Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 37: Đã sớm bóp chết


Tôi nghi hoặc nhìn hắn. Hoá ra hắn không biết đường trong thôn!

Tôi đắc ý: “Đi bên trái! Nói trước nè, Tông Thịnh, anh lợi dụng tôi, tôi cũng lợi dụng anh. Hôm nay chúng ta cùng phối hợp diễn kịch, ngày mai, tôi giúp anh làm nội tuyến ở khách sạn, chúng ta coi như không ai nợ ai nhé. Không biết anh tính toán thế nào, nhưng tôi thật sự chỉ muốn xa chạy cao bay, cùng lắm thì tôi đưa ba mẹ tôi chạy cùng!”

“Hừ, cô có năng lực đó sao!? Đừng quên huyết khế trên ngừoi cô, cho dù cô chết xuống âm phủ thì trong sổ vẫn ghi cô là người của Tông Thịnh tôi, cô nghĩ có thể chạy bao xa!?”

Trong lúc nói chuyện, xe đã vào tới thôn mới.

Khu này là đường xi măng, xe có thể chạy nhanh một chút, nhưng tôi phát hiện sau lưng có xe đang đuổi theo, có người già, trẻ em, có người lớn...

Xem ra quỷ thai như hắn về nhà cũng làm cho cả thôn oanh độnh.

Vào thôn mới hắn không cần tôi chỉ đường nữa vì thấp thoáng đằng xa đã thấy mái nhà hắn rồi. Trên nóc nhà còn treo phong pháo dào thượt. Xe vừa xuất hiênn thì pháo bắt đầu nổ. Trận thế thật sự bất ngờ, chỉ là về nhà một chuyến thôi mà.

Xe dừng lại trước cửa, pháo còn chưa đốt xong. Tông Thịnh nét mặt không vui, tắt máy nhưng vẫn ngồi yên không xuống xe!

Ông bà hắn và vài họ hàng nữa, có cả bố mẹ tôi cũng đang lại gần xe. Vừa nhìn thấy bố mẹ, tôi đương nhiên muốn xuống xe. Ai ngờ vừa định mở cửa thì Tông Thịnh đưa tay sang kéo tôi lại:”cô không thấy tiếng pháo ồn quá à?!”

Ngừoi vây quanh xe khá đông, bà hắn vỗ vỗ cửa xe kêu hắn xuống nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, ngồi yên lặng, hồi lâu mới nói: “Hôm nay cố diễn cho tốt, qua hôm nay không biết có cơ hội về nữa không!”

“Sao vậy?” Tôi thuận miệng hỏi. Hắn đáp:

“Bởi vì không chừng tôi sẽ chết. Con quỷ trong tường ở khách sạn rất lợi hại. Gia gia tháng trước cũng có động tay nhưng lại bị thương nặng, giờ còn đang nằm bệnh viện. Những việc còn lại tôi phải làm cho xong giúp gia gia. Việc ở khách sạn cũng là một sai lầm trước đây của ông, lần này dù có chết tôi cũng muốn gia gia không còn nuối tiếc. Thôi, xuống xe nào!”

Hắn nói xong thì xuống xe, chỉ còn tôi vẫn ngơ ngác ngồi trên xe.

Con quỷ trong tường rất lợi hại, tôi biết, hắn từng nói với tôi. Nhưng gia gia hắn chính là lão tiên sinh đã dẫn hắn đi từ bé, chưa bao giờ tôi nghe hắn kể lại! Còn có lần tôi xỉu ở trong phòng hắn, lúc mơ màng có nghe một giọng nam xa lạ, tôi không nhớ là nói gì, nhưng giống như đang răn dạy hắn, nói hắn suýt hại chết tôi, tôi vẫn luôn cho rằng đó là giọng của gia gia hắn. Chẳng lẽ, không phải ư?

Tôi còn đang ngơ ngác thất thần thì hắn đã xuống xe, bên ngoài còn người đang nhòm ngó chờ xem kịch hay.

Cũng không biết ở đâu có một tiếng hét:

“Quỷ thai! Quan tài tử! Xem hắn đã trở lại! Thật là hắn đã trở lại! Trở về làm gì? Muốn hại chết chúng ta sao?”

Mặt bà Tông Thịnh biến sắc đang định nổi cơn tam bành thì hắn đã cản lại. Hắn tháo kính râm trừng mắt nhìn sang đám người.

“Ôi chao!” Tôi gần như hét lên.

Đôi mắt hắn rất doạ ngừoi đó.

Tôi vội xuống xe, kéo hắn lại.

Hắn quay sang nhìn tôi.
 
Chương 38: Lại là quỷ thai


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi trừng mắt liếc hắn: “Vậy còn cấp 2, cấp 3 thì sao? Anh đẹp trai vậy, có bạn gái không?”

“Cô cho rằng tôi có đôi mắt đào hoa như cô sao? Năm nào tôi cũng đổi trường,  h ơn nữa cũng không có chơi với các bạn, có khi hết năm học, lúc đổi trường thì cả nửa lớp còn không biết tên của tôi.”

“Mỉa mai mắt hoa đào gì chứ? À, đúng rồi, anh nói sau này Lan Lan sẽ gả được cho một người tốt hả? nhìn tay cô ấy là xem được hả”

“Ừ, cho nên, cô không cần lo lắng cho cô ấy, chỉ cần lần này đừng lôi cô ấy bị liên lụy vào thì cô ấy sẽ kh ông có việc gì, sẽ tốt hơn cô nhiều đó. Đưa tay cô tôi xem nào.”

Tôi đưa tay cho hắn, chợt phat giác, chúng tôi thật rất hiếm khi nói chuyện đàng hoàng với nhau. Hắn đang cầm tay của tôi, chưa nói gì thì cửa phòng đã bị người ta mở ra. Một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi đi vào, nhìn thấy chúng tôi thì có điểm hơi ngây ngốc, nhưng vẫn mặt dày nói:

“Tông Thịnh, lão tiên sinh kia không cùng cậu trở vềà?”

Tông Thịnh buông tay tôi ra, dập thuốc lá, dựa vào bàn trang điểm: “Ông còn có việc.”

“Cậu, cậu, cậu giúp tôi với, tôi trả công cho cậu.” Người đàn ông ấp úng, nhưng Tông Thịnh vẫn mặt lạnh không nói chuyện khiến anh ta không  biết phải nói sao. Do dự một lát, anh ta nói: “Vợ của tôi, cô ấy, cô ấy mang Quỷ Thai. Đứa nhỏ đó, chúng tôi không thể sinh!”

Tông Thịnh vẫn luôn lạnh nhạt cúi đầu bỗng nghe thấy thế thì nghiêng đầu, hắn híp mắt nhìn anh ta, trong mắt đầy nguy hiểm: “Sao lại không sinh? Làm sao ngươi xác định là quỷ thai?”

Anh ta nói: “Chính là, khi vợ tôi về quê vợ thì trên đường gặp phải đám ma đang hạ táng. Vợ tôi nhường đường, nhưng không hiểu sao đêm đến lại nằm mơ thấy bị người chết cưỡng hiếp. cậu nói coi, có tức không. Chết rồi mà còn to gan đến vậy! Ban đầu, tôi tưởng vợ về nhà mẹ có lăng nhăng với gã nào, nên vừa đánh vừa kéo cô ta đi đến bệnh viện để phá thai. Nhưng mà trên đường đi thì tôi bị lật xe bị thương, còn vợ tôi thì không bị gì cả.

Đêm đó, tôi nằm mơ thấy người kia nói nếu tôi dám làm gì đứa nhỏ thì gã sẽ giết tôi. Lúc này, tôi mới tin. Tông Thịnh, cậu đi theo lão tiên sinh lâu như vậy cũng học được nhiều thứ rồi, cậu giúp tôi với. Nếu sinh quỷ thai ra, thì nhà chúng tôi đi đời mất. cậu biết không, năm đó cậu sinh ra thì cả thôn bị đại hạn, ông cậu phải chi biết bao nhiêu tiền cậu biết không? Khi còn bé, cậu lại làm người ta bị thương thì bà cậu cũng phải đi bôi thường cho người ta. Còn nữa, cái lần cậu suýt nữa giết chết người, cậu…”

Tông Thịnh đen mặt, tôi thấy hắn đang cúi đầu động đậy mấy ngón tay, cảm giác như sắp động thủ tới nơi rồi; tôi vội chạy qua nắm lấy tay hắn. “Chú à, chú về trước đi, việc này để Tông Thịnh suy nghĩ đã. Chú xem, chú tự ý lên lầu nếu bà thấy được thì…”

Anh ta lúc này mới phát hiện ra mình đã nói sai, vội đi xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Ưu Tuyền à, gia cảnh tôi cháu biết rồi đó, cố giúp tôi nha.”

Sau khi anh ta đi xuống, Tông Thịnh hất tay tôi ra: “Buông tay!”

Quả nhiên âm tình bất định, có phải là tôi chọc hắn sinh khí đâu. “Anh không muốn giúp ông ta thì đừng giúp, anh đừng nóng giận mà.”

Tông Thịnh vốn rất cao, tôi đứng cạnh bên phải ngẩng đầu mới có thể nhìn hắn. Hắn cũng nhìn tôi, đôi mắt đen với đồng tử đỏ cứ thế như khóa chặt vào tôi.

Khoảng cách thật gần, tôi lấy lòng hắn cười nói:

“Đeo kính sát tròng nếu không thoải mái thì gỡ xuống trước nha, dù sao cũng đang ở trong phòng của anh. Khóa cửa lại là xong, không ai dám vào đâu. Dứoi lầu ăn uống chắc phải tới tối mịt, anh tháo kính ra ngủ một giấc cho khỏe, khi nào xuống lầu thì đeo vào là được. hộp kính đâu? Có mang theo không?”

Tôi vừa nói xong, hắn đột nhiên cúi đầu hôn lên môi tôi, không một chút chần chờ, đầu lưỡi đã xông vào càn quấy trong khoang miệng tôi.

“Ưm…” tôi không cách nào phản kháng. Hắn cường thế, hắn mạnh mẽ, hương vị của hắn cùng với vị tanh ngọt của máu hắn cứ thế ùa vào miệng tôi.

Nụ hôn này, rất dài, cuối cùng khiến tôi có chút choáng váng, không có phản kháng, chỉ có thể vô lực mà bị hắn ôm. Cũng quen dần với hương vị máu huyết của hắn.

Tôi bỗng tỉnh táo lại khi cảm giác được cổ mình có chút lạnh.

Ôi mẹ ơi! Hắn liếm phần động mạch trên cổ tôi, còn cắn nhẹ vào chỗ mạch máu đang đập của tôi!

“A!”

Tôi kêu lên, có chút sợ hãi, vội đẩy hắn ra rồi lật người đứng ở phía bên kia chiếc giường, duy trì khoảng cách thật xa với hắn.

Hắn hẳn không nghĩ tới đang lúc  trầm mê mà tôi đột nhiên đẩy hắn ra bỏ chạy.

Hắn đứng thẳng lại, ngón tay cái quệt ngang môi… hic … nhìn tôi lạnh lùng.

Người này lại làm sao đây? Hôn tôi, cũng đã hôn rồi, còn làm ra vẻ lạnh lùng băng giá.

“Anh… anh đó, không cho anh cắn tôi, cũng không cho anh hút máu tôi. Tôi… tôi đã đáp ứng uống máu anh rồi, giúp anh khôi phục cơ thể mà. Cũng đáp ứng làm việc cho anh, anh mà còn cắn tôi… tôi chết rồi sao…”

“Cô là đồ ngốc à?! Hừ!”

Hắn ném lại một câu rồi mở cửa đi xuống nhà dưới.

Tôi vẫn ngây ngốc đứng ở bên kia giường, có chút không biết nên làm thế nào.

Tôi đưa tay lên che miệng, thật sự là đã bị hắn hôn rồi, chắc chắn là hôn!

Màn đêm dần buông, tôi cũng đi xuống nhà.

Ba tôi đã uống say, mẹ đang đỡ lấy ba, lại còn đứng nói chuyện với ông Tông Thịnh cái gì mà thông gia này nọ. Mẹ tôi chỉ mải đỡ lấy ba, hình như hoàn toàn không quan tâm đến việc đêm nay tôi có về nhà ngủ hay không.

Cô họ của Tông Thịnh, 31 tuổi vẫn chưa lấy chồng, đã trở t hành gái ế, cô ả đứng nhìn tôi đang ngây người ở cửa phòng khách nhìn ba mẹ về nhà, cô ta mở miệng nói:

“Số cô đúng là số  hưởng nhỉ. Còn tưởng rằng cả đời này ở giá cho nó rồi, ai ngờ nó lại quay trở lại. Còn trở lại hoành tráng vậy nữa chứ! Còn nhìn cái gì, nhà cô thiếu bà nó nhiều tiền vậy, còn không biết cố gắng hầu hạ đi à. Đừng có mà đắc ý, coi chừng bị nó hành cho chết ở trên giường. Hừ, nhìn cái quái gì? Mau đi dọn dẹp bàn ăn?  Không phải là con dâu nhà này sao? Chả lẽ để cho tiểu cô tôi tới làm à?”

Tập tục ở đây nếu trong  nhà có tiệc rượu thì đều là dâu con phải dọn dẹp. Con gái đã gả ra ngoài thì khi về nhà k hông cần phải làm gì hết.  Tôi ậm ừ, nhỏ giọng đáp: “Tôi đã gả vào cửa đâu, mà cô cũng đã gả ra ngoài đâu!”

“Mày!!!” Cô ả vừa định phát tác thì Tông Thịnh bên kia đã gọi: “Tông Ưu Tuyền, đi ra ngoài với tôi một lát nào!”

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


-
 
Chương 39: Xử lý quỷ thai


“Không có việc gì, ngày mai cậu cũng đừng vội về làm gì, toàn bộ khách sạn hiện bị phong tỏa. Tớ cúp máy đây, cảnh sát tới.”

Cứ thế cô nàng cúp máy.

Trong thôn thật yên tĩnh, cho dù tôi không mở loa n hưng Tông Thịnh vẫn có thể nghe rõ ràng.

Hắn đút tay trong túi quần nói: “Đêm nay là thất đầu của Mắt Cá Chết.”

Tôi nắm chặt điện thoại: “ý anh là do Mắt Cá Chết làm?”

Hắn không trả lời mà lại n ói: “Đưa tôi đến nhà người đàn ông ban chiều đi.”

“Anh tính đi giúp ông ta hay giúp đứa bé?” Tôi không nói là quỷ thai mà nói là đứa bé, sợ hắn sẽ nổi giận.

Tông thịnh chậm rãi thở  hắt ra rồi nói: “Đứa bé quỷ thai liệu có mấy đưa được vui vẻ. Vốn dĩ không nên đến với thế giới này, hà tất phải cưỡng cầu. Đưa đứa trẻ đến với thế giới này chỉ có thống khổ và bất an, chẳng thà ngay từ đầu đừng sinh ra nó. Đi thôi.”

Tôi nhìn hắn, trong lòng càm thấy nhói đau, hắn hẳn là tự nói bản thân mình.

Hắn phải lang bạt bên ngoài đã qua nhiều năm như vậy, nhất định hắn cũng chịu nhiều ủy khuất, có cả sợ hãi.

Tôi chỉ về con đường bên kia, dắt h ắn tới nhà của người đàn ông đó.

Ông ta ở khu vực thôn cũ bên kia, từ nhà Tông Thịnh muốn tới đó cũng phải hơn mười phút.

Ánh đèn mờ ảo, con đường lát gạch xanh… tôi nhẹ giọng hỏi”

“Tông Thịnh, tôi… tôi  muốn nói thật với Lan Lan về việc của anh… à, chính là nhân giờ cô ấy còn chưa quá si mê anh, tôi muốn nói thật với cô ấy, chứ không thì… tôi với cô ấy là chị em tốt, sau này… cũng không đến mức từ mặt nhau.”

“Cô định nói thế nào?”

“Thì nói thật về thân thế anh, để cô ấy tự mình bỏ cuộc.”

“Cô đem tới p hiền phức cho tôi còn chưa đủ sao? Chuyện của Hạ Lan Lan tự tôi có cách xử lý, cô đừng nói gì hết.”

“Nhưng mà, tôi không muốn mất đi n gười  bạn thân này.”

“tôi cũng không có ý định để hai người giận nhau, tôi có cách của  mình. Còn nữa, nếu bây giờ cô ấy thương tâm lại chuyển sang mê mệt Thẩm Kế Ân thì chuyện sau này sẽ càng phiền toái.”

Tôi sửng sốt một chút vì thật sự không  nghĩ ra làm sao để Lan Lan buông tay.

Người đàn ông kia có vai trên, tôi phải gọi bằng chú, nhưng quan hệ họ hàng cũng rất xa, bắn đại bác không biết mấy đời. Nhà bọn họ vẫn ở khu nhà cũ kỹ, nhìn cánh cửa gỗ hắt ra ánh sáng tù mù, tôi đưa tay định gõ cửa.

Ngay lúc đó nghe thấy tiếng khóc truyền ra, rồi nghe tiếng quát: “CMN, cuộc sống này thật khốn nạn. Thật là…”

Tiếng phụ nữ khóc lóc, tiếng người lớn tuổi khuyên răn:

“Uống chút rượu liền trở về thể hiện, mau đi ngủ đi, còn ở đây kêu cái gì, mọi người không cần ngủ sao?”

“Ba, ba căn bản là không biết! ả đàn bà này, ả ta…” Gã vừa nói tới đó thì khóc rống lên.

Việc thế này thật sự bất đắc dĩ.

Trước đây, mẹ của Tông Thịnh chẳng phải còn tự sát sao?

Tôi vỗ vỗ cửa kêu to: “Chú à, là con, Ưu Tuyền.”

Trong nhà không có tiếng động, cửa mở ra, người đàn ông đầu tóc rối tung, mặt còn lem nhem nước mắt, đôi mắt đỏ hồng nhìn tôi và Tông Thịnh, lặng im sửng sốt.

Buổi chiều, có lẽ anh ta cảm thấy Tông Thịnh đã tức giận nên nhất định sẽ không hỗ trợ.

Tông Thịnh đi đến, cả nhà đó hôm nay đều sang nhà hắn ăn nên bọn họ đều nhận ra Tông Thịnh, trong lúc nhất thời cũng chưa nói chuyện, ánh mắt nhìn hắn đều có chút sợ hãi.

Tông Thịnh nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới đất, rõ ràng vừa bị đánh vào mặt: “Cô ra đây.”

Cô ta quay sang  nhìn chồng, do dự một chút, anh ta dường như hiểu ra vội kéo cô ta ra ngoài. Trong nhà có tiếng người già: “Nửa đêm rồi mấy đứa còn đi đâu?”

Anh ta gào lại: “Ba ngủ trước đi, nhớ đóng cửa.”

Chúng tôi ra khỏi cổng, Tông Thịnh vẫn không nói tiếng nào, bốn người bước đi trên con đường nhỏ lát gạch xanh. Không ai biết hắn nghĩ gì, có giúp hay không.

Đi ra khỏi thôn cũ, vừa đến cổng thôn là thấy từ đường. Tông Thịnh dừng bước, chân dẫm dẫm lên một ph iến đá nói: “Tôi nói ra một phương pháp, còn làm hay không thì tùy hai người.”

Người phụ nữ nghe xong vội nói: “Làm, tôi làm, tôi sẽ làm mọi thứ. Hiện tại tôi khác gì người tàn phế. Những ngày tháng này tôi có khác gì mẹ cậu đâu, như người đã chết.”

Tôi đứng cạnh nhíu mi, cô ta bị gì vậy, tự nhiên nói tới chuyện này!?

Tông Thịnh hừ lạnh.
 
Chương 40: Kêu rách họng cũng không có ai tới cứu


Tông Thịnh dắt tôi trở về, đi thẳng về hướng nhà hắn. Vừa đi, vừa nói khẽ với tôi:

“Cô biết tại sao phải đặt đứa bé dưới phiến đá đó không? Nơi đó người ta qua lại mỗi ngày, mỗi người đều dẫm vào phiến đá sẽ làm tan bớt oán khí của nó. Còn nữa, dùng đất mộ của kẻ kia ở bên dưới lót, cũng như gã đang ôm lấy con của mình, thì oán khí của gã cũng bớt đi. Hơn nữa, trên phi ến đá có thần thú trấn áp, chỉ cần không có người cạy phiến đá đó ra thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Những chuyện này đều do gia gia nói với tôi, ông nói rằng nếu ngày nào đó tôi giết người, ông MEO_MUPsẽ đem quan tài của tôi đặt dưới phiến đá đó…” hắn chợt dừng bước, quay lại nhìn tôi. “Gia gia hiện đã bị trọng thương, Ưu Tuyền, nếu tôi thật sự xảy ra chuyện, cô phải lấy thân phận là vợ của tôi, đem quan tài của tôi đặt ở dưới phiến đá cổ phía bên trái cửa từ đường đó.”

“Tông Thịnh...” Tôi không biết phải nói thế nào với hắn, an ủi dường như cũng không có tác dụng gì.

“Không nghĩ tôi sẽ chết?” Hắn hỏi.

Tôi hoàn toàn không nghĩ ngợi mà gật đầu.

Thấy tôi gật đầu không do dự, hắn lại kéo tôi về phía nhà hắn, chỉ là bước chân bỗng nhanh hơn một chút.

Khi chúng tôi quay trở lại nhà hắn thì căn bản nhà cửa đã dọn dẹp gần xong. Dưới nhà cũng chỉ còn vài người phụ nữ lớn tuổi đang cùng nhau rửa chén, còn bà cô kia thì không thấy đâu.

Tông Thịnh kéo tôi vào trong, hoàn toàn không lý gì tới những người kia. Khi chúng tôi lên tới trên lầu, bà Tông Thịnh từ trong phòng ra: “Tông Thịnh…”

Tông Thịnh cũng không đáp lời mà kéo tôi vào phòng, đóng cửa lại.

Tiếng cửa đóng lại rầm một cái khiến tôi bừng tỉnh, hình như có gì đó sai sai!

“Tông Thịnh, cho tôi về nhà đi! Ở đây là nông thôn, sẽ bị n gười ta chê cười đó.”

“Người ta nói cái gì có liên quan tới tôi đâu!”

Tôi cau mày. Trong thế giới mà hắn sống từ nhỏ tới lớn không có lời ong tiếng ve, không có dư luận bàn tán. Mỗi nơi hắn chỉ sống chưa tới một năm, nên miệng lưỡi người đời căn bản là không ảnh hưởng tới hắn.

Nhưng tôi thì khác, cả nhà tôi đều lớn lên ở nông thôn, nên nếu tôi ngủ ở nhà hắn một đêm thì sang hôm sau cả thôn đều biết, mà đến khi đó thì cả nhà tôi không biết sống như thế nào.

Tôi da đầu tê dại, chỉ có thể cắn răng nói: “Tông Thịnh, đừng như vậy, chúng ta thương lượng được không?”

“Cô muốn tôi chết sao?” Hắn đã cởi áo sơ mi, vừa nói vừa kéo thắt lưng.

Tôi vội nhắMeo_mup mắt quay sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn. “Anh không thể suy nghĩ cho tôi một chút sao?”

“Thế cô có suy nghĩ cho tôi không? Phương thức dùng giấc mộng kia thật sự rất không an toàn, như cái lần cô bị gã Thẩm Kế Ân châm nhang vào đầu đó, hai nhát thôi mà tôi suýt chết.” Nói xong, hắn kéo tay tôi đi vào phía  nhà tắm.

Hành động của hắn, tôi dù có ngốc cũng hiểu được hắn đang định làm gì!

“Không cần, không cần. Tôi van xin anh mà Tông Thịnh, không cần. BuôngMeo_mup tôi ra!”

Tôi kêu to, khẳng định là bà hắn ở phòng kế bên nghe rất rõ, thậm chí cả những người dưới nhà cũng nghe thấy.

Nhưng đồng thời, tôi cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, có người nói: “Chậc chậc, con gái nhà lành tốt như vậy, thế mà lại bị quỷ hại rồi!”

“Đừng có nói bậy.”

“Không đúng sao? Thằng nhóc quan tài, hừ, tôi nghe người ta nói thể loại này thật rất kinh đó.”

Trời ạ, bọn họ ở dưới nói nhảm, sao không ai cứu tôi?

“Tông Thịnh, Tông Thịnh, anh nghe tôi nói mà.”

Có lẽ hiện tại sẽ không có ai tới cứu tôi, thật y như câu thoại kinh điển trong TV: “Cô có kêu tới rách họng cũng không có ai tới cứu cô.”

Hắn đem tôi ép sát vào tường toilet, tôi ngước nhìn hắn, cũng may hắn vẫn đang mặc quần lót.

Hắn cúi đầu nói bên tai tôi:

“Tinh, huyết, cùng hòa trộn. Dùng  dịch cơ thể tôi, hòa với cô, đồng thời hấp thụ hơi thở của cô… cách này hiệu quả rất tốt, lại còn an toàn. Tôi đảm bảo, chỉ cần một đêm, sau một đêm thì vết thương trên người tôi sẽ tốt, tôi…”Meo_mup

Tiếng thở nặng nề của hắn bên tai tôi, âm thanh bỗng ngừng bặt.

Hắn cúi đầu, trán áp vào vai tôi, đưa tay nắm lấy tay tôi đặt trước ngực hắn.

“Tôi là một con người, là một người sống! Vì sao em không muốn làm với tôi? Đã bên nhau nhiều ngày như vậy, trong mắt em, tôi là quái vật sao?”

Ghi chú: Tới đoạn này, mình đổi cách xưng hô nhé mọi người. Thật khổ với đại từ nhân xưng quê mình quá cơ ^^.Meo_mup.
 
Chương 41: Chú định là thương tổn


Nghe hắn giải thích xong, tôi gật đầu minh bạch, hắn chính là vì bản thân mà chuẩn bị tốt nhất. Thứ trong tường ở khách sạn có lẽ rất lợi hại.

Tôi đi vào trng phòng tắm an tâm tắm rửa, dù sao đêm nay hắn sẽ không đụng đến tôi. Chỉ là kế hoạch đi tới bước phải sử dụng cách thứ 2 thôi.

Dòng nước ấm áp chảy trên người, nhưng trong lòng tôi lại có cảm giác khó chịu không diễn tả được.

Tông Thịnh! Tông Thịnh! Hắn tiếp cận tôi chỉ vì muốn hấp thụ khí của tôi, khiến cho thuoơng thế hắn tốt hơn.

Hắn kêu tôi về nhà, đòi tôi ở lại  nhà hắn, cũng chỉ vì xây dựng hình ảnh vợ hờ để sau này nếu hắn xảy ra chuyện thì tôi mới có tư cách nói chuyện, tiếp tục việc hắn cần làm.

Mỗi một việc, hắn đều bình tĩnh suy xét, đều có mục đích của mình.

Tôi, chỉ là một quân cờ của hắn, chỉ là công cụ của hắn mà thôi.

Tôi còn đang mải nghĩ thì đã nghe thấy tiếng TônG Thịnh nói khẽ ngoài cửa: “Chút nữa cô ngủ trước đi, đêm nay tôi sẽ không trở lại, cô an tâm mà ngủ.”

“Uhm,” Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.

Tới lúc tôi vội vàng mặc xong quần áo ra ngoài thì trong phòng đã không còn ai.

Tôi tự hỏi hắn có thể đi đâu được? tuy đây là quê hắn, nhưng hắn đâu quen đường sá, chẳng lẽ hắn ngủ trên xe?

Một đêm này tôi ngủ chập chờn, đầu cứ căng ra, tới tận khi gà gáy mới mệt quá  mà thiếp đi. Khi tôi tỉnh lại thì Tông Thịnh đã đang ở trong phòng, hắn đã thay đồ, sắp xếp hành lý.

Hắn mặc quần dài nhiều túi màu vàng đất, trong túi bỏ đầy đồ linh tinh của hắn. trên người hắn là áo thun, đơn giản nhưng đẹp. Đàn ông chỉ cần vóc dáng đẹp là đã đủ!

Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tôi, tôi vội cười với hắn. Mở mắt là có thể nhìn thấy đại soái ca như hắn, kỳ thật cũng không tồi a.

“Quản lý của cô gọi tới.” Hắn lạnh lùng nói như thể chúng tôi không quen thuộc nhau.

Tôi nhìn điện thoại, ba cuộc gọi nhỡ của quản lý. Còn có một tin nhắn nói tôi hôm nay không cần đi làm, ngày mai trực đêm. Ca đêm là thoải mái nhất, 16:50 nhận ca, 17:00 làm, 09:00 sáng tan tầm.

Xem ra vụ việc Mắt Cá Chết kia rất nghiêm trọng. Gã chết là đột tử ở bồn tắm, còn cô gái lần này là bị biến thái cường xxx đến chết. Khách sạn lần này đúng là… chắc tháng này hoa hồng sẽ giảm nhiều đây. Nhưng cũng không sao, chúng tôi chẳng bị ảnh hưởng vì sinh viên thực tập chỉ được hưởng lương cơ bản, không có hoa hồng kinh doanh.

Tông Thịnh lấy điện thoại trong tay tôi nói: “Mau xuống giường, về lại khách sạn. Thừa dịp này mau mượn sức của Mắt Cá Chết. Nếu tôi đoán không sai thì cô gái bị chết kia chính là người đã hại chết gã, bị trả thù mà thôi. Thực ra, một người vừa mới ở khách sạn hạ dược làm chết một người sẽ không dám quay trở lại hiện trường. nhưng cô ta lại quay lại, nhất định là bị dụ tới. Cũng coi như giống kế hoạch của chúng ta ban đầu. Có người giúp cô làm việc này, không biết là địch hay bạn!”

Tôi vội rời giường, rửa mặt chải đầu rồi xuống lầu. Bà Tông Thịnh đưa chúng tôi ra ăn sáng.

Nói là ăn sáng, vậy mà cũng tới hai bàn, toàn là họ hàng nhà hắn.
 
Chương 41-2: Chú định là thương tổn 2


Tôi vội rời giường, rửa mặt chải đầu rồi xuống lầu. Bà Tông Thịnh đưa chúng tôi ra ăn sáng.

Nói là ăn sáng, vậy mà cũng tới hai bàn, toàn là họ hàng nhà hắn.

Ở quê là thế, mỗi lần có tiệc đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Ăn làm 3 ngày: ngày chuẩn bị, ngày tiệc, và ngày ăn thừa. Những đĩa hôm qua chưa đụng đũa đã được đóng phần mang về hết cả rồi.

Bà cô kia cũng ở đây, cô ả nhìn tôi âm dương quái khí nói: “Ồ, Ưu Tuyền, cô còn ổn k hông? Đêm qua kêu lớn tiếng như vậy, là sợ người khác không biết cô cùng Tông Thịnh đã làm gì sao? Chậc, hiện tại người trẻ tuổi a, thím, thím nói bọn nó làm vậy làm gì? Đúng rồi, nhà bọn họ có phải còn thiếu nhà của chúng ta vài vạn đúng không?”

Bà Tông Thịnh vừa định nói tôi đã cướp  lời nói trước: “Cô à, da mặt tôi dày, kêu cũng kêu rồi, phải thế nào nữa? Nhà tôi có thiếu tiền đi nữa, thì tôi với Tông Thịnh cũng là đính ước từ bé, ai mà chẳng biết! Nói tới nói lui, đây cũng là bà tôi, là ông xã của tôi, tôi đã thực hiện lời hứa, chí ít cũng đã đem mình gả tới đây còn gì. Ừ nhỉ, năm nay tôi 23, cũng thích hợp gả chồng rồi.”

Nhìn mặt bà cô kia càng lúc càng khó coi. Ở nông thôn, con gái tuổi này mà còn không có gả đi, thì chắc chắn là sẽ ở giá luôn. Tôi nói không động tới cô ả một chữ, nhưng ai nghe mà kh ông hiểu chứ.

Cô ả sưng mặt bỏ đi. Bà Tông Thịnh hiếm hoi cười với tôi, còn gắp cho tôi một cái cánh gà. “Con cũng không nên như thế, người ngoài nghe thấy còn tưởng là nhà chúng ta ức hiếp con đó!”

Tuy bà nói chuyện không dễ nghe nhưng có thể cảm giác bà kh ông hề chỉ trích khi tôi làm khó cô ả, thậm chí còn rất vui. Mọi người đều nói sau lưng rằng, bà cô này không chịu lấy chồng vì muốn được chia của của nhà Tông Thịnh.

Đêm qua, tôi kêu chẳng khác gì kêu cứu mạng, thật sự có chút quá phận!

Ăn sáng xong, tôi cùng Tông Thịnh liền lên xe chuẩn bị  trở về. Lên xe, đeo dây an toàn xong, Tông Thịnh nghiêng đầu nhìn tôi cười.

Hắn rất ít cười, thường xuyên trưng bộ mặt lạnh như tảng băng. Hiện tại nhìn hắn cười như vậy đáy lòng tôi có chút ngứa ngáy:

“Anh cười cái gì?”

“Không nghĩ tới em sẽ nói như vậy.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, không muốn cùng hắn nói chuyện. Lúc hắn ở bên ngoài chịu ủy khuất, chẳng phải tôi cũng chịu ủy khuất sao?

Đám họ hàng nhà bọn họ, nhìn thấy tôi đều làm như thể tôi đang tranh đoạt tiền tài với bọn họ.

Trước kia khi bọn họ nói, tôi cũng không nói lại, giờ Tông Thịnh đã trở lại, tuy rằng trong lòng tôi vẫn chưa nghĩ tới phải gả cho hắn, nhưng hắn vốn là người ‘phe ta’ nên lòng tự tin của tôi cũng tăng thêm vài phần.

Xe đột nhiên ngừng lại, phía trước là từ đường cửa thôn, nơi đó đã vây đầy người.

Có thể nghe được tiếng nam nhân tối hôm qua hô: “Ta hôm nay chính là muốn ở chỗ này động thổ, đây là Tông Thịnh kêu ta làm như vậy. Các ngươi là muốn nhìn toàn bộ thôn phải chịu tai ương sao?”

Trong đám người có người hô: “Chính hắn cũng là quỷ thai, ai biết hắn có tâm tư gì? Đem cái thứ dơ bẩn này chôn ở cửa từ đường không phải làm cho cả thôn bất an sao?”

“Hắn đi theo lão tiên sinh kia từ nhỏ, lúc trước chuyện của hắn chính là lão tiên sinh xử lý, hiện tại...”

“Loại chuyện này có cái gì tốt lành chứ.” Thôn trưởng trẻ tuổi đứng cạnh nói: “Đừng mê tín nữa. Cháu dâu à, không ấy thì đi bệnh viện mà làm, lão què lúc trước cũng từng phá thai hại chết người đó, không phải muốn m ình cũng vậy chứ! Đi bệnh viện đi, chuyện nhỏ mà. Thiếu tiền đi bệnh viện thì tôi đưa cho, thôn mình đừng làmmấy chuyện mê tín như vầy.”

Tông Thịnh nhìn đám người phía trước, nói: “Cái lão què đã từng làm người ta mất mạng à?”

“Tôi nghe mẹ nói, hơn chục năm trước ông ta giục sinh cho một sản phụ không biết làm sao vỡ tử cung xuất huyết mà chết.”

Thời đó ở quê, nhiều người còn sinh ở nhà, kêu thầy lang về đỡ đẻ, đại khái mấy biện pháp dân gian để giục sinh, làm tăng thêm sức để sinh con này nọ, nhưng nói chung cũng có thể gây nguy hiểm.

Tiéng phụ nữ khóc lóc ỉ ôi vang lên.

Tông Thịnh cau mày nói: “Còn đường khác để ra khỏi thôn không?”

Tôi vội chỉ đường cho hắn. Ngoài kia, người ta nói chuyện càng lúc càng nhắm vào Tông Thịnh, thôi thì đi khỏi là tốt nhất.

Xe rời khỏi con đường lát gạch xanh của thôn, ra tới con đường lớn, tôi mới thập giọng nói:  “Mặc kệ bọn họ sao?”

“Phương pháp tôi đã nói cho bọn họ, làm không được thì đó chính là mệnh của bọn họ. Quỷ thai xuất hiện, dù có sinh ra hay không cũng đều ảnh hưởng tới người mẹ.”

Trong lòng tôi nặng nề, khó chịu nói không nên lời.

Về sau này, thật lâu, tôi nghe mẹ nói lại người phụ nữ kia sau cùng cũng bị đưa đi bệnh viện phá thai. Nhưng khi trên bàn mổ lại dị ứng thuốc gây tê khiến tim ngừng đập và ngừng thở. Bác sỹ cứu được nhưng do não thiếu oxy trong thời gian dài nên trở nên ngớ ngẩn. Nhưng tôi cảm thấy đây chính là trả thù.

Nghĩ lại lời Tông Thịnh nói, quỷ thai xuất hiện, dù sinh hay không thì cũng ảnh hưởng tới người mẹ.
 
Chương 41-3: Phiên ngoại 2


Tông Thịnh lần này bị thương vô cùng nghiêm trọng, đối phương rõ ràng biết, hắn là đệ tử của thầy phong thủy nên đã đâm vào hắn. 

Vốn dĩ hắn cho rằng, chỉ cần thiết kế vài lần đi vào giấc mộng, là có thể làm hắn nhanh chóng khôi phục, hoàn thành việc gia gia giao cho.

Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, sự tình đã xảy ra biến cố. Thẩm Kế Ân dùng âm hương đâm vào làm hắn đã bị thương rất nặng.

Cũng chính lúc đó hắn hạ quyết tâm, hắn hoàn toàn muốn Ưu Tuyền rời đi.

Những ngày tiếp theo, hắn đã nhiều lần ám chỉ, nhưng không hiểu được cô nàng này lại có thể sắp xếp cho hắn hẹn hò cùng bạn thân của mình.

Trong đầu cô nàng đang suy nghĩ cái gì vậy?

Trong đầu là hồ nhão sao?

Hắn đều đã biểu đạt rõ ràng minh bạch, chẳng lẽ cô thật sự không biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì sao?

Nếu đã vậy, không bằng đưa cô về quê, rời xa những việc ở thành phố này, chỉ cần một lần thôi, đến khi hắn khôi phục, xử lý xong chuyện ở khách sạn rồi thì hắn sẽ rời đi rất xa. Tông Ưu Tuyền muốn gả cho ai cũng được, hắn sẽ không can thiệp.

Đưa cô về nhà, cô vẫn không rõ sao? Hắn cố gắng ngồi nói chuyện với cô, cố gắng làm cô thả lỏng, để khi đối mặt với sự việc kia cô sẽ không sợ hãi.

Vậy mà tự nhiên lòi ra sự việc quỷ thai quấy rầy kế hoạch của hắn.

Hắn là quỷ thai, tâm tính cực kỳ lạnh lùng. Mục đích của hắn rất rõ ràng, Tông Ưu Tuyền chỉ là thuốc của hắn, là vỏ đao của hắn ngừa khi hắn mất đi lý tính.

Chỉ cần hoàn tất việc với cô một lần thì hắn sẽ rời đi. Đây là kế hoạch của hắn từ đầu.

Nhưng kế hoạch này đột nhiên xuất hiện biến số, một quỷ thai xuất hiện.

Tông Thịnh nghĩ tới tử vong.

Nếu không thành công thì hắn rất có khả năng sẽ chết ở khách sạn kia, trở thành một phần âm khí ở khách sạn, dùng hồn của chính mình để chiêu tài cho kẻ khác.

Đối mặt với khả năng sẽ tử vong, tim hắn nhói đau.

Hắn không muốn chết, dù trên thế giới này, không có ai đối xử thật lòng với hắn, dù mọi người đều xem hắn như quái vật, hắn vẫn không muốn chết.

Nhưng hắn cũng không sợ hãi tử vong.

Hắn nói với Ưu Tuyền, nếu hắn đã chết, như vậy cô hãy làm chủ, đem quan tài của hắn đi trấn dưới tảng đá cổ ở từ đường thạch. Nghĩ tới việc m ình bị người khác phỉ nhổ, sợ hãi, hắn kích động, gào lên trong bóng đêm.

Ngay lúc đó, Ưu Tuyền đột nhiên ôm lấy hắn.

Động tác nhỏ, nhưng khiến cho lòng hắn run rẩy, dậy sóng.

Hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn, mà Ưu Tuyền lại dán sát tai lên lồng ngực hắn. cô hẳn cũngnghe thấy tiếng tim hắn đập! Cô có còn xem hắn như quái vật không?

Giây phút đó, hắn chỉ muốn ôm chặt lấy cô, dù trong miệng cô luôn nói chán ghét hắn, thì sao?

Nữ nhân này chú định là của hắn! {Mèo: câu này có thể dịch là ‘Cô gái này đã định sẵn là của hắn’, nó sẽ thuần Việt hơn, nhưng Mèo xin phép để nguyên câu convert này nhé. ^^ bạn nào thích tiếng Việt thì cứ đọc như Mèo đã quote ở trên}

Nhưng hắn lại không đưa tay ôm lấy cô, mà lại lạnh lùng buông một câu “Buông ra!” Nếu bạn đọc thấy dòng chữ này, thì Mèo muốn bạn biết là phiên ngoại này chưa hết tại đây nha. Chút nữa Mèo sẽ up lại bản full bên facebook Mèo nhé! Mong các bạn ủng hộ Meo_mup!

Hắn đưa cô về nhà, muốn dùng hành động để nói cho cô biết, cô và hắn đã có Huyết Khế (khế ước máu), rằng dù cho cô chết cũng vẫn là người của hắn.

Hắn vội vã đẩy cô vào vách nhà tắm, kéo tay cô đặt lên ngực  m ình khiến cô cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ.

“Tinh, huyết, cùng hòa trộn. Dùng  dịch cơ thể tôi, hòa với cô, đồng thời hấp thụ hơi thở của cô… cách này hiệu quả rất tốt, lại còn an toàn. Tôi đảm bảo, chỉ cần một đêm, sau một đêm thì vết thương trên người tôi sẽ tốt, tôi…”

Hắn lấy cớ n ày để lừa gạt cô, nhưng hắn biết không thể lừa gạt bản thân mình.

Hắn không chỉ vì mục đích này.

Hắn thật sự rất muốn cô.

Dù rằng sau đêm nay, sẽ chẳng còn gì nữa.

Nhưng rồi hắn lại nói không nên lời. hắn không muốn kết thúc cùng cô, cô chính là đặc biệt và duy nhất, chỉ cần một cái ôm của cô đã có thể hóa giải mọi phẫn nộ trong lòng hắn.

Hắn muốn ôm cô mãi mãi.

Chính là đáng chết, cô gái này thế nhưng cự tuyệt hắn. Thậm chí còn nói với hắn là Dì Cả Đến!

Tông Thịnh cảm thấy  mình đã ám chỉ với cô điều này rất nhiều. Thậm chí từ mấy ngày trước liền bắt đầu ám chỉ tới việc tối nay. Vậy mà tới lúc này rồi, cô nói với hắn Dì Cả Đến!

Quần đã cởi rồi mà nói với hắn vậy?!
 
Chương 42: Anh hùng và gian hùng


Về lại thành phố, Tông Thịnh chạy thẳng xe tới trước cổng chính khách sạn, hắn hạ cửa sổ nhìn lên phía trên không trung của khách sạn, mặt càng nghiêm trọng.

Tôi nhìn hắn, cũng bắt chước ngước nhìn lên phía trên khách sạn, chỉ thấy rất âm u như thể trời sắp mưa. Mùa hè  mà bầu trời thế này thì không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là sẽ mưa.

Tông Thịnh quay sang nhìn tôi, thấp giọng nói: “Cô có nhận ra gì không? Âm khí từ bốn phía đã bắt đầu tụ lại gần như một cơn lốc xoáy, giống như một cái vòng tuần hoàn, ở đây âm khí càng nặng thì âm khí từ mọi nơi tại càng tụ lại, càng tụ lại càng nặng, càng nặng càng thu hút thêm.”

Tôi nhìn lên trên, vẫn chỉ thấy mây đen, không thấy được cái gì lốc xoáy cả.

“Xuống xe đi, bên kia có vẻ cảnh sát vẫn hạn chết ra vào, cô nghĩ cách hỏi thăm thử xem ai chết là được.”

“Vậy còn anh?”

“Tôi ở đây chờ. Tôi hiện tại còn chưa đủ sức đối mặt với nó.”

Tôi xuống xe đi về phía khách sạn. cảnh sát còn đang gác ở cửa, có một shipper tới giao đồ ăn cũng chỉ có thể đứng ở cổng đợi khách ra tận nơi lấy. Shipper còn tò mò hỏi là có chuyện gì thì bị cảnh sát quát: “Hỏi thăm nhiều như vậy làm gì? Mấy hôm  nữa  xem tin tức sẽ biết.”

Shipper lập tức bĩu môi: “Thời buổi này, ai biết tin tức thực hư như nào chứ!”

Tôi đi vào khách sạn, có cảnh sát cản lại: “Cô gái, đừng tới gần, ở đây đang giới nghiêm.”

“À, bạn tôi còn ở trong đó ạ.”

“Thật sự thì ai cũng không được vào ra, cho dù mẹ cô ở trong đó cũng không thể vào.”

Shipper đứng cạnh chép miệng “Thôi đi, bên trong có án mạng đó.”

Tôi xem ra thật sự k h ông có cách nào đi vào, liền tính đi ra cửa sau tìm cơ hội. Tôi đi vòng qua bãi đậu xe tới cửa sau, tới gần phát hiện cảnh sát 

cũng đang gác ở đây.

Tôi xụ mặt, lấy điện thoại ra gọi Lan Lan. Lúc gọi điện, tôi mơ hồ nghe cảnh sát nói:

“Buổi chiều hẳn là có thể thu đội rồi.”

“Chắc là thế, án tử lần này thật kỳ quặc, khách sạn đông người như vậy mà tìm cả một ngày trời không có tới một người tình nghi.”

“Theo lý thuyết, khách sạn khắp nơi đều có camera, sao không thấy gì lạ chứ?!”

“Chắc chắn là người trong khách sạn làm rồi, chứ nếu không sao trùng hợp vậy? tầng đó tự dưng đèn hành lang tắt ngóm nữa!”

“Ta cảm thấy có điểm giống ma quỷ!”

Điện thoại đổ chuông rồi, tôi nhủ thầm, cũng thôi hóng hớt. Giọng Lan Lan vang lên: “Ưu Tuyền, cậu đang ở đâu?”

“Cửa sau khách sạn, cảnh sát không cho vào.”

“Tớ nghe nói bắt đầu đăng ký thông t in, tới tối chắc sẽ được rời khách sạn, có điều chắc phải đóng cửa vài ngày.”

“Kệ nó thôi, cậu không sao chứ?”

“Không sao đâu, nếu được nghỉ một tuần nhỉ?  Tớ lúc này chỉ muốn về nhà ngủ mấy ngày thôi!”

“Lan Lan, cậu biết ai bị chết không?”

“Là khách nữ, tiểu lão bản mấy hôm nay toàn phải đối phó với cảnh sát và người nhà của cô gái đó, còn bị người nhà người ta đấm cho một cú mắt thâm quầng luôn. Thật bực bội. À, tớ đi theo mọi người một chút, cúp máy nha.”

Lan Lan cúp máy, tôi thở hắt ra, cất điện thoại.
 
Chương 42-2: Anh hùng và gian hùng 2


Không vào được, tôi cũng không thể hoàn thành viêc Tông Thịnh giao cho, làm sao bây giờ?

Tôi đang định xoay người rời đi thì thấy trên mặt tường nhô lên một khuôn mặt. Đó là một khuôn mặt màu đỏ sậm, giống như bị vệt máu đọng lâu năm bám vào, khuôn mặt đó có một đôi Mắt Cá Chết.

Đôi mắt trợn trắng lồi ra đó nhìn thẳng vào tôi.

“A!” Tôi thét lên theo bản năng, sợ hãi lùi về sau, không biết đạp trúng cái gì nên ngã nhào xuống, mông đập vào mặt đất.

Tôi thở hổn hển, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt nhô ra trong tường.

Nó, nó, nó không chỉ nhìn tôi, mà còn cười với tôi… nó nhận ra tôi!

Trực giác nói với tôi rằng, nó nhận ra tôi.

Tôi thét lên thất thanh khiến hai cảnh sát vội chạy tới, một người kéo tôi, một người hỏi: “Có chuyện gì? Phát hiện ra gì sao?”

Tôi trốn ra sau lưng bọn họ, chỉ lên tường

“Trên tường, trên tường...”

“Trên tường cái gì cũng không có, cô kêu cái gì”

Một người khác nói: “Có thể là nhìn thấy sâu bọ gì chăng!”  

Tôi ngạc nhiên chui ra từ phía sau bọn họ, nhìn thấy mặt tường thật sự không có bất cứ thứ gì, nhưng tôi có thể khẳng định, ban nãy thật sự nhìn thấy khuôn mặt đó, vì dù bây giờ nhìn không thấy nhưng tường ở chỗ đó thật sự hơi kh ác những chỗ xung quanh.

Tôi phùng má thở, thở thật dài một hơi rồi nói: “Ui cha, ban nãy em thấy một con rết, là một con rết ạ.”

Ở cửa sau khách sạn truyền đến cảnh sát tiếng hô: “Các ngươi sao lại thế này, sao lại rời vị trí hả? muốn chết sao? Sao lại là cô?!” Hóa ra đó là người cảnh sát ở cổng trước, nói với tôi rằng mẹ tôi có ở trong cũng không được vào.

Chẳng hiểu sao, tôi không làm gì xấu, nhưng nhìn mặt anh ta cứ cảm thấy sợ sợ.

Người đó lôi tay tôi kéo về phía cổng trước, thật sự là lôi tôi đi sềnh sệch, mặc kệ tôi có theo kịp không. Anh ta còn nói: “Đã nói với cô, ở trong có chuyện lớn xảy ra, đừng nghĩ tới hỏi thăm gì hết, tôi nghi ngờ cô có quan hệ với người bị tình nghi bên trong, cô nếu không muốn rắc rối thì mau rời khỏi đây.”  

Tông Thịnh thấy tôi bị cảnh sát kéo tới thì xuống xe, đeo kính râm bước qua. Cảnh sát nhận ra hắn đến đón tôi nên đẩy tôi vào lòng hắn” “Hai người nhanh rời đi, ở đây xảy ra chuyện,

Tông Thịnh đỡ tôi còn đang loạng choạng, nhìn thẳng vào cảnh sát: “Anh tin là sẽ tìm được hung thủ à?”

Người cảnh sát hừ lạnh rồi bỏ đi.

Tôi đứng v ững lại, chà chà tay chỗ bị gã nắm lấy: “Đồ cảnh sát hung bạo!”

Hắn tay vẫn đút túi, nhìn bóng dáng cảnh sát rời đi nói: “Hắn ta về sau không thăng chức cũng lập công, nghề cảnh sát thích hợp với hắn.”

“Cảnh sát dữ tợn vậy, bị người ta khiếu nại là khỏi thành công.”

Tông Thịnh nhìn tôi, tôi còn đang phùng mang trợn má thở, hắn nói: “Người này lông mày vừa đen vừa rậm, mắt không to, nhưng rất sáng, người bình thường nếu mắt sáng, lông mày sẽ thưa, còn lông mày mà rậm thì mắt sẽ kh ông đủ sáng. Còn hắn, lông mày vừa đen vừa rậm, mắt sáng có thần, đó là mày kiếm, có mang theo khí sát phạt. Nếu hắn là cảnh sát dân sự, có thể sẽ bị khiếu nại từ chức, nhưng hắn lại là cảnh sát hình sự, khuôn mặt này nếu không phải anh hùng thì sẽ là gian hùng. Hắn làm cảnh sát là mệnh. Nhưng nếu hắn không làm cảnh sát mà là người xấu, thì cảnh sát sẽ thật đau đầu với loại người như hắn.”

Tôi nhìn hắn, hắn nghi hoặc hỏi một câu: “Nhìn cái gì?”

“Tôi nhớ khi anh còn bé, đôi mắt cũng rất sáng.”

Tông thịnh đeo kính râm, cũng không đáp lời mà lên xe. Tôi còn đứng đó vội nói: “Tôi nghe cảnh sát bàn là tối có thể gỡ giới nghiêm. Lan Lna cũng nói chiều có thể ra được, nếu mọi người ra được thì  mình cũng có thể vào được
 
Chương 43: Một mình vào khách sạn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn ngồi trước mặt tôi, ăn no rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi. Hắn đứng lên đi tới ngồi bên tôi, tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt huyết đồng.

Tôi đang định nói hắn không nên mạo hiểm như vậy, nếu để người ta nhìn thấy đôi  mắt của hắn thì biết giải thích như thế nào, chẳng lẽ nói là do đeo kính sát tròng sao?

Hắn tới gần tôi, ngồi xuống, một bàn tay chống ở sau lưng tôi, áp sát lại, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt trên cổ tôi, móng tay chậm rãi quẹt qua động mạch chủ. Cả người tôi căng cứng.

Móng tay  hắn vốn không giống người bình thường mà lại vô cùng sắc bén, có thể nhẹ nhàng cắt đứt lốp cao su. Chỉ một động tác rất nhỏ này của hắn đã khiến tôi cả người không dám động đậy.

Môi hắn dán sát vào tai tôi nói: “Ưu Tuyền, một mình vào khách sạn không hề đáng sợ đâu. Vì tôi luôn ở bên em, chúng nó sẽ phải sợ hãi em. Chỉ cần em tìm thấy Mắt Cá Chết, hỏi cho rõ ràng ai hại chết cô gái kia là được. Tôi đảm bảo những thứ kia không dám động vào em.”

“Được rồi, được rồi, tôi đi.” Tôi đáp. Tôi không biết tại sao nhưng tôi tin hoàn toàn vào những gì hắn nói. Hắn nói không có việc gì thì nhất định sẽ không có việc gì.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Hắn quay trở lại chỗ ngồi, đeo kính lên. Đến tận khi quán ăn đem món phụ miễn phí lên tặng tôi mới phục hồi tinh thần. Sao tôi lại đáp ứng nhỉ? Mà sao tôi không hề có chút lăn tăn gì với lời hắn nói, trong lòng cứ thế cảm thấy ấm áp và tín nhiệm.

“Anh, anh thôi miên tôi?!”

“Không phải, là linh hồn đối thoại, tôi chú thêm chút năng lượng của tôi vào hồn phách em.”

Tôi trừng mắt lườm: “Hứ, cái trò của đám lưu manh hay làm, kiểu như đứng nói với mấy ông bà lão vài câu thế là họ tự động móc tiền ra đưa, chính là vậy, phải không?”

“Không, chuyện này là giao hòa giữa hai linh hồn, và  tôi chỉ làm được với em, vì chúng ta có huyết khế. Còn đám đầu đường xó chợ kia thì hơn phân nửa là dùng thuốc rồi.”

Tôi cúi gằm mặt xuống, mặt nóng lên và lỗ tai đỏ ửng. Chẳng hiểu sao lại nghĩ tới cảm thụ khi hắn tiến vào bên trong mình ở trong mộng.

Loanh quanh ở ngoài một lúc, trời đã tối sầm.

Tôi nhận được điện thoạia của giáo viên hướng dẫn nói là nghỉ một tuần, sau một tuần sẽ được an bài chỗ làm mới.

Tôi cũng nhận được điện thoại của Lan Lan, cô nàng nói sẽ về nhà ngủ mấy ngày, xảy ra nhiều chuyện như vậy chỉ có về nhà mới có cảm giác an toàn một chút.

8 giờ, trời tối đen.

Xe Tông Thịnh dừng ở cửa khách sạn. tôi như bị hắn mê hoặc, cảm giác đến gần khách sạn cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lúc tôi xuống xe, hắn nắm tay tôi lại lấy ra một sợi chỉ đỏ cột vào ngón giữa bàn tay trái, vừa cột vừa nói: “Lát nữa đi vào, dù thấy cái ì cũng không cần quan tâm, không hỏi tới, chỉ cần tìm Mắt cá chết, hỏi coi ai hại chết cô gái kia, ai đưa cô ta vào khách sạn là được. Ưu Toàn, em…”

“Làm sao?”

Hắn đang nói bỗng im bặt, vài giây sau mới nói: “Trên người của em không có huyết khí, yên tâm, tôi có thể bảo vệ em.”

Tôi còn chưa hiểu ra sao thì thấy hắn đã từ ghế sau lấy ra một cái lư hương rồi xuống xe, mở la bàn dò tìm vị trí, tiếp đến hắn đốt một nén nhang, cung kính cắm lên lư hương, rồi đem đầu kia của sợi chỉ đỏ trên tay tôi mà cột vào cây nhang. Cũng không biết hắn làm thế nào, sợi chỉ trên ngón tay tôi biến mất, tôi vẫn cảm nhận tay mình được cột một sợi chỉ, nhưng nhìn thì không thấy gì.

“Đi thôi, Ưu Tuyền, mọi việc có tôi ở đây xử lý.

Nhìn hắn, tôi liền nở nụ cười, vừa đi vừa cười nói: “Tôi thấy mình như tiểu quỷ sai vặt cho anh đó. Đi nào, đi cho xong rồi về.”

Nói xong câu này, trong lúc vô ý quay đầu lại, liền thấy được Tông Thịnh cười. Hóa ra hắn cũng sẽ cười! Tôi còn tưởng hắn là tảng băng trôi chứ.

Quay đi tôi lại nhớ lại câu nói ban nãy của hắn, trên người tôi không có huyết khí.

Hóa ra có huyết khí hay không thì hắn có thể đoán được, hoặc là có thể cảm giác được. trên người tôi không có mùi máu, tức là hắn biết rõ tối qua tôi lừa hắn. Là hắn không xuống tay với tôi mà tự mình bỏ đi. 

Nghĩ tới đây tôi nở nụ cười, trong lòng dâng lên ấm áp.

Hắn bên ngoài thì hung hăng dữ tợn, thậm chí còn cưỡng bách tôi, nhưng lại kh ông xuống tay với tôi. Hắn đợi tôi đồng ý sao? Hì hì, nam nhân lạnh như băng mà vẫn có bộ mặt này sao.

Vừa đi vừa nghĩ, tôi thấy khách sạn đen thui trước mặt cũng không khủng bố như vậy.
 
Chương 43-2: Một mình vào khách sạn 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

{Meo_mup: Tông Thịnh đáng yêu của chúng ta đang trong giai đoạn khá bối rối, đọc phiên ngoại cũng thấy bé Thịnh của chúng ta đang khá phân vân, lúc dùng lý trí, lúc bị tình cảm lấn át, nên tùy đoạn mà Thịnh Thịnh gọi Ưu Tuyền là Cô hay là Em nhé}

Tuy khách sạn lúc này khách đã rời đi, nhân viên được nghỉ, cảnh sát thu đội nhưng hiện trường vẫn bị phong tỏa. Một vài nơi trong khách sạn vẫn sáng đèn, camera vẫn bật.

Tôi đi về phía cửa chính, một  bảo vệ đi từ trong phòng an ninh ra nói: “Xin lỗi cô gái trẻ, khách sạn hiện tại đóng cửa sửa sang, tuần sau mới khai trương, cô…”

“Em là sinh viên thực tập ạ, hôm nay em có việc phải vào.” Tôi đáp, cái gì mà đóng cửa sửa sang, chỗ nào sau khi xảy ra chuyện chẳng nói vậy.

Bảo vệ vẫy tay bảo tôi”: “Vậy đi đi, đừng lên lầu 16, trên đó còn có cảnh sát canh gác.”

Bảo vệ quay về phòng trực, tôi vội đi về phía nhà hàng. Tôi còn nhớ lúc tôi thấy khuôn mặt Mắt Cá Chết trên tường chính là ngay chỗ tường nhà hàng, vị trí tôi còn nhớ đại khái.

Nguồn điện trong nhà hàng đã cắt, cũng may lúc trước vào làm đã được huấn luyện nên tôi nhanh chóng tìm được cầu dao điện nhà hàng. Tôi mở đèn lên, toàn bộ nhà hàng sáng rực lên. Nhà hàng dùng toàn bộ đèn sắc màu  vàng sáng nên rất ấm áp. Tôi nhanh chóng chạy lại chỗ tường nhà hàng chỗ ban nãy thấy mặt gã Mắt cá chết, cẩn thận nhớ lại xem chỗ đó ở đâu, lúc ở lầu 9 và lầu 16 có phải cùng một gã mắt cá chết không.

Tôi đang dò dẫm trên tường tìm dấu vết vừa nghĩ nếu không có manh mối chắc tôi phải lên lầu 16 thì đột nhiên trên cổ thấy lạnh, như có giọt nước đá lạnh buốt nhỏ xuống.

Máy lạnh chảy nước à? Không phải, vì tôi chỉ gạt cầu dao đèn thôi chứ có mở máy lạnh lâu. Tôi ngẩng đầu thì thấy trên trần nhà xuất hiện bốn năm dấu tay máu, máu còn đang nhỏ tong tong xuống… như vậy  vừa rồi chỗ lạnh trên cổ tôi là…

Tôi sợ hãi, tim đập loạn, cảm giác sợ hãi cứ thế dâng tràn. Ban nãy, tôi không thấy sợ đều do Tông Thịnh thôi miên, chứ giờ gặp phải sự thật vẫn sợ hãi.

Tôi đưa tay sờ cổ, rồi đưa lên  trước mặt, đầu ngón tay thật sự dính máu.

Tôi kinh hoảng nuốt nước bọt, bước chân không tự chủ mà lui về phía sau, quay người chạy ra khỏi nhà hàng, ngay cả đèn cũng không kịp tắt.

Tôi chạy vọt vào trong toilet ở sảnh, mở nước rửa tay, nhưng khi nước chảy ra, tay tôi vội rụt lại. từ vòi nước không chảy ra nước, mà chỉ toàn là máu đỏ tươi, máu và cả lông động vật.

Tim tôi thót một cái, nhớ lại đại tỷ khi trước từng kể chuyện, rằng l úc chị ấy vừa vào làm thì có một lần khách sạn mất nước, phải tìm người tới sửa. Người ta tới mới phát hiện ở khu vực bồn chứa nước có hơn mười con mèo hoang bị hành hạ chết, bị người ta cắt cổ ném vào bồn nước. Thi thể của mèo mắc vào khiến cho nước bị nghẹt. Người ta phải lôi hết đống xác mèo ra, thì chảy ra toàn máu và lông mèo. Sau này, nhân viên ca đêm nói lúc mở nước đôi khi vẫn thấy lông mèo cùng máu loãng chảy ra từ vòi.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 44: Mộng thực lẫn lộn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối diện chính là phòng an ninh nhưng sao lúc này lại không có ánh đèn? Bảo vệ ban nãy đâu rồi? không phải là đi đâu rồi chứ? Bọn họ không phải là đang gác đêm sao? Tôi nghi hoặc đi về phía phòng an ninh. Quả nhiên, đừng nói đèn, ngay cửa cũng đóng, không có ai ở đó cả.

Làm sao bây giờ? Tôi cắn môi đứng giữa sảnh, nhìn ra ngoài vẫn thấy bóng xe của Tông Thịnh, ngay lúc này tự dưng thấy chỗ cột sợi chỉ giật giật… chỉ là một ám chỉ nhỏ, nói với tôi rằng hắn vẫn đang bên cạnh tôi. Tôi không nhìn thấy sợi chỉ, nhưng vẫn cảm nhận được, nên cảm thấy thật thần kỳ.

Tôi đi về phía thang máy. Cửa thang máy mở ra, tôi không cần chú ý quá vẫn có thể thấy một người đàn ông đứng trong góc thang máy, hay phải nói là một con quỷ. Tôi có thể xác định là quỷ vì bên tay phải hắn không có bàn tay, chính là con quỷ bị Tông thịnh dùng đinh gỗ đào đóng vào, rồi dùng móng tay của hắn cắt đứt.

Tôi kinh ngạc! Gã cũng ngẩng đầu nhìn tôi, không nói gì, cứ im lặng nhìn tôi. Đi thang máy hay thang bộ đây?

Tông Thịnh từng nói thang bộ cũng có đồ dơ. Trước đây, sao tôi không phát hiện ra khách sạn này toàn thứ dơ bẩn này chứ??!

Con quỷ này chắc sẽ không dám làm gì tôi chứ, dù sao Tông Thịnh đã cảnh cáo hắn, cũng coi như là người quen. Lần trước Mắt Cá Chết còn muốn phá tôi chính là hắn khuyên can. Tôi dịch bước chân, bước vào thang máy.

Bất quá tôi chỉ đứng ngay cửa thang máy, cố gắng tránh xa gã hết mức. Thang đóng lại, tôi cũng không quay đầu lại nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt lạnh buốt của gã đang dán lên người mình. Làm ơn đừng làm gì hết, tôi gào thét trong lòng.

Thang máy chậm rãi đi lên lầu 16.

Tôi cũng không biết hơn mười giây đồng hồ đó trôi qua như thế nào!

Thang vừa dừng, tôi vội vã ra khỏi thang. Bước ra khỏi thang mới thở hổn hển, tới lúc đó mới phát hiện ra rằng nãy giờ trong thang máy mình đã quên thở!

Lầu 16

Không biết gió từ đâu thổi tới làm tôi cảm thấy sau lưng thật lạnh lẽo như thể quần áo ướt hết cả.

Đèn ở lầu 16 vẫn sáng. Đèn thoát hiểm xanh cũng đang bật sáng. Nhưng không biết tôi có lầm gì không, sao đèn hành lang thường tông màu rất ấm áp, nhưng hôm nay nhìn nó cứ tái tái thế nào?!

Tim tôi như vọt lên cổ.

Tôi chỉ cần tìm được mắt cá chết, hỏi hắn xem cô gái kia là ai? Chuyện này là thế nào. Vậy là xong! Tôi vô thức sờ sờ vào sợi chỉ đỏ ở trên ngón tay, tuy không nhìn thấy nhưng  sờ vẫn thấy.

Bỗng nhiên đèn hành lang chớp tắt, tôi tính hô lên nhưng chợt nhớ ra lại ngậm miệng lại, không phát ra âm thanh. Dây chăng cách ly của cảnh sát còn nguyên, bảo vệ không có thì phải có cảnh sát gác chứ nhỉ? Tại sao tôi không thấy ai hết.?

Dây chăng ở khoảng cách tôi 3-4m cuối hành lang, ở đó có một cô gái toàn thân đầy máu, máu vẫn đang chảy. Cô gái này đang giương đôi mắt đầy máu nhìn tôi.

Tôi  bịt kín miệng, ý thức được trước mặt mình không phải là cảnh thật. Hiện trường vụ án thì thi thể cũng phải được mang đi rồi, án mạng cũng đã hai n gày, làm sao còn có thi thể, mà máu cũng không thể vẫn chảy như vậy được.

Đôi mắt rất quen thuộc, chính là tứ bạch đản. Tuy tròng đen lớn hơn của Tông Thịnh không ít nhưng vẫn có thể nhận ra là tứ bạch đản. Chính là cô gái đã đến thuê phòng ngày đó cùng mắt cá chết.

An tĩnh, nơi này phi thường an tĩnh, chỉ có máu của cô ta cứ chảy mãi.

“Tí tách, tí tách...”

Giữa không gian an tĩnh bỗng có tiếng nước chảy, thật rõ ràng. Tôi lắng nghe thanh âm, ngẩng đầu nhìn thì thấy trên trần nhà xuất hiện dấu tay máu, dấu tay vẫn còn máu nhỏ tong tong.

Đại sảnh khách sạn vốn trần rất cao, nhưng trên lầu phòng khách thì trần chỉ cao khoảng 2m8, nên tôi có thể nhìn rất rõ dấu tay. Dấu tay, phía dưới vị trí ngón cái có một chỗ trống bất thường, như thể bàn tay của người này bị thiếu mất một miếng thịt.

Dấu tay xuất hiện, một cái hai cái, ba cái bốn cái. Cứ như thế, liên tiếp xuất hiện như thể có người đang bò về phía trước, dấu tay cứ nổi dần lên.

Tôi bịt chặt miệng mình, nhìn dấu tay kia tiến gần về phía cô gái kia.

Ánh đèn lại chớp tắt.

Mắt Cá Chết xuất hiện.

Gã quỳ gối bên cạnh cô gái kia, liếm máu trên mặt đất. đôi  mắt cá chết còn ngước lên nhìn tôi.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Tôi hiểu được, cô gái này bị dụ tới đây cho mắt cá chết ra tay. Không chỉ ra tay, mà ngay cả khi đã chết vẫn còn bị khống chế. Tôi tìm được đáp án, liền xoay người chạy về phía thang máy. Nhưng tôi mới chạy được hai bước thì phía sau thổi tới một cơn gió tanh hôi mùi máu.
 
Chương 44-2: Mộng thực lẫn lộn 2


Ánh đèn lại chớp tắt.

Mắt Cá Chết xuất hiện.

Gã quỳ gối bên cạnh cô gái kia, liếm máu trên mặt đất. đôi  mắt cá chết còn ngước lên nhìn tôi.

Tôi hiểu được, cô gái này bị dụ tới đây cho mắt cá chết ra tay. Không chỉ ra tay, mà ngay cả khi đã chết vẫn còn bị khống chế. Tôi tìm được đáp án, liền xoay người chạy về phía thang máy. Nhưng tôi mới chạy được hai bước thì phía sau thổi tới một cơn gió tanh hôi mùi máu.

“Á!” 

Tôi cho rằng mình bị mắt cá chết đánh gục nhưng lại không có!

Ngay lúc ngọn gió đó thổi tới, ngón tay có cột chỉ đỏ của tôi như bị giật mạnh, hướng về phía sau hất một cái, cứ thế mà ngọn gió đó biến mất.

Tôi hoảng loạn quay đầu lại thấy hành lang của lầu 16 không có thi thể, cũng không có mắt cá chết, chỉ có dây chăng của cách sạt, bên cạnh tôi còn một cảnh sát ngồi trên ghế hỏi: “Cô gái, nơi này xảy ra chuyện, đã bị phong tỏa. Cô có việc sao?”

Sao lại có cảnhs át? Ban nãy rõ ràng tôi có thấy ai đâu, hơn nữa tôi lên nãy giờ sao giờ họ mới nói chuyện với tôi???

Tôi vội lắc đầu, sau đó lập tức trở lại thang máy đi xuống.

Người cảnh sát quay sang nói với đồng nghiệp : “Cô gái này gan thật, ở đây xảy ra chuyện chẳng ai dám tới, vậy mà cô ta dám lên một m ình.”

“Có lẽ là không biết việc đó,  nhìn mặt trắng bệch mà.”

Trong thang máy lúc nào tôi vẫn nhìn thấy con quỷ kia, gã vẫn đứng đó nhìn tôi mà không làm gì. Tôi cũng không cảm thấy sợ hãi nữa, vì ít nhất hắn cũng không làm gì tôi.

Tôi cắn môi, nhỏ giọng khóc. Thật sự rất sợ hãi. Tôi phải rời khỏi nơi này! Tôi có mong muốn mãnh liệt chỉ có vậy. Tuy rằng sợ hãi như vậy, nhưng tôi lại không có oán hận Tông Thịnh, tôi biết, vừa cái hất tay kia là hắn cứu tôi.

Thang máy tới tầng trệt, tôi dụi mắt chờ cửa mở thì đi ra ngoài, ngay lúc đó tôi nghe tiếng gã  quỷ kia nói: “Đừng ra ngoài! Ở ngoài có nguy hiểm.”

Tôi quay đầu lại, trong thang máy cũng chỉ có tôi và gã quỷ không tay kia thôi, hẳn là gã nói đúng không?

Cửa mở ra, giọng nói đó lại cất lên: “Đừng ra ngoài!”

Tôi căn bản cố không được nhiều như vậy, trực tiếp đi ra khỏi thang máy. Đứng ở đại sảnh là có thể nhìn thấy bãi đỗ xe trước cửa, đi thêm vài bước là ra khỏi đây.

Đi về phía cửa, đèn ở phòng an ninh cũng sáng, còn nghe được tiếng nói chuyện vọng tới:

“Mình ăn khuya ở đây chắc không cần đưa lên lầu cho cảnh sát đâu nhỉ?!”

“Quan tâm làm gì. Có ăn thì ăn đi. Trên lầu 16 toàn mùi máu, dù đưa đồ ăn tới chưa chắc họ đã muốn ăn.”

“Thiệt tình, xảy ra chuyện như này, haizzz, bị chết thật thảm… nhưng mà mở máy lạnh khiến mùi máu nó cứ thế len vào hệ thống thông khí, khách sạn chắc cũng nên đổi hệ thống máy lạnh trung tâm đi. Không có lỡ bữa nào máy lạnh thổi cái nghe toàn mùi máu tươi…”

 “Ngươi câm miệng đi! Nói cái gì vậy, hơn nửa đêm rồi.”
 
Chương 45-1: Giấm chua


Bảo vệ ư? Ban nãy rõ ràng đóng cửa tắt đèn, y như mấy cảnh sát trên lầu, rõ ràng không thấy rồi lại xuất hiện. Tôi thật không rõ đâu là thật, đâu là ảo giác bị quỷ nháo. Tôi vừa tính ra ngoài thì Thẩm Kế Ân không biết từ đâu đi tới, cản tôi lại.

“Ưu Tuyền!”

Tôi dừng chân, “Ơ, lão bản.”

“Đã trễ thế này, còn ở khách sạn? Khách sạn xảy ra chuyện, mọi người đều được nghỉ một tuần, em đã biết rồi chứ.”

“Dạ đã  biết.”

“Vậy em tới là...”

“Tôi, tôi để quên đồ nên tới lấy, giờ đi về.”

“Ưu Tuyền, cùng tôi lại đây.” Hắn vừa nói vừa kéo tay tôi về phía thang máy.

Tôi kinh hoảng giãy giụa, kêu: “Không, lão bản, anh buông tôi ra! Buông tôi ra! Tôi phải đi về! Anh buông tôi ra!” Ở trước mặt nam nhân, có đôi khi nữ nhân xác thật là kẻ yếu.

Tôi gần như bị hắn lôi vào phòng  hội nghị bên trái ở lầu một. Phòng này thường chỉ để tổ chức sự kiện, không thường mở cửa, nhưng nhìn cách hắn đẩy cửa đi vào thì đoán ban nãy hắn vẫn ở đây.

Hắn buông tôi ra, nhưng cũng đồng thời khóa cửa phòng lại. động tác này của hắn khiến tôi cảm thấy bất an. Đây là tính lộ mặt luôn sao? Không buồn ngụy trang nữa sao? Thẩm Kế Ân à, anh là phú nhị đại, có tiền đó, lại còn đẹp trai nữa, không cần phải xé rách mặt nạ với tôi đâu. Tôi nổi hết cả da gà lên vì hoảng loạn.

“Lão bản...”

Hắn mỉm cười, dưới ánh đèn sáng rực của phòng hội nghị cùng bàn ghế thảm đỏ… nhìn đỡ hơn ánh sáng nhờ nhờ xanh lét quỷ quái nhiều.

“Em có nói chuyện xử lý khách sạn cho anh em chưa? Hay là, anh ta chê 400 ngàn ít quá?”

“Tôi không biết, chuyện của anh ấy tôi cũng không hỏi đến.”

“Ưu Tuyền,” hắn đè thấp thanh âm, giọng ái muội  nói, “Tôi cũng không muốn, trùng hợp là em lại đang ở khách sạn của tôi. Nếu anh trai em là Tông Thịnh, vậy tôi cũng có thể trả thêm tiền. Ví dụ như, 500 ngàn, kêu anh ta xử lý khách sạn thật tốt cho tôi. Tôi biết vừa nãy em lên lầu 16, cũng thấy cảnh tượng trên đó rồi. Anh của em có bản lĩnh, có cách giúp tôi xử lý tốt chuyện này.” 

“Làm sao anh biết anh ấy có thể xử lý những việc này?” Tôi chất vấn hắn. Ngoại hình Tông Thịnh so với người bình thường đều không khác gì. Nếu là Thẩm Kế Ân nói, hắn chính từ ngoại hình mà đoán thì tôi sẽ không tin tưởng đâu.

Thẩm Kế Ân hẳn là không nghĩ tới tôi sẽ hỏi như vậy, hắn khựng lại trông thấy rõ, rồi mới chậm rãi đáp:

“Nói sao nhỉ,  anh đã biết anh ta từ lâu, chỉ là anh ta không quen biết anh thôi.”

Tôi nghĩ Tông Thịnh cũng không phải không quen hắn, nếu không lúc trước đã không bảo tôi điều tra tiểu lão bản khi nhìn thấy bóng lưng của hắn, chắc chắn trước đây họ đã gặp nhau.

Giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó, và trùng hợp tôi lại thực tập ở đây mà thôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn Thẩm Kế Ân, tức giận mà nói: “Việc xử lý khách sạn mà anh nói hẳn không phải là quét tước dọn dẹp chứ?”

“Không phải xử lý tốt, còn có thể là cái gì? Khách sạn có nhiều quỷ như vậy, em hẳn cũng thấy rồi đi.”

Tôi khép mắt, liếc hắn. Điều Thẩm Kế Ân nói với việc Tông Thịnh nói không giống nhau.

Tông Thịnh nói, Thẩm Kế Ân là muốn dùng âm khí tại khách sạn này, thu hút tài vận của các nơi, làm thành Vượng Tài cục cho nhà bọn họ, nhưng nếu xử lý hết quỷ, chẳng phải là hỏng sao?

“Ưu Tuyền, nhân dịp mấy ngày nay khách sạn ngừng kinh doanh, kêu anh em tới đây giúp anh đi.”

Hắn tới gần tôi, dựa sát vào tôi.

Trong lòng tôi vẫn không tin tưởng hắn, từ từ lùi về sau.

Cùng lúc, tôi thấy hắn cau mày, đột nhiên chộp lấy tay tôi đưa lên mũi hít hít. Tôi vội giãy giụa, muốn hất tay hắn ra.

Ngay lúc này, bên ngoài cửa sổ có ánh sáng thật mạnh chiếu vào, đèn chớp tắt theo quy luật. Cũng ngay lúc đó ở ngoài có tiếng còi ô tô chói tai vang lên. Ánh sáng quá mạnh, cơ hồ sát tận cửa sổ, dường như xe chạy sộc vào từ ngoài. Ánh sáng gay gắt, thậm chí làm tôi cảm thấy ấm nóng cả người.

Thẩm Kế Ân buông tay tôi, tôi mơ hồ cảm giác như hắn đã làm động tác gì đó ở tay tôi. Tôi k hông thể biết là gì, nhưng cảm thấy có gì lạ lạ.
 
Chương 45-2: Giấm chua 2


Cùng lúc, tôi thấy hắn cau mày, đột nhiên chộp lấy tay tôi đưa lên mũi hít hít. Tôi vội giãy giụa, muốn hất tay hắn ra.

Ngay lúc này, bên ngoài cửa sổ có ánh sáng thật mạnh chiếu vào, đèn chớp tắt theo quy luật. Cũng ngay lúc đó ở ngoài có tiếng còi ô tô chói tai vang lên. Ánh sáng quá mạnh, cơ hồ sát tận cửa sổ, dường như xe chạy sộc vào từ ngoài. Ánh sáng gay gắt, thậm chí làm tôi cảm thấy ấm nóng cả người.

Thẩm Kế Ân buông tay tôi, tôi mơ hồ cảm giác như hắn đã làm động tác gì đó ở tay tôi. Tôi k hông thể biết là gì, nhưng cảm thấy có gì lạ lạ.

“Anh em tới tìm em. Đi thôi.”

Hắn buông tôi ra.

Tôi kinh hoảng lao ra ngoài, hoảng tới mức cửa phòng họp tôi phải vặn vài lần mới mở ra được.

Ra ngoài, hai bảo vệ đang đứng ngay cổng la to với chiếc xe Tông Thịnh: “Ai vậy?”

Tôi vội chạy ra nói:

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng ta lập tức liền rời đi.”

Bảo vệ kinh ngạc nhìn tôi, lại nhìn Thẩm Kế An đang đi ra từ phía phòng họp, bọn họ iMeo_mup lặng.

Tôi lên xe Tông Thịnh, thở hổn hển, vội vã nói: “Đi mau, đi mau, chạy nhanh đi. Đi rồi lại nói.”

Tông Thịnh quay đầu xe, nhưng không rời đi mà nhìn Thẩm Kế Ân đang đứng ở cửa khách sạn, bờ môi cong lên cười lạnh trào phúng.

Xe rời đi, hòa vào dòng xe cộ trên đường, tôi vẫn chưa bình tĩnh lại. đột nhiên, xe phanh gấp, cả người tôi nhào về phía trước. Ban nãy vội lên xe tôi vẫn chưa đeo dây an toàn nên cả trán đập mạnh vào kính chắn gió.

“A!” Tôi chưa kêu hết  tiếng thì hắn đã nắm lấy tay tôi để lên mũi hít, y như Thẩm Kế Ân.

Chẳng biết do mối quan hệ ái muội giữa tôi và hắn hay do gì, nhưng cùng một động tác, khi Thẩm Kế Ân làm thì tôi cảm thấy sợ hãi… nhưng Tông Thịnh làm như vậy thì tôi lại chỉ cảm thấy đôi môi hắn lướt  nhẹ qua ngón tay tôi, dường như không phải là hít mùi trên ngón tay mà là đang hôn lên ngón tay tôi vậy. Trong nháy mắt, cả khuôn mặt tôi đỏ bừng, cảm giác sợ hãi cũng tan biến.

Hắn buông tay tôi xuống, hỏi: “Em làm sao vậy?”

“Không có việc gì.”

“Chắc chắn là có.”

“Ban nãy, Thẩm Kế Ân cũng làm như vậy.”

“Ồ, xem ra hắn cũng không yếu.”

“Cái gì?” Meo_muptôi thật sự không hiểu nên hỏi lại.

“Hắn có thể cảm giác được thượng tuyến trên ngón tay em, không chỉ có cảm giác được, còn phá được. Cũng may mắn tôi không ngồi yên chờ mà ngay khi em bị hắn túm đi thì đã tìm ra vị trí của em rồi chạy xe thẳng tới đó, nếu không thì chỉ cần hắn phá xong thì tôi sẽ mất liên hệ với em.”

Tôi thở dài, cũng may là hắn đã làm như vậy.

“Tông Thịnh, gã nói cho anh 500 ngàn giúp hắn xử lý đồ dơ ở khách sạn, tôi không biết hắn có ý đồ gì, nhưng hắn nói như vậy.”

“Điều gã nói không tin được. Ban nãy đứng gần hắn, dưới ánh đèn chiếu vào tôi có thể nhìn rõ mặt gã, hừ, lông mày cụt-nhiều xảo trá. Môi khi khép có cuộn sóng, nên chính là kẻ có thể vì mục tiêu của mình mà bất chấp thủ đoạn. Nhìn tôi cái gì?”

Lúc hắn nói chuyện, tôi nghiêng đầu nhìn miệng hắn. Môi hắn dường như cũng có vân cuộn sóng, nhưng mà tôi không dám nói hắn mà chỉ dám cười.

Tôi không nghĩ tới hắn lại chạy xe thẳng về căn nhà ở ngoại ô. Dừng xe, hắn nói: “Em gọi cho Lan Lan, nói mấy ngày nữa có thể đi dạo phố, cứ nói là… tôi hẹn.”

Tôi đang xuống xe, nghe hắn nói thì động tác ngừng lại. Trong lòng có chút thấp thỏm, hắn có ý gì đây? Tôi thật sự… liều chết để vào khách sạn tìm hiểu thông tin cho hắn. Vậy mà hắn chẳng cảm ơn hay gì, mà bảo tôi hẹn Lan Lan hộ hắn. Hắn muốn gì đây??? Tôi thì lo lắng hãi hùng vì hắn, cứ thế mà hắn không quan tâm à?

Tôi xuống xe, bực bội sập cửa, ý tứ rõ ràng rằng tôi đang trong tâm trạng khó chịu, thật khó chịu. Dậm mạnh chân, tôi đi về phía nhà hắn, chỉ là tới trước cổng chính thì dừng lại… không có chìa khóa thì không vào được, đang tính toán giữ thể diện cốt khí mà ra trạm xe bus, đi xe bus trở về…

Ngay khi tôi quay người lại thì hắn đã vội chạy tới, trong tay cầm một chùm chìa khóa đưa ra trước mặt tôi: “Cho em!”

Tôi đưa tay nhận lấy, còn hắn đã lấy một chìa khóa khác mở cửa. Chùm chìa khóa trong tay tôi còn có một cái bát quái bé xinh để trang trí, rõ ràng là hắn chuẩn bị cho tôi.

Tôi chu môi: “Tôi thích móc khóa khác cơ.”

“Cái này so với mấy thứ kia đáng giá hơn nhiều.”
 
Chương 46: Bị chó dại cắn


Tôi xuống xe, bực bội sập cửa, ý tứ rõ ràng rằng tôi đang trong tâm trạng khó chịu, thật khó chịu. Dậm mạnh chân, tôi đi về phía nhà hắn, chỉ là tới trước cổng chính thì dừng lại… không có chìa khóa thì không vào được, đang tính toán giữ thể diện cốt khí mà ra trạm xe bus, đi xe bus trở về…

Ngay khi tôi quay người lại thì hắn đã vội chạy tới, trong tay cầm một chùm chìa khóa đưa ra trước mặt tôi: “Cho em!”

Tôi đưa tay nhận lấy, còn hắn đã lấy một chìa khóa khác mở cửa. Chùm chìa khóa trong tay tôi còn có một cái bát quái bé xinh để trang trí, rõ ràng là hắn chuẩn bị cho tôi.

Tôi chu môi: “Tôi thích móc khóa khác cơ.”

“Cái này so với mấy thứ kia đáng giá hơn nhiều.”

Hắn quay sang liếc tôi, ánh mắt mười phần là khinh thường.

Hắn vào nhà, tôi cũng vào theo, vừa cất chìa khóa vừa nói: “Lan Lan nói cô ấy về nhà vài hôm, bất quá nhà cô ấy cũng không xa, nếu anh hẹn thì chắc chắn cô ấy sẽ tới.”

“Vậy hẹn mai đi, đằng nào cũng không có gì làm.”

Tôi dẩu môi: “Không muốn nghe chuyện ở khách sạn sao? Tôi trăm đắng nghìn cay đi vào khách sạn tìm manh mối cho anh, không cần  nghe nữa à?”

Tôi đứng ở huyền quan nhìn theo hắn đi vào phòng khách, tùy ý ngồi trên sô pha tháo kính râm xuống nhìn tôi bằng đôi huyết đồng.

Tôi trừng mắt lườm hắn, sau đó không buồn nhìn nữa.

Thật không biết căn nhà này sao có thể hoàn thành nhanh tới vậy. Ngoài cửa sổ, mấy chậu cây xanh đang đu đưa theo gió đêm.

Hắn vỗ vỗ ghế bên cạnh hắn, ý bảo tôi ngồi xuống.

Tôi suy nghĩ, rồi cũng đi qua, nhưng vẫn thở phì phì giận dỗi. Hắn đã không muốn nói chuyện kia, còn kêu tôi qua làm gì? Tôi vừa quay đầu đã giật mình. Vẫn biết hắn đi không tiếng động nhưng quay lại chợt thấy hắn đã ngồi sát bên mình, chẳng biết từ lúc nào… hơi thở của hắn đang phả cả vào mặt tôi. Tôi hơi dịch người ra sau. Hắn nói: “Em cảm thấy tôi có thể để em đơn độc vào đó sao? Trong mắt đám quỷ đó, em cũng không phải là người sống. Trên người em có thi khí, có quỷ khí, đều là mùi do tôi lưu lại trong cơ thể em, trong mắt bọn chúng em chính là đồ ăn ngon. Chơi trò quỷ nháo, quỷ áp giường với em chắc chắn sẽ rất sảng khoái.”

“Anh, anh nói cái gì?”

“Cho nên, lúc em vào khách sạn, sợi chỉ không chỉ cột vào em, mà tôi còn có thể thấy tất cả mọi chuyện xảy ra quanh em, bao gồm cả ảo giác của em, và việc em bị Thẩm Kế Ân mang đi.”

“Anh, anh đều thấy?”

“Chứ không thì em cho rằng em có thể đi vào đi ra thuận lợi vậy sao? Không có tôi hỗ trợ thì em đã chết trong đó rồi.” Hắn hừ lạnh, đi vào bếp.

Tôi cũng nhỏ giọng nói thầm: “Không phải tại anh thì còn lâu tôi mới đi vào khách sạn đó.”

Nhìn hắn đun nước trong bếp, tôi lại hỏi: “Ngày mai hẹn với Lan Lan, tôi có thể đi cùng không?”

“Có thể, nhưng mà phải để cho tôi và Lan Lan có thời gian ở riêng.”

“Anh không thật sự thích Lan Lan mà, cũng không nên hại cô ấy. Meo_muptôi đã giúp anh tới vậy, nếu anh còn làm bạn tôi bị tổn hại gì, tôi sẽ nói chuyện của anh cho cô ấy nghe đó.”

Tông Thịnh không nói gì, tiếng nước sôi nghe rất lớn.

Một lát sau, Tông Thịnh bưng hai chén ra trước mặt tôi. Tôi còn đang nhắn tin cho Lan Lan rủ đi chơi, đương nhiên là không chỉ có hai chúng tôi mà còn có Tông Thịnh.  Cũng không biết Tông Thịnh tính thế nào, làm sao có thể khẳng định sẽ giải quyết xong chuyện này đây?

Nhìn bát  mì trước mặt, tôi ngạc nhiên. Trong tâm tưởng tôi, Tông Thịnh là nam nhân sẽ không làm chuyện này, đừng nói tới ở nông thôn, sẽ càng không. Như bà Tông Thịnh cưgn chiều hắn đến vậy sẽ không bao giờ để hắn phải làm gì.

“Ăn đi.”

“Anh biết nấu mì sợi cơ à?”

“Đi cùng gia gia lang bạt, có gì mà kh ông biết!”

Tôi biết, là hắn nói về lão tiên sinh đã dắt hắn đi. Gắp mì, tôi hỏi: “Gia gia anh hiện đang ở bệnh viện à? Anh đã về lâu vậy mà không đi thăm, nếu ông tỉnh lại không thấy anh có lẽ thất vọng đó. Anh có định đi thăm không?”

Tông Thịnh ho khan vài tiếng, hình như là sặc tiêu. “Chỉ cần có thể xử lý tốt chuyện ở khách sạn gia gia tỉnh lại cũng sẽ vui vẻ một chút. Xử lý không tốt thì dù có tỉnh lại cũng bị tức là xỉu tiếp.”

“Vậy anh nói, Thẩm Kế Ân nếu không phải thật sự muốn anh xử lý việc ở khách sạn, sao gã nhiều lần tỏ vẻ trả tiền để anh dọn dẹp vậy?”

Tông Thịnh buông đũa nhìn tôi: “Em nói, nếu tôi thật sự tin hắn thì sẽ làm thế nào?”

“Sẽ, sẽ, đi khách sạn hỗ trợ, sau đó lấy 500 ngàn.”

“Lúc tôi vào khách sạn, với cơ thể này cùa tôi thì con quỷ trong tường đã nhào ra ăn sạch rồi. Tôi là quỷ thai, trên người có thi khí, cũng có quỷ khí, nhưng là lại là người sống. Bọn họ muốn thu lấy quỷ khí chỉ cần đem tôi ăn luôn là được. Muốn ăn một người sống thực dễ dàng. Tông Ưu Tuyền, em biết quỷ thai còn sống sót và lớn lên thì kết cục thế nào không? Đều là đại ác nhân.”

Tôi lắc đầu, đối với những việc này, căn bản một chút cũng đều không hiểu.

”Rất đơn giản, quỷ sợ ác nhân, không ác thì đều bị lệ quỷ ăn luôn, dưới mắt người khác, cũng chính là một đứa trẻ không nên ra đời thôi. Không ai sẽ đi để ý.”

Tôi chậm rãi thở hắt ra, trong lòng nặng nề.
 
Chương 47: Tiểu quỷ


Vài phút lúc sau, tôi cũng ra ngoài. Trên người chỉ quấn khăn tắm, lườm hắn tức giận nói: “Anh cũng đi tắm đi, hôm nay hút thuốc nhiều quá, mùi thật kinh!”

Hắn đi vào phòng tắm, cũng không mang theo quần áo để thay. Tôi thấy hắn vào phòng tắm thì nhanh chóng chạy tới cửa sổ, tìm thấy một thanh thép inox hình chữ L móc luôn vào then cửa phòng tắm bên ngoài. Như vậy, hắn sẽ khó mà mở được cửa, thậm chí có thể nhốt hắn trong phòng tắm cả đêm!

Làm xong, tôi đắc ý cười, căn bản cũng không nghĩ tới việc nhốt hắn cả đêm, cũng không nghĩ tới hắn có thể bị lạnh tới phát sốt không, cũng không nghĩ tới bộ dáng hôn mê của hắn, cũng không nghĩ tới việc này có ảnh hưởng tới thể trạng hắn không! Dù sao, trong lòng tôi vẫn cự tuyệt việc đó với hắn, nguyên nhân lớn nhất vẫn là sợ hãi!

Bất quá giờ có tấm inox chữ L n ày, tôi nghĩ đêm nay chắc tôi sẽ ngủ ngon. Nhưng tôi vốn không quen ngủ nude nên vẫn lục lọi trong túi hành lý của hắn tìm một cái áo thun để mặc vào. Tuy ở đây đã trang hoàng xong nhưng mà mới có một hai hôm, nhiều thứ còn chưa có, ví dụ như tủ quần áo thì nhiều nhưng lại không có quần áo. Cũng may hắn có mang theo vài bộ quần áo trong hành lý, hoàn toàn đúng ý nghĩa, dọn vào là ở.

Tôi tìm được một chiếc áo thun trắng vội mặc vào. Tông Thịnh cao hơn tôi rất nhiều, dáng người kiểu nhìn roi roi nhưng thoái y thì lại rất cơ bắp. Áo của hắn mặc lên người tôi chẳng khác nào chiếc váy ngủ thùng thình.

Tôi bò lên giường nằm, kéo chăn ca rô đen trắng chuẩn bị ngủ thì nghe tiếnh lạch xạch ở cửa phòng tắm. Tôi núp trong chăn đắc ý, còn lấy điều khiển bật máy lạnh. Cảm giác an nhàn thoải mái ùa về, cuối cùng đã có thể ngủ rồi.

Hôm nay, tôi đã bận rộn cả ngày về việc đáng sợ ở khách sạn rồi!

Cắt, cắt! Trời ạ, không nghĩ tới việc này nữa. Cứ nghĩ tới là thấy mình toi đời rồi. Chút nữa là tự mình hù mình.

Tuy nói vậy nhưng tôi không tự chủ được mà cứ nghĩ tới. Nhớ lại khuôn mặt nhô ra trên tường, tới dấu tay máu, tới vết tay bị lõm vào, nhớ tới vòi nước có lông mèo và máu loãng, còn có cả cô gái đã chết toàn thân đầy máu…

Tôi luống cuống, vội kéo qua chăn che đầu, cả người trùm kỹ trong chăn. Nhưng mà cho dù cả người trong chăn thì tôi vẫn cứ nghĩ tới nghĩ lui, căn bản là không khống chế được những hình ảnh đó nhào lộn trong đầu mình.

Ngay lúc này, trên chăn lún xuống, tôi hoảng tới mức kêu lên thành tiếng, chân tay vùng vẫy. cũng nhờ vậy, tôi cảm giác được vật nặng trên chăn là một người, mới dừng lại, đồng thời chăn che trên đầu cũng được kéo xuống, lộ ra khuon mặt Tông Thịnh sát bên.

“Tông Thịnh?!” Ta cũng không biết, lúc này nên khóc, hay là nên cười. Tôi nhìn về phía cửa phòng tắm, từ đây căn bản không nhìn thấy cửa phòng tắm, tôi cũng không biết hắn làm cách nào để bung tấm inox ra mà ra ngoài.

Tôi còn đang hoảng hốt thì hắn đã kéo hết chăn ra, tôi cảm thấy hình như hắn chỉ mặc độc có chiếc quần lót.

Cảm giác rất giống như trọng mộng, nhưng lại mạnh mẽ hơn nhiều, da hắn dínhs át vào da tôi, ngực hắn áp sát ngực tôi, có thể cảm nhận được cả nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của hắn. Trong đầu tôi lại hỗn loạn, xuất hiện cảm giác như khi hắn tiến vào trong cơ thể tôi trong mộtng.

Hắn nắm lấy tay tôi đặt trên eo hắn, tôi nhẹ nhàng giãy dụa vài cái thành ra tay đang đặt trên mông hắn. Cảm giác từ trên tay truyền tới làm tôi buột miệng thốt ra: “Mông toàn thịt như này, anh nên làm nữ nhân đi, dễ sinh con đó!”

Tông Thịnh sửng sốt một chút, lạnh giọng nói: “Em thì biết cái gì? Nếu tìm một nam nhân mông chẳng có thịt thì mới là nêne khóc đó. Nam nhân mông có thịt, làm việc mới chuyên chú, kiên trì, năng lực ấy ấy cũng sẽ tương đối tốt. Còn đàn ông mà mông không thịt, tâm tư này nọ không chừng tới chết già cũng chẳng có được mấy đồng tiền.”  

“Buông tôi ra! Tôi nghiêm túc nói cho anh biết, tôi không cần cùng anh ấy ấy! Anh…”

Hắn không buồn quản tôi giãy dụa hay la lối mà đưa tay kéo áo thun trên người tôi. Hắn chính là không cần thương  lượng.

Tình thế cấp bách, tôi ngẩng đầu cắn mạnh lên vai hắn. Người này, da thịt thật cứng, tôi cắn đến ê cả răng mà cũng không có dấu vết gì.

Hắn cũng chẳng buồn quan tâm, vài giây sau tôi buông hắn ra, rụt đầu, sợ hắn trả thù mà hạ thủ không lưu tình, không thương hương tiếc ngọc chẳng phải tôi càng thảm hơn sao?  

Nhưng tôi không tưởng tượng được hắn không làm gì tôi mà lại duỗi tay lấy một thứ gì đó từ dưới giường, xoay người ngồi ở trên giường nhìn vật trong tay.

Trong lòng tôi, ý niệm đầu tiên là phải chăng hắn có vấn đề về cái kia? Tôi cũng không phải là đồ ngốc, nam nhân lúc xúc động thì cái kia cũng sẽ có biến hóa. Nhưng đằng này, không biến hóa, mà hắn sao lại làm việc này nhỉ? Ban nãy hắn không phải là sắp động thủ sao? Sao tự dưng lại đổi ý như kia??? Chẳng lẽ, hắn không có phản ứng với tôi, hay là đối với cô gái nào cũng không có phản ứmg??? Hắn chỉ vờ như muốn để qua mặt người đời? Quỷ thai, vốn là con của quỷ mà, nói theo khoa học là không thể thụ thai, nên nói không chừng hắn cũng không giống người thường, nên hắn mới làm như vậy với tôi để che dấu việc này?!

Tôi nhìn chằm chằm hắn, nhưng mà bất quá hắn có vẻ như có phản ứng mà. Tôi cũng không dám chắc vì cũng không có kinh nghiệm. Lý thuyết thì có, nhưng thiếu thực tiễn! {Meo_mup: lạy má luôn, lý thuyết vững mới ghê haha}

Hắn duỗi tay  ném vật kia ở trêrn giường trước mặt tôi, hỏi: “Em có biết cái này là cái gì không?”

Hắn ném xong thì đứng lên đi tìm quần áo mặc vào.

Tôi cầm lấy vật đó, trong lòng có một đống dấu chấm hỏi to đùng.

Đó là một bức tượng trẻ con cao khoảng năm sáu phân. Có lẽ điêu khắc bằng đá đen, sờ vào thấy thật thích, nhưng khuôn mặt đứa nhỏ cho tôi cảm giác thật khó chịu, nhìn nó hung  dữ quá. Hơn nữa, miệng nó đang cắn cái gì nhỉ? Tôi có chút nghi hoặc. nhìn thứ nó cắn trong như lạp xưởng, hai bàn tay bé của nó nắm đưa lên miệng, nhưng miếng lạp xưởng lại rất dài, dài tới tận bụng nó, trẻ conbé xíu có thể ăn như vậy sao? Chẳng lẽ ăn mì? Nhưng sợi mì như vậy thì to quá.

Đột nhiên, tôi nhận ra, tôi vội ném pho tượng ra xa, trong lòng thắt lại, vì nghĩ ra đứa bé ăn gì, chính là cuống rốn của mình! Nó là một đứa trẻ sơ sinh,  mới chui ra từ bụng mẹ và đang ăn cuống rốn của mình.

Tông Thịnh vừa mặc quần vừa nói: “Cái này làm từ gỗ âm trầm, dùng gỗ này được làm vào ngày âm tháng âm năm âm, đặt trong con sông có trẻ con chết đuối, vào giờ Tý thì lấy lên, sau đó dùng máu gà để phong hồn. Rồi đem khúc gỗ khắc thành hình trẻ con. Như vậy, chế thành một tiểu quỷ, vốn đã có oán khí rất lớn nên ảnh hưởng mọi thứ xung quanh rất xấu. Nhìn sơ đứa trẻ này… rất có khả năng là quỷ thai. Quỷ thai vừa sinh ra, ăn luôn cuống rốn chính mình, thậm chí có khả năng là ăn luôn huyết nhục của người mẹ.”

Hắn nói rất bình tĩnh, tui co người lại trên giường. Nghe người trong thôn nói, Tông Thịnh ở trong quan tài sau khi mẹ hắn hạ táng mấy giờ, được bà hắn đào mồ lên bế ra. Hắn, hẳn là sinh ra từ trong quan tài. Phải chăng  hắn cũng ăn cuống rốn của mình trong quan tài? Hay là ăn huyết nhục của mẹ mình??! Tôi không dám hỏi, sợ… hắn sẽ trở mặt.
 
Chương 48


Tôi vội xuống giường, kéo lại quần áo, đi một đôi dép lê niu áo hắn cùng đi xuống lầu. Vừa xuống tới đất thì bất ngờ dừng bước, tôi không kịp phàn ứng nên đụng vào lưng hắn. Hắn quay đầu lại nhìn tôi, nói: "giờ thì níu áo lôi kéo người ta, ban nãy đầy tôi ra thì có ý tứ gi chứ? Việc đã vậy rồi, cũng không hiếu em muốn gì!?"

"Cái này, lần sau lại nói."

Tôi đây lúc này không muốn cãi nhau với hắn, nếu không hắn lại lên cơn hâm để tôi ở lại một minh cùng với bức tượng quỳ kia, đến lúc đó thì tôi khóc trời kêu đốt cũng chẳng ai hay. Hắn vân không động đậy, tôi vội đưa tay ra thề thốt: “tôi đảm bảo, tôi đảm bảo, lần sau tôi sẽ nằm yên trên giường chờ anh."

Lúc này hắn mới quay đầu tiếp tục đi ra cửa. Đã hơn nửa đêm gió rất lạnh, cũng may là mùa hè chứ không thì tôi đã bị cảm rối.

Chúng tôi lên thẳng xe và lái tới bảo vệ, tiểu khu này cùa bọn họ cũng thật quá lớn, hoàn toàn theo kiểu cách cùa nông thôn. Thật giống như là đất không cân dùng tiền mà mua vậy. Từ cổng nhà lái xe đến cổng tiểu khu cũng phài mất hơn năm phút. Lúc này xe chúng tôi đi vào khu vực bảo vệ, nhà bảo vệ cũng hoàn toàn theo cung cách này, đất rộng mênh mông. Nhà bảo vệ mà chiếm hết một nhà mẫu, y như đúc cân nhà của Tông Thịnh. Hơn nữa còn là theo phong cách cung đình Châu

Lúc này xe chúng tôi đi vào khu vực bảo vệ, nhà bảo vệ cũng hoàn toàn theo cung cách này, đất rộng mênh mông. Nhà bảo vệ mà chiếm hết một nhà mẫu, y như đúc căn nhà của Tông Thịnh. Hơn nữa còn là theo phong cách cung đình Châu âu. Không biết là bà hắn nghĩ như thế nào nữa?! Cửa phòng bảo vệ vừa mở ra thì đã thấy một bức tranh to đến tận 2m, đây chính là tiền nhiều không có chỗ xài đây!

Tại đại sảnh bảo vệ mặc đồng phục thấy có người vào vội đứng dậy. Bảo vệ cũng thật sự mạnh mẽ nhớ rõ được chủ nhà nên vội chạy đến hỏi: “Tông tiên sinh có việc gì sao?” Tiếp theo gã vội vàng lùi về sau vài bước, đụng cả vào ghế dựa sau lưng.

tôi lập tức hiểu ra ngay, vì ra khỏi nhà quá gấp nên Tông Thịnh không đeo kính râm, các bảo vệ kia nhìn thấy màu mắt hắn có lẽ cho rằng mình thấy quỷ.

Tôi vội nói: “Anh ấy đeo kính sát tròng nên mới như vậy.”

Bảo vệ kia cuối cùng cũng bớt sợ, nhìn kỹ lại, rồi lại đánh giá tôi, thấp giọng nói: “đám trẻ hiện nay sao toàn mê những cái gì đâu không? Đôi mắt như vậy mà cô gái này có thể thích được đúng là mạnh mẽ thật.”

Tôi nghe thấy lời này trên đầu lập tức xuất hiện mấy vạch đen, đại ca à, năng lực lý giải của anh thật lạ đó! Tôi chỉ nói là anh ta đeo kính sát tròng thôi mà, sao anh nghĩ tới đâu vậy?!

Đươmg nhiên tôi cũng không nói ra mà im lặng, đỡ phải càng bôi càng đen.

Trong phòng khách của khu bảo vệ treo rất nhiều màn hình theo dõi, bảo vệ đang trực nhìn chăm chăm vào các màn hình.

“Tìm giúp tôi ngày hôm qua, hôm nay những ai ra vào căn hộ của tôi.” Tông Thịnh nói.

Bảo vệ lập tức cẩn thận hỏi lại: “nhà các vị bị trộm sao?!”

“Không cần làm gì hết, chỉ cần các anh giúp tôi chụp hình ảnh lại là được.”

Trên đầu tôi vạch đen chảy xuống thật nhiều hết mức.

Người này nhờ người ta mà sao nói chuyện kỳ cục quá. Tuy rằng tôi biết hắn chính là hảo tâm, biết người bỏ bức tượng vào rất lợi hại, Do đó Tông Thịnh cũng không muốn mấy người bảo vệ bị dính dáng tới chuyện này. nhưng hắn dùng cách này thì người khác có thể bảo là hắn không biết lễ phép.

Bất quá người bảo vệ kia đã gọi hắn là Tông tiên sinh, tức là cũng biết thân phận của hắn. Do đó họ cũng không hỏi lại nhiều mà chỉ tìm hình ảnh những người ra vào căn nhà trong hai ngày qua.

Chuyện trải qua hơn 30h nên không phải xem một lúc là có thể xem xong. Mấy người kéo hai cái ghế tới bảo chúng tôi ngồi xuống từ từ xem, nếu tìm thấy cái gì thì kêu bọn họ. Rồi người bảo vệ đi ra ngoài nói chuyện với người còn lại.
 
Chương 49


Trong phòng khách của khu bảo vệ treo rất nhiều màn hình theo dõi, bảo vệ đang trực nhìn chăm chăm vào các màn hình.

“Tìm giúp tôi ngày hôm qua, hôm nay những ai ra vào căn hộ của tôi.” Tông Thịnh nói.

Bảo vệ lập tức cẩn thận hỏi lại: “nhà các vị bị trộm sao?!”

“Không cần làm gì hết, chỉ cần các anh giúp tôi chụp hình ảnh lại là được.”

Trên đầu tôi vạch đen chảy xuống thật nhiều hết mức.

Người này nhờ người ta mà sao nói chuyện kỳ cục quá. Tuy rằng tôi biết hắn chính là hảo tâm, biết người bỏ bức tượng vào rất lợi hại, Do đó Tông Thịnh cũng không muốn mấy người bảo vệ bị dính dáng tới chuyện này. nhưng hắn dùng cách này thì người khác có thể bảo là hắn không biết lễ phép.

Bất quá người bảo vệ kia đã gọi hắn là Tông tiên sinh, tức là cũng biết thân phận của hắn. Do đó họ cũng không hỏi lại nhiều mà chỉ tìm hình ảnh những người ra vào căn nhà trong hai ngày qua.

Chuyện trải qua hơn 30h nên không phải xem một lúc là có thể xem xong. Mấy người kéo hai cái ghế tới bảo chúng tôi ngồi xuống từ từ xem, nếu tìm thấy cái gì thì kêu bọn họ. Rồi người bảo vệ đi ra ngoài nói chuyện với người còn lại.

Tôi cùng Tông Thịnh ngồi xem camera chiếu xe cộ tới lui trên đường. Nhà hắn căn bản cách cổng chính tiểu khu khá xa, ở sâu bên trong nên không có xe con xe điện gì cả. Xem được nửa giờ cũng không thấy có xe nào dừng tại căn biệt thự của hắn, tôi nói khẽ: “có khi nào là một thầy phong thủy rất lợi hại biến hoá ra cái tượng này đặt ở nhà không?!”

Hắn nhìn tôi, ánh mắt thật lạnh cả người. Bất quá, hắn lại quay người sang nhìn màn hình một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “nếu thật sự như vậy thì đối phương quá mạnh!”

Tôi thậm chí còn chưa kịp phản ứng với câu trả lời của hắn. Bất quá chính là hắn nói đối phương thật sự rất lợi hại.

Trong lòng tôi có chút lo lắng, vết thương

của Tông Thịnh còn chưa có khỏi, bây giờ nếu gặp người nào lợi hại thì hắn có thể bị thương không?

Chúng tôi ngồi trước máy tính hơn một tiếng xem những hình ảnh đó tới luôn một lần, càng xem, chân mày hắn càng cau chặt!

Tông Thịnh đi ra khỏi phòng an ninh, một câu cũng không nói mà đi thẳng ra xe. Tôi vội vàng cảm ơn bảo vệ rồi theo hắn lên xe.

Ngồi trong xe lúc sau liền nói: “Nói không chừng là cameras phương vị không đúng, nên không quay được người kia, hoặc là tượng do mấy người trang trí nhà bỏ vào?!”

“Em tưởng đang coi film ma Thái Lan à? Người trang trí đem tới nhà bạn gái một hũ thi du (dầu từ xác chết) để trong chạn, tới khi xào rau thì cứ thế dùng thi du đảo lên à?!”

Ngữ khí thật tệ, tôi chỉ có thể cúi đầu thì thầm: “Không ngờ anh coi cả film ma Thái.”

Tôi thì thầm vậy có lẽ hắn cũng nghe thấy nên trừng mắt lườm tôi. Tôi chỉ có thể rụt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn nói: “Không có khả năng. Tôi có thể cảm nhận oán khí của tiểu quỷ đó, nếu do công nhân để lại thì mấy hôm trước đã biết.”

Hắn khởi động xe lái về nhà. Nghĩ tới bức tượng quỷ kia trong lòng tôi sợ hãi, bèn

Tông Thịnh như bay lượn trước mặt bức tượng, tay vẽ bùa, rồi lại dùng vải đỏ trùm lại, tiếp đó lại lấy cuộn chỉ đỏ ra buộc lại rồi mới vứt vào trong ngăn kéo, đóng tủ lại.
 
Chương 49-2


“Ưu Tuyền, cậu còn đang ngủ cơ à? Tớ sắp ra khỏi nhà rồi đây!”

Di động truyền đến tiếng của Lan Lan.

Tôi bật dậy, không nhin được mà hít một hơi thật sâu. Tôi cuối cùng hiểu được câu nói của Tông Thịnh “Tinh Huyết cùng nguyên!”

“Được rồi, tớ dậy ngay, tới muộn xíu nha. Tớ sẽ cố gắng nhanh hết sức, cậu cứ đi loanh quanh trước đi, nhìn trúng cái gì thì mua. Coi như tớ tặng cậu!”

“Tối qua trúng số hả, sao tự dưng hào phóng vậy?! Vậy được, tớ không khách khí!”

Cúp máy, tôi ngây người ngồi trên giường, mặt đỏ rần. Tôi lắng nghe tiếng động dưới nhat, hình như là tiếng Tông Thịnh nói chuyện, giọng rất nhỏ nên tôi cũng không nghe rõ. Tôi quay đi thì thấy trên giường có một túi giấy, tôi với tay lấy, nhìn vào thì hoá ra một bộ đồ nữ, rõ ràng là chuẩn bị cho tôi.

Tôi kéo lê đôi chân bủn rủn đi tắm rửa thay đồ. Đứng trong nhà tắm, làn nước ấm áp chảy xuôi theo cơ thể khiến tôi thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn đôi mắt thâm quầng trong gương, tôi thở dài: “Không có gì! Coi như bị chó cắn vậy! Có điều chó cắn đau quá!”

Nếu không còn có thể thế nào?

Vì việc này đi nhảy lầu tự sát? Tôi không làm được!

Khóc sống khóc chết?! Tôi cũng không có khả năng.

Lúc tôi thay đồ xong ra ngoài thì thấy Tông Thịnh đã trở lại. Hắn đang ngồi trước cửa dổ mân mê mấy thứ trang bị của mình. Nghe tiếng mở cửa, hắn quay đầu lại nhìn tôi, mà tôi cũng nhìn hắn!

Trong nháy mắt cả ngừoi tôi cứng lại.

Đôi mắt Tông Thịnh đã khôi phục lại màu đen, hơn nữa cảm giác màu đen rất thâm trầm.

“Anh...”

“Cô... vỏ đao này đúng không tồi, thực thích hợp để nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn. “Anh hẳn là khôi phục rồi. Tôi cũng đâu có phải là vô dụng. Đêm qua là lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng! Tôi không quan tâm anh nghĩ sao, nhưng xã hội này có luật pháp, anh còn nữa thì tôi đi báo án.”

Hắn đột nhiên đứng dậy, đem mấy thứ kia cất vào túi quần,  lạnh lùng nói: “Loại chuyện này thật đúng là không có chuyện lần cuối. Cô nếu có gan thì liền đi báo án đi. Còn nếu hôm nay không nghĩ đi báo án, vậy ngoan ngoãn cùng tôi diễn cho tốt vở hôm nay!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom