Cập nhật mới

Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17-1


hương 17

Tôi Chán Ghét Cô!

“Tôi thấy anh của em đâu phải nhà nghèo.” Thẩm Kế Ân cười.

Tôi cau mày, không biết phải nói sao. Nhìn cảnh vật lui về phía sau, tôi muốn mở miệng nói mình muốn về ký túc xá, không ngờ hắn lại nói trước:

“Đi ăn với tôi một bữa cơm nhé. Tôi ăn một mình không nổi.”

“Ơ, cái này…”

“Làm sao? Ăn rồi hả? Vậy ngồi kế bên thôi, cầm chén, ngồi với tôi một lúc, coi như cảm ơn tôi?”

Vừa rồi nếu không phải hắn xuất hiện thật đúng là không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Tôi cũng không biết cự tuyệt hắn như thế nào, hắn đã lái xe chạy nhanh về phía trước.

Thẩm Kế Ân đưa tôi đi một tiệm ăn tại gia rất xa khách sạn. Đúng nghĩa hắn ăn, tôi ngồi đó.

Đại bộ phận thời gian đều là hắn nói chuyện, hắn nói hắn rất ít đến khách sạn, không nghĩ tới lần này ở khách sạn không tới mấy ngày liền xảy ra chuyện như vậy, khiến hắn bận đến độ không có thời gian ăn cơm. Cũng may là còn có các giám đốc hỗ trợ chống đỡ hắn mới có thể đi ăn tối.

Vốn là có thể ở khách sạn ăn, chính là sợ có phóng viên phát hiện, lại muốn hỏi hắn vấn đề gì đó.

Lão bản giống như rất thích nói chuyện, tôi cũng liền theo hắn nói hỏi: “Lão bản, vậy anh ngày thường không ở khách sạn thì làm cái gì?”

“Ở nước ngoài chơi. Cùng mấy người bạn, chúng ta cùng mục tiêu chính là trước khi kết hôn, trước 30 tuổi đi du lịch vòng quanh trái đất, lúc trước chúng ta còn đi xxx, chân thật cảm thụ qua tiếng đạn pháo tiếng nổ đó.”

“Thật sự, vậy anh, anh có bạn gái  không?”

“Ha ha, bọn tôi đi chơi suốt, làm gì có thời gian quen bạn gái.”

“Vậy, có bạn trai không?” Tôi muốn hỏi thử coi Tông Thịnh có trở ngại lớn tới cỡ nào.

Thẩm Kế Ân nhìn tôi, hai giây sau liền phá lên cười. “Tôi vĩnh viễn sẽ không có bạn trai! Ưu Tuyền, em nghĩ cái gì trong đầu vậy?”

Không biết là từ khi nào bắt đầu, hắn chỉ kêu tên tôi.

Ăn cơm xong, hắn đưa tôi trở về ký túc xá. Bất quá là tôi phải xuống xe ở con hẻm cạnh đó. Hắn thật sự không thể lái xe vào con hẻm nhỏ đó, mà tôi cũng không muốn để các bạn học biết là lão bản chở  mình về.

Về đến nơi đã 10 giờ. Lúc này tôi mới nhớ không kiểm tra di động nãy giờ. Vừa đi về tôi vừa lấy điện thoại ra xem, ấy vậy mà phát hiện có mười một cuộc gọi nhỡ.

Trong lòng luống cuống một chút, hay là trong nhà xảy ra chuyện gì. Kiểm tra kỹ thì có 2 cuộc của mẹ, còn lại là 8 cuộc từ số lạ, 1 cuộc từ Lan Lan. 

Tôi đứng ở cửa ký túc xá gọi cho mẹ. “Mẹ.”

“Sao lúc nãy không bắt máy?”

“Con đi ăn với bạn.”

“Con đó, haiz, bà Thịnh Thịnh nói nó trở lại rồi. Ngày mốt bà ấy đi xem nhà cửa thế nào. Nói là sau này để làm nhà cưới cho hai đứa, con đi với bà ấy đi. Sáng đó con chờ ở tiểu khu đó là được, bà Thịnh Thịnh sẽ tự lái xe tới đó.”

“Con đi làm mà.” Tôi thấp giọng. Thật vất vả mới có chút thời gian vui vẻ, quên đi uy hiếp của bà Thịnh thịnh, vui vẻ nói chuyện cùng tiểu lão bản, quay về đã phải đối mặt rồi.

“Tới gặp bà ta rồi đi, con còn nhớ bà ấy không?”

“Mẹ, bởi vì con nhớ, con biết,nên con mới không muốn đi! Nếu mẹ thật sự xót cho con thì hãy nghĩ xem con có muốn một người bà như vậy không? Mẹ, con không muốn gả cho hắn! thời đại nào rồi, còn có hôn ước từ bé sao?

Mẹ tôi ở đầu dây bên kia trầm mặc rồi  mới nói: “Ưu Tuyền, mẹ biết là ủy khuất cho con, nhưng mà, con, con tự suy nghĩ lại đi.” Rồi cứ thế cúp máy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17-2


Trong lòng tôi hết sức rầu rĩ, đúng lúc đó cửa  ký túc xá mở ra, Lan Lan vừa lúc ra cửa nhìn thấy tôi thì kinh ngạc. “Ưu Tuyền, đi đâu vậy, sao không nghe điện thoại?”

Tôi vội cười: “Tớ, tớ đi ăn với anh trai.”

Lan Lan chu môi: “Vậy mà không gọi tớ. Ưu Tuyền, lần sau nhớ gọi người ta đó. Cho dù không thành đôi với anh cậu thì cũng coi như có thêm bạn mà.”

Tôi cau mày, không biết làm sao để Lan Lan bớt hiếu kỳ. Hay là cứ rủ ăn cùng cho cô ta cảm nhận cục băng trôi kia, không chừng sau đó sẽ bớt để ý hắn.

Số máy lạ kia tôi mặc kệ, ai biết có phải bán hàng đa cấp hay không?

Ngày hôm sau đi làm, trong lòng tôi tràn đầy ưu cảm, lo lắng bà Thịnh Thịnh ngày mai làm khó dễ tôi, hoặc là trực tiếp tới khách sạn mắng một hồi, tôi thật nản chí.

Bên kia thì còn đang tra án nên  cảnh sát thỉnh thoảng sẽ xuất hiện. Người trả phòng đặc biệt nhiều, lúc xử lý thủ tục nghe không ít khách nhắc tới tối hôm qua ở lầu 16 nghe tiếng quỷ… nghe giọng đàn ông không ngừng hỏi trên đường: “Nữ nhân kia ở đâu? Nữ nhân kia ở đâu?”

Buổi chiều 5 giờ, trước quầy thực an tĩnh. Ngay lúc tôi ngây ngốc trước quầy thì Tông Thịnh vô thanh vô tức xuất hiệnnhư những lần trước.

“Tối hôm qua không nghe điện thoại của tôi. Có ý tứ gì?”

“A?” Tôi bị tiếng của hắn khiến cho hoảng sợ, vội đứng thẳng, “Tôi, anh gọi? tối qua tôi không cầm điện thoại, tới lúc thấy số máy lạ nên không gọi lại.” 

“Đi với tôi qua chỗ này.” Hắn nói xong, liền xoay người đi về thang máy, căn bản là không quan tâm tôi có thể đuổi kịp hay không.

Tôi nhìn về phía đại tỷ bên cạnh, đại tỷ nhìn bóng dáng Tông Thịnh: “Anh em soái quá đi.”

“Đại tỷ...”

“Đi thôi, đi thôi. Hiện tại cũng không có ai.”

Tôi chạy nhanh theo đuổi kịp Tông Thịnh. Hắn đã đứng ở trong thang máy, duỗi tay đè ở cửa chờ tôi, tới lúc tôi vào, hắn mới ấn đóng cửa.

Thang máy chỉ có hai chúng tôi, tôi liếc nhìn, cũng may không thấy quỷ ảnh đâu.

“Lầu 16 tối qua có quỷ hả? tôi nghe khách nói. Khách ở lầu 16 trả phòng nhiều lắm.”

Hắn không nói chuyện.

“Ngày đó, lúc người đó tới nhận phòng, tôi nhìn mặt hắn, trong y như mặt người chết.” Cái này tôi chẳng dám nói với ai. Nhưng khi ở cạnh Tông Thịnh, tôi lại có một loại cảm giác thực đặc biệt an toàn.

“Rất nhiều người sắp chết đều sẽ có tử khí. Lúc ấy hồn phách của hắn đã bắt đầu tan. Có vài người cũng sẽ có cảm giác, nhìn vào đôi mắt, thực dễ dàng nhìn ra.” Tông Thịnh nói.

Tôi nghĩ tới lúc học tiểu học, trong thôn có đứa trẻ bữa đó nói với thầy rằng hắn tự dưng thấy mệt tim. Thầy cũng chỉ nói nó nghỉ ngơi thôi. Hôm sau, mẹ nó còn dẫn nó về nhà ngoại, nhưng không ngờ, nó lại rớt xuống nước ở nhà  bà ngoại mà chết.

Thang dừng ở lầu 16, Tông Thịnh đi ra, nhìn thấy tôi không nhúc nhíchch thì đưa tay kéo cổ tay tôi.

“Nghĩ cái gì mà nghĩ đến phát ngốc?”

“Nghĩ đến đứa nhỏ trong thôn..”

“Đừng nói với tôi về nó.” Tông Thịnh lạnh giọng cắt ngang. Đứa nhỏ đó chính là đứa mà khi ở nhà trẻ đã bị hắn suýt bóp chết. Tông Thịnh chưa bao giờ nói, hắn vì cái gì đột nhiên ra tay.

Đi vào phòng hắn, tôi nhịn không được nhìn thoáng qua toilet, nơi này cùng hiện trường vụ án cách có một bức tường mà thôi.

Tông Thịnh dựa vào cửa sổ nhìn tôi hỏi: “Tối hôm qua đi đâu?”

Lòng ta chùng xuống: “Tôi...”

“Đi với Thẩm Kế Ân hử.”

Hắn nói như vậy rõ ràng chính là biết tôi đi đâu. Đã biết còn cố ý hỏi, hắn có ý tứ gì a? “Tôi có quyền kết giao bằng hữu của mình. Hơn nữa...”

“Cô cảm thấy gã là bằng hữu? Hừ! Đừng quên, cô từng uống máu tôi. Đừng nói là tôi chán cô, cô không muốn bên tôi, thực xin lỗi, tôi cũng chán lắm, nhưng chúng ta lại phải ở cùng nhau. Là huyết khế, đồng sinh cộng tử. Hiểu chưa sao?”

Hắn đều nói rõ tới vậy, tôi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đáp: “Tôi cũng chán ghét anh, không cần anh nhắc nhở. Hôm qua, tôi đi ăn với anh ấy, còn giúp anh hỏi han sự tình. Anh ấy nói lúc không ở khách sạn thì đều ở nước ngoài. Không có việc gì, tôi đi trước. Sáng mai, tôi sẽ tới. nếu anh thật sự chán ghét tôi, thì nhớ nói với bà anh, là anh không cần tôi. Tha cho nhau một con đường sống.”

“Để cho cô cùng tiểu lão bản ở bên nhau?”

“Tùy anh muốn nghĩ như thế nào!” Tôi xoay người liền chuẩn bị rời đi, thật sự bị chọc tức.

Ai biết, ta vừa muốn kéo then cửa, thì một bàn tay đập vào cánh cửa đóng sập lại.

Tôi xoay người, nhìn thấy Tông Thịnh kéo kính râm xuống, một đôi huyết đồng nhìn tôi chằm chằm.

Ặc

Tôi đang bị kabedone sao?!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18-1


Tông Thịnh rất cao, hơn, nữa với khoảng cách gần như vậy, tôi vừa ngẩng đầu đã đôi mặt với cặp huyết đồng kia rồi.

Bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm với khoảng cách gần làm tim tôi đập dồn dập. Dưới tình thế cấp bách, tôi đưa tay bịt mắt hắn lại, vôi hô to: "Anh đừng có nhìn tôi như vậy! Anh nói người ta coi anh như quái vật, còn anh thì sao chứ? Anh cứ nhìn người ta khủng bố như vậy! Anh đừng có nhìn tôi kiểu này, dù anh không đeo kính râm tôi cũng không sợ anh, nhưng mà cứ nhìn tôi như vậy tôi mới sợ đó. Làm sao anh trách người ta coi anh như quái vật chư?"

Tôi hạ tay che mắt hắn xuống, vì sợ cảm giác bị hắn nhìn nên tôi nhắm mắt mình lại. "Anh không cần như vậy nữa được không? Chúng ta dàm phán trong hoà bình được không? Anh cứ nói điều kiện của mình, tôi cũng có thể nói điều kiện của tôi, chúng ta cùng nhau thương lượng nha.”

Tôi nói mới vừa nói xong, miệng đã bị hắn ngăn chặn.

Lưỡi hắn thâm nhập vào khoang miệng tôi!

Tôi ngây ngẩn cả người, đây là tình huống như thế nào? Đây là hắn ở hôn tôi? Hắn vừa rồi không phải nói hắn thực chán ghét tôi sao?

Không, hắn nhất định không phải là hôn tôi.

“Ô” tôi phục hồi tinh thần lại, bắt đầu giãy giụa, nhưng lực đạo hắn rất lớn, hắn chỉ dùng một bàn tay đã hoá chặt cả hai tay tôi. Lần đầu tiên tôi cảm giác được nam nhân cùng nữ nhân khác biệt lớn như vậy.

Tôi giãy giụa, trong miệng xuất hiện cảm giác có máu. Loại hương vị tanh tanh ngọt này, với tôi không xa lạ, là máu của hắn. Tôi biết, hắn không phải là đơn thuần hôn tôi, mà là trong lòng hắn cảm thấy bất an, hắn chỉ muốn nhân cơ hội này bắt tôi lại uống máu hắn thôi.

Càng hôn sâu, vị máu huyết càng đậm, làm tôi hít thở không thông... lúc này hắn mới buông ra.

“Huyết khế, minh bạch không? Từ lúc cô đầy tháng đã uống giọt máu đầu tiên của tôi, từ lúc đó, linh hồn chúng ta chính là có liên hệ. Sống cùng sống, mà chết cùng chết. Tôi bị thương chỉ có thể dựa vào khí tức của cô để hồi phục, mà cung chính vì thế mà cô cũng gần như là quỷ. Trong mắt bọn chúng cô chính là mỹ vị. Tôi quay lại là để bảo vệ cô, vì cô chết thì tôi cũng chết. Cái đầu heo cô hiểu chưa ha? Cô còn muốn bên người khác sao? Cả đời này tôi và cô đều bị cột vào nhau, cô minh bạch chưa?"

Tôi còn chưa kịp thủng thì hẵn đã mở cửa đẩy tôi ra ngoài, miệng nói:

"Sáng mai nhớ đúng giờ"

Đúng là đóng cửa tiễn khách mà.

Tôi đứng thở hổn hển nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, nghẹn lời.

hắn bị cái quái gì vậy? Đang yên đang lành thì đi hôn người ta, cho uống máu, xong lại đẩy ra ngoài, đóng cửa.

vài giây sau, thông khí thuận hơi, tôi đập cửa phòng la lớn: "Tông Thịnh, đồ hỗn đản! Anh cmn quái vật!"

Thật sự bực bội lắm mới nói thô tục vậy, hơn nữa lúc mắng cũng không nghĩ tới mắng vậy sẽ làm hắn bị tổn thuong gì.

"Xoạch!" cửa phong bât mở, tay tôi vẫn đang duy trì động tác mở cửa bị hắn bắt lấy, hắn đứng đó, không đeo kính râm, đôi mắt h ung hăng gắn chặt vào tôi, khoé miệng nhếch lên ám chỉ tôi lần này sẽ chết thực thảm.

Trước khi hắn kịp nói gì, tôi đã vùng ra chạy thẳng tới thang máy. Thang còn cách đó khoảng 2 3 tầng gì đó, tôi nhấn goij thang liên tục.

Tông Thịnh cũng sập cửa phòng không thèm đuổi theo.

Thang máy rốt cuộc tới, trong thang không có ai. Tôi nhấn nút xuống sảnh. Ngay lúc đó, tôi thấy có một gã đàn ông to béo đi tới, vừa đi vừa hỏi: “Nữ nhân kia ở đâu? Nữ nhân kia ở đâu?” hơn thế nữa, hắn đi thẳng tới chỗ tôi, ánh mắt rõ ràng nhìn về phía tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18-2


Thang máy rốt cuộc tới, trong thang không có ai. Tôi nhấn nút xuống sảnh. Ngay lúc đó, tôi thấy có một gã đàn ông to béo đi tới, vừa đi vừa hỏi: “Nữ nhân kia ở đâu? Nữ nhân kia ở đâu?” hơn thế nữa, hắn đi thẳng tới chỗ tôi, ánh mắt rõ ràng nhìn về phía tôi.u

Trời ạ! Sao tôi xui vậy?

Tôi liều mạng nhấn nút đóng cửa thang, sau cùng cửa thang đóng lại khi hắn còn cách tôi một quãng.

Xuống tới lầu 1, tinh thần tôi vẫn còn hoảng loạn, nghe đại tỷ kể hôm nay có khách rất lạ. Mãi tới giờ tan tầm, tôi tìm quản lý xin phép mai nghỉ một bữa.

Quản lý vừa thu thập đồ đạc của mình, vùa nói:

"Tôi không có cách nào xếp người thay cô đâu! Con tôi đang nhập viện phải chạy tới đó xem sao đây! Cô tự thu xếp đi, nếu không có ai thay thì mai ngoan ngoãn đi làm đi!"

Nhìn quản lý vội vã rời đi, tôi cảm thấy công việc này thật chẳng dễ dàng gì. Bất quá, quản lý đã rất dễ dãi rồi! Tôi chỉ cần tim được người thay ca cho mình là ổn.

QUay về KTX, tôi cũng đã nhờ được bạn học thay ca, cũng có nghĩa là sau khi cô ấy tan ca, tôi sẽ phải trực thế cô ấy, liên tục làm 16 tiếng. Bất quá, so với việc bà Thịnh Thịnh tới đây thì chỉ là vấn đê nhỏ.

Buổi tối tôi nằm trên giường nghĩ về việc Tông Thịnh kabedon, còn có nụ hôn ngập mùi máu tươi, tôi bỗng có cảm giác sợ hãi.

Huyết khế, đồng sinh cộng tử. Ý của hắn chính là chúng tôi dù có chán ghét nhau thì vẫn phải ở bên nhau?

Trời ạ, mắc gì mà chồng tôi lại phải là một quỷ thai chứ? Tôi chỉ muốn yêu đương bình thường thôi mà!

Tối tôi lại nằm mơ, lại là không gian tăm tối đó, lại trần trui không mặc gì, phía sau tôi là người đàn ông cũng trần trụi ôm lấy tôi. Tuy rằng trong bóng đêm tôi không nhìn thấy mặt nhưng tôi biết đó chính là Tông Thịnh. Dần dần hắn trở nên mơ hồ, không còn là thân thể mà trở nên như một khối khí, bao vây và tiến vào cơ thể tôi. Loại cảm giác vừa khô nóng vừa ấm áp này thật thoải mái.

Một đêm này tôi ngủ thẳng tới tận hừng đông. Lúc tỉnh dậy tôi cảm thấy tinh thần thật tốt, như thế đêm qua đã vận đôjng toàn thân thật thoải mái.

Những người làm ca đêm còn chưa trở về, còn người làm ca sáng đã đi làm.

Tôi đứng trên balcon vươn vai, mỉm cười với không trung. Nhưng nụ cười đông cứng lại. Chăng biết từ bao giờ, sau mỗi đêm Tông Thịnh hấp thu khí trong mộng thì tôi ngủ ngon và cảm thấy thật thoải mái. Tôi nhớ rõ lần đầu tiên là rất mệt, mệt tới hết cạn cả sức. Vậy mà giờ lại thấy thoải mái, chắc là quen rồi!

Tôi lên xe bus chạy tới khu nhà họ. Xe của Tông Thịnh đã đậu trong sân, bên cạnh xe hắn là một chiếc xe Audi, bảng số xe là 268, chiếc xe đó tôi biết, là của ông hắn.

Thì ra bọn họ đã tới từ sơm. Tôi vôi chạy vào nhà, bà hắn thấy tôi đến trễ thế nào cũng mắng cho một trận.

khi tôi vào nhà thì trong nhà đã đầy người, chưa gì đã nghe giọng của bà hắn oang oang: "Sao còn chưa dọn dẹp nữa! Các người làm thật bừa bộn! Nhìn đi, đây này, kia nữa, sao bếp chẳng có ổ điện? Phòng người giúp việc không có balcon, không có cả chỗ phơi đồ là sao?"

Bà Tông Thịnh dáng người không cao, nhưng lại khá tròn người, khí thế vô cùng.

"Bà à, con tự lo đươc mà, không cần người giup việc đâu mà. TRang trí không sao đâu."

TÔng Thịnh dựa cửa đáp lời, hắn khẽ chau mày, hoá ra không chỉ có tôi đau đầu với người bà này cua hắn.

tôi vừa vào cửa cũng là lúc hắn nói, hắn liếc tôi một cái.

Bà hắn nhìn thấy tôi thì liếc mọt cái, nói: "Huừ Ưu Tuyền à, không ngờ cô nhanh tay thât đó. Nhưng cũng đâu cần thay đổi Thịnh Thịnh cuar tôi tới vậy? Nó đến nói còn không được đó."

Tôi không hiểu ra sao, nhìn bà tam rồi Lại nhìn Tông Thịnh có chút khó hiểu. Tông Thịnh dời mắt, dù đứng sát nhau nhưng hắn cũng không buồn liếc mắt một cái.

Tôi không hiểu ra sao, người công nhân đứng cạnh bên cũng chính là người lần trước đòi tiền tôi cười nói: “Em gái à, em cũng thân quá nha thân tới mức bồ em bị thương cả đầu lưỡi! Ha ha, lần trước tới còn nói là em gái, hoá ra là nữ chủ nhân a.”

Tôi trừng mắt nhìn TÔng THịnh, nói như vầy cũng chỉ có thể là hắn thôi.

Tối qua là hắn hôn tôi, còn bắt tôi uống máu. Máu ư? Miệng bị thương ư? Ha81n dám gia3i thích với bà hắn vậy à?

“Được rồi được rồi. Làm việc làm việc. Bên này năm ngày phải hoàn công.” Ông Tông Thịnh cầm thước đo tính toán đi đến, cũng coi như là giúp tôi hóa giải xấu hổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19-1


Nửa người, nửa thi!

Tôi thật muốn tìm khe đất mà đâm đầu vào luôn. Tông Thịnh hắn sao có thể vô lý vậy chứ! Nói như vậy khác nào bảo là tôi tàn phá hắn mới khiến miệng hắn đau không nói được!

Ông hắn rơì đi, chúng tôi cũng đi theo sau, bà hắn liền nói tìm chỗ nầo ăn cơm rồi nói chuyện tiếp.

Ông baf hắn đi môt xe, tôi đương nhiên đi cùng xe với hắn.

Lên xe, hắn lạnh lùng bảo tôi: "Dây an toàn!"

Ngắn gọn 3 chữ không hơn, tôi vụng về chụp dây an toàn, nhưng làm mãi không được.

Tông Thịnh tức giận nói: "Kéo nhẹ ra rồi cài."

Tôi một bụng nghẹn tức giận, nhịn không đưoc liền nói: "Tôi chỉ là con nhà quê, không biết làm được không? Lần trươc tiểu lão bản còn biết cài cho tôi"

Câu cuối tôi hạ giọng nói nhỏ, căn bản là không muốn cho hắn nghe thấy. Nhưng dường như hắn nghe được, quay sang vươn người cài giúp tôi.

Lúc hắn tới gần, tôi cảm nhận đươc cơ thể hắn nhiệt độ thật thấp, hoàn toàn khác với cảm giác ấm nóng trong mộng.

Trên mặt tôi nóng lên, lập tức nghĩ tới hôm qua hắn tới gần mình, đúng rồi, trên người hắn cũng có mùi này, tôi không nhịn đươkc lầm bầm: "Mùi hương này rất quen thuộc nha!"

Tông Thịnh vừa mới giúp tôi cài dây an toàn ngẩng đầu lên, kề sát bên tôi hỏi: "Mùi? Mùi gì?"

"Uhm, mùi trên người anh đó"

CHân mày hắn chợt cau lại sau đó lập tức nghiêm túc hỏi: “Cô từng ngửi thấy ở đâu?”

Tôi bị hắn đột nhiên nghiêm túc dọa sợ, ý thức được có lẽ nghiêm trọng nên vội nói: “Tiểu lão bản đó, trên xe hắn cũng có muif này." Mùi là của tiểu lão bản, nhưng thân mật như vây... tôi bèn đổi cách nói.

Tông Thịnh ngồi trở lại ghế điều khiển, tay vịn tay lái lại không có khởi động xe. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm chăt tay lái, một hồi lâu mới lầm bầm lầu bầu nói: “Hừ, còn nói cái gì vòng quanh trái đất lữ hành, hừ, tìm tới nhanh như vậy, rõ ràng chính là hướng về phía ta mà tới, ta nói sao quen mắt như vậy.”

Hắn khởi động xe sau đó mới đối ta nói: “Tông Ưu Tuyền, đừng làm ở khách sạn đó nữa, ở đó thực không sạch sẽ. Đối với cô mà nói tính nguy hiểm quá lớn.”

Nghe hắn nói những lời này, tôi liền cảm thấy thực tức giận: “Nếu, một hai toi cùng anh phải ở bên nhau, vậy thì ít nhất tôi cũng phải có tự do tìm việc làm chứ?! Sinh mệnh đáng quý, tình yêu càng ở cảnh giới cao hơn, ok có thể đi. Nhưng nếu tự do cơ bản nhất tôi cũng không có được, cứ thế trờ thành người phụ nữ của gia đình các người, vậy tôi còn có ý nghĩa tồn tại sao?!

Tôi cũng chỉ muốn cùng anh thương lượng cho thật tốt, những gì hôm qua anh nói tôi sẽ không quên! Hôn nhân giả, xong vài năm ly hôn...”

Tôi còn chưa nói xong hắn đã lái xe như bay chạy đi! “Cô suy nghĩ nhiều quá!”

Bà Tông Thịnh đưa mọi người đi ăn cơm địa phương tại một khách sạn tương đối lớn. Có vẻ như họ là khách quen ở đây. Nên cả quản lý và giám đốc thân chinh ra đón, đưa chúng tôi vào một phòng riêng và bày một bàn đồ ăn thật lớn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19-2


4 người vừa mới ngồi xuống, trò hay đã mở màn. Bà Tông Thịnh lên tiếng: “Thịnh Thịnh, lần này con về có tính đi nữa không? Sư phụ con có về cùng không? Nếu có thì để bà với ông con đi bái phỏng, cảm tạ.”

“Sư phụ con còn có việc chưa thể về”

“Ừ, không về thì không về! Nhà con còn chưa làm xong, hây mấy nay về nhà ở đi!”

”Không cần, con ở khách sạn Ưu Tuyền thực tâp!”

Bà hắn bắt đầu phê bình tôi. Nào là nhà có công ty không làm mà đi chỗ khác, nào là Tết nhất không về. Nào là gầy quá không biết sau này sinh con thế nào.

Nói lây nhây cũng hoen một giờ, còn là vừa ăn vừa nói.

Nhà bọn họ chẳng qua cũng là nhà giàu mới nổi nên cũng không có gì thanh lịch lắm.

Cuối cùng căn bản là cũng không cần chúng tôi đồng ý, bọn họ tự ra quyết định, muốn tôi cùng Tong Thịnh cuối tuần cùng nhau về quê ăn cơm, coi như là lần này Thịnh Thịnh về nhà cũng về quê.

Thực ra tôi cũng hiểu Ý bà ấy lần này kêu hắn về nhà cũng để cho đám đại thẩm đại thúc trong nhà đừng nhòm ngó tiền thừa kế nữa.

Nói một hồi còn kêu chúng tôi mau có em bé này kia!!!!

Dông dài hơn một giờ, bà hắn đột nhiên Đưa tay ra định gỡ kính Râm của hắn xuống. Nhưng hắn phản ứng cũng thật nhanh, vội quay mặt đi chỗ khác đồng thời đưa tay ngăn Lại

“Ơ thằng bé này sao lại làm vậy?!”

Tông Thịnh không nói gì mà chỉ buông chén đũa liền nói: ” con no rồi, con đưa ưu Tuyền về trướên,ngày mai cô ấy còn phải đi làm“

Dứt lời hắn kéo cánh tay của tôi đi ra ngoài, căn bản không cho ông bà hắn có thời gian để phản ứng. Đồng thời tôi cũng không kịp phản ứng. Chờ đến khi hắn đưa tôi ra ngoài đứng cạnh xe mới thấy tay mình vẫn còn chiếc đũa.

Hắn đập tay tôi chiếc đũa liền rơi xuống đất, hắn cáu gắt: “ bộ cô chưa từng ăn no trong cuộc đời này à?”

“ tôi, tôi, anh cho rằng tôi muốn ăn bữa Cơm này hay sao?!”

Lên xe tôi đã biết thông minh, tự mình cài dây an toàn.

Toong Thịnh sau khi lên xe không nói một lời, chỉ chuyên tâm lái xe. Tuy hắn không nói lời nào nhưng tôi biết hắn đang tức giận. Tôi cắn cắn môi, tự hỏi phải nói với hắn như thế nào:

“Tông Thịnh, Tôi biết anh cũng không muốn về quê, nhưng tính tình bà anh thì anh biết đó, Nếu anh thật sự không quay về thì tới lúc đó mẹ tôi lại gặp hoạ!”

Những chuyện như thế này bao năm qua đã phát sinh nhiều lần, có đôi khi thái độ của tôi không tốt, bà sẽ sang nhà mắng mẹ tôi. Bây giờ tôi cũng đã ngoan ngoãn nghe lời bà nội rồi giờ đó cho dù anh không muốn thì cũng cần phải làm theo. Tôi thở hắt ra, tiếp tục nói:” nếu anh thật sự không muốn về...”

Xe đột ngột thắng gấp dừng ở vệ đường, hắn đột nhiên tháo kính xuống và hét lên với tôi: đôi mắt tôi như thế này làm sao trở về? Lúc tôi còn là bộ dạng con người, bọn họ đã xem tôi như quái vật. Hiện tại tôi như vậy trở về, chắc bọn họ coi tôi như quỷ. Căn bản là không ai quan tâm tôi cảm nhận như thế nào! Kể cả ông bà tôi nữa. Bọn họ chỉ biết cho tôi những gì về vật chất, cho tôi nhà, cho tôi xe, cho tôi tiền, nhưng chưa từng quan tâm đến tôi. Trên thế giới này, căn bản là chưa từng có ai quan tâm đến tôi. vì sao tôi phải sinh ra trên thế giới này, tôi cũng không biết. Tại sao tôi phải trở về? Bọn họ không khi dễ được tôi, nhưng bọn họ sẽ sợ hãi tôi, sẽ nghị luận về tôi sau lưng.”

Tôi nghe hắn hét mà ngơ ngẩn. Hắn im lặng một lát rồi mới chậm rãi nói: ”Không phải cô cũng sợ tôi sao? Hừ! Muốn về hả? Tại sao không? Tôi sẽ trở về, dùng đôi mắt này mà hù chết bọn họ! Kẻ nào dám bàn tán về tôi, tôi giết!”

Nhìn biểu hiện trong mắt hắn, tôi tin rằng hắn sẽ thật sự xuống tay. Tôi tiếp tục nói: “ Vậy thì thôi không cần trở về, cả hai chúng ta không ai về hết. Bà anh giỏi lắm thì sang nhà mắng mẹ tôi Không biết dạy con, vì sao qua nhiều năm mẹ tôi bị bà anh nắng cũng quen rồi. Không về thì không về, tới bữa đó tôi với anh tắt điện thoại, đi công viên chơi trò chơi. 7 tuổi anh đã đi theo lão tiên sinh rồi, chắc chưa từng đi công viên đâu nhỉ!”

Hắn nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn. Đôi mắt kia nhìn kĩ cũng không đáng sợ như vậy. Tôi không khỏi nghĩ tới đêm qua cùng hắn dây dưa, không biết hắn có cảm giác giống tôi không?! Tôi cũng không có mặt mũi mà đi hỏi hắn chuyện như vậy! Lỡ đâu tất cả chỉ là một giấc mộng thì sao!?

Bị nhìn như thế tôi cũng không cảm thấy quen, tôi cười nói lảng sang chuyện khác: “Tôi nhớ khi bé mắt anh đâu phải như vậy, Đã xảy ra chuyện gì à?”

Hắn lại đeo kính lên, không trả lời tôi mà nói: “Cách xa thăm Kế Ân ra một chút, Hắn là nửa người nửa thi!”

Nghe hắn nói tôi sững người!

Tiểu lão bản là nửa người nửa thi? Sao có thể? Mấy hôm trước tôi còn ăn cơm với anh ta mà!Mấy hôm trước tôi còn ăn cơm với anh ta mà! Tông Thịnh thấy tôi nghi hoặc thì nói tiếp:

“Cô nói thấy mùi trên người hắn giống tôi, thực ra là mùi Âm Hương, thứ chuyên dùng cúng cho quỷ... mang theo mùi của cõi âm!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20-1


Một ngày sống chung hòa bình

Không biết có phải do lời nói của tôi làm thay đổi ý tưởng của hắn không Mà không thấy hắn nói đến chuyện về quê đáng sợ đó nữa. Đằng nào tôi cũng đã xin nghỉ cả ngày, mà bây giờ cũng đã đến buổi chiều rồi, chúng tôi cũng không có xung đột gì cả. Tôi nhìn ra ngoài trời, bên ngoài cửa sổ xe thấy đã vào đến khu trung tâm thành phố.

Tôi quay sang nói: “ Tông Thịnh, dù sao cũng còn thời gian để đi dạo phố, ơi, nhưng nếu anh có việc thì tự tôi đi cũng được, anh dừng xe lại đây được rồi!”

Lúc đi học tôi thường không có thời gian để đi dạo phố, mỗi ngày đi làm cũng chỉ loanh quanh ở các con hẻm nhỏ mua đồ vỉa hè.

Bây giờ cho dù không mua được gì thì đi quanh ngắm nghía cũng được.

Tông Thịnh Đưa xe vào bãi giữ xe ngầm, lúc xuống xe còn nói: “ Không phải bà tôi vẫn cho cô tiền tiêu vặt sao? Sao bộ dáng như chưa từng đi dạo phố vậy?!”

“Nhà tôi vốn không nhiều tiền, nếu không phải bất đắc dĩ tôi cũng không muốn dùng đến tiền của nhà anh. Nếu không về sau chuyện của chúng ta sẽ rất khó xử lý, nếu mà anh đòi tiền thì tôi biết phải làm sao? Thiếu thốn một chút cũng có sao đâu, về sau tiết kiệm là được.”

“ Hóa ra nhà các người chưa bao giờ có ý định thực hiện hôn ước!”

“ Hôn ước kia rõ ràng là do bà anh tự quyết định mà.“

nhìn sắc mặt hắn thay đổi, tôi cố vớt vát: “Thôi thôi không nói việc này nữa, vất vả lắm chúng ta mới hữu hảo, người anh em mau theo tôi đi dạo phố!”

Tôi ngẩng đầu cười với hắn, nếu quan hệ tốt với hắn thì sau này cũng dễ nói chuyện. Không phải người ta từng nói sao, khi kẻ địch của hai người cùng suất hiện thì chính là lúc kết đồng minh. Hiện tại tôi và hắn đều phải ứng phó với bà ta.

Mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, kéo tay tôi về phía đường cái. Nói thật trước giờ tôi chưa từng đi dạo với bạn học năm nào. Có đôi khi trong lớp tổ chức hoạt động này nọ, nhưng đều do người khác đi mua đồ. Hiện tại, tôi đang đi cùng với một soái ca cao hơn mình cả cái đầu lại còn đeo kính râm phản quang, thật có chút không quen!

Chúng tôi cũng chỉ đi loanh quanh một chút mà thôi, không tính toán mua gì cả. Đi ngang qua một cửa hàng bán kính, tôi thấy có quảng cáo khá đẹp nên nói với hắn: “ Anh đứng đây chờ tôi một chút tôi về ngay.”

Tôi đi vào trong tiệm muốn mua cho hạnh một bộ Contact lens. Không phải hẳn luôn mang theo bóng ma tâm lý sao? Cảm thấy người khác coi hàng như quái vật, nếu như đôi mắt hắn không phải như vậy liệu có tăng thêm chút lòng tự tin cho hắn chăng?! Tôi cảm thấy hắn chính là thiếu tự tin, tự cảm thấy mình là quái vật nên mới có phản ứng thái quá như vậy. Tôi nợ một cặp len màu đen rồi kêu hắn về khách sạn.

Thì lên xe hắn mới nói: “ hôm nay cô rất vui vẻ sao? Con có tâm tình đi dạo phố nữa!@

“Haha, chúng ta ở chung vui vẻ cái gì cũng thương lượng được đúng không? TÔng Thịnh, khi anh vẫn còn bé, mỗi ngày đều đến nhà tìm tôi chơi, lúc ở trường con là bạn học chung nữa, tính tới tính lui vẫn là bạn từ bé. Nếu bỏ qua tất cả có khi chúng ta còn là huynh đệ tốt. He he”

Tôi còn hào sảng vỗ vỗ bờ vai hắn! Xem ra hôm nay tôi xin nghỉ làm là lựa chọn đúng đắn, chỉ có trong những hoàn cảnh khó khăn chúng tôi mới tìm được điểm chung bình thường. Cùng hắn duy trì quan hệ tốt đẹp sau này còn khiến hắn đi thuyết phục bà hắn chứ!

Vừa về đến khách sạn đi vào sảnh đã nghe thấy tiếng của Lan Lan: “Ưu Tuyền! À còn cả anh của Ưu Tuyền!”

Tôi nhìn Lan Lan còn mặc nguyên đồng phục nhưng thẻ nhân viên đã gỡ xuống chắc là đã ăn cơm và giao ban xong, chuẩn bị quay về ký túc xá.

Lan Lan vừa tới đã níu lấy cánh tay tôi: “Ưu Tuyền, cậu và anh đã trở lại hả? À, anh trai Ưu Tuyền ơi, em là Lan Lan, là bạn thân của Ưu Tuyền!” Cô nàng hào phóng vươn tay tới Tông Thịnh.

Tông Thịnh nhìn thoáng qua bàn tay đưa tới nhưng không buồn đáp một câu mà đi thẳng về hướng thang máy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20-2


Tôi trên trán đầy vạch đen T.T, hắn không thể nhân nhượng à?!

Tôi vội nói với Lan Lan: “anh tôi sợ lây bệnh cho cậu đó mà.”

Lan Lan chu miệng: “Tôi biết mà không sao đâu, còn nhiều cơ hội, sau này nhờ cậu cả. à mà Ban nãy tiểu lão ban tới tìm cậu rất nhiều lần đó! Anh ta đến quầy lễ tân, còn hỏi cả các giáo viên hướng dẫn, còn tới tìm tớ để hỏi về cậu nữa.”

“ Thẩm Kế Ân? Anh ta tìm tớ làm gì?!” Nghe Lan nói trong lòng có chút nghi hoặc.

“Tớ cũng có hỏi nhưng anh ta không hỏi, anh ta bảo đang có chút việc riêng muốn tìm cậu. Ưu Tuyen nè, không để anh ta đang theo đuổi cậu sao? Nói đi nói đi, cậu đã có anh trai đẹp trai tới như vậy, sao tự nhiên lại có thêm một nam nhân ưu tú nh ư vậy theo đuổi nữa chứ, thật là khiến cho người khác ghen tị mà!”

” thôi bỏ đi! Không có khả năng ở đâu! Thang máy tới rồi, tôi lên lầu đây, tôi còn có đồ phải đưa cho anh ấy!”

Thang máy bên kia khá đông, Tông Thịnh vào thang xong thì cửa thang khép lại. Tôi vẫn đang chạy tới. Hắn không đặt tay ở nút giữ chờ thang như lần trước. Cửa thang máy đóng lại chỉ còn một Khe hở, tôi nhấn nút gọi thang, cửa lại mở ra.

Sau khi vào thang máy tôi nhấn nút đóng cửa lại. Tông Thịnh đứng ở phía sau tức giận nói: “ việc ngày hôm nay xong hết cả rồi cô còn ở đây làm gì nữa?”

“Tôi có mua quà cho anh, Để lên phòng tôi đưa cho. Tôi còn không lo anh sẽ đối xử với tôi như thế nào, anh khẩn trương cái gì?” Tôi quay snag nhìn hắn đang đeo kính râm mà cười!

“Hừ!”

Tôi xoay xoay cổ, mới rồi còn tốt tự dưng lại khó ở!

Tôi đi theo hắn vào phòng, đóng cửa lại. Tôi lôi hắn ngồi xuống giường, mở cái hộp ra, nói với hắn: “tôi mua tặng anh một cặp lens màu đen nè, đeo lên xong thì mắt anh sẽ y như ngừoi bình thường. Nếu anh thật sự không muốn về nhà thì tôi cũng không phản đối, dù sao tôi trở về thì cũng chỉ bố mẹ mắng mà thôi. Còn nếu như anh muốn trở về, thì tôi cũng sẽ về diễn kịch cùng anh. Từ rày về sau, Anh cũng không cần phải nói đến chuyện chan ghet tôi, mà tôi cũng chán ghét anh, Thế nên chúng ta ai lo phần người đó đi. Nếu anh cần khí gì đó của tôi, hay cần phải uo máu của anh cũng được. Nhưng mà lúc đó có thể nào pha thêm chút rượu hay gì đó không? Cho tôi đỡ bị ám ảnh tâm lý chút… Sẽ không bị ói nè. Qua đây nào, thử xem!”

Tôi chuẩn bị kỹ càng, dùng nhíp gắp lens lên tới gần hắn.

Hắn cho dự một chút, rồi tháo kính xuống nhìn tôi. Tôi tiếp tục nói: “Tông Thịnh à, thì thật tôi chưa từng xem anh như quái vật, chỉ cảm thấy anh có chút đặc biệt mà thôi. Anh thấy không, chỉ cần anh không làm tôi sợ thì tôi sẽ không sợ anh đâu. Nhìn đây nè, để tôi giúp anh đeo. Yên tâm đi tôi tình yêu thương rồi, tay nghề không tệ đâu

Cặp huyết đồng của hắn nhìn tôi. Nhưng ngay lúc đeo cho hắn, tôi mới phát hiện rằng đeo cho mình thì dễ nhưng đeo cho người khác thì không đơn giản như vậy!

Tôi có chút khẩn trương, tiến sát tới hắn mỗi lúc một gần. Hắn lui về phía sau, đưa tay gỡ hai nút áo trên cổ: “Thôi, cô buông ra đi, để tôi tự làm! Cô đi trước đi!”

Giọng hắn có chút cứng nhắc nhưng tôi không để ý, vẫn lại gần hắn. “Cho tôi xem nào, nếu thật sự hiệu quả thì chúng ta về nhà ăn bữa cơm cũng được. Tiền của nhà anh, đám họ hàng cứ suốt ngày nhòm ngó đó. Còn tôi, đương nhiên về vì ba mẹ rồi!”

“Cô cũng dòm ngó mà?!” Hắn nói. “Còn gã Thẩm Kế Ân kia đang theo đuổi cô sao? Hừ, nhà tôi không nhiều tiền băng nhà hắn, nhưng nếu cô theo hắn thì ông bà tôi chắc vẫn có biện pháp!”

“Tôi..” trong tay tôi còn cầm len, cắn môi, giọng cáu kỉnh:”tôi dòm ngó gì chứ?! Anh để ý vậy thì tôi viết giáy nợ cho anh nhé! Thêm cả lãi ngân hàng luôn! Còn nữa, tôi tiế cận Thẩm Kế Ân không phải vì anh muốn hỏi tin tức sao? Miệng vết thương của anh...”

Hắn tháo hai hút áo cổ, hơn nữa chúng tôi đứng khá gần nên tôi có thể thấy vết thương trên vai hắn

Vết thương tương đối tốt hơn mấy ngày trước, hơn nữa, kỳ quái là miệng vết thương cứ để hở không bôi thuốc mà không nhiễm tru gf trong tiết trời nóng bức này.

Nhưng mà, nhiệt độ cơ thể hắn cũng thật thấp!

Đi dạo ở ngoài cả ngày mà cũng không đổ mồ hôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21-1


Tông Thịnh là quỷ

Tôi với tay ra đằng sau chạm vào vết thương của hắn. Nhưng chưa xem tới thì hắn đã quay đầu đưa tay để tay tôi ra. Lực đạo tuy không lớn nhưng vẫn đặt vào tay tôi “bộp” một tiếng. Tôi vốn nghĩ lui ra phía sau một chút nhưng đổi lại mới thấy tư thế của chúng tôi thật không thích hợp.

Hắn ngồi ở trên mép giường, thân thể ngả về phía sau ngẩng đầu nhìn tôi, hai chân hắn mở rộng... còn tôi cứ tiến sát tới gần hắn nên khi lùi lại lại vướng vào chân hắn.

Tư thế này... thật quá...

Tôi đỏ mặt, quên cả cặp contact lens đã bị hắn hất bay.

Tôi cũng không biết là hiện tại hắn đang giả vờ như không có chuyện gì rồi bỏ đi hay là nói vài câu cho không khí dịu lại.

Hạnh lạnh giọng nói: “đừng có đắc y như vậy, đừng cho rằng Hôm nay tôi không làm gì cô thì tôi là người tốt. Tôi chính là quái vật! Tôi chính là quỷ thai! Cho dù đeo thứ này lên thì tôi vẫn là quỷ thai. Tôi muốn giết người cũng đơn giản như bóp chết một con kiến vậy!”

Tôi vốn không nghĩ hắn sẽ trở mặt nhanh như vậy nên người ngẩn cả người. Hắn chỉ vào vết thương trên người mà nói: “Trông khủng bố phải không? đây chính là do bị xương của người chết đâm vào, có thi độc, Bệnh viện không thể cứu chữa được. Mà tôi cũng không phải là người bình thường mà con mẹ nó là quỷ thai. Thi độc không thể làm cho tôi chết được mà chỉ làm cho tôi đau đớn mà thôi. Cô có nhớ tay tôi không, khi trích máu cho cô uống, miệng viết thương chỉ cần hai ngày là hoàn toàn lành lặn. Bởi vì tôi căn bản  không phải là người, mà tôi là quái vật! Chỉ có vết thương từ thi độc này mới không lành lại được.”

Tôi yếu ớt đáp trả: “ Anh đừng có nói như vậy mà, mọi chuyện sẽ tốt thôi. Anh nhìn đi, đã tốt hơn rất nhiều so với lần đầu tôi nhìn thấy.”

Tông Thịnh đột nhiên cười với tôi: “Cô muốn biết làm sao cho nó nhanh lành không?! Dùng khí của cô làm thuốc, cô chính là vỏ đao! Tông Ưu Tuyền, nhìn kỹ cô rất xinh đẹp đó!”

EQ của tôi không phải là 0, nụ cười đó của hắn tôi đương nhiên hiểu!

Tôi vội lùi lại, tranh khỏi tw thế ái muội này. “Anh, anh đừng làm bậy!”

“Vậy cô còn chưa đi?!”

Tôi hung hăng trừng mắt  liếc hắn một cái, vội chạy ra ngoài.

Người này bị sao vậy ta đang tốt lành tự nhiên trở mặt. Còn nhanh hơn cả trở bánh tráng.

Tôi thở phì phì đứng ở trước thang máy bấm liên tục vào phím gọi thang, trong lòng mắng Tông Thịnh 108 lần.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một âm thanh kỳ quái: “Nữ nhân kia ở nơi nào? Nữ nhân kia ở nơi nào?”

Tim tôi như rụng xuống. Sao trùng hợp vậy?!

Sao lại gặp rồi, giờ mới 6 giờ mà?!

Tôi không dám quay đầu lại, răng va lập cập vào nhau.

Tôi chỉ có thể cảm giác được giọng nói này là đến tìm tôi, người đàn ông mặt như tro tàn kia hẳn đang đứng ngay sau lưng tôi.

Làm sao bây giờ?

Tôi phải làm sao bây giờ? Có thể đi thang máy không? Giờ chạy về phòng Tông Thịnh còn kịp không?!

Ngay lúc tôi khẩn trương và sợ hãi nhất bất ngờ gọi tên Tông Thịnh.

Tuy rằng giọng tôi mếu máo sắp khóc, và thanh âm cũng rất nhỏ, nhưng tôi lại bị ngạc nhiên về mình. Sao ngay lúc này lại nhớ tới hắn?!

Cái mặt kinh tởm phía sau rì rầm bên tai tôi: “Chà thơm quá, nữ nhân kia ta tìm không thấy, vậy tìm ngươi thôi!”

Ngay lúc này thang máy mở ra, tôi thấy con quỷ mắt cá chêt trong thang máy nói: “Đừng động vào cô ta, ngừoi đàn ông của cô ta rất lợi hại, cho dù ngon cỡ nào cũng không tới phiên chúng ta nếm thử, ngươi đừng có liên luỵ tới ta.”

“Tông Thịnh!” Lúc này đây tôi không còn thì thào mà hét to, thật không ngờ tôi còn sức la to thế.

“Hắn nói không sai, ngươi tốt nhất đừng động vào cô ta.” Giọng Tông Thịnh  vang lên từ phía sau thật sự là âm thanh tuyệt diệu nhất! Tôi quay đầu lại chạy về phía hắn, không màng tới cái gì nữa.

Tôi thấy hắn nhíu mày một chút nhưng vẫn vươn tay kéo tôi ra sau lưng. Trong tay hắn là cây đinh tỗ đào, là cây từng dùng với con quỷ trong thang máy lúc trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21-2


Tông Thịnh đột nhiên cười với tôi: “Cô muốn biết làm sao cho nó nhanh lành không?! Dùng khí của cô làm thuốc, cô chính là vỏ đao! Tông Ưu Tuyền, nhìn kỹ cô rất xinh đẹp đó!”EQ của tôi không phải là 0, nụ cười đó của hắn tôi đương nhiên hiểu!

Tôi vội lùi lại, tranh khỏi tw thế ái muội này. “Anh, anh đừng làm bậy!”

“Vậy cô còn chưa đi?!”

Tôi hung hăng trừng mắt  liếc hắn một cái, vội chạy ra ngoài.

Người này bị sao vậy ta đang tốt lành tự nhiên trở mặt. Còn nhanh hơn cả trở bánh tráng.

Tôi thở phì phì đứng ở trước thang máy bấm liên tục vào phím gọi thang, trong lòng mắng Tông Thịnh 108 lần.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một âm thanh kỳ quái: “Nữ nhân kia ở nơi nào? Nữ nhân kia ở nơi nào?”

Tim tôi như rụng xuống. Sao trùng hợp vậy?!

Sao lại gặp rồi, giờ mới 6 giờ mà?!

Tôi không dám quay đầu lại, răng va lập cập vào nhau.

Tôi chỉ có thể cảm giác được giọng nói này là đến tìm tôi, người đàn ông mặt như tro tàn kia hẳn đang đứng ngay sau lưng tôi.

Làm sao bây giờ?

Tôi phải làm sao bây giờ? Có thể đi thang máy không? Giờ chạy về phòng Tông Thịnh còn kịp không?!

Ngay lúc tôi khẩn trương và sợ hãi nhất bất ngờ gọi tên Tông Thịnh.

Tuy rằng giọng tôi mếu máo sắp khóc, và thanh âm cũng rất nhỏ, nhưng tôi lại bị ngạc nhiên về mình. Sao ngay lúc này lại nhớ tới hắn?!

Cái mặt kinh tởm phía sau rì rầm bên tai tôi: “Chà thơm quá, nữ nhân kia ta tìm không thấy, vậy tìm ngươi thôi!”

Ngay lúc này thang máy mở ra, tôi thấy con quỷ mắt cá chêt trong thang máy nói: “Đừng động vào cô ta, ngừoi đàn ông của cô ta rất lợi hại, cho dù ngon cỡ nào cũng không tới phiên chúng ta nếm thử, ngươi đừng có liên luỵ tới ta.”

“Tông Thịnh!” Lúc này đây tôi không còn thì thào mà hét to, thật không ngờ tôi còn sức la to thế.

“Hắn nói không sai, ngươi tốt nhất đừng động vào cô ta.” Giọng Tông Thịnh  vang lên từ phía sau thật sự là âm thanh tuyệt diệu nhất! Tôi quay đầu lại chạy về phía hắn, không màng tới cái gì nữa.

Tôi thấy hắn nhíu mày một chút nhưng vẫn vươn tay kéo tôi ra sau lưng. Trong tay hắn là cây đinh tỗ đào, là cây từng dùng với con quỷ trong thang máy lúc trước.

Con quỷ mặt như đống tro tàn kia hung hăng trừng mắt với Tông Thịnh: “Một con quỷ thơm ngon như vậy sao chỉ có ngưoi hưởng?! Lúc ta chết ở dưới vẫn còn cương cứng, phải bắt nó giúp ta phát tiết!”

Tông Thịnh sắc mặt trầm xuống, kéo tôi luo lại sau vài bước, chính là lùi vào căn phòng chỗ gã kia chết.

Cả tầng 16 khách đã trả phòng hết, chỉ còn lại phòng hắn ở mà thôi.

Tông Thịnh đứng vẽ ngoằn ngoèo gì đó vào không khí ngay chỗ cửa phòng niêm phong, tôi đoán là vẽ bùa.  Vẽ xong, hắn quay về phía con quỷ kia: “Muốn hồn bay phách tán không?!”

Không chờ gã trả lời, Tông Thịnh đã kéo tôi về phòng.

Tôi sợ đến nói không nên lời, chỉ có thể Đứng đó nhìn hắn.

Hắn deu lại phía cửa sổ, rót nước và nói: “Những kẻ mới chết vài ngày đều sẽ quay lại nơi mình chết. Thứ nhất là xác nhận được chính mình đã chết, thứ hai là nơi chết sẽ giúp nó ngưng tụ âm khí khiến nó cường đại hơn. Tôi phong ấn chỗ đó lại sẽ khiến nó không quay về được. Lúc này khẳng định nó sẽ hối hận tới chết thêm lần nữa. Uống nước đi.”

Hắn đưa ch tôi một cái ly giấy dùng 1 lần, bên trong rót hơn nửa ly nước ấm.

Tôi vừa đinhj nhận lấy thì thấy hắn chau may, nửa ly nước kia hắn hất đổ.

Tôi còn đang nghi hoặc nhìn hắn thì thấy hắn

chậm rãi ngẩng đầu nhìn trần nhà. Ở khách sạn trần nhà là một sắc trắng tinh mà lúc này trên trần xuất hiện một dấu tay máu, thậm chí dấu tay còn đang nhỏ máu. Nhìn kỹ thì hình như ly nước kia đã bị máu nhỏ vào.

Tôi chậm rãi thu mắt, thấy hắn cũng đang nhìn mình. Tông Thịnh không nói lời nào mà bắt đầu thu thập đồ đạc, cầm lấy ba lô, nắm tay tôi kéo ra ngoài.

Vào thang máy. Có hắn, quỷ ảnh này nọ không dám xuất hiện.

Trong thang, hắn nói với tôi: “Cô thấy dấu tay đó không?!”

“Có”

“Là người làm, không cần sợ!”

“nhưng mà, chúng ta... không thể nào, trần nhà cao vậy, chưa kể chúng ta rời đi chưa tới hai phút, còn có camera khắp nơi, ai làm được chứ?!”

“ tôi nói cô nghe, việc này do con người làm thì tức là như vậy. Tôi sẽ rời đi mấy ngày, không cần nói cho bà tôi nghe, vài ngày nữa tôi sẽ quay trở lại. Còn nữa, không được phép tiếp cận Thẩm Kế Ân. Việc thực tập này có làm hay không cũng được vậy, nhà chúng tôi không thiếu cơm cho cô ăn.”

Thang máy tới lầu một, dưới này đèn đuốc sáng trưng, có một đoàn khách đang làm thủ tục, đông người, tôi cũng bớt sợ, bèn quay sang hắn nói: “Tôi cũng chẳng cần nhà các người nuôi tôi, tôi dùng tiền của nhà anh đi học thì coi như là mượn đi. Nói đi cũng nói lại, bao năm qua anh đã làm gì cho nhà anh chưa? Cho dù nhà anh có tiền thì cũng là của nhà anh, không phải do anh cố gắng mà có!”

Tông Thịnh vốn đã bước đi lại quay lại nhìn tôi qua kính râm: “cho dù không có ông bà tôi, tôi vẫn dư sức nuôi cô!”

Nói xong hắn bỏ đi.

Tôi nhìn xe hắn xa dần, đang tính quay đi thì thấy Thẩm Kế Ân đã đứng sau lưng từ bao giờ.

Trong lòng tôi run rẩy nhớ tới Tông Thịnh nói Thẩm Kế Ân là nửa người nửa thi.

Tôi vội lui về phó sau, gượng cười nói:

“Lão bản, he he, tôi tan tầm, giờ về Ktx đây.”

Thẩm Kế Ân tiến lên một bước, kề sát vào tôi, hạ giọng nói: “cuối cùng hắn đã đi. Em đừng để hắn lại gần mình, hắn là quỷ đó,  biết không?”

Tôi trợn nhìn Thẩm Kế Ân, hắn nói là có ý tứ gì? Tông Thịnh là quỷ thai, nhưng tôi biết hắn là người sống, quỷ thai cũng laf người!

Nhưng mà, Thẩm Kế Ân nói, Tông Thịnh đã chết!

Đôi mắt của Tông Thịnh đôi mắt kia không phải là mắt của ngừoi sống

Tông Thịnh nói Thẩm Kế Ân là nửa người nửa thi.

Bọn họ hai người rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Có người  đang nói dối!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22-1


Dấu tay máu lại xuất hiện

Không dám biểu lộ suy nghĩ của mình, trong lòng tôi xuất hiện một từ,chính là âm mưu.

Tôi không xác định được là ai nói dối nhưng có thể khẳng định là có người nói dối!

Thẩm Kế Ân là thi, không thể tin.

Tông Thịnh là quỷ, cũng không thể tin!

Nhưng vì sao bọn họ phải nói dối?

Tôi chỉ là một nữ sinh bình thường, đặc biệt là khi đầy tháng có uống máu quỷ thai mà thôi.

Tôi cười với tiểu lão bản: “Lão bản, tôi không hiểu, tôi về nghỉ ngơi đây.”

Tôi vừa tính rời đi thì hắn túm lấy tay tôi: “Hắn thật sự là anh của em?!”

“Ha hả.”

“Ưu Tuyên, tôi chỉ muốn tốt cho em. Hắn căn bản không phải là ngừoi, đừng thân cận với hắn.”

Tôi vẫn cười ngây ngốc kiếm cớ bỏ chạy.

Từ khách sạn trở lại ký túc xá, dọc theo đường đi chỉ lo bước nhanh. Về gần tới ký túc xá mới phát giác cơm chiều còn không có ăn.

Lan Lan chạy từ phòng tắm ra, thấy tôi đã trở lại thì vội kéo tôi và nói: Ưu Tuyền à, mai anh cậu bận gì không, tạo cơ hội tớ ngẫu nhiên gặp nha.”

“Lan Lan, anh tớ có việc đã rời đi.”

“A! Thật đáng tiếc a.” Cô nàng nhăn cái mũi, chu miệng.

“Lan Lan, anh ấy, thân thể thật không tốt, nói không chừng chẳng biết khi nào liền có chuyện. Cậu...”

Lan Lan đẩy đẩy tôi:” cậu đi tắm trước đi đã, lát nữa còn phải đi làm đó. Haha!”

Cô ta đến đây tôi, tôi biết cô ấy không nghe lời khuyên của mình.

Bởi vì đổi ca nên tôi sẽ trực đến tận tối mai. Tắm xong tôi thay đồng phục tới khách sạn, may ra ăn được bữa khuya.

Cơm nhân viên là ngồi chung một bàn hết. Tôi đang đứng lấy nước thì Nghe tiếng một bảo vệ đang thì thào tám chuyện: “Con nhỏ sinh viên này chính là bạn gái của ông chủ. lần trước a Cương nói bậy một câu về nó đã bị ông chủ xử!”

“Là sinh viên thực tập sao?!”

Chắc không phải nói tôi đâu.

Tôi đi tới trước quầy nhận ca, cộng sự không phải đại tỷ mọi khi mà là một nam nhân viên. Nghe nói anh ta làm được một năm rồi, cuối năm sẽ được lên quản lý.

Người nọ cười nói: “Tông Ưu Tuyền, hoá ra là cô, thật nhìn không ra tới.”

“A, nhìn không ra cái gì? Đại ca chỉ giáo.”

“Phải là cô chỉ giáo tôi chứ! Đâu phải cô không biết, khách sạn nhiều sinh viên vậy nhưng chỉ có cô lên được thuyền lão bản nha. Mà mới có bao lâu chứ,” hắn hạ giọng, “lên cả giường luôn!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22-2


Tôi trợn mắt nhìn gã, bát quái như này là chuyện cấm kỵ, sao đến cả người như gã mà cũng nói ra:

“Đại ca, những chuyện này không nên nói bậy!”

“Ai không biết?! Nghe nói hôm nọ cô với tiểu lão bản chơi dưới bãi đỗ xe, ha ha, khiến cho gã bảo vệ kia bị oan uổng rồi. Mấy chuyện như gã sau này còn gặp nhiều, cô chấp nhất làm gì?!”

Tôi điên máu. Đồn thổi thật đáng sợ. Tối đó rõ ràng ở bãi xe không  có ai, soa lại có ngừoi đồn đến như vậy, y như có kẻ cố tình đặt đièu vậy.”

“Tôi đi vệ sinh.”

Loại sự tình này giải thích vô dụng, càng bôi càng đen.

Rốt cuộc muốn như thế nào đây?!

Đứng trước gương tôi vốc nước lên mặt, thở dài. Không biết Tông Thịnb thế nào rồi?! Lần trước tôi đã thấy hắn trong gương này, giờ thì không thấy đâu. Hắn bảo hắn bị thương nên cần khí của tôi, phải chăng đó mới là nguyên nhân hắn trở lại?

Chính hắn cũng nói là không muốn tới tìm tôi. Nhưng nếu thật sự hắn bị thương nên mới tìm đến tôi, thì bây giờ hắn rời đi có sao không?!”

Ôi, trong đầu tôi toàn là những suy nghĩ về hắn, Tiểu lão bạn nói hắn là quỷ chứ không phải là sự thật đâu. Tiểu lão bản làm sao biết được điều đó chứ?

Thôi không suy nghĩ nữa, đằng nào trời cũng không sập được. tôi vớ lấy cái khăn giấy lau tay rồi vứt giấy vào thùng rác. Vừa ngẩng đầu lên, Tôi nhìn thấy một dấu tay bằng máu suất hiện trên gương, máu vẫn còn đang chậm rãi chảy xuống.

Vừa rồi rõ ràng không có gì! Hơn nữa máu này còn đang chảy, rõ ràng vừa in xuống. Nhưng trong toa lét chỉ có mình tôi, ai làm đây?

Tông Thịnh nói dấu tay là do người làm, người như thế nào làm được đến vậy?

Tôi thở hổn hển, Vội nhìn quanh nh, toi bắt đầu thường xuyên thấy quỷ.

Càng nhìn tôi càng sợ, thậm chí cảm giác được có thứ gì đang ở phía sau, sẽ dùng một đôi tay đầy máu đặt trên cổ tôi, bóp lấy bất cứ lúc nào.

Cả người tôi lạnh run, tự đến tiền bạc rồi chạy ra khỏi toa lét, chạy vào đại sảnh sáng người đèn đuốc.

Anh trai đang ở trước quầy lễ tân đón khách nghe thấy tiếng giày cao gót của tôi thì liếc mắt lên nhìn và cau mày.

Về đến quầy lễ tân hơi thở tôi Bình ổn trở lại, vững dần. tôi đã thay đổi rồi, trước kia chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ, bây giờ ít nhất đã chạy đi được rồi.

Tiễn khách xong đại ca kia liền nói: “Trừ phi có động đất, nếu không các nhân viên phục vụ không được phép chạy tạo nên tiếng động, nhất là ở đại sảnh. Tiếng giày cao gót sẽ làm cho khách cảm thấy phiền, cái này cô cũng không biết sao?”

Tôi cười cười xin lỗi nhưng không nói thêm.

Bình ổn tinh thần xong tôi bắt đầu suy nghĩ về việc dấu tay kia.

Trước hết sẽ tới địa điểm và thời gian xuất hiện tuyệt đối đây không phải là hành vi của con người. Vậy tại sao hắn lại nói với tôi là do con người làm? Anh đang an ủi tôi chứ? Không muốn làm tôi sợ hãi ư? Hắn là nhìn thấy dấu tay kia nên mới vội vàng rồi đi, dấu tay đó tuyệt đối không vấn đề. Kế tiếp, tôi nhìn tới việc hình thức của dấu tay, ai làm nhỉ?

Sau khi tiếp xúc Tông Thịnh, người ta chưa chết tôi còn nhìn ra đuọc là sắp chết, sao giờ lại bó tay?

Bởi vì có chuyện xảy ra ở khách sạn hơn nữa vẫn còn niêm phong nên cũng vắng vẻ đôi chút. Chẳng còn cách nào ở quầy lễ tân tôi không có việc gì làm nên bắt đầu nên mình suy nghĩ.

Những gì người trên nói tôi cũng không để ý nên gã cũng mặc kệ tôi. Tôi cứ thế mà mơ màng ngủ.

Có lẽ là ngủ vì tôi cảm thấy mí mắt sụp xuống, lại rơi vào khoảng không tối đen kia. Trong bóng đêm, cơ thể ngừoi đàn ông lại đến gần, dán vào cơ thể tôi, tôi không giãy giụa, mà là nhẹ giọng nói: “Tông Thịnh?”

Tôi biết chính là hắn, hắn không trả lời, dần dần dung nhập thân thể tôi, cảm giác ấm áp khô nóng lại lần nữa xuất hiện.

“Tông Thịnh?” Tôi nỗ lực làm chính mình thanh tỉnh, thấp giọng nói, “Có phải hay không đã xảy ra chuyện? Nói cho tôi nghe.”

Không có ai trả lời tôi cả, trong bóng tối chỉ có cảm giác ấm áp bủa vây.

Dần dần tôi mất đi ý thức, chỉ còn cảm giac thỏi mái.

Bất quá, dần dần, loại cảm giác này trở nên kỳ quái, tôi bắt đầu cảm thấy mệt, rất mệt, mệt đến có loại mất đi ý thức, trực tiếp cảm giác mình suy sụp.

Tôi ý thức được không thích hợp, muốn giãy giụa, lại phát hiện đã không động đậy nổi. Không phải bị khống chế không động đậy, mà là vây cảm giác không nâng nổi ngón tay của mình.

Đột nhiên đầu tôi đau nhói. Tôi đột nhiên mở mắt.

Trước mặt tôi là cảnh tris sáng sủa, xung quanh tôi đầy người, có bảo vệ, có người phục vụ và cũng có bạn học của tôi.

Đứng gần tôi nhất chính là người đỡ tôi vào lòng ngực, Thẩm Kế Ân.

Hắn đỡ tôi ngồi dậy rồi đem cái gì đó giấu đi. Tôi không nhìn thấy rõ, có lẽ do mới tỉnh dậy, còn ngây ngốc. Trong không khí thoang thoảng mùi gì đó khá dễ chịu.

Tôi nghe bạn học rối rít: “Ưu Tuyền, sao tự dưng xỉu vậy? Chúng tôi gọi hoài không được, may mà  tiểu lão bản……”

Cô ta lời nói còn không có nói xong, Thẩm Kế Ân đã cắt ngang nói: “Được rồi. Tông Ưu Tuyền, cơ thể cô không thỏi mái không cần cố làm. Tôi đưa cô lên phòng nghỉ ngơi.”

Hắn không cho tôi cơ hội nói gì mà cúi xuống bế tôi lên, ròi khỏi đám đông.

Tôi cả kinh, hắn đnag bế tôi kiểu công chúa đo!

Vài giây sau đã tới thang máy, tôi mới phản ứng, xoay người lại, giãy giụa hô: “Anh mau thả tôi xuống!”

“Tôi sợ thả ra cô sẽ ngã!”

“Buông tôi ra, tôi không sao. Lão bản thả tôi xuống mau!”

Dù không nhìn tôi cũng biết cả sảnh đầy người đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23-1


Âm Hương

Thang máy vừa lúc tới tầng 1, hắn ôm tôi vào thang, xoay ngừoi lại, quả nhiên bên ngoài lố nhố người nhìn ngó chúng tôi.

Tôi giẫy dụa xuống đất.

Cửa thang máy đóng lại, tôi nói:

“Lão bản, cảm ơn anh cứu tôi. Nhưng mà hiện tại tôi đã không sao, tôi nghĩ tôi không cần lên lầu nghỉ ngơi.”

Tôi thấy hắn nhấn tầng 3, không phải tầng phòng khách mà tầng của quản lý. Ở đó hắn có một gian phòng nghỉ Vip.

Hắn vẫn nhìn tôi cười: “Không cần cự tuyệt ý tốt của tôi như vậy đâu. Nói sao nhỉ, Ưu Tuyền,  tôi có hảo cảm với em, có chút đặc biệt, hyblaf em thử làm bạn gái tôi đi!”

Tôi nhìn hắn.

Quả thật hắn rất đẹp trai, tôi cũng từng ảo tưởng mình có một người đàn ông như vậy đối xử tốt với mình, nhưng Tông Thịnh xuất hiện đã làm thái độ của tôi với đàn ông thay đổi không ít. Tôi nhìn hắn, cùng lúc với cửa thang máy mở ra, và nói:

“Lời đồn về chuyện ở bãi xe là anh đồn ra ngoài!?”

Ngày đó buổi tối, ở bãi đỗ xe cũng chỉ có hắn, tôi, bà gã bảo vệ kia. Cho dù bảo vệ từ camera soi thấy gì cũng sẽ không đồn đãi tới vậy.

Gã bảo vệ kia rời đi tới ngày thứ ba thì tin tức đồn thổi mới bắt đầu, như vậy chỉ có thể là do Thẩm Kế Ân.

Thẩm Kế Ân cúi đầu cười cười, kéo tay của tôi đi ra thang máy.

Trong đầu tôi lập tức xuất hiện động tác Tông Thịnh lôi kéo tôi. Tông Thịnh luôn là lôi kéocánh tay của tôi, mà hắn là nắm tay. Tay hắn có carm giác thô ráp mà cũng thật ấm áp.  Tông Thịnh nói hắn là nửa người nửa thi, nhưng mà tay hắn ta lại ấm áo như vậy.

Tôi vùng tay ra: “Thật xin lỗi, lão bản, tôi không có giống vậy. Xin cho tôi thời gian. Cảm ơn anh đã giúp tôi hôm nay. Tôi xin phép về ký túc xá nghỉ đã!”

Sau đó tôi quay người chạy xuống bằng thang bộ.  Tôi nghĩ với thân phận của hắn mà bị tôi cự tuyệt như vậy thì sẽ không đuổi theo.

Tôi cứ thế chạy xuống, tới nơi, mọi người vẫn con đang tụ tập bàn tán.

Tôi cũng không hơi đâu mà giải thích mà đi thẳng tới trước quầy lễ tân: “Đại ca, em không thoải mái nên về nghỉ trước, làm phiền anh vậy!”

“Ơ, Ưu Tuyền, anh tưởng em đang ở trên lầu này kia với tiểu lõ bản.” Hắn chỉ chỉ lên lầu. Tôi cũng không để ý tới hắn mà lấy túi dứoi gầm tủ chuẩn bị rời đi. Đã như vậy mà tôi còn ở lại làm mới sợ đos. Bọn họ không túm lấy hỏi này nọ mới sợ.

Lúc tôi ngồi xổm xuống lấy túi thì chân như dẫm trúng thứ gì. Tôi nhìn lại thấy hai cây nhang, rất bé, màu đen. Tôi chợt nhớ ra lúc đang mơ thì có cảm giác đỉnh đầu bị châm, vội cất hai cây nhang đó vào túi nhỏ.

“Đại ca,” tôi hỏi, “Tôi vừa rồi rốt cuộc làm sao vậy?”

Người trả lời lại là một bạn học kế bên: “Ưu Tuyền, ban nãy cậu xỉu mà không biết à? Cậu nằm ngay bàn, mọi ngừoi gọi không tỉnh, ấn nhân trung, lắc cậu đều không tỉnh. Ai cũng cảm thấy cậu không phải ngủ mà xỉu mất rồi. Tớ cảm thấy hoảng cả lên, thì lão bản tới. Anh ấy làm gì đó châm vào đầu cậu, cậu thiếu điều nhảy dựng lên. Ưu Tuyền, cậu cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, không ấy mai đi bệnh viện kiểm tra một chút đi.”

“Cảm ơn a, tớ không có việc gì, chắc do mệt mỏi một ngày, tớ trở về ngủ một giấc là ổn mà.”

Tôi mau chuồn, còn không đi thì bọn họ lại tra hỏi tiêp
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23-2


Tôi mau chuồn, còn không đi thì bọn họ lại tra hỏi tiêp

Tôi cố hết sức ra khỏi khách sạn, toàn thân mỏi mệt, cơ bắp đau nhức, chân nặng như chì.

Nhưng tôi biết, tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây.  Lúc này tôi không thể đối diện với những người trong khách sạn.

Trở lại ký túc xá, mọi người đều đã ngủ hết rồi, Lúc này tôi mới kiểm tra điện thoại hóa ra đã gần 01.00 sáng. Cả người nằm ngủ trên giường mặt không rửa cũng không có ý định rồi. Mọi ý chí của tôi đã dùng hết rồi, tôi nghĩ lúc này mà có động đất thì tôi cũng không chạy nổi. Tôi đã dùng hết sức của mình rồi!

Tôi nằm liệt trên giường nhưng đầu óc thì lại vô cùng rõ ràng. Ban nãy tôi thật sự đã ngủ sao? Hay là Tônh Thịnh... lại hút khí của tôi? Tôi vẫn chưa có mặt mũi để hỏi hạnh những chuyện để trong giấc mộng. Tôi không biết hắn cảm giác như thế nào. Loại cảm giác rất mệt rất mệt này không phải tôi chưa từng gặp. Tôi trước đây tôi chưa từng mệt như lần này, nhưng ở lần đầu tiên, lần thứ hai, trong không gian đen nhánh đó, cảm giác bị hắn ôm lấy... Sau này dần dần tôi không còn thấy mệt nữa mà là một cảm giác thoải mái và ấm áp.

Giả thiết là những chuyện trong mộng là do hắn hút khí của tôi, mà hắn cũng cảm nhận được cảm giác trong mộng đó. Vậy phải chăng hỨn quay về tìm tôi là do hắn bị thương?! Chính vì vậy tôi mới cảm thấy mệt như vậy?!

Đầu tôi nhức bưng bưng không biết vì sao. Đúng rồi, số điện thoại của hắn, lần trước anh đã từng gọi điện cho tôi một lần.

Tôi đến thầm trong lòng đến 10, tự tạo Dũng khí cho mình rồi lấy điện thoại trong túi ra, trùm chăn qua đầu kiếm số điện thoại của hắn.

tôi chưa từng gọi điện cho hắn kể từ lần đó, nhưng lần thông máy này lại là câu nói ‘số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.’

Tông Thịnh nói Thẩm Kế Ân là nửa người nửa thi, nhưng là Thẩm Kế Ân lại là ấm áp.

Thẩm Kế Ân nói Tông Thịnh là quỷ, nhưng Tông Thịnh lại có thể cùng tôi đi dạo dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Trong hai bọn họ, rốt cuộc ai là người nói dối đây?

Còn nữa, Thẩm Kế Ân đã châm gì Vào đầu tôi để đánh thức tôi dậy? Cấp cứu ở đâu phải như vậy.

Con cái nhang màu đen là sao? Không giống những gì nhau bình thường chút nào.

Nhang? Hương?

Hương? Âm hương?

Cái từ này là Tông Thịnh nói cho tôi nghe.

Vốn cho tôi từng nói trên xe của thẩm Kế Ân cũng có mùi này. Tổng Thịnh nói với tôi rằng mỗi này chính là Âm Hương. Chắc không phải là cái nhang đen này chứ? Trong lòng tôi nghi hoặc nhưng lại không muốn động lại cứ thế nằm im trên giường.

Phải nói là nằm liệt giường.

Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy là do Lan Lan gọi.

“Ưu Tuyền!”

“Ơi” tôi mắt nhắm mắt mở đáp lời cô ấy.

“Tối hôm qua chẳng phải là tiểu lão bản ôm cậu sao? Cậu, cậu, cậu làm sao lại quay lại đây? Cậu bị ngốc à? Mỹ nhân kế cậu đâu rồi? Có người thương làm cậu cảm thấy khó chịu sao? Thật chứ, có anh trai đẹp trai đến như vậy, lại có một người đàn ông tốt như vậy theo đuổi, đúng là nằm mơ cũng phải cười mà.”

Cuối cùng tôi đã tỉnh hẳn, mở to mắt. Cả người đều đau nhức, cho dù trước kia đi học quân sự cũng không đến nỗi như vậy. Lan Lan đã thay đồng phục, tôi nhìn quanh ký túc xá thì thấy người trực đêm qua vẫn chưa về thì làm sao cô ấy biết chuyện đó

“Cậu làm sao mà biết được?”

“Các bạn học hết đều bàn tán tới chứ sao, ai cũng nói cậu có số thật là tốt, không chừng hết kỳ thực tập đã có việc làm rồi. Cậu nói tớ nghe xem, trong trường đều không có chuyện gì cả, sao ra tới ngoài cậu đã tăng giá đến như vậy?”

“Thôi cậu đi làm đi,, tớ không thoải mái nên sẽ ngủ tiếp. Tối tớ sẽ kể cho cậu nghe.”

Lan Lan nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ nên chỉ có thể đi làm cùng các bạn khác.

Cứ như vậy, người làm cùng tôi đêm qua vẫn chưa trở về thì bạn bè đã đi nhận ca ban ngày.

Tôi nghĩ tới nghĩ luo cuối cùng đàn mò dậy. Nhưng người vừa động thì đã đau nhừ, so với hôm qua còn thảm hơn.

Tôi cầm hai cây nhang đen trong cái túi nhỏ ở cửa sổ, lại dùng cái bật lửa hay đốt nhang mũi đi vào trong phòng vệ sinh, đóng cửa lại, dựa vào vách cửa mà đốt cây nhang. Mùi hương lợn lờ bay lên, mùi hương đó thật quen thuộc. Đúng không sai! Chính là mùi ngửi được khi ở bên Thẩm Kế Ân cùng Tông Thịnh, là mùi mà  Tông Thịnh nói là âm hương.

Là mùi chuyên dùng cho quỷ hoặc thi!

Tim tôi đập loạn.

Thẩm Kế Ân không phải là chủ khách sạn đơn thuần.

Hắn và Tông Thịnh, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Ai nói dối?

Hai người cơ hồ cùng thời gian xuất hiện, đồng thời tiếp cận tôi, lại là vì cái gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24-1


Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 24

Sự Kiện Nháo Quỷ Ở Khách Sạn

Vì đổi ca nên một tiếng sau tôi lại có mặt ở khách sạn, vừa tới đã thấy đại tỷ lôi kéo cười nói: “Ưu Tuyền à, thật đúng là chị đã coi thường em rồi. Tiểu lão bản nhà ta mới mấy ngày đã gục dưới tay em.”

Không cần phải nghĩ nhiều, vụ tối qua tôi xỉu được ông chủ bế vào thang máy đã được lan truyền cả khách sạn rồi.

Tôi vốn chưa trang điểm nên ôm túi quay sang nói với chị ta: “Đại tỷ, em đi trang điểm đã.”

“Đi đi, tiểu lão bản nói em không khoẻ nên hai hôm nay không chấm công. Nếu muốn thì em cứ về nghỉ ngoi. Em nói coi sao em số hưởng vậy? Tiểu lão bản thật tốt với em!”

Tôi ra phòng nghỉ phía sau trang điểm. Mọi viễ đều đơn giản không phí nhiều công sức, chỉ có khi đánh mắt mới cần để ý. Tôi đang điểm màu nâu lên khoé mắt thì nhớ tới Tông Thịnh từng nói mắt tôi là mắt đào hoa, khóe mắt mang phấn. Trong lúc nhất thời tôi ngừng tay, nhìn kỹ lại đôi mắt mình trong gương.

Nhưng tôi nhìn rõ ràng, khoé mắt tôi làm gì có phấn gì? Mắt tôi vốn to, lông mi cũng dài, nhưng rõ ràng làm gì có phấn?

Do dự xíu rồi tôi cười, sao lại nghĩ về Tông Thịnh rồi?! Cũng không biết, hắn hiện tại ở nơi nào, có phải đã xảy ra chuyện không?

Tôi lấy điện thoại ra gọi lại, điện thoại vẫn tắt máy.

Xong xuôi tôi ra ngoài thấy đại tỷ đang trầm trồ một mâm đồ ăn bé.

“Đại tỷ à, giờ làm không được ăn đó!”

Tôi nhắc nhở chị ta, mấy hôm nay khách sạn xảy ra chuyện, khách khứa ít hẳn, nhưng vẫn phải cẩn thận, để quản lý bắt gặp sẽ phiền toái.

Đại tỷ nhìn tôi tức giận nói: “ chị khônh có tốt số vật, đây là của em. Là tiểu lão bản kêu nhà hàng nấu cho em đó. Canh sườn hầm hoài sơn tẩm bổ đó. Ưu Tuyền à, hai ngừoi diễn trò ân ái ở đây không phải ngược đãi người khác sao?!”

Tôi bất đắc dĩ mà thở ra, Thẩm Kế Ân rốt cuộc là có ý tứ gì a?

Nhưng mà canh thật sự rất thơm, hơn nữa tôi cũng chưa ăn gì. Mở nắp, cầm thìa đảo vài lần hương thơm càng ngào ngạt.

Nhưng trong lòng tôi do dự. Trước khi xác định được quan hệ giữa hắn và Tông Thịnh tôi sẽ không tiếp nhận ý tốt này.

Còn nữa, tuy rằng hắn tiếp cận tôi chỉ sau Tông Thịnh có một ngày nhưng trong lòng tôi vẫn thiên về Tông Thịnh hơn.

Không có lý do gì, chỉ là trực giác mà thôi.

Tôi buông thìa, chưa kịp nói gì thì đã có một người đi tới, nhoài người lên quầy nói: “5016, phòng khách...”

người đó chưa nói xong đã im bắt, vì tay ngừoi đó đã hất đổ bát canh xuống quầy.

“A!” Tôi cùng đại tỷ cơ hồ đồng thời kêu sợ hãi,  vội lấy khăn giấy thấm lau chùi, cố xử lý giáy tờ của khách ở quầy.

Một lúc sau cơ bản đã xử lý xong, đại tỷ vốn là nhân viên cũ, nên ai cũng dám mắng, quay sang nói: “Chuyện gì vậy? Sao không cẩn thận thế? Không thấy ở đây đầy đồ sao? Nhìn đi, bao nhiêu phiền toái, giấy toè khách đều dính canh, ngừoi bị mắng sẽ là tôi, không lo làm phòng đi chạy tới đây làm gì?!

Đại thì chưa nói xong thì đã im bặt. Thang máy bên kia đã mở ra, khách xuống. Mọi chuyện mình phải ngưng ở đây, chúng tôi phải mỉm cười để đón khách.

Người phụ nữ kia cũng tiện dịp rời đi, không biết đến để làm gì. Tôi cho rằng người đó tự tìm chúng tôi có việc, cũng có đôi khi phòng khách xảy ra việc gì đó thì họ cũng đến tìm chúng tôi, đặc biệt là khi có vấn đề gì về cửa phòng và hệ thống.

Khách tới để nhận phiếu ăn sáng, sau khi khách rồi đi thì tôi phải đại tỷ mới có thể dọn dẹp tiếp.

Tôi cầm lấy cây lau nhà, đại tỷ thì cầm giẻ lau, chị ta vừa dọn vừa nói:

“ cô gái bàn nãy là người của bên bộ phận phòng khách, năm ngoái cô ta theo đuổi ông chủ, nghe đồn là còn vào phòng nghỉ ông chủ nói là đi nhầm tầng. HỪ, đã làm ở đây ba năm mà còn đi nhầm được. Cô ta tưởng rằng nhìn thấy cơ thể của ông chủ thì có thể hạ gục được sao, kết quả là ông chủ nói là không chuyên nghiệp, giảm lương ba tháng.

Hừ, cô ta cũng không biết chúng ta lén cười cô ta thế nào đâu. Ưu Tuyền, mau nói đại tỷ nghe, em đã xử tiểu lão bản nhà ta thế nào?”

Tôi cười cười không đáp. Ngày làm thì còn lại coi như bình an không có gì. 05.00 chiều giao ban tôi đã nghe tiếng Lan Lan lảnh lót.

Sáng nay tôi đã không cho cô ấy cần trả lời nên giờ này chắc là cô nàng còn đang buồn bực lắm. Lan Lan kéo tôi ra xa phía nhà ăn, vừa đi vừa nói:

“Ưu Toàn, mấy hôm trước cậu bận tớ tha. Giờ thì mau nói thật đi!”

“Lan Lan, chuyện anh trai tôi không phải là tôi không giúp cậu. Nhưng mà anh ta bị bệnh bạch cầu đó, chẳng biết chết lúc nào, tớ thật sự coi cậu là chị em tốt mà.” Tôi  như vậy thật sự là không muốn dấu diếm nhưng cũng không muốn cô nàng bị lôi vào chuyện này, tôi cảm thấy việc này hết sức  phức tạp.

” vậy cũng được, không nói với anh cậu nữa, cậu chính là không muốn tớ thành chị dâu mà. Còn chưa biết được hay không mà đã đề phòng ngừoi ta làm gì cơ chứ? Chúng ta nói tới chuyện tiểu lão bản làm sao theo đuổi cậu đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24-2


Tôi cầm lấy cây lau nhà, đại tỷ thì cầm giẻ lau, chị ta vừa dọn vừa nói:

“ cô gái bàn nãy là người của bên bộ phận phòng khách, năm ngoái cô ta theo đuổi ông chủ, nghe đồn là còn vào phòng nghỉ ông chủ nói là đi nhầm tầng. HỪ, đã làm ở đây ba năm mà còn đi nhầm được. Cô ta tưởng rằng nhìn thấy cơ thể của ông chủ thì có thể hạ gục được sao, kết quả là ông chủ nói là không chuyên nghiệp, giảm lương ba tháng.

Hừ, cô ta cũng không biết chúng ta lén cười cô ta thế nào đâu. Ưu Tuyền, mau nói đại tỷ nghe, em đã xử tiểu lão bản nhà ta thế nào?”

Tôi cười cười không đáp. Ngày làm thì còn lại coi như bình an không có gì. 05.00 chiều giao ban tôi đã nghe tiếng Lan Lan lảnh lót.

Sáng nay tôi đã không cho cô ấy cần trả lời nên giờ này chắc là cô nàng còn đang buồn bực lắm. Lan Lan kéo tôi ra xa phía nhà ăn, vừa đi vừa nói:

“Ưu Toàn, mấy hôm trước cậu bận tớ tha. Giờ thì mau nói thật đi!”

“Lan Lan, chuyện anh trai tôi không phải là tôi không giúp cậu. Nhưng mà anh ta bị bệnh bạch cầu đó, chẳng biết chết lúc nào, tớ thật sự coi cậu là chị em tốt mà.” Tôi  như vậy thật sự là không muốn dấu diếm nhưng cũng không muốn cô nàng bị lôi vào chuyện này, tôi cảm thấy việc này hết sức  phức tạp.

” vậy cũng được, không nói với anh cậu nữa, cậu chính là không muốn tớ thành chị dâu mà. Còn chưa biết được hay không mà đã đề phòng ngừoi ta làm gì cơ chứ? Chúng ta nói tới chuyện tiểu lão bản làm sao theo đuổi cậu đi.”

Tới nhà ăn tập thể nơi này đã có không ít người, chúng tôi tới tương đối trễ, sau khi lãnh thường thì tìm chỗ ngồi xuống.

Lan Lan liền hỏi tôi với tiều lão bản thế nào, đã tới đâu rồi? Có tặng quà gì cho nhau chưa?

Nghe cô nàng nói, tôi vội giải thích:

“Không phải như thế, Lan Lan, tớ cùng hắn cái gì cũng không có.”

“Phim truyền hình đó, cũng y vậy à, nói không có gì tức là có đó.”

“Cậu đúng là xem phim quá nhiều, hiện thực đó mà làm gì có ai cao Phú soái mà lại đi theo đuổi cô bé lọ lem. mấy cái theo đuổi cái này nếu đã là nhà có điều kiên thì cũng chỉ theo đuổi phú nhị đại mà thôi.”

“Đừng có nói tớ, mau nói về tiểu lão bản và cậu...”

Tôi vỗ cánh tay của Lan Lan ý bảo cô nàng đừng nói nữa, dùng ánh mắt bảo cô nàng cùng tôi nghe người bên kia đang nói.

Bên kia người ta đang thì thầm cố nói nhỏ hết mức, nhưng tôi vẫn có thể mơ hồ nghe thấy họ nói về chuyện dấu tay máu.

Lan Lan bám ở tay tôi lại nói: “chuyện bọn họ nói tớ cũng biết, bộ phận dọn phòng bên chúng tớ nói trên chăn có xuất hiện dấu tay bằng máu. Quản lý cùng giám đốc nói không cần được đồn đãi chuyênn này,  còn kêu bảo vệ tới nói rằng camera cho thấy có người đùa dai nhưng không nói là ai, chúng tớ đều nói là bị quỷ nháo.”

Tôi kinh ngạc níu lấy cô ấy thì thâm: “ hôm qua tớ cũng thấy dấu tay máu này trong phòng vệ sinh đó, ở trên gương, máu cũng còn đang chảy xuống.”

Do dự một chút tôi tiếp tục nói: “khách sạn này không sạch sẽ.”

Lan Lan bị doạ đến sợ: “cậu cũng thấy ư?”

Tôi gật gật đầu.

Cô ta lắc đầu:” ý tớ là, chúng ta tới đây thực tập mới được khoảng một tháng, còn hai tháng nữa mới có thể trở về, cậu nói đi chúng ta có thể bình an được đến đó không!!?”.

“Ở khách sạn đông người như vậy, chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Còn nữa, nhiều người đã làm ở đây tới 5 6 năm mà.”

“Tớ đã hỏi qua trước đây chưa từng xảy ra sự việc như thế này.”

Hai chúng tôi còn đang chụm đầu bàn bạc thì điện thoại đã renh lên. Nhìn thấy hai chữ “Mama” trên điện thòi, tôi liền cầm máy đi ra khỏi nhà ăn.

“Mẹ.”

“Ưu Tuyền, mẹ nghe bà Thịnh Thịnh nói nó đã trở lại, mà còn đến tìm con rồi hả?!”

Lần trước tôi có nói với ciệc Tông Thịnh đã trở về nhưng không nói hắn vốn ở khách sạn chỗ tôi, và chúng tôi từng tiếp xúc

“À, vâng ạ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Lai lịch dấu tay máu


Nghe tôi trả lời xong mẹ tôi ở đầu dây bên kia cười: “cảm giác thế nào hả? Từ lúc 7 tuổi thằng nhóc kia đã theo lão tiên sinh đi xa rồi, nhiều năm đã trôi qua không biết bây giờ nó trông như thế nào”

“Mẹ chuyện này mẹ không cần phải xen vào, tự bọn con có cách xử lý được.”

Trong lòng tôi phương án xử lý tốt nhất đã có rồi, chính là cùng với bà của hắn nói rõ về mối quan hệ của chúng tôi, hủy bỏ định thân khi trước. Cách xử lý thứ 2 thì đơn giản hơn là chúng tôi làm hôn nhân hình thức, qua vài năm thì ly hôn.

“Có nói gì lạ vậy? Nếu trônh nó cũng không tệ thì con cứ thử xem sao. Mà nghe bà nó nói hai đứa mấy ngày nữa về nhà ăn cơm đúng không. Sao con không gọi điện nói với mẹ trước một tiếng?”

Tôi không mày không biết nó như thế nào với mẹ cho tốt, đừng nói là mấy ngày nữa trở về ăn cơm, hiện tại bây giờ hắn đang ở đâu tôi cũng không biết nữa.

Tôi cầm điện thoại nghĩ đi nghĩ lại rồi lại gọi cho hắn.

Điện thoại vẫn tắt máy.

Trong lòng tôi bỗng có một cảm giác khá bất thường. Nếu ngày đầu tiên di động tắt máy thì có thể hắn đang làm gì đó cần phải tắt máy. Ngày hôm qua thì có thể lý giải là điện thoại hắn hết pin. Còn hôm nay thì sao đây nhỉ? Nói không chừng hắn đã xảy ra chuyện gì rồi.

Trong lòng tôi rất em tay cầm điện thoại thầy qua thầy lại. Bên cạnh đó thần xuất hiện một người khác: “Ưu Tuyền!”

“A!”

Tôi quay đầu nhìn lại, đứng ở bên cạnh chính là tiểu lão bản Thẩm Kế Ân. “Lão bản, anh cũng tới nhà ăn ăn cơm a?”

“Đúng vậy, bằng không em cho rằng anh mỗi ngày cơm nhà có không ăn đi ăn cowm nhaf khác à?”

“À, vậy anh ăn từ từ, tôi... tan tầm.”

Tư tưởng tôi suy nghĩ thật nhanh. Lấy cớ tan tầm thật tốt. Tôi là người làm công còn hắn là ông chủ nên Khi tôi tan tầm hẳn là hắn không quản được.

Ngờ đâu khi tôi vừa mới quay người thì đã nghe hắn nói: “ở khách sạn xuất hiện dấu tay bằng máu hẳn là em cũng biết rồi”

Tôi dừng chân suy nghĩ rồi lại quay mặt đi.

“Đi với tôi, ngồi ăn cơm với tôi một chút, tôi sẽ nói cho em biết chuyện là như thế nào.”

Hắn quay người đi thẳng đến nhà ăn giành cho quản lý, tôi nhìn theo bóng dáng của hắn có chút do dự. Đi hay không đi? Tôi lúc này cần nhanh chóng phân định rõ quan hệ giữa hai người, không nên đi theo. Nhưng sau khi Tông Thịnh nhìn thấy dấu tay máu mới vội vã rời đi, hiện tại còn liên hệ không đưỡc. Nói không chừng Thẩm Kế Ân biết chuyện như thế nào đó?

Trong lòng tôi chàn chừ một chút, sau cùng vẫn là đi theo hắn đi sang khu bên kia.

Thẩm Kế Ân đi vào liền có không ít người đối hắn gật đầu.

Tôi bước theo sau có người kinh ngạc nhìn, cũng có người sắm bộ mặt đang chờ xem kịch. Thậm chí có thể nghe thấy giám đốc nhân sự sự thấp giọng nói: “xem thử coi cô ta có thể cười được mấy ngày. Lúc trước cũng có người thực tập sinh tính leo cao bằng Thẩm tổng, hình như được không một tuần, không biết trước được liệu cô nàng này có thể đổi mới được kỷ lục không”

Thẩm Kế Ân lấy ăn bên cửa sổ ngồi xuống, tôi trực tiếp ngồi đối diện. Hắn mỉm cười nhìn tôi, không nói gì mà chỉ lặng lẽ ăn.

Tôi cũng không có thúc giục hắn, ngồi ở đối diện nhìn hắn ăn cơm.

Hắn ăn cơm động tác thực ưu nhã, giáo dưỡng thực tốt.

Hơn mười phút trôi qua, Lan Lan điện thoại tới, ta không tiếp. Tôi tắt máy, nhắn tin: “tớ có việc đột xuất, tối nói chuyện.”

Không ngờ cô nàng đã nhắn tin lại: “Buổi tối không cần phải nói, cũng không cần đã trở lại. Cùng tiểu lão bản hảo hảo hưởng thụ lãng mạn đi.” Hóa ra cô nàng biết là tôi đi theo Thẩm Kế Ân lại đây.

Tôi vừa định trả lời đã nghe Thẩm Kế Ân nói: “Như vậy không lễ phép đi.”

“Nhìn người khác ăn cũng không lễ phép. Lão bản, anh có thể nói với tôi về việc kia chưa?”

Hắn dùng khắn giấy lau miệng, uống nước rồi mới nói:

“ tòa nhà này được xây dựng vào chín năm trước, khi bắt đầu xây dựng đào móng, máy ủi đất đã đẩy ra không biết bao nhiêu hài cốt vô chủ. Năm ấy tôi còn đi học không sợ trời không sợ đất liền chạy tới xem náo nhiệt. Đốc công của của công trình đã mang những bộ hài cốt đó đặt trong một quan tài lớn mời pháp sư tới đem quan tài đi đến một nơi thật xa để chôn.

Mà nền ở đây này đã dùng vôi sống trộn cùng với xi măng tạo thành một lớp nền phía dưới. Vốn dĩ rằng mọi chuyện như vậy sẽ không có việc gì, nhưng ai ngờ đến khi thi công thì cần cẩu xảy ra chuyện.  sau khi đổ bê tông thì công nhân nói trên bê tông có dấu ngón tay ngón chân người. Mà màu sắc các trụ bê tông cũng khác nhau. Bât quá vì tiến độ công trình, công nhân kia chính là bị đốc công mắng cho vài câu. Sau khi hoàn công bàn giao một thòi gian thì xảy ra chuyện.

Ban đầu là trên tường trắng xuất hiện mấy dấu tay máu, máu đỏ tươi, còn nhỏ giọt. Thật giống như có người muốn bò lên tường.”

Tôi nghe thế sợ hãi mà nuốt nuốt nước miếng, tim đập gia tốc.

Nếu là lúc trước nghe thế thì cũng chỉ tưởng là chút chuyện xưa, sợ chút rồi thôi.

Nhưng sau khi tự mình trải qua những chuyện này, thật sự thấy quỷ, tôi thấy thạt đáng sợ.

“Sau đó thì sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25-2


“Sau đó thì sao?”

“Sau đó ba tôi tìm cao nhân tới xử lý chuyện này, bất quá tiên sinh đó cũng nói việc trấn áp chỉ có hiệu lực trong vòng chín năm. Sau chín năm ở cao ốc này sẽ xuất hiện dấu tôiy máu  nữa.”

Tôi ngó quanh, căn bản là không ai chú ý tới việc chúng tôi đang nói chuyện. Khu vực này là nhà ăn cao cấp, sẽ không có ai để ý tới việc tôi và Thẩm Kế Ân đang ở cạnh nhau, nếu đang ở khu bên dưới thì chắc có cả đám phụ nữ bà tám vây quanh rồi.

Tôi thở mạnh, hít  một hơi thật sâu hỏi: “Vậy lúc này chính là thời điểm sau chín năm đó, nên dấu tôiy đó xuất hiện. Vậy, lão bản à, anh có cần tìm người giải quyết chuyện này.”

Thẩm Kế Ân nở nụ cười, dựa vào ghế trên nhìn tôi. “Anh trai em đâu?”

“Anh trai tôi?” Tôi sửng sốt một lúc mới nhớ tới anh ta nhắc tới anh trai tôi chính là Tông Thịnh. “Anh ấy trả phòng rồi, chắc về nhà.”

“Nói với anh trai em, tôi nh ờ anh ta hỗ trợ, phí dịch vụ 400 ngàn.”

“400 ngàn!” Tôi kinh ngạc mà trừng mắt nhìn hắn. Cái này con số đối với tôi mà nói, thật sự rất nhiều, quả thực chính là con số thiên văn.

Thẩm Kế Ân vẫn nhìn tôi cười cười, ngay lúc tôi còn đang kinh ngạc thì hắn đã vươn người tới, cúi xuống, môi chạm nhẹ vào gương mặt tôi rồi ung dung đứng dậy rời đi.

Ngay khi môi hắn chạm vào mặt tôi, trong nháy mắt tôi phục hồi tinh thần, che mặt lại, nhìn bóng hắn rời đi.

Hắn! Hắn làm sao có thể hôn tôi như vậy chứ?

Rời khỏi nhà ăn, tôi chậm rãi loạng choạng đi ra khỏi khách sạn, trong lòng còn đang suy nghĩ về lời Thẩm Kế Ân nói. Thẩm Kế Ân nói tìm Tông Thịnh hỗ trợ, vậy hắn khẳng định biết rõ về Tông Thịnh.

Tông Thịnh bảy tuổi liền đi theo lão tiên sinh rời đi, lão tiên sinh khẳng định sẽ dạy hắn vài thứ kia. Vậy Tông Thịnh có phải cũng là thầy phong thủy không? Thẩm Kế Ân nếu là muốn tìm hắn hỗ trợ, thì vì cái gì ngay từ đầu không trực tiếp tìm hắn, phải chờ tới khi Tông Thịnh rời đi, mới nói muốn tìm hắn chứ?

Tông Thịnh rốt cuộc đi đâu rồi?

“Xe bus đến trạm, mời…”

Âm thanh quảng bá loáng thoáng truyền đến. Tôi ngẩng đầu, quả nhiên đã tới bến xe bus, ngồi xe trạm này có thể về tới nhà Tông Thịnh, không chừng hắn đang ở nhà đó thì sao?

Tôi cơ hồ là không lo lắng nhiều, liền lên xe bus.

Lay lắt trên xe cả tiếng tôi mới tới tiểu khu nhà Tông Thịnh. Vừa xuống xe nhận được điện thoại của Lan Lan: “Ưu Tuyền, cậu không phải thật sự đang đi hẹn hò với tiểu lão bản chứ”

“Lan Lan, tớ có chút việc, tối nay nói với cậu sau.” Tôi ngắt máy, đi vào trong khu.

Khu vực biệt thự hầu như đã full, căn nhà của Tông Thịnh còn đang hoàn thiện, dù giờ đã là 8 giờ tối nhưng vẫn còn nghe tiếng thi công.

Lúc tôi đẩy cửa vào đã không còn là những người công nhân lần trước mà là mấy người phụ nữ đang ngồi dưới đất cọ sàn, cũng có những công nhân đang làm gì đó ở khu quầy bar. Căn nhà thật sự sắp hoàn thành, với tiến độ này hoàn toàn làm tôi bất ngờ, đúng là trong vòng một tuần có thể dọn vào.

Căn nhà trang trí theo tông đen-trắng, đơn giản nhưng cũng rất thời.thượng

Tôi đi vào trong phòng, một bác gái ngẩng đầu nhìn tôi liếc mắt một cái, lại hỏi: “Cô tìm ai?”

“Tôi tìm Tông Thịnh. Chính là chủ căn nhà này.”

“Cái này chúng tôi làm việc cũng không biết, công ty đưa tiền cho chúng tôi, chúng tôi chỉ lo làm việc.”

“Tôi lên lầu xem.” Tôi đi về phía cầu thang lên lầu, cũng không có ai ngăn cản tôi. Bất quá từ câu trả lời của bọn họ, tôi biết Tông Thịnh không có ở đây, bọn họ cũng không biết Tông Thịnh ở chỗ này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Chim non kết giao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Tầng hai căn bản là hoàn chỉnh. Nơi này có kết cấu tương đối giống với những căn nhà của chúng tôi ở quê, trên lầu có một phòng khách bé, quanh đó là các phòng nhỏ. Chỉ có khác duy nhất là trong phòng ở quê không có toilet trong phòng, cũng coi như là hợp thời.

Trên tầng có bốn phòng, ngay sát cầu thang là một phòng nhỏ, nhỏ xíu, có lẽ để làm phòng chứa đồ. Một căn phòng khá lớn, chắc phòng cho trẻ con. Phòng ngủ chính, không cần nghĩ nhiều, chính là căn phòng ngăn trước mặt, y như ở quên. Hơn nữa, phòng ngủ sẽ rất lớn. Tôi đẩy nhẹ cửa phòng ngủ chính, ánh trăng như trải một lớp sáng bạc từ cửa sổ lớn vào, giúp tôi có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng.

Căn phòng này chắc cũng phải ba mươi mét vuông {mèo: thực á, phòng ngủ 30m2 mà sao có thể coi là rất lớn nhỉ?!}, có truyện trên gác sách chấm cơm, nếu tính cả toilet chắc phải 40m2.

Căn phòng cũng trang trí theo tông đen trắng như dưới nhà, có lẽ do Tông Thịnh tự mình chọn lựa.

Trong phòng có một chiếc giường màu trắng lớn, tủ âm tường trắng, bàn trắng, ghế trắng. Màu sắc chủ đạo là màu trắng, có vài chi tiết màu đen điểm xuyết.

Tôi chậm rãi thở hắt ra, thật sự không có ai, hắn không có ở đây. Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, lấy điện thoại ra gọi dãy số kia, vẫn là tiếng báo máy đã tắt.

Hắn rốt cuộc đang ở đâu? Về quê? Không có khả năng, hắn cùng tôi giống nhau, không thích cái thôn kia, hắn cho dù ở bên ngoài ngủ khách sạn cũng sẽ không nghĩ trở về đó.

Tôi rời khỏi phòng, vừa muốn đóng cửa phòng lại, liền cảm thấy gió từ cửa sổ thổi vào. Nhà cửa đang trang hoàng thì đều sẽ để cửa sổ mở để thông khí. Nhưng lúc này đã trễ, nhìn trăng có lẽ nửa đêm về sáng hoặc là rạng sáng sẽ mưa.

Nơi này có đặc điểm khí hậu là thường tầm 3 4 giờ sáng trời sẽ mưa tời tầm 5 6 giờ thì tạnh. Nghĩ tới khả năng mưa tạt vào ướt, dù đây không phải là nhà tôi, nhưng tôi vẫn tốt bụng đi đóng cửa sổ cho hắn.

Ngay khi tôi đi về hướng cửa số thì thấy thoáng một cái chân ngay chỗ giường lớn.

Có người đang ở bên cạnh giường! Lòng tôi thấp thỏm bước vội qua.

Trên mặt đất có người đang nằm, cả người cuộn tròn, hóa ra là Tông Thịnh!

“Tông Thịnh!” Tôi nhỏ giọng hô, lập tức ngồi sụp xuống, kéo hắn lên.

Giường ở ngay bên cạnh mà sao hắn lại nằm dưới sàn? Hắn đã ở đây bao lâu rồi? trong lòng tôi một đống nghi vấn, nhưng hắn đang hôn mê, cơ bản là không thể trả lời tôi.

“Tông Thịnh! Tông Thịnh! Mau tỉnh nào!” Tôi dùng hết sức mới đỡ hắn lên được. Cái người này, nhìn không béo mà sao lại nặng vậy?

Kéo, dùng sức kéo, vài phút sau, tôi mới đem hắn kéo lên giường được. Hiện tại hắn đang trong tình trạng này, cũng không thể kêu công nhân bên dưới tới hỗ trợ, ai biết sẽ ra sao? Vẫn nên đánh thức hắn trước.

Tôi vỗ vỗ mặt hắn: “Tông Thịnh? Tông Thịnh?” Tôi kê tay dưới mũi hắn, vẫn thở, nhưng hơi thở rất mong manh. Hắn bị thương ở đâu nhỉ?

Tôi đánh giá toàn thân hắn, không có một chút vết thương a, lôi kéo cổ áo hắn, vết thương cạnh xương quai xanh vẫn là như vậy cũng không có gì biến hóa, vậy tại sao người liền hôn mê bất tỉnh vậy?

Tôi lục lọi trên người hắn coi có tìm được cái gì hữu ích không. Hắn vẫn mặc chiếc quần với cả đống túi hộp, túi nào cũng có tiền, với cả đầy đồ. Tôi lôi ra xem, nào là la bàn, nào là chỉ đỏ, đồng tiền, giấy đỏ cuộn âm hương {Mèo: cây nhang đen đó mọi người, gọi là âm hương luôn nghen}, có túi thì có cả bùn, có đinh gỗ đào, có bút lông nhỏ và nhiều thứ tôi chẳng biết gọi là gì.

Tôi thấp giọng nói: “Cái gì đây hả trời? haizz, hay là đưa anh tới bệnh viện nhỉ?”

Hỏi xong những lời này, tôi giật mình sửng sốt. Sao có thể đưa hắn tới bệnh viện đây? Lần trước tự hắn làm hắn bị thương, qua hôm sau thì đã không còn dấu tích, nếu như đưa hắn đi bệnh viện, không khéo người ta đem hắn đi nghiên cứu mất!

Không đi bệnh viện, tôi phải làm sao bây giờ?

Đúng rồi, hắn nói hắn khi hắn bị thương mới đến tìm tôi, khí của tôi có thể làm hắn khôi phục. Trước kia vẫn luôn cảm thấy, khi hắn tiến vào tôi trong mộng, tôi cảm giác được, và hắn cũng cảm giác được. Nếu như vậy, khi tôi ngủ ở quầy, bị hắn hút tới mức cả ngừoi vô lực sau đó bị Thẩm Kế Ân dùng âm hương châm vào đỉnh đầu lần đó, có phải hay không cũng ảnh hưởng đến hắn?

Tôi vội vàng ôm đầu của hắn, bới trên đỉnh đầu hắn, tìm kiếm. Quả nhiên! Ở trên đỉnh đầu hắn có hai vết nhang rất bé. Hắn không phải là bởi vì bị Thẩm Kế Ân châm mới hôn mê chứ!

Vậy hiện tại, tôi phải làm sao bây giờ? Tiếp tục cho hắn hút khí?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
613,857
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26-2: Chim non kết giao 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi vỗ vỗ mặt hắn: “Tông Thịnh? Tông Thịnh?” Tôi kê tay dưới mũi hắn, vẫn thở, nhưng hơi thở rất mong manh. Hắn bị thương ở đâu nhỉ?

Tôi đánh giá toàn thân hắn, không có một chút vết thương a, lôi kéo cổ áo hắn, vết thương cạnh xương quai xanh vẫn là như vậy cũng không có gì biến hóa, vậy tại sao người liền hôn mê bất tỉnh vậy?

Tôi lục lọi trên người hắn coi có tìm được cái gì hữu ích không. Hắn vẫn mặc chiếc quần với cả đống túi hộp, túi nào cũng có tiền, với cả đầy đồ. Tôi lôi ra xem, nào là la bàn, nào là chỉ đỏ, đồng tiền, giấy đỏ cuộn âm hương {Mèo: cây nhang đen đó mọi người, gọi là âm hương luôn nghen}, có túi thì có cả bùn, có đinh gỗ đào, có bút lông nhỏ và nhiều thứ tôi chẳng biết gọi là gì.

Tôi thấp giọng nói: “Cái gì đây hả trời? haizz, hay là đưa anh tới bệnh viện nhỉ?”

Hỏi xong những lời này, tôi giật mình sửng sốt. Sao có thể đưa hắn tới bệnh viện đây? Lần trước tự hắn làm hắn bị thương, qua hôm sau thì đã không còn dấu tích, nếu như đưa hắn đi bệnh viện, không khéo người ta đem hắn đi nghiên cứu mất!

Không đi bệnh viện, tôi phải làm sao bây giờ?

Đúng rồi, hắn nói hắn khi hắn bị thương mới đến tìm tôi, khí của tôi có thể làm hắn khôi phục. Trước kia vẫn luôn cảm thấy, khi hắn tiến vào tôi trong mộng, tôi cảm giác được, và hắn cũng cảm giác được. Nếu như vậy, khi tôi ngủ ở quầy, bị hắn hút tới mức cả ngừoi vô lực sau đó bị Thẩm Kế Ân dùng âm hương châm vào đỉnh đầu lần đó, có phải hay không cũng ảnh hưởng đến hắn?

Tôi vội vàng ôm đầu của hắn, bới trên đỉnh đầu hắn, tìm kiếm. Quả nhiên! Ở trên đỉnh đầu hắn có hai vết nhang rất bé. Hắn không phải là bởi vì bị Thẩm Kế Ân châm mới hôn mê chứ!

Vậy hiện tại, tôi phải làm sao bây giờ? Tiếp tục cho hắn hút khí?

Tôi nghĩ thông suốt, vội chạy tới đóng cửa phòng, khóa lại, rồi cởi giày nằm bên cạnh hắn.

“Như vậy được rồi. Tông Thịnh, anh muốn hút khí tôi thì hút đi, đừng làm tôi chết là được, mau tỉnh lại nào, tôi cảm thấy có chuyện sắp xảy ra.”

Tôi nằm ở bên cạnh hắn, nhắm hai mắt lại, còn không phải là ngủ, làm mộng sao? Sợ cái gì?

Nhưng mà vì cái gì tôi nằm đã lâu như vậy, vẫn không ngủ chứ? Trước kia tôi chính là ngồi cũng có thể trực tiếp mơ hồ ngủ, hắn sẽ xuất hiện trong không gian tăm tối đó. Vậy mà hiện tại tôi đều thực tận lực thả lỏng chính mình, thực nỗ lực ngủ, làm ngủ không được.

Tôi nâng đầu, nhìn Tông Thịnh nằm bên cạnh hôn mê: “Ôi, làm sao anh mới hút được khí của tôi chứ? Haiz.”

Đúng rồi, máu! Mấy lần trước, sau khi tôi uống máu hắn thì hắn có thể dễ dàng tiến vào cơ thể tôi.

Tôi nắm tay hắn lên, tay thật trắng, nhưng không mềm nhẵn mà lại có chai sạn. tôi lựa mu bàn tay, ngay chỗ lần trước hắn tự cắt. Hắn có thể dễ dàng dùng móng tay cắt, tôi không thể. Tôi đứng trong phòng một lát, mới tìm thấy một cái đinh ốc trong ngăn kéo đầu giường.

“Tông Thịnh, ráng chịu nha, tôi hiện tại cũng chỉ có thể dùng cái đinh ốc này tới đâm anh. Không có dao, tôi cũng không dùng đươc móng tay như anh.”

Tôi dồn sức, vậy mà mu bàn tay hắn chỉ xuất hiện dấu hơi hồng hồng.

Cắn cắn môi, nhìn hắn, hắn trên mặt một chút thay đổi cũng không có. Tôi lại lần nữa xuống tay, lúc này đây, tôi quay mặt đi, nhẫn tâm, dùng một chút lực, quả nhiên chảy máu.

Tôi nhìn vết thương, hít sâu rồi cầm tay hắn lên đặt vào miệng mình. Mùi máu tràn ngập miệng.

Thẩm Kế Ân không phải nói Tông Thịnh là quỷ sao? Nhưng hắn có máu, tôi còn uống máu  hắn nữa đó. Hắn chính là quỷ thai, nhưng là tuyệt đối là người sống.

Tình bạn thời thơ ấu lại bùng cháy.

Buông tay hắn, trong miệng còn vị máu hắn, nhìn thấy hắn vẫn nằm y như thế trên giường, tôi đột nhiên có cảm giác muốn khóc. Tôi nỗ lực làm những việc này như vậy, nhưng lại không có một chút hiệu quả. Hắn sẽ không mới đó đã chết chứ? Hắn là bị Thẩm Kế Ân châm, mới có thể như vậy, nếu vậy thì nhiều ít cũng coi như là tôi hại hắn, tôi...

“Tông Thịnh, anh nhất định không thể có chuyện được. Anh, nếu anh thành quỷ thì tôi biết nói thế nào với bà anh.” Tôi khóc

Tôi khóc vì cảm thấy, nếu hắn chết thật cũng coi như là bị tôi hại chết.

Khóc một lúc sẽ làm người ta thấy mệt, mệt tới mức chỉ muốn nhắm mắt lại. cuối cùng, tôi ngã xuống trên người hắn, vừa khóc, vừa ngủ.

Trong không gian đen tối, còn hơi thở của hắn.

Tôi có thể cảm giác được, người ôm tôi là Tông Thịnh, cũng có thể cảm giác được, sức lực trên người tôi, đều trôi đi, càng ngày càng mệt, thật sự mệt mỏi quá.

Tôi thực nỗ lực mới nói ra một câu: “Tông Thịnh, cố gắng lên. Tôi biết, anh còn sống.”

Thật sự mệt mỏi quá, mệt tới mức mất hết ý thức.

Lúc tôi nghe lại được thì đó là âm thanh của một người đàn ông lớn tuổi.

“Hơi thở của con bé thật yếu ớt, chút nữa là chết rồi, con đây là muốn giết con bé à? Con bé mà chết thì con cũng không sống được mấy ngày đâu.”

Lại nghe Tông Thịnh tiếp lời: “Không phải là cô ấy không chết sao, ông?”

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom