Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 395: Chương 395



Tống Thời Hạ tiếp tục bịa lung tung:

“Tuy cũng có khuếch đại phần nào nhưng chính vì con nấu ăn ngon nên người ta mới có ấn tượng tốt đẹp về con ngay lần đầu gặp chứ.”

“Thôi được rồi, cũng chỉ có mấy ngày con ở nhà là có thể lãng phí đồ ăn của mẹ thôi, mẹ nói con nghe, chỉ riêng mấy thứ con đang dùng đấy là đủ cho mẹ với ba con ăn một tuần rồi.”

Tống Thời Hạ lại một lần nữa nhấn mạnh:

“Làm cho nhà mình ăn bao nhiêu cũng không tính là lãng phí, mẹ à, ăn không hết bỏ thừa đổ đi mới gọi là lãng phí.”

Bà Tống nghe mà xót ruột: “Nhà nào mà lại có đồ ăn thừa đổ đi cơ chứ.”

Tống Thời Hạ thè lưỡi, đương nhiên là mấy chục năm về sau rồi.

Thậm chí, để ngăn chặn hành vi lãng phí lương thực, nhà nước còn ban bố chính sách ‘Hành động sạch mâm’ trên toàn quốc.

Tống Thu Sinh lái xe về nhà, lập tức chui ngay vào bếp tìm em gái.

“Hôm qua anh mới nhớ tới một chuyện, phải hỏi ngay không lại quên.”

Tống Thời Hạ vừa rửa tay vừa hỏi: “Anh cứ nói đi, lại muốn tư vấn cái gì?”

“Hôm qua anh có nói với mẹ là nếu kết hôn thì anh sẽ ở lại thành phố, nhưng cũng không thể để Diêu Tuyết ngủ lại tiệm với anh được.

DTV

Anh rể của A Thanh nhà em làm bên quản lý đất đai hay quy hoạch gì đó đúng không, em có biết trong thủ đô có khu vực nào tốt không?”

Tống Thời Hạ mở nắp nồi hấp, gắp mấy chiếc bánh bao nóng rồi ra.

“Anh cũng đã biết người ta quản lý bên đất đai chứ có phải quản lý nhà đâu. Khu vực bên anh chẳng phải có rất nhiều tứ hợp viện đó sao, chỗ nào gần cột cờ thì mua chỗ đó.”

Tống Thu Sinh do dự: “Liệu có ồn quá không?”

Tống Thời Hạ ra vẻ cạn lời:

“Anh à, dưới quốc kỳ anh còn chê ồn? Người ngoại tỉnh người ta phải dậy từ nửa đêm để tới xem lễ kéo cờ cơ đấy. Khu đó hẳn là khu an toàn nhất thủ đô rồi.”

Tống Thu Sinh vội giải thích:

“Không phải, anh không có ý đó, ý anh là chỗ đó người qua lại nhiều, liệu có ồn quá không?

Nhưng mà em nói cũng có lý, chưa biết chừng sau này chỗ đó mở quán bán đồ ăn vặt cũng kiếm ra tiền đấy nhỉ.”

Tống Thời Hạ bật cười:

“Người qua lại nhiều thì không tốt sao? Chẳng lẽ anh thích lên núi sống cho vắng?

Anh nhớ lấy, em chỉ nhắc anh một lần này thôi, gặp được tứ hợp viện nào hơp ý thì phải mua ngay, bảo đảm không lỗ.”

Tống Thu Sinh gật đầu, cô em gái này của anh ấy luôn có vận may cực lớn, mắt nhìn lại cực chuẩn.

Lần này nó nói chắc nịch như thế, anh ấy nghĩ mình nên mua vài căn nếu có thể.

Chị cả về nhà mang theo một tin tốt, họ đã chuẩn bị hồ sơ, năm sau sẽ khởi tố bác của anh rể, đồng thời cũng đã tìm được nhân chứng.

Tống Thời Hạ bưng đĩa bánh bao ra mời mọi người nếm thử, cô rất mừng vì chị cả có thể quyết đoán như thế.

“Chị, anh chị làm nhanh thế cơ à?”

Tống Xuân Hạ hừ một tiếng bảo:

“Nhượng bộ hơn nữa sẽ chỉ khiến ông ta cảm thấy nhà chị quá hiền lành, dễ bắt nạt.

Nếu để ông ta thành công ăn vạ nhà chị, có khi hàng xóm quanh đó cũng tưởng nhà chị nhút nhát, rồi ai cũng dám chèn ép cho xem.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 396: Chương 396



Tống Thời Hạ liếc nhìn anh rể, thấy anh ấy và bà Tôn mẹ anh ấy đều không có ý phản đối, xem ra chị cô cũng có tiếng nói ở nhà chồng.

Tôn Quốc Cường là người hiền lành chất phác, người hiền lành thường ngại phiền toái, nhưng ưu điểm của anh ấy chính là biết nghe lời phải.

Trước khi kết hôn, anh ấy chịu nghe lời mẹ, sau khi kết hôn thì nghe lời vợ.

Trừ bỏ một đôi lần đặc biệt cố chấp và không muốn linh hoạt lấy lòng lãnh đạo, mà lần này, người hiền lành như thế cũng bị chọc giận đến không ngại dùng pháp luật xử lý cả ‘người thân’.

Tống Thu Sinh xách ra một lọ rượu:

“Bắt kẻ ác phải chịu trừng phạt mới thật là sảng khoái cả người, yên tâm, em gái nhà mình vận hạnh tốt lắm, nhất định sẽ phù hộ cho chúng ta thắng kiện.”

Nếu không phải giờ còn đang tết, anh ấy cũng muốn tự tay cho gã vô liêm sỉ kia một bài học nhớ đời.

Tống Thu Sinh thầm nhủ, đợi khi tòa giải quyết xong, phải kiếm người trùm bao tải ông ta, dần cho một trận mới được.

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười bảo:

“Được thôi, hi vọng vận may của em sẽ giúp anh chị thắng vụ này, bắt loại người vô đức kia phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Hành vi của ông ta đã thuộc về loại tội trạng tống tiền rồi, chắc chắn phải vào bóc lịch vài năm.”

Bà Tôn từ lúc ngồi xuống đã không thể dời mắt khỏi bàn cơm.

Thông gia còn đang nấu thêm món trong bếp, bà cụ buồn bực thầm nghĩ.

Năm trước tới chúc tết cũng chỉ thịt một con gà, xào một đĩa thịt.

Năm nay trên bàn đã có nhiều thịt cá đến độ bà không dám tin vào mắt mình, thế mà còn chưa mang lên hết ư?

Bà ấy vốn tưởng con trai và con dâu mình mỗi tháng kiếm gần 200 đồng đã là rất nhiều rồi.

Nhưng mặc dù kiếm được là thế, nhà bà cũng không dám ăn uống xa xỉ thế này, hẳn nhà thông gia đã phát tài rồi.

Nhớ đến quà tết Thu Sinh biếu nhà mình có đủ thứ từ ăn đến mặc, bà cụ rốt cuộc hiểu được thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.

Tống Thu Sinh cầm lọ rượu đến chỗ Quý Duy Thanh: “Em rể, làm một ly chứ?”

Tống Thời Hạ vội che ly của chồng lại:

“Anh ấy không uống rượu, chúng em uống trà thôi. Anh, hay là anh lấy rượu thuốc ra đây.

Uống rượu trắng nhiều không tốt cho sức khỏe, ba mẹ với bác Tôn đều đã cao tuổi, không nên uống nhiều.”

Mượn hơi men, Tống Thu Sinh hét lớn:

“Đừng lo chuyện của đàn ông bọn anh, cái gì mà năm mới uống rượu thuốc, đàn ông phải uống rượu đế chứ.”

Còn lâu Tống Thời Hạ mới nghe anh ấy khoác lác:

“Giáo sư Quý nhà em không uống rượu đế, anh nên uống với anh rể đi, ba mẹ lớn tuổi rồi uống ít rượu đế thôi ạ.”

Tống Thu Sinh quay đầu lại nhìn Quý Duy Thanh: “Em rể, em phải thể hiện quyền uy của trụ cột gia đình đi chứ!”

Quý Duy Thanh chủ động cầm lấy ấm trà: “Nhà có vợ hiền, em nghe theo cô ấy hết.”

Tống Thời Hạ đắc ý ngẩng cao đầu:

“Anh à, kế ly gián của anh vô dụng thôi, chuyện lớn trong nhà nghe anh ấy, còn chuyện nhỏ thì nghe em.”

Còn cái gì mới được xem là chuyện lớn thì do cô quyết định.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 397: Chương 397



Tống Thu Sinh lắc đầu, giả vờ tức giận: “Em rể đáng thương quá, bị em quản lý chặt như thế.”

Ông Tống cầm đũa gõ nhẹ vào mu bàn tay anh ấy: “Đến ăn cũng không khóa được cái miệng của con.”

Cả ngày chỉ biết nói lung tung.

Tống Thời Hạ cười hả hê trên nỗi đau của người khác.

“Ai bảo anh lắm mồm làm gì, bị ba mắng rồi nhé.”

Biết anh trai hay nói đùa với mình, nhưng nhìn anh ấy bị ba dạy dỗ làm cô thấy rất hả hê.

Bà Tống bê đồ ăn đặt lên bàn, bà Tôn vội vàng đứng dậy.

“Bà thông gia, đừng bận rộn mãi như vậy, trên bàn nhiều đồ ăn lắm rồi, mau ngồi xuống ăn cùng đi.”

Bà Tống lau mồ hôi nóng hổi trên trán:

“Còn hai món nữa là xong rồi, mọi người mau ăn đi cho nóng, người nhà với nhau cả, đừng ngại nhé.”

Bà Tôn đi ăn tiệc chưa bao giờ thấy nhiều thịt như vậy, cho dù gắp đĩa nào cũng đều là thịt, bà ấy ăn mà thấy xấu hổ vô cùng.

Tống Xuân Hạ không biết tình hình ở nhà bây giờ thế nào, nhưng chắc chắn ba mẹ cô ấy cũng có ít tiền trong tay, bằng không sao dám ăn như vậy.

Đến mùng hai tết sẽ đi chúc tết họ hàng.

Hai đứa nhóc kia đi theo thăm họ hàng nhận được rất nhiều lì xì.

Mặc dù cộng vào không nhiều lắm, nhưng cũng đủ khiến hai cậu bé vui vẻ vô cùng.

Hai đứa thích có thật nhiều họ hàng người thân.

Tống Thời Hạ không tịch thu chút tiền ấy, để cho bọn trẻ tự cầm mà tiêu, cho dù mua đồ ăn vặt hay làm gì đều để bọn trẻ tự quyết định.

Hai cậu bé rất vui, nhưng ba của hai đứa thật đáng thương, đi đến đâu cũng bị vây quanh như quốc bảo ở sở thú.

Không biết tại sao thân phận giáo sư của anh lại bị lộ ra.

Cũng may đây là thôn nhỏ trong núi nên biết cũng không sao, nhưng họ hàng lại không dám tin anh còn trẻ như vậy mà đã là giáo sư đại học.

Giống như đứa trẻ nhà mình học được tài nghệ thì phải biểu diễn cho khách đến chúc mừng năm mới xem, Quý Duy Thanh phải trả lời đủ loại các vấn đề trên trời dưới đất.

Anh còn phải kiểm tra bài tập giúp con cái của họ hàng, hơn nữa còn hỏi đám trẻ có hy vọng thi lên đại học không.

Khoa trương hơn là hỏi anh tỷ lệ trúng tuyển của con cái nhà mình là bao nhiêu.

Tóm lại, tất cả những chuyện gì khó đã có giáo sư Quý lo, có thể nói là những ngày này anh khổ sở vô cùng.

Còn Tống Thời Hạ chỉ cảm thấy vừa thương vừa buồn cười.

Thủ đô, nhà họ Quý.

Trương Uyển Thanh và hiệu trưởng Hồ cầm theo quà cáp đến chúc tết làm Hàn Dung kinh ngạc không thôi.

“Sao hai người lại đến sớm thế?”

Bà ấy thông báo cho họ hàng và bạn bè rằng mùng mười mới ở nhà đón khách.

Sao bây giờ mới mùng sáu mà vợ chồng ông Hồ đã đến nhà chúc tết thế này?

Trương Uyển Thanh cười, khoác cánh tay Hàn Dung.

“Hai chúng tôi đến chúc tết trước, đợi đến hôm nhà bà mời khách lại đến lần nữa.”

DTV

Hàn Dung vô cùng khó hiểu: “Có chuyện gì vui sao? Ông Hồ được thăng chức à?”

Nếu không thì sao bà ấy lại háo hức đến tận cửa chúc tết như này chứ.

Trương Uyển Thanh hớn hở ra mặt: “Là chuyện còn vui hơn ông ấy thăng chức nữa.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 398: Chương 398



Hàn Dung đầy thắc mắc bị ấn bả vai ngồi xuống.

Trương Uyển Thanh bảo chồng để quà xuống đi tìm ông Quý, bà ấy phải chia sẻ tin tức tốt cho bạn bè.

Hiệu trưởng Hồ để quà cáp xuống bàn trà, chậc chậc hai tiếng rồi ra sân sau tìm ông Quý.

Quan hệ của hai gia đình họ rất thân, thường xuyên đến chơi cũng là chuyện bình thường.

Hàn Dung vội vàng hỏi: “Nói nhanh lên, là chuyện mừng gì vậy?”

Trương Uyển Thanh kéo tay bạn thân, giọng nói đầy kích động: “Hồ Du nhà tôi mang thai rồi!”

Hàn Dung ngẩn người mấy giây mới tỉnh táo lại, lập tức cảm thấy không thể tin nổi: “Thật sao? Mang thai thật sao?”

Hai vợ chồng hiệu trưởng Hồ chỉ có một cô con gái, Hồ Du và Quý Nhiễm bằng tuổi.

Con của Quý Nhiễm đã lên cấp hai rồi, nhưng Hồ Du kết hôn nhiều năm vẫn chưa có thai.

Dù đã khám rất nhiều bác sĩ nói rằng Hồ Du sống ở phía bắc, chịu lạnh nhiều năm nên thể hàn, phải uống thuốc đông y để điều chỉnh chu kỳ kinh nguyệt.

Nhưng tiếc là chỉ cần bận rộn công việc một chút thì kinh nguyệt sẽ đứt đoạn, nghiêm trọng thì nửa năm mới có lại.

Trương Uyển Thanh không muốn bỏ cuộc, nhưng con gái và con rể của bà ấy lại nói không cần có con nữa, đã chuẩn bị sẵn sàng đợi đến bốn mươi tuổi sẽ nhận con nuôi.

Vốn tưởng rằng thân thể con gái không còn hy vọng gì nữa, thì ai ngờ con gái về nhà ăn cơm ngửi thấy mùi thịt kho tàu lại nôn ra.

Bởi vì sức khỏe của Hồ Du nên không ai nghĩ cô ấy mang thai, đều tưởng cô ấy bị lạnh nên cả mới không muốn ăn món đầy dầu mỡ như thịt kho tàu.

Kết quả là đến tối ngửi thấy mùi canh cá mà vẫn nôn.

Lần này Trương Uyển Thanh cũng nghi ngờ, đồng thời dỗ dành con gái đi khám xem có phải mang thai không.

Trương Uyển Thanh gật đầu thật mạnh, đôi mắt rưng rưng:

“Thật sự mang thai rồi, ba tháng đầu ổn định rồi tôi mới dám nói với bà, sợ nói trước sợ không nên.”

Dù sao con gái cũng dễ sinh non, ngày nào bà ấy cũng lo lắng cẩn thận chăm sóc đề phòng, còn bắt con gái phải nghỉ ở nhà dưỡng thai hai tháng.

DTV

Quả nhiên có tác dụng, bảo vệ được cái thai.

Hàn Dung vui sướng lau nước mắt cho bà ấy:

“Tốt quá rồi, tôi nói với bà này, ông trời có số cả rồi, chỉ là chậm một chút thôi, nhưng kết quả vẫn sẽ tốt đẹp thôi.”

Trương Uyển Thanh nắm c.h.ặ.t t.a.y bạn thân:

“Chuyện thứ hai là phải cảm ơn bà, lúc đó bà tặng rượu thuốc cho tôi, nói là điều dưỡng thân thể phụ nữ, tôi nghĩ sức khỏe Hồ Du không tốt nên không uống mà đưa cho con bé.

Mỗi tối con bé đều uống một chén nhỏ mới đi ngủ, nói là cơ thể ấm áp vô cùng, không còn lạnh tay chân với cả người nữa, ngủ cũng ngon hơn nhiều.”

“Có tác dụng là tốt, đó là rượu thuốc do con dâu tôi tự ngâm đấy, tôi uống thấy ngon nên đưa cho bà một chai, đợi lúc về tôi đưa cho bà chai nữa.”

Trương Uyển Thanh lắc đầu, vẻ mặt đầy cảm kích:

“Sau đó chúng tôi tìm một bác sĩ đông y khám, bác sĩ nói có nhiều thứ tôi nghe không hiểu.

Nhưng tóm lại là nhờ rượu thuốc đã điều trị được thân thể cho Hồ Du, nói rằng tác dụng còn tốt hơn thuốc đông y nữa.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 399: Chương 399



Hàn Dung vội từ chối:

“Dù thế nào rượu thuốc vẫn là rượu, dược liệu trong đó đều là thuốc bổ cho thân thể phụ nữ chúng ta, không liên quan nhiều đến rượu thuốc đâu.”

Trương Uyển Thanh nói chắc chắn phải đích thân cảm ơn Tống Thời Hạ, nhưng lại được biết hết tết cô mới về nhà.

Bà ấy không quá thất vọng:

“Nghe nói làm chuyện tốt thường khó khăn, Hồ Du nhà tôi cố gắng lâu như vậy mới có kết quả, tôi cũng không gấp mà đợi một thời gian mới cảm ơn được con bé.”

Hàn Dung muốn nói rượu thuốc không có nhiều tác dụng như vậy:

“Bà cũng không thể phủ nhận công sức thăm khám và uống thuốc bao năm của Hồ Du được, làm sao có thể quy tất cả công lao cho Tiểu Tống như thế chứ.”

Trương Uyển Thanh cười nói:

“Tôi biết lo lắng trong lòng bà, chuyện này chỉ có hai nhà chúng ta biết thôi, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu.”

Nhưng Hàn Dung vẫn lo, quả thật rượu thuốc có tác dụng điều hòa thân thể, nhưng Trương Uyển Thanh nói hơi quá rồi.

Vốn dĩ rượu thuốc đã hiếm rồi, cứ tâng bốc Tiểu Tống lên, lỡ như bị người nào truyền ra ngoài thành Tiểu Tống có thể giúp người ta mang thai thì không phải là g.i.ế.c người sao.

Tống Thời Hạ ở nhà đến mùng tám Tết thì bị ba mẹ đuổi đi.

“Các con định chờ hết tết mới về đấy à? Về quê gần mười ngày rồi, nhân lúc vẫn chưa hết tết thì mau về đi.”

Quý Duy Thanh muốn giải thích nhưng bị mẹ vợ ngăn lại.

“Tiểu Quý à, con đừng xen vào, quy tắc ở nông thôn không nhiều, con có thể đi theo Tiểu Hạ về chúc mừng năm mới, ba mẹ đã vui lắm rồi.

Ba mẹ con cũng phải có con cái ở nhà phụ giúp chứ, con không thể ở đây đến hết tết được, các con có lòng nghĩ đến ba mẹ là ba mẹ vui lắm rồi.”

Mẹ đã nói đến vậy rồi, hai người họ cũng dọn dẹp chuẩn bị về.

Hai người trở về phòng thu dọn hành lý, Tống Thời Hạ bỗng thở dài.

“Chúng ta như này có phải là bị đuổi khỏi nhà không.”

DTV

Quý Duy Thanh bất đắc dĩ nói: “Em đừng nói linh tinh, mẹ cũng vì tốt cho chúng ta thôi.”

Tống Thời Hạ hiểu ý của mẹ, bà tốt bụng mà đặt mình vào vị trí của Quý Duy Thanh để suy nghĩ cho anh.

Cả nhà cô tụ tập đông đủ, nhà Quý Duy Thanh chỉ có ba mẹ sắp về hưu với em gái còn chưa trưởng thành.

Lỡ như nhà có khách thì cũng không thể để con gái lớn đã lấy chồng về nhà giúp đỡ tiếp khách được, nên mẹ mới vội vàng đuổi họ về.

Hai đứa nhỏ lưu luyến không rời chào tạm biệt cậu út.

Khó khăn lắm Tống Đông Đông mới làm quen với cháu trai, bây giờ đã phải tạm biệt rồi.

Quý Dương và Quý Nguyên lục lọi trong túi của mình, lấy ra hai quyển truyện tranh Tây Du Ký với anh em hồ lô, cùng với mấy thanh sô cô la.

“Cậu ơi, đây là quà chúng cháu tặng cậu.”

Tống Đông Đông thèm thuồng nhìn bức tranh nhỏ, truyện tranh trong thôn bán không đẹp như của hai cháu trai.

Ngượng ngùng khi không có gì cho cháu trai, cậu ấy lôi hộp kho báu của mình dưới gầm giường ra, trong đó đựng đầy đồ chơi bằng gỗ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back