Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 390: Chương 390



“Bữa nào cũng được ăn thịt cơ à, thế thì nhà phải giàu cỡ nào.”

“Nghe nói là thành phần trí thức cao cấp, sợ con dâu không đủ thịt ăn, cứ lâu lâu lại mang mấy cân qua, cả khu tập thể của trường đều biết.”

Có người còn khuyến khích bà Hoắc:

“Con bà cũng dạy ở trường đó, sao bà không tới ở cho biết thủ đô trông thế nào, rồi về kể cho chúng tôi nghe với.”

DTV

“Đúng vậy, bà Hoắc à, bà đi xem đi, tiện thể xem xem Tống Thời Hạ có thật sự sống sung sướng thế không.

Có khi là con dâu bà nhìn nhầm thôi, trong thành phố làm gì có nhiều thịt mà ăn mỗi bữa chứ.”

“Đấy là thủ đô cơ đấy, chúng tôi mà có họ hàng thân thích gì ở đó là chúng tôi đi liền.

Bà có con dạy học ở đó mà lại thích ở nhà à, không muốn lên đó hưởng phúc con trai sao?”

Bà Hoắc là người trọng thể diện, bị người ta nói mấy câu liền thật sự muốn lên thủ đô ở mấy ngày.

Nhưng từ đáy lòng bà ta lại mang một nỗi sợ đối với một nơi xa xôi chưa từng tới.

Cuối cùng, nỗi sợ hãi vẫn át cả sự tò mò cùng với tâm lý thích khoe khoang, bà ta lắc đầu:

“Thôi tôi chịu thôi, ruộng đồng còn chưa cấy, lên thủ đô với chúng nó chỉ tổ mang thêm phiền toái cho con cháu.”

Mọi người thất vọng ra mặt, bà già này thật chẳng có gan làm gì.

Bọn họ đều rất muốn biết Tống Thời Hạ có thực sự đã đổi đời rồi không.

Thực ra, sau khi biết chồng Tống Thời Hạ là giáo sư thì họ đều cho rằng điều đó là thật.

Nhưng họ đều không muốn tin, cùng là người một thôn, vì sao lại có người tốt số như thế, vừa gả cho một giáo sư lại vừa được ăn sung mặc sướng cả ngày.

Tống Quốc Trụ muốn lấy ý kiến thành viên đại đội, bèn bảo vợ mình ra sân phơi cố ý tiết lộ chuyện Tống Thu Sinh muốn kinh doanh rau củ và cây ăn quả.

Cho nên chỉ lát sau, câu chuyện ở đây đã quay về quanh Tống Thu Sinh.

Bà Tống nhân lúc đông người bèn đứng lên ra về, ra ngoài sân phơi lại trông thấy chồng mình đang ở đó.

“Sao ông lại ngồi đấy?”

Ông Tống đứng lên phủi đầu gối: “Chờ bà về nhà, sợ người đông, bà chen không ra được.”

Bà Tống cười cười bất đắc dĩ, đi tới đỡ chồng:

“Người ta đều là người quen, không đến mức không cho tôi về chứ, có muốn tìm thì cũng đi tìm Thu Sinh, tôi thì biết cái gì.”

“Chưa chắc, chú hai đã nói đại đội ta thấy Thu Sinh kiếm được nên nhiều người cũng thèm lắm, muốn đi theo nó kiếm tiền. Bà là mẹ nó, dễ mấy bà ấy tới quấn lấy bà nhờ vả lắm.”

Ông Tống đoán không sai.

Sau khi vợ đội trưởng tiết lộ tin mới, mọi người lập tức quay sang tìm bà Tống, nhưng người mới thấy ngồi đó mà giờ đây đã đi đâu mất rồi.

Bà Tống đang nghĩ đến vấn đề chuẩn bị phong bao lì xì cho con rể mới:

“Ông nói xem chúng ta đưa bao nhiêu thì vừa? Tôi thấy ngại quá, sợ đưa ít thì bên thông gia người ta xem thường nhà mình.”

Bà thông gia đã cho con gái mình 1000 đồng tiền lì xì.

Nhà gái không nên vượt mức nhà trai, nhưng đưa bao nhiêu cũng là một vấn đề khó xử.

Ông Tống cũng đang nghĩ đến vấn đề này: “Nhà mình còn bao nhiêu?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 391: Chương 391



“Bán heo được 400, rồi đủ thứ khác nữa gom vào, chắc được hơn 1000.”

Ông Tống nhíu mày:

“Ý bên thông gia là năm nay không thể tới chúc tết nhà ta nên mới cho con bé nhiều thế, chi bằng chúng ta đưa 500 đi.

Nhà mình có lẽ sẽ hơi khó khăn một chút, nhưng vẫn phải để cho con gái có mặt mũi ở nhà chồng mới được.”

Gia đình bình thường thì 500 là đủ dùng cả năm rồi, thậm chí có khi còn chẳng dùng hết đâu.

Nhưng nhà ông bà sắp tới còn tính làm trại chăn nuôi, nhận thầu đất, xây dựng chuồng trại.

Mua con giống cũng tốn không ít tiền, 500 đồng chắc chắn không đủ dùng.

Bà Tống nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy như thế cũng ổn:

“Được, nếu túng quá, ta cứ hỏi mượn Thu Sinh một ít, đợi khi nào bán heo rồi trả nó.”

DTV

Tống Thời Hạ chờ mãi mới thấy cha mẹ về, cô vội kéo mẹ vào phòng.

“Tối qua theo lí thì con nên biếu ba mẹ ít tiền, nhưng trước đó ba mẹ lại đã mừng tuổi con nên con giữ lại tới hôm nay biếu ba mẹ sau.”

Cô lấy dưới gối mẹ ra một phong bao dày:

“Con định để đó cho ba mẹ một sự bất ngờ, nhưng sợ là con không nói ra, có khi năm sau hai người cũng không nhìn thấy đâu. Đây là chút tấm lòng của vợ chồng con, ba mẹ đừng từ chối.”

Từ sau khi nói rõ mọi sự với con gái, bà Tống đã không còn bài xích tiền của con đưa.

Nhưng bà vẫn rất lo lắng con bé nhà mình chi tiêu không có chừng mực.

Cầm phong bao dày cộp, bà vừa oán trách lại vừa vui mừng: “Con nhét nhiều thế làm gì.”

Tống Thời Hạ cười hì hì:

“Không nhiều mà, đây chỉ là chút tiền con kiếm được năm rồ. Sau này ba mẹ tính làm trại chăn nuôi thì cũng đừng vất vả quá.

Chỉ cho ba mẹ cách kiếm tiền đều là tại hai người chẳng chịu nhận tiền của con cái, đành phải tìm cách cho hai người làm việc gì kiếm được mà đỡ vất vả chút thôi. Ba mẹ yên tâm, chúng con biết chừng mực.”

Bà Tống lau mắt:

“Nói cái gì thế, ba với mẹ đều còn khỏe, còn làm được, có tay có chân có sức, lấy tiền của các con làm gì.

Anh con còn chưa cưới vợ, con có gia đình riêng rồi cũng phải biết vun vén cho nhà mình.

Nhà chồng con không phải như người thường, con càng không thể để họ xem thường mình được.”

Tống Thời Hạ ôm lấy bà:

“Con biết mà, mẹ chồng con tốt lắm, đợi khi nào mẹ gặp là biết liền, con tiêu pha thế nào đều có tính toán cả.

Điều kiện nhà ta cũng không kém gì ai, ba thế hệ nông dân chăm chỉ chịu khó cơ mà.

Tổ tiên nhà ai mà không phải nông dân, thật sự không ai coi thường ai cả, mẹ đừng lo.”

Có 2000 đồng con gái đưa, vợ chồng ông bà Tống quyết định cho con rể một phong bao 1000 đồng, như vậy hai bên gia đình sẽ không chênh lệch nhiều.

Chi ra một số tiền lớn như thế, đương nhiên sẽ thấy xót của.

Nhưng con gái mình cũng nhận của cha mẹ người ta rồi, họ không muốn làm con mình bị người ta coi thường.

Tống Thu Sinh biết chuyện cũng gật gù đồng tình với cách làm của cha mẹ.

“Con không có ý kiến, nếu ba mẹ đã định cho như thế thì cứ thoải mái hào phóng mà cho.

Tiền thì nhà ta về sau còn kiếm được, 2000, 3000, thậm chí 10000 đều có thể kiếm về, không phải tiếc.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 392: Chương 392



Bà Tống cười trêu:

“Con cũng dám tưởng tượng ghê nhỉ, hơn chục nghìn đồng, vậy chắc phải nuôi trăm con heo à?”

Tống Thu Sinh chỉ cười cười không nói.

Sổ tiết kiệm em gái anh ấy đưa cho anh ấy gây dựng sự nghiệp có đến mấy chục nghìn đồng, cái này tốt hơn hết là không nói với ba mẹ, kẻo họ lại sợ hãi.

Anh ấy nói sang chuyện khác:

“Mẹ à, năm nay con không đưa tiền mặt nữa, nhưng tiền mua gà vịt heo giống cứ để con chi ra.

Ba mẹ chăm nuôi ở nhà, bán được bao nhiêu là tiền của ba mẹ, đừng để riêng cho chúng con.”

Bà Tống vội từ chối:

“Không cần, con cứ tích góp vào đó mà cưới vợ. Sống ở thành phố chi tiêu nhiều, người ta yêu cầu cũng cao.

Con còn phải chuẩn bị mấy món đồ lớn làm lễ hỏi, đừng có bạc đãi con người ta.

Đã muốn lấy con gái thành phố thì ta phải làm theo lễ nghĩa thành phố cho nhà người ta hài lòng.”

Cả đời bà, nơi đi xa nhất chính là thị trấn.

Nghe hàng xóm nói ở thành phố lớn, người ta muốn kết hôn là phải chuẩn bị đủ ba món đồ lớn, tivi, máy giặt, tủ lạnh.

Tống Thu Sinh sang sảng cười to, hứa với mẹ:

“Mẹ yên tâm, chắc chắn con sẽ không bạc đãi cô ấy, người khác có cái gì, cô ấy đều sẽ có.”

Bà Tống trịnh trọng dặn dò:

“Con biết thế là được rồi, khó khăn lắm mới có người không chê con lớn tuổi, con phải chịu khó nhường người ta một chút, biết chưa?”

Tống Thu Sinh nhớ Diêu Tuyết hiện vẫn chưa có nơi ở cố định tại thủ đô.

Hai người mà kết hôn sẽ không thường về quê nhà, vẫn phải có một căn nhà ở thủ đô mới được.

“Mẹ, bọn con mà kết hôn thì chắc sẽ ở lại thủ đô lập nghiệp, trong nhà chỉ còn ba mẹ với Đông Đông thôi.”

Bà Tống nhún vai:

“Thế thì có sao, trước trong nhà cũng chỉ có bốn người, cả nhà ta vẫn xoay sở bình thường, con có ở nhà cũng giúp được gì đâu? Chị con ở gần là được rồi, có việc gì qua đó nhờ nó cũng được.”

Tống Thu Sinh biết cha mẹ không thích làm phiền con cái đã có gia đình, nói vậy cũng chỉ để anh ấy không có gánh nặng tâm lý mà thôi.

Anh ấy lầm bầm:

“Đợi khi nào có điều kiện, con cũng sẽ lắp điện thoại ở nhà cho ba mẹ, liên lạc cũng tiện hơn.”

Nhà không phải không có tiền, nhưng thủ tục lắp điện thoại rất phức tạp, chưa chắc bên bưu điện đã chịu cho kéo dây về tận thôn nhỏ này.

Bà Tống vội lắc đầu:

“Thôi thôi, nhà ta không cần thứ ấy, con với em con có thời gian rảnh thì viết thư về nhà là được rồi.”

Người dân thôn Tống Gia từ lúc nghe vợ đội trưởng nói Tống Thu Sinh muốn dẫn dắt mọi người cùng kiếm tiền thì đều rất muốn tới hỏi cụ thể.

Nhưng hôm nay là mùng 1 tết, không tiện đi tay không tới chơi, tất cả đều nhấp nhổm trong lòng, rất muốn biết tin đó là thật hay giả.

Đám người trẻ tuổi đã tới nhà họ Tống lại cười bảo:

“Rất có thể là thật đấy, anh Thu Sinh bảo chúng con cứ yên tâm ở nhà cày cấy xong đi đã.

Chăm cho lứa rau củ đầu xuân thật tốt, đến vụ thu hái anh ấy sẽ về giúp chúng con mang vào thành phố bán.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 393: Chương 393



Thực ra nếu Tống Thu Sinh muốn làm ăn ở mảng này thì hoàn toàn có thể hợp tác với một thôn nào đó gần thủ đô.

Cơ hội làm ăn đưa tới tận nơi, sẽ chẳng mấy ai từ chối.

Nhưng anh ấy thương nhớ quê nhà cùng hàng xóm láng giềng, cho nên mới tình nguyện nhận phiền toái thu mua rau dưa từ quê mang đi.

Có người vội vàng truy hỏi: “Sao cháu biết? Thu Sinh nói với cháu thế à?”

Thanh niên kia cũng không giấu: “Vâng, chúng cháu mới từ đó về.”

Anh chàng gãi đầu:

“Anh Thu Sinh bảo về sau chúng cháu không cần phải rời nhà đi làm xa, ở nhà làm việc cũng kiếm được như lên thành phố.”

Thực lòng mà nói, đại đa số họ đều không tha thiết muốn tha phương kiếm sống lắm.

Nếu không phải vì quanh quẩn ở nhà kiếm không ra tiền thì cũng chẳng muốn rời xa làng quê.

Xa nhà vừa lo cho cha mẹ lại vừa vất vả bôn ba, còn phải thích nghi với lối sống nơi khác.

Nếu có thể ở gần nhà, tiếp tục làm nông mà vẫn kiếm được tiền thì còn gì bằng.

Nhận được đáp án xác thực, mọi người đều vội vã về nhà bàn với người ở nhà, mong thuyết phục được gia đình mình tham gia làm kinh tế.

Chỉ chốc lát sau, tin này đã truyền tới tận cửa thôn.

Ở đây, ngoài người của thôn Tống Gia thì còn có cả người thôn khác, biết tin này, người thôn ngoài đều ghen tị lắm.

“Còn chưa biết kiếm được mấy đồng đâu mà đã dám hùng hồn như thế, còn muốn dẫn cả đại đội cùng kiếm tiền, không sợ nói trước bước không qua à.”

“Chưa biết chừng người ta thực sự có ý tưởng, xóm họ Hoắc các người cũng chả ở đây, quan tâm làm gì.”

“Xì, nói như thể thôn Trần Gia mấy người thì có thể làm chung với họ vậy, chẳng phải mấy người luôn miệng nói thôn Trần Gia mấy người không liên quan gì tới thôn Tống Gia người ta sao? Giờ thì lại thành người một thôn rồi?”

DTV

“Trong thôn thì chúng tôi kêu là thôn Trần Gia, chứ ra bên ngoài vẫn gọi là thôn Tống Gia đấy thôi. Mà dù gọi thế nào cũng chả liên quan gì đến xóm Hoắc Gia các người.”

Đầu thôn hôm nay còn náo nhiệt hơn cả ngày họp chợ, vừa rồi còn vui vẻ nói cười, nay lại vì cơ hội kiếm tiền làm giàu mà ầm ĩ xỉa xói nhau.

Người thôn Trần Gia lần này một mực khăng khăng mình thuộc về thôn Tống Gia.

Nói sao chăng nữa, người của thôn Trần Gia quyết tâm muốn xin tham gia làm kinh tế với thôn Tống Gia đến cùng.

Ngày trước họ bài xích chuyện sáp nhập với thôn Tống Gia bao nhiêu thì nay lại tha thiết mặt dày muốn làm một phần tử của thôn Tống Gia bấy nhiêu.

Thậm chí còn vắt óc tìm ra những mối quan hệ với người bên thôn đó.

Một khi đã đề cập đến tiền bạc, ai cần quan tâm tên thôn là gì nữa.

Người của xóm Hoắc Gia cùng người những thôn gần đây đều ghen tị đến nghiến răng.

Chỉ tiếc thôn họ chẳng có ai như Tống Thu Sinh.

Thực ra cũng có người lên thành phố bôn ba kiếm sống, kiếm được ít tiền về xây cho cha mẹ căn nhà ba tầng đồ sộ lắm, nhưng lại chưa bao giờ thấy nhắc tới chuyện rủ người trong thôn cùng nhau làm giàu.

Thời đại hợp tác xã đã kết thúc, nhưng còn rất nhiều người vẫn chưa bước ra khỏi quán tính suy nghĩ theo thể chế tập thể.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 394: Chương 394



Rõ ràng mấy năm trước mọi người ăn chung nồi, cùng ra đồng kiếm điểm chấm công.

Chớp mắt đã thấy có người cùng thôn xây được nhà ba tầng, mỗi bữa đều có rượu có thịt.

Mà nhà họ vẫn phải cắm mặt xuống đất chăm bón từng gốc hoa màu kiếm mấy đồng tiền trinh sống qua bữa.

Không so sánh không đau thương.

Vì sao Tống Thu Sinh thôn người ta sau khi phất lên là lập tức nghĩ đến thôn xóm nhà mình, còn nhà giàu thôn họ thì lại biến thành phú hộ địa chủ như ngày xưa.

Mùng một chúc tết họ hàng nội, mùng hai về nhà ngoại.

Sáng sớm mùng hai, gia đình chị cả đã về.

Tống Thời Hạ và mẹ đang đun nước trong bếp, nghe thấy tiếng chuông xe đạp lanh lảnh vang ngoài cổng, cả hai vội chạy ra.

“Ông ngoại, bà ngoại.”

Mao Đản oang oang chào to, hớn hở như thế, hẳn năm nay được mừng tuổi dày túi rồi.

Tôn Quốc Cường đạp xe đạp vào sân, Mao Đản ngồi trên thanh ngang phía trước, yên sau chở quà tết.

“Xuân Hạ với mẹ con đang đi đằng sau, nói là mùa đông trời lạnh, đi bộ một lát cho ấm người.”

Tống Thu Sinh vừa cắn màn thầu vừa nói:

“Em đi đón cho.”

Tống Đông Đông cũng nôn nóng chạy ra: “Em đi với, Mao Đản, ra đây ngồi ô tô.”

Mao Đản quay lại nhìn cha, Tôn Quốc Cường bất đắc dĩ xua tay: “Đi đi, lên xe phải ngoan, đừng có quậy phá.”

Tống Thời Hạ và mẹ lại vào bếp nhào bột.

Hôm nay nhà cô chuẩn bị làm bánh bao ăn dần, mấy ngày tới phải đi lại thăm thân thích bạn bè, không có thời gian nấu nướng, chuẩn bị một ít bánh bao ăn những lúc đói mà không nấu kịp.

Tống Thời Hạ không thích qua loa trong phương diện ăn uống.

Mẹ cô muốn làm mấy vỉ bánh bao tóp mỡ cho có mà thôi, nhưng Tống Thời Hạ lại kiên nhẫn làm mấy loại.

“Mẹ, mình làm cho nhà mình ăn mà, phải tỉ mỉ phong phú mới ngon miệng và đủ chất.”

Bà Tống thì ngược lại, làm cho nhà mình ăn thì qua loa đại khái là được rồi, khi có khách mới cần nấu cho ra bữa.

Vì Tống Thời Hạ mãnh liệt yêu cầu, bà đành bất đắc dĩ nhượng bộ.

“Được rồi được rồi, con cứ bày vẽ ra đi, mẹ xem xem con bày vẽ cỡ nào.”

Bà Tống ngồi xuống trước bệ bếp trông lửa, Tống Thời Hạ bắt đầu làm nhân, cô thái tóp mỡ trộn với miến, sau đó lại làm nhân cải thảo thịt heo và đậu phụ.

Nước trong nồi đã sôi, bà Tống đứng lên làm bánh bao với con gái.

DTV

“Con đó, hồi nhỏ ăn tạm ăn bợ nhiều như thế, vậy mà giờ kén ăn như vậy rồi. Cũng may mà điều kiện sống đi lên, không thì nhà ai chịu được lãng phí như thế.”

Tống Thời Hạ làm nũng với mẹ:

“Làm đồ ăn cho nhà ta ăn mà, sao lại gọi là lãng phí được ạ. Chứ chẳng lẽ mẹ cho rằng con dùng tình yêu thương để cảm hóa lũ nhỏ sao?

Ôi không, con gái mẹ dựa vào tài nấu nướng để chinh phục dạ dày của bọn nhỏ đấy.”

Bà Tống nửa tin nửa ngờ.

Nhưng nếu nói con gái bà dùng tình yêu thương để cảm hóa lũ nhỏ thì nghe chẳng đáng tin chút nào.

Nói là đám nhỏ thích Hạ Hạ nhà bà vì con bé chịu khó làm nhiều món ngon nghe còn khả thi hơn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back