Cập nhật mới

Dịch Bạn Trai Tôi Là Trai Hư

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Tôi Là Trai Hư

Bạn Trai Tôi Là Trai Hư
Tác giả: Chanh
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: Chanh

Thể Loại: thanh xuân vườn trường, yêu thầm.

Nhân Vật Chính: Lục Viễn-Thẩm Đường

Nhân Vật Phụ: Triệu Vi, Cố Nhiên, Tống Nhiên, Mục Sơ, Tống Hạo.

Trích đoạn:

"Em là của ông đây, có tin tôi cột em vào giường chơi chết em không"

"....."

Thẩm Đường giương đôi mắt bồ câu ngập nước nhìn anh, khẽ cắn môi nói không nên lời.

Lục Viễn lập tức cúi xuống cắn vào môi cô triền miên mút một hồi lâu.

"Thẩm Đường con m*n* ai cho em cắn môi thế hả, môi của em chỉ được một mình tôi cắn thôi"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chương 1


Lại một ngày mới bắt đầu.

Tính đến nay đã được một tuần từ khi gia đình Thẩm Đường chuyển đến thành phố Nam Thành rồi.

Hôm nay cô sẽ nhập học tại ngôi trường mới ,chuyện phiền phức nhất đối với cô không phải về nơi ở xa lạ hay những kiến thức mới mẻ về nơi này,mà đó chính là việc phải kết bạn lại từ đầu nghĩ thôi đã khiến đầu óc Thẩm Đường muốn nổ tung đến nơi.
Vừa đi vừa ngẩn ngơ cuối cùng cô cũng tới được trường,nhà cô cách trường không xa lắm cô đi bộ đến chỉ mất 15 phút thôi , cô cũng thích vận động nên đã từ chối việc ba mẹ sắm cho cô chiếc xe đạp để đi ,bởi vì cô ghét nhất là đạp xe đạp đấy.

Nhớ hồi cô 9 tuổi mới biết đạp xe đã vậy còn hay mất thăng bằng té lên té xuống, từ đó cô dứt khoác cho xe đạp vào danh sách những thứ cô ghét nhất .
Năm nay cô chính thức bước vào lớp 10 trường cô theo học bây giờ là Trung Học Nam Thành cũng chính là trường trọng điểm tại thành phố.

Thân hình của Thẩm Đường thuộc dạng điện nước đầy đủ cộng thêm khuôn mặt baby khác hẳn với thân hình quyến rũ của cô.Tóm lại Thẩm Đường đứng trong top gái xinh.Từ bé đến lớn cô luôn nhận được nhiều lời khen, bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen ghét, nên giờ đây đứng trước ánh mắt của bạn học lướt qua cô, không khỏi nhìn lại thêm phần nghiền ngẫm còn có người nhìn chằm chằm như muốn ăn cô luôn cũng có.

Bởi vì quá quen với những ánh mắt đó ,nên cô cũng không quan tâm nhiều cứ thế đi thẳng vào cổng trường.
Không hổ là trường đứng đầu thành phố nó to gấp đôi à không gấp ba lần trường trước kia cô theo học ấy chứ.Thẩm Đường theo hướng dẫn tìm được lớp mình học, vừa bước vào cửa lớp dường như tiếng nói như ngưng đọng lại,mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.Không cần nghe cũng biết họ xì xào gì về cô.
Thẩm Đường liếc mắt một vòng quanh lớp, ai cũng có chỗ ngồi nhất định hết rồi.

Ừm trường này liên kết từ sơ trung lên cao trung mà nhỉ.


Xem ra vẫn lên kiếm một chỗ ngồi đại vào thôi.
Cô nhìn đến cuối lớp quả thật còn một chỗ trống nên không suy nghĩ nhiều một bước đi thẳng đến đó rồi ngồi xuống.Thẩm Đường vừa ngồi vào chỗ thì mới để ý kế bên có một cô bạn đang ngồi,vừa nãy cô vội vàng quá nên ngồi vào luôn rồi.Cô hơi ngại ngùng quay sang hỏi.
" Ừm....chỗ này có người ngồi..."
Cô còn chưa kịp nói hết câu đằng ấy đã nhanh miệng đáp rồi
" Không có, cậu cứ tùy tiện đi"
Thẩm Đường hơi sửng sốt một lát,cô bạn này nhìn có vẻ lạnh lùng thế nhỉ từ nãy giờ cũng không nhìn cô lấy một cái mà chỉ chăm chăm đọc sách thôi.

Thì ra là bạn học chăm ngoan.

Cô cũng không nghĩ nhiều nữa liền cười một tiếng rồi cảm ơn cô bạn.
Chuông vào lớp cũng vang lên , tiếng chuông vừa dứt thì một bóng dáng cao lớn , đ ĩnh đạc từ ngoài cửa bước vào.

khuôn mặt điển trai nhìn còn rất trẻ nhưng tác phong cứ như mấy người già ấy.
Trịnh Nhất đứng trên bục giảng giương đôi mắt lướt một vòng quanh lớp rồi hắng giọng.
" Tôi tên Trịnh Nhất từ hôm nay tôi sẽ là chủ nhiệm của lớp hết năm lớp 10 này.Tôi sẽ đảm nhiệm dạy môn Toán của lớp.

Có ai có gì muốn hỏi thì giơ tay không thì lớp chúng ta vào học"
"...." Thầy này cũng quá ngắn gọn rồi
Cả lớp im lặng một hồi cũng có một bàn tay giơ lên.
" Thưa thầy lớp mình không bầu ban cán sự sao ạ "
Thầy Trịnh Nhất không chớp mắt nói với vẻ đương nhiên
" Giữ nguyên Ban Cán Sự như cũ.

Tôi có xem qua rồi các bạn cũ làm rất tốt không cần bầu lại"
Thầy vừa dứt câu thì cả lớp liền xì xào ai cũng gật đầu đồng tình.

Cũng phải lớp họ là 10-2 chỉ xếp sau lớp trọng điểm , thành tích thì ai cũng tốt ban cán sự cũ khỏi phải nói còn tốt hơn ,giữ lại càng tốt đỡ phải bầu lại.
" À thầy quên mất.

Thẩm Đường em vừa chuyển đến học chưa làm quen với lớp đúng không.


Nào em lên bục giảng giới thiệu với các bạn đi nào"
Vừa được gọi tên cô hơi thoáng qua tia ngạc nhiên rồi cũng đứng lên tiến về bục giảng.

Tính cách của cô cởi mở chẳng ngại ngùng gì nên nhìn sơ xuống lớp rồi cất giọng nhẹ nhàng nói.
" Chào mọi người Tớ là Thẩm Đường,sau này mong được mọi người giúp đỡ tớ nhe "
Nói xong cô liền nở một nụ cười khiến cả lớp im lặng một hồi sau đó liền có vài tiếng hú hét của mấy bạn nam trong lớp.
" Uầy bạn học mới xinh quá"
" Bạn học mới vừa cười khiên tớ muốn ngất luôn "
" Bạn học mới có bạn trai chưa thế"
"..."
Tiếng gậy gõ lên bàn khiến cả lớp liền im bặt nhìn về phía bục giảng, thì ra là thầy chủ nhiệm vừa gõ.
" Cả lớp trật tự, Bạn học Thẩm Đường em về chỗ đi.

Cả lớp mở sách vở chúng ta vào học thôi"
Cô vừa ngồi vào chỗ, bàn trên có hai cô bạn cũng quay xuống giương đôi mắt lấp lánh nhìn cô.

Nói sao nhỉ nhìn hơi giống cún con dễ thương quá.

Thẩm Đường không tự chủ được hơi cười mất khống chế.

Vừa cười vừa hỏi.
" Sao lại nhìn tớ như thế?"

Cô nàng đeo mắt kính có đôi mắt to tròn nhìn rất đáng yêu nhìn cô chăm chăm rồi cất tiếng.
" Cậu cùng kí túc xá với tụi tớ đó" sau đó cô nàng quay sang cô bạn kế bên rồi nói tiếp
" Tớ Là Tri Tri còn đây là Tri Miên , tụi tớ là hai chị em song sinh đó"
Thẩm Đường hơi kinh ngạc , một lần nữa nhìn kĩ hai cô nàng trước mắt.

Hai cô nàng chỉ có bộ tóc ngắn là giống nhau còn lại thì khác chỉ có vài nét nho nhỏ nhìn tựa nhau thôi, không phải sinh đôi là giống nhau như đúc sao.

Cô còn đang mải suy nghĩ thì cô nàng không đeo kính cất tiếng.
" Cậu nhìn hai bọn tớ không giống nhau đúng không, ai cũng nói bọn tớ như vậy hết á.

Chắc bọn tớ là trường hợp hiếm gặp,tớ thì giống mẹ còn Tri Tri thì giống ba"
Thẩm Đường hơi nhướng mày hiểu ra rồi cũng cất tiếng mềm mại.
" Chào hai cậu sau này chúng ta ở chung mong hai cậu giúp đỡ  tớ nha" ừm câu này sao nghe giống câu cô vừa phát biết trên bục, mà thôi kệ đi ai biểu cô không giàu ngôn từ.
Tri Miên hơi đẩy cánh tay cô nàng ngồi kế Thẩm Đường ra hiệu cô nàng mau lên tiếng.
Lúc này cô nàng mới bớt chút thời gian liếc mắt lên nhìn Thẩm Đường rồi lại nhìn hai cô nàng kia.Vẻ mặt vô cùng tự nhiên mà cất tiếng.
" Xin lỗi nha tại cuốn sách này hay quá tớ đọc hơi chăm chú".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Chương 2


Mục Sơ nhìn qua Thẩm Đường rồi cười , lúc này đây cô mới nhìn rõ nhan sắc của Mục Sơ.

Mục Sơ có mái tóc dài, khuôn mặt tinh tế nhưng nét của cô nàng nhìn hơi lạnh nhạt ấy nhỉ.

Cô còn đang tán thưởng khuôn mặt này thì Mục Sơ lên tiếng.
" Tớ là Mục Sơ cậu là Thẩm Đường đúng không lúc nãy tớ có nghe cậu giới thiệu sơ qua.

Cậu xinh thật đấy, à mà áo khoác này cậu mua đâu thế nhìn đẹp quá.

Ô ô ô đôi giày cậu đang đeo nữa nhìn sành điệu quá, ừm kẹp tóc nữa đẹp quá,...."
Nói thế nào nhỉ cô nàng này sao lại khác với ấn tượng ban đầu cô vừa bắt chuyện thế.Thẩm Đường cũng thành thành thật thật trả lời từng câu hỏi của Mục Sơ.

Hai mắt cô nàng cứ thế nhìn cô chăm chú không rời ,nghiêm túc lắng nghe cứ như sợ cô trả lời thiếu câu nào ấy.


Cô nàng này tính cách trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng quá.
Cô nàng Tri Tri ngồi trên hơi quay xuống nhỏ giọng.
" Tính cách Mục Sơ là thế đấy, lúc trước tớ cũng bị vẻ ngoài của cậu ấy đánh lừa nhưng mà không phải ai cậu ấy cũng nói nhiều thế đâu.Trong lớp cậu ấy chỉ nói chuyện với hai chị em tớ thôi ngoài ra cũng không thấy....à có ,cậu ấy còn nói chuyện với cậu bạn Tống Nhiên bên lớp chọn nữa ấy chứ nhìn còn thân hơn bọn này cơ đấy"
"...." Mục sơ liếc cô nàng một cái rồi cũng ngại ngùng cười .
Cứ thế cả bốn cô nàng thân lúc nào không hay, cô còn sợ sẽ không làm quen được bạn mới chứ quả nhiên cô nên bớt lo nghĩ xa vời lại thôi.
Đến giờ trưa cô được ba cô nàng dẫn đến căn tin , trên đường đi nào là nghe Tri Tri với Tri Miên nói không biết bao nhiêu là chuyện,hai cô nàng tính cách cởi mở hoạt bát y chang nhau mà.

Nghe một đống chuyện bát quái nhưng Thẩm Đường chỉ nghe được cái tên được nhắc đến nhiều nhất là gì ấy nhỉ.

À " Lục Viễn" nam thần học bá của lớp chọn, nhà siêu cấp giàu,còn siêu cấp lăng nhăng, mấy cô bạn gái xếp hàng dài,....cái tên này cô có chút ấn tượng, trước cô có thấy tên này nằm trên bảng vinh dự ở sân trường còn đứng vị trí thứ nhất ,chưa rời ngôi bao giờ ,từ lúc Sơ Trung cho đến hiện tại.
Nói chuyện suốt quãng đường cuối cùng cũng đến căn tin , cô đói sắp chết đến nơi mà hai cô nàng kia sao mà nhiều sức lực thế nhỉ.

Mục Sơ đi lên trước rồi quay sang nói với Thẩm Đường.
" Bé Đường Đường với tớ qua kia giữ bàn hai cậu nhanh tay nhanh chân lấy cơm hộ hai bọn tớ nhé"
Tri Tri với Tri Miên không nghĩ nhiều bởi bọn họ sẽ thay phiên nhau giữ chỗ rồi lấy cơm mà.

Giờ đủ bộ bốn thì chia 2-2 vậy càng tiện ấy chứ.

Hai cô nàng vui vẻ đi lấy cơm .
Thẩm Đường hơi nghiêng đầu khó hiểu vừa định lên tiếng thì Mục Sơ đã giành nói trước.
" Tớ với cậu tuần này giữ chỗ tuần sau lấy cơm, nhanh lên Đường Đường không là chỗ tốt bị chiếm mất"
Thẩm Đường hiểu rõ rồi cũng mỉm cười nhanh chân theo sau Mục Sơ.

Cô vừa định ngồi vào chỗ thì không cẩn thận va trúng người ngồi sau lưng, Thẩm Đường vội quay qua nói.
" Xin lỗi không đụng đau cậu chứ ?"

Vừa nói cô vừa quan sát bóng lưng cao lớn đó, chàng trai hơi nghiêng đầu chưa đầy ba giây thì đã quay phắt lên kiệm lời nói.
" Không sao"
Trong mấy giây cậu chàng hơi nghiêng qua đó do ở khoảng cách gần nên cô nhìn rất rõ.Không thể nào sai được,chính là cậu chàng đẹp trai đó,thì ra học chung trường có duyên thật đấy.

Môi cô hơi nhếch lên mỉm cười đang định nói tiếp thì đằng đó đã tiêu sái quay lên rồi còn không thèm liếc cô lấy một cái.
"..." Này cũng quá lạnh lùng đi
Cô còn đang bận hồi tưởng về lần gặp trước của cô với anh chàng đẹp trai kia thì từ sau lưng có tiếng nói cất lên, rồi tiến về bàn ăn của cô đang ngồi,cô còn chưa kịp nhìn xem là ai thì đập vào mắt cô là đôi mắt si mê của Mục Sơ.
"...."
" Sơ Sơ sao nay lại đến nhà ăn bên này thế "
Mục Sơ vui vẻ mỉm cười đến nỗi miệng muốn kéo đến mang tai.
" Hôm nay bên này có món tớ thích nên tớ qua đây ăn ấy mà.

Nhiên Nhiên à lát ra về cậu đợi tớ nhé tớ có thứ muốn đưa"
" Ừm lát tớ đợi cậu trước cửa lớp nhé"
Nói xong cậu chàng quay qua nhìn Thẩm Đường rồi nở nụ cười tiêu chuẩn rồi tiến lại chỗ ngồi  cười nói với đám bạn xung quanh.

Cậu trai vừa nãy nhìn đẹp trai nhỉ còn cao nữa.Ngồi cùng bàn với cậu bạn nãy cô vừa đụng trúng nhỉ, cô hơi ngước mắt hỏi.
" Tiểu Sơ vừa nãy là bạn trai của cậu sao"

" Hả..aaaa không phải bọn tớ chỉ là bạn thôi" nói xong cô nàng mặt hơi đỏ nhìn xuống dưới chân.
" Ừm vậy bạn cậu học lớp nào thế" Thẩm Đường giương cặp mắt tinh tế lên nhìn Mục Sơ
" Lớp chọn đó "
Vừa trả lời xong Mục Sơ liền kéo Thẩm Đường qua ngồi kế bên mình rồi nói một chằng dài ơi là dài đại khái là hỏi dò cô .Chắc Mục Sơ lo sợ cô nhìn trúng cái tên Tống Nhiên đó.

Thẩm Đường liền nói nhỏ vào tai Mục Sơ.
" Ừm tớ không có ý với cậu bạn của cậu đâu.

Tớ chỉ tò mò thôi"
" Cậu tò mò,không lẽ cậu để ý ai ở bàn đó?"
Thẩm Đường hơi mất tự nhiên giả bộ nhìn xung quanh một hồi đang định quay sang hỏi xem Mục Sơ có biết cậu chàng kia không thì cặp chị em sonh sinh đã tiến lại ngồi vào bàn.

Thôi để hỏi sau vậy , ăn cơm là chính..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chương 3


Buổi tối tại phòng kí túc xá của Thẩm Đường ai nấy đều nằm dài hết trên giường,là di chứng mệt mỏi sau cả ngày học tại lớp.

Tri Tri hoạt bát đang nằm xem điện thoại thì hét toáng lên.

Cả phòng ai nấy đều hốt hoảng quay sang nhìn cô nàng.
Tri Miên nhanh chân lẹ tay ló đầu qua hỏi.
" Này chị hét cái gì đấy, lỗ tai em sắp lủng lỗ rồi đây"
Tri Tri vẻ mặt mang chút hóng hớt cầm điện thoại giơ trước mặt ba cô bạn cùng phòng.
" Nhìn nè Lục Viễn lại lên trang đầu của diễn đàn trường này,cậu ấy với hoa khôi khối 11 bị chụp lén đấy , nhìn hai người họ thân thiết chưa.Ôi đến mấy chị khối trên cũng không cưỡng lại cậu ấy mà"
" Ôi dào chuyện có gì lạ, cậu ấy trước giờ làm cái gì chẳng được chú ý.

