Cập nhật mới

Dịch Bạn Trai Tôi Là Trai Hư

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Chương 40


“Tớ biết sai rồi,cậu!.


“!.


Cả căn phòng đều yên tĩnh đến lạ thường chỉ nghe được tiếng lá cây đang đung đưa ngoài cửa sổ.

Thẩm Đường khẩn trương chờ đợi anh nói hết câu nhưng anh do dự mãi cũng không nói hết khiến cô hồi hộp không thôi.

Cô bèn ngẩng đầu lên đối mắt với anh giọng điệu cố tỏ ra bình tĩnh.

“Cậu cái gì,cậu nói cho hết câu đi”
Lục Viễn lần đầu tiên trong cuộc đời biết thế nào là cảm giác nói không nên lời,thật ra anh đã suy nghĩ rất kĩ rồi còn soạn ra cả giấy mấy lời muốn nói cho cô nghe nhưng bây giờ lại không thốt lên được.

Bản tính của anh vốn kiệm lời,không quen nói điều ngọt ngào anh cảm thấy những cái đó rất xàm.

Nhưng bây giờ đối phương là cô nên anh muốn nói ra những gì trong lòng để cô hiểu.

Đôi mắt của anh khẽ cụp xuống hít một hơi dài.

Tay cũng đổ một tầng mồ hôi mỏng,căng thẳng không thôi.

Hồi lâu trong căn phòng mới vang lên âm điệu từ có chút khàn khàn của thiếu niên.

“Cậu cũng biết từ nhỏ tớ đã không còn cha mẹ,thiếu thốn tình yêu của cha mẹ dần dà tính cách của tớ cũng không được tốt lắm,cũng không hiểu thế nào là yêu thương một người.

Nên tớ mới quen rất nhiều bạn gái để trải nghiệm thứ gọi là tình yêu đấy ,nhưng tớ lại chẳng hề cảm nhận được điều gì ở họ cả nên tớ mới thay bạn gái nhiều như vậy.

Cậu cũng biết những tin đồn về mặt tình cảm của tớ rất xấu.


Tớ thật sự rất tệ đúng không”
Anh dừng lại một lát rồi mới quan sát nét mặt của cô.

Liền thấy cô nàng cụp mí mắt nhìn xuống bàn tay bị thương của anh.

Thẩm Đường khẽ “ừm”một tiếng ra hiệu cho anh nói tiếp.

“Tớ biết tình cảm của cậu nhưng tớ không muốn biến cậu thành những mối tình qua đường đấy của tớ.

Tớ đã phải suy nghĩ rất nhiều,thành tâm nhìn nhận cảm xúc thật sự của bản thân mình”
Lúc này Thẩm Đường mới ngẩng đầu lên nhìn anh,đôi mắt bồ câu của cô có chút đỏ nhưng không hiện rõ lắm.

Anh càng siết chặt bàn tay tiếp tục lời còn dang dở.

“Khi cậu giận tớ thì tớ liền thấy khó chịu.

Cậu không thèm nói chuyện với tớ nữa thì tớ lại càng tức giận trong lòng,nhìn thấy cậu cùng thằng khác thân thiết với nhau thì trong lòng của tớ như có thứ gì cứa vào,rất khó chịu,! ”
Tim của cô khẽ lộp bộp liên hồi,cô cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của mình.

Kiềm nén chất giọng đang run kia mà nhìn thẳng vào mắt anh nói.

“Cho nên ?”
Lục Viễn bất chợt nuốt một ngụm nước bọt,anh chưa từng trải qua cảm giác như này bao giờ.

Thật sự là lần đầu tiên anh e dè trước một người.

Giọng điệu khẩn trương của anh khẽ nói.

“Tớ thích cậu,thật sự thật sự rất thích”
“Ừm”Cô đáp.

Anh hơi tiến gần lại cô,bàn tay anh khẽ nắm ngược lại bàn tay của Thẩm Đường rồi đặt nó lên vị trí trái tim đang đập liên hồi kia.

“Cậu nghe rõ nhịp tim của tớ chứ”
Bây giờ cô không thể kiềm lòng được nữa,sự rung động mãnh liệt tự tận đáy lòng đang sôi sục.

Cô liền nhỏ giọng.

“Nghe rõ”
“Cậu.

.

cậu làm bạn gái tớ nhé?”
Thẩm Đường cũng đã đoán được anh sẽ nói câu này rồi.

Anh vòng vo nửa ngày như vậy thì cô không nhìn ra thì quả là ngốc.

Cô thật sự đợi cái ngày này rất lâu rồi nhưng bây giờ cô lại thoáng do dự,chuyện đi du học của cô nên nói thế nào với anh đây.

Cô có thể cam đoan được rằng cô đi du học sẽ không thay lòng với anh nhưng còn anh thì sao,anh có chấp nhận hay không.

Không có thể chờ đợi cô được không?

Lục Viễn đợi chờ câu trả lời của cô như đứng trên bờ vực nguy hiểm ấy-căng thẳng đến tột độ,yết hầu liên tục lên xuống.

Thoáng thấy vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ của cô thì lòng anh lại nhói,anh khẽ hỏi.

“Cậu.

.

cậu không thích tớ nữa sao.

Không lẽ cậu thích cái tên Tống Hạo kia”
Cô lập tức đưa mắt trừng anh rồi bực dọc phản bác.

Sao mà mới nói chuyện dễ nghe chưa được bao lâu liền bắt đầu dở tính xấu rồi.

“Cậu xem tớ thành cái dạng nào kia chứ,cậu nghĩ tớ lăng nhăng như cậu sao”
Anh bị cô mắng như vậy liền có chút tủi thân hơi cúi đầu miệng lẩm bẩm.

“Sau này tớ sẽ không như vậy nữa,nhưng mà cậu không trả lời câu tỏ tình của tớ,cậu rõ ràng là đang do dự”
Nhìn thấy vẻ mặt đấy của anh thì cô lập tức mềm lòng.

Thôi được rồi trước sau cũng phải nói về việc du học.

Chỉ là sớm hay muộn thôi bây giờ liền nói cho anh nghe dứt khoác luôn một lần vậy.

Thẩm Đường đưa tay nâng khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên lên giọng nhỏ nhẹ.

“Tớ sẽ không học đại học trong nước,tớ đã có ước định ra nước ngoài từ lâu rồi.

Cho nên!.


Cô còn chưa nói hết câu thì liền bị anh chen vào,như kiểu sợ cô cướp lời của anh vậy.

“Tớ biết,tớ không quan tâm.

Vì là cậu tớ không ngại yêu xa đâu.

Du học thì du học,tớ cũng không thiếu tiền tớ sẽ thường xuyên qua thăm cậu”

“!.

.


Cô ngơ ngác nhìn anh một hồi,khó tin vào tai mình mà hỏi lại.

“Cậu chắc chắn?nhưng ai nói cho cậu biết”
“Con nhóc Mục Sơ nói đấy”
“!.

” Sao cô lại không nghĩ đến cái miệng lẻo mép của Mục Sơ nhỉ.

Cô nàng này nhanh miệng thật.

Suy nghĩ của cô còn đang bay bổng thì liền nằm gọn trong vòng tay ấm áp của thiếu niên.

Cậu gục đầu vào hõm vai cô nói nhỏ.

“Vậy nên cậu có đồng ý lời tỏ tình của tớ không”
“Ừm,tớ đồng ý”
Cô không do dự liền đồng ý ngay.

Trong lòng liền hạnh phúc không thôi,công sức suốt hai năm ròng rã của cô bây giờ kết trái rồi.

Qua một lúc lâu cô cũng không thấy động tĩnh buông tay của Lục Viễn,nhất thời chưa quen lắm cô liền đỏ mặt ngượng ngùng nói.

“Này ôm vậy được rồi mau buông tớ ra”
“Không”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Chương 41


Ôm đủ rồi Lục Viễn luyến tiếc buông cô ra,bây giờ anh không thể manh động được.

Về sau thời gian còn nhiều nên không cần vội.

Môi mỏng của anh khẽ nở nụ cười lưu manh,chân dài đứng lên.

Tiện tay còn xoa nhẹ đầu cô,giọng điệu trêu chọc liền khiến cả mặt của Thẩm Đường đỏ bừng.

"Vậy bạn trai của em đi về đây,sáng mai gặp lại"
"!.

"
Thẩm Đường bơ vơ ngồi bất động tại chỗ,chỉ có khuôn mặt cô là có sự biến đổi thôi.

Vậy là cô với anh chính thức đến với nhau rồi sao,nhưng sao người ngại ngùng chỉ có một mình cô thế kia.

Anh ngược lại tiếp nhận rất nhanh còn văng hai từBạn Trairất thuận miệng nữa chứ.

Dẻo miệng như thế hỏi sao con gái cả trường đều mê cậu ấy kia chứ.

Niềm vui sướng cùng với sự xấu hổ lập tức ùa về khiến cô phải chui tọt vào trong chăn ,ở trong đó cứ cười ngốc mãi thôi.

Cũng chính vì lý do vui quá nên mất ngủ đến tận 2g sáng cô mới chợp mắt được,sáng hôm sau cô liền ngủ một mạch cũng không nghe được chuông báo thức.


Đến khi ngoài cửa phòng ngủ vang liên hồi tiếng gõ thì cô mới lớ ngớ mở mắt,bàn tay nhỏ nhắn của cô với loạn xạ trên giường tìm di động.

Nhìn thời gian đã là 6 giờ 30 phút cô há hốc trợn trắng mắt.

Vội nói lớn về phía cửa rồi chui tọt vào nhà vệ sinh.

"Con dạy rồi mẹ ơi,mẹ mau nói Lục Viễn đi học trước đi đừng đợi con nhé"
Tất nhiên trước đây cô đều lén lút mỗi ngày đến trường cùng Lục Viễn,ba mẹ cô đều không biết gì cả.

