Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 180


Chương 180

“Cô có biết cô ấy là ai không? Cô ấy là người phụ nữ của cậu Liên đấy.” Tạ Na là quản lý của Lương Vân Hạ , nghe xong lập tức bùng nổ, trong lúc nhất thời đã lôi cậu Liên ra.

Trong góc, cậu Liên nheo nheo mắt lại, thoáng qua vẻ tàn nhẫn lạnh lẽo.

Khóe môi Tô Khiết nhếch lên một cái, giống như khẽ cười: “Đừng nói là người phụ nữ của cậu Liên , cho dù là cậu Liên đi nữa…” Lời cô nói chợt dừng một chút, sau đó không nhanh không chậm nói hết câu: “Cũng không có tư cách lục soát túi của tôi.”

Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều xôn xao.

Ai cũng biết cậu Liên không dễ chọc vào, người kia là một sự tồn tại như Diêm Vương ở địa ngục.

Khắp cả thành phố A, người dám nói cậu Liên như vậy không có bao nhiêu, người phụ nữ này là muốn chết à.

Người đàn ông ngồi trong góc đột nhiên được nhắc tới khẽ giật giật đầu lông mày, đáy mắt hiện vẻ thâm sâu khó đoán.

“Hơ, cô nói cái gì? Cô nói cậu Liên không có tư cách lục soát túi của cô? Tôi thấy cô điên rồi.” Tạ Na giống như bắt được nhược điểm trí mạng, cố ý hô lớn.

Đương nhiên cô ta biết rõ cậu Liên ở đây, cố ý nói để cậu Liên nghe, cô ta cho rằng cậu Liên nghe xong sẽ tức giận.

“Nếu không, cô nói xem cậu Liên có tư cách gì mà lục soát túi của tôi? Hay là, cô kêu cậu Liên tới đây mà lục soát đi?” Tô Khiết chớp mắt, vẻ mặt thản nhiên.

Trong góc, khóe môi người đàn ông cong lên, đột nhiên nở nụ cười.

“Cậu Liên , người phụ nữ này thật không biết tốt xấu, có muốn tôi kêu người dạy dỗ cô ta một chút hay không?” Người đàn ông đứng bên cạnh cậu Liên cho rằng cậu Liên như vậy là đang tức giận, nắm thời cơ nịnh nọt.

Cậu Liên hơi đảo mắt, lạnh lùng liếc người đàn ông kia, chợt nói: “Cô ấy vừa nói tôi cũng không có tư cách, cậu nghĩ cậu có à?”

Người đàn ông hoảng hốt, nhất thời chỉ cảm thấy kinh sợ đến mức lạnh sống lưng, lời này của cậu Liên có ý gì?

Người phụ nữ kia nói cậu Liên không có tư cách, cậu Liên tự nhận mình không có tư cách? Đây không phải phong cách của cậu Liên .

“Tôi thấy cô là có tật giật mình, sợ rồi sao? Dây chuyền của Vân Hạ chắc chắn là giấu trong túi của cô, cho nên cô mới không dám để tôi lục soát.” Tạ Na vì có “chứng cứ vô cùng xác thực”, nên cảm thấy mình không cần sợ hãi.

“Cô không cho tôi lục soát, là trong lòng có điều mờ ám, tôi mà tìm ra chứng cứ, thì xem cô còn nói gì được.” Tạ Na muốn sấn tới cưỡng ép lục soát túi.

“Cô có thể thử xem.” Tô Khiết không động đậy, chỉ là, vào lúc tay Tạ Na sắp chạm vào túi Tô Khiết, đôi mắt cô đảo qua, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào tay Tạ Na.

Trong nháy mắt đó, tay Tạ Na dừng lại, khẽ run, rõ ràng tay cô ta chỉ cách túi vài xăng ti mét, nhưng cô ta lại không hề dám đưa tới.

Như thể chỉ cần duỗi tay ra, tay cô ta sẽ lập tức gãy lìa.

Nhất thời, không chỉ Tạ Na bị dọa, tất cả mọi người ở hiện trường đều bị khí thế này của cô dọa sợ.

Trên mặt cậu Liên càng kinh ngạc hơn, người phụ nữ này?

Một người phụ nữ có thể có khí thế như vậy, vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
 
Chương 181


Chương 181

Giọng nói của cô rõ ràng không lớn, ánh mắt cô rõ ràng cũng không phải quá mức sắc bén, nhưng lại có một loại cảm giác hà khắc khiến người ta phát run.

Anh ta thật không ngờ trên bữa tiệc hôm nay vậy mà lại gặp được một người phụ nữ thế này, thật là thú vị.

Tô Nghiên Nghiên đang trốn ở một bên quan sát kinh sợ đến mức trợn mắt há mồm, đây, đây thật sự là Tô Khiết ư?

Tô Khiết sau khi trị khỏi bệnh, đã luyện được bản lĩnh như vậy từ lúc nào?

“Chị gái này, chị đừng tức giận, quản lý của tôi chỉ là sốt ruột quá mức mà thôi. Lúc nãy chỉ có chị là ngồi gần tôi, cũng có người nhìn thấy chị cố ý nhích lại gần tôi, cho nên, chúng tôi chỉ là nghi ngờ…” Lương Vân Hạ cũng coi như thông minh, thầm thở ra một hơi, cẩn thận giải thích.

Nhưng mục đích cũng chỉ có một.

“Nếu đã nghi ngờ, vậy báo cảnh sát đi. Cảnh sát đến, tôi sẽ phối hợp với cảnh sát.” Tô Khiết cắt lời cô ta, lười nghe cô ta nói nhảm.

Ánh mắt Tô Khiết khẽ đảo, lướt qua mấy người trước mặt, khóe môi lướt qua nụ cười lạnh: “Nếu không, ai cũng đừng hòng đụng vào đồ của tôi.”

“A, lớn lối thật đấy? Cô nghĩ cô là ai?” Tạ Na nhanh chóng đứng lên, hai chân không nhịn được phát run, ngoài miệng vẫn không chịu thua.

Tô Khiết không để ý đến cô ta, lấy điện thoại ra, gọi đi.

“Sao hả? Muốn gọi cứu viện? Hừ, bây giờ cô gọi ai cũng vô dụng thôi.” Tạ Na nghĩ cô muốn kêu người đến giúp, lên tiếng cười nhạo.

Điện thoại Tô Khiết được nối máy, mở loa ngoài lên.

“Chào ngài, trung tâm báo án đồn cảnh sát khu C thành phố A…”

Mọi người nghe được âm thanh từ điện thoại phát ra, đều ngẩn người, cô, cô muốn báo cảnh sát?

“Tôi cần báo cảnh sát, Danh Tước… phòng bao 505, các anh, các anh mau tới đây.” Tô Khiết dùng một giọng điệu đứt quãng vô cùng sợ hãi, kinh hoảng gọi xong, cúp máy.

Mọi người ngạc nhiên, nhất thời không chấp nhận được tình cảnh đột nhiên xoay chuyển này.

Đây, đây là cùng một người ư?

Lại nhìn cô nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, mọi người chỉ cảm thấy nhất thời ngơ ngẩn.

Khóe môi cậu Liên cong lên, trong mắt càng hiện lên vẻ tươi cười, người phụ nữ này thật thú vị.

Chuyện này càng thú vị hơn!!

“Đây là chỗ của cậu Liên, cô vậy mà lại dám báo cảnh sát? Cô muốn phá hoại địa bàn của cậu Liên sao?” Rõ ràng Lương Vân Hạ không ngờ cô sẽ báo cảnh sát, trong chốc lát cô ta ngơ người. Dù sao thì cô ta cũng có tật giật mình.

Nhưng mà, vừa nghĩ đến “chứng cứ” ở trong túi của Tô Khiết thì trong lòng cô ta lại âm thâm đắc ý. Cảnh sát đến rôi, người phụ nữ này chắc chắn sẽ gặp hạn.

Hơn nữa lúc cô báo cảnh sát, cô đã chọc giận cậu Liên rồi.

Ở thành phố A này có chuyện gì mà cậu Liên không thể giải quyết nổi?

Báo cảnh sát ở nơi của cậu Liên, đây rõ ràng là sỉ nhục cậu Liên rồi.

“Hết cách rồi, tôi là một công dân tốt biết tuân thủ pháp luật. Từ nhỏ thây giáo đã dạy tôi nếu gặp phải khó khăn thì tìm cảnh sát. Có vấn đề gì sao?” Tô Khiết cười nói. Cô nói vừa chân thành lại vô tội, trong chốc lát suýt nữa chọc mù con mắt của mọi người.
 
Chương 182


Chương 182

Cậu Liên hơi cau mày lại. Anh ta sao lại cảm thấy lúc cô đi học tuyệt đối sẽ không phải dạng học sinh ngoan ngoãn nghe lời nhỉ?

Tốc độ của cảnh sát rất nhanh, không lâu sau đã đến Danh Tước.

Tào Du đi cùng với Nguyễn Hạo Thần vừa hay đi ra từ nhà vệ sinh, anh ta thấy cảnh sát thì hơi cau mày lại: “Có chuyện gì vậy?”

“Vừa rôi có người báo cảnh sát.” Cảnh sát thấy cục tưởng nhà bọn họ tự mình hỏi, nên cung kính trả lời.

“Là ai?” Tào Du giật mình. Có người báo cảnh sát, anh ta không hề nghe thấy chút bất thường nào cả. Ai báo cảnh sát? Xảy ra chuyện gì?

Anh ta là cục trưởng cục cảnh sát, chuyện như này tự nhiên anh ta sẽ quan tâm.

“Không biết ạ. Người đó là một người phụ nữ, nhưng không có nói tên. Nhưng giọng nói có vẻ rất sợ, rất hoảng loạn.” Cảnh sát mới đến là một người có trách nhiệm, lúc đến có chuyện gì cũng đã ghi lại.

“Xác định là nơi này?” Cậu Năm Tào hơi nghi ngờ, nghi ngờ bọn họ nghe nhâm địa chỉ rồi. Nơi này đêm nay rất bình yên, không hề có bất kỳ lạ thường nào.

“Chính xác là nơi này. Nói là phòng thuê 505 Danh Tước.” Cảnh sát mới đó lại chắc chắn như đỉnh đóng cột.

“Sao?” Cậu Năm Tào đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Đó không phải là phòng bao của cậu Liên sao? Cậu Liên lại báo cảnh sát?

Vậy đã xảy ra chuyện lớn rồi?”

Sẽ không xảy ra mạng người rôi chứ?

Không, coi như xảy ra mạng người thì với phong cách của cậu Liên cũng không có khả năng báo cảnh sát.

Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn đến mức nào?

“Tôi đi qua đó xem với cậu.” Sắc mặt Cậu Năm Tào rõ ràng nghiêm trọng hơn rồi, anh ta thấy sự việc chắc chắn cực kỳ nghiêm trọng.

Cậu Năm Tào theo hai cảnh sát vào phòng bao, sau đó lại không thấy cảnh tượng hỗn loạn giống như trong tưởng tượng.

Trong phòng lại cực kỳ yên tĩnh, cũng ngăn nắp cực kỳ.

Mắt cậu Năm Tào sáng lên, đây đang xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là không có chuyện gì sao? Đang tốt sao lại báo cảnh sát?

Tưởng cảnh sát rảnh cả ngày không có chuyện gì làm sao?

Sắc mặt cậu Năm Tào u ám hơn, nhưng mà anh ta thấy mọi người hoặc ngôi hoặc đứng, nhưng đều không nói gì. Ngược lại đều nhìn vê một góc nhỏ, ở góc nhỏ đó có không ít người vây quanh nên không rõ tình huống bên trong.

“Xin hỏi là ai báo cảnh sát?” Vài vị cảnh sát cũng hoang mang. Đây không giõng như đã xảy ra chuyện, sao lại báo cảnh sát?

Không phải là có người trêu chọc chứ?

“Là cô ta, là cô ta báo cảnh sát.” Tạ Na lập tức nhảy lên. Cô ta chỉ Tô Khiết và hét to, giống như sợ cảnh sát không nghe thấy vậy.

Vài vị cảnh sát nhanh chóng bước qua đó, cậu Năm Tào vốn là người có lòng tò mò nặng nên tự nhiên cũng theo qua.
 
Chương 183


Chương 183

“Cô cả nhà họ Tô.” Chỉ là lúc bước đến gân, lúc cậu Năm Tào thấy Tô Khiết thì ngơ người. Tô Khiết sao lại ở đây? Cô ở đây làm gì?

Hơn nữa đang tốt sao cô lại báo cảnh sát?

Tào Du lúc này gọi cô cả nhà họ Tô, chứ không phải chị dâu ba.

Cách biệt giữa hai cách xưng hô này thực sự rất lớn.

Trong mắt anh ta, Tô Khiết không xứng với anh ba của anh ta, nhìn kiểu gì cũng không xứng.

Mọi người nghe thấy xưng hô này của Tào Du, người lúc trước không nhận ra Tô Khiết cũng nhớ lại thân phận của cô.

Chỉ là sau khi biết thân phận của Tô Khiết, ai cũng càng kinh ngạc. Xem ra bệnh của Tô Khiết đã khỏi rồi, hơn nữa hình như trở nên rất lợi hại.

“Cục trưởng Tào.” Tô Khiết còn khách khí hơn anh ta, thậm chí còn không gọi cậu Tào mà quy củ gọi là cục trưởng Tào.

“Cô báo cảnh sát?” Cậu Năm Tào mắt sáng lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Cô ta trộm đồ, cô ta trộm vòng cổ của Vân Hạ. Cô ta đang giấu trong túi của cô ta.” Tạ Na nghe thấy Tào Du gọi Tô Khiết là cô cả nhà họ Tô thì giật mình, trong lòng hơi băn khoăn. Nhưng cô ta rất nhanh nhớ lại cô cả nhà họ Tô này là một kẻ vô dụng, vì vậy trong lòng càng đắc ý.

Tào Du nghe thấy lời này của Tạ Na, trong mắt anh ta như lạnh giá hơn phân nào.

Mặc dù trong lòng anh ta không tán thành Tô Khiết. Nhưng bây giờ anh ba cưới cô, trước mặt người ngoài, anh ta tuyệt đối không để Tô Khiết chịu chút oan ức.

Nếu thế không chỉ vả mặt anh ta, cũng vả mặt anh ba của anh ta.

Hơn nữa, Tô Khiết là cô cả nhà họ Tô, cô cần phải trộm một chiếc vòng cổ ở nơi này sao?

“Nhà họ Tô thiếu thốn một chiếc vòng cổ sao.” Tào Du liếc mắt nhìn Tạ Na. Giọng nói không giận mà nghiêm của anh ta như có ý lạnh khiến người khác run rẩy.

Ý muốn bảo vệ của Tào Du quá rõ ràng rồi, mọi người cũng ngơ rồi. Cậu Năm Tào có ý gì, muốn bảo vệ cô lớn nhà họ Tô sao?

Theo lý mà nói, cậu Năm Tào này không có quan hệ gì với Tô Khiết mới đúng? Hơn nữa cậu Năm Tào trước nay không phải là người công tư phân minh sao?

Vài cảnh sát cũng há hốc mồm, tình huống gì vậy trời?

Ý của cục trưởng là vụ án này cứ như vậy mà kết thúc sao? Không cần hỏi luôn?

Ý thiên vị này của cục trưởng cũng quá rõ rồi, cục trưởng với người ta là quan hệ gì?

Tạ Na bị khí thế của Tào Du làm run sợ rồi, cô ta không dám nói bừa nữa.

Đương nhiên cho dù lúc này Tào Du thiên vị rõ ràng như vậy thì cũng không có người nào dám nói gì. Cậu Liên không ai dám chọc, Tào Du cũng không ai dám chọc.

Mắt nhìn sự việc cứ như vậy mà được giải quyết.

“Chị chắc chắn sẽ không trộm vòng cổ của cô. Cô không được hãm hại chị. Ở nhà họ Tô, chị muốn gì mà không có? Sao lại trộm vòng cổ của cô.” Tô Nghiên Nghiên vẫn luôn trốn ở chỗ xa quan sát đột nhiên xông qua đây, giả vờ cực kỳ bảo vệ Tô Khiết.

Cậu Năm Tào hơi trầm xuống, cô hai nhà họ Tô đi đâu rồi?

“Không thể nói như vậy. Có một số người sinh ra đã ghen tỵ với đồ của người khác, huống chỉ vòng cổ của Vân Hạ chúng tôi là bản giới hạn đó.” Tạ Na thấy vậy, rất phối hợp mà tiếp một câu. Trong lúc nói, mắt âm thầm nhìn Tô Nghiên Nghiên.
 
Chương 184


Chương 184

“Thực ra có phải là cô Tô trộm hay không thì khám xét là biết ngay. Nếu như thực sự không phải cô Tô trộm, vừa hay có thể chứng minh sự trong sạch của cô ấy. Còn không rõ ràng như này, nếu như truyền ra ngoài, chỉ sợ không hay.” Lương Vân Hạ lại là người biết suy nghĩ, lời cô ta nói câu nào cũng có lý.

Cậu Năm Tào nhìn chăm chú vào Tô Khiết. Anh ta vừa đến, không rõ ràng là xảy ra chuyện gì. Nhưng cảnh sát do cô báo, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đi?

Tô Khiết hơi cúi đầu, không nói gì cả. Cậu Năm Tào thấy dáng vẻ này của cô, hơi cau mày lại. Cô rốt cuộc có ý gì?

“Vậy là khám xét? Hay không khám xét?” Viên cảnh sát nhỏ nhìn cục trưởng nhà mình, lại nhìn Tô Khiết, cậu ta do dự khó quyết.

“Ha ha.” Tô Khiết bật cười rồi: “Cậu là cảnh sát, đương nhiên cậu nói thế nào thì là thế đó.”

Cảnh sát nhỏ khóc không ra nước mắt, cậu ta nói thế nào thì là thế đó? Cậu ta phải có quyền lực lớn như vậy mới được. Cục trưởng nhà cậu ta còn đang ở đây, nào đến lượt cậu ta nói chuyện.

“Vậy thì khám xét đi.” Tô Khiết đẩy túi của mình ra, hoàn toàn là dáng vẻ tràn ngập tự tin và không sao cả.

Tạ Na và Lương Vân Hạ thấy cảnh này thì âm thầm vui vẻ. Hóa ra người phụ nữ này cũng không ra sao cả, ngu ngốc đến không thể ngu hơn. Cô ta còn không biết vòng cổ đang ở trong túi của cô.

Trong lòng Tô Nghiên Nghiên càng đắc ý hơn.

Tào Du thấy dáng vẻ cực kỳ tự tin của Tô Khiết thì âm thầm thở phào, cũng không nói gì nữa.

Vài cảnh sát nhìn cậu Năm Tào, thấy Tào Du không nói gì thì đi lên trước cầm túi của Tô Khiết rôi mở ra.

Sau đó, không cần lật thì đã nhìn thấy ở trên cùng, một chiếc vòng cổ đang nằm trong túi của Tô Khiết.

Đúng là chiếc dây chuyền mà Lương Vân Hạ “mất”.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong chốc lát ánh mắt nhìn Tô Khiết cũng thay đổi rồi. Cô cả nhà họ Tô lại thực sự trộm đồ rồi?

“Nhìn đi, tôi đã nói là cô ta trộm mà, giấu ở trong túi của cô ta. Các người còn không tin tôi.” Tạ Na lập tức lại nhảy ra, dáng vẻ đúng kiểu tiểu nhân đắc chí: “Cô Tô, cô không phải không thừa nhận sao? Bây giờ bằng chứng đã rõ rồi, xem cô còn chống chế như thế nào.”

Cậu Năm Tào cũng ngơ người rồi. Vốn nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tô Khiết, anh ta tưởng trong bao không có đồ. Không ngờ rằng lại khám xét ra “Tang chứng”.

Chỉ sợ người khác đã âm thầm bỏ đồ vào trong túi của cô cô còn không biết đi?

Cũng đủ ngu ngốc mà.

Loại tình hống này, Tào Du cảm thấy nhất định phải nói cho anh ba biết. Trong lòng anh ta cho dù mắng Tô Khiết ngốc đến mức nào thì Tô Khiết cũng là vợ hợp pháp mà anh ba đã đăng ký kết hôn với.

“Anh ba,anh đến phòng bao 505 đi, xảy ra chuyện rồi.” Tào Du soạn một tin nhắn cho Nguyễn Hạo Thần.

Nghĩ lại, anh ta lại nhắn: “Tô Khiết xảy ra chuyện rồi.”

Trong phòng bao khác, Nguyễn Hạo Thần hơi híp mắt rồi đột nhiên đứng dậy, đi thẳng ra ngoài. Người còn lại trong phòng trợn mắt há hốc mồm, không rõ chuyện gì cả.

Lúc Nguyễn Hạo Thần đẩy cửa bước vào, lúc mọi người nhìn thấy anh, ai cũng ngơ ngác.

Cậu ba Nguyễn sao lại xuất hiện?

Cậu Liên và cậu ba Nguyễn trước nay không có giao lưu gì, cậu ba Nguyễn tuyệt đối không thể đến trợ giúp cậu Liên. Hơn nữa, chỉ sợ không có ai đủ khả năng mời nổi vị tôn phật cậu ba Nguyễn này.

Lúc phụ nữ con gái trong phòng bao nhìn Nguyễn Hạo Thần, ai ai cũng sáng mắt rồi si mê si dại.
 
Chương 185


Chương 185

Tô Khiết cũng ngơ ngác, nhưng rất nhanh thôi cô đã khôi phục bình tĩnh. Trên hiệp ước kết hôn của bọn họ đã viết rõ, bọn họ là kết hôn ngầm, không công bố với bên ngoài.

Hơn nữa anh lấy cô chỉ vì tập đoàn Nguyễn thị, ở bên ngoài chưa chắc bằng lòng nhận cô là vợ anh. Dù sao điều kiện của cô cũng không ra làm sao.

Vì vậy, Tô Khiết không nói gì cả, giả vờ không quen biết anh.

Sau khi Nguyễn Hạo Thần bước vào, anh liếc mắt nhìn Tô Khiết trước. Thấy cô chỉ liếc mắt nhìn anh, không hề làm gì cũng không có ý định nói chuyện với anh, thì anh híp mắt lại sau đó nhìn Tào Du hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Trong giọng nói của anh rõ ràng hơi lạnh lùng nặng nê.

Mọi người nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Hạo Thần, chỉ tưởng rằng anh đến tìm cậu Năm Tào. Hóa ra như vậy, sự xuất hiện bất ngờ của anh cũng có thể giải thích như thế.

“Hai người phụ nữ này nói cô cả nhà họ Tô trộm vòng cổ của họ, cô cả nhà họ Tô báo cảnh sát. Sau đó vừa tìm được chiếc vòng cổ mà bọn họ đánh mất trong túi của cô cả nhà họ Tô.” Lúc Tào Du nói lời này, trong lòng vẫn nhịn không nổi mà âm thầm chửi Tô Khiết ngốc.

Anh ta lần đầu tiên thấy người ngu đến như vậy. Tự mình báo cảnh sát, kết quả tự hại mình luôn.

Cũng trách anh ta. Vừa nãy anh ta không nên nghe cô, nên kiên quyết không khám túi của cô.

Cậu Liên hơi híp mắt lại, đôi mắt lạnh lùng thâm trầm nhìn Tô Khiết. Ánh mắt sâu không lường được.

Có thể tất cả mọi người đều cho rằng Nguyễn Hạo Thần đến tìm Tào Du, nhưng anh ta lại không cho là như vậy…

Nguyễn Hạo Thần lại nhìn Tô Khiết lần nữa. Anh chỉ thấy cô yên tĩnh ngồi đó, ngoài cái liếc mắt lúc anh vào cửa, còn lại cô không thèm liếc mắt nhìn anh.

Lúc này cô giả vờ hoàn toàn không quen biết anh, chứ đừng nói đến để anh giúp đỡ.

Nguyễn Hạo Thần bỗng nhiên thấy ngực mình khó chịu, chắc là bị cô làm tức giận.

“Phòng bao này có camera theo dõi không?” Cảnh sát nhỏ đột nhiên lên tiếng hỏi. Lúc này đây là cách duy nhất để biết sự thật.

“Đây là phòng bao chuyên dụng của cậu Liên, không có bất kỳ camera theo dõi nào.”Đây cũng là điều mà Tào Du đau đầu nhất. Các phòng ban khác đều có camera theo dõi, chỉ có độc phòng bao này là không có. Vì đây là phòng bao chuyên dụng của cậu Liên, cậu Liên không cho phép lắp máy theo dõi.

Bọn họ đều tin tưởng Tô Khiết sẽ không trộm đồ, nhưng bọn họ tin tưởng không có tác dụng gì.

Bây giờ sự thật bày ra trước mắt mọi người là tìm được “tang vật” trong túi của Tô Khiết. Đã thành kết cục không cứu vãn được, vốn không còn cách nào xoay chuyển cả.

Cô lớn nhà họ Tô trộm đồ, chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì quá khó nghe rôi. Chứ đừng nói sự việc tối này là có người cố ý hãm hại, chỉ sợ không lâu sau sẽ truyền đi khắp thành phố A này. Hơn nữa lúc đấy còn chướng tai vô cùng.

Tô Khiết lại không chút lo lắng, cũng chẳng hề hốt hoảng. Cô vẫn bình tĩnh như cũ, bình tĩnh đến mức người khác thấy không thể tin nổi.

“Bệnh của cô cả nhà họ Tô có phải chưa khỏi hẳn đúng không? Đã như vậy rồi, cô ta thế mà vẫn không thấy lo lắng.”

“Cục trưởng, bây giờ phải làm sao?” Cảnh sát nhỏ sực tỉnh, nhìn cục trưởng nhà mình. Giọng nói của cậu ta cũng hơi run rẩy. Sắc mặt Tào Du trầm xuống hẳn, bây giờ loại tình huống này còn có thể làm gì nữa?

Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách ép chuyện này xuống, không được truyền ra ngoài thành quá chướng tai.

Anh ta chỉ sợ đến lúc đó sẽ liên lụy đến danh tiếng của anh ba. Người phụ nữ ngu ngốc này sao không ngu chất luôn đi.

Lông mày Nguyễn Hạo Thần khẽ nhếch lên. Mặc dù cô giả vờ không quen anh, trong lòng anh cũng không thoải mái. Nhưng anh biết, với khả năng của cô thì không nên có kết quả như thế này.
 
Chương 186


Chương 186

Cô tuyệt đối không phải là người phụ nữ khoanh tay ngồi chờ chết.

“Cảnh cát, ở chỗ tôi có thứ có lẽ có thể giúp mọi người.” Quả nhiên, anh đang nghĩ thì giọng nói của Tô Khiết đã vang lên rồi.

“Còn có thể làm được gì?” Giọng nói của Tào Du hơi kích động. Anh ta không nghĩ bây giờ có thứ gì còn có thể xoay chuyển tình thế.

Trừ phi có người đứng ra làm chứng cho Tô Khiết, nhưng rõ ràng Tô Khiết không có mị lực nhân cách ấy. Cô không thể nào khiến người trong phòng đứng ra làm chứng cho cô trong tình huống này.

Đương nhiên, sự việc này là cố ý hãm hại. Những người kia đương nhiên sẽ cực kỳ cẩn thận, sợ là sẽ không tìm thấy người làm chứng.

Tô Khiết nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta. Cô ngồi thẳng người lại, lấy một thứ giống như cúc áo từ trên túi của mình xuống rồi đưa đến trước mặt cảnh sát nhỏ.

Mọi người đều ngơ ngác rồi lại nghi hoặc, cô vậy là có ý gì?

“Đây là cái gì?” Anh cảnh sát trẻ cũng mang vẻ mặt mờ mịt, có điều vẫn nhận lấy, động tác kia còn mang theo một chút cung kính.

Tuy rằng lúc này giọng điệu của cục trưởng bọn họ với cô gái họ Tô này có chút chống đối, nhưng mà người có thể khiến cho cục trưởng của bọn họ ‘bực mình’ như vậy, cô gái này là người đầu tiên, vì vậy, anh ta cảm thấy nhất định quan hệ giữa cô gái này và cục trưởng không tầm thường.

“Tôi là người rất ngốc, nên ông nội sợ tôi bị người khác bắt nạt mà bản thân thì không nói rõ được, vậy nên đã trang bị giúp tôi cái cameras cỡ nhỏ này, hôm nay tôi không mang theo gim cài áo, cho nên gài nó vào túi xách của mình, tôi nghĩ, nó có thể giải thích rõ được tại sao chiếc dây chuyền này lại xuất hiện trong túi xách của tôi.” Khóe môi Tô Khiết cong lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng như cũ.

“…” Đôi mắt của cậu năm Tào nhanh chóng nhìn về phía Tô Khiết, con ngươi trợn tròn lên, miệng há ra, tạm thời không biết nói điều gì nữa.

Đã có thứ này, sao cô còn không nói sớm, hại anh ta tốn công lo lắng cả buổi.

Quả là thế!! Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên.

“Đi lấy notebook đến đây.” Cậu năm Tào lấy lại tinh thần, lập tức trở nên tỉnh táo.

Một người bảo vệ phản ứng nhanh, lập tức đi lấy máy tính đến.

Sắc mặt của Tạ Na đã thay đổi, không còn vẻ kiêu ngạo đắc ý vừa rồi nữa, gương mặt đã bị dọa đến trắng bệch ra.

Lương Vân Hạ cũng không tốt hơn cô ta bao nhiêu, hai chân đã bắt đầu run rẩy, hận không thể tranh thủ thời gian để chạy trốn, nhưng mà lúc này dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô ta cũng không dám trốn.

Tô Nghiên Nghiên cũng bắt đầu căng thẳng, sợ hãi.

Tốc độ của bảo vệ cũng quá nhanh, không bao lâu đã đem máy tính đến.

“Đưa thứ đó cho tôi.” Cậu năm Tào cầm lấy, sau đó lại lấy ‘cameras cỡ nhỏ’ từ trong tay anh cảnh sát trẻ đến.

Trái tim của Tạ Na và Lương Vân Hạ đều nhảy lên cổ họng, Tô Nghiên Nghiên cũng càng sợ hãi hơn.

Nhưng mà, cậu năm Tào cầm chiếc cameras cỡ nhỏ lên nhìn một chút, lông mày cau lại…

“Cục trưởng Tào, nếu như có người cố ý đặt chiếc vòng cổ này vào trong túi xách để hãm hại tôi, sẽ bị định tội gì?” Tô Khiết giả vờ nhìn chiếc ‘cameras cỡ nhỏ’ trong tay cậu năm Tào, rồi hỏi rất tùy tiện, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, không nhận ra có điều gì khác thường.

“Việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu như người trong cuộc kiên trì kiện cáo, tình tiết nghiêm trọng, sẽ phải ngồi tù.” Cậu năm Tào dừng động tác lại, nhìn về phía cô, trả lời lại vô cùng phối hợp.
 
Chương 187


Chương 187

“Ừ, vậy tôi yên tâm rồi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đã hãm hại tôi kia, cục trưởng Tào nhất định phải xem cẩn thận, cũng để cho tất cả mọi người nhìn cho kỹ, tôi hận nhất là loại người hãm hại người khác đến chết vẫn còn chối cãi, chết cũng không biết hối cải.” Sau khi Tô Khiết nói xong lời này, thì đôi mắt đảo qua Tạ Na và Lương Vân Hạ không che giấu chút nào.

Có điều trong lời cô nói dường như có ý tứ khác.

Ngoài Tô Khiết ra, không ai biết lúc này ‘cameras cỡ nhỏ’ trong tay Cậu năm Tào thật ra chỉ là một vật trang trí nhỏ trên túi xách của cô thôi.

“Cô Tô, tôi sai rồi, cái vòng cổ kia là do người đại diện của tôi bỏ vào trong túi xách của cô, cô ấy cũng chỉ bị ma xui quỷ khiến thôi.” Lương Vân Hạ đúng là một người thông mình, ngược lại đã nghe hiểu được ‘thâm ý’ trong lời nói của Tô Khiết.

Có điều, cô ta không thừa nhận mình làm, vẫn đổ lên người Tạ Na, vốn dĩ cái vòng cổ kia đúng là do Tạ Na thả vào, nhưng mà cô ta đứng bên cạnh, cô ta sợ cái cameras kia cũng quay cả mình vào, vì vậy chi bằng chính mình thừa nhận.

Tạ Na giật mình, môi mấp máy, có điều cuối cùng cũng không nói gì thêm, thật ra hiện giờ Lương Vân Hạ có nói hay không cũng không sao cả, dù sao đã có cameras, tất cả đều không thể giấu diếm nổi.

Tô Khiết nhìn Lương Vân Hạ, trên mặt lại không có quá nhiều cảm xúc, cũng không nói gì thêm.

“Cô Tô, đều là người trong vòng luẩn quẩn này cả, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu vẫn gặp nhau, kính xin cô Tô giơ cao đánh khẽ, hạ thủ lưu tình.” Sau khi Lương Vân Hạ ‘thẳng thắn’ thấy Tô Khiết không có phản ứng gì, thì cho rằng Tô Khiết có vẻ dễ nói chuyện.

Vì vậy trong lòng nảy sinh vài phần may mắn.

“Xin lỗi, sau này tôi ngẩng đầu hay cúi đầu, đều không gặp phải các cô.” Tô Khiết chau mày lại, nói thẳng đến không thể thẳng hơn nữa.

‘Chân tướng’ mà cô muốn không phải là điều này, thứ cô muốn là chân tướng chính xác.

Đến bây giờ cô ta còn chưa chịu nói thật, còn muốn cô hạ thủ lưu tình? Thật sự là buồn cười.

“Phì…” Nghe thấy lời này của cô, có vài người cười ra tiếng, nói thẳng ra cô gái kia chẳng qua chỉ là một người mẫu nhỏ, còn Tô Khiết dù nói thế nào cũng là cô chủ là họ Tô, sự chênh lệch không phải nhỏ tí tẹo.

Thật ra ở đây không có ai thật lòng kết bạn với người mẫu nhỏ dựa vào đàn ông để leo lên kiểu này cả.

Chỉ có điều, không ai nói thẳng trước mặt không lưu tình chút nào giống như Tô Khiết mà thôi.

Lương Vân Hạ không ngờ Tô Khiết lại không nể mặt như thế, nhất thời sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

Lương Vân Hạ trông thấy thái độ của Tô Khiết, trong lòng bắt đầu cân nhắc có nên khai ra Tô Nghiên Nghiên hay không.

Nếu như cô ta khai ra Tô Nghiên Nghiên, Tô Khiết khẳng định sẽ không bắt lấy cô ta không buông nữa, chỉ là…

“Vân Hạ dù sao cũng là người phụ nữa của cậu chủ Liên , cô cũng nên chú ý…” Tạ Na lại lấy cậu chủ Liên ra lần nữa, cô ta cảm thấy cho dù có thế nào, nhất định Tô Khiết cũng phải nể mặt mũi của cậu chủ Liên .

“Cô ta là người phụ nữ của tôi? Sao tôi lại không biết.” Cậu chủ Liên vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên lại lên tiếng, thẳng thừng cắt ngang lời Tạ Na nói, lời nói của anh ta rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại toát ra lạnh lẽo khắc nghiệt.

Tạ Na ngơ ngẩn, hai mắt sợ hãi né tránh, nhìn về phía Lương Vân Hạ mang theo chút nghi ngờ.

Lương Vân Hạ cũng lạnh run hết cả người, về chuyện này cô ta hiểu rõ nhất, thật ra cô ta và cậu chủ Liên căn bản không có quan hệ gì, chỉ có điều….

Chỉ có điều khi cô ta quay quảng cáo ngày hôm đó, đúng lúc cậu chủ Liên đi ngang qua, nhân cơ hội đó cô ta đã nói vài câu với cậu chủ Liên.
 
Chương 188


Chương 188

Sau đó cô ta nhận được một bó hoa, cô ta tưởng rằng do cậu chủ Liên tặng, những người khác cũng nghĩ như thế, có điều sau này cô ta cũng biết được bó hoa đó không phải do cậu chủ Liên tặng, nhưng nhìn vẻ mặt hâm mộ của mọi người, cô ta không giải thích nữa.

Cô ta biết rõ cậu chủ Liên là ai, cô ta cũng muốn dính chút quan hệ với cậu chủ Liên .

Sau đó việc này cứ truyền ra ngoài như vậy, cậu chủ Liên cũng chưa từng nói điều gì, nên cô ta cũng không đứng ra giải thích thêm.

Cô ta không ngờ được lúc này cậu chủ Liên lại phủ nhận trước mặt mọi người như thế, vả thẳng vào mặt cô ta bôm bốp.

“Gây chuyện trên địa bàn của tôi, các cô nên biết hậu quả thế nào, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đôi mắt của cậu chủ Liên giống như vô tình liếc nhìn Tô Khiết, lời này của anh ta rõ ràng có ý giúp đỡ Tô Khiết lại bỏ hiềm nghi.

Con mắt Nguyễn Hạo Thần u ám, người phụ nữ của anh cần người đàn ông khác bảo vệ sao?

“Cô Tô, không phải tôi cố ý hại cô, là do Tô Nghiên Nghiên, do cô ta sai chúng tôi làm như vậy, Tô Nghiên Nghiên nói, nếu tôi giúp cô ta, thì cô ta sẽ cho tôi đến Tô thị làm người mẫu, tôi cũng chỉ là nhất thời mị ma xui quỷ khiến.”

Cả người Lương Vân Hạ run rẩy, cô ta biết cậu chủ Liên rất tàn nhẫn, lúc này cô ta nào dám ôm tâm lý cầu may nữa, cậu chủ Liên vừa dứt lời, cô ta đã khai ra toàn bộ.

“Cô Tô, những lời tôi nói đều là sự thật, vốn dĩ tôi n không quen biết cô, không có lý do gì để hãm hại cô như thế, đúng là do Tô Nghiên Nghiên sai tôi làm, tất cả đều là ý của Tô Nghiên Nghiên.” Lương Vân Hạ sợ Tô Khiết không tin, liên tục giải thích.

“Cô nói bậy bạ gì đó, không bằng chứng không chứng cứ, cô đừng mơ hãm hại được tôi.” Sắc mặt Tô Nghiên Nghiên nhanh chóng thay đổi, có điều đương nhiên là cô ta sẽ không thừa nhận.

“Không, tôi có chứng cứ, tôi sợ sau đó cô ta sẽ không thực hiện lời hứa của mình, cho nên tôi đã ghi âm lại.” Mặc dù Lương Vân Hạ chỉ là người mẫu nhỏ, nhưng mà cũng đã lăn lộn trong giới nghệ sĩ nhiều năm rồi, đã trông thấy quá nhiều chuyện xấu xí, tất nhiên cũng đã học được một ít mánh khóe..

Khi đang nói chuyện, cô ta lấy điện thoại ra, ấn mở đoạn vừa mới ghi âm.

“Cô giúp tôi một chuyện này, tôi cho cô đến Tô thị làm người mẫu.” Câu đầu tiên chính là giọng nói của Tô Nghiên Nghiên.

“Cô muốn tôi giúp cô làm gì?”

“Cô tìm cơ hội thả vòng cổ của cô vào trong túi xách của cô ta, sau đó vu hãm cô ta ăn trộm vòng cổ của cô, sau khi chuyện này hoàn thành, tôi sẽ cho cô vào Tô thị.

Đoạn ghi âm này đủ để chứng minh tất cả.

Ngay lập tức mặt Tô Nghiên Nghiên xám như tro, cô ta muốn cãi lại, nhưng mà lúc này chứng cứ đang nằm trước mặt, cô ta không có cách nào ngụy biện được.

“A, hóa ra là em gái tôi, nếu là em gái tôi, vậy …’ Tô Khiết nhìn về phía Tô Nghiên Nghiên, lông mày hơi nhăn lại, cố ý dừng lại lời đang nói.

Mọi người nghe thấy lời này của cô, đều cho rằng cô biết người hại cô là Tô Nghiên Nghiên, là em gái của mình, nên sẽ không so đo, dù có nói thế nào, thì hai người vẫn là người một nhà.

Sắc mặt cậu năm Tào sa sầm xuống, cô gái ngốc này sẽ không định buông tha như vậy chứ?

Tô Nghiên Nghiên làm hại cô còn ít sao? Thế mà cô vẫn không tính toán gì.

“Làm phiền mấy vị cảnh sát giải quyết việc này vậy.” Đang lúc mọi người nghi ngờ vô căn cứ, thì Tô Khiết không nhanh không chậm bổ sung hết lời nói của mình.

Cậu năm Tào giật mình, mẹ kiếp, có thể đừng nhấn mạnh như thế hay không?

“A, được.” Cảnh sát trẻ không nhịn được cười.

“Nếu như chuyện này đã rõ ràng, cũng không phải xem cái gì nữa, cục trưởng Tào có thể trả lại cho tôi đồ của mình không?” Tô Khiết chuyển ánh mắt về phía cameras cỡ nhỏ trong tay Cậu năm Tào.
 
Chương 189


Chương 189

“Hả? Được.” Cậu năm Tào ngẩn người, hình như có chút không mấy tình nguyện, máy tính cũng lấy ra rồi, sao lại không xem nữa?

Có điều, nếu như Tô Khiết đã mở miệng đòi, anh ta không đưa cũng không tiện, dù sao người trong cuộc đã khai hết, cũng hoàn toàn chính xác không cần phải xem lại nữa rồi, hơn nữa anh ta cũng ngại nói, thật ra anh ta còn chưa tìm được cổng USB, cho nên mới chưa xem được.

Chẳng qua là, do cậu năm Tào thật sự chưa kịp nhìn kỹ ‘camera’ trong tay.

Tô Khiết thò tay, rất tự nhiên nhận lại ‘camera cỡ nhỏ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, không nhìn ra có chút nào khác thường.

Nguyễn Hạo Thần nhìn về phía cô, ánh mắt đảo qua cameras cỡ nhở trong tay cô, con mắt hơi lóe sáng, có vẻ thâm sâu. Cái camera kia của cô không phải là giả chứ?

Nếu thực sự là như thế, anh không thể không bội phục vẻ thong dong bình tĩnh của cô vừa rồi.

“Đã như vậy, làm phiền các cô theo chúng tôi về cục cảnh sát.” Anh cảnh sát trẻ là người nhanh trí, thấy chuyện cũng gần xong rồi, nên nhìn về phía ba người Tô Nghiên Nghiên, lạnh lùng lên tiếng.

Có điều, khi anh ta chuyển sang phía Tô Khiết, thái độ rõ ràng đã biến thành cung kính: “Cô Tô, cũng phiền cô đến cục cảnh sát ghi lại lời khai.”

“Cậu chủ Tào, cô Tô là khách của tôi, vụ án hôm nay coi như đã được làm rõ rồi, cô Tô cũng không cần phải đi một chuyến.” Đột nhiên cậu chủ Liên lại bước đến, đi đến trước mặt Tô Khiết, khi anh ta nhìn về phía cô trong ánh mắt mang theo sự che chở không che giấu chút nào.

Cô gái có thể khiến cho cậu chủ Liên mở miệng giải vây, Tô Khiết tuyệt đối là người đầu tiên.

Cậu năm Tào ngẩn người, không trả lời, mà liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần đứng bên cạnh, đây là chuyện gì?

Thậm chí có người đang đứng trước mặt anh Ba tranh giành làm hộ hoa sứ giả?

Người được bảo vệ còn là vợ hợp pháp của anh Ba nữa.

Trò đùa này có vẻ hơi lớn rồi!!

Nguyễn Hạo Thần không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn về phía Tô Khiết.

Từ khi bước vào căn phòng này, cô nhìn anh giống như coi anh thành không khí vậy.

Xảy ra chuyện, cô không gọi điện thoại cho anh, anh đến rồi, cô cũng không muốn để anh giúp đỡ, còn giả vờ hoàn toàn không quen biết anh.

Cô cứ sợ người khác biết rõ quan hệ của bọn họ như vậy sao?

Vậy bây giờ thì thế nào? Cô vẫn muốn giả vờ không quen anh?

“Đa tạ ý tốt của cậu chủ Liên, tôi là công dân tuân thủ theo pháp luật, tôi vẫn nên đi theo cục trưởng Tào đến cục cảnh sát lấy lời khai thôi, dù sao tôi cũng là nguyên cáo…”

Tô Khiết lời còn chưa nói hết, Nguyễn Hạo Thần đã quay người đi khỏi.

Tô Khiết ngẩn người, con mắt khẽ dao động, cái người này đúng là không lễ phép!

Có điều, cô vẫn đi theo ra khỏi phòng riêng.

Cậu chủ Liên nhìn theo bóng lưng cô, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa nụ cười đầy thâm ý.

“Anh Ba, hai người về trước đi…. Đương nhiên Cậu năm Tào không thể nào thật sự bắt Tô Khiết và anh Ba đến cục cảnh sát, nên đánh tiếng, muốn để hai người quay về.

“Đến cục cảnh sát.” Chẳng qua là, Nguyễn Hạo Thần lại cắt ngang lời anh ta nói.

Cậu năm Tào sửng sốt, có chút chuyện như vậy anh Ba cần gì phải đến cục cảnh sát?

Anh Ba đang náo loạn gì thế?

Sao anh ta lại cảm thấy lúc này anh Ba anh dũng uy phong đang cáu kỉnh nhỉ?
 
Chương 190


Chương 190

Là vì vừa rồi Tô Khiết nói với cậu chủ Liên muốn đến cục cảnh sát ghi lời khai, sau đó anh Ba tính toán? Rồi tức giận?

Đây là anh Ba luôn tỉnh táo chín chắn, không sợ hãi điều gì sao?

Náo loạn như thế làm anh ta không biết tiếp lời thế nào,

Ngược lại Tô Khiết không để trong lòng gì cả, cô cảm thấy đến cục cảnh sát là chuyện bình thường, nên muốn leo lên xe cảnh sát.

Khóe môi cậu năm Tào co giật mạnh mẽ.

Anh Ba đã náo loạn thế, vậy mà cô gái này không biết quan sát tí nào, vẫn muốn lên xe cảnh sát, cô đang muốn chết sao?

“Xe cảnh sát không còn chỗ nữa, cô ngồi xe anh Ba đi.” Cậu năm Tào chắn trước cửa xe cảnh sát, chặn Tô Khiết ở bên ngoài.

Cậu năm Tào vẫn không gọi Tô Khiết một tiếng chị Ba, trong lòng của anh ta Tô Khiết không xứng với anh Ba. Sở dĩ anh Ba kết hôn với Tô Khiết, chẳng qua là nghi ngờ Tô Khiết là cô gái năm năm trước, còn bây giờ sự thật đã chứng minh, Tô Khiết căn bản không phải là cô gái anh Ba muốn tìm, nên anh ta cảm thấy không bao lâu nữa, anh Ba sẽ ly hôn với cô.

Tô Khiết đành phải lên xe của Nguyễn Hạo Thần, sắc mặt Nguyễn Hạo Thần u ám, không nói gì, thậm chí còn không liếc nhìn cô.

Mặc dù là đến cục cảnh sát, nhưng tất nhiên cậu năm Tào không dám kéo dài quá nhiều thời gian của Nguyễn Hạo Thần, không bao lâu đã xong hết.

Ra khỏi cục cảnh sát, Tô Khiết lên xe, nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần mở miệng gọi: Chồng à…

“Em còn biết tôi là chồng em?” Nguyễn Hạo Thần dùng ánh mắt lạnh lẽo quét thẳng về phía cô, cái nhìn lạnh như băng khiến cho người ta run lên.

Vừa rồi khi có người, sao không thấy cô gọi anh.

Tô Khiết giật mình, ánh mắt chớp chớp, đây là lời gì thế?

Bọn họ đúng là đã đăng ký kết hôn, anh là chồng hợp pháp của cô, việc này cô có thể không biết sao?

Lời này của anh, thật sự khiến cô không biết phải nói tiếp thế nào.

“Camera cỡ nhỏ của em đâu?” Nguyễn Hạo Thần cũng không vội vàng lái xe, mà đột nhiên thốt ra một câu như vậy, khi hỏi câu này, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn chăm chăm vào cô, không bỏ sót bất kỳ biến hóa nào trên mặt cô.

Dù sao anh cũng chỉ suy đoán, không thể khẳng định.

Tô Khiết giật mình, anh?

Tô Khiết giật mình, anh? Anh sẽ không phát hiện đấy chứ? Rõ ràng cậu năm nhà họ Tào cầm trong tay chơi nửa ngày cũng không phát hiện, anh còn chưa sờ, làm sao có thể phát hiện?

Tất nhiên, Tô Khiết biết rằng cậu năm nhà họ Tào vốn không nghĩ tới chuyện cô đang nói dối, hơn nữa thật ra lúc đó cậu năm nhà họ Tào cũng không có nhiều thời gian để nhìn kĩ càng, lúc đó, cô cố ý dời đi sự chú ý của cậu năm nhà họ Tào.

“Thật ra, đó không phải là máy quay thu nhỏ gì đâu, đây chỉ là một cái nút trên túi của em, thoạt trông như máy quay thôi mà, vừa nãy là em lừa họ đó.’ Tô Khiết thấy anh nghi ngờ, biết không lừa được, thế nên nói thật.

Cái này cũng không có gì để giấu cả, cô vẫn hiểu đạo lí thẳng thắn sẽ được khoan hồng.

Có vẻ như Nguyễn Hạo Thần không ngờ cô sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế, ánh mắt lóe lên nhìn cô, sắc mặt cũng dịu đi một chút.
 
Chương 191


Chương 191

Coi như cô thức thời, nếu cô còn dám nói dối trước mặt anh, để xem anh xử cô thế nào.

Nghĩ đến chuyện máy quay rõ ràng là giả, nhưng lúc nãy cô vẫn kiên định không để lộ chút khác thường nào, Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, bản lĩnh ngụy trang của người phụ nữ thật sự lợi hại.

Lúc đó có nhiều người như thế, cô không hề chột dạ chút nào, hơn nữa cô còn lừa luôn cả Cục trưởng Cục công an!

Bây giờ anh càng chắc chắn, cô chính là người phụ nữ năm năm trước.

Chỉ là, vẫn thiếu một ít chứng cứ để cô thừa nhận, nhưng anh tin, không lâu sau, anh sẽ tìm ra chứng cứ, đến lúc đó, cô không thừa nhận cũng không được.

“Đúng là tiểu hồ ly.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, lời nói này rõ ràng có ý ám chỉ.

Môi Tô Khiết cong nhẹ, gì chứ, mắng cô là hồ ly, anh ta mới là hồ ly.

Anh ta chắc chắn là loại hồ ly ngàn năm!

Nhưng mà lời này Tô Khiết chỉ dám nghĩ trong lòng, chứ không nói ra.

“Sao? Trong lòng âm thầm mắng tôi à?” Nguyễn Hạo Thần đột nhiên tới gần, lúc này, mặt anh sắp dán vào mặt cô, hơi thở ấm áp kèm chút ẩm ướt của anh phả vào mặt cô, thân mật như thế, mập mờ như hế: “Mắng tôi gì đấy? Hả?”

“Chồng em đẹp trai phóng khoáng, thông minh tột cùng, em quỳ lạy còn kịp, sao lại mắng anh chứ…” Không biết là vì anh lại gần quá, hay là chột dạ, Tô Khiết hơi khẩn trương, người theo bản năng lùi ra sau, nói ra lời này rõ ràng không phải là lời nói thật.

Nguyễn Hạo Thần tất nhiên không tin cô, lời nói qua loa lấy lệ này của cô anh còn chẳng thèm nghe lọt: “Nhớ giấu kĩ cái đuôi hồ ly của em, nếu bị tôi bắt được, hậu quả tự gánh…”

Tô Khiết run nhẹ, anh nói lời này là có ý gì đây?

Chẳng lẽ anh biết gì sao?

Kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống đã chứng minh anh cũng không phải là người đàn ông năm năm trước, lẽ ra cô cũng không sợ anh phát hiện gì, nhưng không biết vì sao, bây giờ cô cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Rõ ràng cô không làm gì, sao lại chột dạ thế chớ? Đúng là lạ ghê!

Nguyễn Hạo Thần thấy cô như thế, môi hơi cong: “Sao thế? Chột dạ à? Hay là nói thật đi? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng…”

“Thẳng thắn gì?” Tô Khiết nhìn anh, đè nén cảm giác hãi hùng khiếp vía đó đi, khó hiểu nhìn anh.

Anh bảo cô thẳng thắn cái gì vậy? Giữa cô và anh trừ hợp đồng kết hôn ra, hình như cũng không còn gì khác chứ nhỉ?

Nguyễn Hạo Thần thấy cô lập tức đổi sang vẻ mặt vô tội, cảm thấy hơi thở như bị ngăn lại ở lồng ngực, không thể lên trên, không thể đi xuống, anh cúi đầu, dùng sức cắn lên dái tai cô: “Sao tôi lại muốn cắn chết em thế này chứ?”

Tô Khiết khẽ đảo mắt, nhìn anh, sắc mặt càng vô tội, càng mờ mịt, cô đắc tội anh ở điểm nào thế? Lại làm anh muốn cắn chết cô?

Cậu ba Nguyễn không chỉ buồn bực trong lòng, mà ngực cũng bắt đầu đau đớn, anh thật sự muốn mạnh mẽ căn cô mấy cái.

Nhưng mà cậu ba Nguyễn nghĩ thì nghĩ thế đó, cuối cùng vẫn không nỡ cắn, thế nên chỉ cảm thấy càng buôn râu hơn, anh cảm thấy anh cưới cô về là để làm anh tức giận.

Về biệt thự, Tô Khiết tự nhiên về phòng của cô, nhưng mà Nguyễn Hạo Thần cũng đi theo cô vào phòng.
 
Chương 192


Chương 192

Tô Khiết nhìn anh, đôi mắt liếc nhẹ: “Đây là phòng em”

Ý đuổi khách của Tô Khiết rất rõ ràng.

Cô không có thói quen ngủ chung giường chung phòng với người khác, chung giường chung phòng với anh, cô sẽ không có chút riêng tư nào.

Hơn nữa, ngày nào hai người họ cũng ngủ cùng giường, lỡ như lau súng cướp cò thì làm sao?

Tuy rằng bây giờ cô đóng giả thành một dáng vẻ xấu xí, nhưng vóc dáng cô đẹp, đàn chị từng nói, dáng người của cô trời sinh để dụ dỗ người phạm tội.

Dù rằng cô biết cậu ba nhà họ Nguyễn cũng không phải loại bụng đói ăn quàng.

Nhưng tắt đèn rồi, không nhìn thấy mặt, lúc ngủ anh còn ôm cô, thế nên có vài việc rất khó nói…

Thế nên, cô kiên quyết không thể để anh ngủ ở phòng cô nữa.

Trong hợp đồng của hai người họ cũng viết rằng, phải tôn trọng riêng tư của đối phương, không cố ép đối phương làm bất cứ việc gì.

Cậu ba Nguyễn đã buồn bực rồi, cả đường luôn nhịn, bây giờ nghe cô trực tiếp đuổi anh, tức giận đến mức muốn bóp chết cô: “Đây là nhà tôi.

Đây là nhà anh, cô là người của anh, sao anh lại không ở đây được?

“Vậy em dọn về nhà họ Tô ở.” Đôi mắt của Tô Khiết lóe lên, cô nghĩ, nếu anh thật sự vô lý như thế, cứ ép sát từng bước, cô có nên chọn một vài cách khác hay không.

Cô phát hiện người này không hề làm theo lẽ thường, có vẻ như hợp đồng kết hôn của hai người họ càng ngày càng mất khống chế rồi.

“Được, vậy tôi cũng theo em dọn đến nhà họ Tô ở, tôi nghĩ chắc ông cụ Tô chào đón tôi lắm.” Cậu ba Nguyễn nhìn cô, đột nhiên cười, ngày đó anh nghe rõ cuộc nói chuyện giữa cô và ông cụ Tô, vì thế, anh biết rõ ông cụ Tô hoan nghênh anh nhiều thế nào.

Nghe được lời nói của anh, Tô Khiết giật mình, cô biết anh nói đúng sự thật, ông nội dù cho phải đập nồi bán sắt cũng muốn cô gả cho Nguyễn Hạo Thần.

Nhưng mà, trên mặt Tô Khiết cũng không để lộ chút khác thường nào.

“Anh chắc chắn ông nội em sẽ chào đón anh sao? Chứ không phải là đánh đuổi anh ra?” Tuy trong lòng Tô Khiết chột dạ, nhưng nói câu này vẫn rất có sức mạnh, cô biết thái độ của ông nội đối với Nguyễn Hạo Thần, nhưng cô cho rằng Nguyễn Hạo Thần không biết.

“Nếu không thì, chúng ta thử xem.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, môi liên tục cong lên, sắc mặt rất tự tin, vênh váo.

Tô Khiết: “…’

Thử? Thử cái đầu anh ấy?

Với thái độ của ông nội đối với Nguyễn Hạo Thần, cô dám thử à?

Tất nhiên là không dám!!

Nhưng mà, sao anh lại dám chắc ông nội nhất định rất chào đón anh? Người này tự luyến quá!

“Chồng à, hay là chúng ta chơi trò chơi đi?” Tô Khiết thấy không cứng rắn được, bèn quyết định mềm dẻo, Tô đại nữ thân cô trước giờ vẫn co được, dãn được.

“Hử?” Nguyễn Hạo Thần hơi nhướng mày, nhìn cô, muốn biết cô đang định làm cái quái quỷ gì.

Tất nhiên, cậu ba Nguyễn cũng quyết định rồi, dù cô có chơi trò gì, anh cũng sẽ không mắc lừa.
 
Chương 193


Chương 193

“Chúng ta chơi một trò chơi, nếu như anh thua thì khi không được em cho phép anh không được phép vào phòng của em” Mục đích của Tô Khiết rất rõ ràng cũng rất thẳng thắn, không có ý định che giấu. Đương nhiên là cô cũng tuyệt đối không nhượng bộ.

“Nếu như em thua thì sao?” Nguyễn Hạo Thần lại mỉm cười, xem ra lân này đúng là bị cô làm cho tức giận rồi?

Không được vào phòng của cô? Bọn họ là vợ chồng đấy, vợ chồng hợp pháp! Tại sao anh lại không được vào phòng của cô chứ?

Vì thể cậu ba Nguyễn vốn không muốn chơi trò chơi nhảm nhí này với cô, nhưng mà anh vẫn hơi tò mò nếu như cô thua thì cô sẽ nhượng bộ đến thế nào.

“Nếu như em thua thì để tùy anh định đoạt.” Tô Khiết biết muốn để anh đồng ý thì điều kiện cũng phải đủ mê hoặc. Tô Khiết càng hiểu rõ bốn chữ “tùy anh định đoạt” này chính là một sự hấp dẫn đến tột cùng. Liên quan đến phương diện tâm lý thì Tô Khiết cô vẫn luôn phân tích rất chuẩn xác.

Vì để anh đồng ý có thể nói là Tô Khiết đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Đương nhiên cô dám làm như vậy là vì cô chắc chắn rằng mình có thể thắng.

Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần thoáng qua suy nghĩ, tùy mình định đoạt ư? Điều này đúng là rất ổn! ổn đến mức khiến anh động lòng rồi.

“Nói thử xem em muốn chơi trò gì?” Cũng vì một khắc động lòng mà cậu ba Nguyễn vốn không muốn chơi với cô lại thay đổi suy nghĩ nhanh chóng đưa ra câu hỏi.

“Oẳn tù tì, một ván phân định thắng thua.” Tô Khiết nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào. Trò chơi này là lựa chọn tốt nhất, vừa đơn giản vừa trực tiếp, lại không để lộ ra cái gì.

Đương nhiên lý do cô chọn trò chơi này là do cô chơi chưa từng thua.

Cô chính là chuyên gia tâm lý học đấy, cô có thể dựa vào hành động, lời nói thậm chí là biến hóa nhỏ nhoi trên gương mặt để đoán ra đối phương sẽ ra cái gì.

Nguyễn Hạo Thần:”…”

Sao anh lại có cảm giác cô đang trắng trợn bẫy anh nhỉ?

Nếu như cô chính là người phụ nữ ở đồn cảnh sát hôm nọ vậy thì cô chính là chuyên gia tâm lý học, cô có thể quan sát để phán đoán xem anh sẽ ra cái gì!

Đề nghị này của cô đúng là tính toán rất hay!

“Chồng ơi! Có được không?” Tô Khiết đột nhiên kéo lấy tay anh, nhẹ giọng làm nũng, đôi mắt của cô ngập tràn mong đợi nhìn anh.

“Được.” Nguyễn Hạo Thần nhìn khuôn mặt đầy mong chờ của cô, đầu óc đột nhiên trở nên mất đi lý trí lại đồng ý với cô rồi!

Một giây sau khi đồng ý cậu ba Nguyễn hối hận rồi.

Anh nghĩ gì vậy chứ? Đã biết có bây mà còn đâm đầu vào?

“Quá tốt rồi.” Tô Khiết lập tức vui mừng ra mặt. Chỉ cần anh đồng ý là được rồi, cô chỉ sợ anh không đồng ý thôi.

“Tới đây, bây giờ chúng ta bắt đầu.” Tô Khiết không cho anh chút cơ hội do dự hay hối hận, cô bày sẵn tư thế chuẩn bị quyết đấu một trận thắng bại.

Cậu ba Nguyễn nhìn cô, đôi mắt hơi híp lại. Trò oẳn tù tì là trò chơi đơn giản nhất, vốn dĩ thắng thua phân nửa là dựa vào may mắn.

Nhưng nếu như cô thật sự là người phụ nữ ở đồn cảnh sát hôm đó, thật sự là chuyên gia tâm lý học kia thì cô nhất định là có thể dựa theo các biểu hiện nhỏ đoán ra anh sẽ ra cái gì.

Nhưng mà Nguyễn Hạo Thần anh lại để người ta nhìn thấy dễ như vậy sao?
 
Chương 194


Chương 194

“Được.” Nguyễn Hạo Thần hơi mỉm cười nói. Sâu trong đôi mắt anh như ẩn giấu nụ cười cao thâm khó dò, anh cảm thấy mình có thể mượn cơ hội này để thăm dò cô.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là anh không được thua, dù sao thì sai biệt giữa thắng và thua cũng quá lớn rôi.

Nếu thua anh sẽ không được vào phòng của cô nhưng nếu thắng thì sẽ có thể tùy anh định đoạt!

Ừm, thật tốt mà.

Giây phút này ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, tính toán của mỗi người đều rất kỹ lưỡng.

Tiếp theo đây hai người đấu liên tục ba lần, đều ra giống nhau.

Ánh mắt của cậu ba Nguyễn hơi lóe lên, mày cũng cau lại, kết quả này…

Tô Khiết hơi sững sờ, đôi mắt cô chớp chớp, kết quả thế này đúng là lần đầu xảy ra với cô.

Tô Khiết chơi trò này với ai cũng đều chưa từng thua, luôn thắng ngay từ ván đầu tiên.

Tình hình bây giờ đúng là đã hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cô, ngoài dự đoán cũng có nghĩa là vượt ngoài tâm kiểm soát.

Mà đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát thì có nghĩa là cô có thể sẽ thua.

Cô mà thua rồi thì sẽ để anh toàn quyền quyết định.

Cho nên cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể thua được, không thể.

Tô Khiết thầm thở ra một hơi, ánh mắt cô lóe lên sau đó cô đột nhiên giơ tay lên, hơi dùng sức kéo cổ áo sơ mi của mình.

Động tác đó của cô nhìn hơi nôn nóng, có vẻ như cô đang nóng nực nên mới kéo cổ áo.

Nhưng mà sau động tác đó, hai cúc áo sơ mi của cô đã bị mở ra, lúc nãy cúc đầu tiên đã không gài bây giờ cô lại mở thêm hai cúc nữa.

Như thế năm cúc áo sơ mi của cô đã mở mất ba cúc, vì vậy “phong cảnh xinh đẹp” ở phía trước ngực cô hoàn toàn không che đậy được nữa.

Dáng người của cô thật sự rất đẹp, rất đẹp, kiểu nửa kín nửa hở này đúng là có sức sát thương cực lớn, mỗi phút đều đang dụ dỗ người ta phạm tội.

Vào lúc này hai người họ đều đang ngồi ở trên giường có thể coi là mặt đối mặt, ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần không cần di chuyển cũng có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp dụ người kia.

Theo lý mà nói thì xưa này cậu ba Nguyễn không gần nữ sắc, là kiểu người đứng đắn, nhưng mà…

Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần tối lại, chính khoảnh khắc đó lòng anh rối loạn, anh phân tâm rồi!

“Kéo, búa, bao.” Cũng chính lúc này, Tô Khiết đột nhiên hét lên một câu rồi cô nhanh chóng ra kéo.

Còn Nguyễn Hạo Thần chưa kịp hoàn hồn mà đã giơ bàn tay ra, bàn tay chính là bao…

Thế là cậu ba Nguyễn thua rồi.

Nguyễn Hạo Thần:”.. ”

Anh cứ thế mà thua rồi? Cứ thua như thế sao?

Cho nên lúc nãy là cô cố ý dùng mỹ nhân kế, người phụ nữ này được lắm!

Lúc này Nguyễn Hạo Thần thầm cắn răng, sao bây giờ anh lại muốn cắn cô thế cơ chứ?

Anh thế mà lại dễ dàng trúng mỹ nhân kế của cô! Não anh hôm nay bị úng nước hả?

“Yeah, em thắng rồi.” Tô Khiết lập tức nhảy lên, ánh mắt không hề che giấu sự vui mừng.
 
Chương 195


Chương 195

Cậu ba Nguyễn nhìn cô, gương mặt của anh rõ ràng đang trầm lại. À không, là đen lại.

Ừm, là kiểu đen đầy u ám!

Lúc này anh thật sự rất muốn, rất muốn bóp chết cô.

Trái lại, lúc này Tô Khiết lại cực kỳ vui vẻ, cực kỳ phấn khởi, còn gương mặt đen như đít nồi của cậu ba Nguyễn kia cô xem như không thấy.

“Chồng ơi, đứng dậy nào.” Cô đột nhiên kéo Nguyễn Hạo Thần đứng dậy. Giọng nói của cô ngọt ngào, trên mặt cô còn mang theo nụ cười, nhìn vào dịu dàng đến lạ thường.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, anh hơi sửng sốt. Cô dịu dàng thế này là do lương tâm cuối cùng cũng thức tỉnh rồi hả?

Nhưng mà thực tế chứng minh cậu ba Nguyễn đã nghĩ nhiều quá rồi.

Tô Khiết kéo Nguyễn Hạo Thần dậy rồi sau đó đẩy anh ra ngoài.

Anh chưa kịp phản ứng đã bị cô đẩy đến cửa phòng rồi.

“Chồng ơi, tạm biệt nha… Tô Khiết không hề nể tình đẩy Nguyễn Hạo Thần ra khỏi phòng, cực kỳ dịu dàng vẫy tay với anh.

Sau đó, Tô Khiết trực tiếp đóng cửa phòng lại trước mặt cậu ba Nguyễn.

Sau đó… Không có sau đó nữa…

Cậu ba Nguyễn nhìn căn phòng khép chặt, sững sờ, ngây ngốc…

Anh không dám tin, anh lại cứ như vậy bị đuổi ra ngoài? Bị cô không nể nang gì đuổi ra ngoài?

Cậu ba Nguyễn đứng ngoài cửa, âm thầm hít thở, cố hết sức để bản thân bình tĩnh lại. Mặc dù nói cô và anh kết hôn chưa lâu nhưng đối với cô, anh vô cùng hiểu cô.

Với tính cách của cô, càng ép, cô sẽ tránh anh càng xa, cho nên, chuyện này không thể vội vàng…

Người anh cũng đã lấy về rồi, anh cũng không cần phải gấp gáp giờ phút này làm gì, sau này, có thời gian sẽ từ từ “tính sổ” với cô!

Đến lúc đó, nợ cũ, nợ mới, anh sẽ tính với cô sòng phẳng một lượt!

Trong phòng, Tô Khiết đợi một lát, thấy bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì nữa, lúc này, cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô cầm tóc của Nguyễn Hạo Thần và hai cục cưng đi giám định AND, kết quả giám định chứng minh Nguyễn Hạo Thần không phải là người đàn ông năm năm trước. Theo lí mà nói, cô nên yên tâm mới đúng, nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy có chút bất an?!

Hơn nữa, cô bây giờ càng không nghĩ ra, Nguyễn Hạo Thần vì sao không nên cưới cô. Lần trước đến nhà cổ của nhà họ Nguyễn, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn vô cùng không hài lòng về cô. Thật ra với tình hình của cô bây giờ, hai vị trưởng bối nhà họ Nguyễn phản đối cũng là bình thường.

Cô đã sớm dự đoán được sẽ xảy ra tình huống như vậy. Cô có thể nghĩ đến, thì Nguyễn Hạo Thần nhất định cũng có thể nghĩ đến.

Với thái độ chán ghét của ông cụ Nguyễn đối với cô, anh cưới cô, đối với việc anh lấy ra cổ phân của Nguyễn thị rõ ràng không giúp ích được gì, chỉ sợ ngược lại sẽ kéo chân anh mà thôi.

Cho nên, cô thật sự không nghĩ ra lý do Nguyễn Hạo Thần cưới cô?

Anh không phải còn có mục đích khác đấy chứ? Nếu đúng như vậy, cô càng phải thận trọng, cẩn thận hơn mới được.

Dù sao cũng không thể mắc mưu của anh, không thể bị anh lừa được!!

Trong lúc Tô Khiết đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên. Tô Khiết cầm lấy điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi video của bé Kỳ, sắc mặt vốn hơi ngưng trọng, lập tức trở nên dịu dàng.
 
Chương 196


Chương 196

Tô Khiết không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào bên ngoài, nhưng trong lòng cô vẫn có chút không yên tâm, cho nên cô cầm điện thoại đi tới ban công, sau đó mới nghe.

“Mami, tối nay mẹ vẫn đến thăm Vũ Kỳ chứ?” Video vừa được kết nối, giọng nói ngọt ngào, mềm mại của bé Kỳ lập tức truyền đến, vô cùng dễ nghe, vô cùng thoải mái.

“Cục cưng, tối nay mami không thể qua được, con phải nghe lời mẹ Dinh, được không?” Tô Khiết nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô cũng muốn ở bên cục cưng, nhưng hôm nay rõ ràng không được.

Mặc dù cô đuổi Nguyễn Hạo Thần ra khỏi phòng, Nguyễn Hạo Thần cuối cùng cũng không làm gì cô, nhưng nếu bây giờ cô đi ra ngoài, cả đêm không về, nhất định không thể được.

“Vâng, con biết rồi, mẹ phải ở bên chồng, anh trai nói rồi, đối với mẹ, chồng cũng rất quan trọng, cho nên mẹ phải chăm sóc chồng thật tốt nha, Vũ Kỳ có thể tự mình đi ngủ ạ.” Vốn dĩ Tô Khiết còn cho rằng Vũ Kỳ sẽ không vui, sẽ làm nũng với cô, để cô qua đó, nhưng Tô Khiết không ngờ, bé Kỳ lúc này lại vô cùng “Trượng nghĩa”

“Anh trai còn nói gì với con nữa?” Ánh mắt Tô Khiết chợt lóe lên, đây không phải là phong cách của bé Kỳ, Minh Hạo rốt cuộc đã nói gì với con bé?

“Anh trai nói, chồng của mẹ chính là ba của bọn con. Để sau này ba cũng thích bọn con, thì nhất định phải hi sinh mẹ. Để mẹ ở bên chồng nhiều hơn, mẹ chăm sóc chồng thật tốt, chăm sóc khiến bà vui vẻ, thì ba sẽ thích bọn con.” Bé Kỳ nói hết những lời anh trai nói với mình ra cho cô nghe.

Khóe môi Tô Khiết không nhịn được khẽ co rút, những lời này vì sao lại nghe có vẻ giống như cô đang bị hai cục cưng đem gởi bán vậy.

“Mẹ, mẹ nhất định phải làm cho chồng vui vẻ, nhưng ngàn vạn lần không được chọc chồng tức giận nhé.” Bé Kỳ rất không yên tâm dặn dò Tô Khiết. Ôi, thật sự lo lắng mà.

Tô Khiết: “…”

Tô Khiết trong chốc lát không biết còn có thể nói gì.

“Mẹ, con không làm phiền hai người nữa. Bye bye!” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ còn không đợi Tô Khiết nói gì, đã dứt khoát cúp điện thoại.

Tô Khiết nhìn điện thoại đã bị ngắt kết nối, trong chốc lát còn chưa kịp định thần lại. Bé Kỳ thích dính lấy cô nhất lại cứ như vậy ngắt điện thoại của cô?

Cô có chút không dám tin!!

“Em lại gọi điện thoại cho mẹ?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vừa cúp điện thoại xong, Đường Minh Hạo đi đến, nhìn thấy dáng vẻ em gái nhà mình, thằng nhóc đoán ra ngay.

“Anh trai, lần này em không có làm phiền mẹ, em chỉ nói với mẹ vài câu rồi cúp điện thoại ngay rồi. Hơn nữa, em nghe thấy mẹ chỉ có một mình.” Đường Vũ Kỳ nhìn về phía anh trai mình, cười cô cùng ngọt.

Cô bé biết, chỉ cần cô bé cười, anh trai nhất định sẽ không giận.

Đường Minh Hạo nghe được lời cô bé nói, hơi ngẩn người, nhất thời không nói chuyện, không biết đang nghĩ gì.

“Anh trai, không phải anh nói muốn đưa em đi gặp ba sao? Khi nào chúng ta đi vậy?”

Đường Vũ Kỳ đi đến trước mặt anh trai, gương mặt mong đợi nhìn thằng nhóc.

“Em yên tâm, anh trai đã đồng ý với em rồi, nhất định sẽ làm được.” Đường Minh Hạo nhìn cô bé, gương mặt mang theo ý cười: “Anh đang lên kế hoạch cho chuyện này rồi.”

Thằng nhóc đã đồng ý với em gái rồi, đương nhiên sẽ không nuốt lời. Mặc dù Nguyễn Hạo Thần không phải là ba ruột của họ, nhưng mẹ dù sao cũng đã kết kết hôn với Nguyễn Hạo Thần rồi, em gái nói muốn gặp Nguyễn Hạo Thần.
 
Chương 197


Chương 197

Là anh trai, thằng nhóc đương nhiên không thể để em gái mình thất vọng rồi. Hơn nữa, thằng nhóc cũng vừa khéo có thể kiểm định giúp mẹ, nhìn thử xem Nguyễn Hạo Thần rốt cuộc có thích hợp với mẹ hay không.

Cho nên, lần gặp mặt này nhất định phải tới.

Về phần gặp như thế nào? Chuyện này thằng nhóc cũng đã lên kế hoạch mấy ngày rồi. Về cơ bản đã vạch xong kế hoạch, chỉ cần đợi cơ hội thích hợp là có thể thực hiện rồi.

“Thật ư, tốt quá rồi.” Đường Vũ Kỳ nghe được lời của anh trai, gương mặt nhỏ nhắn lập tức cười rộ lên, nhưng ngay sau đó, bạn nhỏ Đường Vỹ Kỹ lại có chút lo lắng: “Anh, anh nói xem ba sẽ thích chúng ta chứ? Sẽ tiếp nhận chúng ta chứ?”

Đường Minh Hạo khẽ ngẩn người, đối với câu hỏi này, trong chốc lát, thằng nhóc cũng không biết trả lời như thế nào. Bởi vì thằng nhóc không hiểu rõ Nguyễn Hạo Thần, gần đây, thằng nhóc cũng chỉ lên mạng tìm hiểu được một chút thông tin liên quan đến Nguyễn Hạo Thần mà thôi.

Nhưng thông tin trên mạng liên quan đến Nguyễn Hạo Thần rất ít.

“Em gái đáng yêu như vậy, bất cứ ai gặp rồi cũng sẽ thích.” Đường Minh Hạo có chút né tránh câu hỏi của em gái. Thằng nhóc tin rằng, em gái mình đáng yêu như vậy, bất cứ ai gặp cũng sẽ thích cô bé, nhưng về phần Nguyễn Hạo Thần có tiếp nhận anh em họ hay không, thằng nhóc thật sự không dám chắc.

Nhưng, nếu Nguyễn Hạo Thần không thể tiếp nhận em gái, sau này em gái sẽ do thằng nhóc nuôi, với tư cách là anh trai, thằng nhóc có đủ năng lực nuôi dưỡng em gái.

Đương nhiên, có một vài chuyện vẫn cần phải sau khi gặp Nguyễn Hạo Thần rồi mới nói tiếp được. Thằng nhóc cảm thấy, mình đã lên kế hoạch như vậy rồi thì nhất định phải nắm chắc một số chuyện.

Thằng nhóc nên tìm cơ hội thích hợp đi gặp Nguyễn Hạo Thần, có một số chuyện, mình nhất định phải mặt đối mặt nói chuyện rõ ràng.

“Được, khuya rồi, em nên đi ngủ, ngày mai còn phải đến trường Mầm non đấy.” Đường Minh Hạo nhìn thấy biểu cảm tò mò vô cùng dễ thương của em gái mình như là còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, thằng nhóc xua tan ý nghĩ của cô bé.

Mặc dù Đường Vũ Kỳ đôi khi hơi nghịch ngợm, nhưng lại nghe lời anh trai nhất, với lại cô bé cũng biết bây giừo đúng là rất khuya rồi, cho nên không nói gì nữa, ngoan ngoãn leo lên giường của mình đi ngủ.

Ngày hôm sau, Nguyễn thị đã đưa ra một thông báo, liên quan tới việc đầu tư vào lĩnh vực trang sức của Nguyễn thị.

Đại ý chính là mấy ngày trước mắt tại nhà tổ của họ Nguyễn, ông cụ Nguyễn và Nguyễn Hạo Thần sẽ cùng nhau bàn bạc và quyết định.

Nguyễn thị sẽ chọn một Công ty trang sức có thực lực nhất để tiến hành hợp tác đầu tư, đã đặc biệt nhấn mạnh là có thực lực nhất, dĩ nhiên là sẽ có sự cạnh tranh.

Nhưng mà, Tập đoàn Nguyễn thị đã thông báo cụ thể rằng, hoạt động lần này chỉ đánh giá tác phẩm thiết kế.

Về phần tiêu chí đánh giá tác phẩm, Tập đoàn Nguyễn thị không nói. Về chi tiết cuộc thi, Tập đoàn Nguyễn thị cũng chưa hề nói.

Tập đoàn Nguyễn thị chỉ thông báo rằng, kết quả cuối cùng sẽ do Tổng Giám đốc của công ty quyết định, như vậy ý nghĩa sâu xa chính là quan trọng phải vừa ý Tổng Giám đốc của họ…

Thông báo của Nguyễn thị vừa phát ra, phàm là công ty tham gia kinh doanh trang sức thì đều rục rịch. Có thể hợp tác cùng với Nguyễn thị là điều tất cả các công ty tha thiết mơ ước, mà lần này Nguyễn thị còn nói rõ là hợp tác đầu tư.

Chuyện tốt như vậy ai mà không muốn?

Ai không muốn thì người đó đúng là đồ ngu.
 
Chương 198


Chương 198

Nhưng mà ai cũng biết cậu ba Nguyễn là một bá chủ kinh doanh không ai có thể bì được trên thương trường, tác phẩm có thể làm cho anh vừa mắt, nhất định phải vô cùng vô cùng xuất sắc.

Tuy nhiên, theo cách này thì hầu hết các công ty trang sức từ lớn đến nhỏ đều cảm thấy mình cũng có cơ hội, chỉ cần có thể đưa ra tác phẩm tốt là được.

Hoạt động này của Tập đoàn Nguyễn thị rõ ràng không làm theo lẽ thường, chẳng may đĩa bánh này đúng lúc rơi vào đầu mình thì sao?

Thông báo của Tập đoàn Nguyễn thị vừa xuất hiện, đã dấy lên một làn sóng dữ dội trong ngành và toàn bộ ngành công nghiệp trang sức đều sôi trào.

Ban đầu, rất nhiều công ty nhỏ đều hơi lo lắng, vốn nghĩ đến xem cảnh tượng náo nhiệt thôi.

Nhưng thấy nhân viên của Tập đoàn Nguyễn thị đối xử với họ như nhau, thái độ đối với những công ty nhỏ kia đều nhiệt tình khách sáo, cho nên bất cứ ai thuộc lĩnh vực chế tác và kinh doanh trang sức đều thi nhau đến Tập đoàn Nguyễn thị đăng kí.

Nếu thử thì có thể sẽ có cơ hội, nhưng nếu không thử thì chắc chắn sẽ không bao giờ có cơ hội.

Trong phút chốc, các phương tiện thông tin đại chúng của thành phố A đều đưa tin về chuyện này. Dĩ nhiên, điều mọi người mong đợi nhất chính là người giành được thắng lợi cuối cùng.

Tất nhiên là cũng có rất nhiều dự đoán khác nhau về kết quả.

Vào khoảng bốn giờ chiều, cô Kiều Thiên Lý của nhà họ Kiều ‘bị’ các phóng viên vây quanh và phỏng vấn tại phòng làm việc của cô ta.

“Cô Kiều, nghe nói trước đây cậu ba Nguyễn Tổng Giám đốc của Tập đoàn Nguyễn thị đề nghị đầu tư vào trang sức Kiều thị, đây có phải sự thực không?” Một phóng viên đứng ra trước mặt Kiều Thiên Lý, đưa mic ra trước mặt cô.

Kiều Thiên Lý nhìn về phía vị phóng viên kia, khẽ cười: “Anh Tầm Chiêu có đề cập đến chuyện này, nhưng mà tôi muốn dùng thực lực cạnh tranh để trở thành người giành được chiến thắng cuối cùng…”

Lời nói của cô ta rất khôn khéo, cô ta thừa nhận chuyện này trước, sau đó lại nói thêm câu tiếp theo, ngược lại càng làm cho mọi người suy nghĩ nhiều hơn.

“Cậu ba Nguyễn đã quyết định muốn đầu tư vào Kiều thị, vì sao lại muốn công khai tổ chức hoạt động lần này vậy?” Phóng viên tiếp tục hỏi thêm một câu.

“Cái này tôi cũng không rõ, đây là quyết định của Tập đoàn Nguyễn thị, điều tôi cần phải làm là cố gắng hết sức để thực hiện.” Vẻ mặt Kiều Thiên Lý vẫn luôn tươi cười và trả lời rất khôn khéo.

“Ai cũng biết cô Kiều là một thiên tài thiết kế, cho nên cuộc thi lần này chắc chắn cô Kiều sẽ là người giành chiến thắng.” Một vị phóng viên khác nhanh chóng nói to một câu.

“Đúng, cô Kiều thiết kế tài hoa là chuyện mà ai cũng biết, hoạt động lần này của Tập đoàn Nguyễn thị chắc chắn tài năng của cô Kiều sẽ áp đảo mọi người, một lần đoạt giải quán quân, với trình độ thiết kế của cô Kiều thì sợ là không ai có thể đánh bại được cô.” Đã có người bắt đầu trực tiếp thổi phồng.

“Mọi người đừng nói lung tung, núi cao còn có núi cao hơn…” Vẻ mặt Kiều Thiên Lý khiêm tốn cười nhẹ.

“Cô Kiều không cần quá khiêm nhường, cô Kiều là sinh viên giỏi trường Đại học R của nước M. Trường Đại học R ở nước M là một trong những ngôi trường tốt nhất trên thế giới, đó không phải là nơi ai muốn vào học cũng được, sinh viên của trường ai cũng vô cùng xuất sắc.” Có một phóng viên không đợi Kiều Thiên Lý nói xong đã nhanh chóng nói tiếp một câu.

“Đúng, đúng, hình như cô Kiều là nữ sinh duy nhất của thành phố A thi đỗ Đại học R.” Phóng viên vừa mới thổi phồng Kiều Thiên Lý lại nói tiếp một câu.

“Không phải, mọi người nhầm rồi, thật ra còn có một người, cũng là một vị thiên kim tiểu thư, mà người này cũng học thiết kế.” Một phóng viên đứng bên cạnh Kiều Thiên Lý vẫn luôn không nói gì đột nhiên nói một câu.
 
Chương 199


Chương 199

“Là ai? Còn có ai?” Hầu như tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía người phóng viên kia.

Vẻ mặt Kiều Thiên Lý vẫn luôn tươi cười. Một nụ cười rất tự nhiên, rất khéo léo, không nhìn thấy bất cứ sự khác thường nào trên khuôn mặt cô ta.

Người phóng viên kia ngước mắt nhìn một vòng, sau đó chậm rãi nói từng chữ: “Chính là Tô Khiết, cô cả nhà họ Tô.”

“Cái gì? Cô cả nhà họ Tô? Cô cả nhà họ Tô kia không phải bị thiểu năng từ nhỏ sao? Cô ta mà cũng có thể vào được trường Đại học R, hơn nữa còn học thiết kế?”

“Nghe nói cô cả nhà họ Tô học cấp ba mất năm năm, nghe nói cô ta thi đại học tổng điểm là hai chữ số, vậy cô làm sao vào nổi Đại học R?”

“Không phải là cô cả nhà họ Tô đã khỏi bệnh à?”

“Coi như khỏi bệnh rồi thì cùng lắm là không ngu ngốc giống trước đây thôi, không có khả năng trở nên thông minh được, cô ta thật sự học thiết kế tại Đại học R sao?”

Mọi người kinh ngạc rối rít, dĩ nhiên phản ứng của tất cả mọi người đều là không tin, kiên quyết không tin.

“Là thật, chính xác trăm phần trăm, vốn dĩ tôi muốn viết một bài tin tức về cô Kiều, cho nên đặc biệt đến Đại học R thu thập tài liệu thì vô tình phát hiện chuyện này. Cô cả nhà họ Tô đã học đại học được năm năm.” Người phóng viên kia ra vẻ vô tội giải thích, giống như thật sự trong lúc vô tình phát hiện.

Anh ta cố ý dừng lại một chút, sau đó lại chậm rãi nói thêm: “Nhưng mà, cô cả nhà họ Tô vẫn chưa nhận được chứng nhận tốt nghiệp.”

“Lời này của anh là có ý gì? Vì sao cô ta học năm năm rồi mà vẫn chưa nhận được chứng nhận tốt nghiệp?”

“Nguyên nhân giống như lúc cô cả nhà họ Tô học cấp ba.” Khóe môi người phóng viên kia hơi giật, nhẹ nhàng lắc đầu.

Mặc dù anh ta không nói thẳng ra, nhưng mà ý nghĩa trong lời nói này mọi người ở đây đều có thể hiểu được.

Giờ phút này Tô Khiết đang ở trên mạng, vừa đúng lúc thấy cuộc phỏng vấn trực tiếp, khóe môi của cô từng chút từng chút chậm rãi cong lên. Trong nháy mắy cô có thể nhận ra tất cả mọi thứ đều là do Kiều Thiên Lý sắp xếp, chắc chắn những lời kia là do Kiều Thiên Lý đã dặn dò phóng viên trước.

Kiều Thiên Lý thật sự vẫn chưa dừng lại!!

Tô Khiết tự nhiên hiểu ý định của Kiêu Thiên Lý, cố gắng hết sức phô trương tâng bốc bản thân cô ta, sau đó coi thường cô.

Nếu như vậy, ông cụ và bà cụ Nguyễn sẽ càng hài lòng với Kiều Thiên Lý hơn, mà Tô Khiết sẽ ngày càng bất mãn và ghê tởm cô hơn.

Phát sóng trực tiếp vẫn tiếp tục.

“Phù … Người ta đều nói căn bệnh của cô Tô đã được chữa khỏi, bây giờ xem ra không khác nhiều so với trước đây, cũng không có tiến bộ gì đáng kể.”

“Lẽ nào cô Tô này không biết cô ta có bao nhiêu năng lực sao? Cô ta vậy mà lại dám vào đại học R? Hơn nữa còn cũng học thiết kế giống như cô Kiều, đúng là người không biết tự lượng sức mình.”

“Người giống như cô ta mà còn học thiết kế. Cô ta thậm chí còn không hiểu thiết kế là cái gì.”

“Mấy người nói xem nếu bảo cô Tô này đi thiết kế trang sức, cô ta sẽ thiết kế thành cái gì?”

“Khẳng định có thể khiến cô phải mù mắt.”

‘Hahaha…’

Lúc phát sóng trực tiếp, mọi người đều chê cười thành tiếng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top