Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 385: Chương 385



Tống Thời Hạ thì thào: “Em không nghe thấy gì mà tỉnh dậy đã không thấy đám nhỏ đâu.”

Quý Duy Thanh nhìn cô, ánh mắt lấp lánh ý cười: “Em ngủ muộn quá, cho nên ngủ say.”

Anh đã quen với đồng hồ sinh học của cô, một giấc ngủ chừng 10 tiếng là chuyện thường, chỉ có điều, anh cũng không biết vì sao cô lại ngủ nhiều như thế.

Giờ cơm trưa, trong thôn bắt đầu ồn ào lên, tiếng trẻ con reo vui cùng tiếng chó sủa inh ỏi vang khắp nơi.

Tống Thời Hạ bày đĩa hạt dưa và lạc rang lên bàn nước, thêm một đĩa bánh kẹo nữa.

Những đồ ăn vặt khác cũng được bày lên, để lâu mất hương vị, bày cả lên ‘nhờ’ đám trẻ tới nhà giải quyết hộ luôn cũng được.

Mùng 1 đầu năm ăn sủi cảo.

Tống Thời Hạ trộn nhân cải thảo thịt heo, bà Tống lại làm cả nhân rau hẹ thịt heo nữa.

Thịt heo dùng trong nhà là thịt heo nhà nuôi, ngon hơn thịt bình thường.

Nếu không phải vì cảm thấy nuôi heo phiền toái, Tống Thời Hạ cũng muốn làm hẳn một trại chăn nuôi tự cấp tự túc quanh năm.

Vừa ăn sủi cảo, cô vừa nói với mẹ:

“Mẹ này, thịt heo nhà nuôi ngon thật đó, con thấy ngon hơn thịt mua ở thành phố.

Với lại mẹ xem, mỡ heo nhà mình nấu ra cũng được nhiều lắm, hay là ba mẹ tính xem có nên bỏ làm ruộng chỉ chuyên nuôi heo thôi.”

Tống Thời Hạ biết nguyên nhân thịt heo này ngon chủ yếu là do đồ ăn có nước linh tuyền.

Nhưng nếu cô không nói ra, sẽ không ai biết cả, chỉ cho rằng đó là do ba mẹ cô chăm sóc và nuôi heo mát tay.

Tống Thu Sinh cũng cảm khái:

“Theo ý con, nhà mình đúng là có tay nghề chăn nuôi thật, em con nuôi gà vịt cũng rất ngọt thịt, còn chưa được ăn bao nhiêu thì nhà ăn của trường nó đã đặt hàng hết rồi.”

Tống Thời Hạ lập tức sáng bừng mắt lên:

“Ba mẹ, hai người cũng nuôi đi, đến lứa con sẽ liên hệ với bên nhà ăn cho, không cần lo nguồn tiêu thụ.”

Nếu không nhờ anh trai nhắc tới bên nhà ăn trường học, cô cũng quên mất rằng có thể hỗ trợ cha mẹ nuôi gà vịt heo và hợp tác với bên đó.

Bên phía nhà ăn của trường vẫn luôn kêu ca cô nuôi ít gà quá, chẳng đủ mua.

Nhưng chuồng gà nhà cô chỉ lớn bằng ấy, có thể nuôi được bao nhiêu chứ?

Ông bà Tống nghe xong cũng bắt đầu d.a.o động.

Ông Tống đặt đũa xuống, cân nhắc một lát mới nói:

“Nhà ăn của trường thực sự sẽ mua chứ? Chẳng phải người ta đã có con đường nhập hàng riêng rồi sao? Sao còn đồng ý mua thịt nhà ta được?”

Tống Thu Sinh nhanh miệng đáp:

“Ba, con cam đoan với ba, nếu bán không được, con tự mình mang ra chợ thức ăn bán cho bằng hết.

DTV

Nhà ăn bên trường đó chắc chắn sẽ tranh mua, thịt heo nhà ta ba mẹ ăn không nhận ra sự khác biệt là vì ít ăn thịt ngoài.

Nếu muốn biết, ba mẹ có thể đi hỏi những nhà đã mua thịt của nhà mình xem.”

Ông Tống còn đang băn khoăn, bà Tống đã mím môi hạ quyết tâm:

“Hạ Hạ, con xem nhà ta nuôi những gì thì ổn? Ruộng nhà ta mẹ không tính để không.

Ba mẹ nuôi heo tốt như thế chủ yếu là vì chịu khó cho chúng ăn ngô với dây khoai lang nhà ta trồng.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 386: Chương 386



Tống Thời Hạ thong thả nói: “Năm thứ nhất có thể nuôi 50 con gà, 20 con vịt, 2 con heo đực, 8 con heo cái.”

Bà Tống kinh ngạc: “10 con heo cơ à? Liệu có nhiều quá không?”

Tống Thời Hạ khẽ cười, ra hiệu cho bà yên tâm:

“Con còn cảm thấy 10 con không đủ đấy, ăn cơm xong ta đi dạo quanh thôn một vòng, hỏi xem mọi người thấy thịt heo nhà ta ra sao.”

Tống Thu Sinh là người có cảm nhận trực quan về vấn đề này nhất.

Ban đầu anh ấy còn tưởng ăn gì cũng ngon là vì về nhà nên trong lòng vui sướng.

Nhưng ở nhà mấy ngày, anh ấy nhận ra, nguyên nhân thực sự là do tài nấu ăn của mẹ mình đã tăng cao.

Thực ra Tống Thời Hạ lại không tự tin lắm, vì người trong thôn cả năm cũng chỉ được ăn thịt vài lần.

Đối với họ, chỉ cần là thịt đã ngon rồi, có lẽ khó mà nhận ra sự khác biệt.

Quay sang phía Quý Dương và Quý Nguyên, hai nhóc này ăn sủi cảo quá hăng hái, mỗi đứa ăn hết 10 cái, bụng đã tròn vo ra.

Tống Thời Hạ lắc đầu cười cười, đút cho mỗi nhóc một viên sơn tra tiêu thực.

“Lần sau ăn no rồi là phải thôi, không được ăn cố, sủi cảo ngon đến mấy cũng không được ăn quá nhiều.”

Quý Nguyên ngại ngùng chọt chọt đầu ngón tay: “Sủi cảo ngon lắm lắm, ngon hơn trước kia bao nhiêu.”

Quý Dương mím môi: “Con xin lỗi, chúng con không nhịn được.”

Tống Thời Hạ xoa đầu từng đứa, nói:

“Không cần phải xin lỗi, chỉ là nếu ăn no quá sẽ rất khó chịu, nếu các con thích, chiều mình lại ăn tiếp là được, mẹ không bảo sẽ không cho ăn nữa.”

Quý Dương ngửa mặt nhìn cô, bảo đảm: “Lần sau chúng con sẽ không tái phạm.”

“Mẹ tin con, Dương Dương chính là chàng trai biết giữ lời nhất nhà ta. Đợi lát bụng không còn căng quá nữa thì mình ra sân đi bộ một lát cho mau tiêu hóa nhé, nhưng đừng ra khỏi cổng, nghe không?”

Tống Thời Hạ vào bếp dọn dẹp, nhà trên thì để cánh đàn ông thu dọn.

DTV

Mẹ cô lại tiếp tục dò hỏi chuyện nuôi heo, vì không đủ tự tin, bà cứ luôn bồn chồn lo lắng, sợ không làm tốt được.

Tống Thời Hạ vừa trấn an bà vừa vẽ ra cho bà đủ thứ triển vọng tươi đẹp.

Nhị Cẩu nhà bên là vị khách tới chúc tết đầu tiên, cậu chàng đã chờ ở nhà thật lâu, chờ đến khi nhà Tống Đông Đông ăn cơm xong mới dám sang.

Đứng bên kia tường cũng ngửi thấy mùi sủi cảo thơm phức, mẹ Nhị Cẩu không cho sang nhà người ta vào giờ cơm.

Nhị Cẩu vừa vào sân đã hô to: “Đông Đông, đi mua pháo đi, tớ có tiền mừng tuổi rồi.”

Tống Đông Đông lấy một nắm tiền lẻ trong bao gối ra, đây là tiền tiêu vặt chị cậu cho, cậu còn chưa tiêu hết.

“Nhị Cẩu, tớ kể cho nghe, hôm qua nhà tớ trông thấy người quen trên tivi nhé…”

Tống Đông Đông cùng Nhị Cẩu đi chơi, vừa đi vừa kể về chuyện tối qua nhà mình trông thấy ông bà nội của cháu mình trên chương trình tivi đêm giao thừa.

Đi tới cửa, cậu chợt dừng lại, ngó sang hỏi cháu: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, hai đứa có muốn ra quầy bán quà vặt không?”

Quý Dương nhìn sang em mình, thấy Quý Nguyên gật đầu mới đáp: “Cậu út cho chúng cháu đi với.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 387: Chương 387



Tống Thời Hạ thong thả nói: “Năm thứ nhất có thể nuôi 50 con gà, 20 con vịt, 2 con heo đực, 8 con heo cái.”

Bà Tống kinh ngạc: “10 con heo cơ à? Liệu có nhiều quá không?”

Tống Thời Hạ khẽ cười, ra hiệu cho bà yên tâm:

“Con còn cảm thấy 10 con không đủ đấy, ăn cơm xong ta đi dạo quanh thôn một vòng, hỏi xem mọi người thấy thịt heo nhà ta ra sao.”

DTV

Tống Thu Sinh là người có cảm nhận trực quan về vấn đề này nhất.

Ban đầu anh ấy còn tưởng ăn gì cũng ngon là vì về nhà nên trong lòng vui sướng.

Nhưng ở nhà mấy ngày, anh ấy nhận ra, nguyên nhân thực sự là do tài nấu ăn của mẹ mình đã tăng cao.

Thực ra Tống Thời Hạ lại không tự tin lắm, vì người trong thôn cả năm cũng chỉ được ăn thịt vài lần.

Đối với họ, chỉ cần là thịt đã ngon rồi, có lẽ khó mà nhận ra sự khác biệt.

Quay sang phía Quý Dương và Quý Nguyên, hai nhóc này ăn sủi cảo quá hăng hái, mỗi đứa ăn hết 10 cái, bụng đã tròn vo ra.

Tống Thời Hạ lắc đầu cười cười, đút cho mỗi nhóc một viên sơn tra tiêu thực.

“Lần sau ăn no rồi là phải thôi, không được ăn cố, sủi cảo ngon đến mấy cũng không được ăn quá nhiều.”

Quý Nguyên ngại ngùng chọt chọt đầu ngón tay: “Sủi cảo ngon lắm lắm, ngon hơn trước kia bao nhiêu.”

Quý Dương mím môi: “Con xin lỗi, chúng con không nhịn được.”

Tống Thời Hạ xoa đầu từng đứa, nói:

“Không cần phải xin lỗi, chỉ là nếu ăn no quá sẽ rất khó chịu, nếu các con thích, chiều mình lại ăn tiếp là được, mẹ không bảo sẽ không cho ăn nữa.”

Quý Dương ngửa mặt nhìn cô, bảo đảm: “Lần sau chúng con sẽ không tái phạm.”

“Mẹ tin con, Dương Dương chính là chàng trai biết giữ lời nhất nhà ta. Đợi lát bụng không còn căng quá nữa thì mình ra sân đi bộ một lát cho mau tiêu hóa nhé, nhưng đừng ra khỏi cổng, nghe không?”

Tống Thời Hạ vào bếp dọn dẹp, nhà trên thì để cánh đàn ông thu dọn.

Mẹ cô lại tiếp tục dò hỏi chuyện nuôi heo, vì không đủ tự tin, bà cứ luôn bồn chồn lo lắng, sợ không làm tốt được.

Tống Thời Hạ vừa trấn an bà vừa vẽ ra cho bà đủ thứ triển vọng tươi đẹp.

Nhị Cẩu nhà bên là vị khách tới chúc tết đầu tiên, cậu chàng đã chờ ở nhà thật lâu, chờ đến khi nhà Tống Đông Đông ăn cơm xong mới dám sang.

Đứng bên kia tường cũng ngửi thấy mùi sủi cảo thơm phức, mẹ Nhị Cẩu không cho sang nhà người ta vào giờ cơm.

Nhị Cẩu vừa vào sân đã hô to: “Đông Đông, đi mua pháo đi, tớ có tiền mừng tuổi rồi.”

Tống Đông Đông lấy một nắm tiền lẻ trong bao gối ra, đây là tiền tiêu vặt chị cậu cho, cậu còn chưa tiêu hết.

“Nhị Cẩu, tớ kể cho nghe, hôm qua nhà tớ trông thấy người quen trên tivi nhé…”

Tống Đông Đông cùng Nhị Cẩu đi chơi, vừa đi vừa kể về chuyện tối qua nhà mình trông thấy ông bà nội của cháu mình trên chương trình tivi đêm giao thừa.

Đi tới cửa, cậu chợt dừng lại, ngó sang hỏi cháu: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, hai đứa có muốn ra quầy bán quà vặt không?”

Quý Dương nhìn sang em mình, thấy Quý Nguyên gật đầu mới đáp: “Cậu út cho chúng cháu đi với.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 388: Chương 388



Bà Tống không ra cổng thôn trò chuyện, nơi đông người thì lắm thị phi, bà chỉ tới sân phơi tán gẫu cùng người quen.

Ông Tống chắp tay sau lưng đi loanh quanh trong nhà rồi lại vòng ra sân sau, không biết đang tính toán gì.

Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh mang ghế dựa ra sân ngồi sưởi nắng, đám nhỏ chạy về nhà một chuyến rồi lại theo cậu út đi chơi.

Vốn còn tưởng trong nhà không có ai sẽ được thanh nhàn đôi chút, ai ngờ ngày càng có nhiều khách của Tống Thu Sinh tới chơi.

Họ đều là những thanh niên cùng tuổi với Tống Thu Sinh, Tống Thời Hạ gặp đều phải chào một tiếng ‘anh’.

Mấy anh thanh niên trông thấy Tống Thời Hạ đều lộ vẻ ngại ngùng, vội vàng kéo Tống Thu Sinh ra cửa nói chuyện.

Tống Thời Hạ loáng thoáng nghe thấy mấy từ ‘đầu xuân’, ‘tuyển người’, ‘kiếm tiền’,…

Hẳn là họ muốn hỏi anh trai xem có nơi nào kiếm được việc làm không.

Ông Tống chọn được một mảnh đất trống ở sau nhà mình, vừa lòng gật đầu.

Chỗ này dùng làm chuồng trại thực hợp lý.

Đại đội trưởng tới nhà hỏi: “Hòa Bình à, chú hai có chuyện này muốn bàn với cháu.”

Ngày hôm đó, đại đội trưởng từ nhà ông Tống đi ra liền về ngay trụ sở đại đội.

Mọi người trong đội đều tỏ ý ủng hộ ý tưởng kiếm tiền, bởi vì ai cũng đều trông thấy cả xe đồ mà Tống Thu Sinh chở về nhà.

Nếu chịu khó làm ăn, chưa biết chừng sang năm chính họ cũng kiếm được như thế.

Có điều, trong thôn vẫn có những ý kiến không thống nhất, cho nên đội trưởng mới tới hỏi xem nên làm thế nào.

Ông Tống không đồng ý để mọi người tới hỏi con trai mình mà chỉ nói: “Chú hai, chú cảm thấy mảnh đất chỗ này thế nào?”

Đội trưởng không hiểu nhưng vẫn trả lời: “Cũng bình thường, không thể trồng trọt mà để xây nhà thì hơi thừa quá.”

Đất trong thôn chẳng đáng mấy đồng bạc, Tống Hòa Bình định làm gì sao?

Ông Tống cân nhắc tìm từ một lúc mới nói:

“Chú hai, cháu định làm trại chăn nuôi, tối qua nhà cháu đã bàn thử, cảm thấy cũng khá được, cho nên tính mua lại mảnh đất này.”

Đội trưởng trừng to mắt:

“Cái gì? Làm trại chăn nuôi à? Thế còn kế hoạch trồng rau với cây ăn quả của đại đội ta thì sao đây?”

DTV

Ông Tống vội giải thích:

“Trại chăn nuôi này nhà cháu tự làm, không làm chung với đại đội, không có xung đột gì với kế hoạch trồng cây ăn quả cả, việc đó do Thu Sinh phụ trách.”

Đội trưởng vuốt n.g.ự.c thở phào:

“Cháu làm chú sợ c.h.ế.t khiếp, chú đã nói lại chuyện làm kinh tế với cả đội rồi, đại đội đều đồng ý.

Dù bên đại đội kia không muốn tham gia thì đại đội chúng ta cũng có thể tự làm.”

Tống Thu Sinh tiễn nhóm khách cuối cùng ra về, cổ họng đã khàn cả đi, mới uống được hớp nước nhuận hầu đã thấy ba mình cùng ông hai đi vào.

“Ba, ông hai.”

Ông Tống tươi cười nói:

“Thu Sinh à, gọi em con vào luôn đi, ông hai có việc muốn nói với các con.”

Bà Hoắc vừa đóng đế giày vừa nghe người ta nói chuyện phiếm.

Các nhà họ Hoắc phần lớn đều ở sườn núi.

Nhà Hoắc Khải thì ở cuối thôn, ngay cạnh sân phơi của thôn Trần Gia, cho nên thường ngày cũng có qua lại với thôn này nhiều.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 389: Chương 389



Ban đầu, nhân vật trung tâm của câu chuyện là Tống Thu Sinh.

Từ khi thấy Tống Thu Sinh mua tủ lạnh và máy giặt về cho ba mẹ, không một ai nói làm buôn bán không được ổn định chắc chắn như trồng cấy hoa màu nữa.

Dù làm buôn bán thực sự không ổn định thị Tống Thu Sinh cũng đã kiếm được món tiền không nhỏ và cải thiện điều kiện sinh hoạt của gia đình rồi.

Đó là còn chưa nói đến số tiền anh chàng đưa riêng cho cha mẹ.

Những người khi trước từng dè bỉu chê bai Tống Thu Sinh, nay lại cứ vờ như vô tình nhắc bên nhà mẹ đẻ mình có cô em họ này, cô cháu gái kia chưa chồng, muốn giới thiệu cho Tống Thu Sinh.

Mhưng có người hôm đó tới giúp mổ heo đã nói thẳng:

“Thu Sinh nó có bạn gái rồi, đấy là một cô con gái thành phố, cô nàng còn mua cho hai ông bà Tống bao nhiêu quà, thấy bảo năm sau sẽ đưa về ra mắt ba mẹ.”

Thấy thế, lại có người ghen tị nói mỉa:

“Kể ra thằng Tống Thu Sinh này cũng đỏ vận ghê, trước mới làm ăn thua lỗ phải về quê làm ruộng mà, sao đột nhiên lại phất lên nhanh thế nhỉ?”

“Thì người ta đi làm buôn bán mà, kiếm được nhiều, nhưng cũng có thể thua lỗ sạch tay.

Dân đen chúng ta nhát gan, tốt nhất vẫn cứ nên thành thật mà làm đồng tích góp từng chút thôi, muốn làm ăn buôn bán thì phải có lá gan lớn mới được.”

Nói là nói thế, nhưng nếu bảo không thấy hâm mộ thì chỉ là nói dối thôi.

Tủ lạnh, máy giặt, tính cả vào chắc cũng phải cả nghìn đồng rồi, chứng tỏ Tống Thu Sinh phải kiếm được hơn nghìn đồng tiền lãi mỗi năm.

Nhà họ quanh năm quần quật ngoài đồng cũng chẳng kiếm được 500 đồng đâu.

Hàng xóm nhà bà Hoắc hạ thấp giọng thì thào:

“Các bà không biết nhỉ, con gái nhà ông Tống lấy chồng là giáo sư đại học đấy.”

“Hả? Giáo sư á? Sao bảo giáo viên bình thường? Giáo sư toàn là những ông bà già 70, 80 chứ? Chồng nó nhìn yếu ớt thế kia, làm sao mà là giáo sư được?”

Bà hàng xóm ấp ủ tin này cả đêm đã sốt ruột lắm rồi, nay mới tìm được cơ hội chia sẻ, vội vàng nói ngay:

“Thì đó, nhưng mà tin này bảo đảm là thật nhé. Chồng Trần Kiều với chồng Tống Thời Hạ dạy cùng một trường mà, Trần Kiều đã nói với tôi thế đó.”

Tất cả lập tức đều tròn mắt ngạc nhiên: “Thật sự là giáo sư à? Sao lại có giáo sư trẻ tuổi vậy được nhỉ?”

Các bà đều từng thấy giáo sư đại học, nhưng đều là những người đã cao tuổi lắm rồi, trẻ nhất cũng phải 40-50.

Bà hàng xóm còn chưa hết cơn thèm khoe khoang, nói tiếp:

“Người ta không chỉ là giáo sư mà còn là người thủ đô gốc luôn đấy.”

Tin này chị ta là người đầu tiên biết, từ chính miệng mình nói ra, không hiểu sao cứ có cảm giác vinh dự vô cùng.

Mọi người sôi nổi quay sang nhìn bà Hoắc như muốn chứng thực.

Bà Hoắc lần đầu bị bao người để ý như thế, bèn cố gắng nắn giọng nghe thật nghiêm trang:

“Đúng vậy, là thật đấy. Trần Kiều đã nói với tôi, nhà mẹ chồng Tống Thời Hạ nhiều tiền lắm, bữa nào cũng có thịt ăn.”

Tất cả đều thèm thuồng nuốt nước miếng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back