Nói chứ cậu ấy còn nổi hơn mấy anh tiểu thịt tươi giới giải trí đấy, ngày nào cũng có tin hot của cậu ta"
 Tri Miên nói cũng quay sang liếc nhìn điện thoại của Tri Tri .

Thẩm Đường nhìn vào màn hình điện thoại rồi hỏi.
" Cậu ấy tên Lục Viễn ?"
" Đúng vậy.

Đúng rồi cậu mới chuyển đến nên không biết cậu ấy đấy thôi,cậu ấy..."
Tri Tri chưa nói xong thì Thẩm Đường liền nói.
" Tớ biết cậu ấy nhưng giờ mới được biết tên thôi"
Tri Miên lại lần nữa lết lết lại gần hai cô nàng hóng " Hai cậu quen nhau sao "
" Không....!không chỉ là tớ biết cậu ấy thôi, cậu ấy không biết tớ đâu" vẻ mặt của Thẩm Đường hơi xụ xuống.
Tri Tri và Tri Miên đưa mắt nhìn nhau rồi ra hiệu,cả hai ngầm hiểu rồi cười thích thú.
"Không lẽ cậu...cậu thích cậu ấy hả "
Mặt Thẩm Đường lập tức đỏ hơn trái cà chua nhanh miệng phản bác, chân tay lúng ta lúng túng quơ quơ.
" Tớ không có các cậu đừng đoán bừa"
" Cậu ta có cái gì mà để thích.

Tồi hết chỗ nói" giọng điệu hờ hững của Mục Sơ vừa cất thì lực chú ý đều đổ dồn về phía cô nàng.Thuận thế cô nàng châm thêm.
" Cái tên đấy chỉ được cái mã.

Một đám con gái suốt ngày bu quanh cho cậu ta chơi đùa.

Cậu ta còn chẳng hẹn hò với cô ả nào, chỉ biết đùa giỡn tình cảm con gái người ta.

Về nhà thì lúc nào cũng tỏ vẻ đường hoàng trước mặt ông nội,tớ đây khinhhh"
Tri Tri nghe vậy vẻ mặt trợn mắt há mồm nhìn Mục Sơ rồi lại líu ra líu ríu

"Này Mục Sơ cậu nói xem cậu cũng là em họ của Lục Viễn lại nói anh họ như vậy, không sợ Lục Viễn nghe được ư"
"..."
Lúc này đây Mục Sơ mới từ trên giường bước xuống, đôi chân dài trắng nõn đi về hướng cửa phòng ,mở ra rồi ngó ra ngoài rồi lại đóng cửa.

Bước đến trước mặt ba cô bạn trịnh trọng lên tiếng.
" Mai tớ khao trà sữa các cậu,hôm  nay các cậu cái gì cũng chưa nghe,rõ chưa" Mục Sơ vừa nói vừa đưa tay ra hiệu đặt ngay cổ rồi cắt phanh ngang một cái.
"Tớ còn tưởng có người không sợ học bá Lục Viễn xuất hiện rồi chứ " Tri Tri và Tri Miên liên tục đua nhau chọc Mục Sở.
Chỉ có Thẩm Đường nãy giờ vẫn ngồi im như tượng,giương cặp mắt bồ câu chăm chăm nhìn Mục Sơ.Tất nhiên bị ánh mắt thuần khiết nhìn chăm chú cộng thêm khuôn mặt đẹp chết người kia của Thẩm Đường thì Mục Sơ cũng chẳng thể làm lơ được.
" Này Tiểu Đường cậu đừng nhìn chằm chằm tớ vậy chứ, tớ không cưỡng lại nổi khuôn mặt đấy của cậu đâu "
Đột nhiên cô đứng bật dậy đi lại gần Mục Sơ đưa tay sờ lấy mặt cô nàng lắc qua lắc lại xem kĩ không xót một chi tiết.
" Cậu là em họ cậu ấy ư,sao tớ chưa từng gặp qua cậu ở nhà cậu ấy thế kia"
"HẢ" cả ba cô nàng đồng thanh lần này là nhìn về phía Thẩm Đường với vẻ mặt khó hiểu.
" Cậu cậu ở chung nhà với Lục Viễn sao"
" Sao cậu biết nhà Lục Viễn vậy"
" Tiểu Đường à cậu rình mò nhà Lục Viễn sao "
"....."
Sau một loạt câu hỏi thì với tính thẳng thắn của của Thẩm Đường thì cô cũng thành thật khai báo kể rõ ngọn nghành.Thì ra là Lục Viễn có một lần đã giúp cô lấy lại túi xách từ tên cướp,rồi sau đó cô phát hiện anh sống kế bên khu nhà của cô.


Cứ thế là cô đã dõi theo anh từ lúc chuyển đến Nam Thành .Và tất nhiên cô bị thu hút bởi khuôn mặt chết người đấy của Lục Viễn.Nói trắng ra cô không thuộc tuýt người mê trai đẹp nhưng không biết vì sao cô lại bị anh thu hút từ cái chất giọng đến cái thân hình cao lớn đó đặc biệt là lúc anh giúp cô lấy lại túi xách thì càng làm tăng hảo cảm trong lòng cô hơn.Sau khi đi học thì mới biết là bằng tuổi với anh còn học sát lớp của cô và giờ lại biết bạn cùng bàn là em họ của cậu ấy.

Ôi cái duyên trời định này.
" Sao lại trùng hợp như vậy.

Nhất định là có duyên " Tri Tri là người lên tiếng đầu tiên
Mục Sở cũng kinh ngạc sau khi nghe cô nói, không ngờ ông anh này của cô cũng biết giúp đỡ người khác đấy.Tiện thể cô cũng bổ sung thêm một câu.
" Ừm nếu cậu làm chị dâu mình thì mình cũng không ý kiến.Nào hãy đến thu phục thằng cha đấy đi Tiểu Đường à"
"....."
"Tiểu Sơ cậu nói cái gì đấy "
Thẩm Đường tuy là rất thích Lục Viễn đi nhưng chưa đến mức đó ,chỉ là cái thích từ một người bạn à không trên mức bạn một tí vậy.
Thế là cả phòng kí xá tràn đầy tiếng cười đùa của các cô gái mãi đến giờ tắt đèn các cô nàng mới quay trở lại giường đi ngủ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Chương 4


Sáng ngày hôm sau cả bốn cô nàng xem chút là trễ giờ học , tối qua lo tám chuyện quá nên ngủ muộn đây mà.

Ai nấy đều tay gặm bữa sáng gật gù lên lớp học.
Tiết đầu tiên hôm nay là môn Tiếng Anh.

Cô giáo dạy môn này đặc biệt khó tính nên chẳng ai dám đi trễ cả , chuông vào lớp vừa reo ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ trông cực kì ngoan ngoãn.
Cô Hứa bước vào lớp làn váy của cô khẽ đung đưa theo từng nhịp chân ,nhìn vô cùng bắt mắt.
Đôi mắt sắc lẹm của cô quét lên từng khuôn mặt, ai nấy đều khẩn trương ,tránh đụng phải ánh mắt của cô ,riêng chỉ có Thẩm Đường là hờ hững giương mắt nhìn lên bục giảng.

Tất nhiên cô chẳng hề sợ bị cô gọi lên trả bài đâu bởi vì cô giỏi nhất môn tiếng anh mà.
Lúc này cô Hứa mới hắng giọng gõ ba cái lên bàn rồi mở danh sách lớp ra giả bộ lướt lướt rồi thoáng liếc đám học sinh phía dưới ai nấy mồ hơi rơi đầy mặt .Thật chẳng có tiền đồ mà.
“Lớp Trưởng lên trả bài”

Một loạt tiếng thở dài hắt ra như trút được gánh nặng vậy.
Trần Húc bình tĩnh đứng lên,cậu chàng là lớp trưởng của lớp.Thành tích khỏi nói tất nhiên là đứng nhất lớp vẻ ngoài ưa nhìn còn rất nho nhã nữa .
Sau khi trả bài cũ xong cô giáo cũng nhẹ gật đầu hài lòng rồi vào tiết học.Mỗi lần trải qua cơn đau tim như vậy đám học sinh chắc già sớm quá.
Đến giờ cơm trưa như thường lệ bốn cô nàng ngồi vào bàn vừa ăn vừa bát quái.

Đột nhiên cảm giác được mọi người chú ý đổ dồn hết về bàn của bọn cô thì cả bốn cô nàng mới ngẩng cao đầu nhìn anh chàng đứng kế bên Mục Sơ.
“Ăn xong thì cầm sách bài tập qua lớp trả cho anh “
Anh chàng vừa lên tiếng không ai khác chính là Lục Viễn .Hèn chi bị mọi người nhìn chăm chú như vậy.Hào quang của nam thần học bá đây mà.
Thẩm Đường len lén đưa mắt lên nhìn trộm anh.Quao đẹp thật đấy còn đẹp hơn giáo thảo ở trường cũ của cô.Mắt hai mí ,môi mỏng,da trắng ,...!đặc biệt là rất cao nha.
Mục Sơ nịnh nọt nhìn Lục Viễn nhỏ nhẹ đáp.
“Dạ lát em cầm sang cho anh họ liền hihi”
Lục Viễn hơi nhướng mày nhìn con nhỏ em họ đáo để này rồi chợt liếc về phía Thẩm Đường ,trong mắt xẹt qua tia ngạc nhiên ,trong chốc lát rồi quay lưng bước về phía bàn ăn của mình.
Tri Tri sáp lại gần Mục Sở nhỏ giọng.
“Này công nhận Lục Viễn có mị lực thật đấy, lúc nãy cậu ấy chỉ qua đây một lát thôi mà đám con gái đã nhìn bàn tụi mình như muốn lột s@ch tụi mình ra vậy, thật đáng sợ mà”.
“....”
Thẩm Đường còn đang ngơ ngác nhìn vị trí của anh vừa đứng lúc nãy kia,bây giờ mới hoàn hồn lại cúi đầu xuống ăn cơm.Ôi mẹ ơi sắp thòng tim ra ngoài rồi,thật không có tiền đồ mà mới bị người ta liếc mắt một tí tim đã rộn ràng như vậy rồi.
“...”
Sau bữa cơm ở căn tin thì không hiểu sao bụng của Mục Sơ liền đau ,cô ra ra vào vào nhà vệ sinh liên tục, cuối cùng cũng phải xin nghỉ về phòng nằm nghỉ.

Chắc do dạ yếu nên ăn trúng đồ không hợp dạ rồi.
Trước khi về phòng nằm nghỉ thì Mục Sơ liền đưa vở bài tập cho Thẩm Đường còn dặn dò cô nhớ đem qua lớp chọn trả cho Lục Viễn hộ cô nàng.

Trong lòng cô bất giác có một tia vui mừng cũng nhanh tay nhận lấy rồi khuyên Mục Sơ về phòng nhớ uống nước ấm rồi hẵng nằm nghỉ.

Thẩm Đường cầm vở bài tập đứng trước lớp chọn loay hoay một hồi mới gọi bừa một bạn hỏi.
“ Nhờ cậu gọi Lục Viễn ra hộ tớ được không ?”
Cậu bạn nam kia vừa nhìn thấy mỹ nữ nhất thời mải ngắm cô quá nên quên mất trả lời ,mà đứng đực ở đó, Thẩm Đường hơi ngại ngùng hỏi lại.
“cậu gọi cậu ấy ra giúp tớ được không ?”
Cậu bạn hơi chớp mắt khuôn mặt thoáng đỏ rồi liên tục gật đầu.
“Đ..ược...được chứ,cậu đợi một lát”
Nói xong cậu chàng lẹ chân chạy vọt vào lớp.Vừa dừng trước bàn của Lục Viễn cậu thoáng do dự một hồi,chợt nghĩ đến Lục Viễn dặn dò ai đến lớp tìm thì cứ kêu cậu không rảnh mà giờ cậu lỡ đồng ý với mỹ nữ rồi.Thôi đành chịu chết vì mỹ nữ vậy.
“Viễn ca này,ngoài cửa có một cô bạn đang tìm cậu đấy”
Nói xong cậu chàng như ngừng thở quan sát nét mặt của Lục Viễn.
“Kêu tớ không có ở lớp”
“Nhưng cậu ấy thấy cậu ngồi trong lớp rồi”
“...”
Lục Viễn liếc cậu bạn một cái khiến cậu bạn xém nữa đứng không vững rồi.Ôi anh trai của tôi ơi ,cái ánh mắt quái quỷ gì thế.
“Kêu tớ không rảnh”
Nói xong Lục Viễn liền gục đầu xuống bàn .
“...”

Cậu bạn kia như chôn chân tại chỗ.Cuối cùng vẫn phải xoay lưng đi lại phía cửa nhỏ giọng nói với Thẩm Đường.
“Ừm Lục Viễn cậu ấy hiện không rảnh ,có gì để tớ chuyển lời giúp cậu nha”
Cơ hội để nói chuyện với Lục Viễn cứ vậy mà bay cô không cam tâm lắm huống chi đâu phải lúc nào cũng có cớ để gặp trực tiếp như vậy.

Thẩm Đường khẽ cười rồi nói.
“Cậu ấy không rảnh ra ngoài thì tớ đi vào trong tìm vậy”
Nói xong không đợi cậu bạn lên tiếng cô đã bước vào lớp.Bàn của Lục Viễn ngồi ngay hàng cuối sát cửa sổ nên cô dễ dàng nhìn thấy.
Thẩm Đường đứng trước bàn của cậu rồi khẽ đưa tay chọt chọt vai cậu,không phải cô cố ý đánh thức đâu mà cô thấy cậu giả bộ gục xuống chơi điện thoại thì có.
Lục Viễn cảm nhận được cái chọt tay kia cứ tưởng là trò đùa của Cố Nhiên thì ngẩng đầu lên khẽ cáu.
“Tin ông đây đập chết cậu không?”
“....”
Mỹ nam nóng tính quá..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chương 5


Không biết có phải Thẩm Đường bị bệnh thần kinh rồi hay không mà sao tiếng cáu của Lục Viễn truyền vào tai cô nghe nó quyến rũ thế nhỉ.Vẻ mặt cô bắt đầu đăm chiêu nghiền ngẫm tiếng cáu vừa rồi của cậu.
Lục Viễn sau khi nhìn thấy người chọt vào vai cậu không phải Cố Nhiên mà là cô gái trước mặt thì vẻ mặt mới thu lại nét tức giận vừa rồi.Im lặng hồi lâu cũng chẳng ai lên tiếng nói trước , cậu hơi nhướng mày quan sát cô gái trước mắt.

Ồ con nhóc bữa bị giựt túi sách đây mà.
Một khoảng trời im lặng tôi nhìn anh , anh nhìn tôi.

Cuối cùng Thẩm Đường mới mấp máy đôi môi đỏ mọng của mình.
“ Mục Sơ bị đau bụng nên về kí túc nghỉ ngơi cậu ấy nhờ tớ đem vở qua cho cậu”
Nói xong cô đặt nhẹ cuốn vở lên trên bàn của cậu rồi len lén nhìn khuôn mặt điển trai kia.
Lục Viễn nhìn qua cuốn vở rồi lại nhìn cô tỏ ý là đã biết thản nhiên nói hai từ rồi lại chăm chăm vào điện thoại chơi game.
“Cảm ơn”
“...” hết rồi sao
Đôi mắt bồ câu của cô khẽ chớp rồi lẳng lặng nhìn cậu con trai đang chăm chú chơi điện thoại,một lúc cô cũng quay gót ra khỏi lớp rồi trở lại lớp của mình.Ngồi vào bàn cô lại bắt đầu thơ thẩn nhìn bảng rồi lại đứng lên tiến đến bàn của lớp trưởng khẽ hỏi.
“ Lớp Trưởng này tớ có việc muốn hỏi?”

Trần Húc hơi ngạc nhiên khi cô tiến đến hỏi mình rồi cậu cũng nhẹ nhàng đáp.
“Sao thế?”
“ Ừm điểm số ấy ,hết năm nay sẽ phân lại lớp đúng không.

Vậy tớ cần bao nhiêu điểm thì được vào lớp chọn thế”
Trần Húc nhìn chằm chằm Thẩm Đường sau đó thành thật nói,bởi vì cậu cũng đặt mục tiêu vào lớp chọn nên rành rồi.
“ Lớp chọn theo tớ nắm chắc thì học sinh bên đó ai cũng trên mức 600 điểm , nếu cậu trên 600 điểm thì có cơ hội được vào đó”
“Ừm cám ơn Lớp Trưởng,tớ biết rồi”
Nghe cậu nói xong khoé miệng của cô khẽ nheo lên mỉm cười ngọt ngào,đôi mắt cũng theo đó mà cong cong như vầng trăng vậy.Đẹp không sao tả hết.Trần Húc cũng ngây người bởi nụ cười đó của cô,cậu hơi mất tự nhiên nhìn xuống giả vờ nhìn vào đọc sách.
Thẩm Đường nghe xong đáp án thì tung tăng về chỗ ngồi.Cô nghĩ trên 600 điểm cũng không khó lắm , không phải cô tự cao mà là thành tích của cô vốn rất tốt do đợt thi vừa rồi cô hơi sa sút nên mới bị đẩy đến lớp 2 nhưng mà xếp hạng trong lớp cô cũng đứng thứ 2 sau Trần Húc thôi.Chỉ cần cô cố gắng học nữa thôi thì cơ hội vào lớp chọn sẽ đến tay cô.
Nghĩ đến đó thôi mà khoé miệng của cô đã không tự chủ mà cong cong cả lên.

Vui hết chỗ nói.
Tri Tri khó hiểu quay xuống nhìn cô nói.
“ Cậu mới trúng sổ số đó à”
“Ừm còn hơn trúng sổ số luôn “
Tri Tri liếc nhìn Tri Miên rồi cả hai cùng lắc đầu bất lực đồng thời quay lên:Tiểu Đường với Tiểu Sơ sao cứ ngơ ngơ ngốc ngốc như nhau ấy nhỉ.
Buổi chiều Thẩm Đường nhận được tin nhắn của Mục Sơ nên liền đợi cô nàng trước cổng trường.
Từ xa đã trông thấy bóng đang cao gầy của cô nàng chạy đến,vẻ mặt hớn hở khoác lấy tay cô:
“ Này đi thôi,dẫn cậu đi chơi “
“ Chúng ta không rủ song Tri sao”
*song Tri: chị em song sinh Tri Tri với Tri Miên á gọi vậy cho ngắn gọn nhe.
Mục Sơ vừa khoác tay cô vừa nói.
“Hai cậu ấy không đi đâu,chiều nào hai cậu ấy cũng đến lớp học thêm hết.Chúng ta đi thôi”
Không phải ai cũng giống cô sinh ra đã có đầu óc thông minh buổi tối chỉ cần về ôn lại bài cũ là được.Các cậu ấy ngồi ở lớp này đã phải siêng năng học đến như vậy,cô cảm thấy mình thật may mắn mà hưởng gen trội thông minh của baba.

“Ừm” Thẩm Đường đáp rồi lại hỏi tiếp.
“Chúng ta đi đâu thế?”
Câu hỏi vừa dứt thì hai cô nàng đã đứng trước mặt ba nam sinh.

Cả ba người này cô đều biết nam thần của cô Lục Viễn , nam thần của Mục Sơ...Tống Nhiên còn cậu kia là cậu bạn ban sáng cô mới nhờ gọi Lục Viễn ra lấy vở là Cố Nhiên.
Mục Sơ quay sang hơi đẩy cô lên trước một chút rồi cất giọng trong trẻo.
“Giới thiệu với mọi người đây là chị em mới của tớ Thẩm Đường”
Thẩm Đường cũng nhìn ba cậu chàng rồi mỉm cười ,cong cong mắt.
“Chào các cậu”
Cố Nhiên nhanh nhẹn chen lên cười đáp lại cô.
“Chào cậu tớ là Cố Nhiên”
“Tớ là Tống Nhiên”
“...”
Không phải nên đến lượt ai đó rồi sao.
Tống Nhiên khẽ giơ củ trỏ chọc vào tay Lục Viễn.Lúc này cậu chàng mới cất giọng thản nhiên.
“ Lục Viễn”
Rất chi là kiệm lời nha
Mục Sơ thấy tình hình hơi ngượng nên ôm lấy Thẩm Đường đi lên trước rồi nhanh nhẩu nói.

“Đi ăn lẩu thôi,lẹ lên nào”
Thế là cả năm người cùng tiến vào tiệm lẩu.Vừa bước đến bên bàn thì đã có hai cô nàng nũng nịu đi qua.

Vẻ mặt ngại ngùng nhìn chằm chằm Lục Viễn.
“Tớ có thể xin wechat của cậu được không ?”
Lục Viễn mắt vẫn nhìn dưới màn hình điện thoại bấm game một lúc thì mới ngẩng đầu.

Gương mặt đẹp trai khó cưỡng kia khẽ cong môi nở nụ cười như không nhưng đủ khiến con gái nhà người ta mê mệt rồi.
“Tôi không dùng điện thoại”
“....”
Một đám người trợn tròn mắt nhìn Lục Viễn ném điện thoại trong tay qua cho Tống Nhiên rồi lại bắt chéo chân nhướng mày nhìn hết sức lưu manh.
“Trả điện thoại cho cậu”
Một câu không đầu không đuôi cũng đủ khiến người nghe hiểu ý..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Chương 6


Hai cô nàng kia chỉ biết cười trừ rồi cũng xoay lại bàn của mình .
Bên này cả bốn cặp mắt nhìn chăm chăm Lục Viễn.Như mọi chuyện vừa rồi không có gì là không đúng cả.
Tông Nhiên người vừa bị thảy điện thoại qua liếc anh chàng rồi ném điện thoại lại cho cậu.
"Chậc Lục Viễn này, cậu cũng quá cho người ta có mặt mũi rồi đấy"
Lục Viễn khẽ xùy rồi ném điện thoại lại vào cặp liếc nhìn qua Mục Sơ rồi nói.
" Bụng sao rồi hết đau chưa ?"
Mục Sơ được cưng mà sợ ,liền trợn mắt nói đúng.
"Anh..anh họ à nay anh bị trúng tà sao,còn biết hỏi thăm em"
"Nói tiếng người đi " Lục Viễn khẽ nhướng mày liếc cô nhóc.
Cô nàng lại tiếp tục đổi mặt chỉ còn thiếu cái đuôi vẫy vẫy sau đít.
" Ai da em hết đau rồi ,được anh họ hỏi thăm em liền khỏe hơn trâu ấy chứ "

Cả đám cùng nhau cười ha hả nhìn hai anh em nhà họ đùa giỡn nhau.Đúng là tình anh em thắm thiết.
Cũng may cả năm người ai cũng ăn đồ cay nên là nồi lầu cũng một màu đỏ chót không cần phải kiêng dè.Thẩm Đường nhìn miếng thịt bò chín trên đ ĩa vừa nhấc tay lên định gắp thì Tống Nhiên đã nhanh tay hơn cô gắp lấy rồi thả vào chén Mục Sơ.
" Ăn thịt đi nè nhìn em gầy quá "
Mục Sơ nheo mắt nhìn anh cười tít cả mắt hí hửng đáp.
"Cảm ơn anh Tống Nhiên"
Bên này vì không gắp được mà Thẩm Đường hơi tiếc nuối định gắp món khác gần mình thì đột nhiên một bàn tay thon dài đẩy đ ĩa thịt bò chín đến trước mặt cô.
Thẩm Đường khẽ nâng mắt lên nhìn Lục Viễn,bỗng tim cô hẫng một nhịp quên mất nên mở miệng thì anh cũng quay sang trò chuyện cùng Tống Nhiên.Chắc vừa rồi anh thấy cô chưa gắp được nên tiện tay giúp mà thôi.
"....."
Cứ thế là đến cuối tuần.Ai cũng về nhà người nấy,Thẩm Đường cũng xách vali bắt chuyến xe về nhà của mình.
Khu nhà của cô là khu đô thị Vạn Hoa- khu đô thị bậc nhất Nam Thành.

Ba mẹ cô làm kinh doanh nên gia đình cô cũng giàu có, có cấp bậc ở Nam Thành này.Vừa tiến vào trước cổng cô khẽ ngó đầu qua cái cổng của nhà kế bên,vì là khu nhà giàu có nên sân vườn đặc biệt rộng nên cô cũng chẳng nhìn rõ được bên trong chỉ nhìn thoáng được trong sân thôi.
Thẩm Đường thở dài rồi kéo vali vào nhà,vừa mở cửa bước vào nhà thì bên trong chỉ có cô giúp việc, từ nhỏ ba mẹ hay đi công tác còn hay chuyển nhà nên công việc rất bận ít khi về nhà.

Lúc nào trong nhà cũng chỉ có một mình cô với thêm một cô giúp việc.Lâu lâu thì sẽ có vài người đến dọn nhà tổng hợp sân vườn các thứ thôi.
Nhìn ngôi nhà trống vắng khuôn mặt vốn treo nụ cười của cô khẽ hạ xuống.

Rồi kéo thẳng vali lên lầu.Dì giúp việc đã quen nhìn dáng vẻ tủi thân đó của cô nên cũng không hỏi nhiều rồi lại cắm cúi làm bữa tối.
Tắm rửa xong xuôi cô cũng bước xuống lầu ngồi vào bàn ăn,ngước cặp mắt bồ câu mang theo vài ánh nước hỏi cô giúp việc.
"Tối nay ba mẹ cháu có về không ạ"
Cô Lý đặt đ ĩa tôm rim lên bàn rồi xoa đầu cô nhỏ nhẹ nói.

" Ông bà chủ có dặn ngày mai sẽ về , cô chủ mau ăn cơm đi nhé.

Nay có món tôm cô thích đấy"
Nghe được ngày mai ba mẹ về cô cũng bớt đi phần nào tủi thân nở nụ cười rồi nhẹ giọng.
" Dì ngồi xuống ăn chung với con đi"
Dì Lý cũng không vòng vo liền ngồi vào bàn.Cô đã chăm sóc cô chủ nhỏ từ lâu nên việc ngồi ăn cùng cô cũng dần quen,để cô ăn một mình thì lại không nỡ.
Cơm nước xong xuôi Thẩm Đường lại đi lên sân thượng,Cô nâng mắt nhìn qua ngôi biệt thự bên cạnh.Đột nhiên đôi mắt cô sáng lên,cô nhìn thấy Lục Viễn.

Hôm nay anh cũng về nhà.Lúc này anh đang ở ngoài sân tưới những cây cảnh.Dáng người anh thon dài,nên mặc đồ ở nhà cũng đẹp nữa.Nhìn xa thế này mà cũng sáng ngời ngời nữa sao mà đẹp trai thế nhỉ.Cứ thế Thẩm Đường ngây ngốc trên sân thượng cả buổi chỉ để ngắm anh ,cho đến lúc anh khuất bóng đi vào nhà thì cô mới rời tầm mắt cũng đi vào nhà luôn.
Sáng hôm sau là Chủ Nhật nên cô ngủ thẳng đến tầm trưa mới dạy.Bước xuống giường Thẩm Đường ngơ ngẩn một hồi rồi vào nhà vệ sinh.Sửa soạn hồi lâu cô bước xuống dưới lầu liền thấy ba mẹ cô đã ngồi sẵn dưới phòng khách.
Vừa nhìn thấy cô Tô Thẩm liền bước lên ôm lấy con gái rồi vuốt v e.
" Bảo bối có nhớ mami không nè,sao mà con gầy thế,nhìn xem con lại sụt cân đúng không "
Thẩm Đường còn chưa kịp lên tiếng thì một giọng trầm ấm cắt ngang.
" Tiểu Đường Mật à lại đây,ngồi kế bên baba này"
"..."

Lại gọi cái biệt danh đó nữa rồi.
Cô nhanh tay kéo mẹ mình qua rồi ngồi vào ghế,cô khẽ lẩm bẩm.
" Ba mẹ nhìn xem ,chẳng phải không thèm về thăm con sao, con còn tưởng mình là con rớt ở ngoài đường cơ đấy "
Mẹ Thẩm cười hiền hòa xoa nhẹ đầu con gái.
" Cục cưng à để con chịu tủi thân rồi, ba mẹ không phải lo kiếm tiền để tương lai con chỉ cần ở nhà ngồi chơi đến cuối đời sao "
"...." tiền bây giờ đủ để đời con của con đời chắt của con xài còn không hết.
Lúc này ba Thẩm mới lên tiếng.
" Ba mẹ lần này sẽ không chuyển nhà nữa đâu,chúng ta sẽ cố định sống ở đây luôn.Baba cũng sẽ bớt thời gian về nhà với con nhé "
Vừa nghe xong cô liền nở nụ cười vui vẻ hài lòng rồi gật đầu.

Thế là cả nhà liền ngồi vào bàn dùng cơm, vừa ăn vừa cười nói vui biết bao..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Chương 7


Ăn cơm cùng ba mẹ xong thì cô cũng nhận được điện thoại của Mục Sơ,cô xin phép ba mẹ rồi mở máy lên nghe.
" Tớ nghe nè Tiểu Sơ"
Đầu bên kia Mục Sơ hí hửng,cách một màn hình Thẩm Đường cũng hình dung được vẻ mặt vui vẻ của cô nàng.
" Tiểu Đường à tớ đang trước cổng nhà cậu nè, cậu có muốn qua nhà anh họ tớ chơi không.Đám Cố Nhiên đều ở bên đó hết "
Thẩm Đường vừa nghe thế thì vô tri nở nụ cười không giấu nổi sự vui vẻ trong đôi mắt xinh đẹp.
" Cậu đợi tớ, tớ ra liền"
Nói xong cô liền cúp máy ,hướng về phía ba mẹ rồi gấp gáp nói.
" Con qua nhà bạn chơi một lát nha,tối con lại chơi cùng ba mẹ.Con đi đây"
Hai ông bà Thẩm đưa mắt nhìn nhau.

Là ai vừa than thở không về thăm cô giờ thì hay rồi còn bỏ ba mẹ đi chơi với bạn.


Hai ông bà Thẩm đưa mắt nhìn nhau rồi bất lực mỉm cười.Đang định lên tiếng dặn dò con gái đi chơi cẩn thận thì chẳng thấy tăm hơi đâu.
"...."
Thẩm Đường vừa ra tới cổng liền nhìn thấy Mục Sơ.

Trùng hợp thật, hôm nay cả hai cô không hẹn mà cùng mặc chiếc đầm màu trắng kem trông cứ như đồ đôi ấy .
Mục Sơ vừa thấy cô thì bày ra vẻ mặt tán thưởng.Quan sát cô từ trên xuống dưới nghiền ngẫm.
" Tớ nói này cậu mặc đồng phục đã xinh rồi giờ mặc đồ ở nhà cứ như tiên nữ ấy,da cậu trắng thật đấy,đôi dép bông này nữa dễ thương quá,..."
Rồi tới nữa rồi, Mục Sơ đúng là có sở thích về những đồ vật trên người của cô mà.

Lần nào cô nàng cũng hỏi rất nhiều còn hỏi rất cặn kẽ.
Thẩm Đường liếc cô nàng một cái rồi ôm lấy cánh tay thon dài của cô nàng khẽ nói.
" Cậu thôi đi,đại tiểu thư như cậu xinh đẹp như vậy ,còn khen tớ không biết ngượng sao.Đồ trên người cậu mặc còn đẹp hơn tớ đấy"
Thế là hai cô nàng mỗi người một câu, tán thưởng lần nhau.Cảm giác mỹ nữ chơi với nhau còn giàu giống nhau nó như vậy sao.
Vừa nói vừa tiến vào sân nhà của Lục Viễn,lúc này Mục Sơ mới nói sơ qua với Thẩm Đường.
" Này là nhà của ông nội bọn tớ , anh họ từ nhỏ đã sống với ông nội rồi.Ba mẹ anh ấy đã mất từ hồi anh ấy mới 6 tuổi.Chuyện này bọn tớ chẳng ai dám nhắc đến trước mặt anh họ đâu nên tớ mới kể cậu nghe đó"
Vẻ mặt của Thẩm Đường hơi sửng sốt,không ngờ anh lại có hoàn cảnh như vậy.So với cô ba mẹ không hay về nhà thì anh còn thảm hơn cô nhiều.

Huhu tội nghiệp nam thần quá.
Thẩm Đường không nhiều lời liền gật đầu lia lịa đã hiểu.Thế là cả hai cô nàng tiến vào nhà.Bên trong phòng khách có ông cụ đang ngồi uống trà rồi nghiền ngẫm bàn cờ trước mặt.Nhìn thấy hai cô nhóc thì ông cụ cười hiền hòa.
" Tiểu Sơ dẫn bạn đến chơi đấy à,nào lại đây"
" Cháu chào ông ạ,nhà cháu mới chuyển đến cháu ở kế bên nhà của ông đấy ạ"
Thẩm Đường cúi thấp đầu lễ kính chào hỏi ông cụ rồi nở nụ cười .Ông cụ nhìn cô nhóc xinh xắn lễ phép trước mắt không thể nào không yêu thích được.

"Thế thì có phải càng vui không, khi nào rảnh cháu cứ qua đây chơi với ông nhé"
" Dạ cháu sẽ qua ạ "
Cô vui vẻ đáp lại,vậy là sau này cô có lí do qua đây rồi.
Ông cụ tán dóc một hồi với hai cô nhóc rồi cũng lên tiếng nói.
" Ba thằng nhóc kia ở trên phòng đấy hai đứa lên kiếm tụi nó chơi đi.

Ông phải vào phòng nghỉ ngơi một lát đây "
Dứt lời ông cụ liền chống gậy từ tốn tiến vào phòng ngủ.
Mục Sơ dắt tay Thẩm Đường lên lầu .Cửa vừa mở ra thì tiếng nói cười rộn ràng vang khắp nơi.Công nhận cách âm tốt thật vừa mở ra âm thanh bên trong đã trào ra rồi.Mục Sơ nhanh tay đóng lại rồi kéo Thẩm Đường lại ghế Sofa ngồi xuống.
Cố Nhiên thấy hai cô nàng đến thì liền ra sức vui vẻ kéo rèm cửa lại,hí ha hí hửng nói.
" Tụi tớ đợi nãy giờ ,nào bắt đầu coi thôi.

Đ ĩa này chú của tớ gửi về đấy nghe nói phim ma này kịch tính lắm"
Thẩm Đường vừa nghe thấy phải xem phim ma thì cả người đông cứng tại chỗ thiếu đường là vọt ra khỏi phòng thôi,nhưng mà không bỏ đi được ngồi kế bên cô không phải là Lục Viễn sao.Thế là Thẩm Đường mang hết cái mạng nhỏ ngồi bất động tại chỗ đợi phim chiếu.
Dường như cảm nhận được sự khác thường của cô gái bên cạnh nên Lục Viễn hơi nhướng mắt qua nhìn cô.


Mặt cô tái mét tay thì nắm chặt lấy vạt váy thiếu đường là xé tới nơi rồi.Anh hơi nghiêng đầu nhìn màn hình đen kịt trước mắt ,con ma còn chưa kịp xuất hiện thì cô gái nhỏ kế bên đã nhắm chặt mắt , môi bặm đến nỗi sắp ứa máu đến nơi.Nhìn đáng thương không tả nổi.
Lục Viễn khẽ đứng lên rồi nói.
" Tớ xuống lấy nước nhé"
Hai anh chàng kia với Mục Sơ còn đang hăng say xem chỉ đáp kêu anh đi lẹ lẹ đi.Anh đứng đó nghiêng mắt nhìn Thẩm Đường khẽ hỏi.
"Thẩm Đường xuống cầm hộ tớ một tay nào"
Nói xong cậu cũng quay lưng rời khỏi phòng.Thẩm Đường giương đôi mắt ngập ánh nước nhìn cậu rồi cũng đứng dậy chạy theo sau.
Vừa ra khỏi phòng cô thở phào một hơi rồi đi một mạch theo sau lưng cậu xuống dưới lầu.Đứng trong phòng bếp Lục Viễn mở tủ lấy mấy lon nước đặt vào khay đựng rồi lại lấy mấy cái ly bỏ vào khay luôn.
Vừa quay sang liền bắt gặp ánh mắt ánh nước của cô thì hơi khựng lại.
" Sợ thì đừng xem đúng là con nít "
"....".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Chương 8


Thẩm Đường hơi ngơ ngác nhìn anh rồi lại lấy ngón tay chỉ về phía bản thân.
"Cậu nói tớ là con nít á"
Lục Viễn vừa bê khay lên rồi lên thẳng trên lầu đáp lại cô bằng bóng lưng kiêu ngạo đấy.
Cô lại phải chạy bước nhỏ đuổi kịp anh thì cũng tới trước cửa phòng,bỗng nhiên anh dừng bước chân quay đầu lại nhìn cô.
" Không phải con nít thì bước vào xem phim nào ?"
Trong giọng nói của cậu pha chút sự trêu chọc mà thẳng thừng nhìn cô chằm chằm.
"...."
Lúc này Thẩm Đường mới phát hiện ra cậu cũng có mặt này đấy , còn trêu chọc cô.

Cậu dám thì tôi tiếp cậu luôn.

Cứ thế cố thả một câu rồi mở cửa bước vào phòng đầy tiêu sái.
" Tớ đây mới không phải con nít"
Lục Viễn nhìn bóng lưng nhỏ nhắn bước vào phòng đầy vững vàng đấy thì không khỏi nhếch khoé miệng cười.
"Đủ cứng đầu đấy "

"...."
Sau hai tiếng dài đằng đẵng mới coi xong bộ phim.Nói là xem phim vậy thôi thật ra Thẩm Đường vẫn giả bộ ngủ tại chỗ nhân lúc còn đưa tay khẽ bịt hai lỗ tai lại rồi nhắm nghiền mắt đợi bộ phim kết thúc thì thôi.
Cả năm người xuống phòng bếp ngồi vào bàn ăn rồi lại tiếp tục cười nói rôm rả chỉ có mình Thẩm Đường là tâm hồn treo ngược trên mây ấy.
Cố Nhiên nhích lại gần Lục Viễn tò mò hỏi .
"Này cái chị hoa khôi khoá trên với cậu tiến triển tới đâu rồi"
Lục Viên cho viên thịt vào miệng từ tốn nhai rồi mới đưa mắt liếc anh chàng vừa hỏi xong, cậu lại bày ra dáng vẻ thờ ơ đáp.
"Chia tay rồi"
"..."
Tống Nhiên nhìn Cố Nhiên rồi lẳng lặng lắc đầu.

Quả nhiên Viễn ca dù có quen mỹ nữ thì cũng chẳng lâu bền mà lần này còn chưa được 2 tuần ấy chứ .
Thấy dáng vẻ chia tay là việc rất chi là bình thường treo trên mặt của Lục Viễn thì đến lượt Mục Sơ lắc đầu khẽ nói.
"Anh họ này rốt cuộc anh có từng nghiêm túc với người nào chưa vậy ?"
Anh không trả lời câu hỏi của Mục Sơ liền mà đứng dậy rót ly nước rồi uống hết cả ly.

Yết hầu lăn lên lăn xuống nhìn mê người quá.

Nội tâm của Thẩm Đường khẽ hét lên.
Lục Viễn ngồi xuống ghế rồi lại thản nhiên đáp.
" Anh còn nhỏ yêu đương cái m* gì "
"....."
Thẩm Đường còn đang học theo anh ngửa đầu uống nước thì nghe anh nói vậy nước đến miệng liền sặc hết cả ra.Liên tục ôm miệng ho khan.Cô vừa nghe cái gì thế .
" Tiểu Đường cậu không sao chứ,cậu nhìn bọn tớ nè quá quen với cái giọng điệu đấy rồi.

Cậu cũng tập dần với cái bản mặt dày đấy đi "
Mục Sơ vừa vuốt lưng cô vừa chậm rãi diễn giải cho cô nàng.
Do vừa ho khan nên đôi mắt cô hơi ươn ướt,cô khẽ nâng mắt nhìn về cái người mặt dày kìa rồi nói.

“ Vậy mà nãy có người mắng tớ là con nít đấy xem ra cũng không lớn lắm “
Cô vừa nói xong thì ba người hóng hớt nhìn về phía Lục Viễn bằng ánh mắt khó hiểu.Cố Nhiên lên tiếng đầu tiên.
“ Này Viễn ca cậu quá không có mặt mũi rồi đó”
Tống Nhiên đi qua vỗ nhẹ lên bả vai cậu mấy cái rồi đồng tình nhìn về phía Thẩm Đường.
“ Nào trẻ nhỏ gọi ca ca “
Anh nhìn về phía Thẩm Đường rồi nhướng mày ,biểu cảm hết sức gợi đòn rồi lại liếc sang Tống Nhiên mắng một câu.
“Cút “
“....”
Sau một buổi nói chuyện với đám Cố Nhiên thì Thẩm Đường đúc kết lại một câu-Thì ra lớp chọn cũng biết vui chơi như bao người nhỉ-
“....”
Cứ thế thời gian nửa học kì cũng trôi qua trong êm đẹp,Thẩm Đường đã quen với môi trường ở đây còn kết được một nhóm bạn khá là thân đặc biệt trong đó còn có người cô thích nha.
Theo như mọi ngày cô cùng Mục Sơ tay trong tay tới lớp vừa bỏ cặp xuống thì trên bàn của cô đã có một phần bữa sáng.Cô hơi ngước mắt nhìn xung quanh rồi lại cầm hộp sữa trong bịch lên xem.Trên đó có dán một tờ ghi chú.
-Cậu nhớ ăn sáng nha-Trần Trì lớp 10/3
Song Tri mang vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Thẩm Đường rồi khẽ cảm thán.
“ Lần thứ mấy rồi nhỉ, cậu bạn này cũng quá kiên trì đấy chứ”
“ Thẩm Đường này tớ thấy thư tình gửi cho cậu quá trời đấy.Sao nào cậu lựa được ai vừa ý chưa”
“.....”
Thẩm Đường nhìn hai cô bạn bát quái rồi khẽ thở dài trong lòng.Cô vẫn là nên nói chuyện trực tiếp với người kia thôi.Cô không muốn nhận phần tình cảm mà mình không thể đáp lại được.
Thế là sau buổi học Thẩm Đường kéo theo Mục Sơ tới trước cửa lớp của Trần Trì.


Vừa tới bên cửa sổ thì bên trong đã có mấy bạn nam cười ồ lên đùa giỡn cố hắng giọng nói to.
“Này Trần Trì bạn gái tương lai cậu tới rồi”
“Nhanh nhanh không mỹ nữ đi mất bây giờ “
“....”
Trần Trì vừa cười vừa đẩy đám bạn ra rồi nhanh chóng bước về phía của cô.
“Thẩm Đường”
Cô giương đôi mắt bồ câu nhìn cậu ta rồi nhẹ giọng nói.
“Cậu đừng đem bữa sáng cho tớ nữa nhé, xin lỗi tớ không thể đáp lại tình cảm của cậu được”
Tính cách của cô yêu ghét rõ ràng nên chẳng muốn gieo hy vọng cho bất cứ ai.Từ chối được là cô sẽ nói thẳng.
Trần Trì hơi mất tự nhiên nhìn thẳng vào cô,cậu ta đưa tay nắm cổ tay của cô vội nói.
“Thẩm Đường à cậu cho tớ cơ hội được không,tớ thật sự rất thích cậu”
Từ cổ tay cổ truyền tới cơn đau nhói cô đang cố vùng tay ra thì một bàn tay thon dài kéo tay cô lại rồi nhướng mày về phía Trần Trì hắng giọng.
“Không nghe cậu ấy bảo không thích sao?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Chương 9


Trần Trì định vươn tay đoạt lại Thẩm Đường thì bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Lục Viễn thì tay rụt thẳng về.

Trên gương mặt cậu ta bắt đầu đỏ ửng vì áy náy vội lên tiếng.

"Thẩm Đường vừa nãy tớ không cố ý kéo đau cậu đâu "
Lục Viễn nhìn qua Mục Sơ rồi hắng giọng.

" Dẫn bạn em về lớp đi "
Dứt câu anh cũng chẳng để ai có thời gian nói tiếp thì cũng xoay lưng rồi đi.

Một dãy hành lang lặng thinh ai nấy đều giương cặp mắt bát quái nhìn đám bọn họ,thấy Lục Viễn đi khỏi thì lập tức xì xào.

"Học bá ra mặt giúp cậu ta đấy "
"Đừng nói là Lục Viễn nhắm đến Thẩm Đường rồi nha,vừa mới chia tay với chị khóa trên đây mà.

Không hổ danh là Viễn ca nha"
"!.

.

"
Mục Sơ thấy thế cũng nhanh tay kéo Thẩm Đường đi thẳng về lớp học,vừa đặt Thẩm Đường ngồi vào chỗ thì Mục Sơ cũng lên tiếng.

"May là anh họ tớ giải vây không thôi với cái sức đấy của Trần Trì chắc bóp nghẹt tay của cậu luôn,tên đó mặt dày thật đấy"
Thẩm Đường cúi xuống xoa xoa cổ tay đã hằn vết đỏ của mình rồi khẽ mỉm cười.


Đột nhiên đứng phắt dậy quay qua nói với Mục Sơ.

" Tớ đi ra đây một lát rồi về nhé "
Nói xong cô không đợi Mục Sơ nói gì thêm thì đã nhanh chân chạy ra khỏi phòng học,đứng trước lớp chọn cô loay hoay ngó vào liền không thấy bóng dáng của anh đâu thì xoay người đi xuống lầu học.

Lục Viễn không có ở lớp học thì chính là ở tiệm net sau cổng trường thế là Thẩm Đường dứt khoác chốn học luôn.

Trước khi đi cô còn nhắn tin nhờ Mục Sơ xin nghỉ hộ cô nửa buổi tiện thể cầm cặp về phòng cho cô luôn.

Thẩm Đường đi lèo một mạch ra sau trường học ở đó có một cái lỗ chó trước kia cô hay đi dạo sau trường nên phát hiện ra nó.

Cô cứ thế chui thẳng ra ngoài,thân hình cô vốn nhỏ nên chui ra càng dễ.

Dọc theo ven đường là các quầy ăn vặt tấp nập người, đột nhiên cô dừng chân trước con hẻm nhỏ.

Bên trong phát ra những tiếng va đập như thể đang đánh nhau ấy.

Thẩm Đường nhướng mày rồi cũng đi vào con hẻm men theo tiếng động phát ra.

Dừng sau bức tường cô khẽ ló đầu ra nhìn.

Là Lục Viễn còn có Cố Nhiên,Tống Nhiên nữa.

Đối diện với ba anh chàng là năm tên to xác,mấy tên đó cũng mặc đồng phục.

Logo trên áo là trường nam sinh kế bên trường học của cô.

Xem ra lại có trận oanh liệt tại đây rồi.

Thẩm Đường thích thú tìm cho mình vị trí dễ quan sát nhất.

Thế là đường đường chính chính giương cặp mắt bồ câu ngồi xem.

Tên to xác cầm đầu có cái đầu đỏ chói như cây chổi lông gà vậy.

Vẻ mặt dữ tợn nhìn thôi đã thấy sợ rồi,hắn bước lên chỉ tay vào Lục Viễn quát.

"Hôm nay tao không dạy dỗ lại mày thì tao gọi mày là baba"
Vừa dứt câu thì hắn cũng ra hiệu cho bốn đàn em phía sau xông thẳng lên.

Nhìn qua Lục Viễn khỏi phải nói ,thì chính là cái dáng vẻ thờ ơ như không có chuyện gì đấy,anh lui ra sau để trận đánh lại cho Cố Nhiên với Tống Nhiên.

Cứ thế ung dung nhìn một đám vật lộn nhau.

Thẩm Đường còn đang suy nghĩ có lên ra giúp một tay không dù gì cô cũng học võ từ nhỏ mà.

Mấy tên này to xác thế kia sao Cố Nhiên với Tống Nhiên đánh lại được.


Nhìn hai anh chàng thư sinh thế kia mà.

Chân cô vừa nhấc ra thì hoảng hốt nhìn về phía trước.

Bốn tên to con nằm ịch ra đất.

Còn hai anh chàng kia như chẳng hề hấn gì ấy,cùng lắm chỉ bị xước nhẹ vài cái trên mu bàn tay.

Cố Nhiên chửi thề một câu rồi ngoắc ngoắc tay về phía tên đầu đỏ cầm đầu.

"Con m*n* mày cũng lên luôn đi\,lại dám đi gây chuyện với bọn tao cơ đấy à "
Vẻ mặt của tên đầu đỏ hung hăng liếc nhìn rồi cũng cong đít bỏ lại đàn em rồi chạy mất dạng.

Lúc này Lục Viễn mới đứng dậy tay bỏ vô túi quần ,nhàn nhã đứng đó liếc về phía cái đầu nhỏ đang nhô ra kia.

"Thẩm Đường xem đủ chưa?"
Cô giả bộ gãi đầu cười gượng rồi bước ra.

"Tớ vừa đi ngang thôi haha"
Cô vừa nói vừa giơ ngón cái về phía ba cậu chàng ra vẻ tán thưởng.

"Không ngờ học bá các cậu cũng biết đánh nhau,oách thật "
Tống Nhiên vừa thấy cô thì cũng nhìn về phía sau lưng của cô  như đang tìm kiếm gì đó.

Thẩm Đường liền hiểu ý bổ sung thêm một câu.

"Mục Sơ không đi theo tớ, là tớ tự chốn học ra đây"
"!.

.

"
Ba anh chàng đưa mắt nhìn cô chằm chằm rồi lại nhìn đám to con vật vã máu me đầy mặt, đang nằm oài dưới chân.


Cố Nhiên quan sát nét mặt hết sức bình tĩnh của cô.

Không phải đám con gái mềm yếu như cô nhìn thấy cảnh này thì đã chạy tám mét sao,cô đây là còn ngồi xuống quan sát mặt mũi bọn này có đấy.

Lục Viễn nhìn thoáng qua vẻ mặt Cố Nhiên thả một câu rồi dõng dạc bước đi.

" Cậu ấy là hổ giả mèo đấy"
Nghe thấy thế cả hai anh chàng cười đùa theo rồi cũng kéo Thẩm Đường đang ngồi nhìn trò vui kia, mà kéo lên đi theo về phía Lục Viễn.

" Nào dẫn mỹ nữ đi chơi net"
"!.

.

"
Trước cửa tiệm net có một cô nàng xinh đẹp đang đứng đó thấy bọn họ thì hớn hở chạy lại ôm chầm lấy cánh tay Lục Viễn rồi cất giọng.

" Em đợi anh cả nửa tiếng rồi,anh vừa đi đâu thế ,sao lâu như vậy"
Tim của Thẩm Đường như ngưng trệ , lông mày của cô khẽ nhíu lại, tâm trạng càng thêm khó chịu nhìn cô ta gắt gao ôm lấy cánh tay của anh.

Cô quan sát cô gái trước mặt ,cô ấy có khuôn mặt xinh đẹp thân hình thì gợi cảm hết chỗ nói.

Bỗng một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ,càng làm cho tâm trạng của cô xuống dốc hơn nữa ,là giọng của Tống Nhiên.

" Mới làm bạn gái của Lục Viễn chưa được hai ngày mà quản người ta thế à ".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Chương 10


Lục Viễn không lên tiếng,vẻ mặt hờ hững đáp lại cô nàng nóng bỏng đang ôm cánh tay của mình kia thì cũng dứt khoác đi vào bên trong tiệm net.
Sau khi chọn chỗ ngồi phù hợp thì ba anh chàng hăng say đánh trận game.Giờ chỉ còn lại cô với cô gái tên A Miên kia thì ngồi ở đấy không biết lên làm gì.
Cô gái tên A Miên quan sát kĩ càng gương mặt của Thẩm Đường rồi cảm thán trong lòng môi đỏ hơi nhếch lên,rồi lên tiếng .
" Tớ là A Miên "
Nói xong cô ta còn không quên nhấn mạnh
" Tớ là bạn gái của Lục Viễn a "
Trước mắt thấy Thẩm Đường chỉ cười nhạt với mình rồi không thềm đếm xỉa đến cô nàng,trong lòng cô nàng lộp bộp vài tiếng rồi lại nói tiếp.
" Tớ định đi mua trà sữa cho các cậu ấy cậu đi cùng tớ không "
Thẩm Đường liếc nhìn ba cậu chàng kia một hồi rồi thấy cũng nhàm chán đứng dậy nói.
" Vậy đi thôi"
Đối diện bên đường có tiệm trà sữa nhỏ ,hãng này uống khá ngon nên cả hai cô nàng liền đi vào.Đứng trước quầy cô gái tên A Miên nhanh miệng nói.
" Lấy em năm cốc trà sữa ạ "
Thấy vậy Thẩm Đường liền lên tiếng bổ sung.
" Lấy bốn cốc thôi với một cốc trà nho nhé "

A Miên khó hiểu nhìn Thẩm Đường ,vừa nãy cô nàng nghe Thẩm Đường uống trà sữa mà vậy trà nho mua cho ai.Thấy vẻ thắc mắc hiện trên mặt A Miên vậy là cô bổ sung thêm một câu.
" Lục Viễn ghét trà sữa cậu ấy thích trà nho "
"....."
"A cảm ơn cậu nha,cậu thân với đám Lục Viễn sao "
Thẩm Đường thoáng nhìn qua cô nàng rồi cũng lịch sự đáp.
" Cho là thân đi "
"..."
Gọi xong nước uống hai cô nàng tay cầm nước quay trở lại tiệm net.Cô nàng A Miên nũng nịu bưng ly trà đưa cho Lục Viễn.
" Lục Viễn trà nho của anh đây , em đặc biệt mua cho anh đấy "
Nói xong không để anh hỏi thêm cô nàng nhanh tay phát trà sữa qua cho hai anh chàng kia rồi lại vui vẻ ngồi xuống cạnh Lục Viễn.Xem Thẩm Đường như không khí.
"....."
Một màn đầy dứt khoác vừa rồi Thẩm Đường liền thu gọn vào mắt,cô cũng chẳng để tâm.Yên lặng hút ly trà sữa trên tay.Cô định ngồi chơi thêm một lát nhưng không nhìn nổi cái cảnh A Miên sáp lại gần Lục Viễn hai ba câu lại anh anh em em.

Thế là Thẩm Đường đứng phắt dậy .
" Ừm tớ có việc về trường trước,các cậu chơi đi nhé "
Ba cậu chàng kia còn chưa mở miệng kịp thì bóng dáng cô đã ra khỏi tiệm net.

Cả ba nhìn nhau rồi lại nhìn xuống điện thoại chơi tiếp.Cố Nhiên lúc này mới lên tiếng.
"Thẩm Đường nay cứ lạ sao ấy nhờ "
" Chắc cậu ấy có việc gấp thật, nên mới gấp gáp đi như vậy" Tống Nhiên đáp
".....
Thẩm Đường đi bộ dọc theo làn đường hướng về trường học.Tâm tư của cô bây giờ vẫn còn đang mải suy nghĩ đến cô bạn gái kia của anh,khó chịu không đâu kể hết.Trách cô thôi hơn nửa năm mà vẫn chưa có tiến triển gì với anh chắc do tính cách của cô không thú vị chăng.
Suốt cả buổi tối Thẩm Đường cũng không rời giường,ru rú làm tổ ở trong chăn.Tri Miên thấy thế liền vén chăn lên hỏi nhỏ.
" Bà dì của cậu tới hả , sao sắc mặt khó coi thế kia "
Cô rầu rĩ không thôi rồi lại chôn mặt vào gối.

"Ừm,tớ ngủ lát là đỡ thôi"
Thấy cô có vẻ là cái đó tới thật nên không ai lại nói chuyện với cô để cô nghỉ ngơi.
---------------
Cứ thế kì nghỉ cũng tới.

Cả trường được nghỉ nguyên một tháng rồi mới bắt đầu vào năm học mới.
Sau khi cô về khu biệt thự của mình thì vẫn như thói quen, tối đến cô lại leo lên sân thượng ngắm nhìn anh tưới cây trong sân.

Đang mải xuất thần thì từ đằng sau tiếng nói của mẹ cô vọng lên.
" Bảo bối à xuống đây mẹ nhờ nào "
Thẩm Đường vẻ mặt hơi tiếc nuối rồi đi xuống dưới lầu.
" Sao thế ạ "
" Con cầm đ ĩa cua này qua cho ông cụ Lục nhé"
Cặp mắt bồ câu của cô sáng rực lên tiến lên tiếp lấy đ ĩa cua rồi vui vẻ đáp.
" Dạ con đi liền đây "
Bước vào trong sân nhà họ Lục cô bắt đầu ngó trái ngó phải cũng không thấy anh đâu.

Chắc là anh đi vào bên trong nhà rồi.

Cô tiến vào đại sảnh liền thấy ông cụ Lục đang xem tivi trên Sofa.Thấy cô đến ông liền nở nụ cười.
" Tiểu Đường đấy à "
" Dạ cháu chào ông ạ, mẹ cháu có ít cua cho ông đây ạ "
Vừa nói cô vừa đặt đ ĩa cua trong tay cho dì giúp việc rồi lại cười tươi lại gần ông cụ .
Ông cụ Lục mỗi khi nhìn cô nhóc lại thấy vui hẳn ra, chắc do nụ cười hồn nhiên đấy của cô làm siêu lòng mấy cụ già như ông đây mà.

Chẳng bù cho thằng cháu nhà mình lúc nào cũng trưng cái mặt thối ra.
" Cháu lại đây ngồi xem tivi với ông nè "
Thẩm Đường ngoan ngoãn ngồi lại gần ông cụ ,cô còn chưa kịp đưa ly trà lên miệng thì trước mắt cô xuất hiện nửa thân trên không mặc áo của Lục Viễn.Anh vừa đi vào cửa vừa cầm khăn lông lau loạn xạ, đôi môi mỏng khẽ nói.
" Ông nội à,cháu nói ông này ...cái sân sau của ông nên sửa lại rồi nãy cháu vấp nên mới ướt nhẹp thế này đây.

Áo cx theo đó dính đầy bụi đất......"
Vừa dứt câu thì anh liền phát hiện trong nhà lòi ra thêm một con nhóc đang ngồi kế bên ông cụ.Đã thế cặp mắt của cô dán chặt vào ăn mặt thì đỏ thôi rồi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Chương 11


Bỗng chén trà trên tay của Thẩm Đường rơi bụp xuống sàn vỡ tan tành.

Cô một bên đỏ mặt một bên luống cuống cúi xuống nhặt mảnh sành vội vàng lên tiếng.

“Aaa cháu xin lỗi cháu làm vỡ mất chén của ông rồi “
Cô còn chưa dọn xong mảnh sành dưới sàn thì bàn tay của cô đã bị anh cầm lấy kéo đứng thẳng dậy.

“Cậu đừng động để dì giúp việc dọn”
Ông cụ Lục thấy tay của Thẩm Đường có vết sướt do mảnh sành cứa qua thì vội vàng nói.

“Đúng đúng!.

cháu nhìn xem tay cũng rỉ máu rồi,mau mau lên phòng để tiểu Lục xử lý đi”
Nói xong Lục Viễn cũng kéo bàn tay nhỏ của cô đi lên lầu,anh đẩy cửa phòng sách rồi kéo cô vào bên trong để cô ngồi xuống, anh cũng đi ra khỏi phòng.

Một lát sau anh quay lại ,trên người đã thay một bộ đồ mặc ở nhà trên tay cầm hộp cứu thương.

“Lại đây nào“
Thẩm Đường không dám chậm trễ liền đi qua ngồi xuống ghế nơi anh vừa chỉ.

Anh mở hộp ra lấy bông gòn thấm ít thuốc rồi kéo ngón tay rỉ máu của cô qua tỉ mỉ lau qua rồi dán băng cá nhân lên.

Xong xuôi anh lại liếc nhìn cô,thấy cô ngơ ngác nhìn mình không dời tầm mắt.

Hình như bất động tại chỗ rồi.

Anh hơi nhướng người về phía của cô giơ tay quơ quơ qua lại.


“Tớ biết tớ đẹp trai ,không cần nhìn say đắm như vậy đâu”
Tầm nhìn trước mắt cô là khuôn mặt đẹp trai phóng đại của anh khiến cả hai bên tai cô đỏ ửng cả lên.

Cô lúng túng dời tầm mắt,bị bắt quả tang tại trận thật xấu hổ mà.

“Tớ! tớ mới không có nhìn cậu”
Thấy cô nàng ngại ngùng như sắp khóc tới nơi rồi,anh cũng không trêu cô nữa liền nói.

“ Không chọc cậu nữa,vết thương xử lý xong rồi đấy”
“Cảm ơn cậu” cô nhẹ thở ra rồi đáp
Nói xong anh cũng đứng dậy định đi ra khỏi phòng thì chợt nghe thấy giọng nói mềm mại của cô.

“Này!.

cái kính thiên văn kia là của cậu hả”
Lục Viễn nhìn theo tầm mắt của cô rồi khẽ gật đầu.

Thẩm Đường thích thú lại gần nó con ngươi cong cong nói.

“Tớ sờ vào nó được chứ”
Anh thấy cô có vẻ tò mò cái kính thiên văn của mình nên cũng đi qua khiêng cái kính lên rồi nói.

“Đi nào lên sân thượng cho cậu xem thử”
Thẩm Đường không ngờ anh còn nhiệt tình như vậy,nên càng thêm vui vẻ,môi cười tươi không tả nổi rồi đi theo anh.

Trên sân thượng sau khi anh đặt kính thiên văn ở vị trí thích hợp rồi ngoắc tay ra hiệu cho Thẩm Đường lại đây.

Cô theo chỉ dẫn của anh rồi ngắm vào kính ngước nhìn lên bầu trời.

Bỗng thốt lên với vẻ thích thú.

“Oaaa đẹp quá,lần đầu tớ được trải nghiệm ngắm sao như này đấy”
Thẩm Đường vừa cảm thán vừa quay đầu sang phía anh đôi mắt bồ câu xinh đẹp cười rộ lên để lộ một trời sao trong đôi đồng tử của cô ,nhất thời vui vẻ quá nên cô không quan tâm khoảng cách bây giờ của cả hai gần như thế.

Cô cứ vậy mà cười thích thú nhìn anh rồi lại nhòm vào kính.

Khoảng khắc cô bất chợt quay sang nhìn anh cười rộ lên như thế.

Lục Viễn hơi sửng sốt một chút, mất tự nhiên dời tầm mắt đi.

Bỗng nhiên trong đầu cậu hiện lên một câu.

*Cậu ấy cười đẹp thật *
“!.

.



Sau buổi tối cùng anh ngắm sao thì tâm trạng Thẩm Đường vui vẻ ra về.

Lúc về còn nhìn ngón tay dán băng cá nhân mà cười ngốc một hồi trước cổng mới đi vào nhà.

Thế là cả đêm hôm đấy cô ngủ ngon hơn hẳn mọi ngày, đến nỗi sáng nếu không nhờ dì Lý gọi cô thì cô đã trễ hẹn với đám Mục Sơ rồi.

Thẩm Đường vội vàng vệ sinh rồi thay quần áo,nhanh chân chạy xuống lầu rồi nhìn vào gian phòng bếp nói to.

“ ba mẹ yêu dấu của con ơi,con không ăn sáng đâu con trễ hẹn với bạn rồi, con đi đây.

Bái bai ba mẹ”
Cứ thế cô chạy một mạch sang căn biệt thự bên cạnh.

Mọi người đều đến đủ cả.

Đều đang đứng trước chiếc xe hơi đợi cô.

Thấy cô nàng hớt hải chạy đến Mục Sơ tiến lên cầm vali hộ cô rồi nói.

“Từ từ thôi tụi tớ đợi cậu mà”
Thẩm Đường nhìn Mục Sơ khẽ mỉm cười nồi nói mọi người.

“Xin lỗi để mọi người đợi rồi”
“Không sao không sao” Cố Nhiên đáp
Thế là mọi người cùng nhau lên xe.

Xe có hai hàng ghế mỗi hàng có ba ghế.

Thẩm Đường nhìn qua Tống Nhiên với Mục Sơ thì cũng hiểu ý không chen ngồi chung với cô nàng nữa.

Cô chui xuống hàng ghế sau ngồi.

Vừa nhìn vào thì đã thấy Lục Viễn ngồi sẵn trong xe ,anh ngồi ghế sát cửa sổ,tim cô đập liên hồi rồi cũng tỏ ra bình tĩnh đi qua ngồi kế bên anh cười nói.


“Chào buổi sáng nha Lục Viễn”
Anh nâng mi mắt nhìn Thẩm Đường,nhìn anh là biết thiếu ngủ rồi mặt mày còn đang mộng mị thế kia.

Anh cất giọng khàn khàn.

“Chào buổi sáng”
Thế là cả hai cũng không nói thêm gì nữa.

Mọi người đều ngồi vào chỗ đủ cả rồi.

Cố Nhiên cũng hiểu ý ngồi xuống hàng ghế sau chung với Thẩm Đường và Lục Viễn.

Hàng ghế trên thì để cho cặp đôi gà bông kia ngồi.

Cố Nhiên ngồi vào vị trí rồi đưa mắt sang nhìn Thẩm Đường,cậu lấy trong balo năm gói bánh rồi phát cho mỗi người một cái rồi kèm thêm một câu.

“Nào nay cho mọi người nếm thử tài cuộn cơm của tớ”
Nói xong cậu đưa thêm một hộp sữa cho Thẩm Đường.

“Cậu chưa ăn sáng đúng không tớ cho cậu hộp sữa nè”
Cô nâng mắt lên nhìn Cố Nhiên không khách sáo rồi cười đáp.

“Cảm ơn cậu Cố Nhiên”
Thấy cô nhận hộp sữa rồi cậu cũng nở nụ cười hài lòng quay lên.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chương 12


Kì nghỉ này cả bọn cùng tổ chức buổi dã ngoại trên đỉnh núi Phong Lăng.

Thế là cả năm người ai nấy đeo balo của mình xuất phát cuốc bộ lên trên đỉnh núi.

Cũng may đường lên núi không xa lắm còn có cáp treo để đi lên.

Lên tới đỉnh núi tìm được chỗ phù hợp rồi cả bọn cùng dựng lều lên.

Phong cảnh xung quanh rất náo nhiệt ,đang trong kì nghỉ mà du khách cũng tấp nập.

nhưng đều được phân chia theo khu nhìn rất trật tự ,không lo gặp cảnh người đông đúc xô đẩy được.

Chỗ cắm trại của cả bọn ngay dưới tán cây Liễu rất to trông tuổi tác của cây cũng già rồi nên cành lá mới xum xuê thế này.

Công tác dựng lều xếp bàn ghế đã hoàn tất.

Cả năm người cùng ngồi xuống bàn rồi cùng nhau nướng thức ăn.

Thẩm Đường nhanh mắt thấy bên cạnh Lục Viễn còn chỗ cô cũng đi qua ngồi xuống.

Cảm giác được cỗ nhiệt kế bên mình ,Lục Viễn hơi nghiêng mình nhìn sang thì thấy góc nghiêng của cô gái nhỏ, anh cũng nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại tiếp tục uống cốc nước trên bàn.

Chứng kiến một màn vừa rồi Mục Sơ như hiểu ra điều gì đấy,cô giả bộ lên tiếng gọi Thẩm Đường vào lều bưng hộ mấy cái chén nhựa ra.


Sau khi Thẩm Đường theo sau vào thì đã bị Mục Sơ tóm vào trong góc lều,vẻ mặt thần bí nhìn cô.

"Này đừng nói là cậu thích anh họ của tớ nhé "
Đôi mắt bồ câu của cô khẽ chớp chớp rồi gật đầu thành thật nói.

"Đúng vậy tớ tưởng cậu biết lâu rồi chứ"
"!.

.

"
Sau một hồi bát quái trong lều thì cả hai cũng đi ra rồi chở lại chỗ ngồi , Thẩm Đường nhìn xuống chén của mình có một xiên thịt thì hơi ngơ ngác nhìn lên thì người bên cạnh lên tiếng.

" Tớ để qua cho cậu đấy " giọng nói trầm ấm của Lục Viễn vang lên.

Trong lòng của cô khẽ rung động,đôi mắt ngước nhìn lấy anh.

Mái tóc bị gió thổi ra sau để lộ khuôn mặt góc cạnh của thiếu nữ.

Lúc này bốn mắt nhìn nhau đến cuối cùng vẫn là cô chủ động rời tầm mắt đi.

Ngại ngùng nói cảm ơn anh.

Sau khi ăn uống xong cả bọn liền rủ nhau sang khu ngắm sao.

Khu này được thiết kế theo dạng ngoài trời, xung quanh được trang trí bằng những dây đèn lấp láp ánh vàng còn có cả gian hàng đồ uống khác nhau.

Chính giữa được thiết kế nệm nằm ngoài trời có nệm đôi và nệm đơn.

Thẩm Đường cùng Mục Sơ nằm chung nệm,Lục Viễn không thích nằm kế hai tên kia nên dứt khoác chọn nệm đơn.

Cả nhóm năm người nằm thành một hàng ngang rồi nhìn lên bầu trời,gió đêm trên này thật mát cộng với hương thơm của tự nhiên thoang thoảng một chút mùi của cafe từ mấy gian hàng.

Thật khiến lòng người được thư giãn mà.

Mục Sơ hoạt bát đưa tay lên bầu trời rồi nắm nhẹ lại cô cảm thán.

"Đẹp thật đấy,cảm giác khác hoàn toàn khi ngắm ở nhà ấy nhỉ"
Thẩm Đường nằm kế bên cũng phụ họa theo.


"Thật muốn đem cả bầu trời cất làm của riêng quá"
Cố Nhiên đột nhiên quay sang nhìn lén Thẩm Đường rồi lại nhìn lại bầu trời cậu hơi mấp máy môi.

"Tớ cũng muốn đem sự xinh đẹp này cất làm của riêng "
"! !.

"
Lục Viễn nhìn sang đám người kia rồi cũng lẳng lặng nhìn lên bầu trời,chợt khóe môi của anh hơi mím lại.

Anh thích ngắm sao nhất,kể từ khi còn nhỏ đã thích rồi.

Không phải người ta thường nói con người mất đi sẽ biến thành vì sao sao.

Anh từ nhỏ đã thích ngắm sao chỉ muốn một lần nhìn được hình bóng của cha mẹ mình thôi.

Đôi mắt của anh trong bóng tối như phát sáng vậy trong đấy chứa đựng cả bầu trời,dường như khuôn mặt lười biếng không màng đến xung quanh của anh thường ngày đã không còn mà giờ đây nhìn anh như có rất nhiều tâm sự,che giấu sâu trong đôi mắt đó vậy.

Thẩm Đường nhìn anh đến ngây người muốn hỏi anh cái gì đấy nhưng lại thôi.

Nằm ngoài trời lâu cũng khiến cả người dần trở nên lạnh hơn,Mục Sơ cơ thể không chịu lạnh được nên đi vào trong lều trước,Tống Nhiên thấy vậy thì cũng đi theo sau cô vào luôn.

Cố Nhiên thì do nãy lỡ vui quá uống quá chén giờ cũng hơi men say thấy thế cũng quay gót đi vào lều.

Thẩm Đường hơi do dự một lát rồi lén nhìn khuôn mặt của Lục Viễn.

Anh vẫn đang nhìn lên bầu trời bất động ngồi tại chỗ.

Cô liền chạy nhanh vào lều lục trong balo lấy ra hai túi sưởi ấm đã chuẩn bị lúc ở nhà rồi chạy lại phía của anh.


Cơ thể của cô cũng không thể chịu lạnh được,nhưng để anh ngồi một mình ở đây cô vẫn không nỡ biết là anh cũng chẳng quan tâm cô có ở lại hay không,nhưng cô vẫn muốn được ở cùng với anh.

Đôi tay do lạnh cóng nên trắng bệt,lúc này cô mới làm cho nó ấm hơn thì mới cầm túi sưởi đưa về phía Lục Viễn.

"Cho cậu này"
Không đợi anh từ chối cô cũng để túi vào tay anh còn mình thì ngồi vào kế bên của anh.

Lục Viễn nhìn túi sưởi màu hồng trong tay mình họa tiết là mấy chú thỏ nhỏ nhỏ xinh xinh.

Rồi nâng mí mắt nhìn về phía cô.

Lúc này Thẩm Đường đã khoác thêm một chiếc áo lông màu trắng nhìn y hệt mấy chú thỏ trên túi sưởi vậy.

Anh lại nhìn đến đôi tay vì lạnh mà liên tục ma sát vào nhau kia của cô,thì liền nhét lại túi sưởi vào tay cô.

" Cậu cầm đi ,tớ không lạnh "
Thẩm Đường lại đẩy túi sưởi về phía anh rồi cho tay mình vào túi lôi ra một cái túi sưởi y hệt của anh.

Đôi mắt cong như vầng trăng khuyết nhìn anh rồi cười rộ lên.

" Tớ có mà,cậu xem nè ".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chương 13


Anh nhìn vào mắt cô rồi cười khẽ,cô nàng này rõ ràng lạnh đến nỗi môi cũng khô hằn lại rồi còn cứng miệng.

Thế là anh đứng bật dậy nghiêng đầu xuống nhìn cô.

"Đi thôi,ở ngoài lâu cậu bị cảm mất"
Thật sự là cô không chịu lạnh được thêm nữa rồi,nghe anh nói vậy cô cũng đứng lên.

Nhưng chưa kịp đứng vững thì cô đã mất sức chuẩn bị cho cơn ngã sấp mặt thì liền được cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy.

Chắc do lạnh cóng tê rần cả chân, lúc nãy cô không để ý đây mà.

Lục Viễn ôm trọn lấy cô trong vòng tay,lúc này anh mới để ý một cánh tay của anh đã ôm trọn cả vòng eo của cô ,thân hình cô còn mềm mềm thơm thơm nữa.

Anh hơi mất tự nhiên buông lỏng tay ra giữ khoảng cách.

"Cậu không sao chứ "
Cô vừa đứng vững lại còn chưa kịp cảm nhận vòng tay của anh thì anh đã buông ra rồi, vẻ mặt của cô hơi hụt hẫng ,liếc mắt lên nhìn anh rồi nhỏ giọng.

"Cảm ơn cậu ,tớ không sao "
Gió đêm liu hiu thổi về hướng này ,hơi thổi bay làn tóc của cô rối mù lên cô vội giơ tay sửa lại mái tóc, mới nhìn vào con ngươi của anh chàng trước mắt.


Một lần nữa bốn mắt giao nhau không ai nói gì cả cứ thế nhìn đối phương.

Cho đến khi bên cạnh xuất hiện một cô gái thì cảm giác ngượng ngùng kia mới biến mất.

Cô gái vừa tới thoạt nhìn rất dễ thương,đôi má không biết do lạnh hay do đâu mà ửng hồng, càng nhìn càng thấy đáng yêu động lòng người.

Một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng nghe rất êm tai vang lên.

"Tớ.

.

tớ có thể xin phương thức liên lạc của cậu được không"
À ra là đến vì Lục Viễn à,cảnh tượng này cô cũng thấy khá quen rồi từ lúc chơi chung với bọn anh thì trường hợp này có thể nói còn nhiều hơn số lần anh thay người yêu đấy.

Cụ thể là đếm không hết.

Anh là vậy đấy,đi đến đâu cũng thu hút được con gái ,vô cùng nổi bật.

Lục Viễn nhìn cô gái nhỏ kia ,khuôn mặt liền trở về nguyên dạng không cảm xúc.

Giọng nói cũng nghe ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Xin lỗi tớ có bạn gái rồi"
Vừa dứt câu anh liền kéo cánh tay của Thẩm Đường rồi đi,cô còn chưa kịp nhìn xem phản ứng của cô gái nhỏ mà.

Anh đây là đem cô làm bia đỡ đạn sao.

Chắc chắn là vậy rồi,anh làm gì có bạn gái,mấy tháng trước còn vừa chia tay với A Miên xong.

Đi xa chỗ cô gái nhỏ một khoảng thì anh mới buông lỏng cánh tay cô ra rồi dừng bước nhìn xuống cô,khuôn mặt cũng bớt đi vẻ lạnh nhạt vừa nãy.

" Mượn cậu đỡ đạn một tí mai tớ mua trà sữa bù cho cậu nhé"
Cô cảm nhận được từ lúc cô chơi chung với anh thì phát hiện anh cũng không khó ưa đến thế,lúc đầu nói chuyện với cô còn xa cách nhưng dần dần cũng như người thân của nhau vậy.


Anh rất tốt đặc biệt đối xử tốt với bạn bè của mình và cả cách nói chuyện với bạn bè khác hẳn khi nói cùng người khác.

Thẩm Đường cười trừ rồi dõng dạc nói.

"không sao ,bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau mà"
Vừa nói cô cũng đi vào thẳng trong lều,vừa nãy nói câu không sao kia thật ra trong lòng cô cũng chẳng thấy thoải mãi lắm.

Nhưng cô còn chưa theo đuổi anh tới tay mà vẫn nên từ từ thôi.

Do là dã ngoại quan trọng nhất là ngắm bình minh nên ai nấy đều dạy sớm rồi lại ngồi vào chỗ tối hôm qua ngắm bình minh ló rạng,cả năm người cười cười nói nói ai nấy đều treo trên môi nụ cười.

Xung quanh mọi người cũng như họ đều đến đây tranh thủ ngắm bình minh.

Cảnh tượng này yên bình thật.

Buổi dã ngoại kết thúc trong sự vui vẻ của mọi người rồi ai về nhà nấy,tiếp tục cuộc sống học hành bận rộn của bản thân.

Trên đường trở về khu biệt thự Thẩm Đường ngồi cùng xe với Lục Viễn.

Cô nhìn cảnh tượng chuyển nhanh qua khung cửa sổ ,hạ thấp tấm kính xuống để làn gió khẽ thổi vào.

Một cỗ mùi hương từ trên người của cô truyền đến bên mũi của Lục Viễn.

Anh lúc này mới nhìn qua cô gái ngồi bên cạnh mình,trên người cô có một hương thơm nhẹ nhẹ từ trước đến nay anh đặc biệt ghét mùi nước hoa nhưng mà mùi hương của cô lại thấy dễ ngửi như vậy,lại còn có chút cảm giác muốn lại gần ngửi cho rõ.


Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng ngắn khoe trọn đôi chân thon thả của mình,phía trên cô mặc một chiếc áo thun màu tím nhạt càng làm tôn lên nước da trắng ngần trông cực kì bắt mắt.

Tóc cô búi cao,để lộ cần cổ thon gọn có thể nắm gọn bằng một tay.

Đột nhiên anh hơi nuốt nước bọt,yết hầu nhấp nhô lên xuống.

Một cỗ suy nghĩ đồi bại khẽ thoáng qua trong đầu rồi anh mắng nhẹ một câu.

(Đ*m* mày quá lưu manh rồi Lục Viễn à)
Bên này Thẩm Đường vẫn chưa hay biết gì,cô còn đang ngâm nga bài hát yêu thích.

Đột nhiên cô nhớ ra gì đó quay đầu lại về phía anh,đôi môi màu đỏ nhạt trông bắt mắt cực kì khẽ mở ra nói với anh.

"Lục Viễn này chúng ta ghé tiệm hoành thánh ăn sáng được không "
Vừa rồi mải nhìn cô anh còn chưa kịp thu hồi tầm mắt thì cô quay sang làm anh giật cả mình, chẳng nghe lọt cô nói gì chỉ gật gật đầu cho có lệ.

Lần đầu tiên trong đời anh nhìn một người con gái đến mất kiểm soát như vậy đấy.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chương 14


Xe vừa dừng bên lề đường thì anh đã bị cô cầm cổ tay kéo về hướng cửa tiệm hoành thánh trước mặt.

Đồ ăn được bưng lên đầy đủ thì anh mới hoàn hồn lại,anh nhìn tô hoành thánh đầy hành lá trước mắt chân mày cau lại.

Thẩm Đường vẫn như thói quen quan sát nét mặt của anh tất nhiên là sẽ nhìn thấy chi tiết nhỏ trên gương mặt kia của anh,cô phì cười rồi nhanh miệng giải thích.

"Phần này là của tớ là nhân thịt bò.

Phần của cậu nhân tôm không hành lá đúng không, phục vụ sắp đem lên rồi"
Cô cứ thế nói liền mạch,sở thích của anh thế nào cô thuộc làu làu,trên tay cô cầm giấy ăn lau nhẹ đũa thìa cho anh rồi để bên cạnh anh.

Mọi nhất cử nhất động vô cùng thuần thục,ngay khi phục vụ đem lên phần của anh thì cô cũng giúp anh vắt ít chanh bỏ nhiều ớt.

Cứ thế cô hoàn thành xong công việc như một người mẹ chăm con rồi đẩy phần về phía Lục Viễn.

Xong việc cô mới ngẩng đầu nhỏ lên nhìn anh liền phát hiện suốt nãy giờ chỉ mình cô vừa làm vừa luyên thuyên còn anh thì ngồi thong thả nhướng mày quan sát cô chăm chú.

Trong căn phòng ăn đặt biệt trang bị thiết bị làm mát không khí,thời tiết mùa này vô cùng mát mẻ.

Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng ngần của cô bắt đầu chuyển sang màu đỏ mà là cực kì đỏ luôn ấy chứ.

Thẩm Đường nhất thời bối rối khi bị anh dùng ánh mắt  như vậy nhìn mình nên không quen,cô hơi ngại ngùng ho vài tiếng phá vỡ bầu không khí này.

Lục Viễn hơi khom về phía trước,trực tiếp dùng ánh mắt trêu chọc nhìn cô.


" Người ta nhìn vào còn tưởng cậu đang theo đuổi tớ đấy , sở thích tớ ra sao mà cậu rành quá vậy"
Đột nhiên bị anh vặt trần tâm tư cô ngẫm nghĩ một hồi cũng tiến lại gần anh ,nâng đôi mắt bồ câu xinh đẹp lên cất giọng trịnh trọng.

"Ừm! tớ thích cậu thật mà"
Thật ra cô cũng là lần đầu thích một người nên về vấn đề tạo hoàn cảnh để tỏ tình gì đấy cô không rành lắm cũng không quan tâm.

Thời cơ đến thì cô cũng nói toạc ra thôi.

Thất bại thì mình lại cố gắng thêm vậy.

Nói thật ra từ khi còn nhỏ anh đã nhận vô số lời tỏ tình rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh phải vắt óc để suy diễn lời tỏ tình đường đột này của cô đấy.

Đâu phải anh không để ý đến tâm tư này của cô mà là nhiều lần anh phủ nhận không để nó vào lòng thôi ,bây giờ nghe từ miệng cô nói thì anh cũng tự hiểu.

Lục Viễn nhếch khóe miệng lên rồi cười thành tiếng,anh đưa tay gõ nhẹ lên chán của cô.

Nửa đùa nửa thật nói.

" Tớ còn lâu mới thích con nhóc như cậu, tớ cũng không nỡ làm tổn thương cậu đâu"
Ý của anh chẳng phải quá rõ rồi sao.

Anh không thích cô!.

,sợ từ chối cô thì ngay cả bạn bè cũng khó mà như lúc đầu.

Tâm trạng của cô bây giờ rất phức tạp chính là cảm giác vừa buồn vừa vui đấy.

Buồn vì anh không thích mình, còn vui vì anh không xem cô như những cô gái khác.

Vì những cô gái tỏ tình anh trước kia thì anh chỉ đồng ý cho vui,quen chỉ để tượng trưng lấy cảm giác nên không ngại làm tổn thương mấy cô gái đấy.

Còn cô thì anh không muốn làm cô tổn thương,nên mới nói với cô như vậy.

Có thể thấy anh đặc biệt đối xử thật tâm thật lòng với bạn bè của mình.

Không sao cả !.

,cứ xem như cô cũng như hơn mấy cô kia rồi.

Đây như là bước tiến tốt đi,cô sẽ cố gắng.


Cứ thế Thẩm Đường tự an ủi âm thầm trong lòng.

Cô khẽ hít thở sâu rồi nói.

" Tớ sẽ cố gắng hơn"
"!.

.

"
Lục Viễn cũng không biết đầu cô nhóc này suy nghĩ cái gì,nhưng mà quả thật anh vẫn chưa nghĩ đến vấn đề tình cảm với cô,lại càng không muốn làm cô buồn.

Nên anh cũng cười cười rồi lảng qua chuyện khác.

Ăn xong bữa sáng lần hai này thì cả hai cùng nhau trở về nhà.

Lục Viễn tiễn cô đến trước cổng rồi cũng quay gót đi về phía cổng nhà mình.

Thẩm Đường đứng đó lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của anh rồi thở dài.

"Ít ra mình cũng đã nói ra được rồi,bước tiếp theo mình phải tiến triển nhanh hơn mới được"
"!.

.

"
Đúng như dự đoán một tuần bảy ngày thì sáu ngày cô đều có mặt tại nhà họ Lục.

Đến nỗi cô ra ra vào vào người ngoài nhìn vào,còn tưởng đây là nhà của cô ấy.


Cứ thế trôi qua cũng được được 1 tuần cô chạy qua chạy lại rồi.

Hôm nay là thứ 2 theo thường lệ cô ăn sáng xong rồi lại chạy qua bên nhà họ Lục,theo thói quen đi ra phía sân sau nhà.

Quả nhiên nhìn thấy anh đang ngồi trên xích đu đọc sách.

Thẩm Đường rón rén nhấc chân nhẹ nhàng đi về phía sau lưng định hù để anh giật mình.

Nhưng cô còn chưa kịp lên giọng thì đã bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm,đôi mắt ấy tả sao nhỉ chính là kiểu nhìn mấy đứa nhóc ẫu trĩ đấy.

"Cậu có thể đổi trò được không,ngày nào cũng là cái trò trẻ con này "
Cô nàng bĩu môi rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh.

Hôm nay cô mặc một chiếc đầm dáng dài nhưng lại ôm chọn vòng eo nhỏ nhắn,trông cực kì tôn dáng.

Đôi chân trắng nõn khẽ đung đưa theo nhịp, cất giọng buồn tủi.

" Cậu không thể giả bộ để tớ hù một lần sau"
"Không"
"!.

"
Ok cậu đủ dứt khoác.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Chương 15


Cứ thế Thẩm Đường yên lặng ngồi kế bên đợi anh đọc sách,còn cô thì đem điện thoại ra giết thời gian.

Sân vườn nhà của anh đặc biệt mát mẻ nha,ông cụ rất thích cảnh nên sân sau trưng rất nhiều cây,cây to cây nhỏ đều có đủ.

Cô đây thật sự muốn đem cái sân này khiêng về nhà mình luôn.

Thấy trời bắt đầu ngả nắng Lục Viễn cũng đứng dậy gọi cô một tiếng rồi tiến vào bên trong.

Cô cứ như cái đuôi nhỏ ấy cứ đi chậm bước sau lưng anh, nhìn còn có vẻ rất thích thú nữa chứ.

Anh cố ý dừng bước chân lại,kết quả sao không cần nói cũng biết,chính là cái đầu nhỏ kia đâm thẳng vào tấm lưng rắn chắc của anh.

Thẩm Đường nhíu mày đưa tay lên ôm đầu khẽ xuýt xoa còn không quên liếc người gây họa một cái.

Liếc xong rồi lại cười rộ lên,trông ngốc hết thuốc chữa.

Cái bộ dáng này của cô cũng phải khiến cái mặt lạnh như anh phải cười lên nữa là.

Anh lắc lắc đầu vừa đi vừa nói.

" Này sao lúc đầu tớ không nhận ra cậu còn có một mặt này nhỉ ?"
Cô không thèm đi phía sau nữa thế là nhanh chân đi bằng anh rồi đáp.

" Tớ thì sao chính là siêu cấp dễ thương đấy"

Không đợi anh tiếp lời thì cô đã cong đít chạy nhanh vào nhà,không phải là cô sợ anh bắt bẻ mình sao,đến lúc đó người mất mặt chính là cô thôi.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia anh cũng bất lực phì cười.

Cũng phải công nhận nhờ có cô ra ra vào vào căn nhà này mới có thêm tiếng cười.

Tâm trạng của anh cũng tốt hơn nhiều,anh còn không biết bản thân mình còn tốt tính như thế mà nhẫn nhịn cô nhóc này.

Đã vậy dạo này anh còn hay cười quả thật lạ hết thuốc chữa.

Chân anh dài bước vài bước đã đuổi kịp cô,anh đẩy cửa bước vào gian phòng khách rồi lại ghế sofa ngồi xuống.

Ông cụ Lục đang du lịch nước ngoài rồi nên giờ chỉ có anh ở nhà với mấy dì giúp việc thôi à quên gần đây còn có thêm 1 cô nhóc nữa.

Cô lượn qua nhà bếp trò chuyện với mấy dì rồi cũng tiện tay giúp ba cái vặt vặt rồi lại chạy ra phòng khách.

Cô đặt đĩa cam đã lột vỏ lên bàn cho anh.

" Cậu ăn đi này"
Anh đưa ngón tay thon dài của mình lên rồi lấy một miếng cho vào miệng,vừa nhai vừa xem điện thoại.

Còn cô thì lại ngồi kế bên không có việc gì làm thì cũng lôi điện thoại ra bấm.

Hoạt động của cô ở nhà họ Lục chỉ có đi theo anh rồi lại ngồi thẫn thờ xem điện thoại lâu lâu tiện thể ngắm anh vậy.

Qua một lúc lâu đột nhiên bả vai anh có thứ gì nặng nặng đè lên,anh chuyển tầm mắt nhìn thì ra là cái đầu nhỏ của Thẩm Đường cô ngủ rồi.

Lục Viễn đưa tay khẽ bế bổng cô lên rồi tiến lên trên lầu.

Mở phòng ngủ cho khách,rồi đặt cô nằm trên giường.

Từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt ngủ say của cô trong lòng anh cũng bất giác thấy ấm áp rồi lại than khẽ.

"Cậu ấy đi theo sau mình cả ngày vậy không thấy chán sao"
"!.

"
Lục Viễn đứng nhìn cô một hồi rồi lại giơ ngón chỏ chọc chọc vào má cô.

Thấy không đủ nên anh dứt khoác đưa tay bẹo bẹo má của cô.

Khi cảm thấy hài lòng anh mới rời tay ra khỏi khuôn mặt của cô rồi cảm thán.


" Cũng đáng yêu đấy "
"!.

"
Cứ thế Thẩm Đường ngủ ở nhà họ Lục một mạch đến chiều,cô ngồi ngây ngốc trên giường rồi quan sát xung quanh một lúc.

Cô đưa bàn tay trắng nõn lên che đi ánh sáng chói mắt qua khe cửa sổ rồi từng bước rời giường bước ra khỏi phòng.

Cô đi xuống lầu rồi ngồi trên sofa trong phòng khách,đôi mắt bồ câu ngó nghiêng khắp nơi như tìm kiếm thứ gì đó.

Dì giúp việc thấy thế cũng hiểu ý liền lên tiếng.

" Cậu chủ vừa đi ra ngoài rồi.

Tiểu Đường lại đây ăn cơm nè nãy cháu ngủ ngon quá không ai muốn đánh thức cháu cả"
Vừa nghe dì giúp việc nói xong thì vẻ mặt cô hơi buồn xụ xuống,vậy mà cậu ra ngoài cũng không nỡ gọi một tiếng nữa chứ.

Rầu rĩ trong lòng một hồi cô nhanh chóng đáp lại dì giúp việc rồi đứng lên.

"Dạ thôi ạ,cháu về nhà ăn tối với ba mẹ luôn ạ"
Cô vừa cười tủm tỉm vừa lễ phép chào mấy dì rồi cất bước về nhà mình.

Vừa đi cô vừa đá mấy viên đá dưới chân miệng nhỏ chu lên lẩm bẩm.

" Cái tên Lục Viễn chết bằm,khó ưa,!.

tôi đá chết cậuuu"
"!.

.


"
Sau kì nghỉ hè lại đến năm học mới.

Năm nay bọn cô đã lớp 11 rồi có một việc khiến cho Thẩm Đường càng yêu việc học hơn đó chính là cô cùng với Mục Sơ vượt lớp hoàn hảo đậu vào lớp chọn.

Thế là công cuộc theo đuổi nam thần của cô lại tiến triển một bước ngoặc rồi sao.

Nghĩ đến việc học chung lớp với Lục Viễn thôi mà cả chặng đường đi đến lớp học cô vui vẻ hơn bao giờ hết,cô yêu học tập,cô yêu thầy cô,cô yêu trường,cô yêu tất cả hahaha!.

Cũng không chỉ một mình Thẩm Đường cười ngây ngốc mà ngay cả Mục Sơ còn phản ứng thái quá hơn nữa.

Cậu ta chưa vào đến lớp còn chưa biết chỗ ngồi ở đâu thì dứt khoác ngồi xuống kế bên Tống Nhiên.

Khiến cho Cố Nhiên nhìn hai con người kia đến ghét bỏ ôm cặp uất ức nhường chỗ.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Thẩm Đường hiểu được cảm giác bị bạn thân bỏ rơi là gì mà còn là vì trai bỏ bạn cơ đấy.

Cô nhìn quanh lớp một hồi rồi lại nhìn phía bàn sau lưng của bọn Mục Sơ chính là bàn của Lục Viễn,cậu ấy ngồi một mình.

Không nhiều lời, cô dứt khoác lại đó rồi đường đường chính chính ngồi xuống trước muôn vàn ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Chương 16


Thẩm Đường vừa đặt mông ngồi xuống ghế thì toàn thân toát mồ hôi lạnh,cô nâng mi mắt lên nhìn xung quanh.

Cả lớp như ghì chặt ánh mắt đổ dồn về phía cô,cả loại ánh mắt muốn băm vằm cô ra kia nữa.

Cô khẽ thở dài trong long rồi cũng chẳng rảnh rỗi mà quan tâm.

Người nào đó bị tiếng động làm cho tỉnh giấc,mái tóc của cậu có hơi rối do vừa úp mặt lên bàn ngủ.

Đôi mắt hẹp dài nheo lại, khó chịu đưa tay lên vò đầu rồi liếc nhìn xung quanh rồi mới dừng lại trên người của Thẩm Đường.

Vẻ mặt kinh ngạc của anh nhìn cô rồi cũng trở lại dáng vẻ thờ ơ ban đầu.

Nhìn rõ người ngồi kế bên rồi thì anh cũng lười nói nên lại nằm úp xuống ngủ tiếp.

Ngầm ra hiệu cô muốn ngồi thì cứ tự nhiên anh không ý kiến.

"!.

"
Cô gái tên Triệu Kiều là người lên tiếng đầu tiên,cô nàng ngồi gần trên bàn đầu nhưng giọng nói lại cố tình nói to lên sợ phía bên này không nghe rõ vậy.

"Mặt dày thật,còn dám ngồi cạnh Lục Viễn cơ đấy"
Cô gái nhỏ nhắn kế bên Triệu Kiều trông có vẻ hơi rụt rè cũng đang nhìn về phía của Thẩm Đường bất giác mở miệng nói.

"Nhưng.

.


nhưng không phải Lục Viễn không nói gì sao.

Như mọi hôm thì đã bị cậu ấy đá đít đi rồi"
Theo đó là một loạt âm thanh phát ra,ai nấy đều mang vẻ mặt hóng hớt cứ thế mà xôn xao bàn luận.

" Để xem cậu ta ngồi được một tuần không?Lục Viễn đây là đang giữ mặt mũi cho con gái đấy"
"Cậu có lầm không vậy,Viễn ca nào cho ai có mặt mũi bao giờ.

Cậu quên hoa khôi bị cậu ta làm cho khóc lóc thế nào rồi sao"
"!.

.

"
Nhiều nam sinh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Đường rồi lại nhìn người con trai đang ngủ ngon lành kế bên,bèn cất giọng mang theo chút ganh tỵ.

"Viễn ca số hưởng thật đấy,xung quanh toàn là mỹ nữ a"
Dường như mọi vấn đề về Lục Viễn thì học sinh toàn trường bàn tán ra vào không hết.

Lúc nào cũng có chủ đề dính trên người của anh.

Không hổ danh là trung tâm của toàn trường mà.

Ngay cả học bá chỉ quan tâm học hành cũng phải bớt thời giờ bát quái về anh đây nè.

Tiếng chuông vào lớp vang lên thì mọi người cũng im bặt lại rồi nghiêm túc lôi sách vở ra.

Thẩm Đường liếc nhìn xung quanh một hồi,quả không hổ danh là lớp chọn.

Cô giáo Triệu tay cầm tập giáo án ung dung bước vào lớp học không nói nhiều liền vào bài giảng.

Khác hẳn với các lớp khác giáo viên vào lớp còn phải ra mặt giữ trật tự thì mới bắt đầu học được.

Còn lớp chọn thì dễ dàng quá rồi,đâu đâu cũng là học bá ,việc học đặt lên đầu.

Mỗi giây mỗi phút đều quan trọng.

Cô giáo đã giảng bài được 15 phút rồi nhưng người đang ngủ kế bên cũng chưa có bất kì cử động nào,Cô lúc thì nhìn sang cậu rồi lại nhìn bục giảng.

Cuối cùng vẫn không nhịn được,cô đã để ý mái tóc của anh lâu rồi,rất muốn sờ thử một lần.

Bây giờ nó đang dâng lên trước mắt cô đây rồi cô phải tranh thủ thôi.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô giơ lên nhẹ nhàng rồi đặt xuống như không đặt trên mái tóc anh.

Chạm nhẹ nhất có thể,cô nín thở chăm chú sờ sờ.

Mềm thật,cô cứ tưởng tóc con trai cứng lắm chứ.


Bàn tay của cô còn đang chạm nhẹ qua mái tóc của anh thì bất thình lình anh ngẩng đầu lên.

Lòng bàn tay nhỏ bé của cô hoàn toàn đặt gọn trên đỉnh đầu của anh,thấy vậy cô vội vàng thu tay.

Cô còn đang thiết lập 7749 câu giải thích trong đầu liền nghe giọng nói khàn khàn của anh.

Vẻ mặt hết sức ngây thơ nhìn cô.

" Cậu chiếm tiện nghi của tớ?"
Cái gì mà chiếm tiện nghi,cô chỉ mới sờ nhẹ tóc của anh thôi cô còn chưa được sờ cái gì trên người anh mà đã bị anh gắn cái mác này lên người rồi.

Oan quá đi mất.

Lục Viễn hơi nhướng mày,đôi mắt như có ý cười nhìn chằm vẻ mặt hoang mang của cô gái nhỏ,đợi hồi lâu cũng chẳng thấy cô thốt lên được câu nào.

Mà cứ bất động nhìn chằm chằm cậu.

Anh vừa định quay người ngồi ngay ngắn lại,thì liền bị hai bàn tay nhỏ nhắn mang theo chút nhiệt độ ấm nóng ôm lấy khuôn mặt của anh.

Cô dùng đôi bàn tay của mình ra sức xoa nắn khuôn mặt của anh ,lúc ấy không biết cô lấy can đảm ở đâu mà dám làm vậy nữa.

Nhưng trong đầu cô chỉ nghĩ được là đã bị gắn mác chiếm tiện nghi của người ta thì cô phải làm ra trò chứ.

Không thể để bản thân chịu thiệt được.

Mặc kệ vẻ mặt bất ngờ của Lục Viễn cô cứ thế mà xoa nắn một hồi.

Sờ đủ rồi cô thu lại tay,chỉnh lại tư thế ngồi của mình,hơi vén lại mái tóc che đi khuôn mặt ửng hồng của mình.

Cất giọng hết sức bình tĩnh.

" Cái này mới tính là chiếm tiện nghi "
Lục Viễn khẽ giơ tay lên sờ vào một bên má,nơi cô vừa chạm qua rồi cố nén giọng cười của mình.

Thật sự là anh không ghét qua sự đụng chạm của cô mà còn cảm thấy thích.


Giọng nói do nín cười của anh hơi run run.

" Biến Thái"
"!.

.

"
Được rồi anh nói sao thì là vậy đi ,dù gì cô có gan làm nhưng không có gan đối mặt với anh nữa.

Nên lén ngượng ngùng giả bộ cúi đầu xem sách.

Nhưng trong đầu cô thì lại hồi tưởng đến cảm giác mềm mại nơi lòng bàn tay.

Có phải ông trời quá ưu ái cho anh rồi không chứ,con trai mà da mặt lại mềm mại bóng láng như vậy còn mịn màng hơn da mặt của cô.

Mọi hành động của hai bạn nhỏ này đều thu gọn vào trong tầm mắt của Cố Nhiên ngồi ngay sau lưng.

Anh hơi mím môi ,đôi mắt mang theo ánh buồn bã nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Thẩm Đường rồi lại đè nén cảm xúc.

Hơi nhỏ giọng nói về phía họ.

"Này này hai cậu đừng thả thính nhau nữa,tớ sắp ói đến nơi rồi đây"
Hai bên tai của Thẩm Đường đã đỏ rồi,lại nghe Cố Nhiên trêu chọc như vậy thì muốn bốc khói ngay tại chỗ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Chương 17


Cuối tiết học giáo viên chủ nhiệm liền phát giấy họp phụ huynh cho mọi người rồi cho lớp giải tán.

Thời tiết dạo này ở Nam Thành tương đối mát mẻ,làn gió thổi nhẹ qua khung cửa sổ mang theo chút hương thơm của hoa tường vi.

Chỗ ngồi của cô ngồi ngay bên cửa sổ nên càng dễ đón nhận làn gió trong lành này,tầm mắt của cô bắt đầu ngước lên nhìn Lục Viễn liền nhìn được góc cạnh trên khuôn mặt của thiếu niên.

Một vẻ đẹp rất cuốn hút ,sóng mũi lại cao đôi môi mỏng hơi mím.

Rồi lại nhìn về phía chân mày hơi nhíu lại ,tiếp đến là đôi mắt hơi trầm xuống của anh.

Cô nhìn theo tầm mắt của anh thì dừng trên tấm thiệp họp phụ huynh kia.

Tim cô khẽ lộp  bộp một tiếng,vẻ ngoài của anh dù có thờ ơ như thế nào thì cũng không thể che giấu được nỗi tủi thân trong đôi mắt kia.

Trong lòng cô hơi chua xót,thiếu niên mang một vẻ ngoài tự do tự tại, cuộc sống không thiếu thứ gì chính là cuộc sống trong mơ của bao nhiêu người.

Nhưng sâu trong lòng anh từ lâu đã cố giấu đi nỗi buồn,chỉ một mình anh tự hòa mình vào kí ức đau buồn đấy.

Rồi lại trang bị cho mình một vẻ ngoài như bây giờ,đâu ai biết được sâu tận đáy lòng anh lại khổ sở như thế nào.

Thứ một chàng thiếu niên cần là sự che chở yêu thương của ba mẹ mình mà thôi.

Đột nhiên trước mắt của anh suốt hiện một bàn tay đang nắm viên kẹo trong tay đưa cho anh.


Giọng nói mềm mỏng như đang dỗ dành.

" Kẹo này một ngày tớ chỉ ăn một viên thôi ,hôm nay tớ đành nhịn vậy.

Cho cậu nè"
Anh hơi nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu,này chỉ là viên kẹo vị nho bình thường thôi mà,đâu đến nỗi mỗi ngày chỉ ăn một viên chứ.

Thấy được anh đã chuyển sự chú ý sang viên kẹo của cô thì Thẩm Đường liền bổ sung.

Còn cười rộ lên.

"Không phải cậu thích vị nho sao.

Tớ mua nhiều lắm nhưng mỗi ngày chỉ ăn một viên cậu biết vì sao không ?"
Lục Viễn phì cười giương cặp mắt như đợi cô kể chuyện cười khẽ đáp.

"Vì sao ?"
" Từ khi thích cậu thì tớ liền ăn mỗi ngày một viên thôi,như vậy có phải là sẽ nhắc nhở lại thêm một ngày Thẩm Đường thích Lục Viễn sao "
Nụ cười trên khuôn mặt của anh dừng lại rồi anh nhìn cô càng thêm chăm chú,anh tưởng cô bịa chuyện nói cho anh vui chứ.

Anh tất nhiên biết cô đang an ủi anh,nhưng mà không ngờ anh lại biết được cả chuyện này.

Trong lòng của anh như có dòng nước ấm chảy qua.

Anh đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc của cô khẽ cười.

"Thẩm Đường ngốc"
"!.

"
Buổi tối ở nhà cô có hơi chán nên liền đi qua nhà kế bên kiếm ông cụ Lục đánh cờ.

Nhưng vừa qua đến nơi thì cô mới biết ông còn đang đi du lịch chưa về.

Khoan đã!.

, ông cụ còn chưa về vậy thì ngày mai ai sẽ đi họp cho anh chứ.

Thẩm Đường ngồi ngây ngốc trong phòng khách nhà họ Lục , đến khi Lục Viễn đi ra thì cô mới tập trung nhìn anh.

Cô lại gần anh rồi trịnh trọng nói hết sức tự nhiên.

"Lục Viễn à,cậu đừng lo lắng không ai đi họp cho cậu nhé ngày mai tớ sẽ thay mặt đi họp phụ huynh cho cậu "

"!.

.

"
Anh hơi nén cười nhìn cô ,cái đầu nhỏ của cô nghĩ gì thế.

Quả thật ông nội chưa về kịp để đi họp cho anh,nhưng anh còn nhà bác hai mà.

Chính là ba mẹ của Mục Sơ đấy,hai bác coi anh như con ruột vậy nên anh cũng ngỏ lời nhờ bác đi họp thay rồi.

,
Cô thấy anh im lặng tưởng rằng anh đang ngại hay không tin tưởng cô,nên cô phụ họa thêm.

"Trước sau tớ cũng thành người nhà của cậu nên tớ đi họp thay cậu được mà,cậu phải tin tớ"
Cái gì mà trước sau sẽ thành người nhà của anh.

Cô đây là chưa theo đuổi anh đến tay mà đã nghĩ đến chuyện kết hôn cùng anh hay sao.

Lục Viễn lần này thành công cười thành tiếng,lần đầu cô nhìn anh cười tự nhiên như vậy đấy.

Anh cười lên không cần bàn tất nhiên là đẹp chết người rồi.

Cô tưởng anh đang cười nhạo mình nên hơi tủi thân bĩu môi lườm anh.

Anh giơ tay lên gõ nhẹ vào chán của cô giả bộ mắng.

" Có bác hai đi họp cho tớ rồi,với lại cậu còn là học sinh thì đi họp cho tớ kiểu gì đây hả.

Còn gì mà người thân nữa cái đầu nhỏ của cậu suy nghĩ cái gì đấy "

Nghe anh nói xong cô cũng chẳng ngại ngùng gì cả,đây là khả năng miễn dịch sau những ngày tháng tiếp xúc cùng anh đó.

Cô khẽ thở phào trong lòng.

Mặc kệ anh có tin hay không nhưng cô nhất định phải nói rõ.

"Những gì tớ nói đều là lời thật lòng đó,cậu đừng buồn nhé sau này tớ sẽ trở thành người nhà của cậu được không ?"
Anh nhìn cô hồi lâu cũng không trả lời được câu hỏi của cô cứ thế nhìn cô nhưng trong lòng lại có một niềm vui nho nhỏ đang dần lớn lên.

Trước khi anh hiểu rõ lòng mình,anh không muốn gieo hy vọng gì cho cô cả.

Không muốn cô gái nhỏ này bị một người tồi như anh phá hỏng được.

Dường như cô thấy được vẻ do dự trong đôi mắt của anh,cô rất hiểu chuyện, đến nổi quên cả bản thân còn đang mong đợi câu trả lời từ anh nhưng cô rất sợ nghe được câu từ chối từ anh.

Thẩm Đường nghĩ nghĩ nắm chặt vạt áo đứng ngay dậy giả bộ nhìn đồng hồ.

" Ấy chết tớ còn phải đi mua đồ hộ mẹ nữa tớ quên mất ,tớ đi đây"
Vừa chạy ra tới cửa thì cô không cam tâm liền quay lại nói một câu rồi cũng đi liền.

" Cậu suy nghĩ kĩ nhé rồi hãy trả lời tớ".

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chương 18


Buổi sáng như mọi ngày tiết tự học cả lớp đều chìm vào yên lặng,ai nấy đều đang chăm chỉ làm bài.

Thẩm Đường nhìn hoàn cảnh xung quanh thì cũng phải lôi bài tập ra học theo mọi người,quả thật cô không thích tiết tự học này chút nào càng không thích đọc sách làm bài tập nhưng thành tích vẫn cao còn ngồi gọn vào lớp chọn cơ đấy.

Tiết thứ nhất trôi qua nhưng cô vẫn chẳng thấy bóng dáng của Lục Viễn đâu cả.

Mọi hôm anh đến lớp rất đúng giờ mặc dù đến lớp chỉ ngủ.

Thấy lạ cô liền chọc vào lưng của Mục Sơ nhỏ giọng hỏi.

"Này cậu biết sao nay Lục Viễn không đến lớp không? "
" À nay anh ấy đi đón Triệu Vi, cậu ta cũng bằng tuổi tụi mình đấy"
Thẩm Đường khẽ à một tiếng rồi lại trở lại ngồi ngay ngắn trên ghế.

Triệu Vi lại là ai nữa đây nhưng lần này cô lại thấy lo lo sao ấy nhỉ.

Rốt cuộc vẫn chọt lại bả vai của Mục Sơ hỏi tiếp.

"Triệu Vi là ai thế?"
Cô nàng Mục Sơ này còn đang mải đọc sách nên chưa kịp bắt nhịp,vừa nghe cô hỏi đang định nói thì lại ngờ ngợ ra.

Cô nàng gập cuốn sách lại luôn rồi quay hẳn người xuống.


Sao cô lại quên mất Triệu Vi này chứ nhỉ.

Một đứa con gái vô cùng đáng ghét.

"Tiểu Đường này lần này cậu có đối thủ nặng kí rồi đấy.

Anh họ tớ đặc biệt đối xử rất tốt với Triệu Vi nha,hồi anh ấy còn sống ở nhà cũ thì chính là hàng xóm kế bên của cô nàng đó đó.

Sau khi nhà anh ấy xảy ra chuyện thì mới chuyển lại sống cùng ông nội.

Nhưng mà năm nào cô nàng Triệu Vi này cũng lại nhà ông nội tớ chơi hết,mà ở chơi cả một tháng trời đấy có năm còn ở lâu hơn nữa kìa cứ như đi giám sát anh họ tớ vậy.

"
Cô chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ của Mục Sơ rồi mới đúc kết ngắn gọn lại được.

Triệu Vi này chính là thanh mai trúc mã của anh mà anh còn đối xử đặc biệt tốt với cô nàng nữa.

Có khi nào anh từ chối cô vì cô nàng này không ,chỉ mới nghĩ tới đây thôi mà trong lòng cô đã rất khó chịu rồi.

Mục Sơ thấy vẻ mặt rầu rĩ của cô thì liền an ủi cô nàng.

"Cậu lo cái gì chứ cái cô Triệu Vi kia còn không xinh bằng cậu đâu.

Anh tớ nếu có thích thì hai người họ đã quen từ lâu rồi"
"!.

"
Cứ thế cuộc nói chuyện kéo dài cả buổi,đến khi Thẩm Đường trở lại kí túc xá cũng chưa thể ngừng suy nghĩ đến chuyện vừa rồi.

Cô dứt khoác kéo vali ra khỏi tủ rồi dọn quần áo vào rồi về nhà dù gì nhà cô cũng gần đây,cô chỉ là muốn trải nghiệm ở kí túc xá nên mới đăng kí thôi.

Thấy hành động của Thẩm Đường thì Mục Sơ cũng tiến lên hỏi.

"Cậu định về nhà ở sao"
"Ừm"
Cô vừa dứt lời thì cô nàng Mục Sơ cũng kéo vali ra thu dọn quần áo,tốc độ cực kì nhanh.

Vừa dọn vừa lên tiếng.


"Vậy thì tớ cũng về nhà ông nội ở luôn.

Song Tri thường xuyên đi học thêm tớ ở một mình cũng chán.

Tớ về đấy còn có thể qua chơi cùng cậu ấy chứ tiện thể giúp cậu giám sát Triệu Vi kia"
Thế là cả hai cô nàng kéo vali về nhà.

Thẩm Đường dặn Mục Sơ đứng trước cổng đợi mình còn mình thì nhanh lẹ chạy vào nhà cất vali rồi cùng cô nàng đi qua nhà họ Lục.

Cô vẫn là không  yên tâm phải đi xem thử tình hình thế nào chứ.

Lỡ anh bị người ta cuốn đi mất thì sao,cô theo đuổi lâu như vậy không thể bỏ giữa chừng được.

Thật ra cô cũng không cần lo xa như vậy đâu bởi vì nghe được anh lại đối xử đặc biệt tốt với người ta làm cô lo mửa thế này.

Vừa vào bên trong phòng khách thì cô liền nghe được giọng nói ngọt ngào phát ra.

Nhìn vào trong thì liền thấy Lục Viễn đang ngồi chơi điện thoại trên sofa ngồi kế bên anh là một cô gái có mái tóc dài ,cô ấy còn ngồi hơi gần anh đưa mắt nhìn anh chơi di động.

Thẩm Đường quan sát kĩ cô nàng,quả thật rất xinh đẹp chính là kiểu mềm yếu đó.

Nhất cử nhất động của cô nàng rất nhẹ nhàng khiến người khác nhìn vào cũng yêu thích liền.

Thấy hai cô gái đứng trước cửa thì Triệu Vi liền lên tiếng hỏi ánh mắt thì gắt gao quan sát Thẩm Đường.

"Mục Sơ lâu rồi không gặp,cậu dẫn bạn về nhà chơi sao?"

Mục Sơ liếc cô nàng rồi cất giọng chua chát.

"Tôi dẫn ai về thì liên quan đến cậu chắc?"
Lời vừa dứt thì cô cũng nắm tay của Thẩm Đường đi lên lầu hướng về phía phòng riêng của mình.

Tất nhiên Mục Sơ cũng thường xuyên ở lại đây nên đã sớm có hẳn một căn phòng riêng.

Trong phòng của cô màu hồng chủ đạo,nhìn đâu cũng thấy sự nữ tính khác hẳn với vẻ mặt lạnh lùng của Mục Sơ.

Thẩm Đường đi lại sofa rồi ngồi xuống ,nâng mắt nhìn xung quanh rồi khẽ nhớ lại khuôn mặt cô gái dưới lầu rồi cảm thán.

"Cậu ấy xinh thật đấy nhưng sao cậu lại có vẻ không ưa cậu ấy thế?"
Nói đến đây thì Mục Sơ kể cũng không hết,cô chỉ tóm gọn lại rồi kể cho Thẩm Đường nghe.

Cái cô Triệu Vi kia trông vẻ ngoài vậy thôi chứ bên trong cực kì âm hiểm từ nhỏ cậu ta đã tranh giành anh họ với cô rồi.

Còn nhiều lần đổ thừa cho cô bắt nạt cậu ta nên Mục Sơ dứt khoác cho cô ta vào danh sách đen luôn,từ đó cũng không thèm nói chuyện hay tiếp xúc gì với cậu ta.

Nhìn thấy liền bực bội.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,313
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Chương 19


Cả hai cô nàng ở trong phòng trò chuyện với nhau cũng quên mất thời gian,đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thì Mục Sơ mới đi ra mở cửa.

Triệu Vi thấy cánh cửa mở ra thì liền liếc thoáng vào bên trong rồi lại nhìn Mục Sơ nở một nụ cười ngọt ngào.

"Lục Viễn nhờ tớ lên gọi hai cậu xuống ăn cơm tối "
Nói xong Triệu Vi còn muốn bước chân vào phòng thì liền bị Mục Sơ ngăn lại.

Thấy rõ sự khó chịu toát ra từ trên người của cô thì Triệu Vi cũng lùi lại bước chân,mỉm cười nói một câu rồi cũng đi xuống lầu.

"Hai cậu xuống nhanh nhé"
Thấy cô ta vừa rời khỏi Mục Sơ nhìn theo bóng lưng đấy rồi chép miệng.

"Tớ và Lục Viễn nữa chứ,thân lắm hay gì "
Bên trong phòng Thẩm Đường còn đang ngồi trên ghế thì cũng nhấc đôi chân trắng nõn của mình đi về phía cửa.

Thẩy vẻ mặt ghét bỏ của Mục Sơ thì cười khẽ,lần đầu cô được nhìn vẻ mặt này của cô đấy trước giờ chỉ thấy cô lạnh mặt với mọi người xung quanh nhưng cũng chưa đến nỗi ghét bỏ như này.

"Thôi cậu mau đi xuống thôi,tớ cũng về nhà đây.

Giờ này ba mẹ tớ chắc về rồi"
Căn phòng ăm được bố trí đối diện với phòng khách nên vừa hướng tới cửa đi ra ngoài cũng đi ngang qua khu vực ăn uống.

Trước mắt Thẩm Đường chính là một bàn ăn thịnh soạn,Lục Viễn ngồi ở đầu bàn cô gái Triệu Vi kia thì tất nhiên ngồi kế bên anh.


Trên môi còn treo nụ cười tươi thế kia nũng na nũng nịu.

Cô không ngờ anh mà cũng chịu nổi cái dạng ngọt sớt này chứ trước kia không phải anh rất ghét sao.

Lục Viễn trông thấy Thẩm Đường thì tầm mắt cũng dời khỏi điện thoại mà nhìn cô cất giọng trầm ấm.

"Cậu không ở lại dùng cơm sao?"
Hôm nay tâm trạng của cô không được tốt lắm nên trả lời anh một câu mang chút giọng giận hờn.

"Tớ về nhà ăn cùng ba mẹ"
Nói xong cô cũng chào tạm biệt Mục Sơ với mấy dì giúp việc,rồi hơi mỉm cười nhẹ với Triệu Vi liền đi về.

Ngồi vào bàn ăn Mục Sơ cũng chẳng thèm ngó ngàng lấy Triệu Vi,trực tiếp bơ đẹp cô ta.

" Anh họ này,em dọn về đây ở một thời gian đấy "
"Ừm"
"!.

"
Anh còn đang suy nghĩ về nét mặt hờn dỗi kia của Thẩm Đường liền buộc miệng hỏi.

"Thẩm Đường có chuyện gì buồn sao ?"
Vừa nghe anh hỏi thì Mục Sơ dừng đũa trên tay lại,lần đầu anh họ chủ động hỏi về con gái đấy.

Cô nghĩ nghĩ rồi lại lén nhìn nét mặt ngỡ ngàng kia của Triệu Vi rồi cười thầm trong bụng.

"Tại anh nghỉ học không báo một tiếng với cậu ấy,làm cậu ấy cứ đợi anh mãi"
Lập tức vẻ mặt của Triệu Vi cứng đờ lại,khuôn mặt xinh đẹp luôn treo nụ cười kia giờ nhìn rất là buồn cười nha.

Lục Viễn hơi liếc nhìn cô em họ của mình rồi không nói gì thêm,quả thật anh nghỉ học nên chưa kịp nhắn cho cô.

Mà khoan đã,sao anh lại phải báo lại với cô chứ.

Cứ thế anh tự nghĩ rồi tự lắc đầu.

Dòng suy nghĩ còn đang lan man thì cô gái bên cạnh đã nhỏ giọng hỏi.

"Lục Viễn à,cậu với cô gái vừa nãy có quan hệ gì thế?"
Anh không trả lời liền câu hỏi của cô,Thẩm Đường tất nhiên là bạn của anh rồi nhưng anh với cô dạo gần đây có hơi thân mối quan hệ cũng trên hẳn bạn bè.


Với lại cô còn tỏ tình với anh hai lần rồi.

Nhất thời anh chưa kịp nghĩ được từ ngữ thích hợp để trả lời.

Triệu Vi thấy anh im lặng thì khuôn mặt khẽ cau lại trong giây lát rồi lại về vẻ ngoài ngoan ngoãn như thường.

Lần đầu tiên khi cô hỏi về con gái mà anh lại do dự như vậy,nếu như bình thường thì anh đã trả lời ngay lập tức là không quen ,không thân đại loại như thế.

Cô còn đang mải suy nghĩ thì liền nghe anh nói,trong giọng nói còn mang chút ý cười.

" hàng xóm thân thiết  "
"!.

"
Cái gì mà hàng xóm thân thiết đáp án cô muốn đó chính là bạn bè hay là người yêu cơ mà.

Mục Sơ cũng hài lòng với đáp án của anh họ mình,cười tủm tỉm rồi ăn cơm của mình.

Lâu lâu lại liếc nhìn vẻ mặt đang bị sốc kia của Triệu Vi thì hả dạ.

Hôm sau là cuối tuần nên cũng không cần phải đến lớp.

Từ sớm Mục Sơ cùng Thẩm Đường đã chạy bộ ở công viên trong khu.

Nhìn qua sắc mặt của Thẩm Đường trông cũng không tệ lắm nhưng cứ thấy có gì đó không như mọi ngày.

Thấy bạn mình rầu rĩ như vậy Mục Sơ cứ vậy kể chuyện cười cho cô nghe mặc dù cô chẳng biết có làm cô vui hơn không.

Thẩm Đường nhìn Mục Sơ đang luyên thuyên thì bật cười thành tiếng,cô cũng chỉ hơi rầu rĩ thôi nhưng chưa đến nỗi buồn quá đâu.


Anh còn độc thân thì cô còn cơ hội mà.

Cứ thế hai cô nàng vừa đi vừa cười vui vẻ biết bao.

Khu này được xây riêng biệt kế bên những dãy biệt thự kia.

Quả thật rất là rộng,xung quanh còn trồng rất nhiều cây.

Còn có cả khu công viên mini cho trẻ em luôn.

Phía xa xa đối diện công viên bọn cô chạy bộ là một tiệm cafe cao tầng được thiết kế theo kiểu Châu Âu.

Càng tôn lên vẻ sang trọng hợp với hoàn cảnh của khu đô thị này.

Lục Viễn ngồi ngay cạnh ban công,anh đưa ly lên môi nhấp một ngụm cafe rồi hướng tầm mắt tới hai cô gái dưới kia.

Triệu Vi tất nhiên cũng phải có mặt ở đây,cô nàng này như cái bóng của Lục Viễn ấy.

Đi tới đâu cũng thấy mặt của cô kế bên anh.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom