?

Vấn đề lại càng lớn hơn rồi.

Ông cụ Tô nhìn chằm chằm vào Tô Khiết, con ngươi sáng lên, người kia và Khiết Khiết nhà ông cụ có quan hệ thế nào?

Mặc dù ông cụ không nhìn thấy được biểu cảm của người gọi điện đến, mặc dù lúc nhận điện thoại Khiết Khiết đã đi ra ngoài, nhưng ông cụ vẫn mơ hồ nghe thấy được giọng nói đầu bên kia điện thoại là của một người đàn ông.

Giọng nói của một người đàn ông rất chững chạc, rất điềm tĩnh.

Điện thoại của một người đàn ông sao?! Lúc này tất cả trong mắt ông cụ Tô đều là sao nhỏ lấp lánh.

“Khi nào về?” Lông mày Nguyễn Hạo Thần khẽ chau lại, anh biết ông cụ Tô về rồi, cô về là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, nhưng không biết tại sao, trong lòng anh lại cảm thấy không thoải mái như vậy.

“Vẫn chưa biết.” Tô Khiết nghĩ đến ông cụ Tô vẫn ở bên cạnh, nên có mấy lời cô khó mà nói rõ ràng được, Tô Khiết cũng nghĩ rằng, tối nay có thể mượn việc ông cụ trở về để không phải đến chỗ của Nguyễn Hạo Thần.

“Tôi đến đón em.” Nguyễn Hạo Thần há lại không hiểu suy nghĩ của cô chứ, một câu nói của cậu ba Nguyễn phá vỡ tất cả ý định của Tô Khiết.

Khi cậu ba Nguyễn nói lời này, khóe môi khẽ nhếch lên, anh cảm thấy ý nghĩ này rất tốt, vô cùng tốt.

Tay cầm di động của Tô Khiết khẽ run rẩy, điện thoại di động suýt nữa rơi xuống đất, anh đến đón cô?

Nếu để cho anh đến đón cô, hậu quả sau đó, cô nghĩ cũng không dám nghĩ nữa…

“Không cần, không cần, tôi cúp trước đã.” Lúc này đang đứng ngay trước mặt ông cụ Tô, Tô Khiết cũng không dám nói thêm gì.

Cô nghĩ cứ cúp điện thoại trước đã, sau đó lập tức rời đi, chờ đến khi ra khỏi nhà họ Tô cô lại gọi điện cho Nguyễn Hạo Thần.
 
Chương 209


Chương 209

“Sao thế? Có bạn trai sao? Điện thoại của bạn trai à?” Ông cụ Tô chính là cáo già đã bươn trải trong thương trường nhiều năm, mặc dù Tô Khiết không nói rõ ràng gì, nhưng ông cụ cũng nhìn ra có chuyện mờ ám bên trong.

Ông cụ nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Khiết, đôi mắt chứa đầy ý cười và ý tứ sâu xa nhìn Tô Khiết.

Tô Khiết đang cúp điện thoại, vốn dĩ tay cô ấn vào nút tắt cuộc gọi, nhưng ông cụ Tô đột nhiên bước đến trước mặt cô, lại thêm câu nói kia của ông cụ Tô, Tô Khiết giật nảy mình, ngón tay cô trượt đi, trượt đến chỗ khác, không thể lập tức cúp điện thoại.

Nhưng Tô Khiết lại không chú ý đến điểm này.

“Không phải.” Tô Khiết không hề nghĩ ngợi, trả lời dứt khoát nhanh lẹ.

Thật ra, cô nói lời này cũng không coi là nói dối, vốn dĩ Nguyễn Hạo Thần cũng không phải là bạn trai cô.

Nguyễn Hạo Thần hẳn phải là chồng cô!!!

Cậu ba Nguyễn bên kia điện thoại nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện của bọn họ, nghe cô không chút do dự phủ nhận, hai mắt của anh hơi nheo lại.

“Không phải? Chẳng lẽ cậu ta không phải là bạn trai mà cháu nói sao?” Ông cụ Tô há có thể dễ dàng cho qua như vậy, Tô Khiết không phát hiện điện thoại mình chưa cúp, nhưng ông cụ Tô lại phát hiện, trong mắt ông cụ Tô mơ hồ nhiêu thêm mấy phần ý cười.

Bên kia điện thoại, đôi mắt đang nheo lại của Nguyễn Hạo Thần cũng mơ hồ nhiều thêm mấy phân lạnh lẽo, bạn trai mà cô nói?

Ánh mắt Tô Khiết chợt lóe, bạn trai mà cô nói? Cô nói đến bạn trai lúc nào?

Cô lớn như vậy rồi cũng chỉ từng nói đến một người bạn trai, người đó chính là…

Mà ông nội cũng biết chuyện kia.

Nhưng chuyện kia đã qua rồi, không có lý do gì mà ông nội lại đột nhiên nhắc đến.

“Khiết Khiết à, ông nội sẽ không phản đối cháu có người yêu, nên cháu cũng đừng giấu ông nội nữa, chuyện cháu yêu đương với bạn trai ở trường học nước M, ông nội đã biết từ lâu rồi” Ông cụ Tô thoáng nhìn Tô Khiết, khẽ mỉm cười, thoạt nhìn biểu cảm vô cùng hòa ái.

Tô Khiết bối rối, cô vốn dĩ chưa từng nói gì đến bạn trai, sao ông nội lại biết?

“Cháu còn muốn gạt ông nội à? Lần trước ông nội đi thăm cháu, tận mắt nhìn thấy hai người các cháu tâm đầu ý hợp, thành đôi thành cặp, nên lúc ấy ông nội cũng không quấy rầy các cháu nữa” Ông cụ Tô cũng không đợi Tô Khiết trả lời đã nói tiếp.

Vốn dĩ ông cụ Tô cũng không phải nói cho Tô Khiết nghe.

Ánh mắt Tô Khiết chợt lóe, tâm đầu ý hợp? Thành đôi thành cặp? Thế là với ai? Cùng với người nào hả?

Đôi mắt đang híp lại của Nguyễn Hạo Thần che giấu lạnh lẽo sắc bén, rõ ràng khuôn mặt cũng trở nên âm trầm hơn.

Tâm đầu ý hợp? Thành đôi thành cặp?

“Thoạt nhìn thằng nhóc kia không tệ, nếu cậu ta thật lòng thích cháu, đến nhà họ Tô cầu hôn, chắc chắn ông nội sẽ đồng ý.” Ông cụ Tô cố ý nói những lời này cho người bên kia điện thoại nghe, thật ra ông cụ Tô cũng không chắc chắn người gọi điện đến có phải người mà ngày đó ông cụ nhìn thấy hay không.

Nhưng từ trong cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ, lúc này ông cụ Tô có thể kết luận, quan hệ giữa người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại với Khiết Khiết nhà ông ta tuyệt đối không phải bình thường.

Nếu anh chính là người đàn ông ở với Khiết Khiết mà ngày đó ông nhìn thấy, ông cụ đã nói rất rõ ý tứ của mình rồi, nếu người kia yêu Khiết Khiết vậy thì nên đến cầu hôn thôi.

Nếu lúc này người bên kia điện thoại không phải người đàn ông mà ngày đó ông cụ nhìn thấy, vậy lời này của ông cụ coi như kích thích anh một chút, để anh ghen tuông, hờn dỗi, lo lắng.

Nói không chừng sẽ có vui mừng bất ngờ đấy? Tóm lại tất cả những gì ông cụ làm cũng đều vì hạnh phúc của Khiết Khiết nhà mình.

Mục đích duy nhất của ông cụ chính là Khiết Khiết nhà ông tìm được một người đàn ông đáng tin cậy, mau chóng lấy chồng.

Nhưng dù thế nào ông cụ Tô cũng không nghĩ đến, lúc này người bên kia điện thoại đã là cháu rể của mình.
 
Chương 210


Chương 210

Cho nên, lúc này kích thích của ông cụ cũng thật quá lớn rồi.

“Ông nội, ông nghĩ nhiều rồi…” Tô Khiết nghĩ đến, khi ở trong trường học nước M cô rất ít khi tiếp xúc với sinh viên nam, tình huống mà ông nội nói, khả năng duy nhất chính là thấy cô ở cùng Mộ Dung Tri.

Chắc chắn cô với Mộ Dung Tri là không thể nào, ông nội nghĩ nhiều thật rồi.

“Cháu dám nói người đàn ông mới gọi điện cho cháu không có quan hệ gì với mình không?” Chỉ là, đột nhiên ông cụ Tô lại cắt ngang lời cô nói, thẳng thắn hỏi một câu.

Rất rõ ràng, ông cụ Tô cố ý hỏi câu này.

“Không… có.” Nhưng có lẽ vì có chút chột dạ, khi Tô Khiết trả lời thì khẽ dừng lại một lát, chỉ một lát như vậy, khi nghe cũng không rõ ràng lắm, thoáng dừng lại cũng không ảnh hưởng đến ý nghĩa của hai chữ này.

Tô Khiết vừa trả lời câu hỏi này vừa cất điện thoại trong tay vào túi.

Khóe miệng Nguyễn Hạo Thần khẽ cong lên, mơ hồ mang theo quỷ dị khiến người ta rùng mình.

Cô và anh không hề có quan hệ?

Tốt, rất tốt!

“Không hề có chút quan hệ nào?” Con người ông cụ Tô khẽ lóe sáng, đối với lời này của cô, ông vốn không hề tin.

Vừa rồi Khiết Khiết cũng không cúp máy, bản thân cô lại không phát hiện, nhưng người đàn ông kia lại cũng không cúp điện thoại, vừa rồi khi Khiết Khiết cất điện thoại vào trong túi, ông cụ thấy rõ ràng điện thoại có hiển thị cuộc gọi.

Vì thế, người đàn ông kia vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, điều này đủ để chứng minh người đàn ông kia để ý…

Chỉ cần để ý, chắc chắn kế khích tướng này của ông cụ có tác dụng!!!

“Vâng.” Lần này Tô Khiết gần như không hề chần chừ, nhanh chóng đáp lời, sợ ông nội còn nghi ngờ gì nữa mà hỏi thêm nữa, Tô Khiết nói vô cùng chắc chắn, giọng nói cũng theo bản năng là nâng cao hơn chút.

Tuyệt đối không thể để ông nội biết quan hệ của cô với Nguyễn Hạo Thần, nếu như ông nội biết cô và Nguyễn Hạo Thần kết hôn rồi, cô thật sự không dám chắc chắn ông nội sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì nữa.

Cô với Nguyễn Hạo Thần chỉ là kết hôn hợp đồng, lỡ như ông nội lại ép Nguyễn Hạo Thần cưới cô thật, vậy thì thật xấu hổ!!

Mặc dù lúc này Tô Khiết đã cất di động vào trong túi, nhưng vì Tô Khiết nâng cao âm lượng, cậu ba Nguyễn bên kia điện thoại vẫn nghe thấy rõ ràng.

Khóe môi nhếch lên của cậu ba Nguyễn rõ ràng lại tăng thêm vẻ lạnh lẽo, không hề có chút quan hệ nào?

Được lắm, em lợi hại lắm!!!

“Được thôi, không quan hệ thì không quan hệ, ông nội tìm một người tốt cho cháu.” Ông cụ Tô thấy thái độ này của Hàn

Tô Khiết, cũng rõ ràng sẽ không hỏi được cái gì. Lúc này ông cụ Tô cũng cố ý cất cao giọng, vì để người nào đó bên kia điện thoại nghe được.

Nghe thấy lời này của ông cụ Tô, đáy mắt cậu ba Nguyễn lập tức trở nên thâm trầm đến cực điểm.

“Ông nội, cháu còn có việc, cháu đi trước.” Tô Khiết không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa, hơn nữa cô cũng lo lắng Nguyễn Hạo Thần thật sự đến đón mình, nên Tô Khiết muốn rời đi trước.
 
Chương 211


Chương 211

“Khiết Khiết, cháu vội vàng đi đâu? Tối nay cháu có về không?” Ông cụ Tô thấy cô vội vã rời đi như vậy, ông cụ đoán chắc chắn là có liên quan đến người đàn ông mới gọi điện đến kia.

Nên lúc này trên mặt ông cụ Tô lại càng thêm vui mừng.

Xem ra là có hi vọng rồi, thật sự có hi vọng!!!

Chỉ là không biết người đàn ông kia là ai?

Mặc kệ người đàn ông kia là ai, chỉ cần nhân phẩm không có vấn đề, chỉ cần thật sự yêu Khiết Khiết, thật sự đối xử tốt với Khiết Khiết, ông cụ cũng sẽ không phản đối.

Tô Khiết nghe ra vui mừng trong giọng nói của ông cụ Tô, cơ thể cô cứng đờ, nhưng cô cũng không dừng lại mà

vội vã chạy xuống nhà.

Khi Tô Khiết đi xuống cầu thang, nhìn thấy một bà cụ chừng sáu mươi tuổi đang dọn dẹp bàn trong phòng khách.

Bà cụ nghe thấy tiếng động thì đứng thẳng dậy, nhìn về phía Tô Khiết.

Tô Khiết hơi ngẩn người, người kia là ai? Nhà họ Tô mời người giúp việc sao?

Nhưng nhà họ Tô mời giúp việc thì cũng không thể mời người lớn tuổi như vậy chứ?

“Khiết Khiết, đây là bà Hinh của cháu, cháu…” Ông cụ Tô đi xuống nhà ngay sau Tô Khiết nhìn về phía bà cụ trong phòng khách, trong mắt trở nên dịu dàng hơn.

“Cô cả.” Bà cụ Hinh không đợi ông cụ Tô nói xong đã khẽ gọi Tô Khiết một tiếng.

Ông cụ Tô nhìn bà, cau mày lại.

Bà cụ Hinh khẽ lắc đầu với ông cụ Tô.

Ông cụ Tô lộ ra vẻ không đồng ý, nhưng thấy thái độ kiên quyết của bà, cũng đành phải không nói thêm gì nữa.

Tô Khiết chính là chuyên gia tâm lý học đấy, quan sát tỉ mỉ, liếc nhìn một cái thôi đã nhìn ra quan hệ của Bà cụ Hinh mới đến này với ông nội không bình thường.

Còn không bình thường thế nào sao?

Khóe môi Tô Khiết không nhịn được khẽ cong lên, người cũng đã mang về, chắc rằng chuyện đã quá rõ ràng rồi?

Tô Khiết rời mắt nhìn về phía ông cụ Tô một cái rồi sải bước đi đến trước mặt bà cụ Hinh: “Chào bà Hinh, bà cứ gọi cháu là Khiết Khiết giống ông nội là được.”

“A? ” Rõ ràng Bà cụ Hinh cũng không ngờ Tô Khiết lại có phản ứng như vậy, nhất thời sửng sốt.

“Bà Hinh, hôm nay cháu có chút việc gấp, hôm nào lại về nhà thăm bà… với ông nội.” Trên mặt Tô Khiết đều là ý cười, nếu không phải bây giờ cô đang lo lắng chuyện của Nguyễn Hạo Thần, chắc chắn cô đã ở lại hỏi thăm rõ ràng.

“Ông nội, cháu đi trước” Tô Khiết quay người vui vẻ vẫy tay với ông cụ Tô, vẻ mặt tươi cười rực rỡ.

Chỉ là Tô Khiết cũng không chậm chạp mà vội vã rời đi.

“Đứa nhỏ này, suốt ngày hấp tấp như vậy.” Ông cụ Tô nhìn bóng hình rời đi của Tô Khiết, lắc đầu vài cái, nhưng rõ ràng trên mặt lại là vui vẻ.

“Sao bà lại không để tôi nói với Khiết Khiết chứ?” Ông cụ Tô dời mắt nhìn sang người trong phòng khách: “Khiết Khiết là đứa bé ngoan.”

“Tôi biết Khiết Khiết là đứa bé ngoan, nhưng sao chúng ta lại khiến đứa bé khó xử chứ” Bà cụ Hinh khẽ thở dài một hơi, trên mặt mơ hô mang theo cảm xúc phức tạp.
 
Chương 212


Chương 212

Ông cụ Tô ngẫm nghĩ, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Sau khi Tô Khiết rời khỏi nhà họ Tô thì muốn gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần, tránh cho anh lại đến đón cô thật.

Cô lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện điện thoại của cô đang hiển thị cuộc gọi.

Đang hiển thị cuộc gọi?!

Tô Khiết nhìn thời gian cuộc trò chuyện bên trên màn hình di động, đáy lòng sợ hãi run rẩy.

Giờ phút này điện thoại đang trong cuộc gọi, trên màn hình điện thoại không biểu hiện dãy số của đối phương, nhưng mà có thể nhìn thấy thời gian của cuộc trò chuyện.

Màn hình điện thoại di động của cô thể hiện thời gian trò chuyện là mười tám phút, mười tám phút?

Mười tám phút trước Nguyễn Hạo Thần đã gọi cho cô một cuộc điện thoại, nhưng mà cô rõ ràng đã tắt máy rồi, tại sao vẫn đang ở trạng thái trò chuyện vậy?

Chẳng lẽ là lúc nãy cô không cúp máy à?

Tô Khiết nhớ đến lúc nãy cô đang định cúp điện thoại, ông cụ Tô đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của cô, dọa cô giật nảy mình, sau đó thì…

Sau đó nữa thì hình như cô không cúp điện thoại thành công.

Nếu như lúc nãy cô đã cúp điện thoại không thành công, như vậy thì…

Tô Khiết run rẩy một cái theo bản năng.

Tô Khiết âm thầm hít một hơi, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, Tô Khiết nhớ lại cho dù là lúc nãy cô không có cúp điện thoại, hiện tại thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, Nguyễn Hạo Thần chắc chắn cũng không có nghe điện thoại đâu nhỉ?

Dù sao anh cũng bận như vậy mà!!

“A lô…” Tô Khiết đưa điện thoại di động đặt bên tai thăm dò gọi một tiếng, một tiếng gọi này hô hấp của cô rất nhẹ.

Nếu như giờ phút này không có ở bên lỗ tai của Nguyễn Hạo Thần, chắc chắn Nguyễn Hạo Thần sẽ không nghe được.

Tô Khiết đang thầm nghĩ, khẳng định là không trả lời, khẳng định là không trả lời!

“Nói.” Chỉ là một giây sau giọng nói của Nguyễn Hạo Thần đã truyền tới, chỉ nói một chữ đơn giản không thể đơn giản hơn được nữa, trong lúc nhất thời cũng không nghe ra quá nhiêu cảm xúc.

Tô Khiết lại hung hăng hít vào một hơi.!

Lấy tốc độ trả lời này của anh, Tô Khiết rất nghi ngờ anh vẫn luôn câm điện thoại, vẫn luôn nghe.

Đoạn đối thoại mà lúc nãy cô nói với ông…

“Lúc nãy hình như em đã quên tắt điện thoại rồi.” Tô Khiết vẫn cảm giác khả năng vẫn luôn cầm điện thoại và nghe hẳn cũng không phải là quá lớn, dù sao anh lại là người bận rộn như vậy, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngây thơ, nhàm chán như vậy.

Cho nên, rõ ràng giờ phút này lời nói của Tô Khiết đã mang theo vài phân thăm dò.

Tô Khiết nghĩ rằng có lẽ là lúc này Nguyễn Hạo Thần đúng lúc muốn gọi điện thoại, cho nên đúng lúc cầm điện thoại lên.

Trùng hợp, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.

“Tôi biết.” Sao Nguyễn Hạo Thần không nghe ra được ý dò xét của cô, khóe môi của anh chậm rãi cong lên từng chút từng chút một, câu trả lời sơ sài này mang theo vẻ hờ hững.
 
Chương 213


Chương 213

Tô Khiết lại sửng sốt, anh biết à? Anh biết là có ý gì.

Anh biết đã đại biểu cho cái gì?

Lời nói vào giờ phút này của anh rất đơn giản, nhưng mà Tô Khiết lại có một loại dự cảm không tốt.

Cô và Nguyễn Hạo Thần đã ở chung với nhau được một đoạn thời gian rồi, cô cũng coi như là hiểu rõ Nguyễn Hạo Thần, lúc

Nguyễn Hạo Thần càng ở trong tình huống như vậy thì càng nguy hiểm.

Nhưng mà Tô Khiết vẫn ôm chút tâm lý may mắn, cô cảm giác Nguyễn Hạo Thần là một người bận rộn như vậy chắc là sẽ không thể nào…

“Đoạn đối thoại của em với ông cụ Tô lúc nãy, những gì nên nghe được, những gì không nên nghe được, tôi đều đã nghe hết rồi.” Nhưng mà một giây sau ở đầu dây điện thoại khác, cậu ba Nguyễn gắn từng câu từng chữ truyền tới, hoàn toàn đã đánh vỡ một chút may mắn cuối cùng ở trong lòng của Tô Khiết.

Nên nghe được? Không nên nghe được?

Tô Khiết nhớ đến đoạn đối thoại lúc nãy của cô với ông cụ, cái nào anh nên nghe? Cái nào anh không nên nghe?

Tô Khiết suy nghĩ trước sau, cảm giác anh nghe lén bọn họ nói chuyện như vậy là không đúng đâu, đương nhiên lời nói này Tô Khiết bây giờ chắc chắn không dám nói ra.

Thật ra thì Tô Khiết cảm giác dựa vào mối quan hệ giữa cô với Nguyễn Hạo Thần, những lời mà lúc nãy cô đã nói với

ông cụ, Nguyễn Hạo Thần có nghe được thì chắc cũng không có gì cả.

Bọn họ vốn chính là kết hôn trên hợp đồng!

Tô Khiết nghĩ như vậy, anh đã nghe được rồi thì cứ nghe đi, cũng không sao cả.

“Ông xã…” Tô Khiết nhẹ giọng gọi một tiếng với điện thoại, vẫn là loại âm thanh ngọt ngào, mềm mại như bình thường.

“Giữa chúng ta có quan hệ gì sao?” Ở đầu dây bên kia điện thoại, con ngươi của cậu ba Nguyễn nguy hiểm nheo lại, trong giọng nói mang theo cảm giác hơi cắn răng nghiến lợi.

Tô Khiết: “…”

Tình huống gì đây?

Lời này có ý gì đây?

Mặc dù anh với cô là kết hôn trên hợp đồng, nhưng mà cũng đã nhận giấy đăng ký kết hôn, làm sao lại không có quan hệ được chứ?

Tô Khiết đột nhiên lại nhớ đến đoạn đối thoại lúc nãy của cô với ông cụ, cô lập tức đã hiểu rõ.

Cậu ba Nguyễn đây là đang lấy lời nói lúc nãy của cô để chèn ép cô đây mà.

Nhưng mà anh có ý gì chứ? Bọn họ vốn chính là kết hôn trên hợp đồng, trên hợp đồng rõ ràng đã viết là kết hôn âm thầm, không công khai với người ở bên ngoài, ngoại trừ người nhà họ Nguyễn thì không được nói cho những người khác.

Cho nên, lời mà lúc nãy cô đã trả lời ông nội đâu có vấn đề gì đâu nhỉ?

Theo lý mà nói thì anh cũng không còn phải tức giận đâu chứ!

Vào lúc này ở trong phòng làm việc, thư ký Lưu đứng ngay thẳng ở một bên nhìn khuôn mặt âm u của tổng giám đốc nhà mình sắp biến thành màu đen, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.

Lúc này tổng giám đốc thật là đáng sợ.
 
Chương 214


Chương 214

Tổng giám đốc đây là đang nói chuyện điện thoại với ai vậy, tổng giám đốc nói không có quan hệ với người ta, sao mà tổng giám đốc cứ luôn cầm điện thoại nói chuyện với người không có quan hệ gì.

Anh ta cũng đã đi vào hơn mười mấy phút rồi, tổng giám đốc vẫn luôn cứ gọi điện thoại, có điều thì lúc nãy tổng giám đốc không nói gì nhưng mà vẻ mặt rất nghiêm trọng, thư ký Lưu liền nhận định đó là một cuộc điện thoại rất quan trọng, cho nên anh ta vẫn cứ luôn đứng đó mà không dám quấy nhiễu.

Nhưng mà bây giờ tổng giám đốc vừa mới mở miệng lại nói không có quan hệ với người ta?

Không có quan hệ mà tổng giám đốc lại gọi một cuộc gọi hơn mười mấy phút với người ta?

Sao mà anh ta cứ cảm thấy lời nói lúc nãy của tổng giám đốc miệng không giống với tim vậy chứ?

“Vậy anh nói thử xem, là có hay là không có đây?” Tô Khiết suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra nguyên nhân mà

Nguyễn Hạo Thần tức giận, bởi vì nghĩ không ra tại sao Nguyễn Hạo Thần lại tức giận cho nên trong lúc nhất thời Tô Khiết cũng không xác định được nên phải trả lời Nguyễn Hạo Thần như thế nào đây.

Lúc này, Tô Khiết có làm như thế nào cũng không nghĩ ra được nguyên nhân chân chính mà Nguyễn Hạo Thần tức giận.

Mộ Dung Tri đã từng nói, về phương diện tình cảm thì Tô Khiết như là một kẻ ngốc, lời nói này thật sự không hề khoa

trương chút nào.

Nguyễn Hạo Thần: “…”

Nguyễn Hạo Thần cảm thấy hơi thở ngột ngạt đột nhiên lại mắc kẹt ở trong ngực của mình, trong lúc nhất thời không thể lên được, cũng không thể xuống được. Giờ phút này nếu như cô đang đứng ở trước mặt anh, anh chắc chăn sẽ bóp chết cô không hề do dự một chút nào.

“Em cứ nói thử xem?” Nguyễn Hạo Thần cố gắng đèn lửa giận của mình xuống, người phụ nữ đáng chết này, cô còn dám hỏi anh nữa hả?

“Ở trong nhà họ Nguyễn thì mối quan hệ của chúng ta chính là vợ chồng, ra khỏi nhà họ Nguyễn rồi thì chúng ta không có quan hệ gì cả.” Ánh mắt của Tô Khiết nhấp nháy, dựa vào nội dung trong hợp đồng của bọn họ mà trả lời một câu chính xác nhất, hợp đồng là do cô viết, cho nên đối với hợp đồng thì cô đã phân tích hết sức kỹ càng.

“Cho nên anh cứ yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không tiết lộ mối quan hệ của chúng ta ở bên ngoài.” Tô Khiết lại bổ sung thêm một câu nữa, cô cảm giác nói như vậy thì cũng không thể sai gì nữa đâu nhỉ?

Bàn tay đang câm di động của Nguyễn Hạo Thần nắm chặt lại, nắm thật chặt thiếu chút nữa bóp nát cả điện thoại, giờ phút này anh thật sự, thật sự muốn bóp chết cô.

Anh cảm thấy lúc này anh mà còn tiếp tục nói chuyện với cô nữa, đoán chừng thật sự có thể bị cô làm cho tức chết, một giây sau Nguyễn Hạo Thần trực tiếp cúp điện thoại.

Anh cảm thấy lúc này mà anh còn tiếp tục nói chuyện với cô nữa, đoán chừng thật sự có thể bị cô làm cho tức chết, một giây sau Nguyễn Hạo Thần trực tiếp cúp điện thoại.

Thư ký Lưu vẫn luôn đứng ở một bên, sau khi Nguyễn Hạo Thần cúp điện thoại thì trên màn hình điện thoại đang biểu hiện nhật ký cuộc trò chuyện.

Thư ký Lưu thấy được ở phía trên có duy nhất ghi chép trò chuyện là – Tô Khiết?

Con ngươi của thư ký Lưu nhanh chóng chớp nháy, lúc nãy tổng giám đốc đang nói chuyện điện thoại với bà chủ hả?

Má ơi!
 
Chương 215


Chương 215

Anh ta còn nói là anh ta sao lại cảm giác được lời nói lúc nãy của tổng giám đốc lại không thành thật như vậy, hóa ra là đang tức giận với bà chủ à?

Bà chủ thật là lợi hại, lại có thể làm cho tổng giám đốc tức thành dạng này!

Anh ta đã đi theo bên cạnh tổng giám đốc nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy tổng giám đốc tức giận như này.

Tổng giám đốc với bà chủ đây là đang cãi nhau ư?

Hơn nữa thoạt nhìn hình như là rất nghiêm trọng!

Trên mặt của thư ký Lưu nhiều hơn mấy phần nghiêm túc, tổng giám đốc với bà chủ cãi nhau, anh ta chắc chắn phải giúp tổng giám đốc nghĩ cách giải quyết.

Nếu không thì tâm trạng của tổng giám đốc không tốt, người đầu tiên gặp nạn chắc chắn là anh ta, vào phút này thư ký Lưu tràn đầy ham muốn được sống sót.

Tô Khiết nhìn cuộc gọi bị ngắt, đôi mắt của cô nhanh chóng nhấp nháy, mặc dù cô không nghĩ ra tại sao Nguyễn Hạo Thần lại tức giận, nhưng mà cô biết rõ ràng Nguyễn Hạo Thần đang tức giận, tức giận đến nỗi trực tiếp cúp điện thoại của cô.

Tô Khiết nhẹ nhàng thở dài một hơi, nghĩ nghĩ, vẫn là bấm điện thoại gọi Nguyễn Hạo Thần lần nữa.

Trong phòng làm việc, điện thoại của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên vang lên, thư ký Lưu đang suy nghĩ giải quyết vấn đề này như thế nào thì nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua theo bản năng, sau đó liền nhìn thấy được cái tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại của tổng giám đốc.

Thư ký Lưu ngẩn người, lập tức thở dài ra một hơi. Ai nha, bà chủ thật sự là một người có lòng khoan dung lớn lao, một người có hiểu biết, lúc nãy tổng giám đốc nói chuyện không dễ nghe như vậy, còn cúp điện thoại của bà chủ, bà chủ là còn chủ động gọi điện thoại đến!

Thật sự hiếm có, thật sự hiếm có!

Như vậy thì chắc sự tức giận của tổng giám đốc sẽ tiêu tan.

Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy Tô Khiết gọi điện thoại đến, sắc mặt âm trầm trong nháy mắt đã hòa hoãn, khóe môi dường như còn hơi giương lên một nụ cười.

Cô đây là rốt cuộc đã biết sai rồi? Gọi điện thoại đến để kiểm điểm?

Thư ký Lưu nhìn tình huống này, trái tim của anh ta cũng đã hoàn toàn buông xuống.

Thật tốt, thật là tốt!

“A lô.” Nguyễn Hạo Thần nhìn điện thoại vang lên ba tiếng, sau đó mới nhận.

Khóe môi của thư ký Lưu hơi kéo ra, rõ ràng là trong lòng của tổng giám đốc gấp gáp hơn cái gì khác, còn làm bộ?

Tổng giám đốc, anh cứ như thế này thật sự được à?

“Khi nào thì anh về nhà?” Tô Khiết cảm giác rằng mặc kệ hiện tại mối quan hệ giữa cô với Nguyễn Hạo Thần là gì, cô đều cảm thấy hẳn nên nói rõ chuyện này ra, đương nhiên là có một số chuyện chắc chắn không thể nói rõ ràng trong điện thoại được, cô cảm giác hẳn là sau khi về nhà rồi nói chuyện đàng hoàng với anh lại.

“Tôi vẫn còn một cuộc họp quan trọng, có chuyện gì thì cứ nói đi.” Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng chớp nháy, lần này Tô Khiết không gọi ông xã nữa, cậu ba Nguyễn nghe thấy không thuận tai. Nhưng mà nhớ đến cô chủ động gọi điện thoại cho anh, chủ động làm cho anh vui lòng, thật ra thì anh cũng đã không phải rất tức giận nữa, nhưng mà anh cảm thấy việc này không thể cứ bỏ qua như vậy được.
 
Chương 216


Chương 216

Nếu như mà anh dễ dàng tha thứ cho cô như vậy thì cô sẽ không ý thức được lỗi của mình, càng sẽ không nhớ nó lâu dài, cho nên cậu ba Nguyễn chính là muốn để cho cô nhận thức sâu sắc được sai lầm của bản thân, sau đó kiểm điểm cho ra trò.

Như vậy thì sau này cô sẽ nhớ kỹ!

Thư ký Lưu: “…”

Tổng giám đốc còn có cuộc họp quan trọng à? Tại sao anh ta lại không biết chứ?

Anh ta thân là thư ký riêng của tổng giám đốc, tổng giám đốc có cuộc họp hay không mà anh ta không biết hay sao?

Hôm nay trong công ty rõ ràng không có chuyện gì khác, tối hôm nay tổng giám đốc rõ ràng cũng không có sắp xếp gì khác!

Tổng giám đốc đây là đang trợn tròn mắt nói lời bịa đặt mà!

Cho nên, tổng giám đốc có ý gì đây?

Thư ký Lưu nhìn qua tổng giám đốc nhà mình, đôi mắt của anh ta chớp lên, đột nhiên đã hiểu rõ.

Tổng giám đốc cố ý!

Mặc dù là anh ta không nghe được lời nói của bà chủ, nhưng mà từ cách trả lời của tổng giám đốc thì có thể thấy được bà chủ hẳn là đang hỏi lúc nào tổng giám đốc sẽ về nhà.

Bà chủ cũng đã nhượng bộ như vậy rồi, rốt cuộc là tổng giám đốc còn đang kiêu ngạo cái gì nữa chứ?

Thư ký Lưu đứng ở một bên sốt ruột rồi rồi, giờ phút này thư ký Lưu hận không thể đoạt lấy điện thoại của tổng giám đốc, sau đó trực tiếp đưa tổng giám đốc về nhà để ở bên cạnh của bà chủ.

Tô Khiết nghe âm thanh của Nguyễn Hạo Thần, cô có chút ngẩn người, mặc dù là cách một cái điện thoại, nhưng mà Tô Khiết lại có thể nghe được giọng điệu của Nguyễn Hạo Thần vào lúc này hoàn toàn khác với lúc nãy, cô nghe ra được anh đã không còn tức giận nữa.

Đây là không sao rồi đúng không?

Tô Khiết vốn là nghe thấy Nguyễn Hạo Thần đang rất giận, cho nên mới gọi cuộc điện thoại này, bây giờ thấy anh đã không tức giận nữa rồi, Tô Khiết rõ ràng thở dài một hơi.

Anh đã không tức giận rồi thì cũng không có vấn đề gì nữa, cũng không cần phải nói những chuyện không cần thiết.

Hoặc là lúc nãy bọn họ đã nói rõ ràng rồi, có lẽ Nguyễn Hạo Thần không phải là bởi vì tức giận mới cúp điện thoại của cô, chắc là anh cảm thấy mọi chuyện cũng đã nói xong rồi, anh cũng có việc cần làm cho nên mới cúp điện thoại.

Có thể là do cô suy nghĩ quá nhiều, cô cảm giác có đôi khi cô rất dễ dàng bị mắc bệnh nghề nghiệp.

“Được rồi, vậy anh cứ bận trước đi, đúng lúc em cũng đến trung tâm thương mại đi dạo.” Anh đã có việc bận rồi, đương nhiên cô cũng không thể quấy rầy anh nữa.

Mà anh cũng đã bận rộn không thể trở về nhà, vậy cô cũng không cần phải vội vã về.

Cô suy nghĩ trước tiên cứ đi gặp hai cục cưng đi.

Tô Khiết vừa mới nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại luôn.

Giờ phút này, chuyện đã được giải quyết, cô cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm, tâm trạng cũng không tệ.

Nguyễn Hạo Thần nhìn điện thoại bị cúp, sửng sốt hai giây, sau đó khuôn mặt lấy tốc độ nhanh chóng mà mắt thường có thể nhìn thấy được trở nên âm trầm.
 
Chương 217


Chương 217

Tình huống gì vậy chứ?

Cô cứ như vậy mà cúp điện thoại?

Cô gọi điện thoại đến không phải là để kiểm điểm hay sao? Kiểm điểm của cô đâu chứ? Kiểm điểm của cô đâu chứ?

Ngay cả một chữ liên quan đến chuyện này mà cũng không nói liền cúp điện thoại là có ý gì đây?

Lúc nãy cô mới nói cái gì với anh chứ, muốn đi mua sắm à?

Lúc này cô đã nói cho anh biết là cô muốn đi mua sắm?

Đi mua sắm? Cho nên, cô không hề ý thức được mình đã phạm sai lầm chút nào?

Cô thật sự đi à? Thật sự đi rồi!

Bàn tay đang cầm điện thoại di động của cậu ba Nguyễn nắm chặt, nắm chặt lại, lần này điện thoại đã thật sự bị anh bóp cho thay hình đổi dạng.

Giờ phút này, toàn bộ khuôn mặt của cậu ba Nguyễn đã âm trầm, nhìn thấy cực kỳ dọa người.

Thư ký Lưu nhìn dáng vẻ của tổng giám đốc nhà mình mà khóe môi nhịn không được lại kéo ra!

Mặc dù giờ phút này tổng giám đốc có dáng vẻ rất đáng sợ, rất khủng bố, nhưng mà thư ký Lưu lại nhịn không được mà muốn cười!

Cho anh làm giá, cho anh làm giá, cái này có thể trách ai được đây?

Bà chủ cũng đã chủ động gọi điện thoại đến cầu hòa, anh còn hục hặc, còn kiêu ngạo?

Tự mình tìm đường chết, có trách được người khác đâu?

Đáng đời!

Nhưng mà vào lúc này, hai mắt của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên lại xoay qua nhìn về phía thư ký Lưu.

Động tác của Nguyễn Hạo Thần quá bất ngờ, trong lúc nhất thời thư ký Lưu cũng chưa thu hồi được biểu cảm ở trên mặt của mình, cứ như vậy mà bị Nguyễn Hạo Thần bắt quả tang!

Sau đó, thư ký Lưu một giây trước còn đang cười trên nỗi đau của người khác, một giây sau đã nhận phải bi kịch…

“Thông báo cho mọi người lập tức họp ngay.” Cậu ba Nguyễn liếc nhìn thư ký Lưu một chút, sau đó rất kiên định mà làm cho cái cớ lúc nãy trở thành hiện thực, anh tùy hứng như thế đó, ai bảo anh là lão đại chứ?

Thư ký Lưu: “…”

Mấy giờ rồi? Đều đã tan làm hết rồi, mọi người cũng đã đi, anh ta đi đâu để kêu người đến họp chứ?

“Tổng giám đốc, đã ta làm rồi.” Thư ký Lưu kiên trì trả lời một câu, ở Nguyễn thị, mỗi lần họp hội đều sẽ sắp xếp sớm,thông báo sớm, cuộc họp mà tổng giám đốc tham gia phải kỹ càng, mọi chuyện phải chu toàn.

Hiện tại tổng giám đốc đột nhiên lại muốn họp, đây không phải là cố ý làm khó anh ta sao?

“Ý của cậu là cuộc họp này không thể tiến hành được à?” Khóe mắt của cậu ba Nguyễn nhướng lên, trong đôi mắt liếc xéo thư ký Lưu đã biến mất tất cả các cảm xúc lúc nãy, lại nhìn không ra nữa điểm gợn sóng.

Mặc dù giọng nói lúc này của anh rất thấp, lại bình thản giống như ngày thường, phân biệt không ra được có nhiều khác lạ.

Dường như là những chuyện lúc nãy đều chưa từng xảy ra…

“Tôi lập tức đi thông báo họp ngay.” Thư ký Lưu run rẩy một chút, không dám tiếp tục nói cái gì nữa.

Anh ta cảm giác dáng vẻ bình tĩnh giờ phút này của tổng giám đốc mình còn dọa người hơn so với phẫn nộ lúc nãy.
 
Chương 218


Chương 218

Thư ký Lưu nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc, anh ta cảm thấy nếu như anh ta cứ tiếp tục chờ đợi ở đây nữa thì cái mạng nhỏ này có thể sẽ không giữ được.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc, thư ký Lưu lập tức lấy điện thoại di động của mình ra gọi điện, thư ký Lưu biết tổng giám đốc nhất thời nổi hứng, không, chính xác mà nói thì tổng giám đốc đang hờn dỗi bà chủ, nhưng mà việc này cũng không thể qua loa được.

Nên thông báo đến thì nhất định phải thông báo!

Thư ký Lưu gọi từng cuộc điện thoại cho các quản lý cấp cao của công ty.

Cũng may là lúc này vừa mới tan làm không bao lâu, cho dù đi rồi thì cũng vẫn chưa đi quá xa, nhanh chóng trở về cũng không mất quá nhiều thời gian.

Nửa tiếng đồng hồ sau, các quản lý cấp cao của công ty đều đến phòng họp.

“Tổng giám đốc, đã chuẩn bị xong hết rồi, có thể bắt đầu họp rồi.” Lúc này thư ký Lưu mới đi mời cậu ba Nguyễn, nói thật thì giờ phút này anh ta không muốn xuất hiện ở trước mặt của tổng giám đốc, nhưng mà anh ta thật sự không có cách nào.

Thư ký Lưu mời tổng giám đốc nhà mình vào phòng họp, nhưng mà sau khi tổng giám đốc nhà mình ngồi xuống thì lại không mở miệng, mọi người ở trong phòng đều không thể hiểu nổi.

“Tổng giám đốc, cuộc họp lần này muốn thảo luận…” Thư ký Lưu là người hiểu rõ nhất tại sao lại đột nhiên có cuộc họp lần này, cho nên sợ ngay cả bản thân tổng giám đốc cũng không biết phải thảo luận cái gì nữa.

Nhưng mà cũng đã ngồi trong phòng họp rồi, cũng phải nên nói chút gì đi chứ, nếu không thì cứ ngồi đây xấu hổ bao nhiêu.

“Bàn luận chuyện liên quan đến việc đầu tư châu báu.” Hai mắt cậu ba Nguyễn cũng không nhấc lên một chút, chỉ là hờ hững trả lời một câu.

Thư ký Lưu sững sờ, chuyện liên quan đến đầu tư châu báu có rất nhiều chi tiết tổng giám đốc đều chưa nói rõ, thư ký Lưu hiểu rất rõ ràng tổng giám đốc đây là muốn chờ nhìn thấy tình hình của Tô thị rồi mới quyết định.

Hiện tại nhà của bà chủ còn chưa hề nói muốn tham gia, vấn đề này có chuyện gì cần nói đâu?

Quản lý cấp cao đang ngồi đó không biết nội tình, bọn họ thấy tổng giám đốc sốt ruột tổ chức cuộc họp như vậy, cho rằng việc này thật sự rất gấp, cho nên tổng giám đốc mới vội vàng bắt đầu tổ chức cuộc họp để thảo luận phương án. Cho nên đều đồng loạt nói quan điểm của riêng mình, hi vọng có thể đạt được tán thành của tổng giám đốc.

Nhưng mà cậu ba Nguyễn rõ ràng không thèm quan tâm, căn bản cũng không nghe lọt lỗ tai.

Cậu ba Nguyễn nói là họp, nhưng mà trên cuộc họp này anh lại không nói lời nào, còn thỉnh thoảng nhìn điện thoại.

Thư ký Lưu nhìn động tác của tổng giám đốc nhà mình thì mình biết tổng giám đốc đang chờ điện thoại, chờ cuộc điện thoại của bà chủ.

Lúc mà bà chủ gọi điện thoại đến để làm lành thì tổng giám đốc lại làm giá, bây giờ còn đang muốn bà chủ lại gọi điện thoại đến cho mình?

Tổng sắp đốc thật là biết nghĩ…

Có thể làm được quản lý cấp cao ở Nguyễn thị đều là người thông minh, rất nhanh để phát hiện tổng giám đốc nhà mình không thèm quan tâm, mấy người bọn họ nhìn nhau, không hiểu rõ rốt cuộc tổng giám đốc có ý gì?

“Tổng giám đốc, thiết kế của cô Kiều mới lạ có một không hai, mang hơi thở cao quý, hiếm có người nào sánh bằng.” Có một người quản lý mang theo ý thăm dò hỏi một câu, giờ phút này tổng giám đốc đã không quan tâm, chắc chắn ở trong lòng đã sớm có quyết định, có lẽ chính là muốn để bọn họ nói ra.
 
Chương 219


Chương 219

Vị quản lý cấp cao này nhớ đến cuộc phỏng vấn của phóng viên với Kiều Thiên Lý vào ngày hôm nay và đề cập đến tổng giám đốc từ lâu đã quan tâm đến việc đầu tư cho châu báo Kiều thị, cho nên anh ta đã suy đoán có thể là tổng giám đốc đã sớm quyết định chuyện đầu tư cho nhà họ Kiều.

Lúc đầu lực chú ý của Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn đặt trên điện thoại di động, nghe nói như vậy thì đôi mắt nhanh chóng nhấc lên, nhìn về phía người vừa mới phát biểu, không nhẹ không nặng nói: “Theo ý của cậu đây là trực tiếp quyết định nhà họ Kiều…”

Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần trầm thấp, trong lúc nhất thời cũng không phân biệt được giờ phút này giọng của anh đang khẳng định hay là nghi vấn.

Thư ký Lưu sững sờ, tình huống gì đây?

Tổng giám đốc đây là bởi vì cãi nhau với bà chủ, sau đó không có ý định cho Tô thị cơ hội nữa rồi?

Tổng giám đốc, nếu như anh thật sự làm như vậy thì tương lai chắc chắn sẽ hối hận, cho nên việc này nhất định không thể xúc động được.

Thư ký Lưu vừa định mở miệng khuyên nhủ.

“Ý của tổng giám đốc là…” Vị quản lý cấp cao kia cho rằng mình đã đoán trúng tâm tư của tổng giám đốc, trong lòng âm thầm có chút mừng rỡ.

“Quản lý Hồ, có phải là cậu cảm thấy tôi ăn no không có chuyện gì làm hay không?” Nguyễn Hạo Thần nhìn anh ta một chút, cái nhìn kia rất là lạnh lùng.

Nghe được lời nói này của tổng giám đốc nhà mình, quản lý Hồ trực tiếp túa ra một thân mồ hôi lạnh, anh ta đã nói ra mấy lời này rồi? Có cho anh ta mười cái lá gan nữa anh ta cũng không dám nói tổng giám đốc như vậy.

Những người còn lại cũng bắt đầu hoảng sợ, nhưng mà lập tức cũng hiểu rõ, nếu như tổng giám đốc đã sớm quyết định đầu tư cho nhà họ Kiều thì cũng không cần thiết phải gióng trống phất cờ làm ra chuyện phô trương như thế này.

Khóe môi của thư ký Lưu hơi kéo ra, tổng giám đốc không phải là ăn no không có chuyện gì làm à?

Bà chủ gọi điện thoại đến kêu tổng giám đốc trở về, tổng giám đốc lại cứ không chịu quay về, còn muốn lôi kéo nhiều người làm chuyện không công như vậy.

Haiz, cái này đến lúc nào mới có thể tan họp đây?

Thư ký Lưu thật sự muốn gọi điện thoại cho bà chủ, kêu bà chủ tới cứu nguy, nhưng mà anh ta không có số điện thoại của bà chủ.

Trong lúc nhất thời, ở trong phòng họp lại trở nên yên tĩnh cực kỳ, bởi vì tất cả mọi người đều không biết tổng giám đốc có ý gì, thật sự không dám mở miệng lung tung.

Nhưng mà vào lúc này, điện thoại của cậu ba Nguyễn lại đột nhiên vang lên.

Đôi mắt của cậu ba Nguyễn chớp một cái, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, trong nháy mắt đó từ trước đến nay cho dù có sét đánh thì gương mặt không thay đổi của anh lại rõ ràng có cảm xúc khác thường.

Tất cả mọi người trong phòng họp nhìn thấy mà ngây người, bọn họ đều là quản lý cấp cao của Nguyễn thị, tồn tại ở Nguyễn thị cũng không phải là ngày một ngày hai, đây là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc của bọn họ lại vội vàng nhận một cuộc điện thoại như vậy.

Có cảm giác dường như là tổng giám đốc của bọn họ vẫn cứ luôn chờ đợi cuộc điện thoại này.

Là cuộc gọi của ai lại có thể khiến cho tổng giám đốc háo hức chờ đợi như vậy?

Thư ký Lưu choáng váng, chẳng lẽ thật sự là bà chủ lại gọi điện thoại tới?

Nếu đúng là như vậy thì bà chủ thật sự rất biết suy nghĩ, khoan dung độ lượng, anh ta có một niềm ngưỡng mộ sâu sắc đối với bà chủ!

Đương nhiên thư ký Lưu cũng hi vọng cuộc điện thoại này do bà chủ gọi tới, nếu vậy thì bọn họ cũng không cần phải đi theo chịu tội nữa.

Giờ phút này cậu ba Nguyễn đã cầm điện thoại lên, mắt của anh nhanh chóng nhìn qua, lúc nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại di động…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top