Cho đến tối hôm qua,anh vậy mà trình bày hết tất cả với ba mẹ cô.

Cô còn tưởng ba mẹ sẽ phản đối ai ngờ còn giơ chân giơ tay ủng hộ nhiệt tình,tiện thể con nhờ vả anh quan tâm chăm sóc cô cơ đấy.

Nên bây giờ cô mới thản nhiên nhờ mẹ nói với Lục Viễn một tiếng,cô biết tính của anh rất ghét phải đợi người khác bởi chính bản thân anh luôn là người đúng giờ,làm việc gì đều tính theo thời gian cả.

Thời gian đến lớp của học bá không thể lãng phí.

Sau khi vệ sinh,thay quần áo xong xuôi.

Thẩm Đường mới từ trong phòng vệ sinh bước ra.

Cô còn đang gấp gáp tay thì buộc tóc,tay thì cầm lấy vớ chân,không để ý trong phòng cô còn có một người đang đứng sờ sờ ,ánh mắt nhàn nhã nhìn lấy cô.

Cô vừa đeo cặp lên vai lúc này mới quay đầu nhìn về phía cửa phòng,thì liền thấy Lục Viễn một thân cao lớn đang ngả ngớn đứng dựa vào cửa,cô bất ngờ đứng im như thóc còn đưa tay lên dụi lại mắt,rồi lại mở mắt nhìn anh lần nữa.

Khó tin vào mắt mình,sao anh lại ở trong phòng của cô vậy.

Lục Viễn nhìn cô rồi lại nhìn đồng hồ,còn đứng đây đợi cô mở miệng hỏi thì muộn học là cái chắc.

Anh nhanh tay đi lại gần cô rồi nắm tay cô kéo ra khỏi phòng.

Cô chú Thẩm vừa nãy đã đi làm rồi nên anh mới dám ngang nhiên nắm tay cô như vậy,vừa đi vừa giải thích sự tình cho cô hiểu.

"Mẹ Thẩm nhờ tớ lên gọi cậu đấy,vừa nãy cũng là tớ gõ cửa"
"!.

"
Anh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô bằng ánh mắt cưng chiều rồi cười khẽ,giờ này đi xe đạp thì không kịp nữa rồi.

Lúc nãy anh đã nhờ chú Lý đậu sẵn xe trước cổng,anh mở cửa ghế sau ra để cô ngồi vào trong rồi mình cũng ngồi vào theo.


Lúc này cô mới nghiêng đầu qua nhìn góc nghiêng của anh.

Mọi việc vừa sảy ra cứ như lẽ thường ấy nhỉ,sao anh lại tự nhiên được như thế.

Lần đầu tiên cô được bạn trai mới nhậm chức gọi dậy đi học đấy.

Bạn trai trước của cô cũng chưa được bước vào nhà cô bao giờ đâu.

Lục Viễn bất chợt quay đầu nhìn sang phía cô,đôi mắt hẹp dài nhìn xuống Thẩm Đường.

Anh hơi lại gần cô làm cô sợ hết hồn,do bản năng đầu của cô liền ngả về sau với tốc độ cực nhanh.

Cô nheo mắt chuẩn bị đón nhận cơn đau sắp ập đến,thể nào đầu cô cũng đập mạnh vào kính xe cho xem.

Thẩm Đường mở to mắt ra,cảm nhận được đệm thịt sau đầu của mình.

Là bàn tay của Lục Viễn,cô lập tức ngồi thẳng dạy kéo tay anh qua nhìn trái nhìn phải.

"Cậu có sao không,có đau không"
"Đau"
Không kịp nghĩ nhiều cô liền xoa xoa tay cho anh còn ngây thơ thổi nhẹ vài cái.

Lục Viễn ở một bên nhướng mày,vẻ mặt hưởng thụ nhìn bàn tay nhỏ nhỏ mềm mềm của cô đang nắm tay mình.

Lâu lâu lại cảm nhận được luồng khí nóng từ môi của cô liền ngứa ngáy trong lòng,anh không chịu đựng được nữa liền rút tay lại.

Lúc này đây Thẩm Đường mới nhìn theo hành động của anh thì phát giác anh vậy mà ngồi gần vào cô.

Chỗ ngồi của cô là sát cửa sổ,rõ ràng ghế sau đủ cho ba người ngồi nhưng anh lại nhích hết qua bên này kế bên kia thì chừa ra cả một khoảng.


Quả thật trước kia cô rất mạnh bạo theo đuổi anh không biết ngại,nhưng bây giờ tiếp xúc như này quả là quá sức chịu đựng của cô.

Thẩm Đường liền quay đầu lại nhìn phía trước,giọng điệu đứng đắn.

"Cậu nhích qua kia đi,ngồi gần như vậy không hay đâu"
Lục Viễn hiên ngang vắt ngang tay về phía sau,nhìn thế nào cũng là đang ôm lấy bả vai của cô,giọng điệu lưu manh.

"Tớ ngồi gần bạn gái của tớ thì có gì không hay"
"!.

"
Quả thật anh nói rất đúng cô không bẻ lại được,liền đuối lý im lặng để mặc cho anh làm gì thì làm.

Suốt cả quãng đường đến trường,cái tên này không thể ngồi yên được mà.

Lâu lâu lại lấy ngón tay cuốn lấy tóc cô nghịch nghịch,một lúc lại dựa hết cả vào người cô,nặng chết đi được.

Nhưng cô lại chẳng lấy nổi một lý do nào để từ chối.

Chỉ hậm hực lườm huýt anh.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Chương 42


Nửa tiết học buổi sáng trôi qua êm đềm,Mục Sơ cũng không hay quay xuống trò chuyện cùng cô nữa.

Cô nhìn là hiểu ra ngay cô nàng này là muốn tạo không gian cho cô với Lục Viễn đây mà.

Cô ngó sang người bên cạnh,vẫn còn đang ngủ.

Lục Viễn gối đầu lên cánh tay,mặt nằm nghiêng về phía của cô.

Chỗ ngồi của bọn cô ngay cửa sổ,từng đợt gió nhè nhẹ thổi vào.

Tóc của anh rất mượt cũng theo đó mà bị gió thổi loạn.

Cô sợ tóc đâm vào mắt thì khiến anh tỉnh giấc,liền đưa tay sang vén nhẹ tóc của anh ra sau.

Lúc này cô nhìn rất rõ ngũ quan trên khuôn mặt của thiếu niên.

Khuôn mặt góc cạnh do anh nằm nghiêng nên càng phát hoạ rõ nét không thể nào hoàn hảo hơn được.

Thẩm Đường còn định đưa tay chạm vào liền bị một cánh tay từ sau lưng vỗ nhẹ lên bả vai.

Cô quay đầu lại nhìn thì ra là Cố Nhiên.

Cậu ấy liền mở miệng vừa nói vừa chỉ về phía cửa sau lớp.

“Bên ngoài có người tìm cậu đấy,cậu ta tiết trước cũng tới nhưng tớ thấy Lục Viễn lại kè kè cậu như vậy cũng không đi gọi được.


Nhưng cậu ta tiết này vẫn chạy qua tìm cậu,cậu có muốn ra xem thử ai không”
Thẩm Đường nhẹ giọng cảm ơn Cố Nhiên rồi khe khẽ đứng ra khỏi chỗ,cô đi rất nhẹ nhàng sợ phát ra tiếng động lại đánh thức anh.

Đi tới bên ngoài cửa sau lớp vừa nhìn thấy khuôn mặt của Trần Trì cô liền nhíu mày,cái người này sao vẫn tìm cô vậy chứ.

Cậu ta dai dẳng thật đấy,cô vừa quay lưng định đi lại vào lớp thì Trần Trì nhanh mắt cản cô lại.

Lần này cậu ta rất cẩn trọng không dám nắm lấy cổ tay của cô nữa,sợ cô lại đi vào lớp lần nữa cậu liền lên tiếng.

“Thẩm Đường à,chuyện lần trước tớ không cố ý đâu mà.

Cậu tha lỗi cho tớ nhé,tớ hứa tớ sẽ không làm hành động quá đáng như vậy nữa đâu”
Cô cũng không thèm so đo với cậu ta,chuyện lần đó cũng không có gì to tát.

Chỉ là cậu ta nắm chặt tay cô giữa đám đông còn làm khó dễ cô,lúc đó không nhờ Lục Viễn thì không biết cô thoát khỏi tay cậu ta thế nào.

Cô tưởng chuyện đó cứ thế mà chấm dứt rồi.

Vậy mà cậu ta cứ đi tìm cô thế này,cô bèn thở dài rồi lên tiếng.

“Chuyện qua lâu rồi,tớ không để trong lòng nữa đâu.

Lần sau cậu đừng tới tìm tớ nữa”
Nói xong cô quay lưng đi vào lớp,ai dè cái tên Trần Trì đó mặt dày hơn cô tưởng.

Cậu ta lớn tiếng như thể cô sẽ không từ chối cậu ta vậy.

“Vậy cậu cho tớ cơ hội theo đuổi cậu nhé,tớ rất thích cậu,thích từ rất lâu rồi”
Tiếng trầm trồ của học sinh vang ầm cả dãy hành lang,không ít người lại xem náo nhiệt.

Cũng phải thôi,Trần Trì này tính ra cũng có khuôn mặt ưa nhìn chưa kể đến Thẩm Đường lại xinh đẹp như thế.

Ai nấy đều tán thưởng trong lòng,đợi câu trả lời đồng ý từ cô.

Trần Trì đẹp trai như vậy mà còn có tiền cùng với cô thì quả là đẹp đôi.

Thẩm Đường nhíu chặt mày,nghe đám người liên tục hô”Đồng ý đi”mà thầm chửi bậy một tiếng.

Cô còn chưa kịp lên tiếng mắng xối xả cái tên Trần Trì kia thì sau lưng liền vang một tiếng “ẦM” dữ dội.

Là âm thanh ma sát của ghế xuống mặt sàn.

Lục Viễn đạp văng cái ghế lăn xuống sàn,cất bước đi lại phía Thẩm Đường kéo cánh tay cô ra sau lưng,giọng điệu vô cùng tức giận mà quát lớn về đám học sinh đang ồn ào kia.

“Con m*n* chứ mà đồng ý”

Lời vừa dứt anh nhìn xuống Trần Trì với vẻ mặt khinh miệt,cao ngạo mà lên tiếng.

“Mày có tư cách gì mà theo đuổi bạn gái tao”
Chỉ một câu nói của anh thôi liền khiến xung quanh im bặt.

Ai nấy mắt to nhìn mắt nhỏ,kinh ngạc há hốc mồm.

Còn Trần Trì đứng một bên đen cả mặt,cố nặn ra vài chữ giữ thể diện.

“Cậu ấy có nói là bạn gái của mày?”
Thẩm Đường bĩu môi nghe cậu ta nói rồi tiến lên phía của Lục Viễn gắt gao nắm chặt tay anh,mười ngón đan xem.

Còn không quên rướn chân lên hôn nhẹ một bên má của anh.

“!.


Trần Trì dứt câu liền bị hành động của Thẩm Đường làm cho sốc đến đỉnh điểm,mặt đen lại càng đen hơn.

Nhục nhã không tả nổi cứ thế đá loạn xạ cái ghế gần đó rồi đi về lớp.

Lục Viễn bị động tác vừa rồi của cô làm cho cứng cả người,anh ngỡ ngàng nhìn xuống cô rồi lại đưa tay chạm lên má.

Khẽ mỉm cười rồi kéo tay cô lại chỗ ngồi.

Đám học sinh còn đang xem náo nhiệt liền thấy thầy quản sinh đi lại gần đây thì liền tản mác đi.

Trong số đó ghen tỵ có,hâm mộ có,tức giận có,! Đa số mấy người có ác ý đều là đám người thích thầm Lục Viễn.

Nhìn một cảnh như thế thì không tức tối mới là lạ.

Xem ra cô không tránh khỏi nợ đào hoa của anh tìm tới rồi.


Thể nào cũng lên thẳng diễn đàn trường.

Thẩm Đường yên vị tại chỗ thì mới nhận ra Mục Sơ đang nhìn mình cười tủm tỉm còn chỉa ngón cái về phía cô.

Được một lúc cô nàng liền bị Tống Nhiên kéo lại về,không cho nhìn xuống nữa.

Ngẫm lại cảnh khi nãy chính là cái khúc cô hôn má anh đấy thì liền xấu hổ không thôi.

Trách sao được,lúc đó cô vui trong lòng bao nhiêu khi anh công khai như vậy giữa lớp.

Liền không nhịn được!.

Lục Viễn một tay chống cằm một tay xoay xoay bút.

Nhìn cô với ý vị thâm sâu.

Cất giọng trầm khàn vô cùng quyến rũ.

“Có vẻ cậu rất thích hôn tớ nhỉ,vừa nãy tớ chưa cảm nhận rõ lắm.

Cậu lại đây hôn thêm một phát nữa đi”
Vừa nói anh vừa nhướn người qua,còn không quên đưa một bên má qua cho cô tiện hôn.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Chương 43


Thành thật mà nói thì da mặt của cô rất dày nhưng đối diện với cái tên lưu manh như Lục Viễn thì có dày như bê tông thì cũng mỏng lại thôi.

Thẩm Đường nghe anh trêu chọc như thế mặt càng đỏ hơn,giả bộ nhìn sách vở ra vẻ lãnh đạm đáp lại anh.

"Người yêu cũ của tớ còn chưa được tớ thơm má đâu,cậu nên tém tém lại đi"
Lục Viễn ồ lên một dòng dài,nhớ lại lần trước cô hôn trộm anh còn lén đưa lưỡi ra thì liền không nhịn nổi cười.

Được rồi anh rộng lượng nên tha cho cô,thế là Lục Viễn cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc vâng vâng dạ dạ.

"Bạn gái chỉ bảo rất đúng,tớ sẽ thành thật học hỏi theo cậu"
"!.

" Sao cô cứ thấy trong lời nói của anh còn có ẩn ý khác ấy nhỉ,nghĩ mãi cũng không thấy chỗ nào là không ổn cả cô cũng mặc kệ không quan tâm nữa.

Liền cúi đầu đọc sách.

Tiết cuối của ngày hôm nay là của Cô chủ nhiệm,cô giáo Triệu vừa bước lên bục giảng quét một vòng quanh lớp rồi lên tiếng.

"Vậy là lớp chúng ta đều đăng kí học thêm buổi tối" dừng một lúc cô nhìn vào tờ giấy trên tay rồi nói tiếp.

"Trừ bạn Thẩm Đường không đăng kí ra thì tất cả đều đăng kí hết.

Ai còn thắc mắc hay muốn thay đổi tan học ở lại gặp tôi.

Bây giờ đã là lớp 12 rồi,thời gian rất quý giá,sắp tới sẽ là kì thi kết thúc học kì 1 lớp chúng ta là lớp chọn là mầm mống tốt của trường.


Các em phải kết hợp việc học và sinh hoạt thường ngày sao cho hợp lý.

Năm ngoái tại lớp này cũng có một bạn nam do học quá sức mà đến kì thi lại đổ bể,các em hiểu ý của cô chứ"
Bên dưới cả lớp đều đồng thanh đáp lạiĐã biết ạ.

Vấn đề Thẩm Đường không đăng kí học thêm buổi tối là vì cô sẽ không thi tuyển sinh trong nước,dù cô không ôn thi chỉ cần học tập trên lớp thì cô đã dư sức đậu tốt nghiệp.

Ba mẹ cô đã đăng kí một lớp rèn kĩ năng ngôn ngữ bên ngoài cho cô rồi.

Đám Mục Sơ ai cũng đều biết cả nên cũng không hỏi cô nữa.

Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng,Thẩm Đường định dặn Lục Viễn không cần đưa cô sang bên Trung Tâm,cô có thể tự bắt xe đi qua đó.

Trung Tâm Tiếng Anh cách trường khá xa,mặc dù hai người đã là quan hệ yêu đương nhưng cô cũng phải suy nghĩ cho bạn trai mình.

Không thể để anh đưa đón như vậy được, sẽ làm mất thời gian học thêm buổi tối của anh mất.

Cô còn đang thu dọn sách vở thì anh đã dọn xong từ lâu,đang ngồi yên tại chỗ xem điện thoại.

Thẩm Đường vừa bỏ sách vào cặp vừa cất tiếng.

"Lục Viễn cậu không cần chở tớ qua bên kia đâu,lát tớ bắt xe qua đó.

Cậu mau đi ăn chút gì đi rồi còn vào học"
Nghe giọng nói mềm mại của cô thì anh liền đưa mắt nhìn,vẻ mặt không hài lòng khi nghe những lời cô vừa nói liền đáp lại.

"Không vội,tớ chở cậu qua đó.

Nào đi thôi"
Thẩm Đường vừa đúng lúc đeo balo lên liền bị anh nắm tay rời khỏi lớp.

Vừa đi cô vừa nhỏ giọng thương lượng với anh liền bị anh từ chối vô cùng dứt khoác,cuối cùng cô cũng đành bỏ cuộc.

Ngoan ngoãn ngồi lên yên xe để anh chở.

Trên đường đi Lục Viễn liền ghé vào một tiệm Mỳ Hoành Thánh.

Cả hai cùng bước vào bên trong.

Cô chợt nhận ra đây là tiệm lần trước bọn họ ghé qua ăn.

Cứ thế cô liền nghe Lục Viễn gọi hai phần y đúc lần trước cô gọi.

Lần này cô không thể ăn chậm được nữa liền vội vàng cắn rồi nuốt,lâu lâu lại nhìn xuống đồng hồ.

Cô sợ muộn mất giờ học của anh.


Lục Viễn ngồi kế bên cô,anh chưa cầm đũa lên ăn,chỉ chăm chú nhìn cô ra sức ăn.

Hai má phồng lên hệt như con cá nóc.

Anh liền đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô cất giọng dịu dàng.

"Cậu ăn từ từ thôi.

Tớ quên nói với cậu là tớ hủy đăng kí học thêm buổi tối ở lớp rồi.

Tớ cũng đăng kí học ngôn ngữ chung với cậu,nên là cậu đừng lo cho tớ có muộn học hay không nhé"
Lần này thức ăn vừa đưa vào miệng thì cô liền bị nghẹn,ho khan chảy cả nước mắt.

Anh thấy vậy liền lo lắng đưa nước qua để cô uống.

Thẩm Đường sau khi bình tĩnh lai được mới ngước nhìn anh.

"Nhưng mà cậu không ôn tập thì có ổn không.

Cậu còn phải thực hiện ước mơ Thanh Hoa đấy.

Tớ nói cậu nghe cậu đừng ỷ mình đứng top 1 của trường mà chủ quan nhé,học tài thi phận đấy.

Vẫn là cẩn trọng ôn tập,!.

"
Cô nói một chằng dài anh cũng không chen ngang liền chống cằm nhìn cô nói.

Ánh mắt dịu dàng đi vài phần,thấy cô nói xong rồi anh mới đưa tay lấy một tờ giấy ăn đưa lên lau khóe miệng cho cô.

Còn nhỏ giọng dỗ dành.


"Biết sao giờ,tớ không nỡ xa cậu"
"!.

"
Quả thật là anh công nhận mình thông minh,thi Thanh Hoa cũng trong tầm với của anh.

Nhưng anh không chủ quan đâu,anh không ôn tập trên lớp nhưng anh có thuê gia sư về nhà để dạy cho anh mà.

Học gia sư tại nhà càng giúp anh tập trung hơn trên lớp kia.

Với lại việc khiến anh để tâm là cô kia kìa,một mình cô đi học ở Trung Tâm như vậy anh liền không yên tâm.

Cô xinh đẹp dễ thương như vậy không có anh ở đấy thì kẻ xấu rình mò mất.

Thấy vẻ mặt vẫn chưa nguôi giận của cô anh liền bổ sung.

"Tớ có thuê gia sư mà,cậu yên tâm nhé.

Nào ngoan ngoãn ăn đi,ăn từ từ thôi"
Nghe anh nói vậy cô cũng thở dài một hơi,tảng đá trong lòng cũng không còn.

Thẩm Đường liền vui vẻ đáp lại anh rồi ăn tiếp phần của mình.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Chương 44


Sau khi đến ăn xong bữa chiều thì Lục Viễn cùng Thẩm Đường cũng đến Trung Tâm Ngoại Ngữ.

Cô không biết sao anh biết được cô học lớp này mà đăng kí học cùng,bởi vì ở đây một ca của cô thì mở một lúc 10 lớp.

Bởi ca học của cô toàn là học sinh giỏi cả thôi nên được xếp ngẫu nhiên theo 10 lớp.

Lục Viễn đi theo sau Thẩm Đường tiến vào lớp học.

Sau khi ngồi vào chỗ anh liền cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng từ xung quanh,anh liền liếc mắt nhìn đám con trai kia.

Với cái vẻ ngoài cao lãnh kia của anh đã đủ khiến mấy cậu chàng e dè,vừa trông thấy vẻ mặt như dao của Lục Viễn họ liền lập tức quay đầu lại không dám nhìn nữa.

Hiện thực là họ đang chiêm ngắm vẻ đẹp của Thẩm Đường là thật,nhưng trong lớp tính thêm cả Lục Viễn chỉ có vỏn vẹn 5 người là nam.

Còn lại 25 người đều là nữ,và tất nhiên ánh mắt cháy bỏng kia là dành cho Lục Viễn.

Vậy mà anh liền gom chọn lại cả đám,rằng họ đang măm me bạn gái của anh.

"!.

"
Thẩm Đường ngồi phía ngoài,bởi cô vừa đi rót nước uống nên tiện thể ngồi xuống luôn.

Liền đưa mắt sang nhìn thì thấy bạn trai mình đang lườm huýt cả lớp,chắc cô nghĩ nhiều thôi vốn khuôn mặt của anh đã khó ở sẵn mà.

Đã vậy cô ngồi chưa được bao lâu thì liền thấy ba nữa sinh tiến lại về phía bên này.

Nhìn đồng phục thì cô biết ngay là trường nào,là trường nữ sinh.


Đồng phục của họ rất đẹp là chân váy đấy,đâu giống trường của cô kín cổng cao tường.

Quanh năm suốt tháng mặc quần dài.

Trong đó có một cô nàng tóc dài thước tha,được uốn lọn trông rất đẹp.

Vẻ đẹp ma mị quyến rũ ấy,nhưng nồng nặc mùi nước hoa quá làm cô phải vội quay mặt đi hướng khác tìm kiếm không khí trong lành.

Một giọng nói ngọt sớt vang bên tai cô.

"Tớ có thể xin Wechat của cậu không"
Nãy giờ cô còn tưởng ba cô nàng này chỉ đi về hướng này thôi,không ngờ là đến vì Lục Viễn.

Nhìn bọn cô thế này họ không tự cảm nhận được gì sao,hay nhìn bọn cô không giống người yêu.

Cô liền đưa mắt dò xét liếc nhìn Lục Viễn.

Xem cái tên trăng hoa này trả lời thế nào.

Anh vẫn còn đang giữ cái mặt lạnh ngắt của mình trừng đám con trai kia,không hề quan tâm đ ến ba cô nàng này.

À cô hiểu rồi,chắc họ nghĩ anh cứ bày vẻ mặt đấy liền kết luận người kế bên chắc chắn không có quan hệ gì với anh,chắc chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Có ai mà ngồi cùng bạn gái mà bày cái vẻ mặt ghét bỏ đấy bao giờ.

Cô nàng xinh đẹp tóc dài đứng ngơ ngác hồi lâu cũng không thấy anh đếm xỉa đến mình,liền bắt đầu đen mặt.

Cô liền đưa cánh tay qua gõ nhẹ mặt bàn gây sự chú ý.

Lúc này Lục Viễn mới để ý đến có người liền đưa mắt nhìn.

Mắt hẹp dài của anh nhíu chặt lại,mỏ hỗn liền bắt đầu.

"Này cậu tránh ra chỗ khác đi,mùi nồng quá"
"!.

"
Ba cô nàng nhìn nhau xấu hổ không thôi,nhưng nhìn trực diện thế này càng rõ ngũ quan tinh tế của thiếu niên.

Vẻ đẹp như này sao có thể bỏ lỡ kia chứ.

Thế là cô nàng tóc dài không những lùi lại còn tiếp tục đưa điện thoại ra.

"Có thể thêm Wechat của cậu không"
Lục Viễn nhàm chán liếc nhìn điện thoại rồi lại ngó sang vẻ mặt đang xem kịch vui của Thẩm Đường thì liền nhíu mày.

Nội tâm anh gào thét:bạn trai của cậu được người ta xin Wechat kìa cậu còn không mau lại đây còn ở đó cười.

Không thấy động tĩnh của cô gái nhỏ,anh liền thở dài một hơi liền đưa tay kéo nhẹ ghế của cô ngồi sát vào ghế mình.


Ôm bả vai của cô,giọng điệu ngả ngỡn nói to,chủ yếu là để đám con trai kia nghe.

"Xin lỗi nhé,tớ có bạn gái rồi"
"!.

"
Lần này cả ba cô nàng chết tâm thật rồi,liền quay sang lườm lấy lườm để Thẩm Đường rồi dậm chân quay trở lại chỗ ngồi.

Thẩm Đường nhìn cảnh tượng này quá quen mắt rồi,cô đưa tay day day chán.

Bạn trai nhà cô đi đến đâu cũng thu hút ong bướm thế này.

Anh vẫn còn đang giữ cánh tay ôm bả vai cô chưa chịu buông,cô nâng mí mắt nhìn kĩ càng khuôn mặt của anh liền cho ý kiến.

"Không ấy từ mai cậu đeo khẩu trang đi học nhé"
Lục Viễn phì cười nhìn cô,rồi lại ghé sát đầu lại gần cô,nhỏ giọng bên tai cô.

"Cậu muốn độc chiếm khuôn mặt đẹp trai này sao,hửm"
"!.

"
Cảm giác nóng nóng,ngứa ngáy sau tai liền khiến cô cứng đờ cả người.

Cô đưa tay đẩy anh ra rồi trừng anh.

"Đúng vậy,bạn gái của cậu đang không vui đấy,cậu còn đùa"
Sau đó cô liền nghe tiếng cười trầm khàn vang bên tai,anh cứ thích trêu ghẹo cô xong lại cười lưu manh.

Khiến cô cũng không thể nói thêm được gì,mặt đỏ bừng bừng quay lên bảng.

Cứ như vậy một tuần liền trôi qua nhanh chóng,ngày ngày cô đều đến lớp cùng anh.

Ra về lại cùng anh đi học ở Trung Tâm.


Trong trường liền xuất hiện nhiều tin đồn hơn.

Có người còn đồn rằng cô với anh như keo 502 dính chặt không rời còn ở chung nhà,rồi gì mà Thẩm Đường sẽ bị Lục Viễn đá sau 2 tháng,Còn nói rằng Lục Viễn chỉ thấy cô xinh đẹp muốn thử khẩu vị mới nên mới quen cô,! ! Tóm lại đều là gán ghép cô với mấy mối tình chớp nháy trước kia của anh.

Nhưng mỗi lần cô lên diễn đàn đọc những dòng đó thì trong lòng cũng không khỏi nghĩ ngợi nhiều.

Sau đó vài ngày sau diễn đàn trường liền biến mất không thấy tăm hơi.

Có người hack rồi,không biết nhà trường gây thù chuốc oán với ai nữa.

Không lâu sau đó cô liền nghe từ miệng Mục Sơ nói là do Lục Viễn thuê người hack thì liền kinh ngạc không thôi.

Cô biết là anh làm thế là để cô không phải đọc nhưng tin xàm xí bên trong liền cảm thấy ấm lòng.

Cho tới tận bây giờ cô vẫn nhớ như in câu nói của anh.

-Thẩm Đường cậu không giống họ,tớ biết cậu sẽ không vững lòng tin vào tớ.

Nhưng tớ sẽ dùng thời gian để chứng minh cho cậu thấy.

Chỉ những từ ngắn ngủi như vậy thôi,không ai cả chính là từ miệng anh đã hứa hẹn với cô.

Vậy cô sẽ tin tưởng anh,sẽ chờ đợi anh chứng minh lời hứa đó.

Cứ để thời gian chứng minh đi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Chương 45


Buổi tối tại sân sau của Lục Gia.

Lục Viễn một thân cao lớn ngồi trên xích đu.

Môi mỏng khẽ thở ra,một làn khói trắng vương vấn xung quanh.

Tạo nên một mùi hương xen lẫn mùi cỏ dại cùng thuốc lá.

Gương mặt anh tuấn của anh thoát ẩn thoát hiện sau làn khói.

Đôi mắt sâu thăm thẩm không nhìn thấy đáy.

Thiếu niên cao ngạo mọi ngày không còn bây giờ chỉ thấy bóng hình cô đơn của anh.

Thẩm Đường đi từ phía trong nhà ra sân sau,nhìn một cảnh trước mắt thì đau lòng.

Cô chỉ vừa mới biết đây thôi,ông cụ Lục phát bệnh.

Hôm tết năm ngoái ông cụ đã nói dối là đi du lịch nhưng thật ra là lén Lục Viễn đi chữa bệnh một mình.

Nhìn vẻ ngoài khoẻ mạnh của ông cụ Lục cô cũng không ngờ rằng cơ thể ông lại suy yếu như vậy,chắc chắn anh lại đang tự trách bản thân rồi.

Cô tiến lại gần anh rồi ngồi xuống bên cạnh.

Cô không lên tiếng chỉ khẽ đưa bàn tay nhỏ nhắn sang nắm gọn lấy bàn tay thon dài của thiếu niên.

Lục Viễn lúc này mới phát giác được là cô thì liền dụi tắt điếu thuốc.

Rõ ràng là anh có tâm sự nhưng lại cố tỏ ra là mình ổn,giọng điệu yêu chiều nhìn lấy cô.


“Sao lại không khoác thêm áo mà ra đây,nào đi vào trong thôi”
Thẩm Đường lắc nhẹ đầu tỏ ý không hề thấy lạnh rồi đưa hai cánh tay nhỏ bé của mình lên ôm trọn lấy anh.

Cằm cô tì lên bờ vai vững chắc của anh,đôi tay đặt ngang lưng anh mà vỗ nhè nhẹ.

Giọng nói non mềm vang vẳng bên tai của Lục Viễn.

“Cậu đừng suy nghĩ nhiều nhé,ông cụ sẽ không sao đâu mà.

Ông sẽ sớm khỏi bệnh thôi”
Được vòng tay ấm áp của cô ôm lấy,nỗi buồn trong lòng anh cũng vơi bớt.

Anh lại khẽ nói trong giọng nói có chút run.

“Có phải tớ rất xui xẻo không.

Hồi nhỏ tớ bị đám nhóc trong xóm nói bởi vì tớ nên bame mới mất.

Bây giờ ông nội bị bệnh nặng!.

,cậu nói xem có phải đều do vận xui của tớ không”
Thẩm Đường nghe anh nói xong cảm xúc trong lòng hỗn loạn.

Tức giận vì lời nói của đám nhóc kia,đau lòng vì anh tự trách mình.

Cô biết bây giờ mà cô khóc thì chẳng làm ăn được gì cô còn đang an ủi anh kia mà.

Nhưng quả thật mắt cô không tự chủ mà đỏ lên,đáy mắt cay xè.

“Ai nói cậu xui xẻo,cậu là ngôi sao may mắn của mọi người mà”
Dừng một lúc cô lại không kiềm được liền đưa tay lên lau nước mắt.

Lục Viễn cảm nhận được một mảng ướt ngay vai liền đưa tay kéo cô ra.

Để cô đối diện với ánh mắt của anh.

Bàn tay thô ráp của anh run lên từng đợt cố gắng lau lấy nước mắt của cô,nhẹ từng chút một.

“Cậu khóc cái gì chứ,xấu chết đi được”
“!.


Thẩm Đường nhìn thẳng vào mắt của thiếu niên,trong giọng nói an ủi anh.

“Cậu đừng buồn nữa nhé,tớ.

.

tớ sẽ mãi ở cạnh cậu mà,cậu không hề xui xẻo! huhuhu”
Càng nói cô lại càng không tự chủ được mà khóc nấc lên,cô thương anh.


Cô biết cảm xúc của anh bây giờ,không cha mẹ từ bé vậy mà người thân duy nhất là ông cụ cũng!.

Cô không dám chấp nhận hiện thực này đâu nhưng mà biết sao được.

Thiếu niên của cô hà cớ gì phải chịu nỗi đau như vậy.

Một bên kia Lục Viễn trực tiếp ôm cô vào lòng,tay khẽ đưa lên xoa nhẹ đầu cô.

Môi liên tục mấp máy trấn an cô gái nhỏ.

“Tớ không buồn! tớ không sao mà! cậu nín đi”
Qua trừng mười phút sau Thẩm Đường mới ngưng khóc.

Càng nghĩ tới anh là cô lại không chịu đựng nổi nước mắt.

Vừa khóc nấc lên giọng nói của cô cũng yếu hẳn đi nhỏ như tiếng muỗi kêu còn có chút khàn khàn.

“Lục Viễn,tớ khóc thay cậu rồi.

Cậu không được khóc nhé”
Anh nhìn xuống cô rồi mỉm cười nhẹ,đầu anh tựa l3n đỉnh đầu của cô gái nhỏ khẽ Ừm một tiếng.

“Ông cụ sẽ khỏi bệnh nhanh thôi,cậu đừng tự trách mình nữa nhé,cậu không hề xui xẻo”
Lục Viễn là người biết rõ bệnh tình của ông nội.

Hôm qua anh cùng nói chuyện với bác sĩ riêng của ông nội rồi.

Căn bệnh này là di truyền do nhiều đời,trước đó có thể chữa khỏi nhưng cơ thể ông nội vốn rất yếu,không gắng gượng được bao lâu.

Hai năm!.

,ông nội chỉ còn hai năm thôi.

Nhưng anh không nói ra chỉ khẽ ừm nhẹ một tiếng để cô yên lòng.

Cứ để những chuyện buồn phiền những nỗi đau một mình anh gặm nhấm thôi.


Cô gái nhỏ của anh còn phải chuyên tâm đi du học,tương lai của cô,ước mơ của cô.

——————-
Kì thi cuối học kì 1 cũng qua đi trong êm đềm,chỉ còn lại vài tháng ngắn ngủi là kết thúc năm học lớp 12 này rồi.

Trong quãng thời gian đó ai cũng tấp bật cho việc học.

Lục Viễn cũng vậy ngày ngày anh phải chạy liên tục giữa ba nơi.

Anh tranh thủ ôn tập trên lớp buổi sáng,buổi chiều lại về nhà trò chuyện cùng ông nội anh không muốn ông cảm thấy cô đơn ở căn nhà rộng lớn này,đến tối anh lại phải chạy đến công ty giành thời gian để học hỏi thêm công việc của ông nội.

May nhờ có thư kí Trần luôn bên cạnh chỉ bảo,vốn đầu óc anh thông minh nên dần dà mọi việc anh đều nắm gọn trong tay.

Thẩm Đường vẫn lui tới trường học rồi lại tới trung tâm ngoại ngữ rồi về nhà.

Chỉ có sự thay đổi là cô chỉ gặp anh được vào buổi sáng ở trên lớp,anh cũng không thể cùng cô đi tới lớp ngoại ngữ được nữa,vì đảm bảo an toàn cô đã chuyển sang đi xe nhà đưa đón.

Cô rất hiểu chuyện,biết rằng mọi ngày anh đều bận rộn như vậy cô cũng không mè nheo đòi gặp anh như trước.

Nhưng vẫn đều đặn gửi tin nhắn hỏi thăm anh rồi lại dặn dò việc ăn uống của anh.

Cái độ tuổi đang yêu đương như này thì phải thường xuyên ở cạnh nhau đi chơi đây đó nhưng anh và cô lại không thể.

Cô cũng có chút buồn tủi nhưng mau chóng qua thôi.

Cô không thể ích kỉ chỉ nghĩ cho mong muốn của mình mà không suy nghĩ cho anh được.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Chương 46


25 tháng 12 chính là đêm giáng sinh cũng chính là sinh thật của Lục Viễn.

Bầu không khí dần trở lạnh bên ngoài trời cũng bắt đầu có tuyết rơi.

Còn phía bên trong căn biệt thự Lục Gia lại rất ấm cúng.

Khách khứa trải dài từ đại sảnh tới ngoài sân.

Náo nhiệt không thôi.

Bên ngoài sân được dựng lên những mái che cao ngất ngưỡng,trên đỉnh được cố định bằng những dây đèn noel trông cực kì bắt mắt.

Thẩm Đường cùng bọn Mục Sơ đều ngồi trên tầng hai trò chuyện cùng nhau.

Bên cạnh là những bạn học đều đến đủ,ai nấy đều ăn diện cực kì đẹp mắt.

Những bạn nữ lại càng xinh đẹp.

Kể đến người con gái mà cô thấy chói mắt nhất vẫn là Triệu Vi,hôm nay cô ta cũng đặc biệt bay từ nước ngoài về để dự.

Triệu Vi mặc một bộ váy màu đỏ dạng ống.

Đuôi váy dài thước tha,phần thân lại bó sát vào cơ thể còn được kết hợp với đường kẻ lên tới phần đùi.

Càng phát hoạ lên đường nét cơ thể quyến rũ kia.

Trên phần cổ điểm nhấn là một dợi dây cùng tông màu đỏ uốn lượn một vòng quanh cổ.

Cô nàng Triệu Vi này rất khéo ăn nói,xung quanh bạn học đều đến bắt chuyện cùng cô nàng.


Nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng kia thì Mục Sơ ngồi kế bên cô cũng phải lảnh lót chọt vào.

“Này Tiểu Đường cậu nhìn cô ta xem.

Giả bộ suốt như thế không thấy mệt sao cơ chứ”
Quả thật là cô chưa tiếp xúc nhiều với Triệu Vi nhưng có vài lần chạm mặt thì cũng nhìn thấu được vẻ mặt châm biếm của cô nàng này rồi.

Cô cũng không thể phê bình người khác được liền lảng tránh vấn đề khác.

“Đừng quan tâm cậu ta nữa.

Tiểu Sơ này cậu có thấy Lục Viễn đâu không”
“Ừm anh họ tớ hả,nãy giờ tớ cũng không thấy đâu cả”
“! ”
Từ lúc cô bước vào đại sảnh thì đã không thấy anh đâu cả,thấy mọi người đều đang bận rộn cũng không tiện hỏi.

Cô cũng không đem theo điện thoại,ngồi một lúc với đám Mục Sơ thì bên dưới đại sảnh bắt đầu vang lên tiếng nói của WC.

Tống Nhiên đứng dạy chỉnh tề trang phục rồi nắm lấy cánh tay Mục Sơ hướng đến chỗ Thẩm Đường với Cố Nhiên cất giọng.

“Nào bắt đầu rồi.

Chúng ta mau xuống dưới thôi”
Bên dưới đại sảnh khách khứa đều tập trung tại một chỗ,ánh sáng chiếu về phía cầu thang rợp sáng cả một khoảng rộng tới bên dưới bục.

Lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn về vị thiếu niên một thân tây trang màu trắng điểm nhẹ vài đường kẻ màu đen.

Khí chất lãnh đạm nho nhã không còn là chàng thiếu niên cao ngạo ngông cuồng như mọi ngày.

Một bên tay anh đang đỡ lấy ông cụ Lục bước xuống.

Bàn tay gầy gò của ông cụ đang ra sức vẫy chào các vị khách mỉm cười hiền hoà.

Đi tới trên bục dành cho nhân vật chính.

Ánh sáng rực rỡ càng phát hoạ rõ ràng đường nét trên khuôn mặt của thiếu niên.

Tiêu sái anh tuấn không thể chê vào đâu được.

Sau đó là giọng nói trầm ấm của thiếu niên vang lên.

Đại loại là lời cảm ơn những vị đối tác,cô bác chú dì,bạn bè,! ,đến tham dự bữa tiệc của anh.

Thẩm Đường một thân đầm trắng đứng phía dưới chăm chú ngắm nhìn lấy anh.

Hôm nay cô mặc một chiếc đầm dài tới đầu gối.

Tay áo trễ xuống để lộ đường nét xương quay xanh diễm lệ của cô,điểm nhấn là một bông hoa hồng màu đen phía bên eo.

Dáng đầm xoè kết hợp với một tầng vải trong kim tuyến lấp lánh.

Da cô vốn trắng khi diện chiếc váy này lên càng tôn lên vẻ đẹp trong sáng của cô.

Trông cô hệt như một nàng công chúa thanh thuần khiến người người nhìn vào đều khó dời tầm mắt.


Phía trên bục Lục Viễn cũng phát biểu xong,ra hiệu cho buổi tiệc bắt đầu.

Anh đi qua nói nhỏ vài câu với ông cụ rồi đi về phía dưới đại sảnh.

Triệu Vi e lệ giữ lấy chiếc váy đỏ của mình tiến lại gần anh.

Khuôn mặt xinh đẹp nhìn anh nở một nụ cười tiêu chuẩn,cô ta vừa đưa tay định khoác lấy tay anh vừa nói.

“Lục Viễn tớ đi tiếp khách cùng cậu”
Mắt thấy Triệu Vi sắp chạm vào người mình anh liền lùi lại một bước chân,tay vẫn ung dung để trong túi quần.

Ánh mắt hẹp dài của anh nhìn lấy cô ta,giọng điệu hờ hững.

“Xin lỗi cậu nhé,tớ phải tới chỗ bạn gái rồi”
Không để Triệu Vi nhiều lời thêm anh liền cất bước lại gần Thẩm Đường.

Ánh mắt của cô chưa hề rời khỏi anh vẫn luôn nhìn chàng thiếu niên đang toả sáng ấy.

Nhìn rõ một màn vừa rồi cô khẽ hài lòng.

Vẻ mặt lạnh nhạt khi nãy của anh liền tiêu tan,anh lo lắng nhìn lấy cô.

Tay cũng thuận thế nắm lấy tay cô.

“Sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ”
Thẩm Đường nhớ lại chiếc điện thoại đang ngoan ngoãn nằm ở nhà thì liền nói.

“Tớ để ở nhà,cậu có gọi cho tớ sao”
Khi nãy ở bên trong phòng thay đồ anh vừa chuẩn bị vừa lôi điện thoại gọi cho cô nhưng không thấy hồi âm,anh còn đang định đi nhanh xuống lầu kiếm cô thì liền bị ông nội ngăn lại.

Đây là bữa tiệc của anh giờ cũng đã đến giờ ,khách khứa cũng tới đủ,anh lại không thể bỏ dở mà đi được.

Với lại ông nội còn đang ốm nặng anh không thể để ông nội lại lo cho anh.

Nghĩ đến đây anh liền quay sang nhỏ giọng nói với với cô.

“Cậu làm tớ lo chết mất”

Không phải anh lo nhiều nhưng dạo gần đây cứ không gọi được cho cô là anh liền thấy thấp thỏm trong người.

Nhiều lần anh còn bỏ dở công việc ở công ty để chạy đi tìm cô đấy.

Thẩm Đường nhìn vẻ mặt bất an của anh thì có hơi buồn cười,cô thì có thể sảy ra chuyện gì cơ chứ.

Cô đang sống sờ sờ đây nè,Thẩm Đường nắm lấy tay anh rồi nhỏ giọng.

“Không phải tớ vẫn ổn sao,cậu mau đi tiếp khách đi,đừng đứng đực ở đây chứ.

Không thôi người khác lại bảo tớ độc chiếm nhân vật chính đấy”
Vừa dứt câu thì một nụ hôn chuồn chuồn nhẹ nhàng chạm vào môi cô,Thẩm Đường kinh ngạc nhìn anh rồi lại ngượng ngùng che miệng.

“Này cậu làm gì đấy,đông người!.


Cô còn chưa nói hết liền bị anh gỡ lấy bàn tay nhỏ nhắn đang che lấy quả môi đỏ mọng.

Lần này không chỉ chạm nhẹ qua nữa mà triền miên một hồi lâu.

Quan khách:”!.


Bạn bè:”!.


Ông cụ Lục: khéo lại sớm có cháu bồng ấy nhỉ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chương 47


Khuôn mặt phiếm hồng của Thẩm Đường không chịu nổi nữa liền đưa tay ra đẩy anh.

Lúc này Lục Viễn mới buông cánh môi cô ra rồi lại đưa lưỡi ra li3m môi.

Trông lưu manh không tả nổi.

Mà còn dịu dàng nắm gọn bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Anh không ngại những ánh mắt xung quanh nhưng lại nghĩ ngợi một hồi mới dứt khoác buông cô ra.

Anh đưa tay cô lên đặt trên cánh tay của mình.

Vẻ mặt thản nhiên vừa đi vừa nói.

“Đi tiếp khách cùng tớ nào”
Anh không cho cô cơ hội từ chối liền dứt khoác kéo cô đi dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người,Triệu Vi đứng một bên nhìn một màn cay mắt vừa rồi tay không khỏi siết chặt làn váy.

Vẻ mặt tối sầm lại hung hăng liếc nhìn Thẩm Đường,vì sợ mọi người xung quanh sẽ nhận ra vẻ mặt hung tợn bây giờ nên cô nàng liền dịu mặt lại cố gắng nguỵ trang vẻ ngoài dịu dàng như ban nãy.

Bên kia Thẩm Đường bị anh lôi kéo đến hết bàn này đến bàn khác,cô chóng mặt không thôi.

Tất nhiên rượu mời cũng đều do Lục Viễn uống,anh không để cô đụng vào một giọt,họ cũng không bắt ép uống nhiều chỉ uống vui lấy lệ.

Thẩm Đường còn đang loay hoay đi phía sau anh tay vẫn đặt trên cánh tay rắn chắc ấy.


Cảm nhận được sự khẩn trương của anh thì cô mới ngước mắt nhìn về người trước mặt bọn họ.

Lần này cô thành công bay hồn vía lên chín tầng mây rồi,không phải cha mẹ cô nói có việc nên không tới dự sao.

Sao bây giờ!.

,cô liền nghĩ đến một màn hôn môi vừa rồi thì lạnh sống lưng,mồ hôi tay cũng đổ một lớp mỏng.

Vẻ mặt vô tội nhìn bậc phụ huynh trước mắt.

Thẩm Đường còn đang đợi một trận sóng to gió lớn của cha mẹ thì liền nghe anh cất giọng.

Trong giọng nói của anh rất cẩn trọng hình như còn đang lựa lời mà nói.

“Bác trai bác gái,vừa rồi con cùng Thẩm Đường!.


Anh chưa nói hết câu thì mẹ Thẩm đã đi lên nói chen vào,nhìn thế nào cũng không thấy vẻ mặt tức giận của bà đâu cả.

Khuôn mặt hiền hoà của bà vui vẻ hết nấc.

“Ôi dào,người một nhà cả.

Con bé Tiểu Đường nhà bác cũng không còn nhỏ.

Hai đứa quen nhau bác tán thành còn không hết ấy chứ”
“!.

.


Còn chưa hết chấn động thì cô đã thấy Ba Thẩm đứng một bên gật gù tán đồng.

Có phải trước giờ cô đều hiểu sai về tấm lòng của cha mẹ cô không nhỉ.

Nhìn họ như muốn gả cô tới nơi rồi,con gái mình bị người ta hôn cũng không mắng mỏ câu nào còn nhiệt liệt đồng ý cơ đấy.

Lục Viễn nghe xong thì vui không tả nổi,cái tính kiệm lời liền vứt sau lưng hăng hái trò chuyện cùng cha mẹ cô.

Lâu lâu lại lôi cô vào tâng bốc lên,quả thật nhìn ba người họ trông giống người một nhà hơn ấy chứ.

Cô thầm ca thán tán dương Lục Viễn trong lòng,quả nhiên anh đi đến đâu cũng đều nhận được sự yêu thích ngay cả cha mẹ cô cũng không tránh được mị lực của anh.


Qua một lúc anh cũng không tiện nán lại lâu còn nhiều khách khứa lắm,nên bèn để Thẩm Đường lại cùng cha mẹ rồi mình đi tiếp khách.

Anh cũng không nỡ để cô xa mình nhưng biết sao được để cô đi nói chuyện nhàm chán với mấy ông già thì tội cô.

Thẩm Đường nói chuyện một hồi lâu cùng cha mẹ cũng thấy chán rồi lại đi tìm Mục Sơ chơi.

Cô vừa ra tới bên ngoài sân mới bắt gặp Mục Sơ đang ngồi cùng Tống Nhiên bên cạnh còn có Cố Nhiên nữa.

Thấy cô đi lại gần thì một trận tiếng trêu chọc vang lên.

“Này cậu khá lắm Thẩm Đường,vậy mà cậu cùng anh họ hôn môi công khai cơ đấy”
Thẩm Đường nghe tiếng trêu chọc không ngớt của Mục Sơ thì cũng không tránh khỏi việc ngại ngùng,cô phải đưa tay giả bộ bịt miệng cô nàng thì cô nàng mới thôi.

Nhìn Cố Nhiên có vẻ ngà ngà say Tống Nhiên ngồi bên cạnh cũng phải đứng lên đỡ cậu ấy về phòng.

Mục Sơ như nhìn thấu hồng trần lắc đầu không thôi,tội nghiệp anh chàng vừa mới chập chững biết yêu mà gặp ngay cảnh crush có người yêu còn thốn cơm chó ngay tại chỗ.

Ai mà chịu nổi cơ chứ.

Mục Sơ cũng không nhiều lời lại tiếp tục quay sang trò chuyện cùng Thẩm Đường.

Do hăng say quá nên Mục Sơ lỡ trượt tay đổ rượu lên váy của Thẩm Đường,bộ váy màu trắng kết hợp với rượu vang màu đỏ thì càng thêm rõ ràng.

Mục Sơ luống cuống cúi đầu lau giúp cô.

Nhìn cô nàng như sắp khóc đến nơi.

Thẩm Đường nhìn bộ váy xót không thôi,nhưng biết sao được thành ra vầy rồi không thể mặc được.

Cô liền đứng lên nhẹ giọng an ủi Mục Sơ.


“Không sao đâu,cậu có thể giúp tớ kiếm tạm một bộ khác không.

Tớ lên trên phòng đợi cậu nhé”
Mục Sơ không chậm trễ liền đồng ý đứng dậy tiến về phía ngoài gọi một cuộc điện thoại.

Thẩm Đường cũng nhấc váy lên đi vào trong sảnh tiến về phía phòng chờ.

Vừa tới trên cầu thang liền bắt gặp Lục Viễn cùng Triệu Vi bên phía ngoài hành lang,chỉ mơ hồ thấy bóng lưng nhưng cô liền nhận ra ngay.

Trong lòng cô bất chợt lạnh dần,lộp bộp vài tiếng.

Chân bất giác liền đi lại phía đó,núp sau cánh cửa,là cửa gỗ đang mở nên cô nghe rõ rành mạch cuộc nói chuyện của hai người không xót một từ.

Tim cô đập nhanh hơn,cũng không dám thở mạnh giảm thiểu cảm giác tồn tại nhất có thể.

Không phải cô không tin anh nhưng quả thật anh đối xử với Triệu Vi khác hẳn những cô gái khác,không giống tình yêu nam nữ cũng không giống bạn thân.

Nhưng trong lòng cô cũng rất bất an,nhiều lần muốn hỏi nhưng lại thôi.

Bây giờ đã không tự chủ mà đứng nghe lén luôn rồi.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Chương 48


Lục Viễn một thân tây trang màu trắng,thờ ơ đứng một chỗ,ánh mắt không mấy kiên nhẫn nhìn Triệu Vi.

Anh là đang muốn ra đây hút một điếu rồi đi tìm Thẩm Đường ai ngờ còn chưa được hút điếu nào thì đã bị Triệu Vi quấy phá.

Triệu Vi khẩn trương giương ánh mắt ngấn nước lên nhìn anh,vẻ mặt không cam lòng thốt lên.

“Cậu chỉ chơi đùa với Thẩm Đường thôi đúng không,sao lần này cậu lại hôn cậu ta như vậy kia chứ.

Đâu có giống phong cách của cậu”
Vừa nói cô vừa quan sát nét mặt của anh,chỉ thấy được góc nghiêng nên cô đoán rằng lời mình nói không có gì là sai cả thế là phụ hoạ thêm.

“Lục Viễn!.

cậu biết tình cảm của tớ mà đúng không.

Tớ biết cậu cũng có tình cảm với tớ,cậu đừng gượng ép bản thân phải quen Thẩm Đường.

Cậu yên tâm tớ sẽ ngoan ngoãn trị khỏi bệnh thật sớm đến lúc đó!.


Lời còn chưa dứt Triệu Vi liền bị hành động của anh làm cho giật nảy mình.

Chậu cây xương rồng nhỏ gần đó bị anh đá văng qua góc tường.

Vang lên tiếng vỡ vụn đến doạ người.

Bàn tay thon dài của cậu ném điếu thuốc trên tay vào thùng rác kế đó.

Vẻ mặt hung dữ khiến cho Triệu Vi cũng phải phát run lùi lại mấy bước,lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt giận dữ này của anh.


Trước kia cùng lắm anh chỉ lạnh mặt cũng chưa từng bày ra vẻ như thế này.

Sau đó Triệu Vi nghe rõ ràng từng câu chữ từ miệng anh thốt ra,hệt như lưỡi dao điên cuồng cứa vào tim cô vậy.

“Con mẹ nó,cô nghe ở đâu là tôi đùa giỡn với cậu ấy.

Còn cái gì mà tôi với cô đồng lòng với nhau,đừng áp đặt ảo tưởng lên người khác”
Anh dừng lại một lát môi mỏng nhếch lên thành một đường,vẻ mặt chán ghét nhìn người trước mắt.

Quả thật anh quá tốt với cô ta nên cô ta ảo giác sao.

Trước đây bởi vì anh không thích phiền phức mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng giờ anh không thể để như vậy được,anh không thể để những lời như hôm nay từ miệng cô ta thốt ra thêm lần nào nữa.

Bảo bối nhà anh mà nghe được thì anh có nhảy sông cũng rửa không hết tội.

“Tôi nói cho cô biết.

Nể tình cha mẹ của cô với căn bệnh tim bẩm sinh này của cô nên từ nhỏ tôi đã không chấp nhặt so đo với cô.

Bây giờ chúng ta đều lớn rồi,tôi cũng đã đối xử tốt với cô trên danh nghĩa một người bạn.

Nhưng hình như cô quá ảo tưởng về mối quan hệ này.

Triệu Vi cô nên về Mỹ đi,từ nay đừng đến tìm tôi.

Tôi không muốn gây hiểu lầm với cô,Bạn gái tôi sẽ không vui”
Nói xong anh mặc kệ vẻ mặt trắng bệt của Triệu Vi liền đi lướt qua.

Đi tới cửa bước chân anh ngừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau,Lục Viễn hốt hoảng nhìn xuống Thẩm Đường.

Không nghĩ được nhiều liền nắm lấy tay cô dẫn vào phòng ngủ của anh.

Thẩm Đường định thần lại được thì đã đứng trong phòng của Lục Viễn,anh ép sát cô lên cánh cửa rồi khoá trái cửa.

Khoảng cách bây giờ của cô với anh chỉ cách nhau 5cm,từng đợt hơi nóng phả vào khuôn mặt non mềm của cô,cũng khiến nó đỏ đi vài phần.

Bên tai cô vang lên âm điệu trầm thấp của thiếu niên.

“Cậu nghe được khúc nào”
Thẩm Đường liền thành thật khai báo “Từ đầu tới cuối”
Sau đó chỉ nghe một tiếng ừm nhẹ từ môi anh,anh liền gục đầu lên bờ vai nhỏ của cô.

Bàn tay săn chắc cuốn lấy eo cô mà ra sức ôm lấy.

Giọng điệu nỉ non.

“Cậu không có gì muốn hỏi sao”

Thật ra thì cô có rất rất nhiều điều muốn hỏi nhưng cô đã nghe rõ một màn vừa rồi,trong lòng đã không thấy nặng nề như trước mà còn rất vui.

Tóm lại anh cùng cô Triệu Vi kia chẳng có quan hệ gì cả,làm cô cứ phải lo xa suốt thôi.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên mái tóc của Lục Viễn,nhẹ nhàng xoa lấy.

Cất giọng non mềm.

“Không,tớ hiểu hết mà”
Sau đó cũng không ai nói một lời nào cứ thế ôm nhau.

Chân cô bắt đầu tê rần,cơ thể cựa quậy cố vùng ra nhưng không thành.

Liền lên tiếng.

“Tớ tê chân quá”
Lục Viễn khẽ mỉm cười rồi nhấc bổng người cô lên,để hai chân cô cuốn quanh eo anh.

Thẩm Đường hốt hoảng vội ôm lấy cổ của anh thất thanh.

“Này cậu làm gì đấy”
Anh vẫn chưa lên tiếng chỉ khẽ cười rồi ôm cô lại chiếc giường của mình.

Lục Viễn đè cô dưới thân,yết hầu lăn lộn qua lại mấy vòng.

Phần trên cổ của cô hở ra một khoảng vai trần của thiếu nữ nhìn xuống dưới một tí là thấy được bầu ng ực của thiếu nữ đang căng chặt sau lớp váy.

Lòng anh ngứa ngáy không thôi.

Đấu tranh tâm lý một hồi anh liền cúi xuống ra sức gặm nhấm môi anh đào của cô.

Thẩm Đường cảm nhận được khí nóng từ cơ thể của thiếu niên khẽ rùng mình,không phải cô ghét sự đụng chạm của anh chỉ là cô còn nhỏ mà cô còn chưa 18,những chuyện thế này cô vẫn không thể!.

Thẩm Đường khẽ há miệng cắn lấy vành môi của thiếu niên,thừa lúc anh lơ là buông lỏng cô liền đưa tay đẩy anh ra.

“Không được! tớ! tớ còn chưa đến tuổi! ”
“!.



Vừa nãy quả thật anh muốn đè cô ra ngấu nghiễn mà ăn sạch nhưng độ tuổi không thích hợp.

Anh chỉ vừa mới 18 thôi mà cô còn chưa 18,ừm cũng còn 4 ngày nữa cô mới đủ ngày.

Chỉ muốn hôn một chút cho thoả lòng ai ngờ liền làm cô sợ rồi,Lục Viễn tiến lên kéo cánh tay cô ngồi dậy.

Anh quay lưng lại để cô không thấy được điểm lạ trên th@n dưới,luống cuống tay chân đi về phía phòng tắm.

Vừa đi vừa bối rối dặn dò.

“Xin lỗi.

.

tớ.

.

tớ chịu không nổi.

Cậu yên tâm tớ sẽ không làm gì khi chưa có sự đồng ý đâu”
“!.


Cô trề môi nhìn anh,cái gì mà sẽ không làm gì khi chưa có sự đồng ý của cô rõ ràng anh đè cô ra hôn ngấu nghiến đã hỏi qua cô bao giờ đâu kia chứ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Chương 49


Cùng lúc đó Mục Sơ cũng gõ cửa đưa cho cô một túi đồ.

Thẩm Đường cũng không ngần ngại đi thẳng vào phòng thay đồ của anh rồi khoá cửa lại.

Sau khi thay ra một bộ váy khác đi ra ngoài cũng không nhìn thấy anh đâu.

Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm chắc là anh vẫn còn đang tắm,cô đi lại sofa ngồi xuống.

Thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ.

Thẩm Đường cất bước tiến ra mở cửa.

Là thư kí Trần.

Thẩm Đường lễ phép chào hỏi rồi cầm lấy túi đồ trên tay của thư kí Trần.

Trước khi rời đi ông còn cất giọng.

“Cậu chủ nhờ tôi mang đến cho Thẩm tiểu thư đấy” ông chỉ sợ cô hiểu lầm bộ này mua cho người khác nên bèn giải thích một tiếng.

“Dạ cháu cảm ơn ạ”
Nói xong cô đóng nhẹ cửa lại tiến lại gần sofa ngồi xuống lần nữa.

Mở hộp bên trong là một chiếc váy hồng nhạt của Dior.

Cô lại nhìn xuống chiếc váy của Mục Sơ vừa mua cho cũng là của Dior.

Hai anh em nhà này thích hãng này sao.

Vì thay của Mục Sơ rồi cũng không cần thay nữa nên đặt túi sang môt bên.

Lúc này Lục Viễn mới từ bên trong bước ra.

Trên người chỉ cuốn lấy một mảnh vải che th@n dưới.


Cặp mắt bồ câu của cô sáng rực lên chăm chăm nhìn cơ thể của thiếu niên.

Lục Viễn bất lực đi nhanh vào phòng tay đồ đóng rầm cửa lại.

Anh tưởng cô đã rời đi rồi chứ.

Phản ứng mạnh của anh khi nãy là do anh vừa nhìn thấy cô thì liền nghĩ đến một màn trong trong nhà tắm một thân anh vận động kia,cảm giác xấu hổ không tả thành lời.

Thẩm Đường bĩu môi,cô nhìn có tí thôi mà anh phản ứng quá.

Có phải là trước đây chưa thấy qua kia chứ.

Một lát sau Lục Viễn thay nhanh một bộ quần áo ở nhà bước ra,đi lại gần cô rồi e dè ngồi xuống.

Anh cũng không biết mình làm cái hành động gì nữa chỉ là vừa thấy cô thì chân tay bủn rủn.

Mất mặt đàn ông thiệt chứ.

Cô nhìn bộ đồ trên người anh khẽ hỏi.

“Cậu không cần tiếp khách nữa sao”
Anh hơi ngã người về sau ghế tìm tư thế thoải mãi nhưng loay hoay hồi lại nằm thẳng lên vai cô rồi mới đáp.

“Tớ mệt quá,không tiếp nữa.

Cậu ở đây chơi với tớ đi,lâu rồi mới được ở cùng nhau mà”
Nhìn anh nhõng nhoẽ thế kia quả thật cô thấy không quen.

Sao anh lại dùng cái bản mặt lạnh băng của mình mà nói ra giọng điệu ngọt sớt được nhỉ.

Cô khẽ cười rồi cũng tựa lên đầu anh luôn.

Lại là không ai nói gì,bầu không khí có hơi ái muội.

Bên ngoài ban công của anh trồng một hàng hoa hồng nhỏ,là đợt trước cô bắt anh trồng chúng.

Bây giờ đều đã lớn vậy rồi.

Hương hoa hồng toả khắp nơi càng làm bầu không khí dễ chịu hơn hẳn.

Lục Viễn hơi mấp máy môi nói nhỏ.

“Qua tết cậu sẽ đi sao”
Đột nhiên đổi chủ đề cô khẽ nhìn xuống nửa gương mặt góc cạnh của thiếu niên đang gối trên vai mình buồn rầu nói.

Cô chẳng muốn nhắc đến chuyện này đâu.

“Đợi thi đại học xong tớ mới đi”
Đợi hồi lâu anh cũng không trả lời,ngón tay cô bất chợt bị anh cuốn lấy.

Bàn tay nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của thiếu niên.

Anh x0a nắn tay cô như có chuyện gì không thể nói lên lời vậy.

Thẩm Đường không biết phải làm sao nhưng cô cảm nhận được tâm trạng buồn rầu của cậu.

Thế là cô đành nâng khuôn mặt của anh lên.

“Lục Viễn này,cậu sao thế.

Chúng ta nói chuyện khác nhé,đừng nhắc đến chuyện này nữa”
Anh nhìn thật lâu vào mắt của cô,môi mỏng hơi mấp máy,khuôn mặt dịu đi vài phần.


“Thẩm Đường,chúng ta đính hôn nhé”
Một trận nổ oang oang trong đầu cô,anh nói muốn đính hôn với cô á.

Không phải là cô không muốn nhưng mà gấp quá nhất thời cô không tiếp thu kịp.

“Cậu nói thật”
“Ừm”
Thẩm Đường hơi ngơ ngác,tim cô bắt đầu đập kịch liệt.

Cô suy nghĩ hồi lâu liền nhỏ giọng,bàn tay cũng vòng qua eo anh mà ôm lấy.

“3 năm,cậu đợi tớ 3 năm.

Đến lúc tớ về nếu lúc đó tớ cùng cậu vẫn còn đi tiếp! tớ! tớ gả cho cậu nhé”
Lục Viễn mở to mắt,không tin vào tai mình liền gấp gáp hỏi lại.

“Cậu chắc chắn”
Thẩm Đường khẽ gật đầu,Lục Viễn không giấu được niềm vui ôm cô càng chặt hơn.

Anh đời này định sẵn là cô rồi 3 năm thì có là gì anh đợi được.

“Nuốt lời làm chó”
“!.

.


Cái quỷ gì thế,không ngờ cũng có ngày nghe cái từ ngữ trẻ trâu từ miệng anh đấy.

Ôi bạn trai của tôi ơi giữ hình tượng lạnh lùng đi nào.

—————
Từ sau bữa tiệc của Lục Viễn đến nay cũng đã được 5 tháng.

Hôm nay chính là ngày trọng đại của cả đời học sinh.

Trường Cấp Ba Nam Thành là ngôi trường trọng điểm cũng lớn nhất cả thành phố,nên liền là địa điểm dự thi của các thí sinh.

Dưới sân trường ai nấy đều đang ra sức ôn lại bài,căng da đầu từng giây từng phút.

Thẩm Đường thì lại rất ung dung cô ngoan ngoãn ngồi kế bên Lục Viễn.

Đưa mắt nhìn bốn người ba nam một nữ kia đang ra sức ôn bài.

Lục Viễn mặc dù đang chú tâm vào sách nhưng thính thoảng vẫn đưa tay bóc lấy viên kẹo nho nhét vào miệng Thẩm Đường bón cho cô.


Bị cô từ chối mấy lần anh cũng không quan tâm liền mặc kệ cứ thế bón kẹo cho cô nàng.

Đến giờ,một hồi chuông reo lên,cả đám học sinh nhao nhao tiến đến số phòng nghiêm chỉnh đợi gọi tên để vào phòng thi.

Mục Sơ vừa đi vừa cổ vũ cho đám bạn mình.

“Cố lên nhé.

Chúng ta nhất định đều đỗ đại học”
Tống Nhiên phì cười xoa đầu cô nàng.

Thật ra anh cùng Mục Sơ điền nguyện vọng vào đại học B chuyên nghành máy tính.

Là trường đại học trọng điểm có tiếng,không phải tự cao nhưng với sức của họ thì khả năng đậu cũng coi như là cao.

Anh liền đưa tay vỗ vai Lục Viễn.

“Thanh Hoa chờ cậu! Lục Viễn,cố lên nhé”
“Cảm ơn,cậu cũng cố lên nhé”
Cố Nhiên ở một bên cũng chen mồm phụ hoạ thêm vài câu.

Suốt nãy giờ Thẩm Đường vẫn chưa lên tiếng,cô vội vàng nắm lấy tay của anh khẽ nói.

“Thi tốt nhé.

.

Bạn trai”
Lục Viễn cười khẽ,khuôn mặt dịu dàng mà xoa nhẹ đầu cô.

Rồi tiến về phía phòng thi.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom