Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 160


Chương 160

Mộ Dung Tri muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn dáng người có dáng người, muốn tài hoa có tài hoa, hơn nữa còn có gia thế hiển hách như vậy…

Những cái kia đã từng là những thứ mà Kiêu Thiên Lý Khoanh tay liên có được, nhưng mà cô ta có mắt như không tròng, bản thân mình đã bỏ qua, đã từ bỏ, hiện tại đoán chừng ngay cả ruột của muốn hối hận!!

Có một số việc, nếu như từ lúc bắt đầu đứng ở phía xa không thể chạm tới được, không chiếm được thì cũng không sao, nếu như rõ ràng có cơ hội mà mình lại bỏ qua, loại cảm giác này một lời khó nói hết được.

Cho nên Tô Khiết chính là cố ý kích thích Kiêu Thiên Lý.

Thời gian tự do mà bác Ngụy cho Mộ Dung Tri đã sắp đến lúc hết hạn, Mộ Dung Tri chẳng mấy chốc sẽ trở về quản lý xí nghiệp của gia tộc, cho nên sau này thân phận của Mộ Dung Tri cũng sẽ không che giấu nữa.

“Mộ Dung Tri lại là cậu chủ của tập đoàn Ngụy Khang, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Ngụy Khang? Không ngờ được…’ Nguyễn Tâm Trung nhịn không được mà lên tiếng kinh hô.

Nguyễn Tâm Trung còn đồn hết sức mà nhấn mạnh hai chữ “duy nhất”.

Nguyễn Tâm Trung hoàn toàn vô ý, nhưng Kiều Thiên Lý là người nghe lại có lòng, sắc mặt của Kiều Thiên Lý càng trở nên khó coi.!

Kiều Thiên Lý hiểu rất rõ người thừa kế duy nhất của tập đoàn Ngụy Khang biểu thị cho cái gì.

“Cô Kiều, cô sao vậy? Sao sắc mặt lại đột nhiên trở nên khó coi như thế, là chỗ nào không thoải mái à?” Tô Khiết lại nhìn vê phía Kiêu Thiên Lý một lần nữa, cố ý kinh ngạc lên tiếng.

Đám người nghe thấy lời của Tô Khiết liên nhìn về phía Kiều Thiên Lý, nhìn thấy thần sắc không thể che giấu được trên gương mặt của cô ta.

“Tôi lại nói lời gì sai làm cho cô Kiêu đây không vui vẻ à, hình như lúc nãy tôi cũng chỉ nói chút tình huống của Mộ Dung Tri thôi, những chuyện khác cũng chưa hê nói, sao cô Kiêu lại không vui vẻ vậy?” Tô Khiết lại nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu nữa, lúc mà cô nói lời nói này, lông mày của cô hơi nhíu lại, rõ ràng mang theo dáng vẻ thắc mắc và không hiểu.

“Đúng đó, có chuyện gì vậy, sao chị Thiên Lý nghe được chuyện của Mộ Dung Tri lại có phản ứng lớn như vậy?” Nguyễn Tâm Trung đang ngẩn người đột nhiên lại thốt ra một câu như vậy.

Câu nói này của Nguyễn Tâm Trung càng trực tiếp hơn, càng rõ ràng hơn so với Tô Khiết, một câu “phản ứng lớn như thế” của anh càng biểu thị rõ hơn thay đổi của Kiều Thiên Lý.

Giờ phút này câu nói của Nguyễn Tâm Trung đối với Tô Khiết mà nói có thể được xem như là thần trợ công.

Tô Khiết ngước mắt lên nhìn anh một chút, anh đây là vô ý, hay là…

“Phản ứng này của chị Thiên Lý, người không biết còn tưởng rằng giữa chị Thiên Lý và Mộ Dung Tri từng có quan hệ gì nữa đó.” Nguyễn Tâm Trung cười cười rồi đột nhiên lại nói tiếp một câu, ý tứ trong lời nói này càng rõ ràng hơn.

Lần này không chỉ có sắc mặt của Kiều Thiên Lý khó coi, ngay cả sắc mặt của bà Nguyễn cũng xảy ra thay đổi.

Có điều thần sắc của Nguyễn Hạo Thần vẫn bình thường, không hề có một chút khác lạ nào.

Đầu lông mày của Tô Khiết chau lại, Nguyễn Tâm Trung đây là cố ý gây sự sao?

Trong lòng Kiều Thiên Lý liền hốt hoảng, nhưng mà cô ta đã nhanh chóng khống chế lại tâm trạng của mình, đồng thời cũng nghĩ đến cách đối phó rất nhanh.
 
Chương 161


Chương 161

Kiều Thiên Lý nhìn Tô Khiết một chút rồi nhẹ nhàng cười nói: “Tôi với thầy Mộ Dung à? Chúng tôi chỉ là quan hệ thầy trò, tôi đâu có may mắn giống như cô Tô vậy. Cô Tô với thầy Mộ Dung là tình cảm lớn lên từ nhỏ với nhau, thầy Mộ Dung đối với cô Tô đương nhiên không giống như bình thường. Tôi nhớ lúc đó thầy Mộ Dung vốn chỉ dạy một lớp của bọn tôi, thời gian của thầy Mộ Dung rất quý báo, lúc đó hiệu trưởng cầu xin dữ lắm thầy Mộ Dung mới đến trường học dạy thế, nhưng mà thầy Mộ Dung chỉ đồng ý một tuần dạy nhiều nhất hai tiết học.”

“Nhưng mà sau đó thầy Mộ Dung lại đột nhiên chủ động xin đi dạy lớp của học sinh mới, chủ động chịu trách nhiệm cho chương trình học của tất cả các môn học của lớp mới, tính theo thời gian thì khi đó hẳn là thời gian mà cô Tô nhập học, lớp mà thầy Mộ Dung chủ động xin dạy chắc là lớp của cô Tô đây? Thầy Mộ Dung vốn là giáo viên mà trường học đã đặc biệt mời đến, lúc trước cũng chỉ miễn cưỡng đồng ý thay mặt dạy một năm, nhưng mà nghe nói đến bây giờ thầy Mộ Dung vẫn còn ở lại trường học, chắc hẳn hiện tại thầy Mộ Dung vẫn còn dạy lớp của cô Tô nhỉ?”

Không thể không nói phản ứng của Kiều Thiên Lý thật sự rất nhanh, cô ta nói một phen này đã thành công dời sự chú ý của mọi người.

Một lần nữa đẩy Tô Khiết lên đầu sóng ngọn gió.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Khiết, bao gồm cả Nguyễn Hạo Thần, ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần mang theo hơi gió rét lạnh.

Tô Khiết cười cười, vừa định mở miệng, đúng vào lúc này điện thoại của cô lại đột nhiên vang lên.

Tô Khiết lấy điện thoại ra, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại di động, cô âm thầm hô một tiếng.

Đúng lúc này Mộ Dung Tri lại gọi điện thoại cho cô? Đây là tình huống như thế nào đây?

Tô Khiết nhớ đến lúc trước cô lấy tóc của Nguyễn Hạo Thần để đưa cho Mộ Dung Tri làm giám định, cô sợ Mộ Dung Tri gọi đến vì chuyện này, cho nên vào lúc này Tô Khiết hơi do dự.

“Là điện thoại của thầy Mộ Dung à, sao cô Tô lại không chịu nhận điện thoại đi?” Kiều Thiên Lý nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Tô Khiết hiển thị bốn chữ Mộ Dung Tri, khóe môi nhịn không được mà hơi câu lên, xem ra trời cao cũng đang giúp cô ta.

Con ngươi của Nguyễn Hạo Thần chìm xuống.

“Cuộc điện thoại này đến cũng thật là đúng lúc.” Trong con ngươi của Nguyễn Hạo Thần lướt qua một tia cười, tay của anh đột nhiên duỗi ra thay Tô Khiết ấn nút trả lời, hơn nữa còn thuận tiện mở loa lên.

Ánh mắt của Tô Khiết hơi híp Lại, lấy năng lực của cô muốn ngăn cản Nguyễn Hạo Thần thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng mà cô biết dưới loại tình huống như thế này thì cô không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Mà cuộc điện thoại này, chắc chắn cô phải nhận.

“Mộ Dung Tri, anh còn dám điện thoại cho em à, anh có ý gì?” Điện thoại vừa mới được kết nối, Tô Khiết rất là bất mãn mà nói trước một câu.

Cô biết lời nói này của cô có thể khiến Nguyễn Hạo Thần sinh ra nghi ngờ, nhưng mà vẫn tốt hơn nếu như để Mộ Dung Tri nói ra chuyện giám định máu mủ của Nguyễn Hạo Thần.

Khóe mắt của Nguyễn Hạo Thần có một tia u ám.

“…” Ở đầu dây bên kia điện thoại chỉ trầm mặc một lát, sau đó có một giọng nói của phụ nữ truyền tới: “Khiết Khiết, là dì đây.”

“Dì Mộ Dung?” Tô Khiết sững sờ, cô hơi có chút bất ngờ, nhưng mà cô cũng âm thầm thở dài một hơi, nếu như là dì Mộ Dung thì cô cũng không cần lo lắng.

Nhưng tại sao dì Mộ Dung lại dùng điện thoại của Mộ Dung Tri để gọi điện thoại đến cho cô? Cái này cũng hại cô phí công lo lắng một trận.

“Sao vậy? Thằng nhóc thối Tri kia lại ăn hiếp cháu à, cháu nói với dì đi, dì sẽ lột da nó ra.” Lời nói của Mộ Dung Uyển xoay chuyển, rõ ràng trong âm thanh mang theo vài phần oán giận.
 
Chương 162


Chương 162

“Dì à, lúc trước dì để cho cháu đi học thiết kế, sau đó buộc Mộ Dung Tri phải dạy cho con, kết quả anh ấy lại dùng việc công báo thù riêng, rõ ràng năm ngoái cháu có thể tốt nghiệp rồi nhưng mà đến bây giờ anh ấy vẫn còn chưa phát bằng tốt nghiệp cho cháu nữa.” Tô Khiết liền thuận lý thành chương, tự nhiên cáo trạng, đương nhiên cáo trạng của Tô Khiết cũng giải thích vấn đề lúc nãy của Kiều Thiên Lý.

Nguyễn Hạo Thần nghe được lời nói này của Tô Khiết thì khóe miệng lại kéo ra, chuyện này sợ không phải là do Mộ Dung Tri sai đâu nhỉ? Sợ là bởi vì do chính cô quá đần, thành tích quá thấp, cho nên mới chưa tốt nghiệp được?

Trên mặt của Kiều Thiên Lý với bà Nguyễn đều là vẻ trào phúng và xem thường, ông Nguyễn cũng trực tiếp hừ lạnh một tiếng, bọn họ đều có cảm giác Tô Khiết thật sự giống như là khờ khạo đến nhà.

Chính cô đần mà còn có mặt mũi trách móc người khác, còn có mặt mũi cáo trạng với mẹ của Mộ Dung Tri? Đây chính là mẹ của Mộ Dung Tri đó.

“Thật à? Cái thằng nhóc thối này thật sự muốn lật trời rồi, lại không cho cháu giấy chứng nhận tốt nghiệp. Khiết Khiết yên tâm đi, việc này có dì làm chủ cho cháu rồi, dì sẽ để cho nó lập tức phát bằng tốt nghiệp cho cháu.” Nhưng mà lời nói sau đó của Mộ Dung Uyển đã khiến cho tất cả mọi người chờ xem náo nhiệt rớt hư cả kính mắt.

“Vâng, vẫn là dì tốt với cháu nhất.” Tô Khiết cười ngọt ngào, cô hiểu Mộ Dung Uyển, cho nên đối với đáp án này cũng không hề bất ngờ chút nào.

“Ừm, đợi đến lúc cháu tốt nghiệp rồi thì dì đã có thể chuẩn bị chuyện hôn nhân đại sự của cháu.” Sau đó Mộ Dung Uyển rất vui vẻ nói thêm một câu nữa, rất hiển nhiên đây mới là trọng điểm của Mộ Dung Uyển.

Nguyễn Hạo Thần chuyển tầm mắt nhìn về phía Tô Khiết, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến cho Tô Khiết có cảm giác áp lực như núi.

“Dì ơi, cháu đã kết hôn rồi.” Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, lúc đầu cô cũng không muốn để quá nhiều người biết chuyện này, nhưng mà trong tình huống như thế này, dưới ánh mắt áp lực của Nguyễn Hạo Thần thì cô không thể không nói.

“Cháu nói cái gì chứ? Cháu kết hôn rồi, với ai?” Ở đầu dây bên kia điện thoại, âm thanh của Mộ Dung Uyển đột nhiên lại cất cao lên, trong âm thanh kia mang theo vài phần bén nhọn, hiển nhiên là do chịu phải kích thích không nhỏ.

“Nguyễn Hạo Thần.” Tô Khiết nhìn Nguyễn Hạo Thần một chút rồi nhanh chóng trả lời một câu.

Khóe môi Nguyễn Hạo Thần nhếch nhếch lên, hiển nhiên rất hài lòng đối với đáp án này của cô.

“Cháu nói ai chứ? Nguyễn Hạo Thần? Là tổng giám đốc của Nguyễn thị?” Dường như âm thanh của Mộ Dung Uyển lại lớn thêm một chút, bà ta dừng lại một chút rồi lại đột nhiên bổ sung thêm một câu: “Hình như Nguyễn Hạo Thần đã hơn ba mươi mấy rồi ?”

Con ngươi của Tô Khiết nhấp nháy, cô đột nhiên có một loại dự cảm xấu, đối với dì Mộ Dung thì cô hiểu rất rõ.

Lấy sự hiểu biết rõ ràng của cô đối với dì Mộ Dung, lời nói tiếp theo của dì Mộ Dung chắc chắn sẽ rất kinh người.

Với sự hiểu biết của cô đối với dì Mộ Dung, lời nói tiếp theo của dì Mộ Dung e là sẽ làm chấn động mọi người.

“Dì, nếu không có chuyện gì khác con…” Tô Khiết muốn nhanh chóng cúp điện thoại.

“Ai ya, hoa dì vất vả vun trồng nhiều năm như vậy lại bị một con trâu già hái mất, thiên lý ở đâu? Trái tim già nua của tôi lạnh lẽo rồi.” Nhưng đầu kia điện thoại, Mộ Dung Uyển đã gào lên tan nát cõi lòng.

Tay cầm điện thoại của Tô Khiết run rẩy, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, hơn nữa so sánh của dì Mộ Dung…
 
Chương 163


Chương 163

Trâu già? Nghe nói Nguyễn Hạo Thần cũng không già như vậy đi? Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa tới ba mươi, tuổi tây hai mươi chín, tuổi ta hai mươi tám.

Mọi người trong đại sảnh nghe thấy lời này của Mộ Dung Uyển, sắc mặt ai cũng đều thay đổi.

Mặt bà cụ Nguyễn và ông cụ đều có thêm vài phần bất mãn rõ ràng, Nguyễn Hạo Thần nhà họ ưu tú như vậy, lấy đồ ngốc này mới là mù mắt, lại còn bị ghét bỏ?

Kiều Thiên Lý sửng sốt, ánh mắt lúc nhìn Tô Khiết lại có ý cười vui vẻ khi người gặp họa.

Mặt Nguyễn Hạo Thần trực tiếp trầm xuống, già? Anh già sao?

Tô Khiết hơi chuyển mắt, có chút cẩn thận nhìn Nguyễn Hạo Thần, thấy khuôn mặt đen thui của Nguyễn Hạo Thần, cô thầm hít vào một hơi, anh thế này nhìn giống như tức giận rồi?

Không, không phải giống như, mà là thật sự tức giận rồi.

Nhưng mà, đầu kia điện thoại, Mộ Dung Uyển rõ ràng không có ý dừng lại.

“Khiết Khiết à, nhiều như vậy tiểu thịt tươi mà dì quen biết đều để tùy ý con lựa chọn, nếu thực sự không ổn, Tri nhà chúng ta cũng có thể miễn cưỡng tính một chân, nếu con có thể nhìn trúng, dì lập tức làm giấy đăng ký kết hôn cho hai đứa, con nghĩ không thông bao nhiêu mà lại gả cho thịt khô quắt như vậy?

Nghĩ không thông? Thịt khô quắt!

Cách dùng từ này của Mộ Dung Uyển có thể nói là kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu.

Lúc này, mặt Nguyễn Hạo Thần đã âm trầm tới mức có thể nhỏ mực!!

“Dì Mộ Dung, con còn có chuyện, con cúp trước…” Khóe môi Tô Khiết hung hăng co giật, cô cảm thấy không thể để dì Mộ Dung tiếp tục nói như vậy nữa!!

“Con dám cúp điện thoại của dì thử xem…” Mộ Dung Uyển vừa nghe Tô Khiết muốn cúp điện thoại, trực tiếp gấp gáp.

Nhưng mà, Tô Khiết vẫn là nhanh chóng cúp, cô biết cúp điện thoại của người lớn như vậy là không đúng, nhưng nếu còn để Mộ Dung Uyển nói như vậy tiếp, cô cảm thấy cái mạng nhỏ của cô cũng sẽ có nguy hiểm.

Ánh mắt đó của Nguyễn Hạo Thần sắp muốn giết người rồi!!

“Phụt hahaha…” Tô Khiết cúp điện thoại xong, Nguyễn Tâm Trung trực tiếp phì cười: “Trâu già? Thịt khô quắt? Đây là nghĩ không thông biết bao, hahaha…”

Đôi mắt lạnh như băng của Nguyễn Hạo Thần chiếu thẳng tới, tiếng cười ‘tùy tiện’ đó của Nguyễn Tâm Trung ngưng bặt, nhưng ý cười trên mặt lại không thể nào đè xuống được.

Tô Khiết thấy khuôn mặt âm trầm tới mức làm người ta kinh hồn táng đảm của Nguyễn Hạo Thần, cảm thấy mình rất cần phải vãn hồi một chút.

Tô Khiết nhìn Nguyễn Hạo Thần, cười ngọt ngào: “ông xã à, anh đẹp trai nhất, anh xinh đẹp nhất, em rất thích.”

Nghe thấy lời của Tô Khiết, khuôn mặt âm trầm của Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng thả lỏng.

Nguyễn Tâm Trung kinh ngạc, anh cả trước giờ đều vui giận không ra mặt, nhưng hôm nay tốc độ thay đổi sắc mặt này của anh cả thật sự đủ nhanh!!

Hơn nữa, anh ta cảm thấy IQ của anh cả hôm nay cũng có vấn đề, lời này của Tô Khiết không chút nào để tâm, anh cả lại tin tưởng không nghi ngờ?

Thật sự là gặp quỷ rồi!!

“Hừ.” Ông cụ Nguyễn lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng lại không lên tiếng trào phúng như vừa nãy nữa.
 
Chương 164


Chương 164

Mặc dù vừa rồi Mộ Dung Uyển khắp nơi ghét bỏ Nguyễn Hạo Thần, ông nghe không thoải mái, nhưng thái độ của Mộ Dung Uyển đối với Tô Khiết lại khiến ông có suy nghĩ khác.

Dù sao tập đoàn Ngụy Khang cũng là xí nghiệp lớn số một số hai trong nước, Tô Khiết và tập đoàn Nguy Khang lại có mối quan hệ này…

Nhưng mà, ông cụ Nguyễn nhìn Tô Khiết vẫn là không hài lòng chút nào.

Kiều Thiên Lý mặt khó tin, đôi mắt đỏ lên ghen ty, cô ta không tin, không tin người phụ nữ vừa ngu ngốc lại xấu xí như Tô Khiết mà lại có thể dễ dàng ảnh hưởng tới Nguyễn Hạo Thần.

“Được rồi, nên dùng bữa rồi, ngồi xuống hết đi.” Bà cụ Nguyễn lại làm dịu bầu không khí, đương nhiên, cũng xem như lại giải vây cho Kiều Thiên Lý.

Lúc này chỉ còn một mình Kiều Thiên Lý vẫn đứng, Kiều Thiên Lý nghe thấy lời của bà cụ Nguyễn lập tức sực tỉnh, nhanh chóng che giấu ghen ghét trên khuôn mặt, lễ phép ngồi xuống bên cạnh bà cụ Nguyễn.

“Đúng rồi, không phải Tầm Chiêu định đầu tư vào kinh doanh trang sức của nhà họ Kiều sao? Thiên Lý nói thiết kế xong mấy kiểu trang sức, muốn lấy cho con xem thử.” Bà cụ Nguyễn nhìn Kiều Thiên Lý, trên mặt là nụ cười từ ái, phải nói bà cụ Nguyễn thật sự rất hài lòng với Kiều Thiên Lý, khắp nơi đều nói chuyện vì Kiều Thiên Lý.

“Đúng vậy, anh Tầm Chiêu, đây là mấy tác phẩm em thiết kế.” Kiều Thiên Lý nhắc tới chuyện thiết kế, mặt lại dần lộ ra nụ cười.

Lúc Kiều Thiên Lý nói chuyện, cầm ra mấy bản thiết kế, đưa tới trước mặt Nguyễn Hạo Thần: “Anh Tầm Chiêu, anh xem thử một chút.”

Nguyễn Hạo Thần quả thực đã từng nói chuyện này, tay anh tự nhiên giơ về phía mấy bản thiết kế.

Nhưng mà, Tô Khiết lại cầm bản thiết kế trong tay Kiều Thiên Lý nhanh hơn một bước, Tô Khiết liếc mắt nhìn, trong lòng cười lạnh.

Thiết kế trên mấy tờ mà Kiều Thiên Lý lấy ra vẫn là mấy kiểu trong bản thảo thiết kế của cô năm đó, chỉ là, đây là mấy kiểu cô vẽ lúc mới đầu, có chút ấu trĩ, không đủ hoàn mỹ, cả cuốn bản thảo thiết kế đó của cô mấy năm nay hẳn cũng sắp bị Kiều Thiên Lý dùng hết rồi, Kiều Thiên Lý thế này là không định động não tự mình thiết kế?

Cô lại muốn xem thử Kiều Thiên Lý dùng hết bản thảo thiết kế của cô thì định làm thế nào?

Tô Khiết nhìn bản thiết kế, khóe môi nhếch lên: “Đây là cái gì, cái này cũng quá khó xem rồi.”

Mặc dù đây là bản thiết kế trước đây của cô, nhưng đối với cô hiện tại mà nói, tác phẩm thế này sớm đã không thể cầm ra rồi.

Sắc mặt Kiều Thiên Lý thay đổi rõ rệt, nhưng cô ta không biểu hiện quá rõ ràng, chỉ là đôi mắt lúc nhìn bà cụ Nguyễn có thêm vài phần tủi thân.

“Cô hiểu cái gì? Những cái này tôi vừa xem thử, đều rất tốt.” Bà cụ Nguyễn thấy dáng vẻ tủi thân của Kiều Thiên Lý, có lẽ thật sự đau lòng, trực tiếp hét lên với Tô Khiết một câu: “Cô đưa bản thiết kế cho Tầm Chiêu, để Tầm Chiêu xem.”

“Tầm Chiêu, con xem một chút, những thiết kế này đều là Kiều Thiên Lý tự mình thiết kế, nhất định không tệ.” Bà cụ Nguyễn thật sự là khắp nơi đều vì Kiều Thiên Lý nói chuyện.

Bà cụ Nguyễn nói chuyện, Tô Khiết bèn ngoan ngoãn đưa bản thiết kế tới trước mặt Nguyễn Hạo Thần, nhưng cô vẫn rất thành thực biểu đạt quan điểm của mình: “ông xã à, em không thích.”

Khóe môi Kiều Thiên Lý khẽ nhếch lên nụ cười lạnh trào phúng, Tô Khiết tính là cái gì, đồ ngốc này cho rằng cô nói không thích thì có thể ảnh hưởng được gì sao?

“Ừ.” Nguyễn Hạo Thần vốn muốn giơ tay lấy bản thảo thiết kế, nghe thấy lời của Tô Khiết, thì chỉ nhẹ ừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Vợ anh cũng nói không thích rồi, anh còn xem gì nữa?
 
Chương 165


Chương 165

Vợ anh đã nói không thích rồi, anh còn xem gì nữa?

Đám người nhìn thấy phản ứng của Nguyễn Hạo Thần thì ai nấy cũng đều trực tiếp ngây người. Tình huống gì đây? Tô Khiết nói không thích, cậu ba Nguyễn như anh liên trực tiếp không xem nữa?

Tô Khiết cũng sững sờ, thực ra Tô Khiết vừa nãy cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, chứ không hề ngờ Nguyễn Hạo Thần lại phối hợp với cô như vậy.

Ừm, cậu ba Nguyễn quả nhiên là rất biết đi đúng đường, đáng được tuyên dương!

“Hạo Thần, cháu làm gì vậy? Sao cháu không xem thử đi? Đây đều là do Thiên Lý cực khổ vất vả thiết kế ra đó.” Bà cụ Nguyễn âm thầm thở dài một hơi, bà không tin đứa cháu trai khiến bà kiêu ngạo nhất lại bởi vì một câu nói của người phụ nữ ngốc đó mà thay đổi chủ ý đâu.

Điều này là không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

“Vợ cháu nói không thích.” Nguyễn Hạo Thần ngước mắt lên nhìn bà cụ Nguyễn, câu trả lời vô cùng trực tiếp, hệt như một lễ dĩ nhiên.

 

“Đây là chuyện làm ăn, cô ta thì hiểu cái gì? Sao cháu lại có thể nghe cô ta nói bậy chứ.” Bà cụ Nguyễn tức giận rồi, bà vốn đã rất bất mãn với Tô Khiết, bây giờ lại nhìn thấy đứa cháu trai kiêu ngạo nhất của bà lại nghe lời của Tô Khiết, điều này khiến bà càng thêm không hài lòng.

“Bà nội Nguyễn, bà đừng tức giận, chuyện này cũng không thể trách cô Tô được, đúng rồi, Tô thị cũng là kinh doanh châu báu mà…” Kiều Thiên Lý liên tục khuyên nhủ, nhưng ý trong lời này của cô ta…

Lúc này Kiều Thiên Lý nói câu này có ý gì, Tô Khiết làm sao mà không hiểu được, ý của Kiêu Thiên Lý chính là do Tô thị cũng kinh doanh châu báu, cho nên Tô Khiết mới cố ý không để Nguyễn Hạo Thần đầu tư vào việc kinh doanh châu báu của nhà Kiều Thiên Lý.

Lời này của Kiêu Thiên Lý hiển nhiên là đang cố ý khiến cho bà cụ Nguyễn càng thêm bất mãn với Tô Khiết. Tô Khiết nhìn Kiều Thiên Lý một cái, rồi mỉm cười.

“Ai ya, ông xã, nhà em cũng kinh doanh châu báu, nếu ông xã đã muốn đầu tư vào việc kinh doanh châu báu, vậy thì đầu tư cho nhà em đi, nước phù sa không để chảy vào ruộng người ngoài mà.” Sau đó, Tô Khiết quay sang nhìn Nguyễn Hạo Thần, nở nụ cười vô cùng xán lạn, cất lời như một lẽ dĩ nhiên.

Cần gì phải che che đậy đậy? Còn muốn hãm hại ngầm người ta nữa chứ, cô không dám nói thì tôi sẽ trực tiếp nói rõ ra cho cô vậy.

Hống hách như vậy, huênh hoang như vậy, tùy tiện như vậy, chính là muốn để cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bất lực không làm gì được đói

Kiều Thiên Lý trực tiếp bị ngây người, cô ta có làm sao cũng không thể ngờ được Tô Khiết lại nói ra lời như vậy, nhưng mà ngay lập tức, trong đôi con ngươi của cô ta liền mang máng lóe qua một tia cười lạnh trên nỗi đau của người khác, cô ta hiểu Nguyễn Hạo Thần, đối với những chuyện kinh doanh làm ăn, Nguyễn Hạo Thần trước giờ luôn rất quyết đoán, chưa hề chịu ảnh hưởng từ bất kỳ ai, càng không cho phép người khác chi phối quyết định của anh!

Cho nên, Kiều Thiên Lý cảm thấy Tô Khiết đây chính là đang tự tìm đường chết, nếu Tô Khiết đã tự tìm được chết, thì cũng không trách được người khác rồi.

Nguyễn Tâm Trung nhìn Tô Khiết, khóe miệng hung hăng giựt giụt, người phụ nữ này…

“Ông xã, có được không?” Tô Khiết không quan tâm đến người khác, mà đưa tay ôm lấy cánh tay của Nguyễn Hạo Thần, nhẹ nhàng lắc lắc, mang theo vài phần nũng nịu.

Tô Khiết biết, thực ra đây chính là một vở kịch, còn về đầu tư gì đó vốn không xem là thật, cho nên cô biết Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ phối hợp với cô, chỉ là phối hợp cô diễn tốt vở kịch này.

“Được!” Nguyễn Hạo Thần gân như là không có bất kỳ do dự nào, anh trả lời rất nhanh, rất trực tiếp, vợ đã yêu cầu,anh làm sao mà không đồng ý được?

“Khu, khụ…ˆ Nguyễn Tâm Trung bị sặc nước, anh trai vậy mà lại đồng ý rôi? Anh cảm thấy nếu như anh trai anh ở thời cổ đại, thì tuyệt đối rất có tố chất của một hôn quân đó.
 
Chương 166


Chương 166

Kiêu Thiên Lý nhất thời bị ngây ngốc, cô ta không dám tin, không dám tin Nguyễn Hạo Thần vậy mà lại đông ý với Tô Khiết rồi.

Đây tuyệt đối không phải là Nguyễn Hạo Thần mà cô ta biết!

“Chuyện làm ăn không phải trò chơi, không thể tùy ý quyết định như vậy được, nhà họ Tô mấy năm nay không có tác phẩm nào ra hồn, Tô thị mấy năm nay luôn trên đà xuống dốc, hơn nữa theo như ông biết thì những nhà thiết kế có chút tài của Tô thị đều bị tập đoàn Tinh Duệ chiêu mộ đi hết rồi.” Ông cụ Nguyễn lại lên tiếng rồi, hiển nhiên ông cũng không tán đồng với quyết định này của Nguyễn Hạo Thần.

Lúc Tô Khiết nghe thấy tập đoàn Tinh Duệ, đôi con ngươi khẽ lập lòe một cái, bàn tay ôm lấy cánh tay của Nguyễn Hạo Thần cũng theo bản năng siết chặt lại.Cô trước giờ không hề can dự đến tình hình của Tô thị, cho nên cũng không hiểu mấy về tình hình của Tô thị. Hôm nay nghe thấy ý của ông cụ Nguyễn, tình hình của Tô thị chỉ e là rất không tốt.

Cho nên, mấy năm nay ông ta luôn nhắm vào Tô thị?

Nguyễn Hạo Thần cảm nhận được sự bất thường của cô nên khẽ đưa mắt sang nhìn cô, nhìn thấy đôi mắt khẽ rũ xuống, có chút xuất thân của cô, đôi con ngươi anh khẽ lập lòe một cái.

Cô ấy đang lo lắng cho Tô thị sao? Nhưng mà anh có cảm giác, cô ấy dường như không chỉ đơn thuần là đang lo lắng cho Tô thị đâu.

“Cô Tô không phải cũng học thiết kế châu báu sao? Hơn nữa còn là học sinh do đích thân Mộ Dung Tri dẫn dắt nữa, cô Tô thiết kế vài mẫu tác phẩm chắc cũng không phải là chuyện gì khó chứ?” Nguyễn Tâm Trung đột nhiên chen vào một câu, lúc anh ta nói lời này, vẫn là thần sắc cà lơ phất phơ như thường ngày.

Tô Khiết ngước mắt nhìn anh ta một cái, không biết anh ta muốn làm cái gì?

“Cô ta như thế mà là đi học thiết kế sao? Cô ta đi giết thời gian cho qua ngày thì có, bây giờ bằng tốt nghiệp còn chưa tới tay, còn nói thiết kế cái gì.” Bà cụ Nguyễn càng lúc càng nhìn Tô Khiết không thuận mắt.

Ông cụ Nguyễn vì cuộc điện thoại của Tô Khiết với Mộ Dung Uyển lúc nãy mà thái độ đối với Tô Khiết cũng không ác liệt như thế nữa, nhưng lúc này nghe thấy lời của Nguyễn Tâm Trung , trên sắc mặt ông rõ ràng cũng có thêm vài phần khinh miệt.

Một cô ngốc, ngay cả bằng tốt nghiệp còn chưa lấy tận tay, cô ta có thể thiết kế ra thứ gì chứ?

Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy thái độ của ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đối với Tô Khiết, sắc mặt anh hiển nhiên là chùng xuống rồi, nhưng mà, đề nghị của Nguyễn Tâm Trung lại khiến cho anh có một số suy nghĩ mới, trên tư liệu mà anh cho người điều tra, thành thích học tập ở trường của Tô Khiết quả thực rất kém, rất kém, kém đến không nhìn nổi.

Nhưng mà, đó có phải cũng là một sự ngụy trang của cô không?

Nguyễn Hạo Thần thực ra còn hiểu tình hình của Tô thị hơn ông cụ Nguyễn nữa, nếu như cứ như vậy, Tô thị chỉ e là sẽ không chống được bao lâu nữa, cô ấy có vì cứu Tô thị mà sẽ…

“Ông nội, cháu có một cách, hay là Nguyễn thị chúng ta công khai đấu thầu đi, nhà nào có bản lãnh thì chúng ta sẽ đầu tư nhà đó.” Nguyễn Tâm Trung nhìn ông cụ Nguyễn và đề ra một đề nghị rất không tệ.

“Đề nghị này của thằng Trung cũng không tồi, Hạo Thần, cứ làm như vậy đi.” Ông cụ Nguyễn vốn đang lo lắng Nguyễn Hạo Thần sẽ vì Tô Khiết mà đầu tư vào Tô thị một cách tùy tiện, lúc này đề nghị của Nguyễn Tâm Trung vừa lúc rất hợp ý ông.

Kiều Thiên Lý đưa mắt nhìn sang Nguyễn Tâm Trung , trong sâu thẳm đôi con ngươi đó không thể che đi sự căm ghét và căm hận, Nguyễn Hạo Thần rõ ràng vốn đã đồng ý đầu tư vào nhà họ Kiêu bọn họ rồi, bây giờ bị Nguyễn Tâm Trung xáo trộn như vậy, nhà họ Kiều bọn họ còn phải tranh giành với những công ty khác nữa, điều này trong vô hình đã tăng thêm độ khó, hơn nữa cuối cùng nhà họ Kiều bọn họ có thể thắng được không thì còn chưa chắc.

“Được.” Lần này, Nguyễn Hạo Thần đồng ý vô cùng sảng khoái, lúc anh trả lời, đôi con ngươi còn nhìn sang Tô Khiết.
 
Chương 167


Chương 167

Với thái độ của cô đối với ông cụ Tô, Tô thị nếu như xảy ra chuyện, cô ấy chắc chắn sẽ không thể không quản,cho nên anh rất là trông đợi những chuyện tiếp theo đây.

Nhìn cái cách cô ấy đối xử với ông cụ Tô là biết, nếu như nhà họ Tô xảy ra chuyện gì, chắc chắn cô ấy sẽ không phớt lờ, bởi thế, anh rất nóng lòng chờ đợi những chuyện sắp đến.

Chuyện này xem như đã được quyết định như vậy rồi, mặc dù Kiều Thiên Lý rất bất mãn, trong lòng sốt ruột, nhưng lại không dám nói thêm nữa. Cô ta nhìn Nguyễn Hạo Thần, ánh mắt bộc bộ ra vẻ ai oán và tủi thân. Trước giờ cô ta luôn nghĩ rằng Nguyễn Hạo Thần đối xử với mình rất đặc biệt, dù gì năm ấy cô cũng đã giúp đỡ mẹ của anh, còn cứu anh nữa.

Trước đó, đúng là anh ấy đối xử với cô khá tốt.Trước đây, cô có thể “tùy tiện” đề cập đến chuyện đầu tư với anh, anh sẽ đồng ý ngay, nhưng bây giờ sao anh ấy lại công khai gọi đấu thầu kia chứ, mặc dù người nói ra cách này là Nguyễn Tâm Trung , ông cụ Nguyễn là người quyết định, anh ấy cũng có thể phản đối kia mà. Hồi trước, vì một câu nói của Tô Khiết mà anh còn chẳng buồn nhìn bản thảo thiết kế của cô nữa?

Tại sao thế? Tại sao anh lại thay đổi như vậy?

Lúc Kiều Thiên Lý quay đầu sang nhìn Tô Khiết, mặc dù cô ta đã cố gắng kêm chế, nhưng vẫn không nén được cơn giận trong lòng.

Tô Khiết ngẩng đầu nhìn cô ta, khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười.

Sớm muộn gì chúng ta cũng phải tính sổ hết nợ nần mà thôi, đây mới chỉ là bắt đầu, nếu như sau này Kiều Thiên Lý bớt phóng túng đi, cô còn có thể nương tay, nhưng nếu cô ta vẫn dám tác oai tác quái, chắc chắn cô sẽ tính hết cả nợ mới lẫn nợ cũ. Nhìn thấy nụ cười của Tô Khiết, cô hận đến cắn răng nghiến lợi.

Nhưng Kiều Thiên Lý là người thông minh, cô ta biết rằng ở trong tình huống này, cho dù mình có bất mãn đến mức nào thì cũng không thể biểu lộ ra ngoài mặt được.

Kiều Thiên Lý khẽ cúi đâu, ngoan ngõan ngồi bên cạnh bà Nguyễn.

Ông cụ Nguyễn nhẹ nhàng vỗ tay cô, cất tiếng an ủi cô ta.

“Hạo Thần, con với Thiên Lý lớn lên bên cạnh nhau, từ nhỏ hai đứa đã vô cùng thân thiết, con phải bảo vệ Thiên Lý,không thể người khác ăn hiếp con bé.” Bà cụ Nguyễn không nỡ để cho Kiêu Thiên Lý thấy tủi thân, đương nhiên, bà ta cũng không ưa Tô Khiết.Người khác mà bà Nguyễn nói chính là Tô Khiết.

Rõ ràng bà Nguyễn nói như vậy trước mặt Tô Khiết, vì muốn làm cô khó xử.

Ánh mắt Nguyễn Tâm Trung chợt thay đổi, muốn gây chuyện hay sao?

Bà ấy nói anh cả rất thân thiết với một cô gái khác trước mặt chị dâ

u, anh ta cảm thấy đây có thể xem như là sự sỉ nhục trắng trợn.

Không biết cô Tô có hiểu hay không?

Nguyễn Hạo Thần khẽ híp mắt lại, vốn dĩ muốn mở miệng, nhưng mà, lúc anh nhìn qua Tô Khiết ở bên cạnh mình, lời nói nghẹn ứ bên khóe môi.

Anh rất muốn biết, nghe lời nói như vậy, cô ấy sẽ phản ứng thế nào.

“Cô Kiều, cô kết hôn chưa?” Tô Khiết ngẩng đầu, nhìn Kiều Thiên Lý, rồi đột ngột hỏi như thế.

“Chưa.” Kiều Thiên Lý sững sờ, rồi nhanh chóng đáp lại, lúc nói câu này, Kiều Thiên Lý hơi ngẩng đầu lên, muốn nhìn Nguyễn Hạo Thần, có điều cô ta nhanh chóng kiềm chế chính mình.Cô ta biết rằng, trước mặt Nguyễn Hạo Thần, có một vài chuyện không nên lộ quá.

“Vậy cô Kiều đã có bạn trai chưa?” Tô Khiết lại tiếp tục truy hỏi.

“Chưa. Lúc đáp như vậy, giọng nói của Kiều Thiên Lý hơi thâm thấp, vẻ mặt trở nên dịu dàng, nhiều năm nay cô ta không cưới chồng, cũng không quen bạn trai nào đều là vì Nguyễn Hạo Thần, bởi thế, đương nhiên cô ta phải nhân cơ hội này bày tỏ sự “trung trinh” của mình với anh rồi.
 
Chương 168


Chương 168

Tô Khiết nhìn cô ta, chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, vẻ mặt hơi phức tạp, mọi người nhìn gương mặt của cô, đều không hiểu cô có ý gì.

Rồi sau đó, đột nhiên Tô Khiết quay đầu nhìn Nguyễn Hạo Thần, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Ông xã, chắc chắn anh phải bảo vệ cô Kiều đấy, đừng có ăn hiếp cô Kiều nhà người ta.”

“Em nói gì?” Nguyễn Hạo Thần quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh lạnh lùng khôn xiết.

Người phụ nữ này đang nói cái gì vậy? Cô ấy kêu anh bảo vệ Kiều Thiên Lý à?

Anh là chồng của cô ấy, bây giờ cô ãy lại kêu anh phải bảo vệ một người phụ nữ khác chu đáo? Hay thật.

Nguyễn Tâm Trung sững sờ, cô ta bị ngốc à?

Đậu xanh rau má, khi nãy anh ta đã nghe thấy cái gì vậy nè? Nghe thấy cái gì đấy nhỉ?

Tư tưởng của cô Tô ngộ nghĩnh ghê?

Nhưng mà, bộ dạng lạnh căm căm như muốn ăn thịt người của anh cả nhà mình là sao thế?

Anh ta cảm thấy, nếu như cô Tô không đưa ra một đáp án khiến cho anh cả hài lòng, có thể anh cả sẽ giết cô ấy mất.

Có điều, với câu nói ban nãy của cô Tô, e là sẽ không gỡ gạc lại được, bởi thế, cô ấy khó mà đưa ra đáp án làm cho anh cả nhà mình hài lòng được.

Lần này có kịch hay để xem rồi, đây là lân đầu tiên anh ta nhìn thấy anh cả như thế này.

Một vở kịch đặc sắc, chắc chắn phải xem một cách nghiêm túc.

Nguyễn Tâm Trung cầm tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm, làm ướt cổ họng, mới thư thả hóng kịch hay.

Nguyễn Hạo Thần vẫn nhìn Tô Khiết chăm chú, sự lạnh lùng giăng kín đôi mắt anh, ngọn lửa giận lại dần lan tràn, đôi mắt ấy như thể có thể giết người trong tích tắc vậy

Tô Khiết nhìn vào mắt Nguyễn Hạo Thần, cô ngẩn người, vẻ mặt của anh…

Ừm, rất giống, anh diễn kịch khá thật.

“Anh xem đấy, cô Kiều đã từng này tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, hơn nữa đến bạn trai còn chưa có, đáng thương đến mức nào kia chứ, bởi thế, anh không thể ăn hiếp cô ấy đâu.” Trước ánh mắt có thể giết người trong tích tắc của Nguyễn Hạo Thần, cô chậm rãi bổ sung nửa câu còn lại.

“Khụ, khụ…” Vừa mới nhấp được một ngụm trà, lúc định chuẩn bị thư thả hóng hớt kịch hay, nghe cô ấy nói như vậy, Nguyễn Tâm Trung phun hết cả ra, đương nhiên, cũng bị sặc một cách thảm thương thêm lần nữa.

Câu nói này của cô Tô, ghê gớm thật! Ghê gớm thật!

Từng này tuổi rồi? Đáng thương quá! Dùng mấy từ này để miêu tả Kiêu Thiên Lý thì đúng là không có ghê gớm hơn, mà chỉ có ghê gớm nhất.

Đậu xanh rau má, rốt cuộc đầu óc của cô Tô làm từ cái gì thế?

Màn kịch này diễn biến nhanh quá, anh ta không theo kịp tiết tấu nữa rồi.

Cô ấy ngốc thật à? Ngốc thật đó à?

Vào giây phút đó, sắc mặt Kiều Thiên Lý sa sầm.

Nguyễn Hạo Thần cũng sững sờ, rồi âm thầm thở phào, vẻ lạnh giá và lửa giận trong ánh mắt anh tan biến đi ngay.

Khóe môi Nguyễn Tâm Trung giật giật, sắc mặt anh cả thay đổi nhanh thật!

“Ông xã, cô Kiều đáng thương quá chừng, bởi vậy…” Thấy sắc mặt Nguyễn Hạo Thần đã dịu xuống, trong lòng cô không khỏi tán thưởng anh diễn giỏi thật, giống y như thật vậy, hơn nữa nhập vai thoát vai đều rất tự nhiên.
 
Chương 169


Chương 169

“Chuyện của cô ta không liên quan gì đến anh.” Nghe cô ấy lại nhắc đến Kiều Thiên Lý, anh khẽ nhíu mày, mặc dù biết rằng cô ấy không có ý đó, nhưng anh cũng muốn gây ra hiểu lầm không đáng có gì.

Anh chỉ muốn quan tâm đến chuyện của vợ mình mà thôi!

Vốn dĩ sắc mặt của Kiều Thiên Lý đã xám xịt, sa sâm đi rồi, bây giờ nghe Nguyễn Hạo Thần nói như thế, cô ta sắp sửa suy sụp tinh thần đến nơi.

Cô ta biết Nguyễn Hạo Thần không yêu mình, nhưng mà cô cứ nghĩ rằng mình có vị trí đặc biệt, chiếm phân lượng nhất định trong lòng Nguyễn Hạo Thần,

Có thế nào cô cũng không ngờ, Nguyễn Hạo Thần lại đối xử với cô như thế.

Tại sao? Tại sao kia chứ?

Tất cả đều tại Tô Khiết, đều lại Tô Khiết cả, cô ta tuyệt đối sẽ không tha cho Tô Khiết đâu.

Cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tô Khiết, cô ta nhất định muốn Tô Khiết thân bại danh liệt, sống không bằng chết.

Khoé môi Nguyễn Tâm Trung giật giật, hai vợ chồng này đúng là người này còn ác hơn người kia.

Cô cả Tô này đâm mạnh Kiều Thiên Lý một dao, sau đó anh cả lại không chút nể tình đâm sâu thêm, đúng là độc ác!

“Cháu nói chuyện kiểu gì đấy?” Bà cụ Nguyễn không ngờ chuyện sẽ phát triển thành thế này, bà ta nhìn thái độ của Nguyễn Hạo Thần với Tô Khiết, tức giận đến sắp hộc máu.

Cháu trai của bà ta xuất sắc như thế, sao có thể bị một đứa ngốc làm ảnh hưởng được chứ?

Không, bà ta sẽ không cho phép.

Hoặc có lẽ đây chính là sự ghen ghét tự nhiên của mẹ chồng nàng dâu!!

“Cháu nói sai gì sao?” Tô Khiết chớp mắt nhìn bà cụ Nguyễn, vẻ mặt vô tội.

“Cháu… Bà cụ Nguyễn thấy dáng vẻ vô tội của Tô Khiết thì lại tức giận, nhưng trong chốc lát lại không biết nói gì, lời nói khi nãy của Tô Khiết không có câu nào chỉ thẳng Kiều Thiên Lý cả.

“Bà nội Nguyễn, bà đừng tức giận, hôm nay vốn là tiệc gia đình của mọi người, đừng ầm ï không vui vì cháu, cháu vẫn nên về trước thôi.” Kiêu Thiên Lý đúng là rất thông minh, cô ta biết rõ lúc này mình rời đi mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Sau khi cô ta rời đi, bà cụ Nguyễn sẽ áy náy với cô ta, sau đó càng chán ghét Tô Khiết hơn.

Đương nhiên, lúc này cô ta rời đi cũng có thể giữ hình tượng hiểu chuyện, thấu hiểu lòng người của mình trước mặt Nguyễn Hạo Thần.

Sau này, cô ta mới có cơ hội khác trước mặt anh.

“Thiên Lý, cháu… Bà cụ Nguyễn đứng lên theo, trên mặt rõ ràng mang theo mấy phần xin lỗi.

“Bà nội Nguyễn, bà không cần tiễn cháu.” Kiều Thiên Lý nhanh chóng ngắt lời bà cụ Nguyễn, tình hình thế này, cô ta không muốn làm ra chuyện gì khác nữa, cô ta tuyệt đối không thể để Nguyễn Hạo Thần cảm thấy bất mãn với mình.

“Anh Hạo Thần, chúc hai người tân hôn vui vẻ, em sẽ không làm phiền hai người.” Kiều Thiên Lý nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, nói lời này rất chân thành, sau khi nói xong thì không ở lại thêm nữa, nhanh chóng xoay người rời khỏi.

Vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần cũng không có bao nhiêu cảm xúc.

Khi bà cụ Nguyễn nhìn vê phía Tô Khiết, ánh mắt càng bất mãn và chán ghét hơn.

Tô Khiết cười khẽ trong lòng, Kiêu Thiên Lý đúng là có thủ đoạn.

Nguyễn Tâm Trung nhìn thoáng qua Tô Khiết, khoé môi hơi cong lên, anh ta đột nhiên cảm thấy chị dâu này của mình rất thú vị!!
 
Chương 170


Chương 170

Tuy bà cụ Nguyễn rất bất mãn với Tô Khiết, nhưng đương nhiên ở trước mặt Nguyễn Hạo Thần cũng không thể vô duyên vô cớ bắt lỗi cô.

Ông cụ Nguyễn nghĩ đến quan hệ của Tô Khiết và tập đoàn Nguy Khang, cũng không nói lời khó nghe gì nữa.

Cho nên tiếp theo, bữa cơm ăn cũng coi như yên bình.

Sau khi ăn bữa tối, Nguyễn Hạo Thần bị ông cụ Nguyễn kêu vào phòng làm việc.

Bà cụ Nguyễn nhìn Tô Khiết thế nào cũng không vừa mắt, cho nên dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp trở về phòng.

Cả phòng khách chỉ còn lại Tô Khiết và Nguyễn Tâm Trung .

“Chị dâu cả, chị giả ngốc có đúng không?” Nguyễn Tâm Trung đến gần, ngồi xuống bên cạnh Tô Khiết, đột nhiên hỏi một câu.

Tô Khiết nhìn anh ta, cười khẽ, không nói gì.

Nguyễn Tâm Trung : “…

Anh ta nghĩ dù cô có trả lời vấn đề này của mình không, anh ta vẫn có thể nhìn ra điều gì đó, nhưng nụ cười này của cô có mấy ý nghĩa?

Hơn nữa, lúc này cô cười như thế, anh ta thật sự không nhìn ra được gì cả.

“Chị dâu cả, sao chị muốn gả cho anh cả thế?” Nguyễn Tâm Trung chưa hết hy vọng, quyết định đổi một vấn đề khác, anh ta cảm thấy vấn đề này của mình xem như rất sắc bén, cũng không dễ trả lời.

Tô Khiết nhìn anh ta, trên mặt vẫn mang nụ cười bình tĩnh như trước: “Vì tôi là chị dâu cả của cậu.”

Nguyễn Tâm Trung : “„”

Mẹ, đây cũng xem như trả lời sao?

Cái này là trả lời gì chứ? Nhưng anh ta phát hiện, mình lại không thể phản bác được.

Nguyễn Tâm Trung giật giật khoé môi, anh ta cảm thấy chị dâu cả này của mình một là ngây thơ không hiểu sự đời.

Hai là cao thủ thâm tàng bất lộ.

Nguyễn Tâm Trung cảm thấy nếu thật sự là cái sau, chắc chắn mình sẽ không dễ hỏi ra được cái gì.

“Chị dâu, chị biết chơi game không?” Nguyễn Tâm Trung quyết định không thử nữa, đổi một cách khác để thân thiết với chị dâu trước, thân thiết rồi, cơ hội ở chung cũng nhiều, chắc chắn sẽ có phát hiện.

“Chị dâu, em dạy chị chơi game nhé, trò này đơn giản thú vị, chơi rất vui.” Nguyễn Tâm Trung không đợi Tô Khiết trả lời đã lấy điện thoại ra, đi tới trước mặt cô.

Con ngươi Tô Khiết loé sáng, sao cô có thể không nhìn ra chút suy nghĩ đó của anh ta được.

Tô Khiết biết Nguyễn Tâm Trung là muốn quấn lấy mình, cô càng từ chối, anh ta sẽ càng quấn hơn.

Nếu lúc này cô từ chối chơi game với anh ta, chắc chắn anh ta còn có thể nghĩ ra chuyện khác.

Đương nhiên, cô có cách có thể khiến Nguyễn Tâm Trung tránh xa mình, nhưng bây giờ cô không thể bại lộ.

Tô Khiết nghĩ đến Nguyễn Hạo Thần đến phòng làm việc với ông cụ Nguyễn, cô chơi game giết thời gian chút cũng được.

Đương nhiên cũng tiện thể giải quyết phiền phức Nguyễn Tâm Trung này luôn.

Nguyễn Hạo Thần đi ra khỏi phòng làm việc, lúc xuống lầu, lập tức nhìn thấy Tô Khiết ngồi trên sofa chơi game với Nguyễn Tầm trung, hai người ngồi rất gần, Nguyễn Tâm Trung còn không ngừng dựa vào cô, đã sắp dán lên người cô luôn rồi.
 
Chương 171


Chương 171

“Mau, chị nhanh lên… Nguyễn Tâm Trung lớn tiếng kêu, giọng nói rất vội vàng, anh ta kê sát trước mặt Tô Khiết, không nhịn được đánh thay cô, nhưng…

“… Lại… lại chết rồi.” Nguyễn Tâm Trung trực tiếp phát điên, lúc này tâm trạng của anh ta đã không thể miêu tả

bằng lời nữa rồi.

Anh ta đột nhiên có cảm giác cuộc đời chẳng còn gì để lưu luyến, đầu anh ta không có sức lực muốn dựa lên vai Tô Khiết, Nguyễn Tâm Trung lúc này thật sự rất chán đời, cũng không có suy nghĩ gì khác.

Nguyễn Tâm Trung híp mắt, nhanh chóng bước xuống lầu, vừa đến trước sofa đã trực tiếp kéo Tô Khiết đứng lên, sau đó Nguyễn Tâm Trung lập tức ngã thẳng xuống sofa.

Tô Khiết ngẩn người, thật ra, Nguyễn Hạo Thần không kéo cô thì cô cũng sẽ tránh đi.

Nguyễn Tâm Trung ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt u ám của anh cả, lập tức bừng tỉnh, muốn đứng dậy, nhưng có lẽ vì quá căng thẳng cho nên không đứng dậy được, sau đó trực tiếp lăn xuống khỏi sofa.

Nguyễn Hạo Thần liếc anh ta một cái, cũng không nói gì thêm, dắt Tô Khiết rời khỏi.

Tô Khiết thấy tâm trạng anh không tốt, có lẽ không phải vì Nguyễn Tâm Trung , chắc là trò chuyện với ông cụ Nguyễn trong phòng làm việc không vui.

Nguyễn Hạo Thần không nói gì nên cô cũng không hỏi nhiều, dọc đường đi, hai người đều không lên tiếng, cực kỳ im lặng.

Đến biệt thự rôi, Nguyễn Hạo Thần cũng không đi vào mà bảo Tô Khiết xuống xe, anh lại lái xe rời khỏi.

Sau khi cô xuống xe, sắc mặt Nguyễn Hạo Thần trở nên u ám đáng sợ.

Nghĩ tới những lời ông cụ Nguyễn nói trong phòng làm việc khi nãy, đôi mắt anh có thêm mấy phần âm u lạnh lẽo…

Anh mãi mãi không thể quên được chuyện của mẹ năm đó, cho nên, anh phải đi làm một vài chuyện…

Tô Khiết đứng ở cửa, cũng không đi vào, thấy xe của Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng rời đi, cô cứ cảm thấy hơi lo lắng.

Khi nãy sắc mặt của anh rất khó coi, hơn nữa tốc độ lúc anh lái xe rời đi cũng quá nhanh.

Lúc tâm trạng không tốt lại tăng tốc là một chuyện rất nguy hiểm!!

Ngẫm nghĩ, cô vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Hạo Thần.

Trên xe, Nguyễn Hạo Thần nghe thấy tiếng chuông điện thoại, mày nhíu lại, đôi mắt lạnh lùng híp híp, nhưng khi nhìn thấy tên trên màn hình, anh ngơ ngác, sững lại một lát mới nghe máy.

“Ông xã, anh lái xe chậm chút một chút, cẩn thận một chút, chú ý an toàn” Vừa bắt máy, giọng nói của Tô Khiết đã vang lên, dịu dàng mềm mại, mang theo mấy phần ngọt ngào.

Trong khoảnh khắc đó, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cảm thấy bực bội trong lòng lập tức vơi đi hơn một nửa, khoé môi anh vô thức cong lên: “Được.”

Anh dừng lại một chút, càng cười tươi hơn: “Tôi sẽ về nhanh thôi, đừng ngủ, đợi tôi về rồi chúng ta ngủ cùng.”

Trong lời này của anh mang theo mờ ám và gợi ý một cách rõ ràng.

Tô Khiết: ”…”

Cô… cô bị bệnh gì vậy? Sao lại muốn gọi điện thoại cho anh?

Cô bị ngốc thật rồi sao? Cậu ba Nguyễn là ai? Cần cô lo lắng ư?

Bây giờ thì hay rồi, trực tiếp chôn mình vào hố luôn.

Thấy điện thoại đã bị cúp, Tô Khiết rất hối hận, rất hối hận.

Đợi anh về… ngủ cùng?
 
Chương 172


Chương 172

Cô điên rồi mới có thể đợi anh về ngủ cùng.

Bây giờ cô muốn chạy trốn, có được không?

Nhưng Tô Khiết biết cô không thể trốn. Cô và anh đã đăng ký kết hôn, bây giờ là vợ chồng hợp pháp.

Nếu bây giờ cô bỏ chạy, sao anh có thể bỏ qua cho cô được?!

Tô Khiết thở mạnh một hơi, sau đó vẫn cam chịu số phận mở cổng, đi vào trong biệt thự.

Lúc này, rõ ràng tâm trạng của cậu ba Nguyễn cũng tốt hơn rất nhiều, cô gọi điện thoại cho anh, dặn dò anh chú ý an toàn, chứng tỏ cô đang quan tâm anh.

Đương nhiên câu cuối cùng là anh cố ý nói, tuy cách điện thoại không nhìn thấy, nhưng anh có thể tưởng tượng sau khi nghe thấy lời của mình, chắc chắn phản ứng của cô sẽ rất đặc sắc.

Thật ra anh cảm thấy, có đôi khi trêu cô là một chuyện rất thú vị.

Tốc độ xe của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng đã chậm lại, nhưng nghĩ đến nơi phải đi, nụ cười mới xuất hiện bên môi lại biến mất.

Một tiếng sau, xe của Nguyễn Hạo Thần dừng trong một viện dưỡng lão.

“Cậu Thần, ngài đến sao, ông Nguyễn đã ngủ rồi.” Nhân viên chăm sóc nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, trong vẻ cung kính mang theo chút sợ hãi.

“Ngủ rồi?” Nguyễn Hạo Thần nở nụ cười châm chọc, là ngủ? Hay là không muốn gặp anh?

Từ sau khi mẹ xảy ra chuyện, nhiêu năm rồi ông ta chưa từng chủ động nói chuyện với anh, hai năm trước sau khi ông ta xảy ra tai nạn xe cộ khiến hai chân tàn phế thì trực tiếp vào viện dưỡng lão ở, anh đến thăm ông ta, ông ta cũng không gặp.

Nguyễn Hạo Thần không ởđi vào, chỉ đứng ngoài cửa phòng, trong phòng không hề có tiếng động và âm thanh gì cả.

“Ngày mai con đi nước D.” Không biết đã đứng bao lâu, trong đôi mắt Nguyễn Hạo Thần như có thêm mấy phần đau buồn, nhưng sau đó lại nhanh chóng bị sự lạnh lùng che giấu.

Khi anh nói lời này, âm thanh không lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ, anh tin ông ta ở trong phòng có thể nghe thấy.

Nhưng trong phòng vẫn im lặng như trước, Nguyễn Hạo Thần nở nụ cười châm chọc, sau đó nhanh chóng xoay người rời khỏi.

Sau khi Tô Khiết trở về phòng, nghĩ đến lời của Nguyễn Hạo Thần, trong lòng vẫn hơi thấp tha thấp thỏm.

Cô muốn ngủ, nhưng lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.

Hôm qua, mẹ gọi điện thoại cho Tô Khiết, Tô Khiết nói cô và Nguyễn Hạo Thần kết hôn rồi, lúc ấy, anh ta kinh sợ.

Tô Khiết sao lại kết hôn với Nguyễn Hạo Thần cơ chứ ?

Anh ta hiểu Tô Khiết, cô tuyệt đối không thể nào tùy tiện kết hôn với một người đàn ông như vậy.

Vì vậy, anh ta nghĩ tới cách giải thích duy nhất.

Nhưng mà…

Mộ Dung Tri nhìn báo cáo giám định lần nữa, sau đó lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Tô Khiết.

“A lô.” Tô Khiết lúc này còn đang nằm trên giường ngây ngốc, lúc nhận điện thoại, giọng có hơi yếu ớt.

“Tô Khiết, em đừng nói cho anh biết em vẫn chưa rời giường đó?” Mộ Dung Tri nghe thấy giọng của cô, vô cùng kinh ngạc, lúc này cô vẫn chưa dậy sao?

Vẫn chưa dậy, chẳng lẽ là cùng Nguyễn Hạo Thần?!!
 
Chương 173


Chương 173

“Kết quả giám định có chưa?” Tô Khiết nghe thấy lời nói của anh ta, nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức bật dậy từ trên giường.

“Ừ, kết quả có rồi, tự em qua lấy kết quả đi” Mộ Dung Tri từ trong điện thoại nghe động tĩnh bên kia của cô, gương mặt đen lại, anh ta cũng không có ý định nói kết quả cho cô biết.

Anh ta muốn cô tự mình tới lấy, bởi vì anh ta còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô.

“Dì Mộ Dung đâu?” Tô Khiết sao có thể không hiểu ý anh ta, cô rất rõ ngày hôm qua cô nói chuyện kết hôn với Nguyễn Hạo Thần cho dì Mộ Dung nghe, cửa ải này nhất định là không dễ qua.

“Làm sao? Bây giờ biết sợ rồi, em sáng sớm muốn làm gì?” Mộ Dung Tri nghe thấy lời cô, vừa tức giận, vừa buồn cười, thì ra cô còn biết sợ?

“Mẹ anh ngày hôm qua đi rồi.” Có điều, Mộ Dung Tri sau đó vẫn còn bồi thêm một câu, nói sự thật cho cô.

“Được rồi, em qua đó lấy.” Tô Khiết thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần dì Mộ Dung không có ở đó, cô không cần phải sợ.

Tô Khiết lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới trung tâm giám định của Mộ Dung Tri.

“Kết quả giám định đâu?” Tô Khiết tiến thẳng vào phòng làm việc của Mộ Dung Tri, không có nửa chữ thừa thải, muốn lấy kết quả luôn.

“Tự em xem đi” Mộ Dung Tri đưa kết quả giám định tới trước mặt cô.

Tô Khiết nhanh chóng nhận lấy, nhìn một cái, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả hiện ra, Nguyễn Hạo Thần và bé con nhà cô không có quan hệ máu mủ, xem ra, là cô suy nghĩ nhiều.

“Kết quả chứng minh, hai bé con không phải của Nguyễn Hạo Thần, vậy thì chuyện em kết hôn với Nguyễn Hạo Thần định giải quyết như thế nào?” Mộ Dung Tri nhìn cô, giờ phút này trên mặt anh ta có thêm mấy phần nghiêm túc, anh ta cho là Tô Khiết hoài nghi hai bé con là con của Nguyễn Hạo Thần, mới kết hôn với Nguyễn Hạo Thần.

“Em kết hôn với Nguyễn Hạo Thần và hai bé con không có liên quan.” Tô Khiết đảo mắt, nhìn anh ta, đối với Mộ Dung Tri cô không giấu diếm, bởi vì cô biết, nếu cô giấu diếm, Mộ Dung Tri nhất định sẽ tự mình đi điều tra.

“Không liên quan tới hai bé con? Vậy tại sao em phải gả cho anh ta?” Mộ Dung Tri sửng sốt, đôi mắt nhanh chóng lóe lên.

Không phải nguyên nhân này, còn có thể là nguyên nhân gì?

“Em và Nguyễn Hạo Thần là kết hôn hợp đồng, thời gian hợp đồng là một năm, là vì giúp anh ấy lấy được cổ phần Nguyễn thị, dĩ nhiên, nếu anh ấy lấy được cổ phần Nguyễn thị trước thời hạn, bọn em có thể ly hôn trước thời hạn.”

Tô Khiết nếu đã quyết định nói cho anh ta biết, nguyên nhân này đương nhiên cũng không giấu diếm.

Mộ Dung Tri nhìn cô, đôi mắt trợn tròn hết cỡ, miệng cũng theo bản năng há ra, cứ như vậy ngơ ngác nhìn cô, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Tô Khiết không để ý tới anh ta nữa, xé phần kết quả giám định kia thành mảnh vụn, sau đó cầm vào nhà vệ sinh, đem mảnh vụn cho vào cống thoát nước.

“Em đi trước đây.” Sau khi Tô Khiết từ phòng vệ sinh đi ra, định rời đi.

Lúc này, Mộ Dung Tri cuối cùng mới phục hồi tinh thần, đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào Tô Khiết: “Em đợi một lát, theo như ý em, em là bị Nguyễn Hạo Thần ép kết hôn?”

Tô Khiết dừng bước, nhìn anh ta, cũng không trả lời, nhưng cũng coi như là ngầm thừa nhận.

Trong nháy mắt, khóe môi Mộ Dung Tri co giật dữ dội.

Cho nên, hôn nhân này thật sự là Nguyễn Hạo Thần ép cô?

Nguyễn Hạo Thần ép cô kết hôn, cô sẽ kết hôn sao?
 
Chương 174


Chương 174

Sao Nguyễn Hạo Thần làm được? I

Không, anh ta nên hỏi Tô Khiết rốt cuộc sao lại đồng ý?

Tô Khiết cô là loại người chịu người khác bức bách như vậy sao?

Nếu đổi là lão đại ép cô kết hôn, cô sẽ đáp ứng không?

Mộ Dung Tri biết, cô chắc chắn sẽ không đáp ứng, bằng không, lão đại cũng không cần khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy.

Không chỉ là lão đại, cho dù đổi thành bất kỳ một người nào, cô tuyệt đối cũng sẽ không đáp ứng.

Nhưng mà, tại sao Nguyễn Hạo Thần ép buộc ‘nhẹ nhàng” như vậy, thì cô lại chịu chứ?

Mộ Dung Tri đờ ra sau đó đột nhiên cười.

Chuyện trên đời này có lúc thật rất khó nói, người khác không làm được, mà Nguyễn Hạo Thần anh ta lại làm được. Hoặc là có một số việc, thật sự là do trời định.

Anh ta vốn cho là, một ngày nào đó, lão đại chờ đợi mây đi rồi sẽ thấy trăng thanh, bây giờ xem ra, sợ là rất khó. Mà anh ta vĩnh viễn sẽ đứng về phía cô.

“Khiết Khiết, trước khi Nguyễn Hạo Thần chưa yêu em, ngàn vạn lân không được động tâm với Nguyễn Hạo Thần.” Anh ta không biết Nguyễn Hạo Thần cưới cô rốt cuộc là vì cái gì, nhưng anh ta biết chuyện này đã được định chắc, anh ta không có cách nào thay đổi, cũng không có cách nào ngăn cản.

Nhưng mà, anh ta tuyệt không thể để cô bị tổn thương, anh ta biết, chuyện tình cảm, ai động lòng trước, người đó sẽ dễ dàng tổn thương hơn.

Anh ta biết Nguyễn Hạo Thần xảo quyệt, mưu mô, nhưng Khiết Khiết nhà anh ta là nhà tâm lý học, cho nên những phương diện khác, anh ta trái lại cũng không lo lắng, anh ta chính là lo lắng Khiết Khiết bị tổn thương trong chuyện tình cảm.

“Anh có phải ngốc rồi hay không? Bọn em là kết hôn hợp đồng, đạt lợi ích từ đôi bên, không nói đến tình cảm.” Tô Khiết quay đầu, liếc anh ta một cái.

Mộ Dung Tri ngẩn người, ngay sau đó cười khanh khách, sao anh ta quên mất, Khiết Khiết nhà anh ta trong chuyện tình cảm chính là một kẻ ngốc.

Một chuyên gia tâm lý học tội phạm, một nhà thiết kế có thiên phú, nhưng là một đứa ngốc trong chuyện tình cảm!!

Hoặc là thật sự ứng với câu châm ngôn kia, nhân vô thập toàn.

Lão đại nhiều năm đối xử với cô như vậy, cô cũng hồn nhiên không cảm nhận được, không hề biết lão đại thích mình.

Bây giờ, cô và Nguyễn Hạo Thần kết hôn hợp đồng, cho nên ở phương diện lý trí, cô càng không thể nào nảy sinh tình cảm với Nguyễn Hạo Thần.

Cô vốn là một kẻ ngốc trong chuyện tình cảm, vẫn luôn lí trí nhắc nhở bản thân…

Xem ra, chân tình của anh ta là vô ích rồi!

Anh ta đột nhiên bắt đầu đồng cảm với Nguyễn Hạo Thần, nếu Nguyễn Hạo Thần không thích cô thì thôi, nếu có một ngày Nguyễn Hạo Thần thật sự thích cô, vậy thì…

“Khiết Khiết, nếu hai bé con thật sự là con của Nguyễn Hạo Thần, em sẽ làm gì?” Mộ Dung Tri nghĩ tới chuyện giám định cha con, không nhịn được hỏi một câu.

Thật ra, trước khi cô tới, anh ta nghĩ tới rất nhiêu khả năng, anh ta thậm chí còn có một số dự định khác…
 
Chương 175


Chương 175

Chỉ có điều đến cuối cùng, anh ta cũng không có hành động khác, anh ta muốn biết, nếu giám định cha con là một kết quả khác, cô sẽ làm thế nào

Vấn đề này, lúc trước Mộ Dung Tri đã từng hỏi cô, nhưng lúc đó cô không trả lời. Tô Khiết dừng bước, con ngươi nhanh chóng lóe lên.

“Nếu thật là như vậy, em sẽ lập tức mang hai bé con rời đi.” Lúc Tô Khiết nói lời này, sắc mặt có hơi cứng lại, giọng nói rõ ràng cũng hơi trầm xuống.

Trước đó trở về nhà họ Nguyễn, lòng cô vẫn mang theo chút may mắn, nhưng ngày hôm qua trở về nhà họ Nguyễn, cô biết rõ người nhà họ Nguyễn đều là dạng người gì.

Nguyễn Tâm Trung vừa sinh ra đã được đón về nhà họ Nguyễn, nhưng mẹ của Nguyễn Tâm Trung , đến bây giờ cũng chưa từng bước một bước vào nhà họ Nguyễn.

Mẹ của Nguyễn Tâm Trung , chẳng những không thể tiến vào nhà họ Nguyễn, hơn nữa còn không thể gặp mặt Nguyễn Tâm Trung , từ khi Nguyễn Tâm Trung ra đời, mẹ con bọn họ đã bị chia cắt.

Đây chính là sự tàn nhẫn của nhà họ Nguyễn!!

Hai bé con là mạng của cô, cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai cướp hai bé con từ chỗ cô, cho nên, nếu kết quả giám định hôm nay, Nguyễn Hạo Thần thật sự là ba của hai đứa bé, cô sẽ mang hai đứa bé rời đi.

Mộ Dung Tri hơi ngẩn ra, sau đó âm thầm hít thở một hơi, anh ta vốn nghĩ, nếu Khiết Khiết đã kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, vậy thì nếu có thể cả đời ở bên nhau, có lẽ cũng không tệ.

Cho nên, trong khoảnh khắc đó, anh ta từng nghĩ sẽ thay đổi kết quả giám định.

Cũng may, cũng may anh ta không làm như vậy.

Mặc kệ Nguyễn Hạo Thần vì cái gì mà cưới cô, nếu bây giờ cô trốn chạy, với tác phong đó của Nguyễn Hạo Thần đoán chừng có thể lật cả trời lên.

Với năng lực của Nguyễn Hạo Thần, cho dù Khiết Khiết nhà anh ta có lợi hại hơn nữa, cũng không trốn thoát được, đến lúc đó Khiết Khiết nhà anh ta nếu bị Nguyễn Hạo Thần bắt được, hậu quả kia anh ta cũng không dám nghĩ.

“Anh sao vậy? Trên trán còn ra cả mồ hôi?” Tô Khiết nhìn anh ta, chân mày hơi nhíu lại, bộ dạng anh ta sợ hãi như thấy quỷ, đã xảy ra chuyện gì?

“Không sao, không sao.” Mộ Dung Tri lắc đầu liên tục, anh ta đương nhiên không thể nào nói suy nghĩ trong lòng cho cô biết. Tô Khiết cũng không hỏi nhiều, giám định cha con chứng minh Nguyễn Hạo Thần và hai bé con không có bất kỳ quan hệ gì, vậy thì Nguyễn Hạo Thần không phải là người đàn ông năm năm trước, hoài nghi trước kia của cô đã không còn.

Lo lắng trước kia của cô cũng không tồn tại nữa.

Giờ phút này, tâm trạng Tô Khiết hoàn toàn buông lỏng.

Chỉ cần Nguyễn Hạo Thần không phải người đàn ông năm năm trước, tất cả đều không thành vấn đề.

Trên đường trở về, Tô Khiết nhận được điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, nghe thấy Nguyễn Hạo Thần đi công tác, tâm trạng Tô Khiết càng tốt hơn.

Chỉ là, đầu điện thoại bên kia sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần lại hơi trầm mặc, cô nghe anh đi công tác, hình như rất vui vẻ?

Biết Nguyễn Hạo Thần đi công tác rồi, Tô Khiết không về biệt thự nữa, mà tới nhà Hứa Dinh Dinh.

“Ai ya, người đàn ông nhà cậu lại chịu thả cậu ra, tớ cho là phải mấy ngày mấy đêm cậu không xuống giường được chứ”

Hứa Dinh Dinh thấy cô nhướn lông mày lên, không nhịn được trêu ghẹo cô.

Tô Khiết chỉ là nhìn cô một cái, không để ý đến cô.
 
Chương 176


Chương 176

“Ồ, hôm nay nhìn cậu có hơi khác, khí sắc này nhìn rất tốt, tâm tình nhìn cũng rất tốt, chẳng lẽ là do cậu ba Nguyễn làm cậu thoải mái?” Hứa Dinh Dinh nhìn cô, ánh mắt đột nhiên sáng lên, Tô Khiết ở trước mặt cô chưa bao giờ che giấu quá

nhiêu, mà bọn cô là bạn tốt nhất của nhau, cho nên, Hứa Dinh Dinh liếc mắt là nhìn ra tâm trạng Tô Khiết không tệ.

Trong nháy mắt, tất cả tò mò của Hứa Dinh Dinh đều nổi lên.

“Tớ lấy tóc của Nguyễn Hạo Thần và hai bé con làm giám định cha con.” Đối với Hứa Dinh Dinh, Tô Khiết từ trước đến giờ không giấu diếm điều gì, bao gồm chuyện của hai bảo bối.

“Kết quả thế nào?” Hứa Dinh Dinh ngây ra, trong nháy mắt trở nên cực kỳ nghiêm túc, cũng không quan tâm chuyện của cô và Nguyễn Hạo Thần nữa.

“Kết quả giám định chứng minh không có quan hệ máu mủ.” Lúc Tô Khiết nói ra kết quả này, khóe môi hơi nhếch lên, ngữ khí rõ ràng cũng trở nên thoải mái.

“Cậu chắc chắn? Cậu làm giám định ở đâu, có khả năng làm sai rồi hay không?” Nghe thấy kết quả thế này, chân mày Hứa Dinh Dinh nhíu chặt: “Mấy ngày nay tớ luôn quan sát bé Hạo, tớ phát hiện bé Hạo và Nguyễn Hạo Thần khá giống nhau.”

Thật ra thì Hứa Dinh Dinh vẫn luôn hy vọng Tô Khiết có thể tìm được hạnh phúc của mình, vẫn luôn cầu mong hạnh phúc cho hai bé con, bây giờ Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần kết hôn rồi, trái lại cô hy vọng hai bé con là con của Nguyễn Hạo Thần.

Cho nên, nghe thấy kết quả này, phản ứng đầu tiên của Hứa Dinh Dinh chính là nổi lên nghi ngờ.

“Tớ để Mộ Dung Tri tự mình làm giám định.” Tô Khiết nhìn cô ấy, từ từ bồi thêm một câu.

Hứa Dinh Dinh nhất thời trầm mặc, nếu giám định là Mộ Dung Tri tự mình làm, vậy khẳng định sẽ không sai.

Nguyễn Hạo Thần đi công tác ba ngày, thời gian ba ngày này, Tô Khiết chưa trở về biệt thự, vẫn luôn ở bên hai bé con.

Ngày thứ tư, Tô Khiết biết Nguyễn Hạo Thần sắp trở về, nên muốn về trước, chỉ là lúc sắp đến gần tối, Tô Khiết nhận được một tin nhắn… “Tài xế năm đó của Nguyễn Bạc Vệ – Lý Nguyên tối nay sẽ bao phòng 505 ở Danh Tước. Lý Nguyên chính là tài xế năm đó cùng xuất hiện với Nguyễn Bạc Vệ ở thôn trang nhỏ.

Có một số việc từ trong miệng Nguyễn Bạc Vệ chưa chắc có thể hỏi ra chuyện gì, hơn nữa, cô cũng không biết lúc nào mới có thể gặp Nguyễn Bạc Vệ, lần trước cô tới nhà họ Nguyễn cũng không thấy Nguyễn Bạc Vệ.

Cho nên, cô muốn điều tra từ trên người tài xế trước, nói không chừng sẽ có kết quả bất ngờ.

Tô Khiết suy nghĩ một chút, sau đó quyết định tới Danh Tước, chuyện liên quan đến chân tướng cái chết năm đó của mẹ, cô nhất định phải tra rõ.

Tô Khiết muốn gọi điện thoại trước cho Nguyễn Hạo Thần, cô muốn xác định Nguyễn Hạo Thần lúc nào trở vê.

“A lô” Sau khi vang lên ba tiếng, điện thoại được nhận, trong giọng nói của Nguyễn Hạo Thần dường như có cảm xúc khác thường.”

“Ông xã, lúc nào anh về?” Có điều, giờ phút này Tô Khiết có tâm sự, cho nên không để ý.

“Sẽ khá trễ, mười một giờ.” Quan niệm thời gian từ trước đến giờ của Nguyễn Hạo Thần rất mạnh, cho nên cho cô một thời gian rất chính xác.

“Được.” Sau khi có được câu trả lời, Tô Khiết cúp điện thoại.

Nguyễn Hạo Thần nhìn điện thoại bị cúp, có hơi sững sờ, người phụ nữ kia cứ như vậy cúp điện thoại của anh? Vậy cô gọi điện thoại hỏi anh lúc nào trở về rốt cuộc là có ý gì?
 
Chương 177


Chương 177

Cho dù cô sẽ không làm nũng giống những người phụ nữ khác, ít nhất cũng nên nói một câu quan tâm chứ, ví dụ như khuyên anh đừng quá mệt mỏi đại loại vậy?

Dù sao anh đi công tác ba ngày, ba ngày không gặp mặt, nếu không phải anh còn có một số chuyện vô cùng quan trọng phải xử lý, anh nhất định sẽ về sớm một chút.

Cô ngược lại thì hay rồi, cứ như vậy cúp điện thoại.

Anh rốt cuộc cưới một người phụ nữ kiểu gì vậy?

Không tim không phổi!!

Tô Khiết không muốn gây ra phiền phức không đáng có, cho nên sau khi cô ra ngoài, ở trên xe hóa trang.

Mà Tô Khiết không biết, giờ phút này Nguyễn Hạo Thần cũng tiến vào Danh Tước.

Sau khi Nguyễn Bạc Vệ bị thương ở chân, không hề đi ra ngoài, Lý Nguyên rời khỏi nhà họ Dạ. Lý Nguyên bây giờ là tài xế của nhà họ Liên nghe nói hôm nay cậu Liên sẽ tổ chức tiệc gì đó ở Danh Tước, cho nên Lý Nguyên sẽ xuất hiện ở đó.

Lúc Tô Khiết đến, vẫn chưa có ai, cô đến quá sớm. Cô chọn một nơi hẻo lánh không ai nhìn thấy mà ngồi xuống, nhờ vậy, có thể quan sát được từng người bước vào.

Nửa tiếng sau, mọi người lần lượt bước vào phòng bao, tiệc của cậu Liên , người đến đương nhiên không ít.

Cậu Liên cũng đến, nhưng Tô Khiết không nhìn thấy Lý Nguyên.

Mắt Tô Khiết hơi trầm xuống, Lý Nguyên chưa tới ư? Hay là Lý Nguyên không vào phòng bao? Dù sao anh ta cũng chỉ là tài xế, không vào theo cũng phải.

Tô Khiết quyết định đợi một lát nữa, nếu Lý Nguyên vẫn không xuất hiện, cô phải đi ra ngoài xem.

Chỉ là, đúng lúc này, Tô Khiết nhìn thấy một người mà cô không muốn thấy nhất – Tô Nghiên Nghiên. Ấy thế mà Tô Nghiên Nghiên còn đi về phía cô.

“Chị, sao chị lại ở đây?” Tô Nghiên Nghiên tinh mắt, sau khi đi tới thì nhận ra Tô Khiết, nhịn không được lên tiếng gọi.

Tô Khiết chỉ liếc nhìn cô ta, không nói gì, thật sự lười đôi co với cô ta.

“Chị, đây là địa bàn của cậu Liên , chị vào bằng cách nào vậy?” Tô Nghiên Nghiên cũng không định buông tha Tô Khiết, mỗi giây mỗi phút cô ta đều muốn khiến Tô Khiết nhục nhã.

Cô ta biết Tô Khiết vừa về nước, không quen biết nhiều, tiệc của cậu Liên , Tô Khiết chắc chắn sẽ không được mời.

“Giống cô đấy, trà trộn vào.” Khóe môi Tô Khiết khẽ cong, vẻ mặt thờ ơ không quan tâm.

Cô không quan tâm mình làm sao mà vào được đây, nhưng cô biết Tô Nghiên Nghiên từ trước đến nay để ý nhất là những thứ này.

Lời này của cô đâm vào chỗ đau của Tô Nghiên Nghiên, buổi tiệc tối nay Tô Nghiên Nghiên vốn là nhờ cậy sự giúp đỡ của bạn bè nên mới trà trộn vào đây được.

Sắc mặt Tô Nghiên Nghiên trầm xuống, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, hung ác, chỉ hận không thể trực tiếp xé Tô Khiết ra. Nhưng không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ của Tô Khiết giờ phút này, trong lòng cô ta thậm chí có hơi sợ hãi.

Nhớ đến lần trước mẹ mình chịu thiệt thòi dưới tay Tô Khiết, hiện giờ mẹ vẫn còn đang ở đồn cảnh sát chưa ra được, cho nên Tô Nghiên Nghiên không dám làm việc thiếu suy nghĩ.

Có điều, cô ta cũng không cần gấp gáp, nếu tối nay Tô Khiết đã xuất hiện ở buổi tiệc, cô ta có rất nhiều cách để dạy dỗ Tô Khiết.

Hôm nay, cô ta muốn báo thù cho mẹ mình, cô ta muốn Tô Khiết thân bại danh liệt!

Nhìn thái độ này của Tô Khiết, Tô Nghiên Nghiên cũng không giả bộ khách sáo, xoay người đi.

Chỉ là không lâu sau, lúc một người phục vụ đi ngang qua người Tô Khiết, cơ thể chợt nghiêng, ly rượu đột nhiên ngã về phía Tô Khiết.
 
Chương 178


Chương 178

Người nhân viên kia nhanh tay lẹ mắt, rất nhanh đã dựng ly rượu lên, nhưng vẫn đổ lên người Tô Khiết một ít.

“Xin lỗi, xin lôi” Người phục vụ liên tục xin lỗi, ngồi xổm xuống lau giúp Tô Khiết.

Mà bên kia, một người phụ nữ nhanh chóng mở túi của Tô Khiết ra, đem một vật gì đó bỏ vào trong túi của Tô Khiết.

Người phục vụ lau quần áo giúp Tô Khiết, không ngừng xin lỗi, nhưng ngoại trừ xin lỗi cũng không tỏ vẻ gì khác.

“Không sao, cô làm việc tiếp đi.” Tô Khiết liếc nhìn cô ta, mắt hơi trầm xuống.

“Cảm ơn, cảm ơn.” Người phục vụ nghe cô nói vậy, lập tức đứng dậy rời đi.

Người phục vụ đi khỏi, mắt Tô Khiết xoay chuyển, nhìn cái túi bên cạnh mình, khóe môi lập tức cong lên. Không tôi, diễn một màn rất hay, chỉ là, với chút thủ đoạn cỏn con này mà muốn qua mặt cô? Đúng là buồn cười.

Có điều Tô Khiết cũng không lộ vẻ gì khác thường, giả vờ như không phát hiện cái gì, vẫn ngồi im lặng như trước.

“Chính là cô ta, là cô ta trộm dây chuyền của tôi, các anh mau bắt cô ta lại.” Năm phút sau, hai người phụ nữ dẫn theo vài bảo vệ lao thẳng đến trước mắt Tô Khiết.

Chỗ Tô Khiết ngồi khá khuất, đèn trong phòng bao lại hơi tối, vốn không ai chú ý tới cô, nhưng giờ phút này ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tô Khiết.

Không biết là ai, đột nhiên điều chỉnh ánh sáng cho ngọn đèn chiếu thẳng xuống Tô Khiết, lập tức sáng bừng cả khuôn mặt Tô Khiết.

Khóe môi Tô Khiết nhếch lên một cái, hổ không phát uy, thì coi cô như con mèo bệnh mà khi dễ sao?

Không tìm được người, trong lòng cô vốn đang khó chịu, ấy thế mà lại cứ có kẻ không biết sống chết tự đâm đầu vào.

Tốt, tốt lắm.

Tô Khiết không nhúc nhích, cũng không nói gì, chỉ là đôi mắt chậm rãi ngước lên, cực kỳ từ tốn, như thể không thèm quan tâm mà liếc qua hai người phụ nữ kia, sau đó ánh mắt lại liếc qua mặt từng người bảo vệ.

 

Ánh mắt cô rất hờ hững, gần như không mang theo bất cứ cảm xúc nào, nhưng lại khiến bốn người bảo vệ chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy khi bị ánh mắt đó của cô quét qua, sau lưng liền đột nhiên rét lạnh.

Mấy người bảo vệ đều ngừng động tác, không ai dám mạo hiểm tiến về phía trước.

Mọi người đồng loạt ngẩn người.

Không ai dám tin, chỉ một ánh mắt hờ hững đến không thể hờ hững hơn nữa của người phụ kia lại khiến cả hội trường khiếp sợ.

Trong góc, một người đàn ông bưng ly rượu, nhìn cô, trong mắt dường như hiện lên vẻ hứng thú mơ hồ.

“Vị khách này, mong cô phối hợp với chúng tôi điều tra một chút.” Một bảo vệ thử thăm dò, giờ phút này thái độ rõ ràng cung kính hơn không ít.

Đôi mắt Tô Khiết hơi che dấu, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô bưng ly trà trước mặt lên, khẽ đung đưa qua lại, động tác nhàn nhã lười biếng kia khiến người ta kinh sợ, phảng phất giờ phút này chỉ có một mình cô trong phòng.

Bảo vệ cứ vậy mà đứng chờ, tất cả mọi người cũng cứ vậy mà chờ, thế mà không ai mở miệng.
 
Chương 179


Chương 179

“Lý do.” Một lát sau, khóe môi Tô Khiết khẽ nhúc nhích, hai chữ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn lại lộ ra khí thế mà không ai có thể xem thường.

“..” Bảo vệ thoáng chốc nghẹn lời, rõ ràng anh ta có lý do rất chính đáng, nhưng chẳng biết vì sao, giờ phút này anh ta thế mà không nói nên lời.

Có một loại người chỉ dựa vào khí thế cũng có thể ép bạn đến mức không thở nổi, anh ta cảm thấy cô gái trước mặt này chính là người như vậy.

Một người phụ nữ như vậy sẽ đi trộm đồ? Vì sao anh ta lại cảm thấy rất không có khả năng.

Giờ phút này, trong phòng bao rơi vào im lặng hiếm thấy.

Tô Khiết vốn đã hóa trang trên xe, nhưng thấy Tô Nghiên Nghiên bước đến, biết rằng với tính

cách của Tô Nghiên Nghiên nhất định sẽ nghĩ cách hại cô.

Đến lúc đó muốn không bị chú ý cũng khó.

Khi đó thân phận của coi nhất định sẽ bại lộ, nếu dáng vẻ khác với mọi khi, chỉ sợ sẽ khiến người ta nghi ngờ, cô cũng e ngại sẽ dẫn đến những phiền phức không cần thiết.

Cho nên, cô vừa mới đổi lại thành dáng vẻ bình thường, vốn cô cũng không chỉnh sửa quá nhiều, cho nên lúc sửa lại cũng không có gì khó.

Tất cả mọi người đều nhìn Tô Khiết, trong đó có người nhận ra Tô Khiết, nhịn không được kinh ngạc hô lên:

“Đây không phải là cô cả nhà họ Tô ư?”

“Cô nói là cái cô chủ bị ngốc kia của nhà họ Tô sao?”

“Nghe nói đã trị bệnh rôi, không ngốc nữa.”

“Xem ra thật đúng là không ngốc nữa.”

“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?” Giờ phút này mọi người càng tò mò.

Giọng mấy người kia bàn tán cũng không lớn, cách Tô Khiết bên này khá xa, mấy người bên này đều không nghe được.

“Cô trộm đồ của người khác, đương nhiên phải điều tra.” Tạ Na xông đến hỏi tội, nhìn thấy dáng vẻ của Tô Khiết, trong lòng cũng hơi nhút nhát, nhưng vẫn kiên trì nói.

Dù sao cô ta cũng có “chứng cứ”, cô ta sợ gì?

“Chứng cứ đâu.” Mí mắt Tô Khiết nhướng lên, như có như không liếc nhìn cô ta, trong động tác kia có vẻ miệt thị như đang nhìn con sâu con kiến, ấy thế mà trong ánh mắt như có như không ấy vẫn hiện lên vẻ sắc bén như thể nhìn thấu hết thảy.

Tạ Na thầm nuốt nước bọt, chợt cảm thấy hai chân như nhũn ra, nhưng nghe Tô Khiết nói đến chứng cứ, trong lòng vui vẻ: “Dây chuyền của Vân Hạ đúng lúc bị mất, tôi nghĩ nếu cô trộm thì cũng không thể giấu ở nơi nào khác, nhất định là giấu trong túi, đem túi của cô ra để Vân Hạ lục soát một chút thì sẽ rõ ràng thôi.”

Tô Khiết đã sớm đoán được cô ta sẽ nói vậy, không có chút bất ngờ nào, cũng không phản bác, ngược lại tự cầm túi mình đặt lên mặt bàn, khóe môi cong lên: “Túi, ở đây.”

Tạ Na cười, đắc ý mà cười nhạo, còn không phải là sợ hãi, ngoan ngoãn lấy túi ra để cô ta lục soát ư.

Hừ, hôm nay người phụ nữ này chết chắc rồi.

Khóe môi Lương Vân Hạ cũng lộ vẻ trào phúng, cô ta còn tưởng người phụ nữ này khó xơi, hóa ra chẳng qua là giả bộ.

Đôi mắt Tô Khiết ngước lên, nhìn thẳng Lương Vân Hạ , chậm rãi nói từng chữ: “Chỉ là, muốn lục soát…” Lời nói của cô dừng lại, đầu lông mày nhướng lên, chầm chậm bổ sung thêm một câu: “Cô, không xứng.”

“Cô nói cái gì?” Sắc mặt Lương Vân Hạ nhanh chóng thay đổi, sâu sắc cảm nhận được mình bị làm nhục, mặc dù cô ta chỉ là một người mẫu nho nhỏ, nhưng vẫn chưa từng chịu nhục như vậy.

Huống chi, hiện giờ cô ta còn là người phụ nữ của cậu Liên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top