Cập nhật mới

Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Suýt chết


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù tôi nghe thấy tiếng người nói cạnh bên nhưng vẫn mơ mơ màng màng không thể mở mắt. Vài phút sau, rốt cuộc tôi đã có thể nhướng mi, đập vào mắt vẫn là hai màu trắng đen, vốn dĩ nơi này quá ấn tượng nên tôi có thể nhận ra đây chính là phòng Tông Thịnh.

Tôi nằm trên chiếc giường lớn, chỉ có điều giường vẫn còn chưa trải ra giường hay gì khác.

Đây chính là giường mới đó, không thể để bẩn được. Nếu ở nhà tôi, thì giường mới mua về như vầy, chưa được trải giường thì không thể nằm lên giường như vậy. Tôi vội vã vùng dậy, muốn rời đi.

Bất quá, chân vừa chạm đất đã ngã nhào, hai chân nhũn ra không có chút sức lực.

Liền tính ta đã nghe được phụ cận có người nói chuyện thanh âm, nhưng là vẫn là mơ mơ màng màng chính là không mở ra được đôi mắt.

Vài phút lúc sau, rốt cuộc mở ra đôi mắt, ánh vào mi mắt vẫn là kia hắc bạch hai sắc. Nơi này cho ta lực đánh vào thật sự quá lớn, ta liền nhìn thoáng qua liền biết, đây là Tông Thịnh phòng ở.

Ta còn nằm ở trên cái giường lớn kia, chỉ là này trương đại giường, hoàn toàn vẫn là mua trở về bộ dáng, ngay cả khăn trải giường đều không có.

Đây chính là tân giường không thể làm dơ. Nếu là ở nhà của chúng ta, tân giường mới vừa mua trở về, khăn trải giường còn không có phô, là tuyệt đối không thể như vậy nằm mặt trên. Cho nên ta là chạy nhanh giãy giụa từ kia trên giường ngồi dậy, liền tưởng trước rời đi giường.

Bất quá ta chân một chấm đất, người liền trực tiếp ngồi xuống đi, trực tiếp liền ngồi tới rồi trên sàn nhà. Hai cái đùi mềm đến một chút sức lực đều không có.

Bên này tôi vừa động thì cửa phòng tắm đã mở ra.

Tông Thịnh từ trong phòng tắm đi ra, hắn trên người cũng chỉ mặc một quần lót bó sát người, tóc vẫn nhỏ nước tong tỏng.

Nhìn thấy tôi ngồi bệt dưới đất, hắn nói: “Dù sao sau này cô cũng ở đây, có muốn trải thảm hay gì không?”

Tôi vịn giường đứng lên, chân vững hơn chút nhưng toàn thân vẫn bủn rủn. Tôi vừa ngồi lại xuống giường thì nghe Tông thịnh nói tiếp: “Đi ngâm chút nước ấm đi, ngâm rồi sẽ có tinh thần.”

“Tôi chẳng còn sức để mà tắm.” trong đầu tôi tỉnh táo, nhưng cơ thể chẳng có chút sức nào.

Tông Thịnh căn bản không có quản tôi đang nói cái gì, liền quay lại phòng tắm. Tôi ngồi ở trên giường nhỏ giọng nói thầm: “Loại đàn ông  như vầy, cả đời tìm không thấy bạn gái. Đúng rồi hắn là cong, nói không chừng có thể tìm bạn trai.”

Chỉ chốc lát sau, Tông Thịnh liền ra tới. Tôi cho rằng hắn vào phòng tắm một chuyến ít nhất sẽ đem quần áo quần mặc vào, không nghĩ tới hắn đi ra vẫn là một cái quần lót trên người.

“Anh không thể mặc đồ vào trước à?” Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Lớn tới giờ tôi chưa từng nhìn thấy cơ thể nam giới, trong nhất thời, tim đập thình thịch.

“Mặc vào chút nữa lại ướt.” Hắn đi thẳng về chỗ tôi ngồi, bế tôi từ trên giường lên. Má ơi, lại là ôm công chúa. Tôi giãy nhẹ: “Buông tôi ra.”

“Buông ra thì cô đứng được à?” Hắn không quan tâm tới kiến nghị của tôi mà trực tiếp bế tôi đi thẳng vào trong phòng tắm.

Bồn tắm đã đầy hơn nữa, hắn để một chiếc ghế nhỏ cạnh bồn tắm, tay đưa lên chạm vào cúc áo tôi. Hoảng hồn, tôi đẩy tay hắn ra, đánh vào người hắn. Thế nhưng người hắn như là cục đá không suy suyển. “Anh tránh ra! Tôi thấy anh mất tích nhiều ngày chạy tới đây tìm, cũng coi như cứu anh một mạng, anh đối xử với tôi vậy sao?”

Hắn chỉ dùng một tay đã túm được hai tay tôi khua loạn, đôi mắt huyết đồng nhìn tôi trừng: “Đàng hoàng chút coi, cô cho rằng tôi muốn chạm vào cô sao? Cô tự tiện vào nhà tôi, rồi kéo tôi lên giường, sau đó nằm kế bên tôi ngủ. Nhà này còn chưa cúng nhập trạch đó!”

“Tôi cho rằng anh đã chết đó không phải sao? Mạng không quan trọng à?”

“Biết mạng quan trọng thì hiện tại mau ngoan ngoãn một chút. Mau tắm rửa một cái, ăn một chút rồi lại ngủ thêm một chút.”

Hắn vừa nói vừa cởi khuya, tôi muốn cản hắn nhưng toàn thân đều đau nhức, thật sự còn thảm hơn hồi học quân sự rất nhiều. Tôi thiếu điều khóc lên: “Đừng động vào tôi, đừng động mà…” tôi vừa thút thít vừa nói nhỏ.

Động tác của Tông Thịnh khựng lại nhưng vẫn tiếp tục: “Yên tâm đi, tôi không động vào cô. Mà tại sao tới tìm tôi?”

Không biết có phải hắn cố ý hay không, nói sang chuyện khác.

“Gọi di động cho anh không được, nên cho rằng anh mất tích, cho rằng anh xảy ra chuyện. Còn nữa, Thẩm Kế Ân nói anh là quỷ.”

“Cô tin à”

“Nhưng mà hắn cũng không có khả năng là thi chứ?”

“Cô không tin tôi à?”

“Ai tôi cũng không tin. Dấu tay máu ở khách sạn không ngừng xuất hiện, càng ngày càng nhiều người nhìn thấy, căn bản là không có khả năng là người làm. Đừng! Tôi tự mình làm.” Tôi đột nhiên kêu lên, đó là bởi vì áo sơmi đã bị hắn cởi ra, váy cũng đã bị kéo xuống, toàn thân trên dưới cũng chỉ còn có bộ nội y. Đột nhiên liền 囧 đến mặt đều đỏ.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27-2: Suýt chết 2


Tôi không nhớ là đã nghe ai nói qua là con gái thì nhất định mỗi ngày đều phải mặc nội y thật đẹp, bởi vì bạn sẽ không biết rằng ngày nào đó bạn sẽ gặp chúng người đàn ông mà mình thích.

Cho dù người đàn ông trước mắt không phải là người mà tôi thích nhưng không biết vì sao trong lòng tôi chợt có ý niệm - đó chính là nó in này thật sự không xinh đẹp gì cả.

“Hừ, còn Có chỗ nào mà tôi còn chưa sờ qua chứ? Tự mình chú ý đi, đừng có để té vào bồn tắm rồi uống nước tắm đó!”

Hắn vừa nói vừa đứng dậy đi ra khỏi phòng tắm, tôi vội hỏi: “những việc xảy ra trong mơ đều là sự thật ư? Anh cũng cảm giác được những điều đó?”

“Vô Nghĩa!”

Hắn đi ra khỏi phòng tắm, tôi ngồi đó cắn môi, có cảm giác không biết phải nói thế nào.

Trời ạ, như vậy không phải là hắn đã chân chân thật thật sờ mó toàn thân tôi sao?!

Tôi cũng không biết mình đã tắm như thế nào. Nhưng không thể phủ nhận tắm xong tinh thần thật sự nâng cao hơn một chút, sức lực cũng quay trở lại. Cảm giác cả người đau đớn cũng không nghiêm trọng đến như vậy.

Khi tôi đến nơi là đang mặc đồng phục của khách sạn, bây giờ đang là mùa hè nên bộ đồng phục đã vô cùng hôi hám. Tôi ở trong phòng tắm do dự một lúc rồi mới quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Anh không ở trong phòng, tôi nhanh chóng tìm được di động của mình, nhắn tin cho Lan Lan nhờ cô nàng đưa giúp tôi bộ quần áo đến và nhắn địa chỉ cho cô nàng.

Vừa gửi tin nhắn xong thì nghe được âm thanh từ phía bên ngoài vọng vào. Đó chính là giọng của Tông Thijnh, giọng tuy không lớn nhưng rõ ràng mạch lạc truyền vào tai tôi.

“Không phải là chờ tới khi trang hoàng xong rồi sao? Bà còn đến xem nhà mới gì đó nữa sao, con còn nghĩ là bà tính mời người trong thôn để đi ăn cơm nữa đó.”

TÔng Thịnh cũng đứng ở ngay cửa nói tiếp: “bây giờ không thích hợp. Chừng nào nhà cửa xong hết thì con sẽ báo cho mọi người mà.”

Bất quá, Dường như trước mặt bà của hắn thì hắn cũng có chút yếu hơn. Tôi đang phát sầu vì trên người chỉ có khăn tắm thì cửa phòng đã mở ra. Vốn đang nghĩ tới chuyện trốn ở sau giường giống như Tông Thịnh, nhưng đã không kịp rồi.

Bà đã vào đến trong phòng.

Tôi có thể nhìn thấy hắn đang đứng ở phía cửa cau mày, thật sự đây là cảnh tượng mà tôi không nghĩ là sẽ gặp tới, hắn cũng vậy.

Bà hắn sững người, nặng trì xuống:

“Thật sự là không biết kìm chế mà! Tôi nói trước cho mà biết, nếu như mà có bầu mới cưới thì sính lễ không có nhiều đâu nhé! Hử!”

Bà hắn ngoe nguẩy mông xuống lầu. Tôi nhắm mắt rên lên.

Trời ạ, tôi còn đường sống nữa không đây?

Với tính tình của bà hắn... dám cá chỉ chốc nữa là ba mẹ tôi đã biết chuyện, rồi chưa tới 3 ngày cả thôn sẽ biết!

Tông Thịnh cũng đi theo xuống lầu. Bất quá dưới lầu năm sáu phút lúc sau liền hoàn toàn an tĩnh.

Tông Thịnh mang theo hai phần thức ăn nhanh về tới trong phòng, đem thức ăn nhanh đặt ở trên mặt bàn, nói: “Đừng để ý, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi lại nghỉ ngơi một lát.”

Tôi ngồi ở trên chiếc ghế màu trắng, một tay túm chặt khăn tắm, một tay ăn cơm.

Sau cùng cảm giác bất an và khẩn trương đã biến mất, tôi cũng đã có thể tương đối bình tĩnh nói chuyện với hắn.

Ví dụ như tôi nói với hắn về chuyện dấu tay ở khách sạn, còn nói chuyện tiểu lão bản muốn nhờ hắn hỗ trợ việc ở đấy.

“400.000 đó! Tông Thịnh, nếu thật sự anh giúp cho anh ta không biết tôi có thu được phí môi giới không nhỉ! 20.000 được không?!”

Hắn trong tay cầm chiếc đũa, giương mắt trừng tôi một cái nói: “Tiền đồ!”

“ nhà anh có tiền nên anh đương nhiên không quan tâm rồi, như căn nhà này đi chắc cũng phải cả triệu tệ, tôi hiện tại còn thiếu anh hơn 100.000 đó!”

“Tiền đó không cần cô trả đâu.”

“Sao không cần chứ? Bà anh vì nghĩ rằng đời này tôi sẽ trả cho anh nên mới cho tôi tiền đi học. Nhưng mà nhìn tình hình hiện tại, có lẽ tôi cũng không có khả năng để cho anh...”

“Vì sao không có khả năng trả cho tôi? “

“Oh,Không phải là anh chán với tôi sao? Hai ta cùng nỗ lực nào, vì tương lai tốt đẹp của chúng ta!”

“Lần này tôi suýt nữa đã chết, cô có biết không?”

Hắn cúi đầu, nói nhỏ. Bởi vì cô đó, vì trên đầu cô bỗng nhiên bị châm nhang vào.

“Tất cả là tại cô đó, tự dưng bị châm nhang vào đầu. Đột nhiên tôi cảm thấy chúng ta nên đổi cách thôi, an toàn hơn cho cô cũng như cho tôi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Mắt Phượng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cái gì? Thẩm Kế Ân... Hắn sao lại làm thế? Có phải hắn biết gì chuyện của anh không? Hắn…”

Thật ra thì sau khi nghe hắn nói vậy, cách khác… tôi mơ hồ biết cái gì, vội đổi đề tài.

“Biết vì sao tôi nhờ cô điều tra về hắn không?” Hắn cắt lời tôi, “Hiện tại, tôi còn chưa biết hắn có phải kẻ đó không, mà tôi thì còn có vài chuyện phiền phức không muốn cô bị dính vào, nên nếu cô thật sự còn  muốn sống thì mau rời khỏi khách sạn kia đi.”

Tôi cắn đũa: “Còn đám Lan Lan phải chăng cũng gặp nguy hiểm? Tôi có cần đưa Lan Lan đi luôn không?” Tôi không hề h oài nghi việc hắn nói lần này suýt nữa đã chết, vì khi nãy lúc tôi tìm thấy hắn thì hắn đã mang bộ dạng như sắp chết rồi.

“Hừ! Tự lo cho bản thân mình đã là tốt lắm rồi. Cứ coi cô ta như người qua đường thì chính là bảo vệ cô ấy tốt nhất rồi. Về sau có chuyện gì thì đừng có lôi cô ấy vào là được.”

Tôi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, Lan Lan à, không  phải chị em tốt kh ông giúp cậu nhé, mà là Tông Thịnh thực sự không thể thành chồng của cưng đó. Đi theo thằng nhóc  này chả biết mất mạng khi nào. Chuyện như thế này, thật sự khó mà!

Tôi vừa trộm nghĩ tới đây thì chuông điện thoại reo lên, tôi túm khăn tắm, tay cầm điện thoại:

“Ơi, Lan Lan, tới rồi hả? Được rồi, tớ xuống ngay.”

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Tôi vừa bỏ điện thoại xuống đang định xuống nhà thì Tông Thịnh duỗi tay, kéo một cái… tôi vốn một tay đang cầm khăn tắm, một tay cầm điện thoại. Hắn đột nhiên kéo tay tôi, lại vô tình kéo đúng tay tôi đang túm khăn, thế là…

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Hai giây sau, tiếng thôi hét chói tai vang lên. Bất quá, tôi cũng chỉ la lên trong một giây đã bị bàn tay to của hắn bịt kín miệng.

Tay hắn ôm lấy eo tôi, cả người hắn đè lên tôi. Tôi muốn giãy dụa nhưng cả người không còn chút sức lực, hơn nữa hắn vô cùng khỏe nên căn bản tôi không thể làm gì.

Tôi ngửi thấy trên tay hắn vẫn còn mùi máu tươi nhàn nhạt, còn có chút mùi cây thuốc thoang thoảng, tôi đã khẩn trương tới muốn khóc. Hắn thấp giọng nói: “Đừng la lớn! Tôi buông cô ra rồi xuống lầu.”

Tôi gật gật đầu, giây tiếp theo, hắn đã biến mất. Tốc độ mau đến mức nếu không phải cánh cửa còn đang lắc lư ở kia thì tôi còn tưởng rằng hắn là đột nhiên biến mất trong khong khí đó.

Tôi vội kéo khăn tắm bọc cả người lại, tự nói khẽ với  bản thân:

“Sợ cái gì mà sợ chứ, hắn là gay mà, chính là chị em bạn dì thôi mà. Còn nữa, trong mộng có gì mà hắn chưa xem chưa sờ chứ.”

[Mèo: ừ, cưng hay lắm! Hãy cứ chờ đấy mà xem! Chỉ có cưng mới nghĩ nhóc đó là gay thôi hén… hãy chờ khóc đê]

Tôi tự an ủi bản thân rồi đi xuống lầu. Dưới lầu đã không còn những người trang trí hôm qua mà đổi thành người mang đồ gia dụng tới, đang bận rộn trong phòng khách. Khi tôi xuống tới nơi thì Lan Lan đang phóng điện với Tông Thịnh ở ngay huyền quan.

“Tông đại ca, chỗ này đang hoàn thiện hả, thật là đẹp quá đi. Ưu Tuyền sau này cũng ở đây ạ? Em có thể thường xuyên ghé qua chơi kh ông? Em là chị em tốt nhất của cô ấy đó.”

Nhìn thấy tôi xuống tới nơi, Tông Thịnh mặt lạnh tới mức sắp đóng băng, chỉ chỉ về phía Lan Lan: “Em cho cô ta địa chỉ?”

[Mèo nói một chút: tiếng Tàu cứ nin, ni, ta, wo… mà tiếng Việt mình sẽ là ngài, anh/chị/cô/chú/tôi… nên đoạn này, nói với người ngoài, không lẽ Tông-Mặt-Lạnh cứ gọi Tuyền Tuyền là cô sao? Nên đoạn này cho được chữ em! Hihi ]

“Em, em kêu cô ấy mang quần áo sang cho em, hôm nay giờ này em cũng không thể đi làm, nhưng em cũng phải về lấy cớ gì đó xin nghỉ. Quần áo không có mang theo đành phải nhờ Lan Lan mang qua. Cô ấy cũng là tốt bụng thôi mà.”

Hắn đang đeo kính râm, Lan Lan dù không nhìn ra vẻ mặt hắn, nhưng tôi thì có thể hiểu sao hắn lại tức giận.

Tông Thịnh bước đi từ phía trước  mặt Lan Lan, ngang qua tôi hắn đè thấp thanh âm nói: “Cô muốn hại chết cô ấy sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28-2: Mắt Phượng 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn đang đeo kính râm, Lan Lan dù không nhìn ra vẻ mặt hắn, nhưng tôi thì có thể hiểu sao hắn lại tức giận.

Tông Thịnh bước đi từ phía trước  mặt Lan Lan, ngang qua tôi hắn đè thấp thanh âm nói: “Cô muốn hại chết cô ấy sao?”

“Tôi..” hắn không chờ tôi nói xong đã bỏ lên lầu.

Tôi nhìn Lan Lan, trong giây lát cũng không biết phải nói thế nào cho đúng.

“Lan Lan...”

“Anh cậu hình như thật sự không thích tớ.”

Lan Lan cười.

“Thực xin lỗi.”

“Không có việc gì, không có việc gì. Cậu có muốn tớ đợi cậu… rồi mình về cùng không?”

Tôi đưa tay cầm lấy túi giấy cô nàng mang tới: “Chờ tớ  một lát, tớ thay đồ, nói với anh ấy một tiếng rồi về khách sạn với cậu.”

Tôi cầm lấy quần áo vào nhà vệ sinh thay rồi mới lên lầu. Đồ Lan Lan mang tới là đồ thường ngày của tôi, không phải là đồng phục.

Trong phòng, Tông Thịnh đang rửa bát ăn cơm khi nãy, miệng ngậm thuốc lá. Trước giờ trên người hắn toàn mùi thảo mộc nên tôi chưa từng nghĩ tới hắn lại hút thuóc lá, càng không nghĩ tới hình ảnh hắn miệng ngậm thuốc lá, tay rửa bát.

“Sao lại hút thuốc trong phòng?” Tôi nhỏ giọng.

Hắn ngậm điếu thuốc, không đeo kính râm hỏi tôi: “Về khách sạn sao? Có muốn tôi đưa về không?”

“Vẫn là thôi đi. Thẩm Kế Ân kia...” Tôi không biết Thẩm Kế Ân có làm ra hành động gì không, giống như lần trước, hắn trực tiếp dùng âm hương châm đầu tôi, đồng thời cũng thương tổn Tông Thịnh.

Tông Thịnh cười lạnh một tiếng, kẹp điếu thuốc nói: “Hắn còn chưa có bản lĩnh đối phó tôi đâu, có điều cô phải cẩn thận một chút. Mấy hôm nay nghỉ đi, chẳng phải chỉ là thực tập thôi sao?

Tôi chậm rãi thở ra, đối với hắn mà nói thì hắn không thể hiểu, công việc có ý nghĩa với tôi thế nào. “Vậy, Lan Lan sẽ không sao phải không?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

Tông Thịnh rửa sạch chén bát, nói: “Cô gái kia, gia đình có lẽ điều kiện cũng không tốt.”

“Ừ, cũng tương tự nhà tôi, làm sao anh biết?” Lan Lan tới, trên người còn mặc đồng phục, hơn nữa Tông Thịnh cũng chỉ mới gặp Lan Lan khi mặc đồng phục, làm sao nhận ra được.

“Nhìn vào trán, trán cô ta không đủ trơn bóng, mép tóc không đều, trán còn nhỏ hẹp, có vẻ gia cảnh không tốt. Bất quá, cô yên tâm. Cô ta có đôi mắt phượng, là chủ phú quý, đôi mắt hẹp dài, mắt sáng, khi cười lên sẽ có nét mị hoặc. Sau này cô ta sẽ có cuộc sống tốt. Còn chuyện ở khách sạn lần này, cô ta có bị ảnh hưởng không, thì phải xem cô. Nếu cô kéo cô ta xuống nước thì dù mệnh cô ta tốt cũng sẽ bị giảm thọ.”

“Tôi hiểu.” Tôi gật đầu thấp giọng. “Tôi xui xẻo một mình là đủ rồi.”

“Ở bên tôi là xui xẻo à?” Hắn cao giọng.

Tôi lắc đầu, tôi đã nói nhỏ tới vậy sao hắn có thể nghe thấy chứ. Tôi vội chạy xuống lầu, không cần phải đối mặt với gã này nữa, đúng là khủng bố mà.

Xuống tới đất, Lan Lan đang đứng nhìn mấy chậu cây xanh mướt ở cửa sổ sát đất. thấy tôi xuống tới, cô nàng nhảy tung tăng tới: “Ưu Tuyền, anh trai cậu cũng thật là thích cây cỏ nhỉ. Cậu xem, quá trời chậu hoa bé xinh nè.”

Tôi cười, hôm qua còn chưa thấy mấy chậu hoa này, chắc là người ta mới mang lại hôm nay.

“Chỉ là nhà này lạ thật, ở ngoài nắng chói chang, vậy mà trong nhà có chút lạnh. Nhưng như vậy cũng tốt, đông ấm, hạ mát nhỉ.”

Tôi nghe thấy cũng có chút sửng sốt, tôi nhớ lúc còn mơ màng có nghe nói cái gì mà “Âm Địa”, không phải là do Tông Thịnh là quỷ thai nên đã đem nơi mình sống biến thành nơi quỷ sống chứ/

Tôi đi cùng Lan Lan tới khách sạn cũng đã khoảng hơn 6 giờ. Thời gian tôi có chút đảo lộn do có khoảng thời gian bị mê man.

Hóa ra tôi đã ngủ ở nhà hắn cả một đêm, và nửa ngày hôm sau.

Vốn dĩ cho rằng khi xin nghỉ thì sẽ bị quản lý mắng cho, nhưng không  nghĩ tới khi tôi đứng ở cửa lớn chờ quản lý tan tầm để xin cô ấy cho nghỉ haingày, thế mà cô ấy lại nhẹ nhàng nói: “Đi đi, tôi sẽ sắp xếp trực ban cho, nếu cô quá mệt mỏi, thì cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi.”

Tôi hơi hoảng sợ khi nghe nói vậy.

[Mèo again: chương này mèo nói hơi nhiều… nhưng đoạn này, mèo thề mèo không hiểu tác giả viết cái gì, nên mèo xin phép lược bớt, vì mèo nghĩ nó chả ảnh hưởng cái gì tới truyện cả. Trang truyện gốc tiếng trung nay nó còn không cho mèo copy để dịch cái đoạn này, vì mèo đọc thì thấy toàn mấy từ nó vô cùng vô nghĩa, mèo ghép cỡ nào cũng không ra được nghĩa, định copy dịch thì nó cũng không ra hehe. Bỏ qua nha!?]

“Cảm ơn quản lý, cảm ơn quản lý”

“Không cần cảm ơn tôi, làm cho tốt, sau này cô chính là bà chủ rồi còn gì.”

Tôi nghẹn lời, tôi với Thẩm Kế Ân làm sao chứ?!

Sau khi quản lý rời đi thì Lan Lan nói cô ấy muốn lên phòng lấy sạc điện thoại, hôm nay cô ấy  nghỉ nửa buổi đi lấy rồi đưa quần áo cho tôi nên để quê.

Dù tay chân tôi vẫn rã rời nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn đi cùng cô nàng vào thang máy lên lầu.

Lan Lan vào thang máy thì thầm với tôi: “Ưu Tuyền, hôm nay cậu không đi làm nên không biết, phòng khách hôm nay lại có dấu tay máu. Không phải một cái mà tới sáu cái, trên cùng một bức tường. nhìn qua thật sự giống như có người muốn bò từ lầu 11 lên lầu 12.”

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Spoil: Mấy chương sau… lại có quỷ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28-3: Mắt Phượng 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Má ơi! Rõ ràng là dấu hiệu ma quỷ quấy phá mà!

Lan Lan đứng ở cửa phòng, đang muốn vào thì hỏi: “Ưu Tuyền, đèn đuốc sao lại như vậy.”

Cô đang đứng cạnh cửa, dấu tay máu chỉ cách cô khoảng 20cm.

Cô nàng đang định vào thì tôi vội đẩy cô ra ngoài. Nhưng cũng ngay lúc này thì đèn trong phòng vụt tắt.

Tim tôi đập thình thịch thình thịch.

Bất quá chỉ trong vòng hai giây tôi đã cảm thấy hối hận.

Tôi nên chạy ra ngoài thôi!

Đèn hành lang trong khách sạn luôn được mở suốt ngày đêm, dù cho khách sạn đột ngột bị mất điện thì vẫn có đèn sáng.

Phòng chứa đồ cửa cũng chưa đóng nên khi đèn tắt tôi đẩy Lan Lan ra ngoài thì vẫn nhìn thấy đèn ở bên ngoài. Nhưng mà, lúc này quanh tôi là bóng tối mịt mùng đặc quánh… không có chút tia sáng.

Không còn thấy căn phòng chứa đồ với đám tủ kệ.

Càng không thấy cửa và đường đi.

Nơi này đen nhánh, tôi quen thuộc.

Tông Thịnh từng đưa tôi vào rất nhiều lần. Chính là cảm giác này.

Tôi thật sự gặp quỷ rồi! Trong lòng tôi lạnh giá tới mức các đầu ngón tay đều tê dại.

Tôi sợ tới phát khóc, không biết phải làm gì bây giờ?!

Tôi hoảng loạn vội gọi to: “Tông Thịnh!” lúc trước trong lúc tương tự thì hắn đều ở gần tôi, nhưng giờ không thấy đâu, hắn đâu rồi?! “Tông Thịnh!”

Không có hồi đáp.

Trong bóng đêm mịt mùng tôi cũng không dám cử động vì tôi nghe người trong thôn nói rằng nếu như bị quỷ che mắt đứng trong bóng đêm thì không nên cử động, nếu đi tới rất có thể sẽ bị ngã xuống chết từ trên cao.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
[Mèo: hehe, không tìm được nam quỷ áo đỏ, coi đỡ tấm này nha]

Trong bóng đêm cuối cùng có điểm sáng, ở dưới ánh sáng đó, tôi thấy một nam nhân mặc một bộ quần áo đỏ! À không, là quỷ!

Tôi đã từng thấy gã, tôi nhớ rõ gã.

Trong miệng hắn ngậm một sợi chỉ đỏ, trên tay bưng một chén máu, trong chớp mắt đứng  ngay sát cạnh tôi, nói: “UỐng chén máu này đi, muốn sống thì mau uống chén máu này đi!”

“Không! Ta không uống! Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm cái gì?”

“Không muốn sống nữa sao? Uống xong chén máu này, ngươi chính là người của ta. Ngươi là của ta, ngươi là của ta. Ta muốn nhìn thấy Tông Thịnh chết.”

Không biết sao tôi không nhìn thấy mặt hắn, không nhìn thấy đôi  mắt hắn mà chỉ nhìn thấy miệng hắn thôi.

Đôi môi trắng bệch, có vết máu. Thật giống như hắn đã uống qua một nửa chén máu kia.

Vốn dĩ cả người tôi bủn rủn không có lực, trong tình trạng hỗn loạn này lại càng thêm cả người vô lực.

Đây chính là lần thứ hai tôi gặp gã, chắc hẳn gã là nhắm vào Tông Thịnh. Gã rốt cuộc là ai? Vì sao biết quan hệ giữa tôi và Tông Thịnh? Vì sao lại nhằm vào Tông Thịnh?

Gã lại lượn lại, mở miệng phun máu thì thào bên tai tôi: “Uống cho xong đi thôi nào, không uống thì mất mạng đó.”

“Uống xong thì cũng sẽ mất mạng.” Tôi nói. Cho dù lúc này tôi thật sự rất sợ, nhưng cũng không sợ tới mức cái gì cũng đều nghe hắn.

Tôi nói dường như làm cho hắn tức giận, chén máu trên tay hắn dí sát vào miệng tôi. Mùi máu sộc vào mũi làm tôi cảm thấy buồn nôn.

Ngay lúc tôi tưởng mình chết chắc rồi thì hắn đột nhiên thét lên một tiếng rồi biến mất trong bóng đêm.

Sự việc diễn ra quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng, bốn phía lại chìm trong bóng tối. Trong bóng đêm không nhìn thấy gì, tôi nhẹ xê dịch bàn chân thì cảm giác được đá trúng một cái chén.

Rốt cuộc là làm sao vậy? sao tự dưng hắn bỏ đi? Khẳng định là có nguyên nhân gì đó, nhưng rõ ràng không có chuyện gì xảy ra, như vậy chỉ có thể là do tôi đã có phát sinh gì.

Ngay lúc tôi còn chưa kịp định thần thì đã nhìn thấy gã mắt cá chết kia, rồi lại nghe gã thều thào: “Nữ nhân kia ở đâu rồi? Nữ nhân kia đâu?”

Tôi cắn cắn môi, lấy hết can đảm nói: “Cô ta đã đi rồi, cô ta không ở khách sạn này.”

“Là ả hại chết ta, là ả khiến ta thèm muốn. Ta sẽ không bỏ qua ả.”

“Ưu Tuyền?” Đây là giọng của Lan Lan.

Thật sự, không ai hiểu được khi nghe thấy giọng của Lan Lan tôi kích động đến mức nào.

[Mèo: hôm nay Mèo đi làm, 1 mình 1 văn phòng, ngồi gõ mà tay cũng lạnh tới tê dại…]
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Đem mắt cá chết tới đây


Tôi xoay người thấy cửa phòng, còn có ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua bóng đêm đen tối. Hốc mắt tôi ửng đỏ, nhanh như chớp chạy ra ngoài, không nghĩ tới là mình đã bật khóc.

Lan lan đi tới kéo tôi ra ngoài. Tay chân tôi đã rụng rời tới mức không còn sức để bước đi.

Vừa ra tới nơi sáng sủa, Lan Lan liền nói: “Ưu Tuyền, bên trong có quỷ ư?”

Tôi nghĩ là khuôn mặt trắng bệch của tôi đã là đáp án tốt nhất cho cô nàng.

Cô nàng cau mày nói: “Tớ biết ngay mà, tớ vào thì đèn tắt, ngay một giây đó tớ mơ hồ cảm thấy dấu tay máu ở công tắc đèn. Chúng ta mau rời khỏi đây đi, máy sấy gì đó cứ để cho chị ấy lấy.”

Hóa ra cô ấy sợ hãi chẳng thua gì tôi. Hiện tại biết rõ là ma quỷ quấy phá nên mặc kệ hết, thực tập cái quỷ gì, lo mà chạy cho lẹ.

Bất quá còn may trước khi chạy cô ấy còn chạy tới tìm tôi.

Đứng ở thang máy tôi thấp thỏm, rõ ràng cảm thấy con quỷ trong thang vẫn đang ngó lom lom vào mình. Trong lòng không khỏi nghĩ về con quỷ mắt cá chết.

Lúc trước, con quỷ trong thang máy với mắt cá chết đều đã bị Tông Thịnh cảnh cáo, hơn nữa phòng của mắt cá chết còn bị Tông Thịnh phong ấn nữa. Tông Thịnh từng nói phong ấn sẽ khiến cho gã không về lại nơi chết được để tăng khí n ữa, nhưng mà saohôm nay gã lại chạy từ lầu 16 xuống tận lầu 10, không phải là mới chết không đi xa được sao? Hôm nay thấy gã có vẻ nhiều trò hơn, có vẻ không hề yếu đi chút nào. Chẳng lẽ, cửa phòng đã bị mở ra?!

Quay về ký túc xá, Lan Lan vội tắm rửa rồi đi ngủ mặc kệ sự đời. Cô nàng sợ quá nên bắt tôi ngồi ở cửa phòng tắm nói chuyện lúc cô nàng tắm.

“Anh trai cậu sao lúc nào cũng đeo kính râm vậy?”

“Vì mắt anh ấy không tốt nên không đeo kính nhìn khó coi lắm.”

“Vậy sao anh ấy không lịch sự gì với tớ nhỉ?”

“Từ bé anh ấy đã đi theo một ông lão rồi, căn bản không ở nhà cùng tớ, nên nhìn chung không biết lễ phép cho lắm. Lan Lan cậu cũng đừng chấp nhất anh ấy làm gì.”

“Vậy mai này cậu có dọn qua ở cùng anh ấy không? Nếu sau này tớ thường xuyên tới tìm cậu, thậm chí là rủ cậu đi ch ơi qua đêm, liệu anh ấy có đối xử tốt hơn với tớ không?”

“Lan Lan, cậu đừng nghĩ tới anh ấy nữa. Anh ấy thật sự không ổn đâu. Cơ thể không tốt, da trắng bệch ra đó thấy không. Làm người cũng không có lịch sự, mắt cũng không tốt, móng tay cũng không biết cắt, đụng chút sẽ té xỉu đó.”

Tôi nói đủ thứ về Tông Thịnh, nhưng trong lòng  lại nghĩ tới không biết liệu có phải có người đụng vào phong ấn ở cửa phòng mắt cá chết khong?

“Lan Lan, cậu từ t ừ mà tắm. Tớ ra ngoài mua đồ ăn khuya.”

Tôi nói xong thì chạy ra khỏi ký túc xá.

Trong phòng tắm truyền tới tiếng của LanLan hô: “Ưu Tuyền, không phải cậu nói mệt sao? Mau trở lại đó! Đừng bỏ tớ lại một mình ở đây!”

“Trong ký túc xá còn có rất nhiều bạn học cơ mà! Tớ sẽ về ngay, mang theo đồ ăn khuya trở về.”

Từ ký túc xá chạy tới khách sạn cũng chỉ tốn vài phút. Tôi đi thang máy lên thẳng tầng 16, hướng tới gian phòng kia.

Đứng ở cửa, nhìn thấy giấy niêm phong đã bị xé rách, mà dưới cửa lại có chút bùn đất.

Ở khách sạn, việc dọn dẹp vô cùng kỹ lưỡng, dù phòng này suốt ba bốn ngày không dọn cũng không thể có bùn đất nhiều như vậy.

Tôi cũng không dám đi vào phòng mà chỉ đứng quan sát và âm thầm nhớ các chi tiết.

Ngay lúc tôi định rời đi thì cửa thang máy mở ra, hai bảo vệ đi tới, một người trong đó nói với tôi: “Đằng kia là ai vậy? Chính là cô đó, là sinh viên thực tập kia, cô chạy tới đây làm gì hả? cảnh sát nói căn phòng này chưa sử dụng được đâu!”

“Em, em chạy tới coi một chút thôi ạ. Phòng anh trai em ở kế bên, em tới kiểm tra xem anh ấy có để quên gì không ạ.”

“Khách để quên đồ thì đã đưa về quầy rồi còn gì, mau tới đó mà hỏi, cũng đâu phải ngày đầu đi làm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29-2: Đem mắt cá chết tới đây 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Má ơi! Rõ ràng là dấu hiệu ma quỷ quấy phá mà!

Lan Lan đứng ở cửa phòng, đang muốn vào thì hỏi: “Ưu Tuyền, đèn đuốc sao lại như vậy.”

Cô đang đứng cạnh cửa, dấu tay máu chỉ cách cô khoảng 20cm.

Cô nàng đang định vào thì tôi vội đẩy cô ra ngoài. Nhưng cũng ngay lúc này thì đèn trong phòng vụt tắt.

Tim tôi đập thình thịch thình thịch.

Bất quá chỉ trong vòng hai giây tôi đã cảm thấy hối hận.

Tôi nên chạy ra ngoài thôi!

Đèn hành lang trong khách sạn luôn được mở suốt ngày đêm, dù cho khách sạn đột ngột bị mất điện thì vẫn có đèn sáng.

Phòng chứa đồ cửa cũng chưa đóng nên khi đèn tắt tôi đẩy Lan Lan ra ngoài thì vẫn nhìn thấy đèn ở bên ngoài. Nhưng mà, lúc này quanh tôi là bóng tối mịt mùng đặc quánh… không có chút tia sáng.

Không còn thấy căn phòng chứa đồ với đám tủ kệ.

Càng không thấy cửa và đường đi.

Nơi này đen nhánh, tôi quen thuộc.

Tông Thịnh từng đưa tôi vào rất nhiều lần. Chính là cảm giác này.

Tôi thật sự gặp quỷ rồi! Trong lòng tôi lạnh giá tới mức các đầu ngón tay đều tê dại.

Tôi sợ tới phát khóc, không biết phải làm gì bây giờ?!

Tôi hoảng loạn vội gọi to: “Tông Thịnh!” lúc trước trong lúc tương tự thì hắn đều ở gần tôi, nhưng giờ không thấy đâu, hắn đâu rồi?! “Tông Thịnh!”

Không có hồi đáp.

Trong bóng đêm mịt mùng tôi cũng không dám cử động vì tôi nghe người trong thôn nói rằng nếu như bị quỷ che mắt đứng trong bóng đêm thì không nên cử động, nếu đi tới rất có thể sẽ bị ngã xuống chết từ trên cao.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
[Mèo: hehe, không tìm được nam quỷ áo đỏ, coi đỡ tấm này nha]

Trong bóng đêm cuối cùng có điểm sáng, ở dưới ánh sáng đó, tôi thấy một nam nhân mặc một bộ quần áo đỏ! À không, là quỷ!

Tôi đã từng thấy gã, tôi nhớ rõ gã.

Trong miệng hắn ngậm một sợi chỉ đỏ, trên tay bưng một chén máu, trong chớp mắt đứng  ngay sát cạnh tôi, nói: “UỐng chén máu này đi, muốn sống thì mau uống chén máu này đi!”

“Không! Ta không uống! Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm cái gì?”

“Không muốn sống nữa sao? Uống xong chén máu này, ngươi chính là người của ta. Ngươi là của ta, ngươi là của ta. Ta muốn nhìn thấy Tông Thịnh chết.”

Không biết sao tôi không nhìn thấy mặt hắn, không nhìn thấy đôi  mắt hắn mà chỉ nhìn thấy miệng hắn thôi.

Đôi môi trắng bệch, có vết máu. Thật giống như hắn đã uống qua một nửa chén máu kia.

Vốn dĩ cả người tôi bủn rủn không có lực, trong tình trạng hỗn loạn này lại càng thêm cả người vô lực.

Đây chính là lần thứ hai tôi gặp gã, chắc hẳn gã là nhắm vào Tông Thịnh. Gã rốt cuộc là ai? Vì sao biết quan hệ giữa tôi và Tông Thịnh? Vì sao lại nhằm vào Tông Thịnh?

Gã lại lượn lại, mở miệng phun máu thì thào bên tai tôi: “Uống cho xong đi thôi nào, không uống thì mất mạng đó.”

“Uống xong thì cũng sẽ mất mạng.” Tôi nói. Cho dù lúc này tôi thật sự rất sợ, nhưng cũng không sợ tới mức cái gì cũng đều nghe hắn.

Tôi nói dường như làm cho hắn tức giận, chén máu trên tay hắn dí sát vào miệng tôi. Mùi máu sộc vào mũi làm tôi cảm thấy buồn nôn.

Ngay lúc tôi tưởng mình chết chắc rồi thì hắn đột nhiên thét lên một tiếng rồi biến mất trong bóng đêm.

Sự việc diễn ra quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng, bốn phía lại chìm trong bóng tối. Trong bóng đêm không nhìn thấy gì, tôi nhẹ xê dịch bàn chân thì cảm giác được đá trúng một cái chén.

Rốt cuộc là làm sao vậy? sao tự dưng hắn bỏ đi? Khẳng định là có nguyên nhân gì đó, nhưng rõ ràng không có chuyện gì xảy ra, như vậy chỉ có thể là do tôi đã có phát sinh gì.

Ngay lúc tôi còn chưa kịp định thần thì đã nhìn thấy gã mắt cá chết kia, rồi lại nghe gã thều thào: “Nữ nhân kia ở đâu rồi? Nữ nhân kia đâu?”

Tôi cắn cắn môi, lấy hết can đảm nói: “Cô ta đã đi rồi, cô ta không ở khách sạn này.”

“Là ả hại chết ta, là ả khiến ta thèm muốn. Ta sẽ không bỏ qua ả.”

“Ưu Tuyền?” Đây là giọng của Lan Lan.

Thật sự, không ai hiểu được khi nghe thấy giọng của Lan Lan tôi kích động đến mức nào.

[Mèo: hôm nay Mèo đi làm, 1 mình 1 văn phòng, ngồi gõ mà tay cũng lạnh tới tê dại…]
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Đem mắt cá chết tới đây


Tôi xoay người thấy cửa phòng, còn có ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua bóng đêm đen tối. Hốc mắt tôi ửng đỏ, nhanh như chớp chạy ra ngoài, không nghĩ tới là mình đã bật khóc.

Lan lan đi tới kéo tôi ra ngoài. Tay chân tôi đã rụng rời tới mức không còn sức để bước đi.

Vừa ra tới nơi sáng sủa, Lan Lan liền nói: “Ưu Tuyền, bên trong có quỷ ư?”

Tôi nghĩ là khuôn mặt trắng bệch của tôi đã là đáp án tốt nhất cho cô nàng.

Cô nàng cau mày nói: “Tớ biết ngay mà, tớ vào thì đèn tắt, ngay một giây đó tớ mơ hồ cảm thấy dấu tay máu ở công tắc đèn. Chúng ta mau rời khỏi đây đi, máy sấy gì đó cứ để cho chị ấy lấy.”

Hóa ra cô ấy sợ hãi chẳng thua gì tôi. Hiện tại biết rõ là ma quỷ quấy phá nên mặc kệ hết, thực tập cái quỷ gì, lo mà chạy cho lẹ.

Bất quá còn may trước khi chạy cô ấy còn chạy tới tìm tôi.

Đứng ở thang máy tôi thấp thỏm, rõ ràng cảm thấy con quỷ trong thang vẫn đang ngó lom lom vào mình. Trong lòng không khỏi nghĩ về con quỷ mắt cá chết.

Lúc trước, con quỷ trong thang máy với mắt cá chết đều đã bị Tông Thịnh cảnh cáo, hơn nữa phòng của mắt cá chết còn bị Tông Thịnh phong ấn nữa. Tông Thịnh từng nói phong ấn sẽ khiến cho gã không về lại nơi chết được để tăng khí n ữa, nhưng mà saohôm nay gã lại chạy từ lầu 16 xuống tận lầu 10, không phải là mới chết không đi xa được sao? Hôm nay thấy gã có vẻ nhiều trò hơn, có vẻ không hề yếu đi chút nào. Chẳng lẽ, cửa phòng đã bị mở ra?!

Quay về ký túc xá, Lan Lan vội tắm rửa rồi đi ngủ mặc kệ sự đời. Cô nàng sợ quá nên bắt tôi ngồi ở cửa phòng tắm nói chuyện lúc cô nàng tắm.

“Anh trai cậu sao lúc nào cũng đeo kính râm vậy?”

“Vì mắt anh ấy không tốt nên không đeo kính nhìn khó coi lắm.”

“Vậy sao anh ấy không lịch sự gì với tớ nhỉ?”

“Từ bé anh ấy đã đi theo một ông lão rồi, căn bản không ở nhà cùng tớ, nên nhìn chung không biết lễ phép cho lắm. Lan Lan cậu cũng đừng chấp nhất anh ấy làm gì.”

“Vậy mai này cậu có dọn qua ở cùng anh ấy không? Nếu sau này tớ thường xuyên tới tìm cậu, thậm chí là rủ cậu đi ch ơi qua đêm, liệu anh ấy có đối xử tốt hơn với tớ không?”

“Lan Lan, cậu đừng nghĩ tới anh ấy nữa. Anh ấy thật sự không ổn đâu. Cơ thể không tốt, da trắng bệch ra đó thấy không. Làm người cũng không có lịch sự, mắt cũng không tốt, móng tay cũng không biết cắt, đụng chút sẽ té xỉu đó.”

Tôi nói đủ thứ về Tông Thịnh, nhưng trong lòng  lại nghĩ tới không biết liệu có phải có người đụng vào phong ấn ở cửa phòng mắt cá chết khong?

“Lan Lan, cậu từ t ừ mà tắm. Tớ ra ngoài mua đồ ăn khuya.”

Tôi nói xong thì chạy ra khỏi ký túc xá.

Trong phòng tắm truyền tới tiếng của LanLan hô: “Ưu Tuyền, không phải cậu nói mệt sao? Mau trở lại đó! Đừng bỏ tớ lại một mình ở đây!”

“Trong ký túc xá còn có rất nhiều bạn học cơ mà! Tớ sẽ về ngay, mang theo đồ ăn khuya trở về.”

Từ ký túc xá chạy tới khách sạn cũng chỉ tốn vài phút. Tôi đi thang máy lên thẳng tầng 16, hướng tới gian phòng kia.

Đứng ở cửa, nhìn thấy giấy niêm phong đã bị xé rách, mà dưới cửa lại có chút bùn đất.

Ở khách sạn, việc dọn dẹp vô cùng kỹ lưỡng, dù phòng này suốt ba bốn ngày không dọn cũng không thể có bùn đất nhiều như vậy.

Tôi cũng không dám đi vào phòng mà chỉ đứng quan sát và âm thầm nhớ các chi tiết.

Ngay lúc tôi định rời đi thì cửa thang máy mở ra, hai bảo vệ đi tới, một người trong đó nói với tôi: “Đằng kia là ai vậy? Chính là cô đó, là sinh viên thực tập kia, cô chạy tới đây làm gì hả? cảnh sát nói căn phòng này chưa sử dụng được đâu!”

“Em, em chạy tới coi một chút thôi ạ. Phòng anh trai em ở kế bên, em tới kiểm tra xem anh ấy có để quên gì không ạ.”

“Khách để quên đồ thì đã đưa về quầy rồi còn gì, mau tới đó mà hỏi, cũng đâu phải ngày đầu đi làm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30-2: Đem mắt cá chết tới đây 2


Ngay lúc tôi định rời đi thì cửa thang máy mở ra, hai bảo vệ đi tới, một người trong đó nói với tôi: “Đằng kia là ai vậy? Chính là cô đó, là sinh viên thực tập kia, cô chạy tới đây làm gì hả? cảnh sát nói căn phòng này chưa sử dụng được đâu!”

“Em, em chạy tới coi một chút thôi ạ. Phòng anh trai em ở kế bên, em tới kiểm tra xem anh ấy có để quên gì không ạ.”

“Khách để quên đồ thì đã đưa về quầy rồi còn gì, mau tới đó mà hỏi, cũng đâu phải ngày đầu đi làm.”

“ừ ha, để em đi.” Tôi vội chạy vọt vòng qua người  hai người bảo vệ đi vào thang máy.

Vừa ra khỏi thang, tôi vội lấy điện thoại ra gọi cho Tông Thịnh, trong lòng hồi hộp không biết điện thoại hắn đã mở chưa, thì đã nghe tiếng hắn.

“Alo, Tông Ưu Tuyền.” Không thể phủ nhận giọng hắn rất dễ nghe, vừa trầm vừa ấm, nghe thật rung động lòng người.

“Căn phòng của gã mắt cá chết anh niêm phong hình như bị người ta động qua. Giấy niêm phong bị xé rách, phía dưới cửa còn có chút bùn. Ban nãy tôi nhìn thấy gã dưới tầng 10.”

“Phía dưới Cửa có cái gì?” Hắn hỏi.

“Có bùn, hình như là hạt cát nữa. Hơn nữa, vừa rồi lúc bọn tôi ở trong phòng để đồ có nhìn thấy dấu tay máu!”

Di động trầm mặc vài giây, lúc sau Tông Thịnh nói: “Cô đưa gã mắt cá chết qua đây cho tôi.”

Tới phiên tôi trầm mặc, lúc lâu sau mới hỏi: “Tôi á?”

“Ừ! Với trạng thái cơ thể cô hiện tại, muốn nói chuyện với hắn dễ lắm. Tôi cần hỏi hắn vài chuyện.”

“Vậy.. vậy anh tự qua đây đi! Tôi đang rã rời chân tay, không có sức đâu.”

“Mấy việc này không cần sức lực, cô chỉ cần lấy một chén nước, lấy chút bùn ở cửa đặt vào chén, rồi đi loanh quanh trên lầu 16, hắn sẽ xuất hiện nhanh chóng. Đến khi hắn xuất hiện thì cô lừa hắn, nói là đưa hắn đi tìm người phụ nữ kia là xong. Hắn sẽ ở trong chén nước đó, đi theo cô. Nữ nhân kia chính là oán niệm của hắn khi chết, nên hắn nghe thế sẽ đi theo cô thôi.”

“Tôi, tôi không dám!”

“Tôi đã yểm bùa trong cơ thể cô, trong vòng chín ngày sẽ không có bất cứ tà ám nào có thể làm hại cô.”

Tôi chợt nghĩ về chỗ tối tăm đó, con quỷ mặc đồ đỏ lúc tới gần tôi đột nhiên biến mất, không biết có phải vì bùa mà Tông Thịnh yểm không. Tại sao tôi không có chút cảm giác nào nhỉ? Hắn không phải đã làm lúc tôi ngủ chứ nhỉ?

Tôi do dự một chút rồi nói: “Để tôi thử, anh… anh không thể tới đây sao?”

“Lúc này tôi đến khách sạn thì sẽ khó trở ra ngoài đó.”

Ngẫm lại cũng đúng, con quỷ đồ đỏ kia nói gã muốn Tông Thịnh chết.

Cúp điện thoại một lúc lâu, tôi nhìn quanh hành lang ở lầu 16, quanh đây không có ai, nhưng không biết bảo vệ bên dưới có nhìn camera quan sát hành động dị thường của tôi không. Không biết họ có nghĩ tôi bị khùng mà kêu bệnh viện tâm thần tới bắt nhốt kh ông n ữa?

Tuy rằng trong lòng còn nhiều bất an, nhưng tôi bắt đầu chuẩn bị.

Kiếm chén hả? dễ mà, khách sạn ở đâu mà không có?

Tôi xuống lầu, vào nhà ăn lấy một bộ chén.

Lúc này vẫn còn là giờ ăn tối, còn không ít khách đang ăn muộn.

Cầm chén nhỏ. Tim tôi đập dồn dập.

Tiếp tới, rót nước ở bồn rửa tay.

Tôi thở phào một hơi tự nhủ  “Bình tĩnh, bình tĩnh một chút. Tin tưởng Tông Thịnh, tin tưởng sẽ không có việc gì.”

Bưng chén nước tôi đi vào thang máy đi lên. Trong thang gặp nhiều khách, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt nghi hoạc. Bất quá tò mò thì tò mò, cũng chẳng ai hỏi tại sao tôi bưng chén nước vào buổi tối làm gì, nếu không tôi cũng thật đúng là không biết trả lời như thế nào.

Bưng nước, tay chân tôi run rẩy về tới lầu 16.

Ở chỗ này im ắng, không ai. Tôi thấp giọng lầu bầu: “Thượng đế phù hộ, Bồ Tát phù hộ, độ trì, thần tiên qua đường phù hộ, đêm nay ngàn vạn đừng xảy ra chuyện. Khiến cho mấy bảo vệ đang xem video tiêu chảy đi WC ngồi lâu một chút đi. Nếu như bị phát hiện thì tôi thật sự không còn biện pháp ở chỗ này thực tập, trực tiếp bị người ta đưa vô bệnh viện tâm thần đi.”

Nói xong, ta cũng đi tới trước cửa phòng, ngồi xổm xuống, lấy một ít bùn trước cửa, rải vào chén.

Ngồi xuống mới thấy bùn đó giống như bị thổi từ trong phòng ra.

Trong phòng hẳn là cũng có bùn này. Rốt cuộc, bùn này là cái gì?

Giấy niêm phong vì sao bị xé?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31-1: Cao Thủ 1


“Gru...” Tôi mặc quần ngắn năm phân trên mắt cá chân nên cảm giác được gió từ trong kia thổi ra thật lạnh. Thật sự lạnh. Thật giống như trong phòng kia là một động băng vậy.

Những phòng nghỉ cho khách đều có hiệu quả cách âm, cửa phòng nào cũng có khả năng đó. Chỉ là lúc này đây, bên trong lại thổi ra hơi lạnh cảm giác vô cùng mãnh liệt.

Tôi lui về phía sau hai bước, thở hổn hển từng hơi một, hết sức khẩn trương. Meo_mup

@“Không phải sợ không phải sợ bắt đầu rồi.”

Tôi nuốt nước miếng, nhìn quanh trên hành lang. Chỗ này ánh đèn khá tối so với xung quanh.

Tôi có suy nghĩ khá ngốc là nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ chạy sang hướng bên kia với tốc độ nhanh nhất.

Có trời biết rõ tôi khẩn trương tới mức không nhớ được mục đích mình tới đây làm gì. An toàn mà nói, so với mắt cá chết thì đã là gì?!Meo_mup

Hoả hoạn, động đất thì còn tìm lối thoát hiểm, chứ...

Tôi xê dịch bàn chân, đi thêm vài bước nữa rồi nuốt nước miếng nhìn quanh khắp nơi. Tuy rằng biết rõ sẽ nhìn thấy một đôi mắt cá chết, nhưng khi thật sự nhìn thấy thì tôi hoảng sợ đến mức quên cả thở. Tôi không nghĩ gã sẽ xuất hiện nhanh đến như vậy, hơn nữa cùng với hắn thì tôi thấy một bàn tay màu đỏ tươi như máu xuất hiện trên vách tường trắng.

Vì sao lại xuất hiện bàn tay máu ở đây? Không phải là chúng đi cùng với nhau chứ? Tôi bây giờ biết phải làm sao đây?

Còn biết làm sao nữa bây giờ? Mất cái chết đã ra tới nơi rồi, tôi chỉ có thể đi theo kế hoạch mà thôi.

“Nữ nhân kia, nữ nhân kia, ả...”

“Nữ nhân kia ở nơi nào?” Meo_mup

Giọng hắn gần như là trực tiếp xuất hiện trong đầu tôi, căn bản giống như không cần dùng đến lỗ tai mà đã nghe thấy.

Gã từ từ đi tới, thân thể loạng choạng che ánh sáng xanh xanh của đèn thoát hiểm.

Gã đi tới đâu thì đèn lại không ổn định  đến đó. Ánh sáng lập loè làm tôi càng thêm sợ hãi. Tôi lấy tay nâng chén lên, dùng bàn tay còn lại chỉ chỉ vào chén.

“Cô ta, cô ta, đã rời đi. Ngươi theo ta đi, ta mang ngươi đi tìm cô ta.”

“Là ả hại chết ta, là ả hạ dược. Ta muốn nữ nhân kia phải chết!”

“Ngươi, ngươi theo ta đi. Ta, ta mang ngươi đi tìm cô ta.” Tôi nhắm mắt lại, cơ hồ muốn khóc hai tay nâng chén lên.

Gã đi từng bước về phía tôi, từng bước từng bước, càng lúc càng gần hơn. Đôi mắt cá chết đột nhiên giương lên sát vào tôi trừng lên làm tôi sợ hãi cúi gằm đầu, quay mặt đi chỉ dám hí một con mắt mà không dám nhìn gã trực tiếp.

Gã càng lúc càng gần hơn, cuối cùng ngừng lại ở trước chén nước không có thêm âm thanh nào nữa. G_a_c_s-a_c-h.c-0m

Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn lối thoát hiểm phía trước mặt. Hành lang đen không bị lập loè ánh sáng nữa, quỷ ảnh cũng không còn.

Không phải là gã không tin tôi mà bỏ đi rồi chứ?

Tôi chậm rãi lùi bàn tay lại, liền thấy được trong chén nước chỗ bùn đó đã chậm trãi xoay tròn xoay tròn, lắng đọng xuống dưới,  xuất hiện một hình đôi mắt cá chết.

Tôi đang nâng cái chén trong tay, nhưng hoảng hồn xém nữa là quăng cái chén xuống đất.

Tôi cố nén sợ hãi mà tiếp tục nâng cái chén, không dám thở mạnh bước nhanh về phía thang máy.

Khi cửa thang máy từ từ đóng lại, tôi thấy dấu tay máu lại xuất hiện trên tường, nó như thể đột ngột lao ra từ trong tường vậy.

Thang máy đi từ lầu 16 xuống, tôi nâng chén trong tay, không dám động mạnh.

Xuống tới đất, tôi đi nhanh ra khỏi khách sạn, vừa đi vừa sợ bị bảo vệ bắt lại.

Ra tới sảnh tôi vội vẫy taxi đi về phía nhà Tông Thịnh, khác với thường ngày tôi chẳng dám đi taxi bao giờ.

Tài xế phía trước nhìn qua gương chiếu hậu cười nói với tôi: “cô gái à, cô cứ nâng cái chén làm gì vậy? Trong chén là cái gì vậy, bảo bối hả?”

Tôi nhìn cái chén, bùn vẫn mang hình con mắt đang cuộn xoáy nhìn trừng trừng vào tôi.

Tôi không dám trả lời, mà tài xế cũng thôi không hỏi tiếp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31-2: Cao Thủ 2


Cũng may con đường từ khách sạn đến nhà của hắn không có bị tu sửa gì, cả đoạn đường rất êm!

Ở trên xe điện thoại di động của tôi trong túi rung lên vài lần nhưng tôi cứ lo bưng chén không dám nghe điện thoại, vì sợ lỡ nước sánh ra thì mắt cá chết cũng theo ra.

Xe dừng ở cửa. Tôi khó khăn lắm mới mở được cửa xe ra ngoài, đang suy nghĩ coi phải đặt chén xuống đất rồi lấy tiền ra trả như thế nào thì thấy Tông Thịnh ra tới.

Cũng may con đường từ khách sạn đến nhà của hắn không có bị tu sửa gì, cả đoạn đường rất êm!

Ở trên xe điện thoại di động của tôi trong túi rung lên vài lần nhưng tôi cứ lo bưng chén không dám nghe điện thoại, vì sợ lỡ nước sánh ra thì mắt cá chết cũng theo ra.

Xe dừng ở cửa. Tôi khó khăn lắm mới mở được cửa xe ra ngoài, đang suy nghĩ coi phải đặt chén xuống đất rồi lấy tiền ra trả như thế nào thì thấy Tông Thịnh ra tới.

Cũng may gia hỏa này còn có chút lương tâm, còn không đến mức mặc kệ người ta.

Hắn móc tiền, đưa cho tài xế.  Tài xế dùng mắt nhìn tôi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Sau này, khi tôi lại đi taxi từ khách sạn, lại gặp hắn, mới nghe hắn kể chuyện có lần nửa đêm chở một cô gái tay nâng chén nước rất kỳ quái, rồi lại gặp một gã nửa đêm đeo kính râm... sau ngẫm lại mới biết đêm đó là hắn chở quỷ. Đại khái... hắn ko nhận ra tôi chính là nhan vậy chính mà hắn kể tới.

Xe rời đi,Tông Thịnh đứng ở trước mặt, nhìn tôi gồng người nâng chén nước, duỗi tay trực tiếp hất đổ nước lên mặt đất.

“A! Cái kia mắt cá chết...” tôi nói còn không có nói xong, Tông Thịnh đã vươn tay, dùng ngón tay điểm trên môi tôi, ý bảo không được nói chuyện.

Ngay chỗ nước hắt xuống, mắt cá chết xuất hiện.

Gã biểu hiện thật sự bất an, nhìn bốn phía, hơi hơi phát run. Tôi còn tưởng rằng, gã vừa ra tới, liền cùng tôi trở mặt chứ. Vốn là tôi lừa gã. Không nghĩ tới, gã thế nhưng lại mang dáng vẻ sợ hãi.

Tông Thịnh nhìn qua n bốn phía, nói: “Nơi này sẽ có người tan tầm đi qua. Đi thôi. Chúng ta qua bên kia vào trong rừng nói chuyện.”

Tông Thịnh kéo tôi, vẫn là kéo cánh tay, đem tôi hướng về bên kia chỗ rừng cây của tiểu khu. Tôi quay đầu lại, nhìn mắt cá chết, khó hiểu hỏi: “Hắn không có trở mặt sao? Tôi lừa hắn. Hắn cũng ngoan ngoãn cùng chúng ta lại đây.”

“Hừ! Duy trì hắn, chính là oán khí. Ở chỗ này, không phải địa bàn của hắn, hắn cũng tạm thời buông oán khí. Chưa bàn tới việc cô gái kia, nếu không hắn mà phát cuồng lên  thì khó xử lý.”

Tôi lắc lư cái đầu. Giờ đã có Tông Thịnh ở đây tôi cũng không cần nói gì.

Đi vào trong cánh rừng, tôi rốt cuộc biết vì sao mà nhà Tông Thịnh xây xấu vậy mà sao có thể bán hết nhanh tới vậy.

Hoá ra bọn họ mô phỏng vùng quê, gần nhà có một khu rừng thật mát mẻ.

Rừng cây nhỏ yên tĩnh, một con đường đá nhỏ cong cong uốn lượn.

Tay tôi bị hắn kéo, chầm chậm đi về phí trước.

Tông Thịnh dừng lại, xoay người nhìn lại. Rừng cây đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Cũng may con đường từ khách sạn đến nhà của hắn không có bị tu sửa gì, cả đoạn đường rất êm!

Ở trên xe điện thoại di động của tôi trong túi rung lên vài lần nhưng tôi cứ lo bưng chén không dám nghe điện thoại, vì sợ lỡ nước sánh ra thì mắt cá chết cũng theo ra.

Xe dừng ở cửa. Tôi khó khăn lắm mới mở được cửa xe ra ngoài, đang suy nghĩ coi phải đặt chén xuống đất rồi lấy tiền ra trả như thế nào thì thấy Tông Thịnh ra tới.

Cũng may gia hỏa này còn có chút lương tâm, còn không đến mức mặc kệ người ta.

Hắn móc tiền, đưa cho tài xế.  Tài xế dùng mắt nhìn tôi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Sau này, khi tôi lại đi taxi từ khách sạn, lại gặp hắn, mới nghe hắn kể chuyện có lần nửa đêm chở một cô gái tay nâng chén nước rất kỳ quái, rồi lại gặp một gã nửa đêm đeo kính râm... sau ngẫm lại mới biết đêm đó là hắn chở quỷ. Đại khái... hắn ko nhận ra tôi chính là nhan vậy chính mà hắn kể tới.

Xe rời đi,Tông Thịnh đứng ở trước mặt, nhìn tôi gồng người nâng chén nước, duỗi tay trực tiếp hất đổ nước lên mặt đất.

“A! Cái kia mắt cá chết...” tôi nói còn không có nói xong, Tông Thịnh đã vươn tay, dùng ngón tay điểm trên môi tôi, ý bảo không được nói chuyện.

Ngay chỗ nước hắt xuống, mắt cá chết xuất hiện.

Gã biểu hiện thật sự bất an, nhìn bốn phía, hơi hơi phát run. Tôi còn tưởng rằng, gã vừa ra tới, liền cùng tôi trở mặt chứ. Vốn là tôi lừa gã. Không nghĩ tới, gã thế nhưng lại mang dáng vẻ sợ hãi.

Tông Thịnh nhìn qua n bốn phía, nói: “Nơi này sẽ có người tan tầm đi qua. Đi thôi. Chúng ta qua bên kia vào trong rừng nói chuyện.”

Tông Thịnh kéo tôi, vẫn là kéo cánh tay, đem tôi hướng về bên kia chỗ rừng cây của tiểu khu. Tôi quay đầu lại, nhìn mắt cá chết, khó hiểu hỏi: “Hắn không có trở mặt sao? Tôi lừa hắn. Hắn cũng ngoan ngoãn cùng chúng ta lại đây.”

“Hừ! Duy trì hắn, chính là oán khí. Ở chỗ này, không phải địa bàn của hắn, hắn cũng tạm thời buông oán khí. Chưa bàn tới việc cô gái kia, nếu không hắn mà phát cuồng lên  thì khó xử lý.”

Tôi lắc lư cái đầu. Giờ đã có Tông Thịnh ở đây tôi cũng không cần nói gì.

Đi vào trong cánh rừng, tôi rốt cuộc biết vì sao mà nhà Tông Thịnh xây xấu vậy mà sao có thể bán hết nhanh tới vậy.

Hoá ra bọn họ mô phỏng vùng quê, gần nhà có một khu rừng thật mát mẻ.

Rừng cây nhỏ yên tĩnh, một con đường đá nhỏ cong cong uốn lượn.

Tay tôi bị hắn kéo, chầm chậm đi về phí trước.

Cũng may con đường từ khách sạn đến nhà của hắn không có bị tu sửa gì, cả đoạn đường rất êm!

Ở trên xe điện thoại di động của tôi trong túi rung lên vài lần nhưng tôi cứ lo bưng chén không dám nghe điện thoại, vì sợ lỡ nước sánh ra thì mắt cá chết cũng theo ra.

Xe dừng ở cửa. Tôi khó khăn lắm mới mở được cửa xe ra ngoài, đang suy nghĩ coi phải đặt chén xuống đất rồi lấy tiền ra trả như thế nào thì thấy Tông Thịnh ra tới.

Cũng may gia hỏa này còn có chút lương tâm, còn không đến mức mặc kệ người ta.

Hắn móc tiền, đưa cho tài xế.  Tài xế dùng mắt nhìn tôi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Sau này, khi tôi lại đi taxi từ khách sạn, lại gặp hắn, mới nghe hắn kể chuyện có lần nửa đêm chở một cô gái tay nâng chén nước rất kỳ quái, rồi lại gặp một gã nửa đêm đeo kính râm... sau ngẫm lại mới biết đêm đó là hắn chở quỷ. Đại khái... hắn ko nhận ra tôi chính là nhan vậy chính mà hắn kể tới.

Xe rời đi,Tông Thịnh đứng ở trước mặt, nhìn tôi gồng người nâng chén nước, duỗi tay trực tiếp hất đổ nước lên mặt đất.

“A! Cái kia mắt cá chết...” tôi nói còn không có nói xong, Tông Thịnh đã vươn tay, dùng ngón tay điểm trên môi tôi, ý bảo không được nói chuyện.

Ngay chỗ nước hắt xuống, mắt cá chết xuất hiện.

Gã biểu hiện thật sự bất an, nhìn bốn phía, hơi hơi phát run. Tôi còn tưởng rằng, gã vừa ra tới, liền cùng tôi trở mặt chứ. Vốn là tôi lừa gã. Không nghĩ tới, gã thế nhưng lại mang dáng vẻ sợ hãi.

Tông Thịnh nhìn qua n bốn phía, nói: “Nơi này sẽ có người tan tầm đi qua. Đi thôi. Chúng ta qua bên kia vào trong rừng nói chuyện.”

Tông Thịnh kéo tôi, vẫn là kéo cánh tay, đem tôi hướng về bên kia chỗ rừng cây của tiểu khu. Tôi quay đầu lại, nhìn mắt cá chết, khó hiểu hỏi: “Hắn không có trở mặt sao? Tôi lừa hắn. Hắn cũng ngoan ngoãn cùng chúng ta lại

Cũng may con đường từ khách sạn đến nhà của hắn không có bị tu sửa gì, cả đoạn đường rất êm!

Ở trên xe điện thoại di động của tôi trong túi rung lên vài lần nhưng tôi cứ lo bưng chén không dám nghe điện thoại, vì sợ lỡ nước sánh ra thì mắt cá chết cũng theo ra.

Xe dừng ở cửa. Tôi khó khăn lắm mới mở được cửa xe ra ngoài, đang suy nghĩ coi phải đặt chén xuống đất rồi lấy tiền ra trả như thế nào thì thấy Tông Thịnh ra tới.

Cũng may gia hỏa này còn có chút lương tâm, còn không đến mức mặc kệ người ta.

Hắn móc tiền, đưa cho tài xế.  Tài xế dùng mắt nhìn tôi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Sau này, khi tôi lại đi taxi từ khách sạn, lại gặp hắn, mới nghe hắn kể chuyện có lần nửa đêm chở một cô gái tay nâng chén nước rất kỳ quái, rồi lại gặp một gã nửa đêm đeo kính râm... sau ngẫm lại mới biết đêm đó là hắn chở quỷ. Đại khái... hắn ko nhận ra tôi chính là nhan vậy chính mà hắn kể tới.

Xe rời đi,Tông Thịnh đứng ở trước mặt, nhìn tôi gồng người nâng chén nước, duỗi tay trực tiếp hất đổ nước lên mặt đất.

“A! Cái kia mắt cá chết...” tôi nói còn không có nói xong, Tông Thịnh đã vươn tay, dùng ngón tay điểm trên môi tôi, ý bảo không được nói chuyện.

Ngay chỗ nước hắt xuống, mắt cá chết xuất hiện.

Gã biểu hiện thật sự bất an, nhìn bốn phía, hơi hơi phát run. Tôi còn tưởng rằng, gã vừa ra tới, liền cùng tôi trở mặt chứ. Vốn là tôi lừa gã. Không nghĩ tới, gã thế nhưng lại mang dáng vẻ sợ hãi.

Tông Thịnh nhìn qua n bốn phía, nói: “Nơi này sẽ có người tan tầm đi qua. Đi thôi. Chúng ta qua bên kia vào trong rừng nói chuyện.”

Tông Thịnh kéo tôi, vẫn là kéo cánh tay, đem tôi hướng về bên kia chỗ rừng cây của tiểu khu. Tôi quay đầu lại, nhìn mắt cá chết, khó hiểu hỏi: “Hắn không có trở mặt sao? Tôi lừa hắn. Hắn cũng ngoan ngoãn cùng chúng ta lại đây.”

“Hừ! Duy trì hắn, chính là oán khí. Ở chỗ này, không phải địa bàn của hắn, hắn cũng tạm thời buông oán khí. Chưa bàn tới việc cô gái kia, nếu không hắn mà phát cuồng lên  thì khó xử lý.”

Tôi lắc lư cái đầu. Giờ đã có Tông Thịnh ở đây tôi cũng không cần nói gì.

Đi vào trong cánh rừng, tôi rốt cuộc biết vì sao mà nhà Tông Thịnh xây xấu vậy mà sao có thể bán hết nhanh tới vậy.

Hoá ra bọn họ mô phỏng vùng quê, gần nhà có một khu rừng thật mát mẻ.

Rừng cây nhỏ yên tĩnh, một con đường đá nhỏ cong cong uốn lượn.

Tay tôi bị hắn kéo, chầm chậm đi về phí trước.

Tông Thịnh dừng lại, xoay người nhìn lại. Rừng cây đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Chúng tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt cá chết.

“Ai phá phong ấn của ta?”

Mắt cá chết không nói gì. Trong bóng đêm

Hắn chỉ giương mắt lên trừng trừng nhìn Tông Thịnh.

Tông Thịnh nhếch môi nói: “Ha ha, thành thật nói cho ta, ta còn xem xét có thể mang ngươi đi tìm nữ nhân kia. Rốt cuộc oan có đầu nợ có chủ. Không nói, vậy chỉ có thể trở thành bữa ăn khuya của ta.”

Hắn không phải nói không thể đề cập tới nữ nhân kia sao? Chính hắn sao lại trước nói chứ? Tôi hoảng sợ mà nghiêng đầu nhìn Tông Thịnh. vừa rồi câu nói kia ý tứ là hắn có thể đem gã chết cá mắt thành bữa ăn khuya ăn luôn! Hắn có thể ăn luôn quỷ?!

“Là một người nam nhân, nam nhân trẻ. Gã dùng đất mộ phần làm lời dẫn, ở cửa mở đường cho tôi.”

“Ồ, vậy gã vì cái gì mà giúp ngươi?”

“Không biết. Ở khách sạn, có vài con quỷ, đều bị gã thả ra. Còn có một con quỷ ở  trong tường. Gã ra không được. Nam nhân kia cũng không có biện pháp.”

“Gã không có yêu cầu ngươi làm cái gì sao?”

“Gã chưa nói! Gã là người tốt mới giúp chúng ta. Ngươi đã đáp ứng ta, mang ta đi tìm nữ nhân kia.”

Trong bóng đêm, mắt cá chết bắt đầu chảy ra máu. sinh khí của gã đã bị oán khí khống chế.

“Hừ! Duy trì hắn, chính là oán khí. Ở chỗ này, không phải địa bàn của hắn, hắn cũng tạm thời buông oán khí. Chưa bàn tới việc cô gái kia, nếu không hắn mà phát cuồng lên  thì khó xử lý.”

Tôi lắc lư cái đầu. Giờ đã có Tông Thịnh ở đây tôi cũng không cần nói gì.

Đi vào trong cánh rừng, tôi rốt cuộc biết vì sao mà nhà Tông Thịnh xây xấu vậy mà sao có thể bán hết nhanh tới vậy.

Hoá ra bọn họ mô phỏng vùng quê, gần nhà có một khu rừng thật mát mẻ.

Rừng cây nhỏ yên tĩnh, một con đường đá nhỏ cong cong uốn lượn.

Tay tôi bị hắn kéo, chầm chậm đi về phí trước.

Tông Thịnh dừng lại, xoay người nhìn lại. Rừng cây đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Chúng tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt cá chết.

“Ai phá phong ấn của ta?”

Mắt cá chết không nói gì. Trong bóng đêm

Hắn chỉ giương mắt lên trừng trừng nhìn Tông Thịnh.

Tông Thịnh nhếch môi nói: “Ha ha, thành thật nói cho ta, ta còn xem xét có thể mang ngươi đi tìm nữ nhân kia. Rốt cuộc oan có đầu nợ có chủ. Không nói, vậy chỉ có thể trở thành bữa ăn khuya của ta.”

Hắn không phải nói không thể đề cập tới nữ nhân kia sao? Chính hắn sao lại trước nói chứ? Tôi hoảng sợ mà nghiêng đầu nhìn Tông Thịnh. vừa rồi câu nói kia ý tứ là hắn có thể đem gã chết cá mắt thành bữa ăn khuya ăn luôn! Hắn có thể ăn luôn quỷ?!

“Là một người nam nhân, nam nhân trẻ. Gã dùng đất mộ phần làm lời dẫn, ở cửa mở đường cho tôi.”

“Ồ, vậy gã vì cái gì mà giúp ngươi?”

“Không biết. Ở khách sạn, có vài con quỷ, đều bị gã thả ra. Còn có một con quỷ ở  trong tường. Gã ra không được. Nam nhân kia cũng không có biện pháp.”

“Gã không có yêu cầu ngươi làm cái gì sao?”

“Gã chưa nói! Gã là người tốt mới giúp chúng ta. Ngươi đã đáp ứng ta, mang ta đi tìm nữ nhân kia.”

Trong bóng đêm, mắt cá chết bắt đầu chảy ra máu. sinh khí của gã đã bị oán khí khống chế.

Tông Thịnh dừng lại, xoay người nhìn lại. Rừng cây đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Chúng tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt cá chết.

“Ai phá phong ấn của ta?”

Mắt cá chết không nói gì. Trong bóng đêm

Hắn chỉ giương mắt lên trừng trừng nhìn Tông Thịnh.

Tông Thịnh nhếch môi nói: “Ha ha, thành thật nói cho ta, ta còn xem xét có thể mang ngươi đi tìm nữ nhân kia. Rốt cuộc oan có đầu nợ có chủ. Không nói, vậy chỉ có thể trở thành bữa ăn khuya của ta.”

Hắn không phải nói không thể đề cập tới nữ nhân kia sao? Chính hắn sao lại trước nói chứ? Tôi hoảng sợ mà nghiêng đầu nhìn Tông Thịnh. vừa rồi câu nói kia ý tứ là hắn có thể đem gã chết cá mắt thành bữa ăn khuya ăn luôn! Hắn có thể ăn luôn quỷ?!

“Là một người nam nhân, nam nhân trẻ. Gã dùng đất mộ phần làm lời dẫn, ở cửa mở đường cho tôi.”

“Ồ, vậy gã vì cái gì mà giúp ngươi?”

“Không biết. Ở khách sạn, có vài con quỷ, đều bị gã thả ra. Còn có một con quỷ ở  trong tường. Gã ra không được. Nam nhân kia cũng không có biện pháp.”

“Gã không có yêu cầu ngươi làm cái gì sao?”

“Gã chưa nói! Gã là người tốt mới giúp chúng ta. Ngươi đã đáp ứng ta, mang ta đi tìm nữ nhân kia.”

Trong bóng đêm, mắt cá chết bắt đầu chảy ra máu. sinh khí của gã đã bị oán khí khống chế.

Chúng tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt cá chết.

“Ai phá phong ấn của ta?”

Mắt cá chết không nói gì. Trong bóng đêm

Hắn chỉ giương mắt lên trừng trừng nhìn Tông Thịnh.

Tông Thịnh nhếch môi nói: “Ha ha, thành thật nói cho ta, ta còn xem xét có thể mang ngươi đi tìm nữ nhân kia. Rốt cuộc oan có đầu nợ có chủ. Không nói, vậy chỉ có thể trở thành bữa ăn khuya của ta.”

Hắn không phải nói không thể đề cập tới nữ nhân kia sao? Chính hắn sao lại trước nói chứ? Tôi hoảng sợ mà nghiêng đầu nhìn Tông Thịnh. vừa rồi câu nói kia ý tứ là hắn có thể đem gã chết cá mắt thành bữa ăn khuya ăn luôn! Hắn có thể ăn luôn quỷ?!

“Là một người nam nhân, nam nhân trẻ. Gã dùng đất mộ phần làm lời dẫn, ở cửa mở đường cho tôi.”

“Ồ, vậy gã vì cái gì mà giúp ngươi?”

“Không biết. Ở khách sạn, có vài con quỷ, đều bị gã thả ra. Còn có một con quỷ ở  trong tường. Gã ra không được. Nam nhân kia cũng không có biện pháp.”

“Gã không có yêu cầu ngươi làm cái gì sao?”

“Gã chưa nói! Gã là người tốt mới giúp chúng ta. Ngươi đã đáp ứng ta, mang ta đi tìm nữ nhân kia.”

Trong bóng đêm, mắt cá chết bắt đầu chảy ra máu. sinh khí của gã đã bị oán khí khống chế.

Cũng may gia hỏa này còn có chút lương tâm, còn không đến mức mặc kệ người ta.

Hắn móc tiền, đưa cho tài xế.  Tài xế dùng mắt nhìn tôi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Sau này, khi tôi lại đi taxi từ khách sạn, lại gặp hắn, mới nghe hắn kể chuyện có lần nửa đêm chở một cô gái tay nâng chén nước rất kỳ quái, rồi lại gặp một gã nửa đêm đeo kính râm... sau ngẫm lại mới biết đêm đó là hắn chở quỷ. Đại khái... hắn ko nhận ra tôi chính là nhan vậy chính mà hắn kể tới.

Xe rời đi,Tông Thịnh đứng ở trước mặt, nhìn tôi gồng người nâng chén nước, duỗi tay trực tiếp hất đổ nước lên mặt đất.

“A! Cái kia mắt cá chết...” tôi nói còn không có nói xong, Tông Thịnh đã vươn tay, dùng ngón tay điểm trên môi tôi, ý bảo không được nói chuyện.

Ngay chỗ nước hắt xuống, mắt cá chết xuất hiện.

Gã biểu hiện thật sự bất an, nhìn bốn phía, hơi hơi phát run. Tôi còn tưởng rằng, gã vừa ra tới, liền cùng tôi trở mặt chứ. Vốn là tôi lừa gã. Không nghĩ tới, gã thế nhưng lại mang dáng vẻ sợ hãi.

Tông Thịnh nhìn qua n bốn phía, nói: “Nơi này sẽ có người tan tầm đi qua. Đi thôi. Chúng ta qua bên kia vào trong rừng nói chuyện.”

Tông Thịnh kéo tôi, vẫn là kéo cánh tay, đem tôi hướng về bên kia chỗ rừng cây của tiểu khu. Tôi quay đầu lại, nhìn mắt cá chết, khó hiểu hỏi: “Hắn không có trở mặt sao? Tôi lừa hắn. Hắn cũng ngoan ngoãn cùng chúng ta lại đây.”

“Hừ! Duy trì hắn, chính là oán khí. Ở chỗ này, không phải địa bàn của hắn, hắn cũng tạm thời buông oán khí. Chưa bàn tới việc cô gái kia, nếu không hắn mà phát cuồng lên  thì khó xử lý.”

Tôi lắc lư cái đầu. Giờ đã có Tông Thịnh ở đây tôi cũng không cần nói gì.

Đi vào trong cánh rừng, tôi rốt cuộc biết vì sao mà nhà Tông Thịnh xây xấu vậy mà sao có thể bán hết nhanh tới vậy.

Hoá ra bọn họ mô phỏng vùng quê, gần nhà có một khu rừng thật mát mẻ.

Rừng cây nhỏ yên tĩnh, một con đường đá nhỏ cong cong uốn lượn.

Tay tôi bị hắn kéo, chầm chậm đi về phí trước.

Tông Thịnh dừng lại, xoay người nhìn lại. Rừng cây đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Chúng tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt cá chết.

“Ai phá phong ấn của ta?”

Mắt cá chết không nói gì. Trong bóng đêm

Hắn chỉ giương mắt lên trừng trừng nhìn Tông Thịnh.

Tông Thịnh nhếch môi nói: “Ha ha, thành thật nói cho ta, ta còn xem xét có thể mang ngươi đi tìm nữ nhân kia. Rốt cuộc oan có đầu nợ có chủ. Không nói, vậy chỉ có thể trở thành bữa ăn khuya của ta.”

Hắn không phải nói không thể đề cập tới nữ nhân kia sao? Chính hắn sao lại trước nói chứ? Tôi hoảng sợ mà nghiêng đầu nhìn Tông Thịnh. vừa rồi câu nói kia ý tứ là hắn có thể đem gã chết cá mắt thành bữa ăn khuya ăn luôn! Hắn có thể ăn luôn quỷ?!

“Là một người nam nhân, nam nhân trẻ. Gã dùng đất mộ phần làm lời dẫn, ở cửa mở đường cho tôi.”

“Ồ, vậy gã vì cái gì mà giúp ngươi?”

“Không biết. Ở khách sạn, có vài con quỷ, đều bị gã thả ra. Còn có một con quỷ ở  trong tường. Gã ra không được. Nam nhân kia cũng không có biện pháp.”

“Gã không có yêu cầu ngươi làm cái gì sao?”

“Gã chưa nói! Gã là người tốt mới giúp chúng ta. Ngươi đã đáp ứng ta, mang ta đi tìm nữ nhân kia.”Trong bóng đêm, mắt cá chết bắt đầu chảy ra máu. sinh khí của gã đã bị oán khí khống chế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32-1: Tinh huyết 1


"Gã là người tốt, ngươi tin tưởng lời gã nói, ta cho tới bây giờ chưa nói qua ta là người tốt.” Tông Thịnh bày ra một bộ ta chính là chơi xấu đấy.

Gã mắt cá chết, đỏ mắt quay sang nhìn tôi.

Theo bản năng tôi vội trốn về phía sau, trốn ngay đằng sau lưng của Tông Thịnh nhỏ giọ

nói:

“Rõ ràng là chúng ta ban nãy đáp ứng người ta.”

“Đừng nói chuyện!” Hắn túm lấy cánh tay của tôi, “Cô đang nghĩ gì vậy? Bây giờ cô đang đi ngờ năng lực của tôi ư?”

Gió cuộn lên mùi hôi thối từ phía Mắt Cá Chết.

“Ta có thể khiến nữ nhân kia lại đến khách sạn, ngươi ở khách sạn động thủ, liền cùng ta không quan hệ.” Tông Thịnh nói, “Nhưng ta cũng hy vọng ngươi khi hoàn thành chuyện này, giúp ta tra ra kẻ phá hư phong ấn là ai? Còn có con quỷ trong tường, rốt cuộc là ai?”

“Nếu không thì sao?”

“Ta sẽ trực tiếp đưa ngươi về khách sạn, chờ ngươi động thủ là xong, ngươi sẽ giúp ta làm việc.”

“Ta không biết gã quỷ trong tường là ai? Nhưng là tường đó, nơi nơi đều là máu, nơi nơi đều là mùi máu tươi. Thật cùng hắn đối đầu mà nói, ngươi cũng không có lợi.”

“Cứ làm việc của ngươi là được.” Tông Thịnh móc ra một lá bùa vàng ném về mắt cá chết.

Tôi kinh ngạc một chút, trong TV chẳng phải đem lá bùa ném qua đều là muốn đả thương hại đối phương sao? Hắn vừa rồi còn cùng ngừoi ta đàm phán, sao mới một chút liền trở mặt vậy?

“Uy!” Tôi vừa mới toát ra một chữ, mắt cá chết liền biến mất. “Gã...”

“Về khách sạn đi. Ưu Tuyền, muốn nghe chuyện xưa không?”

Tôi có chút ngốc, nhìn vào bóng đêm, đôi mắt tứ bạch đản huyết của hắn.

Hắn căn bản là không có cho tôi cơ hội trả lời mà trực tiếp kéo tay tôi hướng về nhà hắn.

Vừa mới rồi đi được mấy tiếng tôi đã quay trở lại. Tuy bây giờ đã rất khuya nhưng trải qua một hồi bị dọa tôi không hề cảm thấy buồn ngủ.

Tông Thịnh trực tiếp kéo tôi lên lầu, tôi còn ở trước cửa phòng giãy giụa nói: “Nếu không, chúng ta đi khách sạn thuê phòng đi. Ở đây chẳng có chăn màn gì cả!”

Nhưng khi hắn kéo vào phòng thì thấy, trên giường đã trải drap ô vuông đen trắng. Tôi ngơ ngác đứng ở trước giường, nói: “Căn phòng này cũng thật đơn điệu, không phải màu đen chính là màu trắng.”

“Lúc trước kêu cô tự chọn  phong cách thì cô lại không chọn.”

Tôi nhớ tới ngày đó hắn cầm mấy cuốn catalogue hình ảnh ném qua, làm gì có dễ nói chuyện vậy.

“Ngồi xuống, tôi cùng cô hảo hảo nói chuyện.”

Lúc này tôi  ngoan ngoain, trực tiếp ngồi trên giường, nhìn hắn: “Chỉ cần không phải vấn đề kết hôn, chúng ta hết thảy đều có thể hảo hảo thương lượng.”

Tôi hiện tại liền sợ hắn trở mặt.

Facebook Meo_mup

Bạn đang đọc truyện được copy không hỏi ý kiến từ g_a_c_s_a_c_h_chấm-c.om

Hắn nếu là trở mặt thì với tính của bà hắn bên kia mưa rền gió dữ đó nhà của chúng tôi gánh vác không nổi.

Hiện tại bà ta đối với nhà tôi, tuy rằng còn khách khí, nhưng mà trước kia tôi khi còn nhỏ từng chính mắt thấy một bà thím hắn nói hắn là quỷ thai mà tranh giành của cải tài sản liền bị bà ta ngày ngày mắng chửi, đi đâu cũng mắng chửi.

Tới sau cùng bà thím phải ly hôn, bỏ làng mà đi.

Mọi chuyện diễn ra trong vòng một tháng.

Năng lực công kích của bà Tông Thịnh, người khác căn bản không thể tưởng tượng được.

Tông Thịnh đem ghế dựa kéo tới mép giường, ngồi xuống, liền cùng tôi mặt đối mặt.

“Lần trước tôi đã nói với cô,tôi bởi vì có thương tích cho nên mới trở về. Vốn dĩ tôi nghĩ, nhân thần không biết quỷ không hay, tiến vào hồn phách cô, hấp thụ khí tức của cô, chờ tôi khá lên liền rời đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32-2: Tinh huyết 2


U

Hắn nói còn chưa nói xong tôi đã vội cắt lời: “Ý của anh là nói anh sẽ rời đi? Đó chính là nói anh sẽ không kết hôn với tôi?”

Trong lòng tôi thầm tung bông tung hoa,Chợt cảm thấy hôm nay buổi tối chịu sợ hãi khổ cực đưa Mắt Cá Chết tới cũng đáng.

Nếu biết làm hộ hắn rồi hắn sẽ rời đi thì tôi vui còn không kịp.!

Có lẽ là tôi cao hứng biểu tình lộ quá rõ ràng, đổi lấy chính là hắn trầm mặt với tôi mà nói: “Cô có ý tứ gì? Tôi thấy tôi mà chết thì cô mới càng cao hứng đi?”

Tôi cắn môi không dám nói tiếp nữa.

Hắn trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Việc tôi bị thương có liên quan tới khách sạn chỗ cô làm. Chuyện chín năm trước khi khách sạn thi công, thời gian so với gã nửa người nửa thi kia nói với cô cũng không sai biệt lắm. Người đến xử lý chuyện này khi đó chính là ông nội tôi.”

Tôi cau mày tỏ vẻ khó hiểu. Hắn giải thích nói: “Lúc trước mang ông lão mang tôi đi đó, tôi gọi là ông nội. Lúc trước nhà bọn họ trả một khoản tiền rất lớn để ông nội của ta giúp bọn hắn bố cục. Nhưng không biết vì cái gì, mấy con quỷ ở đó oán khí phi thường lớn, căn bản siêu độ không được. Nhưng nhà bọn họ tàn nhẫn nói, nếu ông nội của tôi không thể giúp bọn họ thì sẽ không để ông sống ở đây, còn khiến đám quỷ khiến cả thành phố hỗn loạn. Ông tôi cảm thấy giúp người như vậy không thích hợp, cuối cùng cũng không biết là xử lý như thế nào. Mấy ngày sau ông nghĩ ra cách, nhưng chỉ có thể trấn trong 9 năm. Nhưng không ngờ bọn tìm được một thầy phong thủy khac. Hôm đó ông dắt tôi đi gặp nhà họ Thẩm, gã kia không hiểu sao nhânn ra tôi là quỷ thai, nên dùng Khoá Thi Liên, khiến tôi thành thứ khoá trát lại lỗ thủng máu ở đây. chỉ vì tiền mà chúng đã khiến toà nhà kia thành ra toàn là quỷ. Làm cho toà nhà đó thành ra bảo vật thu hút tiền tài cho nhà bọn chúng.

Thế gian vạn vật trước nay đều là có được có mất. Bọn họ ở đó hút âm khí. Phụ cận khẳng định phải có người mất đi cái gì. Tỷ như xung quanh các nhà đang rất khoẻ mạnh, nhưng qua một hai năm, phụ cận sẽ có nhiều người sinh bệnh chết đi!”

“Loại người này cũng quá ích kỷ đi!” Tôi nói. Hiện tại tôi cũng chưa hiểu hết nhưng mà vãn hiểu được hắn là người tốt

“Vậy cô nguyện ý giúp tôi sao?”

“Tôi á? Không, tôi không làm.”

Tông Thịnh đến gần tôi:”Tỷ như giúp tôi tra được tư liệu về cô gái kia, giúp tôi dụ cô ta đến khách sạn đi. đặc thù thể chất của tôi có thể tiếp xúc với quỷ. Nếu mắt cá chết chịu giúp tôi thì sẽ đỡ tốn sức hơn nhiều.”

“Cái này thì...”

“Cô ở quầy lễ tân, tra thông tin thật dễ mà.”

Hắn lại đến gần tôi thêm một ít, thân mình ngả về phía trước, cơ hồ đã áp sát trên người tôi.

Tôi nuốt nuốt nước miếng bắt đầu khẩn trương lên: “được, tôi sẽ tận lực.”

“Còn một việc khác khá gấp. Tôi cần nhanh chóng chữa lành vết thương, nếu không lúc này tôi tới khách sạn thì khó bảo toàn bản thân. Ban nãy nghe Mắt Cá Chết nói gã quỷ trong tường rất lợi hại.”

“Tôi. Tôi...”

Tôi thấy ánh mắt hắn có vẻ không đúng.

“Muốn tôi giúp anh kiểu gì? Lại uống máu anh rồi mơ à?”

Hắn lại gần tôi thêm chút nữa, hơi thở hắn phả lên cổ tôi. “

“Chỉ cần anh không hại chết tôi là được.”

Tôi nói mới vừa nói xong, hắn liền cười ha ha lên, ngồi lại ghế cách xa tôi cả mét.

“Anh rốt cuộc cười cái gì?”

“Cười cô đơn thuần, đơn thuần đến ngốc. Nếu không phải nhờ bà tôi thì với cặp mắt đào hoa kia, không biết đã sớm chiêu thượng tới cái gì luôn!!!”

“Anh!” Tôi nổi giận, tức khí đứng lên. Bất quá tôi vừa mới đứng lên, hắn cũng đồng thời đứng lên, một bàn tay trực tiếp đem tôi đẩy ngã ở trên giường, cùng lúc ấy thân thể hắn cũng đè ép xuống dưới.

Tình huống đột biến làm tôi khẩn trương đến thụt lùi ra sau.

“Cô sợ tôi!” Hắn nói, túm lấy tay tôi đặt lên ngực hắn:  “Cảm giác được tim đập không? Tôi là quỷ thai, tôi là quan tài tử, nhưng tôi cũng là người sống. Tông Ưu Tuyền, cùng tôi ở bên nhau cô không tình nguyện vậy sao? Tôi từng nói một phương pháp khác có thể làm chúng ta càng an toàn. Tinh... Huyết... Cùng nguyên.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Không có tương lai


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang yên lành, nghe thấy từ đó, tôi ngẩn ra vài giây sau đó quay sang khua tay khua chân với hắn mà: “Anh buông tôi ra! Anh muốn thế nào? Anh buông tay! Anh nếu là thật dám đối với tôi thế nào, tôi thề, tôi tuyệt đối sẽ không để anh yên. Tôi sẽ đi kiện anh, nhà anh có tiền thì thế nào? Loại chuyện này, chứng cứ trước mặt, tôi muốn anh đi ăn cơm tù!”

Hắn không có hành động gì, nhưng tôi nhìn cặp mắt kia, huyết sắc càng thêm đậm.

Hắn nâng tay lên, như vậy chắc là định cho tôi một cái tát. Tôi sợ tới mức vội nhắm tịt mắt lại, một cử động nhỏ cũng không dám. Cả người đều run rẩy. Người này làm sao lại như vậy? Tôi cứu hắn, cùng hắn ở chung hai ngày. Hắn còn đuổi theo chủ động cùng tôi nói chuyện của hắn, cũng biểu lộ yêu cầu tôi hỗ trợ. Tôi cũng đồng ý hỗ trợ. Theo ý tôi thì giữa chúng đã đạt thành quan hệ đồng minh rồi. Chỉ cần thêm một chút thời gian, hắn có thể thật sự đem tôi coi là bạn tốt thì hẳn là có thể giúp tôi nói với bà hắn là sẽ không cần tôi nữa. Vốn dĩ không phải đều phát triển khá tốt sao? Hắn như thế nào mới nói trở mặt liền trở mặt chứ?

Nhưng bàn tay kia không có rơi xuống, áp lực trên người tôi cũng biến mất. Lúc tôi khóc lóc xong mở to mắt, trong phòng căn bản là không nhìn thấy bóng dáng hắn. Hắn biến mất.

Tôi cũng không rảnh lo cái gì, từ trên giường bò dậy, liền chạy ra khỏi phòng, một đường chạy ra khỏi tiểu khu.

Trời đã khuya, không còn xe bus, tôi chỉ có thể đứng ở ven đường chờ taxi. Bất quá nơi này ở ngoại thành, taxi qua rất ít, lâu lâu mới có xe do trả khách trong khu.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhìn điện thoại di động thì tôi đã ở đây chờ xe hơn mười lăm phút. Tôi cảm thấy thời gian trôi qua như đã lâu lắm rồi.

Tôi phải rời khỏi nơi này, rời xa Tông Thịnh. Nghĩ bộ dáng vừa rồi của hắn, lời hắn nói, hẳn là hắn là không tính toán buông tha tôi. Nếu hắn mà cưỡng ép tôi, thì thật sự với sức lực của hắn tôi không có cách nào kháng cự. Thật sự báo án sao? Bà hắn sẽ tạo áp lực cho ba mẹ. Ba mẹ tôi, căn bản cũng sẽ không đồng ý tôi làm như vậy.

Tôi đời này cũng sẽ không có tương lai. {meo_mup}

Hắn nói, hắn căn bản là không tính toán buông tha cho tôi. Muốn cùng hắn làm loại chuyện này, thì tôi… hic hic, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

Tôi ở ven đường khóc lớnm vốn dĩ thân thể còn mềm nhũn, đứng ở g á c s á c h nơi này vừa khóc liền càng không sức lực. Chỉ có thể ở ven đường ngồi sụp xuống, đem vùi đầu ở trên đùi khóc lóc. Có lẽ, tương lai tôi thật sự không có khả năng hạnh phúc.

Một chiếc taxi dừng lại ở trước mặt. Tôi nghi hoặc ngẩng đầu đứng lên. Tài xế nói với tôi: “Tiểu thư, lên xe đi. Đã tới chậm, cũng không cần khóc thành như vậy đi.”

Tôi lau nước mắt, lên xe, báo địa chỉ khách sạn Mèo Múp

Tài xế cũng không biết tôi xảy ra chuyện gì, hắn cho rằng tôi là một người đợi không được xe, sốt ruột sợ hãi mới khóc. Dọc theo đường đi, còn cùng tôi nói rất nhiều, tôi cũng không nhớ rõ hắn nói gì đó, tóm lại chính là kêu tôi đừng khóc đừng sợ gì đó.

Khi xuống xe, tôi hỏi: “Chú ơi, bao nhiêu tiền ạ?”

“À, đã thanh toán rồi. Người giúp cô gọi xe đã thanh toán.”

“Giúp tôi gọi xe?”

“Chính là một chàng trai đeo kính râm, đứng ở chỗ đầu cầu cửu khúc cản xe tôi lại, kêu tôi đi đón cô đó. Anh ta trả tiền rồi.”

Chàng trai đeo kính râm, hẳn là Tông Thịnh.

Cầu cửu khúc cách tiểu khu nhà họ tới hai trạm xe bus.

Hắn vậy mà đi giúp tôi gọi xe?

Tôi Mèo Múp trong lòng tràn đầy nghi hoặc, cũng không biết là nên làm thế nào mới tốt. Xuống xe xong, đi trở về ký túc xá. Trong ký túc xá mọi người đã sớm đã ngủ say.

Ngay cả Lan Lan cũng đang ôm đám thú nhồi bông ngủ say sưa, còn ngáy nhè nhẹ. Không ai để ý vừa rồi tôi đã xảy ra sự tình gì.

Tôi ngồi ở trên giường, dựa đầu vào tường, ôm gối, ngủ không được.

Trong đầu tất cả đều là hình bóng Tông Thịnh. Rõ ràng tôi mới vừa làm một việc thực khủng bố, một thân  một mình đưa Mắt Cá Chết ra khỏi khách sạn. Nhưng hiện tại việc ảnh hưởng đến tôi nhất, lại là Tông Thịnh.

Tôi nên làm cái gì bây giờ? Một mình xa chạy cao bay, làm hắn tìm không thấy ta? Không được, ba mẹ tôi làm sao bây giờ?

Cứ như vậy theo hắn? Hắn là quỷ thai đó! Tôi không muốn đâu!

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33-2: Không có tương lai 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cả đêm trong đầu tôi toàn những sự tình rối rắm lung tung như vậy, đến tận khi trời gần sáng Lan Lan cùng các bạn lục đục rời giường, gọi tôi cùng chuẩn bị đi làm.

Mặc bộ đồng phục, đi giày cao gót, trang điểm kỹ càng cũng không che được quầng thâm và đôi mắt sưng vù của tôi.

Sau khi nhận ca, đại tỷ còn đang dựa vào danh sách trên máy tính gọi điện đánh thức khách có yêu cầu. Việc này, bình thường khi đông khách cũng chỉ cần gọi hơn chục cuộc là xong, bây giờ thì chỉ cần vài cú.

Buông điện thoại, chị nhìn tôi nói: “Tối qua em đi ăn trộm hay sao vậy. Hôm nay trời cũng thật đẹp, chiều chắc sẽ nóng. Em đừng có nghĩ tới chuyện trưa trốn đi ngủ nha. Haiz, đã đi làm rồi, không có nhưhồi đi học, buồn ngủ thì trốn về ký túc xá ngủ đâu.”

Tôi cũng chẳng có sức mà đáp, chỉ cười cười, ngồi trên ghế ở quầy, thiếu điều ngủ gục.

Một tiếng sau, khách lục tục xuống trả phòng. Đây là thời điểm bận rộn nhất. Làm thủ tục trả phòng, phát phiếu ăn sáng. Xong việc cũng đã 10 giờ.

Tiếng gót giày vang dội trên nền đá hoa cương ngay lúc tôi vừa ngồi xuống chưa được một phút. Tôi vội đứng lên, nở nụ cười đúng tiêu chuẩn.

Người tới là Thẩm Kế Ân, bất kể khi nào nhìn đến hắn, hắn đều trông thật có tinh thần. Quần áo chỉnh tề phối cùng giày tây bằng da, trẻ trung, thời thượng. Nhìn thấy tôi, hắn  mỉm cười, bước chân đang đi về phía thang máy lại chuyển hướng sang đây.

“Tông Ưu Tuyền, hôm nay sao lại trang điểm kỹ vậy? Thông thường nhân viên lễ tân chẳng phải nên  trang điểm nhẹ sao?” Giọng hắn thực nhẹ nhàng, nghe cũng không phải ý tứ trách cứ.

Nhưng là đại tỷ vẫn vội vã giải thích nói: “Dạ, tôi có nói với Ưu Tuyền. Có điều sáng nay bận quá, cô ấy chưa có thời gian tẩy trang. Hiện tại vãn khách, Ưu Tuyền, mau đi chỉnh trang lại.”

Tôi gật gật đầu, cũng không nói chuyện, liền từ trước quầy đi ra về phía toilet. Trongd 9ầu nghĩ, nếu muốn tẩy trang thì phải đi toilet.

Vào toilet cũng đỡ, không cần phải đối mặt với Thẩm Kế Ân. Nghhĩ tới ba Thẩm Kế Ân lại mời thấy khiến nơi này thành mắt trận, khiến cho quỷ ở chỗ này hoành hành, dùng âm khí để thu hút tài vận, thậm chí mặc kệ sức khỏe người dân ở khu vực phụ cận. Vậy còn những người làm viêc tại khách sạn này thì sao? Lâu rồi có phải hay không cũng sẽ sinh bệnh? Lúc còn ở trong thôn tôi nghe người ta nói, cái gì ung thư, đều là do phong thuỷ khiến thành như vậy.

Nếu vài năm nữa, bọn họ không quản lý khách sạn nữa  không khéo lại hóa thành khách sạn ma. Trên tin tức có nói, mấy khách sạn ma ở nước ngoài cũng có, mà kinh doanh cũng tốt. Trên đời không thiếu người chuyên đi săn ma.

Tôi vừa đi về hướng toilet, vừa miên man suy nghĩ này kia, căn bản là không có chú ý tới Thẩm Kế Ân lại đi ngay sau lưng tôi.

Toilet ở tầng trệt rất ít người dùng, vì trong phòng khách đều có toilet, nên cuối cùng cũng chỉ có nhân viên, hoặc khách cần dùng gấp mới vào thôi.

Tôi nhìn vào gương trước bồn rửa mặt, nhìn mặt gương to thật to, lại nghĩ tới Tông Thịnh. Tính tới tính lui, thôi thì đi một bước tính một bước, không nghĩ nhiều nữa.

Lúc ra ngoài tôi bị Thẩm Kế Ân đứng chờ ở ngoài làm cho hoảng sợ. Ai sẽ nghĩ đến hắn – ông chủ một cái khách sạn lại đứng canh giữ ở cửa WC đâu?

“Ah, lão bản.”

“Nghe nói em thân thể không thoải mái, xin nghỉ một ngày ha??”

“Dạ.”

Hắn duỗi qua tay bẹo nhẹ má tôi: “Đã lớn vậy rồi, phải tự biết chăm sóc cho mình, đừng sinh bệnh.”

Tôi thoáng lui về phía sau, tránh hắn đụng chạm.

“Giờ ăn trưa của mọi người là tầm 12 giờ nhỉ, tới đó tôi tới tìm em ăn nhé.”

“Không cần, tôi ăn ở khu vực nhân viên được rồi.”

“Ừ, chúng ta ăn cùng ở khu nhân viên cũng được.” Hắn cười, không cho tôi thời gian cự tuyệt liền xoay người lên lầu.

Tôi xụ mặt, chẳng lẽ thật là mắt đào hoa sẽ chiêu lạn đào hoa sao? Trời ạ, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không nghĩ cùng Tông Thịnh có cái gì liên lụy, cũng không nghĩ tới Thẩm Kế Ân. Cảm giác bọn họ có cái gì liên hệ. Không phải là Tông Thịnh cùng Thẩm Kế Ân vốn dĩ chính là một đôi, bọn họ giận nhau, mới cùng tôi chơi nhiều chuyện như vậy chứ?!?

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33-3: Phiên Ngoại 1


Phiên ngoại 1

Tạm để là 33-3 nha:) phiên ngoại tới sớm quá ha ha

Một căn phòng lớn. Ở thời điểm Tông Thịnh tỉnh lại đã thấy mình đang nằm bên cạnh  Ưu Tuyền.

Hắn nâng cánh tay còn đang vô lực lên nhẹ vỗ vào tay của cô. Nhưng cô vẫn không nhúc nhích. Hắn nằm ở trên giường ngước nhìn trần nhà màu trắng thở hắt ra một hơi thật dài.

Hắn biết là cô đã cứu hắn.

Nha đầu này thế mà có thể tìm tới nơi này, còn biết cách lấy máu của hắn để uống tăng cường mối dây liên hệ giữa hai người, giúp hắn có thể hấp thụ được hơi thở của cô.

Tông Thịnh vẫn luôn đều thực chán ghét Tông Ưu Tuyền.

Từ khi còn bé hắn đã rất chán ghét cô. Bởi vì cô chính là “quỷ thai nhãn”, sự tồn tại của cô chính là điểm yếu của hắn, chứng minh rằng hắn khác với người thường. Hắn chán ghét cô! Vẫn luôn chán ghét cô!

Mèo nói: Quỳ thai nhãn tương tự như Trận nhãn, là điểm yếu của Thịnh Thịnh á bà con.

Nhưng mà lúc này đây, khi mà hắn cho rằng, hắn sẽ chết thj nha đầu này thế nhưng tìm tới nơi này.

Hơn nữa hắn thiếu chút nữa là đã giết chết cô. Nếu hắn tham lam một ít, phóng túng chính mình một chút, nói không chừng, Tông Ưu Tuyền sẽ mãi không tỉnh lại.

Tông Thịnh xuống giường, từ trong hành lý lấy quần áo. Khi hắn tắm xong ra ngoài, ánh mắt vẫn dừng ở trên người Tông Ưu Tuyền mặc đồng phục nằm trên giường.

Cô hẳn là tan tầm liền trực tiếp đi tới, quần áo cũng chưa thay.

Tông Thịnh ngồi ở mép giường nhìn cô ngủ say, căn bản cô không biết, khách sạn cô làm dơ bẩn tới cỡ nào.

Ở những nơi tăm tối có những bóng quỷ di động.

Vậy mà cô còn khen, còn tínn đi làm ở đó.

Từ khi hắn trở về, hắn tiến vào thân thể của cô khiến trên người cô liền mang theo hơi thở của hắn, thể chất của cô cũng bị hắn thay đổi. Trong mắt lũ quỷ, cô chính là đồng loại, chính xác hơn là đồng loại tràn ngập dụ hoặc.

Tông Thịnh do dự một chút, đẩy đẩy cô, xem ra cô không chưa thể tỉnh lại, hắn kéo cô lại gần,  kéo cao sơ mi trắng của cô lộ ra tấm lưng trơn bóng.

Tay phải bắt quyết, hắn nhanh chóng vẽ một cái phù chú, mỗi một cái nét bút, đều đi kèm một câu chú ngữ.

Phù chú này là bùa hộ mệnh Đạo gia, làm cho những thứ dơ bẩn không thể tổn hại cô.

Tông Thịnh đem quần áo cô kéo lại, khóe môi không tự giác nhếch lên. Hắn nghĩ khi cô tỉn lại sẽ hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn có nên nói cho cô không?

Cô có thể tìm tới, còn có thể trợ giúp hắn, hẳn là nên cùng cô nói thật đi.

Cô chú định là nhược điểm của hắn.

——————

Tông Ưu Tuyền ở  dưới thân hắn gào lên muốn cáo trạng hắn, muốn cho hắn ăn cơm tù. Vào lúc đó, Tông Thịnh giơ tay lên.

Hắn muốn tát.

Hắn hận!

Hận cô nói như vậy! Cô đã nhắc nhở hắn, hắn chính là quỷ thai, hắn là quái vật.

Gia gia nói với hắn, sách có ghi lại quỷ thai cuối cùng không có kết cục tốt.

Mèo said: trước dịch là ông, mà thấy để gia gia thấy cưng hơn, cả nhà thấy sao?!?

Quỷ thai thể chất thuần âm, hắn dùng những nguyên tắc phong thuỷ cơ bản nhất, bố trí căn nhà thành âm địa.

Nhưng hắn có thế tiếp thu mình là quỷ thai, cô là quỷ thai nhãn, là nhược điểm của hắn, chỉ là hắn sẽ không đi theo quỷ thai lộ - đường của quỷ thai.

Gia gia năm đó khi hắn bảy tuổi mang hắn ra khỏi thôn.

Mang hắn đi theo, trải nghiệm rất nhiều địa phương anh hùng kỷ niệm quán, kể hắn nghe rất nhiều sự tích anh hùng. Còn đi một vài nơi gặp tai hoạ, gặp được những người cứu tế.

Gia gia nói cho hắn, quỷ thai trời sinh tính thị huyết, tâm tàn nhẫn, lạm sát. Sách ghi lại quỷ thai, trên cơ bản đều không có kết cục tốt. Giết người, cường phạm, cướp bóc.

Nhưng gia gia hy vọng, hắn có thể trở thành một người tốt.

Hắn không nghĩ tới giết người, không muốn làm chuyện xấu.

Nhưng Tông Ưu Tuyền đáng chết cố tình muốn nói đi cáo trạng hắn, làm cho hắn ăn cơm tù. Hắn thật muốn giáng một cái tát làm nữ nhân này minh bạch, đó là điều hắn cấm kỵ, hắn không cho phép bất luận kẻ nào nhắc tới.

Nhưng hắn không xuống tay, hắn nhìn cô sợ hãi đến cả người phát run, hắn vẫn là rời đi.

Hắn không nghĩ tới, hắn rời đi xong thì cô cũng chạy ra, còn ngồi xổm ven đường khóc thành như vậy.

Không có xe đón cô.

Cũng không biết vì cái gì, Tông Thịnh thấy cô như vậy thì quyết định giữa ban đêm tản bộ, đi tới trước giao lộ giúp cô kêu chiếc xe tới đón. Dù sao lúc này, nếu hắn lái xe lại đây đưa cô đi, cô cũng tuyệt đối sẽ không lên xe.

Tối đó, hắn đi bộ ba cây số giữa đêm để gọi xe cho cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Lan Lan bị uy hiếp 1


Quay trở lại quầy lễ tân tôi không tránh khỏi bị đại tỷ trêu vài câu. Đến giờ ăn trưa, tôi bị đại tỷ  kéo về phía nhà ăn nhân viên. Tôi gỡ tay chị ấy ra, nói rằng mình đã hẹn với Lan Lan ra ngoài ăn.

Cũng vì vậy nên tôi đành đứng ở cửa thang máy để chờ Lan Lan xuống, vừa thấy là kéo cô nàng ra ngoài.

Lan Lan còn chưa kịp hiểu gì đang hỏi lý do thì tôi vội nói:

“Đừng hỏi, tớ mời cậu ăn cái gì ngon ngon, nhanh nào!”

Gần khách sạn có một quán ăn khá ngon, hai chúng tôi đến nơi thì quán vẫn còn khá vắng. Lan Lan hỏi:

“Hôm nay sao thế? Cậu nhặt được tiền sao vậy? Tự dưng có lòng tốt mời tớ ăn cơm?!”

“Trốn người đó!”

“Tiểu lão bản hả?”

“Làm sao cậu biết?”

“Sáng nay lúc hai ngừoi ở toilet đó, he he, Ưu Tuyền à, không nhìn ra đó nha, sao nhanh tay vậy, chơi tới bến luôn à?”

“Còn lâu á!” Tôi cao giọng đáp khiến bàn bên mọi người nhìn sang. Tôi lúc này mới thấy hình như mình hơi quá mức, vội đè giọng nhỏ lại:”Thật sự không như cậu nghĩ đâu!”

“Vậy là thế nào a?”

“Tớ trong toilet tẩy trang hơi lâu, ra tới nơi thấy anh ta đang đợi, xong còn mời trưa đi ăn cùng. Cho nên ban nãy tới giờ tớ vội lôi cậu ra làm bia đỡ đạn đó!”

Lan Lan húp canh, một lúc sau mới nói: “Cậu thật sự không thích tiểu lão bản chút nào sao?! Thực ra thì anh ta có điều kiện khá tố. Nếu tớ có một ông chồng như vậy thì đã thấy mãn nguyện rồi!” Vẻ xuân sắc lộ rõ trên mặt cô nàng, nhưng rồi cô nàng lại đổi sắc mặt “chỉ tiếc ngừoi ta không thích tớ!”

Tôi duỗi tay nhéo nhéo cằm Lan Lan nói: “Yên tâm đại tiểu thư, cậu có một đôi mắt phượng đời này nhất định là phú quý. Về sau khẳng định có thể gả cho một người đàn ông tốt”

Lan Lan nở nụ cười: “cậu học cách xem tướmg từ khi nào vậy?!”

Chúnh tôi vừa nói vừa cười ăn hết bữa trưa. Lúc quay lại khách sạn, bất ngờ gặp tiểu lão bản ngồi trên ghế cao ngay quầy lễ tân. Một tay hắn đặt trên bàn, một tay đút túi quần, dáng vẻ vô cùng tuấn tú, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung hăng.

“Tiêu cậu rồi” Lan Lan nói rồi lặng lẽ ra thang máy lên lầu.

[Mèo có đôi lời: trong lúc đọc truyện nếu các bạn có thấy truyện lủng củng, hoặc bị lặp, hoặc hỏi vô nghĩa thì các bạn cứ đi rót ly nước uống, xong rồi làm gì đó, một chút sau quay lại hén. Hoặc bạn vứt Mèo đó, chừng nào có chương mới thì vòng lại đọc chương cũ nghen. Nay dạo 1 vòng, thấy các bạn đọc bên truyenfull với sstruyen kêu là bị cụt, bị nhảy:) cả bộ ‘Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi’ nữa; các bạn qua facebook Mèo tìm link đọc nhé! Thương yêu!]

Thấy thế tôi cũng khá khẩn trương, không biết tiểu lão bản là có ý gì. Trong lòng liền nghĩ, cùng lắm thì thì nghỉ việc thôi.

Chờ tôi đến gần trước quầy, tiểu lão bản nói: “Em theo tôi qua đây.”Mặt hắn có vẻ tức giận, tôi cũng không biết phải nói với hắn thế nào, nên tôi nói: “Lão bản, tôi chỉ là sinh viên thực tập, nếu tôi có làm sai cái gì thì anh cứ nói với quản lý, rồi quản lý phản ánh với giáo viên hướng dẫn của bọn em. Mong đại lão bản đừng so đo với sinh viên bé nhỏ như tôi.”

Thật ra tôi nói vậy cũng đã khẳng định tôi sẽ không đi cùng hắn, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì chứ!

Thẩm Kế Ân đứng trước mặt cứ thế nhìn tôi, sau đó tiến lên một bước ghé vào tai tôi mà nói: “Vậy mối làm ăn 400 ngàn kia đừng quên nói với anh trai em. Tối nay tan làm chờ tôi, không được trốn, nếu em lại chạy trốn, tôi vẫn có cách tìm được em.”

Hắn nói xong những lời này liền xoay người rời đi  về hướng thang máy.

Hắn vừa đi, thì đại tỷ đang hoang ở quầy vội kéo tôi:

“Ưu Tuyền à, tiểu lão bản thật soái quá đi, hic, nghe anh ta nói chuyện không khác gì trong phim Hàn quốc á!”

Tôi gật gù, trời ạ, tôi còn sợ hắn chơi trò nam chính phim Hàn đó!

Nhưng tránh được mùng 1 sao tránh được rằm, tôi đã mất bao sức mới bé được bữa trưa, giờ lại tới tối.

Cả buổi chiều tôi thẫn thờ ngồi trước quầy, thậm chí mơ màng ngủ gật tới mức đại tỷ phải nhắc vài lần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34-2: Lan Lan bị uy hiếp 2


Buổi chiều, sắp tới giờ tan tầm tôi vẫn đau đầu nghĩ cách làm sao  mới có thể né tránh Thẩm Kế Ân, đúng lúc đó Lan Lan điện thoại cho tôi. Trong điện thoại, cô  nàng nói: “Ưu Tuyền, cậu mau thành thật nói cho tớ, cậu thật sự không có một chút ý gì với Tiều Lão Bản đúng không?”

“Sao vậy? Sao tự nhiên nhăc tới anh ta?”

“Vừa rồi, tự dưng anh ta tới chỗ bọn tớ hẹn tớ tối nay ra ngoài ăn cơm! Cậu... Ưu Toàn, cậu là bạn thân của tớ mà, dù sao anh cậu chẳng thích tớ, cậu cũng không thích tiểu lão bản...”

Cô nàng không nói tiếp, tôi cũng biểu ý, nhưng bất quá tôi cũng hiểu ý của Thẩm Kế Ân.

Thẩm Kế Ân! Gã tiểu lão bản âm hiểm thật!

Hắn đây là rõ ràng muốn ép tôi ra ngoài gặp hắn đây mà! Nếu tôi không đi thì Lan Lan sẽ phải đối mặt với hắn. Không nói tới gã có phải là nửa người nửa thi không, chỉ với việc nhà gã âm hiểm xảo trá không màng an nguy của người khác, cũng đủ để cho thấy nhân phẩm hắn cũng chẳng ra gì.

Hiện tại xem như hắn đang dùng Lan Lan để uy hiếp tôi rồi còn gì nữa!?

Tôi phải nói sao với Lan Lan?

Chẳng lẽ nói với cô ấy rằng hắn là đồ khốn?!

Chuyện anh trai là tôi đã giấu diếm cô ấy rất nhiều rồi... chuyện tiểu lão bản này phải làm sao?!

Tôi không phải là ngừoi linh hoạt trong việc nói dối... tôi phải làm sao đây?

Tôi cầm di động trong tay không biết phải nói sao với Lan Lan, cô nàng nói tiếp: “Ưu Tuyền, tớ xin lỗi, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tớ, mình vẫn là chị em tốt.”

Có thể nói ra những lời này, xem ra cô nàng là đã quyết định, cô nàng muốn hẹn cùng hắn ta.

“Lan Lan...” Ta nói còn chưa nói xong, cô nàng cũng đã cup điện thoại. Thật giống như là sợ tôi sẽ nói gì khiến cô ấy tổn thương.

Tôi vội gọi lại, bất kể dùng cớ gì, nói dối như nào, ít nhất kéo dài thời gian hết tối nay.

Nhưng tôi gọi vài lần đều không thông máy.

Tôi vội vã nói với đại tỷ: “Đại tỷ, em lên lầu nhìn xem Lan Lan.”

“Sắp tới giờ nghỉ rồi, còn đi đâu? Chờ hết giờ rồi đi không được sao?”

“Đại tỷ làm ơn, em lập tức quay lại ngay.”

Tôi cũng không chờ đại tỷ đồng ý đã vội vã hướng về phía thang máy bên kia chạy tới. Nhưng trùng hợp là lúc này, thang máy người tương đối nhiều. Rất nhiều người đều đi xuống nhà hàng ăn tối hoặc ra ngoài ăn tối. Hơn nữa nhân viên hành chính cũng lục tục tan làm. Tôi đợi một lúc rồi quyết định chạy bộ lên. Cũng chỉ có 10 tâng, đi thang bộ cũng không thành vấn đề.

[ak ak, Mèo đi làm ở tầng 8, mấy hôm có diễn tập báo cháy đi thang bộ XUỐNG 8 tầng đã lè lưỡi chứ nói đi đi lên 10 tầng]

Khi tôi đến được chỗ Lan Lan thì bên đó cũng đang giao ca, tôi đứng ở cửa nhìn thì phát hện không thấy Lan Lan.

Một bạn học phát hiện ra tôi hỏi: “Ưu Tuyền sao cậu lại lên đây?”

“Lan Lan đâu?”

Đại tỷ hướng dẫn Lan La  quay đầu lại nói với tôi: “Vừa rồi tiểu lão bản tới đón cô ấy đi rồi.”

Tôi thở dài ra một hơi, liều mạng chạy lên vâng, xem ra vẫn là không có biện pháp.

Nhìn tôi xìu xuống, không biết ai đó nhỏ giọng xì xào: “Mấy hôm trước không phải tiêut lão bản theo đuổi cô ta sao? Sao thành ra Lan Lan rồi?!”

“Cô ta cùng Lan Lan không phải quan hệ khá tốt sao? Xem ra lúc này có vẻ chị em đại chiến rồi!”

“Nói không chừng qua mấy ngày là có thể đóng thành phim ngôn tình rồi! Hì hì”

Thẩm Kế Ân! Thật sự đủ âm hiểm a!

Hắn làm sao mang Lan Lan đi nhanh tới vậy? Hắn vừa rồi hẹn tôi, tôi căn bản là không có thời gian cự tuyệt, hiện tại cũng vừa mới tan tầm, hắn cũng đã đem Lan Lan mang đi. Chẳng lẽ hắn là thật sự thích Lan Lan? Hay là thật sự thích tôi, muốn xem tôi ghen? Đây khẳng định là âm mưu của hắn. Hắn chính là muốn nói với tôi phải nghe lời hắn! Dù tôi không thích thì hắn cũng có thể uy hiếp đến người thân của tôi.

Lúc tôi xuống lầu lại gọi cho Lan Lan, trong lòng thầm nhủ:

“Hạ Lan Lan a, cậu cần phải có cốt khí đó, không nên bị nam nhânlừa đi đó. Cậu nên dùng vẻ mặt khinh thường hắn, kêu hắn chướng mắt đuổi đi nha.”

tiền.”

Bất quá điện thoại Lan Lan tắt máy!

Tôi đứng một mình ở cửa thang máy, cảm thấy bất lực.

Chẳng lẽ phải gặp Thẩm Kế Ân nói chuyện?!

Vì sao hắn làm vậy với tôi?!

Chăng lẽ chỉ vì muốn Tông Thịnh giúp hắn sao?

Tông Thịnh từng nói qua, hắn sẽ không giúp Thẩm gia, hắn chỉ biết giúp gia gia, sửa lại những sai  lầm khi trước.

Hắn sẽ khiến khách sạn này biến mất tại thành phố này. Sẽ không để cho Thẩm gia vì tài vận của mình mà làm hại những người khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Tông thịnh là lễ vật


Tôi dựa vào vách thang, có cảm giác muốn khóc. Lan Lan là chị em tốt nhất của tôi, giờ tôi phải làm sao?! Vì có quan hệ với tôi nên cô ấy đã bị lôi vào chuyện này rồi. Tông Thịnh từng nói nếu cô ấy bị dính dáng vào thì dù thoát nạn cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Tôi không muốn giúp Thẩm Kế Ân, cũng không muốn khiến cho Lan Lan có nguy hiểm.

Nhìn điện thoại trong tay, tôi có cảm giác bất lực. Hít sâu vài hơi rồi đi xuống.

Có những việc, nếu phải tới thì sẽ tới thôi, như việc Tông Thịnh đã trở lại đó. Tôi từng cho rằng hắn sẽ không bao giờ xuất hiện lại, nhưng chẳng phải hắn đã quay lại sao?

Thẩm kế Ân nếu đã xuống tay với Lan Lan, khiến cho chị em tốt nhất của tôi bị cuốn vào chuyện này, tôi cũng chỉ có thể làm hết sức để cô ấy không bị thương tổn gì.

Lúc ăn cơm tối ở nhà ăn chung, tôi vẫn nghe mọi người bàn tán về việc Lan Lan, cũng có nhắc đến tôi nhưng tôi mặc kệ. Về tới KtX, có bạn còn vỗ vai tôi nói: “Ưu Tuyền à đừng suy nghĩ nhiều, đều là chị em cả mà.”

Tôi cười cười, tuy vậy tôi biết trong lòng họ nghĩ là tôi vẫn để bụng chuyện Lan Lan đi cùng tiểu lão bản, không thì tôi sẽ không đứng đợi ở cửa KTX như vậy.

[Mèo gõ bằng điện thoại, nên viết tắt Ký Xá là KTX nha]

Lan Lan trở về lúc đó cũng hơn 9h tối. Tôi nhìn ánh đèn xe quét qua đầu ngõ, là xe của tiểu lãm bản, tôi cũng từng ngồi xe hắn như vậy, ngõ nhỏ, nên xe chỉ có thể dừng ở đầu nhõ mà thôi.

Lan Lam xuốnh xe đi bộ vào, vừa đi vừa ngân nga hát, trong tay còn ôm một hộp quà chưa mở. Vừa thấy tôi, tiếng hát của coi ấy im bặt.meo_mup

Lan Lan cúi đầu lại gần tôi nói: “Tớ xin lỗi Ưu Tuyền, tớ không biết giải thích như nào với cậu.”

“Hạ Lan Lan! Hắn cho cậu một lễ vật thì cậu liền thích hắn sao?”

“Không có không có!” Lan Lan vội xua tay, “Đây là quà gặp mặt thôi, cũng chẳng đáng gì. Tớ không thích tiểu lão bản, chỉ là cảm thấy người này xác thật có điều kiện khá tốt, cũng rất ưu tú. Ưu Tuyền, nhà tớ điều kiện không tốt, nếu hoàn toàn dựa vào tiền lương của tớ thì vẫn không đủ trả hết tiền viện phí mà ba tớ còn thiếu nợ, Nói thật tớ cũng không dám nghĩ đến nữa. Tớ cũng chỉ muốn tìm một người đàn ông có điều kiện tốt một tí, tớ thích anh cậu nhưng cậu biết rồi đó, thái độ của anh cậu đối với tớ...”

“Được rồi Lan lan. Tạm thời, cậu  cứ coi như cậu là bạn gái của Tông Thịnh, còn gã Thẩm Kế Ân kia thì cậu cách hắn  xa thật xa, không cần nói thêm gì với hắn. Nếu như hắn có hẹn cậu đi đâu thì cậu nói bạn trai không cho cậu đi. Lan lan, hãy tin tớ, tớ luôn coi cậu là chị em tốt, không phải tớ ghen ghét với cậu, mà tớ, nghiêm túc nói cho cậu biết Thẩm Kế Ân, hắn không phải là người tốt!”

Nghe tôi nói xong, Lan Lan trừng mắt với tôi: “Sao cậu biết anh ấy không phải người tốt? Anh ấy đối với cậu... Ưu Tuyền, cậu có chắc sẽ khiến anh trai cậu thích tớ không?”

Nghe cô nàng nói tôi thật muốn nổ não mà. Ban nãy tôi đã nhất thời... cho nên tôi nói tiếp: “Lan Lan, thật sự sưc khỏe không tốt, cậu phải chuẩn bị tâm lý nha!”meo_mup

“Không có việc gì. Thật vậy sao? Ưu Tuyền, cậu bằng lòng giúp tớ theo đuổi anh cậu hả? Tớ với anh cậu thật sự coi như là nhất kiến chung tình. Thật sự, Ưu Tuyền, cảm ơn cậu.”

Cô nàng hưng phấn nhét quà Thẩm Kế Ân tặng vào tay tôi, vừa hát vừa đi vào.

Tôi ngẩn ngơ, nhất thời kích động nói bậy mất rồi!!!

Tắm xong, tôi cùng Lan Lan ngồi trên giường tôi, cô nàng liếc đôi mắt phượng, ngó tôi lom lom, chờ tôi gọi điện cho Tông Thịnh tạo cơ hội cho hai người.

Mặt tôi sầu khổ! Tôi thật không nghĩ mọi việc thành ra thế này!

Tôi thật không biết có nên nói với Lan Lan rằng hắn là quỷ thai, rằng Thẩm Kế Ân chính là muốn bắt Tông Thịnh giúp đỡ nên tính kế mời cô nàng đi ăn tối!?

Mấy chuyện này nếu tôi nói cho Lan Lan nghe, có khi nào Tông Thịnh “xử” tôi không?! Việc hắn là quỷ thai là điều cấm kỵ của hắn đó!

Thôi bỏ đi, đi một bước tính một bước.

Loại ngừoi như Tông Thịnh ấy mà, để Lan Lan hẹn hò vài lần với hắn sẽ phát hiện hắn lạnh lùng, ích kỷ, lại còn tâm tình bất định... bao nhiêu khuyết điểm lòi ra hết thì sẽ hết hy vọng thôi.

Tới chừng đó, Thẩm Kế Ân thấy không lợi dụng được Lan Lan cũng sẽ buông tay thôi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,058
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Về quê


Tôi còn lo lắng hắn sẽ nói thêm gì đó tàn nhẫn, nhưng không ngờ hắn lại đột nhiên buông tôi ra, ngồi ngay ngắn lại trên ghế. Tôi đang không hiểu sao thì chợt nghe tiếng Lan Lan: Ưu Tuyền, sao đi không đợi tớ?!”

Tôi còn chưa trả lời thì Tông Thịnh đã đáp: “Toilet cách có mấy bước, vừa ra khỏi cửa đã thấy cô ấy rồi còn gì.”

Tôi cong môi, không nói gì. Con trai làm sao hiểu được con gái, đi toilet thường đi cùng nhau rồi cùng quay trở về mà.

Vừa lúc đồ ăn mang lên, rốt cuộc có cớ để đổi đề tài.

Tôi vừa định lau chén đũa thì nghe Tông Thịnh nói: “Tông Ưu Tuyền, em có thể đi về trước đi. Ann cùng hạ Lan Lan ngồi với nhau một lát.”

Tôi trợn to mắt nhìn Tông Thịnh, lại nhìn Lan Lan, hắn đây là bán thuốc gì trong hồ lô a? Hắn không phải luôn luôn càm thấy Lan Lan thực phiền sao? Làm sao giờ lại chủ động đưa ra ý muốn đi riêng với cô nàng?

Tôi còn đang do dự đã nghe Lan Lan sung sướng đẩy đẩy tôi, nhỏ giọng nói: “Ưu Tuyền, giúp tớ đi, mai tớ trực hộ cậu một ngày... xin cậu đó!”

Tôi lại nhìn về phía Tông Thịnh, tuy khóe miệng hắn không có gì biến hóa, nhưng tôi rõ ràng có thể cảm giác được hắn đang cười. Cừoi mỉa tôi đây mà!

Lan Lan lại khều tôi: “Năn nỉ mà!”

Tôi thở dài nói: “Được rồi! Đừng khi dễ Lan Lan. Còn nữa, một hồi nhớ đưa Lan Lan trở về.”

Tôi chậm chạp rời đi. Nhìn Tông Thịnh, diện mạo khủng bố, tính cách không tốt, còn âm tình bất định, Lan Lan sẽ không bị hắn dọa ra phát bệnh chứ!?

Lan Lan vẻ mặt hưng phấn, xua tay hối tôi đi cho nhanh, đừng ảnh hưởng hai ngừoi hò hẹn.

Tôi thấp thỏm bất an đi ra khỏi quán, cũng chẳng còn tâm tư ăn trưa mà lên xe bus về thẳng KTX.

Tôi ở lỳ trong phòng, cũng chẳng quan tâm thời gian trôi qua. Đến tận khi các bạn trực ca sáng về thấy tôi ở KTX, hỏi han cơm nước tôi mới hồi phục tinh thần nhận ra trời đã tối.

Lan Lan vẫn chưa về.

Tôi vội lấy điện thoại tính gọi thì đã nghe gioing Lan Lan vọng tới từ phía cầu thang.

Cô ấy trở lại, tay xách nách mang đủ túi to nhỏ các kiểu.

Tôi thấy cô nàng về thì cất máy vào. Cô nàng chạy tới ôm chầm lấy tôi:

“Ưu Tuyền, cảm ơn cậu, nào, ôm cái coi!”

“Trời, sao về trễ vậy?!”

“Ưu Tuyền, anh cậu thật tuyệt, đúng là chàng trai tốt thời đại mới. Đồ này đều là anh ấy mua cho tớ đó. Qua đây, có phần cho cậu nè.”

Tôi nhìn đống túi cô nàng xách có chút gato. Đó giờ đi với tôi hắn có mua cái gì cho tôi đâu?!

“Thật là anh ấy mua cho cậu à?!”

“Dĩ nhiên rồi, chứ tớ làm gì có tiền chứ?!”

Cô nàng hưng phấn kéo tôi vào phòng, ném đồ lên giường rồi duỗi tay ngắm nghía

“Anh cậu nói nhìn tay tớ thấy sau này nhất định sẽ gả cho một người tốt. Còn nói tay tớ bàn tay vừa mềm mượt, vừa vững vàng, khớp xương nhỏ nhưng long cốt lại dài, hổ cốt ngắn... nhất định hậu vận tốt. Hihi, cậu nói xem, với điều kiện của anh ấy, nếu thật sự ở bên nhau...”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom