Cập nhật mới

Dịch Bạn Trai Tôi Là Trai Hư

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Chương 20


Thấy anh cứ chăm chú nhìn về một hướng như vậy cô cũng theo tầm mắt của anh nhìn theo.

Thì liền thấy Mục Sở với Thẩm Đường đang cười nói ở công viên đối diện.

Triệu Vi nhíu chặt mày lại tay cũng bất giác bấu vào nhau.

Cố đè nén sự ghen ghét nơi đáy mắt rồi mới dám quay sang nhìn anh mở miệng hết sức ngọt ngào.

"Hai cậu ấy thân nhau thật,tớ cũng ước có một người bạn thân như vậy đó"
"Ừm"
Anh đáp lại cho có lệ với cô rồi lại tiếp tục chăm chăm nhìn về phía hai cô gái kia.

Hôm nay Thẩm Đường mặc một set đồ thể thao trắng đen,quần áo ôm vào cơ thể càng phát họa lên đường cong tinh tế của cô,mồ hôi ướt đẫm vài sợi tóc liền được cô vén ra sau tai để lộ vành tai trắng nõn.

Đã thế cô còn cười rộ lên trông rất mê người.

Lâu lâu có vài anh chàng đi ngang qua cũng phải dừng lại dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô.

Thấy một màn như vậy Lục Viễn khẽ nhíu lấy cặp chân mày,trong lòng hơi bức bối liền đứng lên rồi đi xuống về phía hai cô gái kia.

Dường như anh chẳng hề quan tâm đến Triệu Vi bên cạnh cứ thế mà đi thẳng xuống chẳng nhìn cô nàng một cái.

Anh như vậy càng làm cho cô nàng thêm tức giận hơn,nhưng tức giận thì cũng không làm được gì cả thế là Triệu Vi vẫn cố nén biểu cảm dữ dằn của bản thân xuống rồi lại chạy bước nhỏ theo sau anh.


Mải nói chuyện nên Thẩm Đường cùng Mục Sơ không để ý xung quanh cho lắm.

Đột nhiên kế bên xuất hiện bóng dáng cao lớn của Lục Viễn cùng với tầng không khí lạnh lẽo bám lấy,lúc này đây tầm mắt hai cô nàng mới di chuyển nhìn về phía anh.

Một thân anh cao lớn từ trên cao nhìn xuống,anh mặc quần tây kết hợp với áo sơ mi cổ trụ.

Tiếp đến là khuôn mặt đẹp trai kinh diễm kia.

Đột nhiên xuất hiện rồi cũng chẳng nói một lời cứ thế dán mắt vào Thẩm Đường.

Không biết có phải Mục Sơ nhìn lầm hay có nghe nhầm hay sao đấy.

Mà anh họ của cô mắt thì nhìn chằm chằm Thẩm Đường nhưng lời nói lại chỉa về phía cô.

Hay do nay cô với Thẩm Đường mặc đồ giống nhau nên nhất thời anh bị hoa mắt không phân biệt được.

"Tiểu Sơ này , ai cho em mặc cái bộ đồ ôm sát như vậy ra đường còn ra thể thống cái gì nữa?"
"!.

.

"
Thẩm Đường nuốt nước bọt,đôi mắt bồ câu khẽ chớp hết nhìn khuôn mặt đen xì của anh thì lại liếc nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của Mục Sơ.

Nhưng bộ đồ của cô với Mục Sơ mặc rất là bình thường mà.

Cô nhỏ giọng cúi đầu.

"Cậu! cậu mắng lộn người rồi với lại tớ thấy bộ đồ trông rất đẹp mà ,cậu nhìn xem ai cũng mặc như thế mà"
"!.

"
Giọng nói mềm mỏng của cô truyền vào tai,thì anh mới ý thức được hành động của bản thân.

Anh vừa làm cái hành động gì thế này,hết thuốc chữa rồi.

Lục Viễn hơi gãi đầu rồi quay sang nhìn Mục Sơ như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

"Đang mắng em đấy còn nhìn cái gì,đi về nhà thay đồ lẹ lên"
Tự nhiên bị mắng oan uổng,Mục Sơ trề môi rồi ôm cánh tay của Thẩm Đường kéo đi.


Lúc đi còn không quên lè lưỡi nhìn anh.

Làm xong động tác thì cũng ba chân bốn cẳng từ đi bộ thành chạy mất dạng.

Cô còn muốn sống ,chưa muốn đại ma vương xử phạt đâu.

Lục Viễn nhìn hai cô nàng co cẳng chạy thì bất lực lắc đầu.

Vừa rồi anh lại làm sao thế không biết còn tức giận mắng Thẩm Đường nữa chứ.

Đứng một bên Triệu Vi thu gọn cảnh tượng vừa rồi vào mắt.

Anh đây là chú ý cách ăn mặc của Thẩm Đường thì có còn lấy Mục Sơ ra để đỡ đạn chửi gián tiếp,cô quen biết anh từ hồi học mẫu giáo tới tận bây giờ,nhưng cũng là lần đầu thấy anh hành động như vậy đấy.

Trước kia không phải mặc kệ đời không quan tâm đến việc gì hay sao.

-------------
Hôm nay ba mẹ Thẩm Đường đi công tác nên sẽ không về thế là cô cùng bọn Mục Sơ liền tụ tập lại nhà họ Lục ăn chơi.

Tống Nhiên với Cố Nhiên cũng tới.

Sân sau nhà của Lục Viễn có cả khu ngoài trời để nướng thịt.

Xung quanh còn trang trí vài bóng đèn làm cho bầu không khí càng thêm ấm áp.

Thẩm Đường đang loay hoay gọt trái cây thì Cố Nhiên liền đi qua đưa tay nhận lấy con dao từ tay của cô.

"Để tớ gọt cho cậu ngồi xếp trái cây vào đĩa nhé"

Không cho cô từ chối nên anh đã dành được con dao từ trên tay cô rồi ngồi xuống gọt,còn cố ý chừa khoảng trống bên cạnh để cô ngồi xuống.

Thẩm Đường khẽ mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Nhiên.

Quả thật cô rất thích tính tình của cậu,thẳng thắn và đặc biệt rất ga lăng luôn.

Từ lâu cô đã coi cậu như một người bạn thân của mình nên cũng không cần e lệ,tự nhiên ngồi kế bên rồi cười nói vui vẻ với cậu.

Phía bên kia thì việc nướng thịt đã giao cho Tống Nhiến và Lục Viễn.

Còn Mục Sơ ấy à không cần nhìn cũng biết cô nàng bám dính lấy Tống Nhiên cứ thế ngọt ngào mà đứng kế bên xem anh nướng thịt,thi thoảng hai người họ còn làm ra vài cử chỉ thân mật khiến cả đám ăn cơm chó ngập mồm luôn.

Lục Viễn nhìn hai con lằng quằng trước mặt thì tỏ ý ghét bỏ rất biết ý đi ra chỗ khác,giao nhiệm vụ cao cả này cho hai người họ vậy.

Anh liếc nhìn xem còn việc gì không thì liền thấy cảnh tượng vui vẻ kia của Thẩm Đường cùng Cố Nhiên,sắc mặt của anh liền trở nên khó coi.

Vừa nhấc chân định đi qua thì đã bị Triệu Vi ôm lấy cánh tay ,cô nàng còn nũng nịu nói.

" Cậu vào trong bưng khay đựng nước hộ tớ nhé,nặng quá tớ bưng không được"
"!.

".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Chương 21


Anh hơi do dự một lát rồi cũng đi theo Triệu Vi vào bên trong nhà.

Vào tới gian phòng bếp trong căn biệt thự, thì khác xa hoàn toàn hoàn cảnh náo nhiệt bên ngoài.

Bên trong phòng bếp phủ một màu vàng từ đèn chùm phía trên toả xuống.

Trên mặt bàn thuỷ tinh đã đặt sẵn mấy chiếc ly làm bằng sành, Triệu Vi đưa mắt nhìn về phía anh rồi nhỏ giọng.

“Cậu lấy giúp tớ cái bình thuỷ tinh trên kệ đi tớ với không tới”
Vừa nói cô vừa chỉ cái tủ phía trên.

Anh đi qua nhìn cái bình trên cao rồi giơ tay lên là đã cầm được cái bình ,vừa đặt cái bình xuống bàn thì một tiếng loảng xoảng vang lên.

Mảnh thủy tinh rơi đầy dưới sàn,còn Triệu Vi thì luống cuống cúi thấp đầu ra sức nhặt mảnh thuỷ tinh lên.

Cô khẽ xuýt xoa một tiếng rồi nhìn ngón tay đang chảy máu của mình,nâng cặp mắt hơi ngân ngấn nước nhìn về phía Lục Viễn.

“Xin lỗi tớ hơi trượt tay làm vỡ mất rồi,tớ dọn ngay đây”
Trong giọng nói có chút vô tội nhìn anh với vẻ mặt đáng thương không tả nổi.


Lục Viễn nhìn đống thuỷ tinh dưới sàn rồi kéo tay cô đứng lên,anh chỉ dùng một chút xíu lực thôi.

Nhưng cô đã ngã vào lòng anh.

Hình ảnh hai người lúc này từ ngoài nhìn vô chính là cảnh ôm ôm ấp ấp đầy tình cảm.

Chân cô hơi khuỵ xuống ra sức ôm lấy anh rồi giương đôi mắt nhìn về phía cửa phòng bếp nơi Thẩm Đường đang đứng rồi khẽ nhếch miệng mỉm cười.

Do khoảng cách từ cửa phòng bếp cho tới bên trong có hơi xa còn bị ngăn bởi chiếc bàn nên Thẩm Đường không nhìn thấy mảnh thuỷ tinh trên sàn, mà chỉ nhìn rõ hai người họ đang ôm nhau ,mà bàn tay của anh còn đang đặt trên bả vai của Triệu Vi.

Nhìn thế nào cũng là hai người họ đang ôm lấy nhau.

Cô không muốn nhìn thêm một giây nào nữa bèn quay đầu đi về hướng phòng vệ sinh ở tầng 1.

Lúc này anh mới kịp đẩy bả vai của Triệu Vi ra lông mi hơi nhíu lại, vội kéo khoảng cách với cô tránh tiếp xúc quá gần.

Do là anh đứng quay lưng về phía cửa nên không thấy được Thẩm Đường.

Anh khẽ khàn giọng hỏi, rồi tiện nhắc cô.

“Cậu đứng vững rồi chứ,trên kệ kia có băng cá nhân đấy cậu lấy mà dán vào ngón tay đi”
Vừa dứt câu thì anh liền gọi dì giúp việc vào dọn đóng mảnh thuỷ tinh còn mình thì lại gần bưng lấy khay đựng ly rồi tiến ra ngoài.

Bên trong phòng vệ sinh Thẩm Đường ngồi sụp xuống sàn.

Lúc này cô mới hồi tưởng lại cảnh vừa rồi,một giọt nước mắt khẽ lăn xuống một bên má.

Cô liền đưa tay lau vội đi rồi lại gần bồn nước đưa tay hứng nước rồi úp lên gương mặt của bản thân.

Không để nước mắt có cơ hội rơi nữa.

Nước dù có lạnh cô cũng không thể cảm giác được cái lạnh đấy mà lại thấy rét trong lòng.

Bao nhiêu câu hỏi xuất hiện trong đầu của cô.


Anh thích Triệu Vi sao ? hai người họ đã ở bên nhau rồi sao? Có phải anh từ chối cô vì cậu ấy hay không?!.

Thẩm Đường cố bình tĩnh lại không để những suy nghĩ tiêu cực đấy bám lấy bản thân mà tự trấn an bản thân.

Có sao đâu chứ chỉ là một cái ôm thôi mà anh cũng đã nói mình độc thân mà,! Nhưng nói thì nói cô còn chưa được ôm anh bao giờ.

Bên phía ngoài sân mọi người đều ngồi đầy đủ vào bàn ăn rồi chỉ còn thiếu mỗi Thẩm Đường thôi.

Mục Sơ vừa định đi tìm cô thì đã thấy cô đi từ trong nhà ra.

Thẩm Đường nét mặt tươi cười rồi tiến lại gần bàn ăn , cô đang nhìn xem chỗ trống để ngồi xuống thì liền thấy Triệu Vi ngồi ngay bên cạnh Lục Viễn,kế bên anh cũng chừa ra một chỗ trống.

Vừa nhìn thấy Thẩm Đường , anh định lên tiếng gọi cô lại đây ngồi thì đã thấy cô đi qua người mình rồi ngồi cạnh Cố Nhiên.

Đôi mắt anh trầm xuống một cỗ tức giận từ lồng ngực tuôn ra rồi lại quan sát nét mặt của cô, trời hôm nay rất ấm nhưng sao sắc mặt cô lại trắng bệt như vậy.

Thấy cô có vẻ hơi khó chịu thì cảm xúc tức giận nơi lồng ngực liền chuyển thành lo lắng.

Vừa ngồi xuống bàn ăn thì Thẩm Đường khẽ đưa tay lên xoa lấy bụng của mình,sao lại đau như vậy chứ.

Cô xoa xoa vài cái rồi cũng nhịn cơn đau xuống.

Đột nhiên một ly nước ấm được đặt trước mặt cô,cô theo hướng bàn tay nhìn lên thì thấy gương mặt của Lục Viễn.

Anh đang cau mày nhìn cô.


“Cậu uống đi “
Cô đang định từ chối ly nước thì đã bị anh giáng một ánh mắt cảnh cáo xuống ,nên cô không dám nhiều lời bưng ly nước lên rồi uống một ngụm.

Quả nhiên uống nước ấm vào bụng của cô cũng dễ chịu hẳn.

Mọi người xung quanh nhìn cảnh tượng vừa rồi thì kinh hãi thôi rồi.

Tống Nhiên mỉm cười như nhìn thấu sự đời ,không lên tiếng vạch trần tâm tư quan tâm con gái người ta của Lục Viễn mà chỉ lẳng lặng ngồi quan sát.

Mục Sơ ngồi kế bên cô khẽ nhìn biểu cảm trên gương mặt của cô rồi lo lắng hỏi.

“ Cậu không khoẻ ở đâu sao Tiểu Đường”
Thẩm Đường vội vàng đưa tay lên quơ quơ ra hiệu mình không sao rồi cũng cất giọng.

“Chắc do hồi chiều tớ ăn bậy gì đó nên hơi khó chịu ở bụng thôi, một lát lại bình thường à”
Hỏi han cô xong thì thấy trên khuôn mặt của cô cũng có sắc hồng rồi nên mọi người cũng yên tâm rồi quay lại trò chuyện với nhau.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Chương 22


Thẩm Đường hơi cúi xuống nhìn ly nước đang nằm trong tay mình,sao anh biết cô khó chịu mà đưa nước ấm cho cô nhỉ.

Tầm mắt của cô lại hướng về phía của Lục Viễn,anh đang ngồi tựa lưng vào ghế,vẻ mặt lười biếng mà mân mê chiếc điện thoại trên tay.

Bên cạnh cô,Cố Nhiên quan sát nét mặt của cô thì hơi nghiêng đầu qua hỏi nhỏ,lúc này tầm mắt của cô mới rời khỏi Lục Viễn mà nhìn về phía của cậu.

"Thẩm Đường này,cậu uống viên thuốc này đi nó có hiệu quả giảm đau đấy.

Cậu yên tâm không có tác dụng phụ đâu"
Cô nhìn nét mặt đang ra sức giải thích về viên thuốc màu trắng kia thì bật cười,liền đưa bàn tay nhỏ nhắn qua,cầm lấy rồi cho vào miệng, nâng ly uống một ngụm nước.

Đôi môi đỏ mọng của cô vừa mới uống nước nên nhìn càng căng mịn hơn,khiến người khác nhìn vào liền thấy rực rạo hết cả tâm can.

Cố Nhiên liền rời tầm mắt khỏi khuôn mặt của Thẩm Đường giả bộ nhìn đi nơi khác.

Uống xong rồi cô cũng cười rộ lên còn cố ý chọc ghẹo Cố Nhiên.

"Cậu chu đáo thật đấy ,ai mà lấy được cậu thì may mắn lắm nha"
Giọng nói mềm mềm trong trẻo của cô vang lên bên tai của Cố Nhiên,mái tóc của cô buông xõa ra hơi đung đưa.

Ánh mắt còn đang cong cong đầy ý cười mà nhìn cậu.

Nhìn cô kiểu nào cũng xinh đẹp động lòng người.


Càng làm cho con tim bé bỏng của cậu đập không ngừng.

Cố Nhiên buộc miệng nói.

"Vậy tớ giữ vị trí may mắn đó cho cậu,chịu không ?
Thẩm Đường cũng không nghĩ xâu xa gì ,liền cảm thấy Cố Nhiên đùa giỡn với mình nên cô cũng đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai của cậu,gương mặt mang theo nụ cười mà đùa lại cậu.

"Thôi đừng,tớ không dám đâu haha"
"! "
Bầu không khí xung quanh hai người họ vui vẻ không tả được nên không để ý đến ánh mắt của người nào đó đang ngồi đối diện.

Lục Viễn đã nhìn cô từ khi Cố Nhiên nhích lại gần cô rồi,anh chưa hề rời tầm mắt mà dính chặt lên hai con người kia.

Anh có lòng đưa nước ấm cho cô uống ,cô không nỡ nhìn lấy anh một cái còn không nói một lời cảm ơn với anh mà giờ lại cười nói vui vẻ với Cố Nhiên.

Anh càng nhìn càng thấy chướng mắt.

Lập tức đứng ngay dạy vang lên tiếng động không hề nhỏ.

Tay đút túi quần rồi lạnh nhạt thả một câu.

"Tớ ra kia hút điếu thuốc "
Thấy Lục Viễn đi ra phía sau thì Triệu Vi cũng lẽo đẽo đi theo sau,Thẩm Đường liếc nhìn hai người kia đến khi khuất bóng thì thôi.

Này là đi tìm không gian riêng tư chứ gì còn viện lý do hút thuốc gạt được mấy người ở đây chứ không gạt được cô đâu.

"!.

.

"
Bên hông sân sau có một lối đi nhỏ ,anh đi vào bên trong lục lọi trong túi quần một lúc rồi đưa điếu thuốc đặt trên miệng rồi châm lửa.

Làn khói nhả ra vấn vít trên khuôn mặt anh tuấn của anh,ánh sáng yếu ớt bên ngoài hơi len lỏi vào, chiếu lên khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện của anh.

Triệu Vi ngây người nhìn dáng vẻ có chút lưu manh của Lục Viễn,trong lòng khẽ cảm thán sắc đẹp mê người này của anh.

Một sắc đẹp khiến người khác nảy lòng tham,cứ như con thiêu thân mà lao đầu vào.

Cô đi vòng đến trước mặt anh,hơi nhón chân để nhìn kĩ khuôn mặt góc cạnh của thiếu niên hơn.

Giây phút cô vừa lại gần anh thì liền thấy người trước mắt né ra , cách xa cô một khoảng cách.


Đôi mắt phượng xinh đẹp của anh nhìn cô, đáy mắt đó còn hiện lên sự chán ghét làm lòng cô chợt đông cứng lại.

Bầu không khí không được tự nhiên này cộng với vẻ mặt xa cách đấy của anh càng làm cho Triệu Vi thấy lo sợ trong lòng.

Cô sợ anh sẽ chán ghét cô,đẩy cô ra xa anh ,!.

Cô bèn cất giọng nhỏ nhẹ.

"Cậu hút ít thôi ,không tốt cho sức khỏe đâu"
Một tiếng cười trầm thấp vang lên sau đó là một giọng nói lạnh nhạt.

Nhưng câu từ vẫn để cho cô chút mặt mũi.

"Vợ của ông đây mới có quyền quản,cậu là cái thá gì "
"!.

"
(Rồi giữ mặt mũi dữ chưa)
Cô bị anh chặn ngang họng,vẻ mặt xấu hổ giấu không hết.

Đôi mắt lại ngấn nước tức giận rời đi.

Phiền phức vừa đi khỏi anh giãn chân mày ra,đi lại ghế đá gần đó ngồi xuống.

Đôi chân thon dài bắt chéo nhau hồi tưởng lại cảnh tượng trên bàn ăn vừa rồi,anh càng nghĩ thì càng thấy khó chịu nơi lồng ngực.

Bứt rứt mãi mà không biết phát tiết vào đâu.

Một bên kia Thẩm Đường vừa ra tới thì liền thấy còn một mình Lục Viễn đang ngồi trên ghế, không thấy cô nàng Triệu Vi kia đâu.


Chỉ là trong lòng cô bức bối liền không suy nghĩ dứt khoác viện cớ đi khỏi bàn ,mục đích là đi rình trộm hai người này.

Cô biết việc làm của mình có hơi vô sỉ nhưng mà biết sao được ,ai bảo cô thích anh nhiều như vậy liền không nhịn được đi theo.

Lục Viễn trông thấy Thẩm Đường ngồi xổm bên chậu hoa kia thì khẽ nhíu mày,này là cô đang làm gì vậy.

Không ở bên trong tình cảm với Cố Nhiên lại chạy ra đó ngồi chi.

Anh liền cất cao giọng.

"Này cậu chơi trốn tìm đấy à "
Bị bắt quả tang Thẩm Đường giật nảy mình rồi lại đứng lên phủi bụi dính trên quần áo, cố tạo ra nét mặt tự nhiên nhất rồi đi lại kế bên anh.

"Ừm tớ đi hít thở không khí ấy mà"
"Chứ ở trong kia cậu nín thở?"
"!.

"
Được rồi cô không còn gì để nói thêm nữa,đang định mặc kệ anh thì liền nghe anh khàn giọng ra lệnh.

"Lại đây ,ngồi xuống"
"?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Chương 23


Nam Thành về đêm không khí rất trong lành,từng đợt gió hiu hiu thổi qua mang theo một chút hương của cỏ dại khiến lòng người cảm thấy dễ chịu.

Thẩm Đường nhìn người con trai trước mắt mình,một thân cao lớn đang ngồi trên ghế,làn da trắng lạnh của anh như phát sáng giữa bầu trời đêm.

Ánh mắt thâm thúy mà nhìn lấy cô.

Đột nhiên cô hơi cảnh giác lùi lại nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng.

"Cậu.

.

cậu đừng tưởng tớ sẽ nghe lời cậu răm rắp.

Có gì thì cậu nói đi tớ đứng ở đây nghe được"
Vẻ mặt thiếu niên hơi mất kiên nhẫn anh đưa bàn tay của mình qua kéo cô ngồi xuống bên cạnh,lúc này đây cô mới nhìn kĩ được bàn tay anh ở khoảng cách gần,khung xương hoàn mỹ tạo độ cong từng đốt tay tuyệt đẹp,cằm của anh hơi nâng lên toát đầy vẻ kiêu ngạo.

"Cậu thích tớ mà cậu lại nói chuyện thân thiết như vậy với Cố Nhiên?"
Từng câu từng chữ của anh nằm gọn bên tai của cô,một cỗ xúc cảm tức giận từ lồng ngực bộc phát.

Đúng ,cô rất thích anh nhưng đâu có luật lệ là cô không được nói chuyện với bạn nam khác,anh đây là không đáp lại tình cảm của cô mà còn đi quản cô sao.


Thẩm Đường đứng ngay dậy,một loạt hình ảnh của anh cùng Triệu Vi trong buổi tối hôm nay liên tục xuất hiện,nỗi buồn bực trong lòng cô không cách nào kiềm chế được nữa liền bộc phát.

Cô gằn từng câu từng chữ.

"Thì sao chứ,tớ thích cậu thì cũng có thể thích người khác vậy.

Cậu đừng tự nâng cao bản thân mình quá,cậu là ai mà quản tớ ? Cậu thì đúng là cái đồ tồi"
Lục Viễn sửng sốt nhìn cô gái nhỏ trước mắt,lần đầu tiên trong đời anh bị một người mắng như vậy đấy mà còn là con gái,suy nghĩ còn chưa dứt thì đã thấy cô lườm huýt anh rồi bỏ đi.

Anh liền đứng đuổi theo cô,nhưng bị cô chặn đứng tại chỗ.

"Cậu mà đi theo,tớ liền từ mặt cậu đây ,tin không ?"
"! "không hiểu sao anh lần này có hơi sợ cô ,bất giác nghe lời đứng im không đi theo nữa.

Sau khi bộc phát được hết cô liền quay mặt đi không thể nhìn anh thêm nữa,càng nhìn anh thì cô càng tức thêm thôi.

Thế là Thẩm Đường chào tạm biệt các bạn rồi cũng trở về lại nhà của mình.

Vào tới nhà cô cũng chui tọt vào phòng khóa cửa lại,một mình ngồi lên giường ấm ức mà vùi mặt vào khủy tay.

Bên trong căn phòng của cô được thiết kế hai tông màu trắng xám,rèm cửa được kéo xuống che đi ánh sáng bên ngoài chỉ để lọt vài ánh sáng yếu ớt len lỏi vào bên trong căn phòng.

Vừa nghĩ tới chuyện ban nãy liền thấy ấm ức ,vì cái gì mà anh chất vấn cô chứ,đã không thích cô thì đừng có làm ra những hành động như vậy,anh như vậy cô còn tưởng anh thích cô đấy.

Rõ ràng anh với Triệu Vi kia!.

Cũng không phải vì một cái ôm mà cô làm quá lên,nhưng dường như anh lại đặc cách đặc biệt cho Triệu Vi đến gần anh,ở lại nhà của anh,cùng anh đi dạo,lúc nào cũng thấy hai người đi chung với nhau.

Những hành động đó làm sao cô có thể không suy nghĩ được cơ chứ.

Thẩm Đường hít thở sâu rồi lại thở ra,đôi chân trắng nõn bước xuống giường.

Đi lại về phía ban công,cô lấy găng tay bảo hộ đeo lên hướng về phía bao cát mà ra sức đấm.

Vừa đấm vừa mắng.

"Lục Viễn cậu là tên xấu xa,tôi đấm chết cậu,đồ tồi,đồ vô lương tâm,quỷ hẹp hòi,! ! "
Phát tiết đủ rồi tâm trạng của cô cũng khá hơn ban nãy nhiều,Thẩm Đường lấy khăn bông gần đó lau nhẹ vệt nước trên khuôn mặt tinh xảo của mình rồi gật đầu hài lòng tiến về phòng tắm.

"!.


"
Bên phía nhà họ Lục cũng đã sớm giải tán,ai về nhà nấy.

Chỉ riêng một mình Lục Viễn bất động thanh sắc ngồi im trong phòng khách,ai đi qua nhìn thấy anh ,theo bản năng đi đường vòng tránh đụng phải anh.

Ngay cả Triệu Vi thường ngày bám dính lấy anh như hình với bóng ,thì nay cũng không dám tiến đến gần mà ngoan ngoãn trở về phòng ngủ của mình.

Anh mệt mỏi đưa tay lên xoa thái dương rồi ngả lưng về sau ghế,vẻ mặt đăm chiêu nhìn lên đèn chùm,rực rỡ tỏa sáng trên trần nhà.

Cô vì cái gì mà lại chửi anh chứ, còn mạnh miệng tuyên bố vừa thích anh vừa thích người khác.

Trái tim của cô nhiều ngăn chắc,càng nghĩ anh lại càng bực tức không thôi.

Anh cầm lấy điện thoại nhắn tin Wechat cho Thẩm Đường.

"Cậu hết giận chưa! "Viết xong chưa ấn gửi thì anh lại xóa rồi lại viết một dòng khác"Cậu nổi điên cái gì đấy?" Lục Viễn nhìn dòng chữ trên màn hình hồi lâu rồi lại xóa.

Vắt óc nửa ngày cuối cùng anh liền dứt khoác nhấn gọi cho cô.

Đột nhiên anh hơi thẳng sống lưng rồi tự mắng thầm (con m*n* mày căng thẳng cái gì )
Gọi cho cô hai lần đều bị cúp ngang ,đến lần thứ ba thì anh trợn tròn mắt khó tin nhìn màn hình.

Cô vậy mà lại cho anh vào danh sách đen?lần đầu tiên trong cuộc đời anh bị con gái chặn, người ta cầu còn không được cái Wechat của anh.

Lục Viễn bất lực ôm đầu than khẽ.

"Cậu được lắm,cậu cho tớ trải nghiệm nhiều cái lần đầu tiên thật đấy,cậu khá,cậu có bản lính"
"!.


"
Sáng hôm sau đến lớp ,Lục Viễn chủ động mua bữa sáng cho cô nhưng cuối cùng thì sao.

Vừa thấy cô tới cửa lớp rồi đi vào ,nhưng cô lại không ngồi chỗ bên cạnh anh mà đi thẳng xuống bàn của Cố Nhiên ngồi xuống.

Anh quan sát vẻ mặt của cô,nhìn không ra một điểm khác biệt nào cả.

Còn không thèm cho anh một ánh mắt,hoàn toàn làm lơ anh luôn.

Cô đây là hết thích anh rồi đúng không?Lục Viễn tối sầm mặt lại.

Đêm qua anh đã phải kìm nén cơn giận như thế nào chứ,còn bị mất ngủ vì cô đấy.

Trời gần sáng thì mới chợp mắt được.

sáng ra còn đặc biệt đi sớm mua đồ ăn sáng cho cô.

Còn cô thì sao! VÔ LƯƠNG TÂM.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Chương 24


Hôm nay có tiết học thể dục nên cả lớp liền chia nhóm ra đánh bóng chuyền.

Thẩm Đường đứng vào vị trí của mình nhìn về phía đội của đối thủ.

Cô bỗng kinh ngạc chạm mắt với Lục Viễn,ánh mắt hai người giao nhau cũng chẳng ai dời tầm mắt đi cứ thế nhìn lấy nhau.

Cô thầm nghĩ trong bụng,tính đến nay cũng được một tuần cô tránh mặt anh.

Cả hai cũng chưa nói được câu nào đột nhiên bây giờ chạm mặt có hơi ngượng ngùng.

Cô gan yếu nên dời tầm mắt đi trước ,cô sợ nhìn vào đôi mắt phượng mị hoặc của anh thì bị hút vào trong mất.

Đôi mắt phượng của anh khẽ nhíu lại,cả tuần qua anh cứ thấy được bóng của cô ở phía xa thì chưa kịp đi lại cô đã chạy mất tăm hơi,ở trong lớp thì anh vừa nhìn cô thì cô đã quay phắt đi trò chuyện với đám Mục Sơ,!.

Anh còn đang suy nghĩ cách thì hôm nay cũng thấy bóng dáng của cô.

Không cần nhiều lời anh liền dán chặt đôi mắt lên người Thẩm Đường không rời một giây nào.

Cứ như sợ cô chạy mất vậy.

Trận đánh bóng giữa hai đội bắt đầu,những quả bóng bay vút lên không trung.

Lại được những cánh tay mạnh mẽ của những bạn nam đánh bôm bốp.

Nói là chia đội nam nữ hai bên nhưng thật ra các bạn nữ toàn né bóng đứng ngoài rìa,đợi bóng qua mức thì đi lượm,nhường chỗ lại cho các bạn nam đánh.


Lần này vừa hay bóng mất kiểm soát nên bay hẳn ra về phía sân sau chính là sân của bóng rổ,Thẩm Đường nhìn theo quả bóng ở phía sau lưng không nghĩ nhiều liền chạy theo để lượm bóng.

Tay cô vừa chạm xuống quả bóng thì liền giật mình bởi tiếng thất thanh từ phía sân bóng chuyền của lớp,hình như đang gọi tên cô.

Thẩm Đường chưa kịp nghe rõ thì bị một bóng đem ôm lấy cô lao về phía trước.

Một tiếng động cực lớn vang khắp sân thể dục.

Thanh sắt ngang do lâu rồi không ai lại kiểm tra nên bị bung ốc ,vừa lúc nãy bị một lực lớn của quả bóng tác động nên tua vít hoàn toàn bị bung ra.

Thanh sắt cũng dần dà mà rơi xuống.

Đúng lúc Thẩm Đường chạy tới,may mà vừa rồi thấy cô đi lượm bóng thì Lục Viễn cũng đi theo sau,bắt kịp từng giây từng phút để bắt chuyện với cô cho bằng được.

Anh vừa nhìn thấy thanh sắt phía trên lung lay không kịp nghĩ nhiều liền lao vút về phía cô,ra sức mà ôm lấy cô rồi bổ nhào về phía trước tránh thanh sắt.

tiếng người ồn ào,những tiếng bước chân dồn dập đang chạy về phía này.

Nhưng cô không thể nghe được những âm thanh đấy bởi xung quanh cô chỉ còn nghe được hơi thở dồn dập của người đang ôm ghì chặt lấy cô,chính là Lục Viễn.

Cô có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập dồn dập của anh cùng với đó là cái ôm siết chặt lấy cơ thể của cô không buông.

Anh cúi xuống nhìn gương mặt trắng bệt của cô giọng có chút khàn mang theo sự lo lắng.

"Thẩm Đường cậu không bị thương ở đâu chứ?"
Cô không biết bản thân mình bị dọa hay chưa kịp phản ứng lại nữa qua trừng ba giây cô mới mấp máy môi,chưa kịp nói thành lời thì đã nghe được tiếng nói gấp gáp của thầy giáo thể dục.

"Nhanh lên mau mang cáng cứu thương lại đây"
Sau đó là một vài bạn nam nâng cơ thể cao gầy của thiếu niên đặt lên cáng.

Thẩm Đường run rẩy nhìn chân trái của anh nó đang chảy máu,ướt đẫm một mảng quần của anh.

Cô không đứng vững được mà vội bám lấy tay của Mục Sơ mà đứng lên.

Mặc kệ chân cô có đang run lẩy bẩy thì cô vẫn gắng sức chạy theo về phía đám người vừa khiêng lấy Lục Viễn,trông cô lúc này có chút chật vật không nói thành lời.

Bên trong bác sĩ đang giải quyết vết thương trên chân cho anh.

Cô không biết mình đã đứng đợi bên ngoài cửa phòng bệnh bao lâu nữa,nhưng cô cứ thế đứng nhìn về hướng cửa phòng không rời mắt.

Qua khoảng một hồi lâu cửa phòng bệnh mở ra,Lục Viễn một chân khập khiễng dựa cửa bước ra.

Anh còn chưa kịp nói câu nào thì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Thẩm Đường.

Suốt quãng đường từ trường học cho đến bệnh viện,cô đã dặn lòng không thể khóc nhưng vừa nhìn thấy anh bước ra thì đã không chịu nổi nỗi chua xót nơi khóe mắt cứ thế mà tuôn ra.

Cô lại gần anh ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào chân trái đang băng bó của anh.


Trong giọng mềm mại xen lẫn tiếng nức nở trông cực kì buồn cười.

"Hic.

.

Lục Viễn.

.

chân.

.

chân của cậu! huhuh"
Anh giờ còn đang vịn tường nên không thể cúi người xuống được bèn đưa bàn tay về phía cô nói với giọng đầy an ủi.

"Tớ không sao,cậu đứng lên trước đã,trông khó coi chết mất"
Lúc này Thẩm Đường mới sụt sịt lau vội nước mắt mà đứng dậy,cô không nắm tay anh ,cô sợ cô nặng quá.

Anh kéo lỡ anh đứng không vững lại té thì làm sao.

Lục Viên cau mày nhìn cô.

"Bây giờ nắm tay tớ,cậu cũng không thèm luôn sao"
Đôi mắt ngập nước của cô nhìn anh rồi lại đưa tay lên lau lau khóe mắt,cất giọng giải thích.

"Tớ sợ tớ kéo cậu ngã mất , tớ nặng! "
Đôi mắt thâm sâu của anh lướt một vòng trên người cô,gầy như vậy mà tự cho mình nặng sao hay là cô đang chê anh yếu ớt không đỡ nổi cô đây.

Cuối cùng anh vẫn bất lực không nói chủ đề này nữa.


Vừa hay thầy giáo chủ nhiệm cùng thầy thể dục chạy tới vẻ mặt lo lắng mà hỏi dồn dập.

Cứ thế mỗi người một câu.

Còn Thẩm Đường bên cạnh nãy giờ còn chưa kịp hỏi nhưng nghe hai ông thầy hỏi cũng phụ họa gật gật đầu,nhìn về phía Lục Viễn.

"Lục Viễn chân của em không nghiêm trọng chứ?"
"Băng bó một cục như này là bị gãy xương sao,có để lại di chứng hay gì không"
"Em còn bị thương ở đâu nữa không?"
"Mau đưa mặt cho thầy xem,khuôn mặt đem trai này mà bị một vết xước thầy xót"
"! ! "
Lục Viễn bất lực nhìn ba con người trước mắt,rồi anh đưa tay ngoắc ra hiệu cho Thẩm Đường lại gần mình.

Cứ thế bàn tay của anh rất tự nhiên mà choàng lấy cổ cô ,ý bảo cô dìu anh đi.

Thẩm Đường không nghĩ nhiều cũng ôm lấy eo anh cẩn thận dìu.

Bên tay cô là giọng nói từ tốn của thiếu niên.

"Em không sao đâu ạ,chỉ khâu vài mũi thôi.

Hai thầy về trường đi ạ em tự lo được, huống chi còn có bạn học Thẩm ở đây"
Sao cô cứ thấy câu cuối anh cố ý nhấn mạnh thế nhỉ?.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Chương 25


Thẩm Đường đỡ anh đi tới bên cạnh chiếc xe đã đậu sẵn trước bệnh viện.

Cô đỡ tay anh cẩn thận từng li từng tí ngồi vào bên trong xe,thấy anh thoải mái ngồi tại chỗ cô cũng thở phào nhẹ nhõm liền ngồi vào bên cạnh anh.

Bác tài lái xe rời khỏi bệnh viện đi thẳng về phía đường cao tốc,một làn gió nhè nhẹ thổi qua cửa sổ.

Thẩm Đường hơi nhướng người ra để hít thở ít khí trời.

Tóc cô bay nhè nhẹ trong gió,thổi theo mùi hương hoa nhài nhàn nhạt trên người của cô,lượn lờ xung quanh chóp mũi của anh.

Lục Viễn đưa mắt nhìn cô rồi kéo nhẹ cánh tay cô qua để cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Đôi mắt hẹp dài của anh nhìn cô chăm chú , môi mấp máy nói ra đúng tình hợp lí.

“Cậu tính chịu trắc nghiệm sao với tớ đây?”
Đôi mắt bồ câu của cô nhìn lướt qua anh từ trên xuống dưới,chiếc lưỡi non mềm khẽ lướt qua hàm.

Quả thật cô rất thích anh nhưng mà tiến triển có hơi nhanh nhỉ,nếu anh đã muốn cô chịu trách nhiệm thì cô cũng đành vậy.

Lời nói còn chưa kịp thốt ra thì liền bị anh chặt đứng tại chỗ.

“Cái chân này của tớ,cậu tính chịu trách nhiệm như nào đây ?”
“!.


Khoan đã ý anh là cái chân sao,chứ không phải cái ý nghĩa trong đầu của cô sao.

Thôi rồi,cô có phải suy nghĩ hơi lệch lạc ,còn có ý nghĩ đen tối như vậy với anh nữa chứ.


Thẩm Đường nét mặt đầy áy náy nhìn cái chân kia của anh rồi mới nhìn lên khuôn mặt đẹp trai kia mà thở dài.

“Cậu ra giá đi tớ chuyển khoản cho cậu nhé?”
“Ai cần tiền của cậu”
“Thế cậu! cậu muốn như nào?”
Lục Viễn nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Thẩm Đường thì liền đắc ý.

Có vẻ cô quên mất vụ giận cậu rồi nên cậu phải viện lý do tiếp mới được.

Con nhóc này dễ dụ thật.

“Cậu từ ngày mai làm tài xế cho tớ”
Cô hơi nghiêng đầu “Tớ không biết lái xe”
“!.

.


Mọi ngày cô nhanh nhẹn lắm mà sao giờ không bắt đúng trọng tâm thế.

Anh bèn bổ sung.

“Cậu có thấy tôi đi xe hơi đi học bao giờ chưa”
Thẩm Đường chắc nịch lắc đầu,sao cô không biết cơ chứ ,ngày nào cô chẳng rình mò anh dắt xe đạp ra khỏi cổng cơ chứ.

Lục Viễn vẻ mặt hài lòng,khẽ nhướng chân mày.

Cất tiếng thản nhiên nói
“Vậy nên cậu chở tớ bằng xe đạp”
Thẩm Đường còn chưa kịp load câu chữ của anh thì chết đứng tại chỗ,anh cái đồ này!.

.

định hành chết cô sao.

Cô biết anh không thích cô nhưng sao anh lại ác với cô quá vậy.

Nhìn anh xem,to gấp đôi cô nữa có khi còn hơn.

Cô bèn nhỏ giọng thương lượng.

“Tớ sao chở nổi cậu cơ chứ,cậu có thể suy nghĩ lại cái khác không?”
“Sao! cậu định trốn tránh trách nhiệm”
Được rồi đều tại cô,mọi lỗi lầm đều do cô cả.

Cô có nghĩa vụ đền ơn đáp nghĩa này với anh.

Chỉ là đạp xe đạp chở cái thân to xác như anh thôi mà,có gì đâu mà khó.

Trong đầu cô thì nghĩ mạnh miệng vậy thôi nhưng lời nói thốt ra có chút ỉu xìu.


“Tớ biết rồi,tớ sẽ chịu trách nhiệm với cái chân này của cậu mà,tớ chở đậu đi học được chưa”
Lục Viễn tỏ ý hài lòng rồi tựa lưng vào ghế,chợt cổ họng anh có hơi khát.

Liền với lấy chai nước mở nắp rồi đưa cho cô,lại tự mình vặn chai khác,ngửa đầu uống hết nửa chai.

Chai nước khoáng được anh nhét vào trong tay,cô chợt ngây người khó hiểu nhìn anh.

Thì liền thấy cảnh tượng anh đang uống nước kia,yết hầu lăn lộn trên cần cổ của anh.

Tiếp đến là khung xuống quay hàm tuyệt đẹp.

Miệng cô liền trở nên khô khốc bèn bối rối cúi xuống uống hết nguyên cả chai nước.

Mi mắt anh hơi lén nhìn cô gái đang uống nước một cách kịch liệt kia thì khẽ mỉm cười.

Được rồi,coi như đã kéo gần khoảng cách lại rồi.

Trước anh đưa nước khoáng cô còn giận hờn không thèm cầm lấy bây giờ thì uống cạn.

Có vẻ cô còn rất thích nước anh đưa ấy nhỉ.

Lục Viễn thầm tự hào trong lòng.

Chiếc xe hơi tiến vào khuôn viên nhà họ Lục.

Anh vừa được Thẩm Đường đỡ khỏi xe thì một bóng dáng mảnh khảnh chạy vội lên,trong giọng nói lo lắng gấp gáp cực độ.

“Lục Viễn à cậu không bị thương nặng chứ.

Để tớ dìu cậu vào trong nhà”
Bị cướp người khỏi tay Thẩm Đường ngơ ngác đứng nhìn bóng dáng anh với Triệu Vi ,trong lòng liền thấy mình như là người dư thừa.

Đột nhiên anh dừng bước chân nhìn về phía Thẩm Đường.

“Cậu đứng đó làm gì ,lại đây”

Vừa dứt câu Lục Viễn cũng thoát ra khỏi vòng tay của Triệu Vi.

“Không phiền cậu để Thẩm Đường đỡ tớ là được rồi”
Nhìn anh dứt khoác né xa Triệu Vi cô hơi ngạc nhiên,trong chốc lát liền đi về phía anh đỡ lấy cánh tay.

Sợ anh không có điểm tựa thì ngã mất.

Cô dìu anh vào bên trong phòng khách vừa suy nghĩ nên đặt anh ở đây hay sao thì anh liền lên tiếng bảo cô đỡ mình lên thẳng phòng ngủ.

Nghe anh nói vậy cô hơi do dự một lát rồi cũng dìu anh lên trên phòng.

Cánh cửa vừa mở ra,một căn phòng tông màu đen là chủ đạo.

Cô không kịp quan sát nên liền đặt anh lên trên ghế sofa.

Thấy anh yên vị tại chỗ thì cô khẽ nâng mi mắt nhìn xung quanh một lượt.

Mọi thứ đều ngăn nắp sạch sẽ hệt như con người của anh vậy.

Thiết kế khá đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi,cô tưởng đại thiếu gia như anh thì căn phòng phải là thứ gì đó người ngoài nhìn vào liền choáng ngợp ấy.

Mắt thấy cô đứng mãi không chịu ngồi anh bèn ho ho vài tiếng rồi nói.

“Cậu ngồi xuống đi”
“không cần tớ về ngay đây”
Cô còn chưa kịp rời đi thì đã nghe thấy giọng điệu cao lãnh của Lục Viễn.

“Ngồi xuống”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Chương 26


Cô nhìn lấy biểu cảm như kiểu cô còn không ngồi xuống thì anh sẽ xử phạt cô ngay tại chỗ vậy.

Giọng của cô cũng đột nhiên hơi run run.

“Cậu còn chuyện gì sai bảo tớ hả”
Bàn tay thon dài sạch sẽ của anh đưa tay với lấy ấm trà ,rót vào hai ly,một ly đẩy về phía cô.

Còn mình thì nâng ly còn lại lên nhấp một ngụm.

Phong thái trang nhã này hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài lưu manh của anh.

Nhưng nhìn thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui.

Lục Viễn nhìn lấy khuôn mặt đang nơm nớp ngồi ngay ngắn trên ghế thì lên tiếng.

“Cậu không có gì muốn nói sao ?”
Thẩm Đường hơi khó hiểu nhìn anh,rồi chợt nhớ đến cô còn đang cố tránh né anh mấy ngày vừa qua ,ý của anh chắc là vì việc này đi.

Càng nghĩ thì cô càng cảm thấy vấn đề nằm ở bản thân mình,tự cô suy nghĩ tự cô buồn bực rồi mới tránh mặt của anh.

Anh cũng không làm gì có lỗi với cô cả.

Nhưng mà anh còn mặt nặng mặt nhẹ với cô đấy ,coi như lần này cô rộng lượng tha thứ cho anh vậy.

Đôi môi anh đào của Thẩm Đường khẽ mỉm cười,ánh mắt không được tự nhiên nhìn loạn xạ trên trần nhà.


“Tớ với cậu có chuyện gì sao,không có mà.

Đúng không ?”
Anh quan sát nét mặt của cô gái nhỏ,biết là cô không giận mình nữa thì mới vui vẻ nhướng mày.

“Đúng thật là không có chuyện gì cả.

Cậu về được rồi,đừng quên nhiệm vụ ngày mai “
Vừa dứt câu thì anh liền đưa chân lên ghế ,nằm nhoài xuống.

Đôi chân của anh quá dài nên không có đủ chỗ để,dứt khoát kê ra hẳn ngoài rìa của Sofa.

Thấy người bên cạnh còn chưa đi mà cứ nhìn anh chăm chú,anh hơi nghiêng đầu qua hỏi.

“Cậu còn chuyện gì sao?”
Quả thật là cô có điều muốn hỏi anh thật,mấy bữa nay nó cứ nằm trong lòng cô khó chịu không thôi.

Dù sao anh cũng biết cô thích anh mà.

Thẩm Đường cũng không e ngại gì hết liền hỏi thẳng.

“ Cậu cùng Triệu Vi là có mối quan hệ gì thế?”
“Bạn bè bình thường thôi”
Lục Viễn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô thì hơi ngờ ngợ,anh cùng với Triệu Vi còn có loại quan hệ nào ngoài bạn bè sao.

Suy nghĩ chưa dứt thì liền nghe giọng nói có hơi nhỏ của cô nhưng anh nghe rõ ràng từng chữ.

“Vậy sao cậu với cậu ấy lại ôm nhau cơ chứ.

Này mà là bạn bè bình thường sao”
“!.


Anh còn đang nằm nhoài ra ghế hơi nghiêng đầu uống ngụm trà còn chưa kịp nuốt xuống liền ho khan sặc sụa.

Ôm cái gì cơ,anh với Triệu Vi ôm nhau?anh chợt nhớ lại cảnh tượng trong phòng bếp hôm ấy thì liền hiểu ra.

Cô nhóc này là đang ghen đây mà anh không vạch trần cô liền nhỏ giọng giải thích.

“Hôm đó là Triệu Vi đứng không vững tớ chỉ tiện tay đỡ thôi.

Cậu nhìn thế nào mà ra tôi với cậu ấy ôm nhau thế?”
Thẩm Đường nhìn anh rồi khẽ à một tiếng,vẻ mặt nhìn vào biết ngay là không tin lời anh nói mà.

Cô cũng không tiện hỏi thêm nhiều nữa để anh nghỉ ngơi rồi mình đi về.


Bước xuống phòng khách thì liền bắt gặp ánh mắt dò xét của Triệu Vi.

Cô chẳng thèm quan tâm cứ thế bước về phía cửa chính.

Vừa bước chân vào cổng nhà thì thông báo điện thoại của cô liền reo lên.

Thẩm Đường hơi chán nản lôi điện thoại ra xem.

Thì liền thấy Lục Viễn gửi một đoạn video cũng không nhắn thêm gì cả.

Thẩm Đường nhấp vào xem video.

Là camera trong căn phòng bếp.

Hình ảnh trong video sắc nét nhìn rõ mọi ngóc ngách.

Xem xong đoạn video môi cô không tự chủ mà kéo tới tận mang tai,vui vẻ để đâu không hết.

Thì ra là cô hiểu lầm anh rồi,cô còn tưởng anh cùng với Triệu Vi kia là loại quan hệ đó chứ.

Thẩm Đường vui vẻ nhét điện thoại lại vào túi rồi tung tăng bước vào nhà.

Trong phòng khách ba mẹ cô đang ngồi ở bên trong,vẻ mặt còn nghiêm túc có hơi căng thẳng.

Sao nay ba mẹ cô về nhà sớm vậy chứ,Thẩm Đường tò mò chạy lại ngồi kế bên mẹ cô hỏi nhỏ.

“Mẹ! sao nay về sớm thế.

Mà mẹ này sao nhìn vẻ mặt của ba có hơi khó ở thế kia”
Nói thì nói nhưng cô sợ ba cô nhất nhà đó,vừa thấy không khí khác lạ thì cô chỉ dám qua hỏi nhỏ mẹ thôi.

Mẹ cô nhìn con gái rồi khẽ thở dài,kéo lấy sấp tài liệu trên mặt bàn đưa cho con gái.


Đôi mắt bồ câu của cô chớp liên tục vẻ mặt kì quái nhìn tài liệu trong tay mình.

Cô trịnh trọng mở ra xem rồi đọc lướt qua.

Càng xem cô càng chăm chú hơn,cẩn thận từng li từng tí đọc từng câu chữ.

Xem qua một lúc lâu cô lại hướng mắt nhìn ba mẹ mình rồi lại cúi đầu xem lại lần nữa.

Thẩm Đường khó tin nhìn lấy tờ giấy trong tay,mắt trợn tròn lên thiếu điều là hét toáng lên thôi.

“Mẹ! cái này,con không nhìn lầm chứ.

Là thư thông qua xét tuyển của POR đấy.

Mẹ! mẹ mau nhéo con mấy cái đi”
Niềm vui sướng tràn ngập trong khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ,niềm vui không giấu nổi mà tràn ngập trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ.

FPOR là trường đào tạo nghành Mỹ Thuật nằm trong top 2 cả Thế Giới đó.

Cô đã nộp hồ sơ xét tuyển từ năm cô học lớp 8 đấy,không chỉ nộp hồ sơ không thôi nhưng mỗi năm cô phải gửi đều đặn 5 bản vẽ để trường xét tuyển.

Ước mơ của cô,bây giờ cô không thể dùng được câu từ nào để miêu tả được niềm vui sướng này nữa rồi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Chương 27


Cô thì vui vẻ biết bao nhưng sao ba mẹ cô lại căng thẳng thế kia.

Ba cô thấy con gái mình cứ nhảy nhót ôm lấy tờ giấy kia thì phiền lòng than khẽ.

"Con xem ba mẹ đến giờ mới có thời gian về nhà ở cạnh con thì con lại sắp đi xa!.

"ông thở dài một hơi.

Mẹ cô ngồi kế bên cũng phụ họa theo mà thở dài thườn thượt.

Thẩm Đường lại gần ôm cánh tay của ông nũng nịu giọng nói mềm ngọt mà dỗ dành ba cô.

Tốn khá nhiều thời gian cô mới dỗ được hai vị phụ huynh này vui vẻ đấy.

Sau khi kết thúc lớp 11 thì cô còn một năm để hoàn tất việc học hành ở đây,cô cũng nghĩ tới việc xa ba mẹ trước đó rồi chỉ là cô không buồn lắm,vì ba mẹ cô từ nhỏ đã luôn làm ăn xa nhà, cô cũng quen với việc một mình rồi.

Nghĩ lại ba mẹ cô cũng có thể thường xuyên qua thăm cô kia mà.

Việc khiến cô để tâm chính là Lục Viễn,cô thật sự luyến tiếc khi phải xa anh.

Có khi cô đi du học thì anh cũng quên béng cô mất,chỉ mới nghĩ đến đó thì đã rầu không thôi.

Thẩm Đường dứt khoác không nghĩ nhiều nữa liền để chuyện đó ra sau đầu,tới đâu thì tính tới đó vậy.

Sáng hôm sau đúng 6 giờ sáng Thẩm Đường đã đứng trước cổng đợi Lục Viễn.

Một lúc sau mới thấy anh tập tễnh dắt xe đạp đi ra.

Anh đẩy xe đến trước mặt cô để cô giữ lấy xe còn mình thì hiên ngang ngồi ghế sau.


Yên vị tại chỗ rồi anh khẽ nâng khuôn mặt góc cạnh lên,hất cầm ý bảo cô mau mau đạp xe đi.

Cô khẽ mím môi thầm mắng anh vài câu trong lòng rồi cũng ngồi lên yên xe.

Chân cô thuộc tuýt chân dài leo lên xe khá thuận tiện.

Nắm chặt tay lái thì vẻ mặt của cô có hơi căng thẳng,chuyện là đã lâu rồi cô chưa có đạp lại xe.

Nhất thời động tác có hơi vụng về.

Thẩm Đường giữ được thăng bằng rồi thì bắt đầu ra sức đạp,quả nhiên kĩ năng đạp xe thượng thừa của cô cũng bộc phát,cứ đi được một quãng thì lại mất thăng băng suýt té,liền được anh chống chân đỡ lấy.

Cứ thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Lục Viễn nhìn bóng lưng lắc lư chật vật kia của cô thì có hơi buồn cười.

Anh vừa đỡ lấy yên xe vừa cất giọng chê bai.

" Cái trình này của cậu còn thua mấy đứa lớp 1 cơ đấy"
"!.

"
Ok cô nhận cô gà thật,cô thì ra sức đạp xe chở cái thân to của anh còn chưa than thở gì đâu mà anh ngồi sau hưởng thụ còn chê bai cô.

Một suy nghĩ xấu xa xẹt ngang qua trong đầu cô,khuôn miệng của cô hơi đắc ý cười lên trông gian hết sức.

Thẩm Đường bất chợt thắng gấp xe lại,bánh xe ma sát với mặt đường kêu lên một tiếng "két" chói tai.

Cô chân dài nên an toàn chạm đất ngồi vững trên yên xe.

Lục Viễn còn đang thư thái ngồi yên sau không kịp phản ứng.

Anh nhanh tay vòng qua bên hông của cô,cánh tay to lớn với làn da trắng lạnh ẩn hiện vài đường gân xanh chằng chịt ôm chặt lấy eo cô.

Thì bên tai anh lại vang lên giọng nói mềm mại của thiếu nữ.

"Xin lỗi nhé ,tớ thấy con mèo đang qua đường nên thắng hơi nhanh "
"!.

"
Đừng tưởng dùng cái giọng điệu đấy thì anh không biết cô cố tình nhé,đôi mắt thâm sâu của anh nhìn tấm lưng mảnh khảnh trước mắt khẽ chớp nhẹ mi một cái,sau đó là một loạt hương thơm trên cơ thể thiếu nữ xộc vào khoang mũi.

Lúc này anh mới để ý đến bản thân đang ôm lấy eo của cô(mềm mềm thơm thơm)là những từ ngữ liên tục xuất hiện trong đầu của Lục Viễn.

Bên kia Thẩm Đường không hay biết gì mà vẫn tiếp tục ra sức đạp xe,trong đầu còn đang hả hê cười thầm việc cô vừa gây ra kia.

Mắt thấy gần đến cổng trường thì cô mới cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy eo mình.

Cái tư thế gì thế này,anh ôm cô khi nào thế.

Đã vậy cô còn cảm nhận rõ ràng từng thớ cơ bắp trên người của thiếu niên đang dính sát sau lưng cô.

Khuôn mặt cô bắt đầu đỏ như trái cà chua,hơi mất tự nhiên nói.


"Này Lục Viễn! tay của cậu! "
"! "
Vừa hay cô đạp xe tới cổng trường nên nhanh chân xuống xe,liền đưa mắt nhìn người nào đó vừa chiếm tiện nghi của cô.

Mà càng nhìn cô càng thấy sai sai ,anh vậy mà còn cười cơ đấy.

Lục Viễn cũng rời khỏi yên xe.

khẽ nhếch khóe môi rồi nhìn cô với ý vị thâm sâu.

"Không phải tớ đang trả lương cho cậu đấy sao"
"!.

.

"ai mướn cậu trả lương kiểu đấy.

Cô cũng không thèm đấu võ mồm với anh.

Thẩm Đường liếc anh một cái rồi dắt xe vào nhà xe,đặt xe vào chỗ thì cô cũng quay gót đi về phía lớp học,anh vẫn còn đang đi tập tễnh phía sau cô.

Bước chân của cô dừng lại đợi anh đi lên rồi đi bên cạnh anh.

Lương tâm áy náy của cô trỗi dậy nhìn xuống chân của anh,nó được băng gọn gàng đẹp mắt hơn hẳn hôm qua.

"Tớ đỡ cậu nhé?"
"Có vẻ cậu thích được tớ trả lương nhỉ,nào lại đây"
Vừa nói anh vừa đưa cánh tay lên định đặt trên lưng cô thì liền bị cô né ra ngay lập tức.

Anh hứng thú nhìn vẻ mặt đang dần đỏ ửng lên của cô thì lại bắt đầu trêu ghẹo.

"Cậu thích mà,đừng có giả bộ nữa "
"!.

"
"Ai.

.


ai thích chứ,ảo tưởng"
Quả thật là cô rất thích nhưng cô cũng cần giữ giá bèn giữ mặt lạnh lườm huýt anh.

Nhưng nhiệt độ trên khuôn mặt xinh đẹp đã bán đứng cô,bây giờ cô thật muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi.

Sau đó là một giọng cười đang cố kìm nén của anh vang lên nho nhỏ.

Anh muốn cười chứ gì,vậy thì cứ đứng đó cười đi.

Thẩm Đường không thèm để ý anh nữa mà mở cửa bước vào lớp học.

"! ! "
Cả lớp nhìn chằm chằm hai con người đứng trước cửa lớp ve vãn nhau thì không khỏi kinh ngạc,trên bục giảng cô giáo Hà cũng giương cặp mắt kính nhìn hai người bọn cô.

Thẩm Đường hơi nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình.

Đầu cô vang lên vài tiếng ầm ầm nhỏ,sao lại đi trễ tận 15 phút vậy chứ.

Rõ ràng cô đi từ sớm cơ mà.

Lục Viễn thì lại thản nhiên bước vào lớp đứng bên cạnh cô rồi khẽ nói nhỏ đủ để hai người họ nghe.

"Ai đấy đạp xe thì chậm còn té lên té xuống nên mới muộn học đấy"
Đôi mắt hẹp dài của anh nhìn cô ,quả thật anh rất đẹp trai còn ở khoảng cách gần như vậy ở ngay trước mắt cô theo đó còn nhỏ giọng ghé sát tai cô thì thầm nữa chứ.

Ai mà đỡ nổi đây.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Chương 28


Cô giáo chỉ mắng nhẹ hai người vài câu rồi thả về chỗ ngồi.

Thành tích của hai vị này cô rất hài lòng nên việc đi trễ thế này cũng nhắm mắt làm ngơ cho qua.

Học bá cũng biết ngủ dậy muộn,đi học trễ như bao người mà.

Người làm cô giáo như cô quả là hiểu tâm lý học sinh.

Tối hôm qua Thẩm Đường nhận được tin nhắn của Lục Viễn.

Đại khái là anh nói cô phải dọn về lại chỗ cũ ngồi kế bên anh ,nào là phải chịu trách nhiệm với cái chân của anh rồi nghe anh kể khổ đủ điều.

Cuối cùng cô vẫn mềm lòng nên hôm nay liền về vị trí cũ của mình.

Chưa ngồi được lâu thì thông báo điện thoại của cô khẽ rung liên hồi.

Cô đưa mắt nhìn cô giáo trên bục giảng rồi mới len lén mở Wechat lên xem.

Là Mục Sơ đang inh ỏi bên trong.

“Này! cậu với anh họ tớ là thế nào,sao lại đi học chung với nhau chứ.

Cậu mau khai đi hai người tiến triển tới mức nào rồi,!.

.

Hèn gì cậu đá đít tớ không chịu đi học cùng tớ thì ra là vì trai bỏ bạn”
“!.


Thẩm Đường khó khăn lắm mới giải thích ngắn gọn nhất để cô nàng hiểu rồi cũng tắt điện thoại lật sách ra xem bài.


Một bên kia,thiếu niên còn đang cà lơ phất phơ chưa chịu mở sách ra,anh giơ chân khẽ đạp nhẹ vào ghế của cô.

Đúng như dự đoán anh nhận được ánh mắt cảnh cáo của cô gái nhỏ.

Dạo này anh khá thích vẻ mặt này của cô nha.

Lục Viễn liền nhích ghế của mình ngồi sát bên cạnh cô.

Đầu hơi nghiêng qua nhỏ giọng.

“Bạn học Thẩm này phiền cậu lật sách hộ tớ”
“!.


Anh bị đau ở chân chứ có phải ở tay đâu kia chứ.

Vừa soạn từ ngữ trong đầu để phản bác anh cô liền quay sang bất chợt.

Môi của cô khẽ chạm lên làn da của anh chính là vị trí trên má đấy.

Cô hốt hoảng nhích người ngả về phía sau.

Trợn tròn mắt nhìn anh.

Tiếng tim đập ngày một dồn dập khiến cơ thể của cơ cứng đờ tại chỗ.

Lục Viễn đưa ngón tay lên khẽ chạm vào chỗ cô vừa sượt qua,dù chỉ chạm nhẹ rồi nhanh chóng rời đi nhưng anh cảm nhận rõ ràng xúc cảm mềm mại đó.

Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên anh được con gái hôn qua,nhưng cảm giác này rất khó để nói ra.

Cảm giác chính là muốn thêm nữa.

Đột nhiên bầu không khí giữa hai người im lặng trong giây lát.

Cô bối rối không thôi.

“Cậu! cậu ngồi gần tớ như vậy làm gì chứ”
Anh nhìn con mèo nhỏ đang xù lông thì khoái chí.

“Hay để tớ hôn lại cậu nhé!.

,như vậy thì huề rồi”
“Cậu!.


Khuôn mặt của anh vốn đã câu dẫn người khác rồi bây giờ liền tỏ vẻ lưu manh thế kia thì muốn mạng nhỏ của cô hay sao.

Sao cô lại đi thích cái người mặt dày này chứ.

Cô thừa biết mình mà đáp lại lời anh thì anh càng đùa giỡn cô thôi,nên cô nhích ghế ra kéo dài khoảng cách.

Vẫn nên bảo quản trái tim của cô trước đã,không thôi nó đập kịch liệt như này cô không chịu nổi đâu.

Anh hơi nhướng mày quan sát nét mặt của cô,tóc cô vén gọn ra sau tai,nên anh càng dễ nhìn khuôn mặt đang chuyển sang màu đỏ của cô hơn.

Giọng nói trầm khàn vang lên.


“Này cậu giận à,tớ đùa tí thôi mà”
“Tớ không giận,cậu mà còn lại gần thì tớ giận thật đấy”
“! ! ”
Vẻ mặt của Thẩm Đường nghiêm túc nhìn anh,sau vụ lần trước anh đã rút kinh nghiệm rồi nên ngoan ngoãn nghe lời cô.

Nhích ghế lại vị trí của mình,cô mà giận nữa thì khó dỗ lắm.

“! ”
Cuối tuần này cả đám hẹn đi hồ bơi của nhà Tống Nhiên để tụ tập.

Cố Nhiên là người tới sớm nhất nên đã tranh thủ bày trí mấy đồ linh tinh như phao súng bắn nước các thứ ra.

Biệt thự nhà Tống Nhiên thiết kế theo kiểu hiện đại.

Hồ bơi được thiết kế nằm trên tầng sân thượng,xung quanh được bao bởi lớp kính cực kì an toàn.

Ngửa đầu thì ngắm được bầu trời cúi đầu thì ngắm được đô thị xa hoa tấp nập xe cộ.

Mục Sơ cùng Thẩm Đường,Lục Viễn cũng đến trên tay còn xách theo đủ loại đồ uống.

Hai cô nàng hí hửng chạy nhảy khắp nơi thích thú không thôi.

Đến bể bơi tất nhiên phải thay đồ bơi để phù hợp với hoàn cảnh rồi.

Mục Sơ quen nẻo dẫn Thẩm Đường xuống phòng thay đồ.

Đứng trước gương là một cơ thể hoàn mỹ của Thẩm Đường nhưng cô chỉ có yếu điểm là ngực hơi bé thôi.

Thẩm Đường quan sát Mục Sơ từ đầu tới chân.

Mục Sơ thuộc dáng người đầy đặn có hơi mũm mĩm nhưng là kiểu thân hình cân đối điện nước đầy đủ.

Đặc biệt là cặp ngực kia làm cô ghen tỵ chết được.

Hai cô nàng đều mặc cùng tông màu là màu trắng hoạ tiết tinh tế với vài đường hoa văn màu đen càng làm tôn lên vóc dáng hơn.

Thẩm Đường không thích mặc đồ quá hở hang,cô liền chọn một bộ tắm thiên về dạng đầm xoè.

Chân váy ngắn tới ngang bắp đùi của cô khoe chọn cặp chân thon dài trắng nõn.


Phía trên là một chiếc áo ngắn hai dây ôm trọn cơ thể.

Hai cô nàng loay hoay cả buổi cũng xong cùng nhau tiến lại bể bơi.

Ra tới thì không thấy bóng dáng ba anh chàng kia đâu,chắc là đi thay đồ rồi.

Mục Sơ kéo Thẩm Đường lại gần bể bơi định kéo cô nàng xuống thì liền nghe Tống Nhiên ngăn cản.

“Tiểu Sơ lại đây ăn gì đó đi lát rồi hẵng bơi nhé”
Lời vừa dứt thì cô nàng quay sang nháy mắt với Thẩm Đường.

“Vậy chúng ta ăn gì đó rồi bơi nhé”
Cô gật đầu rồi khẽ cười,Mục Sơ cứng đầu mọi ngày đâu rồi bởi có tình yêu vào thì liền thay da đổi thịt mà.

Thẩm Đường cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người đối diện bèn ngẩng đầu nhìn lên.

Trước mắt cô là Lục Viễn cùng Cố Nhiên đang cúi đầu trò chuyện với nhau, chắc do cô hơi mẫn cảm nhỉ,có ai nhìn đâu kia chứ.

Một bên kia Lục Viễn cùng Cố Nhiên phối hợp cực kì ăn ý vừa thấy cô ngẩng đầu liền quay sang nói chuyện cùng lúc.

Lục Viễn thấy bóng dáng mảnh mai của cô tiến về bàn để đồ ăn.

Đôi chân của cô trắng nõn.

Cô không quá gầy nhưng cặp chân cực kì tinh tế.

Đặc biệt là vòng eo kia anh thật muốn đi qua ôm chọn lấy mà.

Suy nghĩ chợt thoáng qua thì anh liền giật mình,đôi chân thon dài rời khỏi sân thượng tiến vào phòng tắm trong phòng thay đồ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Chương 29


Bên trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy mạnh,từng đợt ma sát với mặt sàn va lên tiếng động.

Lục Viễn một thân cao lớn đứng trước vòi sen hứng từng đợt nước lạnh vào người.

Bàn tay thon dài của anh chống vào mặt tường,vốn là không cần dùng sức nhưng từng dây gân xanh chằng chịt nổi trên bề mặt da của anh.

Da anh vốn trắng nên giờ gân xanh hiện càng rõ ràng.

Giọng trầm khàn của thiếu niên khẽ mắng"Mẹ kiếp mày dựng cái gì chứ,cầm thú mà"
Sự thay đổi trên thân dưới của anh khiến anh hoảng sợ không thôi,chỉ là vấn đề sinh lý bình thường nhưng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh nhìn cơ thể con gái thôi mà đã dựng đứng thế này.

Trước đây anh qua lại không ít con gái chỉ dừng ở mức nắm tay ,hôn môi này kia thôi.

Lúc đó anh còn tưởng mình bị liệt,tiếp xúc gần cơ thể mềm mại của con gái như vậy nhưng chẳng thấy hứng thú, nhưng giờ thì sao chứ vừa mới nhìn Thẩm Đường diện bộ đồ bơi thôi,mà cô chỉ để lộ cặp chân nuột nà của mình mà anh đã chịu không nổi rồi.

Không biết qua bao lâu anh cứ thế mà đứng hạ hỏa trước vòi sen,chuẩn bị công tác cho thằng em ổn thỏa thì anh mới cầm lấy khăn lau người bước ra ngoài,trên thân anh cũng chỉ mặc mỗi cái quần bơi thôi.

Áo vừa nãy ướt nhẹp rồi anh còn đang suy nghĩ đi tìm Tống Nhiên mượn tạm cái áo mặc vào.

Đôi chân thon dài của thiếu niên vừa bước ra khỏi cửa phòng thay đồ thì liền chạm mặt với Thẩm Đường.

Thấy anh đi đâu lâu quá nên cô mới đi tìm, vừa đi lại đây thì liền nhìn thấy anh bước ra khỏi phòng thay đồ.

Trước mắt cô là cơ thể của thiếu niên,vai rộng eo hẹp đúng chuẩn nghĩa thân hình tam giác ngược.

Lần trước cô có thấy qua cơ thể trần phía trên của anh rồi nhưng lúc đó cô không nhìn kĩ lắm.

Bây giờ quan sát ở cự li gần như thế ,Thẩm Đường khẽ tán thưởng trong lòng.


Nhất thời nhìn đến ngây người cũng không chú ý đến biểu hiện khó coi trên khuôn mặt của anh.

Lục Viễn trầm mặt nhìn cô nàng\,bỗng chốc lại cảm giác được khí nóng ở thân dưới.

Anh nhanh chân bước lại vào phòng đóng "Rầm "cánh cửa\, vang lên tiếng động dọa người.

Con m*n* thằng em lại dựng nữa rồi.

Vẻ mặt ngơ ngác của cô nhìn cánh cửa đóng rầm lại,cô đã làm gì khiến anh tức giận sao.

Cô chỉ mới nhìn có một tí thôi mà sao lại cọc như thế.

Cốc Cốc Cốc
"Này cậu làm gì trong đó hoài vậy,nhanh ra đây đi chứ"
"!.

"
Đứng sau cánh cửa anh gằn từng chữ,vẻ mặt chịu đựng cơn nóng kia.

"Cậu đi trước đi,lát tớ ra liền"
Thấy anh nói vậy cô cũng không quản nữa,dù sao bỏ công đi kiếm anh cũng không phải là không công ,cô còn được nhìn cơ bụng của anh đấy.

Bổ mắt thật mà,Thẩm Đường tung tăng vui vẻ trở lại sân thượng.

Cả đám đang ăn trái cây thì liền thấy Lục Viễn trở lại.

Mà trên khuôn mặt anh khí huyết không ổn  lắm,toàn thân tỏa ra một khí lạnh đến run người.

Tống Nhiên cũng không phải mới chơi chung với anh,hai người đã chơi chung với nhau rất lâu rồi.

Biểu hiện nhỏ này của Lục Viễn làm sao anh không rõ cơ chứ,Tống Nhiên đi lên về phía Lục Viễn khẽ đưa tay thục nhẹ vào người của anh.

Dùng giọng nói chỉ để hai người họ nghe được.

"Này không tệ nha ,tớ có nhìn qua rồi.

Quả là khí huyết sung trào mà"
"CÚT" Lục Viễn lườm lấy Tống Nhiên rồi cũng đi lại ghế ngồi xuống.

Tâm trạng lúc này của anh rất phức tạp,anh vậy mà lại có suy nghĩ đồi bại với Thẩm Đường.

Dù chưa làm gì cả nhưng chỉ cần nhìn thấy cô thôi là anh đã thấy tội lỗi của mình chồng chất.

Thẩm Đường dạo này rất vui vẻ,vì sao ư chính là cái gai Triệu Vi kia đã quay lại Mỹ rồi.

Không còn cái đuôi bám miết lấy anh nữa.

Tâm tình cô vui vẻ đi lại ngồi xuống bên cạnh Lục Viễn.


Cô xiên một miếng đào đưa về phía của anh.

"Cậu ăn đào đi nè"
Lập tức phản ứng của anh hơi gượng gạo ,tránh ánh mắt của cô rồi nhận lấy miếng đào cho vào miệng,chẳng cảm nhận được vị gì cả chỉ thấy cay đắng trong lòng thôi.

Ăn uống xong xuôi cả nhóm cũng đi lại bể bơi.

Mục Sơ không cần nói cũng đang dính chặt lấy Tống Nhiên rồi.

Cố Nhiên vừa nãy đã rời đi trước hình như trong nhà cậu ấy có chuyện gì đó.

Bây giờ chỉ còn lại mình Lục Viễn với Thẩm Đường ngơ ngác nhìn nhau.

Vốn Thẩm Đường tính rất thẳng thắn,thích ai thì chẳng e ngại kiêng dè gì cả.

Nên rất chủ động tấn công Lục Viễn.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của thiếu niên thì cô liền lên tiếng.

"Cậu dậy tớ bơi đi,được không"
Anh nhìn xuống khuôn mặt đang cười rộ lên của cô thì tâm trạng khó chịu ban nãy cũng tan đi.

Trong lòng như có thứ gì đó mềm mềm lướt qua.

Thấy anh không trả lời mà cứ nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Đường bĩu môi.

"Không dậy thì thôi cậu còn trưng cái mặt thối đấy ra"
Nói xong cô cũng tự mình bước xuống bể bơi,với lấy chiếc phao màu hồng phấn kia rồi chui vào lỗ tròn.

Cứ thế để phao chống đỡ lấy cơ thể của cô trôi nổi trên mặt nước.

Anh nhìn một hồi rồi cũng thở dài trong lòng,nhìn thấy cơ thể của cô thôi anh đã thấy ngứa ngáy rồi,bây giờ còn nhờ anh tập bơi thì không phải muốn mạng của anh sao.

Nghĩ thì là vậy nhưng hành động trái ngược hoàn toàn.


Lục Viễn cũng đi xuống bể bơi ,chân dài rảo bước trong nước đi lại về phía của cô.

Mực nước cao nhất ở đây là 3m nhưng được thiết kế theo độ dốc ,càng đổ về sau thì càng sâu.

Anh nhanh tay nắm được phao của Thẩm Đường nhẹ giọng nói.

"Để tớ tập cho cậu"
Nghe anh nói vậy cô vui vẻ hài lòng,cô quan sát ngũ quan tuấn tú của anh ở khoảng cách gần rồi khẽ cảm thán trong lòng,đẹp trai chết người luôn.

Nhưng vừa nãy cô chỉ kiếm chuyện để nói thôi chứ thực ra cô biết bơi,thôi lỡ rồi đành phải giả bộ tiếp vậy.

Sau một hồi dậy cô những kiến thức cơ bản thì liền thấy cô đã có thể bơi khá tốt.

Anh còn cho rằng cô học hành cũng tốt nên việc học bơi cũng tiếp thu nhanh đến vậy.

Không nghĩ nhiều anh liền hướng càng về phía sâu hơn ,kêu cô bơi lại đây.

Thẩm Đường nãy giờ giả bộ học bơi cả nửa ngày bây giờ cô bơi được anh cũng không nghi ngờ còn khen cô bơi giỏi.

Nên cô không cần giả bộ nữa liền bơi về phía của anh.

Mắt thấy sắp lại gần anh rồi cô liền cười xấu xa.

Chân khẽ đạp loạn xạ trên mặt nước vội lên tiếng.

"Aaaa Lục Viễn cứu! cứu tớ ".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Chương 30


Anh hốt hoảng nhanh tay ôm lấy cô,rồi nhấc bổng cô lên.

Giọng nói gấp gáp.

"Cậu không sao chứ"
Vừa đạt được mục đích,cô liền đưa tay ra sức ôm lấy cổ của anh.

Cả cơ thể mảnh khảnh của thiếu nữ dán chặt trên người anh.

Hai cẳng chân vòng qua bên hông của anh ra.

Cô giả bộ thở hổn hển lắc nhẹ đầu.

Tiếp đó cô cảm nhận rõ ràng từng thớ thịt trên cơ thể của Lục Viễn,rất săn chắc.

Mặt cô khẽ đỏ ửng gục bên hõm vai của anh.

Giọng điệu mềm mỏng.

"Tớ sợ bị chìm lắm cậu ôm tớ lên bờ đi"
"!.

.

"
Nói thật là từ nãy giờ anh không hề cảm nhận được cái gì lạ cả,chỉ một mực lo lắng cho cô.

Nhìn cơ thể đang run lên của cô thì chắc cô bị dọa sợ lắm.

Anh vòng tay đỡ lấy cơ thể của Thẩm Đường trong lòng rồi lần trong nước tiến lên bờ.

Bên kia Thẩm Đường không phải run vì sợ mà run vì sướng.

Cô muốn sờ cơ bắp của anh lâu lắm rồi bây giờ còn trực tiếp dính chặt vào nhau thế này thì cô có chết cũng nhắm mắt.


Ôm còn chưa đã thì cô đã được anh đặt lên bờ,tay của cô không buông khỏi cổ của anh.

Chỉ hơi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn vào mắt anh.

"Tớ tê chân quá,đi không nổi,cậu có thể bế tớ lại  ghế không?"
"!.

"
Lúc này đây anh mới phát giác được cảm giác mềm mềm trên khuôn ngực cứng rắn của mình.

Nhìn xuống bên hông thì là cặp chân thon dài kia đang bao chùm lấy anh.

Cơ bắp khắp cơ thể của anh căng cứng lại,đôi tay rời khỏi người của cô.

Hai vành tai len lén đỏ ửng lên.

Rồi lại nhìn vẻ mặt hết sức tự nhiên kia của cô thì khẽ mắng trong lòng.

(Con nhóc này không biết đề phòng gì sao,cái vẻ mặt hưởng thụ kia là gì vậy chứ)
Không nghĩ nhiều thêm được nữa,có vẻ cô tê chân thật.

Anh gắng gượng kiềm chế cảm xúc trong lòng bế cô ra khỏi bể bơi,vừa đi vừa dạy dỗ.

"Tớ nói cậu biết sau này không được ôm thằng nào kiểu này ,không phải ai cũng có tâm hồn trong sáng như tớ đâu.

Cậu mà vậy thì đám cầm thú đấy tấn công cậu đấy,!.

"
Nghe anh nói một chằng dài cô cũng hiểu.

Đâu phải ai cô cũng dám làm vậy chứ,ngay cả bạn trai cũ cô cũng chỉ cho nắm tay thôi đấy.

Cô khẽ giải thích, trong giọng có chút tủi thân.

"Tớ chỉ như thế với cậu thôi"
"!.

"
Lục Viễn nhìn xuống cô gái nhỏ,anh hiểu hàm ý trong đó anh cũng  hiểu được tâm tư của cô.

Nhưng giờ anh vẫn chưa sẵn sàng, nghiêm túc với chuyện tình cảm.

Anh liền lẩn tránh sang việc khác.

"Để tớ rót nước ấm cho cậu,ngồi đây đợi đi"
Đôi mắt bồ câu của cô nhìn bóng dáng cao lớn của thiếu niên rồi lại thở dài,anh lại tránh chủ đề của cô nữa rồi.

Không sao cả,ít ra anh đối xử với cô rất tốt nha.

Cô vẫn nên cố gắng tiếp vậy.

-----
Cuối cùng cũng đến kì nghỉ tết,sau tết thì cô lại bắt đầu năm học mới.

Chính thức bước vào năm cuối của đời học sinh.

Năm nay vẫn như mọi năm cả nhà cô sẽ về Giang Thành đón tết cùng ông bà ngoại,còn ông bà nội của cô đã mất từ khi cô còn chưa chào đời cơ.

Mọi năm vẫn là cùng ông bà ngoại đón năm mới.

Thẩm Đường còn đang ngồi xếp bằng trên giường nhắn Wechat cho Lục Viễn,mọi ngày dù không có chuyện gì cô cũng tìm đủ mọi lý do để nói chuyện cùng anh.

Anh cũng không nhiệt tình chào đón cô lắm nhưng có trả lời là được rồi.


Ngày mai tớ sẽ đi Giang Thành đón năm mới cùng ông bà ngoại,cậu đừng nhớ tớ nhé
!.

.


Cô thấy một hàng dấu chấm anh gửi qua thì lại tiếp tục bổ sung.

Năm nay cậu đón năm mới cùng với ông cụ thôi sao?
Có nhà bác cả đón năm mới cùng
Thẩm Đường nghe vậy thì cũng nhẹ lòng,ít ra anh còn có nhà bác cả ,không thôi chỉ có anh với ông cụ thì sẽ buồn lắm.

Hôm nay là thứ sáu.

Đêm giao thừa sẽ vào thứ năm tuần sau,cô nhẩm thời gian ăn tết bên nhà ông ngoại khá lâu.

Nếu muốn tặng quà năm mới cho anh thì cô vẫn nên chuẩn bị bây giờ thôi đợi đến lúc cô quay về thì không ý nghĩa gì nữa.

Thẩm Đường gọi điện hẹn Mục Sơ cùng đi sắm đồ với mình.

Hai cô nàng xuất phát đến trung tâm mua sắm.

Cô dẫn Mục Sơ vào cửa hàng trang sức,cô tỉ mỉ lựa một hồi cũng chọn được một cái ưng ý.

Mục Sơ nhìn chiếc vòng tay của nam thì khó hiểu.

"Cậu mua tặng ai sao?"
"Ừm tớ muốn tặng cho Lục Viễn"
Mục Sơ hiểu ra chỉ à một tiếng rồi lại bổ sung.

"Anh họ của tớ không thích đeo loại vòng tay này đâu,hay cậu đổi sang mua quần áo hoặc giày ấy"
Chiếc vòng tay tinh xảo chất liệu bạch kim nằm gọn trong tay cô,ngắm ngía một hồi thì cô cũng quyết định mua.

Quà này là cô đã ý định mua từ lâu rồi nhận hay không nhận,đeo hay không đeo thì theo ý trời vậy.

Mặc kệ anh không thích nhưng cô vẫn muốn tặng.

Sau nửa ngày dạo chơi trong trung tâm mua sắm thì cô mệt lả người nằm trên giường.

Trên tay cầm hộp đựng vòng tay cười tủm tỉm.

Còn đang suy nghĩ nên trao tới tay anh như thế nào thì hợp lý,bây giờ đưa thì quá sớm đợi đến lúc cô quay về thì quá muộn.

Một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu.


Cô lại trong tủ lấy ra một chiếc balo mini màu xám bạc nhìn vô cùng đẹp.

Cô nhét hộp nhỏ vào trong balo rồi chạy xuống lầu,xỏ dép rồi đi qua tòa biệt thự bên cạnh.

Vừa vào tới sân thì liền bắt gặp anh đang cho mấy con cá koi trong hồ ăn.

Cô đi lại đưa balo về phía của anh,trịnh trọng nói.

" Cậu giữ hộ tớ cái balo này nhé,tớ sợ để trong nhà mẹ tớ mà phát hiện ra thì đánh chết tớ mất.

Balo này tớ giấu mẹ mua tận 5 vạn đấy"
"!.

"
Anh nhìn vẻ nghiêm túc của cô thì cũng chẳng suy nghĩ nhiều,tiểu thư như cô mua cái balo 5 vạn mà cũng phải giấu như vậy sao.

Có vẻ ba mẹ cô khá nghiêm khắc về vấn đề tiêu xài của cô nhỉ.

Nghĩ nghĩ một hồi anh liền bổ sung.

"Cậu có đủ tiền tiêu vặt không?"
Cô chỉ viện đại lý do thôi mà,cái balo này 5 vạn là thật nhưng là mẹ cô mua cho cô.

Chắc anh tưởng ba mẹ cô nghiêm khắc chuyện tiền bạc với cô nên hỏi thế sao.

Cô đã nói xạo thì phải xạo tới bèn uất ức nói.

"Tớ còn có 500 tệ trong người thôi"
Cô định nói xong thì lảng trán chuyện khác thì liền lấy anh móc ví tiền ra,lấy hết tiền mặt trong ví đưa cho cô.

"Ở đây tớ có 2 vạn tiền mặt thôi cậu cầm xài đi,thiếu thì nói với tớ ,tớ đi rút đưa cho cậu"
"!.

".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Chương 31


Thẩm Đường suy nghĩ một hồi lâu thì nhét tiền của anh vào rồi nói cảm ơn anh,đứng bên cạnh luyên thuyên một hồi cô cũng quay gót đi về nhà.

Trước khi cô rời đi thì liền nghe Lục Viễn nói.

"Đi đường bình an nhé"
Cả nhà cô mua vé máy bay lúc 6 giờ chiều,từ Nam Thành bay đến Giang Thành mất khoảng 3 tiếng thôi.

Sau khi đáp cánh tới nơi thì ba cô cũng nhận được điện thoại của chú Lý,là tài xế lái xe cho nhà của ông bà ngoại.

Chú Lý đã đợi sẵn ở bên ngoài,ông bà ngoại vẫn như vậy.

Chu đáo từng li từng tí với cả nhà của cô.

Chiếc xe lăn bánh chạy vào khuôn viên,căn nhà của ông bà ngoại được xây theo phong cách cổ xưa,gian nhà rộng rãi,sân vườn chủ yêu trồng cây ăn quả với nhiều loại rau.

Thẩm Đường vừa bước xuống xe thì liền trông thấy bà ngoại đi ra,trên gương mặt phúc hậu nở nụ cười nhìn con cháu.

Bà đi lại nắm lấy đôi tay trắng mềm của Thẩm Đường liên tục hỏi han cô.

Cho đến khi vào tới đại sảnh thì bà ngoại mới thôi hỏi.

Ông ngoại của cô đang ngồi ở tâm điểm phòng khách uống trà,ông thích mặc những bộ đồ trường bào nhưng lại được thiết kế thoải mái hợp với xu hướng bây giờ càng không làm giảm đi nét đẹp tinh tế của vốn có của nó.


Ba mẹ cô tiến vào bên trong lễ phép chào hỏi ,Thẩm Đường vừa rồi đã chào hỏi bà rồi nên cô liền chạy lại bên cạnh ông nhỏ giọng.

"Cháu chào ông ạ,ông năm nay lại đẹp trai hơn năm ngoái nhiều đấy ạ"
Vẻ mặt trang nghiêm của ông cụ khó kiềm được nụ cười thỏa mãn,ông xoa nhẹ đầu cháu gái rồi mới ra lệnh cho ba mẹ cô ngồi xuống ghế còn cô thì ngồi cạnh ông.

Cả nhà năm người xum vầy bên nhau,cười nói đủ thứ chuyện trên đời,năm nay nhà cô về sớm hơn nhà bác cả với nhà dì út.

Nên ông bà ngoại đặc biệt vui vẻ ra mặt.

Còn họ hàng thân cận đến đêm giao thừa sẽ đến cùng ăn cơm với ông bà ngoại.

Tối đến cô men theo lối hành lang làm bằng gỗ tiến ra ngoài vườn,cô đặc biệt thích nơi đó.

Thẩm Đường nhìn lướt qua mọi thứ vẫn vậy,một bộ bàn ghế làm bằng gỗ sưa xung quanh được rào bằng những thanh gỗ uốn lượn lấy nhau,còn đặc biệt có mái che trên đỉnh đầu.

Cô ngồi tựa vào ghế rồi hít thở không khí,quả nhiên là mùi hương nhàn nhạt của hoa cỏ xen lẫn nhiều hương thoang thoảng của gỗ.

Đắm chìm một lúc lâu cô liền lấy điện thoại ra selfie một tấm,trong khung ảnh là đôi mắt long lanh của cô cùng với nụ cười thanh thuần.

Cô nhấn gửi ảnh vào khung chat của Lục Viễn kèm một dòng tin nhắn.

Tớ đáp cánh tới nhà ông bà bình an rồi nè
Khoảng trừng 5 phút sau đó cô nhận được một tin nhắn thoại của anh,Cô hơi ngó đông ngó tây rồi nhấn nghe,tim đập kịch liệt.

Ừm,cậu chơi vui vẻ nhé
Một câu ngắn gọn của anh thôi đã làm cô cười ngây ngốc cả buổi.

Đến đêm giao thừa, xung quanh khuôn viên của nhà ông bà ngoại cực kì náo nhiệt,cháu chắt nhà cô không tính là nhiều nhưng đặc biệt quậy phá.

Tiếng cười đùa của đám nhóc thi thoảng lại vang lên mọi ngóc ngách,tụi nhóc cứ nô đùa mà chạy nhảy khắp nơi.

Bên trong đại sảnh thì người lớn ngồi quanh chiếc bàn tròn tán gẫu,con cháu trong nhà thì cô lớn thứ ba.

Cô còn một chị họ,anh họ là con của bác cả.

Chị họ thì lớn hơn cô 1 tuổi năm nay vừa lên đại học còn anh họ thì đã đi làm hiện đang tiếp quản công ty của gia đình.

Ba người rủ nhau ra sau vườn ngồi,rồi trầm ngâm nhìn đám nhóc rồi lại nhìn người lớn trong nhà.

Anh chị họ này của cô đặc biệt ít nói tính cách có hơi trầm nhưng tâm cực kì hiền lành.

Suốt một buổi thì chỉ có mình cô là tìm chủ đề rồi nói không thôi.


Thẩm Đường có hơi chán lôi điện thoại ra định nhắn này nọ với Lục Viễn thì liền nhận được tin nhắn của Mục Sơ.

Trong khung trò chuyện,Mục Sơ gửi cho cô một tấm hình,nhìn xung quanh thì chính là phòng ăn của nhà họ Lục.

Một bàn năm người bầu không khí cực kì trang nghiêm.

Nhìn lại nhà của cô thì khác hẳn một trời một vực,nhà họ Lục chỉ có hai người con trai nhưng ba mẹ của Lục Viễn không may qua đời nên giờ chỉ còn lại nhà bác cả chính là ba của Mục Sơ.

Cô tìm kiếm thân ảnh quen thuộc trong khung ảnh,anh đang ngồi trên bàn ăn.

Vẻ mặt vẫn như mọi ngày lãnh đạm mà ngồi ở đó,duy chỉ có Mục Sơ là nhìn vào khung ảnh cười ngây ngốc thôi.

Kèm theo tấm ảnh là một tin nhắn của Mục Sơ.

Cả nhà tớ chuẩn bị xem Xuân Vãn đây bên cậu thì sao
Bên tớ cũng vậy
Thẩm Đường cũng kèm theo tấm ảnh là khung cảnh ấm áp náo nhiệt trong khuôn viên nhà ông bà ngoại.

Đầu bên kia Mục Sơ liền tục ghen tỵ với bầu không khí bên này của cô ,ca thán hâm mộ không thôi.

Thế là cả hai tán gẫu tới nhau đến tận lúc Xuân Vãn chiếu.

Đồng hồ vừa nhảy đến giây thứ nhất của năm mới ,Thẩm Đường liền nhắn chúc mừng năm mới với Lục Viễn đầu tiên sau đó cô cũng nhấn nút gửi hàng loạt tin nhắn chúc mừng cho bạn bè trong Wechat.

Lần này anh trả lời cực kì nhanh cứ như là gửi cùng một lúc với cô vậy.

Đầu bên kia Lục Viễn nhìn màn hình khẽ cười,đúng là anh nhắn chúc cô đầu  tiên không ngờ vừa nhấn nút gửi thì đã nhận được tin nhắn của cô.

Anh cũng thả cho cô một bao lì xì.


Thẩm Đường mở bao lì xì ra thì hoảng hồn không thôi là 3 vạn lận đấy cộng với tiền anh cho cô thì tròn chĩnh 5 vạn.

Này là ý gì đây,có phải trùng hợp không mà nó bằng với giá chiếc balo của cô.

Cô không nghĩ nhiều thêm nữa bèn chụp lấy một đống bao lì xì trên tay gửi qua cho anh.

Cậu nhìn xem năm nay tớ phát tài rồi,có rất nhiều tiền a"
Sau đó cô cũng lì xì lại cho anh là 4 vạn kèm thêm lời chúc năm mới lần hai.

Cực kì nghiêm túc.

Anh đã có lòng như vậy cô cũng nên nhận một chút ,cô hiểu tính tình của anh mà,nếu cô mà trả lại hết thì chắc anh không thèm ngó ngàng lấy cô cho mà xem.

Không đợi anh trả lời lại thì cô liền bổ sung thêm.

Lục Viễn cậu mau mở balo hôm bữa tớ đưa cho cậu đi,bên trong là quà năm mới của tớ đấy"
Lục Viễn nhìn số tiền cô vừa phát cho mình thì ngỡ ngàng còn đang muốn phát thêm một bao lì xì cho cô thì liền thấy cô nhắn đến ,anh cũng đi lại tủ ở ngay đầu giường lấy ra balo ,kéo mở khóa thì trông thấy một chiếc hộp tinh xảo có màu xanh đậm chất liệu làm bằng nhung.

Bên trong đựng một chiếc vòng tay bạc trông cực kì bắt mắt,họa tiết đơn giản nhưng rất sang trọng.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Chương 32


Lục Viễn nhìn chiếc vòng tay rồi lại nhìn phong bao Thẩm Đường vừa gửi.

Khoé môi không tự chủ được mà mỉm cười trong lòng ấm áp không thôi.

Anh cũng chẳng phải lần đầu tiên được tặng quà nhưng trước giờ anh có luật lệ riêng là sẽ không nhận quà của người khác đặc biệt là bạn khác giới thì lại càng không.

Bởi vì anh thấy nó không cần thiết để nhận,anh cũng chẳng thể cho họ thứ họ muốn được nên sẽ không nhận tấm lòng đấy.

Lần này thì anh còn chẳng do dự liền đeo chiếc vòng vào cổ tay ngắm nghía một hồi lâu đến khi Mục Sơ từ phía sau lưng đi lên thất thanh.

“Này anh cười ngây ngốc cái gì vậy?”
Đôi mắt tinh nghịch của Mục Sơ thấy biểu cảm trên khuôn mặt của anh cứng đờ lại rồi lại nhìn về phía cô,hình như chuẩn bị mắng cô rồi.

Mục Sơ liền nhanh miệng.

“Tại cửa phòng anh mở sẵn đấy chứ,em chỉ đi ngang qua thấy anh ngồi ngơ ở đây nên mới đi vào.

Chứ em cũng tính gõ cửa mà tại cánh cửa mở trước mắt nên em mới đi thẳng vào”
“!.


Anh họ này của cô đặc biệt khó ở,căn phòng của anh ngay cả dì giúp việc muốn vào dọn dẹp anh cũng không cho toàn tự tay dọn thôi.

Ai mà muốn vào thì phải gõ cửa xin phép này kia.

Mục Sơ chỉ thấy qua ông nội cô được vào thôi còn cô thì trước giờ toàn gõ cửa rồi đứng trước cửa chứ chưa từng vào phòng của anh bao giờ.

Nhất thời tò mò nên vừa nãy cô mới tự động đi vào ấy chứ.


Tầm mắt của Mục Sơ nhìn chiếc vòng trên cổ tay của Lục Viễn.

Biểu cảm trên khuôn mặt cô từ áy náy chuyển thành kinh hãi.

“Không phải anh ghét đeo vòng tay nhất sao”
“Mà khoan đây sao giống chiếc vòng Thẩm Đường lựa ở trung tâm thương mại vậy.

Không lẽ!.

.


Mục Sơ có nhắc qua việc Lục Viễn không thích đeo vòng tay với Thẩm Đường rồi,nhưng cô không ngờ Thẩm Đường lại thật sự mua nó.

Nhìn xem anh họ của cô còn đeo nó kia kìa,trước giờ không phải anh cô ghét nhất đeo mấy thứ vướng víu này sao.

Vị trí chị dâu này của cô chắc chắn thuộc về Thẩm Đường là cái chắc.

Mục Sơ hơi tiến lại gần bắt đầu nở nụ cười gian manh trêu chọc.

“Ai da không ngờ nha.

Anh họ này anh khai thật đi anh cũng có tình cảm với Thẩm Đường đúng không”
Suốt từ nãy đến giờ anh vẫn giữ nguyên cái mạnh lạnh đấy nhìn con em họ trước mắt này.

Lải nhải sao mà lắm thế cơ chứ,anh không trả lời câu nào liền nắm cổ áo Mục Sơ ném ra ngoài cửa rồi đóng chặt cửa lại.

Mục Sơ hậm hực đứng ngoài cửa dậm chân mấy cái nhưng là kiểu dậm vào không khí.

Cô sợ anh họ nghe được thì lại băm vằm cô mất.

Cứ thế Mục Sơ tức giận đi xuống dưới lầu chơi.

Bên trong phòng Lục Viễn mở ngăn kéo tủ ,lấy ra một chiếc hộp y chang chiếc hộp của Thẩm Đường.

Bên trong cũng là một chiếc lắc tay nhưng lại thiết kế theo dạng dây,màu bạc lấp lánh với những hạt charm tinh xảo.

Anh còn đang suy nghĩ có nên tặng cho cô không thì liền nhận được quà của cô trước rồi.

Lục Viễn nhớ lại câu hỏi của Mục Sơ khi nãy thì bắt đầu đăm chiêu.

Anh thật sự không xác định được cảm giác đối với Thẩm Đường là gì.

Nguyên Do là trước đến giờ anh chưa từng thích ai hay yêu ai thật lòng cả.

Anh thật sự coi trọng cô ,anh sợ kết luận tình cảm này quá nhanh về sau hai đứa lại xảy ra chuyện gì đó anh sợ cô bị tổn thương.

Anh hiểu rõ bản chất của con người mình rất nhanh chán,hứng thú cũng mau chóng qua đi.

Anh chỉ biết rằng anh rất thích nhìn cô cười,cô giận anh thì tâm trạng của anh cũng rất bực dọc.

Rất muốn dành nhiều thứ tốt đẹp cho cô.


Anh sợ những thứ này chỉ là hứng thú nhất thời lỡ đâu nó qua đi nhanh chóng thì phải làm sao.

Nên anh phải thật cẩn thận suy xét mới dám cho cô câu trả lời được.

Thẩm Đường khác với anh ,con người của cô rất kiên định đặc biệt không đem chuyện tình cảm ra chơi đùa.

không thuộc dạng đào hoa bay bướm như anh được.

Cứ thế cả đêm không ngủ.

Lục Viễn nằm trên giường suy nghĩ cả một đêm.

Đến tận lúc sáng anh cũng chẳng thể ngủ bù được.

Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới mà.

Anh phải cùng ông nội tiếp đón những vị khách đến nhà mừng tuổi.

Sớm muộn anh cũng phải tiếp quản công ty của ông nội nên việc như thế quan trọng nhất là giao tiếp với nhiều cổ đông trong công ty.

Một ngày bận rộn với hàng loạt khách khứa ra vào trong Lục gia.

Họ hàng xa họ hàng gần đều đến đủ.

Còn chưa kể đến những đối tác làm ăn trong xã hội.

Đến tận tối khuya thì Lục Viễn mới được thả lỏng.

Anh đứng ngoài lan can châm điếu thuốc hít một hơi rồi thả nhẹ làn khói trắng đục ra.

Khuôn mặt của thiếu niên thoát ẩn thoát hiện trong làn khói trắng.

Đôi mắt thâm sâu của anh nhìn mông lung trên bầu trời.

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Anh dụi tắt tàn thuốc cất bước đi vào phòng vớ lấy chiếc điện thoại đang cắm sạc.


Nói trắng ra là cắm sạc từ đêm hôm qua cho tới tận hôm nay.

Quả nhiên một loạt thông báo nhảy trên màn hình khiến anh hoa cả mắt.

Đôi mắt nhìn lướt qua thì là chúc mừng năm mới từ bạn học nhưng anh không để những tin nhắn đó vào mắt.

Anh lướt tìm tên của cô thì nó nằm gần dưới khung chat.

Tổng cộng là 5 tin nhắn thời gian thì cứ cách hai tiếng lại nhắn một tin.

-Hôm nay cậu có đi chúc tết không.

-Tớ vừa đi sang nhà mấy bác mừng tuổi nè,mệt lắm luôn.

-Lục Viễn cậu đang làm gì thế,sao không xem tin nhắn.

-Bây giờ đã 5 giờ chiều rồi,không lẽ cậu ngủ nướng ngay đầu năm hả.

-Tớ nhớ cậu quá,cậu nhớ tớ không nè.

Đọc một loạt tin nhắn của cô thì khuôn mặt trầm ngâm của thiếu niên mới thoáng nở nụ cười.

Anh trực tiếp ấn gọi video với cô.

Không biết vì sao bây giờ anh thật sự muốn thấy nụ cười của cô.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Chương 33


Thẩm Đường cả ngày không thấy tăm hơi anh đâu thì sốt ruột vô cùng.

Cô cứ thi thoảng lại nhìn điện thoại cho tới khi điện thoại đổ chuông ,cô nảy mình.

Lúc này cô đang ở trong phòng nên cũng không cần kiêng dè xung quanh liền ấn nút nhận.

Màn hình bên phía Lục Viễn liền xuất hiện khuôn mặt trái xoan của cô gái nhỏ,cô đang nhìn anh.

Môi hồng hào liên tục mấp máy.

Sáng giờ cậu đi đâu thế sao không trả lời tin nhắn của tớ
Này,mắt cậu sao mà thâm xì thế kia,cậu không ngủ đủ giấc sao
! !
Lục Viễn không trả lời liền chỉ đứng bất động tại chỗ nhìn cô chăm chú.

Qua một hồi lâu Thẩm Đường ở đầu bên kia không thấy anh nói gì ,nếu không phải gọi video thì hẳn cô đã cho rằng anh không ở đó mà bỏ đi đâu đấy.

Cô nhìn khuôn mặt uể oải của anh mà lo lắng.

Lục Viễn cậu sao thế
Anh lúc này có hơi mệt mỏi ,lại gần chiếc ghế gần đó ngồi xuống khẽ ừm một tiếng đáp lại cô.

Thẩm Đường vốn đã quen với cái tính cách kiệm lời này của anh rồi nên chẳng để ý nhiều mà tiếp tục hỏi.

Cậu.

.

cậu mệt lắm sao
Tiếng nói mềm mỏng của cô gái truyền vào tai hệt như một dòng nước ấm chảy dọc khắp cơ thể vậy.

Bên ngoài lan can từng đợt gió hiu hiu thổi vào.

Càng khiến tâm trạng của anh tốt hơn hẳn,cơn buồn ngủ cũng ập đến.

Ánh mắt tĩnh lặng của anh nhìn lên trần nhà đột nhiên nói.

Nghe giọng của cậu tớ không cảm thấy mệt mỏi nữa rồi
!.


.


Cứ như thế cả hai bên đều không ai lên tiếng chỉ nghe tiếng hít thở đều của thiếu niên.

2 phút trôi qua Thẩm Đường mới hơi ngu ngơ hỏi lại.

Cậu nói lại đi,vừa nãy tớ nghe chưa rõ
!.


Thẩm Đường ngơ ngác ngồi trên giường ,mím chặt môi hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn hẳn.

Tập trung hết tinh thần nghe câu trả lời của anh.

Lại 2 phút trôi qua,anh vẫn chưa trả lời.

Từ lúc nãy khi anh ngồi trên ghế thì màn hình đã phản chiếu hình ảnh trên trần nhà,hẳn là anh để điện thoại trên bàn.

Cô liền gấp gáp nói rồi nhìn vào màn hình.

alo
Cậu có nghe tớ nói không
alo,Lục Viễn
!.


Không một ai trả lời,cô liền áp sát điện thoại lên tai lắng nghe.

Động tĩnh bên kia rất tĩnh lặng,cô chỉ nghe vài tiếng thở nhẹ nhàng truyền đến nhưng không rõ lắm.

Chắc anh ngủ quên rồi nên cô bèn tắt máy.

Thẩm Đường đắp chăn che kín đầu,chân tay đập loạn xạ trong chăn.

Trên không giấu nổi nụ cười.

Lúc nãy cô nghe rất rõ ràng chỉ là cô muốn nghe lại lần nữa nên mới nói vậy thôi.

------------------
Sáng sớm hôm sau,Lục Viễn ngủ cả đêm trên trên ghế.

May là chiếc ghế này nằm khá thoải mãi không thôi hẳn là bây giờ anh đã đau nhức toàn thân rồi.

Anh khẽ đưa tay lên che đi ánh nắng chói mắt đang chiếu vào.

Ngồi thẫn thờ một lúc thì chợt nhớ ra đêm hôm qua anh gọi điện cho Thẩm Đường thì ngủ quên mất.

Anh nhấn mở điện thoại thì liền nhận được tin nhắn của cô.

Xem ra tâm trạng cô rất vui vẻ.

Lục Viễn cậu dậy chưa.

Qua ba hôm nữa là tớ về lại Nam Thành đấy
Môi mỏng của anh khẽ đưa lên cười nhẹ nhàng,khuôn mặt dịu hẳn đi.

Ừm,đợi cậu quay về
Đầu bên kia Thẩm Đường vừa ăn sáng vừa liếc nhìn điện thoại.

Cứ thế cô cứ nhìn dòng tin nhắn kia của anh mà cười liên tục.

Đến nỗi ông ngoại cô cũng phải lên tiếng.

"Cháu đang yêu sớm sao?"
Sau câu nói của ông ngoại là một loạt ánh mắt đổ dồn về phía của cô.

Thẩm Đường toát mồ hôi lạnh,với độ tuổi này của cô kiêng kị nhất là yêu sớm đó.

Thế là cô nói xạo không chớp mắt,vẻ mặt không thể nào bình tĩnh hơn.


Nhưng ngay tại lồng ngực thì tim của cô muốn thòng hẳn ra bên ngoài.

"Dạ không ạ,cháu sao có thể yêu sớm chứ.

Ông xem thành tích học tập của cháu càng ngày càng tiến bộ không phải sao.

Điều đó chứng minh cháu yêu việc học,đặt việc học lên hàng đầu"
"Thế cháu cười ngây ngốc cái gì trong điện thoại đấy,mau đưa ông ngoại xem nào"
"!.

.

"
Cô nhanh tay chuyển sang khung chat của Mục Sơ ,giơ về phía của ông ngoại rồi cất tiếng.

"Dạ Mục Sơ kể chuyện hài tết cho cháu ấy ạ"
Ông cụ tuy già nhưng mắt vẫn tinh,nhưng nhìn vào khung chat kia toàn là chữ viết tắt ông chẳng hiểu mô tê gì.

Nên nhẹ dạ tin cháu gái.

Cả nhà ai nấy cũng gật đầu tin cô,nhưng mà để chuyện này cho người lớn trong nhà biết khéo có khi còn cho cô chuyển trường ngay lập tức.

Dập tắt tình yêu chớm nở của cô.

-----------------
Cuối cùng cũng đến ngày về lại Nam Thành,Thẩm Đường chạy nhanh vào nhà cất đồ rồi chạy lẹ vào bếp.

"Mẹ ơi con đem ít quà qua biếu ông cụ Lục nhé"
Trước khi cả nhà cô về Giang Thành thì cha mẹ cô đã tặng quà năm mới cho hàng xóm xung quanh cả rồi.

Nhưng lần này từ nhà ông ngoại về mang không ít đặc sản.

Thấy con gái nói vậy bà cũng liền đồng ý.

Cô tung tăng cầm đồ chạy sang bên nhà Lục Viễn.

Cô chào hỏi ông cụ rồi biếu quà cho ông.

Mặc dù cô nôn nóng đi gặp anh nhưng vẫn phải lễ phép với người lớn,thế là cô cùng ông cụ trò chuyện một hồi lâu thì mới cất bước đi lên lầu,ông cụ thấy thế cũng nở nụ cười.

Quá quen với cảnh tượng này rồi,trước giờ cô sang chơi đều là lên trên lầu kiếm Lục Viễn chơi cùng.

Nhìn thế nào cũng rất vừa mắt ông cụ Lục.

Nên ông đây đẩy thuyền còn không kịp.

Đứng trước cửa phòng cô giơ tay gõ nhẹ thì liền nghe tiếng bước chân bên trong.

Lục Viễn một thân cao lớn đứng trước cửa,hình như anh lại đẹp trai hơn nữa rồi.

Cô không nhiều lời liền lách qua người anh đi vào bên trong.


Cô lại gần chiếc ghế thân thuộc ngồi xuống,vẻ mặt ngoan ngoãn ngước nhìn anh nở nụ cười.

Lục Viễn đi lại phía của cô rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

"Cậu vừa mới về không mệt sao.

Không ở nhà nghỉ ngơi còn chạy sang đây"
"không mệt"
"Ừm"
"!.

.

"
Hết rồi sao,anh sao chỉ hỏi có một câu rồi ừm thế kia.

Không phải trên tin nhắn anh nhắn ngọt sớt lắm sao.

Cô bĩu môi khẽ lườm anh.

Cảm nhận được ánh mắt của người kế bên anh cười khẽ,lại đứng lên đi về phía tủ lấy ra chiếc hộp gấm màu xanh dương.

Rồi tiến lại ngồi vào ghế,đưa hộp gấm cho cô.

Tặng cậu
Thẩm Đường ngơ ngác nhìn chiếc hộp gấm trong tay anh.

Từ lúc thấy anh lấy hộp gấm từ trong tủ ra thì cô đã chẳng nghe được gì cả.

Dồn toàn bộ lực chú ý vào hộp gấm.

Anh đây là muốn trả lại hộp quà cho cô sao.

Quả nhiên Mục Sơ nói đúng ,anh không thích chiếc vòng này.

Tia hy vọng non nớt kia của cô tiêu tành rồi sao.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Chương 34


Lục Viễn nhìn thấy cô xụ mặt một đống,rồi lại ngẩng đầu.

Đôi mắt bồ câu của cô có hơi phiếm hồng.

"Cậu định trả lại quà cho tớ sao?"
"!.

.

"
Anh buồn cười nhìn cô rồi đưa cánh tay về trước mặt cô.

Khẽ xoắn tay áo lên để lộ chiếc vòng bạc mà cô đã tặng.

"Cậu nhìn xem,tớ đeo rồi"
Vẻ mặt ngơ ngác của cô hết nhìn chiếc vòng bạc trên tay anh rồi lại nhìn về phía chiếc hộp gấm.

Không để cô nói thì anh liền lấy chiếc lắc từ trong hộp ra,bàn tay thon dài của anh kéo cánh tay cô qua mà đeo vào.

Giọng trầm thấp vang bên tai của Thẩm Đường khiến toàn thân cô ngứa ngáy không thôi.

"Cái này là tớ tặng cho cậu"
Cô vội đưa cánh tay lên ngắm thật kĩ chiếc lắc tay rồi cười tủm tỉm.

Anh không chỉ đeo chiếc vòng cô tặng mà còn tặng cả lắc tay cho cô nữa.

Nghĩ thôi đã thấy muốn bay bổng lên tận trời xanh rồi.

Khuôn mặt cô rạng rỡ ngước nhìn anh,cứ thế cô nhìn nhau cười ngây ngốc.

Lục Viễn chịu không nổi biểu cảm này của cô,nên dời tầm mắt ,đứng thẳng dậy tiến lại bàn học.


Thẩm Đường thấy thế cũng đi theo anh.

Cô thấy anh lôi bài tập ra rồi lấy bút cúi đầu làm bài tập.

"!.

.

"
Đôi mắt bồ câu của cô chớp liên tục,quả nhiên học bá mà.

Học tập ngay cả trong thời gian nghỉ tết.

Nghĩ nghĩ một hồi cô cũng ngồi xuống cạnh anh rồi chăm chú nhìn anh làm bài,nói rõ hơn chính là ngắm khuôn mặt của anh.

Quả nhiên đẹp trai sẵn rồi thì làm cái gì cũng đều đẹp,lông mi còn dài hơn cô nữa,môi cũng hồng hồng,không biết có xài dưỡng môi không nhỉ.

Da trắng mịn thiệt đấy,chỗ nào cũng đẹp vậy chứ,ghen tỵ thật.

Lục Viễn cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng từ phía của cô thì liền khựng lại.

Cô nhìn thế này thì anh chú tâm làm bài kiểu gì cơ chứ.

Đã thế Thẩm Đường còn nằm nhoài ra bàn,cổ áo cô hơi rộng mà hơi lỏng lẻo anh mới nhìn lướt qua liền thấy khe hở bên trong.

Lập tức Lục Viễn đỏ tía tai ho khan kịch liệt.

Thẩm Đường vội vàng đưa tay vỗ nhẹ lên lưng anh để anh thấy thoải mãi hơn.

Liền thấy anh đưa cánh tay đẩy nhẹ cô ra.

Sau đó anh đẩy bài tập qua cho cô,giọng điệu ra lệnh.

"Tớ nghỉ một lát,cậu giải hộ tớ mấy bài đi"
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh thì cô cũng không nhiều lời liền ngoan ngoãn gật đầu giúp học bá giải bài tập vậy.

Một bên Lục Viên bắt chéo chân rồi tựa lưng vào ghế.

Vừa nãy chắc cô không thấy anh đỏ mặt đâu nhỉ,còn đưa tay vỗ lưng cho anh nữa.

Ngoan không tả nổi,nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm bài tập của cô thì anh cười khẽ trong lòng,da cô vốn trắng lúc này đây cô còn mặc một chiếc áo thun màu tím nhạt càng tôn lên làn da trắng mịn kia,tóc thì búi thành củ tỏi để lộ chiếc cần cổ nhỏ nhắn,anh khẽ nuốt nước bọt muốn đưa tay lên sờ thử.

Suy nghĩ đồi bại vừa chớm nở thì anh liền cắt đứt nó liền.

Nhắm nghiền mắt lại không thể nhìn thêm được nữa,anh có cảm giác mình còn chẳng tin nổi bản thân mình sẽ làm ra cái chuyện gì với cô đâu.

Sau khi giải hết đề toán Thẩm Đường thở dài một hơi,cô định quay sang nói với anh một tiếng rồi về nhà dù gì trời cũng muộn rồi,ở lại thêm lát cô sợ ba mẹ cô nghi ngờ mất.

Vừa quay sang liền thấy anh đang nhắm mắt lại,hơi thở đều đều.

Cô khẽ đưa tay quơ quơ trước mặt anh rồi nhỏ giọng gọi.

"Lục Viễn,cậu ngủ rồi sao"

Không một động tĩnh nào cả,hẳn là anh ngủ rồi.

Thẩm Đường hơi nhích lại gần anh,cô từ lâu đã muốn sờ thử chiếc mũi này của anh rồi.

Cao thật đấy cứ như mũi sửa,bàn tay non mềm của cô khẽ khàng đưa lên sờ thật nhẹ nhàng vào mũi anh.

Sờ đủ rồi thì cô nhìn xuống môi của anh,môi mỏng mềm mịn còn hơi hồng hồng.

Một suy nghĩ xẹt qua trong đầu cô*có nên hôn thử một chút không nhỉ*Suy nghĩ một lúc cô liền lắc đầu rồi đứng lên\,cô cứ đứng đó cũng chưa có ý định rời đi.

Môi anh đào khẽ lẩm bẩm.

*Mình chỉ chạm qua một chút thôi\,chắc không sao đâu nhỉ*
Thế là Thẩm Đường không quan tâm điều gì nữa bèn cúi thấp đầu tiến lại gần anh.

Lúc đôi mắt cô đang nhắm nghiền thì Lục Viễn đã mở to mắt lên nhìn khuôn mặt của cô tiến tới,hơi thở của anh ngưng trệ.

Rồi nhắm chặt mắt để mặc cô làm gì thì làm.

Thẩm Đường khẽ chạm nhẹ qua,cảm giác mềm mại cô không muốn rời chút nào,nên ở tại đó thêm một lúc khoảng trừng 15 giây.

Chiếc lưỡi của cô khẽ đưa ra liếm nhẹ khóe môi của thiếu niên rồi lập tức rời đi.

Sau khi hành xử xong xuôi,cô xấu hổ nhìn môi của anh.

Còn có lòng đưa giấy lau vệt nước cô vừa lưu lại,rồi chạy như bay ra khỏi phòng.

Lúc này đây Lục Viễn bất động tại chỗ,ở nơi cô không nhìn thấy tay anh đã nắm chặt gân xanh nổi lên dữ tợn.

Khuôn mặt của anh vốn màu trắng lạnh bây giờ liền chuyển sang màu đỏ.

Anh khẽ chửi bậy một tiếng rồi chui tọt vào phòng tắm giải thoát cho thằng em.

------------------------
Từ khi chân của Lục Viễn khỏi hẳn thì anh liền chở cô tới trường bằng xe đạp.

Vẫn như mọi ngày đúng giờ Thẩm Đường đứng trước cổng đợi anh.

Vừa thấy anh dẫn xe đạp đi ra cô liền nhớ đến cảnh ngày hôm qua xấu hổ không thôi.


Nhưng nghĩ đến anh không biết ,cô cũng thở phào một hơi.

Tiến lại gần anh cười rộ lên.

"Chào buổi sáng"
"Chào" một từ ngắn gọn xúc tích.

Lục Viễn bây giờ nhìn thấy cô tim liền đập kịch liệt không thôi,thế nên anh dứt khoác không nhìn mặt cô mà ngồi thẳng lên xe.

Suốt đoạn đường tới trường cô nói rôm rả nhưng anh cứ bị làm sao ấy.

Còn lạnh nhạt hơn trước rất nhiều,tới lớp học cũng vậy,trong giờ học cũng vậy,ra chơi cũng vậy,về nhà cũng vậy,!.

Anh không hề nhìn cô lấy một cái.

Cứ thế mà cả hai đứa đã không nói được nhiều trong suốt hai tuần.

Thẩm Đường quyết định hôm nay phải làm cho rõ chuyện này với anh nên đã hẹn anh tới công viên ở phía đông của khu đô thị Vạn Hoa này.

Cô vừa đứng từ xa đã nhìn thấy Lục Viễn đứng cạnh bồn hoa rồi,chân cô chạy bước nhỏ tới thì đột nhiên từ đằng sau một tiếng gọi vọng lại.

"Đường Đường"
Giọng nói quen thuộc này,cô còn chưa kịp phản ứng thì liền được người đó ôm vào lồng ngực săn chắc.

Bên kia Lục Viễn cũng nghe thấy tiếng gọi liền nâng mí mắt nhìn theo.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt,khuôn mặt vốn đã lạnh nhạt bây giờ thì trông càng đáng sợ hơn.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Chương 35


Đột nhiên bị người ta ôm bất ngờ như vậy,vẻ mặt cô hoảng sợ đẩy mạnh người đàn ông kia ra.

Đôi mắt bồ câu của cô khẽ nhíu lại bây giờ cô mới có thể nhìn kĩ người trước mặt.

Bỗng cô sững sờ tại chỗ,cỗ tức giận từ lồng ngực không còn nữa liền chuyển thành vui mừng.

“Anh Tống Hạo”
Tống Hạo hơn Thẩm Đường 5 tuổi.

Nhà của anh gần nhà của ông bà ngoại từ nhỏ cô đã chạy theo sau anh như cái đuôi,lớn lên mối quan hệ của cả hai càng tốt.

Trong lòng cô thì anh chính là một người anh trai ruột vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vui mừng không thôi,lúc nãy còn đề phòng bây giờ liền đưa tay khoác lấy tay của Tống Hạo.

“Không phải sang năm anh mới về sao,em còn tưởng anh quên mất em cơ đấy”
Tống Hạo một thân nho nhã,anh đeo gọng kính màu vàng càng tôn lên vẻ chững chạc trưởng thành.

Khuôn mặt tuấn tú.

Chính là mẫu con rể lý tưởng của các bà mẹ.

Anh khẽ đưa tay lên sờ tóc của cô,ánh mắt dịu dàng nhìn Thẩm Đường.

“Anh vừa xuống máy bay thôi,nghe mẹ nói gia đình em chuyển đến đây.

Tiện đường ghé qua thăm em”
Ở một bên kia Lục Viễn nhanh chân đi lại phía hai người kia rồi kéo cánh tay của Thẩm Đường ra khỏi người của Tống Hạo.

Ánh mắt lãnh đạm mà nhìn về phía người đàn ông kia.

Bị một lực mạnh kéo đi cô có hơi bất ngờ nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt khó ở kia của Lục Viễn rồi lại đưa mắt nhìn về phía anh Tống Hạo.


Cô cười khẽ trong lòng,anh đây là ghen rồi sao.

Thẩm Đường liền lên tiếng giải thích.

“Lục Viễn đây là anh Tống Hạo,hơn chúng ta 5 tuổi đấy.

Tớ cùng anh ấy như anh em ruột trong nhà vậy”
Nói xong cô mau lẹ nhìn về phía Tống Hạo nói tiếp.

“Anh Tống Hạo đây là Lục Viễn.

Bạn học của em”
“!.

.


Cô nhìn cái biểu cảm như đang cảnh giác kẻ thù kia của anh thì khẽ chọt anh một cái.

Cô đưa mắt ra hiệu cho anh mau chào hỏi Tống Hạo đi dù sao anh ấy cũng lớn tuổi hơn mà,nên giữ lễ phép.

Lục Viễn vừa nhìn cái biểu cảm kia của cô thì cũng hiểu ngay ý,tay anh chuyển từ cổ tay cô xuống thành nắm tay rồi mới nhìn Tống Hạo cất giọng.

“Chào anh”
“!.

.


Đôi mắt thâm sâu của Tống Hạo nhìn lướt qua Lục Viễn rồi di chuyển xuống đôi bàn tay của thiếu niên đang gắt gao nắm lấy tay Thẩm Đường thì nhíu chặt mày.

Vẻ mặt khó chịu mau chóng qua đi anh liền nhìn về phía Lục Viễn gật nhẹ đầu coi như chào hỏi lại.

Sau đó anh lại nhìn về phía Thẩm Đường vẻ mặt mới dịu dàng hơn hẳn.

Giọng điệu từ tốn nói.

“Anh định ở đây chơi vài hôm.

Ngày mai anh sẽ tới chào hỏi ba mẹ em sau nhé,nay đi vội quá anh chưa kịp chuẩn bị quà”
“Dạ được ạ.

Vậy ngày mai gặp lại anh nhé”
Nói xong cô liền đưa tay lên vẫy vẫy tạm biệt anh.

Khuôn miệng của cô không che nổi niềm vui cứ thế mà cười rộ lên.

Lần đầu tiên Lục Viễn cảm thấy nụ cười của cô trông khó coi như vậy đấy.

Tạm biệt là được rồi còn vẫy tay cười ngu ngơ như thế làm cái gì.

Thấy người kia đi khỏi anh mới quay sang dò hỏi.

“Hai người rất thân?”
“Đúng rồi,rất rất thân.

Tớ cũng rất thích anh ấy nữa”
Ba vệt đen xuất hiện trên gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên,đột nhiên anh siết chặt bàn tay đang nắm tay cô,làm cô cũng phải A lên một tiếng.


“Này! ,cậu làm đau tớ”
Anh không buông tay cô nhưng giảm lại lực khẽ đưa ngón cái xoa xoa tay cô rồi lại khàn giọng,trong giọng nói có chút tủi thân.

“Không phải cậu nói thích tớ sao”
“!.

.


Thẩm Đường ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn lấy anh.

Lúc này đây cô mới nhìn rõ biểu cảm của anh cứ như cún con bị bỏ rơi ấy.

Lời vừa nãy của cô hình như có hơi mập mờ nhỉ thế là cô bèn bổ sung thêm.

“Sao mà giống nhau được.

Tớ coi anh Tống Hạo như anh trai ruột mà,chính là kiểu thích người thân trong nhà ấy.

Sao có thể so sánh với cậu được cơ chứ”
Vẻ mặt buồn rầu kia của anh liền lập tức biến mất.

Anh ho khan hai tiếng giữ thể hiện rồi lại lạnh mặt nói với cô.

“Ừmm”
Cô giương cặp mắt nhìn thiếu niên trước mặt,mây đen cũng không còn nữa.

Rất tốt cô hoàn thành nhiệm vụ dỗ anh rồi.

Thẩm Đường đưa mắt nhìn xuống bàn tay đang được anh nắm,rồi giơ lên trước mắt của cả hai người.

Mười ngón tay xen kẽ lẫn nhau,cô khẽ hỏi.

“Vậy chúng ta bây giờ!.


Lục Viễn nhanh chóng rụt tay lại,giả bộ nhìn về hướng khác giọng lắp bắp.

“Tớ! tớ chưa suy nghĩ kĩ,cậu! cậu cho tớ thêm chút thời gian được không”
Anh không để cô trả lời mình,lỡ cô không đồng ý thì sao,thế là anh liền giả bộ nhận điện thoại như có việc gấp rồi mau chóng rời đi.

Giữa công viên vắng tanh,một mình Thẩm Đường ngơ ngác như nai con đứng đó.


Cô không kiềm nổi cơn tức giận liền dặm chân tại chỗ rồi mắng mỏ tên tra nam Lục Viễn.

Cô không phát tiết được hết liền nhấn gọi điện cho Mục Sơ hẹn cô nàng gặp mặt ở quán cafe.

Cả hai cô nàng tới tiệm cafe phòng riêng.

Sau đó là một chàng dài tiếng nói không ngớt của Thẩm Đường,cô kể đầu đuôi mọi việc cho Mục Sơ nghe.

Anh rõ ràng là ghen còn không cho cô thích người khác nhưng chẳng cho cô một cái danh phận nào cả,xem có tức không cơ chứ.

Mục Sơ vừa nghe cô bạn trình bày vừa gật đầu phụ hoạ.

Qua một hồi lâu thì Mục Sơ đã nắm được điểm mẫu chốt.

Chuyện tình cảm rối rắm này cần phải có cái gì đó để đột phá nó.

Cô biết anh họ mình rõ ràng là có tình cảm với Thẩm Đường nhưng sao lại hành động như vậy chứ,chắc chắn là anh họ cô chưa hiểu rõ lòng mình cô phải bày mưu cho Thẩm Đường mới được.

Nghĩ tới đó Mục Sơ liền nói.

“Tớ có ý này ,cậu lại đây”
“!.

.


Thẩm Đường nghe xong thì liền quơ tay từ chối.

Sao cô có thể lợi dụng anh Tống Hạo để làm cho Lục Viễn sáng mắt được cơ chứ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Chương 36


Mục Sơ chán chường nhìn cô bạn thân,hỏi sao bây giờ vẫn chưa tóm được anh họ cô.

Cuối cùng vẫn nghĩ ra biện pháp khác liền nói.

"Được rồi,nghe tớ nói này.

Từ hôm nay cậu phải ít tiếp xúc lại với anh họ của tớ,lơ luôn càng tốt,cậu phải cứng rắn lên.

Cậu phải tin tớ cách này đảm bảo cậy được cái miệng của anh ấy"
"! ! "
Bảo cô lơ anh đi quả thật cô không làm được,cứ hễ nhìn thấy anh là hai mắt cô đã sáng như gặp được vàng ấy,.

.

Mục Sơ nhìn biểu cảm chật vật do dự kia của Thẩm Đường liền tặc lưỡi.

Biết ngay mà,cậu ấy sao nỡ lơ anh họ cơ chứ,cái con người kia được cái nhà giàu đẹp trai học giỏi.

Có cái nghì hay ho đã vậy còn hay cáu bẩn.

Thế là khí thế hùng hồn của cô sôi trào,bắt lấy tay của Thẩm Đường.

"Cậu có tin tớ không?"
Thẩm Đường liền gật đầu.

"Vậy cậu có làm theo lời tớ nói không"
Lần này nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mục Sơ thì cô liền hạ quyết tâm,gật đầu mạnh một cái.

Nhìn thấy cô ngoan ngoãn như vậy Mục Sơ liền bổ sung thêm.

"Tớ tin cậu sẽ làm được,tớ sẽ giám sát cậu đấy biết chưa"
"!.

.

"

----------------
Suốt buổi tối khi cô về đến nhà liền mở Wechat nghe Mục Sơ chỉ bảo từng li từng tí.

Sáng hôm sau như mọi ngày cô vẫn đứng trước cổng đợi Lục Viễn.

Từ phía trong sân,cậu thiếu niên một thân cao lớn,một tay đút túi quần tay còn lại dắt đầu xe đạp đi ra.

Ánh mắt hẹp dài của anh nhìn lấy cô rồi lấy một hộp sữa trong balo đưa về phía Thẩm Đường.

"Cho cậu"
Nói xong anh ngồi lên yên xe,một chân chống dưới đất đợi cô ngồi vững trên yên sau.

Thẩm Đường khẽ cảm ơn một tiếng rồi nhẹ bước chân leo lên yên xe.

Chiếc xe đạp màu đen chạy lướt trên mặt đường.

Hai bên đường đều được trồng cây Giáng Hương trông vô cùng thẳng hàng,thi thoảng những bông hoa vàng lại rơi xuống,đung đưa trong gió đưa hương hoa tỏa khắp nơi.

Khung cảnh thơ mộng không thôi.

Thẩm Đường chỉ việc ngồi vững trên xe,yên tĩnh ngắm cây Giáng Hương hai bên đường,cô đang làm rất tốt công tác không bắt chuyện với Lục Viễn.

Bầu không khí giữa hai người cực kì yên tĩnh.

Đột nhiên cảm thấy không quen anh liền cất giọng hỏi.

"Hôm nay cậu ít nói nhỉ"
"Tớ đang học theo cậu"
"!.

"
Lục Viễn khẽ xùy một tiếng ,nghĩ chắc do cô đùa thôi nên cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Cứ thế liền yên tĩnh cả đoạn đường.

Tới trước cổng trường cả hai bước xuống xe,anh còn đang định hỏi cô đã uống xong sữa chưa,liền thấy giọng nói từ tốn phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn kia.

"Tớ đi vào lớp trước đây" nói xong Thẩm Đường liền đi một mạch vào,không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ngỡ ngàng của anh.

Cô sợ cô sẽ đổi ý mất.

Ánh mắt sâu thẳm của thiếu niên khẽ nhíu lại rồi nhìn theo bóng lưng của cô.

Khi nghe tiếng nhường đường ở sau vọng lại thì anh mới thu hồi tầm mắt dắt xe vào nhà xe.

Cặp chân dài của Lục Viễn còn chưa đi được ba bước khỏi nhà xe thì một cô gái chạy lại,đưa một bức thư tình về phía của anh.

Giọng nói lắp bắp có hơi run.

"Đàn anh Lục Viễn,cái.

.

cái.

.

cái này em viết cho anh mong anh nhận lấy ạ"
Anh khẽ lạnh mặt liếc nhìn dáng vẻ của cô gái trước mắt,anh biết cái người này là hoa khôi khối 10 năm nay.

Anh mà không biết thì thật có lỗi với đám anh em của anh mà,ngày nào bên tai bọn nó cũng treo cô nàng này bên miệng, còn liên tục gửi ảnh vào nhóm chat.

Nếu như là anh của trước kia thì đã nhận bức thư này rồi vì anh hay thay đổi bạn gái ấy mà.

Nhưng hiện tại anh không có hứng thú,có vẻ ngoài thì sao chứ còn không đẹp bằng bạn cùng bàn của anh.


Lục Viễn từ chối nhận rồi đi thẳng về phía trước,hoàn toàn lơ đẹp em gái hoa khôi.

Giờ này học sinh còn đang đi lại đông đúc,ai nấy đi qua cũng dừng lại nhìn.

Khi thấy Lục Viễn từ chối thì liền cảm thông thay cô gái này.

Lại một em gái bị đàn anh Lục hút hồn rồi.

Sắc đẹp hại thân mà.

Vừa vào tới cửa lớp anh liền thấy cô đã ngồi ngoan ngoãn tại chỗ,còn lôi sách ra đọc.

Không phải mọi hôm cô hay lôi di động ra lướt sao.

Không nghĩ nhiều anh cũng đi lại rồi ngồi xuống,ánh mắt hơi lén nhìn cô.

"!.

.

"
Hoàn toàn xem anh là không khí,không phải cô nên quay sang nói chuyện trên trời dưới đất với anh sao.

Trong lòng anh liền thấy khó chịu,hai ngón tay thon dài khẽ co lại rồi gõ nhẹ vào bàn cô hai cái.

Thẩm Đường lúc này mới giương cặp mắt bồ câu nhìn về phía anh.

Đột nhiên không cần nghe cô nói anh cũng đọc được chữ trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia*Có gì nói mau đừng làm phiền tớ đọc sách*.

Lục Viễn:! ! !.

.

Nhất thời quên phải nói cái gì,miệng của anh liền thốt lên.

"Cậu uống sữa chưa"
"Tớ ăn sáng no rồi, vừa nãy Mục Sơ than đói tớ đưa cho cậu ấy uống rồi"
Tầm mắt của Lục Viễn di chuyển lên con người đang vui vẻ hút sữa ở bàn trên.

Cô vậy mà không uống còn đưa cho người khác,cái con nhóc Mục Sơ kia thì thiếu gì sữa mà uống.

Nghĩ thôi đã khiến anh bực dọc không thôi,liền lườm nhẹ Thẩm Đường một cái rất.

Quay mặt đi giận dỗi.


Một màn ở đằng sau liền thu vào mắt của Mục Sơ,cô cười thầm trong lòng không thôi.

Lần đầu tiên được chiêm ngắm cái biểu cảm này của anh họ đấy.

Khuôn mặt thì đơ như tảng đá mà cũng biết giận dỗi cơ đấy,càng nhìn càng thấy mắc cười.

-----------
Tiết đầu tiên qua đi nhanh chóng,tất nhiên cả một tiết Thẩm Đường không hề bắt chuyện với người bên cạnh.

Không biết có phải anh cố ý hay không mà cô cứ cảm giác chân anh cứ lâu lâu lại đá vào chân ghế của cô tuy nhẹ nhưng cô cảm nhận được.

Cô cũng không chấp nhặt với anh nên cũng lơ đẹp.

Cô cúi đầu tìm bút chì trong hộp đựng bút nhưng chẳng thấy đâu,miệng nhỏ khẽ lẩm bẩm.

"Hôm qua mình có bỏ vào mà ta,sao lại không thấy bút chì của mình đâu kia chứ"
Thẩm Đường còn đang hì hục lục tìm trong cặp rồi lại tìm trong ngăn bàn đang định hỏi mượn Mục Sơ, liền thấy hai cánh tay của con trai giơ lên trước mắt.

Trên cả hai tay đều đang cầm cây bút chì,cô nâng mí mắt nhìn xem chủ nhân hai cánh tay này là ai thì liền thấy Cố Nhiên với Lục Viễn.

Cả hai cùng đồng thanh nói.

"Xài bút chì của tớ nè"
Cố Nhiên thấy Lục Viễn đang căng mắt nhìn mình thì định rút tay về liền thấy bàn tay trắng trắng nhỏ nhỏ của Thẩm Đường đưa tới,rồi lấy chiếc bút chì trên tay anh.

"Cảm ơn cậu Cố Nhiên"
Đột nhiên bầu không khí xung quanh có hơi lạnh,Cố Nhiên khẽ rùng mình.

Phát hiện ánh mắt hình viên đạn của Lục Viễn, thiếu đường muốn chôn sống anh tại chỗ thôi.

"!.

" tớ đã làm gì sai sao.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Chương 37


Thẩm Đường cầm bút chì trong tay nhìn về phía của Lục Viễn.

“Tớ xài bút của Cố Nhiên được rồi,cậu cất bút đi”
Tất nhiên là cô không nhìn thẳng vào mắt anh chỉ là nói bâng quơ rồi cúi đầu lôi vở ra.

Một loạt hành động dứt khoác của Thẩm Đường thu gọn vào tròng mắt của anh.

Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống,mặt không đổi sắc cũng không nói thành lời cứ thế mà nhìn cô chằm chằm.

Đến khi cô giáo bước vào lớp anh mới di dời tầm mắt của bản thân.

Nhưng cũng lại thường xuyên len lén nhìn sắc mặt của cô nàng.

Suốt một tiết học qua đi trong lòng anh khó chịu không thôi,có phải anh lại làm cái gì khiến cô giận sao.

Nghĩ nghĩ một hồi anh thấy cô cũng không thể nào lơ mình lâu được ngày mai sẽ lại bình thường thôi.

Lục Viễn dùng suy nghĩ đó để tự an ủi bản thân.

Mắt thấy Thẩm Đường đứng lên rời đi cùng Mục Sơ thì anh liền nhanh chân đi theo.

Tống Nhiên cùng Cố Nhiên thấy thế cũng đứng dậy đi theo anh luôn cứ như một thói quen khó bỏ vậy.

Thẩm Đường đi vào nhà ăn chọn một cái bàn gần cửa sổ rồi ngồi xuống,ngoan ngoãn ngồi đợi Mục Sơ đi lấy cơm.

Bàn ăn ở nhà ăn khá rộng,một bàn ngồi đủ cho cả 6 người.

Cô chọn vị trí phía trong cùng để lỡ có bạn học tới thì đi vào sẽ tiện hơn.


Cô đang dùng khăn giấy lau qua bộ dùng ăn cơm liền phát hiện kế bên có người ngồi xuống.

Cô nâng mí mắt nhìn xem thì phát hiện là Lục Viễn.

Ngồi kế bên anh là Cố Nhiên.

Từ xa Mục Sơ cùng Tống Nhiên cũng đang bưng cơm đi lại phía này.

Bọn họ không phải rất ít ăn cơm ở nhà ăn sao,cô toàn thấy mấy anh chàng này ăn mấy quán đối diện trường thôi.

Thẩm Đường vừa định lên tiếng hỏi Lục Viễn thì liền nghĩ đến việc mình còn đang làm công tác tránh tiếp xúc với anh thì thu lại lời định nói ra.

Mục Sơ vừa đúng lúc ngồi xuống,đẩy đĩa cơm về phía của Thẩm Đường,thế là hai cô nàng trò chuyện đôi câu rồi chuyên tâm ăn cơm.

Một bàn ăn chỉ toàn nghe giọng nói của Mục Sơ cùng Tống Nhiên là nhiều.

Thỉnh thoảng thì Thẩm Đường với Cố Nhiên cũng góp vui nói vài ba câu.

Còn cái người kia suốt từ đầu đến cuối đều trưng cái mặt thối ra thì không nói năng một câu.

Lục Viễn khoanh tay trước ngực,hai chân bắt chéo.

Từ lúc ngồi xuống đến giờ anh chỉ thấy Thẩm Đường nhìn anh duy nhất một lần thôi đấy còn không bắt chuyện với anh.

Trong lòng khó chịu không thôi cũng chẳng có tâm trạng nuốt trôi cơm.

Anh khẽ đưa tay cầm lấy đũa rồi gắp hết thịt bỏ vào phần cơm của Thẩm Đường.

Chỉ là thấy cô gầy quá nên tay không tự chủ mà gắp hết thịt cho cô.

Động tác của anh liền thu vào mắt của cả đám,ai nấy cũng chăm chú nhìn về phía của Thẩm Đường.

Đợi cô trả lời Lục Viễn như thế nào,mặc dù hai người này không ở bên nhau nhưng có ai mà lại không nhìn ra trong hai người có gian tình cơ chứ.

Thẩm Đường nhìn thịt chất đống ở trong đĩa của mình rồi lại nhìn anh khẽ cảm ơn một tiếng rồi quay lại ăn cơm của mình,mặc kệ ánh mắt hóng hớt của bọn kia.

“!.

.


Cảm ơn?có hai từ thôi sao.

Cô là người con gái đầu tiên anh chủ động gắp thức ăn cho đấy.

Anh chỉ nhận được một câu cảm ơn hời hợt như vậy thôi sao,không phải nên nhìn anh rồi cười như mọi ngày chính là cái nụ cười không giấu nổi niềm vui ấy, tức chết ông đây rồi.

Cô không thấy là anh đang xuống nước với cô hả,mặc dù anh chẳng biết anh làm sai cái gì.

Tầng tầng lớp lớp mây đen kéo đến xung quanh đỉnh đầu của Lục Viễn.


Con người anh vốn chỉ chờ người khác đến cung phụng mình chứ chưa từng hạ thấp trước bất cứ ai.

Cả ngày bị Thẩm Đường chọc cho một cục tức như vậy liền không chịu nổi.

Cứ thế anh chẳng làm được gì chỉ ngồi thẫn ở đấy đợi cái bọn này ăn xong cơm.

Ăn xong xuôi cả bọn liền ghé cửa hàng tiện lợi mini ở trong trường mua đồ uống.

Mục Sơ thích ăn vặt nên mua cả một tá bánh kẹo.

Hai bọc to Mục Sơ nhét hết vào tay của Tống Nhiên với Cố Nhiên.

Thẩm Đường thì chỉ mua cho mình một lon nước cam.

Da cô vốn mỏng cũng không chịu được lạnh.

Do lon nước để trong tủ khá lâu nên vừa lấy ra thì cực kì buốt tay,Thẩm Đường khẽ nhíu mày rồi chuyển lon nước sang tay kia.

Đột nhiên một bàn tay thon dài của thiếu niên vươn ra đoạt lon nước từ tay cô giọng trầm khàn vang trên đỉnh đầu của cô.

“Tớ cầm hộ cậu”
Nhìn thấy là Lục Viễn,cô liền nhón chân đoạt lại lon nước từ tay anh.

“Không cần đâu,tớ cầm được”
“! ! ”
Mục Sơ nhanh tay lẹ mắt đi lên kéo lấy cánh tay của Thẩm Đường đi về phía trước,miệng khẽ nói vọng lại phía sau.

“Các cậu mau lên,sắp vào học rồi đấy”
Hai cô nàng đi xa một khoảng với ba anh chàng kia.

Lúc này Mục Sơ mới ghé lại gần cô rồi giơ ngón cái lên khen ngợi.

“Tiểu Đường cậu được đấy.

Cứ thế mà phát huy nha”
“Cậu ấy có khi nào giận ngược lại tớ luôn không.


Hay là mình đổi phương án khác đi”
Vừa rồi cô đã dùng hết sự cản đảm để lên giọng từ chối anh đấy,lỡ đâu anh không thèm quan tâm cô nữa thì sao.

“-.

-“
“Sao mà đổi được chứ,tiến triển rất tốt đó.

Cậu mà cứ như vậy anh họ tớ chắc tới già cũng không thừa nhận là có tình cảm với cậu đâu.

Cái đầu gỗ không biết thích một người là như thế nào như anh ấy thì phải đả kích như thế này”
“Tớ biết rồi,vậy tớ phải lơ cậu ấy tới khi nào?”
Mục Sơ đưa tay vuốt vuốt cằm,nếu mà Thẩm Đường chịu giả bộ dây dưa với anh Tống Hạo kia thì quá trình sẽ đẩy nhanh hơn đấy.

Nhưng cô nàng nhất quyết không chịu.

Mục Sơ nhức nhức cái đầu nói.

“Tới khi nào anh ấy chịu không nổi nữa thì thôi.

Cậu phải tin tưởng tớ Tiểu Đường à”
Thế là cô cũng gật nhẹ đầu,không thể cứ mãi đơn phương như vậy được.

Theo đuổi anh lâu như thế mà anh còn cứng miệng với cô.

Cô không thể chấp nhận việc cứ mập mờ không rõ này của anh,cô muốn có một câu trả lời thật lòng.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Chương 38


Chuông tan học vừa reo,xung quanh ai nấy cũng nhanh chân nhanh tay vọt lẹ ra ngoài cửa lớp.

Thẩm Đường thu dọn xong sách vở thì thấy thông báo điện thoại.

Cô đưa tay nhấp vào màn hình nhìn một lúc.

Rồi cô lại ngẩng đầu nhìn về phía Lục Viễn còn chưa kịp mở miệng, liền thấy niềm vui vẻ hớn hở trên mặt anh.

Tuy anh không thể hiện ra ngoài nhưng biểu cảm đấy,đôi mắt long lanh nhìn cô thế kia thì liền hiểu ngay.

Từ lúc chuông reo tới giờ Lục Viễn đã nhìn chằm chằm cô rồi, bất chợt thấy cô nhìn sang thì tâm trạng của anh liền vui vẻ ,cô chắc chắn là đã thông suốt không giận anh nữa nên mới quay sang bắt chuyện với anh đây mà.

Mau lại nói chuyện đi anh liền không để ý chuyện cũ đâu.

Tự nhiên nhìn biểu cảm vui vẻ như cún con của Lục Viễn,thiếu đường vẫy cái đuôi sau đít nữa thôi thì Thẩm Đường lại không muốn nói nữa.

Nhưng cô vừa đồng ý đi ăn cơm tối với anh Tống Hạo rồi bèn mở lời.

“Cậu về một mình nhé,hôm nay tớ có hẹn rồi”
Vừa dứt câu,để anh không có thời gian hỏi thêm gì nữa cô liền nhanh chân đứng dạy vẫy tay chào anh rồi biến mất sau cửa lớp.

Nét mặt vui vẻ ban nãy của anh đông cứng lại rồi tan tành vỡ vụn.

Anh khẽ chửi bậy một tiếng.

Từ khi quen biết cô thì anh phát hiện bản thân mình cũng dần xuất hiện ảo tưởng rồi.

Anh nghĩ thầm trong bụng,chắc cô hẹn bạn đi mua sắm thôi nên cũng không suy nghĩ nhiều,để tối anh lại nói chuyện rõ ràng với cô sau, liền lấy cặp đi về.


Rồi lại tự an ủi bản thân NGÀY MAI CẬU ẤY SẼ LẠI BÌNH THƯỜNG THÔI.

“!.

.


Ở dưới sân trường Thẩm Đường đi lại chiếc xe Maybach của Tống Hạo.

Tất nhiên việc chiếc xe sang trọng đậu ở trường thì thu hút ánh nhìn của mọi người.

Thẩm Đường cũng không nghĩ nhiều lắm bởi vì cô cũng chẳng phải lần đầu bước vào chiếc siêu xe ngoài cổng trường.

Cha của cô chính là thuộc tuýt người khoe của trước mặt con gái để con gái mình nở mặt mũi ở trường,nên thay siêu xe liên tục để đi đón cô.

Trẻ con hết chỗ nói.

Tống Hạo một thân tây trang chỉn chu,tóc vuốt keo gọn gàng.

Khuôn mặt thanh tú đang đứng chờ cô,vừa thấy cô đi lại gần anh liền lịch sự mở cửa xe để cô ngồi vào.

Vừa ngồi vào xe một luồng khí thoải mãi toả khắp cơ thể của Thẩm Đường.

Cô nhìn sang Tống Hạo cười vui vẻ.

“Hôm nay anh có việc quan trọng gì sao ạ.

Sao mặc đồ bảnh thế”
Tống Hạo ngồi vững trên ghế lái,đôi mắt dịu dàng nhìn cô gái nhỏ rồi nhẹ giọng trả lời.

“Anh đi nói chuyện với đối tác ở gần đây.

Tiện thể đi ngang trường em liền mời em đi ăn tối đây”
Đôi mắt bồ câu của cô nhìn ra ngoài kính xe,tư thế ngồi tự nhiên không e lệ.

Bởi cô đã quen anh từ lâu nên mọi hành động đều rất thoải mãi không cần phải nghiêm túc quá.

Đều là người nhà cả,thế là cô vui vẻ đáp lại.

“Vậy hôm nay em phải gọi thật thật nhiều món mới được”
“Con nhóc này vẫn cứ ham ăn như vậy.

Chỉ cần em thích anh đều mua cho em”
“!.


Cứ thế cả đoạn đường cả hai trò chuyện vui vẻ,lâu lâu lại nhắc chuyện cũ.

Nói hoài cũng không hết chủ đề.


Khi tới nhà hàng cũng vậy.

Cô cùng với Tống Hạo quả thật rất thân quen nên khi đi ăn riêng cũng không phải ngại ngùng mà còn rất tự nhiên nữa kìa.

Bữa tối kết thúc Tống Hạo chở cô về lại biệt thự.

Xe dừng trước cánh cổng lớn thì anh nhanh chân xuống xe mở cửa xe cho cô đi xuống.

Thẩm Đường nói cảm ơn với anh rồi đứng tại chỗ vẫy tay nhìn theo bóng chiếc xe khuất trên làn đường.

Cô vừa quay lưng bước vào phía trong sân nhà thì tiếng giọng trầm khàn từ sau lưng phát ra,làm cô giật nảy mình hoảng sợ hét lên một tiếng.

“! ”
“Cậu nói có việc là đi với anh ta?”
Cô nhìn rõ người trước mắt là Lục Viễn thì lập tức thở phào.

“Cậu làm tớ sợ chết khiếp đấy”
“Trả lời tớ”
Một thân cao lớn của anh đứng trước mặt cô,mắt trực tiếp đối mắt với cô.

Trong con mắt như ẩn chứa sự gay góc,gương mặt của anh vốn đã vô cảm bây giờ trông càng tệ hơn.

Bất giác Thẩm Đường hơi lùi một bước chân,lần đầu tiên cô thấy anh tức giận tới mức như vậy.

Nghĩ kĩ lại thì cô đã làm gì sai đâu,cô đi đâu làm gì thì là quyền của cô.

Anh là cái gì của cô mà quản như vậy.

Đã vậy còn hung dữ với cô.

Thế là cô sừng cổ nói lại,vẻ mặt ngoan ngoãn thường ngày của cô lúc này cũng không còn.

Cứ như con mèo xù lông ấy.

“Cậu có tư cách gì quản tớ,cậu không có quyền”

Nói xong cô tức tối giậm chân đi thẳng vào trong sân.

Mặc kệ cậu thiếu niên đứng như trời trồng ngoài cổng.

Lục Viễn nắm chặt nắm đấm trong tay.

Cả ngày bực bội khó chịu không có chỗ phát tiết liền giáng một cú thật mạnh lên phía cái cổng cứng rắn kia.

Đến nỗi da anh cũng phải ứa ra chảy máu một mảng trên đốt tay.

Anh biết rất rõ,anh chẳng là cái gì của cô cả.

Anh chỉ là một người bạn thôi thì có tư cách gì quản cô.

Cô đi với ai thì cũng chẳng hề liên quan đến anh.

Nhưng anh không nhịn được,cả chiều giờ về tới nhà anh đã đi loanh quanh trong sân đợi cô về.

Ai ngờ liền thấy một cảnh gai mắt kia.

Cô ngoan ngoãn bước ra từ chiếc xe của người khác,còn cười vui vẻ như thế.

Anh liền không chịu đựng được mới đi nhanh ra.

Anh vậy mà làm cô thấy sợ rồi!.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Chương 39


Sau khi về đến phòng Thẩm Đường liền chui tọt vào trong chăn.

Trong lòng khó chịu không thôi,chưa kịp phát tiết thì di động đặt trên bàn rung lên.

Cả người cô uể oải nhoài ra với lấy di động, vẻ mặt sầu não nhìn vào màn hình.

Đột nhiên cô ngồi phắt dậy.

Tim cô đập liên hồi nhìn hai từ mà Lục Viễn vừa gửi.

-Xin Lỗi.

Cô còn chưa load kịp thì anh lại gửi thêm một câu.

-Tớ đang ngồi dưới phòng khách nhà cậu,cậu có thể xuống dưới không?
Đôi mắt to tròn của cô khẽ trợn lên.

Anh vậy mà vào thẳng trong nhà cô luôn rồi.

Vừa nãy cô đã mắng anh như vậy rồi cứ tưởng sau hôm nay cả hai đứa liền trở mặt với nhau,ai ngờ đâu anh lại đến tận nhà tìm cô.

Thẩm Đường đi đi lại lại trong phòng hết sức khẩn trương.


Cô đang đấu tranh tâm lý xem có nên đi xuống hay là mặc kệ anh ở dưới đó luôn.

Nhưng mà ba mẹ cô đang ở nhà,bạn đến nhà mà cô ở trên này thể nào ba mẹ cũng mắng cô cho xem.

Một đống rối tinh rối mù trong đầu còn chưa ra đâu vào đâu thì tiếng nói của mẹ Thẩm từ ngoài cửa vọng vào.

“Đường Đường con mau xuống nhà đi.

Lục Viễn sang chơi nè,lẹ nha con”
Sau câu nói của mẹ cô là cả một không gian tĩnh lặng,mẹ cô chắc là đã đi xuống rồi.

Thẩm Đường không suy nghĩ thêm nữa bèn thay vội bộ đồ ra rồi đi xuống lầu.

Cô vừa bước xuống phòng khách thì liền thấy một màn gia đình ấm áp và tất nhiên vị trí của cô đã không còn liền bị Lục Viễn chiếm đoạt.

Ba Thẩm mọi ngày không thích nói nhiều với người khác lắm nhưng bây giờ nhìn xem.

Vừa cười vui vẻ vừa vỗ vai của anh.

Giọng điệu khen ngợi muốn nâng anh lên tới chín tầng mây.

Còn mẹ Thẩm ngồi một bên gọt trái cây,tiện thể cầm lấy xiên rồi cắm lấy một miếng đưa lên miệng của anh,còn muốn đút tận miệng cơ đấy.

Đầu óc cô bỗng quay cuồng,hồi trước học sơ trung cô từng dẫn vài bạn về nhà trong đó có hai bạn nam nhưng ba mẹ cô khi đó sao nhỉ.

Chính là kiểu nhìn mấy bạn nam của cô như mấy thằng xấu xa ấy,tóm lại là rất kiệm lời không hề giống như này.

Mẹ Thẩm thấy cô tới,liền đẩy Lục Viễn đi về phía cô.

Bà đã sớm nhìn thấy trên tay của anh có vệt máu nhưng chưa nhìn kĩ thì liền bị thằng nhóc này giấu đi.

Bà nhìn con gái rồi lo lắng lên tiếng.

“Đường Đường con mau dẫn Tiểu Viễn lên lầu chơi đi tiện thể xem thử tay thằng bé,hình như nó bị thương đấy”
Lục Viễn biết rõ bây giờ cô không muốn thấy mặt anh nên anh bèn mặt dày vội vàng lên tiếng.

“Bác gái yên tâm ạ,tay cháu bị xướt nhẹ thôi không có gì nghiêm trọng đâu ạ”
Ba Thẩm đi lên chọc nhẹ vào vai của Thẩm Đường hối thúc.

“Con bé này đứng đực ra đấy làm gì,mau dẫn bạn lên phòng đi”

“@@@@“
Cứ thể cô bị ba con người kia đưa đẩy,cứ như con ngỗng trời trồng đi lên lầu.

Ba mẹ cô vậy mà không đề phòng cái tên Lục Viễn này,còn chưa nói đến tối muộn như này để con trai vào phòng cô mà không lo lắng gì cho cô sao.

Cô có phải con gái của họ không vậy.

Thẩm Đường ngoái đầu nhìn về phía ba mẹ ở dưới lầu thì liền thấy ba mẹ cô còn đang cười nói vui vẻ,còn lại đưa mắt nhìn về phía bọn cô cười ý vị.

Có phải cô đã nghĩ sai gì đó về ba mẹ cô không nhỉ,ba mẹ có chỗ nào là không cho cô yêu sớm hay không chứ.

Mau lại nhìn vẻ mặt muốn gả cô cho anh ngay lập tức kia kìa.

Vừa bước vào phòng cô chỉ tay về phía ghế đệm to đằng kia kêu anh ngồi vào đó.

Còn mình thì đi lấy hộp cứu thương.

Sao cứ thấy cái hoàn cảnh này gặp ở đâu ấy nhỉ,à chính là cái ngày cô lượm mảnh thuỷ tinh cũng bị thương còn được anh đưa lên phòng băng keo dán cho.

Bây giờ đổi ngược lại cho nhau ấy nhỉ,tự nhiên cô có chút buồn cười hơi mỉm cười nhẹ rồi nhanh chóng thu lại.

Cô bây giờ không thể mềm lòng được,phải luôn giữ cái mặt lạnh,cô còn chưa hết tức giận đâu.

Thẩm Đường lại gần phía anh rồi ngồi xổm xuống,cầm tay anh lên nhìn xem thì liền hoảng sợ.

Tay như thế này mà anh còn kêu là nhẹ sao,chỗ xanh chỗ tím,ngón tay thì sứt cả da.

Cô nhíu mày ngước lên nhìn anh khẽ hỏi.


“Tay cậu sao lại thành như vậy?”
Lục Viễn không trả lời cứ thế nhìn cô,ánh mắt phức tạp của anh như có cả trăm lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cô thấy anh không trả lời cũng không hỏi thêm liền mặc kệ anh.

Cô bắt đầu lấy tăm bông chấm ít thuốc rồi khẽ xoa lên vết thương,đôi môi nhỏ nhắn của cô khẽ chu lên thổi nhẹ nhẹ vào tay anh,khiến cả người anh liền ngứa ngáy.

Qua một hồi thì anh mới cất giọng khàn khàn.

“Cậu đừng ghét bỏ tớ có được không Thẩm Đường”
Thẩm Đường hơi dừng động tác trên tay,trong lòng khẽ run lên từng đợt.

Cô chỉ cúi đầu ừm nhẹ một tiếng cũng không ngước lên nhìn lấy anh.

Cô dễ mềm lòng sợ nhìn vào đôi mắt ấy thì cô liền đứng không vững lập trường được nữa.

Lục Viễn quen với độ hời hợt này của cô mấy bữa nay rồi nên cũng mặc kệ liền tiếp tục nói.

“Tớ biết sai rồi,cậu!.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom